Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 71: Tiếp ta một chiêu, tha cho ngươi khỏi chết
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Tiếu cảm nhận được khí thế cường đại nghênh mặt đánh tới, trong lòng thầm than một tiếng:
- Là một cao thủ!
Hắn tự biết không bằng, lựa chọn tạm lánh mũi nhọn, mở ra cước bộ đã tránh qua tiến công của Mộ Dung Cô.
Mộ Dung Cô rơi xuống đất, trong mắt hiện lên tiếu dung quỷ ý, trong lòng thầm nghĩ:
- Quả nhiên là nỏ mạnh hết đà rồi!
Hắn nhìn một cái liền có thể thấy được tốc độ của Lăng Tiếu không bằng với lúc trước, trong lòng càng thêm chắc chắn, tuyệt đối có thể chém giết người này.
Lăng Tiếu càng biết rõ tình huống của chính hình thập phần không xong, huyền lực tiêu hao quá lớn, lại không có Hồi Lộ đan cùng Dưỡng Khí đan ở trên người, chỉ sợ tự vệ đều là vấn đề, huống chi lại phải bảo vệ Bạch Vũ Tích.
Giờ phút này hắn đã đánh tốt đường lui rồi, chỉ cần có thể bình yên rút đi, ngày sau báo thù tuyệt đối không muộn.
Tục ngữ nói: Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Lăng Tiếu có đôi khi thoạt nhìn vọng động, nhưng tuyệt đối không phải là người không có đầu óc.
Hắn trong lòng có tính toán, lúc này không do dự nữa, Lam Tinh kiếm trong tay lần nữa xuất ra.
- Kiếm Lưu Ngân!
Kiếm quang vừa mới bắt đầu chớp động, Mộ Dung Cô lập tức tiến vào trạng thái phòng bị, hắn luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, dĩ nhiên sợ Lăng Tiếu tạm thời phản công khiến cho hắn lật thuyền trong mương.
Ai ngờ, Lăng Tiếu chẳng qua chỉ là hư chiêu, hắn nhân cơ hội đi đến Bạch Vũ Tích, kéo tay nàng hô nhẹ nói:
- Đi mau!
Bạch Vũ Tích còn không kịp phản ứng đã bị Lăng Tiếu kéo ra ngoài cửa chạy trốn.
- Cô Lang, đừng để cho hắn chạy.
Lý Thanh Thanh trên lầu thấy Lăng Tiếu muốn chạy trốn, đặc biệt gấp gáp, hướng về Mộ Dung Cô kêu lên.
- Dám đùa giỡn ta, đi chết đi!
Mộ Dung Cô thẹn quá thành giận, trường thương sau lưng bắn ra.
Tiếp theo, hắn nắm trường thương toàn lực vung lên, một đạo kim sắc quang đoàn hướng hai người ly đánh tới.
- Nguy rồi!
Lăng Tiếu lập tức đã nhận ra khí tức nguy hiểm, thầm kêu một tiếng, lập tức đem Bạch Vũ Tích che ở trước người, ở sau lưng chính mình ngạnh sinh sinh đỡ một chiêu.
- Oanh!
Lăng Tiếu cùng Bạch Vũ Tích nhất thời bị oanh bay ra ngoài.
Vừa vặn lúc này, Hổ Lục cùng Hổ Thất của Lăng gia rốt cục tìm tới, hai người không khỏi kinh hô một tiếng:
- Thiếu gia!
Hai người đồng thời đưa thân lên trước xem xét, chỉ thấy Lăng Tiếu che chở cho Bạch Vũ Tích, y phục phía sau lưng toàn bộ vỡ ra, lộ ra một cái vết thương sâu đến thấy xương, máu tươi lại càng không ngừng chảy đầm đìa.
- Lại dám đả thương thiếu gia nhà ta, ngươi muốn chết!
Hổ Lục nhìn Mộ Dung Cô hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức thẳng hướng Mộ Dung Cô.
Nếu như Lăng Tiếu xảy ra chuyện gì, hắn cùng Hổ Thất khó tránh khỏi liên quan.
- Thiếu gia ngươi có khỏe không?
Hổ Thất đỡ Lăng Tiếu ngồi dậy, trong tay lập tức móc ra hai khỏa Hồi Lộ đan đưa vào trong miệng Lăng Tiếu.
Bạch Vũ Tích có Lăng Tiếu che chở nên cũng không bị thương, nhưng nàng nhìn thấy Lăng Tiếu lại một lần vì nàng mà lấy thân đi vào nơi nguy hiểm, cả khỏa phương tâm đều bị tan chảy, nàng cả đợi này nhất định là nữ nhân yêu Lăng Tiếu nhất. Yêu đến có thể để cho nữ nhân khác cùng hưởng Lăng Tiếu, một loại yêu không có chút nào giữ lại.
Lăng Tiếu miễn cưỡng ăn vào Hồi Lộ đan, thân thể lậ tức trở nên dễ chịu, Tam Phân Quy Nguyên Khí cùng Kim Cương Ngũ Biến quyết lại đồng thời bắt đầu vận chuyển, nhanh chóng hấp thu dược lực của Hồi Lộ đan.
Rất nhanh dược lực của Hồi Lộ đan liền bị phân hóa đến các nơi trong thân thể, nhất là thương thế ở phía sau lưng Lăng Tiếu đã ngừng chảy máu.
- Lấy thêm hai khỏa Hồi Lộ đan cùng Dưỡng Khí đan tới.
Lăng Tiếu miễn cưỡng ngồi dậy, hữu khí vô lực nói với Hổ Thất.
Hổ Thất không có chút do dự lại lấy ra bốn viên đan dược đưa vào trong tay Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu một ngụm toàn bộ đem đan dược ăn vào, hai tay bắt đầu kết thủ ấn, lại ngay tại chỗ nhắm mắt bắt đầu đả tọa luyện công.
Bên kia, Hổ Lục chính là cao thủ trước hạng mười trong 24 Hổ vệ, cùng Mộ Dung Cô đều là trung giai Huyền Sĩ, nhưng hắn so với Mộ Dung Cô thì tiến giai sớm hơn, căn cơ so với Mộ Dung Cô thì thậm hậu hơn, dưới tình huống dùng hết toàn lực khiến cho Mộ Dung Cô liên tiếp bại lui.
Mộ Dung Cô tâm thần hoảng hốt, hắn thật sự ghĩ mãi mà không rõ tên thiếu niên giống như khất cái này vì sao lại có hộ vệ hung hãn như thế, sợ rằng chỉ có nhân vật thiên tài của ba đại gia tộc mới có tư cách có được.
Hắn hiện tại đang hối hận tới cực điểm, trong lòng thầm mắng tự mình vận khí sao mà đen đủi như vậy, lại vì một nữ nhân chọc ra một cái đại phiền phức như vậy, lúc này xem như đá lên thiết bản rồi. Hôm nay hắn không phải là đối thủ của hộ vệ trước mắt này, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, trong lòng đã manh động thối ý.
Trên lầu, Lý Thanh Thanh cùng Độc Ưng đồng dạng giật mình không thôi, bọn họ đều muốn biết thiếu niên kia đến tột cùng là ai, chẳng lẽ thật là đại thiếu gia từ ngoài thành tới sao?
Bởi Hổ Lục cùng Mộ Dung Cô đánh nhau hết sức kịch liệt, cả gian Túy Hương lâu đều bị phá hủy hơn phân nửa, không ít khách nhân cùng kỹ nữ rối rít cướp đường mà chạy, có mấy khách nhân xui xẻo bị tai bay vạ gió, trực tiếp bị huyền lực của hai người oanh chết.
Lý Thanh Thanh cũng không có dũng khí tiếp tục ở lại nữa, nàng không biết thiếu niên kia khi nào sẽ tỉnh lại, đến lúc đó sẽ tìm nàng phiền toái, nàng liền thảm rồi.
Đáng tiếc, nàng nhất định vị hành vi hôm nay mà trả giá.
- Đừng để cho nữ nhân kia chạy trốn.
Lăng Tiếu phân tâm nhị dụng, hướng về Hổ Thất chỉ thị nói.
Hổ Thất không có bất kỳ nghi vấn gì, trực tiếp thi hành, Lý Thanh Thanh căn bản không phải là đối thủ của hắn, trong nháy mắt bị hắn đánh cho ngất xỉu rồi.
Lăng Tiếu lần nữa bảo vệ tâm thần, có Hồi Lộ đan ổn định tẩm bổ thương thế, lại có Dưỡng Khí đan khôi phục huyền lực, dược lực hết sức đầy đủ, Tam Phân Quy Nguyên Khí cùng Kim Cương Ngũ Biến quyết giống như là hài tử tranh giành thức ăn, hướng về dược lực tận tình hấp thu thỏa thích, cuối cùng lại biến thành huyền lực trở về trong đan điền của Lăng Tiếu, huyền lực ở đan điền dần dần khôi phục, hơn nữa có khuynh hướng lớn mạnh.
- Các hạ đến tột cùng là người phương nào, ta nghĩ trong chuyện này tất có hiểu lầm!
Mộ Dung Cô bị Hổ Lục bức đến cực kỳ nguy hiểm, cũng không có cơ hội chạy trốn, không khỏi lên tiếng giải thích nói.
- Ta là ai không quan trọng, ta khuyên ngươi vẫn là thúc thủ chịu trói, đợi thiếu gia nhà ta xử lý, như vậy còn có sinh lộ, nếu không ngươi chỉ có một con đường chết.
Hổ Lục hừ lạnh nói, tiến công lại tăng thêm một phần.
Mộ Dung Cô là dám đầu hàng, nhưng hắn là được chứng kiến thiếu niên kia giết người ngoan độc, đầu hàng chỉ có một con đường chết, không bằng liều mạng.
- Được ăn cả ngã về không!
Mộ Dung Cô không đếm xỉa đến rồi, toàn thân huyền lực hội tụ ở trên trường thương, trường thương từ trên cao ném xuống Hổ Lục, khí thế so với Kinh Hàn Nhất Miết của Lăng Tiếu còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 72: Bản thiếu gia gọi là Lăng Tiếu!
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Hổ Lục lần đầu tiên lộ ra thần sắc ngưng trọng, hắn không dám qua loa, trường kiếm trong tay đồng dạng tụ tập tất cả huyền lực trực tiếp cùng Mộ Dung Cô đối oanh.
- Oanh!
Cường chiêu va chạm, sinh ra thanh âm oanh phá cường đại, mặt đất giữa hai người cư nhiên bị đánh thành một cái hố nhỏ rộng hơn hai thước, có thể thấy được uy lực của trung giai Huyền Sĩ kinh người đến bực nào.
Hổ Lục cùng Mộ Dung Cô đều bị chấn đến lùi lại, người trước lui bảy, tám bước miễn cưỡng có thể đứng vững, nhưng mà vết máu ở khóe miệng đã nói rõ hắn chịu nội thương; người sau càng thêm không chịu nổi, hắn là ngã bay ra ngoài, cho đến khi đụng phải cái trụ ở góc tường thì thân hình mới dừng lại, trong miệng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Hai người đồng loạt dùng chữa thương đan dược.
Khi Hổ Lục muốn tiến công lần nữa, Mộ Dung Cô lại không chần chờ xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng mà hắn không để ý đến Hổ Thất còn chưa tham chiến, còn chưa chạy ra mấy bước thì Hổ Thất đã mặt không biểu tình chắn trước người hắn.
Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Cô sinh ra ý niệm tuyệt vọng.
Lúc này, Lăng Tiếu đã đả tọa xong, trừ sắc mặt tái nhợt ra, thân thể đã khôi phục được bảy phần, vết thương sau lưng cũng đã bắt đầu đóng vảy rồi.
- Thiếu gia ngươi không sao chứ?
Bạch Vũ Tích quan tâm hỏi.
Lăng Tiếu hướng nàng cười cười nói:
- Mạng của thiếu gia rất cứng, không có chuyện gì, yên tâm đi!
Tiếp theo Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Lý Thanh Thanh bị đánh ngất xỉu một cái, cuối cùng mới đưa ánh mắt bỏ vào trên thân Mộ Dung Cô.
- Tiếp ta một chiêu, tha cho ngươi khỏi chết!
Lăng Tiếu âm u nói với Mộ Dung Cô.
- Thật?
Mộ Dung Cô mừng rỡ hỏi ngược lại, mặc dù hắn đã tiêu hao không ít huyền lực, nhưng mà hắn vẫn có tự tin tiếp một chiêu của Lăng Tiếu, bởi vì Lăng Tiếu với hắn đều là người đang bị thương, huống chi thực lực của hắn còn mạnh hơn Lăng Tiếu rất nhiều.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Lời nói của ta luôn luôn chắc chắn.
- Tốt, hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa!
Mộ Dung Cô mừng rỡ nhìn ra bên ngoài, vội vàng đáp.
Lăng Tiếu hướng Hổ Thất sử một cái ánh mắt, Hổ Thất yên lặng lui sang một bên.
- Cẩn thận!
Lăng Tiếu nhắc nhở một tiếng, hắn lần nữa đánh ra kiếm chiêu Kiếm Lưu Ngân.
Từng đạo kiếm quang rực rỡ chói mắt, đáng tiếc so với trước khi bị thụ thương thì yếu hơn vài phần.
Mộ Dung Cô trên mặt vui mừng, giống hư thấy được ánh rạng đông thắng lời, trường thương hóa thành lá chắn, toàn bộ ngăn chặn được kiếm quang của Lăng Tiếu, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Còn tưởng rằng có gì khó khăn, đều là chiêu thức cũ, cho lão tử là mặt hàng bình thường a!
Kiếm quang tán, trường thương ngừng!
- Ta đã ngăn được!
Mộ Dung Cô lộ ra một nụ cười kinh hô lên.
- Thật sao?
Chẳng biết lúc nào Lăng Tiếu đã đến trước người hắn một thước, rung đấu bồng rách nát ở sau lưng một cái, sau đó tiêu sái xoay người, góc cạnh của đấu bồng hóa thành lợi nhận bén nhọn hướng cổ của Mộ Dung Cô hủy diệt.
- Phốc!
- Ngươi…
Mộ Dung Cô chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, đầu óc trống rỗng, trường thương rời tay, hai tay bản năng cầm lấy cổ họng, đáng tiếc máu tươi vẫn là từ giữa kẽ tay của hắn tràn ra.
Tự do mạo hiểm giả, một đời hung nhân Cô Lang Mộ Dung Cô, vẫn lạc!
Hắn đến chết vẫn không rõ chính mình tại sao lại chết, rõ ràng đã đỡ một chiêu a!
Hắn chết không nhắm mắt!
Lăng Tiếu giống như làm một chuyện tình nhỏ bé không đáng kể, đi trở lại bên cạnh Bạch Vũ Tích.
Hổ Lục cùng Hổ Thất đều là vẻ mặt cung kính nhìn Lăng Tiếu, bọn họ vừa mới rồi cũng không biết thiếu gia làm sao giết Mộ Dung Cô, rõ ràng tất cả kiếm chiêu đều bị ngăn chặn rồi, cuối cùng người lại đã chết.
Lăng Tiếu ra tay khiến cho tất cả mọi người vô cùng chấn động, đáng tiếc người ở không xa quan sát cũng không có bao nhiêu.
Lăng Tiếu đi tới trước mặt Lý Thanh Thanh đang ngất đi, một cước giơ lên liền đá vào bụng của Lý Thanh Thanh, nhàn nhạt nói:
- Đừng giả bộ chết rồi.
Lý Thanh Thanh bị đau, con ngươi âm u tỉnh lại. Nàng đầu tiên nhìn liền thấy khuôn mặt thanh tú của Lăng Tiếu, nhưng mà phản ứng đầu tiên chính là giống như nhìn thấy quỷ, kinh hãi kêu lên:
- Ngươi không thể giết ta!
- Hừ, mới vừa rồi không phải là rất lớn lối sao? Để cho ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lăng Tiếu đối với loại tiện nữ nhân ác như xà hạt này không có chút thương hại nào, một cái tát hung hăng đính lên trên mặt nàng.
- Ba!
Cái tát vang dội chói tai.
Bên tai Lý Thanh Thanh ông ông không ngừng vang lên, nàng bối rối rồi! Nàng từ nhỏ đến giờ còn chưa có bị đánh qua như vậy, hôm nay lại bị một kẻ không quen biết mạnh mẽ cho một cái tát, thứ đau nhói cùng nóng rát kia khiến cho nàng khóc ồ lên.
- Tiếp tục khóc, lão tử hiện tại liền giết ngươi!
Lăng Tiếu vô cùng không nhịn được quát lên.
Lý Thanh Thanh sợ chết, ngoan ngoan không khóc nữa, nhưng trong hai trong mắt của nàng lộ ra thần sắc ác độc, phảng phất hận không ăn tươi nuốt sống đươc Lăng Tiếu.
- Ta biết ngươi rất muốn giết ta, nhưng là ngươi không có cơ hội này rồi, thức thời thì nhanh dập đầu nhận sai với nữ nhân của ta, đến khi nàng tha thứ cho ngươi mới thôi, nếu không ngày này sang năm là ngày giỗ đầu của ngươi.
Lăng Tiếu âm tàn nói.
Bạch Vũ Tích là nữ nhân đầu tiên có quan hệ trong sinh mệnh của hắn, hơn nữa còn là một nữ nhân vô cùng thiện lương khả ái, hôm nay thiếu chút nữa bị mua đi làm kỹ nữ, cái này bảo sao Lăng Tiếu lại không giận. Lăng Tiếu không tính là người hiền lành gì, hắn là một người ích kỳ vô cùng coi trọng người ở bên cạnh mình, sinh tử của người khác hắn có thể bất kể, nhưng mà thân nhân hoặc bằng hữu bên cạnh hắn, cho dù hắn ngay cả mạng cũng dám liều, không thể để người khác thi dễ thương tổn.
- Ngươi để cho ta đường đường là Lý gia Đại tiểu thư hướng một cái nô tỳ cầu xin tha thứ, cái này không thể nào.
Lý Thanh Thanh làm sao có thể chịu được khuất nhục như thế, lập tức cố gắng gào thét phản đối kêu lên.
Bạch Vũ Tích ở một bên nhìn bộ dáng đáng thương kia của Lý Thanh Thanh, trong lòng mềm nhũn, kéo kéo ống tay áo Lăng Tiếu nói:
- Thiếu gia, ta… Ta xem coi như xong đi, dù sao ta cũng không có chuyện gì.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Bạch Vũ Tích, sờ sờ gò má của nàng nhu tình nói:
- Nếu không phải Tiểu Mai kịp thời tới nói cho ta biết, ngươi hiện tại… Ai, Vũ Tích ngươi quá mềm lòng, hôm nay nàng nếu không dập đầu nhận sai với ngươi, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.
Lăng Tiếu nói xong, ánh mắt chuyển qua, hai đạo ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng vào trái tim của Lý Thanh Thanh:
- Ta hỏi một lần nữa, ngươi dập đầu hay là không?
- Không dập đầu, cho dù chết ta cũng không dập đầu!
Lý Thanh Thanh gào lên một tiếng, muốn bò dậy chạy trốn.
- Không biết sống chết!
Lăng Tiếu nhướng mày, Lam Tinh kiếm trong tay hướng Lý Thanh Thanh phất qua.
Mắt thấy kiếm quang liền đánh lên trên người Lý Thanh Thanh, nhưng là không biết từ đâu đánh tới một đoàn hỏa sắc quang đoàn, đem kiếm quang của Lăng Tiếu tán ra.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 73: Xin thiếu gia thu ta làm bộc. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Chân mày Lăng Tiếu cau lại, hướng một cái phương hướng nhìn đến.
Ngăn cản Lăng Tiếu giết Lý Thanh Thanh rõ ràng là Độc Ưng một mực đứng không xa xem cuộc chiến.
- Có ý gì?
Lăng Tiếu nhìn Độc Ưng một cái khó chịu hỏi.
Ánh mắt của Độc Ưng cùng Lăng Tiếu nhìn nhau một cái, không khỏi có một loại cảm giác luống cuống, lập tức lộ ra nụ cười hữu hảo nói:
- Vị thiếu gia này đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn để cho thiếu gia ngươi chọc phải phiền toái không cần thiết.
Lăng Tiếu xem thường cười cười nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ sợ Lý gia sao?
- Không… Ngươi hẳn là nghe qua một câu nói, bởi vì cái gọi là cường long bất áp địa đầu xà, có lẽ ngươi ở những địa phương khác thế lực rất lớn, nhưng mà ở Vẫn Thạch thành vẫn là không nên đắc tội Lý gia mới tốt.
Độc Ưng cho là Lăng Tiếu nhất định là người từ bên ngoài đến, xuất từ hảo ý mà khuyên, đồng thời trong lòng đánh tính toán, hai bên đều lấy lòng không tốn sức.
- Đúng, ngươi không thể giết ta, nếu không gia tộc ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lý Thanh Thanh kinh sợ xuất ra một thân mồ hôi lạnh, vẫn còn sợ hãi nói.
- Ha ha… Lý gia sao, chẳng lẽ Lăng gia chúng ta còn có thể sợ Lý gia?
Lăng Tiếu cuồng tiếu nói.
Giờ khắc này, Lăng Tiếu cuối cùng đem thân phận công bố ra, dù sao danh tiếng gia tộc có thì ngu sao mà không dùng, huống chi hắn có Thái thượng trưởng lão là sư phụ, ở Vẫn Thạch thành hắn sợ người nào a! Nếu là đem danh hào của hắn nói ra, sợ là không ai dám động thủ với hắn đi, danh tiếng của Thái thượng trưởng lão ở Vẫn Thạch thành cũng không phải bừa bãi, thân là đệ tử của lão tự nhiên không phải là tùy ý người khác nhẹ nhàng nắm lấy.
Lăng gia! Khách nhân ở không xa vây xem đều nghe được thanh thanh sở sở.
- Cư nhiên là người của Lăng gia, chẳng lẽ là Lăng Tiếu kia của Lăng gia, hắn từng được ca ngợi là thiên tài trăm năm khó gặp được của Vẫn Thạch thành.
- Đây là có khả năng, nghe nói hắn được Thái thượng trưởng lão thu làm tiếp ban đệ tử, bằng không cũng sẽ không có cao thủ như thế bảo vệ hắn.
- Lực chiến đấu này thật sự quá kinh người, trung giai Huyền Giả ngay cả trung giai Huyền Sĩ đều có thể chém giết được, cái này thật quá đáng sợ.
- Khó trách nhân gia một điểm cũng không sợ Lý gia, hóa ra nhân gia là không đem Lý gia để vào trong mắt.
Độc Ưng ở bên cạnh Lăng Tiếu đồng dạng là kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu, hắn cũng không nghĩ tới thì ra nhân gia cũng là người trong ba đại gia tộc của Vẫn Thạch thành, lại càng là thiếu gia của Lăng gia có thực lực mạnh nhất, khó trách a!
- Nguyên lai là Lăng thiếu gia, tại hạ Độc Ưng, thất kính rồi!
Độc Ưng hướng Lăng Tiếu chắp tay nói, thái độ cung kính một chút, nhưng lại không mất phong độ.
- Vậy ngươi nói ta có thể giết nàng hay không?
Lăng Tiếu chỉ vào Lý Thanh Thanh nói.
- Đây…
Lời này đem Độc Ưng cho hỏi khó rồi.
- Lăng gia thì như thế nào, thật đem Lý gia chúng ta sợ các ngươi sao?
Một giọng nói từ xa truyền đến.
Người của Lý gia rốt cục cũng đến rồi!
Hai người tới là hai gã chấp sự của Lý gia, một gã trung giai Huyền Sĩ cùng một gã đê giai Huyền Sĩ, niên kỷ đều tầm 36, 37 tuổi, trung giai Huyền Sĩ gọi là Lý Quân, đê giai Huyền Sĩ gọi là Lý An.
Hổ Lục cùng Hổ Thất lập tức đề phòng, nơi này chính là địa bàn của Lý gia, tuyệt đối không thể để cho thiếu gia xảy ra chuyện gì.
Độc Ưng thấy người của Lý gia, vội vàng lui qua một bên không hề lên tiếng nữa. Chuyện giữa hai đại gia tộc không phải là một cái trung giai Huyền Sĩ như hắn có thể nhúng tay vào, hắn đắc tội bất kỳ phương nào thì cũng không còn đất dung thân trong Vẫn Thạch thành.
Lý Thanh Thanh thấy người tới, thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Lý Quân cùng Lý An nói:
- Các ngươi mau đem bọn họ giết đi, bọn họ đem Túy Hương lâu làm hỏng rồi, còn giết mấy hộ vệ của Lý gia chúng ta.
- Người của Lăng gia, vì sao lại đến Lý gia ta giương oai? Chẳng lẽ lại muốn khi dễ Lý gia chúng ta.
Lý Quân nhìn thoáng qua Lý Thanh Thanh, sau đó nhìn chằm chằm vào Hổ Lục, Hổ Thất không khách khí nói.
Hổ Lục cùng Hổ Thất trầm mặc không nói, bởi vì bọn họ cũng không biết nguyên do của chuyện này, nhiệm vụ của bọn họ là lấy an toàn của thiếu gia làm chủ.
Lăng Tiếu không có để ý tới Lý Quân cùng Lý An, khinh thường đối với Lý Thanh Thanh nói:
- Ngươi cho là bọn họ có thể cứu ngươi sao?
Lý Thanh Thanh nhìn nụ cười lãnh khốc của Lăng Tiếu, không biết tại sao lại có một loại cảm giác sợ hãi.
Sau một khắc, Lăng Tiếu động thủ, Lam Tinh kiếm không có chút dấu hiệu nào đâm hướng Lý Thanh Thanh.
- Tặc tử ngươi dám!
Lý Quân đầu tiên đã nhận ra Lăng Tiếu động thủ, nhất thời hét lớn, đang muốn xuất thủ ngăn cản, đáng tiếc Hổ Lục cùng Hổ Thất song song chắn trước người hắn.
Lý Thanh Thanh dù gì cũng là tu vi trung giai Huyền Giả, đáng tiếc ở trước mặt Lăng Tiếu lại không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, thân thể đã bị trường kiếm của Lăng Tiếu đâm xuyên qua.
Lý Quân cùng Lý An hai người trơ mắt nhìn Lý Thanh Thanh táng mạng tại chỗ.
Người chung quanh đều choáng váng rồi!
Lăng gia thiếu gia này cũng quá điên cuồng đi, lại ở trước mặt chấp sự của Lý gia giết tiểu thư của Lý gia, đây hoàn toàn là khiêu khích cùng vẽ mặt trần trụi đối với Lý gia.
- Tiểu tử kia, ta muốn giết ngươi!
Sắc mặt của Lý Quân khó nhìn tới cực điểm, thân thể run lên, trường kiếm sau lung bay ra, trong tay một trảo, hướng Lăng Tiếu chém tới, một đạo hỏa mang hướng Lăng Tiếu đánh tới.
- Hừ!
Hổ Thất hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đồng dạng xuất thủ, một đạo lam sắc quang mang cùng hướng hỏa mang kia hung hăng đụng vào nhau.
- Oanh!
Tiếng vang cự liệt, để cho mặt đất đều lõm xuống.
Trong lúc nhất thời, Lý Quân cùng Hổ Thất đấu cùng với nhau, Lý An cũng cùng Hổ lục chiến cùng một chỗ.
Lý Quân là Hỏa thuộc tính, mà Hổ Thất là Thủy thuộc tính, Thủy khắc Hỏa, Lý Quân cơ hồ đều bị Hổ Thất áp chế, Hỏa khí cũng đánh không ra rồi, mà Lý An là đê giai Huyền Sĩ thua Hổ Lục một giai, làm sao là đối thủ của Hổ Lục.
Bốn người chiến một hồi, Lý An đầu tiên bị Hổ lục chém hương một cánh tay.
Lý Quân vội vàng bức lui Hổ Thất, thối lui đến bên cạnh Lý An, sau đó hướng về phía Hổ Lục cùng Hổ Thất quát:
- Các ngươi thật muốn hai nhà khai chiến sao?
Lý Quân cùng Lý An đều không dám xuất thủ nữa, vạn nhất đối phương hạ quyết tâm liều mạng bị thương cũng muốn giết chết bọn họ, vậy thì không đáng giá rồi, dù sao tiểu thư của bọn hắn cũng đã chết, tự có đại nhân vật trong gia tộc đi ra lấy công đạo.
- Hắc hắc, nếu muốn hai nhà khai chiến chính là vị Đại tiểu thư này của các ngươi, lại dám bắt nữ nhân của ta đi bán, cho dù chết một ngàn lần cũng không đủ.
Lăng Tiếu gạt ra Hổ Lục cùng Hổ Thất cười lạnh nói.
- Ngươi… Cho dù như thế, Lý gia chúng ta sẽ cho Lăng gia các ngươi một câu trả lời thỏa đáng, cũng không đáng giết tiểu thư nhà ta.
Lý Quân xanh mặt nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 74: Xin thiếu gia thu ta làm bộc. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Chủ yếu nhất vẫn là mỗi đời Lam gia gia chủ đều có thực lực sâu không lường được, nếu muốn lên làm Lam gia gia chủ, thiết yếu nhất một cái điều kiện chính là thực lực cường đại phải đến Linh Sư giai mới có tư cách lãnh đạo gia tộc. Cho nên Lam gia mỗi một thời đại đều có nhân tài xuất hiện lớp lớp, chủ yếu vẫn là cạnh tranh kịch liệt, ai cũng muốn tranh giành vị trí gia chủ, một khi ở trước 25 tuổi không đột phá Huyền Sĩ giai liền vĩnh viễn không có cơ hội tranh giành vị trí tộc trưởng, thậm chí vị trí trưởng lão cũng khó khan đạt được.
Lam Cuồng Sinh thân là mọt người nổi bật trong thế hệ này, trừ cố gắng tự thân cùng thiên ân ra, càng trọng yếu hơn hắn chính là tôn tử của đương đại Lam gia gia chủ, từ nhỏ đã có được tài nguyên tu luyện hơn xa so với đệ tử bình thường, đây mới khiến hắn ở trước 25 tuổi đột phá Huyền Giả giai trở thành cao thủ Huyền Sĩ giai.
Đáng tiếc, hắn còn chưa có hưởng thụ đủ khoái cảm của Huyền Sĩ giai mang đến lền chết rồi.
Lúc Lam gia nhận được tin tức cái chết của Lam Cuồng Sinh đã là xế chiều rồi.
- Ba!
Đương đại gia chủ Lam gia trên đại sảnh vừa mới nghe được tin tức tôn tử chết đi, giận đến một chưởng đánh bàn trà tan thành mảnh nhỏ.
- Lăng gia khinh người quá đáng!
Lam gia gia chủ híp hai mắt, cắn rang nói, trong mắt lão lộ ra sát cơ nồng đậm.
- Phụ thân, Sinh nhi không thể chết vô ích a!
Một trung niên nhân ở dưới tay hắn đầy mặt bi thương, hắn chính là phụ thân Lam Đinh Sơn của Lam Cuồng Sinh.
Lam Đinh Sơn tổng thảy chỉ có một nhi tử cùng một nữ nhi, hắn đối với nhi tử cực kỳ hợp ý, từ nhỏ đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, quyết định muốn đem hắn bồi dưỡng thành người nối nghiệp một đời gia chủ tương lai, không ngờ hôm nay người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng hắn thật là bi phẫn, ở trong nhất đã quyết định phải đánh chết Lăng gia Lăng Tiếu vì nhi tử báo thù.
Cừu hận đã mơ hồ chiếm mất đi lý trí của hắn, hắn không biết hắn làm như vậy chỉ khiến cho gia tộc của bọn họ đến tai họa diệt tộc mà thôi.
Lam gia gia chủ nặng nề thở dài một hơi, sau khi chắp tay sau lưng đi lại mấy lần, hướng về phía Lam Đinh Sơn nói:
- Lý gia bên kia phản ứng như thế nào?
- Lý gia tộc trưởng yêu cầu phụ thân cùng hướng Lăng Thương hỏi tội.
Lam Đinh Sơn đáp.
- Hừ, đây có ích lợi gì, nếu như Lăng Tiếu kia vẫn là một cái phế vật, nói không chừng Lăng Thương sẽ đại nghĩa diệt thân, hiện tại Lăng Tiếu kia được Lăng gia lão bất tử thu làm tiếp đệ tử ban (đệ tử nối nghiệp), Lăng gia quả quyết sẽ không đem Lăng Tiếu giao ra.
Lam gia gia chủ hừ lạnh, bỗng nhiên dừng lại một chút lại nói:
- Bất quá một chuyến này ta phải đi, nếu không cho là Lam gia chúng ta cùng Lý gia sợ Lăng gia bọn họ.
…
Lăng Tiếu ở Túy Hương lâu đánh một trận, hôm sau liền truyền khắp Vẫn Thạch thành, mọi người đều biết thiên tài Vẫn Thạch thành kia rốt cục lần nữa trở lại, thực lực trong Huyền Giả cấp chém giết hai gã trung giai Huyền Giả cùng hai gã cao giai Huyền Giả của Lý gia, một đời tân cao thủ của Lam gia là Lam Cuồng Sinh cũng bị một đao phân thân, lại thêm Mộ Dung Cô danh xưng Cô Lang đồng dạng bị chém giết, còn có một thiên kim tiểu thư của Lý gia bị giết ở trước mặt hai gã chấp sự Lý gia.
Trong lúc nhất thời, uy danh của Lăng Tiếu chấn động Vẫn Thạch thành, giận dữ vì hồng nhan, đồng thời đắc tội hai đại gia tộc, phần quyết đoán này không phải là ai cũng dám làm.
Đến đây, ở Vẫn Thạch thành Lăng Tiếu được đeo lên một cái danh hiệu là ‘Tiếu Bá Vương’.
Hôm nay, trong nhà Lăng Tiếu nghênh đón một người khách nhân, La gia La Khinh Sương.
La Khinh Sương một bộ hồng sắc tơ lụa đem thân thể mạn uyển chuyển của nàng thể hiện ra vô cùng tinh tế, thân thể có lồi có lõm kia bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ thú tính nổi lên, chỉ là tế kiếm quấn ở bên hông nàng giống như là rắn độc khiến cho nam nhân chùn bước.
Khí chất của La Khinh Sương so với trước càng them kiều diễm, trên mái tóc dài có khăn vải hồng sắc hồ điệp xinh đẹp, lộ ra vẻ cực kỳ động lòng người, đôi con ngươi như nước kia thỉnh thoảng tản ra tinh amng, không cần phải nói huyền lực tu vi của nàng khẳng định rất có tinh tiến rồi.
Ở trong đại sảnh nhà Lăng Tiếu bồi tiếp chính là mẫu thân Mộng Tích Vân cảu Lăng Tiếu, nàng xem thấy La Khinh Sương duyên dáng yêu kiều, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn nói:
- La tiểu thư ngươi tìm Tiếu nhi nhà ta sao?
La Khinh Sương bị Mộng Tích Vân nhìn chăm chú rất ngừng ngùng khẽ gật đầu một cái nói:
- Ta… ta nghe nói hắn… Hắn ngày hôm qua có chút chuyện, cho nên mới đến xem một chút.
Mộng Tích Vân sửng sốt một chút, tiếp theo khẩn trương hỏi:
- Ta… Con ta đã xảy ra chuyện rồi?
Sau Lăng Tiếu cứu Bạch Vũ Tích căn bản chưa đi về trong nhà, mà là tự mình đi đến hậu sơn huấn luyện, căn bản không có đối với mẫu thân hắn nói Bạch Vũ Tích gặp chuyện không may, mà sau khi Bạch Vũ Tích trở về cũng không dám nói với Mộng Tích Vân, đó cũng không phải là chuyện tốt gì, nói ra cũng chỉ là khiến cho Mộng Tích Vân lo lắng mà thôi.
La Khinh Sương kinh ngạc nói:
- A di, chẳng lẽ người không biết ngày hôm qua Lăng Tiếu làm chuyện gì sao?
Mộng Tích Vân lắc đầu, đầy mặt mơ hồ, sau đó phân phó tỳ nữ ở bên cạnh một tiếng để cho nàng đi gọi Bạch Vũ Tích tới đây.
Bạch Vũ Tích nghe được Mộng Tích Vân gọi đến liền vội vàng chạy tới, nàng vừa nhìn thấy bên trong phòng khách là La Khinh Sương, không biết vì sao trong lòng rất không thoải mái, tiếp đó nàng đối với Mộng Tích Vân nói:
- Mẹ nuôi, người tìm ta?
Mộng Tích Vân đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Vũ Tích, ngươi gọn gang dứt khoát nói với ta, thiếu gia ngày hôm qua rốt cuộc làm chuyện gì?
Bạch Vũ Tích thấy sắc mặt nghiêm túc của Mộng Tích Vân, cúi đầu do dự một chút, mới đứt quãng đem chuyện xảy ra nói một lần.
- Mẹ nuôi, người đừng trách thiếu gia, thiếu gia cũng là vì cứu ta mới giết người.
- Bạch Vũ Tích càng là động tình, nước mắt từ trong mỹ mâu chảy ra hướng Mộng Tích Vân cầu khẩn, nàng sợ Mộng Tích Vân sẽ trách tội Lăng Tiếu.
Mộng Tích Vân sau khi nghe xong biết Lăng Tiếu không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo tay của Bạch Vũ Tích yêu thương nói:
- Nữ nhi ngoan đừng khóc, Tiếu nhi là không có sai, ta làm sao lại trách tội hắn, ta chỉ là lo lắng hắn đã xảy ra chuyện gì mà thôi, sau này ngươi cũng đừng tự mình đi ra ngoài có biết không?
Bạch Vũ Tích ngừng khóc, gật đầu liên tục.
- A di, ta có thể hay không gặp Lăng Tiếu một chút?
La Khinh Sương hơi đỏ mặt hỏi.
Mộng Tích Vân lập tức nói:
- Dĩ nhiên có thể, ta đây liền gọi hắn trở về, ta cũng đã hơn nửa tháng chưa gặp hắn.
- Đại ca, đại tẩu các ngươi có ở đây không?
Lúc này ngoài phòng vang lên một tiếng thăm hỏi dồn dập.
- Tam đệ ngươi đã đến rồi, có chuyện gì mà bối rối như vậy?
Mộng Tích Vân vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 75: Xin thiếu gia thu ta làm bộc. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Người tới chính là tam đệ Lăng Thao của Lăng Chiến.
Lăng Thao cước bộ vững vàng đi vào đại sảnh, nhìn quanh bên trong phòng khách một chút, chân mày nhăn một cái nói:
- Đại tẩu, Tiếu nhi đâu?
Mộng Tích Vân khẩn trương hỏi:
- Tam đệ tìm Tiếu nhi làm gì? Hắn đang ở hậu sơn huấn luyện.
- Ai nha, Tiếu nhi lần này gây ra đại họa rồi, hiện tại gia chủ của Lý gia cùng Lam gia hai nhà đều ở nội viện hướng tộc trưởng muốn bàn giao, nói nhất định muốn Lăng Tiếu lấy mạng đền mạng.
Lăng Thao sắc mặt cực kỳ khó nhìn nói.
- Cái gì!
Sauk hi Mộng Tích Vân nghe xong quá sợ hãi.
- Đại tẩu chớ nên lo lắng, Tiếu nhi là đệ tử của Thái thượng trưởng lão, lão nhân gia hắn chắc là sẽ không để cho Tiếu nhi gặp chuyện không may, hiện tại chủ yếu nhất là trước hết để cho Tiếu nhi tìm một địa phương tránh đầu gió đi.
Lăng Thao an ủi nói.
- Tam đệ ngươi nó cái gì thế, Tiếu nhi cái gì mà gây ra đại họa rồi?
Lăng Chiến từ ngoài phòng đi vào hỏi.
Lăng Thao vội vàng đem chuyện hướng về phía Lăng Chiến nói lại một lần.
- Vũ Tích đi gọi thiếu gia về đây.
Sauk hi nghe xong, Lăng Chiến lập tức phân phó cho Bạch Vũ Tích nói.
- Không thể đi, chúng ta không thể để cho Tiếu nhi trở lại nộp mạng.
Mộng Tích Vân lập tức kéo tay của Bạch Vũ Tích lại, nhìn chằm chằm vào Lăng Chiến nói.
- Nàng biết cái gì, Lăng gia chúng ta chẳng lẽ còn sợ Lý gia cùng Lam gia, huống chi Thái thượng trưởng lão nhất định sẽ vì Tiếu nhi mà ra mặt, ta để cho Tiếu nhi trở lại là để cho hắn đên trước mặt tộc trưởng đem chuyện giải thích rõ rang, ta cũng không tin tộc trưởng sẽ không ủng hộ Tiếu nhi.
Lăng Chiến tức giận nói.
Mộng Tích Vân nghe xong lời nói của Lăng Chiến, trầm mặc một chút, kiên định nói:
- Bất kể như thế nào ta cũng sẽ không để cho Tiếu nhi đi phạm hiểm, trừ phi ta chết.
- Đại ca, ta xem vẫn là để cho Tiếu nhi đi nội viện.
Lăng Thao ở một bên khuyên.
Lăng Chiến dùng ánh mắt không hiểu nhìn Lăng Thao.
Lăng Thao lộ ra thần sắc tức giận nói:
- Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão cực lực tán đồng đem Tiếu nhi giao cho Lý gia cùng Lam gia.
- Hừ, lại là bọn hắn.
Lăng Chiến híp mắt, vô cùng khó chịu nói.
Trong lúc nhất thời, bên trong nhà lâm vào trong yên tĩnh.
Lúc này, ngoài phòng một gã người hầu vội vã chạy vào nói:
- Lão gia, phía ngoài có hai vị chấp sự đại nhân tới tìm Lăng Tiếu thiếu gia.
Chân mày của Lăng Chiến nhăn lại một chút, sau đó đi ra ngoài, mọi người cũng theo sau đi ra ngoài.
Người tới là hai gã trung niên nhân, đều là một bộ thanh sắc trường bào, một người cao gầy, mắt ưng tinh nhnah, diện cốt nhô cao, thần sắc hết sức lạnh lùng; tên còn lại là thấp một chút, thân thể hơi mập, trên mặt treo nụ cười khi thấy người gặp tai họa, sau lung của hắn đeo một thanh Trảm Quỷ đại đao cùng với thân thể hắn có tỷ lệ ngược lại.
- Lăng Trùng ngươi tới đây không biết có chuyện gì?
Lăng Chiến nhìn trung niên nhân cao gầy kia đạm mạc nói.
Người này chính là nhi tử Lăng Trùng của Ngũ trưởng lão, cũng chính là phụ thân của Lăng Duệ, nhân xưng đại tổng quản, chủ quản tài chính của Lăng gia, tu vi cao giai Huyền Sĩ, đã từng cùng Lăng Chiến đều được vinh dự là một trong những người nối nghiệp tộc trưởng, cùng Lăng Chiến từ nhỏ đều đối đầu, đáng tiếc từ nhỏ đến lớn đều bị Lăng Chiến áp một đầu, sau đó, kinh mạch của Lăng Chiến bị phế, hắn cũng âm thầm làm khó không ít cho một nhà Lăng Chiến.
Lăng Trùng khẽ cười một cái, tiếp theo sâu xa nói:
- Ta là tới đón Lăng Tiếu đến nội viện, mời đem người gọi ra đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Lăng Chiến lại là có thể trọng tu huyền lực rồi?
Hắn nhìn một cái liền biết Lăng Chiến đã là đê giai Huyền Giả rồi.
- Không biết Tiếu nhi nhà ta phạm vào sai lầm gì phảilàm phiền ngươi tài vụ tổng quản đến mời hắn?
Lăng Chiến cười lạnh nói. Hắn cùng với Lăng Trùng đối đầu nhau là mọi người đều biết, hắn thực lực không bằng lúc trước, nhưng ở ngoài miệng cũng không để cho Lăng Trùng được tốt.
Lời này của Lăng Chiến là chỉ ngươi đường đường là một cái quản tài vụ, cư nhiên cũng quản đến hình phạt rồi.
Kỳ thật, mập tử ở bên cạnh Lăng Trùng mới là chấp sự Lăng Đường thủ hạ của Tứ trưởng lão Lăng Uy chưởng quản hình phạt.
- Hừ, ta đây là tới hiệp trợ Lăng Đường lão đệ đến tìm Lăng Tiếu, mời mau đem người gọi ra đi, chúng ta còn phải chạy về nội viện phục mệnh đây.
Lăng Trùng không vui hừ lạnh nói.
Lúc này, Lăng Đường ở một bên mới nói:
- Đúng vậy a, ta cùng Lăng Trùng tổng quản khéo léo đi cùng một chỗ, cho nên lúc này mời đem Lăng Tiếu gọi ra đi.
Lăng Chiến nhìn một cái liền biết hai người này là một đường mà tới, bất quá cũng biết là dùng miệng khong phải là trì hoãn thời gian là có thể giải quyết vấn đề, liền nói ngay:
- Thái thượng trưởng lão để cho hắn đến hậu sơn tu luyện rồi, có bản lĩnh các ngươi tự mình đi mời hắn đi.
Lăng Chiến đem danh tiếng của Thái thượng trưởng lão mang ra, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Quả nhiên, Lăng Trùng cùng Lăng Đường hai người đều lộ ra vẻ khó khăn.
Cuối cùng, Lăng Đường khó khăn nói:
- Lăng Chiến ngươi cũng đừng làm khó dễ chúng ta, ta là phụng mệnh của trưởng lão tới mời Lăng Tiếu chấp sự, còn xin đem người gọi về đây đi.
- Ha hả, lời của Đường chấp sự ngươi nghiêm trọng rồi, ta không phải là nói cho ngươi biết là đứa con bất hiếu của ta ở hậu sơn sao? Ngươi muốn tìm hắn thì cứ việc đi ta, ta lại không ngăn ngươi.
Lăng Chiến khẽ cười nói.
Lúc này, Lăng Thao ăn không nói có nhắc nhở:
- Phía sau núi hình như là chỗ tu luyện của Thái thượng trưởng lão nhân gia hắn đi.
Lúc này, Lăng Trùng cùng Lăng Đường sắc mặt càng them xanh rồi.
‘Thái thượng trưởng lão’ ở Vẫn Thạch thành, ở Lăng gia bốn cái chữ này có thể áp đảo hết thảy! Ai kêu Thái thượng trưởng lão là đệ nhất nhân Vẫn Thạch thành cơ chứ, cường thế đến có thể khiến cho tất cả mọi người không dám tùy tiện khiêu khích.
- Chúng ta đi hậu sơn, ta tin tưởng Thái thượng trưởng lão lão nhân gia hắn sẽ minh bạch lý lẽ.
Lăng Trùng vỗ vỗ bả vai của Lăng Đường bất đắc dĩ nói, chỉ là ánh mắt dừng lại ở trên người Lăng Chiến, trong đó không che giấu chút lệ mang nào.
- Chiến ca…
Nghe lời nói của Lăng Trùng, Mộng Tích Vân khẩn trương kéo kéo ống tay áo của Lăng Chiến nói.
Lăng Chiến nhìn thê tử một cái, vỗ vỗ lưng bàn tay nàng nói:
- Không cần khẩn trương, có Thái thượng trưởng lão ở đó, Tiếu nhi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đang ở lúc Lăng Trùng cùng Lăng Đường muốn xoay người rời đi, Lăng Trùng dừng thân hình lại nhàn nhạt hỏi:
- Ai là tỳ nữ của Lăng Tiếu?
Bạch Vũ Tích ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức bật thốt lên:
- Chính là nô tỳ.
Lăng Tiếu ở trong lòng nàng là thâm căn cố đế, nàng là lấy tỳ nữ của Lăng Tiếu mà vẻ vang, cho nên thời điểm Lăng Trùng hỏi nàng phản ứng rất nhanh.
- Vũ Tích ngươi nói cái gì đó, ngươi là con gái nuôi của chúng ta.
Lăng Chiến quát khẽ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba