Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 15: Định đỉnh Thiên Hạ
-----oo0oo-----
Chương 692: Kế hoạch Bột Hải (1+2+3)
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Chương 692: Kế hoạch Bột Hải (1)
Trận bão tuyết đột ngột ở phương bắc đã càn quét toàn bộ khu vực đông bắc, mãi cho đến ba ngày sau, trận bão tuyết mới dần dần lặng đi, mặt trời ló dạng, trong đất trời đã là một thế giới của tuyết trắng phau, các con sông lớn nhỏ cũng đã đóng băng cả rồi.
Sông Nhiêu Lạc nằm trong khu vực Tùng Mạc châu Khiết Đan kỳ thật chính là vùng thượng du sông Liêu (*), nha trướng của Khiết Đan đã dọn tới bên bờ sông Nhiêu Lạc, các đàn ông đã tiến vào Bột Hải quốc đi đánh trận rồi, chung quanh nha trướng chỉ còn lại có hơn hai mươi vạn người già yếu, phụ nữ và trẻ em thôi.
[(*) Sông Liêu là một dòng sông lớn ở miền nam Mãn Châu. Với chiều dài 1345 km, nó được xếp vào nhóm 7 dòng sông lớn nhất Trung Quốc. Tên tỉnh Liêu Ninh và bán đảo Liêu Đông đều là lấy từ tên dòng sông này.]
Khiết Đan thực thi chế độ liên minh bộ lạc, do tám bộ hợp thành, được thống trị bởi Dao Liễn thị - một trong ba đại thị tộc của Khiết Đan, Lý Hoài Tiết chính là Đại tù trưởng của liên minh, tên Khiết Đan của hắn là Địch Liễn Trở Lý, tự xưng là Trở Ngọ Khả Hãn. Suốt một thời gian rất dài hắn chỉ là thủ lĩnh trên danh nghĩa của người Khiết Đan mà thôi, mà đại quyền của Khiết Đan trên thực tế được khống chế dưới tay của vị đầu lĩnh trưởng lão người Khiết Đan là Niết Lý, cho đến vài năm trước Niết Lý qua đời, Lý Hoài Tiết mới nắm hết quyền hành trong tay.
Lúc này là thời kỳ toàn thịnh của Khiết Đan, nhân khẩu có hơn sáu mươi vạn người, binh sĩ mang giáp gần hai mươi vạn, nhưng Khiết Đan mấy năm liên tục chiến tranh với triều Đường mà bị hao tổn nguyên khí, nhất là ở vào năm Thiên Bảo thứ mười một, Khiết Đan bị An Lộc Sơn đại bại, hơn phân nửa con gái của Khiết Đan và người Hề đều bị An Lộc Sơn bắt đi, khiến cho nhân số của người Khiết Đan giảm mạnh, thực lực bị tổn hại rất lớn, tám bộ chỉ còn lại có năm bộ, nếu không phải An Lộc Sơn bị Sử Tư Minh đánh bại, thì cuối cùng người Khiết Đan sẽ bị An Lộc Sơn thâu tóm, mà không phải là người Khiết Đan đã thâu tóm quân của An Lộc Sơn.
Cũng chính vì thực lực của Khiết Đan gặp phải sự tổn thất lớn lao đó, thì Lý Hoài Tiết mới quyết định liên hợp Hề, Yến tiến công Bột Hải, với ý đồ từ Bột Hải quốc đạt được người và tài nguyên.
Công chiếm Bột Hải vẫn luôn là kế lớn trong chiến lược của người Khiết Đan, mãi cho đến Da Luật A Bảo Cơ của trăm năm sau đó thì cuối cùng mới tiêu diệt được Bột Hải quốc, thực hiện được tâm nguyện của tổ tiên.
Nhưng lịch sử lại bởi sự xuất hiện của một Lý Khánh An mà xảy ra sự thay đổi đảo ngược hoàn toàn, quân Đường lợi dụng phương thức hải vận đem mười vạn đại quân đưa đến Bột Hải quốc, cũng trở thành cơn ác mộng của người Khiết Đan. Khi quân đội Khiết Đan bị hãm sâu trong Bột Hải quốc, thì một đội quân Đường gồm một vạn kỵ binh lại bắt đầu càn quét Khiết Đan và các bộ lạc người Hề, đó là sau sáu năm trước Khiết Đan gặp phải sự càn quét An Lộc Sơn và lại một lần nữa gặp phải kiếp nạn thứ hai này, nhưng lần này lại là tai ương ngập đầu.
Đương nhiên người Khiết Đan bên bờ sông Nhiêu Lạc cũng không phải là tất cả người Khiết Đan, người Khiết Đan còn có đến mười mấy vạn người phân bố rải rác ở các nơi, nơi này chỉ là nơi nha trướng thôi, hai mươi mấy vạn người này thuộc mấy bộ lạc chính của Khiết Đan, thanh niên trai tráng đều đi Bột Hải đánh trận cả rồi, chỉ để lại người già yếu, phụ nữ và trẻ em cùng với rất nhiều nô lệ người Hán thôi.
Nô lệ người Hán chủ yếu là phụ nữ, các nàng đều là những cô gái người Hán mà trong cuộc phản loạn của An Lộc Sơn bị người Khiết Đan từ các châu huyện Hà Bắc bắt tới. Người Khiết Đan cũng giống như người Hề, bọn họ có một thứ dục vọng mãnh liệt đối với các cô gái Hán, điều này cũng không chỉ là một thứ nhu cầu về mặt sinh lý, mà là một loại nhu cầu cấp bách về mặt duy trì sinh sản giống nòi. Thứ nhu cầu cấp bách về mặt duy trì sinh sản giống nòi này vẫn kéo dài mấy trăm năm nay. Khi Hồi Hột suy bại, mà Khiết Đan chiếm lĩnh đất đai ngày càng mở rộng ra, nhưng việc duy trì sinh sản giống nòi của bọn hắn lại theo không kịp, thì nhu cầu này lại càng thêm mãnh liệt, dần dần hình thành một thứ văn hóa thú tính, cũng bị người Nữ Chân sau này kế thừa, nên mới có tấn bi kịch bi thảm của những cô gái Hán vào thời kỳ lưỡng Tống.
Trong doanh trướng Khiết Đan ở bên bờ sông Nhiêu Lạc bèn có năm sáu vạn cô gái Hán bị bắt tới, cơ hồ mỗi nhà mỗi hộ đều có cả, các nàng là nô lệ, cũng không được tính vào dân số, ban ngày phải gánh vác những công việc nặng nề nhất, ban đêm chịu sự dày vò của chủ nhân, trải qua cuộc sống không phải dành cho con người.
Đợt tuyết lớn vừa ngưng, người già, phụ nữ và trẻ em Khiết Đan đồng loạt đi ra ngoài doanh trướng, cảm thụ niềm vui của đợt mưa tuyết đầu tiên trong mùa đông này, từng đám từng đám trẻ nhỏ Khiết Đan lăn lộn trong đám tuyết trắng, đô vật, đánh trận tuyết, tiếng cười vang khắp bãi tuyết, còn các nữ nô người Hán thì đi đến các lều trại của dê bò mà dọn dẹp phân dê phân bò, đồng thời cho ăn cỏ vắt sữa, trên bãi tuyết không nhìn thấy bóng dáng của các nàng.
Đúng lúc này, một đường chỉ đen thật dài xuất hiện tại trên đồi núi phía xa xa, đó là một vạn quân Đường mà Triệu Sùng Tiết suất lĩnh đang giết đến, rất nhanh có người Khiết Đan phát hiện ra bọn họ, bọn họ bắt đầu thất kinh không biết làm sao nữa, phóng chạy về hướng đại doanh, Triệu Sùng Tiết lạnh lùng mà nhìn những đỉnh lều kéo dài hơn mười dặm của Khiết Đan, hắn dứt khoát hạ đạt mệnh lệnh: “Chỉ chừa phụ nữ và trẻ em, đàn ông giết chết không chừa một ai!”
Kỵ binh quân Đường như cuốn phăng cả đất trời rít gió lao xuống núi, giống hệt như tuyết lở vậy, hướng doanh trại Khiết Đan càn quét tới, binh sĩ quân Đường múa chiến đao lên, trong mắt bọn họ tràn ngập sự giết chóc, dục vọng và sự hưng phấn được cưỡng đoạt, mấy trăm người Khiết Đan lớn tuổi chạy quá chậm bị quân Đường đuổi theo giết chết, nháy mắt, đám kỵ binh quân Đường như như cuốn phăng cả đất trời mà xông vào bên trong doanh trướng Khiết Đan...
Sau hai canh giờ sau, việc giết chóc mới dần dần ngưng lại, sự tàn khốc của chiến tranh bèn ở trong thời khắc đó biểu lộ cả ra, khi binh sĩ Khiết Đan ở Bột Hải quốc bốn phía giết hại dân thường và phụ nữ, thì người nhà bọn họ cũng đồng thời khó thoát khỏi vận rủi này. Lúc quân Đường khôi phục quân kỷ, đã có hàng vạn người đàn ông bị giết chết, rất nhiều những thiếu niên Khiết Đan đã có thể lên ngựa phóng chạy cũng khó tránh khỏi cái chết, chỉ để lại hơn mười vạn phụ nữ và trẻ con.
Mà những cô gái Hán bị đày thành nữ nô cũng được giải phóng rồi, sự khuất nhục và phẫn nộ của các nàng ở trong giờ khắc này đã bộc phát ra, nhưng đàn ông Khiết Đan bị giết, lúc các nàng không thể phát tiết được nổi thống khổ trong lòng, thì cơn lửa giận của các nàng liền chuyển tới trên người những người già và trẻ con Khiết Đan cũng đã từng lăng nhục các nàng.
Lúc những phụ nữ bị lăng nhục một khi được cho phép báo thù, thì sự thù hận và tàn khốc của các nàng khi bộc phát ra sẽ làm cho người ta khó có thể tin nổi, rất nhiều người già và trẻ con Khiết Đan bị các nàng hợp lực giết chết. Các nàng chiếm giữ lấy gia sản của chủ nhân, lột lấy áo quần của nữ chủ nhân, dùng hết thảy những cách có thể nghĩ ra được mà nhục nhã họ, đem họ hiến dâng cho binh sĩ quân Đường, để cho họ cũng phải ném đủ mùi vị của sự lăng nhục, trong doanh trướng Khiết Đan ngập đầy tiếng khóc.
Cuối cùng Triệu Sùng Tiết hạ lệnh quân Đường khôi phục quân kỷ, không được làm nhục người Khiết Đan nữa, bắt đầu vùi lấp thi thể, các binh sĩ sau khi vùi lấp thi thể tập trung về doanh, đều ai nấy đi nghĩ ngơi cả, năm trăm hiến binh bắt đầu tập trung kiểm kê nhân số phụ nữ và trẻ em Khiết Đan, kiểm kê dê bò tài vật, mãi cho đến lúc hoàng hôn, cuối cùng mới chấm dứt việc kiểm kê.
Trong lều lớn bằng tơ vàng của Lý Hoài Tiết, Triệu Sùng Tiết đang nghe việc hội báo của hành quân tư mã.
“Bẩm báo tướng quân, chúng ta bắt được tổng cộng mười bảy vạn ba nghìn phụ nữ và trẻ em Khiết Đan, trong đó phụ nữ là mười ba vạn hai ngàn người, trẻ con là bốn vạn một ngàn người, dê bò ước chừng có tám mươi vạn con, ngựa có gần hai mươi vạn con. Ngoài ra phụ nữ bị bắt tới từ các châu huyện Hà Bắc tổng cộng hai vạn năm nghìn người, phần lớn bọn họ cũng đều rất im lặng, nhưng có một bộ phân người có trạng thái không được ổn định, rất nhiều phụ nữ la lối ỏm tỏi đòi về nhà, xin hỏi tướng quân, chúng ta nên xử trí như thế nào?”
Triệu Sùng Tiết trầm tư giây lát, bèn nói: “Đem những phụ nữ la hét ầm ĩ nhất tập trung cả lại, ta muốn khuyên bảo các nàng.”
Một lúc lâu sau, hơn một ngàn phụ nữ được tập trung ở phía trước lều lớn, các nàng đều đã mặc vào người áo khoác da dê, mang giày da ấm áp, trên đầu đội mũ nhọn da dê thật dày.
Mặc dù đang ở trong doanh trướng các nàng gây náo rất hung dữ, nhưng lúc này lại đều im lặng hẳn, trong lòng vô cùng thấp thỏm không yên, không biết các nàng lại gặp phải vận mệnh ra sao nữa.
Lúc này trời đã tối rồi, hơn ngàn binh sĩ giơ cao ngọn đuốc lên, bao vây quanh các nàng lại, ánh lửa ánh đỏ cả đất tuyết, Triệu Sùng Tiết đi lên bục gỗ được dựng tạm, hắn nhìn ra nỗi sợ hãi trong ánh mắt của các phụ nữ, biết các nàng trông đâu cũng đáng sợ cả.
QUYỂN 15 – ĐỊNH ĐỈNH THIÊN HẠ
Chương 692: Kế hoạch Bột Hải (2)
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, liền cao giọng nói: “Các ngươi không cần sợ hãi, chúng ta là quân An Tây, phụng mệnh thượng tướng quân, phụng mệnh Triệu vương điện hạ đến giải cứu các ngươi.”
Dừng lại một chút, hắn lại hỏi: “Các ngươi biết điện hạ là ai chăng?”
Có một số nữ nhân gật đầu tỏ vẻ biết, nhưng phần lớn nữ nhân đều là vẻ mặt ngơ ngác, các nàng ở trong nhà đều là nội trợ trong nhà cả, không hề hỏi đến quốc sự, chỉ biết là một Vương gia, nhưng cụ thể là ai, lại không biết, Triệu Sùng Tiết thấy rất nhiều người không hiểu, hắn đành lớn tiếng tuyên bố nói: “Triệu vương điện hạ chính là Đại Đường hoàng đế bệ hạ, ta phụng mệnh Đại Đường hoàng đế bệ hạ đến giải cứu các ngươi!”
Bọn lính bộc phát ra một loạt tiếng hoan hô: “Vạn tuế! Thượng tướng quân vạn tuế! Đại Đường hoàng đế bệ hạ vạn tuế!”
Rất nhiều nữ nhân đều thất thanh khóc rống lên, nỗi sỉ nhục mà các nàng gặp phải trong giờ khắc này khiến các nàng khó kìm lòng nổi, tiếng khóc lan rộng ra mỗi con người, cơ hồ tất cả nữ nhân đều khóc lên, rất nhiều người đều quỳ xuống khóc hô lớn: “Tướng quân, chúng tôi muốn về nhà, van cầu ngài, hãy cho chúng tôi về nhà đi!”
Ánh mắt của Triệu Sùng Tiết cũng có chút đỏ hỏn, hắn khoát tay, lại cao giọng nói: “Các ngươi xin hãy nghe ta nói hết đã, để ta nói xong rồi, các ngươi đưa quyết định sau!”
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Các ngươi có lẽ còn không biết tình hình hiện tại nơi quê nhà các ngươi, thế thì ta nói cho các ngươi biết, hiện tại Hà Bắc đạo đã là một mảnh hoang phế, phần lớn dân chúng đều rút khỏi nơi đó rồi. Tất cả các châu huyện đều là vườn không nhà trống. An Lộc Sơn còn đang hỗn chiến với Sử Tư Minh, các ngươi hiện tại trở về, chỉ có thể lại một lần nữa bị bọn họ bắt lại mà thôi, khi đó vận mệnh của các ngươi sẽ càng thêm bi thảm, hơn nữa mùa đông năm nay tới rất sớm, tuyết lớn đã phong tỏa đường đi, các ngươi thật sự là không thể quay về được, chỉ có thể bị lạnh chết ở trên đường mà thôi. Cho nên các ngươi hãy nghe sự sắp đặt của ta, ở lại trong này mà qua mùa đông, đợi mùa xuân sang năm, sau khi quân Đường dẹp yên việc tạo phản của An Lộc Sơn và Sử Tư Minh rồi, sẽ đưa các ngươi trở về, khi đó triều đình sẽ an trí cho các ngươi, sẽ để cho gia đình các ngươi được đoàn tụ.”
Các nữ nhân cũng không khóc nữa, các nàng ngơ ngác mà nghe theo sự sắp đặt của Triệu Sùng Tiết đối với các nàng.
“Chúng tôi sẽ chia một phần tài sản của người Khiết Đan cho các ngươi, chia cho các ngươi dê bò và lều trại, sẽ có quân đội bảo hộ các ngươi, các ngươi hãy an tâm chờ đợi ngày được trở về phương nam. Nhưng bắt đầu từ bây giờ trở đi, các ngươi nhất định phải phục tùng theo sự quản lý của quân đội, không được trả thù gây chuyện nữa, nếu còn có ai không nghe lệnh, thì sẽ tước đi tài sài của người đó, các ngươi có nghe thấy không?”
Giọng nói cuối cùng của Triệu Sùng Tiết rất nghiêm khắc, hắn thấy các chị em cũng không dám hé răng nữa, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đều có ý sợ hãi, biết được rằng phen này đã hữu hiệu rồi, liền khoát tay nói: “Hiện tại các ngươi hãy về trước trướng đi! Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ắt sẽ có binh sĩ đến đăng ký và phân chia tài vật cho các ngươi, nhưng không được la lối ầm ĩ nữa.”
Hơn một ngàn chị em đều tự mình đi trở về rồi, rất nhiều người cưỡi ngựa trở về, người xa nhất phải đi hơn mười mấy dặm. Triệu Sùng Tiết trầm tư giây lát, liền dặn dò thủ hạ là lang tướng Trương Chúng nói: “Ngươi có thể dẫn hai ngàn huynh đệ ở lại nơi này, phải chú ý ước thúc quân kỷ của binh sĩ, đối xử tử tế với những cô gái đáng thương tội nghiệp bị bắt tới, nếu có tình huống gì, ta ắt sẽ phái người đến liên hệ với ngươi.”
“Tướng quân muốn đến Nhiêu Lạc sao?”
Triệu Sùng Tiết gật gật đầu: “Bên kia người Hề cũng có mười mấy vạn người, cũng phải chinh phục bọn họ như thế, bên này ta bèn giao cho ngươi vậy, nhớ kỹ, ước thúc quân kỷ, không được quá mức phóng túng binh sĩ nữa, nếu không, ta sẽ khó mà giao phó với thượng tướng quân được.”
“Xin tướng quân yên tâm, mạc tướng nhất định sẽ ước thúc tốt các huynh đệ!”
Triệu Sùng Tiết vỗ vỗ bờ vai của hắn, liền quay về trướng mà đi tới, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Sùng Tiết lại suất lĩnh tám ngàn kỵ binh nhắm nơi trú đóng của người Hề ở hướng nam phóng đi.
...
Tháng mười ở Trường An cũng một đợt tuyết đầu tiên, so sánh với trận bão tuyết của Bột Hải quốc, trận tuyết nhỏ ở Trường An đã hết sức dịu dàng rồi, bông tuyết nhỏ vụn tung bay trên không trung, thỉnh thoảng bị gió lạnh thổi thành những sợi tuyết thật dài, rơi xuống nóc nhà, liền tích lại thành một lớp mỏng, nó lại rơi trên mặt đất, rất nhanh liền tan chảy ra, biến thành những mảng nước trộn với đất thành bùn có một màu đen ẩm ướt, xe ngựa phóng qua, làm cho nước bắn tung tóe.
Trường An mấy ngày này rất yên ắng, đã mau đến cuối năm rồi, giá gạo lại tiến thêm một bước hạ thấp đến sáu mươi văn một đấu, theo đà khôi phục toàn diện của tào vận, khố quan lương thực và tiền thuế ở các nơi của Giang Nam đều lục tục áp giải vào kinh, khiến cho lương khố ở Trường An đầy ấp, đã đủ sức đè nén giá gạo trên thị trường.
Nếu tiền bạc được lưu thông qua nhiều trên thị trường, thì nhất định phải tăng cường sự cung ứng về vật tư, như vậy mới có thể đè nén vật giá một cách hữu hiệu nhất.
Ba trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa của Lý Khánh An chạy vào đường cái Xuân Minh, nhắm hướng Đại Minh cung mà phóng đi. Lý Khánh An trở về Trường An đã mau nửa tháng rồi. Ở Giang Nam, hắn lợi dụng vụ án thị bạc sứ Dương Tấn Võ mà tu chỉnh chốn quan trường ở Hoài Nam và Giang Nam, bảy vị thứ sử bị cảnh cáo, mười bảy vị huyện lệnh bị giáng chức, một đám huyện thừa, huyện úy… bị tẩy trừ, chín người trong đó bị xét nhà bỏ tù. Nhưng ngoại trừ Dương Tấn Võ bị xử chém ngang lưng và xét nhà ra, các quan viên còn lại cũng đều không có lọt vào tử tội. Lý Khánh An thủy chung giữ ở một mức độ, mục đích của hắn là răng đe quan trường Giang Nam, mà không muốn dấy lên mùi máu tanh nơi quan trường Giang Nam, như vậy cũng sẽ không có lợi cho việc ổn định cục diện chính trị.
Lý Khánh An đến Đại Minh cung, là muốn cùng với chính sự đường họp thương nghị về việc của Khiết Đan, hắn vừa mới nhận được tình báo mà Lý Bão Chân uyển chuyển đưa tới. Lý Bão Chân ở chiến dịch Bột Hải đã đánh một trận khá tuyệt vời, qua hai trận chiến đã tiêu diệt gần mười vạn người Khiết Đan. Hiện tại năm vạn quân của Lý Hoài Tiết bị vây ở thành Hồ Châu, lương thực của bọn họ bị cắt đứt, dựa vào việc giết ngựa để sống qua ngày.
Triệu Sùng Tiết dẫn một vạn kỵ binh càn quét Tùng Mạc và Nhiêu Lạc, trên cơ bản đã bình định được căn cứ của Khiết Đan và Hề, hắn cần phải đưa ra vấn đề an trí người Khiết Đan để bàn bạc với chính sự đường.
Xe ngựa chạy vào Đại Minh cung, ở trước cổng lớn của trung thư tỉnh thì ngừng lại, một gã thân binh mở cửa, Lý Khánh An xuống xe ngựa, bước nhanh đến phía trung thư tỉnh, đi thẳng vào phòng nghị sự của chính sự đường, bảy vị tướng quốc đã chờ ở trong đó đợi rồi. Toàn bộ bảy người Trương Hạo, Thôi Ninh, Vương Tấn, Nhan Chân Khanh, Bùi Mân, Lưu Yến, Quách Tử Nghi đã tề tựu.
Thấy Lý Khánh An tiến vào, bảy người đều đứng lên, chắp tay thi lễ nói: “Điện hạ tới rồi!”
“Thật xin lỗi, đã tới chậm một bước.”
Lý Khánh An áy náy cung cung tay cười nói: “Trên đường đi bánh xe có chút hư hỏng, lại thay đổi một chiếc xe ngựa khác, cho nên đến chậm, để cho mọi người đợi lâu rồi.”
Ánh mắt Lý Khánh An dừng lại trên người Quách Tử Nghi, đây là lần thứ ba hắn cùng toàn thể thành viên chính sự đường họp, nhưng mỗi lần Quách Tử Nghi đều giữ sự trầm mặc, nhưng lúc không có mặt hắn Lý Khánh An ở đây, thì Quách Tử Nghi lên tiếng rất dõng dạc, vạch trần những tệ nạn, thẳng thắn phát biểu hoài bão của mình, Lý Khánh An biết, đó là do Quách Tử Nghi còn có một chút khúc mắc, hắn cười cười với Quách Tử Nghi, bèn ngồi xuống.
Mọi người cũng đều ngồi xuống. Một vị quan viên khẽ khép lại cánh cổng lớn của phòng nghị sự, trong đại sảnh nhất thời im lặng hẳn lên.
“Các vị tướng quốc, lần trước ta đã đệ trình sơ đồ kế hoạch Bột Hải đạo cho chính sự đường, nhận được sự phê chuẩn cuối cùng của chính sự đường, ta vô cùng hân hoan...”
Trước mắt chính sự đường là cơ quan quyền lực cao nhất Đại Đường, Lý Khánh An là thiên hạ binh mã đại nguyên soái, thì trên danh nghĩa hết thảy những hành động quan trọng của hắn phải được sự phê chuẩn của chính sự đường, thì lúc này mới được hợp pháp hóa về địa vị, hắn đưa ra ý kiến đem Bột Hải đặt vào phạm vi trực thuộc Đại Đường, sửa thành Bột Hải đạo, phương án này hắn cũng đệ trình cho chính sự đường rồi.
Là cơ cấu quyền lực cao nhất Đại Đường, không chỉ phải bảo vệ ích lợi thiết thân của Đại Đường, mà đồng thời cũng phải chiếu cố đến mặt đạo nghĩa cho danh chính ngôn thuận. Bột Hải quốc không giống với khu vực Hà Trung và khu vực Thổ Hỏa La, là đoạt lại từ tay Đại Thực, có thể trực tiếp tiến hành trực thuộc.
Nhưng tình hình của Bột Hải quốc lại khác, bản thân nó đã là nước phụ thuộc của Đại Đường, trải qua mấy đời hoàng đế sắc phong, đã thừa nhận sự tự lập của nó, hơn nữa Bột Hải quốc cũng hằng năm liên tục tiến cống, cũng không hề làm trái bổn phận của nước phụ thuộc, bởi vậy khi Lý Khánh An đưa ra phương án sơ bộ là trực tiếp nuốt chửng Bột Hải quốc, thì về mặt đạo nghĩa là không đứng vững được, phương án này ở trong nội bộ chính sự đường cũng đã trải qua cuộc tranh luận kịch liệt, ngoại trừ Trương Hạo và Lưu Yến là ủng hộ Lý Khánh An ra, các tướng quốc còn lại cơ hồ nhất loạt phản đối, điều này trái làn ranh giới hạn về mặt đạo nghĩa cơ bản của đế quốc Đại Đường.
QUYỂN 15 – ĐỊNH ĐỈNH THIÊN HẠ
Chương 692: Kế hoạch Bột Hải (3)
Bổn ý của triều đình đều không phải là không muốn để cho khu vực đông bắc sát nhập, mà hoàn toàn trái ngược lại, đó là việc mà Đại Đường từ khi lập quốc tới nay vẫn muốn làm, hai triều đại Tùy, Đường trước sau xuất binh đến khu vực này, cũng chính là việc duy trì của ý nghĩ này, cuối cùng bởi vì Thổ Phồn quật khởi, Đại Đường không rảnh đông cố, mới bị buộc phải tiếp nhận phương thức nước phụ thuộc như trước mắt này.
Điều chính sự đường cần là một sự chiếm lĩnh phù hợp với đạo đức, có thể giao phó được với người trong thiên hạ, một sự sát nhập đường hoàng, mà không phải là sự chiếm đoạt như thừa nước đục thả câu này.
Bất đắc dĩ, Lý Khánh An lại tiến hành sửa đối lại phương án, đem việc trực tiếp thâu tóm sửa thành cách sát nhập theo kiểu tằm ăn lá dâu, là sử dựng phương án ba bước, thực thi trú binh, di dân, giữ lại vương thất nhưng giải tán triều đình, quan viên châu huyện do triều đình phái tới. Đợi cơ hội chín mùi rồi, mới đem Bột Hải quốc sửa thành Bột Hải đạo, thời gian định ra là năm năm. Đó là một phương án với tính trung hòa lại, phương án này nhận được sự chấp thuận về mặt cơ bản của chính sự đường. Cuối cùng sau khi chính sự đường đem kỳ hạn từ năm năm sửa thành mười năm, thì phương án mới có thể thông qua.
Như vậy, kế hoạch Bột Hải đạo sẽ không còn là suy nghĩ của Lý Khánh An nữa, mà là chiến lược quốc gia của toàn bộ vương triều Đại Đường, do triều đình đến bố trí và thực thi.
Dã tâm của Lý Khánh An rất lớn, phạm vi Bột Hải đạo mà hắn nói không chỉ là một khu vực Bột Hải quốc thôi, mà còn bao gồm cả Tân La, Khiết Đan, Thất Vi, cũng chính là phía bắc của đảo Khố Hiệt (*Sakhalin) hôm nay cho đến tận Xibia và Alaska. Ở Đường triều, những địa phương đó trên cơ bản đều là khu không người, một khi Bột Hải đạo chính thức thiết lập, thì sẽ trở thành khu hành chính lớn thứ ba của Đại Đường sau An Tây và Hà Trung đạo.
[(*) Sakhalin là một hòn đảo lớn ở phía bắc Thái Bình Dương, nằm giữa 45°50' và 54°24' vĩ Bắc. Hòn đảo là một phần của nước Nga, và cũng là hòn đảo lớn nhất của liên bang này. Về mặt hành chính, đảo là một phần của tỉnh Sakhalin. Sakhalin có diện tích bằng khoảng một phần năm diện tích của Nhật Bản, nằm ở ngay bờ biển phía đông của Nga, và nằm ngay phía bắc bờ biển đảo Hokkaido của Nhật Bản. Tên gọi Sakhalin bắt nguồn từ việc dịch sai tên tiếng Mãn sahaliyan ula angga hada ("hòn đá lởm chởm ở cửa sông Amur"). Sahaliyan, từ được mượn để hình thành "Sakhalin", có nghĩa là "đen" trong tiếng Mãn và là tên tiếng Mãn của sông Amur (sahaliyan ula, nghĩa là "sông đen"). Tên tiếng Nhật của hòn đảo, Karafuto (Hoa Thái), bắt nguồn từ tiếng Ainu kamuy kar put ya mosir, rút ngắn thành Karput. Tên này được sử dụng bởi người Nhật trong thời gian chiếm đóng phần phía nam hòn đảo (1905–1945). Vào thời nhà Đường, người Trung Quốc gọi đảo Sakhalin là Quật Thuyết, Khuất Thuyết; thời nhà Nguyên gọi là Cốt Ngôi, đến thời nhà Minh thì gọi là Khổ Di, Khổ Ngột, đến thời nhà Thanh thì gọi là Khố Diệp, Khố Dã hay Khố Hiệt.]
Hôm nay cái mà Lý Khánh An phải hội báo, chính là tiến triển mới nhất của chiến dịch Bột Hải và việc an trí người Khiết Đan.
“... Lý Bão Chân tướng quân ở Bột Hải quốc đại bại liên quân Khiết Đan, khu vực của Khiết Đan và Hề đã dọn xong cả rồi, hiện tại tổng cộng có hai mươi bốn vạn phụ nữ và trẻ em Khiết Đan cần phải dời vào trong. Ngoài ra còn giải cứu gần bốn vạn phụ nữ bị bắt đi đến các châu Hà Bắc, ta đề nghị phải rút kinh nghiệm trong vụ nội phụ người Hồ của lần trước, không cho bọn họ đất đai để ở chung một chỗ nữa, mà là chia bọn họ ra sau khi an trí đến các châu huyện Hà Đông và Hà Bắc, do quan phủ thành lập hộ tịch, không biết các vị tướng quốc nghĩ như thế nào?”
Có kinh nghiệm từ việc tạo phản của An Lộc Sơn, trên dưới Đại Đường trên cơ bản đều nhất trí một việc, không cho đất đai để người Hồ ở chung một chỗ nữa, mà là phải thi hành phương án di dời vào trong để người Hồ và người Hán ở xen kẻ nhau, dần dần đồng hóa người Hồ. Bởi vậy phương án mà Lý Khánh An đưa ra này rất hợp tình hợp lý, tất cả mọi người không phản đối.
Nhưng Quách Tử Nghi lại nghe ra một chút manh mối, hắn từ từ hỏi: “Ta nghe ý của Triệu vương điện hạ, thì chỉ có phụ nữ và trẻ em của Khiết Đan và Hề, đàn ông của bọn họ ở đâu rồi?”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Quách thượng thư hẳn là biết, người Khiết Đan toàn dân đều là binh sĩ cả, đàn ông đều ở Bột Hải quốc đánh trận, cho nên căn cứ của bọn họ cũng chỉ có phụ nữ và trẻ em, đương nhiên, nếu có những người được bắt sống, thì sẽ có đàn ông rồi.”
Các tướng quốc khác của chính sự đường đối với điều này cũng không hiểu rõ lắm, Lý Khánh An nói tựa hồ có lý, toàn dân đều là binh sĩ mà! Đàn ông đương nhiên đều đi đánh trận cả rồi. Nhưng trong lòng Quách Tử Nghi lại hiểu rất rõ, có là toàn dân đều là binh sĩ hết đi chăng nữa, thì trong bộ lạc nhất định còn có đàn ông, không thể nào là toàn bộ đều đi đánh trận cả. Hắn cũng đoán được, nhất định là Lý Khánh An đã hạ lệnh tiến hành cuộc tàn sát ở căn cứ của người Khiết Đan và Hề, cho nên mới chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em.
Lúc này, ánh mắt hai người chạm nhau, nụ cười của Lý Khánh An hàm chứa một sức đè bẹp và uy hiếp, nói rõ hơn thì đó thật ra là một sự cảnh cáo, cảnh cáo Quách Tử Nghi không được để phát sinh thêm chuyện nữa, đầu của Quách Tử Nghi từ từ cúi thấp xuống, hắn không nói một lời nào nữa.
“Các vị tướng quốc, nếu giả sử phương án này có thể thông qua, mùa xuân năm tới, quân đội sẽ trực tiếp dùng thuyền lớn chở dân Khiết Đan về Đại Đường, đợi sau khi chiến loạn Hà Bắc kết thúc, mới từ từ tiến hành an trí, xin các vị tướng quốc biểu quyết đi!”
Chính sự đường là thể chế bảy người, tình hình thông thường là đa số chiếm ưu thế bèn xem như đã thông qua, nhưng một số hạng mục công việc quan trọng, tỷ như những chính sách lớn của đất nước như thành lập Bột Hải đạo, phát động chiến tranh với đối phương vân vân …thì nhất định phải được toàn thể tướng quốc của chính sự đường đồng ý, những hạng mục công việc như thế gọi là chính án bậc một.
Cho nên điều đầu tiên trong hạng mục thứ nhất của đề án nhất định phải do năm vị trung thư xá nhân đến phán quyết cấp bậc, gọi là ‘Định án’, ba cấp của chính án và những cấp dưới khác thì không cần chính sự đường phê duyệt, do tướng quốc trực ca cầm bút chấp chính tới trực tiếp phê chuẩn.
Nhưng cho dù là chính án cấp thấp là do một người quyết định, cũng phải do môn hạ tỉnh tiến hành xét duyệt, nếu môn hạ tỉnh sau ba lượt xét duyệt mà vẫn không thông qua, vậy thì sẽ thăng cấp làm cấp hai, giao cho chính sự đường đến biểu quyết.
Bởi vì chính án chấp bút mỗi tuần thay phiên một lần, cho nên trong góc độ này, quyền lực của bảy tướng quốc trong chính sự đường kỳ thật đều là như nhau cả, mỗi người đều có mười ngày nắm giữ chấp chính sự bút trong tay.
Đó là cơ chế chế ước quyền lực do Lý Khánh An sáng tạo ra, trong tương lai cho dù hắn lên làm hoàng đế rồi, thì hắn cũng chỉ có thể hỏi đến chính vụ của bậc một và bậc hai mà thôi, hắn có thể đề xuất phương án, cũng có thể phủ quyết, khi ý kiến của hắn phát sinh xung đột với chính sự đường mà không thể hóa giải được, thì hắn chỉ có một con đường, hắn có quyền giải tán chính sự đường, tuyển con chính sự đường mới từ trong số quan chức triều đình từ ngũ phẩm trở lên, đương nhiên là do hoàng đế đến tiến hành bầu cử trong số hạn ngạch nhất định.
Điều này kỳ thật chính là sự tinh túy của chế độ ba tỉnh sáu bộ, đó chính là dùng quyền tướng quốc đến chế ước quân quyền, nhưng lại đảm bảo quân quyền không bị mất đi.
Lý Long Cơ lợi dụng việc phát nội chiếu của hàn lâm học sĩ để lấy mất quyền lực của chính sự đường, còn Đường Đại Tông Lý Dự thì chọn dùng cách thủ đoạn thăng một cấp cho toàn thể quan viên để mở rộng phạm vi ban và cách chức trong nhân sự của hoàng đế.
Còn Lý Khánh An thì đem chế độ này minh xác hẳn ra, đồng thời lần đầu tiên thi hành chế độ bá quan cùng nhau đề cử chung. Những phương án này quả thật có thể tránh được hậu quả xấu cho tương lai khi hoàng đế ngu muội mà làm cho vương triều suy bại.
Đương nhiên, việc tuyển chọn thái tử trong tương lai, Lý Khánh An cũng xem xét chọn dùng cách bầu cử hoàng đế trong hạn ngạch, và phương án là do chính sự đường đến biểu quyết, vân vân, chỗ này bèn không nói nhiều nữa.
Phương án an trí dân Khiết Đan của Lý Khánh An đã đưa ra rồi, do trung thư xá nhân tiến hành thẩm định, rất nhanh phương án liền định ra rồi, thuộc chính án cấp ất (*cấp hai), nói cách khác, chỉ cần đa số người đồng ý bèn có thể thông qua.
Có lẽ là do tướng quốc không có lưu ý hàm nghĩa của các chữ ‘Phụ nữ và trẻ em’, có lẽ là do trong lòng các tướng quốc hiểu rất rõ mà cố ý giả ngu, điều chính án này thuận lợi nhận được biểu quyết thông qua, sáu so với một, chỉ có một mình Quách Tử Nghi phản đối, hắn giữ lấy nguyên tắc của mình, nhưng đã nể mặt cho Lý Khánh An rồi, không có đem việc Lý Khánh An hạ lệnh cho giết hại đàn ông của Khiết Đan nói cả ra.
Lý Khánh An thấy biểu quyết thông qua, hắn nhẹ cả người, liền đứng dậy nói: “Ngoài ra còn có một phương án, chính là về việc Hồi Hột có thể sẽ xâm lấn Hà Bắc. Chuyện này ta muốn bàn bạc lại với mọi người một chút, để sớm tiến hành chuẩn bị cho cuộc tranh.”
Last edited by conem_bendoianh; 17-02-2013 at 05:18 AM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 15: Định đỉnh Thiên Hạ
-----oo0oo-----
Chương 693: Lệ Phi tuyển kiều nữ
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
QUYỂN 15 – ĐỊNH ĐỈNH THIÊN HẠ
"Bà mẹ nó, rốt cuộc đâu là đất liền? Lão tử sắp say chết rồi!"
Một trận bão táp trên biển vừa kết thúc, trên mặt biển bèn vang lên tiếng gào đau khổ của lpnl, hắn từ quân cảng Dương Châu xuất phát, ba trăm chiếc thuyền lớn chở đầy hai ngàn binh sĩ cùng lượng lớn đồ sành sứ, nhất lộ vượt sóng to gió lơn, mãi một tháng sau mới đến phụ cận eo biển Malaeca, nhưng ai ngờ lại gặp phải bão táp mưa sa trên biển ập đến.
dù cho đội thuyền đã cầm cự qua được vũ bão, nhưng các binh sĩ trên thuyền đã bị vắt cạn sức lực, Lệ Phi Nguyên Lễ lại càng khổ không gì tả nổi, hắn vừa mới thích nghi được với hành trình trên biển, đương lúc khí thế tràn trề, không ngờ lại gặp phải trận bão táp này.
Triều dương trên mặt biển từ từ lên cao, hai thuyền viên dìu hắn hai bên đương tuyệt vọng nhìn biển cả mênh mang, "Các ngươi không phải nói có đất liền sao? Đất liền ở đâu chứ?"
Hắn hiện giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, lên bờ, nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi hồi phục rồi tính. Cả đời hắn chưa bao giờ chịu tội thế này qua.
"Đất liền!"
Người đứng quan sát trên mũi tàu bỗng chỉ về phía xa xa la to, "Mọi người mau nhìn, có đất liền rồi!"
Lệ Phi Nguyên Lễ mắt trợn tròn như quả trứng gà, hai mắt hắn như lồi cả ra, mặc sức tìm kiếm đất liền ước mơ của hắn. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một đường đen, hắn thốt to một tiếng "Hả!", hai chân nhẩy cẩng lên, lại gặp lúc thuyền lảo đảo, hắn đứng không vững, té sõng soài chõng vó. Dù cho là thế, Lệ Phi Nguyên Lễ vẫn không quên lớn tiếng kêu la, cái giọng như trống rách của hắn oang oảng vang vọng trên biển, "Bà nội của ta ôi! Cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền rồi!"
Các binh sĩ trong khoang cùng một số thương nhân nghe nói có đất liền đều lũ lượt chạy ra, huân hoan reo hò khắp boong tàu.
Một đoàn thương nhân vây Lệ Phi Nguyên Lễ lại, trong đó có một người giới thiệu với hắn, "Nơi đây là cửa vào eo biển Malaeca, là một eo biển dài hẹp, phía bắc là nước Lang Nha Tu, còn phía nam là nước Thật Lợi Phật Thệ, là quốc gia lớn mạnh nhất, khẩn xin Lệ Phi tướng quân có thể dừng lại một ngày tại thành Phật Lợi, bọn ta sẽ đi trao đổi chút hàng hóa. "
Đoàn thương nhân này hơn một trăm người, đều là thương nhân Đại Thực, Ba Tư và Túc Đặc, thuyền đội lúc bổ cấp thêm vật tư tại Quảng Châu, bọn thương nhân này nghe nói đi Sindh bèn thi nhau hối lộ Lệ Phi Nguyên Lễ, khẩn cầu được đi chung. Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng chốc được nhận mấy ngàn quan tiền hối lộ, hắn cũng vui vẻ nhận lời.
Những thương nhân này đại đa số mang theo tơ tằm lụa là, sành sứ… Thường họ đều sẽ bán chúng đi với giá cao nhất tại các đảo quốc Nam Dương, rồi lại mua cách loại hương liệu trở về Đại Thực Ba Tư để bán, để thu lợi khổng lồ. Đi một chuyến như thế, họ kỳ thực có thể làm ăn hai vụ. Nước Thất Lợi Phật Thệ là đại quốc Nam Dương, cơ hội phi thường này họ tuyệt không thể bỏ qua.
Nghe nói có quốc gia, Lệ Phi Nguyên Lễ bèn nhoẻn miệng cười nói: "Vậy có mỹ nữ không?"
"Có! Có! Nữ nhân ở đây đều rất đậm đà có vị, không tồi, ôi, cái mông đó, bầu vú đó, đảm bảo tướng quân sẽ thích cho coi!"
"Được!" Lệ Phi Nguyên Lễ huơ tay, "Vậy chúng ta lên bờ, chọn mấy mỹ nữ giải sầu trên đường đi."
Dù cho An Tây quân quân kỷ nghiêm minh, nhưng ở cái nơi núi cao hoàng đế xa này, cái bản tánh háo sắc của Lệ Phi Nguyên Lễ lại được lộ rõ.
Ngồi thuyền bấy lâu, huynh đệ đều buồn chết, đương nhiên phải nghỉ ngơi chút ít, tìm chút niềm vui thú. Nhưng đã nói đến niềm vui thì không thể không có nữ nhân, Lệ Phi Nguyên Lễ biết thông cảm thuộc hạ, điều mình muốn làm, đương nhiên cũng phải cho người khác làm. Hắn đã nhận mấy ngàn quan tiền hối lộ, đương là cơ hội để các binh sĩ cũng được hưởng thụ nếm chút vị lạ của nữ nhân đảo quốc.
Lệ Phi Nguyên Lễ lập tức hạ lệnh, hai ngàn huynh đệ mỗi người ba quan tiền, có thể lên bờ tìm nữ nhân, mua đồ tùy thích, các binh sĩ bỗng chốc hoan hô reo hò. Có một số quân quan cảm thấy không ổn, nhưng lại không dám chọc giận Lệ Phi Nguyên Lễ, chỉ đành thả binh sĩ lên bờ, những ai chững chạc hơn thì lưu thủ lại trên thuyền.
Thất Lợi Phật Thệ chính là đảo Sumandra ngày nay, là đệ nhất đại quốc Nam Dương, có rất nhiều thương nhân đều đến Đại Đường mậu dịch, vùng này cũng có không ít người Đại Đường sinh sống, đều từ vùng Lĩnh Nam di cư đến đây.
Đoàn thuyền của quân Đường đã nhìn thấy mặt đất, đó chính là đảo Bangka, nơi đây cách cảng Phật Lợi đô thành của nước Thất Lợi Phật Thệ không xa, nước Thất Lợi Phật Thệ chiếm cả đảo Sumandra, đông tây ngàn dặm, nam bắc bốn ngàn dặm, đô thành Phật Lợi cảng chính là phụ cận vùng Palembang của Indonesia ngày nay, cũng là cảng khẩu Nam Dương lớn nhất lúc bấy giờ. Những người từ Đại Đường đến đây mưu sinh dừng chân đầu tiên chính là cảng Phật Lợi.
Đoàn thuyền quân Đường không có đến qua cảng Phật Lợi, nhưng các Hồ thương thì đều đã ngựa quen đường cũ, dưới sự chỉ dẫn của họ, đoàn thuyền quân Đường vòng qua đảo Bangka, đến cảng Phật Lợi. Lúc này đã là lúc chiều.
Cảng Phật Lợi dù là đệ nhất đại thành Nam Dương, nhưng đó cũng chỉ là tương đối, cảng khẩu không lớn lắm, căn bản không thể đậu được ba trăm chiếc thuyền lớn của quân Đường, may mà đây là một vịnh biển tự nhiên, các thuyền lớn đều lần lượt thả neo tại vịnh, sau đó binh sĩ sẽ ngồi thuyền nhỏ đi về phía cảng, chỉ có Lệ Phi Nguyên Lễ là ngồi thuyền chủ cập bờ.
Cảng Phật Lợi là một thành phố cảng phồn hoa, là gút mắc giao thông quan trọng giữa Đông Tây hải, mậu dịch chuyển khẩu hưng thịnh, các thương thuyền vãng lai của Đại Đường, Thiên Trúc, Ả Rập đều tập trung tại đây, dân khẩu của nó lên đến mười mấy vạn, hưng thịnh Phật giáo.
Đoàn thuyền đội của quân Đường đến đây đã kinh động đến bá tánh toàn thành, hàng ngàn tiểu thương cùng băng ra khỏi thành, giơ ra đủ các loại đặc sản và trái cây nhiệt đới chào mời quân Đường, có rất nhiều kỹ nữ trong thành cũng chạy đến giành khách, trên bến cảng bỗng chốc huyên náo tiếng la ó inh ỏi, náo nhiệt vô cùng.
Lệ Phi Nguyên Lễ cũng đã lên bờ, hắn đứng trên bến cảng cứ nhoẻn miệng cười suốt, cảng Phật Lợi tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, náo nhiệt phồn hoa, nữ nhân cũng đẫy đà, chỉ la da hơi đen, điểm này khiến hắn có phần thấy không đủ hoàn mỹ.
"Tướng quân, có người đến tìm."
Một binh sĩ dẫn mấy người đi đến, họ đều mặc y phục hoa lệ, hơn nữa đều mang hia da đen của Đại Đường, đó là biểu tượng của người thượng đẳng. Người bản địa thân hình nho nhỏ, da đen, có điều trong đó có một người mặc áo trắng, nôm như là người Hán.
Họ đi đến trước mặt Lệ Phi Nguyên Lễ chấp tay thi lễ, người áo trắng nói: "Hoan nghênh quân Đường đến nước Phật Thệ!"
Đó là tiếng Hán rất chuẩn, Lệ Phi Nguyên Lễ rất lấy làm kinh ngạc, "Ngươi là người Đại Đường?"
Nam tử áo trắng gật gật đầu, "Tiểu dân vốn là người Tuyền Châu, gọi là Lâm Du, ba năm trước dẫn cả nhà di cư đến đây."
Hắn chỉ vào một nam tử tướng tá cứng cáp, sắc mặt nghiêm túc phía sau giới thiệu: "Đây là vương tử Đan Đa, mầy ví phía sau đều là do trưởng của bổn thành, đặc biệt đến chào tướng quân."
"Ồ! Thật khách sáo quá."
Lệ Phi Nguyên Lễ căn bản không nghĩ sẽ làm ngoại giao đại quốc gì, hắn chỉ là đến tìm nữ nhân, để các huynh đệ được thỏa sức vui chơi rồi sau đó sẽ rời khỏi, làm gì có tâm tư sẽ giao lưu gì cũng triều đình ở đây. Hắn thấy đau đầu , bèn quay đầu lại muốn tìm một tên nào ra chịu chết thay, nhưng một người cũng không tìm thấy, đành rủa thầm một tiếng, liều mình nói: "Bọn ta trên đường đến Sindh gặp phải bão, bị thổi đến đây, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ đi ngay."
Nam tử áo trắng Lâm Du kia phiên dịch lại cho vương tử, vương tử mặt mày như bỗng thở phào nhẹ nhỏm, nghĩ cũng đúng, hai người quân đội lên bờ, nước nào mà chẳng căng thẳng. Mặt hắn lộ rõ nụ cười, chấp tay nói: "Đại Đường và bọn ta là quốc gia hữu hảo, bọn ta nguyện ý ra tay giúp đỡ."
Lệ Phi Nguyên Lễ nghe phiên dịch xong không khỏi đảo đảo mắt, mặt dày cười nói: "Không biết vương tử có thể cung cấp mấy nữ tử xinh đẹp, để hóa giải mỏi mệt đường xa cho ta không, ha ha!"
Lâm Du thừ người ra, hắn có phần không dám tin vào điều mình nghe thấy, ai lại dám ngang nhiên đòi phụ nữ ngay trước mặt, đúng là làm mất mặt Đại Đường quá!
Lời này hắn không dám dịch, chỉ đành nói với vương tử: "Các binh sĩ quân Đường muốn được lĩnh giáo chút phong tình Phật Thệ quốc, xem xem biểu diễn ca mua gì đấy, vị tướng quân này có chút nhớ nhà, hi vọng vương tử có thể cung cấp cho vài người hầu bếp tài nghệ nấu nướng cao siêu, hắn muốn được thưởng thức mỹ vĩ sơn hào."
Vương tử cười ha hả, vỗ ngực hứa hẹn:" Được, được, không thành vấn đề, ta sẽ đi an bài ngay!"
"Hắn nói thế nào!" Lệ Phi Nguyên Lễ hào hứng hỏi.
"Vương tử nói không vấn đề gì cả, đảm bảo tướng quân sẽ vừa ý."
Hai người đều cười phá lên, ôm nhau thắm thiết, xong vương tử mới quay lưng rời đi, Lệ Phi Nguyên Lễ cũng trản trề khí thế đi vào thành.
Vì là đô thành, tường thành được xây bằng gạch đun, trong thành có mấy vạn người ở, phần lớn đều là nhà gỗ, cũng có kiến trúc bằng gạch, đó chính là phật tự và hoàng cung.
Hai bên phố đều tấp nập các cửa hiệu, các món hàng đến từ khắp nơi như Đại Đường, Thiên Trúc, Ả Rập…khách phần lớn đều là người thành thị khác của bổn quốc, và cả những người đến từ bán đảo Malay, cũng có không ít thương nh6n Ả Rập và Đại Đường, tiền tệ được dùng Đường tệ là chính.
Nhưng gần đây Đường triều trưng tập thuyền biển quy mô, cũng ảnh hưởng đến làm việc làm ăn ở đây, các cửa tiệm đều có phần ảm đạm, binh sĩ quân Đường đến đây không chút nghi ngờ gì đã được bọn thương nhân nhiệt liệt chào đón.
Binh sĩ quân Đường ngoài được Lệ Phi Nguyên Lễ thưởng cho tam quan tiền ra, bản thân cũng có mang chút ít tiền, cộng thêm vật giá ở đây rất rẻ, các binh sĩ ra tay rộng rãi hơn, càng được các thương nhân yêu thích, cơ hồ cứ mỗi quân Đường xuất hiện đều trở thành đối tượng tranh giành của họ. Họ dùng đủ mọi chiêu thức để thu hút binh sĩ quân Đường đến tiệm mình.
Tửu lâu kỹ viện là di sản văn hóa chung của nhân loại, mười mấy tiệm rượu trong thành đã chen đầy quân Đường, tiếng huyên náo ồn ào không ngớt, bảy tám kỹ viện trong thành lại càng đắt như tôm tươi, căn bản đều bị binh sĩ quân Đường bao hết. Lệ Phi Nguyên Lễ đương nhiên không đi giành ăn cùng huynh đệ, hắn chỉ đi vòng một vòng, xem xem tình hình trong thành, sau đó lại trở về thuyền đợi chờ vương tử đư mỹ nữ đến.
Cảnh sắc trong thành khô khan, tự miếu là nhiều nhất, nhưng hắn cũng chẳng theo đạo phật, cảm thấy chẳng gì để xem, thấy sắc trời đã không còn sớm, bèn quay về thuyền uống rượu dùng cơm thôi.
Vừa về đến thuyền lập tức có thân binh đến báo, vương tử phái người đưa đến ba nữ nhân, đang đợi ở khoang trước. Lệ Phi Nguyên Lễ đại hị, bước nhanh về phía khoang trước, binh sĩ đến báo tin đi theo sau lưng hắn khẽ tiếng nói: "Tướng quân, hình như người được đưa đến chẳng ra làm sao cả!"
"Hừ! Ngươi biết gì chứ, phải có vị, nữ nhân đủ vị mới không nhạt, đó là tốt nhất, ta tin vào mắt nhìn của vương tử sẽ không kém cõi vào đâu được."
Hắn bèn một tay đẩy tên thân binh ra, phấn khởi tột cùng xông vào khoang trước, vừa vào đến khoang không khỏi thừ người ra, là ba nữ nhân không sai, nhưng lại vừa béo vừa lùn vừa đen, tướng mạo vô cùng xấu xí, và đáng chết hơn nữa đều đã bốn năm tuổi hết rồi, đâu phải mỹ nữ như hắn đã tưởng tượng.
"Tướng quân, các ả đúng là có vị, toàn thân đều đầy mùi với vị." Thân binh ở sau lưng lên tiếng càm ràm.
Đầy bụng ham muốn của Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng chốc như bị tạt hẳn một chậu nước lạnh vào người, tắt lụi. Hắn bỗng chốc nổi cơn lôi đình, ánh mắt lộ rõ lửa giận, quay đầu lại nguyền rủa: "Mẹ nó, dám bỡn cợt lão tử ư, lão tử sẽ cho diệt cả quốc gia *** chó này!"
Kỳ thực ba nữ tử này đều là hầu bếp nổi tiếng trong cung, mỹ ý của vương tử, phiên dịch cũng muốn thúc tiến giao lưu văn hóa bình thường hóa của hai nước, mà cực tuyệt tư tưởng bất lương của Lệ Phi Nguyên Lễ, không ngờ nhân vật họ lại gặp phải lại là người có tư tưởng bất lương điển hình nhất trong quân Đường.
Đấy đều là họa do tên phiên dịch gây ra!
Lệ Phi Nguyên Lễ giận dữ xông lên boong tàu, lúc này trời đã hơi tối, bỗng nhiên trên cảng vang lên tiếng cãi vả inh ỏi, thấy một đám đông binh sĩ Đại Đường đương khiêng mấy băng ca quay về, ai ai cũng sắc mặt đầy giận dữ.
"Đã xảy ra việc gì rồi?"Lệ Phi Nguyên Lễ nghiêm giọng thét lên hỏi.
Một người đi lên bẩm báo, "Tướng quân, có mấy huynh đệ bị người ta chém thương, đao cũng bị cướp đi."
Lệ Phi Nguyên Lễ càng giận dữ hơn nữa, "Cái gì!? Dám bắt nạt quân Đường ta, mẹ nó, lệnh cho tất cả huynh đệ đều quay về, chuẩn bị cầm đao kiế đi đồ thành!"
Lúc này một tên phó tướng bèn đi lên khuyên giải: "Tướng quân, sự tình phải hỏi rõ ràng đã rồi nói, nói không chừng lỗi thuộc về phía chúng ta."
Kỳ thực Lệ Phi Nguyên Lễ cũng không phải người lỗ mãng, hắn có thể tự tác chiến một mình, trên lịch sử hắn cũng làm đến cao vị tiết độ sứ Bắc Đình, hơn nữa còn là một người rất nhay bén và cầu tiến, không thích thủ thành. Lý Khánh An phong hắn làm đô đốc Sindh chính là hi vọng hắn có thể tiếp tục bành trướng về phía Thiên Trúc, có thể nói là dùng người đúng chỗ, nhưng Lệ Phi Nguyên Lễ lại có hai nhược điểm, một là háo sắc, với hắn mà nói, phụ nữ là số một, sự nghiệp là số hai; thứ hai nữa là luôn bao che thủ hạ, dù cho thủ hạ hắn phạm lỗi, hắn cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu đối phương.
Tuy nghe nói có vẻ như binh sĩ hắn bị chém thương khiến hắn nổi lửa giận, thực ra cũng không phải, thực tế là do ba nàng hầu bếp đã chọc giận hắn.
Thủ hạ tướng lĩnh khuyến cáo hắn căn bản không nghe thấy, hắn đương muốn tìm lý do để cho cái quốc gia này một bài học, giờ đúng lúc binh sĩ bị chém thương, hắn lập tức hạ lệnh binh sĩ về thuyền.
Lúc này tình hình đã rõ, ba tên binh sĩ đó uống say, trêu ghẹo ái thiếp của một quý tộc, kết quả khiến tên quan viên đó nổi giận, thầm hạ lệnh đánh lén ba binh sĩ quân Đường đó, chém cho họ bị thương, đao trên người cũng bị cướp.
Chẳng bao lâu sau binh sĩ vào thành đã trở lại, Lệ Phi Nguyên Lễ hạ lệnh toàn quân mặc giáp đội mũ, giáo trường cung tiễn chuẩn bị, xếp hàng đợi lệnh trên cảng.
Thủ hạ tướng lĩnh thấy sự tình sắp sửa lan to, vội vã gọi Vi Thanh Bình đến. Vi Thanh Bình được Lý Khánh An nhậm mệnh chính vụ trưởng sử Sinhd, là trưởng quan hành chính cao cấp nhất vùng Sindh, hắn cũng vì bị say sóng mà ngã bệnh, nghe nói Lệ Phi Nguyên Lễ đòi xuất binh diệt quốc, hoảng quá phải lê cái thân bệnh đến can ngăn.
''Lệ Phi tướng quân, đây chẳng phải việc lớn gì, hà tất phải phá hoại hữu hảo bang giao hai nước chứ?"
Vi Thanh Bình hết lời khuyên can, "Tướng quân,, hãy để họ ra giải thích, bồi thường chút tiền thuốc thang là được"
Lệ Phi Nguyên Lễ tuy tính tình ngựa hoang khó thuần, nhưng người duy nhất hắn sợ lại là Lý Khánh An, hắn sợ Vi Thanh Bình sẽ mang việc này kể lại Lý Khánh An, chỉ đành cố nén nhịn nói: "Được! Ta sẽ nể mặt tiên sinh lần này, cũng sẽ cho họ một cơ hội!"
Lệ Phi Nguyên Lễ đập bàn gào to: "Đi truyền tin cho lão tử, để quốc vương của họ cút ra đây bồi thường tạ lỗi, hãy giao hết hung thủ ra đây, và bồi thường thêm một vạn quan tiền cùng hai mươi mỹ nữ, lão tử sẽ bỏ qua, còn không, lão tử sẽ diệt quốc gia của hắn."
Vi Thanh Bình nghe hắn nói thô lỗ, hơn nữa còn đòi nữ nhân, không khỏi chau mày nói: "Tướng quân, có cần phải để ý từ ngữ lời lẽ chút không?"
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Lệ Phi Nguyên Lễ, Vi Thanh Bình lại còn bắt hắn phải để ý dùng từ chứ, hắn đã không kiềm nổi, sầm mặt lại nói: "Ta là một người thô lỗ, ta chỉ biết nói thẳng, cứ thế này, một chữ cũng không được sửa, đưa đến cho họ."
Vi Thanh Bình đúng là tú tài gặp phải lính, có lý nói không hết, hắn cắn môi không nói gì thêm.
Thân binh viết thư xong, bèn lên bờ tìm thương nhân bản địa nhờ hắn vào thành đưa thư giúp.
Lúc này quân Đường đã chuẩn bi xong xuôi, một ngàn tám trăm bộ binh và còn hai trăm kỵ binh, thủ hạ của Lệ Phi Nguyên Lễ đều là kỵ binh tinh nhuệ, họ đều không nỡ chia tay ái mã, nhưng nhiều nhất chỉ được dẫn theo hai trăm con chiến mã, nên mọi người bèn rút thăm quyết định, xem hai trăm chiến mã của ai sẽ được dẫn theo, không ngờ hôm nay lại tổng thành một đội kỵ binh hai trăm người.
Dù cho đại đa số là bộ binh, nhưng quân Đường đều có mang theo kỵ binh nỏ, trường sóc và chiến đao, xếp hàng ngay ngắn, thực lực lớn mạnh.
Lệ Phi Nguyên Lễ cũng mặc giáp đội mũ lên bờ, hắn cưỡi trên chiến mã, tay nắm hoành đao, theo sau là năm lang tướng, cũng cưỡi trên chiến mã.
Quân Đường đột nhiên trở mặt khiến Phật Thệ quốc trở tay không kịp, quốc vương Tô Tất Lợi cấp lệnh đóng cửa thành môn, khẩn cấp triệu tập thần hạ thương lượng đối sách, nhưng họ lại gặp phải câu hỏi khó, quý tộc gây sự là Tô Đan Lợi thúc thúc của quốc vương, cũng đâu thể giao nộp hoàng thúc ra!
Lúc này các đại thần chân làm hai trận doanh, vương tử Đan Đa chủ trương êm xuôi yên chuyện, ra thành xin lỗi, cho một ngàn năm trăm lượng hoàng kim để bồi thường, cộng thêm giao nộp mấy tên vệ sĩ đã đánh người kia ra, còn điều kiện hai mươi mỹ nữ của Lệ Phi Nguyên Lễ, vương tử Đan Đa cũng không để trong lòng, không thể cái gì cũng nhận lời được.
Nhưng vương thú Tô Đan Lợi lại kiên quyết chủ trương giáo huấn quân Đường vô lễ, là họ chọc ghẹo ái thiếp của mình trước, có đả thương cũng là đáng đời, hơn nữa quân Đường chỉ có hai ngàn người, trong thành hắn có đến một vạn quân đội, vì sao lại phải khuất phục trước quân Đường chứ?
Quốc vương Tô Tất Lợi không phải sợ quân Đường trước mắt, mà sợ Đường triều sẽ đến hỏi tội, hắn ngẫm nghĩ cả một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định dùng ý kiến của vương tử Đan Đa, xin lỗi cầu hòa quân Đường.
Hắn là quốc vương, đương nhiên sẽ không thể đi xin lỗi, nên bèn để vương tử thay hắn đi nói chuyện cùng quân Đường.
Cửa thành đã được mở, một đội ngũ mấy trăm người cùng ra khỏi thành, Phật Thệ quốc thịnh sản hoàng kim, mấy tên tùy tùng cùng khiêng chiếc rương chức một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, và còn có đủ các lại hải vị cùng rượu dừa đến khao thưởng quân Đường, vương tử Đan Đa đi trước tiên, bên cạnh là phiên dịch Lâm Du.
Lâm Du có phần run cầm cập, trong lòng hắn hiểu rõ, e rằng chủ tướng của quân Đường thịnh nộ là liên quan đến phiên dịch của hắn, chủ tướng quân Đường đòi mỹ nữ, hắn lại dịch thành đòi cô hầu bếp, đương nhiên, hắn tuyệt không thể thừa nhận đây là trách nhiệm của mình.
Vương tử Đan Đa đi trước tiên, chấp tay thi lễ với Lệ Phi Nguyên Lễ: "Ta thay mặt quốc vương Phật Thệ quốc đến tạ lỗi, xin quân Đường tiếp nhận sự tạ lỗi thành khẩn của bọn ta."
Đợi Lâm Du phiên dịch xong, hắn huơ tay một phát, mấy tên tùy tùng bèn khiêng rương đựng vàng lên, mở rương ra, trước mặt chỉ một màu vàng óng ả, vương tử Đan Đa có phần đắc ý liếc nhìn Lệ Phi Nguyên Lễ, đây là những một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, hơn xa một vạn quan tiền hắn đòi.
Nhưng sắc mặt Lệ Phi Nguyên Lễ lại lạnh lùng vô cùng, vàng này hắn nhìn cũng không thèm nhìn, sau lưng hắn có hai ngàn binh sĩ, nếu hắn vì ngàn lượng hoàng kim mà cúi đầu, thì sau này hắn cò uy vọng gì trong quân đội nữa?
Vương Tử Đan Đ thấy đối phương không bị động lòng vì hoàng kim, không khỏi có phần ngượng ngùng, hắn lại nháy mắt ra hiệu với sau lưng, tùy tùng lập tức khiêng lượng lớn hải sản cùng rượu dừa lên, cuối cùng là áp giải ba tên vệ sĩ lên.
Đan Đa khom người nói: "Đây chính là ba tên hung thủ, giờ ta xin giao cho quân Đường xử trí, ngoài ra hải sản và rượu là chút tâm ý của bọn ta, xin được dùng để khao quân Đường, xin tướng quân hãy nhận!"
Ánh mắt của Lệ Phi Nguyên Lễ nhìn chằm chằm vào mình ba tên hung thủ, hắn đã hỏi qua các huynh đệ bị thương, bọn họ bị hai mươi mấy người tập kích, là do một nam tử trung niên vừa lùn vừa béo hạ lệnh đánh người, hình như là một quý tộc, dưới mắt phải có một dấu bết, nghe người bản địa nói, người này là thúc thúc của quốc vương, còn ba người trước mặt lại vừa gầy vừa nhỏ, người bận áo đen ngắn giống nhau, nhìn cái là biết chẳng qua là vệ sĩ, bị đem ra định tội!
Lệ Phi Nguyên Lễ không khỏi cười lạnh, dùng đao chỉ vào ba người: "Các ngươi cũng quá xem thường quân Đường rồi, chỉ dựa vào ba tiểu quỷ này, họ làm sao đủ năng lực đả thương huynh đệ ta? Ta nói cho ngươi biết, lời xin lỗi của các ngươi ta không nhận, ta không cần vệ sĩ, ta cũng có thể không cần nữ nhân, hãy giao nộp tên vương thúc chủ mưu đó ra đây, ta sẽ cho thôi chuyện. Còn không, đừng trách ta san bằng cái nước *** chó của các ngươi!"
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh