06-06-2009, 02:29 PM
Nghịch Thiên Quá»· Äế
Tham gia: May 2008
Äến từ: thái.... hồ
Bà i gởi: 313
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 19 giá»
Thanks: 0
Thanked 115 Times in 61 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 586: Kiá»u trang (Cải trang)
Dịch: Vovong
Biên táºp: Remy
Nguồn: TTV
Quả nhiên, quan sai nha môn vốn chiếm giữ sÆ¡n lá»™ lên Miêu trại nay đã đột nhiên lặng lẽ lùi Ä‘i rồi, đến cả các ngá»n Ä‘uốc cÅ©ng Ä‘á»u tắt hết, không biết là đang là m trò quá»· gì. Lâm Vãn Vinh hắc má»™t tiếng, trong mắt lóe qua má»™t tia lãnh mang, không đáp lá»i.
- Y Liên, Y Liên!
Má»™t má»… Ä‘a trẻ tuổi Ä‘eo sà i Ä‘ao từ dưới trại Ä‘i tá»›i, kêu gá»i khắp xung quanh.
Là tiểu tá» Miêu tá»™c tên gá»i Khôn SÆ¡n đó, Y Liên đứng dáºy vẫy gá»i:
- Khôn Sơn ca, chúng ta ở chỗ nà y!
Khôn SÆ¡n vá»™i vã Ä‘i tá»›i, thấy Lâm Vãn Vinh cưá»i hÃp mắt đứng bên cạnh Y Liên, không nén nổi tức giáºn hừ má»™t tiếng:
- Y Liên, ngưá»i cá»§a quan nha đã rút Ä‘i rồi, Bố Y a thúc bảo ta tá»›i gá»i muá»™i!
- Rút đi rồi?!
Y Liên nhÃu mà y khó hiểu nói:
- A Lâm ca đánh chết tên há» Ngô kia, quan nha sao có thể Ä‘i như váºy được?!
Khôn Sơn lắc lắc đầu:
- Tên há» Ngô đó không chết, chỉ là trên mặt bị Ä‘áºp cho nở hoa, hôn mê Ä‘i thôi. A thúc đã cứu tỉnh hắn, đưa vá» cho quan sai rồi!
- Không chết?
Y Liên mặt mÅ©i đỠbừng, nà ng và a tÃa Ä‘á»u là Miêu y, ngưá»i chết hay sống tá»± nhiên phải nhìn ra. Chỉ đáng tiếc lúc đó chuyện xảy ra quá đột nhiên, tâm thần nà ng hoảng loạn, chỉ nghÄ© đến chuyện mang theo a Lâm ca chạy trốn, quên mất xem xét kỹ cà ng. Nhìn bá»™ dạng cưá»i hì hì cá»§a Lâm Vãn Vinh, thiếu nữ dáºm chân trừng mắt:
- Có phải là huynh cũng biết tên hỠNgô đó không chết?
- Không, tuyệt đối không!
Lâm Vãn Vinh vá»™i vã xua tay. Hắn ở cùng vá»›i nữ hà i ngưá»i Miêu nà y má»™t lúc, đối vá»›i tÃnh cách cá»§a nà ng cÅ©ng hiểu được đôi chút, nha đầu nà y tÃnh tình rất hiếu thắng:
- Khi ta hạ thủ chỉ nghĩ đến chuyện đánh cho thống khoái, nà o có quan tâm hắn sống hay chết chứ!
Y Liên à má»™t tiếng, cưá»i duyên nói:
- Váºy thì tốt. A tÃa gá»i chúng ta kìa, a Lâm ca, chúng ta mau vá» nhà thôi!
Nà ng kéo Lâm Vãn Vinh như muốn đi, Khôn Sơn vội vã cản trước mặt nà ng:
- Y Liên, a thúc chỉ bảo ta gá»i muá»™i chứ không nhắc tá»›i tên ngưá»i Hoa nà y!
Tiểu tá» nà y đối vá»›i Lâm Vãn Vinh luôn có khoảng cách, mục quang nhìn chăm chăm và o hắn đầy vẻ bất thiện. Thiếu nữ không nén nổi nhÃu mà y:
- Khôn SÆ¡n ca, huynh Ä‘ang nói cái gì thế, Miêu trại chúng ta có quy cá»§ đãi khách như thế nà y sao? Nếu để a tÃa huynh Äức Vượng thúc biết được, ngưá»i sẽ đánh huynh chạy khắp núi đó!
Khôn SÆ¡n nghe mà không dám nói tiếp nữa, tá»±a hồ cá»±c kì sợ hãi. Thiếu nữ mỉm cưá»i an á»§i:
- Khôn SÆ¡n ca, huynh yên tâm, muá»™i sẽ không nói cho Äức Vượng thúc biết đâu. Nhưng huynh cÅ©ng đừng là m khó a Lâm ca, huynh ấy là ngưá»i tốt, chưa từng là m hại Miêu trại chúng ta! Huynh nói có đúng không?
Rất hiển nhiên, thanh niên Miêu hoà n toà n không phải là đối thá»§ cá»§a Y Liên, hoà n toà n khuất phục trước mấy lá»i cá»§a nà ng, không còn dám nói nhiá»u nữ. Lâm Vãn Vinh nhìn mà báºt cưá»i, thiếu nữ Miêu nà y nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng tại Ãnh Nguyệt ổ cÅ©ng là má»™t nhân váºt đáo để a.
Nhà sà n cá»§a Bố Y lão tÃa nằm giữa sÆ¡n trại, dá»±a và o sưá»n núi mà dá»±ng lên má»™t cây cá»™t gá»— lá»›n nghiêng, trên cây cá»™t gá»— lá»›n đó dá»±ng lên gian nhà gá»— hai tầng. Äỉnh nhà là hai mặt nghiêng. Tầng cao nhất dùng để cất lương thá»±c, tạp váºt, dưới nhà sà n cÅ©ng chất đống tạp váºt, quây lại để nuôi gia súc.
Mấy năm nay quan phá»§ bắt đóng đủ má»i thứ thuế linh tinh, gia súc nuôi trong chuồng cá»§a nhà ngưá»i Miêu sá»›m đã bán sạch rồi. Lương thá»±c cất ở phòng tạp váºt trên đỉnh nhà cÅ©ng sạch trÆ¡n chẳng còn chút nà o.
Bố Y và mấy lão đầu Miêu tá»™c khác sá»›m đã đứng ngóng ngoà i cá»a, thấy Lâm Vãn Vinh Ä‘i tá»›i liá»n vá»™i vã bước lên đón:
- Ãnh Nguyệt ổ hoan nghênh quý khách từ phương xa tá»›i!
Äây là táºp tục cá»§a Miêu trại, phà m là có quý khách từ phương xa tá»›i thì Ä‘á»u phải do già trẻ lá»›n bé toà n trại ra đón, giết gà mổ dê, do trưởng lão má»i rượu hát mừng, biểu thị sá»± tôn kÃnh. Chỉ là đêm nay tình hình đặc thù, quan phá»§ tá»›i quấy rầy, tÃnh mạng là trá»ng, cho nên Bố Y má»›i dẫn theo a Lâm ca trá»±c tiếp xông và o sÆ¡n trại, tất cả hình thức cÅ©ng giản lược Ä‘i rồi.
Lâm Vãn Vinh vá»™i ôm quyá»n đáp:
- Không dám, không dám, Bố Y lão tÃa và các vị đại thúc khách khà quá rồi!
- Tam ca!
Tứ Äức đứng sau lưng cách vị trưởng lão Miêu trại, Ä‘ang hướng vá» phÃa hắn vẫy tay. Y Liên có chút xin lá»—i nhìn hắn:
- A Lâm ca, hai vị bằng hữu của huynh, muội chỉ tìm thấy một vị, vị còn lại không biết đã đi đâu rồi!
Lâm Vãn Vinh vá»™i vã cưá»i đùa:
- Không sao, vị Cao đại ca kia chắc là đi lên núi canh gác rồi, qua mấy ngà y nữa sẽ tới tìm chúng ta, muội đừng lo lắng!
Theo Bố Y lão tÃa tiến và o nhà sà n, trong nhà tuy bà y bố đơn giản nhưng lại được sắp xếp rất gá»n gà ng sạch sẽ, má»™t phụ nữ Miêu thanh tú dùng cháºu trúc bưng nước sạch tá»›i, bên trong có cắm má»™t cà nh cây, khom ngưá»i đặt trước mặt Lâm Vãn Vinh.
- A mẫu!
Y Liên vá»™i đến đứng bên cạnh bà , chỉ tay vá» phÃa Lâm Vãn Vinh nói và i câu. A mẫu đánh giá quý khách má»™t chút rồi lại quay sang khẽ thầm thì và o tai nữ nhi, chẳng biết Ä‘ang nói cái gì. Y Liên thần sắc lo lắng, vá»™i chỉ vá» phÃa hắn, thì thầm mấy câu, thần sắc cá»§a a mẫu má»›i tốt hÆ¡n má»™t chút.
Mẫu nữ hai ngưá»i toà n dùng Miêu ngữ nói chuyện, Lâm Vãn Vinh má»™t câu cÅ©ng chẳng hiểu, chỉ là ánh mắt cá»§a bá»n há» không ngừng dò xét trên thân thể hắn, khiến hắn chẳng thể tá»± tại thoải mái được.
Quy cá»§ cá»§a Miêu trại hắn chẳng hiểu chút gì, a mẫu cá»§a Y Liên bưng nước sạch đặt trước mặt hắn cÅ©ng chẳng biết là có ý tứ là m sao, lẽ nà o là kêu ta rá»a mặt? Cà nh cây nà y để là m gì nhỉ, dùng như khăn mặt sao? Hắn do dá»± hồi lâu, cuối cùng bưng cháºu nước lên, Ä‘ang muốn nhúng mặt và o thì thấy Y Liên cưá»i khúc khÃch ngăn hắn lại:
- A Lâm ca, cái nà y là phong tục “tẩy trần†cá»§a Miêu gia chúng ta, chuyên dùng để hoan nghênh quý khách tá»›i, không phải để rá»a mặt đâu.
Nà ng cầm cà nh cây lên, nhúng và o nước sạch rồi phất lên ngưá»i hắn, biểu thị ý “tẩy trầnâ€. Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i tỉnh ngá»™, mặt mÅ©i đỠbừng, vá»™i vã há»c theo nà ng, vẩy mấy giá»t nước lên ngưá»i mình.
Nhìn bá»™ dạng chân tay vụng vá» cá»§a tên ngưá»i Hoa nà y, ngưá»i trong Miêu trại không nhịn nổi cưá»i, Y Liên đứng bên cạnh hắn cà ng khúc khÃch không ngừng. Lòng Lâm Vãn Vinh ngượng ngáºp không gì sánh nổi, khó khăn lắm má»›i “tẩy trần†hoà n tất rồi ngồi xuống ghế. Bố Y lão tÃa cảm kÃch nói:
- Khách nhân, hôm nay ngươi trượng nghÄ©a xuất thá»§, vì Miêu trại chúng ta mà xen và o chuyện bất bình, toà n thể Ãnh Nguyệt ổ Ä‘á»u cảm kÃch bất táºn!
- Äâu có đâu có, Lâm má»— con ngưá»i lá»— mãng, thiếu chút nữa đã mang đến tai há»a cho sÆ¡n trại rồi, thá»±c là xấu hổ!
Lâm Vãn Vinh ôm quyá»n thở dà i má»™t tiếng.
Hắn xuất thá»§ không nhẹ, thiếu chút nữa đã đánh chết tên há» Ngô đó rồi, chuyện mang tá»›i tai há»a quả thá»±c không phải là giả. Y Liên thấy thần sắc tá»± trách cá»§a hắn liá»n vá»™i há»i:
- A tÃa, đám quan sai đó vô duyên vô cá»› sao lại lui Ä‘i như váºy?
Con ngưá»i Bố Y nhìn thì gầy gò khô héo, chẳng lá»™ vẻ gì, nhưng có thể trở thà nh Hồng Miêu trại chá»§ cá»§a Ãnh Nguyệt ổ, chuyện tinh minh già dặn, từng trải sá»± Ä‘á»i tá»± nhiên chẳng cần phải nói rồi. Bố Y lão tÃa liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gáºt đầu đầy ý vị:
- Chắc là có quý nhân phù trợ! Khách nhân, ngưá»i nói có đúng không?!
- Váºy sao?! Tôi không rõ lắm a!
Lâm Vãn Vinh đà nh mặt dà y đáp.
Bố Y cưá»i nói:
- Mẹ cá»§a Y Liên nó còn sững sỠở đó là m gì? Khách quý từ xa rá»›i, thanh tá»u cá»§a chúng ta đâu, mau bưng lên đây!
A mẫu ừm một tiếng, liếc nhìn nhi nữ rồi lại quay sang nhìn trượng phu, bước chân vẫn chần chừ không dịch chuyển. Bố Y trừng mắt nhìn bà :
- Sao thế?!
Y Liên a một tiếng, nắm chặt ống trúc trong tay, mặt đỠquá tai, vội vã cúi đầu xuống:
- A tÃa. Con, con…
Lâm Vãn Vinh sững sá». Nhìn thấy chiếc ống kia liá»n hiểu ra rồi, thì ra thanh tá»u mà Y Liên đưa lên núi là trá»™m cá»§a a tÃa nà ng, sá»›m đã bị hắn tu ừng á»±c mấy ngụm hết sạch rồi, còn đâu nữa chứ?!
Tiểu a muá»™i nà y thá»±c là ! Trong lòng hắn cà ng thêm cảm động vô cùng, vá»™i vã đứng dáºy, kéo Y Liên ra sau lưng:
- Lão tÃa không cần khách khÃ. Ta chẳng khát chút nà o đâu!
Nhìn thấy ống trúc trong tay nữ nhi và hai má đỠbừng của nà ng khi trốn sau lưng tên Hoa gia nhân, Bố Y sững sỠhồi lâu, đột nhiên lắc lắc đầu, thở dà i một tiếng:
- Cái gì mà không khát, là ngươi sớm đã uống qua rồi!
Lão tÃa trầm mặc cả buổi, chẳng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn khắp ngưá»i hắn dò xét, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn váºy.
Lâm Vãn Vinh chịu không nổi ánh mắt cay độc đó, vội vã nói:
- Äúng rồi. Bố Y lão tÃa, từ chá»— chúng ta đây tá»›i BÃch Lạc ổ trên NgÅ© Liên phong cần Ä‘i mất bao nhiêu thá»i gian?
- Äi đưá»ng núi thì cÅ©ng gần thôi, tuy có hÆ¡i nguy hiểm má»™t chút, cước trình chừng khoảng bốn năm ngà y đưá»ng.
Bố Y lão tÃa liếc nhìn hắn:
- Khách nhân, ngươi cũng muốn lên Ngũ Liên phong, tham gia Hoa Sơn tiết sao?
Lâm Vãn Vinh là m sao dám bảo là đi tương thân cùng Thánh cô chứ, vá»™i vã cưá»i trừ nói:
- Äâu có, đâu có, ta chỉ Ä‘i xem xem thôi!
Trưởng giả cá»§a Miêu tá»™c gáºt đầu nói:
- Vừa khéo các má»… Ä‘a má»… sai trong trại ta Ä‘á»u muốn Ä‘i, phải tá»›i mấy chục ngưá»i đó, không bằng các ngươi cùng Ä‘i vá»›i nhau! Mùng ba tháng chÃn, tÃnh ra cÅ©ng chẳng còn mấy ngà y rồi, sá»›m mai nên xuất phát Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh tại Tá»± Châu phá»§ vốn như con nhặng không đầu, Ä‘ang buồn bá»±c vì không tìm thấy đưá»ng, nghe nói có nhiá»u ngưá»i như váºy cùng Ä‘i, vừa khéo trúng ná»—i lòng, mừng rỡ gáºt đầu liên tục.
- Khách nhân ngươi hôm nay đã đánh nhi tỠcủa huyện thừa.
Bố Y nhÃu mà y nói:
- Mặc má»™t thân Hoa phục Ä‘i đưá»ng cùng chúng ta, thá»±c sá»± là quá bắt mắt rồi. Nếu không tị hiá»m thì không bằng hãy thay Miêu trang rồi lên đưá»ng nhé.
Thay Miêu trang? Chá»§ ý nà y thá»±c là hay! Lâm Vãn Vinh vá»— tay má»™t cái rồi cưá»i nói:
- Váºy thì tốt, ta cÅ©ng là m má»… Ä‘a cá»§a Miêu gia má»™t chút xem sao! Lão tÃa, Khôn SÆ¡n, má»i ngưá»i phải chăm sóc cho ta nhiá»u đó a!
Tại thá»i đại nà y, ngưá»i Miêu chịu áp bức đã lâu, địa vị trong xã há»™i cá»±c thấp, ngưá»i Hoa bình thưá»ng sao có thể nguyện ý ăn mặc trang phục cá»§a Miêu gia? Nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh thì không có cách nghÄ© nà y, Äại Hoa bách tá»™c đồng cư, hòa thuáºn chung sống vá»›i nhau, má»i ngưá»i Ä‘á»u là huynh đệ tỉ muá»™i, sao có thể vì dân tá»™c khác biệt mà phân ngưá»i ta thà nh nhiá»u đẳng cấp khác nhau được?
Hắn đáp ứng sảng khoái như váºy thá»±c nằm ngoà i ý liệu cá»§a má»i ngưá»i. Y Liên mừng rỡ không thôi, Bố Y cưá»i cưá»i, Khôn SÆ¡n thì lại trợn trừng mắt hừ má»™t tiếng.
Lão tÃa liếc nhìn nữ nhi má»™t cái:
- Nha đầu, lần nà y có đi không?!
- Con, con không biết!
Y Liên cúi đầu, xoay ngưá»i chạy Ä‘i luôn.
Bố Y hừ một tiếng, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
- Váºy cứ quyết định như thế, thá»i gian không còn sá»›m nữa, má»i khách nhân hãy nghỉ ngÆ¡i trước!
Ãn theo quy cá»§ cá»§a Miêu trại, nghênh tiếp khách từ xa rá»›i vốn phải bà y tiệc rượu lá»›n, chỉ vì má»™t là Ãnh Nguyệt ổ đã nghèo túng quá mức, hai là Bố Y lão tÃa trong lòng tức giáºn, bước quan trá»ng nhất đó cÅ©ng dứt khoát lược bá» luôn, trá»±c tiếp an bà i cho quý khách Ä‘i ngá»§.
Gian nhà có hai tầng, cả nhà Bố Y ở tầng dưới, tầng trên dà nh cho khách nhân. Gian phòng quả thá»±c cÅ©ng sạch sẽ ngăn nắp, trên đống cá» khô ấm áp có phá»§ má»™t tấm đệm, tháºp phần thoải mái.
NghÄ© đến chuyện sáng sá»›m ngà y mai xuất phát Ä‘i NgÅ© Liên phong, Lâm Vãn Vinh vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, chẳng thể ngá»§ được, dứt khoát mở cá»a phòng bước ra.
Căn nhà sà n dá»±a và o núi mà dá»±ng, trên đỉnh nhà cất chân má»™t cái là có thể bước lên sưá»n nói. Ãnh trăng lạnh lẽo tá»a xuống khu rừng và mặt đất, tạo lên má»™t mảng thanh lương.
- A Lâm ca!
Sau lưng vang lên má»™t tiếng gá»i ôn nhu, hắn quay đầu lại, trong tay Y Liên đã bưng má»™t bá»™ áo quần cá»§a nam tá» Miêu gia, miệng đầy tiếu ý nhìn hắn.
- Là Y Liên à !
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Trá»i đã muá»™n như thế nà y rồi, sao muá»™i còn chưa ngá»§?!
Thiếu nữ lắc lắc đầu:
Ngà y mai phải xuất phát từ sá»›m, a mẫu muốn thu tháºp xong hà nh là cho muá»™i! Äây là y phục cá»§a a tÃa, nếu huynh không tị hiá»m thì hãy mặc lên xem có hợp không?
Y phục nà y được cắt rất kỹ cà ng gá»n ghẽ, còn có mùi hương thoang thoảng cá»§a cá» ngải, Lâm Vãn Vinh sững sá», y phục cá»§a Bố Y lão tÃa? Ông ta gầy như váºy, ta có thể mặc vừa sao? Chỉ là sá»± thá»±c và tưởng tượng cá»§a hắn cách nhau quá xa, y phục nà y tá»±a như má»›i toanh, mặc lên ngưá»i không rá»™ng không cháºt, không dà i không ngắn, hoà n toà n vừa khÃt.
Y Liên tá»±a hồ có thể nhìn thấu sá»± kinh ngạc cá»§a hắn, không nén nổi cưá»i nói:
- Äây là y phục cá»§a a tÃa thá»i trẻ! Nói cho huynh biết, thá»i trẻ a tÃa cá»§a muá»™i đẹp trai lắm, dáng ngưá»i cÅ©ng cao như huynh, khi cưá»i lên cÅ©ng đẹp như huynh, các má»… sai trong Cá»u hương tháºp bát ổ Ä‘á»u thÃch ngưá»i…
Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh trợn mắt há mồm, nhìn cái bá»™ dạng gầy còm khô héo cá»§a Bố Y hiện giá», lẽ nà o ông ta năm đó cÅ©ng phong lưu hà o phóng, tiêu sái bất phà m như ta bây giá» sao? Sá»± khác biệt nà y thá»±c sá»± quá lá»›n đó!
- Nói như váºy, Bố Y lão tÃa chÃnh là má»™t ngưá»i vạn kẻ mê rồi?
Hắn mỉm cưá»i gáºt đầu, dương dương đắc ý quay Ä‘i quay lại, đánh giá bá»™ dạng cá»§a mình khi mặc Miêu trang và o:
- Váºy a mẫu muá»™i là m sao chinh phục được a tÃa thế?
Hắn dùng từ “chinh phục†nà y láºp tức khiến cho thiếu nữ phì cưá»i. Lại nói bừa mà trúng rồi. Thì ra Miêu tá»™c Ä‘a phần Ä‘á»u là tiểu gia đình má»™t vợ má»™t chồng, tà i sản Ä‘a số do nam tá» kế thừa, nhưng chá»§ phụ trong gia đình lại có quyá»n lá»±c và địa vị rất cao, cÅ©ng chẳng hiếm những Ä‘iển hình vá» sư tá» Hà Äông.
Y Liên nhìn bá»™ dạng khi mặc Miêu phục cá»§a hắn, khúc khÃch cưá»i khẽ đáp:
- Năm đó a mẫu muá»™i cÅ©ng là má»™t má»… sai nổi tiếng xinh đẹp, ngưá»i hát sÆ¡n ca có thể khiến bách Ä‘iểu bay tá»›i! A tÃa vừa nghe thấy ngưá»i hát thì công việc gì cÅ©ng không muốn là m nữa, cá»§i cÅ©ng không muốn chẻ nữa, thuyá»n cÅ©ng không muốn chèo nữa, đến cả cÆ¡m cÅ©ng không muốn ăn nữa, trốn sau nhà sà n cá»§a ngưá»i nghe ngưá»i hát, có lần còn sững sá» cả ba ngà y ba đêm không xuống núi. A mẫu muá»™i phát hiện ra ngưá»i, thấy ngưá»i đáng thương liá»n cho má»™t bát cÆ¡m kê! Ai ngá» a tÃa ăn xong cÆ¡m vẫn cứ ở lì trên núi không Ä‘i, a mẫu muá»™i chẳng còn cách nà o chỉ đà nh má»—i bữa lại đưa cÆ¡m đến. Sau đó thì…
Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả, tình yêu cá»§a ngưá»i Miêu thá»±c là đặc sắc, chất phác nhất mà cÅ©ng lãng mạn nhất.
Hắn mặc Miêu phục và o, cảm giác má»›i lạ không thôi, sá» mó loạn lên trên y phục, ánh mắt Ä‘i tá»›i chá»— hông liá»n láºp tức ngạc nhiên nói:
- Ã, chiếc dây lưng nà y tháºt độc đáo a!
Y Liên khẽ hứ một tiếng:
Rất độc đáo, có Ä‘iá»u huynh nên cẩn tháºn đó!
- Cẩn tháºn? Cẩn tháºn cái gì?
Lâm Vãn Vinh hai mắt tròn xoe há»i.
Thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cưá»i:
- Chiếc dây lưng nà y gá»i là ngá»c đái, án theo táºp tục cá»§a Miêu gia bá»n muá»™i, nếu hai bên nam nữ nhìn trúng nhau sẽ sẽ tặng dây lưng cho nhau là m tÃn váºt định tình! Cho nên chiếc ngá»c đái nà y huynh phải tặng cho má»… sai mà mình thÃch má»›i được! Má»… sai khác tặng ngá»c đái cho huynh, nếu huynh không thÃch thì tuyệt đối đừng có nháºn!
Thì ra là như váºy. Quy cá»§ cá»§a Miêu gia thá»±c nhiá»u a, không cẩn tháºn má»™t chút là toi ngay! Lâm Vãn Vinh quệt quệt những giá»t mồ hôi trên trán:
- Nói như váºy, trên y phục cá»§a muá»™i cÅ©ng có má»™t sợi ngá»c đái?
Y Liên gáºt đầu, trên mặt nổi lên má»™t mảng đỠhồng. Nà ng cẩn tháºn sá»a lại Miêu trang cho hắn, lại lặng lẽ đánh giá má»™t hồi rồi má»›i mỉm cưá»i bảo:
- Thảo nà o a mẫu nói, a tÃa mặc bá»™ y phục nà y là đẹp nhất, bây giá» muá»™i má»›i hiểu ra! Bá»™ y phục nà y cÅ©ng chỉ khi a tÃa thà nh thân má»›i mặc qua má»™t lần!
- Không phải chứ?
Lâm Vãn Vinh bị dá»a cho nhảy dá»±ng lên, vá»™i vã muốn cởi y phục ra. Y Liên liá»n ngăn hắn lại:
- Huynh là m gì thế?
Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:
- Y Liên, cái nà y không được đâu, hại chết ta đó!
Thiếu nữ lắc lắc đầu:
- Äây là bá»™ y phục tốt nhất cá»§a sÆ¡n trại bá»n muá»™i, muá»™i cầu xin a mẫu rất lâu ngưá»i má»›i nỡ lấy nó ra! Nếu huynh không mặc, muá»™i chẳng biết phải lấy y phục nà o cho huynh nữa!
- Cái nà y, cái nà y…
A Lâm ca trợn mắt há mồm.
Y Liên cưá»i xùy má»™t tiếng:
- A Lâm ca, huynh biết lần đầu tiên a mẫu muội nhìn thấy huynh đã nói gì không?!
Hai mẹ con há» lúc đó dùng Miêu ngữ thì thầm vá»›i nhau cả ná»a ngà y trá»i, có quá»· má»›i biết đã nói cái gì. Thấy hắn lắc đầu, thiếu nữ liá»n cưá»i hì hì:
- Ngưá»i nói, nhìn tướng huynh là biết huynh là má»™t Hoa gia lang rất là quá»· kế Ä‘a Ä‘oan rồi, những kẻ mồm miệng trÆ¡n như bôi mỡ, chân tay vụng vá» chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, kêu muá»™i đừng có trúng kế cá»§a huynh, đừng để huynh lừa gạt!
Mồ hôi cá»§a a Lâm ca cứ chảy xuống ròng ròng! Vị a mẫu giá»i hát sÆ¡n ca nà y quả thá»±c là há»a nhãn kim tinh a, nhìn ngưá»i chỉ có thể nói là chuẩn.
- Muá»™i nói vá»›i a mẫu, không phải như váºy đâu, huynh là ngưá»i tốt, trong lòng muá»™i biết rõ! Muá»™i Ä‘em những chuyện cá»§a huynh nói vá»›i a mẫu, a mẫu nói, như váºy thì cà ng chẳng ra gì rồi, tên Hoa gia lang như huynh có thể ăn thịt ngưá»i không nhả xương, có thể dá»a chết ngưá»i đó, hi hi…
Thiếu nữ cưá»i đến gáºp cả ngưá»i lại, Lâm Vãn Vinh vò đầu bứt tai suy nghÄ©, lão a mẫu sao có thể nghÄ© vá» ta như thế chứ, cái gì mà ăn thịt ngưá»i không nhả xương, ta là ngưá»i xấu như váºy sao? Ta và Y Liên cÅ©ng chẳng có gì, quan hệ bằng hữu rất là thuần khiết mà !
Y Liên nhìn bá»™ dạng nhÃu mà y sầu khổ cá»§a hắn, khó khăn lắm má»›i ngưng cưá»i được:
- A Lâm ca, huynh cứ yên tâm Ä‘i, y phục nà y đã để dưới đáy rương rất lâu năm rồi! Từ lần đầu tiên a tÃa mặc khi thà nh thân, a mẫu đã không cho phép ngưá»i mặc lại nữa!
- Tại sao?
Hắn ngẩn ngưá»i há»i.
- A mẫu nói, sợ a tÃa mặc y phục nà y lên sẽ lại dụ dá»— má»… sai khác!
A?! Lâm Vãn Vinh sững sá», Bố Y lão tÃa thá»±c sá»± có mị lá»±c lá»›n như váºy sao?! Ngưá»i tá»™c Miêu tháºt là thú vị. Hắn vui vẻ cưá»i ha hả bảo:
Nếu thá»±c sá»± là như váºy thì nói gì ta cÅ©ng phải mặc lên má»™t lần rồi!
Y Liên khẽ nói:
- Váºy huynh cÅ©ng chỉ có thể mặc má»™t lần a!
Äeo sà i Ä‘ao lên, Ä‘i Ä‘i lại lại mấy lần, diá»…u võ dương oai, hắn quả thá»±c có khà thế cá»§a má»™t má»… Ä‘a Miêu gia, thiếu nữ mỉm cưá»i gáºt đầu.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ đến một chuyện:
- Äúng rồi, Y Liên, Bố Y a tÃa há»i muá»™i có Ä‘i Hoa SÆ¡n tiết không, sao muá»™i lại nói là không biết? Không phải muá»™i đã nói vá»›i ta là muốn Ä‘i sao?
Y Liên hai má đỠbừng:
- Thưá»ng ngà y a tÃa bức muá»™i gả cho ngưá»i khác, bắt muá»™i Ä‘i Hoa SÆ¡n tiết, muá»™i trước nay chưa từng Ä‘i! Lần nà y vốn cÅ©ng không tÃnh Ä‘i, chỉ là a Lâm ca bá»n huynh không có ngưá»i dẫn đưá»ng, muá»™i cÅ©ng Ä‘i má»™t lần xem xem!
Thì ra cÅ©ng giống như ta, Ä‘á»u chỉ là đi “xem xem†thôi! Lâm Vãn Vinh ồ má»™t tiếng, thần thần bà bà nói:
- Ta hiểu rồi. nhất định là trong Miêu trại có ngưá»i muá»™i thÃch cho nên má»›i không muốn Ä‘i Hoa SÆ¡n tiết! Ừm, tên tiểu tá» Khôn SÆ¡n nà y không tồi, rất hợp vá»›i muá»™i đó!
- Khôn Sơn?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Sao lại nói đến Khôn SÆ¡n ca rồi? Muá»™i từ nhỠđã cùng huynh ấy lá»›n lên, huynh ấy giống như anh ruá»™t cá»§a muá»™i váºy, chỉ có huynh là suy nghÄ© lằng nhằng thôi! A Lâm ca, nếu muá»™i thÃch má»™t ngưá»i, ngưá»i ấy phải giống như a tÃa cá»§a muá»™i váºy, khác hẳn ngưá»i thưá»ng!
Bố Y lão tÃa quả thá»±c đã thà nh thần tượng rồi a! Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả. Cà ng ở cùng ngưá»i Miêu, hắn cà ng cảm thấy chá»— đáng yêu cá»§a há».
SÆ¡n trại tịch mịch, ánh trăng như nước, những cÆ¡n gió khẽ thổi qua, tháºt khiến cho tâm hồn thoải mái. Ở chốn nà y có thể cảm thấy sá»± an tưá»ng và bình tÄ©nh cá»§a tâm linh, là thứ mà nÆ¡i khác chẳng thể nà o mang lại được.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói:
- Y Liên, muội là con chim bách linh (chim sơn ca) của Miêu trại, có thể dạy ta hát sơn ca được không?
Y Liên nháy nháy mắt:
- Huynh muốn há»c hát? á»’, muá»™i hiểu rồi, nói Ä‘i nói lại huynh vẫn là muốn Ä‘i Hoa SÆ¡n tiết đối ca! A Lâm ca, huynh ở Miêu hương cá»§a bá»n muá»™i, thá»±c sá»± là đã nhìn trúng má»… sai nà o rồi sao?! Huynh vì cô ấy nên má»›i muốn há»c hát sÆ¡n ca?!
- Một lần nữa ta rất nghiêm túc nói với muội, mễ sai trong lòng ta là Thánh cô… ặc ặc, muội lại không tin sao?!
- Huynh tháºt là nghiêm túc đó!
Y Liên che miệng cưá»i khúc khÃch không ngừng:
- Thế nà y cÅ©ng có thể tÃnh là ngưá»i trong lòng sao? Các má»… Ä‘a trong toà n Miêu hương, có ai mà không thÃch Thánh cô? ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, huynh muốn há»c thì muá»™i sẽ dạy, đừng tìm nhiá»u là do như váºy! Có Ä‘iá»u ngưá»i khác Ä‘á»u há»c từ lúc sáu tuổi, huynh bây giỠđã lá»›n như váºy rồi, muá»™i không dám đảm bảo là sẽ dạy thà nh ra sao nữa!
Hắn cưá»i hì hì nói:
- Táºn tâm là được rồi, có lẽ Thánh cô cÅ©ng chẳng hi vá»ng ta có thể hát như má»™t chú chim bách linh đâu!
- Câu nà o cÅ©ng không thoát khá»i Thánh cô, cứ như là tháºt váºy!
Y Liên nhá» giá»ng lẩm bẩm, háºm há»±c dáºm chân nói:
- Muốn há»c hát thì chá» sáng mai! Muá»™i Ä‘i đây!
Nà ng nói Ä‘i là đi, bước Ä‘i rất nhanh, tiếng sà n gá»— vang lên lá»™p bá»™p, Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© lắc đầu, có chút tức cưá»i.
Sương trắng mù mịt, núi và nước sớm đã bị che khuất trong mà n đêm, chẳng nhìn rõ nữa. Sáng mai là phải khởi trình đi Ngũ Liên phong rồi, đã gần trong gang tấc với An tỉ tỉ! Mà n đêm đẹp đẽ như thế nà y, nà ng đang là m gì không biết?
Y Liên tiểu a muội, hừ hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ hừ!
Tà i sản của nhitrung
Chữ ký cá»§a nhitrung [CENTER][SIZE="3"][COLOR="Red"]Xin đừng mất tiá»n nữa ![/COLOR][/SIZE][/CENTER]
:0 (91):
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a nhitrung
06-06-2009, 11:17 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 587: Lừa gạt ngưá»i thà nh tháºt
Dịch: Vovong
Biên táºp: Remy
Nguồn: TTV
Trên trá»i có cÆ¡n mưa không rÆ¡i,
A muá»™i có lá»i không dám nói.
A ca tuấn tú hại chết ngưá»i,
Huynh hãy đến nghe tấm lòng muội…
Trong lúc mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ ná»a thức ná»a ngá»§, hắn nghe thấy trên núi truyá»n tá»›i má»™t giá»ng tình ca trong trẻo. Dõi mắt nhìn qua cá»a sổ, trăng sáng trên cao, sao má»c đầy trá»i, thá»i gian còn chưa tá»›i canh tư mà bản Miêu Ä‘á»u đã dáºy rồi, nhà nhà đốt đèn, trên sà n khói bốc lên ngùn ngụt, tháºt là má»™t cảnh tượng tấp náºp.
NghÄ© đến tối qua từng nói muốn theo Y Liên há»c sÆ¡n ca, hắn vá»™i vã bò dáºy, nhanh chóng mặc quần áo, bước má»™t bước dà i từ trên nhà sà n trá»±c tiếp lên đến sưá»n núi.
Thiếu nữ đứng trên đỉnh núi, liếc nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi:
- Hứ, huynh tới muộn rồi!
Lâm Vãn Vinh gãi gãi đầu, xấu hổ nói:
- Cái nà y, cái nà y, muá»™i cÅ©ng đến quá sá»›m đó! ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng phải trách ta, lần đầu tiên ở Miêu hương, tối qua quá hưng phấn, nhất thá»i không ngá»§ được, nên giá» má»›i dáºy muá»™n má»™t chút!
- Nhớ Thánh cô sao?
Y Liên cưá»i há»i.
Nha đầu nà y Ä‘oán tháºt chÃnh xác, có Ä‘iá»u ta nói ra chắc chắn muá»™i cÅ©ng không tin, hắn cưá»i ha hả mấy tiếng, coi như lảng sang chuyện khác.
- A Lâm ca, tình ca cá»§a Miêu tá»™c bá»n muá»™i có yêu cầu là phải đơn giản thẳng thắn, không cần biết lá»i lẽ thế nà o, chỉ cần huynh dám hát ra là có ngưá»i dám nghe. Khúc Ä‘iệu thì Ä‘á»u gần như nhau cả, cÅ©ng không khó há»c, mấy ngà y Ä‘i đưá»ng nà y muá»™i sẽ từ từ dạy huynh.
Khóa há»c đã bắt đầu như váºy, Y Liên lần lượt giảng giải:
- Khó là khó ở ca từ. Những bà i sÆ¡n ca nà y Ä‘á»u là tiên tổ từng Ä‘á»i từng Ä‘á»i hát truyá»n lại, a mẫu có thể nhá»› được má»™t nghìn bà i, muá»™i tá»›i bây giá» chỉ có thể nhá»› được hÆ¡n sáu trăm. Muá»™i Ä‘em những bà i muá»™i biết dạy hết cho huynh, huynh phải ghi nhá»› đó!
Sáu trăm bà i? Mẹ cá»§a ta Æ¡i! Lâm Vãn Vinh lè lưỡi, rụt đầu lại. Y Liên cưá»i khúc khÃch nói:
- Huynh có thể nhá»› được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu Ä‘i. Dù sao cÅ©ng không hi vá»ng huynh hát được như chim bách linh!
Nha đầu nà y lại trả lại nguyên lá»i đêm qua rồi, Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cưá»i, mục quang lướt đến trên mặt nà ng, thấy hai mắt nà ng mở to, bên trong đầy những mạch máu nhá» hiện lên, láºp tức kinh ngạc há»i:
- Y Liên, muội, đêm qua muội không nghỉ ngơi sao?
Thiếu nữ xấu hổ lắc đầu:
- A mẫu muốn giúp muá»™i thu dá»n đồ, phải nướng bánh và chuẩn bị lương khô. Cả đêm mẹ không nghỉ, muá»™i sao có thể ngá»§ được chứ? Các má»… Ä‘a má»… sai muốn tham gia Hoa SÆ¡n tiết trong trại nà y, nhà ai cÅ©ng như váºy cả!
Thảo nà o muá»™i dáºy sá»›m thế, Lâm Vãn Vinh lo lắng kéo nà ng Ä‘i:
- Hôm nay đừng dạy nữa, hãy vá» ngá»§ trước Ä‘i! Ta bảo muá»™i nhé, thân thể là cá»§a mình, ngưá»i khác có nói tốt thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng vô dụng, tá»± mình thương tiếc mình má»›i là tháºt. Muá»™i có hiểu không?
- Dạ!
Y Liên mỉm cưá»i ngá»t ngà o:
- A Lâm ca, muội nghe huynh!
Trở và o nhà , Y Liên lặng lẽ chui và o trong phòng. Vợ chồng Bố Y sá»›m đã dáºy rồi, nhìn thấy bá»™ dạng khách nhân mặc Miêu trang thì Ä‘á»u có chút tán thưởng. A mẫu mỉm cưá»i nói và i câu, Bố Y lão tÃa phiên dịch:
- A mẫu cá»§a Y Liên bảo, khách nhân ngươi mặc Miêu trang và o cÅ©ng là má»™t má»… Ä‘a anh tuấn trong tháºp là bát hương!
- Váºy sao?
Má»… Ä‘a anh tuấn nghe mà mặt mà y rạng rỡ, vá»™i vã ôm quyá»n đáp:
- A thẩm quá khách khà rôi. Ta mặc và o có anh tuấn hÆ¡n nữa cÅ©ng chẳng so được vá»›i lão tÃa năm đó a!
A thẩm mỉm cưá»i liếc nhìn trượng phu.
- Nha đầu Y Liên nà y!
Bố Y lão tÃa cưá»i khổ, nắm chặt tay hắn, cất giá»ng nghiêm túc:
- Khách nhân, chuyến Ä‘i nà y phiá»n ngươi hãy chiếu cố cho bá»n Y Liên, Khôn SÆ¡n nhé!
- Äâu có đâu có, là chiếu cố lẫn nhau mà !
Khách nhân chẳng hỠxấu hổ lớn tiếng nói.
Lão tÃa lắc đầu:
- Khách nhân quá khách khà rồi! Khôn SÆ¡n Y Liên bá»n chúng Ä‘á»u là hà i tá»! Nhưng ngươi thì khác, khi ngươi đánh tên há» Ngô đó ta đã nhìn ra rồi, đôi tay nà y cá»§a ngươi không phải là sống trong nhung lụa, nó đã từng cầm qua Ä‘ao rồi!
Lâm Vãn Vinh thầm kinh ngạc, Miêu hương tháºt nhiá»u ngưá»i giá»i a! Lão tÃa nà y bá» ngoà i có vẻ bình thưá»ng không bắt mắt, bên trong lại quan sát tỉ mỉ, thảo nà o có thể trở thà nh thá»§ lÄ©nh cá»§a Hồng Miêu, có ngưá»i như váºy tương trợ, Miêu hương má»›i có thể quản là tốt được a!
- Lão tÃa yên tâm Ä‘i.
Hắn không còn dám khinh mạn nữa:
- Con ngưá»i Lâm má»— ta tuy chẳng phải thiện nhân gì, nhưng cÅ©ng tuyệt không phải là kẻ Ä‘i là m hại ngưá»i tốt! Ta sẽ không để Khôn SÆ¡n Y Liên bá»n há» bị khi dá»… đâu!
Nói xong mấy câu nà y liá»n nghe thấy má»™t trà ng tiếng bạc va và o nhau Ä‘inh Ä‘ang, má»™t thiếu nữ từ trong phòng cháºm rãi Ä‘i ra, Lâm Vãn Vinh vừa liếc mắt nhìn qua liá»n láºp tức sững sá».
Thiếu nữ nà y mặc má»™t thân Miêu trang má»›i tinh, thanh mi tú mục, mÄ© lệ động lòng. Nà ng má»›i tắm rá»a qua, đồ trang sức bằng bạc sáng chói xuyên thà nh má»™t chiếc vòng lấp lánh quấn trên búi tóc dà i còn Ä‘ang ướt. Trên đầu, cổ, trước ngá»±c, cổ tay, chá»— nà o cÅ©ng có đồ trang sức bạc, ánh bạc nhẹ nhà ng phản chiếu khiến là n da cá»§a nà ng trở nên óng ánh, hệt như mÄ© ngá»c. NÆ¡i eo nà ng quấn má»™t chiếc ngá»c đái trắng tinh, tuy không kèm theo đồ trang sức bạc nhưng ở giữa lại có má»™t đôi bướm mà u hồng, trông sinh động đáng yêu.
- Y Liên, muá»™i tháºt đẹp
Lâm Vãn Vinh thốt ra một câu tán thưởng từ nội tâm.
Thiếu nữ vừa phục trang rạng rỡ mặt mũi đỠbừng, vội trốn ở sau lưng a mẫu.
- Äó là đương nhiên rồi!
Bố Y gáºt đầu, trên mặt lá»™ vẻ rất đắc ý:
- Y Liên nhà chúng ta cÅ©ng là má»™t ngưá»i đẹp nổi tiếng trong tháºp là bát hương! Nếu Ä‘i tham gia Hoa SÆ¡n tiết thì đương nhiên phải trang Ä‘iểm tháºt đẹp, đây chÃnh là ngà y lá»… tiết quan trá»ng nhất trong Ä‘á»i bá»n chúng mà !
Chuyện tương thân đương nhiên là quan trá»ng rồi. Lâm Vãn Vinh hắc má»™t tiếc, đầy vẻ nghi hoặc há»i:
- Có Ä‘iá»u, lão tÃa, Ä‘eo nhiá»u đồ bạc lên đưá»ng như thế, có phải là quá bắt mắt không?!
Lão tÃa cưá»i ha hả đáp:
- Khách nhân, ngươi không hiểu lắm vá» phong tục cá»§a Miêu gia rồi! Ngưá»i Miêu chúng ta thÃch đồ trang sức bạc, bởi vì nó thuần tịnh giống như ánh trăng trên trá»i váºy. Từ khi nữ nhi vừa sinh ra, chúng ta đã phải nhịn ăn nhịn mặc để tÃch lÅ©y đồ bạc cho nó. Äợi đến ngà y lá»… lá»›n và lúc xuất giá thì Ä‘em toà n bá»™ số đồ bạc tÃch lÅ©y bao năm cho nó Ä‘eo hết lên, Ä‘eo cà ng nhiá»u thì cà ng vinh quang, đây là quy cá»§! Chỉ là khổ cho Y Liên nhà chúng ta, những năm nay cuá»™c sống khó khăn, chỉ là m cho nó thêm được má»™t chiếc vòng bạc, chá»— còn lại Ä‘á»u là cá»§a tổ tiên a mẫu nó Ä‘á»i Ä‘á»i truyá»n lại, cÅ©ng chẳng còn được mấy chiếc, rất là Ãt á»i!
Quả nhiên, tỉ mỉ quan sát, những đồ trang sức bằng bạc mà Y Liên Ä‘eo trên ngưá»i đại Ä‘a số Ä‘á»u đã có vết tÃch trầy xước, hiển nhiên đã lưu truyá»n nhiá»u năm rồi. Thấy phụ mẫu hốc mắt đỠhồng thương cảm không thôi, thiếu nữ vá»™i cất lá»i:
- A tÃa, a mẫu, nữ nhi không cần khuyên bạc, không cần vòng bạc, chỉ hi vá»ng hai ngưá»i khá»e mạnh trưá»ng thá», má»™t nhà chúng ta vÄ©nh viá»…n ở cùng nhau.
Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng phụ há»a:
- Lão tÃa a thẩm, Y Liên nói đúng đó, bạc không có thì sau nà y có thể kiếm, hạnh phúc khá»e mạnh thì có tiá»n cÅ©ng chẳng mua được! Má»i ngưá»i hãy tin ta, cuá»™c sống cá»§a Miêu hương nhất định sẽ tốt lên! Äợi đến ngà y Y Liên xuất giá, nói không chừng trong nhà má»i ngưá»i đã có thêm rất nhiá»u rất nhiá»u đồ trang sức bạc, nhiá»u đến mức chất cháºt trong nhà khiến má»i ngưá»i muốn Ä‘i lại cÅ©ng khó nữa!
- A Lâm ca…
Y Liên thẹn thùng dáºm chân. Vợ chồng Bố Y được hắn an á»§i cÅ©ng cảm thấy vui vẻ thoải mái hÆ¡n nhiá»u.
Thá»i gian không còn sá»›m, hai ba chục chà ng trai cô gái cá»§a Ãnh Nguyệt ổ tụ táºp lại má»™t chá»—. Các má»… sai ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘eo đầy trang sức bạc, mặt mÅ©i đỠbừng do hưng phấn và thẹn thùng, vô cùng mÄ© lệ đáng yêu, tất cả các má»… Ä‘a Ä‘á»u ngắm đến không cả nháy mắt. Những đồ trang sức bạc va và o nhau Ä‘inh Ä‘inh Ä‘ang Ä‘ang, trong sá»± dặn dò và trông chá» cá»§a phụ mẫu, Ä‘oà n ngưá»i đã men theo sÆ¡n lá»™ xuất phát.
Ãnh Nguyệt ổ nằm ngay bên ngoà i Tá»± Châu phá»§, cách NgÅ© Liên phong thuá»™c huyện Quân Liên có chút xa xôi. Bá»n Y Liên lá»±a chá»n đưá»ng núi gần nhất, tuy gáºp ghá»nh khó Ä‘i, nhưng trong mắt những nam nữ Miêu gia nà y cÅ©ng chẳng có gì ghê gá»›m cả, tuy nhiên lại khiến cho Lâm Vãn Vinh và Tứ Äức hai ngưá»i quen Ä‘i đưá»ng bằng phải khó khăn má»™t phen.
Trong đám ngưá»i, Y Liên tuy là má»™t nữ hà i yếu á»›t, nhưng bởi tác phong mạnh mẽ, cá tÃnh kiên định nên đã trở thà nh ngưá»i dẫn đầu, má»i ngưá»i Ä‘á»u phục tùng nà ng, đến cả há»—n tiểu tá» Khôn SÆ¡n cÅ©ng nghe theo lá»i nà ng.
Lâm Tam và Tứ Äức vốn là hai tên má»… Ä‘a giả, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u còn trẻ tuổi, cưá»i hi hi ha ha ở chung má»™t chá»—, chẳng bao lâu đã Ä‘á»u thân thuá»™c cả.
Lâm Vãn Vinh là ngưá»i trầm ổn, lại có kinh nghiệm phong phú, biết ăn biết nói. Kể chuyện cưá»i không ai hÆ¡n được, giảng cố sá»± từng bá»™ từng bá»™ nói ra, cái gì phong hoa tuyết nguyệt, Ä‘ao quang kiếm ảnh, tiện mồm nói ra cÅ©ng mang theo vẻ nghiêm trá»ng, Ä‘á»u là những chuyện mà các má»… Ä‘a má»… sai chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Các chà ng trai cô gái Ä‘á»u nghe tá»›i ánh mắt lấp lánh, tâm thần khát khao, ngưá»i nà o cÅ©ng tranh ngồi bên cạnh hắn, nói chuyện vá»›i hắn.
Nghe nói hắn muốn há»c sÆ¡n ca, không chỉ Y Liên chăm chỉ dạy hắn, các má»… sai cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘em sở trưá»ng truyá»n hết cho hắn, chỉ đáng tiếc a Lâm ca ở phương diện nà y thiên phú có hạn, há»c được bà i nà o là quên bà i đó, khiến má»i ngưá»i phát cưá»i.
Các cô nương Miêu gia thÃch sạch sẽ, chiá»u tối má»—i ngà y Ä‘á»u tìm má»™t dòng suối mà nghịch nước giặt quần áo, rá»a đồ trang sức bạc, các má»… Ä‘a chỉ đà nh nắm chắc sà i Ä‘ao canh chừng bốn phÃa xung quanh.
Nghe thấy tiếng cưá»i cá»§a mấy cô nương, đại Ä‘a số các chà ng trai trong lòng Ä‘á»u ngứa ngáy, chỉ có Lâm Vãn Vinh là trầm ổn nhất, má»™t là hắn từng trải nhiá»u không lấy là m lạ, hai là cảm thấy cuá»™c sống yên tÄ©nh như thế nà y cÅ©ng là má»™t loại hưởng thụ. Nghe những tiếng đùa nghịch ca hát ồn à o cá»§a những thiếu nữ Miêu gia trong nước, nghÄ© đến những ngà y gian khó sống trong bá» vá»±c cá»§a tá» vong khi bắc thượng trước đây, so Ä‘i sánh lại, rõ rà ng là má»™t trá»i má»™t vá»±c, bây giá» còn có gì không thá»a mãn sao?!
Cái thứ như khà chất, vốn là thuá»™c tÃnh được tÃch lÅ©y qua năm tháng, tÃnh cách cô Ä‘á»ng lại, trải nghiệm cá»§a hắn thiên hạ vô song, đại bi đại hỉ không thiếu gì, có thể gá»i là được yêu hay ghét Ä‘á»u không kinh ngạc. Sá»± trầm ổn và trấn định vượt xa ngưá»i thưá»ng đó lại cà ng hấp dẫn những thanh niên nam nữ Miêu gia tuổi Ä‘á»i không lá»›n nà y hâm má»™, vừa đến tối là liá»n vá»™i vã đốt lá»a, cao hứng vây quanh hắn, nghe hắn kể chuyện, vui vẻ cá»±c kì.
Thiếu nữ Y Liên thÃch nhất những lúc như váºy, má»—i đêm ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn cưá»i vui giáºn mắng giảng cố sá»± là đá»u cưá»i đến gáºp cả ngưá»i và o, nhưng lại có má»™t loại ảo giác không chân thá»±c, phảng phất như những cố sá»± nà y Ä‘á»u là a Lâm ca đã từng trải qua. Rốt cuá»™c có phải là thá»±c hay không, nà ng rất muốn là m rõ, chỉ là thiếu mất đảm lượng để Ä‘i há»i mà thôi!
Cứ như váºy, Ä‘i liá»n năm ngà y đêm trên con đưá»ng núi cheo leo, bà n chân đã phồng rá»™p cả lên mà vẫn chưa thấy bóng dáng cá»§a thị trấn đâu. Các chà ng trai cô gái Miêu gia vẫn chẳng hoảng hốt gì, Lâm Vãn Vinh thì lại lo lắng rồi, thừa dịp nghỉ ngÆ¡i kéo tay thiếu nữ há»i:
- Y Liên, lúc nà o mới tới huyện Quân Liên thế?!
- Sắp rồi!
Y Liên khẽ mỉm cưá»i, lấy lương khô từ trong bá»c đồ ra, chá»n miếng lá»›n nhất đưa tá»›i tay hắn:
- A Lâm ca, huynh ăn đi!
Äiểm tâm mà Lâm Vãn Vinh mang theo trên mình sá»›m đã đưa cho Y Liên phân phát hết ở trong Miêu trại rồi, lương khô trong mấy ngà y nà y Ä‘á»u là dá»±a và o bánh rau dại mà mẹ con Y Liên đã chuẩn bị cả đêm trước khi Ä‘i. Hắn vốn là thô sinh thô dưỡng quen rồi, ở sa mạc có cái gì còn chưa ăn qua, những chuyện nà y tá»± nhiên chẳng có vấn Ä‘á».
Y Liên thấy hắn ăn ngon miệng thì mừng rỡ không thôi, vội đưa một ống trúc đựng đầy nước cho hắn:
- A Lâm ca, muá»™i há»i huynh má»™t chuyện!
- Ừm!
- Trước đây huynh là m gì, sao lại biết nhiá»u chuyện như váºy?
- Ta trước đây á…
Hắn lau lau những giá»t nước rÆ¡i ra khóe miệng, đắc ý cưá»i bảo:
- Trước đây ta là má»™t tên sai vặt, chuyên môn Ä‘i lừa gạt, còn câu dẫn tiểu thư nhà ngưá»i ta nữa!
- Toà n nói bừa thôi, muội chẳng tin đâu!
Y Liên khúc khÃch cưá»i.
Trá»i cao a, đất dà y à , tại sao khi ta nói tháºt thì trước nay chẳng có ai tin, ngược lại khi nói dối thì ngưá»i ta lại nghe ầm ầm thế? Lẽ nà o tháºt sá»± là ta quá xấu ư? Trong lòng hắn vô cùng bi ai.
Y Liên mở to hai mắt nhìn hắn, khẽ nói:
- A Lâm ca, nếu huynh có thể vĩnh viễn lưu lại Miêu trại thì tốt rồi!
Äồng tá» Lâm Vãn Vinh bá»—ng dưng mở to, sững sá» nhìn vá» phÃa sau lưng nà ng, khóe miệng co quắp lại, đến chân cÅ©ng bắt đầu run lên:
- Y Liên, muá»™i, muá»™i chá»› động Ä‘áºy!
- Sao thế?
Thiếu nữ khó hiểu há»i.
- Xuỵt!
Lâm Vãn Vinh hé hé miệng, cháºm rãi đứng dáºy, toà n thân mồ hôi đầm đìa. Hắn đột nhiên đưa má»™t tay ra, vá»™i vã kéo Y Liên ra sau lưng mình:
- Mau, mau đi!
Má»™t cái lưỡi đỠrá»±c từ thân cây trong rừng sau lưng thiếu nữ thò ra, lá»™ ra má»™t cái đầu hình tam giác, toà n thân Ä‘en sì lốm đốm những Ä‘iểm trắng như sao, không ngá» lại là má»™t con rắn lá»›n dà i tá»›i sáu bảy thước Ä‘ang cuá»™n tròn trên khóm cây, cháºm rãi thè thè lưỡi ra bên ngoà i.
Thấy thân hình đang run rẩy của hắn, Y Liên nháy nháy mắt:
- A Lâm ca, huynh sợ rắn?
- Không, không, không, không sợ!
Thiếu nữ hé miệng cưá»i trá»™m, nhắm đúng thân con rắn đó, tay ngá»c đột nhiên thò ra nhanh như Ä‘iện, vừa nhanh vừa chuẩn, bóp chặt ngay và o chá»— bảy thốn trên thân rắn.
“Xì…†Äá»™c xà le lưỡi ra, lưỡi rắn nháy mắt đã thè dà i, Lâm Vãn Vinh a lên má»™t tiếng, hai tay ôm đầu, sắc mắt đã trắng bệch cả ra.
Y Liên báºt cưá»i hì hì, lôi con rắn Ä‘ang quấn trên cây xuống, đưa tá»›i trước mặt hắn:
- A Lâm ca, đây là Thanh TÃn Tá» kịch độc! Äừng sợ. Huynh sá» và o xem, nó rất ngoan đó!
Thanh TÃn Tá» kịch độc? Nhìn Y Liên cầm con rắn nhẹ nhà ng như hái rau, trái tim hắn cứ Ä‘áºp thình thịch không thôi, nà o còn dám thò tay ra sá» chứ. Äây chẳng phải hắn nhát gan, trên chiến trưá»ng bị mấy ngà n mấy vạn ngưá»i vây lại, hắn cÅ©ng chưa từng nhÃu mà y qua. Thá»±c tế là con ngưá»i có vẩy ngược, ngưá»i sống ở trên Ä‘á»i luôn sợ má»™t số thứ gì đó, là má»™t ngưá»i Hoa, sợ rắn cÅ©ng chẳng phải là chuyện gì mất mặt.
- Äồ nhát gan!
Thanh niên Khôn SÆ¡n thấy Y Liên đối vá»›i tên ngưá»i Hoa nà y tốt vô cùng, sá»›m đã không thuáºn mắt rồi, lúc nà y thấy bá»™ dạng hèn nhát cá»§a hắn thì khinh thưá»ng hừ má»™t tiếng:
- Ngưá»i Hoa chẳng có tên nà o tốt đẹp! Y Liên, đừng để ý đến hắn!
Lâm Vãn Vinh nhÃu mà y lại:
- Khôn SÆ¡n huynh đệ, tại sao lại nói ngưá»i Hoa chẳng có gì tốt đẹp?
- Lẽ nà o không phải sao?
Khôn SÆ¡n háºm há»±c nói:
- Cảnh trong trại hôm đó ngươi không nhìn thấy chắc? Ngưá»i Hoa là đồ xấu xa, chuyên là m hại Miêu hương, đã có được má»™t ngưá»i tốt từ lúc nà o thế?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Ngưá»i Hoa Ä‘Ãch xác có kẻ rất xấu, nhưng má»™t ngưá»i xấu thì có thể đại biểu rằng cả dân tá»™c Hoa Ä‘á»u xấu sao? Ngà y đó kẻ tá»›i trại khi dá»… bắt nạt ngưá»i khác, trừ quan phá»§ còn có Hắc Miêu, chẳng phải chÃnh là ngưá»i Miêu đó thôi! Nếu suy luáºn theo kiểu cá»§a ngươi, lẽ nà o Miêu gia cÅ©ng Ä‘á»u là ngưá»i xấu? Y Liên là ngưá»i xấu sao? Bố Y lão tÃa là ngưá»i xấu sao? Những thanh niên chúng ta ở nÆ¡i đây lẽ nà o Ä‘á»u là ngưá»i xấu sao?
- Cái nà y…
Luáºn vá» mồm mép thì thiên hạ có ai đáng là đối thá»§ cá»§a Lâm Tam, Khôn SÆ¡n cứng há»ng không thể trả lá»i. Những nam nữ Miêu gia xung quanh thấy bá»n há» tranh chấp thì sá»›m đã quay lại. Nghe hắn má»™t mạch phản vấn mấy câu thì Ä‘á»u nhÃu mà y trầm tư.
- Ngưá»i tốt và ngưá»i xấu không phải là dùng dân tá»™c có thể phân biệt được! Má»—i má»™t dân tá»™c Ä‘á»u có ngưá»i tốt, cÅ©ng có kẻ bại hoại, đây là do nhân tÃnh quyết định! Hoa gia và Miêu gia không phải là thù địch, từ thá»i lão tổ iông chúng ta đã là huynh đệ tỉ muá»™i môi răng thân thiết, má»i ngưá»i Ä‘á»u cùng dá»±a và o má»™t mảnh non xanh nước biếc, Ä‘á»i Ä‘á»i sinh sống cùng nhau, có vinh cùng hưởng, có há»a cùng chia, chỉ có tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau thì má»›i có thể xây dá»±ng mái nhà vững chãi, má»›i có thể để tất cả đồng bà o cốt nhục cá»§a Hoa gia và Miêu gia có thể sống những ngà y tốt đẹp!
Tà i diá»…n thuyết cá»§a hắn đúng là khá»i cần nói, những ngưá»i nà y Ä‘á»u thuá»™c lá»›p thanh niên trong Miêu trại, thà nh kiến đối vá»›i ngưá»i Hoa vốn cá»±c sâu, chỉ là nghe đến những ngà y tốt đẹp trong lá»i hắn, có ai mà không thÃch, bị hắn dụ hoặc, trong lòng Ä‘á»u sinh ra chút ngóng trông. Má»™t má»… sai rụt rè lên tiếng:
- Nhưng, bây giá» luôn là ngưá»i Hoa khi phụ chúng ta, a Lâm ca, váºy phải là m thế nà o?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu cưá»i bảo:
- Cứ đợi là được rồi, đám ngưá»i xấu luôn là m hại hương là đó, mặc kệ là Hoa nhân hay Miêu nhân, nhất định sẽ có ngưá»i thu tháºp bá»n chúng! Äến lúc đó, chỉ sợ má»i ngưá»i lại phải Ä‘eo đồ trang sức bạc lên, qua má»—i lần lá»… tết, các vị má»… sai phải thu cất đồ bạc cá»§a mình cho cẩn tháºn đấy a!
Các chà ng trai cô gái Ä‘á»u cưá»i lên thà nh tiếng, dá»±a và o uy vá»ng mà hắn đã dá»±ng lên trong lòng má»i ngưá»i mấy ngà y nay, má»i ngưá»i đối vá»›i hắn Ä‘á»u có má»™t sá»± tÃn phục chẳng thể miêu tả bằng lá»i.
- A Lâm ca…
Y Liên dá»±a sát và o bên cạnh hắn, sững sá» nhìn hắn, chỉ khẽ gá»i má»™t tiếng liá»n không biết phải nói gì nữa, hai mắt ươn ướt, đến cả Thanh TÃn Tá» Ä‘ang thè lưỡi đỠlòm trong tay cÅ©ng quên béng mất.
- Ã, ý…
Lâm Vãn Vinh bị dá»a cho khóe miệng giáºt giáºt, vá»™i vã nhảy tránh ra và i bước, chỉ vá» con rắn trong tay nà ng, vô cùng cẩn tháºn nói:
- Y Liên, có thể thu cái thứ đồ chÆ¡i nà y lại trước không, ta, ta có chút không thÃch rắn! Muá»™i cÅ©ng đừng chÆ¡i nữa, cẩn tháºn bị nó cắn đó!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cất tiếng cưá»i lá»›n, cái bá»™ dạng nhát gan sợ hãi cá»§a a Lâm ca và những ngôn từ hùng hồn vừa rồi hoà n toà n khác biệt, đây má»›i tháºt sá»± là má»™t a Lâm ca chân thà nh thiết thá»±c, má»™t a Lâm ca khiến ngưá»i ta yêu thÃch!
Ngưá»i Miêu sinh ra ở núi rừng, lá»›n lên trong núi rừng, cÆ¡ hồ ai cÅ©ng là cao thá»§ chÆ¡i rắn nghịch bá» cạp, Y Liên là Miêu y trong trại, tá»± nhiên cà ng là nhân tà i vá» khoản nà y, nghe váºy thì cưá»i đến gáºp cả bụng lại:
- Muội biết rồi, thì ra a Lâm ca sợ rắn. GiỠmuội hiểu rồi, hi hi, sau nà y nếu huynh dám khi dễ muội, muội sẽ bắt mấy con Thái Hoa xà tới cắn huynh!
- Thái Hoa xà là loại rắn gì?
Lâm Vãn Vinh đại kinh thất sắc:
- Rất độc sao?
- Äá»™c, rất độc!
Mấy má»… sai nháy mắt cưá»i lá»›n:
- So với Y Liên của chúng ta còn độc hơn!
- Con bé đáng chết!
Y Liên mặt mÅ©i đỠbừng mắng má»™t câu, các thiếu nữ cưá»i hì hì nhá»™n lên, quây thà nh má»™t vòng.
Nói đến độc, Lâm Vãn Vinh liá»n trầm mặc, hồi lâu má»›i kéo kéo ống tay áo thiếu nữ Miêu gia, khẽ nói:
- Y Liên, há»i muá»™i má»™t chuyện nhé!
- Vâng!
Thấy sắc mặt trịnh trá»ng cá»§a hắn, thiếu nữ cÅ©ng không dám đùa nữa, vá»™i gáºt đầu.
- Trong Miêu trại cá»§a bá»n muá»™i có loại độc dược nà o có thể là m ngưá»i trúng độc ban đầu thì chẳng tổn hại gì, đợi đến năm sáu tháng sau má»›i đột nhiên độc phát thân vong không?
- Có, đương nhiên là có rồi. Dùng các loại độc váºt khác nhau phối chế, Ãt nhất cÅ©ng có thể tạo thà nh trăm loại độc dược như huynh nói! A Lâm ca, huynh há»i cái nà y là m gì?
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nà ng, lo lắng nói:
- Váºy có cách nà o có thể nhanh chóng giải độc không? Ta có má»™t ngưá»i vô cùng vô cùng quan trá»ng đã trúng độc, Ä‘ang rất là nguy hiểm a!
Y Liên liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu:
- Chuyện nà y thì phải xem ngưá»i hạ độc rốt cuá»™c đã dùng loại độc dược nà o. Dược tÃnh khác nhau thì sẽ có cách giải khác nhau, có cái tầm thưá»ng, cÅ©ng có cái đặc thù!
Dùng loại độc dược gì thì chỉ có An hồ li biết, nếu như váºy, loại độc nà y ngoà i nà ng không ai giải được? Hắn lặng lẽ thở dà i, không nói má»™t lá»i.
- A Lâm ca, ngưá»i rất quan trá»ng nà y cá»§a huynh là môt vị má»… sai sao?
Y Liên cẩn tháºn há»i dò.
- Ừm!
- Cô ấy đẹp không?
- Äẹp! Cô ấy là má»™t tiểu muá»™i muá»™i vừa thông minh lại vừa có chút ngốc nghếch!
Y Liên trầm mặc một hồi, đột nhiên khẽ nói:
- A Lâm ca, xin lỗi!
- Xin lỗi? Tại sao?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu há»i.
- Bởi vì…
Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhá» giá»ng như thì thầm:
- Bởi vì muội đã lừa huynh!
Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh nhấp nháy mắt:
- Lừa ta? Lừa ta cái gì? Ta không có tiá»n mà cÅ©ng chẳng có sắc đâu!
Y Liên cưá»i khúc khÃch, có chút xấu hổ bảo:
- Kì thực, lúc nà y chúng ta đã ở trong huyện Quân Liên rồi, từ nơi nà y xuống núi đã là thà nh thị! Muội, muội cố ý dẫn huynh đi vòng thêm một ngà y trên núi!
- Tại sao?!
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc đến chẳng nói được lưu loát nữa.
Y Liên cưá»i hì hì trả lá»i:
- Bởi vì muá»™i và a mẫu đã đánh cược, ngưá»i nói con ngưá»i huynh rất khôn ngoan, chẳng ai lừa được huynh! Muá»™i không tin nên má»›i thá» xem… Hì hì, lần nà y a mẫu chẳng còn gì để nói, a Lâm ca huynh tháºt là má»™t ngưá»i thà nh thá»±c a!
Không phải chứ, a Lâm ca sững sỠđến há hốc miệng, không biết nên nói gì má»›i phải! Äến cả Y Liên tiểu a muá»™i cÅ©ng Ä‘i lừa gạt ta, xem ra không thể là m ngưá»i thà nh thá»±c được rồi!
- A Lâm ca, có phải huynh trách muội không?
Thấy hắn hồi lâu không nói, thiếu nữ Miêu gia sợ đến hai mắt mở căng ra nhìn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lên ha hả:
- Trách… trách muá»™i coi ta là ngưá»i thà nh thá»±c!
Y Liên cưá»i khúc khÃch như vừa trút được gánh nặng, kéo tay hắn bảo:
- Chúng ta xuống núi thôi! Äến Quân Liên rồi, NgÅ© Liên phong cÅ©ng gần ngay trước mắt. A Lâm ca, ước nguyện cá»§a huynh sắp thà nh hiện thá»±c rồi!
Tà i sản của thuyuy12
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a thuyuy12
07-06-2009, 01:50 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: Bang Äảng Ão Äen
Bà i gởi: 235
Thá»i gian online: 2 tuần 4 ngà y 3 giá»
Thanks: 2,481
Thanked 108 Times in 47 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 588: Bên dưới Ngũ Liên phong - Phần 1
Dịch: Vovong
Biên táºp: Remy
Nguồn: TTV
Huyện Quân Liên nằm dưới NgÅ© Liên phong, vừa khéo là nÆ¡i giao giá»›i cá»§a ba tỉnh, đông nhất là ngưá»i tá»™c Miêu. Tiến và o huyện thà nh Quân Liên, quả nhiên nÆ¡i nÆ¡i đầu ngưá»i chuyển động, đồ trang sức bạc Ä‘inh Ä‘inh Ä‘ang Ä‘ang kêu loạn lên, đâu đâu cÅ©ng là các nam nữ Miêu tá»™c mặc những trang phục đẹp đẽ từ bốn phương tám hướng đổ vá» tham gia Hoa SÆ¡n tiết.
Huyện thà nh không lá»›n, sá»± phồn hoa đương nhiên không thể so sánh vá»›i các tỉnh Giang Nam, chỉ là hôm nay vừa khéo lại là thịnh há»™i cá»§a Miêu gia, nÆ¡i nà o cÅ©ng là những đám ngưá»i tụ táºp, cảnh nhiệt náo đó chẳng thua kém kinh thà nh là mấy.
Các nam nữ thanh niên cá»§a Ãnh Nguyệt ổ rất nhiá»u ngưá»i má»›i lần đầu tiên Ä‘i tá»›i nÆ¡i thà nh thị náo nhiệt thế nà y, hưng phấn đến khó mà dùng lá»i biểu đạt, nhìn đông má»™t chút, ngó tây má»™t chút, vui thÃch đến chân tay múa máy loạn cả lên.
Y Liên quả thá»±c có chút dáng vẻ cá»§a ngưá»i dẫn đầu. dá»c đưá»ng không ngừng căn dặn kỹ cà ng huynh đệ tỉ muá»™i, đỠphòng bá»n há» bị lạc mất, ai ở trước tiên ai ở sau cùng, gặp chuyện gì Ä‘á»u an bà i ổn thá»a ngăn nắp, đối vá»›i má»i ngưá»i cÅ©ng rá»™ng rãi thoải mái. Lâm Vãn Vinh nhìn mà thầm vui, nha đầu nà y tinh minh mẫn cán, theo thá»i gian nói không chừng có thể trở thà nh má»™t vị An tỉ tỉ thứ hai!
- A Lâm ca, huynh xem kìa, kia chÃnh là NgÅ© Liên phong rồi!
Má»™t câu nà y cá»§a Y Liên đã đỠtỉnh Lâm Vãn Vinh, hắn vá»™i mở to hai mắt nhìn ra. Chỉ thấy tại hướng chÃnh tây, năm ngá»n núi xếp hà ng từ thấp đến cao, hệt như năm cánh hoa sen Ä‘ang nở rá»™, tên cá»§a NgÅ© Liên phong xem ra chắc chÃnh là từ đây mà tá»›i.
NgÅ© Liên phong nà y vốn không thuá»™c tỉnh nà o, huyện Quân Liên nằm dưới núi là nÆ¡i giao giá»›i cá»§a hai tỉnh, An tỉ tỉ dá»±a theo táºp tục cá»§a ngưá»i Miêu ở Tá»± Châu, gá»i mình là Xuyên Miêu (có lẽ ý là ngưá»i Miêu ở giữa – xuyên 2 tỉnh).
Ngũ phong bà i bỉ sáp vân trung
Hà hoa bất liệt tứ thá»i phong
(Năm đỉnh ká» vai má»c giữa mây
Hoa sen nở rộ bốn mùa thay)
- Hay cho một Ngũ Liên phong a!
Hắn nheo mắt nhìn ngắm hồi lâu, khó ngăn nổi lòng mình mà há»i:
- Y Liên, rốt cuá»™c đâu là BÃch Lạc ổ, sao ta không nhìn thấy?
Y Liên quay đầu qua:
- Nó cách nÆ¡i nà y xa như thế, cho dù huynh có thiên là nhãn cÅ©ng chẳng nhìn thấy! Äi rồi má»›i biết được!
Äúng a, Ä‘i rồi má»›i biết! Má»™t câu nà y láºp tức đỠtỉnh Lâm Vãn Vinh. Ngà y kia đã là mồng ba tháng chin rồi. Ta phải lên núi ngó trước má»›i được.
Y Liên thấy bá»™ dạng rất muốn Ä‘i kia, tá»±a hồ đã nhìn thấu tâm tư cá»§a hắn, liá»n trá» môi nói:
- BÃch Lạc ổ đó chẳng phải ai cÅ©ng có thể lên đâu! Có những thá»§ vệ Bạch Miêu trung thà nh luôn luôn canh chừng, dưới núi còn có đầu lÄ©nh Trát Quả đóng quân. Những ngưá»i thưá»ng sao có thể tiếp cáºn được? Huynh không nhìn thấy sao, chỉ trong huyện thà nh Quân Liên nà y, khắp nÆ¡i Ä‘á»u có Hắc Miêu đấy!
Sá»± khác nhau giữa các chi hệ cá»§a tá»™c Miêu chÃnh là ở mà u sắc cá»§a sợi chỉ trên xiêm y mà há» mặc. Bình thưá»ng thì Bạch Miêu thÃch mà u trắng, Hồng Miêu ưa mà u Ä‘á». Y Liên vừa nhắc nhở, Lâm Vãn Vinh láºp tức chú ý tá»›i, trong những ngưá»i Miêu Ä‘ang Ä‘i lại khắp nÆ¡i, không ngá» lại có tá»›i ba bốn phần là Hắc Miêu mặc áo chỉ Ä‘en. Xem ra Y Liên nói không sai, tên đầu lÄ©nh Trát Quả nà y đã bắt đầu hà nh động a! Bố Y lão tÃa kêu hắn đổi sang mặc Miêu phục tháºt là má»™t ý kiến sáng suốt.
- Tránh ra. Tránh ra!
Má»™t đám quan binh vung roi da lên rẽ đám ngưá»i ra. Mấy má»… sai không tránh kịp má»™t chút là đã bị roi da hung hăng quất lên ngưá»i. Thị táºp vừa rồi còn nhiệt náo, láºp tức đã vang lên những tiếng khóc thét náo động. Những ngưá»i Miêu xung quanh Ä‘á»u mắt trợn trừng trừng, tay nắm chặt sà i Ä‘ao, háºn không thể nghiến rụng cả răng xuống.
Má»™t đội ngÅ© quan binh dà i Ä‘i qua. Ở giữa có má»™t chiếc kiệu quan lá»›n mà u đỠtám ngưá»i khiêng tiến tá»›i không nhanh không cháºm. Sau chiếc kiệu là các quan viên trang phục khác nhau từng bước từng bước cẩn tháºn Ä‘i theo. Äá»™i ngÅ© phải dà i tá»›i cả trăm trượng.
Tứ Äức bị đám ngưá»i chen cho thiếu chút nữa thì không thở được, không nén nổi hừ má»™t tiếng:
- Äây là quan lão gia ở đâu tá»›i thế, cái kiệu cÅ©ng tháºt không nhá»!
“Xuỵt!†Má»™t lão đầu ngưá»i Hoa Ä‘ang xem nhiệt náo bên cạnh vá»™i kéo hắn, khẩn trương nói:
- Tiểu má»… Ä‘a, ngươi không muốn sống sao? Äây là Nhiếp đại nhân cá»§a Tá»± Châu phá»§ chúng ta đó!
Nhiếp Viá»…n Thanh trước khi tá»›i Tá»± Châu nháºm chức từng là môn sinh đắc ý cá»§a Thà nh Vương. Sau khi cha con Thà nh Vương bị láºt đổ, thế lá»±c trong triá»u đã bị hoà ng đế quét sạch. Chỉ là vị đại nhân nà y ở nÆ¡i Miêu trại xa xôi, cÅ©ng chẳng nghe qua hắn có tiếng xấu gì nên má»›i được Lại bá»™ giữ lại.
Lâm Vãn Vinh trước khi tá»›i Tá»± Châu, những chuyện nà y Ä‘á»u đã tìm hiểu rõ rà ng, cÅ©ng đã có những chuẩn bị tương ứng. Nếu không sao dám há»c đòi cưá»ng long qua sông.
NghÄ© đến sá»± hiểm trở cá»§a sông Kim Sa, chút nữa đã ngăn mình lại ở ngoà i cá»a, thảo nà o không nghe thấy nÆ¡i đây có chuyện bất bình gì. Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ. Má»™t tên quan phụ mẫu không chịu vì lão bách tÃnh mà xây cầu sá»a đưá»ng là m phúc lợi, chẳng cần biết nhân phẩm như thế nà o, Ãt nhất hắn cÅ©ng không xứng chức!
- Äại thúc. Ta thấy vị đại nhân nà y hình như có vẻ rất là đưá»ng hoà ng nhỉ!
Lâm Vãn Vinh cố ý ra vẻ khó hiểu, hướng vá» phÃa lão đầu kia cưá»i nói.
- ÄÆ°á»ng hoà ng?
Lão đầu nhìn hắn vẻ khó hiểu:
- Má»… Ä‘a. Ngươi thá»±c sá»± là ngưá»i Miêu sao? Vị đại nhân nà y nổi tiếng là “trá»i cao ba thước†(ý vá»›i tay tá»›i trá»i, chẳng kém gì trá»i, muốn gì được nấy). Äừng nói là ngưá»i Miêu, đến cả ngưá»i Hoa chúng ta cÅ©ng rất… khụ, khụ…
Lão đầu vá»™i vã ngưng lá»i. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy thanh niên Hắc Miêu Ä‘ang chen Ä‘i chen lại trong đám ngưá»i, vẻ như rảnh rá»—i chẳng có việc gì.
Mẹ kiếp, còn có tuần tra ngầm nữa! Lâm Vãn Vinh hừ lạnh má»™t tiếng. Lúc nà y má»›i thể hiểu được dụng tâm cá»§a An tỉ tỉ. Hồ li tỉ tỉ má»i hắn đến Miêu trại hẳn không chỉ đơn giản là vì chiêu thân. Má»™t Tá»± Châu nho nhá» nà y mà cÅ©ng nước sâu không thấy đáy a!
Mấy thanh niên nam nữ ngưá»i Miêu như Y Liên Khôn SÆ¡n nhìn thấy chiếc kiệu cá»§a Nhiếp Viá»…n Thanh Ä‘ang diá»…u võ dương uy thì Ä‘á»u sắc mặt đỠrá»±c, giáºn dữ mà chẳng dám nói ra.
Khó khăn lắm má»›i thông qua mấy ngà y ở cùng nhau, khiến bá»n há» giảm bá»›t má»™t chút thù háºn vá»›i ngưá»i Hoa, giá» sau nháy mắt lại bị tên Nhiếp Viá»…n Thanh nà y phá há»ng hết rồi. Lâm Vãn Vinh láºp tức nổi giáºn bừng bừng!
- A Lâm ca. Äêm nay chúng ta sẽ ở bên ngoà i tây thà nh nhé! Sáng ngà y kia sẽ lên núi!
Y Liên thấy sắc mặt hắn hÆ¡i khó coi liá»n nhẹ nhà ng cẩn tháºn nói.
Lâm Vãn Vinh vốn muốn má»i má»i ngưá»i ở trá». Nhưng nghÄ© lại, ngưá»i Miêu Ä‘i tham gia Hoa SÆ¡n tiết lại Ä‘i ở trá», đây chẳng phải là trò cưá»i sao? Hắn vá»™i vã ừm má»™t tiếng, quay sang nháy mắt vá»›i Tứ Äức.
Tứ Äức lanh lợi vô cùng, thấy váºy liá»n Ä‘i luôn, khi trở lại trên tay đã xách theo hai cái túi lá»›n. Mở ra không ngá» lại là những chiếc bánh Ä‘iểm tâm tinh xảo, còn có má»™t số phấn nước và son môi mà các cô nương rất thÃch, tất cả đựng đầy hai túi.
Từ trong sÆ¡n trại ra Ä‘á»u là những hà i tá» con nhà nghèo. Äi trên đưá»ng cả ná»a ngà y, nước dãi chẳng biết đã chảy ra bao nhiêu. Những chà ng trai cô gái Ä‘á»u đã mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi, không ngá» lại chẳng ai có thể móc ra nổi má»™t đồng tiá»n. Lâm Vãn Vinh tuy chẳng phải là thiện nhân nhưng nhìn thấy cảnh nà y trong lòng cÅ©ng không khá»i khó chịu.
Y Liên vội cất tiếng:
- A Lâm ca. Huynh là m gì thế nà y?
- Muội không được chen miệng và o!
A Lâm ca nghiêm mặt lại. Nha đầu Y Liên nà y cá»±c kì có cá tÃnh, bị nà ng chen và o thì sẽ loạn hết. Do đó hắn dứt khoát Ä‘oạt lấy quyá»n lá»±c cá»§a nà ng.
Hắn chẳng dá»… gì nghiêm mặt, nhưng má»™t khi nghiêm rồi thì khà thế hãi nhân. Y Liên bị dá»a cho không dám nói gì.
Lâm Vãn Vinh Ä‘em chá»— bánh Ä‘iểm tâm đó nhất loạt đưa tá»›i tay má»i ngưá»i. Lại Ä‘em chá»— son môi phấn nước đưa cho các má»… sai:
- Hôm nay ta má»i các huynh đệ tỉ muá»™i ăn Ä‘iểm tâm. Ai cÅ©ng không được từ chuối, nếu từ chối thì là đã không coi a Lâm ca như bằng hữu! Nếu ai không coi ta như bằng hữu, cẩn tháºn Ä‘i đưá»ng gặp sét đánh, Ä‘i dạo bị ngưá»i đâm, ăn cÆ¡m mắc sạn…
Lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a hắn thá»±c quá ác độc. Chúng nhân nghe mà đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết nên trả lá»i thế nà o, chỉ đà nh đưa mắt lén nhìn Y Liên vẻ dò xét.
Lòng Y Liên chua xót, vừa muốn khóc lại vừa muốn cưá»i. Nà ng nhìn vá» phÃa hắn, thần sắc kiên định, lẩm bẩm nói:
- A Lâm ca. Cảm Æ¡n huynh. Huynh là ngưá»i tốt nhất trên thế gian nà y!
Con mẹ nó chứ, ta thì tốt cái rắm. Bạc cá»§a hắn đã chất trong nhà đến sắp mục rữa cả ra, sống cả hai Ä‘á»i cÅ©ng chẳng hết. Hắn bá» tiá»n ra lần nà y cÅ©ng chỉ vì có nhiá»u tiá»n mà xấu hổ.
Y Liên đã mở miệng nói như váºy, lại là a Lâm ca má»i khách, Ä‘a số các má»… da má»… sai Ä‘á»u rất là thÃch thú thưởng thức những miếng bánh ngon miệng, đánh giá mấy chiếc dây buá»™c tóc và kẹp tóc hình loan Ä‘ao trong tay, cưá»i nói nhá»™n nhịp cả lên.
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng nếm má»™t chút Ä‘iểm tâm, thá»±c cảm thấy chưa bao giỠđược nếm thứ mÄ© vị nà o ngon thế nà y, so vá»›i thá»§ nghệ cá»§a Xảo Xảo còn hÆ¡n. Thảo nà o Ngưng nhi thÃch lấy bạc cá»§a ta Ä‘em ra phân phát. Tư vị nà y quả thá»±c là không gì so được, nà ng so vá»›i ta đúng là có con mắt hÆ¡n nhiá»u a!
Các má»… sai khác Ä‘á»u đã được phân phát son phấn, duy chỉ có Y Liên hai tay trống không. Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i lấy từ trong túi ra má»™t chiếc bình nhá» nhét và o tay nà ng:
- Y Liên, váºt nà y tặng muá»™i!
Má»™t mùi hương nhà n nhạt bay và o mÅ©i, khiến cho ngưá»i ta vừa ngá»i đã cảm thấy yêu thÃch không muốn rá»i tay. Thiếu nữ vuốt ve chiếc bình nhá» trong tay, không kìm được thÃch thú há»i:
-A Lâm ca. Äây, đây là gì?
- Cái nà y gá»i là nước hoa. CÅ©ng chÃnh là phấn nước mà nữ tá» dùng. Muá»™i Ä‘em vá» trong sÆ¡n động đó mà cất giữ cẩn tháºn!
Nhớ đến hộp phấn chất lượng thấp kém mà đêm đó Y Liên lén giấu đi, Lâm Vãn Vinh không nén nổi đùa một câu.
Y Liên đỠbừng mặt lên, do dự bất an:
- Nước hoa nà y, có phải là rất đắt không?
- Không đắt!
Lâm Vãn Vinh trịnh trá»ng lắc đầu:
- Chỉ mưá»i văn tiá»n, còn rẻ hÆ¡n cả sợi dây buá»™c tóc tặng cho bá»n há» nữa!
- A Lâm ca, tại sao huynh lại đối vá»›i muá»™i tốt như váºy?!
Y Liên hai mắt ngân ngấn lệ, khẽ thốt.
Hắn là m sao dám nói là đang chuộc tội thay cho tên vương bát đản hỠNhiếp khốn kiếp kia, chỉ đà nh thở dà i một hơi, bất đắc dĩ đáp:
- Bởi vì chúng ta Ä‘á»u là huynh đệ tỉ muá»™i. Äể má»i ngưá»i cÆ¡m ăn không được no, áo mặc không được ấm là má»™t tá»™i lá»—i tà y trá»i! Muá»™i hãy tin ta, tất cả Ä‘á»u sẽ tốt lên thôi!
Trong lòng hắn rõ hÆ¡n bất cứ ngưá»i nà o, chỉ dá»±a và o mấy bữa cÆ¡m mấy miếng bánh thì chẳng thể giải quyết được vấn đỠcá»§a Miêu trại, quan trá»ng nhất là phải giải quyết được từ căn cÆ¡ gốc rá»….
Các má»… Ä‘a má»… sai cưá»i nhá»™n cả lên, Tứ Äức lúc nà y má»›i tranh thá»§ quay sang bẩm báo vá»›i hắn:
- Tam ca, nước hoa cá»§a Tiêu gia chúng ta, huynh Ä‘oán tại Tá»± Châu nà y bán bao nhiêu tiá»n?
- Bao nhiêu?
Tứ Äức giÆ¡ năm ngón tay ra trước mặt hắn lắc qua lắc lại, tấm tắc nói:
- Năm trăm lượng bạc. Còn chỉ có duy nhất một bình nà y!
Năm trăm lượng? Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh. May mà bình duy nhất nà y chỉ tặng cho Y Liên. Nếu cho các cô nương má»—i ngưá»i má»™t bình thì lão tá» phải mang cả nhà ra bán mất! Thiện tai, thiện tai!
Kì thá»±c, ngá»n nguồn cá»§a món lãi kếch xù nà y, nếu luáºn ra thì vẫn là má»™t tay hắn tạo thà nh cả, đấy gá»i là vác đá tá»± Ä‘áºp và o chân mình.
Äi dạo cùng má»i ngưá»i cá»§a Miêu trại má»™t hồi, Ä‘ang muốn ra thà nh tây tìm má»™t chá»— dừng chân, đột nhiên cảm thấy vai bị ngưá»i ta vá»— và o, quay đầu nhìn lại liá»n thấy má»™t hán tá» mặt Ä‘en Ä‘ang cưá»i hắc hắc đứng trước mặt.
- Cao đại ca!
Lâm Vãn Vinh kinh hỉ nhảy nhót loạn lên.
Tà i sản của G I N
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a G I N
07-06-2009, 12:25 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 588: Bên dưới Ngũ Liên phong - Phần 2
Dịch: Vovong
Biên táºp: Remy
Nguồn: TTV
Lão Cao đánh giá hắn một lúc rồi tấm tắc khen:
- Lâm huynh đệ, ngươi mặc bộ áo quần nà y và o, thực sự là Phan An của Miêu trại a!
Ta là Phan An, váºy chắc Bố Y lão tÃa chÃnh là Tống Ngá»c rồi. Hắn vô cùng vui vẻ nghÄ©, thấy lão Cao nháy nháy mắt vá»›i mình, biết là có chuyện cần bà n, liá»n gáºt đầu nói:
- Y Liên, bá»n muá»™i tá»›i ngoà i thà nh tây dừng chân trước Ä‘i, ta và Cao đại ca còn có chút việc, má»™t lúc sau sẽ lại tá»›i tìm má»i ngưá»i! Tứ Äức, ngươi theo bá»n há» Ä‘i, chiếu cố cho cẩn tháºn đó!
- A Lâm ca, huynh phải cẩn tháºn nhé!
Y Liên nhìn hắn vẻ quan tâm, các má»… Ä‘a má»… sai cÅ©ng lá»™ vẻ lưu luyến không nỡ rá»i.
Những thanh niên nam nữ cá»§a Miêu trại nà y Ä‘á»u trải Ä‘á»i chưa sâu, mấy ngà y ở cùng hắn, cảm tình đã rất sâu Ä‘áºm rồi, tình cảm quan tâm tha thiết đó Ä‘á»u là xuất phát từ ná»™i tâm. Lâm Vãn Vinh cảm động, mỉm cưá»i vẫy tay:
- Yên tâm Ä‘i, má»i ngưá»i còn không tin và o bản lÄ©nh cá»§a a Lâm ca sao?
Äợi mấy ngưá»i Y Liên Ä‘i xa rồi Lâm Vãn Vinh má»›i quay lại, Cao Tù nhá» giá»ng nói:
- Huynh đệ, thá»§y sư và bá»™ doanh cá»§a Lô Châu đã phân là m hai đưá»ng xuất phát, đêm hôm kia đã tá»›i Hưng Văn rồi, hiện giá» Ä‘ang trên đưá»ng tá»›i Quân Liên!
Lô Châu và Tá»± Châu cách nhau không xa, thá»§y sư và bá»™ doanh nÆ¡i nà y Ä‘á»u là bá»™ hạ cÅ© cá»§a Lý Thái, cá»±c kì đáng tin. Äể bá»n há» tiến và o đóng quân ở ngoại vi Hưng Văn, vốn trước khi tá»›i Tá»± Châu đã an bà i ổn thá»a má»i chuyện rồi, cÅ©ng chỉ là để đỠphòng vạn nhất. Nhưng cảnh tượng xảy ra ở Ãnh Nguyệt ổ đã thay đổi hoà n toà n suy nghÄ© cá»§a hắn, hắn liá»n dứt khoát phái Cao Tù Ä‘i cả đêm, triệu táºp nhân mã tá»›i Tá»± Châu, đỠphòng tai biến.
- Cao đại ca vất vả rồi.
Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng:
- Vị Nhiếp đại nhân đó biết chuyện nà y không?
- Sao để cho y biết được?
Lão Cao cưá»i âm hiểm, hắn là thống lÄ©nh thị vệ đại ná»™i, là m những chuyện nà y sá»›m đã rà nh rẽ:
- Äúng rồi, huynh đệ. Vị huyện thừa Hưng Văn Ngô Nguyên đó, có phải là ngươi nên gặp hắn má»™t lần? việc Thá»§y sư Doanh bá»™ đổ bá»™ tá»›i Hưng Văn, miệng lão chết toi đó cÅ©ng có vẻ sạch sẽ! Cho dù muốn xá» là hắn, chúng ta cÅ©ng phải để sau nà y a!
Ngô Nguyên chÃnh là cha cá»§a tên Ngô công tá» chịu đòn lần trước. Hắn nháºm chức ở Hưng Văn huyện, là cá»a ngõ cá»§a Tá»± Châu. Quan binh tiến nháºp tá»± nhiên không giấu được hắn! Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
- Gặp, lão tÃa cá»§a Ngô SÄ© Äạo đó, đương nhiên phải gặp rồi!
Lão Cao dẫn theo hắn rẽ lòng vòng trong huyện thà nh cả bảy tám lần, cuối cùng tìm đến má»™t con ngõ nhá» chẳng há» bắt mắt, chui và o đó. Lâm Vãn Vinh khẽ gáºt đầu, tên Ngô Nguyên nà y cÅ©ng không hoà n toà n là má»™t cái bao cá».
Tìm tá»›i má»™t căn nhà tồi tà n rồi đẩy cá»a tiến và o. Trong sân có má»™t lão đầu béo căng béo tròn mặc quan phục Ä‘ang xoa xoa tay Ä‘i Ä‘i lại lại.
Nhìn thấy Cao Tù dẫn theo má»™t thanh niên ngưá»i Miêu tiến và o, trước tiên lão hÆ¡i sững sá» má»™t chút, tiếp đó lại nhìn kÄ© ngưá»i đó. Tuy thân mặc Miêu trang, niên kỉ lại không lá»›n, mặt Ä‘en mi Ä‘en, vẻ ngoà i cợt nhả, vừa nhìn đã thấy không giống má»™t ngưá»i nghiêm chỉnh, nhưng đây vừa khéo lại giống vá»›i hình tượng cá»§a Lâm Tam trong truyá»n thuyết dân gian. Lão sợ hãi quỳ xuống khấu đầu mở miệng:
- Vi thần… hạ quan Ngô Nguyên, khấu kiến nguyên soái đại nhân phò mã gia!
Lâm Vãn Vinh quan chức ngổn ngang. Kháng Hồ đại nguyên soái má»›i bá» ngưá»i chưa bá» chức, thống soái Cao Lệ Trung DÅ©ng quân cÅ©ng là hắn. Còn treo cả cái hà m phó thị lang bá»™ Lại. Kì thá»±c đó Ä‘á»u là giả. Chỉ cần nhá»› lấy duy nhất má»™t chuyện là đủ: nhi tá» cá»§a hắn là hoà ng tôn duy nhất cá»§a Äại Hoa! Äiá»u nà y đại biểu cho cái gì, toà n thiên hạ Ä‘á»u rõ cả!
Nhìn Ngô Nguyên ba quỳ chÃn lạy hà nh đại lá»…, chút nữa thì đã xưng cả tiếng vi thần ra, mặc kệ là tháºt hay giả, ngưá»i nà y đúng là có chút trà óc. Lâm Vãn Vinh đỡ lão dáºy:
- Vị nà y chÃnh là Ngô đại nhân sao? Quả nhiên nghi biểu phi phà m a!
Ngô Nguyên dáºp đầu như giã tá»i trên mặt đất:
- Không dám không dám! Hạ quan có tội lớn, mong đại nhân trách phạt!
Lâm Vãn Vinh giả vỠbảo:
- Ngô đại nhân sao lại nói váºy! Có tá»™i hay không, ta nói thì không tÃnh, phải là vương pháp nói thì má»›i tÃnh! Má»i Ngô đại nhân đứng dáºy nói chuyện Ä‘i!
Hắn lại đỡ lần nữa, lúc nà y Ngô Nguyên má»›i dám đứng lên, run rẩy liếc nhìn hắn, bị dá»a cho lại phải cúi rạp đầu xuống.
- Ngô đại nhân, tin rằng ngà i cÅ©ng từng nghe qua vá» tÃnh cách cá»§a ta rồi, con ngưá»i Lâm má»— rất thẳng thắn, có gì thì cứ nói ra Ä‘i!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói:
- Lần nà y đánh xong Äá»™t Quyết. Bởi vì giết ngưá»i quá nhiá»u, ta vốn muốn ở Tướng Quốc tá»± ăn chay niệm pháºt, mong cho chúng sinh bình an thiên hạ thái hòa, tiện thể ở luôn trong kinh thà nh mà hưởng phúc. Nà o ngá» hoà ng thượng lão gia tá» lại triệu ta và o cung, ngưá»i nói vá»›i ta: Lâm Tam à , mảnh đất phÃa tây nam có chút rắc rối. Các hương thân tá»™c Miêu thượng kinh cáo ngá»± trạng, nói có ngưá»i khi dá»… bá»n há», ngươi hãy Ä‘i xem Ä‘i, phá»§ dụ há» cho tốt! Dưới gầm trá»i nà y, ngưá»i Hoa ngưá»i Miêu Ä‘á»u là thần dân cá»§a Äại Hoa ta, nếu có kẻ dám khi phụ thần dân cá»§a trẫm, ngưá»i cứ tiá»n trảm háºu tấu! Dù sao ngươi có giết thêm và i mạng cÅ©ng chẳng thấm và o đâu!
- Phải, phải, Ngô hoà ng thánh minh!
Ngô Nguyên vâng vâng dạ dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- CÅ©ng tháºt khéo đó.
Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt:
- Ta vừa má»›i và o phá»§ Tá»± Châu, vừa má»›i đánh nhau má»™t chút ở Ãnh Nguyệt ổ đã thấy các bá»™ khoái cá»§a Hưng Văn huyện diá»…u võ dương oai giết tá»›i. Nghe nói còn muốn thu thuế bốn mùa, còn muốn Ä‘em bắt trại chá»§ cá»§a ngưá»i ta Ä‘i! Hoà ng thượng vừa má»›i hạ chiếu thư miá»…n thuế ba năm, Ngô đại nhân lại công nhiên tăng thuế, các hương thân tá»™c Miêu bị bức tá»›i mức muốn tạo phản rồi! Ngô đại nhân, công lao nà y cá»§a ngà i tháºt không nhá» a!
“Phịch!†Ngô Nguyên quỳ ngay xuống đất, liá»u mạng dáºp đầu, đến cả gạch cÅ©ng bị Ä‘áºp vỡ cả ra, máu tươi chảy dầm dá»:
- Äại nhân minh xét, đại nhân minh xét! Hạ quan chỉ là má»™t huyện thừa bé nhá», có cho thêm má»™t trăm lá gan cÅ©ng không dám tăng thuế a! Hạ quan Ä‘á»u là phụng theo thá»§ lệnh cá»§a Nhiếp đại nhân mà hà nh sá»± cả!
- Nhiếp đại nhân? Nhiếp đại nhân nà o?
- ChÃnh là Tá»± Châu phá»§ doãn Nhiếp Viá»…n Thanh Nhiếp đại nhân!
- Nói bừa!
Lâm Vãn Vinh vá»— mạnh xuống bà n, bừng bừng nổi giáºn:
- Nhiếp đại nhân là ngưá»i đứng đầu cá»§a phá»§, chức trá»ng quyá»n cao, rất được hoà ng thượng khen ngợi, có thể nói là rưá»ng cá»™t cá»§a quốc gia! Sao ông ta có thể là m ra loại chuyện nà y, ngươi dám vu cáo mệnh quan triá»u đình sao? Cao thống lÃnh, vả miệng!
Cao Tù hắc má»™t tiếng, liá»n muốn bước lên trước. Ngô Nguyên liá»u mạng khấu đầu, miệng kêu gà o:
- Äại nhân minh xét, hạ quan tuyệt không vu cáo, tất cả Ä‘á»u có bằng chứng rõ rà ng!
- á»’?!
Lâm Vãn Vinh xua xua tay, ngăn Cao Tù lại, nhÃu mà y nói:
- Bằng chứng rõ rà ng nà o, ngươi cứ nói ra! Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu có một câu nà o không thực thì đừng trách ta vô tình!
- Vâng, vâng! Äánh chết hạ quan cÅ©ng không dám giấu giếm phò mã gia ngưá»i!
Ngô Nguyên móc từ trong ngá»±c ra má»™t xấp thư tÃn sổ sách lá»›n:
- Má»i đại nhân xem qua!
Lâm đại nhân hừ một tiếng:
- Äây là gì?
Ngô Nguyên nhá» giá»ng thưa:
- Trong Tá»± Châu phá»§, đại nhân muốn thu thuế thêm thuế, trước nay Ä‘á»u không có công văn, chỉ lấy thư tÃn và khẩu tÃn để truyá»n. Ông ấy uy hiếp rất dữ, trong phá»§ chẳng ai dám không theo! Hạ quan gan nhá», má»—i lần Ä‘á»u phải viết thư thỉnh ý Nhiếp đại nhân rồi má»›i dám thi hà nh. Chá»— nà y là thư hà m riêng mà ông ấy gá»i lại cho hạ quan. Ngoà i ra, còn có những khoản tiá»n công và tiá»n tư mà từ khi chấp chưởng chức huyện thừa Hưng Văn tá»›i nay hạ quan giao lên cho Nhiếp đại nhân. Hai bên so sánh vá»›i nhau, những khoản lá»›n nhá» cá»§a Hưng Văn huyện Ä‘á»u có thể xem xét rõ rà ng! Má»i đại nhân xem qua!
Cao Tù Ä‘em quyển số kế toán và thư hà m đưa tá»›i tay hắn. Lâm Vãn Vinh láºt mấy trang ra xem, quả nhiên Ä‘á»u là những khoản chi tiêu công khai và chi tiêu ngầm. Trên thư hà m đó còn có con dấu cá»§a Nhiếp Viá»…n Thanh, không phải bản sao, không ngá» tất cả Ä‘á»u là bản gốc. Chỉ riêng má»™t năm ngoái, Hưng Văn huyện đã lá»™t cả da cá»§a Miêu trại, thá»±c thu hai vạn hai nghìn lượng bạc. Nhiếp Viá»…n Thanh lại lệnh cho Ngô Nguyên bẩm lên triá»u đình là chỉ có không đến năm nghìn hai trăm lượng, tham ô tá»›i tám thà nh.
Con bà nó, Lâm Vãn Vinh tức giáºn nghiến răng ken két. Là m quan thế nà y quả nhiên so vá»›i lão tá» buôn bán còn hÆ¡n cả ngà n vạn lần a. Hắn hừ má»™t tiếng, hung hăng vứt mạnh quyển sổ kế toán đó xuống báºn, tức giáºn quát:
- Những thư tÃn sổ sách nà y cá»§a ngươi là từ đâu tá»›i? Tại sao Nhiếp Viá»…n Thanh không bắt ngươi tiêu há»§y?
- Äại nhân minh giám!
Ngô Nguyên vội vã thưa:
- Nhiếp đại nhân đỠphòng sá»± tình bại lá»™, má»—i năm Ä‘á»u phái thân tÃn tá»›i các nha huyện Ä‘Ãch thân đối chiếu sổ sách và tiêu há»§y, đồng thá»i đốc thúc giám sát việc tiêu há»§y các nguyên kiện thư hà m. Äây là hạ quan dùng bạc trắng, lừa tên thân tÃn đó ăn uống chÆ¡i bá»i nên má»›i qua được, giữ những văn kiện nguyên bản nà y lại. HÆ¡n nữa theo hạ quan được biết, trong bảy huyện thuá»™c Tá»± Châu, giữ được nguyên bản nà y tuyệt không chỉ có má»™t mình hạ quan!
Cái tên Ngô Nguyên nà y quả là biết cách là m quan, chuyện nà o cÅ©ng lưu lại đưá»ng lui để dùng khi thoát thân! Nhi tá» hắn Ä‘Ãch thân Ä‘i thu thuế tại Ãnh Nguyệt ổ bị đánh cho má»™t tráºn, khẳng định là không thoát được tá»™i. Lão Cao vừa má»›i lá»™ rõ thân pháºn, tên gian manh nà y liá»n láºp tức chuẩn bị hết tà i liệu, các tá»™i danh lá»›n đổ hết tá»™i lá»—i lên đầu đại nhân. Hai cha con hắn cố nhiên là tá»™i sống khó thoát, nhưng tÃnh mệnh đó vẫn giữ lại được. Äây chÃnh là bà quyết để là m quan.
Cả Tá»± Châu nà y, chỉ sợ phải diệt gá»n hết rồi! Dưới gầm trá»i nà y, rốt cuá»™c còn có bao nhiêu Tá»± Châu phá»§ đây?! Thá» nghÄ© đến cục diện mà tương lai Triệu Tranh phải đối mặt, kẻ là m cha hắn lại thay nhi tá» mình mà đau đầu!
- Ngô đại nhân, chuyện nà y cá»±c kì trá»ng đại đó.
Lâm Vãn Vinh hÆ¡i giãn mà y ra má»™t chút, đỡ Ngô Nguyên dáºy:
- Bây giỠnên là m thế nà o chắc cũng chẳng cần ta dạy ngươi chứ?
- Vâng, vâng! Hạ quan nhất định sẽ phối hợp vá»›i đại nhân biện án, láºp công chuá»™c tá»™i!
Láºp cái đầu ông ná»™i ngươi ấy! Nhìn thấy quả đầu to tròn cá»§a hắn, Lâm Vãn Vinh tháºt muốn nện cho má»™t tráºn. Nhiếp Viá»…n Thanh tham ô, hai cha con tên há» Ngô nà y khẳng định cÅ©ng kiếm chác được không Ãt, chẳng có kẻ nà o tốt đẹp cả! Chỉ là hiện giá» cần phải dùng hắn, tạm thá»i phải giữ lại, đợi đến xong xuôi rồi má»›i tÃnh toán cả thể váºy.
- á»’, đúng rồi. Lệnh công tá» sao rồi? Lần đó không để ý đã lỡ tay là m y bị thương, ai da. Tháºt xin lá»—i quá!
Lâm đại nhân giả bộ thở dà i một tiếng.
Ngô Nguyên láºp tức cảm kÃch đến rÆ¡i nước mắt:
- Khuyển tá» mạo phạm đại nhân, đó là tá»™i nó đáng phải chịu! Nếu nói dá»… nghe má»™t chút, được lão nhân gia ngưá»i Ä‘Ãch thân động thá»§ chÃnh là cái phúc to lá»›n cá»§a hắn a!
Còn không phải là phúc sao? Tương lai hoà ng đế vá» trá»i, vá»›i thân pháºn cá»§a Lâm Tam, cho dù có cầu được hắn đánh má»™t cái, chỉ sợ cÅ©ng không cầu nổi thôi!
Vá»›i ngưá»i thế nà y thì tháºt sá»± chẳng còn gì để nói nữa. Lâm Vãn Vinh xua xua tay, dẫn theo Cao Tù ra ngoà i cá»a. Lão Cao mỉm cưá»i giÆ¡ ngón tay cái lên nói:
- Lâm huynh đệ, nhìn thủ đoạn nà y của ngươi quả thực là có phong phạm của đại gia, không đi là m quan thì đúng là ủy khuất nhân tà i đó!
Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ lắc đầu bất đắc dÄ©:
- Vá»›i tÃnh cách cá»§a ta, nếu thá»±c sá»± Ä‘i là m quan thì má»›i là má»™t sá»± á»§y khuất lá»›n đó!
Cao Tù suy nghÄ© má»™t chút. CÅ©ng đúng, giống như Lâm huynh đệ thế nà y, từ bá» mấy nhiệm vụ nặng ná», thoải mái nhà n nhã dạo chÆ¡i khắp nÆ¡i, trêu chá»c mấy tiểu cô nương, hưởng thụ diá»…m phúc phong lưu. Sống má»™t cuá»™c sống tiêu dao tá»± tại biết bao a, hà tất phải nhảy và o cái hÅ© tối đầy nước kia, có muốn thoát ra cÅ©ng khó.
Hai ngưá»i Ä‘i tá»›i Quân Liên tây thà nh, đưa mắt nhìn quanh, xa gần Ä‘á»u là những ngưá»i Miêu từ khắp nÆ¡i tá»›i tham dá»± Hoa SÆ¡n tiết, hiển nhiên Ä‘á»u muốn nghỉ ngÆ¡i ở nÆ¡i nà y.
Lão Cao cho rằng hắn muốn Ä‘i tìm Hồng Miêu cá»§a Ãnh Nguyệt ổ, Ä‘ang muốn chui và o đám ngưá»i tìm thì đã thấy Lâm huynh đệ lắc đầu:
- Cao đại ca, chúng ta đi Ngũ Liên phong xem xem!
NgÅ© Liên phong cách thà nh tây hÆ¡n mưá»i dặm, vá»›i cước trình cá»§a hai ngưá»i bá»n há», bá» thêm chút sức, chỉ cần ná»a canh giá» là tá»›i nÆ¡i rồi.
Mà n đêm vừa xuống, năm cánh hoa sen sừng sững nhô cao, những ngá»n núi xanh xa gần xoay chuyển giao thoa, nhấp nhô tráºp trùng, cá»±c kì mÄ© lệ. NghÄ© tá»›i những Ä‘iá»u Y Liên từng nói qua, Thánh cô ở trên BÃch Lạc ổ, nÆ¡i cao nhất trên NgÅ© Liên phong, hắn liá»n đưa mắt nhìn lên, đỉnh cao nhất tuy có thể nhìn được, BÃch Lạc ổ thá»§y chung lại chẳng thấy đâu.
Lần nà y cùng An tỉ tỉ quả thực là trên núi dưới núi gần nhau trong gang tấc, ả hồ li quyến rũ nà y, đã biết tiểu đệ đệ tới hay chưa?
Cất bước Ä‘i vá» phÃa trước, trá»i đã gần vỠđêm, mắt thấy đã sắp tá»›i gần con đưá»ng lên núi, chẳng biết từ đâu lại có hai tên Hắc Miêu xông ra cản trước mặt hai ngưá»i, giá»ng nói ồm ồm vang lên:
- Các ngươi là m gì ở đây?
Há»i bằng Hoa ngữ. Lâm Vãn Vinh mặc Miêu trang, bá»n chúng đương nhiên là chiếu cố tá»›i lão Cao rồi. Lâm Vãn Vinh đùa má»™t câu:
- Chúng ta lên núi chặt cá»§i, ý, hai vị tiểu a đệ, thế các ngươi Ä‘ang là m gì váºy?
- Äi lui, Ä‘i lui!
Hai vị tiểu a đệ bực bội nói:
- Chưa nghe nói sao, Thánh cô trở vá» rồi, để bảo vệ sá»± thanh tịnh cá»§a NgÅ© Liên phong, đại đầu lÄ©nh hạ lệnh, ngưá»i thưá»ng không được tá»›i gần ngá»n núi má»™t trăm bước!
Con bà ngươi chứ, cầm lông gà ra là m lệnh tiá»…n sao? Lâm Vãn Vinh hừ má»™t tiếng, Ä‘ang muốn nghÄ© cách lừa gạt hai tiểu a đệ nà y thì lại nghe dưới chân núi truyá»n tá»›i má»™t tiếng hét:
- Äại đầu lÄ©nh tá»›i!
Những tiếng bước chân lá»™p bá»™p truyá»n lại, má»™t tráng hán Hắc Miêu tuổi chừng ba mươi, mi dà i mắt rá»™ng, cao lá»›n khá»e mạnh Ä‘ang cầm sà i Ä‘ao dẫn đầu, không nói không cưá»i, tháºp phần uy nghiêm, sau lưng hắn là mấy chục thanh niên ngưá»i Miêu.
Äây chÃnh là thá»§ lÄ©nh Trát Quả, kẻ soán quyá»n ở Miêu hương ư? Quả nhiên dáng vẻ có chút khà khái!
- Tham kiến đại đầu lĩnh!
Tất cả ngưá»i Miêu Ä‘á»u xoay mình lại, khom ngưá»i thi lá»… vá»›i Trát Quả.
Äại đầu lÄ©nh ừm má»™t tiếng, mắt không liếc xéo, trá»±c tiếp Ä‘i lên núi luôn.
Lâm Vãn Vinh đánh mắt vá»›i lão Cao má»™t cái, thừa lúc sắc trá»i đã tối, hai tiểu a đệ Ä‘ang thi lá»… vá»›i đại đầu lÄ©nh, hai ngưá»i há» liá»n vô thanh vô tức theo sau Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i lên NgÅ© Liên phong.
Tà i sản của thuyuy12
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a thuyuy12
07-06-2009, 02:17 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: My House
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 12 giá» 1 phút 28 giây
Thanks: 312
Thanked 165 Times in 93 Posts
Cá»°C PHẨM GIA ÄINH
Tác giả: Vũ Nham
Chương 589: Rắn chuột chung một ổ
Dịch: Vovong
Biên táºp: Remy
Nguồn: TTV
NgÅ© Liên phong núi cao đèo dốc, chẳng dá»… leo lên, váºy mà đám ngưá»i Trát Quả vẫn Ä‘i rất nhanh, xem ra cá»±c kì quen thuá»™c địa hình nÆ¡i nà y. Äi được chừng ná»a canh giá», phÃa trước hiện ra má»™t con đưá»ng đá cheo leo rất nhá» hẹp, hai tráng hán Miêu tá»™c đứng canh phÃa trước, nhìn mà u sắc sợi chỉ trên áo thì là ngưá»i Bạch Miêu.
Äại đầu lÄ©nh Trát Quả tiến đến trước hai thá»§ vệ ná», lá»›n tiếng nói:
- Xin hai vị a đệ thông báo một tiếng, nói Trát Quả cầu kiến Thánh cô!
Hai ngưá»i Bạch Miêu canh đưá»ng khẽ lắc đầu:
- Mặt trá»i đã lặn, Thánh cô đã an giấc rồi, đầu lÄ©nh Trát Quả xin hãy vá» Ä‘i!
Trát Quả hừ má»™t tiếng, má»™t tráng hán trẻ tuổi sau lưng hắn dáºm chân thình thịch như sấm:
- Má»—i ngà y Ä‘á»u tá»›i mà chẳng thấy bóng ngưá»i đâu, nà ng ta coi a ca cá»§a ta là cái gì? Hai tên chó canh cá»a các ngươi, trở vá» nói vá»›i Thánh cô, Miêu trại hiện nay đã chẳng phải là Miêu trại trước kia rồi, kêu nà ng ta thông minh hÆ¡n má»™t chút, hầu hạ a ca cá»§a chúng ta cho cẩn tháºn!
“Bốp!†Từ bên cạnh có má»™t viên đá to bằng nắm đấm ném tá»›i, không nghiêng không lệch, hung hăng Ä‘áºp ngay và o khóe miệng tráng hán ná».
- Ai da!
Tráng hán kêu lên má»™t tiếng thê thảm, khóe môi đã bị ném toác cả ra, máu tươi đầm đìa, láºp tức rống lên như lợn bị chá»c tiết.
- Trát Long…
Trát Quả kêu lên má»™t tiếng, vá»™i đỡ lấy hắn, tuốt sà i Ä‘ao ra, nhìn quanh bốn phÃa, tức giáºn rống lên:
- Ai? Ai ném a đệ ta, cút ra đây!
- Äầu lÄ©nh Trát Quả, uy phong lá»›n tháºt đó!
Má»™t tiếng hừ lạnh truyá»n tá»›i, từ con đưá»ng đá nhá» hẹp kia có má»™t trưởng lão Bạch Miêu Ä‘i ra, ông ta dáng ngưá»i cao gầy, râu tóc bạc trắng, nhãn thần sắc bén như chim ưng, rất có khà thế.
Ãnh mắt Trát Quả lóe lên, tá»±a hồ có chút sợ hãi nhìn trưởng lão Bạch Miêu đó, vá»™i thu sà i Ä‘ao lại, cung kÃnh nói:
- Nguyên lai là Hà n Nông a thúc, Trát Quả kÃnh chà o ngưá»i!
- Không dám! Ngươi thì giá»i rồi, tung hoà nh khắp trăm dặm Miêu hương, có ai không sợ ngươi? Bây giá» hai huynh đệ ngươi đã dám tá»›i NgÅ© Liên phong nà y giở trò ngang ngược rồi!
Sắc mặt Trát Quả lộ vẻ khó coi, tựa như không dám phản bác, cúi đầu đáp:
- A thúc hiểu lầm rồi, Trát Quả tá»›i đây chỉ là cầu kiến Thánh cô thôi! Ngưá»i là trưởng lão đức cao vá»ng trá»ng nhất Miêu hương, ta và a đệ Ä‘á»u là do ngưá»i trông coi trưởng thà nh, NgÅ© Liên phong nà y là thánh địa cá»§a Miêu gia, bá»n ta là m sao dám ở đây ngang ngược!
- Hừ.
Sắc mặt Hà n Nông đầy vẻ tức giáºn:
- Ngươi biết thì tốt! Năm đó đại đầu lÄ©nh trước khi lâm chung đã chỉ định Thánh cô kế vị. Bởi vì thánh cô không ở sÆ¡n trại, ta thân là đại trưởng lão, cùng các vị trưởng lão còn lại Ä‘á»u hết lòng để ngươi tạm thá»i thay chức. Vốn nghÄ© ngươi có thể vì Miêu hương chúng ta mà tranh đấu, tạo phúc cho Miêu trại, nhưng hÆ¡n mưá»i năm rồi, ngươi nhìn xem, trăm dặm Miêu hương nà y đã bị ngươi là m thà nh cái bá»™ dạng gì rồi? Phản kháng khắp nÆ¡i, dân chúng lầm than, ngươi có xứng vá»›i sá»± vai trò cá»§a đại đầu lÄ©nh, có xứng vá»›i mấy chục vạn hương thân Miêu gia chúng ta không? Cứ thế nà y tiếp, ngươi chÃnh là tá»™i nhân thiên cổ cá»§a Miêu gia chúng ta!
Trát Quả cúi đầu, một câu cũng chẳng nói. Mặt như gan heo.
Lâm Vãn Vinh ở bên cạnh nghe mà tấm tắc tán thưởng, thảo nà o vị Hà n Nông a thúc nà y khà thế bất phà m như váºy, thì ra là đại trưởng lão lá»›n tuổi nhất cá»§a Miêu trại. Thấy lão giáo huấn Trát Quả giống như giáo huấn đứa cháu, ông ta đúng là có tư cách nà y a.
Miêu trại đại trưởng lão râu trắng rung động, nghÄ© đến những lá»i vừa nói cÅ©ng khiến trong lòng lão khó mà bình tÄ©nh.
- Thánh cô đã an giấc, các ngươi hãy xuống núi Ä‘i, đừng ở đây là m phiá»n nữa!
Hà n Nông sau hồi lâu mới hừ một tiếng.
Trát Quả trong mắt lóe lên má»™t tia hung quang, chẳng nói câu nà o, thi má»™t cái Miêu lá»… vá»›i Hà n Nông rồi nắm chặt sà i Ä‘ao xoay ngưá»i Ä‘i luôn.
Äại trưởng lão nhìn theo bóng lưng hắn mà lắc đầu thở dà i, khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu, trầm mặc má»™t hồi rồi đột nhiên quay ngưá»i lại lá»›n tiếng:
- Vừa rồi là vị hương thân nà o trượng nghÄ©a xuất thá»§? Má»i ra đây gặp mặt Ä‘i!
Lão hét liá»n mấy tiếng, phÃa sau khối đá má»›i có má»™t thanh niên Miêu gia mặt Ä‘en nhảy ra, bước mấy bước đã tá»›i trước mặt lão, cưá»i hi hi ha ha chắp hai tay lại, liên thanh nói:
- Äại trưởng lão, Hà n Nông a thúc, chà o ngưá»i, chà o ngưá»i!
Ngưá»i Miêu nà y không ngá» lại nói tiếng Hoa, đại trưởng lão liếc nhìn hắn mấy cái, ngạc nhiên há»i:
- Ngươi là Hồng Miêu? Của trại nà o thế?
- Ta, ồ, ta là ngưá»i cá»§a Ãnh Nguyệt ổ!
Thanh niên Hồng Miêu nhấp nháy mắt, thấy bộ dạng vẻ như không tin của Hà n Nông, hắn vội vã nói:
- Y Liên, Khôn SÆ¡n Ä‘á»u là hảo bằng hữu cá»§a ta, chúng ta cùng tá»›i đây!
Hà n Nông ồ má»™t tiếng, mỉm cưá»i nói:
- Thảo nà o nhìn lại quen mắt như váºy, bá»™ áo quần nà y cá»§a ngươi rõ rà ng là cá»§a Bố Y mặc khi thà nh thân năm đó a!
Vị a thúc nà y trà nhá»› tốt tháºt, Lâm Vãn Vinh vá»™i vã gáºt đầu:
- Äúng, đúng, đây chÃnh là trang phục mà Bố Y lão tÃa mặc khi thà nh thân, ông ấy chỉ mặc qua có má»™t lần thôi!
Có thể nói ra tình tiết nhá» nà y, tá»± nhiên là có quan hệ máºt thiết vá»›i Ãnh Nguyệt ổ, chỉ là má»… Ä‘a Hồng Miêu nà y cá» chỉ cổ quái, nhảy nhót bừa bãi, không nói Miêu ngữ mà lại nói Hoa ngữ, rất khiến ngưá»i ta cảm thấy ngạc nhiên. Hà n Nông ừm má»™t tiếng:
- Vừa rồi viên đá ném Trát Long là do ngươi ném sao? Hừ, ném tốt lắm!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Hắn dám vÅ© nhục An tỉ… vÅ© nhục Thánh cô, ta đương nhiên phải đánh hắn rồi, hung hăng đánh, nhìn thấy má»™t lần là đánh má»™t lần!
Mễ đa ra sức khua tay, mặt mà y rạng rỡ, hiển nhiên vừa rồi đã đánh cực kì thống khoái.
Äại trưởng lão liếc nhìn hắn mấy cái, mỉm cưá»i gáºt đầu:
- Má»… Ä‘a, dưới núi Ä‘á»u bị ngưá»i cá»§a Trát Quả canh giữ, ngươi là m sao lên núi được thế? Äến nÆ¡i đây để là m gì?
- Ta lẩn và o đám Trát Quả mà theo lên núi.
Mễ đa hắc một tiếng:
- Ta đến nÆ¡i nà y là muốn nhìn thấy Thánh cô… a thúc, Thánh cô có đây không, ta có thể Ä‘i gặp ngưá»i không…
Hán Nông nhÃu mà y lại:
- Ngươi cũng là tới tham gia Hoa Sơn tiết, muốn cùng Thánh cô tương thân sao?
- Äúng, đúng!
Má»… Ä‘a hưng phấn gáºt đầu:
- Ta chÃnh là tá»›i để cùng Thánh cô tương thân. A thúc, nể mặt ta đã giúp ngưá»i giáo huấn đám ngưá»i xấu đó, có thể để ta lên không, ta tháºt sá»± muốn gặp Thánh cô! Thánh cô, An tỉ tỉ, ta tá»›i đây…
Nói Ä‘oạn liá»n lách ngay qua chá»— đại trưởng lão, dụng lá»±c hướng lên núi vẫy tay, tiếng hét phát ra từ cổ há»ng láºp tức truyá»n Ä‘i khắp núi.
- Äi xuống, Ä‘i xuống!
Hà n Nông trưởng lão đột nhiên tức giáºn, ra sức đẩy hắn xuống núi, xem sắc mặt lão, không ngá» lại có vẻ cá»±c kì chán ghét hắn.
- Oái, a thúc, sao thế, ta đâu có đắc tá»™i ngưá»i? Ã, a thúc…
Thân hình hắn loạng choạng, bị đẩy lui mấy bước má»›i tạm ngưng lại được, nhìn Hà n Nông trưởng lão Ä‘ang tức giáºn thở dốc, không nén nổi hấp háy mắt, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc. Cho dù ông không muốn để ta gặp An tỉ tỉ, nhưng cÅ©ng đừng thô bạo như váºy a, tốt xấu gì ta cÅ©ng đã từng giúp ông mà .
- Ngưá»i Hoa.
Äại trưởng lão tức giáºn hừ má»™t tiếng, hiển nhiên sá»›m đã nhìn rõ tên má»… Ä‘a giả dối nà y rồi:
- Trang phục nà y có phải là Y Liên đưa cho ngươi, đúng không?
- Phải a, sao thế?
- Váºy ngươi còn tá»›i tương thân? Ngươi, ngươi… tức chết ngươi thôi!
Hà n Nông trưởng lão tức giáºn tá»›i bá»™ râu bạc trắng chá»±c dá»±ng đứng lên, bẻ lấy má»™t cà nh cây từ bên cạnh vụt tá»›i ngưá»i hắn.
- á»i, a thúc. Äừng đánh, ta không là m sai chuyện gì a!
- Äánh cái tên ngưá»i Hoa lòng lang dạ sói ngươi, mau cút xuống núi cho ta!
Hà n Nông a thúc phẫn ná»™ không thôi, đánh cho hắn chẳng còn đưá»ng chạy, vừa không thể giải thÃch, lại chẳng thể hoà n thá»§, nhếch nhác đến không thể nhếch nhác hÆ¡n, thá»±c sá»± là bị bức tá»›i chẳng còn cách nà o.
Dứt khoát lá»±a chá»n, hắn đứng thẳng dáºy, lầm bầm:
- Hà n a thúc, ta để ngưá»i đánh và i cái. Có thể phiá»n ngưá»i Ä‘i chuyển cho Thánh cô má»™t câu không?! Chỉ cần nói tiểu đệ đệ tá»›i rồi, tiểu đệ đệ rất nhá»› nà ng! á»i, ối, đừng đánh, đừng đánh, nói hết rồi. Nói hết rồi, ta Ä‘i, ta láºp tức Ä‘i!
Cúi đầu buồn bã men theo đưá»ng cÅ© trở lại, trong lòng á»§ rá»§ đến chẳng thể dùng lá»i miêu tả. Cách An tỉ tỉ chỉ có và i bước chân như váºy mà lại chẳng thể Ä‘i lên, đây chẳng phải là lão thiên Ä‘ang trêu đùa ta sao?
Hắn lần nà y lên núi thì nhẹ nhà ng, xuống núi thì cháºt váºt, không ngá» lại bị má»™t lão đầu Bạch Miêu đánh Ä‘uổi xuống, đúng là lần đầu trải qua chuyện thế nà y.
Cao Tù theo sau lưng hắn, thấy hắn lủi thủi cúi đầu, bộ dạng thất thần, không nén nổi phì một tiếng:
- Huynh đệ, đã tá»›i rồi thì không thể tay không mà vỠđược! Mấy tên thá»§ vệ đó chỉ là cái rắm. Chúng ta đánh lên núi không phải là được rồi sao. Muốn gặp ai thì gặp ngưá»i đó, xem kẻ nà o dám ngăn ngươi?!
Lâm Vãn Vinh trịnh trá»ng lắc đầu:
- Cao đại ca, chúng ta sống trên Ä‘á»i nà y, có chuyện có thể là m, có chuyện không thể là m! Trên NgÅ© Liên phong nà y Ä‘á»u là ngưá»i đối tốt vá»›i An tỉ tỉ, Ä‘á»u là ngưá»i thân cá»§a nà ng ấy! Ta cho dù có xấu hÆ¡n nữa cÅ©ng không thể động thá»§ vá»›i ngưá»i thân cá»§a mình a. Huynh nói có đúng không?
Lão Cao nghe mà lá»™ vẻ nghiêm nghị tôn kÃnh, giÆ¡ ngón tay cái lên: vị huynh đệ nà y cá»§a ta, cảnh giá»›i lại cao lên rồi a!
Xuống núi rồi, sắc trá»i đã tối Ä‘en. Lâm Vãn Vinh lưu luyến không nỡ rá»i, Ä‘i dạo má»™t vòng quanh chân núi. Äang muốn theo đưá»ng cÅ© trở vá» thì đột nhiên nhìn thấy trong rừng cây phÃa xa bên đưá»ng thấp thoáng có ánh đèn.
Lão Cao võ công cao cưá»ng, mục lá»±c cá»±c rốt, đưa mắt nhìn má»™t cái liá»n láºp tức ngạc nhiên nói:
- Ã, có ngưá»i!
Äã đêm khuya như thế nà y rồi, còn có ai lén lén lút lút trốn trong rừng cây đó? Hai ngưá»i nhìn nhau nháy mắt, vô cùng cẩn tháºn lần mò Ä‘i vá» phÃa rừng cây. Còn cách và i chục trượng đã có thể nhìn thấy mưá»i mấy hán tá» Hắc Miêu Ä‘ang chia ra ẩn nấp cả ở chá»— sáng và chá»— tối, nhìn ra bốn phÃa xung quanh vẻ cảnh giác, những ánh lá»a trong rừng lúc sáng lúc tối, có thể nhìn thấy cá»±c kì rõ rà ng.
Những ngưá»i nà y Ä‘á»u rất quen mặt, chÃnh là các tùy tùng bên cạnh huynh đệ Trát Long, Trát Quả. Muá»™n thế nà y rồi, bá»n chúng không vá» sÆ¡n trại, nấp ở đây là m gì?
Lâm Vãn Vinh nhÃu chặt mà y lại, gáºt đầu vá»›i Cao Tù bên cạnh má»™t cái. Sá»± phối hợp cá»§a hai ngưá»i sá»›m đã đạt đến mức cá»±c kì tinh diệu, căn bản chẳng cần lá»i nói, lão Cao nhìn chuẩn tình thế, thân hình nháy mắt đã vá»t lên, phảng phất giống như má»™t là n khói xanh từ chá»— tối à o ra, vô thanh vô tức nhảy tá»›i sau lưng hai hán tá», hai tay đâm ra nhanh như chá»›p. hai ngưá»i đó trong nháy mắt đã ngã gục xuống luôn.
Lâm Vãn Vinh nhanh như má»™t con li miêu, lao mau tá»›i bên cạnh lão Cao, giấu hai tên Hắc Miêu đã ngá»§ say đó và o trong bụi cá», những ngưá»i khác chẳng há» phát hiện ra chút gì. Hai ngưá»i men theo những ngá»n cá» xanh cháºm rãi tiến lên, ước chừng năm sáu trượng liá»n nghe thấy má»™t thanh âm có vẻ bại hoại truyá»n tá»›i:
- Chim vân tước dáºy sá»›m thì má»›i có côn trùng để ăn! A ca, đừng do dá»± thêm nữa, vừa rồi trên NgÅ© Liên phong, huynh bị lão cẩu đó trút giáºn còn chưa đủ sao? Huynh là đại đầu lÄ©nh cá»§a trăm dặm Miêu trại chúng ta a, sao có thể để lão tùy tiện vÅ© nhục? Huynh xem cái lão cẩu Hà n Nông đó, muốn mắng thì mắng, có lúc nà o coi huynh là đại đầu lÄ©nh chưa?!
Kẻ Ä‘ang nói là tên Trát Long, còn đối diện hắn tá»± nhiên là a ca hắn Trát Quả, ngưá»i nắm quyá»n thá»±c tế trong trăm dặm Miêu trại.
Hai huynh đệ nà y nói chuyện sao lại không dùng Miêu ngữ nhỉ? Lâm Vãn Vinh kì quái tá»± há»i, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cách đó bốn năm trượng, huynh đệ Trát Quả Ä‘ang đứng sóng vai nhau, còn có má»™t ngưá»i trung niên bá»™ dáng nho sinh đứng bên cạnh.
- A đệ, đừng nhộn lên nữa.
Thanh âm khá»e mạnh cá»§a Trát Quả truyá»n đến:
- Hà n Nông thân là đại trưởng lão, danh vá»ng trong Miêu trại cá»±c lá»›n, chẳng phải là nhân váºt tầm thưá»ng, không chỉ Bạch Miêu đối vá»›i Thánh cô và lão má»™t dạ trung thà nh, đến cả Hồng Miêu Hoa Miêu Thanh Miêu và rất nhiá»u sÆ¡n trại cÅ©ng dá»u hướng vá» bá»n há». Muốn đối phó lão và Bạch Miêu, nhất định phải có kế hoạch thá»a đáng má»›i được!
- A ca, huynh chuẩn bị lúc nà o thì động thá»§? Lão cẩu nà y không ngá» lại phái ngưá»i đánh đệ, đệ má»™t ngà y cÅ©ng không nhịn nổi nữa!
Trát Long ôm lấy chỗ miệng bị đau phẫn nộ nói.
Lâm Vãn Vinh nghe mà cưá»i trá»™m, đánh ngươi là đáng rồi, lần sau còn đụng đến lão tá» thì không chỉ đơn giản là đánh và o miệng thế nà y đâu.
Trát Quả quay ngưá»i lại nhìn nho sinh, há»i:
- Bảo sư gia, Nhiếp đại nhân hôm nay đã đến Quân Liên chưa?
Bảo sư gia gáºt đầu:
- Trưa nay đại nhân đã tới huyện thà nh, đang đợi tin tức của đại đầu lĩnh đó!
Trát Quả nghiến răng, vung mạnh tay:
- Tốt! Trưa ngà y mai Trát Quả sẽ Ä‘Ãch thân Ä‘i bái kiến phá»§ đà i đại nhân, má»i ngưá»i tác chá»§ cho Miêu gia ta!
Bảo sư gia cưá»i hắc hắc:
- Chỉ cần đại đầu lĩnh nộp thuế đúng giỠđủ số, tin rằng đại nhân nhất định sẽ là m cho sở nguyện của ngà i thà nh hiện thực!
Trát Long nghe váºy vá»— tay đại hỉ:
- Chỉ cần Nhiếp đại nhân tương trợ, a ca nhất định có thể đại triển thần uy, chinh phục Thánh cô, đánh ngã mấy lão cẩu Bạch Miêu đó!
- Thánh cô, Thánh cô…
Trát Quả lẩm bẩm tá»± nói má»™t mình, trong mắt trà n ngáºp vẻ mê luyến.
Nhìn bá»™ dạng dương dương mừng rỡ cá»§a ba kẻ đó, Lâm Vãn Vinh căm háºn nghiến răng ken két, con mẹ nó chứ, đây rốt cuá»™c là quan hay là phỉ? Äúng là rắn chuá»™t chung ổ rồi! Có mấy kẻ nà y ở đâu, Bố Y lão tÃa, Y Liên bá»n há» còn có thể sống được những ngà y tốt đẹp sao?
Lão Cao thấy sắc mặt hắn bất thiện, biết hắn Ä‘ang giáºn đến ngáºp đầu, không khéo lại muốn giết ngưá»i ngay đương trưá»ng, liá»n vá»™i vã kéo hắn, hai ngưá»i lặng lẽ lùi ra ngoà i.
Khi Ä‘i qua bụi bá», thuáºn tay giải huyệt đạo cho hai tên thá»§ vệ Hắc Miêu kia, thấy hai kẻ đó tỉnh lại mà vẫn chưa phát giác được chuyện dị thưá»ng má»›i lặng lẽ rá»i Ä‘i.
Dá»c đưá»ng không khà rất trầm lặng, Cao Tù thấy hắn sắc mặt lạnh như má»™t khối băng, liá»n cÅ©ng ngoan ngoãn im miệng.
Äi chưa bao xa, Lâm Vãn Vinh hừ mạnh má»™t tiếng, quay đầu nhìn lại:
- Cao đại ca, phiá»n huynh lại Ä‘i má»™t chuyến nữa, bây giá» Ä‘i tìm tên Ngô Nguyên đó, há»i xem Trát Quả và tên há» Nhiếp ngà y mai gặp mặt ở đâu? Ta phải tá»›i đó xem xem hai tên tạp chá»§ng nà y có thể là m ra những chuyện gì!
Mở miệng nói rồi thì tốt, Cao Tù thở phà o má»™t hÆ¡i, vá»™i vã gáºt đầu. Mắt thấy đã trở vỠđến ngoà i thà nh liá»n chia tay hắn, rá»i Ä‘i luôn.
Quân Liên thà nh tây, chá»— nà o cÅ©ng có ngưá»i Miêu dá»±ng trại, đại Ä‘a số là các má»… Ä‘a má»… sai trẻ tuổi, bất kệ Hồng Miêu Bạch Miêu Hoa Miêu, ở cùng má»™t lát bá»n hỠđã liá»n hòa lẫn và o nhau. Má»i ngưá»i cùng nổi lá»a, vây quanh đống lá»a mà ca hát nhảy múa, tiếng cưá»i tiếng ca vang lừng rá»™n rã.
Nhìn những khuôn mặt trà n ngáºp vẻ phấn chấn cá»§a các chà ng trai cô gái, nghe những tiếng cưá»i vui vô ưu vô lo du dương phiêu đãng trong không trung cá»§a há», Lâm Vãn Vinh trong lúc bất lá»±c lại có được chút an á»§i, đây má»›i là tương lai cá»§a Miêu tá»™c a!
Ngoà i thà nh đông ngưá»i, tiếng cưá»i nói không dứt, tìm kiếm cả hồi lâu, chen chúc đến ngưá»i đầy mồ hôi cÅ©ng chẳng tìm thấy bá»n Y Liên đâu. Nhìn những đầu ngưá»i chen chúc di động, hắn có chút sững sá», gần vạn ngưá»i cùng tá»›i tương thân, không ngá» Hoa SÆ¡n tiết lại có khà thế lá»›n như váºy, thế nà y thì bảo ta tá»›i đâu tìm bá»n Y Liên đây?
Ôi...
Không phải có lưới không chịu buông
Không phải có mạ chẳng chịu cấy
Buông lưới không có thuyá»n để Ä‘i
Cấy mạ chẳng có nước để tưới
A muội nhớ ca lệ rưng rưng,
Chẳng biết a ca ở chốn nà o…
Hệt như tiếng bách linh hót, má»™t khúc sÆ¡n ca lảnh lót đột nhiên vang lên từ trong đám ngưá»i. Trên đỉnh núi xa xa, má»™t đống lá»a đỠhồng Ä‘ang rá»±c cháy, bên cạnh đống lá»a, má»™t thân ảnh yểu Ä‘iệu Ä‘ang lặng lẽ đứng đó, kiá»…ng chân ngóng trông, tiếng ca động lòng chÃnh là phát ra từ đây.
- Y Liên!
Lâm Vãn Vinh hưng phấn vẫy tay, nhảy lên chạy vá» hướng đó, phải nói Y Liên thá»±c thông minh, cách tìm ngưá»i bằng sÆ¡n ca nà y đúng là độc nhất vô nhị.
- A Lâm ca…
Thiếu nữ thấy thân ảnh cá»§a hắn, láºp tức mặt mà y rạng rỡ, vá»™i vã đẩy đám má»… Ä‘a Ä‘ang vây bên cạnh nghe nà ng hát ra, mừng rỡ chạy như bay vá» phÃa hắn.
Nhìn Y Liên gần trong gang tấc, hai má đỠhồng, tâm tình vốn Ä‘ang ức chế cá»§a hắn láºp tức sảng khoái hÆ¡n rất nhiá»u, khom ngưá»i lau Ä‘i mồ hôi lạnh, thở hồng há»™c nói:
- Tháºt, tháºt không dá»… tìm a! Y Liên, bá»n muá»™i sao lại trốn ở đây thế?!
Y Liên xấu hổ cúi đầu:
- Khi bá»n muá»™i ra khá»i thà nh thì đã muá»™n rồi, chỉ có thể tìm nÆ¡i hoang vu để dừng chân! A Lâm ca, huynh đói không?
Báºn rá»™n cả ná»a ngà y, quả đúng là chưa ăn thứ gì, hắn vá»™i vã gáºt đầu. Y Liên cưá»i lên khúc khÃch, mở cái bá»c trên ngưá»i ra, chá»— bánh Ä‘iểm tâm đưa cho nà ng hồi trưa, không ngá» lại như chưa động qua chút nà o.
Nà ng đặt tất cả và o lòng bà n tay hắn, Lâm Vãn Vinh tháºt sá»± đói rồi, hung hăng cắn liá»n lấy miếng, lung búng há»i:
- Y Liên, muội đã ăn chưa?
Nhìn hắn ăn như lang như hổ, Y Liên mừng rỡ gáºt đầu, đưa má»™t ống trúc đựng đầy nước sạch cho hắn:
- Muá»™i ăn rồi, nhưng má»™t ngưá»i ăn không hết, chá»— nà y Ä‘á»u để già nh cho huynh đó!
Căng cái bụng rồi, Ä‘ang muốn thở ra má»™t hÆ¡i, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Mẹ Æ¡i! Bốn phÃa xung quanh Ä‘á»u là các má»… Ä‘a mắt hổ chằm chằm, phải có tá»›i trên bốn năm chục ngưá»i, ngưá»i nà o ngưá»i nấy tay nắm sà i Ä‘ao, mắt dữ trợn trừng, phảng phất như muốn láºp tức xông lên váºy!
- Äây, đây là là m gì thế
Hắn bị dá»a cho nước cÅ©ng không dám uống nữa, miếng bánh trong miệng chút nữa thì rÆ¡i xuống đất.
Má»™t má»… sai quen thuá»™c cá»§a Ãnh Nguyệt ổ bên cạnh Y Liên mỉm cưá»i nói:
- Thế nà y còn chưa rõ rà ng sao? Những má»… Ä‘a nà y tá»›i từ những sÆ¡n trại khác nhau, Ä‘á»u muốn cùng Y Liên đối ca đó! A Lâm ca, Y Liên chúng ta vì huynh mà ở đây hát cả má»™t buổi tối không ngừng, chÃnh là để huynh có thể tìm được chúng ta đó!
Tà i sản của huutin
Chữ ký của huutin [SIZE="4"][B][COLOR="Yellow"]Xin đừng coi[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER][B]THÂN ANH NHƯ CON Cà MÚ VUI NGƯỜI TA THẢ BUỒN THÌ NGƯỜI TA CHO VÀO NỒI LẨU[/B][/SPOILER]
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a huutin
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì