Anh cả Diệp Cường của hắn là lính trinh sát dã chiến chuyển ngành tới một đồn công an nhỏ của huyện Cổ Xuyên. Sau vì trợ giúp một chiến hữu mà bị người khác hãm hại chịu kỷ luật, trong cơn tức giận bỏ việc về nhà.
Cha hắn ở sở lao động tuy nói giúp y tìm mấy chỗ khác để công tác nhưng y đều không đi, bảo là muốn xuống biển buôn bán làm lão bản. Tuy nhiên vì trong nhà không đào đâu ra tiền, còn phải nuôi hai anh em ăn học nên mộng làm thương gia vẫn chưa thành hiện thực.
Tuy nhiên đừng xem Diệp Cường rất mạnh mẽ, ở huyện Cổ Xuyên là một đầu lĩnh, người khác gặp đều gọi một tiếng anh Cường lại rất nghe lời cha mình, thậm chí cả đứa em Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Cường cũng tu luyện thuật dưỡng sinh, hơn nữa còn là do Diệp Phàm dạy, hiện giờ đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ hai, có thể dùng chân đã vỡ một viên gạch không thành vấn đề gì.
Tuy nhiên hai anh em lúc so luyện thì người bị đánh bao giờ cũng là Diệp Cường, từ đó trong lòng y hình thành nên một bóng ma tâm lý, nhất nhất nghe lời Diệp Phàm. Thậm chí người cha Diệp Thần Tây cũng không hiểu tại sao đứa con trai lớn cao gần 1m85 lại ngoan ngoãn nghe lời Diệp Phàm như vậy.
Em thứ Diệp Tử thật ra không phải con ruột của Diệp Thần Tây mà là con nuôi, tuy nhiên mọi người đều không biết, hiện đang học ở đại học Long Hoa ở thủ đô Yến Kinh, từ nhỏ đã theo đuôi Diệp Phàm, rất sùng bái thuật dưỡng sinh của hắn, hiện giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ nhất, tuy nhiên vì căn cốt gã quá kém nên đánh vỡ một viên gạch đỏ cũng không được, tuy nhiên muốn thu thập một hai người thì không thành vấn đề.
Em út Diệp Tử Y thì đang học học viện âm nhạc của Thủy Châu, nghe nói là phân viện duy nhất của học viện âm nhạc trung ương Yên Kinh, là nơi tập hợp nhân tài âm nhạc của bảy, tám tỉnh phía nam. Em út vốn là bảo bối trong nhà, mấy anh trai đều nâng niu cô trong tay, ai dám động đến là chết chắc.
Người trong nhà tuy nói cuộc sống trôi qua nghèo khó nhưng tình cảm rất hòa thuận. Lần này Diệp Phàm hôn mê làm cả nhà đều chạy tới, luân phiên thay nhau để canh.
- Em trai, mau khai ra tại sao cô gái kia lại cấu vào tay em, ha ha, xinh đẹp như tiên a! Tuy nhiên có chút lạnh lùng, chỉ sợ sau này em khó sống rồi......
Diệp Cường vừa nói vừa cười, giống như đã tóm được cái đuôi của Diệp Phàm. Y luôn bị Diệp Phàm bắt nạt nên có thể phát hiện người trong lòng của hắn là hết sức khoái chí.
- Đúng thật! Nếu như ở đại học Long Hoa có thể vào top 3 hoa khôi của trường. Anh hai thật là trâu bò, mới tốt nghiệp đã cua được mỹ nhân như tiên, hâm mộ......
Em kế Diệp Tử Kỳ cũng than thở không dứt, hai mắt lấp lánh, vì sự may mắn của anh hai mà chảy cả nước miếng.
- Các anh không nhìn xem anh hai của em là sinh viên tốt nghiệp đại học Hải Giang, cán bộ cấp trưởng ban đấy nhé, hơn nữa lần này còn là anh hùng! Nói không chừng mấy ngày nữa anh hai sẽ là chủ tịch thị trấn rồi, Chủ tịch thị trấn a! Khanh khách......
Diệp Tử Y kiêu ngạo vênh mặt như một con công.
- Đừng nói chứ, ai!
Diệp Phàm cúi mặt xuống, hắn nghĩ tới cái chết của Diệp Nhược Mộng, nhất thời tâm loạn như ma.
- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài, để cho thằng Phàm nghỉ ngơi trước đã.
Cha hắn Diệp Thần Tây cười ấm áp.
Xế chiều.
Nữ thần băng giá Lan Điền Trúc cười nhạt đứng trước mặt Diệp Phàm, cặp môi anh đào cứ khẽ nhếch lên khiến cho lửa giận trong lòng Diệp Phàm bốc lên ngùn ngụt.
Tuy nói cô có bộ ngực cao vút, cặp giò thon dài nhưng hiện giờ Diệp Phàm căn bản không hề động tâm, sự thê lương trong lòng cuối cùng bộc phát, bất kể cô là ký giả gì cũng lạnh lùng hỏi:
- Cô có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng đó như bình hoa nữa, thật là phiền toái.
- Bình hoa!
Lan Điền Trúc nghĩ đủ thứ nhưng không nghĩ Diệp Phàm lại thở ra một câu như vậy, không chịu được cười phá lên rung cả thân hình.
Cuối cùng cô phải dựa vào cánh cửa phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, trề môi:
- Bình hoa! Anh cũng xứng sao. Đồ nhà quê......
- Có phải muốn nói con cóc ăn phân chó không? Tôi không phải là cóc, còn cô cũng chẳng hơn một bãi phân chó.
Diệp Phàm không chút lưu tình đập thẳng vào mặt làm Lan Điền Trúc giận run. Thật ra thì Diệp Phàm hiện tại chính là một thùng thuốc nổ, người nào chọc vào thì dính xui xẻo, chỉ Lan Điền Trúc không biết mà thôi.
- Đồ dã man! Khốn kiếp! Tôi là phóng viên Lan Điền Trúc của nhật báo Nam Phúc, vốn định phỏng vấn bốc thơm anh là anh hùng. Hiện giờ anh đã làm tôi có ác cảm, cái gì mà anh hùng đều là giả dối!
Lan Điền Trúc khinh thường nói. Thầm nghĩ ngươi còn hung hăng mắng ta, cho ngươi khóc đi. Những thứ cán bộ nho nhỏ như các anh chẳng phải muốn làm anh hùng lắm sao, đăng báo để được lãnh đạo huyện, tỉnh chú ý, có công trạng chính trị rồi có thể vớ được chiếc mũ quan cao hơn. Lan Điền Trúc tựa hồ nhìn thấy Diệp Phàm nghe xong liền đau khổ cầu khẩn bản thân mình đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ qua cho hắn, cho hắn lên ảnh báo tỉnh…vân vân. Cô vểnh đôi môi, nghiêng người chờ nghe Diệp Phàm cầu khẩn.
Buồn cười rồi! Đắc ý rồi!
- Thật xin lỗi! Tôi không có gì lạ, mời tránh ra, tôi muốn đi đái rồi.
Diệp Phàm căn bản không hề động tâm, hiện giờ trong lòng chỉ là một nỗi thê lương, cái gì thăng quan tiến tước, *** chó hết. Trước mắt hắn chỉ thấy hình ảnh Diệp Nhược Mộng phi thân đỡ đạn thay cho bản thân mình. Tuy nói Diệp Phàm cũng không yêu Diệp Nhược Mộng, lúc trước thậm chí còn có hận. Tuy nhiên người vừa chết thì mọi thứ đều tiêu tan, chỉ còn nỗi đau lòng không dứt.
Người a! Ai có thể vô tình đây!
- Tốt! Đồ đầu đất, anh không biết cái gì gọi là sức mạnh của tuyên truyền. Anh không biết cái gì là một bài báo có thể quyết định một cái mũ quan à...... Nếu có thể ở báo tỉnh là ra một sự tích anh hùng, nói không chừng anh có thể thăng lên phó phòng tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại thì sao! Bà cô đây nổi giận rồi, rất tức giận rồi! Anh cầu xin tôi đi, van xin tôi à! Cầu van xin wow! Gọi một tiếng bà cô tôi sẽ tha cho kẻ đáng thương như anh.
Lan Điền Trúc hai tay bắt chéo giống như Mẫu Dạ Xoa bắt được trộm, mái tóc dài buông xõa trông thật mê người, còn cố ý vung vẩy để trông thật yểu điệu. Nếu là bình thường, Diệp Phàm chắc đã trợn mắt ngắm nhìn nhưng bây giờ thì lòng đã sớm nguội lạnh, còn có tác dụng gì đâu. Ngược lại còn khiến hắn nổi giận, anh hùng có nổi giận thì mới là anh hùng!
- Tiểu bì nương! Cô có có đi hay không thì dẫn anh mày đi đái đi! Ha ha...... Cô...... làm y tá được đấy......
Diệp Phàm nổi điên làm động đến các vết thương nhưng không hề có cảm giác đau đớn. Bởi vì bình sinh hắn ghét nhất mấy cô bé tiểu thư nhà giàu. Mối tình đầu của hắn bị bóp chết cũng vì quan niệm môn đăng hộ đối, giờ mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng giận dữ.
- Điên rồi! Kẻ điên......
Lúc này Lan Điền Trúc cảm giác sự ưu việt của bản thân là hoàn toàn vô dụng trước mặt một kẻ điên, thậm chí còn có cảm giác hoang đường đàn gảy tai trâu, giận đến nước mắt, dậm chiếc dày cao gót đánh thịch một cái rồi quay đầu phóng ra khỏi phòng bệnh như một con thỏ.
Vốn là lần này cô tới gặp Diệp Phàm thậm chí là có ý nghĩ hưng sư vấn tội, nghĩ nhục nhã hắn tại sao dám lớn lối với mình qua điện thoại. Ai ngờ kết quả chưa còn kịp hỏi tội đã bị kẻ điên Diệp Phàm này đánh cho không còn một manh giáp.
Không lâu sau trong phòng bệnh của Diệp Phàm hết sức náo nhiệt, Tần Chí Minh dẫn theo bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương cùng với một số lượng lớn ban ngành tới thăm người anh hùng. Đèn flash chớp lên liên tục, MC của đài truyền hình huyện bình thường kiêu ngạo thì giờ dịu dàng hỏi thăm một chút sự tích anh hùng của Diệp Phàm, một đoàn phóng viên bên cạnh không ngừng ghi chép ......
Lý Hồng Dương hòa ái dễ gần khích lệ Diệp Phàm phải dưỡng thương cho tốt, nói Diệp Phàm là một biểu tượng thời đại mới. Diệp Phàm nghe được trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, giống như mùa đông được một ngọn lửa sưởi ấm, cũng giảm bớt bi thương.
Lý Hồng Dương mới vừa đi, Thái Đại Giang lại dẫn chủ tịch huyện Trương Tào Trung đến, làm một hồi bận rộn. Tay của Diệp Phàm còn chưa lành hẳn bị Trương Tào Trung thân thiết nắm chặt đến đau nhói, một cục trưởng mập mạp bên cạnh vội vàng tiến lên nói:
- Các anh nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp tinh thần dũng cảm như vậy, thật là phấn khởi......
- Đúng rồi! Chủ tịch huyện Trương của chúng ta là một viên thuốc tuyệt vời!
Bệnh viện trưởng Tần Đại đứng sau không quên vỗ mông ngựa một câu.
- Đồ chó hoang, cầm tay anh mày đến suýt nữa mệt rã ra, còn nói cái gì mà thuốc thang, so với cao dán còn kém nữa.
Diệp Phàm cố rặn ra một nụ cười, trong lòng cực kỳ tức giận.
Ngày thứ hai, phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương, bí thư huyện Ngư Dương Lý Hồng Dương, chủ tịch huyện Trương Tào Trung cùng tới dẫn theo một nhóm phóng viên của đài truyền hình vây kín phòng bệnh.
Chu Càn Dương thân thiết nắm tay Diệp Phàm tay nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại biểu cho chính quyền thị ủy tới thăm cậu. Cậu đúng là niềm tự hào của thành phố Mặc Hương chúng ta, là anh hùng trẻ tuổi của thời đại mới, là dũng sĩ kiệt xuất. Có thể gặp được một cán bộ ưu tú như cậu tôi vô cùng phấn khởi. Phải dưỡng thương cho tốt, thương thế tốt lên còn tiếp tục cống hiến cho đảng......
Sau khi khích lệ một hồi, y quay sang nói với Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung:
- Bí thư Dương của thành phố Mặc Hương chúng ta đã từng nói:
- Đối với cán bộ trẻ tuổi chúng ta phải có can đảm sử dụng, không phải sợ bọn họ trẻ tuổi, không phải sợ ...... Tư tưởng của bọn họ rất cởi mở, phải mạnh dạn giao công tác, phải khen thưởng động viên không để cho bọn họ thất vọng ......
“ Bí thư Dương có nói lời này thật sao?”, - Lý Hồng Dương nghi ngờ trong lòng, thanh niên đúng là có tinh thần xung kích nhưng thanh niên cũng dễ phạm sai lầm! Phó bí thư Chu cùng bí thư thị ủy Dương Quốc Đống vốn bằng mặt không bằng lòng, là hai thế lực lớn trong thường ủy của thành phố Mặc Hương, lực lượng thứ ba là của chủ tịch thành phố La Hạo Thông. Chu Càn Dương lúc này đem lời của Dương Quốc Đống ra để khích lệ giao công tác cho thanh niên ra vẻ rất độ lượng nhưng bên trong lại có ý ngầm, đúng là lãnh đạo thị ủy nên có phong phạm cao thủ.
- Cám ơn Bí thư Chu khích lệ, đây chỉ là một phận sự mà một đảng viên Đảng cộng sản phải làm, cho dù cháu có một chút thành tích cũng là do sự chỉ đạo của bí thứ huyện ủy Lý và chủ tịch Trương, sự quan tâm của đảng ủy, ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền,>đặc biệt là sự lãnh đạo sâu sát của bí thư Tần Chí Minh. Chỉ là công tác của cháu vẫn chưa làm tốt, thôn đập Thiên Thủy vẫn có người nghèo. Phó bí thư Chu là cán bộ tốt của đảng, một lòng vì công tác. Cháu...... cháu có yêu cầu không biết có thể nói lên hay không?
Diệp Phàm kích động nói một hồi, cũng vận ra bí quyết tĩnh tâm của thuật dưỡng sinh, to gan đề nghị.
- Các anh nhìn xem, đồng chí Tiểu Diệp còn khách khí với tôi. Vĩ nhân từng đã nói: Phải thực sự cầu thị, đồng chí có yêu cầu gì cứ việc nói ra! Ha hả!-
Chu Càn Dương trong lòng sửng sốt thầm nghĩ “Bọn trẻ chưa lớn đúng là có chút kích động, mấy ngày hôm trước Dương Quốc Đống gọi điện thoại bảo hắn quay lại thôn đập Thiên Thủy cũng bị cự tuyệt, xem ra tuổi trẻ không biết nặng nhẹ. Có yêu cầu cũng không thể nói vào lúc này chứ, thật là hồ đồ a! Làm ra chút thành tích thì đã vẫy đuôi rồi, còn dám cò kè mặc cả với lãnh đạo a, có tướng phản nghịch a......”
Chu Càn Dương ngoài miệng vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm trầm xuống, phán định án tử cho Diệp Phàm. Ít nhất y sẽ không trọng dụng Diệp Phàm, tuy nhiên Diệp Phàm cũng chưa đạt tới tầm mà y có thể coi trọng.
Đám người Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cùng đi với Chu Càn Dương cũng đều ngơ ngác, thầm than đúng là trẻ tuổi không hiểu chuyện. Phó bí thư Chu đại biểu lãnh đạo thành phố Mặc Hương đến thăm mày chỉ để làm màu thôi, mày còn dám yêu cầu cái gì! Muốn tiến bộ cũng phải âm thầm đề đạt chứ! Chẳng lẽ đầu thật bị mấy tên tội phạm đá cho u mê rồi.
- ...... Cháu định nói là, Phó bí thư Chu, thôn đập Thiên Thủy còn nghèo quá, đặc biệt là đường quốc lộ nhỏ vào thôn kia đã hư hỏng rất nặng. Hiện giờ chẳng phải là có khẩu hiệu muốn giàu trước hết phải làm đường sao. Vì con đường này mà mỗi năm trong thôn đều có không ít người chết vì lật xe. Huyện và thị trấn cũng cấp tiền sửa chữa mở rộng, vừa mới đây phó chủ tịch huyện Trương và cục trưởng Triệu cũng cấp cho một khoản kinh phí, tuy nhiên để sửa chữa hoàn chỉnh cần quá nhiều tiền mà huyện Ngư Dương thì cũng không giàu có gì.
Lần này xảy ra chuyện, con đường đã được công binh quân đội mở rộng không ít, tuy nhiên lúc ấy vì thời gian quá gấp gáp nên không thể làm đúng quy phạm, chỗ rộng chỗ hẹp. Cháu định lần này mượn gió đông sửa chữa hoàn chỉnh luôn cho tốt.
Vì thế với trách nhiệm là một tổ trưởng của tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, cháu hi vọng phó bí thư Chu có thể cấp ra một ít tiền sửa đường, không để vì con đường này mà người dân thôn đập Thiên Thủy mất mạng nữa...... Phó bí thư Chu, ngài là lãnh đạo lớn của thành phố Mặc Hương, chỉ cần trích ra một ít là có thể sửa chữa xong, ngài nói có đúng hay không, ngài coi như mình sửa một mái nhà dột đi, ha hả......-
Diệp Phàm hết sức trấn định, vẻ mặt mong đợi, không quên thêm một chút hài hước để không khí không quá nghiêm trọng.
Nhìn mấy máy quay truyền hình, Chu Càn Dương ha hả cười nói:
- Hay cho Tiểu Diệp a! Còn nghĩ tới lãnh đạo như chú. Chú không phải là một lãnh đạo lớn gì, cũng không thể vung tay quá trán. Tuy nhiên vấn đề đường xá của thôn đập Thiên Thủy đúng là nghiêm trọng. Được rồi, chờ cho cháu lành lặn cứ viết báo cáo lên, chú sẽ cùng với những lãnh đạo thị ủy bàn bạc giải quyết.
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm, thương thế của cháu đã tốt nhiều rồi, báo cáo cháu cũng đã viết xong rồi ạ.
Diệp Phàm vừa nói vừa lấy từ đầu giường một chiếc cặp rồi lấy ra mấy tập báo cáo về tình hình thôn đập Thiên Thủy, thật ra là lần trước đi hóa duyên ở huyện còn sót lại, lúc ấy còn chưa viết thời gian. Diệp Phàm lấy bút thuận tay ký vào rồi đưa cho Chu Càn Dương.
Mười mấy người trong phòng đều trợn tròn mắt, ngay cả Chu Càn Dương cũng là sửng sốt, thoải mái cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu Diệp sớm có chuẩn bị a! Xem ra ta ký thì thất trách rồi.
Thuận tay cầm chiếc bút từ Diệp Phàm dứt khoát ký một con số 10 vạn rồi đưa cho một cục trưởng đứng sau nói:
- Ngày mai sẽ chuyển tiền xuống, tiền nào việc ấy, để đồng chí Tiểu Diệp chịu trách nhiệm sửa đường.
Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương và chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng âm thầm giơ ngón cái, thầm nghĩ, “Thằng ranh không tệ! Cơ hội hạ thủ tuyệt hảo. Có đầu óc này không đi chùa làm trụ trì quả là đáng tiếc, chân chính là một đại sư hoá duyên mặt dày, còn phải cộng thêm hai chữ ‘Thâm niên’......
Nếu như là bình thường lên thành phố xin tiền sẽ không gặp được Chu Càn Dương, có xin được mấy ngàn đồng cũng đã tốt lắm rồi, còn đây là 10 vạn. 10 vạn a! Là một số tiền không hề nhỏ.
Thật ra thì Chu Càn Dương cũng bị bức cho trong lòng đau như cắt. Tuy nhiên tâm tình được làm đại gia cũng không tồi, cũng ngầm bội phục Diệp Phàm trẻ tuổi mà da mặt dày, thầm nghĩ thằng ranh này có nghiên cứu qua Hậu Hắc Học hay không, điển hình là nhân tài bức vua thoái vị mà, ha hả......
Nghe nói tối mai đài truyền hình huyện sẽ chiếu sự tích anh hùng của Diệp Phàm, làm hại người nhà hắn phải xin lệnh đặc biệt của viện trưởng đem vào phòng một chiếc TV nhỏ. Cả nhà ngồi lên giường nhìn chằm chằm vào chiếc TV.
Vào lúc 8 giờ tối, vẫn không thấy phóng sự về sự tích anh hùng của Diệp Phàm.
10 giờ chuông, rốt cục cũng có tin tức phát ra. Bản tin nói về thôn đập Thiên Thủy thị trấn thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương. Tuy nhiên điều kỳ quái là bản tin chủ yếu chỉ nói về lịch sử lâu đời của thôn đập, về cảnh sắc hữu tình, về việc phát hiện một mộ cổ triều Đường và pho tượng đắt giá. Tiếp đó nói về phương diện văn hóa và lịch sử của huyện Ngư Dương rồi đến cả thành phố Mặc Hương.
Đương nhiên, bản tin cũng nói qua về việc đã hạ được tên tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt Điêu Lục Thuận. Chủ yếu tập trung miêu tả hành động anh hùng của lực lượng công an nhân dân, ngay cả chuyện tộc trưởng Lý Viêm Đình của thôn đập xả thân cứu tượng cũng nhắc đến, chuyện Diệp Nhược Mộng và một người họ Lý trong thôn vì bảo vệ tượng mà hy sinh cũng được nhắc đến mấy câu.
Tuy nhiên không hề nhắc đến nhân vật chính Diệp Phàm, cuối cùng cũng có cảnh phó bí thư Chu Càn Dương thăm Diệp Phàm bị thương. Tuy nhiên ống kính chỉ tập trung vào mô tả Chu Càn Dương quan tâm quần chúng bị thương như thế nào còn vị quần chúng Diệp Phàm thì không nhắc đến gì. Về phần tại sao bị thương tuyệt đối không nhắc tới, nói không chừng người thành phố Mặc Hương còn tưởng đồng chí Diệp Phàm này xui xẻo mà bị thương.
Hình ảnh Diệp Phàm chỉ lướt qua màn hình TV chừng vài giây, hơn nữa toàn thân còn quấn băng gạc. E là sau khi bỏ băng gạc ra, Diệp Phàm có đi trên đường cũng không ai nhận ra, khiến cả nhà hắn buồn bực không dứt.
- Mẹ kiếp! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em trai ta không phải là anh hùng sao? Làm ra chuyện lớn như vậy không đi tuyên truyền còn đi tuyên truyền cái gì vậy.
Anh cả Diệp Cường nhịn không được lên tiếng mắng, em hai và cô út đi học vắng mặt nếu không chắc cũng phụ họa.
Cha mẹ Diệp Phàm cũng mắt tròn mắt dẹt,vẻ mặt bất đắc dĩ, đoán chừng chuyện còn có ẩn tình gì khác. Những thứ này không phải là những người như Diệp Phàm có thể hiểu được.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không cảm thấy sao cả, hắn vốn không muốn làm anh hùng lẫn danh nhân, trong lòng thậm chí đang buồn phiền. Diệp Phàm đoán chừng việc này có quan hệ với quân công 910, bởi vì lúc ấy thấy thượng úy Tề Thiên rất coi trọng vật kia. Chắc là nó còn trong giai đoạn giữ bí mật, nếu như tuyên truyền Diệp Phàm sợ sẽ lộ ra ngoài, tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
Nhưng ngày hôm sau nhật báo Nam Phúc của tỉnh đã kêu oan thay cho Diệp Phàm.
Chỗ góc báo dành cho địa phương có một bài lớn mô tả Diệp Phàm xả thân bảo vệ bảo vật ra sao.Về phần uy phong hạ gục tội phạm đương nhiên là dành cho các chiến sĩ công an nhân dân, không nhắc nửa chữ đến quân đội.
- Chẳng lẽ đúng là bí mật quân sự rồi, vì cái hộp gọi là quân công 910 nên mới không đăng? Có lẽ là quốc gia đặc biệt lệnh cho các phóng viên không được đưa tin nên không hề nhắc tới quân đội, ngay cả đài truyền hình cũng chỉ nhắc tới mộ cổ triều Đường. Ai! Có lẽ là chim hết thì thịt chó săn à…
Diệp Phàm tự nói rồi cũng nguôi ngoai một nửa, nghĩ đến mình có thể vì quốc gia mà làm một người anh hùng giấu mặt cũng rất tự hào. .
Cuối cùng nhìn thấy cái tên phóng viên ký bên dưới thì Diệp Phàm ngẩn ra mấy giây vì chính là người đẹp băng giá Lan Điền Trúc bị mình chửi rủa cho một tràng chạy té khói.
- Cô ấy cũng là người tốt! Không nghĩ tới a! Mình đối với cô ấy có chút hơi quá, sao lại đi chấp với một cô gái, đúng là không ra thể thống gì......
Diệp Phàm trong lòng có chút băn khoăn rồi đọc kỹ lại bài viết thì rốt cuộc thấy được một chút ý vị sâu xa.
Trong đó có một đoạn chính là:
Tỉnh báo ngày:...... đồng chí Diệp Phàm, cắm rễ với nông thôn cùng khổ. Là một cán bộ tốt của Đảng, người lúc nào cũng dính đầy bùn đất, mặc áo dệt thủ công, chân đi dày cũ. Vì sửa chữa trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy mà không dám mua thắt lưng quần, thắt lưng được làm từ da bò, tuy nhiên chưa qua gia công, nghe nói là sau khi người trong thôn giết bò thì xẻ ra phơi khô làm thắt lưng. Tuy nói tính cách có khi có chút manh động, quan niệm tư tưởng cũng có lúc lạc hậu nhưng đừng là một lòng vì dân. Ví dụ như giúp cụ già vác gạo, giúp quả phụ nuôi heo, giúp cô gái nhà neo người nhổ khoai lang, vì trẻ em sửa trường học vân vân.
Chỉ bằng một bài báo là có thể nhìn ra đồng chí Diệp Phàm là một điển hình nông dân kỳ cựu, nói khó nghe một chút là một con dế nhũi không có văn hóa, một cán bộ thôn chính tông, vừa ngu vừa đáng thương, toàn làm những chuyện nhỏ nhặt. Ví dụ như giúp quả phụ nuôi heo, giúp con gái nhà người ta nhổ khoai lang vân vân thì vô cùng ý vị sâu xa rồi, dễ làm người ta liên tưởng a!
- Độc a! Điển hình lấy việc công trả thù tư, ông mày vậy mà bị viết thành một tên chủ nhiệm thôn ăn mày cộng thêm háo sắc còn hà tiện nữa, ngay cả thắt lưng cũng không dám mua, đây không phải là lão hà tiện Grandet của Hoa Hạ sao? Tuy nhiên cô ta cũng khen mình là sửa chữa trường học giúp trẻ em, người ngoài nhìn vào sẽ nói mình có lòng thương người.
Tuy nhiên giúp quả phụ nuôi heo, giúp cô gái đào gì đó, người ta đọc báo sẽ nghĩ như thế nào, trước cửa nhà quả phụ thị phi nhiều nha! Cô gái thông đồng sẽ thành gian a! Nhất định sẽ nghĩ tới mình là một đồ chủ nhiệm thôn háo sắc, ngay cả quả phụ cũng muốn ăn, có chút tạp nham.
Tuy nhiên!
Ai! Mình hình như là giúp quả phụ Lâm ở thôn đập Thiên Thủy chăm sóc mấy con heo, tuy nhiên hồi đó là vì cô ấy quá bận nên đã giúp tắm cho mấy con heo. Về phần nhổ khoai lang đó là bởi vì mình nghĩ nhổ mấy củ khoai lang để nướng, lúc ấy mấy cô bé bảo mình nhổ thì nhổ. Loại chuyện nhỏ này viết trên báo tỉnh làm gì, lại chuyện lần suýt đánh nhau với một trăm người ở ruộng nước là do giải vây đấy chứ, sao lại thành ra động tý là đánh nhau......
Diệp Phàm đọc kỹ lại một lần thì giận đến sặc máu, cầm lấy tờ báo cười khổ hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ:” Duy phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy mà! Đắc tội người nào ngàn vạn đừng đi đắc tội với phụ nữ, con mẹ nó chứ! Mình chọc không nổi chẳng lẽ trốn không nổi sao, anh mày sau này thấy mày thì trốn, trốn......”
Mẹ hắn thấy sắc mặt con trai thì vội vàng yêu cầu y sinh tới kiểm tra, sợ rằng não của con mình có bị gì không.
Diệp Phàm nhập viện ngày thứ năm, Tề Thiên mới tới bệnh viện để thăm.
- Người anh em, mạng lớn a!
Tề Thiên văng một câu rất khó nghe, tuy nhiên giọng nói rất thân thiết.
- Tôi là con gián mà, ha ha......
Diệp Phàm cười khổ ứng đối.
Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn Diệp Phàm và Tề Thiên, gã mới cẩn thận đóng cửa lại, cười thần bí:
- Người anh em! Ngày đó cậu có thể giết Tam Quý Tử bằng vũ khí bí mật gì vậy, có thể cho tôi mượn một chút hay không.
Từ sau khi thấy được một đao kinh thiên của Diệp Phàm, Tề Thiên luôn suy nghĩ: “ Thứ đó cuối cùng là vũ khí gì, tuyệt đối sẽ không thua đạn, thậm chí còn lợi hại hơn. Nếu như có thể vui đùa một chút thì hay rồi.”
- Ha ha! Không có ở đây, chờ tôi lành vết thương nhất định sẽ cho anh mượn xem, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là phi đao mài từ xương thú, hình chiếc lá.
Diệp Phàm nghiêm trang nói cho Tề Thiên mọi chuyện, cũng bởi vì Tiểu Lý đao không thể bắt chước để làm ra, trước mắt với tài nghệ của sư phụ và bản thân mình cũng không làm được.
- A! Xương!
Tề Thiên trợn trừng mắt, đầy vẻ nghi ngờ, tuy nhiên thấy vẻ Diệp Phàm không giống nói láo, nên cuối cùng cũng nhún vai cười bất đắc dĩ.
- Người anh em, sư phụ của cậu nhất định là một kỳ nhân, hoặc là cao nhân của Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Nga Mi có phải không? Hoặc là cao thủ trong một thế gia ẩn mình nào đó của Hoa Hạ chúng ta.
Tề Thiên còn không hết hy vọng, muốn từ sư phụ của Diệp Phàm tìm ra chút manh mối.
- Không phải ẩn sĩ cao nhân cái gì hết, chỉ là một ông già kỳ quái, mỗi ngày uống hai bình rượu nhỏ với một đĩa đậu sống.
- ...... Vậy cậu có thể dẫn tôi tới gặp vị cao nhân ẩn sĩ này hay không.
Tề Thiên lộ ra vẻ kích động.
- Ai! Tôi cũng đã lâu không gặp ông ấy, lần đó ông ấy bảo muốn ra ngoài đi dạo chơi một lúc rồi cứ thế đi hơn một năm rồi. Ai......
Diệp Phàm nghe nhắc đến cũng thấy rầu lòng, sư phụ Phí thật đúng lai vô ảnh khứ vô tung.
Ngay trong mười năm khổ luyện với lão thì hắn cũng ít nhìn thấy sư phụ, năm thảng gặp được một hai lần, gặp Diệp Phàm nói vài câu cần thiết cho việc tập luyện rồi lại đi. Ngay cả Diệp Phàm cũng không rõ ràng sư phụ rốt cuộc thật là ẩn sĩ hay là chơi đùa, thậm chí hắn còn nghi ngờ lão có phải là một trưởng lão nào đó của Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành hay không.
Ngay cả nấm mộ mà sư phụ luôn coi như trân bảo kia cũng để hoang phí, một tấm bia cũng không có. Sư phụ không hề sửa chữa, chỉ khi nào thấy cỏ dài quá mới cắt bỏ đi một chút. Diệp Phàm khi còn bé cũng đã hỏi người trong mộ là ai nhưng lão Phí chưa bao giờ lên tiếng mà đều trầm mặt xuống.
Diệp Phàm biết người trong mộ chắc có một đoạn cố sự với sư phụ nhưng lão không chịu kể mà hắn cũng không hỏi thêm. Chỉ là mỗi năm vào tiết thanh minh thì đều đến bái tế rồi sửa sang một chút để tỏ lòng hiếu kính.
Hiện giờ nghĩ đến sư phụ, lòng hắn cứ có cảm giác đau xót khó chịu.
Tề Thiên thấy Diệp Phàm hồi lâu không lên tiếng cũng biết là chạm vào tâm sự nên ngậm miệng, nói thêm vài câu rồi dặn dò Diệp Phàm ngàn vạn lần đừng đem chuyện quân công 910 nói ra, trước khi ra về còn để lại một tấm danh thiếp điện thoại.
Mười ngày sau, mấy vết thương Diệp Phàm cũng đã khá ổn rồi nên nằng nặc đòi xuất viện.
Trở về thị trấn, hắn lần lượt đến báo cáo công tác với chủ tịch Thái và bí thư Tần. Thái Đại Giang đối với hắn không nóng không lạnh, Tần Chí Minh thì dặn dò hắn phải chú ý giữ gìn thân thể.
- Diệp Phàm, bước kế tiếp của cậu là phải làm tốt công tác trù bị của cuộc bầu cử, cố gắng vào tết nguyên đán có thể tiến hành bình thường. Bầu xong chủ tịch thôn thì sang năm mới cậu có thể trở về thị trấn được rồi. Còn có một nhiệm vụ quan trọng nữa là phó bí thư Chu của thành phố Mặc Hương đặc biệt phê chuẩn 10 vạn đồng sửa đường, tiền nào việc ấy, đảng uỷ thị trấn quyết định số tiền này do tổ công tác thôn đập Thiên Thủy chịu trách nhiệm. Quản tốt dùng tốt, ngàn vạn lần đừng để cho người khác bàn tán. Ai! Thôn đập Thiên Thủy, con đường kia cũng nên sửa chữa rồi, nếu là xong sớm sẽ không chết nhiều người như vậy, ai!
Tần Chí Minh có chút thương cảm hướng về phía cửa sổ phát một chút ngốc, đoán chừng là chân chính nóng lòng. Tần Chí Minh còn là một tốt cán bộ <,> là một thật muốn vì dân làm chút hiện thực giác ngộ thực người. Ở thị trấn Lâm Tuyền danh tiếng cũng không tệ lắm!
Đối với khoản tiền lớn này, Thái Đại Giang cũng không dám khấu trừ chút nào, trực tiếp chuyển giao. Thật ra thì Thái Đại Giang cũng phải nén giận trong lòng vì lần trước đồng ý với đại sư Cát Phác đúc một pho tượng đồng Bão Phác Tử còn chưa có tin tức.
Tuy nói mấy tháng này đã chạy đông chạy tây, giật gấu vá vai, bớt thôn này một tý, xén thôn kia một tẹo nhưng gộp lại cũng vẫn chỉ được mấy vạn đồng, chưa đủ đến một đôi chân của Bão Phác Tử, quá buồn a! Y cứ vậy trơ mắt ra mà nhìn khoản tiền lớn 10 vạn lọt qua tay.
Theo như quy tắc ngầm ít nhất có thể chặn lại 6 vạn, chỉ là khoản tiền này là do phó bí thư Chu tự mình phê chuẩn, còn có bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, chủ tịch huyện Trương Tào Trung và đài truyền hình chứng kiến.
Cho nên Thái Đại Giang gan lớn bằng trời cũng không dám động vào số tiền kia. Lúc hắn nhìn Diệp Phàm cầm số tiền đi, trong lòng thật không dễ chịu, giống như là nhìn tiền túi của mình bị lấy đi vậy.
Xế chiều, lúc trở về thôn đập Thiên Thủy, bí thư Tần còn đặc biệt gọi một chiếc Mitsubishi đưa Diệp Phàm trở về. Khi vừa nhìn thấy sự biến dạng của con đường dẫn về thôn đập Thiên Thủy thì Diệp Phàm cũng ngây người.
Con đường nguyên trạng lúc đầu chỉ có bốn mét đã được lính công binh của sư đoàn dã chiến quân khu Lĩnh Nam và lính công binh của quân khu Nam Phúc phối hợp mở rộng ra chừng mười mét.
Tuy nhiên vì khi đặt thuốc nổ mở đường vì thời gian gấp gáp nên chỗ rộng chỗ hẹp. Trên vách đá cũng lởm chởm mấp mô, có chỗ còn lung lay sắp sập.
Trên đường, bùn đất cũng ngập ngụa làm con đường vô cùng khó đi, thêm vào hai bên đường đá lớn chất đống. Nếu như chỉ dựa vào 10 vạn đồng muốn làm phẳng đường cũng đã khó khăn, đừng nói là mua thuốc nổ để làm đường quốc lộ chính quy.
Bất quá đối với những thôn dọc đường của đập Thiên Thủy lại là một cơ hội thật tốt, nếu như có thể thêm vào một chút tiền là có thể mở rộng toàn tuyến, để nó có thể trở thành một con đường tiêu chuẩn cấp hai, tuy nhiên tất cả đều phải dựa vào tiền.
Ngay khoản tiền 10 vạn đồng mà phó bí thư Chu cấp cho cũng là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Bí thư, chủ tịch, các phó chủ tịch, các sở, phòng, ban đều nhìn vào chằm chằm, ai cũng muốn chia một chén canh, không ai chịu nhường ai.
Tuy nhiên vì thôn đập Thiên Thủy có đặc thù, tuy nói mọi người đều muốn kiếm chác một chút nhưng không ai dám làm con chim đầu đàn, chỉ sợ thôn dân đập Thiên Thủy đem bản thân mình đập chết.
Đặc biệt là qua lần vây bắt tội phạm này, người dân thôn đập Thiên Thủy đã lộ ra uy phong làm đám cán bộ của thị trấn Lâm Tuyền lạnh hết cả người, năng lực công kích của bọn họ không thua gì quân đội, công an chính quy, người ta ngay cả tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt cũng dám chơi, chẳng lẽ còn sợ mấy người bí thư, chủ tịch nhà mình?
Cho nên trong lòng mọi người đều có bóng ma, cuối cùng đảng uỷ mới có thể theo nước đẩy thuyền, nói là hưởng ứng bí thư thị ủy Dương Quốc Đống mạnh dạn sử dụng cán bộ trẻ, đem 10 vạn đồng này cho thằng nhãi chưa ráo máu đầu như Diệp Phàm quản lý, thực ra là kín đáo đẩy cho hắn một quả bom hẹn giờ.
Vốn khoản tiền này sẽ do một vị phó chủ tịch thị trấn nắm giữ, kỳ quái chính là lần này đám phó chủ tịch thị trấn đều ngậm miệng, cuối cùng mới tiện nghi cho Diệp Phàm.
Bất quá quyền sử dụng khoản tiền này lại nằm trong tay đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền. Diệp Phàm muốn sử dụng nó phải làm ra một kế hoạch chi tiết được đảng ủy thông qua rồi mới có thể tiến hành, nói trắng ra Diệp Phàm chỉ làm cu li lao công, chân chính ......
Trở lại trong thôn, tuy nói đã qua hơn mười ngày nhưng trong thôn vẫn phảng phất một không khí bi thương. Diệp Phàm ngồi yên trên xe thật lâu không dám xuống, hắn sợ!
Sợ đi vào cung cũ lại thấy cảnh đó mà người đâu.
Cuối cùng hắn cũng kiên quyết đi vào, Nhị Nha Tử đã sớm chạy đến đón. Cung cũ đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên vết đạn vẫn còn đó là nhân chứng cái chết của Diệp Nhược Mộng và một thanh niên họ Lý khác, mỗi người đều được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, người nhà cũng nhận được ba vạn đồng tiền tuất.
Diệp Kim Liên mỗi tháng còn nhận được mười mấy đồng tiền trợ cấp, bà ngơ ngác ngồi bên cạnh cái cối xay đá trong cung cũ. Thân hình vốn mập mạp thoáng cái đã xọp đi rất nhiều, mái tóc đen nhánh đã loáng thoáng vài sợi bạc, nhìn như già đi mấy chục tuổi. Gương mặt trông cũng phù nề, chắc là do thương tâm mà khóc lóc quá độ.
Bà thấy Diệp Phàm đi vào cũng không lên tiếng, trên tay nắm chặt một con búp bê bằng vải mà Diệp Nhược Mộng thường chơi đùa.
- Dì Kim Liên! Cháu...... Cháu đã trở về.
Diệp Phàm nói nhẹ, giọng khàn khàn.
- Diệp......tổ trưởng Diệp, Nhược Mộng mất...... Con bé đã vĩnh viễn mất...... Nó không quan tâm dì nữa, Nhược Mộng...... Nhược Mộng......
Diệp Kim Liên đột nhiên bộc phát, khóc rung bần bật, nước mắt chảy ra như mưa.
Nghĩ đến Nhược Mộng là vì đỡ đạn cho mình mà chết, nghĩ đến trước khi chết còn cầu xin mình chăm sóc mẹ cô, Diệp Phàm cũng nhịn không được nữa nhào tới quỳ gối nghẹn ngào nói:
- Dì Kim Liên! Từ lúc này dì chính là mẹ nuôi cháu! Suốt đời này cháu sẽ chăm sóc dì, mẹ...... mẹ......
Tiếng kêu của Diệp Phàm và tiếng khóc của Diệp Kim Liên quanh quẩn rất lâu trong cung cũ.
- Dì Diệp Liên! Cháu cũng làm con gái bác......
Xuân Thủy cũng nhịn không được khóc rưng rức. Trên cung cũ mây mù che phủ, Nhị Nha Tử đứng cạnh quệt nước mắt, Đoàn Hải mắt cũng đỏ mọng đứng yên lặng hút thuốc, khó chịu a! Trong thời gian này gã hòa nhập rất tốt vào tổ công tác, trong huyết án đêm hôm trước cũng rất dũng cảm, điểm này Diệp Phàm ghi tạc trong lòng.
Chương 75: Long mộ mới vừa hủy thì nảy ra một tòa sen
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm by 4vn
- Được rồi! Dì không sao, lại còn khiến mọi người bận tâm, ai......
Một lúc lâu, Diệp Kim Liên lau khô nước mắt rồi nói nhẹ.
- Con nói thật đấy mẹ nuôi!
Diệp Phàm cầm tay dì Kim Liên, ánh mắt đầy vẻ chân thành.
- Đừng nói nữa tổ trưởng Diệp, cô Xuân Thủy, các cháu có lòng là được rồi, dì cám ơn! Dì đi pha trà cho các cháu uống.
Diệp Kim Liên tránh ánh mắt của Diệp Phàm, cúi đầu đi vào phòng bếp phía sau cung.
- Xuân Thủy, kể lại tình hình thôn đập Thiên Thủy cho tôi nghe xem nào.
Diệp Phàm thấy việc này cũng cần phải từ từ.
- Thôn đập Thiên Thủy tất cả bình thường, thôn dân đều rất tự giác, tổ công tác có chuyện gì đều rất phối hợp. Tất cả mọi người nói, tổ trưởng Diệp là ân nhân thôn đập Thiên Thủy, là một đại anh hùng, nếu như làm khó tổ công tác thì không phải là người.
Đặc biệt là dì Kim Liên, tất cả mọi người đều rất kính trọng dì. Thạch quan trong Long mộ vì chưa tìm ra phương án khai quật tốt nhất nên giáo sư Lan của đại học Hải Giang đề nghị tạm thời không nên động đến, vẫn để dưới vách Cẩu Hùng.
Tuy nhiên hài cốt tổ tiên họ Lý, Diệp, Ngô đã chuẩn bị chuyển sang chôn ở núi Thần Nữ, còn đặt biệt mời đại sư Cát Phác đến xem qua. Đại sư Cát Phác nói là vì lở núi nên long khí ở Long mộ đã hao hết.
Còn chỗ tòa sen dưới núi Thần Nữ là thế đất tốt từ thời thượng cổ, núi sông liền mạch, khí hoa sen dồi dào, là một âm mạch cực tốt. Tuy nhiên người ba họ còn có chỗ khúc mắc, làm sao phân phối được chỗ đất này, họ nào sẽ chiếm phương vị nào…, lại bắt đầu xảy ra tranh cãi rồi.
Cuối cùng ba tộc trưởng mới của ba họ là Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Thạch, Diệp Vỹ Cường, cùng với đại diện các họ khác là Trương Cư Thủy đại biểu cả thôn đập Thiên Thủy quyết định, chuyện này sẽ chờ tổ trưởng Diệp trở lại định đoạt. Ai! Sợ rằng có chút phiền phức rồi.
Lý Xuân Thủy lo lắng không dứt.
- Long mộ, Long mộ! Thật là âm hồn không tan a! Mới vừa nổ xong thì lại nảy ra một tòa sen của núi Thần Nữ, không khác phong thủy của Long mộ. Phiền toái! Xem ra vấn đề khó khăn của thôn đập Thiên Thủy cũng không phải một mình Long mộ là có thể giải quyết .
Cho dù có đem tòa sen ở núi Thần Nữ nổ tung thì cũng chắc là không giải quyết được tận gốc vấn đề, vấn đề ở chỗ tư tưởng dòng họ cũ kỹ còn rơi rớt lại từ thời phong kiến. Muốn giải quyết tận gốc phải đem lý luận khoa học hiện đại khai mở cho bọn họ.
Tuy nhiên nói thì dễ làm thì khó a! Tư tưởng cũ của thôn đập Thiên Thủy cũng không phải một lúc tạo thành, đã có nguồn gốc từ mấy ngàn năm rồi. Nó cũng không phải là hoàn toàn xấu, ít nhất là cũng tạo nên sự đoàn kết trong gia tộc. Hễ nhà ai có khó khăn thì mọi người đều đứng ra trợ giúp, nhân tình so với thành phố đậm hơn rất nhiều.
Diệp Phàm nghĩ một hồi rồi thở dài:
- Chuyện này từ từ tính đi. Xuân Thủy, giáo sư Lan ở đâu tôi muốn đến gặp. Đoàn Hải, anh chịu trách nhiệm báo cho các tiểu tổ trưởng và toàn thể cán bộ ủy ban thôn tối nay họp ở cung cũ, gọi điện thoại bảo xe từ thị trấn Lâm Tuyền mang tới vài thứ đồ ăn. Tối này vui vẻ một chút để tăng thêm tình cảm, xóa đi phần nào không khí bi thương.
- Giáo sư Lan ở gian phòng của chủ tịch Ngô ở cung cũ, giờ chắc là đi Long mộ rồi. Ông ấy coi thạch quan ở Long mộ là bảo bối, không biết lấy đâu ra năm vạn đồng chiêu đãi thôn dân bảo vệ mộ, mỗi ngày phát cho mỗi người 20 đồng, còn nhiều hơn cả tiền lương chúng ta, tôi cũng muốn đi bảo vệ mộ vậy.
- Khanh khách! Tuy nhiên huyện ủy cũng rất coi trọng chuyện này, bí thư Lý Hồng Dương đặc biệt cấp năm ngàn đồng làm kinh phí hoạt động cho tổ công tác thôn đập Thiên Thủy chiêu đãi khách, cần chi tiêu gì nếu hợp lý cứ báo lên. Lúc trước thường xuyên có phóng viên tới phỏng vấn, đài truyền hình cũng có quay phim. Giờ thôn đập Thiên Thủy chúng ta đã là thôn ngôi sao rồi......
Lý Xuân Thủy khẽ nghiêng đầu, lộ ra vẻ duyên dáng động lòng người, dịu dàng xinh đẹp . Tiếc là Diệp Phàm còn nặng lòng với Diệp Nhược Mộng vừa mất đi nên không có tâm tình để thưởng thức.
Lúc ăn cơm, giáo sư Lan và phóng viên đeo kính trở lại, ngoài ý muốn là có cả cô nàng băng giá Lan Điền Trúc vừa đánh cho Diệp Phàm tơi tả, hôm nay cô nàng diện một bộ quần áo mới tinh.
Một cái quần dài bằng nhung trắng toát bồng bềnh như công chúa giáng thế, áo lông cừu cao cổ, tuy nhiên vẫn không thể che được hai ngọn núi cao ngất mê người. Theo tiếng cười nhẹ nhàng, cặp núi kia khẽ rung đầy khiêu khích, cũng may cô cười không lâu, nếu không lòng xuân của Diệp Phàm cũng sẽ bắt đầu rạo rực.
Cặp mông tròn nhỏ tạo thành một đường vòng cung uốn lượn, đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân đi một đôi dày thể thao thanh nhã. Toàn thân Lan Điền Trúc toát lên một khí vị thanh xuân, mỗi khi bước đi, thân hình uyển chuyển khẽ đung đưa làm người khác thần hồn điên đảo.
- Yêu tinh!
Diệp Phàm cảm giác ở dưới thắt lưng nhói lên, mắng một câu:
- Anh mày bị em trong nháy mắt biến thành nông dân rồi.
- Giáo sư Lan, chào mừng ngài đến đập Thiên Thủy, tôi là Diệp Phàm ở tổ công tác thôn , cũng là học sinh của ngài, ha hả......
Diệp Phàm đưa hai tay ra ôm lấy Lan Cơ Đồng, ánh mắt lộ vẻ sùng kính. Lan Cơ Đồng là một học giả chân chính không sợ quyền thế, hình tượng của ông trong lòng sinh viên đại học Hải Giang rất tốt.
Nghe nói có lần một vụ trưởng bộ giáo dục xuống trường, giám đốc sở Chu Phục Thủy vì nịnh bợ lãnh đạo đã đặc biệt gọi một sinh viên nữ xinh đẹp tiếp khách. Kết quả cô gái kia uống rượu đến chảy máu dạ dày. Lúc ấy viện trường Lan nghe tin lập tức chạy đến mắng Chu Phục Thủy tại trận, tiếp đó đắc tội với vị vụ trưởng kia, bằng không đã sớm lên chức hiệu phó rồi, tuy nhiên nghe nói cũng sẽ nhanh lên thôi.
- Thằng nhóc này không tệ, cậu chính là Diệp Phàm đấy à. Một sinh viên của đại học Hải Giang có thể phục vụ cho nhân dân ở đây, ta rất vui mừng. Tới đây Diệp Phàm, để tôi giới thiệu cho cậu vị này là giám đốc viện bảo tàng Thủy Châu, Cố Tắc Vũ.
- Vị này là phó hội trưởng hội khảo cổ tỉnh Nam Phúc, Chu Khải Minh tiên sinh.
Lan Cơ Đồng chỉ vào người trung niên tầm khoảng ba mươi tuổi, trông có vẻ rất biết chăm sóc bản thân.
- Hội trưởng Chu mạnh khỏe.
Diệp Phàm lai chào hỏi.
- Ha hả! Tiểu Diệp, cậu nên mau thắp hương đi!
Giám đốc Cố ở bên cạnh cười vẻ thần bí, chỉ vào phó hội trưởng Chu.
- Thắp hương!
Diệp Phàm không giải thích được lẩm bẩm, nhìn giám đốc Cố không biết lão ám chỉ điều gì.
- Đồ đầu đất.
Lan Điền Trúc đẹp mê hồn ở bên cạnh khinh thường hừ một tiếng chỉ vào pho tượng thần tài trong cung cũ, trên mặt lộ ra một nét cười quyến rũ khó thấy, thầm mắng Diệp Phàm:” Yêu tinh phát uy rồi, thần tài, hội trưởng Chu không phải chỉ là phó hội trưởng khảo cổ thôi đâu, khảo cổ nghiên cứu làm gì có tiền mà mua văn vật, sao lại có thể quan hệ với thần tài.”
Nhìn Diệp Phàm vẫn ngơ ngác, cô nàng rốt cuộc nổi giận:
- Nói ngươi đầu đất thật không sai, tôi nghi ngờ bằng tốt nghiệp đại học Hải Giang của anh có phải thật hay không nữa. Hội trưởng Chu chỉ là một chức danh, là nghề nghiệp dư. Ông ấy chính là phó chủ nhiệm ban tài chính tỉnh Nam Phúc đấy biết không, đồ đầu đất. Thần tài chính tông đứng trước mặt còn chưa biết......
- Điền Trúc, nói dễ nghe một chút đi, mở miệng là đầu đất, trường đại học của cậu ta không thua trường con đâu. Tiểu Diệp, xin lỗi nhé.
Lan Cơ Đồng nghe chướng tai nên khẽ mắng.