Chương 509:Chọc giận ta, phải trả bằng mạng ngươi! (Đoạn 2)
Dịch: Athox
Biên tập: vandai79
Nguồn:TTV
Hắn xoay người lại nhìn ba Thần Thánh kỵ sĩ đã bước xuống lôi đài. Một trong ba kẻ đó lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và khiêu khích, sau đó không ngờ hắn vươn hai ngón tay, làm giả động tác cứa qua cổ…
Hành động này đầy vẻ địch ý!
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, đám người dồn về phía trước khiến những binh lính được điều đến từ sở Trị An duy trì trật tự xung quanh phải cố hết sức. Bọn họ giơ ngang trường mâu, miễn cưỡng ngăn cản đám người.
Lúc này, gần như tám mươi phần trăm số người xem đều đang chửi rủa Đỗ Duy vô sỉ.
Không ai biết chân tướng, những người này chỉ cho rằng Đỗ Đuy dùng một thủ đoạn không trong sáng ép ba cường địch chủ động thối lui.
Nhìn mọi người phản đối khắp xung quanh, đám dân chúng không hiểu chuyện này chửi bới ồn ào, chỉ có Đỗ Duy cô đơn đứng trên lôi đài…
Lúc này, ngồi trên chiếc ghế lô ở tầng ba, Austria tiểu thư và đám tỷ muội của nàng đều ngây người. Một cô bé không nhịn được nhỏ giọng than thở:
- Công tước đại nhân làm như vậy… hình như có hơi thái quá…
- Im miệng!
Một tiếng hét tức giận vang lên, Mani tiểu thư cũng tức giận xoay người lại, căm tức nhìn cô bé kia:
- Ta không tin công tước đại nhân là loại người này! Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy!
Austria không nói một câu, nhìn Đỗ Duy trên lôi đài…
Cảm giác thật kỳ lạ, vốn trong lòng mình rất chán ghét người đó cơ mà, nhưng tại sao giờ nhìn hắn đứng trên lôi đài, bị mọi người vũ nhục giễu cợt như vậy, mình lại cảm thấy bất bình cơ chứ?
Mua chuộc đối thủ, thao túng trận đấu…
Austria đột nhiên nhớ ra trong yến hội tối qua, tại hoa viên hoàng cung, nam tử trẻ tuổi này đã nở một nụ cười ôn hòa thản nhiên, đồng thời ánh mắt cũng toát lên vẻ tự tin và uy nghiêm…
Hắn là người hèn hạ như vậy sao?
Không! Hắn không! Hắn không phải!
Người có ánh mắt như vậy sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế!
Austria đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy rào chắn, lo lắng nhìn Đỗ Duy trên lôi đài! Lúc này chính nàng cũng không hiểu được tâm tình của mình.
Nếu là hai ngày trước, thấy Đỗ Duy bị bêu xấu trên dài như vậy, nàng nhất định sẽ rất thích chí, nhưng hôm nay…
Trong đôi mắt đẹp của nàng chỉ có vẻ lo lắng.
***
Đỗ Duy thực sự rất tức giận! Đối mặt với toàn trường, mấy ngàn người cùng lúc thóa mạ, lửa giận trong lòng hắn cũng dần dần dâng lên!
Thần Thánh kỵ sĩ sao? Hừ…
Ngón tay nắm trường cung của hắn lúc này đã trắng bệch, thân thể thậm chí có chút cứng ngắc.
Đột nhiên, Đỗ Duy dùng sức hít thật sâu!
***
Austria vốn đang lo lắng chăm chú nhìn vào Đỗ Duy, lúc này cũng không kiềm được trái tim đập loạn… Mặc dù khoảng cách quá xa nhưng nàng vẫn mơ hồ nhìn thấy… Hắn, hắn không ngờ lại nở nụ cười!
Không ngờ hắn lại bật cười!
Nụ cười trên mặt Đỗ Duy không phải cười lạnh khi giận giữ mà là một nụ cười thật bình thản. Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, toát lên vẻ giễu cợt và miệt thị.
Sau đó...
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha...
Tiếng cười đầu tiên rất nhỏ, sau đó to dần to dần. Rất nhanh, tiếng cười của Đỗ Duy truyền khắp toàn trường, cho dù giữa tiếng chửi bới ồn ào của mấy ngàn người thì tiếng cười của hắn vẫn vang lên rõ ràng bên tai mỗi người!
Sau khi tiếng cười đầy vẻ tự tin và khí thế ngạo nghễ của hắn vang lên, tiếng phản đối và chửi bới khắp toàn trường lập tức nhỏ đi rất nhiều, thậm chí từ từ biến mất.
Lúc này Đõ Duy đứng trên đài, lưng ưỡn thẳng, chậm rãi đi về mép lôi đài, đứng từ trên cao nhìn xuống ba Thần Thánh kỵ sĩ ở phía dưới.
- Ngươi. Các ngươi.
Đỗ Duy mở miệng, mỗi âm thanh hắn phát ra đều truyền khắp toàn trường! Hắn không cố ý đề khí nói chuyện nhưng âm thanh lại có thể truyền tới lỗ tai của từng người!
Dưới khán đài, không ít người trong lòng kinh hãi!
- Vừa rồi các ngươi nói ta rất may mắn vì các ngươi cố ý cho ta qua vòng này, để kỵ sĩ trưởng của các ngươi có thể giáo huấn ta sao?
Thanh âm của Đỗ Duy thật ôn hòa, sau đó hắn thở dài:
- Câu đấy đáng lẽ nên do ta nói. Các ngươi rất may mắn, may mắn vì các ngươi đã xuống đài sớm, nếu không hôm nay Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sẽ mất đi ba thành viên!
Ba người phía dưới lập tức sắc mặt giận dữ.
Đỗ Duy lại hừ một tiếng, không để ý tới ba tên gia hỏa này nữa. Hắn đột nhiên giơ trường cung trong tay lên, khiến người ta kinh ngạc là tư thế của hắn khiến toàn trường không ai hiểu được!
Tư thế của hắn không giống giương cung bắn tên… vì hắn quay ngược dây cung ra bên ngoài!
Đúng lúc này, Đỗ Duy cười lớn, cổ tay khẽ rung lên, một ngón tay nhẹ nhàng kéo dây cung về phía sau…
- Ông!!!
Âm thanh rất nhỏ này vang lên trong lòng mọi người, khiến toàn bộ những người nghe thấy trong lòng đều chấn động!
Sau đó, ánh mắt mấy ngàn người đều thấy rõ, dây cung bị hắn kéo một cái lập tức tỏa ra quang mang vô cùng sáng lạn!
Quang mang màu bạc hoàn mỹ chói mắt! Một đạo quang nhận dài một thước bắn ra từ dây cung, bay về hướng lôi đài phía tây bắc!
- Đấu khí! Là đấu khí!
Toàn trường ồ lên! Nhất là những quý tộc trong lầu hai lầu ba, hộ vệ cuả những quý tộc này đều là cao thủ nên đều biết nhìn người! Bọn họ dễ dàng nhận ra Đỗ Duy phóng ra tuyệt đối không phải ma pháp!
Mà là đấu khí hàng thật giá thật!
Hơn nữa… còn là màu bạc! Đấu khí màu bạc tương trưng cho cái gì?
Võ sĩ cao cấp!
Mà đạo quang nhận màu bạc kia bay lên cao, bắn về phía tây bắc. Rất nhanh chóng, ma pháp trận bảo vệ lôi đài lập tứ có phản ứng! Trên bầu trời, một quang hồ trong suốt hiện ra chắn trước quang nhận của Đỗ Duy!
Nhưng “ba” một tiếng, đạo quang nhận dễ dàng xuyên qua ma pháp kết giới phòng ngự như chọc thủng một tờ giấy vậy!
Thế đi của quang nhận không chút suy giảm, trước mắt mọi người “ầm” một tiếng bắn trúng mái cong phía trên khái đài tây bắc.
Một mảnh mái cong hình tam giác bị quang nhận bắn vào vỡ ra một mảng lớn rồi sụp xuống trong tiếng hò hét của đám đông.
May là bên dưới không có ai, nhưng một mảng mái đột nhiên rơi từ lầu ba xuống cũng khiến mọi người ồn ào kinh ngạc!
Một mảnh mái cong dài tới mấy thước rơi trên mặt đất, vụn gỗ bắn ra xung quanh, động tĩnh quả thực không nhỏ!
Hắn… Đỗ Duy…
Không ngờ hắn lại biết vũ kỹ thật, hơn nữa còn là đấu khí màu bạc! Võ giả cao cấp!
Toàn trường ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc ra lập tức yên lặng như tờ!
Một lát sau, tiếng hoan hô ầm ầm như sấm nổ vang lên khắp bốn phương tám hướng!
Lúc này Đỗ Duy lại cười lạnh, hừ một tiếng!
Âm thanh kia vang lên giữa tiếng hoan hô như sấm. Đỗ Duy xoay người nhìn về phía phòng riêng phía bên phải lôi đài!
Vị trí đó là của Quang Minh thần điện!
- Các ngươi đã phạm một sai lầm rất lớn.
Âm thanh Đỗ Duy đầy vẻ châm chọc, vang lên từng từ, từng từ một khắp toàn trường, phảng phất như đang nói chuyện với người ngồi đối diện.
- Các ngươi không nên phái ba tên ngu ngốc này tới chọc giận ta.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Đáng tiếc là giờ đã muộn. Mặc dù ta đã định chừa cho các ngươi chút mặt mũi nhưng giờ các ngươi lại tự mình chọn tử lộ rồi.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa đề cao âm điệu thêm vài phần, nhìn về phía lầu ba cao giọng quát:
- Kỵ sĩ trưởng Randall! Ngươi để cho ba tên bộ hạ cố ý cho ta qua vòng này để vòng sau ngươi có thể tự tay “giáo huấn” ta, có phải không? Vậy rất tốt, như ngươi mong muốn! Nhưng… đây sẽ không phải một trận đấu bình thường nữa!
Nói tới đó, thanh âm của Đỗ Duy trở nên thật lạnh lùng! Thanh âm hắn tràn ngập sát khí, không chút che giấu!
- Ta tuyên bố với ngươi, Randall, trận đấu giữa ta và ngươi sẽ là một trận quyết đấu chân chính!
Nói xong câu đó, Đỗ Duy đột nhiên hơi khom người, giọng nói của hắn vẫn vang lên lạnh lùng:
- Giáo hoàng bệ hạ tôn kính, rất xin lỗi… vì xem ra ngài lại phải chọn một kỵ sĩ trưởng mới nữa rồi!
Toàn trường lại lập tức ồ lên! Những quý tộc giàu có trong phòng riêng ai ai cũng kinh hãi tới mức ngây ngốc trước lời khiêu chiến trần trụi của Đỗ Duy!
Đỗ Duy chậm rãi đi tới thông đạo phía sau lôi đài, hắn đột nhiên dừng lại, lại quay đầu về phía phòng riêng ở lầu ba nói một câu:
- Randall, ta nghĩ ngươi nên viết di chúc đi! Bởi vì ở lôi đài này ta sẽ tự tay giết chết ngươi! Chọc giận ta, phải trả bằng mạng ngươi!
Dưới ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi hay kích động, sùng bái, Đỗ Duy không hề do dự xuống lôi đài, theo thông đạo kia thong dong rời khỏi!
Lời tuyên bố vô cùng liều lĩnh của hắn khiến toàn trường yên tĩnh tới mức kỳ dị - mặc dù yên lặng song lại âm ỷ một chút điên cuồng!
Đúng vậy! Thật quá điên cuồng! Không ngờ hắn lại đứng giữa mọi người tuyên bố trận tiếp theo hắn sẽ tự tay giết chết một đoàn trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn!
Ngay trước mặt giáo hoàng bệ hạ đang trong phòng riêng!
Kiêu ngạo! Đúng là kiêu ngạo tới cực điểm!
Lúc này, đang trên khán đài, trong phòng riêng, hoàng tử Thần cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn xuống phía dưới…. Mặc dù trên lôi đài đã không một bóng người!
Lúc này, hoàng tử Thần đột nhiên quay đầu, nhìn vào trong phòng riêng của gia tộc hoa Tulip ngay bên cạnh. Austria tiểu thư mỹ lệ cũng đang đứng bên rào chắn, khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng và kích động, đôi mắt nàng như đang sáng lên!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Đỗ Duy đứng trên lôi đài, “tuyên bố sẽ giết” đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn thuộc Quang Minh thần điện, hành động này khiến gần như toàn bộ đế đô bùng nổ!
Lúc này, cả đế đô đều đàm luận liệu chuyện công tước hoa Tulip khiêu chiến sinh tử với đoàn trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sẽ tạo thành kết cục ra sao - Đương nhiên cũng có không ít người khứu giác chính trị linh mẫn âm thầm lo lắng! Dù sao ai cũng biết công tước hoa Tulip là người ủng hộ đáng tin cậy của hoàng thất, liệu chuyện này cuối cùng có biến thành đối đầu kịch liệt giữa hoàng thất và giáo hội không?
Khoảng thời gian này, lời tuyên bố vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng của công tước hoa Tulip trở thành đề tài thảo luận của mọi người trong đế đô. Lòng nhiệt tình của không ít người cháy lên nhờ lời tuyên bố của vị công tước đại nhân trẻ tuổi này - Chỉ một câu nói đơn giản nhất: thực quá anh tuấn!
Nhưng vẫn có những tín đồ trung thành của giáo hội cho rằng đây là lời khiêu khích cuồng vọng của một tiểu quý tộc đối với giáo hội, là một loại bất kính đối với tổ chức đại diện cho Quang Minh nữ thần trên thế gian! Là hành động khinh nhờn tín ngưỡng duy nhất trên đại lục…
Dẫu vậy, cho dù mọi người bàn luận ra sao họ cũng đều phải thừa nhận: công tước hoa Tulip đại nhân này thực sự biết vũ kỹ, hơn nữa còn rất mạnh!
Trên lôi đài, Đỗ Duy cố ý lộ ra đấu khí màu bạc đủ để mọi người hiểu qua về thực lực của hắn. Theo tiêu chuẩn của Roland đại lục, chỉ có võ sĩ đạt tới bát cấp mới có thể phóng ra đấu khí màu bạc! Đây là dấu hiệu thực lực đã chân chính bước vào cao cấp võ sĩ.
Tài nghệ của Đỗ Duy trên phương diện ma pháp đã không cần phải nói, ai ai trong đế quốc cũng biết vị công tước hoa Tulip này là một thiên tài ma pháp! Nếu ngươi dám nói ma pháp Đỗ Duy không giỏi… vậy nhất định toàn bộ để tử trong ma pháp học viện của đế quốc sẽ tìm ngươi liều mạng!
Nhưng bây giờ, hắn… ngay cả vũ kỹ cũng luyện tới thực lực bát cấp?
Hắn… mới chỉ mười tám tuổi!
Cả đế đô đều vì lời khiêu chiến của Đỗ Duy mà rối loạn, các tin tức đủ loại lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Mà giờ phút này, thân là kẻ khởi nguồn của câu chuyện sau trận đấu, Đỗ Duy lập tức rời khỏi đấu trường của Hiệp Hội kỵ sĩ, thậm chí hắn không chào hỏi bất cứ ai, trực tiếp trở lại phủ công tước hoa Tulip của mình tại đế đô, hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khác!
Thực ra, xế chiều hôm đó cũng xảy ra một số chuyện khác…
Tỷ như kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn Randall, người Đỗ Duy tuyên bố sẽ giết xuất tràng ngay trong trận đấu sau.
Hắn lộ diện cũng khiến cho mọi người trong đấu trường kích động! Tâm tình Randall hiển nhiên bị ảnh hưởng bởi lời tuyên bố của Đỗ Duy. Nhưng chỉ khiến cho Thần Thánh kỵ sĩ kiêu ngạo này càng thêm bạo phát!
Trên lôi đài, tên Thần Thánh kỵ sĩ này chỉ dùng thời gian không tới một chén trà đã đem hai đối thủ trực tiếp đánh rớt khỏi lôi đài, còn một Thần Thánh kỵ sĩ khác cùng tổ với hắn thậm chí từ đầu tới cuối không hề xuất thủ.
Randall thể hiện ra thực lực của mình khiến cho người xem khắp đấu trường xôn xao - có thể nói họ càng lúc càng mong đợi trận đại chiến giữa công tước và kỵ sĩ trong tương lai!
Randall cũng hiển lộ ra đấu khí cấp tám màu bạc, nhưng cũng thực không công bằng đối với hắn, dù sao Đỗ Duy vẫn luôn ẩn dấu thực lực còn Randall mọi người đã sớm biết hắn là bát cấp rồi. Vì vậy hắn sử dụng đấu khí có hoa lệ tới mức nào cũng chẳng có bao nhiêu người cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ một số kẻ có mắt nhìn người trên khán đài mới có cảm giác bất đồng.
“Xem ra vị Thần Thánh kỵ sĩ này đã bị Đỗ Duy chọ giận rồi. Hôm nay hắn phát huy tốt hơn trình độ của mình, có lẽ lửa giận thực sự có thể khiến người ta bùng nổ trong thời gian ngắn!”
Deron ngồi trong phòng riêng của Hiệp Hội kỵ sĩ, bắt chéo hai chân, lão bộc Dofe bên cạnh hắn vẻ mặt không hài lòng đứng ở góc cầm một bình rượu đổ vào trong miệng sau đó ợ một hơi toàn mùi rượu:
- Hừ, vậy đã sao. Randall đũng là một thằng ngốc, tên Đỗ Duy kia nếu không có tài sao dám tuyên bố như thế? Nếu tên Randall này thông minh một hơn một chút cũng sẽ không hạ lệnh cho bộ hạ cố ý bỏ cuộc, đáng lẽ hắn nên ra lệnh cho chúng đánh hết sức với Đỗ Duy một trận, hiểu được đôi chút về thực lực của y, vậy có phải an toàn hơn không?
Deron mỉm cười, nụ cười của hắn mang theo vẻ ác ý:
- Dofe, chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Đám Thần Thánh kỵ sĩ này phân nửa đều là mấy tên đầu óc không được tốt, quá mức kiêu ngạo…
Dofe liếc mắt nhìn “chủ nhân của mình” rồi đột nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Deron, dùng mông đẩy Deron khỏi ghế:
- Ngươi không thấy lão nhân gia ta đứng đây cả buổi rồi sao! Ta đâu còn trẻ nữa mà ngươi cứ ngồi như vậy…
Deron thở dài bất đắc dĩ nhìn người hầu của mình, may là xung quanh không ai phát hiện. Hắn đoạt chai rượu trong tay đối phương:
- Nghe ta nói này, chúng ta còn bao nhiêu tiền?
- Ngươi muốn làm gì?
Lão đầu tử Dofe lập tức nắm chặt túi tiền, vẻ mặt cảnh giác nhìn Deron lên án:
- Ta cho ngươi hay, gần đây mặc dù chúng ta đã khá hơn nhiều nhưng cũng không chịu nổi tên tiêu xài hoang phí nhà ngươi!
Deron vẻ mặt ủy khuất kêu oan:
- Ai nói ta mua loạn chứ! Ta chỉ muốn đem đi đặt cược thôi! Giờ đang là cơ hội kiếm tiền tốt mà.
- Đặt cược sao? Ý ngươi là…
- Đương nhiên là đặt cược cho vị công tước hoa Tulip đại nhân của chúng ta thắng rồi! Hắn nhất định có thể chém rụng tên Randall kia!
Deron vẻ mặt khẳng định.
- Ngươi… thực sự nắm chắc như vậy?
Deron cười híp mắt, ánh mắt hắn hiện vẻ quỷ dị…
- Dofe, xem ra ngươi thực sự đã già rồi!
Deron thở dài:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao. Khi Đỗ Duy đứng trên lôi đài dùng cung hiển lộ đấu khí…
Hắn đột nhiên tới gần Dofe, vẻ mặt thần bí nhỏ giọng nói:
- Khi hắn kéo cung bắn ra đấu khí màu bạc… chỉ dùng một ngón tay thôi.
Lão già Dofe sắc mặt đang phiền não nghe vậy cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại, cẩn thận nghĩ lại một chút rồi gật đầu:
- Không… Ai… Hắn chỉ dùng một ngón tay! Ý ngươi là vị công tước đại nhân của chúng ta vẫn còn ẩn dấu thực lực sao?
Deron cười hì hì một tiếng rồi đột nhiên nhìn về lôi đài phí dưới, vui vẻ nói:
- Ồ! Nhìn kìa! Mỹ nữ! Mỹ nữ ra sân! Đứa nhóc kia cũng ra sân rồi!!!
***
Có lẽ lời tuyên bố của Đỗ Duy đã khiến cho khẩu vị của mọi người cao lên nên cho dù là Allu từng làm náo động đấu trường xuất chiến cũng khiến người xem không mấy hào hứng.
Mặc dù Allu dùng thể thuật Đại Tuyết Sơn quỷ mỵ của mình cũng thuận lợi đánh bại vài đối thủ tiến vào một trong số một trăm tuyển thủ vào bán kết nhưng người xem trong đấu trường ngoại trừ một số ít những ké háo sắc ra, tiếng hoan hô và vỗ tay của những người khác đều ít nhiều có vẻ uể oải.
Mà sau khi thấy Allu xuất chiến, hoàng tử Thần vốn ngồi ở phòng riêng tầng thứ ba đứng lên cười với tùy tùng bên cạnh:
- Hôm nay đã không còn gì hay nữa rồi, chúng ta về thôi.
- Vâng thưa điện hạ.
Tùy tùng bên người y cũng là một trong bốn trọng tài của đại hội luận võ lần này, võ sĩ thủ tịch hoàng cung Cheek lập tức khom người đáp.
Nhưng dường như do dự một chút, Cheek cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Điện hạ, ngài đi gặp công tước đại nhân sao?
- Điện hạ, ta cảm thấy hành vi của công tước hoa Tulip đại nhân lần này có chút lỗ mãng.
Cheek không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời:
- Ngài từng nói chúng ta phải khoan nhượng đối với một số hành động của thần điện, bây giờ không phải thời cơ tốt để trở mặt.
Hoàng tử Thần nhìn võ sĩ thủ tịch trung thành này, nở nụ cười vừa lòng, nhưng hắn đột nhiên xoa đầu hoàng tử Charles ở bên cạnh nói:
- Charles, nói cho ta hay, con nghĩ thế nào về chuyện này?
Hoàng tử Charles sửng sốt một lát, cậu bé mới mười tuổi này cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Phụ thân, con cảm thấy Cheek nói sai rồi. Sư phụ… công tước hoa Tulip đại nhân làm rất đúng.
Hoàng tử Thần càng hứng thú nhìn vào đứa con mà mình rất hy vọng này:
- Charles, nói tiếp đi.
- Vâng thưa cha!
Hoàng tử Charles sắc mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi:
Khoan nhượng không có nghĩa là nhân nhượng! Chúng ta phải đánh một tín hiệu tới thần điện: chúng ta chỉ nhân nhượng tới một giới hạn mà thôi! Nếu cứ lùi bước sẽ khiến thần điện cảm thấy lập trường của hoàng thất quá mềm yếu! Như vậy sẽ làm giảm uy phong của chúng ta. Nếu hoàng thất lộ vẻ mềm yếu vậy những quý tộc luôn ở bên chúng ta cũng sẽ thay đổi thái độ, điều này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền. Hơn nữa, con cho rằng trước giờ chúng ta đã khoan nhượng rất nhiều lần rồi! Thưa cha, người đã tiếp nhận lễ rửa tội của giáo hoàng, còn khoan nhượng cho việc đùa bỡn trước thiên tai, đây cũng đã là giới hạn cho việc khoan nhượng của chúng ta rồi. Lần này bọn họ lại với tay tới đại hội luận võ… Con cảm thấy nên “nhắc nhở” bọn họ một chút, để bọn họ biết không nên với tay quá xa!
Nhìn hoàng tử nhỏ tuổi Charles lộ vẻ cứng rắn như vậy, đôi mắt hoàng tử Thần nheo lại, liếc mắt nhìn Cheek, thản nhiên nói:
- Thị vệ tổng quản của ta, ngươi đã hiểu chưa? Ta nghĩ nghi vấn của ngươi Charles đã giải thích đủ rồi. Hơn nữa…
Hoàng tử Thần cười lạnh nói:
- Mấy tháng trước thần điện đột nhiên khen ngợi Đỗ Duy, trên danh nghĩa là nói Đỗ Duy giết một đám bắt cóc giả mạo Thần Thánh kỵ sĩ. Hừ, ngươi thật sự tin rằng ở Tây Bắc có kẻ dám giả mạo Thần Thánh kỵ sĩ đi làm điều xằng bậy sao? Cheek, hôm nay ngươi đã bắt đầu động não rồi, ta rất vui nhưng mong rằng sau này gặp chuyện ngươi nghĩ nhiều hơn một chút.
Vừa nói, hoàng tử Thần vừa vỗ vỗ bả vai thị vệ tổng quản trung thành này, hòa nhã nói:
- Cố gắng lên, ngày thường đừng chỉ lo luyện võ, lúc rảnh rỗi đọc sách đôi chút, sau này có cơ hội ta sẽ cho ngươi làm tướng quân cầm binh.
Khuôn mặt Cheek lộ vẻ cảm kích, cúi đầu xuống.
- Ngoài ra…
Hoàng tử Thần cười nói:
- Thật ra Đỗ Duy cũng khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng nếu hắn đã công khai tuyên bố như vậy ta càng không thể ngăn cản hắn! Dù sao lời cũng đã nói ra, mà ai cũng biết Đỗ Duy là trọng thần mà ta tín nhiệm nhất, nếu lúc này ta không ủng hộ mà ngược lại lại ngăn cản hắn… Nếu như Đỗ Duy thực sự vì áp lực của ta mà thu hồi lời nói của mình… vậy rất mất mặt! Thực sự mất mặt! Ta, Đỗ Duy, tất cả tập đoàn hoàng thất chúng ta đều mất mặt! Sau này đối mặt với thần điện đều không thể ngẩng đầu lên được! Hiểu chưa?
Hít một hơi thật sâu, hoàng tử Thần cũng cảm thấy mình có phần kích động thái quá. Hắn bình tĩnh lại tâm tình sau đó mặt không đổi sắc tuyên bố:
- Thị vệ tổng quản Cheek tận tâm với công việc, thưởng năm nghìn đồng, một thanh bảo kiếm. Hoàng tử Charles thông minh hơn người học hành chăm chỉ, thưởng cho một con ngựa cưỡi. Sau đó… Giúp ta chuẩn bị một phần đại lễ đưa tới phủ công tước hoa Tulip, tiện truyền lệnh của ta, không cho bất cứ ai quấy rầy hắn chuẩn bị ứng chiến! Ha ha, Đỗ Duy bây giờ chắc đã sớm về phủ đóng cửa không tiếp khách, ta giúp hắn đuổi người thôi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Không ai quan tâm tới chuyện một trăm tuyển thủ rốt cuộc có những ai, tất cả mọi người đều mong đợi trận quyết chiến sinh tử của công tước hoa Tulip đại nhân và đại kỵ sĩ trưởng Randall!
Hơn nữa, Thần điện cũng không có bất cứ biểu tình hay phản ứng gì, sau khi Đỗ Duy tuyên bố tất sát (sẽ giết), thần điện thậm chí không phái người liên lạc gì với hoàng cung, dường như cũng chấp nhận trận chiến sinh tử này!
- Đỗ Duy quyết tâm muốn giáo huấn thần điện một lần.
Lam Hải Duyệt nghe tin tức do Allu đem về, lão già cơ trí này dựa lưng vào ghế thưởng thức trà.
- Nhưng thưa sư bá, con vẫn chưa hiểu.
Allu đeo một chiếc mặt nạ màu bạc đứng bên người Lam Hải Duyệt:
- Đại chiến trong tương lai sắp bộc phát rồi, thời điểm như vậy sao thần điện lại làm chuyện không để ý tới đại cục như vậy, lại khiêu khích hoàng thất với gia tộc hoa Tulip? Chẳng lẽ bọn họ không biết lúc như vậy phải thật đoàn kết sao?
Lam Hải Duyệt cười:
- Vậy mới nói là thần điện ngu ngốc… cũng có thể nói là thần điện thông minh!
Nhìn ánh mắt khó hiểu của nữ hài tử này, Lam Hải Duyệt thở dài:
- Xem ra sư phụ ngươi nói cho ngươi không ít chuyện, ngay cả trận chiến trong tương lai kia cũng kể. Ừ, đúng là vì thần điện biết, lúc này mọi người nên đoàn kết chứ không nên trở mặt, thần điện cũng nhận định, cho dù là Đỗ Duy hay hoàng thất cũng nhất định sẽ khoan nhượng. Những lúc như vậy bọn họ không thể không thừa dịp đối phương khoan nhượng bước tới vài bước!
- Mọi việc đều là thần điện cố ý, mặc dù sau đó đều bị Đỗ Duy hóa giải nhưng uy vọng của thần điện quả thực tăng lên khá nhiều! Đó là thừa dịp đối phương lấy đại cục làm trọng, bọn họ vớt lấy một ít chỗ tốt.
Sau đó, Lam Hải Duyệt thở dài:
- Nhưng, gần đây cách làm của thần điện có phần nôn nóng quá rồi. Thừa cơ làm tới vậy là đúng nhưng lần này lại chọc giận Đỗ Duy. Vậy nên tiểu tử mới trả đòn lại thần điện.
Dừng một lát, Lam Hải Duyệt liếc mắt nhìn Allu, trầm giọng nói:
- Mấy quyển sách ta bảo con đọc hôm trước, con đọc ra sao rồi?
- Đã xem xong rồi.
Allu thành thật nói.
- Có lĩnh hội được gì không?
Lam Hải Duyệt mỉm cười.
Allu do dự một lát sau đó thở dài:
- Cũng có một chút, nhưng mà con vẫn không thể hiểu hết được. Những chuyện người Roland nghĩ trong đầu phức tạp hơn người trên Đại Tuyết Sơn nhiều.
Lam Hải Duyệt cười nói:
- Rất tốt, ta cũng không nghĩ con chỉ nhìn một lần mà có thể hiểu hết. Chỉ cần con tiếp tục đọc sau này sẽ từ từ hiểu được. Tuổi càng lớn con cũng sẽ hiểu được càng nhiều.
Nói xong, hắn lấy một quyển sách từ bên cạnh ra:
- Lần trước ta đưa con là quyển đầu, đây là quyển sau. Con cầm lấy, tiếp tục đọc đi.
Trên quyển sách này, tiêu đề được in rõ ràng là:
“Thời kỳ Đại đế quốc – từ năm 936 trở đi. Những chuyện ta trải qua ở đế đô”
Tập bút ký ôn hòa mạnh mẽ, là do Lam Hải Duyệt tự viết!
- Đây là cuốn sách mà ta bỏ cả đời ra để viết. Thật ra nó được viết sau khi ta tới đế đô, ở đế đô hơn ba chục năm gồm những việc thấy được, nghe được hay tự mình trải qua. Chiến tranh Tây Bắc lần đầu tiên, quyền sở hữu ruộng đất tại đế đô thay đổi, quan hệ giữa đám quý tộc, còn cả cuộc đảo chính mấy năm trước nữa… Mọi chuyện ta đều ghi chép lại, còn có một số tâm đắc do ta tự phân tích… Con cứ từ từ lĩnh ngộ đi.
Lam Hải Duyệt sau khi giao quyển sách này cho Allu dường như rất mệt mỏi, lại như làm một quyết định lớn cực kỳ gian nan.
Sau đó, khuôn mặt lão đầy vẻ tiếc nuối, dùng ánh mắt thương tiếc không dễ phát hiện nhìn Allu, âm thanh càng lúc càng ấm áp và hiền từ:
- Được rồi, không cần hầu hạ ta nữa, hôm nay ngươi cũng khổ cực nhiều rồi. Nghỉ ngơi đi, ta muốn ở một mình một lát.
Đưa mắt nhìn Allu vào phòng, Lam Hải duyệt tựa người vào ghế do dự một lúc lâu rồi mới lấy lá thư của Bạch Hà Sầu từ trong người ra!
Lúc lấy lá thư này ra, thân là cường giả tuyệt đỉnh nhưng ngón tay Lam Hải Duyệt vẫn khẽ run lên!
“Kế thừa y bát Đại Tuyết Sơn. Cô gái này có thể không. Thay ta đánh giá!”
Trên bức thư, nét mực của Bạch Hà Sầu vẫn như mới!
Sau đó, lão nhân đột nhiên dùng sức cắn đầu ngón tay của mình sau đó dùng máu của mình viết hai chữ vào phía sau phong thư!
“Có thể!”
Viết xong hai chữ này, Lam Hải Duyệt vẫn không ngừng lại, tiện tay gấp lá thư này thành hình một con chim, quăng lên trời! Tiếp đó, con chim giấy này vẫy vẫy đôi cánh giữa bầu trời, như sống lại, bay thẳng về phía Tây Bắc… Sau đó đột nhiên ánh sáng lóe lên, nhanh chóng biến mất giữa bầu trời!
Lúc này Lam Hải Duyệt mới nặng nề dựa vào chiếc ghế, phảng phất như đã dùng hết khí lực…
“Lựa chọn một lần cũng thật khó. Sầu… Vì sao ngươi lại gấp như vậy chứ!”
***
Một canh giờ sau khi Lam Hải Duyệt “quyết định”.
Phía tây bắc địa lục, trên ngọn Tuyết Sơn quy nga…
Bạch Hà Sầu ngồi trong huyệt động lạnh thấu xương, khuôn mặt của hắn phảng phất như bị băng tuyết xung quanh nhuộm thành màu xanh trắng.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít quanh năm trên đỉnh núi tuyết.
Vu Vương khoanh chân ngồi ở cửa động, như đang nhắm mắt dưỡng thần…
Đột nhiên, hắn mở mắt ra, tựa hồ đang lắng nghe gì đó ở xa, sau đó Bạch Hà Sầu vươn tay ra, phảng phất như nhẹ nhàng bắt lấy một thứ từ trong không khí. Lúc hắn thu tay lại, trong lòng bàn tay là một bức thư được gấp thành một con chim bằng giấy!
Bạch Hà Sầu sắc mặt lạnh lùng nhìn con chim giấy trong tay. Khóe miệng hắn hiện một nụ cười phá vỡ lớp băng. Hắn thậm chí không đọc chữ Lam Hải Duyệt viết trên con chim giấy, tiện tay chà một cái, mảnh giấy lập tức biến thành bột phấn!
“Duyệt… Cám ơn ngươi đã thay ta quyết định một việc khó khăn như vậy!”
Hắn không đọc bức thư, bởi vì vốn không cần đọc!
Đã qua lại với Lam Hải Duyệt cả đời rồi, người thông minh như Bạch Hà Sầu đương nhiên hiểu nếu Lam Hải Duyệt đã hồi âm vậy nội dung trong thư đương nhiên là đáp án mà mình đang nghĩ!
“Nếu đã giải quyết vấn đề cuối cùng này, vậy… ta cũng có thể rời khỏi đây rồi.”
Bạch Hà Sầu đứng dậy, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn xung quanh, nhìn lại nơi mình đã ngồi mấy chục năm, ánh mắt không chút lưu luyến!
Xoẹt xoẹt vài tiếng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lay động, để lại vài chữ trên vách tường bằng băng của huyệt động này!
“Allu kế thừa! Bạch Hà Sầu viết!”
Sau khi viết xong câu này, Bạch Hà Sầu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Hắn thong thả bước tới rìa vách đá, thả người xuống. Thân thể hắn rơi giữa không trung rồi đột nhiên quay người một cái, tạo thành một cái bóng trắng bay về phía bắc đại lục…
- Trên đại lục này ta đã không còn đối thủ rồi! Mục tiêu của ta ở phía Bắc!
Bạch Hà Sầu phá gió bay tới như một tia chớp! Cường giả lĩnh vực vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt đã lướt qua thiên sơn vạn thủy!
“May là, phương bắc có thần! Muốn phá bình cảnh, chỉ có… Trảm! Thần!”
Dưới thân ảnh ấy, thiên sơn vạn thủy của Roland đại lục lướt qua, cơ hồ chỉ mất nửa ngày đã lướt qua Cirimaro sơn mạch, tiến vào rừng rậm băng phong.
Sau đó, đi thẳng một mạch về phía bắc!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Sau khi Đỗ Duy tuyên bố được ba ngày, rốt cuộc cũng đến ngày mà mọi người chờ đợi!
Buổi tối trước ngày thi đấu một ngày, tất cả các sòng bạc tại đế đô đều đưa ra chiêu bài thật lớn: Trận đấu giữa công tước hoa Tulip và đại kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ!
Nghe nói các sòng bạc cơ hồ chật ních những người và người.
Nhìn lên bảng tỷ lệ cá cược mà nói thì rõ ràng là công tước hoa Tulip còn được đánh giá nhỉnh hơn kỵ sĩ Randall một chút. Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có ai chính thức thấy Đỗ Duy động thủ với người khác, nhưng ngày đó trên lôi đài hắn chỉ dùng một ngón tay nho nhỏ… mà Randall lại là kẻ mà mọi người đều biết là cường giả về vũ kỹ.
Nhưng, nhìn vào tỷ lệ cá cược mà nói, Đỗ Duy vẫn nổi trội hơn. Đương nhiên, phàm là dân cờ bạc máu mê thì đều có nhiệt huyết sôi trào của đàn ông. Mà ngày đó Đỗ Duy “tuyên ngôn” trên lôi đài cực kỳ khoa trương, rất phù hợp với khẩu vị của bọn họ.
Từ giữa trưa, trên phố lớn cũng như ngõ nhỏ đều không có người!
Gần như toàn bộ thị dân ở đế đô đều vội hướng về phía sân Hiệp Hội kỵ sĩ, nơi có trận đấu này.
Gần như tất cả các vị trí tại đấu trường toàn bộ đã được bán vé từ trước, mà ngay tại chợ đen thì giá vé cũng đắt gấp trăm lần.
Ghế tại lầu hai và lầu ba cũng đã sớm đầy người! Hôn nay ngoài Nhiếp Chính vương thì tất cả các đại nhân vật quyền quý tại đế đô đều có mặt.
Về phía thần điện, lãnh đạo tinh thần của đế quốc, Giáo hoàng Paulo XVI bệ hạ cũng đã sớm ngồi tại lô ghế giữa, bên cạnh hắn còn có mấy bạch y trưởng lão đi theo.
Trước khi trận đấu bắt đầu khoảng nửa canh giờ, tại sân đấu đã đầy ắp người, sở Trị An đế đô cũng phải phái ra rất nhiều nhân thủ mới miễn cưỡng duy trì được trật tự.
Trong làm sóng cổ vũ của đám đông, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu! Nhiều người không thể vào được sân đấu, khi nghe thấy những tiếng hoan hô bên trong thì hồi hộp vô cùng, bọn họ điên cuồng hò hét… nhưng đáng tiếc là trước mặt họ có hai ngàn binh lính trị an với võ trang hạng nặng… bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ bên ngoài.
Rốt cuộc, sau một hồi chiêng đồng vang lên, không khí trên toàn trường sôi trào đến cực điểm!
Do hôm nay là trận bán kết (điêu, tuyển 50 người giỏi nhất chứ), sân của lôi đài cơ hồ muốn lớn hơn vài lần so với vòng đấu loại. Ở hai bên đã được thiết lập hai thông đạo.
Trong tiếng chiêng khai cuộc, tiếng huyên náo tràn ngập như nước thủy triều, Randall – đại kỵ sĩ trưởng – bát cấp kỵ sĩ – tử địch của Đỗ Duy đang đi lên lôi đài với vẻ mặt âm trầm.
Randall tại các trận đấu trước đều mặc bì giáp thoải mái, nhưng ở trận đấu này đã mặc áo giáo màu bạc của Thần Thánh kỵ sĩ! Mặc dù trong những trận chiến trên mặt đất, áo giáp kiểu này có phần nặng nề… nhưng điểm ấy đối với một bát cấp kỵ sĩ mà nói thì không ảnh hưởng chút nào.
Hơn nữa, sau khi thấy Đỗ Duy biểu lộ ra ngân sắc đấu khí, Randall sớm đã không còn khinh thị, mặc trọng giáp có thể tăng cường ít nhiều khả năng phòng ngự - huống hồ trận đấu này liên quan đến sinh tử của Randall và vinh quang của thần điện nên hắn không thể không coi trọng.
Khi Randall lên đài thì áo choàng của hắn tung bay, trường khiếm được rút ra, rung trong không trung hai cái khiến kiếm phong nhất thời xao động.
- Ông!!!
Sau tiếng kim khí rung động… là thanh âm mọi người trong toàn trường hét như muốn phá vỡ cổ họng, rất nhiều dân cờ bạc đánh cuộc vào hắn tại lôi đài đều hoan hô, giơ phiếu đặt cược, hướng về phía Randall mà điên cuồng hò hét.
Sau khi đám đông hò hét khoảng hai phút đồng hồ, Đỗ Duy mới xuất hiện.
Đỗ Duy đã buộc chặt mái tóc, nhưng điều đáng ngạc nhiên là tại trận đấu quan trọng như thế này mà hắn chỉ mặc võ trang hết sức nhẹ nhàng.
Đừng nói là áo giáp, hắn ngay cả bì giáp cũng không mặc.
Dưới chân là giày da bước đều trên ván gỗ của lôi đài, Đỗ Duy vẫn nâng cao cây cung dài bất thường lên.
So sánh với vẻ mặt âm trầm, nghiêm túc của Randall thì thần sắc của Đỗ Duy hết sức thong dong, trên khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn vẫn mang một nụ cười theo thói quen. Lúc hắn đi lên lôi đài, âm thanh xung quanh nhất thời yên tĩnh – cũng bởi vì do Đỗ Duy đã đưa tay làm động tác ép từ trên xuống.
Từ động tác này mà nói, những người đặt hy vọng vào Đỗ Duy cao hơn ít nhiều so với Randall.
Sắc mặt Randall khó nhìn, trong lòng hắn vẫn còn nặng trịch một chuyện…
Tối qua, lúc hắn tự thân yết kiến Giáo hoàng, hắn hy vọng trong trận đấu long trọng này thì Giáo hoàng có thể hạ ý chỉ với hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa, trận đấu này là trận quyết đấu cá nhân giữa hắn và Đỗ Duy… nhưng trên thực tế thì trận đấu này, công tước hoa Tulip đã nghiêm túc khiêu chiến Giáo hội.
Ý nghĩa trận đấu cao như vậy, Giáo hoàng khẳng định sẽ có ý chỉ gì đó với mình, ít ra cũng là vài câu an ủi hoặc chúc phúc…
Nhưng tối qua, Randall đứng cầu khẩn bên ngoài một hồi nhưng chỉ được một nhân viên thần chức chuyên hầu hạ Giáo hoàng ra nói một câu: “Giáo hoàng bệ hạ kêu ta nói với ngươi biết là cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta”.
Coi như xong!
Giáo hoàng thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn mình.
Hành động bất ngờ này khiến trong lòng Randall trầm xuống, xuất hiện một bóng ma!
Nhưng hắn không biết là Giáo hoàng không muốn nhìn thấy hắn là… vì không đành lòng!
Người khác không biết thực lực của Đỗ Duy nhưng Giáo hoàng thì biết. Hắn ngay cả thiên sứ cũng có thể giết chết… huống hồ chỉ là một bát cấp võ sĩ?
Ra sức gầm nhẹ một tiếng, Randall đem những tạm niệm trong lòng đẩy ra khỏi đầu óc, sau đó gắt gao nhìn Đỗ Duy trước mặt.
- Hô!!!
Trường kiếm giơ lên, chỉ vào Đỗ Duy mà cao giọng quát:
- Công tước hoa Tulip! Đến đây đi! Hãy để ta xem thực lực của ngươi! Để ta xem tài nghệ vũ kỹ của ngươi rốt cục cao bao nhiêu!
- Oanh!
Khán giả dưới đài đều nghe thấy tiếng khiêu chiến của Randall, thanh âm hò hét càng cao hơn một tầng.
- Ta sẽ để thanh kiếm trong tay ta nói với ngươi rằng cuồng ngạo với thần điện vĩ đại thì quả là nực cười! Uy nghiêm của thần điện, không phải ngươi có thể rung chuyển!
Randall cất bước tiến lên.
Đỗ Duy nhìn mặt hắn, bồng nhiên khẽ nhạo báng một câu:
- Nhàm chán!
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
- Nhàm chán!
Đỗ Duy thàn nhiên nói:
- Ta tới là để giết người, không phải nói chuyện.
***
Sau âm thanh báo bắt đầu thi đấu, Randall buộc phải trầm tĩnh lại, tự cảnh tỉnh mình rằng đối phương đang chọc giận bản thân!
Tay cầm trường kiếm, hét lớn một tiếng. Dưới chân giậm một cái giận dữ… sau vài âm thanh vang lên, tấm ván gỗ cứng rắn dưới lôi đài liền bị nghiền nát trong nháy mắt! Mượn lực lượng cường đại, Randall ra sức đánh về phía Đỗ Duy như diều hâu đang vật lộn, đọ sức với thỏ.
Hắn có chút không hài lòng, thân pháp dường như không được linh mẫn. Khi người hắn đang ở trên không trung thì đấu khí đã phát ra, kiếm phong với ngân quang chói mắt lập tức mang thân hình Đỗ Duy bao phủ vào bên trong.
- Trảm!!!
Oanh một tiếng! Liền thấy trên sàn lôi đài chỗ Đỗ Duy đứng, khoảng một thước vuông gỗ bản nhất thời nát bất, vô số mảnh vụn văng tung tóe. Dưới oai một kiếm của Randall, chợt thấy thanh âm “ca ca” liên tiếp, tấm ván gỗ phía dưới nhất thời tạo thành một cái khe dài bảy, tám thước.
Bát cấp kỵ sĩ, vung một kiếm cơ hồ đem cả lôi đài chém thành hai nửa!
Khi Randall trảm một kiếm lên lôi đài, nhất thời trong lòng hắn trầm xuống. Một kiếm này của hắn trảm vào khoảng không.
Lúc này! Trong tiếng hét của người xem, thân hình của Đỗ Duy bỗng xuất hiện ở khoảng không phía trên Randall! Không ai biết Đỗ Duy đang di chuyển lúc nào.
Mà lúc này, cả người Đỗ Duy đang ở trên không bỗng rơi nhanh xuống đất.
Do hắn không thể dùng ma pháp bay lượn, mới vừa rồi nhảy lên không trung là chỉ đơn thuần dùng sức mà lao lên.
Randall dù sao đã qua nửa đời kỵ sĩ nghiêm khắc rèn luyện. Một kiếm thất bại, hắn mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng hốt. Sau khi rung trường kiếm, hắn liền hướng về phía sau của Đỗ Duy mà chém tới.
Kiếm phong chưa tới thì đấu khí đã gào thét dưới mặt đất phía trước Đỗ Duy.
Lúc này rốt cục thì Đỗ Duy cũng xuất thủ lần đấu tiên.
Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng cười một cái, ngón tay đang điều khiển trường cung khẽ rung lên…
“Ông” một tiếng, kiếm khí màu bạc đang gào thét bắn tới phía Đỗ Duy nhất thời sụp đổ, hóa thành muốn vàn đốm sáng.
Mà lúc này kiếm phong của Randall đã quét tới, dưới chân Đỗ Duy lại lui về phía sau, bàn tay nhanh như chớp vươn lên, bỗng nhiên hai ngón tay búng lên thân kiếm bảy, tám lần liên tục.
Mặc dù tất cả mọi người có mặt tại đây đều huyên náo đến mức sôi trào nhưng vẫn như cũ nghe thấy thanh âm:
- Đương, đương… đương, đương!
Liên tục những thanh âm chấn động của kim khí vang lên.
Randall lập tức cảm thấy cổ tay tê rần, lòng bàn tay đau nhức, trường kiếm bị đối phương búng liên lục không dứt, lực lượng của kiếm phong khiến hắn suýt chút nữa không giữ nổi kiếm!
Trong lòng hắn rùng mình, mơ hồ cảm thấy một tia không ổn: Tên Đỗ Duy này chẳng lẽ vũ kỹ lại hơn ta…!
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Coi như hắn là thiên tài kiểu gì cũng không thể ở cái tuổi nhỏ này mà luyện cả ma pháp lẫn vũ kỹ đều vượt trên bát cấp.
Mang theo một tia sợ hãi, Randall rống lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm bỗng huy vũ (khua) lên.
Dù sao thì hắn cũng là một kỵ sĩ trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, kiếm thuật mạnh mẽ trong tay hắn dũng cảm vung lên nhuần nhuyễn!
Last edited by Tiểu Anh; 29-10-2010 at 08:29 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Sự thôi thúc khiến kiếm mang của Randall mang theo đấu khí vô cùng, tựa như một bó đuốc đang cháy rực, kiếm thuật như cuồng phong thi triển tận lực tạo thành trận trận gió lớn!
Dưới kiếm phong của hắn, từng đạo từng đạo gió lớn cuồn cuộn nổi lên bắn khắp xung quanh!
Mà trong trận gió lớn, dưới từng đợt đấu khí đó, thân hình Đỗ Duy lại như một phiến lá rụng, phiêu lãng trong trận kiếm phong cuồng bạo…
Hắn không ngờ…
Không ngờ lại…
Hắn không ngờ lại né tránh toàn bộ!
Trên khán đài, trong phòng riêng, võ sĩ thủ tịch hoàng cung Cheek sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên thấp giọng nói:
- Mười tám nhát chém ngang, chín phát bổ thẳng, ngoài ra còn chém xoay sáu phát, trong đó còn có chín loại biến hóa… Ừm, ta chỉ có thể nhìn ra chín loại.
Thanh âm của hắn đầy vẻ kích động:
- Điện hạ, Đỗ Duy quả nhiên lợi hạ! Công kích như vậy cho dù là ta cũng chỉ có thể ngăn cản, không cách nào tránh hết được!
Trong một phòng riêng khác, Deron cũng nắm chai rượu trong tay, khuôn mặt vốn thong dong giờ cũng đầy vẻ ngưng trọng!
- Mười tám loại biến hóa!
Hắn đột nhiên thở dài một hơi:
- Kiếm thuật của tên Randall kia đã luyện tới bát cấp đỉnh phong! Xem ra thực lực của Đỗ Duy vượt xa dự liệu của chúng ta!
***
Người xem phía dưới gần như đã quên chuyện hoan hô!
Tiếng rít của đấu khí vang vọng khắp trên võ đài!
Chỉ thấy trong từng đạo đấu khí ngân sắc chói mắt, như mưa to gió lớn giữa ngày hè, hai thân hình bay qua bay lại, tiếng hét lớn của kỵ sĩ Randall liên tục vang lên!
Trên mặt đất, lôi đài cứng rắn cũng phát lên từng tiếng rạn! Tấm ván gỗ đã không ngừng xuất hiện vết nứt!
- Ầm!
Rốt cục, khi toàn bộ đợt tấn công điên cuồng của Randall toàn bộ thất bại, hắn đột nhiên lui về phía sau, trong lòng vô cùng kinh hãi! Tên Thần Thánh kỵ sĩ này vẫn chưa quên bản năng chiến đấu!
Nếu toàn bộ công kích đều đã thất bại vậy phải nhanh chóng lui về phía sau đồng thời giữ cảnh giác đề phòng đối phương phản công!
Nhưng…
Đột nhiên, hắn thấy một bàn tay của đối thủ xuyên qua màn đấu khí giày đặc của mình, cứ như vậy cứng rắn xuyên qua màn đấu khí của mình, tạo thành một khe hở mà “lách” vào!
Sau đó bàn tay đó áp vào ngực Randall…
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, toàn bộ mọi người trong đấu trường đều nghe được!
Thân thể kỵ sĩ Randall bay lên trời, văng ra phía ngoài! Sau đó hắn khó chịu hự một tiếng, phần giáp kỵ sĩ trước ngực đã hoàn toàn vỡ vụn!
Hắn ráng sức vùng vẫy một lúc mới đứng dậy được rồi loại phụt một tiếng, lại phun ra máu!
Nhìn lại phía sau, hắn đã đứng ở sát mép lôi đài!
Trong lòng hắn trầm xuống… Đối phương nếu đã có thể đánh lui mình tới đây, như vậy chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa là có thể khiến mình trực tiếp rớt khỏi lôi đài!
Nhưng hắn lại cố ý khống chế lực lượng của mình khiến mình chỉ rơi sát mép lôi đài mà không rơi xuống…
Randall hung hăng cắn răng: hắn đã hạ quyết tâm muốn giết ta rồi!
Sau khi đứng đậy, Randall dứt khoát kéo tấm giáp ngực đã bị nghiền nát ra.
- Sao không nhảy xuống đi.
Đỗ Duy chậm rãi bước từng bước tới, thanh âm của hắn thậm chí rất “ôn nhu”! Nhưng những âm thanh này truyền tới tai Randall lại khiến lòng hắn phát lạnh!
- Ngươi hẳn đã hiểu, ngươi vốn không phải đối thủ của ta.
Thanh âm của Đỗ Duy rất thản nhiên như đang nói một chuyện rất đơn giản:
- Vừa rồi ta mới đánh ngươi tới mép lôi đài mà thôi. Nếu ngươi muốn giữ mạng có thể nhảy xuống.
- Phì!
Randall quát lên với Đỗ Duy:
- Ta là một Thần Thánh kỵ sĩ đáng tự hào! Ta sẽ bảo vệ tôn nghiên của Thần Thánh kỵ sĩ! Đỗ Duy! Tới đây đi!
Đỗ Duy lắc đầu:
- Nói cho dễ nghe thì thật dũng cảm, nói khó nghe một chút thì đúng là không biết sống chết.
Khuôn mặt Randall đầy vẻ giận giữ, hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên thân thể như dán vào mặt đất lăn hơn mười vòng! Tư thế mạnh mẽ hoàn toàn không giống kẻ vừa bị thương thổ huyết!
Lập tức, uy thế đấu khí trên trường kiếm của hắn cũng không hề giảm sút, chém ngang hai chân Đỗ Duy!
Đúng lúc này, Đỗ Duy lại chuyển động!
Thân thể hắn đột nhiên ngửa về phía sau, nhảy ngược lại rồi dùng tay chống trên mặt đất tạo thành tư thế trồng chuối! Đòn tấn công của Randall cơ hồ dán sát vào cổ tay hắn!
Mà lúc này, thân thể Đỗ Duy lại quay ngang lại, chỉ dùng một tay chống trên mặt đất, thân thể xoay theo một góc không thể tưởng tượng nổi khiến cho thân hình hắn song song với mặt đất!
Tư thế này lại một lần nữa khiến đòn tấn công của Randall thất bại!
Randall hít một hơi thật sâu, hắn vận đấu khí tới cực hạn, dưới vũ điệu của đấu khí, không khí xung quanh cơ hồ tập trung lại! Hắn biết thân pháp của Đỗ Duy quỷ dị chỉ có thể liều mạng dùng đấu khí của mình để hạn chế không gian của đối phương!
Nếu theo lẽ thường mà nói, làm vậy quả thực rất chính xác… Nhưng cũng chỉ là “theo lẽ thường!”
Trong mắt người xem dưới khán đài, uy thế của Randall không gì sánh được, kiếm khí tung hoàn, cơ hồ đánh cho dỗ Duy liên tục trốn tránh rút lui, nhưng trong mắt những người hiểu biết chỉ thấy Đỗ Duy thoải mái ôm trường cung trong lòng, tựa như một vũ giả cực kỳ cao minh thoải mái nhảy múa giữa trận trận kiếm phong cuồng bạo của đối phương…
Đúng. Không sai! Thật sự như một điệu múa vậy!
Tư thế tiêu sái đẹp mắt, mặc cho kiếm thế đối phương có cuồng bạo ra sao, thân pháp của Đỗ Duy vẫn bình thản như vậy, phảng phất như không dính chút khói bụi nào… Biểu hiện của hắn giờ phút này quả thực không giống một nhân loại!
- Ngươi! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao!
Randall tức giận gầm lên:
- Đến đây! Đỗ Duy! Đấu với ta! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn thôi sao?
Đột nhiên hắn ngừng nói, trơ mắt nhìn thân thể Đỗ Duy quay một cách quỷ dị trong trận trận kiếm phong của mình rồi đột nhiên tiến tới ngay trước mặt mình!
- Ngươi muốn đấu sao? Được!
Giọng nói của Đỗ Duy vang lên mang theo vẻ trào phúng.
Randall trong lòng cả kinh, vội vàng vung kiếm đâm tới, một kiếm này Đỗ Duy cũng không tránh!
Trường cung trong tay hắn tạo thành một đường cong mỹ lệ, sau đó đường cong như hình trăng non, cánh cung lại như một cái móc, khóa thanh kiếm của Randall lại!
“Ông” một tiếng, vũ khí của hai người rốt cuộc cũng chạm nhau lần đầu tiên!
Nhưng không đợi Randall có cơ hội phát lực, Đỗ Duy lại nhảy lên xoay mình môt cái, trường cung nắm trong tay, thân thể mượn lực từ kiếm của Randall xảo diệu như một chú chim nhẹ nhàng nhảy sang bên phải Randall!
Sau đó với “điệu nhảy tao nhã” dưới chân, Đỗ Duy thong dong bước ba bốn bước, cạnh của trường cung xoay một cái, lại kéo lưỡi kiếm của đối phương lại…
- Xoẹt!!
Lan Dức Nhĩ đau đớn kêu lên một tiếng! Mắt thấy lưỡi kiếm của mình bị tốc độ như quỷ mỵ của đối phương kéo ngược trở lại, cắt vào cánh tay của mình qua khe hở chỗ giáp tay bảo vệ!
Tất cả như được tính toán chính xác tới mức khó tin!
Trên đài, trong phòng, Deron đã đứng bật dậy:
- Đây… Đây là vũ kỹ gì! Nó quả thực là một điệu nhảy! Một điệu nhảy giết người!
Khi Randall lại xuất kiếm lần nữa, thân thể Đỗ Duy xoay tròn tại chỗ, dễ dàng khiến kiếm của đối phương lưới qua thân thể mình, sau đó trường cung của hắn lại một lần nữa khóa kiếm của đối phương, chân không ngừng bước…
- Xoẹt!!!
Trường kiếm của Randall lại một lần nữa đâm vào cánh tay khác của mình!
- Được rồi, ta chơi cũng đủ rồi.
Đỗ Duy đột nhiên lạnh lùng nói một câu!
Hắn bắt đầu nhảy điệu nhảy cuối cùng!
Lúc này, không ai thấy rõ động tác của Đỗ Duy, mọi người chỉ thấy một thân ảnh như sương như khói theo gió nhẹ nhàng lay động. Không ai biết hắn chuyển động ra sao, đột nhiên vòng tới phía sau Randall!
“Xoẹt” một tiếng, dây cung đã nhẹ nhàng cắt đứt bả vai Randall, máu tươi bắn ra!
Đỗ Duy lại xảo diệu lách đi, thân thể hắn không dính một chút máu!
Hắn như đang nhảy vòng quanh một đống lửa, còn Randall đang làm “đống lửa” thì dường như đã mất sức chống cự.
Mắt thấy Đỗ Duy nắm chặt trường cung dùng vũ điệu nhẹ nhảng quỷ dị tới cực điểm tiêu sái đi quanh Randall.. Không, không nên dùng từ “đi” hắn gần như đang “lướt” theo vòng tròn!
Thân thể Randall đột nhiên cứng đờ, Đỗ Duy lui về phía sau vài bước, hắn nhìn đối thủ trước mặt, thản nhiên nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi không nên dây vào ta.
Nói xong không ngờ hắn xoay người, bình tĩnh tiêu sái bước xuống lôi đài, xoay người rời khỏi…
Toàn trường lập tức yên tĩnh hoàn toàn!
Khoảng chừng mười giây, trong mười giây này, Randall như đã hoàn toàn ngây dại, cứ đứng yên ở đó…
Rốt cuộc “Đương” một tiếng, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất!
Sau đó, từ trên cổ vị kỵ sĩ này đột nhiên xuất hiện một vệt màu đỏ rất nhỏ! Vệt màu đỏ này càng sâu, cuối cùng… cuối cùng…
- Phụt!
Máu tươi đột nhiên phun ra! Đầu lâu y không một tiếng động rơi từ trên cổ xuống, “bịch” một tiếng chạm vào mặt đất!
Còn thi thể không đầu kia vẫn ngơ ngác đứng đó!
Giờ phút này mọi người trong đấu trường đều kinh ngạc tới ngây người, không một ai nói một câu!
Mà lúc này Đỗ Duy đã sớm rời khỏi theo thông đạo của lôi đài…
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh