Tác giả : Thắng Kỷ
Dịch : Tiên Cầm
Biên: Tiên Cầm
Nguồn : ThanGioi.com
“Thì ra là Khổng hiền chất, hôm nay ta phải xử một chút chuyện, chúng ta dựa theo thời gian đã hẹn lúc trước rồi gặp nhau nói chuyện sau.” Khổng Kiệt đối với Vương Trữ Hiên và Hoàng Vân Thù hoàn toàn bất đồng. Chỉ bằng một câu nói cũng có thể thấy Vương Trữ Hiên rất bất đắc dĩ.
Xem ra Vương Trữ Hiên nghĩ Khổng Kiệt là người đứng đằng sau Văn Đào. Mặc dù Văn Đào không có cùng Khổng Kiệt trao đổi, nhưng nhìn thần thái của Khổng Kiệt là biết Khổng Kiệt hôm nay là cố ý vì Văn Đào mà đến.
Khổng Kiệt hẳn là vì chuyện phát triển liên minh võ thuật mà có va chạm với Vương Trữ Hiên. Lấy thế lực của Khổng Kiệt không thể nào không chú ý đến nhất cử nhất động của đám người Vương Trữ Hiên. Cho nên mới biết hôm nay Vương Trữ Hiên cố ý đến tìm mình, vì vậy mà thuận đường đến đây.
“Tốt, chuyện giữa chúng ta lần sau bàn lại, nhưng hôm nay ta gặp được huynh đệ tốt của ta, muốn cùng huynh đệ của ta cùng đi đến chỗ kia của Vương đổng ngồi một chút, có thể chứ?”
Đối với sự tính cách bá đạo của Khổng Kiệt, Vương Trữ Hiên cũng chỉ có thể cau mày, cũng không có lập tức phát tác ra ngoài. Bởi vì sau lưng Khổng Kiệt có một nhân vật bọn họ vô cùng kiêng kỵ - Khổng gia lão gia tử, mà người này lại thương yêu Khổng Kiệt nhất.
Một gã hậu thiên đỉnh phong như Khổng Kiệt, bọn họ không coi trọng, nhưng sau lưng hắn có Khổng gia, còn có vị kia, nên không ai dám trêu chọc hắn làm gì.
Hảo ý của Khổng Kiệt trong lòng Văn Đào hiểu rõ, hắn lấy tay vỗ bả vai Khổng Kiệt rồi khẽ vuốt cằm nói: “Đại ca, chuyện ta để tự ta giải quyết là được rồi, yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
“Huynh đệ, Vương Trữ Hiên mặt ngoài nhìn đạo mạo nhưng thật ra bản chất là một tên rất xấu xa. Lần này hắn liên kết với những nhà khác đối nghịch ta. Thời gian vừa rồi ta bận rộn chuyện liên minh võ thuật và hội vờ vây nên cũng không để ý, lúc trước mới nhận được tin tức Vương Trữ Hiên mang theo hai tên trưởng lão đi tới Thượng Hải, mới đầu còn tưởng hắn đối phó với ta, sau này mới biết là hắn nhằm vào ngươi, cho nên ta mới cố ý tới đây. Chỉ cần có ta ở đây, hắn tuyệt đối không dám làm loạn.” Lời này tự nhiên không thể nói ra cho nên Khổng Kiệt truyền âm cho Văn Đào. Loại nội công truyền âm này, trừ khi là người đạt tới Tiên Thiên cấp sáu siêu cấp cường giả, nếu không rất khó phát hiện ra.
Bất quá đối với Văn Đào, nếu người khác dùng loại nội công truyền âm này căn bản là không thể gạt được linh thức của hắn.
Văn Đào không dùng truyền âm, nơi này hắn không thể sử dụng bát âm trấn hồn địch. Nhưng hắn rất kiên định nói: “Một mình ta là đủ.”
Vương Trữ Hiên mặc dù không nghe được Khổng Kiệt nói gì với Văn Đào, nhưng khoảng cách gần như vậy, hắn cũng biết là Khổng Kiệt truyền âm cho Văn Đào. Hiện tại Văn Đào đã đồng ý một mình đi, so với ý muốn của hắn rất hợp nên hắn vui sướng bàng quang đứng đó. Về phần đối phó Khổng Kiệt, một nhà khẳng định là không được, mượn cơ hội này kéo mấy nhà khác cùng theo, hảo hảo thương lượng một chút.
Nhưng hiện tại, Văn Đào cùng Khổng Kiệt có tầng quan hệ này, vậy kế hoạch ban đầu cũng phải thay đổi. Bất luận thế nào cũng phải khống chế được hắn, bản thân không thể sử dụng thì cũng không để Khổng Kiệt hay người khác sử dụng.
Hừ, Khổng gia lớn lối lâu như vậy, lần này Khổng Kiệt đắc tội nhiều người như vậy, vừa lúc mượn cơ hội này đả kích chúng.
Văn Đào đã nói như thế, Khổng Kiệt chỉ có thể đồng ý, nhưng hắn vẫn nói với Vương Trữ Hiên: “Lời vừa nãy của Vương đổng nói rất là êm tai a, ta cũng thích nghe. Huynh đệ của ta trước hết nhờ ngươi chiếu cố, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Xung quanh âm nhạc vẫn vang lên như cũ, nhưng thanh âm của Khổng Kiệt vẫn khiến nhiều người nghe được, tuyệt đối là không để cho Vương Trữ Hiên chút mặt mũi nào. Bất quá, Vương Trữ Hiên cũng coi như là một quan chức lớn, trên mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Văn Đào cũng theo sau rời đi, hắn cũng muốn nhìn xem Vương Trữ Hiên có thể chơi ra cái dạng gì.
“Cẩn thận một chút…” Vốn thấy Văn Đào và Khổng Kiệt là bạn tốt, Khổng Kiệt còn cố ý tới giúp hắn, Bích Kỳ rất cao hứng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng kết quả là thế này, nàng chỉ có thể nói Văn Đào cẩn thận.
Điều này khiến cho nàng cảm nhận được, người nam nhân có nụ cười thuần phát kia rất kiên định và kiên cường không gì sánh được. Hắn sẽ không vì bất luận kẻ nào, hắn chỉ dựa vào chính mình mà làm việc.
Trên đường đi, Văn Đào và Vương Trữ Hiên cùng ngồi một xe. Vương Trữ Hiên rót rượu, Văn Đào nói thẳng là hắn vừa mới uống, không muốn uống nữa.
Sau đó, Vương Trữ Hiên cũng nói thẳng, lúc này chỉ có hai người, hắn cũng không so đo chuyện trước kia, chỉ cần Văn Đào đồng ý đến Vương gia, hắn cũng đưa ra một tờ chi phiếu 5 ức ra cùng với đồng ý rất nhiều điều kiện.
Một Tiên Thiên tam cấp cường giả giá trị cũng vượt quá một ức, huống chi Văn Đào còn là cường giả đánh bại Tiên Thiên tam cấp. Vương Trữ Hiên nói chỉ cần Văn Đào đồng ý thì 5 ức này chỉ là chào hỏi, sau này hắn còn có thể nhận được nhiều chỗ tốt hơn nữa.
Cao thủ Tiên Thiên cao cấp bất đồng với Tu Chân giả. Tu Chân giả dưới Nguyên Anh kỳ ở thế tục cũng rất cần tiền. Chỉ khi nào đạt tới Nguyên Anh thì tiền bạc mới không còn là vấn đề nữa, nhưng Văn Đào không phải là cao thủ Tiên Thiên bình thường , tiền bạc đối với hắn không phải không có lực hấp dẫn chẳng qua là không lớn mà thôi. Bởi vì chỉ cần hắn muốn, tiền không phải là vấn đề. Vương Trữ Hiên muốn thông qua điều này để đả động hắn thật là sai lầm.
“Dùng biện pháp khác đi.” Văn Đào tựa vào ghế nói thẳng biện pháp này không thể thực hiện được, hắn biết Vương Trữ Hiên còn có biện pháp dự phòng khác.
Vương Trữ Hiên liền thu hồi chi phiếu, không nói thêm gì nữa, đoàn xe của Vương gia từ từ ra ngoại thành đến một căn biệt thự được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện đời nhà Thanh.
Vương Trữ Hiên dẫn Văn Đào đến hậu viện, nơi này có hai lão giả thoạt nhìn cũng hơn 70 đang ngồi trên một băng ghế. Vương Trữ Hiên cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.
“Văn Đào, hai vị trưởng lão nhà chúng ta nghe nói ngươi rất có thiên phú võ học, muốn ngươi theo bọn họ một thời gian hảo hảo nghiên cứu một phen.” Nói xong, Vương Trữ Hiên vô cùng tự tin rời đi làm chuyện khác.
Vốn hắn nghĩ nếu Văn Đào không đồng ý thì bắt Văn Đào trước rồi thông qua các thủ đoạn khống chế Văn Đào. Bất quá hiện giờ Văn Đào có quan hệ với Khổng Kiệt, tạm thời không thể làm như thế, trước hết để hai vị trưởng lão vây Văn Đào ở đây, chờ đối phó Khổng Kiệt xong lại tới thu thập hắn.
Ta không tin còn không trị phục hắn được. Đến lúc đó Khổng Kiệt tự lo còng không xong, ta chỉ việc dùng dược vật khống chế hắn là trong tay ta lại có thêm một nhất lưu cao thủ nữa.
Mới vừa rồi, Vương Trữ Hiên gọi hai người này là Đại trưởng lão và Tam trưởng lão. Nhìn khí thế của hai người, tuyết không phải hai huynh đệ lần trước có thể sánh bằng. Hai lão đầu này thoạt nhìn chỉ khoảng 70 tuổi nhưng đoán chừng cũng phải hơn 100 tuổi rồi. Văn Đào vừa tiến tới, hai người đã khoá chặt Văn Đào lại.
Vị Đại trưởng lão này đã bước đầu nắm giữ được một chút cách sử dụng linh thức, cả sân đều là phạm vi khống chế của hắn.
Dựa theo trong sách ghi lại thì chỉ có Tiên Thiên cao thủ lục cấp mới có thể hoàn toàn khống chế linh thức tương đương với Ngưng Đan kỳ tu chân giả. Vị Đại trưởng lão kia không có phát hiện ra linh thức của mình, chứng tỏ hắn còn còn chưa đạt tới lục cấp, chắc hẳn là đang ở Tiên Thiên ngũ cấp.
Còn vị Tam trưởng lão kia so với hắn còn yếu hơn một chút, Văn Đào trong lòng đã có phán đoán, bất quá thực lực hai người này cũng không kém, hắn cũng không dám buông lỏng.
Mà trong mắt hai vị trưởng lão kia thì người trẻ tuổi trước mắt này quá kỳ quái, hắn vẫn có thể bình tĩnh dưới khí thế áp bách của hai người. Hơn nữa, nhìn không ra được chút thực lực nào trên người hắn. Quá kỳ quái! Chẳng lẽ hắn thực sự là Tiên Thiên ngoại công cao thủ?! Nhưng bất kể như thế nào, Vương gia Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão cũng rất tự tin, dưới sự khống chế của bọn họ, người này tuyệt đối không thể trốn thoát.
Muốn vây khốn mình, bọn họ có thể sao!
Văn Đào đột nhiên động, xông tới trước mặt hai vị trưởng lão kia, quả đám trong nháy mắt đã đến trước mặt họ, hơn nữa quyền ảnh còn lấp đầy không gian trước mặt họ.
“To gan…” Hai người hét lớn một tiếng, vô hình hộ thân cương khí bộc phát ra.
“Bành… bành ….bành…. ầm …” Quả đám của Văn Đào như đạn pháo nện xuống, hai người không nghĩ tới quả đấm của Văn Đào có thể mạnh như vậy. Bọn họ ngay cả đạn cũng có thể dùng hộ thân cương khí đỡ được, mà ở dưới trọng quyền của Văn Đào lại có chút không chịu nổi.
Đại trưởng lão hoàn hảo, Tiên Thiên ngũ cấp cường giả dưới một vòng trọng quyền của Văn Đào chỉ có chút khí huyết dao động. Mà Tam trưởng lão vừa đạt tới Tiên Thiên tứ cấp thì không có may mắn như thế, đánh giá sai lực lượng của Văn Đào, kết quả bị Văn Đào trực tiếp làm cho hộc máu.
Nếu không phải là Đại trưởng lão xoay người ngăn trở thế công của Văn Đào, thì Tam trưởng lão đã có thể chết dưới trọng quyền của Văn Đào rồi.
Bọn họ lấy được tư liệu chủ yếu là từ Võ Khiêm huynh đệ đã từng giao thủ với Văn Đào, biết Văn Đào có thực lực đánh bại cao thủ Tiên Thiên tam cấp, nhưng cũng không quá mạnh. Sao có thể nghĩ tới thực lực của Văn Đào lại vừa có đột phá, hôm nay mặc dù chỉ là Tiên Thiên ngoại công nhị cấp cường giả, nhưng uy lực so với lúc trước đề cao gấp mấy lần, hắn liều mạng thì bọn họ có thể an nhàn được sao!
“Tiểu bối muốn chết!” Tam trưởng lão lau vết máu dính trên khoé miệng, giận dữ rống lên, bất kể ý tứ của Vương Trữ Hiên, muốn giết chết Văn Đào.
“Giết ta? Chỉ bằng các ngươi cũng xứng sao?” Văn Đào lấy một chọi hai nhưng không sợ hãi chút nào.
Chiêu thức của Văn Đào rất đơn giản, một quyền là một quyền, một cước là một cước, nhưng đã hưởng qua tư vị quả đấm của Văn Đào nên vị Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão biết quả đấm kia tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Tiên Thiên ngũ cấp cường giả quả nhiên không giống bình thường, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú, mặc dù lực lượng không bằng Văn Đào nhưng Văn Đào cũng không dễ dàng phá vỡ được hộ thân cương khí của hắn, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tốc chiến tốc thắng.
Văn Đào vừa rồi đã thả linh thức ra nên biết nơi này trừ hai vị trưởng lão này vẫn còn bố trí một số người khác, ngay cả một ít vũ khí nóng cũng có, Vương Trữ Hiên quả nhiên âm hiểm.
Văn Đào dưới sự công kích mãnh liệt của Tam trưởng lão cũng bị trúng mấy cái, nhất là công kích của Đại trưởng lão, tương đối có uy hiếp. Cường giả Tiên Thiên ngũ cấp một kích toàn lực ngay cả Văn Đào cũng sẽ bị thương nhẹ, nhưng cũng không có vấn đề gì. Dưới tình huống như vậy, hai vị trưởng lão càng thêm cảnh giác, bắt đầu công kích vào các bộ vị yếu hại như mắt, lỗi tai, cổ họng, hạ bộ của Văn Đào.
Ngạnh kháng thì vị Đại trưởng lão kia cũng không kém mình bao nhiêu, mà vị Tam trưởng lão kia bị một đấm của Văn Đào đã chuyển sang du đấu. Nếu không phá vỡ được hộ thân cương khí của bọn họ thì rất khó gây tổn thương cho họ được. Văn Đào tâm ý nhất động, ngân châm đã xuất hiện trong tay.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả : Thắng Kỷ
Dịch : Thanh Thành
Biên: Tiên Cầm
Nguồn : ThanGioi.com
Người có được linh thức, thì giống như cao thủ so chiêu xét độ nhạy cảm, nhất cử nhất động đều được khống chế tính toán.
Đại trưởng lão Vương gia cùng Tam trưởng lão càng đánh càng kinh ngạc, trong lòng thầm mắng tiểu thỏ Vương Bác Đào chết nhát kia làm sao chọc phải một vị như thế này. Còn cả tên Vương Trữ Hiên nữa, thế quái nào mà hắn ngồi vào được chức gia chủ chứ, người này khẳng định tuyệt đối là cao thủ ngoại công Tiên Thiên, nhưng không phải là võ giả Tiên Thiên cấp một, uy lực to lớn thế này … vượt quá sức tưởng tượng.
Lần này thật đúng là đá trúng thiết bản, càng đánh tốc độ ra quyền càng nhanh, càng đánh quả đấm càng đơn giản, uy lực càng lớn, trong lòng Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão chỉ có thể ngầm kêu khổ không chịu được.
Bọn họ bây giờ như bị câm điếc ăn phải Hoàng Liên, khổ không thể nói ra lời.
Ở trong ý nghĩ của hai người bọn họ, chỉ cần không phải là võ giả Tiên Thiên cấp sáu, hai người liên thủ thì thiên hạ hiếm có người có thể ngăn được. Mà võ giả Tiên Thiên cấp sáu hiện tại chỉ tầm năm người, ba người đã ẩn cư, chỉ có một vị trấn giữ Khổng gia, mới để cho một tên nhóc như Khổng Kiệt lớn lối đến thế.
Nhưng hiện tại bọn hắn mới biết được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, người trước mặt này nhìn không ra cấp độ võ giả, nhưng uy lực của hắn chắc chắn vượt qua Tiên Thiên cấp năm viên mãn, mặc dù không mạnh tới mức như võ giả cấp sáu, nhưng cũng phải nằm giữa hai khoảng đó.
Quyền pháp của Văn Đào cũng không có lộ tuyến, đơn giản tung quyền, từ trong chiến đấu cải thiện dần tốc độ lực lượng và thời điểm ra quyền.
“Oanh…” Văn Đào đột nhiên lộ sơ hở, Đại trưởng lão đầy kinh nghiệm sao có thể bỏ qua, trong nháy mắt bắt được liền phóng tới.
“Ya… Đi chết đi” Tam trưởng lão cũng vừa nhìn thấy một cơ hội tốt như thế, tung mình dốc toàn lực oanh tạc Văn Đào đang bay ra ngoài.
Bị Đại trưởng lão toàn lực đánh vào thủ hộ ở ngực, lúc này Văn Đào vô cùng sơ hở, đón một kích của võ giả Tiên Thiên cấp năm.
“Phụt …”Một ngụm máu phun ra, lại càng kích thích Tam trưởng lão hưng phấn lên, muốn làm một phát bắt giữ Văn Đào. Bởi vì trên người hắn có quá nhiều bí mật, tin tưởng những điều đó có thể mang đến chỗ tốt cho bọn họ.
“Cẩn thận!” Thấy Tam trưởng lão đột nhiên dồn toàn lực xông lên tấn công. Đại trưởng lão mới bị phản chấn lùi về sau liền hét lên nhắc nhở, đáng tiếc đã chậm.
Văn Đào tu luyện ngoại công nên chút thương thế này chỉ khiến cho chiến hỏa dâng lên, căn bản không đủ ảnh hưởng đến lực chiến đấu bình thường. Thân thể đang bay ra ngoài bỗng lộn ngược một vòng, sử dụng thiên cân trụy dẫm xuống sàn cẩm thạch, vang lên một tiếng trầm nặng. Sau đó hai chân hơi cong “Phanh” một tiếng bật người bay lên, tung quyền đón nhận chưởng của Tam trưởng lão.
Ba người lúc này rõ ràng là tên đã lắp vào cung, muốn thu tay về đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể toàn lực ứng phó. Trong lòng thầm tính toán cho dù liều mạng, bị thương cũng phải khiến Văn Đào lưỡng bại câu thương, đến lúc đó đại cục để cho Đại trưởng lão thu phục.
“Oanh…” Đáng tiếc ý nghĩ rất đẹp, nhưng bị thương chỉ có bọn hắn, Văn Đào tuy chính diện nghênh đón kẻ địch liều mạng, nhưng cho dù Đại trưởng lão đã đạt tới võ giả Tiên Thiên cấp năm viên mãn cũng khó mà đả thương được hắn, huống chi Tam trưởng lão. Cho nên kết cục hắn bị đánh bay, mà lúc vừa va chạm xong, Văn Đào đã chuẩn bị sẵn ngân châm, như tinh quang phá thiên không, tức thì phóng ra cắm vào huyệt đạo của Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão nặng nề ngã trên mặt sàn, vì trước đó công lực đã bị Văn Đào phong bế, nên khi rơi xuống đã trực tiếp ngất đi.
Trong lòng quyết định thật nhanh, đã không kịp trốn tránh, chỉ có thể toàn lực xuất thủ liều mạng với Văn Đào.
“Oanh…” sức phản chấn cực mạnh, đẩy lui hai người về phía sau. Nhưng ngay lúc bay ra Đại trưởng lão đột nhiên cảm giác được hộ thân cương khí của mình bị cái gì đánh xuyên qua, hình như là một loại kim châm. Vì nó quá nhanh và quá nhỏ, không kịp tập trung công lực phòng phá, nên sau khi cảm giác được thì cơ thể đã phản ứng lại, báo hiệu chân khí trong cơ thể đột nhiên tản mất.
Tình huống vừa rồi Văn Đào chỉ kịp ngưng đọng ba cây ngân châm, cây cuối cùng chỉ là tạm thời làm tản đi chân khí của Đại trưởng lão. Hộ thân cương khí của Đại trưởng lão vừa biến mất, Văn Đào lại tung tiếp thêm vài cây ngân châm khiến hắn bất động.
“Thật hèn hạ… sử dụng ám khí!” Đại trưởng lão quỳ rạp xuống đất. Hai mắt phẫn hận trừng trừng ngó Văn Đào. Hắn nghĩ thế nào cũng không rõ Văn Đào sử dụng ám khí gì, thế nhưng có thể phá vỡ được hộ thân cương khí của hắn, cho dù đạn cũng không thể a.
Tranh thủ thời gian trong lúc này, Văn Đào vừa ngưng kết được hai cây linh khí ngân châm. Hắn hoàn toàn không muốn sử dụng linh khí châm, thứ nhất trong chiến đấu rất khó ngưng tụ, thứ hai trọng yếu hơn là dễ dàng khiến người khác chú ý.
Nhưng sử dụng ngân châm, bên trong ngưng tụ một tia linh khí thì hoàn toàn khác biệt, linh khí ở trong ngân châm, sẽ tăng hiệu quả cùng độ cứng cỏi của ngân châm. Hơn nữa khi linh khí đi vào nội thể, người khác nhìn vào cũng chỉ là một cây ngân châm bình thường.
Văn Đào tiến lên, đập vào trên đỉnh đầu của Đại trưởng lão một cái vang dội: “Ngươi bị ngu hả? Thời đại này còn nói những lời nhàm chán như thế, Vương Trữ Hiên chẳng lẽ không nói cho ngươi biết ta là bác sĩ sao?”
Vừa nói, Văn Đào vừa cắm linh khí châm phong trụ Đại trưởng lão.
Từng ngày mình không ngừng cải tiến, kể cả La Chính Phong muốn giải khai cũng cần đến 4h, La Chính Phong rõ ràng là Tu Chân giả Kim Đan kỳ, mặc dù lực công kích khẳng định không bằng võ giả Tiên Thiên, nhưng chân nguyên rõ ràng tinh khiết hơn võ giả.
Về phần bọn Đại trưởng lão, Văn Đào tin tưởng, không có ai đi phá giải, một hai năm, có khi cả đời bọn họ cũng không còn cơ hội hoạt động trở lại.
Dùng linh thức kiểm tra xung quanh nơi này, dĩ nhiên không có người, rõ ràng không biết tình huống trong đây. Xem ra Vương Trữ Hiên đối với hại vị trưởng lão rất có lòng tin, hơn nữa bọn họ ở Vương gia địa vị cũng cao, nơi ở của bọn họ không có người dám tới gần.
“Nói ta nghe, đây là lực lượng mạnh nhất của Vương gia?” Văn Đào nhìn Đại trưởng lão cất tiếng hỏi.
"Sĩ khả sát bất khả nhục!"
“Bốp…” Văn Đào tát một cái mặc dù không dụng lực nhưng cũng thiếu chút nữa đánh gục Đại trưởng lão. “Đừng nói nhảm, giả trang anh hùng? Anh hùng dễ làm thế hả!”
“Hừ!" Đại trưởng lão trợn mắt nhìn, không có lên tiếng.
Văn Đào nói: "Rất tốt, rất có cốt khí, ta rất thưởng thức."
Vừa nói, đem ba trưởng lão kéo đến trước mặt hắn nói: "Chung quanh các ngươi tính từ cái phòng này, bao gồm cả đầu bếp... Tổng cộng có tám mươi sáu người, nếu như ta hỏi ngươi một lần nữa ngươi không nói. Bắt đầu từ nơi này, trước tiên là tên trưởng lão rắm chó này, ta từng bước từng bước giết sạch, đưa bọn họ giết chết ở trước mắt ngươi, sau đó ở đi bắt Vương Trữ Hiên cùng Vương Bác Đào, bao gồm những người khác trong Vương gia, từng bước từng bước thanh trừng ở trước mặt ngươi. Nếu như đến lúc đó ngươi còn có thể không nói. Ta đây thật lòng bái phục ngươi, thật anh hùng, như thế nào, làm anh hùng chứ. Nói hay là không."
Chân Văn Đào đã đặt trên cổ Tam trưởng lão, chỉ cần tăng một chút khí lực, hắn sẽ không có chút đau đớn rời khỏi thế giới này trong lúc hôn mê.
Nếu như Đại trưởng lão cẩn thận nghiên cứu Văn Đào, vậy hắn lúc này nhất định sẽ biết, Văn Đào tuy nói như thế, nhưng cũng không phải là cái loại giết người không chớp mắt, thậm chí cùng Vương gia phát sinh xung đột đến hiện tại, hắn chưa giết qua một người.
Văn Đào cũng đã giết người, nhưng tuyệt đối không tùy tiện lạm sát kẻ vô tội. Cho nên, Văn Đào sẽ không làm như lời hắn nói, ngay cả đầu bếp cũng giết.
Đại trưởng lão thân thể run rẩy, đột nhiên lão lệ rơi đầy mặt, hung hăng gật đầu nói: "Tốt... Tốt. . . Không nghĩ tới ta cả đời tung hoành thiên hạ, hôm nay nhưng... Ngươi hỏi đi."
Tung hoành thiên hạ…, Văn Đào trong lòng im lặng, ngay cả trong truyền thuyết Tiên Thiên cấp bảy võ giả cũng chỉ là tu vi Kim Đan kỳ, phía sau còn có Nguyên Anh, Dưỡng thần, Động Hư, Độ Kiếp, chính là đến Độ Kiếp viên mãn Thiên Lôi còn đánh chết, thế nhưng bên trên còn có tiên nhân, thật là người không biết không sợ a, ngay cả hắn cũng không biết xấu hổ nói mình tung hoành thiên hạ, vậy mình cần gì phải cẩn thận nữa đây.
"Các ngươi có phải hay không mạnh nhất ở Vương gia."
"Không sai biệt lắm. Còn có một người có công lực sàn sàn chúng ta."
Đại trưởng lão cho là Văn Đào muốn hỏi điều gì cơ mật, hắn liền bất cứ giá nào đều trả lời, Vương gia đắc tội tên sát tinh này, sợ rằng... mấy trăm năm cơ nghiệp muốn hủy hoại chỉ trong chốc lát a!
Tuy vậy nghe Văn Đào hỏi xong, tỏ vẻ thất vọng lắc đầu tự nhủ: "Yếu như vậy a! Thật không có khiêu chiến."
"Anh hùng, một hồi nữa ta đưa ngươi đi đến chỗ này, nhớ giúp ta truyền lời." Vừa nói Văn Đào vác Tam trưởng lão lên, trực tiếp nhảy ra. Những người khác phát hiện muốn đuổi theo, nhưng không kịp.
Một căn nhà biệt thự Châu Âu ba tầng, bên trong cách thức xa hoa. Mười mấy người ngồi quanh một cái bàn.
"Chư vị, Khổng Kiệt chỉ là một tiểu mao tử chưa đủ lông đủ cánh, thế nhưng dám kêu gào thống nhất giới võ thuật. Chỉ vì Khổng gia thế lớn, không ít kẻ bám đuôi, một chút trung cấp môn phái hoặc là gia tộc không dám đối đầu với bọn họ, làm không tốt là bị hắn dùng vũ lực áp đảo. Hiện tại khiến cho cả giới võ thuật loạn thành một đống, lần này chúng ta tổ chức là muốn thương lượng vài việc, làm thế nào đối phó Khổng gia." Vương Trữ Hiên nói xong nhìn về phía mọi người, hôm nay tới đây tuy không phải là toàn bộ, bất quá cũng là những lực lượng trung thành nhất, những người này nếu như biết đoàn kết, thì không sợ sợ Khổng gia nữa.
"Đúng, Khổng Kiệt không phải là cậy sự sủng ái của Khổng lão gia tử ư, bình thường hắn làm chuyện khác chúng ta có lẽ còn có thể bỏ qua, nhưng nếu hắn vẫn như vậy tuyệt đối không được."
"Đúng vậy, mấy nhà chúng ta liên hiệp tiến lên cùng nhau, cho dù Khổng lão gia tử cũng không thể nói cái gì."
Mọi người tâm tư không sai biệt lắm, lập tức không khí liền sôi nổi trở lại, Vương Trữ Hiên rất hài lòng.
Lúc này, có người thấp giọng nói: "Nghe nói... Khổng lão gia tử rất có thể đã. . . Đạt tới trong truyền thuyết vô thượng cảnh giới."
Như bị tưới một chậu nước đá, mọi người nhất thời im lặng, thế lưc Khổng gia cực kỳ nổi trội rồi, quan trọng nhất là địa vị của Khổng lão gia tử.
Vương Trữ hiên đối với chuyện này đã sớm có chuẩn bị: "Chư vị không cần phải lo lắng, chúng ta có thể mời..."
"Thình thịch... Thình thịch..." đột nhiên có cái gì đụng vào cửa sổ. Ở đây đa số nhân đều tập võ, huống chi đi theo bọn họ tới có không ít cao thủ, thế nhưng bị âm thanh làm cho giật mình
Mọi người nhích tới gần, phát hiện là Đại trưởng lão Vương gia cùng Tam trưởng lão, cả đám đứng có chút run rẩy, một cường giả Tiên Thiên cấp năm viên mãn, một cường giả Tiên Thiên cấp bốn, làm sao xuất hiện, chẳng lẽ thật sự là Khổng lão gia tử xuất thủ.
"Đại trưởng lão, Tam trưởng lão!" Vương Trữ Hiên trong lòng liền hiểu, trời ạ, thua, điều này, sao có thể.
Đại trưởng lão quơ tay bắt được Vương Trữ Hiên: "Hắn để cho ta nói cho ngươi biết, đây là một lần cuối cùng, sau này nếu như lại đi chọc hắn, hắn liền thanh trừ cả Vương gia!”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả : Thắng Kỷ
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : ThanGioi.com
Mọi người không hiểu được ý của đại trưởng lão tuy thế lúc này tất cả đều im lặng như tờ bởi vì trong lòng bọn họ có thể đem cả đại trưởng lão và tam trưởng lão đùa giỡn như trò chơi, rồi có thể trước mặt nhiều người như vậy ném đến đây thì chỉ có vị kia.
Ngồi ở nơi này nếu không phải là nhất gia chi chủ thì cũng là nhất đại môn phái, tuy nhiên giới võ thuật bây giờ cũng không giống như trong tiểu thuyết, cái gì mà Võ Đang Thiếu Lâm. Ở đây cũng chỉ là mấy gia tộc truyền thừa trăm năm hoặc là một số môn phái mới quật khởi một trăm năm gần đây mà thôi.
Mặc dù ở chỗ này Vương không phải là mạnh nhấy nhưng cũng là gia tộc đứng đầu nhất là địa vị đại trưởng lão Vương gia lại càng cao thượng.
Cường giả thiên thiên cấp năm đỉnh phong, một khi đạt đến cường giả tiên thiên cấp sáu thì Vương gia chính là gia tộc có khả năng chống lại Khổng gia nhất, tái hiện lại huy hoàng ba trăm năm trước. Cho nên lần này lấy Vương Trữ Hiên đứng đầu mọi người mới rối rít hưởng ứng, nhưng nhìn kết cục đạii trưởng lão bây giờ mọi người đã lay động.
Thật ra thì điều kiện Khổng Kiệt đưa ra không tồi, nhìn việc hắn hiện tại đang làm ở liên minh cờ vây cũng không có nuốt trọn các kỳ xã khác. Ngược lại việc phát triển cũng tốt, hắn vừa ủng hộ tiền vừa ủng hộ tư nguyên.
Tâm thần Vương Trữ Hiên run rẩy, đang phẫn nộ, tại sao, tại sao lại như vậy.
Đại trưởng lão là chỗ dựa lớn nhất của Vương gia, nếu như đại trưởng lão đột phá đạt tới tiên thiên cấp sáu thì Vương gia sẽ tái hiện thời kỳ huy hoàng ba trăm năm trước. Nhưng hiện tại, hiện tại …
Không được, mình không thể thất bại được, thật vất vả mới gom được những người này lại một chỗ, cần phải lợi dụng cơ hội này thật tốt.
Hắn lập tức sai người đưa đại trưởng lão và tam trưởng lão đi chữa trị sau đó lại mời mọi người ngồi xuống, tuy nhiên vừa trải qua việc vừa rồi mọi người đều nhìn Vương Trữ Hiên.
Vương Trữ Hiên biết đầu tiên mình phải nói cho bọn họ rõ chuyện vừa rồi nếu không sẽ không có biện pháp tiếp tục nữa.
Vương Trữ Hiên đứng lên chắp tay hướng về phía mọi người nói :
- Chư vị mới vừa rồi ân oán của Vương gia chúng ta không hề liên quan đến Khổng gia, chư vị cũng biết đại trưởng lão nhà ta cũng có quen biết với lão gia tử Khổng gia, với thân phận và địa vị của Khổng lão gia tử cũng không làm chuyện này. Vương gia chúng ta có chuyện khác cần phải xử lý. Hôm nay ta muốn nói cho các vị biết, cho dù Vương gia ta ngã xuống cũng tuyệt đối không để cho một mao đầu tiểu tử như Khổng Kiệt được như ý, giới võ thuật há có thể mặc hắn định đoạt.
Có người lạnh lùng nói :
- Ta xem cũng không có vấn đề gì, điều kiện Khổng Kiệt đưa ra cũng không tồi, hơn nữa có lẽ Vương đổng nên giải quyết chuyện nhà mình trước đi thì tốt hơn.
- Hừ
Vương Trữ Hiên không để ý đến người bình thường luôn đối chọi với mình, chuyện tuyết trung tống thán (đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi) hắn thấy thì ít còn chuyện lạc tỉnh hạ thạch (ném đá xuống giếng) thì đã thấy nhiều, hắn vẫn tiếp tục nói :
- Ta đây là vì lợi ích của mọi người và của giới võ thuật, bây giờ là chúng ta bàn chuyện không phải là đi liều mạng. Chuyện tình Vương gia thì ta sẽ đi giải quyết, chúng ta có thể mời Đông Phương tiền bối (có họ hàng với Đông Phương Bất Bại, mạnh lắm đó) ra mặt. Sau đó mọi người cùng đến Khổng gia cùng Khổng lão gia tử nói chuyện, đến lúc đó liền biết kết quả.
Mặc dù vì chuyện vừa rồi xảy ra làm long tin mọi người bị lung lau tuy nhiên nói tóm lại mọi người vẫn không muốn để Khổng Kiệt quản thúc, lời nói của Vương Trữ Hiên đối với mọi người cũng không có nguy hại gì còn có cơ hội có thể tranh thủ được.
Mọi người lại tranh luận sôi nổi cuối cùng cũng đã có quyết định. Sau khi Vương Trữ Hiên tiễn bọn họ về liền đi gặp đại trưởng lão và tam trưởng lxo.
Sau khi biết được kết quả suýt chút nữa thì hắn hộc máu, thướng thế đại trưởng lão và tam trưởng lão không nặng nhưng công lực bị phong bế không tìm được nguyên nhân, hơn nữa còn không tìm được phương pháp dùng để phong bế, phương pháp phong bế rất triệt để giống như hai trưởng lão chưa từng luyện qua võ thuật vậy.
Tự nhiên Vương gia còn có các cao thủ khác thế nhưng bọn họ có dùng hết tất cả các phương pháp cũng không thể tìm ra được.
Cứ như vậy một phần ba lực lượng Vương gia đã bị tổn thất, Vương Trữ Hiên đau lòng đến rỉ máu.
… … … … … …
Vương gia không giống phụ tử Mễ gia mặc dù bọn hắn cũng không tốt hơn so với phụ tử Mễ gia tuy nhiên bọn hắn còn chưa làm chuyện gì vượt quá, Văn Đào cũng không phải là kẻ hiếu sát, người khác hơi đắc tội mình liền giết người, hắn vừa phán đoán đúng sai chuyện mình làm vừa ra tay có chừng mực.
Từ Vương Bác Đào đến đại trưởng lão của bọn họ mỗi người đều đã bị trừng phạt.
Tuy nhiên nếu như Vương gia có cao thủ lợi hại hơn, nếu như không có sự xuất hiện của Khổng Kiệt thì Vương Trữ Hiên cũng sẽ lộ ra cái đuôi chồn không chỉ đơn giản là “mời” mình đến Vương gia.
Hơn nữa bọn họ làm phiền mình mấy lần Văn Đào đã sớm khó chịu cho nên lần này phong bế công lực đại trưởng lão và tam trưởng lão là lời cảnh cáo cuối cùng, lần này Văn Đào không hạ sát thủ cũng không phải là hắn mềm yếu chẳng qua hắn nghĩ chuyện này không cần thiết lấy giết chóc giải quyết vấn đề, dĩ nhiên nếu như cần thiết hắn cũng không ngại.
Về phần những người đó ở chung một chỗ thương lượng chuyện gì Văn Đào không có hứng thú lắng nghe, sau khi giải quyết chuyện này Văn Đào lấy điện thoại ra.
Điện thoại đổ chuông không ngừng có mười mấy tin nhắn và mười mấy cuộc gọi nhỡ, đa số đều là của Bích Kỳ, còn có của Khổng Kiệt.
Văn Đào nhắn tin cho Bích Kỳ sau đó liền gọi cho Khổng Kiệt.
- Ha ha… ta cũng biết nhất định tiểu tử nhà ngươi không xảy ra chuyện gì, bây giờ sao rồi, đang ở đâu?
Vừa mới gọi liền nghe thấy giọng nói sang sảng của Khổng Kiệt truyền đến.
Văn Đào nói cho Khổng Kiệt biết nơi hắn đang đứng Khổng Kiệt lập tức phái người đến đón Văn Đào đến biệt thực của mình uống rượu.
Trong biệt thự của Lỗ Kiệt.
- Phốc.
Lỗ Kiệt phun ngụm rượu vừa mới uống vào :
- Mịa nó, mày nói mày đánh bại đại trưởng lão và tam trưởng lão Vương gia rồi phong bế công lực họ lại … sau đó ném đến chỗ Vương Trữ Hiên.
- Thường thôi.
Văn Đào nhấp một ngụm rượu rồi gật đầu nói :
- Đám người bọn chúng đang bàn nhau đối phó với lão ca tuy nhiên em cũng không thích nghe lén.
- Uhm… cũng chẳng cần để ý đến lũ kia.
Khổng Kiệt cười to giơ ngón tay cái hướng Văn Đào nói :
- Lão đệ, anh bội phục chú, anh đoán Vương Trữ Hiên không dám động đến chú, hơn nữa bằng vào công lực của chú cho dù đại trưởng lão Vương gia có ra tay cũng không thua quá thảm bất quá không nghĩ đến thật là không nghĩ đến chú mày lại giải quyết bọn họ gọn gàng vậy. Xem ra Khổng ca còn coi thường chú, thật sự cần tu luyện nhiều hơn nữa mới được.
Lời nói của Khổng Kiệt hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, đại trưởng lão và tam trưởng lão Vương gia, đây là người nào a. Đối với ánh mắt của mình Khổng Kiệt luôn có lòng tin, hắn đoán rằng Văn Đào ở khoảng tiên thiên cấp ba hoặc cấp bốn mặc dù Văn Đào là tiên thiên ngoại công khoáng cổ tuyệt kim nhưng cũng không thể biến thái bậy a, tiên thiên cấp một võ giả có thể đánh bại tiên thiên cấp năm đỉnh phong.
Đối với bằng hữu Văn Đào chưa bao giờ hẹp hòi, hắn nói thẳng :
- Thật ra thì Khổng ca không nhìn nhầm, nếu như là nửa tháng trước đệ cũng không phải đối thủ của bọn họ, gần đây mới có sự cảm ngộ đột phá đạt đến tiên thiên cấp hai.
Lỗ Kiệt lại càng im lặng, chuyện này so với chuyện trước còn rung động hơn, đột phá hậu thiên đỉnh phong lên tiên thiên còn có thể tìm ra con đường nhưng võ giả tiên thiên mỗi lần đề cao một chút cũng cần có thời gian và cố gắng luyện tập đổi lấy. Nếu không thì tiên thiên cao thủ cũng có thể sống một hai trăm tuổi nhưng không có mấy người đạt đến tiên thiên cấp sáu.
Khổng Kiệt rất bội phục nói :
- Phục, bây giờ lão ca đã tin rằng ông cố có nói có lúc minh ngộ còn quan trọng hơn là cố gắng, một lần ngộ đạo a!!!
- Quên đi, cũng không cần nghĩ nhiều.
Khổng Kiệt vui vẻ nâng chén :
- Hiện tại ngay cả đại trưởng lão và tam trưởng lão liên thủ cũng bị chú mày đánh bại, thiên hạ tuy to lớn nhưng cũng không có mấy người có thể động đến chú, đại ca như ta cũng yên tâm.
Hai người nâng chén cạn 100%, bên cạnh còn có hai thùng nhỏ, hai người lại tự mình rót đầy.
- Ai … thiên hạ cao nhân vô số kể, ta tính là gì …
Có thể tung hoành thiên hạ sao ? Trong lòng Văn Đào tự nhủ, hiện tại mình có thể đối phó với một tu chân giả kim đan kỳ, hơn nữa phải ở trong tình huống đối phương không có pháp bảo tốt, còn đọng đến cao thủ nguyên anh kỳ thì chỉ có tìm đường chết, dĩ nhiên là cũng phải cẩn thận tránh kim đan kỳ tự bạo.
Ngay từ lúc ban đầu mục tiêu của Văn Đào chính là tu chân giả, võ giả bất quá chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Hắn rất có lòng tin vào chính mình hiện tại hắn chỉ là võ giả tiên thiên cấp hai nhưng cũng có thể vượt cấp ba bậc đánh bại tiên thiên cấp năm đỉnh phong, nếu như mình tu luyện đến tiên thiên đỉnh phong không biết có thể so sánh với tu chân giả trình độ nào. Hơn nữa Cổ Hàn sư phụ đã từng nói nếu quả thật có thể đạt đến ngoại công tiên thiên đỉnh phong có lẽ có thể mở ra một con đường đi riêng cho mình.
Ngoại gia tiên thiên võ giả, chỉ có một mình mình nếu như đạt đến cấp bảy sẽ đạt đến trình độ nào? Không ai biết chỉ có thể tự mình lĩnh hội.
- Lão đệ, có một vấn đề tao luôn thắc mắc.
Nhìn Khổng Kiệt còn nghiêm túc hơn lúc đánh cờ Văn Đào nói :
- Vấn đề gì ?
- Mày …
Khổng Kiệt nhìn Văn Đào nói :
- Thật sự chú mày là bác sĩ sao, anh mày đã sai thủ hạ đi hỏi thăm hiện tại danh khí của chú rất lớn, nghe nói bây giờ muốn được chú khám bệnh cần xếp hàng rất lâu, có người cầm đến một rương tiền cho mời chú cũng không đi.
Văn Đào gật đầu cười :
- Quả thật có chuyện như vậy.
Nhìn vẻ mặt rất bình thường của Văn Đào Khổng Kiệt lại càng bội phục :
- Mạnh!! Chú có thể làm chuyện mà anh không thể nghĩ đến.
Khổng Kiệt đương nhiên biết Văn Đào không tầm thường, hiện tại lại càng rõ, một người có thể đánh bại cả tiên thiên cấp năm còn có thể thiếu tiền được sao.
Tuy nhiên Khổng Kiệt vẫn rất vui vẻ :
- Hmm … lời này a rất thích nghe mặc dù biết chú không đến chỗ anh lấy tiền nhưng anh vẫn thích nghe.
Văn Đào cười cười không nói gì, cùng nói chuyện với Khổng Kiệt chính là như vậy không cần nói nhiều. Trừ Ngưu Nhân trước kia cho đến bây giờ có thể cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm cũng chỉ có Khổng Kiệt.
Đang lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ đột nhiên Văn Đào giật mình, trong nháy máy quần áo tụ linh tăng cường linh thức.
Nguyên lai là người này … Văn Đào quay đầu lại nói :
- Lén la lén lút, đi ra đây.
- Hì hì, biết là không lừa được bác sĩ Văn mà vốn ta chỉ muốn lặng lẽ theo bác sĩ Văn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Khổng Kiệt ở đằng sau cách Văn Đào ba thước đột nhiên xuất hiện một người từ trong hư không, ít nhất trong mắt Khổng Kiệt là từ trong hư không xuất hiện, La Chấn Phong cười nói tiến lại gật đầu với Khổng Kiệt coi như là chào hỏi.
- Có chuyện gì ?
Văn Đào biết La Chấn Phong cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
- Ta có một bằng hữu bị thương vừa lúc cảm nhận được ngài ở gần cho nên …
La Chấn Phong nhìn Văn Đào và Khổng Kiệt, quan hệ cũng không tệ, cũng chưa từng nói tránh ra, tuy nhiên hắn cũng chỉ nói như vậy rồi dừng lại.
La Chấn Phong là ai, mặc dù trên người hắn cũng không có thuốc quá tốt tuy nhiên cũng có không ít loại hắn tìm đến mình thì chắc là không phải chuyện nhỏ, Văn Đào giới thiệu Khổng Kiệt và La Chấn Phong một chút sau đó mới rời đi, mặc dù vừa rồi La Chấn Phong chỉ dùng một ẩn thân thuật nho nhỏ, lấy trình độ của hắn chỉ có thể che mắt được kim đan kỳ trở xuống nhưng đối với Khổng Kiệt đúng là vô cùng rung động.
Hơn nữa mặc dù La Chấn Phong cười cười nói nói giống như tùy tiện nhưng cũng có thể thấy được hắn như là thủ hạ của Văn Đào.
Vẫn không biết được rốt cuộc lão đệ Văn Đào này là người thế nào, người bên cạnh hắn cũng thần bí như vậy
Nhìn La Chấn Phong đi theo phía sau Văn Đào Khổng Kiệt tự nhủ :
- Nhìn không thấu … thật sự nhìn không thấu…
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Chương 68: Không có thiên kiếp thì tạo ra thiên kiếp.
Tác giả : Thắng Kỷ
Dịch: Tiên Cầm
Biên: Tiên Cầm
Nguồn: LBS+ThanGioi
Có một số môn phái có ẩn thân thuật, những môn phái này Khổng Kiệt cũng biết đến, nhưng mới vừa rồi hắn thấy La Chấn Phong rõ ràng là tự dưng xuất hiện. Nếu nói hắn vốn dĩ đã đứng ở tại đó, mà chỗ đó lại không có bất kỳ vật nào để ẩn thân, cái này không thể là Chướng Nhãn pháp của ẩn thân thuật được.
Điều này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Khổng Kiệt. Khổng Kiệt một hơi uống cạn ly rượu của mình để áp chế sự kinh hãi của mình.
Rốt cuộc trên người Văn Đào lão đệ có bao nhiêu bí mật?! Mỗi lần gặp hắn, hắn đều mang lại cho mình cảm giác kinh ngạc, rung động. Còn lần này thậm chí có thể nói là rung động đến khiếp sợ.
Không được, chuyện này phải lập tức nói cho thái gia gia biết. Lúc trước mặc dù biết Văn Đào là Tiên Thiên ngoại công cao thủ, nhưng bởi vì đã đáp ứng với Văn Đào không nói ra ngoài, cho nên đối với người trong nhà, ngay cả là thái gia gia của mình, Khổng Kiệt cũng không nói. Nhưng mới vừa rồi cùng Văn Đào nói chuyện, lần này lão đệ hắn xuất thủ thì đối phương cũng đã biết hắn là Tiên Thiên ngoại công cao thủ, mặc dù không có truyền ra ngoài nhiều, nhưng cũng đã không còn là bí mật nữa.
Hơn nữa Văn Đào hiện tại, ngay cả cường giả Tiên Thiên ngũ cấp đỉnh phong cũng có thể đánh bại cho nên cũng không cần phải lo lắng cho an toàn của hắn. Có tấm gương của Vương gia đại trưởng lão sẵn đó, cũng không sợ phiền toái tìm đến.
Quan trọng nhất là trên người Văn Đào có rất nhiều bí mật, chẳng hạn như tên La Chấn Phong này.
Văn Đào và La Chấn Phong đều có truyền tin thạch, lúc trước đã có lưu lại thông tin của nhau. Nếu Văn Đào không phải đã đóng truyền tin thạch của mình thì La Chấn Phong đã có thể trực tiếp thông báo với Văn Đào qua truyền tin thạch chứ không cần phải chạy tới biệt thự của Khổng Kiệt như thế này.
Thật ra vừa rồi La Chấn Phong có thể trực tiếp mang bằng hữu của hắn ôm đến đây. Nhưng nhìn thấy Văn Đào đang cùng Khổng Kiệt ngồi đây uống rượu nói chuyện nên hắn chỉ có thể tạm thời để bằng hữu của hắn ở tại một cánh rừng cách biệt thự không xa.
Trong rừng cũng có người thỉnh thoảng đi ngắm cảnh, cho nên lúc trước La Chấn Phong đã bày một tiểu pháp trận che mắt cho bằng hữu của hắn.
La Chấn Phong triệt hồi trận pháp, Văn Đào liền nhìn thấy một người thanh niên khoảng 20 tuổi, trên ngực có một vết thương, liền khẽ cau mày. Cả bộ ngực của người này còn có một dấu ấn quyền đầu (nắm đấm). Tình trạng này mà đặt ở trên người thế tục thì chỉ có thể nói một câu ‘chuẩn bị hậu sư đi’ mà thôi.
Qua lần chữa trị cho La Chấn Phong lúc trước, Văn Đào cũng hiểu rõ Tu Chân giả thân thể so với người bình thường cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Nếu như bị thương quá nặng, không có tiên đan linh dược cung cấp thì cũng khó mà giữ được tính mạng.
Loại đan dược này trên người văn Đào cũng không có nhiều, ở tu chân giưới cũng thuộc về loại trân bảo. Mà gần đây vừa mới nghiên cứu cấm châm thuật, cho nên Văn Đào cũng có chút muốn thử.
“Bác sĩ Văn, anh nhất định phải cứu hắn, hắn mặc dù có chút ngu ngốc nhưng bản tính rất chất phát, là bằng hữu tốt nhất của ta.” Thấy vẻ mặt Văn Đào có chút khó xử nên tâm tình La Chấn Phong cũng thoáng trầm xuống. Loại thương thế này chính hắn cũng biết rõ là rất nghiêm trọng.
La Chấn Phong vội vàng nói: “Hải Khiếu hắn hiện tại cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ, chưa có tu thành Nguyên Anh, nếu mất đi thân thể thì chắc chắn phải chết.”
Hải Khiếu – cái tên không tồi. Văn Đào cúi người xem xét thương thế của Hải Khiếu. Ngực bị đấm xuyên qua, vậy mà hắn vẫn hô hấp bình thường, thật kỳ quái. Hơn nữa ở miệng vết thương còn có một tầng quang mang màu đỏ và một đoàn quang mang màu trắng lẫn lộn. Quang mang màu đỏ thì muốn khuếch trương ăn mòn, còn quang mang màu trắng thì che chở cho vết thương của Hải Khiếu, ngăn cản quang mang màu đỏ tiếp tục khuếch trương.
Xem ra tên Hải Khiếu này sở dĩ không chết có lẽ là do trên người hắn có bảo vật bảo vệ tính mạng. Nhưng thương thế của hắn vẫn rất nghiêm trọng.
Xem ra nhất thời cũng không có chuyện gì xảy ra cho nên Văn Đào để cho La Chấn Phong mang hắn về phòng khám bệnh trước.
Tại phòng khám bệnh Thư Tâm, La Chấn Phong đứng ở bên ngoài canh cửa.
Văn Đào nhìn tên Hải Khiếu trước mắt vừa có chút lo lắng lại vừa thấy hứng thú. Bởi vì loại thương thế này là lần đầu hắn gặp phải.
Theo tình huống người bình thường thì vết thương trên ngực như vậy thì hô hấp cùng với thân thể sẽ phải xảy ra vấn đề. Nhưng Văn Đào nhìn qua vết thương của hắn thì các chức năng vẫn bình thường, thậm chí ngay cả máu cũng không chảy ra.
Xem ra cái bảo vật hộ thân kia thật sự không tệ, nhưng mà cũng chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng của hắn chứ không thể hoàn toàn giúp hắn khôi phục được.
Sau khi xem xét vết thương càng làm Văn Đào khó xử, Văn Đào thử khám vết thương thì lại bị một cỗ lực lượng đẩy văng ra. Nhưng mà tiếp xúc bình thường thì không có vấn đề gì, thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ gặp phải dạng tiếp xúc như công kích mới thế? Sau đó Văn Đào thử bắn ra một cây ngân châm vào huyệt Dũng Tuyền thì ngân châm cũng bị đẩy ngược trở lại như dự đoán.
Thật là phiền toái, không thể đến gần hắn thì làm sao có thể trợ giúp hăn đây, không thể cứ để như vậy được. Văn Đào thí nghiệm mấy biện pháp, chỉ cần động tác hay lực tác động hơi khác thường một chút là lập tức bị đẩy ra. Lực đẩy này tuỳ theo lực công kích lớn nhỏ mà quyết định.
Văn Đào liên tục mấy lần không ngừng tăng dần lực lượng, khi tăng đến năm phần lực thì lực phản chấn khiến hắn có chút không khống chế được. Nếu toàn lực công kích thì bản thân hắn nhất định sẽ bị thương. Lực lượng của hắn ở trong đám võ giả coi như là rất mạnh rồi, nhưng so với đám tu chân giả thì vẫn còn kém xa.
Nhưng vấn đề hiện tại là nếu như ngay cả vòng bảo hộ của Hải Khiếu cũng không giải quyết được thì căn bản không có biện pháp cứu trị.
Có thể vác hắn, có thể đụng vào hắn, nhưng không thể gia tăng lực lượng vượt quá. Cái pháp bảo bảo hộ này thật có ý tứ, mềm được nhưng rắn không được.
Văn Đào thử cho Hải Khiếu uống chút nước, thì không có bị đẩy ra, nhưng chỉ một lát sau là nước tự động chảy ngược ra.
Thấy tình huống như thế, Văn Đào không khỏi lắc đầu cười khổ. Hiện tại Văn Đào nghĩ có lẽ chỉ có thể lấy tiên đan trong trữ vật giới chỉ ra cho hắn bồi bổ thân thể. Tiên đan loại này Văn Đào cũng có: Bổ Thiên Đan. Thiên Địa còn có thể bồi bổ chứ nói chi đến thân thể con người. Bổ Thiên Đan là cực phẩm đan tối trân quý cưc kỳ thưa thớt trong tu chân giới, có hiệu quả tu bổ cho thân thể bị tổn hại, ngoài ra còn có thể đề cao cường độ của thân thể lên gấp mấy lần, thậm chí mười lần.
Ngay cả Cổ Hàn sư phụ cũng chỉ có ba viên, năm đó Văn Đào còn chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh giới lại dùng huấn luyện vượt xa cực hạn của bản thân, lúc đó ngoài trừ bản thân hắn phải toàn lực chống đỡ còn phải nhờ Cổ Hàn sư phụ dùng một viên Bổ Thiên Đan mới cứu được cái mạng hắn về. Chẳng qua, dược lực của Bổ Thiên Đan bị hút đi hết chín thành, nếu không chỉ dựa vào một viên Bổ Thiên Đan này thì thực lực Văn Đào so với hiện tại còn mạnh hơn gấp mấy lần không chừng.
Tu chân giới chia đan dược ra hạ phẩm linh dược, trung phẩm linh đan, thượng phẩm linh đan, cực phẩm linh đan, hạ phẩm tiên đan, trung phẩm tiên đan, thượng phẩm tiên đan, cực phẩm tiên đan. Hạ phẩm tiên đan là cực hạn có thể luyện chế ra của tu chân giả hiện nay. Tiên đan chỉ có các đại môn phái cách trên dưới trăm năm mới có thể luyện chế ra được một chút, mỗi một lò đan dược lại không giống nhau. Giống như Bổ Thiên Đan này, ba đến năm trăm năm cũng không nhất định có thể luyện ra được một lò. Cho nên Bổ Thiên Đan ở Tu Chân giới chỉ có mấy đại hào môn (cực kỳ giàu có) mới có thể có.
Văn Đào nghĩ một lát, hiện giờ ngoài Bổ Thiên Đan ra cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng mình không thể làm việc lỗ vốn như vậy được, xem ra sau khi cứu sống hắn thì phải hảo hảo nghiên cứu một chút vấn đề chi phí mới được.
“Lần này ta dùng vốn lớn, hy vọng tên Hải Khiếu này sau khi tỉnh lại có thể giao ra đầy đủ phí trị liệu!” Văn Đào lầm bầm nói rồi từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Bổ Thiên Đan. Bổ Thiên Đan được đặt trong một hộp đặc chế bịt kín, nếu không tiên đan khí của nó không thể che dấu được.
“Nếu giống như Lăng Lan lần đó thì tốt.” Văn Đào lại nghĩ tới lần giúp Lăng Lan vượt tiểu thiên kiếp, lần đó tuyệt đối là ko bỏ vốn mà còn được tiện nghi cứu người thu chẩn phí (phí cứu chữa, chẩn trị bệnh …).
Đang chuẩn bị mở hộp lấy Bổ Thiên Đan cho Hải Khiếu phục dung thì Văn Đào đột nhiên ngừng tay lại. Đúng rồi, tại sao mình không nghĩ tới điều này chứ! Lúc nãy La Chấn Phong nói Hải Khiếu đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, còn kém một bước cuối cùng là thành tựu Nguyên Anh bất diệt cảnh giới. Nếu mình giúp hắn gia tăng thực lực thì hắn phải lập tức nghênh đón tiểu thiên kiếp.
Cướp lấy tiểu thiên kiếp, nghĩ đến việc này là hai mắt Văn Đào sáng lên, lần trước nếm được chỗ tốt, hôm nay vừa có cơ hội, hơn nữa còn dưới tình huống thần không hay quỷ không biết, làm sao mà không động tâm cho được!
Đem chuyện này cẩn thận suy nghĩ một hồi, thấy thật là tốt, nhưng Văn Đào lại lần nữa bỏ Bổ Thiên Đan vào trong trữ vật giới chỉ, bởi vì hắn đã có kế hoạch trị liệu mới.
Người bình thường cho dù có đan dược làm gia tăng lực lượng cũng không dám dễ dàng phục dụng. Nhất là ở hai quan khẩu thành Anh và độ kiếp. Hai quan khẩu này là cửa ải rất quan trọng cho sự phát triển sau này. Nếu không khả năng tử vong khi độ kiếp còn lớn hơn nữa, nhưng việc này đối với Văn Đào lại không thành vấn đề. Với tình huống của Hải Khiếu chỉ cần một viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan là có thể giúp hắn từ Kim Đan hậu kỳ trực tiếp tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Khi Nguyên Anh thành, cho dù thân thể của hắn vẫn như cũ thì cũng có thể cùng nguyên anh của hắn trao đổi, để hắn triệu hồi vòng bảo hộ, đến lúc đó có thể nghĩ tiếp nhiều biện pháp khác. Nếu thật sự không được nữa thì dùng Bổ Thiên Đan. Huống chi Văn Đào lúc này đang nôn nóng một lần nữa tìm hiểu lực lượng ẩn chứa trong tiểu thiên kiếp mà Hải Khiếu có thể mang đến.
Nghĩ tới đây, Văn Đào lập tức để cho La Chấn Phong đi vào mang theo Hải Khiếu đến một chỗ sâu trong núi cách chỗ này ngoài trăm dặm, sau đó để cho La Chấn Phong cách xa, còn lệnh cho hắn cho dù có phát sinh tình huống nào cũng không được lại gần.
Không có thiên kiếp thì tự mình tạo thiên kiếp. Không phải bây giờ đang lưu hành trào lưu không có khó khăn thì tự tạo khó khăn đó sao! Văn Đào vừa nghĩ trong lòng vừa đem cực phẩm Bồi Nguyên Đan cho vào miệng Hải Khiếu. Đan dược và nước không giống nhau, trong nháy mắt đã bị hấp thu. Theo dược lực của Bồi Nguyên Đan phát tác, thân thể Hải Khiếu lập tức phát sinh biến hoá, Kim Đan ở đan điền bắt đầu không ngừng chớp động, không ngừng bành trướng như muốn bạo toạc.
Mà trên không trung cũng có dị tượng, kiếp vân của tiểu thiên kiếp giăng đầy rồi thiên kiếp nhanh chóng phách xuống.
Dùng tụ linh quần áo phóng thích linh thức giám sát chung quanh trước khi hoá giải tiểu thiên kiếp rồi Văn Đào lập tức tập trung tìm hiểu tiểu thiên kiếp vừa đi vào cơ thể, mà Hải Khiếu ở bên cạnh thì đang phá đang thành anh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết