Chương 71:
Không lí nào đặc cấp cao vậy lại tới đây bắt tao chứ
Toàn thân kẻ này toát ra một loại sát khí nồng đậm, Hắc Vân chẳng cần phải chú trọng cũng lập tức thấy rõ. Hướng mà kẻ lạ mặt đang phăng phăng phóng tới chính là ngược lại với hướng của gã, khuôn mặt Hắc Vân chợt biến sắc.
Trong lúc miên man suy nghĩ, thằng Sún đã nhảy chân sáo cách xa gã được cả 6, 7 mét, mắt thì cứ lúi húi nhìn xuống để đếm những bước chân của nó. Với tốc độ của kẻ lạ mặt kia thì chỉ trong vài giây nữa thôi là sẽ tông thẳng vào thằng nhỏ.
Trong bóng tối mờ ảo, Hắc Vân thấy rõ cánh tay của kẻ kia đang đưa sang một bên, phỏng chừng chuẩn bị gạt vật cản trước mắt. Tốc độ kinh người, sát khí nồng đậm, kẻ này mà ra tay thì thằng Sún chỉ có nước yên nghỉ ngàn thu.
Đôi chân của Hắc Vân lập tức búng mạnh về phía trước, sải bước nhanh nhất có thể, gã dùng hết tốc độ của bản thân mà phóng tới chỗ của thằng Sún.
“Vù”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, kẻ lạ mặt khi tiến tới gần chỗ thằng bé thì cánh tay hộ pháp của hắn liền vung tới, quật thẳng vào cái đầu xinh xinh của cơ thể nhỏ bé đang cản lối hắn.
Liệu Hắc Vân có chậm chân, không thể cứu nổi đứa trẻ mà gã mới quen biết? Tất nhiêu điều đó là không thể, với khả năng của gã ở thời điểm hiện tại thì chuyện chậm chân là khó lòng xảy ra, trừ khi…
Dựa vào lưu lượng sát khí nồng đậm mà đối phương phát ra, thì gã hiểu rõ kẻ này tuyệt đối có lực lượng không nhỏ, nếu không tung ra một đòn đủ mạnh chỉ e khó lòng mà cản được đối phương, sinh mạng của thằng Sún cũng không thể giữ lại.
Hắc Vân tung chân, phát ra một đạo thoái bạo liệt như sóng cuộn, xé gió mà lao đi, lực lượng dồn vào không dưới bốn phần, với cước này gã tin chắc ít nhất cũng khiến đối phương thoái lui không dưới chục bước.
“BỐP”
Đạo thoái nhằm thẳng ngực kẻ lạ mặt mà bổ tới, sức mạnh dồn nén trong chiêu khỏi phải cãi bàn, không nói cũng biết Hắc Vân lập tức đắc thủ.
“Hự”
Một âm thanh nho nhỏ vang lên, kẻ lạ mặt do nhất thời không có phòng bị nên đã bị đá trúng, hắn làm sao ngờ được khi không lại xuất hiện cao thủ đứng ra cản đường. Cơ thể to lớn của kẻ lạ mặt lảo đảo lui lại phía sau tầm 6, 7 bước chân rồi mới giữ được thăng bằng.
Hắc Vân nhanh chóng kéo thằng Sún ra phía sau lưng mình, đưa cho nó túi đồ ăn mà nãy giờ gã vẫn cầm trên tay.
-Em mau trốn vào chỗ nào đó, khi nào anh gọi mới được ra, nhớ chưa? – Đôi mắt của Hắc Vân không hề rời khỏi địch thủ.
Thằng Sún ôm lấy túi thức ăn, gật đầu lia lịa, mặc dù không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng những lời của người thanh niên này nó sẽ tuyệt đối nghe theo.
Khi thằng nhỏ rời đi khuất dạng, Hắc Vân mới toàn lực tập trung vào kẻ áo đen trước mặt, mặc dù xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống lúc mờ lúc tỏ, nhưng dựa vào dị lực của mình, gã không khó để nhìn rõ đối phương.
Một cái đầu đinh trông rõ ngầu, đôi mắt nhỏ nhưng chứa đầy sát khí, hai gò má nhô cao, thêm vào đó là một chỏm râu ở dưới cằm, kẻ này chí ít cũng phải độ ngoài 30. Khoác trên mình là một chiếc áo me ô màu đen, cái quần bò màu đen sẫm, chân đi loại giày thể thao phổ thông. Cơ thể của hắn chỉ nhỉn hơn Hắc Vân có chút ít nhưng cơ bắp thì vạm vỡ hơn nhiều.
Đôi mắt nhỏ của kẻ áo đen khẽ híp lại, xem ra trong bóng tối hắn nhất thời không nhìn rõ đối phương, tuy vừa trúng đòn ngay giữa ngực nhưng kẻ này vẫn chả hề hấn gì, miệng chợt nở một nụ cười tà dị.
-Không ngờ lũ chúng mày đánh hơi thấy tao nhanh như vậy! – Nói đoạn hắn bèn cất lên vài tiếng cười ẩn chứa sự tà ác.
Kẻ lạ mặt tuy nói vậy nhưng trong đầu cảm thấy cực kì khó hiểu, suốt quá trình hành sự, hắn tuyệt đối không để lộ sơ hở, hay manh mối gì, đặc khu Bạch Hổ làm sao đã biết mà cử người đi truy nã? Công việc hắn làm cũng không có gì to tát, chẳng qua cũng chỉ là giết một ả đàn bà, vợ của tay chủ sòng bạc Văn Cô, không lí nào lại khiến bọn chúng động tâm?
Hắc Vân chau mày, gã thực sự không hiểu địch thủ đang nói gì, phỏng chừng hắn đã nhận nhầm người. Nhưng gã cũng chẳng quan tâm, điều cần làm duy nhất bây giờ là nhanh chóng hạ gục đối phương rồi rời khỏi đây, đối với những kẻ mất hết nhân tính, ngay đến một đứa trẻ cũng không tha thì Hắc Vân tuyệt đối chẳng cân nhắc đến hai chữ lưu tình.
Nhưng đối phương vừa trúng đạo thoái của gã mà không hề có chút gì xuy chuyển, khí tức vẫn bình thường, đặc biệt hơn qua đòn vừa rồi Hắc Vân cảm thấy cơ thể kẻ đối diện có gì đó khá bất ổn. Trong chiêu số tiếp theo gã chắc chắn phải gia tăng lực lượng mới mong áp chế được kẻ lạ mặt.
Thấy kẻ cản đường không hề lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn mình, tên áo đen lại nhầm tưởng là đối phương đồng tình với câu nói của hắn, không muốn phí thời gian lâu hơn, cơ thể với những bắp thịt săn chắc đột ngột nhảy bổ về phía Hắc Vân.
Đạo quyền như muốn bài sơn, băng băng phóng tới, nhằm mặt kẻ địch mà thụi vào, lực lượng ẩn dấu phía trong khó lòng coi thường. Cơ bắp trông có phần cục mịch, nhưng đòn đánh thì nhanh nhẹn như chớp, tên này hẳn phải là cao thủ về quyền thuật.
Thấy đạo quyền đã tới ngay trước mặt, Hắc Vân chẳng dám coi khinh, đôi chân lập tức lay động, gã liền dùng cổ tay gạt đỡ công kích, lòng bàn tay thì nhanh nhẹn xoay chuyển, chộp lấy cổ tay đối phương kéo giật về phía mình. Kẻ áo đen đang đà lao tới, giờ lại bị thêm một lực kéo giật tới trước thì cả người không khỏi nhao đi. Lí do để gã kéo giật đối thủ về phía mình chính là để gia tăng sức sát thương cho công kích sắp phát ra.
“CHÁT, CHÁT,CHÁT…”
Một tay vẫn gì chặt cổ tay đối phương, một chân thì liên tiếp bắn ra 8 đạo cước mạnh như vũ bão, uyển chuyển tựa giao long, nhằm toàn các yếu điểm mà công phá, đầu, ngực, nách, sườn, đùi, gối, có thể nói toàn thân địch thủ đã dính cước. 8 đạo cước từ khi phóng ra cho tới lúc thu về còn chưa tới 2 giây đồng hồ, lực lượng bên trong thì được Hắc Vân tăng lên sáu phần.
“BỤP”
Những tưởng đối phương đã đau đớn cùng cực, tối tăm mặt mày, ai dè hắn vẫn có thể lập tức phản công, một đạo quyền từ tay kia phóng thẳng tới ngực của Hắc Vân, khiến gã buộc phải đưa một tay lên cản đỡ, rồi nương theo chấn lực mà nhảy lui lại phía sau.
Kẻ áo đen cũng không dám hùng hổ lao tới, chỉ dám đứng yên tại chỗ dò xét lại thực lực của đối thủ, miệng hắn thì lẩm bẩm mấy câu.
-Không lí nào đặc cấp cao vậy lại tới đây bắt tao chứ…
Do đã trúng phải đạo cước ngay lúc đầu, nên vừa rồi hắn đã đề phòng hết khả năng, khi bị đối phương nắm lấy cổ tay thì lập tức phát động dị năng lên đỉnh tầng cao nhất mà hắn đạt được – Tầng 4 – Lực Khí Kết Tinh, da thịt toàn thân cũng theo đó mà săn cứng lại tựa sắt đá. Tuy nhiên khi bị trúng chiêu của địch thủ thì vẫn cảm thấy toàn thân êm ẩm, đau nhức khó tả, thiết nghĩ nếu không phải hắn dùng dị lực để chống chọi, chỉ sợ giờ đây cơ thể đã trở nên vặn vẹo, trông không ra hình hài. Ngay đến Tầng 4 cũng không thể triệt để cản đỡ được đạo kình của đối phương, như vậy chí ít kẻ đó cũng phải thuộc vào đỉnh tầng cao hơn, mà còn chưa tính đối phương đã tung hết sức mạnh hay chưa.
Bình thường, đặc khu Bạch Hổ khi truy bắt một tội phạm dị nhân, thì luôn phân tích đỉnh tầng của kẻ cần truy nã, rồi sẽ cử một người có đỉnh tầng tương đương, nhưng khắc hệ đi thu thập. Còn tên thanh niên trước mặt đây, nếu suy xét cặn kẽ một chút, chí ít cũng cao hơn hắn một tầng, mà đoán chừng cũng không phải thuộc hệ tương khắc với hắn. Bản thân hắn cũng biết mình không phải là loại tội phạm được đặc khu Bạch Hổ đặc biệt quan tâm, không có lí nào bọn họ lại hao tốn lực lượng, làm chuyện vớ vẩn như thế.
Về phía Hắc Vân cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, đạo thoái vừa rồi phát ra tuyệt đối hung hiểm, thiết nghĩ phải ngay tức khắc hạ gục đối thủ, ai dè lại chẳng có mấy công dụng, đối phương vẫn trơ trơ đứng trước mặt. Mà chân vừa đá vào người của kẻ lạ mặt thì có phần nhức nhối tựa như đánh vào gỗ, đá chứ không phải da thịt con người. Suy nghĩ trong thoáng chốc, gã bất giác giật mình, trầm giọng nói lên mấy chữ, tuy nhỏ nhưng đủ để đối phương nghe thấy.
-Là dị nhân???
Kẻ áo đen thấy đối phương đột nhiên nói ra ba từ này thì gương mặt tỏ ra khó hiểu. “Đúng là mấy lời thừa thãi! Trước lúc truy bắt tao chẳng phải lũ chúng bay đã biết rồi sao?” - Hắn chỉ thầm nghĩ chứ không hề phát thành lời, xem ra chẳng muốn phí hơi.
Thấy đối phương gương mặt không chút thay đổi, chỉ nheo mắt nhìn gã tỏ ra kì quái, thì Hắc Vân thầm hiểu rằng suy đoán của mình là hoàn toàn chính xác. Tên áo đen này chắc hẳn là thuộc hệ Cường Hóa, dị năng có thể là cường hóa sự săn cứng của da thịt, như vậy đồng nghĩ với việc hắn cũng đã biết tới Dị Cảnh, thảo nào có thể chịu được đạo thoái của gã.
Dị năng thì có vô vàn các chủng loại đặc thù, nhưng nếu bao quát lại thì có tất cả 9 hệ : Cường, Nhược, Chuyển, Khiển, Thụ, Biến, Cấm, Hồi, Tâm.
Hệ Cường Hóa - Có khả năng gia tăng sức mạnh cho bản thân, tùy thuộc vào dị năng cụ thể mà làm cho da thịt cứng như sắt đá, gân cốt dẻo dai gấp nhiều lần bình thường, hay tốc độ nhanh như điện, nhãn lực mạnh hơn…v…vv…đây đều là thuộc vào Cường Hóa hệ. Nhưng không thể gia tăng sức mạnh cho vật chất, hay sinh vật sống khác.
Hệ Nhược Hóa - Làm giảm lực công kích, sức mạnh, sức đề kháng của kẻ thù, khiến cho đối phương yếu ớt như một đứa trẻ, thị lực kém đi, tốc độ chậm chạp, …v..vv…cùng rất nhiều các dị lực khác. Hệ này chỉ có thể áp đặt lên các sinh vật sống, không thể áp đặt lên bản thân.
Hệ Chuyển Hóa thì chia ra hai loại.
Chuyển Vật - Biến đổi các dạng vật chất trong tự nhiên theo ý muốn, biến một cốc nước thành băng đá, biến một nắm cát thành con dao sắc nhọn, biến đổi một bức tường bê tông thành bùn đất …v..vv…khả năng càng mạnh thì sự biến đổi càng rộng. Tuy nhiên chỉ có thể chuyển hóa vật chất, không thể chuyển hóa sinh vật.
Chuyển Thể - Biến đổi bản thân thành nhiều hình thái khác nhau như cát, sắt, đá, gỗ, khói, lửa, nước hoặc biến đổi dung mạo theo ý thích….v…vv… Chỉ có thể biến đổi bản thân, không thể biến đổi vật chất cũng như các sinh vật sống.
Hệ Khiển Hóa – Có khả năng điều khiển các dạng vật chất trong một phạm vi nhất định, tùy vào khả năng, yếu thì nhấc một chiếc bát trong phạm vi nhỏ, mạnh thì nâng một chiếc ô tô cách xa 10 mét cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng chỉ có thể điều khiển vật chất, không thể điều khiển các sinh vật sống.
Hệ Thụ Hóa – Hấp thụ được các đòn công kích từ bên ngoài khi va chạm vào bản thân, thời gian cũng như số đòn chịu được tùy thuộc vào khả năng đã tiến tới tầng thứ bao nhiêu. Chỉ có thể áp dụng trên bản thân, không áp dụng cho vật chất và các sinh vật sống.
Hệ Biến Thể - Đúng như tên gọi, cơ thể bị biến dị tùy vào dị năng đặc thù mọc cánh sau lưng, tay có móng vuốt như ở loài thú, có hàm răng của sư tử, có đôi chân của hổ, trên cơ thể mọc ra các hình thù kim loại sắc bén…v..vv…Những biến dị này đi liền với cuộc đời của chủ nhân.
Hệ Cấm Chế - Có khả năng làm cho kẻ thù mất hoàn toàn dị năng trong một khoảng thời gian, tất nhiên đó phải là một dị nhân. Một khả năng phong tỏa toàn bộ sức mạnh của đối thủ, khiến dị nhân trở thành người bình thường. Đây là hệ phái khá hiếm, không đông đảo như các hệ phía trên.
Hệ Hồi Phục – Là hệ duy nhất có thể vừa tác động lên bản thân cùng các sinh vật sống khác, năng lực chính là chữa lành các vết thương, hồi phục lại sức khỏe, hay thể lực. Còn hiếm hơn cả Cấm Chế hệ.
Hệ Tâm Linh – Điều đầu tiên phải nhắc tới, đây chính là hệ cực hiếm trong 9 hệ. Khả năng chính là thao túng tâm linh của các sinh vật sống, thiết lập ra các chân lí, đạo học khiến thế giới phải kinh ngạc, hoặc những vấn đề khác như tiên đoán tương lai, lục lại quá khứ…v..vv… tùy thuộc vào dị năng trong bản thân họ. Cũng vì đây là một hệ phái thiểu số, cho nên những nghiên cứu về họ rất ít, còn khá nhiều các dị năng kinh thiên động địa thuộc hệ phái này chưa hề được khám phá.
Cả 9 hệ này mỗi hệ đều có ưu khuyết điểm của riêng nó, chung quy lại có một điểm chung - Nhiều thì yếu, rộng thì suy. Đơn cử như hệ Khiển Hóa, nếu chỉ điều khiển một con dao thì họ có thể điều khiển rất chính xác, ở một phạm vi xa và trong một thời gian dài. Nhưng nếu đó là 10 con dao, hoặc một vật nặng hơn nhiều thì khả năng chính xác sẽ sút giảm, phạm vi gần và trong thời gian ngắn.
Đẳng cấp của dị nhân từ ngàn năm trước đã được các nhà tiên tri thuộc Tâm Linh hệ đúc kết và phân ra làm 17 tầng, cho tới ngày nay những tên này vẫn được sử dụng để phân tầng cho các dị nhân.
Tầng 1-Sơ Khai Dị Lực
Tầng 2-Tiếp Nhận Công Năng
Tầng 3-Rèn Thân Luyện Khí
Tầng 4-Lực Khí Kết Tinh
Tầng 5-Tiến Tạo Thần Công
Tầng 6-Địa Ngục Mở Lối
Tầng 7-Tử Khí Tám Phương
Tầng 8-Quỷ Thần Rú Động
Tầng 9-Sét Phá Không Gian
Tầng 10-Chín Rồng Quy Tụ
Tầng 11-Đuổi Mây Khiển Gió
Tầng 12-Đảo Lộn Đất Trời
Tầng 13-Khống Chế Tâm Trí
Tầng 14-Ngưng Tụ Thời Gian
Tầng 15-Nhập Thiền Đắc Đạo
Tầng 16-Hồn Bay Phách Tán
Tầng 17-Hư Vô
Từ đỉnh tầng đầu tiên cho tới đỉnh tầng thứ 4, người mang trong mình dị năng sẽ được gọi là Biệt Nhân, từ tầng 5 cho tới tầng thứ 8 lại là một cột mốc mới, khi đó họ sẽ được gọi là Ưu Giả, từ đỉnh tầng 9 tới đỉnh tầng 12 thì sẽ là Vọng Sứ, cứ 1000 Ưu Giả thì có 1 người leo lên được Vọng Sứ. Từ tầng 13 tới 15 lại là một đẳng cấp đáng sợ, cứ 10000 Vọng Sứ thì chỉ có 1 người có thể chạm tới, gọi là Nguyên Tướng.
Tên dị nhân này có khả năng cường hóa da thịt, như vậy những đòn đánh gây ngoại thương e là không làm khó được hắn, còn nếu muốn phá vỡ dị lực đó có khi phải nâng lực lượng lên 7, 8 phần, như thế thì quá hao tốn sức lực. Tốt nhất sử dụng Ẩn Bạo, tấn công nội tạng, như vậy nhanh mà đỡ phí sức hơn nhiều.
Nghĩ là làm, Hắc Vân chậm rãi siết mạnh bàn tay phải, ngấm ngầm tụ lực, sử ra một chiêu trong bộ võ công mà gã tự lãnh ngộ. Hắc Tán Bạo là một loại võ công của riêng gã, được đúc kết từ tinh túy của các môn võ mà gã thu nhận, phát huy triệt để dị lực vốn có của bản thân. Nói ra thì có phần cao ngạo, nhưng Hắc Vân tự tin độc môn võ công của mình hoàn toàn xứng đáng liệt vào hàng tuyệt cường.
Kẻ áo đen, càng lúc càng khẩn trương hẳn lên, đằng sau thì bị mấy tay thanh tra và cảnh sát truy đuổi, tuy chỉ là người thường nhưng lại trang bị súng ống, xem chừng cũng sắp đuổi tới nơi, trước mặt lại là một gã thanh niên chưa rõ là có phải trực thuộc đặc khu Bạch Hổ hay không. Nếu còn dây dưa lâu, e rằng chỉ lát nữa thôi cùng lúc bị hai mặt giáp công, dù có cánh cũng khó thoát.
Kẻ lạ mặt đánh liều một phen, chủ động lao về phía Hắc Vân, một tay vươn ra tính chộp lấy cổ áo đối phương.
“Vù”
Hắc Vân đâu dễ dàng để địch thủ tóm được, gã nghiêng người né tránh bàn tay hộ pháp kia chỉ trong tích tắc, bước chân thì di chuyển tiến sát gần kẻ địch.
Kẻ áo đen vốn cũng biết gã thanh niên không phải tay vừa, trảo của hắn chắc chắn chẳng thể tóm nổi đối phương, nên hắn đã ngầm tính toán phương án dự phòng. Cứ tưởng gã thanh niên phải nhảy lùi lại, ngờ đâu lại tiến sát gần hắn, thực là một hành động ngu xuẩn, thế này chẳng khác nào tự đi tìm chết.
Cánh tay hộ pháp còn lại làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, các thớ thịt trở nên căng cứng, tràn đầy lực lượng hùng hậu, một quyền phóng ra, kẻ áo đen kia dùng đủ mười phần sức mạnh. Đạo quyền lập tức xuyên phá ngay mạng sườn của Hắc Vân, trong một đòn này nhất định phải cho đối phương đo đất.
“BỐP”
Đạo quyền của kẻ lạ mặt lập tức đắc thủ, chẳng lẽ Hắc Vân lại dễ dàng để lộ sơ hở như vậy? Kẻ áo đen thấy đòn thế của mình trúng đích thì sướng khoái ra mặt, nhưng chưa được 3 giây đồng hồ, sắc thái lại lập tức thay đổi.
Tuy đã trúng đòn, nhưng đạo kình chẳng thể làm gã thanh niên bắn ra xa, cũng chẳng làm gã gãy cái xương nào, có chăng thì chỉ làm cho gương mặt trắng trẻo kia hơi nhăn nhó chút ít. Nhìn lại, đã thấy địch thủ đặt nắm đấm chạm sát vào bụng hắn, kẻ áo đen bất giác giật mình.
Ngay từ đầu Hắc Vân đã thấy địch thủ phát chiêu, nhưng gã cố tình lấy thân thể ra để đỡ đòn, suy xét hai đòn ban nãy kẻ áo đen tung ra thì đòn thứ ba này chắc chắn không thể gây tổn thương gì nghiêm trọng, cùng lắm cũng chỉ gây đau đớn đôi chút. Gã làm vậy thực chất cũng đều có dụng tâm cả rồi.
Ẩn Bạo - một chiêu thuộc bộ võ công Hắc Tán Bạo, muốn phát chiêu thì phải chạm sát nắm đấm vào nơi cần công phá, sau đó dồn nén lực lượng, khiến cho nắm đấm liên tục giao động, rung lên trong phạm vi cực nhỏ, nhưng với tần suất siêu lớn, nhìn vào chắc chắn sẽ thấy nắm đấm đó chỉ yên vị một chỗ. Với sự công kích như vậy, lực lượng trong đạo quyền sẽ thẩm thấm vào cơ thể, xuyên qua da thịt theo dạng sóng, da thịt không một chút thương tích bầm tím, nhưng nội tạng thì bị đả phá kinh hoàng. Nhẹ thì quặn thắt ruột gan, đau đớn vô vàn, nặng thì đứt vỡ tim phổi, trào máu chết ngay. Tuy nhiên để thực hiện được chiêu này đòi hỏi cơ bắp phải giao động liên tục, không những thế còn phải là cực nhanh cực mạnh, cứ như thể một cỗ máy. Nếu không phải Hắc Vân có một gân xương, cơ bắp vượt xa bình thường thì chắc chắn không thể tạo ra được đòn công phá tà dị như thế.
Giết người không để lại dấu vết, ám toán cũng chẳng thể gây ra tiếng động, chữ “Ẩn” đặt cho chiêu này quả thực không ngoa.
“Hự”
Kẻ áo đen kêu lên một tiếng, đôi mắt trợn tròn, cảm thấy ngũ tạng như đảo lộn, đau tới chết đi sống lại, hình ảnh trước mắt bỗng mờ dần rồi tối sầm, khóe miệng hắn rỉ máu. Phỏng chừng cho tới lúc ngất đi, hắn ta cũng không thể biết mình bị đả thương bằng cách nào, rõ ràng hắn không hề nhìn thấy đối phương ra tay.
“Bịch”
Hai đầu gối của đối phương nhanh chóng xụp xuống, cơ thể hộ pháp với toàn những vai u thịt bắp đổ nhào ra đất, nằm yên bất động trước mặt Hắc Vân. Gã vốn không có ý định giết người, cùng lắm chỉ là đánh cho đối phương tàn phế mà thôi, nên chiêu vừa rồi đã giảm lực đi đáng kể, chừa cho tên áo đen này cái mạng, coi như tích đức về sau.
-Sún ơi! – Hắc Vân cất giọng gọi lớn.
-Anh “bụt”, em ở đây! – Thằng nhỏ ló đầu ra từ một con hẻm, đưa tay vẫy vẫy.
Gã rảo bước lại gần, mỉm cười vui vẻ, xoa đầu thằng Sún.
-Đứng một mình có sợ không?
-Dạ, không! – nó gãi gãi đầu, gượng cười đáp.
-Vậy…
Hắc Vân đang nói thì dừng lời, nghe ngóng động tĩnh, đôi mắt nheo lại đánh giá.
“Có người tới…là đồng bọn hay kẻ địch của thằng hộ pháp kia?… chuyện này không nên dây dưa vào, tốt nhất nên tránh mặt đi là hơn!” – gã lẩm bẩm.
-Có lối nào khác ngoài lối này đi tới nhà em không? – Hắc Vân vội vã quay ra hỏi thằng Sún.
-Đây, đi con hẻm này cũng tới được nhà em, nhưng xa hơn anh ạ! – Thằng nhỏ chỉ tay.
-Không sao! Đi xa cho khỏe chân, để anh bế em đi cho nhanh!
Nói rồi gã bế thằng nhỏ lên tay, nhanh chóng tiến sâu vào con hẻm nhỏ, để mặc tên áo đen nằm bất tỉnh giữa ngõ.
Đúng như gã “bạch tạng” dự đoán, khi gã vừa khuất dạng thì từ phía kẻ áo đen vừa chạy tới, một bóng người đang dùng hết tốc lực lao đi. Vừa bắt gặp đối tượng cần truy đuổi đang nằm xõng xoài trên con đường đất, người này lập tức khựng lại.
Gương mặt rất quen, xem chừng Hắc Vân đã gặp qua rồi, không những thế mà còn mới gặp hồi chiều nay – Hoàng Văn Phong.
Văn Phong gương mặt tỏ ra khó hiểu, chăm chăm nhìn vào cái cơ thể đang nằm bất động trước mặt, không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Lúc chiều nay, trưởng phòng đã triệu tập Liên Hoa và Hoàng Văn Phong về để điều tra một vụ án mạng xảy ra tại quận Thượng, nạn nhân là vợ của ông chủ sòng bạc Văn Cô. Qua điều tra cùng khai thác thông tin, nhờ vào lời khai của một số nhân chứng, thì biết được kẻ vào trong nhà của nạn nhân trước khi vụ án xảy ra tên là Lương Văn Cách, hiện đang trú tại quận Trung. Liên Hoa, Văn Phong cùng tổ điều tra đã nhanh chóng tiến đến nhà của đối tượng, quả nhiên tên này có tật giật mình, vừa thấy tổ điều tra từ xa thì đã nhanh chân tháo chạy. Sau một hồi truy đuổi, hắn đã chạy vào trong ngõ, mà chiếc ngõ này lại có rất nhiều lối thông cùng ngóc ngách khác nhau, khiến cho tổ điều tra phải chia nhau ra để lùng sục.
Cứ nghĩ đã để kẻ tình nghi sổng mất , ai dè Văn Phong vừa đuổi tới đây thì đã thấy hắn nằm yên trên mặt đất. “Chẳng lẽ lại là vấp ngã rồi ngất luôn sao? Không thể có lí này được!” – Văn Phong lẩm bẩm. Suy nghĩ trong giây lát, anh ta bèn nói vào chiếc bộ đàm mini được nhét trong tai.
-Đã tìm thấy đối tượng, mọi người mau tập trung…
------------------
-Anh Phong, có phải chính là anh đánh gục được hắn không vậy? – Một nhân viên thuộc tổ điều tra, đang đi bên cạnh Văn Phong, cất giọng.
-À, không phải đâu, anh vừa tới nơi thì đã thấy hắn nằm bất động trên đất rồi! – Văn Phong nhún vai.
-Ha ha ha… anh bịa chuyện thì cũng phải xác thực một chút chứ, chẳng lẽ hắn lại vấp ngã rồi bất tỉnh chắc. Đầu hắn đâu có chỗ nào sưng đâu nhỉ? – Một cô gái cũng thuộc tổ điều tra, đang đi cạnh Liên Hoa lên tiếng.
-A a a…Tôi biết rồi nhá, chắc là cậu thấy có Liên Hoa ở đây nên tỏ ra khiêm tốn để lấy lòng, đúng không? – Một người đàn ông trung niên đi đằng trước, ngoái lại nói.
-A a a … - Mọi người trong tổ điều tra cùng hùa theo.
-Mọi người thôi đi, sao lúc nào cũng chêu chọc mình với anh Phong thế hả? – Liên Hoa chau mày, hai má phủ một đám mây hồng.
-Đâu phải tại mọi người muốn chêu, chỉ là tại cậu ta thích tỏ ra khiêm tốn để chiếm cảm tình của “ai đó” đấy chứ?
Nghe thấy câu này, mọi người cùng phá lên cười, chỉ có hai gương mặt tỏ ra ái ngại liếc nhìn nhau.
-Tùy mọi người, nghĩ sao cũng được! – Văn Phong tỏ ra hết cách, chỉ biết thở dài.
Đám người rảo bước lên những chiếc xe cảnh sát đậu sẵn ở ngoài đường, tên Lương Văn Cách đã được khiêng vào trong xe từ trước đó.
-Chị thật tốt số khi yêu được một người văn võ song toàn như anh Phong đó! – Cô gái nói rồi nháy mắt với liên hoa, tỏ ra tinh quái.
-Em thôi đi, lại muốn ăn đòn hả? – Liên Hoa không khỏi ái ngại, mím môi đáp.
-------------
Hắc Vân theo lối mà thằng Sún chỉ, sau tầm 30 phút mới tới được nhà nó, không ngờ chữ xa hơn của thằng nhỏ còn thiếu hai từ “gấp đôi” đằng sau.
Căn nhà của thằng nhỏ trông rất lụp xụp, tồi tàn, cái mái ngói thì chỗ hở chỗ đậy, tường nhà nứt vỡ tùm lum, khi nhìn qua sẽ có cảm giác căn nhà có thể đổ bất kì lúc nào. Trong nhà chẳng có gì ngoài một cái giường, trạn bát, cùng vài đồ bếp để nấu ăn.
Vừa bước vào nhà, Sún đã chạy ngay tới bên giường, nơi mà chị nó đang nằm ngủ li bì. Một mái tóc xơ cứng, dài qua vai, gương mặt có những vết bẩn nho nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, môi lại trắng bệch, trán lấm chấm mồ hôi, vận trên người bộ quần áo cũ kĩ, nhăn nhúm.
-Anh ơi, anh xem chị ấy có sao không? – Thằng nhỏ vừa xoa xoa má chị nó vừa quay lại hỏi Hắc Vân.
-Được rồi, để anh xem! – Gã lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên trán của người con gái.
Trán của người con gái này nóng bừng, nhịp thở thì hỗn loạn, má và gan bàn tay nóng như lửa đốt, chắc chắn là đang sốt rất nặng. Hắc Vân lay nhẹ người của cô gái.
-Này em, này…
-Anh ơi, chị ấy tên Nhi! – thằng Sún nhắc.
-À ừ, anh quên mất! Nhi ơi…
Dù có gọi hay lay thế nào Nhi cũng không dậy, xem ra đã mê man sâu, khó mà tỉnh lại được.
-Thôi mau đưa chị em tới bệnh viện nào! – Hắc Vân khẩn trương nói.
Gã nhanh chóng bế người con gái trên tay, cùng với thằng Sún rời khỏi xóm nghèo. Ra tới mặt đường thì bắt một chiếc taxi rồi đi tới một bệnh viện gần đó – Bệnh viện khu 9.
Sau một hồi chuẩn đoán, vị bác sĩ tuổi đã ngoài 50 nói rằng, cô nàng do lao lực quá nhiều, kết hợp trúng gió với không được ăn uống đầy đủ nên mới sốt nặng như vậy. Giờ chỉ cần truyền đạm, khi tỉnh lại uống vài viên thuốc, cố gắng bồi bổ đủ chất là sẽ khỏe lại, chứ không có gì đáng lo.
Hắc Vân nói lại những lời này với thằng Sún, làm cho nó vui mừng khôn xiết, nhảy như loi choi trong hành lang bệnh viên.
Nhìn lên đồng hồ, thì cũng đã 9 giờ tối, biết là đã muộn nhưng giúp người thì giúp cho chót, gã không thể nào bỏ mặc hai chị em ở đây mà đi về được. Nghĩ ngợi chốc lát, Hắc Vân bèn rút máy di động gọi về số máy bàn nhà mình.
“Tút…tút…tút…”
-Alo, ai vậy?
-Tôi Vân đây, Tuyết Dung hả?
-Ra là cậu đấy à? Gọi về có chuyện gì thế? Sợ tôi khuân hết đồ đạc nhà cậu hay sao mà phải gọi về kiểm tra?
-Cô đừng suy bụng ta ra bụng người thế chứ, tôi đâu có đa nghi như vậy? Tôi gọi về để bảo là hôm nay về muộn một chút!
-Nhà của cậu, cậu muốn về lúc nào chả được, sao phải báo cáo với tôi?
-Đương nhiên là nhà của tôi, nhưng cô lại đang ở trong cái nhà đó. Giờ tôi về khuya quá, cô lại nghĩ là trộm rồi đánh cho tôi thừa sống thiếu chết, lúc đó thì biết kêu ai? Vì thế nên phải nhắc trước cô, đề phòng sự cố thôi.
-Thật rỗi việc quá… tút…tút…tút….
Hắc Vân đút lại chiếc điện thoại vào túi quần, miệng lẩm bẩm – “Cô nàng này thật đúng là không biết đùa!” Còn đang suy nghĩ vài vấn đề tế nhị liên quan tới Tuyết Dung, thì giọng của thằng Sún vang lên phía sau lưng gã.
-Anh ơi, anh ơi, chị Nhi tỉnh rồi này!
Gã rảo bước vào trong phòng bệnh, nơi chị thằng nhỏ đang nằm.
Đôi mắt vẫn có phần trĩu nặng, khiến Nhi chỉ có thể mở nửa chừng, phải sau một hồi nàng mới có thể hoàn toàn nhìn rõ mọi vật. Nhi cất giọng mệt mỏi, nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
-Bệnh viện? – Nàng nheo mắt nhìn qua gương mặt đứa em mình.
-Đúng rồi, là bệnh viện chị ạ. Nhờ có anh “bụt” nên chị mới được vào đây. – thằng nhỏ cười toe toét, chỉ tay về phía Hắc Vân.
Ban đầu, Nhi không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong lúc mình mê man, nhưng sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện do Hắc Vân thuật lại, thì nàng đã hiểu ra vấn đề.
-Cám ơn anh đã giúp đỡ hai chị em em! Thực lòng chẳng biết lấy gì để cám ơn… - Nhi nở một nụ cười mệt mỏi.
-Ơn nghĩa gì, cũng chỉ là đã từng trải qua tình cảnh như em và thằng Sún rồi nên anh thấy đồng cảm, muốn giúp đỡ mà thôi.
-Đã từng trải qua là sao ạ? – Cô gái khẽ nhăn mày.
-Thực ra trước kia, anh cũng chỉ là một thằng ăn mày, ngủ ở ghế đá công viên, ngày xin từng đồng bỏ vào miệng, đói rét chẳng ai lo, nếu không phải từng trải qua thì là gì? – Hắc Vân thở dài.
-Thật vậy sao? Nhưng em thấy… - Nhi không dám tin người con trai đứng trước mặt mình từng là một kẻ ăn mày.
-Ơ? Anh “bụt” cũng từng là ăn mày á? – thằng Sún nhìn chăm chăm vào gã.
-Không ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời. Tuy là ăn mày, nhưng anh luôn tin tưởng vào cuộc sống. Cái gì cũng sẽ có lúc thay đổi, chỉ cần biết vươn lên, biết hướng tới những ước mơ của bản thân, thì khó khăn sẽ không còn đeo bám nữa. Em thấy đấy, bây giờ anh đâu còn là ăn mày, anh có nhà, có công việc và một cuộc sống ổn định. Tất cả là nhờ vào một chữ lạc quan mà có. – Hắc Vân tươi cười dãi bày.
Tên “bạch tạng” này đúng là một kẻ giỏi nói đạo lí, cái gì gã cũng có thể nói được, nhưng chỉ nói khúc đầu, khúc đuôi mà chẳng nói khúc giữa. Nguyên cái lí do vì sao gã lại có thể đổi đời từ ăn mày trở thành một gã thanh niên có cuộc sống thảnh thơi như hôm nay thì lại hoàn toàn được xem nhẹ, không hề có nửa từ nhắc đến. Tuy nhiên, đây cũng là một cách để khích lệ tinh thần, giúp hai chị em kia vui vẻ và lạc quan hơn khi nhìn vào cuộc đời, mặc dù có chút ba hoa nhưng cũng là có lòng tốt nên mới làm vậy.
Nhi khi nghe thấy đối phương kể lại thì khuôn mặt trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, nếu anh ấy làm được thì chẳng có lí gì mình lại không.
-Cám ơn anh đã kể với em chuyện này, chắc chắn nó sẽ giúp em rất nhiều! – Nhi cất giọng nói ra một câu từ đáy lòng.
Hắc Vân chỉ cười xòa, không nói gì, trong lòng gã cảm thấy khoan khoái, vui vẻ hẳn lên, chắc chắn đây là hệ quả khi gã làm được một việc tốt.
Sực nhớ ra cô gái còn chưa ăn gì từ sáng tới giờ, gã bèn mở chiếc túi có chứa vài xuất cơm cùng mấy cái bánh bao, lấy ra một hộp cơm rồi đưa về phía Nhi.
-Chắc em đói lắm rồi, mau ăn đi!
-Dạ, em…… - cô nàng tỏ ra ái ngại.
-Thôi không phải ngại, anh nghe tiếng bụng sôi rồi kìa! – gã cười nói.
-Chị ăn đi, anh ấy mua cho chị đấy! – thằng Sún cầm lấy hộp cơm, dí sát trước mặt chị nó.
Quả thực, từ sáng tới giờ Nhi chưa được tí gì vào bụng, thành ra bây giờ cái dạ dày đang biểu tình dữ dội. Chầm chậm cầm lấy hộp cơm, đôi mắt cứ nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn Hắc Vân, cô nàng lí nhí nói.
-Em xin ạ!
-Thôi thôi, ăn đi, khỏi xin xỏ! – gã xua xua tay.
Đưa từng thìa cơm vào miệng, chẳng hiểu sao càng lúc trong lòng của Nhi càng nổi lên một xúc cảm khó tả. Là cảm động hay biết ơn? Có lẽ lâu lắm rồi mới có người quan tâm tới hai chị em nàng đến thế, xem ra người tốt vẫn còn hiện hữu ở khắp nơi trong cuộc sống. Bất giác, từ khóe mắt của Nhi, hai hàng lệ chậm chạp lăn dài trên má, là nước mắt của sự vui mừng hay buồn tủi đây?
-Cơm…ngon lắm anh ạ! – Dòng nước mắt vẫn không ngừng chảy dài, những thìa cơm vẫn được đưa lên miệng, cô gái cất tiếng trong sự nghẹn ngào.
-Chị ơi…sao chị lại khóc? – thằng Sún đang tươi cười, thấy chị nó khóc thì gương mặt lại xị ra. Nó lấy tay lau lau hàng nước mắt của Nhi.
Hắc Vân lặng lẽ nhìn hai con người trước mặt gã, một cảm giác xúc động đang dâng lên, cuộc đời không bao giờ công bằng với bất kì ai, nhưng bị nó nhấn chìm hay đứng trên nó lại hoàn toàn là do bản thân. Chỉ trong một thoáng gã đã quyết định, phải đưa hai con người này rời khỏi cái đáy của xã hội, dẫu biết rằng ngoài kia còn hàng vạn, hàng triệu, thậm chí hàng tỉ hoành cảnh còn éo le hơn thế này, nhưng muốn tạo ra một thay đổi lớn, thì phải có những hành động thiết thực từ những điều nhỏ.
Sau khi Nhi ăn xong, tâm tình cũng trở lại bình thường, Hắc Vân cùng nàng nói chuyện và giới thiệu về bản thân, thì gã mới được biết hai chị em vốn không phải là người ở đây. Ngày trước Nhi với em cùng mẹ sống ở Hà Thành, bố nàng thì mất trong một vụ tai nạn, người mẹ nai lưng ra kiếm kế mưu sinh, khổ cực vô cùng, khi đó Nhi mới lên 11, em thì chưa đầy năm. Tới khi nàng lên 12, thằng Sún mới có hơn 1 tuổi, thì người mẹ lại bị bạo bệnh mà qua đời, không còn ai thân thích nên hai đứa được chuyển vào cô nhi viện. Cách đây ba năm, có một gia đình tới cô nhi viện có ý nhận nuôi thằng Sún, nhưng không đồng ý nhận nuôi cả cô chị. Không muốn chị em xa cách, nên ngay buổi tối hôm đó, Nhi đã dẫn em trốn khỏi cô nhi viện, tới thành phố Long Thành. Từ đó tới giờ, nàng làm đủ mọi công việc từ rửa bát, dọn vệ sinh và gần đây là bán bánh mì để kiếm sống. Tên đầy đủ của Nhi là Đoàn Kiều Nhi, còn thằng Sún tên là Đoàn Kiên Vụ.
Hắc Vân sau khi lắng nghe gia cảnh éo le của Kiều Nhi thì không khỏi động lòng thương cảm, suy nghĩ hồi lâu, gã bèn đưa ra một đề nghị.
-Giờ anh có ý thế này, hai chị em cứ chuyển tới nhà anh sống. Dù sao nhà anh vẫn còn thừa rất nhiều phòng, hơn nữa thêm một, hai miệng ăn đối với anh cũng không phải là vấn đề lớn…
-Như vậy không được đâu ạ! – Không đợi gã nói hết câu, cô nàng đã từ chối.
-Khoan đã, anh nói chưa xong mà!
Hiểu rõ những người như Kiều Nhi không bao giờ muốn nhận ân huệ của ai, bởi lẽ khi nhận rồi thì chẳng biết đáp lại thế nào, nên Hắc Vân sớm đã có dự liệu.
-Anh thuê em về làm giúp việc, dọn dẹp nhà cửa cho anh, tiền ăn ở của hai chị em thì trừ vào tiền lương. Coi như em không nợ anh gì hết! Như vậy được rồi chứ? – gã xoa xoa đầu thằng Sún, mỉm cười nói.
Hắc Vân về tới cửa nhà, trong lòng thoải mái rất nhiều, làm chuyện tốt giúp người, không muốn thoải mái cũng khó. Gã đã giả tiền viện phí giúp Kiều Nhi, bảo cô nàng ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, bao giờ đỡ thì hãy về, nội trong chiều mai phải thu dọn đồ đạc để gã tới đón. Nói là thu dọn đồ đạc cho sang, chứ gã biết rõ cái túp lều kia thì làm gì có đồ để dọn.
Vừa bước vào trong nhà, Hắc Vân đã thấy ngay mĩ nhân đang chễm chệ ngồi trên bộ salon, hai chân xếp bằng, mắt chăm chú theo dõi tivi.
Gã nhanh chóng ngồi xuống bộ xalon, nhưng cách chỗ Tuyết Dung một đoạn, thấy nàng chăm chú theo dõi như thế Hắc Vân cũng có chút hiếu kì.
-Tin gì mà hay ho thế nhỉ? – “bạch tạng” hắng giọng hỏi.
-Cậu có mắt có tai mà. Tự xem đi! – Đôi môi quyến rũ vén lên, nhưng đôi mắt thì không xê dịch tí ti.
Hắc Vân chau mày, quay ra nhìn vào màn hình, gương mặt chợt hiện lên sự bất ngờ.
Trong màn hình, là một cô nàng phát thanh viên, ăn mặc tươm tất, khuôn mặt sáng lạn, đang thao thao bất tuyệt. Nếu chỉ có vậy tất nhiên chẳng khiến cho gã phải bận tâm, có điều trên góc trái màn hình có xuất hiện một tấm ảnh, là gương mặt của kẻ mà vừa mới đây bị Hắc Vân cho đo đất.
“Như đã đưa tin sáng nay, vợ của ông Lê Công Khúc - chủ sòng bạc Văn Cô, tên Trương Thị Ánh đã bị ám hại mặc dù đã có hơn năm vệ sĩ bảo vệ tại nhà riêng, các nhà chức trách đã nhanh chóng bắt tay điều tra. Tới 20 giờ cùng ngày, tổ điều tra các vụ trọng án, trực thuộc sở cảnh sát thành phố đã bắt giữ được nghi can gây ra vụ giết người.” - Tiếng nói lảnh lót, nhẹ mà rõ ràng từng chữ của cô nàng phát thanh viên cất lên.
Ngay sau đó, khung cảnh được chuyển tới phía trước trụ sở cảnh sát, cánh nhà báo, phóng viên đứng đầy trước cửa, nhốn nháo chụp giật tin tức.
Cũng khó trách đám người kia lại hào hứng như vậy, sòng bạc Văn Cô là sòng bạc có tiếng tại quận Thượng, hai vợ chồng Khúc – Ánh tất nhiên cũng là cự phú trong vùng, giờ đây người vợ lại bị giết ngay tại nhà riêng, mặc dù đã có 5 vệ sĩ bảo hộ. Sự việc ghê gớm như thế mà không đăng lên thì đúng là uổng phí, tin chắc trên các số báo ra ngày mai, đây sẽ là tin trên trang nhất.
Nhóm phóng viên đài truyền hình nhanh chóng tiến tới phỏng vấn tổ điều tra, người được phỏng vấn không ai xa lạ, Hoàng Văn Phong.
-Anh có thể cho mọi người biết thông tin về nghi can đã gây ra vụ án mạng nghiêm trọng sáng nay được không?
-Hung thủ tên là Lương Văn Cách, trú ngụ tại quận Trung, chưa hề có tiền án tiền sự, lí do vì sao hắn lại sát hại bà Trương Thị Ánh đang được chúng tôi điều tra! – Văn Phong gương mặt kiên nghị, nói năng dứt khoát.
-Tổ điều tra trong hai năm trở lại đây đã phá được rất nhiều vụ án hóc búa, lần này cũng chỉ trong một thời gian ngắn đã tìm ra được kẻ thủ ác. Không biết là mọi người có bí quyết gì?
-Cũng không hề có bí quyết gì cả, chỉ là nỗ lực, cố gắng hết mình mà thôi. Tuyệt đối không bỏ sót chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Hơn nữa cũng nhờ có mọi người trong tổ đồng tâm hiệp lực, nên mới có kết quả nhanh đến thế! – anh ta cười nói.
-Vậy tổ điều tra đã bắt được tên Cách như thế nào thưa anh?
-Việc này…
Khi Hoàng Văn Phong còn đang ngập ngừng chưa trả lời, thì người đàn ông trung niên đứng cạnh đã nhảy vào, nhanh chóng đáp.
-Tên hung thủ rất cao to, ngoài ra còn có hung khí, nhưng do lần này số hắn đen đủi, chạm mặt ngay quán quân nhu đạo của thành phố chính là anh Phong đây. Chỉ trong vài đòn, hắn đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự…
Còn đang tính nói thêm một tràng nữa, thì cánh tay của Văn Phong đã đẩy người đàn ông trung niên qua một bên, gương mặt ái ngại nói với phóng viên.
-Mọi người trong tổ rất…
-Đúng vậy, nếu không có anh Phong ra tay hạ gục tên Cách, thì chúng tôi chắc khó lòng mà bắt được hắn! – Một nam nhân viên đứng cạnh nói to.
-Đừng phá nữa mọi người! – Liên Hoa đứng ngay cạnh người đàn ông trung niên, khó chịu nhắc nhở.
Thấy tổ điều tra trở nên huyên náo, người phóng viên cũng không phỏng vấn nữa, trực tiếp đối diện với máy quay, tươi cười.
-Các bạn thấy đấy, tổ điều tra các vụ trọng án tuy ngày ngày phải đối mặt với những vụ án nguy hiểm, hóc búa, nhưng họ vẫn luôn duy trì được sự lạc quan……
Một tràng giang đại hải các lời tán dương tiếp sau đó, Hắc Vân hoàn toàn chẳng nghe chữ nào. Chỉ cần suy nghĩ trong chốc lát, dù là dùng đầu gối nghĩ cũng ra ngọn ngành sự việc, chứ đừng nói cái đầu của gã. Hơn thế, gã còn biết thêm một chuyện, đó là “ốc mò, cò xơi”.
Công sức mình hạ gục thằng dị nhân cuối cùng lại là tên Phong phiếc gì đó hưởng thành quả. Cái gì mà quán quân nhu đạo? Có là tổ sư nhu đạo mà gặp phải thằng dị nhân đó thì cũng vứt hết. Nếu là thằng khác thì ông cũng không bận tâm, nhưng đây lại là tình địch, là siêu cấp tình địch thực sự chân chính. Vốn đã chậm chân uống nước đục, giờ lại giúp nó lấy le với Liên Hoa. Ôi trời ạ! Chỉ nhìn qua nét mặt vừa rồi của nàng trên tivi, thì cũng rõ Liên Hoa cảm phục chuyện này ra sao. Đúng thật là chỉ muốn đập đầu vào tường. Mà cái thằng Phong đó mặt cũng dày quá thể, rõ ràng không phải hắn làm nhưng vẫn cứ nhận, hứ, ông mày khinh.
Càng nghĩ gã càng cảm thấy bực, vốn dĩ Hắc Vân đã không có mấy thiện cảm với Văn Phong, phần lớn có lẽ do ghen tị. Giờ lại gặp cái sự tình này, đúng là muốn làm gã ói máu.
--------------------
Ngay lúc này cũng có người đang theo dõi sự vụ qua tivi.
Tại một ngôi biệt thự ở quận Thượng, tiếng người khóc thương nghe mà não lòng, phần lớn toàn là bạn bè, làm ăn cùng với vợ chồng Khúc – Ánh.
Trong lúc đám người đang khóc than thảm thiết trước một cơ thể đã lạnh toát, thì chồng của cái thi thể này lại trốn biệt trong phòng riêng, với lí do nỗi đau này vượt quá sự chịu đựng của lão ta.
Một cái đầu hói, cằm chảy xệ, mắt xếch ngược, cơ thể thì ục ịch, lão già này chí ít cũng đã gần 60. Cầm cái điều khiển, tắt phăng tivi, lão đứng phắt dậy, lại gần chiếc bàn làm việc, chộp ngay lấy chiếc điện thoại.
“Tút…tút…tút”
-Alo, ông Khúc đó hả?
-Mấy người làm ăn kiểu gì đấy hả? –Đôi mắt đầy xơ máu, xem chừng đang giận tới bầm gan, Lê Công Khúc cất giọng nạt nộ.
-Ông cứ bình tĩnh, thằng em tôi làm việc vốn rất chu toàn, thực lực cũng có thừa. Cứ coi như lũ cảnh sát nhanh chóng điều tra ra là do nghiệp vụ của chúng nó cao, nhưng bắt được thằng em của tôi lại là vấn đề khác. Tôi đang nghi ngờ có ẩn tình bên trong. – Giọng đầu dây bên kia có phần khẩn trương.
-Tôi bất biết là anh nghi ngờ cái gì, nhưng hợp đồng đã kí rồi, trong lúc hành sự mà xảy ra sơ sót, có nguy cơ khiến tôi bị dính líu, thì anh phải tự tay đi mà bịt đầu mối và phải hoàn trả lại gấp 3 lần số tiền tôi đặt cọc. Nói cho anh biết, nếu không dàn xếp ổn thỏa vụ này, thì không xong với tôi đâu.
Nói xong lão lập tức cúp máy, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ gần đó, gương mặt chảy xệ của lão cực kì lo sợ.
Lê Công Khúc thực chất khi xưa cũng chỉ là một tên nhân viên quèn, trong một công ti ít tiếng tăm, số phận đẩy đưa gặp được Trương Thị Ánh – con của một cự phú quản lí sòng bạc. Lão là kẻ thức thời, đâu dễ mà bỏ lỡ cái dinh cơ đồ sộ kia, cuộc hôn nhân của Khúc – Ánh diễn ra nhanh chóng. Sau khi cha của Trương Thị Ánh mất đã để lại toàn bộ gia sản cho hai vợ chồng. Cũng nhờ thế họ Lê từ một tên nhân viên mạt hạng, thoáng chốc đã trở thành một ông chủ giàu có.
Những năm tháng đầu sống với nhau thì đôi bên còn mặn nồng, nhưng dần dần qua thời gian lại trở nên phai nhạt. Lão Khúc hết lên sàn, rồi lại gái gú, bồ bịch, bà Trương Thị Ánh thì nai lưng ra quản lí sòng bạc Văn Cô. Những tưởng chuyện chơi bời, trác táng về già thì sẽ hết, nhưng các cụ nói cấm có sai “gừng càng già càng cay”, họ Lê tuy tuổi đã suýt soát lục tuần, nhưng máu dâm vẫn còn rất phồn thịnh.
Nửa năm trở lại đây còn cặp bồ với một em chân dài, chỉ đáng tuổi cháu chắt mình. Như thể giọt nước tràn li, bà Ánh đã có một cuộc cãi vã kịch liệt với chồng, rồi tuyên bố, nếu lão còn bồ bịch thì lập tức li dị. Tài sản mà người cha di chúc lại đứng tên bà Ánh, vì vậy nếu li dị, tuyệt nhiên lão Khúc chẳng có nổi một xu dính túi. Lão cáo già đâu có điên mà để gia tài bay mất, nên vâng vâng dạ dạ nghe lời bà vợ, chỉ có điều trong lòng lại căm tức ngút ngàn.
Vừa không muốn chia chác tài sản, vừa không muốn ngày ngày ôm một cục thịt xấu xí, lão mơ hồ nghĩ tới chuyện…giết người.
Qua một số thông tin lưu truyền trong tầng lớp thượng lưu, có một trang web có thể giải quyết mọi vấn đề được đăng lên, chỉ cần có tiền, thật nhiều tiền là cái gì cũng trở nên đơn giản cực kì.
Nhưng riêng chi phí để tạo lập một ID trong diễn đàn này thôi, nghe qua cũng đã khiến cho người ta lăn đùng ngã ngửa, 100 ngàn USD – tương đương 2 tỷ Việt Nam đồng.
Tạo chơi chơi một cái ID mà cũng phải bỏ ra 100 ngàn đô la? Họa có mà điên chăng? Thực ra điên cũng không bỏ ra từng ấy tiền để làm chuyện như vậy, trang web này đích thị nhắm vào tầng lớp thượng lưu, tiền nhiều như thác.
Lão Khúc vốn là cáo già thành tinh, xuy xét sự việc cực kì cặn kẽ. Bỏ ra cả núi tiền chỉ để thuê giết một mụ vợ với vài thằng vệ sĩ tạp nham, liệu có đáng? Nhưng bây giờ không quen một tên sát thủ nào ra hồn, lại đi dùng mấy thằng du côn, lưu manh mà hành sự, chỉ e sự việc chẳng thể qua mắt được cơ quan điều tra. Nếu vì tiếc 2 tỷ để rồi bỏ đi gần 100 tỷ VN thì đúng thật là ngu xuẩn. Cái trang Web này, giới thượng lưu có nói rằng, độ tin cậy có thể coi là tuyệt đối, bất kì công việc gì khi được treo lên cũng thành công mĩ mãn.
Thực tình lão cáo già vẫn có chút hoài nghi, nhưng cái viễn cảnh ôm trong tay cả đống gia tài, không người thao túng, trái ôm phải ấp toàn em người mẫu chân dài, thực lòng làm cho lão sướng khoái bất tận. Nên Lê Công Khúc đã tiến tới quyết định phải sát hại bằng được mụ vợ già nua của mình.