- Ha ha, bảo bối ngoan, gia gia tới thăm cháu đây!
Một thanh âm già nua bỗng dưng vang lên trong rừng cây, lập tức liền thấy một thân ảnh hạ xuống bên người Kiều Kiều.
Lăng Phong đang chìm đắm trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đối với ngoại giới chỉ còn lại cảm ứng bản năng nhất, hắn thấy một thân ảnh xuất hiện bên đáp xuống bên người Kiều Kiều, bóng người này mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm không gì sánh được. Thuần túy là vô ý thức, "Cửu Dung Hỏa" Trong tay Lăng Phong phóng ra bay về phía thân ảnh kia!
- A, gia gia!
Kiều Kiều sợ hãi kêu lên:
- Tránh mau!
Sự tình đột nhiên xảy ra, người tới căn bản không kịp phản ứng gì thêm, hắn phẫn nộ quát lên:
- Ở đâu ra tiểu tử hỗn đản này vậy?
Cửu Dung Hỏa cùng với vòng bảo hộ chân lực va chạm, đột nhiên, phảng phất như thiên địa đều trở nên tĩnh lặng!
Tiếp đó, một tiếng nổ vang vượt qua cực hạn của thính lực, "Uỳnh" một tiếng, một làn sóng năng lượng hình tròn quét qua, lấy người mới tới làm trung tâm, trong phương viên mười trượng bị đốt cháy thành than, không biết bao nhiêu cây cối vào giờ khắc này bị đốt thành tro bụi! Một trận gió nhẹ thoảng qua, vô số tro bụi bay lả tả khắp không trung.
- Hảo tiểu tử, thực sự là khối cầu hỗn đản!
Người mới tới giận dữ, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ tùy tiện tung ra một trảo, như diều hâu quắp gà con, Lăng Phong vừa tỉnh táo lại từ cảnh giới thần kỳ căn bản không kịp phản ứng đã bị hắn xách lên!
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
Lăng Phong nhìn người trước mặt, người này giống như một đầu sư tử đang phẫn nộ, vóc người cực cao, cả đầu tóc bạc, làn da lại không có một chút nếp nhăn, làn da màu cổ đồng hiện ra một sức sống kinh người. Không cần bất kỳ lời lẽ nào, chỉ cần người này đứng bên cạnh, ngươi lập tức cảm thấy lực áp bức kinh người, phảng phất như bất kỳ kẻ nào đứng trước mặt hắn đều phải thấp hơn một chiếc đầu!
Đừng nói vừa rồi không kịp phản ứng, Lăng Phong tin rằng, cho dù mình có cơ hội đối địch cùng hắn, thì hắn cũng có thể dễ dàng dùng một tay xách mình lên!
Người này là ai? Khí thế thật là khủng khiếp!
- Gia gia, người mau buông đại đầu gỗ ra, huynh ấy không cố ý đâu!
Kiều Kiều kéo cánh tay người mới tới, nũng nịu cầu xin.
- Hừ hừ, tiểu tử láo toét này, nhiều năm như vậy, từ khi năm đó tham gia Thương Khung Hội Chiến tới nay, tiểu tử này chính là người đầu tiên khiến ta chật vật như thế! Không được, ngày hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!
Người mới tới nhìn chiếc áo bào của mình bị Cửu Dung Hỏa xé toạc, tức giận liều mạng đung đưa Lăng Phong. Người bên ngoài nếu như thấy một màn trước mắt, thực sự rất khó tưởng tượng, vừa rồi đối diện với Cửu Dung Hỏa, vụ nổ kinh khủng đó dĩ nhiên chỉ có thể khiến bộ dạng hắn thoáng chật vật một chút!
- Gia gia, người là Thánh Vực cường giả, vì sao lại khi dễ một vãn bối? Trước tiên người cứ thả đại đầu gỗ ra đã có được không? Ít nhất cũng phải để cho đại đầu gỗ một cơ hội giải thích chứ.
Gia gia của Kiều Kiều? Thánh Vực cường giả? Chẳng lẽ là cường giả nổi danh Tinh Lam công quốc --- Kiều Sâm Đặc? Lăng Phong rốt cuộc cũng biết vì sao đám người Tang Khắc Tư khi thấy Kiều Kiều đều cung kính, có một vị gia gia cường thế như vậy, dù cho Kiều Kiều phóng hỏa đốt hoàng cung Tinh Lam chỉ sợ cũng không có ai dám nói gì.
- A, bảo bối nói cũng đúng!
Kiều Sâm Đặc đem Lăng Phong ném xuống đất như vất rác, bẻ ngón tay "răng rắc" như một gã du côn, nói:
- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần qua được nắm đấm của ta, coi như ngươi giải thích xong!
Nguyên lai định nghĩa "giải thích" của vị lão đại này lại là bạo lực trần trụi như thế...
Kiều Kiều khẩn trương còn muốn khuyên bảo. Lăng Phong đã đứng lên, hắn rung tay lấy ra Tinh Thiết kiếm từ trong Tiết Văn, cung kính nói:
- Mời tiền bối chỉ giáo!
Bất kể là ai, có thể đạt được tới cảnh giới Thánh Vực, không thể nghi ngờ là đáng được nhận sự tôn kính! Trước đây, mục tiêu lớn nhất khi Lăng Phong tu luyện đó là có thể trở thành Thánh Vực cường giả, lúc này một Thánh Vực sờ sờ đứng trước mặt mình, Lăng Phong sao có thể bỏ qua cơ hội thỉnh giáo?
Chiến cùng cường giả, bại cũng vui vẻ!
- A.
Kinh ngạc nhìn Lăng Phong một cái, Kiều Sâm Đặc lộ ra vẻ tươi cười:
- Tốt lắm, tiểu tử ngươi không giống sư phụ vô lại của ngươi, khá sảng khoái đó! Cũng tốt, đã lâu không cùng người động thủ, chung quy luôn khi dễ đám bộ hạ cũ cũng không hay lắm, ngày hôm nay lấy tiểu tử ngươi để giãn gân cốt cũng tốt!
Lăng Phong sửng sốt, sư phụ vô lại của mình, lão đang nói ai vậy?
Mắt thấy bản thân đã không thể ngăn cản Kiều Sâm Đặc, hai mắt Kiều Kiều đảo loạn, nghĩ ra một chủ ý đặc biệt:
- Gia gia, người đánh cùng với đầu gỗ không cho phép dùng chân lực vượt quá đầu gỗ! Nếu không thì quá khi dễ người ta rồi.
Kiều Sâm Đặc hiển nhiên vô cùng yêu thương tôn nữ của mình, nghe vậy thì gãi gãi thái dương, nói;
- Lời này cũng có đạo lý, chân lực của ta quá mạnh mẽ, một quyền đập chết tiểu tử này cũng không thú vị.
Lão nhìn Lăng Phong nói:
- Này, tiểu tử ngươi có chút kỳ quái, trong cơ thể lại không phải là chân nguyên lực thuần túy, còn có sự tồn tại của chân lực, cũng được, ta sẽ dùng chân lực ngũ tinh đánh nhau với ngươi!
Lăng Phong hoảng sợ, không hổ là Thánh Vực cường giả, hắn thầm nghĩ sau khi tu luyện Tinh Diễn Thiên, trừ khi mình xuất thủ, bằng không sẽ không ai có thể nhận ra được tu vi chân lực của bản thân, không nghĩ tới Kiều Sâm Đặc chỉ liếc mắt liền đã nhìn thấu.
- Còn phải hứa không dùng "Vực", không được dùng Cực Đạo Ba, không được...
Cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Kiều liến thoắng nói ra một hồi.
- Được, bảo bối ngoan, cháu còn nói thêm nữa, gia gia không đánh được mất!
Kiều Sâm Đặc khổ não nói:
- Cháu để cho gia gia vui vẻ đánh một trận có được không?
Chờ đến khi Kiều Sâm Đặc vất vả thoát khỏi sự dây dưa của Kiều Kiều, khi đối mặt chính diện với vị Thánh Vực cường giả, Lăng Phong bèn thu toàn bộ tâm tình đang phân tán, không thể bởi vì Kiều Sâm Đặc đồng ý không dùng một số tuyệt học mà khinh suất. Đối mặt với Thánh Vực cường giả mà còn dám lơ là, đó chính là muốn ăn đòn!
Tinh Thiết kiếm run nhè nhẹ!
Lăng Phong nhìn mũi kiếm, toàn bộ tâm thần đều phủ lên thân kiếm, ngoại vật không thể quấy nhiễu được hắn!
- Không sai!
Khẽ gật đầu, Kiều Sâm Đặc khen:
- Dưới tay lão gia hỏa thủ hạ vô lại kia, ngươi còn có được tu vi chân võ bậc này, quả là không tệ! Bất quá, kiếm thuật của ngươi vẫn còn có chút non nớt!
Dù cho đối phương là Thánh Vực cường giả, Lăng Phong cũng bởi vì bị khinh thị mà sinh ra một cơn tức giận, bản thân ta muốn xem lão làm thế nào để dùng cành khô cản kiếm của ta!
Tinh Thiết kiếm rú vang, kiếm thân hợp nhất, thân hóa thành cầu vồng, Quán Nhật kiếm chiêu mạnh mẽ đâm ra!
- Hảo kiếm chiêu!
Kiều Sâm Đặc mắt lộ ra sắc mặt vui mừng:
- Đáng tiếc ngươi vẫn còn xa xa chưa phát huy được kiếm ý của một chiêu này!
Cành khô trong tay hắn nhẹ nhàng chuyển, kỳ diệu chạm lên thân của Tinh Thiết kiếm, một dẫn một kéo!
Lăng Phong cảm thấy một cỗ dẫn lực kỳ diệu tác động lên trường kiếm của mình, mũi kiếm thân bất do kỷ đâm lệch đi, uy lực một chiêu này làm cho mặt đất đào tung lên một hố sâu!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lăng Phong cầm kiếm đứng đó, chấn động nhìn Kiều Sâm Đặc, dùng một cành khô dẫn dắt kiếm chiêu của mình. Cho dù bản thân chưa sử dụng Thốn Kích kình, nhưng kiếm thuật vô cùng kỳ diệu này cũng đủ khiến người ta kinh hãi! Lão nói mình vẫn còn xa xa chưa lĩnh ngộ ra được kiếm ý của "Quán Nhật" là có ý gì?
- Tiểu tử, lại nào!
Vẻ mặt Kiều Sâm Đặc ung dung:
- Dùng công kích cường đại nhất của ngươi, để ta xem xem!
Lăng Phong biết tuy rằng trên danh nghĩa lão giáo huấn mình, nhưng thực tế là đang dạy dỗ, vì vậy cung kính cúi đầu:
- Tiền bối, vãn bối tới đây!
Đầu ngón chân tựa như mũi khoan đâm vào đất, chân lực cường đại xoay tròn bên trong, dấy lên một tầng bụi bặm, "Tiễn Tật" được thi triển!
Thân như nộ tiễn, trường kiếm hoành không!
Quang mang u trầm của Tinh Thiết kiếm nội liễm hoàn toàn, một kiếm này tốc độ cực nhanh, trong không khí chỉ vang lên một tiếng "xoẹt" rất nhỏ, phảng phất như là âm thanh xé lụa!
- Một kiếm này có chút ý tứ!
Kiều Sâm Đặc thành thạo bình luận:
- Bất quá --- ngươi vẫn còn chưa rõ!
Cành khô trong tay lão dùng một góc độ vi diệu nhẹ nhàng động lên thân kiếm vài lần.
Lăng Phong cảm thấy một cỗ kiếm tràn ngập thân kiếm truyền đến, kinh mạch bản thân tựa hồ cũng bị kiếm ý sắc bén xé rách! Hắn kêu lên một tiếng, vội vã thu kiếm dừng thân, cỗ kiếm ý kia biến mất phảng phất như chưa từng xuất hiện.
- Dùng lực ngự kiếm bất quá là chỉ là thủ đoạn dụng kiếm sơ cấp nhất mà thôi!
Cành khô trong tay Kiều Sâm Đặc tùy ý múa may trong không khí vài cái, kiếm ý sắc bén trong nháy mắt tràn ra, phảng phất như trong tay lão giờ này không phải là một cành khô mà là một tuyệt thế bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ!
- Đạo ngự kiếm thượng đẳng chính là lấy ý ngự kiếm, dù cho trong tay không có vật gì, cũng có thể "ý chi sở hướng, kiếm tức sở chỉ"! (ý hướng về nơi nào, kiếm lập tức đâm về nơi đó!)
Lời nói của Kiều Sâm Đặc có chút thâm ảo, Lăng Phong nhíu mày trầm tư chốc lát. Lời nói này dường như hắn đã nghe được ở nơi nào đó. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, đó là một cuốn binh thư hắn đã đọc ở trong Bí Kíp Các, trên đó có một đoạn giảng giải về đạo của thuật dùng binh, cùng với đạo ngự kiếm của Kiều Sâm Đặc tương đồng rất lớn!
Trong nhất thời, tuy rằng Lăng Phong vẫn không thể nào hoàn toàn lĩnh ngộ ảo diệu trong đó, thế nhưng lời nói của Kiều Sâm Đặc đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn! Vốn cho rằng kiếm thuật chính là kiếm chiêu cộng thêm chân lực, hiện tại mới phát hiện đó căn bản chỉ là giai đoạn sơ cấp như đứa trẻ tập đi mà thôi.
Trong lòng mơ hồ có chút lĩnh ngộ!
- Xin tiền bối chỉ giáo tiếp!
Tinh Thiết kiếm tràn ra một màn quang mang như sương mù, kêu gào phá không, một kiếm này hắn trút vào toàn bộ chân lực của mình, một kiếm vừa xuất, một vệt sáng lóe lên như phá vỡ không gian, uy thế kinh người!
- A, kiếm mang sao? Thiếu, vẫn còn chưa đủ!
Cành khô hơi rung động, một tia kiếm khí bắn ra, Kiều Sâm Đặc tùy ý bình luận. Tuy rằng Lăng Phong thi triển ra tuyệt học kiếm mang khiến lão rất kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để lão coi trọng.
Đúng lúc này, Lăng Phong cười cười, thân ảnh bỗng dưng run lên, tàn ảnh liên tiếp kéo dài!
- Hảo thân pháp!
Mười ba đạo tàn ảnh hoàn toàn vây quanh Kiều Sâm Đặc, Hồng Ảnh thân pháp thật sự quá nhanh, một khi thi triển người thường căn bản không thể thấy rõ được phương hướng công kích cụ thể. Cho dù là Thánh Vực cường giả, nếu như không dùng "Vực Năng" để áp chế thì cũng vô pháp phá giải một chiêu này!
Âm thanh tựa như dây dần đứt vang lên, cành khô dưới sự công kích của kiếm mang cường đại hoàn toàn nứt toạc ra! Cùng lúc đó, Kiều Sâm Đặc cũng đưa ra song chỉ, song chỉ ánh lên một mảnh ngân mang xán lạn, giờ khắc này ngón tay của lão tựa như được đúc ra từ tinh thiết!
Kiếm chỉ xuất vỏ, Tinh Thiết kiếm giống như một con rắn rung lên "ong ong" giữa hai ngón tay Kiều Sâm Đặc!
Nguy hiểm!
Nếu như Kiều Sâm Đặc xem qua một màn đối chiến giữa Băng Thần Tử cùng với Lăng Phong, nhất định sẽ không khinh xuất dùng song chỉ kiềm chế Tinh Thiết kiếm. Đáng tiếc, lão lại không được xem.
Khuôn mặt Lăng Phong trong nháy mắt đỏ lên như máu, mơ hồ như có huyết khí bốc lên trên đỉnh đầu!
"Không tốt!"
Kiều Sâm Đặc tỉnh ngộ ra đã hơi muộn, Tinh Thiết đang rung rung giữa hai ngón tay trong nháy mắt biến thành một con nộ long vừa tỉnh giấc, phảng phất như cơn sóng dữ Trường Giang đập vào mặt, áp lực khổng lồ tựa hồ muốn đập tan hoàn toàn những thứ ngăn cản nó!
Cỗ lực lượng này thực sự quá mức khổng lồ, cho dù ý thức chiến đấu có mạnh tới đâu, nhưng chỉ dùng tu vi ngũ tinh cũng không thể chống đỡ nổi! Kiều Sâm Đặc vô ý thức tung song chỉ ra, khẽ quát một tiếng:
- Cực Đạo Ba!
Một cỗ lực lượng kỳ quái tựa như sóng gợn không ngừng truyền đến, Lăng Phong cực kỳ sợ hãi, hắn cảm thấy cỗ lực lượng này phi thường kỳ quái, khi mới bắt đầu cũng không quá mạnh, thế nhưng khi nó lan ra phảng phất như đạt được nhân lên một cách vô hình, lực lượng càng ngày càng mạnh! Khi cỗ lực lượng này truyền tới cổ tay, hắn đã phải đối mặt với một luồng lực lượng khổng lồ hung mãnh!
- Ầm!
Thân thể Lăng Phong bị đẩy lùi ra ngoài, liên tục va gãy một loạt cây ở phía sau mới dừng lại được, cả người vô cùng chật vật.
- Đầu gỗ, huynh không sao chứ?
Kiều Kiều chạy đến bên người Lăng Phong, vội vàng kéo hắn dậy, lầm bầm nhìn Kiều Sâm Đặc:
- Gia gia, người thua, đã nói không được dùng Cực Đạo Ba cơ mà!
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Ngăn Kiều Kiều lại, Lăng Phong cung kính khom người hướng về phía Kiều Sâm Đặc nói. Vừa rồi đánh một trận, mặc dù thời gian ngắn nhưng lại mang đến cho bản thân lợi ích không nhỏ, trước đó hắn vẫn không biết nguyên lai kiếm thuật còn có thể đạt tới được cảnh giới như vậy.
Kiều Sâm Đặc kinh ngạc nhìn hắn, đích biểu tình đờ đẫn không nhìn ra được đến tột cùng lão đang suy nghĩ gì. Một lát sau, lão mới nhìn lại Lăng Phong, hỏi:
- vừa rồi người dùng chính là Thốn Kích Quyết?
Trong mắt lão tinh quang chợt lóe, áp lực kinh người.
- Đúng vậy!
- Vì sao ngươi không dùng ngay từ đầu?
Kiều Sâm Đặc nghi hoặc hỏi.
- tu vi vãn bối cùng với tiền bối chênh lệch quá lớn, nếu như vãn bối ngay từ đầu đã lật ra toàn bộ con bài để sử dụng, thì khó có thể đạt được hiểu quả bất ngờ giành chiến thằng, cho nên...
Từ khi Kiều Sâm Đặc dùng cành khô ngăn cản một kích toàn lực của mình, Lăng Phong liền đã rõ, cho dù sử dụng Mạch Luân - Thốn Kích kình cũng vô ích, bởi vì khi đó Kiều Sâm Đặc khí thế đang thịnh, bản thân căn bản vô lực lay chuyển được lão. Chỉ đến khi lão lơ là, con bài chưa lật Thốn Kích kình mới có thể phát huy được tác dụng chân chính!
Biểu tình Kiều Sâm Đặc theo sự giải thích của Lăng Phong càng lúc càng trở nên cổ quái: trong đầu tiểu tử này nhét cái gì vậy? Hắn có biết đối thủ của mình là ai không? Thánh Vực cường giả cho dù đem chân lực áp súc ở cấp bậc ngũ tinh, chỉ bằng vào chiến đấu ý thức thì cũng không phải một chân võ giả ngũ tinh có thể bằng được!
Thế nhưng tiểu tử này khi đối mặt với mình còn nghĩ tới... thắng lợi? Gặp quỷ rồi, hắn còn muốn thắng sao? Nhưng càng phiền lòng chính là, trên thực tế hắn thực sự đạt được chiến thắng!
- Hừ hừ, vốn cho rằng ngươi so với tên sự phụ xảo trá vô lại kia của ngươi còn tốt hơn một chút, thực không ngờ đều cùng một giuộc!
Kiều Sâm Đặc tức giận mắng, nhìn dáng vẻ của lão dường như bắt đầu xung động muốn giáo huấn Lăng Phong, thế nhưng khi thấy Kiều Kiều như gà mẹ bảo vệ con ngăn trước người Lăng Phong, lão mới hung hăng giậm chân nói:
- Ta không chấp nhặt với tiểu tử nhà ngươi, ta sẽ đi tìm tên sư phụ khốn kia của ngươi tính sổ!
Lão tỏ ra vô cùng phẫn nộ biến mất ở phía chân trời, hai người Lăng Phong cũng không chú ý trong nháy mắt khi quay đi, trên mặt Kiều Sâm Đặc không kiềm chế được nở nụ cười.
Đối mặt với Thánh Vực cường giả còn muốn thắng lợi, thực sự là một tiểu tử vô liêm sỉ!
- Kiều Sâm Đặc nguyên soái sẽ không tức giận chứ?
Nhìn theo bóng lưng Kiều Sâm Đặc tiêu thất phía chân trời, Lăng Phong lo lắng hỏi.
- Hì hì, không đâu!
Kiều Kiều cười hì hì nói:
- Gia gia rất phóng khoáng, đừng thấy hiện tại ông ấy tức giận, chỉ hai ngày nữa là quên ngay, gia gia chính là một lão tiểu hài!
Trông thấy nàng cười tươi như hoa, Lăng Phong cũng cười cười, lão tiểu hài? Ông cháu hai người thực sự là từ một khuôn đúc ra.
- Không còn việc gì thì ta về trước đây.
Lăng Phong vội vàng nói, ngày hôm nay đánh một trận đã tạo được sự gợi ý rất lớn cho hắn, hắn phải lập tức quay về lĩnh ngộ.
Kiều Kiều không kịp phản ứng, Lăng Phong đã nhanh chóng rời đi. Đột nhiên, nàng kinh hô:
- Này, đại đầu gỗ, mau quay lại, huynh đi rồi nơi này làm sao bây giờ? Lão sư sẽ phạt người ta đó!
...
Nguyên Lực Tháp.
Phổ Lạc thấy một quang ảnh màu ngân bạch bay tới, đang muốn lao ra ngăn cản, nhưng khi thấy rõ người kia thì vội vàng cung kính:
- Nguyên soái!
- Ừm!
Kiều Sâm Đặc không dừng lại, trực tiếp bay vào trong hồng quang.
Phổ Lạc lộ ra vẻ mỉm cười:
- Là ai chọc tức lão nguyên soái thành ra như vậy?
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Lực Tháp mơ hồ bên trong hồng quang:
- Hôm nay xem ra lại có náo nhiệt để coi rồi.
Phổ Lạc lúc này đâu còn chút nghiêm túc nào như khi đối mặt với nhóm người Gia Liệt Áo, trái lại như là con bạc kiếm sống đầu đường. Hắn một tay gỡ mũ giáp, trọng kiếm nhanh chóng vẽ hai đường trên đất, hô lên:
- Chọn Mạch Kha đại sư đặt cửa bên trái, Kiều Sâm Đặc nguyên soái cửa bên phải, nhanh nhanh nhanh!
- Mạch Kha đại sư thắng thì một ăn một, Kiều Sâm Đặc nguyên soái thắng thì một ăn hai, thua thì mất tiền cược! Ta làm nhà cái.
- Oài, chỉ có một ăn một, đầu nhi, ngươi cũng quá keo kiệt rồi đấy. Ít nhiều cũng bỏ chút máu ra đi chứ.
Nhất thời có người bất mãn nói.
- Đừng dong dài!
Phổ Lạc hung hăng đập lên đầu người này một cái:
- tiểu tử ngươi chỉ giỏi nhiều lời, kiếm được lợi thì các ngươi liền cười trộm... Mẹ nó, các ngươi đều đem tiền đặt lên Mạch Kha đại sư thì ta sao kiếm được tiền? Này, ta nhắc cho các ngươi biết, Kiều Sâm Đặc nguyên soái chính là Thánh Vực cường giả đó!
- Ha ha, đầu nhi, đừng có lừa bịp chúng ta! Mạch Kha đại sư mặc dù chưa đạt tới Thánh Vực, nhưng cũng đã là nguyên tố Thiên Hành Giả cửu tinh đỉnh phong, luận về lực công kích cũng không kém hơn so với Kiều Sâm Đặc nguyên soái, hơn nữa, nơi này còn là Nguyên Lực Tháp a!
Nguyên tố Thiên Hành Giả khi ở trong Nguyên Lực Tháp có thể hoàn toàn dung hợp cùng với hoàn cảnh xung quanh thành một thể, dễ dàng điều động năng lượng trong Nguyên Lực Tháp trợ giúp bản thân chiến đấu! Nơi này chẳng khác nào sân nhà của Mạch Kha, cho dù là Thánh Vực nguyên tố Thiên Hành Giả đến đây đều rất khó chiếm được tiện nghi, đối với võ giả Thánh Vực bình thường không quen thuộc với phương thức chiến đấu của nguyên tố Thiên Hành Giả mà nói lại càng khó đạt được thắng lợi.
Phổ Lạc hung hăng trừng mặt nhìn người vừa nói:
- Coi như các ngươi giỏi! Chơi thì chơi! Ta còn không tin, đến khi nguyên soái nổi bão tố, đám tiểu tử các ngươi cứ chờ mà mất hết vốn đi!
- Chúng ta cho dù mất hết vốn cũng chẳng sợ, hàng ngày đã có đầu nhi ngươi mời ăn mời uống rồi!
Quyển 3: Tinh Lam! Tinh Lam!
Chương 22: Lai lịch thần bí của Thụy Tinh thương hội.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm: 4vn.eu
Kiều Sâm Đặc quen thuộc xuất hiện trên tầng cao nhất:
- Mạch vô lại, mau lăn ra đây cho lão tử!
Thân thể lão lóe lên, trực tiếp tiến vào trong tĩnh thất Mạch Kha tu luyện.
Tô Lam đang ở bên trong cả kinh, bất đắc dĩ cười nói:
- Nguyên soái, lão sư còn đang bế quan.
- Bế quan?
Liếc mắt nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt bên trong tĩnh thất, Kiều Sâm Đặc cười giận:
- Giỏi lắm, lão vô lại này, biết lão tử muốn tìm hắn tính sổ nên đã sớm trốn đi rồi sao?
Tô Lam thấy có chút buồn cười, nếu như để cho quân đội của Tinh Lam công quốc thấy được một mặt này của vị nguyên soái mà họ kính yêu, sơ rằng sĩ khí quân đội sẽ phải chịu một đả kích mang tính hủy diệt mất. Nàng biết, đừng thấy bộ dạng thủy hỏa bất dung của Kiều Sâm Đặc cùng Mạch Kha, trên thực tế quan hệ của hai người vô cùng tốt, cho dù có một chút xung đột cũng chỉ là chơi đùa náo loạn là chính. Nàng hé miệng cười nói:
- Nguyên soái, lão sư sao lại đắc tội ngài vậy?
- Lão sư tử, ai nói ta phải trốn ngươi?
Quang mang hồng sắc dần dần tụ tập lại một chỗ trong không khí, lập tức liền thấy Mạch Kha xuất hiện, hắn lắc đầu nói:
- Chuyện gì mà đến mức ngươi phải chạy tới Nguyên Lực Tháp náo loạn vậy?
- Chuyện gì?
Hừ lạnh một tiếng, Kiều Sâm Đặc rốt cục cũng nhìn thấy chính chủ xuất hiện, cũng khong che che lấp lấp nữa:
- Còn chẳng phải hảo đồ đệ ngươi dạy dỗ sao! Gian xảo như quỷ giống y ngươi!
- Đồ đệ?
Sửng sốt, Mạch Kha vô cùng kinh ngạc nói:
- Tô Lam nhất định sẽ không hồ đồ theo ngươi, lão nhị còn đang bế quang trên tầng ba, lão tam du lịch bốn phương, chẳng lẽ lại là lão tứ, lão ngũ?
- Đến giờ rồi lão gia hỏa ngươi vẫn còn giả bộ hả?
Vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc căm giận nói:
- Ta còn chưa chúc mừng ngươi đó, không chỉ thu được một hảo đồ đệ kế thừa Phong Viêm Dung, hơn nữa trên phương diện chân võ quyết phổ thông cũng có tạo nghệ đến mức đó! Hắc hắc, sao ta lại không biết ngươi có quan hệ cùng Băng gia từ khi nào nhỉ?
Mạch Kha nghe lão nói xong càng thêm mạc danh kỳ diệu, hắn có chút không kiên nhẫn nói:
- Lão sư tử, ngươi từ khi nào cũng trở nên hồ đồ vậy hả? Rốt cuộc là Tang Phi hay là Cảnh Vân đắc tội ngươi? Hiện tại ta sẽ kêu bọn chúng lên nhận tội với ngươi!
- Ngươi...
Kiều Sâm Đặc vẫn còn giận dữ, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, cẩn thận dò hỏi:
- Ngoại trừ năm đồ đệ này ngươi thực sự không thu đệ tử nào khác chứ?
- Chuyện của ta ngươi còn không rõ sao? Tô Lam kế thừa đạo luyện kim của ta, lão nhị kiêm tu rèn đúc binh khí và thực chiến, lão tam thì học được chút da lông của thuật luyện đan cùng với hỏa hệ nguyên lực ấn, lão tứ thiên phú cũng tạm nhưng vẫn còn cần một chút ma luyện, lão ngũ trên phương diện thiên phú về nguyên trận cực kỳ hiếm có, đáng tiếc vẫn còn non nớt, trừ bọn chúng ra, ta đâu còn đồ đệ nào khác?
- Nói cách khác Phong Viêm Dung của ngươi đến nay vẫn chưa có người kế thừa sao?
Kiều Sâm Đặc tự hồ giật mình tỉnh ra, càng thêm cẩn thận dò hỏi.
Thấy bộ dáng lão nhẹ giọng rụt rè hỏi han, Tô Lam nhịn không được toàn thân nổi da gà.
Nói đến đề tài này, Mạch Kha cũng có chút tức giận:
- Nếu không phải tôn nữ bảo bối của ngươi không chịu tĩnh tâm học tập, Phong Viêm Dung của ta sớm đã có người thừa kế rồi!
- Hắc hắc, ta nói rồi, nếu như ngươi bằng lòng thu Kiều Kiều làm đồ đệ, ta không nói hai lờit tuyệt đối không ngăn cản!
Kiều Sâm Đặc cười gian, nếu như Kiều Kiều trở thành đồ đệ của Mạch Kha, vật bối phận của mình chẳng phải cao hơn một bậc so với lão vô lại này sao?
Mạch Kha tự nhiên biết dự định xấu xa của lão, nên trực tiếp vất đề nghị của lão sang một bên.
- Đương nhiên!
Mạch Kha bị lão hỏi han cảm thấy mạc danh kỳ diệu:
- Lão sư tử, rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì? Hôm nay ngươi không có vấn đề gì chứ? Có cần ta cho ngươi chút đan dược hay không?
- Không có gì, không có gì, ha ha, ta đi trước vậy!
Kiều Sâm Đặc như bị lửa đốt mông vội vã đứng lên rời đi, trước đó còn không quên nói vọng lại:
- Lão vô lại, ta không quấy rầy ngươi tĩnh tu nữa, hiện tại ngươi tiếp tục bế quan đi.
- Vâng, đệ tử muốn bẩm báo với lão sư, người lần trước do Nạp Đa gia tộc dẫn tới kiểm tra thiên phú đã có thể hấp thu hỏa hệ nguyên lực.
- Đúng vậy, đệ tử đã tự tay kiểm tra qua.
Tô Lam hơi nhíu mày:
- Chuyện này mặc dù có chút kỳ quái, nhưng quả thực là phát sinh trên người hắn, hơn nữa sau đó Kiều Kiều còn miêu tả lại tình cảnh khi hắn tu luyện, theo sự kiểm tra của con thì độ tương thích nguyên lực của hắn ít nhất cũng không dưới "Cực phẩm"!
- độ tương thích nguyên lực cực phẩm, độ khống chế nguyên lực tuyệt hảo...
Thì thào nói vài câu, Mạch Kha đột nhiên biến sắc:
- Không tốt!
Thân thể hắn bị một đạo hỏa quang bao bọc, trực tiếp xuất hiện bên ngoài Nguyên Lực Tháp:
- Lão sư tử, ngươi đừng hòng giành trước!
Tương giao nhiều năm như vậy, chút tâm tư này của Kiều Sâm Đặc, Mạch Kha sao có thể không rõ. Sau khi Tô Lam bẩm báo lại tình hình của Lăng Phong, Mạch Kha nhất thời tỉnh ngộ Kiều Sâm Đặc đến Nguyên Lực Tháp hưng sư vấn tội là vì ai, lại liên tưởng tới biểu hiện cổ quái của lão, lão sư tử này muốn...
Trước sau hai đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua bầu trời, đằng sau bỗng dưng vang lên một trận cuồng tiếu:
- Mạch Kha đại sư cùng nguyên soái không đánh nhau, ha ha ha ha, tiền cược của các ngươi ta sẽ không khách khí!
- Tiểu Phong, đệ sao thế?
Trở lại Đa Bảo Các, Ny Khả vừa thấy Lăng Phong lập tức thất kinh hỏi.
Quần áo Lăng Phong tả tơi rách nát, không ít chỗ còn có vết máu, nhìn qua rất thê thảm. Hắn cười cười nói:
- Không sao, vừa thỉnh giáo kiếm thuật người khác một phen... A, đây là sao?
Hắn thấy phía sau ồn ào náo loạn, Lệ Thành đứng trong đó còn đang rống lên giận dữ.
- Đệ đó, tỷ thí kiếm thuật cũng phải cẩn thận một chút chứ.
Ny Khả yêu thương phủi phủi vạt áo cho hắn, chỉ tay về phía tiểu lâu phía sau:
- Là A Nặc, Lệ Thành đang khuyên hắn gia nhập Đa Bảo Các!
A Nặc? Lăng Phong sửng sốt, chợt nhớ lại, người này trong cuộc đấu chương bị thụ thương rất nặng, vẫn còn hôn mê, lẽ nào đã tỉnh lại?
Đi vào bên trong tiểu lâu, Lăng Phong thấy Lệ Thành đang nổi trận lôi đình, Diệp Lạc cùng Đàm Khiếu lẳng lặng đứng ở một bên, sắc mặt nhìn qua cũng không được khá lắm. A Nặc trên người vẫn còn quấn đầy băng vải, sắc mặt tuy rằng đã không còn tái nhợt như khi vừa tới đây, nhưng nhìn qua vẫn còn rất suy yếu.
- Lệ võ sư, nếu A Nặc võ sư không muốn, chúng ta cũng không cần làm khó người ta!
- Ta nhổ vào!
Lệ Thành hung hăng nhổ một bãi lên trên mặt đất, thóa mạ:
- Ta chưa từng thấy kẻ nào không biết suy xét như thế, chúng ta có hảo ý lưu hắn lại, giờ lại bị cho là muốn hại hắn vậy!
Trên mặt A Nặc cũng lộ ra một tia xấu hổ, dù sao người ta cũng đã bất kể hiềm khích cứu tính mệnh mình, đích biểu hiện của mình cũng là quá phận. Hắn áy náy chắp tay nói:
- tâm ý của Ny Khả Các chủ ta xin nhận, ân cứu mạng A Nặc tuyệt không dám quên!
- Việc này không cần nhắc tới!
Ny Khả hơi xua tay, nói:
- A Nặc võ sư sau này có tính toán gì không?
Bỗng nhiên, nàng thành khẩn nói:
- Thụy Tinh thương hội bất nhân bất nghĩa, coi thuộc hạ đắc lực chả khác gì cỏ rác, A Nặc võ sư không nên quay về đó là tốt nhất.
Nhẹ nhàng thở dài, A Nặc nói:
- lời vàng ngọc của Ny Khả Các chủ, ta nhất định ghi tạc trong lòng. Thụy Tinh thương hội ta sẽ không quay lại nữa, có thể... về sau ta sẽ trở thành một dong binh.
Dong binh? Thà rằng trở thành dong binh cũng không nguyện ý gia nhập Đa Bảo Các?
Lăng Phong từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy một tia không cam lòng, liền hỏi:
- Có thể nói nguyên nhân thực sự ngươi không muốn gia nhập Đa Bảo Các cho chúng ta biết được không?
Nhìn nhìn Lăng Phong, thấy nhóm người Ny Khả cũng lộ ra bộ dáng nghi hoặc, A Nặc do dự một chút, nói:
- thực lực của Thụy Tinh thương hội vượt xa những thứ chúng biểu hiện ra ở đây!
Hắn ngẩng đầu nhìn Ny Khả:
- Ny Khả Các chủ, nếu như có thể ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng đem Đa Bảo Các giải tán đi, nếu không ngươi làm Á Sắt thiếu gia mất mặt như vậy, sợ rằng...
- Đủ rồi!
Không chờ Ny Khả lên tiếng, Lệ Thành đã không kiên nhẫn quát lên:
- Tên gia hỏa ngươi đừng có đe dọa, hừ hừ, đến giờ vẫn còn nói giúp Thụy Tinh thương hội, ta thấy ngươi quả thực là kẻ mưu mô khó lường!
Mấp máy môi, A Nặc cũng không tức giận, chỉ thở dài nói:
- Đằng sau Thụy Tinh thương hội không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu!
Hắn đã nói rất rõ, sở dĩ không dám gia nhập Đa Bảo Các trên thực tế chính là đang cố kỵ Thụy Tinh thương hội! Nói cách khác, căn bản hắn thấy Đa Bảo Các không có được lợi thế trước Thụy Tinh thương hội.
- Không phải chỉ là một thương hội thôi sao, so với Nạp Đa gia tộc so với chúng ta thì thế nào?
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, lập tức liền thấy Gia Liệt Áo dẫn theo Đế Nhã, Lai Đặc xuất hiện.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Lăng Phong cười khổ, vì sao gặp ai cũng bị hỏi một câu như vậy nhỉ. Hắn đành phải đem lý do vừa nói với Ny Khả thuật lại một lần, sau đó nói:
- Gia Liệt Áo đại ca, huynh tới Đa Bảo Các có việc gì vậy?
- Ta muốn đặt hàng với Ny Khả Các chủ một lượng Nặc Thuẫn, đương nhiên... quan trọng hơn chính là mời ngươi tới phủ chúng ta làm khách.
Gia Liệt Áo trêu đùa nói:
- Bằng không ta sợ rằng ở trong phủ chờ Lăng huynh đệ thì không biết ngày tháng năm nào ngươi mới tới được.
Lăng Phong ngượng ngùng cười cười, một khi đã tu luyện hắn liền quên sạch mọi việc bên ngoài.
- Được rồi, tên mập chết tiệt nhà ngươi, đến Đa Bảo Các chính là để bóc cóc Tiểu Phong sao?
Ny Khả trừng mắt.
Gia Liệt Áo liên tục xin tha:
- Bà cô nhỏ của ta ơi, ta sai rồi, kỳ thực mục đích chủ yếu của ta là đến gặp Ny Khả Các chủ phương hoa tuyệt đại cô đó!
Ny Khả bị hắn nói đến đỏ mặt:
- Tên mập chết tiệt, ngươi lại ngứa da hả!
Gia Liệt Áo bị nàng véo mấy cái giả vờ thống khổ, Lăng Phong nhìn bọn họ cười cười, hắn thấy được Gia Liệt Áo đối với Ny Khả có chút hảo cảm, mà Ny Khả tựa hồ cũng không phản cảm với tựa hồ, đây thật là một chuyện vui vẻ.
Cười đùa một trận, Gia Liệt Áo nói với A Nặc:
- Hắc, gia hỏa nhà ngươi, có Nạp Đa gia tộc chúng ta ở sau Đa Bảo Các, ngươi còn lo lắng về Thụy Tinh thương hội cái gì nữa?
Lần này hắn vẫn không đáp ứng, không chỉ đắc tội với nhóm người Lệ Thành vẫn đang nổi giận, mà ngay cả sắc mặt Gia Liệt Áo cũng thoáng trở nên khó coi.
Thân phận Nạp Đa gia tộc là gì? Chính là một đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, luận về tiềm thế phương diện kinh tế, bọn họ tuyệt không kém hơn bất kỳ kẻ nào, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ gia tộc của vương thất so ra cũng kém bọn họ!
Nếu không phải thiếu đi Thánh Vực cường giả tọa trấn, Nạp Đa gia tộc có thể nói chính là người nắm quyền chân chính của Tinh Lam công quốc. Có thể nghĩ, có được tiềm thế khổng lồ như vậy, nội tâm Gia Liệt Áo kiêu ngạo cỡ nào, hiện tại lại bị A Nặc cho rằng không bằng một thương hội, nhất thời hắn giống như thùng thuốc nổ bị châm ngòi.
- Hắc hắc, ta vẫn chưa biết nguyên lai Tinh Lam công quốc còn có thương hội cường đại như vậy đó?
Gia Liệt Áo cười lạnh nói:
- Ta đây thực sự phải thử một chút xem sao!
Trừ là Áo La thương minh khổng lồ kia, Gia Liệt Áo thực sự không sợ bất kỳ thương hội nào bên trong cảnh nội Tinh Lam!
- Ài, các ngươi...
A Nặc muốn nói lại thôi.
Tràng diện thoáng chốc đã rơi vào yên lặng.
- Tiểu Phong Tử, ngươi ở đâu?
Một tiếng hét lớn như sấm sét phá vỡ bầu không khí yên lặng, ngay sau đó âm thanh quát tháo của Kiều Kiều cũng vang lên:
- Đại đầu gỗ, mau ra dây...
Theo đó là một loạt tiếng "Ai ui, ai ui" đau đớn vang lên.
Lăng Phong cả kinh, vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, mau bảo thủ vệ dừng tay, là Kiều Sâm Đặc nguyên soái đó!
Kiều Sâm Đặc?
A, Kiều Sâm Đặc!
Mọi người đều biết rõ cái tên này, nhịn không được tỏ vẻ khiếp sợ, Ny Khả lại càng không chậm trễ, cuống quít dẫn nhóm người Lăng Phong chạy ra. Khi thấy người trước mặt đúng là Kiều Sâm Đặc, nàng vội vã cúi đầu nói:
- Nguyên soái đại giá quang lâm, Đa Bảo Các không đón tiếp được từ xa...
Phất phất tay, Kiều Sâm Đặc không để ý tới Ny Khả, lão dẫn theo Kiều Kiều đứng giữa bãi đất trống, một mảnh đất rộng như vậy vẻn vẹn chỉ có hai người họ đứng đó nhưng phảng phất như thiên địa đều đã tràn ngập khí thế kinh người!
- Ha ha, Tiểu Phong Tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi!
Kiều Sâm Đặc vui mừng cười to nói.
Nhóm người Gia Liệt Áo vừa thấy Kiều Sâm Đặc liền đã cung kính thúc thủ đứng ở một bên nhịn không được nghĩ thầm: Tiểu Phong Tử? lão nhân gia này đang nói ai vậy? Ai lại có tư cách được lão nhân gia xưng hô vô cùng thân thiết như vậy?
Đáp án rất nhanh đã được công bố.
Lăng Phong cười khổ chắp tay nói:
- Tiền bối, vãn bối tên là Lăng Phong, không phải là Tiểu... ách, Phong Tử!
- Ha ha ha ha, đều giống nhau, Phong Tử, Phong Tử, đều giống nhau cả!
Bộ dáng Kiều Sâm Đặc nhìn qua có vẻ vui mừng không ít.
(từ "phong" thứ nhất là đỉnh cao, còn từ "phong" thứ hai là điên)
- Gia gia, người đã đáp ứng không được tìm đại đầu gỗ đánh nhau, cháu mới đáp ứng dẫn người đi tìm huynh ấy đấy nhá!
Kiều Kiều lo lắng giám thị nhất cử nhất động của lão, sợ rằng vị lão tiểu hài này tìm Lăng Phong "trả thù".
Đánh nhau?
Gia Liệt Áo nhịn không được quay đầu lại nhìn Lăng Phong một thân rách nát tơi tả, trái tim nhịn không được co thắt lại, lẽ nào...
- Biết rồi, biết rồi, đều nói nữ sinh hướng ngoại, gia gia thực sự là phí công khi thương yêu tiểu nha đầu ngươi!
Gia Liệt Áo véo một cái trên bên má trắng nõn của Kiều Kiều, còn nàng thì cười hì hì không ngừng. Kiều Sâm Đặc nói:
- Này, Tiểu Phong Tử, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta hay khôn?
Thu... thu đồ đệ?
Ny Khả bọn họ quả thực là bị dọa sợ, trong Tinh Lam công quốc bao nhiêu đệ tử của vương công quý tộc muốn làm môn hạ Kiều Sâm Đặc, thế nhưng lão đều không để ý tới, nghe nói ngay cả vương tử Hoàng Phủ Vân cũng đều bị Kiều Sâm Đặc cự tuyệt! Hiện tại lão lại muốn chủ động thu đồ đệ/
Gia Liệt Áo lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, sự tranh đấu giữa Nạp Đa gia tộc và Tang gia tồn tại đã lâu, trước đó vài ngày bởi vì Tang gia xuất hiện một Tang Phi, sự cân đối vi diệu giữa song phương bị phá vỡ, mà hiện tại nếu như Lăng Phong được Kiều Sâm Đặc thu làm đồ đệ, vậy...
Lăng Phong đồng dạng có chút mạc danh kỳ diệu, vị Thánh Vực cường giả này vì sao đột nhiên lại có ý nghĩ đó?
Mật độ hỏa hệ nguyên lực trong không khí đột nhiên tăng lên, một đạo hồng quang kéo dài hơn mười trượng trực tiếp rơi vào trong sân, cuối cùng Mạch Kha cùng Tô Lam rốt cục cũng chạy tới!
Khi biết rõ Lăng Phong có được thiên phú như vậy, Mạch Kha liền minh bạch dự định của Kiều Sâm Đặc, lão gia hỏa này dĩ nhiên lại muốn cướp đồ đệ của mình! Sao có thể? Một đường đã tìm đến Nguyên Lực học viện, kết quả thấy đống hỗn độn trong rừng cây, lại không phát hiện bóng dáng Lăng Phong, may là Tô Lam nhanh chóng nhớ lại Lăng Phong đã từng nói qua nơi ở cùng mình, vì vậy hai người hoả tốc tìm đến, rốt cục cũng ngăn được Kiều Sâm Đặc ở khoảng khắc sau cùng.
- Này, lão vô lại, ngươi nói ai là đồ đệ của ngươi?
Kiều Sâm Đặc không phục trừng mắt:
- Ta nhớ kỹ có người vừa mới nói qua hắn chỉ có năm đồ đệ!
- Nhưng hiện tại đã biến thành... sáu!
Một câu trà lời vô cùng đơn giản đã khiến Kiều Sâm Đặc tức giận đến mức hét lên:
- Lão vô lại, ngươi cho là ta sợ ngươi sao?
- Hừ, ta và ngươi giao thủ một trăm bảy mươi ba lần, ngươi chỉ thắng được ba mươi bảy lần, ngươi nói thử xem?
- Ta nhổ vào, lão vô lại ngươi là do co đầu rút cổ trong Nguyên Lực Tháp, hiện tại ra khỏi Nguyên Lực Tháp để xem ta giáo huấn ngươi thế nào!
Kiều Sâm Đặc rống giận.
- Ra khỏi Nguyên Lực Tháp vẫn có thể thắng ngươi!
Mạch Kha không nhường chút nào, tiện tay rút ra một cây thủ trượng trong suốt óng ánh, bên trong có hồng quang tựa như tơ máu lưu chuyển.
Hai vị cường giả tuyệt đỉnh của Tinh Lam công quốc giống như gà chọi gắt gao nhìn đối phương!
- Có... có chuyện gì vậy?
Lăng Phong há hốc mồm. Nhóm người Gia Liệt Áo ném cho hắn một ánh mắt ai oán: Chúng ta còn muốn hỏi ngươi đo! Người khác được một cường giả trong đó ưu ái đã khó hơn lên trời, Lăng Phong thì ngược lại, hai cường giả vì hắn mà đánh nhau, vậy mà hắn còn ở một bên tỏ ra mạc danh kỳ diệu... Người so với người thực là quá đáng giận!
Đặc biệt Gia Liệt Áo đột nhiên nhớ tới Lăng Phong còn là một Thuật Luyện Sư! Từ khi Nặc Thuẫn xuất hiện, hắn đã mơ hồ đoán được đây tất nhiên là sản phẩm của Lăng Phong, Thuật Luyện Sư có được nguyên tố cự linh đã đủ kỳ quái, cũng may Lăng Phong không thể tương thích cùng với nguyên lực mới khiến lòng người bình yên được một chút. Thế nhưng, vì sao ngay cả Mạch Kha đại sư cũng đột nhiên thay đổi thái độ nhìn trúng hắn?
Lệ Thành lẩm bẩm nói:
- Ta đột nhiên cảm giác tiểu tử này hình như lâu chưa bị ăn đòn!
- Đúng!
Bên cạnh có người nặng nề gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lệ Thành đang muốn ôm chầm lấy hắn để bày tỏ cảm giác try kỷ đột nhiên phát hiên đó chính là A Nặc, hắn vội vã "phì" một tiếng rồi thu tay về...
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
- Tiểu Phong, mau ngăn họ lại!
Ny Khả vội la lên. Nếu để cho Mạch Kha cùng Kiều Sâm Đặc giao thủ ở chỗ này, vậy thì Đa Bảo Các nhất định sẽ không giữ được.
Kiều Sâm Đặc trừng mắt tàn bạo nhìn Mạch Kha, không gian trong chu vi mười trượng xung quanh hắn nháy mắt trở nên cổ quái không gì sánh nổi, dùng mấy thường nhìn đến tựa như một chiếc lồng khí bán trong suốt nhàn nhạt đang biến ảo mờ mịt, điều này làm cho tất cả mọi thứ xung quanh hắn thoạt nhìn đều có vẻ không chân thực. Chợt có một con chim bay lướt qua cạnh lão, trong tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên, con chim lập tức bị lực lượng vô hình cắt nát thành một đoàn huyết vụ!
So sánh mà nói, Mạch Kha bên kia thì bình thường hơn nhiều, bất quá xug quanh thân thể hắn cũng không ngừng bốc lên một tầng quang mang tựa như tiên diễm, khiến hắn như trở thành một hỏa nhân.
Mắt thấy tình hình hết sức căng thẳng, Tô Lam lớn tiếng nói:
- Sư tôn, chúng ta còn có chuyện chưa kiểm chứng đó!
- A...
Thần tình Mạch Kha thả lỏng vài phần, hắn chỉ vào Kiều Sâm Đặc:
- Lão sư tử, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Lăng Phong này có phải người luyện được Phong Viêm Dung trong miệng ngươi không?
- Ít nói nhảm thôi, lão vô lại, muốn đánh thì đánh luôn đi, bộ dáng lề mề như vậy là sao?
Ngôn từ Kiều Sâm Đặc úp mở, che che lấp lấp muốn lừa gạt. Kiều Kiều bên kia lại đã sớm bán đứng lão:
- Mạch Kha gia gia, đại đầu gỗ rất lợi hại đó, người ta chỉ dạy huynh ấy một lần, huynh ấy liền đã nắm giữ được Cửu Dung đó!
- Cửu Dung Hỏa?
Mạch Kha thất thanh kinh hô, chợt ánh mắt của hắn kiên định nhìn Kiều Sâm Đặc:
- Lão sư tử, đồ đệ này ta trăm triệu lần không thể đưa cho ngươi!
- Hừ, vậy thì đấu đi, xem chúng ta ai có tư cách làm sư phụ tiểu tử này hơn!
Trầm mặc một chút, ngữ khí Mạch Kha ngưng trọng nói:
- Lão sư tử, ra khỏi Nguyên Lực Tháp, ta muốn thắng ngươi cũng không dễ dàng, bất quá... cho dù ta bại, đồ đệ này ta vẫn nhất định phải thu!
- Này, lời như vậy cũng không phải là cách nói chuyện của lão vô lại ngươi.
Khí thế dữ tợn của Kiều Sâm Đặc thoáng cái cũng thu liễm lại, ngạc nhiên nói:
- Vì sao vậy?
- Bởi vì... chỉ có hắn mới hoàn thành được tâm nguyện của ta!
- Ý của ngươi là...
Kiều Sâm Đặc ngẩn ra, trong biểu tình cũng nhiều thêm vài phần ngưng trọng.
- Không sai!
Nhẹ nhàng gật đầu, Mạch Kha chân thành nhìn hắn:
- Người này vô luận là với ta hay là với công quốc đều có tác dụng lớn lao, coi như ta chiếm tiện nghi của ngươi một lần có được không?
Nếu như dưới tình huống bình thướng, Mạch Kha vô luận như thế nào cũng sẽ không cúi đầu trước Kiều Sâm Đặc, thế nhưng lúc này hắn lại làm như vậy!
Tô Lam kinh ngạc nhìn sư phụ!
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Chỉ vào Mạch Kha liên tiếp nói vài từ "ngươi", cuối cùng Kiều Sâm Đặc cả giận nói:
- Lão vô lại ngươi há lại chỉ chiếm của ta một lần tiện nghi thôi sao? Hừ hừ, nhìn vào công quốc nên tiểu tử này tặng cho ngươi!
Nói xong, lão cũng không quay đầu lại, nổi giận đùng đùng xoay người bay đi.
Người phía sau đều thở dài ra một hơi, vừa rồi khí thế khi hai vị cường giả giằng co áp bức khiến bọn họ căn bản không thở được.
Mạch Kha nhìn thân ảnh Kiều Sâm Đặc rời đi lộ ra thần tình cảm kích, hắn chậm rãi hạ xuống, ánh mắt nhanh chóng rơi lên người Lăng Phong.
Không chờ hắn mở miệng, Lăng Phong nhanh chóng nói:
- Ta không muốn làm đồ đệ của ngươi!
- ...
Điều này khiến ngay cả Gia Liệt Áo cũng đều có xung động muốn bóp chết Lăng Phong, vị Lăng huynh đệ này có biết người đứng trước mặt hắn là ai hay không? Mạch Kha đại sư, đây chính là nguyên tố Thiên Hành Giả của công quốc đã tiếp cận rất gần Thánh Vực! Cho dù là quốc vương công quốc thấy đại sư đều phải cung kính nhường ghế! Nhân vật như vậy muốn thu hắn làm đồ đệ, vậy mà hắn lại cự tuyệt!
Vừa nghe lời này, thiếu chút nữa Mạch Kha phun ra một búng máu tươi, khó có được một lần Kiều Sâm Đặc cúi đầu trước hắn, lẽ nào kết quả lại như vậy? Hắn hừ lạnh một tiếng, trong bàn tay một đoàn hỏa quang lượn lờ bay lên, hỏa hệ nguyên lực cường đại xung quanh như là chim yến về rừng bay lại tiến vào lòng bàn tay hắn, một đạo hỏa trụ hình thoi trong nháy mắt hình thành!
- Mạch Kha gia gia!
Ngay khi nhóm người Ny Khả, Kiều Kiều ngăn ở trước mặt Lăng Phong, Mạch Kha thở dài một tiếng buông tay... hắn không nỡ hạ thủ.
- Sư tôn, để con nói chuyện với hắn.
Tô Lam tiến lên, làm hòa hoãn lại bầu không khí. Nàng cũng minh bạch phần nào tâm tư của Lăng Phong, biết rằng ấn tượng Mạch Kha để lại cho hắn cũng không tốt lắm, nếu muốn cởi ra mấu chốt của khúc mắc này cũng không phải ở trên người Lăng Phong! Nàng nhìn về hướng Gia Liệt Áo:
- Gia Liệt Áo công tử, chúng ta có thể qua bên này nói chuyện hay không?
Gia Liệt Áo vội vã gật đầu, Tô Lam thân là đại đệ tử của Mạch Kha đại sư, địa vị bản thân cũng rất tôn quý, hơn nữa tu vi không thấp, lại chưởng quản Nguyên Lực học viện, nhân vật như vậy ngày thường hắn muốn gặp cũng không dễ, sao có thể cự tuyệt được?
Ny Khả nhìn Mạch Kha rầu rĩ đứng ở một bên, lại nhìn biểu tình Lăng Phong không có chút dấu hiệu rung động nào, nàng vội vã tiến lên cung kính nói:
- Đại sư, mời vào trong dùng trà.
- ừm!
Một tiếng trầm thấp đáp lại, Mạch Kha không cự tuyệt lời mời của Ny Khả, điều này làm cho Ny Khả mừng rỡ không thôi.
Không biết Tô Lam cùng Gia Liệt Áo ở một bên nói những thứ gì, chỉ thấy Gia Liệt Áo không ngừng gật đầu. Sau đó Gia Liệt Áo quay trở lại, nhìn Lăng Phong xoa xoa tay nói:
- Lăng huynh đệ, chuyện này...
Ài, chuyện này thật là khó, không nghĩ tới Mạch Kha đại sư muốn thu đồ đệ mà người này còn không chịu tiếp nhận, cuối cùng phải để bản thân mình làm thuyết khách.
Lăng Phong minh bạch ý tứ của hắn, không khỏi cau mày nói:
- Gia Liệt Áo đại ca, huynh muốn ta đồng ý?
- Ừm!
Rất sợ Lăng Phong có ý nghĩ gì khác, Gia Liệt Áo vội vã giải thích:
- Đây coi như là chút tâm tư của ta đi, có thể Lăng huynh đệ vẫn canh cánh trong lòng thái độ của Mạch Kha đại sư khi ở trong Nguyên Lực Tháp, thế nhưng đối với ta mà nói, cho dù Mạch Kha đại sư giết chết ta ngay tại chỗ ta cũng không có nửa câu oán hận!
Lời giải thích này khiến Lăng Phong sửng sốt, biểu tình Gia Liệt Áo nghiêm túc nói:
- Một nguyên tố Thiên Hành Giả cường đại đối với sư ổn định của công quốc có rất nhiều ý nghĩa! Nếu như Lăng huynh đệ có cơ hội kế thừa y bát của Mạch Kha đại sư, thậm chí còn tiến thêm một bước nữa mà nói, đại ca hi vọng ngươi không nên cự tuyệt! Đây... coi như là một chút tâm tư của kẻ làm đại ka như ta đi! Vì công quốc, cũng là vì Nạp Đa gia tộc!
- Lăng Phong, hẳn là ngươi cũng rất hứng thú đối với nguyên lực ấn?
Tô Lam cũng khuyên bảo:
- Lẽ nào ngươi không muốn biết rõ uy lực chân chính của Phong Viêm Dung sao?
Bểu tình Lăng Phong có chút thả lỏng, lý do của Tô Lam khiến cho khát vọng về lực lượng của hắn không thể nào cự tuyệt. Uy lực của Cửu Dung đã cường hãn như vậy, thực sự rất khó tưởng tượng phần sau công pháp còn kinh người đến thế nào!
Ngẫm lại, rốt cục Lăng Phong gật gật đầu nói:
- Được rồi!
Vừa dứt lời, nội lâu ở phía sau truyền ra một tiếng hô nhẹ:
- Ngày mai ở trong Nguyên Lực Tháp cử hành nghi thức bái sư!
Sau đó thân ảnh Mạch Kha phá không mà đi, giữa không trung hắn để lại một câu:
- Tô Lam, ngày mai con tự mình đưa hắn tới Nguyên Lực Tháp!
Biểu hiện vừa rồi của Mạch Kha chính là muốn "trả thù" thái độ của Lăng Phong lúc trước một chút, ai bảo tiểu tử này vừa nãy dám cự tuyệt mình, thế nhưng hắn cũng sợ đồ đệ bảo bối đột nhiên cải biến chủ ý, cho nên cuối cùng cũng bồi thêm một câu như vậy.
Tô Lam nhịn không được cười thầm: sư tôn thực là sĩ diện...
...
- Lệ võ sư, người đó...?
A Nặc ngượng ngùng chỉ vào Lăng Phong hỏi.
- Đó là đệ đệ của Các chủ chúng ta! Thế nào, ngươi lại có cái chủ ý chết tiệt gì hả?
Lệ Thành trợn mắt.
- Ách, không có gì, chẳng qua... chẳng qua ta muốn gia nhập Đa Bảo Các, không biết có được không?
- Tên này làm cái quái gì vậy?
A Nặc cười khổ, trên mặt lại mang theo một tia an tâm: Đệ đệ? Có được nhiều cường giả như vậy chống lưng, tựa hồ... mình cũng không cần e ngại thế lực sau lưng của Thụy Tinh thương hội rồi.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief