Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 71: Nguyên Thần Xuất Khiếu.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Nguyên Thần Xuất Khiếu là cảnh giới mà tất cả những người tu tiên đều mơ ước. Đạt đến cảnh giới này, có thể nói là đã trở thành Bán tiên.
Nguyên Thần Xuất Khiếu. Ngự khí phi hành. Súc địa thành xích.
Đạt tới cảnh giới này, tiện tay đánh ra, uy lực của thần thông không phải là thứ mà cảnh giới Luyện Thần Phản Hư có thể so sánh. Quả thực là một trời một vực.
Ngồi xếp bằng trong tiểu viện, Hoàng Long để cho Bác Cách, Khải Địch, Tô Lệ Tư hộ pháp. Vận chuyển Thủy Hỏa Nguyên Long quyết, từng đoàn linh khí trong thiên địa không ngừng tụ tập vào cơ thể Hoàng Long.
U Minh Thần Thụ ở bên trong Quần Tiên Các phát ra một mảnh sáng xanh đậm, chiếu rọi khắp Quần Tiên Các, tạo thành một thế giới xanh đậm. Hoàng Long và Bạch Ngọc căn tu dường như liên thông với nhau, dẫn tới một không gian hư vô, sâu thẳm. Từng đoàn thiên địa linh khí theo một con đường trong hư không, tất cả đều được dẫn tới đây.
Hai năm qua, mặc dù bề ngoài của U Minh Thần thụ không có thay đổi gì, nhưng Hoàng Long có thể cảm giác được, sinh mệnh lực bên trong U Minh Thần thụ càng thêm nồng nặc. Thân cây cao thêm gần một thước, lá cây càng thêm trong suốt.
Hoàng Long vận chuyển Thủy Hỏa Nguyên Long quyết, tiểu viện tràn ngập thiên địa linh khí, nồng đậm đến mức không còn nhìn thấy thân thể của Hoàng Long.
Trong đầu Hoàng Long, nguyên thần đã trưởng thành, hiện lên một cách chân thật, lay động như muốn thoát ra. Trong Thức Hải, Hỗn Độn Chung và Trảm Tiên Kiếm tỏa ra ánh sáng vàng kim, hòa lẫn vào ánh sáng màu lam của Thức Hải.
Một lát sau, trên đỉnh đầu Hoàng Long, xuất hiện một đạo ánh sáng vàng kim, tỏa ra lam quang. Đạo ánh sáng này vừa thoát ra, liền lóe lên rồi biến mất. Đột nhiên, Hoàng Long cảm thấy đầu óc có một tiếng nổ vang lên, toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mải. Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Bác Cách, một tiểu Hoàng Long từ trên đỉnh đầu Hoàng Long thoát ra, sau đó đáp xuống mặt đất tiểu viện.
Sau đó dần trở lên to lớn. Đến cuối cùng, hoàn toàn giống với Hoàng Long.
Cái tiểu Hoàng Long này vừa đứng xuống dưới đất, cũng học theo Hoàng Long, ngồi xuống, sau đó vận chuyển Thủy Hỏa Nguyên Long quyết mà tu luyện. Trong lúc hắn bày ra tư thế đó, mây mù được tạo thành, thiên địa linh khí không ngừng tụ hội vào trong thân thể.
“Đây là … Nhìn xem, có hai chủ nhân!” Ba người Bác Cách nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng như bị nghẹn, há hốc mồm ngạc nhiên.
Hai năm chung đụng, Bác Cách, Khải Địch, Tô Lệ Tư từ trong miệng Hoàng Long hiểu được không ít vấn đề liên quan đến Đạo thuật, cũng có nghe nói đến nguyên thần. Nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, nhất thời không tin được.
Một lúc sau, Hoàng Long đứng lên, trong lòng vui mừng. Cuối cùng cũng đột phá tới Nguyên Thần Xuất Khiếu.
Hoàng Long đứng đó, tâm thần nhất niệm, đem nguyên thần thu hồi vào bản thể. Hai tay vung lên, một thanh kiếm cấp bậc bảo khí xuất hiện giữa không trung, chính là Thanh Hồng kiếm.
Nhận được pháp lực của Hoàng Long, Thanh Hồng kiếm bay lượn giữa không trung. Chỉ thấy xung quanh tỏa hàn quang thiểm thước, kiếm quang bức người. Ngay cả ba người Bác Cách cũng kinh sợ phải lùi lại.
Huyền Thanh Ngự Kiếm quyết. Đây chính là kiếm pháp đại thần thông. Chỉ thấy Thanh Hồng kiếm từ từ bay khỏi tiểu viện, lao thẳng lên trời cao, kiếm khí tung hoành.
Về sau, với tu vi của Hoàng Long, ngự kiếm giết địch ngoài ngàn dặm là chuyện vô cùng dễ dàng.
Kiếm khí tung hoành, khí thế cường đại đã kinh động đến các Cường giả trong thành Thần Phong, bao gồm cả mấy người Viện trưởng của Học viên Thần Phong. Bọn họ vội vàng bay lên không trung, muốn tận mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Cảm ứng được sự chú ý từ khắp nơi, Hoàng Long nhất niệm, đem Thanh Hồng kiếm thu vào trong cơ thể.
Sau khi Hoàng Long thu hồi Thanh Hồng kiếm, ba người Bác Cách vẫn đứng đó, há hốc mồm kinh ngạc.
Hoàng Long ho khan mấy tiếng, ba người mới hồi phục tinh thần, vừa rồi quả thực đã được mở rộng tầm mắt.
“Bác Cách, chuyện ta sai ngươi làm thế nào rồi?” Hoàng Long hỏi.
Hai năm trôi qua, tam đệ Hoàng Lượng và tứ muội Hoàng Dịch cũng đã bảy tuổi. Trước đó vài ngày, khảo nghiệm thiên phú, giống với Hoàng Long, đều được coi là Siêu cấp Thiên tài ngàn năm khó gặp, thậm chí so với Hoàng Long còn kinh khủng hơn. Kết quả khảo nghiệm không chỉ có lực tương tác nguyên tố toàn hệ siêu hạng, ngay cả tinh thần lực cũng là siêu hạng.
Lo lắng Hoàng Lượng và Hoàng Dịch giống mình năm đó, bị chặn giết, cho nên Hoàng Long lệnh cho Bác Cách trực tiếp phái người bảo vệ hai tiểu gia hỏa đó đến Học viện Thần Phong.
“Hồi thiếu chủ, Tam thiếu gia và Tứ tiểu thư đã được hộ tống tới. Hẳn là trong ngày mai là có thể tiến vào thành Thần Phong.” Thái độ Bác Cách cung kính dị thường.
“Ừ.” Hoàng Long gật đầu: “Quang Minh Giáo đình và các thế lực khác có phản ứng gì?”
“Lần này, không chỉ có Quang Minh Giáo đình phái người tới, ngay cả Địa Ngục Hắc Ám Nghị hội, Thần Điện của Đế quốc Ám Sâm, Ma pháp sư Công hội, Đế quốc Long Ngữ đều phái người đến.” Bác Cách đem mọi chuyện thuật lại cho Hoàng Long.
Năm đó, thiên phú của Hoàng Long kinh động đến Giáo đình. Và hiện tại, thiên phú của Hoàng Lượng cùng Hoàng Dịch cũng làm kinh động các thế lực lớn trên Đại lục Hằng Nguyên.
“Khải Địch, Tô Lệ Tư. Hai người các ngươi đem toàn bộ người của Quang Minh Giáo đình giết chết cho ta.” Hoàng Long chậm rãi nói.
Năm đó, chuyện Hồng Y Đại Giáo chủ Thái Nhược đã làm, Hoàng Long vẫn còn ghi nhớ.
“Vâng, chủ nhân!” Khải Địch, Tô Lệ Tư cung kính đáp, sau đó lập tức hành sự.
Sau khi Khải Địch, Tô Lệ Tư rời đi, mi tâm Hoàng Long lóe lên, đem Thiên Thanh Mãng Ngưu, Địa Long và Kim Tình Tử Viên trong Quần Tiên Các thả ra.
Hiện tại, Quần Tiên Các đang dư thừa linh khí. Cho nên, lúc bình thường, Hoàng Long để cho ba thú tu luyện trong Quần Tiên Các.
Hai năm trôi qua, Thiên Thanh Mãng Ngưu đã đạt tới Thánh Vực Sơ giai Đỉnh phong. Địa Long, Kim Tình Tử Viên đều đạt đến Thánh Vực Trung giai Đỉnh phong.
Có điều, Cường giả Thánh Vực trên Đại lục Hằng Nguyên, muốn đột phá cần có hai điều kiện. Thứ nhất chính là lực lượng, thứ hai chính là lĩnh ngộ pháp tắc. Giống như những người tu tiên ở Thế giới Bàn Cổ, nếu muốn đột phá, đầu tiên cần có pháp lực, thứ hai là lĩnh ngộ cảnh giới.
Lực lượng của ba thú đã đủ rồi, muốn đột phá, còn cần phải lĩnh ngộ pháp tắc nữa.
Nguyên tố pháp tắc ở thế giới này, Hoàng Long cũng có nghiên cứu. Cách thức lĩnh ngộ có khác Đạo pháp, nhưng kết quả như nhau. Cho nên, Hoàng Long tính toán, qua ít ngày nữa sẽ khai đàn, giúp Bác Cách và ba thú lĩnh ngộ pháp tắc để đột phá.
Sau khi ba thú ra ngoài, hành lễ với Hoàng Long. Lúc này, Hoàng Long mới nói: “Thanh Ngưu, các ngươi đem toàn bộ người của Đế quốc Long Ngữ chặn lại.”
Ý đồ của Đế quốc Long Ngữ, tất nhiên không qua được ánh mắt của Hoàng Long.
“Vâng, chủ nhân!”
Ba thú cung kính đáp.
Ban đầu, Đỗ Mộng trốn tới Đế quốc Long Ngữ, không lâu sau liền cử hành hôn lễ với Đại Hoàng Tử Long Cực, trở thành Thái Tử phi của Đế quốc Long Ngữ. Có điều, những năm qua, nàng ta luôn ở bên trong Hoàng cung của Đế quốc Long Ngữ, không có hành động gì.
Hoàng Long biết rõ Đỗ Mộng là cái loại người gì, nhìn cách nàng ta trở thành Hoàng phi là biết.
“Bác Cách, ngươi an bài một chút, đặc biệt chú ý đến những hành động của Đỗ Mộng ở Đế quốc Long Ngữ.” Hoàng Long nói với Bác Cách.
“Vâng, thiếu chủ.” Bác Cách cung kính đáp. Chần chờ một chút, sau đó mở miệng nói: “Thiếu chủ, không bằng chúng ta liền qua Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ, đem cái tên Đỗ Mộng kia …?” Tay của Bác Cách vung nhẹ lên, ý muốn giết người.
Hoàng Long trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu: “Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Mặc dù thực lực của Hoàng Long có tiến bộ, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Đế quốc Long Ngữ. Hiện tại bại lộ thực lực, sau này sẽ rơi vào thế bị động.
“Dong binh đoàn Thú nhân hiện tại thế nào?” Hoàng Long lại hỏi.
Hiện tại, Bác Cách chính là Đại quản gia của Hoàng Long. Có nhiều chuyện, Hoàng Long chỉ cần hỏi Bác Cách là được.
“Một tháng trước, Dong binh đoàn Thú nhân đã thành công thăng lên cấp C. Hiện tại, đoàn viên có hơn ba ngàn người. Nhóm đầu tiên có ba trăm người, tất cả đều là Chiến sĩ Thất cấp.” Nói đến Dong binh đoàn Thú nhân, Bác Cách có chút hưng phấn. Dù sao, trong hai năm qua, sự phát triển của Dong binh đoàn Thú nhân làm cho lòng người hết sức vui mừng.
Hơn ba trăm Chiến sĩ Thất cấp. Lực lượng này quả thật không kém. Hiện tại, Đệ nhất gia tộc Vương quốc Lục Thông là Hoàng gia cũng không có nhiều Cường giả Thất cấp như vậy.
Hoàng Long nghe xong, vuốt cằm nói: “Ngươi gọi Nạp Đặc vào, ta có việc cần nói.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 72: Dong binh đoàn Dã Lang.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
“Chủ nhân. Không biết người có gì phân phó?” Thú nhân Nạp Đặc đi tới trước mặt Hoàng Long, cung kính hỏi.
Mấy ngày này, Hoàng Long bế quan, hơn nữa, Thú nhân Nạp Đặc thường xuyên ở bên ngoài, cho nên đã hai ba tháng không gặp mặt. Bây giờ nhìn thấy, Thú nhân Nạp Đặc đã đột phá Thất cấp Đỉnh phong, trở thành Chiến sĩ Bát cấp. Hoàng Long vuốt cằm nói: “Ta có việc muốn đi ra ngoài, có thể mất đến vài năm. Thế nên ta gọi ngươi tới đây, là để an bài một số chuyện của Dong binh đoàn Thú nhân, sau này cứ thế mà phát triển.”
Sau khi đột phá Nguyên Thần Xuất Khiếu, Hoàng Long dự định đi xa một chuyến.
“Vâng, chủ nhân.” Mặc dù Thú nhân Nạp Đặc thấy kì quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Bác Cách nghe Hoàng Long nói muốn ra ngoài lâu như vậy, định hỏi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Tiếp theo, Hoàng Long an bài phương hướng phát triển và kế hoạch của Dong binh đoàn Thú nhân cho Nạp Đặc nghe. Sau đó nêu một cái mục tiêu, là sau khi mình trở lại, có thể thấy Dong binh đoàn Thú nhân thăng lên cấp A.
Cấp A. Dần tiếp cận với Thập đại Dong binh đoàn trên Đại lục Hằng Nguyên.
Đây là một sự thử thách không nhỏ.
Cấp A. Mấy vạn Dong binh đoàn trên Đại lục Hằng Nguyên, cũng chỉ có hai mươi mấy Dong binh đoàn đạt đến cấp A.
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ cố gắng hoàn thành.” Trong mắt Thú nhân Nạp Đặc lóe lên quang mang nóng bỏng.
Hoàng Long vuốt cằm nói: “Sau này ta không có ở đây, ngươi có chuyện gì, có thể tìm Bác Cách hỗ trợ, nghe theo ý kiến của hắn.”
“Vâng, chủ nhân.” Thú nhân Nạp Đặc cung kính trả lời.
Sau khi Thú nhân Nạp Đặc đi khỏi, Bác Cách không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Thiếu chủ, người muốn ra ngoài một thời gian dài như vậy?”
Hoàng Long gật đầu: “Ít ngày nữa, ta tính toán đến dải đất trung tâm Ma thú sơn mạch tu hành.” Thấy Bác Cách giật mình, Hoàng Long cười nói: “Yên tâm đi, với tu vi hiện tại của ta, trừ Thánh Vực Đỉnh phong, ngoài ra không ai có thể uy hiếp được ta.”
Dải đất trung tâm của Ma thú sơn mạch. Lâu nay Hoàng Long vẫn muốn đến đó một chuyến. Dĩ nhiên, lần này sẽ không độn thổ như đi ăn trộm, mà quang minh chính đại tiến vào tu luyện.
Dĩ nhiên, đối tượng để bồi luyện, chính là Ma thú Thánh Vực.
Đến lúc đó, những Ma thú Thánh Vực kia, thu được liền thu, tăng thêm thực lực cho bản thân. Nếu không thể thu phục, trực tiếp tiêu diệt.
Đợi đến ngày Hoàng Long trở lại, cũng là lúc tiêu diệt Đế quốc Long Ngữ.
Bác Cách há miệng, muốn nói gì đó, có điều nghĩ lại thì chủ nhân nói đúng. Hiện tại, trên Đại lục Hằng Nguyên, nhân vật có thể uy hiếp được thiếu chủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có Thánh Vực Đỉnh Phong hoặc Cường giả Thần Vực trong truyền thuyết mà thôi.
Sau khi quyết định kế hoạch đến dải đất trung tâm Ma thú sơn mạch tu luyện, Hoàng Long còn phân phó một số chuyện cho Bác Cách thực hiện.
Bác Cách chăm chú lắng nghe.
Ngày hôm sau, hai tiểu gia hỏa Hoàng Lượng và Hoàng Dịch đã đến thành Thần Phong. So với hai năm trước, hai tiểu gia hỏa này cũng trưởng thành không ít. Có điều vẫn dính lấy Nhị ca. Vừa nhìn thấy Hoàng Long liền bám dính không dời.
Hoàng Long nhìn thấy hai tiểu gia hỏa này, trên mặt cũng nở nụ cười. Mấy tháng nay không có ra khỏi trang viên, Hoàng Long trực tiếp dẫn hai tiểu gia hỏa này ra ngoài dạo một vòng. Sau đó lại dẫn đến Học viện Thần Phong thăm quan một chút.
Lúc ấy, Học viện Thần Phong đang trong học kỳ. Qua nửa tháng nữa mới tới thời gian tân sinh ghi danh, cho nên có hơi ít người. Bất quá, Hoàng Long xuất hiện, lập tức làm kinh động toàn Học viện.
Sau khi trở về, Hoàng Long trực tiếp dùng thần thức, truyền hai bộ pháp quyết vào đầu hai tiểu gia hỏa. Sau đó nhắc nhở hai tiểu gia hỏa, sau này, mỗi ngày đều phải tu luyện. Hai tiểu gia hỏa này nghe Hoàng Long nói, cái hiểu cái không. Nhưng chúng rất nghe lời Nhị ca, tất cả đều đáp ứng.
Mấy ngày sau, Khải Địch, Tô Lệ Tư và ba thú ra ngoài làm nhiệm vụ đã trở về.
Nghe hai Đại Tu La và ba thú bẩm báo, Hoàng Long gật đầu, trầm ngâm một chút. Sau đó quay đầu nói với Bác Cách: “Ngươi chú ý một chút, nếu Quang Minh Giáo đình có hoài nghi chúng ta, có thể dùng ngọc phù báo cho ta biết.”
“Vâng, thiếu chủ.” Bác Cách cung kính nói.
Sau khi an bài hết thảy mọi chuyện, Hoàng Long liền rời khỏi thành Thần Phong, hướng Ma thú sơn mạch phi hành. Chuyến đi này, Hoàng Long cũng không mang theo nhiều người. Một đầu ngưu, một mỹ nữ, một tiểu thiếu niên, đây là toàn bộ nhóm của Hoàng Long.
Cưỡi một đầu ngưu, một mỹ nữ đi phía sau. Tất nhiên, nhóm người Hoàng Long không có bình yên mà xuất hành.
Đầu ngưu cùng tiểu thiếu niên thì không có vấn đề gì. Nhưng Tô Lệ Tư quá mức xinh đẹp, mị lực quá lớn. Dọc đường, số người biến mất trên tay Tô Lê Tư không phải là ít.
Hai tháng sau, nhóm người Hoàng Long cũng chậm chạp tiến tới Ma thú sơn mạch.
“Đi. Chúng ta tiến sâu vào bên trong.” Hoàng Long vỗ vỗ Thiên Thanh Mãng Ngưu, ra lệnh.
“Vâng, chủ nhân.”
Một đường tiến vào, một vài ma thú không biết trời cao đất dày, tiến tới phiền toái. Hoàng Long cũng lười ra tay, trực tiếp để cho Thiên Thanh Mãng Ngưu biến ra kích thước thật. Dưới một đá của đầu ngưu khổng lồ này, toàn bộ ma thú đều bị đánh bay đi.
Dĩ nhiên, kết quả của những ma thú này có thể nhìn thấy được.
Càng vào sâu, số lượng ma thú cao cấp ngày càng nhiều lên.
Có điều, dù là ma thú cấp chín, toàn bộ đều bị Thiên Thanh Mãng Ngưu dùng một cước đoạt mạng.
Một ngày kia, nhóm người Hoàng Long đi đến một sơn cốc bằng phẳng. Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng thét cùng tiếng cười đùa ầm ỹ. Tình huống này, trên đường đi, Hoàng Long cũng thường gặp qua. Đó là do các Dong binh đoàn đi săn ma thú cắm trại nghỉ ngơi. Cho nên, Hoàng Long cũng không để ý đến. Hoàng Long định rời đi, bỗng nhiên có tiếng quát: “Đứng lại cho ta! Lén lén lút lút ở đó làm gì? Tới đây cho ta!”
Hoàng Long ngừng lại, hứng thú nhìn người phía trước.
Nhìn trang phục người đó, trong đầu Hoàng Long hiện lên một chút tin tức, chậm rãi nói: “Dong binh đoàn Dã Lang.” Hoàng Long không nghĩ tới, ở nơi này lại đụng phải Dong binh đoàn xếp hạng ba trong Thập Đại dong binh đoàn. Có chút ngoài ý muốn.
Xung quanh kẻ vừa lên tiếng quát là khoảng bốn mươi, năm mươi tráng hán trung niên. Thấy Hoàng Long nhận ra Dong binh đoàn Dã Lang, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý. Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân: “Xảy ra chuyện gì?”
Mấy Dong binh trung niên nhìn thấy người này, vội vàng cung kính hành lễ, rồi nói: “Thiếu chủ.” Tiếp theo, một Dong binh trả lời chuyện vừa xảy ra.
Phía sau có mấy người đi đến. Đứng ở phía trước là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ y phục hoa lệ. Vừa nghe thuộc hạ bẩm báo xong, hắn liền nhìn về hướng Hoàng Long. Có điều, khi thấy Đại Tu La Tô Lệ Tư phía sau Hoàng Long, hai mắt hắn sáng ngời, hiện lên một ánh mắt dâm tà.
“Tiểu tử! Nói! Ai phái các người tới? Có ý đồ gì? Nói ra còn giữ được một mạng.” Người trẻ tuổi này hung hăng nhìn Đại Tu La Tô Lệ Tư phía sau Hoàng Long, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Long quát lên, sắc mặt lạnh lẽo.
Tâm tư đối phương, Hoàng Long biết rõ, biết là không tránh được. Có điều, Hoàng Long không thèm để ý đến lời của thanh niên kia, quay đầu nhìn Tô Lệ Tư, mở miệng nói: “Tô Lệ Tư, mị lực của ngươi không nhỏ nha.”
Dọc đường đi, chuyện như thế này không phải ít.
Đại Tu La Tô Lệ Tư mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: “Tô Lệ Tư đã gây phiền toái cho chủ nhân.”
Người trẻ tuổi kia thấy Hoàng Long không thèm để ý đến mình mà cùng tỳ nữ sau lưng nói chuyện, hơn nữa, lời nói còn có vẻ giễu cợt mình, khuôn mặt trở nên tức giận, trong mắt tỏa ra sát ý: “Tiểu tử, ngươi muốn chết?” Nói xong định để cho đám thủ hạ ra tay. Đột nhiên, một người trung niên ở bên cạnh, ngăn hắn lại: “Khẳng Ân, chờ chút đã.” Nói xong liền quay đầu nhìn Hoàng Long, ánh dò xét mấy người Hoàng Long. Sau đó hắn đi tới bên người trẻ tuổi, rồi nói: “Chuyện có chút quái dị. Không nên động thủ.”
Lỗ Khắc Phu ngăn Thiếu chủ Khẳng Ân lại, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Hoàng Long. Mặc dù hắn nhìn ra đứa trẻ này chỉ là Ma pháp sư Tứ cấp, một con ma sủng Thanh Ngưu, một tỳ nữ không hề có đấu khí hoặc ma pháp dạo động. Nhưng không hiểu sao lại khiến cho một Cường giả Thánh Vực như hắn cảm thấy bất an. Việc này cũng thật quỷ dị.
Nên nhớ, nơi này chính là khu vực cao cấp của Ma thú sơn mạch. Bọn họ làm cách nào có thể tiến vào đây?
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 73: Chớ đắc ý.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Khẳng Ân thấy Lỗ Khắc Tư cẩn thận từng li từng tí như vậy, cười nói: “Lỗ thúc thúc, người quá cẩn thận rồi. Chẳng lẽ người cho rằng tiểu tử này là Cường giả Thánh Vực sao? Hoặc đầu ngưu này, là Ma thú Thánh Vực?”
Vẻ mặt Khẳng Ân đùa cợt, chỉ vào Hoàng Long đang ngồi trên Thiên Thanh Mãng Ngưu.
“Có Lỗ thúc thúc là Cường giả Thánh Vực, chẳng lẽ tiểu tử này còn có thể trốn thoát được sao?” Khẳng Ân cười nói. Tất cả Dong binh của Dong binh đoàn Dã Lang ở xung quanh cũng cười phụ họa. Không ít kẻ còn chăm chú nhìn Đại Tu La Tô Lệ Tư. Khi Thiếu chủ chơi đùa nữ nhân, lúc cao hứng còn thưởng cho bọn hắn luân phiên chơi đùa. Nữ nhân này tuyệt đối là cực phẩm nha, đến lúc đó, Thiếu chủ cao hứng lên, hắc hắc!
Nghĩ tới đây, những Dong binh kia càng cười lớn.
“Đi, giết chết tiểu tử này cho ta. Còn đầu ngưu này, giữ lại, chút nữa có thịt ngưu nướng để ăn, còn có mỹ nhân này nữa. Hắc hắc, chúng ta cũng vất vả mấy ngày rồi, tối nay vui chơi cho thật thoải mái.” Nói xong, Khẳng Ân nở nụ cười nham hiểm.
“Vâng, Thiếu chủ.” Các Dong binh ở xung quanh vô cùng vui mừng, cao giọng trả lời.
Có điều, những dong binh này sau khi vây quanh Hoàng Long, chỉ có một người xông lên. Bọn chúng nghĩ, giết chết một Ma pháp sư Tứ cấp thì một người là đủ rồi.
Thực lực những dong binh của Dong binh đoàn Dã Lang không yếu. Tất cả đều có thực lực Thất cấp, ba Cửu cấp, một Thánh Vực, chính là người lúc nãy lên tiếng ngăn cản, Lỗ Khắc Phu.
“Hắc hắc, tiểu tử, sợ đến choáng váng sao? Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.” Gã dong binh đi tới, thấy Hoàng Long vẫn ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, không hề nhúc nhích, hắn còn cho rằng tiểu tử này sợ đến choáng váng. Vẻ mặt tàn nhẫn, không hề cố kỵ, cười nói.
Hắn đi đến bên cạnh Hoàng Long, tay giơ lên, đấu khí phóng ra, đang muốn một chưởng chụp chết Hoàng Long. Nhưng, một chưởng đang ở trên không, hắn đột nhiên phát hiện, hai tay của hắn không thể cử động được. Đây là chuyện gì? Trong lòng cả kinh. Tiếp đó, hắn phát hiện, không chỉ hai tay, ngay cả toàn thân cũng không thể nhúc nhích được. Miệng há to, muốn nói gì đó nhưng không được.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy đầu ngưu của tiểu thiếu niên này giơ chân lên (nguyên bản là tay), trước mặt lập tức tối sầm lại, ý thức lập tức tan rã, ngã thẳng xuống đất.
Đến lúc chết hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những dong binh của Dong binh đoàn Dã Lang ở xung quanh, đang ồn ào cười nói, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cứng đờ, kinh hãi nhìn đồng đội ngã xuống.
Cả bọn nhìn nhau, sau đó có một dong binh đi tới cạnh tên dong binh đang nằm dưới đất kia, lớn tiếng nói: “Uy, Cơ Lợi, xảy ra chuyện gì?” Thấy đồng đội nằm im không có phản ứng, hắn cận thận kiểm tra hơi thở, sau đó lập tức lùi lại, biến sắc nói: “Đã chết!”
Các dong binh ở xung quanh lập tức biến sắc, vội vàng vận chuyển đấu khí, ma pháp, sau đó rút vũ khí ra. Lúc này, bọn họ mới tin rằng, dong binh kia đã chết.
Có điều, tất cả bọn chúng, không một ai phát hiện ra đồng đội vì sao mà chết. Ngay cả Cường giả Thánh Vực Lỗ Khắc Phu đứng bên cạnh Khẳng Ân cũng vậy, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lỗ Khắc Phu càng thêm bất an.
Tên Khẳng Ân kia cũng bị một cảnh tượng này làm cho hoảng hốt. Hắn quát lên: “Lên một lượt đi. Giết chết tiểu tử này cho ta.”
"Vâng, Thiếu chủ."
Lần này, tất cả các dong binh đang vây lấy Hoàng Long đều xông tới. Đúng lúc này, một đoàn Hắc Ma khí khủng khiếp quét tới, lập tức bao phủ những tên dong binh này. Tiếp đó, một bóng người hiện lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đại Tu La Tô Lệ Tư ở phía sau Hoàng Long đã xuất thủ.
Lỗ Khắc Phu thấy thế, sắc mặt đại biến. Trầm giọng quát lên, đấu khí toàn thân phóng ra, một quyền đánh tới, cùng Tô Lệ Tư đối chiêu, ép Tô Lệ Tư trở về. Bất quá, dù nhanh như vậy, nhưng có đến một nửa số dong binh đã chết dưới tay Tô Lệ Tư.
“Ma tộc Đại Tu La!” Lỗ Khắc Phu tạm thời đánh lui Tô Lệ Tư, toàn lực vận chuyển đấu khí, nhìn Tô Lệ Tư, cả kinh nói.
Những dong binh may mắn sống xót vội vàng lùi lại, ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Lệ Tư. Nữ nhân xinh đẹp, yêu mị này lại là Ma tộc Đại Tu La.
Vưa rồi, nghĩ lại việc mình có dâm ý với đối phương, tất cả đều toát mồ hôi lạnh.
Tên Khẳng Ân kia lại càng giật mình, lùi lại mấy bước. Hắn còn định tối nay sẽ có một đêm vui vẻ với nữ nhân này.
Mặc dù có chút giật mình, nhưng Lỗ Khắc Phu không có hoảng sợ. Hắn nhìn ra, Ma tộc Đại Tu La Tô Lệ Tư này chỉ tương đương với Thánh Vực Sơ giai của Nhân loại mà thôi. So với hắn là Thánh Vực Trung giai, còn kém một bậc.
Lúc trước, hắn luôn cảm thấy bất an. Đối phương làm cách nào mà bình an tới được đây. Cuối cùng cũng có đáp án. Nhưng hắn không ngờ tới, tỳ nữ của tiểu thiếu niên này lại là Ma tộc Đại Tu La.
“Tiểu thiếu niên này có lai lịch không nhỏ a.” Lỗ Khắc Phu thầm đoán. Trong nháy mắt, nét mặt liền biến đổi, cười ha hả nói: “Hiểu lầm, là Dong binh đoàn Dã Lang của chúng ta đã hiểu lầm. Kính xin vị thiếu gia này đừng nên trách chúng ta.”
Hiểu lầm? Hoàng Long lạnh nhạt nói: “Ta không cảm thấy đây là hiểu lầm.”
Khẳng Ân có chút thất kinh, vừa mới hồi phục. Thấy Lỗ Khắc Phu hướng đối phương nhận lỗi, vậy mà đối phương không biết điều, trợn mắt nói: “Tiểu tử, ngươi chớ đắc ý. Chỉ là một Đại Tu La mà thôi, có gì mà đặc biệt. Ngươi vừa giết dong binh của chúng ta, chuyện này ngươi định tính thế nào?”
“Lỗ thúc thúc, nhất định phải giết tiểu tử này. Dù sao cũng không ai biết là chúng ta làm, cũng không cần lo lắng sau này có người tới tìm chúng ta gây phiền toái!” Vừa rồi, Lỗ Khắc Phu bức lùi Tô Lệ Tư, Khẳng Ân cũng nhìn thấy, cho nên hắn khẳng định thực lực đối phương không cao bằng Lỗ Khắc Phu.
Lỗ Khắc Phu thấy vậy, thầm kêu hỏng bét, đang định mở miệng thì nghe thấy một tiếng ngưu hống dữ dội, chấn động không gian xung quanh. Đầu ngưu của tiểu thiếu niên trong nháy mắt, trở lên to lớn như ngọn núi. Toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh, lục quang chớp động. Ngưu nhãn khổng lồ, đỏ như máu. Xung quanh tản mát ra một đoàn Hắc ma khí nhàn nhạt.
Lỗ Khắc Phu nhìn lên. Sau khi biến thân, Thiên Thanh Mãng Ngưu cao hai mươi mấy trượng. Cảm nhận được uy áp cường đại từ Thiên Thanh Mãng Ngưu, hắn không khỏi hít vào một hơi.
Các dong binh còn sót lại của Dong binh đoàn Dã Lang vẻ mặt dại ra. Về phần cái tên Khẳng Ân kia, ha ha, nói không ra lời.
"Thánh Vực Ma Thú, là Thiên Thanh Mãng Ngưu!"
Thiên Thanh Mãng Ngưu sau khi biến thân liền rống lên. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã bị nó dùng chân đạp xuống. Trực tiếp đem mấy dong binh ép thành thịt vụn.
Lỗ Khắc Phu vội vàng bừng tỉnh. Lúc này, hắn không quản chuyện gì nữa, lập tức quay người, mang theo Thiếu chủ Khẳng Ân bay đi, muốn chạy trốn.
Muốn đi? Hoàng Long thấy thế, tâm thần nhất niệm, chỉ thấy thấp thoáng một đạo kiếm quang bên trong thân thể. Thanh Hồng kiếm hóa thành một đạo ánh sáng, vẽ lên một đường cong, trong nháy mắt đã giết tới.
Mặc dù, hiện tại Hoàng Long không thể ngự kiếm ngàn dặm, nhưng trong vòng mấy dặm, ngự kiếm giết địch là chuyện dễ dàng.
Lỗ Khắc Phu mang theo một người, còn đưa lưng về phía Hoàng Long, kết quả không nói cũng biết.
Ông một tiếng, Thanh Hồng kiếm bay trở về cơ thể Hoàng Long. Lỗ Khắc Phu mang theo Thiếu chủ Khẳng Ân, phi thân được hơn trăm trượng thì ngừng lại. Sau đó, thủ cấp trên cổ rơi xuống.
Cái tên Khẳng Ân rơi xuống mặt đất, thấy Lỗ Khắc Phu đầu lìa khỏi cổ, lập tức kêu lên kinh hãi. Vẻ mặt sợ sệt lùi về phía sau.
Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu, chậm rãi đi tới. Bộ dạng Khẳng Ân sợ hãi, hướng Hoàng Long nói: “Phụ thân ta là Đoàn trưởng Dong binh đoàn Dã Lang. Ngươi, ngươi không thể giết ta.”
Hoàng Long chậm rãi nói: "Còn có lý do nào khác không?"
Khẳng Ân thấy thế, bị dọa đến vỡ mật, quỳ xuống khóc tu tu: “Là ta sai rồi, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta. Ngươi muốn gì, ta cũng có thể đáp ứng.”
Có điều, chỉ một khắc sau, một cước của Thiên Thanh Mãng Ngưu đã tới, thanh âm của hắn lập tức biến mất.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 74: Thần Lôi luyện thể.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Nhìn thi thể của Dong binh đoàn Dã Lang ở xung quanh, Hoàng Long vung tay lên, một đoàn Tam Muội chân hỏa bắn ra, biến toàn bộ số thi thể thành tro bụi. Xử lý xong mọi việc, Hoàng Long vỗ lên lưng Thanh Ngưu: “Chúng ta đi!”
Nửa tháng sau, Hoàng Long đã đặt chân đến dải đất trung tâm của Ma thú sơn mạch.
Nhìn cảnh vật xung quanh, Hoàng Long gật đầu hài lòng. Cảnh sắc nơi này không tệ. Hơn nữa còn ở biên giới của dải đất trung tâm. Phải lập một cái động phủ ở đây, sau này lúc rảnh rỗi, cũng có thể đến đây đi dạo một chút.
Hoàng Long từ trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu nhảy xuống, đi tới ngọn núi phía trước. Hai tay bắt pháp quyết, chân khẽ run lên, miệng quát: “Lên!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiên Thanh Mãng Ngưu va Tô Lệ Tư, bên trong ngọn núi rung lên, từng cây cột bằng đá từ dưới đất mọc lên, sau đó, được bao bọc bởi lớp tường bằng đất, tạo thành một trang viên.
Tiếp đó, Hoàng Long há mồm, phun ra một đoàn Tam Muội chân hỏa, đem những bức tường bằng đất luyện qua một lần. Tường đất chuyển hóa thành Cẩm Thạch sáng loáng, so với Tinh Thiết còn chắc chắn hơn.
Làm xong mọi việc, Hoàng Long thi triển pháp quyết, một gốc cây mọc lên, cành lá sum xuê bao phủ toàn bộ trang viên. Không bao lâu sau, một tòa trang viên hoàn chỉnh được hình thành. Giữa sân, cây cối um tùm, xanh ngát.
Phủ viện đơn sơ được tạo thành, hai tay Hoàng Long hướng về phía trước, ở giữa không trung lập tức ngưng tụ một đám mây mù. Tiếp đó, từ trong đám mây, một trận mưa rơi xuống. Những giọt mưa này, cũng không phải là giọt nước bình thường, mà do thiên địa linh khí ngưng tụ thành Linh Vũ. Những giọt Linh Vũ này vừa chạm xuống đất, toàn bộ cây cối được phát triển một lần nữa. Cây Diệp Thanh ướt át. Ở dưới đất, các loại hoa cỏ cũng không ngừng phát triển.
Cả phủ viện rồng gần dặm vuông, linh khí dư thừa.
Sau khi mất chút ít pháp lực thi triển một loạt Ngũ Hành thần thông: Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa, Hoàng Long cũng thành công xây dựng một động phủ ở thế giới này. Có điều, động phủ mới hình thành, còn khá đơn sơ. So với Nhị Tiên Sơn Ma Cô động ở kiếp trước, còn kém đến một vạn tám ngàn dặm.
Có điều, hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy thôi.
Hoàng Long đem ba trăm sáu mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch bên trong Ngũ Ngục Thần đỉnh phóng ra, đưa chúng vào trong lòng đất, rồi lại lấy một cái Viên Luân, đánh vào trận tâm, bố trí một cái Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận.
Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận này, là do Hoàng Long căn cứ vào Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận do Yêu Hoàng Đế Tuấn bố trí ở Thiên Đình. Tất nhiên, Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận do Yêu Hoàng Đế Tuấn bố trí có Tiên thiên linh bảo Hà Đồ Lạc Thư làm trận tâm, Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận này của Hoàng Long không thể nào so sánh được.
Cái Viên Luân được Hoàng Long dùng làm trận tâm này là Tụ Tinh Luân, chính là một đỉnh cấp bảo khí.
Đại trận vừa hoàn thành, chỉ thấy trong tinh không mịt mờ, một đoàn tinh lực (lực lượng từ các vì sao) từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên trong phủ viện, bao bọc toàn bộ phủ viện.
Có Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận, Hoàng Long tin rằng, dù là Ma thú Thánh Vực Cao giai cũng khó mà xông vào được.
Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận này không cần Hoàng Long phải dùng pháp lực để duy trì. Nó có thể tự động hấp thụ linh lực từ tinh không (sao trời) để tự vận hành Đại trận, chủ động phòng ngự cùng tấn công. Hơn nữa, được linh lực từ tinh không bồi dưỡng, người ở bên trong trang viên tu luyện một năm, tương đương với người ngoài tu luyện mấy năm, thậm chí là mười năm. Những loài hoa thảo, thụ mộc ở trong trang viên, nếu trải qua mấy trăm, mấy ngàn năm nữa, hoàn toàn có thể tinh tu, biến thành hình người, giống như Thế giới Bàn Cổ.
Động phủ đã hoàn thành, Hoàng Long liền khắc lên ngọn núi phía sau trang viên bốn chữ “Ma Cô Tiên Phủ” (nguyên văn là ba)
Trước kia động phủ là Ma Cô Động, mà hiện tại, lấy tên là Ma Cô Tiên phủ lại càng thỏa đáng.
Bốn chữ từ trên đỉnh núi, thẳng xuống dưới trăm trượng, xuống tới thân núi. Nét chữ như rồng bay phượng múa. Đi theo Hoàng Long bấy lâu, cũng hiểu được chút ít đại đạo. Thiên Thanh Mãng Ngưu cùng Đại Tu La Tô Lệ Tư vừa nhìn thấy cảnh này, liền lâm vào một loại cảnh giới kỳ ảo.
Hoàng Long cũng không quấy rầy, đợi hai người tỉnh lại, mới vuốt cằm nói: “Các ngươi theo ta vào tiên phủ.” Sau đó dẫn hai người tiến vào Ma Cô Tiên phủ.
Tiến vào Ma Cô Tiên phủ, Thiên Thanh Mãng Ngưu và Tô Lệ Tư cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng, lỗ chân lông nở ra, cả người tựa như đang ở bên trong một cái hồ chứa đầy thiên địa linh khí.
Thiên Thanh Mãng Ngưu và Tô Lệ Tư từng tu luyện trong Quần Tiên Các, mà Quần Tiên Các có U Minh Thần thụ thu nạp thiên địa linh khí, cho nên linh khí dư thừa là chuyện không cần phải bàn. Nhưng mà, Ma Cô Tiên phủ này, so với chỗ kia không hề thua kém.
Chu Thiên Tinh Đấu Đại trận do ba trăm sáu mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch bố trí. Những linh thạch này là do Hoàng Long sai Bác Cách thu thập ở các Đại hội đấu giá trong suốt hai năm qua. Cho nên hiệu quả thu thập linh khí cũng không kém U Minh Thần thụ là bao.
Có điều, U Minh Thần thụ không ngừng trưởng thành. Sau này sẽ phát triển đến trình độ nào, bản thân Hoàng Long cũng không biết chính xác.
Ở Ma Cô Tiên phủ, Hoàng Long lựa chọn gian nhà ở giữa tiểu viện. Thiên Thanh Mãng Ngưu và Đại Tu La Tô Lệ Tư cũng chọn lấy một gian. Sau đó, Hoàng Long chính thức bắt đầu cuộc sống tu luyện ở Ma thú sơn mạch.
Hiện tại, mặc dù Hoàng Long đã đột phá tới cảnh giới Nguyên Thần Xuất Khiếu, nhưng nguyên thần cũng không thể rời bản thể quá xa và quá lâu. Bởi vì, nguyên thần của Hoàng Long còn yếu, không giống với bản thể đã trải qua Thiên Địa Lôi Đình chi lực. (Chắc là độ kiếp)
Có thể nói, nguyên thần của Hoàng Long lúc này là âm thần. Và Hoàng Long muốn, chính là dẫn Thiên Địa Lôi Hỏa để rèn luyện âm thần, để âm thần từ từ cường hóa thành dương thần.
Khi nguyên thần chính thức hóa thành dương thần, cũng là thời điểm tiến vào thời kỳ độ kiếp.
Ngồi xếp bằng ở sân tiên phủ, Hoàng Long vận chuyển Thủy Hỏa Nguyên Long quyết, thu nạp linh khí của các vì sao trong thiên địa. Tâm thần nhất niệm, Nguyên thần từ đỉnh đầu tiến ra. Sau đó dùng một viên Đạo Thần đan, rồi ngồi xếp bằng ở mặt đất, bắt đầu vận chuyển Huyền Thanh Thần Lôi Luyện Thể quyết, từ từ dẫn động Thiên Địa Lôi Hỏa.
Đối với cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, Nhập Hư đan có tác dụng bổ thần dưỡng tủy. Còn ở cảnh giới Nguyên Thần Xuất Khiếu, Đạo Thần đan có tác dụng trợ giúp Nguyên thần rèn luyện Lôi Hỏa.
Theo Huyền Thanh Thần Lôi Luyện Thể quyết vận chuyển, chỉ thấy thiên địa xung quanh, từng đạo Lôi Hỏa nhỏ bé, yếu ớt không ngừng tiến vào cơ thể nguyên thần. Và nguyên thần của Hoàng Long, không ngừng được Lôi Hỏa rèn luyện, ngày càng trở nên chân thật.
Dần dần, xung quanh nguyên thân của Hoàng Long, từng đạo Lôi Hỏa không ngừng chuyển động, lôi quang bao phủ toàn bộ tiểu viện.
Và xung quanh bản thể của Hoàng Long, Thủy Long cùng Hỏa Long không ngừng quấn lấy nhau, ngưng tụ thành Thủy Hỏa Long thể càng thêm chân thật.
Lần tu luyện này kéo dài suốt hai tháng.
Hai tháng trôi qua, bản thể cùng nguyên thần của Hoàng Long lơ lửng giữa không trung của tiên phủ. Một cỗ uy áp phát ra. May mà xung quanh tiên phủ có đại trận cấm chế, nên mới không làm kinh động đến ma thú ở xung quanh.
Có điều, mặc dù có đại trận cấm chú, hiện tượng dị thường ở tiên phủ đã làm kinh động đến một Thánh Vực Ma thú ở ngoài trăm dặm. Một ngày kia, giữa thiên địa vang lên một tiếng Hổ ngâm chấn động rừng núi. Ngay cả thiên địa linh khí bên trong tiên phủ cũng bị ảnh hưởng.
Hoàng Long đang bế quan liền tỉnh lại.
Lúc này, ở các lỗ chân lông nguyên thần của Hoàng Long, có thể nhìn thấy một chút Lôi Hỏa rất nhỏ lóe lên.
Đem nguyên thần thu hồi, Hoàng Long ra khỏi phủ viện. Thiên Thanh Mãng Ngưu và Đại Tu La Tô Lệ Tư đã sớm chờ ở bên ngoài. Thấy Hoàng Long đi ra, hai người cung kính nói: “Chủ nhân!”
Hoàng Long gật đầu, vận chuyển Thiên Nhãn thông, đem tình huống bên ngoài thu vào tầm mắt, cười nói: “Hai tháng tu luyện, đang muốn ra ngoài thả lỏng gân cốt, các ngươi cũng theo ta ra ngoài vận động một chút.”
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 75: Cửu Nhãn Ma Hổ.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Khi Hoàng Long đi ra ngoài, thấy có một con Cự Hổ, thân dài hơn mười thước, không ngừng công kích Ma Cô Tiên phủ.
Thân thể Cự Hổ có các vệt đen trắng xen kẽ nhau. Đặc biệt, trên trán có chín vệt ban màu đen, nhìn từ xa giống như chín con mắt, rất sinh động.
Thấy ba người Hoàng Long đi ra, Cự Hổ ngửa mặt lên trời rống to. Một tiếng Hổ khiếu (cái này tương đương với Long ngâm), phát ra uy phong nghiêm nghị.
“Cửu Nhãn Ma Hổ!” Nhìn thấy Cự Hổ, Tô Lệ Tư có chút kinh ngạc.
Cửu Nhãn Ma Hổ cũng là Ám Ma thú của Địa Ngục. Là dị thể của loài Hổ, vô cùng hiếm thấy. Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp một con.
Cửu Nhãn Ma Hổ nghe được lời của Tô Lệ Tư, hổ nhãn đảo qua, nó không nghĩ tới là có người nhận biết được mình. Bất quá, cái tiểu thiếu niên nhân loại cưỡi Thanh Ngưu, cùng cô gái xinh đẹp ở phía sau, mặc dù không có ma pháp cùng đấu khí ba động, nhưng vẫn làm nó cảnh giác. Cửu Nhãn Ma Hổ lùi về phía sau, miệng há to, răng nanh lộ ra: “Nhân loại, các ngươi thật to gan. Dám xông vào lãnh địa Hổ Vương ta. Ta muốn đem các ngươi xé nát.” Nói xong, Cửu Nhãn Ma Hổ lại rống lên.
Hổ thanh rung trời, cát bụi cuồn cuộn nổi lên. Nó rất hài lòng với tiếng rống của mình.
Và Hoàng Long cũng không nói nhảm, trực tiếp để cho Thiên Thanh Mãng Ngưu hiện ra bản thể.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cửu Nhãn Ma Hổ, thân thể Thiên Thanh Mãng Ngưu to như ngọn núi, chầm chậm bước ra ngoài. Sừng ngưu màu vàng lợt, lóe ra hàn quang. Toàn thân phát ra thanh quang, lục quang, hắc quang. Một đôi nhãn ngưu khổng lồ màu đỏ nhạt, từ trên cao nhìn xuống Cửu Nhãn Ma Hổ đang ngẩn ra.
“Thiên... Thiên Thanh Mãng Ngưu!” Cửu Nhãn Ma Hổ mở to đôi mắt, ngẩn ngơ.
Thân thể của Cửu Nhãn Ma Hổ cũng được coi là lớn, so với Ma Hổ bình thường cũng gấp hai lần. Nhưng so sánh với đầu Thiên Thanh Mãng Ngưu này thì có vẻ hơi nhỏ bé.
Vừa rồi, nó không nhìn ra đầu Thanh Ngưu này lại là Thánh Vực Thiên Thanh Mãng Ngưu. Mặc dù Thánh Vực Ma thú có thể thu nhỏ thân thể, nhưng khí tức trên thân thì không có cách nào ẩn hết được. Trừ khi đạt tới Thánh Vực Đỉnh phong, nếu không, không thể nào làm được.
Nhưng mà, đầu ngưu này sao lại làm được? Nó vì biến hóa bất ngờ này mà cảm thấy kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Hoàng Long nhìn thấy đầu hổ này tỏ ra ngây ngốc, có chút buồn cười. Từ trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu bay lên, đứng lơ lửng trên không, uy áp tỏa ra, bao phủ toàn thân Ma Hổ.
"Thánh... Thánh Vực Cường Giả!"
Cửu Nhãn Ma Hổ thu lại ánh mắt đang nhìn Thiên Thanh Mãng Ngưu, vẻ mặt không tin được nhìn vào tiểu thiếu niên Nhân loại đang đứng lơ lửng trên bầu trời.
Kế tiếp, Tô Lệ Tư cũng lăng không bay lên, cung kính đứng sau lưng Hoàng Long, toàn thân tỏa ra Ám Ma khí. Thân thể Cửu Nhãn Ma Hổ run lên: “Ma tộc Đại Tu La.”
Sau một hồi khiếp sợ, Ma Hổ không khỏi hối hận, trong lòng muốn rút lui.
Nhận thấy dị tượng ở nơi này, nó đang nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới đây nhìn qua một chút. Nhưng nó trăm ngàn lần không ngờ đến, ở bên trong lãnh địa của nó lại có một đoàn thể kinh khủng như vậy.
Thấy Cửu Nhãn Ma Hổ co chân muốn đi, Hoàng Long cười nói: “Muốn đi?” Sau một cái lắc mình, Hoàng Long đã hiện ra trước mặt Ma Hổ. Một quyền đánh tới, đồng thời còn hóa ra Long thân.
“Lưu Tinh Toàn Qua!” (Vòng xoáy lưu tinh)
Chỉ thấy một quyền của Hoàng Long đánh ra, khí lưu xung quanh bị chấn mạnh, tạo thành một vòng xoáy. Trong vòng xoáy, phảng phất vô số ngôi sao đang chuyển động.
Đây là một trong số Lưu Tinh đại thần thông của Đạo pháp.
Khuôn mặt của Cửu Nhãn Ma Hổ co rút mạnh. Nó cảm thấy một mối nguy hiểm khổng lồ, ngửa mặt lên trời rống to. Hổ khẩu mở ra, một cột sáng màu trắng, tốc độ như hỏa tiễn từ miệng nó bắn ra.
"Hổ Vương Bào Hao Đạn!"
Không gian ba động, một cột sáng to mấy thước đánh lên vòng xoáy lưu tinh trên. Có điều, cái vòng xoáy này có vẻ không có uy lực bằng Hổ Vương bào hào đạn, nhưng khi Hổ Vương bào hào đạn gặp phải vòng xoáy lưu tinh, lập tức bị cắn nát, trực tiếp trở thành lực lượng của vòng xoáy lưu tinh. Một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới.
“Đây là đấu kỹ gì?” Cửu Nhãn Ma Hổ thấy vậy, rống lên sợ hãi. Sau đó, Ám ma khí trên người không ngừng nổi lên, muốn lùi lại. Cho dù là Đấu kỹ Thiên giai thượng phẩm, cũng không thể có uy lực như vậy.
Cửu Nhãn Ma Hổ lùi về sau vài trăm thước, ánh mắt kinh hãi nhìn tiểu thiếu niên Nhân loại đang biến ra Long thân.
“Chẳng lẽ tiểu thiếu niên Nhân loại này là chủng tộc Thượng cổ, Long Nhân?”
Hoàng Long thi triển Lậu Tâm thông, thấy rõ tâm tư của Ma Hổ, lạnh nhạt nói: “Cửu Nhãn Ma Hổ, ngươi đi không được. Ta thấy, tốt nhất là ngươi nên biết điều một chút, làm ma sủng cho ta đi.”
Gần như tất cả Ma thú Thánh Vực, khi nghe được loài người muốn thu mình làm ma sủng cũng đều tức giận. Cửu Nhãn Ma Hổ nghe được lời của Hoàng Long, đôi mắt lộ ra hung quang, rống lên: “Nhân loại, ngươi đừng vọng tưởng ta làm ma sủng cho ngươi.” Nói xong, hổ trảo nhấc lên, hướng Hòang Long đánh tới.
"Hổ liệt đại địa!"
Hoàng Long tránh về phía sau. Cặp hổ trảo của Cửu Nhãn Ma Hổ đập ầm ầm lên mặt đất, một cặp vuốt khổng lồ chui xuống dưới mặt đất. Phía trên, mặt đất không ngừng nứt ra như mạng nhện.
Vùng núi chấn động bất an, một lúc sau mới ổn định lại.
Có điều, khi Cửu Nhãn Ma Hổ định tấn công lần nữa, Thiên Thanh Mãng Ngưu rống lên một tiếng. Lỗ mũi phun ra hai cột khí, quát lên: “Con Hổ ngu ngốc, dám bất kính với chủ nhân.” Nói xong, Thiên Thanh Mãng Ngưu trực tiếp xông đến, trên cặp sừng ngưng tụ một đạo Bạo Phong, sau Bạo Phong là một đoàn Hàn Tuyết.
"Cụ phong bạo tuyết!"
Thiên Thanh Mãng Ngưu là Siêu cấp Thần thú Tam hệ: Phong, Thủy, Hắc ám hệ.
Chiêu này chính là một trong các kỹ năng thiên phú của nó. Phong hệ kết hợp với Thủy hệ.
Dưới chiêu này, trong phạm vi vài trăm thước, toàn bộ bị Cụ Phong xé rách, mặt đất bị một lớp băng dày bao phủ.
Cửu Nhãn Ma Hổ kinh hãi. Hổ khẩu rống lên, tạo ra một vòng sáng trắng bao phủ toàn thân. Tiếp đó, vầng sáng ngày càng dày, tạo thành một lớp hào quang lớn, đem nó bao bọc lại, sau đó lắc mình lùi lại.
"Quang minh kết giới!"
Cửu Nhãn Ma Hổ là biến dị trong loài Hổ. Mặc dù thiên phú không thể sánh với Thiên Thanh Mãng Ngưu, nhưng cũng là Thần thú biến dị, sở hữu hai thuộc tính Quang minh và Hắc ám.
Thiên Thanh Mãng Ngưu sử dụng Cụ phong bạo tuyết đánh tới, Quang minh kết giới vang lên một tiếng ông, tỏa ra hào quang. Tuy có thể chặn Cụ phong bạo tuyết lại, nhưng cũng bị rách tả tơi. Đến lúc Cửu Nhãn Ma Hổ ổn định thân hình, oai vũ đã giảm đi nhiều.
Thiên Thanh Mãng Ngưu là Thánh Vực Sơ giai Đỉnh phong, mà Cửu Nhãn Ma Hổ chỉ là Thánh Vực Sơ giai, so với Thiên Thanh Mãng Ngưu còn kém một chút, nên rơi xuống hạ phong.
Rống! Cửu Nhãn Ma Hổ kinh sợ. Nhưng nó cũng biết, có liều mạng cũng không đánh lại đối phương. Vừa lùi lại phía sau, liền xoay người định chạy chốn. Nhưng khi nó mới chạy được mấy trăm dặm, Hoàng Long đã hiện ra ở phía trước, ép nó quay trở lại.
Đi sau đến trước. Đầu óc Cửu Nhãn Ma Hồ choáng váng, trong lòng càng thêm kinh sợ.
Long nhân này, tốc độ quá nhanh.
Trong lòng nó kinh sợ dị thường, liên tục rống giận. Mỗi lần nó bị buộc phải thối lui, thứ chờ đợi nó ở phía sau là cặp sừng của Thiên Thanh Mãng Ngưu. Cuối cùng, cả Đại Tu La kia cũng tham chiến. Một đầu ngưu, một Đại Tu La liên thủ, đem bộ lông đen trắng của nó nhuộm thành một khối hồng.
Đánh không lại, trốn không thoát. Đối mặt với Long nhân kia, còn đáng sợ hơn đầu ngưu và Đại Tu La hợp lại.
Một lát sau, Hoàng Long thấy đã đến lúc kết thúc, liền đen Khốn Tiên Thằng ném ra ngoài. Tiếp đó, mi tâm lóe lên, Quần Tiên Các lập tức bay ra.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina