Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 665: Khai tông lập phái, quảng chiêu môn đồ!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trong bệnh viện, thuốc gây tê bình thường đều dùng loại tốt nhất, hơn nữa phần lớn giá cả đều khá đắt, Tằng Mẫn San đoán chừng, chỉ riêng mấy bệnh viện này, mỗi măm định mức tiêu thụ cung cấp đoán chừng phải lên đến 50.000 nhân dân tệ trở lên! Đối với Tằng gia đang trên con đường lụi tàn mà nói, 50.000 nhân dân tệ cũng đã là một con số không nhỏ rồi!
Đương nhiên, sản phẩm mà xí nghiệp y dược của Tằng gia sản xuất, chất lượng tuyệt đối được bảo đảm, về điểm này, Tằng Mẫn San tuyệt đối tự tin, bởi vì, rất nhiều lúc, cô đều tự tay giám sát sản xuất! Chăm lo việc nước, không thể chỉ biết nói miệng, rồi quản người là được!
Tằng Mẫn San nhìn Diệp Thanh một cái, thầm nói, bản lĩnh của cậu em họ này quả lớn, tuổi còn trẻ, vừa đến Bắc Kinh chưa được bao lâu, đã tích lũy được mối quan hệ rộng như vậy, có thể nói là phúc tinh của Tằng gia, sau này Tằng gia muốn quật khởi, nói không chừng phải dựa vào cậu ta rồi! mình thân con gái, gánh vác một đống công việc như vậy, thực sự là quá mệt mỏi!
Có điều Diệp Thanh lại không nghĩ sâu xa như vậy, hắn cũng chỉ cảm thấy bản thân có duyên với chị họ, tiện tay giúp một chút mà thôi!
Mọi người tiếp tục tán gẫu một lúc sau, Thiệu bộ trưởng liền cùng một đoàn lãnh đạo khác cũng đến nơi, kể cả Thiệu bộ trưởng không kiểu cách nhà quan, nhưng các cấp lãnh đạo bình thường đều xuất hiện cuối cùng, đây là thường lệ, mọi người đều quá quen thuộc rồi, cũng không cảm thấy có gì là không ổn, lãnh đạo mà đến trước, thế mới kỳ lạ!
Sau đó, Thiệu bộ trưởng sau khi phát biểu một bài tràn đầy cảm xúc nhịp điệu du dương, nhưng lại không thiếu phần dõng dạc, mọi người liền bắt đầu ăn ăn uống uống!
Không bao lâu, liền bắt đầu thay phiên kính rượu, nhóm chuyên gia cũng nâng chén lên, cùng nhau “hỗ phóng”, thông qua chén rượu thể hiện tình cảm, Tằng Mẫn San và Ninh Não Nhi dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh, cũng làm một vòng quanh phòng, làm quen gần như tất cả các lãnh đạo và chuyên gia, đương nhiên, các cô cũng không chịu thua kém, lời nói cử chỉ khéo léo hào phóng, đặc biệt là Tằng Mẫn San, tiểu thư khuê các, cách nói năng không chút tầm thường, hơn nữa tửu lượng cũng khá lớn, tuy uống rượu nho, nồng độ không cao, nhưng cũng đã uống không ít, mà không tỏ ra một chút men say nào, rõ ràng thuộc vào những phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ, ngay cả tửu lượng của Ninh Não Nhi, e rằng cũng còn hơi kém cô một chút.
Ninh Não Nhi tuy rằng dưới danh nghĩa tạm thời chưa có công ty y dược, nhưng làm ăn buôn bán mà, quen biết thêm nhiều người đương nhiên cũng không tồi, hơn nữa mọi người cũng nhìn ra, tiểu giai nhân có dung nhan như ngọc này rất có khả năng là một trong số các bạn gái của Diệp Thanh, cho nên cũng cho cô vài phần thể diện!
Cuối cùng, Diệp Thanh khó khăn lắm mới tìm được cơ hội kính rượu Thiệu bộ trưởng, chẳng có cách nào, người ta là quan lớn, đại quan, người kính rượu còn xếp thành hàng kia kìa, ngươi đến ta đi, tìm một cơ hội kính rượu cũng đâu có dễ dàng gì!
Thiệu bộ trưởng vốn dĩ đã không uống được nhiều rượu, người khác mời rượu, ông thường chỉ nhẹ nhàng nhấp môi một ngụm, có điều nhìn thấy Diệp Thanh bước lại, liền vô cùng ra sức uống một ngụm lớn, cười ha ha nói:
- Tiểu Diệp à, thấy Kinh thành thế nào, có ý định đến đây phát triển không?
Trong mắt ông, Diệp Thanh là hạt giống có năng lực rất mạnh, nhân phẩm xuất chúng, đặc biệt là lần này quả thực đã giúp ông một việc lớn, phải biết, bệnh dịch ở châu Phi, là việc ông phải chịu trách nhiệm, không ít người còn đang đợi để cười vào mặt ông kia kìa, nhưng không ngờ lại được Diệp Thanh giải quyết một cách dễ dàng như trở bàn tay, nhờ có việc này, Hoa Hạ quốc ở rất nhiều quốc gia tại châu phi đạt được không ít lợi ích, trước mặt các cường quốc khác đương nhiên cũng có tiếng nói hơn!
Cái gì gọi là chiến tích? Đây chính là chiến tích! Dựa vào cái này, chỉ cần tác động thêm một chút nữa, nói không chừng hắn còn lên được cả chức phó bộ trưởng bộ y tế cũng nên, có khả năng tiến thêm một bước nữa! Đến được trình độ này của hắn, kể cả là một bước, cũng là cực kỳ khó rồi!
Diệp Thanh cười ha ha nói:
- Điều kiện ở thủ đô vô cùng tốt, đặc biệt là ngành đông y này, thật sự có thể nói là tàng long ngọa hổ giống Bách niên y gia, Vương thi bách thảo đường, Đỗ thị hỏa quán đường, Hồi xuân được, Bảo hòa đường vân vân, đều là những y đường có lịch sử lâu đời, y thuật thâm sâu.
Câu này vừa dứt, một số bác sỹ hoặc chuyên gia bên cạnh có liên quan đến các y đường này, đều vô cùng tự hào, Thiệu bộ trưởng cũng gật gật đầu, những y quán này cũng thuộc phạm vi quản lý của bộ y tế, nên ông cũng biết, một số bác sỹ đông y lão làng trong đó, ngay cả người chức cao trong triều như ông , cũng có nghe nói đến! Có thể thấy được sức ảnh hưởng của họ ở Kinh thành lớn đến thế nào!
Không lường trước được, Diệp Thanh lại chuyển ý nói:
- Trường phái trung y ở Kinh Thành tuy nhiều, thực lực cũng cực kỳ hùng hậu, nhưng lại thiếu sót sự quản lý và kế thừa thống nhất...
Mọi người đều sửng sốt, sao, bác sỹ Tiểu Diệp ở Ninh Thành làm hội trưởng Hiệp hội y sỹ Ninh thành quen rồi, lúc này chẳng nhẽ lại muốn chỉnh hợp giới đông y ở kinh thành? Có điều, trong kinh thành cao thủ nhiều như mây, không phải dễ dàng mà chỉnh hợp được, không có y thuật hơn người, thì ai thèm nghe ngươi chứ! Kể cả là Thần y năm đó quay về, tái xuất giang hồ, e rằng cũng chẳng có cái khả năng này!
Bất kể là ai trong giây phút này đều nảy có một suy nghĩ không mấy tốt đẹp đối với Diệp Thanh, nói cho cùng, những y quán này truyền thừa đã mấy trăm năm, đều có thị trường riêng của mình, cậu muốn chỉnh đốn thu về một mối, quản lý người ta, làm gì có cái chuyện hay như vậy! Cũng chẳng ai thèm đồng ý! Hơn nữa, về Đông y, đều có cái gọi là bí truyền, giữ bí mật cực kỳ nghiêm ngặt!
Thiệu bộ trưởng cũng kinh ngạc nhìn hắn:
- A?
Diệp Thanh cười nói:
- Tiểu tử bất tài chỉ có ý tưởng này, dự định xây một trường học Trung y, mời các vị Hạnh lâm danh thủ quốc gia của các y quán đến dạy học, phát huy sức mạnh của dược liệu Đông y!
Âm thanh tuy không lớn, trong đại sảnh yến tiệc ăn uống linh đình cũng hết sức ồn ào, nhưng câu này của Diệp Thanh vừa dứt, thình lình, cả đám tiệc liền trở lên im lặng!
- Cậu muốn thành lập trường học Đông y?
Thiệu bộ trưởng hơi có chút bất ngờ, cái công việc xây dựng lập trường học này không phải đơn giản, không giống với việc lậ công ty, lập công ty chỉ thuần túy lấy lợi nhuận làm mục đích, nhưng lập trường học, thì kèm theo đó là rất nhiều trách nhiệm, người ta thường nói, vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người, lập trường học, chính là để bồi dưỡng người tài, dạy học giáo dục con người! chỉ cần có chút sai sót, thì làm lỡ dở cả tương lai của con nhà người ta rồi còn gì! Đặc biệt là, các trường có quy mô càng lớn, mà thất bại thì sẽ làm càng nhiều con cháu mất đi những cơ hội khác tốt hơn!
Hơn nữa, ông tin rằng, cái trường mà Diệp Thanh muốn mở tuyện đối không phải là mấy trường đại loại như huấn luyện cơ cấu, kỹ thuật chuyên nghiệp, mà là có khát vọng cao cả, có ý muốn khai tông lập phái, quảng chiêu môn đồ ở bên trong! Điểm này, từ nét mặt thản nhiên tự tin, ý hăng hái mơ hồ lộ ra của Diệp Thanh mà có thể nhìn ra được!
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong đại sảnh, đặc biệt là những người làm nghề Trung y, đều bàn luận sôi nổi.
Có người thầm nói, đúng là kẻ vô tri vô vị, tuy cuộc hành trình đến châu Phi lần này, công lao của Diệp Thanh ngươi không ít, cũng thể hiện ra y thuật hơn người, lập được uy danh khá lớn, nhưng đột nhiên nói ra chuyện lập trường học này, thì có chút không tin tường được rồi! cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, có được sự thâm sâu chín chắn này không?
Chẳng hạn như anh chàng Đỗ Bác Cấp của Vương thị bách thảo đường thì trong lòng ai oán, thầm hậm hự nói, ngay cả sư phụ tao còn chưa dám phát ngôn bừa bãi việc lập trường, mặt mày? Chưa đủ lông đủ cánh đâu nhóc ạ, mà còn dám bốc phét to thế? Suy cho cùng cũng là tuổi quá trẻ, chưa đủ độ chín chắn.
Đương nhiên, cũng có người xem trọng Diệp Thanh, bởi vì, bây giờ là xã hội hiện đại, muốn lập trường học chuyên nghiệp không nhất thiết yêu cầu bản thân phải tinh thông thế nào, chỉ cần cậu có đủ tiền và mối quan hệ là ok rồi! có điều, về mặt Trung y này ý mà, thì cũng chưa dám nói chắc điều gì!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 666: Thu hoạch.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh từ khi đột phá được Tâm bình cảnh, chân khí chuyển hóa trong cơ thể, đặc biệt là ở phần ngực, chân khí tập trung, hình thành một hình dạng tựa như một bình thuốc, không chỉ công lực và y thuật đạt được sự tiến bộ đáng kể, thì lại càng cảm nhận được sâu sắc sức mạnh của thứ tín ngưỡng thần kỳ, cũng chính là sức mạnh của Y linh, thu nạp tiến vào tâm bình, thì có thể khiến cho một dòng năng lượng cùng với sự vận hành máu trong toàn cơ thể của tim,âm thầm tiến hành một sự cải tạo, rèn luyện không nhận thức trong cơ thể của bản thân, Diệp Thanh lập tức biết được, sức mạnh của y linh này là một thứ cực kỳ quý báu!
Lúc hắn ở châu phi đã phát hiện được, sức mạnh của những y linh này cuồn cuộn không dứt, chúng đến từ những nơi chẳng hạn như bệnh viện Ngô Đồng, trại Cửu Long, bệnh viện Ngân Hạnh ở Ninh Thành, Hiệp hội y sỹ, thậm chí là cả Bắc Kinh vv, đặc biệt trong đó có một vài nguồn cực kỳ dồi dào, nhất là bệnh viện Ngân Hạnh chiếm đa số, Diệp Thanh liền đoán rằng, không biết có phải vì mình là người sáng lập của bệnh viện Ngân Hạnh không, sau đó trong đầu liền nảy ra ý tưởng thành lập Học viện Trung y đầu tiên!
- Vâng, đúng vậy, Thiệu bộ trưởng!
Diệp Thanh vuốt cằm gật đầu, hơi có chút ngượng ngùng và khiêm tốn nói:
- Kỳ thực ý tưởng này cháu đã có từ rất lâu, đông y chúng ta là một ngàng học có tính chuyên nghiệp vô cùng cao, nó cũng hoàn toàn không phải là ngụy khoa học, cháu thành lập học viện này, mục đích chủ yếu chính là bồi dưỡng những nhân tài đông y, phát huy mạnh y thuật Hoa Hạ, nếu có thể đem nền y học cổ truyền của tổ quốc đi truyền bá ra nước ngoài, cho càng nhiều người biết đến và chấp nhận, thì đó cũng là một việc hết sức không tồi!
Hắn đương nhiên sẽ không nói vì hắn có được sức mạnh của y linh, hơn nữa, hắn thực sự đúng là có nguyện vọng lớn phát huy mạnh nền y thuật Đông y đông dược thật!
Thiệu bộ trưởng hơi trầm ngâm, liền khen nói:
- Tốt lắm, có chí khí, về sau nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta!
Việc mở trường tuy thuộc trách nhiệm quản lý của bộ giáo dục, nhưng Học viện y học thì lại có một chút liên quan đến bộ y tế của ông, một chàng trai trẻ tuổi như Diệp Thanh mà có thể có được ý nghĩ mở trường học, thì ông đương nhiên ủng hộ hết mình, hơn nữa, ông nhìn thấy sự tự tin lờ mờ ẩn hiện trong ánh mắt Diệp Thanh, không biết tại sao lại càng có thêm vài phần tin tưởng.
Lúc này, tiếng nói của một cô gái trẻ liền vang lên:
- Bác sỹ Diệp, tôi ủng hộ cậu mở trường học, đáng tiếc tôi không phải là dân trung y chuyên nghiệp, nếu không nhất định sẽ đến đó làm giáo viên!
Diệp Thanh nhìn về phía có âm thanh vang đến, thấy đó là Triệu Tiểu Tinh, không khỏi cười vang nói:
- Thế thì thực sự rất cảm tạ! Chị có bạn học hay bạn bè nào làm về trung y, đều có thể giới thiệu đến mà!
Triệu Tiểu Tinh nói:
- Nhất định nhất định, cậu không nhắc tôi cũng chẳng nhớ ra đấy, tôi đúng là có một người bạn học Trung y, chỉ có điều dạo này không ở trong nước, đợi cô ấy quay về tôi nhất định sẽ nói với cô ấy xem sao!
Có được Triệu Tiểu Tinh mở đầu, một số người xưa nay có sự kính phục sâu sắc đối với Diệp Thanh, hoặc có quan hệ tốt với hắn đều nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ, khung cảnh nhất thời náo nhiệt! Diệp Thanh tin rằng, không lâu sau, việc bản thân muốn lập học viện y học ở Bắc Kinh sẽ lan truyền rộng ra, đây cũng là một việc rất tốt! Đầu năm nay, bất kể là làm cái gì, gây dựng khí thế chẳng phải đều là một việc vô cùng quan trọng sao.
Chỉ có điều, xây dựng trường học cần phải có một lượng tiền lớn, Diệp Thanh liền tính, phía bệnh viện Ngân Hạnh có thể gom góp một phần, bên công ty mỹ phẩm Đại Nghiên có thể gom một phần nữa, còn bên bệnh viện Ngô Đồng chắc cũng có thể gom một phần, còn có cả Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, có điều, muốn làm lớn làm mạnh, lập một học viện y học hạng nhất , thì vẫn còn lâu mới đủ được!
Hơn nữa, bất luận là bệnh viện Ngô Đồng, bệnh viện Ngân Hạnh, hay công ty mỹ phẩm Đại Nghiên đều cần lưu lại đại bộ phận tiền để lưu chuyển, phát triển và mở rộng quy mô...
Nghĩ đến đây, ngay cả bản thân Diệp Thanh bình thường cứ cho là mình có tiền, hoàn toàn chẳng thiếu tiền tiêu, lúc này cũng có chút cảm giác như lấy trứng chọi đá, liền nghĩ, Ninh Não Nhi phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh vẫn là vô cùng cần thiết, tốt nhất là lại phát triển ra một chỗ hót tiền nữa, nhưng hắn lại chẳng phải là người lành nghề buôn bán, việc này có nôn nóng cũng chẳng được....
- Bác sỹ Diệp, nào, cầu chúc cho cậu lập trường thành công, đào mận khắp thiên hạ!
Một người đàn ông trung niên cầm một cốc rượu đến đấu rượu với Diệp Thanh! Diệp Thanh đương nhiên hầu tiếp, hắn biết, người đàn ông này ở Kinh Thành cũng là một hạnh lâm danh thủ quốc gia có chút danh tiếng, nói không chừng còn có thể kéo đến nhậm chức giáo sư!
Cùng lúc đó, mọi người cũng âm thầm túm năm tụm ba, nhao nhao châu đầu ghé tai thảo luận việc Diệp Thanh mở trường, rồi người thì đi lại ăn uống, chén lên chén xuống, không khí buổi tiệc càng thêm náo nhiệt.
Thiệu bộ trưởng cùng với một nhóm cán bộ lãnh đão, cũng thỉnh thoảng trao đổi ý kiến. Có điều đều đặt niềm tin cực lớn đối với tên tiểu tử Diệp Thanh này, biết tên tiểu tử này là một người biết làm việc! Ông xem, châu phi xảy ra việc lớn như vậy, chẳng phải cũng được hắn giải quyết một cách êm đẹp hay sao?
....... ..... ........ .....
Buổi tối, ánh trăng sáng quắc.
Một nơi nào đó tại châu phi, phía sau ngọn núi của một bộ lạc, khe sâu tĩnh mịch, bất thình lình, một chiếc tiểu phi thuyền màu đen tạo hình phong cách xuất hiện trong không trung, tựa như từ một thế giới khác chui ra vậy.
Tiểu phi thuyển nhẹ nhàng bay vào trong rừng, nương vào sự yểm hộ của thảm thực vât, vén lớp phòng hộ chắn mưa che gió này ra, liền lộ ra gương mặt thanh tú của một người thanh niên trẻ tuổi đương ngồi trong khoang điều khiển.
- Quỷ linh cổ ở chỗ này đã hoàn toàn nắm trọn trong tầm khiểm soát, có thể thu về được rồi!
Người này chính là Diệp Thanh, chỉ thấy hắn lôi ra một chiếc bình ngọc thật to hình hồ lô, mở nắp ra, tâm niệm vừa động, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện từng làn từng làn khói đen nhỏ xíu bay từ trong bộ lạc cách đó hơn trăm mét đến, cái thì dài mấy mét, có cái lại hơn chục mét, thậm chí có cái còn dài đến trăm mét, đám khói đen này như nhận được mệnh lệnh triệu tập, tựa như có linh tính, biến thành từng dòng khói đen chui vào trong chiếc bình ngọc trên tay Diệp Thanh.
Đợi đến khi đám khói đen chui hết vào, Diệp Thanh liền nhét nút đậy kín lại, trong lòng không khỏi có một cảm giác thành công, thầm nói:
- Lần này thu hoạch lại khá phong phú, vòng quanh gần như cả châu Phi, thu hoạch được nhiều quỷ linh cổ như vậy, không biết liệu có tinh luyện ra được Nguyên tinh thần dịch không nữa!
Nguyên tinh thần dịch, chính là tinh hoa của sinh mạng tinh nguyên, được Dược thần cốc liệt vào một trong chín nguyên liệu chủ chốt để luyện chế thần dược trường sinh bất tử, đương nhiên là cực kỳ quý báu, chỉ cần một giọt thôi, e rằng cũng phải cần đến một lượng lớn nhân khẩu đến tiến hành bồi dưỡng chăm chút! Nếu là bản thân Diệp Thanh, ngay cả biết được phương pháp này, phỏng chừng cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện, quá không có tính người! nhưng bây giờ Dược thần cốc lại làm trước rồi, nên hắn cũng chẳng ngại gì mà đến hái đào ngang đường! đây chẳng phải cũng là hành y tế thế, chữa bệnh cứu người sao?
Nhưng, tay cầm chiếc bình ngọc hồ lô nặng trịch, mà hắn lại chẳng có tí ti vui mừng nào, có lẽ do nghĩ đến thứ này là dựa vào sự trả giá của hàng trăm vạn sinh mạng mới có thể gây trồng ra được, thì cảm thấy đại thiên nghịch đạo vô cùng!
- Chuyện tới nước này, chỉ có nước làm căng với Dược thần cốc thôi! Người của Dược thần cốc thì có gặp qua, chỉ là không biết cái tên Dược thần trong truyền thuyết kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào, không ngờ ngay cả phương pháp tàn độc nhất trần gian này mà cũng nghĩ ra được!
Diệp Thanh biết, thứ đồ này, muốn có được đã cực kỳ khó rồi, mà lại muốn có một lượng nhất định, thậm chí cả đến lúc cuối cùng thực sự luyện được thần dược trường sinh bất tử, e là ít nhất cũng phải cần đến trên tỷ, thậm chí nói không chừng còn đến cả mấy chục tỷ người! đối với loài người trên địa cầu mà nói, quả thực là một đại họa, nói là ngày tận thế cũng không quá!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 667: Dược Thần giáng lâm Băng tuyết tinh cầu.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh kiểm tra một lát, thấy chỗ này không còn sót lại một chút quỷ linh cổ cấp ba nào nữa, liền lái tiểu phi thuyền bay về phía chân trời, tiếp tục đến những khu vực còn lại!
Ba ngày sau, Diệp Thanh thu hoạch tất tật số quỷ linh cổ cấp ba ở vùng đất châu phi rộng lớn vào chiếc bình ngọc hồ lô lớn , rồi giao cho Tiểu Vũ Nhi mang đi tinh luyện.
Còn những kiếp lược giả cấp một, cấp hai khác, tất nhiên đã bị chính phủ địa phương, bệnh viện, tổ chức y tế của châu phi và các đội viện trợ cứu trị của các quốc gia khác đối phó, có được phương pháp điều chế và thuốc đông y thành phẩm do Hoa Hạ cung cấp, bệnh dịch của Châu Phi quả thực giống như gà nặn bằng đất, chó nặn bằng ngói, chưa đến nửa tháng đã bị tiêu diệt gần như tuyệt vong!
Cùng lúc đó, Diệp Thanh liền cảm nhận được giá trị y linh của bản thân tăng lên vù vù. Giá trị linh y chính là sức mạnh của y linh, hiệu dụng vô phương, Diệp Thanh thì tuyệt đối không bao giờ chê nhiều rồi!
Trải qua việc này, thuốc đông y và đông y cũng thanh danh đại chấn, vang dội trong và ngoài nước! Cậu xem, tây y căn bản bó tay chịu chết trước bệnh dịch, người ta - một bác sỹ trung y dễ dàng như trở bàn tay đã có thể giải quyết đâu ra đấy rồi! điều này khiến cho rất nhiều viện nghiên cứu, tổ chức y học nổi tiếng toàn cầu phải xấu hổ, nhao nhao gửi thư gọi điện,muốn học hỏi kinh nghiệm từ Hoa Hạ.
Mà sau đó, một bài luận văn được phát biểu trên tập san nổi danh trong giới y học “thejou nalofinfectiousdiseases” của nhà khoa học nữ thiên tài Triệu Tiểu Tinh, lại càng khiến cho thế giới chấn động, đồng thời, cũng làm cho cái tên Diệp Thanh lần đầu tiên tiến vào phạm vi quốc tế!
Triệu Tiểu Tinh sớm đã từng nói qua, nếu có đăng bài luận, nhất định sẽ thêm tên của Diệp Thanh vào, mà một bài luận có sức ảnh hưởng cao như vậy, nào sợ chỉ là một cái tên đăng gần cuối, cũng đã cực kỳ có sức nặng rồi, huống hồ chi, Triệu Tiểu Tinh lại vô cùng phúc hậu, nhất mực đề tên Diệp Thanh là tác giả đầu tiên! Tương đương với việc viết bài luận này miễn phí cho Diệp Thanh.
Cùng lúc đó, Hoa Hạ mặc dù từng cử đoàn viện trợ cứu trị đến châu phi, dành cho người dân châu phi rất nhiều sự viện trợ giúp đỡ vô điều kiện, nhưng vì nguyên nhân của Diệp Thanh, Trung y trung dược cũng có được một mùa vụ bội thu, một bộ phận trong đó được mua bởi các quốc gia trên thế giới, dùng để cứu giúp nhân dân châu phi trong vùng bệnh dịch, nhưng đương nhiên, khách hàng chủ chốt vẫn là các quốc gia bản địa đó của châu phi. Suy cho cùng, đối với nhiều người dân gặp nạn như vậy mà nói, số thuốc quyên tặng của các quốc gia, chẳng qua cũng như muốn bỏ biển!
Có một số quốc gia lại không có nhiều tiền mặt, nhưng lại có sản vật phong phú dồi dào, chẳng hạn như kim cương, vàng, các loại khoáng sản, dầu cây ô liu, cao su... đều có thể mang đến Hoa Hạ trao đổi với giá rẻ trong lúc tình thế cấp bách, điều này lại khiến không ít quốc gia nhìn thấy mà đỏ mắt! Về phần một số lợi ích đạt được trong vấn đề quân sự, thì càng không thể dùng con số để đo đếm!
Công ty mỹ phẩm Đại Nghiên của Diệp Thanh cũng kịp thời làm một vụ buôn bán, kiếm một khoản khá khá trong việc này, kể cả, Ninh Não Nhi và Trần Du đã hạ thấp lợi nhuận xuống rất nhiều rồi! vừa kiếm được tiền, lại vừa giúp được người khác, thì cớ sao mà không làm chứ, việc này còn tốt hơn mấy vạn lần so với mấy vụ gian thương kia biết không hả?
... ... ... ...
Trong bầu trời vũ trụ xa xôi, một tinh cầu hoang vắng đỏ thẫm, không chút sức sống, nơi nơi đều là thâm sơn cùng cốc, hố lồi lõm khổng lồ, có điều lại không có nước, cũng không có khí oxy, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, còn có các đủ các loại khí độc, trông chẳng khác gì địa ngục trong truyền thuyết!
Rồi đột nhiên, dưới đáy khe sâu đến chục nghìn mét, thình lình truyền đến một tiếng rống rung trời, tiếng gầm từng hồi từng hồi, lan tràn khắp nơi, cứ thế vọt vào vũ trụ hư không!
- Súc sinh, xem ra còn có chút đạo hạnh đấy nhỉ! Có điều, nếu ngươi không ngoan ngoãn hàng phục, bổn tọa sẽ lập tức giết chết ý thức của ngươi!
Dưới đáy khe sâu, một con yêu ma quỷ quái khổng lồ thân cao hơn mười trượng, xúc tu múa may đầy người, ước chừng phải có đến mười chiếc, bên trên mọc đầy những gai lớn, to như con trăn, hơn nữa cả người còn đang chìm trong ngọn lửa vàng au, hừng hực thiêu đốt, mặc dù chỉ là một con quái vật, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như một đàn ma quỷ đương múa may quay cuồng như điên như dại!
- Nghiệt súc, mày đã trúng Bi thương âm phong thủ của ta, tuyệt đối sống không quá ba ngày, còn không đầu hàng, thì mày còn đợi đến khi nào?!
Điều làm người ta kinh ngạc chính là, con quái vật như ma quỷ này, lại đang giằng co với một người thanh niên trẻ tuổi, cậu thanh niên này thân hình khỏe khoắn, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt vô cùng thanh tú, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, lúc bất ngờ mở ra thì tựa như bảo đao khai phong, bình thường thì thâm thúy không thấy đáy, toát ra một thứ khí thế vô tận như thể cơ trí cùng đại thế thiên hạ ta nắm chắc trong tay cao siêu hơn người.
Nói đến tuổi tác, là bởi vì tướng mạo của hắn tuyệt đối không quá ba mươi, ngay cả nói là mười tám phỏng chừng cũng có người tin, có điều, nếu quan sát tỉ mỉ kỹ lưỡng, thì sẽ phát hiện, ánh mắt người này tràn đầy tang thương, có cảm giác tựa như một cây cổ thụ bị dây leo quấn lên chằng chịt, đó chính là dấu vết của năm tháng!
Nếu Niếp Tiểu Ẩn ở đây, nhất định sẽ sợ hãi mà kêu lên:
- Cha nuôi!
Không sai, người này chính là Dược Thần, không ngờ lại xuất hiện ở nơi xa xôi của vũ trụ này, nếu để người ở địa cầu biết được, con ngươi nhất định sẽ lồi hết ra, bảo đảm mấy quốc gia đó sẽ chẳng còn ai dám phong sát Dược thần cốc nữa! Người kinh khủng như vậy, ai dám giết chứ?! Chẳng cần nói cái khác, chỉ riêng hắn làm một trận tập kích khủng bố, ám sát nguyên thủ của mấy quốc gia đó thôi, đoán chừng cũng chẳng có ai chống đỡ nổi!
- ầm ầm ầm ầm
Con quái vât đó, chính là một trong cửu đại thần dược “Xích huyết thần dục diễm kim ma” dùng để luyện chế thần dược trường sinh bất tử, con mắt đỏ ngầu như chiếc đèn lồng, răng nanh như đao, dữ tợn khủng bố, mặc dù là ở trong vũ trụ mênh mông, cũng thuộc vào hàng dị chủng cực kỳ hiếm có, tuy nhiên vào giờ phút này, toàn thân đâu đâu cũng bị thương, dòng máu màu lam không ngừng rơi rớt, rõ ràng là bị Dược thần đả thương, nó thậm chí còn rất có linh trí, tựa như không chấp nhận nổi sự làm nhục của Dược thần, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng bi phẫn, rồi vùng vẫy ba tia xúc tu chưa bị thương còn lại, đập túi bụi xuống!
Xước mang rô mọc lên như rừng, ngọn lửa thiêu đốt, núi sụp đất lở, gào thét ra gió, dường như cả trời đất đều trở nên hỗn loạn!
Thế này nếu chẳng may bị xúc tu đập chúng, thân xác máu thịt nào chống đỡ cho nổi? e rằng chỉ trong nháy mắt đã bị đập nát hơn thịt nghiền!
- nếu mày đã không biết suy xét như thế, bổn tọa sẽ không thèm nương tay nữa, nghiệt súc, chịu chết đi!
Dược thần quát lên một tiếng, hai tay giơ lên, chỉ nhìn thấy, trên không trung đột nhiên xuất hiện hai bàn tay lớn tầm hai mẫu, tựa như một đám mây đen, phát ra thứ không khí bi thương, tà phong kích động, hai bàn tay này vừa xuất hiện, tức khắc đã co vào vồ thẳng về phía con Xích huyết thần dục diễm kim ma đó!
Còn chưa tới gần, tà phong kích động đã thổi tắt ngọn lửa hừng hực trên xúc tu của con quái vật, ngay sau đó, nhấn xuống phía dưới, liền ghì chặt Xích huyết thần dục diễm kim ma cao hơn mười trượng nằm bẹp trên mặt đất!
ầm ầm ầm, núi đá quay cuồng, bắn tung tóe, kèm theo đó, là con quái vật Xích huyết thần dục diễm kim ma đau khổ giãy rụa, kêu rên, chưa đầy một lát sau, con quái vật này đã nằm đơ thẳng cẳng không chút động đậy trên mặt đất! không ngờ đã bị “Bi thương âm phong thủ của Dược Thần ghì chết rồi!
- nghiệt súc, không biết tốt xấu! Tuy mày sống có giá trị hơn chết, nhưng dám chọc giận bản tọa, thì chỉ có nước chết thôi!
Dược thần quơ tay một cái, thân hình khổng lồ của con quái vật đã lập tức biến mất, không biết đã bị Dược Thần cất vào nơi nào rồi!
Sau đó, Dược Thần liền nhảy người lên, lượn quanh như một chú chim to, mượn lực của vách núi hùng vĩ, uốn lượn mà bay lên, chưa đầy một chốc, đã bay lên khỏi mặt đất, sau đó một chiếc tiểu phi thuyền dài tầm trăm mét hiện ra, Dược Thần liền chui vào bên trong, tiểu phi thuyền bồng bềnh bay lên, rất nhanh đã khởi động hệ thống động lực vận tốc siêu ánh sáng, trong chớp mắt đã xé rách không gian, bay thẳng vào trong không gian vũ trụ hun hút.
Không biết đã bay qua mấy vạn năm ánh sáng, chiếc phi thuyền của Dược thần liền xuất hiện trong không gian tối đen của vũ trụ, định tìm một tinh cầu bỏ neo, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn sẽ trở về trái đất.
- ồ, nơi này không ngờ lại là một tinh cầu có sự sống? còn thích hợp cho loài người cư trú?
Thông qua hệ thống phân hình của phi thuyền, Dược Thần liền lập tức phát hiện, phía dưới, trên một tinh cầu lớn, mặc dù đang thuộc vào thế kỷ băng hà, tất cả vật thể đều bị một lớp băng tuyết dày cộp bao phủ, nhưng, lại không thiếu thảm thực vật màu xanh, còn có cả động vật, điều quan trọng nhất nhất là, tầng khí quyển bên trên cực kỳ giống với tầng khí quyển của địa cầu, có khí oxy, không có thành phần độc tố, hơn nữa hàm lượng khí oxy còn cao hơn cả trái đất, ước chừng phải đạt tới 45%!
Ngay cả người có hiểu biết sâu rộng, kinh nghiệm phong phú như Dược Thần, nhưng trong vũ trụ hoang vắng, có thể gặp được một tinh cầu có sự sống như thế này cũng hết sức kích động, lúc này liền hạ mệnh lệnh, điểu khiển phi thuyền hạ cánh xuống.
Dãy núi Oka, phần đông người miêu nhìn thấy con quái vật khổng lồ bằng sắt thép từ trên trời giáng xuống, đều kinh hoảng không hiểu, thét lớn quái vật, quái vât, nếu như là trước kia, bọn họ sẽ coi đây là “thần” mà quỳ xuống cúng bái, nhưng từ sau khi bọn họ có vị “thần” Diệp Thanh, thì trên cơ bản sẽ không tín ngưỡng thêm một vị thần nào khác! Người Miêu cũng là còn rất thuần khiết, rất trung thành!
Hơn nữa, con quái vật bằng sắt thép này, cũng có chút quá ư dữ tợn, vẻ ngoài thì giống như một con sâu khổng lồ, không gọi là quái vật thì gọi là gì?
Hồn nhiên không biết, chiếc phi thuyền này của Dược Thần là cướp được từ một Trùng tộc văn minh, đương nhiên vẻ ngoài trông có vẻ có chút ghê tởm rồi! chiếm cứ văn minh đó ở một tinh vực khác, Dược Thần sau một lần đến đó thì cũng không bao giờ dám quay lại nữa.
- đáng tiếc, nếp sống ở đây quá lạc hậu, vẫn còn là xã hội nguyên thủy! Có điều, đám người Miêu này cũng khá giống với loài người, nếu dùng để gây trồng quỷ linh cổ, tinh luyện sinh mạng căn nguyên nói không chừng còn có được thu hoạch bất ngờ ấy chứ?
Mặc dù trước mắt Dược Thần vẫn chưa biết mấy người Niếp Tiểu Ẩn đã thất thủ ở châu phi, nhưng ông từ trước đến nay không bao giờ đặt trứng gà vào giỏ của một người!
- a ~~ ở Nam cực của tinh cầu này lại có một tòa thành kỳ quái?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 668: Đánh lui Dược Thần
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Dược Thần thông qua hệ thống phân hình của phi thuyền, tức khắc liền biết được tinh cầu này sở hữu các loại núi cao, sông suối, khoáng sản, thành phần không khí vv, ông kinh ngạc phát hiện tòa thành băng tuyết của Diệp Thanh, lúc này hết sức hiếu kì, ra lệnh một tiếng, chiếc tiểu phi thuyền lại lần nữa bay lên, hướng về phía Nam cực mà phóng tới!
Mà cũng lúc đó, trong tòa thành băng tuyết, bên trong phòng thí nghiệm y học chuyên môn, Diệp Thanh đương cùng Tiểu Vũ Nhi, làm việc với lũ cướp lược giả bậc ba vừa thu hoạch về!
Tuy băng tuyết tòa thành của Diệp Thanh có thể ẩn hình, nhưng từ sau khi hắn chuyển đến ở, cũng chỉ thỉnh thoảng mới diễn luyện qua vài lần, nói cho cùng, ẩn hình cũng cần phải hao phí năng lượng, còn cái mà tòa thành băng tuyết đang thiếu bây giờ lại chính là năng lượng, cho nên bình thường vẫn rất tự nhiên hiện sừng sững trên tinh cầu này, dù sao, tinh cầu này là vùng địa cực không ai có thể vào được, cũng chẳng có con dã thú nào có thể đột phá được hệ thống phòng ngự của tòa thành băng tuyết, xâm nhập tiến vào trong!
- Chủ nhân ca ca, kỳ thực, chúng ta có thể để cho bọn kiếp lược giả này tiếp tục tiến hóa, trở thành quỷ linh cổ cao cấp hơn, sau đó lại lấy ra để tinh luyện sinh mạng căn nguyên cũng được!
Tiểu Vũ Nhi đề nghị nói.
Diệp Thanh lập tức lắc lắc đầu, nói:
- Hay thôi bỏ đi, bọn quỷ linh cổ này muốn tiến hóa, cần phải ăn hút động vật khác, tốt nhất vẫn là sinh mạng căn nguyên của con người, thế thì tàn nhẫn quá!
Tiểu Vũ Nhi liền lè lè lưỡi, cười nói:
- Em chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Lúc này, hai người liền bắt tay thực nghiệm, lấy ra khoảng chừng một ml khói đen trước, đặt vào trong thứ chất dịch trong xuốt màu lam, sau đó, đám khói đen này liền hòa tan vào chất dịch.
Tiểu Vũ Nhi dưới sự hướng dẫn của Diệp Thanh, liền đặt chiếc lọ nhỏ pha lê chứa đầy chất dịch màu lam trong suốt vào trong một dụng cụ rồi bịt kín lại, ngay sau đó liền ấn ấn xuống, tức khắc liền có một dòng sóng âm rất riêng mà tai người thường không nghe thấy, từng trận từng trận, với một loại tần suất huyền áo, triển khai tấn công tới chiếc bình kia, chiếc bình không chút ảnh hưởng, nhưng chất dịch bên trọng lại mơ hồ gợn sóng, gợn sóng.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Diệp Thanh liền nhấc chiếc bình ra, dùng chiếc ống hút dịch lấy ra 10edged hàng mẫu, đặt vào trong một chiếc kính hiển vi cực kỳ tiên tiến có bội số lớn để quan sát, lập tức phát hiện, toàn bộ tế bào của nhóm quỷ linh cổ đó đã bị phá nát, còn phần lớn sinh mạng căn nguyên ẩn chứa bên trong gần như đã được hòa tan vào trong chất dịch trong suốt màu lam này.
- Xem ra cách này cũng khá được, bước tiếp theo cần tiến hành các trình tự chưng, chiết, tằng tích vv , phỏng chừng chắc phải cần ba ngày ba đêm, Tiểu Vũ Nhi, em có mệt không?
Diệp Thanh cười hỏi.
- Không mệt!
Tiểu Vũ Nhi lắc lắc đầu, lập tức lại có chút mơ màng hỏi:
- Chủ nhân ca ca, rốt cuộc mệt là cái gì ạ?
Diệp Thanh tức khắc toát mồ hôi lạnh một phen, vô cùng hối hận bản thân đã nói nhầm, thế này chẳng phải là tự mình tìm phiền toái sao, kể cả bản thân mình thể chất mạnh mẽ cũng còn không chống đỡ nổi nữa là, cái cô nàng Tiểu Vũ Nhi này không ngờ lại còn chẳng biết mệt là cái thứ gì! Tuy rằng em không có thân thể nhưng chẳng nhẽ về tinh thần em cũng chưa bao giờ từng thấy mệt sao?
Sau đó hai người liền bắt tay vào làm việc, dụng cụ mà bọn họ đang sử dụng có một số là đem từ trái đất đến, còn phần lớn, gần như đều dùng giá trị y linh đổi từ y linh bảo tháp mà ra, nguyên lý của một số dụng cụ, thậm chí ngay cả Diệp Thanh cũng không hiểu lắm, hơn nữa, hiệu quả lại cực kỳ chấn động!
Chẳng hạn, một dụng cụ loại nhỏ dùng đẻ cô lọc chưng, chỉ cần đổ chất dịch vào trong, sau đó đặt ra bội số cô, lọc, chưng, chỉ cần mấy phút đã có thể tức khắc có được chất lỏng như mong muốn, mà trong quá trình này, căn bản không cần đun nóng, cũng chẳng cần rút khí chân không, hay lọc lại vv
Đương lúc sắp sửa thành công, thình lình, một tiếng rung long trời “ ầm ầm” vang lên, đến mức cả băng tuyết tòa thành cũng phải rung lên, Diệp Thanh kinh hãi, bởi vì cấp độ này một là động đất hai là bên ngoài có tấn công, bởi vì lũ dã thú trên tinh cầu này, không có một con nào có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy!
Quả nhiên, gần như cùng lúc, đèn báo động trên tường phòng thí nghiệm liền lóe lên, giọng nói nhắc nhở:
- Phi thuyền đã bị tấn công, năng lượng vòng bảo hộ thấp hơn 70% , yêu cầu lập tức bổ sung! Phi thuyền đã bị tấn công, năng lượng vòng bảo hộ thấp hơn 70%....
Tiểu Vũ Nhi đi điều khiển hệ điều hành, bổ sung năng lượng, còn Diệp Thanh thì tâm niệm vừa động, lập tức trong phòng thí nghiệm liền lập tức xuất hiện toàn bộ tin tức bằng hình ảnh trực tiếp, chính là tình hình bên ngoài tòa thành!
Chỉ thấy một chiếc phi thuyền dài đến trăm mét hình dạng hệt như con côn trùng đương lơ lửng cách tòa thành không xa, đợt tấn công vừa nãy chính là nó phát ra, còn hiện tại, đợt tấn công lần hai lại ập đến!
ầm ầm
Năng lượng vòng bảo vệ lại lần nữa run rẩy, có điều năng lượng vòng phòng hộ này sớm đã được bổ sung khôi phục về mức 100%, tấn công ở mức độ này căn bản không cần để ý, thực sự chẳng khác nào gãi ngứa!
Vòng sáng bảo về của băng tuyết tòa thành không biết đã được mở ra từ bao nhiêu vạn năm trước, sau khi Diệp Thanh nhập chủ, cũng không hề đóng quầng sáng phòng hộ năng lượng này, bởi vì nó không chỉ có thể ngăn chặn được khí lạnh, mà còn ngăn được cả sự xâm lấn, làm bẩn tòa thành của một số hồng hoang dã thú.
- Đây là người ngoài hành tinh từ đâu đến chứ? Không ngờ lại dám tấn công cả tòa thành băng tuyết?
Diệp Thanh tức khắc nổi giận, gầm lên gọi:
- Tiểu Vũ Nhi!
- Chủ nhân ca ca!
Tiểu Vũ Nhi tung tăng đáp lên.
Diệp Thanh nói:
- Toái tinh pháo của chúng ta sửa được chưa?
Toái tinh pháo là một loại vũ khí chiếu ra chùm tia sáng siêu mạnh, chỉ cần tấn công một lần, ngay cả các sao to như mặt trời cũng có thể bị bắn nát!
Tiểu Vũ Nhi nói:
- Vừa mới sửa được một cái, chỉ có điều còn rất nhiều chỗ vẫn chưa hoàn toàn kích hoạt, nếu thực sự muốn khai hỏa, thì chỉ có thể nổ một lần, hơn nữa lượng năng lượng cần có cực kỳ lớn!
- Lớn thế nào?
Tiểu Vũ Nhi nói:
- Có lẽ sẽ tiêu hao tất cả số năng lượng mà chúng ta khổ công tích cóp từng tí một trong nửa năm trời!
- Thế năng lượng vòng bảo hộ thì sao?
Diệp Thanh hỏi,
Tiểu Vũ Nhi nói:
- Năng lượng của vòng bảo hộ là một hệ thống độc lập, sẽ không bị ảnh hưởng đâu!
- Thế chẳng phải ok rồi sao?
Diệp Thanh không chút do dự hô:
- Nã pháo!
Thầm nghĩ, cái con bọ ghê tởm ngoài kia, ngay cả việc phá vỡ vòng bảo vệ của tòa thành còn làm không nổi, bản thân đã ở thế thất bại rồi, thì ta còn sợ cái quái gì chứ, dám khiêu khích băng tuyết tòa thành của ta, sao có thể tha cho ngươi được!
Tiểu Vũ Nhi cũng có chút hưng phấn, lúc này chỉ huy hệ thống, tiến hành ngắm bắn, tích tụ năng lượng, chỉ thấy, ước chừng bốn năm giây sau, từ một chỗ nào đó của băng tuyết tòa thành, liền bất thình lình bay lên một cột sáng to như ống dẫn nước, tà tà xuyên thẳng về phía chân trời!
Cái gì gọi là vận tốc ánh sáng! Một giây ba mươi nghìn km!
Vốn dĩ, đối phương chắc chắn sẽ không né kịp, có điều, uy lực của Toái tinh pháo quá lớn, cho nên cần mấy giây để tập trung năng lượng, ở mấy 0,0 giây cuối cùng, không ngờ lại để Dược Thần kịp thời đánh hơi thấy nguy hiểm, nhanh chóng mở ra vòng bảo hộ cho phi thuyền của bản thân!
ầm vang
Chiếc phi thuyền của Dược Thần căn bản không kịp tránh né, liền bị ăn đòn ầm một tiếng vừa vặn, sau đó vòng bảo hộ hình mạng nhện bình thường vốn khiến ông tưởng là kiên cố đến cực kỳ liền vỡ nứt ra!
Dược Thần hoảng sợ, không thể tưởng tượng được, nơi đây lại ẩn náu một thế lực hùng mạnh đến thế này,không dám nán lại thêm một giây nào nữa, tức khắc liền quay đầu phi thuyền bỏ chạy, khởi động hệ thống vận tốc siêu ánh sáng, trong chớp mắt đã xé nát không gian, biến mất không thấy bóng dáng đâu!
- Tiếc quá, không ngờ lại không hạ được!
Trong phòng thí nghiệm ở băng tuyết tòa thành, Diệp Thanh tiếc nuối không thôi, tiếc thế, tiểu phi thuyền vẫn chưa trang bị động lực vận tốc ánh sáng, không thể thỏa thích bay lượn vượt thời gian, nên không đuổi theo được! Mà chiếc mẫu thuyền siêu lớn băng tuyết tòa thành này lại không có đủ năng lượng nên chẳng có cách nào cất cánh nổi, đành phải từ bỏ mục tiêu thôi.
Tiểu Vũ Nhi an ủi nói:
- Chủ nhân ca ca, đây chủ yếu là do năng lượng của chúng ta không đủ, chắc cũng chỉ phóng ra 7% so với toàn bộ uy lực, nếu phát huy toàn bộ uy lực ra, đừng nói là cái thứ phi thuyền rác rưởi này, mà kể cả mẫu thuyền có tiên tiến hơn, cũng có thể một pháo nát tươm, tan thành cặn bã đấy!
- Lợi hại thế cơ à?
Diệp Thanh hơi có vài phần kinh ngạc, thậm chí trong lòng còn có ý định dùng hết số năng lượng khối dự trữ trong khoang, muốn toàn lực phóng một quả, thể nghiệm một chút thứ cảm giác hủy diệt trong truyền thuyết, dù sao, trong vũ trụ những tinh cầu hoang vắng nhiều không đếm xuể, đánh chơi một quả cũng có làm sao!
Có điều, tức khắc liền dẹp bỏ ý tưởng hồ đồ đó, không sai, trong khoang có tích trữ rất nhiều năng lượng khối hơn nữa chất lượng lại cực tốt, độ tinh thuần so với năng lượng mặt trời thì không biết phải mạnh hơn mấy vạn lần! Nhưng những thứ đó, Diệp Thanh định lưu lại để dùng vào việc gấp, không phải lúc nguy cấp đến sinh tử tồn vong, thì tuyệt đối không động đến.
Nếu như Diệp Thanh biết được, người trong chiếc phi thuyền của Trùng tộc lúc nãy lại chính là người mà trên trái đất xú danh rõ ràng nhưng lại cực kỳ thần bí – Dược Thần, thì nhất định sẽ liều mạng mà dùng hết số năng lượng này, cũng nhất quyết khiến cho người này phải ở lại!
Cùng lúc đó, Dược Thần lại mặt mày trầm ngâm, bay lượn trong vũ trụ tối om, vừa bay về trái đất, lại vừa tiến hành kiểm tra sửa chữa cho chiếc phi thuyền thân yêu của bản thân, lòng đau như cắt!
- Không ngờ, trên tinh cầu sinh mạng nguyên thủy kia lại có thứ vũ khí khoa học tiên tiến như thế! Ngay cả chiếc phi thuyền của Trùng tộc có chức năng ưu việt này cũng suýt chút nữa bị phá hỏng, ôi, mới chỉ trúng một chiêu, mà đã hỏng hóc nghiêm trọng thế này, xem ra, phải tìm một nơi an toàn, nghỉ ngơi với chỉnh đốn cẩn thận một trận mới được! Nếu không, chắc chắn sẽ chẳng cầm cự được đến khi hạ cánh xuống trái đất!
Sở dĩ hiện tại ông không dám dừng lại, thứ nhất là do hệ thống vận tốc siêu ánh sáng của phi thuyền không bị thương tổn, vẫn có thể miễn cưỡng bay được, hai là sợ người trong tòa thành đó đuổi theo, vũ khí của đối phương tiên tiến như thế, nếu đuổi theo, dựa vào thực lực hiện tại của ông, hoàn toàn không có khả năng thoát được!
Nếu Dược Thần biết được, phát pháo ông vừa nhận đó, vũ khí của đối phương mới chỉ phát huy 7% lực công kích, thì không biết sẽ còn nghĩ thế nào nữa đây!
Dược Thân đột nhiên rùng mình:
- Nếu như mình không đoán lầm, bản thân tòa thành mênh mông đó chính là một mẫu thuyền vũ trụ! Đáng tiếc, đáng tiếc, tinh cầu tốt như vậy không ngờ lại để người ta chiếm mất rồi!
Nếu Dược Thần biết được, chủ nhân của tòa thành băng tuyết này là người trên trái đất, lại còn là người nhiều lần phá hoại đại sự của Dược thần cốc các ông, e rằng sẽ càng thêm khiếp sợ!
... ... ... ... ... ...
Kinh Thành, sân vận động Thất khỏa tùng.
Đây là một công trình kiến trúc trọng điểm do Lạc gia – một trong Kinh Thành tứ đại hào môn khai thác, thế vận hội Olimpia đã từng tổ chức thi đấu tại đây, nghênh đón rất nhiều các minh tinh thể thao của nhiều nước trên khắp thế giới! Năm tổ chức thế vận hội đó, được chính phủ Yến kinh coi là một trong tám điểm thể thao công nghiệp tập trung!
Sân vận động nổi tiếng này nằm trên điểm giao cắt nhau giữa phố Trường An và tây đường vành đai số bốn, ước chừng có thể chứa được hai ba chục nghìn người, có được điều kiện thuận lợi do thiên nhiên ưu đãi, bối cảnh thâm hậu, khiến nó trở thành một trong những nơi có thể hưởng thụ được những hoạt động giải trí đỉnh cao của chốn Kinh Thành!
Ngày hôm nay, tuyết rơi trắng trời, giá rét đông cứng, lại là buổi đêm, nhưng trong sân vận động Thất khỏa tùng lại náo nhiệt phi thường, thi thoảng lại có thể nhìn thấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi, tay cầm mấy thứ đạo cụ như đèn huỳnh quang, vòng tay vv, bước vào trong sân.
Một đám nam nữ dáng điệu sinh viên phong nhã hào hoa bước từ trên xe bus xuống, miệng thở ra từng làn hơi trắng xóa, nhìn đám người như thủy triều đương dâng, không khỏi chấn động vô cùng.
- Không ngờ lại nhiều người như vậy, tôi còn tưởng hôm nay tuyết rơi, chắc sẽ chẳng có ma nào tới cơ!
- Đúng đấy, chen lấn chết tôi mất, vừa nãy thì chen xe bus, cứ bị mấy tên con trai cố ý động chạm, tức chết mất!
Một cô gái xinh đẹp tóc dài bay bay, váy ngắn, bốt dài cao, trời tuyết rồi mà còn lộ ra hai đùi gối và bộ đùi trắng nõn oán giận nói.
- Thế thì em dùng giày cao gót mà đá cho hắn một phát, hoặc giẫm lên chân của hắn, cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại!
Một cô gái tóc ngắn, nhìn có vẻ khá dũng cảm nói.
- Hôm nay em có đi giày cao gót đâu chứ!
Cô giá xinh đẹp chớp chớp mắt ra điệu tủi thân, thổi “phì” một cái, nói:
- Cái bọn con trai ấy hả, đúng là một lũ dê xồm, đây còn là mùa đông đấy, nếu là mùa hè còn không biết sẽ có hành vi man rợ gì nữa không biết!
Lúc này, một cậu thanh niên bên cạnh liền bật cười!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 669: Buổi biểu diễn đầu tiên của Chu Vi.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Anh cười cái gì mà cười? không phải thấy chột dạ đấy chứ, thành thật khai báo, anh bình thường có như vậy không? Trên xe bus có hay quấy nhiễu các cô gái lạ không?
-Làm gì có chứ, nói linh tinh cái gì thế, ta đây là người thành thật hiền lành đấy nhá!
-Bình thường kẻ nào nói mình là người thành thật thì chính họ không phải là người thành thật!
-Được rồi, anh thừa nhận, là anh cười em, một đứa con gái, đứng trước bao nhiêu người, nói cái gì mà tinh trùng lên não, mất hình tượng quá đấy!
-Cô bé, phải chú ý đến hình ảnh đấy nhé!
Cô gái đó bĩu môi:
-Xì, đây là từ ngữ thường dùng biết không hả! Anh – cái tên con trai dung tục, nói, bọn con trai các anh có phải bình thường xem phim con heo Gã si xe điện nhiều quá, cho nên mới thường xuyên ảo tưởng ở trên xe bus hả?
Cậu con trai kia tức khắc xấu hổ:
-Mặc kệ em đấy!
-Anh đúng là chột dạ rồi mà!
Cô gái đắc ý cười duyên dáng.
Một cậu con trai khác thấy thế không chịu được nữa, đứng ra nói:
-Chỉ biết bắt nạt Hoa hoa nhà ta! Tôi nói nhé cô em, ngay đến cả Gã si xe điện mà em còn biết, thì chắc chắn biết không ít mà!
-Cút cút cút!
-Haha!
-Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, còn cãi nữa thì buổi biểu diễn bắt đầu mất đấy! Đuổi không kịp nữa đâu!
Một cô gái khác ỏn ẻn hòa giải, sau đó, đám nam nữ liền soải rộng bước chân, chạy vào bên trong sân vận động Thất khỏa tùng!
Vừa vào bên trong, đám nam nữ này ngay tức khắc giật mình, cảm thấy từng dòng từng dòng nhiệt nóng hừng hực đương ập thẳng đến!
-Điều hòa bật số cao thế! Mẹ nó, mặc nhiều quần áo quá! Vẫn là cô bé thông mình, chỉ mặc mỗi chiếc váy ngắn đến!
-Cái gì chứ, làm quái gì có điều hòa, là nhiệt lượng của biển người này tập trung lại biết không hả!
Cánh tay ngọc của cô gái xinh đẹp khẽ vung lên, chỉ đám người đông nghìn nghịt trước mặt, cực kỳ kích động nói:
-Em biết ngay mà, fan của Chu Vi nhà ta cực kỳ nhiều, buổi biểu diễn đầu tiên đấy, xem tình hình này, không thành công mới lạ!
-Đúng đấy, đây là vé vào cửa, này, này!
-Hì, mọi người biết không, Chu Vi của chúng ta là Đại nhị tịnh muội đấy, còn là tài nữ của Ninh Thành nữa cơ! Từ cổ chí kim Kim Lăng đã nhiều tài nữ, cái gì mà Thập Nhị Kim Sai ý!
-Cô ấy là học đại học ở Kim Sai, chứ không phải là người Ninh Thành biết không hả!
Một cậu con trai chữa lại nói.
-Thế thì cũng là người ở gần Kim Lăng, Ngô nông giọng ngọt đấy, quả thực muốn nghe cô ấy hát bằng giọng địa phương!
-Hát bằng tiếng địa phương, khoa trương qua đấy! Cũng chỉ có ca sỹ bên Hương Cảng mới làm việc này, hơn nữa lại trở thành thịnh hành!
-Đúng đấy, những bài hát địa phương ở những nơi khác từ trước tới nay chưa có bài nào hot cả, giỏi lắm cũng chỉ nổi trong phạm vi nhỏ một chốc một lát mà thôi!
-Này, chỗ ngồi của chúng ta là ở đâu thế?
- ở bên đó, có điều chắc bị người khác chiếm mất rồi!
-Bị chiếm thì cũng phải đuổi nó đi, chỗ ngồi thì có ít, chúng ta phải dùng cả tháng tiền ăn mới mua được đấy!
-Á, chết rồi, mình quên không mang kính viễn vọng theo rồi!
-Choáng, mang kính viễn vọng làm gì chứ, chốc nữa chúng ta sẽ lén lút mò lên phía trên, ngắm trộm một chút dung nhan chân thực của Chu Vi, nghe nói cô nàng này rất thanh thuần, nhìn thấy cô ấy, sẽ khiến cho người ta liên tưởng đến vị nước suối ngon lành trên núi, sau đó thì muốn uống một ngụm thật lớn!
-Làm gì mà khoa trương tới mức đó, uổng cậu là con gái đấy, tớ choáng, cậu không phải bị les đấy chứ?
-ừ tôi les đó thì sao, chưa gặp qua à, hay là hai đứa mình làm cái?
-ối, thôi, tởm quá đấy!
-haha!
Trong tiếng bàn luận của mọi người, nhân vật chính chủ chốt ngày hôm nay Chu Vi, liền nhẹ nhàng xuất hiện trên sân khấu, sở dĩ có cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng, là do chiếc váy trắng của cô bay phàn phật, tóc dài bồng bềnh, ngồi trên chiếc đu dây bay tới!
-oa, Tiên nữ giáng lâm!
Lập tức, tiếng hò reo vang lên như sấm!
-Chu Vi! Chu Vi!
-Vi Vi ~~, anh yêu em!
-Vi Vi! Cố lên nhé, mình rất thích bài “ Âm thanh tự nhiên” của cậu!
Một cô gái đứng lên ghế, trên sân khấu, dùng hai tay bưng đôi môi quyến rũ lên tận lực hét lớn với Chu Vi, thanh âm trong trẻo, đáng tiếc, Chu Vi căn bản không nghe thấy, bởi vì, nó đã bị tiếng gào thét của những người khác lấn át mất rồi!
-Chu Vi, mình hi vọng cậu có thể ra mấy bài “Âm thanh tự nhiên”! nhất định phải cố lên đấy nhé!
Dưới sân khấu, hàng ghế thứ nhất, có mấy người đương ngồi, Diệp Thanh, Ninh Não Nhi, Trần Du, Tằng Mẫn San, Lạc Tửu Tịch, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, đều cảm thấy sao mà khoa trương, bọn họ chưa từng nghĩ tới, cô nàng thanh khiết Chu Vi này lại nổi tiếng đến mức độ này, không cần đến vài năm,nói không chừng còn có thể trở thành đại minh tinh của Thiên Hậu cũng nên!
-Tửu Tịch à, các em thi cuối kỳ xong chưa?
Diệp Thanh nhân tiện lúc rảng rang, hỏi Lạc Tửu Tịch.
-Đương nhiên, nếu không em cũng không về, Vi Vi cũng sẽ chẳng đến Kinh Thành tổ chức biểu diễn, con bé cũng từng nói qua, bây giờ, học hành đối với nó vẫn là quan trọng nhất!
Trần Du cười nói:
-Cô bé Chu Vi này khá lắm, nếu là tôi, chắc chắn sớm đã nghỉ học rồi, chuyên tâm vào sự nghiệm biểu diễn!
Ninh Não Nhi nói:
-Bởi thế mới nói bằng cấp của cậu thấp, cậu chỉ là sinh viên cao đẳng, sao có thể so sánh được với sinh viên suất sắc của đại học Ninh Thanh danh giá người ta được!
-Xì, thì cậu cũng chỉ tốt nghiệp ra từ một trường đại học bình thường!
Trần Du tức khắc đả kích lại nói.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
-Cái này, thực ra bằng cấp cũng không phải là thứ quan trọng nhất mà!
Mấy cô gái liền bật cười nghiêng ngả, biết là đã chạm vào nỗi đau của Diệp Thanh! Thằng cha này, bình thường sợ nhất là bị người ta bàn luận về chuyện bằng cấp với tốt nghiệp trường nào!
Tằng Mẫn San an ủi nói:
-Diệp Thanh em cũng không phải tự ti làm gì, không thấy trong trường học thường hay có khẩu hiệu này à: Hôm nay bạn tự hào vì trường, ngày mai trường tự hào vì bạn! Thành công, lớn của em ngày hôm nay, ở trong nước cũng coi như có chút tiếng tăm rồi, miễn cưỡng thì có thể coi là làm được điều này rồi mà, haha!
Diệp Thanh nói:
-Chị họ, chị lại cười em rồi! chúng ta đừng nói nữa, chuyên tâm nghe Chu Vi hát đi!
Lúc này đã thấy Chu Vi hát xong một bài, bước xuống đu dây, nhấc chiếc váy dài, nhẹ nhàng duyên dáng, vừa đi vừa nói:
-Cảm ơn tất cả mọi người, hôm nay thực sự mình rất vui, rất cảm động, bài hát “ Sự diệu kỳ của âm thanh tự nhiên” vừa nãy, là bài hát đầu tiên mà mình viết, đã đạt được lượng tiêu thụ khá tốt, kết quả này đều là nhờ vào sự ủng hộ của mọi người! vâng, để cảm ơn mọi người, Vi xin hát tặng bài hát chưa từng ra mắt “Âm thanh tự nhiên 2”.... bài hát này thậm chí còn chưa từng thu âm, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên “gặp gỡ” với mọi người!
Có lẽ là lần đầu tiên tổ chức biểu diễn nên mới có nhiều fan đến ủng hộ thế này, Chu Vi cũng có chút xúc động, lúc này giọng nói tuy có chút lắp bắp, hơi trước không nối hơi sau, khiến cho người ta có cảm giác thấp thỏm không yên!
Có điều, càng như thế, lại càng nhận được tiếng vỗ tay nhiệt tình như sấm của các fan hâm mộ!
Chỉ nghe thấy lẫn trong tiếng ồn ào huyên náo thỉnh thoảng lại truyền đến một câu thế này:
-Chu Vi đừng sợ!
-Chu Vi cậu là giỏi nhất!
-Cố lên Vi Vi! Đừng căng thẳng quá, thả lỏng ra, tất cả mọi người đều ủng hộ cậu!
-Vi Vi, cậu ra đĩa hát, mình nhất định sẽ mua gấp đôi!
-Nhanh nhanh lên, mau hát bài thứ hai đi, không đợi được nữa rồi!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby