Tô Minh không biết hắn giết chết bao nhiêu người. Hắn đi ra ba trăm bước, kiếm khí vô tận đánh đến, nhưng sát kiếm trong tay hắn vung lên, những kiếm khí tan vỡ, cùng lúc đó có những cái đầu theo tiếng hét thê lương theo máu bay ra.
Trên người Tô Minh là màu đỏ, là máu tươi, là máu của đệ tử Đại Diệp tiên tông. Sát kiếm trong tay hắn là màu đỏ, nguyên ngọn núi Đại Diệp tiên tông đều thành sắc đỏ.
Sau lưng Tô Minh, dưới ba trăm bậc thang đều thành tro bụi, như đại biểu ý chí và quyết tâm của Tô Minh. Chỗ hắn đi qua tất cả sinh linh tựa nhưđá dưới bậc thang thành mảnh vụn.
Máu dọc theo núi chảy xuống, máu đậm đặc tràn ngập bốn phía, ngay cả bông tuyết tám hướng trong khoảnh khắc này như sắp nhuộm thành màu đỏ.
Tô Minh bình tĩnh đi tới, mũi kiếm quét, một thanh niên trông chưa đến hai mươi tuổi ở trước mặt hắn đầu tách rời thân thể, mắt lộ mờ mịt, cayđắng gục xuống.
"Ngươi và ta không có thù nhưng ngươi không nên là người Đại Diệp tiên tông.” Tô Minh nhẹ giọng nói, tay trái chộp hướng bên cạnh. Phút chốc bên cạnh một người thi triển thần thông biến thành thải phượng bị tay trái hắn xuyên thấu qua thần thông bóp cổ.
Đó là một cô gái, một cô gái khuôn mặt rất đẹp, nhưng Tô Minh chẳng chút thương tiếc. Tay trái lạnh lẽo thấm vào toàn thân cô gái, khiến cô run rẩy trong tuyệt vọng cổ bỗng nát, lực lượng tính hủy diệt xông vào người cô, tan rã nguyên thần.
Tô Minh thả lỏng tay, đi ra một bước.
Không có đúng sai, không có thiện ác, chỉ có lập trường khác nhau làm ra lựa chọn. Đại Diệp tiên tông là tông môn của Đế Thiên, điều đó đã quyếtđịnh vận mệnh của Đại Diệp tiên tông.
Trong ý thức của Tô Minh không có ý niệm oan có đầu nợ có chủ, có chỉ là kẻ trêu chọc thì lạnh lùng diệt toàn tông. Suy nghĩ của hắn là cực đoan, cố chấp, vô tình với kẻ địch.
Tàng Long Tông cũng tốt, Thiên Lam Tông cũng thế, còn có ba tà tông, những tông môn bị hủy diệt Tô Minh không ra tay, đa số là người Man tộcđiên cuồng giết chóc. Chỉ có Đại Diệp tiên tông là Tô Minh không dẫn theo Man tộc nào, coi như là Mệnh tộc cũng bị hắn ra lệnh đứng ở bên ngoài chờ.
Bởi vì đây là Đại Diệp tiên tông, Tô Minh hận nó, dù chỉ có một người không phải hắn giết cũng thấy tiếc nuối.
Vì hận một người nên đối với tất cả huyết mạch của kẻ đó, tất cả tông môn sinh ra hận. Có lẽ đây là không đúng, nhưng trong ký ức của Tô Minh, khi chưa đi tới đất Âm Tử này, trong vô tận bóng tôi thanh âm đến từ em gái, và cảm nhận mọi người vây quanh hắn và em gái cắn nuốt hấp thu loại hơi thở nào đó trong người họ, khiến em gái ngày càng yếu ớt, tất cả điều đó khiến hắn cố chấp.
“Ta giúp Man tộc là vì hồn ta tại đây, là vì sư tôn ta, sư huynh của ta, họ là Man tộc, là vì ký ức đẹp đẽ của ta, dù đẹp đẽ là giả nhưng nó là hồi ức quý nhất cả đời ta. Trong hồi ức núi đó, những người đó, còn có truyền thống, tập tục vân vân, mọi thứ đều là Man tộc. Cho nên ta giúp Man tộc, cho nên dù ta không cho rằng mình là Man Thần cũng sẽ giúp họ, giúp Man tộc trỗi dậy."
Trong mắt Tô Minh lộ hồi ức, kiếm quét, người lại bước ra vài bước. Bây giờ sau lưng hắn có mấy ngàn cái đầu, nhưng cuộc giết chóc chưa kết thúc.
Vì hồi ức quý giá, vì người Cửu Phong là Man tộc, cho nên Tô Minh có thể trả giá cho toàn Man tộc, đây là tính cách của hắn.
Tương tự, mặt khác của tính cách cực đoan là hành động giết chóc hiện tại của Tô Minh, vì hạn một người nên hắn sẽ vì thế mà hận gia đình, tông môn của kẻ đó, nếu giết thì là hoang tàn.
"Các ngươi, không nên bái vào Đại Diệp tiên tông.” Tô Minh lắc đầu, kiếm màu máu quét ngang, nhoáng người lên bước vào đỉnh núi còn một nửa. Huyết sát kiếm quét, có vài chục đầu người bay ra, máu tràn ngập nhuộm đỏ tất cả bông tuyết.
“Tô Minh!!!"
Khi Tô Minh bước lên nửa ngọn núi thì một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ đằng trước, thanh âm đó đến từ...Bắc Lăng.
Tay Bắc Lăng cầm kiếm, người run rẩy mắt đỏ rực. Y nhìn Tô Minh, trong mắt có phức tạp và hận, Trần Hân đứng cạnh y, vẻ mặt mờ mịt và ảmđạm.
"Ngươi nhất định phải đuỏi tạn giết tuyệt sao? Ngươi nhất định phải hủy diệt toàn Đại Diệp tiên tông ư???” Bắc Lăng nhìn chằm chằm Tô Minh, lớn tiếng nói.
Tô Minh nhấc chân lên, đi tới bậc thang cuối cùng, đứng trên đỉnh núi. Sau lưng hắn bậc thang cuối cùng xuất hiện khe nứt nhưng không vỡ vụn,đây là bậc thang đầu tiên Tô Minh đi qua mà không hoàn toàn vỡ nát.
"Nếu là vậy thì hãy giết hai vợ chồng ta đi, tránh cho chúng ta thấy đồng môn chết mà giận dữ bi thương. Ngươi ra tay đi, Bắc Lăng ta tuyệt đối không phản kích, ngươi ra tay đi!!!” Bắc Lăng quăng kiếm trong tay, gầm lên, khóe mắt y chảy lệ.
Tô Minh im lặng, sát kiếm trong tay hắn tự động toát ra sát khi ẩn chứa chút huyết linh, tựa ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trước mắt. Nếu không phải Tô Minh dừng bước thì nó chắc chắn sẽ lao ra tiêu diệt hai người này, dùng máu của họ để kiếm càng rực rỡ.
Hôm nay nó nhuộm qua máu tươi đã lâu chưa từng có khiến nó hưng phấn, cực kỳ công nhận Tô Minh.
"Ngươi đã không thèm để ý quá khứ, bỏ mặc tất cả Ô Sơn vậy thì giết ta đi, giết Trần Hân thuở nhỏ tốt với ngươi, giết chúng ta không mất bao nhiêu thời gian của ngươi, giết chúng ta, cắt đứt chúng ta tưởng niệm ngươi...” Bắc Lăng hét to, nước mắt rơi càng nhiều.
"Còn nhớ ta dạy ngươi dùng cung tên không? Còn nhớ khi Ô Sơn bị Hắc Sơn bộ lạc săn giết ngươi và ta anh dũng chiến đấu không? Ngươi...vẫn là ngươi ở Ô Sơn sao!?"
"Ngươi có xứng với A Công, xứng với tộc nhân Ô Sơn bộ lạc không? Đến đây, giết ta đi!!!"
Lời của Bắc Lăng khiến Tô Minh im lặng lòng đau nhói, loại đau này là ký ức càng quý giá thì độc dược càng mãnh liệt, là nỗi đau xé rách tinh thần.
Khi đau đớn xuất hiện, hắn từ từ nhìn hướng Bắc Lăng thì Trần Hân đứng cạnh y bỗng ngẩng đầu, trong mắt ảm đạm bị thay thế phức tạp. Mắt côđẫm lệ, như là đặt quyết tâm vội vàng hét lên với Tô Minh.
“Tô Minh, chạy mau..."
Nhưng cô không nói dứt lời thì Bắc Lăng vụt xoay người tát tai Trần Hân. Người Trần Hân bắn ra sau, khóe môi tràn máu.
Khi Trần Hân gợi ý thì bỗng một thanh kiếm từ không khí sau lưng Tô Minh tốc độ như tia chớp nhân lúc hắn bị lời nói của Bắc Lăng làm đau xótđâm vào lưng hắn. Vị trí mũi kiếm có ngọn lửa xanh, độc hỏa có thể thiêu đốt linh hồn. Chỉ cần bị thanh kiếm đâm vào người là sẽ đốt cháy linh hồn một người.
Thanh kiếm này dường như sớm chờ tại đó rồi, chỉ đợi Bắc Lăng khiến tinh thần Tô Minh rung động là sẽ phát ra sát cục bày đặt với hắn.
Phụt một tiếng, ngực Tô Minh đẫm máu, kiếm sau lưng xuyên thấu ngực lộ ra một nửa thân kiếm. Ámu dọc theo mũi kiếm rơi xuống đất, rơi trên bông tuyết dưới đất, từng giọt tí tách rơi.
“Tô Minh, ngươi không nên đến Đại Diệp tiên tông.” Sau lưng Tô Minh truyền đến giọng già nua, thanh âm kia hắn rất quen thuộc, là cha của Bắc Lăng, Tiễn Thủ Ô Sơn.
Khi kiếm của Tiễn Thủ xuyên thấu thân hình Tô Minh, lời nói vang lên, hắn cúi đầu nhìn mũi kiếm thì biểu tình Bắc Lăng trước mặt hắn biến dữtợn, lao nhanh xuất hiện ở trong mắt hắn, nâng lên tay phải, một thanh dao găm đen thui xuất hiện đâm vào trán hắn.
“Tô Minh, ngươi đi chết đi!!!"
Dao găm đâm vào trán Tô Minh, xuyên thấu, trên bầu trời bỗng vang tiếng chú ngữ. Tiếng chú ngữ vang vọng, từng bóng người xuất hiện, là gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông.
Chúng bềnh bồng giữa không trung, vòng quanh ngàn dặm, lấy núi Đại Diệp tiên tông làm trung tâm hợp tành trận pháp to lớn. Trận pháp theo gần vạn người đi lại mà từ từ vận chuyển. Theo nó vận chuyển, lực phong ấn khổng lồ buông xuống mặt đất. Trong trận pháp, lực phong ấn khuếch tán, gần vạn người giơ kiếm lên đâm xuống Tô Minh bên dưới.
Gần vạn thanh kiếm trong trận pháp vận chuyển, tiếng nổ ngập trời hóa thành một thanh kiếm to trăm mét. Thanh kiếm toát ra cổ kính tang thương, từ bầu trời chớp mắt lao hướng Tô Minh.
"Ngươi không phải là Bắc Lăng Ô Sơn.” Tô Minh không để ý kiếm to từ trên trời buông xuống.
Hắn nhìn Bắc Lăng biểu tình hung tợn, lạnh nhạt nói. Bắc Lăng bỗng biến sắc mặt, trợn to mắt thấy dao găm đâm và trán Tô Minh đang nhanh chóng đóng băng, chớp mắt đã thành khối băng, khí lạnh lan tràn khi y định thả lỏng tay thì trùm lên cánh tay y, rồi lan đến toàn thân. Trực tiếp đóng băng thân hình và nguyên thần của Bắc Lăng thành pho tượng băng trước mặt Tô Minh.
"Ngươi cũng không phải là Tiễn Thủ Ô Sơn.” Tô Minh khẽ nói.
Mũi kiếm trước ngực hắn thành khối băng. Tiễn Thủ sau lưng hắn hoảng sợ gầm lên vội vàng muốn thụt lùi, nhưng chưa lùi ba bước thì giống như con trai gã, bị đóng băng thành pho tượng.
Đó là thần thông mệnh tu của Tô Minh, hắn là giá rét, mệnh cách của hắn là đông. Hắn có thể dẫn đến băng tuyết, có thể đóng băng tất cả. Trừphi tu vi của đối phương cao hơn hắn, nếu không thì trước mệnh tu không có chút khả năng.
Tiếng két két vang vọng, Bắc Lăng biến thành tượng băng giữ bộ dạng hung tợn, thành bốn, năm mảnh. Cha y biến thành tượng băng cũng két két vỡ vụn.
Dao găm ở trán Tô Minh vỡ vụn, mũi kiếm trước ngực cũng vỡ ra.
Hắn đứng đó, vẫn mặc kệ kiếm từ trên trời giáng xuống, nhìn Trần Hân khóe miệng dính máu.
“Tại sao cô nhắc nhở ta?” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Một bông tuyết đỏ rơi trên mặt Trần Hân, không hòa tan nhưng mang theo lạnh giá, tựa như lời Tô Minh, nhẹ nhàng mang chút hơi thở xa lạ rơi và tai cô, truyền vào tinh thần cô.
Khóe môi còn dính máu, máu đỏ rực giống như màu bông tuyết trên mặt vậy, khiến người không chia rõ rốt cuộc là máu hay tuyết nữa.
Có lẽ chữ tuyết phát âm giống huyết vốn là có đạo lý tồn tại.
“Không tại sao hết, nếu phải nói thì ngươi là Tô Minh, là...Tô Minh cùng ta lớn lên.” Trần Hân lau máu nơi khóe miệng, nhìn Tô Minh, vẻ mặt phức tạp biến mất, thay thế là dịu dàng và nụ cười.
Tô Minh im lặng, nâng lên tay phải, sát kiếm hưng phấn run rẩy bị Tô Minh vung hướng bầu trời. Chỉ thấy ánh sáng đỏ chớp lóe, một tia chớp máu hiện ra trong trời đất, rít gào lao hướng kiếm to giáng xuống.
Một tiếng nổ chấn động xung quanh, hình thành sóng gợn trùng kích vòng tròn, ở trên đầu Tô Minh tiếng nổ ầm ầm. Kiếm to giáng xuống thành bốn năm mảnh, dấy lên vòng tròn khí lãng, như muốn rạch giới hạn giữa trời và đất.
"Cảm ơn.” Tô Minh nhẹ giọng nói.
“Tô Minh, tất cả ở Ô Sơn là hư ảo, nhưng mà, cũng có chân thật. Bên trong, Lôi Thần là thật, Tiểu Hồng cũng là thật, còn có Bạch Linh, cô ấy có mặt chân thật.” Trần Hân nhìn Tô Minh. Cô cảm nhận được nếu quá khứ của một người đều là giả dối, cái loại cảm giác không chân thật đó tựa như thủy triều nhấn chìm người ta, sẽ khiến người bất giác chất vấn mọi thứ, thậm chí không biết điều gì mới là sự thật.
"Ngươi giết Bắc Lăng, chắc là thiên tài tông môn khác, họ cùng dung nhập vào Ô Sơn trưởng thành với ngươi đều đã chết, nhưng mà Tô Minh, họ chết chỉ là một lũ phân thần thôi. Chuyện Ô Sơn đã là rất lâu về trước, năm đó mỗi người chúng ta thức tỉnh đợt luân hồi đó thì từ nó có được không ít tạo hóa và cảm ngộ, trở thành thiên tài thật sự trong tông môn mình. Bây giờ còn ở đất Man tộc, những kẻ bị ngươi giết là vì giữ cho ngươi từngđợt luân hồi, vì khiến ngươi mờ mịt, nên phân thần nhất định tồn tại. Họ ở trong tông môn tiên tộc, không chết.” Trần Hân nhìn Tô Minh, nói ra sựthật.
"Vậy, còn cô?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
“Ta cũng là một lũ phân thần, ta có thể cảm nhận ý thức bản tôn, khi trông thấy ngươi thì tra cảm nhận được phức tạp, và hoài niệm của mình.” Trần Hân vẻ mặt chua xót, lắc đầu.
“Ta tu hành từ nhỏ, những năm gần đây ký ức rực rỡ nhất trong đời chính là lúc ở Ô Sơn. Ta thật rất hy vọng có thể vĩnh viễn ở trong luân hồi đó, không thức tỉnh, luôn luôn luôn luôn ở Ô Sơn...” Mặt Trần Hân tái nhợt, chua xót thì thào, dường như không phải nói với Tô Minh mà là câu đã áp lực rất lâu rồi.
Khi Trần Hân lầm bầm thì trên bầu trời, gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông nhanh chóng biến đổi vị trí, giao thác nhau cho người cảm giác kiếm trận trên bầu trời lại biến đổi. Kiếm khí còn cường đại hơn mới nãy ngưng tụ, từ trên trời lao nhanh hướng Tô Minh.
“Tô Minh, trong chúng ta có người lựa chọn quên, nhưng vẫn có kẻ luôn nhớ ngươi, nhớ Ô Sơn, nhớ trong luân hồi cùng trưởng thành. Ô sơn đã trở thành quá khứ, nhưng nó...ở trong lòng ngươi, cũng ở trong lòng chúng ta.” Trần Hân nâng lên tay phải, khi nói mấy lời này thì khóe miệng máu tươi càng nhiều, khuôn mặt cô nhanh chóng héo rút, dần xuất hiện nếp nhăn.
Lời Trần Hân vang vọng, Tô Minh vụt quay đầu, hắn thấy Trần Hân nhanh chóng tan biến, thân hình tựa tro bụi.
"Lũ phân thân của ta làm trái lời thề, ở đất Man tộc nói quá nhiều sự thật cho ngươi, đây là trừng phạt trái lời thề, phân thần hồn phi phách tán. Nhưng họ không thể làm gì bản tôn ta được. Tô Minh...đừng trách Bắc Lăng, hắn đã không phải là hắn...” Trần Hân nhẹ giọng nói, mắt nhắm nghiền, thân hình biến thành tro bụi tan trong trời đất.
Tô Minh im lặng, biểu tình hơi phức tạp, trên đầu hắn kiếm to lao nhanh đánh vào người. Nhưng khi kiếm khí tới gần thì Tô Minh nâng lên tay trái mạnh chộp vào kiếm khí, trong tiếng nổ, kiếm khí vỡ tan. Lấy Tô Minh làm trung tâm, đá dưới chân vỡ vụn lan tràn, như có bão tố có thể đập tan ngọn núi càn quét. Tiếng nổ càng dữ dội, nửa ngọn núi dưới chân Tô Minh toàn bộ tan vỡ.
Ngọn núi này chia năm, xẻ bảy, Tô Minh cúi đầu nhìn kiếm trong tay, kiếm đỏ thẫm nhuộm đầy máu, hắn nhìn quần áo của mình, đôi tay, hắn có thể cảm nhận vô số oan hồn thê lương ngoài người. Những thứ đó đều là tiên tộc chết trong tay hắn.
Cảm giác vô cùng mệt mỏi lại xuất hiện trong tâm thần Tô Minh, cảm giác này bao nhiêu năm nay không phải lần đầu tiên, nhưng giờ mệt mỏi sâu hơn trước một chút.
Tô Minh muốn nhắm mắt lại nhưng không thể khép kín, vẻ mặt hắn trong chớp mắt xuất hiện biến đổi kịch liệt. Trong mắt mệt mỏi chợt biến mất, hít thở dồn dập, bởi vì...
Khi ngọn núi thành bốn, năm mảnh thì hắn cảm nhận được...hơi thở của Nhị sư huynh!!!
Không chút do dự, Tô Minh nâng tay trái ấn pháp quyết vung trước mặt. Cái vung này cuồng phong rít gào cuốn bốn phía tất cả đá vụn dạt ra, thoáng chốc bởi vì xung quanh tan vỡ mà xuất hiện cát bụi đều tán đi lộ ra mặt đất.
Đây vốn là mặt đất có núi Đại Diệp tiên tông, bây giờ tại đây có một quang cầu cỡ mấy mét.
Quang cầu chớp lóe ánh sáng rực rỡ, bên mép có từng đợt sương mù lượn lờ. Trong quang cầu tồn tại một cái bóng đen vặn vẹo, thấy không rõ hình dáng vì y không còn diện mạo, hoàn toàn là bóng đen do khói đen ngưng tụ lại. Trong ngoài quang cầu có sáu ích sắt to, sáu sợi xích xuyên thấu quang cầu liên tiếp cùng bóng đen như dung nhập vào thần hồn, tựa như phong ấn. Chỗ khác của sợi xích chôn trong mặt đất, dưới đất có một trận pháp to lớn. Trận pháp cực kỳ phức tạp, không biết nó có tác dụng gì, nhưng Tô Minh có thể thấy ra một trong tác dụng của nó chắc chắn là trấn áp. Trấn áp bóng đen trong quang cầu, rồi còn cần nguyên ngọn núi Đại Diệp tiên tông cùng trấn áp, khiến trận pháp, quang cầu ở dưới Đại Diệp tiên tông chẳng hề tỏa ra chút hơi thở nào.
Bây giờ núi Đại Diệp tiên tông sụp xuống mới lộ ra quang cầu này.
Khi Tô Minh con mắt muốn nứt ra nhìn rõ ràng trận pháp mặt đất và quang cầu, hắn thấy bóng đen trong đó vặn vẹo như sắp tan vỡ. Sáu khói đen mang theo tử vong tản ra từ bóng đen dọc theo sáu xiềng xích lao hướng trận pháp, hiển nhiên không phải bóng đen tự nguyện mà bị sáu sợi xích hút lấy. Sáu luồng khói đen dung nhập và trận pháp dưới đất, chớp mắt trận pháp hóa thành linh lực thiên địa khuếch tán.
Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm điên cuồng, mắt đỏ rực có máu chảy ra như là huyết lệ. Hắn nên sớm nhìn ra khu vực Đại Diệp tiên tông có linh khí thiên địa đậm đặc hơn tông môn khác rất nhiều, nhưng hắn không mấy để ý. Hắn không ngờ Đại Diệp tiên tông sẽ làm ra chuyện khiến ngườiđiên cuồng như vậy.
Lấy một sinh mệnh chuyển hóa thành trận pháp linh khí thiên địa, sáu sợi xích chính là đường dẫn hút sinh mệnh đó, mà sinh mệnh đó là bóngđen trong quang cầu. Quang cầu phong ấn bóng đen bên trong là nguồn gốc Tô Minh quen thuộc, là lý do khiến hắn giờ đây điên cuồng.
"Nhị sư huynh!!!” Tô Minh gào thét, chất chứa khàn đục, giận dữ và điên cuồng.
Vốn lời của Trần Hân khiến Tô Minh im lặng, trong lòng dấy lên mệt mỏi, thậm chí hơi tạm dừng giết chóc Đại Diệp tiên tông. Nhưng mà thấy Nhịsư huynh rồi, nhìn bóng dáng yếu ớt như sắp tan biến thì sát khí của hắn lại dấy lên.
“Đại Diệp tiên tông, tiên tộc...” Tô Minh nhoáng người lao hướng mặt đất.
Khoảnh khắc Tô Minh đã tới gần trận pháp dưới đất, kiếm trong tay phải nâng lên chém xuống, trời đất chấn động, sát kiếm chém và một sợi xích.
Phản lực to lớn bắn ra vọt vào người Tô Minh, khiến cổ tay hắn vỡ, máu đầm đìa, hắn lùi lại ba bước. Nhưng dù nói là hắn lùi mà sợi xích két một tiếng từ giữa tan vỡ. Sợi xích này tuyệt đối không bình thường, nếu không phải Tô Minh nắm sát kiếm thì rất khó dễ dàng chặt vỡ nó.
Khi một trong sáu sợi xích vỡ thì trên bầu trời gần vạn người Đại Diệp tiên tông lại chém xuống một kiếm, gào thét lao hướng Tô Minh, thậm chí gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông mỗi người cắn đầu lưỡi phun ra máu. Máu của họ dưới tác dụng kiếm trận trở thành từng tiểu kiếm đỏ, gần vạn tiểu kiếm máu như là mưa kiếm, theo sau kiếm khí khổng lồ đổ ập xuống Tô Minh.
Cũng chính lúc này, theo sợi xích thứ nhất vỡ, có một giọng nói yếu ớt từ quang cầu truyền ra. Bóng đen vặn vẹo như là bớt đi áp chế một ít, từmơ hồ hơi ngưng tụ, khiến sương khói mờ ảo tụ thành thân hình, dù vẫn hư ảo nhưng bộ mặt rõ ràng hơn nhiều, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng treo nụ cười.
Đó là...khuôn mặt của Nhị sư huynh.
Y trải qua thống khổ khó mà tưởng tượng, Tô Minh chưa từng thấy khuôn mặt tái nhợt Nhị sư huynh như vậy. Nhưng mà nụ cười của Nhị sư huynh vẫn dịu dàng như trong ký ức, y ngẩng đầu như muốn để nửa bên mặt đón ánh nắng. Y mỉm cười, nhìn Tô Minh.
“Tiểu sư đệ."
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Nhị sư huynh mỉm cười, trong dịu dàng có ấm áp, là hồi ức của Tô Minh, đã rất lâu rồi không nhìn thấy. Giờ lại trông thấy nụ cười dịu dàng của Nhịsư huynh, nghiêng đầu để ánh nắng chiếu nửa bên mặt, tất cả khiến Tô Minh rơi nước mắt giàn dụa.
Từng hình ảnh ở Cửu Phong, năm ấy người đàn ông dịu dàng như hoa, đầy đất cỏ xanh và đóa hoa, dưới ánh nắng Nhị sư huynh mỉm cười với hắn, cùng với khuôn mặt trong quang cầu chịu đủ hành hạ nhưng vẫn nở nụ cười xưa kia, trong giây phút này trùng hợp lại.
Trên bầu trời kiếm khí rít gào ập đến lao hướng Tô Minh, đằng sau kiếm khí là gần vạn tiểu kiếm máu như nước mưa ập đến, cuốn cuồng phong quét bốn phía. Kiếm khí sắc bén như muốn cắt vỡ hư vô, sắp tới gần hắn.
Tô Minh chảy nước mắt vụt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông trên bầu trời. Giờ phút này không có một lực lượng nào có thể ngăn cản Tô Minh giết chóc. Tay phải cầm sát kiếm phát ra tiếng kiếm ngân khát máu hưng phấn, Tô Minh nâng nó lên một kiếm tước bầu trời.
Một kiếm đánh ra trời đất ầm vang, kiếm khí to lớn đến gần vỡ thành nhiều mảnh, bao gồm những tiểu kiếm đỏ sau nó cũng bị một kiếm của Tô Minh phá vỡ tan tác.
Cùng lúc đó, trong trời đất bông tuyết bềnh bồng cùng ngưng tụ, từ bốn phương tám hướng rít gào hướng kiếm trận trên trời.
Tô Minh tuyệt đối không tha cho những đệ tử Đại Diệp tiên tông, nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải giết người mà là chặt đứt hết sựi xích bên người Nhị sư huynh.
Tô Minh nhoáng người lên, sát kiếm tước sợi xích thứ hai, tiếng sắt thép va nhau chói tai vang lên. Tô Minh lực bắn ngược lùi ra vài bước, sợi xích thứ hai vữ vụn. Tô Minh không ngừng lại, một bước tiến tới, hơi thở mệnh tu di chuyển trong người, bùng phát ra tất cả lực lượng tu vi, lại chém xuống. Sợi xích thứ ba, bốn, năm bị chém đứt trong sự điên cuồng của Tô Minh.
Theo từng sợi xích vỡ ra, thân hình Nhị sư huynh ở trong quang cầu từ sương khói nhanh chóng ngưng tụ. Sợi xích thứ năm tan vỡ thì Nhị sư huynh trong quang cầu đã hoàn toàn ngưng tụ, ngoại trừ mặt vẫn tái nhợt, toàn thân toát ra sự yếu ớt, những năm nay y bị trận pháp hành hạ sắp hấp hối. Y mỉm cười, dù bây giờ cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn cười, nhìn Tô Minh, nhìn tiểu sư đệ của y. Y vui mừng bởi vì trông thấy Tô Minh. Y tự hào bởi vì nhận ra Tô Minh cường đại, bởi vì hắn là tiểu sư đệ của y.
“Tiểu sư đệ...đã lớn.” Nhị sư huynh nhẹ giọng nói, thanh âm xuyên qua quang cầu yếu ớt truyền ra.
Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, ký ức trong đầu không ngừng hiện ra, tất cả quá khứ trở thành quý giá của hắn, bây giờ lại thành băng giá tàn sát.
Nhưng những sợi xích không phải vật bình thường, chặt đứt năm cái rồi người Tô Minh chịu đựng lực phản chấn đến tột đỉnh, làm miệng hắn hộc máu nhưng trong mắt lại toát ra kiên quyết và cố chấp, chém xuống sợi xích cuối cùng.
Ánh mắt cố chấp đó dù là trước mắt có núi đao, biển lửa, có hung thần ác sát thì hắn không chút do dự bước ra, biểu tình kiên quyết phát ra từ tậnđáy lòng bảo vệ.
Năm đó huynh bảo vệ ta, hôm nay để ta bảo vệ huynh, Nhị sư huynh!
Khoảnh khắc một kiếm chém xuống, trên bầu trời gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông, vô số bông tuyết nhanh chóng bay đến, cả bầu trời như sắpđóng băng. Nhưng giây phút nó đóng băng thì một tiếng gầm vang vọng trên bầu trời.
"Huyết tế!"
Kẻ gầm lên Tô Minh rất quen thuộc, là cha của Trần Hân trong ký ức Ô Sơn, tộc trưởng pháp bảo, Trần Long, có lẽ bầy giờ không phải là Trần Long nữa.
Theo tiếng gầm, chỉ thấy gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông nhanh chóng bị đóng băng, sự sống trôi đi nhiều ai nấy mắt đỏ rực bên trong không còn lý trí mà là trống rỗng, trán họ tách ra một khe hở.
Khoảnh khắc khe hử mở ra nhì thật nhiều máu cùng băng vụn phụt ra. Gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông thân hình nhanh chóng héo rút, chớp mắt thành bộ xương, trở thành tượng băng giữa không trung rơi xuống.
Họ chết không phải do Tô Minh tạo thành, thật ra khi thần thông của hắn đóng băng họ thì họ đã là người chết rồi. Giết chết họ là thuật pháp thần thông của Đại Diệp tiên tông, là họ ngưng tụ ra kiếm trận này, là Trần Long mở ra câu huyết tế.
Máu đầy trời chớp mắt trải đầy khung trời, chúng nó cuồn cuộn ngưng tụ thành thanh kiếm ngàn mét. Kiếm to càn quét bầu trời lao vút hướng Tô Minh.
Khó hình dung tốc độ kiếm to chém tới, trông như còn ở trên bầu trời nhưng kỳ thật nó đã tới gần Tô Minh chưa đến mười mét. Tốc độ cực hạn vượt qua gió, chém không khí, mang theo khí thế đáng sợ như sẽ tiêu diệt tất cả sinh mệnh cản trở trước mặt nó.
Kiếm của Tô Minh chém hướng sợi xích thứ sáu, sau lưng hắn kiếm to máu rít gào tới gần làm con ngươi hắn co rút. Nhưng mà, hắn không chút do dự giơ kiếm chém vào sợi xích thứ sáu, một tiếng kêu ngân vang, sợi xích tan vỡ. Nhưng có lực phản chấn mạnh mẽ ùa vào nguồi Tô Minh, làm hắn lùi lại vài bước va chạm với kiếm to máu.
Khi hai bên va chạm thì trong người Tô Minh bỗng phát ra ánh sáng chín sắc, ánh sáng do Ngũ Phương Ấn biến thành, vòng quanh Tô Minh và quang cầu Nhị sư huynh, va chạm với huyết kiếm
Tiếng nổ kinh thiên động địa điếc tai, trong tiếng nổ kịch liệt, Ngũ Phương Ấn biến thành màn sáng tầng tầng tan vỡ rồi lại ngưng tụ, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện khe nứt vỡ vụn, lan tràn. Trong chớp mắt mặt đất dưới chân Tô Minh trong trăm dặm đều ầm một tiếng sụp đổ. Màn sáng chín sắc vỡ ra, trùng kích mạnh mẽ ùa vào. Tô Minh không chút do dự bước ra một bước, đứng ngoài quang cầu, đứng ở trước mặt Nhị sư huynh, dùng thân mình ngăn cản kiếm khí huyết sắc ập đến.
Cùng lúc đó, kiếm to máu chém vào màn sáng chín sắc khi nó tan vỡ thì có dấu vết nứt rạn, tiếng nổ điếc tai và phản chấn, nó tan vỡ thành vô số mảnh vụn máu đảo ngược.
Tiếng ầm ầm thành dư âm dần tán đi, xung quanh bụi đất bay lên rồi từ từ hạ xuống. Khi trời đất lại rõ ràng, Tô Minh hộc máu, sau lưng hắn quang cầu vặn vẹo nhưng Nhị sư huynh ở bên trong không chịu chút tổn thương. Bởi vì đa số kiếm khí máu đã bị Tô Minh gánh lấy, truyền vào quang cầu không nhiều lắm. Cộng thêm quang cầu có phòng hộ, Nhị sư huynh thậm chí không cảm nhận một chút kiếm khí máu.
Nhị sư huynh nhìn thấy Tô Minh dùng thân thể bảo vệ, y vẫn mỉm cười, chất chứa ấm áp, cảm thán, và tình nghĩa huynh đệ!
Việc này không cần cảm ơn, vì nếu đổi lại là Nhị sư huynh thì y cũng sẽ không chút do dự làm như vậy, bảo vệ sư đệ mình.
Trên bầu trời kiếm to máu tan vữ thành mảnh vụn đảo ngược, giữa không trung nó bỗng ngưng tụ hóa thành một thanh trường kiếm, nhưng không phải ngàn mét mà kích cỡ như bình thường. Cùng lúc đó một thanh âm trầm thấp vang vọng bốn phía.
"Xuất hồn!"
Huyết tế xuất hồn, đây chính là tên kiếm trận vạn người Đại Diệp tiên tông.trong đó huyết tế là hy sinh tất cả người kiếm trân, thành một kích hủy thiên diệt địa, xuất hồn tức là một thức càng mạnh hơn khi huyết tế không giết được kẻ địch.
Khi trần Long thốt ra hai chữ xuất hồn thì thân hình gã run lên trở thành tro bụi, một lũ hồn bay ra khỏi thân hình gã. Cùng lúc đó, tám phương trời, nguyên Đại Diệp tiên tông, gần vạn người Đại Diệp tiên tông mới nãy bị trận pháp giết chết, hồn họ hiện ra trên trời có mờ mịt, hoảng hốt. Những linh hồn nhanh chóng ngưng tụ lại hình thành một bóng đen.
Cái bóng cao ba mét, có hai đầu nhưng chỉ có một tay, cánh tay đó nâng lên bắt lấy quyết kiếm. Hai cái đầu một ngửa lên trời, một cúi xuống đất, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.
"Nhị sư huynh, có muốn tự tay làm thịt hung linh do hồn Đại Diệp tiên tông ngưng tụ không?” Tô Minh lau máu nơi khóe môi, liếc cái bóng hai đầu gầm gừ trên bầu trời, nhìn sang Nhị sư huynh.
"Vậy thì tuyệt.” Nhị sư huynh mỉm cười.
Kiếm trong tay Tô Minh quét ngang chém và quang cầu, phút chốc quang cầu run bần bật, tan vỡ. Khoảnh khắc nó tan vỡ, Nhị sư huynh ngưng tụ thân hình hoàn chỉnh yếu ớt từng bước một đi ra. Y bước ra dưới chân mặt đất thành phế tích có từng mảng cỏ xanh chui ra.
Khi Nhị sư huynh đi tới bên cạnh Tô Minh, mặt y vẫn tái nhợt, cảm giác yếu ớt khiến hắn ngồi xổm xuống cõng y lên lưng.
"Nhị sư huynh, chúng ta cùng đi, chiến đấu với hung linh hai đầu!” Tô Minh ngẩng đầu lên, cõng Nhị sư huynh một bước đạp lên trời.
Khi hắn cất bước, hung linh hai đầu cầm huyết sắc kiếm, hai cái đầu cùng nhìn Tô Minh, rít gào hóa thành cầu vồng lao hướng hắn.
Hai bên trong chớp mắt như sao băng từ trời và đất lao ra, ở giữa không trung chẳng chút né tránh va chạm nhau.
Một kích, quyết định thắng bại!
Giờ phút này, trên bầu trời có một áng mây mỏng như ẩn như hiện, dù cho khung trời chấn động cũng không thể xua tan đi nó, tối đa là khiến người không thấy được thôi.
Trên tầng mây kia một thiếu nữ tuyệt trần đang cắn hạt dưa, mặt lộ vẻ đau lòng, thở ngắn than dài.
"Lỗ rồi, lần này bà nội ta thua lỗ. Không ngờ Tô Minh trưởng thành nhanh như thế, sớm biết như vậy đã đi kiếm nhiều lão già hốt của thêm rồi!"
Khi thiếu nữ hối hận thì con chó vàng nằm sấp bên cạnh cô thoải mái ngáp, bên cạnh con chó ngồi xổm một con hạc trọc lông mặt ủ mày chau, và Tiền Thần, cả hai đang gãi ngứa cho con chó.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Một kích kia huyết tế quỷ hồn phong vân động, ngưng tụ huyết kiếm và hai cái đầu, động như sao băng đánh xuống mặt đất. Tô Minh cõng Nhị sư huynh cất bước lao lên trời, trong khoảnh khắc như trời và đất va chạm, dấy lên dao động hóa thành hai trùng kích hình cung, từ xa nhìn hình ảnh này như là tuyệt mỹ Man tộc khiến bất cứ ai rung động tâm hồn.
Trong trùng kích Nhị sư huynh trên lưng Tô Minh phát ra tiếng cười yếu ớt nhưng sảng khoái, trong tiếng cười chỉ thấy mặt đất nứt rạn khoảnh khắc tràn ngập cỏ xanh, từng đợt mùi thơm khuếch tán. Trên người Nhị sư huynh có hơi thở mềm nhẹ vòng quanh Tô Minh.
Tô Minh thì như thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ, cõng Nhị sư huynh, cõng Nhị sư huynh ở trên trời lao hướng huyết tế hồn quỷ va chạm với nhau.
Trời đất ầm vang, hai lực lượng có thể nói là đỉnh cao hiện nay trên đất Man tộc đối kháng. Tiếng nổ điếc tai vang vọng, bầu trời bỗng xuất hiện vô số khe hở không gian nứt rạn, mắt đất vỡ vụn thành tro bụi.
Cuồng phong mãnh liệt trùng kích lấy Tô Minh làm trung tâm điên cuồng càn quét bốn phía, như sóng dữ cuốn vô biên vô hạn.
Tô Minh hộc ngụm máu, thân thể lùi hơn mười mét nhưng chớp mắt người hắn tràn ngập sắc xanh, là tu vi của Nhị sư huynh biến thành.
Còn song đầu thân thì một cái đầu bỗng nhiên tan vỡ, thân thể nổ tung bắn ngược, huyết kiếm hơi tối đi.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, thân thể chưa ngừng hẳn rồi lại lao ra, sát kiếm lóe tia sáng lao hướng thân Đại Diệp tiên tông đã mất một cái đầu. Cáiđầu còn lại gầm lên, hai bên lại va chạm chém giết nhau.
Không có thần thông, không có thuật pháp. Tô Minh dùng một thanh sát kiếm, thi triển kiếm thức thứ bốn, rạch từng vệt cầu vồng. Lát sau, trong tiếng nổ càng mãnh liệt hơn, một cái đầu người bay lên, bị Tô Minh một kiếm đâm xuyên, đầu tạc nổ. Thân trận pháp ngưng tụ mất đi hai cái đầu run rẩy nhanh chóng thụt lùi, chỉ thấy chỗ cần cổ có hai bứu thịt mấp máy như sắp mọc ra đầu mới vậy.
“Kẻ chọc vào Cửu Phong, giết!” Khóe miệng Tô Minh tràn máu nhưng vẻ mặt sát khí nhiếp người.
Hắn nhấc chân đuổi theo thân ngưng tụ trận pháp Đại Diệp tiên tông, sát kiếm tước, một cánh tay trái to lớn bay ra, tan vỡ.
Nhị sư huynh cất tiếng cười sang sảng, bên trong trút ra áp lực mấy năm gần đây. Y cười nói.
“Tiểu sư đệ nói hay lắm. Kẻ chọc một gốc cây ngọn cỏ của Cửu Phong ta cũng phải giết!"
Theo Nhị sư huynh nói, Tô Minh lại bước ra tới gần thân trận pháp, huyết kiếm quét ngang, đùi phải bỗng tách rời khỏi cơ thể thân trận pháp.
Hắn tiến tới trước nhảy lên, tay nâng sát kiếm, hai mắt bắn ra sát khí mạnh chém vào thân trận pháp Đại Diệp tiên tông.
Nhát chém này khi tiếng cười của Nhị sư huynh còn chưa dứt, thật nhiều sắc xanh vòng quanh người Tô Minh cùng ngưng tụ trên sát kiếm. Một kiếm này không phải là lực lượng cá nhân của Tô Minh mà tăng thêm Nhị sư huynh bây giờ khá yếu ớt.
Khoảnh khắc một kiếm chém xuống, thân trận pháp mất đi hai cái đầu, cánh tay trái, đùi phải, nó giơ lên tay phải dùng huyết kiếm chắn ngang người chặn lại sát kiếm đến từ Tô Minh và Nhị sư huynh.
Một tiếng nổ điếc tai, Tô Minh hừ lạnh, Nhị sư huynh cười to, sát kiếm và huyết kiếm va nhau. Huyết kiếm vỡ thành mảnh vụn, sát kiếm xuyên thấu huyết kiếm trực tiếp chém vào thân trận pháp, nhập sâu vào thịt, xuyên thấu qua, chém thân trận pháp thành hai nửa. Có tiếng hét thảm chỉ linh hồn mới nghe thấy phát ra từ thân trận pháp. Thân bị chặt thành hai nửa bỗng tạc nổ, vô số oan hồn hú thê lương dạt ra tứ phía.
Nếu từ dưới đất nhìn lên có thể thấy hình ảnh này như sương khói khuếch tán, trong sương đều là hồn Đại Diệp tiên tông.
Mắt Tô Minh chợt lóe, định diệt sạch thì Nhị sư huynh trên lưng hắn bỗng lên tiếng.
“Tiểu sư đệ, đừng giết..."
Nói rồi Nhị sư huynh nhảy lên, đứng giữa không trung hóa thành quỷ thân khổng lồ, đầu có đôi sừng, thân thể cỡ mười mét màu xanh sậm.
Theo quỷ thân xuất hiện, Nhị sư huynh há mồm mạnh hút hồn Đại Diệp tiên tông bay tứ tán. Hút một cái trong tiếng gào thảm thiết của những linh hồn, lộ ra sợ hãi nhưng không thể kiềm chế bị Nhị sư huynh hút đến, chớp mắt chui tọt vào miệng y.
Khi trên bầu trời tất cả hồn Đại Diệp tiên tông đều bị Nhị sư huynh nuốt hết thì thân hình y từ mười mét tăng gấp đôi. Quỷ thân gần hai mươi mét ở giữa không trung toát ra vẻ quái dị, y chậm rãi quay đầu nìn Tô Minh. Mặc dù bộ dạng trông dữ tợn, toát ra khói đen âm trầm tựa ác quỷ, nhưng khi y nhìn Tô Minh thì lộ nụ cười. Đó là nụ cười của Nhị sư huynh, y mỉm cười ngẩng đầu để ánh nắng chiếu rọi nửa bên mặt, dáng vẻ rất là thoải mái.
"Nơi đây trấn áp ta nhiều năm như vậy, còn đem thân thể ta thành công cụ cho tông này tu hành, không ngừng rút đi, đó là kinh nghiệm rất thống khổ, như vậy...không tốt.” Nói rồi Nhị sư huynh nâng lên tay phải, nhìn tay mình, y dịu dàng cười chậm rãi ấn nó xuống đất.
Nguyên mặt đất chớp mắt lặng lẽ dù bị vỡ thành mảnh vụn, có hố sâu to lớn cũng nhanh chóng tràn ngập sắc xanh, đó là vô số cỏ xanh, vô số đóa hoa, vô số cây cối đang điên cuồng nảy sinh.
Chớp mắt khắp mặt đất ngày xưa là Đại Diệp tiên tông nay thành một mảnh rừng cây hoa nở rộ, tràn ngập cỏ xanh, cây cối tươi tốt. Phạm vi gần vạn dặm đều là rừng cây.
Từng đợt mùi hương trong lành lan tỏa, Nhị sư huynh hít sâu một hơi, thân hình từ từ thu nhỏ lại cuối cùng trở thành Nhị sư huynh dịu dàng như hoa, mặc áo trắng cười khẽ đứng trước mặt Tô Minh.
Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, nhìn nụ cười trong ký ức, đối với hắn dù Nhị sư huynh là người hay quỷ thì y đều là Nhị sư huynh của hắn.
"Nhị sư huynh.” Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười đã lâu không xuất hiện, phát ra từ tận đáy lòng không chút giữ lại.
“Tiểu sư đệ, trong khoảng thời gian này khổ cho người. Ta ở đây không tìm thấy sư tôn nhưng tìm ra chút manh mối, không biết tại sao sư tôn lấy cách gì mà chắc đã rời khỏi...Man tộc.” Nhị sư huynh nhẹ giọng nói, khuôn mặt vẫn hơi tái, hiển nhiên mấy năm nay Đại Diệp tiên tông thương tổn y không thể nhanh chóng hồi phục.
"Bây giờ chỉ còn lại mấy sư huynh đệ chúng ta, ta khiến Hổ Tử ở lại Cửu Phong, ngươi có trở về đó không?"
Tô Minh gật đầu, định nói gì thì bỗng nhướng mày nhìn lên trời, nheo mắt. Nhị sư huynh mắt chợt lóe cũng ngẩng đầu theo.
Bây giờ trên bầu trời nhìn như không có mây nhưng sự thật là có một áng mây ẩn giấu, trên mây có thiếu nữ tuyệt sắc cắn hạt dưa trợn to mắt nhìn toàn quá trình Tô Minh và song đầu quỷ hồn giết chóc. Lát sau thiếu nữ vỗ bộ ngực sữa, thở dài thườn thượt.
"Lỗ to rồi...” Thiếu nữ giơ tay nhéo đầu con chó bên cạnh.
Con chó bị đau nhưng không dám nói cái gì, nó ở Minh Hoàng Giới có nghe tiếng tiếng thiếu nữ này, đủ khiến rất nhiều sinh linh tại đó nhức đầu mà không làm gì được.
Trên đường nó chịu đủ tàn phá rồi, bây giờ rõ ràng chuyện này không liên quan gì nó mà vẫn không thoát khỏi độc thủ. Con chó ăn đau hung tợn trừng hạc trọc lông và Tiền Thần, gầm gừ, hù hạc trọc lông mặt đầy nịnh nọt, Tiền Thần run rẩy. Nhưng hạc trọc lông mới ra vẻ a dua thì con chó mạnh cắn phập vào người nó. Thấy hạc trọc lông mặt lộ ra thống khổ thì nó mới dễ chịu cân bằng chút.
Tiền Thần run càng dữ dội, đôi mắt lộ ra sợ hãi. Gã thấy thiếu nữ xinh đẹp ăn hiếp con chó, rồi con chó khi dễ hạc trọc lông, mà gã thì...
Gã đang run thì hạc trọc lông ngẩng đầu hung tợn trừng Tiền Thần, bỗng giơ tay to mạnh vỗ đầu gã. Vì bị con chó cắn đau quá nên hạc trọc lông liên tục cho Tiền Thần vài bàn tay, mãi đến khi gã cũng lộ vẻ thống khổ thì nó mới thấy lòng dễ chịu. Tiền Thần vẻ mặt đau khổ nhìn bốn phía, không thấy người nào cho mình trút giận ăn hiếp cả, gục đầu mếu máo.
Khi mọi người trên đám mây thi nhau khi dễ kẻ yếu thì bên dưới, giọng lạnh lẽo của Tô Minh truyền đến.
"Một đường đi theo Tô ta, không biết người còn định ẩn giấu đến khi nào?"
Giọng Tô Minh truyền đến rơi vào tai Tiền Thần khiến gã kích động như nghe thanh âm của người thân. Còn hạc trọc lông con mắt xoe tròn không biết trong lòng có âm mưu gì nữa.
Con chó xoay tròn mắt, định nhìn thì thiếu nữ đứng lên, chắp tay sau lưng dáng vẻ rất đáng yêu, biểu tình sửng sốt biểu lộ cô không ngờ bị Tô Minh phát hiện mình. Cô ho khan, lấy bộ dạng xinh đẹp, đáng yêu thậm chí là hơn ngây thơ giống con thỏ trắng cười tươi đi ra khỏi đám mây giâu trên không trung.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Đó là hình ảnh khiến người rất khó quên, có một thiếu nữ tuyệt sắc chắp tay sau lưng, ở trên bầu trời lộ ra dáng người yêu kiều mang theo chút đỏửng xấu hổ, cô nhẹ bước trên bầu trời, từng bước một đi xuống. Eo cô nhỏ nhắn, váy dài xanh nhạt che đi hình dáng yểu điểu, ống tay áo thêu hoa văn đỏ ánh sao, tơ bạc uốn cong vài áng mây tía. Đôi mắt lém lỉnh có chút xấu hổ như là mưa xuân, làn thu ba, trên đầu cây trâm phượng rũ xuống vài hạt châu trong suốt lắc lư. Hạt châu dưới ánh nắng tỏa ra rực rỡ nhưng không thể che đi khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, nó thành phông nền nổi bật làm thiếu nữ cho người cảm giác tuyệt thế vô song. Gò má trắng ngần có lúm đồng tiền yêu kiều như nụ hoa, đi đến thì gió thổi tóc bay khiến cô nâng lên tay phải, ngón tay thuôn dài xinh đẹp vén sợi tóc, ánh mắt e ấp tăng thêm tầng rung động hồn người.
“Tiểu muội tên Vũ Huyên xin chào Tô đại ca.” Thiếu nữ xinh đẹp dần tới gần, cách Tô Minh mười mét thì khẽ khom người, có mùi hương dịu nhẹ tản ra thấm tận ruột gan.
Sau lưng thiếu nữ có một con chó vàng chạy theo sau, vươn cái lưỡi to và nước miếng nhễu nhão. Sau lưng con chó là Tiền Thần vẻ mặt kíchđộng muốn khóc, mắt ướt nước nhìn Tô Minh. Sau lưng gã nữa là ông lão do hạc trọc lông biến thành bộ dạng hơi gian ác, xoa tay. Rõ ràng chẳng có khí chất gì mà nó cố tình giả bộ dáng tiên phong đạo cốt, phong khinh vân đạm, bộ dạng đi đường kích thích thị giác, cái này không phải điều người bình thường có thể làm được.
Ông lão do hạc trọc lông biến thành, mặc dù đây là lần đầu tiên Tô Minh gặp nhưng từ người lão toát ra gian ác rõ rành rành và biểu tình trang nghiêm đạo mạo, hắn không cần đoán, có thể kết hợp hai loại cảm giác này thành một còn đắc ý như vậy trong toàn đất Man tộc không tìm ra người thứ hai.
Còn con chó, khi trông thấy nó thì Tô Minh mắt chợt lóe, chuyển sang nhìn thiếu nữ. Không thể không nói, trong tất cả cô gái mà Tô Minh từng gặp thì thiếu nữ này phải nói là tuyệt sắc, dù khí chất hay ngại ngùng đều không cô gái nào có thể sánh bằng. Nhưng chẳng hiểu sao khi Tô Minh trông thấy cô gái này có cảm trong người đối phương giấu gai, nếu đụng vào sẽ bị đâm ngay, gai này mang kịch độc có thể giết người.
Khi Tô Minh nhìn thiếu nữ thì cô cũng đánh giá hắn, ánh mắt ở giữa không trung giao nhau, thiếu nữ xấu hổ cười cúi đầu, đương nhiên tránh đi ánh mắt Tô Minh.
Nhị sư huynh đứng cạnh Tô Minh ho khan, ngẩng đầu, bản năng để nửa bên mặt hứng ánh nắng, rồi làm như thấy không ổn lắm lại ho khan, dịu dàng cười với thiếu nữ.
"Cô bé, thành thân với tiểu sư đệ của ta hồi nào vậy?"
Y nói quá đột ngột, biểu đạt ý nghĩa rất đột nhiên, cách nói không theo lẽ thường này khi thốt ra chẳng những Tô Minh ngây ngốc, thiếu nữ giả bộ ngượng ngùng cũng trợn trừng mắt, vẻ xấu hổ trên mặt biến mất. Ngay cả con chó bên cạnh há to mồm quên rụt lưỡi, nước miếng nhễu ròng ròng. Hạc trọc lông hít ngụm khí, nhìn chằm chằm Nhị sư huynh của Tô Minh, bộ dạng như là gặp phải cao nhân tiền bối. Còn Tiền Thần, gã đã cứng ngắc như tượng đá.
Xung quanh khoảnh khắc tĩnh lặng, chỉ có Nhị sư huynh đứng đó dịu dàng cười, bộ dạng rất vô hại, để ánh nắng chiếu vào nửa bên mặt, thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí khiến cảnh tượng yên lặng nửa ngày.
"Nhị sư huynh, ta... Ta không biết nàng.” Tô Minh cười khổ, bản năng bóp trán.
"Nói bậy, ngươi không biết nàng thì sao nàng biết ngươi họ gì? Tiểu sư đệ, đây là việc lớn trong đời người, năm đó sau khi ngươi rời khỏi Cửu Phong, sư phụ kêu ta, Hổ Tử và Đại sư huynh của ngươi lại bàn bạc ba ngày ba đêm, toàn là nói về chuyện thành gia lập nghiệp của ngươi. Bây giờông trời mở mắt rồi, không ngờ tiểu sư đệ có bản lĩnh như vậy, có một cô bé xinh đẹp đến thế chủ động theo đuổi. Ài, đáng thương Nhị sư huynh tađây, tuấn tú phong lưu như vậy, yêu kiều đáng yêu như vậy, á, hình như cái này là hình dung nữ tính?” Nhị sư huynh chớp mắt.
"Nhị... Nhị sư huynh... Ta... Ta cũng không quen biết hắn...” Thiếu nữ xinh đẹp trợn to mắt nhìn Nhị sư huynh nửa ngày, vội vàng cười nói, bản năng lùi vài bước. Cô cảm thấy Nhị sư huynh của Tô Minh đáng sợ quá đi.
Mức độ đáng sợ của y thậm chí còn khủng bố hơn cả Minh Hoàng. Minh Hoàng biết kêu người mai mối, khiến cô gả cho tứ hoàng tử, nhưng Nhịsư huynh Tô Minh mới lần đầu gặp mặt đã nói như vậy, bộ dạng đó là chuyện đương nhiên làm thiếu nữ trong phút chốc không đoán ra suy nghĩ củađối phương.
Kiểu nói chuyện không theo lẽ thường này khiến Tô Minh cười khổ, làm thiếu nữ bản năng lùi bước nhưng hạc trọc lông thì mắt tỏa sáng, gần như sùng bái nhìn Nhị sư huynh, trong lòng không ngừng lầm bầm.
'Phải học theo, bà nội nó, thì ra có kiểu nói như vậy. Hôm nay Hạc gia gia ta đã gặp cao nhân rồi, xem ra sau này phải nhiều học kiểu nói chuyện như vậy mới được. Đây mới là cao nhân, đây mới là cao thâm khó dò, cảnh giới hù người càng cao nha.'
“Thì ra thật sự không biết nhau à? Vậy cũng không sao, bây giờ đã quen rồi thôi. Cô bé, xem tiểu sư đệ nhà ta nầy, tuấn tú phong lưu biết bao, yêu kiều đáng yêu biết bao, biết bao...tóm lại là cô xem hắn có nhiều ưu điểm lắm. Như vầy đi, hôm nay Nhị sư huynh ta làm chủ cho, chứng hôn cho hai ngươi, sau này cô chính là vợ của hắn!” Nhị sư huynh dịu dàng nói, tuy nói nhiều nhưng không nhanh không chậm, đôi mắt toát ra ánh sáng thần thánh.
"Cứ thế đi, cô bé, tên cô là Vũ Huyên đúng không? Không cần cô lấy nhiều đồ cưới, thế này, đưa con chó này qua là được. Ta thấy con chó này không sai, có thể trông nhà trông cửa. Ngoài ra cô có chị em gì không? Nhớ giới thiệu cho Nhị sư huynh ta nhé.” Nhị sư huynh nhìn con chó như nhìn vật thuộc về nhà mình vậy.
Đối mặt ánh mắt của Nhị sư huynh, con chó run rẩy, vội lùi vài bước nhe răng gầm gừ.
"Người một đường đi theo ta là vì sao?” Tô Minh thầm cười khổ, mặc kệ Nhị sư huynh huyên thuyên khuyên nhủ.
Hắn biết Nhị sư huynh không phải làm chuyện vô ích, y làm vậy chắc chắn có ý gì, có lẽ đã thấy ra điều gì. Dù sao cách thiếu nữ che giấu rất kỳ lạ, không phải Tô Minh sớm phát hiện ra mà tại mới rồi cùng thân trận pháp dấy lên trùng kích phát hiện trên bầu trời có một khu vực khác lạ, ẩn giấu dao động quen thuộc. Dao động đó đến từ hạc trọc lông, Tiền Thần, cho nên Tô Minh mới phát hiện ra.
Nghe Tô Minh hỏi, thiếu nữ mắt xoe tròn, khí chất e ấp hoa quý đều bị lời nói liên tiếp của Nhị sư huynh đánh tan hết, giờ cô biểu hiện ra là vẻ tinh nghịch, mắt to chớp lóe như là mỗi chớp một cái thì trong lòng sẽ nảy ra một ý tưởng. Trông cô đẹp thì vẫn cực kỳ đẹp nhưng càng giống một con hồ ly nhỏ.
Tô Minh nhướng mày, cảm giác người đối phương giấu gai ngày càng mãnh liệt, nhưng hơi thở của thiếu nữ rất lạ, không phải tu vi tiên tộct không là khí huyết Man tộc, tồn tại dao động hơi giống tử khí nhưng lại khác nhau. Dao động đó thậm chí khiến hồn Tô Minh bị lôi ké như muốn tản ra chút lao hướng thiếu nữ. Chuyện quái dị này khiến Tô Minh cực kỳ cảnh giác, đầy ẩn ý liếc thiếu nữ một cái, không hỏi dồn tại sao đối phương biết mình mà ánh mắt liếc hướng Tiền Thần, hạc trọc lông.
"Còn không trở lại?” Tô Minh hừ lạnh một tiếng.
Tiền Thần lập tức kích động, do dự một chút rồi vội hóa thành cầu vồng thoát khỏi thiếu nữ và con chó bay tới bên cạnh Tô Minh. Mắt gã rưng rưng suýt kéo tay áo Tô Minh khóc rống, có thể thấy trong thời gian này gã chịu hành hạ thảm thiết cỡ nào, khiến người vốn không thể bay tại đây học cách bay.
Hạc trọc lông thấy Tiền Thần bình yên rời đi thì cũng âm thầm bước ra vài bước rồi chợt tăng nhanh tốc độ lao hướng Tô Minh. Đứng cạnh Tô Minh nó thở ra một hơi, lại biến thành bộ dạng đắc ý huênh hoang.
"Nhị sư huynh, chúng ta đi thôi.” Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, từ từ lùi lại.
Thiếu nữ cho hắn cảm giác quá quái dị, còn có con chó kia, dù lây tu vi hiện tại của Tô Minh cũng cảm nhận được trong người nó ẩn chứa uy nhiếp cực kỳ cường đại.
Sau lưng Tô Minh có vài trăm cầu vồng lao nhanh tới, là người Mệnh tộc ở bên ngoài chờ thấy Đại Diệp tiên tông tan vỡ thì lo lắng cho hắn nên chạy tới.
"Ngươi...hừ, ngươi ta còn có thể vì chuyện gì? Không sai, là ta đi theo ngươi một đường đấy, nếu không có ta thì năm đó ngươi đấu với Đế Thiên trên Tử Hải đâu có dễ rời đi như vậy? Nếu không có ta thì ngươi đã sớm chết rồi.” Không biết cuối cùng thiếu nữ có ý định gì, thanh âm trong trẻo phát ra câu nói giận dỗi, nhìn Tô Minh.
"Ngươi... Ngươi vong ân phụ nghĩa!"
Tô Minh nghe câu này ánh mắt nghiêm túc.
"Ha ha, thì ra là vậy, mới nãy còn nói không quen. Cô bé Vũ Huyên nha, Nhị sư huynh đã nhìn ra được cô sớm thầm mến tiểu sư đệ nhà ta phải không. Thôi thôi, hôn sự cứ thế quyết định.” Nhị sư huynh mỉm cười, nheo mắt nhìn thiếu nữ.
"Mọi chuyện nghe theo Nhị sư huynh.” Thiếu nữ liếc Tô Minh, mặt lại lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu khẽ nói nhưng lòng thì đắc ý thầm nhủ.
'Hừ, Tô Minh này lúc trước ta bán giá thấp, phải theo bên hắn vậy thì hai lão già kia tới bóp cổ họ hốt một mớ nữa mới được. Vũ Huyên ta làm ănđâu có chịu lỗ được!'
"Nhị sư huynh...” Tô Minh cười khổ.
“Tiểu sư đệ, nàng này không sai, thật sự không tệ nha.” Nhị sư huynh mỉm cười liếc con chó, đầy ẩn ý gật đầu với Tô Minh
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.