Trong tiếng hý giận dữ, Long mã lại liên tiếp đánh ra mấy đạo sấm sét dày đặc, đạo sau còn mạnh hơn đạo trước. Dao Cơ quạt tay áo múa lượn như con bướm xoay chuyển tùy ý, sau khi liên tục di hình hoán vị mấy lượt tránh né hết các đòn công kích thì cũng bắt đầu nổi giận, ai ngờ được một con yêu thú mà lại phiền nhiễu đến vậy.
Di hình một cái đã vượt hư không vọt tới ngay trên đỉnh đầu Long mã, một bàn tay như hoa như ngọc mang theo kình quang nóng đỏ xuyên qua tay áo đánh ra vỗ thẳng xuống đầu của Long mã. Tiếp đó chỉ nghe thấy một tiếng rít như từ thời hồng hoang thượng cổ vọng về bao hàm sự tuyệt vọng vô hạn, sợ hãi, bất khuất, cao ngạo... chấn động màng tai, vọng vào tận sâu của tâm linh của hai người ngồi trên lưng mã.
Đối phương xuất thủ quá nhanh, hai người bọn Dương Chân căn bản không kịp phản ứng đành trơ mắt Long mã bị trúng đòn sụm xuống rồi nằm vật thành một đống, hai người cũng không tự chủ được líu ríu rớt sang một bên.
"Tiểu ca ca, ngươi cũng nhẫn tâm thật, đánh vào chỗ này của nô gia một cái hiện tại vẫn có hơi đau, ngươi nói xem nô gia phải báo đáp ngươi ra sao đây?" Dao Cơ dửng dưng đứng trước xác Long mã, cánh tay vuốt nhẹ nơi bụng dưới, cách chân ả chừng ba bước, một dòng máu tươi đang từ từ chảy tràn trên mặt đất.
"Ngươi đáng chết! Ngươi dám giết chết nó!" Dương Chân mắt thấy con Long mã vừa rồi con chạy nhảy tung tăng chỉ loáng cái đã thành thảm trạng như vậy, trong lòng lửa giận bốc cao vạn trượng xông lên tận đầu muốn nổ tung, hắn đưa tay chỉ Dao Cơ vừa nói vừa run lên bần bật.
"Ừm, thật là đáng tiếc, con dị thú ngoan ngoãn nhường ấy nô gia cũng hiếm khi thấy được, đáng tiếc là nó lại muốn làm kẻ địch của nô gia. Bất quá, cho dù giờ nó có chưa chết thì cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu." Dao Cơ mỉm cười thần bí khôn tả.
"Bọn ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi muốn thế nào thì cứ như vậy đi." Dương Chân trong đầu xoay chuyển, vốn định phát động Càn Khôn Ấn để độn hóa bỏ chạy có điều không chắc đã đắc thủ, huống hồ còn có hai người đang nằm trong tay của ả, ngược lại chi bằng... nghĩ tới đó trong lòng liền thầm quyết định chủ ý.
"Bây giờ lại ngoan ngoãn vậy, ngươi thật không sợ chết ư?" Dao Cơ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, bên trong la trướng trước sau lóe lên hai đạo hào quang, rồi rớt xuống hai người nữa, chính là Nhạc Thiên và Lãnh Phong, xem ra cả đoạ̀n đệ tử Côn Lôn đều đã bị tóm gọn rồi.
"Là ta quá sơ ý, lúc sớm Dương Sư đệ đã phát giác có điểm khác thường, chúng ta lúc đó nên lui ngay ra khỏi hang động thì vẫn còn kịp." Sở Thắng Y trầm mặc ngồi ở một góc, thần sắc cũng tỏ ra vô cùng chán nản và hiu quạnh.
"Ma đạo yêu nhân ở chỗ Xạ Dương Quật này làm gì không biết, liệu có âm mưu gì không?" Nhạc Thiên cảm thấy sự suy đoán của mình có chút kinh hãi, đưa mắt nhìn mọi người thấy cũng đều tỏ ra sợ sệt, trong lòng chợt nảy sinh hào khí thốt: "Yêu phụ đó không giết chúng ta, chắc chắn là muốn lưu chúng ta lại để sử dụng, sợ gì chứ, cùng lắm là chết một lần thôi. Hắc hắc."
"Chỉ e không đơn giản như vậy, nữ nhân này không phải là người duy nhất tới đây đâu." Lãnh Phong đột nhiên mở miệng nói.
"A, phải, trước lúc nữ nhân quẳng ta vào đây cũng từng nói một câu nhiệm vụ hoàn thành gì đó." Nhạc Thiên vỗ vào đầu như bừng tỉnh.
"Dao Cơ là thuộc chi phái Hợp Hoan Đạo của Ma Môn, theo như đồn đại thì ả chính là kẻ đứng đầu chi phái, còn có ai có khả năng điều khiển ả nữa?" Sở Thắng Y chau mày thốt.
"Ngươi xem nơi bọn ta đang ở đây, hình như chính là Vũ Y Vô Lượng Giới trong truyền thuyết a, có thể chứa đựng một thế giới nhỏ, là một pháp bảo hộ thân vô thượng, cái thứ này từ xưa tới nay cũng bất quá chỉ lưu truyền có ba cái, hiện tại thì Huyền Nữ Môn tung tích mờ mịt kia chiếm mất hai cái, còn lại một cái chính là bảo bối của Cơ Hương Tiên Tử ở Thánh Tông chúng ta. Nếu đem so sánh thì cái tiên y này cũng có thể so sánh với pháp bảo không truyền ra ngoài của Nhất Nguyên sư tổ, Tụ lý càn khôn - Thái hư đỗng nguyên thiên. Tiên gia bảo y trong truyền thuyết đó sao lại có thể rơi vào tay của yêu nữ ma đạo?" Nhạc Thiên chống cằm trầm tư nói.
Lúc đó Nhất Nguyên chân nhân đang đứng sững bên vách núi khoanh tay nhìn về biển mây cuồn cuộn đằng xa, dưới trời núi bao la, một thân đạo bào trắng bạch của ông đón gió tung bay như muốn trôi dạt về tiên cảnh, phong thái đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Phía sau lưng ông chực sẵn ba đạo nhân và một tục gia, bốn vị đệ tử Côn Lôn đang đợi dạy bảo.
Nhất Nguyên chân nhân tóc bạc da hồng, vầng trán cao rộng, hai hàng mi dài trắng phau như tuyết phất phơ trong gió bay sát bên tai, cặp mắt trong sáng thâm sâu như biển, thần quang rạng rỡ thâm thúy vô cùng, hiếm thấy trong nhân gian.
"Vân Vong, ngươi ở Tây hoang một năm thị sát có phát hiện gì không?"
Sâu thẳm trong lòng đất bên dưới Dương Kỳ Sơn, tại Bích Lạc Đàm ở tâm của Xạ Dương Quật.
Đó là một cái lòng động tám mặt đều có đường hang thông suốt, địa thế trũng hẳn xuống, nham thạch lởm chởm, tất cả các đường hang đều từ trên cao dẫn xuống dưới. Ở chính giữa có cái đầm nước đường kích tới cả trăm trượng, chính là Bích Lạc Đam rất nổi danh của Xạ Dương Quật, cũng chính là cửa vào cấm địa phong ấn của Xạ Dương Tinh Mật Trận. Ba ngàn năm qua, đã có vô số yêu tộc lần lượt bị tống vào trong phong ấn, không trở ra được nữa.
Nơi lòng hồ sâu không thể dò, khói sóng mờ mịt, yêu vụ xanh thẫm tầng tầng lớp lớp vấn vít khắp nửa không gian động, chính là nơi mà yêu khí tiết ra dày đặc.
Lúc này, nơi yêu thú đáng ra vẫn tụ tập này lại trống rỗng hư tịch. Nguyên nhân là bởi bên hồ xuất hiện hại vị khách không mời, một thiếu niên anh tuấn và một nữ nhân diêm dúa, chính là hai người Long Dận và Dao Cơ.
"Thực là kỳ lạ, ngươi vừa tới nơi này thì những con yêu thú đó đã bỏ chạy tứ phương, thậm chí càng xa càng tốt. ha ha." Dao Cơ đưa mắt nhìn xung quanh, tươi cười nói.
"Cửu châu Trung nguyên của ngươi chẳng phải cũng có những bậc đế vương khác hẳn so với đám vô danh tiểu tốt còn gì? Yêu tộc cũng chẳng khác mấy, chỉ có lấy sức mạnh làm chúa. Mạnh thì sống, yếu thì chết. Kẻ mạnh là chúa, kẻ yếu là hèn." Long Dận vung vẩy Thương Long Giác trong tay hờ hững đáp lời.
"Vậy ngươi nói cái lão Nhất Kỳ kia ở nơi nào?" Dao Cơ dùng thần niệm dò xét cảm thấy sâu trong Bích Lạc Đàm ẩn hiện luồng pháp lực hạo hãn, liền có chút bất an.
"Nửa tháng trước, lão già dịch đó rốt cục cũng phát giác ra kế hoạch thực sự của ta, hiện tại có lẽ đang bận bịu dưới lòng đất xem xét rồi, đáng tiếc là đã quá muộn." Long Dận lộ ra nét cười lạnh lẽo.
"Nô gia thật rất muốn cùng ngươi đi xuống có được không?" Sắc mặt Dao Cơ tỏ vẻ khó ở, trong lòng thầm nghĩ mau chóng thoát thân khỏi nơi này mới là thượng sách, lại nghĩ tới đám yêu nhân dữ tợn đáng sợ trong lòng càng thêm kinh hãi.
"Sao, ngươi sợ ư?" ánh mắt Long Dận như dao bén chực xuyên qua mắt dao cơ thâm nhập vào tận tâm tư của ả.
"Nô gia sợ... ngươi bắt nô gia làm con tin ấy, ha ha" Dao Cơ quay đầu trở lại cười lạnh.
"Hiện tại cũng đã tới lúc đánh thức những vị tiền bối của ta rồi." Long Dận ưỡn người trầm giọng nói, không thèm lý tới Dao Cơ nữa.
Nói dứt lời, hắn liền tế khởi Thương Long Giác, trong lòng động đột nhiên kim quang tỏa ra rực rỡ.
Hai người trước sau biến vào trong làn độn quang của Thương Long Giác, chiếc sừng vàng chóe như con thoi lao thẳng xuống Bích Lạc Đàm, ánh kim quang càng lúc càng sáng chói tựa hồ như ngưng đọng thành vật thật vậy. Sau một tiếng rít như long ngâm, Thương Long Giác chiếu ra một luồng xung lực rồi chợt như ánh chớp xông vào lòng đầm.
Trong nháy mắt, tận sâu dưới Bích Lạc Đàm vang lên một âm thanh lớn trầm đục, chỉ trong sát na chợt nổ bung ra ngân quang vạn trượng như hàng ngàn vạn sợi xích bạc xuyên qua cả đỉnh động thấu vào nơi sâu thẳm vô tận, cả hang động tràn ngập ánh sáng chói mắt, rực rỡ như ban ngày.
Sau một trận chấn động kịch liệt, ngân quang từ từ biến mất, Bích Lạc Đàm lại khôi phục vẻ bình lặng như cũ, có điều yêu khi u ám khắp động đã tản mát hết, trong lòng đầm ánh nước thuần tịnh như nguyệt hoa, song gợn lăn tăn.
Trong truyền thuyết, con người sau khi chết sẽ rơi xuống Cửu u minh phủ và Hoàng tuyền lộ, chờ đợi tam thế nhân quả, lục đạo luân hồi.
Cũng theo truyền thuyết, Minh phủ chia ra mười tám tầng địa ngục, nơi đó tối tăm không có ánh sáng, khắp nơi đều là luyện ngục âm hồn ác quỷ. Cũng có Thập điện diêm la, âm ti phán quan chuyên trừng trị ác quỷ và tiếp dẫn người tốt, cai quản việc lành dữ từ trong u minh.
Cho dù sâm nghiêm tàn khốc, nhưng bất luận là thiện ác nghiệp báo, tất cả đều có cơ hội tái sinh luân hồi.
Thế nhưng dưới phong ấn của Xạ Dương Tinh Mật Trận nơi Bích Lạc Đàm của Dương Kỳ Sơn, ngàn vạn yêu ma vĩnh viễn không được luân hồi, trời cao vô lộ, đất sâu vô môn, hàng ngày yêu thân linh thể đều phải chịu đủ khổ cực do bị Thuần dương lôi hỏa hành hạ.
Bọn chúng gần như đã có được sinh mệnh vĩnh hằng, sức mạnh vô cùng nhưng lại bị cấm cố trong một thế giới nhỏ xíu, chịu đủ loại khuất nhục, thống khổ, cô độc...
Cái tình trạng sống không ra sống chết chẳng ra chết, không đầu không cuối ấy, những ngày tháng cực kỳ tàn khốc ấy còn phải kéo dài bao nhiêu lâu nữa? Một trăm năm, một ngàn năm hay là một vạn năm?
Bọn chúng cũng đã quên đi thời gian, có điều mối cừu hận ấy vẫn mãi mãi vô tận cùng tuế nguyệt, từng chút từng chút tích cóp lớn dần, hội tụ thành suối, thành sông rồi thành biến thành nộ hải thấu trời.
Nộ hải đó bao gồm từ Côn Lôn Phái dẫn đầu giới tu chân chính đạo, cho tới cả thế giới loài người khắp Cửu châu.
Thương hải tang điền, vật đổi sao dời. Ân oán muôn thuở liệu cuối cùng có thể giải tỏa?
Nếu so với chúng yêu tộc nằm trong phong ấn với đám yêu tộc hậu bối trẻ tuổi thì chỉ cần một kẻ dùng sức mạnh thâu thiên hoán nhật xoay chuyển càn khôn, cũng có thể khiến cho vạn yêu dành lại được cuộc sống mới. Có điều hết thảy liệu có được như bọn chúng mong muốn?
Xạ Dương Tinh Mật Đại Trận nằm trong lòng đất của Dương Kỳ Sơn, ngay trên ngàn dặm long mạch địa hỏa, dùng sức nóng vô cùng của địa mạch thông qua tiên trận hóa thành sức mạnh Cửu địa chân hỏa phối hợp với sức mạnh của Cửu thiên tinh thần nuôi dưỡng lấy thiên địa, sinh sinh tạo hóa, hình thành một không gian phong ấn cực kỳ to lớn mãnh liệt và hoàn toàn độc lập.
Hàng vạn vạn yêu tộc bị phong ấn trong không gian kín kẽ biệt lập, giữa những tế đàn bố trí theo phương vị của Tứ tướng nhị thập bát tú trên trời. Bốn phía là vực sâu vạn trượng bao xung quanh, vô số u hồn vì yêu lực yếu kém mà đã bị tan biến trong vòng chu vi mấy chục dặm.
Không gian tại nơi này, sắc trời sâu thẳm giống như bầu trời trong vắt khi ban mai, Thiên Tinh Trận, Nhị thập bát tú nhấp nháy bên trên như dòng sông ngân phát ra ánh sáng lung linh, huyền ảo vô cùng. Thi thoảng lại từ trên phóng xuống một đạo chân hỏa sáng rực như sao băng ngang trời xé không ầm ầm đánh xuống tế đàn đang sôi sục yêu khí làm vọng lên nhưng tiếng quỷ khốc sói tru vô cùng thảm thiết.
Vực sâu vạn trượng khổng lồ bên dưới, từ màu đen bên trên dần dần chuyển thành màu xanh rồi cuối cùng hóa thành màu đỏ hừng hực của biển dung nham thiên hình vạn trạng, tạo hóa tinh xảo vô cùng.
Trên bầu trời chợt nổi lên vầng sáng như sóng nước tỏa dần ra ngoài, từ chính giữa một đạo lưu tinh vàng chói phá không bay ra, lượn một vòng rồi hạ xuống bên bờ vực, ánh sáng dần tản mác, Long Dận và Dao Cơ đột nhiên hiện ra.
Hai người lơ lửng trên vách đá quan sát bốn phương tám hướng, trước một thế giới tráng lệ kỳ diệu như vậy, lòng cũng không khỏi chấn động.
Hồi lâu sau, Dao Cơ khe khẽ thở dài thốt: "Tiền bối của Côn Lôn Phái quả thực tài giỏi, có thể vẽ ra thế giới thế này chỉ e lớp người hiện tại của Côn Lôn còn xa mới bì được."
Long Dận rung giọng bật cười, gằn từng chữ một: "Thêm chừng sáu canh giờ nữa thôi, trời ở đây không còn là trời nữa, đất ở đây cũng không còn là đất nữa, trời sụp vì ta, đất nhào vì ta, thời khắc chấn hưng yêu tộc ta đã điểm rồi, hắc hắc hắc..." Tiếng cười cuồng ngạo trầm đục vấn vít vọng qua, nơi xa loáng thoáng có tiếng gầm rú đáp lời.
Dao Cơ lắc nhẹ búi tóc nói: "Ngươi hưng thì ta nhược, từ cổ tới nay việc hưng suy ai dám đại ngôn?"
"Đem mấy gã nhóc con thả ra đây, để bọn chúng tự sinh tự diệt." Long Dận không muốn nói nhiều, ánh mắt của hắn chuyển sang những tế đàn thạch trận tầng tầng lớp lớp xung quanh, nơi đó sương mờ dày đặc tản mác sâu thẳm.
Toàn thân Dao Cơ đột nhiên xuất hiện vầng mây tím, từ trong không trung ào ào rớt ra sáu người rõ ràng nặng nề rơi xuống bên vách đá âm u, sáu người không có pháp lực hộ thể đồng thanh la lên đau đớn.
Đám người Dương Chân bị nhốt suốt ba ngày, rốt cục cũng có thể thấy được trời đất, nhưng không ngờ lại lạc vào một thế giới yêu khí dày đặc, một nam một nữ đang trừng mắt ngó từ đằng xa, một cái lắc người nhàn nhã tự tại đã bồng bềnh vượt tới bên trên bọn họ.
"Hoan nghênh tới vùng phong ấn, từ bây giờ trở đi sinh tử của các ngươi là do trời định, hãy tự thu xếp đi." Dao Cơ vung tay quẳng ra mấy thanh tiên kiếm rớt xuống bên cạnh đám đệ tử Côn Lôn phát ra những tiếng lách cách đinh đang một hồi, rồi vun thành đống trên mặt đất lấp lóe ánh sáng.
Long Dận đang lơ lửng bên trên đột nhiên ngoái đầu quét qua đám đệ tử Côn Lôn một lượt, ánh mắt lướt mặt Dương Chân thì dừng lại, thần sắc thoáng động một chút, rồi phất áo một cái xông lên phía trước bỏ đi.
Dao Cơ thở dài vẻ tiếc rẻ rồi cũng lắc người tiến theo.
Đám Nhạc Thiên đợi hai người đó đi xa mới tự mình đứng dậy, thu lấy pháp bảo của mình, kiểm tra một hồi rồi chỉ nhìn nhau không nói.
Bọn họ toàn thân chân nguyên pháp lực bị cấm chế, trong cái thế giới lạ hoặc này cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trù chừ giây lát rồi lớp lớp bắt đầu dáo dác nhìn quanh.
"Lạnh thật, nơi này là đâu không biết?" Tiêu Nguyệt Nhi khoanh tay ôm lấy mình rúm ró đứng dậy, nhìn vào bóng tối lay lắt, sương khói mờ mịt, đằng xa những ánh lửa xanh lập lòe không ngừng.
"Không nghe thấy yêu nữ đó nói hay sao, nơi này là phong ấn..." Nhạc Thiên nói được nửa câu thì chợt như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, la thảm lên một tiếng đưa tay run rẩy chỉ xuống vực sâu vạn trượng bên cạnh gã nói: "Nơi này, nơi này là Địa Hỏa Uyên bên trong Tinh Mật Trận, thôi xong, thôi xong rồi..." Nói đoạn liền ôm đầu ngồi phịch xuống mặt đất.
Dương Chân cẩn thận bò tới bên vách đá thò đầu ngó xuống dưới, xộc ngay vào mũi là hỏa khí cay xè, tận sâu dưới đáy vực toàn một màu đỏ rực, cả khối đại địa cũng như bị nung đỏ rực lên như gang sắt nhè nhẹ nhuyễn động khiến người ta vừa nhìn đã phát sợ.
Đám Sở Thắng Y cũng làm theo giống như hắn, nhìn ngó xuống dưới. Hồi lâu sau mọi người mới chán nản lui lại.
"Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được, cũng không thể để mặc cho hai kẻ đó phá hỏng phong ấn." Đợi mọi người ngồi yên vị vào một góc đá, Sở Thắng Y cất giọng phá tan yên lặng.
"Trước tiên hồi phục pháp lực rồi hãy tính, nơi này yêu khí rất dày, khắp nơi đều là du hồn, có trời mới biết dược hai kẻ tà ma đó định làm cái gì, chúng ta giờ như Nê bồ tát quá hà (*), nào còn quản được phong ấn gì nữa?" Nhạc Thiên uể oải xoay xoay thanh Trảm Dương Kiếm, thân kiếm màu đỏ sẫm dường như cũng giống tâm tình của gã trở nên xám xịt.
"Nhạc sư huynh nói rất phải, trước tiên cần nhất là khôi phục pháp lực." Tiêu Thanh Nhi khẽ đẩy muội muội đang dựa vào thân mình ra.
"Đều đã thứ suốt mấy ngày nay rồi, chẳng có tác dụng gì hết, cấm chế của yêu nữ kia thực quá cổ quái." Nhạc Thiên buồn bực đáp.
"Người vừa rồi ta đã từng thấy qua." Dương Chân đột nhiên nói.
Mọi người đều ngạc nhiên. Dương Chân liền đem chuyện gặp gã thiếu niên kia tại Vạn Thú Cốc nhất nhất kể hết ra cho mọi người hay, hắn đối với giới tu chân hiểu biết rất ít, hy vọng những chuyện này có thể giúp họ điều gì đó đối phó với tình thế trước mắt.
"Nói như vậy thì gã thiếu niên vừa rồi e rằng mới là người chủ mưu, ngoài hắn ra thì còn ai nữa chứ?" Sở Thắng Y trầm ngâm nói.
"Bọn chúng là ai cũng chẳng cần thiết, dù sao chúng ta hợp sức lại cũng còn chưa đánh nổi yêu phụ đó, hiện tại vừa lạnh vừa đói, nghĩ xem có cách gì là hơn." Tiêu Nguyệt Nhi lầm bầm, nói dứt liền ôm chặt lấy Tiêu Thanh Nhi.
Trong bóng tối, mấy cặp mắt dần dần trở thành u ám.
Dương Chân đột nhiên đứng dậy xoay đầu nhìn xuống nơi xa trông như u minh quỷ vực, hai tay nắm chặt hít vào một hơi, quyết định chủ ý rồi đi tới bên cạnh tỷ muội Tiêu Thanh Nhi ngồi xuống tọa công.
"Sư tỷ, vận công." Dương Chân một tay đặt lên lưng của Tiêu Thanh Nhi, chân nguyên cuồn cuộn chảy qua bách mạch quan nguyên truyền vào, Tiêu Thanh Nhi trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng phản ứng kịp thời, nhắm mắt ngưng thần vận công.
Tiêu Nguyệt Nhi ở bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn Dương Chân mà không sao tin được, cả miệng cũng há hốc nhưng rốt cục cũng không cất tiếng quấy rối, nàng không hiểu vì sao chỉ có một mình tiểu sư đệ lại có vẻ như không hề bị cấm chế.
Đám Nhạc Thiên cũng ngó hai người hành công đầy vẻ kinh ngạc chẳng thốt được lời nào.
Trong chốc lát, đỉnh đầu Tiêu Thanh Nhi bốc lên vài tia khói trắng, khuôn mặt hồng hào phát ra thanh khí, càng lúc càng vượng. Chưa tới thời gian uống cạn chung trà đã phá giải thành công cấm chế, nàng thu công đứng dậy phất tay áo, một đạo bạch quang lóe lên, Huyền Ngọc Kiếm đã được thu hồi trở về.
Đám Nhạc Thiên liền ào ào chạy tới.
"Tiểu tử ngươi sao lại không việc gì?" Nhạc Thiên chụp lấy Dương Chân vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc thốt.
"Sư đệ ngươi thật không công bằng, biết có Thanh sư tỷ mà quên tiệt đi Nguyệt sư tỷ rồi." Tiêu Nguyệt Nhi tuy vẻ mặt hớn hở nhưng miệng vẫn nói mấy câu chua chát.
Tiêu Thanh Nhi dường như không nghe thấy, chỉ nhìn Dương Chân tới xuất thần, chỉ có nàng mới biết đây là lần thứ hai Dương Chân tự mình đột phá được cấm chế của yêu nữ kia mà thôi.
Bị mọi người vây vào giữa, Dương Chân nhìn quanh, trong khoảnh khắc chợt có cảm giác giống như quần tinh ủng nguyệt (**) vậy.
Hắn dựa vào khả năng dị thường của độc môn tâm pháp, mặc kệ Dao Cơ hạ thủ hai tầng cấm chế, hắn vẫn cứ kiên trì nỗ lực không ngưng nghỉ, lẳng lặng phá giải cấm chế, đợi tới lúc thời cơ tới mới làm cho mọi người kinh ngạc một phen.
Tại tế đàn trung tâm của phong ấn.
Ở chính giữa riêng biệt trong phạm vi mười dặm là đầy những Ngọc trụ thạch trận và Thiên tinh tế đàn được bố trí theo phương vị kỳ môn thời thượng cổ, tương ứng với Tinh tú đại trận ở trên bầu trời phong ấn cả vạn yêu nhân.
Trong đó, chín vị trí hiểm yếu có chín cái đỉnh bằng đồng khổng lồ cao chừng mười trượng hình dạng kỳ dị, ngoài ra còn có rất nhiều phiến đá vuông vực được bố trí theo phương vị tinh tú ở giữa tế đàn, đối xứng lẫn nhau vô cùng bắt mắt. Trên đỉnh vấn vít bốc lên luồng âm hỏa xanh lét, lệ khí đỏ bầm như máu liễu nhiễu xung quanh thân đỉnh, phía trên là làn yêu vụ đen kịt bao bọc, cực kỳ yêu tà.
Nhưng khiến người ta rợn tóc gáy nhất chính là từng tràng tiếng quỷ khóc ma gào như từ dưới Cửu u vọng lên, âm trầm âm bổng vang vọng mãi không thôi.
Đó chính là Cửu Tích Tử Đỉnh trong truyền thuyết dùng để phong ấn kẻ đứng đầu chín bộ yêu tộc, là tiên khí phong ma hạng nhất từ thời thượng cổ của Côn Lôn phái.
Thời thượng cổ, yêu tộc chia thành chín bộ, vào lúc cổ xưa nhất vốn phân chia thành năm tộc Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, về sau có thêm Vũ tộc, Hồ tộc, Để nhân tộc, Nữ oa tộc tách ra rồi tự đứng thành tộc riêng, sau cùng trở thành chín tộc tất cả.
Ba ngàn ngăm trước tại chiến dịch Cửu châu Tây lục, bởi đám yêu tộc pháp lực cường hãn vô địch, tổ sư Ngọc Đỉnh Chân Nhân của Côn Lôn phái xử dụng hết tinh lực tế xuất tiên bảo Côn Lôn Cửu Tích Tử Đỉnh lấy đó làm nhân của Tinh Mật Trận, đồng thời chín bộ yêu vương lần lượt bị đánh rớt vào trong phong ấn của chín cái Tử Đỉnh.
Long Dận và Dao Cơ đi một mạch tới thẳng trung tâm của tế trận, xung quanh người yêu vụ càng lúc càng dày đặc, càng đi càng cảm thấy yêu lực ẩn chứa tứ phương trong phong ấn chỉ chực nhào ra, tựa hồ đang há ngoác miệng để chờ bọn họ đi tới.
Bọn họ cuối cùng dừng chân tại vị trí tượng Bạch Hổ phía tây của tế đàn, phía trước đặt sừng sững một cái đỉnh hình vuông có sáu tai, thân đỉnh màu xanh đen cổ kính đầy những phù điêu yêu thú bách quái cùng với pháp chú được khắc chạm, yêu vụ đen kịt liễu nhiễu tỏa ra xung quanh cả chục trượng không ngừng vấn vít phập phù.
Long Dận ngẩng đầu dán mắt vào một hình phù điêu yêu quái mình rắn đầu người trên thân đỉnh, cặp mắt sắc bén phảng phất như muốn xuyên thấu cả chiếc đỉnh khổng lồ.
"Chỗ này là phong ấn ai đây?" Dao Cơ theo sát bên mình Long Dận đột nhiên cất giọng hỏi.
"Là người đứng đầu chín bộ yêu tộc, là vua của vạn yêu - Yêu Hoàng túc hạ." Long Dận khe khẽ nhắm mắt, giọng nói cũng hạ xuống rất nhỏ tưởng như sợ kinh động tới phong ấn vậy.
"Người được xưng tụng là mạnh nhất yêu tộc từ trước tới nay... trong truyền thuyết?" Hô hấp của Dao Cơ đột nhiên trở nên nặng nề, trong sử sách của bách gia tông môn giới tu chân đều có ghi lại trận chiến kinh thế đó, ghi lại tên của yêu nhân uy danh hiển hách đó, pháp lực thông thiên, đơn thương độc chiến với chính đạo không có đối thủ, oanh oanh liệt liệt lưu truyền cùng tuế nguyệt mãi mãi không phai.
"Không, không phải là truyền thuyết, ông ta chính là Yêu Hoàng vô địch, cho dù năm xưa ông ta giữa đường đứt gánh bị rơi vào âm mưu ti tiện của Côn Lôn phái, nhưng phong quang của ông ta vẫn là vĩnh thế bất diệt." Long Dận khoanh tay ngạo nghễ đáp.
"Vô địch mà chẳng thấy đâu cả." Giọng Dao Cơ vẫn có vẻ không tán thành, còn có chút trào phúng.
"Long Dận cau mày, sát khí vụt tăng, đang định phản bác đột nhiên ánh mắt chuyển về phía mặt đất nơi tế đàn. Lúc này một trận chấn động từ sâu trong lòng đất truyền tới khiến cát sỏi trên mặt tế đàn bắt đầu nhảy nhót.
Cả mặt đất chấn động không ngừng, càng lúc càng kịch liệt.
Càng quỷ dị hơn là không gian bầu trời bên trên phong ấn, Tinh trận liên hồi sáng tối bất định, ánh tính quang chớp chớp.
"Hắc hắc hắc..." Long Dận dùng thần niệm thị sát giây lát rồi bắt đầu cất tiếng cười lớn, "Còn đến nhanh hơn sự tưởng tượng của ta, xem ra ta ắt phải thúc đẩy thêm một chút rồi."
Tiếng nói còn chưa dứt, hữu thủ của hắn đã từ từ nâng lên, dần dần nắm lại thành quyền, kế đó cung tay đánh thẳng ra, đẩy mạnh về phía trước. Sự tình kỳ dị lập tức phát sinh, nắm đấm của hắn mỗi khi di động một tấc thì thiên địa dường như cũng theo đó mà trầm xuống một tấc, không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, từ cánh tay cho tới khắp người ẩn hiện có chớp sét như lưỡi rắn xẹt ra tứ phía.
Lúc này, không gian tám hướng hiện chớp sáng như con sóng lan tỏa ra, cả người hắn phảng phất như trầm trong biển sâu biến thành liễu nhiễu bất định, từ đầu tới chân đều vận động uy lực của thiên địa cực kỳ ghê gớm.
Tại nơi bị nắm đấm của Long Dận đánh tới, mặt đất khu vực riêng biệt của tế đàn chu vi mười trượng nháy mắt bị lún xuống nửa thước, kình khí vô hình thoát ra cuồn cuộn tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Luồng pháp lực mạnh mẽ vô biên bao quanh địa tâm liên tục đánh xuống xông thẳng vào điểm trung tâm sâu cách mặt đất sâu vạn trượng của Tinh Mật Trận, trùng kích vào vị trí hiểm yếu của Thất Tinh Độn Long Trụ, kích phát hoàn toàn tất cả những cơ quan mà Long Dận đã bố trí nhiều năm.
Vô số đá vụn lớn nhỏ cùng cát sỏi trên mặt đất khu vực tế đàn đột nhiên nổ bung ra bắn tung lên không như rồng như trụ rồi lơ lửng giữa trời tựa hồ như đã bị ngưng đọng giữa không gian.
Cả ngàn yêu vật lớn nhỏ bị phong ấn trong tế đàn lục tục tỉnh dậy, tiếng gào rú kiệt ngạo như thời thượng cổ vọng lên từ đáy vực sâu, âm thanh từ thấp rồi vọt lên cao vang vọng tám phương ầm ầm như sóng triều, từng đợt từng đợt cuồn cuộn bung ra phản hồi liên miên. Cả không gian phong ấn tràn ngập trong tiếng gầm rú, tiếng gào thét phảng phất nhu u minh yêu ma thời thượng cổ đều bừng tỉnh.
Sau khi Long Dận đánh xong một đòn thì hắn lơ lửng cuồng dại bên trên cái miệng hình vuông của Tử Đỉnh, ánh mắt dữ tợn quét qua bốn phía, cả đầu tóc đang đen thoáng chốc biến thành lốm đốm sắc tím, từng sợi tóc tung bay trong gió, xung quanh yêu khí sôi sục như lửa thiêu thấu trời nhưng chỉ ở bên ngoài lớp vô hình khí tráo quanh thân hắn phạm vi ba trượng không sao xâm nhập được.
Dao Cơ trong lúc Long Dận xuất thủ thì sớm đã tránh tuốt ra xa, chẳng biết tới tận chỗ nào nữa.
***o0o***
Dưới sự trợ lực của Dương Chân, lúc này cả nhóm sáu đệ tử Côn Lôn cũng vừa khôi phục lại được pháp lực, nhưng không gian phong ấn đột nhiên phát sinh dị biến khiến cả đám kinh hoàng thất sắc, lóng nga lóng ngóng chẳng biết làm sao cho phải.
"Mau xem, dưới vực cũng có động tĩnh kìa." Toàn thân Nhạc Thiên được bao bọc bởi một đạo một đạo khí trảo đỏ rực như lửa, một mình đứng lơ lửng giữa chừng không kinh hãi la lớn lên.
Mọi người đã khôi phục được pháp lực, lòng tin tăng lên rất nhiều, liền phát ra những quầng sáng đủ màu khác nhau rồi bắt chước theo Nhạc Thiên đứng lơ lửng tại không gian bên ngoài vách đá. Phía dưới vốn là dung nham trầm tịch hiện tại đang giống như một con hỏa long uốn lượn, cuộn chuyển lên trên rất nhanh, ánh sáng chiếu lên vách vực toàn một màu đỏ khé, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên trời kéo theo tiếng ầm ầm nghẹn ngào từ trong lòng đất vọng tới khiến cả không gian càng thêm chấn động mãnh liệt.
Trong tiếng gào thét của yêu tộc bị phong ấn, tiếng đất nứt núi lở, tiếng dung nham tuôn trào điên cuồng vang vọng khắp không gian phong ấn như ma vực khiến người ta kinh hồn táng đảm, tinh thần cực kỳ hoảng loạn.
"Ta không muốn chết tại nơi này a..." Tiêu Nguyệt Nhi vừa rồi còn e lệ giờ cũng tái mét cả mặt hoa, gào lên hoảng hốt như muốn khóc.
"Nguyệt Nhi, không cần phải sợ, nơi này chấn động mãnh liệt như vậy, Côn Lôn Sơn nhất định sẽ phát giác ra, nhất định phải kiên trì lên!" Tiêu Nguyệt Nhi ở sát bên cạnh cố gắng an ủi, trong lòng nàng cũng chẳng tránh khỏi bàng hoàng.
"Nhất định phải có biện pháp, hai tên ma nhân kia to gan thâm nhập vào nơi này, chắc chắn phải có cách thoát thân, chúng ta hãy đợi thời cơ xem." Lúc này Dương Chân tình thần lại rất tốt, lớn tiếng khích lệ mọi người, trài qua mấy phen kinh biến, hắn cũng đã nhanh chóng trưởng thành.
"Sư tỷ, ta đã ăn từ lâu rồi, huống hồ ta hiện tại cũng không cần." Dương Chân khẽ mỉm cười rồi thẳng người quay sang bên cạnh ngưng thần giới bị, bảo vệ cho mọi người.
Tiêu Thanh Nhi cũng giống như Dương Chân không hề bị thương, sau khi ăn Vương Mẫu Đào, điều tức sơ qua vài vòng cảm thấy công lực càng thêm tinh thuần, hơn nữa còn tiến lên một tầng nữa. Nàng vui mừng thu công đứng dậy đi tới chỗ Dương Chân đang đứng lẻ loi hộ pháp cho mọi người ở vòng ngoài.
"Bằng bảy phần so với lúc thịnh vượng nhất năm xưa." Long Dận trù chừ thốt.
"Bảy phần... tốt, tốt, tốt..., chỉ đợi bọn ta phá phong ấn xông ra, Yêu tộc ắt có thể quét sạch cửu châu, huyết tẩy mối nhục trước đây... tất cả các ngươi tỉnh lại cho ta... tỉnh lại..." Yêu Hoàng phổ yêu lực vô thượng vào trong giọng nói, càng nói càng lớn như sấm sét nổ khắp cả thế giới phong ấn, vang vọng ầm ầm không ngớt.
Thứ khiến cho toàn bộ yêu tộc tỉnh giấc tuyệt không phải là tiếng gầm như trời long đất lở đó, mà chính là do thần niệm được phát ra bởi bản mệnh nguyên khí của Yêu Hoàng. Uy lực chí tôn ấy hằn sâu vào cả trăm ngàn sinh mệnh, trong nháy mắt đã tràn ngập cả không gian phong ấn, không nơi nào không có.
Dưới sự triệu gọi của thủ lĩnh, dưới sự triệu gọi của đấng chí tôn, yêu tộc nhất định sẽ hồi phục.
Grào...Grào...Grào...Grào...Grào...Gràoooo.. .
Từ hàng trăm ngàn tế đàn, tiếng quỷ sầu sói tru, thần khóc hổ gầm, những mật ngữ muôn hình vạn trạng tám hướng đổ lại giao hòa hô ứng với nhau, vô số thần niệm tụ tập thành bể lớn, tuôn chảy như thác lũ, cuồn cuộn bốc lên như khói lửa sục sôi ầm ầm.
Bên trên tế đàn, từng quầng mây đen yêu khí ngưng tụ rồi lại phân tán giống như vật sống, thậm chí còn hòa nhập với yêu vụ của tế đàn thành một khối vấn vít, kéo theo những tiếng gầm thét quái dị tựa hồ đã lạc xuống dưới địa ngục A Tì như trong kinh phật mô tả.
Long Dận và Dao Cơ đứng bên ngoài Bạch Hổ tế đàn từ xa nhìn vào, cho dù tu vi của Dao Cơ cũng thuộc loại bất phàm nhưng trước những cảnh tượng này cũng không khỏi khiếp hãi trong lòng.
Một tia lo lắng mờ nhạt chợt dấy lên trong lòng, ả đột nhiên nhớ ra không biết mấy đứa đệ tử Côn Lôn kia ra sao rồi? Nghĩ tới đó không khỏi đưa mắt nhìn về phía lúc nãy.
*** o0o ***
"Sư đệ, ngươi mau lại đây xem!" Tiếng la hoảng của Tiêu Thanh Nhi vọng tới từ một tòa tế đàn nhỏ ngay sát bên vách đá sừng sững.
"Sao rồi?" Dương Chân đành bỏ lại đám Lãnh Phong đang vận công tới lúc khẩn yếu, chạy xuyên qua đám loạn thạch tiến về phía Tiêu Thanh Nhi.
Đó là một tòa thạch trận của tế đàn cao chừng nửa trượng rộng cỡ hơn mười bước, bốn phía là những bậc đá xếp thành từng lớp dẫn lên cao, chính giữa tế đàn là một khối đá lớn màu xanh xám khắc đầy những họa đồ yêu thú và thần chú pháp lực.
Lúc này khói đen đang bốc trên không nghi ngút, trên nền tế đàn đã nứt toác ra những vết như tơ nhện kèm theo những tiếng rạn nứt nho nhỏ. Ban đầu còn rất chậm, giây lát sau đã trở thành nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được, những vết nứt không ngừng mở rộng ra, yêu khí đỏ khé cuồn cuộn từ bên trong nhè nhẹ bốc ra, mảnh dẻ vấn vít giữa chừng không.
Đúng lúc Dương Chân chạy tới bậc đá của tế đàn, từ giữa nền đá cao chợt phát ra những tiếng gầm thét vang lừng, đợt sau to hơn đợt trước, cả mặt đất như rung động theo tiếng gầm, khiến hai người không khỏi xao động trong lòng.
"Hai tên ma nhân kia rốt cục đã giở trò gì?" Tiêu Thanh Nhi sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi mím chặt tới trắng dã không ngừng run lên bần bật tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy thân mình.
"Cho dù phát sinh chuyện gì, ta nhất định sẽ bảo vệ cho sư tỷ." Dương Chân đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiêu Thanh Nhi.
Tiêu Thanh Nhi nghe thấy toàn thân lại run thêm một lượt, sắc diện tựa hồ thoáng đỏ rồi cúi gằm mặt xuống.
Trước cảnh tượng cực kỳ yêu tà này, hai người nhất thời cũng như chìm đắm vào trong bầu không khí khủng bố, cứ đứng lặng trên bậc đá của tế đàn như vậy mà ngó yêu khí bốc lên nghi ngút.
Trong lòng Tiêu Thanh Nhi hiện tại rối như tơ, loạn như ma.
Bảy năm trước, cái gã tiểu sư đệ nhút nhát nhưng khi đụng chuyện lại rất quật cường ấy đã bước vào cuộc sống thanh tu yên ả mười năm như một ngày của nàng. Khi ấy trong mắt nàng, Dương Chân quả thực là một kẻ rất đáng thương.
Tới lúc Dương Chân bị ép đẩy vào Vạn Thanh Cốc, suốt những tháng năm cách trở ấy, nàng đã vì hắn mà lo lắng, lúc nào cũng mong hắn trở về.
Cho tới khi hắn quay lại Ngọc Tiêu Phong, thì nàng mới chợt phát giác ra Dương Chân đã lớn lên rất nhiều, không còn cần tới sự chiếu cố của nàng nữa thành ra nàng có chút hụt hẫng, tựa hồ như tự nhiên bị lạc vào khoảng không vô tận.
Tiên đạo vô tình, nhưng người hữu tình.
Thông minh mẫn tuệ như nàng đương nhiên nhận thấy tình cảm mong manh ấy của tiểu sư đệ dành cho mình, thế nhưng nàng lại cứ cố gắng né tránh. Trong lòng nàng lại cứ muốn theo tấm gương của cha mẹ, lấy con đường khổ tâm tu đạo làm mục đích chính.
Đồng thời, một vị đồng môn sư huynh siêu phàm thoát tục lọt vào mắt nàng, từ trên người ấy nàng tựa hồ nhìn thấy hình ảnh của chính cha mình, lấy hình ảnh đó mà so sánh, Dương Chân thật là nhạt nhòa tối tăm.
Nàng tuyệt không hiểu tại sao lại nảy sinh sự so sánh như vậy, có điều tất cả những điều đó đều chẳng có gì quan trọng. Trong lòng nàng, tu chân đại đạo mới là mong ước cả đời, nàng cứ cho là như thế, nàng cũng cứ tự nhủ với mình phải như thế.
Có điều, tới lúc lâm vào tình thế hiểm nghèo trước mắt, lòng nàng đột nhiên trở nên xao động, rối loạn thành một mớ.
"Sư tỷ, lui ra!" Dương Chân vừa la vừa đưa tay ôm lấy Tiêu Thanh Nhi phi thân ngược ra sau.
Trên tế đàn lúc này đã nứt toác ra một lỗ lớn, yêu khí đỏ khé ào ào bốc lên ngưng tụ thành khối giữa chừng không, trước sự suy yếu nhanh chóng của sức mạnh phong ấn, một vài tế đàn còn sót lại cũng không còn chịu nổi sự bành trướng xung đột mãnh liệt của yêu lực nữa.
Dưới bậc đá, Dương Chân lạng người che chắn phía trước cho Tiêu Thanh Nhi, nhẹ nhàng lật bàn tay đẩy ra một trận cuồng phong xanh lét, trong gió ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ cuốn hết yêu khí của tế đàn ra xa rồi quét thẳng vào đám khói đang ngưng tụ phía trước mặt.
Bùng! Cả khối yêu khí lớn bị luồng gió dữ mãnh liệt phá bung ra thành những lằn khói nhỏ vấn vít khắp trời.
Một tiếng gầm rú thê thảm từ sâu trong tế đàn vọng ra ngoài. Cả tế đàn đột nhiên chấn động một cái, vô số cát sỏi đá vụn trên mặt đật không ngừng nhảy nhót. Một luồng yêu khí đỏ như máu từ khe nứt phun thẳng lên trời như thác lũ, chớp mắt đã hình thành một khối yêu khí khổng lồ không ngừng ngưng tụ rồi thay đổi hình dạng như muốn hóa thành thân thế của đủ loại yêu quái.
Dương Chân và Tiêu Thanh Nhi đưa mắt nhìn nhau, nghi hoặc không biết có nên xuất thủ tiếp hay không.
"Đánh tan nó, mau!" Tiếng Sở Thắng Y từ phía sau vọng tới, đồng thời một đạo ánh sáng trắng đột nhiên vọt tới bên cạnh của Tiêu Thanh Nhi.
Cũng lúc đó một đạo ánh sáng xanh lam rít lên như chớp giật kéo theo kiếm khí mãnh liệt vô cùng nghiêng nghiêng chém tới.
Yêu khí nháy mắt bị chẻ thành hai, lằn kiếm quang như chưa hề dốc toàn lực đột nhiên vòng trở lại rồi bùng tan thành một cơn mưa sao băng chụp xuống đám yêu khí màu đỏ như máu, khí thế càng thêm hung mãnh.
"Chẳng tác dụng gì, nguyên thần của nó vẫn còn ở trong phong ấn, chẳng làm gì được nó đâu." giọng Nhạc Thiên vọng tới đầy vẻ ngạo nghễ.
Khối yêu khí to hơn trượng bị cơn mưa sao chụp xuống giống như bị cuồng phong quét phải tan thành một làn sương máu dạt đông một khối, dạt tây một mảng nhưng vẫn liên kết vấn vít với nhau èo uột trên không mà không chịu tan.
Tiêu Nguyệt Nhi và Lãnh Phong cũng theo đó chạy tới, tất cả tụ tập ngay bên ngoài tế đàn.
"Phong ấn bắt đầu lung lay, yêu tộc tỉnh lại rồi." Sở Thắng Y thần sắc trầm trọng thu hồi thanh Tinh Hà Kiếm, ánh mắt đưa về nơi xa.