Ba tên luyện khí tầng bảy, một tên cao thủ luyện khí tầng tám truy sát, Dương Thần dù hiền lành cũng không khỏi lửa giận vạn trượng. Loại chuyện này, tuyệt đối là tác phẩm của Tôn Hải Kính và Sở Hanh, bằng không Tôn Hải Kính không thể trước khi Dương Thần rời đi nói bóng gió như vậy. Nhưng dù Tôn Hải Kính mời phỏng chừng cũng không thỉnh được những cao thủ này.
Chuyện này nhất định không thể để yên! Dương Thần kiếp trước đã từng bị truy sát, nhưng cũng không phải thời điểm cảnh giới này. Truy sát không lâu khiến hắn cảm nhận được cái loại tư vị chó nhà có tang kiếp trước. Ngại vì đồng môn không thể tương tàn, Dương Thần không có ở Cửu Nhưỡng sơn trang hạ thủ với Tôn Hải Kính, đối phương lại không buông tha, xem ra lần này sau khi trở về, ngày môn phái đại bỉ, nhất định phải giết chết Tôn Hải Kính để tiết mối hận trong lòng.
Bị đuổi giết mà không đánh trả không phải là thái độ Dương Thần kiếp này dự định áp dụng. Có thể mời được cao thủ luyện khí tầng bảy tầng tám, chỉ dùng linh thạch phổ thông là không thể, trừ phi là có phù bảo thích hợp cho bọn họ sử dụng, nói không chừng vẫn còn lượng thân chế phù bảo.
Dương Thần hiện tại muốn làm chính là từ túi Càn Khôn những người này lưu lại tìm mấy thứ này. Nói không chừng có thể phát hiện dấu vết thủ pháp của Sở Hanh. Dù không tìm được nhưng Dương Thần cũng muốn phóng ra tiếng gió. Sở Hanh thân là truyền công đệ tử không thể trực tiếp đối phó với Dương Thần, đây là bí mật công khai giữa Dịch Tú sơn trang và Cửu Nhưỡng sơn trang, tin đồn cũng có thể khiến hắn sứt đầu mẻ trán một đoạn thời gian.
Trái lại thuê sát thủ giết người? Dương Thần không nghĩ qua, nếu tới nữa thì Ngọc Hoàng đại đế cũng biến thành vong hồn dưới đao của mình, mặc kệ dạng địch nhân gì, Dương Thần đều tiếp nhận.
Dương Thần vứt toàn bộ thi thể vào mê trận, như vậy trong thời gian ngắn sẽ không ngờ có người phát hiện. Nếu quả thật dựa theo phát triển, lúc những thi thể này bị phát hiện cũng là sự tình vài chục năm sau.
Ở trong mê trận yểm hộ, Dương Thần tốn khoảng gian mười ngày mới đem thân thể khôi phục. Cũng may lần này tịnh bình hấp thu cũng đủ linh lực, nên linh lực Dương Thần cũng không bị cạn kiệt.
Bất quá, có lẽ Dương Thần mạnh mẽ kích thích trận thế mà dẫn tới thần thức thụ thương. Cũng may Dương Thần đã thu dược viên, dù cho lọt vào phản phệ cũng không đến nỗi trí mạng, chỉ là hao tổn một phần thần thức. Tam Thanh Quyết thần diệu vô bì, ngắn ngủi đích trong vòng vài ngày, đã chữa trị hoàn toàn tổn thương.
Thời điểm xuất hiện lần nữa là ở thượng thiên thu các nội trong phường thị ở Mi Thanh sơn. Nơi này cửa hàng của Thuần Dương Cung, Dương Thần đi vào, người bên ngoài thấy trên túi Càn Khôn bên hông hắn có tiêu ký Thuần Dương Cung, ai cũng không ngăn cản, tùy ý để hắn đi tới đại đường.
Đông! Một vải bông bị Dương Thần ném lên bàn, khuôn mặt sương lạnh khiến Dương Thần thoạt nhìn có chút hung hãn. Cố ý phát ra một chút sát khí, khiến Dương Thần có vẻ hàm xúc ý tứ công kích, nếu không phải thấy hắn là đệ tử Thuần Dương Cung, nói không chừng sớm có người hắn ném ra ngoài.
"Dương sư đệ, đây là cái gì?" Một tên chưởng quỹ mập mạp lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt Dương Thần, nếu là người một nhà, đương nhiên chưởng quỹ phải đi ra tiếp đãi. Chưởng quỹ này cũng là nhân vật luyện khí tầng sáu, bất quá trước kia là nô bộc, sau khi đạt tới luyện khí tầng năm mới có thể tuyển chọn ra ngoài chấp chưởng sinh ý cho môn phái. Đối với những đệ tử Thuần Dương Cung cho phép ra ngoài lịch lãm, luôn rất được tôn kính. Dương Thần lần trước đã tới ở đây, chưởng quỹ tự nhiên nhận được hắn.
"Ta bị vài người truy sát, đây là đầu bọn họ!" Dương Thần trực tiếp mở ra bao bố, lộ ra bên trong ba cái thủ cấp và vài món phù khí vừa nhìn là biết đồ tốt. Sở dĩ là ba cái đầu bởi vì có một cái bị kiếm trận phá nát không còn đầy đủ, dù tìm được một nửa, nhưng loáng thoáng còn có thể nhìn ra thân phận.
"Những vật này là từ trên người bọn họ tìm được, rất giống thủ pháp Thuần Dương Cung ta." Dương Thần cười lạnh một tiếng: "Lúc nào, Thuần Dương Cung lại cấu kết ngoại nhân hạ sát thủ với một đệ tử bổn môn vậy?"
Chưởng quỹ nghe vậy thất kinh, Dương Thần ở Cửu Nhưỡng sơn trang từng bị sát thủ phục kích, chuyện này liền khiến cho cơ hồ toàn bộ tán tu chung quanh Mi Thanh sơn bị kiểm tra một lần. Sự tình lần trước như vậy, hôm nay Dương Thần lại bị đuổi giết, hơn nữa còn có đệ tử Thuần Dương Cung liên lụy trong đó, đối với chưởng quỹ quả thực là họa vô đơn chí.
Trong số đầu người chưởng quỹ lập tức nhận ra mấy tán tu nổi danh, bình thường hay lui tới phường thị. Bất quá tu vi bọn họ đều tương đối, Dương Thần chỉ là một đệ tử luyện khí tầng một lại giết được đối phương, điều này làm cho chưởng quỹ kinh hãi, bội phục Dương Thần không ngớt.
"Bọn người kia còn một tên, đi tìm tung tích của hắn, nói không chừng có thể biết là kẻ nào sai khiến." Dương Thần gợi ý một tiếng, sau đó trực tiếp đứng dậy đi ra: "Ta còn có nhiệm vụ trong người, làm phiền sư huynh đem chuyện này xử lý một chút. Ta không muốn mỗi đệ tử Thuần Dương Cung ra ngoài lịch lãm, chưa ra khỏi thạch lâm Mi Thanh sơn thì bị người đuổi giết!"
Dương Thần bên này vừa đi, tin tức truyền lại Thuần Dương Cung, nhất thời trên dưới tức giận. Chấp pháp đường đệ tử dốc toàn bộ lực lượng, lần thứ hai ở chu vi Mi Thanh dấy lên một cuộc điều tra nghiêng trời lệch đất.
Biết được tin tức này, Tôn Hải Kính hoảng sợ hết một ngày, rốt cục không kềm nén được đi thỉnh Sở Hanh.
"Sư phụ, làm sao bây giờ? Nếu bị chấp pháp đường tra được, chúng ta xong đời!" Tôn Hải Kính cơ hồ là phát khóc, tàn hại đồng môn, đây là tội lớn, môt khi bị lộ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
"Hoảng cái gì?" Sở Hanh cũng có chút kinh hãi, nhưng hắn không thừa nhận, đánh một pháp quyết, đem chung quanh phong tỏa, lúc này mới hỏi: "Cái tên còn sống, ngươi có cho hắn pháp trận truy tung không?"
"Có, thưa sư phụ!" Tôn Hải Kính chính là sợ cái này, nếu tên còn sống bị phát hiện, hắn lập tức sẽ chết không có chỗ chôn.
"Đừng sợ, cái pháp trận kia ta đã lưu lại truy tung trận pháp rồi." Sở Hanh đứng dậy, bình tĩnh sửa sang xiêm y một phen: "Hắn không sống qua ngày mai được! Ngươi hãy trở lại, nếu bị người khác hỏi, chỉ cần nói cái gì cũng không biết là được."
"Vâng, thưa sư phụ!" Tôn Hải Kính nghe được Sở Hanh có sắp xếp, cũng an tâm không ít, trở lại tiểu viện của mình, lập tức bắt đầu bế quan, không để ý chuyện bên ngoài.
Đợi Tôn Hải Kính đi xa, Sở Hanh mới lắc mình xuất môn, nhìn phương hướng Tôn Hải Kính biến mất, trong lòng mắng: "Phế vật! Chút chuyện như thế cũng không làm được, còn phải để ta xuất thủ, hừ! Nếu không giết ngươi dấu vết quá rõ ràng, ta đã sớm giết ngươi diệt khẩu!" Sau khi mắng xong, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Last edited by khaint01; 25-10-2012 at 07:27 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint01
Sở Hanh hiện tại đối mặt với một vấn đề hết sức nguy hiểm, nếu không thể đúng lúc diệt trừ cái tên còn sống kia, môt khi bị chấp pháp đường tìm được, hắn thì không thể không đối mặt sự trừng phạt. Dù cho hắn đã là nội môn đệ tử Trúc Cơ, Dương Thần chỉ là ngoại môn đệ tử, nhưng môn quy chính là môn quy, không thể vì tu vi mà cải biến.
Huống chi, Đỗ Khiêm vẫn rất thưởng thức với Dương Thần, hơn nữa những tên chấp pháp đường kia đối với xuất thân đao phủ của Dương Thần cũng rất có đồng cảm. Nếu một ngày để cho bọn họ tra được là mình làm chủ, sợ rằng mình ngoại trừ đền tội, cũng chỉ có thể trốn tránh mà thôi.
Để cho Sở Hanh tức giận chính là một cái đệ tử ngoại môn nho nhỏ , còn luyện khí tầng một, đặt ở môn phái nào, cho dù là bản môn hay nơi khác, liên tư cách ra ngoài cũng không có. Đừng nói tranh đấu với người khác, cảnh giới này tối đa chỉ có thể học vẽ tranh điểm bùa, dù cấp pháp thuật thấp nhất cũng cần luyện khí nhị tầng mới có thể học tập, Dương Thần làm thế nào đánh bại mấy tên sát thủ kia?
Chẳng lẽ có đệ tử Trúc Cơ kỳ tham dự trong đó? Đỗ Khiêm và Dương Thần quan hệ cũng không tệ, chẳng lẽ là Đỗ Khiêm xuất hiện? Sở Hanh không phải không hoài nghi tới điểm này, nhưng nếu như Đỗ Khiêm xuất hiện, tuyệt không thể là Dương Thần đưa đầu đến Thiên Thu các, hẳn là chấp pháp đường đệ tử trực tiếp tới tìm mình.
Thế nhưng, nếu bảo Dương Thần tự ra tay, hắn tuyệt không tin tưởng. Chỉ bằng Dương Thần? Một kẻ mỗi ngày chỉ tu luyện một canh giờ, tối đa hai chu thiên, hơn nữa còn không có việc gì liền chui vào tàng kinh các xem ngọc giản, không làm việc gì đàng hoàng. Nếu như nói luyện đan có lẽ Sở Hanh sẽ tin tưởng, còn về chiến đấu, Sở Hanh quyết không tín!
Nhất lực hàng thập hội? Đánh bại cái loại luyện khí tầng ba đệ tử như Tôn Hải Kính còn có thể, nhưng muốn dựa vào khí lực đánh bại sáu bảy đối thủ tương tự, hơn nữa còn bị vây công, đánh chết Sở Hanh cũng không tín. Giải thích duy nhất có thể chính là phía sau Dương Thần có người hỗ trợ, mà đây cũng chính là lý do Sở Hanh không sợ hãi. Dựa vào điều này thì có thể nói Dương Thần có động cơ gia nhập Thuần Dương Cung!
Đáng tiếc, không giết được Dương Thần, cũng không thể tìm được căn cứ chính xác về động cơ của hắn, Sở Hanh hiện tại cũng chỉ có thể đem tên sát thủ kia giết chết. Bằng không chưa bắt được Dương Thần điểm yếu, chính mình phải chịu phiền toái.
Tin tức đương nhiên truyền lại Cửu Nhưỡng sơn trang, tựa hồ khiến toàn bộ ngoại môn đệ tử đều tự tin lên. Đệ tử Thuần Dương Cung luyện khí tầng một lại có thể giết chết mấy tán tu luyện khí tầng bảy tầng tám, đây không phải môn phái sự ưu việt thì còn là gì? Tất cả mọi người tựa hồ so với ngày thường chấn phấn hơn vài phần.
Trầm Đạt bốn người càng hưng phấn dị thường, Dương Thần danh tiếng càng cao, địa vị bọn họ sau này cũng càng cao. Chỉ cần bọn họ trung tâm, Dương Thần nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ. So sánh với sự tự tin của các đệ tử khác, Trầm Đạt bốn người đối với thực lực chính mình lại có nhận thức sâu hơn. Dương Thần giết sát thủ luyện khí tầng bảy tầng tám, đó là dựa vào tu vi của hắn, cùng bọn họ hoàn toàn không quan hệ.
Duy nhất sợ hãi không ngớt cũng chỉ có Tôn Hải Kính. Hiện tại hắn cơ hồ là ngày không ăn đêm không ngủ, cả ngày đều sống trong sợ hãi. Nếu như có thể khiến hắn một lần nữa lựa chọn, hắn tuyệt không sẽ ở trước mặt Dương Thần nói này nói nọ.
Người khác có lẽ nghĩ khoa trương, nhưng Tôn Hải Kính] rất rõ ràng, những tên kia, đích thật là tu vi tầng bảy tầng tám, hơn nữa Dương Thần tuyệt đối không ai hỗ trợ, sau khi Đỗ Khiêm Đỗ sư thúc ly khai Cửu Nhưỡng sơn trang, trở về Thuần Dương Cung, vẫn không có đi ra ngoài, điểm này Sở Hanh vẫn đang canh chừng, chắc hẳn sẽ không xảy ra sơ suất. Dương Thần xác thực là một người giải quyết bốn tên sát thủ.
Ba người luyện khí tầng bảy, một tên luyện khí tầng tám, dù Tôn Hải Kính trong khoảng thời gian này thập phần chăm chỉ nỗ lực, cũng bất quá mới đạt tu vi luyện khí tầng bốn mà thôi. Nếu đem chỗ phù khí phù bảo Sở Hanh ban cho hắn, thì đối mặt một kẻ luyện khí tầng năm, Tôn Hải Kính có lẽ còn có tự tin. Đổi thành tầng sáu, phỏng chừng có một thành cơ hội. Luyện khí tầng bảy, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng thành tích của Dương Thần khiến Tôn Hải Kính nhận thức thêm về hắn, bọn họ rất có thể là cùng lao lên, như vậy còn bị Dương Thần giết chết. Như vậy, ngày môn phái đại bỉ, dù cho Dương Thần không cần mua phù khí phù bảo gì, cũng đủ đem hắn quét sạch.
Hiện tại thời gian hầu như còn dư lại mấy ngày. Chờ chết, đối với một kẻ vừa mới gia nhập Thuần Dương Cung, dược truyền công đệ tử Sở Hanh truyền thụ, tiền đồ bất khả hạn lượng, như Tôn Hải Kính mà nói, quả thực so với chết còn khó chịu hơn.
Mỗi khi nghĩ đến lúc mình như bị ma sao quỷ ám, thời điểm Dương Thần nhập môn làm khó hắn, Tôn Hải Kính chính là toàn thân từng đợt rét run, phảng phất đang hối hận chính mình lúc đó lại làm vậy.
Dương Thần không lo những tên kia còn đồng bọn hay không, tin tưởng Sở Hanh có thể so với Dương Thần càng thêm chờ mong những người đó chết. Dù sao hắn đã đem sự tình tới mức này, Thuần Dương Cung chấp pháp đường xuất động, nếu như cái tên đồng bọn dám xuất hiện, hắn thì thực sự xong đời.
Hiện tại Dương Thần rốt cục có thể nhàn nhã cưỡi hạc giấy, bình tĩnh phi hành. Tin tưởng sau khi tin tức truyền ra sẽ không còn có người nào còn dám truy sát mình.
Dương Thần chỉ là đem mấy cái đầu ném tới Thiên Thu các, nhưng là lại đưa tới một cơn động đất về thực lực Thuần Dương Cung. Tất cả tán tu hầu như đều phải chịu kiểm tra, song song mấy người tên sát thủ toàn bộ bị truy quét.
Bởi vì mấy kẻ đã chết, rất nhiều người không còn cố kỵ, lập tức tuôn ra vô số sự tình chúng khi nam phách nữ không việc ác nào không làm. Mà mọi người cảm thấy thú nhất là mấy người này chết kiểu nào.
"Một ngoại sơn môn đệ tử Thuần Dương Cung luyện khí tầng một quét sạch bốn người bọn họ? Ba người luyện khí tầng bảy, một luyện khí tầng tám? Điều này sao có thể?" Vô số người sau khi nghe được tin này, toàn bộ có một tâm tình bất khả tư nghị. Thực ra, có khá nhiều trường hợp một kẻ cấp thấp giết chết đối thủ cấp cao hơn, bất quá, cũng giới hạn tu vi chỉ cao hơn một chút, tỷ như luyện khí một tầng giết chết luyện khí nhị tằng hoàn toàn có khả năng. Thế nhưng, kém sáu bảy cảnh giới, còn muốn giết chết mấy kẻ đối đầu, chuyện này căn bản là không thể.
Thuần Dương Cung muốn tạo thế cho đệ tử này muốn điên rồi sao? Tin tức chậm rãi truyền ra, truyền đến các môn phái khác, phản ứng đầu tiên của những người đó, chính là Thuần Dương Cung muốn tài bồi đệ tử này. Nghe nữa nói thời điểm Dương Thần là một đao phủ, không biết có bao nhiêu người bĩu môi biểu đạt chẳng đáng. Dù cho người tu hành không nên có những tạp niệm này, nhưng bất chấp lại có rất nhiều. Đến lúc đó, nhất định phải cho tiểu tử cuồng này vọng đẹp mặt, cho Thuần Dương Cung đẹp mặt!
Last edited by khaint01; 25-10-2012 at 07:27 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint01
Dương Thần không biết những điều này, coi như là biết hắn cũng không để ý. Dọc theo đường đi Dương Thần cũng không cưỡi hạc giấy lần thứ hai, mà chậm rãi du sơn ngoạn thủy, dọc theo đường đi xem đã mắt phong cảnh ven đường, mỗi lần ngang qua danh sơn đại xuyên hầu như hắn đều vòng vo một lần.
Dọc theo đường đi, Dương Thần cũng không lãng phí mà tỉ mỉ quan sát. Nhân pháp địa, địa pháp thiên, Thiên Pháp nói, đạo pháp tự nhiên, Dương Thần tự xưng là pháp địa, hướng đại địa học tập. Hắn kiếp trước chỉ tinh thông pháp thuật hỏa hệ, nhưng không biết thứ gì khác.
Trong tàng kinh các tuy thấy được không ít kinh nghiệm giáo huấn của tiền nhân, nhưng đều là người khác. Có thứ Dương Thần có thể lý giải, có thứ hoàn toàn không hiểu, vừa lúc có thể qua dọc đường quan sát, kết hợp thể ngộ chính mình, đem vài thứ kia thông hiểu đạo lí.
Không chỉ là dưới Trúc Cơ, thậm chí còn dưới đại thừa, pháp địa kinh nghiệm đã đủ. Về phần thuyết pháp thiên, pháp nói, pháp tự nhiên, đó là tu vi càng cao mới có thể truy cầu cảnh giới.
Mặc kệ là sơn xuyên, đại địa, sông, cây cối, hoa cỏ, đều là đối tượng Dương Thần tỉ mỉ quan sát. Dương Thần nhớ kỹ kiếp trước Thiên Đình có vị cao thủ nói qua, mỗi bông hoa một thế giới. Nhất lạp sa nhất chi nộn diệp, mỗi con sông, ngọn núi, mỗi khu rừng, cũng không quá khác nhau. Dương Thần thoả thích lĩnh ngộ phương diện đạo lý này, cũng chậm chậm tiêu hao thời gian.
Về phần nói lịch lãm hồng trần, đối với Dương Thần một Đại La Kim Tiên mà nói, căn bản không cần. Dương Thần chỉ cần dựa theo những việc mình cần làm là tốt rồi. Dù vậy, thời điểm Dương Thần chạy tới Phù Không Sơn, cách hai mươi tháng bảy còn có bốn năm ngày.
Vừa tiến đến chân núi Phù Không, còn chưa thấy phường thị trong trấn, Dương Thần ven đường thấy được thân ảnh Công Tôn Linh.
Công Tôn Linh vẫn mặc một thân cung trang vàng nhạt, hoa văn góc áo khiến Dương Thần khắc sâu ấn tượng, vẫn tinh xảo như vậy. Dương Thần biết, những thứ này toàn bộ đều là Công Tôn Linh tự mình chế tác, mặc dù Công Tôn liên cảnh giới luyện khí tầng sáu vẫn không thể luyện chế pháp bảo, nhưng thời điểm Công Tôn Linh chế tác y phục cho mình vẫn không tùy ý, mỗi chỗ đều hiện ra sự tinh xảo. Đùi đẹp thon dài và vòng eo mảnh khảnh, bị y phục vừa người làm nổi bật, làm cho người ta luyến tiếc dời ánh mắt.
Công Tôn Linh đang ở cầm một mảnh ngọc giản chuyên tâm suy xét, biểu tình nghiêm túc, có vẻ vô cùng chuyên chú. Dương Thần từ phương hướng này nhìn sang chỉ có thể thấy nửa gò má của nàng, thế nhưng cái loại phong phạm điềm tĩnh trang nhã này lại khiến Dương Thần trong nháy mắt thất thần.
Mỹ nữ Dương Thần gặp qua không nhiều lắm, thế nhưng, những người đó hầu như đều là tuyệt đại mỹ nữ. Hằng Nga, Cửu Thiên Huyền Nữ, Chức Nữ, tiên nữ vân vân, tùy tiện người nào đều là phong nghi tuyệt thế. Bất quá, những người này đối Dương Thần tịnh không có quá nhiều lực hấp dẫn, một người cả ngày sống trong khuất nhục làm sao nghĩ những thứ này.
Kiếp này Dương Thần trong trí nhớ khắc sâu nhất chỉ có vẻ đẹp của mỹ nữ sư phụ. Những người khác, cho dù là lãnh diễm vô song Thạch San San, hay tiểu mỹ nữ Tôn Khinh Tuyết, cũng không lưu lại dấu vết gì trong lòng Dương Thần. Nhưng giờ khắc này, Dương Thần lại bị Công Tôn Linh hấp dẫn.
Có lẽ vì một câu hảo tâm nhắc nhở kia ở tàng kinh các của Công Tôn Linh, có lẽ là ở chỗ này nàng nghiên cứu xuất thần, nói chung, Dương Thần rất thích xem gò má mỹ lệ này. Tựa hồ nhìn nàng, có thể làm cho mình có một hồi an lòng.
Ngơ ngác nhìn một lúc, bên kia Công Tôn Linh lực chú ý cuối cùng từ ngọc giản chuyển đến Dương Thần. Lúc Dương Thần còn ở rất xa nàng đã biết. Chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề, nhất thời không để ý đến Dương Thần. Hiện tại cũng không nên thất lễ như vậy, chỉ là ngẩng đầu nhàn nhạt mỉm cười, khẽ gật đầu nói: "Ngươi đã đến rồi, Dương sư đệ!"
Nhìn vẻ tiếu ý và dáng điệu gật đầu, khiến Dương Thần liền có một lòng trung thành mãnh liệt với môn phái, dù Đỗ Khiêm chiếu cố mình như vậy, Dương Thần cũng không cảm giác được trên người hắn. Mà Công Tôn Linh trước sau chỉ là nói qua không quá năm câu với Dương Thần, Dương Thần lại có cảm giác như thế.
"Ta tới, sư tỷ!" Chỉ trong nháy mắt, Dương Thần làm ra quyết định. Đời này quyết không thể tái diễn bi kịch kiếp trước, một vị thiên tài tuyệt diễm như vậy, không nên ngã xuống như thế.
Vừa làm ra quyết định này, Dương Thần còn chưa kịp nói, liền thấy Công Tôn Linh đối diện biến sắc, đột nhiên chỉ vào Dương Thần, kinh hãi hỏi: "Dương sư đệ, linh lực trên người ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mất trật tự?" Cũng là Công Tôn Linh nhạy cảm phát hiện trên thân Dương Thần linh lực các hệ pha tạp không thuần, đây chẳng phải là tự phế tu vi?
Trước kia Dương Thần vẫn còn luyện khí tầng một, hỏa thuộc tính linh lực làm chủ, linh lực khác đều bị nghịch Âm Dương Ngũ Hành áp chế, người ngoài không dễ tra xét được, mặc kệ là Sở Hanh hay Đỗ Khiêm, thậm chí cả Chu Thần Đào cũng không có phát hiện. Hiện tại Dương Thần Âm Dương Ngũ Hành quyết đã tiến nhập luyện khí nhị tầng, linh lực tăng nhiều, tự nhiên bị Công Tôn Linh phát hiện.
Dương Thần là hỏa tinh linh căn, tự nhiên là chuyên tu hỏa linh lực, đột nhiên trên người nhiều hơn linh lực hệ khác, có thể nào không lo lắng cho hắn. Linh lực "mất trật tự" như vậy, lẽ nào Dương Thần xảy ra vấn đề gì?
"Ngũ hành linh lực mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên." Dương Thần trong lòng ấm áp, trên mặt lộ dáng tươi cười: "Ta chỉ là muốn thể nghiệm một chút, làm sao dùng hỏa thuộc tính linh lực bắt chước một chút cái linh lực thuộc tính khác mà thôi, thử luyện công pháp thuộc tính khác lý giải một chút."
Rrên mặt Công Tôn Linh trong nháy mắt trở nên cực kỳ đặc sắc. Cái tên sư đệ Dương Thần này thật khiến người kinh ngạc. Trong tàng kinh các ngẩn ngơ hơn nửa năm, xem tất cả điển tịch. Mà công pháp thuộc tính ngũ hành khác hắn cũng muốn luyện một lần, lý giải những thuộc tính khác, quả thực làm cho người ta không nói được lời nào.
Bất quá, tu vi Dương Thần bây giờ tiến nhanh, chí ít Công Tôn Linh nhìn ra, so với ở tàng kinh các đã nâng một bước, nghĩ đến tạm thời không có cái vấn đề gì lớn, chỉ đành nhắc nhở một câu: "Vậy ngươi cũng phải cẩn thận, nghìn vạn lần không nên bỏ gốc lấy ngọn!"
"Sư tỷ yên tâm, ta biết đang làm cái gì." Dương Thần mỉm cười cho nàng an tâm, sau đó hỏi: "Sư tỷ ở chỗ này, chẳng lẽ là chờ ta sao?"
"Ngươi chính là Dương Thần?" Không đợi Công Tôn Linh trả lời, bên cạnh đột nhiên xen vào thanh âm một người xa lạ: "Là tiểu bối luyện khí tầng một ẩu đả với mấy sát thủ luyện khí tầng bảy tầng tám?" Trong giọng nói, mang theo một cổ khẩu khí làm cho người ta khó chịu dị thường, phảng phất như bắt được một kẻ trộm ẩn dấu ở trong đám người.
Last edited by khaint01; 25-10-2012 at 07:27 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint01
Từ không trung xuất hiện vài bóng người, toàn bộ hướng về bên này bay tới.
Mấy kẻ bay tới, nữ có nam có, tựa hồ thời điểm phi hành ai cũng không sử dụng phù khí, hiển nhiên chí ít cũng phải luyện khí tầng sáu. Dương Thần chân mày cau lại, mình và sư tỷ vừa mới gặp mặt, từ đâu nhảy ra một đám loạn thất bát tao chen vào? Xem biểu tình Công Tôn Linh cũng đồng dạng nhíu mày bất mãn, lập tức trong lòng liền có tính toán.
"Ai nói vậy? Lời nói vô căn cứ!" Dương Thần không cần suy nghĩ trực tiếp phản bác: "Ai truyền lời đồn như vậy? Không nên nghe đồn bậy, vô duyên cớ đánh mất thân phận ngươi tu hành!"
Đối phương thế tới hung hãn, thật không ngờ Dương Thần lại phủ nhận, trong nháy mắt, cái tên đầu lĩnh vừa mở miệng lâm vào một hoàn cảnh xấu hổ. Nguyên bản còn muốn nương theo lời đồn đãi này đả kích Dương Thần một phen, người ta vừa bắt đầu đã phủ nhận, điều này làm cho hắn không cách nào phát tác? Hơn nữa Dương Thần lời nói cũng cay độc, phủ nhận còn không nói, trực tiếp chụp mũ một đám nghe lời đồn bậy, thật ra có vẻ là người lỗ mãng.
"Thuần Dương Cung Công Tôn đạo hữu ở đây, ngươi hãy nói một chút, vị Dương Thần đạo hữu này chẳng lẽ không phải Dương Thần được truyền tụng đã giết mấy tên sát thủ?" Đầu lĩnh chính là một nam tử, vài người vừa chạm đất, bắt đầu hướng Công Tôn Linh làm khó dễ. Dương Thần chính mình thừa nhận lời nói vô căn cứ, hắn cũng không mượn cớ truy cứu. Nhưng bị Dương Thần phản kích lại làm cho bọn họ đều có chút phẫn nộ, muốn đi gặp cao tầng đệ tử Thuần Dương Cung lảnh giáo một phen.
"Đây là Dương sư đệ!" Công Tôn Linh khuôn mặt sương lạnh, một điểm đều không khách khí hỏi ngược lại: "Bất quá, cùng các ngươi có quan hệ gì? Chẳng lẽ sát thủ là do các ngươi phái ra?"
"Nói gì vậy, chúng ta và Dương sư đệ ngày xưa không oán, gần đây không thù, tại sao tìm người giết hắn?" Đầu lĩnh thanh niên không thèm để ý Công Tôn Linh cật vấn, như trước cười hì hì nói: "Huống hồ, thật muốn làm gì, chúng ta không biết chính mình động thủ sao? Còn muốn mượn tay người khác, thực sự là buồn cười. Trừ phi, là có chút sợ tàn hại đồng môn, không dám chính mình động thủ đi?" vừa nói, lại phản pháo Thuần Dương Cung nội đấu.
"Như vậy, hôm nay Hàn đạo hữu là dự định thay Thuần Dương Cung tới thanh lý môn hộ?" Công Tôn Linh tuy ngày thường hiền lành, thế nhưng thời điểm đối mặt khiêu khích, vẫn như trước thập phần sắc bén phản kích. Mặc dù Dương Thần ngay bên người nàng, nhưng nàng là sư tỷ, lúc này nên vì Dương Thần xuất đầu.
"Không dám không dám!" Nam tử họ Hàn gọi là Hàn Kiến Đức, là ngoại môn đệ Thiên Quyền Tông, giống Công Tôn Linh, luyện khí tầng sáu, hôm nay biết được Dương Thần muốn đi qua, cố ý tới rồi cười nhạo Dương Thần, lại không ngờ gặp gỡ Công Tôn Linh.
Đối mặt Công Tôn Linh, Hàn Kiến Đức cũng không dám dùng ngữ khí chế ngạo Dương Thần. Sau khi nói không dám, Hàn Kiến Đức lập tức đem ánh mắt chuyển đến Dương Thần, cười hì hì nói: "Dương sư đệ, nếu là lời đồn, Dương sư đệ có phải nên vi mọi người bác bỏ tin đồn một chút, miễn ảnh hưởng tới danh tiếng Thuần Dương Cung a!"
"Đó là tự nhiên!" Dương Thần trong ánh mắt kinh ngạc của Công Tôn Linh, tiến lên một bước khẳng định nói: "Không biết tên đáng chết nào đồn thổi, buồn chán chạy tới chạy lui không chịu làm việc có ích, làm sao có thể nên người?"
So với chỉ mặt hòa thượng mắng con lừa ngốc cũng là như thế. Hàn Kiến Đức và đám người hắn mang đến, nếu có thể nhẫn cũng sẽ không vì nghe đồn đãi mà tìm Dương Thần phiền toái. Trên đời này, cho dù là người tu hành, cũng có một nhóm gia hỏa không cho phép người khác danh tiếng mạnh hơn bọn hắn.
"Vậy Dương đạo hữu dự định làm thế nào bác bỏ tin đồn? Hướng người nghe được tin vịt dập đầu bồi tội sao?" Hàn Kiến Đức cười lạnh một tiếng, không khách khí nói. Mấy người phía sau, vốn là một loại người, vừa bị Dương Thần một câu khơi dậy lửa giận, hiện tại tự nhiên đều nghe vậy cười lên ha hả.
"Nga? Nguyên lai sư môn Hàn đạo hữu có quy củ bác bỏ tin đồn là hướng người kia dập đầu bồi tội a!" Dương Thần há to miệng, vẻ mặt chợt thay đổi, liền quay đầu hướng về phía Công Tôn Linh nói: "Sư tỷ, ta ở trên đường thật ra có nghe qua vài lời đồn về sư môn Hàn đạo hữu, có phải như Hàn đạo hữu nói, để cho chưởng môn hướng ta bồi tội?"
Công Tôn Linh chỉ cười, cũng không nói gì. Hàn Kiến Đức lại nghe được tức muốn nổ ruột. Nói gì vậy? Để cho chưởng môn đến bác bỏ?
"Ngươi dám vũ nhục sư môn ta? Vũ nhục tông chủ Thiên Quyền Tông?" Hàn Kiến Đức giận dữ, hướng về phía Dương Thần nộ quát một tiếng.
"Di?" Dương Thần ở bên cạnh không sợ chút nào: "Dựa theo lời Hàn đạo hữu, bác bỏ tin đồn chính là vũ nhục sư môn ngươi, vũ nhục tông chủ Thiên Quyền Tông ngươi? Ta đây không thể lý giải được, ngươi đang vũ nhục cung chủ Thuần Dương Cung ta?"
"Ngươi!" Hàn Kiến Đức chỉ vào Dương Thần, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải. Dương Thần vừa rồi chỉ nói khiến chưởng môn đến bác bỏ tin đồn, nhưng không có nói qua muốn cho chưởng môn dập đầu bồi tội, nhưng trong lời nói chính là ý tứ này. Chỉ là, vô luận nói như thế nào, hắn cũng không thể nào chỉ trích Dương Thần, bởi vì Dương Thần mỗi câu nói đều là dựa theo ý mình phản kích. Nếu nói Dương Thần không đúng, vậy thì đầu tiên là đánh vào mặt mình.
"Vậy thì mời Dương đạo hữu đem sự thực nói ra, làm chúng ta hiểu lầm!" Hàn Kiến Đức đang định muốn nói cái gì đó, lại bị một nữ tử phía sau ngăn lại. Sau đó, nữ tử hướng Dương Thần, trên mặt mang tiếu ý, hướng về phía Dương Thần nói.
"Cũng không biết tên vương bát đản truyền lời đồn!" Tiện mắng một câu, Dương Thần mới hung hãn nói: "Lại chỉ nói phân nửa con số, không biết làm cho người ta hiểu lầm sao?"
Hắn vừa mở miệng, ngay cả Công Tôn Linh cũng có chút vô cùng kinh ngạc. Cái gì là phân nửa con số? Lẽ nào Dương Thần giết không chỉ là ba người tầng bảy một người tầng tám sao? gấp đôi con số?
Vài người đối diện, bao gồm Hàn Kiến Đức, hầu như đều choáng váng. Không phải vì khiếp sợ, nên khiếp sợ đã sớm khiếp sợ qua, bọn họ kinh ngạc là, Dương Thần lá gan cỡ nào cũng dám nói bậy như vậy? Lẽ nào hắn không biết, dù hắn chém to hơn nữa, chỉ cần động thủ cũng lộ tẩy sao?
"Chẳng lẽ Dương đạo hữu nói phân nửa con số, ý là Dương đạo hữu giết sáu người luyện khí tầng bảy hai người luyện khí tầng tám sao?" Hàn Kiến Đức rốt cục bắt được cơ hội, mở miệng lần nữa, trầm giọng hỏi.
"Ta nói là ta là luyện khí nhị tầng, không phải luyện khí tầng một!" Dương Thần dùng một loại ánh mắt kì quặc nhìn đám người si ngốc đối diện, sau đó thấp giọng lầm bầm: "Mẹ nó, không biết kẻ nào đồn nhảm bậy bạ, rõ dở hơi!"
Last edited by khaint01; 25-10-2012 at 07:27 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint01
Thanh âm lầm bầm tuy rằng thấp, nhưng mọi người tại đó tu vi đều không thấp, mỗi người đều nghe hết những lời Dương Thần lầm bầm. Nhất là mắng người cuối cùng một chữ cũng không lọt.
Công Tôn Linh nghe xong những lời đó, trong lòng mỉm cười, trên mặt sương lạnh cũng tan một chút. Cái tên Dương sư đệ này hoàn không phải là cái loại đèn cạn dầu.
Hàn Kiến Đức phẫn nộ như muốn nổ tung, một đám người hăng hái bừng bừng đến sinh sự với Thuần Dương Cung, kết quả bị Dương Thần bất âm bất dương mắng lại còn không có cơ hội cãi lại, làm sao không tức giận cho được?
"Không biết Dương đạo hữu có hứng thú hay không, chúng ta luận bàn một chút?" Phẫn nộ khiến Hàn Kiến Đức bất chấp mình là luyện khí tầng sáu còn đối thủ chỉ là luyện khí nhị tầng, mở miệng phát ra khiêu chiến.
"Luận bàn?" Dương Thần lắc đầu: "Luận bàn ta không phải là đối thủ của ngươi, hay là thôi đi!"
"Thế nào, Dương sư đệ không có can đảm này?" Nghe được Dương Thần dễ dàng mở miệng chịu thua, kể cả Công Tôn Linh cũng đều kinh ngạc. Hàn Kiến Đức lại suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, vận sức chờ phát động nhưng người ta lại dễ dàng né qua, tựa như đem một quyền toàn lực đánh vào không khí.
Tưởng khiêu khích, người ta trực tiếp chịu thua, vậy còn khiêu khích gì nữa? Coi như là nói ra, Dương Thần một luyện khí nhị tầng đệ tử, chống lại một gia hỏa luyện khí tầng sáu, chịu thua cũng không phải là cái gì quasmất mặt. Nhưng vấn đề là Hàn Kiến Đức gây sự mà đến, lập tức châm chọc.
"Can đảm không quan hệ." Dương Thần lắc đầu, trực tiếp đi tới phía sau Công Tôn Linh: "Luận bàn quy củ nhiều lắm, ta không phải là đối thủ của ngươi. Chẳng qua nếu như Hàn đạo hữu thực sự cảm thấy hứng thú, không ngại hướng ta sinh tử khiêu chiến một chút!" Nói xong, không để ý tới Hàn Kiến Đức, trực tiếp nói với Công Tôn Linh: "Sư tỷ không phải tới đón ta sao? Vậy đừng để trưởng bối chờ sốt ruột, chúng ta quay về đi!"
Công Tôn Linh từ chối cho ý kiến gật đầu, lập tức bỏ đi. Dương Thần nhắm mắt theo đuôi, mấy người cũng không dám ngăn cản, thân thể lui ra, nhường đường cho hai người. Phía trước đi vài bước, Dương Thần lúc này mới quay lại nói: "Từ giờ cho đến lúc đại hội kết thúc, ta đều ở chỗ này, Hàn đạo hữu chớ trì hoãn!" Lại đi vài bước, Dương Thần lại quay đầu lần nữa, để lại một câu: "Hàn đạo hữu, nghìn vạn lần đừng nói với ta ngươi không có can đảm này!"
Hàn Kiến Đức vừa châm chọc Dương Thần lại bị hắn nguyên xi đáp trả. Chỉ là, Dương Thần vừa mới nói tìm riêng hắn tùy thời điểm, hiển nhiên khiến hắn không có lý do gì âm thầm giải quyết, Hàn Kiến Đức cũng bị dồn đến đường cùng.
Đưa mắt nhìn Công Tôn Linh và Dương Thần đi vào thôn trấn, Hàn Kiến Đức và cùng đám người đi cùng nhìn nhau, sau đó xin lỗi một tiếng, liền ly khai, đi tìm sư môn trưởng bối của mình.
"Sư đệ, ngươi không nên bức bách hắn như vậy." Công Tôn Linh sau khi đi vào thôn trấn, liền thở dài một hơi nói: "Tự dưng trêu chọc một cái cừu gia, được không bù mất a!"
"Ta cũng không trêu chọc hắn, không phải hắn đã tìm tới cửa sao?" Dương Thần cười cười: "Dù sao đã xảy ra rồi, để cho bọn họ biết một chút hậu quả cũng không sao, bằng không người khác tưởng ta là quả hồng mềm dễ bóp!"
Công Tôn Linh còn muốn nói gì đó, nghe Dương Thần nói, chung quy đành thôi, chỉ mang theo Dương Thần rất nhanh đến một chi nhánh của Thiên Thu các. Nơi này là một cứ điểm của Thuần Dương Cung, hàng năm đại hội Phù Không Sơn đều là bọn hắn phụ trách cuộc sống hàng ngày cho đệ tử Thuần Dương Cung.
Thuần Dương Cung có một vị Kim Đan tông sư chạy tới, cũng không phải kẻ nào Dương Thần quen biết. Dương Thần chỉ theo lệ bái kiến một chút, để họ an bài cho mình, không quản cái khác. Công Tôn Linh cũng không nghĩ Dương Thần hào hiệp như vậy, chỉ đem chuyện vừa xảy ra bẩm báo.
"Tiểu tử này thật ra rất cứng rắn!" Thuần Dương Cung ngoại sự đường đường chủ Kim Đan tông sư Từ Thành Tín, nhìn xa hơn những người khác: "Dùng một tên lòng dạ chật hẹp là có thể khiến mọi người không hề hoài nghi với Thuần Dương Cung ta, hảo thủ đoạn. Chỉ cần hắn thắng trận này, còn lại ta đều lo được cho hắn, Thuần Dương Cung chúng ta đã thật lâu không có tiểu tử thú vị như vậy!"
Nghe Từ Thành Tín nói như vậy, Công Tôn Linh cũng yên lòng. Chỉ là còn chút bất an, nếu như Hàn Kiến Đức sinh tử khiêu chiến, Dương Thần thế nào tiếp được? Chỉ mong Dương Thần trong tay có đòn sát thủ.
Hàn Kiến Đức sau khi về tới nơi dùng chân Thiên Quyền Tông, vội vội vàng vàng đem chuyện vừa xảy ra hướng trưởng bối bẩm báo một lần. Chủ sự Thiên Quyền Tông nơi này đồng dạng cũng là một ngoại sự đường đường chủ, Kim Đan tông sư. Trước mặt đường chủ, Hàn Kiến Đức không chút giấu diếm, hắn biết, chính mình cho dù hơi nói sạo, đường chủ có thể dựa vào chi tiết nhỏ nhất cũng đoán được, căn bản không dám nói sạo.
"Ngươi và Thuần Dương Cung có cừu oán?" Ngoại sự đường đường chủ sau khi nghe xong, nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Không có!" Hàn Kiến Đức vội vàng trả lời, nói giỡn, chính mình một ngoại môn đệ tử, dựa vào cái gì mà có cừu oán vơi Thuần Dương Cung, Thuần Dương Cung dù là một môn phái nhỏ cũng là có đại nhân Nguyên Anh tọa trấn, hắn còn không có cuồng vọng dám khiêu chiến Thuần Dương Cung.
"Vậy ngươi và Dương Thần kia có cừu oán?" Ngoại sự đường đường chủ lần thứ hai nhíu mày, lại hỏi một câu.
"Không có!" Hàn Kiến Đức không dám giấu diếm, lần thứ hai lắc đầu.
"Ngươi và Thuần Dương Cung không oán không cừu, với Dương Thần kia cũng không oán không cừu, chỉ là nghe có người đồn đãi người ta giết mấy người sát thủ cảnh giới cao, ngươi liền đi tìm người ta gây phiền phức?" Ngoại sự đường đường chủ nhịn không được hỏi câu này. Trong giọng nói, có vẻ cực kỳ bất mãn.
"Đệ tử, đệ tử. . ." Hàn Kiến Đức không biết mình nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể lầm bầm vài tiếng, nói không nên lời.
"Luyện khí tầng sáu khiêu chiến luyện khí nhị tầng, ngươi cũng dám nói được, chỉ dám luận bàn, sinh tử khiêu chiến cũng không dám, ngươi thật đúng là cho Thiên Quyền Tông ta mặt mũi!" Ngoại sự đường đường chủ quả thực cũng không biết nên nói như thế nào với Hàn Kiến Đức: "Thắng ngươi rất quang vinh sao? Thế thua có chỗ tốt gì? Ngươi lẽ nào chưa từng động não nghĩ tới?"
Hàn Kiến Đức trên mặt một mảnh xám trắng, hiện tại mới nghĩ đến, chính mình tự tung tự tác ngu xuẩn cỡ nào. Thì là người ta Dương Thần đánh không lại hắn, Thuần Dương Cung một câu đồn đãi có thể đơn giản cho qua, nhưng chính hắn sẽ bị Thuần Dương Cung trên dưới cừu thị, chính mình lúc đó chùi mông thế nào, lại xuất đầu thế nào?
"Người ta đã sinh tử khiêu chiến với ngươi, ngươi nếu như không dám, vậy thì chịu thua, trở về núi bế quan mười năm!" Ngoại sự đường đường chủ tùy ý phân phó: "Nếu ngươi dám, ngày mai đi khiêu chiến, không nên mất mặt Thiên Quyền Tông ta!"
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint01