Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #66  
Old 20-05-2008, 01:21 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tìm Trầm
Tác giả: Hoa Ngõ Hạnh

Sau này má»—i lần gặp bất trắc trong Ä‘á»i, tôi luôn nghÄ© tá»›i ba tôi.

- Con ạ! Làm thằng đàn ông bản lÄ©nh không, chưa đủ. Phải biết ngưá»i biết ta... Lòng ngưá»i khó Ä‘o.

Làng tôi ở má»™t vùng núi hẻo lánh, khỉ ho, cò gáy. Ba tôi trước đây làm nghá» thợ rừng. Mưá»i tám tuổi ba đã là thợ gá»— nổi tiếng vá»›i những đưá»ng đẽo sẵc sảo, vá»›i sức mạnh và lòng dÅ©ng cảm "?n cá»§a rừng rưng rưng nước mắt". Thá»i gian sau có ngưá»i phất lên nhá» nghá» trầm. Ba tôi bá» nghá» gá»— chuyển sang làm trầm. Gá»— hay trầm Ä‘á»u là cá»§a rừng cả.

Năm thứ ba ở trưá»ng đại há»c tôi bị ká»· luật vì Ä‘i thi giùm đứa bạn. Trở vá» nằm nhà, sống hoang hoải. Hậu quả cá»§a sá»± càn rỡ vay mượn, bồng bá»™t ngây thÆ¡ đã làm tôi buồn đến khánh kiệt. Má»™t bữa ba tôi có ý định cho tôi Ä‘i theo lên rừng tìm trầm. "Cho con biết thế nào là lao động đích thá»±c, thế nào là cá»±c nhục" - ba tôi bảo vậy. Ãi đợt này có ba ngưá»i: Ba tôi, tôi, anh Ãang - con bác Hai tôi. Ãi bá»™ năm sáu ngày đưá»ng má»›i đến nÆ¡i có trầm. ÃÆ°á»ng Ä‘i khó khăn lắm, phải cắt rừng, vượt thác, trèo lên những con dốc đứng đến ná»—i mÅ©i chạm đất. Trưa ngày thứ sáu chúng tôi đến ngá»n núi có tên là Sương Mãi. ở đây đêm ngày sương mù vây phá»§, khái niệm vá» thá»i gian mất Ä‘i.

Tôi hết sức ngạc nhiên khi phát hiện ra giữa khu rừng heo hút, âm u này má»™t nấm má»™, cỠđã lên xanh. Trả lá»i sá»± thắc mắc cá»§a tôi, ba tôi kể:

Câu chuyện thứ nhất:

Hai anh em Phú, Quý quê ở Phú Khánh ra vùng này tìm trầm. Cùng Ä‘i trong bầu (1) có hai ngưá»i nữa tên là Thân và Lương. Trước khi Ä‘i há» làm lá»… ăn thá», sống chết có nhau, gặp phúc cùng hưởng, gặp nạn cùng chia.

HÆ¡n ná»­a tháng dạo quanh ngá»n Sương Mãi vẫn không tìm được chút trầm nào. Há» bắt đầu nản chí. Lương thá»±c gần cạn. Sang ngày thứ mưá»i bảy, hai anh em Phú, Quý Ä‘ang ngồi nghỉ chân, hút thuốc bên cạnh má»™t lùm gai mây rậm rạp, tình cá» phát hiện má»™t cây dó mục nằm dài dưới giàn mây. Há» phát cây và dây leo quấn quanh nó, bóc hết lá»›p gá»— và mối, dần dần những gá»™c trầm lá»›n hiện ra Ä‘en óng ánh. Hai anh em mừng đến ngạt thở, chất đầy hai ba lô trầm loại dách. ước chừng số trầm bán được khoảng trên bốn trăm cây vàng.

Mang vá» trại báo cho hai ngưá»i kia biết xong, bốn ngưá»i trong bầu quyết định trở (2) sau buổi trưa. Hai anh em Phú, Quý xuống suối xách nước trong khi hai tên Lương, Thân tìm cá»§i bắc bếp. Má»™t thoáng thâm hiểm cá»§a hai tên này gặp nhau. Chúng đã hiểu ý. Phú, Quý vừa mang nước từ dưới suối lên liá»n lãnh trá»n hai nhát cúp (3) vào đầu, bổ xuống từ sau gốc cây trên đưá»ng xuống suối. Hai anh em chết ngay không kịp kêu lên má»™t tiếng.

Hai tên Lương và Thân khoác hai ba lô trầm Ä‘i như bay, bất kể gai rừng. Ãi miết đến tối mịt khi nào chúng cÅ©ng không hay. Ãã thấy đói, chúng dừng chân bắc cÆ¡m ăn tạm. Tên Thân vừa lúi húi thổi cÆ¡m vừa há»i:

- Này?

- Gì?

- Ã. mẹ... Hai thằng ấy to con mà rẻ tiá»n. Má»›i ăn có má»™t nhát mà vá»™i vàng trẩu (4) liá»n. Tao thấy mày chÆ¡i khá đấy!

- Khá cái con mẹ gì!

- Khoảng má»™t tuần nữa là sống vương giả. Lúc ấy ông có leo lên đái trên đầu thiên hạ chúng vẫn cưá»i. à, còn tao vá»›i mày chia chác vá»›i nhau bằng trầm hay bằng vàng đây?

- Ãây, chia bằng cái này! "Bụp".

Cái cúp phang mạnh vào gáy. Tên Thân kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngã dụi. Tiếng kêu rít lên rồi chìm hẳn trong rừng đêm như tiếng đá ném xuống khe núi. Tên Thân ngã úp mặt vào nồi cơm đang sôi dở, tóc bắt lửa cháy khét lẹt, máu từ gáy nhỠxuống than đỠkêu xèo xèo. ánh lửa lụi dần, cảnh tượng trông hết sức ma quái.

Má»™t mình tên Lương xốc lại hai ba lô trầm băng rừng Ä‘i trong đêm như Ä‘iên như dại. Sá»± hưng phấn tá»™t độ, ná»—i ám ảnh cá»§a ba cái chết và nhất là mấy trăm cây vàng trên vai làm hắn mụ mị. Giữa đêm, hắn bị xịnh (5) vào má»™t khu rừng toàn mây gai không thể nào ra nổi. Những sợi mây to như bắp chân bắt từ ngá»n núi này sang sưá»n núi kia Ä‘an vào nhau chằng chịt như trận đồ bát quái. Ãến ngày thứ năm hắn hoàn toàn kiệt sức ngã quỵ xuống úp mặt lên hai ba lô trầm mà chết, hai bàn tay hai móng diá»u hâu bấu chặt lấy miệng ba lô.

Ná»­a tháng sau má»™t bầu khác xuyên qua rừng mây gặp xác tên Lương Ä‘ang nằm sấp trong tư thế níu kéo cố giữ lấy hai chiếc ba lô. Ãùi và bụng cá»§a hắn bị heo rừng và kỳ đà ăn gần hết. Bá»n này định lấy hai ba lô trầm nhưng hai bàn tay tên Lương cứ giữ chặt đến ná»—i kéo mãi cÅ©ng không ra. Sau này chúng dùng rá»±a chặt đứt lìa hai cổ tay má»›i lấy được.

Có má»™t bầu nữa gặp xác anh em Phú Quý vá»›i hai vết thương trên đầu. Cùng há»™i cùng thuyá»n nên cÅ©ng dá»… hiểu được tình thế. Bầu này chôn hai anh em chung má»™t ngôi má»™ và cắm lên đầu má»™t gá»™c trầm làm bia.

Câu chuyện thứ hai:

Ông Nghệ là ngưá»i làng Hạ, võ thuật cao cưá»ng, nổi tiếng mạo hiểm. Là dân tìm trầm đã tám năm nhưng chưa bao giỠông chịu chung bầu vá»›i ngưá»i dưng nước lã trong làng.

Có má»™t huyá»n thoại vá» cây dó sau trăm tuổi ở trên núi Sương Mãi, toàn bá»™ phần ruá»™t cây đó biến thành kỳ nam nhưng chưa ai tìm thấy. Nhiá»u ngưá»i sành, có cÆ¡ may bắt mùi hương cá»§a nó nên Ä‘oán được loại kỳ nam. Ãúng ngá» ngày mùng má»™t và ngày rằm hàng tháng nó má»›i phát tiết. Hương trầm tá»a thÆ¡m nồng cả cánh rừng. Ngưá»i nào Ä‘i vào phạm vi tá»a hương cá»§a nó cÅ©ng ngÆ¡ ngẩn, đầu óc mê muá»™i Ä‘i không biết ngày đêm, không biết mình là ai. Ãến lúc mùi hương ma quái đó biến mất há» má»›i sá»±c tỉnh và tiếc nuối. Ngưá»i má»›i gặp mùi hương này vá» nhà sống trong ná»—i hoài nhá»› mãnh liệt, ba tháng mưá»i ngày sau thì chết. Ãúng ngá» thi thể há» hóa ra mùi trầm thÆ¡m ngát.

Hai cha con ông Nghệ nhất quyết mạo hiểm tìm cho được cây dó đã thành kỳ nam đó. Ông dá»n mình sạch sẽ, ăn chay nằm đất má»™t tháng ông. Dâng lá»… cúng, ông Nghệ gieo quẻ âm dương chín lần trên núi Sương Mãi mà vẫn không được. Ông nghÄ© bụng: "Tìm không ra bất quá vá» không. Ãã đến là phải tìm".

Má»™t ngày nỠông dạo dó trên sưá»n núi, thằng con dạo dưới suối. Ãúng ngá» - bữa đó là rằm tháng bảy - ông Nghệ sững ngưá»i khi bắt đầu nghe mùi trầm lẩn khuất mê mẩn. Ông lần theo mùi hương để tìm cho ra nÆ¡i xuất phát nhưng chá»— nào cÅ©ng nồng nàn má»™t mùi như nhau. Mùi hương cứ chập chá»n quyến rÅ©, má»i gá»i, mê hoặc má»™t cách ma quái.

Lúc ông Nghệ hôn mê trong làn hương trầm thần bí cũng là lúc thằng con ông bắt gặp bên cạnh suối một đùi nai bỠdở, máu còn tươi rói, cạnh đấy là một đống xương nhẵn nhụi. Nó hì hục vác đùi nai vỠtrại.

Ông Nghệ thoát ra khá»i mùi hương bừng tỉnh và tiếc nuối. Lúc mặt trá»i lặn, ông cắt rừng vá» trại. Nhìn thấy đùi nai treo lá»§ng lẳng cạnh bếp lá»­a, ông Nghệ sá»­ng sốt kêu lên má»™t tiếng - tiếng thở than bất lá»±c cá»§a ngưá»i Ä‘i rừng kinh nghiệm:

- Trá»i Æ¡i! Mày giành mồi cá»§a Ông Lá»›n (6) rồi! Chết đến nÆ¡i rồi con Æ¡i!

Ông Nghệ biết chắc chắn chiếc đùi nai ấy là mồi thừa cá»§a con cá»p. Bất hạnh sẽ ập xuống bất cứ lúc nào. Ãêm đó ông dỡ sạp xuống đốt má»™t đống lá»­a lá»›n giữa trại. Ông nằm mở mắt thao láo, tay cầm chắc cái rá»±a chỠđợi... Giữa khuya má»™t bóng Ä‘en dài vút qua trại, cả căn trại rung lên. Chiếc ba lô đựng lương thá»±c cạnh cá»­a biến mất.

Hai cha con ông Nghệ ngồi đốt lá»­a đến sáng. Con cá»p mất mồi tưởng chiếc ba lô là cái đùi nai nên lao vào vồ lấy và chạy biến.

Sáng ra ông Nghệ quyết định trở ngay. Ông Ä‘i trước, thằng con Ä‘i sau. Ra cách trại chừng ba trăm mét bá»—ng má»™t tiến "ào" vang lên. Quay nhanh lại đằng sau ông nhìn thấy con cá»p vằn cắp ngang cổ thằng con ông Ä‘ang lao xuống vá»±c rậm. Ông đứng nhìn theo nhá» những giá»t nước mắt dài.

Mấy ngày sau đó má»™t mình ông Nghệ vác cây AR 15 cưa nòng trở lại núi Sương Mãi, tìm được bá»™ xương và cả cái đầu lâu nhẵn sạch trÆ¡ hốc bên bá» suối. Gần đó má»™t đống xương thú ngổn ngang. Chá»— này chính là nÆ¡i thằng con ông đã lấy Ä‘i cái đùi nai. Ông Nghệ Ä‘em bá»™ xương cá»§a con táng trên núi Sương Mãi, trên má»™ cắm má»™t gốc trầm. Xong xuôi ông bắn ba loạt súng lên trá»i và quay vá». Nghe nói từ đó ông bá» nghá».

- Thế cái gá»™c trầm làm bia trên má»™ đâu rồi ba? - Tôi há»i.

- Có một bầu "đói" quá nên nhổ vỠbán rồi.

Tôi, ba và anh Ãang vào sâu hÆ¡n, đóng trại ở thung lÅ©ng Ãá Hang, cạnh suối. Suối có nhiá»u đá lá»›n. Anh Ãang xuống suối bắt được vô số là ếch đá. ếch trong núi không có mùi tanh. Con nào cÅ©ng Ä‘en thui, chân dài ngoẵng. Không cần chặt đầu lá»™t da, anh Ãang chỉ moi ruá»™t rồi bá» vào nấu cháo. Cháo chín, những con ếch nổi lá»nh bá»nh chồng chất trong nồi, ngổn ngang là chân cẳng. Tôi thoáng nhá»› đến những ngưá»i chết trên núi Sương Mãi. Có cái gì đó... Từ hôm ấy tôi không bao giỠăn thịt ếch nữa.

Mưa rừng. Những cÆ¡n mưa dây dưa, buồn, trắc ẩn. Ãêm nằm trong rừng nghe gió âm u, tiếng suối chảy ầm ào cả đêm. Nhắm mắt lại cứ ngỡ đấy là tiếng mưa lá»›n, dai dẳng như mưa trong giấc mÆ¡. Xa xa tiếng những con chim ăn đêm kêu vá»ng lại: Bóp... Bóp... Bóp... Tiếng kêu nhá» dần rồi lịm hẳn.

Ai nằm ban đêm trong rừng sâu má»›i biết, giữa rừng thấy con ngưá»i thật là nhá» bé, yếm thế. Tôi chợt thấy mình chỉ là hạt cát nhá» nhoi, là con sâu cái kiến đớn hèn, bất cứ lúc nào cÅ©ng đứng bên bá» vá»±c cá»§a sá»± bất trắc, lãng quên, sẵn sàng tan biến, sẵn sàng vô nghÄ©a. Vậy mà con ngưá»i lại Ä‘ang tâm Ä‘i làm những việc tày trá»i. Phải chăng sá»± cÆ¡ cá»±c đã bắt con ngưá»i dám giẫm đạp lên các lẽ thưá»ng tình.

ở đây sống chết, hạnh phúc, hiểm há»a chỉ là sợi tóc má»ng manh, chỉ cần má»™t chút hèn nhát, má»™t chút đê tiện, muối mặt là con ngưá»i tan tành ra tro bụi. Tá»± dưng tôi buồn đến phát khóc.

Sau gần một tháng không tìm được chút trầm nào, lương thực cạn. Chúng tôi bò ra được bìa rừng lúc chạng vạng tối của một ngày. Ba tôi vào một cái rẫy hoang nhổ sắn đốt lửa lên nướng. Tôi đã ăn những củ sắn nướng ngon lành, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Ba tôi nói khi nhìn thấy tôi vừa ăn vừa khóc:

- Thiện tâm trên Ä‘á»i này khó kiếm hÆ¡n cả trầm. Ãừng buồn! Ãàn ông phải can đảm lên.

Ãêm đó ngá»§ ở bìa rừng trên những chiếc lá tÆ¡i, tôi mÆ¡ thấy mình đâm chết con hổ vằn, máu nó phun ra xối xả. Những giá»t máu rÆ¡i xuống đất bá»—ng biến thành trầm. Cây trầm Ä‘en óng ánh. Rừng trầm chợt phát tiết thÆ¡m nồng nàn. Mùi thÆ¡m quyến rÅ©, mê man. ThÆ¡m lịm ngưá»i. CÆ¡ man nào là hương thÆ¡m và hương thÆ¡m... khôn tả xiết.

Bây giá» tôi là thằng sinh viên bị Ä‘uổi há»c. Cuá»™c Ä‘á»i phía trước còn dài.


(1). Bầu: Những ngưá»i cùng chung má»™t nhóm tìm trầm (bầu Ä‘iệu) - Tiếng lóng.
(2). Trở: Ãi vá».
(3). Cúp: Dụng cụ nửa là rìu nửa là cuốc.
(4). Trẩu: Chết (tiếng lóng).
(5). Xịnh: Ãi lạc, lạc rừng (tiếng lóng).
(6). Ông lá»›n: Cá»p (tiếng lóng).
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #67  
Old 20-05-2008, 01:23 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Việc Cuối Äá»i
Tác giả: Ãoàn Ngá»c Hà

Ông bà Thung vui vẻ vào bữa. Lâu nay, theo sáng kiến cá»§a ông bữa nào cÅ©ng có món "ghém", ghém ở đây là những chuyện vui làm cho bữa ăn ngon. Vốn là giáo viên văn, ngưá»i đẫy đà, ưa ướt át, nên chuyện cá»§a bà khá đậm. Ông thưá»ng khà khà vá»›i đám tướng tá trong há»™i cá»±u chiến binh rằng ông hÆ¡n đứt các cậu khoản ấy.

Bà vừa kể ông nghe cái chuyện cưá»i vãi nước mắt. Cậu Mãng ở quê ra chợ tỉnh gặp má»™t ả... Nó ngá»t như đưá»ng. Nó thÆ¡m lá»±ng. Nó nhúng nhính. Nó Ä‘iệu đà. Nó thế nào nữa mà cậu è vai gánh cho nó bao nhiêu là hàng hóa. Ãến quãng vắng, nó xin hàng, cám Æ¡n. Khổ! Nó cứ liu riu như sáo, va động vào cậu để... trả công. Cậu thẹn Ä‘iếng. Vá» nhà nói vá»›i bà, còn ngốt lên vá»— đùi Ä‘en đét rằng tiếc.

- Rõ thiệt! Mình có thấy quê mùa ra tỉnh là cứ thiệt...!

Vị trung tá già ngậm ngùi.

- Thiệt đứt chứ lị! Nhưng rồi nghÄ© mà thương cho nó! Mãng, con đô Vãng; khá»e nhất vùng. Ông khăn gói Ä‘i khắp nÆ¡i, vật đổ trăm miá»n thiên hạ. Vào vật, ông uống má»™t lon nước cua rồi bùng lên như má»™t con hổ. Năm vật ở Kẻ Lý, đám không minh, tức máu, ông bê cả phản quan viên ném vèo ra ngoài sá»›i. Ông bị há» thù, đâm lòi ruá»™t... Mãng có cái dáng cá»§a cha. Ãen sì và cao ngá»™c, nghịch ngợm bông lÆ¡n nhưng ít há»c. Vợ sảy thai, ná»­a đêm hồng há»™c cõng chạy xuống trạm xã. Vợ chết, sống độc thân...

- Xóm mình còn con Bá»™t... đến tá»™i! Bà gắp miếng cá kho dá»c mùng đắp vào bát cho ông.

Ông lặng thinh. Bà nhâm nhỉ:

- Hôm qua nó chỉ vào trán tôi: "Nhà bà có đức mà chưa có hậu!"...

- Vậy là nó đã nói động đến nhà ta. - Ông nhỠnhẻ nhai miếng cơm.

- Thế còn khá! ừ, nói vậy là còn khá...

Ãêm ấy, ông không ngá»§ được. Tầm quá ná»­a đêm, ông ra khu vưá»n. Thói quen cá»§a ông trong những lúc buồn thưá»ng ra vưá»n ngồi cho tÄ©nh tâm. Vượt qua những khoảng trống lá»™ng lẫy ánh trăng, ông đến bên phiến đá đặt dưới gốc má»™t cây nhãn. Trước đây phiến đá hướng thẳng ra ao để ông hưởng chút mát lành cá»§a hÆ¡i nước. Bây giá», cái ao mang ná»—i Ä‘au rỉ máu trong lòng ông. Ông hướng thẳng phiến đá vá» phía vưá»n nhà cái Bá»™t. Cái vưá»n hoang ấy thênh thang và rách rưới, vui mắt má»™t chút là những cây bạch đàn. ồ! Lâu nay, ông vẫn ngắm những thân cây ấy, sao mà nó đẹp! Nó ngá»i sáng như má»™t tia sữa vá»t từ lòng đất vào đêm Ä‘en. Như cái đêm nay thì nó vươn trắng, mịn nõn tá»±a da thịt ngưá»i... Cây đó mà ngưá»i đâu? Ông Năm Hạng, bố cái Bá»™t trồng nên hàng cây đó... Con ngưá»i ấy lùn dính đất, lừ lừ và Ä‘en trÅ©i. Ông đã lấy những cây bạch đàn ở vưá»n ươm hợp tác mang vá» trồng ở vưá»n nhà mình. Chá»§ nhiệm sỉ mắng thậm tệ và tuyên bố đó là tài sản chung, khi nào cây lá»›n, hợp tác hạ xuống dùng. Uất quá, lão già ốm mà chết.

Bố chết, con bé không còn biết nương tá»±a vào ai. Mẹ nó như má»™t quả sung rụng, nay ốm, mai Ä‘au. Nó đành bá» cái quyết tâm vào đại há»c nông nghiệp. May mắn, nó được hợp tác ưu ái đưa vào chân kế toán phụ. Nó hăng sổi, tính toán nhanh, làm giá»i. Ngưá»i ta có ý bồi dưỡng nó vào chân kế cận. Trong tổ tài vụ hợp tác, có má»™t ngưá»i khá hào hiệp. Anh ta trắng trẻo, Ä‘iển trai nếu không có cái chân thá»t bắt anh vừa Ä‘i vừa "chấm phẩy" xuống đất...

Anh chàng ba con lén vợ, yêu vụng dấu thầm cô kế toán phụ. Bá»™t được anh quan tâm má»i mặt. Cuối cùng thì cô gái hai mươi tuổi đổi má»™t đêm cho gã "chấm phẩy" để được má»™t mảnh vải pho. Hợp tác đùng đùng đổ bá»… do má»™t vụ tham nhÅ©ng. Chá»§ nhiệm lao Ä‘ao. Kế toán trưởng lá»™ tẩy vá» kinh tế, Bá»™t chá»­a hoang. Cô bị Ä‘e dá»a nghiêm trá»ng, bị phạt Ä‘á»n khá nặng nếu không bảo vệ uy tín cho ban quản lý. Và thế là Bá»™t rá»i hợp tác vá»›i má»™t tấm thân ô uế, chịu mang tiếng là má»™t con ** nÆ¡i đầu đình xó chợ... Má»i việc đâu lại vào đấy. Ãoàn thanh tra vá» chỉ là để trấn an dư luận. Chá»§ nhiệm vẫn vững vàng.

Gã "chấm phẩy" Ä‘iển trai vẫn cứ vênh vang lên kính gá»ng vàng chấm phẩy trên mặt đưá»ng đầy rác rưởi...

Cho đến má»™t đêm, ồ cái đêm cÅ©ng trăng sáng như thế này đây. Dạo ấy trung tá Thung vừa chấm dứt cuá»™c Ä‘á»i binh nghiệp vá» quê. Ông ngồi thả câu bên cầu ao sau nhà. Má»™t tiếng hét rợn gáy làm ông sá»­ng sốt. Tiếng lịch huỵch chạy Ä‘uổi bên vưá»n ông Năm Hạng. Hai bóng Ä‘en túm được nhau giằng co. Ãó là mẹ con bà Năm. Bà rít lên, bổ soài néo con lại. Ãứa con gái vá»t lên. Má»—i lần bà túm được nó lại bị nó vằng cho ngã khuỵu. Cuối cùng thì đứa con gái lao như má»™t mÅ©i tên đến rệ ao. Má»™t tiếng "tõm" ghê rợn! Bà già bò ra mép nước, chá»›i vá»›i đôi tay vá» phía quầng sáng Ä‘ang vỡ ra lan rá»™ng.

- Ôi con Æ¡i là con Æ¡i! Thôi thế là mang tá»™i vá»›i trá»i... Ãứa con gái xốc bà già lên trong tiếng nấc.

- Con xin mẹ! Ãó là đứa con cá»§a con nhưng lại là giá»t máu cá»§a má»™t thằng khốn nạn nhất trần Ä‘á»i này!...

Hai mẹ con ngưá»i khốn khổ đã vá» rồi, trung tá Thung còn đứng lặng đầu á»§ rÅ©. Ông cứ nhìn trân trân vào cái khoảng sáng lạnh ở má»™t góc ao.

ở đấy vừa chôn má»™t con ngưá»i...

Trở vá» phòng ngá»§, ông lảo đảo nằm vật xuống. Ông không thể nói ná»—i kinh hoàng này cho bà biết. Nằm má»™t lúc lâu, ông hốt hoảng chạy ra ao. Liệu còn cứu sống được nó không. Ãó, cái khoảng nước sáng như má»™t miếng thá»§y tinh. Cái ao là má»™t cá»— quan tài, miếng thá»§y tinh đậy nắp. Ông thấy bức bối, khổ Ä‘au. Làm sao lúc ấy, ông không lá»™i ào xuống? Ãã đành rằng vết thương làm má»™t khúc xương ống cá»§a ông bị dò không bao giá» lá»™i nước được nữa, nhưng ông đã làm ngÆ¡ trước má»™t tai nạn! Tá»± nhiên ông thấy mình tàn nhẫn.

Sáng ấy, bà Ä‘i chợ. Ông gá»i thằng Thá»§y. Nó Ä‘ang leo cây ổi. Nghe tiếng ông ở mé ao, nó nhảy phốc xuống. Ông chỉ tay xuống má»™t góc ao, nÆ¡i gần má»™t bè bương ngâm:

- Con xuống đó mò thử xem nếu thấy một vật gì cũng mang lên cho bố!

Ông vừa dứt lá»i thì thằng bé đã lao xuống như má»™t con nhái. Nó lặn ngụp, mò mẫm rồi nhô lên vuốt mặt, lau láu:

- Bố ạ! Rõ con chạm vào cái gì trơn trơn choài vào trong bè!

Ông chưa kịp nói gì thì thằng bé đã tụt xuống. Và vÄ©nh viá»…n nó xuống thá»§y cung, không bao giá» trở vá» vá»›i ông bà nữa! Thằng Thá»§y - đứa con duy nhất cá»§a ông, lận đận mãi má»›i có được nó, mắc vào giữa bè bương. Cái láu táu, dại dá»™t trẻ thÆ¡ cá»§a nó đã làm ông gây nên má»™t tá»™i ác cuối Ä‘á»i. Ông muốn vá»›t để chôn đứa bé sÆ¡ sinh tá»™i nghiệp kia thì lại giết luôn con mình.

Ná»—i Ä‘au cá»§a ông ngày càng tấy lên da diết cùng vá»›i ná»—i Ä‘au ngưá»i hàng xóm.

Bà Năm Hạng ốm liệt. Bá»™t phải bán cả cái xe đạp rách chạy thuốc cho mẹ, rồi nó phải lặn xuống những thùng sâu đồng vắng mò ốc kiếm sống. Nó mò ốc... chao ôi! Ngưá»i đâu chả thấy, chỉ thấy cái nón nổi lá»u bá»u... ÃÆ°á»£c dịp, ngưá»i ta bắt đầu nói những chuyện rùng rợn, bao nhiêu là chuyện rùng rợn! Gương nhỡn tiá»n ra đấy - ngưá»i ta bình luận - trá»i có mắt, trá»i quả báo cho mà biết. Loại cầm thú còn biết thương con nữa là ngưá»i. Con ** ấy mà chết thì cứ phải leo cầu vồng cho chó ngao nó cắn lòi ruá»™t! Những tiếng rá»§a sả còn ác độc hÆ¡n những mÅ©i tên nhá»n. Bây giá» nó má»›i thấy Ä‘au. Nó có tá»™i tình gì. ối trá»i Æ¡i, Ä‘au đớn quá! Có ai giết ngưá»i như nó không? Trá»i Æ¡i là trá»i, nó là ngưá»i hay là quá»· mà dám làm cái việc man rợ ấy? Sống làm gì nữa? Nào nó muốn thế đâu? Nó chắp tay lạy thiên hạ trá»i đất cứu sinh cho nó. Quả là nó oan. Nó cuống cuồng cào cấu. Ná»—i Ä‘au dồn nén đến cá»±c độ. Liệu nó có làm ngưá»i được nữa không? Ãến khi đắp xong nấm má»™ cho mẹ thì Bá»™t làm cả làng kinh dị. Nó đập cá»­a đùng đùng và cưá»i lên khanh khách. Nó múa, hát, giật tung cúc ngá»±c, xổ tóc, cưá»i khóc, nhảy nhót uốn éo... Trá»i Æ¡i! Nó thành con Ä‘iên mất rồi. Cả làng đổ ra đưá»ng xem con Bá»™t Ä‘iên. Trẻ con ném đá, la hét. Các bà khoặm mặt lại. Tụi thanh niên hô hố vá»— tay. Má»™t con Ä‘iên trẻ! Chao ôi, má»™t đứa con gái Ä‘iên, tấm thân bà mụ nặn, đôi chồi xuân tròn xoe trên ngá»±c.

Trước con mắt nhá»›n nhác cá»§a má»i ngưá»i, nó giậm chân xuống đưá»ng mà hét:

- Ta là bà chúa cá»­a hang, bà hoàng cá»­a bể! Kia kìa cái làng thối gốc trồi rá»…, bán cả đình chùa. Má»™t vạn cái đầu lâu hoa cái nằm như ốc kia kìa. Chá»— cá»§a các ngài làm việc! Ãâu? Chá»— nào?...

Nó thét lác. Nó lồng lá»™n như ngá»±a xuống cuối làng. Nó chỉ vào ngôi chùa đổ nát còn có thập Ä‘iện giữa trống hoắc mà giẫy lên đành đạch: "Ãâu? Chá»— nào?" "Chá»— các ngài làm việc?" Nó nói cứ như rắn trong lá»— bò ra. Khiếp vía!... Cái sá»± âm dương cách biệt, trá»i phật biết đâu, làm sao nó quái ra thế này?

Từ hôm ấy, làng bắt đầu lâm vào má»™t không khí nghiêm trá»ng. Các cụ bàn tán. Nhiá»u ngưá»i được báo má»™ng. Bói ra khoa thấy. Việc vỡ lở..." Má»™t vạn cái đầu lâu hoa cái" là khu tập thể hóa mồ mà. Còn chá»— các ngài làm việc thì chả phải nói. Chùa Thượng trước đấy thá» cúng rầng rậc. Hợp tác phá ra làm nhà kho. Ãức Phật, xiêm y, cá» quạt... xếp đống, mối má»t hết. Khi có chá»§ trương chia ruá»™ng khoán, hợp tác co lại, kho tàng không còn nữa, ngôi chùa cổ bị tàn phá má»›i lá»™ ra những vẻ thảm hại cá»§a nó...

Như má»™t cÆ¡ may, chùa làng ráo riết được lập lại. Chả xây kịp thì ngưá»i ta đắp đất, trát vách. Chưa có ngói, ngưá»i ta lợp rạ. Hẵng dá»n lấy ba gian "má»i các ngài vá» làm việc". Tượng chưa có thì thuê đắp. Tượng thạch cao đắp nhanh lắm. Con cháu lí lém Ä‘i xin tượng, có khi còn bê trá»™m, đánh cắp tượng làng khác! Bát hương cÅ©ng tân tiến; bằng nhá»±a, bằng... cả má»™t cái mÅ© cối to tổ bố đặt giữa tòa sen!

Vậy mà ngày khánh thành, tế lá»… xập xèng cÅ©ng rá»™n rã lắm. Các già lụ khụ lên những chiếc áo dài từ tám Ä‘á»i meo mốc. Há» quỳ lậy, khấn khứa cầu cho phúc lai, tai tống, cầu cho con cá»§a thì tươi, con ngưá»i thì tốt, cầu cho... Choảng!... Má»™t tiếng đập dữ dá»™i. Các cụ giật mình ngÆ¡ ngác. Con Ä‘iên! Con Ä‘iên. Nó vừa ném cái đĩa hoa trên Tam Bảo... các cụ lá»™n ruá»™t. Không lẽ làm thế nào. Nó đã đứng giữa gian chùa mất rồi. Mấy thằng chÅ©m chá»e, mấy lão Ä‘ang gõ đập trống thùm thùm cÅ©ng phải ngừng tay len lét nhìn vào hai quả dâu chín sậm trên ngá»±c nó. Mấy lão cung văn Ä‘ang "ê à ê a" cÅ©ng thu chân bó gối. Nó hét lên như xé vải rồi tung cái khăn quay tít như vÅ© ba lê. Khổ nhất là cái đít cá»§a nó cứ ninh ních quay vào cá»­a Tam Bảo. Má»™t lão chÅ©m chá»e lá»™n máu phát đánh bốp vào mông nó: "Há»—n! Cứ quay đít vào cá»­a Phật!". Nó quay phắt lại, nhảy vá»t lên đậu vào cổ lão chÅ©m chá»e dìm xuống: "Phật là ai? Phật là ta kia kìa!..." Ai dè vừa lúc ấy cái mÅ© cối bốc há»a, bát hương cháy đùng đùng. Ba gian chùa lá»­a loa lóa, khói đặc kịt, tiếng hét cá»§a con quá»· ná»­a ngưá»i ná»­a phật làm ai nấy kinh dị. Có ngưá»i còn ná»­a tin ná»­a ngá» nhưng ai nấy sởn gai rợn gáy. Phật vá». Các ngài vá»...Vậy là những bàn tay, những mái đầu hướng cả vá» phía con Ä‘iên lạy lục, xoa xuýt...

"Ngài" kẹp đầu cảnh cáo thằng chÅ©m chá»e xong thì nhảy phắt vào chiếu cung văn nhắm mắt, tay hoa, ngưá»i đảo! Tiá»n lá»… tiá»n cúng rào rào. Ai cÅ©ng len vào tìm chút cÆ¡ may, thần phật giáng hạ cõi thế!...

Những má»› tiá»n xanh đỠđã nổi cá»™m trên má»™t chiếc khay lá»›n, còn cứ chất vào. Ãám cung văn bá»™ phận chiêng trống giúp lá»… đảo mắt nhìn khay tiá»n... Thế là giá»ng than vãn cầu lạy đồng thanh rá»™ lên như má»™t dàn hợp xướng.

- Tá»m cắc! Tá»m cắc! Thì thùm! Thì thùm...

Trống nổi lên ròn rã hòa nhịp, khí thế trang trá»ng, linh thiêng lắm.

Ãám lá»… cứ thế kéo cho đến khuya, kéo dài ra mấy ngày liá»n. Tin Phật giáng thế lan truyá»n. Cả má»™t vùng ùa chảy. Tin còn truyá»n "ngài" còn chữa được cả tứ chứng nan y. Bệnh đâu, ngài chỉ ngón tay đấy là khá»i. Rồi thì xe máy bâu vá» như ong vỡ tổ. Con nhang, đệ tá»­ cá»§a ngài lúc nhúc vá» vá»›i áo xanh áo Ä‘á», vá»›i khăn chầu áo ngá»± tím vàng y như mối cánh ra mưa... ngài chỉ việc phán và thu lá»…, và ngài phán...

Ai đến, ngài cÅ©ng chỉ ngay vào mặt mà Ä‘á»c vanh vách, mấy bà vợ mấy ông có chức sắc cÅ©ng thậm thụt tìm đến. Ngài chỉ vào mặt má»™t bà Ä‘ang vái lia lịa và run như cầy sấy mà hét: "Con mẹ kia! Mau mau lật đáy cái hòm lên, có ba chữ đại tá»± ở đấy. Trả ta! Trả ta!... Cá»§a nhà mày toàn cá»§a bất lương! Lật cái chân móng lên trả ta ba phiến gá»— lim...". Ngài khai suất ra bao nhiêu là tá»™i. Kẻ lỉm dỉm như lão thá»§ kho, ngài cÅ©ng chỉ ra rằng lão lấy cái bát hương đúc đồng to như cái thúng cái đại ở chùa bán cùng vá»›i việc lão tuồn hàng chục tấn lúa ra chợ Ãại. Sá»± cứ thế mà bùng lên. Ai bịt được miệng con Ä‘iên? Ai bịt được miệng quá»· thần? Ngài cứ sưng sưng mà nói ra. Nói ra rả.... Chết ná»—i. Hình như có cÆ¡ quan vá» ghi chép những tiếng nói cá»§a ngài. Thôi thì sá»­a lá»… hậu, nói lá»i vàng kêu cầu riêng vá»›i ngài cho được kín nhẽ. Thế là những kẻ có tá»™i ở đâu cÅ©ng mò vỠđể ngài khai suất cho mà nghe mà sám hối. HỠđến lén lút như những con chuá»™t vào ban đêm, đặt lá»…, tay chắp chân quỳ nghe ngài phán. Bao nhiêu tá»™i kinh ngưá»i cứ được ngài lôi ra tuồn tuá»™t.

Kẻ lừa lá»c, thoán Ä‘oạt. Kẻ ném bố xuống ao. Kẻ nhốt mẹ vào chuồng trâu. Kẻ thông dâm. Kẻ hiến vợ... Chao ôi, cái má»› tá»™i phạm sao mà nhầy nhụa đến thế? Những tiếng kêu, tiếng đòi kinh thiên, động đến chín tầng mây!...

Ai mà biết được những tá»™i tiá»m tàng ấy? Không có con mắt trá»i phật soi xét thì ai dám vạch ra tất cả như vậy? Chưa ai xét xá»­ nhưng dư luận đã rùng rùng phán quyết. Ãã thế ngưá»i ta phải bắt con Ä‘iên trừng trị nó. Phải diệt nó bằng tá»™i phạm! Nghe cái tin rùng rợn ấy, má»™t đêm ông Thung vãng ra chùa. Trá»i Æ¡i! Ông chứng kiến... con Ä‘iên? Trong tưởng tượng cá»§a ông thì đó là má»™t con bé xanh gầy bị tàn phá bởi sá»± mông muá»™i cá»§a trí não. Nhưng không. Nó béo nục. Có phần rá»±c rỡ. Sao thế này? Ông choáng mắt. Ông vẫn thầm nghÄ©: con bé ranh ma giả Ä‘iên dại để được dịp phun má»i tá»™i lá»—i ra ánh sáng. Bây giá» thì ông quả quyết rằng; nó Ä‘iên thật! Nó vÆ¡ đồ lá»… ăn như trâu bò nhai cá» non. Nó cỠđôi bầu vú to vào tưá»ng mà hét lên. Nó rùng mình nghiêng ngá»­a. Vồ cái ná», vật cái kia. Ôm chòa lấy cái cá»™t nhà mà riết lấy, mà nghiến răng lên kèn kẹt. Cả ngưá»i nó sưng sỉa, chín mẫm. Mặt vỡ ra bừng bừng, Mắt đổ chao chát. Nó nổ bùng lên từng lúc rồi gục xuống chết rụi, rã rá»i ká»u cào man dại...

Ông Thung vẫn ngồi đó, xoay lưng vá» cái ao rỉ máu, mắt không rá»i những thân cây bạch đàn tròn nuá»™t, trắng muốt, lay động những mảnh trăng. Bây giá», ông thấy rã rá»i thá»±c sá»±. Ông vô tích sá»± giữa cái làng rách nát. Ông không cứu nổi má»™t con bé tá»™i tình...

Bá»—ng mắt ông má» Ä‘i, sầm lại. Bầu trá»i như má»™t cái lẵng rung rinh, rung rinh... Ông không còn tin ở mắt mình nữa. Má»™t vòm bạch đàn rung khẽ. Dưới gốc trắng ngá»i cá»§a nó, má»™t tấm thân con gái. Cứ thế cái tấm thân ghì néo, oằn oại lấy cây bạch đàn. Tấm thân bươn lên, tụt xuống, lả lón, vặn vẹo vá»›i cái thân cây cho đến khi cúc ngá»±c bung ra, rồi thì cả tấm thân lá»™ nguyên hình như má»™t con rắn trắng quện chặt lấy cái thân cây cÅ©ng trắng. Cái thân cây rung chuyển, vòm lá rÅ© rã. Tấm thân vẫn néo lấy, vồ vập, cuống quýt cho tá»›i khi đôi tay rá»i ra, tụt xuống nhÅ©n lịm dưới gốc cây bạch đàn trắng toát, đỠdại như da thịt ngưá»i dưới ánh trăng vá» sáng....

*
* *

- Con hãy ở nhà. Làm cÆ¡m ăn xong rồi hãy Ä‘i chÆ¡i bè bạn. ÃÆ°á»£c không?

- Thưa vâng!

- Có một việc... hạnh phúc của con đấy. ý bố vậy, còn tùy con!

- Vâng!... Bột cúi đầu suy nghĩ rồi đi làm bữa cùng bà Thung...

Ông châm thuốc....

Chính ông không ngá» mình làm được má»™t việc cuối Ä‘á»i. Chà! Con bé... Từ cái đêm trăng ấy mách bảo ông. Ông phải cất công lên nhà lão chá»§ trang trại ở Ba Sao tìm đưá»ng cứu nó. Lão chá»§ trại Long Phước trước là cấp dưới cá»§a ông mừng quýnh khi gặp lại ông. Má»™t vùng trá»i đất rá»™ng lá»›n cá»§a lão cứ như má»™t trang trại từ những thế ká»· trước ở châu Âu! Lão thầu hàng chục mẫu đất trồng. Ngưá»i làm như ong. CÅ©ng toàn loại thất cÆ¡ lỡ vận, đầu trá»™m Ä‘uôi cướp. Lão không cưỡi ngá»±a mà dận xe máy ào ào xuống Ä‘iá»u hành công việc ở các xưởng , nÆ¡i những chùm lá»­a hàn tóe ra xanh lét, tiếng động cÆ¡ ầm ù, nÆ¡i có những khuông nhà Ä‘ong đầy những bò, dê, gia cầm... Ông thèm cái chỉ tay, cái gật đầu, cái cưá»i ào ào như tung, như phá cá»§a lão bạn. Lão tiếp ông bằng tái dê, chả chó, chim quay. Thì ra con ngưá»i vốn cao quý. Ông thấy óc cá»§a thằng bạn là vàng. Và tim nó, má»™t trái tim dào dạt sóng chiá»u. Khi ông ngỠý gá»­i con bé và những thành tích "bất hảo" cá»§a nó, thằng bạn cưá»i rung rinh những đống cÆ¡ bắp ụ lên như những quả dưa hấu ngổn ngang, xếp đống trên ngưá»i nó!

- ÃÆ°á»£c! Nó cần chồng hay cần con. Hả?

- Cần việc!... Sau má»™t giây ngá»› ra, ông trả lá»i má»™t cách vụng vá».

Nó - bạn ông lại cưá»i vỡ ra nghiêng ngả:

- Chao ôi! Cụ "cổ đại" rồi đấy! Thá»i buổi kỹ thuật - công nghệ - la-de-Ä‘iện tá»­! Con ngưá»i, con ngưá»i muôn năm! Trước đây, tôi cùng ông giải phóng những miá»n đất, thì giá», tôi giải phóng những con ngưá»i. Tôi giải phóng hàng trăm du thá»§ du thá»±c đẩy nó vá» Ä‘á»i thá»±c: lao động, hạnh phúc, con - ngưá»i - hoàn - thiện! Chà chà! Chúng nó bắt đôi như ếch, cưới nhau như tôm tươi, cùng lắm thì cÅ©ng tạo hạnh phúc cho nó má»™t đứa con... Ãó!

- Thế thì... Ông Thung ngập ngừng: - Ãứa cháu tôi, nó đấy, mong ông ném trả lại cho nó cuá»™c Ä‘á»i con gái là được rồi!

- Bắt tay!...

Lão bắt tay ông nổ đánh bốp như một phát đạn.

Ãêm nằm, lão cưá»i nghiêng ngả, kể chuyện dào dạt say sưa. Trung tá già ứa nước mắt. Ông nghÄ© đến cái làng cá»§a ông. Bạn ông đó, chưa tin là mấy nhưng ông thấy rõ ràng có má»™t luồng gió má»›i.

Ba tháng sau, Bá»™t vá» chÆ¡i. Nó khóc lặng, mừng tá»§i. Nó xin nhận làm má»™t đầu con cá»§a ông bà. Nó - hoàn thiện như má»™t đứa con gái tân tiến hiện đại vá»›i "phăng pho", "cúp kíp", nói chuyện làm ăn cứ sôi lên như lão chá»§ trang trại. Nó khoe Ä‘ang há»c "nổ", há»c "nguá»™i". Ãêm nó nằm rõ như má»™t con dê bên bà Thung.

Nào ngá» chưa được hai năm nó lại vá» làng vá»›i cái dụng cụ đồ nghá» "hàn", "nổ", "nguá»™i"... cá»§a nó. Nó bảo nó vá» hẳn quê lập nghiệp cho cái làng này, cho cái vùng này. Má»›i ghê!... Nó có cái sổ gáy vàng gấp gấp mở mở. Nó há»i cái thổ đất vạch vẽ... Cứ như má»™t công trình sư.

Từ hôm nó vá», ông bà dấp dính cho nó má»™t đám. Chả ai xa lạ ngoài cậu Mãng. Má»›i nghe, nó đổ ngưá»i cưá»i rÅ©. Nó dúi vừng mặt chín đỠvào mặt bà thá»§ thỉ: "Cái ông cõng vợ chạy loạn á, mẹ?". ý nó chê Mãng ít há»c. Ông bà đành tùy nó.

Ãêm ấy, ông bà dá»n cÆ¡m chá» nó mãi. Tầm ná»­a đêm, bà lo lắng gá»i ông. Ông bà nóng ruá»™t lắm. Ai bảo nó đã có thể thảnh thÆ¡i sống giữa cái làng này? VỠđược mấy hôm, nó đã dùng tông tát vào mặt con trai gã "chấm phẩy" ra ý ghẹo nó. Khuya khoắt thế này, biết tìm nó ở đâu được? Hãy cố chá» nó lát nữa...

Ông ngồi dậy ra vưá»n. Ông tha thẩn dưới má»™t trá»i trăng. Trăng sáng lắm. Có tiếng nước xối bên ao, mé vưá»n ông Năm Hạng. Kìa! Dòng nước như má»™t suối thá»§y tinh chảy tuá»™t qua má»™t tấm thân ngà ngá»c. Má»—i khi dòng thá»§y tinh óng ả ùa xuống thì cả tấm thân lung linh muôn đốm sáng vá»t lên. Bá»—ng như từ mây lao xuống má»™t thằng ngưá»i Ä‘en trÅ©i quắp lấy tấm thân ấy chạy lên vưá»n. Hai tấm thân má»™t Ä‘en, má»™t trắng vá»n nhau quấn quýt. Thằng ngưá»i ăng - tê bế tấm thân mượt trắng chạy như Ä‘iên quanh vưá»n. Chúng lăn giãy huỳnh huỵch như đập đất! Trăng tưới... Trăng vô tư lắm! Chúng hóa thân vào nhau lăn tròn trên vưá»n cỠđẫm ánh trăng. Chúng hổn hển. Cái vưá»n trăng chòng chành. Chúng là ai, ông biết rồi. Bàng hoàng, ông lặng lẽ kéo bà ra vưá»n. Ông bà lặng nhìn sóng Ä‘en lướt trên sóng trắng giữa tấm thảm nhung ngá»i ngợi ánh trá»i...

Bỗng nhiên, bà gục mặt vào vai ông lả nhũn đi thì thào:

- Hèn nào chiá»u nay, tôi thấy thằng Mãng ra công xát trắng cái bá»™ răng vàng khè cá»§a nó.

Ông run lên sung sướng. Ná»—i sung sướng thánh thiện làm ứa đôi giá»t nước mắt lăn xuống gò má khô.

ồ lạ chưa? Bà Thung... Ãôi bạn già tá»± nhiên cứ néo vào nhau, ấp dìu nhau ngã dúi dụi mấy lần má»›i vào được đến cá»­a.

Ãêm ấy, trăng sáng lắm.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #68  
Old 20-05-2008, 01:26 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tha Thứ
Tác giả: Trần Diệu Linh

Nước mưa vẫn ào ạt chảy trên máng xối vào cái thùng phuy phía đầu hồi, Trang nghiêng ngưá»i, chong mắt nhìn ra đưá»ng qua chiếc cá»­a sổ con tí xíu trổ trên tưá»ng. Qua màn mưa má» mịt, cái bóng đèn đưá»ng hắt vào chị má»™t vầng sáng nhạt nhòa hÆ¡n thưá»ng ngày. Má»i đêm, Trang vẫn thưá»ng Ä‘á»c sách dưới cái ánh sáng "chùa" này chừng ná»­a tiếng trước khi ngá»§. Nhưng đêm nay thì không. Chị không thể ngá»§ được dù cái kim ngắn trên chiếc đồng hồ treo tưá»ng đã nhích đến số mưá»i hai và những tiếng lao xao cá»§a đám ngưá»i tan xuất chiếu cuối ở rạp đã tắt từ lâu. Bá»—ng chị thèm ngắm anh đến lạ lùng. Trang trở mình, quay nhìn chồng và giật mình khi bắt gặp đôi mắt anh Ä‘ang mở to.

- Em sao vậy? Có chuyện gì thế?

Vá»™i vàng co lút cổ vào đám chăn gối, Trang cố nặn ra má»™t câu trả lá»i:

- Äèn hôm nay sáng hÆ¡n má»i khi thì phải. Sáng quá, em không ngá»§ được.

Rồi nhận ra sau câu trả lá»i cá»§a mình, cái ánh nhìn dò há»i kia lại càng bừng lên, chị cố ngáp thật to và nhắm mắt lại. Ngưá»i chồng vòng tay ôm lấy vợ, trong đầu vẫn còn đôi chút ngạc nhiên nhưng cÆ¡n buồn ngá»§ đã xua nó Ä‘i thật nhanh và chỉ năm phút sau, tiếng ngáy cá»§a anh đã vang Ä‘á»u trên căn gác nhá».

Bình minh thuần khiết trào qua những giò lan không bao giá» trổ hoa ập vào đôi mắt cá»§a ngưá»i đàn bà. Cùng vá»›i nó là những tiếng chim loét choẹt vá»ng sang từ những dãy lồng chim treo đầy ban công những nhà gần đấy.

- Một buổi sáng đầy phong lan và tiếng chim. Trang giật mình quay ra. Anh đã dậy từ lúc nào, nhẹ nhàng tới sau lưng chị và giỠđây đang nhìn chị bằng ánh mắt đêm qua.

- Thế mà anh không biết là em cũng thích ngắm lan và nghe chim hót. Tiếc là chúng không thể có hoa.

- Như ngày xưa của anh, phải không?

Trang bật há»i, không nhận ra nổi giá»ng mình. Ngưá»i chồng bật cưá»i. Anh hÆ¡i ngạc nhiên song đã từ lâu, anh vẫn coi chị như má»™t đứa trẻ cần được chiá»u chuá»™ng. Sá»± nhưá»ng nhịn ấy có thể được giải thích bởi sá»± cách biệt tuổi tác khá lá»›n giữa há», nó khiến cho quan hệ cá»§a cặp vợ chồng này có cái gì đó giống như mối quan hệ cha con hay chí ít cÅ©ng là anh cả - em út. Vì vậy, vẻ gây gổ trong câu há»i vừa rồi cá»§a chị cÅ©ng không làm anh bá»±c mình. Ngược lại là khác. Anh ngắm nghía chị vá»›i vẻ thú vị ra mặt và Ä‘iá»u này, rút cục, làm chị nổi cáu. Sập mạnh cánh cá»­a sau lưng, chị lại lao lên giưá»ng và thiếu chút nữa thì oà khóc. Cứ như thể anh muốn giá»…u cợt chị và thay vì kể vá»›i chị vá» lá thư ấy, như há» vẫn làm trong bao nhiêu năm trá»i nay, anh lại giấu biệt nó Ä‘i và để mặc kệ chị vá»›i ná»—i tò mò muôn thuở cá»§a phụ nữ. Nếu những dòng chữ trên phong bì không đẹp má»m mại đến thế thì có lẽ Trang sẽ không băn khoăn vá» nó nhiá»u như vậy. Nhưng Ä‘iá»u khiến chị lo lắng hÆ¡n nữa là vẻ vui buồn bất chợt cá»§a anh kể từ khi Ä‘á»c những gì trong đó. Chưa bao giá» chị thấy anh ở trong trạng thái bồn chồn đến thế, hình như anh có má»™t việc quan trá»ng cần phải quyết định mà lại e dè, hoặc giả anh có má»™t Ä‘iá»u bí ẩn kinh khá»§ng thèm được thổ lá»™ mà lại không đủ gan. Dù gì thì gì, linh tính phụ nữ báo cho Trang biết rằng Hải cá»§a chị Ä‘ang có chuyện. Nếu anh không muốn nói trước, thì tá»± chị, chị sẽ tìm ra sá»± thật.

Khi Hải trở vá» từ bệnh viện vào lúc sáu giá» chiá»u, anh thấy hai chiếc túi du lịch đặt gá»n gẽ cạnh nhau trên sàn nhà, bên chân bàn nước; lá thư bí mật nằm phấp phá»›i dưới chiếc tách trà màu xanh nhạt yêu thích cá»§a Trang. Bần thần ngồi xuống ghế, Hải cầm lá thư lên, Ä‘á»c lại má»™t lần nữa những dòng chữ anh đã thuá»™c lòng. Khi ngẩng lên, anh bắt gặp đôi mắt Trang Ä‘ang chăm chú nhìn mình. Bước lại gần anh, chị thì thầm lá»i xin lá»—i:

- Äáng ra em không nên làm thế. Nhưng em chỉ muốn giúp anh đưa ra quyết định. Nếu anh đồng ý, em sẽ Ä‘i cùng anh.

Nắm chặt bàn tay lạnh ngắt cá»§a Hải, Trang tá»± há»i phải chăng mình đã làm đúng Ä‘iá»u cần làm? Yêu anh, chị đã chấp nhận biết bao phiá»n toái không nhá» cá»§a vợ má»™t ngưá»i nặng lòng quá mức vá»›i quá khứ. Anh không tiếc công tiếc cá»§a để giúp cho những ngưá»i đồng đội cÅ© đã đành, mà cả chị nữa, chị nghÄ© mình sẽ bá»›t yêu anh nhiá»u lắm nếu anh không hành động như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên chị chá»§ động bước vào thế giá»›i ấy cá»§a anh, đúng vào trưá»ng hợp mà chính anh tá» ra ngần ngại. Có má»™t Ä‘iá»u gì đó mách bảo chị rằng anh muốn làm Ä‘iá»u này vô cùng mà không đủ can đảm. Chị đã tin là mình làm đúng mặc dù đến khi ngồi bên anh trên chiếc xe Ä‘ang lướt êm trên đưá»ng cao tốc, chị lại không hiểu tại sao mình lại quyết định Ä‘i cùng anh và liệu làm thế này có nên không. Và cÅ©ng vậy, đến tận lúc này, chị vẫn chưa hết bối rối. Ngôi nhà thá» há» cÅ© kỹ âm u như trong Liêu trai và ngưá»i đàn bà đứng tuổi mà vẫn đẹp óng ả kia thật giống như má»™t ả hồ ly tinh hiện hình. Má»™t thoáng bối rối ban đầu đã qua mau và há» nói chuyện vá»›i nhau như những ngưá»i thân thiết. Trang kinh ngạc nhận ra giá»ng nói cá»§a ngưá»i ấy thuần khiết Hà Ná»™i. Má»™t phụ nữ Hà Ná»™i chuẩn ở giữa má»™t vùng quê cách Hà Ná»™i ngót ngàn cây số, đó không phải là Ä‘iá»u đáng ngạc nhiên hay sao. Bắt gặp vẻ ngạc nhiên trong mắt Trang, ngưá»i đàn bà kín đáo mỉm cưá»i. Dầm tay trong chậu nước giếng mát lạnh, Trang để mặc trí tưởng tượng lôi kéo mình Ä‘i ngược lại tuổi trẻ cá»§a ngưá»i ấy, nÆ¡i chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra giữa há»: Hải và Bích.

Bữa cÆ¡m tối trôi qua trong má»™t bầu không khí thân mật và vui vẻ nếu không kể đến vẻ bồn chồn cá»§a Hải. Dưá»ng như anh Ä‘ang chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó.

*

* *

Äêm cuối tháng mịt mù, khu vưá»n trước nhà chìm trong bóng tối. Im lặng ngá»± trị cả vùng quê. Không có gì ngoài tiếng cây xì xào trong gió. Ngay cả lÅ© ve cÅ©ng đã tắt tiếng sau má»™t ngày khản giá»ng hòa ca. Bâng quÆ¡, ngưá»i đàn bà thả má»™t tiếng thở dài vào im lặng. Có vẻ như sẽ không gì khuấy động sá»± yên tÄ©nh kỳ diệu này nếu từ phía cổng tre không vang lên những tiếng lốc cốc tá»±a tiếng mõ trâu và chỉ ít phút sau, từ bóng đêm, hiện ra má»™t con ngưá»i kỳ dị vá»›i bá»™ râu tóc rậm rạp bao quanh má»™t khuôn mặt nhăn nhó đễ sợ cùng đôi mắt hấp háy trẻ trung như bị đặt nhầm chá»—. Ngưá»i đàn ông này chống má»™t chiếc nạng gá»— sần sùi, chính nó là nguyên nhân cá»§a những tiếng lá»™c cá»™c kể trên.

- Anh Bình! - Ngưá»i đàn bà reo lên vá»›i vẻ vui mừng vô hạn. - Làm sao anh tá»›i được đây, tối tăm thế này mà chân tay thế kia. Ôi em mừng quá. Anh vào đây. Cả vợ chồng Hải cÅ©ng Ä‘ang ở đây. Anh Ä‘i bằng gì...

Ngưá»i đàn ông má»›i tá»›i giÆ¡ cao chiếc nạng lên, phác má»™t cá»­ chỉ cắt dứt dòng lÅ© há»i han cá»§a Bích. ông ta nghiêm mặt, làm bá»™ tức giận:

- Dù có phải Ä‘i bá»™ cả đêm thì tôi cÅ©ng phải tá»›i. Cô coi tôi là loại ngưá»i gì? Thằng Hải đâu, gá»i nó ra đây!

Hải bước ra. Anh im lặng đứng trước ngưá»i đàn ông đáng sợ. Ông ta cÅ©ng im lặng nhìn anh, má»™t cái nhìn săm soi khó chịu. Há» nhìn thẳng vào mắt nhau má»™t lúc lâu, rồi bất ngá», ngưá»i đàn ông cất liếng cưá»i ha hả.

- ÄÆ°á»£c lắm! Mày dám nhìn thẳng vào mắt tao nghÄ©a là mày đã sống có ích những tháng ngày vừa qua. Lại đây!

Ông ta quẳng chiếc nạng sang má»™t bên và dang rá»™ng hai tay. Hải bước nhanh đến, anh ôm chầm lấy ông và khi anh quay ra, Trang thấy mắt anh nhòe lệ. Thoáng qua khóe mắt chị thấy ngưá»i đàn bà đưa tay gạt nước mắt. Bất giác, má»™t ná»—i xúc động sâu sắc trào đến Trang. Ngưá»i đàn ông tên Bình lại gần Trang, đưa tay ra cho chị. Chính vào giây phút nắm vào bàn tay chai sần ấy, Trang bá»—ng thấy như mình đã quen biết con ngưá»i này từ lâu lắm rồi, như thể bao lâu nay chị vẫn mong ngóng đến giây phút gặp gỡ này đây. Nặng nhá»c ngồi xuống ghế, ông há»i ngay vá» công việc ngày mai.

- Cháu Nam sẽ đưa hài cốt anh ấy vá», chắc là vào khoảng năm giá» sáng. Má»i thứ em đã chuẩn bị đủ cả.

- HỠhàng cậu ấy còn ai không?

- Không còn ai cả. Sẽ chỉ có em và cháu Nam để trở thôi.

Ông Bình gõ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói:

- Cô cho tôi má»™t cái khăn. Tôi là anh em cá»§a cậu ấy, tôi cÅ©ng có quyá»n trở.

- Dạ...

Tiếng dạ mênh mang cá»§a ngưá»i đàn bà khiến Trang nao lòng. Chị tá»± há»i tại sao anh vẫn im lặng. Tại sao anh không đỠnghị được để tang. Nếu đó là má»™t ngưá»i thân thiết vá»›i anh đủ để anh vút bá» má»i việc để vỠđây dá»± lá»… nhận hài cốt thì lẽ ra anh nên làm vậy má»›i phải; nhất là khi ngưá»i ấy chẳng còn há» hàng thân thiết nào. Mang trong lòng những thắc mắc không dá»… há»i, Trang thao thức trằn trá»c đến tận hai giá» sáng và rốt cuá»™c, chị quyết định trở dậy. Sẽ sàng để khá»i làm ngưá»i đàn bà thức giấc, Trang xuống giưá»ng, rón rén Ä‘i ra phía gian chính và giật mình khi nhận ra Hải Ä‘ang ngồi im như tượng trong ánh đèn dầu lá» má» hắt xuống lừ ban thá». Môi anh mấp máy, có lẽ anh Ä‘ang nói chuyện má»™t mình.

Trang lặng ngưá»i. Chị hiểu ra những âu lo vô cá»› cá»§a mình mấy ngày qua là có lý. Ná»­a muốn chạy đến ôm chặt lấy anh, ná»­a muốn tránh mặt, chị đứng phân vân trong vùng tranh tối tranh sáng. Không biết Trang sẽ đứng đó đến bao giá» nếu má»™t tiếng chim lợn không bất thần xẹt qua khu vưá»n, làm tan Ä‘i vẻ vô hồn trong mắt anh và hướng nó vá» phía góc nhà, nÆ¡i chị Ä‘ang đứng trong dáng vẻ mỠảo cá»§a má»™t ru hồn.

- Bích à? Có phải Bích không?

- Em đây - Trang trả lá»i, chậm rãi tiến vá» phía chồng vá»›i dáng cứng nhắc gượng gạo - Sao anh chưa nghỉ?

- Trang à - Giá»ng anh mừng rỡ - Sao em cÅ©ng không ngá»§?

- Em không ngủ được. Ta ra ngoài đi.

Hải nhẹ nhàng đứng dậy, nắm lấy tay chị. Há» cùng ngồi xuống bậu cá»­a gá»— trông ra màn đêm mịt mù. Những tấm phướn ngoài vưá»n bay phần phật trong gió, nhác trông như những bóng ngưá»i Ä‘ang nhảy múa cuồng loạn trong tấm vải liệm. Bất ngá» vá»›i cả chính mình, chị há»i:

- Anh yêu chị ấy phải không?

Anh im lặng, xiết chặt tay chị đến đau tức.

- Anh đã từng yêu cô ấy.

- Äáng ra anh phải nói vá»›i em - Chị rút tay vá» - Em có quyá»n được biết chứ!

- Anh biết. Nhưng anh sợ. Äây là má»™t câu chuyện xấu hổ.

Trang bất lá»±c tìm kiếm trong bóng tối những biểu hiện cá»§a khuôn mặt anh, phải chăng ngưá»i đàn ông chị yêu đã thốt ra Ä‘iá»u đó.

- Xấu hổ? Vì đã yêu ư?

- Không, không phải vì đã yêu. Tình yêu không bao giá» là đáng xấu hổ. Chỉ có Ä‘iá»u.

Anh lại im lặng, đầu gục xuống, đôi tay trống trải xòe ra rồi bất ngỠbóp chặt lại, những ngón tay trắng nhợt ngỠnguy trong một cơn giận dữ cố kìm nén. Trang thoáng hoảng hốt, nhưng rồi chị nén mình lại, và cũng như anh, chị im lặng. Chị đợi.

*

* *

Äó là má»™t mùa hè kinh khá»§ng, kinh khá»§ng ở khắp chốn, ở chiến trưá»ng ác liệt đã đành, nhưng cả ở đây nữa, trạm quân y tuyến giữa cá»§a Hải. Tất cả những gì xảy ra xung quanh, bom đạn, thiếu thốn, cái nóng như nướng ngưá»i cùng mùi hôi thối cá»§a những vết thương Ä‘ang lở loét từng ngày do thiếu thuốc men cùng phương tiện cứu chữa cá»§a hàng chục con ngưá»i ngổn ngang quanh trạm phẫu dã chiến chỉ rá»™ng vài trăm mét vuông này làm Hải như muốn phát Ä‘iên. Anh chưa từng chuẩn bị tinh thần để gặp những tình huống này dù rằng tá»± anh, chứ không phải ai khác, đã cứa con dao mổ sắc lém vào tay để lấy máu viết đơn xin vào chiến trưá»ng.

Hai từ "tuyến lá»­a" ngày ấy vang lên trong đầu Hải, chàng sinh viên y khoa, chỉ đơn thuần như má»™t thứ mỹ lừ mà anh đã lưá»ng tượng ra cái khung cánh đẹp như mÆ¡ cá»§a rừng già Trưá»ng SÆ¡n, nÆ¡i anh sẽ lập rất nhiá»u kỳ tích, cứu sống được không biết bao nhiêu con ngưá»i và trở thành anh hùng trong mắt cá»§a bao cô thanh niên xung phong xinh đẹp. Và hãy để con ngưá»i đẹp nhất trong số các cô gái quanh đấy phải nhìn nhận anh đúng vá»›i những gì anh có - dÅ©ng cảm, tài năng và cao thượng - chứ không phải là má»™t anh chàng thư sinh non ná»›i và yếu Ä‘uối. Dù gì thì ý nghÄ© này cÅ©ng an á»§i được Hải đôi chút trong những phút ngã lòng và làm anh bá»›t áy náy khi nghÄ© đến vẻ mặt rạng rỡ tá»± hào cá»§a cha khi ông nghe tin anh xung phong ra trận. Ông đã cúi gầm mặt mấy năm trá»i, không dám nhìn mặt há» mạc xóm giá»ng kể từ khi SÆ¡n, anh trai Hải, không hiểu vì cá»› gì được miá»…n gá»i nhập ngÅ© vá»›i má»™t lý do không ai tin nổi - bệnh tim. Nói không ai tin nổi là vì SÆ¡n to khá»e như má»™t con gấu. Mùa đông anh la vẫn đứng bên cái bể nước chung cá»§a cả khu lập thể dá»™i nước tắm ầm ầm, làm bắn lung tóe lên các bà già. Ä‘ang ngồi nhặt rau vo gạo quanh đấy, mồm huýt sáo vang lừng. Ngưá»i ta nói rằng tá» chứng nhận bệnh tim đó là do ông Liên, giám đốc má»™t bệnh viện lá»›n nhất nhì Hà Ná»™i, đồng thá»i là cha cá»§a ngưá»i yêu SÆ¡n, cấp cho. Äó là há» nói ra nói vào như thế, còn trong nhà Hải không má»™t ai nhắc tá»›i Ä‘iá»u này, kể cả cha anh. Ông thuá»™c típ ngưá»i yếu Ä‘uối và sợ sệt con cái như nô lệ sợ ông chá»§. Má»™t năm sau khi Hải vào mặt trận, ông chết trong má»™t đợt ném bom cá»§a Mỹ, ngay bên bức tưá»ng Äại sứ quán Pháp, nÆ¡i ông vẫn ưa Ä‘i dạo ngày ngày vá»›i má»™t sá»± an tâm rất trẻ thÆ¡ rằng đấy thá»±c sá»± là nÆ¡i an toàn nhất giữa cái thành phố lá»— chá»— bom đạn này. Hải không bao giá» tìm thấy má»™ ông, nó đã thất lạc sau bao lần vật đổi sao dá»i và cả bởi sá»± vô tâm đến vô hình cá»§a SÆ¡n. Ông Liên đã chết, chết trong cô đơn và ân hận, như Hải đã được biết qua những ngưá»i hàng xóm cá»§a ông.

Suốt cái đêm kinh khá»§ng ấy, Hải giấu mình trong bóng tối, má vẫn nguyên cảm giác bá»ng rát sau cái tát cá»§a Bình, tim nhức nhối má»™t cảm giác nhục nhã đến ná»—i chỉ muốn chết Ä‘i, tan biến hẳn Ä‘i để không bao giá» còn phải nhìn vào mặt bất kỳ ai nữa. Bích đã trở vá» từ xẩm tối, Ä‘i lướt qua lá»u anh như má»™t bóng ma, khuôn mặt bệch bạc màu xác chết. Trong ánh sáng hoe hoắt cuối ngày, Hải vẫn kịp nhận thấy bàn tay cô nhuá»™m má»™t màu đỠbầm cá»§a máu và đất. Vậy là anh hiểu. Chằm chằm nhìn vào khẩu súng lục từ nãy vẫn nắm chặt trong bàn tay ướt nhoét mồ hôi, Hải nghÄ© vá» sá»± giải thoát sẽ đến chỉ sau má»™t động tác đơn giản và gá»n ghẽ. Chỉ má»™t cái gập cá»§a ngón tay trá», thế là sẽ không còn ân hận, giằn vặt, không còn cả Bích, cả Vinh nào ám ảnh nổi anh nữa. Chẳng gì dá»… chịu hÆ¡n thế, xin lá»—i và vÄ©nh biệt!

Rất có thể Hải đã làm thế nếu không có má»™t sá»± tình cá» can thiệp: Chính khi Hải nhắm mắt, há mồm há»›p lấy ngụm dưỡng khí cuối cùng, nòng súng lạnh tanh áp sát thái dương thì đồng thá»i vang lên những tiếng lao xao từ phía con đưá»ng mòn, tiếng quẹt diêm và bừng lên trước mắt anh, trong quầng sáng nhá» nhoi cá»§a que diêm là khuôn mặt tái dại cá»§a Bích. Không nhìn thấy vẻ giật mình lúng túng cá»§a Hải, Bích chỉ nói ngắn gá»n "Thương binh" rồi quay lưng bước vá»™i Ä‘i. Bao nhiêu năm sau, má»—i khi nhá»› tá»›i khoảnh khắc đó, Hải lại tá»± há»i không biết cô ấy sẽ làm gì nếu biết anh định tá»± tá»­. Anh tin là cô sẽ ngăn anh lại, nhưng không biết Ä‘iá»u này có ảnh hưởng gì tá»›i thái độ cá»§a cô sau đó không; liệu cô, dù má»™t chút thôi, có tha thứ cho anh không? Hải không thể nào tìm được câu trả lá»i. Loang loáng trong sân trại, những ánh đèn pin quét nhoang nhoáng trên mặt đất, cùng vá»›i nó là những tiếng chân rầm rập đập vào não Hải, nhanh chóng lôi anh ra khá»i cÆ¡n u uất. Không có thá»i gian để nghÄ© đến bất cứ Ä‘iá»u gì, ngoại trừ những con ngưá»i ngoài kia Ä‘ang cần đến anh. Hải lao ra khá»i lá»u, nhập vào công việc hối hả và tất cả lại lập lại cái guồng quay trước đó, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những mệnh lệnh ngắn gá»n cá»§a anh được thi hành má»™t cách nghiêm chỉnh và chính xác. Không có những cái nhìn giận dữ, những vẻ mặt lạnh lùng khinh miệt. Cuá»™c chiến cá»§a những ngưá»i áo trắng diá»…n ra liên tục suốt đêm và khi bình minh ló rạng trên khu rừng nhiệt đới, báo hiệu sá»± trở lại cá»§a mình bằng những giá»ng chim thánh thót má»—i lúc má»™t mau thì má»i việc cÆ¡ bản đã xong. Há» cố thể nghỉ ngÆ¡i đôi chút để chuẩn bị cho má»™t ngày làm việc má»›i. Äây thưá»ng là thá»i khắc kỳ diệu nhất đối vá»›i há», khi được mỉm cưá»i vá»›i nhau trong má»™t sá»± mệt má»i đầy thá»a mãn cá»§a những ngưá»i tá»± tin rằng mình đã làm tròn nhiệm vụ. Äôi khi há» Ä‘au buồn vì thấy bất lá»±c trước bom đạn và số phận, nhưng chưa bao giá» há» phải xấu hổ. Hải đã từng yêu giây phút ấy, cÅ©ng như giá» anh sợ nó. Khi khoác chiếc áo trắng trên ngưá»i, há» là đồng đội, nhưng khi cởi nó ra, anh trở lại là kẻ tá»™i đồ trong mắt má»i ngưá»i và chính bản thân. Dù rằng tất cả má»i ngưá»i, kể cả Bích, Ä‘á»u tin Hải sẽ không khi nào cho phép Vinh lên đưá»ng trở vỠđơn vị vào cái ngày định mệnh ấy nếu anh biết cái gì Ä‘ang chá» Vinh trên đưá»ng, song không vì thế mà anh vô can. Chỉ cần sá»­ dụng má»™t lập luận vô cùng đơn giản rằng Hải, ngưá»i bác sÄ© chính, trá»±c tiếp mổ và theo dõi Ä‘iá»u trị cho Vinh, tất nhiên phải nhận thấy rằng Vinh chưa thể đủ sức trở lại chiến đấu, thậm chí là trong vòng má»™t tháng nữa, vậy mà lại ký giấy cho phép xuất viện, đủ cho thấy đây là má»™t hành động thiếu trách nhiệm và vô lương tâm, dù là xét trên phương diện nghá» nghiệp hay con ngưá»i thuần tuý. Cho dù Vinh thoát khá»i quả bom năm tấn ấy thì cÅ©ng chẳng ai dám chắc rằng anh sẽ không gục ngã trên đưá»ng tìm vỠđơn vị. Má»™t cái tát cá»§a Bình là sá»± trừng phật quá nhẹ nhàng cho tá»™i ác đó. Hải mong muốn tá»± sâu trong thâm tâm rằng Bích hãy trừng phạt anh, thậm chí giết anh cÅ©ng được. Hay chí ít, cô hãy gào khóc và rá»§a xả anh, hãy nhiếc móc và căm thù anh. Tất cả, miá»…n là đừng đối xá»­ vá»›i anh bằng vẻ im lặng khinh bỉ này.

*

* *

Bích ngồi lặng trong bóng tối, lắng nghe những lá»i tâm sá»± cá»§a Hải. Chị biết anh đã từng rất ân hận và dày vò, nhưng chị không ngá» rằng anh đã định tá»± tá»­. Thật may là Ä‘iá»u ấy đã không sảy ra, nếu không, lòng chị làm sao đủ sức chứa thêm má»™t niá»m ăn năn nữa. Bích tin má»i việc đã không xảy ra tồi tệ thế nếu trước đó chị chưa tá» ra thân thiện hÆ¡n vá»›i Hải. Chính Ä‘iá»u ấy đã khiến anh ta bị sức khi Vinh tá»›i. Quả thật, vào đến nÆ¡i này, Bích má»›i hiểu ra rằng Hải khác rất nhiá»u so vá»›i anh trai anh ta, ngưá»i yêu cá»§a chị gái Bích. Nếu SÆ¡n tầm thưá»ng, thá»±c dụng và cáo già bao nhiêu thì Hải lại ngây thÆ¡, yếu Ä‘uối bấy nhiêu. Bấy nhiêu chưa đủ để Bích yêu anh nhưng cÅ©ng đủ để biến sá»± coi thưá»ng trước đây thành má»™t tình bạn chân thành từ phía cô. Còn Hải, chưa bao giá» anh muốn coi Bích là bạn. Bích hiểu rõ Ä‘iá»u đó qua những cái nhìn như có lá»­a cá»§a anh. Chị dám tin rằng chưa bao giá» mình có chá»§ ý khiến anh hiểu khác Ä‘i vá» mối cảm tình giữa há», song rừng xanh núi đỠvà ná»—i cô đơn vắng vẻ chắc gì đã không khiến chị có đôi ánh mắt khác thưá»ng và những nụ cưá»i không kiểm soát. Nếu Hải có nảy sinh lòng ghen tức quá đáng ấy thì lá»—i lầm cÅ©ng không chỉ thuá»™c mình anh ta.

Từ ba hôm trước, Vinh đã có vẻ nóng lòng sốt ruá»™t muốn Ä‘i. Anh là má»™t chàng trai dÅ©ng cảm và rất giàu sÄ© diện. Anh không chịu nổi cái ý nghÄ© rằng mình sẽ còn phải lay lắt ở đây đến tháng trá»i nữa trong khi những đồng đội Ä‘ang xông pha nÆ¡i chiến trưá»ng. ý nghÄ© rằng mình hèn kém và lẩn trốn nhiệm vụ cứ Ä‘eo bám anh như đỉa, chỉ trừ những lúc có Bích ở bên. Cứ có ngưá»i ở ngoài trạm tạt qua là anh cuống quít há»i xem đơn vị mình Ä‘ang ở đâu rồi cả đêm ấy lại trằn trá»c thở than.

- Anh ấy sinh ra để làm trai thá»i loạn. Bích nên hiểu cho anh ấy.

Bắt gặp Bích Ä‘ang giận giữ ngồi vặt cá» bên suối sau má»™t hồi khóc lóc thuyết phục Vinh, Hải đưa ra má»™t lá»i khuyên. Lá»i nói ấy ở miệng ngưá»i khác thì đã an á»§i được cô rồi, đằng này lại là cá»§a Hải. Thất kinh nhìn ánh mắt trợn trừng giận dữ cá»§a Bích, Hải vá»™i vã rút lui. Ngày hôm sau, lợi dụng lúc Bích vào rừng hái rau, Vinh tìm Hải. Anh đòi ra viện. Nếu Bích ở nhà, nhất định cô sẽ không cho phép và rất có thể, cả anh cÅ©ng không muốn ra Ä‘i. Äầu tiên Hải kiên quyết phản đối. Anh biết Vinh còn rất yếu chưa thể đủ sức ra viện và anh cÅ©ng thừa biết dù anh có từ chối thì Vinh cÅ©ng không từ bỠý định xin vỠđơn vị. Viện cá»› rằng phải chá» há»™i ý vá»›i bác sÄ© Bình, anh yêu cầu Vinh chỠđến ngày mai. Äúng thật, Vinh không phải là ngưá»i đễ từ bỠý định, anh ta bám sát lấy Hải, nì nèo ná»­a ngày trá»i. Vinh quá trá»±c tính và phóng khoáng, anh không há» biết vá» mối quan hệ tế nhị giữa Bích và Hải, càng không biết rằng Hải ghét anh như đào đất bá» Ä‘i, vì vẻ hăng hái đầy nam tính và quyến rÅ© má»™t cách tá»± nhiên cá»§a Vinh đã khiến Bích phải xiêu lòng. Hải thẳng tay ký cái roẹt vào tá» giấy ra viện. Thế là Vinh khoác ba lô, chào má»i ngưá»i, há»›n hở ra Ä‘i. Anh nhá» Hải chuyển lá»i chào Bích.

- Tôi sẽ viết thư cho cô ấy. NhỠanh nói hộ Bích hãy chỠtôi?

Nếu lúc ấy Hải có ý định giữ Vinh lại, thì lá»i nói ấy cÅ©ng đã làm nó tan thành mây khói. Mưá»i lăm phút sau Bích vá». Cô lao theo Vinh không chậm trá»…. Năm phút sau, má»™t tiếng nổ lá»›n phát ra từ phía con đưá»ng, có lẽ má»™t quả bom nổ chậm bị sót đã phát nổ. Äất rung nhẹ dưới chân Hải.

*

* *

Hải không nghÄ© đến chuyện tá»± sát nữa vì anh hiểu rằng làm việc tốt là cách duy nhất để chuá»™c tá»™i. Nhưng trong những giá» yên tÄ©nh, nhìn trá»™m Bích lặng lẽ như cái bóng qua khe thá»§ng hẹp tí cá»§a tấm bạt căng trước cá»­a lá»u, Hải lại muốn má»™t phát súng vào đầu. Khoảng hÆ¡n ná»­a tháng sau cái chết cá»§a Vinh, Hải tình cá» bắt gặp Bích nôn oẹ sau tảng đá lá»›n gần con suối cạn. Bằng hiểu biết cá»§a má»™t bác sÄ© cá»™ng vá»›i linh tính cá»§a kẻ Ä‘ang yêu, anh nhận ngay ra sá»± thật. Từ hôm ấy, anh cố gắng chăm sóc cô má»™t cách thầm lặng, nhưng Bích đã nhận thấy và lừ chối những đặc cách anh dành cho vá»›i má»™t vẻ kiêu hãnh lạnh lùng.

Trong suốt thá»i gian ấy, Bình cảnh giác trông chừng Bích. Anh cÅ©ng thầm yêu Bích nhưng khác vá»›i Hải, anh không nuôi trong lòng mối ghen tuông đối vá»›i Vinh - chàng trung đội trưởng may mắn ấy. Kể từ khi nhận ra Bích yêu Vinh, Bình đã chấp nhận trở thành ngưá»i bạn trung thành cá»§a há». Anh đã cố gắng hết sức để giữ cho mối tình đơn phương ấy mãi ở trong bí mật. Anh không muốn Bích phải áy náy cho mình. Vá»›i anh, chỉ cần cô vui vẻ là đủ. Chỉ Hải nhận ra mối tình si ấy và đấy cÅ©ng là má»™t lý do khiến anh không ưa anh chàng cục súc và nhiá»u khi vô cùng lá»— mãng này. Bình không phải là má»™t mẫu ngưá»i đáng yêu cho bất cứ cô gái nào. Nhưng để bù lại phần chưa hoàn thiện ấy, anh lại là má»™t con ngưá»i vô cùng trung thá»±c và cao thượng. Không bao giá» anh có thể hiểu nổi tại sao có những kẻ sẵn lòng làm bao Ä‘iá»u độc ác đê hèn nhân danh tình yêu. Anh gằn giá»ng, cưá»i khinh bỉ "Yêu ư? Vì yêu ư?". Cái giá»ng cưá»i nức nở trong há»ng cá»§a anh vẫn ám ảnh Hải cho mãi đến những năm sau này, khi cánh rừng cháy rụi vì bom napan và khét lẹt mùi thịt cháy đã Ä‘i vào dÄ© vãng. Thật may là hôm trận bom đổ xuống trạm, Bích Ä‘i vắng. Hải đã không biết bao lần thắp hương khấn tạ ông trung Ä‘oàn trưởng, ngưá»i đã khăng khăng ká»· luật Bích bất chấp sá»± bênh vá»±c cá»§a Bình và Hải, ngưá»i chịu trách nhiệm chính ở trạm. Nếu hôm ấy cô không phải lên trung Ä‘oàn làm kiểm'Ä‘iểm thì chắc gì đã còn sống sót và cái mầm sống nhá» nhoi kia cÅ©ng sẽ mất cÆ¡ há»™i hưởng ánh sáng mặt trá»i. Cầu cho ông yên nghỉ, ngưá»i trung Ä‘oàn trưởng vô cùng nguyên tắc nhưng cÅ©ng vô cùng dÅ©ng cảm và tài năng ấy. Hai năm sau mùa hè khốn khổ cá»§a Hải, ông đã hy sinh trong má»™t trận đánh lá»›n ở Quảng Trị. Trong tất cả những việc ý nghÄ©a ông đã làm được trong Ä‘á»i, có bao giỠông biết được má»™t việc tưởng chừng như rất nhá» nhưng lại xiết bao vÄ© đại - nhá» có ông, má»™t đứa trẻ đã thoát khá»i hàng trăm tấn bom đạn Mỹ.

Phải có má»™t sá»± thần kỳ can thiệp thì Hải má»›i có thể sống sót qua trận bom này, khắp ngưá»i xây xát, phá»§ đầy bụi, bụi ở cả trong mồm, trong mÅ©i, trong tai, Ä‘iếc đặc nhưng không có má»™t vết thương nào đáng kể, thậm chí là ở phần má»m. Loạng choạng chui lên từ đống đất cát lá»n nhá»n, giữa những đám lá»­a ngá»§n ngút cháy, Hải gào thét gá»i tên má»i ngưá»i. Anh chạy như Ä‘iên từ đống đá này sang đống đá khác, bá»›i tìm bằng mưá»i đầu ngón tay, nước mắt lã chã tÆ¡i hòa lẫn vá»›i mồ hôi túa khắp mặt, khắp ngưá»i. Im lặng ngá»± trị trong đầu anh, làm trí não tê liệt trong má»™t ná»—i sợ hãi không gá»i được tên. Không còn gì. Không còn ai. Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, Hải đập đầu vào tảng đá ven suối, không hiểu sao, cÅ©ng may mắn như anh, nó chưa bị xé nát thành những mẩu vụn. Qua dòng máu túa đỠgiàn giụa trên mặt, Hải nhận thấy má»™t bàn tay quá» quạng chui lên từ mặt đất, ngay dưới chân anh.

Sáng hôm sau, khi Bích trở'lại, ở chá»— trước kia là trạm quân y tuyến giữa Suối Cam, cô thấy hai ngưá»i đàn ông Ä‘ang nằm bất tỉnh bên nhau, giữa đống hoang tàn vẫn Ä‘ang lên khói nghi ngút.

Má»™t tháng sau, cô cùng Bình được lệnh ra Bắc. Hải ở lại chiến trưá»ng. Rất nhiá»u ngưá»i lính mãi sau này vẫn nhá»› tá»›i má»™t bác sÄ© Hải lận tâm và nhiệt tình, ngưá»i đã cướp lại mạng sống cá»§a há» từ tay bom đạn, sốt rét bằng má»™t ý chí ngoan cưá»ng và má»™t bàn tay vàng. Tiếc là anh không thích những cô em gái cá»§a há», vì có biết bao ngưá»i muốn gả em gái cho vị ân nhân cứu mạng này! Phải tá»›i hÆ¡n chục năm sau, sá»± ngây thÆ¡ trong sáng và dịu dàng cá»§a Trang má»›i xoa dịu trong anh ná»—i day dứt vá» cái mùa hè ấy. Nhưng anh vẫn chưa bao giá» lấy lại được sá»± thanh thản. Nó đã nằm lại cùng Vinh trong cây và đất Trưá»ng SÆ¡n.

*

* *

Trang bàng hoàng nhìn ra ngoài xa, trên rặng tre, rạng đông đã đến tá»± lúc nào trong dải áo lụa hồng và đánh thức lÅ© gà trống trong xóm dậy khoe giá»ng râm ran. Làng quê thanh bình và hạnh phúc đến ná»—i Trang ngá» rằng câu chuyện vừa rồi chỉ là lá»i thì thầm cá»§a thán má»™ng. Lẽ nào những con ngưá»i bình dị này đã phải trải qua những giây phút kinh khá»§ng đến vậy. Lẽ nào anh đã phải sống trong ăn năn bao nhiêu năm qua. Tại sao chị lại không nhận ra, hay chị yêu anh chưa đủ? Cuá»™c tìm kiếm sá»± tha thứ cá»§a anh bao giá» má»›i chấm dứt đây, anh đã làm tất cả để chuá»™c lá»—i, đến bao giá» há» má»›i tha thứ cho anh? Hàng loạt những câu há»i dồn dập hiện đến, Trang vặn vẹo đôi tay trong tuyệt vá»ng. Bất chợt chị quay ngoắt đầu lại, nhìn vào trong nhà như tìm kiếm câu trả lá»i. Trong ánh sáng má» nhạt cá»§a buổi bình minh, Bình và Bích đã đến bên há» tá»± bao giá», Bình Ä‘ang giÆ¡ bàn lay sần sùi đặt lên vai Hải.

Trang thấy mình mê Ä‘i trong niá»m hạnh phúc được tái sinh, khi những con ngưá»i bình thưá»ng mà cao thượng ấy bước ra khu vưá»n đã tắm mình trong má»™t buổi sá»›m tinh mÆ¡ đẹp nhất trần gian.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #69  
Old 20-05-2008, 01:27 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tiếng Lục Lạc
Tác giả: Nguyễn Quang Lập

Quá ná»­a Ä‘á»i ngưá»i anh chị má»›i gặp nhau. Âu đó cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình. Sau hai mươi mốt phát đại bác vang trá»i báo tin ngày toàn thắng, có hàng ngàn cặp vợ chồng cách biệt hàng chục năm đã tìm gặp lại nhau. Chồng Bắc vợ Nam, chồng vợ trong ngoài song sắt nhà tù Mỹ - Ngụy, trên rừng dưới biển... ôm nhau mừng mừng tá»§i tá»§i. Thế là may mắn lắm rồi, còn bao nhiêu cặp vợ chồng cách nhau má»™t thước đất mà gá»i hoài có nghe tiếng nhau đâu!

Anh tìm chị ở Nha Trang, không có, ở Phan Thiết, không có. Ra Ãà Nẵng, mất mưá»i ngày long Ä‘ong, tất tả ngược xuôi thì gặp chị ở khu tập thể ban quân quản phưá»ng Minh Hiếu. Chị Ä‘ang đứng giữa sân, tay ôm má»™t đứa bé lên hai. Hình như chị Ä‘ang nói gì vá»›i nó. Anh đứng sừng sững ở lại cổng, ngá»±c như bị kim châm há»a đập mạnh. Ngày anh chị xa nhau, hai ngưá»i nào đã có con...

Nhưng anh đã bước lên - từng bước chậm và chắc. "Tiến lên đi, không có gì đáng sợ cả ", đó là khẩu hiệu của riêng anh suốt ba mươi sáu năm mặc quần áo lính. Chị chưa nhận ra anh - "Lại một ông nào đến ban quân quản đỠnghị, hợp đồng, trách móc, kiện cáo chi đây". Anh thấy rõ chị lắm. Chao ôi, chị vẫn trẻ, trắng xanh thế kia.

- Lành! - Anh kêu khẽ.

Chị mở to mắt nhìn. Chị lúng túng đặt đứa bé xuống đất, vừa sửa lại mái tóc vừa nhìn anh chằm chằm. Anh dừng lại, cúi đầu xuống sửa lại quai dép - "Khỉ! Tại sao mình lại làm cái trò này nhỉ?" - Anh ngước lên.

- Æ ! Trá»i!

Chị nhận ra anh, kêu lên và đứng ôm mặt khóc. Anh chạy bổ tới, dang tay ômg ghì lấy chị. Chị bỗng giật mình đẩy mạnh anh ra. Anh kinh ngạc, ngẩn ngơ... Chị ngẩng lên: "Ơ, chồng mình kia mà, chồng mình đó chớ ai!". Thì ra đó là phản ứng tự vệ bản năng của chị - hai mươi mốt năm ròng có ai ôm ấp chị đâu! Chị sà vào ngực anh nấc lên: "Anh ơi! Sao lâu... thế". Ngày chia tay anh hứa với chị chỉ hai năm là gặp nhau thôi mà...

Anh đưa chị vá» khu gia binh sư Ä‘oàn. Anh là đại tá tham mưu trưởng sư Ä‘oàn. Còn chị, ròng rã hai mươi mốt năm xa anh, chị vẫn là cấp dưỡng cá»§a các binh trạm 17, 26, 34... Tin anh tìm được chị, chỉ má»™t ngày sau tất cả cán bá»™, chiến sÄ© trong Ä‘oàn Ä‘á»u biết, đến chúc mừng. Sư trưởng Hùng, ngưá»i cùng anh chiến đấu mưá»i năm nay, đến chÆ¡i liên tục chín mưá»i tối liá»n. Ông không giấu giếm tình cảm đặc biệt cá»§a mình đối vá»›i vợ chồng ngưá»i cán bá»™ cấp dưới này. Má»™t lần, ngần ngừ mãi, ông há»i anh: "Há»i thá»±c, chị vẫn còn có thể... có con chứ?". Anh mỉm cưá»i: "Còn, anh ạ. CÅ©ng lạ... nhà tôi đã bốn sáu tuổi rồi!". Sư trưởng nắm hai bả vai anh lắc lắc: "Tốt quá! Tốt quá!...".

Chị vẫn còn sinh nở được nhưng sức yếu lắm rồi. Mưá»i sáu năm ở rừng chị bị nhiá»…m bệnh sốt rét kinh niên. Da chị xanh nhợt, tóc rụng nhiá»u, vàng ợt. Ãêm đêm, anh ôm chị vào lòng. Chị lắng nghe nhịp tim anh còn khá»e không. Anh cÅ©ng đã già rồi, năm nay đã năm mươi bảy tuổi chứ ít đâu. Rất nhiá»u lần chị ngước lên, thấy ká» sát mình khuôn mặt già nua cá»§a anh, những nốt sần cá»§a tuổi già cùng vá»›i mồ hôi cá»™m lên... Chị ôm anh, sá» thấy da lưng anh trÆ¡n khô - những lá»›p tế bào chết má»—i ngày má»™t dầy thêm. Chị thở dài, chỉ má»™t năm nữa, nếu anh chị không có con, coi như hết. Tuổi sinh nở cá»§a phụ nữ mấy ai tá»›i được năm mươi.

Sáu tháng trôi qua, vẫn chẳng có dấu hiệu gì báo cho anh chị rằng sẽ có má»™t đứa con. Anh mệt má»i nhìn chị má»ng như tá» giấy, ngá»§ khó nhá»c. Má»™t đôi lần chị kêu chóng mặt, buồn nôn. Và nôn thật. Nôn thốc tháo. Anh cuống lên, nhưng cÅ©ng khấp khởi mừng thầm....

- Không phải đâu anh ạ- Chị buồn rầu nói: - Em đã sáu lần ngá»™ độc chất độc hóa há»c cá»§a Mỹ thả dạo em còn ở "xanh", từ đó em vẫn hay bị thế này!

Cổ há»ng anh nghẹn tắc.

Sư trưởng Hùng vẫn đến thăm anh chị thưá»ng xuyên. Ông hay nói vá» những bài thuốc bắc "kéo dài tuổi trẻ, hạn chế tuổi già". Ông tá»± đánh xe ra viện 17 má»i trung tá bác sÄ© Lê Giàu, bạn chiếu đấu cá»§a ông thá»i kháng Pháp, má»™t chuyên gia có tiếng vá» khoa sản, vào khám bệnh cho anh chị. Bác sÄ© Giàu là má»™t ngưá»i hiá»n lành, Ä‘a cảm. Nghe sư trưởng kể lại hoàn cảnh cá»§a anh chị, ông vui vẻ nhận làm má»™t "bác sÄ© riêng" cho chị. Ông tỉ mẩn kê đơn tất cả các loại thuốc có thể có trong thành phố này để chị uống, gia tăng thêm sức khá»e. Anh cầm thư giá»›i thiệu và đơn thuốc cá»§a bác sÄ© Ä‘i lùng khắp nÆ¡i và kiếm được không thiếu má»™t thứ thuốc gì kể trong đơn, kể cả những thứ thuốc quý hiếm nhất.

Ãêm đêm, anh vẫn ôm chị vào lòng. Má»—i đêm trôi qua chị càng thấy sá»± bất lá»±c cá»§a hai ngưá»i trước hy vá»ng cá»§a mình. Có đêm chị đã để tay lên mÅ©i anh, cố tình đánh thức anh dậy, rồi chị lại nằm ôm anh khóc. Chị đâu nỡ đầy Ä‘á»a anh như thế nếu trước khi chia tay anh kịp để lại cho chị má»™t đứa con. Má»™t đứa con! Thiếu nó mà ná»—i nhá»› thương xót xa cá»§a chị vá» anh suốt bao nhiêu năm đã tăng lên gấp bá»™i. Những ngày ở rừng, cứ nghe tin có má»™t Ä‘oàn cán binh nào sắp Ä‘i qua là chị lại thắc thá»m mong chá». Mong chá» và ngồi khóc vá»›i bếp lá»­a rừng. Có má»™t lần, dạo chị còn cấp dưỡng ở binh trạm 26, nghe tin anh Ä‘ang nghỉ chân ở binh trạm 34, chị gói cÆ¡m, má»™t mình cắt rừng, Ä‘i suốt hai ngày đêm. Ãến nÆ¡i, chị kiệt sức và ngất xỉu Ä‘i vì ngưá»i đàn ông tên Chi đó không phải chồng chị. Anh ấy cÅ©ng có má»™t ngưá»i vợ xa cách như chị. Anh ấy đã cầm tay chị nói má»™t câu mà chị không thể quên được:"Thôi chị vá» Ä‘i. Vui vẻ mà vá» chị ạ. Chị cứ coi như đã gặp anh ấy rồi. Và tôi, tôi cÅ©ng coi như đã gặp vợ tôi rồi. Chị Æ¡i! Trong chiến tranh đôi khi cÅ©ng phải có những giả sá»­ huyá»n hoặc như thế để mà sống, để mà trụ vững được...". Chị vá», cố gắng níu kéo cái niá»m vui "giả sá»­" ấy để vượt qua 30 cây số rừng. Cánh rừng chị Ä‘i qua vừa bị chất độc hóa há»c dá»™i xuống, lá rừng bắt đầu rụng. Chị chạy sấp ngá»­a và ngã sấp bên má»™t con suối. Tỉnh dậy, chị gặp ngay ánh mắt cá»§a ngưá»i binh trạm trưởng: "Có... gặp không?" Chị ứa nước mắt, khẽ gật đầu: "Gặp rồi". Má»›i đó đã mưá»i má»™t năm... Có lẽ vì chất độc ma quá»· ấy mà chị không có con chăng? Câu há»i đột ngá»™t ập đến cuối ký ức cá»§a chị làm chị bất ngá» ngồi dậy, mồ hôi ướt đầm.

Nhưng cuối cùng chị đã mÆ¡ hồ nhận thấy hạnh phúc đã vá» vá»›i anh chị. Khi đó, chị ngước lên, vẫn khuôn mặt già nua cá»§a anh lấm tấm mồ hôi. Chị rÆ¡m rá»›m nước mắt, tá»± nhiên chị khẽ rùng mình. Má»™t cảm giác mát rượi chạy từ gót chân lên môi chị. Chị níu anh xuống, hôn đến nghẹn thở và chị òa khóc. Má»™t chút ngÆ¡ ngác cá»§a anh. Mặc kệ. Chị rúc đầu vào nách anh, mỉm cưá»i.

Hạnh phúc đã thá»±c sá»± đến vá»›i chị. Nhưng chị chưa thông báo cho anh hay. Chị phấp phá»ng chỠđợi cho đến khi nó hoàn toàn chắc chắn. Má»™t tháng sau, chị vén áo lên, thấy hai núm vú cá»§a mình đã chuyển màu tím sẫm. Chị ngắm say sưa bầu vú cá»§a mình Ä‘ang căng dần... lúc đó chị má»›i nở nụ cưá»i mãn nguyện. Chị đổ bệnh, nôn và nhiệt độ tăng cao. Anh phải nghỉ việc má»™t ngày. Trong sá»± mệt má»i, nhức nhối cá»§a cÆ¡n bệnh, chị nhận ra đứa con thân yêu cá»§a chị Ä‘ang thành hình. Ãến ngày thứ ba, chị tỉnh dậy, ngồi tá»±a lưng vào anh, thì thầm.

- Em... đã... có... mang...

Anh rú lên, ôm chặt chị, há»i:

- Có đúng không? Xem nào!

- Xem gì kia? Vô duyên - Chị đỠmặt đẩy anh ra.

Anh ngượng nghịu ngồi bên, ôm vai chị lắc lắc:

- Ãúng thế hả em?

Chị không trả lá»i, lặng lẽ hôn đôi gò má nhô gầy cá»§a anh. Ãêm đó, anh ngồi hút thuốc cho đến sáng, chị giục anh mấy chục lần anh cÅ©ng chẳng chịu chợp mắt.

... Cuối buổi giao ban hàng ngày, anh quay sang nói với sư trưởng:

- Anh Hùng này, vợ tôi... có thai rồi!

Sư trưởng Hùng ngá»­a ngưá»i ra sau:

- Thế hả? Có chắc không? Anh đã kiểm tra chưa?

Anh cưá»i, gãi đầu:

- Tôi biết thế nào mà kiểm tra. Vợ tôi nói thế... chắc đúng. Một tháng năm ngày rồi...

Ông Hùng đưa tay giật giật cổ áo, má»—i lần xúc động ông thưá»ng làm thế.

- Tốt quá! Tốt quá rồi!

Ông quay sang thông báo "tin mới nhận được trong ngày" cho các sĩ quan dự giao ban:

- Tin má»›i toanh: Ãại tá Chi sắp có con!

Má»i ngưá»i ồ lên. Bắt tay. Bắt tay. Cưá»i. Cưá»i râm ran. Anh cưá»i ứa nước mắt.

Ngay sau đó, khu gia binh râm ran chuyện vợ chồng đại tá Chi sắp có con. Vợ các sÄ© quan kéo nhau đến chia vui vá»›i chị. Chị ngồi lặng lẽ nghe các chị đã có con bày vẽ cho cách giữ gìn thai: ăn thứ gì, kiêng thứ gì, Ä‘i đứng, ngá»§ ngáy ra sao... Chị nghe rồi mưá»ng tượng thấy đứa con cá»§a mình: khôi ngô, bụ bẫm, nó chập chững lần thành giưá»ng Ä‘i vá» phía ba nó. Chợt nó kêu: "Pa! Pa" và vẫy vẫy tay nhá» ba nó dắt qua má»™t quãng khó Ä‘i... Tiếng ngưá»i nói quanh chị nhá» dần, quyện lại bồng bá»nh trôi mÆ¡ màng như má»™t bản nhạc nhẹ, nhàng, êm dịu...

Ãêm khuya, khi chị đã chợp mắt được má»™t lúc, tỉnh dậy thấy anh Ä‘ang lục lá»i va li riêng cá»§a mình "Tìm gì vào lúc này nhỉ?". Chị nghiêng ngưá»i nhìn anh. Anh ngẩng lên, há»›n hở:

- Ãây rồi!

Anh chìa ra cho chị xem tấm ảnh cá»§a anh thá»i còn bé:

- Thằng con của chúng ta sẽ giống như tôi... như thế này.

Chị lưá»m anh:

- Biết là "thằng" hay "con" mà đã...

Anh ngẩn ngưá»i "á» nhỉ !" rồi cưá»i xòa.

- Nhưng thế nào nó cũng giống tôi.

Tháng sau, tháng sau nữa... Chị bắt đầu Ä‘i lại khó khăn. Da chị đã xanh lại càng tái xanh hÆ¡n. Anh tích cá»±c bồi dưỡng cho chị. Sư trưởng Hùng tặng chị má»™t lít mật ong trá»™n rượu trắng vá»›i lòng đỠtrứng gà. Bác sÄ© Giàu vẫn thưá»ng xuyên đạp xe đến thăm thai cho chị. Chị Ä‘ang sống trong thá»i kỳ sung mãn nhất cá»§a hạnh phúc thì đột nhiên đổ bệnh. Lần này nặng hÆ¡n, đến ná»—i sư trưởng Hùng có đêm phải thức trắng vá»›i anh ngoài hành lang phòng hồi sức. Bác sÄ© Giàu trá»±c tiếp chạy chữa cho chị. Ông nhận thấy khát vá»ng cá»§a chị đã trở thành nhiệm vụ khắc nghiệt đối vá»›i ông. Bệnh cá»§a chị khá trầm trá»ng. Không chỉ suy dinh dưỡng, thiếu máu vì tuổi già như má»™t số ca bệnh thưá»ng gặp, chị còn có má»™t bệnh đáng sợ hÆ¡n, đấy là chất Ä‘iôxin cá»§a chất độc màu da cam đã ngấm toàn thân chị. Tất cả các bảng phân tích hóa nghiệm vá» chị đã cho ông khẳng định như vậy. Cố nhiên Ä‘iá»u này thì ông giấu má»i ngưá»i. Ông bình tÄ©nh chống trả quyết liệt vá»›i căn bệnh nguy hiểm cá»§a chị. Tin tưởng ngay vào tay nghá» cá»§a mình, không bao giỠông mất hy vá»ng.

Và rồi chị cÅ©ng đã khá»i bệnh. Chị ra viện, tuy có yếu hÆ¡n, vàng vá»t hÆ¡n. Khi sắp đến ngày sinh nở, hầu như chị không đứng vững nữa. Anh dành tất cả thá»i gian rảnh ở bên chị. Anh trở thành cái nạng chống thá»±c sá»± cá»§a chị. Má»—i ngày má»—i mệt nhá»c, uể oải hÆ¡n nhưng trên nét mặt vẫn không há» giảm Ä‘i niá»m hân hoan cá»§a má»™t phụ nữ đến cuối kỳ sinh nở bá»—ng nhiên có má»™t đứa con.

Ãêm. Anh vén áo chị lên, ghé tai nghe tiếng đập cá»§a con mình. Anh nghe má»™t cách nghiêm túc và kiên nhẫn. Rồi anh nằm xuống, ngó lên cái lục lạc treo ở trần nhà. Cái lục lạc đã theo anh mưá»i bốn năm nay khắp tất cả các chiến trưá»ng. Má»™t ngưá»i bạn chiến đấu trước lúc hy sinh đã trao lại cho anh: "Cứ má»—i lần thắng trận mày rung lên cho tao nghe thấy, tao mừng". Anh đã làm theo lá»i dặn dò chưa lúc nào quên. Cái lục lạc bằng sừng dê, được chuốt, chạm trổ bằng bàn tay nghệ nhân, má»—i lần rung lên nghe như tiếng trẻ con cưá»i. Sau ngày toàn thắng nó được treo lên ở trần nhà. Ngày mai, thằng con anh - không hiểu sao anh cứ nghÄ© đó là "thằng" - lá»›n lên, chỉ cần má»™t tuổi thôi là anh đã giao lại cái lục lạc cho nó rồi. Nó có nghÄ©a vụ phải giữ cái lục lạc cho hết Ä‘á»i mình. Ãể khi bố mẹ nó đã yên nghỉ dưới "suối vàng", má»—i lần thành công việc gì, nó phải rung lên cho bố mẹ nó mừng...

Anh lại nhổm dậy, vén áo chị, ghé tai nghe tiếng con mình.

- Thôi mà! Chị dịu dàng phản đối: - Anh làm phiá»n con quá.

Anh không chịu:

- Yên nào! Ãể anh xem con nó có ý kiến gì không?

Chị phì cưá»i. Rồi chị cÅ©ng tá»± nhiên tò mò:

- Nó có "ý kiến" gì không?

Anh ngẩng lên, đáp tỉnh khô:

- Không. Nó nhất trí hoàn toàn. Nhưng tại sao anh lại nghe "te- è, te-è"... hay nó đang thổi kèn?

Chị đạp khẽ vào vai anh:

- Ông già ơi... ma bắt ông đi cho rồi.

Anh cưá»i khà:

- Ngày mai anh sẽ giao cái lục lạc cho nó, nó không cần phải thổi kèn, mệt.

Và anh ôm hôn chị.

- Lão già này sẽ há»i vợ cho thằng con lúc nó mưá»i sáu tuổi.

- Lại "thằng".

- Nhất định là "thằng", lão già này đã nằm mơ thấy lão và con lão đến nhà bố vợ nó rồi!

*
* *

Ngày đứa trẻ ra Ä‘á»i đã đến. Chị run rẩy bước vào phòng há»™ sinh. Hai nữ y tá dìu chị từng bước má»™t lên bậc tam cấp. Bác sÄ© Giàu đứng chỠở cá»­a. Ông trá»±c tiếp đỡ đẻ cho chị, bởi vì ông biết chắc đây là má»™t ca đẻ khó. Sau lưng chị là anh, sư trưởng Hùng và gần sáu mươi sÄ© quan cùng sư Ä‘oàn. Há» hồi há»™p ngóng theo bóng chị. Bác sÄ© Giàu khép cá»­a, ông giÆ¡ tay chào, ra hiệu cho má»i ngưá»i "cứ yên tâm".

Má»™t giá»... hai giá»... ba giá»... Anh đã uống liá»n mấy cốc nước đầy. Sư trưởng Hùng thỉnh thoảng lại đưa tay rung cổ áo. Má»™t vài sÄ© quan ghé tai vào khe hở căn phòng chá» nghe tiếng trẻ khóc. Bốn giá»... năm giá»... má»™t nữ y tá mở cá»­a bước ra, lập tức chị bị giữ lại:

- Ra sao rồi?

- Chị Lành sinh rồi. - Chị y tá mỉm cưá»i, nói run run - Con trai.

- A, hoan hô.

Má»i ngưá»i nhảy lên. Sư trưởng Hùng ôm lấy anh lắc rất mạnh. Anh quay cuồng trong niá»m vui sướng tá»™t độ. Chợt anh nghÄ© đến cái lục lạc mà anh đã nhá»› mang theo khi đưa vào viện...

Trong buồng há»™ sinh, chị nằm lịm Ä‘i sau khi đã há»i "trai hay gái" và mỉm cưá»i sung sướng được bác sÄ© Giàu cho biết: con chị là con trai. Ãứa trẻ đã được Ä‘ua sang phòng hồi sức thai nhi. Ngưá»i há»™ sinh già Ä‘ang "tắm cho thai nhi trong bể nước hấp nhiệt. Bác sÄ© Giàu đứng dá»±a lưng vào tá»§ thuốc thở dốc. Ãiá»u mà ông cố gạt Ä‘i trong tiá»m thức có lý cá»§a ông đã đến... Ãứa bé là má»™t con - ngưá»i - dị - dạng! Chân trái cháu bị bẻ gập ra sau, cứng ngắc. Mặt cháu bị bóp méo đến ghê gá»›m: mi mắt trái phình ra rất lá»›n, kéo xuống bịt kín toàn bá»™ gò má. Môi dưới cháu cÅ©ng phình to, trệ xuống quá cằm. Không! Tạo hóa không tàn nhẫn như vậy. Chỉ có chất độc màu da cam đã ngấm vá»›i má»™t nồng độ rất cao trong cÆ¡ thể ngưá»i đàn bà tá»™i nghiệp kia, má»›i gây ra như thế.

Ngưá»i há»™ sinh già làm việc vá»›i má»™t thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh kỳ lạ. Tá»± nhiên ông thấy ghét ngưá»i há»™ sinh kia. Ông cảm thấy bức bối, khó thở:

- Nước! Cho tôi ly nước.

Ông kêu to. Má»™t trợ tá từ phòng trá»±c vá»™i vàng cầm ly nước bước vào. Ãi ngang qua đứa bé, chị đứng sững lại, giật lùi... Choang! Ly nước vỡ tan tành. Chị ngồi thụp xuống, lặng lẽ ngước lên nhìn bác sÄ© Giàu.

Ông không nói gì, khẽ thở dài, đi vỠphía cửa sổ.

Ông mở hé cá»­a nhìn ra. Ngoài sân, mấy chục ngưá»i lính Ä‘ang quây tròn bên bố cá»§a đứa trẻ má»›i sinh. Anh Ä‘ang giÆ¡ cao cái lục lạc rung rung, nói như reo:

- Tôi sẽ há»i vợ cho nó lúc mưá»i sáu tuổi.

Tiếng lục lạc vang lên, nghe như tiếng trẻ con cưá»i.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #70  
Old 20-05-2008, 01:29 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Dải Lụa
Tác giả: Dương Duy Ngữ

- Ông cụ Vạn ở xóm giếng héo sữa rồi.

- Sao cụ ấy vá» dá»… dàng thế. Chiá»u hôm qua tôi còn gặp chăn bò trước cá»­a chùa Hoa Ãào.

- Thế má»›i gá»i là tiên cảnh ngàn thu. Ông cụ Ä‘i như Ä‘i ngá»§. Mưá»i giỠđêm còn ngồi xem phim Tam Quốc diá»…n nghÄ©a. Cứ tấm tắc khen cái Ä‘oạn Tào Tháo và Lưu Bị uống rượu luận anh hùng. Má»™t lúc sau kêu tức ngá»±c, lên giưá»ng nằm thế là Ä‘i luôn.

Chuyện cụ Vạn quy tiên chỉ má»™t lúc sau đã lan truyá»n khắp làng Thượng.

NghÄ©a tá»­ là nghÄ©a tận, bà con làng xóm, há» hàng ná»™i ngoại Ä‘á»u xếp sắp công việc đến chia buồn vá»›i gia đình ngưá»i quá cố và tiá»…n đưa linh cữu đến nÆ¡i an nghỉ cuối cùng, đào sâu, chôn chặt, mồ yên mả đẹp.

ở làng Thượng từ xưa, không ăn uống, rượu chè trong đám hiếu. Các cụ bảo, ngưá»i than khóc sầu não vá» ná»—i mất mẹ, mất cha, kẻ ngồi chè chén còn ra làm sao nữa! Nhưng làng cÅ©ng có lệ sau khi phát tang, thưá»ng lưu giữ thi hài ngưá»i quá cố, nhất là ngưá»i cao tuổi, con cháu đỠhuá», ở trong nhà má»™t đêm để kèn trống và để há» hàng, bằng hữu xa gần phúng viếng. Gần đây lại phục hồi tục: Khi sinh thá»i yêu ai sâu sắc thì lúc vá» cảnh tiên, ngưá»i bạn tình đến vÄ©nh biệt và đặt ngang quan tài má»™t dải lụa hồng. Ngày xưa, con gái lấy chồng, con trai lấy vợ là do bố mẹ sắp đặt. Còn yêu nhau, bởi phận tÆ¡ hồng trá»i se. ý trá»i hẳn phải hÆ¡n ý ngưá»i. Nhưng đến khi má»™t ngưá»i sang cõi vÄ©nh hằng, ngưá»i còn ở lại má»›i dám công khai. Ãiá»u đó, khiến ngưá»i Ä‘á»i thêm tò mò, phá»ng Ä‘oán.

Có ngưá»i đến viếng ông cụ Vạn xong còn ngó vào tận linh cữu xem đã có dải lụa hồng nào chưa. Và khi quay ra, há» lắc đầu, bảo:

- Quan tài còn trống lắm. Tịnh chưa có một dải lụa nào. Cái đám này buồn bỠmẹ. Chả bù cho đám bà Lý. Vừa đúng ba cỗ dải lụa hồng nhé.

- Bì thế nào được vá»›i bà Lý. Bà ấy đẹp ngưá»i đẹp nết nên nhiá»u ông mê là phải.

- Bà Na chả đẹp ư? Vậy mà khi hết cơm, hết gạo chả có một dải lụa nào. Con cháu cứ buồn thiu.

- Cái bà ấy lúc nào cÅ©ng cay cảy, cay cảy, có ma nó mê. Lấy được chồng là may. Ãẹp thế, đẹp làm gì!

Con cháu bà Lý có mặt trong đám ma cụ Vạn có vẻ tá»± hào, mãn nguyện vá» mẹ, vá» bà mình lắm. Há» tá»± hào, mãn nguyện là phải. HỠđã đón tiếp những ngưá»i bạn tình cá»§a mẹ mình niá»m nở, trân trá»ng và biết Æ¡n. Bởi những ngưá»i ấy, đã dám vượt lên má»i hoàn cảnh để đến vá»›i mẹ mình thật đúng lúc.

Ngưá»i Ä‘á»i thật lạ. Sinh thá»i, chúa ghét chuyện gió trăng. Rồi ghen tuông, oán há»n, thù giận tình địch cá»§a mình. Vậy mà khi ngưá»i thân ra Ä‘i, lại cảm thấy tá»§i phận, trống vắng nếu như trên nắp quan tài không có lấy má»™t dải lụa hồng. Ngưá»i ta bảo nhau, ông ấy, bà ấy phải là ngưá»i trai tài gái sắc thế nào má»›i được nhiá»u ngưá»i yêu đến thế. Tục ở làng Thượng, ngưá»i nào càng giữ chặt được mối tình cá»§a mình ở trong lòng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, con cháu má»›i biết thì tình yêu ấy má»›i thật sá»± cao quý, thiêng liêng. Còn để lá»™ ra, làng biết cả rồi, còn mang lụa đến làm gì nữa.

Phải giữ được bí mật như ông Dinh, xóm Ãình má»›i tài. Trước khi cải tạo tư thương, ông Dinh làm chá»§ ba quả lò vôi. Ông ngược xuôi bán vôi khắp Hà Ná»™i, SÆ¡n Tây, chả có Ä‘iá»u gì. Khi sắp lâm chung, ông Dinh má»›i chỉ chá»— cho vợ con đào hai cái ấm tích lên, bảo: "Số vàng này đã chia theo di chúc. Cúng ba ngày xong má»›i được thá»±c hiện. Và phải Ä‘iện khẩn cho ngưá»i này, ngưá»i này...". Bấy giá» vợ con má»›i vỡ nhẽ, ông có ba ngưá»i tình. Vàng chia cho vợ, cho ngưá»i yêu và các con trai con gái như nhau. Khi linh cữu ông Dinh còn quàn trong nhà, có hai bà ngưá»i Hà Ná»™i vá» vắt hai dải lụa lên. Còn bà ở Phú Thá», mãi hôm cúng ba ngày, má»›i tất tưởi Ä‘em dải lụa vắt qua nấm má»™... Di chúc ông còn nói rõ rằng sở dÄ© ông có được bấy nhiêu vàng là nhá» vào công sức cá»§a tất cả các bà.

Trở lại chuyện đám ma cụ Vạn.

Gần như cả buổi sáng hôm sau, chốc chốc lại có ngưá»i làng Thượng ngó vào linh cữu. Ngưá»i sau theo ngưá»i trước, há» lắc đầu quay ra. Ãiá»u đó, khiến vợ con cụ Vạn tá»§i thân lắm.

Những ngưá»i Ä‘i đào huyệt đã vá». Xóm làng rá»™n rịp chuẩn bị đưa cụ Vạn đến nÆ¡i an nghỉ cuối cùng.

Giữa lúc đó, má»™t ngưá»i trung niên, mái tóc lốm đốm bạc, ăn mặc kiểu thành phố, vét tông màu Ä‘en, Ä‘eo băng tang Ä‘en thong thả Ä‘i vào sân. Trông cặp mắt, bước Ä‘i Ä‘á»u tá» ra Ä‘iá»m tÄ©nh, tá»± nhiên. Ông cung kính cúi chào bà con, đúng theo nghi lá»… làng Thượng rồi không phải há»i thăm ai, bước tá»›i trước mặt ngưá»i em ruá»™t cụ Vạn, chắp tay, cúi đầu, nói nhá» mấy câu. Ông cụ mở tròn mắt nhìn ngưá»i khách lạ rồi gật gật đầu. Bấy giá» khách má»›i từ từ Ä‘i vào bên linh cữu nhìn rất lâu vào gương mặt vàng bệch cá»§a cụ Vạn qua tấm kính. Ãoạn ngưá»i khách gục xuống quan tài Ä‘au đớn kêu lên má»™t tiếng như vỡ ra tá»± trong tim:

- Bố ơi!

Ngưá»i làng Thượng chăm chú theo dõi từng cá»­ chỉ cá»§a ông khách chưa má»™t lần xuất hiện, cùng thốt lên:

- Con cụ Vạn.

- Thảo nào, tôi đã nghi nghi từ đầu.

- Trông cũng nhang nhác giống cụ Vạn.

- Giống như hai giá»t nước chứ nhang nhác gì.

- Không phải há»i thăm ai mà biết cụ Thá» là chú ruá»™t má»›i tài.

- Mẹ của ông ấy còn hay mất mà không thấy nhỉ?

*
* *

Mồ côi cha mẹ từ bé, anh em ông Vạn má»—i ngưá»i phiêu dạt má»™t nÆ¡i mãi sau ngày giải phóng Ãiện Biên, má»›i gặp nhau. Ông Thá» bị mẹ mìn Ä‘em lên mạn ngược bán cho ngưá»i Thổ. Rồi tham gia quân đội, chiến đấu ở vùng Thượng Lào.

Còn ông Vạn Ä‘i ở chùa Hoa Ãào. Ãó là má»™t ngôi chùa nhá» nằm ẩn mình dưới chân núi Phượng Hoàng, má»™t quả núi đá vôi cao chót vót và có nhiá»u hang động thuá»™c địa phận làng Cả, cách làng Thượng má»™t cánh đồng. Xung quanh chùa trồng toàn đào ăn quả. Mùa xuân vá», hoa đào thắm hồng má»™t sưá»n núi. Lúc còn nhá», ông Vạn trông coi vưá»n đào, quét chùa, chăn bò. Lá»›n lên, ông Vạn trở thành lá»±c Ä‘iá»n cá»§a nhà chùa. Năm ông ngoài hai mươi tuổi, sá»± cụ trụ trì có thêm đồ đệ má»›i. Chú tiểu nữ, có dáng ngưá»i tầm thước, da trắng như trứng gà bóc, đôi mắt lóng lánh luôn luôn nhìn xuống. Chú sáng dạ, chăm làm, thông tá» kinh Phật, thuá»™c làu Chư Kinh nhật tụng, lại giá»i việc nhà, thạo việc đồng áng, từ xay lúa, sàng gạo đến tát nước, nhổ mạ, cấy, gặt, hái rau. Nhiá»u trưa, tiểu không nghỉ, xay ầm ầm mấy thúng thóc liá»n. Có hôm thóc hết tá»± lúc nào, răng cối va vào nhau xàn xạt, thá»›t trên rung bần bật như lên đồng mà chú vẫn mải mê... Không việc gì, tiểu không làm được. Ngoài sư cụ, không ai biết tiểu là gái Hà Thành, tên gá»i Hoàng Tú Oanh, sinh trưởng trong má»™t gia đình buôn bán giầu có, được dạy dá»—, há»c hành chu đáo. Mưá»i sáu tuổi, bố mẹ cho cô Ä‘i tu. Bởi Ä‘i xem ở đâu ngưá»i ta cÅ©ng bảo số cô nặng căn lắm, lại đào hoa bạc mệnh nên phải gá»­i thân ép xác cá»­a thiá»n. Cô được gá»­i gắm ngưá»i cô há» Ä‘ang trụ trì chùa Vân Hồ, má»™t chùa lá»›n bên hồ Bảy Mẫu, phía nam Hà Ná»™i. Ba năm sau, sư cụ Vân Hồ thấy má»—i ngày tiểu má»™t đẹp rá»±c rỡ, sợ để ở chốn Hà Thành đô há»™i, thưá»ng ngày tiếp xúc vá»›i biết bao giai nhân, tài tá»­ thì khó mà ép xác cho tròn quả phúc, bèn gá»­i cho ngưá»i bạn đồng đạo ở chốn thôn quê hẻo lánh.

ở chùa đã khổ hạnh, chùa nghèo, chùa nhỠở chốn thôn quê còn khổ hạnh bá»™i phần. Quanh năm chỉ có cÆ¡m gạo cÅ© vá»›i rau muống già chấm tương. Thỉnh thoảng có bữa "cá" kho. Ãó là những quả mướp đắng, cắt khoanh, om tương. "Cá" nhà chùa, ăn đắng từ trong ruá»™t đắng ra. Thoạt đầu tiểu Oanh nôn mật xanh, mật vàng. Sau rồi quen Ä‘i, lại thấy ngon. Con gái ở tuổi dậy thì, ăn bao nhiêu cÅ©ng chẳng biết no, nhịn vài bữa cÅ©ng không thấy đói, ăn khổ mấy vẫn thấy ngon miệng. CÆ¡ thể tiểu Oanh cứ rừng rá»±c, rừng rá»±c như bốc lá»­a. Lá»­a bốc từ trong lòng bốc ra. Thức thâu đêm, Ä‘á»c bao nhiêu kinh cÅ©ng không dập tắt được. Nhiá»u đêm lá»­a còn thiêu đốt cả kinh kệ, chữ nghÄ©a nhà Phật. Tiểu Oanh bá» kinh Ä‘i xay lúa, giã gạo. Càng xay, càng giã, lá»­a càng bốc cao. Ba bốn giá» sáng, trá»i lạnh cứa da, cứa thịt, tiểu Oanh lá»™i xuống ao vá»›t bèo những mong cái buốt cái rét giá thấu xương dập tắt ngá»n lá»­a lòng Ä‘i...

Sư cụ và các vãi vẫn thầm khen, tiểu Oanh chịu khổ xác. Chăm làm như anh lá»±c Ä‘iá»n Vạn cÅ©ng lắc đầu, không sao theo kịp tiểu Oanh.

Năm ấy, mùa hè, anh Vạn cày bừa mấy thá»­a ruá»™ng ở phía sau chùa. Ãi vòng vài trăm bước qua đầu núi là vỠđến "nhà". Vá» chùa dá»nh dàng sợ nghỉ lâu. Trưa nào, tiểu Oanh cÅ©ng mang cÆ¡m cho anh Vạn. Tiểu không bao giá» gá»i, chỉ lẳng lặng để cÆ¡m vào chá»— cá»­a hang hình khum khum tá»±a mái chòi, nÆ¡i anh lá»±c Ä‘iá»n vẫn nghỉ trưa rồi lá»™i xuống ao muống ở sát chân núi, cặm cụi hái từng ngá»n rau già. Anh thợ cày ngẩng lên thấy tiểu hái rau, biết đã có cÆ¡m. Anh cho trâu xuống má»™t cái chuôm gần đó cho nó đằm còn mình thì rá»­a chân tay, lên hang ăn cÆ¡m.

Trưa hôm ấy, nắng chết cá. Anh vừa bừa, vừa vá»›t được bao nhiêu là cá. Anh chỉ dám cho trâu đằm má»™t lát rồi dắt lên hang cho nó nghỉ. Vậy mà tiểu Oanh vẫn cắm cúi hái rau. Ngá»n rau vừa bứt khá»i tay đã héo ràu ràu. Rau đã già lại héo thế kia thì răng nào nhai nổi. Chỉ khổ tiểu và mấy ngưá»i thợ cấy, thợ cày. Anh Vạn đánh bạo gá»i:

- Nhà chùa nghỉ tay một lát đã. Rau già lại héo, răng chúng tôi không dứt nổi đâu.

Chẳng rõ chú tiểu có nghe rõ không mà chẳng há» có hồi âm. Anh Vạn lại gá»i. Tiểu vẫn mải mê hái rau. Anh Vạn đâm lo. Khéo tiểu say nắng, gục xuống thì chết mình. Sư cụ quở trách, biết nói thế nào. Thế là anh lá»±c Ä‘iá»n đâm liá»u. Anh lá»™i ào xuống ruá»™ng muống, cầm tay tiểu vừa kéo lên bá» vừa nói:

- Nhà chùa muốn chết nắng à?

Lần đầu tiên, anh thợ cày nhìn trực diện vào gương mặt, vào cặp mắt tiểu Oanh. Chao ôi, nó cứ bừng bừng, như thiêu như đốt anh. Chẳng hiểu do nắng lửa, hay do anh cầm vào cổ tay tròn lẳn của tiểu mà cặp mắt, đôi gò má tiểu bừng bừng như thế.

Tiểu Oanh ngồi thụp xuống cá»­a hang, thở dốc từng hÆ¡i dài, đôi bá» vai rung lên. Anh lá»±c Ä‘iá»n sợ lắm! Tiểu Oanh cảm thật rồi, hÆ¡i thở nóng như hÆ¡i lá»­a. Anh thì thầm:

- Tiểu ốm rồi. Ãể tôi đưa vá».

Anh lá»±c Ä‘iá»u cúi xuống cầm cánh tay tiểu định đỡ tiểu đứng dậy. Chợt tiểu giật bắn ngưá»i, toàn thân co dúm lại.

- Ãừng động vào ngưá»i tôi. Ãừng động vào tôi.

Nhưng lúc ấy, anh thợ cày đã cảm thấy trong lòng rạo rá»±c. Anh trở nên liá»u lÄ©nh, bất cần và hành động hoàn toàn theo bản năng sai khiến. Lúc anh cảm thấy cái hang đá chao nghiêng ngả thì tiểu bất thần kêu:

- ối! Mẹ ơi, con chết mất!

Rồi tiểu lịm Ä‘i. Ãôi mắt nhắm nghiá»n. Chân duá»—i thẳng, hai tay dang rá»™ng. Anh thợ cày sợ hoảng hồn. Mồ hôi vã ra như tắm. Chợt tiểu mở mắt, mỉm cưá»i:

- Anh đừng sợ. Không sao đâu.

*
* *

Ba tháng sau, ngưá»i làng Cả thấy vắng bóng chú tiểu Oanh. Các vãi tò mò há»i. Sư cụ trụ trì chùa Hoa Ãào bảo:

- Tiểu Oanh vá» Hà Ná»™i há»c thêm kinh kệ.

Dần dần, trong ký ức cá»§a mình, ngưá»i làng Cả đã quên hẳn tiểu Oanh. Chỉ má»™t vài ngưá»i già sống cùng thá»i vá»›i tiểu là còn mang máng nhá»›, cái năm sư cụ xây Tháp Xá Lị, có chú tiểu ngoài Hà Thành đẹp lắm vá» tu ở chùa làng mình. ÃÆ°á»£c vài ba năm thì chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Từ đó đến nay trải mấy chục năm rồi. Ãã có mấy Ä‘á»i sư trụ trì ở chùa Hoa Ãào. Nếu tiểu Oanh còn sống cÅ©ng phải ngót tám mươi.

Thá»±c ra, tiểu Oanh được bí mật đưa vá» nhà bố mẹ đẻ chứ không phải Ä‘i há»c thêm kinh kệ như cụ nói.

Sáng sá»›m hôm ấy nhà chùa sai anh lá»±c Ä‘iá»n Vạn Ä‘i tát nước ở mãi cánh đồng Chắt, cách làng Cả phải tá»›i năm dặm đưá»ng. Buổi tối, anh Vạn vá» không thấy tiểu Oanh đâu. Há»i ai cÅ©ng lắc đầu không biết. Anh đánh bạo há»i sư cụ. Sư cụ cầm miếng trầu quệt ngang môi, bảo:

- Tiểu vỠHà Nội rồi.

Anh há»i tiếp:

- Bạch cụ, tiểu đi có lâu không?

Sư cụ bảo:

- Há»i làm gì. Nhà chùa tha tá»™i chết cho con đấy.

Anh lá»±c Ä‘iá»n Vạn sa sẩm mặt mày, tưởng đổ gục xuống như cây chuối há»™t bị má»™t nhát dao sắc lẹm phạt ngang gốc. Thảo nào, cả ngày hôm ấy, anh làm việc gì cÅ©ng há»ng. Ruá»™t gan nóng cồn cào. Anh tát nước, liên tục va miệng gàu vào bá». Anh làm cá», cây thưá»ng má»±c không nhổ, toàn nhổ vào dảnh lúa. Mấy bà cùng làm vá»›i anh kêu trá»i kêu đất:

- Nhà chú phải để tâm vào chứ. Làm ăn thế này thì sư cụ Ä‘uổi bá».

Ãận ấy, anh lá»±c Ä‘iá»n Vạn đổ ốm má»™t trận tưởng chết. Hàng tháng trá»i, anh không ăn, không ngá»§, cổ há»ng khô bá»ng, đắng ngắt, ngá»±c Ä‘au tức như có cái cối đá đè lên. Má»—i ngày vuốt đầu, tóc rụng đầy kẽ ngón tay. Ná»—i Ä‘au lặn vào lòng, không ngưá»i chia sẻ, không ngưá»i há»i han. Anh tưởng được sống hạnh phúc má»™t Ä‘á»i vá»›i tiểu Oanh. Hai ngưá»i đã bàn nhau bá» trốn. Tiểu Oanh bảo đợi đến cuối tháng, đêm tối trá»i, hai đứa cuốc bá»™ ra Canh Diá»…n rồi vẫy xích lô ra ga xe lá»­a xuôi xuống Phòng(1). ở Phòng, Oanh có bà dì ruá»™t thương Oanh lắm. Bà đã cá»±c lá»±c phản đối bố mẹ đưa Oanh vào nương nhá» cá»­a Phật. Bà bảo:

- Cứ quẳng nó vào Ä‘á»i Ä‘i, cho nó bÆ¡i, nó ngụp. Nếu nó không tìm thấy nguồn vui, không tìm thấy hạnh phúc, lúc ấy Ä‘i tu cÅ©ng chưa muá»™n. Việc gì phải nghe mấy ông thầy số làm khổ con bé.

Bây giá», gặp cảnh ngá»™ này, nhất định dì sẽ bí mật giúp Oanh.

Nhưng cuá»™c sống đã không như tiểu Oanh mong ước. Tiểu bị giam cầm trong nhà. Mẹ không rá»i Oanh ná»­a bước. Mấy lần Oanh định liá»u chết mà không xong. Thiếp Ä‘i thì thôi, chứ tỉnh dậy là tiểu Oanh ngồi xếp bằng quay mặt vào bức tưá»ng trông vá» phía chùa Hoa Ãào, nÆ¡i có anh lá»±c Ä‘iá»n Vạn, hẳn cÅ©ng Ä‘ang phải trải qua sá»± mất mát, Ä‘au đớn nhất trong Ä‘á»i. Tại sao số phận lại run rá»§i tiểu Oanh vá»›i anh thợ cày nghèo khổ ấy. Há»a có trá»i má»›i biết. Mẹ bảo:

- Ãó là éo le cá»§a tạo hóa. Bởi vậy bố mẹ đã cho con thoát tục mà vẫn không sao tránh được khổ Ä‘au. Con còn vương vấn vá»›i cuá»™c Ä‘á»i thì còn khổ cá»±c, đắng cay lắm.

Sau khi sinh nở mẹ tròn con vuông, bố mẹ giữ thằng Chít lại nuôi dạy và bắt tiểu Oanh bước tiếp con đưá»ng tu hành.

Thằng Chít được cái khá»e mạnh thông minh. Nó không há» biết cha mẹ mình là ai. Thỉnh thoảng sư bà vẫn đến nhà thăm há»i ông bà ngoại và mua quà cho nó. Tốt nghiệp phổ thông, Niên, tên thật cá»§a thằng Chít, nhập ngÅ© vào binh chá»§ng pháo binh, chiến đấu trong VÄ©nh Linh. Sau hiệp định Pa-ri, Niên được giải ngÅ©. Anh theo há»c trưá»ng Ãại há»c tài chính. Bây giá», anh Ä‘ang làm giám đốc má»™t công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên buôn bán máy tính Ä‘iện tá»­.

Vào những năm cuối thập ká»· tám mươi, chùa Hoa Ãào bá»—ng nhiên thiếu sư trụ trì. Chẳng rõ có phải do Ä‘iá»m trá»i không, mà hai ba ni cô thay nhau vá» chùa được dăm ba tháng lại bá» Ä‘i. Ngưá»i sau cùng là ni cô Ãàm Tú. Các cụ vãi làng Cả bảo, mắt sư cụ tinh lắm, còn xâu kim được. Nhưng răng thì chả còn chiếc nào. Sư cụ ăn quả trứng chưng tương còn độc, chỉ có ăn mướp đắng kho tương được thôi. Hết mùa mướp đắng thì ăn cá»§ rau khô dầm tương. Sư cụ thông tá» kinh Phật lắm.

Từ ngày sư cụ Ãàm Tú vá» trụ trì, cảnh chùa Hoa Ãào ngày má»™t khang trang, sầm uất. Sư cụ chữa chùa, sá»­a tam quan, tô tượng, xây tháp chuông. Ngưá»i trong vùng kéo đến quy y đông lắm. Tiếng tăm, công đức sư cụ lan truyá»n khắp má»i nÆ¡i. Không đám hiếu nào, sư cụ không cầm tích trượng Ä‘i làm phúc cầu hồn cho ngưá»i quá cố được siêu sinh, tịnh độ.

Cái chết cá»§a ông cụ Vạn trên làng Thượng đã gây má»™t cÆ¡n sốc lá»›n trong lòng sư cụ. Nhiá»u hôm, ông cụ Vạn chăn bò trước cảnh chùa, sư cụ Ãàm Tú vẫn má»i ông cụ vào chùa uống chén nước nụ vối. Sư cụ ngồi đối diện vá»›i cụ Vạn, vừa bá»m bẻm nhai trầu vừa lặng lẽ ngắm nhìn cụ Vạn không chán mắt. Lúc ông cụ ra vá», bao giá» sư cụ cÅ©ng gá»­i chút lá»™c Phật, khi là phẩm oản đưá»ng, khi quả chuối, phẩm oản nếp cho các cháu và tiá»…n đưa ra tận cổng chùa, quyến luyến má»™t lúc má»›i chia tay.

Cụ Vạn cung kính, chào:

- Bạch cụ, tôi vá».

- A-di-đà Phật.

Sư cụ cứ ngỡ ông cụ Vạn tai đã nằng nặng, mắt không còn tinh nữa, hẳn không thể nhận ra hình dáng tiểu Oanh khi xưa mà cụ đã nặng lá»i thá» nguyá»n.

Sư cụ đã tưởng được yên thân đến khi thác vỠcõi Phật.

Không ngá» chiá»u hôm đó, ông cụ Vạn ngồi uống liá»n hai chén nước nụ vối và trân trân nhìn sư cụ. Sư cụ giật mình, há»i:

- Cụ có Ä‘iá»u gì?

- Bạch cụ. Tôi... tôi há»i khí không phải xin cụ thứ lá»—i.

- A-di-đà Phật.

- Bạch cụ. Con... con... của... của... có còn không?

- Thưa cụ, còn... còn ạ.

- Bạch cụ, trai hay gái.

- Thưa cụ... trai... ạ.

- Bạch cụ, con... có tá»­ tế, nên ngưá»i không?

- Thưa cụ, con được ông bà ngoại nuôi dạy chu đáo lắm.

- Bạch cụ, tôi muốn... muốn... gặp nó có được không?

- Thưa cụ, mong... mong cụ hiểu cho. Con chưa biết bố mẹ mình là ai?

- Bạch cụ, tôi hiểu, tôi hiểu... Tôi chết nhắm mắt được rồi.

Hóa ra ông cụ Vạn dở chứng vá» trá»i.

Tục lệ cá»§a làng Thượng đã đẩy sư cụ Ãàm Tú vào thế vô cùng khó xá»­. Sư cụ ngÆ¡ Ä‘i cÅ©ng chả ai biết đấy là đâu. Nhưng cái tâm không thể nào yên. Dù có lên cõi Niết bàn cÅ©ng vẫn còn day dứt, khổ Ä‘au. Suốt cuá»™c Ä‘á»i sư cụ chịu khổ xác cÅ©ng chỉ mong cho cõi tâm được nhẹ nhõm, thanh thản. Bởi thế sư cụ Ãàm Tú đã quyết định ra mắt con trai và báo cho nó biết cha nó là ai. Hậu quả việc này rồi sẽ ra sao? Ãã có ngưá»i Ä‘á»i phán xá»­.

Sư cụ Ãàm Tú chống tích trượng vào đám hiếu ông cụ Vạn. Ngưá»i làng Thượng cung kính chào:

- Niệm Nam mô A-di-đà Phật! Bạch cụ đi làm phúc.

Sư cụ cúi chào, đáp lá»… rồi Ä‘i thẳng đến bên linh cữu ông cụ Vạn. Bấy giá» sư cụ má»›i bá» tấm khăn nâu để lá»™ ra tấm khăn xô và lấy trong túi ra má»™t dải lụa hồng, trân trá»ng vắt ngang qua linh cữu ông cụ Vạn...

Làng Gồ Cả
GiỠThìn, ngày Nhâm Tý, tháng Bính Tuất, năm ất Hợi

________________

(1) Phòng: Hải Phòng, khẩu ngữ phổ biến dùng trong văn chương, báo chí, Ä‘á»i sống đặc biệt giai Ä‘oạn trước 1954.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™