Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #66  
Old 19-05-2008, 11:41 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 65
Hoạt Phật Mất Mật Tông Bảo Điển

Tiểu nhị dứt lời lui ra, lúc gã bước chân qua cửa còn quay lại cười nói :
- Mời các vị đồng hương dùng cơm đi, bữa nay trời lạnh nhưng ngồi một lúc sẽ ấm áp trở lại.
Thiết Kỳ Sĩ thấy tiểu nhị đi rồi mới nhìn Kỳ Dao cười nói :
- Dao muội! Muốn hỏi tin tức ở nơi gã thì ăn thua gì? Gã biết thế nào được?
Kỳ Dao đáp :
- Đừng khinh thường bọn tiểu nhị. Chúng có nhiều tin tức mau lẹ, Sĩ ca chờ lát nữa sẽ biết.
Khi tiểu nhị vào phòng thu dọn đĩa chén, bỗng gã dòm ra ngoài cửa khẽ nói :
- Thưa ba vị đồng hương! Vừa rồi một lạt ma hỏi thăm tiểu nhân về lai lịch ba vị đó.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Y hỏi làm gì?
Tiểu nhị đáp :
- Chắc vì vụ tầy đình xảy ra mới đây, người ta đồn Đại Lạp Tát Hoạt Phật mất bảo bối gì đó của phe Mật Tông.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi :
- Tiểu nhị ca đối đáp với nhà sư đó thế nào?
Tiểu nhị đáp :
- Tiểu nhân nói các vị đều là những bậc hương thân của tiểu nhân.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Đa tạ tiểu ca vui lòng chiếu cố. Nhà sư đó có tin không?
Tiểu nhị đáp :
- Khó mà biết được, nhưng lão nghe rồi liền ra khỏi điếm, chẳng hiểu còn trở lại nữa không?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Ở lại cũng chả sao, bọn mình là người đường đường chính chính tuân theo phép nước vậy chẳng cần phải quan tâm.
Tiểu nhị nói ngay :
- Phải rồi! Để tiểu nhân coi xem nếu còn có chuyện gì sẽ vào mách ba vị.
Tiểu nhị thu dọn xong ra rồi, Kỳ Dao trịnh trọng nói :
- Hoạt Phật mất Mật Tông bảo điển, chắc lại là hành vi của Cổ Mộ môn.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Mật Tông bảo điển là thứ tâm pháp vô thượng của các vị Lạt Ma trong võ lâm, Cái đó mà thất lạc thì giang hồ lại nổi sóng gió, không hiểu trong bọn Lạt Ma hiện nay có cao nhân nào ghê ghớm không?
Kỳ Dao đáp :
- Theo lời gia phụ thì những vị Lạt Ma hiện nay rất ít tham gia vào chuyện thị phi trên chốn giang hồ, người ta đồn Hồng Huỳnh lục tăng ngày trước lâu nay không lộ diện nữa, chẳng hiểu sáu vị đó còn sống không?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Hồng Huỳnh lục tăng là gì? Gia sư chưa từng đề cập tới.
Kỳ Dao đáp :
- Lạt Ma chia làm hai phái, một phái mặc hồng bào còn một phái mặc huỳnh bào, nghe nói hệ thống riêng biệt mà không hiểu rõ tình hình. Hồng Huỳnh lục tăng tức là mỗi phe phái có ba tay cao thủ tuyệt đỉnh.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Họ đều có sáu đại cao thủ thì chúng ta bất tất phải can thiệp nữa, chỉ trợ giúp một tay cũng đủ.
Hôm sau ba người đến thẳng Nhật Khách Tắc.
Tuyết lạnh gió dừng, trên đường lớn dọc theo bờ sông Nhã Lỗ Tàng Bá vẫn có ngựa xe xuất hiện trên đất băng tuyết, trong bọn này mười phần có đến tám là những khách thương xa xôi trở về làng ăn tết, còn hai phần là khách giang hồ phiêu lưu.
Lúc bọn Thiết Kỳ Sĩ ba người gần tới thành Nhật Khách Tắc, bỗng thấy mười mấy Lạt Ma tăng từ hai bên hoang dã vọt ra. Bọn người này xông lướt trên đất tuyết mà không lưu lại chút vết tích nào đủ rõ khinh công của họ không phải tầm thường.
Kỳ Dao thấy vậy nhìn Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói :
- Vụ đó đã phát động.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta phải coi hành vi của họ ra sao đã, nhưng đừng khiến họ tăng thêm sự hiểu lầm về chúng ta.
Bỗng một lão Lạt Ma nhìn đồng bọn xua tay ra hiệu cho đồng bọn đừng tiến tới, một mình lão lại gần Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng hô :
- Xin thí chủ hãy dừng bước.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Đại sư hiểu Hán ngữ là hay rồi đại sư có điều chi dạy bảo?
Lão tăng chắp tay nói :
- Bần tăng là Hồ Đồ Khắc Đồ ở Nhật Khách Tắc, xin hỏi thí chủ từ đâu tới?
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay đáp :
- Té ra đại sư là Hoạt Phật ở Nhật Khách Tắc, tại hạ thất kính mất rồi, tại hạ đã đi rất nhiều đường đất:Từ Bắc Kinh qua Tây Vực, lại từ Tây Vực chuyển đến Cao Nguyên rồi tới quí xứ.
Lão tăng kinh ngạc la lên :
- Thí chủ họ Thiết...
Lão gọi đến chữ họ rồi dừng lại dường như sợ người ngoài nghe tiếng, lão đến gần hơn chắp tay hỏi :
- Bần tăng có thể nói chuyện với thí chủ được không?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Vãn bối xin nghe theo đại sư, nhưng chưa hiểu đại sư định dẫn tại hạ tới đâu?
Lão tăng đáp :
- Xin thí chủ tiếp tục vào thành bần tăng tự có cách an bài, hễ thí chủ thấy một tên tiểu sa di ra nghênh tiếp thì xin đi theo để y dẫn đường.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :
- Tại hạ nhớ rồi.
Lão tăng chắp tay thi lễ rồi lùi lịa dẫn đồng bạn đi.
May ở chỗ trời lại mưa tuyết sập xùi người đằng xa không ngó thấy, Kỳ Dao thấy nhà sư già cử chỉ thận trọng liền biết bước tiền đồ còn xẩy ra nhiều chuyện, nàng vội nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- E rằng Nhật Khách Tắc không được yên ổn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có thể chúng ta còn mất nhiều thi giờ chưa đi Nam Hải ngay được.
Văn Đế Đế hỏi :
- Tại sao Hoạt Phật lại ở Nhật Khách Tắc? Hồ Đồ Khắc Đồ có chuyện gì đây?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Hồ Đồ Khắc Đồ là một Lạt Ma chức vị rất trọng yếu, chẳng khác nào một đại viên coi một khu vực riêng biệt trong một nước, tỷ như một vị Ở Mông Cổ, một vị Ở Bắc Kinh một vị Ở Ngũ Đài sơn. Theo thuyếp pháp của Lạt Ma thì những vị Hồ Đồ Khắc Đồ đều là Hoạt Phật chuyển thế, sự chuyển thế này tiếng Mông Cổ kêu bằng “Hô Tất Lạc Hản” tiếng Hán gọi là “Hóa Thân” thực ra thuyết pháp như vậy là sai vì bọn họ cũng chết, có điều chết mà không sa vào kiếp luân hồi, có thể chuyển thế đời đời giữ nguyên chức cũ.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Trên Hồ Đồ Khắc Đồ là Ban Thiền và Đạt lại phải không?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Phải rồi! Vì thế mà Hoạt Phật không phải chỉ có một vị.
Ba người vào thành quả thấy trong đám đông có một tên tiểu sa di ra đón, Thiết Kỳ Sĩ coi cử động của gã liền hiểu ý, chàng đi theo chú tiểu xuyên qua những ngõ ngách.
Tiểu sa đi theo một bức tường cao vòng vèo đến trước một cổng lớn, Thiết Kỳ Sĩ ngẩng đầu nhìn thì đây là một tòa đại đình viện cổ kính.
Tiểu sa di khom lưng chắp tay nói :
- Thí chủ! Đây là chỗ ở sắp đặt cho thí chủ, bên trong có người Hán hầu hạ. Hoạt Phật sẽ tới ngay.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Tại hạ làm phiền tiểu sư phụ phải dẫn đường.
Tiểu sa di không tiến vào cổng lớn, y cáo từ rút lui.
Kỳ Dao cười nói :
- Coi tình hình này còn hay hơn trú trụ Ở khách sạn.
Văn Đế Đế nói :
- Mặt sau là một ngôi chùa lớn, chắc tòa viện này thông vào đó.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đây là nơi Hoạt Phật đã an bài, nhất định có bí mật. Chúng ta vào đi thôi.
Cổng chỉ khép hờ, ba người đẩy cửa bước vào, chợt thấy bên trong có hai người đứng tuổi mặc Hán phục đứng chờ, chúng vừa thấy ba người vội thi lễ nói :
- Công tử cùng tiểu thư đã tới, xin quí vị vào trong này.
Một người đóng cổng, một người dẫn bọn Thiết Kỳ Sĩ vào nội điện.
Thiết Kỳ Sĩ cảm thấy nơi đây lạnh lẽo tỏ ra trong tòa đình viện cổ kính này không có chủ nhân, chàng nhìn đại hán hỏi :
- Phải chăng bạn đồng hương là người Điển Tây?
Đại hán trung niên đáp :
- Đúng thế, công tử nghe khẩu âm mà nhận ra được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Cả vùng Vân Nam tại hạ đều quen thuộc. Xin ông bạn cho biết chủ nhân tòa đình viện này là ai?
Đại hán trung niên đáp :
- Đây là biệt viện của Hoạt Phật. Té ra công tử vẫn chưa biết.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Hòa thượng cũng có biệt viện ư? Trước nay tại hạ chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Đại hán trung niên cũng cười đáp :
- Hòa thượng ở Tây Tạng có nhiều chỗ bất đồng với các vị xuất gia tại nội địa, tỷ như Lạt Ma cũng nhiều vị không phải cữ ăn mặn.
Thiết Kỳ Sĩ ủa một tiếng hỏi :
- Té ra là thế xin hỏi bạn đồng hương sao lại ở đây?
Đại hán đáp :
- Tiểu nhân được Hoạt Phật phái người đi triệu tới, ngoài lão Tô đóng cổng trong bếp còn hai vị đại tẩu chuyên lo việc nấu cơm. Công tử cùng tiểu thư muốn dùng gì xin cứ sai bảo. Hoạt Phật đã dặn tiểu nhân phải châu hầu các vị cho cẩn thận.
Kỳ Dao nói :
- Các vị bất tất phải khách sáo, muốn cho ăn uống gì cũng được.
Đại hán trung niên vâng dạ luôn miệng, hắn cười nói :
- Trên thượng phòng có bồn lửa mời ba vị lên đó, trong hai phòng ngủ đầy đủ tiện nghi muốn lấy thêm gì xin cứ lắc nhạc.
Thiết Kỳ Sĩ lên thượng phòng, nơi đây có phòng khách nhỏ phía sau là phòng ngủ, chàng nhìn hai cô nói :
- Các cô muốn tắm rửa thì tự mình xuống trù phòng, chúng ta không nên bác bậc kiêu Kỳ...
Kỳ Dao cười đáp :
- Cái đó việc gì đến Sĩ ca phải lỏ thực là lắm chuyện.
Trong hỏa bồn than lửa đỏ hồng, cả gian tiểu sảnh ấm áp như tiết trời xuân.
Thiết Kỳ Sĩ cởi bỏ áo da vươn vai cười nói :
- Mình được hưởng thụ tình trạng này, thật là chuyện bất ngờ.
Chàng nằm xuống ghế bên bồn lửa đảo mắt nhìn quanh thấy cách bài trí rất cổ kính, tuy khác những nhà hào phú trong nội địa nhưng phong cảnh u nhã, thoải mái khác thường.
Lát sau lão Tô là người đóng cổng lúc trước tiến vào, sau lão là hai phụ nhân ngoài ba chục tuổi ăn mặc theo kiểu bộc phụ, hai mụ bưng đồ vào để sắp bữa.
Lão Tô bảo hai mụ bày cơm rượu xuống bàn rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thưa công tử! Cơm rượu này nấu theo phương pháp trong nội địa, chưa hiểu có vừa miệng các vị chăng? Nếu có chỗ nào không được, bọn tiểu nhân lần sau sẽ thay đổi, Xuyên Thái và Hạ Giang Thái ở đây dĩ nhiên không bằng nội địa.
Hai cô thấy rượu thịt đầy bàn, gà vịt tôm cá, xào nấu đủ thứ liền đồng thanh ca ngợi :
- Thơm quá!
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Xin ba vị tùy tiện, Các vị làm nhất định là ngon rồi.
Lão Tôn dẫn hai phụ nhân lui ra, Kỳ Dao cười rất tươi nói :
- Tiểu muội hãy nếm trước món gà đút lò xem hương vị thế nào.
Thơm thì thơm lắm nhưng sợ chín quá.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Dù sao cũng còn ngon hơn lương khô nhiều.
Kỳ Dao cầm đũa gắp ăn rồi nói :
- Ngon lắm! Đáng tiếc là gà già một chút, gà non thì thật là tuyệt...
Văn Đế Đế gạt đi :
- Đừng nếm nữa, tiểu muội đói lắm rồi.
Cô rót rượu cho Thiết Kỳ Sĩ rồi đem cơm cho mình.
Kỳ Dao thấy vậy cười nói :
- Muội muội! Lịch sự một chút nào, không ai ăn tranh mất đâu.
Văn Đế đế đáp :
- Thư thư mà còn khách sáo thì lát nữa Hoạt Phật tới chẳng lẽ để nhà sư nhìn chúng ta ngồi ăn nhồm nhoàm.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Hòa thượng khi nào lại không biết điều, lão có đến cũng phải hỏi lão Tô trước rồi mới vào. Cái đó Văn muội cứ vững dạ. Chúng ta thủng thẳng ăn đừng nuốt vội đến nỗi nghẹn cổ phải lăn ra.
Ba người cùng cười ồ, tiếp tục ăn uống.
Cơm nước xong thì trời tối, lão Tô lại đưa hai phụ nhân vào thu dọn lão thắp hai cây nến lớn, nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Công tử dùng trà gì? Ở đây chỉ có trà Phổ Nhĩ ở Vân Nam.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Báo tại hạ uống trà gì cũng được, không hiểu Hoạt Phật đã tới chưa?
Lão Tô đáp :
- Vị đại sư chấp sự đã đến báo Hoạt Phật sắp tới.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu cười đáp :
- Khi Hoạt Phật tới xin hô một tiếng, trong này chẳng có chuyện gì.
Lão Tô đặt trà xuống lui ra, lão còn quay lại nói :
- Công tử! Tuyết mỗi lúc một xuống nhiều, nếu chăn nệm chưa đủ cho ba vị thì cứ hô một tiếng, lão nô sẽ đưa đến thư phòng còn mấy cái giường tốt.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ đã coi qua phòng ngủ thấy đủ hết rồi, lão trượng cứ đi ngủ, không chừng Hoạt Phật sáng mai mới tới.
Lão Tô đã ra đến sân còn quay lại nói :
- Không phải đâu, hãy còn sớm mà lúc Hoạt Phật tới còn dùng điểm tâm nữa.
Kỳ Dao nghe tiếng lão xa rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Hoạt Phật cho bốn người nội địa hầu hạ bọn ta, thật là chu đáo.
Nàng chưa dứt lời bỗng nghe tiếng bước chân cấp bách vang lên, tiếp theo hai ngưòi xông vào đồng thanh la lên :
- Công tử ơi! Công tử ơi! có ma! có ma!
Thiết Kỳ Sĩ đứng phắt dậy ra đón hỏi :
- Chuyện gì? Nơi đây sao lại có mả Các vị thấy thế nào?
Lão Tô cất tiếng run run đáp :
- Một con nữ quỷ áo xanh lượn đi lượn lại trong trù phòng. Cả lão Trương cũng trông thấy.
Kỳ Dao hỏi :
- Hai vị đại tẩu đâu?
Lão Trương đáp :
- Bỏ họ sang nhà phía Đông chuẩn bị đồ điểm tâm kêu lão nô vào bếp đun nước pha trà thì vừa gặp lão Tô tới nơi, nên bọn lão nô đều trông thấy.
Thiết Kỳ Sĩ tìm lời an ủi :
- Hai vị đừng sợ gì hết, đó là những nhân vật giang hồ đến tòa viện này. Hai vị là người thường, họ không gi hại đâu. Nếu các vị còn thấy nữa cũng bất tất phải hoang mang, họ cũng là người chẳng qua biết thêm được chút võ công, hai vị đã lớn tuổi chắc được nghe chuyện giang hồ nhiều rồi.
Lão Tô đáp :
- Bọn lão nô thấy ma quỷ lập lờ chân không chấm đất.
Kỳ Dao cười đáp :
- Đó là họ thi triển khinh công để khỏi phát ra tiếng động.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Lão Trương nói :
- Nhất định họ đi rồi, hai vị đưa tại hạ xuống bếp coi.
Hai lão dường như chưa hết sợ, hơ hãi dẫn Thiết Kỳ Sĩ đi xuống.
Kỳ Dao nhìn Văn Đế Đế nói :
- Đây chắc cũng là những nhân vật ở Cổ Mộ môn hý lộng quỷ thần!
Văn Đế Đế hỏi :
- Hỏxuống nhà bếp làm gì?
Kỳ Dao đáp :
- Chắc họ tìm đồ ăn uống.
Văn Đế Đế lộ vẻ hoài nghi hỏi :
- Phải chăng họ muốn vào bếp phòng độc?
Kỳ Dao trầm ngâm lắc đầu đáp :
- Không phải đâu, chúng ta tới đây chắc họ Cổ Mộ môn chưa biết chẳng khi nào họ dùng thủ đoạn ám toán những người mà họ chưa hiểu rõ, đồng thời chúng ta không sợ họ phóng độc.
Thiết Kỳ Sĩ quay về mặt mũi rất tươi tỉnh, Kỳ Dao hỏi :
- Có thấy gì không?
Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp :
- Đồ quỷ ăn cắp thức ăn, trong bếp mất hai con gà làm thịt rồi và một khay thịt bò.
Văn Đế Đế “ủa” một tiếng hỏi :
- Liệu họ có dám đến chỗ chúng ta ăn cắp không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Người Hán ở Tây Tạng không ăn uống nhiều, đúng là người Hán ở Cổ Mộ môn
Văn Đế Đế hỏi :
- Bỏ Lão Tô hết sợ rồi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Sợ thì còn sợ nhưng đã biết chẳng phải ma quỷ gì hết bây giờ bọn họ bốn ngưòi đểu ở cả trong bếp, có lẽ thâu đêm không dám ngủ.
Kỳ Dao hỏi :
- Ở giải đất này có lẽ chẳng thiếu gì bọn đồ đệ của Cổ Mộ môn, nhưng bọn họ ăn cắp Lạt Ma Bảo Điển rồi sao còn chưa bỏ đi?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có thể là vì hành động không rõ rệt của Sưu Thiên Hổ, nên chỗ nào cũng phái cao thủ ngăn chận, có khi còn chuyện gì khác cũng chưa biết chừng.
Lúc này bỗng nghe thanh âm khàn khàn của lão già từ ngoài sảnh đường vọng vào, lại nghe rõ tiếng lão Tô hô :
- Công tử! Hoạt Phật đã tới.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói chạy ra cửa nghênh tiếp, chàng thấy vị lão hòa thượng đã gặp ở dọc đường và một vị cao tăng gì hơn tiến vào, chàng vội chắp tay nói :
- Kính chào nhị vị đại sư.
Hoạt Phật trỏ vào vị lão tăng ở phía hữu nhìn Thiết Kỳ Sĩ giới thiệu :
- Đây là Hữu Phụ đại sư, Hoạt Phật ở chùa Lễ Thập Luận Bố.
Thiết Kỳ Sĩ lại chắp tay nói :
- Tại hạ thất kính, mời nhị vị ngồi.
Hai nhà sư ngồi xuống bên hỏa bồn, Hồ Đồ Khắc Đồ nói :
- Cách tiếp đãi không được chu đáo, xin thí chủ lượng thứ cho.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Đại sư lại khách sao rồi, không hiểu đại sư triệu vãn bối có điều gì dạy bảo?
Hữu Phụ đại sư cất tiếng hỏi :
- Thí chủ có một ông bạn hiện ở Lạp Tát phải không?
Thiết Kỳ Sĩ biết là đối phương chưa xác định được lai lịch củ mình, liền cười đáp :
- Đúng thế! Thương thế y đã lành chưa?
Hai nhà sư bây giờ mới tin tưởng liền đồng thanh nói :
- Hiện đã phái người đi đón tiếp, thương thế lành hẳn rồi sáng mai chắc Cao thí chủ sẽ tới đây.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bây giờ xin hai vị cho hay triệu tại hạ tới đây có việc gì?
Hồ Đồ Khắc Đồ hỏi :
- Thí chủ có biết được bọn Huỳnh Quan lệnh tại Cổ Mộ môn hiện đã đến cả đây rồi không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tuy tại hạ chưa biết nhưng cũng chẳng lấy gì làm lạ, vừa rồi lại có một tên vào trong tòa nhà này.
Hai nhà sư nghe nói kinh hãi hỏi :
- Chẳng lẽ bọn họ biết thí chủ tới đây rồi?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
-Chắc họ chưa biết, người đó vào bếp để lấy thức ăn.
Hữu Phụ đại sư nói :
- Bản giáo mất pho Mật Tông bảo điển nghe nói hãy còn ở trong bờ cõi, mong rằng Thiết đại hiệp giúp cho một tay.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #67  
Old 19-05-2008, 11:42 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 66
Trong Thành Lạp Tát Nổi Phong Ba

Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đại sư bất tất phải khách sáo. Lực lượng tại hạ được tới đâu xin làm tới đó. Có điều về phương diện do thám thì chưa đủ. Tưởng quí giáo nên phái thêm cao thủ hành động. Khi điều tra có được manh mối, tai hạ lập tức đi ngay.
Hai nhà sư chấp tay đáp :
- Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! Có lý nào dám phiền đại hiệp đi mò mẫm, nhưng cần mời đại hiệp tới Lạp Tát. Đạt lại Hoạt Phật còn nhỏ tuổi, bọn bần tăng mong đại hiệp ngồi trấn giữ chỗ phát nguyện của tệ giáo.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vậy sáng mai xin khởi hành. Nhưng tại hạ có điều muốn thỉnh giáo hai vị. Tại hạ thường nghe trong quí giáo có Hồng Huỳnh lục tăng nổi tiếng võ lâm. Các vị đó vẫn mạnh khỏe chứ?
Hữu Phụ đại sư thở dài :
- Cái đó toàn là hư danh. Bần tăng chính là một trong Huỳnh tam tăng. Mấy chục năm bần tăng không chịu nói với ai, mà bữa nay trước mặt đại hiệp, bần tăng phải tự thú.
Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy thi lễ nói :
- Té ra lão sư phó là một trong Lục tăng ngày trước. Tại hạ cam bề thất kính. Còn năm vị nữa là ai?
Lão tăng đáp :
- Hai người khác ở Huỳnh giáo bây giờ đang hộ giá bên mình Đạt Lại. Còn ba vị Ở Hồng giáo thì hiện ở Tàng Cát Nhĩ Độ. Bọn bần tăng rất lo cho bí lục tâm pháp về Thần thông lực của các vị đó khó giữ được an toàn.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Hay hơn hết là phái cao thủ đến cảnh cáo mấy vị đó một tiếng. Nếu để mất đi lại phải tốn công tìm về.
Nhị tăng khen phải luôn miệng rồi đứng dậy cáo từ.
Hai nhà sư đi rồi, Văn Đế Đế hỏi :
- Thần thông lực là cái gì?
Kỳ Dao đáp :
- Thần thông lực là bảo điển về võ công tối cao thâm của Hồng giáo Lạt Mạ Thủy tổ giáo phái này là Liên Hoa thượng sư ở Thiên Trúc. Vị hòa thượng đó không những lập ra Hồng giáo ở Tây Tạng mà đồng thời còn dùng Thần thông lực để tảo trừ Hồ Quỷ Phái ở Tây Tạng về cổ thời. Lão lập ra cơ sở kiêm cố cho nên Phật giáo ở Tây Tạng khỏi lung lay.
Văn Đế Đế hỏi :
- Giữa Ban thiền và Đạt lại, địa vị nào cao hơn?
Kỳ Dao lắc đầu đáp :
- Địa vị cao bằng nhau. Bọn họ là sư huynh chuyển thế hết, đời này qua đời khác thường giữ nguyên chức. Đạt lại nắm quyền chính trị, quân sự, tôn giáo. Ban thiền chuyên giữ giáo quyền. Vị thủy tổ ở Huỳnh giáo là Tôn Khách Bạ Lão có hai tên đệ từ. Đạt lại là đệ tử thứ nhứt của Tôn Khác Ba, Bao thiền là Nhị đệ tử đời thứ nhứt của lão.
Văn Đế Đế cười nói :
- Tiểu muội không tin.
Kỳ Dao cũng cười đáp :
- Vì Văn muội không phải là người Tây Tạng.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Còn một chuyện tức cười nữa là nếu vị Đạt lại này chết đi thì bọn họ do Ban thiền phát lệnh khiến cho toàn thể các Lạt Ma ở Tây Tạng phải phát động đi kiếm nơi Đạt lại chuyển thế. Bao nhiêu đứa nhỏ sinh vào giữa lúc Đạt lại qua đời đều phải ghi lấy báo cáo với Ban thiền. Chờ khi những đứa nhỏ đó biết đi, Ban thiền tự mình đến hỏi từng tên một. Sau khi Ban thiền nhận định đứa nào là hậu thân của Đạt lại thì nó sẽ được đón về Lạp Tát tiếp nhiệm ngôi Đạt lại.
Văn Đế Đế hỏi :
- Trẻ nít thì còn biết gì mà hỏi?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Nhưng nó biết rõ kiếp trước.
Văn Đế Đế tức mình thóa mạ :
- Thuyết này thật láo khoét.
Mấy người nói chuyện một lúc rồi, Thiết Kỳ Sĩ ra ngoài quan sát xong liền quay vào ngủ, điểm tâm cũng không ăn nữa.
Hôm sau ăn cơm xong, Hữu phụ đại sư lại tới. Chính y thân hành bồi tiếp Thiết Kỳ Sĩ đi Lạt Tát.
Văn Đế Đế ngồi trong xe khẽ hỏi Kỳ Dao :
- Thư thư! Danh từ Đạt Lai là nghĩa gì? Nó không phải họ cũng chẳng phải tên.
Kỳ Dao đáp :
- Đạt Lại nguyên là hai chữ “đại hải” ở tiếng Mông Cổ phiên âm ra Hán văn. Nguyên từ đời vua Am Đáp Hàn xứ Mông Cổ tự xưng là Đại Lại ý nói đức sâu như biển, dung nạp được muôn vật. Từ đó Đạt Lại trở nên định hiệu.
Xe ngựa chạy đến cửa sông Tam Giang thì vừa tối. Lúc này trời vẫn mưa tuyết lớn. Thiết Kỳ Sĩ hỏi Hữu Phụng đại sư :
- Lão sư phó! Phía trước là địa phương nào?
Nhà sư chắp tay đáp :
- Đây là chỗ hợp lưu sông Lạp Tát và sông Nhã Lỗ Tàng Bố. Phía trước có thị trấn kêu bằng Cống Cát. Từ đay đến Lạp Tát còn đến bảy chục dặm. Đêm nay hãy dừng lại quách.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Trời gió to tuyết dữ, xe ngựa không đi được, nhưng người vẫn tiếp tục lên đường, chúng ta cần phải đến chùa Bố Đạt Lạp vào canh một đem nay mới được.
Lão tăng hỏi :
- Như vậy e rằng là cho hai vị nữ thí chủ cực nhọc quá, để mai hãy thượng lộ nên chăng?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Không được. Có thể đêm nay sẽ xẩy chuyện ở chùa Bố Đạt Lạp.
Nhà sư già cả kinh hỏi :
- Thí chủ có tiên cảm như vậy hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không phải tiên cảm, mà là một toán nhân vật võ công rất cao thâm đã đi trước bọn ta rồi.
Lão tăng vội xuống ngựa. Hai cô ở trông xe nghe tiếng cũng đồng thời nhảy xuống hỏi :
- Sĩ ca đã nhìn thấy gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có bảy bóng vàng vọt qua giữa đám tuyết hoa. Bây giờ chắc họ qua sông rồi. Chúng ta phải đề tụ công lực rượt theo.
Nhà sư già để xe ngựa lại ở thị trấn rồi nhảy vọt về phía bờ sông trước. Lão quay lại hỏi :
- Thí chủ! Bây giờ rượt theo e rằng không kịp nữa thì làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta không cần quan tâm lắm đến chuyện rượt theo có kịp hay không, mà chỉ mong chóng tới Lạp Tát. Dù ta chưa chứng minh được có phải bọn người vừa đi qua sẽ sinh sự hay không, nhưng đến sớm vẫn hơn. Xin hỏi đại sư trong chùa Bố Đạt Lạp còn thứ gì đáng để bọn yêu nhân hạ thủ không?
Lão tăng nói :
- Có chứ. Cái đó còn trọng yếu hơn Mật Tông bảo điển.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng nói :
- Nếu vậy càng nguy hiểm. Giả tỷ đại sư nói trước cho bọn tại hạ khởi hành ngay từ đêm qua thì hay hơn.
Lão tăng thái độ khẩn trương, lập tức thi triển khinh công. Lão bất chấp mọi người có theo kịp hay không, vận toàn lực nhảy qua sông.
Thiết Kỳ Sĩ thấy khinh công lão ghê gớm, bất giác ngấm ngầm ca ngợi :
- Thảo nào lão nổi danh mấy chục năm naỵ Nguyên một chuyện khinh công này cũng đủ tỏ là một cao thủ đặc biệt.
Chàng quay qua mọi người hô :
- Cởi áo da ra!
Hai cô hiểu ý lập tức cởi bỏ áo ngoài, mũ hoa? liên cũng cất vào bọc.
Cả ba người cùng chuyển động hai tay bay vọt lên không.
Qua sông rồi mọi người cúi đầu xuống thì thấy toàn một màu trắng phau, chẳng thấy bóng lão tăng đâu.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa trưa, phía dưới trước mặt hiện ra một vùng bóng đen. Kỳ Dao la lên :
- Đến Lạp Tát rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Đó là chùa Bố Đạt Lạp phải không?
Kỳ Dao đáp :
- Chỗ bóng đen cao nhất là chùa. Thành Lạp Tát không giống thành thị trong nội đảo. Thời xưa họ xây tường vòng quanh núi. Chùa Bố Đạt Lạp ở trên đỉnh núi. Các vị theo tiểu muội hạ xuống, nhưng phải thận trọng, đề phòng xẩy ra chuyện hiểu lầm.
Ba người vừa đặt chân xuống nóc chùa hình tròn thì đột nhiên bốn phía có tiếng khàn khàn quát hỏi :
- Các vị thí chủ ở phương nào mà dám xâm nhập vào trọng địa nơi cửa Phật?
Thiết Kỳ Sĩ vội đáp :
- Xin mời một vị đại sư ra đây tương hội. Tại hạ được Hữu Phụ đại sư thỉnh đến.
Bỗng nghe tiếng hoan hô ở dưới thềm viện vang lên :
- Long đầu đã tới! Thưa các vị đại sư! Bọn họ không phải người ngoài.
Thiết Kỳ Sĩ nghe rõ thanh âm Cao Dương. Bất giác cười ha hả hô :
- Biển Bức nhân! Thương thế lão Cao hết rồi ư?
Cao Dương lớn tiếng đáp :
- Hết lâu rồi! Các vị xuống mau đi!
Ba người hạ xuống trước điện thấy hai nhà sư già đứng bên Cao Dương vội chắp tay nói :
- Thưa hai vị lão sư phó! Bọn tại hạ rất hân hạnh được tham kiến hai vị.
Hai nhà sư chắp tay đáp lễ nói :
- Thí chủ quang lâm khiến cho tệ sư thêm vẻ huy hoàng. Mời các vị vào trong điện ngồi chơi.
Kỳ Dao đến bên Cao Dương khẽ hỏi :
- Chắc địa vị hai nhà sư này tôn cao lắm phải không?
Cao Dương đáp :
- Họ là hai trong ba vị già nhất ở Huỳnh giáo. Người cao là Chủ phụ đại sự Người lùn là Tả phụ đại sự Còn một vị Hữu phụ đại sư thì các vị đã gặp rồi. Sao lão không đi với các vị?
Kỳ Dao hỏi :
- Lão còn đi sau một chút. Bọn tiểu muội nhờ có bức y thành ra đến trước. Từ đêm qua đến sáng nay có xẩy chuyện gì không?
Cao Dương đáp :
- Ở đây thì không có, nhưng bên Hồng giáo đưa tin lại mất pho bảo điển về Thần Thông Lực.
Kỳ Dao thử dài nói :
- Sáng sớm hôm nay vừa nhắc tới vụ này, không ngờ đến nơi đã mất rồi.
Mọi người vào điện nhưng chưa thấy Đạt Lại Lạt Mạ Trong nội điện ngoài hai vị lão tăng không còn một hòa thượng nào khác, chỉ có hai nhà sư trẻ tuổi ở lại hầu hạ, đủ tỏ mọi người đều được phái đi giới nghiêm rồi.
Chủ phụ lão tăng chắp tay hỏi :
- Thí chủ! Hữu phụ đại sư có đến không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chắc cũng gần tới rồi. Xin hỏi quí Giáo chủ hiện giờ ở đâu? Bọn tại hạ xin vào làm lễ tham bái.
Vị cao tăng kia nói :
- Thí chủ bất tất phải khách khí. Tệ chưởng giáo ở bí cung phía sau tòa điện này, nhưng gần đây không chịu tiếp khách.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Hai bữa nay có động tĩnh gì không?
Tả phụ đại sư đáp :
- Bắt đầu từ hôm qua, trong thành hỗn loạn hơn trước nhiều. Những nhân viên tệ tự ngấm ngầm đi do thám đã phát hiện đến hơn trăm người lạ vừa nam vừa nữ không rõ lai lịch. Hình thức và y phục của họ rất phức tạp, có già có trẻ, hành động rất thần bí và cao thâm khôn lường.
Kỳ Dao hỏi :
- Xin hỏi hai vị đại sư: Trong quí tự có những nơi nào trọng yếu? Bọn tiểu nữ là người ngoài, không tiện tác chủ, cầu được chỉ thị để lưu tâm, phòng lúc đến việc khỏi hoang mang.
Hai vị lão tăng đồng thanh đáp :
- Bọn bần tăng hy vọng ba vị chống đỡ cho phía sau tòa viện này.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đã biết trước rồi là bọn tại hạ không rối loạn nữa.
Cao Dương nói tiếp :
- Xin đại sư cho đưa đồ ăn uống của bọn tại hạ đến một biệt viện ở ngoài thành thì thuận tiện hơn. Bây giờ bọn tại hạ ra đi vì sắp đến bữa ăn tối rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy nhìn hai nhà sư nói :
- Đa tạ nhị vị lão tăng. Bọn tại hạ xin cáo từ.
Hai nhà sư đứng dậy chắp tay đáp :
- Xin thí chủ tùy tiện, miễn cho bọn bần tăng khỏi tiễn đưa.
Thiết Kỳ Sĩ ra khỏi điện cùng hai cô đi theo Cao Dương đến sương phòng phía đông, chuồn qua khuôn cửa tròn ra ngoài. Chỗ này có tòa giả sơn cùng cây cối, lại có cả hành lang giậu trúc, nhưng hiện giờ bị tuyết bao phủ không còn gì là cảnh mùa xuân.
Đi qua dãy hành lang, Cao Dương trỏ về phía trước nói :
- Tòa tiểu điện là nơi hóng mát của Đạt Lại Hoạt Phật về mùa hè.
Kỳ Dao hỏi :
- Những đồ ăn từ đâu đưa tới?
Cao Dương đáp :
- Đồ ăn do Lạt Ma thanh niên đưa lại mà toàn là thức ăn trong nội địa.
Văn Đế Đế nói :
- Bọn tiểu muội đã được hưởng thụ Ở Nhật khách Tác rồi.
Bốn người vào trong tiểu viện. Cao Dương ngồi xuống rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Còn toán đông của chúng ta hiện nay ở đâu?
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi lại :
- Vì việc xẩy đến cho đại ca mà mọi người hối hả muốn chết. Tiểu đệ cùng Kỳ Dao lên đường trước. Bọn họ còn đi sau. Lão Cao bị thương ở đâu?
Cao Dương đáp :
- Đáng giận cho hai tên lão tặc Thần Ưng và Quỷ Thâu giáp công ở trên không. Chúng ra tay bằng thủ pháp rất tàn độc đánh ta đến chết đi sống lại rồi không biết gì nữa.
Kỳ Dao hỏi :
- Sao Cao lão lại thoát được nanh vuốt của bon Thần Ưng?
Cao Dương đáp :
- Không hiểu ta bị bắt đã bao lâu, trong lúc hồi tỉnh, ta huy động luồng chân khí tối hậu xoay tay đánh một chưởng vào Thần ưng. Con súc sinh này đau quá nới chân ra để ta từ trên không rớt xuống.
Kỳ Dao cười nói :
- Cao lão gặp niên hạn bất lợi, đã bị Ưng bắt, lại bị lừa cắn.
Cao Dương “ủa” lên một tiếng hỏi :
- Té ra các vị đã gặp Quái Lư trượng nhân?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Đại đệ tử của lão đâu?
Cao Dương đáp :
- Hắn đưa tại hạ đến chỗ Chủ Phụ đại sư đây. Nói rõ lai lịch rồi lại đi ngaỵ Nguyên Quái Lư trượng nhân là bạn cũ của Chủ Phụ đại sư, nên đại sư không tiếc thứ thuốc trân quý lấy cho ta uống mới mau hết.
Văn Đế Đế hỏi :
- Lão Cao chưa cho biết bị thương ở đâu?
Cao Dương đáp :
- Phủ tạng trong người lệch lạc, chân khí bị tiêu tan.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thế thì nguy hiểm quá! Lão Cao đi đường xa mà không chết là mạng lớn lắm.
Cao Dương đáp :
- Nếu không có tấm bức y thì ta e rằng tại hạ có đến mười mạng cũng hết sống.
Văn Đế Đế nói :
- Chuyến này tấm bức y suýt nữa làm cho Cao huynh phải bỏ mạng.
Từ nay đi bộ hay hơn. Cao huynh chưa biết, tiểu muội còn thiếu điều liều mạng với họ.
Cao Dương nói :
- Hảo cô nương! Ta suốt đời nhớ ơn cô.
Bỗng nghe tiếng một tên Lạt Ma nhỏ tuổi ở ngoài tiểu điện cất lên :
- Các vị thí chủ! Cơm rượu đã đưa tới.
Cao Dương liền ra đón lấy bày lên bàn rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Các vị ăn uống đi. Ta ăn rồi.
Kỳ Dao thấy trên bàn bày ra bữa ăn không được phong phú như ở Nhật Khách Tắc liền cười hỏi :
- Lão Cao! Lão khoe đồ ăn ngon lắm kia mà?
Cao Dương đáp :
- Cô nương đừng hiểu lầm. Bữa nay tình cảnh khác thường. Trong thành rối loạn tơi bời, chắc là các tiệm đóng cửa hết, còn mấy bữa ăn trước thật ngon lành.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chúng ta tùy tiện ăn cho xong bữa, đến đêm còn phải ra ngoài hoạt động.
Kỳ Dao hỏi :
- Hoạt động gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta đã nhận lời giúp người thì không thể ngồi đây thụ động.
Việc do thám bảo điển là ở các nhà sư, còn việc tảo trừ bọn yêu nhân trong thành về phần chúng ta phải phụ trách. Bọn Cổ Mộ môn chưa biết chúng ta đã tới Lạp Tát, vậy đêm nay chúng ta ra ngoài hành động bí mật, hễ phát giác tên nào là trừ khử tên đó.
Cao Dương nói :
- Phải rồi! Làm thế là có lợi cho các nhà sự Nếu ta hạ thủ ngay ở trong chùa thì bọn Cổ Mộ môn đổ tội lên chùa Bồ Đạt Lạp.
Bọn Thiết Kỳ Sĩ vừa ăn xong, chợt thấy Hữu Phụ lão hòa thượng tới nơi vẻ mặt rất nghiêm trọng. Lão vào cửa nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Thí chủ! Bần tăng cảm ơn các vị đã tới nơi trước.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó có chi đáng kể? May mà nơi đây hãy còn bình tĩnh.
Nhà sư già thở dài nói :
- Chắc đêm nay khó lòng yên lành được.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Đại sư đã được tin tức gì hay dò được những nhân vật ở đâu chưa?
Coi khí sắc đại sư, thì dường như đã xẩy ra cuộc chiến đấu kịch liệt phải không?
Nhà sư già thở dài đáp :
- Lão tăng quả là vô dụng mất rồi. Trước khi tiến thành, còn chừng năm dặm, lão tăng gặp một thí chủ trẻ tuổi mặc áo da cáo. Coi phong độ không giống bon yêu nhân ở Cổ Mộ môn vì gã có đeo mặt nạ. Ngờ đâu gã buông lời kiêu ngạo, vừa mở miệng đã hỏi ngay lão tăng ở chùa nào? Lão tăng chưa hiểu rõ lai lịch gã dĩ nhiên không thể nói thật. Nào ngờ thí chủ đó không hỏi nữa ra tay định giết lão tăng ngay.
Kỳ Dao hỏi :
- Sao đại sư không hỏi gã coi?
Nhà sư thở dài đáp :
- Lão tăng không còn cơ hội để chất vấn. Võ công gã rất cao thâm.
Có khi vì lý do bản lãnh của lão tăng đã thoái bộ: Trong vòng chưa đầy trăm chiêu lão tăng lâm vào tình trạng chỉ còn đường thủ. Giả tỷ không gặp Hồng giáo Tam tăng xuất hiện một cách ngẫu nhiên thì e rằng lão tăng không còn về tới đây để gặp các vị nữa.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Kết quả vụ đó ra sao?
Nhà sư già đáp :
- Kể ra công lực bốn người của lão tăng cũng còn miễn cưỡng chống được. Gã biết khó lòng thủ thắng thoáng cái đã bỏ đi mất hút. Khi đó lão tăng mới biết gã là một yêu nhân trọng yếu ở Cổ Mộ môn, vì thuật ẩn thân của gã chẳng thể che mắt lão tăng được. Gã đã thi triển công phu U Linh Độn trong U Linh công.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng nói :
- Người đó đúng là Hồng Quan lệnh chủ.
Nhà sư già thở dài nói :
- Giả tỷ Hồng Quan lệnh chủ đến Lạp Tát thì báu vật trọng yếu để truyền giáo của tệ giáo không thể giữ được.
Kỳ Dao hỏi :
- Đại sư có biết công phu gì phá được U Linh Độn không?
Nhà sư già đáp :
- Trên đời chỉ có một bảo vật và một người phá được, ngoài ra không còn ai nữa.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Bảo vật gì?
Nhà sư già đáp :
- Thời xưa có tấm Hiển Hình kính phá được, nhưng bảo vật này đã lọt vào bảo khố ở Thanh Đình.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chẳng dấu gì đại sư: tại hạ lấy được tấm kính đó rồi nhưng chỉ là hữu danh vô thực, công dụng không có gì trọng đại.
Nhà sư già kinh ngạc hỏi :
- Thí chủ đã dùng qua chưa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ gặp người thứ ba, thứ tư ở Cổ Mộ môn và là nhân vật trọng yếu, tại hạ đã thử rồi, nhưng một người trông thấy bóng lờ mờ, còn người bản lãnh cao thâm hơn thì chỉ mới ngó thấy hình bóng như làn sương nhạt. Tại hạ tin rằng gặp cấp cao hơn thì chẳng thấy gì.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #68  
Old 19-05-2008, 11:43 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 67
Đêm Mưa Tuyết Diệt Trừ Ma Quái

Lão tăng hỏi :
- Thí chủ soi bằng cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ giơ mặt kính chiếu về phía người ẩn thân.
Lão tăng thở phào một cái nói :
- Thế là thí chủ sử dụng không đúng cách rồi.
Thiết Kỳ Sĩ ủa lên một tiếng hỏi :
- Đại sư! Vậy sử dụng thế nào?
Lão tăng đáp :
- Thứ kính này không phải cầm taỵ Thí chủ cứ mang luôn trong mình, đặt nơi huyệt Đan Điền trước ngực. Khi muốn soi, thí chủ khẽ đề tụ chân khí, Bảo kính sẽ lập tức phản chiếu, người ẩn hình trong vòng mười trượng sẽ hiện ra một bóng đen, nhưng chỉ một mình thí chủ ngó thấy người kia vì chân khí là của thí chủ. Chân khí lại không hình thể, không màu sắc, nên người ngoài không dòm thấy. Nếu cầm kính mà soi thì hiệu quả sẽ kém đi nhiều. Cổ Mộ U Linh công lực có cao thâm đến đâu cũng chẳng thể che được thần mục của thí chủ.
Thiết Kỳ Sĩ cả mừng hỏi :
- Đa tạ đại sư có lòng chỉ điểm. Xin hỏi người đó là ai?
Lão tăng đáp :
- Người này vĩnh viễn không dời khỏi núi Tu Dị Lão chính là Tu Di Thiên Tôn. Bảy chục năm trước, lão còn nhỏ tuổi, những nhân vật võ lâm kêu bằng Thần Mục Lang Quân. Lão có Thần Mục kỳ công, nhưng năm trước đã bị Cổ Mộ U Linh dùng kế móc mất đôi mắt thần.
Kỳ Dao kinh hãi nói :
- Bọn tiểu nữ đã gặp thanh niên. Đúng gã dùng đôi mắt thịt để nhìn ra người ẩn hình.
Lão tăng ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ Thần Mục lang quân đã có truyền nhân?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chắc thế. Gã có công lực hiển nhiên rất cao thâm, có người cho tại hạ biết gã là Thần Mục Sát Tinh. Đồng thời người ta nhắc tới phu nhân của Thần Mục Sát Tinh là Càn Khôn Long. Càn Khôn Long lại chết về tay Quân Thiên đế chúa.
Lão tăng “ủa” một tiếng nói :
- Càn Khôn Long là một tay cao thủ ở phe Hắc Đạo.
Thiết Kỳ Sĩ nhắm chừng đã bắt đầu canh một, liền nhìn lão tăng nói :
- Đại sư! Bây giờ không còn sớm nữa, đến lúc phải phòng thủ rồi.
Lão tăng đứng dậy đáp :
- Bần tăng xin cáo từ. Khi có việc sẽ đến thỉnh thí chủ. Bây giờ thí chủ hãy nghỉ ngơi một lúc.
Thiết Kỳ Sĩ đưa lão ra ngoài tiểu điện, nhưng không nhắc tới việc mình xuất động. Chàng trỏ vào nhìn Văn Đế Đế nói :
- Văn muội cùng lão Cao giám thị Ở trên không. Tiểu huynh cùng lệnh thư thư ngấm ngầm điều tra các nơi dưới đất. Đêm nay mặt đất đầy tuyết phủ, nhất định các vị nhìn rõ tình hình bên dưới.
Cao Dương đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ có thể nhìn thấy các vị. Đồng thời bọn tại hạ cũng không dám dời xa công tử. Lần trước mắc bẫy bây giờ hãy còn sợ. Từ nay không hành động một mình nữa.
Kỳ Dao cười nói :
- Cái đó kêu bằng: Lần trước bị đau lần sau phải ngán.
Ban đầu cả bốn người vọt lên không ra ngoài chùa. Thiết Kỳ Sĩ và Kỳ Dao lén lén hạ mình xuống đất.
Phạm vi thành Lạp Tát rất rộng lớn. Địa thế lại không bằng phẳng.
Những nơi kiến trúc chỗ cao chỗ thấp. Đường phố quanh co lồi lõm chẳng thành hàng lối nào hết.
Văn Đế Đế bay sát bên Cao Dương lên giọng oán trách :
- Phía dưới tuy khắp nơi một màn tuyết trắng, nhưng ở trong tòa thành cổ quái này làm sao giữ cho khỏi thoát ly hình bóng Sĩ ca và Kỳ thư được?
Cao Dương đáp :
- Cần gì phải theo sát. Muốn thế thì trừ phi họ chỉ đi trên nóc nhà.
Chúng ta chỉ cần thỉnh thoảng ngó thấy là đủ. Ủa! Bọn họ hạ xuống phía trước nhà kia rồi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Chúng ta cũng sà xuống nên chăng?
Cao Dương đáp :
- Không được. Chúng ta ở trên cao mới nhìn thấy xạ Khi phát hiện điều gì sẽ lập tức báo cho họ biết.
Trong toàn thành không thấy một tia đèn lửa nào. Ở trên không dòm xuống chẳng khác một tòa thành chết.
Văn Đế Đế thấy tuyết tạnh gió yên liền nhìn Cao Dương hỏi :
- Sao chẳng nhìn thấy bóng đen hoạt động chi hết?
Cao Dương khẽ la lên :
- Coi kìa! Long đầu xách một người vọt lên nóc nhà rồi.
Văn Đế Đế “ồ” một tiếng, nói :
- Y bắt được yêu nhân mà không phát ra một tiếng động.
Cao Dương nói :
- Y bay về phía thành ngoại. Sao chẳng thấy Kỳ Dao cô nương đâu.
Văn Đế Đế đáp :
- Thư thư đang đi trên đường phố và cũng bắt được một tên.
Hai người không hiểu nên theo dõi ai, mà chia ra cũng không ổn. Lúc do dự chợt thấy hai bóng đen từ dưới thềm nhà bay vọt lên. Hiển nhiên hắn rượt theo Thiết Kỳ Sĩ.
Cao Dương vội nói :
- Té ra Long đầu có ý dụ địch. Chúng ta mau rượt theo hai bóng đen này.
Văn Đế Đế chẳng có chủ trương gì đành bay theo sau Cao Dương.
Ra khỏi thành, hai người vội hạ mình xuống trước mặt Thiết Kỳ Sĩ, cất tiếng bảo chàng :
- Phía sau có người rượt theo.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Thế thì còn một người chưa tới ư?
Văn Đế Đế hỏi lại :
- Thư thư cũng bắt được một tên. Bọn chúng là hạng người nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Dĩ nhiên là người Cổ Mộ môn. Tên này ta đã nhét một viên Ngưng độc đan vào miệng. Các vị giữ lấy hắn. Chờ ta đi thu thập hai người đuổi theo rồi sẽ hỏi khẩu cung.
Chàng buông tên yêu nhân ở trong tay ra rồi xoay mình nhanh như điện chớp trở lại đường cũ.
Chỉ trong nháy mắt, bỗng nghe có tiếng tử vong phát ra. Giữa lúc đêm thanh khẩu âm lại càng rõ rệt.
Cao Dương kinh hãi khẽ la lên :
- Hỏng bét! Thanh âm này có thể làm kinh động nửa tòa thành.
Hắn chưa dứt lời, bỗng nghe Thiết Kỳ Sĩ chạy đến la hoảng :
- Các vị bay về thành cho mau! Dường như Dao muội chạm trán cường địch rồi. Hai vị tiếp ứng cho nàng trước rồi tại hạ sẽ đến ngay.
Văn Đế Đế nghe nói cả kinh lập tức cùng Cao Dương bay trở lại. Vừa qua sông đã nghe tiếng quát tháo om sòm.
Cao Dương lớn tiếng hô :
- Le lên! Chỗ này đông người quá!
Vượt qua bức tường thành liền dòm thấy rất nhiều bóng đen chuyển động. Cuộc chiến đấu đang khai diễn phía trước một ngôi nhà lớn. Nhờ ánh tuyết long lanh nhìn bóng đen rất rõ. Tuy không nhận ra diện mục, Văn Đế Đế cũng la lớn :
- Đánh tới đây rồi.
Cao Dương cười đáp :
- Hải cô nương trá bại. Y cũng có ý dụ địch ra ngoài thành.
Văn Đế Đế nói :
- Sáu người đuổi một mình y, chúng ta phải xông tới.
Cao Dương đáp :
- Hà tất chúng ta phải cử động? Bản lĩnh của lệnh thư chẳng coi sáu yêu nhân này vào đâu?
Dần dần Kỳ Dao dẫn dụ địch nhân đến bên tường thành nàng phát giác ra Cao, Văn hai người liên la lớn :
- Tránh ra! Các vị đừng can thiệp vào.
Cao Dương nghe nói nhìn Văn Đế Đế vẫy tay hỏi :
- Làm sao? Chúng ta ra trước đi thôi chứ?
Hai người vung tay vọt lên vượt qua thành hạ xuống, nhưng chân chưa hạ xuống tai đã nghe những tiếng rú thê thảm. Nguyên Kỳ Dao vung chém loạn. Hai người ngoảnh đầu nhìn lại thấy bóng vọt tới. Chính là Kỳ Dao.
Kỳ Dao vừa tới, hỏi ngay :
- Sĩ ca đâu?
Văn Đế Đế cười đáp :
- Y đang tra hỏi khẩu cung ở bên một khu rừng cây.
Kỳ Dao nói :
- Bọn ta mau về chùa trước, đề phòng có yêu nhân đuổi tới.
Cao Dương hỏi :
- Cô nương vừa giết những người nào?
Kỳ Dao đáp :
- Đó là những người trong Lam Quan lệnh ở Cổ Mộ môn.
Ba người bay trên không trở về chùa Bố Đạt Lạp, nhưng lúc vào tiểu điện liền phát giác trong chùa chẳng có động tĩnh gì.
Kỳ Dao thở phào nói :
- Yêu nhân chưa phát động. Chúng ta uổng công một lúc.
Ba người vừa vào nhà đã nghe ba vị lão tăng ở ngoài lên tiếng :
- Các vị thí chủ phải một phen cực nhọc.
Cao Dương hỏi ngay :
- Ba vị sư phó có nghe tiếng gì không?
Chủ Phụ lão tăng chắp tay đáp :
- Tệ tự Ở nơi cao nhất. Bất luận chỗ nào trong thành phát ra thanh âm cũng nghe rõ. Nhưng không hiểu các vị đã gặp bao nhiêu người?
Cao Dương mời ba nhà sư vào ngồi cười nói :
- Vụ này thu hoạch chưa được mấy, chỉ có tám yêu nhân mà thôi.
Hữu Phụ đại sư không thấy Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Thiết thí chủ đâu rồi?
Kỳ Dao đáp :
- Y chưa về tới.
Bỗng nghe Thiết Kỳ Sĩ ở ngoài cửa lên tiếng :
- Về đây rồi. Dao muội đã giết hạng người nào?
Kỳ Dao đáp :
- Một điều bất ngờ là bọn Lam Quan lệnh ở Cổ Mộ môn cũng vào thành rất đông. Tiểu muội thu thập toàn là người ở Lam Quan lệnh.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn ba nhà sư nói :
- Ba vị đại sư! Bảo vật của quí giáo hiện giờ khó mà tìm ra được, hành động của bọn tại hạ bị Cổ Mộ môn phát giác rồi.
Vẻ mặt chàng nghiêm trọng khiến ba nhà sư chấn động tâm thần đồng thanh hỏi :
- Thí chủ đã biết rõ nội tình bọn yêu nhân chưa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Vừa rồi tại hà bắt một tên tra hỏi khẩu cung. Hiện giờ hắn hãy còn sống. Hắn nói là Bảo điển của phe Mật Tông đã đưa tới tay Cổ Mộ U Linh rồi. Đồng thời họ còn muốn lấy cắp một bảo vật khác. Hắn là một tên Phó lệnh chủ trong Huỳnh Quan lệnh. Chẳng hiểu lời nói của hắn có đúng không?
Ba nhà sư thở dài hỏi :
- Vậy biết làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Các phái Trung Nguyên đều mất vật trọng yếu chứ chẳng riêng gì quý giáo. Đây là một thủ đoạn của Cổ Mộ môn muốn uy hiếp các môn phái võ lâm. E rằng sau này chúng còn thi hành những kế hoạch đê hèn khác nữa.
Ba nhà sư đồng thanh nói :
- Bọn Cổ Mộ môn phí công một cách vô ích. Đã là môn phái có lịch sử thì trừ phi bị hủy diệt mới tan hết, chẳng bao giờ có chuyện đầu hàng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hiện giờ may còn mấy vật kỳ bảo khiến cho bọn Cổ Mộ môn chú ý. Coi tình thế này thì toàn thể võ lâm có thể kéo dài cuộc phát động. Qúy giáo chỉ cần phòng thủ cẩn thận. Sự tổn thất về nhân viên chắc không nhiều đâu. Bọn yêu nhân chủ ý đến hành động lấy cắp bảo vật.
Tả Phụ đại sư hỏi :
- Hành động vừa rồi của thí chủ, bọn bần tăng đã hiểu rõ chỗ dụng ý, rất lấy làm cảm kích. Có điều muốn lưu thí chủ ở lại một ngày rồi hãy ra đi được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Lưu lại một ngày để coi động tĩnh là điều khẩn yếu, nhưng bọn tại hạ không nên ở trong chùa, đề phòng địch nhân phát giác gây nên điều bất ổn.
Tả phụ đại sư nói :
- Thí chủ nghĩ rất chu đáo. Sáng mai bần tăng sẽ an bài cách khác.
Ba nhà sư cáo từ đi rồi, Kỳ Dao hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Đại ca xử trí với tên Phó lệnh chủ Huỳnh Quan lệnh đó bằng cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tha hắn rồi. Hắn nói thật mà không chống cự, tựa hồ thụ độc chưa sâu. Lúc ra đi hắn còn lộ vẻ cảm kích. Sau này tất co chuyển biến.
Một đêm trôi qua bọn Thiết Kỳ Sĩ được tên Lạt Ma trẻ tuổi đưa ra khỏi chùa Bố Đạt Lạp đến ở một tòa đình viện rất hào hoa. Chủ nhân tòa viện này tạm thiên đi chỗ khác. Cả bọn nam nữ thanh niên hầu hạ có đến mười mấy tên, nhưng đều là người Tạng. Còn đồ ăn uống vẫn do người Hán nấu nướng như trước.
Đến trưa, trên trời xuất hiện dương quang. Mưa tuyết tạnh hẳn, gió cũng yên rồi. Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chắc sư ca cùng Ngũ gia đến rồi. Chúng ta thử ra ngoài thành coi được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Dao muội tưởng đi đón họ chăng?
Kỳ Dao đáp :
- Ít khi gặp buổi có ánh dương quang. Chúng ta ra ngoài Tây giao một chuyến để coi tuyết cũng hay.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Trong thành rất đông yêu nhân. Cử động của bon ta nhất định bị chúng theo dõi.
Cao Dương nói :
- Nếu vậy càng haỵ Chúng ta ra ngoài thu thập họ.
Văn Đế Đế nói :
- Thế thì chỗ ở của chúng ta không giữ bí mật được nữa.
Cao Dương nói :
- Nơi đây còn ẩn cư được chăng? Chắc bọn bọn yêu nhân biết rồi. Chúng ta nên đi thôi.
Thiết Kỳ Sĩ vốn là người hiếu động, nghe nói cũng không kiên trì nữa, liền cười đáp.
- Nếu vậy lão Cao dẫn đường đi. Đường từ trung tâm thành rồi ra đến Tây giao không phải là gần, đã chẳng thể thi triển khinh công lại cũng không nên bay trên trời, mà đi bộ thì mất hàng nửa ngày.
Bốn người ra đường phố liền thay đổi chủ ý mướn một cỗ xe ngựa.
Dời khỏi Lạp Tát mất chục dặm thì đến một nơi chùa cổ kêu bằng Biệt Phong tự. Nơi đây cũng có thị trấn và lấy tên chùa làm tên trấn.
Trấn này ở tây ngạn sông Lạp Táp. Xe ngựa theo dọc sông đến đường quan đạo.
Ra khỏi thành chừng hơn hai chục dặm. Cao Dương không thấy sau xe có nhân vật nào khả nghị Tuy rất nhiều người đi đường nhưng coi kỹ toàn là Tạng dân ở miền phụ cận. Lão cảm thấy nghi ngờ quay vào trong xe khẽ hỏi :
- Long đầu không có ý kiến gì ư?
Nguyên trong xe ba người ngồi. Còn Cao Dương ngồi bên người đánh xe.
Thiết Kỳ Sĩ nghe hỏi mỉm cười hỏi lại :
- Mặt sau không có ư? Vậy ngó qua mé hữu.
Cao Dương lập tức ngoảnh đầu nhìn bên phải. Hắn không khỏi sửng sốt, nguyên trong rừng cây mặt này có bóng người thấp thoáng nhưng vị cành cây đầy tuyết phủ che khuất không rõ số mục. Hắn kinh hãi khẽ la :
- Này các vị! Chuẩn bị động thủ đi thôi!
Thiết Kỳ Sĩ ngồi trong xe dặn :
- Chúng ta sắp sửa xuống xe. Ai nấy đeo mặt nà vào. Cao lão đại! Lão Cao bảo xa phu đánh xe trở về.
Kỳ Dao xuống xe sau cùng hỏi :
- Chúng ta rượt theo để hạ thủ chăng?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Coi tình hình thì bọn yêu nhân nầy không phải rượt theo chúng ta.
Hiện giờ đã cách thành ngoài hai chục dăm, bọn họ mà rượt tắt đã qua bên này rồi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Vụ này là thế nào đây?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Rượt theo để coi cho rõ. Ta chỉ có thể đoán ra một điều đây là bọn yêu nhân vâng lệnh đến tăng viện cho đồng bọn ở trong thành.
Cao Dương nhảy lên hỏi :
- Hỏng bét! Hay là bọn Cao lão nhị bị ngăn chặn rồi?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Ngoại từ sư ca gặp địch nhân ẩn hình chẳng nói làm chi, còn nhân vật hữu hình thì hơn trăm tên y chẳng coi vào đâu.
Cao Dương dặn phu xe quay về thành rồi. Thiết Kỳ Sĩ dẫn ba người rẽ xuống đường nhỏ mà đi. Bỗng thấy trước mặt có tòa núi cao cản đường chàng liền dừng bước hỏi :
- Có ai biết sơn mạch trái núi trước mặt ra làm sao không?
Cao Dương hỏi lại :
- Công tử hỏi sơn mạch làm chi?
Thiết Kỳ Sĩ lại hỏi :
- Các vị có ngó thấy một lá cờ lớn bay phất phới trên ngọn núi cao nhất không?
Cao Dương chú ý nhìn, bất giác kinh hãi la lên :
- Trên núi Đường Cổ Lạp có người khai sơn lập trại rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Té ra đây là Đường Cổ Lạp sơn. Chỗ này cách Lạp Táp không đầy bốn chục dặm. Chẳng lẽ bọn Hắc đạo lớn mật dám coi thường Lạt Ma giáo?
Sao trên lá cờ lại viết bốn chữ “Thế thiên hành đạo”? Về đời Đường bọn Hắc đạo giang hồ thích chơi trò này, nhưng từ đời Nguyên, Minh, phe Hắc đạo không chơi trò này nữa. Ai ngờ bữa nay nơi đây lại dở trò đó mới thật là kỳ. Ta phải lên coi mới được.
Kỳ Dao nói :
- Dính vào người ta làm chỉ Tiểu muội đoán đó chỉ là bọn mạt lưu giang hồ chẳng biết trời cao đất dầy nên triệu tập mấy chục tên mèo què biết vài đường quyền cước, chiếm lĩnh nơi đây để hăm doa. bọn người quê mùa. Nhiều là mười bữa ít là mấy ngày, chúng kiếm được chút tiền xài rồi lại nhổ trại bỏ đi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chưa chắc. Dù nửa ngày cũng không được. Khi nào những nhà sư ở Lạp Tát lại không can thiệp?
Kỳ Dao đáp :
- Sớm đến chiều đi, những nhà sư chưa kịp biết tin tức.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Gần đây một toán lớn người Cổ Mộ môn xuất hiện ở giải đất này mà bọn chúng dương cờ trên mặt núi há chẳng là tìm lấy cái chết?
Cao Dương “ồ” một tiếng hỏi :
- Phải rồi. Vừa đây còn một toán nữa thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ cũng cảm thấy có điều khác là liền cùng ba người đi về phía là cờ.
Chỗ đó không phải là một ngọn núi mà là chỗ cao nhất trong dãy núi. Bốn người đi thẳng một mạch tới nơi thấy lá cờ treo trên ngọn cây lớn. Dưới gốc cây có một lão già nằm ngủ. Lão này ăn mặc rách rưới, tuổi ngoài tám chục.
Đoàn người nhìn quanh rất đỗi ngạc nhiên, vì chẳng thấy nhân vật phe Hắc đạo nào khai sơn lập trại.
Cao Dương lớn tiếng hỏi :
- Này này! Lão già kia! Lão làm trò quỷ gì vậy?
Lao già ngủ ngáy như sấm. Tiếng ngáy còn lớn hơn cả tiếng quát của Cao Dương.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Lão Cao! Lão này giả vờ khéo quá! Lão Cao nhìn xung quanh chẳng thấy băng tuyết chi hết, đủ tỏ nội công của lão không phải tầm thường. Đáng tiếc là lão còn giả vờ.
Cao Dương hỏi :
- Lão làm trò quỷ gì vậy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chiêu bài của lão đã viết rõ ràng bốn chữ “Thế thiên hành đạo” đó thôi.
Kỳ Dao đột nhiên nhìn lão già la gọi :
- Lão đại vương! Lão hãy còn sống chứ?
Lão già nhảy bổ lên quát hỏi :
- Ai nhận ra lão phu?
Kỳ Dao đáp :
- Tiểu nữ nhận ra lão trượng. Lão trượng lấy làm lạ lắm phải không?
Lão già dương mắt lên nhìn chằm chặp vào mặt Kỳ Dao, miệng “ồ” một tiếng hỏi :
- Ngươi là người thế nào của Hải Thần?
Kỳ Dao vừa vừa đáp :
- Lão trượng vẫn còn nhớ tới gia phụ.
Lão già cười hô hố nói :
- Té ra ngươi là đứa con bảo bối của Hải lão quỷ. Thế là lão phu đã chiêu đến được một tên. Ha ha!
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #69  
Old 20-05-2008, 04:22 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 68
Bức Kim Ngọc Đồ Rất Thần Bí

Lão đột nhiên cười rộ khiến cho Thiết Kỳ Sĩ đâm ra hồ đồ. Chàng liền dương mắt lên nhìn Kỳ Dao.
Kỳ Dao nhìn chàng giải thích :
- Sĩ ca! Đây là một vị lão bằng hữu rất thân của gia phụ, nhưng mười năm khó gặp nhau lấy một lần. Sáu chục năm trước, người giang hồ kêu lão nhân gia bằng Đạo Vương là đúng lắm, vì lão đáng làm tổng thủ lĩnh cả hai mặt dưới biển cũng như trên cạn.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc nói :
- Tiểu huynh chưa được nghe ai nói tới đại danh của lão.
Lão già nhảy nhổm lên quát :
- Thằng lỏi con! Ngươi được mấy tuổi đầu mà dám đòi biết đến lão nhân gia?
Kỳ Dao cười đáp :
- Lão đạo vương! Lão nhân gia đừng nổi nóng mà lá chiêu bài của lão sẽ bị xé tan. Y là đồ đệ của Phụng Hoàng bá bá đó.
Lão già bỗng rụt đầu, thè lưỡi, ra chiều khiếp sợ hỏi :
- Gã là đồ đệ của bậc đại anh hùng đó ư?
Lão cười rộ nói tiếp :
- Thế là ta chiêu được hai tên rồi.
Kỳ Dao vội hỏi :
- Lão đạo vương! Lão chiêu gì vậy?
Lão già trỏ lên ngọn cây hỏi lại :
- Con nhỏ kia! Ngươi không lấy lá chiêu bài của lão nhân gia ư?
Kỳ Dao đáp :
- Bọn tiểu nữ vì ngó thấy lá chiêu bài mới đến coi.
Lão già nói :
- Thế thì phải rồi! Lão gia ở đây chiêu binh mãi mã chuẩn bị khởi nghĩa.
Kỳ Dao cười đáp :
- Lão nhân gia đừng nói đùa nữa. Bọn tiểu nữ còn có việc phải làm.
Lão già hỏi :
- Các ngươi định đi đâu? Lại đến Nam Hải chứ gì?
Kỳ Dao hỏi lại :
- Đó là chuyện mới đây mà lão nhân gia cũng biết ư?
Lão già đáp :
- Việc đi Nam Hải không cần nữa, có đi cũng chẳng ích gì. Lão gia đã được tin phụ thân ngươi và vị đại anh hùng tới Quỳnh Đảo rồi lại lui về, vì Y Lê quốc sư cùng Phổ Phổ nguyên soái đã lên đại lục rồi.
Kỳ Dao kinh hãi hỏi :
- Vụ này ra làm sao?
Lão già đáp :
- Chắc là các ngươi đến Từ Hải trong biển Nam Hải để kiếm Cổ Long đan và Ẩn Hình châu. Y Lê quốc sư đang ở Châu Liễu Tiều trong Từ Hải, nên Phổ Phổ nguyên soái cũng tới đó để đoạt Cổ Long đan. Hiện giờ bọn họ cũng lên lục địa hết để tìm một vật kỳ bảo thì các ngươi còn đến Nam Hải làm chi?
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Vậy bảo vật đó là gì?
Lão già đáp :
- Kim Ngọc đồ.
Mọi người nghe nói ngạc nhiên. Cao Dương không tin hỏi :
- Lão nhân gia nói rõ hơn chút nữa được không? Đừng dằng dai cho mất thì giờ.
Lão già trịnh trọng đáp :
- Tấm bản đồ đó trước đã lọt vào tay Miêu vương, nhưng hắn không biết người biết của để một thằng nhỏ quỷ quyệt ở Nam Cương lấy cắp.
Thằng lỏi đó là Sưu Thiên Hồ. Miêu vương phát giác mất đồ, lập tức phái số đông cao thủ đi mở cuộc điều trạ Do đó mà tin tức dần dần tiết lộ ra ngoài.
Kỳ Dao kinh ngạc nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Té ra là vụ này ư?
Thiết Kỳ Sĩ liền hỏi lão đạo :
- Tấm bản đồ đó dùng làm gì?
Lão già thở dài đáp :
- Nghe đồn ở một nơi nào đó có hai trái núi. Một trái toàn hoàng kim, không cần chế lọc đã thành vàng mười. Còn một trái nữa là Huỳnh Ngọc sơn. Những tảng huỳnh ngọc ở đó lớn thì bằng tòa nhà, nhỏ cũng bằng cục đá mài. Tấm bản đồ họa hai trái núi đó.
Kỳ Dao nói :
- Cái này đối với bọn tiểu nữ chẳng thích thú gì.
Lão già cười ha hả nói :
- Nhưng những trái Hoàng kim anh, hoàng kim quả, hoàng kim linh khí võng, lại còn Hoàng ngọc kết tinh kiếm đều là những thứ trân kỳ cổ kim hiếm có, nên chẳng ai không thích thú.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lấy những cái đó để làm gì?
Lão già đáp :
- Hoàng kim anh lớn bằng trứng ngỗng. Nó đã có từ muôn ngàn năm ở Hoàng kim sơn và mới thành bảo thạch. Cái đó chiếu ánh sáng gấp mười dạ minh châu. Một viên soi sáng được cả nhà trong đêm tối.
Văn Đế Đế xen vào :
- Cái đó thì tiểu muội ưa lắm. Tỷ tỷ ơi! Sau này chúng ta đi ẩn cư.
Trong nhà có cái đó tiện biết chừng nào!
Kỳ Dao cười đáp :
- Nếu vậy bảo A Kỳ đi đoạt về cho chúng ta.
Lão già lại nói :
- Hoàng kim quả làm cho tuổi thọ lâu dài, thanh xuân mãi mãi.
Kỳ Dao kinh ngạc cả mừng nói :
- Tiểu nữ rất thích cái đó.
Lão già cười đáp :
- Thư nhi! Đàn bà xinh đẹp đến đâu tuổi già cũng khó coi. Một trái Hoàng kim quả có thể chia cho mấy người ăn. Khi ngươi kiếm được chàng trai, đừng quên cho gã ăn chung.
Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Còn hai thứ nữa thì sao?
Lão già đáp :
- Lão gia chỉ vì một món Hoàng kim linh khí võng mà phát cực khổ.
Nó có thể giúp lão gia báo thù. Bọn trẻ nít các ngươi chắc đã biết rõ tiếng Cổ Mộ U Linh. Mụ có thuật U Linh độn khiến người võ lâm không ai bắt nổi. Chỉ có Hoàng kim linh khí võng là chụp được thôi. Cả Hải lão quỷ và lão anh hùng cũng chẳng có biện pháp gì đối phó với mụ.
Thiết Kỳ Sĩ nhảy lên hỏi :
- Tấm lưới đó kỳ diệu ở chỗ nào?
Lão già đáp :
- Hàng ngàn hàng vạn năm, Hoàng kim tiết ra thứ linh khí, lãnh khí kết lại thành tấm lưới tuyệt diệu mà lại thông linh. Dăng ra nó lớn bằng tấm lưới cá mà thu lại có thể dấu trong lòng bàn taỵ Khi vận dụng chỉ cần vung tay phóng ra là tấm lưới như bóng theo hình, yêu nhân chẳng tài nào trốn thoát.
Mọi người nghe nói mừng vui nhảy nhót như đàn sẻ.
Lão già lại nói :
- Những nhân vật võ lâm thích nhất là Hoàng ngọc kết tinh kiếm. Vật này được Hoàng ngọc nuôi dưỡng thành linh hồn. Hình dạng nó giống thanh kiếm, nhưng cứng rắn hơn hết mọi loại kim thuộc. Nó đã thành tiên vật. Những nhân vật võ công cao thâm luyện thành thứ phi kiếm vô thượng.
Kỳ Dao nhảy lên hỏi :
- Làm thế nào để lấy những thứ đó?
Lão già đáp :
- Bước đầu là phải đoạt Kim Ngọc đồ. Bước thứ hai là phải kết hợp những nhân tài đặc biệt. Vì thế lão gia mới hạ sơn chiêu binh mãi mã.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lão nhân gia cần những hạng nhân tài nào?
Lão già đáp :
- Dĩ nhiên phải võ công cao thâm làm căn bản, ngoài ra lại cần đến kỹ thuật sở trường của mỗi người.
Kỳ Dao hỏi :
- Những kỹ thuật sở trường gì?
Lão già nở nụ cười thần bí lắc đầu đáp :
- Cái đó tạm thời các ngươi đừng hỏi vội. Nếu muốn được thu dụng dưới cờ thì hãy đi theo lão gia.
Kỳ Dao hỏi :
- Bọn tiểu nữ còn toán người nữa chưa tới, chờ bọn họ đến rồi sẽ thương lượng được chăng?
Lão già đáp :
- Cái đó còn coi bọn họ có chỗ nào được chăng? Nếu không dùng được thì lão gia không cho họ đi theo.
Kỳ Dao nói :
- Lão nhân gia cứ yên tâm, họ đều là những tay võ công hạng nhất.
Lão già đáp :
- Hay lắm! Họ đã có điều kiện căn bản là đủ tư cách đi theo rồi.
Lão lại nhìn Cao Dương nói :
- Tên tiểu tử này hãy thu chiêu bài lại cho lão gia.
Cao Dương rung động cánh tay bay vọt lên không, lấy lá cờ Thế Thiên hành đạo một cách rất dễ dàng trao cho lão già.
Lão già cười ha hả hỏi :
- Ngươi đã có bức ỵ Ồ! Ngươi là người thế nào của Tinh Tú tử?
Cao Dương đáp :
- Tinh tú tử là gia sư.
Lão già thở dài nói :
- Lão này biến tính rồi. Đem cả vật cấm kỵ đó thưởng cho đệ tử. Hay lắm! Đây là một tài nghệ chuyên môn, đỡ cho lão gia phải đi kiếm lão để động thủ.
Cao Dương thở dài đáp :
- Gia sư đã qua đời rồi.
Lão già “ủa” một tiếng nói :
- Mấy chục năm không được gặp nhau. Ai ngờ lão đã chạy trước.
Kỳ Dao hỏi :
- Bức y dùng làm gì được? Bọn tiểu nữ ba người cùng có cả.
Lão già cả mừng nói :
- Thế ra các ngươi đã tìm được bí bảo sương rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nghĩ bụng :
- Coi tình hình này thì lão đã hiểu hết mọi sự.
Kỳ Dao gật đầu hỏi lại :
- Sao lão nhân gia chưa trả lời tiểu nữ?
Lão già đáp :
- Cái đó là để đối phó với Tứ Kỵ. Những gì cần ta đã bảo các ngươi rồi. Các ngươi không nên hỏi nhiều...
Lão thu thập xong nhìn Kỳ Dao nói :
- Trước hết ta hãy thu nạp các ngươi. Bây giờ chúng ta đi thôi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Nhưng bọn tại hạ đã hứa hẹn với Hoạt Phật ở lại chùa Bố Đạt Lạp một ngày nữa.
Lão già nói :
- Không cần can thiệp cho y nữa. Mật Tông của Đạt Lại đã lọt vào tay Cổ Mộ yêu nữ. Lão gia báo thù rồi là mọi vấn đề đã giải quyết xong.
Kỳ Dao nói :
- Bọn yêu nhân còn ở Lạp Tát thành rất nhiều, bọn tiểu nữ e rằng chùa Bố Đạt Lạp sẽ gặp tai ương nữa.
Lão già đáp :
- Không có đâu. Cổ Mộ yêu nữ đã hạ nghiêm lệnh cho bọn Cổ Mộ môn đem toàn lực tìm kiếm Sưu Thiên Hồ. Bây giờ chỉ còn một việc là hai phe chính tà trong thiên hạ đều xuất động vì tấm Kim Ngọc đồ.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Dương nói :
- Theo lễ chúng ta không thể chẳng cáo biệt đã ra đi. Lão Cao! Lão trở về nói rõ cho Tam tăng hay để các vị yên lòng.
Cao Dương rung tay bay về chùa Bố Đạt Lạp. Còn Thiết Kỳ Sĩ dẫn lão già đi đón Cao Thức và Ngũ vương tử.
Vượt qua tòa núi này rồi trèo đèo lặn suối lên đường. Kỳ Dao hỏi lão già :
- Trước khi bọn tiểu nữ gặp lão nhân gia, đã có một toán người không hiểu rõ lai lịch đi qua chân núi. Lão gia có nhìn thấy không?
Lão già gật đầu đáp :
- Đó là bọn Quân Thiên bang.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bọn họ có việc gì?
Lão già đáp :
- Chắc là Quân Thiên bang chúa cũng hạ lệnh cho toàn bang đi tìm kiếm Sưu Thiên Hồ.
Kỳ Dao cười nói :
- Rồi đây còn nhiều màn kịch rất hay.
Lão già đáp :
- Vì thế mà bước đầu của lão gia là chiêu binh mãi mã. Nếu mình không đủ thế lực lớn mạnh thì dù may mắn lấy được Kim Ngọc đồ cũng chẳng có cách nào tìm được bảo vật.
Qua dẫy núi Đường Cổ Lạp, lại gặp mưa tuyết dữ. Bầu trời xám xịt.
Lúc này đã tối nhưng mặt đất trắng xoá, coi mọi vật rõ hơn vào đêm mùa thu.
Thiết Kỳ Sĩ chợt thấy trước mặt hiện ra con đường Thập đạo liền dừng lại nói :
- Không nhận rõ được phương hướng rồi.
Lão già đáp :
- Đi thêm năm dặm là tới một thị trấn. Nếu đồng bạn của các ngươi muốn tới địa phương này, tất phải qua thị trấn đó.
Kỳ Dao hỏi :
- Giả tỷ đồng bọn của tiểu nữ đến cả rồi thì lão nhân gia tính kế hoạch nào?
Lão già đáp bằng giọng quả quyết :
- Một mặt chiêu binh mãi mã, một mặt tìm kiếm Sưu Thiên Hồ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Nếu không kiếm được nhân tài như lão nhân gia tưởng tượng thì sao?
Lão già cả cười đáp :
- Lão gia đã kể ra một danh sách, có điều bọn người này cũng khó thu dụng, nói tử tế không xong mà dùng cường lực thì họ lại không phục.
Kỳ Dao hỏi :
- Bọn họ làm gì?
Lão già lại cười rộ đáp :
- Làm nghề buôn không vốn có, làm nghề buôn sẵn vốn cũng có. Tóm lại họ đều là kép hát độc cước mà chưa lộ tên tuổi trên chốn giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Bọn người này khó mà đổi được tính nết dã man. Lão nhân gia phải coi chừng, chớ dẫn sói vào nhà.
Lão già nói :
- Cái đó thì hẳn rồi. Nhưng đã có cách đưa họ vào cạm bẫy vì bọn họ đều là hạng quý tiền tài như tính mạng. Một khi họ nghe nói lấy được hoàng kim thì là họ xông liền, nhưng phải nhớ đừng nói rõ mục đích chính của chúng ta.
Kỳ Dao hỏi :
- Võ công của bọn họ thế nào?
Lão già đáp :
- Đều vào hạng nhất, dã tính cũng cực kỳ tệ hại. Có điều mình chỉ lợi dụng chứ không tín nhiệm. Trong bọn này còn có cả hạng đối đầu với mình nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Cuộc cờ này xem chừng không tốt rồi.
Lão già đáp :
- Đó là thực tính. Dù chúng gồm đủ tính nết tệ hại nhưng không có họ chẳng thể thành công được.
Khi đến tòa thị trấn, quả không ngoài sự tiên liệu của lão già. Mọi người đã ngó thấy Thiết Nhị Lang đi trên đường phố.
Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng hô :
- Nhị lang! Đại ca cùng Ngũ gia đâu?
Nhị lang nghe rõ thanh âm Thiết Kỳ Sĩ không khỏi giật mình. Hắn quay lại thấy Cao Dương càng kinh ngạc hơn lớn tiếng hỏi :
- Lão Cao còn sống ư?
Cao Dương cả cười đáp :
- Chết làm sao được?
Thiết Kỳ Sĩ cũng cười nói :
- Mỗi bữa chúng ta đều cúng cơm. Lại đây mau! Chúng ta tìm vào một quán cơm ở cửa thị trấn.
Lão đạo vương ngó thấy Thiết Nhị Lang liền hỏi :
- Gã bao nhiêu tuổi rồi?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Gã mới mười lăm.
Lão đạo vương rất lấy làm kinh dị hỏi :
- Thần lực của gã thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Gã đủ sức cử được cái đỉnh cổ nặng muôn cân. Lão nhân gia dùng được chăng?
Lão đạo vương cười ha hả nói :
- Lão gia đang lo thiếu nhân vật naỵ Xem chừng còn đường làm ăn của chúng ta rất thuận lợi.
Kỳ Dao hỏi :
- Còn một tên nữ đồng cũng cỡ này.
Lão đạo vương nhảy lên hỏi :
- Có chuyện kỳ dị đó ư? Thế thì tuyệt diệu!
Thiết Kỳ Sĩ bảo Thiết Nhị Lang dẫn đường đi thẳng về phía Tây thị trấn tìm vào quán rượu. Ngũ vương tử cũng ở trong quán. Quần hùng hội diện, ai nấy đều hoan hỷ vô cùng!
Thiết Kỳ Sĩ liền giới thiệu mọi người với Lão đạo vương và nói nhỏ về kế hoạch mai hậu.
Cao Thức trịnh trọng nói :
- Bọn tại hạ gặp rất nhiều cao thủ võ lâm lạ mặt. Chắc họ cũng vì tấm Kim Ngọc đồ mà tới đây.
Lão đạo vương cười đáp :
- Bọn họ không có kế hoạch chu đáo, rất ít hy vọng thành công.
Chúng ta ăn uống rồi lên đường.
Ngũ vương tử hỏi :
- Đi về phương nào?
Lão đạo vương đáp :
- Trước hết chạy về hướng tây. Khi tới thành Đam giang ở Quảng Đông sẽ tìm đếm Kiếm Sa.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Thành Đam giang ở bờ biển. Tìm Kiếm Sa để làm gì?
Lão đạo vương trịnh trọng đáp :
- Y thông thạo về đường bể. Mục đích của chúng ta ở dưới đáy bể. Không có y thì chẳng thể thông qua Mê hải. Có điều tên hải đạo độc cước này thủ đoạn tàn độc. Hắn đã đụng vào ai là không thể sống sót.
Cao Thức hỏi :
- Lộ trình này khá xa, đi thẳng tới đó hay sao?
Lão đạo vương đáp :
- Không phải. Còn đi qua núi Vô Lượng tỉnh Vân Nam để kiếm Vu Trung Vụ Chẳng hiểu mụ còn ở địa phương này không?
Kỳ Dao hỏi :
- Vu Trung Vu là hạng người nào?
Lão đạo vương cười đáp :
- Mụ là một Vu nữ, hiểu các thần chú cổ quái, nhưng lão gia kiếm mụ không phải vì chuyện đó mà muốn dụ tìm tới nham thạch dưới đáy biển, vì bức Kim Ngọc đồ chỉ ghi rõ đại phạm vi, còn Kim ngọc sơn phải nhẫn nại lắm mới kiếm được.
Kỳ Dao hỏi :
- Nếu vậy tấm địa đồ đó cũng không có chỗ dùng lớn lao ư?
Lão đạo vương cười đáp :
- Chỗ dùng rất lớn. Các người không hiểu được những ảo diệu bên trong. Khi tới việc các ngươi phải vỗ bàn mà kêu thét lên.
Quần hùng ăn cơm xong lập tức theo Lão đạo vương lên đường ngay đêm. Lão này chọn lộ tuyến rất cổ quái. Chẳng những lão không đi đường lớn, mà gặp chỗ sơn lộ quanh co lão cũng không đi theo.
Thiết Kỳ Sĩ thấy lão chạy hết sức, vội hỏi :
- Lão gia tử! Sao lại phải đâm bổ nháo bổ nhào như vậy?
Lão đạo vương la lên :
- Thời gian là yếu tố để thành công. Các ngươi theo không nổi thì phải thoát ly dưới ngọn cờ của lão gia.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Những người này chẳng ai đi chậm hơn lão đâu mà chỉ có phần nhanh hơn. Nhưng bọn tại hạ cần nói trước là hễ gặp nơi ăn uống là phải ăn đi, chứ chẳng thể để bụng đói chạy đường dài.
Lão đạo vương cười đáp :
- Chúng ta cứ thế.
Đoàn người đi bảy ngày mới tới thượng lưu sông Lan Hương. Lại men theo bờ sông đến thẳng núi Vô Lượng.
Khi còn cách núi Vô Lượng mấy chục dặm, Lão đạo vương hô mọi người :
- Đứng lại đã. Chúng ta cần thương lượng trước.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Còn điều chi phải thương lượng?
Lão đạo vương trịnh trọng đáp :
- Mụ Vu Trung Vu đối với nữ nhân không tốt đâu. Tuy mụ chưa lớn tuổi nhưng những nhân vật võ lâm vào hạng già cũng chẳng dám giây vào, vì mụ biết nhiều kỳ thuật cổ quái.
Kỳ Dao hỏi :
- Thương nghị chuyện gì?
Lão đạo vương đáp :
- Bây giờ còn cách xa, Vu thuật của mụ chắc chưa nhìn thấy chúng ta đi về phía Vô Lượng sơn. Mụ này giảo quyệt phi thường. Nếu mụ thấy người có thể chiến đấu được là mụ dùng Vu hỏa ảnh nhìn ra rồi, mụ không từ một thủ đoạn nào khiến cho đối phương phả thất lợi. Bằng mụ gặp phải nhân vật không địch nổi thì mụ lại tránh né không chịu thò mặt ra. Dù ai bản lãnh cao thâm đến đâu cũng không kiếm được.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #70  
Old 21-05-2008, 12:18 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 69
Kỳ Sĩ Phát Giác Ra Người Trá Tử

Ngũ vương tử hỏi :
- Vậy chúng ta làm thế nào?
Lão đạo vương đáp :
- Bọn quý vị tuy mụ chưa nhận biết, nhưng đông người quá, tất mụ chẳng yên tâm. Nhất là hai tên cự đồng càng khiến mụ hoài nghị Vậy lão phu phái người đến trước dẫn dụ rồi các vị tới sau.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tại hạ đi được không?
Lão đạo vương suy nghĩ rồi lắc đầu đáp :
- Ngươi đi không được vì bản lãnh ngươi chẳng thể che mắt mụ.
Kỳ Dao hỏi :
- Mụ trú ngụ Ở đâu?
Lão đạo vương đáp :
- Mụ Ở trong hang núi. Nơi đó là một thôn xóm người Miêu tộc.
Người Miêu coi mụ như một vị thần minh.
Cao Dương nói :
- Tại hạ đi trước và đi một người, chắc mụ không sinh lòng ngờ vực.
Lão đạo vương lắc đầu đáp :
- Đối với người không quen biết, mụ hạ thủ chẳng nể nang gì mà lòng dạ lại tàn độc. Võ công lão Cao tuy không kém cỏi, nhưng chẳng thể địch nổi những kỹ thuật cổ quái của mụ. Một mình lão Cao đi thì nguy hiểm lắm.
Cao Thức nói :
- Vãn bối đi với ỵ Xin Lão vương chỉ điểm cho.
Lão đạo vương gật đầu đáp :
- Ta hãy quyết định như vậy. Khi hai vị vào hang giả vờ đi lạc đường. Dĩ nhiên hành động phải bình tĩnh.
Cao Thức hỏi :
- Nhân phẩm mụ thế nào?
Lão đạo vương đáp :
- Mụ đẹp lắm, chứ không phải như bọn yêu phụ, vu bà. Mụ ăn mặc như người Miêu, cỡ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Coi bề ngoài mụ là một vị cô nương phong lưu trầm tĩnh, nhưng trong cốt cách thâm độc và hung dữ. Lưng mụ thường đeo một cái giỏ mây chẳng ai biết trong giỏ đựng gì. Miệng giỏ đậy bằng tấm vải hoa. Chỉ cần bấy nhiêu là đủ nhận ra mụ.
Cao Dương và Cao Thức nghe dặn xong lập tức chia tay, chạy thẳng về phía núi Vô Lượng.
Khi đến gần đỉnh núi này. Cao Thức dừng lại hỏi :
- Hỏng bét! Bọn ta quên chưa hỏi lão thôn xóm Miêu tộc đó ở chỗ nào.
Cao Dương đáp :
- Ta đã qua lại núi Vô Lượng nhiều lần. Miêu thôn mà Lão đạo vương nói đó ta đã biết ở nơi nào rồi. Có điều trước kia chưa hiểu gì về vụ trong thôn có Vu nữ ghê gớm đến thế!
Cao Thức nói :
- Những nhân vật cổ quái giang hồ biết bao nhiêu mà kể? Chúng ta có biết cũng chỉ được phần nào mà thôi.
Cao Dương đột nhiên hỏi :
- Cao lão nhị! Ta bay trên không quan sát một lúc rồi quay lại cho lão nhị hay được không?
Cao Thức xua tay đáp :
- Cái đó nhất định không được. Chúng ta giả làm người võ lâm thông thường mà lão huynh hành động như vậy há chẳng lòi đuôi?
Cao Dương thè lưỡi ra nói :
- Xuýt nữa ta làm hỏng việc. Vậy chúng mình đi thôi.
Hai người đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Cao Dương khẽ nói :
- Chúng ta đã tới mé tả thôn trang rồi, chỉ còn xoay ra mặt trước trái núi là tới sơn cốc kia.
Cao Thức hỏi :
- Tiểu đệ nghe trống đánh thùng thùng là tại sao?
Cao Dương đáp :
- Chẳng lẽ lại trúng ngày Miêu tộc tế thần?
Hai người vượt qua đỉnh núi, tiếng trống càng nhộn nhịp hơn. Đồng thời đã ngó thấy rất đông người Miêu đang nhảy múa rất huyên náo.
Cao Dương thấy thế kinh hãi nói :
- Đây là cúng đám tang. Chẳng lẽ trong bọn người Miêu có nhân vật trọng yếu mới chết?
Cao Thức hỏi :
- Lão huynh có hiểu Miêu ngữ không?
Cao Dương hỏi lại :
- Có hiểu. Ngươi muốn ta xuống đó hỏi ư?
Cao Thức đáp :
- Đúng thế!
Cao Dương nói :
- Vậy ta đi đây. Huynh đệ hãy ngồi chờ một lúc ta sẽ trở về.
Cao Dương chưa đi tới đáy hang, bỗng thấy một đoàn người tay cầm trường mâu, lưng đeo Miêu đao. Họ đều là Miêu nhân vào tuổi trung niên.
Chúng rầm rộ kéo tới đến hai mươi mấy người. Cao Thức ngó thấy không khỏi la thầm :
- Hỏng bét!
Y lật đật chạy xuống gần kịp Cao Dương đã cất tiếng hỏi :
- Bọn họ làm gì vậy?
Cao Dương đáp :
- Không sao đâu. Bọn họ đến tra hỏi chúng ta đó.
Trong đám đông đột nhiên có hai Miêu nữ chạy ra lớn tiếng hỏi :
- Có phải các vị là người Hán không?
Cao Dương thấy thị nói tiếng Hán liền hỏi lại :
- Cô nương! Bọn tại hạ đúng là người Hán. Xin cô cho biết đây là địa phương nào?
Miêu nữ ngắt lời :
- Bọn ta ở đây kêu bằng Oa Nê tộc. Các vị đến đây có việc gì?
Cao Dương đáp :
- Bọn tại hạ đi lạc đường, xin dừng lại ở quý địa một lúc để kiếm chút gì ăn và chờ đợi người bạn.
Miêu nữ trầm ngâm nói :
- Bữa nay các vị đến vừa maỵ Ngày thường bản tộc không tiếp đãi người ngoài, nhưng hôm nay tiên nữ quy thiên thì bất luận là ai vào hang núi cũng được. Đồ ăn cũng có, chỉ sợ không hợp với mùi vị người Hán. Có điều các vị không được đi loạn lên và phải theo tiện thiếp.
Cao Thức đáp :
- Đa tạ cô nương.
Miêu nữ nói :
- Bọn ta không hiểu khách khí. Các vị đói thì có thịt nướng và có rượu, muốn ăn uống bao nhiêu cũng được. Các vị chỉ ở trong phạm vi tế đàn, chứ đừng vào trong thôn ổ.
Cao Thức nói :
- Cái đó đã hẳn. Xin cô nương hãy về trước. Tại hạ chờ một chút rồi vào ngay.
Miêu nữ đáp :
- Các vị chờ nhau cùng vào càng hay để khỏi phát sinh sự hiểu lầm.
Thị nói líu lo với bọn tráng hán một hồi rồi quay về thôn xóm.
Cao Dương nhìn Cao Thức cười nói :
- Bước đầu Lão đạo vương thế là thất bại rồi.
Cao Thức hỏi :
- Tại sao vậy?
Cao Dương đáp :
- Lão muốn kiếm Vu Trung Vu nhưng mụ chết rồi.
Cao Thức kinh hãi hỏi :
- Sao lại có chuyện trùng hợp thế được?
Cao Dương đáp :
- Người Miêu lòng dạ ngay thẳng, không có sự trá ngụy. Thị nói tiên nữ quy thiên thì chắc là Vu Trung Vu chết rồi.
Chẳng bao lâu, Cao Thức khẽ nói :
- Đoàn người đều đến cả rồi, hiện còn ở trên đỉnh núi.
Cao Dương đáp :
- Đành chờ các vị xuống đây sẽ tính.
Lát sau, bỗng nghe Lão đạo vương lớn tiếng hỏi :
- Tình hình trong hang ra làm sao?
Cao Dương đáp :
- Bọn tại hạ đã gặp Miêu nữ thị nói là tiên nữ quy thiên rồi.
Lão đạo vương nhảy bổ lên la :
- Hỏng bét! Người đó chết đi là kế hoạch của chúng ta bị ảnh hưởng lớn.
Cao Dương nói :
- Bất luận công việc sau này ra sao, chúng ta hãy xuống hang núi ăn một bữa rồi sẽ liệu.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Người Miêu cũng mời khách ư?
Lão đạo thở dài đáp :
- Ngày thường thì không vào hang được, nhưng gặp lúc tế điền mới không bị cấm. Hỡi ôi! Mình ăn làm sao được? Mất người trọng yếu rồi.
Cao Thức hỏi :
- Lão nhân gia đã nghe thấy Miêu nữ vừa rồi nói tiếng Hán chưa?
Lão đạo vương đáp :
- Bọn người Miêu trẻ tuổi phần nhiều biết tiếng quan thoại ở Tứ Xuyên. Người mà các vị vừa gặp chắc là Tế sư ở Oa Nê tộc.
Lão vừa xuống đến hang núi chợt thấy Miêu nữ kia tiến lại. Thị vừa ngó thấy Lão đạo vương đã lớn tiếng hô :
- Té ra lão dược sư ở trong đám này.
Lão đạo vương chắp tay đáp :
- Quả là Tế sư cô nương. Đây toàn là bằng hữu của lão phu.
Miêu nữ thở dài nói :
- Lão dược sư ơi! Năm ngoái lão tới đây tiên cô còn nói nói cười cười mà bây giờ cô về Tây Thiên rồi.
Thị đưa quần hùng thẳng tới tế đàn. Dọc đường người kéo đến đông như kiến, trống đánh liên hồi. Chỗ nào vũng nhảy múa, la ó om sòm.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ hỏi Lão đạo vương :
- Lão tiền bối! Sao tiền bối không hỏi y xem mắc bệnh gì mà chết?
Lão đạo vương xua tay gạt đi :
- Người Miêu không tin bệnh tật. Trừ những người bị giết, ngoài ra họ không xót thương ai.
Kỳ Dao hỏi :
- Bọn họ xử lý việc hậu sự của người chết ra sao? Bây giờ quàn ở chỗ nào?
Lão đạo vương đáp :
- Bọn họ tin ở hỏa thần, đem người chết hỏa thiêu nhưng lễ hỏa thiêu phải chờ sau ba ngày nhảy múa mới cử hành. Bây giờ người chết quàn ở tế đàn, lấy da thú đắp lên. Chúng ta có thể vào coi nhưng không được đến gần tử thi trong vòng ba thước.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chúng ta đến tham bái trước được không?
Lão đạo vương thở dài đáp :
- Đó là hành vi lễ mạo. Người Miêu hoan nghênh vô cùng.
Miêu nữ đưa đoàn người đến thẳng tế đàn. Trong bọn Miêu dân rất nhiều võ sĩ. Họ đứng từng hàng tay cầm trường mâu sắc bén phòng vệ rất sâm nghiêm.
Băng tuyết trong hang núi đã bị những đống lửa làm cho tan rữa. Coi tình hình này thì cuộc tế điếu đã sang ngày thứ hai.
Lúc mọi người tiếp cận chủ đàn quả thấy trên cái giá gỗ có đặt thi thể người chết đắp da thú. Ngoài mớ tóc dài xoã ra ngoài, không ngó thấy một chỗ nào khác.
Thiết Kỳ Sĩ sinh dạ hoài nghi, nhưng lúc này chàng trầm tĩnh đặc biệt, dường như chàng đang vận dụng nội công vô thượng để nghe ngóng chuyện gì.
Quần hào tế điếu rồi, Miêu nữ dẫn bọn họ đi uống Miêu tửu và ăn thịt nướng.
Trời đã gần tối, mọi người ăn xong. Miêu nữ dẫn vào một căn nhà gianh cho nghỉ ngơi.
Nhà rạp này khá rộng, không phân cách từng gian. Quần hào ngồi xuống đất giải da thú. Miêu nữ cáo từ lui ra.
Trong nhà đốt đuốc thông rất sáng sủa. Thiết Kỳ Sĩ nhìn mọi người cười nói :
- Chúng ta đành ngồi chờ cho đến sáng.
Ngũ vương tử đáp :
- Ta muốn thượng lộ ngay đêm nay.
Lão đạo vương buồn nản chẳng nói năng gì. Hai tay ôm đầu không hiểu lão nghĩ gì?
Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tiểu muội nhận thấy vị dược sư kia là một cao thủ võ lâm. Nhất định trong Miêu tộc này có nhiều người hiểu võ công.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Bọn cầm trường mâu kia đều hiểu võ thuật, nhưng chỉ có mấy đường suất, nã, chàng, kích mà thôi. Còn một số ẩn ở phía sau thì không thế đâu.
Coi tình hình dường như bọn họ còn luyện nội công cao thâm nữa, chưa hiểu bọn họ Ở sư môn nào?
Lão đạo vương bây giờ mới ngửng đầu lên đáp :
- Bọn họ là một bộ phận ở dưới trướng Thiên Hồng động chúa. Võ công của họ hoàn toàn do động chúa truyền thụ. Thiên Hồng động chúa là truyền nhân của phái Thiên Trúc, võ công đáng kể vào hạng cao thủ thượng thặng, nhưng lão ta không qua lại giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Võ công của người chết kia cũng do Thiên Hồng động chúa truyền cho hay sao?
Lão đạo vương nghe nói sửng sốt hỏi, tưởng chàng hỏi về lúc sinh tiền của người quá cố, liền đáp :
- Không phải. Vu Trung Vu là thừa kế của một môn mạch khác. Y ở Vu phái tại địa đạo. Đáng tiếc là y chết rồi.
Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng cười nói :
- Y bịp cả lão rồi.
Lão đạo vương nhảy lên hỏi :
- Y trá tử hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đúng thế. Tại hạ đã phát giác tâm tạng y còn động, tuy trái tim đập rất khẽ nhưng bình thường. Đó là lối phong tỏa huyệt mạch. Bề ngoài thi thể cứng đơ, ngừng thở, máu ngưng động biến thành sắc trắng. Tình trạng này chỉ có thể bịp được những cao thủ sơ ý.
Lão đạo vương nghi ngờ nói :
- Nhất định không phải y thấy bọn ta đến mà trá tử vì coi tình hình này đủ biết cuộc tế điện đã cử hành một ngày rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta đến kiếm y nhập bọn thì người khác cũng đến được chứ sao? Lão tiền bồi lo kế hoạch tìm báu vật thì người ta cũng có kẻ tài cao.
Lão đạo vương nói :
- Sáng mai bọn ta hãy ra đi, phải ở lại phanh phui cách ngụy trang của họ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Mụ đã không muốn tiếp thì có phanh phui cũng bằng vô dụng, mà còn gây sự hiểu lầm với bọn Miêu tộc ở đây.
Lão đạo vương nhảy lên hỏi :
- Kế hoạch của chúng ta thiếu y không được thì làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Có thực là mụ thích tài bảo lắm không?
Lão đạo vương đáp :
- Chỉ còn điểm này để đả động mụ. Công tử có nghĩ được diệu kế gì khác nữa chăng?
Thiết Kỳ Sĩ liền nhìn mọi người nói khẽ một hồi. Đồng thời chàng trao kế hoạch cho Lão đạo vương và dặn lão :
- Sáng mai lão tiền bối cứ theo kế mà làm, vãn bối chắc chắn sẽ thành công.
Lão đạo vương cả mừng nói :
- Phải rồi! Bảo thẳng vào mặt chắc mụ không tin, phải dùng biện pháp này mới được.
Sáng sớm hôm sau hai đại hán người Miêu đưa đồ ăn vào nhà rạp.
Chúng đặt thực vật xuống nói lý lố một hồi với Lão đạo vương rồi trở gót lui ra.
Lão đạo vương thấy hai người toan đi vội cản lại ở trước cửa rồi nói với họ bằng Miêu ngữ.
Hai người Miêu đi rồi, Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Tiền bối! Tiền bối nói gì vậy?
Cao Dương lên tiếng :
- Người Miêu bảo tế sư của họ có việc không tới được, dặn chúng ta ăn xong rồi đi. Lão tiền bối liền bảo chúng muốn cáo biệt tiên nữ trước khi lâm hành.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Bọn chúng có chịu không?
Lão đạo vương đáp :
- Bọn chúng về bẩm với tế sư rồi mới trả lời được.
Chẳng bao lâu quả nhiên Miêu nữ kia tới nơi. Thị nhìn Lão đạo vương cười nói :
- Các vị người Hán khách khí quá! Xin mời ra ngoài.
Ai cũng nghĩ rằng thị mắc mưu rồi, liền theo thị đến tế đàn.
Lão đạo vương tới gần chỗ quàn thi thể cố ý buông tiếng thở dài, hành lễ theo người Hán. Lão đứng lên nhìn Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Ta đi đường ngàn dặm tới đây mà không thành sự. Cảnh tình này ai mà nghĩ tới?
Thiết Kỳ Sĩ lớn tiếng :
- Người đã chết rồi. Kế hoạch của chúng ta cũng hết. Dương mắt ra mà ngó kẻ khác đến lấy hoàng kim cùng bảo vật. Thực là đáng tiếc!
Lão đạo vương làm mặt buồn rười rượi nói :
- Trái núi Hoàng kim lớn kia chẳng kém gì Vô lượng sơn. Mỗi tảng vàng ngọc đều lớn hơn những khối đá ở Miêu thôn này, Vu Trung Vu mà còn sống ở thế gian, tất nàng phải nhảy lên cao ngàn trượng.
Kỳ Dao thúc giục :
- Việc đã hỏng rồi thì chúng ta đi thôi! Biết đâu chẳng kiếm được người khác thay thế?
Lão đạo vương nói :
- Người thì có nhưng chẳng ai cao minh bằng Vu Trung Vụ Y phân biệt rất tinh tế các đá núi. Sơn mạch nào có vàng có ngọc y chỉ ngó qua là biết ngay.
Mọi người nói rồi lui khỏi tế đàn, đồng thời cáo biệt Miêu nữ ra ngoài hang núi.
Dời khỏi hang rồi, Thiết Kỳ Sĩ vội nhìn quần hào nói :
- Chúng ta phải coi chừng một chút đề phòng họ hý lộng quỷ thần.
Lão đạo vương xua tay đáp :
- Y đã chết rồi không có chuyện giở trò quỷ. Nhưng bọn ta đến thành Cảnh Đông ngủ trọ, coi y có động tâm không. Nếu y động tâm tất kiếm bọn ta.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Nếu quả y đến kiếm bọn ta thì ứng phó bằng cách nào?
Lão đạo vương đáp :
- Không nhắc đến bảo vật trọng yếu mà chỉ bàn về vàng ngọc. Bọn ta hứa lời khi tìm thấy rồi thì ai lấy được bao nhiêu cứ lấy chứ không hạn chế nhiều ít, như vậy há chẳng hứng thú!
Kỳ Dao cười hỏi :
- Liệu y có đến không?
Lão đạo vương cười đáp :
- Y mà không chết thì thế nào cũng tới. Nếu nói thật vào mặt y là có núi Kim ngọc, tất y chẳng chịu tin nào.
Ở thành Cảnh Đông phần nhiều khách điếm là của người Hán. Quần hào có cảm giác như tiến vào nội địa.
Mọi người tới điếm vào lúc giữa trưa. Quần hào ăn xong, ai cũng ra ngoài thưởng ngoạn phong cảnh, chỉ một mình Lão đạo vương và Thiết Kỳ Sĩ ngồi lại trong phòng để chờ tin tức.
Đợi đến chiều chẳng thấy động tĩnh gì. Thiết Kỳ Sĩ nóng ruột hỏi Lão đạo vương :
- Lão tiền bối! Hay là Bát Quái của lão không linh nghiệm nữa?
Lão đạo vương đáp :
- Trừ khi công tử coi lầm chẳng nói làm chị Nếu quả y còn sống thì nhất định thế nào cũng đến kiếm chúng ta.
Thiết Kỳ Sĩ quả quyết :
- Nếu y chết thì vãn bối xin thường mạng Lão đạo vương nói :
- Nếu vậy y còn phải sắp đặt mọi việc ở miêu thôn rồi sẽ tới. Vì y được người Miêu thôn rất tín ngưỡng, chẳng thế ra ngoài một cách tùy tiện Bọn người đi du ngoạn phong cảnh trở về, Ngũ vương tử vừa vào nhà đã nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vừa rồi bọn ta thấy một toán người Miêu ra ngoài thành dường như đã xảy việc gì trọng yếu Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bao nhiêu người?
Ngũ vương tử đáp :
- Hơn bốn mươi người. Họ ra đi theo cửa nam và người nào cũng hiểu võ công. Bọn họ thi triển khinh công chạy thật mau Thiết Kỳ Sĩ liền hỏi Lão đạo vương :
- Vụ này là thế nào?
Lão đạo vương lại hỏi Ngũ vương tử :
- Vương tử có thấy người chủng tộc nào khác không?
Ngũ vương tử đáp :
- Không hiểu. Dường như giống người Oa Nê tộc, trên mặt có vẽ hoa Lão đạo vương nói :
- Miêu tộc rất nhiều bộ lạc, nhưng bộ lạc nào mặt cũng vẽ hoa Cao Dương nói :
- Đáng tiếc là tại hạ không ngó thấy. Tại hạ có thể phân biệt rõ ràng.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™