Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng lại làm lạnh dọc sống lưng Lạc Cơ Nhi, vẻ sắc bén trong mắt lập tức tỏa ra…
Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn từ đằng sau, mang theo hàn khí lạnh thấu xương hướng tới gần mình, làn nước ấm áp vỗ về da thịt nàng, cũng không thể làm dịu đi cảm giác cứng đờ của thân thể.
Lại sợ hắn…
Vẫn còn sợ hắn…
Dường như thật lâu sau, cảm giác đôi giày thêu rồng viền vàng bước tới gần, Lạc Cơ Nhi theo bản năng lặn sâu xuống, để làn nước ấm áp bao phủ xương quai xanh, nhưng lại lo lắng bị ngã vào giữa ao, hai tay yếu ớt bám trụ bờ đá cuội trắng mịn, dùng sức lực còn sót lại, cố gắng xua tan sự yếu ớt mỏi mệt đến cực điểm…
“Nô tì… nô tì không phải cố ý, nô tì chỉ là…” Quỳ trên mặt đất, Bích Dao không nhịn được nước mắt, khóc nức nở lên tiếng, “Nô tì chỉ là đau lòng thay Uyển chủ tử, nàng không làm sai điều gì.
Không nên hận nàng, lại càng không nên liên lụy đến người khác, các nàng không xứng.”
“Ngươi thật nhiều chuyện.” Câu nói thanh tĩnh mà âm lạnh ngắt đi tiếng khóc nức nở của nàng ta, đôi mắt thâm sâu của Mặc Uyên bùng lên ngọn lửa, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn xuống: “Trái tim của Bổn vương đặt ở đâu, là do ngươi quản sao?”
Bích Dao yên lặng, nước mắt kinh ngạc viền quanh hốc mắt, không biết làm sai điều gì.
“Nô tì…”
“Đủ rồi,” Hắn thản nhiên ra lệnh, trong lòng nổi lên sự bực bội ngột ngạt, hắn cúi người xuống, ngón tay thon dài nâng mặt nàng lên, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt nàng ta, “Ta nể mặt người đó nên không động đến ngươi, nhưng vẫn không cho ngươi quyền lực khoa tay múa chân đối với nữ nhân của ta. Thông minh một chút, đừng để bổn vương mất đi lý do bao dung cho ngươi… Ngươi có thể cút rồi.”
Hắn giật mình nhớ tới một màn tại Tích uyển cung, nữ tử hắn từng trân ái mắt ngấn lệ, không thể khống chế lại dựa vào lòng hôn hắn, kể ra nỗi khổ của nàng cùng những ẩn nhẫn bất đắc dĩ… Trong lòng hắn càng trỗi dậy thêm nhiều bực bội, trong đầu hiện lên một bóng hình khác, nhu nhược nhưng kiên cường, nàng kháng cự, nàng bài xích, nàng không chút nào yêu thích những hành động biểu lộ chân tình ngẫu nhiên của hắn. Hắn liền càng không buông tha được, chỉ có nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng khổ sở, giãy dụa, mới có thể cảm giác được chính mình thực sự tồn tại. Hắn muốn mở trái tim đóng chặt của nàng ra, dù nàng không tình nguyện cũng phải chấp nhận những đụng chạm cùng ôn nhu của hắn…
Mấy câu ngắn ngủi khiến Bích Dao giật mình, nước mắt vòng quanh không dám rơi xuống, kinh hoảng, nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hiện lên ánh nhìn đỏ như máu, nàng biết mình đã chạm trúng cực điểm của hắn, ánh mắt sợ hãi rơi xuống, nước mắt rớt xuống bên cạnh ao: “Dạ.”
Bước chân sợ hãi, hơi chật vật đi xa khỏi.
Ở bên cạnh ao đã đủ quá lâu, cũng đã xem quá lâu rồi, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, hơi nóng dày đặc, nhập thẳng qua mũi vào hơi thở của nàng.
Mùi thơm dịu quyến rũ thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, Mặc Uyên nhíu mày, chậm rãi ngồi xổm xuống, dừng mắt ở bóng hình trước mắt —— mái tóc ướt sũng phơi bày trên bờ vai trần, mặt nàng nhàn nhạt ửng hồng, trên da thịt vốn trắng nõn cũng nhuốm màu ám muội như vậy, thân mình nàng có chút bất ổn, chỉ khẽ cắn môi dưới mới duy trì được một chút thanh tỉnh.
Hàng mày tuấn lãng khẽ nhếch lên, hắn vươn tay vén tóc trên vầng trán ẩm ướt của nàng, dò xét trán nàng ——
Thực nóng!
Đáng chết… Là phát sốt sao? Nàng áo rách quần manh ở trong nhà tù âm u lạnh lẽo ẩm ướt lâu như vậy, trên người lại bị ngấm nước giếng lạnh lẽo, lại thiếu chút nữa chết chìm… Đôi mắt Mặc Uyên hiện lên đau đớn, ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay nàng, muốn kéo nàng từ trong nước ra…
“Ưm…” Một tiếng ưm nhỏ đến nỗi nghe không được, cả người Lạc Cơ Nhi chấn động mạnh, mở đôi mắt mông lung nhìn hắn, sóng mắt trong suốt tràn đầy đề phòng. Nàng cảm nhận được lực đạo ngón tay hắn, tay kia gắt gao giữ chặt cạnh ao, theo bản năng muốn né sự đụng chạm của hắn.
Trong lòng nổi lên chút bực bội, Mặc Uyên cầm cổ tay nàng kéo mạnh ra, tay kia thì dò ra sau đầu nàng gắt gao ôm chặt!
“A…”
Thân thể bị kéo về phía hắn, bỗng nhiên tới gần hơi thở nóng rực làm Lạc Cơ Nhi nháy mắt thanh tỉnh, mặt hắn hơi uất giận, xuất hiện trước mặt nàng.
“Bổn vương không ngại tự mình ôm ngươi bước ra đâu, Nô nhi…” Trong mắt đã nhuốm vài phần nóng rực, hắn nhìn hơi nước dày đặc trên bộ ngực tuyết trắng của nàng, một nửa rất tròn trịa bị lộ khỏi mặt nước, mơ hồ có thể thấy được một quả anh đào hồng mê người kia, làm cho dưới bụng hắn trong nháy mắt bùng lên một ngọn lửa…
Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập tình dục của hắn, trong lòng Lạc Cơ Nhi run lên, nàng e ngại ánh mắt như vậy, muốn tránh, muốn chạy trốn, nhưng… Nàng có thể cảm nhận được bàn tay to lớn sau gáy mình có bao nhiêu nguy hiểm, nàng không thể phản kháng hắn, đơn giản chỉ là phản kháng sẽ làm hắn trở nên tàn nhẫn, hắn sẽ làm bất kể hết thảy mọi giá để nàng trở nên nhu thuận, dù cho đùa bỡn nàng đến không thể khống chế được, dù cho tra tấn nàng đến mình đầy thương tích…
Run run hạ mắt xuống, đem ý sợ hãi của mình giấu đi, nàng cắn môi dưới, yếu ớt mở miệng: “Không cần phiền ngươi, tự ta lên là được rồi…” Sự thống khổ nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, làm hắn hít thở không thông, làm thế nào cũng không thể di dời được ánh mắt.
“Được…Tự ngươi lên đi.” Mặc Uyên nheo mắt lại, khàn khàn nói, hối thúc, cố ý bất ngờ chưa kịp phòng ngự mà buông lỏng cổ tay nàng ra ——
Hàng mi khẽ run, nàng bắt gặp bên môi hắn vẻ trêu chọc, nhưng thân mình trong nháy mắt đã mất đi trọng tâm, “A” một tiếng kêu lên, cả người toàn bộ ngã vào ao nước ấm áp, văng tung tóe những bọt nước nhỏ.
Trong nháy mắt, nước ào ạt mãnh liệt tràn vào, chui qua mũi miệng của nàng!
“Không được! … Khụ khụ!” Cơn sợ hãi rất lớn nhanh chóng tràn ngập lòng nàng, cánh tay mảnh khảnh của nàng quơ quào trên mặt nước, nhưng vẫn làm cho nước tràn vào trong miệng, nàng nhìn bóng dáng mơ hồ bên cạnh ao, sợ hãi đến đau khóc thành tiếng.
Chậm rãi đứng lên, kéo y bào sang một bên, Mặc Uyên chăm chú nhìn thân mình đang giãy dụa trong ao, nhảy vào trong suối nước ấm áp.
“Ưm…” Hình ảnh thiếu chút nữa chết chìm trong địa lao tấn công mãnh liệt vào trong đầu nàng, toàn thân Lạc Cơ Nhi đều sợ hãi, giống như cái chết lại một lần nữa tới bóp ngay yết hầu nàng, “Cứu ta… Cứu ta! Khụ khụ…”
Ngay lập tức sau đó, cánh tay được nắm trụ, mạnh mẽ bị lôi ra khỏi mặt nước.
Trên mi Lạc Cơ Nhi phủ đầy nước, gắt gao ngoi lên để có thể chống tay, trong lúc vừa ho vừa cố gắng thở hổn hển, nàng nhịn không được khóc nức nở, toàn thân đều phát run, tiếp đó, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ từ dưới nước nắm lấy eo nàng, hung hăng ấn nàng vào một thân thể nóng cháy.
Dưới nước ấm áp, da thịt toàn thân nàng trắng nõn giống như búp bê sứ, Mặc Uyên nheo mắt đánh giá, lòng bàn tay nóng rực khó có thể tự kiềm chế mà ôm chặt tấm lưng trơn mềm nhỏ nhắn của nàng, đem hung bạo ấn chặt toàn bộ thân mình nàng trong lòng mình, cảm giác mềm mại trên tay khiến hắn nhất thời không khống chế được!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Lạc Cơ Nhi hít thở dồn dập, giương đôi mắt ngập nước nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, chợt nhận ra toàn thân đang kề sát bên người hắn, nàng cảm nhận được bàn tay to lớn trên lưng mình, nóng rực đến gần như làm phỏng nàng.
“Không cần… Ta có thể tự mình bước ra, ta…” Nàng không tự kiềm chế được cơn sợ hãi bắt đầu giãy dụa trong nội tâm, cũng không ngờ bỗng chốc cảm thấy váng đầu, mất hết khí lực… Ngay lúc đó, Mặc Uyên vội đem nàng ôm chặt vào lòng, bàn tay tự do chạm vào mái tóc ướt sũng của nàng, hơi thở say lòng người kề sát bên má nàng.
“Nô nhi… Không nên cử động…” Môi của nàng thơm ngát, hắn nheo mắt nhìn đôi môi cánh môi hồng nộn bóng bẩy kia, trống ngực dồn dập bởi áp lực của dục vọng. Hắn không muốn tổn thương đến nàng, chỉ sợ chính mình trong phút chốc không thể khống chế được liền đem nàng ăn đến xương cốt đều không còn.
Thật muốn hôn nàng…
Vất vả lắm mới hết choáng váng, nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, khiến nàng cảm giác hơi thở của cả hai đang liều chết giao hòa với nhau, khiến nàng muốn chạy trốn.
“Đừng như vậy, cầu xin ngươi…” Nàng không chịu nổi cảm giáp áp lực gia tăng từ hắn, chịu không nổi nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra quanh hắn, càng sợ hãi chuyện sẽ phát sinh sau đó, một tiếng bi thương như con thú nhỏ kêu lên khe khẽ.
Lý trí cùng hận thù tại giây phút này đều tan biến, sự kiềm chế còn sót lại trong lòng Mặc Uyên bỗng chốc vỡ vụn! Rốt cuộc chịu đựng không nổi, cúi đầu hôn môi nàng thật sâu!
“Ưm…” Mưa rền gió dữ như càng tàn sát bừa bãi hơn, bức nàng rên nhẹ một tiếng, cảm giác cánh môi bị hôn đến từng trận đau đớn, trong cổ họng tràn đầy mùi vị của hắn, trốn không được, tránh không xong. Hắn không biết thoả mãn một mực nhấm nháp tư vị của nàng, bức đầu lưỡi mềm mại đến tê dại, lấy lực đạo ma quái liếm láp, dây dưa, bàn tay nâng gáy nàng cao hơn, nụ hôn kéo dài và khắc sâu…
Thật ngọt… vị ngọt kỳ diệu khó tin làm hắn hoàn toàn si mê, bàn tay kia vội vàng xoa bóp bộ ngực mềm mại của nàng, kêu lên một tiếng đau đớn, trong lồng ngực của hắn truyền ra một tiếng rống nghèn nghẹt!
“Ngươi bức ta nổi điên!” Giọng nói khàn khàn thốt lên, Mặc Uyên đột nhiên buông đôi môi cánh hoa của nàng ra, đôi mắt ngập đầy dục tính, xâm lược từng tấc da thịt nõn nà của nàng, như mãnh thú thô lỗ ôm lấy thân mình nhỏ nhắn, bọt nước trong ao văng khắp nơi!
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm——
Muốn nàng!
~~~~~ vficland.info ~~~~~
Trong phòng sáng sủa, công công vểnh lan hoa chỉ* lên, cả người thấm ướt mồ hôi.
(*lan hoa chỉ: ngón tay để vểnh lên điệu đà như hình bông hoa lan)
Rõ ràng là khẩu dụ trong cung truyền đến, thông báo một tiếng liền phải lập tức hồi cung ngay, chỉ là chưa từng nghĩ, đợi lâu như vậy mà cũng không thấy Uyên Vương xuất hiện.
Cái gậy nhỏ cầm trong tay hơi run lên, công công giẫm chân đứng dậy, bước tới trước mặt Phong Dực.
“Phong thị vệ, đã gần trưa rồi, Tạp gia còn vội hồi cung để phục mệnh, ngài có thể tiếp ý chỉ thay ngài ấy trước được hay không? Nếu không truyền đến trong cung, sợ là sẽ phải gánh tội coi rẻ hoàng uy, Tạp gia…”
Coi rẻ hoàng uy?
Phong Dực nghe ra sự gay gắt trong lời nói đó, ánh mặt lạnh lùng hơi chút nhướng lên, thản nhiên ngắt lời: “Công công…”
Công công lập tức im bặt, hơi khom người, che giấu đi hết thảy sự sắc nhọn.
“Lời này của công công, nói một chút trong vương phủ là được rồi, dù hoàng tộc cạn tình, nhưng vẫn là có huyết thống, công công cảm thấy, Hoàng Thượng có thể trách tội đến đâu?”
Công công bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh, xưa nay biết vị Phong thị vệ trong vương phủ sắc mặt lạnh lùng, ít nói kiệm lời, không nghĩ mới mở miệng sẽ là lời nói sắc bén như thế, khiến hắn – một nô tài già vốn nhiều năm sống trong cung cũng phải toát mồ hôi lạnh, càng khom thấp người nói: “Phong thị vệ nói rất phải.”
Phong Dực thản nhiên nhìn người trước mắt, đôi mắt lạnh lẽo hạ xuống, bước ra tiền sảnh.
Hắn không nên nói nhiều như vậy…
Hoàng tộc cạn tình… chỉ sợ rằng bốn chữ này, đủ để điên đảo Càn Khôn, tinh phong huyết vũ đi… (*gió tanh mưa máu)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Điên cuồng đoạt lấy, hắn như mãnh thú đói khát, tham luyến hơi ấm của nàng…
Hai vai mềm mại trắng noãn bị hai bàn tay to lớn gắt gao giữ chặt, in lại ấn ký dấu hôn màu hồng, đầu ngẩng cao, bị bắt đón nhận nụ hôn sâu triền miên của hắn, lưỡi chạm đến sâu trong yết hầu nàng, cố gắng nuốt lấy nàng bởi vì trong thân thể phấn khởi cực độ khó có thể tự kiềm chế! Đôi chân trắng nõn trong suốt của nàng bị tay hắn mở rộng, cưỡng chế không cho nàng khép lại, hắn điên cuồng chuyển động theo nhịp, bức nàng run rẩy, không thể giãy dụa, chỉ có thể chịu đựng sự chiếm đoạt vô cùng tận mà ngất đi !
“Cho ta… lại cho ta một lần nữa, Nô nhi…” Tách khỏi bờ môi nàng, hắn nghe thấy nàng kịch liệt thở dốc và rên rỉ vì chịu không nổi quá nhiều khoái cảm, hơi thở nóng rực của hắn thở vào tai nàng, bá đạo vừa cắn vừa hôn đến nỗi vành tai nhỏ xinh ửng hồng lên…
“Không muốn… Không muốn!!”
Giọng nói đã trở nên khàn khàn, nàng đau đớn ngẩng đầu, dục vọng hoành hành, hai tay nắm chặt nệm giường, không biết nên như thế nào, cảm giác va chạm nóng bỏng trong thân thể, vài lần muốn trốn tránh đều bị bắt quay về, đặt xuống dưới thân, càng điên cuồng tàn sát bừa bãi hơn. Thân thể suy nhược của nàng thật không chịu nổi dục vọng mãnh liệt của hắn, mấy độ ngất đi, lại khởi đầu cho một phen trêu đùa lay tỉnh lại, tay hắn đặt tại chốn riêng tư của nàng, khơi gợi dục vọng của nàng…
“A! … Đừng mà… Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi dừng lại…”
Nàng rốt cục nhịn không được bật khóc, bụng toát lên từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, dục vọng bạo phát, nàng trốn không thoát, mà hắn lại càng thêm điên cuồng!
Cảm nhận được đỉnh điểm của nàng, Mặc Uyên mở to đôi mắt tràn đầy dục tính, cúi người hôn lên môi nàng, “Ngoan, lập tức xong ngay… Nhìn ta, đem chính mình cho ta…”
Nàng òa lên khóc nức nở, chỉ cảm thấy cổ tay bị hắn nắm lên đặt bên gối, dùng sức giữ chặt, tay kia dò vào dưới thân, từ lưng của nàng vuốt ve xuống, đè chặt mông nàng, làm hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ hơn…
Cả người nàng run rẩy, rốt cục ý thức được ý đồ của hắn, nước mắt điên cuồng rơi xuống, nàng lắc đầu khóc: “Không nên… Ta chết mất, ta chết mất! A ——!”
Không còn kịp nữa rồi, lại một hồi hung mãnh cường liệt được triển khai, hắn hôn trụ đôi môi nàng, ăn hết bờ môi này vào trong miệng.
Rốt cục lên tới đỉnh, hắn kêu rên phóng thích, ôm thân thể nàng co giật không ngừng…
Trước mắt một mảng tuyệt vọng màu đen, nàng ngất đi, trầm luân tiến vào trong sự mệt mỏi vô biên.
Kịch liệt thở dốc, hồi lâu sau mới chậm rãi bình ổn.
Sự thỏa mãn chưa từng có.
Hồi lâu sau, Mặc Uyên nhấc người lên, ánh mắt lưu luyến si mê nhìn xuống thân thể nhỏ bé mềm mại thơm ngát ở dưới thân kia.
Cả người nàng bị mồ hôi thấm ướt, trên da thịt trắng nõn bóng bẩy có vẻ quyến rũ không gì sánh được, ngón tay của hắn chậm rãi trượt xuống theo đường cong của nàng, cảm giác mềm mại trên tay làm hắn yêu thích không nỡ rời tay.
Hắn nhớ tới sự chặt khít trí mạng của nàng vừa rồi, chợt nhận ra lần đầu tiên hắn không có thô bạo như vậy, sợ làm tổn thương nàng, chỉ là khắc chế không nổi dục vọng mãnh liệt quá mức, mà thân thể nàng non nớt căn bản là không thể chấp nhận. Tiểu cô nương ngủ say toàn thân phấn nộn, đã dỡ xuống hết thảy lạnh lùng cùng kháng cự, chỉ còn lại có sự ngoan ngoãn nhu thuận, hắn nhịn không được cúi người, hôn đôi môi đỏ thắm của nàng, hôn nước mắt còn lưu lại của nàng, chiếc cằm xinh xắn, hàm răng khẽ cắn, đúng lúc nàng bất an vặn vẹo trong cơn ngất lịm.
Nên làm gì bây giờ…
Hắn bắt đầu không bỏ được nàng ra…
Đôi mắt thâm sâu nhìn hàng mi ngủ say của nàng, hắn than nhẹ một tiếng, trong lồng ngực phát ra thanh âm nặng nề “Ngươi là của ta… Không chỉ có thân thể, ta muốn toàn bộ của ngươi, bao gồm…” Tiếp đó, hôn sâu đôi môi ngọt ngào của nàng, “bao gồm cả trái tim của ngươi.”
~~~~~ vficland.info ~~~~~
Đôi giày thêu rồng màu đen viền vàng, rảo bước tiến vào đại sảnh rộng rãi sáng sủa.
Hình dáng nam tử tà mị xuất hiện ở cửa, quanh thân bao phủ ánh sáng nhạt, giống như một vị thần.
Nữ phó (*nữ hầu) chờ đợi ở bên cạnh tiến lên, đem y bào khoác lên người hắn, lúc chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thì hoảng hốt cúi đầu, động tác đều gần như hoảng loạn. —— cho dù ai cũng đều ngửi được hương vị hoan ái tràn ngập trên người hắn, thân hình nam tính cường tráng làm người ta bị áp bức nhưng lại có cảm giác hưng phấn, đường nét sắc cạnh trên trán hắn càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng nghiêm nghị…
“Vương gia —— “
Vị công công chờ đợi đã lâu lập tức nghênh đón, khom người khẽ gọi.
Một tiếng gọi này, mới khiến cho Mặc Uyên phát hiện ra bên trong phòng còn có người.
Cặp mắt tà mị nheo lại, đánh giá vài lần người trước mắt, đôi mắt thâm sâu hiện lên ánh sáng nhạt thản nhiên, đi qua không một tiếng động, biếng nhác ngồi xuống ghế.
Một lúc lâu không nghe được hồi âm, công công ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, cũng không thấy bóng dáng nam tử tuấn mỹ kia, giật mình một cái, bật người quay lại, lúc này mới nhìn thấy Mặc Uyên đã ngồi ở trên ghế rồi, mái tóc ẩm ướt bám vào mặt làm càng góc cạnh thêm rõ ràng…
“Vương gia,” Công công đi từng bước lên trước, cung kính nói, “Hoàng Thượng khẩu dụ, tuyên cô nương Cơ Nhi tiến cung làm bạn với Uyển phi nương nương, nói chuyện phiếm giải buồn, Hoàng Thượng bận rộn triều chính không rảnh chăm sóc nương nương, lúc này mới phái nô tài đến thảo luận cùng Vương gia, mong rằng Vương gia thành toàn.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900