Nhưng bất luận mọi người tìm kiếm thế nào đều không thể tìm được bất kỳ dấu vết gì của Chiến tộc. Dường như Chiến tộc chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này. Điều này cũng là lý do tại sao sau đó Chiến tộc chỉ là truyền thuyết không hề được ghi chép rõ ràng.
Bởi vì Chiến tộc biến mất quá mức ly kỳ, mọi người không tìm được bất kỳ manh mối nào của Chiến tộc, tất cả giống như hư huyễn, cho nên không có cách nào ghi chép lại sự thật về Chiến tộc, chỉ có thể đời đời truyền lời.
Thậm chí có truyền thuyết nói Chiến Vương chính là con của trời. Hắn làm trái ý trời dẫn dắt thiên binh thiên tướng tư xuống thế giới này muốn làm Vương của thế giới này. Ông trời bởi vì tức giận đã thu hồi Chiến tộc lên thiên đình.
Đương nhiên truyền thuyết này không thể nào là thật sự. Bằng không bây giờ Chiến tộc sẽ không thức tỉnh. Âu Dương không thể nào nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông tại nơi ác ma kia, không thể nào lấy được phương pháp thánh chiến kia.
Tuy nhiên không thể loại trừ một điều, phương pháp thánh chiến thật sự là một loại công pháp nghịch thiên. Lực lượng của người khác đều hấp thu từ trong thiên địa tiến vào thân thể. Tu luyện như vậy, bản thân bọn họ chính là một phần của thiên địa. Muốn thoát ra khỏi thiên địa thực sự quá khó khăn.
Nhưng phương pháp thánh chiến lại không giống như vậy. Phương pháp thánh chiến hoàn toàn không cần hấp thu bất kỳ lực lượng nào. Tự bản thân nó chính là thiên địa. Tâm muốn chính là niệm đạt. Phương pháp thánh chiến chú ý chính là một chữ sáng. Tất cả đều dùng tâm để sáng tạo!
Âu Dương nghĩ tới những điều này, trong nháy mắt dường như hắn đã hiểu rõ được điều gì. Chỉ thấy Âu Dương nhẹ nhàng đưa bàn tay ra. Trong lòng bàn tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một mũi tên huyết sắc!
Nhìn cảnh tượng như vậy, vô số người đều sợ ngây người! Giờ phút này không ngờ Âu Dương thoát khỏi sự ràng buộc của nơi này, có thể vận dụng lực lượng? Rốt cuộc là Âu Dương cố ý giấu, hay phương pháp thánh chiến quá mức thần kỳ, khiến Âu Dương tới lúc này mới có hiểu ra?
Thời điểm mọi người đang suy đoán, bản thân Âu Dương lại lắc đầu. Hắn nhìn mũi tên huyết sắc trong tay. Mũi tên này chỉ có hình dáng nhưng căn bản không có hỏa diễm huyết sắc mạnh mẽ bám vào phía trên.
Đây nhiều nhất chỉ có thể xem là một mũi tên cứng hơn sắt thép bình thường một chút mà thôi. Nó căn bản không có được uy lực và thiên khí phách như mũi tên kia của Âu Dương.
- Vẫn không được, tuy rằng phương pháp thánh chiến tiến thêm một bước nữa, nhưng muốn thật sự đạt được tâm muốn niệm đạt như trong truyền thuyết, vẫn quá khó khăn.
Âu Dương biết, thật ra chỉ có chí cao vô thượng, chỉ có trốn thoát thiên địa mới có thể thật sự có thể làm được tâm muốn niệm đạt.
Tuy rằng tâm ma của Âu Dương từng nói, thời điểm bọn họ dung hợp lại với nhau chính là chí cao vô thượng, bản thân Âu Dương cũng đã từng cho là như vậy. Nhưng đáng tiếc sau khi trải qua nhiều việc như vậy, nghe xong truyền thuyết về yêu nghiệt và thiên mệnh chi tử, Âu Dương không cảm thấy đó là chí cao vô thượng chân chính.
Không sai, nếu như mình cùng tâm ma dung hợp, thật sự sẽ đạt tới mức độ thiên mệnh chi tử. Nhưng đáng tiếc đây không phải là điều Âu Dương mong muốn. Âu Dương muốn chính là nghịch thiên mà đi, muốn đạp trời dưới chân, mà không phải là làm thiên mệnh chi tử gì đó!
- Có lẽ ta đã sai...
Bỗng nhiên, trong thân thể Âu Dương có giọng nói của tâm ma truyền đến. Giọng nói của hắn có chút chán chường. Dù sao cùng một thể với Âu Dương, tâm tư của Âu Dương cũng tương đương với tâm tư của hắn. Chỉ có điều bản tôn Âu Dương đại biểu cho nhân niệm. Tâm ma lại là sát ý. Bây giờ nhân niệm có thể hiểu rõ cái gì mới thật sự là nghịch thiên. Tâm ma sao có thể không biết được.
- Hiện tại ai sai cũng không nói chắc được. Ta theo đuổi chính là nghịch thiên mà đi. Có thể chúng ta không nên tranh đấu như vậy, mà nên dắt tay nghịch thiên!
Mặc dù Âu Dương nói với tâm ma, nhưng cũng tương tự như nói với chính mình.
Nhưng ngươi trúng phải tình cổ. Hiện tại thứ này đối với ngươi mà nói tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng tương lai thì sao...
Âu Dương quên lãng một vài thứ, nhưng tâm ma lại không có quên. Tâm ma biết, tình cổ này chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Có thể sẽ có một ngày quả bom hẹn giờ khiến Âu Dương nổ thành yêu ma.
- Chuyện sau này để sau này nói. Hiện tại quan trọng nhất là đi ra khỏi nơi này. Ta có thể cảm giác được, bên ngoài sợ là đã thay đổi. Thời đại lớn đã đến. Thời đại mới đến, đồng dạng kèm theo vô số thiên tài và yêu nghiệt sinh ra. Ta nghịch thiên đến, đó chính là kẻ hủy diệt kết thúc tất cả!
Âu Dương không suy nghĩ nhiều như tâm ma. Hiện tại hắn chỉ quan tâm sau khi đi ra ngoài phải đối mặt như thế nào.
Tiếp tục đi về phía trước, đoàn người đều có chút biến hóa. Không ngờ Tiễn Thần tu luyện phương pháp thánh chiến. Mọi người đều hiểu rõ điều này cho đại biểu cái gì. Chờ tới tương lai, hắn nhất định sẽ phải trực tiếp đụng độ với Chiến tộc. Chiến Vương sẽ không bỏ mặc phương pháp thánh chiến chảy ra khỏi Chiến tộc, sẽ không bỏ mặc cho những người khác tu luyện phương pháp thánh chiến.
Cho nên Âu Dương và Chiến tộc ắt sẽ phải có một cuộc chiến sinh tử, còn là cuộc chiến sinh tử khó giải quyết. Sợ là Chiến tộc sẽ phải dốc hết toàn tộc lực thu hồi phương pháp thánh chiến. Âu Dương cũng kiên quyết không ngồi chờ chết. Dùng cách nói của Âu Dương:
- Ta muốn Chiến tộc trở thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông mới!
Thời đại lớn xuất hiện. Tuy rằng Chiến tộc có thiên phú dị bẩm, lại có phương pháp thánh chiến hỗ trợ lẫn nhau, nhưng những chủng tộc khác ngoài Chiến tộc cũng không hề thua kém.
Thế giới dị tộc trước đây, bây giờ đã đổi tên là Ma giới. Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập còn cách chí cao vô thượng một bước. Hắn đại biểu cho cường lực. Hắn dẫn dắt một thế giới. Đồng thời tương lai hắn sẽ là một trong những cười giả lợi hại nhất có khả năng đặt chân tới chí cao vô thượng.
Hải Hoàng thức tỉnh, số lượng Hải tộc là nhiều nhất. Tuy Hải tộc không thích ứng với sinh hoạt ở lục địa. nhưng khu vực thành trì vùng duyên hải đã bị vây hãm. Hải tộc có khuynh hướng muốn dùng nước nhấm chìm thế giới của Nhân tộc. Trong lúc nhất thời lượng lớn cường giả của Tiên giới tụ tập lại triển khai một trận cờ với Hải tộc.
Yêu tộc tạm thời vẫn chưa thức tỉnh. Tuy nhiên việc Yêu tộc thức tỉnh hẳn đã không còn xa. Những người tiến vào mộ của Yêu tổ đều biết, chỉ sợ Yêu tổ sẽ xuất hiện sinh ra trong số những người bọn họ.
Nếu như Âu Dương kế thừa truyền thừa của Yêu tổ, như vậy tương lai Âu Dương không kém hơn bất luận cường giả của chủng tộc nào. Phương pháp thánh chiến thêm vào đại quân của Yêu tộc, chỉ sợ hành trình nghịch thiên của Âu Dương thật sự có thể thực hiện được.
Hơn nữa mặc dù Âu Dương không có cách nào kế thừa truyền thừa của Yêu tổ, oai phong của Tiễn Thần cũng không hề thua kém với những thiên tài yêu nghiệt kia. Như vậy Âu Dương vẫn có năng lực đánh cờ với thiên hạ. Có thể nói tiến vào mộ của Yêu tổ, đối với Âu Dương mà nói căn bản không có tổn thất gì quá lớn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nơi xa nhất về phía ây bắc, tuy số lượng Vu tộc ít ỏi, nhưng Vu thuật của Vu tộc khiến người ta khó lòng phòng bị. Hơn nữa tuy rằng số lượng Vu tộc ít, nhưng dưới tác dụng của rất nhiều Hắc Thần Vu Giả, mỗi binh khí của Vu tộc đều sống. Như vậy tính ra Vu tộc cũng không thua kém bất kỳ chủng tộc nào. Tương lai Vu tộc cũng sẽ là cường lực nghênh chiến một phương.
Tiên giới có nhiều loại cường giả nhất. Tại tiên giới, Vạn Tiên Chi Vương thống lĩnh tất cả Tiên giới. Trong tiên giới còn sinh ra vô số thế lực. Trong những thế lực này có không ít cường giả. Nhưng đáng tiếc chính là nhân loại đều có một bệnh chung. Bất luận ở thế giới nào, bọn họ đều không đoàn kết. Cho nên tuy rằng sở hữu chỗ tốt nhất, nắm giữ tài nguyên tốt nhất, có nhiều cường giả nhất, nhưng mỗi lần đấu với các thế lực khác đều chỉ ở giữa. Không phải bởi vì Nhân tộc không tốt, mà bởi vì Nhân tộc không đoàn kết.
Vài chủng tộc nhỏ khác cũng đang ép thế chờ đợi. Nói thí dụ như Man tộc. Thời thượng cổ, chủng tộc này đã sinh ra một hoặc là mấy Vương. Mục tiêu của bọn họ cũng là đánh cờ với thiên hạ.
Nhưng hiện tại tất cả những thứ này đều không liên quan gì tới Âu Dương đang ở trong mộ của Yêu tổ. Bởi vì bọn họ muốn ra ngoài nhất định phải tiếp tục tiến lên. Mãi đến tận lúc có người thừa kế truyền thừa của Yêu tổ, trở thành mới Yêu tổ tương lai dẫn dắt Yêu tộc...
Trong tám người còn lại có một người chính là huyết mạch Yêu tổ. Như vậy cơ hội hẳn phải lớn hơn. Nhưng huyết mạch Yêu tổ này vô cùng thần bí. Đến bây giờ vẫn không ai có thể đoán ra được người nào mới là huyết mạch Yêu tổ...
Đoàn người xuyên qua con đường Âu Dương đã lựa chọn, không ngờ phía sau là một vùng thung lũng. Nơi này rừng cây rậm rạp, dòng sông quanh co, muôn hoa nở rộ. Thật sự có dáng dấp của mộtnơi thế ngoại tiên cảnh.
- Cẩn thận một chút, nơi này có nhiều thực vật, nhưng lại không có bất kỳ động vật nào. Hơn nữa nơi này không có một chút dương khí nào, nhưng những thực vật này lại có thể sinh trưởng. Chúng ta chưa có ai từng nhìn thấy những thực vật này. Nói vậy chúng hẳn không tầm thường!
Cốc Thanh Vũ mở miệng nhắc nhở với Mê Đồ Hòa Thượng đang đi phía trước.
Mê Đồ Hòa Thượng nghe nói như thế vội vàng lấy thiền trượng ra. Trong mộ của Yêu tổ này khắp nơi đều có nguy cơ. Nếu như đi nhầm một bước, đó chính là kết cục tan xương nát thịt.
- Những thực vật này vô cùng cổ quái. Ta chưa bao giờ thấy chúng trong bất kỳ điển tịch nào. Nói vậy không phải chúng ta không biết rõ một loại!
Cốc Thanh Vũ nói xong liền nâng một tảng đá trên mặt đất lên đánh về phía thực vật!
Tảng đá lớn nện vào một cái cây to năm sáu người ôm. Cảnh tượng kế tiếp khiến mọi người phải giật mình. Không ngờ rễ cây đại thụ này bắt đầu chuyển động. Bốn, năm cái rễ lớn tàn nhẫn quấn lấy tảng đá. Sau khi bị quấn lấy, tảng đá cứng rắn không gì sánh được trực tiếp biến thành đá vụn!
Nhìn cảnh tượng như vậy, mọi người thi nhau hít một hơi lạnh. Tuy rằng thân thể bọn họ đều cứng rắn hơn tảng đá kia rất nhiều. Nhưng rễ cây đại thụ này đâu chỉ vạn cái. Một khi bị cuốn lấy, mặc dù sẽ không bị rễ cây phân thây, tuyệt đối sẽ bị vây chết ở chỗ đó!
- Cẩn thận!
Bỗng nhiên Mộc Tùng một cước đạp Cốc Thanh Vũ bay ra ngoài mười mấy mét. Bản thân Mộc Tùng giống như giẫm địa lôi vèo một cái đã nhảy ra ngoài năm sáu mét!
Cốc Thanh Vũ bị đạp một cước này vốn vô cùng tức giận, nhưng khi hắn nhìn thấy thứ gì vừa xuất hiện tại chỗ mình vừa rồi, hắn hận không thể lập tức cảm ơn Mộc Tùng.
Chỉ thấy chỗ hắn vừa đứng có vô số thứ giống như giòi bọ đang từ trong lòng đất tuôn ra. Những con giòi bọ này đều có lớn như con cóc nhỏ. Một ổ từ dưới đất tuôn ra, trông cực kỳ buồn nôn.
Yên Hồng thân là một nữ hài, nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời cảm giác da đầu tê dại. Cả người không ngừng lùi lại!
- Dùng lửa thiêu!
Mạnh Cường hét lớn một tiếng, chuẩn bị lấy ra pháp bảo của mình thiêu chết những thứ này. Nhưng hắn vừa lấy một cái chuông lớn ra, lập tức trở nên buồn bực. Ở đây, pháp bảo vẫn không có bất kỳ tác dụng nào. Ở chỗ này căn bản không có cách nào thiêu đốt hỏa diễm.Vị trí tảng đá vừa nãy bị Cốc Thanh Vũ di chuyển đi cũng có đầy giòi bọ. Lúc này giòi bọ không hạn chế điên cuồng tuôn ra ngoài, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ ngừng lại!
- Mẹ kiếp! Chém chúng nó!
Mê Đồ Hòa Thượng huy động thiền trượng trong tay mình. Thiền trượng mang theo một đạo kim quang ầm một tiếng đánh xuống mặt đất. Lượng lớn giòi bọ hóa thành hắc thủy. Nhưng không ngờ đám giòi bọ ơ xung quanh thi nhau vọt tới bên trong hắc thủy bắt đầu cắn nuốt hắc thủy. Sau khi cắn nuốt hắc thủy, không ngờ trong nháy mắt thể tích của đám giòi bọ lại lớn thêm một vòng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là Âu Dương cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại. Đây là thứ quỷ gì vậy? Nếu như là bình thường, một hỏa diễm linh hồn bảo đảm thiêu chúng không còn sót lại một con. Nhưng vào lúc này mỗi người bọn họ đều mất đi pháp lực. Muốn thiêu chúng căn bản cũng không có khả năng!
- Xem ta!
Cốc Thanh Vũ đứng ở nơi đó. Bên hông của hắn còn có thể thấy rõ dấu chân Mộc Tùng đạp hắn. Nhưng vào lúc này ai còn có tâm tình quan tâm tới những thứ này. Trong chốc lát, đám giòi bọ đã tạo thành một biển giòi. Nếu để cho chúng nó tiếp tục xuất hiện, nói như vậy không tốn bao nhiêu thời gian, chúng nhất định sẽ bắt đầu tấn công mọi người. Đến lúc đó mọi người làm sao đối phó được? Hiện tại mọi người không phải là tiên đế tiên tôn gì nữa. Hiện tại tất cả mọi người đều chỉ là người bình thường. Mặc dù có thần binh lợi khí trong tay, nhưng không phát huy được mấy uy lực.
- Phá!
Cốc Thanh Vũ móc ra một tờ giấy vàng, sau đó cắn đầu ngón tay của mình bắt đầu viết những chữ như gà bới lên trên tờ giấy vàng. Sau khi bùa chú được vẽ lên trên giấy vàng kia, không ngờ tờ giấy lại tản mát ra một mảnh hồng quang! Nhìn cảnh tượng như vậy mọi người đều giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ lão gia hoả Cốc Thanh Vũ đã phá tan được ràng buộc?
Thật ra không phải như vậy. Cốc Thanh Vũ xuất thân từ một Đạo môn đã xuống dốc. Thật ra hắn tu rất lung tung. Không chỉ có tiên thuật, còn có một chút đạo thuật ly kỳ. Bây giờ tuy rằng tiên thuật bị phong ấn nhưng hắn dùng máu của chính mình làm dương khí đến đánh thức một chút đạo thuật, vẫn có thể tạm thời tiến hành thi triển. Chỉ có điều đạo thuật này kém hơn nhiều so với uy lực của tiên thuật.
Đạo thuật như vậy trong tiểu thế giới chỉ dùng để trừ yêu trừ tà, làm sao có thể so sánh với tiên thuật có khả nưng lên trời xuống đất dời núi lấp biển được.
Ầm!
Tờ giấy vàng có vẽ bùa chú hóa thành một mảnh hỏa diễm ầm ầm đốt cháy cây cối xung quanh. Sau khi cây cối bị ngọn lửa đốt, không ngờ bắt đầu vặn vẹo. Hình dáng của nó giống như yêu vật bị thiêu đốt vậy. Thời điểm những cây cối này vặn vẹo, cành cây bị thiêu đốt rơi xuống đám giòi bọ. Không ngờ giòi bọ gặp hỏa diễm lập tức giống như xăng, bùng cháy rất lớn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trong lúc nhất thời, nơi này trở thành một biển lửa lớn. Vô số giòi bọ vặn vẹo trong biển lửa. Cây cối cũng bị thiêu chết vô số. Biển lửa điên cuồng thiêu đốt. Cửa động có vô số giòi bọ tuôn ra cũng bắt đầu sụp đổ trong biển lửa. Sau đó cửa động lại bị bịt kín. Tuy nhiên hỏa diễm vẫn không tắt, mà điên cuồng thiêu đốt!
Trong hỏa diễm cây cối vặn vẹo, lại lan sang thiêu đốt những cây cối khác. Trong lúc nhất thời, gió trong sơn cốc nổi lên. Không ngờ toàn sơn cốc biến thành một núi lửa, cứ như thế điên cuồng thiêu đốt! Y phục trên người mọi người đều bị đốt cháy trong nhiệt độ cao. Bọn họ thi nhau dập hỏa diễm trên y phục của mình. Cũng may thân thể mỗi người bọn họ đều là thân thể của tiên tôn. Tuy những hỏa diễm này hung mãnh, nhưng dù sao chỉ là hỏa diễm do đạo thuật hình thành. Muốn thương tổn thân thể cấp tiên tôn của bọn họ, căn bản là không thể.
- Cháy rất hay. Cháy hết cánh rừng quỷ quái này đi!
Mộc Tùng đứng sát bên cạnh Mạnh Cường quay người về phía Cốc Thanh Vũ nói. Người thiết kế nơi này tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong số người tiến vào lại có người có thể sử dụng đạo thuật. Cho nên nơi này vốn là một hiểm địa, lại bị một mồi lửa thiêu thành tro tàn!
Những cây cối có thể ngăn cản tất cả, trước mặt hỏa diễm không bằng một tiểu hài tử. Dù sao tiểu hài tử còn có thể chạy. Cây cối chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất. Bất luận rễ của chúng có lực lượng mạnh mẽ tới mức nào, chúng cũng không có cách nào tiêu diệt được hỏa diễm. Trái lại bởi vì chúng vặn vẹo, hỏa diễm thiêu đốt càng lợi hại hơn.
- Lão ca thật lợi hại. Đạo thuật của lão ca tại nơi quỷ quái này còn lợi hại gấp trăm lần so với tiên thuậtcủa tiên tôn chúng ta!
Lần này ngay cả Mê Đồ Hòa Thượng cũng không ngừng tán thưởng Cốc Thanh Vũ. Một tấm bùa của Cốc Thanh Vũ quá trâu bò, thiêu hủy cả một vùng thung lũng. Đương nhiên sự trâu bò này chỉ có thể hiện trong nghĩa địa này. Một khi ra khỏi đây, để Mê Đồ Hòa Thượng ra tay, đừng nói là một vùng thung lũng, ngay cả là một dãy núi, hắn phất tay cũng có thể dời đi!
- Đây đều là thứ lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Tuy nhiên có rất ít người luyện tập. Những thứ còn lưu lại cũng chỉ là da lông. Theo truyền thuyết, đạo thuật diễn hóa tới mức đỉnh phong, thậm chí còn vượt quá tiên thuật. Chỉ có điều đạo thuật đa số phải tìm vật dẫn, cho nên vô cùng phúc tạp, rất ít người luyện tập!
Cốc Thanh Vũ thở dài, đạo thuật này không có truyền thừa, không phải bởi vì đạo thuật không cường đại, là bởi vì theo hắn nói, phần lớn đạo thuật lợi hại đều cần tìm kiếm những vật dẫn phức tạp.
Dưới tình huống này, ai có thể chịu được. Thời điểm hai phe giao chiến, ngươi còn có tâm tư vẽ bùa? Chỉ sợ ngươi còn chưa vẽ xong, người đối diện đã làm thịt ngươi mấy trăm lần. Cũng bởi vì điều này cho nên đạo thuật mới xuống dốc.
Dĩ nhiên, đạo thuật cũng có loại không cần vật dẫn. Nhưng đạo thuật như vậy lại không bằng tiên thuật bình thường. Cho nên rất nhiều người lựa chọn tiên thuật, quên mất đạo thuật.
- Xem ra đạo thuật này thật ra có cách làm trái ngược với thế giới đạo thuật của hắn nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ có điều thế giới đạo thuật của hắn còn xa mới hung tàn như tấm bùa của Cốc Thanh Vũ vừa nãy. Một tấm bùa thiêu hủy toàn bộ sơn cốc. Hơn nữa nghe Cốc Thanh Vũ nói, cái này vẫn tương đối đơn giản. Chỉ sợ nếu là bùa chú phức tạp, sớm tìm được hết vật dẫn bày xuống đại trận âm nhân sợ là nắm chắc phần thắng.
Trong lòng Âu Dương nghĩ. Tuy nhiên hắn lại biết, đạo thuật này có tính hạn chế quá lớn. Từ đầu đến cuối đạo thuật không giống tiên thuật thích làm gì thì làm. Bởi vậy nó xuống dốc là chắc chắn.
- Lão ca, xem ra tiếp theo phải trông cậy vào lão ca thôi!
Mộc Tùng đứng bên cạnh Cốc Thanh Vũ nói. Tuy rằng vào lúc này, bản thân hắn cũng bị thiêu đến mặt mày xám xịt, nhưng hỏa diễm này còn chưa đủ tổn thương tới thân thể của hắn.
Tất cả mọi người thay đổi một bộ y phục mới, sau đó đi dọc theo con cố đã bị thiêu đốt không còn thứ gì tiếp tục tiến lên. Nhưng trên đường đi tới bọn họ vẫn nhiều lần sợ mất mật. Có con nhện to chừng bốn, năm người, sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt vẫn bò trên mặt đất, giống như một quái vật vậy.
Có một con bướm to bằng tòa nhà, tuy rằng cánh đã đốt cháy, nhưng vẫn phun một ít nọc độc về phía bọn họ. Những độc vật như vậy có thể nhìn thấy được ở khắp nơi. Nếu như vừa nãy bọn họ không dùng hỏa đốt cháy nơi này mà tùy tiện tiến vào, cho dù đi qua được, sợ là kết quả tám người có thể sống sót được mấy người còn chưa biết.
- Địa phương quỷ quái chết tiệt gì vậy?
Mộc Tùng không ngừng chửi rủa. Nơi này quả thực chính là một nơi đòi mạng. Tất cả mọi người đã mất đi lực lượng. Tiến vào nơi này có khác gì một đám người bình thường. Cầm một ít thần binh lợi khí không tồi chiến đấu với những độc vật này, bọn họ có thể không chết sao?
- Từ mức độ nguy hiểm của nơi này, có thể thấy chúng ta đã dần dần xâm nhập sâu vào mộ của Yêu tổ. Nói vậy chúng ta còn cách chủ mộ thất không xa!
Cốc Thanh Vũ biết, càng tới gần vị trí chủ mộ thất, tất nhiên sẽ càng nguy hiểm. Đặc biệt là nơi chủ mộ thất cuối cùng lại càng thêm nguy hiểm. Nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy chủ mộ, có thể tưởng tượng bọn họ chắc hẳn đã đi được nửa đường. Mà nguy hiểm trên nửa đường này đã khiến mỗi người phải sợ mất mật.
- Nếu không chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút!
Vào lúc này Yên Hồng cũng có chút hoảng sợ. Mặc dù là một Tiên đế, nhưng sau khi trải qua nhiều điều như vậy, nàng vẫn bộc lộ ra nét nữ tính của mình. Sợ sệt khẳng định là có.
- Không được! Ngươi xem đi!
Âu Dương chỉ tay về phía sau. Chỉ thấy mặt đất vừa bị thiêu hủy đã bắt đầu chậm rãi sinh trưởng ra lục nha. Những độc vật không bị thiêu chết ăn lục nha xong, bắt đầu chậm rãi phục hồi như cũ. Có thể tưởng tượng được, nếu như chờ ở chỗ này, không bao lâu nữa, những thực vật và độc vật này nhất định sẽ lại thức tỉnh. Đến lúc đó bọn họ phải làm thế nào? Cho nên bọn họ chỉ có thể nhanh chóng đi qua...
Thấy cảnh tượng này, cho dù Yên Hồng có sợ cũng không dám ở lại nơi quái quỷ này. Ai muốn ở lại múa cùng bướm lớn bướm nhỏ to bằng tòa nhà chứ? Ai muốn ôm một con nhện to bằng bốn, năm người? Ai muốn để giòi bọ leo đầy người? Ai muốn để cá sấu như quái vật xé nát thân thể? Nói vậy hẳn không có người nào nguyện ý làm như vậy. Cho nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
- Đáng chết, lẽ nào không thể có một nơi nào an toàn sao?
- Có! Bất quá bây giờ chúng ta không nhìn thấ nữa. Bên ngoài cửa ngọc Thương Hải đều là khu vực an toàn. Nếu như chúng ta ở đó tiếp tục chờ đợi, có thể sau mấy chục ngàn năm Thứ Kiêu Cung thức tỉnh sẽ đốt cháy, tạo cho chúng ta một con đường. Còn sau khi tiến vào chủ mộ thất, tất cả bốn điện đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng đều là chỗ an toàn. Nhưng đáng tiếc chúng ta đều bỏ lỡ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Cốc Thanh Vũ biết, sau khi đi qua bốn điện đó sẽ không còn xuất hiện khu vực an toàn nữa. Muốn an toàn chỉ có thể xông qua.
- Xem ra Yêu tổ này muốn ép chúng ta chỉ có thể không ngừng đi tới. Nhưng tại sao càng đi sâu lại càng nguy hiểm như vậy. Lẽ nào hắn không sợ tất cả chúng ta đều chết ở chỗ này sao?
Mê Đồ Hòa Thượng rất phẫn nộ nói.
- Sẽ không đâu. Vừa nãy tuy rằng sơn cốc này nguy hiểm tầng tầng, nhưng nếu chúng ta một đường đi qua, chí ít Âu Dương sẽ chết không được! Thứ Kiêu Cung của Âu Dương còn có thể bay. Nói cách khác Âu Dương hoàn toàn có thể đạp Thứ Kiêu Cung bay lên trên không!
Mạnh Cường bỗng nhiên mở miệng nói. Câu nói này của hắn lại khiến Âu Dương cười khổ một hồi.
Âu Dương căn bản chưa từng nghĩ tới điểm này. Trong quá khứ, khi xem phim, hắn đã nhiều lần nhìn thấy người ta đạp ngự kiếm bay, đều vô cùng ước ao. Bây giờ hắn có thể bay trên Thứ Kiêu Cung không ngờ lại quên mất...
Chân đạp Thứ Kiêu Cung, Âu Dương khống chế Thứ Kiêu Cung bắt đầu chậm rãi bay phía trên mặt đất. Lần này thật sự để Mạnh Cường nói trúng. Hắn thật sự có thể ngự khí phi hành. Có thêm điểm này khác nào nói hắn có thêm một biện pháp bảo toàn tính mạng! Một khi có nguy hiểm gì, hắn hoàn toàn có thể nhảy lên Thứ Kiêu Cung sau đó bay đi!
Tuy nhiên bay ở địa phương quỷ quái này thật sự sẽ an toàn sao? Âu Dương không cho là như vậy. Nơi này có chỗ an toàn sao? Rõ ràng không có...
- Tiếp tục đi đi!
Cốc Thanh Vũ nhìn Âu Dương bay ở trên trời. Giờ phút này việc bay tầm thường như vậy trong mắt bọn họ không ngờ lại trở thành một sự ước ao. Nếu như ở bên ngoài, trong số bọn họ có người nào không thể lên trời xuống đất. Mà bây giờ đừng nói là lên trời xuống đất, cho dù muốn vận dụng một chút tiên thuật cũng không có khả năng, chứ đừng nói là bay như Âu Dương.
- Thánh binh không hổ là thánh binh!
Yên Hồng nhìn Thứ Kiêu Cung nói. Nói thật nàng vẫn rất muốn nhận được một cái thánh binh. Tuy nhiên từ xưa tới nay thánh binh làm sao có thể nhiều tới mức một người một cái được. Giống như Âu Dương, thời điểm hắn nhận được Thứ Kiêu Cung, mặc dù nó là một thanh bảo bối, nhưng chẳng qua chỉ là một bảo bối trong tiểu thế giới thôi. Đừng nói là Tiên giới, cho dù là Chân Linh Giới tùy tiện tìm một cung không tồi cũng tuyệt đối mạnh hơn Thứ Kiêu Cung lúc đầu.
Nhưng sau khi Âu Dương mạnh thêm từng chút một, Thứ Kiêu Cung cũng không ngừng tăng lên. Cuối cùng không ngờ Thứ Kiêu Cung biến thành thánh binh. Nếu như không phải lần trước mình gặp nguy nan Thứ Kiêu Cung rời khỏi mình, có lẽ bản thân Âu Dương cũng không biết hóa ra Thứ Kiêu Cung làm bạn với mình trên con đường trưởng thành lại dũng mãnh như vậy.
Sau khi giải trừ liên hệ với Thứ Kiêu Cung, nhưng Thứ Kiêu Cung vẫn nhận ra Âu Dương. Âu Dương hiểu rõ, tình cảm của hắn vã Thứ Kiêu Cung đã không cần thiết tới khế ước chết tiệt kia nữa. Đó là chân chính bất ly bất khí. Bất kể thế nào bọn họ đều là một thể.
- Muốn thánh binh, ngươi có thể tự hủy tất cả tu vi, chờ sau khi đi ra ngoài cũng giống như Âu Dương tìm kiếm một vũ khí, để vũ khí đi theo ngươi từng bước trưởng thành. Chờ ngày nào đó ngươi đạt được trình độ như Âu Dương, ngươi cũng có thể có được thánh binh!
Mạnh Cường nhìn Yên Hồng nói.
Yên Hồng lắc đầu nói:
- Ngươi nhanh đi chết đi. Trước tiên không nói nếu như ta tự hủy tu vi còn có thể tu luyện lên được nữa hay không. Chỉ sợ cho dù ta không hủy tu vi, cả đời này cũng không thể nào đuổi theo hắn...
Yên Hồng biết, tu vi của Âu Dương đủ để đuổi theo yêu nghiệt thượng cổ tranh hùng. Âu Dương làm sao siêu việt như vậy?
- Tiểu cô nương đúng là tự mình biết mình! Thật ra thánh binh xuất hiện cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Thứ Kiêu Cung chính là một thánh binh chủ sát. Trời sinh nó đã có sát khí dồi dào. Trên đoạn đường Âu Dương trưởng thành lại không ngừng giết chóc, không ngừng tích lũy sát khí trên người Thứ Kiêu Cung. Sát khí càng ngày càng nhiều. Đó là một thanh hung khí tuyệt thế. Cũng chỉ có trong tay Âu Dương, nó mới có thể thành thật như vậy. Nếu như đổi một người khác tuyệt đối không thể ép không được hung khí như Thứ Kiêu Cung, sẽ bị Thứ Kiêu Cung này biến thành ma!
Cốc Thanh Vũ thoáng nhìn về phía Thứ Kiêu Cung đang tản ra huyết quang.
Lúc trước Vệ Thi cũng đã từng cầm Thứ Kiêu Cung. Nhưng mỗi lần chiến đấu, Thứ Kiêu Cung đều mang theo Vệ Thi di chuyển, mà không phải Vệ Thi mang theo Thứ Kiêu Cung. Điều này khác nào vũ khí khống chế chủ nhân. Đây cũng là vì Vệ Thi không ép được hung khí Thứ Kiêu Cung. Chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có một mình Âu Dương có thể hoàn toàn áp chế Thứ Kiêu Cung, khiến Thứ Kiêu Cung thành thật như vậy.
- Gọi nó thánh binh khác nào xem coi nó là một thanh binh khí. Ta tin tưởng nó chính là một phần linh hồn của ta, hắn vĩnh viễn là một chiến hữu không tách rời khỏi ta, có thể cùng ta giết chóc, là chiến hữu có thể cùng chết trận với ta!
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung trước mắt. Những lời hắn nói khiến mọi người đều sửng sốt.
Hóa ra tại trong tim Âu Dương, Thứ Kiêu Cung chưa bao giờ là một thanh binh khí, mà là một chiến hữu, một chiến hữu còn sống. Liên tưởng tới thời điểm khi tin tức Âu Dương qua đời, Thứ Kiêu Cung tại Chúng Thần Điện làm thủ linh cho Âu Dương. Sau đó từ Thiên Nam một đường bay tới Tây Bắc tìm chủ, rất nhiều người đều cho rằng Thứ Kiêu Cung có linh hồn của riêng mình. Hiện tại xem ra Thứ Kiêu Cung không phải có linh hồn của riêng nó. Mà Âu Dương tin chắc nó có cùng linh hồn với hắn. Bọn họ là cộng sinh thể, này xem như một loại linh hồn không có linh hồn!
- Thì ra đây chính là thánh binh...
Cốc Thanh Vũ giống như hiểu rõ điều gì.
- Hóa ra thánh binh không có sự sống. Tuy không có sự sống nhưng thánh binh lại có sinh mạng. Không ngờ có và không đều ở trên người hắn...
Mạnh Cường thoáng nhìn về phía Kỳ Lân Nha của mình. Lúc trước hắn đã từng nghĩ tới chuyện tìm một Hắc Thần Vu Giả làm Kỳ Lân Nha sống lại, khiến Kỳ Lân Nha có linh hồn. Hiện tại xem ra đó là lối rẽ của hắn. Muốn trở thành thánh binh, bất kỳ lực lượng nào bên ngoài đều là phù vân. Chỉ có tâm tin mới là thật sự.
- Chúng ta không thể sáng tạo ra thánh binh. Hắn từ lúc sinh ra đã mang theo...
Mê Đồ Hòa Thượng biết thời kỳ Thứ Kiêu Cung toàn thịnh hung tàn tới mức nào. Chỉ cần xem Tu La Tiễn có thể phá hỏng Mê Đồ Cà Sa của hắn là biết. Nếu là Thứ Kiêu Cung, chỉ sợ một mũi tên đã có thể hủy diệt tất cả...
Bây giờ tuy rằng Thứ Kiêu Cung bị phong ấn, nhưng chỉ dựa vào một ít lực lượng tàn dư kia, dựa vào huyết đao kia không ngờ đã có thể siêu việt tới mức lấy đi sự sắc bén nổi tiếng của Kỳ Lân Nha. Nếu như là thời kỳ Thứ Kiêu Cung toàn thịnh chẳng phải chỉ thoáng động đã hủy thiên diệt địa?
Hủy thiên diệt địa thế nào Âu Dương không biết. Âu Dương chỉ biết cho dù Thứ Kiêu Cung trâu bò hơn nữa, ở trong tay của mình, nó chỉ có thể thành thật làm một cây cung!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nếu như ngày nào đó Thứ Kiêu Cung trái ý của hắn, như vậy bất luận người chiến hữu này đã từng lập ra bao nhiêu công lao Âu Dương cũng sẽ hủy diệt hắn!
Trong mắt Âu Dương, cung chính là cung. Thánh binh gì đó đều là phù vân. Nếu như cung trái với ý định của chủ nhân, như vậy sự tồn tại của nó đã không còn ý nghĩa nữa.
Đoàn người vừa nói chuyện, chốc lát đã xuyên qua sơn cốc. Sau sơn cốc chính là một vách tường đá do người xây dựng. Vách đá này được xây bằng vô số cự thạch màu đen. Vách đá sâu không thấy đáy. Đối diện với vách đá là khoảng cách đến ngàn mét. Ở giữa chỉ có một sợi dây xích liên kết!
- Chẳng lẽ muốn chúng ta leo qua xích sắt?
Mộc Tùng nhìn xích sắt phía đối diện một chút. Xích sắt lớn hơn một người. Nếu bò qua nó hẳn không có khó khăn quá lớn. Xích sắt to như thế, đừng nói là bò, cho dù chạy trên đó cũng không có áp lực!
- Nếu như Yêu tổ tốt bụng như vậy, lúc trước chúng ta đã không phải gian nan như vậy!
Cốc Thanh Vũ chỉ vào xích sắt nói:
- Các ngươi nhìn xích sắt đi!
- Xích sắt?
Âu Dương sửng sốt. Sau đó hắn quan sát xích sắt một chút. Vừa nhìn hắn liền hiểu rõ. Đây không phải là xích sắt thường! Đây là xích sắt do vô số xương người tạo thành. Đặc biệt là ở giữa, nơi lớn nhất, lại càng có nhiều xương nối thành!
- Ta ngất!Cái xích này cần bao nhiêu xương người chết vậy?
Mạnh Cường cũng đã nhìn ra. Tuy xích sắt này tản ra hào quang hắc sắc nhưng nó không phải là xích sắt thật. Nó căn bản là dùng xương cốt của người để nối thành!
- Đây không phải là xương người chết bình thường. Đây đều là xương của tiên đế!
Cốc Thanh Vũ mở miệng lần nữa. Lần này hắn vừa nói ra, cho dù là Âu Dương cũng phải trợn tròn hai mắt.
Xương của tiên đế? Dây xích này phải dài tới ngàn mét. Vậy cần phải có bao nhiêu Tiên đế? Dây xích rộng bằng một người, dài chừng ngàn mét. Vậy chỉ sợ ít nhất phải dùng xương của mấy ngàn Tiên đế mới có thể tạo thành! Nhiều tiên đế như vậy lại bị người ta rút gân rút cốt bỏ vào nơi này. Điều này có thể khiến không ta không cảm thấy ghê sợ hay sao?
- Các ngươi nhìn phía dưới!
Âu Dương chỉ xuống vực sâu không thấy đáy. Người khác không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy. Không ngờ dưới vực sâu không phải là đá tảng và nước chảy, mà chồng chất một đống thi thể. Những thi thể này có tất cả các loại trang phục. Âu Dương thậm chí còn nhìn thấy không ít thi thể mặc trang phục của Chiến tộc!
- Thật đáng sợ! Nơi này đã chết bao nhiêu người? Chắc phải mấy vạn cường giả!
Nhìn xuống núi thi thể do cường giả tạo thành phía dưới. Thi thể của những người này sau khi chết vẫn không có mục nát. Hơn nữa phục sức của bọn họ đều không bị mục nát, có thể nhận ra mỗi người bọn họ đều không phải là người bình thường!
- Nhìn bọn họ mềm oặt vứt chúng một chỗ như vậy,, sợ là đã bị rút xương rồi!
Âu Dương nhìn những thân thể phía dưới có phần mềm oặt, hắn đột nhiên có một suy nghĩ nói:
- Có thể dây xích xương này chính là xương của những người phía dưới nối lại. Sau khi bọn hắn chết bị rút lấy xương. Sau đó linh hồn của bọn họ bị phong ấn ở đây. Thân thể bị ném xuống vách núi bên dưới. Cơ hội bước vào hành lang luân hồi đã bị tước đoạt. Yêu tổ này quá độc ác!
- Lấy tảng đá ném xuống là biết ngay thôi!
Mộc Tùng luôn khá vọng động. Hắn tìm xung quanh một hồi lâu, sau khi nâng tảng đá lên xác định không xuất hiện giòi bọ, hắn bê tảng đá lớn ném xuống núi thi thể bên dưới.
Sau khi tảng đá nện xuống núi thi thể phía dưới không ngờ núi thể thể phía dưới không hề bị tổn hại. Tuy nhiên từ độ đàn hồi của tảng đá có thể nhìn ra, những thi thể này hẳn đã bị rút hết xương...
- Xem ra chúng ta suy đoán chính xác!
Cốc Thanh Vũ gật đầu. Suy đoán của Âu Dương là chính xác. Thi thể phía dưới đúng là đã bị rút hết xương. Sau đó xương của bọn họ nối lại thành dây xích nối hai đầu vực sâu...
Chợt một tiếng gầm lớn giống như yêu ma kêu gào từ bên dưới vách núi truyền đến. Mọi người tập trung ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Một cảnh tượng khiến bọn họ suốt đời khó quên xuất hiện ở trước mắt của bọn họ...
Một tiếng gầm rú giống như từ địa ngục truyền đến. Mọi người tập trung ánh mắt nhìn về phía dưới vách núi. Chỉ thấy giờ phút này những quái vật bị rút hết xương không ngờ bắt đầy chuyển động.
Nhìn cảnh tượng vi phạm lẽ thường như vậy, mọi người đều giật mình.
Phải biết rằng tại Tiên giới không phải không có phương thức khống chế thi thể. Nhưng thi thể nơi này đã chết bao nhiêu năm? Cho dù Yêu tổ có thủ đoạn thông thiên, hắn không thể sau khi chínhmình đã chết ngàn vạn năm, còn có thể khống chế những thi thể này!
- Mẹ kiếp, nhiều thi thể Tiên đế như vậy thì chơi như thế nào?
Xem những thi thể phía dưới, đông như kiến bắt đầu leo dọc theo vách đá lên phía trên. Mộc Tùng có chút hối hận khi mình đã ném tảng đá kia.
- Ngươi còn nói nữa. Nếu không phải ngươi ném loạn tảng đá kia, chúng nó làm sao tỉnh lại được!
Yên Hồng có người hung cực nào mà chưa từng thấy. Nhưng lần này đối phương không phải là người. Đó là những thi thể sống lại. Hơn nữa những thi thể này đều bị rút xương, càng có vẻ cổ quái hơn.
- Ta... ta làm sao biết được sẽ có kết quả như vậy...
Mộc Tùng cũng cực kỳ ảo não.
- Không trách hắn được. Tảng đá kia là chết, sao có thể dẫn động đám quái vật này được. Chúng ta là người sống ở chỗ này. Chúng nó cảm ứng được khí tức của chúng ta, nên chúng mới có thể phát sinh biến hoá như vậy.
Cốc Thanh Vũ giúp Mộc Tùng giải vây một chút. Thật ra thật sự không thể trách Cốc Thanh Vũ được.
Vào lúc này Mê Đồ Hòa Thượng cũng mặc kệ rốt cuộc ai đúng ai sai. Hắn nhìn Cốc Thanh Vũ nói:
- Vậy làm sao phá giải được?
Rất rõ ràng những quái vật này đều có thân thể tiên đế giống như bọn họ. Mặc dù bọn họ mất xương nhưng tuyệt đối vẫn là tiên đế chân chân chính chính. Trong bọn họ, mặc dù Âu Dương cực kỳ hung tàn, nhưng khi đánh nhau nhất định là song quyền khó địch nổi bốn tay, cuối cùng chắc hẳn sẽ bị thi thể đã chết kia bao vây giết chết.
- Leo qua dây xương kia. Đây là đường sống duy nhất!
Cốc Thanh Vũ thoáng nhìn về phía dây xương trước mắt. Đây chắc chắn là đường sống duy nhất. Tuy nhiên nhìn dây xương kia giống như có âm phong không ngừng lay động, hắn cũng lau mồ hôi.
- Ngươi xác định?
Âu Dương nhìn Cốc Thanh Vũ nói. Có thể leo qua dây xương này sao? Âu Dương cũng không biết. Dù sao đi nữa, cho dù cho hắn có một trăm vạn cái lý do hắn cũng không muốn đi trên dây xương tà môn này.
Âu Dương nói xong trực tiếp nhảy lên Thứ Kiêu Cung của mình. Không ngờ Thứ Kiêu Cung cứ như vậy kéo Âu Dương bay sang bờ bên kia.
- Ta ngất! Cái này cũng được sao?
Nhìn động tác của Âu Dương như thế, tất cả mọi người giật mình kêu lên. Âu Dương duỗi một tay ra, quay về phía đám người phía dưới nói:
- Nắm tay lối lại với nhau. Ta kéo các ngươi bay qua!
Vào lúc này, dám ở chỗ này nói tới bay, sợ là cũng chỉ có một mình Âu Dương. Mà lúc này, bay qua tuyệt đối còn an toan hơn là leo qua dây xích do xương của bao nhiêu Tiên đế ghép thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart