- Ta còn nhớ rõ chủ công từng nói phải giữ cho Nhữ Nam và Nam Dương thông thương với nhau. Nhưng ngươi trị vì lại đặt trạm kiểm soát ở Lang Lăng, cưỡng thu thuế. Bá Ninh! Một người mười tiền, một con ngựa năm mươi tiền, một chiếc xe năm quan tiền. Nếu mang theo binh khí còn thu thuế bình an. Đây chính là sự cai trị của ngươi hay sao? Đây chính là cái mà ngươi giữ nghiêm luật pháp hay sao? Hay là mắt ngươi bị mù?
Mãn Sủng giật mình:
- Quân Minh! Ngươi nói là thật?
Điển Vi hừ một tiếng:
- Tất cả những người sau lưng ta đều có thể làm chứng. Nếu ngươi không tin có thể tiến đến hỏi xem có thật hay không?
Gò má Mãn sủng hơi giật giật một chút rồi nở nụ cười chua xót.
- Việc này chúng ta trở về rồi hãy nói có được không?
Tất cả mọi người đang cản đường nên nói chuyện không tiện.
Điển Vi còn định nói thêm thì Tào Bằng đã thúc ngựa tiến tới ngăn Điển Vi lại:
- Điển thúc phụ! Nhiều người ở đây quá. Không bằng tạm thôi rồi nói với Mãn thúc phụ sau.
Theo sự hiểu biết của Mãn Sủng đối với Điển Vi thì y nhất định sẽ nổi giận.
Điển Vi không thích có người ngắt lời mình, ngoại trừ Tào Tháo ra, cho dù Hạ Hầu Đôn hay Tào Nhân cũng không dám ngắt lời y.
Nào ngờ Điển Vi không giận, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu.
Mãn Sủng liếc Tào Bằng một cái rồi khoát tay quát:
- Trở về thành.
Sau lưng gã có năm trăm binh lính, rầm rập xoay người vẫn giữ nguyên hàng.
Mãn Sủng là một văn thần nhưng chỉ cần nhìn điều đó cũng biết y luyện binh rất tốt. Hai mắt Ngụy Diên sáng lên, nét mặt có chút quái dị. Những người khác không để ý tới nên không nhận ra chút phản ứng của Ngụy Diên, tuy nhiên Tào Bằng lại phát hiện ra.
Đầu tiên hắn lặng đi một chút rồi chợt hiểu cái gì đó liền nhìn Mãn Sủng rồi lại liếc Ngụy Diên rồi gật nhẹ đầu.
.........
Huyện Bình Dư ở hậu thế nằm ở phía Đông Nam của tỉnh Hà Nam, là chỗ tiếp giáp giữa Hà Nam và An Huy.
Vào cuối thời Hạ Thương, huyện Bình Dư là một nước chư hầu.
Nơi này địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, nằm trong phạm vi quận Nhữ Nam.
Mãn Sủng dẫn đám người Điển Vi về phủ nha xong liền phái người ra ngoài cảnh giới. Y ra lệnh cho người nhà thiết tiệc, để tẩy trần cho đám người Điển Vi. Trong tiệc rượu, Điển Vi mang chuyện hắn tìm được đường sống trong chỗ chết ở Uyển thành ra kể cho Mãn Sủng, cũng nói rõ muốn dẫn đám người Tào Bằng tới Hứa Đô sống.
Sau khi Mãn Sủng nghe xong liền thi lễ với Ngụy Diên và Tào Bằng.
- Quân Minh là bạn tốt của ta lại được hai vị trượng nghĩa cứu, Mãn Sủng vô cùng cảm kích.
Trong lời nói của y tỏ rõ sự thân thiết.
Tào Bằng và Ngụy Diên liền vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tào Bằng hỏi:
- Mãn thái thú! Trên đường người dường như có chuyện gì muốn nói với Điển thúc phụ?
Điển Vi lập tức nghĩ tới cảnh trước cũng lên tiếng hỏi.
Mãn Sủng do dự một chút rồi thở dài:
- Huyện Lang Lăng thiết lập trạm kiểm soát đúng là đáng tội chết. Người này thật ra là huyện lệnh của huyện Vũ Âm, lúc trước, chủ công chinh phạt Uyển thành, Thành Nghiêu đầu hàng được chủ công coi trọng. Nhưng nói chủ công quá coi trọng y thì không phải. Sở dĩ chủ công dùng y cũng là muốn mời chào sĩ tử Kinh Tương. Thứ hai là bởi vì có người đề cử y trước mặt chủ công. Quân Minh! Cũng không phải ta để mặc cho người đó muốn làm gì thì làm mà là...
Điển Vi nghe thấy vậy liền trầm mặt xuống.
- Ai?
Mãn Sủng cười khổ:
- Đó là Tử Liêm.
Điển Vi liền sầm mặt xuống.
Tào Bằng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Tử Liêm là ai?
Hạ Hầu Lan ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Đó là đệ trong tộc của chủ công, Gián nghị đại phu đương triều Tào Hồng. Nghe nói Tào Tử Liêm đi theo chủ công sớm nhất. Năm đó, chư hầu chinh phạt Đổng Trác, khiến Đổng Trác rời đô khỏi Trương An, chủ công đuổi theo suýt nữa bị Đổng Trác làm hại. Sau đó tướng quân Tào Hồng xuất bình cứu chủ công thoát hiểm vì vậy mà được chủ công tin dùng.
Nếu nói Tử Liêm, Tào Bằng còn không biết đó là ai.
Nhưng cái tên Tào Hồng thì hắn rất quen.
Có điều đứng sau lưng Thành Nghiêu là Tào Hồng sao?
Trong lịch sử đúng là có bình luận về Tào Hồng. Ngoại trừ nói về tài năng của y ra thì còn nói là một người tham lam.
Thành Nghiêu thu thuế cao vậy có ý gì thì không cần phải nói cũng biết... Chỉ sợ Thành Nghiêu muốn dùng cách này để đút lót Tào hồng. Thành Nghiêu là người nơi khác tới, hơn nữa ở bên Tào cũng không có gốc rễ. Nếu phía sau không có chỗ dựa vững chắc thì với bản lĩnh của Thành Nghiêu không thể đứng vững được. Y không phải là người có bản lĩnh, nhưng lại am hiểu luồn cúi.
Điển Vi đập một cái lên bàn:
- Có Tử Liêm làm chỗ dựa chẳng lẽ lại ngồi yên không làm gì hay sao?
Mãn Sủng có chút xấu hổ, mấp máy miệng nhưng không biết nói với Điển Vi như thế nào.
Mặc dù y là một người cứng rắn nhưng cũng biết chừng mực. Lúc ở Hứa huyện, Mãn Sủng vì quá nghiêm đã đắc tội với Tào Hồng một lần. Mặc dù Tào Hồng không tính toán nhưng chắc chắn cũng có dấu ấn. Nếu còn quá cứng rắn thì chỉ sợ Tào Hồng sẽ trở mặt. Dù sao thì Tào Hồng cũng là huynh đệ họ hàng của Tào Tháo, nên sợ tới lúc đó Tào Tháo cũng không thể hòa giải được.
Vì vậy mà Mãn Sủng cảm thấy khó xử.
Thấy Mãn Sủng không nói lời nào, Điển Vi càng thêm tức giận.
- Nếu ngươi không dám diệt đám người đó vậy thì để ta ra tay.
- Quân Minh! Ngươi nói gì vậy?
- Nói cái gì? Nói sự thật. - Điển Vi nổi giận.
- Chủ công có được cơ nghiệp như ngày hôm nay không phải là một chuyện gì dễ dàng. Ta cũng không muốn thanh danh của chủ công bị mất trong tay cái đám đạo chích này. Mãn Bá Ninh ngươi sợ Tào Hồng chứ Điển Vi ta thì không.
- Ai nói ta sợ Tào Hồng....
Mãn Sủng nổi giận.
- A Phúc! Ngươi thấy thế nào?
Trong lúc Điển Vi và Mãn Sủng đang đấu khẩu, Đặng Tắc ngồi bên Tào Bằng đột nhiên mở miệng hỏi.
Nói thật, nếu không có Điển Vi thì cho dù là Tào Bằng hay Đặng Tắc đều không có tư cách ngồi ở đây.
Cho dù như vậy Ngụy Diên và Tào Cấp thì cũng chỉ có thể ngồi ở cửa.
Còn Tào Bằng, Đặng Tắc và Hạ Hầu Lan ngồi ở gần hơn. Hạ Hầu Lan có chức quan nhỏ, nhưng cũng ở gần phía bên Tào, hơn nữa còn là một quân hầu. Quan quân hầu là một chức quan bình thường.
Tào Bằng và Đặng Tắc nhìn qua hình như là người đọc sách nên Mãn Sủng cũng tương đối coi trọng.
Nếu không có nguyên nhân đó, hai người họ chỉ sợ cũng giống như đám Tào Cấp mà ngồi bên dưới.
Tào Bằng đang dùng bữa. Mặc dù mùi vị đồ ăn thời này không thể ngon như thời hậu thế nhưng cũng có đặc trưng. Đời sau có thêm gia vị cho nên trong thức ăn có đủ các mùi vị. Còn những năm cuối thời Đông Hán, đám quan lại thương lấy canh thang để tăng vị. Phần lớn khi tuyển đầu bếp thì câu hỏi đầu tiên sẽ là ngươi có biết làm canh hay không? Nếu không thì sẽ không có tư cách trở thành đầu bếp.
Mãn Sủng thân là thái thú quận Nhữ Nam, trong nhà không thiếu đầu bếp.
Tào Bằng nghe Đặng Tắc hỏi vậy liền buông dao đũa, nhìn thoáng qua hai người Điển Vi và Mãn Sủng đang như hai con gà chọi mà nở nụ cười.
- Pháp không thể bỏ qua tình và lý. Mãn thái thú có nỗi khổ của mình còn Điển thúc phụ có chủ trương của mình. Không thể nói là ai đúng ai sai.
Là một người chấp pháp thời hậu thế, Tào Bằng nói vậy cũng xuất phát từ sự bất đắc dĩ.
Cho dù chấp pháp có nghiêm thì kết quả cũng dẫn tới nhà tan cửa nát, hoa trong gương, trăng trong nước.
Trên đời này cần pháp luật nhưng không thể nào dựa hoàn toàn vào nó.
Con người là một động vật ích kỷ, có dục vọng, có dã tâp... Cho dù là người chấp pháp thì có thể xử lý công việc một cách công bằng hay không? Tào Bằng không tin vào điều đó.
Do đọc Tam quốc rất nhiều nên Tào Bằng biết Tào Hồng là một người như thế nào.
Đồng thời, hắn cũng biết quan hệ của Tào Hông và Tào Tháo. Càng hiểu rõ về sau vị trí của Tào Hồng trong quan hệ của Tào Ngụy như thế nào. Trong quân Tào có một số người không thể động vào. Chẳng hạn như Tào Hồng là huynh đệ họ hàng của Tào Tháo, hơn nữa lại còn là ân nhân cứu mạng.
Tào Bằng biết Mãn Sủng cũng không thể khinh thường.
Trong Tam Quốc diễn nghĩa, Mãn Sủng cũng là một nhân vật không quá mức đặc biệt.
Văn không so được với Quách Gia, Tuân Úc. Cầm quân đánh giặc cũng không được như ngũ hổ tướng. Nhưng mỗi khi bên Tào rơi vào cảnh chiến sự giằng co, Mãn Sủng lại có một giá trị nhất định. Đặc biệt trong trận chiến với Đông Ngô, Tôn Ngô chưa bao giờ chiếm được lợi của Mãn Sủng. Sau đó Mãn Sủng còn được phong làm Thái Úy, trong quân Tào cũng có thể coi là một người có số.
Vì vậy mà cho dù là Tào Hồng hay Mãn Sủng nếu không quá mức thì đều giữ tốt mối quan hệ của mình.
- Tỷ phu! Ta nhớ hình như huynh cũng biết về luật pháp đúng không?
- Đúng.
- Nếu ngươi ngồi vào vị trí của Mãn thái thú thì sẽ làm thế nào?
Đặng Tắc chém đinh chặt sắt nói:
- Huyện lệnh Lang Lăng sưu cao thuế nặng, vi phạm luật pháp. Nhưng nếu không truy cứu thì pháp luật không có sức uy hiếp, làm cho nghiệp lớn của Tào công bị ảnh hưởng.
Lúc này, Điển Vi và Mãn Sủng cũng để ý tới Tào Bằng và Đặng Tắc đang nói chuyện.
Điển Vi lập tức nở nụ cười, liếc mắt nhìn Mãn Sủng như đang nói: "Người này gan nhỏ quá."
Nào biết Đặng Tắc lại nói:
- Trong trường hợp đó, Gián Nghị đại phu mặc dù tiển cử huyện lệnh Lang Lăng nhưng lại không có quan hệ. Về tư, Gián Nghị đại phu là họ hàng với Tào công, đại diện cho Tào công. Mãn thái thú trước kia ở Hứa Đô đã không nể mặt Gián Nghị đại phu, nếu lại tiếp thì có thể bị người trong họ của Tào công bất mãn. Mà như vậy, Mãn thái thú sẽ khó mà sống yên ở Hứa Đô.
Về công, Gián Nghị đại phu đóng quân ở Diệp huyện có trách nhiệm quan trọng.
Huyện lệnh Lang Lăng làm việc đó không có nhiều quan hệ với Gián nghị đại phu. Nếu như vậy thì Gián Nghị đại phu sẽ dính tới đâu? Dù sao thì Tào công sớm muộn gì cũng phải chinh phạt Trương Tú. Nếu lúc này Gián Nghị đại phu dính vào thì chỉ sợ sẽ phá hủy sự sắp xếp của chủ công ở quận Nam Dương. Đó cũng chính là câu pháp không ngoài tình và lý.
Những câu nói của Đặng Tắc trúng với ý của Mãn Sủng nên y gật đầu.
- Ngươi tên là gì?
Mãn Sủng đột nhiên đặt câu hỏi.
Đặng Tắc vội vàng đúng dậy, nghiêm mặt nói:
- Học sinh Đặng Tắc vốn là tá sử huyện Cức Dương. Vì sau đắc tội với người quyền quý nên phải đưa cả nhà bỏ đi. May được Điền thúc phụ giúp đỡ tới Hứa Đô để lập nghiệp.
- Đắc tội với nhà nào?
- Họ Hoàng ở Giang thị...
Mãn Sủng nở nụ cười.
Y không thích thế tộc nên với sĩ tử nghèo như Đặng Tắc lại coi trọng hơn.
- Đặng Tắc! Ta hỏi ngươi...- Mãn Sủng do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Nếu ngươi làm việc này thì sẽ bắt tay từ đâu?
- Chỉ hỏi tới quan vi phạm, cần gì phải truy trách.
- A?
- Huyện lệnh Lang Lăng là Thành Nghiêu vốn là huyện lệnh Vũ Âm. Khi còn ở Vũ Âm đã nổi tiếng là tham lam. Y gần như lũng đoạn con đường buôn bán ở núi Trung Dương, để cho người trong họ làm bậy, dân chúng oán dậy đất. Hiện giờ tới Lang Lăng, y làm vậy cũng là có chủ ý. Thành Nghiêu không phải là đứa trẻ cho nên làm chuyện gì cần phải gánh chịu trách nhiệm là điều hoàn toàn chính đáng. Nếu cho học sinh làm việc này, lấy thủ cấp Thành Nghiêu rồi sau đó lấy tội danh chiếm giữ đất đai, làm giảm tội danh lập trạm kiểm soát. Như vậy có thể làm cho dân chúng không nhận ra mà giữ được luật pháp, cũng không để cho Gián Nghị đại phu dính vào việc này, yên tâm trấn thủ Diệp huyện, ra sức vì chủ công. Tóm lại, phải phạt Thành Nghiêu nhưng không cần phải xử lý về chuyện lập trạm kiểm soát.
Làm người phải có biến báo.
Có bản lĩnh mà không phải người có biến báo thì chưa chắc đã là bản lĩnh thật sự.
Không có bản lĩnh mà là người biến báo thì có thể thuận buồn xuôi gió.
Kiếp trước, Tào Bằng là một người không biến báo cho nên rất coi trọng chuyện này.
Điển Vi vì muốn giết Thành Nghiêu nhưng cũng không muốn đắc tội với Tào Hồng. Còn Mãn Sủng cũng muốn xử phạt nhưng sợ lại liên quan tới y.
- Đặng Tắc! Nếu ta giao việc này cho ngươi xử lý thì ngươi có thể giải quyết một cách thỏa đáng được không?
Đặng Tắc sửng sốt vừa định từ chối thì cảm giác Tào Bằng đang nhìn mình. Y cúi đầu nhìn xuống thì thấy hắn đang nhìn mình mà gật đầu.
- Lấy thủ cấp của Thành Nghiêu với học sinh mà nói chẳng khác gì lấy đồ trong túi.
Nếu Thái thú muốn giao việc này cho học sinh xử lý, không đến ba ngày sẽ dâng thủ cấp của Thành Nghiêu.
- Có cần ta trợ giúp không?
- Mãn Thái thú! Nếu thêm người chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà. Vị trí của Lang Lăng rất quan trọng, nếu Thành Nghiêu nghe được phong thanh không chừng sẽ làm cho việc này trở nên ầm ĩ. Học sinh không cần Thái thú phải thêm người, nhưng hy vọng Thái thú cho học sinh toàn quyền xử lý thì có thể giải quyết việc nào thỏa đáng.
Mãn Sủng nở nụ cười.
- Nếu như vậy thì ta cho ngươi quyền tự quyết.
Điển Vi nghe thấy vậy liền nhíu mày.
- Bá Ninh! Chẳng lẽ ngươi bắt ta phải ở đây ba ngày sao?
Mãn Sủng cười nói:
- Ta biết ngươi nhớ chủ công nên không muốn ở lại đây. Nếu ngươi muốn về thì chỉ cần nói là được... Ta sẽ sai khoái mã tới Hứa Đô có lẽ chủ công sẽ nhanh chóng nhận được tin tức của ngươi mà vui mừng.
Điển Vi đứng dậy, nhìn Đặng Tắc rồi lại nhìn Tào Bằng.
- Thúc Tôn phải ở lại giúp Bá Ninh ta không ngăn cản. Có điều ta phải nhanh chóng về Hứa Đô. A Phúc! Các ngươi dự định như thế nào?
Tào Bằng liếc nhìn Đặng Tắc rồi cười cười:
- Tất nhiên là theo thúc phụ tới Hứa Đô.
- Nếu vậy thì nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi sớm.
Sở dĩ Tào Bằng đẩy Đặng Tắc ra cũng không phải là bộc phát nhất thời. Điểm dừng chân của Đặng Tắc phải là Hứa Đô. Có điều nếu tới Hứa Đô mà chỉ với một mình Điển Vi thì Đặng Tắc chưa chắc đã được chấp nhận. Cho nên nếu muốn cho Đặng Tắc lên ngôi thì cần phải có sức bật.
Mà điều đó không phải là vũ lực.
Đặng Tắc đi theo nghiệp văn, học cũng là hình pháp nhà Hán.
Mặc dù Điển Vi được Tào Bằng yêu thích nhưng dù ao thì y cũng chỉ là võ tướng. Nếu luận võ lực, Tào Tháo có khả năng tin tưởng ánh mắt của Điển Vi. Nhưng nếu nói trị thế thì Tào Tháo sẽ không nghe Điển Vi nói. Vì vậy mà cần phải có một người có tiếng nói. Tuy rằng Mãn Sủng không phải là văn thần số một của quân Tào nhưng cũng có tiếng nói.
Đối với Tào Bằng như vậy là đủ rồi.
Để cho Đặng Tắc ở lại xử lý chuyện Thành Nghiêu đối với Mãn Sủng cũng là thể hiện một chút tài hoa.
Một khi thời cơ đến, có thêm Mãn Sủng thì sẽ thuận thế thành chương, có thể đề cử Đặng Tắc với Tào Tháo. Mà người tiến cử có thể nói là rất quan trọng.
Mãn Sủng đứng dậy, sai người đi sắp xếp vị trí cho đám người Tào Cấp.
Thấy Mãn Sủng chuẩn bị đi, Tào Bằng lại đứng dậy ngăn đường.
- Mãn thái thú.
Mãn Sủng sửng sốt, nghi hoặc nhìn Tào Bằng:
- Tiểu hữu có chuyện gì?
Điển Vi cũng tò mò nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng nói:
- Học sinh nghe nói Mãn Thái thú là người cương trực, vừa có văn lại có võ. Quận Nhữ Nam là mảnh đất quan trọng của Dự Châu, có ý nghĩa rất quan trọng với Tào công. Mãn thái thú dù sao cũng chỉ có một người, nên sức cũng chỉ có hạn. Ngạn ngữ có câu nói: "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao"... Học sinh cả gan muốn đề cử với Mãn thái thú một người. Người này võ nghệ xuất chúng, hiểu rõ binh pháp, trị quân nghiêm cẩn. Chỉ tiếc, hắn xuất thân hàn môn, ở Kinh Tương không được trọng dụng... Lần này cũng bị họ Hoàng ở Giang Hạ làm hại nên cũng theo học sinh tới đây để nương tựa Tào công. Học sinh thấy Mãn thái thú phải chỉnh đốn lại việc chính còn phải thao diễn binh mã, thật sự quá mức vất vả. Thái thú là trọng thần của Tào công, càng cần phải bảo trọng thân thể... Nếu Ngụy Diên được thái thú dẫn dắt nhất định sẽ làm giảm ưu phiền của thái thú.
Mọi người đều gặp những người lớn gan nhưng chưa ai lớn gan như Tào Bằng, dám tiến cử với Mãn Sủng như vậy.
Đổi lại là người khác, Mãn Sủng có thể bạt tai cho một cái.
Nhưng đối với Tào Bằng, Mãn Sủng lại ngạc nhiên.
Không chỉ vì Tào Bằng là ân nhân cứu mạng của Điển Vi mà bởi vì Tào Bằng cũng có cái khí chất giống như Đặng Tắc.
- Ngụy Diên?
Mãn Sủng nghi hoặc nhìn Điển Vi như đang hỏi.
Điển Vi cau mày nhìn Mãn Sủng rồi lại nhìn Tào Bằng. Y do dự một chút rồi gật đầu.
- A Phúc! Tại sao lại để Văn Trường ở Nhữ Nam? - Điển Vi cảm thấy buồn bực quay đầu sang bên cạnh mà hỏi Tào Bằng.
Thật sự y rất bực tức, hơn nữa còn có đầy đủ lý do.
Nhẫn nhịn một ngày, cuối cùng khi mọi người rời khỏi Bình Dư thì Điển Vi không còn nhịn được nữa. Trong suy nghĩ của y thì Ngụy Diên võ nghệ cao cường, nếu theo mình tới Hứa Đô thì tất nhiên sẽ được chủ công tin cậy.
Hơn nữa trước đây mọi người đã bàn với nhau nhưng không hiểu sao trong tích tắc Tào Bằng lại thay đổi suy nghĩ.
Nói ra thì quan hệ của Điển Vi và Ngụy Diên rất tốt.
Dù sao khi ở Uyển thành, Tào Bằng và Ngụy Diên cùng nhau cứu Điển Vi.
"Chẳng lẽ Tào Bằng sinh lòng e ngại đối với Ngụy Diên? Hay là do ghen tị nên cố ý chèn ép?" Điển Vi không hiểu lý do tại sao.
Nhưng ngoài suy nghĩ của y đó chính là thái độ của Ngụy Diên.
Khi Điển Vi nói chuyện này với Ngụy Diên, trong lời nói thể hiện rõ: "Nếu người không muốn ở lại thì ta có thể từ chối."
Nói thì như vậy nhưng không ngờ Ngụy Diên lại hứng trí gật đầu, không hề có một chút nào không vui.
"Chẳng biết Tào Bằng và Ngụy Diên đã nuốt phải cái gì nữa."
Tào Bằng nở nụ cười rồi nhỏ giọng nói:
- Điển thúc phụ! Người nghĩ con để Văn Trường đại ca ở lại là do xuất phát từ lòng ghen tị hay là lý do nào khác đúng không?
- A...
- Ha ha! Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Chẳng có gì khó hiểu.
Tào Bằng dập nhẹ hai chân vào bụng để cho chiến mã đuổi theo Điển Vi.
Khi hai người đi ngang nhau, Tào Bằng mới nghiêm mặt nói:
- Điển thúc phụ nghĩ Văn Trường đại ca là người như thế nào?
Điển Vi ngẩn người:
- Là một hảo hán.
Tào Bằng cười ha hả:
- Văn Trường đại ca là hảo hán thì tiểu chất cũng biết rõ. Điển thúc phụ cũng biết một kẻ làm tướng khác nhau như thế nào không?
- Không biết.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Con cho rằng một kẻ làm tướng, đơn giản chia thành hai loại. Một loại là xông lên trên chiến trường, chém tướng đoạt cờ, trong đám vạn quân lấy đầu thượng tướng. Người như vậy con gọi là chiến tướng. Bọn họ có thể đánh có thể giết nhưng không hiểu binh pháp không hiểu cách trị quân càng không thể cầm quân đánh giặc.
- Điển thúc phụ! Người chính là chiến tướng xuất sắc...giết người đánh giặc không phải là vấn đề. Nhưng cho người cầm trăm vạn binh, chẳng hạn như Hàn Tín là quân tiên phong của Sở vương thì người không thể làm được. Mà người làm được điều đó có lẽ không dũng mãnh như Điển thúc phụ nhưng lại có thể thống soái đại quân, chinh phạt thiên hạ. Người như vậy con gọi bọn họ là thống soái. Bọn họ không cần phải dũng mãnh, thậm chí là trói gà không chặt nhưng có thể bách chiến bách thắng. Nhưng cho dù thống soái nếu không có chiến tướng, cũng khó làm được việc. Dù cho chiến tướng nếu không có thống soái chỉ huy thì cũng không thể thắng lợi.
- Văn Trường đại ca có võ nghệ cao cường, nhưng điểm lợi hại của hắn chính là ở chỗ trị quân, có năng lực thống soái. Ở bên cạnh Tào công, tất nhiên có thể gần gũi, thậm chí có nhiều cơ hội tốt. Nhưng như vậy Văn Trường đại ca sẽ mất đi cơ hội rèn luyện. Còn ở Nhữ Nam lại được sự coi trọng của Mãn thái thú, Văn Trường đại ca sẽ có đủ cơ hội rèn luyện. Đối với y mà nói thì đây mới là kết quả cần.
Bên cạnh Tào công, mãnh tướng nhiều như mây.
Có một đại tướng như Điển thúc phụ trung thành và tận tâm bảo vệ....
Sau khi Điển Vi nghe nói xong liền trầm tư.
- Nếu không có a Phúc nhận ra thì suýt nữa, ta làm hỏng tiền đồ của Văn Trường.
Rất lâu sau, y mới thở dài một tiếng rồi vỗ vỗ bả vai Tào Bằng.
- Có một số chuyện xem ra con nhìn xa hơn ta.
"Nhìn xa sao?" Tào Bằng cũng không cảm thấy được.
Nếu hắn không vượt thời gian tới đây, nắm được chút ưu thế, hiểu tài cán của Ngụy Diên thì đã không làm chuyện như vậy.
Bên cạnh mình có một người dũng mãnh phải nói là hết sức an toàn. Nhưng vấn đề là nếu giữ Ngụy Diên lại thì tương lai y sẽ không hề có chỗ tốt.
Một tên mãnh tướng có vũ lực hơn người có thể nói là một sự bảo đảm nhưng nếu như có thể thống lĩnh một đạo quân chẳng phải là bảo đảm hơn sao? Tào Bằng cảm thấy vui vẻ.
- Đúng rồi! Thúc Tôn ở lại Nhữ Nam có thể làm tốt việc này không? - Điển Vi chợt nhớ tới Đặng Tắc liền có chút lo lắng.
Tào Bằng nói:
- Chỉ là một tên Thành Nghiêu, còn chưa làm khó được tỷ phu.
Nếu một kẻ như vậy mà Đặng Tắc còn không xử lý được thì sau này cũng chỉ ở nhà được thôi.
Còn nữa...chẳng phải Mãn thái thú đã cho y toàn quyền quyết định sao? Điển thúc phụ cứ yên tâm.
Điển Vi không hỏi nữa.
Đặng Tắc sẽ làm gì với Thành Nghiêu? Chắc chắn là phải thần không biết quỷ không hay hái được vật trong tay của Tào Hồng. Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng hắn tin rằng, chuyện này cũng không có gì lớn.
Nếu như không có Tào Hồng dính vào, có lẽ Mãn Sủng sẽ chẳng do dự phái người đi tiêu diệt.
Hiện tại để cho Đặng Tắc giải quyết trên thực tế cũng là một sự thử thách.
Chỉ cần Đặng Tắc có thể xử lý chuyện này một cách thỏa đáng thì sẽ được Mãn Sủng coi trọng.
Mà có được sự tán thành của Mãn Sủng thì coi như Tào Bằng đã đạt được mục đích.
Sau khi tiến vào Dự Châu, Tào Bằng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, địa phương thuộc thẩm quyền của Tào Tháo hoàn toàn khác với Lưu Biểu.
Trong phạm vi Kinh Tương, ngoài thì siết chặt, trong thì nới lỏng.
Nhìn thì như bảo vệ nghiêm cẩn nhưng trên thực tế nhiều thị trấn nằm trong tay các gia tộc quyền thế.
Ít nhất ở quận Nam Dương là như vậy.
Còn ở Dự Châu thì ngoài lỏng nhưng trong lại nghiêm.
Ở bên ngoài nhìn thì yên tĩnh nhưng trên thực tế Tào Tháo phòng ngự các nơi tương đối cẩn mật.
Các thế tộc mặc dù thanh danh vang dội nhưng lại bị vây lấy.
Tào Tháo tới Dự Châu chưa lâu nhưng hiển nhiên là đã nắm nó trong lòng bàn tay.
So ra thì thủ đoạn của Lưu Biểu không thể bằng được Tào Tháo.
- Bằng nhi! Ngươi nói thứ đồ chơi nhỏ kia là thứ gì?- Một hôm, thấy đã tới nơi tiếp giáp giữa quận Dĩnh Xuyên và quận Nhữ Nam, Tào Cấp liền gọi Tào Bằng lên xe mà hỏi.
Tào Bằng khẳng định sẽ giúp Tào Cấp kiếm được phú quý. Nhưng cái phú quý này không biết là cái gì?
Tào Bằng thấy cha như vậy liền nở nụ cười.
Hắn ló đầu ra khỏi xe rồi gọi:
- Đầu Hổ ca! Mau lấy cái xách tay của ta để trên ngựa.
Vương Mãi đang nói chuyện với Vương Mãnh nghe thấy Tào Bằng nói vậy liền phóng ngựa tới.
Con ngựa của Tào Bằng đang được Đặng Phạm cưỡi.
Hạ Hầu Lan thì đi bên cạnh mà chỉ dạy. Đặng Phạm mặt trắng bệch cẩn thận ngồi trên lưng ngựa.
- Đại hùng! Ngươi thật nhát gan. - Vương Mãi lập tức tháo cái túi xách thấy Đặng Phạm đang cẩn thận liền giơ xà mâu vỗ một cái vào mông ngựa.
Chiến mã giật mình lập tức hí lên một tiếng.
Đặng Phạm trợn to mắt mà hét:
- Đầu Hổ! Tiểu tử ngươi định hại chết ta sao? - Chưa dứt lời, con chiến mã đã chạy như điên.
Đặng Phạm sợ quá ôm lấy cổ ngựa, thi thoảng lại quát to một tiếng.
Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử nghe thấy vậy liền vội vàng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Đặng Phạm đang nằm úp sấp, miệng kêu to... Hạ Hầu Lan và hai tên hảo hán của Thổ Phục sơn liền bám sát theo sau.
- Đại Hùng! Ngồi thẳng lên không được nằm sấp... Đúng! Từ từ nâng người dậy... Không phải ngồi cho thẳng, hóp bụng, tập trung lực ở thắt lưng...đừng dùng quá sức...không nên thả lỏng quá. Đúng rồi! Đúng là như vậy, cầm lấy dây cương không được mất bình tĩnh, cứ theo ta nói mà làm...Đừng có cố khống chế nó mà phải vỗ về, làm cho ngựa cảm nhận được ý của ngươi.
- Đầu Hổ! Con làm gì vậy? - Vương Mãnh tức giận quát to. Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử mặc dù lo lắng nhưng chỉ biết ở bên cạnh khuyên bảo.
Vương Mãi nói:
- Lúc trước a Phúc học cưỡi ngựa chỉ mất một ngày là xong. Nhưng cha xem Đại Hùng...hắn quá cẩn thận. Con ngựa kia mà không chạy thì hắn có thể học được cái gì? A Phúc nói tìm đường sống trong cõi chết, nếu cứ để hắn như vậy thì đừng mong học được cưỡi ngựa. Cha xem, ít nhất so với vừa rồi tốt hơn nhiều. Hắn có thể khống chế được ngựa...nếu không thì cứ để cho hắn học tới năm, tháng nào?
Sau khi qua lúc hốt hoảng ban đầu, Đặng Phạm từ từ kìm chế được sự sợ hãi.
Thậm chí gã còn có cảm giác khoái cảm, từ từ làm cho bản thân và chiến mã hòa hợp.
Vương Mãnh nổi giận đang định đánh Vương Mãi thì nghe Tào Bằng nói:
- Bá phụ! Người đừng đánh Đầu hổ ca. Nếu không như vậy Đại Hùng không thể thoát được nỗi sợ trong lòng.
Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng hiệu quả rất tốt. Chưa nói còn có mấy người Hạ Hầu Lan, Đại Hùng không nguy hiểm gì đâu. Cự Nghiệp thúc và Hồng thẩm, mọi người yên tâm đi.
Vương Mãi đưa cái túi cho Tào Bằng, Tào Bằng liền thụt vào trong xe.
Bên ngoài thùng xe vang lên âm thanh trách mắng của Vương Mãnh, tiếng Vương Mãi thanh minh, vợ chồng Đặng Cự Nghiệp khuyên bảo và tiếng cười sang sảng của Điển Vi.
- Mấy tên nhóc các ngươi... Đại Hùng vừa mới bắt đầu học cưỡi ngựa, các ngươi cần gì phải nóng vội? Cự Nghiệp thúc và Hồng thẩm của ngươi chỉ có một đứa con, nếu có gì xảy ra thì biết ăn nói với họ như thế nào? - Vừa nói, Tào Cấp vừa nhận lấy cái túi từ tay Tào Bằng rồi mở ra một cách cẩn thận.
Trong cái túi có một cái hộp vuông.
Mở cái hộp ra, bên trong là một chồng bản vẽ.
- Đây là cái gì?
- Cha! Người xem! Cái này tên là bàn đạp, còn đây là yên ngựa...không giống như thứ chúng ta dùng hiện giờ. Người ngồi trên ngựa, hai chân cho vào bàn đạp chẳng những có thể ngồi vững mà khi giao chiến còn có được sức chiến đấu cao. Người nói xem nếu trình thứ này cho Tào Công thì có chuyện gì xảy ra? - Ánh mắt của Tào Cấp sáng ngời.
Mặc dù là một người thợ rèn nhưng y có thể nhận ra tầm quan trọng của thứ đồ chơi nhỏ này.
Cầm lấy bản vẽ, nhìn một lúc lâu, Tào Cấp nhỏ giọng nói:
- Thứ này thật ra chế tạo cũng không khó lắm. Bằng nhi! Đây là thứ con nghĩ ra sao?
Tào Bằng cười nói:
- Con đâu có bản lĩnh đó! Chẳng phải là lão thần tiên kia dạy hay sao?
Có trời mới biết được vị phương sĩ năm đó là ai. Dù sao thì hiện giờ đó cũng là một tấm bình phong cho Tào Bằng.
Không biết tên, không biết ở đâu....không chừng đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy mà mấy chuyện này gọi là chết không có đối chứng. Nên Tào Cấp không nghi ngờ lắm,
- Đây là.... - Tào Cấp cầm một tờ giấy, rồi nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng do dự một chút rồi chỉ vài chữ trên đó mà thấp giọng nói:
- Cha! Đây là phương pháp đánh đao mà lão thần tiên dạy con. Con sợ mình quên nên ghi chép lại. Người phải giữ cho tốt, không được để cho người khác nhìn thấy. Thứ mà thần tiên sử dụng nếu để người khác nhìn thấy, con sợ.... Cha là cha con, nên cho cha xem được.
Tào Cấp giật nảy mình mà mở to mắt.
Y vội vàng bịt kín miệng Tào Bằng rồi nhìn ra bên ngoài thấy người đánh xe đáng chăm chú điều khiển ngựa, không để ý tới mình nói chuyện mới tụt vào mà nói:
- Bằng nhi! Thứ này cứ để lại đây cho ta. Chờ khi nào rảnh, con dạy ta mấy thứ này. Sau khi ta học xong sẽ đốt nó đi. Thứ này, chúng ta mà giữ sẽ mang họa.
Tào Bằng trịnh trọng gật đầu.
- A Phúc... - Bên ngoài xe vang lên tiếng của Điển Vi:
- Chúng ta chỉ sợ là phải ở bên ngoài qua đêm.
"Ở bên ngoài?" Tào Bằng từ trong xe thò ra:
- Điển thúc phụ! Mọi thứ người cứ thu xếp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Từ Bình Dư nếu theo sông mà đi ước chừng hai ngày thì tới khu vực tiếp giáp giữa Dĩnh Xuyên và Nhữ Nam.
Bởi vì lỡ huyện Định Dĩnh nên đoàn người Điển Vi phải nghỉ đêm ở Hắc Lư giản.
Hắc Lư giản cũng là đầu nguồn của sông Ý Thủy.
Mặc dù nơi này cách Định Dĩnh không xa nhưng Điển Vi lại không muốn đi tiếp.
Trước kia y hộ tống Tào Tháo nên cũng không để ý nhiều.
Có điều bây giờ Điển Vi độc hành liền phát hiện trong huyện thành rất hỗn loạn.
Bởi vì thân phận bị lộ cho nên đi ra khỏi Bình Dư, những nơi đi qua, quan viên đều nghênh đón.
Cho dù Điển Vi không muốn tiếp xúc với họ nhưng cũng chỉ biết nhẫn nại.
Dù sao thì con đường làm quan cũng còn phải rất nhiều lễ nghi.
Nhưng một hai lần thì y còn chịu được, nhiều lần hơn khiến cho Điển Vi cảm thấy khó chịu... Cái chuyện nghênh đón, hàn huyên, cho dù Điển Vi không vào thành cũng mất rất nhiều thời gian.
Điển Vi đang rất nhớ nhà nên thật sự không thể chậm chễ được.
Bỏ không nghỉ đêm ở Định Dĩnh đối với Tào Bằng mà nói cũng chẳng có vấn đề gì. Đối với hắn thì dãi nắng dầm sương cũng đã qua, ăn ngủ ngoài núi cũng đã từng.
Hơn nữa, Mãn Sủng còn cho người đi theo, quan tâm tới ăn uống, nghỉ ngơi của Điển Vi nên gã cũng không phải bận tâm.
Tới đêm, đoàn người đã hạ trại xong ở Hắc Lư giản.
Điển Vi kéo Vương Mãnh tới ngồi bên đống lửa nói chuyện.
Cả hai người đều là thô lỗ cho nên thường xuyên nói chuyện với nhau. Đặng Phạm thì bị Vương Mãi kéo sang một bên luyện võ.
Hạ Hầu Lan cười cười, thi thoảng còn chỉ điểm cho hai người một chút. Võ nghệ của Hạ Hầu Lan không quá xuất chúng nhưng cũng được danh sư chỉ điểm nên con mắt không hề tầm thường.
Tào Bằng dạy cho Đặng Phạm, Vương Mãi những thứ đó phải nói hơi vượt quá mức quy định.
Thế cho nên hai người Vương Mãi khắc khổ tu luyện cho tới bây giờ nhiều cái vẫn chưa biết rõ.
Cũng như vậy, Tào Bằng thì để cho họ tự lĩnh ngộ còn Hạ Hầu Lan thì giảng giải tất cả những đạo lý rõ ràng.
Đều là người luyện thương, về mặt này Hạ Hầu Lan hoàn toàn có tiếng nói.
Còn những người khác thì ở bên nhìn hai tên tiểu tử luyện thương.
Đặng Cự Nghiệp thì bận rộn cùng với Hồng nương tử nhóm lửa nấu cơm.
Bất ngờ nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi, cả hai vợ chồng đều vui mừng.
Theo suy nghĩ của họ, thì con của họ đang bước trên đường lớn. Tào Bằng kéo Tào Cấp vào trong trướng.
Hắn cầm một đống "thiên thư" giảng giải cho Tào Cấp.
Với khoa học kỹ thuật của những năm cuối thời Đông Hán, đặc biệt là kỹ thuật đánh đao, Tào Bằng cũng không có cách nào giảng giải chi tiết.
Đặc biệt sau này, khoa học kỹ thuật phát triển, thời đại máy móc khiến cho đao kiếm ngoài chợ đều dùng máy móc để rèn nên, còn kỹ thuật rèn đao truyền thống thì từ từ bị lãng quên.
Mặc dù có một vài người muốn phục hưng nghề truyền thống, ngụy trang công nghệ nhưng cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.
Tào Bằng giảng giải mấy thứ này phần lớn chỉ là những cái bình thường.
Bản thân hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết nói một cách đại khái.
Nhưng đối với Tào Cấp về mặt này lại rất am hiểu vì vậy mà chỉ một ý tưởng đơn giản sẽ nảy sinh trong đầu y cả một quá trình. Tào Bằng giảng giải thật ra chính là phương pháp rót thép để rèn thiết đao.
Sau Tam quốc chừng hai trăm năm, phương pháp nung thép từ từ được thay thế bằng phương pháp rót thép.
Vào thời Nam Bắc triều có chuyên gia đúc binh khí đã kết hợp phương pháp cổ truyền để tạo ra thiết đao nổi tiếng.
Theo người ta nói thì thiết đao có thể chém đứt ba mươi tấm gỗ, mức độ sắc bén kinh người.
Phương pháp tôi bằng hai loại dung dịch, Tào Cấp đã nắm được.
Còn bễ lò xuất hiện khiến cho hơi nóng của lò được tăng lên.
Sau khi để cho thép tôi luyện một chỗ thì sẽ tạo thành cương.
- Sử dụng thép mềm làm sống đao, rồi nhúng vào trong nước tiểu, rồi mỡ... - Tào Bằng hết sức kiên nhẫn giải thích trình tự rèn thiết đao cơ bản cho Tào Cấp.
Còn Tào Cấp thì tập trung tinh thần, im lặng không nói gì.
- Bằng nhi! Con nói cách này đúng là có tương lai? Có điều muốn nắm giữ được nó không mất một, hai năm thì khó thành công. Theo cách nói của con thì cách rèn đao này có thể chém đứt được ba mươi miếng gỗ? Ta không rõ lắm có làm được điều đó không nhưng mười miếng thì không vấn đề gì lớn.
Tào Bằng nở nụ cười:
- Cha! Cha không nên sốt ruột. Con nghĩ Tào công sẽ cho người đầy đủ thời gian. Nhưng sau khi tới Hứa Đô, người phải nhanh chóng tạo ra được ba mươi thanh cương đao tiêu chuẩn. Chỉ cần có ba chục thanh Cương đao này, con bảo đảm người sẽ trở thành Dã Giám.
- Ba mươi... - Nét mặt Tào Cấp có chút khó khăn.
Nói thật, một thanh bảo đao nếu không mất cả năm rất khó rèn được.
Trong thời gian một tháng màu rèn được ba mươi thanh thiết đao thì chỉ sợ rất khó thành công.
Yêu cầu của Tào bằng hiện tại đúng là vượt quá năng lực của Tào Cấp.
- Cha! Con không yêu cầu người rèn được thần binh, chỉ cần có thể chém đứt ba miếng là được.
- Ba miếng thì có thể thử. Có điều muốn một tháng rèn được ba mươi thanh vẫn hơi rắc rối. Ba tháng...ít nhất phải ba tháng mới có thể làm được. Bằng nhi! Trong tay chúng ta có yên ngựa, bàn đạp tại sao phải tạo ra được ba mươi thanh Cương đao? Ta thấy rằng với hai thức đó, Tào công cũng không bạc đãi chúng ta. Con nói xem...
- Có hai thứ đó đúng là có thể trở thành Dã Giám...
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Nhưng vấn đề là... Dã Giám không chỉ có một mình cha, trong đó chắc chắn có người tay nghề giỏi, với bản lĩnh của cha hiện nay có vượt qua được những người đó không?
- Có lẽ là không được.
Tào Bằng gật đầu:
- Đúng vậy... Cha! Người đứng quên Tào công hôm nay là Đại Tư Không, trực thuộc Thiếu phủ. Dã Giám chính là nằm trong tay Tào công. Cho dù Tào công có để ý tới Dã Giám hay không thì cũng có thể xác định ngài rất coi trọng cái này. Nếu cha trong vòng một tháng... Không! Trong vòng ba tháng mà có thể tạo ra được ba mươi thanh Cương đao tiêu chuẩn thì ít nhất cũng có thể coi nhưng là một thợ lành nghề. Người định dùng hai bàn tay trắng để bước vào Dã Giám hay là một người thợ lành nghề? Cha! Ngươi có thể thấy hai người này có sự khác nhau.
Đây là một vấn đề mà một tên ngốc cũng có thể phân biệt được. Cũng giống như thời hậu thế, một kẻ không có gì với một người có rất nhiều giấy chứng nhận. Trong hai người đó thì người nào được coi trọng hơn?
Tào Cấp trầm ngâm một lúc rồi thở dài, đứng dậy.
- Cha! Người định đi đâu?
- Muốn trong vòng ba tháng phải rèn được ba mươi thanh đao tốt thi ta không thể làm được. Việc này cần phải có Điển thúc phụ của con giúp đỡ, mượn tên hắn đứng ra, nếu không thì không thể thành công. Bằng nhi! Ta đi tìm Điển thúc phụ thương lượng một chút, ngươi đi tiếp mẹ ngươi và tỷ tỷ đi. Thúc Tôn không có đây, chị ngươi thấy buồn. Ngươi cũng biết nó đang mang bầu.
Tào Bằng đồng y rồi đi ra khỏi trướng với Tào Cấp.
Lúc này, trong chỗ hạ trại rất náo nhiệt.
Cả đám người ngồi quanh đống lửa hò hét.
Ở giữa, Đặng Phạm và Vương Mãi đang đấu với nhau.
Cả hai người đều có sức khỏe và kỹ năng xuất sắc nên có thể nói là sàn sàn như nhau.
Tào Cấp lập tức đi tìm Điển Vi thương nghị. Tào Bằng đang chuẩn bị đi nói chuyện với Trương thị và Tào Nam thì chợt nghe có tiếng người gọi:
- A Phúc!
Hắn quay đầu lại thì thấy đó là Hạ Hầu Lan.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Lan ửng đỏ như vừa mới uống rượu.
- Nghe Đầu Hổ và Đại Hùng nói thì bản lĩnh của chúng là do ngươi dạy? - Tào Bằng có cảm giác tốt với Hạ Hầu Lan nên gật gật đầu, kinh ngạc hỏi:
- Đúng là có chuyện này. Có gì không?
- Ta không tin. - Hạ Hầu Lan lớn tiếng nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì ở đồi Đại Vương làm sao bị ta hại? Ta không tin. - Vừa nói, nét mặt Hạ Hầu Lan có chút dữ tợn.
Thật sự y có đầy đủ lý do để buồn bực. Đời này của y đúng là không được thuận lợi.
Trước đây đi bái sư học nghệ, nhờ bằng hữu tốt nhất của mình mà tìm được Đồng uyên, không ngờ vì tư chất không tốt mà bị Đồng Uyên từ chối.
"Tư chất là gì?" Từ trước tới nay, Hạ Hầu Lan vẫn không hiểu được.
Vì vậy mà gã luyện tập một cách khắc khổ, nhưng rõ ràng là cũng một thời gian, huynh đệ của gã tiến bộ cực nhanh còn gã thì giống như ốc sên.
Sau khi xuống núi, gã cùng với huynh đệ của mình tới nương tựa Công Tôn Toản.
Dựa vào võ nghệ, Hạ Hầu Lan được vào Bạch Mã Nghĩa Tùng, trở thành quân tiên phong.
Lúc ấy, Hạ Hầu Lan cho rằng đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
Nào ngờ trong trận chiến mở màn, gặp phải quân tinh nhuệ của Viên Thiệu, mà chủ tướng Khúc Nghĩa của Tiên Đăng doanh khiến cho Hạ Hầu Lan không thể đối phó.
Sau trận ác chiến, Hạ Hầu Lan mở một đường máu rồi lại biết Công Tôn Toản đang định lấy mình làm người chịu tội... Không có cách nào khác, Hạ Hầu Lan đành phải xa xứ tới nương tựa Tào Tháo.
Trong trận chiến Uyển Thành vốn không có liên quan tới gã.
Nhưng sau khi Tào Tháo bại, quân Thanh Châu đột nhiên phản lại khiến cho trong lúc hỗn loạn, Hạ Hầu Lan và quân của mình bị lạc.
Thân là quân hầu lại bị thất lạc với bộ hạ của mình, chẳng khác nào nói cho người khác rằng hắn không có đủ tư cách làm tướng.
Sau khi đánh giết tới nửa đêm, vất vả thoát khỏi nguy hiểm thì lại gặp Tào Bằng. Vì vậy mà chiến mã yêu quý của Hạ Hầu Lan mới bị Điển Vi đánh chết. Hạ Hầu Lan cảm thấy hết sức bực tức. Nhưng gã không thể tìm ai mà kể? Điển Vi là ai? Hạ Hầu Lan không thể nào chọc nổi.
Ngụy Diên? So với gã thì cao hơn rất nhiều.
Sau khi đi ra khỏi quận Nam Dương, gã cố gắng làm cho bản thân trầm tĩnh.
Hạ Hầu Lan uống chút rượu, lại nghe Vương Mãi và Đặng Phạm nói bản lĩnh của mình đều do Tào Bằng dạy dỗ vì vậy mà trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Tất cả mọi người đều là thứ dân tại sao Tào Bằng lại được mọi người coi trọng? Bản thân gã học mươi năm lại chẳng khác nào cho nhà có tang, bị người ta coi thương? Vì vậy mà nhân chén rượu, Hạ Hầu Lan ngăn Tào Bằng lại.
Thật ra gã không có ý gì khác, chỉ muốn làm nhục Tào Bằng một chút, giải phóng tâm trạng chút mà thôi.
Bởi vì hắn biết, võ nghệ của Tào Bằng không mạnh, so với mình là hai cấp độ khác nhau.
Y không tin lời Vương Mãi và Đặng Phạm.
Hạ Hầu Lan nghĩ Tào Bằng không có can đảm giao thủ với mình.
Nào ngờ, Tào Bằng nhíu mày, nhìn Hạ Hầu Lan một chút rồi cười nói:
- Hạ Hầu! Nếu ngươi thua thì sao?
- Ta thua ngươi? - Hạ Hầu Lan không nhịn được cười to.
- A Phúc! Không phải ta xem thường ngươi nhưng chỉ cần ba chiêu ta có thể đánh gục ngươi.
- Tốt! Vậy chúng ta có thể thử... Có điều nếu ngươi thua thì sao? - Hai người nói chuyện với nhau khiến cho người khác chú ý.
Vương Mãi và Đặng Phạm cũng ngừng tay vội vàng chạy tới.
- Hạ Hầu Lan! Ngươi định làm gì? - Vốn chỉ một câu nói hết sức bình thường nhưng lại làm cho Hạ Hầu Lan nổi giận.
- Tại sao? Tại sao mọi người lại chỉ để ý tới ngươi?
- Ta làm sao?
Hạ Hầu Lan lớn tiếng quát:
- A Phúc! Nếu ta thua ngươi thì đời này ta làm nô bộc cho ngươi không hối hận.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Khi Tào Cấp kéo Điển Vi tới một chỗ rồi trịnh trọng nói với Điển Vi rằng mình muốn rèn đao thì Điển Vi cũng không cảm thấy lạ. Điển Vi cũng nghe nói Tào Cấp là một thợ rèn, có điều gã không nghĩ Tào Cấp là một bậc thầy.
Thợ rèn và bậc thầy có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Thợ rèn thì ở đâu cũng có nhưng bậc thầy thì khó tìm. Thuộc hạ của Tào Tháo nhân tài rất nhiều, một đám Dã Giám bao gồm toàn bộ thợ thủ công nổi tiếng của Dự Châu, Duyện Châu, Thanh Châu. Nhưng nhiều thợ thủ công như vậy mà không một người nào được xưng là bậc thầy. Tào Cấp cũng không hề có tiếng tăm, giỏi lắm cũng chỉ là một thợ rèn xuất sắc mà thôi. Bậc thầy tất nhiên ngoài kỹ thuật rèn đao xuất sắc còn phải có phương pháp vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Bậc thầy rèn binh khí thường thường có thể được làm ra được thần binh.
Điển Vi cũng không thấy Tào Cấp có bản lĩnh đó.
Sở dĩ gã có suy nghĩ đó cũng là chuyện bình thường. Nếu Tào Cấp có bản lĩnh bậc thầy thì đã bị Lưu Biểu lôi đi, cho dù là Hoàng thị Giang Hạ cũng không dám động tới họ.
Tào Cấp lắp bắp, do dự một chút rồi nói:
- Không dám giấu Điển huynh đệ, tổ tiên ba đời rèn đao của nhà ta có bí pháp kế thừa. Nhưng do ta không có nền tảng nên chưa dám công bố với người khác. Điển huynh đệ cũng biết, nếu tin tức nhà ta có phương pháp bí truyền mà lan ra ngoài thì sẽ bị người đố kỵ, thậm chí là tới cướp đi.
Điển Vi hơi nhíu mày.
Từ xưa đến nay, thuật rèn đao được coi là vô cùng thần bí.
Cho dù là Can Tương, Mạc Tà thì xét một cách tổng thể mà nói, cũng là do tông sư bậc thầy dùng bí pháp được thừa kế.
Mà bí pháp là cái gì?
Cái này cũng không có nhiều người biết.
Chẳng hạn như Can Tương, Mạc Tà, có người bảo cần phải có máu tươi để tế, sau đó lại còn nói phải dùng đồng nam, đồng nữ để tế thì mới có thể có được thần binh.
Nếu trong tay Tào Cấp quả thực có bí pháp thì...
Điển Vi hít một hơi thật sâu sau đó trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
- Nếu ngươi có bí pháp thì có thể làm được sắc bén tới mức nào.
- Chém đứt ba miếng gỗ.
- Chỉ có chém đứt ba miếng...
- Ba mươi thanh.
- Cái gì?
- Ta nói là trong vòng ba tháng ta sẽ tạo được ba mươi thanh thần binh chém được ba miếng gỗ.
Tào Cấp là một người trong nghề nếu xét về kỹ thuật rèn đơn thuần mà nói thì đã đạt tới đỉnh. Tới nay, y dựa vào phương pháp quán cương và tôi trong hai loại dịch của Tào Bằng, phối hợp với kỹ thuật bễ rèn của Tào Gia có thể khiến cho hơi ấm của lò đạt tới chừng ba trăm độ.
Chỉ với bằng đó, Tào Cấp có thể tự tin tạo ra được cương đao chém đứt ba miếng sắt.
Chém đứt ba miếng thật ra chưa phải là thần binh lợi khí có điều cũng thuộc loại khó cầu.
Quân Hán sử dụng Hoán thủ đao, chém đứt một miếng gỗ được coi là một thanh bảo đao, chưa nói tới việc chém đứt ba miếng... Hơn nữa lại còn có số lượng.
Điển Vi thầm cảm thấy ngạc nhiên.
- Nếu huynh đệ có thể tạo được ba mươi thanh thần binh như vậy thì cần gì cứ nói, ta sẽ giúp hết sức.
Tào Cấp gật đầu:
- Chỉ cần huynh đệ tìm cho ta một nơi yên tĩnh, và người đã tin giúp đỡ. Tất cả tài liệu cần ta sẽ báo cho huynh đệ, làm phiền nhờ huynh đệ chuẩn bị đầy đủ. Những thứ khác...tự ta có thể giải quyết, không biết huynh đệ thấy thế nào?
- Quyết định vậy.
Vào những năm cuối thời Đông Hán, kỹ thuật luyện sắt có một sự phát triển lớn.
Thời Chiến quốc sử dụng đồng, từ từ hoàn thiện kỹ thuật rèn sát. Đặc biệt trong đó nổi tiếng nhất là biện pháp trộn thép và Bách Luyện cương.
Trong trường hợp nào thì cả hai phương pháp đều tốn rất nhiều thời gian.
Một thanh đao tốt cần hai năm mới có thể hoàn thành. Vì vậy mà thời kỳ Đông Hán, hoán thủ đao mặc dù mở rộng nhưng cũng chưa được thông dụng. Trong quân đội, phần lớn sử dụng trường mâu, kích là chính. Do kỹ thuật rèn đao hạn chế nên chưa chiếm được vị trí chủ đạo trong quân.
Điển Vi cũng biết đao tốt rất khó.
Nếu Tào Cấp có thể trong vòng ba tháng tạo được ba mươi thanh đao tốt chém đứt ba miếng thì chắn có thể đứng vững trong quân Tào.
Có đôi khi, Điển Vi cũng hiểu được trận chiến ở Uyển thành, bản thân mặc dù gặp họa nhưng lại có phúc. Chẳng những kết bạn được với Tào Bằng, Đặng Tắc, Ngụy Diên mà còn có được một tông sư bậc thầy như Tào Cấp. Điển Vi là người chân chất nên trên thực tế y có thể đứng vững bên quân Tào cũng là nhờ được Tào Tháo tin cậy. Nếu quả như có một ngày, Tào Tháo không tin cậy y...
Nói cho cùng thì Điển Vi cũng không có lực lượng của mình.
Vì vậy, gã tìm người đánh nhau khắp nơi, gây thù oán cũng nhằm mục đích muốn nói với Tào Tháo rằng ta là một cô thần, chỉ trung thành với một mình ngài.
Sâu trong thâm tâm, Điển Vi vẫn hy vọng có thể tạo được một thế lực cho bản thân.
Có lẽ cả nhà Tào Cấp...
Điển Vi trở nên trầm tư.
- Điển hiệu úy! Điển hiệu úy... Có việc không hay.
Một tên binh lính vội vàng chạy đến.
Điển Vi không biết người này nhưng cũng biết gã là thủ hạ của Mãn Sủng.
- Có chuyện gì vậy?
- Không biết tại sao, Hạ Hầu quân hầu và Tào công tử xong đột đang đấu với nhau.
- Cái gì?
Điển Vi và Tào Cấp giật mình liền vội vàng chạy đi.
- Lão Vương! Có chuyện gì vậy?
Lúc này, Tào Bằng và Hạ Hầu Lan đang đứng giữa sân, còn mọi người thì vậy xung quanh. Thậm chí ngay cả Đặng Cự Nghiệp, Hồng nương tử, Trương thị và Tào Nam cũng tới.
Vương Mãnh bất đắc dĩ đứng một bên.
Điển Vi tiến tới nắm cánh tay y mà hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là Hạ Hầu uống nhiều quá nên lôi kéo a Phúc rồi làm ầm lên. Sau đó không hiểu cả hai có chuyện gì mà đánh cuộc. Hạ Hầu nói nếu trong vòng ba chiêu hắn không thu phục được a Phúc thì làm gia thần cho a Phúc. A Phúc nói! Nếu mình không thu thập được Hạ Hầu thì sẽ cho Hạ Hầu một sự phú quý.... Đám Đầu Hổ nói thế nào cũng không được. Bây giờ, sắp bắt đầu rồi.
Việc đánh cuộc như vậy, Điển Vi cũng không tiện nhúng tay vào.
Nếu là việc công, gã còn có thể đứng ra ngăn cản, nhưng hiện tại, rõ ràng là ân oán cá nhân.
Hạ Hầu Lan đánh cược có thể nói là nặng. Cứ nghĩ y đường đường là một quân hầu, một Khúc trưởng vậy mà làm nô bộc cho Tào Bằng nếu bị thua, chẳng khác nào đánh bạc tương lai của mình. Vì vậy nếu Điển Vi bước ra ngăn cản, Hạ Hầu Lan và Tào Bằng cũng khó làm được.
Trong thời loạn như thế này, mọi người rất trọng sự anh hùng.
Cho dù Điển Vi cũng không thể ngăn cản được.
Có điều đang yên đang lành tại sao Hạ Hầu lại xung đột với a Phúc?
Còn ở phía bên kia, Trương thị khoa tay múa chân liên tục kêu gọi, bảo Tào Bằng thôi.
Tào Bằng từ từ xoay người, cởi quần áo, khởi động chân tay. Trong mấy ngày qua, mặc dù phải bôn ba nhưng Tào Bằng chưa bao giờ xao nhãng luyện công mà hoàn toàn ngược lại, sau mấy trận đánh giết, võ nghệ của Tào Bằng đã tăng hơn trước rất nhiều. Đặc biệt công phu Thái Cực quyền của hắn trong mấy lần chiến đấu càng thêm linh hoạt, tiến bộ hơn rất nhiều.
Hắn cũng có thể đoán được một chút tâm sự của hạ Hầu Lan.
Nghĩ ra thì cũng vì gã bị ức chế lâu ngày cho nên hậm hực...
Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi đứng theo thức khởi đầu của Thái Cực quyền.
Trong lòng hắn có chút hồi hộp. Mặc dù bản thân đã giao thủ với người khác nhưng chưa từng tiếp xúc với loại cao thủ như Hạ Hầu Lan. Có điều, hắn đã từng thấy Ngụy Diên, Điển Vi, thậm chí là công phu của Văn Sính.
Vì vậy mà có thể nói tầm mắt của bản thân là đủ, chỉ có thực chiến là chưa.
Còn Vương Mãi và Đặng Phạm so chiêu với nhau phần lớn là chơi đùa.
Vì vậy mà lần đầu tiên so chiêu với một cao thủ tiêu chuẩn Dịch Cốt trong lòng hắn hồi hộp là điều đương nhiên.
Nhưng Tào Bằng không thể lùi bước, càng không thể vì công phu của Hạ Hầu Lan tốt mà nhận thua. Kiếp trước, lão võ sư đã nói, người luyện võ phải cương mãnh, trong lòng không sợ thần sợ quỷ. Nếu không cho dù công phu có giỏi tới mấy cũng không có chỗ dùng.
Sắc mặt Tào Bằng hết sức tự nhiên, cười nói:
- Hạ Hầu! Cơ hội cho ngươi. Nếu ngươi có thể thắng, ta sẽ bảo đảm cho ngươi có một sự phú quý.
Còn Hạ Hầu Lan thì bây giờ cũng tỉnh táo lại, trong lòng hơi có chút hối hận, nhưng đâm lao thì đành phải theo lao.
- A Phúc! Xử lý hắn.
- Đúng vậy! Xử lý hắn... Để sau này hắn phải dắt ngựa cho ngươi.
Vương Mãi và Đặng Phạm hùa với nhau, hò hét cổ vũ cho Tào Bằng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hạ Hầu Lan thầm kêu khổ, trong lòng lại thêm do dự.
Tất nhiên là gã biết Điển Vi rất thích Tào Bằng. Hôm nay bản thân chủ động gây chuyện, chẳng khác nào tát vào mặt Điển Vi. Với tính tình của Điển Vi làm sao có thể để yên cho gã?
Vì vậy mà Hạ Hầu Lan càng thêm lo lắng.
Thêm khi nghe giọng nói thản nhiên của Tào Bằng, hơi thở của Hạ Hầu Lan có chút hỗn loạn.
Liều mạng!
Gã cắn răng, bước về phía Tào Bằng, đồng thời bên tai vang lên tiếng hét của Trương thị và Tào Nam.
Còn Tào Bằng không hề có một chút hoang mang, đón lấy quyền của Hạ Hầu Lan, bước chân xoay tay khiến cho Hạ Hầu Lan vượt qua, còn bản thân thì tới bên cạnh đối phương. Hai tay hắn xoay nhẹ, đặt vào cánh tay trên của Hạ Hầu Lan rồi cười nhẹ:
- Hạ Hầu! Ngươi mất bình tĩnh.
Tào Bằng dậm chân một cái, sức mạnh như bốc lên bừng bừng.
Sáu mươi ngày luyện thung công đã tạo cho hắn một luồng sức mạnh, trong nháy mắt bộc phát tất cả.
Quyền pháp đời sau, chủ ý tới ám kình. Trong đó ám kình không phải dựa vào lực lượng cơ thể mà dựa vào lực phát ra từ bên trong. Mặc dù Tào Bằng không đạt tới tiêu chuẩn Dịch Cốt, nhưng sức lực ẩn chứa đã có, cũng đủ khiến cho Hạ Hầu Lan chịu thiệt.
Trong mắt người ngoài thì Tào Bằng chỉ hơi đẩy Hạ Hầu Lan một chút.
Nhưng trên thực tế, Tào Bằng mượn đôi tay cộng với ám kình cùng với tinh thần Hạ Hầu Lan hơi rối loạn nên bị hắn đẩy cho loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã. Đồng thời, Tào Bằng cũng sử dụng ám kình khiến cho trên cánh tay của Hạ Hầu Lan xuất hiện vết bầm. Hiện giờ, Hạ Hầu Lan chủ yếu dựa vào sức lực của cơ thể, mà cánh tay cũng là một phần quan trọng của bản thân. Có điều, Hạ Hầu Lan cũng không cảm thấy. Sau khi đứng vững, nghe bên tai vang lên tiếng cười khiến cho Hạ Hầu Lan đỏ mặt. Câu nói của Tào Bằng như kim châm vào lòng khiến cho gã càng thêm mất bình tĩnh.
- Hạ Hầu! Mặc dù sức mạnh của ta không thể so được với ngươi, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Im miệng.
Hạ Hầu Lan nổi giận gầm lên một tiếng rồi đánh về phía Tào Bằng.
Tới lúc này, nét mặt Tào Bằng nghiêm lại, bước sang bên rồi xoay người, chân theo âm dương, quay tròn theo thế công của Hạ Hầu Lan rồi như vô tình, vỗ vào cánh tay của đối phương.
- Ta đã nói, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta.
Tào Bằng cười cười, nét mặt cho chút khinh thường.
Điều đó càng khiến cho Hạ Hầu Lan thêm nổi giận.
Dưới sự quan sát của rất nhiều binh lính, Tào Bằng vừa đẩy vừa vỗ một cách bình thản, không có gì là lạ.
Rất nhiều người nghĩ hắn chỉ là một đứa trẻ, không có bao nhiêu sức lực. Tuy nhiên cũng có một vài người có thể nhận ra sự khác biệt.
Điển Vi có thể nói là một trong những người đó, ánh mắt y lập tức trở nên sáng ngời.
- Lão Vương! A Phúc luyện được công phu gì vậy?
Vương Mãnh cười khổ:
- Chuyện này thực sự ta không biết.
Gã không đi theo Tào Bằng luyện công nên không biết rõ.
- Chỉ có Đầu Hổ luyện công cùng với hắn, sau đó có thêm Đại Hùng. Nếu ngươi muốn biết thì tìm chúng mà hỏi.
Nói xong, Vương Mãnh ngoắc tay, gọi Vương Mãi và Đặng Phạm lại.
Điển Vi lại hỏi:
- Sư phụ của a Phúc là ai?
Tào Cấp trả lời:
- A Phúc không có sư phụ. Ngày trước, chúng ta từng có một phương sĩ đi dạo chơi qua, dạy a Phúc học chữ. Vốn chúng ta cũng không để ý, nhưng sau đó nghe a Phúc nói, vị phương sĩ đó dạy cho nó rất nhiều bản lĩnh, trong đó có cả võ nghệ.
Nói dối một lần, mười lần, hai mươi lần...thậm chí trăm lần sẽ trở thành lời nói thật.
Vốn Tào Cấp không nghi ngờ Tào Bằng nên bây giờ khiến cho lời nói dối đó lại càng thêm chân thật.
Điển Vi thở dài:
- A Phúc đúng là tốt số.
Những người luyện qua Thái Cực quyền đều biết rằng kiến thức cơ bản của nó chính là bước chân. Bộ pháp kết hợp với luyện thôi thủ. Muốn cho thôi thủ mềm mại thì phải luyện trạm thung. Mà trạm thung chính là tu dưỡng khiến cho tinh thần sảng khoái.
Bộ pháp, thôi thủ, nếu một người không có cơ sở thì nếu không mất một, hai năm là điều không thể.
Nhưng Tào Bằng không như vậy. Đời trước hắn đã luyện tập bộ pháp và thôi thủ có thể nói là nhuần nhuyễn.
Hiện giờ, chỉ đổi sang một thân thể mới, tái dựng lại nên lúc đầu mặc dù có chút khó khăn, nhưng sử dụng theo thời gian liền có được cảm giác thuận. Dù sao thì kiếp trước hắn cũng có thời gian khổ luyện. Chỉ có trạm thung thì sang kiếp này, Tào Bằng cần phải từ từ tu luyện.
Cuối cùng thì Hạ Hầu Lan mới tỉnh táo lại.
Khuôn mặt tức giận tới méo mó của y cũng từ từ bình tĩnh.
Trong đầu y vang lên tiếng nói của lão sư: “ Ngươi rất cố gắng, rất chăm chỉ, vốn có thể bù lại thiên phú yếu kém của mình. Nhưng tâm ngươi lại quá nóng. Nếu ngươi không thể làm cho bản thân bình tĩnh lại thì ngươi vĩnh viễn không có được thành tựu. “
Lúc ấy, Hạ Hầu Lan không để ý.
Tuy nhiên qua một vài năm, Hạ Hầu Lan cũng từ từ hiểu ra một chút.
Gã thu hồi bước chân, hít một hơi thật sâu rồi gầm nhẹ, hai tay giãn ra giống như một con hổ vồ tới.
Thú quyền!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Điển Vi. Y gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bên kia, Vương Mãi và Đặng Phạm cũng bắt chước động tác của Tào Bằng, hiểu được sự biến hóa trong đó. Bất ngờ cả hai nghe thấy tiếng thở dài của Điển Vi liền ngẩng đầu lên.
- Nếu Hạ Hầu từ đầu đã như vậy thì có thể chiến thắng được a Phúc.
- Vậy bây giờ?
Tào Cấp lo lắng hỏi.
Điển Vi lắc đầu:
- Hơi chậm...cân cốt của hắn đã bị thương, không thể tái chiến được nữa.
Nói xong, Điển Vi quay đầu bước đi.
“ Gân cốt bị thương? “
Vương Mãi và Đặng Phạm quay sang nhìn nhau. Chẳng lẽ mấy động tác mềm mại tưởng chừng như không có sức của Tào Bằng đã làm ra điều đó?
Hạ Hầu Lan gầm lên một tiếng khiến cho bản thân phấn chất.
Từ người gã tản ra một thứ khí thế bức người, lao về phía Tào Bằng. Tào Bằng vội vàng lui lại, chân đạp âm dương, một tay để trước người, mu bàn tay hướng về phía trước, lòng bàn tay hướng vào người. Tay kia thì thả lỏng ở phía sau. Những động tác liên tiếp của hắn giống như nước chảy, hết sức thong thả.
Tào Nam không nhịn được lên tiếng:
- Mẹ! A Phúc thật đẹp.
Một cái động tác mặc dù không hiểu nhưng cũng khiến cho mọi người khen ngợi.
Hạ Hầu Lan căn răng, dậm chân lao lên. Nhưng ngay vào lúc gã thu vai, chuẩn bị lao ra thì cánh tay đột nhiên đau đớn. Lúc đầu, gã không có cảm giác, nhưng bây giờ khi phát lực, cơn đau lập tức tăng lên rất nhiều.
Gã kêu lên một tiếng, bước chân lập tức lảo đảo.
Hạ Hầu Lan biến sắc, tay kia đang định giữ lấy bả vai thì phát hiện cánh tay đã sưng lên, nhìn mà ghê người.
- Ngươi...
- Hạ Hầu! Nếu trong chiến trường, ngươi chỉ cần một chiêu là có thể xử lý ta. Nhưng ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi không nên tìm ta khiêu chiến. Trong lòng ngươi có quá nhiều tạp niệm, khi giao thủ lại tính toán được mất, thậm chí ngươi nghĩ ta không làm gì được nên xuất ra không tới năm phần lực. Ta biết sư phụ của ngươi có con mắt cao nhưng chẳng lẽ chưa bao giờ dạy cho ngươi chớ có xem thường đối thủ hay sao? Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức... Ngươi không phải là sư tử mà ta cũng không phải là con thỏ nên ngay từ đầu ngươi đã thua.
Tào Bằng vẫn thong dong như trước, thu tay lại rồi lắc nhẹ đầu.
Động tác này là hắn học được khi xem phim Hoàng Phi Hồng ở kiếp trước. Lúc ấy, gã chỉ cảm thấy đẹp, không ngờ hôm nay lại sử dụng.
- Nếu ngươi tiếp tục dùng sức, ta dám cam đoan bả vai của ngươi sẽ bị hỏng, sau này chỉ là một tên tàn phế mà thôi.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
Đã mấy lần, Hạ Hầu Lan định vung tay lên khiến cho bả vai từ đau đớn chuyển sang nhức nhối, không thể giơ lên được nữa.
Tôi thua?
Trong đầu Hạ Hầu Lan hoàn toàn trống rỗng.
Hiện tại gã biết bản thân mình không suy nghĩ cẩn thận rơi vào hoàn cảnh như Tào Bằng nói...
Đêm đó, Hạ Hầu Lan ngồi một mình trong trướng như kẻ mất hồn.
Vốn tương lai của gã có thể nói là thênh thang rộng mở, hai mươi tuổi đã đứng ở vị trí quân hầu, thuộc hạ dưới tay gần năm trăm người. Lần này, gã theo Điển Vi trở về, vốn có thể được phong thưởng nhưng không ngờ vừa rồi lại làm trò đánh cuộc với Tào Bằng trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, bản thân lại còn bị thua...
Hạ Hầu Lan có thể chối nhưng sau này đừng mong còn đứng ở bên Tào được nữa.
Trong thời điểm này, lễ giáo tan vỡ cho nên mọi người chỉ còn trông vào hai chữ tín nghĩa. Nếu mất đi thì gã còn đâu mặt mũi?
Nhưng để cho gã làm nô bộc cho một tên nhóc con, Hạ Hầu Lan cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius