Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 71: Chờ xin lỗi
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
- Sếp đang bận à?
Vương Quốc Hoa luôn có nguyên tắc người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng. Biểu hiện của Lưu Đông Phàm là rất tự nhiên, không có vẻ dối trá, điều này làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt đối với đối phương.
- Bí thư có dặn dù bận thế nào trưởng phòng Vương đến cũng lập tức vào. Bí thư còn dặn tôi nên học hỏi trưởng phòng Vương nhiều hơn.
Lưu Đông Phàm thật lòng hâm mộ vì Vương Quốc Hoa được đãi ngộ như vậy.
Lưu Đông Phàm chủ động lấy lòng, Vương Quốc Hoa đương nhiên nhận.
- Chưa nói đến chỉ bảo, có cơ hội ngồi với nhau một chút trao đổi kinh nghiệm. Đều là phục vụ sếp cả, anh không cần khách khí.
Vương Quốc Hoa vào trong, Tằng Trạch Quang thấy hắn liền cười nói:
- Đến rồi à? Đến Phòng lao động nhận chức có vấn đề gì không?
- Không vấn đề gì, bí thư Hồng tạm thời quyết định đưa tôi đi, đây là ý của ngài?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên chụp mũ cho Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang biết không phải ý của mình. Chẳng qua Tằng Trạch Quang không phủ nhận, nhân tình này thu vào túi vẫn lợi hơn, Vương Quốc Hoa không ngu gì mà đến chứng Tằng Trạch Quang để chứng thực.
Vương Quốc Hoa thấy đã tiêu trừ được tai họa ngầm nên nói xong công tác chuẩn bị của Phòng lao động. Hắn cũng không giấu thái độ và cách làm của mình với Cảnh Chí Tân. Nghe thấy Vương Quốc Hoa cắt ngang lời nói của Cảnh Chí Tân trong hội nghị, Tằng Trạch Quang cười nói:
- Làm rất tốt, cán bộ cơ sở chính là như vậy, mềm nắn rắn buông. Đối với người như vậy biện pháp tốt nhất là có phản ứng ngay miễn hắn nghĩ cậu dễ ăn hiếp.
- Tôi không có kinh nghiệm gì chỉ là không muốn thấy đám người ở Phòng lao động phá hỏng chuyện. Một Phòng lao động không ngờ lại có đến sáu phó trưởng phòng, hơn 80 nhân viên. Sau khi tan họp tôi nhìn qua một chút trong văn phòng chẳng qua chỉ có hơn 30 người ở lại. Như vậy thì sao có thể làm việc tốt chứ?
Vương Quốc Hoa rất tức giận nói. Tằng Trạch Quang nghe xong không quá để ý:
- Chuyện này cậu không cần quan tâm, cứ làm tốt công việc của mình đi.
Báo cáo xong, Vương Quốc Hoa rời khỏi trụ sở huyện ủy lái xe đến phòng trọ. Nghĩ đến vào ngõ không có chỗ đỗ nên hắn hắn dừng xe ở đầu ngõ đi vào. Khi qua cửa hàng nhỏ nhà Chung Tiểu Nhã, Vương Quốc Hoa nghe thấy có người gọi mình.
- Vương Quốc Hoa.
Hắn quay lại thấy một tên béo mặt đầy mụn cùng với Chung Tiểu Nhã đang ngượng ngùng đứng bên cạnh.
- Anh là?
Vương Quốc Hoa nhất thời không nghĩ ra đối phương là ai.
- Mẹ nó chứ, ngay cả tôi mà cũng không nhớ ra? Đầu ông có sao không? Không phải đi học đại học sao? Có gì hơn người chứ? Bây giờ tốt nghiệp rồi một tháng kiếm được bao tiền.
Vương Quốc Hoa vẫn không nghĩ ra, lúc này Chung Tiểu Nhã mới miễn cưỡng nói.
- Đây là Liên Quốc Thắng, trước đây là lớp phó lao động của lớp, là con của hiệu trưởng Liên.
Chung Tiểu Nhã nói như vậy, Vương Quốc Hoa mới nhớ ra. Thằng này trước đây không chịu học hành mà cả ngày đi đánh nhau với người ta. Tốt nghiệp cấp ba nghe nói đi học nghề. Nhìn qua là Vương Quốc Hoa biết Liên Quốc Thắng đang tán tỉnh Chung Tiểu Nhã, nhưng Chung Tiểu Nhã lại không thích.
- Ai bảo cô nói chuyện? Muốn gì cút về.
Vương Quốc Hoa trước đây không thích thằng này, hồi học cấp ba hắn chỉ biết học nên không trêu chọc đối phương. Trong mắt Liên Quốc Thắng thì Vương Quốc Hoa chính là kẻ dễ ăn hiếp.
Chung Tiểu Nhã không ngờ Vương Quốc Hoa đột nhiên như thế, chẳng qua trong lòng không hề tức. Từ lần trước gặp hắn ở quận Lưỡng Thủy, Chung Tiểu Nhã cho rằng Vương Quốc Hoa không phải tên ngây ngô như trước nữa. Chút cảm giác ưu việt không còn lưu lại tí nào trong lòng cô.
Vừa nãy Chung Tiểu Nhã thấy Vương Quốc Hoa liền nói một câu muốn giải vây cho mình. Gần đây mẹ cô không biết sao mà cứ ép cô yêu Liên Quốc Thắng. Chung Tiểu Nhã không biết đây là do bố cô gần đây muốn điều từ Phòng lao động sang phòng giáo dục. Mà bố Liên Quốc Thắng bây giờ là trưởng phòng giáo dục.
- Mẹ nó chứ, mày thích ăn đòn à?
Liên Quốc Thắng vừa nói vừa vung tay lên đánh. Theo y nhớ Vương Quốc Hoa là thằng ai muốn đánh cũng được. Hồi cấp ba Vương Quốc Hoa có bị mắng cũng không dám cãi lại.
Vương Quốc Hoa không muốn chọc việc nhưng không sợ việc. Trước đây hắn học nên không muốn gây sự chứ không phải là kẻ dễ bị ăn hiếp. Nếu Liên Quốc Thắng ra tay trước thì hắn không thể đứng nhìn. Hắn vung chân đá chiếc ghế trúc gần đó thẳng về phía Liên Quốc Thắng, đồng thời cũng vung chân đá theo.
Liên Quốc Thắng khá linh hoạt tránh được bị đá trúng chỗ hiểm nhưng đùi bị đạp mạnh, người lảo đảo ngã ra sau quầy. Y đang thấy khó tin thì trên tay Vương Quốc Hoa đã xuất hiện thêm chiếc ghế, mặt mày hung dữ vung tới. Liên Quốc Thắng vội vàng trốn sang bên, né được đầu nhưng vai không né được.
Vốn tưởng rằng thế là xong ai ngờ Vương Quốc Hoa không dừng tay. Hắn lao tới nhấc chân đá còn chuyên môn nhằm vào mặt, vừa đá vừa mắng.
- Miệng chó thối còn dám ra tay trước với tao.
Chung Tiểu Nhã sỡ hãi ngẩn ra, nhìn Vương Quốc Hoa điên cuồng đá nên cô quên dừng lại. Lúc này mẹ Chung Tiểu Nhã ở trong thấy thế vội vàng kêu lên.
- Ai, mày sao lại đánh người? Mau dừng tay.
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, hắn đạp thêm hai đạp mới dừng lại. Trước đây lúc học cấp ba thằng Liên Quốc Thắng không ít lần khi dễ bạn học, trong đó có cả Vương Quốc Hoa. Nếu bố Liên Quốc Thắng không phải hiệu trưởng thì nói về đánh nhau hai Liên Quốc Thắng cũng không phải đối thủ của Vương Quốc Hoa.
- Vương Quốc Hoa, mày có giỏi đừng chạy.
Liên Quốc Thắng miệng chảy máu nhưng vẫn còn cứng. Mẹ Chung Tiểu Nhã chạy tới nâng Liên Quốc Thắng dậy, miệng còn mắng Vương Quốc Hoa:
- Mày sao lại vô cớ đánh người. Tao sẽ báo cảnh sát bắt mày, đừng cho là tao không biết mày ở nhà lão Tào, mày đừng mong chạy.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến ả. Hắn trừng mắt nhìn Liên Quốc Thắng:
- Được, tao đợi ở đây xem mày có thể làm gì tao? Không phục hả? Đi về khóc lóc kể nể với bố mày đi, mày trước đây không phải rất giỏi chiêu này sao? Trước lúc học tao nhường, mày nghĩ tao sợ mày ư? Mày đáng mẹ gì chứ?
- Tiểu Nhã, gọi điện báo cảnh sát, thuận tiện ra ngoài đường xem bố về chưa? Dám đánh người ở nhà ta.
Mẹ Chung Tiểu Nhã đứng trước che mặt Liên Quốc Thắng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.
Chung Tiểu Nhã đương nhiên không chịu gọi, cô biết Vương Quốc Hoa bây giờ không dễ chọc. Trước đây có quyền không dễ chọc, bây giờ có tiền cũng không dễ chọc. Hơn nữa Chung Tiểu Nhã còn có ảo tưởng Vương Quốc Hoa có phải đánh người vì mình?
- Mẹ, mẹ đừng quản việc này.
Chung Tiểu Nhã lao tới kéo mẹ về rồi nhỏ giọng nói:
- Mẹ, cậu ấy không dễ chọc, trong túi người ta có điện thoại di động đắt tiền nhất, còn nữa hắn là bạn học của con. Mẹ bảo con giúp ai?
- Nhà hắn làm gì?
Bà mẹ hỏi, Chung Tiểu Nhã thuận miệng nói:
- Nông dân, sao vậy mẹ?
- Một thằng nhà quê mà mày lại che chở cho nó? Nói, có phải thích nó không? Mày điên à, thích thằng nhà quê còn lừa mẹ là nó có điện thoại di động. Tao nhìn xem mày không biết bị nó lừa thế nào nữa. Nó còn đến nhà mình gọi điện thoại thuê đó.
Mẹ Chung Tiểu Nhã nói rất lớn làm người đang đứng ngoài xem cũng nghe được.
Chung Tiểu Nhã tức giận dậm chân:
- Không thèm nghe mẹ nói nữa, người ta không thèm để ý đến con gái mẹ đâu.
Nói xong Chung Tiểu Nhã chạy vào trong nhà. Mẹ Chung Tiểu Nhã túm áo Vương Quốc Hoa:
- Mày không được đi.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Mắt nào của mụ thấy tôi đi? Tôi đợi ở đây đây.
Lúc này Liên Quốc Thắng chạy tới trước máy điện thoại bàn gọi sau đó khóc:
- Cậu, cháu bị người đánh gần chết ở ngõ Đậu Hủ, chú mau tới cứu cháu.
Dập máy Liên Quốc Thắng hung dữ nói:
- Thằng chó, có giỏi đừng chạy.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười cười kéo ghế ngồi xuống sau đó châm thuốc:
- Tao không đi, tao chờ lát mày quỳ xuống xin lỗi tao.
Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra gọi;
- Lão Cổ, mau tới ngõ Đậu Hủ.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Năm tháng này điện thoại di động chính là biểu trưng cho thân phận. Vương Quốc Hoa đeo máy nhắn tin ở thắt lưng, cầm điện thoại di động trong tay đúng là làm mọi người xung quanh bị chấn động. Mẹ Chung Tiểu Nhã thấy thế không khỏi theo bản năng lui về sau vài bước.
Liên Quốc Thắng cũng sợ, không vì gì khác là vì Vương Quốc Hoa lấy điện thoại ra được. Có thể dùng điện thoại di động đều là kẻ khó chọc. Bố hắn kiếm chút tiền cũng không đủ mua máy điện thoại loại này.
- Mẹ nó chứ, đồ chơi mà cũng lấy ra dọa người.
Liên Quốc Thắng vẫn còn cứng miệng hy vọng đó là đồ giả. Vương Quốc Hoa khinh thường nói:
- Lát mày sẽ biết.
Đang nói chuyện bên ngoài có mấy dân quân dự bị xuất hiện, một tên đầu trọc khoảng 40 tuổi từ xa đã gọi:
- Quốc Thắng, là ai đánh? Mẹ nó chứ, ông đánh chết nó.
Lúc này Vương Quốc Hoa cũng thấy Cổ Tuần xuất hiện phía sau mấy người này nên cười cười đứng lên chỉ vào mình:
- Đánh Liên Quốc Thắng là tôi, chẳng qua tôi phải nói trước là hắn đánh người nên tôi tự vệ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 72: Xin lỗi
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười, đúng là con kiến mà gan to như voi, càng là người bên dưới thì càng dám làm loạn.
- Anh không sợ tôi kiện anh chấp pháp sai lầm sao?
Vương Quốc Hoa không giận mà còn cười. Đối phương nghe vậy cười lạnh nói:
- Phạm pháp hay không mày đi vào sẽ biết.
- Một thằng công an dự bị mà nghĩ mình là trưởng phòng công an sao? Nghĩ tôi sẽ đi theo ư?
Vương Quốc Hoa vẫn cười cười nhìn y. Lúc này Liên Quốc Thắng không nhịn được kêu lên.
- Cậu, nói nhiều với nó làm gì. Đánh nó cho cháu.
Lúc nói chuyện Liên Quốc Thắng lại hơi rên lên vì đau.
- Dù là trưởng phòng ở đây tao vẫn sẽ bắt mày.
Người đàn ông trọc đầu vừa dứt câu đằng sau đã vang lên một giọng lạnh như băng:
- Vậy mày bắt cho tao xem. Tao thấy mày cũng bắt luôn tao đi.
Tên trọc quay đầu lại thấy rõ là ai nói chuyện lập tức không còn khí thế. Y gật đầu cúi người nịnh nọt:
- Trưởng phòng, ngài đến.
- Tao có phải đến không đúng lúc ảnh hưởng đến mày phát uy không?
Cổ Tuần lạnh lùng nhìn đối phương.
Tên trọc đầu đổ mồ hôi, y giải thích:
- Ngài hiểu lầm rồi, tôi nhận được quần chúng báo tin nên vội vàng đến đây.
- Nhận báo tin? Anh có tư cách gì mà dẫn đội tới đây? Ai là cảnh sát dẫn đội? Ra đây cho tôi.
Cổ Tuần uy nghiêm nhìn một vòng.
- Trưởng phòng, ngài nghe tôi giải thích, tôi ..
Tên trọc còn định giải thích nhưng không ngờ Cổ Tuần xua tay nói:
- Tôi không muốn nghe anh giải thích, tôi tận mắt thấy anh một mình dẫn đội đi ra, đây là hành vi vi phạm kỷ luật cảnh sát, còn uy hiếp người trước mặt tôi, anh coi quy định pháp luật ở đâu?
- Trưởng phòng, tôi …
Tên trọc gần như muốn khóc, đội dự bị là gì Cổ Tuần còn không biết sao?
- Xảy ra chuyện gì mà vây hết cửa nhà tôi thế này? Có còn để người khác làm ăn không?
Lúc này bố Chung Tiểu Nhã – Chung Văn Sinh chen vào.
Phòng lao động nay đã khác trước, Chung Văn Sinh bị Cảnh Chí Tân xa lánh vứt vào vị trí phụ trách hậu cần. mặc dù đãi ngộ là cấp phó trưởng phòng nhưng gần đây đều là ngồi trông một đống đồ thể dục thể thao. Chính vì thế Chung Văn Sinh mới muốn chuyển đơn vị, mới muốn lấy con gái ra làm thứ để trao đổi.
Trong hội nghị cán bộ toàn phòng hôm nay có một phó trưởng phòng trẻ tuổi mới tới. Chung Văn Sinh còn đang suy nghĩ có phải tìm cơ hội dựa vào không? Người từng này tuổi như y thì có lẽ cả đời vẫn ở chức phó trưởng phòng. Người ở nhà nước chỉ cần không về hưu thì ai không muốn tiến bộ? Chung Văn Sinh là không có cơ hội, có cơ hội phải nắm. Có quyết định, Chung Văn Sinh cố lấy dũng khí đến văn phòng Vương Quốc Hoa, không ngờ người ta rời đi. Không may hành vi này của y bị chánh văn phòng lão Nhâm nhìn thấy làm y đỏ mặt phải đi ngay.
- Còn có cảnh sát? Nhà tôi làm gì phi pháp sao? Cảnh sát không thể tùy tiện vây cửa nhà người khác như vậy chứ?...
Chung Văn Sinh đang tức tối thấy có cơ hội phát tiết nhưng không ngờ lại nhìn được gương mặt quen thuộc. vẻ tức giận trong nháy mắt biến mất, lập tức hóa thành vui mừng. Y đi lên đưa hai tay ra.
- Ôi, đây không phải trưởng phòng Vương sao? Tôi là lão Chung ở bên hậu cần, hôm nay phong thái của trưởng phòng ở hội nghị làm cho mọi người đều kính phục. Ngài đứng đây làm gì, mau vào.
Vừa nói Chung Văn Sinh còn trừng mắt nhìn ả vợ đang trợn mắt há mồm.
- Bà còn đứng đây làm gì, trưởng phòng Vương đến mà không mời vào, để lãnh đạo đứng ngoài cửa còn ra thể thống gì.
Vương Quốc Hoa đúng là không nhận ra Chung Văn Sinh. Phòng lao động nhiều người như vậy, ai có thể nhớ được đối phương là ai? Chẳng qua Vương Quốc Hoa có thể khẳng định đây là bố của Chung Tiểu Nhã.
- Lão Chung, tôi có việc cần xử lý ở đây, để lát nữa đi.
Vương Quốc Hoa khách khí nói, mắt cũng lơ đãng nhìn ả vợ. Ả ta vừa nãy còn cứng mồm, lúc này gần như muốn ngất.
- Vâng, vâng, ngài cứ làm.
Chung Văn Sinh tưởng Vương Quốc Hoa đến nhà mình, điều này có nghĩa cơ hội đã tới. Vương Quốc Hoa chủ trì mảng vận chuyển lao động, đây là công việc quan trọng nhất của phòng, là công việc mà huyện ủy chú trọng. Chỉ cần dựa vào con thuyền này ngày sau sẽ có phần thưởng không ít, không nói thăng quan nhưng tốt xấu có thể thay đổi hiện trạng bây giờ.
Vào nhà, ả vợ cẩn thận đi tới nhỏ giọng nói:
- Lão Chung, vừa nãy người kia… ôi, Tiểu Nhã, con nói đi.
Chung Tiểu Nhã đi tới nhỏ giọng nói:
- Vương Quốc Hoa kia là trưởng phòng chỗ bố làm?
- Ồ? Con còn biết hắn? Đúng thế, hôm nay mới đến nhận chức phó trưởng phòng kiêm bí thư đảng ủy. Sao? Trưởng phòng Vương đến nhà thăm tôi mà hai người không vui?
Chung Văn Sinh có chút đắc ý. Trưởng phòng chủ động tới nhà nói rõ mình sẽ phát đạt.
- Bố, hắn không phải đến thăm bố mà chuyện như thế này.
…
Cổ Tuần thấy Vương Quốc Hoa đuổi Chung Văn Sinh đi liền đi tới nói:
- Trưởng phòng Vương thông cảm, đều do tôi quản người không nghiêm, lát tôi sẽ bày rượu tạ tội.
Thái độ này của Cổ Tuần càng làm Liên Quốc Thắng và tên trọc sợ hãi. Vừa nãy Chung Văn Sinh biểu diễn đã làm bọn họ run sợ, thái độ của Cổ Tuần còn giống nhưng rất kiêng kỵ đối phương.
Ngay lúc tên trọc lo sợ, một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng từ xe ba bánh nhảy xuống, từ xa đã gọi:
- Quốc Thắng, Quốc Thắng, con không sao chứ?
Người đến thấy Cổ Tuần liền vui vẻ nói:
- Lão Cổ cũng ở đây, vậy thì hay rồi. Con tôi bị người đánh gần chết, tôi nhận được điện của ông cậu nên vội vàng chạy tới.
Cổ Tuần thấy đối phương liền sa sầm mặt lại:
- Lão Liên, anh tới đúng lúc đó. Em vợ anh vi phạm kỷ luật cảnh sát, một mình dẫn đội, tôi đang định xử lý. Lần này đừng trách tôi vô tình. Tôi cũng là tốt cho y.
- Hả?
Đối phương há hốc mồm, sao lại đảo ngược thế này?
- Lão Cổ, anh làm gì vậy? Quan hệ mấy chục năm của chúng ta, anh …
Cổ Tuần vội vàng ngắn lời.
- Chuyện này không thể trách tôi, muốn trách thì trách anh dạy con không nghiêm.
Lúc này một đột cảnh sát chạy đến hiện trường, Cổ Tuần lớn tiếng nói:
- Mang mấy người này về.
- Lão Cổ.
Bố Liên Quốc Thắng thấy con mình và em vợ bị bắt nên hét lớn.
- Anh rể.
- Bố.
Tên trọc và Liên Quốc Thắng đều kêu lên, trưởng phòng Liên ngăn cảnh sát nói:
- Không cho bắt, tôi xem các người ai dám bắt.
Cổ Tuần thở dài một tiếng đi lên nhỏ giọng nói:
- Lão Liên, anh quay đầu lại nhìn nếu không hối hận không kịp.
Cổ Tuần quay đầu lại thấy rõ là ai đứng đối diện không khỏi giật mình:
- Không phải là con tôi đánh với hắn chứ?
- Trưởng phòng Vương, sao anh lại ở đây? Đã ăn trưa chưa vậy? Chưa thì tôi mời, kêu cả lão Cổ nữa. Tôi là bạn lâu năm với lão Cổ.
Trưởng phòng Liên phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đi tới.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng chạm tay rồi thu lại.
- Hiệu trưởng Liên khách khí quá, ở đây mới xảy ra chuyện, cảnh sát còn tiếp ahanj điều tra. Mời khách hay không không cần nói, trước lúc còn ở Nhất trung anh giúp tôi không ít.
Trưởng phòng Liên lập tức hiểu ra sự việc. Vương Quốc Hoa gọi mình là hiệu trưởng chính là nói đến chuyện trước kia. Y cố bình tĩnh nói:
- Có phải là anh có xung đột với thằng con tôi không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Thực ra cũng không có việc gì lớn, thanh niên dễ xúc động, giải thích hai câu không rõ là đánh thôi.
Vương Quốc Hoa nói hời hợt nhưng trưởng phòng Liên lại biết không phải thế. Liên Quốc Thắng là loại người gì thì y biết rõ. Mẹ nó chứ, mày ăn hiếp ai không làm, lại nhằm vào ngôi sao chính trị mới nổi của huyện Nam Sơn này.
- Không cần làm phiền cảnh sát, trưởng phòng Vương, tôi xin lỗi anh.
Trưởng phòng Liên nói xong liền xoay người đi tới trước mặt Liên Quốc Thắng vung tay tát hai cái. Biết sao được, không tát thì ai biết mấy hôm nữa mình có mất việc không? Mặc dù là tát hai cái nhưng trưởng phòng Liên vẫn lo lắng, chính trị luôn là kẻ tiểu nhân. Vương Quốc Hoa hôm nay có địa vị gì ở huyện ủy? Muốn xử mình thì chỉ cần nói vài câu với bí thư Tằng là xong.
- Thằng súc sinh còn không biết quỳ xuống xin lỗi.
Liên Quốc Thắng còn tưởng mình nghe lầm, y khó tin nhìn bố. Bị tát là việc nhỏ, bố đánh con là bình thường, không ngờ còn quỳ xuống xin lỗi. Liên Quốc Thắng không hiểu, thanh niên muốn mặt mũi. Ngay lúc này từ trong nhà một người phụ nữ tóc tai bù xù chạy ra nhưng nửa đường đã bị túm về. Ả ta gào lên:
- Đừng đánh, tôi đâu biết đó là lãnh đạo Phòng lao động.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 73: Mạnh mẽ
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Bên trong truyền ra tiếng của Chung Văn Sinh:
- Mẹ mày, mất mặt còn chạy ra ngoài, tao đánh chết mày.
Bên ngoài bố đánh con, trong chồng đánh vợ. Vương Quốc Hoa không khỏi buồn bực. Cổ Tuần thấy vậy đi lên nhỏ giọng nói:
- Lão đệ, chắc vậy thôi chứ?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Bảo Liên Quốc Thắng tới xin lỗi một tiếng, chuyện này nể mặt anh nên bỏ qua.
Câu này làm Cổ Tuần khá thoải mái. Vương Quốc Hoa đúng là biết làm người. Nói thật lúc này trưởng phòng Liên cũng khó xử, bảo con mình quỳ nhận lỗi thì về sau còn gì thể diện ở huyện. Nhưng nếu không tỏ thái độ thì sau này biết mình chết như thế nào. Người bên cạnh lãnh đạo đâu thể làm mất lòng.
Cổ Tuần đi tới nói với trưởng phòng Liên:
- Lão Liên, bảo con anh ra xin lỗi một tiếng.
Một bên nhỏ giọng nói sau đó nháy nháy mắt với trưởng phòng Liên.
Trưởng phòng Liên nhìn Cổ Tuần đầy cảm kích.
- Lão Cổ, ơn này tôi ghi nhớ.
Nói xong trưởng phòng Liên kéo Liên Quốc Thắng tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Thằng chó, trưởng phòng Vương rộng lượng, mày nói xin lỗi là trưởng phòng Vương bỏ qua cho.
Liên Quốc Thắng không muốn xin lỗi nhưng thấy vẻ lo lắng trong mắt bố nên vẫn cúi đầu nói.
- Xin lỗi Vương Quốc Hoa, tôi không nên kiêu căng còn ra tay trước. Là lỗi của tôi, đừng làm liên lụy tới bố tôi.
Vương Quốc Hoa nói:
- Được rồi, không có việc gì, anh đi đi.
Hắn cũng nói với trưởng phòng Liên:
-- Lão hiệu trưởng có cơ hội ngồi một chút, mấy hôm nay tôi bận không phải là không nể mặt anh.
- Nhất định, nhất định …
Trưởng phòng Liên như trút được gánh nặng, Vương Quốc Hoa nói vậy tức là chuyện giải quyết được tám phần, về mình nghĩ cách để xử lý nốt tai họa ngầm.
Trong nhà lão Chung, hai vợ chồng đang nói chuyện với nhau.
- Lão Chung, làm vậy có được không?
- Tôi nói sao hả? Tôi đã nói nếu không làm gì thì tôi xong đời. Đều do cô ngu, đắc tội ai không làm lại đi nhằm vào lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Nhìn bố mẹ như vậy, Chung Tiểu Nhã rất xấu hổ và không cam lòng. Không cam lòng là vì trước đây cô đâu coi Vương Quốc Hoa ra gì, con nhà nông dân chứ gì. Xấu hổ là vì về sau cô hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên với Vương Quốc Hoa.
- Tiểu Nhã, con biết trưởng phòng Vương?
Chung Văn Sinh đột nhiên nhớ đến gì đó. Chung Tiểu Nhã đang khó chịu nên trả lời lấy lệ.
- Vâng, ngồi cùng bàn hồi cấp ba.
- Tốt quá, bố không tiện ra ngoài, con ra ngoài mời trưởng phòng Vương vào ngồi, nhất định phải mời được. Mau đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Chung Văn Sinh thấy Chung Tiểu Nhã đứng im liền quát khẽ một tiếng.
- Muốn đi thì tự bố đi đi, con không còn mặt mũi nào.
Chung Tiểu Nhã bình thường được chiều quen nên dám cãi lại. Chung Văn Sinh tức giận giơ tay định đánh:
- Mày còn nói một câu nữa không đi thì ông đánh chết.
- Muốn đánh thì đánh đi, làm không ra gì lại lấy con gái ra để trao đổi.
Ngoài cửa Cổ Tuần tuyên bố thu đội, trưởng phòng Liên kéo con và em rể rời đi. Cổ Tuần đứng trước mặt Vương Quốc Hoa nói:
- Một việc nhỏ mà lại thành như vậy, đúng là lão Liên bị oan ức. lão đệ không để trong lòng chứ?
Vương Quốc Hoa thấy Cổ Tuần nói giúp thì biết đây là người trọng tình nghĩa, nếu là người khác đã sớm chạy rất xa.
- Con người của tôi mặc dù hẹp hòi nhưng nói là giữ lời.
Vương Quốc Hoa nói. Cổ Tuần thầm nghĩ tên này không quá hẹp hòi nếu không chuyện hôm nay không dễ xử lý.
Nói chuyện vài câu, Cổ Tuần cũng lui. Vương Quốc Hoa đang định xoay người đi thì đằng sau có người nhỏ giọng gọi hắn:
- Vương Quốc Hoa.
Hắn nhìn lại thấy là Chung Tiểu Nhã. Đối với Chung Tiểu Nhã, Vương Quốc Hoa không có ấn tượng tốt. Vương Quốc Hoa định nghĩa cô ả là kẻ hám lợi.
- Sao, có chuyện gì ư?
Chung Tiểu Nhã nhỏ giọng nói:
- Bố tôi muốn mời cậu vào nhà.
Vương Quốc Hoa hơi trầm ngâm một chút. Hắn thầm nghĩ mình ở Phòng lao động không có người nghe lờ cũng không ổn vì thế không ngại tiếp xúc với Chung Văn Sinh.
- Khách khí rồi, ngồi ngoài này cũng được. Tôi đang khát nước, cho tôi cốc trà.
Chung Tiểu Nhã không nghĩ Vương Quốc Hoa lại cho mình thể diện, vừa nãy mẹ cô đúng là đã mắng hắn. Chung Tiểu Nhã hơi giật mình sau đó vội vàng nói:
- Được, được, cậu chờ, mình đi rót trà.
Vừa nói Chung Tiểu Nhã chạy vọt vào trong. Chung Văn Sinh lo lắng nói:
- Sao, hắn có đồng ý không?
- Không đồng ý vào trong nhà.
Chung Tiểu Nhã tức giận nói một câu, vì bố mà cô mặt dày ra ngoài gọi hắn.
- Xong đời rồi, làm sao xoay người được chứ. Còn đắc tội lão Liên, chuyện điều động cũng xong. Đen đủi.
Chung Văn Sinh kêu than, Chung Tiểu Nhã không nhìn được nên hừ một tiếng:
- Sao phải thế. Hắn bảo ngồi ngoài, con không phải vào rót trà cho hắn sao?
- Hả?
Chung Văn Sinh vội vàng nói:
- Vợ, đi lấy hộp trà kia cho anh.
Vương Quốc Hoa kéo ghế trúc ngồi xuống rồi châm thuốc hút. Chỉ một lát Chung Tiểu Nhã cầm ấm trà đi ra rót cho hắn.
Vương Quốc Hoa nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn biến mất sau cửa, hắn không khỏi nhớ đến hồi còn đi học cô ả đã bao giờ thèm nhìn mình. Lúc trước ả kiêu ngạo như chim công. Hôm nay không ngờ lại phải cúi đầu lấy lòng mình, Vương Quốc Hoa không tự hào đúng là giả.
Lúc này Chung Văn Sinh cầm theo hai cái bát ra, một bát để đậu, một bát để lạc. Đặt trên bàn, Chung Văn Sinh gãi đầu nói:
- Trưởng phòng Vương, chiêu đãi không chu toàn mong thông cảm.
Vương Quốc Hoa cười cười nhấp ngụm trà rồi nói:
- Không cần khách khí. Tôi ở gần đây sau này mời anh qua chơi. Lão Chung, ngồi đi, đứng làm gì.
Vừa nói hắn lấy bao thuốc đưa cho Chung Văn Sinh một điếu, cũng cầm bật lửa châm.
Chung Văn Sinh không khỏi thầm nghĩ vì sao hắn lại khách khí với mình như vậy? Hôm nay không phải đến tìm mình vậy chẳng lẽ là vì Tiểu Nhã? Chung Văn Sinh đột nhiên cho rằng đây là đúng. Y hút sâu một hơi nên liên tục ho khan. Chung Tiểu Nhã vừa lúc cầm thêm một đĩa đồ ăn ra thấy thế không khỏi nhíu mày.
- Trưởng phòng Vương, công việc vận chuyển lao động nghe nói do ngài phụ trách?
Chung Văn Sinh tìm cách nói chuyện.
- Đây là ý của huyện ủy, chẳng qua tôi không biết tình hình bên Phòng lao động nên phải dựa vào các đồng chí.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Mắt Chung Văn Sinh sáng lên, đây là ám chỉ phải không?
- Tôi đã ở Phòng lao động một thời gian, nếu trưởng phòng muốn tìm hiểu tình hình thì có lẽ tôi giúp được một chút.
Chung Văn Sinh bây giờ như con chuột rơi xuống nước, có cọng rơm là phải túm ngay.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Hắn nâng chung trà uống ngụm, khá lâu sau mới nói.
- Để sau rồi nói.
Hắn đứng lên nói với Chung Tiểu Nhã:
- Cảm ơn trà của cô, tôi ở nhà lão Tào trong ngõ, lúc rảnh đến ngồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đây là câu khách khí đồng thời cũng ám chỉ Chung Văn Sinh, sau đây phải xem hành động của anh.
- Lão Chung, tôi phải đi, gặp sau.
Vương Quốc Hoa quay đầu đi thẳng. Chút hy vọng vừa xuất hiện trong lòng Chung Văn Sinh lập tức bị tắt. Nhìn Vương Quốc Hoa rời đi, Chung Văn Sinh kéo con gái lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nhã, nói thật với bố là hắn có phải thích con?
- Bố, bố nói linh tinh gì đó? Hắn dựa vào cái gì mà thích con?
Chung Tiểu Nhã hờn giận nói một câu nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hắn nếu thật sự thích mình thì sao?
Thực ra Chung Tiểu Nhã gần đây làm ở quận Lưỡng Thủy cũng quen bạn trai, về chưa kịp giới thiệu thì bị mẹ ép với tên Liên Quốc Thắng kia.
- Không phải như vậy sao?
Chung Văn Sinh như quả bóng xì hơi ủ rũ đi vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Sao lại không phải chứ?
Chiều đi làm, Vương Quốc Hoa vừa vào văn phòng thì lão Nhâm đã đến báo họp. Cảnh Chí Tân có ý muốn mời Vương Quốc Hoa nói mấy công việc trọng tâm sắp tới.
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nói:
- Họp gì chứ? Không phải sáng đã phân công xong rồi ư? Mỗi người một xã, các phó trưởng phòng đi xuống thông báo lại chỉ thị của huyện ủy, nhanh chóng dán các tờ tuyển người. Được rồi lão Nhâm, có một việc anh phải làmình ngay, lập tức chuẩn bị nơi tuyển người, không cần chờ của công ty đối tác tới nhìn thấy cảnh hỗn loạn thì Phòng lao động mất mặt, huyện ủy cũng mất mặt.
Lão Nhâm ngẩn ra, mọi việc ở phòng đều họp mấy cuộc, đây là thông lệ, sao trưởng phòng Vương lại không muốn? Vương Quốc Hoa không nói nhiều mà cầm cặp đứng lên.
- Tôi phải ra ngoài, anh gọi điện báo xã Bàn Long nói là tôi tới đó.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 74: Tính kế
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Xã Bàn Long mặc dù là quê của Vương Quốc Hoa nhưng ở xã hắn không có người quen nào cả. Cả nhà hắn là nông dân.
Lúc lão Nhâm gọi điện tới, chủ tịch xã Hứa Vũ không có ở văn phòng mà tìm lý do để ở nhà uống rượu với Quan Tiểu Quân. Sau khi bí thư đảng ủy xã bị bệnh phải lên bệnh viện huyện nằm, chuyện lớn nhỏ trong xã đều do Hứa Vũ định đoạt.
Hứa Vũ nhờ Quản Nhất Vĩ mà lên chức. Vốn bí thư đảng ủy bị bệnh nằm viện, Hứa Vũ rất có hy vọng lên thay đối phương. Quản Nhất Vĩ cũng từng ám chỉ một chức bí thư đảng ủy cho y. Ai ngờ Quản Nhất Vĩ không lên làm bí thư huyện ủy được, chức bí thư đảng ủy của Hứa Vũ cũng mãi không có tin tức.
Hứa Vũ khá tức giận, đây là giống như thà mình phụ thiên hạ cũng không để thiên hạ phụ mình. Nói trắng ra Hứa Vũ là kẻ tiểu nhân trục lợi, không thể lên làm bí thư đảng ủy, Hứa Vũ khá tức Quản Nhất Vĩ.
Quan Tiểu Quân đến xã Bàn Long tìm Hứa Vũ cũng không phải chuyện gì tốt. Trước đó Quan Tiểu Quân thông qua Hứa Vũ mà lấy 50 ngàn ở Quỹ tín dụng xã nhưng chưa trả lại. Quan Tiểu Quân xảy ra chuyện giống má, Hứa Vũ cũng biết. Mặc dù ngoài mặt vẫn khách khí gọi anh em nhưng trong lòng y lại đang nghĩ làm như thế nào bù lại 50 ngàn kia.
Trên bàn hai người ăn uống rất vui vẻ. Quan Tiểu Quân đầu vẫn quấn băng đột nhiên nói:
- Hứa lão đệ, giúp anh đây một việc được không/
Nghe thấy câu này, Hứa Vũ vỗ ngực cam đoan.
- Chỉ cần có thể làm được thì không có ý gì.
Trong lòng y lại nghĩ mày thì có được việc gì tốt. Chuyện mà Quản Nhất Vĩ hứa còn chưa thực hiện được. Hứa Vũ đúng là còn hy vọng Quản Nhất Vĩ trong hội nghị nhân sự sẽ đề cử mình làm bí thư đảng ủy xã Bàn Long. Tân bí thư đảng ủy mới của xã Bàn Long chưa được quyết định là do Tằng Trạch Quang để mặt Hồng Tồn Minh và Quản Nhất Vĩ đánh võ với nhau. Nhưng Hứa Vũ không nghĩ như vậy, y cảm thấy mình làm sống làm chết mà đối phương còn không giúp mình là sao?
Quan Tiểu Quân vuốt vuốt vết bầm trên mặt thở dài nói:
- Không biết gần đây có phải nhiễm tà không mà làm việc gì cũng đen. Lão đệ, tôi muốn mượn thêm ít tiền từ Quỹ tín dụng, được không?
Hứa Vũ biết Quan Tiểu Quân thích đánh bạc, nghe hắn muốn vay tiền không khỏi thầm nói:
- Chuyện mẹ gì thế này? Trước mượn còn chưa trả, Quỹ tín dụng đang giục gấp. Mày không ngờ còn muốn mượn, nghĩ ông mở ngân hàng à?
- Lão ca, không phải tôi không nể mặt anh mà lần trước anh vay còn chưa trả, bên Quỹ tín dụng tôi cũng không tiện nói chuyện. Anh có phải nên tìm được khác không?
Hứa Vũ vừa từ chối, Quan Tiểu Quân đã lạnh lùng nói:
- Hứa Vũ, ai không biết anh rất thân với chủ nhiệm Quỹ tín dụng huyện. Chuyện này ngoài anh ra thì tôi có thể tìm ai. Không muốn giúp thì nói thẳng, tôi cũng không ép.
Nghĩ Quan Tiểu Quân là kẻ lật lọng, ỷ vào thế lực ông anh nên Hứa Vũ càng tức. Vừa nãy còn gọi anh em, giờ lại gọi thẳng tên. Mẹ nó chứ, nghĩ tao là chân chạy của nhà mày à?
Hứa Vũ rất biết nhẫn nại, lúc này không ngờ có thể cười nói:
- Tuy là nói như vậy nhưng ần đây Quỹ tín dụng đang kiểm tra rất ngặt các khoản vay, phải trả nợ cũ mới cho vay mới. Anh nói tôi không chịu giúp thì tôi oan quá. Như vậy đi, tôi đưa ra một ý. Ngân hàng nông nghiệp huyện có một khoản vay giảm nghèo, anh hay là lấy tiền ở đây. Chẳng qua tôi nói trước tôi có thể đưa anh tới gặp lão Tiếu – giám đốc ngân hàng nông nghiệp…
Quan Tiểu Quân nghe vậy liền tỉnh táo. Gần đây y thua 400 ngàn tiền đánh bạc đang lo làm sao trả được.
- Cái này anh yên tâm, không thiếu chỗ tốt của anh. Chẳng qua anh có chắc không?
Quan Tiểu Quân hỏi. Hứa Vũ cười ha hả nói:
- Lão Tiếu nghe vợ, chỉ cần anh làm thông vợ hắn thì sẽ ổn.
Hai người lại khôi phục quan hệ anh em bình thường. Lúc này một nhân viên của xã chạy đến báo cáo nói Phòng lao động gọi tới, phó trưởng phòng Vương Quốc Hoa xuống xử lý chuyện vận chuyển lao động.
Hứa Vũ đang uống nên không muốn đi.
- Phòng lao động không quản được xã Bàn Long này, bảo lão Thái tiếp đón một chút rồi đuổi hắn đi. Nhớ thái độ tốt một chút.
Quan Tiểu Quân nghe thấy tên Vương Quốc Hoa lập tức nghĩ đến chuyện ở công ty Giống. Nếu không phải vì thằng này thì chuyện sao làm ầm lên được. Nghĩ thế y nói với Hứa Vũ:
- Huynh đệ, Vương Quốc Hoa là người của Tằng Trạch Quang, xuống làm việc thì phải phối hợp cho tốt.
Hứa Vũ nghe xong hiểu lầm, thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tịch Quản muốn gây khó dễ cho Vương Quốc Hoa:
- Lão ca có ý gì vậy? Nói rõ một chút.
Quan Tiểu Quân lúc này cũng thông minh nên hàm hồ nói:
- Không có ý gì, anh xem rồi làm.
Hứa Vũ thầm nghĩ tiền đồ của mình còn phải dựa vào Quản Nhất Vĩ, việc này không thể không cẩn thận suy xét. Cuối cùng y gọi tên nhân viên kia lại.
- Bảo với lão Thái là tôi xuống thôn, có việc chờ tôi về rồi nói. Tóm lại kéo.
Quan Tiểu Quân nghe xong không khỏi mừng thầm, mình đâu có nói gì, có việc cũng không ảnh hưởng đến mình.
Vương Quốc Hoa đến trụ sở xã Bàn Long mới là giữa buổi chiều, chuyện cũng không nhiều chỉ là mời bên chính quyền xã nhắn nhủ lại chuyện tuyển người. Vốn chỉ nói hai ba câu, gọi điện là xong. Nhưng chuyện này Lãnh đạo huyện ủy chú trọng nên hắn phải tự đi một chuyến.
Vương Quốc Hoa nghĩ thì hay. Xe vào trong sân chính quyền xã, xuống xe rồi đi về phía căn nhà hai tầng ngói đỏ. Tầng hai đều là phòng làm việc của lãnh đạo xã nhưng buổi chiều trong gần như không có ai. Vương Quốc Hoa tìm đến văn phòng mới thấy một người đàn ông trung niên đang đọc báo.
Vương Quốc Hoa gõ cửa đi vào, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn hắn rồi tiếp tục đọc báo:
- Có việc?
Vương Quốc Hoa không lạ khi đối phương như vậy. Đừng nhìn cấp bậc của chính quyền xã không cao nhưng trong mắt nông dân đây vẫn là cán bộ, nói khó nghe một chút bí thư đảng ủy, chủ tịch xã muốn làm gì nông dân thì chỉ là một câu nói.
- Tôi là Vương Quốc Hoa ở Phòng lao động xuống bàn chuyện. Xin hỏi chủ tịch Hứa có ở văn phòng không?
Vương Quốc Hoa rất khách khí nói. Người đàn ông kia lúc này mới đứng lên đưa tay tới.
- Thì ra là trưởng phòng Vương. Tôi mắt kém, xin lỗi. Ồ, chủ tịch Hứa không có ở đây, bên dưới có mấy thôn không thu hết thuế nông nghiệp nên chủ tịch tự mình xuống.
Vương Quốc Hoa không nghi ngờ đối phương, thầm nghĩ thông báo cho y cũng được nên cười nói:
- Phòng lao động gần đây dựa theo chỉ thị của huyện ủy mà tiến hành vận chuyển lao động. Tôi tới là để thông báo với xã Bàn Long, ba ngày sau một công ty ở Thượng Hải sẽ đến tuyển người, huyện ủy yêu cầu xã thông báo đến mỗi thôn, thanh niên nào đủ điều kiện đều có thể đến đăng ký tuyển dụng.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa đưa một bản tài liệu tới. Hắn vốn định cứ thế là đi.
Chuyện này đối với xã mà nói là việc tốt. Lão Thái cầm tài liệu nhớ lời sai bảo của chủ tịch nên thầm nghĩ xem làm như thế nào kiếm chỗ tốt từ đây. Chủ tịch bảo mình kéo dài, vừa lúc có thể nhân cơ hội giúp họ hàng, người thân của mình. Kéo không thông báo hoặc là báo chậm một chút không phải là tạo cơ hội sao?
Vương Quốc Hoa đâu nghĩ một việc đơn giản như vậy mà lại lắm trò đến thế. Trước mặt Vương Quốc Hoa, lão Thái gọi một nhân viên trẻ đến bảo y chạy tới mấy thôn, yêu cầu các bí thư, trưởng thôn mai lên xã họp.
Vương Quốc Hoa thấy y làm vậy liền đứng lên. Lúc này ngoài cửa có một cán bộ khoảng 30 tuổi đi tới nói.
- Lão Thái, trưởng phòng Vương đã tới chưa?
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền nói:
- Chào anh, tôi chính là Vương Quốc Hoa.
Nghe thấy thế, đối phương liền đưa hai tay nắm tay Vương Quốc Hoa:
- Trưởng phòng Vương, tôi là thanh tra xã Bàn Long – Lưu Bỉnh Khôn.
Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, thanh tra sao lại có hứng thú tìm mình? Lưu Bỉnh Khôn xuất hiện đương nhiên không phải vô cớ. Y nhận được điện của Cao Cận Giang. Lưu Bỉnh Khôn và Cao Cận Giang trước đều là người của Lý Hùng Phi. Lý Hùng Phi đi làm cuộc sống của Lưu Bỉnh Khôn trở nên khổ sở. Y vốn còn kiêm chức phó bí thư xã nhưng sau một hội nghị Đảng ủy gần đây y không còn kiêm nữa. Cán bộ không có chỗ dựa thì không khác gì con không mẹ. Lưu Bỉnh Khôn nghe Cao Cận Giang gần đây rất khấm khá nên từ tỉnh mua một chiếc máy nhắn tin đời mới coi như quà mừng sinh nhật con Cao Cận Giang.
Tặng qua rồi Lưu Bỉnh Khôn rất nhanh được báo đáp. Vương Quốc Hoa đến xã Bàn Long, Cao Cận Giang thông qua Lưu Đông Phàm mà biết nên vội vàng gọi cho Lưu Bỉnh Khôn. Hơn nữa Cao Cận Giang còn nói Vương Quốc Hoa rất được bí thư Tằng tín nhiệm. Lúc trước Cổ Tuần lên làm trưởng phòng công an cũng là nhờ Vương Quốc Hoa dẫn mối.
Nói tới đây, Lưu Bỉnh Khôn đương nhiên biết làm như thế nào. Lúc xe Vương Quốc Hoa tới, y cũng thấy chẳng qua vì không tiện làm quá rõ nên không xuất hiện ngay.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 75: Có vấn đề
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Lão Thái không ngờ gặp phải Lưu Bỉnh Khôn. Chuyện trong xã Lưu Bỉnh Khôn rất quen, hai người chỉ cần nói đến chuyện vận chuyển lao động là trong lòng lão Thái biết không tránh được bị nói trắng ra. Bình thường lão Thái cũng không coi Lưu Bỉnh Khôn vào đâu. Đừng nhìn đối phương là Thanh tra xã nhưng công việc thanh tra lúc nào chẳng bị người đứng đầu gây ảnh hưởng. Bây giờ Hứa Vũ đang làm công tác quyền bí thư.
Chẳng qua lão Thái cũng chỉ có thể khẩn trương, y không thể ngăn Vương Quốc Hoa nói chuyện với Lưu Bỉnh Khôn. Vương Quốc Hoa nghe Lưu Bỉnh Khôn giới thiệu là Thanh tra xã không khỏi khó hiểu. Việc này liên quan gì tới đối phương?
Vương Quốc Hoa đang khó hiểu, Lưu Bỉnh Khôn bỏ thêm một câu:
- Hai hôm trước sinh nhật con Chánh văn phòng Cao, chánh văn phòng đã mời tôi tới uống rượu rồi nhắc đến trưởng phòng Vương. Ha ha, Chánh văn phòng Cao nói ngài muốn tới nên bảo tôi không được chậm trễ.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền biết thì ra có quan hệ với Cao Cận Giang. Hắn thầm nghĩ Cao Cận Giang này đúng là đi tới đâu cũng có quan hệ. Chuyện lần này mặc dù không khó làm nhưng có một cán bộ địa phương giúp thì cũng dễ hơn, miễn cho địa phương không làm tốt mà chậm trễ chuyện. Nghĩ vậy nên hắn khách khí nói:
- Chánh văn phòng Cao quá quan tâm tới tôi rồi.
Lưu Bỉnh Khôn cười cười nói:
- Trưởng phòng Vương xong việc chưa? Nếu xong rồi thì tới văn phòng tôi ngồi một chút?
Vừa nói y liền nhìn sang lão Thái. Quả nhiên lão Thái nghe xong không khỏi khinh thường tên này đúng là mặt dày đi nịnh bợ.
Vương Quốc Hoa cười cười nhận lời đi theo Lưu Bỉnh Khôn ra khỏi văn phòng. Lão Thái suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Hứa Vũ. Không lâu sau tình nhân của Hứa Vũ gọi lại nói Hứa Vũ đang ngủ trưa, lão Thái đành phải thôi.
Vương Quốc Hoa đi theo Lưu Bỉnh Khôn đến văn phòng, văn phòng Lưu Bỉnh Khôn khá đơn giản, một bàn làm việc, hai chiếc ghế, một tủ văn bản ngoài ra không có gì khác. Lưu Bỉnh Khôn tự mình đi rửa ấm chén, Vương Quốc Hoa thấy tay đối phương hơi run. Lưu Bỉnh Khôn đang khẩn trương, tại sao lại thế?
Lưu Bỉnh Khôn quả thật có chút khẩn trương, y đang suy nghĩ lời Cao Cận Giang nói. Lưu Bỉnh Khôn tự nhận mình còn trẻ, có bằng đại học tại chức, chỉ cần có thể đi lên một bước thì sau này đến huyện cũng không vấn đề gì. Chủ yếu chính là làm như thế nào để tên Vương Quốc Hoa kia động tâm? Lưu Bỉnh Khôn chưa có ý tưởng.
- Trưởng phòng uống trà, lần này xuống không biết anh có gì cần tôi giúp không?
Lưu Bỉnh Khôn cảm thấy đầu tiên phải tới gần sau đó tìm cơ hội biểu hiện một chút.
- Cảm ơn anh đã quan tâm, cũng không có việc gì. Chỉ là tôi mời xã thông báo tới các thôn ba hôm nữa sẽ có công ty từ Thượng Hải đến tuyển công nhân. Vừa nãy lão Thái nói chủ tịch Hứa xuống lo việc thu thuế, tôi đã nói với lão Thái.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói. Lưu Bỉnh Khôn nghe xong không khỏi phì cười.
- Lão Thái này đúng là có thể lừa dối.
- Sao lại nói vậy?
Ánh mắt Vương Quốc Hoa đột nhiên lạnh lại, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ có vấn đề gì?
- Tôi làm ở xã Bàn Long lâu như vậy chưa bao giờ thấy chủ tịch Hứa tự mình xuống thu thuế. Hơn nữa chuyện này cũng không quá nghiêm trọng. Không phải tôi nói xấu sau lưng nhưng chủ tịch Hứa nhất định là uống say đi ngủ.
Lưu Bỉnh Khôn nói khá tùy ý nhưng lại làm Vương Quốc Hoa cảnh giác. Nếu không phải vậy thì rất có thể Hứa Vũ không muốn gặp mình, tránh mình là có ý đồ gì?
- Việc cũng không gấp, chỉ cần văn phòng thông báo xuống các thôn là được.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không quá quan tâm nhưng ánh mắt đang quan sát phản ứng của Lưu Bỉnh Khôn.
Tay Lưu Bỉnh Khôn đang cầm đột nhiên lộ gân xanh giống như dùng hết sức lực. Y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sáng hình như tôi thấy Quan Tiểu Quân tới, chủ tịch Hứa có quan hệ khá tốt với y. Còn có một việc tôi thấy mình nên nhắc trưởng phòng Vương.
- Mời anh nói.
- Xã không thể so sánh với huyện, dân quê rất chú ý cơ hội ra ngoài làm việc kiếm tiền. Nếu tôi không đoán sai thì lão Thái nhất định sẽ thông báo người quen trước để kiếm mấy bao thuốc, con gà. Chờ khi đã chính thức tuyển người thì y mới có thể báo cho người khác.
Vương Quốc Hoa nghe xong im lặng không nói. Lưu Bỉnh Khôn thở dài một tiếng:
- Tôi biết anh không tin, không bằng như vậy, tối trưởng phòng đi với tôi tới mấy thôn nghe ngóng là biết ngay.
Vương Quốc Hoa biết Lưu Bỉnh Khôn nói có lý, lúc này hắn chẳng qua là chỉ cố gắng khống chế cơn lửa giận trong lòng. Lưu Bỉnh Khôn nhắc đến Quan Tiểu Quân cũng làm Vương Quốc Hoa cảnh giác.
- Nhà tôi ở thôn Vương gia, vừa lúc về thăm nhà một chút.
Mơ hồ cảm thấy có bóng người, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên nói một câu, người cũng lặng lẽ đi ra mở cửa. Vương Quốc Hoa thò đầu ra thấy một thanh niên cầm phích nước đứng đó.
- Tôi, tôi mang nước tới.
Lưu Bỉnh Khôn đi ra nhìn lướt qua đối phương sau đó nói:
- Nước của tôi từ trước đến giờ đều tự mình đi lấy. Cậu Tạ khách khí quá, tôi sao dám làm phiền cậu.
- Lãnh đạo làm việc.
Thanh niên mặt đỏ ôm đầu trốn như chuột. Lưu Bỉnh Khôn lạnh lùng nhìn y đi xa rồi mới nhỏ giọng nói:
- Có tật giật mình.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Đi, tôi cũng nên về nhà một chút. Anh rảnh thì tối làm vài chén.
Lưu Bỉnh Khôn không khỏi mừng thầm trong lòng.
- Tôi dọn một chút rồi sẽ xuống.
Vương Quốc Hoa cười cười đi trước, hắn thầm nghĩ người này thông minh biết ý không đi cùng mình.
Xuống lầu hắn lái xe ra khỏi trụ sở rồi đỗ ở dưới tán cây ven đường. Không lâu sau Lưu Bỉnh Khôn cầm hai chai rượu, nách kẹp cặp chạy tới.
Vương Quốc Hoa cười cười bảo đối phương lên xe, sau đó chạy thẳng về huyện. Vợ chồng Vương Lão Thật thấy con về còn có lãnh đạo xã đi theo liền vui vẻ mời khách vào nhà ngồi. Vương Lão Thật không nói nhiều, mời xong liền đi làm việc của mình. Trong phòng khách chỉ còn Vương Quốc Hoa và Lưu Bỉnh Khôn.
- Trưởng phòng, có chuyện này có thể làm anh thấy hứng thú.
Lưu Bỉnh Khôn nói. Vương Quốc Hoa nói:
- Mời nói.
- Năm ngoái Quan Tiểu Quân thông qua Hứa Vũ mà vay 50 ngàn từ Hứa Vũ nhưng đến giờ vẫn chưa trả. Tôi đoán Quan Tiểu Quân lần này tìm Hứa Vũ cũng là vì vay tiền. Bởi vì Hứa Vũ chơi rát thân với chủ nhiệm Quỹ tín dụng huyện.
Chuyện công ty giống đã qua nhưng Lưu Bỉnh Khôn cho rằng Vương Quốc Hoa sẽ không cam tâm. Chỉ cần nhắc đến Quan Tiểu Quân thì nhất định sẽ làm Vương Quốc Hoa động tâm.
Lưu Bỉnh Khôn không đoán sai. Vương Quốc Hoa sau khi đánh Quan Tiểu Quân một trận còn để Khương Nghĩa Quân tìm người khiến Quan Tiểu Quân thua tiền. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không muốn nói với người biết. Hắn nói:
- Chuyện cũng đã là quá khứ, không nhắc đến hắn. Tôi không có hứng thú với việc vay tiền.
Lưu Bỉnh Khôn đang thất vọng, Vương Quốc Hoa đổi giọng:
- Chẳng qua việc vận chuyển lao động này do bí thư Tằng tự mình phụ trách, có người dám lá mặt lá trái thì tôi phải phản ánh lên với bí thư Tằng.
Chuyện quan trường chỉ cần lãnh đạo chú ý sẽ không có việc nhỏ. Lần vận chuyển lao động này coi như là đầu tiên ở thị xã Lưỡng Thủy, Tằng Trạch Quang coi trọng cũng là bình thường. Nghe Vương Quốc Hoa nói vậy, Lưu Bỉnh Khôn lập tức tỉnh táo lại.
- Trưởng phòng Vương nếu có thời gian thì tối tôi dẫn anh đi xung quanh, có lẽ còn có thể có điều ngạc nhiên gì đó.
Vương Quốc Hoa nghe vậy thầm nghĩ Lưu Bỉnh Khôn có ý gì? Vì thế nói.
- Có thể có gì kinh ngạc?
Lưu Bỉnh Khôn cười ha hả nói:
- Bây giờ không nói, chờ chứng thực rồi tôi sẽ nói.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mặc kệ đối phương nói gì tóm lại cái gọi là kinh ngạc nhất định là thứ để dựa vào. Vương Quốc Hoa cũng không hỏi nữa. Khi trời dần tối hai người ăn xong rồi lên đường.
Mục tiêu thứ nhất đương nhiên là chính thôn Vương gia. Bí thư thôn Vương Hữu Hòa nghe thấy chuyện tuyển công nhân thì rất vui, lập tức mắng họ Thái không ra gì, chuyện này cũng muốn tự mình hưởng.
Sau đó Vương Quốc Hoa lái xe chạy qua ba thôn, kết quả cũng thế. Vương Quốc Hoa lúc đầu đã yêu cầu đối phương phải thông báo ngay. Vương Quốc Hoa vừa lái xe vừa hỏi:
- Đây là điều kinh ngạc anh vừa nói sao?
Lưu Bỉnh Khôn ngồi ở bên cười lạnh nói:
- Hứa Vũ háo sắc, Quan Tiểu Quân vừa háo sắc vừa thích đánh bạc. Hai tên này ở cạnh nhau tối nhất định đến quán Thanh Sơn – thị trấn Thành quan. Tôi không yên tâm nên phái người theo dõi, lát gọi điện hỏi xem bọn họ ở đâu.
Lưu Bỉnh Khôn nói đến đây,a Vương Quốc Hoa đương nhiên hiểu rõ. Lưu Bỉnh Khôn chính là muốn mượn đao giết người, hơn nữa tên này chờ cơ hội quá lâu, vẫn ẩn nhẫn. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không quá để ý, không có tàn nhẫn thì hắn cũng không coi Lưu Bỉnh Khôn vào đâu. Không nói gì, Vương Quốc Hoa lấy điện thoại di động ra gọi.
- Không tín hiệu.
Lưu Bỉnh Khôn có chút tức giận nói thầm. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao, chúng ta trực tiếp đến Thành quan, ở đó có tín hiệu.
Xe rất nhanh đến nơi, điện thoại cũng có tín hiệu. Lưu Bỉnh Khôn nhắn tin, rất nhanh đầu kia gọi lại. Nghe xong Lưu Bỉnh Khôn cười lạnh nói:
- Quả nhiên là vậy, hai bọn họ ở Thanh Sơn, chủ quán nuôi bảy tám cô bé từ ngoài đến, nói trắng ra chính là cave.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina