Đợi một lát vẫn không thấy Đinh Hạo nói gì, Trương Lợi lúc này mới khẽ ngẩng đầu lên, thấy Đinh Hạo đang nhìn chằm chằm xuống phía mình.
Hai người nhìn nhau một lát, Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
- Đứng lên rồi nói.
Vừa nghe thấy thế, Trương Lợi không khỏi vui vẻ, vội vàng mở miệng nói:
- Đa tạ tông chủ cho phép. Từ nay về sau Trương Lợi nhất định đi theo tông chủ, làm một con ngựa, một quân tốt, thề trung thành với tông chủ, không dám hai lòng.
Sau khi Trương Lợi nói xong, liền khẽ dùng vai chạm vào hai người bên cạnh. Hai tên này lập tức hiểu rõ Thành Hoàng bây giờ, đều phát lời thề thần phục Đinh Hạo.
Sau khi ba người nói xong mới đứng lên. Nhưng vẻ mặt rất cung kính nhìn Đinh Hạo.
Nhìn ba người một cái, một lát sau Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
- Ba vị đều lả kẻ thức thời, hiểu rất rõ tình hình của Vô Cực Ma Tông bây giờ. Về phần tông chủ hay không tông chủ, sau này không nên nhắc đến. Một ngày nào đó tại hạ thực sự ngồi lên vị trí đó, các ngươi gọi như vậy mới được.
Khẽ cười một tiếng, Trương Lợi thi lễ với Đinh Hạo, sau đó nói:
- Đã như vậy ba người chúng ta gọi ngươi là Đinh sư đệ. Nhưng trong lòng chúng ta, ngươi vẫn là tông chủ Vô Cực Ma Tông, gọi hay không không quan trọng. Bây giờ vị trí tông chủ đang để trống, đây là mọi người lưu lại cho ngươi.
Hắn vừa nói ra lời này, hai người kia liền vội vàng gật đầu. Đinh Hạo ở trong lòng bọn chúng vĩnh viễn là tông chủ Vô Cực Ma Tông.
Thấy ba người cung kính với mình như vậy, lại nghĩ đến mâu thuẫn của bọn họ với mình trước đây, Đinh Hạo lắc đầu cung chủ. Nếu không phải thực lực của mình cao siêu, ba người này sẽ chẳng coi mình vào đâu, chứ đừng nói lễ phép như vậy, không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Thực lực mạnh mẽ chính là chân lý duy nhất ở Tu chân giới.
Thấy ba người này thần phục mình, lại nhớ đến chuyện lúc kia, trong lòng Đinh Hạo không khỏi có chút đắc ý.
Nhìn ba người, Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
- Nếu các ngươi đã nói như vậy, ta cũng không nhiều lời, chỉ cần các ngươi thật tâm làm việc cho ta, sau này các ngươi sẽ có không ít chỗ tốt. Nhưng nếu các ngươi dám hai lòng, dám giở trò sau lưng ta. Như vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác. Đừng nói là sư phụ các ngươi, mà ngay cả Trương Hoành cũng không giữ được các ngươi.
Lúc Đinh Hạo nói xong, còn vận Vô Cực Ma Công âm thầm gây áp lực lên tinh thần bọn chúng.
Ba người đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống một lần nữa, không ngừng nói không dám.
Đinh Hạo cười ha hả đứng dậy, đi đến trước mặt ba người, vừa nâng dậy vừa nói:
- Ta biết ba người các ngươi là kẻ thông minh, nếu không cũng không đến đây. Chuyện tự tìm cái chết chắc các ngươi sẽ không làm. Ta cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, các ngươi đừng coi là thật.
Ba người nghe Đinh Hạo nói thế, đều cười cười, vội vàng nói:
- Không dám, không dám.
Nâng ba người dậy, Đinh Hạo mỉm cười, một vầng sáng lóe lên, một vài tài liệu, thượng phẩm tinh thạch, ba loại pháp bảo trung phẩm gồm một kiếm hai đao được lấy ra từ trữ vật giới chỉ. Kiếm giao cho Trương Lợi, đao giao cho hai người kia. Về phần tài liệu tu luyện và thượng phẩm tinh thạch nhét vào tay ba người.
Ba người sửng sốt một chút, lập tức phát hiện trong tay có một đống, về phần mấy thứ này xuất hiện như thế nào, ba người không rõ. Chẳng qua dùng chân cũng có thể nghĩ được là Đinh Hạo ban cho.
Nhìn Đinh Hạo đang cười cười, ba người lại quỳ xuống bái tạ. Sau khi nâng bọn họ dậy, Đinh Hạo về vị trí của mình, bảo bọn họ ngồi xuống. Đinh Hạo mở miệng nói:
- Các ngươi đã nguyện ý đi theo ta, sau này nhất định không thiếu chỗ tốt. Chỉ cần các ngươi trung thành làm việc, sau này trong Vô Cực Ma Tông sẽ có phần của các ngươi.
Lời này của Đinh Hạo làm ba người Trương Lợi nhìn nhau, vội vàng cảm tạ Đinh Hạo.
Một lát sau, Đinh Hạo hỏi bọn họ về Vô Cực Ma Tông, phân phó bọn họ lưu ý một vài việc, cổ vũ một chút rồi để bọn họ rời đi.
Chờ ba người rời đi, Đinh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng, bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Đinh Hạo bây giờ có một thói quen, mỗi khi rảnh rỗi đều nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, nhớ lại các việc mình đã làm có thỏa đáng hay không. Sau này nên phát triển như thế nào, tất cả đều do Đinh Hạo suy nghĩ.
Mặc dù Đinh Hạo rất cẩn thận, làm việc luôn thông suốt, nhưng dù sao tuổi vẫn còn thấp, kinh nghiệm có hạn. Hắn sao có thể bằng được các lão quái vật như Huyết Ma Liệt Sơn đã sống trên trăm năm. Mà Đinh Hạo cũng biết con đường mình phải đi rất khó khăn. Vì thế hắn mới tận dụng mọi cơ hội đề cao bản thân. Dù là tu vi, thực lực hay là tâm trí.
Ngay khi Đinh Hạo đang suy nghĩ, không biết qua bao lâu trong tai hắn đột nhiên truyền đến giọng của Huyết Ma Liệt Sơn. Liệt Sơn bảo Đinh Hạo đến Vô Cực Điện, có chuyện quan trọng cần bàn.
- Chuyện quan trọng cần bàn
Mấy từ này xuất hiện trong lòng hắn, làm Đinh Hạo rất khó hiểu. Bây giờ hình như không có chuyện quan trọng gì hết. Hơn nữa nghe giọng của Huyết Ma Liệt Sơn hình như rất cấp bách. Đinh Hạo biết có chuyện lớn xảy ra. Nếu không Huyết Ma Liệt Sơn sẽ không dùng giọng này nói với mình.
Một lát sau trong Vô Cực Điện, ngoại trừ Huyết Ma Liệt Sơn còn có Độc Ma Vương Diệc Hàn cùng với tám trưởng lão. Sau khi Đinh Hạo vào, phát hiện vẻ mặt mọi người khá trầm trọng, Đinh Hạo lập tức biết có việc xảy ra.
Thấy Đinh Hạo ngồi xuống, Huyết Ma Liệt Sơn liền nói với Độc Ma Vương Diệc Hàn:
- Ngươi nói đi.
Gật đầu, Độc Ma Vương Diệc Hàn nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi bản nhân lẻn vào Âm Dương Hòa Hợp tông, vốn định lén giết Âm Cơ, nhưng phát hiện trong phòng Âm Cơ có bố trí rất nhiều cấm chế, hơn nữa thủ pháp đó không phải một Phân Thân Kỳ có thể thực hiện. Sau đó ta mất một chút công phu mới nghe được tình hình trong phòng. Không ngờ trong phòng truyền ra tiếng của Thành Hoàng Luyện Ngục Ma Tông. Ngươi biết bọn chúng đang nói gì không?
Lời này vừa ra, Đinh Hạo liền biến sắc, một lát sau mới mở miệng nói:
- Có phải là muốn đối phó với Vô Cực Ma Tông chúng ta?
Cười một tiếng, Độc Ma mở miệng nói:
- Đúng là như vậy. Mặc dù ta chỉ nghe được mấy câu, nhưng cũng đại khái hiểu được ý đồ của bọn chúng là muốn tiêu diệt Vô Cực Ma Tông ta.
Cười lạnh một tiếng, Đinh Hạo lạnh lùng nói:
- Sớm biết bọn chúng sẽ không cam tâm. Bây giờ chúng ta đã đắc tội với đám Thành Hoàng, việc này là không thể tránh khỏi. Bọn chúng định ra tay lúc nào và ở đâu?
Gật đầu, Độc Ma nói:
- Trên đường chúng ta rời khỏi Đoạn Hồn Sơn đến Tam Châu Nhất Đảo. Ở Đoạn Hồn Sơn, bọn chúng đương nhiên không dám to gan lớn mật.
- Thì ra là vậy. Không sai, chỉ có ở trên đường, bọn chúng mới có cơ hội. Có Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ở đây, bọn chúng tuyệt đối không dám làm gì chúng ta ở Đoạn Hồn Sơn.
Đinh Hạo mở miệng nói, trong lòng vừa động, nói tiếp:
- Xem ra mấy người tị thế trong Luyện Ngục Ma Tông đã nói chuyện với mấy vị trưởng lão của tông phái họ. Có lẽ tông chủ đã được xác định, nếu không Thành Hoàng cũng không đến mức chó cùng dứt giậu. Bọn chúng không dám làm gì Phùng Ngạo Thiên, chỉ có thể trút cơn tức giận vào đầu Vô Cực Ma Tông ta.
Hừ lạnh một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Đám Thành Hoàng này chẳng lẽ nghĩ Vô Cực Ma Tông ta dễ bắt nạt. Chuyện lần trước lão phu còn chưa tính sổ với hắn. Bây giờ hắn dám ra tay, đúng là chán sống. Bây giờ còn có Độc Ma, bọn chúng chưa chắc ăn được chúng ta.
Độc Ma lắc đầu cười khổ nói:
- Liệt huynh sai rồi, bọn chúng nhất định có thể ăn được chúng ta. Bởi vì lần này ngoại trừ Thành Hoàng, ta còn nghe được giọng của hai huynh đệ Hận Thiên, Hận Địa Thiên Sát Ma Cung.
Lời này của Độc Ma làm mọi người trong phòng đều biến sắc.
Sửng sốt một chút, Đinh Hạo nghiêm giọng nói:
- Ngoài huynh đệ Hận Thiên, Hận Địa, còn có giọng của ai khác, hay còn có người nào của Thiên Sát Ma Cung nữa hay không?
Độc Ma lắc đầu nói:
- Lúc ta đến, bọn chúng đã bàn gần xong. Lần này bọn chúng không nói chuyện ở chỗ Thành Hoàng, mà đến Âm Dương Hòa Hợp tông là vì cẩn thận. Nhưng ông trời giúp Vô Cực Ma Tông ta, cho nên ta vừa vặn gặp phải. Về phần trong phòng còn ai không, ta không biết. Nghe thấy giọng của Thành Hoàng, ta không dám tới gần. Tu vi của người này cũng bằng ta, sợ đến quá gần sẽ bị hắn phát hiện.
- Bây giờ chúng ta không biết đây là ý của riêng hai huynh đệ Hận Thiên, Hận Địa, hay là ý của Thiên Sát Ma Cung. Nếu là ý của Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt, như vậy chuyện rất nghiêm trọng.
Đinh Hạo mở miệng nói.
Gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Có phải ý của Thiên Sát Ma Quân hay không, chúng ta không nhắc đến. Theo tình hình bây giờ, Vô Cực Ma Tông chúng ta rất nguy cấp. Nếu quả thực là ý của Thiên Sát Ma Quân, nếu bọn chúng phục kích chúng ta, sợ rằng Vô Cực Ma Tông sẽ không còn ai sống sót.
Chờ Huyết Ma Liệt Sơn nói xong, Đinh Hạo đã đứng dậy, cười lạnh một tiếng:
- Không ngờ dám tính kế với chúng ta. Nhưng bây giờ Vương lão đã nghe thấy chuyện này, Vô Cực Ma Tông ta sẽ có thời gian chuẩn bị. Xem ra ta nhất định cần phải đến Luyện Ngục Ma Tông tìm Ma Quân nói chuyện. Hắn là nhạc phụ không thể thấy chết không cứu. Huống chi chúng ta và hắn bây giờ đang là đồng minh.
Nói đến đây, Đinh Hạo lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra, nói với mọi người:
- Các ngươi chờ tin tức của ta.
Sau đó Đinh Hạo bay lên, bay về phía Luyện Ngục Ma Tông.
Last edited by cafeshop; 26-03-2011 at 04:35 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cafeshop
Một lát sau Đinh Hạo đến cửa Luyện Ngục Ma Tông. Suy nghĩ một chút, hắn nghĩ người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung vẫn còn ở trong Luyện Ngục Ma Tông. Đinh Hạo liền bảo đồng tử canh cửa truyền lời, nói mình muốn tìm Phùng Tinh Nhiên.
Nếu như mình trực tiếp tìm Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên, như vậy sẽ tiện hơn. Nhưng tình hình trước mắt không cho hắn làm như vậy. Nếu như Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung thực sự tham gia vào hành động đối phó Vô Cực Ma Tông sẽ rất nguy hiểm. nếu mình tìm Phùng Tinh Nhiên, như vậy người hai cung kia sẽ không thể nhìn ra ý đồ.
Đảm bảo cẩn thận, tốt nhất là thông qua Phùng Tinh Nhiên.
Đợi ngoài cửa một lát, đồng tử trong cửa đi ra cùng với Phùng Tinh Nhiên.
Thấy Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười hì hì, đi đến bên cạnh Đinh Hạo, kéo tay Đinh Hạo chạy vào trong Luyện Ngục Ma Tông, vừa đi vừa nói: - Tiểu tặc huynh có phải là nghĩ thông suốt, mới đi chưa được bao lâu đã nhớ bổn cô nương. Nhanh như vậy đã tìm Tinh Nhiên, hì hì, được, rất được.
Đối phương lạnh nhạt nói: - Đúng thế, tìm một chỗ nào đó chúng ta thân thiết một chút.
Đỏ mặt lên, Phùng Tinh Nhiên đang đi tới đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trộm Đinh Hạo, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Tiểu tặc huynh không phải thực sự muốn đó chứ?
Đinh Hạo cười ha hả một tiếng, tâm trạng hơi nặng nề liền buông lỏng hơn không ít. Ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, cười đắc ý nói: - Thật hay giả đợi sẽ biết.
Vừa dứt câu, Đinh Hạo liền mang Phùng Tinh Nhiên đi theo, mục tiêu là phòng nàng.
Đến Luyện Ngục Ma Tông không chỉ một hai lần, bây giờ Đinh Hạo quá dễ dàng tìm được phòng của Phùng Tinh Nhiên. Bây giờ căn bản không cần Phùng Tinh Nhiên dẫn đường, hắn tự có thể đi tới.
Mà Phùng Tinh Nhiên nghe Đinh Hạo nói như vậy, trong lòng cũng bất an lo lắng. Không biết Đinh Hạo rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nàng cứ như vậy bị Đinh Hạo kéo vào phòng của chính mình, không hề phản kháng. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng.
Sau khi đến phòng Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo trực tiếp ôm Phùng Tinh Nhiên vào lòng. Dùng tay sờ sờ trên người Phùng Tinh Nhiên, miệng cũng không để yên, rơi vào mặt Phùng Tinh Nhiên.
Một lát sau thấy Phùng Tinh Nhiên không chịu nổi nữa, Đinh Hạo mới thả Phùng Tinh Nhiên ra một chút. Mắt Phùng Tinh Nhiên trở nên si mê, Đinh Hạo dừng lại, nhìn chằm chằm nàng.
Dừng một lát, Phùng Tinh Nhiên phát hiện Đinh Hạo không tiếp tục nữa, mắt đang si mê cũng trở lại bình tĩnh. Nhìn vào trong mắt Đinh Hạo, thấy mắt hắn mặc dù có tình, nhưng không có một tia dục vọng. Khẽ cười một tiếng, Phùng Tinh Nhiên vuốt ngực nói: - Làm bổn cô nương giật mình, còn tưởng rằng huynh muốn thật.
Phùng Tinh Nhiên sợ trông rất đáng yêu, Đinh Hạo cười một tiếng, nói: - Dù sao sớm muộn gì nàng cũng là của ta. Ta tạm thời cũng chưa gấp như vậy. Nàng cứ yên tâm.
Khẽ đẩy Đinh Hạo một cái, Phùng Tinh Nhiên lướt qua hắn, đi về phía trước, vừa đi vừa nói: - Có tim ăn trộm mà không có gan, ha ha.
Thấy Phùng Tinh Nhiên tìm một cái ngồi xuống, sau đó nhìn mình. Đinh Hạo lắc đầu cười cười. Thầm nghĩ không phải mình không có gan, chẳng qua bây giờ quan hệ đến sinh tử tồn vong của Vô Cực Ma Tông, mình thật sự không có tâm tư cùng với nàng.
Đi đến bên cạnh Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo ôm lấy nàng, ngồi xuống ghế, mà nàng đã bị Đinh Hạo ôm vào trong lòng.
Cuộn mình trong lòng Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo. Một lát sau mới trừng mắt nhìn hắn, mở miệng nói: - Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì tìm Tinh Nhiên?
Có chút xấu hổ, Đinh Hạo nói: - Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ ta tìm nàng đều là có chuyện sao?
Hừ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên cấu vào tay Đinh Hạo đang ôm lấy mình hai cái, thấy Đinh Hạo lớn tiếng kêu đau mới bỏ tay ra. Hai tay bá lấy cổ Đinh Hạo, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Hạo, thở hổn hển nói: - Huynh nói mình lần đó tìm Tinh Nhiên không phải vì có việc, nhưng lần đó đâu phải là đến tìm Tinh Nhiên. Huynh là kẻ không có lương tâm, nếu không có chuyện gì, huynh nhất định không đến tìm Tinh Nhiên. Đều là Tinh Nhiên tự động tìm huynh.
Cười hắc hắc, Đinh Hạo cẩn thận suy nghĩ thấy đúng như lời nàng nói. Mỗi lần mình đến Luyện Ngục Ma Tông đều vì chuyện của Vô Cực Ma Tông. Đúng là không có lần nào trực tiếp đến tìm nàng, cũng khó trách nàng lại nói như vậy.
Thấy Đinh Hạo không nói gì được mà chỉ cười hắc hắc, Phùng Tinh Nhiên không khỏi tức giận. Lập tức cấu véo khắp tay Đinh Hạo, Đinh Hạo không ngừng kêu đau.
Hai người đang trêu chọc nhau như vậy, Phùng Tinh Nhiên đột nhiên lại đỏ bừng mặt, nằm co rúc trong lòng Đinh Hạo không dám động. Thấy Phùng Tinh Nhiên như vậy, Đinh Hạo đột nhiên ngẩn ra, không rõ tại sao nàng lại ngoan như vậy.
Thấy Đinh Hạo nhìn mình, Phùng Tinh Nhiên đỏ mặt nhỏ giọng nói: - Cái đó của huynh đẩy đẩy làm Tinh Nhiên đau.
Nàng vừa nói như vậy, Đinh Hạo cũng đỏ mặt, đang định có hành động thì nàng đã cười nũng nịu chuồn khỏi lòng hắn.
Trừng mắt nhìn Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên chống nạnh, bản tính điêu ngoa liền khôi phục lại. Nàng lớn tiếng quát Đinh Hạo: - Tiểu tặc nói ngay, rốt cuộc ai khi dễ huynh, bổn cô nương lập tức báo thù giúp huynh.
Nói đến đây, Phùng Tinh Nhiên nghĩ đến thực lực của Đinh Hạo mạnh hơn mình, lại mỉm cười nói tiếp: - Nhưng tiểu tặc bây giờ rất lợi hại, ngay cả Bạch Tâm Tĩnh cũng bị huynh đánh bại. Tinh Nhiên không thể báo thù giúp huynh. Bây giờ muội cũng không đánh lại huynh.
Cười ha hả một tiếng, Đinh Hạo phát hiện mình càng lúc càng thích Phùng Tinh Nhiên. Phùng Tinh Nhiên mặc dù điêu ngoa, nhưng nàng có cảm giác gì đều lộ ra ngoài, tâm địa không gian xảo. Lúc ở bên nàng, Đinh Hạo không có áp lực gì, rất thoải mái. Đinh Hạo bây giờ đã bắt đầu muốn hưởng thụ cảm giác này.
Cười xong, đối phương nghiêm mặt, nói chuyện mình đang gặp với Phùng Tinh Nhiên. Bảo Phùng Tinh Nhiên bố trí cho mình gặp Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên.
Chờ Đinh Hạo nói xong, Phùng Tinh Nhiên cũng nghiêm nghị nhìn Đinh Hạo: - Thì ra là vậy, sớm biết Thành Hoàng không từ bỏ ý đồ. Hắn bây giờ không dám trêu chọc phụ thân muội, không ngờ lại có ý với huynh, đúng là chán sống.
Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói: - Phụ thân nàng cầm kiếm quyết của ta để lấy được nhân tình của người. Bây giờ có người đó làm chỗ dựa. Thực lực của Thành Hoàng vốn đã yếu hơn phụ thân nàng nhiều, bây giờ càng kém hơn. Hắn chỉ có thể nhằm vào Vô Cực Ma Tông ta mà thôi.
Nói đến đây, Đinh Hạo trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: - Chẳng lẽ Thành Hoàng cho rằng Vô Cực Ma Tông ta dễ ăn hiếp. Xem ra không cho hắn chịu chút đau khổ, hắn còn tưởng rằng mình sẽ ăn được Vô Cực Ma Tông ta.
Thấy Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười hì hì nói: - Huynh đừng mạnh miệng, nếu như huynh có biện pháp thì sẽ không đến Luyện Ngục Ma Tông tìm Tinh Nhiên.
Đinh Hạo lắc đầu nói: - Nếu không có hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa tham gia vào, Vô Cực Ma Tông ta sao phải sợ hắn.
- Được rồi, biết huynh lợi hại. Huynh chờ chút, muội đi tìm phụ thân. Phùng Tinh Nhiên vừa cười vừa nói.
Thấy Đinh Hạo gật đầu, Phùng Tinh Nhiên mới ra khỏi phòng.
Không lâu sau, Đinh Hạo đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân. Nghe một chút, Đinh Hạo biết Phùng Tinh Nhiên đã về.
Quả nhiên không lâu sau cửa phòng Phùng Tinh Nhiên đã mở ra. Sau khi cửa mở, ngoại trừ Phùng Tinh Nhiên ra, phía sau còn có Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên với vẻ mặt âm trầm. Nhưng Đinh Hạo chỉ nghe được một tiếng bước chân. Nghĩ một chút, Đinh Hạo lập tức hiểu ra. Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên có thân phận gì, tu vi của mình bây giờ là gì, sao có thể nghe được hành tung của hắn.
Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên vừa vào phòng liền cả giận nói: - Tên Thành Hoàng này đúng là không biết tốt xấu, không ngờ dám có ý đồ với các ngươi. Lần trước sau khi gặp Chiến lão, lão phu đã bẩm báo với Chiến lão về chuyện kết minh với Vô Cực Ma Tông. Chiến lão lập tức cho phép. Không ngờ Thành Hoàng lại dám làm như vậy.
Nghe thấy như vậy, Đinh Hạo trong lòng vừa động, thầm nghĩ người đó ở Luyện Ngục Ma Tông thì ra là họ Chiến.
Nhìn Đinh Hạo, Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên an ủi: - Cũng may tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn, bây giờ nếu đã biết việc này thì ngươi cứ yên tâm. Lão phu đảm bảo Thành Hoàng hắn không làm ra được cái gì.
Thấy Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, Đinh Hạo đã yên tâm hơn. Chẳng qua hắn vẫn hỏi: - Không biết tại sao hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa lại có ý đó. Nếu đó chỉ là hành động cá nhân của bọn chúng còn đỡ, nếu là ý của Thiên Sát Ma Cung...
Nói đến đây Đinh Hạo ngừng lại.
Vừa nghe thấy thế Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên không khỏi nghiêm mặt lại.
Một lát sau Phùng Ngạo Thiên mới mở miệng nói: - Chuyện này rất khó nói là ý của ai. Chẳng qua Thiên Sát Ma Cung cũng không quá đoàn kết. Trong Luyện Ngục Ma Tông chúng ta còn có đấu tranh nội bộ gay gắt, Thiên Sát Ma Cung bọn chúng chắc cũng không đoàn kết như vẻ ngoài đâu.
- Ồ, thì ra là vậy. Đinh Hạo ồ lên một tiếng. Cũng khó trách, vốn nghe nói Luyện Ngục Ma Tông mạnh hơn hai tông kia một chút, Đinh Hạo vẫn có chút buồn bực, đám trưởng lão trong Luyện Ngục Ma Tông phức tạp như vậy, căn bản không đoàn kết, sao lại là đối thủ của hai tông kia.
Bây giờ xem ra không chỉ Luyện Ngục Ma Tông mà Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung cũng có vấn đề như vậy. Nói không chừng cả Đạo Môn Tam Tông cũng như vậy. Đây là tai họa ngầm của các môn phái kéo dài hàng ngàn năm, điều này không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo thầm quyết định, quyền lực của Vô Cực Ma Tông nhất định phải do mình nắm trong tay, tuyệt đối không thể giống, Đạo Ma lục tông.
Nhìn Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo mở miệng nói: - Không biết Phùng lão định giải quyết việc này như thế nào?
Nhìn Đinh Hạo, Phùng Ngạo Thiên kinh ngạc nói: - Đương nhiên là diệt mối họa ngầm này từ trong trứng nước. Đợi bổn Tông tìm Thành Hoàng nói chuyện này, xem hắn dám làm như vậy hay không?
Lắc đầu, Đinh Hạo nói: - Ta cảm thấy như vậy không ổn. Tiểu tử có một biện pháp, không biết Phùng lão có muốn thử không?
- Biện pháp gì? Phùng Ngạo Thiên hỏi.
Đinh Hạo cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: - Tương kế tựu kế...
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương : 181 Ma Quân tâm sự
Biên dịch : Võ Gia Trang
Nguồn : *********.com
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Thấy Phùng Tinh Nhiên khuyên mình, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo một cái. Làm Đinh Hạo không khỏi run lên trong lòng.
Một lát sau, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lạnh nhạt nói:
- Ý các ngươi, ta sớm đã biết. Chẳng lẽ các ngươi tưởng bổn Tông không đành lòng ra tay. Chuyện này không đơn giản như vậy. Thành Hoàng có quan hệ sâu xa với Chiến lão. Lần này nếu không phải Vô Cực Ma Tông đột nhiên quật khởi, ngươi lại có quan hệ với Tinh Nhiên, hơn nữa bổn Tông còn mang ba thức kiếm quyết của hắn hiến cho Chiến lão. Như vậy lão nhân gia chưa chắc giúp bổn Tông.
Đây là lần đầu tiên Phùng Ngạo Thiên nhắc chuyện này với hai người. Đinh Hạo thầm nghĩ khó trách Phùng Ngạo Thiên có thực lực mạnh hơn Thành Hoàng mà không dám động hắn, hóa ra có quan hệ này. Xem ra mình quá xem thường Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên. Nếu có thể là tông chủ của Luyện Ngục Ma Tông, Phùng Ngạo Thiên sao có thể là nhân vật nhân từ. Xem ra Phùng Ngạo Thiên suy nghĩ rất cẩn thận.
Vì một câu nói này của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo lập tức rơi vào suy nghĩ.
Thấy Đinh Hạo không nói gì, chỉ lộ ra vẻ suy nghĩ, mà Phùng Tinh Nhiên lại nhìn chằm chằm vào mình, rõ ràng là muốn nghe mình giải thích.
Trầm ngâm một chút, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói:
- Đời trên của Thành Hoàng là một nữ nhân, người này chính là bạn song tu với Chiến lão. Mặc dù lúc độ thiên kiếp bất hạnh bị diệt, nhưng Chiến lão vẫn còn tình cảm rất sâu với người này. Nhiều năm qua, nếu không có mối quan hệ đó, Thành Hoàng hắn sao dám càn rỡ ở Đoạn Hồn Sơn như vậy. Bây giờ không ngờ dám đối đầu với bổn Tông.
- Trong lòng Chiến lão thực ra mơ hồ hướng về phía bọn chúng. Nhưng lão nhân gia cũng không nói quá rõ. Tình hình Tây Đại lục bây giờ Chiến lão hiểu rõ hơn ai hết. Chính vì nguyên nhân mới để bổn Tông tiếp tục làm tông chủ Luyện Ngục Ma Tông. Hơn nữa Chiến lão còn cảnh cáo Thành Hoàng. Đâu ngờ Thành Hoàng vẫn còn kiêu ngạo như vậy. Xem ra bổn Tông nhất định phải trừ gai độc này. Như vậy cho dù sau này Chiến lão biết việc cũng không thể trách bổn Tông không lưu tình. Những việc bổn Tông làm đều là vì lợi ích của Đoạn Hồn Sơn, Chiến lão nhất định sẽ hiểu.
Nói đến đây, sát khí lóe lên trong mắt Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên. Đinh Hạo nhìn thoáng qua cũng không chịu nổi. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên không thua gì Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt.
Đinh Hạo thầm nghĩ thì ra là vậy. Cũng may Phùng Ngạo Thiên không phải kẻ địch của mình. Với mấy lời lão vừa nói, nhất định có ý tiền trảm hậu tấu. Chờ giết hết đám người Thành Hoàng, như vậy Chiến lão dù không vui cũng không có cách nào. Nhiều nhất Chiến lão chỉ mắng Phùng Ngạo Thiên vài câu. Nhưng Luyện Ngục Ma Tông sau này sẽ không còn ai dám chống đối Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên.
Quả nhiên là bá chủ lòng dạ độc ác. Mình quá xem thường Phùng Ngạo Thiên rồi. Xem ra nếu không phải có quan hệ với Phùng Tinh Nhiên, mình không quan hệ gần gũi với lão thì Vô Cực Ma Tông đừng mong ra khỏi Đoạn Hồn Sơn. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Phùng Ngạo Thiên cũng cẩn thận hơn.
Thấy ánh mắt cổ quái của Đinh Hạo, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười ha hả một tiếng, lắc đầu với Đinh Hạo:
- Tiểu tử ngươi đừng nghĩ lung tung. Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Lão phu sẽ có bố trí, tuyệt đối không để Vô Cực Ma Tông gặp phiền phức. Về phần hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, dù bọn chúng làm việc theo ý Độc Cô Tịch Diệt hay không cũng được. Bây giờ nếu bổn Tông đã biết, bọn chúng sẽ không thể tiến hành. Hai ngày này bổn Tông cũng muốn nhân cơ hội bàn mấy việc với chúng. Chờ bàn bạc xong, chắc chắn sẽ phái người thông báo Vô Cực Ma Tông ngươi.
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo coi như yên tâm. Gật đầu, Đinh Hạo trầm giọng nói:
- Đã hiểu, Phùng lão cứ yên tâm làm. Mấy ngày này chúng ta cũng sẽ xử lý xong chuyện ở tông phái, cũng tính xem nên tiến hành như thế nào. Tuyệt đối không làm vướng bận Luyện Ngục Ma Tông. Hai phía chúng ta hợp tác, lần này Thành Hoàng sẽ không còn cơ hội xoay người.
Gật đầu, Phùng Ngạo Thiên lại cười một tiếng:
- Không sai, người này nhất định phải chết, ngươi đúng là chưa bao giờ làm lão phu thất vọng.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên khen mình, Đinh Hạo vội vàng nói:
- Không dám.
Thấy hai người chỉ trong chốc lát đã quyết định vận mệnh của đám người Thành Hoàng, Phùng Tinh Nhiên thầm nghĩ hai người này chẳng phải thứ tốt, đều là kẻ ác đồ. Bây giờ lại thấy hai người nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên không còn kiên nhẫn đứng nghe nữa.
Hừ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nói:
- Hai người một già một trẻ này, có thôi không. Nếu cái gì cần nói đã nói vậy phụ thân mau đi làm việc của mình đi. Con còn có chuyện muốn làm với tên này.
Nghe vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên không khỏi hoảng sợ:
- Còn có chuyện phải làm, các ngươi...
Thấy vẻ mặt Phùng Ngạo Thiên như vậy, Phùng Tinh Nhiên lập tức biết hắn nghĩ sai, vội vàng giải thích:
- Không phải chuyện như người nghĩ. Người mau ra cho con.
Phùng Tinh Nhiên vừa nói vừa đẩy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ra ngoài.
Phùng Ngạo Thiên bị đẩy ra ngoài cửa. Phùng Ngạo Thiên mới lắc đầu cười khổ nói với Đinh Hạo:
- Trẻ con bây giờ đúng là quá nghiêm trọng. Không ngờ cũng từ bỏ được phụ thân đã nuôi nó nhiều năm như vậy.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói hết câu liền cười dài một tiếng, trong nháy mắt đã biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đột nhiên biến mất, Đinh Hạo cười ta một tiếng, kéo Phùng Tinh Nhiên vào lòng, dán sát vào tai nàng, nói:
- Nàng muốn làm chuyện gì với ta?
Vừa nói, tay Đinh Hạo đã không để yên, lại bắt đầu sờ mó cơ thể Phùng Tinh Nhiên.
Tránh một chút, Phùng Tinh Nhiên xoay người lại, nghiêm giọng nói:
- Muội muốn dẫn huynh đi gặp nương.
Nghe thấy thế, Đinh Hạo liền biến sắc. Thầm nghĩ nương của nàng không phải qua đời rồi sao? Suy nghĩ một chút, hắn biết nàng đang nói đến mộ.
Vì thế Đinh Hạo cũng đứng dậy, cầm tay Phùng Tinh Nhiên nói:
- Như vậy thì chúng ta đi ngay thôi.
Thấy Đinh Hạo không từ chối, dứt khoát như vậy, Phùng Tinh Nhiên vui vẻ, kiễng chân hôn lên mặt hắn, nói:
- Coi như huynh có lương tâm.
Nói xong, Phùng Tinh Nhiên dẫn Đinh Hạo ra khỏi phòng mình, bay về phía sau Luyện Ngục Ma Tông.
Một lát sau, Phùng Tinh Nhiên dẫn Đinh Hạo đến một sườn núi nhỏ đầy quái thạch, nơi này còn có tiếng chim, mùi hao thơm ngát, giống như thế ngoại đào viên.
Hai người từ từ đi tới, dẫm trên đám lá khô.
- Đây là khu mộ của tất cả những người qua đời trong Luyện Ngục Ma Tông. Bình thường nơi này không ai đến, cứ nửa tháng là có một đồng tử đến dọn cỏ quanh bia mộ. Nơi này rất yên tĩnh.
Phùng Tinh Nhiên vừa đi vừa nói với Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu, thầm nghĩ Vô Cực Ma Tông sau này nhất định cũng phải lập một chỗ như vậy. Tông phái phát triển, môn nhân tử vong sẽ càng lúc càng nhiều. Cho dù thuận nước thuận gió, khi độ thiên kiếp cứ có mười người lại có hai ba người chết là chuyện bình thường.
Có một nơi như thế này, thứ nhất có thể để người đời sau biết sự khó khăn của đời trước, thứ hai cũng cho người chết một nơi nghỉ ngơi. Các môn phái lớn không thể không có.
Hai người đi đến, đột nhiên Đinh Hạo có cảm giác ai đó đang âm thầm nhìn trộm mình. Đây hoàn toàn dựa vào trực giác, không thể giải thích, không có quan hệ gì với tu vi. Nhưng Đinh Hạo luôn tin vào trực giác của mình.
Vì thế Đinh Hạo đột nhiên ngừng lại. Phùng Tinh Nhiên đang nắm tay Đinh Hạo cũng phải dừng theo hắn. Nàng khó hiểu nhìn Đinh Hạo đang suy nghĩ, mở miệng nói:
- Sao lại không đi?
Mà Đinh Hạo như không thấy câu hỏi của Phùng Tinh Nhiên, chỉ cau mày suy nghĩ.
Không biết bao lâu, Đinh Hạo mới có phản ứng. Thì ra Phùng Tinh Nhiên đang không ngừng lắc tay mình.
Nhìn Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo mở miệng nói:
- Bên trong khu mộ có người, hoặc không thể gọi là người. Bởi vì hắn đã vượt qua phạm trù tu chân giả.
Nghe vậy, Phùng Tinh Nhiên không khỏi nghi hoặc hơn nữa.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương : 182 Siêu cấp tồn tại
Biên dịch : Võ Gia Trang
Nguồn : *********.com
Phùng Tinh Nhiên rất nghi hoặc nhưng Đinh Hạo không giải thích nhiều, chỉ nhắm mắt lại, chau mày, không nói.
Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo khác thường như vậy, nàng không nói gì mà dừng lại bắt đầu quan sát xung quanh. Nhưng nhìn mãi chẳng thấy có gì khác lạ, đành phải bỏ qua không nhìn nữa.
Nhưng Đinh Hạo lại có thể cảm nhận được một cỗ năng lực kỳ dị tràn ngập cả khu mộ, giống như trong thiên địa có thêm cái gì đó. Nhưng mình cẩn thận cảm nhận lại không nắm bắt được gì.
Đinh Hạo có thể khẳng định nơi này có người, hơn nữa người này phải giống Chiến lão mà Phùng Ngạo Thiên nói. cảm giác kỳ lạ này đột nhiên tới, tới rồi lại làm mình không biết nó xuất phát từ đâu, đúng là đã hòa hợp làm một với thiên địa.
Đối với Huyết Ma Liệt Sơn và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo mặc dù cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, nhưng không có cảm giác như thế này. Cả Đoạn Hồn Sơn này chắc chỉ có Chiến lão mà Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói mới có tu vi như vậy.
Đinh Hạo đứng im một lúc như vậy, từ từ mở mắt ra. Mặc dù cảm giác vừa rồi vẫn tồn tại, nhưng Đinh Hạo vẫn không cảm thấy nó có gì ác ý, hơn nữa cảm giác này đang từ từ rời đi. Xem ra người này đang chuẩn bị bỏ đi.
Thấy Đinh Hạo mở mắt, thở dài một hơi; Phùng Tinh Nhiên liền kéo Đinh Hạo, khi thấy ánh mắt Đinh Hạo nhìn mình, Phùng Tinh Nhiên mới mắng:
- Huynh giả thần giả quỷ gì thế, làm có chỗ nào không bình thường.
Cười khổ một tiếng, Đinh Hạo cầm tay Phùng Tinh Nhiên nói:
- Nàng không phát hiện ra cũng là bình thường, ngay cả ta cũng chỉ có thể dựa vào trực giác mà phỏng đoán. Nếu ta không đoán sai, người này chính là Chiến lão mà phụ thân nàng nói. Cũng chính là nhân vật thần bí nhất sau lưng Luyện Ngục Ma Tông, chẳng qua bây giờ lão đã đi rồi.
Hoảng sợ kêu lên một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nhìn xung quanh với vẻ không thể tin, muốn tìm dấu chân của người đó, nhưng nhìn một lát đành chán nản buông tha.
Cấm chế nàng mở miệng nói với Đinh Hạo:
- Sao lại là lão, huynh sao có thể khẳng định là lão, lão đến đây làm gì?
Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
- Nhất định là lão, nếu không Đoạn Hồn Sơn tuy lớn cũng không có ai có khí thế quỷ dị như lão. Tu chân giả không thể nào khiến ta có cảm giác như vậy.
Nói đến đây, Đinh Hạo lại rơi vào trầm ngâm.
Thấy Đinh Hạo bắt đầu không đúng, Phùng Tinh Nhiên nũng nịu kêu lên một tiếng, dùng sức kéo kéo Đinh Hạo, Đinh Hạo lập tức tỉnh lại. Sau đó Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo nhìn mình, mới mở miệng nói:
- Lão đến đây làm gì? Chẳng lẽ tìm chúng ta?
Đinh Hạo lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đừng nghĩ linh tinh. Chúng ta là gì chứ, lão đâu thèm để ý đến chúng ta. Chẳng qua nếu ta đoán không lầm, hắn đến để bái tế bạn song tu của mình.
Nghe thấy thế, Phùng Tinh Nhiên liền gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ cảm động:
- Đã bao năm rồi mà lão còn nghĩ đến người bạn trước đây của mình, đúng là rất được. Khó trách độ kiếp thất bại còn có thể tu thành tán ma.
Đinh Hạo cười ha hả nói:
- Đi nào, đi thăm mẫu thân nàng, vừa nãy hơi tốn thời gian.
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên “ừ” một tiếng, kéo Đinh Hạo đi về phía trước, không còn luôn miệng nữa, trong mắt có chút buồn bã.
Một lát sau Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên đến một sườn núi nhỏ. Cây cối tươi tốt nhưng không có cảm giác mọc loạn, rõ ràng thường xuyên được dọn dẹp. Ở giữa có một tấm bia, ghi: “Mộ ái thê Lâm thị” Xem ra Phùng Ngạo Thiên lập.
Đi đến trước mộ, Phùng Tinh Nhiên càng thêm buồn, kéo Đinh Hạo quỳ xuống trước mộ. Phùng Tinh Nhiên chấp tay hành lễ, bắt đầu nhỏ giọng nói với tấm bia. Đinh Hạo ở gần như vậy cũng không nghe rõ nàng đang lẩm bẩm cái gì.
Chỉ một lats sau, Phùng Tinh Nhiên đã lại vui vẻ, tâm trạng buồn bã đã tốt hơn.
Thấy tâm trạng Phùng Tinh Nhiên thay đổi nhanh như vậy, trong lòng Đinh Hạo lại cảm thấy buồn bã, một cảm giác đau khổ tràn ngập trong lòng hắn.
Thầm nghĩ mẫu thân của Phùng Tinh Nhiên mặc dù đã qua đời, nhưng ít ra còn biết phụ mẫu là ai. Nhưng mình ngay cả phụ mẫu cũng không biết, chưa từng gặp qua. Đinh Hạo đáng lẽ không có tâm trạng này, tất cả đã được phát tiết hết khi hắn còn nhỏ.
Nhưng lúc này hắn bị Phùng Tinh Nhiên ảnh hưởng, nên mới nhớ lại.
Lắc đầu, Đinh Hạo muốn vứt bỏ tâm trạng đó ra khỏi đầu. Nhưng lại thấy Phùng Tinh Nhiên đang nhìn mình.
- Sao lại nhìn ta?
Đinh Hạo kinh ngạc nói.
- Sao huynh lại buồn như vậy?
Phùng Tinh Nhiên hỏi.
Cười gượng, Đinh Hạo nói:
- Ta buồn sao?
- Có.
Phùng Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Hạo, dừng một chút rồi nói:
- Tiểu tặc, nói chuyện quá khứ của huynh đi. Huynh chưa bao giờ nói với người ta.
Đinh Hạo lắc đầu nói:
- Không có gì hay để nó, trước đây ta là thợ săn.
Ngừng một chút Đinh Hạo bổ sung:
- Là cô nhi bị bỏ rơi.
Nghe Đinh Hạo nói thế, Phùng Tinh Nhiên lập tức hiểu được tâm trạng vừa rồi của Đinh Hạo. Nàng thông minh không nhắc đến chuyện này, cười cười rúc vào lòng Đinh Hạo, nói với tấm bia:
- Trước mặt mẫu thân muội, huynh nói với người, huynh sẽ luôn chăm sóc muội.
Thấy Phùng Tinh Nhiên đột nhiên nói như vậy, Đinh Hạo nghiêm mặt nói với tấm bia:
- Ta sẽ luôn chăm sóc Tinh Nhiên, người yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể hại đến nàng.
Dán sát vào người Đinh Hạo hơn nữa, nhìn vào mắt Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười nói:
- Tinh Nhiên tin huynh.
Gật đầu, Đinh Hạo cười cười.
Một lát sau Phùng Tinh Nhiên đứng lên, kéo Đinh Hạo đi ra ngoài khu mộ, vừa đi vừa nói:
- Đợi huynh xong việc, bây giờ đã đi gặp mẫu thân của muội, coi như tâm nguyện của muội đã hoàn thành phân nửa.
Ra khỏi khu mộ, Đinh Hạo mới từ từ khôi phục như lúc bình thường, cười ha hả nói:
- Như vậy rất tốt, Vô Cực Ma Tông ta bây giờ đang rát nguy hiểm, ta bây giờ đúng là rất vội.
Ho khan một tiếng, Phùng Tinh Nhiên khinh thường nói:
- Vội cái rắm, phụ thân muội đã nói không sao, như vậy sẽ không sao. Huynh cứ yên tâm đến Tam Châu Nhất Đảo của mình đi. Muội nhất định sẽ nhanh chóng tìm đến huynh. Huynh đã đồng ý chơi với muội mà.
Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo đi đến cửa Luyện Ngục Ma Tông liền quay đầu lại nói với Phùng Tinh Nhiên:
- Ta nhớ mà.
Sau đó hắn ngự Nghịch Thiên Ma Kiếm bay về phía Vô Cực Ma Tông.
Không lâu sau, Đinh Hạo một lần nữa xuất hiện trong tông.
Trên đường, Đinh Hạo thấy đám môn nhân rất bận, xem ra bọn họ cũng đã biết tin tức từ miệng trưởng bối, bây giờ đang dọn dẹp.
Thấy Đinh Hạo về, dù là ai cũng hành lễ với hắn bằng sự tôn trọng với cường giả. Mà Đinh Hạo cũng mỉm cười đáp lại tất cả.
Vào Vô Cực Điện, nhìn một chút thấy không thiếu ai, đang ngồi tản ra, khoanh chân ngồi. Sau khi Đinh Hạo vào cửa, mọi người mới mở mắt ra nhìn Đinh Hạo.
Kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ra, Đinh Hạo ngậm miệng nhìn mọi người, chờ bọn họ nói.
Một lát sau Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Theo lời ngươi nói, sợ rằng Thành Hoàng lần này sẽ đen đủi. Bây giờ nếu Ma Quân đã đồng ý ra tay giúp, như vậy chúng ta không cần phải lo lắng. Chỉ cần hai phía không lộ tin tức ra ngoài, vậy Thành Hoàng đúng là không thể thoát kiếp nạn lần này.
- Đúng thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên quả nhiên là một nhân vật, không ngờ lại ẩn nhẫn đến tận bây giờ, đợi cơ hội tốt mới ra tay.
Độc Ma Vương Diệc Hàn nói.
Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc nói:
- Tông chủ Đạo Ma lục tông đâu phải là kẻ mềm lòng, nếu không có thủ đoạn thì sao lên được vị trí bây giờ.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời này.
Nói đến đây Đinh Hạo hỏi Trương HoàngL
- Bây giờ trong tông thu dọn đến đâu rồi. Ba mỏ quặng (Quáng tràng) kia đã an bài xong chưa, môn nhân đã rút hết chưa?
Thấy Đinh Hạo hỏi mình, Trương Hoàng vội vàng hành lễ với Đinh Hạo, sau đó trầm giọng nói:
- Hai ngày chắc là bố trí xong hết, về phần ba mỏ quặng (quáng tràng) kia cũng đã dàn xếp xong, còn một chỗ nữa ngày mai là xong. Chỉ là Vô Cực Ma Tông chúng ta không cố ý ẩn giấu tung tích. Bây giờ xung quanh ba mỏ quặng (quáng tràng
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cafeshop
Khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến vào cảnh giới tu luyện. Mấy ngày nay Đinh Hạo thấy rất nhiều trận tranh đấu giữa các cao thủ. Hơn nữa hắn còn đại chiến với Bạch Tâm Tĩnh – Thanh Vân Tông một trận, cho nên hắn càng hiểu thấu triệt hơn.
Bây giờ chỉ cần rảnh rỗi, Đinh Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đề cao thực lực của mình. Đinh Hạo có thói quen không bỏ phí một giây phút nào. Muốn sinh tồn trong Tu chân giới tàn khốc này, muốn sống tốt hơn kẻ khác, tất cả chỉ có thể dựa vào thực lực của mình cao hơn kẻ khác. Điểm này Đinh Hạo sớm đã biết.
Kinh nghiệm chiến đấu dần tích lũy, công lực của Đinh Hạo mặc dù gần đây không tăng lên quá nhiều, nhưng tâm cảnh lại đề cao không ít. Từ những cuộc giao tranh sống chết, con người ta càng ma luyện thêm tâm trí.
Thấy cảnh giới gần đây đã ổn định, Đinh Hạo biết bây giờ mình có thể tìm người cắn nuốt. Chỉ cần cắn nuốt một tu chân giả Xuất Khiếu kỳ, thực lực của mình sẽ tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới Xuất Khiếu kỳ. Vì vậy Đinh Hạo bây giờ mặc dù đang tu luyện nhưng cũng thầm tính toán nên ra tay với ai.
Suy nghĩ một lát, mặc dù người lựa chọn rất nhiều nhưng bây giờ hai Ma Môn khác đang ở trên Đoạn Hồn Sơn, hơn nữa mình sẽ lập tức rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, cho nên không có thời gian tiêu hóa sau cắn nuốt. Huống hồ trên đường đến Tam Châu Nhất Đảo nhất định sẽ giao chiến với đám Thành Hoàng.
Nếu sau khi mình cắn nuốt lại phải tiêu hóa trong thời gian dài, như vậy sẽ bất lợi cho mình. Vì thế Đinh Hạo bỏ đi suy nghĩ lập tức tìm người khai đao. Âm thầm quyết định chờ diệt xong đám Thành Hoàng, mình sẽ nhờ Huyết Ma Liệt Sơn bắt cho một người, trên đường cắn nuốt và tiêu hóa. Đến được Tam Châu Nhất Đảo, mình có lẽ đã là Xuất Khiếu kỳ.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo cảm thấy nếu làm như vậy đúng là không có gì phiền phức cả. Vận chuyển Vô Cực Ma Công vài vòng, Đinh Hạo ngừng lại.
Sờ sờ Thiên Thương Kiếm trên ngực, Đinh Hạo lấy xuống, cầm trên tay, cẩn thận quan sát. Lần trước khi tu luyện bảo giáp bởi vì thời gian gấp gáp, hắn không để ý nhiều đến Thiên Thương Kiếm. Nhưng bây giờ đang rảnh rỗi, mọi người trong Vô Cực Ma Tông đang thu dọn, muốn xong cũng mất vài ngày.
Mà Đinh Hạo cũng biết Thiên Thương Kiếm không bình thường. Vì thế hắn quyết định tìm hiểu một phen, hy vọng có thể phát hiện chút mánh khóe trên Thiên Thương Kiếm.
Nhìn Thiên Thương Kiếm nhỏ bé trên tay mình, không biết có phải ảo giác hay không mà Đinh Hạo lại cảm thấy Thiên Thương Kiếm bây giờ còn lộng lẫy hơn khi mình lấy ra từ Tàng bảo các của Luyện Ngục Ma Tông. Đinh Hạo cũng không dám khẳng định đây là thật hay không, vì thế càng quan sát cẩn thận hơn.
Nhìn gần một canh giờ, Đinh Hạo lại rơi vào trầm tư. Trong đầu hắn xuất hiện tư liệu liên quan đến cực phẩm phi kiếm, nhưng nghĩ mãi cũng không thấy có tài liệu nào tương tự Thiên Thương Kiếm. Đúng là chẳng có một chút đầu mối nào.
Vận chân khí Vô Cực Ma Công vào trong đó, giống như đá ném xuống biển, chẳng có phản ứng gì. Đinh Hạo suy nghĩ một chút, nhớ lại kinh nghiệm tu luyện bảo giáp của mình. Tất cả bảo vật cực phẩm sau khi mất đi chủ nhân đều dùng máu để lựa chọn chủ nhân mới. Vì thế hắn hạ quyết tâm, cắn ngón tay phải, máu bắt đầu rơi lên Thiên Thương Kiếm.
Đinh Hạo ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Thiên Thương Kiếm trong tay, nửa canh giờ sau Thiên Thương Kiếm không có bất cứ phản ứng gì.
Đinh Hạo thầm nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm rồi, đây là một thanh kiếm bình thường. Do mình nghi thần nghi quỷ, nếu không tại sao lại chẳng có chút biến hóa nào như thế này chứ.
Lắc đầu Đinh Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, đặt Thiên Thương Kiếm ở trước mặt, cẩn thận quan sát. Nhìn một lát, Đinh Hạo không dám tin vào mắt mình. Hoa văn trong Thiên Thương Kiếm đang lưu chuyển như mặt nước.
Ảo giác, nhất định là ảo giác. Đinh Hạo cho rằng như vậy. Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, không để mắt mình nhìn Thiên Thương Kiếm. Nhưng không biết tại sao ánh mắt hắn không thể rời khỏi Thiên Thương Kiếm. Đinh Hạo biết có điểm không đúng nhưng lại không có biện pháp.
Lúc này Đinh Hạo rất khẩn trương, biết Thiên Thương Kiếm tuyệt đối không bình thường, hiểu không nên tiếp tục như vậy. Đinh Hạo muốn rời ánh mắt nhưng không thể. Giống như một người muốn biết mình đang gặp ác mộng, muốn tỉnh lại nhưng vẫn không thể.
Đúng lúc này một chuyện càng thêm đáng sợ xảy ra. Ánh mắt hắn bị bắt ép nhìn tới, hoa văn trong Thiên Thương Kiếm bắt đầu động, hơn nữa chân khí trong cơ thể mình đang từ từ chảy vào Thiên Thương Kiếm. Mặc dù chân nguyên chảy ra bây giờ đối với Đinh Hạo mà nói không đáng gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng chân khí trong cơ thể mình sẽ chảy hết. Đinh Hạo sao có thể chịu nổi.
Suốt ngày cắn nuốt chân nguyên người khác, hôm nay lại bị Thiên Thương Kiếm hút lấy. Càng đáng hận đó là Đinh Hạo không thể vận chuyển Vô Cực Ma Tông. Hắn không thể khống chế chân khí của mình.
Cảm giác này làm Đinh Hạo rất sợ, biết rõ những điều đang xảy ra nhưng không thể làm gì được. Cảm giác vô lực này làm cho đối phương rất bi ai và uể oải.
Đang khi Đinh Hạo thầm hận mình, đột nhiên một tiếng nổ vang lên trong đầu. Đinh Hạo đã lấy lại quyền khống chế cơ thể. Tất cả giống như chưa từng xảy ra. Ngoại trừ Thiên Thương Kiếm trong tay Đinh Hạo đã càng thêm lộng lẫy.
Nhìn quanh thấy Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn đang khó hiểu nhìn mình. Đinh Hạo giật mình, xem ra mình có thể khôi phục ý thức là do hai người này giúp.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Huyết Ma Liệt Sơn trầm giọng nói.
Đinh Hạo thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ.
Thấy hai người khó hiểu, Đinh Hạo kể lại chuyện vừa rồi ra.
Nghe Đinh Hạo nói, hai người rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Thiên Thương Kiếm trong tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười cười, không hề do dự đưa Thiên Thương Kiếm cho Huyết Ma Liệt Sơn. Huyết Ma Liệt Sơn nhận lấy Thiên Thương Kiếm, cẩn thận quan sát một lát, đánh ra các loại pháp quyết vào Thiên Thương Kiếm, nhưng lại phát hiện Thiên Thương Kiếm không có bất cứ biến hóa gì.
Huyết Ma Liệt Sơn cười chán nản, lắc đầu giao Thiên Thương Kiếm cho Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Một lúc sau, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng thử tất cả các phương pháp mà mình biết lên Thiên Thương Kiếm, nhưng Thiên Thương Kiếm cũng không có bất cứ biến đổi gì. Độc Ma cười ha hả nói:
- Xem ra phương pháp của chúng ta không được. Nhưng ít nhất có thể chứng minh một điểm dùng phương pháp bình thường không thể giao tiếp được với kiếm này. Mà kiếm này cũng không phải vật thường.
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu nói:
- Không sai, nhưng lão phu đoán trong Thiên Thương Kiếm nhất định có kỳ trận, có thể ảnh hưởng đến người quan sát. Nếu không tiểu tử Đinh Hạo sẽ không bị như vừa rồi.
Huyết Ma Liệt Sơn nói như vậy, Đinh Hạo và Độc Ma Vương Diệc Hàn trong lòng vừa động, thầm nghĩ Huyết Ma Liệt Sơn nói có lý.
Đinh Hạo vội vàng đoạt lấy Thiên Thương Kiếm từ trong tay Độc Ma, nhìn chằm chằm một lúc nhưng không thấy gì hết.
Đinh Hạo thở dài một tiếng, đeo Thiên Thương Kiếm lên cổ. Vừa mới đeo vào cổ, đột nhiên cảm thấy chân khí của mình đang chảy từng chút một vào Thiên Thương Kiếm.
Khi cẩn thận quan sát lại như không có gì xảy ra. Đinh Hạo lắc đầu nói:
- Vừa nãy khi hai người vào thấy ta như thế nào?
- Do ngươi vào phòng lâu không ra, lão phu truyền âm mấy lần cũng không ra, ta liền cùng Độc Ma đến xem ngươi xảy ra chuyện gì. Sau khi chúng ta vào mới phát hiện chân khí ngươi đang vận chuyển khá quỷ dị. Ta nghĩ ngươi bế quan nhưng gọi mấy tiếng mà ngươi không phát hiện ra. Lúc này ta mới phát hiện ngươi không đúng, cuối cùng sử dụng Chấn thần hống đánh thức ngươi từ trạng thái đó.
Huyết Ma Liệt Sơn giải thích.
Đinh Hạo gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, làm hai lão lo lắng. Ha ha, bây giờ không có gì rồi.
Thấy Đinh Hạo không để ý đến chuyện này nữa, Độc Ma Vương Diệc Hàn nghiêm mặt nói:
- Thiên Thương Kiếm này rất quái lạ, ngươi tốt nhất không đeo nó trên cổ, nhét vào trữ vật giới chỉ là tốt nhất. Sau này cũng không nên tùy tiện lấy ra xem. Chuyện này quá kỳ quái, không thể không cẩn thận.
Nghe Độc Ma nói như vậy, Huyết Ma gật đầu đồng ý. Đinh Hạo suy nghĩ một chút, biết hai người này có ý tốt. Mà mình bây giờ đúng là không biết Thiên Thương Kiếm rốt cuộc có Tuyết Du Du gì. Vì an toàn của bản thân, Đinh Hạo gật đầu nói:
- Đã như vậy ta sẽ thu lại, sau này nếu có thời gian ba chúng ta sẽ cùng nghiên cứu.
Đinh Hạo liền tháo Thiên Thương Kiếm xuống, bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Làm xong, Đinh Hạo mới mở miệng nói:
- Tình hình bây giờ như thế nào? Trong tông đã thu dọn xong chưa?
Huyết Ma gật đầu nói:
- Đã sớm chuẩn bị xong. Vô Cực Ma Tông ta bây giờ lúc nào cũng có thể rời khỏi Đoạn Hồn Sơn. Chẳng qua Luyện Ngục Ma Quân phái người giục mấy lần, nói muốn kết thành đồng minh với Vô Cực Ma Tông ta trước hai hai Ma Môn kia rời khỏi Đoạn Hồn Sơn. Xem ra chuyện chúng ta muốn rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, mọi người đều đã biết.
Nghe Huyết Ma nói như vậy, Đinh Hạo biết lần này lại tốn khá nhiều thời gian:
- Từ khi ta ra khỏi Vô Cực điện đến gời đã là bao lâu rồi?
- Đã bảy ngày.
Huyết Ma mở miệng nói.
Bảy ngày, khó trách.. Đinh Hạo thầm nghĩ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop