Dịch giả: kiemtien123
Biên dịch & biên tập: Aficio
www.***************.org
Cuồng Long Đế Quốc, Đằng Long thành.
Nửa đêm, một bóng hắc ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ở phủ đệ của Tây Môn gia tộc. Kẻ đó như một bóng u linh thần tốc lách tránh những đội thị vệ tuần tra, cuối cùng xuất hiện bên ngoài thư phòng của gia chủ Tây Môn Nộ. Hắn gõ cửa thư phòng theo một tiết tấu đặc biệt.
"Vào đi." Bên trong thư phòng truyền ra thanh âm uy nghiêm của Tây Môn Nộ.
"Thiên Võng số mười ba tham kiến gia chủ." Hắc ảnh này vừa bước qua cửa lập tức cong gối quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy cung kính nói.
Tây Môn Nộ vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách, múa bút thành văn. Nửa ngày sau, ông mới hỏi: "Đã điều tra rõ hành tung của nhị thiếu gia chưa?"
"Thưa gia chủ. Vài tháng trước đã phát hiện ra nhị thiếu gia tại Quang Minh thành, người đã tham gia dong binh đoàn đi hoang mãng thảo nguyên làm một nhiệm cụ cấp A có tên gọi Di Thất Chi Thành, hiện tại không rõ hành tung. Tin tức ở Quang Minh thành truyền lại, nhị thiếu gia với đại tiểu thư của Phượng Hoàng gia tộc có tiếp xúc, cả hai có quan hệ không rõ ràng, hơn nữa thực lực của nhị thiếu gia đã đạt đến cảnh giới kiếm sư." Lời nói của hắc ảnh nhân rõ ràng mạch lạc.
Tay cầm bút của Tây Môn Nộ dừng lại, nhãn thần biến đổi bất định, ông nói: "Ngươi lui đi! Nếu phát hiện ra hành tung của nhị thiếu gia lập tức báo lại cho ta."
Hắc ảnh nhân đáp một tiếng rồi biến mất khỏi thư phòng. Tây Môn Nộ đứng dậy tản bộ trong thư phòng, thở dài một tiếng, than: "Vũ nhi à Vũ nhi, người cha này luôn nghĩ con là đứa bất học vô thuật, nào ngờ con lại có thể che giấu thực lực một cách kín đáo như vậy."
Tây Môn gia tộc gây dựng trung tâm quyền lực tại Cuồng Long đế quốc đã hơn một ngàn một trăm năm, thế lực thâm căn cố đế, dùng khoản tiền lớn để bó buộc quan viên quý tộc trên con thuyền của nó, trong thế lực ngầm này không nơi nào không thể vươn tới, phân bố đến từng ngóc ngách từng nghề nghiệp của Cuồng Long Đế Quốc. Trái tim của con người này vô cùng rộng lớn, nghĩa là cũng khó thỏa mãn nhất, nếu nói Tây Môn Nộ không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với hoàng vị, vậy tuyệt đối là lừa người ta rồi. Nhưng Tây Môn Nộ là kẻ tài trí mưu lược, ông ta đang đợi một thời cơ, và hiện tại đã thấy được một tia hy vọng. Ngạo Nguyệt đế quốc và Nạp Lan đế quốc vì sự kiện ma pháp sư tại một hoang mãng tiểu trấn mà quan hệ hai nước trở nên cực kì căng thẳng, song phương đều đã nhiều lần điều động binh lính, chiến tranh có xu hướng chỉ đợi chạm vào là bùng phát.
Điều Tây Môn Nộ cần làm rất đơn giản, chỉ phải đổ thêm dầu vào lửa cho nó cháy dữ dội hơn thôi, Cuồng Long Đế Quốc là một trong tam đại đế quốc tất sẽ cuốn theo, đến lúc Thương Lan có loạn ông liền nắm ngay lấy cơ hội mà nổi dậy, tin chắc rằng dựa vào thế lực trong tay mình mà muốn nhòm ngó hoàng vị cũng đâu phải không có khả năng.
Tây Môn Nộ bước tới bên cửa sổ lại thở dài một tiếng, ông không có nhiều con trai nối dõi, chỉ có Tây Môn Thiên và Tây Môn Vũ hai nhi tử. Theo lý mà nói ngôi vị gia chủ phải truyền cho Tây Môn Thiên, nhưng mẹ ruột của Tây Môn Thiên chỉ là tiểu thư trong gia đình thường dân. Ngày trước hồi ông còn trẻ cũng giống như Tây Môn Vũ phong lưu khoái hoạt, làm cho tiểu thư nhà người ta to bụng, bất đắc dĩ đành phải nạp thiếp. Con trưởng Tây Môn Thiên thiên phú cực cao, nhưng tâm địa hẹp hòi, không có tư chất để làm nên đại sự.
Sau này ông lấy đại tiểu thư của Đông Phương thế gia làm vợ, sinh ra Tây Môn Vũ hào môn thiếu gia bất học vô thuật, chuyện Tây Môn Nộ thiên vị Tây Môn Vũ kẻ trên người dưới ở Tây Môn gia tộc đều biết. Ông nhận thấy Tây Môn Vũ dù là kẻ bất học vô thuật, nhưng quý khí cùng bá khí trời sinh ấy Tây Môn Thiên kiểu gì cũng không thể hiện ra nổi, Tây Môn Vũ gợi lại rõ nét chính ông thời trẻ, vô thiên vô pháp, không ngờ cả công chúa cũng dám mê gian.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt uy nghiêm của Tây Môn Nộ lộ ra một chút tiếu ý hiếm thấy, tiểu tử này đúng là màu xanh từ màu lam mà ra lại còn thắng cả màu lam a. Ông lại nghĩ Tây Môn Vũ không ngờ âm thầm tu luyện đến cảnh giới kiếm sư, hơn thế nữa dám thâm nhập vào thảo nguyên hoang mãng làm nhiệm vụ Di Thất Chi Thành, hoang mạc thảo nguyên là vùng nào ông hiểu rõ mười phần, nhi tử có đảm lược đến mức ấy khiến ông rất hài lòng, mặc dù có chút lo lắng cho sự an toàn của hắn nhưng ông tin nhi tử của mình không phải là loại yểu mệnh. Ai là Tây Môn gia chủ kế tiếp, Tây Môn Nộ trong lòng đã có sự chọn lựa.
Ánh mặt trời tươi đẹp, làn gió ấm áp hiu hiu thổi, thực khiến cho tâm trạng con người cũng tốt hơn.
Trên quan đạo của Đằng Long thành, một đoàn kị binh hộ tống một cỗ xe sang trọng đi về nơi xa, huyết hồng khôi giáp sáng choang trên người kị binh phản xạ những ánh sáng chói mắt, sát khí trầm trọng toả ra khiến người đi đường rẽ ra nhường lối, không dám nhìn thêm.
"Oa, ai mà oai phong vậy, không ngờ phải dùng cả Cuồng Long quân đoàn Huyết Chiến kị binh hộ tống." Kẻ qua đường giáp (giáp, ất, bính: chỉ những người bất kỳ) gần đó bị âm lãnh sát khí như đâm vào tận xương tuỷ đến mức nổi cả da gà nói.
Kẻ qua đường ất nhìn lướt qua gã khinh thường, hầm hừ: "Dốt nát, người không thấy trên xe có tiêu ký của hoàng tộc hay sao, người ngồi trong đó không phải là hoàng tử thì cũng là công chúa, cũng chỉ có trực hệ (dòng chính) của hoàng tộc mới có tư cách khiến Huyết Chiến kị binh đoàn hộ tống."
"Hai tên ngốc. Các ngươi đều không biết, ngồi trong xe chính là công chúa Long Linh Nhi và tiểu thư Tây Môn Vô Hận, bọn họ đang tới Mễ Á Thánh Ma Học viện để học đó". Kẻ qua đường bính nghe xong dương dương tự đắc nói.
"Long Linh Nhi công chúa, chẳng lẽ là người bị Tây Môn thiếu gia cường bạo?" Kẻ qua đường giáp hỏi.
Hai kẻ qua đường ất, bính lập tức nhảy dựng lên, thể hiện vẻ mặt không quen biết kẻ qua đường giáp. Kẻ qua đường giáp còn đang ù ù cạc cạc thì hắn đã bị hai binh sĩ tóm lấy áp giải đi.
Thực ra bàn luận về hoàng tộc hay hào môn trong lúc trà dư tửu hậu cũng chẳng sao, vấn đề là Long Linh Nhi ở hoàng cung ủ rũ đã lâu, cuối cùng sửa soạn xuất cung, đi tới hết con đường lớn thì nghe được bàn luận về vụ Tây Môn Vũ cường bạo nàng, khiến tâm trạng đã không tốt lại tích tụ thêm, làm bệnh nàng càng khó chữa.
Hoàng đế Long Chiến cũng đã hạ một đạo thánh chỉ, phàm bất kỳ người nào bàn luận về vấn đề nầy đều phải bị giam mười ngày và phạt đánh, ngoài ra còn phải nộp phạt.
Trên cỗ xe ngựa sang trọng, Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận mỗi người ngồi một bên. Long Linh Nhi vẫn mĩ lệ như xưa, chỉ là gầy xanh đi nhiều, sắc mặt không một chút biểu tình, song mục lạnh lẽo như thể hàn băng vạn năm, nàng trầm mặc tựa trên cái gối mềm mại, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tây Môn Hận nhìn bộ dạng Long Linh Nhi như vậy, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Tây Môn Vũ thực sự gây nên tội nghiệt a, nguyên một thân đầy ngạo khí của Long Linh Nhi bị hắn làm cho trở thành có xác không hồn, nàng cảm giác rõ ràng Long Linh Nhi cõi lòng càng lúc càng phong kín, là bằng hữu tốt nhất, Tây Môn Vô Hận thực là có lòng mà không có sức.
"Linh Nhi, ngươi nghĩ Mễ Á Thánh Ma Học viện trông như thế nào?" Tây Môn Vô Hận cố tìm kiếm chủ đề nói chuyện, nàng thực sự không muốn Long Linh Nhi biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này.
Long Linh Nhi nhướng mày, lãnh đạm nói: "Như thế nào thì vẫn như thế ấy thôi."
"Nghe nói hoả hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư cũng đích thân giảng dạy, không hiểu chúng ta đến lúc nào mới có thể đạt tới trình độ đó." Tây Môn Vô Hận khẽ mỉm cười. Nàng biết chỉ cần nói tới ma pháp, trên người Long Linh Nhi sẽ xuất hiện một chút sinh khí.
"Nhất định có thể, một ngày nào đấy ta sẽ vượt qua ông ấy." Trong đôi mắt bị đóng băng của Long Linh Nhi xuất hiện một chút sắc thái, trong lòng nàng bây giờ chỉ truy cầu duy nhất ma pháp, có lẽ còn có cả cừu hận chôn sâu tận đáy lòng, muốn ngàn đao lóc thịt tên súc sinh Tây Môn Vũ, cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng ngoài ma pháp.
Mễ Á Thánh Ma Học viện chính là ma pháp Học viện tốt nhất Thương Lan đai lục, nó được xây dựng cách đây tám trăm năm. Mặc dù Mễ Á chỉ là một tiểu quốc gia, nhưng Mễ Á Thánh Ma Học viện đích thực là niềm tự hào của quốc gia, tám trăm năm nay đã bồi dưỡng cho Thương Lan đại lục vô số ma pháp sư và kiếm sĩ ưu tú, hoả hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư chính là Viện trưởng của Học viện, Mễ Á do đó từ trước tới nay luôn đứng vững trong những cuộc chiến tranh tại Thương Lan đại lục, đóng góp của Mễ Á Thánh Ma Học viện trong đó là quan trọng vô cùng.
Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận trước đây bị coi là hữu danh vô thực ở Cuồng Long đế quốc ma pháp Học viện, nhưng bọn họ đều có giáo sư dạy riêng, đều là pháp sư cung đình cấp bậc ma đạo sư. Lần này Long Linh Nhi đột nhiên muốn đến Mễ Á Thánh Ma Học viện học tập, Tây Môn Vô Hận vì lo lắng cho nàng mà đi cùng.
Cỗ xe sang trọng được Huyết Chiến kị sĩ hộ tống nhanh chóng tiến về phía trước, bánh xe quay cùng thời gian càng lúc càng xa, không chút ngại ngùng ném toàn bộ thế giới ấy về bên kia đường chân trời.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:40 PM.
Dịch giả: kiemtien123
Biên dịch & biên tập: Aficio
Nguồn: ***************.org
Thảo nguyên mênh mông hoang dã, hoàng hôn đỏ như máu, từng cơn gió như cắt da cắt thịt, mùi huyết tinh theo gió lan xa hàng trăm dặm, trùng trùng điệp điệp xác ma thú trải dài như không có điểm kết.
Xa xa, năm người, hai thú, mười tám bộ khô lâu như bước ra từ hầm mộ, bất ngờ nhất trong đoàn người Long Nhất là, bên cạnh ngoài con Cuồng Lôi thú, còn có một con hổ nửa trắng nửa đen, nguyên là con hổ tham ăn đã tỉnh giấc sau khi ngủ ngon lành, cái đầu còn lớn hơn gấp bội, đôi mắt một đen một trắng như thể xoáy nước, trông mười phần quỷ dị. Nó giờ có thể phóng ra quang hệ ma pháp và hắc ám ma pháp sơ cấp, quang hệ với hắc ám hệ lại cùng xuất hiện trên thân thể ma thú, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả là chủ kỳ quái thì vật yêu cùng kỳ quái, một kẻ quái thai như Long Nhất thu được một con thú yêu cũng quái thai nốt.
"Long Nhất, chúng ta đã vượt qua không ít hang ổ quái thú, mà vẫn không biết còn bao lâu nữa mới có thể ra khỏi hoang mãng thảo nguyên." Lộ Thiến Á buồn bực nói. Từ khi đào thoát khỏi Di Thất Chi Thành tới nay đã một tháng rồi, không có bản đồ của hoang mãng thảo nguyên, đoàn người bọn họ ngày nào cũng đều trải qua chém giết, ma thú ở hoang mãng thảo nguyên quả thực quá nhiều.
Tuy có Cuồng Lôi thú siêu cấp SS, những đàn ma thú thông thường đều tránh xa, nhưng ý thức về lãnh địa của ma thú vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt khi hàng ngàn vạn con tụ tập lại một chỗ, bọn chúng căn bản không quan tâm nhiều đến vậy, cứ bước vào lãnh địa của chúng là phải nhận ngay sự tấn công trực tiếp điên cuồng, tới khi chết sạch mới xong.
"Nhanh thôi, phương hướng của chúng ta tương đối chính xác, đi thêm vài ngày nữa là đến được biên giới của Ngạo Nguyệt đế quốc rồi." Long Nhất cười khích lệ nói. Hắn không chọn lựa quay lại theo con đường cũ, mà chọn một tuyến đường hoàn toàn khác. Trên đường đi đã hạ sát vô số ma thú đủ loại, nhưng hắn lại lười đến lấy ma hạch, không gian giới chỉ không biết làm thế nào mới dùng hết được.
Bầu trời trở nên tối dần, nhiệt độ cũng dần dần giảm xuống, Long Nhất quyết định dừng lại hạ trại tại đây, đốt lửa để chuẩn bị cho bữa tối. Đồ ăn họ chuẩn bị trước trong không gian giới chỉ đã cạn kiệt, mà tại thảo nguyên hoang dã này đại khái chỉ có thịt ma thú là ăn được. Trong những ngày này, Long Nhất đã thay đổi nhiều phương pháp chế biến thịt ma thú như: rán, hấp, luộc, nướng, xào. Cũng may mà kỹ thuật của Long Nhất rất tốt, nấu ăn đều theo phương pháp của kiếp trước, mọi người luôn luôn cổ vũ, nịnh nọt, hơn nữa Cuồng Lôi thú cùng tiểu Tam hai cái dạ dày lớn ở đây, có nhiều ăn nhiều có ít ăn ít.
"Vô Song tỷ tỷ, tỷ đang đọc gì thế?" Lộ Thiến Á không chịu ngồi yên chạy tới chỗ Vô Song. Vô Song là cái tên Long Nhất đặt cho mĩ nhân say ngủ, lúc ấy hắn thấy được dung mạo cùng khí chất tuyệt thế của nàng, trong đầu liền bất giác nghĩ tới bốn chữ thiên hạ vô song, bèn đặt tên cho nàng là Vô Song.
Vô Song khẽ mỉm cười, hạ quyển sách xuống nói: "Đang xem lịch sử Thương Lan đại lục, ta nghĩ có thể giúp ta nhớ lại được gì đó." Tính cách của nàng rất trầm lặng, không nói nhiều, mỗi khi nghỉ ngơi lại tìm Long Nhất bảo cần sách để đọc. Lần nào nàng đọc sách, toàn bộ ánh mắt của mọi người không tự chủ được bị nàng hấp dẫn, khí chất điềm tĩnh lãnh đạm ấy nhẹ nhàng lan toả cuốn hút người khác, ngắm nhìn nàng đọc sách cũng là một sự hưởng thụ.
"Vô Song tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, tỷ nhất định sẽ nhớ được toàn bộ mọi chuyện." Lộ Thiến Á thấu hiểu an ủi.
Vô Song khẽ gật đầu, tâm trí lại hoàn toàn bị cuốn hút vào tri thức trong sách.
Đống lửa cháy sáng phát ra những tiếng nổ lách tách, Long Nhất đang bận rộn mà mừng vui, khiến người ta phải cười ngặt nghẽo chính là việc khô lâu Long Nhị đang làm cho hắn, dưới sự điều khiển của Long Nhất thoăn thoắt xẻ thịt để nướng. Tự cổ chí kim, vong linh pháp sư trưng dụng khô lâu để thái thịt sợ chỉ có duy nhất một mình Long Nhất nghĩ ra nổi.
Đúng vào lúc này, Vô Song đang đắm chìm vào trong sách bỗng nhíu mày, gấp sách lại nói: "Có người đến."
Nghe thấy lời nói của Vô Song, mọi người đồng loạt ngây ra.
"Vô Song tỷ tỷ, tỷ nói có người đến chứ không phải là ma thú, đúng không?" Lộ Thiến Á ngốc nghếch hỏi.
Không cần Vô Song phải trả lời, bởi vì ở xa xa đã thấy xuất hiện hàng loạt những quang mang phát ra từ ma pháp để chiếu sáng, nhìn diện tích và số lượng, phải có vài trăm người, nghĩ rằng là một dong binh đoàn tầm trung.
Dong binh đoàn dừng lại ở đằng xa, rồi lại tiến đến chỗ bọn Long Nhất hạ trại, chắc là bị thu hút bởi ánh sáng ngọn lửa trại phát ra.
Long Nhất thu hồi khô lâu Long Nhị vào hắc ám thứ nguyên không gian, lúc này thì bữa tối đã chuẩn bị gần xong.
Dong binh đoàn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt bọn Long Nhất, đại khái khoảng năm trăm người, có đầy đủ các loại chức nghiệp, bọn họ toàn bộ đều cưỡi độc giác mã, không lạ là tốc độ lại nhanh như vậy.
Bọn họ vừa dừng lại, đều ngây ra nhìn Lãnh U U tam nữ, bọn dong binh chuyên lưỡi đao uống máu này đã bao giờ thấy mĩ nhân quốc sắc thiên hương đến vậy đâu, hiện tại lại một lúc gặp những ba người, bọn họ kinh ngạc đến ngẩn người ra.
Vô Song bị nhiều luồng sắc nhãn nhìn chòng chọc như vậy, không nhịn nổi nộ khí bốc lên trong lòng, nét mặt trầm xuống, nhiệt độ xung quanh vụt giảm đi vài độ.
Các dong binh rồi cũng trấn tĩnh lại được, nhưng không biết ai huýt một tiếng sáo, trong một lúc tiếng huýt sáo vang lên liên tục không dừng, hai người dẫn đầu một là trung niên chiến sĩ đeo huy hiệu trưởng đoàn một là ma pháp sư thanh niên mang huy hiệu phó đoàn hai người thấy vậy đã không ngăn cản lại, mà còn dùng ánh mắt trần trụi nhìn chòng chọc vào những chỗ nhạy cảm của tam nữ.
Long Nhất khẽ mỉm cười, một nụ cười rất tươi, nhãn thần lại đầy sát khí, cái bọn được chó mẹ nuôi này lại dám có tà ý với nữ nhân của ta, thực là chán sống rồi.
"Hừm." Vô Song kêu một tiếng lạnh lẽo. Ngọc thủ nhẹ nhàng phất ra một phiến băng tuyết trắng, vài chục tên phía trước cả người lẫn ngựa đều lập tức đóng băng. Trưởng đoàn dong binh vừa thấy vậy liền nhanh chóng kéo phó đoàn ở bên cạnh cấp tốc thoái lui tránh đòn, quả thật không thẹn là thực lực đại kiếm sư.
Cả đám dong binh đang cười liên tục bất chợt câm lặng, tất cả kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Vô Song. Long Nhất hiểu uy lực Băng Phong thuật của nàng, ma pháp thuỷ hệ cấp chín này so với Hàn Băng thuật cấp năm lợi hại hơn biết bao nhiêu, hơn nữa Vô Song ở đẳng cấp nào chứ? Chức nghiệp chiến sĩ cứu kịp thời thì còn cứu được, chức nghiệp khác thì số phận đã định.
Long Nhất mang theo bộ mặt tươi cười bước tới, từ trên cao nhìn xuống đánh giá lũ con sâu cái kiến trong mắt mình, thực lực mạnh nhất là trưởng đoàn đó, có thực lực đại kiếm sư, trong đó còn có cả một trung niên là thổ hệ ma pháp sư, có thực lực ma đạo sĩ, còn lại có thể bỏ qua không tính đến.
"Hiểu lầm, đây đích thực là một sự hiểu lầm, bọn ta Băng Phong dong binh đoàn đích thực là không hề có chút ác ý." Vị trưởng đoàn dong binh nở một nụ cười đầy thiện ý nói. Vừa thấy thủ đoạn của thiếu nữ, lại thấy cả hai nam ba nữ ai nấy đều tràn đầy sát khí, thì biết đã đụng vào loại xương cốt cứng rắn rồi.
"Ta hiểu, đây chỉ là một sự hiểu lầm, vậy thì bọn ta cũng coi như là hiểu nhầm các ngươi thôi." Long Nhất cười nói, nhãn thần lại càng lúc càng băng lãnh.
Vào lúc ấy, hỏa hệ ma pháp sư đeo huy chương phó trưởng đoàn đẩy trưởng đoàn ra cao giọng nói: "Ta cái mẹ ngươi, ngươi có biết ta là ai không hả ? Ta là tam hoàng tử của Ngạo Nguyệt đế quốc, ta nhìn bọn nữ nhân của ngươi là vinh hạnh cho người đấy."
Vị trưởng đoàn thầm kêu hỏng bét, biết là không thể hoà giải, tay lén thủ thế định bất ngờ công kích, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Long Nhất phát một chưởng cách không đánh tới cái mồm thối của tam hoàng tử, ở bên cạnh vị trưởng đoàn thấy không ổn liền nhanh chóng lách người chắn phía trước, bị Long Nhất đánh cho lảo đảo thối lui lại mười bước, đại kiếm sư thực lực quả nhiên so với kiếm sư đâu chỉ hơn bởi một cấp bậc.
"Giết hết bọn chúng, không được để kẻ nào sống sót." Long Nhất đằng đằng sát khí quát lên.
Thấy vậy Băng Phong dong binh đoàn lập tức phát động công kích, ma pháp như trời long đất lở ập tới.
Long Nhất cùng Man Ngưu xông lên tấn công bất chấp tất cả. Man Ngưu tu luyện Thiếu Lâm Kim Chung Tráo và Phục Ma Côn mà Long Nhất truyền thụ, thực lực tăng trưởng vô cùng nhanh chóng, Bích Ngọc Tài Quyết vung lên là mười kiếm sĩ cũng phải thối lui, trong đó có một kẻ bị đập trúng làm lồng ngực lõm hẳn vào trong, đã hít vào thì ít thở ra lại nhiều. Man Ngưu suốt một tháng trải qua việc chém giết, nay thấy đổ máu thì hưng phấn phi thường, toàn thân tràn đầy sát khí âm lãnh khiến người khác không lạnh mà run.
Chính vào lúc Long Nhất cùng Man Ngưu đang đánh đấm mãnh liệt, thì một đợt ma pháp ba động cường đại dị thường truyền lại, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống vài chục độ, toàn thân phảng phất như chìm trong một thế giới của băng tuyết.
Long Nhất liền túm lấy Man Ngưu vận khởi Càn Khôn Đại Na Di, lưu lại nơi chiến trường một loạt các hư ảnh. Trong một sát na, phong vân đột biến, trùng trùng những cục băng đá cỡ đầu người thi nhau từ trên trời rơi xuống. Băng Phong dong binh doàn hơn năm trăm người thì hai phần ba đã ngã xuống, một số kịp phóng ra ma pháp kết giới, tránh thoát khỏi số phận bị mưa đá rơi đánh chết.
Lẽ nào kết thúc như vậy? Đương nhiên là không, Vô Song vẫy tay phóng ra ma pháp cấp mười Băng Thiên Tuyết Địa, những người còn lại đều bị biến thành những cột băng.
Ôi, Long Nhất kinh ngạc kêu lên một tiếng. Hắn phát hiện ra kẻ tự xưng là tam hoàng tử Ngạo Nguyệt đế quốc vẫn bình yên vô sự trong một thổ hoàng sắc kết giới, đang nhấc chân toan bỏ chạy.
Man Ngưu vừa muốn đuổi theo, Long Nhất giữ lại cười heh heh. Hắn phóng ra tinh thần lực bắt đầu dẫn động điện hệ ma pháp nguyên tố trong không khí, mây đen tụ tập, một áp lực to lớn tràn ngập đất trời.
Đột nhiên, một đạo thiểm điện bằng cánh tay từ đám mây đen đánh xuống, trúng ngay vào tam hoàng tử đang trong ma pháp kết giới muốn bỏ chạy. Chỉ thấy tam hoàng tử cứng người lại, ma pháp kết giới không ngờ vẫn chưa bị phá hỏng. Nhưng liên tiếp vài đạo thiểm điện giáng xuống, kết giới trên mình tam hoàng tử cuối cùng cũng tan tành, toàn thân liền biến thành một cột than đen đang muốn ngã xuống. Nhưng tại thời điểm này, thân thể cháy đen của gã thình lình xuất hiện một đạo lục quang, bay mất hút về phương xa.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:41 PM.
Nhìn thấy tia lục quang trong nháy mắt đã biến mất, trong long Long Nhất chợt xuất hiện một dự cảm bất an, liền hỏi: “Có ai biết đốm lục quang đó là thứ quái dị gì không?”
Man Ngưu cùng Lộ Thiến Á đều ngơ ngác lắc đầu liên tục, quay lại thấy Lãnh U U đang khẽ cau mày, chắc đang nghĩ về việc quái dị lúc nãy mà xuất thần.
“U U, nàng đang nghĩ gì vậy? Nàng có biết đó là vật gì không?” Long Nhất vỗ khẽ vào bờ vai ngọc của Lãnh U U khẽ hỏi.
Lãnh U U tỉnh lại, khe khẽ gật đầu nói: “Nếu như thiếp nhìn không nhầm thì nó là một loại sinh vật gọi là Thúy Ma Điểu, tốc độ phi hành vô cùng nhanh chóng, nó được dung để phong ấn trong thân thể người, khi thân chủ được ký gửi chết đi nó liền bay về báo tin.”
“Thúy Ma Điểu? Sao chưa từng nghe có loại sinh vật này nhỉ, Lộ Thiến Á, nàng có biết chút gì không?” Long Nhất liền hỏi.
Lố Thiến Á lắc đầu nói: “Thiếp cũng chưa từng nghe qua.”
“Rất ít người biết về loài chim này, sở dĩ thiếp biết được là vì chỉ có Hắc ám giáo hội mới có loại chim này. Không hiểu sao Ngạo Nguyệt đế quốc lại có nó nhỉ?” Lãnh U U nói: “Trong Hắc ám giáo hội chỉ có những thành viên quan trọng thì trong cơ thể mới được phong ấn loại chim này, nàng cũng không ngoại lệ.”
Long Nhất trầm tư một lát, suy nghĩ rồi nói: “Nếu quả thực Thúy Ma Điểu như nàng nói chỉ duy nhất Hắc ám giáo hội có thể sở hữu thì tốt. Vậy thì có hai khả năng, một là Hắc ám giáo hoàng thực ra là người trong hoàng tộc Ngạo Nguyệt đế quốc, còn có khả năng khác đó là Hắc ám giáo hội cùng Ngạo Nguyệt đế quốc thông đồng cấu kết với nhau.”
“Vậy mình phải làm thế nào?” Lộ Thiến Á hỏi.
Long Nhất nhún vai cười, nói: “Phải làm thế nào ư, bọn chúng cấu kết cũng thế, là người một nhà cũng vậy, liên quan gì tới chúng ta chứ, chỉ cần chúng không đụng đến chúng ta là được rồi.”
Mười ngày sau, tại Phong Sương thành, Ngạo Nguyệt đế quốc, đây là thành thị cỡ lớn nằm gần thảo nguyên hoang dã nhất, vô cùng phồn hoa. Lúc này mặt trời đã khuất bong sau dãy núi phía Tây, chỉ còn lại sắc hồng rực rỡ của rang chiều, trong Phong Sương thành những dòng người ở khắp mọi nơi đổ về ngọn núi Nhất Thiên Trung, cả đám đông ồn ào náo nhiệt. Đường quan đạo bên thành bày bán rất nhiều gian hang đủ các chủng loại, rất nhiều ngườiqua lại mua bán náo nhiệt phi thường.
Năm bóng nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trên đường quan đạo, ánh tịch dương càng khiến bong họ thêm trải dài hơn trên mặt đất. Nhất thời, mục quang của tất cả mọi người đều bị bọn họ thu hút, đây đích thực là một sự kết hợp kỳ lạ, một thiếu niên vận cẩm y vẻ hào hoa rực rỡ, bên cạnh một than hình cao lớn vạm vỡ đích thực là thú tộc chiến sỹ, ba nữ tử thân hình yêu kiều xinh đẹp đeo mạng che mặt bằng lụa quý, theo sau đó còn có hai con thú cưng kỳ lạ mà dễ thương.
Vô Song long đầy hiếu kỳ đối với kiến trúc cùng các thứ bán xung quanh, mọi sự đối với nàng đều mới lạ hấp dẫn phi thường.
“Cuối cùng cũng đến được một nơi đáng gọi là thành thị, chúng ta tìm lữ điếm nghỉ nhé?” Long Nhất khoan khoái thở ra một hơi, ở tại thảo nguyên hoang dã đã gần nửa năm thực khiến người ta muốn phát điên.
Tìm kiếm lữ điếm sang trọng nhất Phong Sương thành, Long Nhất tùy tiện ném tử tinh tệ ra bao nguyên một tầng, mặc kệ những ánh mắt kinh hãi của người khác. Bọn họ bây giờ không thiếu tiền chỉ sợ không có chỗ tiêu tiền.
Tại phòng tắm, Long Nhất nhắm mắt nằm xuống chiếc bồn tắm lớn, thư giãn thả lỏng những dây thần kinh đang căng thẳng. Ánh sáng êm dịu của những ngọn đèn ma pháp chiếu rọi vào những luồng hơi nước dầy đặc, mờ mờ ảo ảo như thực như mơ. Điều này cũng giống như tâm trạng giờ đây của Long Nhất, đến thế giới khác chưa đầy một năm, đã phải trải qua bao khảo nghiệm sinh tử, có một hảo huynh đệ, có cả vài hồng nhan tri kỷ, có sự
giầu sang phú quý mà người khác mong không được, đôi khi nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi. Tóm lại đó là một cảm giác như trong giấc mộng.
Cửa phòng tắm bỗng vô thanh vô tức mở ra, một thân ảnh nhẹ nhàng lướt đến sau lưng Long Nhất, mê mẩn nhìn vào bộ mặt anh tuấn của hắn, song thủ nhẹ nhàng án trên án trên Thái Dương huyệt xoa nắn nhè nhẹ.
Long Nhất không cần mở mắt, từ giây đầu tiên nàng tiến vào phòng tắm là hắn đã nhận ra. Hương vị thanh tân của huân y thảo đó duy nhất tiểu tinh linh Lộ Thiến Á là có được.
“Tiểu tinh linh, nàng có điều gì muốn nói với ta phải không nào?” Long Nhất vẫn nhắm mắt khẽ nói.
Lộ Thiến Á song thủ hơi rung động khẽ nói: “Ừmm”
“Nói đi nào, dựa vào quan hệ của chúng ta thì có điều gì mà không thể nói được chứ?” Long Nhất khẽ cười nói.
Lộ Thiến A thu hai tay lại, trầm mặc một chút rồi nói: “Trước khi người ta nói, chàng mở mắt ra được không?”
Long Nhất mở mắt ra, đôi mắt sáng rực khi thấy Lộ Thiến Á chỉ khoác hờ một chiếc áo tắm, đôi tay trắng nõn cặp đùi ngà ngọc đều lộ ra ngoài, đôi má xinh đẹp đỏ ửng lên như ráng chiều, phát tán ra sức dụ hoặc kinh người.
Nhìn thấy Long Nhất mở mắt, ngọc thủ Lộ Thiến Á liền cử động, nhẹ nhàng kéo dài áo tắm bằng lụa xuống.
Long Nhất hô hấp vụt đình trệ, trong đôi mắt lóe lên tia sáng đen tối, nhìn chằm chằm vào cơ thể tuyệt mỹ trong suốtnhư nhìn qua được của Lộ Thiến Á, song nhũ kiêu ngạo vươn cao no tròn đầy nhựa sống, hai hạt nhũ châu mầu hồng phấn giữa làn hơi nước huyền ảo như ẩn như hiện giống như mời gọi hắn tận tình thưởng thức.
“Thiếp có đẹp không?” Lộ Thiến Á nhìn thấy Long Nhất đang si mê ngắm nhìn ngọc thể xích lõa của mình, vừa xấu hổ lại vừa kiêu ngạo. Thân thể mình là của hắn, trái tim mình cũng là của hắn, mọi thứ đều thuộc về hắn hết.
“Đẹp lắm, còn đẹp hơn cả tiên nữ!” Long Nhất khen ngợi nói, song nhãn rực lửa ngắm nhìn từ trên xuống dưới qua lại như con thoi.
Lộ Thiến Á nở một nụ cười đẹp mê người, quay hai vòng trước mặt Long Nhất.
“Ngoan nào, tiểu nha đầu nàng biết câu dẫn nam nhân từ khi nào vậy?” Long Nhất thì thầm. Trước mặt tiểu tinh linh đích thực như lột xác dưới tác động của ái tình, từ từ cởi bỏ hoàn toàn y phục đang bó sát vào thân thể, phát tán ra phong vị của nữ nhân.
Lộ Thiến Á chân ngọc khẽ nhấc lên, nhẹ bước vào bốn tắm. ở giữa song thối khe suối nhỏ xinh mầu hồng phấn liền lộ ra trước mặt Long Nhất. Tiếc là Long Nhất chưa kịp nhìn thấy rõ, Lộ Thiến Á đã chìm vào trong bồn nước ngả vào lòng hắn, thả lỏng toàn thân.
“Long Nhất, yêu thiếp đi!” Lộ Thiến Á nhắm mắt khẽ thì thầm, tiểu thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực cường tráng của Long Nhất.
Ôm ấp mỹ nhân ngọc ngà trong lòng, Long Nhất có phải là Liễu Hạ Huệ đâu, làm sao có thể ngồi yên không loạn động? Có vật gì đó chợt vươn cao lên phản ứng chân thật trạng thái của hắn hiện thời.
Lộ Thiến Á tiểu thủ từ từ trượt nhẹ xuống phía dưới, đột nhiên tóm chặt lấy thanh kiếm nóng bỏng, nhiệt độ của nó khiến cho toàn thân Lộ Thiến Á khẽ run nhẹ.
“Tiểu tinh linh, nàng đã cảm giác thấy binh khí của ta thế nào chưa?” Long Nhất cúi người khẽ thổi nhẹ một luồng nhiệt khí vào đôi tai dài mẫn cảm của Lộ Thiến Á.
“Đáng ghét” Lộ Thiến Á ửng hồng đôi má hờn dỗi nói, chợt nhớ lại đêm mưa lần đó tại thảo nguyên hoang dã. Lúc ấy nếu như không phải nhu cầu tiết niệu lên cao, có khi mình đã trở thành nữ nhân đầu tiên của tình lang rồi.
Long Nhất nhẹ nhàng gặp vành tai dài của Lộ Thiến Á, đại thủ xoa nắn ở trên ngọc nhũ trắng nõn mềm mại của nàng, hai hạt tiểu hồng đậu bị hắn trêu trọc vươn cứng lên.
Lộ Thiến Á khẽ rên rỉ, sự nhút nhát xấu hổ trước kia đã thay đổi thành bạo dạn, chủ động hơn, không còn bị động trước sự trêu chọc của Long Nhất mà chủ động khiêu khích lại hắn. Nàng ép cả người lên Long Nhất, ý loạn tình mê, hôn lên cổ, lên ngực hắn, thân thể yêu kiều ma sát qua lại trên thân thể rắn chắc của hắn. Nhưng liệu nàng có phải là đối thủ của Long Nhất không? Chốc lát nàng đã mềm người nằm trong lòng Long Nhất, công thủ hoán chuyển.
Long Nhất bế Lộ Thiến Á bước ra khỏi phòng tắm, một cước đá tung phòng ngủ, đặt nàng lên giường, kêu lên một tiếng quái dị rồi chồm đến.
Nhào nặn đôi ngọc nhũ sung mãn đàn tính, mút lấy hai hạt anh đào hồng phấn nhỏ xinh, Long Nhất vờn đi vờn lại khiến cho Lộ Thiến Á đàn dần mê loạn, ánh mắt nàng trở nên mông lung kiều mị, thân thể từng chút từng chút một ửng hồng lên.
Lông Nhất từ từ luốn đại thủ xuống phía dưới, lướt qua lớp long tơ mềm mượt như nhung, sớm đã án tại khu vườn nhỏ khiến cho mật hoa tuôn ra không thể kháng cự.
“A, Long Nhất” Lộ Thiến Á toàn thân run rấy, nức nở, song thối siết chặt đến nỗi không thể rút ra được, mật hoa phun xuất ướt đẫm tay Long Nhất, sự tiếp xúc thân mật của Long Nhất đã khiến thân thể nàng lần đầu đạt đến đỉnh cao.
Khúc dạo đầu thế là đủ, Long Nhất không thể nào nhẫn nại thêm được nữa, trường thương hùng dũng xông lền, xuyên qua một lớp cản trở mong manh. Đóa hoa mai diễm lệ giờ đã hoàn toàn nở bung.
Lộ Thiến Á nngọc thủ ôm chặt lấy cổ của Long Nhất, chấp nhận để cho nam nhân này mặc sức tung hoành trên thân thể mình. tại thời khắc mà Long Nhất chiếm hữu mình, nàng đã rơi lệ, cuối cùng nàng đã trở thành người phụ nữ chân chính. Nàng nhủ thầm: nếu như phải chia xa, chàng chớ quên người ta nhé.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:41 PM.
Gíó mạnh nổi lên, sắc trời tối mịt, từng tia nước nhỏ như lông trâu rớt xuống tí tách liên tục không thôi. Những con đườnglớn của Phong Sương thành thoáng không còn bóng người. Cảnh tượng ngựa xe như nước áo quần như nêm phút chốc trở nên tiêu điều thê phong dạ vũ.
“Mưa rồi!” Lộ Thiến Á nằm bình yên trong lòng Long Nhất, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, đến một ngón tay cũng không muốn động đậy.
“Ừ, mưa rồi.” Long Nhất ve vuốt làn da trơn mượt như tơ lụa của Lộ Thiến Á khẽ nói, lòng cảm thấy chút gì đó rung động. Đêm mưa khiến con người thương xuân tiếc thu này thật dễ gây nên thương cảm.
“Phải rồi, tiểu tinh linh à. Nàng không phải là có việc muốn nói cùng ta sao? Giờ có thể nói được rồi đấy.” Long Nhất vỗ vỗ nơi kiều đồn Lộ Thiến Á cười mà hỏi. bàn tay tinh quái còn lại nghịch ngợm trên ngọc nhũ của nàng.
Lộ Thiến Á khẽ rên lên một tiếng, nắm lấy đại thủ đang tác quái của Long Nhất, ép người vào thân mình hắn.
Long Nhất ngây ra, cười nói: “Vừa rồi ta phục vụ nàng chưa đủ hay sao? Đích thực là tội của ta mà, mình tiếp tục đi!”
Lộ Thiến Á vẫn nhìn chăm chú Long Nhất, đột nhiên nơi khóe mắt đẫm lệ thủy, chỉ muốn trào ra khỏi mà đổ tràn xuống.
Long Nhất vừa thấy Lộ Thiến Á đang muốn òa khóc, không khỏi tay chân bối rối. Hắn không ngán trời cũng chẳng sợ đất mà chỉ sợ lệ đạn công kích từ nữ nhân. Thân hình yêu kiều này đương nhiên là nữ nhân của hắn rồi, thời gian còn ở Long tổ kiếp trước của hắn là kẻ thường lạt thủ thôi hoa, nữ đặc công như hoa như ngọc của các nước chết trong tay hắn không ít chút nào.
“Ngoan nào bảo bối, sao rồi? Đang tốt lành tại sao phải khóc. Kẻ nào khi phụ tiểu tinh linh của ta vậy?” Long Nhất không biết nên cử động tay chân sao cho hợp lý, chỉ biết an ủi.
Nghe được lời an ủi ôn nhu đó từ Long Nhất, lệ châu nơi Lộ Thiến Á không còn nhịn được nữa mà lăn tròn khỏi bờ mi, tạo thành giọt ngọc rơi xuống nơi vùng ngực của Long Nhất.
“Long Nhất! Thiếp không muốn xa chàng, thiếp không muốn nghĩ tới việc phải xa chàng.” Lộ Thiến Á khóc nức nở.
Long Nhất ngốc nghếch thế là đủ, lóng nga lóng ngóng đưa tay quệt dòng lệ châu trên mặt nàng, nhưng càng lau càng nhiều. Cả cặp đại thủ của hắn cũng không ngăn nổi.
A! Nữ nhân đích thực là tạo thành từ nước mà thì lệ mới nhiều như vậy chứ. Long Nhất trong lòng than thầm ôm lấy Lộ Thiến Á vào lòng, không để ý tới lệ thủy thấm ướt vùng ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Nàng đương nhiên không thể ly khai ta, ta cũng không thể để nàng phải ly khai ta.
Nói cho ta biết rốt cuộc là phát sinh ra chuyện gì rồi đi?”
Mất nửa ngày Lộ Thiến Á mới ổn định lại được. Nàng nức nở: “Nhưng thiếp nhất định phải xa rời chàng rồi, không lâu nữa Thánh tiết của tinh linh tộc bọn thiếp. Thiếp phải trở về.”
Nghe thấy Long Nhất thở phào một hơi, cười mà bảo: “Điều này thì có gì mà phải thương tâm, không phải là về nhà sao?”
Lộ Thiến Á liền nhỏm dậy, chuyển thân ủy khuất giọng hờn dỗi: “Thiếp biết ngay là chàng mong thiếp sớm đi đi mà, chàng ghét thiếp!”
Long Nhất dở khóc dở cười, làm cái gì bây giờ đây. Nữ nhân đều có cái tình trạng này sao?
“Ta lẽ nào lại ghét bỏ nàng được, ta yêu thích nàng còn chưa đủ mà. Tiểu tinh linh của ta khả ái như vậy, xem xem đôi mắt đều biến thành như loài thỏ rồi.” Long Nhất cười nói.
“Đáng ghét! Còn không phải do chàng hại sao?” Lộ Thiến Á vùng vằng rồi quay đầu lại hỏi: “Chàng thích thiếp thì tại sao nghe người ta về nhà chàng lại có cái vẻ không quan tâm thế?”
“Ta quan tâm làm gì chứ, về nhà là việc tốt mà.” Long Nhất ranh mãnh cười nói.
“Nhưng, nhưng thiếp về nhà rồi chúng ta phải rất lâu không gặp nhau. Thiếp sẽ nhớ chàng, thiếp sẽ rất nhớ chàng.” Mắt Lộ Thiến Á lại đỏ lên.
Long Nhất thấy Lộ Thiến Á mắt lệ muốn trào ra nên không trêu nàng nữa. Hắn cười nói: “Nha đầu ngốc! Chẳng lẽ ta không thể đưa nàng về nhà à?”
Lộ Thiến Á mắt sáng lên, nói: “Phải rồi, chàng đưa thiếp về tinh linh sâm lâm nhé?” Nhưng nàng dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tinh linh sâm lâm cấm chỉ nhân loại tiến nhập.”
Long Nhất sửng sốt, hình như là tinh linh sâm lâm có cái vụ cấm chỉ nhân loại tiến nhập thật. Hắn lại cười: “Tinh linh sâm lâm không cho ngoại nhân vào chứ ta có phải là ngoại nhân đâu. Ta nghĩ nhạc mẫu tinh linh nữ vương của ta không thể nào lại vô tâm mà để nữ tế của mình phải đứng ngoài cửa đâu.”
Lộ Thiến Á mặt đỏ lên, trong lòng nghĩ cũng đúng. Long Nhất giờ là phu quân của mình rồi, vậy tộc nhân phải chấp nhận chàng chứ.
Sáng ngày thứ 2, con mắt mơ ngủ của Lãnh U U hé mở từ trong phòng bước ra ngoài, có thể thấy bộ dạng chưa được ngủ đủ. Lúc này Vô Song cũng đã bước ra ngoài, hai người ngây ra nhìn nhau, tiếp đó song phương mặt đỏ hồng.
“U U tỷ, Vô Song tỷ, chúng ta đều đã dậy rồi. Long Nhất gọi chúng ta đi ăn sáng” Lộ Thiến Á tinh thần phấn chấn bước tới nói.
Lưỡng nữ gật đầu một cách máy móc, sau đó Lộ Thiến Á gõ cửa phòng Man Ngưu. Man Ngưu ngược lại thần thanh khí sảng, xem ra chất lượng giấc ngủ đêm rồi rất tuyệt.
Bàn ăn trong đại sảnh bày lên đầy các món ăn sáng tinh mĩ. Long Nhất khí định thần nhàn ngồi trên ghế, thấy mọi người tới liền nói: “Mọi người dùng bữa thôi, đêm qua ngủ ngon chứ?”
Man Ngưu mặt đầy vẻ thỏa mãn: “Ngon, ngủ ngon lắm, lâu lắm chưa được ngủ thoải mái như vậy rồi.”
Bây giờ Long Nhất mới thấy Lãnh U U & Vô Song có vẻ mệt mỏi, không khỏi thấy lạ, hỏi: “U U, Vô Song, hai người đêm qua làm chuyện gì mờ ám sao, da dẻ nhăn nheo hết rồi kìa.”
Lòng thích đẹp thế nhân ai chẳng có, huống chi nữ nhân, nghe được lời Long Nhất lưỡng nữ kinh hoàng xoa xoa mặt mình. Lãnh U U bước tới bên Long Nhất, lưng bàn tay quay về mọi người che lấy tai hắn mà nói khẽ vào: “Đều là bị chàng hại đó, đêm qua chàng & Lộ Thiến Á muội muội làm chuyện xấu hổ đó mà không dung cách âm kết giới làm cho người ta cả đêm không ngủ ngon được.”
Long Nhất mỉm cười, bóp một cái nơi kiều đồn Lãnh U U nói: “Ta quên mất, vậy mà nàng cũng không tự mình tạo ra được một kết giới sao?”
Lãnh U U ngây ra cắn môi dẫm lên chân hắn một cái rồi đường hoàng bước tới ngồi vào chỗ của mình. Nàng đêm qua nghe thấy tiếng động kích tình của hai người, trong lòng ngoại trừ ăn phải chút giấm chua ra còn là một cơn dục vọng trào dâng. Trong đầu nàng hiện ra ảo tưởng Long Nhất đang uyển chuyển thừa loan chính bản thân mình, muốn thi phóng cách âm kết giới mà không làm nổi.
Long Nhất cười khổ xoay xoay chân, mắt liếc qua Vô Song một lượt. Nàng chắc hẳn cũng nghe thấy rồi, cứ xem cái dạng chưa được ngủ kỹ giống y như Lãnh U U. Nghĩ đi nghĩ lại, Long Nhất liền lộ ra một vẻ mặt ám muội.
Vố Song cảm giác được mục quang khác biệt đó của Long Nhất, không tự nhiên quay đầu lại, nét mặt đầy vẻ nóng giận bực bội, trong lòng mắng thầm Long Nhất là tên đáng chết. Thực ra đêm qua nàng nghe thấy tiếng Long Nhất & Lộ Thiến Á làm chuyện xấu thì đã thi phóng ngay một kết giới, nhưng nàng kinhngạc phát hiện ra không có tác dụng gì cả. Dục vọng cuộn trào sục sôi & kích tình của Long Nhất nàng đều tự mình cảm thấy, thậm chí cảm giác này trực tiếp như thể chính bản thân nàng là đối tượng chịu kích thích nhục dục vậy. Do đó Long Nhất đêm rồi hoạt động bao lâu, Vô Song chịu bấy lâu. Sáng sớm tỉnh giấc mới phát hiện tiết khố mình ẩm ướt, xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất trốn.
Vô Song không biêt phải làm thế nào thì tốt, giữa nàng & Long Nhất có một cảm ứng tâm linh tương thong phát sinh tác dụng mỗi lần hắn làm chuyện xấu, khiến cho nàng như tan vỡ ra. Tiếng hổn hển & ma sát ấy truyền trực tiếp vào tâm linh khiến nàng thấy toàn thân khô nóng.
“Hỗn đản! Thứ cảm giác tâm linh tương thong đáng chết!” Vô Song cắn răng mắng thầm. Nếu có thể lựa chọn, nàng nguyện trầm thụy nơi thủy tinh quan không tỉnh lại.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:42 PM.
Bữa ăn sáng tại một nới ấm áp trong tiết trời u ám cxung kết thúc. Vô Song ăn uống qua loa rồi đứng dậy, ra ngoài đọc sách.
Long Nhất thấy thế im lặng, sau đó nói: “Chẳng bao lâu nữa sẽ đến Thánh tiết (lễ hội) của Tinh linh tộc. Sắp tới chúng ta sẽ tới đó. Nghe nói Tinh linh sâm lâm đẹp như ở cõi tiên, trăm hoa cất thành Tửu trung chi vương. Không được nhìn thấy & nếm thử, quả thật là một tổn thất lớn.”
Lãnh U U đưa mắt nhìn Long Nhất cười nhẹ nói: “Ta nghĩ chàng say chẳng phải tại vì rượu. Mỹ nữ tinh linh tộc rẩt xinh đẹp, điều đó không thể chối cãi”
Long Nhất cười hăng hắc, trên mặt lấy vẻ chính khí nói: “Làm gì có chuyện đó. Ta ngày ngày đều nhìn những đại mỹ nữ như các nàng, làm sao còn để ý đến người khác nữa cơ chứ.”
Lãnh U U kêu lên một tiếng, chiếc miệng nhỏ chu ra như chê Long Nhất nói quá nhưng trong lòng nàng lại rất thích thú.
“Đi Tinh linh sâm lâm cũng tốt, Man Ngưu tọc bọn ta mỗi năm đều tổ chức đại hội tỷ võ một lần. Nếu có công phu của lão đại dạy ta với Lục Ngọc Tài Quyết, ngày nay Man Ngưu tộc đệ nhất dũng sỹ là ta chử chẳng phải lão Ngưu Mạc Chúc.” Man Ngưu hưng phấn nói, nước trong miệng bắn ra cả bốn phía.
Long Nhất nhanh chóng đưa tay lên che mặt, lớn tiếng quát: “Đại cá tử (đồ to xác), ngươi cứ hưng phấn nhưng mà đừng có bắn ra nhiều nước như vậy chứ!”
Man Ngưu ha hả cười khỏa lấp, theo thói quen lại đưa tay lên sừng lắc lắc.
“Man Ngưu, khi đạt được danh hiệu Đệ nhất dũng sỹ có được khen thưởng cái gì không?” Lộ Thiến Á đột nhiên hỏi.
Man Ngưu đỏ mặt rống lên như muốn bổ trời lấp đất: “Đạt được danh hiệu Đệ nhất dũng sỹ chẳng những được toàn bộ tộc nhân tôn kính, mà còn…”
“Hi hi, lại được rất nhiều mỹ nữ để ý đến.” Lộ Thiến Á cười nhẹ, tiếp.
Man Ngưu gật gật đầu, chẳng để ý nói: “Năm nay nghe nói Tiểu công chúa của Man tộc sẽ được gả cho ai đạt đực danh hiệu Đệ nhất dũng sỹ.”
Công chúa Man ngưu tộc! Long Nhất trong đầu lập tức hình dung ra một thân hình cao bảy xích, eo to như cái thùng nước, quanh mình toàn lông dài, trên mặt trâu có them hai cái sừng lớn. “Mỹ nữ!” Hắn nghĩ đến đây ,à hồn vía như bay mất, toàn thân nổi da gà.
“Tiểu công chúa Man ngưu tộc bọn ngươi chắc là rất xinh đẹp?” Long Nhất đang nghĩ, đột nhiên Lộ Thiến Á xen vào.
Man Ngưu hai con mắt như biểu hiện tất cả những gì trong lòng, cúi đầu cười nói: “Tuyệt đẹp, Tiểu công chúa Man ngưu tộc bọn ta là một nữ nhân đẹp nhất thiên hạ.”
Long Nhất cười cười, Man Ngưu đánh giá cái đẹp thật không giống con người. Ví dụ như Vô Song, Lãnh U U, Lộ Thiến Á chính là tuyệt sắc mỹ nữ của nhân loại thì đối với hắn quả không có tí cảm giác nào. Nếu chẳng phải do khả năng nhận thức của hắn thì mắt của hắn đúng là không biết thưởng thức cái đẹp.
Long Nhất nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh Vô Song đang nhàn nhã xem sách. Ngay lập tức có hương thơm như hoa lan tràn vào trong mũi. Hắn chằng thể bỏ qua hít sâu một cái.
Nhìn thấy Long Nhất có hành động khinh bạc như vậy,đôi long mi Vô Song khẽ nhíu lại. Hai đạo băng lãnh mang hàn khí như mũi khoan lao thẳng tới cổ hắn. Long Nhất bị đánh tức thì rét run nhanh chóng lùi lại phía sau. Quả là không tốt nếu đến những nữ nhân băng tố.
“Vô Song! Ta chỉ muốn hỏi ý kiến của nàng thôi mà, tại sao lại hạ độc thủ với ta chứ?” Long Nhất nhìn Lãnh U U & Lộ Thiến Á vẻ mặt cầu cứu cười khổ, nói.
Vô Song thốt một tiếng lạnh lẽo: “Đối phó với sắc lang giả dạng như ngươi, nữ nhân bọn ta phải tỉnh táo để không bị ngươi lừa dối.”
“Bây giờ nàng hãy nói ý kiến của nàng đi!” Long Nhất khổ sở nói.
“Ta không có ý kiến gì cả. Ta lại chẳng biết nơi nào, bọn ngươi bảo đi đâu thì ta theo đấy.” Vô Song lạnh nhạt đáp.
“Thế thì tốt! Chúng ta thu thập sớm rồi khởi hành thôi.” Long Nhất vừa quay người vừa nói.
Bên ngoài mưa lớn đã dừng nhưng trời vẫn âm u. Trên đường, người đi cũng không nhiều. Long Nhất đi ra từ Sương Phong thành phồn hoa nhằm phía tây thẳng tiến. Tinh linh sâm lâm & đại bản doanh của Thú nhân nằm cách biệt trên các dãy núi phía tây. Tuy nhiên, hai địa phương này cách xa nhau chẳng là bao.
Trên đường đi Lộ Thiến Á & Lãnh U U luôn miệng nói cười nhưng Vô Song vẫn luôn lãnh đạm.
Để hòa giải, Long Nhất phải giảng giải về Kim tự tháp thần bí của người Ai Cập cổ đại. Bỗng nhiên trong không gian truyền lại một cỗ đấu khí ma pháp cường liệt. Phía trước chắc có người đang đánh nhau, nhìn ma pháp dao động biết đẳng cấp chẳng phải tồi.
“Đi thôi, đến đó xem sao!” Long Nhất vung tay nói, có náo nhiệt không đến xem chẳng thể hiểu có chuyện gì.
Năm người tăng tốc tiến tới. Chẳng bao lâu thấy phía trước có năm người đang vây lấy một nam một nữ.
“Mặc Tây tộc!”
Long Nhất từ xa thấy nam nhân giống như một con sói, nữ nhân cũng chẳng hề run sợ. Bọn họ đều mặc áo dài lục sắc nên đã hiển lộ thân phận.
Năm người vây công thì có hai người là kiếm sư còn ba người là ma pháp sư, trong đó có một đại pháp sư hệ thủy, hai người còn lại là hệ hỏa & hệ thổ đều đạt cao cấp ma pháp sư. Năm người trong trận phối hợp với nhau thành thế trận chặt chẽ phi thường.
Phía Mặc Tây tộc một nam một nữ. Nam là một kiếm sư, nữ là đại ma pháp sư hệ hỏa. Song phương nhìn qua đã phân biệt được bên nào hơn kém. Tuy đôi nam nữ Mặc Tây tộc tương hỗ phối hợp với nhau ăn ý vô cùng nhưng nếu trên thân không có phong ấn phòng hộ & công kích ma pháp che chở, bọn họ đã sớm lưu tiên huyết bởi nưm người rồi.
“Họ sẽ bị bại nhanh thôi” Lãnh U U nói.
“Long Nhất, chúng ta phải cứu bọn họ chứ?”
Lộ Thiến Á nhìn Long Nhất hỏi. Nhìn vào ánh mắt khả ái của nàng thì biết rõ nàng rất muốn giúp bọn họ.
“Long Nhát, Long Nhất. Chàng sao thế?” Lộ Thiến Á thấy Long Nhất đang nhìn xuống phía dưới đên thất thần, không trả lời liền kéo tay áo hắn quan tâm hỏi.
Long Nhất chợt tỉnh lại quả quyết nói: “Ta không sao!”
Dù sao họ cũng là tộc nhân của Tì Bích. Không biết người con gái nắm giữ trái tim hắn đang ở nơi nào? Không biết nàng đã về đến Mạc Tây tộc hay chưa? Long Nhất trong lòng thầm nghĩ.
Hiện tại phía trước cuộc chiến cũng nhanh chóng chuẩn bị kết thúc. Đôi nam nữ Mạc Tây tộc hiển nhiên lực bất tòng tâm, hiện giờ đại ma pháp sư hệ thủy sử dụng kiên hoàn băng công kích làm tiêu hao hết ma lực của nữ nhân.
“Tố Tố” Nam nhân Mạc Tây tộc rống lên một tiếng, dụng lực nhảy một cái hạ thân xuống bên nữ nhân.
Chỉ nghe phác phác hai tiếng. Hai mũi băng sắc nhọn đã đâm xuyên qua giáp vào da thịt, một nửa đã tiến vào nội thể. Băng hàn chi khí nhanh chóng tấn công phá hoại các cơ quan trong cơ thể.
“Phu quân” Nữ tử kêu lên một tiếng đau thương, ôm lấy, cố gắng giữ lấy hơi thở của trượng phu.
Long Nhất nhè nhẹ thở dài một hơi. Vì nghĩ đến Tì Bích mà giờ phía trước có người không biết đã chết chưa, mà hai con người bọn họ vốn có ý cùng sống cùng chết nên trước hết phải nhanh chóng cứu người đã.
Long Nhất ý thức chấn động về ma pháp nguyên tố hệ thủy. Chỉ thấy hai tay hắn vung về phía trước một cái, sử dụng mười phần tạo thành những cơn gíó sắc nhọn (phong nhận) đồng thời vận nội lực hạ người xuống tạo thành đạo thanh quang nhằm năm người kia đánh tới. Hắn bắt đầu dùng phong hệ ma pháp tấn công, từng cơn gió sắc nhọn được nội lực điều khiển như có sinh mệnh nhanh chóng công kích tới.
“Cẩn thận!” đại ma pháp sư hệ thủy phát hiện ran guy hiểm đầu tiên, nhưng Long Nhất phát ra phong nhận với tốc độ cực kỳ nhanh. Hắn hốt hoảng hô lên một tiếng nhanh chóng phóng ra một phong ấn phòng hộ ma pháp. Hai vị kiếm sư cũng nhanh chóng múa kiếm tạo ra hai đạo phiến ảnh tập kích lại phong nhận. Hia ma pháp sư cao cấp hệ hỏa & thổ không được may mắn như vậy. Ma pháp sư không có một tí năng lực cận chiến nào, khi đến sát bên người mới phát hiện được thì đã muộn rồi, hai người chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị phong nhận cắt đứt cổ họng.
Lần này xuất sơ cấp phong nhận thu được hiệu quả ngoài ý định của Long Nhất. Vốn nghĩ tối đa chỉ làm bọn họ lùi lại, không ngờ một chiêu đã giết chết hai người. Kỳ thật thu được kết quả này là nhờ tập kích. Nếu như ma pháp sư có sự chuẩn bị trước muốn giết chết họ phải tốn thêm không ít lực.
Đại ma pháp hệ thủy nhìn đồng bọn thảm tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Nhất đang nhẹ nhàng hạ xuống, tiến lại gần.
“Đồ vô sỉ, đột nhiên dung thủ đoạn đánh lén! Quang minh thần sẽ trừng trị bọn ngươi!” Đại ma pháp hệ thủy oán hận nói.
Long Nhất cúi đầu cười cười: “Quang minh thần ít nhiều cũng thấy lo lắng cho bọn vô lại các ngươi, nên muốn ít nhiều bọn ngươi cũng chết đi để được hầu hạ bên người”
Tại Lan Thương đại lục, tín đồ luôn tin tưởng Quang Minh thần, không phân biệt người tốt hay kẻ xấu. Từ kẻ phi thường cho đến kẻ trộm cắp cũng đều giống nhau. Tất cả đều có đạo lý. Như đạo tặc là một nghề chuyên ám sát & ăn trộm. Rất nhiều người biết đạo tặc là nghề không tính đến sĩ diện, chỉ cần bỏ ra một số tiền do bọn họ ra giá, bọn họ sẽ cố gắng hoàn thành công việc bất chấp thủ đoạn.
Khéo thay, Long Nhất tiền thế vốn là một chuyên gia ăn cắp vặt & ám sát. Hắn cũng chửng biết đến Quang Minh thần. Nếu như đánh lén mà đắc thủ sao phải ra mặt quang minh chính đại dung hết sức lực làm gì?
“UU, Thiến Á ta giao hắn cho các nàng đấy” Long Nhất chỉ vào đại pháp sư hệ thủy nói.
“Lão đại, còn tôi?” Man Ngưu nóng nẩy hỏi. Lâu ngày không được động thủ hắn cảm thấy chân tay rất ngứa ngáy.
“Hai gã cầm kiếm kia, đồng ý không?” Long Nhất cười nói.
“Cả hai người kia sao?” Man Ngưu nói, hai mắt bốc lửa nhìn hai kiếm sư đang trùm lên vẻ mặt lạnh lẽo, Man Ngưu kêu thầm không tốt.
“Không được sao? Vậy lưu lại một tên để ta luyện tay!” Long Nhất hắc hắc cười.
Nghe Long Nhất & mọi người nói chuyện ngữ khí hoàn toàn không để bọn chúng vào trong mắt bọn chúng tức muốn nổ phổi. Nhưng bọn ma pháp sư đã nhìn thấy trên người Long Nhất tỏa ra một luồng âm hàn sát khí, bọn họ một mình chẳng có khả năng chống lại được.
“Bọn ta là người thuộc Băng Phong Dõng binh đoàn (lính đánh thuê) thuộc đội quân Ngạo Nguyệt hoàng gia. Hôm nay phụng mệnh sát đôi cẩu nam nữ này, không biết vì sao các vị lại ngăn cản?”
Đại ma pháp sư hệ thủy mềm mỏng nói. Hắn tỏ rõ thân phận vì đối với bọn Long Nhất quả có lòng sợ hãi.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:42 PM.