Bởi vì người dẫn đường là Trương Hằng. cho nên cổ Thương mới có ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Trương Hằng lại rất bình tĩnh, khóe miệng treo ý cười.
Đột nhiên Lạc Hà cười khổ, giành nói trước:
- Cổ huynh không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta một đường không gặp phải phiền phúc gì. đều là nhờ phúc của Trương huynh đệ.
Cổ Thương giật mình, cười to:
- Ta lại quên mất, Trương đạo hữu trừ thực lực thông thiên giới này ra, còn nắm giữ thuật bói toán thần kỳ.
Cho tới nay, Trương Hằng vượt qua Dị Loại Thiên Kiếp, tu luyện thần công nghịch thiên Bất Tử Kim Thân, đặt ấn tượng cho người ta là mạnh mẽ, ngoài ra còn là biến thái.
Điều này làm cho những người khác xem nhẹ hắn còn nắm giữ những thần thông khác.
- Có Trương đạo hữu tọa trấn, chuyến đi chủ động phủ lần này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cổ Thương tràn ngập mừng rỡ nói. lần đầu trong đời cảm thấy may mắn vì có được một minh hữu mạnh mẽ.
Trương Hằng thu ý cười lại, khẽ lắc đầu, nói:
- Thần Linh Nhãn có thể cho ta cảm ứng lành dữ, cũng với nhìn lén được thời không, chỉ khi nào có nhân vật cấp nghịch thiên tham dự vào thì uy lực hiệu quá giảm mạnh, thậm chí có thể mất hiệu lực. Cho nên, chúng ta không thể quá ỷ lại vào thuật này, sau khi tiến vào chủ động phủ vẫn phải bảo trì cảnh giác cẩn thận.
- Nói có lý. thực lực là trụ cột. cẩn thận vẫn không thể thiếu được, nếu thêm một chút may mắn thì tốt nhất.
Cổ Thương gật đầu.
- Đúng, may mắn rất quan trọng.
Trong mắt Trương Hằng chớp động thần quang, đột nhiên nhớ lại những khó khăn chồng chất bên trong phân động phủ Huyết Sát.
Có đôi khi, may mắn đủ cao. có thể lấy được thành tựu không thể tưởng tượng.
Như là mập mạp Vương Viên Phương Vân Sơn. sau khi tiến vào động phủ thì tu vi cơ bản là thấp nhất, nhưng cuối cùng hắn vẫn còn sống, còn chiếm được linh đan mà hắn mơ ước.
Còn người không may mắn như là đám người Nam Minh, Mộ Tuyền, cuối cùng rơi xuống kết cục hết sức bi thảm.
"Không biết chuyến đi động phủ lần này. may mắn của ta sẽ như thế nào?"
Trong lòng Trương Hằng âm thầm nghĩ.
Thực lực của hắn ở trong các tu sĩ tinh anh Chu Vương Triều là số một số hai, lại có được thần thông phụ trợ nghịch thiên Thần Linh Nhãn, làm người tính toán cẩn thận.
Có thể nói, thực lực, tâm trí, các nhân tố khác... Trương Hằng đều có đủ.
Hiện giờ nhân tố duy nhất mà hắn không nắm chắc, chính là may mắn!
Nhưng mà ngay cả nhân vật cấp nghịch thiên thượng giới cũng không thể nắm giữ thứ may mắn này, huống chi là một tu sĩ hạ giới như hắn.
- Có Trương đạo hữu dẫn đường, chúng ta nắm giữ bản đồ tầng ngoài động phủ này. có lẽ cũng không quá khó.
Cổ Thương thoải mái hơn.
- Đúng là không khó. nhưng nơi này có hạn chế rất lớn đến thần thức cùng với các loại thần thông Thiên Nhãn, nếu khu vực quá lớn. sợ là chúng ta cẩn một thời gian mới có thể thăm dò rõ ràng tình huống nơi này.
Trương Hằng vừa dẫn đường đi trước, vừa nói.
Lại bay ra mấy vạn dặm. phía trước lại xuất hiện vòng sóng gợn màu máu giới hạn.
- Đi đến tận cùng rồi.
Trương Hằng nhìn sang Lạc Hà cười.
Trên đường đi, bọn đi đi một mạch thẳng tắp không gặp nguy hiểm gì, mới có thể nhanh đến tận cùng như thế.
- Những nơi đi qua cùng các khu vực nguy hiểm đều đã ghi nhớ. lại đi qua vài hướng nữa, có lẽ sẽ thăm dò rõ ràng tình huống tầng ngoài chủ động phủ này.
Trương Hằng nhàn nhã bình tĩnh nói. sau đó lại dẫn ba người bay về một phía.
Vừa bay ra mấy ngàn dặm. phía trước truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt và uy áp mạnh mẽ, khiến tâm thần Trương Hằng khẽ rung lên.
- Nhất định là phía trước có nhân vật cấm kỵ giới này chiến đấu.
Bốn người ngừng lại.
- Dù sao chúng ta cũng tính đi hướng này. thuận tiện xem thử, có lẽ sẽ được chỗ tốt gì đó.
Trương Hằng lập tức quyết định. Lạc Hà cổ Thương cũng không phản đối, theo hắn dẫn đầu.
Ầm ầm...
Ở một chỗ khe sâu nhỏ. một con rắn lớn toàn thân ngưng kết lần giáp màu đen. dài đến mấy trăm thước, miệng phun ra lưỡi dài màu đen, đôi mắt rắn còn lớn gấp mấy lần lồng đèn, tản ra hàn quang làm người ta run sợ.
Lúc này, ở trong hư không trên đầu con rắn vảy đen này có hai nhân vật Tán tiên phát ra tiên linh khí, đang đấu pháp với nó.
Ở xa một chút, còn có một ít tu sĩ phủ chủ, Độ Kiếp.
- Ồ? Đó không phải là Tam Tiên Đảo Âm Dương Tán Tiên cùng Linh Hư Tán Tiên hay sao?
Trương Hằng chợt kinh ngạc nói. mấy người đã bay đến gần đó, lập tức làm hai nhân vật Tán tiên cảnh giác.
- Con rắn vảy đen này lại là yêu thú Đại Thừa KỲ sắp hóa rồng phi thăng thượng giới. Lạc Hà có vẻ kinh ngạc nói.
- Các người nhìn xem!
Tròng mắt đỏ tím của Cổ Thương đột nhiên rơi vào sau lưng con rắn lớn vảy đen kia.
ở sườn núi khe sâu kia. có một gốc kỳ hoa màu tím. trên đó kết mấy quả xanh sáng bóng. Kích cỡ như trái nho. sáng bóng như thủy tinh, tản ra hương thơm kỳ lạ mê người.
- Đó là Thiên Hương Quả trong truyền thuyết!
Cổ Thương kinh hô một tiếng, giọng khẽ run lên.
- Thiên Hương Quá? Chính là Thiên Hương Quá trong truyền thuyết, ăn một quả có thể miễn dịch hết thảy ảo thuật tinh thần, cũng nhìn thấu tất cả cấm chế hạ giới? Nghe nói quả này có thể đề cao ngộ tính tu sĩ rất lớn, ngay cả tiên nhân cũng phải động lòng, đúng là cực kỳ nghịch thiên.
Lạc Hà không khỏi kinh hô.
Thần sắc Trương Hằng hơi kinh ngạc, nhìn hai đại Tán tiên đấu với cự xà vảy đen khí thế ngất trời, thầm nghĩ:
"Vì sao chỉ thấy hai vị Tán tiên Tam Tiên Đảo. Nghê Thường Tán Tiên thần bí nhất đi đâu rồi?"
- Âm Dương đạo hữu. ta thấy hai vị ứng phó yêu tu này dường như có chút quá sức. có cần Trương mỗ trợ giúp một tay không.
Trương Hằng cười ha ha nói với hai vị Tán tiên.
Cự xà vảy đen kia có lực phòng ngự kinh người, tốc độ lại nhanh mạnh, miệng phun ra chất độc màu tím có thể ăn mòn cả Pháp bảo. Tuy rằng hai đại Tán tiên cùng cấp với nó. nhưng cũng không thể dễ dàng giải quyết nó trong thời gian ngắn.
Tê tê!
Cự xà vảy đen kia cảm giác được mấy người Trương Hằng mắt lạnh đứng nhìn, trong mắt chợt lóe hàn quang, liếc bọn họ một cái.
Chỉ là, khi ánh mắt cự xà quét qua người Trương Hằng. thân thể khổng lồ chợt cứng đờ. dường như cảm giác được vài phần nguy cơ.
- Giỏi cho yêu thú linh tính!
Trương Hằng chậc chậc làm lạ nói.
- Trương Hằng. Thiên Hương Quả này là Tam Tiên Đảo là chúng ta phát hiện trước, lúc này các ngươi đứng ở đó. chẳng lẽ muốn làm ngư ông hưởng lợi?
Linh Hư Tán Tiên đang đánh nhau, quát lạnh một tiếng, hết sức bất mãn với việc đám người Trương Hằng có ý chen chân.
Lạc Hà, Cổ Thương chỉ thản nhiên đứng đó, không lên tiếng, chờ đợi quyết định của Trương Hằng.
- Ha ha, Trương mỗ cũng không đến mức làm chuyện như thế.
Trương Hằng cười cười, tiếp đó bâng quơ như không hỏi:
- Không biết vị Nghê Thường Tán Tiên sao lại không đi cùng các vị. Nếu có nàng ở đây. ba người đối phó con rắn này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
- Nghê Thường đạo hữu...
Linh Hư Tán Tiên vừa nói nửa câu. biến sắc ngừng lại, khẽ hừ nói:
- Vì sao ta phái nói cho ngươi.
Trương Hằng khôngkhỏi thở dài, có vẻ tiếc nuối nói:
- Không nói cũng được, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Trương mỗ định giúp các vị giết cự xà váy đen này không điều kiện...
Trong mắt Trương Hằng hiện lên một tia âm mưu.
Trợ giúp không điều kiện?
Hai đại Tán tiên nao nao, không biết Trương Hằng đang đánh chủ ý gì.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trợ giúp không điều kiện?
Ngay cả bọn người Lạc Hà, cổ Thương bên trận doanh Trương Hằng cũng ngẩn người, không rõ hắn đang có chủ ý gì.
Trên đời nào có chuyện tốt như thế, trợ giúp không điều kiện cho đối thủ thu hoạch kỳ bảo hiếm thấy.
- Trương Hằng. ngươi có ý gì?
Ánh mắt Âm Dương Tán Tiên chợt ngưng, khẽ phất tay với Linh Hư Tán Tiên.
Vù vù!
Hai đại Tán tiên lập tức thoát ly chiến trường, có vẻ nghi hoặc nhìn về phía Trương Hằng. không dám trực tiếp bỏ qua đối phương như trước.
Vù!
Cự xà vày đen kia bị hai đại nhân vật cấm kỵ liên thủ công kích thời gian dài như vậy. cuối cùng có được thời gian thở dốc. đôi mắt rắn âm lãnh bắt đầu cẩn thận đánh giá mấy người nơi này.
Một cái, hai cái. ba cái... năm cái.
Tổng cộng có đến năm vị nhân vật đỉnh phong giới này hiện thân.
Đáy lòng cự xà vảy đen sinh ra một tia hoảng sợ.
Đối mặt hai đại nhân vật Tán tiên công kích, nó chưa chắc có thể kiên trì lâu lắm, hiện giờ lại thêm ba tu sĩ cùng cấp.
Dưới tình huống này. đừng nói bảo hộ Thiên Hương Quả, có giữ được mạng hay không cũng là vấn đề.
Đặc biệt là khi nó chạm đến ánh mắt thâm thúy vô cùng của Trương Hằng, lập tức thừa nhận một cỗ ý chí tinh thần bao trùm trên hết hạ giới.
Áp lực cùng nguy cơ vô hình nảy sinh trong lòng cự xà vảy đen kia, tựa như bóng ma không xóa đi được.
Tuy rằng đối phương không phóng ra uy áp tinh thần gì. nhưng vô tình cố ý nhìn qua, vô tình làm cho nó có một loại ảo giác cận kề cái chết.
Tu sĩ nhân loại kia thật đáng sợ!
Cự xà vảy đen kia cảm thụ chân thật, phân tích tình cảnh hai phía nói chuyện: Trương Hằng là kẻ mạnh nhất trong những kẻ địch đến từ bên ngoài này. từ thái độ của hai đại Tán tiên đối với Trương Hằng cũng có thể nhìn ra được một chút.
- Chúng ta đều là tu sĩ Chu Vương Triều, thấy hai vị gặp phải xà yêu này. Trương mỗ há có thể ngồi yên không để Ý. Hiện giờ ra chút sức trợ giúp hai vị đạo hữu chém giết nó, không chủ động đòi thù lao.
Trương Hằng băng quơ nói. nhẹ nhàng khoát tay. Tiên bảo Phong Lôi Phiến bỗng nhiên xuất hiện, lực Phong Lôi mạnh mẽ bắt đầu khởi động trong phạm vi ngàn dặm. khí tức áp lực ập tới.
Tiên bảo!
Vừa ra tay đã là Tiên bảo!
Hai đại Tán tiên Tam Tiên Đảo. thần sắc liền trở nên ngưng trọng.
Dù là những nhân vật cấp Tán tiên. Tiên bảo trong tay thường khó mà lấy ra sử dụng. Nhưng Trương Hằng thì khác, trong tay hắn có ba kiện Tiên bảo. Phong Lôi Phiến chỉ xếp hạng cuối cùng.
Hai đại Tiên bảo khác, Vân Thiên Tiên Hồ chỉ thể hiện ra thần thông phụ trợ một lần Phá Không Kiếm thậm chí chỉ lấy ra một hai lần nhìn bề ngoài, khó mà đánh giá uy lực chân chính.
Xùy xùy!
Trương Hằng nhẹ nhàng phất tay. Phong Lôi Phiến xẹt qua mấy đạo tàn ảnh trong hư không, trước người liền sinh ra mấy chục khe rách không gian rất nhỏ. khí yên diệt khủng bố chợt lóe qua không khí.
ở trong tay Trương Hằng, Phong Lôi Phiến chỉ hơi truyền một chút pháp lực, liền thoải mái xé rách không gian gần đó.
Cự xà vảy đen kia thấy cảnh này. mắt rắn chợt co rụt, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
- Trương Hằng, có ngươi trợ giúp, chém giết con rắn vảy đen này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng ngươi cẩn phải giữ lời đã nói. giết nó xong, quyền phân phối Thiên Hương Quả kia sẽ do Tam Tiên Đảo ta định đoạt, đến lúc đó chúng ta chia cho ngươi một trái cũng không thành vấn đề.
Âm Dương Tán Tiên trầm ngâm nói.
Hắn cũng lõi đời, cũng không làm chuyện quá tuyệt tình, nếu Trương Hằng thiệt tình trợ giúp thì chia cho hắn một quá Thiên Hương Quả cũng không sao.
- Một trái?
Ánh mắt Trương Hằng thoáng nhìn qua trái cây màu tím kỳ dị kia.
Ánh mắt đảo qua, phát hiện trên đó có bốn trái Thiên Hương Quả.
Trương Hằng vừa định nói, cự xà vảy đen kia đột nhiên lên tiếng:
- Đợi đã!
Tiếng nói trầm thấp của nó mang theo một ít bất đắc dĩ. làm cho mấy tu sĩ Chu Vương Triều đều ngừng lại.
- Ha ha. vị xà đại ca này. có gì muốn nói sao?
Khóe miệng Trương Hằng trồi lên ý của thực hiện được âm mưu.
Hai đại Tán tiên Tam Tiên Đảo liền cảm thấy không ổn.
- Ngài có thể gọi ta là Hắc Lân.
Cự xà vảy đen nói với Trương Hằng, trong giọng nói mang theo vẻ lấy lòng.
- ừm, Hắc Lân, ta gọi Trương Hằng, tu sĩ Chu Vương Triều.
Trương Hằng đơn giản nói, lại chỉ vào ba người Lạc Hà. giới thiệu:
- Ba vị này là đồng đạo với ta.
- Vị Trương đạo hữu này. thực lực của ngài nhất định vượt xa cường giả cấm kỵ thông thường, cho nên ta mới tìm ngài thương lượng quyền phân phối Thiên Hương Quả kia.
Thân rắn khổng lồ của Hắc Lân xoay chuyển hào quang màu đen, thoáng chốc hóa thành một nam tử mình trần, trên mặt có những đường hoa văn rắn. hào quang trong ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước, mà trở nên nhu hòa hơn.
-Ồ?
Trương Hằng cười càng sáng lạn, nhìn yêu tu Đại Thừa Kỳ này, thản nhiên nói:
- Không biết Hắc Lân đạo hữu tính phân phối bốn quả Thiên Hương Quả kia như thế nào?
- Hai bên chúng ta chia đều năm năm. về phần hai kẻ vừa bức ép ta. vốn không có phần.
Trong ánh mắt Hắc Lân nhìn về phía hai đại Tán tiên, hiện lên một tia sát khí cùng oán hận.
Trong chiến đấu vừa rồi, tuy rằng hắn không bị thương nặng, nhưng bị thương da thịt là không tránh được, điều này đối với nhân vật cấp Boss ở tầng ngoài động phủ như nó là một loại nhục nhã.
- ừ. điều kiện của ngươi tốt hơn một trái Thiên Hương Quả của hai người kia.
Trương Hằng khẽ gật đầu, chuyển mắt, rơi vào người hai đại Tán tiên kia, cười hì hì nói:
- Hai vị đạo hữu. ngại quá, Trương mỗ quyết định hợp tác cùng Hắc Lân đạo hữu này tốt hơn. Các vị không cần đánh chủ ý tới Thiên Hương Quả này, nếu không đừng trách chúng ta liên thủ diệt các người.
- Trương Hằng... Ngươi lại dám hợp tác cùng yêu tu động phủ này đối phó tu sĩ Chu Vương Triều chúng ta.
Vẻ mặt Linh Hư Tán Tiên hiện lên một tia tức giận, chỉ ngón tay trắng nhỏ dài vào trong hư không.
Oong!
Hào quang màu xanh chói lóa lóe lên, hiện ra một chiếc phi kiếm màu xanh nhạt, một cỗ tiên linh khí đè ép tới.
Hiển nhiên đó là một món Tiên bảo.
Lại là Tiên bảo!
Hắc Lân lộ ra tia dị sắc, lúc này mới tỉnh ngộ vừa rồi hai đại Tán tiên đấu với mình, không hề liều mạng.
- Ha ha? Ngươi muốn đánh với ta?
Trương Hằng cười cười. Phong Lôi Phiến trong tay xẹt xẹt rung động, lôi quang màu tím cùng gió lốc màu xanh mênh mông ngưng tụ trên đó.
- Ngừng tay!
Âm Dương Tán Tiên khẽ quát một tiếng, chắn trước mặt Linh Hư Tán Tiên, cũng thần niệm truyền âm nói:
"Linh Hư! Ngươi bình tĩnh lại. Nghê Thường đạo hữu không có ở đây. hai ta chiến đấu với mấy người Trương Hằng. căn bản không có cơ hội thắng."
Linh Hư Tán Tiên hơi thở hơi dồn dập. nghe Âm Dương Tán Tiên khuyên giải, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Hô!
Hắn hít sâu một hơi. thần niệm truyền âm nói với Âm Dương Tán Tiên:
"Thật có lỗi, vừa rồi ta quá xúc động, chỉ là không nhìn được bộ dạng Trương Hằng ăn chắc chúng ta."
"Ngươi thanh tỉnh là tốt rồi. không phải Nghê Thường đạo hữu đã nói với chúng ta rồi hay sao. Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương đều không thể trêu chọc."
Âm Dương Tán Tiên gật đầu nói.
- Trương Hằng, không bằng thế này. ngươi liên thủ cùng hai người chúng ta, cùng chém giết xà yêu này. bốn trái Thiên Hương Quả, chúng ta cũng có thể chia đều năm năm. mỗi bên hai trái, ngươi xem thế nào?
Âm Dương Tán Tiên tăng thêm tiền lời.
- Dù sao chúng ta đều là tu sĩ Chu Vương Triều, ở tình huống lợi ích như nhau, ngươi nên hợp tác với chúng ta.
- ừ. có đạo lý.
Trương Hằng có vẻ như động lòng.
- Ba trái, ta tặng cho ngươi ba trái Thiên Hương Quả!
Hắc Lân nóng nảy. không khỏi kinh hô một tiếng, báo ra tiền lời của mình.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ba trái Thiên Hương Quả!
Cự xà vảy đen đặt ra tiền lời lập tức áp đảo phía Tam Tiên Đảo.
Âm Dương Tán Tiên cùng Linh Hư Tán Tiên sắc mặt đại biến, nhưng cũng bất đắc dĩ.
- Ha ha, Trương mỗ vĩnh viễn đứng về phía trả công lớn nhất.
Trương Hằng không khỏi cười nói.
Hắn đứng ở giữa hai trận doanh, chỉ biết ngã về phía bên nào trả lợi ích lớn nhất.
- Cỏ đầu tường...
Linh Hư Tán Tiên cưỡng chế tức giận trong lòng, muốn châm chọc Trương Hằng là cỏ đầu tường ngã theo chiều gió. nhưng nghĩ tới đối phương thực lực thông thiên một giới, phải nuốt lời muốn nói trở vào.
Cỏ đầu tường ngã theo chiều gió. đó là để hình dung bên thứ ba yếu ớt. còn Trương Hằng đứng ở điểm cao cùng ưu thế tuyệt đối, đạp hai bên dưới chân, đủ để nắm giữ hai phía.
Hết thảy đều là bởi thực lực của hắn.
- Ba trái, đây là cực hạn của ta, không thể nhiều hơn!
Cự xà vảy đen lạnh lùng nhìn chăm chăm hai người Âm Dương Tán Tiên, giải thích với Trương Hằng:
- Bốn trái Thiên Hương Quả, chỉ có ba trái đã thật sự trưởng thành, còn lại một trái chưa chín, không thể hái được. Một trái Thiên Hương Quả cuối cùng, tạm để lại cho ta dùng vào lúc thích hợp nhất.
Thì ra cự xà vảy đen này không dùng Thiên Hương Quả, là bởi cân nhắc vào thời điểm thích hợp nhất cho mình.
- ừm, có thể được ba trái Thiên Hương Quả, Trương mỗ đã vừa lòng rồi.
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua bốn trái Thiên Hương Quả kia, phát hiện lời Hắc Lân nói không giả, xác thật có một trái còn chưa chín, cưỡng ép hái đi. hiệu quả của nó sẽ giảm mạnh.
- Nếu đã thế, chúng ta đi thôi!
Âm Dương Tán Tiên hừ lạnh một tiếng, liền đi trước.
Vù vù!
Linh Hư Tán Tiên mang theo thần sắc không cam lòng, theo sát sau hắn.
Hai người rời khỏi khe sâu mấy ngàn dặm, bắt đầu trao đổi thần niệm.
- Trương Hằng này thật là khinh người quá đáng!
Trong lòng Linh Hư Tán Tiên nghẹn một hơi phiền muộn.
Cấp nhân vật như bọn họ. đứng trên đỉnh cao Chu Vương Triều trăm vạn năm qua. là nhân vật cấm kỵ thần thoại được hàng tỷ tu sĩ kính ngưỡng, chưa từng chịu tức giận như thế này.
Âm Dương Tán Tiên sắc mặt âm trầm không thôi, giọng trầm thấp:
- Không còn cách nào. ai bảo thực lực Trương Hằng hôm nay mạnh như thế. Nếu Nghê Thường đạo hữu ở đây. có lẽ còn có thể liều mạng được.
- Đáng tiếc Nghê Thường đạo hữu không nên hành động một mình, không biết một mình nàng thế nào.
Linh Hư Tán Tiên bình tĩnh trở lại, lộ thần sắc suy tư.
- Tuy rằng nàng cùng chúng ta được cùng tôn là Hải Ngoại Tam Tiên, thường ngày không thường hiện thân thân phận thần bí. có lẽ biết một chút bí mật của động phủ.
- ừm. nàng đứng ở trong một tầng sương mù, thật là bí ẩn. thực lực sâu không thể lường, tựa như thế gian không có bao nhiêu thứ làm cho nàng động lòng. Ta cảm giác thực lực của nàng dường như không kém gì Huyền Long Đại Vương, Trương Hằng.
Nói đến Nghê Thường Tán Tiên, hai người liền có chút kính sợ cùng cố kỵ.
- Chúng ta tạm thời không nói chuyện này. chủ động phủ nguy cơ khắp nơi. chỉ có liên thủ với Nghê Thường đạo hữu thì mới có cơ hội đạt được lợi ích lớn. Bằng không thì chúng ta khó mà tranh đấu được với hai trận doanh Trương Hằng, Huyền Long Đại Vương.
- Âm Dương đạo hữu nói rất đúng, bình thường ta có chút tâm cao khí ngạo, gặp Trương Hằng kia rất dễ sinh ra mâu thuẫn, thậm chí dẫn phát đại chiến sinh tử. cũng may nhờ ngài ra mặt khuyên can.
Linh Hư Tán Tiên dù có chút kiêu căng, nhưng là người rõ lý lễ. hết sức cảm tạ Âm Dương Tán Tiên.
- Ôi, hai chúng ta giao hảo nhiều năm, hiểu rõ tính cách đối phương. Đến lúc đó. ta sẽ cố hết sức ngăn cản ngài xảy ra xung đột với Trương Hằng.
Âm Dương Tán Tiên khẽ thở dài.
Nhìn hai đại Tán tiên rời đi, Trương Hằng lạnh nhạt nói:
- Bọn họ đã đi rồi. Hắc Lân đạo hữu, hiện giờ có phải nên thực hiện lời hứa của mình.
Dứt lời, ánh mắt hắn đảo qua ba trái Thiên Hương Quả đã chín.
Hắc Lân gật đầu nói:
- Vì đạo hạnh tu hành hơn mười vạn năm. Hắc Lân chấp nhận giao ra ba trái Thiên Hương Quả đã chín, cũng hy vọng Trương đạo hữu có thể rời đi, không nên làm khó ta. Tin rằng bằng độ cao như Trương đạo hữu. sẽ không làm khó xử tiểu xà yêu như ta.
Nói câu cuối, ánh mắt nó nhìn Trương Hằng đã có phần phúc tạp sợ hãi.
- Ta chấp nhận yêu cầu của ngươi, có được ba trái Thiên Hương Quả, Trương mỗ đã đạt đuợc mục đích.
Trương Hằng nói rất rõ ràng, cũng là để cho đối phương một đường sinh cơ.
- Đa tạ Trương đạo hữu thành toàn.
Trong ánh mắt của bốn người. Hắc Lân bay đến giữa sườn núi khe sâu, hết sức cẩn thận hái xuống ba trái Thiên Hương Quả.
- Đạo hữu xin nhận lấy.
Hắc Lân đưa ba quả trám sáng bóng lên cho Trương Hằng.
- Nhắc nhở đạo hữu một lời. Thiên Hương Quả này vừa hái xuống có linh tính mạnh nhất, lập tức ăn vào sẽ phát huy tác dụng lớn nhất.
Hắc Lân nhắc nhở.
- ổ? Ha ha.
Trương Hằng mở ra Thần Linh Nhãn, nhìn chằm chằm ba trái Thiên Hương Quả trong tay.
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nói với ba người Lạc Hà:
- Quả này sợ là không có bao nhiêu tác dụng với ta, các người dùng đi.
Dứt lời, hắn vung tay, vứt ba trái Thiên Hương Quả có thể làm tiên nhân cũng động lòng cho ba người.
- Sư tôn ngài...
Vân Dịch có chút khó tin hắn là người có thực lực thấp nhất trong bốn người, lấy được ba trái Thiên Hương Quả, theo lý thuyết hắn sẽ không có phân.
Nhưng mà bản thân sư tôn lại không dùng Thiên Hương Quả, mà đưa nó tặng cho mình.
- Đa tạ Trương đạo hữu, lúc trước hợp tác cùng ngươi là một lựa chọn không sai.
Cổ Thương cười hì hì tiếp nhận Thiên Hương Quả. cũng không khách khí lập tức ăn ngay, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Lạc đại ca. Vân Dịch, các người cũng ăn đi.
Trương Hằng vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Vâng, sư tôn.
Vân Dịch biết tính cách sư tôn, đã có quyết định thì mình không thể làm trái, vì thế cũng dùng Thiên Hương Quả trong tay, ngồi xuống tại chỗ.
- Lạc đại ca. vì sao không dùng Thiên Hương Quả?
Trương Hằng thấy Lạc Hà đứng yên không động, lên tiếng hỏi.
Lạc Hà cười nói:
- Đệ cũng biết bản tôn của ta sớm phi thăng thượng giới, thực lực hiện giờ có thể còn mạnh hơn Chân Tiên thông thường, dù là ta chết ở chủ động phủ này thì cũng không đáng tiếc. Cho nên, không nên dùng Thiên Hương Quả cực kỳ nghịch thiên này, lưu lại cho đệ xử lý.
Ánh sáng vàng nhạt trong mắt Trương Hằng biến mắt, thoáng cảm giác nhìn về phía Lạc Hà nói:
- Lạc đại ca. lúc huynh ở Phàm Vân Đảo. có phải đã nói sau khi tiến vào chủ động phủ Huyết Sát sẽ do đệ làm chủ, nghe theo quyết định của đệ.
Lạc Hà ngẩn ra, nói:
- Ta đã nói như thế, sau khi tiến vào động phủ, sẽ do đệ chủ đạo tất cà.
- Được, hiện giờ đệ muốn huynh dùng Thiên Hương Quá kia.
Trong ánh mắt Trương Hằng mang theo một tia thâm Ý.
- Ha ha, được rồi. ta tin tưởng đệ!
Lạc Hà cười cười, dùng trái Thiên Hương Quả thứ ba.
Trương Hằng khẽ gật đầu, giải thích:
- Thiên Hương Quả đặt ở hạ giới là kỳ quá nghịch thiên hiếm thấy, sau khi dùng có thể miễn dịch hết thảy ảo thuật tinh thần thậm chí có thể gia tăng ngộ tính tu sĩ. Nhưng đặt ở thượng giới, nhất định không phải thiên tài địa bảo quý trọng gì. Đệ có được thần thông như Thần Linh Nhãn, trái này có tác dụng quá nhỏ với đệ. Huống hồ, thời hạn đệ phi thăng thượng giới cũng không xa...
Trừ Trương Hằng ra, Lạc Hà, cổ Thương, Vân Dịch đều ngồi ở khe sâu này tiêu hóa lực lượng kỳ dị của Thiên Hương Quả.
Hắc Lân đứng không xa Trương Hằng, kính nể nói:
- Không ngờ Trương đạo hữu chẳng những thực lực thông thiên, còn là người có tình có nghĩa như thế.
Trương Hằng không để ý nói:
- Nếu ngươi thấy qua Trương mỗ tàn nhẫn vô tình đối với kẻ thù. sẽ không nói ra những lời này.
Trên người hắn mơ hồ lộ ra một cỗ sát phạt cùng lãnh khốc đến tận xương.
Đã có lúc một mình hắn tắm máu hải vực Yêu tộc, giết không biết bao nhiêu yêu tu.
Vì thành tựu đại đạo đỉnh phong vô thượng, dù là cắn nuốt cả thiên địa này. hắn cũng sẽ không chút do dự.
Hắc Lân không khỏi rùng mình một cái. nhớ tới tình cảnh vừa rồi Trương Hằng dùng âm mưu đạt được lợi ích lớn nhất, bỗng tỉnh ngộ lại.
Tu sĩ nhân loại trước mắt, tuyệt đối không phải kẻ lương thiện gì!
Nếu thật sự nói là hắn có tình có nghĩa, cũng chỉ giới hạn trong bằng hữu chân chính hay là thân nhân đệ tử.
- Đúng rồi. Hắc Lân đạo hữu. ta có chuyện muốn hỏi thăm một chút.
- Có chuyện gì Trương đạo hữu cứ hỏi. tại hạ biết nhất định trả lời.
- Nhất định là ngươi đã ở tầng ngoài động phủ rất lâu. có thể tiết lộ tình huống nơi này hay không, hiện giờ ta cần phải biết rõ tình huống tầng ngoài động phủ. Đương nhiên, nếu Hắc Lân đạo hữu biết đường tiến vào tầng trong động Phủ. đúng là không thể tốt hơn.
- Đường vào tầng trong chủ động phủ?
Sắc mặt Hắc Lân chợt ngưng, lắc đầu nói:
- Điều này ta biết, nhưng không thể nói với Trương đạo hữu được. Chỉ cần ta vừa nói. sẽ lập tức chết đi. dù là ngài sưu hồn ta. cũng sẽ không có hiệu quả.
- Vì sao lại thế?
Trương Hằng kỳ quái.
- Đó là vì...
Hắc Lân ngừng lại, vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào bầu trời.
- Bầu trời?
Trương Hằng mơ hồ bắt được chút đầu mối. không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hư không.
- Trương đạo hữu lại không biết sao?
Hắc Lân kinh ngạc, dựa theo hắn nghĩ mình đã nói rõ. lẽ ra Trương Hằng phải hiểu mới phải.
Trương Hằng nghe thế. trong đầu thoáng hiện linh quang.
Bỗng nhiên hắn mở ra Thần Linh Nhãn, nhìn lên hư không.
Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, không nói gì. vẻ mặt lộ ra thần sắc kính sợ.
- Ngài đã hiểu được?
Hắc Lân cười nói.
- Đã hiểu.
Trương Hằng mặt không đổi sắc phun ra hai chữ, nói:
- Được rồi. Hắc Lân đạo hữu cứ nói cho ta tình huống ở tầng ngoài động phủ vậy. như thế có thể tiết kiệm chút thời gian của ta.
- Điều này không thành vấn đề. chỉ cần ta không lộ ra vị trí con đường đi vào tầng trong là được...
Hắc Lân rất sảng khoái nói ra hoàn cảnh tầng ngoài động phủ này.
Thời gian nó sinh tồn ở nơi này rất lâu dài, chỗ nào có nguy hiểm, chỗ nào có bảo vật, đều nói rõ ràng cho Trương Hằng.
- Ha ha, tồn tại cấp bậc như ta, ở tầng ngoài động phủ ít nhất có hơn trăm.
Hắc Lân giải thích.
- Vừa rồi ngươi nói cho ta những nơi nguy hiểm, nhưng cũng nói cho ta những nơi cất giấu bảo vật, không biết ta có thể đi lấy từng bảo vật kia?
Ánh mắt Trương Hằng sáng lên, nghi hoặc hỏi.
- Được, nhưng hung hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại. Đương nhiên ta còn có một chuyện chưa nói cho ngài.
- Chuyện gì?
Trương Hằng cảm thấy có phần không ổn.
- Trong vòng một tháng, phàm là người không tiến vào tầng trong động phủ, đều sẽ phải chết.
Hắc Lân lạnh nhạt nói.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đều sẽ chết?
Trương Hằng ngẩn ra, cùng con cự xà vảy đen kia nhìn nhau.
Ngay sau đó hai người gần như đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía tầng trời bên ngoài động phủ, trong mắt hiện ra vẻ kính sợ.
Trong mắt những tu sĩ bình thường thì cuối bầu trời kia cũng chỉ có một đường ranh giới màu máu như sóng gợn, ngoài ra không có chỗ nào đặc biệt.
- Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn...
Trương Hằng hơi cân nhắc, bắt đầu tính toán lợi hại.
Thời gian một tháng, hoặc là tiêu phí nhiều thời gian đi đoạt một ít bảo vật tầng ngoài của động phủ, hoặc đi tìm thông đạo nối liền tầng ngoài với động phủ chính.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng, trong lòng hắn cũng đã làm ra quyết định, nhìn Hắc Lân nói:
- Cảm tạ đạo hữu đã giải thích nghi hoặc và bí ẩn của động phủ này cho ta!
Hắc Lân khẽ thở dài một hơi:
- Đạo hữu có thể giữ bí mật thì ta sẽ vô cùng vui mừng!
- Không biết những dân bản xứ khác ở tầng ngoài động phủ này có biết những tin tức kia không?
Trương Hằng lại hỏi thêm một câu.
- Cái này phụ thuộc vào thực lực bọn chúng. Nhân vật đạt tới đỉnh phong hạ giới như ta thì khẳng định sẽ biết nhiều hơn. Đương nhiên, tầng ngoài động phủ còn có một vị Lão tổ lợi hại hơn, có thực lực cấp Chân Tiên. Hắn còn hiểu biết hơn ta nhiều!
Hắc Lân cũng đáp lại.
- Sao? Tầng ngoài động phủ có một cường giả cấp Chân Tiên sao?! Không biết sứ mệnh của nó là gì?
Trương Hằng nổi lên hứng thú.
- Thân phận của vị Lão tổ này rất thần bí. Hắn hẳn là một tu sĩ nhân loại, sứ mệnh chính là trông coi một kiện trọng bảo. Những tu sĩ trải qua lãnh địa của hắn thì hắn cũng không chủ động công kích, với điều kiện là không được dòm ngó kiện trọng bảo kia. Một khi dám có ý đồ với trọng bảo đó thì sẽ chịu sự giết chóc vô tình của hắn!
- Ha ha ha... thật có chút thú vị!
Ý cười trong mắt Trương Hằng càng lúc càng đậm, thầm nghĩ:
“Nếu tiết lộ tin tức này cho Huyền Long thì không biết hắn có cảm thấy hứng thú không?!”
Bảo vật cần tiên nhân trông coi sẽ cường đại như thế nào?!
Hắc Lân khẽ cười nói:
- Hắc hắc, kiện trọng bảo kia hẳn là thứ quý giá nhất ở tầng ngoài động phủ, chính là một trong những vị trí mà ta vừa giới thiệu cho ngươi đó!
Trương Hằng khẽ gật đầu, trên mặt cũng không hiện ra vẻ động tâm nhiều, khiến cho Hắc Lân không nhận ra được ý nghĩ trong lòng hắn.
Sau đó, Trương Hằng đứng ở bên cạnh khe sâu này, chờ ba người Lạc Hà hấp thu lực lượng thần kỳ ẩn chứa trong Thiên Hương Quả.
Một ngày sau, cổ Thương và Lạc Hà đồng thời đứng lên, mở ra con ngươi vô cùng thâm thúy.
- Hiệu quả của Thiên Hương Quả quả nhiên không tầm thường!
Cổ Thương cười lớn, đôi con ngươi màu hồng của hắn khi ngưng thần lại có thêm một đoàn thanh quang mênh mông, khiến người ta có cảm giác cơ trí mà thần bí vô cùng.
Lạc Hà mở to mắt, không ngừng quét nhìn về bốn phía, khuôn mặt tràn đầy ý cười, vô cùng vui mừng. Hắn cũng nói ra cảm thụ của chính mình:
- Sau khi ăn vào một trái Thiên Hương Quả, cảm giác thế giới trước mắt đã rõ ràng hơn nhiều so với trước đây, trong đầu cũng xuất hiện một ít ý niệm cổ quái!
- Tu vi hai người các ngươi cao thâm, tốc độ cũng nhanh hơn. Vân Dịch có thể còn cần một đoạn thời gian nữa mới thành công.
Trương Hằng đưa mắt nhìn về đệ tử Vân Dịch đang khoanh chân ngồi hấp thu Thiên Hương Quả dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Chúng ta chờ hắn một thời gian đi!
Lạc Hà không cần suy nghĩ mà nói liền.
Trương Hằng khẽ gật đầu rồi nói lại cho hai người Lạc Hà một ít tin tức về động phủ.
- Cái gì?! Trong vòng một tháng không thể tiến vào tầng trong động phủ thì tất cả mọi người phải chết sao?!
Sau khi biết được tin tức này, cổ Thương vô cùng khiếp sợ.
Nhất là khi hắn nghĩ tới đủ loại nhân tố có thể khiến mình tử vong ở tầng ngoài động phủ! Nếu bất cứ nhân vật cấm kỵ nào của Chu Vương Triều biết được cũng
đều lâm vào hoảng sợ.
Cái chết, đối với những tu sĩ đỉnh phong Đại Thừa Kỳ có sinh mệnh gần như vĩnh hằng này mà nói thì quả vô cùng xa xôi.
Nhưng mà giờ phút này, kỳ hạn tử vong cũng chỉ là một tháng, thậm chí còn không đến.
- Thời gian một tháng hẳn cũng coi như đủ! Nhiều cường giả tinh anh Chu Vương Triều tề tụ thế này, ta không tin còn không tìm được đường vào tầng trong của động phủ.
Trương Hằng không chút sợ hãi nói. Hắn luôn có thái độ vô cùng lạc quan đối với tương lai.
Ba ngày sau, Vân Dịch cũng mở mắt ra, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá thế giới bên ngoài.
- Vân Dịch, ngươi có cảm thụ gì?
- Thế giới bên ngoài dường như sáng ngời và rõ ràng hơn. Ta cảm giác chính mình đã tiến thêm một bước, càng chạm vào bản chất của thế giới này! Thậm chí, ta tin tưởng rằng không cần mượn dùng Thần Linh Nhãn của sư phụ cũng có thể đột phá chướng ngại tâm ma, thậm chí tiến vào Đại Thừa Kỳ!
Vân Dịch cảm thán, cuối cùng cảm động nhìn sư phụ:
- Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, đệ tử chắc chắn sẽ có ngày báo đáp, dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ!
- Ta nói rồi, Thiên Hương Quả này nếu để ta ăn vào thì tác dụng rất ít, không bằng để cho ngươi dùng!
Trương Hằng hơi chút không vui nói. Hắn không thích đệ tử mình lại mang ơn mình, kính ngưỡng như với một Thánh nhân vậy!
- Vâng, đệ tử biết sai! Vân Dịch sẽ âm thầm ghi nhớ ân tình của sư phụ...
Vân Dịch hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Được, chúng ta bây giờ xuất phát, thử đi một vòng tầng ngoài động phủ đi, xem có chút manh mối nào không!?
Trương Hằng quyết định, mang theo ba người bắt đầu hành tẩu.
Nhoáng cái lại qua ba ngày.
Ngày này, trong tay Trương Hằng xuất hiện một chiếc ngọc giản, thần thức tiến nhập vào trong rồi thu về.
- Đây là ngọc giản bản đồ tầng ngoài động phủ do ta chế tác, các ngươi đều nhớ cho kỹ!
Trương Hằng đạm mạc nói.
Ba người Lạc Hà tiếp nhận lấy ngọc giản, ghi nhớ hết thảy tin tức bên trong.
- Sự quan sát của Trương đạo hữu phải cẩn thận hơn ta gấp hơn mười lần. Bản đồ này đã vô cùng kỳ càng tỉ mỉ, trên đó có tổng cộ một ngàn hai trăm ba mươi mốt khu vực nguy hiểm, với hơn một trăm chỗ có uy hiếp đối với chúng ta. Ngay cả bảo vật ở các nơi đó đều ghi rõ ràng rành mạch!
Sau khi ghi nhớ tin tức trong bản đồ, cổ Thương không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vô cùng bội phục khả năng của Trương Hằng.
Bốn người đều cùng nhau hành tẩu trong tầng ngoài động phủ này một hai lần, nhưng bản đồ do Trương Hằng làm ra lại rất tỉ mỉ, chính xác.
Trương Hằng cười nói:
- Từ lúc này, chúng ta bắt đầu tìm Kiếm thông đạo rời khỏi tầng ngoài động phủ này!
- Nhưng ta có một ý tưởng!
- Ý tưởng gì?
- Chúng ta binh chia làm hai đường. Hai người các ngươi mang theo Vân Dịch tìm kiếm một hồi trong động phủ, tùy cơ ứng biến. Còn ta sẽ tự mình hành động.
- Một mình ngươi?
Ba người cổ Thương kinh ngạc, không biết Trương Hằng đang có chủ ý gì!
- Ha ha ha, một mình ta hành động có lẽ còn thuận lợi hơn một chút. Tin tức bản đồ tầng ngoài động phù các ngươi cũng đã nắm được, hẳn rằng không có điều gì uy hiếp được các ngươi nữa!
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vài ý cười khác lạ.
- Trương đạo hữu, ngươi cứ yên tâm đi. Ba người chúng ta ở cùng một chỗ, lại có được bản đồ tường tận thể này, không chừng có thể liên thủ thu lấy một vài kiện bảo vật nữa chứ!
Cổ Thương rất sảng khoái nói.
- Chúng ta đều nghe theo quyết sách của ngươi!
Lạc Hà, Vân Dịch cũng không phản đối.
- Chúng ta đi!
Trương Hằng cười cười, thân hình nhoáng lên, biến thành một đạo tàn ảnh màu vàng nhạt, biến mất tại chỗ, lưu lại ba người Lạc Hà với đôi chút khó hiểu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Thật sự là kỳ quái, sư phụ vì sao phải hành động một mình?!
Vân Dịch nhìn theo bóng dáng Trương Hằng biến mất, trong miệng lẩm bẩm.
- Hắn nếu đã quyết định như vậy, tự nhiên sẽ có lý do của mình. Chúng ta bây giờ cần tận dụng thời gian, mưu đoạt một hai kiện bảo vật, nếu may mắn còn có lẽ còn có thể tìm được thông đạo vào tầng trong.
Sắc mặt Lạc Hà bình tĩnh nói. Hắn có một sự tín nhiệm trước sau như một với Trương Hằng, tin tưởng đối phương có thể sáng tạo kỳ tích.
- Thời gian gấp gáp, chúng ta dựa trên tin tức trong bản đồ mà hành động thôi!
Cổ Thương cũng không ngờ Trương Hằng lại rời đi, trong lòng động dạng có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Vù Vù vù!
Ba người lập tức rời khỏi khe sâu này.
Hắc Lân thấy tất cả mọi người rời đi thì không khỏi thở phào một hơi, nhìn theo phương hướng Trương Hằng biến mất, lầu bầu:
- Người này rốt cục có quan hệ như thế nào với cường giả Thượng giới?
Ông!
Hắc mang nở rộng, chỉ một lúc nó lại khôi phục lại hình thái bản tôn, thân rắn khổng lồ được Hắc Lân che kín, làm cho người ta nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Hồi lâu sau, có mấy cường giả Chu Vương Triều đi qua nơi này.
Hô!
Con cự xà này mở ra cái mồm máu to như cái bồn, bóng ma thật lớn đánh tới nhanh như tia chớp.
- Ghhh!
Những tu sĩ này chợt kinh hô.
Bọn họ không có cường giả cấm kỵ tọa trấn, giờ phút này đối mặt với yêu tu Đại Thừa Kỳ, cả đám bị dọa cho hồn phi phách tán, lập tức thi triển bí thuật bỏ chạy.
Nhưng mà vẫn có một gã cường giả cấp Phủ chủ tốc độ hơi chậm, bị con cự xà này táp một ngụm.
Trương Hằng căn cứ vào bản đồ quen thuộc trong đầu phi hành bay đi. Một đường này, hắn cũng phải vượt qua mấy chục khu vực nguy hiểm, nhưng đều bị hắn tránh né một cách tài tình.
Tuy nói những nguy cơ bình thường này đối với hắn cũng rất đơn giản nhưng hắn lại không muốn vì thế mà trì hoãn thời gian của mình.
Lại bay qua mấy ngọn núi lớn, trên đường thấy được rất nhiều thi thể yêu vật, cuối cùng đi tới động khẩu của một sơn động bí ẩn.
Vù!
Thần thức Trương Hằng đảo qua sơn động này, khẽ cau mày rồi liền bay vào.
Toàn bộ sơn động là một mảnh tối đen, lộ ra một cỗ áp lực trầm trọng, nham thạch bốn phía cứng rắn tới tận cùng.
So với ngoại giới, bên trong sơn động này có một cỗ lực lượng không hiểu, vô cùng hạn chế thần thức.
Với tu vi của Trương Hằng, thần thức của hắn cũng chỉ kéo dài được một khoảng cách chừng hai ba trăm thước.
Ầm!
Trương Hằng rơi xuống mặt đất, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.
- Không gian trói buộc thật mạnh, hoàn toàn khác biệt với không gian Chu Vương Triều. Không kể là di chuyển trên mặt đất hay phi hành cũng vô cùng khó khăn.
Đi vào sơn động này, Trương Hằng thậm chí còn có một loại ảo giác, môi trường bốn phía không có chút biến hóa nào nhưng tu vi của hắn dường như đã hạ
xuống tới tận Luyện Khí Kỳ.
Đi dọc theo sơn động quỷ dị này, Trương Hằng hướng sâu vào bên trong.
Trong quá trình này, hắn cảm thấy không gian trói buộc bốn phía càng lúc càng mạnh, dường như đã thoát ly khỏi nhất giới này.
Ở xa xa, sơn động thâm thúy vô cùng, thần thức hạn chế, chỉ sợ còn chưa bằng một phần mười lộ trình.
- Không đúng!
Trong lòng Trương Hằng khẽ động, dứt khoát dừng lại, ánh mắt nhìn về bốn phía.
Cuối cùng, hắn đi tới một chỗ vách núi bên cạnh, hít sâu một hơi.
Một khắc này, hai mắt hắn lóe ra tinh quang, đột nhiên đánh ra một quyền vào vách núi màu đen này.
Ầm!
Lực lượng của cấp chí tôn nhất giới đáng sợ như thế nào!? Cho dù là một khoáng mạch cao cấp cũng sẽ bị đánh nát!
Nhưng sự tình lại hoàn toàn ngoài dự liệu.
Một quyền của Trương Hằng đánh lên vách núi này chỉ khiến nó lõm vào chừng nửa thước. Vách núi lớn như vậy cũng gần như không có chút lay động nào.
- Sơn động thật quỷ dị!
Trương Hằng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Một quyền vừa rồi của hắn dùng tới ba thành lực đạo.
Đối với Trương Hằng mà nói, chỉ với ba thành lực đạo đủ khiến một ngọn núi lung lay, đất đá văng tung tóe, cũng đủ miểu sát một cường giả cấp phủ chủ!
Nhưng sự thật lại hiện ra trước mắt.
Dần dần, thần sắc của Trương Hằng càng trở nên ngưng trọng, triển khai Thần Linh Nhãn nhìn bốn phía.
Thật lâu sau hắn mới khôi phục lại sự trấn định, mắt nhìn vào sâu trong sơn động.
Chậm rãi bước về trước, hắn đi sâu vào bên trong.
Tốc độ của hắn càng lúc càng cao, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, hữu lực.
Đại khái bước đi chừng vài dặm, sơn động đột nhiên sáng bừng lên.
- Đó là...
Trương Hằng không dừng bước, ngưng mắt nhìn phía trước.
Thoáng cái, hắn thấy được một đại điện nằm sâu trong sơn động do con người tạo ra.
Rất hiển nhiên, trong đại điện kia có nguồn sáng, dù ở rất xa nhưng Trương Hằng vẫn có thể cảm giác được một cỗ nhiệt độ cực nóng kinh khủng.
Mơ hồ, hắn cảm nhận được một loại hỏa lực không thuộc hạ giới.
Vù!
Tốc độ Trương Hằng lại nhanh hơn. Hắn đột nhiên phát hiện ra hiện tại dù muốn bay lên cũng không hề đơn giản, coi như tiến nhập một “Lĩnh vực cấm phi” có cấp bậc rất cao.
- Ha ha ha... Đây là trợ thủ các ngươi mời tới sao?! Thoạt nhìn cũng không tính là mạnh!
Chưa tới gần đại điện trong sơn động, một cỗ thần thức bễ nghễ quét tới. Thanh âm kia mang theo vài tia ngạo ý.
Trương Hằng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình đè nén lên lòng mình.
Từ cỗ uy áp kia cũng nhận ra tu vi của chủ nhân nghiễm nhiên ngự trị trên toàn bộ Chu Vương Triều.
Thậm chí còn đáng sợ hơn Huyết sắc Giao Long Vương cấp Chân Tiên trước đó vài phần.
- Trương Hằng, ngươi tới rồi!
Chính vào lúc này, từ trong đại điện cũng truyền tới một thanh âm quen thuộc tràn ngập khí phách.
Trương Hằng hoàn toàn có thể nhận ra chủ nhân của thanh âm này.
Chính là Huyền Long Đại Vương.
Vù!
Hào quang màu vàng nhạt lóe lên trên người Trương Hằng, tốc độ đột nhiên gia tăng gấp hai, chỉ qua mấy cái hô hấp đã đi tới đại môn trống trải của đại điện.
Thần thức quét tới, trong đại điện này có ba người đang đứng.
Người ở giữa là một gã mặc áo choàng màu trắng, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn.
Hai trong mắt nam nhân này rộng lớn tinh không, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng thản nhiên như nắm hết thảy trong tay.
Thấy Trương Hằng tiến vào, cái miệng của hắn khẽ nâng lên, đơn giản vậy nhưng cũng đủ khiến trái tim người khác phải đập nhanh hơn.
Trước người hắn có một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Hai người còn lại, một người có dáng khôi ngô, tản mát ra khí phách vô thượng chấn nhiếp sơn hà, chính là Huyền Long Đại Vương.
Người cuối cùng là một tiên tử với một chiếc khăn che mặt bình thường, không phải là Nghê Thường tán tiên thần bí nhất kia thì còn là ai?!
Nam nhân anh tuấn thần bí, Huyền Long Đại Vương, Nghê Thường tán tiên là ba người đang đứng thẳng trong đại điện này!
Vù!
Khi Trương Hằng tiến vào, trong đại điện lại có thêm một vị khác không mời.
-Ô?
Ánh mắt Trương Hằng nhìn vào cỗ thi thể trên mặt đất, thần sắc biến đổi.
Vừa rồi, khi còn chưa tiến vào, thần thức hắn cũng chỉ mới đảo qua, còn chưa phát hiện ra thân phận của thi thể kia.
Giờ phút này, hắn nhìn về phía cỗ thi thể, phát hiện ra đây chính là Phá Thiên Kiếm Thánh mà hắn từng giao thủ.
Điều này cũng có nghĩa rằng sau khi tiến vào Huyết Sát Chủ Động Phủ, trong trận doanh Chu Vương Triều mạnh mẽ như vậy, rốt cục có một gã cường giả cấm kỵ tử vong.
Tử vong!
Thần thoại cấm kỵ nhất giới!
Điều này làm đáy lòng Trương Hằng nổi lên một đạo sóng gợn.
Quả nhiên ngay cả nhân vật đỉnh phong nhất giới cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ.
- Ha ha ha... Không lâu trước nhận được tin tức của Huyền Long Đại Vương ngươi, Trương mỗ tới giờ mới đến được, không ngờ ngay cả Nghê Thường tán tiên cũng đã tới rồi!
Trương Hằng đứng ở đại môn đại điện, tiến lui đều thuận lợi.
- Trương Hằng, nói ngắn gọn! Ba người chúng ta liên thủ, đối phó người này!
Trên mặt Huyền Long Đại Vương hiện ra một tia sắc lạnh, nhìn nam nhân anh tuấn thần bí kia với vài phần cố kỵ.
Trương Hằng nghe vậy, lần đầu trực diện đánh giá thanh niên mặc áo choàng trắng đứng ở trung ương đại điện.
Phía sau thanh niên thần bí này có hai pho tượng thạch cao Băng Hỏa Kỳ Lân nhìn rất sống động.
Nguồn sáng của đại điện này chính là hai pho tượng thạch cao này.
- Hoan nghênh khách mới tới. Ta là Từ Trường Phong. Chỉ cần các ngươi có thể đánh bại ta, không chỉ đạt được trọng bảo đệ nhất tầng ngoài động phủ, mà còn nắm được bí mật của hai Kỳ Lân thạch cao sau lưng ta...
Ý cười trên mặt nam nhân thần bí này sáng lạn, đối với việc có thêm một Trương Hằng thì cũng chỉ tùy ý nhìn nhìn mà thôi.
- Từ Trường Phong?
Trương Hằng nhìn nam nhân có thần thái nhàn nhã này. Linh khí trên người đối phương cường đại tới khó tin, hiển nhiên không phải tu sĩ Hạ giới.
Đồng thời, từ trên người Từ Trường Phong, hắn cũng cảm nhận được một cỗ uy hiếp không nhỏ.
Giờ phút này, Huyết sắc Giao Long Vương bị Vân Thiên Tiên Hồ trói trong Không gian linh hạch khẽ run nhẹ vài cái, dường như cũng cảm nhận được sự cường đại của Từ Trường Phong này.
- Ha ha ha... Mới vừa giải quyết một con Giao Long, lại có thêm một nhân vật cấp Chân Tiên. Huyền Long Đại Vương, ngươi cũng thật không có suy nghĩ! Phải chờ tới khi không nắm chắc mới gọi Trương mỗ tới!
Trương Hằng lửng thững đi vào sâu trong đại điện, ánh mắt hơi dừng lại trên hai con Băng Hỏa Kỳ Lân bằng thạch cao một chút.
- Ngươi nói chính là con Huyết Giao Long kia? Hừ, nó chỉ là thứ rác rưởi thấp nhất trong cấp Chân Tiên, đừng vội đánh đồng với Từ mỗ ta!
Theo thanh âm của Từ Trường Phong vang lên, toàn bộ đại điện bị một cỗ tinh thần uy áp khủng bố bao phủ.
Giờ khắc này, cả ba người Trương Hằng đồng thời gánh chịu một cỗ áp lực đáng sợ.
Chỉ dựa vào khí thế đối phương toàn lực phóng thích ra, ba đại cường giả cấm kỵ đỉnh cao của Chu Vương Triều đều phải lâm vào kinh hãi.
- Đến đây đi, ba người các ngươi cùng lên! Xem xem có thể đánh bại Từ mỗ, giải trừ ước hẹn mười vạn năm kia không?!
Từ Trường Phong vừa dứt lời liền chậm rãi mở ra song chưởng. Một cỗ kiếm y lăng lệ công kích về phía trước.
Kiếm ý vô hình dẫn dắt tinh thần công kích đáng sợ, chia làm ba đường đồng thời tấn công ba người.
Lấy một địch ba!
Từ Trường Phong này lại tự đại như vậy. Đều là cấp Chân Tiên, thực lực chẳng lẽ mạnh hơn Huyết sắc Giao Long Vương lúc trước rất nhiều?!
Hưu hưu hưu!
Trương Hằng chỉ cảm thấy một cỗ kiếm ý vô thượng vượt qua hạ giới, đánh mạnh vào linh hồn mình.
- Hắn dĩ nhiên là Kiếm tu!
Trong lòng Trương Hằng hoảng sợ.
Kiếm tu Thượng giới, theo truyền thuyết là Kiếm tiên, có lực công kích đáng sợ vô cùng.
Trương Hằng không dám chậm trễ, Nguyên linh có hình thái giống y đúc Trương Hằng trong thức hải vội vàng mở hai tay ra, cấp tốc đánh ra pháp quyết, ngưng tụ thành một quang vòng màu vàng bán trong suốt.
Từ sau khi tu luyện thần thông chủ tu Ngự thần, linh hồn Trương Hằng cũng có được chiến lực cường đại.
Phốc!
Kiếm ý vô thượng đánh lên quang võng màu vàng, tâm thần Trương Hằng chấn động.
Quang vòng màu vàng bị xuyên thủ, kiếm ý lăng lệ vô thượng tiếp tục đánh về Nguyên linh bản thể Trương Hằng.
Nguyên linh bản thể chính là vị trí của linh hồn Trương Hằng!
Kiếm tiên, công kích thật đáng sợ!
Nguy cơ tới gần!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào