18-10-2008, 10:40 PM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Quyển 3
Chương 4 - hồi 5
Dịch thuáºt: KIẾP NÔ
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
nguồn: tà ng thư viện
Ãch Nhi và A Tuyết trông thấy tình cảnh nà y cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o hÆ¡n.
Lương Tiêu nhÃu mà y bảo:
- Chúng ta hãy tìm chút cây rừng và cá» khô đến đây, cất cho bá»n há» má»™t căn chòi tạm, sau đó lại đốt thêm má»™t lò lá»a nữa.
Hắn vừa định cất bước Ä‘i, nÆ¡i đầu gối bất giác tê rần, cÆ¡ hồ muốn ngã sấp xuống, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trên huyệt “Khiêu Hoà n†dÃnh chặt má»™t lá tùng châm xanh bóng, lại nghe Công Dương VÅ© lạnh nhạt nói:
- Xú tiểu tỠnhà ngươi bớt lo chuyện rỗi chút đi! Hừ, Tuệ Tâm đã bị ta chế trụ, các ngươi mau dìu nà ng trở và o trong nhà !
Lương Tiêu trong lòng thầm biết võ công cá»§a chÃnh mình còn cách hắn rất xa, có phản kháng cÅ©ng chỉ vô Ãch, nghÄ© váºy đà nh rút tùng châm ra khá»i ngưá»i, bước tá»›i phÃa trước Liá»…u Tình, quả nhiên thấy và i đại huyệt trên ngá»±c bà lá»™ ra mấy nhánh tùng châm, bất giác giáºt mình: "Vá»›i khả năng cá»§a Liá»…u Tình đạo trưởng mà cÅ©ng khó thoát khá»i bị tùng châm xuyên và o huyệt đạo hay sao?"
Chợt thấy Liá»…u Tình mở mắt ra, trầm giá»ng nói: "Lương Tiêu, ngươi đừng đụng đến ta."
Lương Tiêu than vãn:
- Xin đạo trưởng thứ lá»—i, chá» khi má»i việc đã qua, Lương Tiêu nguyện mang roi đến thỉnh tá»™i vá»›i ngưá»i.
Nói rồi không để ý đến những lá»i mắng má» cá»§a Liá»…u Tình nữa, để cho Ãch Nhi cùng A Tuyết ôm bà trở và o trong đạo quan. Bản thân hắn lại bước tá»›i trước hai bước, chần chá» cả ná»a ngà y má»›i nói:
- Công Dương tiên sinh, ta đã từng ghé qua Thiên Cơ Cung.
Công Dương Vũ khép hỠhai mắt lại, sắc mặt không lộ chút biểu tình.
Lương Tiêu lại nói:
- Ta đã thấy qua Hoa Vô Xuy, bà ta có thuáºt trụ nhan, dưá»ng như chẳng bao giá» có thể già đi được, lại hay đà n tấu lên những khúc nhạc khiến cho ngưá»i khác phải nao lòng. Ta cÅ©ng nháºn ra Hoa Thanh Uyên đại thúc.
Nói đến đây, chợt thấy Công Dương VÅ© đầu mà y dá»±ng lên. Lương Tiêu biết tâm thần hắn đã động, liá»n nói tiếp:
- Ông ấy là má»™t ngưá»i rất tốt, tuy hà nh xá» hÆ¡i có phần á»§y mị cháºm chạp. Vá» phần Hoa Má»™ Dung, nà ng ta mồm năm miệng mưá»i, Ài, chỉ sợ cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng không thể xuất giá.
Hắn vừa nói vừa cưá»i, lại tiếp lá»i:
- Thê tá» cá»§a Hoa đại thúc cÅ©ng rất tốt, bá»n há» có má»™t nhi nữ, tên gá»i Hiểu Sương, vốn là má»™t hảo hà i nữ ……
Hắn nói đến đây bá»—ng nhiên ngáºp ngừng, cuối cùng đà nh nén lại, không nhắc đến bệnh tình cá»§a Hoa Hiểu Sương.
Công Dương Vũ vẫn trơ trơ như gỗ, Lương Tiêu âm thầm thở dà i, đang muốn quay đi, chợt nghe Công Dương Vũ cảm thán nói:
- Äa tạ đã cho ta biết!
Lương Tiêu bảo:
- Không cần phải cảm Æ¡n, ông từng chỉ Ä‘iểm kiếm pháp cho ta, ta trả lại chút Ãt công lao, cÅ©ng là lẽ thưá»ng tình.
Công Dương VÅ© hừ má»™t tiếng, há»i:
- Ngươi có phải hỠLương tên Tiêu?
Lương Tiêu đáp:
- Phải!
Công Dương Vũ trầm ngâm nói:
- Ngươi đã lãnh há»™i qua võ công cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt à ? á»’, phải rồi, ngươi theo há» cá»§a cha, lại lấy tên theo há» cá»§a mẹ, phụ thân ngươi chÃnh là Lương Văn TÄ©nh, còn mẹ ngươi Ä‘Ãch thị là Tiêu Ngá»c Linh rồi!
Lương Tiêu toà n thân chấn động, quay ngưá»i lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sao ông lại biết?
Công Dương VÅ© nhÃu mà y há»i:
- Thằng ngốc Lương Văn Tĩnh ấy không nhắc nhở gì đến danh xưng của ta sao?
Trong lá»i hắn lại ẩn ướt vẻ cô đơn, thở dà i má»™t tiếng, lại há»i:
- Thằng ngốc ấy bây giá» vẫn khá»e chứ?
Lương Tiêu không kiá»m chế được, hai hốc mắt từ từ đỠlên, run giá»ng nói:
- Ngưá»i… ngưá»i không còn nữa… qua Ä‘á»i cách đây đã lâu lắm rồi!
Công Dương VÅ© hai mắt trợn trừng, há»i như quát:
- Ngươi nói y đã qua Ä‘á»i rồi ư?
Hai chân hắn chợt động, dưá»ng như muốn bước lên vá» phÃa trước, nhưng chợt nhá»› đến lá»i đã hứa, rốt cuá»™c cÅ©ng ráng nhẫn nhịn được.
Lương Tiêu thấy bá»™ dáng cá»§a hắn như thế, trong lòng biết rõ ngưá»i nà y cùng phụ thân ắt có quan hệ, liá»n láºp tức không chá»— nà o giấu giếm, Ä‘em sá»± việc Lương Văn TÄ©nh qua Ä‘á»i ra sao nhất nhất kể lại.
Công Dương VÅ© nghe Lương Tiêu nói xong, ngây dại ra trong lát, hốt nhiên ngẩng đầu nhìn lên trá»i cao, cưá»i thảm mà rằng:
- Thiên thượng bất tri nhân gian sá»±, vÅ© tuyết phân phân nháºp bi thu.(1)
Lương Tiêu không hiểu được ẩn ý bên trong, Công Dương Vũ vừa ngâm xong, hưng trà cũng dần nguội đi, nhắm mắt lại khẽ than vãn:
- Ngươi đi đi!
Lương Tiêu trông thấy biểu tình cá»§a hắn như thế, cÅ©ng chẳng biết nói gì hÆ¡n, đà nh trở lại trong đạo quan. Vừa bước và o cá»a, A Tuyết đã tóm lấy hắn mà bảo:
- Ca ca, Liá»…u Tình đạo trưởng tức giáºn lắm rồi!
Ãch Nhi cÅ©ng lo lắng nhìn hắn. Lương Tiêu bước và o sương phòng, mắt thấy Liá»…u Tình Ä‘ang trừng mắt nhìn mình, liá»n thuáºn miệng nói:
- Công Dương tiên sinh cho dù võ công có lợi hại tá»›i đâu, dưới thá»i tiết như thế nà y, cÅ©ng sẽ bị đông cứng mà thôi, đợi cho hắn yếu Ä‘i má»™t chút, ta sẽ động thá»§ chế trụ ngay.
Liễu Tình lắc đầu nói:
- Cùng Nho Công Dương VÅ© Ä‘áºu phải hạng dá»… đối phó như váºy? Ngươi hãy mau giải khai huyệt đạo cho ta , Umm, ta sẽ không cùng hắn đấu đá là m chi cho thêm tức, ta bất quá chỉ là má»™t ngưá»i đạo sÄ©, vốn không nên động đến cái ý niệm trần tục nà y!
Lương Tiêu thầm nghÄ© tâm tình bà đã bình ổn trở lại, sẽ không thể bất tuân lá»i hứa, liá»n y lá»i giải khai huyệt đạo cho bà .
Liá»…u Tình đứng dáºy nói:
- Lương Tiêu, ta có một chuyện muốn nhỠngươi giúp.
Lương Tiêu đáp:
- Äạo trưởng không cần khách khÃ, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đừng ngại.
Liễu Tình than vãn:
- Äá»u do ta bị hắn quấy nhiá»…u tâm cảnh, không thể sá»›m tỉnh lại. Hắn là m như thế, chÃnh bởi đã nhìn thấu bản thân ta không thể vong tình vá»›i hắn. Äể đối phó vá»›i kẻ nà y, chỉ có thể lấy vô tình đối hữu tình. Nếu ta tá» ra vô tình vô nghÄ©a, bá» Ä‘i nÆ¡i khác, hắn má»™t mình má»™t bóng, đương nhiên sẽ cảm thấy mất Ä‘i hứng thú, bao nhiêu lá»i thá» nguyá»n đổ chú, luáºn võ đấu khà cÅ©ng sẽ theo đó tiêu tan, chỉ có thể vá»™i vã Ä‘uổi theo ta mà thôi. Ai, hôm nay hắn tá»± mình trói mình, đúng là má»™t cÆ¡ há»™i tháºt tốt, ta cùng vá»›i Ãch Nhi sẽ nhân lúc gió tuyết bên ngoà i yểm trợ, từ cá»a sau cá»§a đạo quan mà rá»i Ä‘i. Ngươi đợi cho ta Ä‘i xa, hãy để cho A Tuyết đến nói vá»›i hắn. Ầy, ngà n vạn lần nhá»› kỹ, phải để cho A Tuyết nói, ngươi không thể cắt ngang được!
Lương Tiêu ngạc nhiên há»i:
- Vì sao váºy?
Liá»…u Tình cưá»i khổ nói:
- Hắn tâm tình nóng nảy, má»™t khi tÃnh ngoan cố bá»™c phát, nhất định sẽ trút giáºn lên đầu kẻ khác, khó mà ká»m lại được. A Tuyết chỉ là má»™t nữ tá» yếu Ä‘uối, hắn cho dù lá»a giáºn có bốc cao vạn trượng Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng sẽ cảm thấy lưỡng lá»± khi ra tay. Nhưng nếu đổi lại là ngươi, hai bó lá»a cùng lúc châm và o nhau, chỉ có thể cà ng cháy thêm dữ dá»™i, nếu dẫn đến động thá»§, kẻ thiệt thòi chÃnh là ngươi chứ không ai khác.
Lương Tiêu nghe thấy âm thầm bá»™i phục: "Ta trước giá» vẫn nghÄ© Liá»…u Tình đạo trưởng là ngưá»i cổ há»§, không hiểu biết tình thế, chẳng ngá» ngưá»i lại có thể phân tÃch ra đạo là lợi hại đến như váºy. Ngưá»i trước kia tên gá»i Lâm Tuệ Tâm, quả nhiên tâm tư linh nhuệ. Nhưng nói gì thì nói, Công Dương tiên sinh như thế chẳng phải cÅ©ng có chút đáng thương hay sao?â€
Cuối giá» Thân đầu giá» Dáºu, gió tuyết dần dần trở nên mãnh liệt. Bắc phong gà o thét cuốn những Ä‘iểm hoa tuyết nhá» li ti tụ lại thà nh từng cụm tuyết lá»›n, bay há»—n loạn tán lạc, không ngừng liên miên rá»›t xuống.
Äến rạng sáng ngà y hôm sau, băng tuyết trên vách núi đã chất dà y thà nh má»™t lá»›p hÆ¡n hai thước, Công Dương VÅ© cả ngưá»i từ trên xuống dưới Ä‘á»u phá»§ ngáºp sương tuyết, nhưng hắn vẫn tuyệt nhiên bất động, phảng phất y như má»™t gã ngưá»i tuyết, chỉ đôi khi lại thở ra má»™t hÆ¡i khói trắng, má»›i hiển lá»™ ra chút sanh ý.
Liá»…u Tình xa xa lặng nhìn hắn cả ná»a ngà y, rốt cuá»™c cÅ©ng dứt tình tuyệt ý, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cá»a sau cá»§a đạo quan đã rá»™ng mở tá»± lúc nà o, liá»n hướng vá» Lương Tiêu nói:
- Lúc nà y mưa tuyết vô cùng dà y đặc, đủ để che lấp tiếng động, nếu còn không Ä‘i, sợ rằng mãi mãi cÅ©ng chẳng thể Ä‘i được. Lương Tiêu, má»i việc còn lại trông cáºy và o ngươi!
Lương Tiêu chắp tay thưa:
- Äạo trưởng yên tâm, xin ngưá»i Ä‘i đưá»ng bảo trá»ng!
Liá»…u Tình gáºt gáºt đầu, vừa Ä‘i được hai bước, nhịn không được liá»n quay đầu nhìn lại, sát na ấy, bất giác lệ quang chợt Ä‘ong đầy hai mắt, lại sợ bị ngưá»i khác trông thấy, vá»™i vã quay đầu Ä‘i, nhanh bước rá»i khá»i đạo quan.
Con lừa lông trắng sá»›m đã được bá»c guốc cẩn tháºn bằng má»™t loại sợi bông, Ä‘i trên ná»n tuyết tuyệt không phát ra má»™t tiếng động nà o. Chỉ thấy hai ngưá»i má»™t lừa, mạo hiểm khôn cùng trong cÆ¡n gió tuyết, lướt qua đỉnh núi ngáºp mà u Ä‘en thẫm, rồi dần dần mấ hút trong bóng đêm dà y đặc.
Lương Tiêu đưa mắt dõi theo hai ngưá»i Ä‘i xa, trong lòng lấy là m thất vá»ng vô cùng, chợt nghe A Tuyết nhá» giá»ng nói:
- Nếu đổi lại là muội, nhất định sẽ không đi đâu cả!
Lương Tiêu thở dà i:
- Trong chuyện tình nghĩa, là m sao có thể lưỡng toà n cho cả hai được chứ. Bất quá, Liễu Tình đạo trưởng tuy là có lòng tốt, nhưng hồ như lại có chút trẻ con quá.
A Tuyết cúi đầu nói:
- Từ khi muá»™i biết chuyện đến nay, cÅ©ng chưa ai đối xá» vá»›i muá»™i tốt như váºy! nếu có kẻ đối đãi muá»™i tốt như thế, thì cho dù có trái luân thưá»ng đạo lý thế nà o, muá»™i cÅ©ng nguyện được ở cùng má»™t chá»— vá»›i y.
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Muá»™i tÃnh tình vừa tốt, ngưá»i lại xinh đẹp, lo gì không có hảo nam nhân yêu thÃch chứ! Äừng nghÄ© ngợi nhiá»u là m gì, lại khiến lòng sinh thêm bối rối.
A Tuyết liếc hắn một cái, thầm nghĩ: "Cho dù có là hảo nam nhi ra sao, ta cũng không thèm để ý tới đâu!"
Äổi ý lại há»i:
- Ca ca, nếu huynh là Công Dương tiên sinh, huynh sẽ như thế nà o?
Lương Tiêu trầm ngâm giây lát, đoạn lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết nữa!
A Tuyết thở dà i. Hai ngưá»i ngồi đối diện vá»›i nhau không nói gì. Mắt thấy sắc trá»i dần chuyển sang trắng bạch, A Tuyết chợt lên tiếng:
- Ca ca, Liễu Tình đạo trưởng chắc đã đi xa rồi, muội đi nói cho Công Dương tiên sinh nghe có được không?
Lương Tiêu nhìn ra mà n mưa tuyết bên ngoà i phòng, trả lá»i:
- Bá»n hỠước chừng đã hạ sÆ¡n! Nhưng đỠphòng vạn nhất, chúng ta hãy đợi thêm chút nữa……
Lá»i còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoà i đạo quan vang lên tiếng nói khà o khà o cá»§a má»™t ngưá»i:
- Lão Cùng Toan, lão Cùng Toan!
----------------------------
(1):Trá»i cao chẳng hiểu chuyện nhân gian, mưa tuyết rÆ¡i rÆ¡i ngáºp thu sầu. (Câu nà y hình như Phượng Ca tá»± chế cho CDV ^^ - Kiếp Nô)
Tôi có tra thÆ¡ nhưng không ra cá»§a ai, chắc câu nà y đúng là tá»± Phượng Ca sáng tác, đúng như Kiếp Nô chú thÃch. (BYH)
HẾT CHÆ¯Æ NG 4
Tà i sản của hoangcongthanh
Chữ ký của hoangcongthanh
29-10-2008, 07:58 PM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Côn Luân - Phượng Ca - Quyển 3
Chương 5 - Long Hổ chi hội
hồi 1
Dịch thuáºt: KIẾP NÔ
Hiệu Ä‘Ãnh: Mèo ốm
nguồn: tà ng thư viện
Lương Tiêu nghe ra tiếng cá»§a Hồ Lão Vạn, bất giác giáºt mình, ngước nhìn ra bên ngoà i, chỉ thấy "Trung Äiá»u NgÅ© Bảo" tại bìa tùng lâm Ä‘ang ra sức thăm dò, hướng vỠđạo quan nhìn quanh ngó quẩn.
Lúc nà y Công Dương VÅ© toà n thân băng tuyết bao trùm, năm ngưá»i bá»n há» vẫn chưa nhìn ra chút dấu tÃch gì.
Trãi qua cả ná»a ngà y, Hồ Lão Thiên bá»—ng la lên:
- Chẳng có ai cả! Lão Cùng Toan tháºt sá»± không có ở đây!
Hồ Lão Bách cũng ầm ĩ theo:
- Tức chết Ä‘i được, tức chết Ä‘i được, tiểu tá» thối ấy dám gạt lão tá», lão tá» mà không chặt hắn ra thà nh tám khúc, thá» không bá» cuá»™c.
Hồ Lão Tháºp nói:
- Äúng váºy, còn có cái lão bà nương khoát áo đạo sÄ© ấy cÅ©ng đáng ghét lắm a. Lần nà y má»i ngưá»i cùng nhau xông lên, trước tiên đánh ngã bà ta, sau đó má»›i lo đối phó vá»›i tên tiểu tá» thối ấy, cuối cùng lại dùng má»™t mồi lá»a thiêu trụi cái Ä‘iểu phòng nà y ……
Hồ Lão Nhất cắt ngang há»i:
- Hai con bé còn lại xỠtrà thế nà o?
Hồ Lão Vạn chẳng thèm do dá»±, thuáºn miệng đáp ngay:
- Dùng dây trói chúng lại như bánh bột nếp, quẳng chúng xuống núi cho té chết.
A Tuyết nghe thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhịn không được liá»n chuyển thân, nép sát và o ngưá»i Lương Tiêu.
Lại nghe Hồ Lão Nhất nói:
- Lão tá» không thÃch trói buá»™c nữ nhân. Hồ Lão Vạn, chá»§ ý là cá»§a ngươi đỠra, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã thống nhất, công việc ấy sẽ do ngươi là m.
Hồ Lão Vạn nói:
- Lão tá» cÅ©ng không thÃch, Hồ Lão Thiên khoái nhất là chÆ¡i trò trói nữ nhân đấy.
Hồ Lão Thiên cả giáºn nói:
- Lão tỠđã nói thế bao giỠchứ, ngươi dám vu khống lão tỠà !
Hai ngưá»i huy vÅ© binh khÃ, “Binh binh, bang bang†lại khÆ¡i dáºy má»™t tráºn ẩu đả.
Lương Tiêu thấy năm ngưá»i nhảy lên nhảy xuống, hồn nhiên chẳng sợ ai nghe thấy, trong lòng bất giác lo lắng: “Năm tên ngốc nà y võ công tháºt lợi hại, nếu chúng tháºt sá»± xông tá»›i, ta lấy má»™t địch năm, còn lại bao nhiêu phần thắng chứ?â€
Còn Ä‘ang nhÃu mà y phân vân, chợt nghe Hồ Lão Bách lại nói:
- Má»i ngưá»i đến mà xem, ở đây có má»™t tuyết nhân.
Lương Tiêu trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch. Lại nghe Hồ Lão Tháºp nói trước:
- Tuyết nhân nà y là m khéo tháºt, trông giống hệt gã Cùng Toan.
Hồ Lão Tháºp vá»— tay cưá»i bảo:
- Phải đấy, giống cá»±c kỳ! Lão tá» háºn nhất là gã Cùng Toan, xem lão tá» giẫm đạp cho hắn hoa rÆ¡i nước chảy đây.
Lương Tiêu thất kinh, vừa định xông ra khá»i đạo quan, chợt nghe Hồ Lão Nhất giáºn dữ nói:
- Ai cho ngươi giẫm chứ, lão tá» chÃnh là ca ca, phải để cho lão tá» ra tay trước.
Hồ Lão Tháºp nói:
- Ngươi một cước cũng không được giẫm, lão tỠquyết không nhượng bộ đâu.
Hồ Lão Bách cưá»i nói:
- Các ngươi không nên tranh cãi là m gì, hay là để lão tỠgiẫm trước cho.
Hồ Lão Nhất quát:
- Chỉ biết đánh rắm!
Hồ Lão Bách hét thảm má»™t tiếng, láºp tức la lá»›n:
- Ngươi dám nhạo báng lão tỠthối tha à ?
Hai ngưá»i hô hô hét hét, sắp sá»a động thá»§. Hồ Lão Tháºp vá»™i nói:
- Äừng đánh mà , đừng đánh mà , má»i ngưá»i Ä‘á»u là thân huynh đệ vá»›i nhau, đả hổ còn cần đến ngưá»i thân …… Ai da …… Hồ Lão Nhất nhà ngươi đúng là chó Ä‘iên mà .
Cứ thế tiếp tục, cả ba ngưá»i bá»n há» xáp lá cà và o nhau mà đánh đấm, tay cà o răng cạp, khiến cho bùn tuyết bắn tung tóe khắp nÆ¡i. Lương Tiêu trông thấy bất giác vừa tức cưá»i vừa bá»±c bá»™i năm kẻ ấy chẳng thèm để mình và o mắt.
Ba ngưá»i loạn xà quần má»™t tráºn, bá»—ng dưng tách nhau ra, ngồi trên mặt đất thở hồng há»™c. Hồ Lão Tháºp nói:
- Lão tá» có má»™t biện pháp. Tuyết nhân chỉ có má»™t, chúng ta lại đến ba ngưá»i, cho nên chúng ta đắp thêm ba tên nữa, má»—i ngưá»i má»™t tên, như thế chúng ta không cần phải tranh Ä‘oạt vá»›i nhau nữa.
Lương Tiêu thầm nghÄ©: “Nói hươu nói vượn, đắp thêm hai tuyết nhân là đủ rồi, sao lại nói đến ba?â€
Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cưá»i bảo:
- Hồ Lão Tháºp ngươi tÃnh sai rồi.
Lương Tiêu thầm nghĩ:
- Hồ Lão Nhất thân là huynh trưởng, chung quy cÅ©ng hiểu được chút Ãt!
Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cưá»i bảo:
- Nên đắp thêm một tên thôi.
Lương Tiêu nghe mà muốn ngất xỉu. Hồ Lão Bách cả giáºn nói:
- Hồ Lão Nhất ngươi suốt ngà y chỉ biết có một, lê mua một trái, heo giết một đầu, cơm ăn một chén, chẳng ra con mẹ gì cả. Lão tỠnghĩ rằng phải đắp thà nh bốn tên chứ.
Ba ngưá»i cãi lá»™n om sòm má»™t chá»—. Hồ Lão Thiên, Hồ Lão Vạn nghe tiếng tò mò, tạm thá»i đình chiến, cùng nhau Ä‘i đến há»i rõ nguyên do.
Hồ Lão Thiên nhất thá»i vá»— đùi, lá»›n tiếng nói:
- Äắp là m năm, bởi vì chúng ta chÃnh là “Trung Äiá»u NgÅ© Bảoâ€, cho nên phải đắp là m năm tên.
Hồ Lão Vạn nói:
- Hoà n toà n sai rồi, theo ta thấy, chỉ đắp hai tên là tốt nhất.
Lương Tiêu nghÄ© thầm: "Má»›i vừa rồi đắp hai tên là đúng rồi, bây giá» mà đắp thêm hai tên nữa thì thiệt kỳ quặc, năm kẻ nà y tháºt sá»± ngu ngốc đến thế sao?"
Lương Tiêu Ä‘oán má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không sai, bá»n "Trung Äiá»u NgÅ© Bảo" nà y toán thuáºt vô cùng ngu dốt. Không chỉ có má»—i mình bá»n chúng ngốc nghếch, lão gia phụ cá»§a chúng cÅ©ng ngốc nghếch chẳng kém, lúc trước lão nhân rút tỉa từ kinh nghiệm Ä‘au thương cá»§a bản thân, quyết định dùng "Nhất, tháºp, bách, thiên, vạn" là m tên cho năm thằng con trai, vốn để bá»n chúng nở mà y nở mặt, ai ngá» vẫn không là m cho nhi tá» mình khôn ra ná»a phần, ngược lại còn trở thà nh năm kẻ ngốc nghếch.
Lúc nà y đây, Chỉ thấy NgÅ© Bảo ngồi trên thảm tuyết trắng, bấm đốt ngón tay, mà y rặm nhăn tÃt, cố sống cố chết tÃnh toán má»™t vấn đỠvốn được xem là bà i toán đơn giản nhất thế gian. A Tuyết tháºt sá»± không thể nÃn nổi, thở khì ra má»™t cái, báºt lên tiếng cưá»i.
"Trung Äiá»u NgÅ© Bảo" nghe tiếng đồng loạt quay đầu, nhìn vá» phÃa đạo quan, lá»›n tiếng hét:
- Kẻ nà o vừa cưá»i? Con bà nó, kẻ nà o vừa má»›i cưá»i?
Lương Tiêu thấy tình thế không ổn, hướng A Tuyết căn dặn:
- Muá»™i đứng trong đây xem đừng nhúc nhÃch, ta ra ngoà i kia trước.
A Tuyết vội la lên:
- Muội cùng đi với huynh.
Lương Tiêu nói:
- Bá»n há» bất quá đấu không lại ta đâu, muá»™i ở đây quan sát, nếu ta rÆ¡i xuống thế hạ phong, muá»™i hãy đến giúp ta.
A Tuyết bán tÃn bán nghi, ngáºp ngừng gáºt đầu.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo thấy không ai trả lá»i, Ä‘ang muốn xông vá» phÃa đạo quan, chợt thấy Lương Tiêu Ä‘i đến, nhất thá»i tản ra thà nh ná»a vòng tròn, lá»›n tiếng reo lên:
- Hay lắm hay lắm, tiểu tỠthối nhà ngươi đến đây tìm chết ư?
Vừa nói vừa hướng vỠđạo quan lia mắt nhìn quanh, bá»n hỠđối vá»›i Liá»…u Tình vô cùng cố kỵ, sá»›m đã thương lượng thá»a đáng, má»™t khi thấy bà thì nhất loạt xông lên, không để cho bà có má»™t chút cÆ¡ há»™i phản kháng.
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Ai Ä‘i tìm chết chứ, ta vốn hảo tâm muốn đến giúp đỡ các ngươi tÃnh toán thôi.
Hồ Lão Thiên cả giáºn nói:
- Ngươi mà có lòng tốt như váºy sao? Hừ, lão tá» trước tiên phải tóm ngươi má»›i được!
Lương Tiêu lắc đầu bảo:
- Trước tiên khoan vá»™i tÃnh toán vá»›i lão tá», bá»n ngươi không phải muốn tÃnh sổ tuyết nhân sao?
Hồ Lão Vạn nói:
- Phải phải, nhưng ngươi là m được tÃch sá»± gì chứ?
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Lão tỠbiết phải đắp bao nhiêu tuyết nhân đấy.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nhìn nhau, cùng kêu lên há»i:
- Äắp mấy tên? Äắp mấy tên?
Lương Tiêu đáp:
- Các ngươi có năm ngưá»i, vốn dÄ© phải đắp năm tên.
Hồ Lão Thiên ha hả cưá»i nói:
- Váºy là lão tá» tÃnh đúng rồi!
Trừ hắn, bốn kẻ còn lại không ai là không tức tối Lương Tiêu.
Lương Tiêu cưá»i lạnh nói:
- Ai nói Hồ Lão Thiên ngươi tÃnh đúng?
Hồ Lão Thiên giáºn dữ:
- Ngươi rõ rà ng bảo là năm.
Lương Tiêu đáp:
- Lão tá» có nói váºy, nhưng nếu má»—i ngưá»i đắp má»™t tên thì ……
Hồ Lão Nhất trong lòng hoan hỉ, vá»™i há»i:
- Äắp má»™t tên ư, váºy là lão tá» Ä‘oán đúng rồi?
Lương Tiêu cả giáºn nói:
- Lão tá» nói chÃnh là năm ngưá»i các ngươi má»—i ngưá»i đắp má»™t tuyết nhân, nghÄ©a là sẽ có năm tên.
Hồ Lão Thiên bảo:
- Nếu váºy, lão tỠđúng rồi.
Lương Tiêu nổi cÆ¡n phiá»n toái, cÅ©ng chẳng thèm quản đến hắn nữa, chỉ tay vá» xa xa nói:
- Nhưng đằng kia đã có sẵn một tên rồi, cho nên lấy năm giảm đi một, các ngươi bảo còn thừa lại mấy tên?
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo mà y dà y nhÃu chặt, lẩm nhẩm ngón tay, nhưng cà ng nhẩm lại cà ng rối thêm. Mặc dù phép tÃnh trừ nà y đối vá»›i ngưá»i bình thưá»ng thì tháºt vô cùng đơn giản, nhưng đối vá»›i năm kẻ nà y mà nói lại trở thà nh má»™t vấn đỠnan giải không thể nghi ngá».
Lương Tiêu xem bá»™ dáng cá»§a năm ngưá»i, thầm biết chÃnh mình đã Ä‘oán định không sai, cưá»i bảo:
- Các ngươi cứ từ từ mà tÃnh, ai mà tÃnh ra trước, sẽ là ngưá»i thông minh nhất.
Năm ngưá»i vừa nghe xong liá»n láºp tức khẩn trương, vá»™i vã tÃnh toán, chỉ sợ bị ngưá»i khác Ä‘oạt trước.
Lương Tiêu Ä‘oán rằng Liá»…u Tình đã Ä‘i xa rồi, liá»n trở lại đạo quan, bảo A Tuyết:
- Muội hãy đi nói cho Công Dương tiên sinh biết.
A Tuyết thấy năm ngưá»i Ä‘ang ở trước cá»a quan, lo lắng há»i:
- Bá»n há» sẽ không động thá»§ chứ?
Lương Tiêu cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi, bá»n chúng đứa nà o cÅ©ng rất ngoan!
A Tuyết rụt rè lướt qua chá»— năm ngưá»i. Thấy năm kẻ ná» quả nhiên vẫn không nhúc nhÃch, chỉ lo vò đầu bức tai, thần sắc buồn rầu ảo não. A Tuyết trong lòng nảy sinh cảm giác thú vị, cùng Lương Tiêu mỉm cưá»i, Ä‘i vá» phÃa Công Dương VÅ©, chỉ vừa Ä‘i được và i bước, đột nhiên nghe được từ phÃa xa xăm, phiêu phiêu hốt hốt truyá»n lại má»™t trà ng âm thanh lô quản (1), biến hóa vô cùng, cá»±c kỳ thê oán, tuy là ngược gió truyá»n Ä‘i, giống như má»™t con thuyá»n nhá» chênh vênh giữa biển khÆ¡i, dáºp vùi trong giông bão, nhưng thá»§y chung vẫn không bị che lấp.
Lô quản thanh vừa lá»t và o tai, Trung Äiá»u NgÅ© Bảo đồng loạt nhảy cẩng lên, reo hò:
- Tiêu đại gia đến rồi, Tiêu đại gia đến rồi!
Lương Tiêu hai hà ng lông mà y nhÃu lại, thầm nghÄ©:
- Sao lại tới nhanh như thế chứ?
Công Dương VÅ© cÅ©ng trầm tư nhá»§: "Tiêu lão quái vừa nháºn được tin tức đã láºp tức Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i. Hắc, đúng là binh quý thần tốc, hà nh động vừa nhanh vừa quyết Ä‘oán! (2)"
Lão tuy ý niệm trong đầu xoay chuyển, nhưng thân thể vẫn tuyệt nhiên bất động, chỉ nghe Trung Äiá»u NgÅ© Bảo rống cổ hò hét, ngá»a mặt lên trá»i huýt sáo dà i, tiếng huýt theo thế gió truyá»n Ä‘i xa, hai tiếng vừa dứt, má»™t âm thanh hồi đáp đã vá»ng trở lại, liên miên bất táºn, uy thế tháºt kinh ngưá»i. A Tuyết bị âm thanh náo động nà y chi phối, nhất thá»i kinh ngạc đến quên cả nói năng.
Lương Tiêu thần tình kịch chấn: "Hảo, nếu đã tới thì mối huyết hải thâm cừu hôm nay cũng nên kết thúc cho xong!"
NghÄ© rồi nhiệt huyết sôi sục, sải chân bước nhanh ra ngoà i, hắn trong lòng biết Tiêu Thiên Tuyệt đã nghe được tiếng huýt gió cá»§a NgÅ© Bảo, đảo mắt nhìn lại, chỉ sợ đánh nhau lúc nà y lại ngá»™ thương đến A Tuyết, liá»n thuáºn miệng nói:
- A Tuyết, muội đi trước đi.
Hồ Lão Thiên đương ở phÃa sau Lương Tiêu, thấy chà ng bước nhanh như váºy liá»n hét lên:
- Chạy đi đâu chứ! Tiểu tỠngươi sợ hãi Tiêu đại gia, muốn trốn sao?
Nói rồi má»™t trảo chá»™p vá» phÃa Lương Tiêu, Lương Tiêu vẫn không xoay ngưá»i, ánh mắt khẽ nhìn vá» má»™t bên, tá»±a như Ä‘ang ước vá»ng tương lai, tay áo hợp thà nh chưởng, phiêu phất đánh ra, chÃnh là má»™t chiêu "Chu lang hồi cố". Nghe nói tam quốc danh tướng Chu Du tinh thông âm luáºt, nhạc sư mà lỡ đà n sai má»™t chút, liá»n láºp tức nháºn ra mà quay đầu lại, từ đó xưng tác nên "Khúc hữu ngá»™, chu lang cố". Má»™t chiêu nà y xuất từ thạch tráºn võ công trong "Tương tương cảnh", nhìn như nhà n nhã dạo chÆ¡i, kỳ thá»±c uy lá»±c vô cùng lá»›n.
Chỉ nghe "Xuy" má»™t tiếng, Hồ Lão Thiên phất trảo và o ống tay áo Lương Tiêu, tiểu huyệt khúc trì nÆ¡i cánh tay lại bị Lương Tiêu má»™t chưởng kÃch trúng, ná»a phần tay trên láºp tức cảm thấy tê rần.
Tà i sản của hoangcongthanh
11-11-2008, 07:16 PM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Côn Luân - Quyển 3
Chương 5 - Long Hổ chi hội - Hồi 2
Tác giả : Phượng Ca
Dịch thuáºt: KIẾP NÔ
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
Nguồn: TTV
Hồ Lão Thiên la lên oai oái, trảo nắm trên thân thiết giản, một chiêu "Cự linh khai sơn" hướng Lương Tiêu đánh xuống.
Lương Tiêu vá»™i và ng chuyển thân, song chưởng hợp nhanh, Ä‘em thiết giản lại gần, kình lá»±c váºn chuyển má»™t vòng.
Hồ Lão Thiên khinh thị Lương Tiêu nội lực không đủ, vừa định kéo thẳng thiết giản mà công tới, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia ý niệm, bất giác cả kinh kêu lên:
- Giá»i cho thằng nhãi!
Nói rồi láºp tức ném giản nhảy lùi lại, thét lá»›n:
- “Như ý Ảo Ma Thá»§â€, con mẹ nó chứ, là “Như à Ảo Ma Thá»§â€!
Lương Tiêu cắp giản nơi tay, trầm mặc suy nghĩ, lại nghe Hồ Lão Nhất mắng:
- Không thể nà o, Như à Ảo Ma Thá»§ mà lại như thế sao? Theo lão tá» thấy, chắc chắn là do hắn há»c trá»™m công phu cá»§a Tiêu đại gia rồi. Hừ, bắt được hắn, Tiêu đại gia nhất định có thưởng.
Hồ Lão Thiên nghe được, cảm thấy cũng có lý.
Thiết giản cá»§a hắn vốn là má»™t đôi, vì váºy lại rút ra thêm má»™t sợi nữa, lại sợ mấy tên huynh đệ khác tranh già nh công lao, liá»n láºp tức hung mãnh vá»t lên, huy giản quát:
- Tiểu tá» dám há»c lén võ công, còn không mau buông tay chịu trói?
Lương Tiêu khẽ mỉm cưá»i, đột nhiên giản tạo Ä‘ao thế, bổ ra cá»±c nhanh, chỉ nghe "Xoảng" má»™t tiếng, song giản va và o nhau, lá»a tóe tứ bá».
Hồ Lão Thiên ối ối kêu to, nhảy ra ba thước, thét lên:
- Là “Tu La Diệt Thế Äaoâ€.
Äôi mắt hà cá»§a hắn không ngừng trừng trừng nhìn Lương Tiêu, nổi giáºn nói:
- Tiểu tá» nhà ngươi há»c lén cÅ©ng nhiá»u quá nhỉ?
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Còn ngươi nháºn biết cÅ©ng không Ãt đấy, nếm thá» chiêu nà y xem!
Thiết giản lại thần tốc trở ngược ra, Hồ Lão Thiên kêu lên:
- Là “Chuyển luân kiếmâ€.
Nói xong láºp tức huy giản ngăn đỡ. Lương Tiêu chuyển thân xuất há» má»™t chưởng, chưởng phong quét ngang mặt Hồ Lão Thiên, hắn vừa nhảy vừa hét:
- “Kinh tước chưởng, kinh tước chưởng"!
Trong lúc nhất thá»i, Lương Tiêu chiêu chiêu thức thức, Ä‘á»u lá»™ ra võ công cá»§a Hắc Thá»§y phái.
Tiêu Thiên Tuyệt lúc trẻ võ công bác tạp, vá» sau lại quy nạp thuần nhất, tạo nên má»™t môn công phu còn lợi hại hÆ¡n. Nhưng lợi hại thì lợi hại, có Ä‘iá»u lại vô cùng khó luyện. Tiêu Ngá»c Linh vốn là nữ tá», thân thể bẩm sinh yếu nhược, há»c thứ võ công cao tuyệt cá»§a ông ta, thà nh ra tinh tiến cá»±c kỳ khó khăn. Tiêu Thiên Tuyệt chỉ đà nh dạy cho nà ng chút võ công hạng hai, cốt để phòng thân há»™ thể. Vá» sau, Tiêu Ngá»c Linh vì cưng chiá»u nhi tá», cÅ©ng bất kể phồn tạp, Ä‘á»u dốc hết tâm trà truyá»n lại cho Lương Tiêu.
"Trung Äiá»u NgÅ© Bảo" do là m tay sai giúp việc cho Tiêu Thiên Tuyệt đã lâu, má»—i khi láºp được công trạng, Tiêu Thiên Tuyệt nhất thá»i hứng chÃ, thi thoảng truyá»n cho bá»n há» và i chiêu thức võ công gì đó.
Lúc nà y Hồ Lão Thiên đã nháºn ra không Ãt chiêu số, nhưng cà ng nhìn vá» sau, có má»™t số loại võ công lão cÅ©ng chẳng biết gá»i tên thế nà o nữa, có Ä‘iá»u dá»±a theo lá»™ số ấy, quả tháºt chÃnh là Hắc Thá»§y tuyệt há»c không thể nghi ngá».
Trải qua chưa tá»›i hai mươi chiêu, Hồ Lão Thiên đã tay chân rối bá»i, kêu lên hốt hoảng:
- Hồ Lão Nhất, rốt cục thằng nhãi nà y có phải há»c trá»™m chiêu thức không váºy?
Hồ Lão Nhất lúc nà y quan sát mÆ¡ hồ không rõ, cÅ©ng chẳng biết trả lá»i thế nà o.
Hồ Lão Thiên thấy hắn có ý thoái thác, giáºn đến bốc khói, chợt thấy Lương Tiêu hoa chân múa tay, tung ngưá»i nhảy lên.
Hồ Lão Thiên nháºn ra chiêu nà y, thất thanh kêu lá»›n:
- “Thiên Ma Vũ"!
Hắn định dùng thiết giản chém ra má»™t phát để hóa giải, ai ngá» thiết giản cá»§a Lương Tiêu đâm thẳng và o trung cung, chÃch thẳng và o ngá»±c hắn.
Hồ Lão Thiên láºp tức chấn động. Nên biết lúc nà y lão Ä‘ang sá» thiết giản chém tá»›i, không kịp thu hồi lại, liá»n láºp tức hÃt và o má»™t hÆ¡i lương khÃ, Ä‘em kình lá»±c dồn lên ngá»±c để đỡ lấy thiết giản.
Nà o ngá» má»™t chÃch nà y cá»§a Lương Tiêu lại xuất phát từ "Quy tà ng kiếm" trong "Tốn kiếm đạo", tốn chÃnh là gió, phiêu hốt cá»±c kỳ mau lẹ, nhìn thì như đương đâm và o ngá»±c hắn, nhưng nhoáng má»™t cái lại đâm trúng và o huyệt “Khà Hải†cá»§a Hồ Lão Thiên.
Hồ Lão Thiên nhất thá»i khà tán công tiêu, trúng đòn lảo đảo.
Nguyên lai Lương Tiêu liên tục thi triển võ công Hắc Thá»§y phái, Hồ Lão Thiên thấy Ä‘i thấy lại nhiá»u lần, thầm nghÄ©: "Hắn hạ chiêu nà y, thì chiêu sau nhất định cÅ©ng như váºy, chiêu sau sau nữa chắc vẫn y như thế." Ai ngá» Lương Tiêu đột nhiên chuyển thà nh má»™t chiêu "Quy tà ng kiếm", Hồ Lão Thiên ứng phó không kịp, thất bại là chuyện đương nhiên.
"Trung Äiá»u NgÅ© Bảo" mặc dù ná»™i bá»™ ngà y thưá»ng vẫn hay ganh tị đấu đá lẫn nhau, nhưng đến khi lâm phải ngoại địch, cả bá»n Ä‘á»u nhất trà cùng nhau chống lại. Hồ Lão Thiên vừa má»›i ngã xuống đất, liá»n nghe được má»™t trà ng quái khiếu liên miên cất lên, Hồ Lão Tháºp, Hồ Lão Vạn rút binh khà nhà o đến tấn công Lương Tiêu; Hồ Lão Nhất, Hồ Lão Bách thì lao đến Ä‘oạt ngưá»i.
Hồ Lão Tháºp mang má»™t cánh tay bằng sắt. Hồ Lão Vạn sá» dụng má»™t cây thiết phà m dà i ba thước. Thiết giản cá»§a Lương Tiêu vẽ thà nh má»™t vòng, khôn thượng khảm hạ, địa hạ hữu thá»§y, biến thà nh "Sư kiếm đạo". Sư có nghÄ©a là phép dùng binh: "PHép ứng phó trong binh pháp là phải tránh chá»— khó, Ä‘i theo lối xuôi thuáºn ".
Cánh tay sắt cá»§a Hồ Lão Tháºp vừa có khả năng Ä‘iểm huyệt, vừa có thể chống đỡ thiết chùy, cùng lúc có thể linh xảo, cương mãnh tùy ý. "Sư kiếm đạo" lại hòa hợp vá»›i binh pháp, cương và nhu bổ sung cho nhau, tương sinh cùng nhau, có khả năng khắc chế cánh tay sắt cá»§a y.
Không quá mấy chiêu, Hồ Lão Tháºp đã tay rối chân rắm, thi triển chẳng ra cái gì nữa, may mà có Hồ Lão Vạn thỉnh thoảng trợ giúp, má»›i miá»…n cưỡng tránh được thất bại.
Lại đấu thêm mấy chiêu, Lương Tiêu Ä‘i theo lối xuôi thuáºn, má»™t giản quét vá» phÃa Hồ Lão Vạn, Hồ Lão Vạn huÆ¡ nghiêng thiết phà m, chặn lấy thiết giản cá»§a hắn lại, nà o ngá» má»™t chiêu huÆ¡ nghiêng ấy lại sa và o khoảng không, lòng y thầm kêu bất hảo.
Lương Tiêu dẫn dụ được thiết phà m sÆ¡ hở, đột ngá»™t xuất kì chiêu, má»™t giản đánh trúng và o vai Hồ Lão Tháºp, Hồ Lão Tháºp binh khà rá»i tay, hét to má»™t tiếng, ngã ngá»a ra sau.
Hồ Lão Vạn mắt thấy khoảng trống phÃa sau Lương Tiêu, thiết phà m liá»n hướng lưng hắn đâm tá»›i.
Lương Tiêu đánh lui được Hồ Lão Tháºp, thừa thế nhảy lên trước, xoay ngưá»i đứng thẳng, chiêu thức khôn khảm thay đổi, chuyển thà nh "BÄ© kiếm đạo", "BÄ©" như nước chảy trên mặt đất, kiếm chiêu bá»—ng hiển hiện rõ rà ng cảnh tượng sông biển, thiết giản đặt trên thiết phà m, vừa chuyển vừa phân khai, tức tốc đã đẩy thiết phà m dạt ra, sau đó lại “Soạt, soạt soạt†ba giản, đâm đến trước ngá»±c hắn.
Thiết phà m cá»§a Hồ Lão Vạn bị hất ra bên ngoà i, thu hồi không kịp, tay chân còn Ä‘ang luống cuống, định chụp lấy thiết giản. Nhưng Lương Tiêu biến hóa quá»· dị lạ thưá»ng, Hồ Lão Vạn má»™t trảo chụp hụt, “Xoạt†má»™t tiếng, bắp đùi đã trúng má»™t giản, nhà o xuống đất rên thảm, lại sợ Lương Tiêu thừa lúc nguy cấp ra tay sát thá»§, ngay láºp tức đã lồm cồm bò dáºy, lăn long lóc sang má»™t bên, hét to:
- Tá»›i mau, tá»›i mau, tên há»—n tiểu tá» nà y tháºt khó xÆ¡i quá Ä‘i.
Hồ thị huynh đệ trông thấy tình hình nà y, vừa sợ vừa giáºn, bá»n há» rốt cục cÅ©ng chẳng thèm tuân thá»§ cái gì là quy cá»§ võ lâm nữa, nhất thá»i hô hô hét hét, đồng loạt xông lên.
Lương Tiêu vừa đấu hai ngưá»i xong, đã hết hÆ¡i hết sức, bá»—ng dưng năm kẻ nà y lại lao đến, là m gì còn lá»±c để hoà n thá»§ nữa, chỉ biết dá»±a và o "Khôn kiếm đạo" toà n lá»±c tá» thá»§.
A Tuyết thấy tình thế không ổn, trong lúc khẩn cấp bá»—ng nghÄ© ra cách hay: "Äúng rồi, ta Ä‘i gá»i Công Dương tiên sinh đến giúp ca ca."
Nà ng mới vừa chuyển thân, trước mắt chợt lóe lên một vầng ô quang, một con hổ to mà u đen đột ngột hiện ra, bốn trảo bám đất, hai mắt như chuông đồng, phát ra ánh mắt xanh lè.
A Tuyết trãi qua cÆ¡n khiếp đảm nà y, cÆ¡ hồ sắp báºt ra tiếng kêu, vừa đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên lưng hổ còn có má»™t hắc y nhân Ä‘ang ngồi, sắc diện tái nhợt, ba chòm râu Ä‘en Ä‘ang phất phÆ¡ theo gió.
A Tuyết trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch, run giá»ng há»i:
- Ngươi …… ngươi là ai?
Ngưá»i ná» hừ má»™t tiếng, cÅ©ng thẳng chẳng thèm để ý đến nà ng.
A Tuyết lòng chỉ lo cho Lương Tiêu, cÅ©ng không tiện há»i nhiá»u, lại gá»i to:
- Công Dương tiên sinh ……
Lá»i còn chưa dứt, chỉ thấy hắc y nhân cả ngưá»i không nhúc nhÃch nhưng đã rá»i khá»i lưng hổ, má»™t tay chế trụ lấy đầu vai nà ng.
A Tuyết cảm giác xương bả vai như gãy nát, Ä‘au đớn kêu lên má»™t tiếng. Chỉ nghe tiếng nói ngưá»i ná» vang rá»n như sấm động, lạnh lùng há»i:
- Công Dương Vũ đang ở đâu?
A Tuyết trước giá» không quen nói dối, liá»n cố nhịn Ä‘au kêu lên:
- Hắn ở ngay phÃa trước đấy, bá»™ ngươi nhìn không thấy hay sao?
Hắc y nhân quay đầu lại, chỉ trông thấy má»™t tên ngưá»i tuyết, nhất thá»i ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, đôi mi hình chữ bát trợn ngược lên, ngạc nhiên nói:
- Lão Cùng Toan, ngươi là m cái trò bà hiểm gì thế?
Công Dương Vũ trơ trơ không thèm đáp.
Hắc y nhân tay áo phất lẹ, hắc hổ ná» hai chân sau choãi ra, ngước mặt lên trá»i gầm to giáºn dữ, tiếng rống xa xa truyá»n khắp, nhất thá»i cả sÆ¡n cốc chấn động vang rá»n, muông thú Ä‘á»u rạp mình thần phục.
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nghe được tiếng rống ấy, Ä‘á»u đồng loạt lui vá» phÃa sau, cất cao giá»ng reo mừng:
- Tiêu đại gia! Tiêu đại gia!
Bá»n chúng bá» mặc Lương Tiêu, nhảy cẫng lên, hướng vá» Tiêu Thiên Tuyệt mà phá»§ phục bái chà o. Tiêu Thiên Tuyệt cÅ©ng không thèm liếc mắt đến năm kẻ ấy má»™t cái, chỉ cưá»i lạnh nói:
- Năm ngưá»i đánh má»™t, tháºt là thống khoái quá nhỉ?
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nghe xong trong lòng phát lạnh, Hồ Lão Nhất run giá»ng nói:
- Chẳng lẽ… tháºt sự… tháºt sá»±.. hắn… hắn… hắn… chÃnh là …. háºu.. háºu.. háºu.. háºu bối.. cá»§a Tiêu đại gia sao?
Tiêu Thiên Tuyệt lãnh đạm nói:
- Thối tháºt! Hừ, năm ngưá»i các ngươi chẳng gì cÅ©ng là những kẻ đã thà nh danh, lại Ä‘i liên thá»§ đối phó vá»›i má»™t tên vô danh tiểu tốt, còn ra cái thể thống gì nữa chứ?
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nghe nói Lương Tiêu không phải là háºu bối cá»§a hắn, trong lòng cÅ©ng nhẹ nhõm Ä‘i. Hồ Lão Nhất vá»™i há»i:
- Tên gian tặc nà y biết võ công cá»§a Tiêu đại gia, nhất định là há»c lén…
Lá»i nói chưa dứt, Tiêu Thiệt Tuyệt đã nắm lấy gáy cá»§a hắn, ném hắn Ä‘i như chá»›p.
Hồ Lão Nhất bay vèo như sao xẹt, đầu cổ phá»§ đầy tuyết, ghim ngáºp và o táºn hai xÃch bên dưới ná»n tuyết, đầu lại va phải tảng đá, không ngừng oa oa kêu thảm.
Tứ bảo còn lại không hiểu hắn đã là m sai chuyện gì, toà n thân bá»n chúng Ä‘á»u run rẫy, quì lạy má»p đầu như tế sao, chỉ nghe Tiêu Thiên Tuyệt lá»›n giá»ng quát:
- Cả lũ các ngươi cút hết cho ta!
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo nghe váºy má»›i dám động Ä‘áºy, lại bắt chước như năm đứa trẻ nÃt, cúi xuống lăn long lóc Ä‘i như Ä‘ang cuốn chiếu. A Tuyết thấy váºy nhịn không nổi phát ra tiếng cưá»i.
Tiêu Thiên Tuyệt tức giáºn hừ má»™t tiếng, lòng bà n tay váºn kình, A Tuyết Ä‘au đến nhăn mà y há miệng, muốn cưá»i nữa cÅ©ng không được.
Lại nghe Tiêu Thiên Tuyệt quát:
- Ai cho các ngươi cút đi kiểu đó?
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo ngÆ¡ ngác, nằm rạp trên mặt đất, cùng cất tiếng há»i:
- Váºy phải cút Ä‘i như thế nà o ạ?
Tiêu Thiên Tuyệt chẳng chút hảo khà đáp:
- Äến đây thế nà o thì trở vá» thế ấy!
Trung Äiá»u NgÅ© Bảo lúc nà y má»›i chợt hiểu ra, láºp tức chạy biến Ä‘i, trong khoảnh khắc đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lương Tiêu trông thấy sắc mặt A Tuyết thống khổ, nhịn không được bèn nói:
- Tiêu Thiên Tuyệt, nhà ngươi ăn hiếp tiểu nữ hà i như váºy, da mặt đã bị chó gặm mất rồi sao?
Trong mắt Tiêu Thiên Tuyệt ánh lên má»™t tia tinh quang, Ä‘iá»m nhiên bảo:
- ÄÆ°á»£c lắm, trả lại cho ngươi nà y.
Vừa nói vừa giÆ¡ A Tuyết lên khá»i đỉnh đầu, nhắm mặt đất ném xuống.
A Tuyết nghe tiếng gió bên tai, cảnh váºt trước mắt chá»›p động lướt qua, nhất thá»i không tá»± chá»§ được, chua xót thốt lên:
- A Tuyết chết mất!
Lương Tiêu trong lòng thầm biết Tiêu Thiên Tuyệt chỉ muốn thăm dò bản sá»± cá»§a hắn, liá»n vá»™i vã giữ chặt lấy thiết giản, hai tay đưa ra, bá»—ng phát giác hướng rÆ¡i cá»§a A Tuyết nhằm và o giữa ngá»±c hắn, lá»±c đến nặng như thế núi, khiến hắn phải liên tục thoái lui ba bước.
Hắn hét to má»™t tiếng, mã bá»™ trầm xuống, trụ vững lại trên đất bằng. Vừa định thu thế, hắn đột nhiên cảm thấy trước ngá»±c tức nghẹn, vá»™i ngồi bệch xuống đất, trong lòng nhất thá»i vừa kinh vừa sợ.
Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nhạt nói:
- Tiểu tỠcũng có chút năng lực đấy, hừ, ngươi cũng mau cút đi cho lão phu.
Lương Tiêu nghiến răng, trong mắt ánh lên má»™t tia quyết tâm, buông A Tuyết ra, trầm giá»ng nói:
- A Tuyết, muá»™i và o trong ná»™i đưá»ng Ä‘i, cho dù ngoà i nà y có xảy ra bất cứ chuyện gì, cÅ©ng không được trở lại, nếu không từ nay vá» sau, ta sẽ không thèm quan tâm đến muá»™i nữa.
A Tuyết trước nay chưa từng thấy sắc mặt và lá»i nói cá»§a hắn như thế, nhất thá»i trong lòng cảm thấy rối bá»i, khe khẽ gáºt đầu rồi Ä‘i và o bên trong, len lén tá»±a cá»a nhìn ra.
Tà i sản của SongTrang
Chữ ký của SongTrang
12-11-2008, 03:48 PM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Côn Luân - Quyển 3
Chương 5 - Long Hổ chi hội - Hồi 3
Tác giả : Phượng Ca
Dịch thuáºt: KIẾP NÔ
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH
Nguồn: TTV
Lương Tiêu vung thiết giản lên, cao giá»ng há»i:
- Tiêu Thiên Tuyệt, mẹ ta ở đâu?
Tiêu Thiên Tuyệt lần nà y đến đây mục Ä‘Ãch chỉ để khiêu chiến vá»›i Công Dương VÅ©, nghe váºy thì nhướng mà y lên, sốt ruá»™t quát:
- Lão phu kêu ngươi cút đi!
Lương Tiêu biết rõ tráºn đấu hôm nay nhất định hung hiểm tuyệt luân, tức khắc cho tay và o ngá»±c áo lấy ra Âm Dương cầu, ngáºm và o trong miệng.
Hắn nghÄ© đến cái chết cá»§a phụ thân, bá»—ng phát giác nhiệt huyết cả ngưá»i Ä‘ang sôi sục, thiết giản trong tay sá» ra ‘khôn thượng chấn hạ’, hóa thà nh "Phục kiếm đạo", lá»™ kiếm chiêu nà y tuy thá»§ nhiá»u công Ãt, nhưng phòng ngá»± lại vô cùng nghiêm máºt, phản công sắc bén. Ngà y đó hắn từng dùng chiêu nà y để đánh rÆ¡i đóa hoa mai cá»§a Công Dương VÅ©.
Äây cÅ©ng là chiêu kiếm mạnh nhất hắn sá» dụng được lúc nà y.
Tiêu Thiên Tuyệt trông thấy chiêu nà y, hai hà ng lông mà y trợn lên, thoảng chút ngạc nhiên. Còn chưa kịp thở, thiết giản nỠđã lao đến như Ä‘iện xẹt, Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i lạnh má»™t tiếng, hữu thá»§ lá»™ xuất ra khá»i tay áo, nhoáng má»™t cái, đầu trên cá»§a thiết giản đã bị năm ngón tay khô gầy kẹp lấy. "Vút" má»™t tiếng, cánh tay thô ráp cá»§a y đã bẻ cong thiết giản lôi xuống.
Lương Tiêu hổ khẩu đầy máu, bị bức phải buông tay, bèn phát động "Tam Tà i Quy Nguyên Chưởng", di chuyển tháºt nhanh quanh ngưá»i Tiêu Thiên Tuyệt , song thá»§ hốt nhiên nháºp lại, đánh và o lưng y.
Tiêu Thiên Tuyệt cÅ©ng không thèm quay đầu lại, thiết giản huÆ¡ nhanh vá» phÃa sau, má»™t tiếng động lá»›n vang lên, Lương Tiêu song chưởng đánh trúng và o thân giản. Má»™t chiêu “Tam Tà i Quy Nguyên†nà y há»™i tụ ná»™i lá»±c cả ngưá»i hắn, thiết giản chịu lá»±c không nổi, uốn cong báºt ngược trở lại.
Ngưá»i ta có câu: "Sắt mà bị bẻ Ä‘i bẻ lại thì sẽ mất độ đà n hồi", thiết giản nà y chÃnh vì bẻ ngược trở lại, láºp tức gãy Ä‘oạn.
Lương Tiêu lại bị cỗ lực cản tuyệt đại nà y chấn cho thối lui mấy trượng, nặng nỠté xuống, một ngụm máu tươi cũng theo đó tuôn trà o ra.
A Tuyết cả kinh thất sắc, nhưng nhá»› lá»i Lương Tiêu đã phân phó, không dám rá»i khá»i đạo quan, chỉ từ xa kêu lên:
- Ca ca, ca ca!
Tiêu Thiên Tuyệt cÅ©ng không thèm truy kÃch, chỉ thong dong cưá»i lạnh nói:
- Tiểu nghiệt chủng, đã phục chưa?
Lương Tiêu sắc mặt trắng bệch, á»±c má»™t tiếng, kiên quyết nuốt trá»n ngụm máu trở và o, bá»—ng phát giác ra trong huyết quản cá»§a mình lúc nà y như có má»™t viên ngá»c gì đó Ä‘ang xoáy tròn, chui tá»t và o trong bụng.
Hắn lúc nà y chợt nháºn ra, bản thân đã khinh suất, trong lúc nuốt máu vô tình nuốt luôn cả âm dương cầu, nhưng lúc nà y tánh mạng còn không để tâm tá»›i, má»™t viên ngá»c nhá» bé thì tÃnh toán là m gì, ngay láºp tức lại báºt dáºy.
A Tuyết thấy hắn không sao, trong lòng vui mừng khôn xiết, chợt thấy hắn lại tung ngưá»i lên lần nữa, hướng vá» Tiêu Thiên Tuyệt lao đến. Trái tim Ä‘ang thót lại cá»§a nà ng lại bá»—ng chốc lại Ä‘áºp mạnh lên, thầm nghÄ©: "Hắc y lão đầu nà y công phu còn đáng sợ hÆ¡n cả quá»· thần, ca ca nếu đã đánh không lại, sao còn muốn đánh nữa chứ?"
Tiêu Thiên Tuyệt thấy Lương Tiêu tung quyá»n cước tá»›i, sát khà trên mặt lại hiện lên, cưá»i gằn nói:
- Muốn chết có khó gì? ÄÆ°á»£c, để lão phu tiá»…n ngươi má»™t Ä‘oạn, hãy đến gặp cha ngươi Ä‘i!
Tay trái y vung lên, vẻ như muốn chụp lấy trảo phải cá»§a Lương Tiêu, Ä‘i được ná»a đưá»ng bá»—ng dưng lại chuyển hướng sang trái, Lương Tiêu tránh đỡ không kịp, cổ tay phải đã bị má»™t tay cá»§a hắn chế trụ, vừa định lách khá»i, nhưng bà n tay cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt lại cứng như sắt thép, ngược lại còn siết chặt hÆ¡n.
Lương Tiêu vừa sợ vừa giáºn, thầm nghÄ©: “Äây là công phu quá»· quái gì váºy, rõ rà ng là hướng sang phải, lúc hạ xuống thì lại chếch vá» bên trái?â€
Sát na ấy, chỉ thấy chưởng phải cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt giáng xuống như Ä‘iện, bên tai còn truyá»n đến tiếng la thảng thốt cá»§a A Tuyết.
Ai ngá» chưởng phong cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt vừa Ä‘i được ná»a đưá»ng, đột nhiên lại đổi hướng, dạt sang phải mà phách ra, chỉ nghe ầm má»™t tiếng, hắn lui sang bên má»™t bước, ngưá»i đến cÅ©ng lùi ra sau má»™t nhịp.
Tiêu Thiên Tuyệt cưá»i nói:
- Lão Cùng Toan, ngươi rốt cuộc cũng nhịn không nổi rồi sao?
Công Dương VÅ© trên ngưá»i còn dÃnh đầy băng tuyết, chẳng chịu nói năng gì, lại má»™t chưởng nữa đánh ra. Tiêu Thiên Tuyệt cÅ©ng không thèm ngạnh tiếp, vừa chuyển thân đã Ä‘em Lương Tiêu nhấc bổng lên không, hướng Công Dương VÅ© huÆ¡ tá»›i.
Công Dương VÅ© cổ tay xoay chuyển, biến chưởng thà nh trảo, nhanh như chá»›p chụp lấy cổ tay phải cá»§a Lương Tiêu, giữa ống tay áo chợt lóe lên sắc xanh, bắn thẳng ra ngoà i, chÃnh là má»™t thanh nhuyá»…n kiếm cá»±c má»ng, lăng không lá»™ng ảnh đâm thẳng đến đại yếu huyệt trước ngá»±c Tiêu Thiên Tuyệt.
Má»™t kiếm nà y đã váºn dụng hết sá»± ảo diệu cá»§a Quy Tà ng. Tiêu Thiên Tuyệt thầm hiểu lợi hại, láºp tức tay phải vung lên, năm ngón tay co duá»—i bất định, trong phút chốc cÅ©ng không biết đã thay đổi bao nhiêu loại thá»§ pháp, chỉ nghe “keng keng†không ngừng, má»™t đưá»ng kiếm chiêu thần diệu nà y cá»§a Công Dương VÅ© Ä‘á»u bị hắn dùng tay không hóa giải hết.
Công Dương VÅ© trong lòng phát lạnh: "Chiêu 'Thiên Váºt Nháºn' cá»§a lão quái váºt nà y lại tinh tiến đến thế sao? Hừ, ngươi tinh tiến, chẳng lẽ Cùng Toan ta lại không thể tinh tiến chắc?"
Y Ä‘ang muốn giÆ¡ kiếm đâm lại lần nữa, chợt phát giác ra má»™t tráºn khà âm hà n, từ cổ tay Lương Tiêu trá»±c tiếp bức đến, ngay láºp tức đã xâm nháºp và o trong chưởng tâm cá»§a y.
Công Dương VÅ© chợt cả kinh: "Không xong rồi, Tiêu lão quái chẳng thèm quan tâm gì đến tÃnh mạng cá»§a hà i tá» nà y, lại dùng thân thể cá»§a hắn để cùng ta quyết đấu ná»™i lá»±c!"
à nghĩ còn chưa dứt, thủ chưởng của Tiêu Thiên Tuyệt bỗng uyển chuyển như hà nh vân lưu thủy, phiêu nhiên bổ tới.
Công Dương VÅ© xoay ngưá»i má»™t cái, tay phải huy kiếm nghênh địch, tay trái váºn “Hạo Nhiên ChÃnh KhÆhùng dÅ©ng xuất ra, thấu nháºp và o cÆ¡ thể Lương Tiêu, cùng "Thái Âm Chân KhÃ" cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt đối kháng.
Y trong lòng biết rõ nếu không như váºy, sá»± sống trong cÆ¡ thể Lương Tiêu tất bị "Thái Âm Chân KhÃ" bòn rút đến chết. Năm đó gặp tai biến trên đưá»ng, Lương Văn TÄ©nh chÃnh là trúng phải luồng chân khà chà âm chà độc nà y, tuyệt khà mà vong mạng.
Công Dương VÅ© trước giá» chỉ dạy võ công cho ba ngưá»i, trong đó hà i lòng nhất chÃnh là Lương Văn TÄ©nh. Nhưng Văn TÄ©nh lại chưa từng bái sư, Công Dương VÅ© con ngưá»i vốn tá»± phụ, đối phương mà không chịu bái nháºn, y cÅ©ng không thèm nhắc nhở là m chi, vả lại lúc ấy y má»™t lòng Ä‘i tìm Liá»…u Tình, cÅ©ng không có ý ở lại lâu.
Vá» sau khi hay được Văn TÄ©nh đánh lui đại quân Mông Cổ, lại phất tay áo quy ẩn, Công Dương VÅ© vui mừng khôn xiết, chỉ muốn Ä‘i tìm lại hắn để truyá»n ká»· y bát. Nhưng giang sÆ¡n rá»™ng lá»›n, chung quy vẫn không tìm ra, đà nh phải bất đắc dÄ© từ bá».
Nà o ngá» hôm nay lại truyá»n đến má»™t tin dữ, biết được Lương Văn TÄ©nh đã qua Ä‘á»i, trong lòng Công Dương VÅ© vô cùng Ä‘au xót, lại thêm Liá»…u Tình rốt cuá»™c cÅ©ng không chịu hồi tâm chuyển ý, y bất giác tâm nguá»™i ý lạnh, động đến cái ý niệm coi thưá»ng sá»± sống.
Lúc Tiêu Thiên Tuyệt đến, y cÅ©ng vẫn tuyệt nhiên bất động, thầm nghÄ© cho dù có bị chém giết cÅ©ng mặc kệ. Mãi cho đến khi Lương Tiêu cùng Tiêu Thiên Tuyệt giao thá»§, Lương Tiêu dù bị té ngã vẫn không chịu khuất phục, cuối cùng cÅ©ng khiến cho Tiêu Thiên Tuyệt phải động đến sát khÃ.
Công Dương VÅ© vì không muốn Lương Văn TÄ©nh đến đây phải tuyệt háºu, rốt cuá»™c cÅ©ng đà nh vi phạm lá»i thá» mà ra tay. Ai ngá», Tiêu Thiên Tuyệt vừa động thá»§ lại dùng đến cách thức đấu nhau sống chết như váºy, khiến y lâm và o tình thế cưỡi trên lưng cá»p khó mà xuống được.
Ná»™i lá»±c hai ngưá»i vốn dồn trá»ng tâm và o giữa, Tiêu Thiên Tuyệt do mượn váºt truyá»n công, lá»±c đạo truyá»n Ä‘i cà ng xa, kình lá»±c phát ra cà ng yếu. Công Dương VÅ© ká» bên phát lá»±c, Hạo Nhiên ChÃnh Khà liá»n như kinh đà o hãi lãng, dồn ép Thái Âm Chân Khà ra khá»i "Thá»§ thiểu âm tâm kinh" cá»§a Lương Tiêu bên cạnh. Nhưng khi vừa Ä‘i được má»™t quảng, Hạo Nhiên ChÃnh Khà cÅ©ng trở nên khà tà n lá»±c kiệt, khó mà tiến xa thêm được nữa.
Tiêu Thiên Tuyệt báºt ngưá»i váºn kình phản công. Công Dương VÅ© khẽ lùi má»™t bước, lại án ngữ tại "Thá»§ Thái Âm Phế Kinh", đợi đến khi thế công cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt hÆ¡i yếu Ä‘i, lại đột xuất kỳ binh, phân ra má»™t đạo chân khÃ, vòng qua đới mạch cá»§a Lương Tiêu, theo "Túc quyết âm can kinh" Ä‘i xéo lên trên, lại dá»±a và o "Thá»§ thiếu dương tam tiêu kinh" hướng vá» Tiêu Thiên Tuyệt mà đánh tá»›i.
Tiêu Thiên Tuyệt bá»—ng phát giác lòng bà n tay nóng ran, vá»™i váºn kình để ổn định, lại đẩy ná»™i lá»±c theo "Thá»§ Thái Âm Phế Kinh" để phản kÃch. Công Dương VÅ© chỉ cảm thấy ná»™i lá»±c đối phương đột ngá»™t tăng cao, không cách nà o tấn công, chỉ có thể toà n lá»±c hồi thá»§.
Tiêu Thiên Tuyệt lại nhân lấy cÆ¡ há»™i ấy phân khai ná»™i lá»±c, theo "Túc thiểu âm tháºn kinh" cá»§a Lương Tiêu mà xuất ra, qua "Thá»§ Thái Dương tiểu trà ng kinh" lén táºp kÃch. Có Ä‘iá»u Công Dương VÅ© lại Ä‘oán biết trước, kình khà láºp tức quay vá» bảo vệ, sau đó lại tống xuất ra má»™t đạo kình lá»±c, Ä‘em "Thái Âm chân khÃ" bức ra khá»i "Thá»§ thiểu âm tâm kinh".
Trong lúc nhất thá»i, hai ngưá»i biến kinh mạch lá»›n nhá» trong ngưá»i Lương Tiêu trở thà nh chiến trưá»ng, hai cá»— ná»™i lá»±c tá»±a như hai đạo quân Ä‘ang giằng co vá»›i nhau, tiến lùi công thá»§ không thôi.
Hai ngưá»i má»™t tay đấu ná»™i công sống chết, má»™t tay còn lại chẳng có việc gì là m, láºp tức thi triển tuyệt há»c bình sinh cá»§a mình. "Quy tà ng kiếm" đối cùng "Thiên váºt nháºn", chỉ kiếm giao kÃch vá»›i nhau, liên miên bất tuyệt.
Hai ngưá»i nhảy ra hai bên, hai tay vẫn tóm chặt lấy Lương Tiêu, khiến hắn xoay mòng mòng như má»™t chiếc cối xay gió, bất quá lúc nà y há» lại dùng xảo lá»±c mà không dùng cương kình.
Công Dương VÅ© ngại rằng nếu dùng sức quá độ, có thể gây nguy hại đến Lương Tiêu. Tiêu Thiên Tuyệt lại tưởng rằng đã là m tổn thương đến gân cốt Lương Tiêu, liá»n hạ xuống má»™t chút, nhưng vẫn không buông tay ra, muốn để cho thân thể hắn không bị há»§y, như thế má»›i chứng tỠđược công phu cá»§a bản thân.
Nếu không như thế, vá»›i má»™t kẻ vốn không có khả năng chống đỡ như Lương Tiêu, nếu để mặc cho má»—i ngưá»i tá»± váºn kình lôi kéo, chỉ sợ đã sá»›m bị xé thà nh hai mảnh rồi.
Có Ä‘iá»u Lương Tiêu lúc nà y lại trở thà nh nÆ¡i để hai đại tuyệt đỉnh cao thá»§ tá»· đấu ná»™i lá»±c, loại tư vị như váºy tháºt không thể miêu tả thà nh lá»i. Hai cổ kỳ môn chân khà giống như má»™t đôi cuồng long, bên trong thể ná»™i không ngừng tiến tiến xuất xuất.
Thân thể Lương Tiêu lúc nóng lúc lạnh, lúc nặng lúc nhẹ, kinh mạch trãi qua má»™t cÆ¡n tê nhức và đau đớn vô cùng, dần dà khiến hắn nếm thỠđủ loại tư vị khác nhau. Äáng sợ nhất là lúc, trong bách mạch vừa như có hà ng trăm thứ rắn, kiến Ä‘ang bò trưá»n khắp nÆ¡i, lại như có vô số thanh cương Ä‘ao Ä‘ang già y xéo cÆ¡ thịt.
Lương Tiêu háºn không thể chết Ä‘i cho rồi, có Ä‘iá»u kinh mạch nÆ¡i cổ tay lại bị chế trụ, khiến hắn vô lá»±c khả thi. Khoảnh khắc ấy, hắn đã hai lần hôn mê, lại trãi qua hai lần khổ sở hồi tỉnh.
A Tuyết tá»±a cá»a, nhìn đến kinh tâm động phách, võ công cá»§a hai ngưá»i trên trưá»ng đấu quả tháºt đã vượt quá khả năng tưởng tượng cá»§a nà ng.
Lúc nà y, ná»™i lá»±c Công Dương VÅ© váºn chuyển đã lâu, băng tuyết khắp ngưá»i chuyển hóa thà nh hÆ¡i nước, toà n thân khói trắng tá»a ngáºp, tá»±a như Ä‘ang được bao phá»§ giữa sương mây, lại thêm ống tay áo không ngừng lay động, chẳng khác gì thần tiên ở trên trá»i.
Lương Tiêu lúc nà y bá»™ dáng tháºp phần kỳ quái, thân thể má»™t ná»a đỠrá»±c như ráng chiá»u, má»™t ná»a xanh thẵm như huyá»n băng. Xanh đỠhai sắc giao tương hòa nháºp và o nhau, quá»· dị vạn trạng.
A Tuyết nhìn đến trợn mắt há mồm, ngoà i vẻ lo lắng ra lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hai cổ nội lực của Công Dương Vũ và Tiêu Thiên Tuyệt trên khắp cơ thể Lương Tiêu giao tương đuổi bắt, không chỗ nà o là không ghé qua.
Äấu đến "Túc dương minh vị kinh", Công Dương VÅ© hốt nhiên nháºn ra ná»™i lá»±c cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt đột ngá»™t tăng cao, trong lòng thầm kêu bất ổn, mau chóng váºn ná»™i lá»±c ngăn cản.
Cùng lúc ấy, Tiêu Thiên Tuyệt cÅ©ng cảm giác được ná»™i lá»±c cá»§a Công Dương VÅ© chợt nhiên tăng nhanh, vô cùng kinh giáºn nghÄ© thầm: "Lão Cùng Toan trước giá» thưá»ng quen ‘háºu phát chế nhân’, chẳng lẽ hắn còn giấu giếm lại thá»±c lá»±c hay sao?"
Hai ngưá»i vốn Ä‘ang dò thám nông sâu cá»§a đối phương, sá»›m đã hình thà nh nên kế sách trong đầu, đỠra phương pháp ứng đối. Ai ngá» lúc nà y ná»™i lá»±c cá»§a đối phương lại bất chợt tăng vá»t, hai ngưá»i trong lòng hoảng hốt, kế sách láºp tức đại loạn, má»—i ngưá»i không ngừng tá»± gia tăng công lá»±c bản thân, ngươi truyá»n công đến, ta váºn công Ä‘i, nhất thá»i không ai nhưá»ng ai, ná»™i lá»±c giao tương theo đó mà từng chút má»™t tăng lên.
Chỉ lo chuyên chú và o ná»™i lá»±c, chiêu thức cá»§a hai ngưá»i dần dần trì hoãn, lúc đầu còn có công thá»§ qua lại, vá» sau cà ng đấu cà ng cháºm, rất lâu sau nữa, má»›i thấy trao đổi má»™t chiêu ná»a thức. Vá» sau, hai ngưá»i hoà n toà n chuyển động thà nh tÄ©nh, chỉ có má»™t tia bạch khà từ nÆ¡i đỉnh đầu thoát ra, ngưng tụ lại thà nh má»™t là n hÆ¡i ngoằn nghoèo.
Trong lòng má»—i ngưá»i lại vô cùng hốt hoảng, thầm nghÄ© ná»™i lá»±c đối phương vượt xa bản thân mình, chỉ cần công tá»›i má»™t chút, mình sẽ tất bại không thể nghi ngá», nhưng chẳng biết vì sao rốt cuá»™c cÅ©ng không thấy động tÄ©nh gì, đà nh ráng mà chịu đựng tình cảnh khó khăn trước mắt.
Bá»n há» chẳng ngá» rằng, Lương Tiêu trong lúc vô tình đã nuốt và o Âm Dương cầu. Ná»™i lá»±c cá»§a hai đại cao thá»§ theo nhau đến "Túc dương minh vị kinh" Ä‘á»u nhất loạt rót và o bên trong quả cầu ấy.
Âm Dương cầu nháºp và o không đủ, nhưng xuất ra lại có thừa. Hai ngưá»i cho rằng ná»™i lá»±c cá»§a đối phương đột ngá»™t trở nên cưá»ng hãn, tình thế cấp bách đà nh tá»± mình bức ra toà n bá»™ ná»™i lá»±c.
Trong lúc nhất thá»i, hai cổ tuyệt thế ná»™i lá»±c bên trong Âm Dương cầu day dưa qua lại, từ bên trong cuồn cuá»™n truyá»n ra, phân tán khắp tứ chi bách hà i, kinh mạch toà n thân Lương Tiêu.
Bất quá, nếu không nhỠhai đại cao thủ nà y nội lực tương đương nhau, cùng hình thà nh nên trạng thái cân bằng bên trong Âm Dương cầu, chỉ sợ toà n bộ kinh mạch của Lương Tiêu sớm đã đứt đoạn, hồn phách bay vỠtây phương cực lạc mất rồi.
Tà i sản của SongTrang
15-11-2008, 10:22 PM
Thưởng Thiện - Phạt Ãc Tóc bạc Răng sâu
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Nhân Gian Giá»›i
Bà i gởi: 458
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,320
Thanked 118 Times in 96 Posts
Quyển 3 Chương 5 - Long Hổ chi hội
(Hồi 4)
Dịch thuáºt: KIẾP NÔ
Hiệu Ä‘Ãnh: BYH, Mèo á»m
nguồn: tà ng thư viện
Giằng co trong chốc lát, Công Dương VÅ© chợt phát giác ná»™i lá»±c quanh triá»n đấu có chút chấn động, tá»±a như có váºt gì đấy rạn vỡ, ná»™i lá»±c cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt theo đó cÅ©ng yếu dần Ä‘i.
Công Dương VÅ© chầm cháºm hÃt và o má»™t hÆ¡i, khó khăn nói:
- Tiêu lão quái, hà i tá» nà y tốt xấu gì cÅ©ng là đồ tôn cá»§a ngươi, trải qua sá»± hà nh hạ như thế nà y, sợ rằng đã trở thà nh phế nhân. CÅ©ng được, cứ coi như Cùng Toan ta thua! Ngưá»i và ta cùng lúc buông tay, lưu lại cho hắn má»™t mạng sống!
Tiêu Thiên Tuyệt cÅ©ng thấy ná»™i lá»±c Công Dương VÅ© trở nên yếu nhược, trong lòng cà ng thêm nghi ngá»: “Ná»™i lá»±c cá»§a lão Cùng Toan má»›i vừa rồi rõ rà ng còn cao hÆ¡n ta má»™t báºc, vì sao lúc nà y lại muốn buông tay không đấu nữa? Hừ, đúng là có chút cổ quái.â€
Y ghé mắt nhìn xuống, chỉ thấy cÆ¡ mặt Lương Tiêu không ngừng vặn vẹo, toà n thân co giáºt, da thịt nhiá»u chá»— nứt toạt. Y mặc dù lòng dạ sắt đá nhưng lúc nà y cÅ©ng có chút hÆ¡i má»m ra: "Dừng thôi dừng thôi, hắn chung quy cÅ©ng là nhi tá» cá»§a Ngá»c Linh!"
Tuy váºy ngoà i miệng lại cưá»i lạnh nói:
- Xú Cùng Toan ngươi rõ là khẩu thị tâm phi (1). Lão phu muốn thắng, nhưng phải thắng má»™t cách quang minh chÃnh đại, cái gì mà coi như ngươi thua chứ, nói thối như đánh rắm, tháºt khó ngá»i quá Ä‘i.
Y nói má»™t câu lại giảm Ä‘i hai thà nh công lá»±c, Công Dương VÅ© cÅ©ng theo đó tán công, đợi đến khi Tiêu Thiên Tuyệt nói dứt, hai ngưá»i cùng lúc buông tay. Lương Tiêu đổ oạch má»™t tiếng ngã nhà o ra mặt đất, hai mắt nhắm nghiá»n, hoà n toà n bất động.
A Tuyết không thể kìm nén được nữa, chạy ra khá»i đạo quan, ôm chầm lấy Lương Tiêu lá»›n tiếng than khóc. Nhưng khi rỠđến miệng mÅ©i, phát giác ra hắn vẫn còn má»™t chút hô hấp, nà ng má»›i tạm thá»i an tâm, gạt lệ lay gá»i, có Ä‘iá»u Lương Tiêu vẫn nhắm chặt hai mắt, không phát ra má»™t tiếng động nà o.
Công Dương VÅ© thấy bên ngoà i đạo quan nhốn nháo đến trá»i long đất lở thế kia, Lương Tiêu lại thà nh ra bá»™ dáng như váºy, lại chỉ có mình A Tuyết bước ra, bên trong Huyá»n Âm quan hoà n toà n chẳng có động tÄ©nh gì, láng máng cảm thấy có Ä‘iá»u chi đó không ổn.
Chợt nghe Tiêu Thiên Tuyệt giương giá»ng nói
- Lão Cùng Toan, ta vì nể mặt Lâm Tuệ Tâm, bao năm qua đã nhưá»ng ngươi đến ba phần. Hừ, ngươi lại được nước là m tá»›i, ngang nhiên dung túng cho đồ đệ cá»§a mình, đả thương đại đệ tá» Tiêu Lãnh ta còn chưa tÃnh đến, lại còn dám câu dẫn cả nữ đệ tá» cá»§a ta. Lão phu tìm ngươi suốt năm năm trá»i, hôm nay hoặc Tiêu Thiên Tuyệt ta sẽ nằm lại Hoa SÆ¡n nà y, hoặc cái tên Công Dương VÅ© sẽ biến mất vÄ©nh viá»…n.
Nói đến đây, chỉ thấy Công Dương VÅ© Ä‘ang chằm chằm nhìn vá» hướng cá»a đạo quan, hoà n toà n chẳng thèm để tâm tá»›i lá»i y nói, liá»n không khá»i ná»™ há»a bốc cao, tay áo vung lên, chưởng phong như Ä‘ao, phiêu nhiên quét tá»›i.
Công Dương VÅ© lắc mình né tránh, đánh trả lại y má»™t kiếm, đột nhiên hướng A Tuyết há»i to:
- Tiểu đạo cô kia đâu rồi? vì sao không thấy cô ta đến?
A Tuyết sá»ng sốt, trả lá»i:
- Ông há»i Ãch Nhi đấy ư? Nà ng ta cùng Liá»…u Tình đạo trưởng đã xuống núi Ä‘i mất rồi!
Công Dương VÅ© cả ngưá»i chấn động, thất thanh kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, nha đầu thối, sao ngươi không nói sá»›m?
Hắn bối rối đến cá»±c Ä‘iểm, kiếm pháp hiển nhiên lá»™ ra sÆ¡ hở, bị Tiêu Thiên Tuyệt má»™t chưởng quét trúng đầu vai, cÆ¡ hồ ngã sấp xuống, hắn vá»™i vã múa ra hai đưá»ng kiếm hoa, bức lui Tiêu Thiên Tuyệt, sau đó lại thu lấy bảo kiếm, nhấc chân bá» chạy như phát rồ.
Tiêu Thiên Tuyệt má»›i chiếm được thượng phong, lại thấy hắn không đánh mà chạy, không khá»i trợn trừng hai mắt, phẫn ná»™ quát:
- Äánh không lại muốn bá» chạy hay sao?
Y nói xong láºp tức Ä‘uổi sát theo sau.
Hai ngưá»i thân pháp còn nhanh hÆ¡n cả cuồng phong, vừa khởi thân đã lại biến mất, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa, con hắc hổ ná» trông thấy chá»§ nhân bá» Ä‘i, cÅ©ng hống lên má»™t tiếng, mau chóng bám theo.
A Tuyết ghì chặt lấy Lương Tiêu và o lòng, phát giác ra cả ngưá»i hắn lúc nóng lúc lạnh. Lạnh thì tá»±a hà n băng, nóng lại như than lá»a. Trong lòng nà ng vừa kinh vừa sợ, tức tốc đưa hắn trở lại trong am, đặt nằm lên giưá»ng. Tay chân nà ng lóng ngóng, chẳng biết là m sao cho phải.
Lương Tiêu trong lúc hôn mê, khi thì mÆ¡ thấy tay Ä‘ang giữ than hồng, cả ngưá»i như sắp bước và o há»a lò, khi thì mÆ¡ thấy lồng ngá»±c phá»§ đầy băng tuyết, thân thể như bị nhúng sâu xuống má»™t hồ nước lạnh giá, có lúc thì như há»a long phi không, lúc lại như băng thiá»m xuất hải, hà ng loạt những huyá»…n tượng Ä‘ang không ngừng à o ạt đổ áºp tá»›i.
Trong phút chốc, hắn đột nhiên “A†lên một tiếng, mở mắt ra.
A Tuyết quay đầu nhìn lại, hoan hỉ reo:
- Ca ca, huynh tỉnh rồi sao?
Lương Tiêu hô hấp dồn dáºp, trong miệng phát ra những tiếng ư ư a a, đôi tròng mắt chuyển đảo không ngừng.
A Tuyết vô cùng lo lắng, lay lay ngưá»i hắn, há»i:
- Ca ca, huynh vừa nói gì thế?
Lương Tiêu trong thể ná»™i lúc nà y hai luồng lá»±c âm và dương tranh đấu vá»›i nhau, lục thức (2) bị phong tá»a, mở mắt không thể trông, há miệng chẳng thể nói, có tai cÅ©ng không cách nà o nghe. Chỉ cảm thấy trong cÆ¡ thể chân khà à o ạt tuôn khắp nÆ¡i như trá»i long đất lở, nhưng lại hoà n toà n chẳng có má»™t biện pháp nà o khả dÄ© chống lại.
A Tuyết trông thấy bá»™ dạng cá»§a hắn lúc nà y vô cùng cổ quái, vừa giáºt mình, lại cảm thấy sợ hãi, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cá»§a hắn, ứa nước mắt nói:
- Ca ca, huynh tháºt ra muốn nói gì!
Lương Tiêu chỉ cảm thấy khi nóng khi lạnh, xúc giác mất hết, chẳng biết có ngưá»i Ä‘ang vuốt ve mình, thÃnh giác cÅ©ng chẳng còn, không thể nghe được lá»i trò chuyện, chỉ còn lại má»™t loại âm thanh tá»±a như tiếng sấm nổ Ä‘ang không ngừng dá»™i và o mà ng nhÄ©.
Giữa lúc há»—n loạn ấy, hắn đột nhiên giÆ¡ tay lên, đẩy và o vai A Tuyết. Cú đẩy nà y lá»±c đại vô bì, A Tuyết bị ném văng Ä‘i hÆ¡n má»™t trượng, nặng ná» va và o tưá»ng bÃch, nhất thá»i Ä‘au đến rã rá»i chẳng thể dáºy nổi.
Nà ng trợn mắt nhìn Lương Tiêu đột nhiên nhảy báºt dáºy, chẳng biết đông tây là đâu, má»™t đầu húc lên vách tưá»ng. Tưá»ng bÃch cá»§a đạo quan được tạo nên từ bùn đất, không được chắc chắn lắm, chịu má»™t cú va chạm nà y cá»§a hắn, là m lá»™ ra má»™t lá»— thá»§ng có dạng hình ngưá»i. Lương Tiêu gương mặt đầy máu, lảo đảo xông ra giữa trá»i tuyết lạnh giá.
A Tuyết giãy giụa cả ná»a ngà y, vừa má»›i ngồi dáºy đã thổ ra má»™t ngụm máu tươi. Từ lá»— thá»§ng bên trong nhìn ra, chỉ thấy Lương Tiêu tứ chi co quắp, Ä‘ang lê lết trên mặt tuyết trắng.
A Tuyết chịu không nổi, ba chân bốn cẳng chạy đến bên hắn, nhưng cũng không dám đến quá gần, chỉ đà nh xa xa hét lên:
- Ca ca, huynh là m sao váºy, huynh là m sao váºy?
Nà ng vừa gá»i vừa khóc.
Lương Tiêu hồ như không nghe thấy gì, đầu chúi thẳng và o mặt tuyết, mặc cho khắp trá»i hoa tuyết phiêu lạc, chỉ trong chốc lát đã dá»… dà ng vùi sâu hắn xuống ná»n tuyết.
A Tuyết định đưa tay kéo hắn lại, nhưng chỉ vừa chạm đến da thịt Lương Tiêu, liá»n phát giác đầu ngón tay tê rần, hệt như chạm phải Ä‘iện. Nà ng nhất thá»i đà nh rụt tay trở vá», trong lòng kinh ngạc, cảm thấy như có trăm Ä‘iá»u khúc mắc không lá»i giải đáp.
Không ngá» rằng, vá»›i những báºc cao thá»§ như Công Dương VÅ© và Tiêu Thiên Tuyệt, cho dù chỉ có má»™t ngưá»i dùng ná»™i lá»±c đối phó vá»›i Lương Tiêu, cÅ©ng đủ khiến cho kinh mạch cá»§a hắn bạo liệt mà chết, đừng nói chi đến ná»™i lá»±c cá»§a hai ngưá»i cùng lúc thi triển, xung kÃch qua lại. Theo lý mà nói, Lương Tiêu có chết cả trăm lần cÅ©ng còn chưa đủ. Nhưng do ná»™i lá»±c cá»§a hai ngưá»i lại quá thiên vá» cá»±c Ä‘oan, má»™t âm má»™t dương, hổ tương sanh khắc, đã triệt tiêu Ä‘i hÆ¡n phân ná»a uy lá»±c, kì lý ấy hệt như nhị hổ tương tranh, Biện Trang đắc lợi (3).
HÆ¡n nữa ná»™i lá»±c cá»§a hai ngưá»i lại trải qua sá»± chuyển hóa cá»§a âm dương cầu, trở nên mạnh thêm gấp bá»™i, tá»±a như có đến hai Công Dương VÅ© và hai Tiêu Thiên Tuyệt cùng lúc ra tay, khiến cho Lương Tiêu như được thoát thai hoán cốt. Nhưng cÅ©ng bởi chân khà đến quá nhanh và mãnh liệt, khà huyết và kinh mạch Lương Tiêu nhất thá»i khó mà tiếp thụ được. Tá»±a như má»™t gã ăn mà y vốn bần tiện từ nhá», đột nhiên lại được hưởng má»™t gia tà i kếch xù, tá»± nhiên sẽ chẳng biết xoay sở ra sao. Thêm và o đó hắn thần mê trà loạn, vô tình đưa dẫn,cứ mặc nó chạy loạn, đến khi tỉnh táo lại thì hai cá»— khà âm dương nỠđã lao hết ra khá»i tứ chi bách hà i, không tà i nà o thu lại được nữa. Cái gá»i là âm dương tương sanh lại cÅ©ng tương khắc, tranh đấu nổi dáºy, cá»±c kỳ lợi hại.
Vì lẽ đó, khà cÆ¡ trong cÆ¡ thể Lương Tiêu thịnh vượng đến hãi nhân, nhưng cÅ©ng há»—n loạn đến đáng sợ, chỉ có má»™t phương pháp duy nhất chÃnh là thổ nạp đạo dẫn, luyện tinh hóa khÃ, khả dÄ© có thể Ä‘iá»u hòa được âm dương. Nhưng Lương Tiêu tu luyện ná»™i công vốn không theo phương pháp, thổ nạp dẫn đạo đến mấy lần, ngược lại còn giống như chế thêm dầu và o lá»a, âm dương nhị khà cà ng lúc cà ng thịnh, tranh đấu cà ng kịch liệt hÆ¡n.
Trong lúc nhất thá»i, Lương Tiêu lục thức hoà n toà n khép chặt, thần trà rối loạn, khoảng cách tẩu há»a nháºp ma chỉ còn cách má»™t bước chân.
May mà váºn khà cá»§a hắn vẫn còn tốt, trong lúc há»—n loạn lại nhảy lên Ä‘áºp vỡ tưá»ng đất, là m bị thương đến mÅ©i, hô hấp vì váºy mà tắc nghẽn, chân khà trong cÆ¡ thể mất Ä‘i sá»± trợ giúp từ bên ngoà i, dần dà trở lại bình thưá»ng, thần trà cá»§a Lương Tiêu cÅ©ng vì thế mà sáng tá» trở lại.
Hắn vốn là ngưá»i thông minh, trong tình thế cấp bách đã hiểu được Ä‘iểm mấu chốt, láºp tức mang đầu vùi và o trong tuyết, mạnh mẽ bế trụ hô hấp. Tuy rằng miệng mÅ©i bị ngăn trở vô cùng khó chịu, nhưng hô hấp thổ nạp chÃnh là ná»n móng cá»§a ná»™i công, âm dương nhị khà mất Ä‘i sá»± há»— trợ bên ngoà i, chỉ có thể tả xung hữu đột, tìm kiếm nÆ¡i để phát tiết, mong muốn cùng khà trá»i đất má»™t lần nữa thông suốt lại, vô hình trung đã bị đẩy và o quỹ đạo chÃnh.
Lương Tiêu thần trà cà ng thêm tỉnh táo, thầm cân nhắc: "Nguyên lai không hô hấp cà ng nhiá»u lại cà ng tốt."
Nhưng phà m việc gì có lợi thì cÅ©ng có hại. Miệng mÅ©i bị bế tắc trong má»™t thá»i gian dà i, Lương Tiêu mặc dù muốn cÅ©ng không tà i nà o ráng nổi nữa. Äến lúc nà y, hoặc sẽ chết vì ngá»™p, hoặc sẽ lại ngoi đầu lên, trở vá» tỠđạo ban nãy.
Nhưng Lương Tiêu má»›i rồi đã chịu đủ má»i khổ đầu, so vá»›i cảm giác nghẹt thở trước mắt còn cảm thấy khó chịu hÆ¡n gấp trăm lần, không khá»i quyết ý, hai tay thâm nháºp và o trong tuyết, nhắm thẳng đến mặt đất đá, mặc cho móng tay gãy nát, máu nhuá»™m khắp băng tuyết, cÅ©ng không chịu ngoi đầu trở lại, tránh phải chịu khổ ải do hai cá»— khà âm dương gây ra lần nữa.
Cứ như thế, lại trải qua bảy tám chục lần công phu Ä‘iá»u tức, Lương Tiêu hÆ¡i thở yếu á»›t, sắp sá»a tuyệt khà đến nÆ¡i, nhưng liá»n ngay láºp tức, hắn bá»—ng phát giác thân thể chấn động, má»™t luồng tri giác khác thưá»ng nảy sinh mạnh mẽ trong lòng.
Sát na ấy, toà n thân ba vạn sáu ngà n lá»— chân lông Ä‘á»u đồng loạt khai mở, cảm giác ngợp thở hốt nhiên tan biến, Ä‘an Ä‘iá»n nhất khởi nhất phục, trước mắt má»i chuyện Ä‘á»u sáng tá», như mở cá»a kho thấy mè Ä‘en (3) ) ngÅ© tạng lục phá»§ nhất nhất thu và o tầm mắt. Lương Tiêu kinh ngạc vạn phần, chẳng hiểu vì sao.
A Tuyết Ä‘ang lúc vô kế khả thi, ngồi dưới đất nức nở, chợt thấy Lương Tiêu cả ngưá»i hoa tuyết đột nhiên tứ tán cả ra, tá»±a như bị má»™t lá»±c đạo vô hình giải khai, bất giác chấn động, thét lên má»™t tiếng.
Có thể nói lúc nà y, lục thức Lương Tiêu đã trở nên sáng sủa, khà như nước sông xuôi chảy, sảng khoái vô cùng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hô lớn:
- Không sao rồi!
Nhưng hắn vừa kêu lên một tiếng, bỗng phát giác ra kinh mạch trở ngược, khà huyết lại quay vỠloạn xung, lòng thầm than bất hảo, hai tay giang ra, lại vùi đầu và o trong tuyết.
A Tuyết vừa nghe hắn nói: "Không sao rồi" thì vô cùng hoan hỉ. Chẳng ngỠLương Tiêu chỉ mới kêu lên có một tiếng, đã lại chui và o trong tuyết, nà ng bất giác lấy là m kỳ quái, kêu lên:
- Ca ca, trong tuyết có váºt gì thế?
Lương Tiêu khóc cưá»i không được, cố ngẫm nghÄ© nguyên do. Nhưng hắn nà o biết rằng, má»›i vừa rồi hắn gắng kiá»m chế hô hấp, khà cÆ¡ thịnh vượng trong cÆ¡ thể không cách nà o phát tiết được, đà nh quay ngược trở lại mà xung quyết. Giữa lằn ranh sinh tỠấy, rốt cuá»™c toà n bá»™ lá»— chân lông trên ngưá»i hắn đã được giải khai, hình thà nh nên cảnh giá»›i “Quy Tức†mà những kẻ luyện khà hằng mÆ¡ tưởng, tức là không dùng lá»— mÅ©i để hô hấp nữa mà dùng lá»— chân lông để thổ nạp.
Äây chÃnh là cảnh giá»›i cá»±c kỳ cao minh, ngưá»i bình thưá»ng nếu chỉ dá»±a và o tá»± thân tu luyện, có khi cả Ä‘á»i cÅ©ng không thể nà o đạt tá»›i. Mà để đạt tá»›i cảnh giá»›i cao nhân nà y, cÅ©ng Ä‘á»u có phương pháp táºp luyện, theo đó mà dần dần tinh tiến, không khó để hóa giải âm dương chi tranh trong cÆ¡ thể.
Nhưng Lương Tiêu đạt đến cảnh giá»›i nà y, toà n do “chó ngáp phải ruồiâ€(4), cho nên ngay khi hắn vừa dùng đến miệng mÅ©i, từng dòng chân khà trong cÆ¡ thể lại trở nên cuồng phát, bắt đầu phát tác loạn xạ thêm lần nữa.
Lương Tiêu nghÄ© mãi vẫn không ra, nhất thá»i chẳng có cách nà o khác, đà nh phải vùi đầu và o trong tuyết, chẳng dám ló lên.
A Tuyết ngÆ¡ ngác, run rẩy đứng đấy quan sát cả ná»a ngà y, chợt nhiên thầm nghÄ©: "Con ngưá»i nếu bế khà lâu như váºy, còn có thể sống được sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ca ca đã chết…"
NghÄ© đến đây, lòng nà ng vô cùng hốt hoảng, khe khẽ đẩy Lương Tiêu hai cái. Lương Tiêu chỉ lo nghÄ© đến sá»± việc kỳ lạ vừa rồi, không rảnh để ý tá»›i. A Tuyết lại cho rằng mình Ä‘oán định không sai, nhất thá»i ôm lấy Lương Tiêu, thương tâm òa khóc trở lại.
-------------------------
(1) khẩu thị tâm phi: miệng nói một đà ng, lòng nghĩ một nẻo. - chú: KN
(2) lục thức: gồm mắt, tai, mũi, lưỡi, cơ thể, thần trà - chú: BYH
(3) mở cá»a kho thấy mè Ä‘en: nghÄ©a là vỡ vạc, ngá»™ ra má»™t Ä‘iá»u gì đó – chú: BYH
(4): câu nà y nguyên văn là “ngá»™ đả ngá»™ sấmâ€. - chú: KN
(5): có 1 câu thà nh ngữ là “Nhị hổ tương tranh, Biện Trang đắc lợiâ€, nguyên: có má»™t ngưá»i tên Biện Trang và o rừng săn hổ, gặp 2 con hổ định và o bắt cả 2 con, có ngưá»i mách: để 2 con cá»p tá»± đánh nhau, đến khi Ä‘uối sức thì bắt cá»p cÅ©ng dá»… hÆ¡n – chú: Meo Om
Tà i sản của hoangcongthanh
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan , âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , àâòîðàäèî , âèðòóàëüíûå , côn luân , côn luân 4vn , côn luân full , côn luân full 4vn , côn luân quyển 4 , côn luân quyển 5 , côn luân quyển 6 , côn luân quyển 7 , côn luân quyen 4 , côn luân tap cuoi , côn luân táºp 4 , côn luân vn4 eu , chuong 11 con luan , çíàêîìñòâ , codaokinhphong chuong4 , con lon tap 1 , con luan , con luan 4vn , con luan 4vn.eu , con luan 5 6 7 , con luan chuong 15 , con luan chuong 23 , con luan chuong 4 hoi 9 , con luan chuong moi nhat , con luan full , con luan full online , con luan het quyen 3 , con luan phuong ca ebook , con luan quyá»…n 4 , con luan quyen 1 full , con luan quyen 2 , con luan quyen 3 , con luan quyen 4 , con luan quyen 4 hoi 12 , con luan quyen 4 hoi 2 , con luan quyen 4 hoi 9 , con luan quyen 5 , con luan quyen 5 6 7 , con luan quyen 5 hoi 1 , con luan quyen 6 , con luan quyen 6 full , con luan quyen 7 , con luan tap 1 , con luan tap 4 , con luan tap 5 , con luan tren 4vn.com , con luan truyenhixx , con luanquyen 4 , conluan , ebook con luan , ëîãîòèï , ïñîðèàç , ìóçûêà , kiem hiep con luan , ñàëàòîâ , òîðãîâîå , phượng ca , quách thá»§ kÃnh , thap ma , truyen côn luân full , truyen con luan 4vn.eu , truyen con luan quyen 4 , truyen con luan quyen 7 , truyen con luon quyen 3 , truyenkiemhiepconluan , ýëåêòðîìîíòàæ , æàëþçè , ðàìáëåð