Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 672: Lợi ích của Tống gia.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ---- 4vn
Lập tức, toàn thân Tống Trinh Dao chấn động, sau đó, bỏ qua tất cả, thỏa thích hùa theo, cả hai người dán chặt vào nhau, dường như muốn hợp lại thành một. Đôi môi kia ép chặt với nhau, gắn bó tương giao, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, hai đôi môi dung hòa vào nhau, tạm thời quên hết tất cả.
- Anh, anh thật ngang ngược.
Tống Trinh Dao hơi lưu luyến, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đẩy bàn tay lang sói của Diệp Phàm đang sờ soạng trước ngực mình ra, rồi xoay người chạy ra khỏi cửa.
Chân ông cụ Tống đã được Diệp Phàm châm cứu nhiều lần, đã dần dần hồi phục lại.
Cho nên, mỗi lần Diệp Phàm đến Tống gia trị chân người nhà Tống gia đối xử với Diệp Phàm tương đối nhiệt tình. Nhưng mẹ của Trinh Dao, Tào Mai Phương dù nói không lạnh nhạt, nhưng mỗi lần Diệp Phàm và Trinh Dao đứng gần nhau đều bị bà tìm cớ tách ra.
Diệp Phàm thật ra cũng chẳng sao, biết Tào Mai Phương không thích mình nên cũng không quá thân cận với Trinh Dao, sau khi tâm tình hạ xuống thì cũng thấy thả lỏng một chút.
Diệp Phàm chữa bệnh cho ông cụ Tống không phải để tiếp cận Tống Trinh Dao, chủ yếu là muốn nối với sợi dây này, hoặc là làm một vụ giao dịch cũng được.
Tuy nhiên, thật ra Tống Trinh Dao có khi cãi lại mẹ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời dạy bảo của mẹ.
Diệp Phàm sau khi châm cứu xong, chân trước vừa bước đi thì Tống Trinh Dao đã bị Tào Mai Phương gọi vào phòng, bà Tào nói:
- Trinh Dao, nghe nói gần đây con với Diệp Phàm đi rất gần nhau?
- Không… không có, chúng con cũng chỉ gặp có mấy lần, anh ấy cả ngày ở trường Đảng, bận rộn chuyện học tập.
Tống Trinh Dao trong lòng tối lại, vội vàng giải thích.
- Không thể nào, mấy tiếng trước không phải con ở cùng một chỗ với cậu ta sao, hơn nữa, còn tương đối thân mật.
Tào Mai Phương mở miệng, chung quy là vẫn chưa nói ra chuyện hai người ôm nhau, chủ yếu là sợ con gái trong lòng khó mà chấp nhận được.
- Mẹ! Mẹ cho người theo dõi con.
Tống Trinh Dao có chút bất mãn, miệng mở to đến nỗi có thể ngậm được một bình rượu, giọng cũng cao hơn mấy lần.
- Không có, mẹ chẳng phải đặc vụ, theo dõi làm con làm gì. Lúc đó vừa hay có một dì nhìn thấy.
Tào Mai Phương giải thích, thấy mặt con gái lập tức đỏ lên, không khỏi thở dài, bộ dạng thành khẩn, nói:
- Haizz… Trinh Dao, con còn rất trẻ, nhiều chuyện của người lớn con chẳng hiểu gì, đợi con hiểu được thì đã quá muộn rồi.
Có một số chuyện là chuyện đại sự cả đời, sai lầm rồi là khó sửa được, hiện nay Diệp Phàm đối với Tống gia, chẳng qua chỉ là một thầy thuốc dân gian, con không cần phải đối tốt với cậu ấy như vậy.
Tống gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy, cậu ấy biết Tống gia có thể đem đến chuyện tốt gì cho mình, nói trắng ra đơn giản là có thể giúp cậu ấy được đề bạt.
Cậu ấy tiếp cận con, chắc chắn là có tính công lợi. Nếu ba con không phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, con nghĩ cậu ấy có để mắt đến con không?
Đương nhiên, Trinh Dao nhà ta rất đẹp, ai gặp cũng thích. Nhưng, mẹ nói thật với con, Diệp Phàm không thích hợp với nhà chúng ta.
- Mẹ! Con còn trẻ, giờ nói chuyện đó làm gì, còn sớm quá.
Tống Trinh Dao vội nói. Trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên không thể hiện ra ngoài mà thôi.
- Rất sớm, đợi khi con xảy ra chuyện gì thì muộn mất rồi. Mẹ muốn ‘tiêm phòng’ cho con trước. Làm bạn với đàn ông trẻ tuổi, con phải chú ý chừng mực, không thì con gái luôn là người chịu thiệt.
Tào Mai Phương mặt trở nên ngưng trọng.
- Mẹ! Con nói với mẹ rồi, con với Diệp Phàm không có gì, chỉ là bạn bình thường thôi, mẹ không cần lo lắng gì hết.
Huống chi Diệp Phàm cũng không tệ, năng lực tốt, trẻ vậy đã là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa cũng là một thầy thuốc giỏi, chân của ông nội chạy khắp nơi mà chưa ai chữa được, chỉ có Diệp Phàm là có cách.
Mẹ xem ông nội, ba cũng thích anh ấy. Nếu chúng ta chịu giúp anh ấy, với năng lực của anh ấy, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ lên Chủ tịch huyện.
Tống Trinh Dao cãi lại, đầu đã cúi xuống.
- Nhìn xem, còn nói là bạn bình thường, ôm nhau mà là bạn bình thường à?
Tào Mai Phương mặt trầm xuống, hỏi, giọng cũng đề cao lên gấp n lần.
- Ôm, chúng con không có…
Tống Trinh Dao thề thốt phủ nhận.
- Người ta thấy cả rồi, hừ! Con nghĩ mẹ không biết à, thanh niên các con, giờ mà ở cạnh nhau, không phải hôn thì cũng sờ soạng, chẳng đứng đắn chút nào. Cuối cùng, ai chịu thiệt, không phải con gái các con à. Đàn ông thì mất cái gì chứ, sau này tuyệt đối không được thế nữa, chờ con hiểu ra hối hận thì muôn rồi.
Giọng Tào Mai Phương lại đề cao lên không ít.
- Ai nói anh ấy không đứng đắn, anh Phàm là người tốt, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Tống Trinh Dao thật sự mạnh miệng, đột nhiên kiên quyết lên.
- Còn cố cãi nữa à, miệng cũng để cho nó hôn, bước tiếp theo không phải là lên giường sao, thực sự làm mẹ tức chết mà.
Tào Mai Phương chỉ vào Tống Trinh Dao, bàn tay cũng đưa lên cao, giống như muốn đánh người.
- Thân một chút thì đã sao, anh Phàm không phải loại người như vậy, anh ấy sẽ không để con phải chịu thiệt.
Tống Trinh Dao nước mắt lưng tròng, nhìn bàn tay đang giơ lên không trung, giận dỗi đẩy cửa chạy vào phòng, trùm chăn khóc.
- Haizz… con gái mà không giữ, thì biết làm sao?
Tào Mai Phương đuổi theo, ngồi trên giường con gái an ủi:
- Mẹ nói thật với con, con đừng thấy ông nội với ba con thân thiết với cậu ấy.
Thực sự là vì bệnh của ông con chưa khỏi. Giờ còn cần cậu ấy, cậu ấy là thầy thuốc, đương nhiên phải đổi đãi tốt với cậu ấy một chút.
Haizz… Trinh Dao, con cũng hai mươi rồi, cũng phải nghĩ cho ba, cho Tống gia chúng ta một chút.
Ba con giờ đã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc, còn muốn lên một bước, có thể là đề lên Phó Bí thư Tỉnh ủy, ba con đương nhiên cũng muốn ngồi lên vị trí Chủ tịch tỉnh rồi.
Cái này chỉ dựa vào Tống gia là không được. Trước đây tuy ông nội con là nhân vật số một tỉnh Nam Phúc, nhưng đã về hưu nhiều năm rồi, đạo lý người đi trà lạnh mẹ nghĩ con cũng hiểu.
Mặc dù ở Nam Phúc ông ấy cũng có chút ảnh hưởng, nhưng đề bạt lên Chủ tịch tỉnh không có mạng lưới ở Nam Phúc chắc chắn không được.
Phải xem sự lôi kéo, cân bằng, dính dáng lợi ích bên thủ đô, không có một số người ở thủ đô ủng hộ, ba con có muốn tiến thêm thì ắt hẳn không có khả năng.
Ông nội con cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tống gia xuống dốc dưới thế hệ của cha con, dù nói là không thể muôn đời hưng thịnh, nhưng thịnh được thời nào hay thời ấy.
Tống Trinh Dao vừa khóc, vừa đấu tranh, miệng nói:
- Không phải còn nhà ngoại sao?
Tào gia của mẹ cũng là đại gia ở thủ đô, dựa vào thân phậm Chủ nhiệm tổng bộ chính trị giới quân đội của ông ngoại, còn có cậu Tào Quốc Khánh Bộ trưởng bộ tài chính nữa.
Có họ giúp đỡ, còn có ông nội bản địa Nam Phúc trước đây cũng có mạng lưới quan hệ, chẳng lẽ ba không ngồi được vị trí Chủ tịch tỉnh sao?
- Con ơi con, con chưa lớn, nghĩ đơn giản quá. Tào gia không phải mình ba con cần được giúp đỡ, đợi Tào gia giúp đỡ còn không ít người.
Hơn nữa, cậu hai con, cậu ba con không phải đang ở thời kỳ mấu chốt à, con nghĩ đi, ba con với cậu hai, cậu ba đều đang ở lúc mấu chốt, Tào gia có thể ưu tiên giúp ba con không?
Haizz, con gái lấy chồng rồi thì như cốc nước hắt đi vậy… hạt nặng hạt nhẹ, chuyện này mẹ nghĩ con cũng biết.
Chuyện của ba con nhờ hết ở con, có lẽ, Tống gia chúng ta phải nợ con rồi.
Tào Mai Phương giở chiêu bài bi thương, làm cho Tống Trinh Dao đang nằm trong chăn khóc thút thít cũng thầm chấn động, rất phức tạp.
- Cậu hai chưa đến năm mươi đã được làm Phó chủ tịch thành phố Hải Môn, đường đường là cán bộ cấp Thứ trưởng, lại còn là Ủy viên thường vụ thành phố trực thuộc trung ương Hải Môn, ngay lập tức không thể đề bạt trực tiếp lên, nếu được đề bạt không phải là vào trung ương rồi sao.
Cậu ba Tào Thiên Hạ, mới đầu bốn mươi, là Sư đoàn trưởng sư đoàn vương bài số một quân khu Nam Kinh. Bọn họ đều mới lên ngựa, chẳng lẽ có thể đoạt cơ hội của ba?
Tống Trinh Dao bất mãn tiếp tục cãi mẹ.
- Con bé ngốc, bọn họ đúng là mới lên chức, nhưng cậu cả con đã hai năm không nhúc nhích, chắc hẳn năm sau sẽ động, cơ hội được tặng cho cậu cả con. Cha con cũng không phải mới lên chức à? So với bọn họ, Tào gia chúng ta đương nhiên sẽ ưu tiên nghĩ cho họ rồi, haizz…
Tào Mai Phương thở dài, cảm giác bất đắc dĩ.
- Không phải nghe nói ông ngoại với Cố tư lệnh của Cố gia quan hệ tốt lắm sao, có Cố gia tương trợ, chuyện nhỏ này có thể xử lý được đúng không?
Tống Trinh Dao biết được quả không ít, trực tiếp đâm ra.
- Cố Hồi Nian, ông ấy đường đường là Đại tư lệnh quân khu Thẩm Dương, con cứ suy nghĩ cho kỹ, ông ấy sao có thể thực lòng làm ăn với ông ngoại con.
Thế cục ở thủ đô cũng không tốt lắm, bọn họ giúp Tào gia một chuyện, chắc hẳn Tào gia phải giúp lại Cố gia bọn họ một chuyện.
Kỳ thực cũng tương đương với làm hai chuyện, bọn họ làm chuyện gì, toàn là chuyện lớn, liên quan đến nhân vật cấp quân kỳ trở lên, phối hợp với quan lớn cấp Thứ trưởng.
Điều động, đề bạt của những nhân vật này, không phải dễ. Tương trợ một người, sẽ gây ra một trận động đất nhỏ cho cả thủ đô.
Thủ đô không phải chỉ dừng lại ở Tào gia và Cố gia, còn có Triệu gia, Trấn gia là những dòng họ bá vương tương đối lâu đời, lực lượng của chúng ta vẫn còn yếu.
Mà, có lẽ con chưa hiểu được, con trai thứ ba của Cố gia Cố Tuấn Phi rất có cảm tình với con. Ông nội cũng nghĩ con hơn với cậu ấy, con thấy thế nào?
Tuấn Phi tốt nghiệp cao học ở Cambridge Anh quốc, hiện đang đảm nhiệm chức trưởng phòng bộ chính trị, chỉ hơn con một tuổi, chắc hẳn thêm một thời gian nữa sẽ là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, không thì ít nhất cũng là Bí thư một huyện lớn, làm chủ quản nhỏ một phương, sau này có thể làm một quan lớn ở biên giới.
Con nghĩ lại đi, Diệp Phàm giờ mà muốn lên chức Phó giám đốc cấp sở thì phải đi một chặng dài, có lẽ cả đời, cậu ta chỉ dừng lại ở chức Cục trưởng.
Phó cục trưởng đến cục trưởng là một bước lớn, trong thể chế quan trường, những cán bộ chín thành chín trở lên, cả đời đều khó bước qua được khoảng cách này.
Trinh Dao, con cũng được coi là hiểu lý lẽ, mẹ tin là con hiểu rõ chuyện này.
Tào Mai Phương kiên nhẫn phân tích thế cục ở thủ đô, phương hướng quan trường cho con gái.
- Cố Tuấn Phi, cái người đeo mắt kính à, con không thích, mẹ đừng nói nữa, nói gì con cũng không làm bạn với hắn đâu.
Tống Trinh Dao đột nhiêm mạnh mẽ, cứng rắn lên, trốn trong chăn khóc lớn.
Khiến người làm mẹ như Tào Mai Phương nhất thời không biết phải thế nào, thở dài, không nói nữa, bỏ ra khỏi phòng.
Vừa đến đại sảnh, ông cụ Tống cười nói:
- Sao? Con bé Trinh Dao giận rồi à?
- Haizz! Ba, nó vẫn chưa hiểu chuyện, có nhiều chuyện không rõ, thực sự là một cái cây cứng. Tính tình thẳng thắn, nhất thời vẫn chưa nghĩ thông!
Tào Mai Phương thở dài,cảm thấy đau đầu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 673:
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ---- 4vn
- Được rồi, từ từ đã, không cần gấp, Trinh Dao cũng còn nhỏ, đợi ba bốn năm nữa, xem người ta lừa gạt nhau sẽ quen thôi. Ba tin là nó sẽ từ từ trưởng thành, cái này cần phải có thời gian mài giũa. Cũng xem như là quy luật trưởng thành!
Ông cụ Tống cười ha hả, xem ra tương đối lạc quan.
- Ba, Trinh Dao chưa yêu bao giờ, đây là lần đầu tiên của nó. Con sợ nó lún sâu vào rồi thì khó kiềm chế. Con gái một khi đã vào rồi thì khó có thể kiềm chế được, hơn nữa, nếu để cho người của Cố gia nhìn thấy nó kết giao với tên nhãi kia, sẽ dẫn đến chuyện thị phi, khi đó đếu như hỏng chuyện thì sắp xếp ở thu đô lại xảy ra họa.
Tào Mai Phương không muốn như vậy, lắc đầu, vẻ mặt sầu lo.
- Mai Phương, em coi trọng chuyện này quá rồi. Giờ là thời hiện đại, không thể quá để ý đến chuyện môn đăng hộ đối. Trinh Dao lớn rồi, nó có suy nghĩ của mình, không thể vơ đũa cả nắm được. Hơn nữa, nếu em cứ cứng rắn giữ chặt, anh sợ sẽ gây ra chuyện lớn hơn. Đừng thấy bình thường Trinh Dao ngoan hiền như mèo con, nhưng thực ra khi giận lên cũng không vừa đâu. Huống hồ biểu hiện đó cũng không sai, anh cũng có chút không đành lòng.
Tống Sơ Kiệt nhíu mày, thật sự có chút không đành lòng.
- Sơ Kiệt, một ngựa về một ngựa, con hơi kích động rồi đó. Giờ đã ngồi lên vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà còn làm việc cảm tính như vậy.
Con phải dùng lối tư duy lý tính mà nhìn, phân tích tất cả. Quá cảm tích không thể làm nên nghiệp lớn đâu, quá lý tính có khi lại thiếu mất tình cảm mãnh liệt.
Chúng ta phải chú ý nắm chắc mức độ trong tay, điểm này ba nghĩ con là người hiểu nhất, Ban tổ chức cán bộ các con gánh vác trọng trách khảo hạch, đề bạt, bổ nhiệm cán bộ.
Phải lý tính, nhưng cũng không có thể thiếu cảm tính. Lý tính nhất định phải lớn hơn cảm tính, nhưng lại không thể hoàn toàn vứt đi.
Người xưa thường nói, một tướng công thành vạn cốt khô, có lúc phải độc ác một chút, người không quyết đoán khó thành người tài.
Nhất thời có thể cho anh được lợi, nhưng không có thêm lần nữa, cuộc sống của chúng ta trên thế giới này, thường do vô số chuyện tạo thành.
Con phải suy xét tất thảy, sai một bước có thể tiếc nuối cả đời. Cho nên, ở đây tính quyết đoán vô cùng quan trọng, lấy chuyện Trinh Dao mà nói, cũng không phải tên nhóc Diệp Phàm kia không tốt, mấu chốt là cậu ta không phải người thích hợp.
Trong chuyện này, lý tính nhất định phải lớn hơn cảm tính. Còn về những luẩn quẩn nhất thời trong lòng Trinh Dao, ba nghĩ, thời gian sẽ là phương thuốc trị bệnh hay nhất, từ từ sẽ tốt thôi.
Ông cụ Tống suy xét một hồi.
- Con hiểu rồi ba.
Tống Sơ Kiệt gật đầu, kỳ thực chuyện này ông sao mà không hiểu, chỉ là không đành lòng nhìn thấy con gái Trinh Dao trong lòng bị dày vò mà thôi.
Xoay người nói với vợ Tào Mai Phương:
- Nhưng, tạm thời em đừng biểu hiện thái độ quá cứng rắn trước mặt Diệp Phàm, dù sao chân ba cũng cần cậu ta tiếp tục chữa trị, chuyện này là quan trọng nhất. Đương nhiên, Tống gia chúng ta cũng không để thằng nhóc Diệp Phàm phải chịu thiệt, một khi chữa khỏi chân cho ba, anh sẽ có bồi dưỡng thích đáng cho cậu ta.
- Em biết, chân của ba đương nhiên không gì quan trọng bằng. Anh không thấy, mấy ngày qua Diệp Phàm đến nhà chúng ta em đã đối xử với cậu ta tương đối tốt sao, những chuyện này em đương nhiên hiểu rõ mà.
Tào Mai Phương gật đầu.
- Haha, xem ra các con vẫn chưa hiểu. Sơ Kiệt, những lời con vừa nói là hành động theo cảm tính, thực sự là cảm tính lớn hơn lý tính.
Con bị tình thân mê hoặc, tình thân quan trọng, không sai, nhưng cũng không thể so với đại nghiệp của Tống gia chúng ta.
Haizz… chân của ba không sao cả, Sơ Kiệt, chuyện của con quan trọng hơn, nếu chuyện trị chân cho ba xung đột với chuyện thăng chức của con, thì nhất định phải nhìn trước ngó sau.
Kỳ thực chân ba không chữa cũng chẳng quan trọng, dù sao cũng không chết, chỉ hơi khó chịu thôi.
Ông cụ Tống vẻ mặt thoải mái, nói.
- Ba, ba không cần nói nữa. Con là người như vậy. Chân của ba không gì quan trọng bằng, con chẳng cần thăng chức, chỉ mong chân ba khỏi hẳn thôi.
Thái độ Tống Sơ Kiệt rất rõ ràng.
- Đúng, chân ba nhất định phải chữa khỏi, nhưng vị trí của Sơ Kiệt cũng phải nghĩ cách để được điều lên. Ông ngoại ở thủ đô lên tiếng rồi, nói là anh thăng chức cũng có thể giúp đỡ được Tào gia.
Tình hình trước mắt, thế lực của Tào gia chúng ta và Cố gia ở Nam Phúc rất yếu, ông cụ hy vọng chúng ta phải gia tăng lực lượng này.
Nam Phúc tuy nói không phải vị trí mũi nhọn của cả nước, nhưng tổng sản lượng kinh tế cũng chiếm vị trí ổn định toàn quốc.
Hơn nữa vị trí địa lý lại trọng yếu, mỗi một Chủ tịch nước đều coi Nam Phúc là cửa khẩu quan trọng, phải nắm chắc trong tay.
Tào Mai Phương tung ra tâm ý của người nhà mẹ đẻ.
- Cái này không cần em phải nói, nhân vật số một, số hai của Nam Phúc tuy không phải họ Trấn, nhưng ở một phương diện khác Chủ tịch Trấn nắm chắc tỉnh Nam Phúc trong tay.
Nhân vật số một tỉnh ta hiện nay Quách Phác Dương, hẳn là người của Triệu Bảo Cương đưa lên. Nhưng vì sao phái bản địa của Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm đắc thế, cứng rắn, mạnh mẽ, như vậy, kỳ thực là có bóng dáng Trấn gia ở thủ đô chống đỡ.
Phó Bí thư quản lý công tác Đảng hiện tại chưa trực diện lộ mặt Cố Phong Sơn. Dù nói Cố Phong Sơn không thuộc hệ Trấn gia, nhưng cũng là một phái của hệ Tào gia nhà em.
Nghe nói Tào gia có giao dịch trói buộc gì với cha vợ Tào, chắc hẳn là trong này có điểm gì đó.
Tống Sơ Kiệt vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
- Hahaha, xem ra Sơ Kiệt cũng ngửi được mùi rồi, kỳ thực không phải. Hệ Trấn và hệ Tào không có giao dịch gì đó. Chỉ là một loại trao đổi lợi ích thôi, ắt hẳn là hệ Tào phải chịu thiệt một chút.
Dụng tâm của hệ Trấn kỳ thực ai cũng rõ, đơn giản là muốn để cho Tào gia thân mật với Cố gia đấu với Triệu gia thân mật với Quách gia, hai đổ đánh nhau, chắc chắn phải có một con bị thương, Trấn gia là ngư ông đắc lợi
Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng đơn giản thế đâu, phức tạp lắm! Làm người ta rất khó suy nghĩ được chân tướng.
Sơ Kiệt, có thời gian con cân nhắc chút đi, ba già rồi, không rảnh cả ngày cân nhắc chuyện này.
Ông cụ Tống dùng ánh mắt của một người ngoài cuộc phân tích tất cả. Đương nhiên, cái nhìn của ông con trai Tống Sơ Kiệt và con dâu Tào Mai Phương cũng chỉ đành gật đầu bừa, chỉ là trong lòng vẫn đặt dấu chấm hỏi.
Từ hôm khai giảng đến nay, nháy mắt đã ba tháng trôi qua, đã đến ngày 11 tháng chín rồi.
Buổi sáng trong lớp học Lâm Đức Trì tuyên bố một tin giật gân——
Nói là trải qua khảo hạch của bộ máy Đảng ủy của trường cùng với các đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tán thành, quyết định đề cử Diệp Phàm được chọn làm người trù bị đi học “Khóa học hậu bị Thanh niên xuất sắc Trung ương” sang năm của Ban Tổ chức Trung ương.
Hầu hết các học viên trong lớp chỉ biết đỏ mắt rồi bất đắc dĩ, vì đám người này biết không thể so sánh được với những biểu hiện ưu tú của Diệp Phàm.
Nhưng, chỉ có Hứa Thông và Chu Chí môi co giật, trên mặt thản nhiên. Tuy nhiên, trong lòng Hứa Thông không bình tĩnh như khuôn mặt, phải dùng từ đang nổi cuồng phong để hình dung cũng không quá.
Trong lòng chua xót, hung hăng mắng: “Diệp Phàm, chúng ta chờ xem, mày có phải là người cười cuối cùng không.”
Tối đó Diệp Phàm
và một vài người bạn thân đến Bát Bảo các, đương nhiên là đến ăn mừng. Biểu hiện của Diệp Phàm rất khiêm tốn, mấy người bạn cũng không gióng trống khua chiêng.
Tuy nhiên, đám người Diệp Phàm vừa đến, cô nàng Bì Cổ mông to kia liền ra đón, chắc hẳn là tới vài lần rôi, nên đám Diệp Phàm cũng quen với cô.
Tiền Hồng Tiêu mờ mịt liếc nhìn cái mông siêu bự của cô nàng, cười nói:
- Da của cô nàng, càng lúc càng làm người ta muốn ăn, hahaha…
- Ông chủ Tiền, tôi không phải đồ ăn.
Bì Cổ liếc nhìn Tiền Hồng Tiêu, nhẹ nhàng thu mông lại, làm cho Diệp Phàm, Ngư Thái, các đồng chí nam nhìn rớt tròng mắt.
Diệp Phàm thầm nói: “Mông này, đúng là mông to, có thể so với cái nồi thép to của mẹ nuôi. Bộ ngực đương nhiên càng không nhỏ, là loại hàng đàn ông nhìn vào là muốn phun máu. Cô nàng Bì Cổ này xuất thân từ nông thôn, nhà nghèo, là một cô nàng thuần khiết.”
Cùng lúc đó, trong quán rượu Hoàng Thành.
Phượng Tam Gia lộ tia cười nhạt, nhìn Hứa Thông cười nói:
- Hứa thiếu gia, tối nay đám Diệp Phàm đến quán Bát Bảo ăn mừng. Tôi đã nói với Bì Cổ rồi, có cơ hội phải xuống tay, nhất địn phải làm cho tụi nó thân bại danh liệt, vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển nữa.
- Đúng, có Bì Cổ ra tay, tên nhãi kia sao tránh được cặp mông siêu bự đó? Bì Cổ nói, đêm nay sẽ thử sức một lần.
Nhưng, Bì Cổ cũng có nói, mấy tháng nay Diệp Phàm đến nhà hàng Bát Bảo bảy tám lần, nhưng hình như đều có những lãnh đạo nghiêm túc đi cùng, không dễ xuống tay.
Nhưng, quen khoảng ba tháng rồi, chắc hẳn Diệp Phàm sẽ không nghi ngờ, đã có cơ hội xuống tay rồi.
Khóe miệng Mâu Cương cong lên, tương đối thâm độc.
- Các anh chị em, ba ngày nữa là lớp huấn luyện kết thúc, haizz… thực sự quyến luyến mọi người rồi.
Diệp Phàm đưa ly lên, cùng mọi người cụng ly, bộ dạng có chút mất mát.
- Lớp trưởng, cái đó cũng chẳng dễ dàng gì, đợi lớp huấn luyện kết thúc, anh đưa mọi người đến Khu kinh tế Lâm Tuyền du ngoạn một khen được không? Hihihi…
Thái Hồng Ngẫu cười, liếc nhìn Diệp Phàm, nói thêm:
- Đừng ngại mọi người làm càn, ăn hết của lớp trưởng là được rồi.
- Cái đó thì dễ, chỉ sợ mọi người chê chỗ tôi, không muốn đến. Kỳ thực không khí, cảnh sắc của Ngư Dương chúng tôi rất độc đáo, lắng đọng. Đến lúc đó tôi đưa mọi người đi săn, đảm bảo mọi người sẽ rất vui.
Diệp Phàm cười nhạt, có vẻ đắc ý.
- Đi săn. Có thể dùng súng thật không?
Tiền Hồng Tiêu lập tức hứng thú.
- Cái này hơi khó, nhưng tôi sẽ cố nghĩ cách. Tin là có thể kiếm được mấy thanh. Chính tông thì chính tông, nhưng có điều gần đây loại hàng này hơi khó.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Kỳ thực không phải là không kiếm được, chỉ là Diệp Phàm không muốn lấy. Cái thứ này luôn chọc vào mắt người khác, mà súng ống lại là hàng quốc cấm, làm người, phải khiêm tốn một chút. Bằng không, với thân phận của hắn, hừ một tiếng thì xách vài khẩu súng trường đi cũng chẳng là vấn đề gì.
- Chỉ cần chính tông là được, cũ cũng không sao, haha.
Vệ Thiết Thanh cười nói, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc. Từ việc Diệp Phàm có quen biết với mấy quan lớn trong giới quân đội, muốn xách đi vài cây có lẽ cũng không khó.
Lập tức, toàn thân Tống Trinh Dao chấn động, sau đó, bỏ qua tất cả, thỏa thích hùa theo, cả hai người dán chặt vào nhau, dường như muốn hợp lại thành một. Đôi môi kia ép chặt với nhau, gắn bó tương giao, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, hai đôi môi dung hòa vào nhau, tạm thời quên hết tất cả.
- Anh, anh thật ngang ngược.
Tống Trinh Dao hơi lưu luyến, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đẩy bàn tay lang sói của Diệp Phàm đang sờ soạng trước ngực mình ra, rồi xoay người chạy ra khỏi cửa.
Chân ông cụ Tống đã được Diệp Phàm châm cứu nhiều lần, đã dần dần hồi phục lại.
Cho nên, mỗi lần Diệp Phàm đến Tống gia trị chân người nhà Tống gia đối xử với Diệp Phàm tương đối nhiệt tình. Nhưng mẹ của Trinh Dao, Tào Mai Phương dù nói không lạnh nhạt, nhưng mỗi lần Diệp Phàm và Trinh Dao đứng gần nhau đều bị bà tìm cớ tách ra.
Diệp Phàm thật ra cũng chẳng sao, biết Tào Mai Phương không thích mình nên cũng không quá thân cận với Trinh Dao, sau khi tâm tình hạ xuống thì cũng thấy thả lỏng một chút.
Diệp Phàm chữa bệnh cho ông cụ Tống không phải để tiếp cận Tống Trinh Dao, chủ yếu là muốn nối với sợi dây này, hoặc là làm một vụ giao dịch cũng được.
Tuy nhiên, thật ra Tống Trinh Dao có khi cãi lại mẹ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời dạy bảo của mẹ.
Diệp Phàm sau khi châm cứu xong, chân trước vừa bước đi thì Tống Trinh Dao đã bị Tào Mai Phương gọi vào phòng, bà Tào nói:
- Trinh Dao, nghe nói gần đây con với Diệp Phàm đi rất gần nhau?
- Không… không có, chúng con cũng chỉ gặp có mấy lần, anh ấy cả ngày ở trường Đảng, bận rộn chuyện học tập.
Tống Trinh Dao trong lòng tối lại, vội vàng giải thích.
- Không thể nào, mấy tiếng trước không phải con ở cùng một chỗ với cậu ta sao, hơn nữa, còn tương đối thân mật.
Tào Mai Phương mở miệng, chung quy là vẫn chưa nói ra chuyện hai người ôm nhau, chủ yếu là sợ con gái trong lòng khó mà chấp nhận được.
- Mẹ! Mẹ cho người theo dõi con.
Tống Trinh Dao có chút bất mãn, miệng mở to đến nỗi có thể ngậm được một bình rượu, giọng cũng cao hơn mấy lần.
- Không có, mẹ chẳng phải đặc vụ, theo dõi làm con làm gì. Lúc đó vừa hay có một dì nhìn thấy.
Tào Mai Phương giải thích, thấy mặt con gái lập tức đỏ lên, không khỏi thở dài, bộ dạng thành khẩn, nói:
- Haizz… Trinh Dao, con còn rất trẻ, nhiều chuyện của người lớn con chẳng hiểu gì, đợi con hiểu được thì đã quá muộn rồi.
Có một số chuyện là chuyện đại sự cả đời, sai lầm rồi là khó sửa được, hiện nay Diệp Phàm đối với Tống gia, chẳng qua chỉ là một thầy thuốc dân gian, con không cần phải đối tốt với cậu ấy như vậy.
Tống gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy, cậu ấy biết Tống gia có thể đem đến chuyện tốt gì cho mình, nói trắng ra đơn giản là có thể giúp cậu ấy được đề bạt.
Cậu ấy tiếp cận con, chắc chắn là có tính công lợi. Nếu ba con không phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, con nghĩ cậu ấy có để mắt đến con không?
Đương nhiên, Trinh Dao nhà ta rất đẹp, ai gặp cũng thích. Nhưng, mẹ nói thật với con, Diệp Phàm không thích hợp với nhà chúng ta.
- Mẹ! Con còn trẻ, giờ nói chuyện đó làm gì, còn sớm quá.
Tống Trinh Dao vội nói. Trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên không thể hiện ra ngoài mà thôi.
- Rất sớm, đợi khi con xảy ra chuyện gì thì muộn mất rồi. Mẹ muốn ‘tiêm phòng’ cho con trước. Làm bạn với đàn ông trẻ tuổi, con phải chú ý chừng mực, không thì con gái luôn là người chịu thiệt.
Tào Mai Phương mặt trở nên ngưng trọng.
- Mẹ! Con nói với mẹ rồi, con với Diệp Phàm không có gì, chỉ là bạn bình thường thôi, mẹ không cần lo lắng gì hết.
Huống chi Diệp Phàm cũng không tệ, năng lực tốt, trẻ vậy đã là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa cũng là một thầy thuốc giỏi, chân của ông nội chạy khắp nơi mà chưa ai chữa được, chỉ có Diệp Phàm là có cách.
Mẹ xem ông nội, ba cũng thích anh ấy. Nếu chúng ta chịu giúp anh ấy, với năng lực của anh ấy, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ lên Chủ tịch huyện.
Tống Trinh Dao cãi lại, đầu đã cúi xuống.
- Nhìn xem, còn nói là bạn bình thường, ôm nhau mà là bạn bình thường à?
Tào Mai Phương mặt trầm xuống, hỏi, giọng cũng đề cao lên gấp n lần.
- Ôm, chúng con không có…
Tống Trinh Dao thề thốt phủ nhận.
- Người ta thấy cả rồi, hừ! Con nghĩ mẹ không biết à, thanh niên các con, giờ mà ở cạnh nhau, không phải hôn thì cũng sờ soạng, chẳng đứng đắn chút nào. Cuối cùng, ai chịu thiệt, không phải con gái các con à. Đàn ông thì mất cái gì chứ, sau này tuyệt đối không được thế nữa, chờ con hiểu ra hối hận thì muôn rồi.
Giọng Tào Mai Phương lại đề cao lên không ít.
- Ai nói anh ấy không đứng đắn, anh Phàm là người tốt, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Tống Trinh Dao thật sự mạnh miệng, đột nhiên kiên quyết lên.
- Còn cố cãi nữa à, miệng cũng để cho nó hôn, bước tiếp theo không phải là lên giường sao, thực sự làm mẹ tức chết mà.
Tào Mai Phương chỉ vào Tống Trinh Dao, bàn tay cũng đưa lên cao, giống như muốn đánh người.
- Thân một chút thì đã sao, anh Phàm không phải loại người như vậy, anh ấy sẽ không để con phải chịu thiệt.
Tống Trinh Dao nước mắt lưng tròng, nhìn bàn tay đang giơ lên không trung, giận dỗi đẩy cửa chạy vào phòng, trùm chăn khóc.
- Haizz… con gái mà không giữ, thì biết làm sao?
Tào Mai Phương đuổi theo, ngồi trên giường con gái an ủi:
- Mẹ nói thật với con, con đừng thấy ông nội với ba con thân thiết với cậu ấy.
Thực sự là vì bệnh của ông con chưa khỏi. Giờ còn cần cậu ấy, cậu ấy là thầy thuốc, đương nhiên phải đổi đãi tốt với cậu ấy một chút.
Haizz… Trinh Dao, con cũng hai mươi rồi, cũng phải nghĩ cho ba, cho Tống gia chúng ta một chút.
Ba con giờ đã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc, còn muốn lên một bước, có thể là đề lên Phó Bí thư Tỉnh ủy, ba con đương nhiên cũng muốn ngồi lên vị trí Chủ tịch tỉnh rồi.
Cái này chỉ dựa vào Tống gia là không được. Trước đây tuy ông nội con là nhân vật số một tỉnh Nam Phúc, nhưng đã về hưu nhiều năm rồi, đạo lý người đi trà lạnh mẹ nghĩ con cũng hiểu.
Mặc dù ở Nam Phúc ông ấy cũng có chút ảnh hưởng, nhưng đề bạt lên Chủ tịch tỉnh không có mạng lưới ở Nam Phúc chắc chắn không được.
Phải xem sự lôi kéo, cân bằng, dính dáng lợi ích bên thủ đô, không có một số người ở thủ đô ủng hộ, ba con có muốn tiến thêm thì ắt hẳn không có khả năng.
Ông nội con cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tống gia xuống dốc dưới thế hệ của cha con, dù nói là không thể muôn đời hưng thịnh, nhưng thịnh được thời nào hay thời ấy.
Tống Trinh Dao vừa khóc, vừa đấu tranh, miệng nói:
- Không phải còn nhà ngoại sao?
Tào gia của mẹ cũng là đại gia ở thủ đô, dựa vào thân phậm Chủ nhiệm tổng bộ chính trị giới quân đội của ông ngoại, còn có cậu Tào Quốc Khánh Bộ trưởng bộ tài chính nữa.
Có họ giúp đỡ, còn có ông nội bản địa Nam Phúc trước đây cũng có mạng lưới quan hệ, chẳng lẽ ba không ngồi được vị trí Chủ tịch tỉnh sao?
- Con ơi con, con chưa lớn, nghĩ đơn giản quá. Tào gia không phải mình ba con cần được giúp đỡ, đợi Tào gia giúp đỡ còn không ít người.
Hơn nữa, cậu hai con, cậu ba con không phải đang ở thời kỳ mấu chốt à, con nghĩ đi, ba con với cậu hai, cậu ba đều đang ở lúc mấu chốt, Tào gia có thể ưu tiên giúp ba con không?
Haizz, con gái lấy chồng rồi thì như cốc nước hắt đi vậy… hạt nặng hạt nhẹ, chuyện này mẹ nghĩ con cũng biết.
Chuyện của ba con nhờ hết ở con, có lẽ, Tống gia chúng ta phải nợ con rồi.
Tào Mai Phương giở chiêu bài bi thương, làm cho Tống Trinh Dao đang nằm trong chăn khóc thút thít cũng thầm chấn động, rất phức tạp.
- Cậu hai chưa đến năm mươi đã được làm Phó chủ tịch thành phố Hải Môn, đường đường là cán bộ cấp Thứ trưởng, lại còn là Ủy viên thường vụ thành phố trực thuộc trung ương Hải Môn, ngay lập tức không thể đề bạt trực tiếp lên, nếu được đề bạt không phải là vào trung ương rồi sao.
Cậu ba Tào Thiên Hạ, mới đầu bốn mươi, là Sư đoàn trưởng sư đoàn vương bài số một quân khu Nam Kinh. Bọn họ đều mới lên ngựa, chẳng lẽ có thể đoạt cơ hội của ba?
Tống Trinh Dao bất mãn tiếp tục cãi mẹ.
- Con bé ngốc, bọn họ đúng là mới lên chức, nhưng cậu cả con đã hai năm không nhúc nhích, chắc hẳn năm sau sẽ động, cơ hội được tặng cho cậu cả con. Cha con cũng không phải mới lên chức à? So với bọn họ, Tào gia chúng ta đương nhiên sẽ ưu tiên nghĩ cho họ rồi, haizz…
Tào Mai Phương thở dài, cảm giác bất đắc dĩ.
- Không phải nghe nói ông ngoại với Cố tư lệnh của Cố gia quan hệ tốt lắm sao, có Cố gia tương trợ, chuyện nhỏ này có thể xử lý được đúng không?
Tống Trinh Dao biết được quả không ít, trực tiếp đâm ra.
- Cố Hồi Nian, ông ấy đường đường là Đại tư lệnh quân khu Thẩm Dương, con cứ suy nghĩ cho kỹ, ông ấy sao có thể thực lòng làm ăn với ông ngoại con.
Thế cục ở thủ đô cũng không tốt lắm, bọn họ giúp Tào gia một chuyện, chắc hẳn Tào gia phải giúp lại Cố gia bọn họ một chuyện.
Kỳ thực cũng tương đương với làm hai chuyện, bọn họ làm chuyện gì, toàn là chuyện lớn, liên quan đến nhân vật cấp quân kỳ trở lên, phối hợp với quan lớn cấp Thứ trưởng.
Điều động, đề bạt của những nhân vật này, không phải dễ. Tương trợ một người, sẽ gây ra một trận động đất nhỏ cho cả thủ đô.
Thủ đô không phải chỉ dừng lại ở Tào gia và Cố gia, còn có Triệu gia, Trấn gia là những dòng họ bá vương tương đối lâu đời, lực lượng của chúng ta vẫn còn yếu.
Mà, có lẽ con chưa hiểu được, con trai thứ ba của Cố gia Cố Tuấn Phi rất có cảm tình với con. Ông nội cũng nghĩ con hơn với cậu ấy, con thấy thế nào?
Tuấn Phi tốt nghiệp cao học ở Cambridge Anh quốc, hiện đang đảm nhiệm chức trưởng phòng bộ chính trị, chỉ hơn con một tuổi, chắc hẳn thêm một thời gian nữa sẽ là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, không thì ít nhất cũng là Bí thư một huyện lớn, làm chủ quản nhỏ một phương, sau này có thể làm một quan lớn ở biên giới.
Con nghĩ lại đi, Diệp Phàm giờ mà muốn lên chức Phó giám đốc cấp sở thì phải đi một chặng dài, có lẽ cả đời, cậu ta chỉ dừng lại ở chức Cục trưởng.
Phó cục trưởng đến cục trưởng là một bước lớn, trong thể chế quan trường, những cán bộ chín thành chín trở lên, cả đời đều khó bước qua được khoảng cách này.
Trinh Dao, con cũng được coi là hiểu lý lẽ, mẹ tin là con hiểu rõ chuyện này.
Tào Mai Phương kiên nhẫn phân tích thế cục ở thủ đô, phương hướng quan trường cho con gái.
- Cố Tuấn Phi, cái người đeo mắt kính à, con không thích, mẹ đừng nói nữa, nói gì con cũng không làm bạn với hắn đâu.
Tống Trinh Dao đột nhiêm mạnh mẽ, cứng rắn lên, trốn trong chăn khóc lớn.
Khiến người làm mẹ như Tào Mai Phương nhất thời không biết phải thế nào, thở dài, không nói nữa, bỏ ra khỏi phòng.
Vừa đến đại sảnh, ông cụ Tống cười nói:
- Sao? Con bé Trinh Dao giận rồi à?
- Haizz! Ba, nó vẫn chưa hiểu chuyện, có nhiều chuyện không rõ, thực sự là một cái cây cứng. Tính tình thẳng thắn, nhất thời vẫn chưa nghĩ thông!
Tào Mai Phương thở dài,cảm thấy đau đầu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 674: Lật ngửa ván bài
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ---- 4vn
Tuy nhiên, khiến Bì Cổ buồn bực cả đêm, cơ bản không tìm được cơ hội ra tay. Bởi vì bạn học Diệp Phàm vẫn ở cùng một chỗ với y, Bì Cổ thử vài lần, người thanh niên có tên Diệp Phàm kia, tuy nói ánh mắt có lúc biểu hiện được tà đãng, nhưng chỉ là xem, cũng chưa có thực sự hành động
Chín giờ tối, Diệp Phàm vừa mới trở lại trường Đảng, vừa ngồi xuống, cầm bút đang định sửa chữa một chút bảng tổng kết đào tạo, thì chuông điện thoại chợt reo lên.
Đặt vào tai để nghe, lại sửng sốt, không ngờ là mẹ Trinh Dao, Tào Mai Phương gọi tới. Phải nói người phụ nữ này gần đây không thể nào vừa mắt mình, nhất là sau khi đến Tống Gia châm cứu cho ông cụ Tống vài lần, tuy nói vậy trên mặt Tào Mai Phương vẫn luôn biểu hiện tốt, vẻ mặt ôn hòa, miệng không bao giờ nói ra những câu châm chọc khiêu khích
Chỉ có điều Diệp Phàm cũng hơi thân với Trinh Dao, Tào Mai Phương môi sẽ lại theo thói quen giật giật một chút, một tia lạnh sẽ chợt lóe qua trong mắt kia. Sau đó vài lần đôi mắt Diệp Phàm hạ xuống, nhưng thật ra nhìn xem rất khẩn thiết
Phỏng chừng lúc đó Tào Mai Phượng bận tâm tới mặt mũi ông cụ Tống mới không nổi giận ngay.
- Tôi ở Bát Bảo cách không xa trường Đảng của cậu, cậu lập tức lại đây, tôi có việc quan trọng tìm cậu
Tào Mai Phương giọng điệu có vẻ hơi cứng nhắc, dường như là giọng ra lệnh, khiến Diệp Phàm cảm thấy rất khó chịu. Vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại vì Trinh Dao nên cũng đành đồng ý
Chẳng bao lâu liền vào phòng số 308.
Phòng không lớn lắm, chỉ có một mình Tào Mai Phương
- Ngồi đi
Tào Mai Phương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, giọng điệu thật lạnh nhạt nói.
- Cảm ơn cô.
Diệp Phàm cũng không mặn mà gì, lên tiếng không khách khí ngồi xuống, trong lòng cũng dự đoán đêm nay Tào Mai Phương có chuyện quan trọng chứ không phải tán gẫu cùng mình, chắc chắn là có liên quan đến Trinh Dao.
“Có lẽ là lúc nên ngả bài ra, vừa mới châm cứu xong, ông cụ Tống chân cũng tốt gần nửa, số lần bệnh cũ tái phát cũng giảm rất nhiều, có lẽ Tống gia cho rằng mình đã không có tác dụng nhiều lắm…. Hừ! Mọi việc đều phải giấu, nói vậy các ngươi cho rằng tôi còn trẻ nên dễ lừa có phải không?”
Diệp Phàm trong lòng rối bời, cũng không lên tiếng, chờ phu nhân quan lớn Tào Mai Phương tung ra quân bài chưa lật.
Bì Cổ lại bước vào, dọn xong đồ ăn, rót rượu, yên lặng đóng cửa lại đi ra ngoài
- Ăn đi.
Tào Mai Phương giật giật chiếc đũa, gắp một miếng thị bò mỏng lên, cẩn thận tước. Vẫn chính là phong cách rất quý phái, có vẻ nhã nhặn.
- Ha ha, cảm ơn, cháu vừa mới từ nơi này đi ra, ăn không nổi nữa.
Diệp Phàm lắc đầu, vì nể mặtc Tào Mai Phương, cầm lấy một ly hồng rượu uống một ngụm, yên lặng như kiểu cảm thụ vị chua xót
Ước chừng vài phút trôi qua, Tào Mai Phương cũng ăn no, lau qua miệng một chút, lại thuận tay dùng khăn sạch trên bàn lau vài giọt nước trên mặt bàn.
- Có thể hút thuốc được không?
Diệp Phàm hỏi, vẫn là tôn trọng bà ta.
- Cứ tự nhiên
Tào Mai Phương hừ một tiếng
- Răng rắc
Sau khi Diệp Phàm vừa mới châm lửa, phát hiện mặt bàn vừa mới lau khô kia là một chồng tiền mặt, tất cả đều là tiền giá trị lớn trăm ngàn, xem độ dày kia, ước chừng có trên dưới năm mươi ngàn
Diệp Phàm liếc mắt nhìn chồng tiền mặt một cái, không hề hé răng, chờ Tào Mai Phương lên tiếng trước
- Chủ tịch huyện Diệp, cảm ơn cậu mấy ngày qua chiếu cố lão gia nhà tôi. Y thuật đích xác không tồi, mọi người Tống gia chúng tôi rất cảm kích cậu.
Tào Mai Phương cũng không nói đến tiền, trước tiên nói một câu cảm ơn.
“Hừ! Viên đạn bọc đường” Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, miệng cũng cười nói:
- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Dù sao Trinh Dao cũng là bạn của cháu, cũng nên thế mà.
Vừa nghe thấy Diệp Phàm nhắc tới Trinh Dao, Tào Mai Phương kia liền lộ ra một cái cười yếu ớt, lập tức kiềm chế, trên mặt lại hiện ra một vẻ nghiêm trọng, nhẹ nhàng đẩy chồng tiền ra trước mắt Diệp Phàm nói:
- Đây là năm mươi ngàn tệ, là Tống gia trả cho cậu thù lao chữa bệnh cho ông cụ.
- Ha ha, cháu đã nói trước rồi, cháu và Trinh Dao là bạn bè, ông nội Trinh Dao cũng coi như là bề trên của cháu, tiền này cháu không thể nhận.
Diệp Phàm vẻ mặt rất thản nhiên, nhẹ nhàng giơ tay đẩy chồng tiền trở lại
Mí mắt Tào Mai Phương giật mạnh, mặt trầm xuống nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp, Tống gia chúng tôi và cậu tạm thời chỉ có quan hệ người bệnh và thầy thuốc, không cần lôi Trinh Dao vào. Hơn nữa về sau, tôi không muốn thấy cậu ở cùng với Trinh Dao.
- Cô Tào, đây là ý của Trinh Dao?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tào Mai Phương một cái hỏi.
- Có phải ý của Trinh Dao hay không có gì khác nhau sao? Trinh Dao là người nhà họ Tống.
Tào Mai Phương nhấn mạnh hai chữ “Tống gia”, ý là cậu đừng rằng co nữa.
- Cháu và Trinh Dao chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô hà tất phải làm như vậy?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn bà ta một cái, nói.
- Bạn bè bình thường, giữa nam và nữ có quan hệ bạn bè sao? Đừng coi tôi là kẻ ngốc, đây là năm mươi ngàn, cũng không phải là ít rồi, cậu nhận đi.
Mặt Tào Mai Phương trong phút chốc đã dần dần hiện ra khí phái của một phu nhân quan lớn.
- Hừ, như vậy là cô can thiệp vào tự do của thanh niên chúng cháu
Diệp Phàm ý không vui, hừ một tiếng, giọng điệu cao thêm một chút.
- Tự do, cậu cũng xứng đáng nói về tự do với tôi à. Đừng ở trước mặt tôi đùa cợt, cậu cần cẩn thận suy nghĩ về điều này, nếu Tống gia chúng tôi không có ‘điều kiện’ như vậy, thì cậu có bám chặt như vậy không?
Tào Mai Phương cũng cao giọng, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ khinh miệt, hoàn toàn là kiểu từ trên cao nhìn xuống.
- Hừ! Tống gia thế lớn, nhưng Diệp Phàm tôi cũng không phải loại liếm mặt nịnh bợ người khác.
Trước kia không phải các người đã nhờ tôi châm cứu trị liệu cho ông cụ Tống sao, về phần tôi và Trinh Dao, quả thực là bạn bè bình thường.
Con người như tôi, tuy nói nghèo, nhưng cũng là người đàn ông có khí phách, cho nên, cũng chẳng thèm thấy sang bắt quàng làm họ làm gì.
Lời nói của Tào Mai Phương khơi dậy ngạo khí của Diệp Phàm, cho nên trực tiếp phải nói hừ, cũng không khách khí nữa.
- Haha, có chí khí, có chí khí.
Không ngờ Tào Mai Phương mỉm cười, thanh âm cũng sắc nhọn như vậy, bà ta luôn luôn biểu hiện ra ngoài khí chất cao quý rất không hài hòa.
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm
- Ông cụ nói, Tống gia bây giờ còn nợ cậu một chữ tình, tình này về sau sẽ trả lại cho cậu
Ví như, về sau vào thời khắc cất nhắc mấu chốt, cậu có thể tìm ông cụ Tống, nhưng trước tiên phải nói rõ một chút, chỉ một lần thôi, về sau sẽ không được dùng lại nữa.
Còn một điều nữa tôi phải nói cho cậu rõ, đừng tưởng cậu ở Lâm Tuyền có một chút thành tựu thì kiêu ngạo. Ở cái tỉnh Nam Phúc này, thanh niên xuất sắc hơn cậu ít nhất cũng xếp đầy mấy xe lửa lớn.
Hôm nay trường Đảng có phải đã tuyên bố đề cử cậu là cán bộ hậu bị ban học tập ở trường Đảng Trung Ương hay không? Nếu không có ông Tống giúp đỡ, cơ hội kia sẽ dành cho cậu hay sao?
Cậu còn trẻ, đừng quá tự cho mình là đúng, bây giờ, dựa vào năng lực cũng không nhất định có thể làm được việc, về phương diện này rất phức tạp.
Lại nói với cậu một chút, đừng lui tới gặp Trinh Dao nữa, bằng không, hừ..
Bản mặt Tào Mai Phương kia giống như đáy nồi, đến cuối cùng không ngờ lại uy hiếp, xem như rất quyết tâm
- Được, được! Tào Mai Phương, Diệp Phàm tôi chỉ là một Phó cục trưởng, đừng cho rằng tôi nhất định phải dựa vào đề bạt của các ngươi.
Đi huấn luyện ở trường Đảng Trung Ương, việc này tôi nhận tình cảm của Tống gia, nên để chuyện này. Về sau các người không nợ Diệp Phàm tôi cái gì, còn về việc sau này có cần đề bạt gì tìm các người, thì tôi không thèm.
Tôi cũng không tin, không có người Tống gia, Diệp Phàm tôi không thể đứng trong quan trường. Về phần Trinh Dao, yên tâm, chỉ cần cô ấy không tìm tới tôi, tôi Diệp Phàm sẽ không bao giờ tìm cô ấy trước, hừ.
Khuôn mặt Diệp Phàm trở lên xám xịt, lạnh như băng
- Hừ, hi vọng cậu có thể nhớ kỹ lời cậu nói, tôi đi đây
Tào Mai Phương sắc mặt biểu cảm, nhắc tới rồi dời đi
“Cách” một tiếng, trong phòng vang lên âm thanh một cái chén vỡ, làm Bì Cổ vừa mới toát ra đầu, Diệp Phàm hét lên một tiếng lớn
- Mang cho ta nửa bình rượu, phải là chính cống, mẹ kiếp, phải có sữa mới đúng là phụ nữ sao?
Bì Cổ sợ hãi, khẩn trương đi lấy rượu, thuận tiện đưa tin này báo cáo với Hứa Thông
Chưa đến nửa giờ, Diệp Phàm đã uống đến bình rượu 58 độ thứ hai, hơn nữa lúc trước còn uống cùng các học sinh, đoán chừng là bốn bình
Người đã trở lên choáng váng mơ hồ, cứ lúc tức khí tự nhiên giải trừ hiệu lực của rượu, nhưng lần này Diệp Phàm muốn mua rượu, hơn nữa uống được nhiều lắm, cho nên ánh mắt cũng trở lên choáng váng
- Chạy đằng nào?
Phòng cửa đột nhiên bị một người đẩy mạnh mở ra, một phụ nữ tóc tai bù xù, mặc một áo mỏng, ào ào tiến về hướng Diệp Phàm
Tuy đã hơi say, nhưng Diệp Phàm vẫn còn phản ứng theo bản năng, tùy tay chụp tới, khống chế bóng đen kia, cúi đầu kinh ngạc hỏi:
- Sao lại là cô?
- Anh… anh Diệp, tôi…
Không đợi các nữ nhân viên phục vụ Bát Bảo, cô nàng Bì Cổ nói ra một câu hoàn chỉnh, sau đó âm thanh cạc cạc của một đống người xung quanh cười vang.
Thủ lĩnh, không ngờ dám đối đầu với Mâu Cương, tên này liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh như băng nói
- Họ Diệp, buổi tối đừng có sinh sự, đưa cô nàng kia cho chúng tao?
- Trả lại mày, rốt cuộc sao lại thế này?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mông Bì Cổ một cái, hỏi
- Anh Diệp, những người này…Người…Đầu tiên sờ mông tôi, sau đó, sau đó…
Giọng nói Bì Cổ run rẩy, sợ hãi, toàn thân run lên, ngay cả nói cũng không lên câu
- Đừng sợ, có tôi ở đây, cứ nói rõ ra
Diệp Phàm an ủi Bì Cổ, đến Bát Bảo cũng ăn cơm gần mười lần, cho nên cũng biết mông cô nàng Bì Cổ, chỉ có điều lúc ấy cảm thấy tên cô nàng này hơi kỳ lạ thôi, cũng không nghĩ nhiều.
- Kia… Người kia sờ mó không đủ, cưỡng ép…Cưỡng ép tôi cởi cho hắn sờ, hơn nữa, nói là buổi tối bảo tôi theo anh ta, còn muốn…
Bì Cổ run rẩy, rốt cuộc cũng nói cho hết
- Phải không Mâu Cương
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Mâu Cương một cái, sắc mặt bắt đầu u ám
- Hãy bớt sàm ngôn đi, họ Diệp, đêm nay nể mặt cùng lớp tôi cũng không làm khó dễ cậu, bằng không, ha hả..
Mâu Cương thị uy, phía sau vài tên đồng lõa liếc mắt nhìn cái, vài người cũng là phối hợp ăn ý, cả đám đều nắm tay, chuẩn bị tư thế tiếp cận.
Đương nhiên, loại trận này dọa không nổi cao thủ Diệp Phàm, liếc mắt khinh miệt nhìn bọn họ một cái, cười nói:
- Muốn chơi phải không? Vừa lúc này ông đây đã lâu không giãn chút gân cốt, xương cốt này đều thành rỉ sắt rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 675: Hất cánh tay trên
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ---- 4vn
- Mày thật không biết xấu hổ, theo ông đi lên, đánh hạ sấp tên tiểu vương này, cái gì đây, muốn chơi anh hùng cứu mỹ nhân à.
Mâu Cương vừa nói, một đống người vọt lên, đương nhiên, Mâu Cương không hề nhúc nhích, giống như đang chơi trò chơi, người ta nghiễm nhiên là chủ soái mà.
Bá bá bá….
Liên tiếp các tiếng kêu vang lên, ba người lập tức ngã xuống, một đám ôm đầu xoa chân, kêu rên không ngừng, xem ra có vẻ rất đau đớn.
- Còn hai người nữa, xem ông đây.
Một người như tháp sắt, thân cao to tầm thước chín đứng sau Mâu Cương bước lên, một bước lớn, một chân đá vào Diệp Phàm, người kia mang giầy ít nhất số 44, mang theo gió thổi, hung hãn quét một đường ngang qua đầu Diệp Phàm.
“Có chút bản lĩnh, phỏng chừng một cước có sức năm sáu trăm cân.”
Diệp Phàm trong lòng rung động, gặp thanh niên tháp sắt, Mâu Cương đứng phía sau cười thâm hiểm, giật mình, có chủ ý.
Một quyền đấm thẳng qua, tuy nhiên, Diệp Phàm một quyền trông bình thường, kỳ thực khá kỳ dị.
Thình thịch…
Một tiếng rung mạnh, thanh niên tháp sắt trai tráng không hề lo lắng, phi đập ra ngoài. Tuy nhiên, một tiếng thình thịch nữa, thẳng tắp niệng trên người Mâu Cương đang cười thâm hiểm, Mâu Cương lập tức như giẻ lau bị đánh vào góc, đập vào ghế gỗ.
Hạ mình trên mặt đất lăn vài cái, trên đầu một dòng máu tươi chảy ra, hai cái răng cửa phi ra ngoài như đạn, như là đạn đạo mi ni, tuy nhiên, loại đạn đạo này là loại răng nanh. Phỏng chừng là ở miệng lâu quá, cũng không chịu nổi sự yên tĩnh.
Tự do thôi, mọi người đều hướng tới mà, kể cả răng cửa cũng vậy.
Kỳ dị chính là thanh niên trai tráng như tháp sắt không bị thương nhiều lắm, thân hình khổng lồ kia chừng 90 cân đè lên trên người Mâu Cương
Khẩn trương nâng Mâu Cương dậy, tuy nhiên phát hiện trên mặt lão kia là một mảnh tay áo, ngay cả môi đều bị ghế sắc bén phủi ra một vài lỗ hổng dữ tợn.
- Đánh chết hắn, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.
Mâu Cương khàn khàn gào thét, tuy nhiên không có nhiều tác dụng lắm, bởi vì đồng bọn anh ta đang kêu rên, duy nhất có một vài thanh niên trai tráng kia có vẻ khỏe hơn, nhưng cũng đang đứng yên thất thần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Diệp Phàm, hắn liếc mắt một cái, họ cũng nao núng không dám…nhảy tới nửa bước.
Thằng nhãi này giống như bị đánh đần người ra rồi!
- Còn muốn chơi sao, người cao to, thân thể cậu để làm bao cát được.
Diệp Phàm thản nhiên quét mắt nhìn thanh niên kia một cái, kéo ghế đặt mông ngồi xuống
Xoay người sang Bì Cổ an ủi:
- Cô không sao chứ, bọn không không dám làm gì cô đâu, chỉ cần có Diệp Phàm tôi ở đây, bọn họ không thể động đến một sợi lông của cô.
Vài phút sau, tiếng cảnh báo vang lên chói tai, đát đát đát, dưới lầu xông lên một đám cảnh sát oai hùng
Ông chủ Bát Bảo, Trương Phi Nham vẻ mặt tử khí chạy theo sau đi lên, phát hiện người kia kêu thảm thiết, miệng kêu đau đớn
- Sao lại thế này, toàn bộ úp mặt vào tường, không được nhúc nhích.
Một người thủ lĩnh vóc dáng cao, giống cảnh sát quát, âm thanh nghe như sét đánh
- Anh ở đồn công an nào, tôi muốn thấy đồn trưởng của các anh
Mâu Cương che miệng, run rẩy run rẩy cùng đồng bọn đứng lên.
- Tôi chính là Trần Chân Vân, ngươi…
Sở trưởng Trần vừa mới lọt ra câu nói này, Mâu Cương đã quát:
- Còn không bắt thằng nhóc này lại, răng cửa ông đây đều rớt ra. Tôi chính là Mâu Cương, trưởng phòng Tổng hợp, thuộc cơ quan điều tra, sở Công an tỉnh.
- Anh Mâu, rốt cuộc sao lại thế này?
Trần Chân Vân thấp nhất, đột nhiên cúi thấp hơn một chút .
- Sao lại thế này, việc này không đơn giản sao? Vị này trưởng phòng Mâu cùng đám người này kêu nữ nhân viên Bì Cổ phục vụ lại sờ soạng hết người, cô ta từ nông thôn đến, không thể trêu vào hỏa sát thần, sờ cũng sờ cho minh bạch. Tuy nhiên, đám người này lại càng quá đáng, không ngờ yêu cầu Bì Cổ cởi hết quần áo cho bọn họ chơi cái gì ba B bốn niết, một đám súc vật.
Diệp Phàm lạnh như băng nói.
- Nói láo, rõ ràng cô này đưa rượu tới phòng mày, kết quả bị mày ôm đồm muốn đi việc xấu xa kia.
Cô nàng nhát gan này, bị người ta sờ soạng không dám hé răng, cuối cùng tên khốn khiếp này uống rượu, không ngờ ở trong phòng tằng tịu với nhau.
Cô nàng liều mạng không theo, vừa đúng lúc tôi và các bạn đi ngang qua, tôi là ai, đường đường chính chính là cảnh sát nhân dân
Đương nhiên phải ngăn cản hành động của tên súc sinh này, tuy nhiên, tên súc sinh này đả thương tôi và các bạn tôi, tôi còn bị rơi hai chiếc răng cửa đây này, hắn chính là tội phạm.
Mâu Cương gầm rú, quay đầu vào sở trưởng Trần hạ lệnh nói:
- Lập tức báo cáo phân cục Đông thành, đây là vụ án hình sự.
- Vâng, mang thẳng đế phân cục Đông thành
Đồn trưởng Trần mặt lạnh băng, vài cảnh sát hoảng quá bắt tay vào làm ngay.
- Từ từ đã, không có bằng chứng các anh dựa vào gì bắt người. Việc này phải hỏi người bị hại là Bì Cổ đã.
Diệp Phàm vung tay lên, lạnh như băng nhìn chằm chằm Trần Chân Vân, nhìn chăm chú làm thằng nhãi này có chút sợ hãi, trong lòng thầm nhủ: “Thằng nhóc này, ánh mắt thật đúng là lạnh như băng, hình như là một loại mắt lang sói.”
Lập từ hừ một tiếng nói:
- Việc này ngươi không cần lo lắng, cùng dẫn đi.
Ba người cảnh sát kia còn muốn tra khảo người, khi bị Diệp Phàm trừng mắt nhìn, lập tức lui về sau. Sở trưởng Trần nhướn mày, hừ nói:
- Đừng hỏi trước, mang về cục đã. Vị tiên sinh này, dù sao cũng phải mang đến cục để hiểu rõ tình hình rồi tính sau.
- Được, trợ giúp công an phá án là nghĩa vụ của từng công dân, điều này thật ra nên làm
Diệp Phàm gật gật đầu đi, theo lên xe cảnh sát. Tuy nhiên, theo trực giác Diệp Phàm cho thấy đồn trưởng Trần và tên thằng nhãi Mâu Cương có vẻ hơi kỳ lạ.
Bởi vì ngay thời điểm mình đồng ý trợ giúp phá án, đôi mắt hắn phát hiện đồn trưởng Trần kia nhìn Mâu Cương với ánh mắt khác lạ.
Chợt trong lòng tối sầm lại, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ buổi tối hai người này có âm mưu với nhau, hay thật ra là tôi phòng ngự trước.”
Việc bé không xé ra to , Mâu Cương nếu là trưởng phòng tổng hợp công an tỉnh, đồn trưởng Trần muốn nịnh bợ ông ta cũng là chuyện bình thường.
Chờ đợi cục cảnh sát nếu bọn họ kết hội kết phường sẽ không có lợi. Kể cả là hai người không biết nhau, phỏng chừng đồn trưởng Trần kia cũng sẽ bênh vực Mâu Cương, dù sao Mâu Cương cũng là lãnh đạo anh ta.
Cho nên cũng là một mình mình đơn độc, vờ vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Bí thư Lý Xương Hải, nhân vật số một của thành phố Thuỷ Châu.
Thủy Châu Thành có gần năm triệu người, toàn thành chia làm bốn khu, gồm Đông thành, Tây thành, Nam thành và Bắc Thành. Thực ra tên chính thức là Đông thành khu. Đông thành khu này chính là một thành phố trực thuộc tỉnh, cùng cấp với thành phố Mặc Hương.
Vào phân cục Đông thành khu, Diệp Phàm tự nhiên bình tĩnh đi vào, tin tưởng Lý Xương Hải sẽ xử lý tốt việc này
Một hồi lấy khẩu cung sáu người riêng rẽ.
Không lâu
Diệp Phàm từ đại sảnh bị dẫn vào phòng thẩm vấn, cảm giác có chút không đúng, miệng hỏi:
- Đồng chí công an, tôi không hiểu, tôi là đến giúp các anh phá án, sao lại đưa tôi đến chỗ này?
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lan Thiên Thành, anh bị nghi là kẻ ẩu đả người khác, khiến người khác bị thương, cần phải thẩm vấn. Hơn nữa, còn ở dạng tình nghi.
Đồng chí cảnh sát Lan Thiên Thành vóc dáng cao, vẻ mặt nghiêm túc nói
- Ẩu đả, lời này ai nói, tôi là vì cứu nhân viên phục vụ Bì Cổ mới ra tay, hơn nữa, cũng là để tự vệ
Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, bọn họ bốn năm người cùng lúc ra tay với cô nàng kia, tôi không có cách nào đành phải tự vệ, sao bây giờ lại trở thành kẻ tình nghi đánh người?
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ tôi không tự vệ mà trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục cô nàng Bì Cổ, lại còn phải vươn đầu ra cho bọn họ đánh phải không?
Còn nữa, cái gì chưa thực hiện được, chỉ ăn nói lung tung, các anh dựa vào cái gì có thể phát ngôn lung tung như thế
Diệp Phàm giọng điệu bình tĩnh, tuy nhiên, có chút chất vấn.
- Cứu cô nàng Bì Cổ, còn muốn nói dối à?
Đội trưởng Lan hừ một tiếng lạnh băng nói, một công an phía sau lấy tay đẩy Diệp Phàm vào phòng thẩm vấn. Tuy nhiên Diệp Phàm nhất định không nghe, một chút ý tứ chịu thẩm vấn cũng không có.
- Còn muốn đùa giỡn sao, thằng nhóc, mày trợn mắt lên mà nhìn xem, đây là phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự phân cục Đông thành, bọn đạo tặc cứng đầu cứng cổ hơn mày nhiều nhưng vào đây cũng mềm như bún.
Người lúc trước đứng phía sau đẩy Diệp Phàm một cái là người công an khỏe mạnh kia, cười lạnh nhạt, vẻ mặt khinh miệt.
- Vậy anh thử lại không
Diệp Phàm tức giận, ‘khí thế’ của một cao thủ thất đẳng đều đã bốc lên rồi khiến cho người công an khỏe mạnh kia vô cớ lùi một bước, chợt không hiểu ra sao cả, trong lòng hơi chấn động “quái, thằng nhóc này có chút tà hồ, giống như người đột nhiên thay đổi thành người khác vậy”
- Ngồi xuống.
Một vài công an ngồi sau cảm thấy rất mất mặt, cùng kêu rống lên, một công an còn giơ côn điện lên, đốm lửa tỏa ra đằng sau.
- Từ từ đã, rốt cuộc sao lại thế này?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói uy nghiêm, Bí thư Lý Xương Hải nhanh chóng tiến vào, hướng tới mấy thủ hạ hỏi lạnh như băng.
- Bí… bí thư Lý
Vài cảnh sát nhanh nhẩu thi lễ, quét mắt nhìn Diệp Phàm có chút bất an, cảm giác kỳ lạ. Lý Xương Hải là chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật kiêm cục trưởng công an, một nhân vật lớn như vậy sao đột nhiên lại vào phân cục Đông thành, bình thường khó có thể nhìn thấy người này.
- Bí thư Lý, tôi là vì…
Diệp Phàm đem chuyện cứu người nói ra trước
- Không đúng, Bí thư Lý, hắn nói dối
Lúc này đội trưởng Lan có chút tức giận, đứng lên.
- Nói dối, nói dối như thế nào, đội trưởng Lan, anh nói cho rõ một chút.
Lý Xương Hải không khách khí, hoàn toàn là giọng cấp trên hỏi cấp dưới
- Đây là khẩu cung của cô nàng Bì Cổ, chúng tôi còn ghi âm, ngài nghe một chút.
Lan Thiên Thành ấn phím mở, Lý Xương Hải ngồi một bên nghe, một tay lật trang ghi chép. Khuôn mặt bắt đầu nghiêm trọng lên
.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng nhủ thầm: “Không xong rồi, xem ra là bẫy của Mâu Cương, cô nàng Bì Cổ này nhất định là có vấn đề.”
Lập tức nói:
- Bí thư Lý, cô nàng Bì Cổ kia nhất định có vấn đề, tôi hi vọng anh có thể điều tra rõ. Vừa rồi cô ta không phải nói như vậy, chạy một mạch về phía tôi cầu cứu, cái này có thể là trả thù. Tôi tin tưởng mình trong sạch, nếu tôi trọc người sẽ không mong đem chính mình ra làm cho minh bạch.
- Các ngươi đi xuống trước, nếu tôi gọi lên, hãy hỏi trước.
Lý Xương Hải vung tay lên, bảo những người khác ra ngoài
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, nói:
- Lúc ấy hiện trường có có ai khác không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 676 : Khó cả đôi đường
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ---- 4vn
- Không có, buổi tối tôi cùng bạn học uống rượu, sau đó trở về nhà, sau đó cô Tào mời tôi đến nói chuyện một chút, tuy nhiên không lâu sau cô cũng đi rồi.
Một lát sau thấy nhân viên phục vụ Bát Bảo tên là Bì Cổ chạy vào, hô hoán, theo sau là Mâu Cương và đồng bọn tiến vào, ngay trước mặt tôi muốn đánh, bắt người.
Tôi không có cách nào cả, không thể giương mắt nhìn Bì Cổ bị làm nhục, như vậy tôi làm sao là một người đàn ông chứ?
Diệp Phàm điềm tĩnh nói hết mọi việc, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Xương Hải một cái.
Sau đó nói thêm:
- Tôi tin Bí thư cũng hiểu rõ cách đối nhân xử thế của tôi, để bắt tên sát nhân tôi ngay cả tính mạng cũng không để ý, chẳng lẽ lại ở tửu lầu đùa giỡn với một cô nàng nông thôn sao? Như vậy thì thật không biết thưởng thức. Vừa rồi Bì Cổ cãi lại, đổi trắng thay đen, tôi cuối cùng xem như đã hiểu, có thể cô ta đã cùng Mâu Cương thương lượng trước đó.
- Anh có khúc mắc gì với Mâu Cương không?
Lý Xương Hải mặt không chút thay đổi, cũng không biểu hiện thái độ thế nào, hỏi.
“Xem ra Lý Xương Hải không hoàn toàn tin lời nói của mình, cũng khó trách anh ta”. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng. Nói:
- Vâng, Mâu Cương và Hứa Thông là cùng hội, chúng tôi vốn đều là bạn học ở trường Đảng, một lớp. Trước kia vì có chút khúc mắc nên có chút không thoải mái, hơn nữa lần trước tuyển lớp trưởng, Hứa Thông không được chọn, cho nên, phỏng chừng muốn gây sự.
- Hứa Thông, Hứa Thông là ai?
Lý Xương Hải hỏi đến cùng
- Con trai Bí thư tỉnh thành Hứa Vạn Sơn, tuy nhiên chuyện lần này không thấy anh ta ra mặt, dự đoán là giấu mặt ở phía sau, Mâu Cương và Bì Cổ có thể là một quân cờ trong tay anh ta.
Diệp Phàm phân tích nói.
- Việc này thật đúng là không dễ dàng xử lý, cho dù anh là bị vu cáo hãm hại, nhưng hiện tại nhân chứng Bì Cổ đảo ngược đen trắng, anh tạm thời lại không tìm ra căn cứ chính xác khác, mọi chứng cứ đối với anh đều tương đối bất lợi. Nếu anh không thể đưa ra căn cứ xác thực, có thể anh tạm thời sẽ phải gánh tội danh là người bị tình nghi phạm tội.
Vừa rồi đồng chí của phân cục đã kiểm tra thương tật, ba người bị đánh gẫy chân, Mâu Cương bị anh đánh rớt hai răng cửa, theo luật pháp là cấu thành phạm tội gây thương tích.
Hai trán Lý Xương Hải nhíu lại, cảm giác rất khó giải quyết.
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói thêm:
- Hơn nữa, Mâu Cương cũng không phải người đơn giản, chính anh ta cũng là trưởng phòng tổng hợp thuộc cơ quan điều tra của sở công an tỉnh, bố anh ta Mâu Tư thành cũng là người có thân thế, là chủ nhiệm phòng đôn đốc Tỉnh ủy tỉnh chúng ta.
Anh đã hoài nghi việc này do Hứa Thông là chủ mưu gây lên, dự đoán Hứa Thông kia được một đám người luôn luôn chú ý.
Bí thư Hứa là số một ở tỉnh thành, ông ta sẽ không quản những việc nhỏ này. Chỉ có điều Hứa Thông gây rối, việc này tương đối khó giải quyết
Tuy nhiên anh yên tâm, tôi sẽ đích thân điều tra rõ việc này, nếu anh thật sự là thấy việc nghĩa thì làm thì chúng tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.
Tuy nhiên, trước khi điều tra rõ vụ án, anh hiện tại vẫn là kẻ tình nghi, tạm thời có thể anh phải chịu oan ức vài ngày mà ở lại phân cục thành Đông.
- Điều này không thể được. Ba ngày nữa ban huấn luyện của chúng tôi sẽ kết thúc, nếu bị các anh giữ ở đây, tôi sẽ không thể tốt nghiệp. Hậu quả của việc này Bí thư Lý hiểu rất rõ, đặc biệt đối với một cán bộ mà nói.
Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu.
- Như vậy đi, nếu anh có thệ tìm được một nhân vật có tiếng tăm ở Thủy Châu bảo lãnh cho, chúng tôi có thể cho anh trở về học trước, nhưng anh phải có mặt bất cứ lúc nào điều tra lấy chứng cứ.
Lý Xương Hải có vẻ thật sự muốn giúp Diệp Phàm, thực ra không hẳn như vậy, trong lòng Lý Xương Hải có tính toán khác.
Hứa Thông nếu là con trai Hứa Vạn Sơn, Hứa Vạn Sơn là người cứng rắn, mạnh mẽ ở vùng này, vẫn đi theo chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm.
Lần này Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương vẫn muốn mỉa mai Hứa Vạn Sơn, lần trước nhờ Lý Xương Hải phá án, mới lấy chức chủ nhiệm ủy ban chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu Đặng Kiến Quân gán cho Lý Xương Hải.
Đây chỉ là một việc nho nhỏ để dằn mặt Hứa Vạn Sơn. Nếu chuyện lần này có thể mượn tay Diệp Phàm, làm lòi ra con trai Hứa Vạn Sơn, Hứa Thông, vậy càng được lợi.
Cho nên vừa nghe thấy Diệp Phàm nhắc tới Hứa Thông đứng sau, Lý Xương Hải giật mình, nhận thức rõ đây là một cơ hội tốt, cho nên quyết định giúp Diệp Phàm một tay.
Nếu như thả Diệp Phàm ra, phỏng chừng Hứa Thông sẽ không chịu nổi mà nhảy ra chỉ trích, nếu làm ầm ĩ cuối cùng có thể dẫn Hứa Vạn Sơn nhảy ra thì càng tốt. Hứa Thông không thể không có tật xấu, chỉ có điều một mình Lý Xương Hải cũng không xuống tay được tốt thôi.
Lời nói của Lý Xương Hải cũng khiến Diệp Phàm thầm cảnh giác, suy nghĩ :“Lý Xương Hải trả lời rất thẳng thắn, bằng lòng mạo hiểm bị Hứa Vạn Sơn chỉ trích để ra mặt, rõ ràng biết mình là người bị tình nghi vẫn thả mình ra, chẳng nhẽ anh không sợ lạc mất người sao?”
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới Thiết Chiêm Hùng trước kia giảng thế cục ở tỉnh có nói một chút, cảm thấy lần này mình có bị Lý Xương Hải lợi dụng hay không, trở thành một quân cờ đấu tranh anh dũng.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng là bất đắc dĩ, chẳng nhẽ không ra ngoài, điều này tuyệt đối không được. Nếu ngày mai trường học biết mình là người bị tình nghi, còn là phạm tội chưa đạt nữa.
Thì có lẽ mình cực kỳ đen đủi, cho nên, có thể qua một cửa trước thì qua một cửa, mặc dù làm một quân cờ cũng phải lập tức đi trước.
Hơn nữa, lần này có thể mượn tay Lý Xương Hải giáo huấn Mâu Cương và Hứa Thông một chút cũng là thu hoạch tốt, dù sao thời buổi này, muốn thu hoạch được cũng phải trả giá, không có bánh từ trên trời rơi xuống..
Làm quân cờ cũng có lợi, ít nhất có thể cắn trước một số người. Lý Xương Hải phải lợi dụng mình, mình làm sao không cần Lý Xương Hải gạt bỏ thế lực phía sau anh ta, gạt bỏ phiền toái.
- Được, tìm người có danh tiếng không khó.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, nghĩ đến những người có danh tiếng ở Thủy Châu mà hắn biết, Tề Chấn Đào chắc chắn không được, việc này quá mất mặt, hơn nữa tôn thần này cũng quá lớn, ảnh hưởng quá xấu.
Tống gia cũng không được, người ta không thừa cơ nước đục thả câu là tốt lắm rồi. Tiếp theo Ngư Thái cũng vậy, đám người Tào Dũng phân lượng quá nhẹ, không là người có tiếng tăm. ở tiểu cục cấp tỉnh Quan Nhất Khuông, Nhất Khuông không coi là cái gì.
Hồ Thế Lâm làm nghề giấy Thái Hưng ở Châu Thủy là một danh nhân, chỉ có điều trong lòng Diệp Phàm hổ thẹn, con của anh ta gặp chuyện tới bây giờ còn chưa giải quyết được, hiện tại đi làm phiền anh ta, da mặt hắn có dày cũng không làm được.
Suy tính trước sau, chỉ thấy giáo sư của mình, giáo sư Lan Cơ Văn là tương đối tốt, ông ta là phó hiệu trưởng đại học Hải Giang, đường đường là cán bộ cấp Giám đốc sở, hơn nữa ở trong trường cũng là người giữ bí mật, sẽ không làm cho dư luận xôn xao, nếu có lời nói của ông ta bảo đảm chắc chắn là được. Tuy nhiên, không biết giáo sư Lan Cơ Văn có lo ngại hay không thôi.
Diệp Phàm có chút không yên tâm liền gọi điện thoại cho Lan Cơ Văn, cũng giải thích rõ nguyên nhân. Không ngờ được phó hiệu trưởng Lan đồng ý ngay, chưa đến mười lăm phút, phó hiệu trưởng Lan đã tự mình tới phân cục Đông Thành.
Có người có tiếng tăm ở Thủy Châu là người đảm bảo, Diệp Phàm đương nhiên có thể đi ra, chỉ có điều việc này bản thân bị tình nghi, ngay lập tức cũng khó có thể tiêu trừ.
Mâu Cương đương nhiên thiếu chút nữa nổi khùng, nhưng không có cách nào khác, chỉ có điều trừng mắt căm giận nhìn Diệp Phàm lên xe, quát:
- Họ Diệp, chờ xem!
- Ha ha, anh Mâu, tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chiêu. Tuy nhiên, lần sau anh nên dùng răng giả.
Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc mắt qua một bên nhìn Bì Cổ một cái, cười nói:
- Cô Bì, ăn ở phải có lương tâm, bằng không, sẽ gặp báo ứng, hừ.
- Tôi… Tôi…
Bì Cổ dường như có lời khó nói, bị Diệp Phàm cười, trong lòng thấy sợ hãi, vội vã rút về phía sau Mâu Cương, không dám ngẩng đầu.
- Giáo sư, chuyện lần này đã phiền đến thầy, ôi…
Diệp Phàm ngượng ngùng nói.
- Tôi tin tưởng cậu, một người bất chấp mạng sống đuổi bắt kẻ phạm tội, hơn nữa cậu vì đập nước Thiên Thủy tạo phúc cho người, tuyệt đối sẽ không làm việc này. Tuy nhiên, cậu phải nắm chắc sẽ rửa sạch tội cho chính mình, bằng không, việc này sẽ rất phiền toái.
Lan Cơ Văn thở dài, rất hòa nhã.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn giáo sư. Ơn nghĩa này tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng
Diệp Phàm gật gật đầu, trong mắt phun ra sát khí.
- Ông Trần, ông lập tức tiếp cận một người cho tôi…
Diệp Phàm đem chuyện Mâu Cương nói một lần cho Trần Khiếu Thiên. Sau khi gác điện thoại lại trực tiếp gọi điện cho Phương Viên, bảo anh ta theo dõi Hứa Thông và Thẩm Khai. Lần này vì đối phó với Mâu Cương, ngay cả người cổ hủ Trần Khiếu Thiên đều cũng bị Diệp Phàm kêu ra.
Ngẫm nghĩ lại một chút lại gọi cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Hạ Hải Vĩ, với vẻ mặt thản nhiên cười nói
- Anh Vĩ, anh chuyển tới Đức Bình chưa?
- Còn chưa có quyết định xuống dưới, tuy nhiên, may mà có ông em, tên này muốn được đi vào. Phỏng chừng còn phải đợi một thời gian. Ban tổ chức cán bộ đòi hỏi tuyển chân chính, quá trình này tương đối phức tạp, hi vọng không có gì thay đổi, ôi…
Hạ Hải Vĩ thở dài, vừa cười vừa nói:
- Lần này thật đúng là con mẹ nó thoải mái, trước kia báo vài lần đều cấp tên Tiếu Duệ Phong tìm chút cớ xuống dưới. Lần này, ha ha ha…
- Như thế nào nữa, nói nghe đi, để thằng em tôi cũng vui vẻ một chút.
Diệp Phàm cũng đoán được một ít tin tức.
- Ở bộ máy Đảng ủy tỉnh, Bí thư Lý Xương Hải tự mình điểm của tôi, nói ra tên, Tiếu Duệ Phong mồm mép co giật vài cái, chung quy không phản đối nữa.
Phỏng chừng biết là phản đối cũng không làm được gì, hiện tại Bí thư Lý là người tâm phúc của tỉnh, nghe nói sau lưng ông ta là Bí thư Quách
Hơn nữa, Bí thư Mã cũng di theo Bí thư tỉnh ủy Quách, Tiếu Duệ Phong có gan trời cũng không dám đến chỗ Bí thư Quách để tìm phiền phức.
Vả lại, tên kia còn muốn đề Phó giám đốc thường trực sở, nếu làm cho Giám đốc sở Mã, anh ta còn đề cái rắm
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt đắc ý không dứt.
- Tôi đây bỗng chốc thấy kính phục anh Vĩ, đi nhanh về phía trước, tiến bộ là tất nhiên
Diệp Phàm cũng khá cao hứng, sớm cùng Hạ Hải Vĩ uống rượu vài lần, cảm thấy người này rất thành thật. Rất chú trọng tình nghĩa anh em, so với Lý Xương Hải còn tốt hơn nhiều. Tuy nhiên còn lâu mới nhận thức bằng Lý Xương Hải, nhưng Diệp Phàm không thấy tình anh em ở người như anh ta.
Phỏng chừng là do một chữ “lợi” ở trên đầu. Có lẽ là một loạt các vấn đề, chính mình còn không khiến cho Lý Xương Hải bằng lòng kết giao thật lòng với mình.
Thực ra, con người khó mà không có quan niệm thứ bậc. Ví dụ như, người bình thường và người ăn xin không phải là cùng một thứ bậc kết giao với người ăn xin sẽ thấy rất mất mặt. Tiềm thức giai cấp, cấp bậc của con người ta sẽ tự nhiên sẽ bộc lộ ra.
- Cứ yên tâm đi, cậu Diệp, gọi Tào Dũng đi, chúng ta cùng nhau uống vài chén, thế nào? Ngay ở nhà hàng Bát Bảo, gần trường học của cậu, rất thuận tiện
Hạ Hải Vĩ đề nghị nói.
- Nhà hàng Bát Bảo
Diệp Phàm giống như phản xạ có điều kiện, chấn động, cười đau khổ nói:
- Anh Vĩ, đừng nhắc đến nhà hàng Bát Bảo nữa, haiz…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius