-Cậu nghĩ sao về những kiến giải vừa rồi? – lão Phúc lặp lại câu hỏi.
Cả bốn người có mặt trong căn phòng đều hướng mắt nhìn về phía gã thanh niên, phỏng chừng rất tò mò muốn biết gã đang nghĩ gì.
Thấy tám con mắt đổ dồn về phía mình, nhìn xoáy vào từng chi tiết trên cái mặt trắng của gã, thì Hắc Vân lại càng thêm bí bách.
-Thực ra thì…à…ùmh…cũng…
-Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, à ừ cái nỗi gì. Nhìn mặt thì ta đã thấy ngươi chẳng biết gì ngoài hai chữ “vô đạo”.
Liên Nguyệt thở hắt một tiếng, tỏ ra coi thường gã “bạch tạng”, nàng lại cúi xuống tiếp tục tìm hiểu cuốn sách đặt trên bàn.
Cái đầu đang rối như tơ vò, tìm mãi mà không ra được cuốn sách nào nhắc tới chuyện đạo lí, chợt nghe thấy mĩ nhân nhắc tới hai từ “Vô đạo” thì Hắc Vân mới nhớ ra. Câu nói vô tình đã vẽ đường cho hươu chạy, mở ra một lối thoát cho gã. Trước đây, Hắc Vân có được tiếp nhận một quyển bí phổ, hay nói đúng hơn là một quyển kinh thư được chép lại cách đây cả ngàn năm, quyển kinh thư viết về cuộc đời của Đạt Ma Sư Tổ từ lúc nhập đạo cho đến khi viên tịch. Trong đó ghi lại rất nhiều chuyện, giảng giải vô vàn các đạo lí về kinh phật, người chép lại kinh thư còn viết ở cuối sách rằng, trong này ẩn dấu Vô Ngã Tam Giới Cổ Đạo, chỉ cần tìm ra cách khai mở là có thể đứng ngoài tam giới, bất tử bất diệt.
Lúc Hắc Vân tiếp nhận những kiến thức trong kinh thư, thì lập tức không có chút cảm tình, cái gì mà đứng ngoài tam giới, bất tử với lại bất khuất, toàn viết về những chuyện tầm phào, nhảm nhí, chẳng thấy chỗ nào ghi về tu luyện võ công. Chính vì vậy, dù nằm sẵn trong đầu, nhưng chẳng bao giờ gã đả động tới, lâu dần thành quên mất, nhưng quên không có nghĩa là những gì gã tiếp nhận rời khỏi bộ nhớ.
“Tuy rằng trong quyển sách viết toàn về đạo phật, kinh thư, nhưng kiếm đạo với đạo phật chẳng phải cùng chung chữ đạo hay sao?… hắc hắc…đạo vốn cùng một gốc, chắc cũng na ná nhau cả thôi. Giờ mình vừa lấy mấy chuyện trong đó ra, rồi vừa xào lại thành vấn đề liên quan tới kiếm…hắc hắc…chẳng lẽ lại không qua mặt được ba lão già cùng cô em vợ xinh xắn kia sao!” – Nghĩ tới đây, “bạch tạng” liền hắng giọng, bắt đầu triển khai ý tưởng.
-Em nói đúng rồi, cái mà anh có trong đầu chỉ là hai chữ Vô Đạo mà thôi! – Nói xong Hắc Vân không quên nở một nụ cười bí hiểm.
Thật không ngờ cái tên mặt trắng này da mặt dày như bánh chưng vậy, mình dùng chữ vô đạo ý để nói rằng hắn chẳng biết cái tí gì về đạo lí thì đừng ngồi đây cho thêm dơ mặt, nào ngờ hắn còn công khai thừa nhận, chẳng biết tên này còn liêm sỉ, sĩ diện hay không. Liên Nguyệt càng nghĩ càng bực tức, ngay từ lúc bước vào nhìn thấy gã thì nàng đã không ưa rồi, cái tướng tá yếu ớt, non choẹt thực sự là làm cho nàng có ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp. Đã thế ông nội lại còn “quáng gà” khen Hắc Vân cứ như thể thần thánh hạ phàm, nghe mà ngứa cả tai. Chẳng lẽ giờ trước mặt mọi người lại chửi cho tên mặt thớt kia một trận?
Ba người đàn ông khi nghe thấy Hắc Vân phán một câu lấp lửng, miệng lại nở một nụ cười chứa đầy thâm ý, thì không khỏi tò mò.
-Cậu nói rõ hơn được không, chẳng lẽ đạo trong kiếm chính là Vô Đạo? – Thiên Chung tiên sinh chống hai tay lên đùi, thận trọng hỏi.
-Hắn thì…
-Liên Nguyệt!
Mĩ nhân toan đáp cho tên mặt dày vài câu thì lập tức bị lão Phúc ngăn cản ngay tức khắc. Thấy ông không cho phép nói bừa, nàng khó chịu, lườm lườm nhìn Hắc Vân trong giây lát, “hứ” một tiếng, rồi lại chăm chăm nhìn vào cuốn sách. Thấy cháu gái an vị thì lão Phúc mới dám quay sang hối thúc.
-Cậu có thể diễn giải rõ hơn chứ, cậu Vân?
Thấy em vợ có phần ghét mình y như Liên Hoa thì gã thầm cười khổ - “Chẳng lẽ tình yêu chân chính lại gian nan, trắc trở thế này sao?”.
Tạm gác chuyện yêu đương qua một phía, Hắc Vân giọng nói có chút thần bí.
-Trước khi bàn tới đạo, cháu có vài chuyện muốn kể cho mọi người cùng nghe, sau khi nghe xong chắc sẽ rõ ràng hơn về đạo của cháu…Chẳng hay mọi người có biết tới Đạt Ma Sư Tổ hay không?
-Tôi cũng có biết sơ qua về phật pháp, theo như những gì tôi biết thì Đạt Ma Sư Tổ là tổ thứ 28 sau phật Thích Ca của dòng thiền Ấn Độ và là sơ tổ của Thiền Tông Trung Quốc thì phải! – Lão Phúc cũng khôn dám chắc chắn về câu trả lời của mình.
-Rất chính xác, nếu mọi người đã biết Đạt Ma Sư Tổ là ai thì câu chuyện cũng dễ hiểu hơn nhiều. Đây là một câu chuyện nhỏ trong cuộc đời của ông ta.
“Sau khi tới Trung Quốc, Đạt Ma nhận được lời mời của Vũ Đế đến Nam Kinh. Là một người phụng sự đạo Phật, Lương Vũ Đế đã cho xây trong nước mình nhiều chùa chiền, bảo tháp. Vũ Đế hỏi nhà sư Ấn Độ.
-Trẫm từ khi lên ngôi đến nay, xây chùa, chép kinh, độ tăng không biết bao nhiêu mà kể. Vậy có công đức gì không?
Đạt Ma đáp.
-Không có công đức gì hết.
-Tại sao không công đức?
-Bởi vì những việc vua làm là nhân "hữu lậu", chỉ có những quả nhỏ trong vòng nhân thiên, như ảnh tùy hình, tuy có nhưng không phải thật.
-Vậy công đức chân thật là gì?
Đạt Ma đáp.
-Trí phải được thanh tịnh hoàn toàn. Thể phải được trống không vắng lặng, như vậy mới là công đức, và công đức này không thể lấy việc thế gian như xây chùa, chép kinh, độ tăng mà cầu được.
Vũ Đế lại hỏi.
-Nghĩa tối cao của thánh đế là gì?
-Một khi tỉnh rõ, thông suốt rồi thì không có gì là thánh.
-Ai đang đối diện với trẫm đây?
-Tôi không biết.”
Đây là những lời khai thị về yếu tính phật pháp rất rõ ràng, nhưng Lương Vũ Đế đã không lĩnh hội được, cũng vì thế công cuộc truyền đạo khi đó đã không thành…Dám hỏi mọi người, vậy điều mà Đạt Ma muốn truyền tới Vũ Đế là gì? – Hắc Vân đảo đôi mắt hàm chứa ẩn ý, nhìn mọi người.
-Ngươi có biết không mà hỏi như tướng thế? – Liên Nguyệt thực là không chịu nổi cái bộ mặt “ngu còn tỏ ra nguy hiểm của tên mặt trắng”.
-Cháu còn muốn làm mất mặt ta tới khi nào đây? – lão Phúc gắt lên, trừng mắt nhìn qua.
Hắc Vân vẫn điềm nhiên, nở một nụ cười nhạt, rồi thở dài tỏ vẻ thất vọng.
-Là Vô Cầu Vô Ngã.
Gã coi như không nghe thấy câu nói của Liên Nguyệt, liền tiếp lời.
-Cháu lại tiếp tục hỏi mọi người một chuyện, mọi người chắc hẳn có đọc qua Tây Du Kí chứ ạ?
-Ngươi thôi hỏi nhảm đi, Một trong tứ đại kì thư của Trung Quốc, nhắc tới Tây Du Kí thì từ người già tới trẻ nhỏ ai mà chả biết! – mĩ nhân cất giọng khó chịu, dùng đôi mắt băng giá nhìn qua gã thanh niên mặt thớt.
-Vậy em có nhớ đoạn thầy trò Đường Tăng nhận phải kinh không chữ chứ? – Hắc Vân híp mắt nhìn qua cô em vợ.
-Có gì mà không nhớ?
-Tốt, vậy tại sao khi đó Phật Tổ lại truyền cho thầy trò Đường Tăng kinh không chữ? – Hắc Vân đưa tay vê vê cốc trà, miệng nở một nụ cười quái lạ.
-Vậy mà ngươi cũng phải hỏi sao? Vì A Nan, Ca Diếp đòi thầy trò Đường Tăng phải có lễ vật để đổi kinh, nhưng do không đòi được nên đã trao kinh giả. Sau đó phải bẩm báo lên Phật tổ mới lấy được chân kinh, tức là kinh có chữ chứ gì! – Liên Nguyệt chau mày, nói mà cứ như mắng vào mặt gã “bạch tạng”.
“Hắc hắc…biết trước cô em sẽ trả lời như vậy mà, để anh rể chỉ bảo cho vài chữ đây này!” – Hắc Vân khoan khoái nghĩ bụng, giờ tỏ chút hiểu biết, chắc chắn em vợ sẽ bái phục gã sát đất, ắt hẳn chẳng dám coi thường, có khi còn yêu quý gã cũng nên.
-Thực là cách nghĩ mơ hồ, thiếu chiều sâu! Em à, đó chỉ là bề ngoài mà thôi, ý nghĩa của nó thì chẳng phải như vậy đâu. Rất nhiều người cũng bảo rằng A nan và Ca diếp đòi ăn hối lộ. Thực ra, làm gì có chuyện vòi vĩnh của đút lót ở cửa Phật? Trong mười đại đệ tử của Phật Tổ, Ca diếp đứng hạng ba, A nan đứng thứ mười, đều đắc quả A la hán, dứt bỏ hết các lỗi lầm cùng vướng bận trần tục, không lẽ lại vướng lụy vì chút của cải vụn vặt của thế gian ư? Theo lịch sử Thiền tông Ấn Độ, Phật Thích Ca là Sơ tổ, Ca Diếp là Nhị tổ, A Nan là Tam tổ. Bậc giác ngộ đã lìa thế gian, thoát vòng sinh tử, làm sao có thể mở miệng vòi của lót tay đây? – Hắc Vân tiếp tục hướng ánh mắt thách thức qua phía cô em vợ.
Thấy Hắc Vân am hiểu về phật đạo, nói lưu loát như đọc diễn văn thì ba người không khỏi nể phục.
Liên Nguyệt thấy đối phương “nói có sách, mách có chứng” thì cứng họng, nàng không dám tin một tên thanh niên trông như công tử bột, tuổi đời ít ỏi lại tinh tường về phật giáo tới vậy.
-Cái này…vậy theo ngươi thì cớ làm sao? – Không cãi được nữa mĩ nhân đành quay qua hỏi vặn.
-Đơn giản thôi, bởi vì kinh không chữ mới chính là chân kinh, còn kinh có chữ thực chất chỉ là một đống giấy nhàu nát không hơn không kém. – Hắc Vân lắc đầu cười nói.
-Làm sao có chuyện đó được? Rõ ràng là ngươi đang bịa chuyện, nói nhảm! – mĩ nhân hoài nghi đáp lời.
“Cô em vợ này thực là quá cứng đầu, đã thế ta cho biết thế nào là lễ độ!” – “bạch tạng” nghĩ thầm.
-Khai sáng Phật giáo là Thích ca. Khi Thích ca đi tu, không có tụng kinh, không có lễ bái, động chuông, thắp nhang, đốt sớ. Thích ca đắc đạo, chứng quả vô thượng chánh đẳng chánh giác, thì Ngài vốn không có thầy. Không thầy, không kinh, Ngài chỉ nhờ giác ngộ được bản tâm của mình. Bằng con đường tham thiền mà Ngài giác ngộ. Kinh không chữ ám chỉ pháp môn thiền. Thiền hay nội giáo tâm truyền dành cho những bậc đại căn đại trí. Khi Phật truyền tâm ấn cho Nhị tổ Ca diếp, cũng không có văn tự. Sử sách chép rằng – “Ngày kia, Phật Tổ tại núi Linh Thứu, trước đông đảo đệ tử Phật bắt đầu thuyết pháp bằng cách im lặng và cầm một cành hoa đưa lên trước đại chúng. Mọi người bàng hoàng chẳng hiểu ý gì. Riêng đại đệ tử thứ ba là Ca diếp nhoẻn miệng cười. Phật thấy Ca diếp đã lãnh hội được, bèn truyền tâm ấn cho Ca diếp làm Nhị tổ Thiền tông với lời lẽ như sau. Ta có kho tàng con mắt của chánh pháp, tâm huyền diệu của niết bàn, cửa pháp vi diệu, thực tướng vô tướng, nay đem trao lại cho Đại Ca Diếp.”
Khi Bồ Đề Đạt Ma qua Trung Quốc làm Sơ tổ cũng tóm tắt tôn chỉ lập giáo của Ngài như sau:
Bất lập văn tự,
Giáo ngoại biệt truyền.
Trực chỉ nhân tâm,
Kiến tánh thành Phật.
Tôn chỉ của Đạt ma có nghĩa là: Không thông qua chữ nghĩa, không sử dụng kinh điển giáo lý, nhắm thẳng vào nội tâm con người, hễ thấy bổn tánh thì thành Phật. Chính vì lẽ này nên mới có chuyện kinh có chữ và kinh không chữ, khi Đường Tăng nhận lấy kinh có chữ tức là đã không thể siêu độ cho chúng sinh, bởi lẽ nhân gian còn quá chuộng tham, sân, si, chắc chắn sẽ không giác ngộ được chân kinh.
Hắc Vân quả thực là mặt dày, vô sỉ, gã bê nguyên cả câu chuyện trong kinh thư ra mà nói, tuyệt đối không sót một từ. Gương mặt thì tỏ ra bình lặng như không, làm như chính gã là người trực tiếp giác ngộ ra, có điều nếu hỏi lại gã vừa nói gì chắc gã cũng bó tay chịu chết.
Bốn người thực tình thấy đối phương xổ nguyên một tràng giang đại hải, thì chỉ biết tròn mắt, đơ mặt mà lắng nghe. Ba người đàn ông thì đánh mắt nhìn nhau, gương mặt người nào cũng đặt một dấu hỏi chấm to tướng, còn mĩ nhân Liên Nguyệt thì càng lúc càng bất ngờ về kiến thức uyên thâm của gã thanh niên mặt thớt.
-Vậy…rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới đạo trong kiếm đạo đây? – Thất Phương tiên sinh trầm ngâm hỏi nhỏ.
Chương 67:
Được lắm, coi như ngươi có chút bản lĩnh!
-Nếu để ý, mọi người sẽ thấy các bậc thánh phật khi xưa, lúc giác ngộ ra đạo hoàn toàn ở trong trạng thái vô cầu vô ngã, vô ngôn vô tự, dụng tâm mà tiến tới đắc đạo. Đạo vốn dĩ không thể định nghĩa, chỉ có thể lấy tâm mà cảm nhận, chứ chẳng thể lấy lời lẽ để diễn giải! Đạo hình thành từ vô đạo, vô đạo bản thân nó lại tiến tạo ra vạn đạo, có tức là không, không tức là có, nếu tận hiểu cái gì là vô đạo thì mọi người đã nhập đạo rồi đó! – gã thanh niên mặt thớt tiếp tục “thuyết pháp”, ra chiều cao siêu.
Thấy mọi người cứ ngơ ngác nhìn mình, phỏng chừng chẳng thể hiểu nổi đạo lí sâu sắc, Hắc Vân lại càng thích chí, tiếp tục khua môi múa mép.
-Đó là về đạo, còn về kiếm, cái gì mới thực sự được coi là kiếm? Đừng chỉ chú ý tới kiếm của bản thân, cũng đừng chú tâm tới kiếm của địch thủ, kiếm trong tâm tuy cũng là tuyệt kiếm nhưng từng đó là chưa đủ. Mọi người nên nhớ “Đừng nhìn một cái cây, mà quên mất cả rừng”, đừng đặt con mắt trong một rừng cây, mà hãy đặt con mắt trên một đỉnh núi. Chỉ khi con mắt đứng ở đỉnh cao nhất thì nó mới có thể thấy bao quát cả khu rừng. Hãy để ý tới bước chân, hơi thở, đôi mắt , nhịp tim, mặt đất, cây cối, hay thậm chí là cả bầu trời, hãy coi tất cả những thứ đó chính là bản thân, để nó hòa quyện vào cơ thể. Sau khi đã làm được như vậy thì hãy vứt bỏ tất cả ra khỏi tâm trí, kiếm trên tay không phải kiếm, tâm chẳng suy nghĩ tới kiếm, hãy để vạn vật tự nói lên rằng bản thân mình chính là một thanh Bá Vương Kiếm. Vô Kiếm chính là Thánh Kiếm, Vô Đạo chính là Chân Đạo, đây chính là cái đạo mà cháu truy cầu. – Nói rồi gã đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Gian phòng trở lên yên ắng trong chốc lát, phỏng chừng bốn người cần phải có thời gian để tiếp nhận những chân lí ảo diệu mà gã thanh niên vừa diễn giải. Chí ít cũng phải tới 5 phút sau mới có tiếng động vang lên, là tiếng vỗ tay của Thiên Chung Bản Hoàng, tiếp sau đó Thất Phương Hàn Xạ cũng đóng góp những tiếng vỗ tay khá lớn.
-Hay, quá hay… thực không ngờ đạo tưởng chừng xa tận chân trời, ai dè lại gần ngay trước mắt. Nếu không phải nhờ có cậu Vân thuyết giảng cặn kẽ, e là cả đời Thiên Chung này cũng không thể tìm ra câu trả lời! – Thiên Chung cảm khái cất giọng ngưỡng mộ.
-Nhìn bề ngoài tôi chẳng thể đoán được cậu lại có kiến thức uyên thâm đến thế, có lẽ sau hôm nay tôi phải đi rửa lại mắt mất thôi! – Thất Phương tiên sinh lắc đầu, cười nói.
-Cám ơn cậu Vân, hôm nay đã cho chúng tôi mở rộng hiểu biết! – lão Phúc nhìn Hắc Vân khẽ cúi đầu, tỏ ra chân trọng.
Thấy đối phương tán dương mình không hết lời, làm cho cái mũi của gã “bạch tạng” sắp phát nổ tới nơi, tuy rằng bên trong thì thống khoái không ngớt, nhưng ngoài mặt thì gã vẫn tỏ ra khiếm tốn.
-Mọi người đã quá khen rồi, đây chỉ là chút ít hiểu biết vụn vặt, nào có xá gì! – Hắc Vân lễ độ đáp.
-Ta không tin, ta không phục! – Liên Nguyệt giờ mới lên tiếng.
Từ nãy tới giờ nàng nghe tên mặt thớt thuyết giải, thì không khỏi kinh ngạc, từ nhỏ nàng đã yêu thích kiếm thuật, trong khi bạn bè toàn chơi đùa với búp bê thì nàng lại chơi đùa với kiếm. Không những chỉ say mê luyện tập, mà các quyển sách viết về kiếm đạo cũng như các bậc kiếm thủ lỗi lạc đều được nàng tìm đọc trọn vẹn. Thêm vào đó là ngộ tính của Liên Nguyệt cũng rất cao, nên tới bây giờ bất kể là về kiếm thuật hay tri thức nàng đều rất tỏ tường. Nhưng tính khí của nàng không ôn nhu như Liên Hoa, cố chấp, ngang ngạnh, thẳng tính, không biết lấy lòng và cách sống phóng khoáng chẳng theo thuần phong của Nhật Bản, chính vì thế mà trong gia đình, cha mẹ cũng như ông nội đều quý Liên Hoa hơn cô em gái.
Tuy không thể phủ nhận những điều vừa rồi là sai, nhưng Liên Nguyệt vẫn nhất mực tỏ ra khó chịu, không tin rằng một kẻ công tử bột, tuổi đời chỉ xấp xỉ bằng mình lại có vốn kiến thức cao siêu đến vậy. Nếu chấp nhận điều này, chẳng phải nàng đã đồng ý thừa nhận tư chất của mình kém hơn hắn hay sao? Sự đả kích to lớn như thế sao mà cam tâm đây?Tính hiếu thắng nổi lên, Liên Nguyệt nhất định phải cho tên mặt thớt bẽ bàng một phen.
-Liên Nguyệt…
-Ông cứ để em ấy nói, nếu hôm nay cháu và em Nguyệt không nói chuyện rõ ràng, chỉ sợ từ nay về sau sẽ có chút hiểu lầm không đáng có. – Hắc Vân chậm rãi bày tỏ.
Lão Phúc tính mắng cho cháu mình một trận, nhưng nghe Hắc Vân nói thế thì liền dừng lại, nếu cậu ta có thể trị được cô cháu gái ngỗ ngược này, thì quả thực là phúc lớn cho họ Thượng Điền rồi đó.
Thấy đối phương còn lên tiếng, như thể chuẩn bị trị mình tới nơi, trong lòng mĩ nhân càng tỏ ra xúc động bạo liệt.
-Ngươi nói đạo của mình là lấy cái vi vô mà thắng cái đại thừa, đúng chứ? – Liên Nguyệt gập mạnh cuốn sách, gương mặt lạnh lùng tỏ ra khiêu khích.
Tên mặt thớt kia chỉ là chém gió, chặt bão chứ nào có hiểu cái đạo lí chi chi, chẳng qua hắn chỉ đọc như một con vẹt mà thôi, bất quá hắn không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu. Bị mĩ nhân hỏi vặn, tuy rằng chả biết gì, nhưng gã cũng gật đầu, ừ bừa.
-Đúng vậy. – Hắc Vân bình thản, nhìn kĩ gương mặt băng lãnh kia, càng nhìn gã càng cảm thấy Liên Nguyệt đẹp tựa như một bông hoa tuyết, lung linh, huyền ảo, lại lạnh tới thấu xương, nhưng nếu không buốt giá như thế, thì đâu còn là hoa tuyết – tuyệt phẩm của đất trời.
Liên Nguyệt lập tức nắm lấy chỗ sơ hở của đối phương, nàng đứng phắt đậy, khoe ra một thân hình cân đối như của người mẫu.
-Như vậy giờ ta dùng kiếm thật, ngươi dùng kiếm gỗ, đấu thử một trận, nếu ngươi thắng thì ta mới phục! – mĩ nhân chỉ tay vào mặt Hắc Vân.
Kiếm thật là một vũ khí thực thụ, nó có thể cướp đi sinh mạng một cách dễ như trở bàn tay, bản thân và đối phương cùng cầm kiếm thật đấu với nhau, đã tạo ra cho người trong cuộc những áp lực tâm lí đáng sợ rồi, đằng này dùng kiếm gỗ đấu với kiếm thật, thử hỏi đấu làm sao? Với những kẻ yếu tim chắc chưa động kiếm đã lăn quay ra đất mất rồi.
-Liên Nguyệt! Sao cháu có thể nói chuyện vô lí như thế…
Lão Phúc đang cố tìm cách giải vây cho gã thanh niên, có điều chuyện này hơi thừa thãi.
-Không sao đâu ông à! Nếu em ấy đã muốn như vậy, thì cứ để cháu và em ấy đấu thử một trận. Nói được mà không làm được thì chỉ là cái thùng rỗng kêu to! – Nói rồi Hắc Vân chống chân đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, vẫn thản nhiên nhìn mĩ nhân, chẳng những thế mà còn nở một nụ cười hòa nhã.
Thất Phương cùng Thiên Chung tiên sinh cũng tính nói đỡ cho Hắc Vân, nhưng khi nghe thấy những lời nói chứa đầy ngạo khí kia thì lập tức đình chỉ hoạt động. Thực tình về đạo lí thì hai người đã hoàn toàn tin tưởng đối phương là một bậc trí giả, nhưng còn về thực lực thì họ lại chưa được trải nghiệm qua, thành ra cũng có chút hiếu kì, rất muốn xem Hắc Vân có bản lĩnh cao thâm tới trình độ nào.
Thấy đối phương không những không sợ hãi, mà còn chẳng chút đắn đo nhận lời, thực là làm cho Liên Nguyệt tức chết.
-Được lắm, coi như ngươi có chút bản lĩnh!
Nói đoạn nàng tiến lại gần chiếc kệ được sơn son, đặt trên đó là hai thanh kiếm nhật, một dài một ngắn. Chẳng chút chần chừ, Liên Nguyệt rút ngay thanh trường kiếm ra khỏi chiếc vỏ trắng ngà, lưỡi kiếm trông qua cũng thấy sắc bén đến rợn người, vân kiếm uyển chuyển như những đợt sóng, đây rõ ràng là hàng cực phẩm.
Cầm lấy trường kiếm, mĩ nhân quay người rời khỏi phòng, thông qua cửa thứ hai mà tiến ra ngoài sân. Nàng chĩa mũi kiếm vào trong gian phòng, thẳng mặt Hắc Vân mà chỉ, lớn giọng nói.
-Mau ra đây! – Gương mặt thì lạnh giá, trên tay lại cầm trường kiếm, trông Liên Nguyệt lúc này có vài phần đáng sợ.
Lão Phúc ái ngại nhìn qua gã “bạch tạng”.
-Cậu đừng chấp nhặt với con bé, để tôi dạy dỗ nó!
-Ông đừng lo, chẳng qua cũng chỉ là tập luyện thôi mà!
Nói rồi gã chậm rãi bước ra ngoài sân đứng đối diện với cô em vợ, ba người trong phòng vội bước ra ngoài hiên để chứng kiến, trong lòng vừa lo vừa tò mò.
Hắc Vân đối với chuyện lí thuyết còn có chút e ngại, chứ đối với việc thực hành thì chẳng bao giờ phải động tâm, đánh vào đâu không đánh, lại đánh đúng vào ưu điểm của gã, thì thực là làm cho Hắc Vân sướng khoái không thôi. Lần này hắn không thể bỏ lỡ cơ hội, phải triệt để dạy dỗ cô em vợ, để cho nàng ta biết ông anh rể này không phải là phế nhân như nàng tưởng.
Bên trong tuy khấp khởi mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì gã vẫn điềm đạm như một vị cao nhân đắc đạo.
-Bắt đầu thôi chứ? – Hắc Vân xoay nhẹ hai bên vai, những tiếng rắc rắc nho nhỏ vang lên.
-…Ngươi còn chưa cầm kiếm gỗ cơ mà? – Liên Nguyệt nheo mắt, tỏ ra khó hiểu.
-Kiếm chẳng phải nằm tại đây sao? - gã đưa hai ngón tay chỉ vào lồng ngực.
Gã cất giọng bình thản tựa như đây chỉ là chuyện vặt vãnh, “Nếu đã ra oai thì phải ra oai triệt để nó mới bõ công sức…hắc hắc…” – Gã thầm nghĩ.
Ba người đứng trên hiên nhà, thấy gã “bạch tạng” kiếm gỗ đấu kiếm thật đã là nể phục lắm rồi, giờ thấy đối phương còn nói tay không chọi lại với thanh trường kiếm sắc bén thì bắt đầu cảm thấy lo sợ. Chưa biết khả năng của gã ra sao, nhưng kiếm thật không phải đồ chơi, việc Liên Nguyệt do nóng giận nhất thời vung kiếm quá trớn thì hệ quả khó mà lường trước.
-Cậu Vân, tôi thấy cậu nên sử dụng kiếm gỗ thì hơn… chứ tay không sao có thể đỡ nổi trường kiếm kia? – Thiên Chung tiên sinh cất giọng ái ngại.
-Con nhóc đó không phải là không biết tí gì về kiếm thuật đâu cậu Vân! – lão Phúc nhắc nhở, sợ rằng đối phương tưởng cháu gái mình không biết kiếm thuật nên mới làm như vậy.
Hắc Vân thấy mọi người không mấy tin tưởng vào thực lực của mình thì trong lòng cũng có chút buồn cười, chẳng biết chút nữa đây, gã dạy dỗ cho cô em vợ kia xong thì ba người họ sẽ nhìn Hắc Vân với con mắt thế nào.
-Nếu cháu đã nói được, thì nhất định sẽ làm được, trước nay cháu chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc kết quả. Mọi người đừng quá bận tâm! – “bạch tạng” vui vẻ đáp lời.
Từ trước tới nay chưa ai dám xem thường kiếm thuật của Liên Nguyệt như tên mặt thớt kia, ngay đến ông nội khi đấu với nàng cũng phải cẩn thận trong từng đòn đánh. Lửa giận bốc lên, mĩ nhân cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, nếu hôm nay không cho đối phương vài vết sẹo thì thực là có lỗi với thể diện của nàng.
-Chuyện này là ngươi tự chuốc lấy, nếu có bị thương, chảy máu cũng đừng trách ta! – Liên Nguyệt cất giọng lạnh lùng, đẩy ánh mắt chứa đầy sát ý về phía Hắc Vân.
-Tất nhiên, tất nhiên! – “bạch tạng” gật gù, phỏng chừng đang trêu tức mĩ nhân, gương mặt thì cười cợt trông rất ngứa mắt.
Đã có lời nói của đối phương bảo lãnh, thì dù hắn có nằm vật ra đây cũng chẳng thể trách nàng được. Trường kiếm lay động, Liên Nguyệt tức tốc lao tới, vung kiếm mà chém xuống, dựa vào cung cách di chuyển, cũng như phương thức tấn công thì có thể biết nàng ắt hẳn là một cao thủ kiếm đạo.
“Vút”
Ba người đàn ông đang quan sát bất giác giật mình, đường kiếm vừa rồi Liên Nguyệt xuất ra rõ ràng không có chút xíu nương nhẹ. Không phải là mĩ nhân đang muốn giết người đó chứ?
-Chậm quá! - Hắc Vân vừa nói vừa nghiêng người qua một bên, khóe miệng vẫn nở nụ cười như đang đi dạo.
Trường kiếm lập tức thay đổi phương vị, lưỡi kiếm chếch qua, một chém phạt ngang vào bụng của gã.
Hắc Vân nhanh nhạy di chuyển lui lại, vừa đủ để mũi kiếm cũng không chạm được vào người, rõ ràng gã đang muốn đùa giỡn với đối phương.
-Yếu vậy? – tên mặt thớt tiếp tục châm chọc.
Liên Nguyệt càng lúc càng cảm thấy nộ khí gia tăng, tức tới sôi gan, muốn băm vằm tên thanh niên kia, nàng chẳng ngại ngần gì mà tung hết các sở học vốn có. Các đòn thế càng lúc càng hung hiểm, nhằm toàn vào những nơi khó lòng tránh đỡ, chiêu thức cũng nhanh lên đáng kể.
“Vút, vút, vút…”
Mĩ nhân liên tiếp chuyển đổi các vị trí tấn công, nhưng đối phương vẫn chẳng mảy may gặp khó khăn khi tránh né.
Mũi kiếm đột ngột hạ thấp, một đường kiếm nhanh như gió, phạt ngang tới phần bắp chân của Hắc Vân, nhưng cũng chỉ có thể khiến gã lui lại một bước mà thôi. Tuy nhiên đối thủ xem chừng đã hiểu ra phương thức tránh né của Hắc Vân, đạo kiếm vừa lướt qua chân, lập tức lưỡi kiếm xoay chuyển, một đường kiếm hất mạnh lên trên. Trừ phi Hắc Vân phải ngã hẳn ra đất thì mới tránh khỏi, bằng không sẽ nhận ngay một vết sẹo dài trên ngực, Liên Nguyệt xem chừng đã tính toán kĩ càng.
Nếu đối phương ngã ra đất thì làm sao có thể tránh đòn, tới khi đó chẳng phải sẽ cúi đầu chịu thua hay sao? Còn bằng không, một vết sẹo tặng cho hắn cũng chẳng có gì là quá đáng. Liên Nguyệt quả thực có suy nghĩ của một kiếm giả, xuất chiêu không hề lưu tình.
-A! - Lão Phúc thấy ác chiêu hung hiểm, thầm trách bản thân không dạy dỗ con cháu tới nơi tới chốn, giờ để nó gây tai họa, bất giác kêu lên.
Thấy mĩ nhân có thể nhanh chóng thích ứng với nhịp độ tránh né của gã, mà tung ra một đòn hung hiểm nhường này, Hắc Vân không khỏi có lời khen.
-Có chút tiến bộ!
Cánh tay của gã tức tốc luồn vào giữa ngực, khi mũi kiếm chuẩn bị tiến sát, Hắc Vân tụ lực vào mu bàn tay rồi quật thẳng về phía mặt bên của kiếm.
“Coong”
Thanh kiếm đang lao tới nhanh là thế, giờ lập tức đổi hướng hất ra ngoài, mĩ nhân còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã thấy đối phương áp sát tới trước mặt, bàn tay của tên mặt thớt vỗ nhẹ lên đầu của nàng.
-Nếu em cố gắng, nhất định sau này sẽ thành tài đó! – Hắc Vân vừa cười vừa nói.
Vừa rồi gã đã dùng tay không gạt kiếm, chỉ cần cánh tay gạt nhanh một giây thì lập tức bàn tay sẽ rơi xuống đất, còn gạt chậm một nhịp thì bộ ngực sẽ có ngay một rãnh dài. Nếu không phải Hắc Vân có thể nắm bắt nhịp độ của đường kiếm thì sao có thể làm được một chuyện ghê gớm như vậy?
Ba người quan sát khi thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi bái phục, chỉ biết đơ người ra, không thể thốt lên được lời nào. Liệu rằng trong số họ có ai làm được như vậy hay chưa? Câu trả lời có lẽ không nói cũng có thể biết.
Hắc Vân từ đầu tới cuối, chỉ muốn cho cô em vợ mở rộng tầm mắt, tới lúc hạ thủ cũng chỉ vỗ đầu nàng một cái gọi là cho có, còn nếu vào địch thủ thực sự chỉ sợ gã đã dùng một cước mà đá cho ói máu.
Hơn nữa trong lúc tiến sát gần Liên Nguyệt gã còn tính vỗ nhẹ vào má nàng để thử cảm nhận làn da mịn màng, ửng hồng kia, nhưng làm như thế lại e sỗ sàng thái quá, thành thử tới phút cuối gã lại đổi ý vỗ nhẹ lên đầu.
Tuy nhiên chính vì sự nhún nhường này lại càng làm cho Liên Nguyệt tức giận, điều đó vô tình làm cho kiếm thuật cùng khả năng của nàng bị hạ thấp tới mức thảm thương. Bất biết là mình đã thất bại hay chưa, nhưng nàng vẫn tiếp tục phát động tấn công, bằng mọi cách phải khiến tên mặt thới phải trả giá cho sự kiêu căng của hắn.
“Vút”
Thanh kiếm trong tay tiếp tục quất ngang thân của Hắc Vân, tốc độ còn nhanh hơn cả vừa rồi.
Những tưởng mĩ nhân đã chịu thua, ai ngờ vẫn còn cố chấp, thực là làm cho gã có chút sơ ý. Hai chân không dám chậm trễ, lập tức búng mạnh, đẩy cơ thể bắn ngược về sau.
-Liên Nguyệt! Cháu thua rồi, còn không mau hạ kiếm xuống! – lão Phúc hiểu rõ tính hiếu thắng của cháu gái mình, nên vội vã nạt nộ.
-Trong thực chiến không hề có hai từ đùa giỡn, nếu hôm nay ngươi không thể thực sự đánh bại ta thì đừng mong dừng trận đấu này. – mĩ nhân đanh giọng, gương mặt như khối băng đá, xem ra nàng chẳng hề để tâm tới lời nói của ông nội.
Nói rồi Liên Nguyệt lập tức lao tới, liên tục tạo ra ba đường kiếm hung hiểm.
“Vút, vút, vút”
Gương mặt cợt nhả của Hắc Vân lập tức thay đổi, nếu nàng ta đã thực sự muốn biết cái gì là thực chiến, thì gã sẽ tận lực dạy dỗ.
Ba đường kiếm vẫn chẳng thể mảy may đả động vào người Hắc Vân, tới đường kiếm thứ tư thì gã phát động thế công.
Mĩ nhân toan vung kiếm mà bổ xuống, nhưng vừa đi được một nửa quỹ đạo thì bỗng cảm thấy hai cổ tay tê dại, đôi môi nhỏ nhắn buộc phải thốt lên một tiếng đau đớn.
-Á!
Hắc Vân sử dụng bàn tay, nhanh như chớp giật, vẩy mạnh vào hai cổ tay của Liên Nguyệt. Khiến hai bàn tay mất hết cảm giác, nhanh chóng buông kiếm.
Chuôi kiếm vừa rời khỏi bàn tay ngọc ngà thì một bàn tay chai sạn đã chộp lấy nó, rồi không chút do dự tạo ra một ánh chớp cắt ngang qua cổ họng của Liên Nguyệt.
“Vút”
Tất cả sự việc chỉ xảy ra trong có 5 giây đồng hồ, quá nhanh đối với ba người đang chứng kiến. Họ còn định ngăn cản Liên Nguyệt nhưng không kịp, giờ thấy lưỡi kiếm sắc bén vừa lướt qua cổ của nàng thì gương mặt của ba người trắng bệch, cắt không còn giọt máu, thậm chí còn không dám thở, mồ hôi thì cứ rịn ra không ngớt. Suy nghĩ của ba người trở nên cực kì hoang mang, nhất là lão Phúc, tính mạng của cháu gái mình, lão không lo sao được.
Liên Nguyệt đứng yên bất động, đôi mắt trở nên vô hồn, nàng cảm giác được một làn hơi lạnh vừa đi qua cổ họng mình, một cảm giác khó lòng diễn tả đang tràn ngập trong lồng ngực nàng, cứ như thể nàng đang chuẩn bị bước vào cõi chết vậy. Phải chăng đây là cảm giác sợ hãi? Đúng, chính xác là nàng đang sợ hãi cùng cực, sợ tới mức toàn thân bất động, choáng váng tâm thần.
Một lọn tóc nằm sát chiếc cổ xinh xắn kia, đang lả tả rơi xuống đất, gã thanh niên vừa tung ra một nhát chém đáng sợ bây giờ mới cất giọng trầm ổn, gương mặt không chút biểu cảm.
Cảnh vật trước mắt Liên Nguyệt tối sầm lại, đầu óc thì trở nên mông lung, cơ thể ngọc ngà của nàng bỗng chốc đổ ra phía sau.
Hắc Vân không dám chậm trễ, vội vã buông kiếm, lao tới đỡ lấy mĩ nhân, một tay luồn qua lưng, một tay vòng xuống eo đỡ lấy thân thể kiều diễm của Liên Nguyệt. Gã thực ra chỉ tính dọa dẫm chút chơi, ai dè “trò đùa” có phần hơi đáng sợ, khiến cho mĩ nhân chẳng thể chịu nổi đả kích mà ngất ngay tại chỗ, bất giác trong lòng gã có chút hối lỗi.
Nhưng cũng nhờ có dịp này mà gã mới được động chạm tới thân thể như người mẫu của cô em vợ, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác sướng khoái lạ kì. Phỏng chừng công cuộc dậy dỗ của Hắc Vân đã thành công ngoài mong đợi.
“Chẳng biết sau dịp này có còn được động chạm vào người cô em vợ nữa không, hàng cực phẩm thế này, ài…… tốt nhất cứ coi như đây là cơ hội có một không hai, không thể bỏ lỡ, phải tận lực mà hưởng thụ…hắc hắc…Em cũng không thể trách anh được, đây coi như là học phí của ngày hôm nay vậy!” – Gã nghĩ mà thấy rạo rực cả người, phỏng chừng con quỷ râu xanh trong tâm trí của Hắc Vân đang phá cũi chui ra. Hắn vốn không phải là kẻ háo sắc, nhưng sắc cứ nhảy vào lòng, gã không muốn háo cũng khó lắm thay.
Bàn tay vòng qua lưng nhẹ nhàng mân mê làn da của Liên Nguyệt, tuy rằng cách một lớp vải nhưng cảm giác vẫn rất chân thực, tay vòng qua eo của mĩ nhân thì chậm rãi đi xa hơn một chút, để tiến tới vòng ba căng đẫy, tràn trề nhựa sống của tuổi trẻ. Ôi chao ôi, mặc dù cách qua lớp quần bò, nhưng sự co giãn, đàn hồi của khối thịt mềm mại đang nằm trên lòng bàn tay gã, thực là có một ma lực khiến cho quỷ thần cũng chẳng tài nào mà cưỡng nổi. Hơi ấn mạnh những ngón tay, tên sắc ma còn cảm nhận rõ sự nổi cộm của chiếc quần lót phía trong. Những hình ảnh dâm dục cứ thi nhau mà nảy nở, sản sinh, khiến cho Hắc Vân như thể đang lạc vào tiên cảnh, đôi chân như đạp trên mây. Quả thực tên dâm thần này đã tiến vào cảnh giới Vô Đạo, chẳng những Vô Đạo mà còn Vô Sỉ.
Sắc ma cũng rất ranh mãnh, sớm đã có tính toán, nên khi đỡ lấy Liên Nguyệt đã cố tình quay lưng lại phía ba người đang nhìn, thành thử họ chẳng thể biết được những hành vi đồi bại của gã.
-Liên Nguyệt không sao chứ? – lão Phúc lo lắng cất giọng.
Bị câu nói đánh động, tên sắc ma không dám dây dưa lâu thêm, nhưng hắn lại đẩy mạnh người của mĩ nhân áp sát vào người mình, đầu của nàng thì ngả vào vai hắn.
-Không sao đâu ông, ngoài vài sợi tóc ra thì em ấy chẳng sao cả! Chỉ là do hơi…bất ngờ nên ngất đi đó thôi! – Hắc Vân ôm lấy cô em vợ, xoay người lại nhìn ba người, cười cười đáp.
Thấy gã nói thế thì cơ mặt của ba người mới giãn ra, trở lại bình thường, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Quả thực chẳng có lí do gì để gã thanh niên kia lại ra tay sát hại Liên Nguyệt, chắc chắn là gã muốn dạy cho nàng một bài học để chừa cái tính cố chấp. Tuy nhiên, ba người càng nghĩ càng thấy rùng mình, khiến đối phương phải buông kiếm, rồi lập tức chụp lấy, sau đó không hề căn ngắm mà xả mạnh một đường, nếu không phải là đã luyện kiếm tới mức “lô hỏa thuần thanh”, liệu có ai dám hành động một cách “điên rồ” như thế? Đỉnh cấp, thực sự chỉ có thể tặng cho Hắc Vân hai chữ đỉnh cấp.
Khi Liên Nguyệt áp sát vào người Hắc Vân, thì vòng một cũng theo đó mà ép vào lồng ngực của gã, hơn nữa từ cơ thể của nàng còn toát ra một mùi hương dịu nhẹ, ngửi qua thôi cũng đã thấy mê mẩn, thích thú. “Tuy rằng so với Tuyết Dung thì bé hơn, nhưng cảm giác thì cũng sung sướng như nhau thì phải?” – tên sắc ma thầm so sánh hai bộ ngực mà hắn có diễm phúc được tiếp xúc.
------------------
Hắc Vân bế Liên Nguyệt về phòng của nàng, rồi cùng ba người bàn luận thêm hồi lâu. Gã nhanh chóng câu dẫn câu chuyện, nói lan man ra nhiều đề tài khác, với mục đích cuối cùng là hỏi về cha mẹ của hai nàng tiểu thư kia, gã rất tò mò muốn biết bố vợ cùng mẹ vợ của mình có quyền chức, tiền tài thế nào mà lại có được một miếng đất to lớn tại quận Tài.
Vẫn biết hẳn phải là người có thế lực không nhỏ, nhưng khi lão Phúc nói ra hai đứa con của mình làm gì, thì vẫn khiến cho Hắc Vân một phen choáng ngợp. Cha của hai tiểu thư chính là Thượng Điền Viễn Đông – phó chủ tịch hội đồng quản trị công ti YaKi, mẹ là Đào Bích Diệp – tổng giám đốc một công ti môi giới bất động sản, trực thuộc tập đoàn YaKi. Phó chủ tịch của một tập đoàn đứng đầu thành phố Long Thành, thảo nào có được cơ ngơi hoành tráng như thế. Nghĩ lại chuyện gã muốn yêu Liên Hoa thật đúng là đũa mốc mà chòi mâm son, cóc ghẻ mà đòi ăn thị thiên nga, nhưng theo trí nhớ của Hắc Vân, xưa nay đa số cóc ghẻ toàn chén thiên nga ngon lành, nên chẳng tội gì gã phải chùn bước.
Cũng theo thông tin gã moi được từ miệng của lão Phúc, thì Liên Hoa đã 25 tuổi, là một thanh tra hình sự có tiếng trong sở cảnh sát, nàng quen Hoàng Văn Phong cũng từ khi còn ngồi trên ghế đại học, khi ra trường lại được phân về cùng một chỗ. Còn Liên Nguyệt thì mới chỉ có 21 tuổi, đang học tại đại học Hàng Hải năm thứ 3, thật trùng hợp là nàng học cùng một trường với thằng đàn em Chí “chấy” của Hắc Vân.
Hắc Vân tính đợi đến lúc Liên Nguyệt tỉnh lại thì xin lỗi, rồi tiện thể làm thân, nhưng phỏng chừng nàng đã ngủ luôn rồi cũng nên.
Ngồi đến tầm 6 giờ tối, gã đành xin phép lão Phúc cùng hai vị tiên sinh kia để ra về, mặc dù lão Phúc hết lời mời mọc ở lại ăn cơm nhưng Hắc Vân một mực từ chối với lí do còn có “công việc” đang đợi ở nhà. Thấy đối phương không có ý nán lại lâu hơn nên lão phúc buộc lòng phải tiễn vị khách quý ra về.
Ra tới mặt đường, Hắc Vân liền gọi một chiếc taxi chở mình về nhà, ngồi trong xe rồi nhưng gã vẫn không thể quên được cảm giác mềm mại, cùng mùi hương quyết rũ của cơ thể Liên Nguyệt, nghĩ tới đây, bất giác miệng gã thốt ra vài từ dâm đãng.
-Không thể ngon hơn được!...chà chà…
------------
Chủ taxi thấy đối phương là người ở quận Tài thì tỏ ra khá e dè, lái xe rất từ từ, bởi lẽ tầm này đường đông, nếu đi nhanh chỉ sợ sẽ gây tai nạn không đáng có. Hướng đi của chiếc taxi vô tình chạy qua bờ hồ Thăng Long, thuộc quận Thượng, bởi lẽ quận Thượng nằm giữa hai quận Trung và Tài, thành thử bất kể đến hay về đều phải đi qua quận này. Có điều hồi sáng, do gã tài xế kia chạy đường tắt nên không hề đi qua bờ hồ.
Nhìn vào hồ Thăng Long, bao nhiêu kí ức lại ùa về, nơi mà gã cùng Mai Thái ngày ngày ngồi xin ăn, ngày ngày nằm vật vã ra đường chỉ để xin miếng cơm lót dạ, mặc dù đây là một quãng thời gian khó khăn, nhưng kỉ niệm vẫn cứ là kỉ niệm, hơn nữa điều gì càng khó khăn, trắc trở thì lại càng không thể phai nhạt trong tâm tưởng.
Gã kêu tài xế dừng xe, rồi tản bộ trên bờ hồ, từ đây về tới nhà cũng không còn mấy đoạn, thôi thì vừa dạo mát vừa về nhà cũng không phải là ý kiến tồi.
Nếu thành phố Long Thành là nơi lắng hồn núi sông ngàn năm thì Thăng Long hồ chính là nơi lắng hồn của Long Thành. Hồ có một bề dày lịch sử và huyền thoại song hành với bề dày lịch sử của thành phố, Hồ chính là trái tim của của mảnh đất tiên rồng này. Mặt nước xanh biếc, liễu rủ quanh bờ, giữa hồ lại là một chiếc tháp đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nơi đây có lẽ chính là khung cảnh đẹp nhất của thành phố Long Thành. Giản dị, cổ kính, thanh tao, lung linh, huyền ảo dù có gom những từ ngữ này lại để tả thì cũng không thể toát hết lên được vẻ đẹp của hồ Thăng Long.
Còn đang thơ thẩn ngắm nhìn cảnh hồ bình lặng, cùng dòng xe cộ đang ào ào chảy trên đường, thì những tiếng nói gần đó phát ra khiến Hắc Vân buộc phải động tâm.
Cách chỗ gã cơ tầm chục mét, là một thằng nhỏ ăn mày chỉ độ tầm 8 tuổi, quần áo bẩn thủi, đầu tóc rối bời, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai đã nhàu nát đang giơ lên để xin tiền của một tên thanh niên ăn mặc bảnh chọe.
-Xin anh cho em ít tiền, cả ngày nay em chưa có gì vào bụng rồi… - Thằng bé miệng nói, chân run, trông khổ sở tới xót lòng.
-Tránh ra, tao không có tiền lẻ đâu! – Tên thanh niên gằn giọng.
-Em xin anh, anh cho em 1 ngàn, 2 ngàn thôi cũng được, em đói… - thằng bé gương mặt buồn tủi, vẫn cố gắng van nài.
-Không có, không có đâu, đi đi! – Tên thanh niên xua xua tay, rồi tiếp tục bước đi.
Thằng bé ăn mày, đôi mắt ngấn lệ, lẽo đẽo đi theo tên thanh niên, miệng vừa mếu vừa xin.
-Anh ơi…em đói lắm…em chết mất…
-Ơ, cái thằng bẩn thỉu này, ông mày đã bảo là không có, thích lắm mồm hả? Ông đạp cho một phát thì lộn mẹ mày cổ xuống hồ bây giờ… - tên thanh niên phỏng chừng không chịu nổi sự làm phiền của thằng bé, ra chiều nạt nộ.
Tên thanh niên bảnh chọe giơ chân dứ dứ thằng bé, lập tức một bàn tay từ phía sau vươn tới, nắm lấy đám tóc được chải chuốt bóng mượt của hắn, giật mạnh về sau.
Đột ngột bị túm tóc, giật mạnh về sau, khiến cho tên thanh niên kêu lên như chết cha chết mẹ.
-Ái da, đau quá, thằng nào… ái ái…chơi thâm quá vậy…úi da… - vừa kêu, tên thanh niên vừa dùng hai tay ôm đầu.
-Không cho tiền thì thôi, sao lại đánh nó? – Một giọng nói lạnh lẽo cất lên.
Tên bảnh chọe nhăn nhó liếc nhìn kẻ đang túm tóc mình.
-Mày…mày là thằng nào…Á á…đừng giật tóc tao…ái da…
Hắc Vân tiếp tục giật mạnh, khiến cho cơ thể của tên bảnh chọe ngả hẳn về sau, người cong lên như con tôm.
-Đừng có mà cậy có tí tiền, ăn mặc ngon lành thì khinh rẻ người khác! – Nói rồi gã giật mạnh tóc của đối phương, rồi mới buông tay.
Tên thanh niên ngồi bệt xuống đất, hai tay không ngừng xoa xoa đầu, mặt nhăn nhó như tờ giấy nát.
-Mày là thằng đéo nào thế, thích gây sự hả…ui da….
-Cút cho khuất mắt tao trong khi mày còn có thể chạy được! – Hắc Vân đang cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh
Tên thanh niên bảnh chọe, chỉ cao tầm có 1 mét 6, thân hình thì còi cọc, mặc dù đối phương trông như một tên công tử bột, nhưng dù sao cũng cao to hơn hắn, dùng mông nghĩ cũng đủ biết giờ đánh nhau chắc chắn chỉ có thiệt thân. Tên thanh niên lồm cồm bò dậy, ôm ấm ức trong bụng mà bỏ đi, lòng thì thầm lôi 8 đời tổ tông kẻ vừa vũ nhục hắn ra hỏi han, nếu không đánh lại thì hắn đành chửi thầm vậy.
Hắc Vân vốn dĩ xuất thân từ một kẻ ăn mày, giờ lại thấy có kẻ ức hiếp một đứa trẻ cũng là ăn mày thì làm sao chịu nổi. Cái cảm giác bị hắt hủi, khinh bỉ gã rõ hơn ai hết, nếu không phải vì đã kiềm chế được cơn giận, phỏng chừng tên thanh niên kia xuống suối vàng dạo chơi từ sớm rồi.
Hắc Vân tiến lại gần đứa trẻ, từ từ ngồi xuống, giáp mặt với nó, rồi nở một nụ cười ôn hòa.
-Em có sao không?
-Anh…đừng đánh em… - nó sợ sệt, lí nhí nói.
-Ái…Sao anh có thể đánh em chứ, vừa rồi tên kia dám coi thường em nên anh mới dạy hắn một bài học thôi… - gã vui vẻ xoa má thằng bé.
-…Dạ… - nó vẫn tỏ ra e sợ Hắc Vân, giọng nói còn nhỏ hơn vừa rồi.
-…Em đói lắm hả?
-Vâng! – Câu này thì giọng nói của nó có phần to hơn một chút.
-Được rồi vậy để anh dẫn em đi ăn.
---------
Ngay sau đó, gã dẫn thằng nhỏ ăn mày tới một quán ăn nhỏ nằm ven đường, gọi vài món cho nó, tiện thể gã cũng ăn tối luôn. Thằng bé do nhịn đói lâu ngày, giờ thấy miếng ăn trước mặt, thì khuôn mặt sáng rỡ, cắm đầu vào ăn lấy ăn để, chẳng cần biết người lạ mặt có dụng tâm gì hay không. Thật may cho nó, gã thanh niên này thực sự thương xót chứ chẳng hề có ác ý.
-Ăn từ từ thôi không nghẹn đó! – gã ôn tồn.
Thấy người thanh niên nói thế, thằng bé lập tức ăn chậm hẳn lại, cứ như thể câu nói vừa rồi là một mệnh lệnh.
Sau đó nó cứ ăn được vài miếng lại lấm lét ngẩng lên nhìn Hắc Vân, rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Chỉ cần nhìn qua gã cũng biết là thằng nhỏ đang có điều muốn nói, nhưng vẫn còn ái ngại.
-Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng ngại! – nói rồi gã lại xúc một miếng cơm rang bỏ vào miệng.
-Cuộc sống mà, có người xấu thì phải có người tốt chứ, chẳng lẽ anh muốn làm người tốt cũng phải có lí do à? – gã khẽ lắc đầu, cười cười đáp.
Thằng bé im lặng hồi lâu, rồi lấy hết can đảm cất lời.
-…vậy tí nữa anh mua cho em một ít…bánh bao được không? – Thấy người thanh niên có thái độ dễ chịu, nên thằng bé cũng tỏ ra ít căng thẳng hơn.
-Để mang về ăn dần chứ gì, được rồi, anh sẽ mua cho cả bịch. – gã vui vẻ đồng ý.
-Không phải…em mang về cho chị em ăn, chị ấy cả ngày nay cũng chưa có gì vào bụng, chắc cũng đang đói lắm… - vừa nói thằng nhóc vừa rơm rớm nước mắt.
Hắc Vân bỗng thấy nghẹn lời, xúc động tới khó tả, nhìn gương mặt mếu máo của thằng bé, khiến gã không khỏi đồng cảm, chính Hắc Vân cũng từng có một thời khốn khổ như nó.
-Chị em…cũng đi ăn xin sao? – Hắc Vân thở dài.
-Không ạ, chị ấy đi bán bánh mì cơ, nhưng mà từ tối qua chị ấy cứ ngủ suốt, người thì cứ run lên, em gọi mãi mà không dậy. Tới chiều nay em đói quá nên phải đi xin ăn, rồi xem có ai cho chút tiền để mua đồ ăn cho chị ấy… - Hai hàng lệ giờ đã lăn dài trên má của thằng nhỏ.
-Đừng khóc nữa, để anh mua đồ ăn cho chị em, nếu chị ấy ốm nặng quá thì anh sẽ đưa đi bệnh viện, được chưa? đừng khóc nữa nhóc!
Thằng bé đang rưng rưng nước mắt, nghe thấy gã nói thế thì vội lấy tay lau nước mắt, hớn hở.
-Anh nói thật ạ? – nó hướng đôi mắt đầy vẻ hi vọng về phía Hắc Vân.
-Tất nhiên là thật rồi, người lớn ai lại đi lừa trẻ con! – gã vừa cười vừa đáp.
-Anh đúng là ông Bụt rồi! Anh đúng là ông Bụt rồi! Không ngờ mới sáng nay em cầu mà giờ đã thành hiện thực!– Thằng nhỏ hô lên rõ to.
Mọi người trong quán ăn, nghe thấy mấy câu nói kì lại của thằng nhóc thì liền đánh mắt về phía bàn ăn mà Hắc Vân đang ngồi, khiến gã cảm thấy rất ái ngại.
-Em nói nhỏ một chút, không ma bắt bây giờ! – gã chau mày, mỉm cười nhìn nó.
-Em không sợ, có “anh” Bụt ở đây, chẳng ma nào dám bắt đâu. – thằng bé ăn mày hì hì cười, rồi lại xúc mấy miếng cơm bỏ vào mồm.
------------
7 giờ 30 tối, những tia sáng của mặt trời cũng đã tắt hẳn, nhường chỗ cho màn đêm cùng các vì sao…
Sau khi đã cho thằng bé đánh chén no nê, gã liền mua hai xuất cơm hộp cùng sáu cái bánh bao cho thằng nhỏ. Giữ đúng lời hứa, gã theo thằng bé ăn mày trở về nhà nó, để xem bệnh tình của chị nó ra sao, nếu nặng quá thì gã sẽ đưa đi bệnh viện. Thiết nghĩ với tài lực của Mai Thái, chuyện tiền nong thực sự chả mấy khi Hắc Vân động tâm tới.
Đi qua vài dãy phố, tới địa phận thuộc quận Trung, đứa trẻ dẫn Hắc Vân vào trong một cái ngõ tối tăm, tới một cái bóng đèn cũng không có, ánh sáng trong cái ngõ này chỉ là nhờ vào ánh trăng, cùng các ánh đèo leo lét hắt ra từ các ngôi nhà hai bên ngõ. Lối đi cũng là đường đất chứ không được lát gạch, càng đi sâu vào trong thì các căn nhà hai bên ngõ càng trở nên lụp xụp, tồi tàn, nơi này chắc hẳn chỉ dành cho những tầng lớp đáy cùng của xã hội. Càng lúc Hắc Vân càng cảm thấy xót xa thay cho thằng nhỏ, cuộc sống thật là bất công với nó, cũng như đã từng bất công với gã.
-Anh quên mất chưa hỏi, em tên gì vậy? – gã vừa bước theo thằng nhóc vừa cất giọng.
-Em tên Sún! – Thằng nhỏ ngoái đầu lại đáp lời, miệng cười toe toét.
-Ha ha…Sún à…tên hay đấy chứ…Sún…ha ha…Đó là tên, thế còn họ thì sao?
-Họ á? Cả chị em và em đều không có họ, chị em bảo em và chị ấy từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ rồi. Chị em tên Nhi, em tên là Sún, Sún Nhi, Nhi Sún, Sún Sún Nhi Nhi… ha ha ha – Nói đoạn nó phá lên cười, nghe rất hồn nhiên.
Nghe thấy tiếng cười của đứa trẻ trước mắt, bất giác gã lại cảm thấy nao lòng, nó còn quá nhỏ để thương xót cho chính số phận của mình. Cũng mồ côi cha mẹ sao? Vậy chắc nó cũng chưa từng nếm trải cảm giác được nằm trong lòng của người thân như mình! Cái thành phố Long Thành cũng thật biết tạo ra lắm cảnh đời éo le quá nhỉ?
Còn đang trầm tư về dòng đời, cùng số phận, thì giác quan cảm nhận nguy hiểm của gã lập tức báo động, Hắc Vân tức khắc đề phòng, đưa toàn bộ cơ thể vào trạng thái chuẩn bị. Đôi mắt của gã hơi nheo lại, nhìn kĩ vào bóng tối trước mặt, nơi mà gã cảm thấy sự nguy hiểm từ đó phát ra.
Là một bóng người đang lao đi với một tốc độ nhanh như gió, phỏng chừng đang bị truy đuổi, hắn mặc chiếc áo màu đen, chiếc quần cũng màu đen, thành thử có thể dễ dàng ẩn mình trong bóng tối, nếu không phải nhờ vào dị lực thì Hắc Vân cũng khó lòng nhìn thấy.