Giờ phút này Âu Dương vẫn đứng yên trên lỗ châu mai. Trên mặt hắn đầy vẻ không dám tin tưởng! Bởi vì vào thời khắc ấy hắn cảm giác được mình bất ngờ trở nên mạnh mẽ hơn!
Không sai! Sau khi huyết quang kia vọt vào trong yêu đan của mình, yêu đan của mình quả thật xuất hiện biến hóa. Yêu đan của mình trở nên mạnh mẽ hơn một tia. Tuy chỉ là một tia, nhưng Âu Dương vẫn cảm giác được!
Đây thực sự là tăng cường! Cái này chẳng lẽ chính là năng lực của Huyết Sắc Yêu Đan sao? Cái này chẳng lẽ chính là điểm khác biệt giữa mình và tất cả mọi người sao?
Âu Dương lại nhảy lên lỗ châu mai kéo cung! Hiện tại, Âu Dương cũng mặc kệ điều ước của tứ quốc gì đó. Vào lúc này hắn lựa chọn một tên địch đứng sát với ranh giới hai bên nhất. Mũi tên này bay ra, lực lượng không mạnh như những mũi tên ban đầu. Nhưng như vậy cũng đủ để bắn chết một người bình thường! Mũi tên này giống như Âu Dương đã dự liệu, thành công một mũi tên trúng hai con nhạn, chớp mắt đã giết chết hai tên binh lính bình thường.
Một khắc khi hai tên binh sĩ này chết đi, một đạo huyết quang nhỏ gấp mười lần đạo huyết quang vừa nãy lại từ trong thi thể của bọn họ bay ra, sau đó nhanh chóng vọt đến bên cạnh mình, qua mũi của mình tiến vào trong yêu đan của mình!
- Thì ra là như vậy! Ha ha ha ha! Thì ra là như vậy! Sau này lão tử sẽ thành kẻ huỷ diệt! Con mẹ nó, ta chính là kẻ huỷ diệt!
Giờ phút này Âu Dương vô cùng kích động! Hắn không có cách nào giữ được bình tĩnh như trước kia! Khi biết được mình chỉ là một bán yêu giả, có khả năng cả đời mình không thể tiến lên trước một bước, Âu Dương không bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài của hắn. Trong bóng đêm không người hắn đã từng căm hận thiên phú quá đáng ghét. Nhưng vào lúc này, thiên phú gì đó, bán yêu giả gì đó đều tan thành mây khói!
- Ta chính là kẻ huỷ diệt!
Âu Dương giơ Thứ Kiêu Cung lên thật cao. Cứ như vậy hắn ở trong chục vạn đại quân điên cuồng la lên!
Giờ phút này không có ai quấy nhiễu Âu Dương. Bên Tây Kỳ đã bị tỉnh mộng. Hoàng tử bị bắn thành tiễn nhân. Tuy rằng bọn họ bi phẫn, nhưng bọn họ bắt đầu mất đi nhuệ khí. Bọn họ đã không có cách nào để công thành nữa. Bên Đại Vận, Âu Dương dùng kỹ thuật như thần của hắn chứng minh cho mọi người thấy, bất kể là người bình thường hay là Tu luyện giả đều không thể tránh thoát Thần Tiễn của hắn. Giờ phút này hắn nghiễm nhiên trở thành anh hùng của Đại Vận!
Bì Ba nhìn Âu Dương đang đứng đó gào thét, hắn vô cùng vui mừng! Hắn đã từng cho rằng Âu Dương không có lối thoát nào. Nhưng ngay hôm nay Âu Dương lại dùng sự thần kỳ của hắn phá vỡ tất cả. Nếu như hắn thật sự nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn đáng sợ kia, vậy Âu Dương sẽ chiếm được đãi ngộ tuyệt đối không kém gì Yêu Chiến Sĩ!
Bọn họ đều nhìn Âu Dương, nhưng bọn họ lại không biết Âu Dương hưng phấn không phải vì Chân Thực Chi Nhãn! Hắn hưng phấn chính vì hắn đã tìm được cách thức để mình tiến giai! Người khác dựa vào tu luyện, người khác tu luyện một ngày còn mạnh hơn hắn tu luyện một tháng. Nếu như chỉ dựa vào tu luyện, cả đời này hắn không có khả năng có được thành tựu gì. Nhưng hôm nay trong lúc vô tình hắn phát hiện mình không cần tu luyện! Điều mình cần chính là săn bắn!
Mỗi lần bắn chết một người, mình có thể hấp thu được huyết quang từ trên người bọn họ sau đó tăng cường cho chính mình! Chỉ cần chiến tranh không kết thúc, mình có thể tiếp tục giết. Như vậy thiên tài gì đó, thiên tài thế giới gì đó cũng không thể so sánh với hắn! Các ngươi dựa vào ngồi thiền tu luyện, ta lại dựa vào săn bắn các ngươi để tu luyện!
- Các thiên tài! Cố gắng tu luyện đi! Chỉ cần các ngươi nhanh chóng trưởng thành, ta mới có thể càng nhanh chóng trưởng thành hơn!
Giờ phút này Âu Dương giống như một ác ma giết chóc! Âu Dương đã hiểu rõ, sau này mình sắp sửa bước vào một con đường giết chóc hàng loạt!
Từ trên lỗ châu mai nhảy xuống, tâm trạng của Âu Dương dần dần hồi phục. Chỉ có điều lúc này khúc mắc của hắn đã hoàn toàn được tháo gỡ. Hắn hiểu rõ con đường mình phải đi. Hắn không còn cảm thấy mơ hồ nữa. Đây tuyệt đối là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời hắn. Âu Dương biết, đây chính là con đường cường giả tương lai của hắn.
Leng keng leng keng. . .
Trong quân Tây Kỳ truyền tới những tiếng chuông thu binh. Quân Tây Kỳ vốn như hổ đói rình mồi, giờ phút này lại bắt đầu lùi về phía sau. Bọn họ tới nhanh đi cũng nhanh. Tuy nhiên không nghi ngờ chút nào, trận chiến ngày hôm nay tuyệt đối là trận chiến khiến quân Tây Kỳ phiền muộn nhất. Huyễn Thuật Sư tiến lên trước trận khiêu khích. Người ta xuất ra một yêu cung thủ không bằng mình. Từ đầu tới cuối, Huyễn Thuật Sư gần như không đánh nổi một chiêu đã bị người ta bắn thành tiễn nhân. Với trận này chí ít quân Tây Kỳ cần thời gian dưỡng bệnh rất lâu.
Quân Tây Kỳ tản đi. Tất cả Kiến Phong Thành phát ra những tiếng kêu kinh thiên động địa! Đây là tiếng hoan hô của bọn họ đối với người anh hùng của mình! Ngày hôm nay, Âu Dương lại trình diễn một màn gọi là một người một cung lùi mấy chục vạn đại quân!
Mà mọi người đều biết, cho dù mấy trăm năm sau, cuộc biểu diễn này nhất định vẫn còn truyền lưu trong Đại Vận quốc! Yêu cung thủ này! Yêu cung thủ này tên là Âu Dương ở trên tường thành bắn một Huyễn Thuật Sư đã mở ra Huyễn Trận thành tiễn nhân thế nào.
Âu Dương đi theo Bì Ba chậm rãi từ trên thành lầu đi xuống. Bọn họ đi tới đâu, mọi người đều tự giác tránh một con đường. Những binh sĩ này quanh năm chiến đấu ngoài tiền tuyến. Bọn họ cần một người anh hùng. Mà hôm nay Âu Dương chính là người anh hùng này!
- Âu Dương! Âu Dương! Âu Dương!
Những kêu gọi giống như biển gầm truyền đến. Tất cả Kiến Phong Thành đều kêu tên của Âu Dương!
Lần đầu tiên Âu Dương ở trong bầu không khí này! Không có ai không thích hưởng thụ sự sùng bái. Âu Dương cũng là người. Hắn không có cách nào ngoại lệ. Giờ phút này rốt cuộc hắn đã hiểu rõ tại sao trong quá khứ có nhiều minh tinh như vậy, rõ ràng trải qua rất nhiều mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ phong quang. Bởi vì bọn họ dùng vô số mệt nhọc để đổi lấy một khắc huy hoàng kia!
Nếu như không trải qua tất cả những điều này, người ta tất nhiên không thể nào tưởng tượng được cảm giác này. Nhưng bây giờ Âu Dương đã hiểu! Hắn thấy những binh sĩ này điên cuồng kêu tên hắn, xem hắn như một anh hùng, sùng bái hắn như thế, cho dù hắn có kỹ thuật bắn cung kinh, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một người tuổi còn trẻ. Hắn không nhịn được tâm trạng trở nên hứng khởi.
- Hưởng thụ cảm giác làm anh hùng thế nào?
Giọng nói của Bì Ba truyền vào trong tai Âu Dương khiến Âu Dương chợt tỉnh lại.
- Mỗi người lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy đều trở nên kích động dị thường. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đây mới chỉ là sự bắt đầu của ngươi. Nếu như ngươi muốn vĩnh viễn đứng thật cao, đầu tiên ngươi phải nắm giữ được năng lực của mình! Bằng không sẽ có một ngày nào đó, ngươi sẽ bị bọn họ đạp ở dưới chân. Tới khi đó bọn họ sẽ kêu tên của người anh hùng kế tiếp. . ..
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Bì Ba là người từng trải! Hắn có lòng tốt nhắc nhở một chút. Hắn sợ Âu Dương vì thắng lợi lần này sẽ trở nên kiêu ngạo. Nếu như vậy, Âu Dương sẽ tự phá huỷ mình!
- Vâng!
Âu Dương hướng về phía Bì Ba gật đầu lia lịa! Không sai! Muốn tiếp nhận sự sùng bái, phải nắm giữ năng lực để tiếp nhận sùng bái! Nước có thể ngập, thuyền có thể lật. Hắn hiểu được đạo lý này. Cho nên đúng vào lúc này hắn đã khôi phục lại tâm trạng bình tĩnh. Cho dù xung quanh vẫn là vô số những tiếng gọi ầm ĩ và ánh mắt sùng bái nhưng không có cách nào khiến tâm trạng của Âu Dương lại chấn động được nữa. . .
Trong tiếng hoan hô, Âu Dương đi theo Bì Ba với vẻ mặt đầy thắc mắc trở lại trong lều lớn. Bì Ba ngồi ghế trên, quay về phía Âu Dương nói:
- Không cần quá câu nệ. Trong quân, ngươi và ta là cấp trên cấp dưới. Nhưng tương lai có lẽ chúng ta có cơ hội trở thành sư huynh đệ!
-Hả?
Âu Dương nghe có chút không hiểu ý tứ của Bì Ba. Chuyện mình là một phế vật tu luyện, hẳn là hắn hiểu rõ. Lẽ nào hắn cũng có thể nhìn thấy chuyện mình hấp thu huyết quang?
Thời điểm Âu Dương đang suy nghĩ điều này, Bì Ba lại mở miệng nói:
- Âu Dương, ta muốn biết, trong huyễn trận đó những mũi tên của ngươi làm sao có thể đều bắn trúng vào hoàng tử vậy?
- Huyễn Trận? Yên vụ kia chính là Huyễn Trận sao?
Trước đây Âu Dương chưa từng tiếp xúc với Huyễn Trận. Tuy rằng thời điểm vừa nhìn thấy yên vụ hắn nghĩ hẳn đây chính là Huyễn Trận của Huyễn Thuật Sư. Nhưng hắn không chắc chắn. Hiện tại Bì Ba chính miệng nói ra, hắn nhất thời mới hiểu thêm một vài thứ.
- Đúng, đó chính là Huyễn Trận. Âu Dương, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi nắm giữ năng lực nhìn thấu Huyễn Trận hay không?
Hai mắt Bì Ba chăm chú nhìn Âu Dương. Người có thể nói dối, nhưng mắt người sẽ không nói dối. Nếu như Âu Dương nói dối trước mặt hắn, vậy hắn có thể thông qua ánh mắt Âu Dương phán đoán ra được.
Âu Dương đối diện với Bì Ba. Hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ vì sao Bì Ba lại coi trọng chuyện này như vậy. Với sự thông minh của hắn, rất nhanh hắn đã hiểu ra lý do tại sao Bì Ba lại coi trọng chuyện mình có thể nhìn thấu Huyễn Trận như vậy.
Huyễn Thuật Sư chính là nhân vật còn cường đại hơn cả Lục Tiên và Yêu Chiến Sĩ. Bọn họ có cường lực có thể khiêu chiến vượt cấp Tu luyện giả. Bọn họ dựa vào việc tự mình bố trí ra Huyễn Trận để mê hoặc kẻ địch. Trong thời điểm kẻ địch bị nhốt, bọn họ sẽ tiến hành công kích linh hồn. Mà bây giờ lại xuất hiện một kẻ khác lạ như mình. Mình hoàn toàn không bị Huyễn Trận mê hoặc. Như vậy nói cách khác Huyễn Thuật Sư ở trước mặt mình đều biến thành bia ngắm.
Huyễn Thuật Sư không có thể phách của Yêu Chiến Sĩ, không có sự linh động của Lục Tiên. Bọn họ nắm giữ lực lượng linh hồn. Một khi mất đi chỗ dựa này, vậy Huyễn Thuật Sư còn có gì đáng để kiêu ngạo.
- Không sai, Huyễn Trận không có cách nào ngăn cản được con mắt của ta. Ta có thể nhìn thấu tất cả!
Âu Dương hít sâu một hơi, hắn nói ra bí mật của mắt mình. Tuy nhiên đó không phải là bí mật lớn nhất của hắn. Bí mật lớn nhất của hắn chính là săn bắn kẻ địch có thể hấp thu lực lượng. Chỉ cần bí mật này không bị phát hiện, vậy Âu Dương cũng không có gì phải sợ.
- Quả nhiên là thế!
Lần này Bì Ba trực tiếp từ chỗ ngồi đứng phắt dậy. Trong ánh mắt hắn nhìn Âu Dương ngoại trừ vui mừng kinh ngạc còn có cả chấn động! Chân Thực Chi Nhãn không phải chưa từng xuất hiện. Cách đây rất lâu, Chân Thực Chi Nhãn đã từng xuất hiện trên người một tiểu công chúa của Đại Vận. Chỉ có điều tiểu công chúa này không có khả năng tu luyện. Cho nên mặc dù nàng nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn nhưng không có cách nào gây tổn thương đối với Huyễn Thuật Sư.
- Xem ra ông trời cũng đang giúp Đại Vận ta! Ta thấy trong hội võ tứ quốc lần này, Tây Kỳ lấy gì đấu với chúng ta! Mất đi Huyễn Thuật Sư mạnh mẽ nhất, bọn họ chẳng còn là gì cả!
Bì Ba tự mình nói với mình, nhưng từ vẻ vui mừng trên mặt hắn Âu Dương hiểu rõ, Chân Thực Chi Nhãn của mình không phải mang lại phiền phức cho mình mà là lợi ích.
Hiện tại hắn chính là một tiểu binh không có bất kỳ bối cảnh và địa vị nào. Cho dù trở thành yêu cung thủ, nhưng hắn cũng tự biết mình. Hắn chỉ là một bán yêu giả. Tuy có thể thu thập được một Huyễn Thuật Sư, nếu như đụng tới những loại tu luyện giả khác, kết quả chính là bị lấy mạng trong chớp mắt. Hiện tại hắn cần một chỗ dựa vững chắc, một chỗ dựa vững chắc khiến hắn có thể thả sức săn bắn trên chiến trường để trưởng thành.
Mà bây giờ Đại Vận chính là chỗ dựa vững chắc tốt nhất của hắn. Chỉ cần dựa vào cái cây cổ thụ Đại Vận này, hắn có thể an tâm ngang dọc sa trường, cũng có thể an tâm trưởng thành.
- Âu Dương!
Sau khi Bì Ba tự mình lẩm bẩm một hồi, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Âu Dương nói:
- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là lập tức trở về Đô Thành. Ta tin tưởng sau khi quốc sư đại nhân biết được năng lực của ngươi nhất định sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ. Nói không chừng chỗ quốc sư đại nhân sẽ có gì đó có thể thay đổi thể chất của ngươi, khiến ngươi có thể tiếp tục tu luyện được!
Bì Ba nói xong lựa chọn thứ nhất, chính hắn cũng rất không tự tin nở nụ cười. Lời này nghe thế nào cũng giống như một chuyện cười. Quốc sư cũng không phải là thần. Nếu như hắn có thể khiến bán yêu giả biến thành Yêu Chiến Sĩ, vậy ma chú thượng cổ còn có thể tồn tại nữa sao?
- Còn lựa chọn thứ hai thì sao?
Âu Dương trực tiếp không để ý đến lựa chọn thứ nhất, liền hỏi dò lựa chọn thứ hai.
- Lựa chọn thứ hai chính là tiếp tục ở lại trong quân doanh. Tuy nhiên ta sẽ báo cáo tin tức của ngươi với Đô Thành. Nói không chừng quốc sư đại nhân sẽ đích thân đến tiền tuyến một chuyến!
Bì Ba nhìn Âu Dương. Nếu như cho hắn lựa chọn, có lẽ hắn sẽ lựa chọn điều thứ nhất. Dù sao chiến trường vẫn quá nguy hiểm. Nếu ở lại đây, một khi không tốt ngã xuống cũng là chuyện rất bình thường. Âu Dương nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn. Hắn thật sự hi vọng Âu Dương có thể lựa chọn điều thứ nhất.
Lần này, Âu Dương không hề nghĩ ngợi liền trả lời. Trước tiên không nói hắn chưa từng gặp vị quốc sư thần bí kia, chỉ riêng việc hắn phát hiện mình có thể hấp thu linh hồn để tu luyện, hắn nhất định phải ở lại chỗ này!
Nói đùa sao? Năng lực của mình nhất định phải do giết chóc mới tăng lên. Dù giết ở bất kỳ nơi nào cũng đều là phạm pháp. Cho dù mình là Yêu Chiến Sĩ, nếu như mình không biết xấu hổ giết người trong Đại Vận quốc, vậy trước sau gì mình cũng sẽ bị bắt. Nhưng ở chiến trường lại khác. Nơi này giết địch không chỉ không bị bắt, còn rất vinh quang!
Cho dù mình chỉ có một chút đầu óc cũng không thể nào rời khỏi đây vào lúc này được!
- Nguyên soái, ta lựa chọn ở lại. Ta là một quân nhân. Vào lúc này quốc gia cần ta. Nếu như lúc này bảo ta rời khỏi đây trở về Đô Thành, có lẽ cả đời này ta đều không an lòng!.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Âu Dương nói thực sự quá hay. Giờ phút này ánh mắt Bì Ba nhìn Âu Dương đã từ ánh mắt của cấp trên đối với cấp dưới, biến thành thưởng thức.
Trong lòng Bì Ba kêu lên một tiếng cảm khái! Một thiếu niên đầy nhiệt huyết như vậy, sinh ra tại Đại Vận, quả thực chính là phúc khí của Đại Vận! Vì bảo vệ quốc gia, không ngờ hắn lại nguyện ý từ bỏ trở về Đô Thành hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đây là tinh thần gì? Đây tinh thần yêu nước mãnh liệt!
- Được! Âu Dương, bây giờ ta đã biết tại sao Lăng Túc lại xem ngươi là huynh đệ! Ngươi đúng là một nam tử hán. Như vậy tiếp theo ngươi cứ ở lại trong quân doanh tiếp tục giết địch!
Bì Ba vỗ vai Âu Dương một cái. Dáng vẻ kích động kia thiếu chút nữa đã cảm hóa được cả Âu Dương.
- Vâng! Nguyên soái!
Âu Dương lại làm ra dáng vẻ đại nghĩa. Tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết về nguyên nhân thực sự khiến hắn muốn ở lại. Nhưng vậy thì thế nào. Người không vì mình trời tru đất diệt. Trong mắt Âu Dương, hắn vốn chính là một người “xuyên qua”. Đại nghĩa quốc gia gì đó đối với hắn mà nói đều là chó má! Hắn quan tâm chính là mình phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng trưởng thành hơn!
...
Trong quân doanh Tây Kỳ, Trịnh Công Danh nhìn Trịnh Đan Đằng nằm ở trên giường. Hắn biết, thương thế của cháu mình không có gì đáng ngại. Sau một thời gian tĩnh dưỡng có thể hoàn toàn hồi phục. Hiện tại hắn đang nghĩ tới Âu Dương.
Yêu cung thủ kia đứng trên lỗ châu mai, đối mặt với Huyễn Trận bên dưới thành liên tục bắn ra bốn mũi tên toàn bộ đều trúng mục tiêu! Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng Trịnh Đan Đằng ngốc tới mức đứng yên trong trận không nhúc nhích. Nhưng trong tình huống Trịnh Đan Đằng di chuyển như vậy, hắn làm sao bắn trúng vào Trịnh Đan Đằng một cách chính xác như vậy?
Trịnh Công Danh suy nghĩ suốt nửa ngày. Hắn biết, chỉ có thể có một đáp án. Nhưng dù như thế nào hắn cũng không thể tiếp nhận được đáp án này. Nếu như Âu Dương thật sự nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn, vậy điều này đối với Tây Kỳ chắc chắn là một đả kích siêu cấp!
- Hoàng thúc, lẽ nào người kia. . .
Trịnh Tú Nhi là một người thông minh nhanh trí. Nàng ngồi ở trước giường nhìn Trịnh Công Danh đang trầm tư suy nghĩ. Nàng biết, hẳn là Hoàng thúc mình đã có đáp án chuẩn xác.
- Hi vọng đó là một sự trùng hợp!
Khuôn mặt của Trịnh Công Danh đang rất khó coi cố nặn ra một nụ cười. Nhưng dùng sự trùng hợp để giải thích một mũi tên còn được, nhưng đây lại là bốn mũi tên! Bốn mũi tên người ta nói bắn ở đâu thì bắn trúng ở đó. Đây là trùng hợp sao?
- Hoàng thúc, nếu không chúng ta hãy báo chuyện này lại cho phụ hoàng?
Trịnh Tú Nhi biết, nếu như Âu Dương thật sự nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn, dù thế nào cũng không thể để hắn tiếp tục sống sót. Một khi một yêu cung thủ như vậy trưởng thành, tất cả Huyễn Thuật Sư trong thiên hạ cũng không cần sống nữa.
- Báo lại thì nhất định phải làm. Tuy nhiên hiện tại còn chưa có đáp án rõ ràng. Còn phải xem hoàng huynh định xử lý thế nào!
Trịnh Công Danh nheo mắt lại. Hắn biết chỉ cần báo chuyện này lên, với tính cách của Trịnh Khiếu Thiên, bất kể là thật hay là giả, hắn cũng phái ra người nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết Âu Dương.
....
Thoáng cái năm ngày đã trôi qua. Quân Tây Kỳ chẳng những không tiếp tục tấn công, trái lại còn lùi nơi đóng quân lại ba mươi dặm, thật giống như đang đề phòng Đại Vận đánh lén. Điều này khiến Bì Ba vốn tính thừa cơ tập kích đã không thể thực hiện được nữa. Trịnh Công Danh chắc chắn là một tướng lĩnh thiên tài. Trịnh Công Danh lùi lại ba mươi dặm đóng quân trên một đỉnh núi. Khu vực này khiến hắn muốn tập kích cũng rất khó. Hơn nữa còn dễ dàng bị người nắm lấy cơ hội giết ngược lại.
Trong thời gian năm ngày này, Âu Dương thật sự rất vui vẻ. Trong cuộc đại chiến lần trước, tuy một mình hắn đã khiến tất cả quân Tây Kỳ kinh sợ thối lui, trung đội số 7 tay trắng trở về oán giận một giận, nhưng xét về tổng thể mà nói, Âu Dương vẫn được trung đội số 7 khích lệ. Đặc biệt là Lăng Túc. Sau khi biết được Âu Dương có năng lực lớn như vậy, hắn bắt đầu kiên nhẫn tu luyện hấp thu linh nguyên, đồng thời quay về phía Âu Dương kêu gào nhất định phải vượt qua hắn!
Đêm khuya, Âu Dương ngồi một mình trên tường thành. Lúc này trời đã vào thu. Những cơn gió thổi tới có hơi lạnh. Hắn bấm tay tính toán một chút. Thời gian mình đi tới thế giới này cũng không ngắn. Mình đã dung nhập vào trong thế giới này đồng thời trở thành một Yêu Chiến Sĩ.
Ở thế giới trước kia hắn cũng không có người thân. Cha mẹ hắn mất sớm. Từ nhỏ Âu Dương đã sống một mình. Bởi vậy, khi xuyên qua thế giới này hắn cũng không có quá nhiều điều để tiếc nuối.
- Thế nào? Nhớ nhà sao?
Chẳng biết từ lúc nào Lý Vĩ đã xuất hiện ở phía sau Âu Dương. Nghe thấy giọng nói của Lý Vĩ, trên mặt Âu Dương xuất hiện một nụ cười áy náy. Sau khi gia nhập trung đội số 7, thật ra Âu Dương cũng không thường xuyên quan tâm đến Lý Vĩ. Nhưng huynh đệ vẫn là huynh đệ. Mặc dù hắn không để ý tới Lý Vĩ, nhưng Lý Vĩ vẫn thông cảm cho hắn.
- Nhớ nhà cái gì. Ngươi không phải không biết ta căn bản không có nhà!
Âu Dương cúi đầu cười khổ. Từ nhà này đối với hắn mà nói quả thật quá xa xôi.
- Ai nói, chúng ta là huynh đệ. Cha mẹ của ta không phải là cha mẹ của ngươi sao?
Lý Vĩ cũng học Âu Dương ngồi ở trên tường thành hóng gió mát.
- Ha ha!
Âu Dương cười khẽ, duỗi cánh tay ra nắm lấy vai Âu Dương. Hai người cứ ngồi như vậy. Tuy rằng bọn họ quen nhau không tính là lâu, nhưng có rất nhiều điều không cần nói quá rõ ràng hai người tự nhiên có thể hiểu được.
Ngay khi hai người đang yên lặng không nói gì, bỗng nhiên các lỗ chân lông trên người Âu Dương co lại một hồi. Hắn dùng một tay kéo Lý Vĩ lại. Hai người lập tức ngã xuống phía sau. Một khắc khi hai người ngã xuống, một mũi Tam Lăng Tiến màu đen mang theo tiếng xé gió xẹt qua lỗ châu mai!
- Người nào?
Lý Vĩ nhìn thấy Tam Lăng Tiễn, hắn hét lớn một tiếng chuẩn bị đứng dậy. Tuy nhiên hắn liền cảm giác phía sau mình bị kéo căng. Hắn lại bị Âu Dương kéo xuống mặt đất. Trong nháy mắt khi hắn ngã xuống đất, mắt hắn lại nhìn thấy một mũi Tam Lăng Tiễn bay qua phía trên đầu của hắn. Nếu như vừa nãy hắn thật sự đứng lên, như vậy hiện tại hắn đã chết.
Lý Vĩ liền cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng mình túa ra. Không ngờ chỉ trong một khắc đó, cái chết lại gần hắn như vậy. Cũng may có Âu Dương, bằng không hiện tại hắn đã là một thi thể.
- Đó là người nào vậy?
Lý Vĩ nhìn sắc mặt nghiêm túc của Âu Dương, hắn mở miệng hỏi dò.
- Không biết! Tuy nhiên kỹ thuật bắn cung của người này rất mạnh!
Âu Dương gục trên mặt đất lấy Thứ Kiêu Cung trên người hắn xuống. Sau đó hắn chậm rãi gác Thứ Kiêu Cung trên lỗ châu mai. Sau khi giơ Thứ Kiêu Cung lên, Âu Dương cũng từ từ đứng lên.
- Ôi. . .
Nhìn thấy động tác này của Âu Dương, cho dù Lý Vĩ hết sức tự tin về Âu Dương cũng cảm thấy khẩn trương! Người phía dưới kia rõ ràng đã áp chế Âu Dương. Vào lúc này Âu Dương đứng lên không phải là tự tìm cái chết sao?.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Âu Dương đứng dậy. Quả nhiên, lần này không có bất kỳ mũi tên nào bay lên. Chờ khi đứng dậy, cuối cùng Âu Dương cũng nhìn thấy được khuôn mặt người bên dưới thành.
Đó là một người trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc áo giáp vải màu xám. Trong tay cầm theo một chiến cung màu đỏ như máu. Lúc này người kia đang giơ cao chiến cung trong tay quay về Âu Dương làm một động tác khiêu khích so tài của cung thủ!
Âu Dương liếc mắt nhìn người này một cái. Trong khi hắn đang suy ngẫm về thân phận của người này, trên tường thành đã có vô số cây đuốc được đốt cháy. Trong bóng đêm, những cây đuốc chiếu sáng người này. Giây phút người này vừa hiện thân, những tiếng kêu sợ hãi từ trên tường thành truyền ra.
Những tiếng bàn luận xôn xao đều vây quanh Trì Bách Cường bên dưới thành và Âu Dương ở trên thành. Mà lúc này Trì Bách Cường đứng phía dưới đã mở miệng nói:
- Thứ Kiêu Cung? Hẳn ngươi chính là Âu Dương đúng không?
Âu Dương đứng trên lỗ châu mai, cầm Thứ Kiêu Cung trong tay. Hắn nhìn Trì Bách Cường ở phía dưới thành. Thật ra với thân thủ của hắn hiện nay, Trì Bách Cường căn bản không phải là đối thủ của hắn. Ngươi chỉ là một Thần Xạ Thủ cho dù trâu bò thế nào, cũng có thể đùa với yêu cung thủ hay sao? Nếu như Âu Dương muốn lấy mạng của hắn, hiện tại hoàn toàn có thể làm được.
- Không sai!
Âu Dương không hề phủ nhận.
- Được! Ta nghe nói các hạ tự xưng kỹ thuật bắn cung thiên hạ vô song. Trì mỗ không có sở trường gì, chỉ có tự tin đối với kỹ thuật bắn cung. Cho nên ta đến đây khiêu chiến!
Trì Bách Cường nói ý tứ rất rõ ràng. Ta tới đây chính là để khiêu chiến với ngươi.
- Ngươi muốn khiêu chiến với ta?
Âu Dương nói xong, hai mắt của hắn bỗng nhiên biến thành màu máu. Đúng vào lúc này Thứ Kiêu Cung bắt đầu điên cuồng yêu hóa. Sau mấy giây, Thứ Kiêu Cung đã yêu hóa xong. Âu Dương lại biến thành yêu cung thủ.
- Yêu Chiến Sĩ! Ngươi. . . Không ngờ ngươi là một.. .
Trì Bách Cường nhìn Âu Dương yêu hóa vũ khí, giờ phút này trên mặt hắn ngoại trừ cười khổ vẫn chỉ là cười khổ! Nếu như nói Âu Dương là một Yêu Chiến Sĩ, như vậy mình còn khiêu chiến cái gì. Bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau. Cho dù Thần Xạ Thủ mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Yêu Chiến Sĩ.
- Ta không cần yêu khí, chỉ dựa vào kỹ thuật bắn cung chiến với ngươi một trận!
Âu Dương xua tan yêu khí. Hắn thả người từ trên tường thành nhảy xuống. Tường thành mười mấy mét này đối với hắn lúc này mà nói vẫn không tính là cái gì. Ngày hôm nay Trì Bách Cường khiêu khích trước. Nếu như hắn không đánh trả, vậy hắn không phải là Âu Dương nữa!
Nhìn Âu Dương từ trên thành nhảy xuống, trong mắt Trì Bách Cường có chút do dự. Không sai. Hắn chưa bao giờ thấy sợ, nhưng lần này hắn lại do dự. Không vì điều gì khác, chủ yếu bởi vì thân phận Yêu Chiến Sĩ của Âu Dương. Tuy rằng chính miệng Âu Dương vừa nói không sử dụng yêu khí, nhưng nếu như một lát nữa mình thắng hắn, hắn tức giận, yêu hóa muốn lấy tính mạng của mình, vậy. . .
Lúc này Trì Bách Cường đã không xem Âu Dương là một thiên tài về kỹ thuật bắn cung. Dưới cái nhìn của hắn, Yêu Chiến Sĩ này tự xưng là thiên hạ vô song cũng không sai. Nếu như chỉ nói tới bắn tên, hắn là Yêu Chiến Sĩ trong lĩnh vực này tuyệt đối là thiên hạ vô song. Nhưng nếu như chỉ nói tới kỹ thuật bắn cung, Trì Bách Cường vẫn không để Âu Dương vào trong mắt.
- Thế nào? Không tin sao?
Âu Dương nhìn thấy Trì Bách Cường do dự, hắn làm sao có thể không rõ ý của Trì Bách Cường? Âu Dương mở miệng nói:
- Ta nói được là làm được. So với kỹ thuật bắn cung thiên hạ vô địch của ngươi, mặc dù không sử dụng yêu khí, ngươi căn bản cũng không phải là đối thủ của ta.
Âu Dương chưa hề nói dối. Hắn có lòng tin tuyệt đối vào kỹ thuật bắn cung của mình. Vừa nãy tuy rằng hai mũi tên của Trì Bách Cường rất kinh người, tuy nhiên Âu Dương biết, hắn vẫn không phải là đối thủ của mình. Mũi tên Trì Bách Cường bắn ra chính là nhanh, là chuẩn, nhưng hắn thiếu một điểm quan trọng, đó chính là tiên đoán!
Nếu như là mình, tuyệt đối sẽ không bắn ra mũi tên thứ hai kia. Đó căn bản là một mũi tên không nắm chắc. Nhưng Trì Bách Cường lại bắn ra. Chỉ dựa vào điểm này, Âu Dương biết mình tất thắng!
- Hừ! Chỉ dựa vào kỹ thuật bắn cung đã muốn thắng ta sao? Ta thật sự muốn xem ngươi làm sao thắng được ta!
- Chúng ta thi đấu ba hạng năm hạng thì có ý nghĩa gì? Nếu như ngươi tự tin vào bản thân như vậy, sao chúng ta không đối xạ trước trận!
Âu Dương nhìn thấy đám binh sĩ đã đứng đầy trên tường thành với những cây đuốc, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Đã từng là Tiễn Thần sao? Ngày hôm nay mình không sử dụng yêu khí kết thúc thần thoại này!
- Nguyên soái! Kính xin ngài làm chứng. Hôm nay nếu Âu Dương sử dụng một tia yêu khí, coi như Âu Dương đã thua!
Âu Dương đã nhìn thấy Bì Ba, hắn quay về phía Bì Ba ôm quyền kêu lên.
Âu Dương vừa mở miệng nói ra, Trì Bách Cường đã hoàn toàn yên tâm! Mặc dù Âu Dương là người của Bì Ba, nhưng Bì Ba cũng là danh tướng có tiếng tăm trong thiên hạ. Nếu ngày hôm nay hắn lén lút giúp Âu Dương, một khi tin này bị truyền ra ngoài, Bì Ba hắn cũng không cần lăn lộn nữa!
- Được! Ngày hôm nay ta làm nhân chứng, xem cuộc quyết đấu kỹ thuật bắn cung mạnh nhất thiên hạ!
Bì Ba từ trên tường thành nhảy xuống. Thật ra hắn sớm có ý nghĩ về phương diện kỹ thuật bắn cung, kỹ thuật bắn cung như thần của Trì Bách Cường hẳn phải mạnh hơn lính mới như Âu Dương một bậc. Hắn không thể tưởng tượng được Trì Bách Cường sẽ chạy đến đây khiêu khích Âu Dương. Nếu Âu Dương đã dám nói không sử dụng yêu khí để chiến đấu, như vậy Bì Ba tin tưởng người trẻ tuổi trầm ổn này nhất định có niềm tin tất thắng!
Trong mắt Bì Ba, con người Âu Dương cũng giống như mũi tên của hắn. Nếu không có niềm tin tuyệt đối không bao giờ dễ dàng ra tay. Nhưng một khi ra tay lại rất ít khi thất bại. Gần như mỗi mũi tên đều là mũi tên tất sát.
- Được! Có nguyên soái Bì Ba làm nhân chứng, Trì mỗ tự nhiên tin tưởng!
Đến giờ phút này, Trì Bách Cường vẫn chưa hề đặt Âu Dương vào cùng một cấp bậc với hắn. Trong mắt hắn, Âu Dương chính là một người trẻ tuổi ngông cuồng. Không sử dụng yêu khí lại muốn thắng mình? Hắn còn quá non!
- Kính xin mọi người giúp chúng ta rọi sáng bên dưới thành!
Âu Dương rống to một tiếng. Sau đó Thứ Kiêu Cung lại khôi phục hình dáng trước khi yêu hóa. Âu Dương cười lạnh nhìn Trì Bách Cường. Không sử dụng yêu khí sao? Không sử dụng yêu khí hắn vẫn có ưu thế! Thị lực của hắn chính là ưu thế của hắn! Cho dù hiện tại cây đuốc chiếu sáng bên dưới thành, nhưng lúc này vẫn là đêm tối..
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Vào lúc này thị lực của Trì Bách Cường vẫn sẽ chịu một ít ảnh hưởng nho nhỏ. Nhưng hắn có thể hoàn toàn nhìn rõ trong bóng tối. Vào lúc này hắn hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trì Bách Cường rút ra một mũi Tam Lăng Tiễn ra. Hắn giống như Âu Dương cũng sử dụng Tam Lăng Tiễn đã được sửa đổi. Tới đẳng cấp như hắn đã có thể đạt được kỹ thuật bắn cung tinh chuẩn thích làm gì thì làm. Cho nên điều hắn truy cầu chính là lực sát thương tuyệt đối.
Hai người đồng thời đặt Tam Lăng Tiễn lên trên dây cung. Hai người đều chậm rãi kéo dây cung. Tuy nhiên hai người bọn họ đều không lựa chọn ra tay trước.
Vèo. . .
Cuối cùng, sau mười lần hít thở, Trì Bách Cường lựa chọn mạnh mẽ tấn công trước. Hắn nhẹ nhàng buông dây cung ra. Mũi tên mang theo lực xoay tròn rất lớn bắn thẳng về phía Âu Dương! Mũi tên này bắn ra, Âu Dương lại không hề lắc mình né tránh. Hắn không ngờ cũng buông lỏng mũi tên trong tay ra. Mũi tên của hắn bay ra vẫn nhanh hơn mũi tên của Trì Bách Cường một chút. Cho nên mặc dù mũi tên của Trì Bách Cường bắn ra trước, nhưng cuối cùng vẫn đồng thời gặp nhau tại vị trí giữa hai người.
- Đinh. . .
Một tiếng động nhỏ vang lên. Sau đó hai mũi tên đồng thời bị gẫy. Sau khi mũi tên của Âu Dương bắn ra, trực tiếp đón lấy mũi tên của Trì Bách Cường. Hắn bắn vào trên mũi tên của Trì Bách Cường!
Sau khi tiếng động này xuất hiện, tất cả mọi người trên tường thành nhất thời phát ra những tiếng kêu kinh ngạc! Bọn họ đã thấy rõ! Trì Bách Cường bắn ra một mũi tên, Âu Dương bắn tên ra sau lại có thể trúng mũi tên của Trì Bách Cường. Điều này cần độ tinh chuẩn đáng sợ tới mức nào!
Sau mũi tên này, mặt Trì Bách Cường đen lại! Nếu như vừa nãy hắn còn có chút xem thường Âu Dương, vậy sau mũi tên này hắn đã biết, thực lực của Âu Dương tuyệt đối không dưới hắn.
Mặc dù mũi tên của hắn bay ra thẳng tắp, nhưng nếu muốn bắn mũi tên vào trúng mũi tên của hắn, mức độ khó thực sự quá cao. Nếu là hắn, có lẽ hắn sẽ lựa chọn lăn người tránh né. Bởi vì cũng một mũi tên như vậy, hắn chỉ có thể chắc chắn được một nửa. Nhìn nụ cười tự tin trên mặt Âu Dương, không ngờ hắn đột nhiên có suy nghĩ ngày hôm nay có thể sẽ hắn phải nếm mùi thất bại.
Vèo!
Lại một mũi tên nữa. Chỉ có điều mũi tên này là do Âu Dương bắn ra. Mũi tên này không phải bay tới, mà hơi uốn lên lượn xuống! Mũi tên này bắn ra, Trì Bách Cường nhất thời bỏ suy nghĩ trong đầu. Thân thể của hắn giống như một mũi tên rời cung, thoắt một cái đã vọt ra ngoài!
Tuy nhiên vào thời điểm Trì Bách Cường chạy ra ngoài, hắn đã cầm hai mũi tên đồng thời bắn ra! Một cung hai mũi tên! Hắn cũng có thể bắn một cung hai mũi tên. Hơn nữa một cung hai mũi tên do hắn bắn ra cũng không hề thua kém Âu Dương!
Trì Bách Cường bắn ra một cung hai mũi tên, Âu Dương cũng bắt đầu di chuyển. Giờ phút này hai người đều đang nhanh chóng chạy trốn. Nhưng trong khi bọn họ chạy trốn, những mũi tên trong tay họ không ngừng bay ra. Mỗi mũi tên đều cực kỳ tinh chuẩn. Mỗi mũi tên bắn ra đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương. Cũng may hai người đều là xạ thủ xuất sắc nhất. Bọn họ không chỉ am hiểu bắn tên, bọn họ đồng thời cũng am hiểu tránh né mũi tên của kẻ địch. Cho nên trong lúc nhất thời hai người liên tục đối xạ. Các loại những mũi tên một cung một mũi tên, một cung hai mũi tên đều bắn ra. Các mũi tên bay loạn trước trận. Nhưng trước sau, hai người đều không bị mũi tên của đối phương gây tổn thương.
- Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ có bản lĩnh như vậy mgươi cũng muốn tới khiêu chiến với ta sao?
Sau khi hai người bắn ra mười mấy mũi tên, Âu Dương vừa ngửa đầu ra sau tránh thoát một mũi tên phong hầu, hắn liền dừng lại, nhìn Trì Bách Cường với vẻ khinh miệt.
Trì Bách Cường không rõ tại sao vào lúc này Âu Dương lại mở miệng nói những lời như vậy. Nói thật ra, trong trận đối xạ vừa nãy rõ ràng hắn có thể cảm giác được áp lực. Nhưng nếu như Âu Dương chỉ có như vậy, hắn không thể nói những lời đó.
- Ngươi thua rồi!
Trên tường thành, Lý Vĩ bỗng nhiên mở miệng hô to. Người khác không biết Âu Dương có mũi tên tiên đoán, nhưng hắn biết. Từ khi bắt đầu đến bây giờ, Âu Dương vẫn không bắn ra mũi tên tiên đoán của hắn. Nhưng chỉ bằng như vậy hắn đã có thể đấu ngang tay với Trì Bách Cường. Nếu như hắn bắn ra mũi tên tiên đoán, Trì Bách Cường căn bản không nắm được một phần thắng.
- Ngươi thua rồi!
Câu nói này thốt ra từ trong miệng Âu Dương. Hắn không dự định bắn chết Trì Bách Cường. Nếu như không tính mũi tên tiên đoán, thực lực của Trì Bách Cương cũng không kém hắn là mấy. Hơn nữa hắn nắm giữ kỹ thuật bắn cung tiên đoán này, Trì Bách Cường ngay cả một phần thắng cũng không còn.
- Ngươi có ý gì?
Trì Bách Cường nhìn Âu Dương. Sắc mặt hắn rất khó coi. Hắn thực sự không rõ tại sao người trẻ tuổi này lại nói như thế! Mình thua? Mình được gọi là Tiễn Thần. Mình vạn dặm xa xôi chạy tới đây khiêu chiến. Lúc này mới tốn không bao nhiêu công sức, không ngờ tiểu tử này lại ngông cuồng nói mình thua!
- Mũi tên tiên đoán!
Âu Dương nhìn Trì Bách Cường, trong miệng hắn chỉ phun ra bốn chữ kia. Nhưng sau khi bốn chữ kia được thốt ra, Trì Bách Cường liền biến sắc! Đúng vậy, hắn hiểu rõ cái gì là mũi tên tiên đoán. Đó là kỹ thuật bắn cung mà hiện tại hắn rất mong muốn có thể học được.
- Không thể nào! Ngươi không thể nào nắm giữ mũi tên tiên đoán được!
Trì Bách Cường căn bản không tin. Hắn nhấc tay lên, lại bắn ra một mũi tên. Sau đó thân thể bắt đầu chuyển động. Tuy nhiên khi mũi tên này của hắn bắn ra hắn lại nhìn thấy Âu Dương đồng thời bắn ra ba mũi tên! Ba mũi tên bay tán loạn. Bên trái một mũi tên đón lấy mũi tên của mình. Ở giữa một mũi tên mục tiêu chính là mình. Bên phải một mũi tên lại hướng về phía mình bay ra.
Thân thể Trì Bách Cường lập tức ngửa ra phía sau. Hắn biết vào lúc này hắn đã không thể chạy trốn được nữa. Bằng không mình sẽ không tránh được mũi tên bên phải. Nhưng khi hắn ngã ngửa ra phía sau, hắn lại phát hiện mình thật sự đã thất bại!
Mũi tên bay về phía mình đang bay phía trên đầu mình bỗng nhiên chuyển hướng rơi xuống phía mình! Lần này Trì Bách Cường nằm trên mặt đất, hắn không có bất kỳ biện pháp nào né tránh, chỉ có thể nhìn mũi tên này cắm xuyên qua búi tóc của mình sau đó ghim chặt xuống đất!
Thất bại! Giờ phút này trên mặt Trì Bách Cường đầy mê man. Mũi tên này Âu Dương không hề sử dụng tiên đoán. Nhưng một cung đồng thời bắn ra ba mũi tên, chặn hết tất cả con đường của mình. Đồng thời mũi tên ở giữa còn có thể đột nhiên rơi xuống công kích mình. Hắn biết mình không làm được như vậy!
- Ha. . . Ha ha. . . Ha ha ha ha. . .
Trước trận chỉ có Trì Bách Cường nằm trên mặt đất cười lớn. Tiếng cười của hắn có vẻ thê lương. Nhưng vào lúc này hắn không phải là nhân vật chính. Nhân vật chính là người chiến thắng!
- Ngươi rất giỏi! Tuy nhiên ngươi chỉ xem cung tiễn như vũ khí. Ta lại xem chúng là bằng hữu! Đây chính là chênh lệch giữa ta và ngươi! .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa