Chương này viết mất 1 tuần, sửa đi sửa lại 3 lần, viết xong cũng mồ hôi hột đầy đầu xD Quả là một chuyện tình thống khổ bi ai cho tác giả.
Lời tỏ tình giữa thiên quân vạn mã ấy lại có sức ảnh hưởng rộng lớn vô bì, vượt qua tầm cảm nhận của vô số người, khiến bọn họ ngoại trừ những cảm xúc như hâm mộ, dèm pha, xem náo nhiệt, cũng chỉ còn lại than thở và chấn kinh mà thôi.
Thật sự là loạn.
Cái gì mà đợi hắn ở đó, cái gì mà đạp đổ tòa thành này, cứu người yêu ra.
Đúng là hỗn loạn, chẳng ra sao cả ! Nhàn rỗi hết sức, không có việc gì làm chạy đi phá thành của bọn ta để chứng tỏ tình yêu hay sao !?
Đời sao lại có thể loại người như thế này chứ !?
Đây là suy nghĩ chung của đám nhân viên bên trong tòa thành. Bọn họ không thể hiểu nổi, tại sao lại có người rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức đem đầu đi đập vào đá, khiến hoa máu nở rộ, chỉ để người ta chụp được một khoảng khắc đặc biệt tới như vậy.
Cũng giống như quăng một quả trứng mềm vào cối đá, vỏ trứng vỡ ra, những chất dịch màu vàng bên trong bắn lên tung tóe, còn tảng đá lại hoàn hảo chẳng tổn hao gì. Ai cũng nghĩ rằng đó là một chuyện vô cùng nhàm chán và vô nghĩa, thế nhưng cái khoảng khắc khi quả trứng yếu ớt bùng nổ sinh mệnh của mình, cho tới giây phút cuối cùng, lại vô cùng đẹp đẽ.
Dù vậy, nói đến lý do của sự bùng nổ ấy, vẫn chẳng ai có thể hiểu được.
Chỉ riêng bên trong phòng điều khiển trung tâm, có vị nữ chủ tịch cường thế của tập đoàn IMI đứng trước vô số màn hình theo dõi chiến trường cùng cô thư ký vẫn luôn trung thành sau lưng mới có thể hiểu nổi, những hành động bộc phát này từ đâu mà ra.
À, còn có một sinh vật dị dạng, không phải con người, cũng chẳng phải máy móc vô tri đang bị nhốt tại cái lồng ánh sáng cách chỗ họ không xa nữa.
“Người ngươi nói tới, là hắn đấy hả !?” Stellar hỏi, bên trong có một sự trào phúng nhàn nhạt. Nhưng ánh mắt nheo nheo lại thể hiện một sự khó hiểu mãnh liệt.
Dù biết lý do hắn làm vậy, dù biết nguyên nhân hắn nói đến.
Nhưng cái thể loại sự việc như thế này cũng quá điên cuồng đi.
Chẳng có lý lẽ gì cả.
“Ừm.” Lilith đưa tay gạt nước mắt, gật đầu với vẻ vui mừng, bộ dáng chỉ hận cả thiên hạ không biết được cái sự sung sướng của mình.
Một khắc này, cô nàng thật sự cảm thấy mình giống như công chúa trên lâu đài cao của quỷ dữ, để cho hoàng tứ chạy tới cứu giúp.
Theo đôi gò má hây hây hồng phấn, không gian xung quanh cũng bị ảnh hưởng cảm nhiễm bởi niềm vui ấy mà rung rinh lên êm ả, nhàn nhạt thấy trái tim tung bay đầy trời, thật sự khiến những người cả ngày làm bạn với mấy cái màn hình theo dõi khô khan như Stellar cảm thấy khó chịu hết sức, còn cô thư ký sau lưng chỉ che miệng tủm tỉm cười.
Có lẽ ngoại trừ Lilith Ren, cũng chỉ có cô gái nhỏ này làm cho tâm tình của nữ chủ tịch thiết lãnh khốc này dao động liên tục mất kiểm soát như vậy. Hai người này ngoại trừ cái tên, đến cả khuôn mặt cũng giống nhau tới tám phần, quả thật là nỗi đau nhân đôi cho Stellar. Nhưng với viên thư ký luôn đứng bàng quan nhìn mọi chuyện này, như vậy lại hết sức thú vị, nó làm cho Stellar phần nào đó giống với một người phụ nữ bình thường hơn. Cũng có buồn bực, sầu muộn, và cũng có những chuyện cô ta không thể sử lý thế nào được, chỉ ray ray trán vờ như không quan tâm tới nữa, hết sức đáng yêu.
Là một thư ký vô cùng không tận tâm và thiếu trách nhiệm, cô ta lại rất vui nhìn hoàn cảnh như vậy phát sinh.
“Có vẻ cậu ta vừa vượt qua tường thành rồi, tôi sẽ đi xem thế nào ! Xin phép !” Nữ thư ký cúi đầu thi lễ điềm đạm, chầm chậm bước ra khỏi phòng, không quên đóng cánh cửa đã sập xệ từ sau cú nhún nhảy của Ren lại.
Thế là căn phòng đổ nát chỉ còn có hai người.
Một con người chân chính, từ khi sinh ra đã bị đủ những thứ số liệu, tiền bạc, quyền lực cùng những khuôn khổ quy tắc tính toán trên thế giới, khiến cho hình thành tư duy như một chiếc máy tính mạnh mẽ mà trầm mặc.
Cùng một cỗ máy lại tư duy kiểu con người.
Giống như hai nửa thái cực của vòng âm dương, xoay đi xoay lại một hồi dưới sự kiện tỏ tình hài hước mà chẳng thể cười nổi trên tường thành kia, cứ như vậy mà đối lập với nhau. Lại giống như hai người bọn họ đang được ở cạnh nửa còn lại khuyết thiếu của mình, cùng nhìn lên một cái thân ảnh mà thả hồn suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, đối với người nào được may mắn chứng kiến một màn này, lại chẳng phải chuyện tình rất thú vị sao.
Đối với yêu cầu rời đi nhẹ nhàng mà dứt khoát của thư ký, Stellar nhất thời cũng chỉ trầm mặc, không phản đối cũng chẳng ủng hộ, trình tự suy nghĩ của cô ta đang bị một màn trình diễn kiểu cẩu huyết phẫn nộ sôi trào mà vô cùng ngu ngốc với vô nghĩa của bóng dáng màu trắng trên màn ảnh làm cho xáo trộn liên hồi. Nhất thời, trong cái bộ não tràn ngập những tính toan ấy lại có một khoảng lặng nho nhỏ.
Nhờ vậy mà đám thú đang mải miết công thành ngoài kia có thêm một khoảng thời gian sung sướng nho nhỏ, tận tình mà đồ sát các chiến sĩ thủ thành đen đủi. Cũng khiến cho tràng hỗn loạn do đám player ghen ăn tức ở dễ dàng bị người kích động súi giục kia đột ngột bỏ được một phần áp lực nặng nề do khả năng điều binh tỉnh đội hình mạnh mẽ của cô ta đem lại. Stellar lúc này giống như một chiếc máy tính phải bỏ đi hết những phần mềm không quan trọng để chạy một chương trình hạng nặng vậy, chẳng còn dư thừa tinh lực để đi làm việc gì khác nữa.
Lilith thì khỏi phải nói, chỉ ngây ngốc nhìn lên màn hình, đối với ba chữ cuối cùng mà bất cứ nam nhân loại nào khi tỏ tình với nữ nhân loại cũng đều phải thốt ra một cách hêt sức dập khuôn và sáo rỗng kia, cô nàng lại cho nó giống như một hải dương rộng lớn, ấm áp mà mạnh mẽ, dùng những con sóng mãnh liệt nhất, đột phá một khoảng trống âm u nào đó trong tâm hồn mình.
Khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt lặng lẽ chảy ra, cũng không nức nở như thiếu nữ loài người dạt dào xuân tình đến hồi kích động, mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vị trí trái tim của mình, thể nghiệm một cái gì đó rất riêng biệt mà khi xưa chưa từng bao giờ chân chính được trải nghiệm.
Hình như cảm giác nhói đau vẫn luôn âm ỉ thường trực ở đó đột ngột biến mất, thay vào đó là sự dễ chịu thanh thản, trong một vùng ấm áp ôn nhu nồng đậm.
Cái cảnh thanh niên áo trắng ấy nhẹ nhàng đạp trên tường thành giữa thiên quân vạn mã kia đã được vô số cặp mắt và camera thu lại, thành thương hiệu một thời của công thành chiến vô số ngày sau đó, qua nhiều cái miệng của những người chứng kiến lại mang thêm chút sắc thái truyền kỳ, nhất là khi rất nhiều người biết mặt của kẻ khởi sướng trận chiến này ngày hôm đó đã nói:
“Tôi muốn làm Mario.”
Chàng thợ sửa ống nước vượt qua muôn vàn khó khăn, lặn xuống tận biển sâu, chui qua những đường cống ngầm, thậm chí chạy lên tới chín tầng mây chỉ để cứu công chúa đang bị con rồng quái ác giam giữ rồi cuối cùng cũng thành công.
Không ai biết chồn bạc có thành công hay không, nhưng những bước khó khăn đầu tiên này, chính hắn cũng đã vượt qua được rồi.
...
Đạt được thành tích như vậy cũng là nhờ nhóm Danny hết sức yểm hộ, cuối cùng lại câu đi mất một con boss khủng là Thần Tiễn, thêm vào một thân kỹ năng được trui trèn qua vô số thực chiến, kiếm xịn, đồ khủng, nắm bắt thời cơ nhanh nhạy, không thiếu được thứ nào.
Nhìn qua tiêu sái nhẹ nhàng, thế nhưng nhìn cột Hp chỉ còn chưa đầy một phần mười, mấy ai biết được trong đó có bao nhiêu hung hiểm.
Cũng may, đây là thế giới thứ hai, dù thực tế tới 99% nhưng vẫn có một phần ảo, vậy nên thành tích này nhìn như bất khả thi ở thế giới thực, lại vẫn có thể đạt được ở đây. Ví dụ như bị quân địch đâm một cú vào phổi, người bình thường sẽ hít thở không thông, cử động khó khăn, lấy đâu ra hơi sức mà đọc skill nữa. Lại nói nếu như bị chém vào tay, không bay mất cả cánh tay thì cũng đã gãy xương buông thõng rồi, làm gì có chuyện cầm kiếm lăn xả mà chém tung tóe khắp nơi thế kia.
Hung hiểm thì hung hiểm, nhưng vì đây là thế giới thứ hai, một phần trăm không đúng với thực tế này đã bị Hans lách qua được, lúc này cậu ta đang chạy băng băng trên tường thành. Thân thể được skill Wind Speed tăng phúc đã vô cùng nhanh nhẹn nay lại càng phiêu dật.
Giống như làn gió, nhẹ nhàng lúc né tránh, mạnh mẽ cuồng bạo lúc tấn công, trên tường thành đám NPC tư duy cứng ngắc không ai địch nổi, lần lượt bị chém đôi hoặc hất văng xuống dưới chân tường thành kia, nơi mà hai đám quân đang xô bồ chen chúc dữ dội, để rồi bất hạnh bỏ mình dưới một ngọn giáo nào đó đang chĩa thẳng lên, hay chỉ đơn giản là bị vô số loạn chân dẵm chết.
Hans giống như bóng ma chạy dọc hành lang trên tường thành, thẳng tới vị trí cậu ta cảm thấy vắng phục binh ở dưới nhất mới mạnh mẽ nhảy ra, đọc nhanh một Skill khác:
Skill: Item summon: Babel Glider.
(Triệu hồi trang bị - Tàu lượn Babel)
Xung quanh cậu ta, vô số đoạn ký tự khó hiểu vờn quanh, cuối cùng tổ hợp lại một chỗ, hình thành một đôi cánh thật lớn bao phủ trên lưng, cánh tay độc nhất của Hans vội vã đút cây kiếm ra sau lưng, nắm chắc vào cán tàu lượn, một đường nhắm thẳng tòa nhà cao nhất trường sinh thành bay tới.
Chỉ có một tay nên điều khiển bánh lái hơi vất vả, thậm chí còn phải dùng răn cắn để rảnh tay liều mạng tu ừng ực từng lọ HP đắt tiền làm cột máu vốn đỏ rực nhanh chóng chuyển vàng rồi về màu xanh lá như thường lệ. Bên dưới có vô số ma pháp sư và lính bắn cung liên tục tung đòn tấn công quyết liệt, nhưng bản thân chiếc tàu lượn này đã có một lớp ma pháp phòng hộ không tệ, lại thêm ở độ cao tương đối, kết hợp với khả năng điều khiển như cá trạch của Hans, nhất thời thương tổn không quá lớn, cứ như vậy thật sự có thể cầm cự tới khi tiếp cận tòa tháp cao nhất kia.
Trung tâm của trường sinh thành, tồng bộ của tập đoàn IMI ở thế giới thứ hai, chưa bao giờ ở gần đến thế.
Nhìn từ góc độ này, mới cảm nhận được hết độ hùng vĩ của nó. Giống như một tòa kiến trúc theo hình bát giác, màu sắc tương phản với tường thành vàng kim chói lọi, lại có chút u ám, sừng sững đứng ở nơi đó, vươn thẳng lên tới tận trời cao. Nếu như nói cả tòa thành này giống như một miếng Pizza màu vàng chóe trên cánh đồng bằng to lớn kia, thì tòa lầu cao này giống hệt như một thanh lợi kiếm dựng thẳng đứng lên, giống như lúc nào cũng có thể chia sẻ cả cái pizza – không, cả cái đồng bằng này thành vô số mảnh, khiến cho đám người định cư ở đây dù đứng ở bất cứ nơi nào ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy nó sừng sững đứng đó. Người lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng sẽ phải hướng lên mà kính ngưỡng.
Khí thế mênh mông cuồn cuộn, tuyệt đối chấn phách lòng người.
Những kiến trúc ở thế giới bên ngoài, họa chăng chỉ có hòn đảo bay trôi nổi bất định trên thái bình dương với có tư cách so sánh với nó mà thôi.
Mà thật đáng tiếc, hòn đảo bay đó cũng là sở hữu của tập đoàn chết tiệt này. Công nghệ phản trọng lực ở mật độ cao tới như vậy được giữ bảo mật còn nghiêm khắc hơn tư liệu về số lần đi tìm vợ lẽ của tổng thống Mỹ nữa.
“Độc chiếm công nghệ, độc chiếm thế giới mạng ! Tập đoàn các người định chơi trò gì đây !? Muốn khởi nghĩa à !?” Hans chợt cười lạnh, tay điều khiển siết mạnh, nhằm thẳng hướng tòa thành đó, không chút do dự lao vút đi.
Nhưng đột ngột phía trước lại hiện ra một bóng người, chuẩn xác hơn là từ phía dưới bắn lên một bóng người, một cô thư ký mặc váy công sở, áo sơ mi trắng gọn gàng, tay cầm một tập văn kiện dày cộp, trước ánh mắt ếch mở trừng trừng của Hans nhẹ nhàng gõ bộp vào đầu cậu ta một cái.
Đến khi rơi bịch xuống đất, bị đám quân thủ thành bao vây nườm nượp, cậu ta vẫn còn không tin vào mắt mình.
Bởi vì cái người đánh hạ cậu ta, lại chỉ là một cô gái xinh đẹp tới mức yêu mị, mặc một bộ đồ công sở gọn gàng, đang mỉm cười nhu thuận trước mắt này thôi.
Trên tay cô ta còn cầm một xấp văn kiện lớn, nhìn giống như một thư ký tùy tiện đi ngang qua đây, thấy con ruồi bay quay, tiện tay cầm mớ tài liệu đập rơi nó xuống vậy.
Và lý do của cô ta cũng hết sức buồn cười, khiến Hans muốn nhếch mép phụ họa mà cũng cười không nổi:
“Trong thành này, cấm bay !”
“...”
“Con mẹ nó, đùa nhau à !?”
Hans đến lúc này cũng không nhịn được mà chửi tục một câu.
Ngước mắt nhìn lên, phía sau lưng cô ta, tòa tháp trung tâm vẫn sừng sững cao ngất như vậy, chỉ còn một chút nữa đã lại biến thành xa lắc
“Gì đây !? Ngoài thành đang nguy ngập, sao trong thành vẫn tồn đọng cao thủ thế này !?” Hans cười khổ nói.
Đối diện câu ta, cô gái kia cười khẽ:
“Chàng trai trẻ, muốn cứu công chúa cũng đâu có đơn giản, theo ngôn ngữ của gamer các cậu, còn cần phải đi qua vài cửa boss phụ đã chứ !?”
Với thiếu niên hết sức thú vị này, cô gái kia lại có vẻ rất hiểu biết, tùy ý vui đùa một câu.
Trên thực tế, đứng sau lưng Stellar một thời gian dài, từ khi sự cố về các AI bắt đầu, cho tới khi nghe hết câu chuyện của Lilith, cô gái chỉ được gọi là thư ký này có cái nhìn tương đối tường tận với đầu cua tai nheo của sự việc, thậm chí còn muốn hơn Stellar.
Vì nữ chủ nhân của IMI kia bận rộn tới trăm công ngàn việc, sử lý đám AI và player nổi loạn trong thế giới thứ hai này chỉ là một phần rất nhỏ trong cái lịch làm việc kín đặc của cô ta mà thôi. Còn người được tiếp xúc, thậm chí tìm hiểu sâu nhất về sự việc hỗn loạn này, lại là viên thư ký lúc nào cũng che miệng tủm tìm cười đây.
Thật sự thì... cô ta tham gia thuần túy cho vui.
“Boss phụ vừa gặp một thằng, tôi để cả hội quây hắn ngoài kia rồi !” Hans nhún vai nói. Tuy có vẻ thong dong, nhưng Brave Sword đã nắm chặt trong tay. Đám lính xung quanh lập tức giăng trận với tư thế đề phòng.
“Cậu muốn nói Thần Tiễn ấy hả !? Hắn chỉ là boss siêu phụ của phụ thôi !” Liếc nhìn về phía cồng thành đằng xa, cô gái kia nhẹ giọng đáp.
“À, hiểu hiểu, theo lệ chơi game thì boss càng xuất hiện sớm trình độ càng cùi mà ! Chỉ tại so về mức độ đáng ghét, thằng đó xứng đáng làm trùm cuối. Tên tuổi cũng kỳ quái thật.” Hans đảo mắt đáp.
Vừa nói chuyện câu giờ vừa tìm cách vượt qua, đây vốn là ý định từ đầu của cậu ta. Thế nhưng cô gái nhìn mảnh mai yếu ớt này lại chẳng để lộ chút sơ hở nào cả, lấy nhãn lực của một player 5x như Hans, không thể tìm được đường nào mà lách qua.
Nói thế nào nhỉ !? Giống như con nhện lơ lửng ở đó, mà tơ đã giăng khắp chốn vậy. Cảm giác như chạy đường nào cô ta cũng có thể đuổi tới quấn giết. Hết sức phiền toái.
Hơn nữa đừng nhìn bà chị này yếu liễu đào tơ mà xem thường, chỉ mới đây thôi cô ta còn ở dưới đất, đột ngột đã bắn vọt lên cao, cầm tập hồ sơ phẳng phiu kia đập bộp một cái, thế là vòng bảo vệ của chiếc tàu lượn tan nát, còn Hans thì lập tức rơi tự do.
Lực công kích không dưới một Player 5x, không – có lẽ phải là 6x. Dùng bất cứ skill tham trắc nào số liệu phản hồi về cũng là ??? cả. Chênh lệch chắc chắn không dưới 10 cấp.
“Ồ, cậu tính toán với hắn từ đó đến giờ, vậy mà cái tên còn không biết sao !? Hắn nghe được chắc đau lòng lắm !” Thư ký mìm cười nhàn nhạt.
Cô ta phẩy phẩy tay, đám lính bao vây Hans khóe mắt giật giật mấy cái đều tản đi hết, cực kỳ tuân lệnh. Trên thực tế, so sánh đẳng cấp giữa hai người, Hans hoàn toàn không phải đối thủ của người này, một màn không kích vừa rồi đã nói rõ điều đó, đám player còn trú trong thành dĩ nhiên là nhẹ nhàng rời đi, còn đám NPC thì bảo gì nghe nấy, cũng chẳng phản kháng lại chút nào
“Tôi thấy hắn không phải dạng người thích để ý những chuyện như vậy đâu. Nhưng nếu chị thấy đau lòng thì giờ tôi hỏi vậy !? Chị tên gì thế chị gái !?”
Hans nhíu mày nhìn đám lính kia rời đi, cái này nói lên điều gì !?
Nói lên người ta không thèm để mình vào trong mắt chứ sao. Cô ta giống như con mèo, đang vờn chuột nhỏ đáng thương vậy.
Hai tiếng chị gái này khiến khóe môi cô gái cong lên thành nụ cười thưởng thức nhàn nhạt:
“Từ rất lâu rồi, cái tên của tôi đã bị xóa bỏ. Chẳng qua hiện tại, mọi người đều gọi tôi là tiểu Bạch, hay Bạch thư ký.”
“À, Bạch thư ký, Thần Tiễn. Hai người đều có một điểm chung làm tôi ghét nhất.” Hans đưa lên lưỡi kiếm ngang tầm mắt, sống kiếm cách cổ khoảng một gang tay, trọng tâm cả người thấp xuống, hình thành tư thế chuẩn bị đột kích tiêu chuẩn.
“Là vì chúng tôi đều cản đường cậu sao !? Thật nhỏ mọn.” Bạch thư ký nghiêng nghiêng đầu hỏi. Mái tóc dài qua vai nhẹ nhàng rủ xuống vừa quyến rũ vừa thanh nhã. Khí chất như làn thu thủy tươi mát mà đậm đà.
“Không, vì cả hai đều là dân Trung của.” Hans cười nhạt, cả người giống như cái lò xo đã nén lại cực đại, đột ngột bùng ra.
Lưỡi kiếm màu đen giống như mũi tên bắn tới, theo sau đó là Hans với khí thế tích xúc từ nãy, vô cùng lăng lệ.
Mấy căn nhà xấu số rung lên khẽ khẽ, sau đó ùn ùn đổ sập xuống, bởi một bóng trắng giống như phi đạn bay thẳng liên tục xuyên qua, đập nát phần kết cấu chịu lực của bốn bức tường đỡ mái nhà.
Giữa đống đổ nát, Hans đạp tung một mảnh tường lớn, thở hồng hộc đứng dậy, vẫn còn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong đầu thì liên tục hỏi thăm toàn bộ thân quyến phái nữ của Bạch thư ký.
“Ừm, cậu ghét người Trung Quốc !?” Bạch thư ký vội vã chỉnh chỉnh lại đống giấy tờ có hơi lộn xộn sau cú va chạm vừa rồi. Giống như người vừa nhẹ nhàng chấn bay thanh niên kia chẳng liên quan gì tới cô ta vậy. Thậm chí Hans cũng chẳng thể xác định, mình có thật sự bị cô ta đánh bay ra hay không, vì tất cả xảy ra quá nhanh, đến một phần ngàn cái chớp mắt cũng chưa tới.
Cậu ta chỉ cảm thấy mình đang khí thế xông lên, lại giống như va vào một cỗ xe tăng vô hình, bị nó không chút thương tình nghiền nát mọi thủ đoạn bảo hộ rồi mạnh mẽ đập ngược trở về phía sau vậy.
Vẻ ngoài yếu liễu đào tơ, miệng cười nhu mỳ, nhưng vừa ra tay là như sấm sét đánh xuống, không có lấy nửa giây do dự, “làm mặt cười mà đánh người tới chết” – dùng câu này để miêu tả cô ta vô cùng thích hợp.
Hans đứng có chút siêu vẹo, đôi chân run run, tay cầm kiếm buông thõng, người khom xuống. Không phải vì thương thế quá nặng, mà do tinh thần bị chấn động quá mạnh, nhất thời ý thức chưa thể hồi phục lại được ngay để đối đáp bình thường.
Nếu như cơ thể này là thật, chỉ sợ với một đập vừa rồi đã bị thành tương thịt mất rồi. Cơ thể ảo này may mắn còn có mấy thuộc tính tự động tiêu trừ sát thương và giảm hiệu ứng chấn động, vậy nên vạch máu vẫn còn được 5%, chưa có phải đầu thai kiếp khác.
Dù vậy, một cú đánh nhẹ nhàng và dứt khoát, nhanh tới mức nạn nhân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã tụt gần hết vạch máu, đủ khiến cho dũng khí đánh đấm của Hans mất sạch. Lắc lắc cái đầu, cậu ta âm trầm mà nặng nhọc nói:
“Lúc trước không biết ! Còn bây giờ, cực kỳ ghét ! Ghét cay ghét đắng, giá như mắt tôi có thể giết người thì các người đã chết không biết bao nhiêu lần rồi !”
“Cả cô lẫn gã Thần Tiễn đó ! Đều chỉ biết dùng tư thái cao ngạo để quan sát người khác ! Làm như các người là bố thiên hạ vậy ! Thích diễn vai thần thánh coi người khác là kiến hôi, một chút lòng thương cảm cũng không có ! Mẹ nó, phi nhân tính, tự kỉ max level, cả ngày luôn luôn treo cái tư tưởng mình ưu việt hơn người khác ở trong đầu, giống như câu cửa miệng của dân tộc chết tiệt đó, luôn chỉ coi mình là nhất, tỏ ra nguy hiểm, đáng ghét vô cùng, ta xxx. Ta zzz....”
Đầu óc có chút hỗn loạn, Hans vơ đũa cả nắm, coi hai người Trung Quốc duy nhất mình gặp là đại diện cho cả dân tộc mắt ty hí đầu thích tự sướng nọ. Nửa câu đầu còn có chút lý lẽ, càng về sau càng tung tóe, nghĩ được cái gì đều phun hết ra, giống như muốn dìm luôn cả cái dân tộc xuất ra hai con người cản đường đáng ghét này chết chìm trong mớ ô ngôn uế ngữ nghèo nào của mình vậy.
Tất nhiên, hành vi đánh không lại thì chửi thế này rất ấu trĩ, vô cùng trẻ con, nhưng nhất thời cậu ta chẳng còn biết làm gì hơn để thể hiện ra cái sự phẫn uất của mình cả. Hans chỉ có thể dùng những ngôn ngữ độc ác nhất, loại thái độ mạt hạng nhất, thể hiện rõ ràng ra rằng sự phẫn nộ trong lòng cậu ta đã không thể nào ức chế được nữa rồi.
Đúng là cậu ta đã đánh giá thấp tập đoàn giống như trùm sò đầu sỏ của thế giới hiện đại này, dù tốn biết bao nhiêu công sức thuyết phục đám AI ngoài kia trợ trận, lại một phen liên hợp đám người chơi trẻ trâu quấy rối bên ngoài tường thành, dốc toàn bộ vốn liếng mua hạt giống thực nhân thụ và dụ thú hương khiến cho lính thủ thành hoàn toàn bị động luống cuống. Không ngờ vẫn không đặt được nửa bước vào tòa tháp sang quý chọc trời ở xa kia.
Cảm giác này thật sự muốn tức điên lên được.
Không phải tuyệt vọng, hay chán nản muốn buông bỏ, mà là gấp gáp và phẫn nộ. Phẫn nộ tới mức chửi tục cũng lộn xộn hết cả rồi.
Bạch thư ký không ngờ lại không có ra tay nữa, chỉ đặt tập hồ sơ xuống hành lang bên cạnh, cười thích thú nhìn thiếu niên đang gân cổ lên chửi đổng giống như bà tám bán mắm ngoài chợ kia, bất chợt phát hiện, khi lâm vào tuyệt cảnh cậu ta lại có thể thể hiện ra một mặt con người khác như vậy.
Cô ta đưa hai tay lên nút nhẹ vào lỗ tai, từ từ bước tới gần Hans, thiếu niên vẫn làm một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, càng chửi khí thế càng thịnh, rất có phong phạm cao thủ chửi nhau ngoài chợ giời, chửi đến nỗi cái lưỡi cũng muốn biến hình vì tần xuất di động quá cao, không ngờ lại có chút dấu hiệu đột phá bình cảnh, sắp sửa thăng hoa tới một level mới của skill chém gió.
“%****#*%(... hộc... hộc... giờ cô muốn làm gì đây !? Nghe không lọt tai rồi hả !? Muốn giết tôi cho hả giận hả !? Nói cho cô biết, tôi không sợ...”
“Không không !” Bạch thư ký phẩy phẩy tay nói với vẻ nghiêm túc:
Ờ, cái chính thì... người nước nào nó liên quan quái gì ở đây !?
Đất nước nơi kẻ địch trong bài chửi sinh ra chỉ để người ta có thêm một phần lợi thế đả kích tính tự chủ, tự tôn của người kia mà thôi. Giống như đám trẻ khi còn đi học thường lôi tên bố mẹ nhau ra, gán ghép vào sau tên thật của đứa mà chúng nó muốn chửi vậy.
Thế này nhé, tình cơ mình biết bố mẹ thằng A đáng ghét tên là B, thế là mình chửi: Tiên sư thằng AB, thế nhưng nó lại đính chính rằng tên bố mẹ nó là C, và ta tức giận sửa lại, tiên sư thằng AC, để rồi có người hảo tâm đi qua nói rằng C cũng không phải tên thật của bố mẹ nó, và cuối cùng thằng A khai thật ra rằng tên bố mẹ nó là D, cuối cùng ta cũng thắng lợi chửi được tiên sư thằng AD, và đau khổ nhận ra, D chính là tên phụ huynh nhà mình.
Chính là như vậy đấy.
Thật sự là như vậy đấy.
Khi cô ta tự xưng là tiểu Bạch, Hans nghĩ ngay đến đám Trung Của toàn quái thai già đầu thích đặt chữ tiểu lên trước tên họ của mình, thế nhưng cô ta lại tự xưng mình là người Hàn Quốc, nhỡ may chửi đến hết cả hơi rồi cô ta lại nói ra một cái nước nào đó, vô tình trùng với nước nhà nhà mình, thì hóa ra cậu ta trở thành thằng ngốc à !?
Không, chính ra sau khi chửi loạn một hồi chẳng ra gì như vậy, chính cậu ta đã tự biến bản thân mình thành một thằng mạt hạng ngốc nghếch đầu đất hâm hâm rồi.
Giờ chẳng cần cô ta tủm tỉm cười vui vẻ trước mặt mình thế kia, Hans cũng đã tự đỏ mặt thấy ngượng ngùng, muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong rồi.
“Mệt không ?” Bạch thư ký cười rộ lên, đưa tới một ly nước, chẳng hiểu từ đâu mọc ra.
“Mệt !” Hans đáp với giọng khàn khàn, thản nhiên tiếp lấy ly nước, tu ừng ực, tuyệt nhiên không làm ra cái hành động chống cự vô ích nào nữa.
“Vừa rồi quá tay một chút, mong cậu thông cảm, thực sự là tôi cũng chưa quen điều khiển cơ thể ở thế giới này lắm ! Ai lại cho một thư ký văn phòng cái cơ thể mạnh tới trâu bò như thế này chứ ! Quá lãng phí !” Cô gái nhún nhún với vẻ vô tội.
“Ặc, chị hai, hỏi khí không phải, trong thành này còn bao nhiêu người giống chị vậy !?” Hans khổ sở hỏi.
Nếu thêm dăm ba, à không, chỉ thêm một đầu cự quái như thế này nữa, cậu ta khỏi cần đánh đấm gì cả, cuốn gói về quê cho nhanh.
Lilith, hẹn kiếp sau vậy. Hans bi ai thầm nghĩ.
“Hết rồi ! Ngoại trừ các nữ hoàng, cũng chỉ có tôi được đặt trước avatar ảo ở thế giới này với mức level max như vậy thôi !”
“Khoan khoan, các nữ hoàng, các là bao nhiêu vậy !? Không phải IMI chỉ có duy nhất 1 bà chủ là Stellar Veminton thôi à !?” Hans tái mặt đáp.
“À, trên thực tế công ty này có ba người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, lần lượt là cô Stellar, cô Shaorin và Ren tiểu thư ! Nếu tính cấp độ ở thế giới thứ hai này, dĩ nhiên ba người họ đều max level cả, hơn nữa còn có thêm mấy item đặc biệt, giúp nâng khả năng chiến đấu lên khoảng 200% nữa !” Bạch thư ký đưa tay lên cằm, ngửa mặt xuy nghĩ một hồi rồi thản nhiên nói.
“Tôi về đây !” Hans ủ rũ đáp, xoay người buồn bã bước đi, vẻ mặt âm khí nặng nề.
[Hmm... không xong rồi, địch quá trâu bò, chắc phải tranh thủ dạo quanh xem có đường cống ngầm nào để lén lút luồn vô không, cường công không được rồi !]
[hay hi vọng đám ngốc ngoài kia có thể phá được thành nhỉ !?]
[Nghĩ nào, nghĩ nào !]
“Chờ đã !”
“Hả !?” Hans ngạc nhiên quay đầu lại, vẻ mặt như cá chết trôi.
[Không phải đổi ý rồi chứ !?]
[Đừng làm bậy nha ! Ta vẫn còn yêu đời lắm !]
“Cô Shaorin giống với ngài chủ tịch, mất tích năm năm nay chưa về rồi ! Còn Ren tiểu thư đang quần thảo với con quái vật cậu dụ đến kìa, trong thành giờ chỉ còn lại cô Stellar thôi, đi đến đây rồi cậu còn muốn bỏ về sao !?” Bạch thư ký hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
Thiếu niên này dám kéo một đám huynh đệ đến tận cửa nhà của IMI, đòi đập thành cứu người, thậm chí lôi luôn cả viêm đế Diablo đến trợ uy gào thét, cùng một đám thú dữ vẫn đang dồn ứ ở cửa thành kia. Làm đến mức này rồi còn muốn xoay người đi thẳng, thật sự khiến cho cô ta không biết nên nói gì cho phải.
Chủ yếu là, như vậy không vui tý nào cả !
Cái thành này giống như một cỗ máy yên ả ngàn năm đều đều mà vận hành, vô cùng khô khan thiếu sức sống, vậy nên nữ hoàng thứ ba mới không chịu nổi mà phải chạy chơi khắp nơi. Cơ hội nháo sự thế này chỉ sợ chục năm nữa cũng không thấy được nữa.
Cứ như vậy bỏ qua thật sự đáng tiếc.
Hans nghe thấy vậy, nhất thời vẻ mặt rạng rỡ, giống như nhà sư khổ hạnh đã tìm thấy con đường sáng để mà niết bàn.Lại giống như trẻ em được cho tiền lì xì sau khi mỏi mắt chờ đợi đồng hồ điểm tới 0h0p của năm mới.