- Đây là chuyện gì thế?!
Tra Lý nhìn bộ tộc Hoàng kim sư tử phía dưới trong chốc lát rồi mới phản ứng lại! Sinh sống trong phong ấn lâu như vậy, vong linh tộc và hoàng kim sư tộc mặc dù có xung đột, nhưng đều là những xung đột nhỏ, chưa từng trải qua xung đột trên quy mô lớn. Nhưng hiện giờ...
- Nhiều vong linh như vậy, chẳng lẽ đây là vong linh công thành trong truyền thuyết sao?
Cao Lôi Hoa khẽ nhếch miệng nhìn Sư tộc phía dưới, đồng thời trong đầu hắn nhớ tới một số trò chơi quái vật công thành trên intemet...
Bây giờ, năm con cốt long to lớn đang bay lượn trên vùng trời hoàng kim sư tộc. Khung xương loang loáng màu vàng tạo ra ánh sáng chói mắt trên không trung, từ năng lượng dao động toát ra trên người chúng không khó để nhận ra đây đều là vong linh sinh vật siêu giai - Tử long cốt long! Nó chính là sự sống cuối cùng trong vong linh hệ, do cự long sau khi tử vong hình thành.
Thoáng cái điều động năm con long siêu giai, xem ra lần này vong linh tộc chuẩn bị chơi lớn đây!
Nhưng mà, sau một khoảng thời gian, vong linh tộc lại không có ý tấn công trực diện! Tuy rằng vong linh tộc bao vây toàn bộ Hoàng kim Sư tộc, nhưng mà chỉ vây quanh chứ không có tiến công. Cứ đứng đối diện với tộc nhân của Hoàng kim Sư tộc trên tường thành.
Nhìn cảnh tượng vong linh công thành trước mắt. Tra Lý cắn chặt răng, nắm chặt phủ, xem chừng bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.
- Ba ba, giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?
Nguyệt Nhị quay đầu nhìn Cao Lôi Hoa, không chỉ có Nguyệt Nhị, ngay cả Tiêu Tam và Tra Lý nghe vậy đều đồng loạt nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
- Hề hề.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười:
- Hiện tại địch nhân người đông thế mạnh, hơn nữa không rõ động cơ. Ta không biết mục đích của bọn họ nên tạm thời yên lặng quan sát đi rồi sẽ quyết định sau. Nếu chúng ta không cẩn thận đi xuống dưới, chỉ sợ sẽ khiến cho hai tộc huyết chiến mất!
- Tốt thôi, nghe theo lời ngươi vậy. Ngươi nói rất đúng.
Tra Lý buông phủ xuống, sau đó hướng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm đám vong linh bên dưới thung lũng.
Tiểu Tam và Nguyệt Nhị ngây ngốc đứng bên cạnh, nói thật, các nàng rất có ác cảm với đám khô lâu trước mắt, nhìn đám xương khô này hai nàng đều cảm thấy sợ hãi tận trong đáy lòng. Nếu không phải lúc này có Cao Lôi Hoa bên cạnh, chỉ sợ các nàng đã trốn đi chỗ khác rồi!
- Ủa? Đám vong linh dường như không phải tới để đánh nhau, xem chừng là tới để đàm phán thì phải?
Cao Lôi Hoa nhìn một con cốt long trên không trung khẽ nói:
- Nhìn cốt long kia đi.
Mọi người nhìn theo tay Cao Lôi Hoa chỉ, phát hiện một trong năm con cốt long trên không trung đang từ từ hạ xuống. Sau khi hạ xuống tầng trời thấp nhất, cốt long bắt đầu xoay vài vòng, tiếp đó từ trên lưng cốt long, một gã hắc y chầm chậm leo ra.
Sau khi hắc y đứng thẳng thân mình liền sử dụng ma pháp khuếch âm gào lên với Hoàng kim Sư tộc:
- Hoàng kim Sư tộc phía dưới nghe đây, hiện giờ các ngươi đã bị bao vây! Vậy nên hãy buông vũ khi đầu hàng đi! Các ngươi chỉ có một cơ hội cũng là một lựa chọn duy nhất đó là đầu hàng. Giờ ta nhắc lại một lần nữa, Hoàng kim Sư tộc đã bị bao vây! Hãy giao công chúa điện hạ của chúng ta ra đây, chúng ta sẽ rút lui và bỏ qua cho các ngươi.
Thanh âm của hắc ảnh rất có khí thế, chỉ có điều trong lời nói vẫn không che dấu được sự lo lắng. Công chúa điện hạ đã biến mất nửa ngày trời, phải biết rằng với thể chất của công chúa điện hạ thì không thể ở trong phong ấn được bao lâu, giờ đã nửa ngày trôi qua, nếu chờ đợi thêm nữa thì công chúa sẽ gặp nguy hiểm. Sau khi công chúa điện hạ biến mất rất lâu thì mấy lão già bọn họ mới phát hiện ra chuyện này.
Ngay sau đó, bọn họ liền điều động tất cả vong linh tới nơi phong ấn này, phân công tất cả vong linh tộc đến mọi nơi trong phong ấn, hy vọng có thể mau chóng tìm được công chúa điện hạ. Chỉ tiếc là đã đến giữa trưa rồi mà vẫn không có lấy một chút tin tức nào về công chúa cả!
Cuối cùng, bất đắc dĩ vong linh tộc đành phải mời một dụ ngôn sư (chiêm tinh giả) cuối cùng trong tộc tới để tiên đoán. Cứ sau một trăm năm thì vong linh tộc lại xuất hiện một dự ngôn sư, mỗi một dự ngôn sư thì chỉ có thể tiên đoán mười lần trong đời. Vị dự ngôn sư vĩ đại này đã vì vong linh tộc mà tiên đoán chín lần rồi. Lúc này đây là cơ hội cuối cùng của hắn!
Lời tiên đoán cuối cùng lại sử dụng vì công chúa điện hạ.
Sau cùng, với lời tiên doanh của dự ngôn sư, vong linh tộc đã biết hạ lạc của công chúa điện hạ.
Lúc đó dự ngôn sư tiên đoán:
- Công chúa điện hạ hiện giờ đang ở trong lãnh địa của Hoàng kim Sư tộc, hơn nữa lại đang ở cùng một tộc nhân hùng mạnh của Hoàng kim Sư tộc. Dường như còn có cả mấy người vốn không ở trong phong ấn nữa! Nhưng mà lời tiên đoán không hẳn là thành công, chỉ biết việc biến mất của công chúa điện hạ có liên quan với Hoàng kim Sư tộc.
Cho nên mấy vị đại trưởng lão vong linh tộc trong lòng nóng như lửa đốt, liền tự thân xuất mã, chỉ huy đại quân áp sát Hoàng kim Sư tộc, trong thời gian ngắn đã bao vây toàn bộ Sư tộc!
- Công chúa điện hạ, người cần phải để cho lão thần bảo vệ nhé! Đại trưởng lão ở trên cốt long âm thầm cầu nguyện.
Hắn vừa dứt lời, từ trên tường đá của thú nhân xuất hiện một tiếng rống lớn:
- Con mụ nó! Lão tử nói không bắt là không bắt! Nói bao nhiêu lần rồi! Ngươi có dũng khí thì xuống đây cho ta. Lão tử đập cho ngươi một chưởng chết tươi! Cụ nội nhà ngươi nói bao lần rồi, bảo không bắt công chúa bọn ngươi mà đéo tin!
- Tiên sư nhà ngươi, đám Hoàng kim Sư tử độc ác!
Đại trưởng lão đứng trên cốt long cũng mở miệng mắng chửi:
- Mẹ nó, bộ tộc các ngươi là đồ ác độc. Thú Thần các ngươi đã khiến nữ thần đại nhân của chúng ta trở nên thảm hại, không ngờ giờ đây các ngươi còn muốn làm hại công chúa điện hạ đáng thương của chúng ta! Cho các ngươi mười phút, nếu còn không giao công chúa ra thì chúng ta sẽ không khách khí nữa! Ta....
Trưởng lão còn chưa kịp dứt lời, một thanh cự phủ từ trong lãnh địa của hoàng kim thú nhân đã bay ra, nhắm thẳng về phía hắn.
Đồng thời một cái đầu sư tử từ trên tường đá kia lại nhô ra:
- Đám vong linh các ngươi thật phiền phức. Chúng ta đã nói không bắt người mà còn không tin, không phải là mượn cớ để đánh nhau với thú nhân chúng ta đấy chứ! Muốn đánh thì đánh, ai sợ ai. Thú nhân chúng ta.....
Tên thú nhân anh dũng này còn chưa kịp nói xong đã bị vài tên thú nhân phía sau che miệng lôi trở vào.
- Ngươi là đồ thú nhân ngu xuân! F_u_c_k you!
Hắc ảnh trên lưng cốt long mắng to một tiếng, một phủ vừa rồi hắn suýt soát tránh thoát:
- Mẹ nó, cho các ngươi mười phút. Không giao công chúa điện hạ ra, vong linh tộc chúng ta sẽ liều mạng với các ngươi!
Từ phương xa, vô số cốt điểu vỗ cánh lại gần:
- Đại trưởng lão, chúng tôi đã lục soát toàn bộ mọi nơi trong phong ấn, nhưng không hề phát hiện tung tích của công chúa!
- Quả nhiên là vậy mẹ nó! Công chúa liên hạ chắc chắn là đang trong tay đám thú nhân độc ác này, các ngươi còn có gì để nói không?
Đại trường lão chỉ vào tường đá mắng to:
- Giao công chúa chúng ta ra, bằng không hai tộc chúng ta sẽ cùng diệt vong! Đã không có công chúa, mấy lão già chúng ta cũng không muốn sống nữa!
Bên kia, Cao Lôi Hoa lẳng lặng lắng nghe hắc y nhân trên cốt long nói.
- Công chúa?
Cao Lôi Hoa khẽ cúi nhìn gương mặt của tiểu bảo bảo đang vùi đầu vào ngực hắn..........
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
- Công chúa?
Cao Lôi Hoa khẽ nhìn tiểu bảo bảo đang rúc mặt vào ngực mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Cao Lôi Hoa có thể khẳng định đến tám phần mười rằng tiểu bảo bảo là tiểu công chúa của Vong Linh tộc.
- Công chúa Vong Linh tộc bị mất tích, xem ra đây là nguyên nhân tộc Vong Linh bao vây bộ tộc Hoàng kim Sư tử đây! Không biết tiểu công chúa tộc Vong Linh trông thế nào nhỉ?
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nhấc Bảo Bảo lên đối mặt với mình, sau đó nhe răng cười với cô bé đáng yêu này. Nụ cười của Cao Lôi Hoa luôn luôn rực rỡ như vậy, dưới những tia sáng màu vàng trong phong ấn này, hàm răng trắng sáng không tì vết của hắn lại càng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Vốn trong lòng có quỷ nên khi thấy nụ cười rạng ngời p/s này, Bảo Bảo lại cảm thấy sợ hãi.
- Hì, ba ơi, Bảo Bảo không nghĩ sẽ phát sinh lớn chuyện như vậy. Bảo Bảo chẳng qua là lén trốn khỏi cung điện thôi, không ngờ mấy vị trưởng lão lại cưỡi cốt long truy tìm Bảo Bảo. Hơn nữa lại còn đánh nhau với thú nhân nữa. Bảo Bảo không phải cố ý đâu mà.
Tiểu bảo bảo lấy tay che đôi mắt, ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa.
- Ồ? Khà khà! Tự mình trốn khỏi cung điện chạy đến đây à, hắc hắc!
Cao Lôi Hoa cười xấu xa:
- Nói vậy thì Bảo Bảo đáng yêu chính là còng chúa rồi?
- Dạ? A!
Bảo Bảo lập tức giật mình! Hóa ra khi nãy Cao Lôi Hoa không hề biết mình là tiểu công chúa Vong Linh tộc. Nhưng vừa rồi mình lại nói thế thì chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi rồi!
- Ba ba xấu xa! Ba xấu lắm!
Tiêu bảo bảo đánh vài cái lên người Cao Lôi Hoa.
- Ha ha ha, muốn trách thì phải trách Bảo Bảo con ngốc thôi!
Cao Lôi Hoa đắc ý cốc nhẹ lên đầu tiểu bảo bảo.
- Ba, đầu trẻ nhỏ không được gõ, gõ là làm người ta ngu thêm đó!
Bảo Bảo bất mãn xoa xoa trán.
- Khà khà, Bảo Bảo vốn dĩ ngốc mà!
Cao Lôi Hoa giơ Bảo Bảo lên cao rồi ôm vào ngực mình lần nữa.
- Đó, bây giờ để coi Bảo Bảo định thu dọn tàn cục này thế nào? Chuyện này là do con gây ra đó nhé.
Cao Lôi Hoa nhìn toàn bộ thung lũng với vô số vong linh đang vây quanh Sư tộc, nói với Bảo Bảo.
-Dạ, chuyện này để cho ba ba tới giải quyết nhé!
Bảo Bảo nâng mặt Cao Lôi Hoa lên, sau đó thơm mạnh một cái rồi nói:
- Chuyện này Bảo Bảo để ba ba toàn quyền xử lý! Ai biểu người là ba ba của Bảo Bảo chứ hì hì!
-Ặc!
Cao Lôi Hoa cười khổ.
- Chúng ta nên làm gì tiếp theo hả ba?
Nguyệt Nhị hỏi Cao Lôi Hoa:
- Dưới kia dường như Vong Linh tộc chuẩn bị đánh Hoàng Kim Sư Tộc rồi.
- Còn có thể làm gì nữa đây?
Cao Lôi Hoa nhìn tiểu bảo bảo cười gian nói:
- Bây giờ chỉ cần giao Bảo Bảo cho vong linh tộc thì họ sẽ tự động lui thôi......
- Ứ~~ ba ba!
Cao Lôi Hoa chưa kịp nói hết câu thì tiểu bảo bảo đã nỉ non:
- Ba ba, ba không cần Bảo Bảo nữa sao?
Bảo Bảo dụi dụi đôi mắt đầy thương cảm nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ôi! Tiểu nha đầu.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa cảm thấy mình đùa quá trớn, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt Bảo Bảo:
- Yên tâm đi, nếu con đã gọi ta một tiếng là ba, thì con là con gái của ba. Nếu đã là con gái của ba, thì chuyện gì con không thích ba đương nhiên sẽ cố gắng không để con gặp phải đâu. Con không muốn trở về thì sẽ không ai có thể ép con đem về hết bất kể là ai!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng an ủi Bảo Bảo.
- Oa! Ba! Ba lúc này mới là người cha tốt nhất!
Bảo Bảo ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa, đồng thời đầu khẽ dúi vào ngực hắn.
Cao Lôi Hoa bắt đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi nhìn lại toàn cảnh dưới thung lũng. Bây giờ muốn ngăn cản chiến tranh giữa hai bộ tộc thi trước tiên phải nói cho Vong Linh tộc biết công chúa Bảo Bảo của họ không có việc gì. Chỉ khi Vong Linh tộc biết được Bảo Bảo vẫn an toàn thì xung đột giữa hai tộc mới có thể bình ổn.
Nhưng phiền toái lúc này chính là nếu Cao Lôi Hoa nói cho tộc Vong Linh biết Bảo Bảo không việc gì thì cũng đồng thời phải đảm bảo không để Vong Linh tộc mang cô bé đi về.
- Rắc rối thật!
Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, trong nhất thời, Cao Lôi Hoa chưa nghĩ ra được biện pháp dễ xử lý nào.
Từng phút trôi qua, thời gian ước định của Đại trưởng lão đã gần hết....
Trên lưng cốt long, đại trưởng lão không chờ nữa nói:
- Không chờ nữa, nếu chậm thêm ít nữa phong ấn sẽ gây nguy hại tới tính mệnh công chúa.
Lão cắn chặt răng, lại điều khiển cốt long bay lên trên đỉnh đầu thú nhân.
- Bọn thú nhân độc ác kia, giờ cho bọn ngươi thêm một cơ hội cuối cùng! Đem tiểu công chúa của chúng ta ra đây! Nếu không đừng trách bọn ta không nể nang!
Đứng trên lưng cốt long, giọng nói của đại trưởng lão tràn đầy sự tức giận. Bởi vì lão nhớ lại thời điểm thần ma đại chiến lúc trước. Khi đó Thú Thần của Hoàng Kim Sư Tộc làm nữ thần đại nhân đến thảm hại, mà bây giờ không ngờ bọn chúng còn muốn gây tổn thương cho tiểu công chúa điện hạ nữa chứ! Ngay cả tiểu công chúa mà cũng không tha!
"Nếu tiểu công chúa rụng một sợi tóc, ta sẽ liều mạng với đám thú nhân các ngươi!" Đại trưởng lão tức giận nghĩ thầm trong lòng.
Trong khi đại trưởng lão còn đang tức giận ở trên không trung, thì phía trong thạch bảo, bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Bọn họ nào đã thấy qua tiểu công chúa Vong Linh tộc, thậm chí còn chưa từng nghe nói về tiểu công chúa Vong Linh tộc thì làm sao có thể bắt nàng ta được? Nhưng hiện tại Vong Linh tộc lại cứ sống chết nói rằng bọn mình bắt cóc tiểu công chúa của bọn họ, hơn nữa nghe ngữ khí của hắc ảnh cưỡi cốt long kia thì hình như có người bắt cóc tiểu công chúa của bọn họ thì phải.
Chẳng lẽ trong chúng ta có người không cẩn thận bắt nhầm tiểu công chúa của Vong Linh tộc sao? Giống như Thú Thần cùng Vong Linh Nữ Thần lúc trước à? Cơ hồ toàn bộ tộc nhân Hoàng Kim Sư Tộc đều có ý nghĩ như vậy.
- Tức quá, bọn sư tử lông vàng này!
Đại trưởng lão thấy Hoàng Kim Sư tộc chậm chạp không chịu giao tiểu công chúa ra, liền nghiến răng quay về Vong Linh tộc phía dưới. Thời gian đã không còn nhiều, nếu không hành động ngay thì tiểu công chúa nguy mất!
Lão thi triển ma pháp khuếch đại âm thanh quát to đám Vong Linh chiến sĩ:
- Hỡi các Vong Linh nghe đây, trong một canh giờ bằng mọi giá phải chiếm được thành của thú nhân tộc, chúng ta không có nhiều thời gian! Càng ở lâu trong phong ấn, tính mạng của tiểu công chúa càng nguy hiểm. Hiện giờ mau chóng cứu tiểu công chúa, bất kể giá nào cũng phải mang tiểu công chúa về.
- Crack crack!
Phía dưới thung lũng phát ra âm thanh hỗn loạn do xương cốt của các Vong Linh ma sát với nhau. Vong Linh bên ngoài và bên trong phong ấn cũng không giống nhau. Vong Linh bên trong phong ấn này là một sư đoàn tinh nhuệ bên cạnh Vong Linh Nữ Thần đã từng "ra sân" thời đại chiến thần mà còn sót lại. Cho dù là một bộ xương mục cũng có tri tuệ cực cao.
Đám vong linh sau khi nghe được mệnh lệnh liền phát động tấn công tới bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử.
Ngoài cùng quân đoàn vong linh là vô số quân đoàn khô lâu bạch sắc. Quân đoàn này trông như những cơn sóng vô tận của biển cả đang cuồn cuộn đổ về phía thạch bảo của bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử.
Bên trong thạch bảo, các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử đã nắm chặt vũ khí trên tay, trời sinh ra thú nhân là để chiến đấu, chiến trường mới là nơi tung hoành của các thú nhân. Tuy rằng quân địch đông hơn bọn họ trăm lần, bọn họ tuyệt đối không sợ!
Chiến tranh, một cuộc chiến chuẩn bị bùng nổ...
Ở bên kia, sau khi Cao Lôi Hoa nghe được lời của đại trưởng lão thì lập tức giật mình.
- Bảo Bảo à, con bị bệnh gì sao?
Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo lo lắng hỏi, vừa rồi bóng đen có nói, nếu Bảo Bảo ở bên ngoài thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Dường như phong ấn trên bầu trời bất lợi với Bảo Bảo thì phải? Lời của đại trưởng lão cũng không có rõ ràng cho lắm, Cao Lôi Hoa chỉ biết rằng nếu đưa Bảo Bảo ngốc nghếch này xuống dưới thì có thể có nguy hiểm! Chẳng lẽ trên người Bảo Bảo có ẩn bệnh gì sao?
Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa lại lo lắng nhìn về Bảo Bảo...............
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
- Không đâu? Con không có bệnh mà.
Bảo Bảo nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Cô bé không biết vì sao mà Cao Lôi Hoa bỗng nhiên vội vã hỏi mình vấn đề này.
- Thế à Bảo Bảo, con có cảm thấy không thoải mái gì không?
Cao Lôi Hoa vẫn lo lắng hỏi.
- Không ạ, con cảm thấy rắt ổn mà.
Bào Bảo khẽ vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ bé, cười híp mắt nhìn bộ dạng lo lắng của Cao Lôi Hoa, rồi vui vẻ bảo:
- Ba ba, ba đang lo lắng cho con phải không?
- Hô, không sao là tốt rồi.
Cao Lôi Hoa vuốt ve đầu Bảo Bảo.
- Không ư? Ba ba, con rất vui thì có.
Tiểu bảo bảo ôm Cao Lôi Hoa vui vẻ cười, dụi đầu cọ cọ vào ngực hắn.
- Tiểu nha đầu.
Cao Lôi Hoa cười dịu dàng, xem ra mình đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
- Dạ, ba ba. Con thấy hơi mệt rồi. Con muốn ngủ một lúc đã.
Bảo bảo dụi dụi mắt, khẽ nói một câu, rồi lựa thế nằm thoải mái trong lòng hắn, sau đó nhắm tịt mắt lại.
- Xem ra là ta đã lo lắng thừa rồi.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, nhìn dáng vẻ đáng yêu của bảo bảo lúc này chắc là không thể xảy ra vấn đề gì được.
- Bảo bảo không có việc gì chứ?
Tra Lý tiến lại nhìn bảo bảo, dịu dàng hỏi.
- Rất tốt. Không việc gì đâu.
Cao Lôi Hoa mỉm cười tủm tỉm, vừa rồi lão già hắc y cưỡi cốt long kia làm hắn cuống cả lên. Nhưng mà bây giờ xem ra là mình quá lo rồi.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Tra Lý nói tiếp:
- Tuy nhiên, Cao Lôi Hoa huynh đệ này, Bảo Bảo thì không có việc gì. Nhưng vấn đề của bộ tộc Hoàng kim Sư tử chúng tôi thì khá lớn đấy. Giờ cậu đã nghĩ ra biện pháp nào giải quyết cuộc chiến tranh giữa hai tộc kia chưa?
Tra Lý chỉ vào xung đột đang tăng dần giữa Vong Linh Tộc và Hoàng Kim Sư Tộc ở bên dưới.
- Người anh em Cao Lôi Hoa, nếu cậu không nghĩ ra biện pháp gì, thì ta cứ đi xuống khai chiến thôi.
Tra Lý vung chiếc phủ lên, nói với Cao Lôi Hoa:
- Ta đây cũng là một thành viên của Hoàng Kim Sư tộc. Bộ tộc gặp nạn, ta cũng muốn cùng chung sức chống cự.
- Không có biện pháp gì rồi.
Cao Lôi Hoa thở dài:
- Bây giờ trước tiên phải để cho Bảo Bảo ra mặt đã, để cho vong linh tộc biết rằng Bảo Bảo không bị làm sao với là chuyện quan trọng nhất.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ lên khuôn mặt bầu bầu của Bảo Bảo:
- Cục cưng, đừng ngủ vội, đứng lên đã nào. Giải quyết xong chuyện dưới kia rồi hẵng ngủ tiếp.
- Ứ ư ~~ con không dậy đâu, để con ngủ một tý nào.
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo đỏ bừng lên, mắt thì nhắm tịt, nhưng mồm vẫn rên rỉ kêu ca.
- Tiểu nha đầu.
Cao Lôi Hoa cười gian, đang chuẩn bị sử dụng tuyệt kỹ của mình - sư tử hống bên tai bảo bảo. Nhưng sờ đến tai cô bé, Cao Lôi Hoa giật bắn mình khi phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của Bảo Bảo nóng kinh người.
-Không ổn rồi.
Thấy tình trạng lúc này của Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa đột nhiên đặt tay lên trán tiểu bảo bảo, quả nhiên nóng bỏng tay!
- Đây...đây là chuyện gì thế này!
Cao Lôi Hoa ôm lấy tiểu bảo bảo, vỗ nhẹ hai má, nhưng cô bé không hề có chút phản ứng nào.
- Tại sao lại có thể như thế được ? Vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh cơ mà.
Cao Lôi Hoa lo lắng ôm lấy Bảo Bảo.
- Nguyệt Nhị, con mau lại đây, hình như Bảo Bảo bị bệnh thật rồi. Con thử dùng thuật trị liệu xem.
Cao Lôi Hoa hô gọi Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhị vội vàng chạy lại. Nàng là pháp sư Quang Minh hệ, thuật trị liệu cũng là một sở trường của nàng. Khi Nguyệt Nhị chuẩn bị thi triển ma pháp chữa trị cho Bảo Bảo thì đột nhiên nàng phát hiện ra một số điểm không ổn.
- Ba, ba lại xem này.
Nguyệt Nhi đột nhiên kêu lên.
- Làm sao thế?
Cao Lôi Hoa hỏi, rồi nhìn theo phía ngón tay Nguyệt Nhi đang chỉ.
- Hả? Chuyện gì thế này?
Cao Lôi Hoa kinh ngạc nhìn về phía trước. Theo hướng Nguyệt Nhi chỉ là một tia năng lượng màu vàng. Nguồn gốc của tia năng lượng màu vàng đó là từ tầng phong ấn trên bầu trời. Tầng phong ấn nhẵn bóng màu vàng này lại đang từ từ phóng ra từng tia năng lượng màu vàng về phía thân hình Bảo Bảo. Cao Lôi Hoa có thể cảm nhận được, chính là nguồn năng lượng màu vàng này đã làm cho thân thể Bảo Bảo nóng lên.
- Mẹ nó chứ, thế này là thế nào nhỉ?
Cao Lôi Hoa mắng to một tiếng, tay phải giơ lên, một luồng lôi quang màu đen quay xung quanh người Bảo Bảo, trong nháy mắt đã hợp lại thành một cái kén bao bọc toàn bộ cơ thể Bảo Bảo.
Nhưng mặc dù có kén bảo hộ, nguồn năng lượng màu vàng vẫn tiếp tục truyền tới thân thể bảo bảo.
- Tại sao lại thế này chứ?
Cao Lôi Hoa nóng nảy. Hắn chìa tay ra muốn điều trị cho bảo bảo. Nhưng chỉ tiếc hắn là dị năng giả chứ không phải là người tu luyện nội công. Lực công kích của dị năng lôi hệ tuyệt đối là số một số hai. Nhưng nếu dùng để cứu người thì cũng chẳng có một chút tác dụng nào. Lúc này, Cao Lôi Hoa hận bản thân mình sao lại không phải là một cao thủ tu luyện nội công cơ chứ. Nếu như thế, có lẽ đã chữa trị được cho Bảo Bảo. rồi Hiệu quả của nội công Trung Hoa, bản thân Cao Lôi Hoa cũng không thể tưởng tượng được hết.
- Là phong ấn!
Tra Lý bên cạnh kêu lên:
- Bảo Bảo là công chúa vong linh tộc, cũng chính là con gái của Vong Linh Nữ Thần. Tầng phong ấn này được thiết lập là để nhằm vào Vong Linh Nữ Thần. Bảo Bảo là con gái của nàng, không ngờ cũng bị ảnh hưởng bởi tầng phong ấn này.
- Lại là cái phong ấn chết tiệt này. Quỷ tha ma bắt, Tra Lý, bây giờ ta muốn xử lý nó thì làm thế nào? Nói cho ta biết đi.
thế nào? Nói cho ta biết đi.
Cao Lôi Hoa gần như là rống lên. Lúc này, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới vì sao Tra Lý lại biết nhiều chuyện như thế. Hiện giờ đầu óc hắn chỉ có ý nghĩ là làm thế nào để cứu được Bảo Bảo thôi.
- Chỉ có một biện pháp thôi. Giao Bảo Bảo cho hắc ảnh cưỡi long cốt kia. hắn là đại trưởng lão của Vong Linh Tộc đấy.
Tra Lý chỉ vào bóng đen đang cưỡi cốt long trên không trung nói:
- Chắc hắn biết rõ biện pháp cứu được Bảo Bảo.
- Chết tiệt, ta phải lập tức đi qua đó.
Cao Lôi Hoa đáp, việc này liên quan đến tính mạng của tiểu Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa bất chấp tất cả.
Ôm Bảo Bảo vào ngực, Cao Lôi Hoa quát nhẹ một tiếng. Yaah! Sau tiếng quát, đôi cánh lôi điện đại biểu cho thánh cấp giương ra sau lưng Cao Lôi Hoa. Lôi quang màu tím trên đòi cánh chuyển động giống như nước chảy mây trôi vậy.
- Đi!
Cao Lôi Hoa hô to. Đôi cánh sau lưng vỗ mạnh, cả người hắn như lôi quang phóng vụt về phía cốt long trên trời.
- Bảo Bảo, con phải kiên trì nhé.
Nhìn Bảo Bảo trong lòng, Cao Lôi Hoa cũng không biết cảm giác của mình bây giờ là như thế nào nữa.
Hắn nghiến răng, đôi cánh sau lưng lại càng vỗ mạnh hơn. Tốc độ vốn đã nhanh như tia chớp giờ lại tăng thêm lên một chút nữa.
*******************************
Trên không trung, lúc này đại trưởng lão đang ngồi trên cốt long chỉ huy trận chiến phía dưới.
Bộ tộc hoàng kim sư tử hiện giờ có năm cường giả thánh cấp. Đại trưởng lão đã điều bốn cốt long vong linh siêu cấp cùng với bốn vị trưởng lão đi ứng phó.
Lúc này, khoảng cách giữa không lâu chiến sĩ đi tiên phong của Vong Linh quân đoàn và các chiễn sĩ của bộ tộc Hoàng kim sư tử lại gần hơn một chút.
Đại trưởng lão nhìn Hoàng kim sư tộc mà nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho tiểu công chúa.
Bên dưới, khoảng cách giữa chiến sĩ hai tộc càng ngày càng gần. Cường giả Thánh cấp của hai tộc cũng lạnh lùng nhìn đối phương. Chỉ cần phía đối phương lộ ra một chút sơ hở gì là lập tức toàn bộ cường giả thánh cấp đồng loạt tiến công luôn.
Đang trong thời khắc khẩn trương giữa hai tộc, một luồng lôi quang chói mắt bỗng lao vọt về phía đại trưởng lão. Lôi quang rất chói mắt, nên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên chiến trường. Điều đáng kinh ngạc nhất là tốc độ của luồng lôi quang này thật là khủng khiếp.
Đại trưởng lão ngồi trên cốt long là người đầu tiên có phản ứng.
-Gràooo!
Cốt long phát ra tiếng rống đặc biệt chỉ có ở vong linh cốt long. Rồi nó há mồm phun một luồng long tức tử vong màu đen bắn về phía Cao Lôi Hoa.
- Mẹ nó chứ.
Cao Lôi Hoa cắn chặt răng.
- Không phí thời gian lằng nhằng với cái đám xương cốt này. Vỡ cho ta!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng. Đồng thời, tay phải nắm lại, dốc hết sức nện một quyền thẳng xuống luồng long tức tử vong kia............
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
Chương 477: Tử chiến đến cùng, không chiến thì chết. mà ngươi chiến vẫn chết!
Cách Quang Minh đế đô ba kilomet, cũng là nơi tập trung ma thú.
Một con rùa to như một con voi, đang nằm lười biếng trên mặt cỏ. nó nhô cái đầu cao nhìn xung quanh.
Đây chính là một con rùa đâu rồng- Quy Long: là một trong năm thú lĩnh cúa ma thú, á long thú—Huyền Băng Quy Long.
Nhìn kỹ thì cái đầu rùa cúa nó không giống rùa bình thưởng mà một con cự long.
Với cái đầu dài. Huyền Băng Quy Long có thê nhìn xa hơn ba kilomet. nhìn được tưòng thành đế đô Quang Minh!
Huyên Băng Quy Long thấy một số bóng người quỷ dị, láp ló xung quanh, đây có lẽ là quân thám thính cúa nhân loại. Huyền Băng Quy Long thầm nghĩ trong lòng, hắn không muốn ra tay xử lý mà muốn để những do thám đó đem tin tức mang về.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh sắc mặt người dân Quang Minh đế đô hoảng sợ thì Huyền Băng Quy Long cảm thấy mình thật là ưu việt. thật là cao cao tại thượng.
- Quy long điện hạ, tất cả ma thú đã chuẩn bị xong, nghe theo lời ngài phân phó. Lúc này, một con bạch tuộc to lớn chậm rãi đi đến, đánh gãy cơn tự sướng của Huyền Băng Quy Long.
Loại bạch tuộc này Cao Lôi Hoa đã từng thấy qua- yêu thú, Cửu Thú Yêu Chương. Yêu thú là một loại vượt qua phạm trù của ma thú. về cơ bản thì chúng nó là sự kết hợp giữa một số thượng cổ chư thần với ma thú trên đại lục, có được lực lượng cực kỳ khủng bố.
Mà con Cửu Thú Yêu Chương này là tốp ma thú dưới biến lên bờ đầu tiên, nó là thù lĩnh cúa đám hải thú này.
Lúc lên bờ, nó dẫn dắt ma thú nghe theo mệnh lệnh của Huyền Băng Quy Long.
- Ha ha. Tất cả đồng chí đã vất vả từ dưới biển đi lên lục địa trợ giúp chúng ta. Các đồng chí đến khiến ta thấy ma thú chúng ta như lập tức trở thành chúa tể đại lục.
Huyền Băng Quy Long giống như một cao thù dày dặn kinh nghiệm, vừa gặp mặt nói lời khách sáo.
- Quy Long đại nhân, mục tiêu lần này của chúng ta là gì!
Lời khách sáo này hiển nhiên rất hiệu quả. Cửu Thú hồn như trên mây, vỗ ngực cam đoan mình sẽ cố gắng hoàn thành nhiêm vụ.
Quả nhiên là một đám ngốc dễ bị lợi dụng, đôi mắt màu xanh của Huyền Băng Quy Long lộ ra ý chê cười.
- Thế này nhé, các đồng chí đến từ đại dương. Mục tiêu lần này cúa chúng ta là" đế đô Quang Minh, các đồng chí hãy thể hiện sức mạnh vô cùng cúa mình phá vỡ tường thành đế đô là đươc!
- Ca ngợi đại thông lĩnh. hoàn toàn không có vấn đề.
Cửu Thú lớn tiếng nhận nhiệm vụ nói:
- Quy Long đại nhân. lần này nhóm đầu tiên mà ta mang đến đều là quân tinh nhuệ trong quân tinh nhuệ! Ba trăm ma thú biển cả đều có thực lực ngoài siêu giai! Đặc biệt ta cùng ba vị cấp phó phía dưới đều có thực lực mạnh hơn siêu siêu giai!
Trong mắt Huyền Băng Quy Long hiện lên một tia kinh ngạc. Tổng thực lực của ma thú dưới biển mạnh hơn ma thú trên đất liền rất nhiều. Chỉ là một nhóm mà đà có hon ba trăm con siêu giai ma thú.
- Ha ha. nhìn các đồng chí có thực lực mạnh như vậy. ta thấy giống như tòa thành Quang Minh đã lọt vào trong bàn tay chúng ta rồi! Huyền Băng Quy Long lớn tiếng khen.
- Gào! Quỵ Long điện hạ xin đợi một chút, Chờ chúng ta mang Quang Minh đế đô đến dâng tặng cho Quy Long điện hạ!
Cừu Thú het lớn một tiếng, mang theo ba trăm siêu giai ma thú. xung phong liều chết tiến đến Quang Minh đế đô.
Đoạn đường hai ba cây số đối với những con ma thú to lớn chỉ để tăng tốc mà thôi!
Ba trăm đầu ma thú, bay che kín bầu trời tiến đến tấn công tường thành Quang Minh đế
đô
- Quang Minh đế đô thủ thành!
Với tường thành cao hơn bốn mươi mét này. Người dân Quang Minh đế đô đều vô cùng yên tâm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những con ma thú không lồ đó, trong khoảng khắc binh lính thủ thành cảm thấy niềm tin đó thật ngây thơ siết bao.
- Giáo hoàng điện hạ giá lâm! Rất xa một đội thánh kỵ sĩ mang thánh khải màu trắng đi phía trước mở đường.
Huyết kỵ tướng Ca Đức cùng Thần rèn đi theo phía sau Saga cùng thánh nữ Bích Lệ Ti.
Saga, quốc vương Quang Minh đế quốc cùng với hai vị viện trưởng học viện Ma Vũ Thánh Peter đi tới. Đây chính là những nhân vật có quyền lực cao nhất trong đế đô đi đến tường thành.
Dựa theo căn dặn cúa Tĩnh Tâm. Nếu tình huống không ôn thì hai huyết kỵ chấp nhận mang theo Saga cùng con dâu Bích Lệ Ti lui đi.
Đi lên tường thành. Mấy người liền thấy được đám ma thú đang tấn công tới.
Viện trưởng Solomond nhìn thấy đám ma thú đang đến thì cười khổ. Mẹ nó- tất cả đều là ma thú siêu giai!
Ba trăm ma thú siêu giai. Đừng nói tiêu diệt đế đô, toàn bộ đế quốc Quang Minh cũng bị san bằng nữa là...
Nhớ ngày đó, Cao Lôi Hoa dựa vào một trăm siêu giai hắc ám Độc Nhãn Cự Nhân đã đem kinh đô kinh tế cúa nhân loại tan thành mây khói. Đám siêu giai ma thú trước mặt nếu một chọi một với Độc Nhãn Cự Nhân cỏ lẽ không đấu nổi. nhưng mà số lượng thì lại hơn hẳn.
Tất cả binh lính canh giừ trên tường thành nhìn thấy đám ma thú đang tiến tới thì hoảng loạn. Nhất là khi bị khí thế cúa đám ma thú dọa cho.
- Yên lặng cả đi!
- Quân địch mạnh vượt qua sức tưởng tượng ca chúng ta. Viện trưởng phong chỉ Kiếm Thánh Robinhood nói.
Nhìn dáng vẻ binh lính thủ thành khẩn trương thánh nừ Bích Lệ Ti nhấc tay thi triển ma pháp quang minh cao cấp phạm vi rộng, cố hết sức làm cho binh lính bớt khẩn trương mà bình tĩnh lại.
- Đúng vậy. Saga hít một hơi:
- Cỏ lẽ ta nên thu lại câu khi nãy ta vừa nói!
- Nói cái gì?
Thánh nữ Bích Lệ Ti ôn nhu hỏi. cái này làm cho Saga cười khổ liên tục. thánh nữ Bích Lệ Ti thì lại cực kỳ bình tĩnh muốn nghe mới chết chứ.
- Tử chiến đến cùng. không chiến thì chết. chiến thì thành anh hùng. Sasa nói:
- Có lẽ nên sửa lại một chút. Tử chiến đến cùng, không chiến thì tử. mà người chiến vẫn chết.
Thật sự nếu binh lính Quang Minh đế quốc đổi mặt với ma thú bình thưởng thì vẫn còn cỏ thể đi mà liều mạng.
Nhưng khi cà ba trăm con ma thú siêu giai chậm rãi đến đây thì có bao nhiêu đi nuwa cũng không có chuyện kiến cắn chết voi ở đây!
Thực lực song phương có thê ví von như châu chấu đá xe. không, phái nói là đom đóm mà so với mặt trời. mặt trời chứ không phải ánh trăng!
- Thiếu gia, ta mang ngươi xông ra khói đây thôi.
Huyết kỵ tướng Ca Đức nhẹ giọng nói. Nhân loại diệt vong là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Không, để ta ở đây thêm một chút nữa đi.
Saga hít một hơi sâu. Nhìn binh lính trên tường thành:
- Chưa chiến đấu mà ta đã bò chạy. Ta không muốn minh làm nhụt chí những tướng sĩ ở đây.
Ca Đức gật đầu, không phản đối.
Hắn còn cho rằng, đã là con cúa chủ nhân nên có khí phách như vậy
Ma thú tiến đến càng lúc càng gần. binh lính trên thành đã có thể nghe thấy tiếng thở mạnh mẽ của chúng.
Thánh nữ Bích Lệ Ti hích nhẹ Saga. ý bảo Saga nên làm cái gi đó để tăng sĩ khí cho binh lính ở đây. Đây là chuyện mà tất cả các Đại giáo hoàng đều phái làm.
-Hà.
Saga hít một hơi thật sâu, nhảy lên tường thành bên cạnh.
Lập tức tất cả binh lính đều tập trung lực chú ý vào Saga.
Thê nào mới có thể làm tăng sĩ khí cúa binh lính? Phương pháp có rất nhiều nhưng Saga chọn phương pháp trực tiếp nhất. Dùng tài hùng biện không bằng dùng hành động thể hiện.
Nói cả trăm câu kích động mọi người không bằng làm một hành động làm mọi người kinh sợ, làm mọi người sôi máu...
- Phật!
Một đôi cánh mở ra từ sau lưng Saga
- Quang Minh thần tại thượng! Tất cả binh lính cùng kêu lên. Tỏ vẻ ca ngợi Giáo hoàng thi triến thần tích thần hàng.
- Lôi điện nguyên tố.
Saga nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra mẹ ruột Jenniffer 'hắc ám lôi thần', cùng với lão ba Cao Lôi Hoa lúc chiến đẩu trong lôi quang.
Jennifer từ cột phong ấn đi ra. Sau đó được Cao Lôi Hoa đưa lên ở trên đảo không trung. Vì vậy Saga ở chung cùng mẹ mình một khoảng thời gian dài.
Jennifer dạy Saga rất nhiều thứ. dạy Saga làm thế nào để dẫn dắt lực lượng trong cơ thể. cơ thể của Saga có huyết thống của thần.
Trước kia, chính lão Cao cũng thừa nhận trong mấy đứa thì Saga làm lão Cao có cảm giác đặc biệt thân thiết nhất. Có lẽ ảnh hưởng từ đôi mắt và mái tóc màu đen cúa Saga. bên trong cơ thể Saga có dòng máu của Lôi thần.
Saga nhắm mắt lại. yên lặng cảm giác rỗi nguyên tố trong thiến địa. Nghe được Saga triệu hồi, trên bầu trời. lôi nguyên tố vội và đi về phía Saga.
Lôi thân tiến nhiệm là mẹ ruột Saga. mà Lôi thân đương nhiệm lại là lão Cao. Lôi điện nguyên tố đối với Saga cũng cực kỳ thân thiết
Viện trưởng Solomond kinh ngạc nhìn Saga. Solomond là lôi hệ thánh ma đạo sư. Lão có thể cảm giác được. lôi nguyên tố rát khác thưởng.
Cùng với lôi nguyên tố mà lão cảm giác được hoàn toàn khác hãn, lôi nguyên tố trong tay Saga ôn hòa mà thân thiết. Loại cảm giác này làm cho Solomond hâm mộ không thôi.
-Chi chi.
Trong đám ma thú, một con cá có cánh dài vồ cánh bay nhanh nhất tới trước.
Con quái ngư này có bộ dáng giống cá mập. Chỉ khác hai cái tay. trên lưng không có vây mà là đôi cánh.
Mục tiêu cúa quái ngư là Saga. Hiện tại lôi nguyên tố không ngừng hướng tới bên Saga ngưng tụ. Làm cho Saga lúc này giống như ngọn hài đăng chỉếu rọi trong bóng đêm.
- Chi chi—
Từ trong miệng quái ngu phát ra tững trận âm thanh...
Cự trảo chỉ còn cách người gang tấcc!
Nó muốn một đòn siết chết Sasa. một đòn mạnh đủ phá vỡ tường thành!
Sasa đang nhắm mắt, đột nhiên mạnh mẽ mở mắt.
- Hè hè.
Sasa nghiến răng cười- hung hămg cười!
Ba! Saga hai tay họp lại thành một thế thủ trước ngực!
Nụ cười hung hãn này của Saga làm cho con quái ngư một cảm giác thợ săn biến thành con mồi vậy.
Một đôi cánh trên lưng khép lại.
- Oanh—
Đinh tai nhức óc. tiếng sấm sét chấn động trời xanh như muốn nói lên con phẫn nộ cúa người con Lôi thần.
Ngay sau đó. một đạo ánh sáng lôi quang đẹp mặt đem cơ thể Saga cùng quái ngư che dấu vào bên trong!
Chỉ trong nháy mắt, lôi quang màu vàng đã hỏa thành lôi lam.
MỘT phút sau, lôi quang tán ra...
Saga di động giữa bên trong không trung; tay hắn kéo cơ thể cháy đen cúa con quái ngư!
Con quái ngư chỉ một chỉêu là hết đời!
- AAAAA
Saga ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thết dài. Tiếng huýt gió bay xa ngàn dặm!
- Quang Minh thần tại thượng giáo hoàng cùng tồn tại với chúng ta!
Tất cả binh lính nhân loại hết lên điên cuồng đửng dậy. hình ảnh giáo hoàng với đôi cánh chỉm màu trắng sau lưng đã trở thành trụ cột trong lòng bọn họ!
- Thề quyết chiến sống chết, người chiến làm anh hùng!
Saga mở to con mắt đen tối tăm. ra sức ném thi thể con quái ngư đến chỗ đám ma thú đằng xa.
-Bịch!
Thi thể cúa con quái ngư rơi xuống chỗ đám ma thú.
Nhìn thi thể đồng bọn. Các ma thú cảm giác mình bị nhân loại tát cho một cái bạt tai. Saga chậm rãi từ không trung xuống.
Phía dưới thánh nữ Bích Lệ Ti đi tới trước. Nhẹ nâng Saga cực kỳ tự nhiên.
Chỉ có thánh nữ biết. Hiện tại Saga là cố ra vẻ mình mạnh mẽ thôi. làm trụ cột tinh thần cho binh lính nhưng không trông đợi binh lính nhân loại này có thể chống đỡ được đạo quân ma thú!
Phía bên ma thú truyền đến những tiếng hết rống giận. Bị siết một đồng bọn. hơn nưa vữa mới tấn công lại bị một đòn mà chết. Đã thế lại là một con người nhỏ bé yếu ớt xử lý một đồng bọn hùng mạnh cúa mình! Các ma thú phẫn nộ rồi. Bọn hắn không còn dám khinh thưởng. Điên cuồng xông tới tẩn công tường thành.
- Chuẩn bị! Saga vươn cánh tay lên.
Tát cả binh lính lập tức căng cả người lên, chuẩn bị tinh thân tử thủ. Cung tiễn thủ kéo chặt dây trong tay, chỉ cần ma thú tiến vào phạm vi công kích là bắn!
Saga giơ tay lên, đang chuân bị nói mấy câu khích lệ sĩ khí cúa binh lính thú thành. Một tiếng cười thanh thúy ở phía sau lưng Saga truyền đến. Lập tức đánh gãy lời nói hùng hồn mà Saga sắp bắt đầu nói.
Viện trưởng Solomond cùng viện trưởng Robinhood chỉ cảm thấy phát lạnh. Phía sau bọn họ từ lúc nào lại cỏ người, thế mà bọn họ lại không có chút phát hiện nào!
Không chỉ có hai vị viện trưởng. Ngay cả huyết kỵ tướng Ca Đức cũng cảm thấy cả kinh. Ngay cả hắn cũng không cảm giác được sau lưng từ lúc nào lại nhiều hơn một người.
Cơ hồ là trong cùng một lúc. vài vị cao thú cùng quay đầu nhìn ra sau coi ai đến.
- Hì hì!
Giọng một cô gái cười khẽ như là tiếng châu báu ngọc ngà. Cô mang váy đen
xuất hiện ở trước mặt mọi người. Gót chân ngọc dẫm nhẹ lên trên mặt đất giống như đi trên châu báu. Nhưng đẹp nhất chính là đôi mắt lấp lánh như ánh thủy tinh, như vì sao trong đêm đen. Đôi mắt thê hiện sự thông minh tinh tế.
-Ngươi là ai?
Saga cẩn thận đánh giá cô gái, trong trí nhớ hình như không có cô gái này.
- Ôi anh. Là ta a.
Cô gái cười nói với Saga. Tay nàng mò lên bả vai mình, lắc nhẹ hai sợi xích bằng tinh kim. Hai sợi xích này nhìn giống như là hai dải lụa trên vai của nàng vậy.
-Hả! Saga không thể tin la nhẹ.
- An. Anh.
Mộng Ti trêu ghẹo nhìn bộ dạng Saga ngơ ngác.
-Mộng Ti? Thật là em sao? Mộng Ti?
Nhất thời ánh mắt Saga bị che một tâng hơi nước, Mộng Ti đến đây, không phải lão ba cũng đến đây sao'
- Mộng Ti. Em cũng đến đây à. Vậy lão ba đâu? ông cũng đến đây, đúng không! Saga hỏi. Cậu nhớ rõ. Mộng Ti là đi cùng với Cao Lôi Hoa tiến vào tháp Babel.
-À.
Mộng Ti nhẹ nhàng lắc đầu: - Trước không nói đến vấn đề này, trước hết để ta giải quyết đám đó đã.
- Cái gì? Lão ba còn chưa đến à? Ta dựa vào!!
Saga lập tức cảm thấy đang rơi tự do từ trên thiên đường xuống địa ngục:
- Lão ba không ở đây, âi tới giải quyết đám ma thú đó.
- Hic. Ca ca. ngươi không cần xem thường người ta nha. Mộng Ti vươn tay chỉ. Nhẹ nhàng lắc lắc.
Sau đó- nàng vươn hai cánh tay trắng nõn nà. Dùng sức vỗ mạnh hai cái.
- Hí—
Theo tiếng vồ tay của Mộng Ti. một loạt tiếng ngựa hí vang lên chỉnh tề.
Sau đó- một đội kỵ binh màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Khôi giáp màu đen. Chiến mã màu đen! Giống như lười hái cúa tử thần trong bóng tối.
- Trời ạ, là Mộng Yểm! Mộng Yểm thuần sắc!
Viện trưởng Solomind là người biết hàng. Nhận ra những tọa kỵ cúa đám kỵ binh đó
chính là ma thú thuộc top ten trong đám siêu giai ma thú" Mộng Yểm!
tọa kỵ cường đại như thếthì những kỵ binh đó có thực lực như thế nào?!
Ba trăm ma thú đâu với ba trăm hắc giáp kỵ binh!
Song phương tiến lên, tăng tốc! Cuối cùng kịch liệt đụng vào nhau.
- Ha ha ha ha.
Đứng phía trên tường thành, viện trưởng cười to.
- Làm sao vậy. Viện trưởng? Sasa hỏi.
- Lão già ta chỉ nghĩ đến một câu nói khi nãy cúa giáo hoàng ngươi thôi. Solomond cười nói:
- Tử chiến đến cùng. không chiến thì chết- mà chiến vẫn chết!
- Hic.
Saga sãi đầu:
- Là nhất thời, nhất thời lỡ lời thôi!
- Không, Saga, mấy lời này cúa người khi nãy không hề sai. Viện trưởng cười to nói:
- Đúng là chiến cũng chết, không chiến cũng chết. Nhung người chết không phải chúng ta, mà là bọn nó.. "..