Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 191: Điều tra Từ Giản.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
- Đúng thế, lui về phía Phủ Dương, truyền chiếu lệnh của cô, lui lại lui lại.
Đậu Kiến Đức lớn tiếng la lên, dù sao Cốc thành cũng đa bị lửa cháy bao phủ, có trời mới biết là có nguy hiểm gì không, thám mã không phải đã nói, hai bên dãy núi Cốc thành xuất hiện đại đội đường quân binh mã nhân số không rõ sao, cái này nói lên, Lý Ngôn Khánh đã sớm có dự mưu, chuẩn bị đem mình một mẻ hốt gọn.
Cốc thành tuy thất bại thế nhưng mà ta còn có hơn nửa Hà Bắc trong tay, tiến lên Ngụy quận, lui giữ Hàm Đan, Lý Ngôn Khánh ngươi làm sao có thể khó dễ được ta?
Có lẽ ngay cả Đậu Kiến Đức cũng không phát hiện rằng sau trận chiến này, hắn đã chuyển biến tâm tư chỉ thủ chứ không công, dưới sự bảo hộ của chúng tướng, Đậu Kiến Đức bọn họ nhanh chóng rời thành mà đi, bỗng nhiên một tiếng rống to như sấm truyền tới:
- Đậu nghịch chạy đâu, La gia gia ủa ngươi đã chờ ngươi đã lâu.
Theo làn khói đặc một thớt Ô Chuy mã xuất hiện.
Một viên đại tướng mặc khôi giáp màu đen, mặt che mặt nạ, cầm trong tay Thanh Phong giáo, như hung thần ác sát phóng tới Đậu Kiến Đức.
Đầu tháng mười một, Lý Thế Dân phụng mệnh xuất binh tới Hoàng Quan, sau một hồi chinh chiến đánh nhiều thành trì đã tới Khuyết Môn sơn.
Trong mười ngày ngắn ngủi, Đường quân đã chiếm bốn tòa thành.
Trương Trấn Chu liên tiếp thất bại đành phải lui về giữ một đường Từ Giản, cố thủ không công.
Tuy nhiên khí thế của quân Đường mạnh mẽ, lại liên tiếp báo về chiến thắng, Lý Đạo Huyền suất lĩnh bạch y quân công phá bạch mã, chém giết Vương Đức Nhân thuận thế đem Tề Lỗ nối thành một thể khiến cho Quan Trung và Trung Nguyên bày ra xu thế sát nhập.
Lý Đường thống nhất giang sơn tựa hồ đã là kết cục, cộng thêm với việc Trương Trấn Chu liên tiếp thất bại khiến cho quan thủ thành Hùng Châu Quách Sĩ Hành khiếp vía, sinh ra phản ý, Lý Thế Dân sau khi đem binh tới, Quách Sĩ Hành đã bí mật liên lạc, chờ thời cơ chín muồi sẽ hiến thành đầu hàng.
Trong nhất thời danh tiếng của Lý Thế Dân trở nên vô lượng.
Hắn ở trong cuộc chiến Phách Bích đại thắng, đánh tan Lưu Vũ Chu, Tống Kim Võng, hiện tại binh mã lại tới sông Lạc.
Tuy nhiên Lý Thế Dân cũng rõ ràng, hắn sở dĩ thắng như chẻ tre, tiến quân thần tống là bởi vì binh mã của Vương Thế Sung bị Lý Ngôn Khánh mệnh cho Đỗ Như Hối đóng ở Yển Sư kìm giữ, trực tiếp uy hiếp tới sự an toàn của Lạc Dương. Vương Thế Sung cũng không ngờ rằng Quan Trung sau khi luân phiên ác chiến lại dám ngang nhiên dùng binh cho nên binh mã ở phía Tây rõ ràng chưa đủ để chống lại.
Theo Đậu Kiến Đức xuôi nam, áp lực ở trong lòng của Lý Thế Dân cũng tăng lên.
Lý Ngôn Khánh ở Hà Bắc ngăn cản Đậu Kiến Đức được bao lâu, trong lòng của hắn cũng không rõ ràng, vốn hắn tưởng rằng Lý Ngôn Khánh sẽ buông tha cho Cấp quận thậm chí là Hà Nội cố thủ ở Huỳnh Dương, không ngờ hắn chẳng những không buông mà còn chủ động xuất kích, công chiếm Cốc thành, thủ đoạn này vô cùng cao minh. Tuy nhiên Lý Thế Dân lại cảm thấy hơi lỗ mãng rồi.
Đánh chiếm Cốc thành, chỉ có thể kích thích hung tính của Đậu Kiến Đức.
Lý Thế Dân nghĩ mãi mà không rõ, đảm lược này của Lý Ngôn Khánh từ đâu mà tới?
Hắn có thể nắm chắc là đánh bại Đậu Kiến Đức sao? tuy nhiên Lý Ngôn Khánh đích thực là đánh bại Cốc thành, chẳng khác nào khiến cho độ khó để Đậu Kiến Đức xuôi nam càng thêm nhiều, mình cũng có thể tranh thủ thời gian tiêu diệt Vương Thế Sung.
Chớ luận Lý Ngôn Khánh có thể ngăn cản Đậu Kiến Đức lại không, Lý Thế Dân cần phải nhanh chóng chiếm được Lạc Dương.
Chuyện này không đơn thuần là vấn đề thắng bại mà còn liên quan đến danh vọng. Lý Thế Dân biết rõ, từ khi Lý Ngôn Khánh quy đường, uy vọng của Lý Thế Dân đã bị ảnh hưởng cực lớn, mọi người không rõ lắm Lý Ngôn Khánh thuộc về phần tử Lý phiệt, thế nhưng từ nhỏ hắn đã có thanh danh, khuynh đảo từ vương công đại thần cho tới thương nhân, ai nhắc tới Lý Ngôn Khánh đều tôn một tiếng Lý Hà Nam, Lý Thế Dân tuy ở trong quân uy vọng rất cao nhưng trước Lý Ngôn Khánh, hắn có cảm giác như ở bên cạnh một tòa núi lớn, Lý Thế Dân không muốn nhận thua như vậy.
Cho nên hắn phải đánh chiếm Lạc Dương.
Chẳng những đánh bại mà còn phải đánh cho thật đẹp không để uy phong của Lý Ngôn Khánh áp đảo.
Hắn thật không ngờ, Trương Trấn Chu sau khi đến Khuyết Môn sơn đã tử thù không ra, hắn dựa vào địa hình Từ Giản bắt đầu giằng co với quân Đường.
Ở Từ Giản đóng tới mấy vạn tinh tốt, có Trương Trấn Chu, Đan Hùng Tín một đám kiêu tướng ở đây.
Nếu như Trương Trấn Chu hạ quyết tâm làm con rùa đen rụt cổ thì cho dù Lý Thế Dân có thể đánh hạ Từ Giản cũng tổn hao rất nhiều binh tướng, đây là nguyên nhân mà Lý Thế Dân chưa muốn cường công, nếu như ở Từ Giản mình bị tổn thất thảm trọng thì khi đánh chiếm Lạc Dương chẳng phải càng thêm khó khăn sao?
Về đêm, trăng sáng sao thưa.
Lý Thế Dân ở trong quân cảm thấy phiền muộn, vì vậy đem Đoạn Ứng Huyền và một đám người tâm phúc hơn mười người lặng yên rời khỏi đại doanh Đường quân.
- Đại tướng quân, chúng ta đi đâu đây?
Một thanh niên niên kỷ chừng 25-26 tuổi, mày xanh mắt đẹp cất tiếng hỏi.
- Tối nay trăng sáng ta muốn lên đài cao điều tra đại doanh Từ Giản.
Thanh niên kia chính là Mao Tiểu Tám.
Hắn năm ngoái đã được Bình Dương công chúa đề cử hiệu lực dưới trướng của Lý Thế Dân, bởi vì hắn thông minh nhạy bén, lại biết nhìn mặt nói chuyện cho nên được Lý Thế Dân rất yêu thích, nhớ năm đó hắn ở trong Di Lặc áo trắng cũng học được một tay kiếm thuật cao minh, thân thủ ở trong phủ của Lý Thế Dân cũng coi là tinh diệu, vẻn vẹn ở dưới Sài Thanh, nhưng nếu như trực tiếp cắn xé thì Sài Thanh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Những năm gần đây trốn đông trốn tây, Mao Tiểu Tám không chỉ có ánh mắt mà còn đọc sách viết chữ.
Trước kia học đủ loại kinh nghiệm khiến cho Mao Tiểu Tám minh bạch, nếu như thành người chỉ dựa vào sức lực và thông minh thì chưa đủ, vẫn cần phải đọc sách viết chữ mới có thu hoạch.
Tên Lý Ngôn Khánh kia chỉ là tôn nhi của Trịnh gia yêm nô.
Hắn dựa vào cái gì mà thanh danh lên cao, sau đó lại từng bước thăng chức? Không phải là hắn đọc sách biết chữ, ngâm tụng thi từ được hay sao?
Cho nên ở Trường An ẩn núp, Mao Tiểu Tám vì đọc sách viết chữ đã tổn hao không ít tiền bạc.
Hắn sở dĩ nhanh chóng dừng chân được ở phủ công chúa chính là vì hắn biết đọc sách viết chữ, sau đó tới phủ Tần vương, đã được Lý Thế Dân coi trọng.
Lý Thế Dân ngồi trên ngựa, lặng yên rời khỏi đại doanh Đường quân.
Hắn thừa dịp ban đêm, mười mấy người lao lên trạm gác cao nhìn về phái đại doanh Từ Giản.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 192: Uất Trì Kính Đức cứu mạng.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Vương Thế Sung nhìn thấy bên trong đại doanh chằng chạt, lập thành thế ngũ hành bát quái, ở trong đại doanh mơ hồ còn truyền ra tiếng ngựa hí khiến cho Lý Thế Dân nhíu chặt mày.
Trương Trấn Chu này đúng là một người biết binh gia.
- Tiểu Tám, có nhìn ra ảo diệu gì không?
Mao Tiểu Tám tuy đã đọc sách biết chữ nhưng đối với binh pháp thì không hiểu rõ cho lắm.
Hắn nghe được thì cười nói:
- Đại tướng quân, tướng quân cũng không phải không biết bổn sự khác thì không nói còn hành quân chiên tranh tiểu Tám không biết, tuy nhiên Tiểu Tám thấy rằng xem ra Trịnh quân bố trí vô cùng chặt chẽ, Từ Giản địa hình hẹp, nếu như Cường công chỉ sợ phí chút tay chân.
Lý Thế Dân nghe được thì thỏa mãn gật đầu.
Biết thì nói biết không biết thì nói không biết.
Mao Tiểu Tám đến thời điểm này ăn nói chưa từng phạm sai lầm.
Lý Thế Dân nói với Đoạn Ứng Huyền:
- Tiểu Tám tuy không hiểu binh pháp nhưng ánh mắt đúng là không kém, cường công không phải là một ý kiến hay, nhưng nếu không cường công sẽ phải kéo dài thời gian. Cuộc chiến Hà Bắc đến nay còn chưa rõ ràng, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, nếu một khi Hà Bắc thất bại, lúc đó muốn đánh chiếm Lạc Dương thì càng bất lợi.
Đoạn Ứng Huyền trở nên trầm mặc.
Hắn và Mao Tiểu Tám tính tình khác nhau rất lớn.
- Được rồi chúng ta chuẩn bị quay về.
- Tình huống ở Từ Giản này, ta đã hiểu rõ, sau khi trở về thương nghị với Vương Thông tiên sinh nên giải quyết phiền toái này thế nào.
Đoạn Ứng Huyền và Mao Tiểu Tám hai người đều gật đầu đáp ứng.
Mọi người quay đầu ngựa chuẩn bị từ trên trạm gác cao mà trở về.
Bỗng nhiên từ dưới trạm gác truyền tới một tiếng hét to như sấm:
- Lý gia tặc, dám dò xét trận doanh của gia gia, mau để mạng lại cho gia gia.
Một đám thiết kỵ của quân Trịnh từ dưới núi gào thét đánh tới.
Viên đại tướng cưỡi ngựa, tay cầm giáo, lồng ngực đỏ thẫm giống như là máu, hai con ngươi đỏ bừng tóe lửa.
Chỉ thấy hắn xung trân lên ngựa, vọt về phía Lý Thế Dân.
Ở phía sau hắn còn có 500 binh tốt lao theo.
Lý Thế Dân nhận ra người này chính là đại tướng dưới trướng của Vương Thế Sung, Đan Hùng Tín.
Lý Thế Dân cũng từng nghe qua tên của Đan Hùng Tín, người này vốn theo Địch Nhượng chiếm núi sau đó lại theo Lý Mật, sau khi Lý Mật chết, Đan Hùng Tín nương tựa vào Vương Thế Sung, hơn nữa còn được Vương Thế Sung vô cùng tín nhiệm, hứa gả muội tử của mình cho hắn nghe nói người này cùng với Lý gia thù sâu như biển, cụ thể ân oán thế nào Lý Thế Dân cũng không rõ, hình như là tổ tiên của Đan Hùng Tín là tướng lãnh Bắc Tề, bị phụ thân của mình giết chết. Lý Thế Dân cũng biết, Đan Hùng Tín này có sức lực vạn phu khó đỡ, mấy viên hổ tướng như là Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim lúc quy hàng đều tán thưởng hắn.
Lý Thế Dân thầm nghĩ không tốt, thúc ngựa chạy đi.
Đoạn Ứng Huyền thấy tình huống không tốt liền la lớn:
- Tiểu Tám, ngươi bảo hộ đại tướng quân, ta ngăn hắn lại.
Dứt lời hắn cầm lấy thương xông về phía Đan Hùng Tín.
Lại nói tiếp Đoạn Ứng huyền này cũng là một kiêu tướng khó lường, nhưng nếu so với Đan Hùng Tín thì hắn không phải là đối thủ.
Mục tiêu của Đan Hùng Tín là Lý Thế Dân, thấy Đoạn Ứng Huyền cản trở hắn liền giận tím mặt.
Giáo vung lên đón chào, cùng với Đoạn Ứng Huyền giao phong, ở bên kia hơn mười người Mao Tiểu Tám che cho Lý Thế Dân quay đầu rời đi.
Đan Hùng Tín giận dữ hét lớn:
- Lý gia nhi, ngươi chạy đâu.
Lý Thế Dân quay đầu nhìn trộm thì chỉ thấy Đan Hùng Tín đã đuổi theo, chắc hẳn Đoạn Ứng Huyền không phải là đối thủ của hắn, hôm nay chỉ sợ mình lành ít dữ nhiều.
- Đại tướng quân mau đi.
Mao Tiểu Tám la lên, xoay người định ngăn trở Đan Hùng Tín lại.
Lý Thế Dân bí rõ mình khó có thể chạy thoát, Đan Hùng Tín lần này mang tới 500 người đủ để vây khốn mình, chỉ có cách mình ngăn cản Đan Hùng Tín chờ cứu binh tới đây, Lý Thế Dân đột nhiên ghìm chặt chiến mã, thuận tay tháo trường giáo.
- Tiểu Tám, ngươi gọi viện binh tới đây, ta cản hắn lại.
Dứt lời hắn vung giáo dao phong với Đan Hùng Tín, Mao Tiểu Tám cũng không hề chậm trễ, hắn vừa chạy vừa khàn giọng nói:
- Cứu Tần vương, cứu đại tướng quân.
Đan Hùng Tín mục tiêu chỉ là Lý Thế Dân, hắn làm gì quan tâm tới Mao Tiểu Tám nữa.
Thấy Lý Thế Dân xông lại hắn cười lớn:
- Oa nhi, xem ngươi còn chạy đi đâu?
Luận niên kỷ Đan Hùng Tín hơn Lý Thế Dân tới hai mươi mốt tuổi, hắn cầm Kim Đỉnh dương giáo, như giao long ra biển, mang theo một cỗ nhuệ khí đâm thẳng về phía Lý Thế Dân, Lý Thế Dân mang hơn mười thân binh liều chết ngăn Đan Hùng Tín lại, tuy võ nghệ của Lý Thế Dân không tệ nhưng làm sao có thể chống lại mãnh tướng kinh nghiệm nhiều năm này chớ luân kinh nghiệm hay thân thủ Lý Thế Dân đều không phải là đối thủ của Đan Hùng Tín.
Chỉ qua bốn năm hiệp, Lý Thế Dân đã không chịu nổi.
Hắn đâm một giáo bức Đan Hùng Tín lui về phía sau sau đó thúc ngựa bỏ chạy, Đan Hùng Tín làm sao có thể buông tha cho Lý Thế Dân, thúc ngựa đuổi sát.
Mắt nhìn thấy Đan Hùng Tín đuổi tới càng ngày càng gần, mà hộ vệ của hắn đã tổn thương không còn.
Lý Thế Dân không khỏi sinh tuyệt vọng âm thầm kêu khổ, ở phía sau lưng của hắn vó ngựa càng ngày càng gần, Lý Thế Dân cắn răng một cái, xoay người lại muốn cùng với Đan Hùng Tín giao đấu với nhau, đúng lúc này chỉ thấy từ phía xa xa truyền tới một thanh âm Đạp Tuyết ô điêu, như gió lao tới.
Viên đại tướng tay cầm tiên, hai đôi mắt dữ tợn trừng lên.
- Tặc tướng dám, làm tổn thương chủ của ta.
Lý Thế Dân nghe thấy thì mừng rỡ la lớn:
- Kính Đức, cứu ta.
Nói thì chậm nhưng khi đó thì rất nhanh, Uất Trì Kính Đức đã vọt tới thì Đan Hùng Tín cũng tới gần Lý Thế Dân, đại giáo chuẩn bị đâm xuống.
Uất Trì Kính Đức nổi giận gầm lên một tiếng, Đạp Tuyết Ô Điêu dưới chân vụt qua, song tiên quét ngang đánh xuông Kim Đỉnh dương giáo của Đan Hùng Tín, Đan Hùng Tín không kịp phản ứng, Uất Trì Kính Đức đã hung hăng cuốn lấy thanh giáo, Lý Thế Dân phóng ngựa như bay, đồng thời liên tục khai mở cung tên, bắn vào thân binh của Đan Hùng Tín.
Từ phía đại doanh của Đường quân liên tục là tiếng vó ngựa ù ù.
Chắc là Mao Tiểu Tám báo tin đã chạy tới đây cứu viện.
Mà Trương Trấn Chu cũng biết được tin tức suất bộ đến đây tiếp viện, song phương giao phong ở trước trạm gác một hồi ngắn ngủi sau đó cả hai thu binh, Trương Trấn Chu mang theo Đan Hùng Tín trở về đại doanh Từ Giản còn chúng tướng Đường quân thì che chở cho Lý Thế Dân rời đi.
Mao Tiểu Tám dẫn người thừa cơ quét dọn chiến trường đã tìm ra thi thể của Đoạn Ứng Huyền.
Sau khi quay trở về đại doanh, Lý Thế Dân bị Vương Thông trách cứ một hồi, Lý Thế Dân liên tục xin lỗi mới dẹp đi sự tức giận của Vương Thông.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 193: Lý Uyên khó xử.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
- Lần này ta có thể thoát hiểm cũng là nhờ Kính Đức liều mình cứu giúp.
Lý Thế Dân cảm thán nói, hắn cởi áo khoác, tự tay choàng lên trên người của Uất Trì Kính Đức.
Tuy nhiên trong lòng hắn lại càng cảm thấy khó xử: Uất Trì Kính Đức có ân cứu mạng ta, mà Lý Ngôn Khánh thì chính là huynh đệ đồng tông, ta nên quyết định thế nào đây?
Suy nghĩ đến chuyện này, Lý Thế Dân liền cảm thấy khó xử.
Tuy nói Vương Thông đã lựa chọn nhưng Lý Thế Dân vẫn không muốn kết oán với Lý Ngôn Khánh, nếu như tương lai Lý Ngôn Khánh biết được chân tướng muốn cắn xé với Kính Đức thì ta nên đứng ở đâu, nên giúp ai bây giờ?
Nghĩ đến chuyện này Lý Thế Dân liền buồn rầu không thôi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, mọi người trở về doanh trướng, Lý Thế Dân thì ở trong đại trướng trằn trọc, mãi đến giờ sửu mới ngủ yên được.
Trong lúc mơ mơ màng màng Lý Thế Dân thấy từ bên ngoài truyền tới một hồi bước chân dồn dập.
Hắn xoay người ngồi dậy thì chỉ thấy ở bên ngoài mặt trời đã sáng, xuyên qua cửa sổ ánh sáng chiếu đến.
- Khởi bẩm đại tướng quân, Hà Bắc có văn kiện khẩn cấp.
Lý Thế Dân vuốt hai gò má, tinh thần trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Hắn đứng người lên:
- Cho vào?
Tên lính liên lạc phong trần mệt mỏi đi vào trong đại trướng.
- Hà Bắc cuộc chiến thế nào?
- Khởi bẩm đại tướng quân, hôm qua Khuất Đột Thông đại tướng quân nhận được tin tức, Lý Hà Nam tại ba ngày trước đã đánh bại mười tám vạn binh mã của Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức đã thua
Hơn nữa là còn thua vô cùng triệt để.
Mười tám vạn đại quân cơ hồ trong một ngày đã tan thành mây khói, hoặc bị giết hoặc bị bắt, hoặc là trốn tan tác, tóm lại hiện tại binh mã bên người Đậu Kiến Đức không còn mấy ai, đại tướng quân Cao Sĩ Hưng bị La Sĩ Tín chém giết ở Chương Bắc Cốc thành, Nguyễn Quân Minh, Cao Nhã thì bị Bùi Hành Nghiễm đuổi giết ở bờ nam Chương thủy, Khổng Đức Thiệu bị Tiết Vạn Triệt bắt sống, kiêu tướng Ân Thu Thạch Toản táng thân tại Chương Bắc Cốc thành, trọng doanh bị Thẩm Quang dẫn người phá hủy, Chương thủy chết đuối vô số.
Sau khi trốn tới Vĩnh Niên, bên cạnh Đậu Kiến Đức chỉ còn lại mấy người Tào Đán Lăng Kính, binh mã bất quá bảy nghìn người.
Đậu Kiến Đức chưa kịp hồi phục thì Lý Ngôn Khánh đã đích thân dẫn hai vạn đại quân tới Vĩnh Niên thành, cùng lúc đó Lý Kiến Thành ở Hà Đông du thuyết quận trưởng Dịch quận quy hàng Tiết Thế Hùng tập kết ba vạn đại quân ở Hà Đông, từ Trường Bình quận lao thẳng tới Hàm Đan.
Mà Lý Nghệ ở phía Bắc cũng dùng nhị tử làm tiên phong, Tiết Vạn Quân làm phó tướng, ở Dịch thủy đánh bại Hầu Quân Tập.
Hầu Quân Tập chạy loạn ở trong quân vô tung hạ lạc, Lý Nghệ mệnh cho con trai trưởng là La Tùng chia làm hai đường cường công Tín Đô, thẳng bức Tương quốc, trong nhất thời Tín Đô đã nhận phải áp lực cực lớn, một phương diện muốn cứu viện Đậu Kiến Đức một phương diện phải chống cự Lý Nghệ, rơi vào đường cùng, thê tử của Đậu Kiến Đức là Tào thị mệnh cho tả phó xạ Tề Thiện Hành tiến về phía Bình Nguyên cầu viện binh của Vũ Văn Hóa Cập, đồng thời mệnh cho Tống Chính Bản nắm soái ấn, phía bắc chống Lý Nghệ công kích, trong nhất thời Hà Bắc loạn thành một bầy.
Võ Đức năm thứ hai, ngày 23 tháng 11 Từ Thế Tích dùng kế dụ địch, đánh bại Vũ Văn Sĩ Cập.
Ngày 29 tháng 11 Vũ Văn Hóa Cập hạ lệnh Vũ Văn Thành Đô nắm giữa ấn soái, chuẩn bị xuất binh cứu viện Đậu Kiến Đức, đạo lý môi hở răng lạnh, Vũ Văn Hóa Cập vô cùng hiểu rõ, Đậu Kiến Đức nếu như xong đời thì hắn cũng không thể chống cự công kích Lý Đường.
Đầu tháng mười hai, Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh hai vạn kiêu binh tiến về phía Vĩnh Niên huyện.
Ngày 8 tháng 12 Vũ Văn Thành Đô rời khỏi Thanh Hà, quân tiên phong đã tới Bình Hương, đúng lúc này Bùi Thế Củ ở Thanh Hà quận ngang nhiên khởi binh, tuyên bố quy thuận Lý Đường, Vũ Văn Trí ở trong loạn chiến bị giết chết, sau đó Bùi Thế Củ mở cổng thành để cho đại quân của Lý Thần Thông tiến vào, vượt qua Hoàng hà, nhanh chóng chiếm lĩnh Thanh Hà quận, quân tiên phong trực chỉ Bình Nguyên, Vũ Văn Hóa Cập quá sợ hãi, vội vàng sai người triệu hồi Vũ Văn Thành Đô đồng thời triệu tập binh mã dưới trướng ý đồ cản trở bước chân của Lý Thần Thông.
Cứu viện Đậu Kiến Đức tuy trọng yếu nhưng mà bảo vệ tính mạng của mình thì còn trọng yếu hơn.
Ngày 12 tháng 12 Vũ Văn Thành Đô ở Bình Hương biết được tin tức Thanh Hà tạo phản lập tức mang quân trở về cứu viện.
Nhưng lúc này hai vạn kiêu binh cũng xuất hiện cục diện hỗn loạn, ngày 13 tháng 12 Vũ Văn Thành Đô đang trên đường trở lại Thanh Hà thì bị Lý Ngôn Khánh phục kích, Lý Ngôn Khánh tự mình dẫn Vạn Thắng quân cùng một đám sĩ tốt hung hãn, dùng Bùi Hành Nghiễm, La Sĩ Tín, Tiết Vạn Triệt làm tiên phong, từ bề hợp công Vũ Văn Thành Đô.
Vũ Văn Thành Đô vội vàng ứng chiến nhưng khó có thể ngăn cản được thế công của Lý Ngôn Khánh.
Song phương nhiều lần giao chiến, cuối cùng Vũ Văn Thành Đô cũng không cản nổi thế công của Lý Ngôn Khánh mà bại lui, sống chế không rõ.
Mà hai vạn kiêu binh cũng tan thành mây khói.
Ngày 17 tháng 12 Lý Thần Thông phá được Lệ Đình, đánh bại quân chủ lực của Vũ Văn Hóa Cập, binh lâm dưới Bình Nguyên.
Ngày 18 tháng 12 Lý Nghệ ở Hà Gian đánh bại Tông Chính Bản, Tào thị dưới sự bảo vệ của Tề Thiện Hành suốt đêm rút khỏi Nhạc Thọ, chạy trối chết tới Bột Hải quận.
Ngày 20 tháng 12 Đậu Kiến Đức bị bộ hạ Tào Đán giết chết, Vĩnh Niên quận bị phá.
Cuộc đại chiến cứ như vậy mà quỷ dị kết thúc.
Chiến sự Hà Bắc thuận lợi khiến cho Lý Uyên ở Trường An cũng phải trố mắt líu lưỡi hắn thật không rõ, Lý Ngôn Khánh làm sao mà khiến cho chiến cuộc Hà Bắc thuận lợi như thế, Bùi Thế Củ đột nhiên quy phục có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
- Ai có thể nói cho cô, Bùi Thế Củ tại sao đột nhiên lại quy phục?
Lý Uyên lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt.
Lại nói tiếp, Lý Uyên đối với Bùi Thế Củ cũng không xa lạ gì.
Dương Kiên, Dương Quảng hai cha con lúc tại vị, Bùi Thế Củ thủy chung đứng vững không ngã, được lưỡng đế tin cậy, hơn nữa người này không những đa mưu túc trí mà còn là một sứ thần ngoại giao kiệt xuất, Lúc Tùy Văn Đế Dương Kiên cùng với Đột Quyết giao phong, Bùi Thế Củ phụng mệnh đi sứ, phân hóa Đột Quyết thành năm bộ sau đó Dương Tố mới dùng binh đánh bại Đột Quyết giành được chiến thắng.
Tuy nhiên ở trong cuộc chiên đó người mưu đồ là Dương Kiên Dương Tố Cao Dĩnh.
Bùi Thế Củ chỉ là một người chấp hành mà không phải người quyết định, sau đó vào năm Đại Nghiệp, Dương Tố ốm chết, Cao Dĩnh không được trọng dụng, Bùi Thế Củ bắt đầu từ một người chấp hành trở thành người quyết định, dùng thân phận Hoàng Môn thị lang đi sứ Tây Vực phân hóa dân tộc Thổ Dục Hồn, sau đó Tiết Thế Hùng lãnh quân đánh bại Thổ Dục Hồn, Dương Quảng ở Tây Vực thiết lập bốn quận, công tích vĩ đại có thể nói ở trong cuộc chiến Thổ Dục Hồn, Bùi Thế Củ công lao chiếm ít nhất một nửa.
Người này còn là tộc trưởng Bùi thị, Lý Uyên nghe thấy làm sao không thể cố kỵ?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 194: Đậu Kháng.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Trường An tuyết nổi lên.
Bay lả tả, nhuộm trắng cả thành.
Ở bên trong Nghĩa Ninh phường, sừng sững một tòa phủ đệ nguy nga đỏ thẫm, trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.
Ở trước tòa phủ đệ có hai chữ vàng bắt mắt: Đậu phủ.
Lý Uyên đánh xe tới trước của Đậu phủ thì bên ngoài có thị vệ tiến đến đập cửa.
Chủ nhân của tòa Đậu phủ này chính là Đậu Kháng, anh vợ của Lý Uyên, Đậu Kháng là con của Đậu Vinh, tuy không cùng phòng với Đậu phu nhân nhưng quan hệ không tệ.
Năm đó khi Đậu Kháng tọa trấn U Châu thường xuyên liên hệ với Lâu Phiền Lý Uyên, kết giao mật thiết.
Hơn nữa con của hắn là Đậu Đản cũng là nữ tế của Lý Uyên.
Điều này khiến cho quan hệ giữa hai nhà Lý Đậu càng thêm mật thiết, tuy nhiên sau khi Lý Uyên lên ngôi, Đậu Kháng trở nên không chú ý tới việc triều chính, suốt ngày chè chén say sưa sống trong mơ màng, Lý Uyên khuyên bảo mấy lần cũng không cải biến chủ ý của Đậu Kháng được, cuối cùng không hỏi đến nữa. Kỳ thực Lý Uyên biết rằng, Đậu Kháng làm vậy để lui thân, giấu tài mà thôi.
Tuy nhiên có chuyện gì phiền phức, Lý Uyên vẫn đi tìm Đậu Kháng mà thỉnh giáo.
Trong mắt của Lý Uyên Đậu Kháng là một người vô cùng cơ trí.
Tuy nhiên Đậu Kháng uống say khiến cho Lý Uyên bất đắc dĩ.
- Đậu huynh, hôm nay ta thật sự rất đau đầu.
- Ta hi vọng định mượn cơ hội này khiến cho Ngọc oa nhi biết khó mà lui, tương lai cũng dễ sắp xếp nhưng ai ngờ được đứa nhỏ này thực sự làm được, chẳng những chế trụ được binh mã Vương Thế Sung ở Hà Bắc mà còn đánh bại Đậu Kiến Đức, thuận tay giết một nhà Phá Dã Đầu.
Sau này ỏ trong triều đình chỉ sợ không có người nào ngăn chặn được hắn.
Hắn tay cầm Hà Nam lại có công lao bình định Hà Bắc, ta định để cho nhị lang thống binh áp chế uy vọng của hắn, không ngờ Lạc Dương còn chưa chiếm được thì Hà Bắc đã bình định. Ta không muốn làm người vô tình vô nghĩa nhưng đứa nhỏ kia hiện tại uy vọng quá lớn, bây giờ toàn bộ Trường An đều thảo luận chuyện của hắn, ta làm sao có thể yên tâm.
Đậu Kháng vẫn gục đầu, tiếp tục ngủ say.
Lý Uyên tiên lên thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Hiếu Cơ chết trận, trong lòng ta thật sự đau nhức.
- Vốn định đối đãi tử tế với Ngọc oa nhi nhưng mà đứa nhỏ này không biết tiến thối, công lao quá lớn, ta biết phải sắp xếp thế nào bây giờ?
Đúng thế, công lao của Lý Ngôn Khánh quá hiển hách khiên cho Lý Uyên cũng phải sinh lòng kiêng kỵ.
Đậu Kháng hàm hồ nói một câu:
- Chuyện của nhà ngươi đừng làm rộn lên.
Thanh âm kia giống như là đang say mà nói.
Nhưng Lý Uyên vẫn chú tâm nghe.
- Đậu huynh vậy huynh nói Ngọc oa nhi có thể có dị tâm không?
- Kẻ ngu mới dốc sức liều mạng.
Trong lòng Lý Uyên rất rõ ràng, Đậu Kháng tuy sanh nhưng mà tỉnh, lời này của hắn nhất định có ẩn ý.
Sở dĩ kẻ này giả say là vì hắn không muốn cuốn vào tranh đấu ở trên triều đình về phần nguyên nhân thì Lý Uyên cũng minh bạch, mẫu thân của Đậu Kháng chính là cô cô của Dương Quảng, sau khi Dương Quảng lên ngôi đối với Đậu Kháng liên tục chèn ép.
Kỳ thật lúc đó Dương Quảng chèn ép đâu chỉ mình Đậu Kháng.
Lý Uyên lúc đó chẳng phải là hoàng thân quốc thích sao? Mẹ của hắn là tỷ tỷ của Độc Cô hoàng hậu thế nhưng mà vẫn biệt Dương Quảng chèn ép không hề cố kỵ.
Ngôn Khánh là người thông mình làm sao không hiểu được ý nghĩ của mình.
Nhưng mà hắn chẳng những không thu liễm mà biểu hiện còn thêm xuất sắc.
Đậu Kháng nói kẻ ngu mới liều mạng.
Lý Ngôn Khánh có phải là người ngu không?
Lý Uyên nghĩ tới đây liền nở ra một nụ cười.
Có lẽ hắn thật sự là một kẻ ngu.
Nghĩ tới đây lòng của Lý Uyên cũng sáng lại, đối với sự sắp xếp Lý Ngôn Khánh cũng mơ hồ có chủ trương.
Hắn vỗ người của Đậu Kháng đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ra khỏi Đậu phủ.
Đúng lúc Lý Uyên rời khỏi thư phòng thì Đậu Kháng đột nhiên ngẩng đầu dậy, hai đôi mắt mở to nhìn ra ngoài cửa, một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng.
Chuyện của nhà đế vương đúng là phức tạp.
*****
Là người của hai thế giới, đối với Lý Ngôn Khánh mà nói, hắn đã sớm trải qua bao nhiêu cuộc chia ly.
Sinh lão bệnh tử, thiên đạo tuần hoàn cho dù ai cũng không cách nào tránh nổi, kiếp trước trải qua đủ loại kinh nghiệm khiến cho Lý Ngôn Khánh đã sớm thấu triệt.
Ở kiếp này hắn chỉ có hai thân nhân.
Một người tự tay nuôi dưỡng hắn lớn lên là Trịnh Thế An, một người khác tuy không ở lâu với hắn thời gian cộng lại có lẽ chỉ hơn một năm mà thôi, tuy nhiên lại có tình huyết nhục là Lý Hiếu Cơ. Lý Ngôn Khánh đối với Trịnh Thế An và Lý Hiếu Cơ thái độ hoàn toàn khác nhau, Trịnh Thế An Lý Ngôn Khánh cởi mở không hề che giấu, còn Lý Hiếu Cơ cho dù thu liễm nhưng trong lòng cả hai đều hiểu được tình cảm của nhau.
Rất khó có thể nói được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Lý Ngôn Khánh biết được tin dữ của Lý Hiếu Cơ liền lập tức kinh hãi.
- Dưỡng Chân, Dưỡng Chân.
- Tiểu Yêu, mau tỉnh lại.
Tiếng gọi quen thuộc bên tai, Lý Ngôn Khánh từ trong hôn mê tỉnh lại.
Ở trong thư phòng lúc này đầy ắp người, Đóa Đóa, Vô Cấu, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Bùi Hành Nghiễm thần sắc lo lắng nhìn hắn.
Đậu Uy cùng với Nhan Sư Cổ thấy Lý Ngôn Khánh tỉnh lại thì không khỏi thở dài một hơi.
Lúc Lý Ngôn Khánh bất tỉnh cả hai người đều hoảng sợ, Lý Ngôn Khánh nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn, không tốt còn gây nên chiến hỏa.
Trịnh gia tuy đã quy phục Lý Đường, nhưng mà kẻ cầm quyền chính thức ở Vinh Châu thì chính là thủ hạ của Lý Ngôn Khánh.
Nếu như Hà Nam loạn, Hà Bắc cũng sẽ loạn.
Khi đó mặc dù Lý Đường có thể khống chế cục diện nhưng cũng phải trả một cái giá thảm trọng, đại cục thiên hạ lúc này không ở Trường An không ở Lạc Dương mà ở Huỳnh Dương, quan hệ rất nhiều tới Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh thở dài một hơi, được Trưởng Tôn Vô Kỵ đỡ mà leo xuống giường.
Đầu óc của hắn hơi váng, thân thể không có chút khí lực nào, Lý Ngôn Khánh dùng sức vẫy vẫy Đóa Đóa mà nhẹ giọng phân phó:
- Đóa Đóa, nàng lập tức trở về, từ giờ trở đi, Lý phủ cao thấp đốt giấy để tang, chuẩn bị mở linh đường.
Đóa Đóa cũng biết chân tướng của sự việc nên gật đầu đáp ứng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 195: LạCjc Dương hỗn loạBFBn.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Bùi Thúy Vân thì đang mang thai, Mao Tiểu Niệm thì chuyển dạ, Vô Cấu thì mới sinh tuy đã bình phục nhưng tính tình của nàng ngây thơ, quả thật không lo được đại cục, tính ra Đóa Đóa chính là người thích hợp nhất, ở trong Lý phủ nàng cũng có uy vọng.
Lý Ngôn Khánh khoát tay ý bảo người không có phận sự lui ra, chỉ để lại huynh muội Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn kinh ngạc nhìn Đậu Uy và Nhan Sư Cổ rồi đột nhiên nói:
- Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng hiện tại ở nơi nào?
- Sau cuộc chiến Phách Bích, Lưu Vũ Chu Tống Kim Võng trốn về phía Đột Quyết đầu phục A Sử Na.
A Sử Na hiện tại là khả hãn Đột Quyết.
Thủy Tất Khả Hãn ở giữa năm bị bệnh, A Sử Na liền tiếp nhận địa vị Khả Hãn, Lý Ngôn Khánh nhận được tin tức này cũng không để ý nhiều, A Sử Na cho dù dã tâm về thế lực đều xa xa không bằng Thủy Tất Khả Hãn nên hắn đều không để trong lòng.
Nhưng khi biết được Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng chạy về phía Đột Quyết thần sắc của Lý Ngôn Khánh liền trở nên lạnh lùng.
- Đậu công, Nhan thị lang, tâm tư của ta hỗn loạn, không cách nào nói chuyện với hai vị, xin cáo từ trước.
Nói xong hắn cất bước muốn đi.
Tuy nhiên hai chân mềm nhũn, trời đất quay cuồng, cảm giác mê muội vọt tới, Vô Cấu tiến tới muốn đỡ nhưng Ngôn Khánh từ chối, nghiến răng bước từng bước đi xuống cầu thang, dưới sự trợ giúp của Liễu Thanh mà lên ngựa.
- Vô Kỵ.
- Vương gia.
Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi tiễn Vô Cấu lên xe ngựa thì nghe thấy Lý Ngôn Khánh gọi.
Hắn tiến lên phía trước mà khẽ nói:
- Vương gia yên tâm, trong thành thuộc hạ đã sắp xếp, tuyệt đối sẽ không nảy sinh sai lầm, tuy nhiên bên Lạc Dương kia....
- Ngươi lập tức gọi Thẩm Quang tới đây ta có chuyện phân phó hắn.
Về phần Lạc Dương, ta sẽ không đi, hai ngày nữa ta sẽ trở về Trường An báo cáo, chuẩn bị cho đại lễ tôn thất, còn nghĩ cách mang quan tài của phụ vương về Thiên Lăng sơn.
Còn nữa ngươi mau phái người nói cho Đậu công và Nhan thị lang, chậm nhất ngày mai ta sẽ theo bọn họ tới Trường An.
- Tuân mệnh.
Vô Kỵ cũng hiểu rõ, lúc này để Ngôn Khánh đi Lạc Dương không khác gì ép buộc hắn.
Dưới tình huống hiện tại cho dù Lý Ngôn Khánh không đi Lạc Dương thì cũng không sao, Đỗ Như Hối có thể tự mình quyết đoán, về phần sắp xếp mọi chuyện Lý Ngôn Khánh đã gọi Thẩm Quang, tất cả hắn sẽ do Thẩm Quang lo liệu.
Vương Thế Sung mình mặc hắc long bào, ngồi yên ở trong Hàm gia đại điện.
Vừa rồi hắn còn thương nghị với triều thần làm sao để thủ vệ Lạc Dương thì đã nhận được tin tức Lý Ngôn Khánh vào giữa trưa đã trở về Củng huyện.
Hàm gia đại điện thoáng cái đã trở nên hỗn loạn.
Lý Ngôn Khánh trở về.
Điều này cho thấy chiến sự Hà Bắc đã xong, Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập đã xong.
Tin Đậu Kiến Đức chết chưa truyền tới Lạc Dương, tuy nhiên Cốc thành thảm bại Lý Ngôn Khánh vây khốn Vĩnh Niên huyện, chỉ cần Đậu Kiến Đức chưa chết thì chiến cuộc Hà Bắc chưa chấm dứt, Lạc Dương còn có sinh cơ.
Nhưng hiện tại...
Lý Ngôn Khánh trở về rồi, mục tiêu kế tiếp của hắn là Lạc Dương.
Nhìn chung Lạc Dương cao thấp ít nhiều đối với Lý Ngôn Khánh đều có chút sợ hãi, đặc biệt là thủ hạ đắc lực của Vương Thế Sung, Dương Công Khanh, Trương Trấn Chu, Đan Hùng Tín những người này đã giao phong với Lý Ngôn Khánh, ngoài ra Đoạn Đạt Bạt Dã Cương từ sau khi Đỗ Như Hối đánh chiếm Yển Sư đã chết trận, những văn võ đại thần đều nghe nói qua, thậm chí lĩnh giáo thủ đoạn của Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh hai lần đánh Yển Sư khiến cho Lạc Dương ai cũng thấp thỏm lo âu.
Hôm nay hắn đã quay về, đại thắng Đậu Kiến Đức mà quay về, Lạc Dương liệu có thể kiên trì được không?
Tất cả mọi người đều vô tâm thương thảo, Vương Thế Sung lòng dạ rối loạn.
Hắn đuổi văn võ đại thần đi, một mình ở Hàm gia đại điện, trước đây mấy canh giờ hắn còn cam đoan sẽ giữ vững Lạc Dương.
Nhưng mà bây giờ những lời nói đó vẫn còn quanh quẩn giống như là đang giễu cợt hắn vậy.
Lý Thế Dân?
Vương Thế Sung không úy kỵ một tên tiểu tử này, hắn chẳng qua là do cha chú ban cho mà thôi.
Nhưng Lý Ngôn Khánh.
Trong lòng hắn không cam lòng, hắn nhịn không được nắm chặt tay đấm, hung hăng đấm lên chên long án.
- Ta không cam lòng, ta không cam lòng.
Đúng thế, nhân sinh kỳ diệu như vậy.
Đã nhấm nháp tư vị làm hoàng đế, cao cao tại thượng, làm sao có thể chịu được cảm giác cúi đầu xưng thần.
Còn nữa hắn hiện tại đã làm hoàng đế hai năm, tư vị vẫn chưa nếm đủ.
Vương Thế Sung biết rõ nếu như Lý Ngôn Khánh tới đây đốc chiến thì Lạc Dương sẽ dữ nhiều lành ít, Lý Ngôn Khánh ở Lạc Dương danh vọng rất cao, hơn nữa nhân mạch cũng rất rộng, ở đây thế trụ cho tới thương nhân đều có hảo cảm với hắn, Lý Thế Dân ở sông Lạc không có căn cơ nhưng Lý Ngôn Khánh lại thâm hậu, nếu như hắn thật sự tới Lạc Dương thì Lạc Dương có thể kiên trì bao lâu đây?
- Hoàng thượng.
Ở bên ngoài đại điện truyền tới một thanh âm vô cùng nhu hòa.
Vương Thế Sung ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một hắc y nam tử ở đó.
- Nhân Tắc, mau tới đây.
Nam tử kia chính là Vương Nhân Tắc.
Hắn đẩy cánh cửa, đi vào trong đại điện nhìn cung điện trống rỗng xung quanh rồi khẽ nói:
- Hoàng thượng vẫn còn lo lắng vì Lý nghịch?
Vương Thế Sung ý bảo hắn ngồi xuống rồi thở dài:
- Cô muốn một trận chiến nhưng mà Lạc Dương thành chỉ sợ không chống nổi.
Nghe thấy Lý Ngôn Khánh trở về nguyên một đám văn võ thất kinh.
Vương Nhân Tắc làm sao không nhìn ra tâm tư của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung hiện tại kỳ thật không có tin tưởng quyết chiến với Lý Đường.
Đã vô tâm quyết chiến thì nên dứt khoát đầu hàng.
Vương Nhân Tắc nói:
- Hoàng thượng.
- Nhân Tắc ở đây không có người ngoài, ngươi cứ gọi ta là thúc phụ.
Vương Nhân Tắc cất tiếng nói:
- Thúc phụ, Lý Ngôn Khánh đã trở về, đại biểu cho chiến cuộc ở Hà Bắc đã chấm dứt, mặc dù còn có một số nơi chống cự nhưng mà đại cục đã định, lúc đó Lý Đường đại quân dốc sức đánh Lạc Dương thì Lạc Dương có thể tồn tại sao?
- Chuyên này... chỉ sợ rất khó.
Vương Thế Sung có thể tới địa vị ngày hôm nay dĩ nhiên không phải là người không có bổn sự.
Ít nhất hắn cũng có bản lĩnh xem xét thời thế, tuy biết rõ nhưng hắn vẫn không cam lòng.
Tình huống hiện tại không cần Lý Đường dốc toàn lực.
Chỉ cần Lý Thần Thông phái binh mã Hà Bắc trở về Lạc Dương thì đại thế cơ bản đã mất.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1