 |
|

04-07-2008, 03:33 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 71
Ngưá»i hiá»m khÃch cố ý gây hiá»m khÃch
Gái Uyên Ương vô tình gặp Uyên Ương
Giả ChÃnh vá» Kinh, tâu lại má»i việc xong xuôi, được vá» nhà nghỉ má»™t tháng. Vì tuổi già sức yếu, công việc nặng ná», lại mấy năm ở bên ngoà i, xa cách gia đình. Nay được tụ há»p trong nhà , tất nhiên ông ta vui mừng khôn xiết. Vì váºy bất cứ việc lá»›n nhá» Ä‘á»u gác má»™t bên, ngà y ngà y chỉ xem sách, khi buồn thì đánh cá», uống rượu vá»›i bá»n gia khách, hoặc ban ngà y, mẹ con, vợ chồng cùng ngồi vá»›i nhau nói chuyện cho vui.
Nhân mồng 3 tháng 8 năm nà y là ngà y bát tuần đại khánh cá»§a Giả mẫu, bạn bè sẽ đến mừng, sợ yến tiệc không là m xuể nên Giả ChÃnh đã bà n vá»›i Giả Xá và Giả Liá»…n, định bắt đầu từ ngà y 28 tháng 7 đến mồng 5 tháng 8, hai phá»§ Vinh, Ninh Ä‘á»u mở yến tiệc. Phá»§ Ninh thì má»i khách đà n ông, phá»§ Vinh thì má»i khách đà n bà . Trong vưá»n Äại Quan thì thu dá»n mấy nÆ¡i rá»™ng rãi như gác Xuyết Cẩm, viện Gia Ấm để là m chá»— nghỉ ngÆ¡i. Ngà y 28 thì má»i các hoà ng thân, phò mã, vương công, các tước vương, quáºn chúa, vương phi, công chúa, quốc quân, thái quân, phu nhân; ngà y 29 má»i các vị phá»§, đốc, trấn cùng các báºc mệnh phụ; ngà y 30 má»i các vị quan trưởng cùng phu nhân, bạn thân xa gần cùng các bà . Ngà y mồng má»™t thì Giả Xá bà y gia yến, ngà y mồng hai đến nhà Giả ChÃnh, ngà y mồng ba đến nhà Giả Trân và Giả Liá»…n; ngà y mồng bốn thì trong phá»§ Giả góp nhau bà y gia yến; ngà y mồng năm thì bá»n Lại Äại, Lâm Chi Hiếu cùng bá»n quản sá»± góp chung bà y yến mừng má»™t ngà y.
Từ đầu tháng bảy, ngưá»i đưa lá»… thỠđến mừng liên tiếp không dứt. Bá»™ Lá»… vâng chỉ ban cho má»™t cái gáºy bằng và ng dát ngá»c, bốn súc Ä‘oạn mà u, chén và ng bốn cái, bạc năm trăm lạng. Nguyên phi lại sai Thái giám đưa đến má»™t tấm thá» tinh bằng và ng, má»™t cái gáºy trầm hương, má»™t chuá»—i hạt dà nam, má»™t há»™p hương phúc thá», hai nén và ng, tám nén bạc, mưá»i hai tấm Ä‘oạn mà u, bốn cái chén ngá»c. Ngoà i ra từ thân vương, phò mã đến các quan văn võ lá»›n, nhá» Ä‘i lại xưa nay Ä‘á»u có lá»… mừng, không thể kể xiết được. Trong nhà đặt má»™t cái bà n lá»›n trải thảm đỠbà y hết những đồ quý giá bên trên rồi má»i Giả mẫu đến xem. Mấy hôm đầu, Giả mẫu còn cao hứng đến nhìn qua, sau chán không xem nữa, chỉ nói: “Bảo cháu Phượng nháºn cả, hôm nà o rảnh ta sẽ lại xemâ€.
Äến ngà y 28, trong hai phá»§ Ä‘á»u treo đèn kết hoa, đặt bình loan phượng, trải nệm phù dung, tiếng đà n sáo chiêng trống vang khắp ngoà i đưá»ng trong ngõ. Hôm ấy trong phá»§ Ninh chỉ có Bắc TÄ©nh vương, Nam An quáºn vương, VÄ©nh Xương phò mã, Lạc Thiện quân vương, cùng mấy vị công hầu ấm táºp bạn thân; trong phá»§ Vinh thì có Nam An vương thái phi, Bấc TÄ©nh vương phi cùng các vị mệnh phụ công hầu bạn thân. Bá»n Giả mẫu Ä‘á»u má»i ngay và o viện Gia Ấm trong vưá»n Äại Quan uống trà , thay áo xong nghỉ ngÆ¡i, má»›i đến viện Vinh Khánh mừng thá» rồi và o tiệc. Há» nhưá»ng nhau má»™t lúc má»›i ngồi và o chá»—. Nam vương phi và Bắc vương phi ngồi ở hai bà n trên, còn các bà công hầu thì theo thứ tá»± ngồi ở bà n dưới. PhÃa dưới, bên trái thì các bà Cẩm Hương hầu và Lâm Xương bá ngồi tiếp, phÃa dưới bên phải là chá»— ngồi cá»§a Giả mẫu. Hình phu nhân và Vương phu nhân dẫn Vưu thị, Phượng Thư cùng mấy bà trong há» dà n thà nh hà ng cánh nhạn đứng hầu sau lưng Giả mẫu, vợ Lâm Chi Hiếu và vợ Lại Äại dẫn bá»n đà n bà đứng ở ngoà i rèm trúc dâng rượu và thức ăn, vợ Chu Thụy dẫn mấy a hoà n đứng sau bình phong để chá» sai bảo. Những ngưá»i Ä‘i hầu các vị khách Ä‘á»u có ngưá»i má»i Ä‘i khoản đãi ở chá»— khác.
Má»™t lúc ban hát ra chúc mừng, ở dưới sân khấu có 12 đứa gái nhá» chưa để tóc, Ä‘á»u trang Ä‘iểm má»™t mà u, chắp tay đứng hầu. Má»™t lát, có má»™t ngưá»i dâng đơn kê tên vở hát đứng ở dưới thá»m, đưa cho má»™t bà đứng trình việc. Bà ấy nháºn rồi má»›i đưa cho vợ Lâm Chi Hiếu. Vợ Lâm Chi Hiếu để đơn và o cái khay nhá» rón rén mở rèm và o đưa cho nà ng hầu cá»§a Vưu Thị là Bá»™i Phượng nháºn rồi má»›i đưa cho Vưu Thị. Vưu Thị nâng lên bà n trên, Nam An thái phi nhưá»ng má»™t lúc, rồi chấm má»™t vở hát “Cát Khánhâ€, sau lại đưa cho Bắc TÄ©nh vương phi chấm má»™t vở nữa. Má»i ngưá»i khác lại nhưá»ng nhau má»™t lúc rồi bảo chá»n vở nà o hay thì hát.
Má»™t lát, má»›i dâng được bốn món ăn và má»™t món canh, những ngưá»i theo đến hầu phát phần thưởng cho con hát xong, má»i ngưá»i thay áo Ä‘i và o vưá»n rồi dâng chè ngon.
Nam An thái phi nhân há»i đến Bảo Ngá»c. Giả mẫu cưá»i nói:
- Hôm nay mấy nÆ¡i trong miếu tụng kinh “Bảo an duyên thá»â€(#4) cháu nó phải Ä‘i chầu kinh rồi.
Lại há»i đến bá»n chị em.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Các cháu đứa thì ốm, đứa thì yếu, há»… thấy ngưá»i lạ là ngượng ngùng, nên tôi bảo chúng nó ở lại trông nhà . Äã truyá»n má»™t ban hát có cả con hát nhá» sang hát ở bên nhà , các cháu đương tiếp bà dì cháu xem hát đấy.
Nam An thái phi cưá»i nói:
- Äã thế thì bảo ngưá»i gá»i há» sang đây.
Giả mẫu quay lại bảo Phượng Thư:
- Äi gá»i các em Tương Vân, Bảo Thoa, Bảo Cầm, Äại Ngá»c và bảo em Ba dẫn chúng nó đến.
Phượng Thư vâng lá»i, sang nhà Giả mẫu, thấy bá»n chị em đương ăn quả xem hát. Bảo Ngá»c cÅ©ng má»›i Ä‘i chầu kinh ở miếu vá». Phượng Thư nói xong, chị em Bảo Thoa cùng Äại Ngá»c, Tương Vân, Thám Xuân tất cả năm ngưá»i Ä‘i và o trong vưá»n. Trông thấy, má»i ngưá»i chà o há»i nhau. Trong đám khách có ngưá»i đã gặp, Ä‘á»u đồng thanh khen ngợi các cá»™ Trong đó có Tương Vân là quen nhất. Nam An thái phi cưá»i nói:
- Cô ở đây nghe thấy tôi đến mà không ra, để phải má»i má»›i đến. Ngà y mai tôi sẽ bảo cho ông chú cô!
Rồi má»™t tay nắm Thám Xuân, má»™t tay nắm Bảo Thoa, há»i: “Mưá»i mấy tuổi rồi?†- Thái Phi lại khen ngợi luôm mồm. Sau bá» hai ngưá»i nà y ra, lại nắm Äại Ngá»c và Bảo Cầm, ngắm nghÃa rất kỹ, khen ngợi má»™t lúc, cưá»i nói:
- Äá»u đẹp cả! Không biết bảo tôi khen ngưá»i nà o cho phải!
Lúc đó đã có ngưá»i Ä‘em quà đến chia ra mấy phần: năm chiếc nhẫn bằng và ng ngá»c, năm chuá»—i hạt châu Uyển hương, Nam An thái phi cưá»i nói:
- Xin các cô đừng cưá»i, cầm lấy để thưởng cho bá»n hầu.
Năm ngưá»i vá»™i lạy tạ cám Æ¡n. Bắc TÄ©nh vương phi cÅ©ng có năm món quà thưởng. Còn những ngưá»i khác không kể hết.
Uống nước xong, má»i ngưá»i dạo chÆ¡i trong vưá»n má»™t lúc, Giả mẫu lại má»i và o tiệc. Nam An thái phi cáo từ nói:
- Ngưá»i tôi không được khá»e, không đến không được. Vì thế xin thứ lá»—i cho tôi vá» trước.
Giả mẫu nghe nói không tiện giữ lại, hai bên chà o nhau tiá»…n ra đến vưá»n, Nam An thái phi lên kiệu vá». Bắc TÄ©nh vương phi ngồi lại má»™t lúc rồi cÅ©ng vá». Còn thì có ngưá»i ngồi hết bữa tiệc có ngưá»i ná»a chừng ra vá». Giả mẫu hôm ấy mệt nhá»c nên hôm sau không ra ngoà i, tất cả Ä‘á»u do Hình phu nhân tiếp đãi. Có những con em nhà gia thế đến chúc thá», thì chỉ đến là m lá»… ở nhà khách, bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh, Giả Trân đáp lá»…, rồi má»i sang phá»§ Ninh dá»± tiệc.
Mấy hôm ấy, Vưu Thị buổi chiá»u không vá» phá»§ mình, ban ngà y tiếp khách, đến tối thì hầu chuyện Giả mẫu, lại giúp Phượng Thư trông nom đồ đạc, lá»… váºt lấy và o Ä‘em ra. Ban đêm đến ngá»§ ở buồng Lý Hoà n. Hôm ấy chị ta hầu Giả mẫu ăn cÆ¡m chiá»u xong. Giả mẫu nói:
- Các cháu mệt lắm, ta cÅ©ng mệt. Các cháu tìm ngay cái gì mà ăn rồi Ä‘i nghỉ, mai còn phải dáºy sá»›m.
Vưu Thị vâng lá»i lui ra, đến nhà Phượng Thư ăn cÆ¡m. Phượng Thư đương ở trên lầu, trông nom ngưá»i ta thu nháºn những bình phong mang đến biếu, chỉ có Bình Nhi ở nhà gấp quần áo cho Phượng Thá»± Vưu Thị nhá»› đến lúc dì Hai còn sống, nhỠđược Bình Nhi săn sóc, liá»n gáºt đầu nói:
- Chị giá»i quá! Ngưá»i tốt bụng như chị mà lại cứ phải chịu dãi dầu ở đây mãi à !
Bình Nhi rÆ¡m rá»›m nước mắt, nói lảng sang chuyện khác. Vưu Thị cưá»i há»i:
- Mợ chị đã ăn cơm chưa?
- Nếu ăn cÆ¡m thì thế nà o mà chẳng má»i mợ đến.
- Äã thế ta Ä‘i ăn chá»— khác váºy, đói không chịu được.
Nói xong Vưu Thị liá»n Ä‘i. Bình Nhi vá»™i cưá»i nói:
- Má»i mợ hãy ở lại, ở đây có bánh ăn lót dạ má»™t Ãt, rồi sẽ ăn cÆ¡m.
- Chị đương báºn, tôi và o vưá»n quấy các cô ấy thôi.
Bình Nhi giữ lại không được, đà nh phải thôi.
Vưu Thị và o đến vưá»n, thấy cá»a chÃnh và các cá»a bên vẫn chưa đóng, đèn lồng vẫn thắp, liá»n quay lại bảo a hoà n nhá» Ä‘i gá»i ngưá»i đà n bà trá»±c đêm đến. A hoà n và o đến phòng canh, không thấy bóng má»™t ngưá»i nà o, quay lại trình Vưu Thị, Vưu Thị sai Ä‘i gá»i ngưá»i đà n bà quản gia. A hoà n vâng lá»i Ä‘i ra, đến mái hiên thứ hai, nÆ¡i bá»n quản sá»± thưá»ng há»p nhau bà n việc, chỉ thấy có hai bà già đương chia nhau các thức quả ăn. A hoà n há»i:
- Có bà quản sá»± nà o ở đây không? Mợ tôi ở phá»§ Äông đứng chá» ngoà i kia để dặn bảo công việc.
Hai bà già chỉ lo chia nhau quả ăn, lại nghe nói là mợ Ở phá»§ Äông nên không để ý lắm, nói:
- Các bà quản gia vừa mới đi cả rồi.
- Các bà đi tìm há»™ vá».
- Chúng tôi chỉ lo việc trông nhà , chứ không lo việc Ä‘i gá»i ngưá»i. Cô muốn gá»i ai thì sai ngưá»i khác Ä‘i mà gá»i.
- Úi chà ! Thế nà y thì loạn mất. Tại sao các bà lại không chịu đỉ Các bà nói dối ngưá»i má»›i đến, chứ nói dối thế nà o được tôi. Ngà y thưá»ng các bà không Ä‘i gá»i thì ai đỉ Bây giá» có việc gì cá»§a bản thân các bà hoặc thưởng cái gì cho các ngưá»i quản gia thì các bà đã chạy cong Ä‘uôi lên rồi, không cần phải biết là ai nữa. Nếu mợ Hai cần sai Ä‘i, các bà có dám trả lá»i như thế không?
Bà già nà y má»™t là say rượu, hai là bị a hoà n bá»›i xấu, quá thẹn thà nh giáºn, liá»n cãi lại:
- Äừng có dÆ¡! Gá»i ngưá»i hay không là việc chúng tao, can gì đến mà y? Mà y chưa chi đã dám bá»›i xấu chúng tao à ! Mà y thá» nghÄ© xem mẹ mà y hầu các ông quản gia bên ấy còn biết liếm gót giá»i hÆ¡n chúng tao nữa kia. Việc nhà ai mặc nhà ấy! Mà y có giá»i thì vá» mà chèn ép ngưá»i nhà mà y ở bên ấy, chứ chúng tao ở bên nà y thì mà y không có pháºn sá»± gì đâu!
A hoà n nghe nói, giáºn tái mặt nói: “Giá»i, giá»i, giá»i đấy!â€
Rồi quay ngoắt vỠtrình.
Vưu Thị đã Ä‘i và o trong vưá»n, gặp Táºp Nhân, Bảo Cầm, Tương Vân cùng hai sư cô ở am Äịa Tạng đương kể chuyện cÅ© vui đùa vá»›i nhau, Vưu Thị nói: “Äói là m rồiâ€. Rồi và o ngay viện Di Hồng. Táºp Nhân sá»a soạn mấy món ăn chay và mặn má»i Vưu Thị ăn.
A hoà n nhá» chạy ngay đến, hầm hầm kể lại chuyện vừa quạ Vưu Thị nghe xong, cưá»i nhạt:
- Hai mụ ấy là ngưá»i thế nà o?
Hai sư cô và Bảo Cầm, Tương Vân sợ Vưu Thị bá»±c lên, Ä‘á»u khuyên:
- Nhất định nó nghe sai, chứ là m gì có chuyện ấy.
Hai sư cô lại cưá»i đẩy con a hoà n nói:
- Cô nà y còn trẻ nóng nảy quá! Các bà già ấy ăn nói lẩm cẩm, có cÅ©ng không nên kể lại má»›i phải. Mợ nhà ta tấm thân ngà n và ng, khó nhá»c mấy hôm, chưa có má»™t giá»t rượu và o miệng, chúng ta nên là m cho mợ vui vẻ, chứ kể những chuyện ấy ra là m gì?
Táºp Nhân vá»™i cưá»i, kéo con a hoà n ra bảo:
- Em Æ¡i! Hãy ra ngoà i nghỉ đã, để chị sai ngưá»i Ä‘i gá»i hỠđến đây.
Vưu Thị nói:
- Không phải sai ai cả, chị cứ Ä‘i gá»i hai mụ ấy và gá»i cả thÃm Phượng đến nữa!
- Tôi xin đi ạ.
- Thôi cũng không cần chị nữa.
Hai sư cô vá»™i đứng dáºy cưá»i nói:
- Xưa nay mợ là ngưá»i độ lượng, rá»™ng rãi, hôm nay là ngà y mừng thá» cá»§a cụ nhà , nếu mợ tức giáºn, chẳng để cho ngưá»i ngoà i bà n tán hay sao?
Bảo Cầm, Tương Vân cÅ©ng Ä‘á»u cưá»i và ngăn lại, Vưu Thị nói:
- Nếu không phải là ngà y sinh nháºt cụ, thì ta nhất định không nghe! Thôi hãy tạm tha cho há».
ÄÆ°Æ¡ng lúc nói chuyện, Táºp Nhân lại sai má»™t a hoà n ra ngoà i cá»a vưá»n tìm ngưá»i. Vừa gặp ngay vợ Chu Thụy, a hoà n nà y kể lại chuyện cho chị ta nghe. Vợ Chu Thụy tuy không phải là ngưá»i quản sá»±, nhưng ngà y thưá»ng chị ta cáºy là ngưá»i theo hầu cá»§a Vương phu nhân, vẫn có chút thể diện, tÃnh lại ranh mãnh, hay Ä‘i ton hót các nÆ¡i, vì thế các chá»§ nhà đá»u ưa thÃch chị tạ Nay nghe thấy chuyện nà y chị ta liá»n Ä‘i ngay và o viện Di Hồng, vừa chạy vừa nói: “Chết ná»—i, là m mợ tôi bá»±c chết Ä‘i mất. Nhà nà y quen quá sinh nhá»n rồi. Tiếc là lúc bấy giá» mình không ở đấy! Cứ đánh cho chúng nó mấy cái tát rồi sau sẽ liệuâ€.
Vưu Thị trông thấy vợ Chu Thụy, cưá»i nói:
- Chị Chu Æ¡i, lại đây bà n câu chuyện nà y. Äến bây giá» cá»a vưá»n vẫn còn mở toang, đèn Ä‘uốc sáng trưng, ngưá»i ra kẻ và o rầm ráºp, nếu xảy ra chuyện gì bất ngá» thì là m thế nà o? Tôi định bảo ngưá»i trá»±c đêm phải tắt đèn đóng cá»a, không ngá» không thấy má»™t mống nà o!
Vợ Chu Thụy nói:
- Thế má»›i chết chứ! Hôm ná» mợ Hai đã dặn bảo há» là mấy ngà y nay công việc bá» bá»™n, ngưá»i Ä‘i lại đông, tối đến cần phải tắt đèn, đóng cá»a, không phải ngưá»i trong vưá»n nhất thiết không cho và o. Thế mà bây giá» lại không có má»™t ngưá»i nà o. Äể mấy hôm nữa, thế nà o cÅ©ng phải đánh cho há» má»™t tráºn má»›i được.
Vưu Thị kể lại lá»i cá»§a a hoà n nhá». Vợ Chu Thụy nói:
- Mợ không cần phải tức giáºn. Äể xong việc, tôi sẽ bảo ngưá»i coi việc, đánh cho chết quân ấy, hãy há»i xem đứa nà o nói câu “Việc nhà ai mặc nhà nấyâ€. Tôi đã bảo chúng phải tắt đèn đóng cá»a rồi. Xin mợ đừng bá»±c nữa.
Äang lúc ồn à o thì Phượng Thư sai ngưá»i đến má»i sang ăn cÆ¡m. Vưu Thị nói:
- Tôi không đói, vừa má»›i ăn mấy cái bánh rồi, má»i mợ chị cứ xÆ¡i Ä‘i.
Má»™t lúc vợ Chu Thụy ra vá», kể lại chuyện vừa rồi cho Phượng Thư nghe.
Phượng Thư bảo:
- Ghi lấy tên hai con mụ ấy, chá» mấy hôm nữa, sẽ trói chúng đưa sang phá»§ Äông để mợ Cả xét xá». Hoặc đánh hoặc tha, tùy lòng mợ ấy. Chứ có quan trá»ng gì việc nà y!
Vợ Chu Thụy nghe nói, chỉ chá» má»™t câu như thế, vì ngà y thưá»ng chị ta vẫn có xÃch mÃch vá»›i mấy bà già ấy, liá»n sai má»™t đứa hầu nhỠđến nhà Lâm Chi Hiếu truyá»n lại lá»i cá»§a Phượng Thư, rồi bảo vợ Lâm Chi Hiếu đến hầu mợ Cả ngaỵ Lại sai ngưá»i tức khắc đến trói hai bà già ấy, giam và o chuồng ngá»±a, sai ngưá»i canh giữ.
Vợ Lâm Chi Hiếu không biết là việc gì, vá»™i lên xe và o hầu Phượng Thư trước. Má»›i đến cá»a ngoà i, đưa tin và o, bá»n a hoà n ra nói:
- Mợ Hai vừa má»›i Ä‘i nghỉ. Mợ Cả ở trong vưá»n ấy, bảo bà đến hầu mợ Cả là được rồi.
Vợ Lâm Chi Hiếu đà nh phải và o trong vưá»n, đến Äạo Hương thôn. Bá»n a hoà n và o trình. Vưu Thị nghe nói, thấy không đà nh lòng, liá»n gá»i vợ Lâm Chi Hiếu và o, cưá»i nói:
- Tôi chẳng qua vì không tìm được ngưá»i, nên má»›i há»i đến bà , nhưng bà đã vá» rồi. Việc ấy cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Ai lại còn gá»i bà đến đấy, là m cho bà phải mất công Ä‘i. Việc nà y cÅ©ng thưá»ng thôi, tôi đã bá» qua Ä‘i rồi.
Vợ Lâm Chi Hiếu cưá»i nói:
- Mợ Hai sai ngưá»i đòi tôi, nói rằng mợ có việc gì sai bảo.
Vưu Thị nói:
- Chừng bà Chu đặt chuyện ra đấy. Thôi bà đi vỠnghỉ, không có chuyện gì to tát đâu.
Lý Hoà n lại muốn kể rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng Vưu Thị gạt đi.
Vợ Lâm Chi Hiếu thấy thế đà nh phải quay ra. Lại gặp dì Triệu Ä‘i đến, cưá»i nói:
- Úi chà chà ! Bà chị Æ i! Bây giá» chưa vá» nhà ngá»§, còn Ä‘i đâu đấy?
Vợ Lâm Chi Hiếu cưá»i trả lá»i:
- Sao lại không vỠnhà ?
Rồi thuáºt lại việc xảy ra như thế, nên má»›i phải Ä‘i. Dì Triệu xưa nay vẫn thÃch nghe lóng, hÆ¡n nữa ngà y thưá»ng vẫn Ä‘i lại thân máºt vá»›i lÅ© con gái cá»§a bá»n quản sá»±, để kéo bè kéo cánh vá»›i nhau. Vừa rồi bà ta đã biết tám chÃn phần, nay nghe vợ Lâm Chi Hiếu nói, liá»n xui nên là m thế nà y thế ná». Vợ Lâm Chi Hiếu nghe Ä‘oạn, đáp:
- Té ra việc đó có đáng cái quái gì. Nếu tha cho nó thì chẳng nói là m gì, nếu bụng hẹp hòi thì chỉ đánh mấy roi là xong việc.
Dì Trệu nói:
- Bà chị Æ i, việc có to tát gì cho cam, đủ biết há» cà n rỡ quá. Có thế thôi cÅ©ng lại gá»i bà chị và o. Tháºt là há» coi khinh bà chị, lấy bà chị ra là m trò đùa. Thôi bà chị vá» Ä‘i, kẻo mai lại có việc. Tôi cÅ©ng chẳng giữ bà chị Ở lại uống nước nữa.
Vợ Lâm Chi Hiếu Ä‘i ra, đến trước cá»a bên cạnh thì gặp con gái cá»§a hai bà già lúc nãy đến khóc lóc nhá» xin há»™. Vợ Lâm Chi Hiếu cưá»i nói:
- Con bé nà y tháºt vá»› vẩn! Ai bảo các bà uống rượu nói nhảm để gây ra chuyện? Ngay ta cÅ©ng không biết gì cả. Mợ Hai sai ngưá»i trói các bà ấy, ta đây cÅ©ng có lá»—i nà y, thì còn xin há»™ cho ai được nữa?
Hai đứa bé nà y mới độ bảy tám tuổi, vẫn không hiểu gì, cứ khóc lóc van xin mãi. Vợ Lâm Chà Hiếu không biết là m thế nà o, nói:
- Quân vá»› vẩn nà y! Chá»— đáng Ä‘i kêu thì không Ä‘i, cứ đến quấy rầy ta! Chị mà y hiện gả cho con bà già Phi là ngưá»i theo hầu cá»§a bà Cả bên kia. Mà y vá» nói vá»›i chị mà y, nhá» bà thông gia nói vá»›i bà Cả, thì việc gì mà chẳng xong.
Má»™t đứa nghe váºy, nhá»› ngay ra, còn đứa nữa vẫn cứ kêu van. Vợ Lâm Chi Hiếu quát mắng:
- Quân vớ vẩn nà y! Con kia đi nói xong, tự khắc được tha cả. Không có nhẽ mẹ nó được tha mà riêng mẹ mà y lại bị phạt!
Nói xong lên xe Ä‘i vá».
Quả nhiên đứa bé kia đến bảo chị nó nói vá»›i già Phị Già Phi vốn là ngưá»i theo hầu cá»§a Hình phu nhân, trước kia có lúc đã từng nổi tiếng. Gần đây vì Giả mẫu không ưa Hình phu nhân nên tất cả những ngưá»i bên đó Ä‘á»u bị nhụt oai thế. Má»—i khi gặp bá»n có thể diện bên nhà Giả ChÃnh, há» Ä‘á»u nhìn vá»›i con mắt hằn há»c. Già Phi cáºy già , cáºy có Hình phu nhân nên thưá»ng uống rượu, mượn chén chá»i bá»›i vu vÆ¡ cho hả. Gặp ngà y mừng thá» cá»§a Giả mẫu, má»™t việc to tát như váºy, bà ta nhìn thấy má»i ngưá»i khoe khôn khoe khéo, hò hét sai phái, múa chân múa tay, trong lòng khó chịu, liá»n chá»i mèo quèo chó, nói ná» nói kia. Ngưá»i bên nà y thấy váºy, chẳng ai đếm xỉa đến. Nay lại thấy vợ Chu Thụy sai trói bà thông gia cá»§a mình, như lá»a đổ thêm dầu, sẵn Ä‘ang hăng rượu, bà ta đứng bên phÃa tưá»ng mắng ầm lên má»™t lúc, rồi đến xin vá»›i Hình phu nhân, nói bà thông gia cá»§a bà ấy chẳng có lá»—i gì, chỉ vì cãi nhau mấy câu vá»›i a hoà n cá»§a mợ Cả, vợ Chu Thụy vá» ton hót vá»›i mợ Hai, trói bà ấy và đem vứt và o chuồng ngá»±a, để mấy hôm nữa sẽ mang ra đánh. Tháºt đáng thương hại cho má»™t bà già đã bảy tám mươi tuổi. Xin bà nói vá»›i mợ Hai tha cho bà ấy má»™t lần nà y!
Từ ngà y đến há»i Uyên Ương, Hình phu nhân có vẻ bẽ mặt. Lại thấy Phượng Thư lên nước hÆ¡n mình, Giả mẫu đối đãi ra chiá»u lạnh nhạt, nên bà ta vẫn ôm sẵn mối oán thù, ghen ghét, nhưng chưa có dịp nói ra. Bây giá» há» ngấm ngầm đặt chuyện, ton hót bà chá»§. Trước hết há» vạch vòi bá»n hầu, sau đến Phượng Thư “chỉ cố chiá»u chuá»™ng cho cụ vui rồi tha hồ là m mưa là m gió. Äã trị được cáºu Liá»…n, lại ton hót bà Hai để bà Hai không để ý gì đến công việc bên ấyâ€. Sao há» lại nói cả đến Vương phu nhân: “Cụ không thÃch bà , Ä‘á»u tá»± bà Hai và mợ Liá»…n xui cảâ€. Hình phu nhân dù là gan đồng dạ sắt, nhưng tÃnh chất đà n bà , không tránh khá»i sinh lòng nghi kỵ. Vốn đã ghét sẵn Phượng Thư, nay thấy váºy, bà ta không nói câu nà o.
Äến sáng hôm sau, Hình phu nhân sang hầu Giả mẫu. Ngưá»i trong há» Ä‘á»u đến xem hát đông đủ. Hôm ấy lại Ä‘á»u là con cháu trong há», không ai là khách cả. Giả mẫu rất cao hứng nên chỉ mặc quần áo thưá»ng ra nhà ngoà i nháºn lá»…. Ở giữa đặt má»™t cái giưá»ng, nà o gối xếp, nệm tá»±a lưng, nệm gác chân, cái gì cÅ©ng đủ cả. Giả mẫu má»™t mình nằm nghiêng ở trên giưá»ng. Chung quanh đặt má»™t loạt ghế thấp. Bảo Thoa, Bảo Cầm, Äại Ngá»c, Tương Vân, Nghênh Xuân, Thám Xuân, TÃch Xuân ngồi quây cả đó. Mẹ Giả Biển dẫn đứa con gái là Há»· Loan, mẹ Giả Quỳnh dẫn đứa con gái là cô Tư và cả lÅ© cháu gái các nhà khác, lá»›n nhỠđộ hai mươi ngưá»i. Giả mẫu thấy Há»· Loan và cô Tư xinh đẹp, Ä‘i đứng nói năng khác hẳn má»i ngưá»i, trong bụng vui thÃch, liá»n gá»i hỠđến ngồi ở trước giưá»ng. Bảo Ngá»c ngồi ở trên giưá»ng đấm chân cho Giả mẫu. Tiết phu nhân ngồi ở hà ng trên, còn hai hà ng phÃa dưới là con cháu các nhà cứ ngồi theo báºc há». Hai dãy hà nh lang ngoà i rèm, thì khách đà n ông cÅ©ng ngồi theo thứ tá»± trong há». Bá»n đà n bà từng tốp má»™t là m lá»… trước, bá»n đà n ông là m lá»… sau. Giả mẫu nằm nghiêng ở trên giưá»ng, chỉ sai ngưá»i bảo “miá»…n lá»…â€.
Bá»n Lại Äại dẫn ngưá»i nhà quỳ lạy từ cá»a nghi môn và o đến phòng khách. Sau đến các ngưá»i đà n bà trong nhà , rồi đến a hoà n ở các phòng. Nhá»™n nhịp chừng ăn hai ba bữa cÆ¡m má»›i xong. Há» lại xách đến rất nhiá»u lồng chim sẻ “phóng sinh†ở giữa sân. Bá»n Giả Xá đốt xong những giấy thá» tinh lá»… trá»i đất rồi má»›i bắt đầu xem hát uống rượu. Hát đến ná»a chừng, Giả mẫu Ä‘i nghỉ, bảo má»i ngưá»i cứ tùy thÃch, rồi dặn Phượng Thư giữ Há»· Loan và cô Tư ở lại chÆ¡i mấy hôm. Phượng Thư Ä‘i ra nói vá»›i mẹ chúng. Hai bà nà y xưa nay nhá» Phượng Thư giúp đỡ, liá»n vui lòng ở lại chÆ¡i trong vưá»n.
Äến chiá»u, lúc sắp tan tiệc, trước mặt má»i ngưá»i. Hình phu nhân đến xin vá»›i Phượng Thư, cưá»i nói:
- Chiá»u hôm qua, tôi nghe nói mợ Hai tức giáºn, sai bà Chu quản gia trói hai bà già , không biết là há» phạm tá»™i gì? Äáng lẽ ra tôi không nên xin há»™ là phải. Nhưng tôi nghÄ© là ngà y sinh nháºt cụ còn cố gắng bá» tiá»n bá» gạo giúp đỡ kẻ nghèo yếu, thế mà chúng ta lại hà nh hạ ngưá»i già hay sao? Dù không nể mặt tôi, chị cÅ©ng nên nể mặt cụ, tạm tha cho há»!
Nói xong lên xe vá». Phượng Thư vừa xấu hổ, vừa tức, không biết đầu Ä‘uôi ra sao, đỠmặt tÃa tai, quay lại cưá»i nhạt, bảo bá»n vợ Lại Äại:
- Chuyện nà y ở đâu ra thế! Hôm qua vì ngưá»i ở phá»§ nà y có lá»—i vá»›i mợ Cả bên kia, tôi sợ mợ ấy ngá» vá»±c, nên giao sang để tùy mợ ấy xét định, chứ há» có lá»—i gì vá»›i tôi. Thế mà tin ở đâu lại truyá»n Ä‘i nhanh thế?
Vương phu nhân há»i:
- Việc gì?
Phượng Thư cưá»i, kể lại chuyện hôm qua, Vưu Thị cÅ©ng cưá»i nói:
- Ngay tôi cÅ©ng không biết gì, thÃm cÅ©ng lắm chuyện quá.
Phượng Thư nói:
- Vì tôi sợ chị ngượng mặt, nên để tùy ý chị xá» trÃ, chẳng qua cÅ©ng là giữ lá»… đó thôi. CÅ©ng như ở bên chị, có ngưá»i nà o láo lếu vá»›i tôi tất nhiên chị phải giao sang cho tôi xá». Dù là hạng đầy tá»› thế nà o chăng nữa, cÅ©ng không thể bá» qua cái lệ ấy được. Không biết ai đã sang bên ấy hết chuyện ton hót, lại giở ngay việc nà y ra.
Vương phu nhân nói:
- Mẹ chồng cháu nói phải đấy. Chị Trân không phải là ngưá»i ngoà i, thì cần gì phải giữ cái lá»… hão ấy. Ngà y sinh nháºt cụ là cần nhất, tha há» ra má»›i phải.
Nói xong liá»n sai ngưá»i Ä‘i tha hai bà già ấy.
Phượng Thư cà ng nghÄ© cà ng tức, cà ng xấu hổ, đâm ra chán nản, nước mắt già n giụa, rồi háºm há»±c vá» buồng khóc lóc, nhưng không muốn cho ai biết. Giả mẫu lại sai Hổ Phách đến gá»i Phượng Thư há»i việc. Hổ Phách thấy váºy, lấy là m lạ, nói:
- Tự dưng vô cớ, mợ là m sao thế? Bên kia đương chỠmợ đấy.
Phượng Thư nghe nói, lau nước mắt. rá»a mặt đánh phấn, rồi cùng Ä‘i vá»›i Hổ Phách. Giả mẫu há»i:
- Hôm ná» ngưá»i ta đến mừng, tất cả có mấy nhà đưa vi bình?
- Tất cả có mưá»i sáu nhà . Có mưá»i hai cái lá»›n, và bốn cái nhá» che giưá»ng. Trong số đó có má»™t cái lá»›n cá»§a nhà há» Chân, mưá»i hai cánh bằng lụa mà u đại hồng, thêu kiểu “hốt để đầy giưá»ngâ€, má»™t mặt thì vẽ tranh bách thá» thiếp và ng là đẹp nhất. Lại còn có má»™t cái bình bằng pha lê cá»§a nhà Ô tướng quân ở Việt Hải nữa.
- Thế thì không được động đến hai cái ấy, phải cất Ä‘i cẩn tháºn, ta cần Ä‘em Ä‘i biếu ngưá»i khác.
Phượng Thư vâng lá»i.
Uyên Ương đến nhìn kỹ mặt Phượng Thư, là m Giả mẫu phải há»i:
- Mà y không nháºn ra mợ ấy à ? Sao cứ nhìn mãi thế?
Uyên Ương cưá»i nói:
- Cháu thấy mắt mợ ấy sưng húp lên, nên lấy là m lạ.
Giả mẫu bảo Phượng Thư đến gần, để ý nhìn kỹ. Phượng Thư cưá»i nói:
- Cháu bị ngứa mắt, dụi mãi thà nh sưng lên.
Uyên Ương cưá»i nói:
- Chắc lại bị ai trêu tức rồi?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Ai dám trêu tức tả Dù có bị tức, nhưng trong ngà y sinh nháºt cụ, ta cÅ©ng chẳng dám khóc.
Giả mẫu nói:
- Phải đấy, ta muốn ăn cÆ¡m, cháu ở đây dá»n cho ta ăn, còn thừa thì để cháu và chị Trân ăn. Hai chị em ở đây giúp các vị sư niệm pháºt nhặt Ä‘áºu cho ta, các cháu cÅ©ng được thêm tuổi thỠđấy. Hôm ná» các em và Bảo Ngá»c Ä‘á»u nhặt cả rồi, giá» cÅ©ng cho các cháu nhặt, không thì lại bảo ta thiên tư.
Trong khi nói chuyện đã đặt sẵn má»™t bà n cÆ¡m chay cho hai sư cô ăn. Rồi lại bà y má»™t bà n cá»— mặn. Giả mẫu ăn xong, bưng ra nhà ngoà i. Vưu thị và Phượng Thương ăn thì Giả mẫu lại gá»i Há»· Loan, cô Tư đến cùng ăn vá»›i hai ngưá»i. Ä‚n xong, rá»a tay, thắp hương, bưng má»™t thưng Ä‘áºu đến. Hai sư cô Ä‘á»c bà i kệ rồi ngưá»i nà o ngưá»i ấy nhặt từng hạt Ä‘áºu bá» và o cái giá», cứ nhặt má»™t hạt Ä‘áºu lại niệm pháºt má»™t câu. Ngà y mai nấu chÃn, sai ngưá»i mang ra ngã tư đưá»ng là m lá»… bố thÃ. Giả mẫu nằm nghiêng ra nghe hai sư cô nói Ãt chuyện nhân quả.
Uyên Ương đã nghe thấy Hổ Phách nói vá» việc Phượng Thư khóc, lại há»i dò Bình Nhi nên biết hết ngà nh ngá»n câu chuyện. Buổi chiá»u vắng ngưá»i, liá»n trình Giả mẫu:
- Mợ Hai khóc là vì bà Cả bên kia là m cho mợ ấy bẽ mặt trước má»i ngưá»i.
- Việc gì?
Uyên Ương kể lại đầu đuôi việc nà y. Giả mẫu nói:
- Thế là cháu Phượng biết giữ lá»… đấy. Có lẽ nà o vì ngà y sinh nháºt cá»§a ta, lại để cho bá»n đầy tá»› há»—n vá»›i các ngưá»i chá»§ trong há», mà không để ý đến hay sao? Äó là vì ngà y thưá»ng bà Cả vẫn không ưa cháu Phượng, nhưng chưa dám là m to ra, nên hôm nay má»›i mượn cá»› để ra oai. Rõ rà ng là bà ấy cố ý là m bẽ mặt cháu Phượng trước má»i ngưá»i.
Lúc đó, thấy Bảo Cầm đến, nên không ai nói nữa.
Giả mẫu chợt nghÄ© đến Há»· Loan và cô Tư, liá»n sai ngưá»i đến dặn bá»n bà già trong vưá»n.
- Hai cô ấy tuy nhà nghèo nhưng phải hầu hạ như các cô ở trong nhà nà y. Ta biết bá»n chúng bây, cả trai lẫn gái, Ä‘á»u má»™t lòng ham chuá»™ng già u sang. Có hai cách nhìn ngưá»i, chưa chắc chúng bay đã chịu để hai cô ấy lá»t và o trong con mắt. Nếu đứa nà o dám coi thưá»ng các cô ấy, ta nghe thấy sẽ không tha đâu!
Bà già vâng lá»i toan Ä‘i. Uyên Ương nói:
- Äể cháu Ä‘i chá» Há» có chịu nghe lá»i bà già đâu.
Nói xong Ä‘i và o trong vưá»n. Trước hết Uyên Ương đến Äạo Hương thôn tìm Lý Hoà n và Vưu thị, không gặp. Bá»n a hoà n Ä‘á»u nói:
- Các mợ Ở cả bên cô Ba.
Uyên Ương quay ra đến Hiểu Thúy đưá»ng, thấy những ngưá»i ở trong vưá»n đương cưá»i nói ở đấy. Thấy Uyên Ương đến, há» cưá»i nói:
- Bây giá» chị còn đến đây là m gì? - rồi má»i ngồi.
Uyên Ương cưá»i nói:
- Không cho tôi đi dạo chơi à ?
Rồi kể lại lá»i cá»§a Giả mẫu. Lý Hoà n vá»™i đứng dáºy. Nghe xong láºp tức sai ngưá»i Ä‘i gá»i những ngưá»i đứng đầu các phòng đến, bảo phải truyá»n lại cho má»i ngưá»i biết.
Vưu Thị cưá»i nói:
- Cụ nghÄ© chu đáo quá. Ngay những đứa trẻ tuổi lá»±c lưỡng như chúng mình có sức trói nổi mưá»i ngưá»i, cÅ©ng không theo kịp được cụ.
Lý Hoà n nói:
- Con Phượng vẫn cáºy là thông minh ranh mãnh cÅ©ng chẳng cắn gót được ngưá»i, nữa là chúng mình theo là m sao được.
Uyên Ương nói:
- Thôi Ä‘i. Lại còn nhắc đến con Phượng, con hùm ra đây là m gì? Mợ ấy kể cÅ©ng đáng thương! Tuy mấy năm nay hầu cụ và bà Hai không có Ä‘iá»u gì sÆ¡ suất, nhưng ngấm ngầm thì không biết đã mắc lá»—i vá»›i bao nhiêu ngưá»i rồi. Nói tóm lại, ở Ä‘á»i rất khó: thá»±c thà quá không biết tháo vát, thì bố mẹ chồng lại chê là đần độn, ngưá»i nhà chả ai sợ cả; nếu là ngưá»i biết tháo vát, không khá»i được đằng ná» há»ng đằng kia. Như nhà ta đây lại cà ng buồn cưá»i, có những “mợ†ở hà ng đầy tá»› má»›i nổi lên, ả nà o ả nấy Ä‘á»u ra bá»™, chẳng biết thế nà o là vừa lòng há», há»… hÆ¡i pháºt ý má»™t chút là há» chẳng Ä‘i nói xấu vắng mặt, cÅ©ng hay “đâm bị thóc chá»c bị gạoâ€. Tôi sợ cụ bá»±c lên, nên không muốn nói, nếu không tôi kể hết ra thì cả nhà chẳng được yên đâu. Äây không phải là tôi dám nói há»—n trước mặt cô Ba, như cụ yêu cáºu Bảo, lúc vắng mặt, có ngưá»i oán trách cho là thiên tư, như thế cÅ©ng chẳng đáng kể gì. Nhưng bây giá» cụ chỉ yêu cô, tôi thấy há» cÅ©ng tức lên. Như thế có đáng buồn cưá»i không?
Thám Xuân cưá»i nói:
- Ngưá»i vá»› vẩn thì nhiá»u, so sánh thế nà o cho hết được. Tôi nghÄ© những nhà hèn hạ, tuy nghèo đói đấy, nhưng mẹ con ngà y nà o cÅ©ng vui vẻ cưá»i đùa, lại hóa ra sung sướng. Còn nhà ta đây, bá» ngoà i ai cÅ©ng cho chúng mình tiểu thư nghìn và ng, vạn và ng, sung sướng biết bao, nhưng biết đâu lại có những chuyện rắc rối, không thể kể ra hết được!
Bảo Ngá»c nói:
- Có phải ai cÅ©ng nghÄ© luẩn quẩn như cô Ba ấy à ? Anh thưá»ng khuyên em không nên nghe những câu tục, nghÄ© những việc tục, chỉ nên yên hưởng phú quý má»›i phải, chỉ những kẻ không được phúc pháºn như chúng ta má»›i nghÄ© nhảm thôi.
Vưu Thị nói:
- Có ai lại như chú, trong bụng không vướng vÃu gì, chỉ biết chÆ¡i đùa vá»›i bá»n chị em. Äói thì ăn, mệt thì ngá»§, đến mấy năm nữa cÅ©ng thế thôi, không nghÄ© gì đến việc vá» sau cả.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi được vui đùa với các chị em ngà y nà o hay ngà y ấy, rồi chết là xong, chứ có gì là việc sau với việc trước nữa!
Bá»n Lý Hoà n Ä‘á»u cưá»i nói:
- Lại nói nhảm rồi! Dù cho chú chẳng là m gì, chết già trong nhà nà y, không nhẽ bá»n chị em lại không Ä‘i lấy chồng à ?
Vưu Thị cưá»i nói:
- Chẳng trách ngưá»i ta bảo chú chỉ được cái lá»›n xác thôi, quả tháºt là vừa ngây vừa ngốc.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Việc Ä‘á»i khó định trước, đã biết ai chết ai sống? Và dụ ngà y nay hay ngà y mai, năm nay hay năm sau mà tôi chết Ä‘i, thì cÅ©ng là được thá»a má»™t Ä‘á»i!
Má»i ngưá»i không đợi Bảo Ngá»c nói hết, ngắt lá»i ngay:
- Lại cà ng nhảm. Thôi đừng đấu chuyện với chú ấy thì hơn. Nói ra không chuyện ngây cũng chuyện rồ.
Há»· Loan cưá»i nói:
- Anh Hai, anh đừng nói thế. Khi các chị nhà nà y đi lấy chồng cả rồi, thế nà o cụ và bà Hai cũng buồn, lúc đó em sẽ đến đây cùng ở với anh.
Lý Hoà n và Vưu Thị Ä‘á»u cưá»i nói:
- Thôi cô cũng đừng nói chuyện ngớ ngẩn nữa. Chẳng lẽ cô lại không đi lấy chồng hay sao?
Câu nói ấy là m Há»· Loan thẹn, cúi đầu xuống. Bấy giỠđã sang canh, má»i ngưá»i Ä‘á»u vá» buồng nghỉ.
Uyên Ương vừa vỠđến trước cá»a vưá»n, thấy cá»a ngách khép há» chưa cà i. Lúc nà y trong vưá»n vắng lặng không ai Ä‘i lại, chỉ có ánh đèn le lói từ trong buồng cạnh hắt ra. Trên không, bóng trăng lá» má». Uyên Ương Ä‘i má»™t mình, không xách đèn, chân bước nhè nhẹ, vì thế những ngưá»i canh đêm không ai để ý đến. Uyên Ương muốn Ä‘i tiểu, liá»n xuống dưới đưá»ng, rẽ cá» Ä‘i đến dưới gốc cây quế ở sau núi đá. Vừa quanh đến bên hòn đá, bá»—ng có tiếng quần áo sá»™t soạt. Sợ quá, Uyên Ương nhìn xung quanh, bắt gặp hai ngưá»i ở đấy. Thấy Uyên Ương đến, hỠđịnh nép và o sau hòn đá chá»— bụi cây. Uyên Ương nhanh mắt, nhân có ánh trăng lá» má», trông thấy má»™t ngưá»i mặc áo mà u hồng, đầu tết bÃm, vóc ngưá»i vạm vỡ cao lá»›n, đúng là Tư Kỳ hầu ở buồng Nghênh Xuân. Uyên Ương cứ tưởng là nó cùng đứa con gái nà o nữa ra chÆ¡i ở đấy, thấy mình đến nó cố ý ẩn nấp để dá»a chÆ¡i, liá»n cưá»i gá»i:
- Tư Kỳ! Mà y không ra ngay đây, chá»±c dá»a tao à . Tao sẽ kêu ầm lên là có trá»™m. Con chương xác nà y, không kể ngà y đêm cứ chÆ¡i đùa không biết chán!
Uyên Ương nói đùa để gá»i nó ra thôi. NgỠđâu đứa gian hay chá»™t dạ, nó nghÄ© là Uyên Ương đã biết rõ đầu Ä‘uôi việc mình, lỡ kêu ồn lên, ngưá»i ta biết thì cà ng nguy, vả chăng ngà y thưá»ng Uyên Ương vẫn thân máºt vá»›i mình, không như ngưá»i khác. Nó liá»n từ sau cây chạy ra nắm lấy Uyên Ương, quỳ xuống nói:
- Chị Æ i! Xin chị đừng kêu ầm lên!
Uyên Ương vẫn không biết vì việc gì, liá»n kéo nó dáºy, há»i:
- Nói thế là thế nà o?
Tư Kỳ không nói câu gì, ngưá»i cứ run rẩy. Uyên Ương cà ng không hiểu. Nhìn má»™t lần nữa, thấy má»™t bóng ngưá»i như má»™t đứa hầu nhá», Uyên Ương đã Ä‘oán ra được tám, chÃn phần, trong lòng hổ thẹn, rạo rá»±c đỠmặt tÃa tai, lại đâm ra sợ, liá»n đứng yên má»™t lúc, khẽ há»i Tư Kỳ:
- Ngưá»i kia là ai thế?
- Ngưá»i anh con cô con cáºu vá»›i em.
Uyên Ương suỵt lên má»™t tiếng, thẹn quá, không nói ra được câu gì. Tư Kỳ quay lại khẽ gá»i:
- Thôi đừng tránh nữa, chị đã trông thấy rồi, ra mà lạy đi.
Äứa hầu nhá» nghe nói, má»›i từ sau cây Ä‘i ra, lạy như tế sao. Uyên Ương quay ngưá»i Ä‘i, Tư Kỳ nắm lại van xin, khóc nói:
- TÃnh mệnh chúng em Ä‘á»u ở trong tay chị cả, mong chị tha chết cho!
Uyên Ương nói:
- Äừng nói nhiá»u nữa, bảo nó bước Ä‘i. Ta không mách ai cả là được. Sao mà y lại nói như váºy?
Nói chưa dứt lá»i, thấy bên cá»a ngách có ngưá»i gá»i:
- Cô Kim đã ra rồi, khóa cá»a lại.
Uyên Ương cứ bị Tư Kỳ nÃu giữ mãi, không dứt ra được, nghe váºy liá»n lên tiếng:
- Tôi còn ở đây có việc hãy chỠmột tý, tôi sẽ ra đấy.
Tư Kỳ đà nh phải buông ra, để cho Uyên Ương vá».
|

04-07-2008, 03:35 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 72
Cáºy mình khá»e, Vượng Phượng Thư kiêng nói ốm
Ỷ thần thế, vợ Lai Vượng cố ép duyên
Uyên Ương khi ra khá»i cá»a ngách, mặt còn nóng, tim Ä‘áºp mạnh, cho đó là việc không ngá», nghÄ© bụng: “Việc nà y quan trá»ng, nếu nói ra sẽ liên can đến việc gian dâm trá»™m cắp, quan hệ đến mệnh ngưá»i, không khá»i là m lụy tá»›i kẻ khác. Vả chăng cÅ©ng chẳng dÃnh dáng gì đến mình thì hãy để bụng, không nên nói cho ai biết vá»™iâ€. Uyên Ương vá» trình Giả mẫu xong rồi Ä‘i nghỉ.
Từ đó, thưá»ng ban đêm Uyên Ương không hay và o vưá»n mấy, nghÄ© bụng: “Trong vưá»n còn xảy chuyện kỳ quặc, huống chi các nÆ¡iâ€. Vì váºy chị ta cÅ©ng Ãt khi Ä‘i đâu.
Tư Kỳ từ thuở nhá» vẫn ở chung vá»›i ngưá»i anh con nhà cá»™ Lúc đầu hai đứa nói đùa vá»›i nhau, hẹn hò sau nà y không lấy được nhau thì đà nh ở váºy chứ không lấy ai nữa. Gần đây chúng đã lá»›n, đến tuổi dáºy thì, trai xinh gái đẹp, thỉnh thoảng Tư Kỳ vá» nhà , hai bên đầu mà y cuối mắt, tình cÅ© khôn khuây, nhưng không cách gì gần nhau được. Lại sợ cha mẹ không bằng lòng, chúng liá»n nghÄ© cách đút lót bá»n bà già trong vưá»n, ngá» cá»a gác đưá»ng, nhân lúc lá»™n xá»™n định lẻn và o giở cuá»™c. Lần đầu gặp gỡ tuy chá»a thà nh đôi, nhưng cÅ©ng đã chỉ non thá» bể, tặng váºt trao lá»i, chan chứa biết bao tình tứ. Vụt gặp Uyên Ương đến, là m chúng sợ hãi phải rá»i nhau ra. Thằng nhá» liá»n rẽ hoa chen liá»…u theo phÃa cá»a ngách lẻn mất.
Suốt đêm đó Tư Kỳ không sao ngá»§ được, hối háºn không kịp. Hôm sau đến gặp Uyên Ương, nét mặt khi đỠkhi tái, ngượng ngùng khôn xiết, trong lòng thắc thá»m, chẳng thiết gì ăn uống, đứng ngồi bâng khuâng. Qua hai hôm, không thấy động tÄ©nh, nó má»›i hÆ¡i yên lòng. Buổi chiá»u hôm ấy, có má»™t bà già đến khẽ bảo:
- Anh mà y trốn Ä‘i ba, bốn hôm nay không vá» nhà , hiện đương nhá» ngưá»i Ä‘i tìm các nÆ¡i đấy.
Tư Kỳ nghe nói, vừa sốt ruá»™t, vừa tức vừa buồn, nghÄ© bụng: “Nếu xảy việc gì thì liá»u cùng chết má»™t chá»— má»›i phải. Bá»n con trai tháºt là bạc tình, đã chạy ngay trước rồi!†Cô ta cà ng nghÄ© cà ng tức. Hôm sau thấy trong mình khó chịu, không gượng được nữa, đà nh nằm váºt xuống, rồi lìm lịm đâm ra ốm.
Uyên Ương nghe thấy má»™t hầu nhá» vô cá»› bá» trốn, Tư Kỳ ở trong vưá»n lại ốm nặng, sắp dá»i ra ngoà i, đã Ä‘oán ngay chúng nó sợ mình nói ra sẽ bị tá»™i. Uyên Ương không đà nh lòng, liá»n sang thăm Tư Kỳ, Ä‘uổi má»i ngưá»i ra, rồi thá» vá»›i Tư Kỳ:
- Tôi mà mách ai, xin chết ngay láºp tức. Em cứ yên tâm tÄ©nh dưỡng, đừng có há»§y hoại thân mình!
Tư Kỳ nÃu lấy Uyên Ương khóc:
- Chị Æ i! Từ lúc bé, chúng ta đã gần gÅ©i nhau, chị không há» coi em như ngưá»i ngoà i, em cÅ©ng không dám khinh nhá»n chị. Bây giá» em trót nhầm nhỡ, chị không mách ai, thì em coi chị như mẹ đẻ! Từ nay trở Ä‘i, em sống ngà y nà o tức là nhá» chị ngà y nấy. Em khá»i bệnh, sẽ viết bà i vị trưá»ng sinh cá»§a chị, ngà y nà o em cÅ©ng thắp hương cúng vái cầu trá»i khấn pháºt phù há»™ cho chị suốt Ä‘á»i được phúc thá» song toà n. Dù em có chết Ä‘i, sẽ hóa kiếp lừa kiếp chó để Ä‘á»n Æ¡n chị! Tục ngữ có câu: “Dá»±ng rạp ngà n dặm, nhưng không có tiệc nà o không tanâ€. Và i ba năm sau, chúng ta cÅ©ng phải xa nhau, má»—i ngưá»i má»—i ngả. Câu tục ngữ lại nói: “Cánh bèo mặt nước lênh đênh, cÅ©ng khi gặp gỡ nữa mình vá»›i taâ€. Sau nà y được gặp nhau, em xin tìm cách Ä‘á»n Æ¡n chị.
Tư Kỳ vừa nói vừa khóc.
Câu nói ấy là m Uyên Ương xót xa cÅ©ng phải khóc lên, liá»n gáºt đầu nói:
- ChÃnh là em tá»± tìm lấy cái chết! Tôi hÆ¡i đâu để ý đến những chuyện ấy, Ä‘i ton hót hão là m hại tiếng tăm cá»§a em. Vả chăng việc nà y tôi cÅ©ng không tiện mở miệng nói vá»›i ngưá»i ngoà i. Em cứ yên tâm, nên cố gắng chữa chạy cho khá»i rồi giữ thân giữ pháºn đừng có là m báºy nữa.
Tư Kỳ cứ nằm, gáºt đầu luôn. Uyên Ương an á»§i Tư Kỳ má»™t lần nữa má»›i vá».
Biết Giả Liá»…n Ä‘i vắng, Phượng Thư mấy hôm nay có vẻ mệt nhá»c, không được như trước, Uyên Ương tiện đưá»ng đến há»i thăm. Vừa và o tá»›i sân, ngưá»i gác cá»a thứ hai trông thấy đứng dáºy má»i và o, Uyên Ương và o nhà ngoà i, gặp Bình Nhi từ trong Ä‘i ra. Trông thấy, Bình Nhi khẽ cưá»i nói:
- Mợ ấy vừa mới ăn một tà cơm, đi nghỉ trưa rồi. Chị hãy và o đây chơi đã.
Uyên Ương nghe nói, theo Bình Nhi sang buồng bên đông. A hoà n nhá» pha trà . Uyên Ương khẽ há»i:
- Mấy hôm nay mợ chị thế nà o? Dạo nà y tôi xem mợ ấy có vẻ uể oải lắm.
Bình Nhi nhân lúc vắng ngưá»i than thở:
- Không phải hôm nay mợ ấy má»›i uể oải đâu! Trước đây má»™t tháng đã như thế rồi, nhưng cứ giấu. Mấy hôm nay báºn việc, lại bị tức khà vá» những chuyện không đâu, nên bệnh trở lại. Hai hôm nay ốm hÆ¡n trước, không gượng được nữa má»›i chịu “lòi Ä‘uôi†ra.
- Äã thế sao không má»i thầy thuốc chữa ngay Ä‘i?
- Chị Æ i! Chị còn không biết tÃnh mợ ấy à ? Nhiá»u khi nhìn thấy không đà nh lòng, tôi phải há»i má»™t câu “mợ thấy trong ngưá»i thế nà o?†Mợ ấy gắt lên, bảo là tôi rá»§a mợ ấy, còn nói gì đến việc má»i thầy bốc thuốc nữa. Mặc dầu váºy, ngà y nà o mợ ấy cÅ©ng xét nét từng ly từng tý, không tá»± biết mình phải giữ gìn sức khá»e!
- Nhưng cÅ©ng phải má»i thầy thuốc đến xem là bệnh gì cho má»i ngưá»i được yên tâm.
- Cứ nói vỠbệnh, theo tôi, không phải ốm đau xoà ng đâu!
- Thế là bệnh gì?
Bình Nhi xÃch lại gần, ghé và o tai Uyên Ương nói:
- Thấy kinh từ tháng trước đến mãi tháng nà y vẫn rong, đầm đìa không sạch. Thế không phải là bệnh nặng à ?
- Úi chà o! Theo chị nói thì chả phải chứng “băng huyết†là gì?
Bình Nhi nhổ toẹt má»™t cái, lại khẽ cưá»i nói:
- Con gái mà nói cái gì thế? Chị cÅ©ng biết rá»§a ngưá»i ta à ?
Uyên Ương đỠmặt lên, lại khẽ cưá»i nói:
- Thá»±c ra tôi cÅ©ng không biết thế nà o là băng vá»›i không băng. Cô quên rồi ư? Chị tôi trước kia không phải mắc bệnh ấy mà chết đấy à ? Lúc đó tôi cÅ©ng không biết là bệnh gì, ngẫu nhiên nghe thấy mẹ tôi nói chuyện vá»›i bà thông gia, tôi vẫn buồn, sau nghe rõ ngà nh ngá»n tôi má»›i hiểu được má»™t và i phần.
- Chị nhớ chứ tôi quên bẵng đi rồi.
Hai ngưá»i đương nói chuyện, thấy a hoà n nhá» và o nói vá»›i Bình Nhi:
- Già Chu lại đến. Tôi thưa với già ấy là mợ vừa mới đi nghỉ trưa. Già ấy lại sang bên bà Hai rồi.
Bình Nhi gáºt đầu, Uyên Ương há»i:
- Già Chu nà o?
- Là ngưá»i vẫn Ä‘i là m mối cho nhà quan ấy. Vì có ông há» Tôn nà o đến xin cầu hôn vá»›i nhà ta, nên mấy hôm nay ngà y nà o già ấy cÅ©ng mang thiếp đến, là m cho ngưá»i ta sinh phiá»n ra.
Nói chưa dứt lá»i, a hoà n nhá» chạy đến nói:
- Cáºu Hai đã vỠđấy.
Giả Liá»…n và o đến cá»a nhà ngoà i, Bình Nhi vá»™i ra đón. Giả Liá»…n và o ngay buồng. Khi đến cá»a, thấy Uyên Ương ngồi ở trên giưá»ng. Giả Liá»…n đứng dừng lại, cưá»i nói:
- Chị Uyên Ương, hôm nay thực là rồng đến nhà tôm!
Uyên Ương cứ ngồi yên cưá»i nói:
- Äến thăm cáºu mợ đấy, nhưng ngưá»i thì Ä‘i vắng, ngưá»i thì ngá»§.
Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Chị vất vả quanh năm, hầu hạ cụ. Tôi chưa đến thăm chị được, đâu dám phiá»n chị đến thăm chúng tôi! May quá, tôi định Ä‘i tìm chị, nhưng vì mặc cái áo dà i nóng lắm, nên vá» thay áo lót rồi sẽ Ä‘i. Không ngỠông trá»i run rá»§i tôi lại đỡ phải Ä‘i. Thế ra chị đã ngồi đợi tôi ở đây rồi.
Hắn vừa nói vừa ngồi và o ghế.
- Lại có việc gì đấy?
- Nhân có má»™t việc tôi quên mất, chắc chị còn nhá»› thì phải. Năm ngoái trong ngà y sinh nháºt cụ, có má»™t hòa thượng ở ngoà i dâng má»™t quả pháºt thá»§ mà u sáp ong. Vì cụ thÃch, nên bắt bà y ngay ra. Hôm ná» lại đến ngà y sinh nháºt cụ, tôi Ä‘em sổ ghi đồ cổ vẫn thấy có biên cái ấy, nhưng bây giá» không biết bỠở đâu. Ngưá»i coi phòng đồ cổ có nói vá»›i tôi hai lần, chá» tôi há»i Ä‘Ãch xác để biên và o sổ. Vì thế tôi há»i chị: giá» cụ còn bà y cái ấy nữa không? Hay là đã giao cho ai rồi?
- Cụ bà y được mấy hôm thì chán, đã giao cho mợ nhà rồi. Bây giá» cáºu lại Ä‘i há»i tôi. Tôi hãy còn nhá»› cả ngà y tháng, chÃnh tôi đã sai vợ bác Vương đưa sang kia. Nếu cáºu quên, cứ há»i mợ nhà hay chị Bình sẽ rõ.
Bình Nhi đương lấy quần áo, nghe váºy trả lá»i:
- Cái ấy đã giao sang đây rồi, hiện để ở trên lầu. Mợ nhà đã sai ngưá»i đến bảo, nhưng há» cứ lú lấp không biên và o sổ. Việc không quan hệ gì mà cứ là m nhá»™n lên.
Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Nếu đã đưa cho mợ chị, sao tôi không biết, chắc các ngưá»i lại định lấp liếm Ä‘i chứ gì?
Bình Nhi nói:
- Mợ đã nói vá»›i cáºu, nhưng cáºu còn định Ä‘em biếu ngưá»i khác. Mợ không bằng lòng má»›i giữ lại được. Nay chÃnh cáºu quên, còn bảo chúng tôi lấp liếm. Cái ấy có quà hóa gì. Những cái quà bằng mưá»i cÅ©ng chẳng cần lấp liếm nữa là cái không đáng má»™t đồng.
Giả Liá»…n cúi đầu mỉm cưá»i, cố nhá»› lại rồi vá»— tay nói:
- Bây giá» tôi cÅ©ng lẫn rồi! Nói trước quên sau, là m ngưá»i ta oán trách, tháºt kém trước nhiá»u quá.
Uyên Ương cưá»i nói:
- CÅ©ng không trách được cáºu, công việc báºn rá»™n, lắm ngưá»i nhiá»u Ä‘iá»u, lại thêm mấy chén rượu và o thì còn nhá»› được cái gì nữa.
Uyên Ương đứng dáºy định Ä‘i. Giả Liá»…n nói:
- Chị hãy ngồi chơi, tôi còn có một việc muốn nhỠchị.
Nói xong liá»n mắng a hoà n nhá»: “Sao không pha trà ngon lên đây? Phải lấy chén nắp sạch ra, pha thứ trà ngưá»i ta má»›i biếu hôm qua ấyâ€. Rồi nói vá»›i Uyên Ương:
- Mấy hôm nay lá»… sinh nháºt cụ, có mấy nghìn lạng tiêu hết cả. Tiá»n tô ruá»™ng, tô nhà các nÆ¡i Ä‘á»u đến tháng chÃn má»›i thu được. Bây giá» tôi không còn món tiá»n nà o nữa. Ngà y mai lại phải dâng lá»… sang phá»§ Nam An, lại phải chuẩn bị lá»… trùng dương(#1) cho nguyên phi, ngoà i ra còn phải sá»a lá»… mừng, lá»… viếng mấy nÆ¡i, Ãt ra cÅ©ng phải tiêu đến hai, ba nghìn lạng, không thể chạy ngay má»™t lúc được. Tục ngữ nói rất đúng: “Nhá» ngưá»i chẳng bằng nhá» mìnhâ€. Bất đắc dÄ© tôi phải phiá»n đến chị, mong chị xem có hòm đồ và ng bạc xưa nay cụ không để ý đến, thầm đưa cho tôi mang Ä‘i cầm lấy độ và i nghìn lạng bạc để tiêu. Chừng trong ná»a tháng thu được số tiá»n, tôi sẽ chuá»™c giả, nhất định không để cho chị phải mang tiếng đâu.
- Cáºu cÅ©ng biết xoay xở đấy! Sao cáºu lại nghÄ© khá như váºy?
- Không phải là tôi nói láo đâu. Ngoà i chị ra, ngưá»i khác cÅ©ng có thể đảm Ä‘ang được hà ng nghìn lạng, nhưng há» không phải là ngưá»i gan góc hiểu Ä‘á»i như chị, nếu tôi nói vá»›i há» lại là m há» phát sợ lên. Cho nên thà tôi “đánh má»™t tiếng chuông và ng, còn hÆ¡n đánh ba nghìn tiếng chÅ©m chá»eâ€.
Bỗng a hoà n nhỠbên Giả mẫu chạy đến tìm Uyên Ương, nói:
- Cụ gá»i chị đấy, tìm mãi không thấy chị đâu. Té ra lại ở đây.
Uyên Ương Ä‘i rồi, Giả Liá»…n quay và o thăm Phượng Thá»± Lúc nà y Phượng Thư đã dáºy, nghe thấy chồng nhá» Uyên Ương mượn đồ Ä‘i cầm, nên không tiện lên tiếng, cứ nằm yên ở trên giưá»ng. Thấy Giả Liá»…n và o, Phượng Thư há»i: “Nó đã nháºn lá»i chưa?â€
- Tuy chưa nháºn lá»i, nhưng cÅ©ng chắc được và i phần. Tối đến, mợ nói thêm và o má»™t câu thì mưá»i phần sẽ chắc cả mưá»i.
- Tôi mặc kệ, không biết đến việc ấy. Bây giá» nghe cáºu nói, bùi tai đấy, nhưng khi tiá»n đã và o tay rồi, cáºu lại đánh trống lảng, liệu ai Ä‘i cãi vã vá»›i cáºu được. Cụ biết ra thì thể diện tôi mấy năm nay mất hết!
- Mợ nói được tôi sẽ tạ Æ n.
- Cáºu tạ tôi cái gì nà o?
- Mợ muốn cái gì, tôi tạ cái ấy.
Bình Nhi đứng bên cưá»i nói:
- Mợ không cần đòi há»i gì cả. Vừa rồi mợ nói phải là m má»™t việc thiếu mất mấy trăm lạng, chi bằng khi mượn được vá», mợ lấy ngay số tiá»n đó, như thế chẳng được việc cả hai bên hay sao?
Phượng Thư cưá»i nói:
- May có chị nhắc tôi đấy. Thôi thế cũng được.
Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Các ngưá»i tệ lắm! Các ngưá»i chỉ nghÄ© lúc nà y có món tiá»n Ä‘i cầm được chừng má»™t nghìn lạng, biết đâu dù năm ba nghìn tiá»n mặt đối vá»›i các ngưá»i cÅ©ng chẳng khó gì. Tôi không vay mượn các ngưá»i thì thôi, chứ nhá» nói há»™ má»™t câu mà đã đòi tiá»n tạ. Sao mà ghê quá thế ?
Phượng Thư nghe xong vùng dáºy bảo:
- Tôi có năm nghìn hay năm vạn cÅ©ng chẳng phải là món tiá»n kiếm chác được cá»§a cáºu đâu! Hiện giá» há»… vắng mặt tôi là trong ngoà i, trên dưới há» Ä‘á»u nói xấu rất nhiá»u, chỉ còn thiếu cáºu nữa thôi! Thế má»›i biết “ma trong nhà chưa tá» thì ma ngoà i ngõ đã hay sao đượcâ€. ChÃnh tiá»n nhà há» Vương chúng tôi, Ä‘á»u bị há» Giả các cáºu kiếm chác mất. Cáºu đừng cho tôi là kẻ xấu bụng xấu dạ. Tôi xem nhà cáºu liệu đã già u bằng Thạch Sùng, Äặng Thông(#2) chưa? Cứ quét cái kẽ đất nhà há» Vương chúng tôi cùng đủ nuôi các cáºu suốt Ä‘á»i. Nói sao không biết xấu! Hiện có chứng cá»› đây: cứ mang đồ cưới cá»§a bà Hai và cá»§a tôi ra so xem, có thứ nà o kém nhà các ngưá»i không?
Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Tôi má»›i nói đùa má»™t câu, mợ đã phát khùng rồi. Việc nà y có ra cái gì? Mợ muốn tiêu nhiá»u thì không có, chứ má»™t và i trăm lạng có đáng là bao? Mợ cứ lấy mà tiêu, sau sẽ liệu.
Phượng Thư nói:
- Tôi có cần tiá»n để ngáºm hà m, lót lưng(#3) đâu mà vá»™i thế?
Giả Liễn nói:
- Tại sao bá»—ng dưng lại lồng lá»™n lên như váºy?
Phượng Thư lại cưá»i nói:
- Không phải tôi nóng nảy đâu, những lá»i cáºu nói như đâm và o ruá»™t ấy. Äến ngà y kia là ngà y giá»— đầu dì Hai. Trước kia chúng tôi ăn ở tá» tế vá»›i nhau, giá» không là m gì cÅ©ng phải đến viếng má»™, đốt và ng, để tá» tình chị em. Dì ấy dù không có con, cÅ©ng không nên quên cả tình xưa nghÄ©a cÅ© má»›i phải.
Giả Liễn nghe đoạn, cúi đầu suy nghĩ một lúc, mới nói:
- Mợ nghÄ© tháºt là chu tất quá. ChÃnh tôi cÅ©ng quên Ä‘i mất. Còn số tiá»n ngà y kia tôi má»›i tiêu đến, nếu mai mợ há»i được, tùy mợ muốn tiêu bao nhiêu cứ lấy mà tiêu.
Nói chưa dứt lá»i thì vợ Lai Vượng Ä‘i và o. Phượng Thư há»i:
- Việc ấy đã xong chưa?
- Không ăn thua gì cả. Tôi đã nói, tất phải mợ đứng chủ cho thì mới xong.
Giả Liá»…n há»i:
- Lại có việc gì đấy.
- Có việc gì quan hệ đâu. Chị Vượng có đứa con trai năm nay mưá»i bảy tuổi, vẫn chưa có vợ. Chị ấy muốn xin Thái Hà hầu bên phòng bà Hai, không biết bà Hai có ưng hay không. Hôm ná» bà Hai thấy Thái Hà đã lá»›n, lại hay ốm Ä‘au luôn, nên đã rá»™ng lượng cho nó vá» nhà , đỠtùy bố mẹ nó chá»n ai xứng đáng thì gả. Vì thế chị Vượng đến nhá» tôi nói giúp. Tôi nghÄ© hai nhà ấy cÅ©ng môn đăng há»™ đối, nói má»™t câu là tá»± khắc xong ngay; ngỠđâu chị ấy đến nói lại không xong!
Giả Liễn nói:
- Việc ấy có quan hệ gì? Thiếu gì ngưá»i giá»i hÆ¡n Thái Hà .
Vợ Lai Vượng cưá»i nói:
- Cáºu cứ nói váºy. Ngay nhà ấy cÅ©ng khinh chúng tôi, thì ngưá»i khác còn coi chúng tôi ra gì nữa. Tôi tìm kiếm mãi má»›i được đám nà y, mong cáºu mợ ra Æ¡n xây dá»±ng chá» Mợ cứ bảo thế nà o há» cÅ©ng bằng lòng, nên tôi má»›i nhá» ngưá»i đến há»i ướm, ngỠđâu mất công mua lấy cái bẽ. Kể ra con bé ấy cÅ©ng tốt đấy, ngà y thưá»ng tôi đã ướm nó, chẳng thấy nói gì; chỉ có hai vợ chồng lão già nhà nó là là m bá»™ đấy thôi.
Câu nói ấy có ý chá»c cả Phượng Thư và Giả Liá»…n, nhưng Phượng Thư cứ ngồi im, xem vẻ mặt Giả Liá»…n ra là m sao. Giả Liá»…n đương báºn việc, đâu còn để bụng đến việc ấy. Hắn định bá» mặc, nhưng ngại vì vợ Lai Vượng là ngưá»i theo hầu cá»§a Phượng Thư, vả lại ngà y thưá»ng chị ta cÅ©ng chịu khó hầu hạ, nên không tiện bá» qua, liá»n nói:
- Việc ấy có quan trá»ng gì mà phải nói lôi thôi mãi? Chị cứ yên tâm vá» Ä‘i. Ngà y mai tôi sẽ đứng lên là m mối, sai hai ngưá»i có thể diện đến nói và mang lá»… đến luôn, bảo là ý định cá»§a tôi đấy! Nếu há» nhất định không nghe thì bảo hỠđến đây gặp tôi.
Thấy Phượng Thư bÄ©u môi, vợ Lai Vượng hiểu ý ngay, gục đầu tạ Æ n Giả Liá»…n. Giả Liá»…n nói:
- Chị cứ tạ Æ n mợ chị thôi. Tôi tuy nói thế, nhưng cÅ©ng phải nhá» mợ chị sai ngưá»i Ä‘i, gá»i bà ta đến, nói khéo vá»›i bà ta thì hÆ¡n, nếu không thì ra cáºy thế bắt ép ngưá»i ta quá, sau nà y hai bên thông gia cÅ©ng khó Ä‘i lại vá»›i nhau.
Phượng Thư nói:
- Ngay cáºu cÅ©ng còn để bụng là m Æ¡n như thế, chẳng lẽ tôi lại khoanh tay đứng nhìn hay sao? - Chị Vượng nghe đây: Tôi nói há»™ chị việc nà y, chị cÅ©ng phải là m ngay cho xong công việc cá»§a tôi. Chị vá» bảo anh ấy: bao nhiêu món nợ bên ngoà i, đến cuối năm nay phải thu cho đủ, thiếu má»™t đồng cÅ©ng không được. Tôi đã mang tiếng xấu rồi, nếu lại cho vay năm nữa, có lẽ hỠăn thịt tôi đấy!
Vợ Lai Vượng cưá»i nói:
- Mợ nhát gan quá. Ai dám bà n tán. Nếu thu vá», cứ công bằng mà nói, chúng tôi lại nhẹ việc, khá»i phải mang trách mang oán vá»›i ngưá»i.
Phượng Thư nói:
- Tôi tháºt là má»™t tấm lòng ngây thÆ¡ hão! Tôi thu tiá»n vỠđể là m gì? Chẳng qua vì việc tiêu dùng hà ng ngà y, chi ra nhiá»u thu và o Ãt. Trong nhà việc nà y việc khác, tiá»n lương tháng cá»§a tôi, cá»§a cáºu ấy và cá»§a bốn ngưá»i a hoà n cá»™ng cả lại được má»™t và i chục lạng bạc, vẫn không đủ tiêu trong năm ba ngà y. Nếu tôi không xoay cách nà y cách khác, biết đâu chẳng phải ra đầu đình xó chợ từ bao giá» rồi! Thế mà vẫn mang tiếng là ngưá»i cho vay lãi. Äã thế, tôi thu cả vá». Tôi chả biết tiêu tiá»n như ngưá»i khác ư? Từ nay trở Ä‘i, chúng ta cứ ngồi mà tiêu bừa Ä‘i, được đến đâu hay đến đấy. Cứ xem trước kia, gặp ngà y sinh nháºt cụ, bà Hai lo cuống lên trong hai tháng trá»i, chẳng nghÄ© ra được cách gì, cÅ©ng lại đến tôi phải nhắc má»™t câu là trên lầu hiện có bốn, năm hòm đồ đồng, đồ thiếc, không cần dùng đến, Ä‘em bán lấy ba trăm lạng bạc, lúc ấy má»›i có tiá»n sắm lá»…, nhuế nhóa cho qua, để khá»i bẽ mặt. Các chị cÅ©ng biết đấy, tôi bán má»™t cái đồng hồ và ng được năm trăm sáu mươi lạng bạc, chưa đầy ná»a tháng, gặp ngay gần mưá»i việc lá»›n nhá», thà nh ra bù cả và o đấy hết cả. Bây giỠở bên ngoà i cÅ©ng thiếu tiá»n. Không biết ai đã nghÄ© ra kế nà y, vá» lục lá»i cá»§a cụ. Sau nà y độ má»™t năm nữa, có lẽ sẽ lục lá»i đến cả đồ nữ trang và quần áo nữa, như thế thì tháºt là đẹp!
Vợ Lai Vượng cưá»i nói:
- Äem cầm bán đồ nữ trang và quần áo cá»§a bà hay cá»§a mợ nà o mà không đủ tiêu suốt Ä‘á»i. Có cái là không muốn là m thế thôi.
Phượng Thư nói:
- Không phải là tôi không là m được đâu, nhưng là m cách như thế thì tôi đà nh chịu thôi. Tối hôm qua nằm mê, nói ra đáng buồn cưá»i. Tôi mê gặp má»™t ngưá»i quen quen, nhưng không biết tên. Hắn đến nói vá»›i tôi là quà phi sai hắn đến đòi má»™t trăm tấm gấm. Tôi há»i là quà phi nà o, cứ như hắn nói, thì không phải là quà phi nhà chúng tạ Tôi không cho hắn, nhưng hắn cứ cướp lấy. Trong khi hắn Ä‘ang cướp thì tôi tỉnh dáºy.
Vợ Lai Vượng cưá»i nói:
- Äó là vì ban ngà y mợ lo nghÄ©, rồi nhá»› đến việc hầu hạ Ở trong cung đấy.
Chợt có ngưá»i và o trình:
- Quan Thái giám há» Hạ sai ngưá»i nhà đến trình có việc.
Giả Liễn cau mà y nói:
- Lại còn việc gì nữa? Cả năm hỠđến quấy quả kể cũng đã chán rồi!
Phượng Thư nói:
- Cáºu hãy lánh mặt Ä‘i, để tôi ra tiếp há». Việc xoà ng thì thôi, nếu là việc quan trá»ng tôi sẽ có cách trả lá»i há».
Giả Liá»…n liá»n lánh và o nhà trong.
Phượng Thư sai ngưá»i dẫn tên tiểu thái giám và o, má»i hắn ngồi chÆ¡i uống nước, rồi há»i có việc gì.
Tiểu thái giám nói:
- Quan Hạ thái giám muốn mua má»™t ngôi nhà , nhưng thiếu mất hai trăm lạng bạc, sai tôi đến há»i, nếu bên nhà mợ có sẵn cho quan tôi vay, độ và i hôm sẽ mang trả lại.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Việc gì phải trả. Có sẵn tiá»n đây hãy cứ lấy vá». Khi nà o chúng tôi thiếu sẽ đến mượn lại, cÅ©ng thế.
Tiểu Thái giám nói:
- Quan Hạ tôi còn nói hai lần trước có vay má»™t nghìn hai trăm lạng bạc, vẫn chưa trả. Äể đến cuối năm nay quan tôi sẽ mang lại trả cả má»™t thể.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Quan nhà anh nhá» nhen quá. Việc ấy có gì đáng để bụng? Tôi nói câu nà y ông ấy giáºn cÅ©ng mặc: nếu món nà o cÅ©ng nhá»› trả cho chúng tôi thì không biết phải trả bao nhiêu cho đủ? Chỉ sợ chúng tôi không có tiá»n, nếu có, quan anh cứ việc lấy mà tiêu.
Phượng Thư gá»i vợ Lai Vượng đến bảo:
- Bất cứ món nà o, chị hãy chi hai trăm lạng mang và o đây.
Vợ Lai Vượng hiểu ý, cưá»i nói:
- Vì không lấy và o món nà o được, nên tôi mới phải đến xin mợ chỉ cho.
- Các ngưá»i chỉ biết lấy tiá»n ở trong nà y thôi; còn bảo ra ngoà i mà lấy thì không bao giá» có.
Nói xong liá»n gá»i Bình Nhi:
- Mang hai cái vòng và ng của tôi ra đây, đi cầm tạm lấy bốn trăm lạng bạc.
Bình Nhi vâng lá»i, mang má»™t cái há»™p gấm ra, trong có hai gói bá»c gấm. Mở ra, má»™t chiếc vòng và ng dát hạt châu, má»—i hạt to độ bằng hạt sen, còn má»™t chiếc nữa thì dát ngá»c đá xanh. Hai chiếc vòng nà y chẳng kém gì đồ trang sức ở trong cung. Rồi mang Ä‘i cầm được bốn trăm lạng bạc Ä‘em vá». Phượng Thư sai đếm cho tiểu thái giám má»™t ná»a, còn má»™t ná»a thì giao cho vợ Lai Vượng, bảo chị ta cầm lấy để sá»a lá»… tết Trung Thụ Tiểu thái giám cáo từ ra vá». Phượng Thư sai ngưá»i mang tiá»n theo và tiá»…n ra đến cá»a ngoà i.
Bấy giá» Giả Liá»…n ở trong Ä‘i ra, cưá»i nói vá»›i Phượng Thư:
- Cái bá»n ma ở ngoà i ấy quấy mãi đến bao giá» má»›i thôi?
- Vừa má»›i nói xong, đã lại có má»™t bá»n đến ngay.
- Hôm ná» Chu Thái giám đến, há»i vay má»™t nghìn lạng, tôi cháºm trả lá»i, hắn đã tá» ra không bằng lòng. Sau nà y sẽ còn nhiá»u việc để cho ngưá»i ta oán trách. Bây giá» có món nà o phát tà i được năm ba vạn nữa má»›i được!
Giả Liá»…n nói xong thì Bình Nhi sắp sá»a cho Phượng Thư rá»a mặt, thay áo sang hầu cÆ¡m bên Giả mẫu.
Giả Liá»…n ra đến thư phòng bên ngoà i, thấy Lâm Chi Hiếu đến. Giả Liá»…n há»i có việc gì. Lâm Chi Hiếu nói:
- Nghe đâu ông Vũ Thôn bị giáng chức, không biết là việc gì, nhưng chưa chắc có thực không?
- Thực hay hư thì chức quan của ông ấy cũng chưa chắc đã giữ được lâu. Chỉ sợ sau nà y xảy ra chuyện gì, chi bằng chúng ta xa hắn ra là hơn.
- Phải đấy! Nhưng xa ngay sợ cÅ©ng khó đấy. Hiện giỠông bên phá»§ Äông chÆ¡i thân vá»›i hắn. Ông nhà ta cÅ©ng thÃch hắn, thưá»ng hay Ä‘i lại chÆ¡i bá»i, ai mà chẳng biết?
- Nhưng không bà n bạc vá»›i hắn, thì cÅ©ng không can hệ gì. Anh Ä‘i nghe ngóng xem có Ä‘Ãch thá»±c không và bị việc gì?
Lâm Chi Hiếu vâng lá»i, nhưng vẫn không Ä‘i, cứ ngồi ở ghế nói chuyện phiếm. Khi bà n đến việc nhà khó khăn, hắn nhân dịp nói:
- Hiện giá» ngưá»i ăn nhiá»u quá. Hôm nà o rá»—i, cáºu trình vá»›i cụ và ông lá»›n rá»™ng Æ¡n cho những ngưá»i hầu già đã khó nhá»c từ trước cho há» vá» nhà không dùng nữa. Như thế, má»™t là há» sẽ kiếm được việc là m ăn; hai là nhà ta má»—i năm bá»›t được Ãt nhiá»u lương ăn và tiá»n tháng. HÆ¡n nữa, các a hoà n bây giá» cÅ©ng đông quá. Tục ngữ nói: “Má»—i lúc má»™t khácâ€. Giá» không thể noi theo lệ trước được nữa, đáng tám ngưá»i chỉ dùng sáu thôi, đáng bốn ngưá»i chỉ dùng hai thôi, tất nhiên má»—i ngưá»i Ä‘á»u thấy khó chịu đấy. Nhưng tÃnh ra, đổ đồng các phòng, má»—i năm có thể bá»›t được khá nhiá»u lương tiá»n. Vả chăng bá»n hầu gái trong nhà có má»™t ná»a đã lá»›n, đứa nà o đáng gả chồng thì gả; đã lấy chồng tất lại sinh thêm ngưá»i.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© thế, nhưng vì ông má»›i vá», còn nhiá»u việc quan trá»ng, chưa trình hết, đã nghÄ© đâu đến việc nà y? Hôm ná» có ngưá»i mối mang danh thiếp đến cầu hôn, bà còn bảo là ông má»›i vá», ngà y nà o cÅ©ng vui vẻ “gia đình Ä‘oà n tụâ€, nếu nhắc ngay việc ấy sợ Ông buồn, nên chưa cho nói vá»™i.
- Như thế rất đúng. Bà nghĩ thực là chu đáo.
- Phải đấy. Nói đến việc cầu hôn, tôi lại nhá»› ra má»™t chuyện. Con trai cá»§a Lai Vượng muốn há»i Thái Hà là đứa hầu cá»§a bà Hai. Hôm qua hắn đến nhá» tôi, tôi nghÄ© việc ấy có to tát gì? Anh rá»—i đến nói má»™t tiếng, cứ bảo là tôi định như thế đấy.
Lâm Chi Hiếu vâng lá»i, má»™t lúc lại cưá»i nói:
- Cứ ý tôi thì cáºu không nên để ý đến việc nà y. Con trai Lai Vượng còn trẻ tuổi, đã ra ngoà i rượu chè, cá» bạc, chẳng từ cái gì. Dù là đầy tá»› đấy, nhưng việc nà y quan hệ đến cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Con bé Thái Hà lâu nay tôi không gặp, nhưng thấy ngưá»i ta nói, nó bây giá» xinh lắm. Váºy thì tá»™i gì lại là m khổ Ä‘á»i má»™t đứa con gái?
- Æ ! Thằng bé ấy lại đâm ra rượu chè, là m những việc báºy bạ Ở ngoà i à ? Äã thế, còn há»i vợ cho nó là m gì? Hãy đánh cho nó má»™t tráºn, giam lại đấy, rồi há»i bố mẹ nó xem sao.
- Cần gì phải là m ngay bây giá»? Khi nà o nó gây chuyện, tôi sẽ trình cáºu trị tá»™i. Bây giá» hãy tha cho nó.
Giả Liễn không nói gì. Một lúc Lâm Chi Hiếu lui ra.
Buổi chiá»u, Phượng Thư sai ngưá»i Ä‘i gá»i mẹ Thái Hà đến nói chuyện, mẹ Thái Hà vốn không bằng lòng nhưng thấy Phượng Thư chịu nói vá»›i mình, rất lấy là m hãnh diện, nháºn lá»i ngay.
Phượng Thư lại há»i Giả Liá»…n:
- Äã nói há»™ việc ấy chưa?
- Tôi vẫn định nói há»™, nhưng nghe đâu thằng bé ấy không ra hồn ngưá»i, nên tôi hãy để nán lại. Nếu quả nó không ra gì, hãy nên dạy bảo Ãt lâu, rồi sẽ lấy vợ cho nó cÅ©ng không muá»™n.
- Những ngưá»i há» Vương nhà tôi, ngay tôi cÅ©ng chẳng được vừa ý cáºu nữa là bá»n đầy tá»›! Tôi đã nói vá»›i mẹ Thái Hà rồi, bà ấy vui lòng lắm, có nhẽ nà o bây giá» lại gá»i bà ấy đến dãn hay sao?
- Mợ đã nói rồi, thì cần gì phải dãn. Mai đây tôi sẽ bảo cha nó phải lo dạy con cho tỠtế mới được.
Trước đây Thái Hà được vá» nhà tùy bố mẹ chá»n ngưá»i gả bán, mặc dù trong bụng có quyến luyến vá»›i Giả Hoà n, nhưng cÅ©ng chưa có gì chắc chắn. Bây giá» thấy Lai Vượng đến cầu hôn, lại nghe con trai hắn ta hay rượu chè cá» bạc, ngưá»i lại xấu, nên không vừa ý. Thái Hà sinh ra buồn bá»±c, chỉ sợ Lai Vượng cáºy thế Phượng Thư, má»™t khi công việc xong xuôi, sẽ là mối lo cho suốt cả má»™t Ä‘á»i, nên lòng cà ng run sợ. Äến tối nó khẽ bảo em là Tiểu Hà và o cá»a thứ hai tìm dì Triệu, há»i rõ đầu Ä‘uôi. Ngà y thưá»ng dì Trệu rất mến Thái Hà , chỉ mong lấy được nó cho Giả Hoà n, để có ngưá»i giúp đỡ, không ngá» Vương phu nhân lại cho Thái Hà ra ngoà i. Dì Triệu thưá»ng xui Giả Hoà n đến van xin, nhưng má»™t là Giả Hoà n xấu hổ không dám nói, hai là chÃnh hắn cÅ©ng không để ý đến Thái Hà , cho Thái Hà là má»™t đứa hầu, nó Ä‘i sau nà y tất có đứa khác đẹp hÆ¡n, vì thế hắn cứ vùng vằng không chịu nói, ý muốn lá» Ä‘i cho rảnh. Khốn ná»—i dì Triệu lại không chịu rá»i, thấy em Thái Hà đến há»i, nhân buổi chiá»u rá»—i, liá»n đến xin vá»›i Giả ChÃnh.
Giả ChÃnh nói:
- Việc gì mà vá»™i! Chá» nó há»c má»™t và i năm nữa đã rồi sẽ tìm ngưá»i cÅ©ng chưa muá»™n. Ta đã để ý hai đứa a hoà n, má»™t đứa cho Bảo Ngá»c; má»™t đứa cho thằng Hoà n. Chỉ vì chúng hãy còn bé, sợ là m lỡ việc há»c, hãy chá» và i năm nữa sẽ hay.
Dì Triệu nói:
- Bảo Ngá»c đã có từ hai năm nay rồi, ông còn chưa biết sao?
- Ai váºy?
Dì Triệu còn muốn nói nữa, bá»—ng nghe phÃa ngoà i ầm má»™t tiếng. Má»i ngưá»i giáºt mình, không biết vỡ cái gì.
Chú thÃch:
(1-). Tức mồng 9 tháng 9 âm lịch.
(2-). Thạch Sùng ngưá»i Ä‘á»i Tấn, giầu địch vá»›i vuạ Äặng Thông ngưá»i Ä‘á»i Hán, được vua yêu cho quả núi đồng để đúc tiá»n. Vì thế Äặng Thông rất già u.
(3-). Theo tục Ä‘á»i xưa, ngưá»i chết, thì bá» má»™t Ãt tiá»n hoặc gạo và o trong miệng và rải má»™t Ãt tiá»n dưới kê sau lưng để đặt ngưá»i chết xuống.
Last edited by minhtien384; 07-07-2008 at 12:27 AM.
|

04-07-2008, 03:37 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 73
A hoà n ngơ ngẩn, nhặt nhầm túi xuân tình
Tiểu thư ươn hèn, bỠlơ dây kim phượng
Dì Triệu đương nói chuyện vá»›i Giả ChÃnh, chợt nghe thấy ầm má»™t tiếng ở bên ngoà i, không biết váºt gì rÆ¡i, liá»n há»i, hóa ra cái cá»a sổ nhà ngoà i không cà i chặt then rÆ¡i xuống. Dì Triệu mắng bá»n a hoà n mấy câu, dẫn há» Ä‘i đóng lại tá» tế rồi và o sá»a soạn cho Giả ChÃnh Ä‘i nghỉ.
Trong viện Di Hồng. Bảo Ngá»c vừa má»›i Ä‘i ngá»§, bá»n a hoà n cÅ©ng định Ä‘i ngá»§, chợt nghe có ngưá»i đến gõ cá»a, bà già ra mở, thấy a hoà n cá»§a dì Triệu là Tiểu Thước đến. Há» há»i, nó không trả lá»i, cứ Ä‘i thẳng và o trong nhà tìm Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c má»›i Ä‘i ngá»§; bá»n Tình Văn đương ngồi cưá»i đùa ở cạnh giưá»ng, thấy nó đến, Ä‘á»u há»i:
- Việc gì mà bây giỠcòn chạy đến?
Tiểu Thước vá»™i khẽ nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Cháu đến mách cáºu cái tin nà y, vừa rồi dì Triệu cháu thì thà o vá»›i ông lá»›n, không biết nói chuyện gì vá» cáºu. Cháu chỉ nghe thấy hai tiếng “Bảo Ngá»c†thôi. Cháu lại mách cáºu, cẩn tháºn không ngà y mai ông sẽ há»i đến cáºu đấy!
Táºp Nhân sai ngưá»i giữ nó lại uống nước, nhưng sợ cá»a đóng, nó chạy Ä‘i ngay.
Bảo Ngá»c nghe nói, biết là dì Triệu xấu bụng, coi mình như quân thù, nhưng không biết dì ấy đã nói những gì, nên cứ như Tôn Ngá»™ Không sợ “và nh kim cô†ấy, chân tay bá»§n rá»§n, gan ruá»™t bồn chồn. NghÄ© mãi không biết là m thế nà o, đà nh phải há»c ôn sách, phòng ngà y mai cha có há»i đến chăng. Cốt sao sách vở không sai nhầm, thì việc gì cÅ©ng có thể che lấp được. NghÄ© váºy, Bảo Ngá»c khoác áo đứng dáºy, trong bụng băn khoăn: “Mấy lâu nay mình cho là không ai há»i đến, cứ bá» khuấy Ä‘i. Nếu biết thì ngà y nà o mình cÅ©ng Ä‘em ra ôn lại Ãt nhiá»u má»›i được. Nay tÃnh nhẩm lại, những sách có thể Ä‘á»c thuá»™c lòng được, chẳng qua chỉ mấy quyển “Äại há»câ€, “Trung dung†và “Luáºn ngữâ€, “Mạnh Tá» thượng†nhá»› mang máng độ má»™t ná»a, bất chợt cha há»i má»™t câu, chắc không thể Ä‘á»c được. “Mạnh Tá» hạ†thì quên gần hết. “NgÅ© kinh†thì vì gần đây là m thÆ¡ thưá»ng hay lượm lặt Ãt nhiá»u trong đó, nên thuá»™c lõm bõm, có thể nói qua được. Những sách khác tuy không nhá»› hết, nhưng may ngà y thưá»ng cha chưa bắt há»c, dù không biết cÅ©ng không sao. Vá» cổ văn như “Tả truyệnâ€, “Quốc sáchâ€, “Công dươngâ€, “Cốc lươngâ€, Hán văn, ÄÆ°á»ng văn, thì mấy năm trước cÅ©ng đã Ä‘á»c qua, nhưng và i năm nay bá» nhãng Ä‘i, khi cao hứng thì Ä‘á»c, Ä‘á»c rồi lại quên, - mình chưa chịu khó nghiá»n ngẫm thì nhá»› sao được? Việc nà y cÅ©ng khó che Ä‘áºy đấy. Lại còn văn bát cổ nữa, vì mình ngà y thưá»ng rất ghét, cho đó không phải văn cá»§a thánh hiá»n đặt ra, nên không thể khÆ¡i sâu được ý nghÄ©a, chẳng qua chỉ là cái báºc thang để câu mồi danh lợi cá»§a bá»n ngưá»i sau đó thôi. Vì khi Giả ChÃnh sắp ra Ä‘i, có chá»n hÆ¡n má»™t trăm bà i cho Bảo Ngá»c Ä‘á»c, nhưng Ä‘á»u là thá»i văn cá»§a ngưá»i sau, thỉnh thoảng má»™t và i vế trong câu “thừa†hay câu “khởi†cÅ©ng có ý sâu sắc hoặc trôi chảy, hoặc đùa bỡn, hoặc thương cảm là m xúc động lòng ngưá»i, tình cá» Ä‘á»c lên, thấy có hứng thú trong chốc lát, nhưng rút cục chẳng để tâm nghiá»n ngẫm được trá»n má»™t bà i nà o. Bây giá» mình ôn táºp bà i ná», sợ ngà y mai cha há»i bà i kia; ôn táºp bà i kia lại lo cha tra bà i ná», dù ôn táºp cả đêm cÅ©ng không thể hết được. Bảo Ngá»c cà ng thấy sốt ruá»™t. Việc Ä‘á»c sách cá»§a Bảo Ngá»c chẳng quan trá»ng gì, nhưng phiá»n nhất là các a hoà n không ai ngá»§ được. Táºp Nhân thì đứng bên cạnh cắt ngá»n đèn và pha nước, bá»n hầu nhá» thì mệt lá», ngá»§ gà ngá»§ gáºt.
Tình Văn liá»n mắng:
- Bá»n ranh con nà y! Ngá»§ trương xác suốt ngà y suốt đêm không đủ à , giá» má»›i thức khuya má»™t tà mà đã thế. Nếu còn thế nữa ta sẽ lấy kim đâm mấy cái cho mà coi!
Bá»—ng bên ngoà i có tiếng “cá»™c†má»™t cái, té ra má»™t a hoà n ngồi ngá»§ gáºt, đầu va và o vách. Nó bà ng hoà ng tỉnh dáºy, nghe đúng câu mắng cá»§a Tình văn. Nó hoảng hốt tưởng Tình Văn đánh mình, liá»n khóc van:
- Thưa chị! Em không dám ngủ nữa!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Bảo Ngá»c vá»™i khuyên:
- Thôi tha cho nó. Äáng lẽ nên bảo chúng nó Ä‘i ngá»§. Các chị cÅ©ng nên thay nhau Ä‘i ngá»§ Ä‘i.
Táºp Nhân nói:
- Ông trẻ ơi! ông cứ lo việc của ông đã! Chỉ còn một đêm nay nữa, ông hãy cứ để bụng và o mấy quyển sách đi. Nếu qua được bước nà y, thì ông tha hồ, muốn nghĩ gì cũng chẳng sợ lầm lỡ nữa.
Bảo Ngá»c thấy Táºp Nhân nói thiết tha thế, đà nh lại phải Ä‘á»c. Äá»c được mấy câu, thấy Xạ Nguyệt pha má»™t chén nước đưa cho nhấp giá»ng. Bảo Ngá»c thấy Xạ Nguyệt chỉ mặc má»™t áo lót, liá»n bảo:
- Äêm khuya rồi, trá»i lạnh, chị phải mặc áo ngoà i và o má»›i được.
Xạ Nguyệt trá» và o sách, cưá»i:
- Cáºu thá» tạm quên chúng tôi Ä‘i, hãy để bụng và o đây đã.
Nói chưa dứt lá»i thì Xuân Yến, Thu Văn từ cá»a buồng sau chạy và o, kêu ầm lên:
- Nguy rồi! Có má»™t ngưá»i ở trên tưá»ng nhảy xuống!
Má»i ngưá»i há»i: “Ở đâu?†Rồi láºp tức gá»i ngưá»i Ä‘i tìm khắp nÆ¡i.
Tình Văn thấy Bảo Ngá»c suốt đêm nghiá»n ngẫm sách vở vất vả tinh thần, chưa chắc ngà y mai đã được yên thân, nên trong bụng nghÄ© ra má»™t kế cho Bảo Ngá»c thoát nạn. Chợt gặp việc kinh khiếp nà y, liá»n nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Gặp dịp nà y, cáºu hãy giả cách ốm, cứ bảo là vì sợ quá.
Câu nói trúng và o tim Ä‘en, Bảo Ngá»c gá»i ngay ngưá»i canh đêm đến bắt há» thắp đèn Ä‘i lục lá»i các nÆ¡i, nhưng không thấy dấu vết gì cả. Há» Ä‘á»u nói:
- Chắc là các cô bé buồn ngá»§ quá, hoa mắt lên, thấy gió Ä‘áºp cà nh cây lại nháºn nhầm là ngưá»i đấy thôi.
Tình Văn nói:
- Äừng nói báºy! Các ngưá»i tra xét không nghiêm ngặt, sợ mang lá»—i, nên giở cách để chống đỡ! Vừa rồi không phải chỉ má»™t ngưá»i trông thấy, cáºu Bảo cùng chúng tôi Ä‘i ra xem, Ä‘á»u thấy rõ cả. Hiện giá» cáºu Bảo sợ quá tái hẳn mặt Ä‘i, khắp ngưá»i nóng ran, tôi phải lên buồng lấy thuốc an thần cho cáºu ấy uống đây; nếu bà há»i, tôi phải trình rõ, chẳng nhẽ theo lá»i các ngưá»i rồi bá» qua Ä‘i hay sao?
Má»i ngưá»i nghe xong, sợ quá, không dám nói gì, đà nh phải Ä‘i tìm các ngả. Tình Văn và Thu Văn cùng Ä‘i ra xin thuốc, cố ý là m ầm lên cho má»i ngưá»i biết là Bảo Ngá»c sợ quá đâm ốm. Vương phu nhân sai ngưá»i đến thăm và cho thuốc, dặn dò các ngưá»i canh đêm phải tra xét cấn tháºn; lại cho tra há»i bá»n canh đêm ở cá»a thứ hai vưá»n bên cạnh. Vì thế đèn Ä‘uốc khắp vưá»n, nhá»™n lên cả đêm. Äến trống canh năm, lại truyá»n cho bá»n quản gia xét há»i lại kỹ cà ng.
Giả mẫu nghe nói Bảo Ngá»c bị kinh khiếp, há»i kỹ ngá»n ngà nh, má»i ngưá»i không dám giấu, đà nh phải trình rõ, Giả mẫu nói:
- Ta không ngá» có việc nà y. Lâu nay bá»n canh đêm không được cẩn tháºn, nhưng đó còn là việc nhá», chỉ sợ chÃnh chúng nó lại là trá»™m cướp cÅ©ng chưa biết chừng!
Hình phu nhân và Vưu thị Ä‘á»u đến há»i thăm. Lý Hoà n, Phượng Thư cÅ©ng đứng hầu đấy, nghe Giả mẫu nói thế, Ä‘á»u lặng thinh cả. Chỉ có Thám Xuân đứng ra cưá»i nói:
- Gần đây chị Phượng cháu không được khá»e, nên những ngưá»i trong vưá»n ngông cuồng hÆ¡n trước nhiá»u. Lúc đầu chẳng qua há» lén lút, má»™t chốc má»™t lát hoặc khi canh đêm, ba bốn ngưá»i há»p nhau gieo xúc xắc, đánh bà i chÆ¡i đùa, chỉ cốt đỡ buồn ngá»§ thôi. Nhưng bây giá» cà ng ngà y há» cà ng bừa bãi, mở hẳn sòng bạc, tháºm chà có ngưá»i chứa gá, ngưá»i là m cái, được thua hà ng dăm, ba chục quan. Trước đây ná»a tháng đã xảy ra việc tranh già nh đánh nhau.
Giả mẫu nghe thế, liá»n nói:
- Cháu đã biết rõ, sao không đến trình ngay.
- Cháu thấy mẹ cháu báºn việc, lại mấy hôm nay không được khá»e, nên cháu chưa dám trình, chỉ mách chị Cả và những ngưá»i coi việc, đã dặn bảo há» mấy lần, bây giá» cÅ©ng đã đỡ rồi.
Giả mẫu nói:
- Các cô biết đâu được những chuyện tai hại trong đó. Cháu tưởng đánh bạc là việc thưá»ng, chỉ có thể xảy ra tranh cãi nhau là cùng; chứ biết đâu ban đêm đã đánh bạc thì tất phải uống rượu, đã uống rượu thì tha hồ mở cá»a hoặc Ä‘i mua thức ăn, tìm ngưá»i nà y ngưá»i ná», trong lúc đêm khuya vắng ngưá»i, thôi thì đủ cả giấu trá»™m, dắt cướp, chẳng từ việc gì. Vả chăng những ngưá»i ở cùng vá»›i các cháu trong vưá»n Ä‘á»u là bá»n bà n bà con gái, kẻ hay ngưá»i dở lẫn lá»™n, trá»™m cướp còn là việc nhổ, chứ nếu xảy ra chuyện gì không hay, lỡ có dÃnh lÃu đến, thì không phải chuyện chÆ¡i! Việc nà y bá» qua sao được?
Thám Xuân nghe nói lẳng lặng vá» chá»— ngồi. Phượng Thư tuy chưa khá»i hẳn, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, thấy váºy liá»n nói:
- Khốn nỗi cháu lại đương ốm!
Rồi quay ra sai ngưá»i Ä‘i gá»i ngay bốn ngưá»i đà n bà tổng lý trong nhà là bá»n vợ Lâm Chi Hiếu đến, quở trách há» ngay trước mặt Giả mẫu. Giả mẫu truyá»n Ä‘i tra xét ngay những nhà chứa bạc. Ngưá»i nà o ra thú trước thì được thưởng, kẻ nà o cố giấu thì phải phạt. Vợ Lâm Chi Hiếu thấy Giả mẫu nổi giáºn, không dám thiên vị má»™t ai, liá»n và o trong vưá»n tra há»i hết lượt. Má»i ngưá»i Ä‘á»u chối quanh nhưng “cháy nhà ra mặt chuá»™tâ€, lúc lâu rồi cÅ©ng tra ra được ba sòng to, tám sòng nhá», tất cả có hÆ¡n hai mươi con bạc. Bà ta dẫn đến trình Giả mẫu. Há» Ä‘á»u quỳ cả ở ngoà i sân, lạy lục xin tha.
Trước hết Giả mẫu há»i tên há» ba chá»§ sòng bạc lá»›n và số bạc có bao nhiêu? Trong số ba chá»§ sòng lá»›n có má»™t ngưá»i là đôi con dì vá»›i vợ Lâm Chi Hiếu; má»™t ngưá»i là em gái nà ng dâu thÃm Liá»…u hiện là m bếp ở trong vưá»n; má»™t ngưá»i nữa là vú nuôi cá»§a Nghênh Xuân. Ba ngưá»i nà y đứng đầu, còn nữa không thể kể hết được. Giả mẫu sai đốt hết xúc xắc và cá»— bà i, tịch thu hết tiá»n đánh bạc Ä‘em chia cho má»i ngưá»i; đánh má»—i ngưá»i đứng đầu bốn mươi gáºy rồi Ä‘uổi cổ Ä‘i, nhất thiết không cho và o là m nữa; những ngưá»i theo hùa thì đánh hai mươi gáºy, phạt ba tháng lương, bắt và o quét dá»n nhà xÃ. Lại quở trách vợ Lâm Chi Hiếu má»™t tráºn.
Vợ Lâm Chi Hiếu thấy ngưá»i bà con là m mình mặt, đâm ra cụt hứng. Nghênh Xuân ngồi đấy cÅ©ng thấy ngượng ngùng. Bá»n Äại Ngá»c, Bảo Thoa, Thám Xuân thấy vú nuôi Nghênh Xuân như thế, cÅ©ng có ý thương tình, Ä‘á»u đứng dáºy cưá»i xin Giả mẫu:
- Bà vú nà y, xưa nay không đánh bạc, không biết sao bây giá» lại tá»± nhiên thÃch vui thế. Xin bà nể mặt cô Hai mà tha cho bà ấy má»™t lần.
Giả mẫu nói:
- Các cháu không biết! Những bá»n vú nà y, ngưá»i nà o cÅ©ng cáºy mình nuôi các cô các cáºu, có chút thể diện hÆ¡n ngưá»i khác nên cứ hay so bì, cà ng đáng ghét hÆ¡n. Há» chỉ biết ton hót chá»§ nhà che lá»—i, thiên vị cho há». Ta đã biết cả rồi. Ta vẫn muốn trị má»™t đứa để là m gương, thì vừa hay gặp ngay con mụ nà y. Các cháu đừng dây và o, ta đã có cách.
Bá»n Bảo Thoa nghe nói thế, đà nh phải thôi.
Má»™t lúc, Giả mẫu Ä‘i nghỉ trưa. Má»i ngưá»i lui ra. Thấy Giả mẫu nổi giáºn, chưa ai đám vá» nhà , cứ phải ở lại đấy chá»±c chầu. Vưu thị đến nhà Phượng Thư nói chuyện phiếm má»™t lúc nhưng vì thấy chị ta cÅ©ng khó ở đà nh và o trong vưá»n nói chuyện phiếm vá»›i các chị em.
Hình phu nhân ngồi ở nhà Vương phu nhân má»™t lúc, rồi cÅ©ng và o chÆ¡i trong vưá»n. Vừa tá»›i nÆ¡i, thấy a hoà n nhá» cá»§a Giả mẫu, tên là con Ngốc, đương tươi cưá»i hà há»›n Ä‘i lại, trong tay cầm má»™t váºt gì xanh Ä‘á», cúi đầu vừa ngắm vừa chạy, không ngỠđụng phải Hình phu nhân, nó ngẩng lên, thấy váºy, má»›i đứng lại.
Hình phu nhân nói:
- Con Ngốc kia, mà y bắt được cái gì mà thÃch thế? ÄÆ°a lại đây ta xem nà o.
Con Ngốc mưá»i bốn tuổi, má»›i được tuyển và o là m những việc gánh nước, quét nhà ở trong nhà Giả mẫu. Giả mẫu thấy ngưá»i nó vạm vỡ, hai chân lại to, là m việc rất nhanh nhẹn gá»n gà ng, tÃnh lại ngu đần không biết gì cả, há»… nói ra là ai cÅ©ng báºt cưá»i. Giả mẫu thÃch nó lắm, liá»n đặt tên cho nó là con Ngốc. Nó có lầm lá»—i Ä‘iá»u gì, được Giả mẫu vui, nên cÅ©ng không bị trách mắng. Lúc rá»—i việc, nó hay và o trong vưá»n chÆ¡i đùa. Bấy giá» nó đương tìm bắt dế mèn ở sau núi đá, chợt trông thấy má»™t cái túi thÆ¡m(#1) thêu chỉ ngÅ© sắc, không phải con chim cà nh hoa gì cả, mà là hai ngưá»i trần truồng đương ôm nhau, vá»›i mấy chữ Ä‘á». Con bé Ngốc nà y không biết đó là lối khêu gợi xuân tình, trong bụng đắn Ä‘o: “Chắc là hai con yêu tinh đánh nhau chăng? Nếu không, hẳn là hai ngưá»i đánh nhau gì đây?†Nó Ä‘oán mãi không ra, định mang vỠđưa Giả mẫu xem. Vì thế nó hà há»ng chạy vá». Thấy Hình phu nhân há»i, nó cưá»i nói:
- Bà nói rất đúng, thá»±c là má»™t váºt đáng yêu! Bà thá» xem đây.
Nói xong nó đưa ra.
Hình phu nhân cầm xem, sợ quá, vá»™i nắm chặt lấy nó, há»i ngay:
- Mà y nhặt được cái nà y ở đâu?
- Cháu đi bắt dế, nhặt được ở sau núi đá.
- Mà y không được nói cho ai biết. Cái nà y không đẹp đâu. Cả mà y cũng đáng đánh chết nữa. Nhưng vì mà y vốn là con ngốc, từ nay không được nhắc đến nữa.
Nghe xong nó sợ tái mặt đi, thưa: “vâng†rồi gục đầu tạ, ngơ ngẩn chạy đi.
Hình phu nhân quay lại nhìn, theo sau Ä‘á»u là bá»n hầu gái cả, không tiện đưa cho chúng, liá»n tá»± mình bá» và o ống tay áo, trong bụng rất lấy là m lạ, Ä‘oán mãi không biết cái nà y ở đâu đến đây, nhưng không lá»™ ra nét mặt, Ä‘i thẳng và o buồng Nghênh Xuân. Vì vú nuôi bị tá»™i, Nghênh Xuân trong bụng khó chịu, thấy mẹ đến, liá»n ra má»i và o. Uống nước xong, Hình phu nhân nói:
- Con đã lá»›n rồi, vú nuôi cá»§a con là m báºy như thế, sao con không răn bảo. Hiện giá» ngưá»i ta Ä‘á»u tá» tế cả, riêng ngưá»i nhà mình là xấu thôi. Thế là nghÄ©a thế nà o?
Nghênh Xuân cúi đầu mân mê tà áo, một lúc mới thưa:
- Con đã bảo bà ấy hai lần, nhưng bà ấy không nghe, con cũng chẳng biết là m thế nà o cả. Vả chăng bà ấy là vú nuôi, chỉ có bà ấy bảo được con thôi, chứ con không thể bảo được bà ấy.
Hình phu nhân nói:
- Nói nhảm! Con có Ä‘iá»u không phải thì vú ấy bảo con; nhưng vú ấy phạm pháp, thì con phải lấy tư cách là cô mà răn bảo. Nếu vú ấy không nghe, con trình mẹ biết má»›i phải. Bây giá» vỡ lở ra, ngưá»i ngoà i biết, còn ra là m sao nữa! HÆ¡n nữa vú ấy là nhà gá bạc, cÅ©ng đã nói khôn nói khéo, mượn trâm vòng quần áo cá»§a con Ä‘i cầm để là m tiá»n vốn. Con là ngưá»i nhẹ dạ cả nể, chắc đâu không giúp đỡ Ãt nhiá»u. Nếu bị vú ấy lừa mất, thì ta má»™t đồng không có, rồi đây ngà y tết, con ấy gì mà ăn mặc?
Nghênh Xuân cúi đầu mân mê tà áo không nói gì cả. Hình phu nhân thấy váºy cưá»i nhạt:
- Rút cuá»™c, chỉ có anh con, chị dâu con là tiếng tăm lừng lẫy thôi! Cáºu hai Liá»…n! Mợ Phượng! Cả hai là m trá»i là m đất, việc gì cÅ©ng thu xếp đâu và o đấy, nhưng có má»™t cô em thì lại chả để ý gì đến. Nếu như con ta đẻ ra, thôi thì mặc kệ chúng. Nhưng con lại không phải con đẻ cá»§a tạ Con vá»›i anh con, dù khác mẹ, vẫn là cùng cha, phải nên chăm sóc lẫn nhau má»™t chút, đừng để ngưá»i ngoà i chê cưá»i. Ta nghÄ©, việc Ä‘á»i khó mà liệu định được. Con là con nà ng hầu cá»§a ông Cả, con Thám Xuân là con nà ng hầu cá»§a ông Hai. Hai đứa Ä‘á»u như nhau cả. Mẹ con đã chết rồi. Nhưng kể ra, mẹ con còn giá»i gấp mưá»i dì Triệu, đáng lẽ con cÅ©ng phải hÆ¡n con Thám Xuân má»›i phải.
Má»™t ngưá»i đứng hầu bên cạnh thừa dịp nói:
- Cô tôi hiá»n là nh phúc háºu, có đâu như cô Ba là ngưá»i mồm mép láu lỉnh, là m em lại cứ đà nh hanh. Biết chị như váºy, cô ấy chẳng vị nể chút nà o.
Hình phu nhân nói:
- Anh chị ruá»™t còn như váºy, trách gì ngưá»i ngoà i.
Lúc đó có ngưá»i và o trình:
- Mợ Liễn sang hầu.
Hình phu nhân nghe nói, cưá»i nhạt mấy tiếng, rồi sai ngưá»i ra bảo: “Má»i mợ ấy vá» nhà nghỉ ngÆ¡i cho khoe, ta không cần mợ ấy và o hầu.â€
Sau lại có a hoà n coi việc dò tin đến báo: “Cụ đã dáºy rồiâ€. Hình phu nhân má»›i đứng dáºy sang bên nhà Giả mẫu.
Nghênh Xuân tiá»…n ra đến ngoà i sân má»›i và o, Tú Quất há»i ngay:
- Thế nà o? Hôm ná» cháu đã trình cô cái dây và ng dát hạt châu buá»™c mÅ© không thấy đâu, cô cÅ©ng không nói gì cả. Cháu Ä‘oán là bà vú Ä‘em cầm lấy tiá»n gá bạc, cô không tin cứ bảo là Tư Kỳ cất, sai cháu Ä‘i há»i Tư Kỳ, Tư Kỳ tuy ốm, vẫn nhá»› rõ rà ng. Nó nói là không cất, vẫn để ở trong cái tráp trên giá sách, định để đến rằm tháng tám cho cô đội, cô nên cho há»i bà vú má»™t tiếng xem.
- Há»i là m gì? Chắc bà ấy mang Ä‘i trang trải công nợ rồi. Tôi nghÄ© bà ấy có vụng trá»™m lấy, cÅ©ng chỉ Ãt lâu sẽ lại vụng trá»™m Ä‘em trả, ai ngá» bà ấy lại quên. Hôm nay xảy ra chuyện, có há»i bà ấy cÅ©ng vô Ãch.
- Khi nà o lại quên? Bà ấy biết tÃnh nết cá»§a cô má»›i dám là m như thế. Cháu nghÄ©, nên đến nhà mợ Hai trình rõ việc nà y, rồi cho ngưá»i Ä‘i há»i bà ấy; hay là bá» Ãt tiá»n ra chuá»™c cho bà ấy để bá»›t việc Ä‘i, cô nghÄ© thế nà o?
- Thôi thôi! Bớt việc đi là phải. Thà không có cái ấy thì thôi, còn sinh sự là m gì?
- Sao cô nhút nhát thế? Cái gì cũng muốn bớt việc, thì sau nà y hỠlừa cả cô nữa đấy! Cháu đi đây.
Tú Quất đi ngaỵ Nghênh Xuân cũng không nói gì, mặc cho nó đi.
NgỠđâu nà ng dâu vú nuôi Nghênh Xuân là vợ Ngá»c Trụ, vì mẹ chồng có tá»™i, đến nhá» Nghênh Xuân xin há»™. Thấy hỠđương nói chuyện mất dây và ng, nên chưa và o vá»™i. Biết Nghênh Xuân ngà y thưá»ng là ngưá»i nhu nhược, nên chúng không coi và o đâu. Giá» thấy Tú Quất nhất định Ä‘i trình Phượng Thư, xem việc nà y khó lòng thoát tá»™i, vợ Ngá»c Trụ có ý kêu van Nghênh Xuân, nên phải Ä‘i và o, trước hết cưá»i nói vá»›i Tú Quất:
- Chị Æ i, chị đừng sinh sá»± nữa. Và thưa cô, dây và ng cá»§a cô là do mẹ chồng tôi già lẫn, đánh bạc thua, không có tiá»n gỡ, đã mượn Ä‘em Ä‘i cầm, cÅ©ng định ngà y má»™t ngà y hai sẽ chuá»™c lại, nhưng chưa gỡ được, nên phải để cháºm, ngỠđâu lại xảy ra chuyện nà y. Dù sao cÅ©ng là đồ cá»§a chá»§, chúng tôi không dám để lâu, thế nà o cÅ©ng phải chuá»™c vá» trả. Mong cô nghÄ© đến tình bú má»›m từ nhá», đến xin vá»›i cụ, cứu vá»›t mẹ chồng tôi.
Nghênh Xuân nói:
- Chị Æ i, chị đừng có nghÄ© mÆ¡ hồ như thế! Nếu đợi tôi Ä‘i xin há»™, thì chỠđến sang năm cÅ©ng chẳng ăn thua gì. Vừa rồi chÃnh chị Bảo và cô Lâm đến xin há»™, cụ còn chẳng nghe nữa là nữa tôi. Tá»± tôi đã thấy ngượng rồi, lại Ä‘i mua thêm lấy cái ngượng nữa sao?
Tú Quất nói:
- Chuá»™c dây và ng là má»™t việc, Ä‘i xin há»™ là má»™t việc, không thể kéo cái ná» và o cái kia được. Chẳng lẽ cô tôi không Ä‘i nói há»™, thì chị không chịu Ä‘á»n hay sao? Chị hãy Ä‘i lấy dây và ng vỠđây đã rồi sẽ liệu.
Vợ Ngá»c Trụ thấy Nghênh Xuân dứt khoát từ chối, Tú Quất nói lại Ä‘anh thép, không biết trả lá»i ra sao, bị bẽ mặt quá, nhưng biết rõ Nghênh Xuân xưa nay là ngưá»i dá»… dãi, liá»n quay lại bảo Tú Quất:
- Chị Æ i, chị đừng là m ồn lên nữa, chị xem khắp phá»§ nà y, ngưá»i vú nuôi nà o chẳng nhá» thế các cô các cáºu kiếm Ãt nhiá»u lợi lá»™c? Chỉ có chúng tôi đây má»™t là má»™t hai là hai thôi, còn các chị thì tha hồ mà lừa gạt ngưá»i tạ Từ ngà y cô Hình đến đây, bà Cả bắt phải bá»›t tiá»n lương cá»§a cô ấy má»—i tháng má»™t lạng để gá»i cho bà mợ, như thế nhà nà y vẫn phải sắm sá»a những món cần dùng cho cô Hình, lại hụt Ä‘i má»™t lạng. Thưá»ng khi thiếu cái nà y, thiếu cái ná», chẳng phải chúng tôi bá» tiá»n ra bù, thì còn Ä‘i há»i ai nữa? Chẳng qua chúng tôi cÅ©ng xuá» xòa cho xong đấy thôi. TÃnh đến bây giá», Ãt ra cÅ©ng phải bù mất ba mươi lạng rồi! Thế thì món tiá»n ấy cá»§a chúng tôi mất toi à ?
Tú Quất không chỠnói hết, nhổ toẹt một cái nói:
- Chị là m gì mà phải mất toi ba mươi lạng? Tôi hãy tÃnh sổ cho chị xem. Cô đòi những món gì?
Nghênh Xuân nghe thấy vợ Ngá»c Trụ nói lá»™ việc riêng cá»§a Hình phu nhân, liá»n gạt Ä‘i, nói:
- Thôi, thôi! Không đòi được dây và ng vá» thì thôi, chị đừng có vÆ¡ quà ng vÆ¡ xiên là m ầm lên nữa. Tôi cÅ©ng chẳng cần đến dây và ng. Nếu các bà có há»i, tôi chỉ nói là đánh mất, cÅ©ng chẳng can hệ gì đến chị. Chị vá» nghỉ thôi.
Rồi cô ta sai Tú Quất Ä‘i pha nước. Tú Quất tức giáºn, nói:
- Cô tuy không sợ, nhưng còn cháu đây để là m gì? HỠđã là m mất đồ váºt cá»§a cô, lại còn nói báºy là cô tiêu tiá»n cá»§a há», bây giá» phải khấu trừ Ä‘i. Nếu bà Hai há»i cô tại sao tiêu hết bấy nhiêu tiá»n và cho là chúng cháu nhá» bão bẻ măng, ăn bá»›t xén gì chăng? Như váºy sao được.
Tú Quất vừa nói vừa khóc. Tư Kỳ nghe thấy không chịu được cố gượng dáºy, bênh vá»±c Tú Quất, há»i vặn lại vợ Ngá»c Trụ. Nghênh Xuân không can nổi, Ä‘i lấy quyển “Thái thượng cảm ứng thiênâ€(#2) ra xem.
Bảo Thoa, Bảo Cầm, Äại Ngá»c, Thám Xuân, nghe Nghênh Xuân hôm nay khó chịu, bèn hẹn nhau đến an á»§i. Há» vừa và o sân, thấy mấy ngưá»i đương đấu khẩu nhau. Thám Xuân nhìn qua cá»a sổ, thấy Nghênh Xuân ngồi tá»±a trên giưá»ng xem sách, như không nghe thấy gì. Thám Xuân cÅ©ng buồn cưá»i. Bá»n a hoà n nhá» vá»™i vén rèm và o trình: “Các cô đến chÆ¡i đấyâ€. Nghênh Xuân bá» sách đứng dáºy. Vợ Ngá»c Trụ thấy ngưá»i đến, có cả Thám Xuân nữa, nên không ai ngăn cÅ©ng phải thôi, lẻn Ä‘i mất.
Thám Xuân ngồi xuống, há»i:
- Vừa rồi ai nói gì ở trong nà y như là cãi nhau ấy?
Nghênh Xuân nói:
- Có gì đâu, chẳng qua việc bé xé ra to, há»i há» là m gì?
- Tôi vừa nghe thấy nói nà o là “dây và ng†nà o là “không có tiá»n phải tiêu cá»§a bá»n đầy tá»›â€. Váºy ai là ngưá»i tiêu tiá»n cá»§a đầy tá»›? Có nhẽ nà o chị lại phải tiêu tiá»n cá»§a há» Ã ?
Tư Kỳ, Tú Quất Ä‘á»u nói:
- Cô nói phải đấy! Khi nà o cô tôi lại tiêu tiá»n cá»§a bá»n há»?
Thám Xuân cưá»i nói:
- Chị đã không tiêu tiá»n cá»§a há», thì chắc là chúng tôi tiêu cá»§a há» chứ gì? Gá»i chị ta và o đây, tôi cần há»i má»™t việc!
Nghênh Xuân cưá»i nói:
- Thế má»›i buồn cưá»i chứ! Việc nà y có dÃnh dáng gì đến các cô, lôi thôi vá»›i há» là m gì.
Thám Xuân nói:
- Như thế không đúng. Em cÅ©ng như chị. Việc cá»§a chị cÅ©ng như việc cá»§a em. Ngưá»i ta nói chị tức là nói em. Nếu ở bên nhà em có ai oán trách em, chị nghe thấy cÅ©ng coi như là ngưá»i ta oán trách chị váºy. Chúng ta là chá»§, tất nhiên không nghÄ© gì đến việc tiá»n tà i lặt vặt, chỉ biết cần món nà o lấy món ấy, đó là việc thưá»ng. Nhưng không biết tại sao lại nói kèm cả việc dây và ng và o đấy?
Vợ Ngá»c Trụ sợ bá»n Tú Quất tố giác việc mình ra, vá»™i chạy và o tìm lá»i che giấu. Thám Xuân biết ý, cưá»i nói:
- Các chị thế má»›i lẩn thẩn chứ! Mẹ chồng chị đã mắc lá»—i, nhân lúc nà y, chị đến xin vá»›i mợ Hai, trÃch má»™t Ãt trong số tiá»n chưa kịp chia cho ngưá»i ta Ä‘em Ä‘i chuá»™c vá» là xong. Như váºymá»i ngưá»i Ä‘á»u giữ được thể diện, việc gì cứ phải là m ầm lên. GiỠđã trót là m mất thể diện, thì dù có mưá»i tá»™i, cÅ©ng chỉ má»™t ngưá»i chịu thôi, lẽ nà o lại để lây đến ngưá»i khác. Chị cứ nghe lá»i tôi Ä‘i nói vá»›i mợ Hai. Chứ cãi vã nhau ở đây thì xong việc thếnà o được!
Vợ Ngá»c Trụ bị Thám Xuân vạch trần chân tướng, không chối và o đâu được, nhưng vẫn không dám đến thú tá»™i vá»›i Phượng Thư.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Tôi không nghe thấy thì thôi, đã nghe thấy, thế nà o cũng phải phân giải giúp các chị.
Thám Xuân đưa mắt cho Thị Thư, Thị Thư Ä‘i ra ngaỵ HỠđương nói chuyện, thấy Bình Nhi đến. Bảo Cầm vá»— tay cưá»i nói:
- Chắc là chị Ba có phép “hô thần triệu tướng†gì đây?
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äó không phải là phép thuáºt cá»§a nhà tu hà nh, mà là cách tinh vi cá»§a nhà binh, đúng như diệu kế đánh địch bất ngá»: “Lúc thế thá»§ như cô gái cấm cung, khi lá»t vòng nhanh như thá» chạy†váºy.
Hai ngưá»i cùng cưá»i. Bảo Thoa đưa mắt cho há» rồi nói lảng ra chuyện khác.
Thám Xuân thấy Bình Nhi đến, liá»n há»i:
- Mợ chị đã đỡ chưa? Thực là ốm mê ốm mẩn, chẳng thèm để ý đến việc gì, là m chúng tôi phải bực tức thế nà y.
Bình Nhi nói:
- Cô là m sao mà bực? Ai dám là m cô bực? Xin cô cứ dạy rõ.
Vợ Ngá»c Trụ cuống lên, chạy ngay đến van xin vá»›i Bình Nhi: “Má»i cô ngồi xuống đây để tôi nói đầu Ä‘uôi cho cô ngheâ€.
Bình Nhi nghiêm nét mặt nói:
- Các cô đương nói chuyện ở đây, chị lại dám đến nói leo à ? Chị là ngưá»i biết lá»… phép, phải ra ngoà i kia đứng hầu. Không ai gá»i chị không được và o. Äâu có đà n bà hầu bên ngoà i, không có việc gì lại dám và o thẳng trong nhà các cô bao giá»?
Tú Quất nói:
- Chị chưa biết trong nhà chúng tôi đây không có lễ phép gì cả, ai muốn và o thì và o.
Bình Nhi nói:
- Äó là lá»—i ở các chị em cả. Cô dù dá»… tÃnh, các chị em cÅ©ng phải Ä‘uổi há» ra, rồi sau Ä‘i trình bà Hai má»›i phải.
Vợ Ngá»c Trụ thấy Bình Nhi lên tiếng, đỠmặt lên, Ä‘i ra. Thám Xuân nói:
- Tôi nói cho các chị nghe: ngưá»i khác có lá»—i vá»›i tôi thì thôi, nhưng nay vợ Ngá»c Trụ cùng mẹ chồng nó cáºy thế là u nuôi, lại thấy chị Hai dá»… tÃnh, lấy cắp đồ trang sức cá»§a chị ấy Ä‘i đánh bạc, lại bịa ra chuyện công nợ và bắt phải Ä‘i xin há»™, rồi cãi nhau ầm Ä© vá»›i hai a hoà n ở trong buồng chị Hai. Chị Hai cÅ©ng không thể ngăn cản được. Tôi khó chịu quá, phải má»i chị đến đây há»i xem có phải chị ta là ngưá»i ở lá»— nẻ chui lên đâu mà không biết lẽ phải? Hay là có ai cầm ná»c cho chị ta là m như thế? Trước hết định áp lép chị Hai rồi tìm cách trị tôi và cô Tư chứ gì?
Bình Nhi vá»™i cưá»i nói:
- Sao hôm nay cô lại nói những câu như thế? Mợ tôi chịu là m sao nổi?
Thám Xuân cưá»i nhạt:
- Tục ngữ có câu: “Máu chảy ruá»™t má»m, môi hở răng lạnhâ€, nên tá»± nhiên tôi đâm ra lo sợ.
Bình Nhi há»i Nghênh Xuân:
- Việc nà y có to tát gì, cũng dễ xỠthôi, nhưng vì bà ấy là u nuôi của cô, thì cô nghĩ thế nà o cho phải?
Nghênh Xuân vẫn ngồi xem “Thiên cảm ứng†vá»›i Bảo Thoa, không để ý đến những câu nói cá»§a Thám Xuân. Thấy Bình Nhi nói thế, liá»n cưá»i:
- Chị há»i tôi à , tôi cÅ©ng chẳng có cách gì cả. Há» là m báºy thì há» phải chịu lấy tá»™i, tôi không thể xin há»™ được. Tôi chẳng Ä‘i xin ai và cÅ©ng chẳng trách há» là được rồi. Những váºt ăn cắp, đưa trả thì tôi nháºn, nếu không trả tôi cÅ©ng chẳng cần. Các bà có há»i, tôi che chở được thì phúc cho há», nếu không giấu nổi, tôi cÅ©ng không biết là m sao được. Không có nhẽ vì há» mà tôi lại dối trá các bà , tất là phải nói thẳng ra. Các chị cho tôi là dá»… tÃnh, không biết quyết Ä‘oán, có cách gì chu toà n được má»i mặt, không để các bà giáºn thì tùy các chị định liệu, tôi cÅ©ng thây kệ.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u báºt cưá»i. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tháºt là “hùm sói đã ngồi trên thá»m nhà vẫn còn nói chuyện nhân quảâ€. Nếu chị Hai là đà n ông thì những ngưá»i trong nhà nà y cai quản thế nà o được há»?
Nghênh Xuân cưá»i:
- Äúng đấy! Biết bao nhiêu là đà n ông cÅ©ng còn như thế, huống chi là tôi.
Chú thÃch:
(1-). Túi có ướp chất thơm.
(2-). Sách dạy ngưá»i là m Ä‘iá»u là nh, răn Ä‘iá»u ác.
|

06-07-2008, 04:33 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 74
Quá nghe gièm hót, khám xét vưá»n Äại Quan
ThỠgiữ đoan nghiêm, rà o lấp phủ Ninh Quốc.
Bình Nhi nghe Nghênh Xuân nói, đương buồn cưá»i, thấy Bảo Ngá»c đến. Em gái thÃm Liá»…u cÅ©ng vì gá bạc bị tá»™i. Trong vưá»n xưa nay vẫn có ngưá»i không ưa thÃm Liá»…u, liá»n báo rằng thÃm Liá»…u gá chung vá»›i em gái để chia lá»i. Vì thế Phượng Thư muốn trị tá»™i thÃm Liá»…u. Nghe thấy thế, thÃm cuống lên, nghÄ© xưa nay mình vẫn chÆ¡i thân vá»›i các ngưá»i ở trong viện Di Hồng, nên thÃm đến rỉ tai vá»›i bá»n Phương Quan, Tình Vãn nhá» nói há»™ vá»›i Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c nghÄ© trong bá»n ấy cÅ©ng có u nuôi cá»§a Nghênh Xuân bị can tá»™i nà y, chi bằng đến hẹn vá»›i Nghênh Xuân cùng Ä‘i, hÆ¡n là má»™t mình Ä‘i xin há»™ cho thÃm Liá»…u. Vì thế má»›i đến nhà Nghênh Xuân. Thấy Bảo Ngá»c đến, má»i ngưá»i ngồi đấy Ä‘á»u há»i: “Cáºu đã khá»i hẳn chưa? Äến đây có việc gì?†Bảo Ngá»c không tiện nói rõ việc Ä‘i xin há»™, chỉ nói “đến thăm cô Haiâ€. Má»i ngưá»i Ä‘á»u không để ý đến, cứ nói chuyện phiếm.
Bình Nhi ra vỠđể xét việc mất dây và ng. Vợ Ngá»c Trụ cứ theo sát đằng sau, luôn miệng van xin:
- Cô hết lòng là m phúc nói giúp cho, thế nà o tôi cÅ©ng xin chuá»™c vá».
Bình Nhi cưá»i nói:
- Sá»›m muá»™n chị cÅ©ng vẫn phải chuá»™c vá». Biết thế nà y thì trước kia gây chuyện ra là m gì? Xem ý chị thì được lúc nà o hay lúc ấy thôi. Äã thế tôi cÅ©ng không nói cho ai biết, nhưng phải chuá»™c ngay vỠđầy giao cho tôi, tôi sẽ không nói gì hết.
Vợ Ngá»c Trụ nghe váºy má»›i yên tâm, lạy tạ rồi nói:
- Xin cô cứ Ä‘i là m việc, chiá»u hôm nay tôi chuá»™c vá» trình cô rồi mang Ä‘i trả, có được không?
- Chiá»u hôm nay mà không mang đến thì đừng trách tôi đấy.
Nói xong, má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t ngả.
Bình Nhi vá» nhà , Phượng Thư há»i:
- Cô Ba gá»i chị có việc gì đấy?
- Cô Ba sợ mợ bá»±c, bảo tôi vá» khuyên mợ, há»i mợ mấy hôm nay có ăn được gì không?
- Cô ấy vẫn còn nhá»› đến tôi. Vừa rồi lại xảy ra má»™t việc, có ngưá»i trình há» Liá»…u thông đồng vá»›i em gái gá bạc, những việc em nó là m Ä‘á»u do nó cầm ná»c cả. Tôi nghÄ©, chị thưá»ng khuyên tôi, thêm má»™t việc không bằng bá»›t má»™t việc, nên giữ gìn sức khoẻ là hÆ¡n. Tôi không nghe lá»i chị, quả nhiên mắc vạ ngay, đã có lá»—i vá»›i bà Hai, lại là m cho mình ốm thêm. Bây giá» tôi đã hiểu rõ rồi, thây kệ há» muốn là m gì thì là m, dẫu sao cÅ©ng còn nhiá»u ngưá»i nữa. Tôi đã uổng công lo nghÄ© mấy lâu, chỉ tổ cho ngưá»i ta chá»i rá»§a thôi, chi bằng mình cứ lo tÄ©nh dưỡng là hÆ¡n. Dẫu khi bệnh khá»i rồi, tôi vẫn là ngưá»i ngoà i cuá»™c, được vui cứ vui, được cưá»i cứ cưá»i, bao nhiêu việc phải trái Ä‘á»u mặc kệ há» cả. Vì thế khi hỠđến trình, tôi chỉ trả lá»i má»™t tiếng “biết rồiâ€, chẳng phải lo lắng gì cả.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Nếu mợ được như thế thì tháºt là phúc đức cho chúng tôi!
Chợt Giả Liá»…n Ä‘i và o, Ä‘áºp tay thở dà i:
- Tá»± dưng vô cá»› lại xảy ra má»™t việc! Hôm ná» tôi mượn đồ đạc cá»§a Uyên Ương Ä‘i cầm, sao bên mẹ cÅ©ng biết? Vừa rồi mẹ gá»i tôi sang, bảo phải mượn cho hai trăm bạc, lấy ở món nà o cÅ©ng được, để sắm sá»a lá»… rằm tháng tám. Tôi nói không vay và o đâu được, mẹ nói ngay: “Anh không có tiá»n đã có chá»— xoay xở. Tôi má»›i bà n vá»›i anh, mà anh đã kiếm lá»i rà o đón! Anh không có chá»— xoay xở thì cái món đồ cầm má»™t nghìn bạc hôm trước đó lấy ở đâu rả Ngay đến những đồ đạc cá»§a cụ, anh cÅ©ng hoá phép lấy ra được, bây giá» chỉ có hai trăm lạng bạc, anh lại là m ra vẻ khó khăn! May mà tôi chưa nói vá»›i ai đấy!†Tôi nghÄ©, tháºt ra mẹ chẳng thiếu gì, sao lại cứ bá»›i việc là m rầy rà ngưá»i ta thế!
Phượng Thư nói:
- Hôm ấy không há» có ngưá»i ngoà i, thế thì ai để lá»™ chuyện nà y ra?
Bình Nhi nghe nói, cÅ©ng nghÄ© xem hôm đó có ai ở đấy không. NghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Phải rồi! Hôm đó lúc nói chuyện thì không có ngưá»i ngoà i, chỉ đến buổi chiá»u, lúc lấy đồ vá» thì vừa khi mẹ chị Ngốc ở bên cụ đưa quần áo giặt đến. Bà ấy ngồi má»™t lúc ở nhà dưới, trông thấy hòm đồ to sù, tất nhiên bà ta phải há»i. Bá»n a hoà n không hiểu đã nói toạc ra ngay cÅ©ng chưa biết chừng.
Phượng Thư cho gá»i mấy đứa a hoà n nhỠđến há»i:
- Hôm đó đứa nà o nói cho mẹ chị Ngốc biết?
Chúng sợ quá, Ä‘á»u quỳ xuống thá»:
- Từ xưa đến nay, ai há»i gì chúng cháu Ä‘á»u trả lá»i là không biết, không dám bịa đặt má»™t câu. Khi nà o chúng cháu lại nói chuyện ấy.
Phượng Thư ngẫm nghÄ©: “Chắc chúng nó không dám nói chuyện ấy, chá»› nên đổ oan cho chúng. Giá» hãy gác việc nà y lại, phải xoay xở cho xong món tiá»n cá»§a mẹ Ä‘i. Thà chúng ta nhịn tiêu má»™t Ãt, chứ đừng để xảy chuyện không hayâ€. Liá»n gá»i Bình Nhi “lấy đồ và ng cá»§a ta Ä‘em cầm thêm hai trăm lạng bạc vỠđưa sang cho xong việcâ€.
Giả Liễn nói:
- Cầm thêm hai trăm lạng nữa, chúng ta còn phải tiêu kia.
Phượng Thư nói:
- Không cần. Tôi không tiêu gì cả. Còn chẳng biết sau nà y lấy món nà o để chuộc đây!
Bình Nhi lấy và ng ra, đưa cho vợ Lai Vượng mang Ä‘i cầm. Má»™t lát Ä‘em tiá»n vá». Giả Liá»…n thân hà nh mang sang.
Phượng Thư và Bình Nhi đương đoán xem đứa nà o nói lộ chuyện nà y nhưng vẫn chưa đoán được là ai.
Phượng Thư nói:
- Kẻ nói chuyện nà y hãy còn là việc nhá», sợ đứa tiểu nhân nà o bà y đặt chuyện gây ra những Ä‘iá»u rắc rối. Hay bên ấy có ai thù hằn con Uyên Ương, nghe nó cho cáºu Liá»…n mượn đồ Ä‘i cầm, bụng dạ nhá» nhen, dù chẳng có chuyện gì, chúng cÅ©ng còn đâm dầm và o, nữa là lại có sá»± việc rõ rà ng, lẽ nà o chúng không đặt Ä‘iá»u xằng báºy, chẳng còn trá»i đất nà o. Chưa biết chừng cáºu Liá»…n có việc, hay lại chỉ má»™t con Uyên Ương chịu oan thôi. Như váºy chả phải là lá»—i ở chúng ta hay sao.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Cái đó cÅ©ng không ngại. Uyên Ương cho mượn đồ là vì có mợ chứ không vì cáºu. Việc nà y tuy Uyên Ương nói là dấm dúi nhưng thá»±c ra nó đã trình cụ rồi. Cụ sợ con cháu nhiá»u, đứa nà y mượn, đứa kia mượn, đến nói khôn nói khéo vá»›i cụ, rồi sau nà y biết đòi ai? Vì váºy ngưá»i cứ lá» Ä‘i như không biết. Dù có vỡ chuyện cÅ©ng chẳng ngại gì.
- Lý thế đấy. Bây giá» chỉ có tôi vá»›i chị biết thôi, biết đâu lại chẳng ngá».
ÄÆ°Æ¡ng nghÄ© vẩn vÆ¡, thì có ngưá»i và o báo:
- Bà Hai đến.
Phượng Thư lấy là m lạ, không biết việc gì, liá»n cùng Bình Nhi ra đón, thấy nét mặt Vương phu nhân khác hẳn, chỉ Ä‘em theo má»™t a hoà n hầu cáºn, không nói năng gì, Ä‘i thẳng và o phòng ngồi xuống. Phượng Thư vá»™i pha trà cưá»i há»i:
- Hôm nay mẹ lại cao hứng đến đây chơi à ?
Vương phu nhân quát bảo:
- Bình Nhi đi ra ngoà i kia.
Bình Nhi thấy thế, không biết là việc gì, “dạ†má»™t tiếng, dẫn bá»n a hoà n nhá» ra, đứng cả ở ngoà i cá»a. Bình Nhi đóng cá»a lại, rồi ngồi xuống thá»m, không cho má»™t ai và o cả.
Phượng Thư sợ quá, không biết có việc gì. Thấy Vương phu nhân ứa nước mất, vất cái túi thơm ở trong tay áo ra, nói:
- Chị xem đây!
Phượng Thư vá»™i nhặt lên xem, cái túi thÆ¡m tháºp cẩm, ngoà i thêu cái hình khiêu dâm, giáºt mình vá»™i há»i:
- Mẹ nhặt được cái nà y ở đâu?
Vương phu nhân nước mắt già n giụa, giá»ng run run nói:
- Ta nhặt được ở đâu à ? Ngà y nà o ta cÅ©ng ru rú ở xó nhà ! Tưởng chị là ngưá»i cẩn tháºn, nên má»›i được rá»—i rãi đôi chút. NgỠđâu chị lại như ta! Ban ngà y ban mặt há» dám bà y những thứ nà y ra trước hòn đá trong vưá»n, để cho con a hoà n bên cụ nhặt được. Nếu không nhỠđược mẹ chồng chị trông thấy, thì cái nà y đã đến trước mặt cụ rồi! Tôi hãy há»i chị: tại sao cái nà y lại vất ở đấy?
Phượng Thư nghe nói cÅ©ng đổi nét mặt, vá»™i há»i:
- Sao mẹ lại biết cái nà y là của con?
Vương phu nhân vừa khóc vừa thở dà i nói:
- Chị lại há»i vặn ta à ? Chị thá» nghÄ© xem: nhà nà y trừ vợ chồng trẻ như anh chị ra, còn bá»n bà già thì dùng cái nà y là m gì? Bá»n chị em chúng nó thì là m gì có? Chắc là thằng Liá»…n đốn mạt Ä‘em ở đâu vỠđây! Vợ chồng các ngưá»i, má»™t duá»™c vá»›i nhau, lại cho đó là món đồ chÆ¡i, hạng trẻ tuổi thì chuyện tình riêng trai gái trong buồng the khi nà o chả có, chị lại còn chối à ! May mà ngưá»i trên kẻ dưới trong vưá»n chưa ai biết việc nà y, nếu há» nhặt được, chị em chúng nó trông thấy thì còn ra sao nữa! Thảng hoặc có đứa a hoà n nà o nhặt được mang ra ngoà i, ngưá»i ta trông thấy, liệu thể diện nhà mình có còn nữa không?
Phượng Thư nghe nói, vừa tức vừa thẹn, mặt tÃm bầm lại, liá»n vịn và o cạnh giưá»ng quỳ xuống, cÅ©ng ứa nước mắt kêu van:
- Mẹ nói có lý thá»±c, con không dám cãi. Nhưng con không há» có thứ nà y, xin mẹ nghÄ© kỹ chá» Cái túi thÆ¡m nà y là ở bên ngoà i há» bắt chước kiểu trong nhà rồi thêu ra. ChÃnh cái tua cÅ©ng là thứ mua ở chợ. Con tuy còn trẻ, không biết giữ gìn, nhưng không khi nà o cần những thứ nà y. HÆ¡n nữa, cái nà y cÅ©ng không phải là thứ thưá»ng Ä‘eo, dù có chăng nữa con cÅ©ng chỉ để giấu ở chá»— kÃn, chứ khi nà o lại Ä‘eo luôn ở trong ngưá»i rồi Ä‘i chÆ¡i khắp nÆ¡i? Vả lại khi ra chÆ¡i ngoà i vưá»n, chị em ngưá»i nà o cÅ©ng thưá»ng hay lôi kéo nhau, nếu để lá»™ ra, không những các chị em mà cả bá»n ngưá»i hầu cÅ©ng trông thấy nữa, như thế thì còn ra là m sao? Kể ra những ngưá»i trong nà y, con còn trẻ tháºt, nhưng nhiá»u đứa hầu còn trẻ hÆ¡n con nữa. Há» thưá»ng Ä‘i lại ở trong vưá»n, biết đâu không phải là cá»§a hỠđánh rÆ¡i. HÆ¡n nữa, trừ con thưá»ng ở trong vưá»n ra, còn có các cô cháu cá»§a mẹ con bên kia, thưá»ng dẫn sang, như bá»n Yên Hồng, Thúy Vân, Ä‘á»u là hạng tuổi trẻ, há» cÅ©ng có thể có thứ nà y được. Lại còn chị Trân bên phá»§ Äông, chị ấy cÅ©ng chưa lấy gì là m già , và cÅ©ng thưá»ng dẫn bá»n Bá»™i Phượng sang, biết đâu không phải là cá»§a há»? Trong vưá»n cÅ©ng nhiá»u a hoà n, không chắc đã đứng đắn cả. Hoặc có đứa lá»›n, đã biết mùi Ä‘á»i, đôi khi không trông nom xuể, chúng lẻn ra ngoà i được; hoặc chúng kiếm cá»› tán dÃnh vá»›i bá»n trẻ canh cá»a ngoà i, rồi từ ngoà i đưa và o cÅ©ng chưa biết chừng, không những con không há» là m việc nà y, mà cả Bình Nhi cÅ©ng có thể bảo đảm được. Xin mẹ xét kỹ cho.
Vương phu nhân nghe cÅ©ng có lý, liá»n thở dà i nói:
- Chị hãy đứng Ä‘áºy. Ta biết chị là con nhà đại gia, chắc không đến ná»—i trai lÆ¡ như thế, chẳng qua ta bá»±c lên nói váºy để trêu tức chị đấy thôi. Nhưng bây giá» nên xá» trà ra sao? Mẹ chồng chị gói cái nà y lại, sai ngưá»i mang cho ta xem, là m ta tức chết Ä‘i được.
Phượng Thư nói:
- Xin mẹ đừng nổi giáºn nữa. Nếu để ngưá»i ngoà i biết, thế nà o cÅ©ng đến tai cụ. Hãy nên bình tÄ©nh, ngầm dò xét má»›i rõ ra được sá»± thá»±c; dù xét không ra, ngưá»i ngoà i cÅ©ng không thể biết được, như váºy má»›i đúng câu “tay gãy giấu và o ống áoâ€. Nay nhân việc hỠđánh bạc, bị Ä‘uổi má»™t số ra, ta cho mấy ngưá»i hầu cáºn không hay bép xép như vợ Chu Thụy, vợ Vương Nhi và o ở luôn trong vưá»n, lấy cá»› là để xét việc đánh bạc. Hiện nay a hoà n các nÆ¡i nhiá»u quá, lá»›n tuổi sinh to gan, lâu ngà y thà nh tinh, nếu xảy chuyện ra, có ăn năn cÅ©ng không kịp nữa. Bây giá» không có cá»› gì mà bá»›t ngưá»i Ä‘i, không những bá»n các cô thì thấy khó chịu, ngay mẹ và con cÅ©ng không đà nh lòng. Chi bằng nhân dịp nà y, thấy a hoà n nà o lá»›n tuổi hoặc cứng đầu cứng cổ thì tìm cách cho nó Ä‘i lấy chồng, như thế má»™t là khá»i xảy ra rắc rối; hai là số tiá»n chi tiêu cÅ©ng đỡ tốn. Những lá»i con nói, mẹ nghÄ© thế nà o?
Vương phu nhân thở dà i:
- Chị nói phải đấy. Nhưng cứ xét cho công bằng thì mấy chị em nó tháºt cÅ©ng đáng thương. Không nói gì xa, như mẹ cháu Lâm trước kia, khi chưa lấy chồng, được chiá»u chuá»™ng dưá»ng nà o, tháºt là cà nh và ng lá ngá»c, má»™t cô tiểu thư ngà n và ng. Bây giá» mấy chị em nó chẳng qua chỉ hÆ¡n nhà khác tý chút thôi. Má»—i ngưá»i chỉ có ba, bốn đứa a hoà n là ra hồn ngưá»i, còn thì Ä‘á»u như bá»n ranh con cả; giá» lại cho chúng vá», không những bụng ta không nỡ, chưa chắc cụ đã bằng lòng. Tuy rằng nhà có túng thiếu đấy, nhưng cÅ©ng chưa đến ná»—i nà o. Ta dù chưa được sung sướng lắm, cÅ©ng còn hÆ¡n các cháu nhiá»u, nay thà bá»›t ngưá»i cá»§a ta Ä‘i, chứ đừng là m cho nó bá»±c bá»™i. Chị hãy cho gá»i vợ Chu Thụy đến đây, truyá»n cho há» phải dò xét ngay việc nà y!
Phượng Thư láºp tức gá»i Bình Nhi ra gá»i vợ Chu Thụy đến.
Má»™t lúc vợ Chu Thụy, vợ Ngô Hưng, vợ Trịnh Hoa, vợ Lai Vượng, vợ Lai Há»·, tất cả năm ngưá»i hầu cáºn Ä‘i và o, còn má»™t số ngưá»i nữa Ä‘ang báºn việc ở Nam chưa tá»›i. Vương phu nhân Ä‘ang phà n nà n Ãt ngưá»i, khám xét không xuể, chợt thấy vợ Vương Thiện Bảo là ngưá»i hầu cáºn cá»§a Hình phu nhân, vừa đưa cái túi thÆ¡m cho Vương phu nhân, Ä‘i đến. Xưa nay Vương phu nhân vẫn xem ngưá»i hầu thân cá»§a Hình phu nhân như ngưá»i cá»§a mình, không có lòng ngá» vá»±c gì, nay thấy chị ta đến nghe ngóng, liá»n bảo:
- Chị vá» trình vá»›i bà Cả, rồi sang bên vưá»n trông nom, chẳng hÆ¡n ngưá»i ngoà i hay sao?
Ngà y thưá»ng vợ Vương Thiện Bảo sang bên vưá»n không được bá»n a hoà n thù phụng tá» tế. Chị ta lấy là m bá»±c tức, định bá»›i chuyện cá»§a há» ra, nhưng không lần và o đâu được; may sao xảy ra việc nà y, chị ta nghÄ© đã nắm chắc được đằng chuôi rồi; giá» lại thấy Vương phu nhân giao phó công việc, hợp vá»›i ý định cá»§a mình, liá»n thưa:
- Äiá»u đó cÅ©ng dá»… thôi. Không phải là cháu bà y chuyện đâu, nhẽ ra, thì việc nà y cÅ©ng nên tra xét sá»›m sá»›m má»™t chút. Bà không hay sang bên vưá»n, bá»n gái hầu bên ấy, đứa nà o cÅ©ng ra vẻ bà lá»›n, sắp trở thà nh tiểu thư nghìn và ng cả. Chúng định chá»c đổ cả trá»i, chẳng ai dám hé răng nói má»™t tiếng. Huống hồ chúng lại ton hót các cô, nói ngưá»i nà y khinh rẻ, ngưá»i kia lừa dối, ai mà chịu được.
Vương phu nhân gáºt đầu nói:
- Bá»n hầu các cô hay là m bá»™, cÅ©ng là việc thưá»ng. Các chị nên khuyên răn chúng. Nếu không dạy bảo, dù các cô cÅ©ng còn là m Ä‘iá»u không đúng, nữa là há».
Vợ Vương Thiện Bảo thưa:
- Äứa khác còn khá. Bà không biết, chứ nhất là con Tình Văn, a hoà n ở nhà cáºu Bảo. Nó cáºy sắc đẹp hÆ¡n ngưá»i, miệng lại khéo léo, ngà y nà o cÅ©ng trang Ä‘iểm như nà ng Tây Thi, há»… nói chuyện vá»›i ai là nó lém lỉnh tranh khôn; có Ä‘iá»u gì không hợp ý, là nó trợn mắt ngay lên mắng ngưá»i tạ Õng ẹo ngoa ngoắt, không ra thể thống gì cả!
Vương phu nhân nghe váºy, nhá»› ngay đến việc trước, há»i Phượng Thư:
- Lần trước chúng ta theo cụ và o chÆ¡i trong vưá»n, có má»™t đứa lưng hÆ¡i cong, vai hÆ¡i thon, lông mà y và mắt lại hÆ¡i giống em Lâm cá»§a chị, đương quát mắng bá»n a hoà n nhá». Trông cái dáng ngông cuồng ấy ta khó chịu lắm. Nhưng vì cùng Ä‘i vá»›i cụ, ta không tiện nói. Sau định há»i xem là đứa nà o, thì lại quên mất. Hôm nay nhá»› ra, chắc là nó chứ gì?
Phượng Thư nói:
- So sánh ra chẳng có đứa a hoà n nà o đẹp bằng con Tình Văn cả. Vá» cách ăn nói Ä‘i đứng, thì nó hÆ¡i trai lợ Như mẹ nói vừa rồi, có nhẽ là nó đấy, nhưng con cÅ©ng quên mất việc hôm ná», không dám nói bừa.
Vợ Vương Thiện Bảo nói:
- Không cần phải Ä‘oán nữa. Bây giá» cứ gá»i ngay nó đến đây để bà xem cÅ©ng chẳng khó gì.
Vương phu nhân nói:
- Ở bên nhà Bảo Ngá»c, chỉ có Táºp Nhân và Xạ Nguyệt thưá»ng đến hầu tạ Hai đứa nà y tuy má»™c mạc nhưng cÅ©ng ngoan. Nếu có con ấy thì chắc nó không dám đến. Ta cả Ä‘á»i rất ghét những hạng ngưá»i ấy, huống hồ lại xảy ra việc nà y. Thằng Bảo Ngá»c như thế mà để cho con ranh ấy quyến rÅ© là m hư thân Ä‘i, thì để sao được.
Bà ta gá»i a hoà n hầu cáºn đến dặn:
- Mà y Ä‘i nhanh, gá»i con Tình Văn đến đây hầu ta ngaỵ Ta có việc cần. Táºp Nhân và Xạ Nguyệt ở nhà hầu Bảo Ngá»c, không phải đến nữa. Mà y không được nói câu gì vá»›i nó cả!
A hoà n nhá» vâng lá»i, chạy sang viện Di Hồng, gặp lúc Tình Văn không được khá»e, vừa ngá»§ trưa dáºy, đương ngồi thừ ra. Thấy gá»i, đà nh phải sang.
Ngà y thưá»ng, bá»n a hoà n Ä‘á»u biết Vương phu nhân rất ghét kiểu trang sức lòe loẹt, ăn nói trai lÆ¡, vì váºy cả Tình Văn cÅ©ng không dám ló mặt tá»›i. Mấy hôm nay khó ở, nên không trang Ä‘iểm, cho là như thế cÅ©ng không ngại gì. Khi và o đến buồng Phượng Thư, Vương phu nhân trông thấy nó đầu tóc bÆ¡ phá», áo quần lõng thõng, có vẻ lẳng lÆ¡ như Tây Thi đêm xuân nằm ôm bụng; nhìn vẻ mặt đúng là ngưá»i đã gặp tháng trước, tá»± nhiên nổi cÆ¡n giáºn lên. Bà ta vốn ngưá»i thá»±c thà , chợp mắt bá» qua, vụt mừng vụt giáºn, chứ có được như ngưá»i kÃn đáo, lá»±a lá»i giữ ý đâu. Vốn đã bá»±c sẵn, lại ngoặc đến việc trước, bà ta liá»n cưá»i nhạt:
- Äẹp tháºt! Tháºt là giống hệt “Tây Thi đương ốm!†Ngà y nà o mà y cÅ©ng giở cái lối trai lÆ¡ ấy ra để cho ai xem đấy? Mà y cứ tưởng là ta không biết việc mà y là m à ? Ta hãy tha cho mà y. Ngà y mai ta sẽ lá»™t xác mà y ra! Hôm nay Bảo Ngá»c đã đỡ chưa?
Tình Văn nghe thấy nói thế, trong bụng rất kinh ngạc, biết là có đứa định hại mình, tuy tức giáºn, nhưng không dám hé răng. Vốn ngưá»i thông minh tá»™t bá»±c, thấy há»i Bảo Ngá»c đã đỡ chưa, cô ta không nói thá»±c, quỳ xuống thưa:
- Cháu không hay đến buồng cáºu Bảo và cÅ©ng không hay ở chung vá»›i cáºu ấy, nên cháu không được biết rõ. Äó là việc cá»§a chị Táºp Nhân và chị Xạ Nguyệt, xin bà cứ há»i hai chị ấy.
Vương phu nhân nói:
- Äáng tát và o mồm! Mà y là ngưá»i chết à ? Nuôi chúng bay để là m gì?
Tình Văn lại thưa:
- Cháu nguyên là ngưá»i hầu cá»§a cụ, vì ngưá»i bảo vưá»n rá»™ng, ngưá»i Ãt, cáºu Bảo hay sợ, nên cắt cháu sang đấy canh đêm ở ngoà i, chẳng qua để trông nhà thôi. Cháu có thưa rằng cháu đần độn không thể sang hầu được, cụ mắng cháu, bảo “tao có sai mà y sang hầu cáºu ấy đâu? Mà y sắc sảo để là m gì?†Cháu nghe váºy đà nh phải sang. Chẳng qua độ mưá»i bữa ná»a tháng, gặp lúc cáºu Bảo buồn, cháu chÆ¡i đùa má»™t lúc rồi Ä‘i ngaỵ Việc cáºu Bảo ăn uống nằm ngồi, trên có các bà già , dưới có các chị Táºp Nhân, Xạ Nguyệt, Thu Văn. Khi cháu rá»—i, còn phải may vá cho bên nhà cụ, vì thế cháu không để ý đến việc cá»§a cáºu Bảo. Nay bà đã quở mắng, từ sau cháu xin chăm chú.
Vương phu nhân tin là thực, nói:
- A di đà pháºt! Mà y không gần gÅ©i Bảo Ngá»c, thì thá»±c là phúc cho tạ Thôi không cần mà y phải báºn lòng. Mà y đã là ngưá»i cá»§a cụ cho sang hầu Bảo Ngá»c thì ngà y mai ta sẽ sang trình cụ cho mà y vá».
Rồi ngoảnh lại vợ Vương Thiện Bảo:
- Các chị và o đấy, phải đỠphòng nó mấy ngà y, không cho nó ngá»§ ở trong nhà Bảo Ngá»c. Äợi ta trình cụ rồi sẽ liệu cho nó.
Lại quát:
- Cút Ä‘i! Äứng đấy là m gì? Trông thấy cái dáng lẳng lÆ¡ ấy ta ngứa cả mắt! Ai cho phép mà y ăn mặc lòe loẹt như thế?
Tình Văn đà nh lui ra, tức quá, ra khá»i cá»a, lấy khăn tay che mắt, vừa Ä‘i vừa khóc, mãi đến khi vá» trong vưá»n.
Vương phu nhân phà n nà n với Phượng Thư:
- Mấy năm nay tinh thần ta ngà y cà ng sút kém, trông nom không xiết. Những hạng yêu tinh như thế mà ta cũng không hỠthấy! Cái hạng ấy chắc còn có nữa, ngà y mai phải tra xét mới được.
Phượng Thư thấy Vương phu nhân đương lúc nổi giáºn, lại có vợ Vương Thiện Bảo là tai mắt cá»§a Hình phu nhân, ngà y thưá»ng hay ton hót Hình phu nhân để sinh chuyện, nên dù có nhiá»u câu đáng nói, cÅ©ng không dám nói ra, đà nh cứ cúi đầu vâng thôi.
Vợ Vương Thiện Bảo thưa:
- Xin bà hãy nguôi giáºn. Äó là việc nhá» má»n, xin cứ giao cho cháu. Muốn tra xét việc nà y cÅ©ng dá»… thôi. ChỠđến buổi tối, các cá»a trong vưá»n đóng rồi, trong ngoà i không ai Ä‘i lại vá»›i nhau, nhân lúc há» không để ý, chúng cháu dẫn ngưá»i Ä‘i khám các buồng a hoà n ở các nÆ¡i. Cháu nghÄ©: ai đã có cái nà y không phải má»™t cái mà thôi, chắc còn cái khác nữa. Khi đã khám được cái khác rồi, thì cái nà y chắc là cá»§a ngưá»i ấy.
Vương phu nhân bảo:
- Nói thế cũng phải. Nếu không là m như thế thì không thể là m ra việc được.
Rồi há»i Phượng Thư:
- Chị nghĩ thế nà o?
Phượng Thư đà nh vâng lá»i, nói:
- Mẹ cho là phải thì xin đi là m ngay thôi.
Vương phu nhân nói:
- Cách là m như thế rất đúng. Nếu không thì tra một năm cũng chẳng ra.
Má»i ngưá»i bà n định xong, sau bữa cÆ¡m chiá»u, đợi Giả mẫu ngá»§ yên, bá»n Bảo Thoa đã vá» trong vưá»n rồi, vợ Vương Thiện Bảo liá»n má»i Phượng Thư và o trong vưá»n, sai khóa cả cá»a ngách lại, rồi bắt đầu khám xét từ các chá»— bà già canh đêm, chỉ thấy mấy thứ đèn nến dùng còn thừa.
Vợ Vương Thiện Bảo nói:
- Những cái nà y cÅ©ng là tang váºt cả đây, không được động đến, để sáng mai trình bà , rồi sẽ hay.
Rồi và o ngay viện Di Hồng, bắt đóng cá»a lại.
Bảo Ngá»c vì việc Tình Văn, đương khó chịu, chợt thấy má»™t bá»n ngưá»i đến, không biết duyên cá»› gì, lại cứ kéo thẳng và o buồng cá»§a bá»n a hoà n. Bảo Ngá»c ra đón Phượng Thư, há»i là việc gì. Phượng Thư nói:
- Mất má»™t váºt quan trá»ng, há»i ai cÅ©ng chối cả, chắc là bá»n a hoà n ăn cắp, nên hỠđến khám xét, để khá»i phải ngá» oan.
Vừa nói Phượng Thư vừa ngồi uống nước. Vợ Vương Thiện Bảo lục soát má»™t lúc rồi khẽ há»i:
- Mấy cái hòm ấy là của ai, bảo hỠđến mở ra.
Táºp Nhân thấy Tình Văn như thế, chắc là có việc lạ, lại thấy khám xét, đà nh phải mở hòm và há»™p cá»§a mình trước để cho há» khám, thì chỉ thấy những đồ thưá»ng dùng thôi. Khám xong lại khám đến hòm cá»§a ngưá»i khác, cứ theo thứ tá»±, khám hết má»™t lượt, khi khám đến hòm cá»§a Tình Văn, liá»n há»i:
- Hòm của ai đây, sao không mở ra để khám.
Táºp Nhân đương định mở há»™ hòm cho Tình Văn, thấy Tình Vãn quấn tóc chạy đến, đánh “xình†má»™t cái, mở toang hòm ra, hai tay bưng đáy hòm lên, dốc ngược xuống đất, bao nhiêu đồ đạc ở trong hòm Ä‘á»u tung ra cả.
Vợ Vương Thiện Bảo có ý ngượng, khám kỹ má»™t lượt cÅ©ng không thấy váºt gì báºy bạ cả, liá»n trình vá»›i Phượng Thư để Ä‘i khám chá»— khác.
Phượng Thư nói:
- Bà phải khám kỹ đi, lần nà y không khám ra được cái gì thì biết vỠtrình thế nà o?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Lục soát hết cả rồi, nhưng chẳng thấy có cái gì là phạm lá»—i cả; tuy có mấy thứ đồ dùng cá»§a con trai, nhưng Ä‘á»u là cá»§a trẻ con, chắc đồ cÅ© cá»§a cáºu Bảo, không lấy gì là m quan hệ.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Äã thế thì chúng ta Ä‘i khám chá»— khác.
Liá»n Ä‘i thẳng ra. Nhân nói vá»›i vợ Vương Thiện Bảo:
- Tôi có Ä‘iá»u nà y muốn nói, không biết có đúng hay không. Ta khám thì chỉ nên khám những ngưá»i nhà cá»§a chúng ta thôi, chứ nhà cô Tiết thì quyết không thể khám được.
Vợ Vương Thiện Bảo cưá»i nói:
- Cố nhiên rồi, lẽ nà o lại đi khám nhà của bà con!
Phượng Thư gáºt đầu nói:
- Tôi cũng nói thế thôi.
Rồi đi đến quán Tiêu Tương.
Äại Ngá»c đã Ä‘i ngá»§, nghe bảo có mấy ngưá»i đến, không biết việc gì, định trở dáºy, thì Phượng Thư đã Ä‘i và o, giữ lại không cho Äại Ngá»c dáºy và nói:
- Cô cứ ngủ đi, chúng tôi đi bây giỠđây.
Rồi ở đấy nói mấy câu chuyện phiếm.
Vợ Vương Thiện Bảo dẫn má»i ngưá»i đến buồng cá»§a a hoà n, lục lá»i hết các hòm, thấy trong buồng Tá» Quyên có hai cái bùa bán khoán cá»§a Bảo Ngá»c thưá»ng thay đổi, má»™t cái dây Ä‘eo thắt lưng, hai cái túi, má»™t cái há»™p trong có đựng cái quạt, mở ra xem, Ä‘á»u là những thứ cá»§a Bảo Ngá»c lúc trước thưá»ng dùng. Vợ Vương Thiện Bảo lấy là m đắc ý, má»i Phượng Thư đến xem, rồi nói:
- Những thứ nà y ở đâu đến đây?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Bảo Ngá»c lúc còn bé, có ở chung vá»›i chị em mấy năm. Những thứ nà y chắc là đồ dùng cÅ© cá»§a chú ấy đây. Những cái ấy cÅ©ng chẳng lạ lùng gì, hãy bá» lại để Ä‘i khám chá»— khác là phải.
Tá» Quyên cưá»i nói:
- Äến bây giá» những đồ dùng cá»§a chúng tôi trao đổi cho nhau cÅ©ng không tÃnh hết được. Nếu há»i đến cái nà y, thì chÃnh tôi cÅ©ng quên mất là có từ ngà y, tháng, năm nà o.
Phượng Thư lại cùng vợ Vương Thiện Bảo đến nhà Thám Xuân. NgỠđâu đã có ngưá»i đến báo cho Thám Xuân biết trước. Thám Xuân Ä‘oán chắc là có duyên cá»› gì, nên má»›i gây ra những chuyện xấu xa như thế. Liá»n sai bá»n a hoà n cầm đèn mở cá»a đứng đợi. Má»™t lúc má»i ngưá»i đến. Thám Xuân cố ý há»i:
- Việc gì đấy?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Vì mất má»™t cái đồ dùng, mấy ngà y tra xét chưa ra, sợ ngưá»i ngoà i lại đổ cho bá»n chị em a hoà n, nên má»›i Ä‘i khám má»™t lượt để cho ngưá»i ta khá»i ngá», đó cÅ©ng là má»™t cách hay để rá»a sạch tiếng tăm cho há».
Thám Xuân cưá»i nói:
- Bá»n a hoà n nhà tôi tất nhiên là phưá»ng trá»™m cắp cả, mà tôi chÃnh là ngưá»i chá»§ chứa. Äã thế thì hãy khám rương hòm cá»§a tôi trước Ä‘i vì hỠăn trá»™m được cái gì Ä‘á»u đưa cho tôi cất giấu.
Nói xong, Thám Xuân sai bá»n a hoà n mở cả hòm ra, bao nhiêu đồ lá»›n, đồ nhá», như há»™p gương, há»™p phấn, bá»c chăn bá»c áo Ä‘á»u mở tung ra cả, rồi má»i Phượng Thư đến khám.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chẳng qua tôi vâng lệnh mẹ đến đây, xin cô đừng hiểu lầm tôi.
Rồi sai bá»n a hoà n:
- Mau mau đóng rương hòm lại cho cô.
Bình Nhi, Phong Nhi đến giúp bá»n Thị Thư xếp đồ đạc và đóng hòm lại.
Thám Xuân nói:
- Chỉ cho các chị khám xét đồ đạc cá»§a tôi, chứ muốn khám xét đồ đạc cá»§a a hoà n nhà tôi thì không được đâu! Tôi vốn cay nghiệt hÆ¡n ngưá»i khác, bao nhiá»u những đồ đạc cá»§a a hoà n, tôi Ä‘á»u biết và đá»u giữ ở đây cả. Ngay má»™t cái kim, má»™t sợi chỉ, há» cÅ©ng không được giữ riêng. Muốn khám thì cứ khám má»™t mình tôi. Các chị không bằng lòng, cứ vá» trình bà , bảo tôi trái lệnh bà đấy, muốn bắt thế nà o tôi cÅ©ng nháºn cả. Các chị đừng vá»™i, thế nà o sau nà y các chị cÅ©ng có ngà y bị khám đấy! Sáng hôm nay các chị chả bà n tán việc nhà há» Chân đấy à , chỉ mong được khám nhà , quả nhiên bây giỠđược khám thá»±c đấy. Dần dần rồi cÅ©ng đến lượt chúng ta thôi! Thế má»›i biết những nhà đại gia thế nà y, chỉ ngưá»i ngoà i đến thì má»™t lúc không thể giết chết được. ChÃnh đúng như ngưá»i xưa đã nói: “Con sâu trăm chân, chết cÅ©ng không ngã!†Tất phải do ngưá»i trong nhà giết lẫn nhau trước, má»›i tan nát, sạch sanh!
Nói xong, cô ta chảy nước mắt ra.
Phượng Thư chỉ đứng nhìn bá»n đà n bà . Vợ Chu Thụy liá»n nói:
- Äồ váºt cá»§a bá»n hầu gái đã ở cả đấy rồi, xin mợ Ä‘i khám chá»— khác, để cô Ä‘i nghỉ.
Phượng Thư đứng dáºy cáo từ. Thám Xuân nói:
- Hãy khám kỹ nữa đi! Ngà y mai đến, tôi không nghe đâu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Äồ váºt cá»§a bá»n hầu gái ở cả đây thì không cần phải khám nữa.
Thám Xuân cưá»i nhạt:
- Chị thá»±c là khôn khéo quá! Ngay gói bá»c cá»§a tôi cÅ©ng còn mở cả ra xem, mà lại bảo là không khám? Ngà y mai có dám nói là tôi bênh bá»n hầu, không cho các chị khám không? Chị cứ nói thẳng ngay ra, còn cần phải khám, cứ khám nữa cÅ©ng không sao.
Phượng Thư vẫn biết tÃnh nết Thám Xuân ngà y thưá»ng khác hẳn má»i ngưá»i, đà nh phải cưá»i nói:
- Ngay cả đồ váºt cá»§a cô, cÅ©ng đã khám xét kỹ cà ng rồi.
Thám Xuân lại há»i má»i ngưá»i:
- Các chị đã khám kỹ chưa?
Bá»n vợ Chu Thụy Ä‘á»u cưá»i nói:
- Äã khám kỹ cả rồi ạ.
Vợ Vương Thiện Bảo vốn là ngưá»i không biết suy nghÄ©, ngà y thưá»ng tuy nghe thấy tiếng Thám Xuân, nhưng cho là má»i ngưá»i không tinh mắt, hoặc là non gan, chứ đâu có má»™t cô gái mà lại ghê gá»›m đến như thế? HÆ¡n nữa cô ta lại là con vợ lẽ, thì là m gì được ai. Mụ lại cáºy mình là ngưá»i hầu thân cá»§a Hình phu nhân, ngay đến Vương phu nhân cÅ©ng còn phải nể, huống chi ngưá»i khác. Mụ cho Thám Xuân chỉ giáºn má»™t mình Phượng Thư thôi, không can gì đến mụ, nên muốn nhân đó là m bá»™, liá»n Ä‘i lên trước má»i ngưá»i, kéo vạt áo Thám Xuân, cố ý giÆ¡ lên má»™t cái cưá»i hì hì nói:
- Ngay trong mình cô tôi cũng khám cả rồi, chẳng thấy gì cả.
Phượng Thư thấy mụ là m thế vội nói:
- Già đi thôi, đừng giở trò rồ dại nữa.
Chưa dứt lá»i thì nghe “bốp†má»™t tiếng, vợ Vương Thiện Bảo bị Thám Xuân tát má»™t cái và o mặt. Thám Xuân nổi giáºn, trá» và o vợ Vương Thiện Bảo há»i:
- Mà y là hạng gì dám nắm lấy áo tao. Chẳng qua tao nể mặt bà , thấy mà y cÅ©ng đã có tuổi, nên má»›i gá»i mà y là già , mà y lại chó cáºy chá»§ nhà , cà ng ngà y cà ng báºy, dám lên mặt vá»›i tao à ! Mà y cứ tưởng tao cÅ©ng dá»… tÃnh như cô mà y, mặc cho chúng bay khinh rẻ, mà y nghÄ© thế là nhầm rồi! Mà y đến khám đồ đạc, tao không tức giáºn, nhưng mà y không được mang tao ra là m trò cưá»i!
Thám Xuân liá»n tá»± cởi khuy áo, kéo Phượng Thư lại, bắt phải khám kỹ và nói:
- Äể cho bá»n đầy tá»› các ngưá»i khá»i đến khám tôi!
Phượng Thư, Bình Nhi vá»™i sá»a lại quần áo cho Thám Xuân, mắng vợ Vương Thiện Bảo:
- Già nà y uống mấy chén rượu đâm ra rồ dại. Hôm nỠcũng đã là m bà Hai bực mình rồi. Thôi đi ra, đừng đứng đấy mua lấy bẽ nữa.
Há» lại khuyên Thám Xuân đừng nổi giáºn nữa. Thám Xuân cưá»i nhạt:
- Tôi mà bá»±c thì tôi đã Ä‘áºp đầu tá»± tá» rồi! Thế thì sao tôi lại chịu để quân đầy tá»› đến lục soát tang váºt trá»™m cắp trong ngưá»i tôi? Sáng sá»›m mai tôi sẽ đến trình cụ, bà Hai và sang xin lá»—i bác gái. Äáng tá»™i thế nà o, tôi cÅ©ng xin nháºn!
Vợ Vương Thiện Bảo bẽ mặt quá, ra đứng nép ở ngoà i cá»a sổ nói:
- Thôi! Thôi! Äây là lần đầu tiên tôi bị đánh đấy! Ngà y mai tôi sẽ trình bà Hai, xin vá» quách nhà thôi. Thiết cái thân già nà y là m gì nữa!
Thám Xuân quát bảo bá»n a hoà n:
- Nghe nó nói đấy! Các chị định để tôi phải cãi nhau với nó hay sao?
Thị Thư đi ra bảo:
- Già ơi, già mà biết Ä‘iá»u má»™t tÃ, thì bá»›t nói Ä‘i thôi. Nếu già vá» nhà lại là phúc cho chúng tôi. Chỉ sợ già không dứt ra được thôi. Nếu già vá», lấy ai ton hót chá»§, xúi bẩy chá»§ cho ngưá»i Ä‘i khám xét các cô và hà nh hạ chúng tôi?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Con bé nà y giá»i tháºt! Thá»±c là chá»§ nà o thì tá»› ấy!
Thám Xuân cưá»i nhạt:
- Chúng tôi là bá»n ăn trá»™m, bao giá» cÅ©ng mồm năm miệng mưá»i, chỉ có Ä‘iá»u là không biết xúi bẩy chá»§ thôi.
Bình Nhi vá»™i khuyên giải và kéo Thị Thư và o. Bá»n vợ Chu Thụy cÅ©ng khuyên má»™t lúc, Phượng Thư chá» sắp sá»a cho Thám Xuân Ä‘i ngá»§, rồi má»›i dẫn ngưá»i sang Noãn Hương ổ.
Lúc nà y Lý Hoà n đương ốm, nằm ở trên giưá»ng. Chị ta ở sát nhà TÃch Xuân, và gần nhà Thám Xuân, nên bá»n Phượng Thư tiện đưá»ng đến hai nÆ¡i ấy trước. Lý Hoà n vừa uống thuốc xong Ä‘i nằm, không tiện đánh thức, nên há» chỉ đến buồng các a hoà n, khám xét má»™t lượt, cÅ©ng không tìm thấy váºt gì, liá»n Ä‘i sang phòng TÃch Xuân. TÃch Xuân còn trẻ tuổi, chưa hiểu mấy, sợ quá không biết xảy ra việc gì. Phượng Thư đà nh phải yên á»§i TÃch Xuân. NgỠđâu, khám đến hòm cá»§a Nháºp Há»a, thấy má»™t cái bá»c lá»›n, đựng toà n khóa bạc, độ ba bốn mươi cái. Lại má»™t cái Ä‘ai ngá»c, cùng má»™t bá»c dây bà tất cá»§a đà n ông.
Nháºp Há»a tái mặt lại, phải quỳ xuống khóc, nói thá»±c:
- Äó là cá»§a ông Trân thưởng cho anh cháu đấy. Vì bố mẹ cháu Ä‘á»u ở miá»n Nam, chúng cháu theo ông chú lên đây kiếm ăn. Nhưng chú thÃm cháu chỉ ham uống rượu đánh bạc. Anh cháu sợ giao cho chú thÃm, lỡ lại tiêu mất, nên má»—i khi được cái gì, thưá»ng khẽ nhá» bà già đưa đến, bảo cháu cất Ä‘i.
TÃch Xuân là ngưá»i nhát gan, thấy thế sợ hãi, nói:
- Tôi chả biết gì cả. Như thế sao được! Chị Hai muốn đánh nó, cứ việc lôi nó ra mà đánh. Những câu nó nói, tôi nghe chối cả tai.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Nếu quả thá»±c thế, cÅ©ng nên tha, nhưng không được lén lút đưa cho nhau. Thứ nà y đưa được thì thứ gì mà không đưa. Äó là lá»—i ở ngưá»i đưa đấy. Nếu không nói thá»±c, mà là cá»§a ăn trá»™m, thì mà y đừng có hòng sống.
Nháºp Há»a quỳ xuống khóc nói:
- Cháu không dám nói dối. Ngà y mai mợ cứ há»i cáºu Cả, mợ Cả bên cháu mà xem, nếu không phải là đồ được thưởng, thì mang cháu và anh cháu ra đánh chết cÅ©ng không dám oán háºn gì!
Phượng Thư nói:
- Thế nà o cÅ©ng phải há»i. Nhưng nếu thá»±c là đồ thưởng thì mà y cÅ©ng có lá»—i. Ai cho phép mà y lén lút mang những đồ nà y và o đây? Mà y hãy nói rõ ai giao cho mà y, ta sẽ tha chết chá» Ta cấm từ nay không được thế nữa.
TÃch Xuân nói:
- Chị đừng tha nó, ở đây nhiá»u ngưá»i, nếu không trừng trị, những đứa lá»›n trông thấy, không biết còn xảy ra thế nà o nữa kia. Chị tha nó, tôi cÅ©ng không tha!
Phượng Thư nói :
- Tôi xem nó ngà y thưá»ng cÅ©ng khá đấy. Ai không có lá»—i, má»›i má»™t lần nà y thôi, lần sau lại phạm nữa, sẽ phạt cả hai tá»™i. Nhưng không biết ai là ngưá»i lén lút đưa cho nó.
TÃch Xuân nói:
- Không có ai đưa cho nó đâu, chắc là già Trương canh ở cá»a sau đấy. Già ấy thưá»ng tháºm thụt vá»›i bá»n a hoà n nà y, bá»n há» cÅ©ng thưá»ng giúp đỡ già ấy.
Phượng Thư nghe nói sai ngưá»i ghi lấy tên, giao cho vợ Chu Thụy tạm giữ những đồ váºt khám được, để ngà y mai đối chiếu sẽ haỵ Rồi từ biệt TÃch Xuân Ä‘i và o buồng Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân đã Ä‘i ngá»§ rồi, bá»n a hoà n cÅ©ng sắp Ä‘i ngá»§. Má»i ngưá»i gõ cá»a, má»™t lúc má»›i mở. Phượng Thư dặn trước:
- Không được đánh thức cô dáºy.
Rồi và o ngay buồng bá»n a hoà n. Tư Kỳ là cháu ngoại vợ Vương Thiện Bảo, nên Phượng Thư để ý xem mụ ta có thiên vị vá»›i cháu hay không. Bắt đầu khám hòm cá»§a các ngưá»i, không thấy gì. Khi khám đến hòm cá»§a Tư Kỳ, mụ ta xáo qua loa má»™t lượt rồi nói:
- Cũng chẳng có gì cả.
Lúc sắp đóng hòm, vợ Chu Thụy nói:
- Hãy hượm! Cái gì đây?
Liá»n thò tay và o lấy ngay ra được má»™t đôi bà tất gấm và má»™t đôi già y Ä‘oạn cá»§a đà n ông, lại còn má»™t cái bá»c nhá» nữa. Khi mở xem má»™t cái đồ chÆ¡i kiểu “đồng tâm như ý†và má»™t lá thư, tất cả Ä‘á»u đưa cho Phượng Thư, Phượng Thư trông nom việc nhà đã lâu, thưá»ng xem thư, xem sổ, cÅ©ng báºp bẹ biết được mấy chữ. Thư nà y là giấy hoa tiên song há»· đỠsẫm, trong thư viết:
“Tháng trước, sau khi em vá» nhà , cha mẹ đã biết cả rồi. Nhưng vì cô chưa Ä‘i lấy chồng, nên chưa thá»a được ná»—i lòng ao ước cá»§a chúng tạ Nếu có thể gặp nhau trong vưá»n, thì em nên nhá» già Trương đưa tin ra cho anh. Gặp nhau trong vưá»n, thì dá»… nói chuyện hÆ¡n là vá» nhà . Mong lắm! Mong lắm! Em có gá»i tặng hai cái túi thÆ¡m, anh đã nháºn được rồi. Nay gá»i và o cho em má»™t chuá»—i hạt châu để tá» chút lòng anh đối vá»›i em. Mong em nháºn cho! Anh bên ngoại là Phan Hữu An thân gá»i.â€
Phượng Thư xem xong, không tỠý bá»±c lại mừng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u không biết chữ cả. Vợ Vương Thiện Bảo không biết xưa nay anh em nó vẫn có chuyện tư tình vá»›i nhau, vừa rồi trông thấy già y và bà tất, đã hÆ¡i chá»™t dạ, bây giá» lại thấy má»™t cái thiếp Ä‘á». Phượng Thư xem rồi cưá»i. Mụ ta liá»n há»i:
- Chắc là chúng nó biên sổ không thà nh chữ, nên mợ má»›i cưá»i?
Phượng Thư nói:
- Phải đấy. Cái sổ nà y tÃnh không ra được. Nhưng già là bà ngoại Tư Kỳ thì anh ngoại nó là há» Vương má»›i phải, sao lại là há» Phan?
Vợ Vương Thiện Bảo thấy câu há»i lạ lùng, miá»…n cưỡng nói:
- Vì bà cô cá»§a Tư Kỳ lấy ngưá»i há» Phan, nên anh con cô nó là há» Phan. Lần trước có tên Phan Hữu An trốn Ä‘i, chÃnh là hắn đấy.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Phải rồi. Tôi Ä‘á»c cho già nghe nhé!
Liá»n Ä‘á»c cái thư má»™t lượt từ đầu đến Ä‘uôi. Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u giáºt nẩy mình lên.
Vợ Vương Thiện Bảo chỉ muốn bá»›i lá»—i ngưá»i khác, không ngá» lại bá»›i phái cháu ngoại mình, vừa tức giáºn, vừa xấu hổ. Bá»n vợ Chu Thụy bốn ngưá»i nghe xong, há»i:
- Già nghe thấy rồi đấy. Thá»±c là rõ rà ng, hết đưá»ng nói nữa! Bây giá» việc nà y là m thế nà o?
Vợ Vương Thiện Bảo bá»±c không sao chui ngay xuống lá»— nẻ cho khá»i thẹn mặt. Phượng Thư cứ nhìn chòng chá»c và o mặt mụ ta, bÄ©u môi cưá»i hì hì, bảo vợ Chu Thụy:
- Như thế cÅ©ng hay đấy. Bà ngoại nó chả cần phải lo nghÄ© nữa. Cứ im lặng như tá», tá»± nhiên vá»› ngay được má»™t anh chồng. Chẳng ai phải lo lắng nữa.
Vợ Chu Thụy cÅ©ng cưá»i rồi nói đùa theo. Vợ Vương Thiện Bảo không biết trút giáºn và o đâu được đà nh cứ tát và o mặt mình mà mắng:
- Con ** già nà y không chết Ä‘i! Là m sao lại gây nên tá»™i nợ như váºy?
Mồm nói mồm lại tát, thá»±c là quả báo trước mắt. Má»i ngưá»i thấy thế, cưá»i không ngá»›t, vừa khuyên vừa chế giá»…u thêm.
Phượng Thư thấy Tư Kỳ cúi đầu không nói gì và cÅ©ng không có ý sợ hãi hổ thẹn, cÅ©ng lấy là m lạ. Xem chừng đêm đã khuya, chưa cần tra há»i, nhưng sợ nó nghÄ© quanh tìm cách tá»± tá» chăng, liá»n sai hai bà già canh giữ, rồi dẫn ngưá»i mang đồ tang chứng vá» nhà nghỉ, sáng mai sẽ liệu. Không ngỠđêm hôm ấy, Phượng Thư lại bị rong huyết, hôm sau thấy ngưá»i rất mệt, phát nóng, không gượng được, phải má»i thầy thuốc đến. Xem xong thầy thuốc kê đơn, chẳng qua lại Nhân sâm, ÄÆ°Æ¡ng quy, Hoà ng kỳ, v.v... Bá»n bà già mang đơn Ä‘i trình Vương phu nhân. Bà ta đâm buồn, nên việc Tư Kỳ hãy tạm gác lại.
Hôm ấy Vưu Thị đến thăm Phượng Thư, ngồi má»™t lúc, rồi sang thăm Lý Hoà n. Chợt thấy TÃch Xuân sai ngưá»i đến má»i. Vưu Thị vừa và o đến nhà , thì TÃch Xuân Ä‘em ngay việc đêm qua ra nói, lại sai ngưá»i Ä‘em tất cả những đồ váºt cá»§a Nháºp Há»a ra cho Vưu Thị xem.
Vưu Thị nói:
- Cái nà y thực là cha anh cô thưởng cho anh nó đấy. Nhưng không nên lén lút đưa cho nhau, là m thế, công lại hóa ra tư mất.
Rồi quay sang Nháºp Há»a:
- Äồ ngu, ăn lắm đâm lú lấp!
TÃch Xuân nói:
- Các chị trông nom không cẩn tháºn, lại cứ Ä‘i mắng a hoà n. Trong đám chị em, chỉ có a hoà n cá»§a tôi là không ra gì, tôi còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ngưá»i ngoà i nữa! Hôm qua tôi bảo chị Phượng mang nó Ä‘i, chị ấy không nghe, kể cÅ©ng có lý, may sao chị sang đây, chị mang ngay nó vá», đánh nó, giết nó, hay bán nó Ä‘i, tôi cÅ©ng mặc kệ.
Nháºp Há»a nghe thấy nói thế, quỳ xuống kêu van:
- Từ nay cháu không dám thế nữa. Mong cô nghÄ© lại chút tình từ thuở bé đến giá». Dù sống chết cháu cÅ©ng xin ở lại vá»›i cô.
Vưu Thị và bá»n vú già cÅ©ng hết sức nói giúp:
- Chẳng qua nó chỉ bị nhầm lẫn nhất thá»i, lần sau không dám thế nữa đâu. Nó hầu hạ cô từ thuở bé. Cô nên tha cho nó.
TÃch Xuân trẻ tuổi, khó tÃnh, mặc ai nói gì thì nói, cứ cho là mất thể diện, nghiến răng lại, nhất định không nghe.
- Tôi lá»›n rồi, không cần Nháºp Há»a. Từ nay bên nhà các chị, tôi cÅ©ng không sang nữa. Gần đây có nhiá»u chuyện bà n tán, tôi sang bên ấy, há» sẽ quà ng cả cho tôi nữa.
Vưu Thị nói:
- Ai dám bà n tán? Có chuyện gì đáng bà n tán? Cô là ai? Chúng tôi là ai? Cô thấy ngưá»i ta bà n tán chúng tôi, cÅ©ng nên há»i há» má»›i phải.
TÃch Xuân cưá»i nhạt:
- Chị há»i tôi những câu ấy hay đấy nhỉ! Tôi là má»™t cô gái cần phải tránh chuyện lôi thôi, cá»› chi lại Ä‘i chuốc lấy chuyện, thì còn ra ngưá»i sao được? Ngưá»i xưa có nói: “Là nh dữ sống chết, cha con cÅ©ng không thể giúp nhau đượcâ€, huống chi giữa hai ngưá»i chúng tạ Tôi chỉ có thể giữ thân tôi thôi. Từ nay các chị có việc gì, đừng là m phiá»n đến tôi nữa.
Vưu Thị nghe nói, vừa tức, vừa buồn cưá»i, nói vá»›i má»i ngưá»i đứng ở đấy:
- Thảo nà o ai cÅ©ng bảo cô Tư trẻ tuổi hồ đồ, tôi vẫn không tin. Các chị nghe lá»i cô ấy nói đấy, chẳng ra đầu Ä‘uôi, chẳng biết cân nhắc gì cả, tháºt giá»ng trẻ con, nhưng lại là m ngưá»i ta phải kinh khá»§ng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u khuyên:
- Cô còn trẻ tuổi, tất nhiên là mợ phải chịu nhịn.
TÃch Xuân cưá»i nhạt:
- Tuổi tôi tuy còn thÆ¡ ngây, nhưng lá»i nói thì không thÆ¡ ngây đâu. Các ngưá»i không há»c, không biết chữ, Ä‘á»u là hạng ngốc cả, thế lại bảo tôi hồ đồ!
Vưu Thị nói:
- Cô là trạng nguyên, thám hoa, là tà i tá» hạng nhất! Chúng tôi chỉ là hạng ngưá»i lẩn thẩn, không được sáng suốt như cô!
- Trạng nguyên, thám hoa mà không có ngưá»i lẩn thẩn à ? Thế má»›i biết các chị Ä‘á»u là ngưá»i tục cả.
- Giá»i lắm, giá»i lắm! Vừa má»›i là tà i tá», giá» lại thà nh ra hòa thượng bà n đến giác ngá»™ rồi.(#1)
- Tôi chẳng giác ngá»™ gì cả. Tôi xem ngưá»i bây giá» Ä‘á»u như hạng Nháºp Há»a hết.
- Thế má»›i biết cô thá»±c là ngưá»i vô tình lạnh nhạt!
- Ngưá»i xưa có câu: “Không là m kẻ dữ, khó gá»i là traiâ€. Tôi là má»™t ngưá»i trong trắng, sao lại chịu để liên lụy là m há»ng tôi Ä‘i.
Vưu Thị có táºt giáºt mình, rất sợ ngưá»i ta nói đến những câu ấy. Nghe ai bà n tán đến chuyện mình là trong bụng đã xấu hổ bồn chồn, nhưng hôm nay đối vá»›i TÃch Xuân, chị ta đà nh cố nhịn, không tiện to tiếng, nay thấy TÃch Xuân lại giở những câu ấy ra, không chịu được nữa, liá»n há»i:
- Sao lại liên lụy đến cổ A hoà n cá»§a cô có lá»—i, tá»± nhiên vô cá»› cô lại chằng cả tôi. Tôi đã cố nhịn, cô lại cà ng lên nước, cứ nói bừa Ä‘i. Cô là cô gái ngà n và ng, vạn và ng, từ nay chúng tôi không dám gần cô nữa, sợ là m bẩn lây cái tên đẹp cá»§a vị tiểu thư! Thôi bảo ngay ngưá»i mang con Nháºp Há»a vá».
Vưu Thị hầm hầm đi ra.
TÃch Xuân nói:
- Chị vá» nhà lần nà y, nếu quả không sang nữa, thì cÅ©ng bá»›t được Ä‘iá»u ná» tiếng kia. Má»i ngưá»i cà ng được yên tÄ©nh.
Vưu Thị không trả lá»i, Ä‘i thẳng ra ngoà i.
Chú thÃch:
(1-). Danh từ nhà Pháºt, tức là ngá»™ đạo.
|

06-07-2008, 04:36 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 75
Mở tiệc đêm khuya, Ä‘iá»m lạ vẳng nghe tiếng thảm
Thưởng trăng tháng tám, lá»i nói thà nh câu sấm haỵ
Vưu Thị tức giáºn Ä‘i ra, định đến thăm Vương phu nhân, nhưng các bà già theo hầu khẽ nói:
- Thưa mợ, không nên đến đó vá»™i. Vừa rồi có mấy ngưá»i nhà há» Chân đến, có mang theo Ãt đồ đạc, không biết là việc gì giấu kÃn. Mợ và o sợ không tiện chăng?
- Hôm ná» thấy ông nhà nói: xem trong giấy báo, thấy nói nhà há» Chân phạm tá»™i, hiện đương bị tịch biên gia sản và triệu vá» Kinh trị tá»™i. Sao lại còn có ngưá»i đến nữa?
- Äúng đấy. Mấy ngưá»i đà n bà má»›i đến, mặt cắt không còn máu, há»›t hÆ¡ há»›t hải, chắc là có việc gì phải giấu chăng.
Vưu Thị nghe nói, không đến nữa, quay và o nhà Lý Hoà n, gặp lúc thầy thuốc đến xem mạch xong. Mấy hôm nay Lý Hoà n đã tỉnh táo, ôm chăn tá»±a gối ngồi trở trên giưá»ng, đương muốn có ngưá»i đến chÆ¡i để nói chuyện phiếm. Thấy Vưu Thị Ä‘i và o, không được tươi tỉnh như lúc nãy, cứ ngồi thừ ra, Lý Hoà n há»i:
- Chị đến đấy à , đã ăn gì chưa? Chắc đói rồi thì phải.
Liá»n gá»i Tố Vân:
- Xem có thứ điểm tâm gì mới đem đến đây.
Vưu Thị ngăn lại nói:
- Không cần, không cần. ThÃm Ä‘au ốm luôn, là m gì có thức ăn má»›i? Tôi cÅ©ng không đói.
- Hôm trước có ngưá»i biếu Ãt chè rất ngon. Tôi bảo nó pha má»™t bát chị uống nhé.
Nói xong sai đi pha.
Vưu Thị ngồi ngẩn ra không nói gì. Bá»n a hoà n và đà n bà theo hầu há»i:
- Hôm nay trưa rồi, mợ chưa rá»a mặt. Giá» nhân tiện mợ rá»a nhé!
Vưu Thị gáºt đầu. Lý Hoà n sai Tố Vân Ä‘i lấy há»™p trang Ä‘iểm cá»§a mình ra. Tố Vân lại mang phấn cá»§a nó ra cưá»i, nói:
- Mợ cháu không có cái nà y, nếu mợ không chê bẩn xin dùng tạm một chút.
Lý Hoà n nói:
- Ta không có, mà y cÅ©ng nên đến chá»— các cô mà lấy, sao lại tá»± tiện lấy cá»§a mà y ra. May là chị ấy đấy, phải ngưá»i khác, lại không giáºn à ?
Vưu Thị cưá»i nói:
- Có can gì việc ấy? Ta đến đây luôn, của ai mà chả dùng. Bây giỠcòn sợ gì bẩn nữa.
Nói rồi ngồi xếp bằng trên bục, con Ngân Äiệp chạy lại tháo vòng tay và nhẫn, lấy cái khăn lá»›n che ná»a ngưá»i cho nước khá»i bắn và o quần áo. A hoà n nhá» là Sao Äáºu bưng nước nóng lên. Äến trước mặt Vưu Thị, nó chỉ khom lưng xuống bưng cháºu nước.
Ngân Äiệp cưá»i nói:
- Mà y chẳng tinh ý tý nà o. Nói gà ra cáo. Mợ đối xá» rá»™ng rãi vá»›i chúng ta, muốn sao được thế, mà y đâm nhá»n quen. Ra ngoà i, trước mặt má»i ngưá»i, mà y cÅ©ng là m qua loa cho xong chuyện à ?
Vưu Thị nói:
- Mà y mặc nó. Ta rá»a xong thì thôi. Tất cả lá»›n bé trong nhà chúng ta, chỉ biết bá» ngoà i, giả cách lá»… phép đấy thôi, rút cuá»™c việc gì cÅ©ng muốn là m cho xong chuyện.
Lý Hoà n nghe thấy thế, biết ngay chị ta đã biết chuyện đêm qua, liá»n cưá»i nói:
- Câu nói của chị có ý nhị đấy. Thế thì ai là m việc cho xong chuyện.
Vưu Thị nói:
- ThÃm lại còn há»i tôi, có há»a thÃm ốm chết rồi hay sao mà không biết.
Chợt có ngưá»i và o báo:
- Cô Bảo đến chơi.
Hai ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Má»i và o!
Bảo Thoa Ä‘i và o. Vưu Thị vá»™i lau mặt, đứng dáºy má»i ngồi, há»i:
- Sao tự nhiên lại một mình cô đến. Các chị em khác đâu cả?
- Äúng đấy, tôi cÅ©ng không gặp há». Hôm nay mẹ tôi yếu, trong nhà có hai ngưá»i hầu gái Ä‘á»u ốm chưa khá»i, những ngưá»i khác thì không tin cáºy được. Äêm hôm nay tôi phải sang bên ấy trông nom mẹ lôi. Tôi định đến trình cụ và dì tôi, nhưng nghÄ© việc nà y cÅ©ng chẳng quan hệ gì, nên thôi không nói, đợi mẹ tôi khá»i thế nà o tôi sẽ lại sang. Vì thế tôi sang nói để chị biết.
Lý Hoà n nghe nói, nhìn Vưu Thị. Hai ngưá»i cùng cưá»i.
Má»™t lúc, Vưu Thị rá»a mặt gá»™i đầu xong, má»i ngưá»i uống trà . Lý Hoà n cưá»i nói vá»›i Bảo Thoa:
- Tôi sẽ sai ngưá»i sang há»i thăm bà dì, xem ngưá»i yếu ra là m sao. Tôi cÅ©ng đương ốm, không thể sang táºn nÆ¡i há»i thăm được. Cô cứ việc Ä‘i, tôi sẽ sai ngưá»i sang trông nhà há»™. Má»™t và i hôm, thế nà o cô cÅ©ng vá», đừng để tôi phải mang lá»—i đấy.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Việc gì mà chị mang lá»—i? Äó là thưá»ng tình cá»§a ngưá»i ta, chị có phải thả bá»n trá»™m cướp ra đâu. Cứ ý tôi, chị cÅ©ng không phải cất thêm ngưá»i sang nữa, cứ má»i cô Vân vỠđây ở vá»›i chị và i ngà y, lại chẳng đỡ việc hay sao?
Vưu thị nói:
- Cô Vân bây giỠđi đâu?
Bảo Thoa nói:
- Tôi vừa bảo bá»n há» Ä‘i má»i cô Thám Xuân cùng đến đây luôn. Tôi cÅ©ng sẽ nói rõ vá»›i cô ấy.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì có ngưá»i báo:
- Cô Vân và cô Ba đã đến.
Má»i ngưá»i má»i nhau ngồi xong, Bảo Thoa nói đến việc mình phải ra ngoà i ở. Thám Xuân nói:
- Hay lắm. Dì khá»i sẽ trở lại, hoặc không trở lại cÅ©ng chẳng sao.
Vưu Thị cưá»i nói;
- Nói mới lạ chứ? Sao lại đuổi cả bà con đi?
Thám Xuân cưá»i nhạt:
- Äúng đấy. Rồi thế nà o cÅ©ng có ngưá»i Ä‘uổi, chị để tôi Ä‘uổi trước Ä‘i! Chá»— bà con vá»›i nhau, không cần phải ở rịt vá»›i nhau má»™t chá»— má»›i là tá» tế. Chúng ta là chá»— bà con thân thiết đấy, nhưng ai mà chẳng như giống gà đen mắt, chỉ chá»±c nuốt sống nhau thôi.
Vưu Thị cưá»i nói:
- Hôm nay sao tôi Ä‘en đủi thế? Äi đến chá»— nà o cÅ©ng đụng phải chị em các cô cáu gắt.
Thám Xuân nói:
- Ai bảo chị đâm đầu và o bếp lá»a là m gì? - Lại há»i luôn: - Ai đã mắc lá»—i vá»›i chị thế. Cô Tư chắc không khi nà o gây chuyện vá»›i chị. Thế là ai chứ?
Vưu Thị cứ áºm ừ trả lá»i cho qua.
Thám Xuân biết là Vưu thị sợ sinh chuyện, không dám nói nhiá»u, liá»n cưá»i nói:
- Chị đừng là m bá»™ thá»±c thà nữa. Trừ khi triá»u đình trị tá»™i, ngoà i ra không ai chém được đầu mình. Chị không cần phải sợ rụt đầu rụt cổ như thế. Tôi nói cho chị nghe nà y: hôm qua tôi vừa má»›i đánh con vợ thằng Vương Thiện Bảo, vẫn còn mắc tá»™i đấy. Nhưng dù sao há» cÅ©ng chỉ nói vụng khi vắng mặt tôi thôi, chẳng lẽ lại lôi tôi ra đánh à ?
Bảo Thoa há»i:
- Tại sao lại đánh mụ ta?
Thám Xuân kể lại đầu Ä‘uôi sá»± việc đêm quạ Vưu Thị thấy Thám Xuân nói ra hết, cÅ©ng Ä‘em việc lúc nãy cá»§a TÃch Xuân ra nói. Thám Xuân nói:
- TÃnh khà cô ta xưa nay vẫn kiêu kỳ quá, chúng tôi không thể địch vá»›i nó được. - Rồi lại nói vá»›i má»i ngưá»i: - Hôm nay chẳng thấy động tÄ©nh gì, há»i ra thì chị Phượng lại ốm. Tôi sai ngưá»i Ä‘i các nÆ¡i dò xét xem tình hình vợ Vương Thiện Bảo. Trở vá» há» trình rằng: mụ ta bị má»™t tráºn đòn rồi bị mắng là hay sinh chuyện.
Vưu Thị, Lý Hoà n Ä‘á»u nói:
- Có thế mới được.
Thám Xuân cưá»i nhạt:
- Cách che mắt ngưá»i ta như thế, ai chẳng biết là m? Hãy chá» xem sao.
Vưu Thị và Lý Hoà n ngồi im không nói gì. Má»™t lúc, bá»n a hoà n và o má»i Ä‘i ăn cÆ¡m. Tương Vân và Bảo Thoa vá» nhà sắp xếp quần áo.
Vưu Thị cáo từ Lý Hoà n sang bên Giả mẫu. Giả mẫu còn nằm trên giưá»ng. Vương phu nhân đương kể lại việc nhà há» Chân vì sao bị tá»™i, hiện giỠđã bị tịch biên gia sản, và giải vá» kinh trị tá»™i. Giả mẫu nghe nói, trong bụng rất là khó chịu. Thấy Vưu Thị đến, liá»n há»i:
- Chị Ở đâu đến đây? Không biết chị em con Phượng ốm, giỠđã khá»i chưa?
Vưu Thị vội trình:
- Hôm nay Ä‘á»u đã đỡ rồi.
Giả mẫu gáºt đầu thở dà i:
- Chúng ta đừng bà n tán việc nhà ngưá»i ta nữa, hãy bà n việc thưởng trăng rằm tháng tám Ä‘i.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Äã sắp sẵn cả rồi, nhưng không biết cụ định chá»n chá»— nà o cho đẹp? Chỉ sợ Ở trong vưá»n đêm khuya gió lạnh thôi.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Mặc nhiá»u áo và o thì sợ gì? Ở đó má»›i là chá»— thưởng trăng, sao lại không ra đó chÆ¡i?
Trong lúc nói chuyện, bá»n đà n bà khênh bà n ăn đến. Vương phu nhân và Vưu Thị vá»™i đến so đũa xá»›i cÆ¡m. Giả mẫu thấy mấy món ăn cá»§a mình đã bầy đủ rồi, lại còn có hai há»™p lá»›n, đựng mấy món ăn nữa, đó là lệ cÅ©, các phòng dâng thêm thức ăn. Giả mẫu nói:
- Ta đã bảo nhiá»u lần, bá» lệ nà y Ä‘i, có chị vẫn không nghe. Giá» có được như trước nữa đâu.
Uyên Ương cưá»i nói:
- Cháu cÅ©ng đã nói nhiá»u lần. Chẳng ai nghe cả, nên đà nh phải chịu.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Chỉ là những đồ ăn thưá»ng thôi. Hôm nay con ăn chay, không có món gì Ä‘em dâng cụ, miến và đáºu phụ thì cụ lại không thÃch dùng, nên chỉ mang đến má»™t món rau dút, dưa chua ngâm dấm và tương á»›t.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Ta lại thÃch ăn món ấy.
Uyên Ương nghe nói đưa đĩa rau ra bà y ở trước mặt Bảo Cầm, má»i đủ má»i ngưá»i, rồi má»›i ngồi xuống. Giả mẫu bảo Thám Xuân cùng ngồi xuống ăn.
Thám Xuân cÅ©ng má»i khắp lượt, rồi má»›i ngồi đối diện vá»›i Bảo Cầm. Thị Thư vá»™i Ä‘i lấy bát đũa. Uyên Ương lại trá» mấy món ăn nói:
- Hai món nà y không hiểu là món gì, bên ông Cả mang biếu đấy. Bát nà y là măng nấu với tủy gà , đó là của ông ở nhà ngoà i đem đến biếu.
Giả mẫu nếm qua mấy miếng rồi bảo ngưá»i mang những món ấy vá», nói rằng “ta đã ăn rồi, từ nay không cần phải ngà y nà o cÅ©ng mang đến biếu. Ta muốn ăn thứ gì, tá»± khắc cho ngưá»i đến lấyâ€. Bá»n đà n bà vâng lá»i mang ra.
Giả mẫu lại bảo:
- Mang cháo lên đây ăn má»™t Ãt váºy.
Vưu Thị bưng một bát đến, nói là cháo gạo cẩm.
Giả mẫu cầm lấy ăn ná»a bát, rồi bảo:
- Äem bát cháo cho cháu Phượng ăn.
Lại sai Ä‘em bát măng và quả chua cho Äại Ngá»c và Bảo Ngá»c ăn. Bát thịt nà y thì cho chắt Lan. Rồi nói vá»›i Vưu Thị:
- Ta đã ăn rồi, chị cũng ăn đi thôi.
Vưu Thị vâng lá»i, chá» Giả mẫu súc miệng rá»a tay xong, xuống đất Ä‘i dạo, nói chuyện vá»›i Vương phu nhân, má»›i xin phép ngồi ăn. Thám Xuân, Bảo Cầm đứng dáºy cưá»i nói:
- Chúng em xin thất lễ chị.
Vưu Thị cưá»i nói:
- Chỉ còn một mình tôi ngồi ăn cỗ to không quen.
Giả mẫu bảo Uyên Ương, Hổ Phách đến tiếp, Vưu Thị nói:
- Äúng! Äúng! Cháu cÅ©ng Ä‘ang định nói.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Nhiá»u ngưá»i ăn cà ng vui. - Nhân trá» Ngân Äiệp: - Con bé nà y khá, lại đây ngồi ăn vá»›i chá»§ mà y má»™t thể. Bao giá» chúng bay xa ta, lúc ấy lại sẽ có khuôn phép.
Vưu Thị nói:
- Em lại đây mau, đừng giả vỠnữa.
Giả mẫu chống tay đứng xem, thấy ngưá»i mang cÆ¡m đến cho Vưu Thị vẫn cÆ¡m gạo thưá»ng, liá»n há»i:
- Mà y mê à ? Sao lại lấy thứ cơm ấy cho mợ mà y?
Ngưá»i kia thưa:
- Cơm của cụ hết rồi. Hôm nay thêm một cô, nên thiếu.
Uyên Ương nói:
- Từ nay Ä‘á»u phải “đo đầu mà là m mÅ©â€, không thể để thừa má»™t tà gì.
Vương phu nhân nói:
- Mấy năm nay hạn lụt thất thưá»ng, gạo ở trại không ná»™p đủ số. Mấy thứ gạo ngon lại cà ng khó khăn lắm, nên Ä‘á»u nấu đủ ăn thôi, sợ má»™t mai thiếu không mua đâu ra.
Giả mẫu cưá»i nói:
Phải đấy. Äà n bà khôn khéo không có gạo cÅ©ng không nấu được thà nh cháo.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i. Uyên Ương quay lại bảo bá»n đà n bà hầu ở cá»a ngoà i:
- Äã thế, các chị Ä‘i lấy thêm phần cÆ¡m cá»§a cô Ba lại đây cÅ©ng váºy.
Vưu Thị cưá»i nói:
- Tôi ăn từng nà y đủ rồi, không cần phải đi lấy nữa.
Uyên ương nói:
- Mợ ăn đủ rồi, còn tôi không biết ăn à ?
Bá»n đà n bà nghe nói, vá»™i Ä‘i lấy ngaỵ Má»™t lúc Vương phu nhân cÅ©ng Ä‘i ăn cÆ¡m. Vưu Thị thì ngồi hầu chuyện Giả mẫu sang đầu canh má»™t. Giả mẫu nói:
- Trá»i tối rồi, chị cÅ©ng vá» Ä‘i thôi.
Vưu Thị cáo từ ra vá». Äến ngoà i cá»a thứ hai, lên xe. Ngân Äiệp ngồi bên cạnh. Bá»n đà n bà bá» rèm xuống, rồi dẫn lÅ© hầu nhá» kéo ra trước, đứng chá»±c ở cá»a chÃnh bên kia.
Vì cổng hai phá»§ chỉ cách nhau má»™t quãng đưá»ng, hà ng ngà y Ä‘i lại luôn, không cần phải sắp sẵn gì cả. Vả lại, giữa lúc đêm tối, ngưá»i qua lại tấp náºp, nên các bà già chỉ dẫn lÅ© a hoà n nhá», Ä‘i mấy bước là sang ngaỵ Những ngưá»i đứng ở hai cổng, ngăn không cho ai qua lại. Xe Vưu Thị không cần phải đóng ngá»±a, chỉ sai bảy tám đứa đẩy là nhẹ nhà ng đến ngay báºc hè.
Tá»›i nÆ¡i, những ngưá»i đẩy xe lùi ra ngoà i con sư tỠđá, các bà già vén rèm lên. Ngân Äiệp xuống trước dắt Vưu Thị. Bảy tám đứa lá»›n nhá» cầm đèn lồng soi sáng rõ như ban ngà y.
Vưu Thị thấy bốn, năm cái xe lá»›n đỗ dưới hai con sư tá», biết ngay là những ngưá»i đến đánh bạc, liá»n bảo Ngân Äiệp:
- Mà y xem đấy, có ngần ấy ngưá»i ngồi xe thôi, không biết bao nhiêu ngưá»i cưá»i ngá»±a nữa. Vì há» buá»™c ngá»±a và o chuồng cả, nên ta không trông thấy. Không biết các bà vợ đã bá» ra bao nhiêu tiá»n cho há» chÆ¡i cái món ma mãnh nà y.
Nói xong đến nhà khách. Vợ Giả Dung dẫn bá»n đà n bà và a hoà n cầm Ä‘uốc ra đón. Vưu Thị cưá»i nói:
- Ngà y thưá»ng ta muốn rình xem hỠđánh bạc thế nà o, nhưng chưa có dịp. Hôm nay nhân tiện ta đến gần cá»a sổ xem sao.
Bá»n đà n bà vâng lá»i, cầm đèn dẫn đưá»ng. Lại sai má»™t ngưá»i đến trước, khẽ bảo những tên hầu nhỠở đấy không được nhá»›n nhác sợ sệt. Rồi cả bá»n Vưu Thị khe khẽ đến dưới cá»a sổ nghe những tiếng “tamâ€, “tứ†reo ầm Ä©, xen lẫn “ngÅ©â€, lục†cáu gắt om sòm.
Giả Trân lâu nay có tang, không được Ä‘i chÆ¡i, cÅ©ng không cả nghe đà n nghe hát, lòng rất trống trải, nên tìm cách để giải buồn. Ban ngà y thì hắn mượn cá»› táºp bắn, má»i mấy vị con nhà thế gia cùng các bạn bè già u có đến bắn thị Rồi nói đổ là nếu bắn bừa cÅ©ng vô Ãch, không những không giá»i, lại đâm há»ng kiểu; phải láºp lệ thưởng phạt, đặt cược đánh đố, má»i ngưá»i má»›i chịu cố gắng. Hắn bèn dá»±ng má»™t cái bia ở giữa đưá»ng thẳng dưới lầu Thiên Hương, hẹn nhau má»—i ngà y sau bữa cÆ¡m sáng đến đó bắn bia. Giả Trân không tiện ra mặt, cho Giả Dung đứng là m chá»§ chứa. Äám nà y Ä‘á»u là hạng trẻ tuổi, lại con nhà già u quen lối sống phóng túng, chỉ lo những việc chó săn gà chá»i, há»i liá»…u tìm hoa. Vì thế há» bà n nhau, má»—i ngà y thay phiên thết nhau má»™t bữa cÆ¡m chiá»u. Ngà y nà o cÅ©ng giết lợn giết dê, mổ gà mổ vịt chẳng khác gì thi cá»§a báu ở đất “Lâm Äồngâ€(#1) ai cÅ©ng khoe khoang nhà mình có đầu bếp giá»i và nấu nướng khéo.
Chưa đầy ná»a tháng, Giả Xá, Giả ChÃnh nghe thấy, nhưng không biết rõ ẩn tình bên trong, lại nói:
- Như thế má»›i phải, văn đã kém tất phải táºp võ, huống chi mình lại là dòng dõi con nhà quan võ nữa.
Rồi bảo Bảo Ngá»c, Giả Hoà n, Giả Tôn, Giả Lan, cứ sau bữa cÆ¡m, phải đến táºp bắn vá»›i Giả Trân má»™t lúc má»›i được vá».
Giả Trân không phải chú ý và o việc nà y, táºp bắn được và i ngà y, dần dần mượn cá»› nghỉ bắn để dưỡng sức, rồi cứ đến buổi tối lại giở trò bà i bạc, ai thua phải thết rượu; sau dần đánh bằng tiá»n. Ròng rã ba bốn tháng trá»i, hắn công nhiên đánh bà i lá, gieo xúc xắc, tung tiá»n đầu. Ngưá»i nhà cÅ©ng nhỠđó kiếm được tý chút. Vì há» chỉ mong được như thế, nên trở thà nh sòng bạc. Ngưá»i ngoà i Ä‘á»u không ai biết cả.
Gần đây, em ruá»™t Hình phu nhân là Hình Äức Toà n rất mê đánh bạc. Hắn cÅ©ng ở trong cuá»™c. Lại có Tiết Bà n là ngưá»i thÃch cúng tiá»n cho ngưá»i nhất, lẽ nà o không hăng saỵ Hình Äức Toà n tuy là em ruá»™t Hình phu nhân, nhưng ý nghÄ© và việc là m lại khác hẳn. Hắn chỉ biết rượu chè cá» bạc, đắm liá»…u say hoa, tiêu tiá»n bừa bãi, đối vá»›i má»i ngưá»i, coi ai cÅ©ng như ai. Thấy thế, những kẻ nghiện rượu thì thÃch, nhưng ngưá»i không nghiện thì không hay gần gụi. Hấn bất chấp trên dưới hay thầy trò, Ä‘á»u như nhau cả, không phân biệt là sang hay hèn, vì thế ai cÅ©ng gá»i hắn là “cáºu Cả ngốcâ€. Tiết Bà n cÅ©ng là “anh chà ng ngốc†có tiếng. Nay hai ngưá»i cùng ở má»™t chá»—, Ä‘á»u thÃch sát phạt nhau, nên há» há»p riêng, đánh ở trên giưá»ng phÃa ngoà i. Ngay đấy lại có mấy ngưá»i đánh cá ngá»±a ở trên cái bà n lá»›n. Trong nhà thì có má»™t bá»n chÆ¡i hÆ¡i nhã hÆ¡n, cùng nhau đánh mạt chược và bà i cẩu.(#2) Bá»n hầu nhá» phục dịch ở đây, Ä‘á»u là trẻ con dưới 15 tuổi. Ngưá»i lá»›n không được và o.
Vưu Thị lẻn đến cá»a sổ nhìn trá»™m, thấy trong đó có hai đứa trẻ con hầu rượu, chừng mưá»i sáu mưá»i bảy cÅ©ng Ä‘á»u son phấn trang Ä‘iểm lòe loẹt như hoa như gấm váºy. Tiết Bà n đánh thua, trong bụng đương khó chịu, sau gỡ lại được, trừ bá» hồ rồi, còn được má»™t Ãt, hắn lấy là m vui sướng lắm. Giả Trân nói:
- Hãy nghỉ tay, đi ăn đã rồi sẽ đánh. Còn hai bà n kia thì sao?
Bà n đánh bà i cẩu cÅ©ng Ä‘i ăn, chỉ còn bà n đánh cá ngá»±a là đương giở cuá»™c chưa ăn được, nên bà y má»™t bà n sẵn. Hắn sai Giả Dung đợi tiếp bà n sau. Ngay đấy Giả Trân ngồi tiếp. Tiết Bà n hứng lên ôm má»™t đứa hầu bé ngồi uống rượu, rồi sai nó mang rượu má»i cáºu “cáºu Cả ngốcâ€.
Cả Ngốc đương thua, không còn bụng dạ nà o nữa, má»›i uống hai chén đã thấy say, liá»n cáu mắng đứa hầu rượu:
- Chỉ biết xoắn xuýt vá»›i ngưá»i được, không để ý đến ngưá»i thuạ Hạng nhãi con chúng bay chuyên việc hầu hạ, ngà y nà o cÅ©ng ở đây, thì ai mà chúng bay không được nhá» Æ¡n? Bây giá» ta má»›i thua có mấy lạng bạc, chúng bay đã ra vẻ nhìn ngưá»i ba bảy đứng rồi. Chẳng lẽ từ nay trở Ä‘i, chúng bay không có việc gì nhỠđến tao nữa hay sao?
Má»i ngưá»i thấy hắn đã chếnh choáng say, Ä‘á»u nói:
- Äúng! Äúng! Quả tháºt chúng nó vẫn quen cái thói ấy.
Rồi mắng hai đứa kia:
- Còn không đi rót rượu xin lỗi à ?
Hai đứa hầu nhỠgiở ngay trò ra. Chúng quỳ xuống dâng rượu nói:
- Chúng cháu là ngưá»i hà ng há». Thầy chúng cháu thưá»ng dạy: Không kể xa gần thân sÆ¡, cứ xem ngưá»i có tiá»n thì xoắn xuýt lấy như ông tiên trên trá»i. Khi tiá»n hết, thì bỠđấy không cần nhìn đến. Vả lại chúng cháu còn Ãt tuổi chưa quen là m cái nghá» nà y. Xin ông rá»™ng lượng tha cho chúng cháu.
Cáºu Hình nghe váºy, lòng dịu hẳn Ä‘i, nhưng vẫn là m ra vẻ thịnh ná»™, không nhìn đến. Má»i ngưá»i thấy váºy lại khuyên:
- Chúng nó trẻ con nói thá»±c đấy. Cáºu vẫn quen thương hương tiếc ngá»c, sao hôm nay lại như váºy? Cáºu không uống, khi nà o chúng dám đứng lên.
Cáºu Hình nói:
- Nếu các vị không khuyên giải, tôi sẽ không nhìn đến chúng nữa.
Rồi cáºu ta uống má»™t hÆ¡i cạn chén. Sau lại rót má»™t bát nữa. Rượu và o, nhá»› đến chuyện cÅ©, cáºu Hình má»›i thổ lá»™ chân tình, Ä‘áºp bà n nói vá»›i Giả Trân:
- Chẳng trách chúng coi tiá»n hÆ¡n hết. Bao nhiêu con nhà đại gia sang trá»ng, đụng đến tiá»n, dù anh em ruá»™t thịt cÅ©ng xa nhau. Cháu Æ¡i! Hôm qua tôi cãi nhau vá»›i bà thÃm nhà cháu, cháu có biết không?
- Cháu không nghe thấy!
Hắn ta thở dà i:
- CÅ©ng chỉ vì tiá»n thôi! Ghê lắm!
Giả Trân biết hắn giáºn nhau vá»›i Hình phu nhân, nên má»—i khi bị Hình phu nhân ruồng bá», là hắn lại Ä‘iá»u ná» tiếng kia, nhân khuyên:
- Thưa cáºu, cáºu cÅ©ng hay phung phà quá, nếu cứ để mặc cáºu thì bao nhiêu tiá»n cáºu tiêu cÅ©ng hết.
- Cháu Æ¡i, cháu chưa biết tình cảnh nhà há» Hình chúng tạ Khi bà cụ mất, ta còn bé, chưa biết gì. Có ba chị em gái, thì bà thÃm anh là cả, khi bà ấy Ä‘i lấy chồng, mang hết cả cá»§a cải trong nhà đi. Giá» dì hai cÅ©ng Ä‘i lấy chồng rồi, nhưng cÅ©ng túng thiếu. Dì ba còn ở nhà . Tất cả những tiá»n bạc chi tiêu, Ä‘á»u do ngưá»i hầu thân là vợ Vương Thiện Bảo nắm giữ. Ta có đến lấy Ãt tiá»n tiêu cÅ©ng không phải là lấy cá»§a nhà há» Giả. Tiá»n cá»§a nhà há» Hình cÅ©ng đủ cho ta tiêu, nhưng không ngá» lại chẳng được đồng nà o! Tháºt không biết giãi tá» vá»›i ai cho hết ná»—i bá»±c được!
Giả Trân thấy hắn say rượu nói lôi thôi, sợ ngưá»i ngoà i nghe thấy không tiện, liá»n tìm lá»i khuyên ngăn.
Vưu Thị đứng ngoà i nghe thấy mồn má»™t, khẽ cưá»i bảo Ngân Äiệp:
- Mà y nghe đấy. Äó là cáºu em cá»§a bà cả bên phá»§ bắc Ä‘ang bá»±c bá»™i vá»›i bà ta đấy. Chị em ruá»™t mà còn thế, trách sao được những ngưá»i ngoà i.
Vưu Thị muốn nghe nữa, gặp lúc những ngưá»i đánh “cá ngá»±a†nghỉ để uống rượu. Có ngưá»i há»i: “Vừa rồi ngưá»i nà o có lá»—i vá»›i ông cáºu thế? Chúng tôi không nghe rõ. Hãy nói lại xem ai phải ai trái?†Hình Äức Toà n kể lại việc hai đứa bé không chịu nhìn ngó đến mình, mà cứ xoắn xuýt vá»›i ngưá»i được bạc. Ngưá»i kia liá»n tiếp:
- Tức tháºt! Không trách ông cáºu nổi giáºn là phải. Tao há»i chúng mà y: ông cáºu chẳng qua má»›i chỉ thua mất mấy đồng tiá»n, chứ có thua mất cả cái “con c... †cá»§a ông ấy đâu. Tại sao chúng bay lại lỠông ấy Ä‘i?
Cả bá»n nghe váºy Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Hình Äức Toà n cÅ©ng cưá»i sặc cả cÆ¡m ra.
Vưu Thị đứng ngoà i nghe váºy háºm há»±c khẽ mắng:
- Mà y nghe xem, cái bá»n chết đâm vô liêm sỉ ấy! Vừa bá» xương đầu, đã ngáºm ngay lông Ä‘Ãt. Còn nốc rượu và o, chưa biết há» còn thở ra bao nhiêu câu đểu nữa cÆ¡!
Liá»n vá» nhà cởi đồ trang sức Ä‘i ngá»§.
Äến canh tư, đám bạc má»›i tan. Giả Trân và o buồng Bá»™i Phượng. Hôm sau trở dáºy, có ngưá»i và o trình: Dưa và bánh dẻo đã sắp đủ cả, chúng con chá» lệnh ông cho biếu các nÆ¡i.
Giả Trân dặn Bá»™i Phượng: “Em nói vá»›i mợ sai ngưá»i Ä‘i biếu. Ta còn báºn việc khácâ€.
Bá»™i Phượng vâng lá»i Ä‘i trình Vưu Thị, rồi sai ngưá»i Ä‘i biếu.
Sau đó Bội Phượng lại đến nói:
- Cáºu há»i mợ hôm nay có Ä‘i chÆ¡i đâu không? Cáºu nói nhà ta đương có tang, không nên ăn tết ngà y rằm, nhưng tối hôm nay thì được. Chúng ta có thể ăn dưa, uống rượu vui chÆ¡i qua loa.
Vưu Thị nói:
- Ta cÅ©ng không muốn Ä‘i đâu! Nhưng bên kia mợ Cả lại ốm, mợ Hai cÅ©ng chưa dáºy được, nếu ta không Ä‘i thì không có ai. HÆ¡n nữa, chẳng ai rá»—i cả thì vui cái gì.
- Cáºu bảo hôm nay đã từ chối má»i ngưá»i rồi, đến mưá»i sáu há» má»›i đến, và má»i mợ đến uống rượu.
- Má»i ta, ta chẳng có cá»— đâu mà má»i lại.
Bá»™i Phượng cưá»i rồi Ä‘i, má»™t lúc lại đến nói:
- Má»i mợ đến ăn cả bữa cÆ¡m chiá»u naỵ Thế nà o mợ cÅ©ng phải vá» sá»›m. Cáºu lại bảo tôi Ä‘i hầu mợ nữa.
- Äã thế thì ăn cÆ¡m sá»›m rồi Ä‘i.
- Cáºu bảo là cÆ¡m sáng cáºu ăn ở ngoà i kia, xin má»i mợ cứ ăn Ä‘i.
- Hôm nay ngoà i kia có ai?
- Nghe nói có hai ngưá»i ở Nam Kinh má»›i đến, không biết là ai.
Äang nói chuyện thì vợ Giả Dung chải đầu, thay quần áo xong, cÅ©ng đến đó. Má»™t lát, cÆ¡m bưng lên, Vưu Thị ngồi trên, vợ Giả Dung ngồi dưới, hai mẹ con cùng ăn; ăn xong, Vưu Thị thay quần áo Ä‘i sang bên phá»§ Vinh, đến chiá»u má»›i vá».
Quả nhiên Giả Trân giết má»™t con lợn, thui má»™t con dê, sắp má»™t bà n các thứ rau quả, bà y ở Tùng Lục đưá»ng trong vưá»n Há»™i Phương, dẫn vợ con nà ng hầu đến đấy, bà y ra tiệc rượu, tìm thú thưởng trăng. Và o khoảng canh má»™t, gió mát trăng trong, cả khoảng trá»i lấp lánh như bạc. Giả Trân muốn đố rượu. Vưu Thị cho bá»n Bá»™i Phượng bốn ngưá»i cùng và o dá»± tiệc, ngồi má»™t dãy ở phÃa dưới chÆ¡i há»™t, đánh toan. Uống rượu má»™t lúc, Giả Trân đã ngà ngà say, cao hứng lên, sai lấy má»™t cái tiêu trúc, bảo Bá»™i Phượng thổi, Văn Hoa hát, âm Ä‘iệu du dương, rung động tâm hồn má»i ngưá»i. Hát xong lại là m tá»u lệnh cho mãi tá»›i khoảng canh bạ Giả Trân đã say má»m, má»i ngưá»i đương mặc thêm áo, thay chén uống rượu nữa. Chợt nghe thấy từ chân tưá»ng bên kia có tiếng thở dà i, ai nấy nghe rõ mồn má»™t, Ä‘á»u rợn tóc gáy. Giả Trân quát to: “Ai ở bên kiả†Há»i dồn mấy tiếng, không có ai trả lá»i. Vưu Thị nói:
- Chắc là tiếng ngưá»i ở bên kia tưá»ng cÅ©ng chưa biết chừng.
Giả Trân nói:
- Nói nhảm! Không có nhà ngưá»i hầu nà o ở gần tưá»ng cả. Bên ấy lại liá»n ngay vá»›i từ đưá»ng thì là m gì có ngưá»i?
Nói chưa dứt lá»i, má»™t cÆ¡n gió thổi tạt quạ Thấp thoáng như ở trong từ đưá»ng có tiếng cánh cá»a mở đóng, rồi thấy hÆ¡i gió rùng rợn, có vẻ lạnh lùng, ánh trăng lúc đó cÅ©ng tá» má», không sáng tá» như trước nữa. Thấy váºy ai nấy Ä‘á»u rởn tóc gáy. Giả Trân hết hẳn say, tuy ngoà i mặt trấn tÄ©nh hÆ¡n má»i ngưá»i, nhưng trong bụng rất khiếp sợ, không còn hứng thú gì nữa. Hắn gắng gượng ngồi lại má»™t lúc, rồi cÅ©ng vá» buồng nằm nghỉ.
Hôm sau là ngà y rằm, Giả Trân dẫn con cháu đến từ đưá»ng là m lá»…. Xem xét khắp nhà thá», vẫn thấy y nguyên như trước, không có dấu tÃch lạ lùng gì. Giả Trân cho là sau khi rượu và o, thần hồn nát thần tÃnh, nên không nhắc việc ấy nữa. Là m lá»… xong, đóng cá»a khóa kÃn cẩn tháºn.
Sau bữa cÆ¡m chiá»u, vợ chồng Giả Trân má»›i sang phá»§ Vinh, thấy Giả Xá, Giả ChÃnh đương ngồi nói chuyện ở trong phòng cho Giả mẫu vui. Giả Liá»…n, Bảo Ngá»c, Giả Hoà n, Giả Lan Ä‘á»u đứng hầu ở dưới. Giả Trân đến nÆ¡i, Ä‘i chà o má»™t lượt, nói mấy câu chuyện, rồi má»›i xin phép ngồi né xuống cái ghế nhỠở cạnh cá»a. Giả mẫu cưá»i há»i:
- Mấy hôm nay em Bảo anh bắn có khá không?
Giả Trân vá»™i đứng dáºy cưá»i thưa:
- Khá lắm rồi, không những cách bắn trông đẹp mà giương cung cÅ©ng khá»e thêm.
- Thế cÅ©ng đủ rồi, cẩn tháºn kẻo quá sức có hại đấy.
Giả Trân vội “dạ†luôn mấy tiếng. Giả mẫu lại nói:
- Bánh dẻo anh cho mang sang biếu hôm qua ngon đấy, dưa thì trông ngoà i cũng đẹp, nhưng bổ ra lại chẳng ra sao cả.
Giả Trân vui cưá»i thưa:
- Bánh dẻo là do ngưá»i đầu bếp má»›i đến là m ra, cháu đã nếm thá», thấy ngon, má»›i dám mang sang biếu cụ. Dưa thì năm ngoái còn khá, không biết năm nay sao lại dở thế?
Giả ChÃnh nói:
- Có lẽ vì năm nay mưa nhiá»u quá.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Bây giỠtrăng đã sáng rồi, chúng ta hãy đi lễ đã.
Nói xong, đứng dáºy vịn và o vai Bảo Ngá»c, dẫn má»i ngưá»i cùng và o trong vưá»n.
Lúc nà y cá»a chÃnh ở trong vưá»n đã mở rá»™ng, treo đèn sừng dệ Trên đà i thưởng trăng ở Gia Ấm đưá»ng đã thắp hương đốt nến, bà y các thứ hoa quả, dưa bánh. Hình phu nhân và má»™t lÅ© khách đà n bà đã chá»±c lâu ở đấy. Tháºt là đèn rá»i trăng trong, hÆ¡i thÆ¡m hương ngát, mịt mù lá»™ng lẫy, không thể tả ra hết được. Dưới đất rải thảm gấm để lạy. Giả mẫu rá»a tay dâng hương, lá»… xong, má»i ngưá»i cùng và o lá»…. Giả mẫu nói:
- Thưởng trăng ở trên núi tốt hơn.
Rồi bảo lên nhà hoa lá»›n ở trên núi. Má»i ngưá»i nghe nói, bà y các thứ ở đấy. Giả mẫu và o ngồi nghỉ tạm ở Gia Ấm đưá»ng uống nước, nói chuyện.
Má»™t lúc có ngưá»i và o trình: “Äã sắp sá»a xong cảâ€. Giả mẫu vịn và o má»™t ngưá»i Ä‘i lên núi. Vương phu nhân nói:
- Sợ đá có rêu trơn, xin cụ ngồi lên ghế trúc, để kiệu đi.
Giả mẫu nói:
- ÄÆ°á»ng rá»™ng và bằng phẳng, lại ngà y nà o cÅ©ng quét dá»n, Ä‘i dạo má»™t lúc cho dãn gân cốt chẳng hÆ¡n ư?
Giả Xá, Giả ChÃnh Ä‘i trước dá»n đưá»ng, hai bà già cầm hai cái đèn lồng sừng dệ Uyên ương, Hổ Phách, Vưu Thị Ä‘i gần lại đỡ Giả mẫu. Bá»n Hình phu nhân Ä‘i theo sau. Quanh co không đầy má»™t trăm bước, đã đến sưá»n núi chÃnh, ở đấy có má»™t tòa nhà rá»™ng thoáng. Vì là m ở trên sưá»n núi cao, nên gá»i là “Äá»™t bÃch sÆ¡n trangâ€(#3) Trên đà i, trước nhà bà y bà n ghế, ở giữa lại đặt má»™t cái bình phong lá»›n, ngăn là m hai gian. Bà n ghế Ä‘á»u dùng kiểu tròn cả, lấy nghÄ©a là đoà n viên. Giả mẫu ngồi giữa, bên trái có Giả Xá, Giả Trân, Giả Liá»…n, Giả Dung, bên phải có Giả ChÃnh, Bảo Ngá»c, Giả Hoà n, Giả Lan, ngồi quây quần; còn phÃa dưới vẫn để không.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Trước kia còn chưa biết là Ãt ngưá»i, bây giá» xem ra nhà ta tháºt Ãt ngưá»i quá. NghÄ© lại mấy năm vá» trước, ăn tết trông trăng đêm rằm, trai gái có hà ng ba, bốn mươi ngưá»i, vui nhá»™n biết bao! Hôm nay sao lại Ãt quá, bảo bá»n cháu gái ra ngồi ở bên kia váºy.
Rồi sai ngưá»i đến bà n cá»§a Hình phu nhân ở sau bình phong má»i Nghênh Xuân, Thám Xuân và TÃch Xuân ra. Giả Liá»…n, Bảo Ngá»c đứng dáºy, nhưá»ng các chị em ngồi trước, rồi má»›i theo thứ tá»± ngồi xuống.
Giả mẫu sai bẻ má»™t cà nh hoa quế mang đến, bảo má»™t ngưá»i đà n bà ở sau bình phong đánh trống, truyá»n hoa đến tay ai, ngưá»i ấy phải uống má»™t chén rượu và phải nói má»™t câu chuyện vui. Bắt đầu từ Giả mẫu, rồi đến Giả Xá, cứ thế lần lượt truyá»n Ä‘i. Trống đánh hai hồi vừa hay đến tay Giả ChÃnh, ông ta phải uống má»™t chén rượu. Các anh chị em Ä‘á»u khe khẽ ngưá»i ná» kéo ngưá»i kia, ngưá»i kia bấm ngưá»i ná», ai cÅ©ng mỉm cưá»i xem câu chuyện vui như thế nà o.
Giả ChÃnh thấy Giả mẫu đương vui, cÅ©ng phải là m cho vui thêm, ông ta sắp nói, Giả mẫu lại cưá»i bảo:
- Nếu câu chuyện không được ngưá»i ta cưá»i thì anh phải phạt đấy.
Giả ChÃnh cưá»i, thưa:
- Con chỉ biết có má»™t câu chuyện, nói ra không ai buồn cưá»i thì cÅ©ng đà nh xin chịu phạt váºy.
- Anh cứ nói đi.
- Một anh chà ng con nhà nỠrất sợ vợ.
Má»›i nói câu ấy, má»i ngưá»i đã cưá»i ầm lên. Vì há» chưa nghe Giả ChÃnh nói chuyện vui bao giá». Giả mẫu cưá»i nói:
- Chắc chuyện nà y hay đấy.
Giả ChÃnh cưá»i thưa:
- Nếu hay, thì má»i cụ xÆ¡i trước má»™t chén.
Giả ChÃnh lại nói tiếp:
- Anh chà ng sợ vợ nà y, xưa nay không dám Ä‘i ra ngoà i má»™t bước. Hôm ấy là ngà y rằm tháng tám, chà ng ta ra phố mua các thứ, gặp ngay mấy ngưá»i bạn cố sống cố chết kéo hắn vá» nhà uống rượu. Không ngá» chà ng ta uống say quá, lăn ra ngá»§ ngaỵ Hôm sau tỉnh dáºy, hối không kịp, đà nh phải vá» nhà nháºn tá»™i. Lúc ấy ngưá»i vợ đương rá»a chân, bảo chà ng ta: “Äã thế thì anh phải liếm chân tôi, tôi sẽ tha choâ€. Chà ng ta đà nh phải liếm chân vợ, rồi bụng thấy tởm tởm, muốn nôn. Chị vợ nổi giáºn định đánh, và nói: “Anh lại há»—n xược thế à !†Chà ng ta khiếp quá vá»™i quỳ xuống kêu nà i: “Không phải là chân mợ bẩn đâu, vì hôm qua tôi trót uống nhiá»u rượu, ăn nhiá»u nhân bánh dẻo quá nên hôm nay thấy lợm giá»ngâ€.
Câu chuyện là m cho Giả mẫu và má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Giả ChÃnh lại rót má»™t chén rượu nữa má»i Giả mẫu. Giả mẫu cưá»i nói:
- Äã thế thì bảo ngưá»i mang rượu nóng lại đây, đừng là m khổ các anh nữa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Lúc đó lại đánh trống, bắt đầu từ Giả ChÃnh truyá»n Ä‘i, vừa đến Bảo Ngá»c thì tắt trống. Vì có Giả ChÃnh ngồi đấy, Bảo Ngá»c đã khép nép không yên, nay cà nh hoa lại đến tay, liá»n nghÄ©: “Mình nói chuyện không vui thì bảo là không lém lỉnh, câu chuyện cưá»i cÅ©ng không biết nói, còn biết cái gì, nói hay ra lại bảo những chuyện đúng đắn chẳng thấy đâu, chỉ quen lối bẻm mép thôi, cÅ©ng có lá»—i, chi bằng ta không nói là hÆ¡n.â€
Rồi đứng dáºy từ chối nói:
- Con không biết nói, xin cho cái khác.
Giả ChÃnh nói:
- Äã thế thì hạn cho chữ “thu†con phải là m má»™t bà i thÆ¡ tức cảnh. Là m hay ta thưởng; không hay thì mai liệu hồn đấy!
Giả mẫu bảo:
- Là m tá»u lệnh đương vui, sao lại bà y ra là m thÆ¡?
Giả ChÃnh cưá»i thưa:
- Nó là m được thơ đấy.
Giả mẫu nói:
- Äã thế thì là m Ä‘i.
Rồi sai ngưá»i mang bút giấy đến.
Giả ChÃnh nói:
- Nhưng không được dùng những chữ đệm lót như “thá»§yâ€, “tinhâ€, “băngâ€, “ngá»câ€, “ngânâ€, “tháiâ€, “quangâ€, “minhâ€, “tố†v.v... Phải theo ý cá»§a mình để ta xem mấy năm nay mà y há»c hà nh ra sao?
Bảo Ngá»c nghe nói, chá»c đúng và o tim mình, liá»n nghÄ© ngay bốn câu, viết ra giấy đưa lên. Giả ChÃnh xem xong gáºt đầu không nói gì. Giả mẫu biết là không đến ná»—i dở lắm, liá»n há»i:
- Thế nà o?
Giả ChÃnh muốn cho Giả mẫu vui lòng, nói:
- Nó cÅ©ng khá đấy. Chỉ có cái là không chịu há»c và đặt câu chưa được nhã.
- Thôi được, nó đã lá»›n gì cho lắm. Äịnh bắt nó là m tà i tá» chăng? CÅ©ng cần khen nó để sau nà y nó cố lên.
- Phải đấy.
Liá»n quay lại bảo bà già :
- Äi ra gá»i bá»n hầu nhá», bảo lấy hai cái quạt cá»§a ta mang ở Hải Nam vá», thưởng cho Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c cúi đầu tạ, lại ra chá»— ngồi là m tá»u lệnh.
Giả Lan thấy Bảo Ngá»c được thưởng, cÅ©ng đứng dáºy là m má»™t bà i đưa trình Giả ChÃnh. Giả ChÃnh xem xong lấy là m vui mừng, liá»n giảng nghÄ©a luôn cho Giả mẫu nghe. Giả mẫu rất là sung sướng, vá»™i bảo Giả ChÃnh cÅ©ng phải thưởng cho nó.
Má»i ngưá»i trở vá» chá»— ngồi, lại bắt đầu là m tá»u lệnh. Lần nà y hoa đến tay Giả Xá, ông ta đà nh phải uống rượu và nói chuyện vui:
- Má»™t nhà có má»™t đứa con rất là hiếu thuáºn. Không may bà mẹ bị bệnh, tìm thầy chạy thuốc các nÆ¡i không được. Ngưá»i con má»i ngay má»™t bà biết châm cứu đến. Bà nà y không biết xem mạch, chỉ bảo là bệnh tâm há»a, châm má»™t mÅ©i là khá»i thôi. Ngưá»i con sợ quá, há»i: “Tim mà gặp phải sắt thì chết, châm thế nà o được?†Bà lang nói: “Không cần phải châm và o tim, chỉ châm và o bên hông là được rồiâ€. Ngưá»i con nói: “Hông cách tim xa, châm và o đó khá»i thế nà o được?†Bà lang nói: “Không việc gì đâu. Anh không biết thiên hạ là m bố mẹ, nhiá»u tim rất là thiên lệch.â€
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i lên. Giả mẫu cÅ©ng phải uống ná»a chén rượu, ngồi má»™t lúc rồi cưá»i bảo:
- Nếu ta được bà lang ấy châm cho một cái thì cũng tốt đấy.
Giả Xá nghe váºy, biết là mình nói sá»— sà ng để Giả mẫu nghi ngá», liá»n đứng dáºy cưá»i, dâng chén má»i Giả mẫu rồi nói lảng sang chuyện khác. Giả mẫu cÅ©ng không tiện nhắc, lại là m luôn tá»u lệnh. Không ngá» cà nh hoa truyá»n đến tay Giả Hoà n. Gần đây Giả Hoà n há»c đã hÆ¡i tiến, nhưng cÅ©ng giống Bảo Ngá»c, không thiết gì việc chÃnh, má»—i khi là m thÆ¡, chỉ thÃch những ma quá»· hão huyá»n. Thấy Bảo Ngá»c là m thÆ¡ được thưởng, hắn đã ngứa ngáy, nhưng trước mặt Giả ChÃnh, không dám lá»— mãng. May sao cà nh hoa lại đến tay mình, hắn lấy giấy bút viết má»™t bà i tứ tuyệt trình lên. Giả ChÃnh xem xong, cÅ©ng lấy là m lạ. Nhưng xét trong bà i thÆ¡, vẫn có ý không thÃch Ä‘á»c sách, Giả ChÃnh tỠý không vui, nói:
- Thế má»›i biết là anh nà o em ấy, mở mồm ra là rặt những câu bất chÃnh. Sau nà y chỉ là những kẻ hạ lưu, không chịu Ä‘i và o khuôn khổ. Ngưá»i xưa có chữ “nhị nanâ€(#4), hai đứa chúng bay cÅ©ng có thể gá»i là “nhị nan†được đấy, nhưng không phải như nghÄ©a chữ “nan†cá»§a ngưá»i xưa nói, mà phải giảng chữ “nan†là “nan dÄ© giáo huấn(#5) má»›i đúng. Thằng anh thì nghiá»…m nhiên coi mình như Ôn Phi Khanh,(#6) Tà o ÄÆ°á»ng sống lại.
Má»i ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u cưá»i.
Giả Xá nói:
- Äem thÆ¡ lại cho ta xem. - Rồi khen luôn mồn: - Cứ ý tôi, thì bà i thÆ¡ nà y thá»±c có chà cốt. Tôi nghÄ© nhà chúng ta đây không giống như những nhà bần hà n, phải ngồi trước cá»a sổ khi tuyết xuống hoặc lấy Ä‘om đóm thay đèn để há»c, hòng má»™t mai bẻ quế trên cung trăng, má»›i được mở mà y mở mặt. Con cháu ta không cần phải dùi mà i cho lắm, chỉ cần Ä‘á»c Ãt sách, hiểu biết hÆ¡n ngưá»i, khi có thể là m quan được thì ra là m quan, còn chệch Ä‘i đằng nà o. Việc gì mà phải hao công tốn sức, lại thà nh ra anh chà ng ngốc chữ. Tôi thÃch bà i thÆ¡ cá»§a nó, vì không mất cái khà khái nhà công hầu chúng ta!
Liá»n quay lại, sai ngưá»i vá» lấy những đồ chÆ¡i cá»§a mình Ä‘em thưởng cho Giả Hoà n, rồi gõ và o đầu hắn, cưá»i nói:
- Từ nay cháu cứ là m thÆ¡ như thế nà y, bước đưá»ng “thế táºpâ€(#7) chắc không chệch khá»i tay cháu.
Giả ChÃnh vá»™i ngăn:
- Chẳng qua nó là m liá»u mấy câu đấy thôi, sao anh lại nói đến việc mai sau.
Ông ta rót rượu, lại bắt đầu là m tá»u lệnh. Giả mẫu nói:
- Các anh vá» Ä‘i thôi. Ngoà i ấy chắc còn có bá»n gia khách chá»±c hầu, cÅ©ng không nên sÆ¡ suất vá»›i há». HÆ¡n nữa đã quá trống canh hai rồi, các anh nên vỠđể chị em chúng nó vui chÆ¡i má»™t lúc.
Giả Xá, Giả ChÃnh nghe nói, má»›i thôi tá»u lệnh, rồi đứng dáºy. Há» cùng dâng chung má»™t chén rượu, rồi dẫn bá»n con cháu Ä‘i ra.
Chú thÃch:
(1-). Chuyện Mục công nước Tần định xâm chiếm các nước chư hầu, hẹn gặp nhau ở đất Lâm Äồng, Ä‘em má»—i nước hai thứ cá»§a báu đến thi để định được thua.
(2-). Trong nguyên bản nói cách đánh bạc như Thương Tân Khoái, công phiên… xét không cần thiết lắm, nên chúng tôi đổi ra là mạt chược và bà i cẩu.
(3-). Nhà là m nhô lên sưá»n núi.
(4-). Äá»i Äông Hán có hai anh em há» Trần: anh là Nguyên Phương, em là Qúy Phương Ä‘á»u có tà i há»c bằng nhau, khó phân được anh hÆ¡n hay em hÆ¡n, do đó có chữ “nan huynh nan đệâ€.
(5-). Khó mà dạy bảo.
(6-). Nhà thÆ¡ lá»›n Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
(7-). Äá»i nà y nối Ä‘á»i khác là m quan.
|
 |
|
| |