Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 70: Ma thuật
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Tiết Đại Sơn ở bên nghe xong cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
- Chúng ta cũng chỉ có thể hy vọng Phác Chính Lâm kịp thời mang tiếp viện tới, nếu không chúng ta sợ rằng sẽ thành liệt sĩ mất.
Triệu Quốc Khánh sợ Điền Lượng có mâu thuẫn với Hứa Lập, y vội vàng la lên.
- Ở tình huống vừa nãy Hứa Lập đã cố hết sức nếu không xung đột xảy ra, hiện trường lại loạn như vậy thì súng của chúng ta có thể bắn chết mấy người? Cho dù tôi và Hứa Lập không việc gì nhưng cậu và lão Tiết sợ rằng không thoát khỏi.
Hứa Lập càng khi gặp khẩn trương càng bình tĩnh. Chỉ thấy hắn móc trong lòng ra một vật.
- Các anh xem đây là gì.
Nói xong hắn mở tay, trong tay hắn đúng là một viên đạn.
- Đạn. Anh không phải biết ảo thuật đó chứ?
Điền Lượng kêu lên. Ngay cả Triệu Quốc Khánh cũng nhìn Hứa Lập với ánh mắt không thể tin nổi. Mọi người tận mắt thấy Hứa Lập bỏ từng viên đạn một vào chiếc túi, nhưng đạn trong túi hắn bây giờ là từ đâu ra?
- Chẳng qua là một thủ thuật mà thôi. 18 viên đạn tôi chỉ bỏ 6 viên vào, còn lại là lấy đá thay thế. Vậy mỗi khẩu sẽ có bốn viên đạn, đến lúc quan trọng nó có thể phát huy tác dụng.
Hứa Lập cười giải thích.
Hứa Lập làm như vậy trước mặt hơn 30 người, ngay cả Triệu Quốc Khánh đứng ngay gần cũng không phát hiện ra Hứa Lập có thể đổi đạn. Thần kỳ như vậy sao?
- Tốt, nếu như vậy chúng ta không phải không có lực chống trả. Tiểu Điền, lão Tiết, hai người bắn được không?
Triệu Quốc Khánh cầm lấy bốn viên đạn rồi nói.
Điền Lượng có chút hưng phấn nói:
- Tôi không vấn đề gì, lúc học ở trường thì tôi đứng đầu về bắn súng, mỗi phát đều đạt ít nhất là 9 điểm, cam đoan làm đám người kiatrungs đạn.
- Anh bắn bia di động hay bia cố định?
Triệu Quốc Khánh vẫn không yên tâm.
- Cố định được 9, 10 điểm, di động thì bảy điểm.
Điền Lượng nói xong muốn đưa tay lấy đạn.
- Chờ chút.
Triệu Quốc Khánh ngăn đối phương lại.
- Lão Tiết, còn anh.
- Tôi? Tôi chắc không được, sau khi xuất ngũ rồi về xã Nhị Đạo làm cảnh sát, tôi chưa từng nổ súng, không biết bây giờ còn bắn trúng được không nữa.
Tiết Đại Sơn lắc đầu nói. Y làm ở đồn công an xã Nhị Đạo vài chục năm, mỗi ngày chủ yếu xử lý mấy vụ trộm vặt, có án lớn toàn do công an huyện trực tiếp xử lý. Sáu viên đạn trong súng từ khi được phát hắn chưa bao giờ dùng cả.
- Như vậy thì .. Tiểu Điền, tôi chỉ có thể cho cậu hai viên đạn.
Triệu Quốc Khánh nói.
- Cái gì? Hai viên? Vậy, vậy sao được?
Điền Lượng vội la lên.
- Lão Tiết, súng của anh thì giao cho Tiểu Hứa. Sáu viên đạn còn lại đều giao cho Tiểu Hứa, tôi nghĩ súng trong tay cậu ấy sẽ có tác dụng hơn cả tôi.
Triệu Quốc Khánh bình tĩnh nhìn Hứa Lập.
- Giao cho trợ lý Hứa? Không được, không được. Anh ta chưa từng dùng súng, giao sao được?
Điền Lượng phản đối. Chẳng qua Tiết Đại Sơn lại thoáng suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đưa súng cho Hứa Lập.
- Trợ lý Hứa, súng tôi có thể giao cho cậu, hy vọng cậu dùng tốt.
- Anh …
Điền Lượng lúc này không biết nói gì cho phải. Vào lúc này mà lại giao súng cho người chưa bao giờ chạm vào nó, những người này có phải điên rồi không? Hứa Lập cầm súng nhìn quanh mọi người, hắn dùng không đầy một phút đã tháo súng ra. Sau đó không đợi mọi người phản ứng, súng đã được lắp lại, ngay cả sáu viên đạn cũng đã được đưa vào.
Ai cũng giật mình nhưng Hứa Lập lại cảm thấy mấy năm không chạm vào súng nên tay cũng là lạ.
Triệu Quốc Khánh thầm nghĩ mình đúng là không nhìn lầm người, chỉ với thủ pháp vừa nãy của Hứa Lập, thuật bắn súng của Hứa Lập nhất định không có vấn đề. Chẳng qua mặc dù có Hứa Lập giúp nhưng thế lực bên mình vẫn còn yếu, y chỉ có thể hy vọng Phác Chính Lâm may mang tiếp viện tới.
- Mấy người Tiểu Phác muộn nhất sáng sớm mai sẽ tới. Đám zz nếu ra tay thì cũng là vào đêm nay, dù sao nếu như ngày mai chúng ta còn chưa xuống núi, dù Tiểu Phác không lên thì huyện trong huyện cũng sẽ chú ý tới hành tung của chúng ta. Mà zz ngày mai phải xuống núi thu dọn đồ rồi bỏ chạy. Cho nên đêm nay là đêm quan trọng nhất, bốn người chúng ta phải chia làm hai tổ. Tôi và Tiểu Điền một tổ, tiểu Hứa và lão Tiết một tổ chia nhau ra trực, cứ hai tiếng đổi một lần đề phòng đối phương đánh lén.
Triệu Quốc Khánh phân công một chút, dù sao nếu cả đêm không ngủ cũng không ổn. Một đêm không ngủ, sáng sớm bọn zz ra tay, sức lực không đủ sợ rằng bên mình chưa đánh đã thua.
Thấy mọi người gật đầu đồng ý, Triệu Quốc Khánh nói tiếp.
- Được rồi, Tiểu Hứa và lão Tiết đi nghỉ trước, tôi trực ca đầu.
Tình hình khẩn trương làm mọi người căng thẳng, Hứa Lập nằm trên giường chưa đầy ba phút đã ngủ thiếp đi. Những năm trong quân đã làm hắn tập được nhiều thứ. Khi đó chấp hành nhiệm vụ đều không dễ dàng hoàn thành, không hoàn thành nhanh chóng được, nếu như vài ngày không xong nhiệm vụ chẳng lẽ mọi người cứ phải liên tục thức sao? Đặc biệt tổ của Hứa Lập chấp hành đều là nhiệm vụ nguy hiểm, tất cả mọi người đều nắm chắc mọi thời gian rảnh mà ngủ. Hứa Lập trước chỉ một phút là tiến vào giấc ngủ, bây giờ có ba phút đã là quá chậm.
Triệu Quốc Khánh và Điền Lượng nhìn Hứa Lập đã ngủ say, bọn họ chỉ có thể lắc đầu. Về phần Tiết Đại Sơn nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng lăn đi lăn lại vài lần vẫn không ngủ nổi.
Đến hai tiếng sau Triệu Quốc Khánh đánh thức Hứa Lập, Tiết Đại Sơn vẫn tỉnh táo. Nhưng đây lại là điều làm Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lo lắng. Bây giờ không ngủ được, lát nữa tới nửa đêm nhất định sẽ buồn ngủ. Một khi xảy ra chuyện, tinh thần không tỉnh táo sẽ dễ phạm sai lầm. mà lúc này mọi người lại đối mặt đám tội phạm có tổ chức, liều lĩnh, một sai lầm nhỏ cũng có thể tạo thành chết người.
Chẳng qua lúc này Tiết Đại Sơn quá khẩn trương, y không thể ngủ được. Hứa Lập bảo Triệu Quốc Khánh và Điền Lượng đi ngủ, còn hắn nhỏ giọng nói chuyện với Tiết Đại Sơn, qua đó mong làm Tiết Đại Sơn bớt căng thẳng.
Hai người nói khá nhiều chuyện, từ công việc đến chuyện gia đình. Chỉ gần tiếng ngắn ngủi đã làm Hứa Lập hiểu khá sâu về cuộc đời Tiết Đại Sơn. Ở tình huống khẩn trương như thế này, trừ khi có ý chí cực tốt kiêu Hứa Lập thì mới có thể khống chế mình. Về phần Tiết Đại Sơn làm cảnh sát nửa đời nhưng chưa bắn một phát súng nào, miệng y đâu thể kín được. Hắn thậm chí nói ra cả tên cô gái mình yêu đầu tiên ra cho Hứa Lập nghe.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 71: Tiếng súng
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Thông qua nói chuyện phiếm, Hứa Lập biết Tiết Đại Sơn có một gia đình hạnh phúc, vợ mặc dù không làm công chức chỉ ở nhà làm nông nhưng trong nhà có bảy tám mẫu đất cũng đủ để chi tiêu hàng ngày. Y có một con trai năm nay 18 tuổi, sang năm sẽ thi đại học. Nhắc đến con trai, cả người Tiết Đại Sơn đều trở nên hưng phấn. Y có thể nói là rất tự hào về con trai mình.
Hai người nói chuyện hơn tiếng cũng mới đến 9h tối. Tiết Đại Sơn lúc này cũng đã thả lỏng hơn nhiều, y cũng cảm thấy buồn ngủ. Hứa Lập thấy thế khuyên.
- Lão Tiết, tôi trông chừng một lát còn anh đi nằm nghỉ đi. Mới tầm này chắc đối phương chưa có hành động gì đâu, cho dù có ra tay cũng phải là lúc sáng sớm. Anh mau đi ngủ một giấc thì lát nữa mới tỉnh táo để đối phó với bọn chúng.
Tiết Đại Sơn có chút do dự, cuối cùng do Hứa Lập khuyên mãi y mới đi nghỉ. Hứa Lập một mình ngồi lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, hắn rất chăm chú để ý động tĩnh bên ngoài. Đến lượt Triệu Quốc Khánh phụ trách, Triệu Quốc Khánh cũng không đánh thức Điền Lượng, dù sao bây giờ chỉ cần một người canh là đủ, không cần cả hai người trực làm gì. Hứa Lập thấy Triệu Quốc Khánh đã dậy, hắn khẽ gật đầu rồi mình cũng nằm xuống ngủ.
Thời gian từng phút một trôi qua, mãi tới 3h sáng đám người Tiết lão nhị vẫn không ra tay. Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đương nhiên sẽ không cho rằng mình đoán sai vu oan cho Tiết lão nhị. Bên ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, cả mỏ đá chìm trong bóng tối trông khá đáng sợ.
Tinh thần của mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh theo thời gian trôi qua cũng càng lúc càng khẩn trương. Xem ra đám Tiết lão nhị cũng có người thông minh, không ngờ có thể nhịn được một đêm không ra tay, ngược lại đến khi trời sắp sáng khi mọi người mệt mỏi mới ra tay.
Rất nhanh phía chân trời đã sáng lên, trời bắt đầu sáng. Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đánh thức Tiết Đại Sơn và Điền Lượng đang ngủ say dậy để bọn họ đi rửa mặt cho tỉnh táo, tất cả chuẩn bị đối mặt kịch chiến sắp tới.
4h, chim chóc trong rừng bắt đầu có tiếng kêu, Hứa Lập nhìn qua cửa sổ đã loáng thoáng thấy tình hình trong mỏ đá. Do mấy hôm trước trời mưa to, trong rừng vẫn còn nhiều hơi nước đọng lại khiến cả mỏ đá chìm trong sương mù, Hứa Lập cũng không nhìn được quá xa.
Lúc này khu khai thác đá đột nhiên có ánh sáng, sau đó là những tiếng ồn ào nhưng âm thanh rất nhanh nhỏ đi. một lúc sau từ phía đó lóe ra một bóng người, sau đó càng lúc càng nhiều người xuất hiện. Hứa Lập đại khái nhìn có hơn 30 người, xem ra đối phương dồn hết lực lượng. Đi đằng trên cùng là Vương Trường Thủy, về phần Tiết lão nhị lại đi ở giữa đám người.
Đối phương đi không có một tiếng động, cả đám lặng lẽ hướng về phía phòng Hứa Lập ở đi tới. Hơn 30 người mà có thể duy trì yên lặng như vậy cũng thấy được bọn họ không phải tay mơ.
Trong tay Vương Trường Thủy cầm một vật gì đó, hai mắt Hứa Lập khá tốt nên mặc dù có sương mù nhưng từ xa hắn vẫn thấy rõ đó là khẩu súng săn hai nòng. Mấy tên đi bên cạnh hắn đều cầm mấy thứ dài ngắn khác nhau, xem ra đối phương sẽ dùng mấy người này ra tay trước. Từng này người có vũ khí, có gậy, có thuốc nổ đừng nói bốn người Hứa Lập, dù là đánh tới công an huyện Giang Ninh cũng đã đủ.
Triệu Quốc Khánh đã sớm phân công mọi người vào vị trí. Hứa Lập và Tiết Đại Sơn canh cửa sổ, Triệu Quốc Khánh và Điền Lượng canh cửa trước. Đám người kia càng lúc càng gần, Triệu Quốc Khánh thân là cảnh sát cũng không thể nào ra tay trước. Theo trình tự bình thường còn phải nổ súng cảnh cáo mới được, nhưng lúc này trong tay mọi người chỉ có 12 viên đạn, đâu thể lãng phí. Cho nên khi đám người Vương Trường Thủy còn cách phòng 15m, Triệu Quốc Khánh đột nhiên la lên.
- Các anh lập tức bỏ vũ khí đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
Câu nói của Triệu Quốc Khánh làm đối phương hơi sửng sốt, bọn chúng không ngờ cuộc tập kích của mình đã bị phát giác. Chẳng qua cái này cũng không vấn đề gì, một bên hơn 30 người, một bên có 4 người, đâu có gì phải sợ. Bọn họ sở dĩ chọn ra tay lúc này, lại dùng nhiều người đến vậy cũng không phải sợ mấy người Hứa Lập, lại càng không có tâm lý mà thuần túy chỉ lấy thế ép người.
Chiều hôm qua xảy ra chuyện, Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy đều cho rằng mấy người Triệu Quốc Khánh nhất định đã phát giác ra gì đó, nếu như để bọn họ xuống núi về tới công an huyện thì chờ đón mấy người Tiết lão nhị chính là rất nhiều cảnh sát lên núi bắt bớ. Trên núi này đã không thể ở lại, mấy người Tiết lão nhị bàn với nhau cả tối cuối cùng mới quyết định sáng nay đi bộ xuống núi rồi tản ra, đợi đến khi tiếng gió im mọi người lại liên hệ với nhau.
Về phần mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh căn bản không được Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy coi vào đâu. Đám cảnh sát mà có đạn không súng thì đâu có hơn gì dân chúng bình thường, cho nên mấy người Tiết lão nhị quyết định trước khi xuống núi sẽ xử lý đám Triệu Quốc Khánh, miễn cho bọn chúng cản đường mình.
Bởi vì Hứa Lập có ơn cứu mạng Vương lão tứ, Vương Trường Thủy ngày hôm qua đã đáp ứng báo đáp Hứa Lập cho nên hắn cũng không muốn lấy mạng Hứa Lập. Vì thế Vương Trường Thủy cố ý gọi tất cả đám đồng bọn lên cùng, nếu như đánh lén không được và bị phát hiện, mấy người Hứa Lập chỉ có bốn người, bên mình có hơn 30 như vậy nhất định có thể khiến mấy người Hứa Lập sợ hãi không dám chống cự.
Mà Tiết lão nhị cũng không có ý kiến gì khác với đề nghị này của Vương Trường Thủy. Hắn có suy nghĩ khác, nếu như mấy người Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập thật sự có thể buông chống cự, như vậy nể mặt Vương Trường Thủy, mình sẽ trói đối phương lại, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến mình chạy trốn là xong. Nhưng đối phương nếu không biết tốt xấu thì đừng trách Tiết lão nhị này không khách khí, nhất định phải diệt cỏ tận gốc trừ hậu họa. Hơn nữa chỉ có làm cho tất cả đám đồng bọn giết cảnh sát, giết lãnh đạo thì mới đề phòng tương lai có người tự thú, khai ra người khác.
Bây giờ hành tung đã bị phác giác, Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy hiểu chỉ có thể xông tới. Vương Trường Thủy đi trên cùng nghe Triệu Quốc Khánh cảnh cáo, y cười phá lên:
- Nổ súng, bọn mày còn coi mấy cục sắt vụn là bảo bối ư? Súng không có đạn còn không bằng thanh côn sắt. Tao giờ cho bọn mày kiến thức súng của bọn tao. Tiểu Lục, nổ súng.
Một tên đứng cạnh Vương Trường Thủy giơ súng lên nhắm thẳng cửa. Tiếng súng vang lên, cửa sổ bị phá vỡ, cũng may bức tường khá chắc nên mới không khiến Hứa Lập và Tiết Đại Sơn đứng sau tường bị thương.
Vương Trường Thủy thấy khẩu súng tạo hiệu quả tốt như vậy, hắn cười ha hả:
- Sao, biết lợi hại chưa? Hứa Lập, mày cứu mạng chú tao, tao cũng không muốn lấy oán báo ân, chỉ cần mày không chống cự là tao đảm bảo mày không bị thương. Về phần mấy thằng cảnh sát kia, tao cũng nể mặt mày mà không lấy mạng chúng, chỉ đánh gãy chân chúng, tránh chúng theo dõi bọn tao? Mày thấy thế nào?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 72: Ly gián
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Trong từ điển của Hứa Lập chưa bao giờ có hai chữ đầu hàng. Đối với “ân tình” của Vương Trường Thủy, Hứa Lập cười lạnh một tiếng. hắn nhanh chóng thò đầu ra khỏi cửa sổ nhằm thẳng vào tên Tiểu Lục vừa bắn súng mà bắn. Tiếng súng vang lên, đối phương đã trúng đòn. Hứa Lập ra tay không bao giờ trượt, chỉ thấy tên kia hét thảm một tiếng, súng rơi xuống mặt đất, tay trái bụm chặt lấy tay phải đang không ngừng chảy máu.
- Xảy ra chuyện gì vậy hả, sao bọn chúng lại có đạn?
Tiết lão nhị hét lớn.
- Lão Vương, không phải cậu đang giữ đạn ư?
Vương Trường Thủy đầu tiên là sửng sốt, hắn đưa tay sờ sờ vào chiếc túi nhỏ đang đeo ở thắt lưng, vẫn còn đây mà. Vương Trường Thủy ném mạnh cái túi xuống đất.
- Không phải cái túi vẫn còn ở đây sao?
Túi bị ném xuống lập tức rách ra, từ túi lộ ra có sáu viên đạn cùng một đống đá vụn.
- Sao chỉ có sáu viên đạn? Còn lại đâu?
Vương Trường Thủy không thể tin được hai mắt của mình.
Hứa Lập ở trong phòng nhìn ra, hắn lập tức hét lớn.
- Không xong, bị bọn chúng phát hiện rồi, lão Nhị mau vào tụ tập với chúng tôi đánh lại chúng.
Tiết lão nhị cũng có biệt danh lão Nhị, Vương Trường Thủy cũng có biệt danh này, hai người bình thường đều bị gọi như vậy. Lúc này Hứa Lập chỉ gọi lão Nhị, không chỉ rõ là ai, nhất là lúc như thế này thì càng dễ khiến người ta hiểu lầm. Mà chuyện này vốn khiến người ta dễ nghi ngờ bởi vì ngày hôm qua Hứa Lập trước mặt bao người bỏ vào túi đúng 18 viên đạn, bây giờ đảo mắt chỉ còn có 6 viên. Mà túi vẫn một mực ở trong tay Vương Trường Thủy, nếu nói không có vấn đề thì ai tin được?
Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy vốn đang thân thiết lập tức chĩa súng vào nhau. Về phần hơn 30 người theo sau bọn họ cũng chia thành hai phe phân biệt đứng sau lưng bọn họ.
- Mẹ kiếp, Vương lão nhị, mày cũng dám bán đứng lão tử.
Tiết lão nhị trốn sau lưng một tên đàn em lớn tiếng nói.
Vương Trường Thủy đương nhiên không cam lòng yếu thế, chửi lại.
- Tiết lão nhị, con mẹ mày, con mắt chó nào của mày thấy tao bán đứng mày?
Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy vốn nhìn như một nhà nhưng thực tế sớm bất mãn lẫn nhau. Mỗi lần ra ngoài cướp bóc đều là Vương Trường Thủy dẫn người đi ra ngoài, mà Tiết Quý lại chỉ huy tiêu thụ đồ. Vương Trường Thủy cho rằng mình dẫn người vào sinh ra tử nhất định phải chiếm phần to, về phần Tiết lão nhị lại cho rằng mình tiêu hàng trộm cắp một thời gian dài, mạo hiểm cao, hai người đều cho rằng mình chịu mạo hiểm lớn hơn cho nên khi phân phối tiền nong đã có mấy lần tranh cãi. Thậm chí có mấy lần Vương Trường Thủy dẫn người đi ra ngoài cướp còn lén lưu lại một số; về phần Tiết lão nhị đương nhiên cũng không chịu thua lỗ, y thường rút bớt tiền bán được hàng.
Thời gian kéo dài vấn đề càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn cũng càng ngày càng bén nhọn. Chỉ là lợi ích kiếm từ cướp quá lớn, lại do tình hình nên hai người không thể không duy trì quan hệ hợp tác. Mà lúc này Hứa Lập đột nhiên hét lên thế, hai người cũng tưởng đối phương bán đứng mình, mặc dù không lập tức động thủ nhưng vẫn nhìn nhau đầy thù địch. Chỉ cần có một tia lửa lóe lên là lập tức gây ra chiến tranh.
Về phần mấy người Hứa Lập ở trong phòng, Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy không thèm để ý, dù sao bọn họ chỉ có 3 khẩu súng, mấy viên đạn mà thôi. Phía bọn họ mỗi người có mười mấy đàn em, sáu bảy khẩu súng, đạn vô số, còn có thuốc nổ, bọn họ bây giờ chỉ lo lắng lẫn nhau mà thôi.
Nhìn người bên ngoài đang nội chiến, mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh ở trong đương nhiên vui vẻ. Chẳng qua Hứa Lập lại không thể để bọn họ chỉ nhìn chằm chằm nhau như vậy, túi không có đạn rất dễ dàng bị đối phương khám phá ra làm mưu của mình. Dù sao Tiết lão nhị vẫn chưa từng động vào túi đạn, Vương Trường Thủy nếu bình tĩnh lại rất nhanh sẽ phát giác được kế của Hứa Lập. Đến lúc đó đối phương chỉ càng hận mấy người Triệu Quốc Khánh, vì thế sẽ ra tay càng tàn độc hơn.
Thừa dịp bên ngoài còn đang hỗn loạn, Hứa Lập đưa tay ra hiệu cho Triệu Quốc Khánh, hắn ý bảo mình sẽ đi ra còn đối phương ở trong cẩn thận đề phòng. Triệu Quốc Khánh lúc này rất tin tưởng Hứa Lập nên gật đầu, đồng thời y bảo Điền Lượng ra cửa sổ hỗ trợ Tiết Đại Sơn, còn mình y canh giữ cửa phòng.
Hứa Lập cẩn thận đi sát vào tường đi tới phía sau phòng. Do trên núi gió lớn, mùa đông có bão tuyết nên phòng này không có cửa sau, cũng không có cửa sổ, cả phòng chỉ có một khe hở ở gần nóc nhà rộng tầm nửa mét.
Hứa Lập kéo chiếc ghế tới, hắn đưa tay lắc lắc khe hở kia. Cũng may khe hở này từ lúc xây dựng mỏ đá chưa được sửa, ốc vít đã hư hại, Hứa Lập dùng sức một chút đã đẩy được ra. Sau đó Hứa Lập hai tay túm lấy hai bên thành lấy sức đưa mình lên. Hắn thò đầu nhìn ra ngoài một chút, bên ngoài không có ai cả, mọi người đều đã vào khu nhà này. Huống hồ mấy người Tiết lão nhị đều biết phòng nhỏ không có cửa sau nên đâu cần ai canh bên ngoài.
Hứa Lập dùng sức nhún mình qua khe hở, cả quá trình từ lúc nhảy lên, xuống đất rất nhanh, không lưu một tiếng động nào.
Đám người Tiết lão nhị, Vương Trường Thủy vẫn đang gằm ghè nhau, bọn chúng bây giờ không chỉ truy cứu chuyện đạn, ngay cả mâu thuẫn trước kia đều bị bới móc ra. Chẳng qua bọn chúng vẫn đang kìm nén, chỉ mắn nhau chứ không ra tay. Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy đã hợp tác mấy năm, càng quan trọng hơn là hai bên không ai nắm ưu thế tuyệt đối, giờ lại có đám người Triệu Quốc Khánh ở trong cho nên bọn chúng không dám đánh lên.
Hứa Lập dựa sát vào tường thấy rõ tình hình phía trước, hai bên chỉ đấu khẩu chứ không ai động tay chân, hắn đương nhiên sẽ không để bọn chúng giảng hòa, như vậy hắn nhất định phải thêm chút dầu vào lửa. Ở mỏ đá cái khác thì ít nhưng đá lại nhiều. Hứa Lập nhặt một viên đá khá nặng rồi nhằm ngay vào một tên khá hung hãn bên phía Vương Trường Thủy mà ném.
Hai bên đang mắng nhau đâu ngờ có một hòn đá từ trên trời rơi xuống trúng ngay đầu tên đang khản cổ gào to, máu tươi thoáng cái chui ra. Tên này tay bịt vết thương chửi ầm.
- Con mẹ chúng mày dám đánh tao, thằng nào đứng ra, tao không đập chết nó không phải là người.
Đám Tiết lão nhị thấy viên đá từ phía mình ném ra lại tưởng rằng người mình làm, trong lòng bọn chúng khá vui vẻ vì thế càng hưng phấn mắng lại.
Tên bị trúng đòn – lão Hắc thấy không ai dám thừa nhận thì càng tức, hắn lúc nào chịu thiệt như thế. Hắn bất chấp tất cả mà đưa tay đoạt lấy súng của đồng bọn bên cạnh rồi nhằm thẳng một tên đứng trước mặt.
- Tao cho mày mắng, mày mắng sướng miệng chưa? Mày đang mắng tao hả, tao cho đầu mày thành quả dưa hấu nát.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 73: Thêm dầu vào lửa
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Bên phía Tiết lão nhị thấy người mình bị đối phương dùng súng chỉ vào thì đâu có chịu, bọn chúng đều cho rằng không ai dám nổ súng nhưng vẫn có ba bốn khẩu nhắm vào lão Hắc. Mà mấy tên bên phía lão Hắc cũng đều giơ súng lên nhắm thẳng đối phương.
Vương Trường Thủy thấy tình hình không ổn vội vàng kêu lên.
- Dừng tay hết, Hắc tử bỏ súng xuống.
Tiết lão nhị ở một phía trốn sau đám người cũng kêu to.
- Dừng tay, không được nổ súng. Không có lệnh của tao không được nổ súng.
Ngay lúc hai bên giằng co đột nhiên có tiếng súng vang lên, một tên ngã xuống. Những người khác căn bản không kịp nhìn kỹ, chỉ là bản năng lên nòng, lập tức tiếng súng lại nổ lớn, lão Hắc đứng mũi chịu sào cả người bị ba bốn khẩu súng săn ở ngay gần bắn phải, cả người như thành tổ ong, chết rất thê thảm.
Một trận bắn loạn khiến mười mấy tên xui xẻo trúng đạn. Do khoảng cách hai bên quá gần khiến không ít tên lập tức mất mạng, số không chết thì ngã trong vũng máu không ngừng giãy dụa nhưng lúc này không có ai đến cứu bọn chúng.
Những tên còn lại sau loạt đấu súng đều tự tản ra phân biệt trốn đằng sau đống đá hoặc thứ gì đó che được mình để đề phòng có người đánh lén. Trong đó có người cầm súng chạy về phía Hứa Lập, đối với con mồi tự mình đưa lên cửa này, Hứa Lập đương nhiên không bỏ qua. Nhân lúc tên kia còn quay đầu lại nhìn phía sau, hắn nhẹ nhàng vặn gãy cổ đối phương, đồng thời cũng không để tên này lén bắn được ai nữa.
Hứa Lập nhanh chóng kéo xác chết ra sau phòng, thay đổi quần áo của đối phương. Hắn tay cầm súng săn, súng lục được giấu trong quần áo. Từ trên người đối phương hắn lục được hơn chục viên đạn dành cho súng săn, cái này cũng làm Hứa Lập yên tâm hơn nhiều.
Trước phòng hai nhóm người Tiết lão nhị, Vương Trường Thủy đang không ngừng nổ súng, tình hình rất căng thẳng. Cho đến bây giờ Tiết lão nhị cũng không rõ vừa nãy rốt cuộc là ai nổ súng, nhưng đã chết người nhiều như vậy thì có nói gì cũng vô dụng, thù này đã kết xuống, dù cho mình muốn hòa giải thì đám đàn em, huynh đệ cũng không đồng ý. Tiết lão nhị cũng tin bên phía Vương Trường Thủy cũng vậy, hai bên đã là cưỡi trên lưng hổ.
Bên ngoài xung đột căng thẳng, nhóm người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng lại trợn mắt há mồm, vừa nãy đối phương còn gọi anh gọi em, bây giờ trong nháy mắt lại thành kẻ tử thù. Một đống người nằm trên mặt đất kia nhất định không phải giả nếu không bọn chúng có thể đi làm diễn viên xuất sắc.
Triệu Quốc Khánh nhỏ giọng nói với Điền Lượng và Tiết Đại Sơn.
- Mặc dù không biết bọn chúng làm trò quỷ gì nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận. lần này sợ rằng vẫn là phía chúng ta yếu thế nhất nên tuyệt đối không thể nổ súng tránh cho bọn chúng chú ý. Chờ bọn chúng giết lẫn nhau rồi chúng ta mới động.
Điền Lượng dù sao vẫn còn trẻ, trong lòng có nhiệt huyết giờ nhìn bên ngoài bắn nhau hắn hận không thể lao ra tự tay bắn chết đám tội phạm kia. Nhưng Tiết Đại Sơn lại đàng hoàng trốn sau cửa sổ, hắn bây giờ không có khẩu súng trong tay thì sao không phải cẩn thận được?
Giờ phút này mỏ đá vẫn đầy sương mù, tuy sương mù đã tan bớt nhưng chỉ cần cách xa bảy tám mét là khó có thể nhìn rõ mặt nhau.
Hứa Lập ỷ vào sương mù mà lớn mật chạy ra ngoài lẻn vào sau một đống đá.
Hai phía Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy mặc dù đã chết mấy người nhưng mọi người dù sao cũng từng ở cùng nhau mấy năm, không có tình cảm cũng gọi là quen thuộc cho nên ngoài mấy người có quan hệ đặc biệt tốt với người bị chết ra thì những người khác không ra tay tàn nhẫn. Nhưng theo Hứa Lập gia nhập khiến hiện trường nóng lên không ít, hắn thi thoảng dùng súng bắn trộm cả hai phía mà làm năm sáu người mất sức chiến đấu. Những người khác thấy đồng bọn của mình không ngừng bị đối phương bắn trúng cũng tức tối. Lúc này đã có rất ít người còn có thể nghĩ đến nhóm người Triệu Quốc Khánh đang bị nhốt trong phòng.
Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy đều ẩn ở phía sau nhìn đồng bọn không ngừng bị trúng đạn, bọn chúng càng lúc càng cảm thấy không đúng. Lúc này Tiết lão nhị cũng đã suy nghĩ cẩn thận về số đạn bị đánh mất, nếu như quả thật Vương Trường Thủy giở trò quỷ thì hắn cần gì phải để 6 viên đạn lại. Đâu cần phải thế làm gì?
- Vương Lão nhị! Chúng ta tạm thời dừng lại được không?
Vương Trường Thủy mặc dù đang rất tức nhưng một kẻ gây mấy chục vụ án trong vài năm qua mà vẫn trốn được cảnh sát thì đâu phải người ngu. Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, đạn một mực do mình giữ, dù có vấn đề cũng là do mình, đâu có quan hệ gì với Tiết lão nhị. Nếu giờ đánh tiếp thì nhóm người 2 bên sẽ chết hết, đến lúc đó được lợi là đám cảnh sát ở trong phòng. Đám cảnh sát sẽ lên chức từ mạng sống của nhóm người mình.
- Được, bọn tao dừng tay. Dù sao chúng ta sau này không làm huynh đệ được thì cũng có thể chạy đi các ngả. Trong tay mỗi người có không ít tiền, đến đâu cũng là đại gia nên đâu cần phải đánh nhau chết sống chứ?
Nói xong hai người phân biệt lớn tiếng nói với nhóm người mình.
- Dừng tay hết, chúng ta trước hết giết mấy tên cảnh sát trong phòng rồi thu dọn đồ đạc rời đi. Chúng ta trong túi có tiền, có thể ra ngoài hưởng lạc chứ sao phải chịu mất mạng tại đây.
Đám người này đều là tội phạm, côn đồ, mặc dù bình thường gọi nhau anh em, nói nghĩa khí nhưng khi chuyện quan hệ đến tính mạng của mình thì đâu có ai quản người khác sống hay chết. Cho nên mặc dù hai bên đều có người chết nhưng có Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy lãnh đạo mà rất nhanh dừng đấu súng. Bọn chúng cũng biết có đánh tiếp thì không ai có gì tốt cả. Bao năm cướp bóc chia ra mỗi người cũng được vài trăm ngàn, xuống núi coi như người có tiền đến lúc ấy đi mua căn nhà ở thành phố, hưởng lạc là sướng nhất. Nhưng điều kiện đó là phải được sống cho nên không ai hy vọng mình mất mạng ở nơi này cả.
Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy muốn dừng bắn rồi xử đám cảnh sát, sau đó bọn chúng sẽ xuống núi nhưng có người không chấp nhận.
Vương Trường Thủy mới vừa đứng lên sau đống đá thì một tiếng súng vang lên, ngay sau đó Vương Trường Thủy ngã xuống. Những người khác không khỏi kinh sợ vì biến cố đột nhiên này, ai cũng tìm chỗ trốn để đề phòng bị đánh lén.
Nhị Thiết – anh em kết nghĩa của Vương Trường Thủy mắng to với Tiết lão nhị.
- Thằng chó Tiết lão nhị kia, mày chơi đểu hả. Các anh em, đánh cho tao, báo thù cho Nhị ca.
Tiết lão nhị khổ không thể nói được gì, mình rõ ràng bảo đàn em dừng bắn nhưng ai biết có tên nào mù mắt nổ súng chứ. Thằng Vương Trường Thủy mặc dù chết cũng làm mình thấy vui nhưng như thế hai bên sẽ không hòa giải được, mình mà nói hòa giải cũng có còn ai tin mình chứ?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 74: Lưỡng bại câu thương
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
- Hắc Trụ, có phát hiện ra ai vừa nổ súng không? Tao muốn lột da nó.
Tiết lão nhị hung dữ hỏi tên thân tín bên cạnh mình.
Hắc Trụ lắc đầu nói:
- Không phát hiện, dù sao là có người từ phía sau chúng ta bắn tới. Như vậy cũng tốt, em đã sớm không vừa mắt thằng Vương lão nhị kia, chết cũng hay.
- Mày là thằng ngu.
Tiết lão nhị vung tay đập đầu Hắc Trụ.
- Mày biết cái gì, chúng ta cứ đánh nhau tiếp thì chỉ có lợi cho mấy thằng cảnh sát trong phòng mà thôi. Tới lúc đó dù chúng ta có thắng cũng sẽ bị bắt mà thôi.
Hắc Trụ cười phá lên:
- Chỉ có mấy thằng cảnh sát kia thì sợ mẹ gì. Em đã chuẩn bị mấy viên lựu đạn tự chế, chỉ cần ném vào là bọn chúng chết hết.
- Tốt.
Tiết lão nhị nghe vậy hung dữ nói.
- Không ngờ thằng ngu như mày mà cũng có lúc thông minh, nghiệp vụ này giao cho mày, mau đi giết chết mấy thằng cảnh sát. Giết xong chúng ta sẽ giết sạch đám người Vương lão nhị, cướp tiền của chúng rồi trốn đi hưởng lạc.
- Vâng.
Hắc Trụ gật đầu chạy về phía một căn phòng gần đó, lát sau hắn ôm một chiếc túi về.
Tiết lão nhị vừa nhìn thấy thế không khỏi tức giận nói:
- Mày muốn nổ chết người hay nổ cả phòng thế hả? Lấy nhiều như vậy làm gì?
- Em nghĩ dù gì cũng xuống núi, đống thuốc nổ này cũng chẳng dùng làm gì, mấy căn phòng này cũng không dùng tới thì cho nổ hết.
Hắc Trụ đáp.
- Không được, nhiều thuốc nổ như vậy nếu nổ thì đừng nói là căn nhà này, dù là cả mỏ cũng chấn động. Chỉ hai viên là đủ rồi, cái khác đưa tao giữ. Mày chỉ cần ném mấy quả lựu đạn này vào trong phòng là xong thôi.
Hắc Trụ nghe Tiết lão nhị nói vậy liền đưa hết số lựu đạn tự chế ra cho đối phương, mình chỉ cầm hai quả định lẻn ra phía sau phòng rồi ném qua khe thông hơi. Dù sao mấy tên Triệu Quốc Khánh còn có súng, ném ngay đằng trước sợ là chưa ném được đã trúng đạn.
Mấy người Triệu Quốc Khánh không biết hành tung của Hắc Trụ nên vẫn canh giữ sau cửa và cửa sổ, bọn họ chờ nhóm người Tiết lão nhị lưỡng bại câu thương là xông ra giải quyết nốt, bọn họ đâu biết được tử thần đã đi tới gần bọn họ.
Chẳng qua có Hứa Lập ở đây thì hắn đâu cho phép chuyện này xảy ra. Từ lúc Hắc Trụ chạy đi lấy thuốc nổ, Hứa Lập đã thấy rõ hết. Hắn vốn nghĩ đối phương đi lấy để đối phó nhóm người Vương Trường Thủy, ai ngờ đến khi tên này chạy về phía sau căn phòng mình vẫn ở, Hứa Lập lập tức biết không ổn, mục tiêu của tên này là nhóm người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng.
Hứa Lập vội vàng đuổi theo Hắc Trụ, hắn vừa mới chuyển ra sau phòng đã thấy Hắc Trụ đang chuẩn bị ném lựu đạn qua ô thoáng vào phòng. Hứa Lập lúc này còn cách Hắc Trụ bảy tám mét, hắn muốn chạy tới ngăn lại cũng không còn kịp. Trong tay hắn có khẩu súng săn nếu bắn thì Hắc Trụ nhất định sẽ chết nhưng như vậy cũng làm lựu đạn rơi xuống, vậy mình có cứu người cũng thành hại người. Cho nên Hứa Lập chỉ có thể gọi.
- Chờ chút.
Hắc Trụ nghe có người gọi mình liền dừng lại nhìn đối phương. Y thấy người kia mặc đồ khá quen nên nói:
- Lăng tử, mày còn chưa chết, vừa nãy sao tao không thấy mày đâu? Đúng, sao mày lại tới đây?
Hứa Lập đâu có thời gian trả lời vấn đề của Hắc Trụ, hắn cũng không để ý đến mình có lộ thân phận hay không, hắn móc súng ra bắn Hắc Trụ hai phát. Hắc Trụ bị bắn trúng hai tay khiến lựu đạn rơi xuống mặt đất. Hứa Lập vội vàng tiến lên đánh ngất Hắc Trụ, sau đó hắn xé áo đối phương băng lại hai bên tay bị trúng đạn để đề phòng đối phương mất máu quá nhiều mà chết.
Đằng trước tiếng súng vẫn không ngừng vang lên nhưng tiếng súng phía sau vẫn khiến nhóm người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng chú ý. Đặc biệt là Triệu Quốc Khánh nghe quá quen tiếng súng nên phân biệt được đạn bắn ra từ súng lục của cảnh sát hay súng săn. Y biết chắc Hứa Lập đang ở sau phòng.
Mà Tiết lão nhị nghe tiếng súng vang lên cũng đề cao cảnh giác. Mình vừa phía Hắc Trụ đi ném lựu đạn vào nhóm cảnh sát, sao phía sau phòng lại truyền tới tiếng súng, chẳng lẽ Hắc Trụ đã bị phát hiện, nhưng ai phát hiện ra hắn? Nếu là người của Vương Trường Thủy vậy thì mình phải cẩn thận, mà nếu là cảnh sát thì mình sợ rằng phải mau chóng chạy trốn.
Tiết lão nhị không yên tâm nên lại phái người đi thăm dò tình hình, nhưng không nghĩ tới tên này đi mà không quay lại, cũng không có âm thanh gì truyền tới cả, càng không có tiếng nổ nào cả? Xảy ra chuyện gì rồi? Tiết lão nhị càng lúc càng lo lắng.
Tiết lão nhị cẩn thận ra lệnh cho mấy tên đàn em còn lại di chuyển ra cổng chuẩn bị rút khỏi mỏ, về phần mấy tên cảnh sát thì để cho nhóm người Vương Trường Thủy. Y coi trọng an toàn của mình hơn cả.
Thấy Tiết lão nhị muốn trốn, tên Nhị Thiết cũng không có tâm trạng đuổi theo truy sát, dù sao lúc này có giết chết được Tiết lão nhị thì bên y cũng chỉ dư lại mấy người khi trong phòng còn có đám cảnh sát, hơi không cẩn thận sẽ chết cả lũ.
Chẳng qua Hứa Lập giấu sau phòng đâu chịu bỏ qua cho nhóm người Tiết lão nhị, những tên này đều là kẻ hung ác, tội phạm giết người nếu như trốn ra khỏi mỏ đá, trốn vào xã hội thì không biết gây tai nạn gì cho xã hội nữa. Hứa Lập cẩn thận chạy một vòng đến gần cổng, lên đạn rồi chuẩn bị nhắm bắn đối phương.
Bởi vì trước khu cổng là một vùng đất trống, không có thứ gì ngăn cản được nên mặc dù đối phương không còn nổ súng nữa nhưng Tiết lão nhị vẫn không dám mạo hiểm. Y bảo năm tên đàn em còn lại bao quanh mình, một tên trong đó được cử đi dò đường.
Tên này cẩn thận đi tới cửa, y vừa định mở cửa đã bị Hứa Lập trốn ở bên nhắm trúng bắp chân, tên này kêu thảm ngã xuống mặt đất.
Tiết lão nhị khẩn trương kêu lên:
- Nhị Thiết, thằng chó kia mày muốn chiến đấu tới cùng với ông ư? Ông nếu chết thì cũng kéo mày đi theo.
Nhị Thiết vẫn không có động tĩnh nghe thế cũng tức gào lên.
- Mẹ kiếp, căn bản không phải người của tao. Tao chỉ có mấy người ở bên cạnh mình, là thằng chó nào bắn lén, đi ra.
Tiết lão nhị nhìn vẻ mặt Nhị Thiết thấy không phải đang diễn trò, hơn nữa chuyện từ đầu tới giờ đều có chút không đúng, mình vốn muốn đối phó đám cảnh sát kia nhưng không biết ai ném viên đá mà mình cùng nhóm Vương Trường Thủy đấu nhau. Sau đó lại có người không nghe lệnh mình mà bắn Vương Trường Thủy, mà càng quái lạ mình hỏi đám đàn em cũng không ai nhận mình đã bắn. Bắt đầu mình còn tưởng thằng nổ súng đã chết nên không thể nói gì, nhưng bây giờ xem ra nhất định ó nguyên nhân khác.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Minh Vũ