Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 10: Võ sĩ thú tộc.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Khóm rừng dày đặc bị người dùng lực đẩy ra, vài đại hán vạm vỡ tay cầm vũ khí, mặc áo da thú xuất hiện trong tầm nhìn của Hàn Phi.
Vóc người bọn họ cực kỳ khôi ngô, có lông lá xồm xàm ở bên ngoài cánh tay, ở trước ngực cùng với dung mao không giống người bình thường, rõ ràng đã bại lộ thân phận của họ --- thú tộc.
Trong rừng rậm Hô Khiếu diện tích vô biên này, có vô số các bộ lạc thú tộc sinh hoạt ở đây, bọn họ cho rằng rừng rậm chính là gia đình của mình, dựa vào gieo hạt cùng săn thú mà sinh sống. Trong đó có không ít thú nhân tiến nhập vào các quốc gia nhân loại tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trong rừng rậm, đụng phải thú tộc cũng không phải là chuyện gì nguy hiểm cả, trái lại là một chuyện tốt. Bởi vì đại bộ phận thú nhân tính tình ngay thẳng, nhiệt thành háo khách, còn tốt hơn những người mạo hiểm tham lam duy lợi không biết bao nhiêu lần.
Cho nên Hàn Phi thấy đội ngũ thú tộc chiến sĩ có hơn mười người này, ngược lại thả lỏng đi không ít. Hắn đã nghe nói qua danh tiếng của thú tộc, trọng yếu nhất là hắn có hai bằng hữu cũng là thú tộc.
Đám chiến sĩ thú tộc đột nhiên xuất hiện đương nhiên cũng nhìn thấy Hàn Phi ở bên khe suối, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Khi bọn họ nhìn thấy thi thể đầu Thiểm Điện Mãng trên bãi cỏ, mỗi người đều bô bô reo to lên, trong đó mấy người hoàn toàn vô ý thức mà lùi lại mấy bước giơ vũ khí trong tay lên.
-Hắc, bằng hữu thú tộc, đầu mãng xà này đã chết rồi!
Hàn Phi buông kiếm võ sĩ, hướng về phía bọn họ bắt chuyện làm quen.
Nghe thấy Hàn Phi nói, một chiến sĩ thú tộc thoáng thả lỏng cảnh giác, nhìn kỹ lại xác nhận Hàn Phi không có nói dối, vài tên chiến sĩ vừa mới chuẩn bị chiến đấu đều gãi đầu gãi tai.
-Xin chào, người mạo hiểm ở xa tới, xin hỏi đầu THiểm Điện Mãng này là ngươi giết chết phải không?
Một chiến sĩ thú tộc thoạt nhìn có vẻ là đội trưởng đội thú tộc này hướng tới Hàn Phi ân cần hỏi thăm.
Thú tộc có ngôn ngữ của mình, nhưng mà đại đa số thú nhân cũng sẽ học ngôn ngữ của nhân tộc. Trên thực tế tại Cửu Thiên đại lục này ngôn ngữ của nhân tộc được xem là ngôn ngữ thông dụng, có thể là ngôn ngữ giao lưu giữa các chủng tộc khác nhau.
Tên chiến sĩ thú tộc này dùng ngôn ngữ phổ thông phi thường lưu loát. Thân thể hắn cao hơn hai thước, bởi vì vậy mà bì giáp trên người tương đối chật, một khối cơ thể cao cao, biểu hiện ra lực lượng cùng sức bật mạnh mẽ bên trong. Hàn Phi chú ý tới một huy chương võ sĩ đeo ở ngực trái của hắn, chỉ là hình thức có chút đặc biệt.
Thú tộc võ sĩ! Trong tay hắn cầm một thanh song nhận chiến phủ thật lớn, tuy rằng thoạt nhìn chỉ thấy giống hàng bình thường, thế những trọng lượng cùng sắc bén đủ làm cho người ta phải sợ hãi.
-Ta không phải là người mạo hiểm, là võ sĩ tới rừng rậm Hô Khiếu lịch lãm mà thôi.
Hàn Phi mỉm cười trả lời:
-Đầu Thiểm Điện Mãng này quả thực là do ta giết chết!
Mặc kệ ở đâu, danh tiếng của người mạo hiểm cũng không phải là tốt. Man Ngưu từng nói cho Hàn Phi nghe, rất nhiều bộ lạc thú tộc trong rừng rậm Hô Khiếu không có hảo cảm với người mạo hiểm tham lam. Cho nên hắn không muốn làm cho đối phương có điều gì hiểu lầm.
-Thần thú tại thượng!
Thú tộc võ sĩ giật mình giơ cánh tay đặt lên ngực trái của mình vỗ mấy cái, kinh ngạc vô cùng mà hỏi thăm:
-Vậy đồng bạn của ngươi ở đâu?
-Đồng bạn? ~ Hàn Phi ngây người ra một lúc:
-Ta chỉ có một mình cũng không có đồng bạn nào!
Thú tộc võ sĩ nhất thời hai mắt trợn lên như gặp quỷ, hắn lớn tiếng hét lên rằng:
-Điều này sao có thể. Ngươi chỉ là một võ giả nhị giai, làm sao có khả năng giết chết một đầu Thiểm Điện Mãng đã thành niên chứ?
Quả nhiên rất trực tiếp! Hàn Phi cười khổ nói:
-Quả thực là như vậy, vận khí của ta tương đối tốt à!
Thú tộc võ sĩ nửa tin nửa ngờ nhìn Hàn Phi, nhìn vào thi thể mãng xà trên mặt đất một chút, cuối cùng cũng tiếp nhận lời giải thích của Hàn Phi.
Hắn tiến lên một bước thi lễ với Hàn Phi chân thành nói rằng:
-Ta là Sơn Khâu, là đội trưởng đội săn bắn của bộ lạc Cuồng Hùng, võ sĩ thú tộc tam giai!
-Ta là Hàn Phi, võ giả nhị giai.
Hàn Phi cũng đồng thời đáp lễ nói.
Mà lúc này mấy thú tộc chiến sĩ khác vây quanh thi thể Thiểm Điện Mãng bắt đầu múa tay múa chân vui vẻ lên, mỗi người vẻ mặt phấn chấn, nhìn qua đang rất hài lòng.
Sơn Khâu nhếch môi cười nói với Hàn Phi rằng:
-Hàn Phi, ta không biết có thể mời ngươi tới bộ lạc làm khách được không, võ giả dũng sĩ có thể một mình giết chết Thiểm Điện Mãng như ngươi, nhất định là được mọi người trong tộc của ta hoan nghênh nhất!
Đề nghị của Sơn Khâu chính là ý nguyện của Hàn Phi, hắn tuy mang theo địa đồ, thế nhưng lần đầu tiên đi trong rừng rậm Hô Khiếu không thể nghi ngờ không khác biệt lắm với thầy bói mù xem voi. Nếu có thú nhân tộc quen thuộc hoàn cảnh chỉ dẫn cho, như vậy hành trình phía trước không thể nghi ngờ là thuận lợi hơn rất nhiều.
-Vậy thì tốt lắm!
Hàn Phi vui vẻ đáp ứng.
Thấy Hàn Phi đáp ứng, Sơn Khâu cũng rất là vui vẻ, hắn hô quát một tiếng, những thú tộc chiến sĩ khác lập tức vây quanh chuẩn bị cùng nhau phản hồi bộ lạc.
Giữa lúc mọi người chuẩn bị cùng nhau rời đi, Sơn Khâu chỉ vào thi thể mãng xà trên mặt đất hỏi thăm:
-Hàn Phi, thi thể Thiểm Điện Mãng này ngươi có cần chúng ta mang giúp về không? Nếu như để ở đây rất có thể bị dã thú cao cấp khác đi qua ăn tươi nuốt sống mất!
Hàn Phi lắc đầu nói rằng:
-Không cần phiền phức vậy, thi thể Thiểm Điện Mãng quá nặng, đối với ta không có lợi gì, quên đi!
-Vất đi? ~ Sơn Khâu hai mắt mở to, trợn tròn nói:
-Thiểm Điện Mãng này cả thân thể là bảo khố à, ngươi có thể lấy da của nó chế tạo thành hộ giáp hay lá chắn, gân mãng có thể làm dây cung…
-Sơn Khâu đại ca, ta một người mang đi sao được à!
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Không bằng như vậy đi, ta tặng cho mọi người, coi như một phần lễ vật nho nhỏ đi!
Tính cách thú nhân luôn luôn chân chất, hỉ nộ ái ố hoàn toàn hiện ra trên mặt. Hàn Phi hoàn toàn có thể nhận ra Sơn Khâu rất thích thú thi thể Thiểm Điện Mãng, cho nên mới thuận nước giong thuyền mà thôi.
Thật không ngờ Sơn Khâu lắc đầu nói rằng:
-Khó mà làm được! Ngươi giết chết Thiểm Điện Mãng là giúp bộ tộc chúng ta một đại ân, ta không thể nào lấy chiến lợi phẩm của ngươi được.
-Như vậy đi, ta bảo các huynh đệ trước tiên phân giải Thiểm Điện Mạng rồi kiêng về, tới bộ lạc bảo tộc nhân đánh giá rồi dùng linh tinh đổi với ngươi, ngươi xem thế nào?
Thảo nào đám thương nhân đều thích cùng thú tộc bàn chuyện buôn bán! Hàn Phi trong lòng không khỏi có chút cảm thán, với kinh nghiệm giao tiếp của hắn cùng Man Ngưu mà nói, nếu như tiếp tục đẩy qua đẩy lại nói lời khách khí, ngược lại sẽ làm đối phương mất hứng.
-Không có vấn đề gì, Sơn Khâu đại ca cứ làm đi!
Hàn Phi cười nói.
Quả nhiên Sơn Khâu vui vẻ tới miệng ngoác ra tận mang tai. Hắn buông cái chiến phủ cực lớn xuống, vươn bàn tay to dùng sức vỗ vỗ lên vai của Hàn Phi sau đó dùng ngón tay cái giơ lên khen ngợi nói:
-Tốt! quả nhiên là dũng sĩ dám một mình vào rừng rậm, các huynh đệ, mau đưa Thiểm Điện Mãng lại, chúng ta trở về chiêu đãi khách quý!
Đám thú tộc chiến sĩ ầm ầm đáp ứng, tất cả đều cầm vũ khí vây quanh Thiểm Điện Mãng, công việc trở nên lu bù.
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 11: Bộ lạc Cuồng Hùng.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Chiến sĩ thú tộc hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, bọn họ bay qua bay lại trên thân thể Thiểm Điện Mãng, từ phần lân giáp rất nhỏ tương đối mềm mại trước bụng nó khai đao, vài người phối hợp đã nhanh chóng mở bụng Thiểm Điện Mãng ra.
Từng mảng thịt dày được lột ra, gân mãng lớn chừng ngón tay cái được cẩn thận để ra một bên, các chiến sĩ lại tìm hai ba cây mây tại thành cái khung, sau đó đặt hết những khối thịt mãng vào bên trong, trong thời gian rất ngắn thi thể đại mãng đã bị tách rời hoàn tất.
Thừa dịp này, Hàn Phi cùng Sơn Khâu bắt chuyện với nhau. Từ cuộc nói chuyện giữa hai người, Hàn Phi biết được, thì ra Sơn Khâu cùng mọi người chính là đang tìm đầu Thiểm Điện Mãng này để tiêu diệt, Hàn Phi thật ra giúp bọn họ một việc không nhỏ.
Đầu Thiểm Điện Mãng thành niên này không biết từ nơi nào đột ngột chuyển tới đây, nó đã gây hại cho bộ tộc Cuồng Hùng cách đây không xa không ít.
Thiểm Điện Mãng ăn uống cực lớn, nó thường mượn bóng đêm yểm hộ mà tập kích bộ lạc Cuồng Hùng. Trâu bò mà bộ lạc nuôi dưỡng tổn thất thảm trọng, còn có vài tên chiến sĩ bảo vệ gia viên bị nó sát hại. Bộ lạc Cuồng Hùng tổ chức nhân thủ bao vây tiễu trừ nó vài lần, kết quả bị nó chuồn mất hoặc bị nó đánh lén, tất cả đều không công mà trở về.
Đội ngũ của Sơn Khâu là chi đội ngũ thứ năm được phân tới, mọi người đối với nhiệm vụ này cũng không có hy vọng quá lớn. Thật không ngờ lại thấy được thi thể Thiểm Điện Mãng tại đây, đối với bọn họ mà nói đây tuyệt đối là kinh hỉ ngoài ý muốn, rốt cuộc cũng trừ đi một cái đại họa bên người.
Đợi khi Hàn Phi hiểu được chân tướng, những thú tộc chiến sĩ bên kia cũng đã hoàn tất, mười mấy người lưng đeo một cái sọt lớn, bên trong chứa đầy thịt của mãng xà.
Mọi người lập tức lên đường, dưới chỉ huy của Sơn Khâu, Hàn Phi theo đội ngũ tiến về phía tây nam của khu rừng mưa rậm rạp, đi qua một ngọn núi nhỏ, đại khái hành trình không tới một giờ thì tới được thôn trại của bộ lạc Cuồng Hùng.
Thôn trại của bộ lạc Cuồng Hùng thiết lập giữa một cốc núi nhỏ, lưng dựa vào núi non, phía trước là một bãi cỏ tương đối trống trải và bằng phẳng. Con sông chảy ra từ rừng rậm chảy qua cách đó không xa, vị trí phải nói rất không tồi.
Người bộ tộc dựng nhà tranh cùng nhà gỗ từ trong sơn cốc kéo dài ra bên ngoài, cùng với rào chắn nơi nuôi trâu, dê kéo dài liên tiếp nhau. Mặt khác bên ngoài phạm vi bộ lạc còn dựng lên những hàng rào bằng gỗ thô phòng ngự dã thú công kích, vài tòa nhà hình tháp đơn sơ đứng sừng sững bên trong vòng, thỉnh thoảng lại có chiến sĩ cầm vũ khí đi ngang qua tuần tra.
Từ bên ngoài mà nhìn có thể thấy được bộ lạc này tương đối thịnh vượng. Những chiến sĩ tuần tra nhìn thấy nhóm người Sơn Khâu, Hàn Phi xuất hiện ở gò rừng bên kia, lập tức quơ vũ khí trong tay lớn tiếng quát hô. Vì vậy bên trong hàng rào có rất nhiều người chạy ra nghênh tiếp.
Tuy rằng các thú nhân bộ lạc Cuồng Hùng có chút kinh ngạc khi trong đội ngũ trở về có thêm Hàn Phi. Thế nhưng khi bọn họ biết được Thiểm Điện Mãng đã bị tiêu diệt, thi thể đều bị phân giải cột lên trên lưng đem trở về, tất cả đều hưng phấn mà hoa chân múa tay.
Toàn bộ bộ lạc đều nhảy lên, cả trai lẫn gái trong bộ lạc đều từ chỗ ở của mình lao ra ngoài, nhiệt tình không gì sánh được phát ra những tiếng hoan hô đội ngũ trở về. Một vài hài tử thú tộc còn vui vẻ chạy qua chạy lại những phiến đá trên đường, ánh mắt ngây thơ mở to hiếu kỳ nhìn ngắm những khuông thịt mãng lớn đang được dỡ xuống.
Hàn Phi lần đầu tiên đi tới bộ lạc thú tộc, tuy rằng trước đây hắn từng nghe Man Ngưu tả qua, thế nhưng được tận mắt nhìn thấy lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Nếu so sánh với những thành thị phồn hoa của nhân tộc, những bộ lạc thú tộc không thể nghi ngờ là nguyên thủy lạc hậu hơn rất nhiều, các thú nhân dựa vào nhau mà sống, ở chỗ này hầu như không tìm được kiến trúc khác. Đại đa số những thú nhân này chỉ mặc áo da thú thô lậu mà thôi.
Thế nhưng sinh hoạt gian nan cũng không làm cho họ mất đi vẻ cười tươi trên mặt, bất luận người già trẻ nhỏ hay nam nữ trong tộc đều nhìn vô cùng cường tráng, chiến sĩ bộ tộc bưu hãn tùy ý là có thể nhìn thấy được.
Hàn Phi còn thấy vài người phụ nữ đang ôm hài tử đứng xem náo nhiệt bên đường trực tiếp nhấc áo lên, lộ ra bộ ngực lớn cấp sữa cho hài tử uống không chút cảm thấy ngại ngùng gì cả. Mà người ngoài hiển nhiên cũng thành thói quen rồi.
Sơn Khâu mang theo Hàn Phi đi sâu vào trong bộ lạc, tới đầu cuối cùng của sơn cốc nhỏ mới dừng lại, phía trước là một gian nhà gỗ lớn cao hai tầng.
Nhà gỗ nương tựa vào trong vách núi, trong phạm vi mười mét chung quanh đó không có gian phòng ở nào khách. Tòa nhà hiển nhiên đã được xây dựng một cách tỉ mỉ với vườn hoa chung quanh. Một gốc cây đại thụ xanh um tươi mắt đứng sừng sững trên bãi đất trống trước nhà. Tán cây nồng đậm vừa vặn che mưa chắn gió cho ngôi nhà gỗ này.
Đây là nơi ở tốt nhất của toàn bộ lạc Cuồng Hùng, biệt thự của thương nhân tiểu quý tộc nông thôn bất quá cũng không hơn được ngôi nhà này. Sơn Khâu đưa Hàn Phi tới trước nhà gỗ mới nhỏ giọng giới thiệu:
-Đây là chỗ ở của Y Bố trưởng lão, là tế ti của bộ tộc chúng ta.
Tế ti trưởng lão của bộ lạc thú tộc tương đương với tộc trưởng của bộ tộc. Hắn cùng với những dũng sĩ dũng mãnh nhất của bộ tộc đồng quản lý toàn bộ bộ tộc. Một bộ lạc thú tộc không thể không có tế ti tồn tại, người có thể đảm đương tế ti thường thường là những trưởng giả có trí tuệ có từng trải phong phú.
Toàn bộ tế ti thú tộc đều thiện sử dụng tự nhiên phép thuật truyền thừa của thú tộc, bọn họ có thể vận dụng pháp thuật cứu chữa bệnh, có thể chỉ điểm người bộ tộc khai hoang chăn nuôi, cũng có thể khích lệ các chiến sĩ bộ tộc dũng cảm chiến đấu, được mọi người tôn sùng.
Giả như một bộ tộc không có tế ti ở trong, như vậy bộ tộc này cũng không thể duy trì xuống được, chỉ có thể đầu nhập vào một bộ lạc khác mà thôi.
Sơn Khâu vừa dứt lời, một thanh âm già nua từ trong căn nhà gỗ truyền ra:
-Sơn Khâu, ngươi mang theo khách nhân tôn quý trở về sao? Ta nghe thấy tiếng mọi người hoan hô, có phải đầu Thiểm Điện Mãng đã bị tiêu diệt rồi hay không?
Cánh cửa ngôi nhà gỗ chậm rãi mở ra, một lão giả thú nhân tay cầm mộc trượng màu xanh lục chậm rãi từ trong đi ra.
Vị tế ti trưởng lão của bộ lạc Cuồng Hùng nhìn qua phi thường già nua, mái tóc dài trắng như tuyết hầu như đã dài tới vai, nét mặt già nua có thể nhìn thấy những nếp nhăn tang thương cùng năm tháng, nhưng mà ánh mắt vẫn lấp lánh hữu thần phi thường sáng sủa.
Thấy hắn, Hàn Phi không khỏi nhớ tới lão đầu Đa Đức ở trong Thánh Đường võ các, hai người niên kỷ như nhau, nhưng mà hình như vị tế ti trưởng lão trước mắt này khí thế có phần hơn lão Đa Đức, làm cho người ta sinh ra cảm giác kính ngưỡng.
-Xin chào, trưởng lão Y Bố tôn kính, ta là võ sĩ Hàn Phi tới từ Tập Thủy thành, rất vinh hạnh được nhìn thấy ngài ở đây!
Hàn Phi đi tới trước thi lễ nói.
Y Bố trưởng lão mỉm cười, hắn nhẹ nhàng phất phất mộc trượng trong tay.
Một quầng sáng màu xanh lục đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Phi, trong nháy mắt biến thành vô số quang điểm nho nhỏ, rơi xuống thân thể Hàn Phi.
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 12: Thiếu nữ hồ tộc.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Hàn Phi cả người chấn động, quang điểm này rơi xuống thân thể hắn, không chỉ không bị kình khí hộ thể của hắn chống lại, ngược lại còn hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể hắn. Lập tức hắn cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, một chút uể oải lập tức bị khu trừ.
-Hoan nghênh tới bộ lạc Cuồng Hùng, nguyện thú thần sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi, võ sĩ tới từ phương xa!
Y Bố trưởng lão hơi khom lưng đáp lễ, dáng cười như ánh dương quang mùa xuân vậy, làm cho người khác thấy ấm áp:
-Mời vào bên trong nói chuyện.
Chỗ ở của tế ti trưởng lão bộ lạc ngăn nắp sạch sẽ dị thường, phòng khách trong tầng một có một gốc cây cực lớn, một vài khối da thú dày xốp đặt lên trên tạo thành bàn, ba người lên trên chiếu rất thoải mái tự nhiên.
Vừa mới hàn huyên vài câu, chỉ nghe thấy “chi nha” một tiếng, cửa bên phòng khách nhất thời bị đẩy ra, một thiếu nữ khéo tay mang theo một ấm nước nóng hổi tiến vào, trên tay còn lại mang theo một khay trà từ bên trong đi ra.
Thiếu nữ này khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, mái tóc đen dài thẳng tới tận thắt lưng ong, mặc một chiếc quần dài bằng vải bố màu vàng nhạt, vóc người thướt tha yêu kiều, phảng phất như là tinh linh đi ra từ những lá cây xanh mướt trên đồng cỏ bát ngát vậy.
Nàng có khuôn mặt trái xoan đẹp như một bức tranh, đôi mắt màu tím sáng lấp lánh như sao trong đêm, cái mũi khéo léo tinh tú, lỗ tai đầy đặn, hàng mi cong vút, trong ngây ngô còn mang theo khí tức quyến rũ vô cùng. Rất khó có thể tưởng tượng được trong một bộ lạc hào phóng như bộ lạc Cuồng Hùng lại có một thiếu nữ mỹ lệ như vậy tồn tại.
Thiếu nữ không nói một tiếng nào đi tới bên cạnh Y Bố trưởng lão ngồi quỵ xuống, động tác vô cùng thành thạo mà đặt lá trà vào trong chén trước mặt ba người sau đó đổ nước nóng từ trong ấm vào trong đó.
Trong khi nước nóng được rót vào chén trà, chén trà phát ra những tiếng “sùng sục” “sùng sục”, khí vụ màu trắng bay lên, càng làm nổi bật vẻ mặt như hoa như ngọc của thiếu nữ.
Hàn Phi không khỏi thất thần một chút, không chỉ vì vẻ mỹ lệ của thiếu nữ mà động, trọng yếu hơn là hắn nhìn thấy được sau lưng đối phương cư nhiên lại có một cái đuôi xù màu phấn hồng!
Hồ ly tinh? Trong đầu Hàn Phi lập tức hiện lên một cái tên được rất nhiều người nhắc tới, nhưng mà lập tức hắn tỉnh ngộ lại ngay, thiếu nữ này hẳn là hồ tộc trong thú tộc rồi.
Tuy rằng nói rất nhiều thú tộc sinh sống trong các quốc gia nhân loại, nhưng đại đa số đều là những chiến sĩ dũng cảm thiện chiên của bộ tộc như Hổ Sư Ngưu Hùng Lang vân vân… Trong thành Tập Thủy thỉnh thoảng cũng thấy những dong binh thú tộc bưu hãn này. Nhưng mà hồ tộc trong thú tộc căn bản nhìn không thấy, Hàn Phi cũng chỉ nhìn qua miêu tả ở trong thư tịch một chút mà thôi.
Có người nói hồ tộc là một trong những chủng tộc trí tuệ nhất của thú tộc, có được nhiều lời ca ngợi trong thú tộc, thiếu nữ hồ tộc mỹ lệ kiều mỵ lại thông tuệ, nhưng tính cách có chút cao ngạo rụt rè, đối với người trí tuệ không bằng mình đều có chút không thích.
Có lẽ ánh mắt của Hàn Phi quá mức trực tiếp lớn mật, dưới ánh mắt nhìn của hắn, thiếu nữ hồ tộc đang rót trà mặt cười bỗng đỏ ửng lên. Đôi tai nhỏ nhắn trong suốt biến thành màu phần hồng, cái đuôi sau lưng nàng càng bất an mà lắc lư vài cái.
-Khụ khụ! ~ Y Bố trưởng lão ho khan vài tiếng cười nói:
-Vi nhi, ngươi xuống dưới trước đi, chuyện trà nước tự chúng ta làm được rồi!
Trong ánh mắt cơ trí của tế ti trưởng lão không che dấu nụ cười, hắn đối với cử chỉ lớn mật của Hàn Phi không một chút tức giận, ngược lại nghĩ Hàn Phi rất có cá tính thẳng thắn chân thành của thú tộc, xem trọng nhất là thoải mái, che che lấp lâp đó là hành vi hèn mọn.
Thiếu nữ buông ấm nước xuống đứng dậy rời đi, trước khi rời đi còn quay đầu lại hung hăng liếc mắt nhìn Hàn Phi, chỉ là dáng dấp xấu hổ quả thực rất động lòng người.
Đến lúc này, Hàn Phi mới phát hiện mình có chút thất thố không nhịn được mà tự gãi đầu, hắn tự trách mình định lực kém, đồng thời cũng càng kỳ quái hơn là trong bộ lạc của hùng tộc tại sao lại có một thiếu nữ hồ tộc tồn tại.
-Vi nhi là tôn nữ của ta…
Y Bố trưởng lão đại khái nhìn ra nghi hoặc của Hàn Phi mỉm cười giải thích:
-Là một người bằng hữu giao phó cho ta nuôi dưỡng từ nhỏ, rất thông minh cũng rất nhu thuận.
Hàn Phi cũng rất xấu hổ, không biết nói gì cho tốt, lần này hắn hơi ngốc rồi.
Nhưng mà Y Bố chuyển cuộc nói chuyện ngay, nghiêm trang biểu thị lòng cảm tạ với Hàn Phi, vừa rồi trong miệng Sơn Khấu lão biết được tin tức Thiểm Điện Mãng đã bị tiêu diệt.
-Xin ngài không lên khách khí, ta cũng vừa đúng dịp, chỉ là vận khí may mắn mới giết được nó thôi!
Hàn Phi khiêm tốn nói, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Y Bố trưởng lão cảm thán nói:
-Có thể là thú thần quan tâm tới tộc của ta, đầu Thiểm Điện Mãng này tuy rằng chỉ là nhị giai linh thú, thế nhưng nó giảo hoạt phi thường,… ít nhất… trong rừng rậm sống đã ngoài trăm năm. Ta an bài nhiều tộc nhân bao vây tiễu trừ vài lần nhưng không có thành công, thật không ngờ bị ngươi một mình giết chết, sợ rằng đây không chỉ là vấn đề vận khí.
Vấn đề này Hàn Phi không thể trả lời tốt được, nghe Sơn Khấu cùng Y Bố trưởng lão nói, hắn hiện giờ cũng cảm giác được chuyện mình giết được Thiểm Điện Mãng ngoài thực lực ra cũng có đủ vận khí đi, có thể là do đầu Thiểm Điện Mãng này đánh giá thấp thực lực của mình.
Nhưng mà Y Bố trưởng lão cũng không có dây dưa trên vấn đề này, lão lấy một túi da thú nho nhỏ trong túi tiền ra, đặt trên bàn, bên trong lộ ra một viên linh tinh ngũ sắc.
-Hàn Phi võ sĩ, đây là một chút tâm ý của bộ tộc chúng ta, tính là cảm tạ của chúng ta với ngươi đi!
Y Bố trưởng lão nói.
Hàn Phi trầm ngâm một chút, thành thật mà nói đối với linh tinh hắn không động tâm là giả. Nhưng mà những linh tinh này cũng không phải một bộ lạc không quá giàu có như Cuồng Hùng bộ lạc có thể tích súc nhiều được. Nếu như chính mình tùy tiện nhận lấy, trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa hắn còn việc khác muốn cầu đối phương.
Suy nghĩ một chút, Hàn Phi lắc đầu nói rằng:
-Y Bố trưởng lão, ngài thực sự quá khách khí rồi, những linh tinh này ta không thể thu. Nếu như ngài nhất định phải cảm tạ mà nói, xin ngài giúp ta một người dẫn đường, bởi vì ta lần đầu tiên vào rừng rậm Hô Khiếu lịch lãm, muốn tìm vài loại linh thú tương đối đặc thù.
Hàn Phi thẳng thắn thành khẩn làm cho Y Bố trưởng lão rất tán thưởng, tán thành nói:
-Hiện tại rất ít nhìn thấy được thanh niên giống như ngươi vậy! Hàn Phi võ sĩ, ngươi giúp bộ tộc Cuồng Hùng chúng ta thì chính là bằng hữu của bộ tộc chúng ta, bằng hữu tương trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.
Chân thành càng trân quý hơn tiền vàng nhiều --- câu cách ngôn này Man Ngưu dã nói cho Hàn Phi rồi, so sánh mà nói. Hàn Phi có thể lấy được tình cảm của tế ti trưởng lão Cuồng Hùng bộ lạc trước mắt này còn được nhiều hơn mấy khỏa linh tinh nhiều lần.
-Như vậy, Hàn Phi, ngươi muốn tìm loại linh thú gì? Nếu như giai không cao, có thể ta biết nơi nào tìm được chúng.
Y Bố trưởng lão hỏi.
-Nhị giai linh thú Liệt Hỏa Thứu, Tích Ngạc Chiểu Trạch, Cứ Xỉ Địa Hành Long…
Hàn Phi một hơi nói ra tên vài loại linh thú.
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 13: Tiệc tối ở bộ tộc.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Hàn Phi liệt kê ra tất cả đều là nhị giai linh thú, nhưng mà chúng nó có linh hệ thiên phú không giống nhau, tỷ như Liệt Hỏa Thứu là linh thú hỏa hệ, Tích Ngạc Chiểu Trạch là thủy hệ linh thú….Mà những linh thú này máu trên người nó đều dùng để khắc linh văn đồ.
Không phải tùy tiện máu linh thú nào cũng có thể dùng làm mực để vẽ linh văn đồ được, đầu tiên phải là linh thú có thiên phú linh tính phi thường tinh thuần. Đồng thời trong máu của chúng ngưng tụ lượng lớn linh lực đơn hệ, cuối cùng thời gian thu thập nhất định phải bảo đảm những linh thú này đang còn sống khỏe, tốt nhất là lấy máu từ trái tim của chúng là đạt được hiệu quả tốt nhất.
Máu linh thú đối với linh văng đồ có tác dụng vô cùng then chốt, bởi thu được độ khó cao, giá so với huyền thiết, bí ngân, tinh sa các loại khoáng thạch hi hữu này còn muốn cao hơn nhiều. Bởi vậy mà Hàn Phi lần này đi tới rừng rậm Hô Khiếu là muốn tìm gì đó, vì thế hắn mới dùng số tiền lớn mua công cụ lấy máu xa xỉ của công hội người mạo hiểm.
-Liệt Hỏa Thứu, Tích Ngạc Chiểu Trạch, ta nhớ tại ao đầm nước đen phía nam có xuất hiện …
Y Bố trưởng lão khẽ cau mày nghĩ lại nói:
-Cứ Xỉ Địa Hành Long không biết, thời còn trẻ ta đã từng tham dự qua việc đi giết một đám Địa Hành Long, chúng nó thích chạy loạn bên trong rừng rậm nếu như ngươi gặp phải nhất định phải rất cẩn thận. Về phần Hắc Đằng Lam Tình Báo, ngươi muốn tìm được nó trước tiên phải tìm được linh thú nhất giai Vô Vĩ Cự Viên. Hắc Đằng Lam Tình Báo rất thích vồ chúng nó, Tật Phong Lang bình thường hay kết thành quần ở ngọn đồi núi phía đông nam ao đầm nước đen…
Làm một trưởng giả cao nhất của một bộ tộc, kiến thức của Y Bố trưởng lão quả nhiên bất phàm, lão thuận miệng trả lời câu hỏi của Hàn Phi, hoàn toàn biểu hiện ra lý giải của thú tộc đối với rừng rậm Hô Khiếu.
-Hàn Phi, ao đầm nước đen là chỗ liên tiếp giữa rừng rậm Hô Khiếu cùng rừng rậm Linh Thú, bình thường có linh thú cao giai đi lại chỗ này. Cho nên ngươi đi vào trong đó nhất định phải cẩn thận, nghìn vạn lần không nên thâm nhập vào giữa ao đầm, nếu không đụng phải linh thú cường đại, chướng khí bên trong những vũng bùn đó cũng phi thường nguy hiểm.
Y Bố trưởng lão ân cần dặn dò nói:
-Ta đã thấy nhiều võ sĩ tùy tiện xông vào giữa ao đầm nước đen đều không thể trở về. Linh thú tuy rằng trân quý, thế nhưng so với sinh mệnh mình thì không đáng kể chút nào.
-Cảm tạ ngài đã chỉ điểm, ta nhất định sẽ cẩn thận!
Hàn Phi khom mình thi lễ nói rằng:
-Bởi vì ta đối với năng lực của mình hoàn toàn tự tin.
-Một người khó nhất chính là tự đánh giá chính mình…
Y Bố trưởng lão vui mừng nói rằng:
-Ta thật cao hứng vì kinh nghiệm của mình có thể giúp đỡ được ngươi. Ngươi có thể nghỉ tại bộ lạc chúng ta tối nay, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái một người dẫn đường cho ngươi, chỉ ngươi đường tới ao đầm nước đen.
-Vậy thì tốt quá!
Hàn Phi mừng rỡ nói.
Y Bố trưởng lão nâng chung trà mỉm cười nói rằng:
-Trước tiên nếm từ vân vụ trà được ngắt từ trên núi từ sáng sớm xuống coi đã, nơi của các ngươi tuyệt đối không thể thưởng thức được loại trà tươi mới như thế này được.
Hàn Phi mỉm cười, đồng thời nâng chén phẩm một ngụm, hương trà nồng đậm lập tức tràn ngập trong miệng hắn.
Hắn ở trong nơi ở của Y Bố trưởng lão đủ nửa ngày, hai người vừa phẩm trà vừa nói chuyện phiếm. Y Bố trưởng lão cực kỳ uyên bác, từng trải làm cho Hàn Phi biết được rất nhiều kiến thức. Hắn thậm chí hoài nghi đối phương có phải đã từng là người lữ hành du lịch đại lục hay không nữa, bằng không sao lại biết nhiều thứ như vậy.
Sau đó hắn mới biết được, Y Bố trưởng lão lúc còn trẻ đã có thời gian theo một dong binh đoàn có tiếng trên đại lục trải qua nhiều hiểm nguy, thẳng tới lúc lĩnh ngộ được huyền bí trong tự nhiên mới trở lại bộ lạc tiếp nhận vị trí tế ti.
Thời gian hai người nói chuyện với nhau đối với Hàn Phi mà nói không một chút khô khan nào cả. Phải biết rằng cơ hội được ngồi nói chuyện với một trưởng giả trí tuệ tuyệt đối không có nhiều lắm.
Nhưng mà làm cho hắn cảm thấy hơi chút tiếc nuối chính là, thiếu nữ Hồ tộc mang tên Vi nhi kia bị hắn dọa không xuất hiện nữa, nước sôi dùng để pha trà đều là do Sơn Khâu mang vào.
Trời dần dần đen xuống, màn đêm bắt đầu bao phủ lên sơn cốc, xuyên thấu qua những tán cây ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy được những ngôi sao chớp động trên bầu trời, mà gió đêm mang tới những tiếng động xôn xao xa xa.
-Chúng ta đi thôi…
Y Bố trưởng lão mỉm cười đứng dậy nói rằng:
-Bộ lạc chuẩn bị cho ngươi bữa cơm lửa trại long trọng, ta nghĩ bọn họ đã chờ lâu rồi!
Rời khỏi nhà gỗ, hai người đi theo một thềm đá thật dài xuống dưới, tuy rằng trời lúc này đã hoàn toàn tối, nhưng mà trên cửa trước nhà mỗi một hộ trong bộ lạc đều đốt đèn nhựa thông, chiếu sáng con đường nhỏ chật hẹp.
Trên bãi đất trống rất rộng lớn giữa sơn cốc đã đầy chật người từ lâu, ba đống lửa trại ở chính giữa đã phập phồng cháy từ lâu. Trên mỗi một đống lửa trại đều đặt một con trâu lớn đã lột hết da. Hai bên là hai đại hán hùng tộc đứng quanh, một người trở thịt trâu, một người vẽ loạn tương lên trên thịt trâu, không khí tràn ngập mùi vị thịt bò khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.
Thấy Y Bố trưởng lão cùng Hàn Phi đi xuống, những chiến sĩ cùng phụ nữ trong tộc đều phát ra những tiếng hoan hô nhiệt tình.
Dưới ánh lửa làm nổi bật lên khuôn mặt già nua nhưng sáng láng của Y Bố trưởng lão. Lão mỉm cười phất phất mộc trượng trên tay, lớn tiếng nói rằng:
-Các con dân của ta, thú thân tồn tại cùng các người, thỏa thích sung sướng đi!
Tiếng hoan hô càng thêm vang dội, nó phát ra từ nội tâm hò hét thẳng tới tận trời cao, phá tan bầu trời đêm đen nghịt, làm cho bên đêm này càng thêm đẹp.
Làm khách quý của Cuồng Hùng bộ lạc, Hàn Phi cùng Y Bố trưởng lão đang ngồi ở vị trí tốt nhất. Những người khác dựa theo địa vị của mình trong bộ tộc mà ngồi chung quanh một sân nhỏ.
Có thể ngồi vây quanh cái sân này tuyệt đại đa số là những chiến sĩ trong bộ tộc. Những phụ nữ hùng tộc cường tráng bưng những khay đồ ăn lên đặt tới trước mặt mọi người. Hai gã chiến sĩ khiêng một thùng rượu ngon màu đỏ sẫm, hương rượu cùng mùi thịt trộn lẫn vào nhau làm cho mọi người say sưa.
Hàn Phi tuy rằng chưa uống rượu, thế nhưng đã có cảm giác ngây ngất, Cuồng Hùng bộ lạc tuy rằng nguyên thủy lạc hậu, thế nhưng cùng những thú nhân chất phác nhiệt tình này uống rượu ăn thịt, cho dù trong lòng có phiền não gì chỉ sợ cũng bỏ sau đầu hết.
-Hàn Phi võ sĩ, mời nếm thử loại rượu trái cây mà bộ tộc chúng ta tự mình cất lên, đây chính là rượu tốt vài chục năm trong sơn động, người khác muốn ta cũng không cho đấy!
Y Bố trưởng lão cười ha hả, nâng bát rượu nói với Hàn Phi.
-Ta thật muốn nếm nếm thử!
Hàn Phi cười nâng bát gỗ nếm thử một ngụm, rượu trái cây có chút ngọt, vừa mới uống vào trong miệng chưa có cảm giác gì, thế nhưng nuốt vào trong bụng một cái đột nhiên như có lửa thiêu đốt thẳng từ yết hầu xuống tới bụng, những lỗ chân lông toàn thân đều hơi bị dựng thẳng lên!
-Rượu ngon! ~ Hàn Phi không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên khen nói.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Share --- by --- 4vn.eu
Rượu ngon thịt cũng không tồi, hán tử Hùng tộc phụ trách việc quay thịt trâu thành thạo nắm giữ tiểu loan đao sắc bén, tước thịt trâu thành từng mảng từng mảng một phóng xuống giữa bàn. Sau đó có phụ nữ trong tộc mang tới trước mặt mọi người.
Hai người ngồi ở vị trí có thân phận tối cao, Y Bố cùng Hàn Phi tất nhiên được phân phần thịt trâu tốt nhất, không có đũa có lẽ dùng tay trực tiếp dùng. Trên thân thịt trâu không biết được bôi gia vị gì nên làm cho hương vị của thức ăn càng thêm nồng. Miếng thịt chỉ cần nhét vào miệng là lập tức tan ra ngay, tay nghề còn hơn Hàn Phi vài phần!
Còn có thiếu nữ trong tộc mang thêm những chén canh màu sữa trắng, đó là dùng thịt Thiểm Điện Mãng nấu lên. Một hớp rượu, một miếng thịt, một ngụm canh, tư vị không thể nào nói hết --- Hàn Phi quả thật không nhận ra người thú nhân cũng là một hành gia về mỹ thực à!
Lúc uống xong vài bát rượu, Y Bố trưởng lão vỗ vỗ tay, tiếng trống “thùng thùng” lập tức vang lên, một đội đại hán mặc quần áo da thú tiến tới giữa sân.
Nương theo tiếng trống sôi sục hùng hồn, hơn mười đại hán Hùng tộc nhảy lên điệu múa chiến vũ, tuy rằng động tác của bọn họ cũng không chỉnh tề, kỹ thuật nhảy càng chưa nói tới ưu mỹ. Thế nhưng nhất cử nhất động lộ ra dương cương khí, lực lượng cùng dã tính hiển lộ không sót chút nào, nhìn thấy mà huyết mạch sôi sục!
Một lúc sau, hai chiến sĩ hét lớn nhảy ra giữa sân, để tay trần triển khai giác đấu, không thể nghi ngờ đây là tiết mục trợ hứng cho bữa tiệc “lửa trại” tối nay.
Hàn Phi vừa nói chuyện phiếm với Y Bố trưởng lão, vừa hăng hái bừng bừng nhìn vào trận quyết đấu trong sân. Những thanh âm trợ uy liên tiếp vang lên ủng hộ hai người trong sân.
Cuối cùng song phương bình thủ, kiệt lực ngồi ôm nhau ngã xuống đất, khiến cho mọi người vây xem cười vang một trận.
Chính vào lúc này, một võ sĩ hùng tộc mặc giáp da thú chậm rãi tiến vào giữa sân, tiếng cười lập tức ngừng hẳn.
Tên võ sĩ này trực tiếp đi tới trước mặt Hàn Phi cùng Y Bố trưởng lão. Thân thể hắn cao lớn vượt lên trên hai thước, thể trạng to lớn, mũi rộng lộ ra vài phần dữ tợn, một đôi mắt hùng tinh quang bắn ra bốn phía, nhìn thẳng vào Hàn Phi.
-Vị này chính là đệ nhất võ sĩ của bộ lạc chúng ta, Khảm Mạt Tư…
Y Bố trưởng lão đứng dậy giới thiệu hai bên nói:
-Hắn hôm nay cũng mang đội ngũ đi kiếm Thiểm Điện Mãng, trở về có chút chậm. Còn vị này là Hàn Phi võ sĩ đã giết chết Thiểm Điện Mãng!
-Xin chào, võ sĩ Hàn Phi dũng cảm!
Vị võ sĩ đệ nhất Cuồng Hùng bộ lạc này ồm ồm nói rằng:
-Ngươi đã cầm đi vinh dự thuộc về ta!
Thật đúng là rất thẳng thắn rồi! Hàn Phi vươn người lên nắm tay chọi vào nắm tay của đối phương. Đây chính là lễ tiết thăm hỏi của các võ sĩ thú tộc với nhau. Có người nói tại thời đại viễn cổ, võ sĩ song phương chỉ cần quyền đối quyền là biết ngay được thực lực của đối phương ra làm sao.
-Xin chào, võ sĩ Khảm Mạt cường đại, ta vinh dự của ngươi không cần phải dùng Thiểm Điện Mãng để chứng minh!
Khảm Mạt Tư trợn mắt nhìn Hàn Phi vài giây, đột nhiên mở rộng cái miệng với hàm răng trắng bóc của mình ra nói:
-Ngươi nói không sai, võ sĩ Hàn Phi, không bằng chúng ta đấu một trận hữu nghị, làm trợ hứng cho yến hội lần này, ngươi xem thế nào?
Trận đấu sức mang theo tình hữu nghị? Hàn Phi có chút khó hiểu nhìn Y Bố trưởng lão, đối phương cười ha hả nói rằng:
-Thú tộc chúng ta có truyền thống, nếu có võ sĩ khách quý tới chơi. Dũng sĩ trong tộc có thể luận bàn mà không dùng vũ khí, chỉ cần một phương áp đảo đối phương là thắng.
-Đương nhiên, làm khách quý trong tộc, ngươi có quyền cự tuyệt!
Y Bố trưởng lão hướng về phía Hàn Phi trừng mắt nhìn:
-Nhưng mà người thắng có thể hướng đối phương đưa ra một yêu cầu không quá phận.
Lúc này Khảm Mạt Tư đột nhiên xoay người giơ cao cánh tay lên hô to:
-Khảm Mạt Tư!
Hắn hò hét như vậy đã châm ngòi nhiệt tình của toàn bộ mọi người đứng vây xem, rất nhiều chiến sĩ bộ tộc giơ cánh tay lên đồng thanh kêu lớn.
-Khảm Mạt Tư
Cửu Thiên đại lục dùng võ vi tôn, võ sĩ dũng cảm cường đại nơi nào cũng được người tôn kính. Nếu đối phương đưa ra khiêu chiến, Hàn Phi đương nhiên không có đạo lý để cự tuyệt rồi. Bằng không những hán tử Cuồng Hùng bộ lạc sẽ khinh thường mình, không chừng còn có thể hoài nghi không phải có đúng thật là mình giết chết được Thiểm Điện Mãng không nữa!
-Được! Ta đồng ý!
Hàn Phi đáp ứng.
Khảm Mạt Tư cười hắc hắc, rất nhanh lùi về phía sau đi tới mảnh đất giống đằng sau. Hắn bỏ đi bộ bì giáp mình đang mặc, lộ ra một cơ thể cường tráng tới cực điểm, hơi chút quang mang màu máu từ trên người hắn lóe lên.
Tiếng trống đã ngừng từ lâu lại vang lên lần thứ hai, khuyên khích trợ uy cho trận quyết đấu sắp bắt đầu này.
Hàn Phi đồng thời bỏ đi bì giáp cùng trang phục võ sĩ trên người, vô lận chiều cao hay thể trạng hắn đều kém Khảm Mạt Tư một mảng lớn, nếu như tính từ góc độ sức lực mà nói, nhìn thế nào cũng không thấy hắn là đối thủ của Khảm Mạt Tư.
Lúc cởi y phục, Hàn Phi hít một hơi thật sâu, tiên thiên chân khí từ đan điền chợt tuôn ra. Trong nháy mắt chân khí đã tới tứ chi bách hài, thân thể hắn bỗng nhiên cao hơn một chút, xương cốt toàn thân vang lên những tiếng kêu “Canh cách”
Khảm Mạt Tư trên mặt nhất thời toát ra vẻ ngưng trọng. Bởi vì hắn cảm giác được võ sĩ thiếu niên Hàn Phi này thoạt nhìn như vô hại, đột nhiên biến thành một đầu mãnh thú muốn ăn thịt người tới nơi, trong lòng không khỏi nổi lên vài phần cảnh giác.
Những thanh âm xôn xao lớn cùng tiếng trống tất cả đều yên tĩnh lãi, chỉ có trong đống lửa thỉnh thoảng lại phát ra hoa lửa cách cách rung động mà thôi. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào hai người đang giằng co giữa sân.
-Thú thần tồn tại cùng các ngươi!
Đứng ở một bên sân Y Bố trưởng lão giơ cao mộc trượng trong tay lên.
Hai vòng quang hoàn sáng sửa hầu như đồng thời rơi xuống trên người Hàn Phi cùng Khảm Mạt Tư, tạo thành một tầng quang mang màu xanh lục, sít sao vây lấy toàn thân hai người bọn họ
-Hắc!~ Khảm Mạt Tư gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên mở ra song chưởng đánh mạnh tới Hàn Phi đang cách xa ngoài năm sáu mét!
Vị đệ nhất võ sĩ Cuồng Hùng bộ lạc này tuy rằng thân hình thật lớn, thế nhưng đột nhiên bạo phát sản sinh ra tốc độ cũng không chậm. Hắn như một mãnh hổ nấp trong đám cỏ hồi lâu tập trung sức mạnh chờ thời cơ đánh về phía con mồi, khí thế lăng không lao tới đủ làm cho người bình thường phải sợ hãi.
Nhưng là Hàn Phi không phải là người bình thường, trong nháy mắt khi Khảm Mạt Tư nhảy tới, hắn thoáng lùi về phía sau nửa bước rồi đột nhiên xuất ra một cước. Đi sau mà tới trước, một cước nặng nề đá vào vòm ngực đang rộng mở của Khảm Mạt Tư.
Thình thịch! Một thanh âm muộn hưởng vang lên. Khảm Mạt Tư bị bay ra xa tới mấy mét rơi xuống mặt đất, chân phải dẫm về phía sau mới bình ổn lại được, trên người hồng mang lộ ra càng nhiều.
Võ sĩ thú tộc cùng võ sĩ nhân loại có chút khác nhau, đại đa số bọn họ chủ tu một loại thú đấu khí đặc biệt, có người nói nó có thể vận dụng bổn nguyên lực lượng tự thân phát ra đấu khí cường đại. Hơn nữa là một hệ đấu khí phụ trợ trong mười hệ đấu khí. Nếu như đơn thuần tính theo phương diện uy lực đấu khí mà nói, mạnh hơn một chút so với võ sĩ nhân loại cùng giai.
Khảm Mạt Tư bất lợi trong hiệp giao thủ thứ nhất cũng không nổi giận hay có chút xấu hổ nào cả. Hắn một lần nữa phải đánh giá lại đối thủ của mình, thần tình ngưng trọng. Đệ nhất võ sĩ Cuồng Hùng bộ lạc hiển nhiên không phải là một mãng phu chỉ biết đấu đá.
Địch không động ta động! Hàn Phi bỗng nhiên cất bước tiến lên, vung một quyền đánh thẳng vào Khảm Mạt Tư, nắm tay hắn mang theo hỏa diễm thiêu đốt!