Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #71  
Old 29-05-2008, 10:48 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 71


Bạch Hạc Tiên Ông quay nhìn Hoàng phu nhân và Tuấn Anh, nghi ngá»:

− HỠđã làm gì mà khiến Tam Äạo Cô phải bất bình như vậy.

Bạch Äạo Cô giận dữ:

− Ngoài cái tá»™i không giữ chữ tín vá»›i võ lâm, lại hạ thá»§ giết hại đệ tá»­ cá»§a chúng tôi, há» còn phạm vào đại tá»™i, dùng "Thiết sa thần chưởng" giết thảm không biết bao nhiêu ngưá»i vô tá»™i, mà chứng nhân là gã thanh niên này.

Bạch Hạc Tiên Ông giật mình lẩm bẩm:

− "Thiết sa thần chưởng" ư?

Gã thanh niên kia bật khóc quỳ xuống chân Tiên Ông:

− Dạ phải, chính hỠđã giết thác mẹ già, vợ yếu, con thơ của tại hạ. Xin Tiên Ông ra tay cứu độ cho những oan hồn đã vì hỠchết oan.

Hoàng phu nhân cÅ©ng Ä‘i bằng đầu gối đến trước mặt Tiên Ông cất lá»i van vỉ:

− Xin Tiên Ông hãy sáng suốt mà cứu vợ chồng chúng tôi khá»i cảnh oan lòng. Mấy tháng nay phu quân cá»§a tôi trở bệnh, ngưá»i không há» má»™t bước rá»i khá»i thư phòng, còn tiện thiếp phần lo săn sóc cho chồng, phần phải đảm đương công việc tải hàng cho khách có rá»i khá»i viên trang này má»™t bước nào đâu, vậy mà bá»—ng dưng có ngưá»i đồn là vợ chồng chúng tôi gây ra tá»™i lá»—i, xin Tiên Ông nghÄ© lại giùm cho.

Ãnh mắt khẩn thiết, lá»i nói chân tình cá»§a Hoàng phu nhân đã làm Bạch Hạc Tiên Ông động lòng. Ông đưa mắt nhìn quanh:

− Quả thật ta cÅ©ng nghe đồn vá» "Thiết sa thần chưởng" vá»›i những vụ thảm sát tàn khốc. Và ta cÅ©ng có dạ nghi ngá», vì ngoài Trúc Lâm Song Hiệp có ai biết được môn võ công độc hại này.

Hoàng phu nhân bật khóc:

− Vợ chồng tôi hiện Ä‘ang ở tình trạng ngay mà gian, nên khó cất tiếng kêu oan, chỉ xin quý vị thương tình dá»i ngày xá»­ tá»™i lui vá» má»™t tháng, lúc đó nếu chúng tôi không tá»± minh oan được, xin đến dập đầu chịu tá»™i.

Bạch Äạo Cô lắc đầu:

− Không được, từ đây đến đó vợ chồng ngươi sẽ gây ra bao nhiêu Ä‘iá»u tác tệ nữa.

Bạch Hạc Tiên Ông suy nghÄ© rồi chợt há»i:

− Phong Vân cục trưởng Ä‘ang thá» bệnh nằm đâu, ta muốn thăm há»i ngưá»i vài việc.

Hoàng phu nhân rơi lệ:

− Thảm lắm Tiên Ông Æ¡i. Chồng tôi Ä‘ang thá» trá»ng bệnh vậy mà cÅ©ng phải theo chân Hà chưởng môn cá»§a Thiên SÆ¡n phái làm con tin, nếu sau má»™t tháng tiện thiếp không Ä‘em bảo vật và thá»§ phạm giết chết đệ tá»­ cá»§a há», thì phu quân sẽ thá» tá»­ vì bất tín.

− Con phải đi cứu phụ thân đây!

Tuấn Anh Ä‘ang ngồi dưỡng thương, nghe mẹ nói liá»n nổi giận, đứng dậy toan Ä‘i.

Hoàng phu nhân gá»i giật lại:

− Tuấn nhi, nếu con đến gây rối loạn cho Thiên Sơn phái, phụ thân con sẽ tự vận để tròn chữ tín đấy.

Bạch Hạc tiên ông quay sang nhìn Tuấn Anh:

− Còn thiếu hiệp này, những tháng ngày qua ở đâu, liệu những sự việc tai hại của võ lâm có phải cậu đã nhúng tay vào mà phu nhân và bảo tiêu cục không biết chăng?

Tuấn Anh trợn mắt hét lớn:

− Tiá»n bối, ngưá»i là bậc cao niên hãy cẩn ngôn, kẻo lại trách hậu sinh vô lá»….

Hoàng phu nhân nạt con:

− Tuấn Anh, không được vô lễ.

Rồi quay qua Bạch Hạc tiên ông bà nói nhỠnhẹ:

− Xin Tiên ông chá»› nghÄ© quấy cho Tuấn nhi. Từ bé nó đã xa lìa vợ chồng tôi lên há»c vá»›i Tùng Thảo chân nhân vừa má»›i vỠđến, hÆ¡n nữa nó không biết gì vỠ“Thiết Sa Thần Chưởngâ€.

Nét mặt Tiên ông giản ra nhanh khi nghe nói Tuấn Anh là đệ tá»­ cá»§a Tùng Thảo chân nhân. Ông lại gần cậu bé há»i:

− Sư phụ cháu dạo này vẫn khá»e chứ? Lâu quá ta không ghé thăm lão bằng hữu.

Tuấn Anh không dám thất lễ khi nghe Bạch Hạc tiên ông xưng là bằng hữu của sư phụ mình, chàng vòng tay:

− Thưa tiá»n bối, sư phụ cá»§a cháu sức khá»e vẫn an khang, có Ä‘iá»u chứng bệnh thấp khá»›p cá»§a ngưá»i vẫn không khá»i được. À … Mắt Tuấn Anh bá»—ng sáng lên:

− Tiá»n bối, chắc có lẽ tiá»n bối biết nÆ¡i nào có Thảo Linh Chi.

− Thảo Linh Chi à?

Tiên ông gật đầu:

− Äúng rồi, ta vẫn thưá»ng nghe Tùng Thảo chân nhân nhắc nhở.

Rồi lão quay sang ba vị tiên cô nói khoan thai:

− Phu nhân đây đã có lá»i nói như vậy, Tam Äạo cô nghÄ© sao?

Hồng Äạo cô nhìn hai em rồi cất giá»ng cương quyết:

− Chúng tôi làm sao mà tin lá»i cá»§a phu nhân đây được, nếu sau má»™t tháng bà bá» trốn mất thì sao?

Hoàng phu nhân tiến lên một bước:

− Hồng đạo cô, xưa nay Thanh Bạch uyên ương, Trúc Lâm Song Hiệp chưa thất tín bao giá».

Bạch Hạc tiên ông cũng chen vào:

− Nếu như lão đứng ra bảo lãnh cho Hoàng phu nhân thì Tam Äạo cô nghÄ© thế nào?

Hồng Äạo cô nương mỉm cưá»i:

− Nếu Bạch Hạc tiá»n bối đứng ra bảo lãnh thì chị em chúng tôi xin vâng lá»i.

Lam Äạo cô nói tiếp:

− Ngày này tháng sau, phu nhân nhớ đem hung thủ đến nộp cho chị em ta, chúng ta chỠđợi ở Thanh Vân động đó.

Bạch Äạo cô cÅ©ng bước lên ngang vá»›i hai đạo hữu:

− Nếu ngươi thất tín thì dù cho ngươi có trốn ở góc biển chân trá»i nào, chị em ta cÅ©ng quyết tìm cho ra để vấn tá»™i.

Tuấn Anh tiến lên đỡ lá»i cho mẹ:

− Tam Äạo cô hãy an tâm, chúng tôi sẽ đúng hẹn.

Tam Äạo cô gật đầu quay sang bảo chàng thanh niên:

− Tráng sĩ hãy trở vỠthông báo với các viên trang được rõ, ngày này tháng sau tìm lên Thanh Vân động xem ta xử tội kẻ sát nhân.

Tam Äạo cô vòng tay chào Bạch Hạc tiên ông rồi Ä‘i nhanh như sao vụt.

Bạch Hạc tiên ông Ä‘iá»m đạm:

− Hoàng phu nhân và Tuấn nhi hãy cẩn trá»ng, hiện nay trong giang hồ vì hiểu lầm nên đã quyết tâm tìm diệt bảo tiêu cục Phong Vân. Ta có việc phải Ä‘i ngay không giúp chi hÆ¡n được.

Hoàng phu nhân đưa tay lau nước mắt:

− Mẹ con tiện thiếp xin vâng lá»i Tiên ông chỉ dạy. Cảm Æ¡n ngưá»i đã đứng ra bảo lãnh.

Tuấn Anh chấp tay chào Bạch Hạc tiên ông:

− Nếu tiá»n bối có dịp ghé thăm sư phụ, xin nhá» ngưá»i nói lại giùm. Tiểu nhi vì việc oan cá»§a mẹ cha phải ở lại không vá» thá» mạng được, con sẽ trở lại Bạch Hổ sÆ¡n khi tìm ra thá»§ phạm, giải hàm oan.

Bạch Hạc tiên ông gật đầu rồi phóng mình đi nhanh như làn khói.

Hoàng phu nhân đứng nhìn theo mãi, đến khi bóng ngưá»i khuất hẳn nẻo non cao má»›i quay sang ngắm nhìn Tuấn Anh:

− Tuấn nhi, hãy đến cho mẹ nhìn rõ mặt chút nào. Chao ôi! Con cá»§a mẹ đã lá»›n lên nhiá»u.

Tuấn Anh ngã vào lòng mẹ:

− Mẹ, con nhá»› cha mẹ nhiá»u lắm, nhưng vì mãi há»c hành không vá» thăm viếng được.

Hoàng phu nhân vuốt tóc con âu yếm:

− Con vá» thật đúng lúc, chuyện há»c hành cá»§a con phải dang dở, lòng mẹ thật không an.

Tuấn Anh nhoẻn nụ cưá»i:

− Chẳng sao đâu mẹ, con đã lÄ©nh ý gần hết chiêu pháp cá»§a sư phụ rồi, ngưá»i dặn con vá» thăm cha mẹ, rồi trở lên ngay. Sư phụ hứa dạy cho con há»c thêm vá» quyá»n kiếm. À, mẹ kể cho con nghe Ä‘i, con chẳng hiểu gì cả, ai muốn hại gia đình ta vậy mẹ?

Hoàng phu nhân chợt buồn:

− Mẹ cũng không rõ, gia đình ta xưa nay chưa hỠgây thù chuốc oán với ai nên mẹ cũng không đoán ra được kẻ ném đá giấu tay.

Tuấn Anh bặm môi suy nghĩ:

− Mẹ, vậy ta phải bắt đầu từ đâu.

Hoàng phu nhân lặng lẽ lắc đầu, giây lâu bà lấy từ trong túi ra má»™t chiếc nhẫn nhá», Ä‘eo vào tay con khẽ nói:

− Bảo tiêu cục Phong Vân cá»§a cha mẹ chi nhánh rất là rá»™ng lá»›n, bao trùm cả giang hồ. Con hãy giữ chiếc nhẫn này, môn hạ cá»§a ta sẽ nhìn ra con mà cứu ứng kịp thá»i khi con lâm nạn.

Tuấn Anh mân mê chiếc nhẫn, chàng bỗng cởi ra đặt vào tay mẹ:

− Mẹ! Mẹ hãy giữ đấy mà triệu tập môn hạ, phần con, con cÅ©ng có lâu la bảo vệ kịp thá»i.

Hoàng phu nhân nhìn con lạ lùng:

− Tuấn Anh, con nói gì mà mẹ không hiểu.

Tuấn Anh cưá»i xòa:

− Mẹ, con quên cho mẹ hay, con của mẹ còn là Bạch Hổ Vương, trấn nhậm Bạch Hổ Sơn với hàng trăm lâu la hùng mạnh.

Hoàng phu nhân tưởng như trá»i đất vừa đảo lá»™n, bà chụp nắm tay con nghiến răng hét:

− Tuấn nhi, sao con lại tác tệ như vậy chứ? Hừ, thật không ngỠTrúc Lâm Song Hiệp lại sanh ra một thằng con làm nghỠbất lương, vô đạo.

Nói xong, bà ôm mặt khóc mùi. Tuấn Anh gỡ tay mẹ, mỉm cưá»i:

− Mẫu thân, sao mẹ mắng con rồi lại khóc khi con vâng lá»i sư phụ chứ.

− Câm ngay!

Phu nhân nạt lớn:

− Nghịch đồ, mi không được nói sai cho sư phụ.

− Mẹ! Con có nói sai đâu.

Tuấn Anh giậm chân nũng nịu:

− Sư phụ bảo con xuống dẹp tan đảng cướp dưới chân núi Bạch Hổ, rồi thấy con có tài, đám lâu la bầu con lên làm thá»§ lãnh cá»§a chúng. Con từ chối, song sư phụ lại bảo con phải nhận lá»i, con má»›i thành Bạch Hổ Vương cướp núi chứ.

Hoàng phu nhân nghiêm mặt nhìn con:

− Nhưng sao sư phụ con bảo con đi diệt cướp, rồi lại cho con làm cướp?

Tuấn Anh tủm tỉm:

− Vì cướp cá»§a con là cướp khác, không bức hiếp dân lành mà đánh Ä‘uổi các bá»n ác ma tà đạo. Mẹ, mẹ tin Ä‘i. Tuấn Anh con cá»§a mẹ không bao giá» làm ngược lại lòng cha mẹ ước mong.

Hoàng phu nhân ôm con vào lòng, đeo chiếc nhẫn vào tay âu yếm:

− Tuy vậy con hãy đeo chiếc nhẫn này, mẹ có khẩu lệnh triệu tậpo môn hạ của mình rồi.

Bà đẩy Tuấn Anh ra xa mình má»™t chút rồi cất giá»ng buồn bã:

− Tuấn Anh, gặp con, mẹ mừng lắm, nhưng mẹ không thể giữ con trong vòng tay thương nhá»› được. Tuấn nhi, con hãy tức tốc lên đưá»ng tìm thá»§ phạm.

Tuấn Anh ngước nhìn mẹ vui cưá»i há»›n hở:

− Mẹ, con đã sẵn sàng, mẹ con mình cùng lên đưá»ng má»™t lượt chứ?

Hoàng phu nhân lắc đầu:

− Không được, mẹ còn nhiá»u việc cần phải thu xếp cho xong. Con hãy tá»± Ä‘i má»™t mình dò la trong giang hồ tìm tung tích kẻ sát nhân. Còn mẹ, sau khi thu xếp việc ở đây xong mẹ cÅ©ng sẽ lên đưá»ng tìm bảo vật đến chuá»™c tá»™i cho phụ thân con.

Tuấn Anh cảm thấy hoang mang:

− Nhưng nếu con tìm ra thủ phạm, con biết gặp lại mẹ ở đâu?

Hoàng phu nhân nhíu mày suy nghĩ:

− À! Mẹ con mình hãy lấy Thanh Vân động vào ngày này tháng sau làm chỗ hẹn, dù có tìm được hung thủy hay không cũng gặp nhau ở đấy.

Tuấn Anh đứng bật dậy:

− Con hiểu rồi, thôi con đi đây!

Khi tất cả đã trở vá» yên lặng, Hoàng phu nhân mệt má»i ngồi xuống cẩm đôn, tia mắt tình cá» rá»i trên thi thể ca ngưá»i đạo cô nằm trên sân lạnh. Bà chồm lên, đỡ thi hài ngưá»i đạo cô dậy, xem xét kỹ càng dấu "Thiết sa thần chưởng" trên thi thể nạn nhân.

Äôi mắt Ä‘ang má»i mòn vì tuyệt vá»ng cá»§a bà bá»—ng lóe lên tia mừng rỡ, bà lẩm bẩm:

− Ồ! Ta đã có cơ hội giải oan rồi, phu quân ơi hãy bình tâm chỠthiếp
Tài sản của ngocvosong1986

  #72  
Old 29-05-2008, 10:49 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 72


Vâng lá»i mẹ, Tuấn Anh má»™t mình, má»™t gói hành trang nhá» và má»™t lưỡi gươm, trên đưá»ng thiên lý tìm kẻ cá»±u thù.

Bản tánh thiếu niên, tâm hồn phóng khoáng, nên vừa bước ra khá»i nhà độ chừng hÆ¡n mưá»i dặm, ná»—i u buồn đã bị chàng đánh rá»›t lại phía sau. Bây giá» trước mắt chàng chỉ có chim hót, suối reo. Cảnh muôn sắc chập chùng thật đáng yêu và vô cùng má»›i mẻ cho má»™t chàng trai vừa rá»i xa sÆ¡n động.

Cá»ng cá» nhá» xoay xoay trong tay chàng trai trẻ. Tuấn Anh dừng chân bên bá» suối nhá», uống má»™t ngụm nước trong, chàng thở dài, không biết mình phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu. À! Phải rồi, mắt chàng chợt sáng lên khi vừa nhá»› đến má»™t ngưá»i có thể giúp mình trên đưá»ng rong ruổi. Hồ SÆ¡n, phải, chỉ có Hồ huynh má»›i có đủ bản lÄ©nh giúp đỡ chàng thôi. Phải đến nhá» ngưá»i giúp đỡ. à nghÄ© đó đã giúp Tuấn Anh thêm phấn chấn, chàng xốc lại túi hành trang vừa dợm trở bước đì thì “vút, vút†hai bóng Ä‘en từ trên tàng cây rÆ¡i nhanh xuống buông tiếng cưá»i ghê rợn:

− Tiểu tử kia, muốn đi hãy để đầu mình ở lại.

− Các ngưá»i là ai?

Tuấn Anh rút vèo thanh kiếm nhỠcủa mình ra thủ thế.

− Ngươi không cần biết, chỉ biết là ta cần lấy mạng ngươi là đủ!

Má»™t bóng Ä‘en trả lá»i.

− Dễ lắm.

Tuấn Anh buông tiếng cưá»i khiêu khích rồi vung kiếm trở nhanh hai thế “Äoạn hổ nhị hà†vào ngưá»i cá»§a bóng Ä‘en.

Song hai gã hán tá»­ kia không phải kẻ tầm thưá»ng, nên chỉ bằng má»™t bước nhảy, chúng đã dá»… dàng tránh khá»i đưá»ng kiếm cá»§a chàng. Äồng thá»i, kịp vung chưởng đánh thẳng vào “Thiên linh huyệt†cá»§a Tuấn Anh.

Chưởng pháp cá»§a chúng thật lạ lùng, chàng chưa kịp nhận ra tên gá»i đã cảm thấy mình bị bao vây giữa luồng khói Ä‘en mù mịt.

Không biết luông khói kia có chứa chất độc hay không, Tuấn Anh chẳng dám khinh thưá»ng, phong bế các huyệt đạo cá»§a mình lại, vận công vào tay cầm kiếm, phóng nhanh hai chiêu thức “Càn khôn bế nguyệtâ€, “Nhật phù càng khônâ€.

Lập tức từ trong thanh kiếm của chàng hai đạo bạch quang xẹt thẳng vào giữa luồng khói đen, cùng lúc chàng nghe hai tiếng rú vang lên.

Äám khói tan nhanh, Tuấn Anh bước đến bên hai thây ngưá»i Ä‘ang oằn oại đớn Ä‘au vì trúng chưởng cá»§a mình toan cất lá»i cật vấn thì ...

Vù ... vù ... vù ...

Ba lưỡi liá»…u diệp phi Ä‘ao từ đâu bay đến cắm phập vào tá»­ huyệt hai bóng Ä‘en kia, chúng chết ngay lập tức, còn Tuấn Anh, chàng tinh ý phóng ngưá»i nhanh vá» phía sau tránh được cái chết đến trong gang tấc. Tuy vậy, lưỡi phi Ä‘ao cÅ©ng kịp để lại trên cánh tay chàng má»™t vết thương.

− Chết!

Tuấn Anh điên tiết hét lớn, vung chưởng đánh ngay vào tàng cây trước mặt.

Ầm!

Cùng với đám lá cây tả tơi rơi rụng, một gã hán tử khác cũng bịt kín mạat mày.

Tuấn Anh bước lại gần chợt nhận ra hắn đã chết vì tự vận.

− Hừ!

Chàng lá»™t nhanh khăn bịt mặt, chỉ là má»™t gương mặt lạ tái xanh. Chẳng phát hiện được gì thêm, chàng buông tay cho xác chết rÆ¡i xuống đất, nhổ lưỡi diệp Ä‘ao ra khá»i cánh tay, cất kỹ vào bá»c hành trang, băng tạm sÆ¡ sài vết thương, chàng băng mình nhanh vào hướng rừng dữ Äá»™c Ma.

− Tên tiểu tử kia dừng lại.

Äang đà Ä‘i nhanh, Tuấn Anh chợt dừng lại vì bị má»™t cái đầu trá»c chận đưá»ng.

Chàng hoành chân lạng ngưá»i vòng lui lại phía sau má»™t bước, vòng tay nhá» nhẹ:

− Tại hạ muốn được tham kiến vá»›i Lá»— Hải Thần Tăng, xin đại quan dẫn đưá»ng cho.

Tên lính đưa mắt nhìn chàng hÆ¡i nghi ngá»:

− Ngươi muốn gặp đại ca của ta để làm gì?

Tuấn Anh mỉm cưá»i nhá» nhẹ:

− Tại hạ có chút chuyện riêng không nói được.

− Thế ngươi có dám trao kiếm của mình lại cho ta không?

Tên lính hất hàm há»i.

Tuấn Anh cởi ngay thanh kiếm của mình trao cho hắn chẳng ngần ngại:

− Xin gởi đại quan.

Tên lính chụp thanh kiếm, vui vẻ gật đầu:

− Theo ta.

Lá»— Hải Ä‘ang phải Ä‘iên đầu vì bị Tưá»ng Oanh hành hạ. Cô nương thương nhá»› Hồ SÆ¡n nhưng chẳng biết làm sao, cứ nhè Lá»— Hải mà Ä‘ay nghiến những chuyện đâu đâu.

Tội nghiệp Lỗ Hải, nào hiểu được lòng em, cứ cho tại khí hậu không thích hợp với em mình.

Giữa lúc hắn đang quýnh lên vì cô em cưng giãy nãy lên mà khóc thì có quân vào bảo:

− Bẩm đại ca, có một chàng trai trẻ đến xin được gặp.

− Ồ!

Lỗ Hải mừng như bắt được vàng, cứ ngỡ Hồ Sơn đến thăm mình:

− Cho má»i ngưá»i vào lập tức.

Khi tên quân bước ra Lỗ Hải mới đắc thắng quay sang nhìn em gái đang ửng hồng đôi má, tay vân vê mép áo ra vẻ thùy mị đoan trang.

“Chỉ có Hồ đệ má»›i trị nổi nó mà thôiâ€. Lá»— Hải nghÄ© thầm, đưa ngón tay lên răn em gái:

− Oanh muội hành hạ đại ca thế nào, một lát anh sẽ bảo Hồ đệ hành hạ em lại như thế đó.

− Äại ca ...

Tưá»ng Oanh nÅ©ng nịu nhào vào lòng anh:

− Äừng mách mà, muá»™i thương đại ca nhiá»u ...

Lá»— Hải cưá»i há» há», bao cá»±c nhá»c Ä‘á»u tan biến. Hồ SÆ¡n thật tài, chỉ vừa nghe đến tên mà đã làm cho không khí nặng ná» trở thành êm dịu ngay.

− Tham kiến Lỗ tướng quân.

Nghe tiếng chào, cả hai mừng rỡ ngẩng lên, bỗng ngạc nhiên khi nhận ra kẻ mới đến không phải Hồ Sơn.

− Lão xú uế này, chết đi cho khuất mắt.

Vừa nói Tưá»ng Oanh vừa vung tay xô mạnh vào ngưá»i Lá»— Hải, làm hắn chá»›i vá»›i nhào vá» phía trước, may mà có Tuấn Anh đỡ ngược lại.

Giận em, Lỗ Hải trút vào đầu chàng trai mới đến:

− Tên kia, ngươi đến đây chẳng đúng lúc một chút nào, làm cho em ta nổi giận, tội ngươi thật đáng chết.

Tuấn Anh vái chào Lá»— Hải, rồi tiến lên má»™t bước cưá»i tá»§m tỉm:

− Tiểu quá»· cô nương đây là Lá»— Tưá»ng Oanh, em gái cá»§a đại quan phải không?

Nghe má»™t tên oắt con gá»i mình là tiểu quá»·, Tưá»ng Oanh tức quá, trợn tròn hai mắt hét lá»›n:

− Tiểu yêu tinh muốn chết sao dám gá»i ta là tiểu quá»·?

Tuấn Anh vẫn thản nhiên:

− Vì nàng còn nhá» mà há»—n hào, ngang ngược, lại thích xem ngưá»i chém giết nhau.

Tiểu quỷ cô nương, nàng còn thiếu ta một món nợ đấy!

− Tiểu yêu tinh! Ta thiếu nợ ngươi bao giá» chứ? ÄÆ°á»£c rồi, ngươi chán sống, ta cho ngươi biết diêm vương.

Nói xong nàng vung chưởng đánh ngay. Song Tuấn Anh lanh lẹ vô cùng, trong chá»›p mắt chàng đã Ä‘u ngưá»i lên mái ngói trêu chá»c:

− Hung dữ như vậy mà bảo là tiểu quá»· thì lại không ưng. À, hay nàng thích được gá»i là tiểu ma đầu.

− Câm ngay!

Song chưởng cá»§a nàng lại làm gãy cá»™t nhà, còn Tuấn Anh thì lại Ä‘ang ở sau lưng nàng tiếp tục múa may cưá»i nói:

− Tiểu quá»· cô nương, nàng không chịu dừng tay trả nợ cho ta, mà cứ vay thêm nợ vá»›i lá»i vốn chất chồng, bao giá» má»›i trả nổi.

Vừa tức vừa giận, vừa xấu hổ Tưá»ng Oanh chạy đến đấm thùm thụp vào anh kêu khóc:

− Äại ca, đại ca đứng đó mà để cho tên tiểu yêu tinh kia hiếp muá»™i.
Tài sản của ngocvosong1986

  #73  
Old 29-05-2008, 10:51 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 73


Lỗ Hải giỠmới giật mình sực tỉnh, hắn bước lên hét lớn cho vừa lòng em gái:

− Tên tiểu tử kia, ngươi từ đâu đến mà dám bảo em gái ta vay nợ chứ?

Tuấn Anh vòng tay mỉm cưá»i:

− Äại quan mau quên thì thôi, chỉ má»›i cách đây mấy tháng, chính tiểu cô nương này đã làm cho tại hạ và đại quan suýt má»™t mất má»™t còn dưới chân Bạch Hổ SÆ¡n.

Lá»— Hải chợt nhá»› vá»— mạnh vào đùi má»™t cái cưá»i lá»›n:

− À! Bạch Hổ Vương Tuấn Anh đây mà. Nhưng ngưá»i đến đây để làm gì, định đấu vá»›i ta nữa hay sao?

Tuấn Anh vội lắc đầu:

− Không, tại hạ đến đây há»i thăm đại quan má»™t việc. Tại hạ muốn gặp Hồ huynh.

− Gặp Hồ huynh, nói nghe hay dữ!

Môi Tưá»ng Oanh trá» ra vẻ ghen há»n:

− Ta sẽ bảo Hồ huynh trị tội ngươi, vì ngươi đã dám xúc phạm ta ... mà ta lại là ...

− Là gì?

Tuấn Anh tinh nghịch há»i lại.

− Là gì cũng được.

Tưá»ng Oanh quay Ä‘i đỠbừng đôi má.

Lỗ Hải nói:

− Ta không biết Hồ đệ hiện ở nơi nào. Ngươi cần gặp Hồ Sơn để làm gì?

Tuấn Anh buồn bã:

− Tại hạ có việc cần nhá», nhưng ... chào đại quan, tại hạ sẽ tá»± tìm kiếm Hồ huynh.

Tuấn Anh trở gót định đi, chợt sau lưng chàng có tiếng kêu lảnh lót:

− Tiểu yêu tinh kia, ta sẽ chỉ chá»— cho ngươi tìm kiếm Hồ huynh, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.

Tuấn Anh quay lại mừng rỡ:

− Tiểu ... Tiểu cô nương biết chá»— cá»§a Hồ huynh à? Xin hãy chỉ giúp rồi nàng muốn gì tại hạ cÅ©ng chiá»u cả.

Tưá»ng Oanh tréo tay trước ngá»±c ra Ä‘iá»u quan trá»ng:

− Ngươi phải dắt theo ta.

Lỗ Hải trợn tròn mắt la lớn:

− Tưá»ng muá»™i, em giở trò gì nữa đây?

Tưá»ng Oanh phụng phịu:

− Chẳng giở trò gì cả, đại ca mà chẳng cho muội đi là muội khóc mãi.

Tuấn Anh cố nén nụ cưá»i:

− Äiá»u kiện cá»§a cô nương không khó, nhưng tại hạ chỉ sợ ... sợ cô nương giở chứng dá»c đưá»ng, tại hạ không chịu nổi. Cô nương ngứa tay giết ngưá»i, tại hạ biết làm sao.

Tưá»ng Oanh nắm tay Tuấn Anh năn nỉ, giá»ng cá»§a nàng thật là tá»™i nghiệp:

− Ta hứa vá»›i ngươi là không hung dữ nữa, ta sẽ nghe lá»i ngươi, nếu ngươi không tin có thể lấy dây trói hai tay ta lại cÅ©ng được.

Tuấn Anh cưá»i lá»›n:

− Lá»— đại ca nghe rõ rồi chứ, tiểu cô nương tình nguyện làm ngưá»i tù cá»§a tại hạ, chá»› không phải tại hạ bắt cóc nàng như dạo trước đâu nhé.

Lỗ Hải chỉ còn biết thở dài.

Tưá»ng Oanh chạy đến hôn lên má Lá»— Hải nói:

− Äại ca này, bá»™ không muốn cho muá»™i Ä‘i theo hay sao mà buồn quá vậy?

Sợ nàng nổi giận, Lá»— Hải lật đật cưá»i chúm miệng:

− Äâu nào! Äại ca vui lắm chứ, nhưng dá»c đưá»ng muá»™i đừng làm gì bậy nhé.

− Muội biết rồi!

Tưá»ng Oanh lại chạy đến gần Tuấn Anh chìa tay cho chàng:

− Này cột đi.

Tuấn Anh lắc đầu mỉm cưá»i:

− Tạm thá»i thả lá»ng cho cô nương Ä‘i thong thả, chừng nào nàng có triệu chứng hung hăng thì ... thôi, ta Ä‘i. Chào Lá»— đại ca.

Thoắt má»™t cái hỠđã biến mất tăm, Lá»— Hải chỉ còn kịp nghe tiếng cưá»i rúc rích cá»§a em gái trong như chuá»—i pha lê, rồi tất cả trở vá» yên lặng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #74  
Old 29-05-2008, 10:52 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 74


Hồ Sơn tỉnh lại, mở mắt ra. Doanh Doanh hoan hỉ reo to:

− Ồ! Hồ ca đã tỉnh lại rồi!

Hồ SÆ¡n nhá»m mình dậy, đưa mắt nhìn quanh hang động, ngạc nhiên:

− Doanh muội, đây là nơi nào?

Doanh Doanh chớp mắt:

− Äây là má»™t hang động sâu trong dãy núi Phụng Hoàng, cách tổng đàn Thái Bình giáo phái chừng hai trăm dặm.

Khẽ sửng sốt lên một chút, rồi Hồ Sơn bàng hoàng:

− Doanh muội! Ngu ca nhớ mình đã chết sao bây giỠlại ở đây?

− Hồ ca bị Giang huynh chôn sống, có còn nhớ không?

Trầm ngâm hồi tưởng lát lâu, Hồ Sơn gật đầu:

− Ngu ca nhớ ra rồi, chính ngu ca đã tự ...

Doanh Doanh ngắt lá»i:

− Äúng vậy, nhưng sau đó Châu Äạt đã bảo Giang huynh Ä‘em chôn sống Hồ ca ca trên đỉnh núi Vá»ng Nguyệt, tiểu muá»™i lén moi ca ca lên và được Bạch Hạc Tiên Ông đưa chúng ta đến nÆ¡i này.

Bất giác Hồ SÆ¡n chụp nắm lấy bàn tay ngá»c cá»§a Doanh Doanh:

− Doanh muá»™i, em đã cứu anh sống lại, còn Bạch Hạc lão tiá»n bối ở đâu rồi?

Doanh Doanh để yên bàn tay trong tay Hồ Sơn:

− Bạch Hạc lão tiá»n bối đã Ä‘i từ ba ngày trước, chính lão tiá»n bối bảo tiểu muá»™i săn sóc cho Hồ ca ca.

Hồ Sơn hốt hoảng:

− Doanh muội! Ngu ca bất tỉnh đã ba ngày rồi sao?

Doanh Doanh rơi lệ:

− Tính chung Hồ ca ca bất tỉnh đến nay đã sáu ngày rồi. Ca ca bị hỠchôn sống ba ngày, tiểu muội thừa lúc nửa đêm đem ca ca lên.

Hồ Sơn siết chặt bàn tay Doanh Doanh:

− Doanh muá»™i, ngu ca tạ Æ¡n em, công ân quá to lá»›n này biết lấy gì Ä‘á»n đáp.

Chợt nhớ ra mình nắm chặt bàn tay cô gái, Hồ Sơn buông ra:

− Doanh muội, anh xin lỗi em.

Doanh Doanh lắc đầu:

− Hồ ca ca an tâm, tiểu muội chỉ sợ ...

− Doanh muội sợ gì?

− Tiểu muội sợ ... Hồ ca ca, anh thử vận công xem sao?

Nghe theo lá»i nàng, Hồ SÆ¡n ngầm vận công lá»±c. Bá»—ng chàng hét lên:

− Trá»i! Há»ng cả rồi ...

Hồ Sơn gục đầu xuống, im bặt, hai hàng nước mắt tuôn ra khi phát giác công lực của mình đã bị phế.

Doanh Doanh sợ hãi nắm chặt bàn tay Hồ Sơn:

− Hồ ca ca! Anh hãy bình tĩnh lại ...

Hồ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa, nói trong nghẹn ngào:

− Doanh muội! Ngu ca cảm tạ công đức của em, nhưng hiện nay công lực của anh hoàn toàn hủy diệt, anh còn sống nữa làm gì?

Lập tức chàng chộp lấy thanh kiếm nhỠbên lưng của Doanh Doanh đâm thẳng vào trái tim mình.

Doanh Doanh kinh hãi hét:

− Hồ ca ...

Äồng thá»i theo tiếng thét, ngá»n ngá»c chưởng cá»§a nàng gạt phăng thanh kiếm nhá» bay Ä‘i. Nàng ôm chặt lấy Hồ SÆ¡n khó lá»›n:

− Hồ ca ca ... anh đừng làm thế.

Hồ Sơn sửng sốt, im bặt, hai hàng nước mắt lại tuôn trào. Trong cảnh tình này bỗng nhiên chàng cảm thấy thương yêu nàng vô hạn.

Thảo Sương hung dữ bạc ác vá»›i chàng bao nhiêu thì Doanh Doanh lại càng hiá»n lành, tình nghÄ©a bấy nhiêu. Nàng ôm chàng, mùi hương trinh nữ từ da thịt toát ra thật kỳ diệu khiến chàng bàng hoàng, ngây ngất quên hẳn cả sá»± Ä‘au đớn, rêm nhức vẫn còn hoành hành trong cÆ¡ thể.

Chợt Doanh Doanh cất giá»ng thá» thẻ bên tai:

− Hồ ca ca! Anh đừng làm em sợ hãi ...

Âm thanh giá»ng nói cá»§a nàng như rót mật vào lòng làm cho sư huynh rung cả trái tim.

Chàng cúi nhìn nàng, đôimắt Ä‘ang ngập lệ, cất giá»ng run run:

− Doanh muội! Vì sao em ngăn cản không cho anh chết? Hiện nay anh là một kẻ vô dụng, còn tham sống làm gì nữa?

Sợ Hồ Sơn lại tìm cách tự sát, Doanh Doanh càng ôm chặt lấy chàng hơn. Nàng nức nở:

− Hồ ca ca! Anh đừng làm thế. Anh chết rồi em sống được sao? Äá»i em cô độc trong giá» phút này chỉ còn trông cậy có anh thôi.

Mấy lá»i Doanh Doanh vừa thốt làm cho Hồ SÆ¡n man mác cả tâm hồn. Từ ngày chàng biết yêu đến giá» chưa từng nghe má»™t thiếu nữ nào tận tình đến thế. Thảo Sương chỉ biết luôn luôn hằn há»c, sỉ nhục chàng thôi.

Hồ Sơn buông tiếng thở dài:

− Doanh muội, ngu ca còn sống chỉ làm khổ cho em chớ có ích lợi gì?

Doanh Doanh ngẩng đầu lên:

− Hồ ca ca! Anh hãy sống, em sẽ ở mãi bên anh. Em tìm cách sao cho anh được phục hồi công lực. Anh phải có đủ can đảm chấp nhận trong cảnh ngộ đau thương này, nhưng nhất định anh phải tự minh oan cho mình chứ không thể chết đi hèn yếu như thế. Em sẽ giúp anh làm sáng tỠoan tình trước Thái Bình giáo phái.

Những lá»i Doanh Doanh nói như giá»t nước Cam lá»™ rót vào ngưá»i Hồ SÆ¡n, khiến chàng cảm thấy phấn chấn cả tâm thần. Chàng nhìn sững vào mặt nàng.

Doanh Doanh, má»™t trang tuyệt thế giai nhân không há» thua kém Thảo Sương má»™t chút nào. Äiá»u lạ lùng là hai cô gái này có khuôn mặt giống nhau như tạc, nhưng Thảo Sương có cái sắc đẹp lá»™ng lẫy mê hồn, còn Doanh Doanh thì diá»…m kiá»u, thÆ¡ ngây như má»™t nàng công chúa quý phái cao sang.

Hồ SÆ¡n còn đắm chìm trong má»™ng đẹp, chợt nghe Doanh Doanh cất giá»ng trong như ngá»c:

− Hồ ca ca! Anh mê man tính đến nay đã sáu ngày rồi chắc bụng đã đói nhiá»u.

Anh hãy chỠem đi lấy thức ăn cho anh dùng đỡ.

Nàng rá»i khá»i chàng, chạy ra phía sau hang động mang đến cho chàng bốn quả trái cây rừng chín má»ng.

Sẵn cơn đói đang cồn cào, Hồ Sơn ăn một lúc hết sạch bốn quả trái cây. Doanh Doanh lấy nước cho chàng uống, ấn chàng nằm xuống phản đá nghỉ ngơi ...
Tài sản của ngocvosong1986

  #75  
Old 29-05-2008, 11:02 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 75


Kể từ hôm đó, hàng ngày Doanh Doanh Ä‘i hái trái cây rừng và săn chim, thá» Ä‘em vá» nấu nướng hai ngưá»i cùng ăn. Má»™t tháng sau Hồ SÆ¡n đã lành hẳn các vết thương còn lại, nhưng chàng trở thành má»™t ngưá»i bình thưá»ng không có võ công.

Chàng chán nản, toan tá»± tá»­ mấp phen nhưng Doanh Doanh đã kịp thá»i ngăn cản.

Những ngày cùng ở trong hang động, nhiá»u khi hai thân xác giao ká», Hồ SÆ¡n và Doanh Doanh trở nên thân mật, không còn má»™t chút tỵ hiá»m.

Không hiểu há» xem nhau như tình tri âm, tri ká»· vì cảnh ngá»™ giống nhau trong cuá»™c Ä‘á»i cô độc hay còn má»™t thứ tình nào khác. Có Ä‘iá»u vắng nhau má»™t phút há» thấy nhá»› nhung, lo lắng. Há» cảm thấy không còn có thể rá»i xa nhau được nữa. Äôi khi Doanh Doanh tá»± há»i không biết có phải nàng đã thương yêu Hồ SÆ¡n rồi chăng?

Cách đấy không lâu, Doanh Doanh đã thương yêu Giang Lâm tha thiết, nhưng từ khi chàng hành động tàn ác với Hồ Sơn, nàng sợ hãi chàng không còn muốn gần gũi nữa.

Gặp Hồ Sơn, vốn là một chàng trai tuấn tú, lại phong cách đạo đức, khoan dung, nàng phát sinh ra cảm mến. Tình cảm của nàng nghiêng hẳn vỠchàng.

Doanh Doanh đứng dậy, dịu dàng:

− Hồ ca ca, anh nằm nghỉ ngơi, tiểu muội ra sau thạch trì lấy nước cho anh uống nhé.

Dáng tiên tha thướt cá»§a Doanh Doanh Ä‘i thẳng vá» phía sau hang động. NÆ¡i đây phía trên có khoảng trống cá»§a bầu trá»i, mây trắng gợn nước thạch trì xanh tận đáy.

Doanh Doanh múc đầy bầu nước, đứng nhìn mặt hồ. Chính giữa hồ duy nhất má»™t bụi sen tám lá to lá»›n dị thưá»ng. Cứ theo Doanh Doanh nghÄ©, có lẽ bụi sen này đã sống hàng ngàn năm nên má»›i lạ lùng đến thế.

Doanh Doanh ngẩn ngÆ¡ nhìn cảnh trá»i chiá»u đẹp như bức há»a quên mất cả thá»i gian. Thình lình từ dưới đáy thạch trì trồi lên má»™t quả sen to lá»›n dị thưá»ng, năm màu sặc sở. Nàng chưa từng trông thấy quả sen như thế bao giá».

Doanh Doanh vừa kinh hoảng vừa thích thú reo lên:

− A! Ta hái quả sen này cho Hồ ca ca ...

Doanh Doanh ào xuống nước. Lạ thay quả sen khổng lồ năm sắc chợt từ từ chìm xuống. Hốt hoảng Doanh Doanh phóng nhanh tới chộp lấy cuống sen giật mạnh với tất cả nội lực của mình.

Quả sen nằm trong tay nàng, cuống sen rút xuống dáy thạch trì mất hút.

Thật lạ lùng.

Doanh Doanh mừng rỡ lên khá»i thạch trì, áo quần đẫm ướt chạy vào hang động, chìa ngay trước mặt Hồ SÆ¡n, tíu tít:

− Hồ ca ca, quả sen này đẹp quá anh nhỉ.

Nhìn quả sen khổng lồ năm sắc, Hồ Sơn kinh ngạc:

− Ồ! Sao quả sen hình thù kỳ quái thế này?

Doanh Doanh trao quả sen cho Hồ Sơn:

− Hồ ca ca, quả sen này chắc là ngon lắm, anh hãy ăn đi, tiểu muội vào kia một lúc.

Nàng vụt biến vào trong hốc đá tối om thay đổi y phục.

Con chồn hương nướng vàng bay mùi thơm phưng phức. Doanh Doanh cầm con chồn chạy trở vào hang động, cất tiếng khoe:

− Hồ ca cạ. con chồn muội nướng ...

Bỗng Doanh Doanh hét:

− Trá»i ... Hồ ca ...

Nàng ném phăng con chồn hương xuống đất, phóng tới ôm lấy Hồ Sơn đã bất tỉnh từ bao giỠrồi.

Thân hình chàng nóng như lá»­a thiêu, mặt mày đỠtợ máu, mắt nhắm nghiá»n, hÆ¡i thở hồng há»™c, triệu chứng như vừa má»›i bị trúng độc.

Doanh Doanh kinh hãi đưa mắt nhìn qua. Quả sen khổng lồ ngũ sắc đã biến mất.

Nàng gào to:

− Trá»i Æ¡i, ta đã hại Hồ ca ... Chàng đã trúng độc ...

Quả sen ngũ sắc có chất kịch độc, Doanh Doanh không biết nên đã cho Hồ Sơn ăn.

Nàng nghĩ ra như thế.

Hồ Sơn đã mất hết công lực, giỠlại trúng nhằm độc. Thế là hết!

Doanh Doanh ôm Hồ Sơn khóc như mưa gió. Thân mình Hồ Sơn từ nóng như lửa thiêu chợt lạnh tợ băng giá. Trái tim chàng hình như đã ngừng đập.

− Trá»i Æ¡i! Có thể được thế sao? Hồ SÆ¡n, anh không thể chết, anh phải sống vá»›i em.

Doanh Doanh khóc than thảm thiết. Nàng khóc cho đến má»i mòn, rồi nằm xuống ôm lấy thân hình giá lạnh cá»§a chàng, thiếp Ä‘i bao giá» không hay.

Trá»i vừa sáng, Doanh Doanh thức giấc, ngồi dậy, nhìn Hồ SÆ¡n bất động, thân thể giá băng, trái tim ngừng đập hẳn.

Doanh Doanh không còn khóc nổi nữa, vì giá»t lệ suốt đêm qua đã cạn rồi.

Trá»n ná»­a ngày, Doanh Doanh ngồi thừ như kẻ không hồn nhìn xác chết cá»§a Hồ SÆ¡n.

Má»™t ý niệm quyết liệt, nàng sẽ chết theo chàng cho trá»n niá»m chung thá»§y.

Doanh Doanh dùng chưởng lá»±c moi má»™t hốc đá vừa đủ hai ngưá»i nằm. Nàng định sẽ đặt xác chàng nằm trong đó trước rồi tá»± mình chui vào, sau đó kẻo tảng đá lá»›n lấp miệng hốc đá lại. Chàng và nàng vÄ©nh viá»…n lìa bá» cõi Ä‘á»i.

Doanh Doanh cũng chưa hiểu tại sao nàng phải làm như vậy. Nàng chỉ nghĩ rằng Hồ Sơn đã chết, nàng không nên sống nữa làm gì cho đau khổ, nhớ thương kéo dài theo năm tháng cô đơn.

Doanh Doanh lau lệ, lẩm bẩm:

− Hồ Sơn! Em cùng chết với anh đây!

Doanh Doanh lau sạch cát bụi dính đầy trên thân thể Hồ Sơn, xốc chàng đem đặt vào hốc đá, kế đó nàng vào theo.

Một tảng đá to đã sẵn sàng chỠnàng lấp kín hốc đá để cùng an giấc ngàn thu.

Giá» phút cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i sao vô cùng thê thảm, Doanh Doanh lại khóc nức nở. Còn có ai không rÆ¡i lệ Ä‘au thương cùng cá»±c trong cảnh ngá»™ này.

Doanh Doanh ôm Hồ Sơn định ghé hôn chàng lần cuối, bỗng nàng kêu lên:

− Ồ! Sao lại thế này?

Lạ lùng làm sao, thân thể Hồ Sơn chợt ấm lại, trái tim đập khe khẽ. Doanh Doanh thét:

− Hồ Sơn ... Anh đã ...

Nhưng chợt tỉnh ngá»™, Doanh Doanh nhảy phóc ra khá»i hốc đá, bồng ngay Hồ SÆ¡n đặt nằm trở lại chá»— cÅ©. Nàng khẩn cấp đặt hai bàn tay ngá»c vào hai nÆ¡i “Mạng môn huyệt†và “Khí hải huyệt†cá»§a chàng, vận khí chân âm đẩy vào.

Trải qua hai khắc thá»i gian, thân mình Hồ SÆ¡n ấm áp trở lại, sắc mặt hồng hào, trái tim đập mạnh, hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa.

Hồ Sơn mở mắt ra là đúng lúc Doanh Doanh cũng vừa ngã xuống vì kiệt lực. Nàng đã dốc hết chân âm cho chàng nên bất tỉnh.

Vừa mở mắt ra chợt trông thấy Doanh Doanh bất động, Hồ Sơn hốt hoảng kêu lên:

− Trá»i ... Doanh muá»™i ...

Chàng phóng ngưá»i dậy, ôm lấy nàng, trố mắt nhìn sá»­ng sốt. Chàng đặt tay lên ngá»±c nàng nghe trái tim còn đập, nhưng sắc mặt đã tái xanh, hÆ¡i thở như sợi tÆ¡i mảnh.

Hồi nhá»› lại chuyện vừa qua, bất giác Hồ SÆ¡n “ồ†lên má»™t tiếng. Chàng vừa nghÄ© ra chỉ vì nàng truyá»n chân âm cho chàng nên má»›i ngất xỉu Ä‘i.

Bây giá» chỉ cần truyá»n chân dương cho nàng là nàng sẽ tỉnh lại. Nhưng hiện nay công lá»±c cá»§a chàng đã phế bá» phải làm sao đây.

Hồ Sơn tức giận phất cánh tay ra ...

Ầm!

Cát bụi tung bay mù mịt. Một lỗ hổng bên vách hang động hiện ra vì vừa trúng nhằm đạo kình nặng ngàn cân.

Hồ Sơn sững sỠtrố mắt nhình đám cát bụi đang tan loãng dần trong hang động.

Trá»i! Công lá»±c cá»§a chàng đã được phục hồi rồi sao?

Tại sao thế? Sá»± huyá»n diệu nào đã làm cho chàng hồi phục võ công và ná»™i lá»±c gia tăng gấp bá»™i?

Hồ SÆ¡n ngÆ¡ ngác cả ngưá»i chưa hiểu ra làm sao cả.

Chợt nhá»› lại Doanh Doanh vẫn còn nằm bất động, chàng giật mình, đè hai ngá»n chưởng lên “Nhá»§ cung huyệtâ€, và “Linh đài huyệt†cá»§a nàng, vận khí chân dương truyá»n vào.

Chẳng bao lâu, Doanh Doanh bỗng buông tiếng thở phào, mở đôi mắt đẹp ra.

Hồ Sơn thu hồi thân thủ, hoan hỉ kêu lên:

− Doanh muội đã tỉnh lại rồi!

Bất giác chàng ôm chặt lấy nàng tỠsự mừng rỡ chân thành của mình.

Doanh Doanh bật kêu:

− Hồ ca ca ...

Nàng bá lấy cổ chàng khóc nức nở.

Im lặng một lức thật lâu, Hồ Sơn tỉnh mộng:

− Doanh muá»™i, hãy ngồi lên nghe ngu ca há»i đây.

Nhưng Doanh Doanh vẫn ôm cứng lấy cổ Hồ SÆ¡n, như sợ chàng tan biến Ä‘i không gặp nữa. Cái chết vừa rồi cá»§a chàng khiến cho nàng vô cùng khiếp đảm nên không muốn rá»i xa chàng.

Thật lâu, Hồ SÆ¡n khẽ giá»ng:

− Doanh muá»™i Æ¡i! Äây có phải là má»™t giấc chiêm bao không?

Doanh Doanh thở hổn hển:

− Hồ ca, đừng bỠem anh nhé. Em sợ quá ...

Hồ Sơn đưa tay lau sạch lệ cho nàng, âu yếm:

− Doanh muội, anh tưởng ...

Doanh Doanh bịt miệng chàng lại:

− Hồ ca ... đừng nói gở ...

Äá»™ng mối thương tâm, Doanh Doanh rút đầu vào ngá»±c Hồ SÆ¡n khóc lá»›n.

− Äừng khóc nữa Doanh muá»™i, ngu ca đã phục hồi công lá»±c lại rồi.

Doanh Doanh bật ngồi lên mở tròn đôi mắt đẹp:

− Hồ ca, anh nói gì? Anh đã phục hồi công lực?

Hồ Sơn gật đầu:

− Phải! Anh vừa truyá»n chân dương cho Doanh muá»™i đấy.

Doanh Doanh nhìn xuống ngá»±c trông thấy hai đôi quả tuyết cá»§a mình bày trá»n ra ngoài. Nàng đấm vào ngá»±c Hồ SÆ¡n:

− Hồ ca ... anh dám ...

Hồ Sơn để yên cho Doanh Doanh đấm vào ngực, bẽn lẽn:

− Doanh muội, anh xin lồi em, chỉ vì anh phải chữa trị cho em mau bình phục.

Chợt nhớ ra một chuyện, Hồ Sơn nói:

− Lạ thật, tại sao bỗng nhiên ngu ca lại được phục hồi công lực một cách bất ngỠnhư thế này. Ồ, hay là ...

Doanh Doanh ngóc đầu lên:

− Hồ ca, có phải anh đã ăn quả sen rồi không?

− Phải ... nhưng ...

Rồi chàng bật kêu:

− Doanh muá»™i! Äây là Thiên niên liên hoa quả. Doanh muá»™i, anh xin cảm tạ Æ¡n em.

− Äừng nói thế Hồ ca ca. Chúng ta là hai kẻ đồng hành, đồng sinh tá»­, chuyện cá»§a anh là chuyện cá»§a em, sao liạ nói tá»›i Ä‘iá»u ân nghÄ©a. Em không bằng lòng đâu.

Hồ SÆ¡n đưa mắt nhìn qua hốc đá, ngạc nhiên há»i Doanh Doanh:

− Doanh muội! Em làm gì thế kia?

Doanh Doanh chớp chớp đôi mắt:

− Hồ ca ca chưa hiểu ư?

Hồ Sơn lắc đầu:

− Anh bất tỉnh đã lâu rồi làm sao hiểu được.

− Hồ ca ca! Anh chết Ä‘i trá»n má»™t ngày không tỉnh lại, em đào cái huyệt để chôn anh và luôn cả em vào trong đó.

Hồ SÆ¡n sững sá»:

− Doanh muội định chết theo anh?

Doanh Doanh thở nhẹ:

− Phải! Hồ ca chết đi, tiểu muội còn sống nữa để làm gì chứ.

Chuyện đã quá rõ ràng, Doanh Doanh đã yêu chàng tha thiết, không kể gì đến thân mình, không dằn nổi cơn xúc động, Hồ Sơn vùng ôm lấy Doanh Doanh hôn vào má:

− Doanh Doanh! Anh yêu em.

Doanh Doanh rÆ¡i giá»t lệ:

− Hồ Sơn! Em cũng yêu anh.

− Em yêu anh từ bao gi�

− Từ lúc anh bị chôn sống trên đỉnh núi Vá»ng Nguyệt. Nhưng còn ... Thảo Sương?

− Nàng là ngưá»i yêu cá»§a Giang đệ ... á»’, em đừng nhắc tá»›i chuyện đó nữa, kể từ giá» anh chỉ biết có em thôi.

Doanh Doanh bá chặt vào cổ Hồ Sơn:

− Thật thế không anh? Em chỉ sợ em không xứng đáng.

− Em xinh đẹp như nàng tiên, thông minh tột đỉnh, chỉ sợ anh không xứng đáng với em.

Hai ngưá»i ôm chặt lấy nhau. Hương tình yêu từ hai cÆ¡ thể đôi tình nhân toát ra ngập tràn hang động ...

Từ đó em thành đàn bà.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
åâðîïåéñêèé, áîäèáèëäèíã, äîñóã, õèëòîí


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™