Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #71  
Old 01-06-2008, 10:02 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 71


Ngô Lập Thân thóa mạ Nhất Chu

Lưu Nhất Chu Căm hận Vi Tiểu Bảo chỉ vì gã lừa gạt Phương Di để nàng phải ưng thuận lấy gã làm chồng, còn những câu trêu chá»c hắn cÅ©ng chẳng để tâm. Sau hắn nghe thấy gã nói: Vụ này rất quan hệ đến đại ca có lấy được vợ hay không, hắn rất đỗi quan tâm, lại giục :
- Ngươi nói mau đi, đừng dài dòng văn tự nữa !
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải kiếm chỗ nghỉ một lúc mới có hơi sức mà nói.
Lưu Nhất Chu không sao được đành đi theo gã đến dưới một gốc cây lớn.
Hắn thấy Vi Tiểu Bảo ngồi trên một rễ cây, cũng ngồi sóng vai bên gã.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Äáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Lưu Nhất Chu há»i:
- Äiá»u chi đáng tiếc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äáng tiếc là lệnh sư muá»™i không có ở đây để sóng vai ngồi vá»›i đại ca mà nói chuyện tình tứ yêu đương, có thế ý má»›i khoan khoái trong lòng.
Lưu Nhất Chu thú quá không nhịn được cÅ©ng bật cưá»i há»i:
- Sao ngươi lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ đã nghe y nói vậy. Hôm ấy, y đánh rá»›t cành thoa, không kể gì đến tính mạng xông vào chá»— ngã ba đưá»ng có bá»n thị vệ Ở Thanh cung canh gát. Tuy y bị trá»ng thương mà còn giết được ba tên thị vệ, tìm được cành thoa Ä‘em vá».
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiểu đệ bảo y: Phương cô nương! Cô thật là ngu dại! Cành thoa bạc đáng bao nhiêu tiá»n? Tại hạ cho cô má»™t ngàn lạng bạc thì Ä‘i đánh má»™t lúc được ba, bốn ngàn cành như vậy. Cô nương tha hồ mà dùng, má»—i ngày cài mưá»i chiếc và thay đổi hàng ngày. Má»™t năm ba trăm sáu mươi lăm ngày Ä‘á»u thay đổi cÅ©ng thừa dùng.
Phương cô nương liá»n đáp: "Ngươi còn là thằng nhỠđã hiểu Ä‘iá»u chi mà nói? Cành thoa này là cá»§a Lưu ca rất thân ái tặng cho tạ Còn ngươi thì có đánh hàng ngàn hàng vạn chiếc thoa vàng, thoa ngá»c gì gì
đi nữa cũng chẳng thể bì với cành thoa của Lưu lang tặng cho ta, bất luận nó là thoa bạc thoa đồng hay thoa sắt cũng vậy".
Gã ngừng lại rồi há»i Lưu Nhất Chu :
- Lưu đại ca ! Phương cô nương nói vậy có phải là hồ đồ không?
Lưu Nhất Chu nghe gã thuyết má»™t hồi sướng quá, há hốc ra mà ngưá»i không ngậm miệng lại được nữa.
Hắn há»i:
- Sao?... Sao nửa đêm nàng nói chuyện với tiểu Quận Chúa thì lại khác hẳn?
Vi Tiểu Bảo há»i lại:
- Có phải nửa đêm Lưu đại ca lần mò tới ngoài cửa sổ phòng ngủ của hai cô để nghe lén không?
Lưu Nhất Chu hơi đỠmặt lên đáp:
- Không phải nghe lén đâu. Ta đi tiểu tiện vừa tới đó thì nghe thấy hai cô nói chuyện với nhau.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Lưu đại ca ! Thế thì đại ca có lá»—i rồi. Äi tiểu tiện thiếu gì nÆ¡i sao lại đến dưới cá»­a sổ phòng Phương cô nương mà tiểu ra đó để khai mù trá»i? Như vậy hai vị cô nương nguyệt thẹn hoa nhưá»ng chịu thế nào nổi? Có phải thế là sư ca đã tá» ra khinh mạn hai cô không?
Lưu Nhất Chu há»i:
- Phải rồi ! Phải rồi ! Sau Phương sư muội còn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ đói bụng lắm rồi, chẳng còn hÆ¡i sức đâu mà nói nữa. Äại ca mau Ä‘i mua thứ gì vỠăn. Tiểu đệ có no bụng thì má»›i nói hết được những câu chuyện cá»§a Phương cô nương làm cho ngưá»i ta phải ngứa tai.
Lưu Nhất Chu há»i:
- Sao lại làm cho ngưá»i ta ngứa tai? Phương sư muá»™i là ngưá»i trang nghiêm không nói đùa nói giỡn hoặc lá»— mãng khiến cho ai phải mất lòng bao giá»?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải rồi ! Y trang nghiêm lắm, chẳng bao giá» nói những câu ngứa tai. Äại ca có biết y bảo: "Lưu sư ca thân ái cá»§a ta! " Y còn nói những gì "Lưu lang,con ngưá»i vừa anh tuấn vừa diêm dúa cá»§a tạ .." Con mẹ nó ! Äại ca nghe không ngứa tai, nhưng tiểu đệ càng nghe càng bá»±c mình. Hừ! ăn nói kiểu gì mà khiến cho ngưá»i ta phải buồn nôn?
Lưu Nhất Chu lại càng nức lòng hởi dạ, nhưng miệng nói:
- Không phải đâu ! Chả bao giỠPhương sư muội nói thế!
Vi Tiểu Bảo làm bộ dằn dỗi đáp :
- Phải lắm! Phải lắm! Tiểu đệ nhá»› lầm rồi. Lưu đại ca ! Äại ca ngồi chÆ¡i,tiểu đệ Ä‘i kiếm gì ăn đã, không thể bồi tiếp đại ca được nữa.
Gã nói rồi đứng dậy.
Lưu Nhất Chu Ä‘ang nghe thích quá, lòng dạ hồi há»™p, bá»§n rá»§n cả ngưá»i, khi nào chịu để gã đỉ Hắn khẽ ấn vai Vi Tiểu Bảo xuống, ân cần nói:
- Vi huynh đệ ! Việc gì mà Ä‘i đâu vá»™i? Äây ta có Ä‘em theo ít lương khô bánh lạt, huynh đệ hãy ăn cho đỡ đói, nói chuyện xong cùng nhau đến thị trấn trước mặt kia, ta thết huynh đệ má»™t bữa no nên xin lá»—i huynh đệ.
Hắn nói rồi mở bá»c lấy mấy tấm bánh lạt đưa cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo cầm lấy chiếc bánh bẻ một miếng đưa lên miệng nhấm nháp rồi nói:
- Bánh này chay chẳng ra chay, mặn chẳng ra mặn, không thành mùi vị gì hết. Äại ca ăn thá»­ mà coi.
Gã vừa nói vừa đưa tấm bánh khuyết một góc lại cho Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu đáp :
- Cái bánh này khô cứng rồi nên mùi vị không được ngon lành. Äây bất quá là để lót dạ má»™t chút rồi sẽ tính..
Hắn nói xong cũng bẻ một miếng ăn.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Còn mấy tấm kia không hiểu ra sao?
Gã vừa nói vừa nhắc lên nhắc xuống mấy tấm bánh lạt như để lá»±a chá»n.
Vi Tiểu Bảo lục đống bánh một lúc rồi nói:
- Con mẹ nó ! Lại mót đi tiểu rồi. Tiểu tiện xong trở lại ăn nữa.
Gã chạy đến một gốc cây lớn, quay lại vạch quần ra đi tiểu.
Lưu Nhất Chu nhìn ngưá»i không chá»›p mắt. Hắn sợ gã co giò dông tuốt má»™t cách đột ngá»™t.
Vi Tiểu Bảo đi tiểu xong trở lại ngồi bên Lưu Nhất Chụ Gã lựa một tấm bánh lạt bẻ ra ăn.
Lưu Nhất Chu hết sức rượt theo Tiểu Bảo quá nửa ngày, bụng đói meo.
Hắn cÅ©ng cầm má»™t tấm bánh lên ăn. Hắn vừa ăn vừa há»i:
- Chẳng lẽ Phương sư muội nói với tiểu Quận chúa như vậy là có ý trêu gan ta?
Vi Tiểu Bảo hững hỠđáp:
- Tiểu đệ có phải là con giun trong ruá»™t lệnh sư muá»™i đâu mà biết được trong lòng y nghÄ© gì? Lưu đại ca là má»™t vị sư ca thân ái cá»§a y sao không hiểu lại Ä‘i há»i tiểu đệ?
Lưu Nhất Chu ra chiá»u hối hận nói:
- Hay lắm! Vừa rồi tại hạ có Ä‘iá»u lá»— mãng, đắc tá»™i vá»›i Vi huynh đệ, xin huynh đệ lượng thứ cho, đừng có để tâm.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lưu đại ca đã nói vậy thì tiểu đệ cũng xin thành thực cho đại ca hay:
- Lệnh sư muá»™i cá»±c kỳ xinh đẹp, nếu tiểu đệ không làm thái giám cÅ©ng phải say mê và muốn lấy y làm vợ. Có Ä‘iá»u tiểu đệ mà không lấy Phương cô nương, e rằng cÅ©ng không đến lượt đại ca đâu.
Lưu Nhất Chu nóng nảy há»i:
- Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Vi Tiểu Bảo thủng thẳng đáp :
- Äại ca đừng nóng nảy, hãy ăn tấm bánh nữa rồi tiểu đệ thong thả nói cho nghe.
Lưu Nhất Chu tức mình nói:
- Con mẹ nó ! Ngươi ăn nói úp mở làm cho ta phải điên ruột ...
Hắn nói tá»›i đây ngưá»i bá»—ng lảo đảo.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sao? Äại ca khó ở chăng? E rằng bánh này không được sạch sẽ.
Lưu Nhất Chu há»i lại:
- Sao?
Hắn đứng lên nhưng hai chân nhũn ra, té nhào xuống đất.
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cưá»i khanh khách, gã đá vào đít Lưu Nhất Chu há»i:
- Trong bánh của ngươi sao lại có thuốc mể Thế này thì thật là kỳ!
Lưu Nhất Chu miệng ú ớ mấy tiếng rồi không biết gì nữa ! Vi Tiểu Bảo đá một cước, hắn cũng không nhúc nhích.
Gã liá»n cởi dây lưng cá»™t hai chân lại, hai tay trói giật.
Vi Tiểu Bảo thấy bên gốc cây có má»™t tảng đá. Gã cố sức bẩy lên thì lá»™ ra má»™t huyệt động ở dưới toàn loạn thạch. Gã liá»n khuân từng hòn má»™t bá» ra ngoài, móc thành cái hố sâu bốn thước.
Gã cưá»i nói:
- Bữa nay lão gia phải chôn sống ngươi.
Gã kéo Lưu Nhất Chu lại để hắn đứng xuống hố, rồi khuân đất đá đổ xuống chung quanh chôn thật chặt lấp hết cánh tay, chỉ để chìa lên cái đầu và hai vai.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý chạy đến bên lạch nước, cởi áo trưá»ng bào dúng cho ướt rồi Ä‘em lên vắt nước vào đầu Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu được nước lạnh tưới vào đám đìa. Hắn bị kích thích dần dần hồi tỉnh.
Lưu Nhất Chu thấy Vi Tiểu Bảo ôm gối ngồi trên vừa cưá»i hì hì vừa ngó hắn. Bây giá» hắn má»›i hiểu, lại dẫy dụa mấy cái mà vẫn không nhúc nhích.
Hắn liá»n dịu giá»ng nói:
- Hảo huynh đệ ! Không nên đùa như vậy!
Vi Tiểu Bảo cất tiếng thoá mạ:
- Quân chó đẻ ! Lão gia mang sứ mạng trá»ng đại bên mình, ai thèm đùa cợt vá»›i quân chó đẻ thối tha?
Gã vừa nói vừa vung cước đá vào mặt Lưu Nhất Chụ Máu tươi chảy ra đầm đìa.
Gã lại nhiếc móc :
- Phương cô nương là vợ lão gia. Thứ ngươi mà tưởng xứng đáng với nàng ư? Quân khốn kiếp làm cho lão gia đau đớn. Bây giỠlão gia cắt hai tai ngươi trước rồi sẽ cắt mũi và xẻo từng miếng thịt của ngươi.
Gã nói rồi rút đao truỷ thủ ra, cúi xuống quét mũi đao vào mặt hắn hai cái.
Lưu Nhất Chu hồn vía lên mây, la hoảng:
- Vi... Vi huynh đệ ! Vi hương chủ! ... Xin hương chủ nghĩ đến tình Mộc vương phủ mà giơ cao đánh khẽ. ..
Vi Tiểu Bảo quát lên:
- Ta hết sức cứu thoát ngươi ra khá»i Hoàng cung, mà ngươi lại lấy thù trả Æ¡n toan hạ sát tạ Hừ hừ! Vá»›i cái bản lãnh hèn kém cá»§a ngươi mà định vuốt râu hùm ư? Ngươi bảo lão gia nể mặt Má»™c vương phá»§ mà buông thạ ngươi. Vậy vừa rồi lúc ngươi bắt ta sao không nể mặt Thiên Äịa Há»™i?
Lưu Nhất Chu đáp :
- Tại hạ thật là có lá»—i ! Trăm Ä‘iá»u không phải, xin Hương chá»§ dung thứ.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta muốn băm vằm ba trăm sáu chục nhát dao vào đầu ngươi mới hả được mối căm hận trong lòng.
Gã kéo búi tóc Lưu Nhất Chu lên cầm đao cắt.
Lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ cá»§a gã sắc bén phi thưá»ng. Xoẹt má»™t tiếng! Búi tóc cá»§a Lưu Nhất Chu đứt liá»n.
Vi Tiểu Bảo lại khoa Ä‘ao trên đầu Lưu Nhất Chụ Chỉ trong khoảnh khắc,mai tóc hắn rá»›t xuống lả tả. Äầu Lưu Nhất Chu biến thành trá»c lóc.
Vi Tiểu Bảo lại thoá mạ:
- Thằng trá»c chết đâm, chết chém này ! Lão gia há»… thấy sư sãi là lại bá»±c mình. Ta phải giết ngươi Ä‘i má»›i được.
Lưu Nhất Chu làm bá»™ tươi cưá»i nói:
- Vi hương chủ! Tại hạ không phải là sư sãi.
Vi Tiểu Bảo lại mắng :
- Con mẹ nó ! Ngươi không phải là sư sãi, sao lại cạo đầu đến lừa gạt lão gia?
Lưu Nhất Chu mắng thầm:
- Hiển nhiên ngươi cạo trá»c đầu ta, sao còn trách ta?
Nhưng hắn nghÄ© tá»›i tính mạng mình hiện ở trong tay Vi Tiểu Bảo, nên không dám cãi, đành cưá»i nói:
- Trăm ngàn tá»™i lá»—i Ä‘á»u ở nÆ¡i tiểu nhân. Vi hương chá»§ là đại nhân đại lượng, xin đừng để vào lòng.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- ÄÆ°á»£c rồi! Vậy ta há»i ngươi: Phương cô nương là vợ ai?
Lưu Nhất Chu ấp úng đáp :
- Cái đó... cái đó...
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng quát :
- Còn cái đó cái gì nữa? Nói mau đi!
Gã giơ cao truỷ thủ lên vung qua vung lại trước mặt Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu lẩm bẩm:
- Hảo hán phải biết lá»±a chiá»u. Thằng tiểu quá»· này là má»™t tên thái giám. Ta để gã nói cho sướng miệng, không thì gã tức mình cung Ä‘ao há»›t mÅ©i há»›t tai mình là há»ng bét.
Hắn nghĩ vậy vội đáp :
- Y Dĩ nhiên y là phu nhân... của Vi hương chủ.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả và há»i lại:
- Nàng... nàng là vợ ai? Ngươi nói lại cho rõ. Lão gia không thể nghe ngươi ăn nói hàm hồ được.
Lưu Nhất Chu nhắc lại:
- Phương Di, Phương sư muội là phu nhân của Vi hương chủ !
Vi Tiểu Bảo lại cưá»i há»i:
- Chúng ta phải nói cho rõ ràng. Ngươi có phải là bạn ta không?
Lưu Nhất Chu nghe giá»ng lưỡi Vi Tiểu Bảo có vẻ xoay chiá»u thì trong bụng mừng thầm vá»™i đáp :
- Nguyên tiểu nhân không dám vá»›i lên cao, nhưng Vi hương chá»§ đã coi tại hạ là bằng hữu. Äó là má»™t Ä‘iá»u... tại hạ chỉ sợ cầu không được.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ta coi ngươi là bằng hữu. Nhân vật giang hồ phải biết trá»ng nghÄ©a khí,không thể đùa cợt vá»›i vợ bạn. Từ nay trở Ä‘i đối vá»›i hiá»n thê cá»§a ta mà ngươi còn thả lá»i ong bướm, tán ma tán mãnh thì sao? Ngươi hãy phát thệ Ä‘i.
Lưu Nhất Chu nghĩ mình mắc bẫy đối phương, trong lòng ngấm ngầm đau khổ mà chỉ than thầm.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Ngươi không nói ta cũng không cần. Ta đã biết ngươi thập thò có lòng bậy bạ chỉ muốn trêu cợt vợ ta !
Lưu Nhất Chu lại thấy gã múa đao truỷ thủ trước mắt. Hắn sợ quá vội đáp :
- Không có đâu! Không có đâu! Tại hạ quyết không dám có lòng đen tối với phu nhân của hương chủ!
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Từ nay nếu ngươi còn liếc mắt ngó Phương cô nương hay nói câu gì thì sao?
Lưu Nhất Chu ấp úng đáp :
- Nếu tại hạ như vậy... thì trá»i tru đất diệt.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Như thế thì ngươi phải là loài rùa đê tiện.
Lưu Nhất Chu nhăn mặt đáp :
- Äúng đúng !
Vi Tiểu Bảo há»i :
- Äúng đúng cái gì?
Lưu Nhất Chu đáp :
- Từ nay nếu tại hạ còn liếc mắt một cái hoặc nói một câu với Phương sư muội thì nguyện làm... con rùa đê tiện.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nói:
- Äã thế ta dung tha cho ngươi, nhưng trước khi tha ta phải tưới nước tiểu vào đầu ngươi.
Gã nói rồi làm bộ vạch quần.
Äá»™t nhiên trong rừng cây có thanh âm thiếu nữ quát:
- Ngươi... ngươi đừng khinh ngưá»i thái quá !
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm ngoảnh đầu nhìn lại thấy ba ngưá»i từ trong rừng cây Ä‘i ra. Ngưá»i Ä‘i đầu là Phương Di, Má»™c Kiếm Bình và Từ Thiên Xuyên theo sau.
Cách đó má»™t lát lại hai ngưá»i nữa Ä‘i ra. Chính là Ngô Lập Thân và Ngao Bưu.
Năm ngưá»i này ẩn trong rừng đã lâu, nghe rõ hết cuá»™c đối thoại giữa Vi Tiểu Bảo và Lưu Nhất Chụ Bây giá» Phương Di thấy Vi Tiểu Bảo muốn Ä‘i tiểu vào đầu đối phương kết thành mối thù không cởi mở được, nàng không nhịn nổi phải quát lên cản lại.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Té ra các vị đến đây từ sá»›m. Ta nể mặt Ngô lão gia tá»­ miá»…n cho ngươi khá»i phải tá»™i Ä‘i tiểu lên đầu.
Từ Thiên Xuyên vội chạy đến móc đất đá ở quanh mình Lưu Nhất Chu rồi ôm hắn kéo ra.
Lưu Nhất Chu thẹn quá cúi gầm xuống không dám ngá»­ng đầu lên nhìn má»i ngưá»i.
Ngô Lập Thân nói:
- Lưu hiá»n Ä‘iệt! Vi hương chá»§ đã cứu mạng cho chúng tạ Thế mà ngươi lại lấy thù trả Æ¡n, á»· lá»›n hiếp nhá», đã đánh mắng y còn vặn tay y là nghÄ©a làm sao? Sư phụ ngươi mà biết vụ này ngươi sẽ trình bày thế nào?
Lão vừa mắng vừa lắc đầu ra chiá»u tức tối, lão nói tiếp:
- Chúng ta đã qua lại giang hồ phải biết hai chữ nghĩa khí. Sao ngươi còn muốn tranh hơi, sinh dạ ghen tuông, toan động võ với bạn hữu? Những kẻ quên ơn phụ nghĩa thật không bằng giống chó, lợn.
Lão nói xong nhổ nước miếng đánh "toẹt" má»™t cái rồi há»i tiếp:
- Ngươi vặn tay Vi hương chá»§, chí mÅ©i Ä‘ao vào cổ há»ng ỵ Nếu lỡ tay làm chết ngưá»i thì ngươi tính sao?
Lưu Nhất Chu tức quá hậm hực đáp:
- Äánh chết ngưá»i đến Ä‘á»n mạng là cùng. Tiểu Ä‘iệt có giết gã thì sinh mạng này cÅ©ng không kể nữa.
Ngô Lập Thân tức giận há»i:
- Cha chả ! Ngươi nói dá»… dàng quá vậy! Phải chăng ngươi coi mình cÅ©ng là anh hùng hảo hán? Cái mạng cá»§a ngươi mà đòi thưá»ng mạng má»™t trong mưá»i vị đại hương chá»§ ở Thiên Äịa Há»™i được ư? HÆ¡n nữa cái mạng nhá» xíu cá»§a ngươi không được Vi hương chá»§ cứu sống thì nay còn đâu? Ngươi chẳng lo Ä‘á»n đáp lại đại Æ¡n dám động thá»§ cùng Vi hương chá»§ thì thật là má»™t đứa vô nghÄ©a.
Lúc nãy Lưu Nhất Chu bị Vi Tiểu Bảo bức bách mà phải thá» bồi là hắn lo mạng sống Ä‘ang ở trong tay ngưá»i. Bây giá» hắn được tá»± do lại nghÄ© tá»›i những câu thá» thốt lá»t vào tai Phương Di là má»™t Ä‘iá»u nhục nhã, cÆ¡ hồ không chịu nổi.
Ngô Lập Thân tuy là sư thúc hắn nhưng lão lải nhải giáo huấn hắn hoài,hắn thẹn quá hoá giận, giở thói ngang ngược hung hăng nói:
- Ngô sư thúc ! Sá»± việc đã xảy ra rồi, ngưá»i ta chưa làm tổn thương đến má»™t sợi lông cá»§a gã há» Vi! Bây giá» lão nhân gia bảo làm thế nào thì làm thế chứ còn sao nữa?
Ngô Lập Thân nhảy bổ lên trỠtay vào mặt Lưu Nhất Chu quát mắng:
- Quân khốn kiếp kia ! Mi đối vá»›i sư thúc mà không giữ bá» bậc kẻ trên ngưá»i dưới. Phải chăng mi muốn động thá»§ vá»›i ta?
Lưu Nhất Chu nhủng nhẳng đáp :
- Tiểu điệt không nói thế mà cũng không phải là đối thủ của sư thúc.
Ngô Lập Thân há»i vặn:
- Giả tá»· bản lãnh cá»§a mi mà thắng được ta thì mi dám động thá»§ vá»›i ta lắm chứ gì? Lúc còn ở Thanh cung mi tham sống sợ chết, vừa lúc ngưá»i ta muốn hạ sát, đã vá»™i lá»›n tiếng năn nỉ xin tha rồi xưng tên há» ra. Ta nghÄ© tá»›i thể diện cá»§a Liá»…u sư ca nên dấu nhẹm vụ này không nhắc tá»›i. Mi không phải là đệ tá»­ ta thì phước nhà ngươi lá»›n đó.
Lão nói câu này tá» cho Lưu Nhất Chu biết nếu hắn mà là đệ tá»­ cá»§a lão thì lão đã chém hắn má»™t Ä‘ao cho xong Ä‘á»i từ sá»›m rồi.
Lưu Nhất Chu nghe Ngô Lập Thân nói huỵch toẹt chỗ khiếp nhược của hắn là van lạy xin tha mạng ở Thanh cung khiến hắn vừa hổ thẹn vừa tứcgiận, sắc mặt lợt lạt, cúi gầm đầu xuống không nói gì nữa.
Vi Tiểu Bảo thấy mình đã chiếm được thượng phong vỠđủ má»i phương diện liá»n cưá»i nói:
- Thôi thôi ! Ngô lão gia tử! Bất quá Lưu đại ca đùa giỡn với tại hạ chứ không phải chuyện thật. Tại hạ yêu cầu Ngô lão gia vì tình mà bỠviệc đã qua và xin đừng đem chuyện này kể lại với Liễu lão gia tử nữa. Tại hạ rất cảm ơn.
Ngô Lập Thân đáp :
- Vi hương chá»§ đã muốn vậy dÄ© nhiên lão phu phải y lá»i.
Lão quay lại nhìn Lưu Nhất Chu nói:
- Mi coi đó mà coi. Vi hương chủ là một nhân vật làm nên việc lớn, độ lượng y cũng khoan hồng là thế!
Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di và Má»™c Kiếm Bình, cưá»i há»i:
- Tại sao hai cô cũng tới đây?
Phương Di đáp :
- Ngươi lại đây! Ta có câu này muốn nói:
Vi Tiểu Bảo cưá»i khì khì tiến gần lại.
Lưu Nhất Chu thấy ở trước mặt má»i ngưá»i mà Phương Di tá» ra thân thiết vá»›i Vi Tiểu Bảo như vậy, gã nắm chặt đốc Ä‘ao, không nhịn được, lại muốn xông tá»›i liá»u mạng.
Bỗng nghe "bốp" một tiếng vang lên. Vi Tiểu Bảo bị một phát bạt tai nảy đom đóm mắt.
Gã giật mình kinh hãi, nhảy lui ra mấy bước, tay bưng mặt, tức giận há»i:
- Sao ngươi... lại đánh ngưá»i ta?
Phương Di mày liá»…u dá»±ng ngược, đỠmặt lên há»i lại:
- Ngươi cho ta là hạng ngưá»i thế nào? Ngươi đã nói những gì vá»›i Lưu sư cả Ngươi nói xấu ta ở sau lưng đến thế ư?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
- Ta... ta có nói gì đâu?... Ta không nói xấu ngươi...
Phương Di chẹn há»ng:
- Ngươi còn muốn cãi nữa ư? Ngươi nói câu gì ta đã nghe rõ hết rồi. Các ngươi... cả hai ngươi Ä‘á»u chẳng phải là hảo nhân.
Nàng vừa tức vừa nóng nảy, bất giác hai hàng châu lệ tuôn rơi.
Từ Thiên Xuyên bụng bảo dạ:
- Äây là chuyện đàn bà con nít gây lá»™n, chứ không phải việc to lá»›n. Ta không nên vì vụ này mà làm thương tổn hoà khí giữa Thiên Äịa Há»™i và Má»™c vương phá»§.
Lão liá»n cưá»i ha hả nói:
- Cả Vi hương chá»§ lẫn Lưu sư huynh nên chịu thua Ä‘i thôi. Từ lão đầu đói lắm rồi. Chúng ta chấm dứt chuyện nhá» má»n đó để Ä‘i tìm phạn Ä‘iếm ăn má»™t bữa no cho thoa? thích.
Äá»™t nhiên luồng gió từ phía Tây Bắc thổi qua, Ä‘em theo má»™t trận mưa những hạt lá»›n bằng hạt đậu từ trên không tưới xuống.
Từ Thiên Xuyên ngá»­ng đầu trông chiá»u trá»i nói:
- Thá»i tiết tháng mưá»i mà tá»± nhiên trá»i đổ mưa rào, thật là quái sá»±.
Lão thấy từng đám mây Ä‘en nghịt ùn ùn từ phương Tây Bắc kéo đến liá»n nói tiếp :
- E rằng trận mưa này lớn đây. Chúng ta cần tìm nơi trú ẩn.
Bảy ngưá»i liá»n theo đưá»ng lá»›n Ä‘i vá» hướng Tây.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình thương thế chưa lành không chạy nhanh được.
Trận mưa má»—i lúc má»™t to mà bá»n Từ Thiên Xuyên không dám thi triển khinh công để chạy nhanh vì còn phải chá» hai cô.
Dá»c đưá»ng không có má»™t căn nhà nào, dù là lá»u chứa rÆ¡m, hay quán nghỉ mát. Chỉ trong khoảnh khắc Ä‘oàn ngưá»i toàn thân ướt đẫm.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Chúng ta cứ thủng thỉnh mà đi. Chạy nhanh cũng rũ như gà mà đi thong thả cũng ướt như chuột, chứ chẳng khác gì nhau thì tội gì chạy lẹ cho mệt sức?
Tài sản của ngocvosong1986

  #72  
Old 01-06-2008, 10:04 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 72


Những chuyện hãi hùng trong quỹ cốc

Cả Ä‘oàn bảy ngưá»i Ä‘i má»™t lúc, bá»—ng nghe tiếng nước chảy bì bõm thì ra đã đến bá» sông. Äoàn ngưá»i ngược dòng Ä‘i lên chừng ná»­a dặm bá»—ng ngó thấy má»™t căn nhà nhá».
Bảy ngưá»i mừng rỡ khôn xiết, tăng gia cước lá»±c chạy nhanh hÆ¡n.
Khi đến gần nhìn rõ thì đây không phải là toà nhà mà là má»™t miếu, tưá»ng xiêu vách đổ. Äang lúc mưa rào tầm tã mà gặp toà miếu này để ẩn mưa thì dù dá»™t nát đến đâu cÅ©ng còn hÆ¡n ở ngoài trá»i.
Cá»­a miếu đã tan nát. Má»i ngưá»i vào trong bá»—ng ngá»­i mùi hôi hám xông lên nồng nặc.
Phương Di phải gắng gượng đi một lúc khá lâu, vết thương ở trước ngực nàng lại nổi cơn đau cực kỳ khó chịu. Bất giác nàng chau mày nghiến răng.
Từ Thiên Xuyên bẻ những mảnh bàn ghế bằng gá»— trong miếu đốt lá»­a lên để má»i ngưá»i hÆ¡ quần áo.
Trên trá»i mây Ä‘en má»—i lúc má»™t dày, trận mưa má»—i lúc má»™t lá»›n.
Từ Thiên Xuyên đã chuẩn bị rất chu đáo. Lão lấy lương khô trong bá»c ra chia cho má»i ngưá»i ăn.
Má»™c Kiếm Bình nhìn Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Lúc nãy đại ca đã động chân động tay vào bánh lạt của Lưu sư ca?
Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên há»i lại:
Äâu có? Ta làm gì mà bảo đụng chân đụng tay vào?
Má»™c Kiếm Bình há»i:
- Hừ! Äại ca còn không chịu nhán 'á»­ Thế thì làm sào Lưu sư ca lại trúng thuốc mê té xỉu?
Vi Tiểu Bảo vẫn không chịu, cãi:
- Y trúng thuốc mê đâu? Trúng lúc nào mà sao ta không thấy gì hết? Y vẫn bình yên ngồi đó thôi !
Mộc Kiếm Bình bĩu môi nói:
- Äại ca lại giả ngây giả dại rồi. Tiểu muá»™i không nói nữa.
Phương Di ngồi bên cũng đầy lòng ngỠvực. Ban đầu Lưu Nhất Chu chụp lấy Vi Tiểu Bảo, nàng còn ở đằng xa nên không trông thấy rõ ràng.
Sau nàng thấy hai ngưá»i ngồi nói chuyện ở dưới gốc cây má»›i rón rén tiến lại gần ẩn vào trong rừng nhìn Lưu Nhất Chu lấy từng tấm bánh má»™t ở trong bá»c đưa ra. Thuá»· chung hắn vẫn đăm đăm nhìn Vi Tiểu Bảo phòng gã trốn chạy. Không hiểu tại sao chỉ trong nháy mắt, Lưu Nhất Chu lại hôn mê té xuống.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Không chừng trong ruột Lưu sư huynh có bệnh kinh niên. Bệnh chứng phát tác bất ngỠnên té xỉu không biết gì nữa.
Lưu Nhất Chu cả giận đứng phắt dậy quát lên:
- Ngươi... Ngươi...
Phương Di trợn mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi hãy qua đây.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngươi lại muốn đánh ngưá»i ta chứ gì? Ta chả dại gì mà đến bên ngươi nữa.
Phương Di nói:
- Ngươi không nên thốt ra những lá»i làm thương tổn đến thể diện Lưu sư cạ Dù là con nít cÅ©ng nên giữ mồm giữ miệng.
Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra không nói gì.
Lưu Nhất Chu thấy Phương Di hai lần tỠvẻ ra vỠphe với mình thì trong lòng khoan khoái, nghĩ thầm:
- Thằng quỷ con này vừa thâm hiểm vừa hư đốn. Quả nhiên Phương sư muội đối với ta có lòng yêu mến.
Trong bá»n ngưá»i này, Từ Thiên Xuyên là thuá»™c hạ cá»§a Vi Tiểu Bảo, Ngô Lập Thân cùng Ngao Bưu cảm kích gã đã cứu mạng chỉ còn Phương Di là uy hiếp gã.
VÅ© trụ má»—i lúc má»™t tối Ä‘en. Bảy ngưá»i ngồi quan má»™t đống lá»­a. Toà miếu này dá»™t quá, nước mưa tưới vào chẳng còn mấy chá»— khô ráo.
Äá»™t nhiên trên đầu Vi Tiểu Bảo nước mưa nhá» xuống rồi chảy tá»›i bả vai từng giá»t má»™t.
Gã nghiêng ngưá»i sang mé tả, nhưng mé tả cÅ©ng có nước mưa chảy xuống.
Phương Di nói:
- Bên này không dột, ngươi qua đây mà ngồi.
Vi Tiểu Bảo ngồi yên không trả lá»i, nàng lại nói:
- Ngươi đừng sợ. Ta không đánh đâu.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả ngồi sang bên nàng.
Phương Di ghé miệng vào tai Mộc Kiếm Bình khẽ nói mấy câu.
Má»™c Kiếm Bình vừa cưá»i khúc khích vừa gật đầu. Cô ghé vào tai Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Phương sư tá»· bảo coi như ngưá»i nhà nên đánh đòn và quản cố ngươi đừng để đắc tá»™i vá»›i Lưu sư ca nữa. Sư tá»· còn bảo tiểu muá»™i há»i đại ca có hiểu ý tứ cá»§a y không?
Vi Tiểu Bảo ká» tai cô há»i nhá» :
- Coi như ngưá»i nhà là thế nào? Ta không hiểu.
Mộc Kiếm Bình lai thông ngôn cho Phương Di hay.
Phương Di nguýt gã một cái rồi bảo Mộc Kiếm Bình:
- Ta đã phát thệ thì vÄ©nh viá»…n ta nhá»› lá»i, tiểu Quận Chúa bảo y cứ yên dạ.
Mộc Kiếm Bình lại nhắc từng câu của nàng cho Vi Tiểu Bảo nghe.
Vi Tiểu Bảo ghé tai Má»™c Kiếm Bình há»i:
- Phương cô nương đã coi ta như ngưá»i nhà, còn muá»™i muá»™i thì sao?
Mộc Kiếm Bình mặt đỠbừng, "hứ" một tiếng rồi giơ tay lên đánh gã.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nghiêng mình né tránh. Äồng thá»i gã ngó Phương Di gật đầu lia lịa.
Phương Di ná»­a ra mÄ©m cưá»i, ná»­a ra dằn dá»—i. ánh lá»­a chiếu vào khiến mặt nàng càng xinh đẹp.
Lưu Nhất Chu ngồi cách xa ba ngưá»i, dá»ng tai lên nghe nhưng không rõ chỉ phảng phất thấy những câu "Lưu 'sư ca" ... "như ngưá»i nhà". Hắn không nghe rõ đầu Ä‘uôi nhưng trông thấy ba ngưá»i cưá»i nói hể hả ra chiá»u thân mật và hiển nhiên coi hắn như ngưá»i ngoài. Hắn không nhịn được nổi lòng ghen tức, căm hận.
Phương Di lại ghé tai Mộc Kiếm Bình khẽ bảo cô:
- Tiểu Quận Chúa hãy há»i y coi: Y đã dùng cách gì làm cho Lưu sư ca mê man té xuống?
Vi Tiểu Bảo thấy vẻ mặt Phương Di nổi tính hiếu kỳ, liá»n bảo Má»™c Kiếm Bình:
- Lúc ta Ä‘i tiểu tiện xoay lưng lại liá»n xát thuốc mê vào tay trái rồi trở lại dùng bàn tay này mân mê những tấm bánh. DÄ© nhiên bánh có thuốc mê bám vào rồi. Ta lại dùng tay mặt cầm lấy tấm bánh để mình ăn mà không đụng tay trái vào. Cô đã hiểu chưa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Té ra là thế!
Cô nói lại vá»›i Phương Dị Nàng liá»n há»i:
- Ngươi lấy thuốc mê ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bá»n thị vệ Ở trong cung đã cho tạ Khi ta cứu Lưu sư ca cá»§a nàng cÅ©ng dùng thứ thuốc mê đó.
Lúc này mưa lớn như đổ nước xuống. Trên mái miếu vang lên những tiếng lộp độp Vi Tiểu Bảo phải kỠmiệng vào bên tai Mộc Kiếm Bình để nói cô mới nghe rõ.
Lưu Nhất Chu trong lòng nóng nảy, bỗng đứng phắt dậy tựa lưng mạnh vào cột.
Äá»™t nhiên những tiếng "rắc rắc " vang lên. Mấy phiến ngói ở trên đầu rá»›t xuống.
Nguyên toà phá miếu này đã há»§ nát lại bị mưa to gió lá»›n dÄ© nhiên không chống nổi. Những con triện cùng ngói gạch, đất cát trút xuống tÆ¡i bá»i.
Từ Thiên Xuyên la lên:
- Nguy rồi! Toà miếu này sắp sập ! Chúng ta phải chạy ra cho mau không thì chết cả bây giá»!
Bảy ngưá»i hấp tấp chạy ra khá»i miếu chưa được mấy bước, bá»—ng nghe những tiếng "ầm ầm" rùng rợn. Cả. toà miếu đổ sập xuống.
Giữa lúc ấy lại nghe tiếng vó ngá»±a dồn dập. Mưá»i mấy con ngá»±a từ mé Äông Nam phóng nước đại chạy tá»›i.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ä‘oàn ngá»±a chạy gần đến nÆ¡i. Trong bóng tối đã nhìn thấp thoáng thấy bóng Ä‘oàn ky mã. Trên lưng con ngá»±a nào cÅ©ng có ngưá»i cưỡi.
Bỗng thanh âm khàn khàn của một lão già cất lên:
- Trá»i Æ¡i! Chá»— này có toà miếu nhá» tưởng ẩn mưa được, ai ngá» lại sập xuống rồi !
Má»™t ngưá»i khác lá»›n tiếng há»i:
- Này! Lão Hương ! Các vị đến đây làm chi?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Bá»n tại hạ ẩn mưa trong miếu. Ai ngá» miếu sập, suýt nữa chết cả lÅ©.
Má»™t ngưá»i khác chá»­i um lên:
- Mẹ kiếp ! Sao lại có trận mưa lớn thế này? ông trởi phát điên rồi chắc?
Má»™t ngưá»i khác há»i:
- Triệu lão Tam? Ngoài toà tiểu miếu này, gần đây còn có căn nhà hoặc một nơi sơn động nào không?
Tiếng lão già đáp lại:
- Có thì có đấy... nhưng có cũng như không.
Má»™t hán tá»­ ra chiá»u bá»±c tức cất tiếng thoá mạ:
- Con bà nó! Có hay là không có?
Lão già đáp :
- Ở đây Ä‘i vá» phía Tây Bắc bên thung lÅ©ng có má»™t toà quá»· ốc, nhưng trong toà nhà thưá»ng thưá»ng ác quá»· xuất hiện, chẳng ai dám mò tá»›i. Như vậy chẳng khác gì ngôi miếu này, có chá»— ẩn mà không vào được.
Lập tức má»i ngưá»i lá»›n tiếng nhao nhao cả lên, kẻ cưá»i, ngưá»i chá»­i bá»›i.
- Lão gia đây không sợ quỷ ốc.
- Có ác quỷ càng tốt, mổ ra làm đồ điểm tâm.
Lại có ngưá»i quát :
- Dẫn đưá»ng mau lên! Nếu không muốn tắm mà ở ngoài trá»i mưa thì còn thú vị gì nữa?
Triệu lão tam nói: ..
- Các vị lão gia ! Lão hán này chỉ sợ chết yểu không dám tá»›i đó. Lão hán khuyên các vị đừng đến là hÆ¡n. Äây Ä‘i vá» phía Bắc chừng hÆ¡n ba chục dặm là có thị trấn.
Má»i ngưá»i không chịu đáp :
- Mưa lá»›n thế này ai mà chịu đựng được ba chục dặm đưá»ng. Äừng lôi thôi nữa ! Hãy dẫn chúng ta tá»›i đó. Äông ngưá»i thế này làm sao phải sợ quá»·.
Triệu lão tam nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Vậy cứ Ä‘i vá» phía Tây Bắc đến má»™t khúc quanh rồi theo đưá»ng núi tiến vào thung lÅ©ng. Chỉ có má»™t nẻo đưá»ng duy nhất không sợ lạc lối đâu. ..
Má»i ngưá»i không chá» lão nói hết đã tung ngá»±a chạy vá» ngả Tây Bắc.
Triệu lão tam cưỡi lừa, ngần ngừ má»™t chút rồi bắt lừa chạy vá» phía Äông Nam.
Từ Thiên Xuyên há»i:
- Ngô nhị ca ! Vi hương chủ! Chúng ta làm thế nào?
Ngô Lập Thân ngập ngừng đáp :
- Lão phu xem chừng...
Nhưng lão lại nghÄ© việc này nên theo chá»§ ý cá»§a Vi Tiểu Bảo liá»n há»i:
- Xin Vi hương chu liệu định nên làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo là đứa con nít sợ quá»·, nói không ra lá»i, đáp :
- Ngô đại thúc nói đị.. ! Tại hạ chẳng có chủ ý gì...
Ngô Lập Thân nói:
- ác quá»· gì đâu? Äó là ngưá»i quê mùa nói nhăng nói càn. Dù có quá»· thật thì chúng ta cÅ©ng có thể liá»u mạng vá»›i nó.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Có thứ quỷ không nhìn thấy, khi thấy nó thì trở tay không kịp nữa.
Hiển nhiên gã tỠra sợ quỷ.
Lưu Nhất Chu lớn tiếng :
- Chúng ta qua lại giang hồ thì còn sợ gì yêu ma quỷ quái? Dầm mưa thế này thì chỉ nửa giỠlà mắc bịnh.
Vi Tiểu Bảo thấy Má»™c Kiếm Bình run bần bật xem chừng khó chống nổi giá lạnh, liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Chúng ta cứ tá»›i đó. Nếu thấy ác quá»· thì phải coi chừng má»›i được.
Bảy ngưá»i liá»n theo lá»i Triệu lão tam đã chỉ dẫn tiến vá» phía thung lÅ©ng mặt Tây Bắc. Äêm tối mò nhìn không rõ đưá»ng, chỉ thấy trong rừng cây có làn nước trắng xoá. Äó là má»™t thác nước nhá».
Vi Tiểu Bảo nói lên tiếng:
- Ngưá»i ta bảo Ä‘i không thấy đưá»ng là bị quá»· bưng mắt.
Từ Thiên Xuyên nói:
- Thác nước kia là đưá»ng đó. Cạnh thác nước tất có đưá»ng nhá» Ä‘i lên.
Ngô Lập Thân nói:
- Äúng thế!
Rồi lão men thác nước Ä‘i ngược lên núi. Má»i ngưá»i theo sau tiến vá» phía trước.
Bá»—ng nghe mé tả rừng cây có tiếng ngá»±a hý thì biết là mưá»i mấy hán tá»­ cưỡi ngá»±a vừa rồi Ä‘ang Ä‘i bên kia. Từ Thiên Xuyên tá»± há»i:
- Không hiểu lai lịch bá»n cưá»i đó thế nào?
Nhưng hắn nghÄ© rằng hắn cùng Ngô Lập Thân liên thá»§ vá»›i nhau thì có đụng phải bá»n võ sư tầm thưá»ng hàng mấy chục ngưá»i cÅ©ng chắng đáng ngại.
Äoàn ngưá»i lá»™i qua thác nước bước cao bước thấp tiến vào rừng.
Trong rừng càng tối tăm hơn. Bỗng nghe phía trước có tiếng đập cửa binh binh. Quả nhiên có nhà thật.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Gã chợt thấy ngưá»i vươn tay ra nắm lấy tay trái gã. Bàn tay này rất má»m mại.
Tiếp theo bên tai gã có tiếng nói:
- Äừng sợ chi hết !
Chính là thanh âm Phương Di.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngớt, mà thuỷ chung không có ai ra mở.
Bảy ngưá»i tiến lại gần thì phảng phất thấy má»™t toà nhà Ä‘en sì.
Bá»n khách cưỡi ngá»±a lá»›n tiếng hô:
- Mở cửa ! Mở cửa ! Cho vào trú mưa một chút !
Kêu cửa hồi lâu, trong nhà chẳng thấy động tĩnh gì.
Má»™t ngưá»i trong bá»n lên tiếng:
- Dá»… thưá»ng nhà này không có ngưá»i ở.
Ngưá»i khác nói:
- Triệu lão tam đã bảo là quá»· ốc thì còn ai dám ở? Chúng ta vượt tưá»ng vào quách.
Bá»—ng thấy bạch quang lấp loáng. Hai ngưá»i đã rút khí giá»›i ra nhảy qua tưá»ng vào trong mở cổng.
Cổng lá»›n vừa mở, má»i ngưá»i kéo ùa vào.
Từ Thiên Xuyên lẩm bẩm:
- Bá»n này quả là ngưá»i võ lâm, nhưng xem chừng bản lãnh không lấy gì làm cao thâm cho lắm.
Bảy ngưá»i cÅ©ng vào theo.
Trong cổng là một cái sân rộng. Qua sân đến toà đại sảnh.
Má»™t ngưá»i hạ cái bá»c vải dầu xuống mở lấy đá lá»­a bật lên. Hắn thấy trên bàn trong sảnh đưá»ng có đèn nến liá»n châm lá»­a thắp.
Má»i ngưá»i thấy trước mắt sáng sá»§a thì vừa vững tâm vừa mừng thầm.
Trong sảnh đưá»ng trần thiết bàn ghế ká»· trà bằng gá»— tá»­ đàn, ra vẻ má»™t nhà quý phái.
Từ Thiên Xuyên bụng bảo dạ:
- Nhà cá»­a qụét tước sạch sẽ, bàn ghế đồ đạc không chút bụi bặm mà sao không có ngưá»i ở?
Bỗng nghe một hán tử lên tiếng:
- Căn đại sảnh này rất sạch sẽ thì trong nhà có ngưá»i ở má»›i phải.
Một đại hán khác lớn tiếng hô:
- Này này! Trong nhà có ai không? Trong nhà có ai không?
Toà đại sảnh vừa cao vừa rá»™ng, tiếng la vá»ng quanh quẩn hồi lâu không ngá»›t. Tiếng vá»ng hết rồi, bốn bá» ngoài tiếng mưa rào sầm sập, không còn thanh âm nào khác.
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau ra chiá»u kinh dị.
Má»™t lão tóc bạc há»i Từ Thiên Xuyên:
- Các vị cÅ©ng Ä‘á»u là bạn hữu giang hồ cả chứ?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Tại hạ há» Hứa. Còn mấy ngưá»i nữa là gia nhân. Bá»n tại hạ đến thăm ngưá»i quen ở SÆ¡n Tây. Không ngá» dá»c đưá»ng lại gặp trận mưa lá»›n quá! Qúy tính quan gia là gì?
Lão kia gật đầu, thấy bảy ngưá»i này có già nua, có trẻ nít lại có đàn bà con gái nên không nghi ngá» gì cả. Lão không trả lá»i câu há»i cá»§a Từ Thiên Xuyên,tá»± há»i má»™t mình:
- Toà nhà này thật là cổ quái!
Một hán tử khác la lên:
- Trong nhà có ai không? Hay chết sạch cả rồi?
Hồi lâu vẫn không thấy tiếng ngưá»i đáp lại.
Lão già ngồi trên ghế trá» vào sáu ngưá»i nói:
- Sáu các ngươi vào phía sau xem có ai không?
Sáu hán tá»­ rút khí giá»›i cầm tay vào hậu viện. Ngưá»i Ä‘i trước tay cầm cây đèn. Cả sáu ngưá»i cúi lom khom bước thật chậm, vẻ mặt có ý sợ hãi.
Tiếng chân đá vào cá»­a và tiếng quát há»i vang lên không ngá»›t mà chẳng thấy gì khác lạ. Thanh âm má»—i lúc má»™t xa, hiển nhiên toà nhà rất rá»™ng, Ä‘i mãi không hết.
Lão già lại trá» bốn ngưá»i khác nói:
- Kiếm ít củi khô đốt đuốc lên đi tìm xem có thấy gì không?
Bốn hán tử vâng lệnh làm ngay.
Bá»n Vi Tiểu Bảo bảy ngưá»i ngồi ở ngưỡng cá»­a, chẳng ai nói năng gì.
Trừ mưá»i hán tá»­ Ä‘i vào phía sau, ngoài sảnh đưá»ng chỉ còn tám ngưá»i Ä‘á»u mặc áo vải ra dáng bang chúng trong bang há»™i nào đó mà cÅ©ng giống tiêu khách cá»§a má»™t tiêu cục. Trong lúc nhất thá»i chưa hiểu rõ lai lịch bá»n này.
Vi Tiểu Bảo không nhịn được há»i Phương Di:
- Tỷ tỷ bảo trong nhà này có quỷ không?
Phương Di đáp :
- DÄ© nhiên là có ở đâu mà chả có chết? Ngưá»i chết rồi là biến thành quá»·.
Vi Tiểu Bảo run bắn ngưá»i lên, thân hình co rúm coi rất thảm hại. Gã không biết sợ trá»i sợ đất là gì mà chỉ sợ ma quá»·.
Lưu Nhất Chu hăm gã:
- Những loài ác quá»· trong thiên hạ Ä‘á»u khinh khi ngưá»i lương thiện mà lại sợ kẻ hung tàn và chuyên nhát trẻ con. Ngưá»i lá»›n chan dương khí Ä‘ang cưá»ng thịnh, nên quá»· chết treo hay quá»· to đầu Ä‘á»u trốn lánh.
Phương Di thò tay qua vạt áo đưa ra nắm tay Vi Tiểu Bảo, bảo gã:
- Ngưá»i sợ ma quá»· nhưng ma quá»· sợ ngưá»i hÆ¡n. Há»… thắp lá»­a lên là ma quá»· trốn biệt.
Bá»—ng nghe tiếng bước chân vang dá»™i. Sáu hán tá»­ Ä‘i trước vào phía sau Ä‘iá»u tra đã trở ra sảnh đưá»ng. Tên nào cÅ©ng lá»™ vẻ kinh dị, há»›t hÆ¡ há»›t hải má»—i ngưá»i nói má»™t câu:
- Chẳng thấy ngưá»i nào nhưng khắp nÆ¡i Ä‘á»u quét tước rất sạch sẽ...
- Trên giưá»ng trải chăn đệm đầy đủ. Gầm giưá»ng toàn để giày đàn bà.
Tủ áo treo đầy y phục phụ nhân, không có lấy một cái áo đàn ông !
Lưu Nhất Chu lớn tiếng la:
- Nếu thế thì toàn là nữ quá»·. Khắp nÆ¡i trong nhà Ä‘á»u có nữ quái.
Má»i ngưá»i quay lại nhìn hắn, không ai nói gì.
Lão già cất tiếng há»i bá»n hán tá»­:
Trong bếp có gì không?
Một hán tử đáp :
- Nồi niêu bát đũa Ä‘á»u rá»­a rất sạch, nhưng trong vò gạo không còn má»™t hạt.
Äá»™t nhiên nghe tiếng bốn ngưá»i bá»n sau la lên những tiếng quái gở, hốt hoảng chạy ra.
Lão già nhảy vá»t lên toan chạy vào phía sau tiếp ứng vì lão sợ bá»n chúng chạm trán địch nhân, thì cả bốn đại hán đã nhảy vào nhà đại sảnh. Những bó Ä‘uốc chúng cầm trong tay Ä‘á»u tắt hết. Tên nào cÅ©ng la lá»›n:
- Ngưá»i chết ! Ngưá»i chết. Ngưá»i chết lắm quá!
Vẻ kinh hoàng lộ ra ngoài mặt.
Lão già sa sầm nét mặt há»i:
Các ngươi làm gì mà nhá»›n nhác thế ! Ta cứ tưởng gặp cưá»ng địch, còn ngưá»i chết thì việc gì mà sợ?
Một đại hán cãi:
- Có phải bá»n tại hạ sợ đâu? Nhưng thấy. .. là chuyện ly kỳ cổ quái.
Lão gì lại há»i:
- Chuyện gì mà ly kỳ cổ quái?
Một hán tử khác đáp:
- Dãy nhà bên đông Ä‘á»u đặt linh vị ngưá»i chết. Gian nào cÅ©ng vậy, không hiểu cá»™ng được đến bao nhiêu chiếc?
Lão già trầm ngâm má»™t lát rồi há»i tiếp:
- Có ngưá»i chết hay cá»— quan tài nào không?
Hai hán tử đưa mắt nhìn nhau rồi đáp :
- Không... không nhìn rõ, dưá»ng như không có thì phải.
Lão già nói:
- Äốt nhiá»u đóm Ä‘uốc lên rồi chúng ta vào cả coi. Không chừng đây chỉ là má»™t ngôi từ đưá»ng thì là chuyện thông thưá»ng.
Tuy lão nói há»i hợt như không, nhưng thanh âm hiển nhiên ra chiá»u gượng gạo, vì lão biết rõ quyết chẳng phải là ngôi từ đưá»ng thông thưá»ng.
Bá»n hán tá»­ thá»§ hạ cá»§a lão chẳng nể nang gì nữa, bẻ ngay bàn ghế trong nhà đại sảnh làm Ä‘uốc đốt lên rồi kéo vào hậu viện.
Từ Thiên Xuyên bảo những ngưá»i đồng bá»n:
- Các vị hãy ngồi chỠđây để lão hán đi xem sao?
Rồi lão chạy theo bá»n kia.
Ngao Bưu há»i Ngô Lập Thân:
- Sư phụ! Lai lịch bá»n đó thế nào?
Ngô Lập Thân lắc đầu đáp:
- Ta cÅ©ng chưa nhận ra. Nghe khẩu âm thì dưá»ng như ở giải đất Kỳ Tây,chứ không giống bá»n ưng trảo tá»­ ở Lục Phiến Môn. Không chừng là bá»n buôn lậu, nhưng sao chúng lại không Ä‘em theo hàng hoá?
Lưu Nhất Chu xen vào :
- Bá»n đó chẳng có chi đáng kể, sợ là sợ bá»n nữ quá»· trong toà nhà này có má»™t số lá»›n rất lợi hại?
Hắn nói rồi thè lưỡi ra ngó Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lại run lên, nắm chặt lấy tay Phương Dị Lòng bàn tay gã ướt đẫm mồ hôi.
Má»™c Kiếm Bình ngập ngừng há»i:
- Lưu. .. Lưu sư ca ! ... Sư ca đừng hăm doa. ngưá»i ta được không?
Trong lòng cô cũng rất xôn xao sợ hãi.
Lưu Nhất Chu đáp :
- Tiểu Quận Chúa ! Cô bất tất phải lo sợ chi hết, vì cô là cành vàng lá ngá»c , bất cứ loài ác quá»· nào cÅ©ng phải kinh hãi mà lánh cho xa, chứ không dám xâm phạm tá»›i. ác quá»· ghét nhất là bá»n thái giám ái nam ái nữ.
Phương Di mày liễu dựng ngược, trong lòng phẫn nộ, toan lên tiếng mạt sát hắn, nhưng nàng nín nhịn, không nói gì.
Sau má»™t lúc, lại nghe tiếng bước chân vang lên, má»i ngưá»i đã trở vá» nhà đại sảnh.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái. Gã hơi yên tâm được một chút.
Từ Thiên Xuyên khẽ nói:
- Quả nhiên trong hết má»i gian nhà Ä‘á»u đặt linh đưá»ng, cả thảy đến hÆ¡n bốn chục toà. Má»—i toà linh đưá»ng Ä‘á»u có năm sáu hoặc bảy tám bài vị. Xem chừng má»—i toà linh đưá»ng để thá» ngưá»i chết cho má»™t nhà.
Lưu Nhất Chu há»i:
- Ha ha ! Thế thì trong toà nhà này có đến mấy trăm ác quỷ hay sao?
Từ Thiên Xuyên lắc đầu. Lão là ngưá»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng mà cÅ©ng chưa từng nghe thấy chuyện quái lạ như ở đây.
Sau một lúc lâu, lão thủng thẳng nói:
- Kỳ nhất ở chá»— trước toà linh đưá»ng nào cÅ©ng Ä‘á»u thắp nến.
Vi Tiểu Bảo, Phương Di, Má»™c Kiếm Bình sợ quá đồng thá»i bật tiếng la hoảng.
Một hán tử lên tiếng:
- Lúc trước bá»n tại hạ vào thì hiển nhiên chưa thắp má»™t ngá»n nào.
Lão già há»i:
Các ngươi không nhớ lộn đấy chứ?
Tài sản của ngocvosong1986

  #73  
Old 01-06-2008, 10:06 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 73


Trong nhà ma gặp lũ hung tàn


Bốn hán tá»­ ngÆ¡ ngác nhìn nhau lắc đầu chứ không trả lá»i.
Lão già lại há»i:
- Không phải ma quá»· gì đâu. Chúng ta chạm trán cao nhân rồi. Chỉ trong khoảnh khắc mà há» thắp được đèn nến trước ngoài bốn chục toà linh đưá»ng thì mau lẹ quá chừng! Hứa lão gia, lão gia nghe tại hạ nói vậy có lý không?
Câu sau lão hướng vá» phía Từ Thiên Xuyên để há»i.
Từ Thiên Xuyên giả vỠngớ ngẩn đáp :
- Bá»n tại hạ e rằng chúng ta đã đụng đầu vá»›i chá»§ nhà. Tại hạ tưởng chúng ta nên đến trước linh đưá»ng lạy mấy lạy... cÅ©ng chẳng mất mát gì.
Lão già kia hừ một tiếng, đột nhiên dõng dạc hô :
- Bá»n tại hạ Ä‘i qua quý xứ bá»—ng gặp mưa rào vào đây trú ẩn, tá»± biết mình đưá»ng đột. Vậy xin có lá»i từ tạ. Hiá»n chá»§ nhân có chịu cho ra mắt chăng?
Lão vận động trung khí hô mấy câu này cho vang đi rất xạ Hồi lâu hậu viện vẫn không thấy động tĩnh gì.
Lão già lại lắc đầu lớn tiếng :
- Chá»§ nhân đã không muốn tiếp kíến tục khách, bá»n tại hạ cÅ©ng không dám quấy nhiá»…u, chỉ xin ẩn mưa ngoài sảnh đưá»ng này để chá» trởi tạnh là lập tức động thân.
Lão nói rồi giÆ¡ tay ra hiệu cho má»i n~ưá»i đừng ai lên tiếng, để lão chú ý lắng tai nghe. Nhưng thuá»· chung vẫn chăng thấy phản ứng.
Một hán tử khẽ nói:
- Chương lão đại ! Bất luận há» là ngưá»i hay là ma quá»· cÅ©ng mặc. Chúng ta chỠđến sáng mai, cho má»™t má»› lá»­a đốt mẹ nó Ä‘i là xong.
Lão già lắc đầu đáp:
- Chúng ta chưa làm xong việc lá»›n, không nên để xảy ra nhiá»u chuyện.
Hãy ngồi xuống nghỉ đi.
Má»i ngưá»i quần áo Ä‘á»u ướt sạch liá»n đết lá»­a ngay trong sảnh đưá»ng để hÆ¡ cho khô.
Một đại hán lấy bầu rượu mở nút đưa cho lão già uống.
Lão già uống mấy tợp rượu rồi, liếc mắt ngó Từ Thiên Xuyên há»i:
- Hứa lão gia ! Mấy ngưá»i nhà cá»§a lão gia là ngưá»i trong má»™t nhà mà sao khẩu âm lại khác nhau? Lão gia ở kinh thành, còn mấy vị kia lại ở Vân Nam phải không?
Từ Thiên Xuyên cưá»i đáp:
- Thính giác cá»§a lão gia thật là lợi hại! Quả nhiên là má»™t tay lão luyện giang hồ. Äại muá»™i tá»­ cá»§a tại hạ gã bán vá» Vân Nam. Muá»™i phu cùng ngoại sanh Ä‘á»u là ngưá»i ở Vân Nam. Nhị muá»™i tá»­ cá»§a tại hạ lấy chồng ngưá»i SÆ¡n Tây. Nam Bắc đôi đưá»ng xa cách, mưá»i mấy năm cÅ©ng khó được má»™t lần há»™i diện.
Hắn kêu Ngô Lập Thân bằng muá»™i phu, tức là dùng từ ngữ lịch sá»±. Theo thói quen phương Bắc hồi bấy giá» nếu kêu chú dượng bằng đại cá»­u tá»­, hay tiểu cá»­u tá»­ thì chăng khác gì mắng vào mặt ngưá»i ta.
Lão già gật đầu mấy cái, uống mấy há»›p rượu, rồi hé mắt nhìn má»i ngưá»i há»i:
- Phải chăng mấy vị từ Bắc Kinh đến đây?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Phải rồi !
Lão già há»i:
- Dá»c đưá»ng lão gia có thấy tên tiểu thái giám nào chừng 15, 16 tuổi không?
Câu há»i này khiến bá»n Từ Thiên Xuyên trong lòng hồi há»™p. May mà lão chỉ chú ý ngó Từ Thiên Xuyên bằng vẻ mặt rất bình tÄ©nh, thản nhiên như không có chuyện gì.
Ngao Bưu và Má»™c Kiếm Bình biến sắc, nhưng ngưá»i ngoài không để ý.
Từ Thiên Xuyên há»i:
- Lão gia há»i bá»n thái giám ư? Trong thành Bắc Kinh nhiá»u lắm, già có,nhá» có. Cứ ra khá»i cá»­a là gặp há».
Lão già há»i:
- Tại hạ muốn há»i lão gia dá»c đưá»ng có gặp gã không, chứ đâu phải nói chuyện trong thành Bắc Kinh?
Từ Thiên Xuyên cưá»i đáp:
- Lão gia Æ¡i ! Lão gia nói thế là không được rồi. Theo luật lệ nhà Äại Thanh ta thì các vị thái giám há»… ra khá»i thành là phạm vào tá»­ tá»™i, chứ không phải như triá»u nhà Minh trước. Bá»n thái giám thật là oai vệ. Hiện giá» làm gì có tên thái giám nào dám ra khá»i kinh thành má»™t bước?
Lão già "ồ" lên má»™t tiếng rồi há»i:
- Biết đâu gã không cải trang để ra ngoài?
Từ Thiên Xuyên lắc đầu quày quạy đáp:
- Chẳng ai dám lớn mật thế! Chẳng ai dám lớn mật thế!
Hắn ngừng lại má»™t chút rồi há»i lại:
- Lão gia tá»­! Lão gia muốn kiếm tên tiểu thái giám thế nào? Khi bá»n tại hạ lên SÆ¡n Tây thăm ngưá»i nhà xong trở vá» kinh đô nghe ngóng giúp lão gia, gá»i là làm duyên gặp gỡ giữa đưá»ng.
Lão già kia hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp :
- Äa tạ Hứa lão gia ! Tại hạ không hiểu có sống lâu được đến thế chăng?
Äoạn lão nhắm mắt không nói nữa.
Từ Thiên Xuyên tá»± há»i:
- Lão nghe ngóng tên tiểu thái giám 15 , 16 tuổi phải chăng là Vi hương chá»§? Bá»n này đã chẳng phải là ngưá»i Thiên Äịa Há»™i, cÅ©ng không ở trong Má»™c vương phá»§ thì mưá»i phần có đến tám, chín là bất thiện vá»›i mình. Ta phải dò la cho biết rõ má»›i được. Lão không dây vá»›i ta, nhưng ta cần dây vá»›i lão.
Hắn nghÄ© vậy liá»n gợi chuyện:
- Lão gia tá»­. Trong thành Bắc Kinh có vị tiểu thái giám tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Chắc lão gia tá»­ cÅ©ng đã được văn danh. Äó là tên thái giám đã cắt đầu Ngao Bái lập nên công lá»›n.
Lão già giương mắt lên há»i:
- Ồ! Phải chăng vị thái giám đó là Tiểu Quế Tử, Quế công công?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Không phải y thì còn ai vào đấy? Y là má»™t nhân vầt có đởm lược lại đầy lòng dÅ©ng cảm. Võ nghệ y rất cao cưá»ng, tưởng ít ngưá»i bì kịp.
Lão già kia há»i:
- Tướng mục vị thái giám kia thế nào? Lão gia đã gặp mặt chưa?
Từ Thiên Xuyên cưá»i đáp :
- Quế công công ngày nào chả Ä‘l lại trong thành Bắc Kinh? Ngưá»i Bắc Kính chẳng mấy ai là không biết ỵ Quế công công là má»™t chú bé Ä‘en đủi mà béo mập. Tại hạ tưởng y đến 18 , 19 tuổi chứ không tin là 15 , 16 tuổi.
Phương Di bóp mạnh tay Vi Tiểu Bảo má»™t cái. Má»™c Kiếm Bình cÅ©ng khẽ huých khuá»·u tay vào sau lưng gã. Mấy ngưá»i Ä‘á»u cưá»i thầm.
Vi Tiểu Bảo Ä‘ang sợ ma sợ quá»· nghe lão già kia há»i đến mình, trong lòng ngấm ngầm tính toán, quên cả chuyện sợ ma quá»·.
Lão già kia lại há»i:
- Thế ư? Tại hạ nghe ngưá»i ta nói thì lại khác hẳn. Quế công công chỉ là má»™t đứa nhá» 13, 14 tuổi mà xảo quyệt cÆ¡ biến phi thưá»ng. E rằng gã giống cháu ngoại cá»§a lão gia đến mấy phần. Ha hạ .. !
Lão nói rồi quay sang ngó Vi Tiểu Bảo.
Lưu Nhất Chu đột nhiên xen vào :
- Tại hạ cÅ©ng nghe nói Tiểu Quế Tá»­ là má»™t thằng nhỠđê hèn vô liêm sỉ, ưa dùng thuốc mệ Gã đã sá»­ dụng thuốc mê đánh ngã Ngao Bái trước rồi má»›i giết hắn. Nếu không thì tên tiểu tặc đó đã nhát gan lại sợ bá»n ma quá»· làm sao mà giết được Ngao Bái?
Hắn quay lại ngó Vi Tiểu Bảo cưá»i há» há» há»i: "Có phải thế không, biểu đệ?"
Ngô Lập Thân tức quá xoay tay tát vào mặt Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu vá»™i cúi xuống tránh khá»i cái bạt tai rồi vung chân trái đứng ngay dậy.
Ngô Lập Thân lại xoay tay phóng chưởng ra chiêu "Tần Quynh hoán giản".
Lưu Nhất Chu vừa né tránh vừa bằng mình theo ná»­a chiêu "Kiá»u thiên tá»­" tiếp đến chiêu "Kim mã tê phong" Ä‘á»u là chiêu thức trong Má»™c gia quyá»n.
Má»™t bên vá»™i đánh, má»™t bên vá»™i tránh, bất giác đã thi triển quyá»n pháp cá»§a bản môn.
Lão già há» Chương đứng dậy cưá»i nói:
- Hay lắm. Các vị hoá trang giá»i? thiệt !
Lão vừa đứng dậy, mưá»i mấy tên thá»§ hạ cÅ©ng đứng lên theo nhảy xổ lại.
Ngô Lập Thân rút thanh Ä‘oản Ä‘ao trong bá»c ra. Lão vung Ä‘ao qua mé tả chém ngã má»™t hán tá»­. Tiếp theo lão đưa Ä‘oản Ä‘ao sang mé hữu. Lại má»™t hán tá»­ nữa bị trúng Ä‘ao vào cổ há»ng.
Lão già kia thò tay vào sau lưng rút ra một cặp phán quan bút.
Cặp bút xát vào nhau bật lên tiếng lách cách khiến ngưá»i nghe nhức răng tê gân rất khó chịu.
Lão già há» Chương vung cặp bút tay trái Ä‘iểm vào cổ há»ng Ngô Lập Thân, tay mặt phóng tá»›i trước ngá»±c Từ Thiên Xuyên. Má»™t mình lão tấn công hai ngưá»i mà thân thá»§ rất linh động thần tốc.
Từ Thiên Xuyên lạng ngưá»i sang mé hữu. Tay trái hắn nhằm chụp vào má»™t mắt má»™t đại hán.
Äại hán này ngá»­a ngưá»i vá» phía sau. Thanh đơn Ä‘ao trong tay gã bị Từ Thiên Xuyên Ä‘oạt mất.
Sau lưng gã đau nhói lên. Chính thanh đao của gã đã đâm vào bụng.
Từ Thiên Xuyên Ä‘oạt được đơn dao lại giết hai ngưá»i liá»n.
Bên kia Ngao Bưu cÅ©ng đã cùng ngưá»i động thá»§.
Lưu Nhất Chu ngần ngừ một chút rồi cởi nhuyễn tiên xông ra chiến đấu.
Bên đối phương tuy đông ngưá»i, nhưng ngoài má»™t mình lão già Ä‘ang chiến đấu ngang mức vá»›i Ngô Lập Thân, còn toàn hạng tầm thưá»ng không chống nổi đối thá»§.
Vi Tiểu Bảo thấy bên mình chiếm phần tiện nghi, liá»n tá»± nhá»§:
- Chỉ cốt đừng đụng vào lão gia, còn ngoài ra cÅ©ng có thể đối chá»i được má»™t lúc vá»›i há».
Gã rút truỷ thủ cầm tay toan xông ra.
Phương Di giữ gã lại nói:
- Bên mình nhất định thắng rồi, ngươi bất tất phải trợ lực.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Ta cÅ©ng biết nhất định thắng má»›i xông ra, chứ bên mình thua thì chỉ có đưá»ng chạy trốn.
Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên! Lão già kia lại cỠxát cặp phán quan bút vào nhau.
Bá»n thá»§ hạ cá»§a lão vá»™i kéo đến phía sau lão, bày thành má»™t thế trận rất mau chóng.
Bá»n hán tá»­ chỉ cần bước chuyá»n Ä‘i má»™t chút là lập xong phương vị. Mưá»i mấy ngưá»i xúm xít vào má»™t chá»— mà cÅ©ng không đụng phải nhau.
Diá»…n biến này tá» ra bình nhật chúng đã luyện tập rất thành thuá»™c. Nguyên má»™t vụ lập trận chúng đã tốn rất nhiá»u công phu.
Từ Thiên Xuyên và Ngô Lập Thân Ä‘á»u kinh hãi nhảy lùi má»™t bước.
Ngao Bưu cậy mạnh xông vào. Äá»™t nhiên bốn thanh Ä‘ao từ trong trận nhất tá» phóng ra. Hai thanh chém trên vai, hai thanh quét dưới chân, phối hợp vá»›i nhau xảo diệu vô cùng. Trung gian hai ngá»n thương gạt Ä‘ao cá»§a gã chém tá»›i
Ngao Bưu rú lên một tiếng:
- Úi chao !
Bả vai gã bị trúng một đao.
Ngô Lập Thân vội la lên:
- Bưu nhi hãy lùi lại!
Ngao Bưu vội lùi lại nhảy ra ngoài.
Mới trong nháy mắt, chiến cục đã biến đổi, thế hơn thua đột nhiên đảo ngược.
Từ Thiên Xuyên và hai cô đứng ở phía trước Vi Tiểu Bảo để bảo vệ cho gã và quan sát đối phương vận dụng trận pháp ra sao.
Bỗng lão già tay phải giơ phán quan bút lên, lớn tiếng hô:
- Hồng giáo chủ vạn niên bất lão ! Vnh viễn được hưởng tiên phúc ! ThỠngang thượng đế! ThỠngang thượng đế!
Mưá»i mấy hán tá»­ nhất tá» giÆ¡ binh khí lên, đồng thanh lá»›n tiếng hô theo:
- Hồng giáo chủ thỠngang thượng đế! ThỠngang thượng đế!
Tiếng hô làm chấn động cả mái ngói. lình trạng chẳng khác lũ điên khùng.
Bá»n Từ Thiên Xuyên trong lòng kinh hãi không hiểu há» làm trò quá»· gì.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến ba chữ "Hồng giáo chá»§" sá»±c nhá»› tá»›i Äào Hồng Anh từ lá»i nói đến vẻ mặt lá»™ ra cá»±c kỳ khá»§ng khiếp, bất giác buá»™t miệng la lá»›n lên:
- Thần long giáo ! Bá»n hỠỞ Thần long giáo rồi !
Lão già kia đột nhiên biến sắc há»i:
- Ngươi cũng biết tiếng Thần long giáo ư?
Rồi lão giơ cao tay mặt lên và hô lớn:
- Hồng giáo chủ thần thông quảng đại.
Giáo phái ta đánh bại khắp nơi,
Äịch nhân thấy bóng chạy tÆ¡i bá»i.
Cững rắn cũng tan tành xác pháo.
Äồng bá»n cá»§a lão cÅ©ng hô theo :
- Hồng giáo chủ thần thông quảng đại.
Giáo phái ta đánh bại khắp nơi,
Äịch nhân thấy bóng chạy tÆ¡i bá»i.
Cững rắn cũng tan tành xác pháo.
Bá»n Từ Thiên Xuyên nghe bá»n kia niệm má»™t câu là lại run lên má»™t lần. Ai cÅ©ng cảm thấy hành vi cá»§a bá»n đó thật ly kỳ quái lạ xưa nay chưa từng có.
Lúc lâm địch cũng lớn tiếng niệm chú.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Bá»n ngưá»i này niệm chú đấy! Äừng mắc bẫy há» ! Phải xông vào mà giết Ä‘i
Lão già và đồng bá»n càng niệm mau hÆ¡n. Bây giá» không phải lão già niệm má»™t câu rồi bá»n hán tá»­ má»›i niệm theo, mà cả mưá»i mấy ngưá»i đồng thanh tụng niệm:
- Hồng giáo chủ ra oai sấm sét,
Chúng đồ nhi sức mạnh phi thưá»ng,
Ta má»™t ngưá»i, trăm địch khôn đương,
Äịch hàng vạn, trăm quân đủ thắng.
Hồng giáo chủ thần minh như điện,
Chiếu nhãn quang ra khắp bốn phương.
Phận đồ nhi giết giặc lo lưá»ng,
Hồng giáo chủ thăng lên thần thánh.
Bá»n đồ đệ hết lòng bảo vệ,
Dù hy sinh tính mạng cÅ©ng liá»u
Lên thiên đưá»ng mục đích cao siêu,
VỠchín suối cũng là mãn nguyện.
Bá»n Ngô Lập Thân, Từ Thiên Xuyên vá»™i rút binh khí ra nghinh địch.
Nhưng những ngưá»i kia má»›i trong khoảnh khắc mà võ công tăng lên rất nhiá»u. Thanh Ä‘ao phóng ra, ngá»n thương đâm lại. Kình lá»±c lúc này cá»§a chúng tăng lên gấp bá»™i. Tên nào cÅ©ng tá»±a hồ si ngốc Ä‘iên khùng, vung gươm Ä‘ao chém loạn xà ngầu.
Mới vài hiệp, Ngao Bưu và Lưu Nhất Chu đã bị chém té. Tiếp theo Vi Tiểu Bảo, Phương Di và Mộc Kiếm Bình cũng bị đánh ngã.
Phương Di bị thương ở đùi, Mộc Kiếm Bình bị thương ở tay.
Vi Tiểu Bảo bị má»™t thương đâm vào sau lưng. May gã có tấm áo lót há»™ thân nên không thấu ruá»™t, nhưng thế đâm mạnh quá, gã đứng không vững bá»n ngã chúi xuống.
Chẳng bao lâu cả Ngô Lập Thân lẫn Từ Thiên Xuyên cũng bị thương.
Lão già phóng chỉ Ä‘iểm lia ha vào huyệt đạo má»i ngưá»i.
Bá»n chúng lại đồng thanh hô:
- Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thỠngang thượng đế.
Chúng hô rồi đột nhiên ngồi phệt cả xuống. Tên nào cÅ©ng toát mồ hôi, thở lên hồng há»™c ra chiá»u rất mệt nhá»c. Thá»±c ra cuá»™c chiến này chỉ kéo dài khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà đã phân thắng bại mà tưởng chừng há» phải kịch chiến trong mấy giá».
Vi Tiểu Bảo thấy má»i ngưá»i bên mình tuy bị thương nhưng không nặng lắm, chẳng gì đáng ngại. Gã má»›i hÆ¡i yên lòng, nghÄ© bụng:
- Té ra bá»n này dùng yêu pháp, không trách Äào cô cô má»›i nhắc đến Thần long giáo là đã sợ run. Quả nhiên thật khó lòng chống nổi bá»n này.
Lão già ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Sau má»™t lúc lâu, lão má»›i đứng dậy lau mồ hôi trán Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong sảnh đưá»ng.
Sau má»™t lúc nữa, bá»n thá»§ hạ cá»§a lão cÅ©ng lục tục đứng dậy.
Lão già quay vá» phía bá»n Từ Thiên Xuyên nói:
- Các ngươi tụng niệm theo tạ Này này! Hãy nghe cho kỹ! Ta niệm câu gì các ngươi niệm theo câu ấy. Äoạn lão cất tiếng niệm:
"Hồng giáo chủ thần thông quảng đại. ThỠngang thượng đế."
Từ Thiên Xuyên mắng liá»n:
- Bá»n ngươi là loài yêu quá»· hý lá»™ng quá»· thần lại đòi lão gia làm trò khỉ theo. Nếu thế thì các ngươi mÆ¡ tưởng hão huyá»n.
Lão già tức giận cầm phán quan bút đâm vào trán Từ Thiên Xuyên đánh "chát" một tiếng. Lập tức máu tươi chảy đầm đìa.
Từ Thiên Xuyên lại thoá mạ:
- Quan cẩu tặc ! Loài yêu quái ! ...
Lão già quay sang há»i Ngô Lập Thân:
- Ngươi có niệm hay không?
Ngô Lập Thân chưa trả lá»i má»›i lắc đầu má»™t cái thì lão già đã cầm phán quan bút phóng vào trán.
Lão già lại há»i đến Ngao Bưu thì gã lá»›n tiếng thoá mạ ngay:
- Tổ bà nhà mi! ThỠngang giống chó!
Lão già tức quá phóng bút mạnh hơn làm cho Ngao Bưu ngất xnl.
Ngô Lập Thân không nhịn được, quát mắng:
- Thế mà cÅ©ng đòi làm hảo hán ư? Con mẹ nó! Ngươi có giá»i thì giết chết bá»n ta Ä‘i!
Lão già giÆ¡ phán quan bút lên há»i Lưu Nhất Chu:
- Ngươi có niệm không?
Lưu Nhất Chu sợ hãi ấp úng :
- Tại hạ. .. tại ha....
Lão già giục :
- Ngươi niệm đi ! Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thỠngang thượng đế
Lưu Nhất Chu lắp bắp:
- Hồng giáo chủ... Hồng giáo chủ...
Lão già khẽ chá»c bút vào trán hắn má»™t cái, hắn vá»™i la:
- Dạ da.... Hồng giáo chủ... Hồng giáo chủ thần thông quảng đại ! ThỠngang thượng đế!
Lão già nghe Lưu Nhất Chu niệm rồi cưá»i hô hố nói:
- Có biết thá»i vụ má»›i là tay tuấn kiệt. Miá»…n cho thằng nhá» này khá»i chịu Ä‘au vá» da thịt.
Lão đến trước mặt Vi Tiểu Bảo.quát :
- Tên tiểu quỷ kia! Mi hãy niệm theo ta !
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Ta không cần theo lão.
Lão già quắc mắt lên há»i:
- Mi bảo sao?
Lão giÆ¡ phán quan bút lên. Vi Tiểu Bảo liá»n lá»›n tiếng niệm:
- Vi giáo chá»§ thần thông qụa?ng đại. Vi giáo chá»§ thá» ngang thượng đế, vÄ©nh viá»…n hưởng phúc thần tiên. Vi giáo chá»§ đánh đâu được đấy. Vi giáo chá»§ cất nhắc cho bá»n các ngươi Ä‘á»u lên thiên đưá»ng...
Miệng gã liến thoắng niệm liên hồi. Má»—i lần niệm Vi giáo chá»§, thì chữ Vi gã nói hàm hồ hay kịt mÅ©i má»™t cái. Lão già kia có biết đâu gã man trá, yên trí là gã niệm Hồng giáo chá»§. Lão nghe gã niệm xong trong lòng khoan khoái cưá»i ha hả nói:
- Thằng lá»i con này khôn ngoan hÆ¡n.
Lão chạy đến trước mặt Phương Di sỠvào cằm nàng nói:
- Ủa ! Con nhỠnày tướng mạo ngộ quá. Hãy ngoan ngoãn niệm theo ta đi!
Phương Di ngoảnh mặt đi đáp :
- Không niệm!
Lão già giÆ¡ phán quan bút lên toan đâm thì mục quang lão chạm vào gương mặt xinh đẹp cá»§a nàng, lão sinh lòng bất nhẫn, đưa bút trá» vào má nàng há»i:
- Ngươi có niệm không? Ngươi còn thốt ra một câu "Không niệm" là ta vạch vào cái mặt ngươi ba nét.
Phương Di quật cưá»ng không niệm, nhưng không nói ra miệng.
Lão già bảo :
- Một lần nữa, ngươi có niệm hay không thì bảo?
Vi Tiểu Bảo xen vào :
- Äể ta niệm thay y được không? Tiếng ta niệm còn hay hÆ¡n nhiá»u.
Lão già gạt đi:
- Ai mượn ngươi thay?
Lão giơ phán quan bút lên đâm xuống vai Phương Di.
Phương Di đau quá không chịu được "ối" lên một tiếng.
Bá»—ng má»™t hán tá»­ cưá»i nói:
- Chương tam gia ! Nếu con nhỠđó không niệm thì chúng ta lột hết quần áo thị ra.
Tài sản của ngocvosong1986

  #74  
Old 01-06-2008, 10:08 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 74


Trong quỷ cốc quần hùng mất tích

Bá»n đại hán đồng thanh reo lên:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng ý như vậy!
Lưu Nhất Chu đột nhiên cất tiếng nói:
- Sao các vị lại khinh khi một vị cô nương? Các vị đang muốn kiếm một tên tiểu thái giám. Tại hạ biết rõ hiện giỠgã ở đâu.
Lão già há»i ngay:
- Ngươi biết ư? Gã ở đâu? Nói mau! Nói mau !
Lưu Nhất Chu đáp :
- Các hạ có chịu hứa lá»i không làm khó dá»… đến vị cô nương này thì tại hạ má»›i nói cho nghe. Bằng không các hạ có giết tại hạ cÅ©ng không chịu nói.
Phương Di thét lên:
- Sư ca bất tất phải lo cho tiểu muội !
Lão già kia cưá»i nói:
- Hay lắm! Ta chịu không làm khó dễ vị cô nương này!
Lưu Nhất Chu há»i lại:
- Các hạ có giữ đúng lá»i hứa không?
Lão già đáp :
- Chương má»— đã nói Ä‘iá»u gì nhất định không sai. Tên tiểu thái giám đó là Tiểu Quế Tá»­ đã bắt, giết Ngao Bái nên được vua Khang Hy rất sá»§ng ái. Ngươi có biết gã ở chá»— nào thật không?
Lưu Nhất Chu đáp :
- Xa là bên trá»i, gần là trước mắt.
Lão già nhảy bổ lên trá» vào Vi Tiểu Bảo há»i:
- Có phải... thằng nhỠnày không?
Mặt lão vừa lộ vẻ kinh ngạc vừa vui mừng.
Phương Di lên tiếng:
- Gã con nít này làm sao giết được Ngao Bái? Lão đừng nghe hắn nói nhăng nói càn.
Lưu Nhất Chu nói:
- Äúng đó ! Gã không đánh thuốc mê thì Ä‘á»i nào giết được Ngao Bái là tên dÅ©ng sÄ© đệ nhất ở Mãn Châu?
Lão già bán tín bán nghi há»i Vi Tiểu Bảo :
- Có phải ngươi giết Ngao Bái không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải ta giết thì sao? Không phải ta giết thì sao?
Lão già mắng liá»n:
- Con bà nó ! Ta trông ngươi là một tên tiểu quỷ có vẻ tà môn. Hãy xục tìm trong mình ngươi rồi sẽ tính.
Hai tên hán tá»­ tiến lại cởi bá»c cá»§a Vi Tiểu Bảo lấy má»i vật ra để trên bàn.
Lão già kia thấy nào là minh châu, nào là phỉ thuý, nào là hoàng kim và bao nhiêu đồ vật bằng mỹ ngá»c. Lão há»i:
- Dĩ nhiên những vật này ở Hoàng cung. Ô hay... còn cái gì đây?
Lão cầm lấy một tập ngân phiếu, tấm nào cũng năm trăm hay một ngàn lạng, tổng cộng đến mấy chục vạn lạng. Lão kinh ngạc thộn mặt ra nói:
- Quả nhiên đúng rồi! Quả nhiên đúng rồi! Ngươi là Tiểu Quế Tử!
Lão lại lấy hai bản bí quyết võ công, lật ra coi rồi nói:
- Không sai chút nào ! Äây là di thư cá»§a Hải Äại Phú, bí quyết vá» ná»™i công cá»§a phái Không Äá»™ng. Các ngươi hãy Ä‘em gã vào trong sương phòng để ta tra há»i.
Một hán tử ôm Vi Tiểu Bảo dậy. Hai tên khác bưng hết đồ vật trên bàn đi.
Má»™t tên nữa cầm đèn nến dẫn đưá»ng tiến vào trong phòng phía Äông hậu viện.
Lão già vẫy tay nói:
- Các ngươi ra cả đi!
Bốn hán tá»­ ra khá»i phòng rồi khép cá»­a lại.
Lão già cá»±c kỳ khoan khoái, nét mừng vui lá»™ ra ngoài mặt. Lão không ngá»›t xoa tay Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trong phòng, vừa cưá»i vừa nói:
- Äi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phụ Tiểu Quế Tá»­ công công ! Bữa nay lão phu được cùng công công tương há»™i ở đây, thật là tam sinh hữu hạnh cá»­u sinh hữu hạnh!
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Tại hạ được cùng các hạ tương hội nơi đây quả là lục sinh hữu hạnh.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Má»i vật hắn móc ra hết rồi thì còn chối cãi cÅ©ng bằng vô dụng chỉ còn cách tùy cÆ¡ ứng biến, cÅ©ng như binh đến tướng ngăn, nước vào dấp lấp.
Lão kia sửng sốt lẩm bẩm:
- Lục sinh hữu hạnh, cửu sinh hữu hạnh là nghĩa làm sao?
Lão há»i:
- Quế công công ! Phải chăng đại giá định lên chùa Thanh Lương trên núi NgÅ© Äài?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
- Chuyện gì hắn cũng biết rồi, vụ này đối đáp cho trôi chảy không phải là chuyện dễ dàng.
Gã cưá»i há» hỠđáp ra ngoài câu há»i:
- Võ công tôn giá đã cao thâm, bản lãnh niệm chú lại hơn cả Mao Sơn đạo sĩ. Thần long giáo của các hạ lừng danh thiên hạ. Tại hạ nghe danh đã lâu bữa nay mới được mắt thấy lại càng khâm phục.
Gã không lý gì đến câu lão vừa há»i, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Lão già há»i:
- Danh hiệu Thần long giáo, công công nghe được ở đâu ra?
Vi Tiểu Bảo lại buột miệng ba hoa:
- Tại hạ nghe được ở nÆ¡i Ngô Ứng Hùng, con trai cá»§a Bình Tây Vương Ngô Tam Quế. Gã vâng lệnh phụ thân đến Bắc Kinh triá»u cống. Gã có tay hảo hán làm thá»§ hạ là Dương Dật Chị Bá»n chúng thương lượng vá»›i nhau định Ä‘i tiá»…u trừ Thần long giáo. Chúng còn nói trong giáo phái này có vị Hồng giáo chá»§ thần thông quảng đại. Dưới trướng giáo chá»§ lại có rất nhiá»u nhân tài. Ngoài ra còn má»™t nhân vật làm kỳ chá»§ đạo quân cá» viá»n xanh, lấy được má»™t pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh, lợi hại vô cùng !
Lão già càng nghe nói càng lấy làm kỳ. Ngô Ứng Hùng và Dương Dật Chi là hai nhân vật mà lão đã được nghe tên tuổi. Còn nhân vật trá»ng yếu giữ chức kỳ chá»§ màu cá» viá»n màu lam ở trong giáo phái vụ này rất cÆ¡ mật. Chính lão má»›i được nghe nói đến má»™t tháng trước đây trong lúc ngẫu nhiên.
Lão cÅ©ng phong thanh pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh gì đó, nhưng ná»™i dung pho sách này thế nào thì lão chẳng hiểu chi hết. Lão vá»™i há»i:
- Giữa Bình Tây Vương phủ và Thần long giáo trước nay vốn không thù oán, vì lẽ gì lại xảy chuyện thị phi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Theo lá»i bá»n Ngô Ứng Hùng thì giữa Bình Tây Vương phá»§ và Thần long giáo dÄ© nhiên chẳng có thù oán gì. Há» cÅ©ng khâm phục bản lãnh cá»§a Hồng giáo chá»§. Chỉ vì Thần long giáo lấy được pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh là má»™t bá»™ kỳ thư, há» nhất định Ä‘oạt lại cho bằng được.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Phải chăng quý giáo còn má»™t vị nữ đệ tá»­ ngưá»i béo mập, tên là Liá»…u Yến đại thư hiện Ä‘ang ở trong Hoàng cung?
Lão già há»i lại:
- Sao công công biết y?
Vi Tiểu Bảo nói nhăng nói càn, chỉ cết sao cho mình thoát ly khá»i mối liên quan vá»›i Thần long giáo, đặng đánh bài tẩu mã. Há»… gã tìm được chuyện gì là lại vun vào để lão kia nghe cho khoái tai.
Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc rồi đáp :
- Vị Liá»…u đại thư này có mối giao tình vá»›i tại hạ rất thân thiết. Má»™t lần y đắc tá»™i vá»›i Thái Hậu. Ngài nổi giận toan hạ sát. May mà tại hạ ra sức cứu được Ä‘em dấu xuống gầm giưá»ng. Thái Hậu tìm khắp trong cung không thấy ỵ Vị đại thư béo mập đó rất cảm kích tại hạ vá» cái Æ¡n cứu mạng có khuyên tại hạ gia nhập Thần long giáo. Y bảo Hồng giáo chá»§ rất thích hạng trẻ con như tại hạ. Nếu gia nhập quý giáo ngày sau rất đắc dụng.
Lão già "à" lên má»™t tiếng, càng lá»™ vẻ tin tưởng. Lão há»i:
- Tại sao Thái Hậu lại toan giết Liá»…u Yến? Bá»n y... bá»n y có Ä‘iá»u gì không hay đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Liá»…u đại thư có câu chuyện rất bí mật. Y cho tại hạ hay rổi còn dặn phải bưng kín miệng bình không được tiết lá»™ vá»›i bất cứ má»™t ai, dù là ngưá»i thân thiết đến mấy cÅ©ng vậy.
Lão già toan nói thì Vi Tiểu Bảo đã cướp lá»i:
- Tại hạ đã hứa lá»i vá»›i Liá»…u đại thư giữ kín câu chuyện, nên không thể cho các hạ hay được.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp luôn:
- Trong cung Từ Ninh cá»§a Thái Hậu má»›i đây có má»™t ngưá»i đàn ông cải dạng nữ trang giả làm cung nữ. Ngưá»i đó trá»c đầu. ..
Lão già buột miệng nói luôn:
- Äặng Bình Nam rồi ! Vụ Äặng đại ca vào cung sao công công cÅ©ng biết?
Nguyên Vi Tiểu Bảo có hiểu đâu ngưá»i cung nữ giả kia tên gá»i Äặng Bình Nam? Nhưng gã tá» ra nét mặt chẳng chuyện gì không biết.
Gã mÄ©m cưá»i đáp:
- Chương tam gia! Vụ này cơ mật lắm đấy. Tam gia nhớ kỹ chớ có tiết lộ ra ngoài không mà phải vạ lớn...
Vi Tiểu Bảo thấy lão già lộ vẻ tin tưởng mình, lại nói tiếp :
- Tam gia nói vá»›i tại hạ thì không sao, nhưng nếu có ngưá»i thứ ba ở đây,kể cả những tay thá»§ hạ rất thân tín, tam gia cÅ©ng đừng có môi hở răng lạnh.
Lỡ ra bại lộ cơ mưu, Hồng giáo chủ nổi giận lôi đình thì e rằng tam gia phải gánh một phần trách nhiệm lớn.
Vi Tiểu Bảo ở Hoàng cung đã lâu. Gã biết rõ tiết lá»™ việc cÆ¡ mật là má»™t Ä‘iá»u tối kỵ tại triá»u đình cÅ©ng như trong cung cấm. Tá»™i nặng đến ngưá»i chết nhà tan, nhẹ cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không còn đưá»ng tiến thân. Vì thế ngưá»i nào cÅ©ng lá»™ vẻ thần bí, cao thâm vô lưá»ng !
Gã đưa ra bá»™ mặt như ngưá»i hiểu hết má»i việc mà không tiện nói vá»›i đối phương. Thái độ cá»§a gã áp dụng vá»›i lão già há» Chương rất công hiệu.
Äó là phương pháp cá»§a những ngưá»i thượng cấp trong các bang há»™i hoặc môn phái trên chốn giang hồ thưá»ng lợi dụng đối vá»›i bá»n thuá»™c hạ. Phương pháp này cÅ©ng được sá»­ dụng ở cả trong triá»u nữa, chỉ khác nhau ở chá»— tinh tế hay thô sÆ¡ mà thôi.
Lão già nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu không khá»i hồi há»™p trong lòng, lông tóc đứng dá»±ng cả lên.
Lão tự trách:
- Sao ta lại sÆ¡ tâm Ä‘em cả chuyện này nói vá»›i thằng lá»i con? Việc đã chót rồi không thể để gã sống được. Sau khi làm xong đại sá»± nhất định phải giết gã để bịt miệng.
Vẻ mặt ra chiá»u bẽn lẽn, lão gượng cưá»i há»i:
- Công công đã nói những chuyện gì vá»›i Äặng đại sư huynh?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ nói chuyện cÆ¡ mật vá»›i Äặng đại sư huynh. Y còn dặn những lá»i báo cáo vá»›i Hồng giáo chá»§. Äể mai đây tại hạ ra mắt giáo chá»§ sẽ bẩm lại má»™t cách tưá»ng tận.
Lão già càng kinh hãi hơn nói:
- Dạ ! Dạ dạ !
Lão bị Vi Tiểu Bảo làm bộ làm tịch hăm doa. mấy câu, không hiểu rõ lai lịch gã như thế nào, bụng bảo dạ:
- Thượng cấp phái bá»n mình Ä‘i làm việc này, nếu nhanh chân được trước, dmhiên là má»™t công lao rất lá»›n. Muốn tìm tá»›i ngưá»i kia phải trông vào thằng nhá» này.
Lão già trở lại nét mặt niá»m nở há»i:
- Tiểu huynh đệ ! Chuyến này tiểu huynh đệ lên NgÅ© Äài SÆ¡n phải chăng là để há»™i diện vá»›i thị vệ phó tổng quản là Thuỵ Äống?
Vi Tiểu Bảo cũng giật mình nghĩ thầm:
- Thằng cha này đã biết ta lên NgÅ© Äài SÆ¡n lại hiểu cả công việc cá»§a Thuỵ Äống thì tin tức này nhất định do mụ Ä‘iếm già cho hắn hay và phái hắn rượt theo ta.
Gã lại tự nhủ:
- Tên trá»c đầu giả làm cung nữ mà mụ Ä‘iếm kêu bằng sư huynh đúng là đại sư huynh trong bá»n môn đồ Thần long giáo. Té ra mụ Ä‘iếm cấu kết vá»›i giáo phái này. Vậy mà lão gia đã lá»t vào tay chúng thì thá»±c là chín phần chết,chỉ còn má»™t phần sống. Có khi còn nguy hiểm gấp đôi tức là mưá»i tám phần chết, chỉ có ná»­a phần sống.
Gã làm bộ kinh dị đáp:
- Chương tam gia ! Những tin tức mà tam gia lượm được rất tinh thâm.
Tam gia biết cả công việc của Thuỵ phó tổng quản...
Lão già mỉm cưá»i ngắt lá»i: ..
- Cả đến nhân vật cao xa gấp vạn lần Thuỵ phó tổng quản ta đây cũng biết.
Vi Tiểu Bảo than thầm trong bụng:
- Há»ng bét ! Há»ng bét! Việc gì mụ Ä‘iếm già cÅ©ng nói vá»›i hắn hết rồi. Ngoài Thuận Trị Hoàng đế thì còn nhân vật nào cao cả hÆ¡n Thuỵ Äống gấp vạn lần?
Lão già lại há»i:
- Tiểu huynh đệ ! Ta tưởng tiểu huynh đệ không nên nói dối ta bất cứ là việc gì. Ngươi lên NgÅ© Äài SÆ¡n chuyến này là vâng lệnh trên hay tá»± mình ra Ä‘i?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ làm thái giám ở trong cung, nếu không vâng lệnh trên sai phái khi nào dám thiện tiện dá»i khá»i kinh thành? Chẳng lẽ tại hạ sợ mình sống lâu quá?
Lão già há»i:
- Tiểu huynh đệ nói vậy thì ra đã vâng lệnh Hoàng Thượng mà đi chăng?
Vi Tiểu Bảo lá»™ vẻ kinh dị há»i lại:
- Hoàng Thượng ư? Ai bảo là Hoàng Thượng? Ha ha! ... Tin tức này cá»§a tam gia không linh rồi. Hoàng Thượng làm gì mà biết được việc NgÅ© Äài SÆ¡n?
Lão già há»i:
- Chẳng phải Hoàng Thượng thì ai phái ngươi đi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chương tam gia thử đoán coi.
Lão già há»i:
- Phải chăng là Thái Hậu?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Chương tam gia quả nhiên giá»i thiệt ! Việc gì cÅ©ng Ä‘oán đúng. Trong cung chỉ có hai ngưá»i và má»™t con quá»· là biết việc NgÅ© Äài SÆ¡n.
Lão già há»i:
- Hai ngưá»i là ai? Con quá»· nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hai ngưá»i thì má»™t là Thái Hậu và hai là tại hạ. Còn con quá»· là Hải Äại Phú lão công. Lão đã bị Thái Hậu dùng "Hoá cốt miên chưởng" hạ sát rồi và biến thành quá»·.
Lão già da mặt co dúm lại, nói:
- Hoá cốt miên chưởng! Hoá cốt miên chưởng! Té ra Thái Hậu phái ngươi đi. Thái Hậu phái ngươi đi làm gì?
Vi Tiểu Bảo tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Giữa Thái Hậu và tam gia là ngưá»i má»™t nhà. Vậy tam gia há»i lão nhân gia sẽ biết.
Giả tỷ lúc mới vào phòng mà Vi Tiểu Bảo nói câu này thì e rằng lão già đã đánh cho gã một cái bạt tai. Nhưng bây giỠlão nghe gã thuyết phục một hồi,trong lòng khôn xiết kinh nghi, miệng lẩm bẩm:
- Hừ! Thái Hậu sai ngươi lên NgÅ© Äài SÆ¡n.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Thái Hậu còn biểu vụ này đã nói cho Hồng giáo chá»§ hay và được Hồng giáo chá»§ hết sức tán thành. Thái Hậu dặn tại hạ làm được chu đáo thì sau khi xong việc ngài sẽ trá»ng thưởng và Hồng giáo chá»§ cÅ©ng dành cho tại hạ má»™t chá»— tá»­ tế.
Gã không ngớt nhắc đi nhắc lại ba chữ Hồng giáo chủ vì thấy lão rất sợ giáo chủ, tất không dám hại gã.
Vi Tiểu Bảo hư trương thanh thế. Lão già kia bán tín bán nghi.
Lão lẩm bẩm:
- Ta hãy tạm tin là có còn hơn bảo là không.
Lão liá»n há»i:
- Sáu ngưá»i ở ngoài kia có phải chăng Ä‘á»u là bá»™ thuá»™c cá»§a công công?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i ở trong cung. Hai vị cô nương là cung nữ thân tín ká» cận Thái Hậu. Còn bốn ngưá»i đàn ông toàn là ngá»± tiá»n thị vệ. Bá»n chúng không biết gì đến danh hiệu Thần long giáo. Vụ này rất cÆ¡ mật, nên Thái Hậu không cho há» hay.
Gã vừa nói tá»›i đây thấy lão già cưá»i lạt biết là có Ä‘iá»u bất diệu, liá»n há»i:
- Sao? Chương tam gia không tin chăng?
Lão già cưá»i lạt đáp :
- Má»™c gia ở Vân Nam dốc dạ trung kiên vá»›i nhà Äại Minh có lý đâu lại làm ngá»± tiá»n thị vệ Ở Thanh cung? Tiểu huynh đệ hoang đưá»ng má»™t cách tối vô lý
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cưá»i hô hố. Tiếng cưá»i có vẻ chế nhạo.
Lão già ngạc nhiên há»i:
- Tiểu huynh đệ cưá»i gì vậy?
Lão có biết đâu Vi Tiểu Bảo nói dối bị lá»™ tẩy, khó mà gỡ lại được liá»n nổi lên tràng cưá»i rá»™ làm cho đối phương tưởng mình có Ä‘iá»u gì lầm lá»—i tày đình, lấm lá»—i đến trình độ quá ấu trÄ© khiến gã không nhịn nổi phải phì cưá»i.
Mục đích cá»§a Vi Tiểu Bảo là đánh đòn cân não cho lão già phải nôn nao trong dạ, nhụt bá»›t nhuệ khí rồi gã má»›i sá»­a chữa những chá»— sÆ¡ hở cho câu chuyện thành hữu lý thì đối phương không dám vặn há»i đến cùng nữa.
Vi Tiểu Bảo vẫn cưá»i đáp:
- Những ngưá»i mà Má»™c vương phá»§ căm hận nhất chẳng phải là Thái Hậu và Hoàng Thượng? Tại hạ e rằng tam gia cÅ©ng không biết ngưá»i đó là ai?
Lão già vênh mặt lên nói:
- Sao ta lại không biết? Dĩ nhiên Mộc vương phủ căm hận nhất là Ngô Tam Quế!
Vi Tiểu Bảo làm bộ kinh dị đáp:
- Thế thì tam gia thánh thật ! Vụ này tại hạ nói cho tam gia hay xin tam gia kín chuyện. Má»™c vương phá»§ phái ngưá»i vào làm sai dịch cho Thái Hậu cÅ©ng chỉ vì mục đích muốn trừ diệt cả nhà Ngô Tam Quế. Trong phá»§ Bình Tây Vương rồi đây con gà, con chó cÅ©ng không sống sót. Äừng nói trong Hoàng
cung có ngưá»i cá»§a Má»™c vương phá»§ trà trá»™n vào, ngay ở phá»§ Bình Tây Vương cÅ©ng vậy. Äây là chuyện cÆ¡ mật, tại hạ coi tam gia là chá»— ngưá»i nhà, nói ra cÅ©ng chẳng há» chi, chỉ mong tam gia đừng tiết lá»™ ra ngoài.
Lão già gật đầu nói:
- Té ra là thế!
Nhưng trong bụng lão chỉ tin gã có phần nửa. Lão tự nhủ:
- Ta thá»­ tra há»i mấy ngưá»i ngoài kia xem khẩu cung cá»§a há» có tương hợp vá»›i gã không? Ta chỉ cần há»i con nhá» là ra hết vì trẻ con chưa biết nói dối.
Lão nghĩ vậy rồi xoay mình đẩy cửa bước ra.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng la lên:
- á»i ! ối! Tam gia Ä‘i đâu vậy? Äây là nhà ma quá»· mà tam gia... tam gia để má»™t mình tại hạ Ở lại thế nào được?
Lão già đáp :
- Ta chỉ đi một lát rồi trở lại ngay.
Lão xoay tay đóng cửa, rảo bước chạy ra nhà đại sảnh.
Bàn tay Vi Tiểu Bảo ướt đẫm mồ hôi. Hồn vía gã muốn bay lên trá»i. Äèn lá»­a lay động in bóng vào bức tưá»ng trắng xoá. Má»—i cái bóng lập lòe, rung rinh là má»™t tên quá»· sứ đối vá»›i Vi Tiểu Bảo trong lúc này.
Bốn bá» im lặng như tá», tuyệt không má»™t tiếng động.
Äá»™t nhiên bên ngoài có tiếng ngưá»i hô hoán:
- Các ngươi đi đâu cả rồi?
Chính là âm thanh lão già. Vi Tiểu Bảo nghe tiếng hô đầy vẻ kinh hoàng.
Gã Ä‘ang sợ bở vía thấy vậy càng khiếp đảm cÆ¡ hồ ngất xỉu. Gã lắp bắp há»i:
- Không. .. không thấy bá»n ho.... đâu ư?
Lão già vẫn tiếp tục kêu gá»i:
- Các ngươi ở chỗ nào? Các ngươi đi đâu rồi?
Sau hai câu này, tiếng ngưá»i lại im bặt. Hồi lâu má»›i nghe tiếng má»™t ngưá»i chạy từ phía trước vào phía sau rồi lại chạy ra.
Bá»—ng cánh cá»­a bị đá "binh" má»™t cái. Ngưá»i đó chạy tá»›i xông vào phòng.
Vi Tiểu Bảo kêu thét lên. Lão già sắc mặt xanh lè, hai mắt trợn ngược, thở hồng hộc, vừa thở vừa nói:
- Bá»n chúng... bá»n chúng... mất biến cả rồi, không biết Ä‘i đâu?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
- Chắc bi.... ác quỷ... bắt hết rồi... Chúng ta phải trốn cho mau.
Lão già vẫn còn thỠhổn hển đáp :
- Làm gì có chuyện đó?
Tay trái lão vịn vào bàn. Cái bàn rung động kình kịch chứng tá» lão Ä‘ang sợ run. Lão lại xoay mình bước ra bên cá»­a, la gá»i:
- Các ngươi ở chỗ nào? Các ngươi ở chỗ nào?
Lão hô hoán rồi lắng tai nghe nhưng chẳng thấy tăm hơi chi hết.
Tuy lão là ngưá»i kiến thức qụa?ng bác mà lúc này cÅ©ng chẳng có chá»§ ý gì.
Lão dứng bên cửa một lát rồi lùi vào mấy bước đóng cửa cài then lại.
Lão thấy Vi Tiểu Bảo dương cặp mắt nhá» bé thành tròn xoe ra chiá»u rất khá»§ng khiếp.
Vi Tiểu Bảo nhìn lão già không chớp mắt, thấy lão nghiến răng ken két.
Mặt lão hết xanh lè lại lợt lạt.
Trận mưa chỉ ngớt được một lúc rồi đột nhiên cơn mưa rào khác lại dội xuống nóc nhà bật lên những tiếng lộp độp.
Lão già bỗng lớn tiếng la :
- Úi chà!
Rồi nhảy bổ lên. Sau một lát lão mới nói:
- Trá»i... lại mưa... ta tưởng. ..
Lão chưa dứt lá»i, đột nhiên có thanh âm nhá» bé cá»§a đàn bà từ ngoài đại sảnh vá»ng vào :
- Chương lão tam! Lão hãy ra ngoài này!
Tài sản của ngocvosong1986

  #75  
Old 01-06-2008, 10:11 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 75


Tưởng ma quá»· hóa ra ngưá»i đẹp

Tiếng ngưá»i phụ nữ tuy chưa phải là hạng già nua, nhưng cÅ©ng chẳng còn non trẻ.
Vi Tiểu Bảo nghe rõ không phải do Phương Di hay Mộc Kiếm Bình phát ra. Thanh âm có mấy phần thê thảm gay gắt. Gã khẽ nói:
- Nữ quỷ xuất hiện rồi !
Lão già lá»›n tiếng há»i lại:
- Ai kêu ta đó?
Bên ngoài không có ngưá»i đáp lại mà cÅ©ng chẳng có thanh âm nào khác.
Lão già và Vi Tiểu Bảo ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Hai ngưá»i Ä‘á»u lông tóc dá»±ng đứng cả lên.
Sau má»™t lúc lâu, tiếng ngưá»i phụ nữ lại réo lên:
- Chương lão tam ! Ngươi hãy ra đây.
Lão già đánh bạo phóng chân trái đánh "binh" một tiếng. Cánh cửa phòng hất tung bay ra ngoài, nhưng còn cái then nằm ngang trong khuôn cửa. Lão lại phóng chưởng đánh "rắc " một cái. Then cửa bị gãy ngay quãng giữa.
Ngưá»i lão liá»n chuồn ra.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng la:
- Tam gia chớ ra ngoài!
Nhưng lão già đã chạy vá»t vá» phía nhà đại sảnh.
Khi lão tá»›i nÆ¡i thì trong nhà lặng ngắt như tá» không má»™t tiếng động. Äã không tiếng ngưá»i quát tháo, lại cÅ©ng chẳng thấy tiếng bước chân.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào đem theo những hạt mưa lộp độp vào mình Vi Tiểu Bảo làm cho gã vừa sợ vừa rét run. Gã muốn kêu thét lên nhưng lại không dám.
Äá»™t nhiên nghe đánh "binh" má»™t tiếng. Cánh cá»­a phòng bị gió thổi hất vào rồi lại bật ra ngay.
Trong toà nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình Vi Tiểu Bảo và dĩ nhiên chẳng thiếu gì ác quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy vào phòng bóp chết gã Nhưng gã chỠmãi thuỷ chung vẫn không thấy một con ác quỷ nào xông vào.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Phải rồi ! ác quá»· chỉ hại ngưá»i lá»›n chứ không hại trẻ con. Hoặc giả bá»n quá»· sứ ăn thịt nhiá»u ngưá»i no nên rồi, không từn đến ta nữa. Ta chỉ còn đợi đến trá»i sáng là yên chuyện.
Äá»™t nhiên má»™t cÆ¡n gió lạnh lại thổi vào. Äèn lá»­a bị tắt phụt.
Vi Tiểu Bảo kêu thét lên má»™t tiếng. Äồng thá»i gã thấy trong phòng có thêm má»™t con quá»·.
Vi Tiểu Bảo tưởng chừng quá»· sứ đứng trước mặt mình, song vì trá»i tối nên không nhìn thấy. Có Ä‘iá»u gã cảm giác rõ ràng là ác quá»· đứng đó.
Vi Tiểu Bảo sợ hãi rụng rá»i, miệng lắp bắp:
- Trá»i Æ¡i... Ngươi đừng hại tạ .. Ta... ta cÅ©ng là quá»·... Chúng ta cùng ở má»™t nhà vá»›i nhau. .. Không, không. .. chúng ta Ä‘á»u là quá»· hết. Ngươi hại ta... cÅ©ng chẳng ích gì.
Con quỷ lạnh lùng đáp :
- Ngươi cứ yên tâm, đừng sợ hãi gì. Ta không hại ngươi đâu.
Vi Tiểu Bảo nghe rõ là thanh âm nữ quỷ.
Sau khi gã nghe nữ quá»· nói mấy câu này đã bá»›t sợ được má»™t phần, gã liá»n phấn khởi tinh thần nói:
- Ngươi đã nói không hại ta thì không thể hại ta được nữa vì bậc đại trượng phu đã nói ra má»™t lá»i coi nặng bằng non. Nếu ngươi đã hứa lá»i còn gia hại ta thì không phải đâu.
Con quá»· lạnh lùng há»i:
- Ta chẳng phải quá»· mà cÅ©ng không là đại trượng phụ Ta há»i ngươi má»™t câu, ngươi phải nói cho thật. Má»™t vị quan lá»›n trong triá»u là Ngao Bái bị ngươi giết chết, có đúng thế không?
Vi Tiểu Bảo không trả lá»i, há»i lại:
- Ngươi không phải là quỷ thật ,chứ? Ngươi là bạn hay là thù của Ngao Bái?
Gã há»i câu này rồi không thấy đối phương nói gì.
Trong lúc nhất thá»i, Vi Tiểu Bảo không quyết định chá»§ ý, gã hoang mang nghÄ© thầm:
- Bất luận đối phương là ngưá»i hay là quá»·. Nếu mụ là kẻ thù cá»§a Ngao Bái thì mình thẳng thắn thừa nhận dÄ© nhiên tuyệt diệu. Nhưng nếu mụ là ngưá»i nhà hoặc bá»™ thuá»™c cá»§a Ngao Bái mà cÅ©ng thừa nhận thì há»ng bét.
Äá»™t nhiên nết đánh bạc lại nổi lên. Gã tá»± nhá»§:
- âu là ta đánh bạc má»™t phen. ÄÆ°á»£c ăn cả ngã vá» không. Nếu trúng nước bạc thì mụ coi ta là má»™t vị đại lão gia. Bằng thất bại thì cả cái mạng này cÅ©ng thua hết nhẵn.
Gã liá»n lá»›n tiếng:
- Con mẹ nó. Ngao Bái đúng là lão gia giết chứ còn ai? Ngươi định làm gì? Lão gia phóng đao đâm vào bụng hắn một nhát là cái mạng hắn xuống chầu Diêm Vương ngaỵ Ngươi muốn báo thù thì cứ việc hạ thủ đi. Lão gia mà chau mày thì đâu phải anh hùng hảo hán?
Thanh âm lạnh lùng cá»§a ngưá»i đàn bà lại cất lên há»i:
- Vì lẽ gì mà ngươi giết Ngao Bái?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Mụ mà là bạn của Ngao Bái thì mình có đổ vụ này cho Hoàng đế cũng bằng vô dụng, nhất định mụ không chịu buông tha mình. Tiếng bạc đã được cuộc rồi, nếu lão gia mà thua thì thua cháy túi, bằng được thì lại được rất lớn.
Gã liá»n lá»›n tiếng đáp :
- Ngao Bái nắm hết quyá»n binh trong triá»u lại sát hại biết bao nhiêu lương dân trăm há». Lão gia tuy nhá» tuổi nhưng cÅ©ng nổi lòng nghÄ©a phẫn. May gặp cÆ¡ há»™i hắn đắc tá»™i vá»›i Hoàng đế nên lão gia thừa cÆ¡ giết chết hắn.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu. Ta nói thật cho ngươi hay: dù tên cẩu tặc Ngao Bái chẳng đắc tội với Hoàng đế ta cũng kiếm cơ hội ngấm ngầm hạ thủ để báo thù tuyết hận cho trăm hỠtrong thiên hạ đã phải khổ sở vì hắn.
Mấy câu này Vi Tiểu Bảo há»c được ở miệng những ngưá»i trong Thanh Má»™c đưá»ng, ở Thiên Äịa Há»™i thưá»ng nói đến, gã đã thuá»™c lòng. Thá»±c ra gã giết Ngao Bái chỉ là vâng lệnh vua Khang Hy, chứ chẳng có phần nào vì trăm há» trong thiên hạ mà báo cừu tuyết hận.
Vi Tiểu Bảo thuyết má»™t hồi mà ngưá»i đàn bà trước mặt vẫn lẳng lặng không nói gì. Trái tim gã đập thình thình không hiểu nước bạc cá»§a mình đánh.
Sau một lúc khá lâu, gã bỗng cảm thấy tiếng gió nhè nhẹ vang lên. Nữ nhân kia chẳng hiểu có phải là nữ quỷ hay không lướt ra ngoài phòng.
Vi Tiểu Bảo lắc lư mấy cái, nhưng huyệt đạo bị điểm chân tay không cử động được.
Gã chửi thầm:
- Mẹ kiếp ! Con súc sắc cứ xoay hoài không dừng lại khiến cho mình nao nao trong dạ.
Gã hồi hộp một lúc rồi tự nhủ:
- Äã có gan đánh canh bạc lá»›n thfi được hay thua cÅ©ng chẳng kể gì.
Bây giá» gã bình tÄ©nh lại và càng nghÄ© càng cảm thấy cái bóng trước mặt vừa rồi đối vá»›i gã là ma quá»· chứ không phải là ngưá»i.
Cánh cửa bị gió lay vang lên những tiếng kẽo kẹt. Quần áo gã chưa khô, từng cơn gió lạnh lùa vào khiến gã không nhịn được phải phát run.
Äá»™t nhiên má»™t làn ánh sáng xuất hiện từ đằng xa, dần dần chuyển gần lại.
Vi Tiểu Bảo kinh hãi lẩm bẩm:
- Ma trơi ! Ma trơi!
Làn ánh sáng mỗi lúc một gần. Sau trông rõ thì ra một cái đèn lồng do một tên nữ quỷ áo trắng cầm giơ lên và tiến lại.
Vi Tiểu Bảo vội nhắm chặt hai mắt. Gã nghe rõ tiếng bước chân lạo xạo đi tới trước mặt rồi dừng lại.
Gã khiếp đảm cơ hồ nghẹt thở.
Bá»—ng nghe thanh âm má»™t thiếu nữ vừa cưá»i vừa há»i:
- Sao ngươi lại nhắm nghiá»n hai mắt?
Giá»ng nói rất ôn nhu lá»t tai.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngươi đừng nhát ta nữa... Ta... ta không dám nhìn ngươi.
Nữ quá»· lại cưá»i há»i:
- Phải chăng ngươi sợ ngó thấy ta thất khiếu ứa máu, lưỡi thò dài ra?
Ngươi thử hé mắt coi xem..
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta không mắc bẫy ngươi đâu. Ngươi là con quỷ đầu tóc rũ rượi, thất khiếu ứa máu, thì đẹp tốt gì mà coi?
Nữ quá»· bật lên tiếng cưá»i khanh khách thổi hÆ¡i vào mặt gã.
vi Tiểu Bảo cảm thấy làn hÆ¡i thổi vào mặt mình vừa ấm áp vừa thoang thoảng có mùi hương. Gã liá»n mở hé mắt bên trái má»™t chút để ngó xem thì phảng phất thấy má»™t gương mặt trắng như tuyết. Cặp lông mày cong vút. Cái miệng bé nhá» cưá»i tươi như hoa.
Gã liá»n giương to cặp mắt ra nhìn thì thấy trước mặt mình là má»™t thiếu nữ tướng mạo thanh tú, lối 14, 15 tuổi. Tóc cô kết lại thành hai trái đào ở hai bên đỉnh đầu. Cô Ä‘ang cưá»i hì hì nhìn gã.
Bây giá» Vi Tiểu Bảo đã trấn tÄ©nh tâm thần, không sợ hãi gì nữa. Gã há»i:
- Ngươi không phải là ma quỷ thật chứ?
Thiếu nữ mỉm cưá»i đáp:
- Dĩ nhiên ta là ma quỷ chết treo.
Vi Tiểu Bảo chưng há»­ng, trong lòng lại kinh nghi không hiểu là ngưá»i hay là ma.
Thiếu nữ lại cưá»i há»i:
- Lúc ngươi giết ác nhân thì táo tợn thế mà sao bây giỠngó thấy quỷ chết treo lại nhát gan như vậy?
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp :
- Ta không sợ ngươi mà chỉ sợ ma quỷ.
Thiếu nữ cưá»i khanh khách há»i:
- Ngươi bị ngưá»i ta Ä‘iểm trúng những huyệt đạo nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta biết thế nào được?
Thiếu nữ nắn bóp vai và cạnh sưá»n gã mấy cái, rổi khẽ đập ba chưởng vào sau lưng gã.
Hai tay Vi Tiểu Bảo liá»n cá»­ động được ngaỵ Gã giÆ¡ tay lên cưá»i nói:
- Ngươi cũng biết giải khai huyệt đạo. Thật là tuyệt diệu!
Thiếu nữ đáp :
- Ta má»›i há»c được gần đây. Bữa nay là lần thứ nhất ta thá»­ giải huyệt cho ngươi.
Cô lại nắn dưới nách và sau lưng gã mấy cái.
Vi Tiểu Bảo nhảy lên cưá»i nói:
- Không được ! Không được ! Ta sợ nhột lắm!
Nhưng chỉ có bấy nhiêu, hai chân gã bị điểm huyệt cũng được giải khai.
Gã vươn tay ra cưá»i nói:
- Ngươi cù lét làm ta nhột thì bây giỠta cù lét giả ngươi.
Gã vừa nói vừa tiến lại một bước.
Thiếu nữ thè lưỡi ra làm quỷ nhát, nhưng mặt quỷ rất khả ái, chẳng có chút chi đáng sợ.
Vi Tiểu Bảo thò tay ra toan chụp lấy lưỡi cô.
Thiếu nữ liá»n quay đầu Ä‘i né tránh rồi cưá»i khanh khách há»i:
- Ngươi không sợ chết treo ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngươi có thân hình lại có khí nóng. Vậy ngươi là ngưá»i, chứ không phải ma quá»·.
Thiếu nữ trợn mắt lên nói:
- Ta không phải là ma, nhưng là quỷ nhập tràng.
Vi Tiểu Bảo sá»­ng sốt. Dưới ánh đèn gã thấy mặt cô lúc đỠlúc hồng lúc trắng bạch, liá»n cưá»i nói:
- Quỷ nhập tràng không co chân được cũng không biết nói!
Thiếu nữ phì cưá»i bảo :
- Nếu vậy thì nhất định ta là hồ ly tinh.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Ta không sợ hồ ly tinh.
Gã chuyá»n ra đằng sau thiếu nữ dòm ngó. Cô cưá»i nói:
- Ta là hồ ly tinh tu luyện hàng ngàn năm, đạo hạnh rất sâu xa không còn đuôi nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngưá»i là hồ ly tinh mà xinh đẹp thế này thì ta có bị ngươi mê hoặc phải chết uổng cÅ©ng đáng Ä‘á»i.
Thiếu nữ hơi đỠmặt lên đưa ngón tay chỉ vào má chế nhạo gã:
- Thế mà không biết xấu. Vừa mới sựo ma sợ quỷ là thế, bây giỠđã nói chuyện lẳng lơ rồi.
Vi Tiểu Bảo sợ nhất là thứ qụy? nhập tràng, thứ hai sợ mạ Còn hồ ly tinh gã lại không sợ. Gã nhìn thấy thiếu nữ này vui vẻ dá»… bá» thân cận còn hÆ¡n cả Phương Di và Má»™c Kiếm Bình, liá»n cưá»i há»i:
- Cô nương! Tên hỠcô nương là chi?
Thiếu nữ đáp :
- Tiện thiếp là Song Nhị Chữ Song là một đôi.
Vi Tiểu Bảo há»i:
Thế thì hay lắm. Nhưng không hiểu một đôi giày hay là đôi bít tất hôi thối?
Song Nhi cưá»i đáp :
- Tất hôi cũng được hay giầy thơm cũng được. Cái đó tùy ở nơi công công.
Quế công công ! Ngưá»i công công ướt đầm đìa, chắc là khó chịu lắm. Má»i công công vào trong kia thay đổi quần áo khô mà mặc. Nhưng còn má»™t việc khó giải quyết, công công đừng lấy làm lạ.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Việc gì khó khăn?
Song Nhi đáp:
- Chỗ tiện thiếp không có quần áo đàn ông.
Vi Tiểu Bảo chưng hửng, sắc mặt biến đổi nghĩ thầm:
- Trong nhà này toàn là nữ quỷ.
Song Nhi không biết trong lòng gã nghĩ gì. Thị giơ cao đèn lồng lên nói:
- Má»i công công qua bên này.
Vi Tiểu Bảo ngần ngại không Ä‘i. Song Nhi đã Ä‘i đến bên cá»­a, quay lại chá» gã mÄ©m cưá»i há»i:
Phải chăng công công sợ mặc y phục đàn bà có Ä‘iá»u bất lợi. Thôi đành thế này vậy: công công lên giưá»ng nằm để tiện thiếp hÆ¡ quần áo cho.
Vi Tiểu Bảo thấy thị lá»™ vẻ ôn nhu, không nỡ chối từ liá»n Ä‘i theo thị ra khá»i cá»­a phòng rồi há»i:
- Có phải những ngưá»i đồng bá»n vá»›i tại hạ Ä‘á»u ở bên đó không?
Song Nhi thụt lùi lại hai bước sóng vai với Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Tam thiếu nhưng đã căn dặn tiện thiếp không được nói nhiá»u mà phải chá» công công dùng Ä‘iểm tâm xong để Tam thiếu nhưng sẽ đến nói chuyện vá»›i công công.
Vi Tiểu Bảo bụng đói như cào ruá»™t, nghe nói có Ä‘iểm tâm, liá»n phấn khởi tinh thần.
Song Nhi dẫn gã xuyên qua dãy hành lang tối tăm đến một gian phòng.
Trên bàn có đặt đèn nến sáng trưng.
Căn phòng này chỉ có má»™t cái bàn và má»™t cái giưá»ng. Cách trần thiết rất sÆ¡ sài nhưng thật sạch sẽ. Trên giưá»ng có đủ chăn đệm.
Song Nhi mở góc chăn lên, buông rèm xuống rồi nói:
- Quế công công ! Công công lên giưá»ng cởi quần áo liệng ra cho tiện thiếp.
Vi Tiểu Bảo theo lá»i lên giưá»ng cởi quần áo, chuồn vào trong chăn rồi liệng quần áo ra ngoài màn.
Song Nhi đón lấy Ä‘i ra cá»­a, quay lại há»i:
- Tiện thiếp Ä‘i lấy đồ Ä‘iểm tâm. Công công thích ăn bánh ngá»t hay bánh mặn?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Bụng đã đói meo thì dù là bánh đất bùn cũng ăn được ba bốn tấm.
Song Nhi vừa cưá»i vừa Ä‘i ra.
Sau má»™t lúc, Vi Tiểu Bảo ngỉn thấy mùi thịt, mùi đưá»ng thÆ¡m thá» Song Nhi hai tay bưng chiếc khay gá»—, dùng cánh tay vén mùng ra.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy trên Ä‘a đặt bốn tấm bánh chưng bóc sẵn trong lòng rất đỗi vui mừng. Gã cầm đũa gắp ăn ngaỵ Mùi vị ngon ngá»t khác thưá»ng.
Gã ăn hai miếng hết nửa tấm rồi nói:
- Song Nhi ! Bánh này giống bánh chưng ở Hồ Châu, ăn thật ngon miệng !
Nguyên đất Hồ Châu tỉnh Triết Giang chuyên sản xuất bánh chưng nấu rất nhừ và rất ngon, khắp thiên hạ không đâu bằng.
Tại thành Dương Châu có tiệm bánh chưng Hồ Châu.
Khách làng chÆ¡i trong Lệ Xuân viện thưá»ng sai Vi Tiểu Bảo Ä‘i mua cho hỠăn. Bánh chưng này gói bằng lá dong, Vi Tiểu Bảo muốn ăn vụng cÅ©ng khó. Gã liá»n bóp góc tấm bánh cho lòi ra để nếm. Từ ngày gã tá»›i Bắc Kính không được ăn bánh chưng Hồ Châu nữa.
Song Nhi hÆ¡i kinh ngạc há»i:
- Công công thật là biết ngưá»i biết cá»§a, gá»i ra được bánh chưng Hồ Châu.
Vi Tiểu Bảo vừa nhai vừa há»i:
- Äây là bánh chưng Hồ Châu thật ư? Äịa phương này làm sao mua được bánh chưng ở Hồ Châu?
Song Nhi đáp :
- Không phải mua đâu. Äó là... hi hi... Hồ ly tinh dùng phép thuật chế biến ra.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hồ ly tinh thần thông quảng đại !
Äá»™t nhiên gã nhá»› tá»›i bá»n Chương lão tam liá»n thêm vào má»™t câu:
- ThỠngang thượng đế!
Song Nhi cưá»i nói:
- Công công thủng thẳng ăn bánh đi. Tiện thiếp lấy lửa hơ quần áo cho công công.
Thị Ä‘i được má»™t bước quay lại há»i:
- Công công có sợ không?
Vi Tiểu Bảo trong lòng đã bớt đi quá nửa phần sợ hãi, nhưng cũng còn hơi hồi hộp đáp :
- Cô nương đi mau rồi trở lại nghe.
Song Nhi "dạ" một tiếng đoạn trở gót đi ngay.
Chỉ trong khoảnh khắc, Vi Tiểu Bảo nghe tiếng "xèo xèo". Song Nhi đã đem vào một cái hoa? lò. Thị vắt quần áo lên bàn vừa hơ áo vừa bồi tiếp.
Bốn tấm bánh chưng, hai tấm ngá»t, hai tấm mặn.
Vi Tiểu Bảo ăn hết ba chiếc no bụng rồi há»i:
- Bánh ngon quá ! Có phải cô nương gói không?
Song Nhi đáp :
- Tam thiếu nhưng Ä‘iá»u chế vật liệu, tiện thiếp chỉ gói thôi.
Vi Tiểu Bảo nghe thị nói khẩu âm Giang Nam, bất giác động tâm há»i:
- Phải chăng các vị ngưá»i ở Hồ Châu?
Song Nhi nghe Vi Tiểu Bảo há»i vậy, ngần ngừ không đáp, thị há»i lại:
- Quần áo khô cả rồi, Quế tướng công vào yết kiến Tam thiếu nhưng mà há»i y được không?
Thị ăn nói dịu dàng lại cực kỳ cung kính.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm! Có Ä‘iá»u chi không được?
Gã vén mùng lên nhìn Song Nhi hÆ¡ áo. Thị cÅ©ng ngá»­ng đầu lên ngó gã mÄ©m cưá»i nói:
Tướng công chưa mặc quần áo. Phải coi chừng trá»i lạnh!
Vi Tiểu Bảo lại nổi tính tinh nghịch, nhô mình ra nói:
- Tại hạ chẳng cần mặc quần áo nhảy ra ngoài cũng không biết rét !
Song Nhi giật mình kinh hãi, nhưng lại thấy Vi Tiểu Bảo thụt vào toàn thân đắp chăn kín mít, cả đầu cÅ©ng không hở ra ngoài, bất giác thị bật lên tiếng cưá»i khúc khích.
Song Nhi hơ quần áo khô rồi đưa vào trong mùng.
Vi Tiểu Bảo mặc xong từ trên giưá»ng bước xuống. Song Nhi giúp gã cài khuy áo, rồi lấy lược chải đầu cho gã và dóc tóc lại.
Vi Tiểu Bảo thoang thoảng ngá»­i thấy mùi hương ở ngưá»i thị tiết ra. Trong lòng khoan khoái, gã há»i:
- Té ra hồ ly tinh là con ngưá»i tốt thế này đây!
Song Nhi bÄ©u môi cưá»i đáp :
- Hồ ly tinh! Hồ ly tinh! Khó nghe quá! Tiện thiếp không phải hồ ly tinh !
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ủa ! Tại hạ biết rồi ! Phải kêu cô nương bằng đại tiên má»›i đúng, chẳng thể gá»i là hồ ly tinh được !
Song Nhi cưá»i nói:
- Tiện thiếp cũng chẳng phải đại tiên mà chỉ là một tên tiểu nha đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tại hạ là tiểu thái giám. Cô nương là tiểu nha đầu.
Chúng ta cùng phục thị cho ngưá»i, thật xứng vá»›i nhau !
Song Nhi đáp :
- Tướng công chầu hầu Hoàng đế tiện thiếp bì thế nào được? Hai bên khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c..
Thị vừa nói vừa dóc tóc cho Vi Tiểu Bảo. Thị lại há»i:
- Tiện thiếp không biết dóc tóc cho nam nhân. Chẳng hiểu có coi được không?
Vi Tiểu Bảo cầm đuôi sam đưa ra phía trước ngực coi rồi đáp :
- Äẹp quá rồi ! Tại hạ lưá»i nhất là dóc tóc. Nếu ngày nào cÅ©ng được cô nương làm giúp thì hay quá!
Song Nhi nói:
- Tiện thiếp làm gì có phước như vậy? Tướng công là một bậc đại anh hùng. Tiện thiếp là tiểu nha đầu mà bữa nay được dóc tóc cho tướng công một lần cũng là kiếp trước khéo tu lắm rồi.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Trá»i Æ¡i ! Cô nương là má»™t vị giai nhân dóc tóc cho tại hạ thì đúng là tại hạ kiếp trước đã dày công tu hành, gõ thá»§ng đến mưá»i tám cái mõ.
Song Nhi đỠmặt lên nói:
- Tiện thiếp nói vậy là chân thật mà tướng công lại cho là trò đùa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải đâu. Tại hạ cũng nói với cả một tấm lòng thành thật.
Song Nhi mỉm cưá»i nói:
Tam thiếu nhưng bảo nếu Quế tướng công vui lòng thì xin má»i rá»i gót vào hậu đưá»ng ngồi chÆ¡i !
Vi Tiểu Bảo há»i:
- ÄÆ°á»£c lắm! Tam thiếu gia cá»§a cô nương có nhà không?
Song Nhi "ồ" một tiếng rồi khẽ đáp:
- Ngưá»i đã quá cố rồi !
Vi Tiểu Bảo chợt nhá»› tá»›i bao nhiêu linh đưá»ng ở các gian nhà, lòng gã lại hồi há»™p, không dám há»i nữa.
Gã theo Song Nhi vào một gian hoa sảnh trong hậu viện.
Vi Tiểu Bảo ngồi chỠmột lúc thì Song Nhi bưng trà ra. Gã đang uống trà, bỗng nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau vách ván đi ra.
Äây là má»™t thiếu phụ toàn thân áo trắng. Nàng cất tiếng:
- Phiá»n Quế tướng công phải má»™t phen tân khổ.
Nàng nói rồi chúc mấy câu vạn phúc. Thái độ cực kỳ cung kính.
Vi Tiểu Bảo vội vàng đáp lễ nói:
- Tại hạ không dám!
Thiếu phụ nói:
- Má»i Quế tướng công ngồi chÆ¡i !
Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ thiếu phụ thấy nàng vào trạc 24, 25 tuổi. Nàng không tô điểm son phấn, sắc mặt lợt lạt, cặp mắt đỠhoẹ Hiển nhiên nàng vừa mới khóc.
Dưới ánh đèn Vi Tiểu Bảo nhìn rõ thân hình. Dù âm khí nặng nỠnhưng chắc không phải ma quỷ. Trong lòng vẫn băn khoăn, gã đáp:
- Dạ dạ !
Rồi nghiêng mình ngồi xuống ghế, nói:
- Tam thiếu nhưng ! Äa tạ Tam thiếu nhưng đã cho ăn bánh chưng Hồ Châu, thật là ngon miệng !
Thiếu phụ nói:
- Vong phu hỠTrang. Quế công công xưng hô tiện thiếp là Tam thiếu nhưng, tiện thiếp không dám. Quế tướng công ở trong cung bao lâu rồi?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Lúc trong bóng tối có ngưá»i đàn bà há»i vá» việc giết Ngao Bái. Ta thừa nhận chính mình hạ sát rồi bá»n há» phái má»™t tiểu nha đầu Ä‘em bánh cho ăn thì chắc là ta trúng tiếng bạc này.
Gã đáp:
- Tại hạ mới vào cung được hai năm.
Trang phu nhân há»i:
- Quế tướng công có thể đem việc giết gian tướng Ngao Bái kể cho tiện thiếp nghe được chăng?
Vi Tiểu Bảo thấy Trang phu nhân kêu Ngao Bái bằng gian tướng càng vững dạ. Gã liá»n kể việc vua Khang Hy hạ lệnh ra tay cầm nã. Ngao Bái phản kháng, bá»n tiểu thái giám nhảy xổ lại bị hắn giết chết mấy tên. Gã liá»n dùng tro than liệng vào mắt địch nhân má»›i bắt được.
Vi Tiểu Bảo tưá»ng thuật đầu Ä‘uôi câu chuyện. Chỉ có việc vua Khang Hy rút dao đả thương Ngao Bái, gã tá»± nhận là chính gã đâm hắn
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™