Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 65 : Khang mỹ nhân (2)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Đến chỗ ở mới, Tiểu Liên không dám đi vào. Trần Đấu muốn trêu nàng một chút, gạt nàng đây là Vương phủ, Vương gia có việc muốn gặp nàng. Tiểu Liên nghe vậy vừa mừng vừa sợ, khép nép sau lưng hắn tiến vào phủ. Nàng sợ làm ra điều gì thất lễ nên vừa đi vừa thận trọng quan sát xung quanh, còn không ngớt miệng khen ngợi, đúng là Vương phủ có khác, thật quá bề thế mà.
Hai người vào đến chính sảnh đã thấy có bốn tên thái giám cùng hơn mười nha hoàn đang đứng chờ. Trần Đấu bèn nháy mắt ra hiệu, đám người hầu lập tức khom người xuống đồng thanh hô lên: "Ra mắt lão gia cùng thái thái". Thanh âm thập phần cung kính dọa Tiểu Liên sợ hết hồn, mặt tái mét không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trần Đấu bật cười ha hả, ôm chầm lấy nàng đoạn kể hết thảy sự tình cho nàng nghe. Tiểu Liên nghe xong vui mừng khôn xiết, cảm giác lâng lâng như không biết đây là thực hay đang nằm mộng . Ban đầu nàng còn e ngại mấy tên người hầu nên có chút rụt rè, không tự nhiên. Về sau, tính tò mò chiến thắng nên nàng liền không còn chút e dè, lôi kéo hắn đi quan sát khắp nơi. Trần Đấu để nàng tùy ý dẫn đi quanh sân vườn, phòng khách, nhà bếp, ...nơi nào cũng lượn đến mấy vòng. Cho đến khi Tiểu Liên mệt thở không ra hơi, hắn mới sai người dọn một bàn tiệc mang lên, lại sai một đám nha đầu đứng bên hầu hạ hắn cùng nàng đối ẩm. Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đêm đó, Trần Đấu cẩn thận đem giấu kỹ bốn mươi hai chương kinh rồi mới leo lên giường với Tiểu Liên. Được ôm người đẹp ngủ trên chiếc giường rộng rãi, chăn ấm đệm êm, cộng với tâm tình thoải mái làm cho hắn chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Thấm thoắt mười mấy ngày trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh. Tửu lâu khai trương tính đến nay cũng đã tròn một tháng. Lý Áp Bằng đem tới phủ một triệu hai trăm nghìn lượng ngân phiếu đoạn nói đây là lợi nhuận một tháng của tửu lâu. Trần Đấu nhận lấy xấp ngân phiếu, trong lòng vô cùng cao hứng liền thưởng cho lão một mớ, khiến lão mừng như hóa cuồng. Lý Áp Bằng này nếu như kết hợp được với Sách Ngạch Đồ thì sẽ còn mạnh hơn nữa.
Tập ngân phiếu mệnh giá nhỏ nhất là năm trăm lượng, lớn nhất đạt đến một vạn lượng . Hắn nhặt ra bốn mươi vạn lượng ngân phiếu đem cất vào trong người, số còn lại giao cho Tiểu Liên cất giữ. Đến tận lúc này hắn mới cảm thấy mình đúng là có chút giống với Vi Tiểu Bảo trong truyện mà Kim Dung tiên sinh đã từng miêu tả, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã một bước trở thành đại gia.
Lần đầu có nhiều ngân phiếu như vậy, hắn cảm thấy rất ngứa ngáy muốn đi ra ngoài thể hiện một phen, rồi lại chợt nghĩ nếu làm vậy thì sao còn được gọi là kẻ tâm tư nhẫn nại chứ. Vì vậy liền mấy ngày sau đó hắn vẫn ăn không ngồi rồi trong phủ, lúc nào cảm thấy bức bối quá thì đi đông dạo tây trong kinh thành. Năm nay đồng bạc có giá nên trong kinh thành, ngoại trừ Hoa Phong Lâu chẳng thể tìm được nơi nào có thể khiến hắn bỏ ra một số tiền lớn để tiêu khiển.
Một ngày nọ, Trần Đấu vừa rời khỏi Thượng thư phòng, vừa nghĩ mãi cũng không ra chỗ nào có thể tiêu tiền một cách thống khoái, hắn chợt nghĩ đến chuyện vui tại Hoa Phong Lâu, trong lòng liền cảm thấy đắc ý. Hôm nay hắn sẽ đến đó vui vẻ một bữa, xong chuyện mà ném mấy vạn ngân phiếu ra, chắc chắn sẽ làm cho các giai nhân kinh hãi mà chết. Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nghĩ sao làm vậy, hắn nhanh chóng thay y phục rồi đi tới tửu lâu, vừa vặn gặp đúng tiểu cô nương hầu bàn hôm trước, Trần Đấu tiến lại gần nhẹ giọng dò hỏi xem mấy ngày hôm nay hai gian sương phòng là ai bao. Tiểu nha đầu ấp úng trả lời sương phòng bên phải có một vị Bối lặc bao, chưa đầy một canh giờ nữa sẽ đến trả phòng. Sương phòng bên trái là bảy tám người từ nơi khác đến thuê, nghe giọng hình như là từ Vân Nam tới, đã bao phòng này được năm ngày rồi. Hàng ngày đều đi đâu từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về phòng. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của họ. Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trần Đấu nghe thấy vậy không khỏi có chút thất vọng, xem ra hôm nay không có diễm ngộ nào thú vị. Bất quá mấy người đến từ Vân Nam hành tung bí ẩn như vậy, chẳng lẽ nào lại là thủ hạ do Ngô Tam Quế phái đến? Trong truyện, lão tiểu tử đó sớm muộn gì cũng làm phản, cư nhiên lúc này lại phái một nhóm người tới đây có thể là nhắm vào Tiểu Huyền Tử.
Hắn vội hỏi nữ hầu bàn về diện mạo của mấy kẻ đó. Tiếc là tiểu nha đầu này mấy hôm trước đều phục vụ ở dưới lầu, hôm nay lại là lần đầu gặp bọn họ nên không nhớ rõ tướng mạo. Trần Đấu không có cách nào, chỉ còn cách tự mình điều tra, có điều dưới tay Ngô Tam Quế cao thủ không ít, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Trần Đấu khe khẽ đi tới gian Long Tưu, tiểu nha đầu liền theo vào bên trong hầu hạ. Hai người vừa bước vào cửa, hắn lập tức đóng cửa lại, rồi áp tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiểu nha đầu kia không hiểu hắn muốn làm gì nên không dám nói lớn tiếng, chỉ khẽ thì thầm hỏi han bên tai hắn. Trần Đấu khoát tay ra hiệu im lăng rồi xoay người ngồi lên chiếc ghế giữa phòng. Tiểu nha đầu thấy thế vội mang trà dâng lên. Hắn nhận lấy tách trà đoạn bảo nàng ta tới cửa nghe ngóng. Nếu như nghe thấy mấy người khách Vân Nam đi ra khỏi phòng thì báo ngay cho hắn biết.
Hai người, một kẻ ngồi ghế một kẻ đứng tựa cửa suốt hai canh giờ mà bên kia vẫn không có một chút động tĩnh. Trần Đấu vừa đói vừa mệt nằm ngủ gục luôn trên ghế, đang lúc mơ mơ màng màng thì bị tiểu nha đầu đánh thức, nàng ta khẽ khàng nói "Bọn họ đi ra ngoài rồi."
Trần Đấu đứng bật dậy chạy đến trước cửa, áp tai vào cánh cửa lắng nghe, quả nhiên nghe thấy vài tiếng bước chân đang đi lại gần. Tiếng bước chân đi đến đúng Long Tưu thì đột nhiên dừng lại, hắn cư nhiên cảm thấy khẩn trương, hai lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sợ đám người kia xông vào bắt hắn làm con tin để uy hiếp Khang Hi. Một lúc sau, có một người lên tiếng: "Chúng ta vào sòng bạc đối diện đi". Nói xong, tiếng bước chân bắt đầu đi xa dần. Trần Đấu nhẹ nhàng hé cánh cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy mấy bóng lưng đang đi xuống lầu. Trong số đó tựa hồ còn có một cô gái.
Trần Đấu vội vàng sai tiểu hầu bàn đi xuống lầu cẩn thận quan sát tướng mạo của từng người. Còn hắn thì đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ, đám người kia nhất định là vì Tiểu Huyền Tử mà tới, ban ngày ở trên lầu quan sát, xế chiều thì sang sòng bạc, ý đồ đúng là quá rõ ràng mà. Không được, phải xem xem mấy tên khỉ gió đó rốt cuộc có lai lịch gì? Ta không thể bỏ qua cho những kẻ có mưu đồ bất chính với Tiểu Huyền Tử được.
Ước chừng bọn chúng đã rời khỏi tửu lâu, Trần Đấu cẩn thận mở cửa phòng, quay đầu quan sát tứ phía, thấy hành lang trống trơn không một bóng người, hắn mới vội vàng không kịp đóng cửa đã chạy tới hướng cầu thang xuống lầu. Bất ngờ gặp một bóng người đi tới, suýt chút nữa là đập mặt vào nhau. Người nọ vội vàng lùi lại hai bước, Trần Đấu định hình nhìn lại, thì ra là một tiểu cô nương chừng 14, 15 tuổi, hình như là đi cùng đám người đến từ Vân Nam.
Tiểu cô nương này có khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to đen láy, môi hồng răng trắng, tướng mạo hết sức thanh tú khiến cho Trần Đấu trong lòng không khỏi cảm thấy rung động. Nàng nhìn về phía sau lưng hắn phát hiện thấy cửa Long Tưu vẫn còn mở liền "A" lên một tiếng, rồi quay sang hỏi: "Ngươi vừa rồi là từ trong phòng kia đi ra sao?" Thanh âm đặc trưng của người Vân Nam, vừa mềm mại lại vừa ngây thơ, thật là dễ nghe. Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tân Lộc Đỉnh Ký copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hắn đánh mắt quan sát sau lưng nàng thấy không có ai đi theo, đoán chừng nàng quên thứ gì đó nên về lấy. Một tiểu nha đầu nhóc con yếu ớt hắn đâu để vào mắt, liền không còn sợ hãi gì nữa vừa cười vừa nói: "Chính là tại hạ, không biết tiểu thư có gì chỉ giáo?" Chỉ thấy nha đầu kia ngây người ra nhìn hắn, hắn thấy vậy tưởng nha đâu kia thích mình càng cười híp cả mắt.
Tiểu nha đầu quay đầu lại thấy phía sau không có ai bèn trả lời: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì". Nói rồi cúi đầu lách người đi vòng qua hắn. Trần Đấu thấy vậy thì có chút mất hứng, chỉ cảm thấy dường như mình đã bỏ phí một món đồ tốt.
Trần Đấu lắc lắc đầu chuẩn bị đi tiếp thì bỗng dưới nách cảm thấy tê rần, tức thì cả người liền cứng đơ không thể điều khiển được nữa, đến ngay cả ngửa người về phía sau cũng không được.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 66: Làm tù binh của Tiểu Mỹ Nhân
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Đấu mất tự chủ, thân thể ngã vật về phía sau, lập tức cảm có người đỡ lấy hắn kéo đi. Kẻ nào dám điểm huyệt hắn? Vừa rồi rõ ràng hắn đã xem xét kĩ càng, hoàn toàn không có ai ngoài một tiểu cô nương. Chẳng lẽ chính là tiểu nha đầu đó ư? Một nha đầu mà hắn cũng không đối phó được, liệu trên đời này có còn đạo lý không?
Trần Đấu đưa mắt nhìn xuống trước ngực, chỉ thấy một đôi tay nhỏ bé trắng như ngọc đang vòng ôm lấy mình lôi đi. Thì ra chính là nha đầu đó. Hắn bắt đầu thầm chửi mình ngu ngốc, biết rõ ràng bọn họ vì cái gì mà tới đây nhưng đối với tiểu nha đầu kia hết lần này đến lần khác lại không hề phòng bị gì. Đúng là cả đời nuôi chim ưng, cuối cùng lại bị nó mổ mắt mắt, đui mù nên mới không nhìn thấy nguy hiểm này. Mẹ hắn đã sớm nói qua, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, lời giáo huấn này từ nay ngàn vạn lần hắn cũng không quên.
Tiểu nha đầu không mất nhiều công sức lắm đã có thể kéo được hắn vào phòng rồi buông tay. Chỉ nghe cái “bịch” một cái, lưng hắn đập xuống nền nghe đau điếng, muốn cử động nhưng hiềm nỗi thân thể đã bị điểm huyệt không sao nhúc nhích được.
Tiểu nha đầu quay ra ngoài nghe ngóng động tĩnh, rồi đóng cửa lại. Quay lại chỗ hắn đang nằm, nàng ta làm bộ hung tợn đá hắn một cái rồi nói: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng có động đậy, nếu không ta sẽ không chỉ đá một cái thế này đâu.” Mặc dù đau điếng nhưng hắn vẫn làm bộ tươi cười đáp lại: “Nàng điểm huyệt ta thế này, làm sao ta có thể cử động chứ.” Tiểu nha đầu biết mình nói lỡ lời nên đỏ mặt ấp úng: “à, xin lỗi, ta nói sai rồi.”
Trần Đấu âm thầm tính toán: “xem ra nha đầu này chưa từng ra ngoài, một chút hiểu biết cũng không có.” Nghĩ vậy, trong lòng hắn đột nhiên vui vẻ, cảm giác thấy mối nguy hiểm đã hết bèn tủm tỉm cười hỏi tiếp: “Tiểu cô nương, nàng tên gì? Tại sao lại muốn bắt ta?” Nha đầu đang định trả lời, đột nhiên định thần lại, quát lên: “Hiện giờ ngươi đang ở trong tay ta, đáng ra ta mới là người được hỏi chứ. Nói mau, tên ngươi là gì?”
Trần Đấu cười thầm trong bụng, rõ ràng nha đầu này một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có, vậy mà còn ở đây quát nạt hắn. Hắn ung dung đáp: “Nói cho nàng biết tên của ta cũng được nhưng nàng xem, ta nãy giờ phải nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, liệu còn có tâm tình nói cho nàng biết tên của ta sao?”
Hắn nhìn vẻ mặt ngây ra của tiểu nha đầu rồi lại tiếp: “Phạm nhân lên công đường thẩm vấn tốt xấu gì vẫn được ngồi trên ghế, còn nàng lại bắt ta nằm trên đất tra hỏi, có cái đạo lý đó chăng?” Nghe hắn khua môi múa mép một hồi khiến tiểu cô nương hoang mang, tựa hồ thấy hắn nói hoàn toàn có lý liền cúi xuống, túm lấy áo hắn kéo lên ghế.
Trần Đấu kêu lên: “Không được đâu, bằng vào khí lực yếu ớt của nàng, làm sao kéo ta lên ghế được. Chi bằng nàng hãy giải khai huyệt đạo cho ta, để ta tự mình ngồi ghế sẽ nhanh hơn.” Nhưng tiểu cô nương đó đâu phải đồ ngốc, nàng ta trừng mắt với hắn: “Không được, vạn nhất ngươi chạy mất thì sao”. Chỉ nghe Trần Đấu cười hắc hắc: “Nàng võ công cao hơn ta, ta làm sao có thể chạy trốn khỏi nàng được chứ.”
Tiểu cô nương mím môi không nói gì, vận hết khí lực đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng nhấc được hắn lên ghế. Trần Đấu không nhịn được, cười hềnh hệch lại nói tiếp: “Thật vất vả cho nàng quá! Dạo này ta ăn nhiều, hơi phát phì, sau này nhất định sẽ giảm béo.” Tiểu cô nương nghe vậy cười khúc khích: “Ngươi biết vậy là tốt. Được bổn cô nương tự tay chăm sóc coi như là phúc khí của ngươi tốt đó.”
Trần Đấu cố tình thở dài nói: “Ta quả thật có phúc a. Khi nãy nàng cố sức bắt ta, kỳ thật nàng không cần phải vận hết sức lực. Với mỹ nhân như nàng, chỉ cần một chút thủ đoạn là ta ngoan ngoãn đi theo liền.” Tiểu cô nương liếc mắt nhìn hắn một cái, không đáp lời. Nàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Trần Đấu trong lòng than thầm, nếu bây giờ nha đầu này gọi thêm đồng bọn đến thì hắn khó lòng dùng lời lẽ mà chiếm tiện nghi được nữa.
Nhìn một hồi, dường như không thấy người đâu, tiểu cô nương đành trở lại bên cạnh hắn, dậm chân: “Thật tức chết ta mà. Chỉ biết đánh bạc, không có một chút để tâm nào tới nhiệm vụ.” Nghe nàng ta trách móc người của mình, Trần Đấu trong lòng mừng thầm, hắn chính là mong cho mấy người đó đi vào sòng bạc vĩnh viễn không trở ra.
Nàng ta sốt ruột chạy ra cửa sổ nhìn xuống lần nữa, mặt có chút nóng giận và khẩn trương. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng đồng bọn, tiểu nha đầu trở về phòng đi tới đi lui. Trần Đấu thở dài nói: “Tiểu thư, nàng có thể đứng yên một lát được không. Ta nhìn theo nàng muốn hoa hết hai mắt rồi.” Nàng nhìn hắn rồi ngừng lại, đi tới trước mặt hắn nói: “Ngươi nên ngoan ngoãn một chút, chỉ cần không kêu lên, ta nhất định không làm phương hại tới ngươi.” Trần Đấu cười giả lả: “Nếu ta mà kêu lên, thì nàng định làm hại ta như thế nào đây?”
Bị hắn đột nhiên hỏi vậy, tiểu cô nương suy nghĩ hồi lâu cũng không biết đáp làm sao. Trần Đấu lại đau đầu nghĩ: “Ài, tiểu nha đầu này tâm địa quá thiện lương. Sau này nếu thu thập được Ngô Tam Quế, nhất định sẽ tha cho nàng. …Mấy tên kia không biết đã đi đâu, lâu như vậy rồi mà còn chưa về hồi báo. Nhìn nàng cũng khá thông minh cơ trí, ta phải dùng cách gì để lừa phỉnh nàng đây?”
Không lâu sau, bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng đánh nhau, tựa hồ là từ sòng bạc truyền tới. Tiểu cô nương vội vàng chạy ra ngoài nhìn, xoay người định chạy ra cửa. Nhưng sực nhớ ra Trần Đấu, nàng quay lại nhìn hắn do dự, tựa như đang cân nhắc xem phải làm thế nào.
Trần Đấu nheo mắt hỏi nàng: “Là bằng hữu đi theo nàng đang đánh nhau phải không?” Nàng gật đầu khẩn trương, đi tới đi lui trong phòng. Nàng vừa muốn đi hỗ trợ đồng bọn, lại vừa không muốn bỏ lại hắn một mình ở đây. Trần Đấu cười tiếp: “Sòng bạc của người ta đang làm ăn tốt như vậy mà bị phá hỏng, lần này xem ra đồng bọn của nàng sẽ phải chịu không ít thiệt thòi đâu. Chi bằng nàng hãy thả ta ra, ta sẽ giúp các người thoát thân
Tiểu cô nương đáp: “Người của chúng ta võ công rất lợi hại, mấy tên ở sòng bạc đó chúng ta không để vào mắt.” Trần Đấu ngạc nhiên: “Vậy sao nàng lại tỏ ra khẩn trương như vậy?” Cô nương kia hừ giọng: “Là ta sợ bọn họ không tìm thấy ta, sẽ lo lắng.” Trần Đấu cười thầm, nha đầu ngốc này chẳng phải chỉ cần đứng trên lầu hô to một tiếng là được rồi sao. Chỉ là hắn cố tình tranh luận với nàng ta, để nàng ta không thể nghĩ ra được điều đơn giản đó.
Dưới lầu lúc này vang lên những tiếng binh khí va nhau chát chúa, tiếng quát tháo ầm ĩ. Trong tiếng hò hét, Trần Đấu nghe rõ có cả giọng Bắc Kinh pha tạp khẩu âm của vùng Vân Nam. Không bao lâu sau, tiếng giao đấu thưa thớt dần, chỉ còn lại tiếng khóc. Tiểu cô nương quay sang nhìn hắn, mặt mày hớn hở: “Thế nào, ta đã nói là sòng bạc này thế nào cũng sẽ thua mà.” Trần Đấu thầm kinh hãi, dù hắn có cả một bụng quỷ kế nhưng lúc này cũng không dám có chủ ý gì nữa.
Đúng lúc ấy, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, lại nghe tiếng người quát to: “Dám gây náo loạn tại kinh thành, bắt tất cả lại cho ta.” Dưới lầu lập tức lại vang lên tiếng chém giết. Trần Đấu mừng rỡ, là quan binh đã tới. Đám người của tiểu cô nương này dù có mạnh tới mấy thì cũng sớm không địch lại thôi. Tiểu cô nương vội vàng chạy ra ngoài nhìn một chốc liền trở lại, kêu lên hoảng hốt: “Là quan binh tới, phải làm sao đây?”
Âm thanh huyên náo chuyển dần về hướng đông. Trần Đấu cười: “Đồng bọn của nàng chạy rồi, xem ra chúng đã bỏ rơi nàng.” Tiểu cô nương cả kinh, vội vàng nhìn qua cửa sổ. Thanh âm bên ngoài đã yên ắng trở lại. Trần Đấu thở phào khi biết nguy hiểm đã qua đi. Trước mắt hắn giờ đây chỉ còn một tiểu nha đầu ngây thơ, chỉ cần giờ một chút tiểu xảo là có thể thoát ra dễ dàng, hắn không cần phải lo lắng nhiều nữa
Tiểu cô nương định chạy ra ngoài thoát thân, nhưng lại nghe Trần Đấu vừa cười vừa nói: “Nàng chạy ra ngoài lúc này nhất định sẽ bị bắt, đừng quên dưới lầu còn có cả đám người của sòng bạc.” Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy vừa tức, vừa cuống hét lên: “Ngươi còn cười được sao?” Thấy nàng nước mắt lã chã, Trần Đấu có chút không đành lòng, vội an ủi: “Nàng đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám bắt nàng hết.”
Tiểu cô nương nhìn hắn ngờ vực: “Ngươi nói thật chứ?” Chỉ nghe hắn đáp: “Nàng nhìn ta giống như đang lừa gạt nàng lắm sao?” Tiểu cô nương gật đầu nói: “Nhìn hai con mắt lúc nào cũng đảo qua đảo lại của ngươi, tự nhiên biết không phải người tốt.” Trần Đấu cười mà như mếu, hóa ra hắn muốn làm người tốt mà cũng không xong, lại bị xem là có ý đồ. Thật quá oan uổng a!
Đúng lúc đó, khắp tửu lâu vang lên tiếng ra lệnh: “Mau mau lục soát, Vi đại nhân đang ở bên trong, không biết có xảy ra chuyện gì không?” Tiểu cô nương mặt cắt không còn giọt máu, nhìn về phía cửa, hai bàn tay nắm chặt lại, cả người tức thì run lên.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 67: Cơ hội tới (1)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Nghe tiếng bên ngoài đã có người tới, lại thấy tiểu cô nương bị dọa cho chết khiếp, lòng Trần Đấu không khỏi có chút thương cảm. Hắn nhỏ giọng nói: “Mau tới đây, tiểu nha đầu. Nàng phải giả vờ đang hầu hạ ta.”
Tiểu cô nương hết nhìn ra cửa, lại nhìn hắn, do dự mãi không quyết được. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng dồn dập, dường như đã đến gần sát. Đưa mắt nhìn ra cửa, Trần Đấu nóng nảy giục: “Nhanh lên, bọn họ tới cửa rồi.” Tiểu cô nương mặt mày tái mét, vội chạy đến cạnh hắn, ngồi sụp xuống, hai ngọc thủ vội nhẹ nhàng đấm lên chân Trần Đấu. T
Bên ngoài đã nghe Lý Áp Bằng hô: “Vi đại nhân, Vi đại nhân…” Thanh âm vừa dứt, cánh cửa bị đẩy tung ra, Lý Áp Bằng mang theo Trương Đức Biểu cùng một vị mặc tá dẫn theo hán tử mặc nhung phục xông vào, tên tiểu nhị cũng tò mò ngó vào xem.
Thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Lý Áp Bằng cúi đầu cười nói: “Đại nhân, dưới lầu vừa rồi có xung đột lớn, tự nhiên lại không thấy ngài đâu khiến tiểu nhân thật lo lắng.”
Trần Đấu đáp: “Dưới lầu có đánh nhau chứ có phải trên lầu đâu, các ngươi lo lắng cái gì, không thấy ta đang bận à, mau đi ra ngoài.”
Mọi người nhìn nhau cười rồi nhanh chóng lui ra, hiển nhiên là trong đầu đầy suy nghĩ xấu xa. Cửa vừa đóng lại, liền nghe bên ngoài có giọng Trương Đức Biểu thì thầm: “Huynh đệ của ta là người rất tốt, phải cái có đôi chút háo sắc… Hắc hắc…”
Trần Đấu lòng thầm chửi: “Đồ miệng thúi, không biết lựa chỗ khác mà nói…” Thật may cho hắn, lúc này tiểu cô nương kia vẫn khẩn trương đấm chân cho hắn, dường như không nghe thấy lời Trương Đức Biểu vừa nói, lúc quan binh lui ra, nàng ta mới yên lòng một chút.
Ngoài cửa tiếng bước chân ngày một xa, tiểu cô nương tịnh vẫn không dừng tay. Trần Đấu cũng chẳng buồn nhắc, tranh thủ nhắm mắt lại hưởng thụ một cách sung sướng. Qua một lúc lâu, hắn dường như quên hẳn tình cảnh của mình khi nãy, bèn nói: “Đổi qua chân bên này đi.”
Tiểu cô nương sực tỉnh, nhảy dựng lên chạy ra cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trần Đấu cảm thấy hối hận không thôi trước câu nói vừa rồi của mình. Một chân thoải mái là được rồi, tại sao còn đòi hỏi thêm để mất tiện nghi như vậy nữa?
Nhìn nàng cẩn thận nghe ngóng, hắn cười cười: “Yên tâm đi, người đi hết rồi. Muội tử à, nên giải huyệt cho ta được rồi đó.”
Tiểu cô nương xoay người lại tiến đến gần, má hơi hồng lên: “Ai là muội tử của ngươi.”
Nàng đưa tay định giải huyệt cho Trần Đấu nhưng bàn tay trắng trẻo chợt dừng lại trước ngực hắn, có vẻ do dự. Thấy vậy hắn vội la lên thúc giục: “Còn chờ gì nữa mà không giải đi.”
Tiểu cô nương liền nói: “Ta giải huyệt cho ngươi, ngươi sẽ không làm khó ta chứ?”
Trần Đấu cười ha hả, thì ra nàng ta đang lo lắng chuyện đó. “Nếu ta muốn làm khó nàng thì vừa rồi đã sai người bắt nàng lại rồi, còn chờ đến hiện tại sao?”
Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc, thấy hắn nói có lý, bèn đưa tay giải khai mấy huyệt đạo trên ngực hắn, thân thủ cực kì thành thục và điêu luyện. Lập tức Trần Đấu cảm thấy kinh mạch khôi phục trở lại, khẽ động người rồi đứng lên.
Thấy hắn đứng lên, tiểu cô nương lùi về sau hai bước, tựa hồ đối với hắn vẫn có chút phòng bị. Trần Đấu nhìn thái độ của nàng, không khỏi cười nói: “Sợ cái gì, ta có là con cọp thì cũng ăn không hết nàng đâu.”
Thấy thái độ của hắn hòa nhã dễ gần, nàng ta cũng có chút thoải mái hơn, lại nói: “Đại ca của ta nói ngươi không phải là người tốt.”
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Nàng biết ta là ai? Đại ca của nàng là ai?”
Chỉ nghe nàng cứng cỏi đáp lại: “ngươi có đánh chết cũng đừng hòng ta nói.”
Trần Đấu tủm tỉm cười: “Nàng không muốn nói thì quên đi, ta không ép. Nếu như không tin, bây giờ nàng có thể lập tức rời đi.”
Nàng nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi thả ta đi thật sao?”
Trần Đấu gật đầu, đi ra phía cửa, dùng tay ra dấu mời. Nàng từ từ tiến ra, đi qua hắn, nàng cúi đầu khẽ khàng nói: “Ngươi là người tốt.”
Nói xong nàng lập tức đỏ mặt chạy thật nhanh ra ngoài. Nhìn thân ảnh nàng lúc này đã ở dưới lầu, Trần Đấu đột nhiên có cảm giác trống rỗng. Hắn tự hỏi lần này có phải là hắn hào phóng quá không? Có cơ hội tốt như vậy lại dễ dàng để nàng ta đi mất. Hắn dở khóc dở cười lẩm bẩm “Không có lẽ ta thay đổi tính tình, giờ muốn làm quân tử hay sao?”
“Ài, lần này làm người tốt lại còn bị người ta vu oan, thậm chí ngay cả tên cũng quên không hỏi, sau này không biết còn có cơ hội gặp lại không? Đúng rồi, tiểu nha đầu vừa rồi hình như quay lại vì một vật gì đó, không chừng có thể tìm được manh mối.”
Nghĩ vậy, hắn vội chạy đến gian phòng bên cạnh, đẩy cửa vào, cẩn thận tra xét. Một hồi lâu sau, hắn chẳng tìm được thứ gì đặc biệt ngoài một chiếc khăn tay trên ghế. Không lẽ là vì chiếc khăn này sao? Hắn cẩn thận xem xét chiếc khăn tay, trên khăn chỉ thêu một con chim Khổng Tước, ngoài ra chẳng còn chữ nào khác. Các cô nương bình thường đều thích thêu tên mình lên khăn tay, nhưng trên này lại hoàn toàn không có. Khăn tay này có mùi thơm giống mùi thơm trên khuôn mặt tiểu cô nương. Trong đoàn bọn họ chỉ có một nữ nhân, cái khăn tay này rất có thể là của nàng.
Trần Đấu cất chiếc khăn vào trong ngực, chậm rãi đi xuống lầu. Dưới lầu lúc này có một đám hầu bàn cứ len lén đưa mắt nhìn hắn cười. Trần Đấu chẳng buồn để tâm, dù sao hắn biết thừa mấy tên này trong đầu chẳng nghĩ được cái gì tốt nên mặc kệ chúng.
Trương Đức biểu và Lý Áp Bằng đang nói chuyện, thấy hắn lững thững đi xuống bèn chạy tới cười nói: “Hảo huynh đệ, không phải đại ca làm hư chuyện tốt vừa rồi của ngươi đấy chứ?”
Hắn liếc nhìn Trương Đức Biểu đáp: “Là ngươi tự nói ra đó nhé!”
Trương Đức Biểu cười khổ: “Hắc hắc, thật xin lỗi, đừng để trong lòng nữa, sau này đại ca sẽ tìm cho ngươi mấy vị cô nương khác…”
[/QUOTE]
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 67: Cơ hội tới (2)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Đấu thầm nghĩ: “Ngươi như vậy thì có thể tìm ra cái gì tốt chứ?”
Nhớ tới đám người Vân Nam kia, hắn lại hỏi: “Đối phương lai lịch ra sao? Tại sao lại đánh nhau?”
Vừa nhắc tới những kẻ lúc trước, Trương Đức Biểu hung hăng chửi: “Cái bọn không biết sống chết đó, đến đây mấy ngày nay rồi, một cắc bạc cũng không bỏ ra. Ta nhìn quần áo chúng giống người luyện võ nên cũng không để tâm, mặc kệ chúng đi lại. Hôm nay có một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu lấy mười lượng bạc ra chơi, cuối cùng thua. Sau đó một tên khác lấy ra hơn một trăm lượng bạc, cũng bị chúng ta nuốt mất. Tiểu tử kia lại không chịu nói lý lẽ, cho chúng ta là hắc điếm, nói nhà cái bọn ta giở trò. Hắn cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, dám diễu võ giương oai, gây sự với bọn ta.”
Trần Đấu nghe đến đó, cũng tự hiểu ra đoạn sau thế nào, bèn ngắt lời Trương Đức Biểu, hỏi: “Bọn chúng là ai, dường như không biết nói đạo lý, thua liền chơi xấu?”
Trương Đức Biểu hừ giọng đáp: “Nghe giọng thì có lẽ đến từ Vân Nam, nhưng mặc thường phục nên cũng không chắc là đến từ địa phương nào. Cho dù bọn chúng có thật từ Vân Nam tới, bọn ta há lại sợ chúng sao. Kinh thành là nơi tiềm long ngọa hổ, đâu đến lượt chúng đến đây láo toét! .”
Xem ra không thể hỏi thêm được gì, Trần Đấu bèn rời khỏi tửu lâu trở về phủ. Đi được nửa đường, hắn cảm thấy hơi đói bụng, nhớ tới mình chưa có ăn gì, bèn tạt vào một quán nhỏ ven đường, gọi một bát mì hoành thánh. Đang thưởng thức một cách sung sướng, đột nhiên một người ngồi xuống cạnh hắn, cười nói: “Khách quan, muốn coi tướng số không? Thử xem đường công danh ngài thế nào nhé?”
Trần Đấu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tiểu đạo sĩ, chừng mười sáu mười bảy tuổi, hình thù kì quái, khiến hắn mới ăn được nửa bát mì hoành thánh đã ói hết ra ngoài. Trần Đấu cả giận quát: “Tránh ra, cái tên đạo sĩ thúi này. Ngươi tu hành được bao lâu rồi mà dám ở đây nói hươu nói vượn với ta? Cút mau.”
Tiểu đạo sĩ mặt vốn đỏ au, lúc này lại càng thêm đỏ, nhưng tuyệt vẫn không tránh đi, cố nài nỉ: “Tiểu đạo tu hành chưa lâu, tự nhiên tu vi không sâu, nhưng gia sư tiểu đạo có thể giúp khách quan tránh một vài tai kiếp.”
Trần Đấu nghe tới đây, cảm thấy có chút hứng thú, bèn hỏi: “Sư phụ ngươi?Liệu có được bản lĩnh gì đây?”
Tiểu đạo sĩ vội lại gần hắn, thấp giọng nói: “Gia sư pháp danh Huyền Trinh.”
Vừa nghe đến tên Huyền Trinh, hắn hít vào một hơi lạnh, thầm chửi: “Con bà nó, chỉ lo kiếm tiền gạt mỹ nhân mà quên sạch sẽ Thiên Địa hội rồi. Lão tử vẫn còn là Hương chủ Thiên Địa hội mà suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, thật quá mất mặt mà.”
Hắn vội nói: “A, hóa ra là đệ tử của Huyền Trinh đạo trưởng.”
Tiểu đạo sĩ vội vàng ngăn cản hắn, nói thầm: “Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta hãy đến nơi khác.”
Trần Đấu đứng dậy, thản nhiên phủi mấy hạt bụi rồi nói: “Tiểu đạo sĩ, chỗ kia có vẻ yên tĩnh, mau cho ta xem thực ra ngươi có bản lãnh gì?” Tiểu đạo sĩ vội đáp ứng và theo hắn đi về phía trước.
Tới một chỗ vắng vẻ, tiểu đạo sĩ chắp tay thi lễ, nói: “Ra mắt Vi hương chủ, thuộc hạ không phải kẻ vô danh, người giang hồ cũng ít nhiều biết đến tên tại hạ.”
Trần Đấu cười nói: “Ngươi trên giang hồ danh khí rất vang sao?”
Chỉ nghe hắn cười giả lả: “Đi theo Vi hương chủ làm việc, danh dương thiên hạ chỉ là chuyện một sớm một chiều.”
Trần Đấu chuyên đi vỗ mông ngựa, nay lại được kẻ khác xu nịnh, không hỏi hài lòng nghĩ thầm: “Tiểu tử này công phu vỗ mông ngựa thật tốt. Bất quá, ta thích.”
Tiểu đạo sĩ vô danh nói tiếp: “Người của Thiên địa hội chúng ta là Từ đại ca hôm qua bị người của Mộc vương phủ đánh trọng thương, gia sư bọn họ hôm nay đi tìm Mộc vương gia nói lý lẽ, còn phái ta tới đây báo cáo Vi hương chủ”.
Trần Đấu ngẩn ra hỏi: “Đám tay chân đó thực là của tên mặt khỉ Từ Thiên Xuyên sao?”
Gã kia đáp: “Đúng vậy.”
Trần Đấu dậm chân thở dài: “Ai, là ta quên không nhắc nhở hắn, lại để hắn gây ra chuyện lớn này. Cũng bởi ta bận rộn, suýt nữa thì quên mất chuyện đại sự.”
Tiểu đạo sĩ lại hỏi: “Chuyện đại sự gì vậy hương chủ?” Trần Đấu vội đáp: “Đừng nói nữa, mau dẫn ta đến chỗ hắn.”
Trần Đấu vừa đi vừa hỏi thêm tin tức: “Từ đại ca bị đánh trọng thương từ hôm qua, sao đến giờ mới nói cho ta biết?”
Tên tiểu đạo sĩ ngập ngừng một lúc mới đáp: “Lúc xảy ra chuyện chúng ta đã muốn tìm bẩm báo Vi hương chủ ngay, chẳng qua Cao đại ca đi theo hương chủ cả ngày cũng không tìm ra cơ hội bẩm báo. Hôm nay đến muộn không gặp được Vi hương chủ nên không đợi được nữa bèn đến thẳng Mộc gia ở kinh thành. Huynh ấy giao cho tại hạ tìm cách bẩm báo hương chủ.”
Trần Đấu nhớ ra, hôm qua cảm thấy buồn chán nên đã kéo Tiểu Liên ra ngoài, lại để Trương Đức Biểu cho hai hộ vệ đi theo, lang thang vòng vèo cả một ngày, vung tiền mua cả một xe đồ, đến tận tối mịt mới trở về. Thiên Địa hội tất nhiên không thể có cơ hội gặp hắn rồi. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi toát mồ hôi, đúng là tiền nhiều suýt gây ra tai họa lớn rồi.
Vòng vèo qua năm sáu con phố, tiểu đạo sĩ cuối cùng đi vào một tiệm bán thuốc nhỏ. Trần Đấu đọc thấy tấm biển đề ba chữ lớn màu trắng “Bách Thảo Sảnh.” Hắn liền nhớ ra lúc mới đến kinh thành đã mua một ngôi nhà nhỏ để mở tiệm thuốc, đặt tên là Bách Thảo Sảnh, nguyên lai chính là tiệm thuốc này. Chẳng lẽ có sự trùng hợp như thế?
Vừa bước vào trong, đập vào mắt hắn là một cảnh bừa bãi, dược liệu văng khắp nơi, có ba hán tử nằm trên mặt đất, người đầy máu, hiển nhiên là đã chết. Tiểu đạo sĩ kinh hãi vội chạy ra phía sau, Trần Đấu gấp rút bước theo, chỉ thấy trên thềm nhà lúc này hiện ra một cánh cửa mở toang để lộ những bậc thềm bằng đá đi xuống phía dưới.
Tiểu đạo sĩ chạy xuống, Trần Đấu nhìn bên trong tối om thì không dám bước xuống đành đứng đó chờ, thầm nghĩ thằng cha kia ngu thật, lỡ có kẻ nào mai phục há không phải toi mạng rồi ư?
Lát sau, tiểu đạo sĩ chạy lên, nhìn hắn khẩn trương nói: “Không hay rồi, Từ đại ca đã bị bắt đi.”
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 68: Từ Thiên Xuyên mất tích
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Đấu sớm đã dự liệu việc Từ Thiên Xuyên bị bắt đi, chẳng qua lại không nghĩ nó đến nhanh như vậy, hắn chưa kịp làm gì thì chuyện đã xảy ra. Mà bọn Huyền Trinh đến Mộc gia có lẽ cũng không có vấn đề gì, bằng vào thân thủ của họ, người của Mộc phủ muốn lưu lại không phải chuyện dễ, có khi còn phải chịu không ít thiệt thòi.
Chỉ là trong chuyện này Trần Đấu chẳng tìm được chỗ nào để ra tay giải quyết, cái thân Hương chủ như hắn ít ra cũng phải vào hang hùm khuấy đảo một hồi, tạo chút thanh danh chứ. Cùng lắm là đi chế tạo một đôi bao tay Tinh Cương, lúc đó cho dù cái đám họ Bạch kia đến cũng không thể nào làm gì được hắn.
Từ Thiên Xuyên bị bắt đi, chắc chắn bọn Huyền Trinh còn chưa biết, nếu lúc này hắn ra tay chủ trì thế cục, thì cũng thể hiện được chút uy phong của Đường chủ.
Nghĩ vậy, hắn hỏi tiểu đạo sĩ: “Đường tới Mộc gia ngươi biết chứ?” Tiểu đạo sĩ đáp: “Biết”. Trần Đấu gật đầu: “Đưa ta tới đó.”
Hai người vừa ra tới cửa lại gặp đám Huyền Trinh vừa về tới, Trần Đấu nói gấp: “Đạo trưởng, Từ đại ca bị bắt đi rồi.”
Huyền Trinh gật đầu: “Bọn ta biết chuyện đó rồi, ta còn đem người của Mộc phủ tới nữa.” Vừa nói vừa quay ra chỉ về phía sau: “Vị này là Tô Cương, được gọi là Thánh Thủ cư sĩ. Vị này là Bạch Hàn Phong, cùng với thân huynh trưởng tự xưng là Bạch Thị song mộc. Ca ca hắn hôm qua cùng Từ Thiên Xuyên tỉ võ, không may mất mạng.”
Trần Đấu quan sát hai người, thấy Bạch Hàn Phong thể hiện một vẻ mặt lãnh đạm đáng ghét, chỉ sợ so với ca ca hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Bọn Tô Cương cùng Bạch Hàn Phong thấy Huyền Trinh hướng về phía một tên tiểu tử non choẹt không ngừng giới thiệu, lấy làm kỳ quái vô cùng. Huyền Trinh giới thiệu xong mới chậm rãi nói đến hắn: “Vị này chính là người đứng đầu Thanh Mộc đường của chúng ta, Vi hương chủ.”
Tô Cương sửng sốt nhìn hắn một hồi rồi chắp tay thi lễ, còn Bạch Hàn Phong thì cao ngạo quay đầu đi. Trần Đấu thấy vậy giận dữ hướng Huyền Trinh nói: “Ngươi trước hết dẫn họ xuống xem xét, rồi từ họ tra xem chúng đã đem Từ đại ca giấu đi đâu.”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng: “Lão tử muốn lưu lại các ngươi, xem các ngươi dám làm gì?”
Bạch Hàn Phong nghe vậy trán nổi gân xanh, cả giận quát: “Kẻ nào dám bắt hắn, nếu để ta biết, ta nhất định giết không tha.”
Tô Cương vội vàng can ngăn hắn “Nhị đệ! nổi giận vô ích, hiện tại không cần phải vội, người quả thật không phải là chúng ta bắt, nhưng chúng ta cũng không thể đắc tội với Vi hương chủ.”
Đoạn hướng về phíaTrần Đấu nói: “Vi hương chủ, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, người của Mộc Vương phủ chúng ta tuyệt đối không làm chuyện hạ lưu đó. Đợi chúng ta xuống xem trước, sau đó sẽ quay lại đây cùng bàn bạc.”
Trần Đấu giơ tay làm dáng mời, Bạch Hàn Phong cùng Tô Cương gật đầu thi lễ đoạn cùng mấy huynh đệ theo người của Thiên Địa hội tiến vào.
Đợi hai tên vào trong rồi, Huyền Trinh mới hướng Trần Đấu bẩm báo: “Bọn ta cùng với Từ đại ca, ngày hôm qua cùng Bạch Thị huynh đệ phát sinh cãi vã, sau đó có động chân tay. Đại ca của Bạch Hàn Phong chính là bỏ mạng trong tay Từ Thiên Xuyên, bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ. Ngày hôm qua muốn nhờ Vi hương chủ đến Mộc gia đòi lại công bằng, chẳng qua là…”
Trần Đấu sợ hắn trách mình cả ngày chỉ biết vui chơi liền ngăn lại, lên tiếng chặn họng: “Những chuyện đó đồ đệ của lão huynh đã cho ta biết. Huynh bây giờ cứ yên tâm, ta nhất định hôm nay sẽ đến Mộc gia đòi lại công bằng.”
Huyền Trinh gật đầu: “Ừm, chúng ta thật sự không biết Bạch Hàn Tùng đã chết, hôm nay cùng với mấy vị có tiếng tăm đến Mộc gia, muốn vì Từ đại ca báo thù. Vậy mà vừa đến đã nghe tin Bạch Hàn Tùng đã chết, song phương lời qua tiếng lại lập tức muốn động thủ. Vừa lúc đó bọn Tô Cương về liền cùng bọn ta ác đấu. Thật may Phong Tế Trung có tuyệt kĩ trong tay khiến chúng kinh hãi mới chịu nói đạo lý. Thực tế Từ đại ca cũng là lỡ tay giết chết Bạch Hàn Tùng, không thể trách hắn được.”
Trần Đấu nói: “Đúng thế, Thiên Địa hội chúng ta trước nay không làm chuyện gì trái với đạo lý cả.”
Huyền Trinh gật đầu lia lịa: “Phải phải, thấy đối phương đã có người bỏ mạng, ta cũng không làm lớn chuyện nữa, thiết nghĩ trong chuyện này chúng ta cũng đã chiếm tiện nghi, vì vậy liền trở về tìm cách báo cho Hương chủ để lường trước những chuyện phát sinh sau này, vạn bất đắc dĩ Hương chủ có thể giúp chúng ta giải quyết. Chỉ là không ngờ về đến nơi lại phát hiện Từ đại ca bị bắt đi, chắc là bọn Mộc vương phủ làm. Bọn ta chạy đến tìm chúng chất vấn, Tô Cương cùng Bạch Hàn Phong một mực chắc chắn chuyện này không phải do bọn họ gây nên, vì vậy mới mời họ đi theo để tận mắt thấy, kẻo bọn chúng lại nghĩ chúng ta đặt điều.”
Trần Đấu trong lòng dù biết Từ Thiên Xuyên không phải do Mộc vương phủ bắt đi, nhưng cũng không muốn làm mất thời gian, hướng Huyền Trinh nói: “Tốt lắm, đạo trưởng làm rất đúng, ngay cả khi không phải chúng làm, nhất định cũng không tránh khỏi có liên quan. Nếu chúng một mực không thừa nhận, lão huynh cứ giữ bọn chúng lại, dùng nghiêm hình tra hỏi, ta không tin bọn chúng không giao ra Từ đại ca.”
Huyền Trinh vội nói: “Chuyện này không dễ xuống tay như thế, chúng ta vốn không có chứng cớ buộc tội, thế lực của Mộc Vương phủ cũng không dễ trêu vào. Gặp phải cường địch thế này, đối với Thiên Địa hội cũng vạn điều nguy hiểm.”
Trần Đấu sớm biết Huyền Trinh vốn sợ nếu chuyện này lan ra ngoài sẽ bị trách cứ, dù có được huynh đệ trong hội ủng hộ, cũng khó mà êm xuôi được, có lẽ chỉ có thể từ bỏ mà thôi
Một lát sau mọi người mới từ bên trong đi ra, Tô Cương nói: “Chuyện này thực sự là khó giải quyết. Không biết đến tột cùng là kẻ nào dám làm chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách đem Từ đại ca trở về.”
Bạch Hàn Phong cũng thêm vào: “Không sai, nếu không người của Mộc vương phủ sẽ không tránh khỏi có liên quan.”
Tô Cương hướng Trần Đấu chắp tay nói: “Vi hương chủ, việc tìm kiếm Từ đại ca sẽ do người của Mộc vương phủ chúng ta lo liệu, nhất định sẽ đem người an toàn trở về, đòi lại thanh bạch cho Mộc vương phủ bọn ta.”
Trần Đấu thầm nghĩ cũng không thể lưu bọn chúng lại, chỉ nói: “Như vậy làm phiền các vị rồi.”
Sau khi bọn người của Mộc phủ rời đi, bốn gã võ sư Huyền Trinh mời về cũng lần lượt cáo từ. Huyền Trinh vốn keo kiệt, lấy từ trong người ra bốn tờ ngân phiếu năm mươi lượng để cảm tạ. Thấy thế, Trần Đấu đưa tay ngăn lại khiến Huyền Trinh ngẩn ra, mà bốn tên võ sư mặt cũng sầm lại, cho là hắn tịnh không muốn đưa tiền. Thấy hắn lấy ra một xấp ngân phiếu, đủ các loại mệnh giá từ năm trăm đến hai ngàn khiến ai nấy trợn mắt kinh ngạc. Trần Đấu lấy từ trong đó ra bốn tờ ngân phiếu loại một ngàn lượng, đưa cho mỗi người một tờ đoạn cười nói: “Đa tạ bốn vị viện thủ tương trợ, một chút lòng thành này hy vọng bốn vị không từ chối.”
Bốn người cả mừng, nhất thời luôn miệng nói: “Vi hương chủ đừng đa lễ, chuyện của Thiên Địa hội cũng chính là chuyện của bọn ta, có thể giúp được gì bọn ta nhất định không từ chối.”
Đợi bọn chúng đi rồi, Trần Đấu bèn tập hợp huynh đệ trong Thiên Địa hội, đưa ra năm vạn lượng, giao cho Huyền Trinh rồi nói: “Các huynh đệ ủng hộ Trần Đấu ta, ta là Hương chủ sao có thể để các vị chịu khổ cực. Ta ở kinh thành có mở tửu lâu, chuyện này chắc các huynh đệ cũng biết, năm vạn lượng bạc này, coi như là ta mời các huynh đệ uống trà. Thiên Địa hội chúng ta có quy củ rõ ràng, không làm chuyện xấu, ta đây mở tửu lâu, nhưng làm ăn hoàn toàn minh bạch. Người ngoài ta không quản, nhưng đã là huynh đệ trong Thanh Mộc Đường, ta nhất định không để người khác coi thường. Sau này có khó khăn gì, hay cần ngân lượng, cứ tới tìm ta.”
Nhìn Huyền Trinh nhận xấp ngân phiếu, huynh đệ ai nấy đều vui sướng hau háu nhìn xấp ngân phiếu trên tay lão.
Trần Đấu lại tiếp: “Không biết vị nào là Phong Tế Trung Phong đại ca?”
Mọi người đang ồn ào, vội lặng thinh nhìn về phía sau, có một người đi ra, vẻ mặt trung hậu, đàng hoàng khiến cho hắn cảm thấy ngay lập tức có hảo cảm. Hắn cười nói: “Nghe Huyền Trinh đạo trưởng nói, ngươi hôm nay ở Mộc gia đã làm bọn chúng kinh sợ, thay mặt Thiên Địa hội giành được tiện nghi, ta thực sự muốn thưởng lớn cho ngươi.”
Vừa nói hắn liền lấy ra ngân phiếu hai vạn lượng đưa cho Phong Tế Trung, nói tiếp: “Sau này chúng ta cứ theo quy củ, anh em trong nội đường nếu lập được thành tích tốt ta liền trọng thưởng.”
Mọi người nghe vậy đều nhất thời reo hò ầm ĩ. Phong Tế Trung tay nắm ngân phiếu, hai mắt cảm kích nói: “Đa tạ Vi hương chủ, thuộc hạ thực sự cũng không có làm được gì nhiều.”
Trần Đấu ha hả cười nói: “Phong đại ca, ngươi đừng khách khí, các ngươi cống hiến cho hội, ta luôn khắc ghi trong lòng.”
Thấy không còn sớm, bọn Huyền Trinh bèn đốt lửa định tiếp tục hàn huyên nhưng Trần Đấu chẳng còn bụng dạ nào nữa, đang muốn rời đi, lại thấy có một người chạy tới. Nhìn bộ dạng xấu xí, hắn kinh dị nhận ra là Tiền lão bản.
Quả nhiên Tiền lão bản xông thẳng tới, thấp giọng nói: “Vi hương chủ, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Trong lòng hắn có dấy lên điểm bất an, biết lão cũng là người trong hội nên theo Tiền lão bản tới một góc đường vắng.
Tiền lão bản quay lại nói: “Vi hương chủ, Từ đại ca bị bắt cóc đi, các huynh đệ cũng đoán là Mộc vương phủ ra tay, vì vậy thuộc hạ mới đi thăm dò một chút, tìm kiếm quanh Mộc vương phủ. Vừa tới nơi thì gặp Tiểu quận chúa của Mộc phủ, bèn đem nàng bắt đi, Mộc gia chắc chắn sẽ không dám làm gì Từ đại ca. Thuộc hạ thật có lỗi, đã làm việc lớn mật này mà không được Vi hương chủ đồng ý, chẳng qua là không biết xử lý thế nào, mời Hương chủ cho chỉ thị.”
Trần Đấu mừng rỡ nói: “Đương nhiên là phải để ta tự tay chiếu cố rồi, người ta là Quận chúa, Thiên Địa hội chúng ta không thể coi thường được."
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo