 |
|

19-04-2008, 08:17 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 72
Bể tình nổi sống, háºn hay yêu?
Lệ Minh Nguyệt giáºt mình ngÆ¡ ngác nhìn theo tiếng thét, thấy má»™t bóng Ä‘en đã hiện ra sừng sững, cách chiếc sáºp chừng năm thước.
Ngưá»i ấy là Bạch Thái Vân.
Lệ Minh Nguyệt vừa thẹn vừa tức, trợn mắt nhìn nà ng rồi kêu rằng :
- Ồ, chị... chị...
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Sao?
Rõ rà ng là Bạch Thái Vân, một sự thực bẽ bà ng, đáng chán! Lệ Minh Nguyệt chẳng biết nói năng là m sao, chân tay luống cuống nhìn sững không nói gì hết.
Lá»a dục trong ngưá»i cá»§a Thá»i Thiếu Côn chỉ hạ bá»›t má»™t phần. Chà ng sá»ng sốt nhìn Bạch Thái Vân, há miệng cứng lưỡi nói chẳng nên lá»i.
Một lúc sau, Lệ Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cau mà y nói lớn :
- Bạch Thái Vân! Chị đừng á»· mình may mắn kiếm được nước trước. Hôm nay nếu tôi để cho chị thoát khá»i Phụng Nghi thôn thì ba chữ Lệ Minh Nguyệt vá» sau sẽ được viết lại...
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Xin cô nương chá»› khá tá»± mãn lá»›n lá»i như thế. HÆ¡n nữa bây giá» tôi cÅ©ng không có ý muốn thoát Ä‘i đâu.
Lúc ấy Äá»™c Vương Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thá»§ Vu Bà cÅ©ng vá»ng động đứng bao quanh phÃa sau Bạch Thái Vân, cháºn mất đưá»ng rút lui cá»§a nà ng. Hai lão già đá»u sẵn sà ng hai bên Lệ Minh Nguyệt, vÅ© khà cầm tay, chỉ chá» lệnh là động thá»§ ngay.
Lệ Minh Nguyệt nở nụ cưá»i ranh mãnh hét lên :
- Bạch Thái Vân, hiện nay nếu tôi muốn lấy sinh mạng của ngươi dễ như trở bà n tay. Nhưng...
Bạch Thái Vân liếc mắt nhìn quanh thấy Äá»™c Vương Sa Thiên Lý mặt mà y đầy bướu thịt nổi phồng, hai chưởng thá»§ sẵn, lòng chưởng ẩn hiện những đưá»ng gân Ä‘en tÃa, hai mẹ con Long Thá»§ Vu Bà sẵn sà ng chỠđợi lệnh cá»§a Lệ Minh Nguyệt để xông và o tấn công khốc liệt.
Nhưng nà ng không quan tâm tý nà o, vẫn tá»§m tỉm cưá»i.
Bỗng Lệ Minh Nguyệt nói tiếp :
- Bây giá» chúng ta cần Ä‘i đến má»™t giải pháp khác, “Vân Äá»™c Khá»a Yên†tuy không phải là má»™t món độc kỳ lạ, nhưng cÅ©ng là m cho thần trà ngưá»i ta hôn mê Ãt ra cÅ©ng phải ba ngà y má»›i tỉnh. Má»›i chỉ có mấy giá», tại sao cô lại...
Bạch Thái Vân nói :
- Cô băn khoăn vỠviệc nà y cũng phải, tôi cũng không cần giấu diếm là m gì nữa. Cô nên biết rằng tôi là con gái của Bạch Công Lăng, Giáo chủ Vu Cổ giáo.
Lệ Minh Nguyệt cau mà y nói :
- Vu Cổ giáo không có khả năng phòng tránh hết trăm thứ độc. Ngay đến Giáo chủ Bạch Công Lăng cũng chưa hẳn...
Nói đến đây nà ng đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh dị sợ hãi.
Liếc mắt nhìn lại thấy Äá»™c Vương Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thá»§ Vu Bà đã đóng kÃn tất cả cá»a ngõ ra và o. Bên trong đèn thắp sáng trưng, trừ Bạch Thái Vân ra không còn má»™t cao thá»§ nà o đáng kể. Lệ Minh Nguyệt cảm thấy yên tâm hÆ¡n, vẻ mặt khẩn trương đã bá»›t Ä‘i.
Bạch Thái Vân cả cưá»i nói :
- Ngươi nói phải lắm. Nếu là cha tôi cÅ©ng vẫn bị nà ng ám toán cÅ©ng bị hại. Nhưng có Ä‘iá»u giúp tôi và cha tôi có Ä‘iểm khác nhau. Nếu tin tức liên lạc mau chóng hÆ¡n, cô sẽ thấy rằng chÃnh loại “Vân Hương độc†cá»§a Chà Tôn giáo chá»§ cÅ©ng không là m gì tôi nổi.
Lệ Minh Nguyệt miễn cưỡng nói :
- Ngưá»i khôn nghi ngà n Ä‘iá»u, cÅ©ng phải có Ä‘iá»u sai lạc, huống chi tôi vì cô mà phải ngạc nhiên, có lẽ cô đã tiến tá»›i trình độ chống cả bách độc hay sao?
Bạch Thái Vân đáp :
- Chị cÅ©ng chưa hẳn là báºc trà gia, mà tôi cÅ©ng không có khả năng chống trăm thứ độc. Chỉ có đặc biệt là trong cÆ¡ thể tôi có má»™t số Vô vÄ© cổ trùng, má»™t loại trùng chuyên môn ăn các thứ độc váºt và độc tố xâm nháºp và o cÆ¡ thể. Cho nên khi trúng độc, tôi cÅ©ng như ngưá»i thưá»ng phải chịu ảnh hưởng nhất thá»i cá»§a chất độc. Nhưng má»™t thá»i gian ngắn sau đó, khi các độc tố bị “Vô vÄ© cổ trùng†hút hết rồi, tá»± nhiên tôi sẽ hoà n toà n vô hại.
Lệ Minh Nguyệt chưa tin, há»i thêm :
- Nhưng tôi đã Ä‘iểm cả mưá»i hai chÃnh huyệt cá»§a cô rồi mà .
- Cái thuáºt chân khà phá huyệt, tôi cÅ©ng có chút Ãt khả năng đối phó được.
- Chị đã tinh thông chân khà phá huyệt sao?
Lệ Minh Nguyệt nói xong khanh khách cưá»i rồi tiếp thêm :
- Kể ra cô cÅ©ng có nhiá»u biệt tà i đáng phục lắm. Nhưng tiếc hôm nay thì khác...
Vừa nói chuyện, nà ng vây tay tiến sát và o Bạch Thái Vân, vung chỉ cong như móc câu bổ ngay và o mặt nà ng. Äá»™c Vương Sa Thiên Lý và hai mẹ con Long Thá»§ Vu Bà và hai lão già thị vệ cÅ©ng đồng thá»i bao vây tấn công luôn.
Thá»i Thiếu Côn nóng lòng như lá»a đốt. Nhưng công lá»±c chà ng đã tiêu tan, dù có ra tay cÅ©ng chẳng là m nên trò trống gì cả.
Tình thế khẩn trương như chỉ mà nh treo chuông đá, đột nhiên nghe đánh “ầm†một tiếng lớn, có tiếng quát :
- Hãy dừng tay!
Rồi loang loáng có nhiá»u ngưá»i hiện ra nÆ¡i cá»a động.
Lệ Minh Nguyệt tái mặt, dừng tay kêu lên :
- Äại thư!
Thì ra những bóng ngưá»i vừa đến không ai khác hÆ¡n là Khúc Tá»± Thá»§y, Tá» Mãn Kiá»u, thêm Chu Diệp Thanh Ä‘ang đứng á»§ rÅ©, và má»™t ông lão già độ năm mươi, tinh thần quắc thước.
Khúc Tự Thủy lạnh lùng nói :
- Cô cÅ©ng còn gá»i tôi là đại thư sao?
Lệ Minh Nguyệt sá»ng sốt nói :
- Äại thư đã không thông cảm được lòng em rồi!
Khúc Tự Thủy thở dà i, quay nơi khác không thèm đáp lại.
Trong lúc đó, Bạch Thái Vân lấy trong túi ra má»™t hoà n thuốc đưa tá»›i trước mặt Thá»i Thiếu Côn, dùng truyá»n âm nháºp máºt nói :
- Äây là viên “Thanh Ưng hoà n†cá»§a gia gia chế ra, anh hãy nuốt Ä‘i.
Thá»i Thiếu Côn đỠmặt e thẹn, nhưng cÅ©ng đưa tay bắt lấy viên thuốc nuốt liá»n.
Viên thuốc vừa trôi qua khá»i há»ng đã cảm thấy mát mẻ dá»… chịu liá»n, những dục niệm trước kia hoà n toà n tan biến hết. Thá»i Thiếu Côn tá»± thấy hổ thẹn, áy náy vô cùng. Chà ng chỉ háºn không có cách gì chun được xuống đất cho khuất mắt, nên đứng cúi đầu không nói năng gì hết.
Không khà trầm lặng, trang nghiêm cơ hồ muốn nghẹt thở. Trong phòng không có một tiếng động nà o.
Bạch Thái Vân gá»i lá»›n :
- Cha!
Ông lão năm mươi tuổi, thân hình quắc thước vừa mới đến khi nãy là Bạch Công Lăng Giáo chủ Vu Cổ giáo.
Vu Cổ giáo chủ có phần hổ thẹn, nhìn nà ng than dà i :
- Mang danh Giáo chủ một giáo hội, từng xông pha trên giang hồ bao lâu, không ngỠđâu ngà y hôm nay mới và o Trung Nguyên đã lầm mưu, đến nỗi phải nhỠtay những cô gái nà y tới cứu.
Nói xong ông có vẻ buồn rầu chán nản lắm.
Bạch Thái Vân chạy à o tới lăn xả và o lòng Vu Cổ giáo chủ nói :
- Tuy cha đã xông pha trên đưá»ng Ä‘á»i nhưng ngưá»i anh hùng là m sao Ä‘oán cho hết những âm mưu thâm độc tiểu nhân. Thất bại có vì cạm bẫy cá»§a chúng cÅ©ng không thể vì đó mà ảnh hưởng đến uy danh mình được.
Lệ Minh Nguyệt nghe nói chỉ khẽ cưá»i, nhưng không nói gì.
Vu Cổ giáo chủ lạnh lùng nói :
- Phải, nếu bằng chân tà i thá»±c há»c, thì không cần cha phải ra tay.
Nói đến đây má»™t loạt tiếng kêu ken két xen lẫn vá»›i những tiếng reo ầm ầm đưa tá»›i. Cá»a đá đã mở tung, hà ng mấy chục quái nhân mặt mà y kỳ dị, tay chân xâm rằn rá»±c, y phục đủ mà u sắc ồ ạt xông và o như má»™t trà ng gió lốc.
Thá»i Thiếu Côn giáºt mình, đứng sững chưa biết bá»n nà y là ai thì cả Ä‘oà n ngưá»i Ä‘á»u phá»§ phục quỳ xuống trước mặt Vu Cổ giáo chá»§ lạy mấy lạy. Rồi không đợi ra lệnh, hỠđã phân tán xung quanh và vây chặt lấy bá»n Lệ Minh Nguyệt, Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thá»§ Vu Bà . Trong chá»›p mắt đã bố trà thà nh má»™t tòa tráºn thế.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt nói :
- Những tuồng chÆ¡i con nÃt là m sao dá»a nạt được tôi, đối vá»›i ngưá»i Vu Cổ, riêng má»™t mình Long Thá»§ Vu Bà là đủ đối phó rồi.
Vu Cổ giáo chá»§ nổi giáºn đùng đùng, mắng lá»›n :
- Con tiện tỳ, dù mà y có tà i thần giá»i thánh, hôm nay cÅ©ng phải đấu vá»›i mà y má»™t tráºn cho biết.
Nói xong đưa tay ra lệnh, chỉ huy bá»n giáo đồ tấn công.
Nhưng ông chưa kịp ra tay, Bạch Thái Vân đã ôm choà ng lấy ông kêu rằng :
- Gia gia, cha... không trông thấy chà ng hay sao?
Tiếp theo đó, nà ng quay sang bảo Thá»i Thiếu Côn :
- Anh hãy mau mau lại yết kiến gia gia đi.
Thá»i Thiếu Côn tuy ngượng đỠmặt, nhưng cÅ©ng lại vái chà o nói :
- Xin kÃnh chà o... tiá»n bối!
Vu Cổ giáo chá»§ gáºt đầu nói :
- Hay lắm, tốt lắm.
Tình hình nhá» váºy đã bá»›t căng thẳng nhiá»u.
Khi Vu Cổ giáo chủ định phát động cuộc tấn công trở lại, thì Khúc Tự Thủy đã lách mình nhảy tới đưa tay cản lại.
Bạch Công Lăng cau mà y há»i :
- Cô nương muốn gì?
Khúc Tự Thủy lễ phép nói :
- Xin lão tiá»n bối tha thứ tiểu nữ đã xao lãng bổn pháºn. Nếu lão tiá»n bối cho phép, tiểu nữ xin lãnh phần xá» lý việc nà y cho.
Bạch Công Lăng đưa tay ra lệnh :
- Chúng mà y hãy lùi xuống.
Mấy chục quái nhân tuân lệnh dạ rang rồi từ từ rút lui tản mát bốn góc.
Khúc Tự Thủy xá một cái nói :
- Cám Æ¡n tiá»n bối.
Rồi nà ng quay mình tiến sát vá» phÃa Lệ Minh Nguyệt.
Lệ Minh Nguyệt lẩm bẩm nói :
- Äại thư, chả lẽ chị lại muốn...
Khúc Tự Thủy thở dà i nói :
- Bây giá» tôi muốn há»i cô má»™t câu tháºt lòng, cô dá»± định như thế nà o?
Lệ Minh Nguyệt nghiến răng nói :
- Má»—i ngưá»i có chá»§ định riêng, ai có lối nấy.
Khúc Tá»± Thá»§y cưá»i lạt nói :
- Äá»§ rồi, má»™t câu nói ấy cÅ©ng đủ lắm rồi!
Lệ Minh Nguyệt gượng cưá»i nói :
- Äại thư, chị muốn Ä‘oạn tuyệt quan hệ cùng em phải không?
Nà ng đang nói, bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác :
- Nên biết rằng bất cứ má»™t ngưá»i nà o dù tà i giá»i thông minh đến đâu cÅ©ng khó tránh được má»™t lần lầm lỡ. Äừng cho rằng giữa đại thư và chà ng há» Thá»i kia.
Khúc Tự Thủy nghe đến đó tái mặt đi.
Tá» Mãn Kiá»u lại gần, xen và o nói :
- Nhị thư, có thể nghe em nói một câu nà y không?
Lệ Minh Nguyệt thở dà i nói :
- Bá» hết, vứt hết Ä‘i! Chúng ta hãy cùng trở vá» Trưá»ng Bạch sÆ¡n là hÆ¡n.
Chu Diệp Thanh đứng bên cạnh nghe xong nói tiếp :
- Phải đấy, bao nhiêu Ä‘iá»u phiá»n muá»™n rắc rối Ä‘á»u do từ miá»n Tây gây nên, chúng ta hãy cùng nhau trở vá» Vô Vi môn, đừng nhúng tay và o chốn giang hồ nữa mà là m gì.
Lá»i nói có vẻ cảm khái và thà nh khẩn vô hạn.
Khúc Tự Thủy than rằng :
- Nhị muá»™i, nếu như chị em chúng mình cùng ăn năn hối háºn thì bao nhiêu Ä‘iá»u trót đã lầm lỡ, má»i việc Ä‘á»u có thể bổ cứu được hết.
Lệ Minh Nguyệt hứ một tiếng nói :
- Phải, tôi chỉ hối háºn vì những Ä‘iá»u trót lầm lỡ. Tôi cÅ©ng hối háºn vì sá»± đại bại công nhiên tại đây, ngà y hôm nay.
Khúc Tá»± Thá»§y sá»ng sốt há»i :
- Nói thế là em không còn muốn trở vá» Trưá»ng Bạch sÆ¡n phải không?
Lệ Minh Nguyệt lắc đầu nói :
- Không, nếu đại thư cần tôi sẽ cùng trở vá» ngay. Nhưng hiện nay, tôi còn cần giải quyết mấy Ä‘iá»u tâm sá»±.
- Cô muốn...
- Việc nà y, tốt nhất xin đại thư đừng há»i đến.
Rồi liếc mắt nhìn lại, nà ng hằm hằm nói :
- Hôm nay tuy thất bại, nhưng Lệ Minh Nguyệt nay vẫn không phục chút nà o. Nếu cứ ra tay đánh nhau, chưa biết phần thắng đã thế nà o.
Nhưng sau đó, nà ng lại rảo bước Ä‘i mở toang tất cả các cá»a hang cho những ngưá»i bên trong lùi hết ra ngoà i.
Äá»™c Vương Sa Thiên Lý, mẹ con Long Thá»§ Vu Bà cÅ©ng từ từ rút lui luôn.
Bá»—ng Thá»i Thiếu Côn hét lá»›n :
- Hãy thong thả đã!
Lệ Minh Nguyệt dừng chân lại, nhìn chà ng mỉm cưá»i há»i :
- Anh nghĩ sao?
Thá»i Thiếu Côn nói lá»›n :
- Xin cô hãy trả lại tôi những tà i liệu mà cô đã đánh tráo của tôi.
Lệ Minh Nguyệt lạnh lùng nói :
- Những đồ váºt ấy đối vá»›i tôi chẳng có Ãch gì. Nhưng hiện nay chưa phải lúc anh muốn mà được. Há»a chăng...
Rồi nà ng nghiêm trang nói tiếp :
- Há»a chăng, anh có thể cướp lấy mà đi được.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên lẩm bẩm má»™t mình, không nói năng gì hết. Nếu bảo cướp giáºt, tháºt là điá»u không thể là m được, vì hiện nay công lá»±c cá»§a chà ng đã tiêu tan hết cả, đỠtụ chẳng được, là m sao mà ra tay?
Nếu không, vì những tà i liệu nà y có má»™t tầm quan trá»ng rất lá»›n đối vá»›i chà ng cÅ©ng như đối vá»›i váºn mệnh võ lâm.
Lệ Minh Nguyệt cứ lùi dần. Tuy há»i nhưng trong vòng tráºt tá»±, có bố trà kế hoạch hẳn hòi. Nếu bất ngá» có ai ra tay, tất nhiên sẽ xảy ra má»™t trưá»ng ác chiến ngay.
Bạch Thái Vân không muốn tình thế kéo dà i và cÅ©ng muốn Lệ Minh Nguyệt mau mau Ä‘i cho khuất mắt nên cứ im lặng nhìn bá»n Lệ Minh Nguyệt rút lui dần.
Thá»i Thiếu Côn thở dà i má»™t tiếng rồi quay Ä‘i ngay.
Chà ng không biết mình còn sống bao nhiêu nữa, nhưng ý thức của chà ng thì bây giỠkhông còn cách gì mà quay lại, và chà ng không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện nà o khác nữa.
Tâm hồn chà ng tê tái, cơ hồ muốn rơi lệ.
Chu Diệp Thanh đứng đỠngưá»i không nhúc nhÃch.
Thì ra nà ng nháºn lệnh Lệ Minh Nguyệt giám sát bá»n Bạch Thái Vân. Nhưng cuối cùng bị Bạch Thái Vân ká»m chế lại, cho nên không dám cùng Ä‘i theo Lệ Minh Nguyệt nữa.
Cảnh yên lặng nặng nỠlại kéo dà i lần nữa trong gian nhà đá.
Bạch Thái Vân đưa mắt nhìn bốn phÃa, buồn buồn hướng vá» Bạch giáo chá»§ nói :
- Gia gia, chà ng sắp chết đến nơi rồi.
Bạch Công Lăng sá»ng sốt há»i :
- Ai sắp chết?
Bạch Thái Vân nói :
- Việc con đã nói với cha, cha quên rồi sao?
Bạch Công Lăng cưá»i khà khà rồi ôn tôn nói :
- Con Æ¡i, cha chỉ còn vá»n vẹn má»™t bảo váºt là viên thuốc “Cá»u thiên phản hồn hoà n nguyên đơnâ€, chả lẽ ngà y nay con lại muốn Ä‘em cho má»™t kẻ khác?
Bạch Thái Vân tha thiết nhìn cha rồi từ từ nói :
- Con đâu dám đòi há»i như váºy, nhưng nếu gia gia có biện pháp gì để cứu anh ấy cÅ©ng tốt.
Bạch Công Lăng lắc đầu nói :
- Äá»™c tố trong ngưá»i hắn đã giải hết rồi. Băng Phách tán tạm thá»i là m tiêu tan công lá»±c cÅ©ng không có gì đáng quan hệ. Nhưng cái thuáºt “Di nguyên bổ thiên†kia thì không có biện pháp nà o có thể...
Bạch Thái Vân cầm lấy tay Bạch Công Lăng kêu lên rằng :
- Gia gia, bất kỳ thế nà o, xin cha tìm cách cứu giùm anh ấy.
Bạch Công Lăng thở dà i nói :
- Viên “Cá»u thiên phản hồn hoà n nguyên đơn†do bổn giáo truyá»n từ năm Ä‘á»i rồi, trước sau không bao giá» dùng tá»›i. HÆ¡n mưá»i lăm năm vá» trước, ông ná»™i mà y lúc lâm chung, cha đã có định lấy viên thuốc nà y cho ông uống. Nhưng ông đã cương nghị cá»± tuyệt. Trong Vu Cổ giáo, viên thuốc ấy là má»™t vinh dá»±, và là má»™t bảo váºt trấn môn, chẳng lẽ bây giá» Ä‘em cho má»™t ngưá»i khác không liên quan gì tá»›i bổn giáo hay sao?
Bạch Thái Vân nói :
- Tại sao lại không liên quan gì? Gia gia nói sai rồi.
- Tại sao lại sai?
- Cha không nghĩ ra sao? Cha sinh hạ được mấy trai mấy gái?
Bạch Công Lăng ngạc nhiên nói :
- Cha chỉ vá»n vẹn có má»™t mình mà y chứ còn trai gái nà o nữa? Sao con há»i lẩn thẩn như váºy?
Bạch Thái Vân nói tiếp :
- Vu Cổ giáo sáng láºp ra từ hai trăm năm nay, khét tiếng khắp miá»n Tây, đâu phải dá»… dà ng gì mà nên được.
- Äó là lẽ tá»± nhiên con Æ¡i, con nghÄ© sao mà nói như váºy?
- Xét ra gia gia lại cố phụ cái trá»ng trách cá»§a liệt tổ liệt tông phó thác. Äến Ä‘á»i nà y cha lại Ä‘em sá»± nghiệp nà y trao lại cho ngưá»i khác rồi.
- Nói báºy!
- Gia gia định truyá»n lại cho ai?
- Tổ tiên Ä‘á»i Ä‘á»i có minh huấn rõ rà ng. Chức Giáo chá»§ không thể truyá»n cho ngưá»i ngoà i. Nếu có con trai thì truyá»n cho con trai, có gái thì truyá»n lại cho con gái. Cha đây sẽ truyá»n cho con chứ ai nữa?
- Chỉ đáng tiếc là con đã sắp chết rồi.
Bạch Công Lăng giáºt mình há»i :
- Tại sao?
Bạch Thái Vân nhìn Khúc Tá»± Thá»§y và Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Con đã cùng chà ng tham luyện “U Hạo thần côngâ€, nếu chà ng chết con sống là m sao được?
Bạch Công Lăng cau mà y đi đi lại lại một lúc rồi nói :
- Công việc như thế nà y quả nhiên cÅ©ng khá quan trá»ng và rắc rối.
Bạch Thái Vân gượng cưá»i nói :
- Sá»± việc hiển nhiên là thế. Con chỉ nhắc lại mà thôi. Sá»± quyết định hoà n toà n thuá»™c quyá»n cá»§a gia gia, sau nà y gia gia khá»i hối háºn.
Bạch Công Lăng cứ đi đi lại lại lẩm bẩm một mình :
- Việc nà y quả nhiên khó xá» tháºt! “Cá»u thiên phản hồn hoà n nguyên đơn†là má»™t viên thuốc linh hiếm có, đã bảo tồn trên mấy Ä‘á»i rồi. Má»™t cÆ¡ nghiệp cá»§a liệt tổ liệt tông đã khổ gầy dá»±ng hÆ¡n hai trăm năm qua, chả lẽ lại Ä‘em trao cho má»™t ngưá»i khác?
Miệng lẩm bẩm, chân cứ bước Ä‘i, lòng ông tháºt Ä‘ang bị câu xé bởi nhiá»u cảm nghÄ© phức tạp. Bạch Thái Vân tá»±a hồ như đã có má»™t phương cách hay ho, cố tá» vẻ lạnh nhạt tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Phải, xin gia gia hãy cân nhắc kỹ cà ng trước khi quyết định. Äừng nếu vì áp lá»±c cá»§a con mà là m Ä‘iá»u nông nổi.
Bạch Công Lăng vẫn đi đi lại lại, hồi lâu mới dừng chân thở dà i nói :
- Con ơi, cha đã quyết định rồi.
Bạch Thái Vân liếc nhìn Thá»i Thiếu Côn rồi nói tiếp :
- Gia gia nhất định không thể bỠđược viên “Cá»u thiên phản hồn hoà n nguyên đơn†nà y phải không?
Bạch Công Lăng đưa tay vuốt râu rồi trịnh trá»ng nói :
- Con hãy cầm lấy, gia gia cho con đấy. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u...
Ông cau đôi mà y rồi nói tiếp luôn :
- Má»™t khi uống viên thuốc nà y thì bao nhiêu “Vô vÄ© cổ trùng†chết hết. Chừng đó chỉ sợ con không đủ khả năng để ká»m chế nó được mà thôi. Và như...
Bạch Thái Vân vá»™i và ng cháºn lá»i ông ta và nói :
- Gia gia, con đã biết. Gia gia khá»i cần nói nữa.
Bạch Công Lăng đưa cho nà ng má»™t cái lá» bằng ngá»c xanh, trong đó có đựng má»™t viên thuốc mà u Ä‘en to bằng má»™t trái vải. Khi vừa mở nút ra, mùi thÆ¡m theo gió tá»a ra bốn hướng, hÃt qua đã thấy mát mẻ gan phổi.
Bạch Thái Vân tươi cưá»i há»›n hở cầm viên thuốc thoăn thoắt chạy lại bên Thá»i Thiếu Côn nói :
- Khi uống viên thuốc nà y và o chẳng những ảnh hưởng cá»§a Di nguyên bổ thiên Ä‘á»u tan mất, mà suốt Ä‘á»i không sợ má»™t chất độc nà o, công lá»±c má»—i ngà y thêm tăng tiến.
Nà ng nói nhỠ:
- Anh hãy lại tạ ơn gia gia đi.
Nà ng nói xong liá»n cầm viên thuốc đặt và o mồm Thiếu Côn.
Tháºt không ngá», Thá»i Thiếu Côn lại cưá»i lạt nói :
- Tấm tịnh tình cá»§a Vân muá»™i, tôi muôn phần cảm kÃch, nhưng rất tiếc tôi không nháºn được thuốc nà y.
Nói xong chà ng quay mình chạy luôn ra cá»a động.
|

19-04-2008, 08:18 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 73
Vu Cổ giáo chủ giảo độc trị bịnh
Hà nh động cá»§a chà ng tháºt bất ngá», Bạch Thái Vân ngạc nhiên “ủa†má»™t tiếng, há»i lá»›n :
- Anh nà y... Tại sao... điên rồi hả?
Thá»i Thiếu Côn dừng chân nói :
- Ngưá»i thá»i xưa không bao giỠăn cá»§a gá»i cho không! Ở Ä‘á»i, sống chết có số mạng. Nếu số tôi phải chết, cưỡng lại cÅ©ng vô Ãch.
Nói vừa dứt lá»i, chà ng lại rảo bước chạy ngay.
Khúc Tá»± Thá»§y, Tá» Mãn Kiá»u Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn theo. Bạch Thái Vân dáºm chân nói lá»›n :
- Gia gia, việc nà y tại nơi cha cả. Nếu cha bằng lòng đưa sớm viên thuốc một chút thì anh ta không đến nỗi chạm tự ái bỠđi như thế.
Bạch Công Lăng trong lòng không được vui, nhưng cÅ©ng nóng nảy. Ông khẽ nhún chân, phút chốc đã bay thẳng tá»›i cháºn trước mặt Thá»i Thiếu Côn, tươi cưá»i nói :
- Viên thuốc kia lão phu bằng lòng cho anh, chẳng cần ân huệ gì hết.
Nói xong ông ta nghĩ chẳng có cách nà o hơn, ông bèn chắp tay nói :
- Xem như đây là lá»i yêu cầu cá»§a lão phu, anh hãy uống Ä‘i.
Thá»i Thiếu Côn vá»™i và ng chấp tay nói :
- Lão tiá»n bối đã quá lá»i rồi, cháu đã là m nên việc gì mà dám lãnh bảo váºt cá»§a tiá»n bối.
Bạch Thái Vân thấy Bạch Công Lăng cháºn chà ng lại má»›i yên lòng. Nhưng nà ng tức mình phụng phịu đứng thừ ngưá»i má»™t chá»— không nói gì hết. Nhưng nếu cần nói ra kẻ nà o là m tức mình, bản thân nà ng cÅ©ng khó trả lá»i được.
Bạch Công Lăng cầm viên thuốc trong tay Bạch Thái Vân, nghe nói, ngần ngại một lúc rồi bảo :
- Như thế là anh nhất định không bằng lòng nháºn rồi phải không?
Thá»i Thiếu Côn giáºt mình nói :
- Chẳng lẽ lão tiá»n bối cho rằng cháu có ý thá»±c kiêu ngạo sao?
Bạch Công Lăng bực mình nói :
- Lão phu đây tiếp xúc vá»›i đủ hạng ngưá»i, nhưng chưa thấy ai ương ương gà n gà n như anh.
Thá»i Thiếu Côn bất mãn lắm nhưng cố gượng cưá»i nói :
- Äá»i cháu không còn bao nhiêu nữa, thá»i gian quá cấp bách rồi, xin tiá»n bối cho phép được Ä‘i gấp.
Bạch Công Lăng tái mặt nói lớn :
- Oắt con, mà y nhất định cứng đầu sao?
Thá»i Thiếu Côn không trả lá»i, lách sang má»™t bên định chen qua phÃa tả Bạch Công Lăng để Ä‘i.
Bạch Công Lăng do dá»± má»™t chút rồi đột nhiên vung cổ tay phất luôn năm chỉ Ä‘iểm luôn và o ngưá»i Thá»i Thiếu Côn và thét lá»›n :
- Bây giá» không thể chiá»u theo ý mà y mãi được.
Thì ra đây là má»™t thế Ä‘iểm huyệt đặc biệt cổ truyá»n cá»§a Vu Cổ giáo, lối xuất thá»§ hư hư tháºt tháºt so vá»›i những thá»§ pháp thông thưá»ng trên võ lâm hoà n toà n khác hẳn.
Thá»i Thiếu Côn công lá»±c mất hết không còn mảy may khả năng chống cá»± hay tránh né gì hết, chỉ kịp nấc lên má»™t tiếng là toà n thân cứng đỠnhư khúc gá»—, đứng nguyên má»™t chá»— không cục cá»±a.
Bạch Công Lăng lắc đầu thở dà i, rồi ấn ngay và o huyệt yết hầu cá»§a Thá»i Thiếu Côn, đặt viên thuốc và o miệng, đẩy luôn qua cổ há»ng.
Thá»i Thiếu Côn bất đắc dÄ© phải nuốt trôi, nhưng đôi mắt chá»›p lia lịa tỠý không bằng lòng.
Bạch Công Lăng bảo Bạch Thái Vân rằng :
- Viên thuốc nà y uống và o không bao lâu công lực phục hồi như cũ.
Nói xong ông tỠý buồn buồn nói :
- Cha đây không có ước vá»ng gì sâu xa. Vì chỉ sinh hạ được má»™t mình con là giá, cha chỉ mong rằng con đừng để cho bổn giáo phải lá»t và o tay kẻ khác. Äó là điá»u hy vá»ng duy nhất mà cha đặt để nÆ¡i con đó. Tuy nhiên đó cÅ©ng là điá»u khó quyết định trước được. Má»i việc Ä‘á»u đặt tin tưởng và o lương tâm cá»§a các con mà thôi.
- Gia gia...
Bạch Công Lăng cương quyết xua tay nói :
- Con Æ¡i, hãy nên bảo trá»ng lấy thân. Cha chỉ mong cho con sá»›m trở vá» nhà đoà n tụ.
Nói xong quay mình bước ra khá»i động rồi cùng mấy chục Vu Cổ giáo đồ rảo bước Ä‘i ngay.
Bạch Thái Vân sá»ng sốt nhìn theo, khi bóng đã khuất, nà ng bưng mặt khóc òa lên.
Bỗng có tiếng kêu dịu dà ng nho nhỠbên tai :
- Bạch muá»™i muá»™i, đã là việc vui mừng, sao muá»™i muá»™i lại khóc lóc như váºy?
Khúc Tá»± Thá»§y đã đến tá»± bao giá», đứng ở bên cạnh.
Bạch Thái Vân như ngưá»i Ä‘au má»›i hết, bây giá» còn yếu á»›t, gục và o lòng Khúc Tá»± Thá»§y nức nở kêu lên :
- Khúc thư thư!
Rồi nà ng sụt sùi nức nở.
* * * * *
Ba ngà y sau, nhân má»™t buổi hoà ng hôn trá»i sáng.
Trước hang Vô Nhân cốc tại dãy Kỳ Liên sÆ¡n, má»™t là n sóng ngưá»i ồ ạt kéo đến, má»—i lúc má»™t đông.
Tình trạng nà y đối vá»›i thá»i kỳ đại há»™i do Niệp Sát hòa thượng và Vô danh tăng mượn tiếng Nhất Liá»…u thiá»n sư triệu táºp trước kia cÅ©ng không khác mấy.
Số ngưá»i nà y gồm phần nhiá»u các cao thá»§ võ lâm Cái bang, Nhất Liá»…u thiá»n sư đã lãnh đạo toà n thể quần hùng võ lâm, bám sát Chà Tôn giáo chá»§ vá» táºn hang Vô Nhân cốc.
Theo báo cáo cuối cùng cho biết, thì Chà Tôn giáo chá»§ chưa kịp và o Vô Nhân cốc thì hang nà y đã bị vợ chồng Văn Tá» Ngá»c chiếm giữ rồi.
Chà Tôn giáo chá»§ đã thống lãnh má»™t số môn đồ đến Vô Nhân cốc trước đây hai ngà y, nhưng đưá»ng đã bế tắc, chưa tìm được lối và o.
Nhất Liá»…u thiá»n sư Ä‘iá»u khiển quần hùng kéo đến đông đủ. Nhưng đối vá»›i việc nà y cÅ©ng không lấy gì quan trá»ng lắm, trải qua mấy ngà y chị hạ lệnh nghỉ ngÆ¡i, tụng kinh niệm Pháºt chứ không đả động gì hết.
Trong má»™t buổi hoà ng hôn gió lá»™ng à o à o, cá»a hang đá đông đặc cả những bóng ngưá»i thấp thoáng. Há» là thuá»™c hạ cá»§a Chà Tôn giáo chá»§ Lãnh Thiên Tinh.
Trên má»™t tảng đá vuông trước cá»a hang, Chà Tôn giáo chá»§ ngồi xếp bằng.
Bốn con thị tỳ đứng hầu hai bên. PhÃa sau là mấy chục cao thá»§ Thiên Cương và Äịa Sát. Ai nấy Ä‘á»u im lặng không nói má»™t lá»i.
Những tiếng sấm rá»n bá»—ng từ xa xa đưa lại.
Cá»a hang cháºt hẹp phÃa trước bia “Âm DuÆ¡ng giá»›i†xưa kia, nay đã bị nhiá»u tảng đá to lá»›n lấp kÃn.
Cứ như công lá»±c cá»§a bá»n Chà Tôn giáo chá»§, muốn sang bằng những tảng đá nà y không phải là khó, nhưng há» cứ để tá»± nhiên rồi án ngữ đó hai ngà y trá»i, không tá»›i không lui, khiến cho ngưá»i ngoà i không hiểu ra sao cả.
Trên đỉnh núi, khắp bốn mặt, trên các vách núi cao chót vót Ä‘á»u có ngưá»i leo cảnh giá»›i đông nghịt cả.
Cứ theo tin báo từ lúc đầu thì hơi độc trong hang bắt đầu chấn động.
Loại hÆ¡i độc nà y vô cùng nguy hiểm. Ai bị trúng phải, trong phút chốc tan ra thà nh nước Ä‘en ngay. Chà Tôn giáo chá»§ lại nghÄ© rằng vợ chồng Văn Tá» Ngá»c vì lúc mình xua quân và o hang nhiá»…m phải độc nên má»›i dụng tâm lấp cá»a hang lại.
Tuy nhiên theo những tin tức cuối cùng cho biết thì hơi độc đã tan và trong hai ngà y vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nhiá»u thư đã cho bắn và o, nhưng vẫn chưa thấy vợ chồng Văn thị Ä‘em thuá»™c hạ cá»§a há» là bốn Truy Hồn sứ giả ra nghênh tiếp Chà Tôn giáo chá»§ tuy cÅ©ng nóng lòng nhưng vá»›i má»™t ý nghÄ© khoan dung, bà cứ Ä‘inh ninh rằng vì bá»™ hạ cá»§a há» không đủ ngưá»i canh gác khắp nÆ¡i, do đó không nháºn thấy vÅ© thư bắn và o.Vì dù sao Ä‘i nữa, Văn phu nhân cÅ©ng là em ruá»™t cá»§a mình, không lẽ nà ng lại Ä‘i bá»™i phản chị được.
Äối vá»›i Chà Tôn, bao nhiêu lá»i buá»™c tá»™i cá»§a Thá»i Thiếu Côn chỉ là câu chuyện mÆ¡ hồ không Ä‘Ãch xác.
Thế rồi bà cứ nhẫn nại chỠnữa.
Nhưng hết ngà y nà y lại sang ngà y khác, lòng bà má»—i lúc cà ng thêm thắc thá»m, áy náy không yên. Bao nhiêu câu chuyện cá»§a Thá»i Thiếu Côn không có vẻ bịa đặt mà có lẽ dần dần trở thà nh sá»± tháºt.
Nhưng chả lẽ em gái mình lại có thể ra tay giết ba, giết mẹ, bại hoại nhân thưá»ng hay sao?
Chà Tôn giáo chủ đứng ngồi không yên, nhắm mắt ngồi im trước những luồn gió lạnh buổi sương, bỗng nhiên cảm thấy một sự cô độc lẻ loi mà xưa nay chưa bao giỠgặp phải.
Trên Ä‘á»i hình như chỉ còn má»™t mình bà ta là bÆ¡ vÆ¡ nhất, muốn chết không xong, muốn sống cÅ©ng không còn hứng thú gì nữa.
Dưới trướng bà có hà ng trăm thá»§ hạ, bản lãnh kinh ngưá»i nhưng há» Ä‘á»u là những ngưá»i mất cả lý trÃ, ngoà i việc tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh ra, thì không khác nà o những con ngưá»i bằng gá»— đá.
Bốn con thị tỳ đứa nà o cÅ©ng lanh lẹ, khôn ngoan xinh đẹp, nhưng vì Chà Tôn quá nghiêm khắc nên ngưá»i nà o cÅ©ng câm như hến, ai lại có cảm nghÄ© gì chỉ ôm ấp trong lòng, chứ không dám nói ra.
Thá»i gian cứ trôi qua, Chà Tôn giáo chá»§ cứ lặng lẽ ngồi yên trên tảng đá, mắt lim dim không nói năng gì cả.
Cánh cá»a hang hÆ¡n má»™t trăm trượng là chá»— quần hùng táºp trung. Há» rất đông, nhưng ai ai cÅ©ng lặng thinh chỠđợi có sá»± diá»…n biến má»›i.
Äêm khuya dần.
Qua đến canh hai, vầng trăng khuyết vừa ló dạng tá»a là n ánh sáng bạc mÆ¡ hồ ảm đạm, khiến cảnh núi rừng cà ng đượm mà u âm u huyá»n bÃ.
Bá»—ng nhiên có hai bóng ngưá»i nhẹ nhà ng như hai cánh én, bay vút từ rừng lá»t qua đám ngưá»i đáp xuống trước mặt Chà Tôn giáo chá»§, cách chừng mấy thước.
Hai ngưá»i bay đến mau lẹ như hai bóng ma ở trước mặt những cao thá»§ nhưng không ai phát giác ra cả.
Chà Tôn giáo chá»§ tuy Ä‘ang nhắm mắt có vẻ mÆ¡ mà ng, nhưng tai mắt cá»§a bà đá»u linh diệu thông suốt thượng thừa, thế mà chỉ khi nghe tiếng hỠđặt chân đến nÆ¡i má»›i biết. Bà nghiêm mặt nói :
- À, ra các ngươi.
Hai ngưá»i đó là Bạch Thái Vân và Thá»i Thiếu Côn.
Tiếp theo đó có ba bóng ngưá»i đáp xuống, há» chÃnh là Khúc Tá»± Thá»§y, Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u.
Chà Tôn giáo chá»§ vùng đứng phắt dáºy, bốn con thị tỳ và mấy chục tên áo xanh đầu bịt mặt cÅ©ng đứng dáºy, chuẩn bị sẵn sà ng để đón địch.
Chà Tôn giáo chủ mặt vẫn che miếng vải the, hừ một tiếng nói :
- Các ngưá»i lại đến đây để là m gì? Thá»i Thiếu Côn, nhà ngươi không phải sắp chết đến nÆ¡i vì thuáºt “Di nguyên bổ thiên†sao?
Thá»i Thiếu Côn ngáºm ngùi nói :
- Sống chết, rá»§i may Ä‘á»u do tiá»n định, con đây cÅ©ng không thể là m chá»§ được mình.
Bạch Thái Vân tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Không ngá» vị Chà Tôn cốc chá»§ mà ngà y nay lại ở ngoà i hang cốc. Quả nhiên má»™t việc lạ Ä‘á»i chưa bao giá» có.
Chà Tôn giáo chá»§ nổi giáºn nói :
- Con tiện tỳ, mà y dám lá»™ng ngôn như váºy sao?
Thá»i Thiếu Côn vá»™i cháºn lại nói :
- Vân muội, bà là thân mẫu của tôi, không được lỗ mãng.
Bạch Thái Vân bĩu môi nói :
- Trên Ä‘á»i tháºt hiếm có má»™t ngưá»i mẹ lạ thưá»ng như thế đó.
Nói xong nà ng quay mình đi trở ra ngay.
Chà Tôn giáo chá»§ im lặng má»™t cháºp bồng dưng nhiá»u Ä‘iá»u bá»±c tức Ä‘á»u tiêu tan, chép miệng than rằng :
- Ả nói cÅ©ng phải.Ta không là m tròn trách nhiệm cá»§a má»™t ngưá»i mẹ.
Äến đây bà bá»—ng nhiên Ä‘iên khùng, đột nhiên thét lá»›n, như muốn kêu gà o tháºt to cho hả dạ :
- Nhưng vì ta cam chịu thiệt thòi quá nhiá»u và quá lá»›n lao vá»›i bá»n đà n ông phi nghÄ©a. Ta đã phát thệ giết chết tất cả đà n ông trong thiên hạ. Nhưng kết quả là ... ta...
Tiếng nói của bà the thé, lảnh lót, vang lên giữa tiếng gió thoảng rừng khuya, bị núi và đá vang dội lại xa hà ng mấy dặm, khiến quần hùng dù ở xa vẫn nghe rõ mồn một.
Thá»i Thiếu Côn cau đôi mà y kiếm, lên tiếng tha thiết gá»i :
- Mẫu thân, xin hãy bình tĩnh lại đôi chút.
Äang lúc tâm thần bị xúc động mãnh liệt, bà hình như mệt nhá»c hết cả hÆ¡i sức, đứng thở hổn hển rồi than rằng :
- Con Æ¡i, có phải con đã bảo không bao giá» gá»i ta bằng má nữa không?
Thá»i Thiếu Côn hai mắt đẫm lệ, nói :
- Con nói năng lá»— mãng. Vì nếu đấng sinh thà nh có là m Ä‘iá»u gì không phải, là m con cÅ©ng không được phép nói. Con không muốn phê bình hay trách cứ má»™t Ä‘iểm gì hết. Và vì mẫu thân vẫn là mẹ cá»§a con.
- Con Æ¡i, má cứ tưởng trên Ä‘á»i chỉ có má»™t mình má cô độc, ngỠđâu con...
Nói đến đây bà nức nở không ra tiếng. Hồi lâu lại nói tiếp :
- Thế là má đã có lá»—i vá»›i con. Mặc dầu Thá»i Quân Hà o là tên khốn nạn, không thể nà o tha thứ được. Nhưng con, con là ngưá»i vô tá»™i. Má...
Thá»i Thiếu Côn sụp quỳ xuống tha thiết nói :
- Mẫu thân, chúng ta cần phải tìm ra sá»± tháºt. Tại sao mẫu thân không và o trong hang ngay. Dưỡng phụ và dưỡng mẫu cá»§a con hiện Ä‘ang ở trong đó phải không?
Chà Tôn giáo chá»§ gáºt đầu nói :
- Má đây có lòng căm háºn muốn giết hết cả đà n ông trong thiên hạ, không ngỠđâu ngà y nay lại xảy ra việc như thế nà y.
Thá»i Thiếu Côn ngáºm ngùi than :
- Má Æ¡i, những văn kiện cÅ© và chứng váºt nay không tìm lại được, tông tÃch cá»§a Vô Diệm bà bà cÅ©ng biệt tăm. Bây giá» chỉ còn má»™t cách là tìm vợ chồng Văn Tá» Ngá»c để tìm rõ căn nguyên.
Chà Tôn giáo chá»§ gáºt đầu không nói gì hết.
Thá»i Thiếu Côn bá»—ng nhiên nắm lấy cánh tay trái Bạch Thái Vân, miệng nói :
- Vân muội, hãy giúp anh.
Khi hai cánh tay cùng nháºp má»™t, tay phải cá»§a Thá»i Thiếu Côn cùng tay trái cá»§a Bạch Thái Vân, đồng thá»i đánh ra má»™t lúc.
“Ầmâ€, má»™t tiếng long trá»i, bao nhiêu đá vụn tung bổng lên không trung, những tảng đá khổng lồ lấp trước miệng hang đã bị chưởng lá»±c cá»§a “U Hạo thần công†đánh tan nát, văng khắp bốn phÃa.
Thá»i Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân song song nắm tay nhau, sánh vai cùng xông và o Âm Dương giá»›i.
Thá»i Thiếu Côn đã quen đưá»ng rồi, chẳng cần hướng dẫn, Ä‘i thẳng và o phÃa trong.
Chà Tôn giáo chá»§, bốn con thị tỳ cùng chục thuá»™c hạ cÅ©ng đồng nối bước theo sau. Thá»i Thiếu Côn tạm dừng chân, chá» Chà Tôn giáo chá»§ đến gần và há»i :
- Trừ cha mẹ nuôi cá»§a con cùng bốn tên Truy Hồn sứ giả, trong hang không còn má»™t ngưá»i nà o khác nữa phải không?
Chà Tôn giáo chủ đáp :
- Trong hang còn hÆ¡n má»™t trăm U Linh, nhưng ta đã ra lệnh cho vợ chồng Văn Tá» Ngá»c khống chế.
Thá»i Thiếu Côn cau mà y nói :
- Có lẽ há» Ä‘oán biết được biến cố nà y, nên má»›i bố trà má»™t tráºn thế để án ngữ phÃa ngoà i đấy.
Thì ra trong đám rừng đà o, khói đen mịt mù bốc lên nghi ngút.
Chà Tôn giáo chá»§ “ủa†má»™t tiếng, cau mà y nhìn rồi oán háºn nói :
- Huyá»n Sát tráºn! Nếu váºy xét ra những lá»i con nói Ä‘á»u tháºt cả.
Nói chưa dứt lá»i có tiếng ngưá»i tiếp theo liá»n :
- Äúng, hoà n toà n là sá»± tháºt.
Theo chá»— có tiếng nói mà nhìn thì thấy ngưá»i ấy là Lệ Minh Nguyệt.
Nà ng đã đến từ lúc nà o không biết, khép nép cung chà o và nói :
- Xin sư phụ thứ lá»—i cho đệ tá».
Nà ng hai tay dâng lên má»™t gói đồ. ChÃnh là chứng váºt do nà ng đã đánh tráo cá»§a Thá»i Thiếu Côn, lúc còn ở nÆ¡i Thánh TÃch tá»±.
Chà Tôn giáo chủ lặng lẽ, run run, đưa tay đón lấy.
Thá»i Thiếu Côn mừng rỡ nói :
- Lệ cô nương, té ra cô nương...
Lệ Minh Nguyệt bình tĩnh đáp :
- Tôi đã tìm ra chân lý rồi. Tình yêu miá»…n cưỡng không bao giá» Ä‘em lại hạnh phúc. Tôi vốn không có bụng muốn hại ngưá»i. Hôm nay tôi mang váºt nà y đến đây là ...
Nghĩ một lát, nà ng nói tiếp :
- Hôm nay tôi mang gói đồ trả lại đẻ giải tá»a má»i hà m oan. Äồng thá»i xin lá»—i Thá»i công tá», từ rà y vá» sau tôi sẽ không quấy rầy chà ng nữa. Tôi sẽ trở vá» núi Trưá»ng Bạch.
Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u vui mừng reo lên :
- Chị hai, chị đã hồi tâm trở vỠvới chúng em.
Bạch Thái Vân lúc đó bồng Thá»i Tư Tình đặt xuống trước mặt Chà Tôn giáo chá»§ há»i :
- Bây giá» bà đã biết toà n bá»™ sá»± tháºt. Sau nà y bà sẽ tÃnh sao?
Chà Tôn giáo chủ mắt rưng rưng lệ nói :
- Tôi đã có lá»—i nhiá»u quá. Tôi không biết là m gì để chuá»™c lại được lá»—i lầm.
Má»i ngưá»i nhìn nhau không biết giải quyết ra sao.
Chợt Niệp Sát hòa thượng cưá»i há» há» nói :
- Bần tăng tuy cÅ©ng xuất gia từ nhá», nhưng theo kinh nghiệm giang hồ vá» vấn đỠtình cảm cÅ©ng có nghiên cứu tìm hiểu má»™t và i Ä‘iểm.
Nói xong ông trịnh trá»ng nói :
- Hai ngưá»i nà y vì háºn và yêu mà phát Ä‘iên, cÅ©ng chỉ nên dùng má»™t biện pháp tâm lý đó mà chuyên trị giúp cho há» chữa lẫn nhau. Bây giá» chỉ cần cho há» có thể đối diện gần nhau, đến lúc hiểu ra được nhau, tức khắc sẽ có hiệu lá»±c tốt.
Vô danh tăng nhìn Thá»i Thiếu Côn và Nhất Liá»…u thiá»n sư nói :
- Tôi xin có thêm má»™t lá»i góp ý cùng má»i ngưá»i. Chúng ta cứ cho hai ngưá»i ở gần nhau, giải khai huyệt đạo cho cả hai rồi chúng mình tạm lánh Ä‘i nÆ¡i khác.
Niệp Sát hòa thượng gáºt đầu nói :
- Äó là việc cố nhiên, khá»i cần anh phải chỉ vẽ nữa.
Nói rồi phóng mình nhẹ nhà ng phóng đến trước mặt Thá»i Tư Tình, đỡ ông ta dáºy, để trước mặt Chà Tôn giáo chá»§.
Niệp Sát hòa thượng cưá»i hì hì, đột nhiên dùng hai chưởng vá»— và o huyệt đạo cá»§a Chà Tôn giáo chá»§ và Thá»i Tư Tình rồi phóng mình bay Ä‘i, lẩn chung và o đám quần hùng.
Trong đám rừng đà o, từng là n khói đen mịt mù ngùn ngụt bay lên mãi.
Nhất Liá»…u thiá»n sư nhăn mặt nói :
- Huyá»n sát tráºn, ám khà quá nặng ná» tháºt là cả má»™t vấn đỠkhá phiá»n phức.
Quần hùng thin thÃt đứng yên, chẳng ai lên tiếng góp ý gì.
Bạch Thái Vân nói lớn :
- Các vị tiá»n bối khá»i phiá»n lòng báºn tâm đến như thế. Mặc dù chất đó lợi hại đến đâu, chúng ta cÅ©ng không sợ nó.
Nói rồi cùng Thá»i Thiếu Côn nắm tay nhau lao vút và o đám rừng đà o.
Thá»i Thiếu Côn đã uống được linh dược “Cá»u thiên phản hồn nguyên đơnâ€, tá»± nhiên có má»™t khả năng kháng độc.
Bất cứ loại độc nà o hiểm ác đến đâu cÅ©ng không có cách nà o xâm nháºp đến chà ng nổi.
Bạch Thái Vân tuy không uống được linh dược nhưng cả hai đã liên hợp váºn dụng “U Hạo thần công†bảo vệ, không còn sợ bị độc tốc xâm phạm được và o ngưá»i.
Trong nháy mắt, hai ngưá»i đã chạy đến má»™t hang sau rừng đà o. Bá»—ng có tiếng thét lá»›n :
- Dừng lại!
Rõ rà ng vợ chồng Văn Tá» Ngá»c đã hiện ra trong đám mù Ä‘en, cùng bốn tên Truy Hồn sứ giả.
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy tâm tư xúc động, ngáºm ngùi nói :
- Không ngỠđâu cha mẹ nuôi đã trên mưá»i mấy năm chăm nom săn sóc cho mình, ngà y nay lại gặp nhau lần nữa, trong hoà n cảnh éo le gây cấn đến thế nà y.
Văn phu nhân cất giá»ng khà n khà n nói :
- Chúng mà y đã thấy rõ rà ng chưa?
Thá»i Thiếu Côn sá»ng sốt lắc đầu, sau cưá»i lạt nói :
- Thấy rõ rà ng lắm rồi! Bụng dạ cá»§a các ngưá»i từ trước đến nay tháºt quá ư thâm hiểm, cay độc.
Vợ chồng Văn thị cùng cưá»i rá»™ :
- Quá ư cay độc sao?... Nhưng giỠđây có lẽ còn cay độc hÆ¡n nữa. Bao nhiêu ngưá»i hôm nay đừng hòng sống sót thoát khá»i nÆ¡i đây.
Thá»i Thiếu Côn cưá»i lạt nói :
- Chỉ trông cáºy và o má»™t Huyá»n Sát tráºn mà dám lá»›n lối như váºy sao?
Văn phu nhân nói :
- Tráºn nà y có lẽ không thể hại được chúng mà y, nhưng còn má»™t tráºn khác còn nguy hiểm hÆ¡n nữa.
- Cứ thá» rồi sẽ biết. Tráºn gì xin đưa ra xem lợi hại thế nà o?
Vợ chồng Văn thị đồng cưá»i nói :
- Bất tất phải nhiá»u lá»i, má»™t lát nữa chúng mà y sẽ chết tất cả.
- Chết cả?
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên nói :
- Các ngưá»i dá»± định thi hà nh độc kế gì nữa đây?
Văn Tá» Ngá»c cưá»i lạt nói tiếp :
- Chỉ buồn cho chúng mà y không biết đưá»ng tiến thoái! GiỠđây cá»a hang đã bÃt kÃn, không xông và o cÅ©ng chết, mà xông và o cÅ©ng không sống sót mà trở ra.
Nói xong đưa tay phẩy má»™t cái. Má»™t luồng kình lá»±c bay vút ra. Văn phu nhân cÅ©ng nhanh tay tung ra má»™t chưởng “Khu Thi Bách Äá»™câ€.
Ngay khi ấy bốn tên Truy Hồn sứ giả cũng lăn xả và o, chưởng phong cuồn cuộn như những cơn sóng trà n, từng là n mù trắng đục như muốn bao phủ tất cả.
Thá»i Thiếu Côn và Bạch Thái Vân cùng nắm tay nhau đẩy ra má»™t chưởng.
“Bình, Bìnhâ€...
Bốn tên Truy Hồn sứ giả như những cánh diá»u đứt dây văng bổng lên cao, rÆ¡i và o trong là n mù Ä‘en không còn hình bóng gì cả. Chưởng phong Ä‘i đến đâu, bao nhiêu vách đá chuyển động ầm ầm, bụi cát tung bay mù mịt.
Trong lúc chà ng Ä‘ang huyết khà dâng cao, má»™t tiếng nổi bùng tai đến ná»—i hai ngưá»i Thá»i Thiếu Côn và Bạch Thái Vân cảm thấy ngưá»i văng cả mấy trượng.
Ngay lúc đó, những tiếng nổ bùng bùng vang lên cách đó mấy trượng.
Từng loạt nổ ầm ầm như muốn là m rung chuyển sụp đổ tất cả, chôn vùi tất cả.
Vợ chồng Văn Tá» Ngá»c cưá»i ha hả nói :
- Kiếp nà y đừng hòng trốn thoát nữa.
Nói dứt lá»i, má»™t cá»™t lá»a khổng lồ từ dưới lòng đất dá»±ng ngược cao ngất lưng trá»i, gần hai chục trượng.
Thá»i Thiếu Côn thét lá»›n :
- Nguy lắm! Há»ng cả rồi! Chúng ta phải láºp tức rút lui mau.
Bạch Thái Vân cÅ©ng vá»™i và ng đỠkhà bay vá»t ra phÃa ngoà i hÆ¡n mưá»i trượng.
Hai ngưá»i vừa thoát khá»i thì biển lá»a lan trà n, hà ng loạt tiếng gầm ầm ì như động đất.
Trong đám lá»a hồng, những tiếng rú bất đắc kỳ tá», những tiếng la khá»§ng khiếp nghe muốn xé lòng.
Vợ chồng Văn Tá» Ngá»c cÅ©ng chôn mình trong biển lá»a.
Äứng ngoà i nhìn và o, Thá»i Thiếu Côn bà ng hoà ng vừa sợ vừa buồn, bá»—ng nhiên văng vẳng bên tai có tiếng gá»i :
- Thiếu Côn, Thiếu Côn!
Thá»i Thiếu Côn như say như dại, nhìn đám lá»a bốc cao ngùn ngụt, miệng lẩm bẩm :
- Vân muá»™i, ngưá»i nà o gá»i tên tôi.
Bạch Thái Vân nói :
- Có lẽ cha mẹ anh đấy.
Thá»i Thiếu Côn mừng rỡ, như ngưá»i chợt tỉnh cÆ¡n mê vá»™i và ng kêu lá»›n :
- Vân muội, hãy chạy mau lên.
Hai ngưá»i tức tốc phi thân ra khá»i rừng lao xa biển lá»a, đến phÃa trước quần hùng.
Quả nhiên Thá»i Tư Tình và Chà Tôn giáo chá»§ Lãnh Thiên Tinh Ä‘ang dắt tay nhau, tươi cưá»i há»›n hở, lá»›n tiếng gá»i :
- Thiếu Côn, Thiếu Côn con một.
Hai ngưá»i đã hoà n toà n hết cÆ¡n Ä‘iên loạn.
Thá»i Thiếu Côn ná»—i lòng trà n ngáºp niá»m buồn vui lẫn lá»™n, đứng sững nhìn song thân, nước mắt tuôn trà o dà o dạt.
Tiếng sấm sét đùng đùng luôn luôn vang lên, ngá»n lá»a bốc cao ngất tầng mây, khói Ä‘en lan má» mịt, sức nóng tá»a ra hà ng mấy dặm tá»±a hồ như ngà y táºn thế đã đến.
Chà Tôn giáo chủ thất sắc nói lớn :
- Há»ng rồi, nguy lắm. Lá»a cá»§a Äịa cá»±c.
Nhất Liá»…u thiá»n sư cÅ©ng nói :
- Cá»a hang nà y không bao lâu cÅ©ng trở thà nh biến lá»a, chúng ta phải chạy mau lên.
Toà n thể quần hùng ồ ạt kéo nhau chạy ra ngoà i hang.
Chà Tôn giáo chá»§ ngáºm ngùi nói :
- Trước khi ta bước chân và o Vô Nhân cốc, không ngỠđâu lại là ngà y nay lại bước ra. Tháºt không ngá» vợ chồng Văn thị lại có dã tâm cầm thú như váºy. Chúng gây nên má»™t trưá»ng đại kiếp.
Nhất Liá»…u thiá»n sư đưa mắt buồn buồn nhìn cá»™t cháy cao ngất trá»i rồi quay lại há»i Thá»i Thiếu Côn :
- Äồ nhi, con có nhà không?
Thá»i Thiếu Côn buồn buồn nhìn sư phụ lắc đầu không nói.
Chà ng sinh từ Vô Nhân cốc, lá»›n lên sống vá»›i vợ chồng Văn thị trên Hạ Lan sÆ¡n, giỠđây trôi nổi bá»nh bồng là m sao mà có nÆ¡i cư ngụ.
Thá»i Thiếu Côn chắp tay nói :
- Sư phụ, ngà y nay ước nguyện cá»§a con đã thà nh, oán thù cá»§a song thân đã cởi mở, nghiệp chướng con đã mang khá nhiá»u. Bây giá» xin xuất phát chấp nháºn cho con được nương theo ánh sáng Bồ Ä‘á», quy y Pháºt pháp.
Nhất Liá»…u thiá»n sư nói :
- Äồ nhi, trần duyên cá»§a con chưa dứt, thầy không thể Ä‘em con xuất gia được. Äó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u Ä‘au lòng.
Niệp Sát hòa thượng cưá»i nói :
- Có một nơi tạm trú được đó là Phụng Nghi thôn ở Bạch Bình sơn.
Lệ Minh Nguyệt giáºt mình nói :
- Nhưng... đó là sự nghiệp của tôi.
Niệp Sát hòa thượng cưá»i khà khà nói :
- Phải, cá»§a cô nương nhưng cÅ©ng là cá»§a Thá»i Thiếu Côn. Từ nay vá» sau sẽ thà nh quyến thuá»™c. Ngoà i Bạch Thái Vân ra bốn chị em các cô cÅ©ng có thể, và nên lấy hắn là m chồng cho trá»n tình và trá»n nghÄ©a.
Khúc Tá»± Thá»§y, Lệ Minh Nguyệt, Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u Ä‘á»u đỠmặt.
Lệ Minh Nguyệt kêu lớn :
- Lão hòa thượng, ông chỉ chuyên nói nhảm.
Niệp Sát hòa thượng vừa cưá»i vừa nói :
- Hòa thượng tôi nói tháºt đấy. Bạch cô nương có giáºn không?
Bạch Thái Vân liếc nhìn bốn cô gái Trưá»ng Bạch cưá»i xòa rồi nói :
- Tôi không ghen đâu.
Nói xong nà ng đỠmặt nhìn đi nơi khác.
Nhất Liá»…u thiá»n sư cưá»i ha hả nói :
- Năm cô gái cùng lấy má»™t chà ng trai. Cáºu bé nà y quả có phúc pháºn, khéo đưá»ng tu từ kiếp trước. Tháºt quả là hạnh phúc. Äể khá»i dông dà i lão phu có ý kiến là nên Ä‘i luôn vá» Bạch Bình sÆ¡n, sá»a soạn công việc cho bá»n chúng nó.
Quần hùng vỗ tay hoan nghênh như sấm động.
Lá»a hang Vô Nhân cốc đã hạ dần.
Bây giá» má»›i quả đúng vá»›i cái tên Vô Nhân cốc, má»™t hang không ngưá»i lai vãng được.
Thế rồi trong ánh lá»a sáng, quần hùng lần lượt rá»i khá»i Kỳ Liên sÆ¡n.
Và i ngà y sau, trên Bạch Bình sÆ¡n trở nên náo nhiệt nhất, toà n thể anh hùng hà o kiệt tam sÆ¡n ngÅ© nhạc, các vị hà o hùng bá chá»§ cá»§a khắp nÆ¡i xa gần Ä‘á»u táºp hợp vá» Phụng Nghi thôn. NÆ¡i đây đã xây cất lên những tòa nhà đồ sá»™, tuy tạm thá»i nhưng không kém vẻ lá»™ng lẫy. Nhà nà o cÅ©ng treo đèn kết hoa. Từ trong ra ngoà i cÅ©ng nghẹt cả tân khách tưng bừng yến ẩm. Ngoà i việc là m hôn lá»… cho Thá»i Thiếu Côn cùng năm nà ng tà i sắc, Bạch Thái Vân cùng bốn cô gái Trưá»ng Bạch. Anh hùng cÅ©ng khánh chúc má»™t mối lương duyên gương bể lại là nh cá»§a Thá»i Quân Hà o và Lãnh Thiên Tinh nữa. Há» là những ngưá»i đã trải qua không biết bao nhiêu gian truân khổ não, luôn luôn chịu đựng những cuá»™c thá» thách gay go, nhưng con ngưá»i hữu tình, cuối cùng vẫn được kết thà nh quyến thuá»™c.
HẾT
|
 |
|
| |