Tuy nhiên liên tưởng đến diện tích của toàn Tiên giới, Âu Dương cũng trở lại bình thường. Nếu như là thế giới trong quá khứ, vậy đảo này hẳn phải được gọi là đại lục. Nhưng so với diện tích của toàn Tiên giới, đại lục thế này thực quá nhiều. Gọi là đảo cũng không quá đáng.
- Đó chính là Tiên Vân Ổ!
Từ phía xa, Âu Dương đã nhìn thấy được một lục địa chìm trong mây mù. Phía trước Tiên Vân Ổ có một chiếc thuyền lớn đến ngàn trượng đang đỗ. Dưới gió biển thổi vào, sóng lớn ngoài khơi mãnh liệt vỗ tới, nhưng chiếc thuyền lớn như vậy ở trên mặt biển lại không hề dao động.
- Thực sự quá thần kỳ!
Âu Dương không ngừng bay về phía chiếc thuyền. Trong nháy mắt khi hắn một mình bước chân vào trong mây mù, Âu Dương cảm giác một lực hút hết sức cường điên cuồng kéo hắn xuống phía dưới.
Âu Dương giật mình một cái, sau đó lập tức xoay người thoát ra khỏi phạm vi của mây mù, lúc này mới lúng túng hạ xuống mặt nước biển.
- Xem ra cấm không này không phải là nói đùa.
Âu Dương lau mồ hôi trên trán, sau đó bắt đầu chọn khu vực không có mây mù để đi. Qua nửa ngày đường, cuối cùng Âu Dương mới tiến vào Tiên Vân Ổ.
Đáp xuống đảo, trước tiên hắn nhìn thấy từng tòa kiến trúc với phong cách khác nhau. Những tòa kiến trúc này không phải chỉ có một phong cách cổ, mà trong phong cách cổ còn có mấy phần thoát trần. So với các kiến trức trong thành trì bình thường của Tiên giới, thực lự mỹ lệ hơn mấy phần.
- Tiên sinh tới tham gia đại hội đấu bảo sao?
Âu Dương vừa hạ xuống đất, liền có một giọng nói xuất hiện trong tai Âu Dương.
- Đại hội đấu bảo?
Đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương nghe nói về đại hội đấu bảo này. Tuy nhiên nếu đã tới nơi này, cũng không thể lập tức lên thuyền tiến ra hải ngoại được.
- Đúng, đại hội đấu bảo một ngàn năm mới có một lần. Có thể nói là thịnh thế của hải ngoại. Đảo chủ các nơi trong Hải Ngoại Thiên Đảo và các cường giả đều sẽ mang theo bảo vật mà mình ưng ý nhất tới nơi này đấu bảo.
Nữ tử kia mỉm cười giải thích với Âu Dương.
- Ồ? Vậy nếu thắng sẽ có ích lợi gì?
Trên người Âu Dương không có bảo vật gì có thể lấy ra được. Ngoại trừ Viêm Ma Hoa không người nhận ra, sợ là chỉ có Thứ Kiêu Cung.
Dùng thánh binh để đấu bảo sao? Chuyện như vậy Âu Dương làm không được. Âu Dương còn không muốn để lộ thân phận của mình quá sớm. Phải biết rằng, bây giờ mình không cường thế như trong tưởng tượng.
Thuấn sát tiên tôn đó là lực lượng tâm ma. Một Kim Tiên ở trên Hải Ngoại Thiên Đảo vẫn phải thành thật một chút thì tốt hơn.
- Tiên sinh có thể đấu bảo với các đảo chủ khắp nơi. Nếu như có thể thắng, bảo vật trong tay đối phương liền thuộc về tiên sinh. Đương nhiên, nếu như thua...
Nữ tử kia khẽ mỉm cười, ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu thua đồ đương nhiệt, bảo vật của ngươi cũng phải thuộc về người khác.
Như thế xem ra, đại hội đấu bảo này chẳng khác nào một lôi đài. Ở chỗ này nếu như ngươi coi trọng pháp bảo nào đó, có thể mời đối phương lên lôi đài, sau đó dùng thủ đoạn chính quy thắng lấy pháp bảo trong tay người khác.
Dĩ nhiên, người bị mời cũng có thể từ chối. Nhưng người có thể tới nơi này đều có thân phận có địa vị. Trong tình huống bình thường, sẽ không xuất hiện cảnh tượng từ chối.
Âu Dương nắm chặt bàn tay. Hắn có thể cảm giác được Thứ Kiêu Cung trong lòng bàn tay cực nóng, Âu Dương hiểu rất rõ nếu như lấy Thứ Kiêu Cung ra, quét ngang tám phương tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng Âu Dương căn bản không muốn leo lên lôi đài đánh nhau. Dù sao cũng không có pháp bảo nào khiến Âu Dương phải quá quan tâm.
Phương pháp thánh chiến tương đồng với lý niệm của Âu Dương, đều dựa vào bản thân để chiến, không phải dựa vào ngoại lực. Đây cũng chính là lý do tại sao Âu Dương leo lên khỏi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhưng hiện tại thậm chí không hề có một binh khí Chiến tộc nào.
Chiến tộc chỉ tin tưởng thân thể của mình. Bọn họ là cường giả dựa vào thân thể chiến đấu. Thân thể bọn họ chính là binh khí của bọn họ. Cho nên Chiến tộc căn bản không cần binh khí.
Thật ra Âu Dương cũng không cần. Bởi vì Thứ Kiêu Cung căn bản không phải là binh khí của Âu Dương, đó là một phần thân thể của Âu Dương.
- Tốt! Tu La Tiễn này quá mạnh mẽ!
Ngay thời điểm Âu Dương đi theo nữ tử kia vào trong, bên trong truyền ra những tiếng khen ngợi. Âu Dương cũng nghe thấy rất rõ ràng ba chữ Tu La Tiễn này.
- Tu La Tiễn?
Âu Dương nhìn nữ tử này một chút. Nói thật Âu Dương không mấy để ý tới mũi tên. Bởi vì lực lượng của hắn chính là mũi tên tốt nhất. Bây giờ khi Âu Dương đạt được kỹ thuật bắn cung cảnh giới thứ ba thì chính xác là như vậy. Nhưng bản thân hắn là một Yêu Cung Thủ nghe thấy mũi tên dù sao vẫn cảm thấy có chút hiếu kỳ.
- Tiên sinh không biết thần binh Tu La Tiễn sao?
Nữ tử này thoáng giật mình nhìn Âu Dương. Tuy rằng Tu La Tiễn không có cách nào thông linh giống như thánh binh Thứ Kiêu Cung, nhưng qua nhiều năm như vậy, sự cường đại của Tu La Tiễn đã không thể nghi ngờ.
Sau khi được Mã Thanh Hà chế luyện, Tu La Tiễn đã đạt đến cấp bậc thần binh. Hiện tại Tu La Tiễn cấp bạc này tới tham gia đại hội đấu bảo tất nhiên là quét sạch tứ phương.
- Không rõ...
Âu Dương có chút bất đắc dĩ. Dù sao mình cũng đã rời khỏi Tiên Giới bảy ngàn năm.
- Theo truyền thuyết, Tu La Tiễn chính là một mũi tên do Tiễn Thần lưu lại trên thế giới này. Mũi tên này mang đầy sát khí của Tiễn Thần. Sau đó mũi tên này đã bị một đệ tử Thiên Trụ Sơn lấy được, lại được Mã Thanh Hà chế luyện thành một thần binh. Cho nên bây giờ có người nói uy lực của Tu La Tiễn đã có thể sánh bằng mũi tên mạnh nhất do Tiễn Thần khi bắn ra.
Nữ tử này nói. Từ trên mặt của nàng, Âu Dương có thể thấy được mấy phần ước ao.
Tuy nhiên đối với ước ao này Âu Dương lại có chút khinh thường. Mũi tên mình bắn ra đã có thể thực thể hóa. Nhưng bất luận mũi tên bá đạo tới mức nào, nó cũng vĩnh viễn không có cách nào thông linh như Thứ Kiêu Cung. Mũi tên bắn ra chính là giết người. Mũi tên do mình lưu lại sao? Bây giờ mỗi mũi tên của mình đều có thể hóa thành thực thể. Chỉ có điều tình trạng thực thể của mũi tên này không giữ được lâu. Sau thời gian nhất định nó sẽ biến mất.
Âu Dương không ngờ được Mã Thanh Hà lại nhàm chán tới mức chế luyện mũi tên mình bắn ra trở thành thần binh.
- Tu La Tiễn này trời sinh mang theo hỏa diễm linh hồn của Tiễn Thần. Tuy rằng không có cách nào sánh với một mũi tên của Tiễn Thần bắn ra đốt cháy thiên địa, nhưng uy lực của nó cũng đủ khiến Tiên đế phải sợ hãi. Trong hai ngày qua chủ nhân của Tu La Tiễn đã dựa vào Tu La Tiễn thắng được vô số pháp bảo.
Trong mắt nữ tử này vẫn là ước ao đố kị.
- Tu La Tiễn...
Âu Dương khẽ gật đầu, sau đó lại đi theo nữ tử này tiến vào trong hội trường đại hội đấu bảo. Lúc này phía trên hội trường đã tụ tập rất nhiều người đứng xem, Tại vị trí trung tâm nơi mọi người đứng xem, một đạo huyết quang không ngừng chớp động phía trên không trung. Trên không trung, đối kháng với mũi tên chính là một trường côn xích kim sắc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Trường côn khi thì hóa thành Du Long, khi thì hóa thành kim lân. Mỗi lần chớp động đều kéo cửu thiên lôi điện không ngừng đánh xuống. Vừa nhìn đã biết đó là một tiên khí không tồi.
Nhưng bất luận lôi điện hung tàn tới mức nào khi va chạm vào hỏa diễm linh hồn do Tu La Tiễn phát ra đều bị cho hấp thu không còn một mống.
- Ồ...
Âu Dương nhìn chủ nhân của Tu La Tiễn này một chút. Hắn chợt nhớ tới điều gì. Dường như nữ tử này chính là nữ tử mình đã gặp trong Bách Hoa Cốc lúc trước. Nữ tử này hẳn là người của Thiên Trụ Sơn. Âu Dương không ngờ được nàng thu thập mũi tên huyết sắc của mình lại đồng thời chế luyện thành Tu La Tiễn.
Phải biết rằng, mũi tên của Âu Dương rất ít khi thất bại. Mỗi mũi tên một khi bắn trúng kẻ địch sẽ hóa thành hỏa diễm linh hồn thiêu đốt kẻ địch. Chỉ có những mũi tên bắn hụt mới có thể rơi xuống mặt đất sau đó biến thành mũi tên huyết sắc. Không ngờ nữ tử này may mắn có thể có được một mũi tên huyết sắc. Điều này hẳn cũng không dễ dàng gì.
- Lão đầu nhi, Kim Lân Côn của ngươi không phải là đối thủ của nó. Ta nể tình ngươi tuổi đã lớn. Ngươi thu hồi Kim Lân Côn của ngươi lại đi!
Yên Hồng dương dương đắc ý nhìn lão giả đang đấu bảo với nàng. Lão giả này đã liên tục thua nàng bốn cái pháp bảo. Bây giờ hắn bị ép tới mức ngay cả Kim Lân Côn giấu tận đáy hòm cũng lấy ra, chỉ vì muốn hòa nhau một lần. Nhưng Tu La Tiễn thật sự quá mức mạnh mẽ, mang theo một tia hỏa diễm linh hồn đủ để thiêu đốt tất cả. Cho dù là thần khí xuất thế cũng chưa chắc có thể đánh bại Tu La Tiễn.
- Hừ! Nha đầu người thật mạnh miệng. Ngày hôm nay ta cho ngươi nhìn thấy uy lực của Kim Lân Côn!
Lão già bị Yên Hồng châm chọc, tức giận không ít. Hắn hét lớn một tiếng. Kim Lân Côn biến thành một con quái vật khổng lồ đầu rồng thân cá nuốt lấy Tu La Tiễn vào trong bụng. Sau đó tất cả huyết quang trên không trung liền biến mất. Vô số người hoan hô...
Ngay khi mọi người đều cho rằng Tu La Tiễn đã bị yêu vật do Kim Lân Côn biến thành nuốt mất. Liền nhìn thấy yêu vật kia bỗng nhiên đau khổ rên rỉ thành tiếng. Tiếp theo toàn thân yêu vật bắt đầu bốc lên một ngọn lửa huyết sắc. Trong chốc lát hỏa diễm đã thiêu cháy toàn thân yêu vật từ trên xuống dưới.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Không ngờ yêu vật ở trên không trung đã nổ thành từng mảnh nhỏ.
- Ha ha ha ha, lão đầu nhi, ta đã nói cho ngươi biết, Tu La Tiễn vừa ra sẽ phải hủy diệt. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại không nghe. Hiện tại thì hay rồi. Ngay cả đồ chơi ngươi ép tận đáy hòm cũng bị phá huỷ...
Yên Hồng thực sự có vài phần tự đắc. Thật ra ngay cả bản thân nàng cũng không thể tưởng tượng được, Tu La Tiễn này lại có uy lực như thế.
- Hừ!...
Lúc này chủ nhân của Kim Lân Côn đã tức giận tới mức râu mép đều nhếch lên, nhưng hắn không có cách nào. Đại hội đấu bảo xưa nay chỉ đấu pháp bảo, không để ý tu vi của chủ nhân cao hay thấp. Tuy trong lòng hắn phẫn nộ, nhưng pháp bảo của mình không bằng người khác, cũng chỉ có thể nuốt cục đắng này vào trong.
- Tiểu cô nương, sát ý của Tu La Tiễn này quá nặng. Trước tiên lão nạp thay tiểu cô nương bảo quản. Chờ sau khi hóa hết sát khí, sẽ trả lại cho ngươi!
Bỗng nhiên, một âm thanh giống như tiếng chuông vang vọng khắp hội trường. Một cao tăng mặc tăng y từ trong đám người đi ra. Chỉ thấy hắn huy động cánh tay, áo cà sa trên người biến thành một đạo lưu quang theo gió lớn dần lên.
Trong chốc lát, không ngờ áo cà sa này đã che kín cả bầu trời. Sau khi áo cà sa che kín bầu trời, từng đợt phật âm và phật ấn từ bầu trời buông xuống, không ngừng đánh lên Tu La Tiễn đang diễu võ dương oai.
Tu La Tiễn hừng hực tản ra ngọn lửa huyết sắc. Những phật âm và phật ấn đều bị thiêu thành tro tàn. Nhưng sau khi hỏa diễm thiêu đốt đến áo cà sa lại không có cách nào làm hỏng đượ chiếc áo cà sa này.
- Mê Đồ Ca Sa! Mê Đồ Hòa Thượng!
Xung quanh đã có người nhận ra thân phận của vị hòa thượng này. Theo đó là một trận náo động tiếng.
- Đã vạn năm nay không thấy Mê Đồ Hòa Thượng bước chân ra khỏi Vạn Phật Đảo.
- Không ngờ lần này hắn lại tự mình đi ra.
- Có hắn ra tay. Sợ là lần này Yên Hồng sẽ bị mất Tu La Tiễn thôi!...
Mọi người bắt đầu thấp giọng nói thầm.
Âu Dương nhìn Mê Đồ Ca Sa không ngừng xoay tròn trên bầu trời, tản ra khí thức thánh khiết nồng đậm giống như muốn bao kín bầu trời. Con mắt của hắn đã biến thành màu vàng kim, quan tâm chiến ý mở ra. Âu Dương có thể nhìn thấy bản chất của áo cà sa.
- Cực Bắc Tuyết Ti!
Nhìn thấy chất liệu của áo cà sa này Âu Dương liền giật mình. Trong thiên hạ không phải không có vật gì có thể chống được hỏa diễm linh hồn. Cực Bắc Tuyết Ti này chính là một loại trong số đó. Chỉ có điều cho dù là Cực Bắc Tuyết Ti cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn cản được hỏa diễm linh hồn. Nếu là thánh binh Thứ Kiêu Cung này bắn ra, sợ là trong khoảnh khắc lão hòa thượng và áo cà sa này đều bị đốt thành tro tàn.
Nhưng chỉ dựa vào Tu La Tiễn vẫn không có cách nào thiêu hủy được áo cà sa. Yên Hồng nhìn thấy trên bầu trời, Tu La Tiễn ngừng đấu đá lung tung nhưng vẫn bị áo cà sa thu nhỏ và bao vây, nàng cực kỳ lo lắng. Nàng không ngừng khống chế Tu La Tiễn muốn lao ra. Nhưng vào lúc này Tu La Tiễn dưới tác dụng của phật ấn không ngờ đã thoát khỏi sự khống chế của nàng.
- Lão hòa thượng, ngươi không có yêu chiến. Tại sao phải thu lấy Tu La Tiễn của ta!...
Yên Hồng vô cùng tức giận. Lão hòa thượng này đột nhiên ra tay, nàng ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có. Hơn nữa này Mê Đồ Ca Sa đặc biệt có tiếng, chính là một trong số ít những thần khí tại Tiên giới.
Hơn nữa Tu La Tiễn vốn ẩn chứa sát ý. Vào lúc này gặp phải phật ấn thuần khiết như vậy tất nhiên sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Nếu tình hình vẫn kéo dài như vậy, Tu La Tiễn sao có thể là đối thủ của Mê Đồ Ca Sa được.
- Pháp bảo này của thí chủ có sát ý quá nặng. Nếu như lưu lại sợ tương lai sẽ có vô số người vô tội bị tiêu diệt. Lão nạp tạm thời dùng áo cà sa thu hồi. Đợi đến hóa hết ác khí sẽ trả lại!
Lão hòa thượng chẳng biết xấu hổ nói.
Sở dĩ Tu La Tiễn lợi hại như vậy, phần lớn đều bởi vì sát ý. Sát ý dẫn động hỏa diễm linh hồn. Nếu như sát ý bị hóa giải, nói cách khác hỏa diễm linh hồn cũng không còn.
Nếu như Tu La Tiễn không còn hỏa diễm linh hồn, cho dù mạnh hơn nhiều nhất cũng chỉ được xem là một tiên khí sao có thể lợi hại như Tu La Tiễn hiện nay được!
- Lão hòa thượng, ngươi chẳng qua chỉ muốn thần binh của ta!...
Câu nói này của Yên Hồng có thể nói là đúng với suy nghĩ trong tâm khảm của rất nhiều người. Đừng thấy dáng vẻ đạo mạo của Mê Đồ Hòa Thượng này, nhưng những người quen biết hắn đều hiểu, lão già này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì. Lúc này hắn nhìn thấy Tu La Tiễn, tất nhiên đã nổi lòng tham.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Tuy nhiên bởi vì bản thân Mê Đồ Hòa Thượng chính là tiên tôn. Hắn lại có Mê Đồ Ca Sa bên người. Những người đứng ở đây đúng là không dám nói câu nào. Dù sao phần lớn những người này đều đến từ Hải Ngoại Thiên Đảo. Vào lúc này bọn họ sao có thể trợ giúp Yên Hồng của Thiên Trụ Sơn được.
- Sát ý? Sát ý nặng hơn cũng không nặng bằng lòng tham của đại sư!...
Bỗng nhiên một giọng nói chấn động chuyển khắp không gian. Âu Dương đạp mây bước tới, xuyên qua đầu người phía dưới đi tới giữa hội trường.
Bất kể nói thế nào Tu La Tiễn này vẫn là vật của mình. Hơn nữa tại Hải Ngoại Thiên Đảo này, Âu Dương vẫn không tiện lấy Thứ Kiêu Cung ra. Vào lúc này nếu như có thể lấy Tu La Tiễn ra, đoạn đường sau đó sẽ trở nên khó đi hơn rất nhiều.
- Tiểu thí chủ đừng nhiều lời vô ích. Lão nạp chỉ xem như tuân theo tôn chỉ của đại hội đấu bảo này. Nếu tiểu thí chủ có cái gì có thể thắng được Mê Đồ Ca Sa, lão nạp tự nhiên sẽ rời đi!
Lão hòa thượng này thật sự chẳng biết xấu hổ.
Tại đại hội đấu bảo thua là phải lưu lại pháp bảo. Nhưng không ngờ lão giả này lại nói sau khi thua sẽ tự động rời đi. Căn bản không nói tới chuyện lưu lại pháp bảo. Như vậy bảo sao không có người mắng hắn được!
- Hừ! Tốt lắm, vậy ta liền thử một lần!
Âu Dương cũng bị kích động nổi cơn thịnh nộ. Hắn cho rằng một cái áo cà sa do Cực Bắc Tuyết Ti chế ra thì có thể chống lại hỏa diễm linh hồn sao? Hỏa diễm linh hồn chính là một trong hai ngọn lửa chí cường của thiên hạ này. Nếu chỉ như vậy, sao có thể xứng đáng là ngọn lửa chí cường được!
- Cô nương, mượn Tu La Tiễn của ngươi dùng một lát.
Âu Dương đứng giữa sân mở miệng nói. Thật ra tuy rằng hắn nói như thế, nhưng bản thân hắn cũng không hề chờ đợi sự đồng ý của Yên Hồng.
Tu La Tiễn vốn là một mũi tên của Âu Dương. Cho dù Mã Thanh Hà chế luyện như thế nào, bản chất của Tu La Tiễn vẫn không thay đổi. Âu Dương là chủ nhân vung tay lên, Tu La Tiễn liền giống như thông linh trực tiếp xông ra khỏi sự bao vây của Mê Đồ Ca Sa bay đến trong tay Âu Dương.
Trong nháy mắt khi Tu La Tiễn chạm tới tay Âu Dương, hỏa diễm linh hồn liền cháy hừng hực, phải mạnh hơn gấp mười lần so với thời điểm Tu La Tiễn ở trong tay Yên Hồng!
- Một cái áo cà sa nho nhỏ cũng có thể ngăn cản được Thần Tiễn ta sao?
Kim quang trong mắt Âu Dương chớp động. Hắn vung cánh tay, Tu La Tiễn giống như lôi quang cửu thiên vèo một tiếng liền bay vào không trung. Thời điểm Tu La Tiễn tới sát áo cà sa, không ngờ nó biến thành một con cú huyết sắc giương cánh bay lượn!
Đúng vậy, trong đất trời chỉ có Âu Dương có thể khiến Tu La Tiễn hoá hình. Tu La Tiễn thừa hưởng lực lượng của Thứ Kiêu Cung. Tuy rằng chỉ là một tia, nhưng là một phần không thể tách rời. Bây giờ đến trong tay Âu Dương, Tu La Tiễn mới có thể lộ ra sát khí chân chính của mình.
- Giết!
Âu Dương vừa mở miệng kêu một chữ "giết", Tu La Tiễn biến thành con cú lớn liền giang cánh ra, kêu to một tiếng. Hỏa diễm trùng thiên bắt đầu điên cuồng thiêu đốt Mê Đồ Ca Sa kia.
- Nếu như Thứ Kiêu Cung tự mình tới đây, lão nạp liền xoay người rời đi. Nhưng nó chỉ là Tu La Tiễn cho dù là thần khí cũng không thể nào phá tan Mê Đồ Ca Sa của lão nạp!
Lão hòa thượng rất có lòng tin vào Mê Đồ Ca Sa của mình. Mê Đồ Ca Sa này chính là thứ hắn cướp được khi còn trẻ. Một đời sử dụng đều thuận buồm xuôi gió. Theo lão hòa thượng Mê Đồ htấy, Tu La Tiễn này chính là vật của Tiễn Thần. Nếu là Tiễn Thần tự thân tới, hắn tất nhiên sẽ lập tức rời đi. Nhưng tiểu tử trẻ tuổi này muốn dựa vào một mũi tên thắng mình, đó căn bản là chuyện không thể nào.
- Ngươi xứng đáng để nhìn thấy Thứ Kiêu Cung sao?
Âu Dương khẽ mỉm cười. Ngón tay hắn sẽ điểm một cái trong không trung. Tu La Tiễn biến thành con cú huyết sắc lập tức nổ tung, sau đó biến thành mưa tiễn từ trên trời rơi xuống.
Mê Đồ Ca Sa giống như một mảnh lục địa, đón nhận trận mưa tiễn từ trên trời rơi xuống.
- Ta xem ngươi làm sao ngăn cản được Thần Tiễn ta!
Hai mắt Âu Dương biến thành màu vàng kim. Quan tâm chiến ý bắt đầu tìm kiếm nhược điểm của Mê Đồ Ca Sa. Tất nhanh, Âu Dương đã phát hiện ra, bên trên Mê Đồ Ca Sa vẫn có mấy chỗ nhược. Trong đó vừa vặn có một chỗ yếu ớt nhất đã bị Âu Dương phát hiện ra.
Âu Dương chập ngón tay như kiếm, điểm một cái vào trong bầu trời. Những mũi tên nhỏ Tu La Tiễn hợp về một điểm tấn công vị trí yếu nhược kia.
Yên Hồng đứng bên cạnh đã sớm trợn mắt hốc mồm. Từ lúc nàng nhận được Tu La Tiễn tới nay cũng không biết hóa ra Tu La Tiễn lại có uy lực kinh khủng như thế.
Vừa nãy tuy rằng nam tử này mở miệng nói là mượn, nhưng căn bản cũng chưa được sự đồng ý của nàng, mà trực tiếp cướp đoạt quyền khống chế Tu La Tiễn. Nàng là chủ nhân của Tu La Tiễn không ngờ lại không thể làm được gì.
Yên Hồng nhìn Tu La Tiễn không ngừng biến đổi trong không trung, nàng gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Sử dụng Tu La Tiễn linh động như vậy, cho dù bản thân nàng là một chủ nhân cũng tuyệt đối không thể nào làm được. Nhưng nam tử này chỉ vừa nhận được Tu La Tiễn đã có thể thủ pháp thần kỳ như vậy? Đây là thủ pháp gì?
- Phá!
Âu Dương hét lớn một tiếng, Tu La Tiễn trực tiếp xuyên qua nhược điểm trên Mê Đồ Ca Sa, sau đó hóa thành một vị Ma thần cầm đồ đao trong tay xông về phía Mê Đồ Ca Sa chém giết.
Không phải ngươi không nguyện ý giao bảo vật này ra sao? Vậy ta liền phá huỷ nó! Đây chính là suy nghĩ của Âu Dương.
- Ngươi dám?
Vào lúc này, Mê Đồ Hòa Thượng đã trở nên khẩn trương. Người trẻ tuổi này dám khống chế Tu La Tiễn phá thủng Mê Đồ Cà Sa. Điều này khiến hắn vô cùng đau lòng. Hiện tại người trẻ tuổi này lại còn muốn chém nát áo cà sa của mình sao?
- Trong thiên hạ còn có chuyện gì mà ta không dám?
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười lạnh lùng. Hắn không phải là một tiên tôn sao? Dám trêu chọc mình, mình nói chém hắn thì chém hắn!
Xoẹt...
Một tiếng vải vóc bị chém truyền tới. Mê Đồ Ca Sa kia vừa nãy còn không ngừng toả ra phật quang không ngờ trực tiếp bị Tu La Tiễn biến thành Ma thần chém thành hai mảnh. Không ngờ một thần khí như vậy lại bị phá hỏng tại đây!
Rất nhiều người kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Chẳng ai ngờ được, Tu La Tiễn này lại có uy lực như thế! Mê Đồ Ca Sa danh chấn tứ phương, hôm nay lại bị Tu La Tiễn phá huỷ, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Thành thật mà nói Tu La Tiễn so với Mê Đồ Ca Sa phải thấp hơn một cấp bậc. Nhưng bất luận nói như thế nào Tu La Tiễn vốn là của Âu Dương. Cho dù Mê Đồ Hòa Thượng giữ Mê Độ Cà Sa rất nhiều năm cũng chỉ có thể xem là hắn nhận được, có thể phát huy năm thành lực lượng đã không tồi. Cho dù Mê Đồ Ca Sa mạnh hơn Tu La Tiễn, một bên phát huy mười hai thành uy lực Tu La Tiễn, một bên chỉ phát huy năm thành uy lực, Mê Đồ Ca Sa cũng chỉ có thể nuốt hận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Không ai nghĩ tới một kết quả như thế. Mê Đồ Hòa Thượng đã thành danh tại hải ngoại từ lâu. Tuy rằng mỗi ngày hắn luôn mồm nói mình lòng dạ từ bi, nhưng trên thực tế hắn không được tính là kẻ tốt lành gì.
Ngày hôm nay, Âu Dương chém nát Mê Đồ Cà Sa trân quý nhất của Mê Đồ Hòa Thượng, điều này có khác nào đốt cả núi xanh. Chỉ cần sau đó Âu Dương còn ở hải ngoại, bất kể thế nào Mê Đồ Hòa Thượng cũng sẽ tìm đến Âu Dương.
- Được! Được! Được!
Mê Đồ hòa thượng liên tiếp nói vài chữ "được". Có thể thấy lúc này hắn phẫn nộ tới mức nào. Tuy nhiên, bất luận phẫn nộ tới mức nào hắn cũng không ra tay. Dù sao đây cũng là đại hội đấu bảo. Vừa nãy hắn không có yêu chiến đã trực tiếp xông lên, trên thực tế chính là vi phạm quy tắc. Nếu như bây giờ hắn lại ra tay muốn giết người, vậy hậu trường chủ nhân của đại hội đấu bảo nhất định sẽ lựa chọn ra tay.
Mê Đồ hòa thượng là số ít những người biết được hậu trường của chủ nhân đại hội đấu bảo. Hắn biết hắn chưa thể động tới những người này, cho nên hắn cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng đọc một tràng phật hiệu sau đó nói:
- Lão nạp xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu thí chủ.
- Thế nào, lão hòa thượng là một người xuất gia không phải lúc này đã tính nhảy ra tam giới sao? Lúc nào người xuất gia các ngươi đã bắt đầu thù dai rồi sao?
Âu Dương híp mắt nói. Câu nói này của hắn gần như đã phá hỏng tất cả lời nói của Mê Đồ Hòa Thượng.
Mê Đồ Hòa Thượng gật đầu, đọc lớn một tràng phật hiệu, sau đó đạp không tính rời đi. Có biết họ tên hay không cũng không sao. Khí tức đã nắm giữ, chỉ cần tương lai Âu Dương xuất hiện ở hải ngoại, Mê Đồ Hòa Thượng nhất định có thể tìm tới chỗ hắn.
- Đi không thay tên ngồi không đổi họ. Nhớ kỹ! Ta tên là Lưu Dương!
Âu Dương quay về phía Mê Đồ Hòa Thượng đang ở trên không trung nói vọng một câu như vậy. Hắn nói câu này đã khiến rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Lưu Dương, cái tên này chắc chắn một cái tên xa lạ. Âu Dương cũng chuẩn bị cái tên này để sử dụng tại hải ngoại. Dù sao tiếng tăm của Tiễn Thần Âu Dương quá lớn, nhưng nếu không có chúng thần điện và Hàn Băng Cung, có thể Âu Dương vẫn dùng tên của mình. Dù sao trong lòng mọi người Tiễn Thần đã chết.
Nhưng hiện nay trong thiên hạ có ai không biết đến cái tên Âu Dương? Bích Huyết Vân Đình đã treo giải thưởng lớn cho cái đầu của Âu Dương. Ngoại trừ Bích Huyết Vân Đình, những thế lực khác đều đang hỏi thăm tung tích của Âu Dương. Còn có một vài người chuyên môn làm những chuyện mờ ám chuẩn bị thử xem Âu Dương nông sâu thế nào. Nếu như tên Âu Dương xuất hiện ở hải ngoại, chỉ sợ tất cả hải ngoại đừng hòng yên tĩnh được nữa.
- A Di Đà Phật, lão nạp đã khắc ghi tên tiểu thí trong tâm khảm. Ngày khác mời tiểu thí chủ đến Vạn Phật Đảo một lần...
Mê Đồ Hòa Thượng vừa nói xong đã biến mất trên bầu trời.
- Ngươi ngốc sao? Cho dù là ta cũng không phải là đối thủ của lão hòa thượng này. Bây giờ ngươi nói tên mình cho hắn biết, sau này cũng không cần xuất hiện trên Hải Ngoại Thiên Đảo nữa!
Yên Hồng nhìn nam tử đang cầm Tu La Tiễn trong tay, nàng cảm thấy nam tử này dường như có bệnh. Không ngờ hắn lại nói tên của mình cho Mê Đồ Hòa Thượng nghe. Làm như vậy không phải là tự chui đầu vào rọ sao?
- Chỉ là tiên tôn, nếu như hắn ép ta nóng lên, ta sẽ giết sạch Vạn Phật Đảo của hắn!
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần sát ý. Đúng vậy, Âu Dương không muốn trêu chọc phiền phức, nhưng Âu Dương cũng không sợ phiền phức. Nếu như phiền phức không hiểu chuyện nhất định phải tìm tới cửa, vậy Âu Dương thể hoàn toàn bóp chết phiền phức đó.
- Hừ, mạnh miệng thì ai chẳng nói được! Trả lại Tu La Tiễn cho ta!
Yên Hồng nghe Âu Dương nói, nhìn thấy tu vi của Âu Dương chỉ là Kim Tiên, nàng đã cho rằng Âu Dương chỉ là một giả hỏa đang nói mạnh miệng mà thôi.
- Tu La Tiễn của ngươi? Ngươi đã mất Tu La Tiễn do bại trong tay Mê Đồ Hòa Thượng. Là ta tới đoạt được. Tu La Tiễn này làm sao lại biến thành của ngươi được?
Âu Dương nhìn Tu La Tiễn trong tay. Một khi Thứ Kiêu Cung xuất hiện, thiên hạ đều biết Âu Dương ở chỗ này. Âu Dương ra khỏi cửa, ở bên ngoài không thể không có một pháp bảo phòng thân. Tu La Tiễn này lại không tồi. Nếu như đặt Tu La Tiễn ở bên cạnh Thứ Kiêu Cung tiến hành ôn dưỡng, sau thời gian dài, mặc dù Tu La Tiễn không có cách nào thông linh, nhưng tuyệt đối sẽ cường đại hơn bây giờ rất nhiều.
- Ngươi... Tại sao ngươi lại không nói lý như vậy?
Yên Hồng bị Âu Dương một câu nói liền vô cùng tức giận. Dù thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được, một con cọp mới vừa đi, lại có một con cự lang chạy tới. Đáng hận nhất chính là mình rõ ràng cũng một con cọp, tuy rằng không cắn lại lão hổ vừa nãy, nhưng muốn làm thịt con cự lang này hẳn không có vấn đề.
Chỉ có điều bây giờ mình bị người dùng dây thừng buộc vào cổ, chỉ có thể nhìn thấy cự lang ở nơi đó diễu võ dương oai, lại không có bất kỳ biện pháp nào khác.
- Tiểu cô nương, ngươi nói Tu La Tiễn là của ngươi, nếu ngươi có thể triệu hoán Tu La Tiễn trở lại, tự nhiên có thể!
Âu Dương bỏ Tu La Tiễn mấy lần, hắn không chút lo lắng. Tuy Tu La Tiễn này không có được sự thông linh như Thứ Kiêu Cung, nhưng mũi tên này chẳng khác nào nhi tử của Thứ Kiêu Cung. Mẹ nó còn ở trong tay mình, còn sợ nhi tử không theo mình sao?
- Được! Ngươi cho rằng bất kỳ ai cũng có thể cướp Tu La Tiễn được sao?
Yên Hồng còn không tin tà. Tu La Tiễn này là thần binh đã nhận chủ. Bây giờ nàng dẫn động tinh huyết của mình, chỉ thấy Tu La Tiễn lóe lên liền từ trong tay Âu Dương bay vào trong mi tâm của nàng biến mất không còn tăm hơi!
- Ha ha ha ha... Xem đi, ta mới là chủ nhân của Tu La Tiễn. Ngươi vẫn ở đó mà hóng gió đi thôi!
Yên Hồng cực kỳ đắc ý. Mọi người ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều thi nhau lắc đầu. Không trách được Tu La Tiễn này được gọi là thần binh. Không ngờ nó đã có thể nhận chủ. Nếu như có thể như cáo già hồ ly nhận được linh hồn, sợ là Tu La Tiễn này sẽ càng lợi hại thêm mấy phần.
- Thật sao?
Âu Dương nhìn Yên Hồng đang cực kỳ đắc ý. Tất nhiên hắn biết Tu La Tiễn liên kết với tinh huyết của Yên Hồng, nhưng Tu La Tiễn vốn chính là do lực lượng của mình tạo thành. Bất luận ngươi có sử dụng tinh huyết thế nào cũng tuyệt đối không có cách nào cướp giật được với Âu Dương!
- Đi ra!
Âu Dương mở miệng thốt ra hai chữ, không ngờ Tu La Tiễn trực tiếp từ trong mi tâm của Yên Hồng bay ra, lại xuất hiện trong tay Âu Dương. Cảnh tượng như vậy đừng nói là người vây xem, cho dù là bản thân Yên Hồng cũng cảm thấy bối rối.
Từ xưa đến nay có ai nghe nói thần binh đã nhận chủ còn có thể bị người đoạt đi?
- Là khống binh quyết!
Có người ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn vừa mở miệng nói khống binh quyết, nhất thời tạo ra những tiếng thổn thức. Phải biết rằng khống binh quyết đã thất truyền từ lâu. Bây giờ một người tuổi còn trẻ lại có thể sử dụng khống binh quyết thần bí khó lường này sao?Ai có thể tin được?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Khống binh quyết, đây là một bộ công pháp chuyên dùng để khống chế thần binh lợi khí. Nói trắng ra, đây chính là một bộ công phap người là phụ, khí làm chủ. Tuy nhiên không thể vì vậy mà xem thường công pháp này. Nếu như một thánh binh nằm trong tay một người tu luyện khống binh quyết, tuyệt đối có thể vung ra lực lượng khiến người ta tuyệt vọng.
Đáng tiếc chính là Âu Dương căn bản không tu luyện khống binh quyết gì đó. Trước đây khả năng khống chế pháp bảo của Âu Dương khẳng định không sắc bén như bây giờ. Đó là bởi vì trước đây Âu Dương chưa từng tu luyện phương pháp thánh chiến.
Phương pháp thánh chiến quả thật không có bất kỳ yêu cầu gì đối với binh khí, nhưng ý chí chiến đấu lại có thể ảnh hưởng binh khí. Đây là một bộ khống binh quyết không cần tu luyện!
- Ngươi... Ngươi vô sỉ...
Yên Hồng tức giận. Nếu như đang ở nơi khác, nàng đã sớm tát một phát đập chết Kim Tiên này. Nhưng nơi này là hội trường đại hội đấu bảo. Nếu như ra tay ở đây, trước tiên không nói mình có thể đập chết Kim Tiên trước mặt hay không, dù sao đi nữa mình cũng chết chắc.
- Vô sỉ thì thế nào?
Âu Dương nghe thấy Yên Hồng chửi mình vô sỉ, hắn liền bày ra một bộ dạng ta thật sự rất vô sỉ. Sau đó hắn cầm Tu La Tiễn trong tay bất ngờ hát lên khe khẽ rồi đi vào trong.
Nhìn thấy Âu Dương không biết xấu hổ như vậy, Yên Hồng phục. Một nhân vật có thể khống chế thần binh tới mức xuất thần nhập hóa như vậy, không ngờ lại giống như một tên côn đồ đầu đường đáng khinh như vậy. Đây là điều Yên Hồng thực sự không dám nghĩ tới.
Yên Hồng vội vàng bước đuổi theo Âu Dương. Yên Hồng biết mình khẳng định không thể dùng biện pháp cứng rắn được, đơn giản chỉ có thể thay đổi sách lược dùng thủ đoạn mềm dẻo đối phó với Âu Dương. Nàng đi theo phía sau Âu Dương nhỏ giọng nói nói:
- Tu La Tiễn này chính là do sư phụ cho ta. Nếu làm mất đi Tu La Tiễn, khi trở về ta căn bản không có cách nào ăn nói được với sư phụ. Ngươi có thể niềm tình ta đáng thương, trả lại cho ta có được không...
Một Tiên đế nói như thế, nhất thời khiến người ta kinh ngạc tới mức muốn rớt cằm.
- Không được...
Đáng tiếc người nàng đụng phải chính là một gia hỏa mềm không được cứng không xong. Tu La Tiễn trân quý, nhưng đối với Âu Dương mà nói, thứ này chỉ có thể dùng làm đồ chơi mà thôi. Nếu không phải đang ở hải ngoại, Âu Dương đã trực tiếp để Tu La Tiễn trở về với cát bụi đất.
- Vậy... Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng trả Tu La Tiễn lại cho ta...
Trong nháy mắt Yên Hồng có phần chết tâm. Tu La Tiễn này đối với Yên Hồng mà nói có ý nghĩa rất trọng đại. Tu La Tiễn này chính là do Tiễn Thần trước khi đạp trăng rời đi đã lưu lại. Ngoại trừ Thứ Kiêu Cung ra, đây chính là thần binh thứ hai.
Tuy rằng nó không có thông linh như Thứ Kiêu Cung, tuy rằng nó không bá đạo như Thứ Kiêu Cung, nhưng một mũi tên huyết sắc màu lại chấn động nội tâm của một nữ hài. Qua nhiều năm như vậy, Tu La Tiễn vẫn được Yên Hồng mang theo bên người. Nói thật ra, Tu La Tiễn là một thanh thần binh, cũng là một phần ký thác.
Ánh mắt Âu Dương nhìn về phía Yên Hồng, trong lòng của hắn bỗng nhiên cả kinh. Trong ký ức phủ đầy bụi dường như muốn được mở ra. Dường như hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt đó! Đúng vậy, đây chính là ánh mắt của Lý Uyển Như.
Ánh mắt này là một loại ánh mắt tương tự với sùng bái. Lý Uyển Như đối với Âu Dương bắt đầu từ sùng bái, từ từ chuyển biến thành một loại yêu. Bây giờ, Yên Hồng cũng tương tự như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt này, trong lúc nhất thời Âu Dương thậm chí có một suy nghĩ bỏ Tu La Tiễn lại để chạy trốn. Tuy nhiên hắn đã nhanh chóng ổn định tâm tình của mình.
- Tu La Tiễn này đối với ta rất quan trọng. Ngươi muốn cái gì ta cũng tìm cho ngươi. Ta cũng có thể dùng thần binh khác để đổi lấy Tu La Tiễn!
Trong mắt Yên Hồng đã lộ vẻ khẩn cầu.
Nhìn Tu La Tiễn trong tay, lại nhìn Yên Hồng một chút, Âu Dương đúng là vẫn có chút nhẹ dạ. Hắn chậm rãi nói:
- Quên đi. Tu La Tiễn đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là một binh khí, đối với ngươi lại có một nhân tình. Tuy nhiên ta tạm thời không thể trả lại Tu La Tiễn này cho ngươi. Ta còn muốn ở lại hải ngoại một thời gian. Trong khoảng thời gian này ngươi đi theo ta. Chờ tới khi hành trình tại hải ngoại của ta kết thúc, ta sẽ trả Tu La Tiễn lại cho ngươi, đồng thời nói cho ngươi biết phương pháp thật sự để sử dụng Tu La Tiễn!
- Thật sao?
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, mắt Yên Hồng liền trở nên sáng rực. Phải biết rằng, nơi này là đại hội đấu bảo. Người thắng được bảo vật sau khi đi ra ngoài thường sợ bị người trả thù, cho nên bọn họ có thể yêu cầu lén lút rời đi. Nếu như Âu Dương lén lút rời đi, vậy Tiên giới rộng lớn như vậy, mình biết đi đâu tìm Tu La Tiễn. Bây giờ Âu Dương nói ra những lời như vậy, Yên Hồng làm sao có thể mất hứng được.
Đáng tiếc Yên Hồng vui vẻ quá sớm. Nếu nàng biết mục tiêu của người trẻ tuổi này lần này là xử lý một trong ba ba thế lực lớn tại hải ngoại, gia tộc Đạm Thai, không biết nàng có thể cười được nữa hay không?
- Không phải hấp chẳng lẽ là luộc sao?
Âu Dương khẽ mỉm cười. Tiểu nha đầu này thật sự quá dễ dàng lừa. Bảy ngàn năm trước đây chính là Tiểu Bạch. Không ngờ được sau 7000 năm nàng vẫn là một Tiểu Bạch. Tu vi lên rồi, nhưng tâm tính vẫn như cũ.
Thật ra Âu Dương không biết, trong bảy ngàn năm này Yên Hồng trên căn bản đều không hề rời khỏi Thiên Trụ Sơn. Trong phần lớn thời gian này, nàng đều tập trung chế luyện Tu La Tiễn.
Đối với phàm nhân mà nói bảy ngàn năm nghe tới có lẽ có chút khoa trương. Nhưng đối với tiên nhân mà nói, có lúc ngàn năm chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Dù sao mỗi người gần như đã Vĩnh Sinh. Ai sẽ quan tâm thời gian thay đổi thế nào?
- Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!
Yên Hồng bỗng nhiên nói với Âu Dương một câu như vậy khiến Âu Dương cảm thấy không biết phải nói gì. Quân tử? Mình rõ ràng không phải là quân tử, Yên Hồng càng không có chút liên quan gì tới quân tử. Hai người không phải là quân tử ở chỗ này nói chuyện gì quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Thực sự có chút buồn cười.
Đại hội đấu bảo kéo dài một năm. Thời điểm Âu Dương đến đây, đại hội đấu bảo mới chỉ bắt đầu được mười mấy ngày thôi. Tuy nhiên từ sau khi Tu La Tiễn rơi vào trong tay Âu Dương, bất kể là ai dùng phương pháp gì để khiêu khích Âu Dương, Âu Dương đều từ chối, không dùng Tu La Tiễn để trừng trị bọn họ.
Không phải Âu Dương nhát gan. Âu Dương biết một đạo lý, nếu như ở chỗ này một đường liên tục chém giết, như vậy không cần đến nửa năm, tại hải ngoại chỉ sợ khắp nơi đều là kẻ địch của mình. Cũng bởi vì vô địch cho nên khắp nơi mới là kẻ địch. Giữa người và người đều có liên hệ. Giết một người liền có thể dính dáng đến một đám người. Nếu như giết một đám, vậy sẽ xuất hiện càng nhiều đám khác. Điều này thực sự là một chuyện bất đắc dĩ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này