Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 71: Không tha thứ
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Vương Hàm Dương lần này đi kiểm tra xem xét, giúp đỡ công việc của Trần Kinh là một việc thật lớn, nói là giúp người khi gặp nạn cũng không quá đáng.
Một việc có hoàn thành hay không, có sức ảnh hưởng hay không, chính là sự quan tâm của lãnh đạo có đúng lúc không, việc cải tạo lâm trường Hồng Thổ Pha, trước giờ đều do Phòng Lâm nghiệp chỉ đạo, rốt cuộc thì Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện có thái độ gì, cũng không rõ ràng.
Điều này vô hình trung càng làm khó khăn hơn trong công việc, hơn nữa lúc đề cập đến vấn đề này đến các đơn vị và các bộ ngành phối hợp, kiến thức của Trần Kinh căn bản chưa sâu, việc làm của hắn lại không có được sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo, người khác có thể đẩy tới đẩy lui, cũng có thể bỏ qua, điều này cũng là lẽ thường tình ở đời.
Nhưng lúc này đây, hành trình đến Hồng Thổ Phacủa Vương Hàm Dương, lại hoàn toàn xoay chuyển được cục diện này, Trần Kinh ngay lập tức biết được khả năng của Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương, Uỷ viên thường vụ huyện ủy, ít nhất thì một vài thị trấn có lâm trường Hồng Thổ Pha, thái độ của một vài người đứng đầu cứ thay đổi 180 độ vậy.
Không quan tâm xem có phải chủ định hay không, bọn họ có thái độ kiên quyết nghe theo đại cuộc đối với vấn đề lâm trường Hồng Thổ Pha, nghe theo sự quy hoạch và sắp xếp cảu Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện, thái độ củaTrần Kinh cũng cụ thể hơn nhiều.
Trước đây bọn họ nịnh bợ Trần Kinh, nhưng sâu trong lòng lại không coi Trần Kinh làm gì cả, hiện tại thì bọn họ cũng ý thức được Trần Kinh không phải là hạng người dễ dàng, nên đối với hắn cũng tôn trọng hơn khá nhiều.
Tuy rằng, làm cho bọn họ hoàn toàn phối hợp với Trần Kinh, lúc trước còn rất khó khăn, nhưng sau những bước gian nan đầu tiên, về sau công việc ngày càng phát triển, không còn nghi ngờ đây là một bước đệm tốt.
…
Trạm kiểm tra Hổ Đầu Sơn, Trần Kinh đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn bộ công việc trên lâm trường Hồng Thổ Pha.
Liếc mắt nhìn xung quanh, cây cối xanh um, cao lớn, bốn mùa tươi tốt, trong khu rằng này, cái gì cần đều có thể có. Một mảnh rừng nguyên sinh, bên trong có cả ngững cây cổ thụ vài trăm tuổi, toàn bộ khu rừng, lá rụng thành lớp dày đặc, toàn bộ huyện Lễ Hà, đều bảo vệ tốt rừng nguyên sinh, nên mới có được khu rừng như ngày nay.
Khu rừng này là một bộ phận của lâm trường Hồng Thổ Pha, là nơi ươm trồng cây non, thu thập những giống cây quý hiếm. Nếu như không hủy hoại khu rừng nguyên sinh này thì nó sẽ là một nguồn của cải lớn.
Vương Hàm Dương đi thị sát trạm Hổ Đầu Sơn, kiên trì đi tới đỉnh núi, trên đỉnh núi, ông ta chỉ vào cánh rừng và nói với Trần Kinh:
- Cậu thấy cánh rừng trước mắt thế nào? Sau khi mở rộng trong thời kỳ luyện thép, sau lại là thời kì mười năm náo động, đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, nhưng khu rừng vẫn cứ như trước, không phải đây là một kì tích hay sao?
- Bảo về tốt cánh rừng này, là trách nhiệm của những người làm công tác lâm nghiệp như các cậu, bảo vệ tốt cho cánh rừng này, sẽ mang đến cho chúng ta nhiều của cải, đó là một món lãi kếch sù.
- Một vài cán bộ của chúng ta tầm nhìn còn hạn hẹp, không nhìn tới lợi ích về lâu về dài, không nhìn tới thế hệ sau, nhưng chúng ta là những người biết rõ, nên không thể làm những việc ngốc nghếch, để cho người đời phỉ nhổ.
Trần Kinh gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhìn cánh rừng này, lòng dạ tự nhiên thấy trống trải, liền cảm giác được trách nhiệm của mình thật lớn.
Vương Hàm Dương thản nhiên cười, ngày thường y rất gầy, vóc dáng cũng không cao, nhưng luôn chải tóc chỉnh tề, vuốt dựng lên, trông rất có vẻ hoạt bát.
Trước kia Trần Kinh và Vương Hàm Dương không tiếp xúc nhiều, luôn cảm thấy Vương Hàm Dương quá nghiêm túc, khả năng cũng không tốt lắm. Nhưng khi trực tiếp gặp mặt thế này, hắn lại cảm thấy Vương Hàm Dương rất bình dị gần gũi, rất có nguyên tắc và phong cách.
Về vấn đề cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, Vương Hàm Dương rất quan tâm, điều này làm Trần Kinh cảm động, nên cũng rất ủng hộ.
Ánh mắt Vương Hàm Dương rất sắc bén, y híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Tiểu Trần, công việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha đang gặp phải khó khăn rất lớn! Cậu có thể không sợ khó khăn, làm chuyện này, thật đáng khích lệ.
Y chuyển đề tài, chỉ về vùng núi chìm trong sương mù phía trước nói:
- Tôi nói cho cậu một bí quyết, nếu như cậu gặp khó khăn, không thể giải quyết được, cậu có thể từ trạm kiểm tra này nhìn cánh rừng bên đó, nếu như vẫn không thể giải quyết dược, thì đó không phải là sai lầm của cậu.
Phó chủ tịch huyện Vương Hàm Dương đã đi rồi, nhưng những lời nói của y vẫn quanh quẩn bên tai, không thể nghi ngờ, nhưng lời này của y, Trần kinh đã ghi tạc trong lòng. Đứng trên Hổ Sơn ngắm núi, có lẽ đã trở thành một thói quen đặc biệt của Trần Kinh.
- Phó phòng Trần, Mông đội trưởng đã tới rồi!
Vương Sam đứng sau Trần Kinh nhắc nhở.
- Ừ!
Trần Kinh gật đầu, quay lại nhìn Vương Sam nói:
- Hôm qua được nghỉ ngơi tốt chứ?
Vương Sam sửng sốt, mặt chợt đỏ bừng, nghe Trần Kinh nói vậy, làm cho người khác dễ có liên tưởng khác. Ngày hôm qua đoàn người của Vương Hàm Dương trở về thi trấn, nhưng mấy người ở Phòng lâm ngiệp của Trần Kinh lại ở lại núi Đầu Hổ. Buổi tối, trạm kiểm tra Đầu Hổ sắp xếp mấy phòng cho khách, mấy người của Trần Kinh đã ở lại đây.
Điều kiện trên núi có chút kham khổ, nhất là vào mùa này, rất nhiều muỗi, hương muỗi cũng không thể dùng được, hôm qua Trần Kinh ngủ không ngon, nên giờ mới hỏi như vậy.
Cảm nhận được sự xấu hổ của Vương Sam, Trần Kinh cười cười nói:
- Chúng ta xuống thôi! Đừng làm cho Đội trưởng Mông phải chờ đợi lâu.
Trần Kinh bây giờ đã đến Hồng Thổ Pha, vì công việc quá nhiều nên hắn không thể đi xem, mà cũng không muốn đến mấy xã, thị trấn xung quanh, chỉ có núi Đầu Hổ này có thể là nơi dùng chân lí tưởng một chút.
Mông Hồ đang đứng nói chuyện vui vẻ với trạm trưởng Lưu Phàm bên ngoài trạm kiểm tra, nhìn thấy Trần Kinh đi đến, y nhanh chóng lại đón, đưa hai tay nói:
- Phó phòng Trần xuống thị sát núi Đầu Hổ, anh nói sẽ qua xã nhỏ của chúng tôi, ân tình này không biết lấy gì báo đáp.
Trần Kinh khoát tay, giả vờ cả giận nói:
- Mồm mép lão Mông anh thật là thâm thúy!
Mông Hổ cười ha ha, giơ tay về phía sau vẫy vẫy, một người cảnh sát chừng hơn 30 tuổi đi đến, Mông Hổ nói:
- Phó phòng Trần, đây là Thang Dịch Dương, Đồn trưởng đồn công an xã Hồng Ngọc Khê.
Trần Kinh vươn hai tay, Thang Dịch Dương không nói nhiều, bắt tay với Trần Kinh, y nói:
- Tôi và lão Mông là chiến hữu.
Trần kinh sửng sốt, nói:
- Cũng đã từng ở chiến trường?
Thang Dịch Dương cười, có chút ngại ngùng, Mông Hổ bên cạnh xen vào nói:
- Lão Thang năm đó là người mạnh mẽ nhất của chúng tôi, trên chiến trường còn bị thương, thiếu chút nữa đã lập công! Anh ta chuyển nghề sau tôi một năm, vào Phòng công an, đến nay đã là đồn trưởng rồi.
Trần Kinh mỉm cười không nói, hắn thấy Mông Hổ có chút buồn phiền, Thang Dịch Dương và Mông Hổ có quan hệ rất thân thiết.
Xử lý vấn đề khó khăn ở Hồng Thổ Pha, Thang Dịch Dương đã dốc nhiều sức, Trần Kinh thật sự rất cảm ơn y, hôm nay Mông Hổ lại dẫn y đến đây, thật đúng ý hắn.
- Đi thôi, vào phòng ngồi uống chén trà!
Trần Kinh khoát tay, quay đầu lại nói với Mông Hổ:
- Lão Mông, anh thả mấy người lần trước gây rối rồi à?
Mông Hổ lắc đầu nói:
- Đâu có, đã mang tới chỗ phó phòng công an rồi, ông ta nói đây là vụ gây rối nghiêm trọng, nên phải mang về lấy khẩu cung.
Trần Kinh nét mặt hơi thay đổi, nói:
- Anh đã giao cả cho ông ta sao?
Mông Hổ buông tay nói:
- Giao cả rồi! Người là do Lão Thang bắt, nếu như để một cảnh sát Trạm kiểm lâm như tôi kiểm soát thì có chút bất hợp lý.
Trần Kinh liếc nhìn Thang Dịch Dương một cái, trong lòng dịu đi chút ít.
Ba người ngồi trong phòng khách nhỏ của trạm kiểm lâm, trạm trưởng rót trà cho ba người xong liền đi ra ngoài, Mông Hổ nhấp một ngụm trà, nói:
- Phó phòng Trần, có chuyện này tôi muốn nói với anh, Phòng công an bảo tôi nói với anh rằng, hy vọng anh có thể giơ cao đánh khẽ, thả Mã Văn Hoa ra.
- Hôm qua tôi đã gặp tên tiểu tử Mã Văn Hoa, sợ tới mức tè cả ra quần, nhìn thấy tôi thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, loại người nhu nhược như cậu ta, xử cậu ta chỉ thêm bẩn tay.
- Hay là Phó phòng Trần rộng lượng, giơ cao đánh khẽ, tha cho tên tiểu tử đó một con đường sống?
Trần Kinh sửng sốt, sắc mặt thay đổi rõ rệt, trưởng phòng công an Đàm Thu Lâm lại đi làm chuyện này, bảo Mông Hổ nhắn với hắn, ông ta làm như thế này chính là muốn lấy mạng của Mã Văn Hoa.
Chuyện gây rối ở Hồng Thổ Phalại phát sinh chuyện khó xử? Nguyên nhân chính lại là do Mã Văn Hoa châm ngòi thổi gió! Trong cuộc họp, Trần Kinh đã đề cập tới vấn đề này, đổ lỗi cho Phương Minh và Liễu Vĩ đã để lộ chuyện này, điều này chỉ có thể là một loại thủ đoạn tranh đấu, mục đích chính là cậy mình nhiều tuổi, bằng mặt mà không bằng lòng.
Trần Kinh cuối cùng vẫn muốn làm rõ chân tướng sự việc, chính là lật tẩy Phương Minh và Liễu Vỹ, sau đó cũng không giải quyết Vương Quốc Thư.
Quy hoạch của Trần Kinh chính là một tổ hợp quyền, hiện tại đi giải quyết những công nhân gây rối tên lâm trường, ý đồ rõ ràng là như thế, hắn muốn bảo vệ Mã Văn Hoa.
- Anh đừng có làm bừa! Ai bảo anh quản nhiều chuyện? Công nhân gây rối trên lâm trường là chuyện đùa sao? Rốt cuộc nguyên nhân và chân tướng của việc gây rối là gì, Huyện ủy và lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện rất quan tâm đến vấn đề này. Mỗi một câu của mỗi người, tất cả đều có thể giao cho Đàm Thu Lâm sao?
- Tính nguyên tắc của Mông Hổ anh đi đâu cả rồi?
Trần Kinh gần như là bùng nổ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét!
Mông Hổ bị Trần Kinh mắng cho mặt đỏ bừng bừng, y kinh ngạc một lúc lâu, mới thở một hơi nói:
- Đầu óc tôi lại như heo rồi, bị lão già Đàm Thu Lâm lừa rồi! Cái lão chó nhật này!
Mông Hổ nói xong, sau đó trừng hai mắt nhìn Thang Dịch Dương, nói:
- Anh Dương, anh hãy nói thật đi, vấn đề này có nói gì đi chăng nữa, có phải anh đã sớm nhìn ra hay không? Tôi biết đầu chó nhật nhà anh linh hoạt hơn tôi!
Thanh Dịch Dương cười ồ lên, nói với Trần Kinh:
- Phó phòng Trần, việc này trách tôi và anh Mông làm việc qua loa, Đàm trưởng phòng là người đầu tiên muốn, sau đó mới nói chuyện của Mã Văn Hoa, Mã Văn Hoa cũng đứng ở đó, hóa trang cũng thật đáng thương, anh Mông có thể đã sinh lòng trắc ẩn!
Trần kinh hít một hơi thật dài, lúc này hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn không kìm nổi trừng mắt nhìn Mông Hổ.
- Anh lập tức đi làm ngay, hoàn tất việc của Mã Văn Hoa, tôi biết anh có cách!
Trần kinh giọng lạnh lùng nói, Mông Hổ sợ nhất giọng nói này của Trần Kinh, y đứng dậy kéo theo Thang Dịch Dương:
- Anh Dương, việc này anh phải tận lực, hôm nay chúng ta nhất định phải làm cho thỏa đáng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 72: Bữa tiệc của phụ nữ
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Tình nghĩa rất khó.
Liền lấy chuyện của Mã Văn Hoa ra mà nói, Trần Kinh và Đàm Thu Lâm cũng là người quen, Đàm Thu Lâm ở thị trấn Lễ Hà này coi như cũng là nhân vật có máu mặt, y đến đây, chẳng phải Trần Kinh nên nể mặt sao?
Nhưng chuyện của Mã Văn Hoa không phải đơn thuần là chuyện cá nhân, chuyện của y có liên quan tới Phương Minh, Liêu Vỹ còn có chuyện của Vương Quốc Thư. Nếu như vấn đề đất đỏ ở lâm trường không làm rõ ràng, không phải là lỗi của Mã Văn Hoa, Phương Minh và Liêu Vỹ còn có Vương Quốc Thư gánh vác trách nhiệm chủ yếu.
Trách nhiệm truy cứu này, ba người này đều phải bị sa thải trong công cuộc cải tạo lâm trường Hồng Thổ Pha, những nghi ngờ này không phải Trần Kinh chưa nghĩ đến.
Hiện tại thái độ của Trần Kinh đối với công việc cải tạo lâm trường Hồng Thổ Pha chính là dùng người mới không bằng người cũ, Liễu Vỹ và Phương Minh, nói về năng lực cá nhân, đều rất giỏi. Bọn họ công tác ở cơ sở nhiều năm như vậy, các mối quan hệ đều vô cùng vững chắc, chỉ cần bọn họ có lòng, bọn họ sẽ sẽ dốc toàn lực hỗ trợ Trần Kinh.
Nhưng Vương Quốc Thư, tuy rằng người này có dã tâm rất lớn, nhưng y đảm nhiệm công việc trênlâm trường Hồng Thổ Pha rất nhiều năm rồi, kinh nghiệm trong công việc này rất dồi dào, làm sao người bình thường có thể so sánh được đây?
Lâm trường Hồng Thổ Pha rốt cục có bao nhiêu vấn đề? Công tác cải tạo lâm trường Hồng Thổ Pha rốt cục nên đi theo hướng nào, Vương Quốc Thư là người hiểu lâm trường nhất, người như vậy nếu Trần Kinh không lợi dụng, thật đáng tiếc!
Cho nên Trần Kinh đã đề nghị Đàm Thu Lâm,y quả quyết mặc kệ, không những không để ý tới, thời gian đầu y còn bắt làm rõ sự việc của Mông Hổ, sau đó công bố cho thiên hạ biết.
Đàm Thu Lâm nghĩ bảo vệ Mã Văn Hoa chính là cam chịu, Trần Kinh căn bản không cần tự hắn ra tay, chỉ cần nói cho Vương Tiềm biết mối quan hệ lợi hại này, bọn họ hăng hái hơn nhiều so với Trần Kinh, đặc biệt là Vương Quốc Thư, y mang rất nhiều tài liệu mật đến xem phản ứng của công an huyện.
Trần Kinh nghĩ đến đây, huyện sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề của Mã Văn Hoa, trong một đêm Mã Văn Hoa đã trở thành vấn đề bị mọi người chỉ trích.
Mã Văn Hoa lăn lộn ở Lễ Hà nhiều năm như vậy, bình thường rất thích vừa đấm vừa xoa, thật là muốn kiểm tra, mông của y làm sao có thể sạch được? Mã Văn Hoa nhanh chóng bị người ta lột sạch vốn liếng, mà ngòi nổ châm ngòi bịa đặt việc cải tạo lâm trường Hồng Thổ Pha đổ hết lên đầu y.
Viện kiểm sát huyện nhanh chóng hành động, tòa án lập tức thụ lý, bỏ tù Mã Văn Hoa chỉ là vấn đề thời gian.
Mã Văn Hoa điêu đứng, Trần Kinh cũng đắc tội với Đàm Thu Lâm, theo như thiên hạ đồn, Đàm Thu Lâm đang âm thầm thậm chí là bỏ qua, nói là nhất định sẽ đối tốt với Trần Kinh.
...
Mấy ngày liền không mưa, thời tiết ở Lễ Hà rốt cuộc cũng sắp đến mùa nóng nhất trong năm rồi, lúc này Trần Kinh ở nhà một mình, cả ngày chỉ mặc một cái quần cộc!
Trong khoảng thời gian này, Trần Kinh hai ba ngày lại chạy đến Hồng Thổ Pha để nghiên cứu, vấn đề khó khăn là tài liệu cải cách, hắn chuẩn bị hết chồng này đến chồng khác, mở rất thường xuyên những hội nghị có liên quan đến cải tạo lâm trường Hồng Thổ Pha, trước mắt, các mặt về cơ bản đều hiểu rồi, lâm trường Hồng Thổ Pha chính là chiêu bài của Lễ Hà, là đại biểu phối hợp giữa bảo hộ sinh thái lâm nghiệp Lễ Hà và phát triển kinh tế.
Cải cách cơ sở như vậy không đủ cải cách theo con đường cũ của doanh nghiệp nhà nước truyền thống được, cải cách doanh nghiệp truyền thống chính là quẳng đi gánh nặng, bỏ đi trọng trách, rất nhiều nhà máy đã thực hiện bán đấu giá quyền tài sản, công nhân viên chức của các xí nghiệp đều đã thất nghiệp gần nửa rồi, doanh nghiệp nhà nước đã trở thành doanh nghiệp tư nhân theo phong trào.
Nhưng công việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha không phải là chuyện của doang nghiệp bình thường, cải tạo lâm trường cũng không đủ để đi bán đấu giá được.
Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ủy mở hội nghị nghiên cứu, chính thức thành lập tổ lãnh đạo cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, Trần Kinh được bổ nhiệm là tổ phó thường trực cải tạo, lãnh đạo huyện có đề xuất yêu cầu tổ lãnh đạo là, công việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha vừa không hoàn toàn là tư nhân hóa, cũng không nhất thiết là quẳng đi gánh nặng, giảm thiểu mục tiêu, mới có thể sắp xếp ổn thỏa cho công nhân trên lâm trường được.
Ba cái yêu cầu này có thể nói là yêu cầu cao nhất đối với tổ lãnh đạo, gần như đám người Trần Kinh cảm thấy áp lực rất lớn, mọi người làm việc khá chăm chỉ.
Có một việc cần nhắc tới, mối quan hệ của Trần Kinh và Kim Lộ gần đây tốc độ phát triển rất nhanh, từ sau ngày Trần Kinh uống rượu “ Làm càn”, coi như chọc vào cửa sổ giấy.
Kim Lộ vốn có thiện cảm với Trần Kinh, hai người có thời gian rảnh liền đến bờ sông uống trà, tuy hai người hiện nay có tình cảm, vẫn chưa thể hiện ra, nhưng nói lý ra hai người dắt tay nhau, nói cười rất tự nhiên, cảm thấy khó cưỡng lại sức hấp dẫn của đối phương.
Nhưng hai người cũng chỉ phát triển vậy thôi, gần đây Trần Kinh chịu sự áp lực rất lớn, công việc cũng bận rộn, trong trăm công nghìn việc có thể bỏ chút thời gian gặp Kim Lộ, như vậy cũng coi như là tô điểm cho công việc bận rộn rồi.
Theo như tình hình thực tế mà nói, tình yêu dường như đến rất gần với Trần Kinh, sự nghiệp ư? Lúc Trần Kinh tự hỏi hắn về vấn đề này, ngầm quyết tâm, nhất định phải công tác tốt, làm thật tốt mọi việc.
...
Chú Từ mời đi ăn cơm, là do con gái Từ Lệ Thơm công tác ở bên ngoài về, nhất định phải tìm cơ hội cảm ơn Trần Kinh.
Trần Kinh từ xa đã ngửi thấy mùi thịt khô của Lễ Hà. Nhà của ông Từ khá đơn sơ, phòng bếp và phòng khách không có cửa, chỉ dùng một tấm mành ngăn cách, Trần Kinh vén bức mành cửa phòng khách bỗng nhiên cảm thấy như bị cái gì đó chặn lại. Ngay sau đó hắn ngửi thấy hương vị.
“A” Một tiếng, giọng nói của người phụ nữ, Trần Kinh sửng sốt, ngây người tại chỗ.
Một người phụ nữ, mặc áo polo, mặc chiếc váy ngắn màu lam, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng đeo trang sức trang nhã, không coi như thời thượng, nhưng rất giống như con gái rượu, nhất là hai luồng của bộ ngực săn chắc, căng phồng, cổ áo polo có khe như ẩn như hiện, quả nhiên là vô cùng quyến rũ.
- Trần... Phó phòng Trần…
Người phụ nữ đã nhìn thấy rõ Trần Kinh, mặt vốn đã đỏ ửng lên tươi cười.
- Chị Từ!
Trần Kinh gật đầu với người phụ nữ, mấy tháng không gặp, Từ Lệ Thơm thay đổi rất nhiều, rốt cuộc là đi thành phố lớn về, ăn mặc ra dáng rất nhiều, không giống như dáng vẻ quê mùa trước đây.
Một đứa trẻ đi sau người phụ nữ, đi có chút tập tễnh, nhưng dáng người lại không lùn.
Từ Lệ Thơm vỗ đứa nhỏ:
- Gọi chú đi!
- Cháu chào chú!
Đứa bé rất vâng lời, Trần Kinh cười sờ đầu bé, đứa bé nhếch miệng cười, nói:
- Chú, chú là bạn trai của mẹ cháu sao?
Lời của đứa bé này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều ngây người ra, Từ Lệ Thơm là người xấu hổ nhất, mặt cô đỏ bừng lên, cỗ đầu đứa nhỏ:
- Tiểu tử thối này nói bậy bạ cái gì đấy? Thật là….
Ngược lại ông Từ lại vui cười hớn hở, cười nói:
- Tên tiểu tử này thật thông minh! Vừa rồi tôi và bà ngoại nó nói muốn tìm chồng cho Lệ Thơm, nó cũng nhớ sao! Chỉ có điều tầm nhìn của nó hơi cao, ha ha.
Đối mặt với cảnh tượng này Trần Kinh cũng không biết nói gì, cũng chỉ biết xấu hổ cười.
Thím Từ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, trong bữa tiệc ông Từ lại một lần nữa nhắc lại lời cảm ơn Trần Kinh, thím Từ có chút xúc động, cô nói:
- Phó phòng Trần, Lệ Thơm nhà tôi có thể trở về, tất cả đều là do anh bảo Thiên Sát Trịnh Sảng xử lý, nếu không ông Từ nhà tôi làm gì có qua được đến ngày hôm nay?
Bà ấy chỉ chỉ Từ Lệ Thơm:
- Lệ Thơm, con còn chờ cái gì mà không cảm ơn Phó phòng Trần đi?
Từ Lệ Thơm vội vàng đứng dậy, không ngờ lại dập trước Trần Kinh.
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, nào dám nhận lễ này, vội vàng đỡ cô ấy dậy, cuộc đời của Từ Lệ Thơm rất đẹp mà rất có tình cảm, Trần Kinh vì quá bất ngờ nên không đỡ cô được, hai người ôm lấy nhau.
- Đừng chị, chị Từ, chúng ta không cần phải như thế này!
Từ Lệ Thơm kiên quyết nói:
- Tôi đây phải cảm ơn anh, chuyện thật không có gì, anh là người nhà nước, cũng không lạ gì tôi, tôi đúng là phải lạy anh vài cái.
Đứa trẻ đang bưng bát cơm liền buông bát xuống, lấy tay xoa mặt, khóc lóc rồi chạy ra ngoài.
Trần kinh vội vàng nói:
- Cô xem, làm đứa nhỏ sợ hãi! Hai chúng ta ở trong này, đứa nhỏ lại nghĩ chúng ta cãi nhau.
Từ Lệ Thơm lúc này mới buông đứa nhỏ ra, quay đầu ôm đứa nhỏ trong lòng
Sự việc này khiến mọi người trên bàn ăn rất xấu hổ, mọi người lại đang muốn ăn, có một người từ ngoài cửa đi vào, một người con gái gần giống với Từ Lệ Thơm hồi nhỏ.
- Lệ Thơm đã trở lại sao? Quả nhiên là như vậy....
Người con gái này rất xinh, so với Từ Lệ Thơm thì cô ta ăn mặc theo phong cách phương Tây hơn, Từ Lệ Thơm vừa nhìn thấy cô ấy, liền buông đứa nhỏ trong tay ra, đón lấy cô:
- Là Ân Hồng sao, tôi đang chuẩn bị đi tìm cô, không ngờ rằng cô lại đến đây tìm tôi trước? Làm sao? Tôi nghe mẹ nói, cô muốn theo tôi ra ngoài?
Người con gái vào nhà, chào hỏi hai ông bà Từ, cô liếc mắt nhìn Trần Kinh, ánh mắt có chút kỳ quái, cô không nói gì, mà lại tới ngồi cạnh Từ Lệ Thơm, nói nhỏ vài câu.
Từ Lệ Thơm mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn cô ta, nói:
- Cô nói bậy bạ gì thế? Người ta là Phó phòng Trần, Trịnh Sảng chính là anh ấy....
Người con gái nghi ngờ nhìn Từ Lệ Thơm, lại nhìn sang Trần Kinh, một lúc lâu sau, cô nở mỉm cười. Tính cách của cô so với Từ Lệ Thơm thì mạnh mẽ hơn nhiều, cô nhìn về phía Trần Kinh, nói:
- Trần....Cái đó, tôi và Từ Lệ Thơm là chị em tốt! Cô ấy nói anh là Phó phòng có thể lật đổ Trịnh Sảng, là thật hay giả vậy?
Cô gái đó cười lớn hơn, lại nói:
- Tôi đoán tám phần là giả! Ở đâu mà lại có Phó phòng trẻ như vậy, cô nói thật với tôi xem, anh có phải là bạn trai ở bên ngoài của Lệ Thơm không?
Trần Kinh khẽ nhíu mày, giọng nói của hắn không giống so với người địa phương, Ân Hồng tám phần là đã phát hiện ra điều này, nên có vẻ hoài nghi!
Ân Hồng nhìn Trần Kinh không nói được gì, càng cười đắc ý, nói:
- Như vậy, anh đãgiúp Lệ Thơm vạch trần Trịnh Sảng, để cô có thể thoát khỏi giằng co, bây giờ tôi cũng có chút phiền toái! Anh có thể lật đổ Trịnh Sảng, chắc không phải đùa chơi? Anh chàng bảnh bao, anh có thể giúp tôi không, tôi sẽ có thù lao!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 73: Làn gió mới
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Căn phòng im lặng, vừa rồi vẫn còn cãi nhau không ngăn nổi, Ân Hồng trêu đùa Trần Kinh không kiêng nể gì, lúc này mặt đỏ ửng, lè lưỡi lấp phía sau lưng Từ Lệ Thơm.
Ông Từ hôm nay không thấy nổi giận. Trong mắt ông, Trần Kinh là một vị quan rất giỏi, Ân Hồng không biết trời cao đất dày, không phân biệt được tôn ti trật tự nói lung tung, ông không chịu được đã lôi Ân Hồng ra giáo huấn một trận.
Ông tức giận, Ân Hồng đã tin tưởng Từ Lệ Thơm không nói xằng bậy, nhưng đôi mắt không ngừng nhìn lén Trần Kinh, cô thật sự không hiểu, Trần Kinh đứng trước mặt tuổi vẫn còn trẻ như vậy, làm sao lại có thể có năng lực lớn như vậy.
Ân Hồng lại không giống Từ Lệ Thơm, cô là người đang lăn lộn ngoài xã hội, Trịnh Sảng ở Lễ Hà là người thế nào, cô là người rõ nhất, chuyện Trịnh Sảng bị lật đổ ở Lễ Hà đã truyền rộng khắp, cô thật sự có chút khó tin, Trịnh Sảng ở Lễ Hà hô mưa gọi gió nhiều năm như vậy, lại thua trong tay một người trẻ tuổi như vậy.
Đối với chuyện này, Trần Kinh có chút xấu hổ, hắn xua tay với Ông Từ, nói:
- Chú Từ, được rồi, được rồi! Tiểu Ân cũng chỉ đùa một chút, mọi người trong nhà cứ thoải mái nói, không có gì nghiêm trọng cả!
Trần Kinh nói ra, sắc mặt Ông Từ dịu đi một chút, ông nói với Trần Kinh:
- Cô bé Ân Hồng kia là tôi nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, cô bé không có ý đồ xấu, chỉ là tính tình bướng bỉnh. Mẹ chết sớm, Ông Ân lại là con bạc, đứa nhỏ này....
Ông Từ vừa nói vừa lắc đầu, ông trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nhìn về phía Ân Hồng:
- Tiểu Hồng, vừa rồi cháu nói ai quấn lấy cháu? Lôi Minh chính là gã lưu manh đầu sỏ sao? Đứa trẻ như cháu làm sao lại liều mạng như vậy! Ta rất giận cháu sao lại ra ngoài cùng với Lệ Thơm như vậy, hóa ra cũng là....
Ông Từ vừa nói vừa lắc đầu, lấy từ trong túi ngực ra chiếc bật lửa, bật hút thuốc xoạch xoạch.
Trần Kinh híp mắt nhìn về phía Ân Hồng, nói:
- Nếu cô bị đe dọa, sao không tới cơ quan công an báo cáo tình hình.
Ân Hồng liếc mắt sang ông Từ một cái, không kìm nổi nói một tiếng:
- Báo lên công an chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Ở Phòng cảnh sát, Lôi Minh cũng đã có tiếng. Trưởng phòng Đàm của Phòng công an, hàng năm đều nhận rất nhiều quà biếu của y, chúng tôi là những người dân bình thường sao có thể đấu lại y?
Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Có trách thì chỉ trách bà già tôi mắt bị mù, mấy năm nay lại theo y, cái thứ đồ vong ân bội nghĩa đó....
Trần Kinh im lặng không nói gì, xã hội như thế, có đôi khi khiến người ta phải có những suy nghĩ bất đắc dĩ.
Với tư cách là một cá nhân trong xã hội, nhất là với tư cách một nhân viên chính phủ, Trần Kinh thường cảm thấy có rất nhiều chuyện không được thích đáng, huống chi là một người dân bình thường.
Trưởng phòng Đàm mà Ân Hồng vừa nhắc là Đàm Thu Lâm, Đàm Thu Lâm trong giới chính trị ở Lễ Hà cũng không tồi, nhưng ở một số lĩnh vực danh tiếng lại không tốt, xem ra nhiều lúc tin đồn không phải là tin đồn vô căn cứ, mà là có căn cứ.
Trần Kinh đương nhiên sẽ không ở trước mặt Ân Hồng mà vỗ ngực hò hét ngang ngược, hắn không chỉ không vỗ ngực, ngược lại còn cảm thấy thật sự hổ thẹn.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngồi quanh một cái bàn, ăn đồ ăn giống nhau, nhưng Trần Kinh lại hiểu rất rõ hắn với mọi người đang có khoảng cách rất xa, khoảng cách này không chỉ là Trần Kinh gọi một tiếng chú Từ và chị Từ là có thể kéo gần lại, loại khoảng cách này chính là đẳng cấp xã hội, đẳng cấp xã hội nghiêm khắc!
Trần Kinh là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình bình thường, loại đẳng cấp này rất nhạy cảm.
Trần Kinh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là thực lực của mình còn quá yếu, không có thực lực làm sao mà có khả năng, không có khả năng làm sao thay đổi thế giới này được?
...
Nhắc tới Đàm Thu Lâm, chuyện của Đàm Thu Lâm lại bắt đầu!
Sáng sớm đi làm, chủ nhiệm văn phòng Nghiêm Thanh báo cáo với Trần Kinh, ngày hôm qua ở xã Hồng Ngọc Khê, mấy người trong tổ cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha tụ tập đánh bạc, bị Phòng công an bắt được! Những người bắt đều là cán bộ của Phòng Lâm nghiệp, trong đó bao gồm cả Vương Quốc Thư lãnh đạo của lâm trường Hồng Thổ Pha.
Nghiêm Thanh báo cáo xong, y vừa bước chân ra cửa, điện thoại của Mông Hổ gọi tới.
Mông Hổ đã biết chuyện trước tiên, y mở đầu:
- Chuyện ở xã Hồng Ngọc Khê là do Đàm Thu Lâm giở trò, đầu năm nay đã nhiều người đánh bài, mấy người ở Phòng Lâm nghiệp chúng ta đã bị bắt, chuyện này không phải hướng vào anh thì hướng vào ai?
- Tình huống này phải làm theo tôi nói, chuyện này là do Đàm Thu Lâm một tay bày ra, y không thò tay vào được, trong tình hình này, anh phải tự mình tới Phòng công an nhận người.
Trần Kinh do dự không nói, Đàm Thu Lâm đắc tội với Trần Kinh, nguyên nhân rất phức tạp, nhưng mặc kệ nói như thế nào, đạo lý của Trần Kinh là đứng vững trên đôi chân, hắn nghĩ mình và Đàm Thu Lâm sau này có thể không nên gặp nhau, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ rằng, Đàm Thu Lâm là một người phải trừng mắt đáp trả lại ngay như thế.
Chuyện này vừa qua đi được mấy ngày? Đàm Thu Lâm liền trả thù nhanh như vậy, thật đúng là một người độc ác.
Trần Kinh và Mông Hổ nói xong, đang tìm biện pháp xử lý, bà xã Vương Quốc Thư lại gọi điện tới, người phụ nữ này bình thường nhìn qua bộ dạng rất thướt tha, khóc sướt mướt trong điện thoại nói:
- Phó phòng Trần, anh cũng không thể mặc kệ ông Vương nhà tôi, từ chuyện lần trước, ông Vương chúng tôi đã hạ quyết tâm theo anh, hiện tại công việc vừa mới triển khai, không ngờ liền gặp phải chuyện này, việc này nên nói với ông Vương như thế nào...
Trần Kinh an ủi cô, nói:
- Chị dâu, chị không cần phải vội vàng! Quản lý Vương hay đánh bài, lần này cho anh ta một bài học cũng là chuyện tốt! Tôi sẽ đi Phòng công an một chuyến, tìm hiểu tình hình, tôi đảm bảo việc này dễ giải quyết?
- Thật sự có thể giải quyết sao? Ông Vương nhà tôi lúc này đang trong thời gian lập công chuộc tội, trên huyện chắc sẽ không vì chuyện này mà cách chức của ông ấy chứ?
Người phụ nữ có chút hoài nghi:
Trần Kinh nói:
- Lâm trường lập tức phải thay đổi chế độ xã hội. Thay đổi công tác của quản lí Vương chỉ là vấn đề sớm muộn, cụ thể điều chỉnh thế nào phải suy xét cụ thể, không phải chuyện dễ quyết định! Được rồi, cứ như vậy đi, tôi cam đoan ông Vương sẽ trở về không mất một sợi tóc nào!
Người phụ nữ vừa nghe thấy lời hứa hẹn này của Trần Kinh, tâm trạng liền vui mừng hơn, còn nói, cái gì mà Phó phòng Trần lần sau tới xã Hồng Ngọc Khê, nhất định phải tới nhà chơi, vân vân, Trần Kinh cảm thấy thật sự khó chịu, cuối cùng người phụ nữ không quên lưu lại một điệu cười dài.
Đàm Thu Lâm quả nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Y trực tiếp đem chuyện tụ tập này báo lên huyện, để y có thể chấn chỉnh những sóng gió ở thị trấn nhỏ Lễ Hà này, Phòng công an còn cho rằng đây là vụ cá cược nghiêm trọng, cán bộ quần chúng coi đây là vụ án điển hình.
Phòng làm việc của Phó bí thư huyện ủy Triệu Nhất Bình, sắc mặt của Trần Kinh rất khó coi, cảm xúc có chút hạ xuống.
Triệu Nhất Bình lãnh đạo tổ cải cáchlâm trường Hồng Thổ Pha hôm nay tìm Trần Kinh nói chuyện, bí thư Triệu thận trọng nói, luôn nghiêm khắc, hôm nay lúc y phê bình Trần Kinh cũng không hề nể tình chút nào.
- Vương Quốc Thư, Phương Minh, Liêu Vĩ, những nguời này đều là do cậu ở trên huyện đã vỗ ngực cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề gì, bây giờ cậu nhìn đi...Tụ tập đánh bạc, ảnh hưởng rất lớn? Rất nhiều công nhân viên chức trong lâm trường Hồng Thổ Pha ngay cả việc duy trì cuộc sống cũng rất khó khăn, tổ lãnh đạo cải cách của chúng ta lại cả ngày sống sa đọa, cậu bảo người dân nghĩ thế nào?
Triệu Nhất Bình giọng điệu nghiêm khắc.
Trần Kinh im lặng không nói, bất luận giải thích gì lúc này đều là nói dối, Triệu Nhất Bình nói cuộc sống hư hỏng sa đọa thì phải là hư hỏng sa đọa! Trần Kinh cuối cùng không thể nói, những cái gọi là hư hỏng đó chẳng qua chỉ là những người đồng nghiệp nhàn rỗi ngồi tán gẫu, tụ tập đánh bài.
Trần Kinh vẫn im lặng, Triệu Nhất Bình nhìn thấy ánh mắt của Trần kinh, nói một cách đầy ý tứ:
- Phó phòng Trần, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, là trên huyện bố trí và lãnh đạo triển khai. Trong công việc, cậu lúc nào cũng phải ghi nhớ hình ảnh của Huyện ủy, chính cậu phải làm như vậy, cậu cũng phải yêu cầu nhân viên cấp dưới làm như vậy.
- Lúc nào cũng phải tổ chức thống nhất tư tưởng, đẩy mạnh học tập giáo dục, duy trì cảnh giác mọi lúc, nhất là trong xã hội hiện đại này, rất nhiều tệ nạn cám dỗ, những cán bộ Đảng viên chúng ta càng phải nghiêm túc thực hiện...
Trần Kinh thở dài, khả năng vòng vo Phó Bí Thư Triệu quả nhiên hơn người, Trần Kinh nửa ngày mới nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ra, Triệu Nhất Bình báo cáo không đầy đủ ý kiến với hắn và Huyện ủy.
Tổ lãnh đạo cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, là cấp dưới của chính phủ, mà ở chỗ Trần Kinh, Phòng lâm nghiệp cũng là đơn vị trực thuộc của chính phủ. Mọi tình hình Trần Kinh đều trực tiếp báo cáo với Mã Bộ Bình, ý này của Triệu Nhất Bình rất rõ ràng.
Vừa đề cập đến việc đấu tranh của Huyện ủy, Trần Kinh liền cảm thấy phức tạp, theo tin đồn gần đây, Huyện ủy và Chính phủ ngày càng liên hệ mật thiết, nhất là Mã Bộ Bình và Triệu Nhất Bình, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng gay gắt, nghe nói đều có liên quan tới việc lâm nhiệm trong nhiệm kỳ mới.
Trần Kinh đối với những lời đồn đại này trước giờ chỉ là nghe đồn, hiện tại xem ra, phương thức hắn chọn là không tồi, chí ít chính hắn trước mắt cũng không cuốn vào cờ bạc.
Theo lời Triệu Nhất Bình, Trần Kinh nghe được cũng chỉ là mỉa mai và bất mãn mà thôi, Trần Kinh còn không nghe được những lời nói sâu sắc đó!
Trần Kinh lẩm nhẩm kiểm điểm, Triệu Nhất Bình gọi điện cho Phòng công an bảo họ thả người, để Trần Kinh tự hắn đến Phòng công an đón.
Lúc Trần Kinh tới Phòng công an, đám người Vương Quốc Thư đang giải quyết thủ tục ký tên, bị bắt hai ngày, tóc bị bắt cắt thành đầu húi cua, bộ dạng có chút quái dị. Thần sắc ngày xưa đã không còn, cảm giác mệt mỏi lên đến cực điểm.
Y vừa nhìn thấy Trần Kinh, nước mắt trào ra, khóc nức nở, nói:
- Phó phòng Trần, lão Vương tôi xin lỗi anh, tôi đã làm mất mặt tổ cải cách của chúng ta!
Trần Kinh mặt mày cau có, quát:
- Chút chuyện vớ vẩn, xem bộ dạng anh, khóc lóc cái gì? Theo tôi trở về!
- Phó phòng Trần!
Đàm Thu Lâm cao cao gầy gầy đứng ngoài cửa, thong thả bước vào, ánh mắt liếc sang Vương Quốc Thư một cái, rồi dừng trên người Trần Kinh.
- Cuộc đánh bài gần đây, đây là một thị hiếu, các anh em đúng là đùa với súng. Tôi đã không biết bọn họ là nhân viên trên lâm trường Hồng Thổ Pha, bằng không, không cần anh phải đích thân tới đón?
Đàm Thu Lâm vẻ mặt gượng cười.
Trần Kinh khoát tay nói:
- Trưởng phòng Đàm khách khí quá! Anh cho bọn họ một bài học là điều nên làm. Coi như để lại cho bọn họ một bài hoc! Đây là một làn gió mới!
Trần Kinh nói xong, đón mấy người Vương Quốc Thư, mọi người bước lên xe đi nhanh như chớp, Đàm Thu Lâm nhìn theo xe biến mất, săc mặt cực kỳ u ám!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 74: Phải làm như Phó phòng Trần
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Phản ứng của Trần Kinh nằm ngoài dự đoán của Đàm Thu Lâm, trong suy nghĩ của Đàm Thu Lâm, Trần Kinh tuổi còn trẻ, gần đây cũng có chút tiếng tăm ở Lễ Hà, lúc đối mặt với mình, cũng thể hiện một chút tài năng.
Nhưng biểu hiện của Trần Kinh, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của y, Trần Kinh thực sự bình thản, không một chút bực tức, cũng không thể hiện nhiều cảm xúc, cứ giống như là những lần trước gặp Đàm Thu Lâm, hai người nói chuyện rất bình thường.
Trần Kinh tuổi còn trẻ, đã khôn ngoan như vậy, quả thực là rất giỏi. Thậm chí Đàm Thu Lâm còn nghĩ, bản thân vì một chuyện nhỏ thế này mà đi đắc tội với một người thế này, liệu có phải là điều tất yếu?
Đáng tiếc đâm lao thì phải theo lao, có một số việc nếu đã làm, thì phải làm cho đến cùng….
Việc tổ lãnh đạo cải cách Hồng Thổ Pha, mang đến cho Trần Kinh không ít phiền toái, để giảm thiểu những ảnh hưởng xấu của việc này, Trần Kinh đã phải xoay như chong chóng, cuối cùng thì mọi chuyện cũng tạm lắng xuống.
Nói về phương hướng cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, Trần Kinh đã đề nghị lên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đã họp vài lần, tình hình có vẻ khả quan! Trần Kinh đề xuất, chia nhỏ ra để kinh doanh, có thể sẽ thay đổi được cục diện.
Thiết lập nhà máy chè và rừng cây công nghiệp, còn rừng cây nguyên sinh thì giao cho Phòng lâm nghiệp quản lý, sau này việc bảo vệ rừng và các chi phí sẽ do lợi nhuận từ nhà máy chè và kinh doanh rừng cây công nghiệp chi trả.
Ý tưởng này của Trần Kinh, khiến Lễ Hà nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt, mọi người chủ yếu tranh luận xem cách làm cụ thể như thế nào.
Trước mắt là phải tiến hành cải cách doanh nghiệp nhà nước, nguyên nhân chủ yếu là muốn giảm bớt gánh nặng.
Mà vấn đề trước mắt chính là giảm tình trạng thua lỗ hiện tại của các doanh nghiệp nhà nước, việc lâm trường Hồng Thổ Pha cũng không ngoại lệ, lâm trường lâu nay thu không đủ chi, hằng năm đều trông chờ vào trợ cấp của chính phủ.
Trần Kinh đưa ra phương án này có vẻ khả thi, nhưng làm sao để thu được lợi nhuận từ nhà máy chè và việc kinh doanh rừng cây công nghiệp, là vấn đề lớn nhất, mà tiêu điểm tranh luận cũng là về vấn đề này. Trần Kinh liệu có nắm chắc công việc kinh doanh của lâm trường hay không, Trần Kinh làm thế nào mới có thể thay đổi được thể chế làm ăn gò bó của lâm trường, đây đều là nghi ngờ chung của mọi người.
Trước mắt Trần Kinh cũng có nhiều áp lực, hắn biết rõ, muốn kinh doanh thì phải thu hút được đầu tư, phải thay đổi hiện trạng đầu tư cổ phần như hiện nay.
Làm thế nào để tìm được nhà đầu tư, tìm được nhà đầu tư rồi thì làm thế nào để đưa công ty vào hoạt động, điều này khiến Trần Kinh suy nghĩ rất nhiều.
Lâm trường Hồng Thổ Pha không phải chỉ có một khu, mà nó là cả một xí nghiệp, nó có tài sản nhưng cũng còn không ít nợ, hơn nữa còn cả trăm công nhân trông chờ vào nó, việc Trần Kinh cần làm, là thay đổi cơ chế của cả xí nghiệp này, làm cho nó thu được lợi nhuận, từ đó giải quyết vấn đề chung của lâm trường.
Mặt khác, diện tích che phủ rừng ở Lễ Hà lên tới 70%, ngoại trừ lâm trường Hồng Thổ Pha này, toàn huyện còn có khoảng mười lâm trường cần phải thay đổi. Việc thay đổi cở chế của lâm trường này thành hay bại có liên quan trực tiếp đến cơ chế và sự phát triển của lâm trường trong tương lai.
Gác chuyện này lại, bàn đến cá nhân Trần Kinh, hắn đang ở trong thời điểm mấu chốt, thành bại của việc cải cách lâm trường quyết định trực tiếp đến tiền đồ của hắn.
Việc Trần Kinh cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, còn nhiều dị nghị, còn nhiều nghi ngờ, phải chờ kết quả cuối cùng. Trần Kinh không thể bịt miệng dư luận, việc hắn có thể làm lúc này là làm tốt việc cải tạo lâm trường.
...
Lễ Hà đã có trận mưa đầu tiên, mưa to sau nắng hạn kéo dài, trận mưa này thật đúng lúc, nó mang đến cho Lễ Hà một không khí tươi mát hơn hẳn.
Trần Kinh vẫn đi làm bình thường, vì công việc cải tạo ở lâm trường ngày càng gấp, Phòng lâm nghiệp cũng đã cử hơn chục người đến làm công việc này nhưng chưa thành, giờ thì đến lượt Trần Kinh.
Cứ như vậy, đơn vị cải cách sẽ là đơn vị trực thuộc Phòng lâm nghiệp, mà mấy cái xe tốt của Phòng lâm nghiệp, đều để phục vụ lãnh đạo, ở Phòng lâm nghiệp, có thể vào tổ, nghiễm nhiên nhận được sự coi trọng của lãnh đạo.
Có thể làm được việc này, không chỉ có nguyên nhân là Trần Kinh, thái độ đối với việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha cũng có thay đổi 180 độ, trong nhiều hội nghị hắn đã từng nhắc việc cải cách lâm trường là công việc lớn trước mắt của Phòng lâm nghiệp, toàn bộ Phòng phải đồng tâm hiệp lực làm mới có kết quả tốt nhất.
Hắn còn nói, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, có liên quan đến vinh dự của Phòng lâm nghiệp, Phòng lâm nghiệp lúc đầu là một đơn vị có hơn bốn mươi người, vì nhiều nguyên nhân, hiện tại có đến hơn một trăm người, với tốc độ phát triển như vậy, toàn bộ Lễ Hà là có một không hai.
Phòng lâm nghiệp có thể điều chỉnh hay không, có thể làm việc hay không, đều lấy việc cải cách lần này làm chuẩn.
Có Lâm Trung Tắc ra sức ủng hộ, công việc của Trần Kinh ở Phòng lâm nghiệp hoàn toàn thông suốt, mà coi hắn là người dẫn đầu, lãnh đạo Phòng lâm nghiệp cũng là những người hết sức đặc biệt.
Tại cửa thang máy, Trần Kinh trấn tĩnh lại mình, điếu thuốc trên tay mới hút được gần một nửa, hắn hít một hơi nữa, rồi bước vào phòng hội nghị.
- Phạm Triết, cậu quả thật có tài, có chút không giống như hậu bối, nghe nói cậu muốn ngay lập tức vào tổ cải cách, chuyện này là thật sao?
Trần Kinh nghe loáng thoáng chỗ góc cầu thang có mấy người đang bàn tán chuyện gì đó.
Cái tên Phạm Triết thì Trần Kinh không còn xa lạ gì, tên này vào được Phòng lâm nghiệp là do một tay Trần Kinh lo, gần đây cũng tham gia vào việc cải cách, thảo luận phương hướng triển khai thay đổi rừng cây công nghiệp ở Hồng Thổ Pha, hiện tại đang chăm lo việc ươm giống cây và khai thác rừng cây công nghiệp, Phạm Triết đang ở thế rất thuận lợi.
- Vương Cảnh, tài năng gì chứ, khó nghe quá đi! Chẳng phải hiện giờ anh cũng muốn vào tổ cải cách giống tôi sao? Anh còn nói tôi nữa?
Phạm Triết nói:
Vương Cảnh cười ha hả nói:
- Đừng nói nữa, tôi tốt nghiệp trước cậu hai năm, hơn nữa lại là tốt nghiệp bách khoa, nên giờ mới được lãnh đạo trọng dụng, nói thật, tôi thấy rất hổ thẹn.
Trần Kinh tiến lên một bước, vừa vặn có thể chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, hai người đều rất trẻ, bọn họ cũng đang hút thuốc lá.
Vương Cảnh vóc dáng không cao, làn da hơi đen, khi cười thì lộ ra chiếc răng nanh trắng nõn, nhưng rất chân thực. Còn Phạm Triết vóc dáng cao to, làn da trắng, trông rất bảnh bao.
- Phạm Triết, hôm nay chúng ta báo cáo, tôi nghe nói Phó phòng Trần đích thân đến nói chuyện, tôi rất căng thẳng, không biết nên nói cái gì đây?
Vương Cảnh liếm môi, đi đến bên cạnh Phạm Triết:
- Tôi nói với anh, nếu như nói về tuổi tác, Phó phòng Trần cũng bằng tuổi chúng ta, năm nay cũng 25 tuổi, anh xem, hiện tại mọi người lại nhìn tôi, so người với người, thật là tức chết.
Vương Cảnh thở dài nói:
- Muốn năm nay thi đỗ đại học, nhưng thấy khả nảng bản thân không thể. Lúc vừa được phân dến đây, tôi cũng rất được tin tưởng, chỉ là không cản thận đắc tội với lãnh đạo, nên phải đợi thêm hai năm, haiz! Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh hãi!
- Việc cải cách lần này…
Vương Cảnh càng lúc càng nói nhiều, Phạm Triết vội kéo tay áo y, lúc này Phạm Triết đã nhìn thấy Trần Kinh.
Vương Cảnh không hiểu chuyện gì nên vẫn tiếp tục hét lên:
- Cậu kéo cái gì? Tôi là người ngay thẳng, cả cái cục lâm nghiệp này tôi chỉ phục Phó phòng Trần! Tuy Phó phòng còn trẻ tuổi, nhưng là người chính trực, trong lúc chúng ta không có tương lai thế này thì chi bằng đi theo Phó phòng Trần, nhất định sẽ có lối thoát.
Sắc mặt Phạm Triết thoáng chốc chuyển hồng, y đã không khuyên được Vương Cảnh, liền quay về phía Trần Kinh, nói:
- Chào Phó phòng Trần, tôi đến báo tên vào tổ cải cách.
Vương Cảnh đột nhiên quay đầu lại, liếc Trần Kinh một cái, mặt đông cứng, tiếng nói cũng lập tức dùng lại, đôi mắt mở to. Mặt y vốn hơi đen, giờ lại chuyển thành màu đỏ tía.
- Trần…Trần…Phó phòng Trần..
Trần Kinh cười cười nói:
- Các cậu xem, tôi cũng là người nghiện thuốc lá, chúng ta ba người tuổi tác không hơn nhau là mấy, tuổi còn trẻ, lại nghiện thuốc lá, xem ra về sau không lo là sẽ không có tiếng nói chung.
Vương Cảnh xấu hổ không nói được lời nào, Phạm Triết và Trần Kinh đã quen biết, y nói:
- Phó phòng Trần thích hút thuốc là tốt rồi, cha tôi không hút thuốc lá, nên rất không thích ai hút thuốc, tôi sợ vào tổ cải cách, nếu ngài không hút thuốc, chúng tôi không thể hút thuốc được.
Trần Kinh cười ha ha, khoát tay nói:
- Được rồi, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện ở đây đi, tôi đại diện cho tổ cải cách hoan nghênh các cậu gia nhập. Công việc cụ thể thì cứ tìm Vương Sam, hy vọng mọi người sẽ làm tốt, sớm mang lại thành quả.
Trần Kinh dập điếu thuốc trong tay, kết thúc cuộc nói chuyện, thong thả đi tới phòng làm việc của hắn.
Thật lâu sau, Vương Cảnh mới hoàn hồn, vỗ vỗ ngực mình, nói:
- Hôm nay lớn chuyện rồi, bị Phó phòng bắt ngay tại trận!
Y thay đổi thái độ rất nhanh, cười nói:
- Nhưng cũng tốt, Trần Kinh rất thân thiện, cả ba chúng ta đều nghiện thuốc lá, thật tốt.
Phạm Triết cười cười, nhìn theo hướng Trần Kinh đi khỏi, y có thể vào được phòng lâm nghiệp, cũng là do Trần Kinh. Trong lòng Phạm Triết quả thực là rất sùng bái Trần Kinh, cố ý xem Trần Kinh như một tấm gương, hiện tại, lại là cộng sự của Trần Kinh, kì thực trong lòng y vui không kém gì Vương Cảnh, thậm chí còn hơn.
Chỉ có điều so với Vương Cảnh, thì y có chút bình tĩnh hơn.
“Nhất định phải làm được như Phó phòng Trần !” Phạm Triết tự nhủ với lòng mình…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 75: Bỗng nhiên lên thành phố
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Vốn định hủy bỏ hội nghị lãnh đạo công tác cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha.
Sau khi đưa ra quyết dịnh này, nguồi xuống ghế, Trần Kinh nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Hắn vừa nhận được điện báo của Mã Bộ Bình, y phải đi đến Đức Cao, bảo Trần Kinh đi cùng.
Cú điện thoại này có chút gấp gáp, đây là lần đầu tiên hắn nhận được điện thoại của đích thân Mã Bộ Bình gọi tới, đi Đức Cao làm gì chứ? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, chuyến đi Đức Cao lần này chắc chắn có chuyện quan trọng.
Hơn nữa, Mã Bộ Bình đã đích thân gọi điện đến, nói không chừng còn là chuyện tư mật gì đó.
Vừa nghĩ tới chữ “tư”, trong lòng Trần Kinh có chút lung lay, gọi điện kêu Nghiêm Thanh tới, nói:
- Trong sổ sách của tổ cải cách còn bao nhiêu tiền?
Sau khi tổ cải cách được lập ra, bởi vì nhiều chuyện cần dùng đến tiền, nên tài vụ sớm đã độc lập. Trước mắt Nghiêm Thanh phụ trách tổ tài vụ, các vụ việc liên quan đến tiền nong đều do y phụ trách.
Tổ cải cách chỉ là một tổ nhỏ, hơn nữa đối tượng chính là những xí nghiệp đã đóng cửa, cho nên tài chính của tổ cũng không được nhiều. Trần Kinh đã nghĩ không ít biện pháp để cải thiện tình hình, nhưng tài chính lệ thuộc nhiều vào phòng tài chính huyện, Trần Kinh phải làm nhiều việc, nên đã mượn tổ cải cách mấy vạn đồng.
- Tổng cộng còn hơn năm vạn, có phải hiện tại muốn dùng không, tiền mặt còn hơn hai vạn.
Nghiêm Thanh nói:
Trần Kinh gật đầu, ánh mắt nhìn Nghiêm Thanh nói:
- Mang hai vạn tới đây đi! Tôi phải có việc phải đi, tiền anh cứ chi, sau này sẽ bù vào sau.
Trần Kinh không giải thích mục đích sử dụng tiền, Nghiêm Thanh cũng không hỏi, y làm việc rất nhanh chóng, đi ra ngoài một lát rồi mang tiền đến cho Trần Kinh, Trần Kinh cầm tiền rồi bỏ vào túi.
- Anh giúp tôi xem xét việc ở đây, tôi đi Đức Cao, chưa biết khi nào về! Nếu như chủ nhiệm Phương Minh hay phó phòng Liêu có gọi đến, bảo họ cứ tùy ý mà làm, có gì khẩn cấp thì điện cho tôi!
Trần Kinh vừa nói vừa sửa sang lại quần áo.
Nghiêm Thanh đưa hắn ra ngoài phòng làm việc, định chờ cho hắn lên xe, nhưng Trần Kinh khoát tay ra hiệu không cần, tới cửa chính, bắt một chiếc taxi rồi đi luôn.
Trần Kinh đứng chờ ở cửa ủy ban huyện chừng mười phút, Mã Bộ Bình cuối cùng cũng đi ra, không đợi Trần Kinh phải gọi đã lái ngay xe đến trước mặt hắn, Trần Kinh thấy ghế trước không có ai, chỉ có một mình Mã Bộ Bình ngồi phía sau.
- Cậu cũng ngồi sau đi!
Trần Kinh định mở cánh cửa trước, Mã Bộ Bình thản nhiên nói.
Trần Kinh mở cửa sau ngồi vào, “Sầm”, một tiếng đóng cửa, sau đó xe nhanh chóng khởi động, lướt nhanh trên đường cao tốc, thẳng hướng thành phố Đức Cao mà đi.
- Việc cải cách cậu làm đến đâu rồi?
Vẫn khuôn mặt trầm mặc, Mã Bộ Bình mở miệng nói. Hôm nay y tinh thần không được tốt, hình như là bị thiếu ngủ, nằm cuộn ở góc xe, trông thật thảm hại.
- Vấn đề nan giải trước mắt của việc cải cách là thu hút đầu tư! Hiện tại phải thay đổi chế độ xã hội, nhưng chính phủ không thể bỏ tiền, chúng ta nhất định phải thu hút vốn đầu tư của các doanh nhân, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chưa tìm ra được!
Trần Kinh nói:
Mã Bộ Bình gật gật đầu nói:
- Muốn làm chuyện này quả thực không hề dễ dàng, thời gian này cậu chạy đi chạy lại thật vất vả.
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Thật xấu hổ, cho dù có vất vả nhưng tôi cũng không có thành tích gì. Không có thành tích nên không thể nói là có năng lực được, hiện tại tôi đang ở trong tình huống này.
Mã Bộ Bình tươi cười, tinh thần dường như tốt hơn một chút, sau một hồi trầm ngâm, y nói:
- Mọi chuyện trên thế giới này, tôi đã nghiệm ra một đạo lý, chính là cầu người không bằng cầu mình! Bất luận là chuyện gì, nếu như chờ đợi sự ủng hộ từ người khác, chi bằng tự mình cố gắng.
Người ta tìm cậu, và cậu tìm người ta, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Cậu tìm người ta, đó chính là cầu người, còn người ta tìm cậu, thì là người ta cầu cậu. Cải cách Hồng Thổ Pha cũng vậy, việc thay đổi chế độ ở đó, cần thu hút vốn đầu tư, cơ hội tốt cho cả hai bên, chúng ta không thể xem nhẹ, điểm này cậu phải nắm thật chắc.
Trần Kinh hiểu ra gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều là chưa nghĩ thấu đáo được như ngài.
Mã Bộ Bình gật đầu cười, nhìn Trần Kinh với ánh mắt tán thưởng.
- Tôi nghỉ ngơi một lát, cậu cũng nghỉ một chút đi! Đến Đức Cao còn có tiệc rượu, không thể không nghỉ ngơi!
Mã Bộ Bình nói xong liền nhắm mắt lại, dường như hoàn toàn tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Đầu óc Trần Kinh rất tỉnh táo, căn bản là không thể ngủ được, ánh mắt hắn dõi theo cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất tẻ nhạt, hai bên đường cao tốc đều là cây, xuyên qua đám cây có thể nhìn thấy một thị trấn nhỏ, hắn nhất thời không nhớ ra tên thị trấn đó.
Lễ Hà là huyện xa nhất của Đức Cao, từ Lễ Hà đến Đức Cao phải đi qua ba huyện, tuy rằng toàn là đường cao tốc, nhưng chặng đường rất dài, phải đi mất mấy giờ mới tới nơi.
Lại nói tiếp, con đường này Trần Kinh cũng không xa lạ gì, trước đây để vào tòa nhật báo Đức Cao, hắn thường xuyên phải đi qua con đường này.
Nhưng mấy tháng sau, hắn một lần nữa đi trên con đường này, tâm trạng không giống như những lần trước, hiện tại tâm trạng hắn rất bình thản, mặc dù hắn đi trên đường cao tốc này, nhưng trong lòng vẫn vướng bận chuyện lâm trường Hồng Thổ Pha. Không giống như ngày trước, hắn hy vọng đi trên con đường này, có thể vĩnh viễn rời khỏi được huyện Lễ Hà quỷ quái kia.
Tình cảm của con người rất phức tạp, mấy tháng trước, Trần Kinh thấy phản cảm và chán ghét Lễ Hà, hiện tại hắn lại thấy như có tình cảm với mảnh đất này, Lễ Hà nhiều núi, hoa cỏ trên núi cũng rất gần gũi, Trần Kinh ở Lễ Hà vài năm, hiện tại cũng dần quen với cuộc sống ở đây.
- Tiểu Trần, nếu như điều cậu xuống xã, cậu thấy thế nào so với hiện tại?
Thình lình, Mã Bộ Bình hỏi:
Trần Kinh quay đầu, mới phát hiện ra Mã Bộ Bình căn bản không hề ngủ, mắt không biết đã mở từ khi nào.
- Việc này…
Trần Kinh suy nghĩ một lúc, sau đó, hắn nói:
- Việc cải cách lâm trường Hổng Thổ Pha nhất định tôi phải làm, nếu như không làm thì thật là đáng tiếc!
Trần Kinh trong lòng có chút bồn chồn, không biết tại sao tự nhiên Mã Bộ Bình lại hỏi như vậy.
Mã Bộ Bình muốn mình động não một chút? Hắn nghĩ, hay là gần đây trên huyện lại xảy ra chuyện gì rồi?
Có thể có chuyện gì chứ? Lấy công việc của Trần Kinh ra mà nói, muốn nói là có chuyện, chắc là chuyện gần đây có mấy người ngồi đánh bạc. Chuyện này không phải đã giải quyết rồi sao?
- Công việc ở lâm trường gần đây gặp chút khó khăn, tôi đã nghe qua!
Mã Bộ Bình nói, ngồi thẳng người dậy, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trong miệng phát ra vài tiếng cười nhỏ.
- Thật là khó khăn, nhất là cán bộ cơ sở! Chúng ta thực sự ở gần dân, cần phải thiết thực! Không phải lúc nào làm việc cũng thành công!
Mã Bộ Bình chân thành nói:
- Cho dù là làm tốt, nhưng cũng sẽ có những người không hài lòng, những người đó sẽ khiến ta khổ tâm.
Trần Kinh im lặng, hắn không dám tùy tiện trả lời những câu hỏi của Mã Bộ Bình.
Trong trường hợp này, Mã Bộ Bình đột nhiên nói những lời như vậy, Trần Kinh không thể không liên tưởng đến mục đích khác.
Việc tranh đấu ở Lễ Hà chưa khi nào kết thúc, những lời Mã Bộ Bình nói hôm nay, Trần Kinh thấy có nhiều điểm đồng cảm, liệu có phải là có liên quan gì đó đến tâm trạng của hắn lúc này.
Nếu đúng là như vậy, tâm trạng hiện tại của Mã Bộ Bình là gì?
Khả năng liên tưởng của Trần Kinh xưa nay rất tốt, hắn nghĩ Mã Bộ Bình đã làm ở Lễ Hà mấy năm nay, mọi người đều nghi ngờ khả năng của ông ta, cho rằng ông ta không thể mang đến sự khởi sắc cho kinh tế của Lễ Hà.
Nhưng điều Mã Bộ Bình vừa nói liệu có phải liên quan đến chuyện này.
Trần Kinh bỗng nhiên muốn hút thuốc, dường như đã thành thói quen, mỗi khi cần suy nghĩ chuyện gì, hắn lại thích hút thuốc.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn hút thuốc, hắn thấy có chút không tự nhiên, trong lòng có cảm giác nóng.
- Cậu không muốn xuống, cậu nghĩ rằng mình có thể làm tốt công việc ở Phòng lâm nghiệp?
Mã Bộ Bình lại hỏi:
Trần Kinh hơi giật mình, lái xe Tiểu Phương phía trước đã giảm tốc độ, hai người đầu chúi về phía trước.
- Tôi vui với công việc hiện tại, việc cải cách không thể để lắng một ngày nào, không thể lơi lỏng một phút nào!
Trần Kinh nói, hắn nghĩ trong lời nói của Mã Bộ Bình có ẩn ý, dù hắn có nhận ra, nhưng hắn không để tâm, càng để tâm mọi chuyện càng phức tạp, cuối cùng lại đưa mình vào thể tiến thoái lưỡng nan.
Nói với Trần Kinh vài câu, Mã bộ Bình không nói gì nữa, lại nhắm mắt, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lần này, Trần Kinh cũng không nghĩ là Mã Bộ Bình ngủ thực sự, nói không chừng, một lúc nào đó ông ta lại thình lình hỏi hắn chuyện gì đó.
Trần Kinh khẽ nhắm mắt, thời tiết hôm nay không được tốt, trong xe ánh sáng không bị lóa, nên Mã Bộ Bình ngủ ngon lành. Nhưng Trần Kinh biết rõ, trong đầu ông ta lúc này đang suy nghĩ không ít chuyện.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào