Hồi 72
Những chuyện hãi hùng trong quỹ cốc
Cả Ä‘oà n bảy ngưá»i Ä‘i má»™t lúc, bá»—ng nghe tiếng nước chảy bì bõm thì ra đã đến bá» sông. Äoà n ngưá»i ngược dòng Ä‘i lên chừng ná»a dặm bá»—ng ngó thấy má»™t căn nhà nhá».
Bảy ngưá»i mừng rỡ khôn xiết, tăng gia cước lá»±c chạy nhanh hÆ¡n.
Khi đến gần nhìn rõ thì đây không phải là toà nhà mà là má»™t miếu, tưá»ng xiêu vách đổ. Äang lúc mưa rà o tầm tã mà gặp toà miếu nà y để ẩn mưa thì dù dá»™t nát đến đâu cÅ©ng còn hÆ¡n ở ngoà i trá»i.
Cá»a miếu đã tan nát. Má»i ngưá»i và o trong bá»—ng ngá»i mùi hôi hám xông lên nồng nặc.
Phương Di phải gắng gượng đi một lúc khá lâu, vết thương ở trước ngực nà ng lại nổi cơn đau cực kỳ khó chịu. Bất giác nà ng chau mà y nghiến răng.
Từ Thiên Xuyên bẻ những mảnh bà n ghế bằng gá»— trong miếu đốt lá»a lên để má»i ngưá»i hÆ¡ quần áo.
Trên trá»i mây Ä‘en má»—i lúc má»™t dà y, tráºn mưa má»—i lúc má»™t lá»›n.
Từ Thiên Xuyên đã chuẩn bị rất chu đáo. Lão lấy lương khô trong bá»c ra chia cho má»i ngưá»i ăn.
Má»™c Kiếm Bình nhìn Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Lúc nãy đại ca đã động chân động tay và o bánh lạt của Lưu sư ca?
Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên há»i lại:
Äâu có? Ta là m gì mà bảo đụng chân đụng tay và o?
Má»™c Kiếm Bình há»i:
- Hừ! Äại ca còn không chịu nhán 'á» Thế thì là m sà o Lưu sư ca lại trúng thuốc mê té xỉu?
Vi Tiểu Bảo vẫn không chịu, cãi:
- Y trúng thuốc mê đâu? Trúng lúc nà o mà sao ta không thấy gì hết? Y vẫn bình yên ngồi đó thôi !
Mộc Kiếm Bình bĩu môi nói:
- Äại ca lại giả ngây giả dại rồi. Tiểu muá»™i không nói nữa.
Phương Di ngồi bên cũng đầy lòng ngỠvực. Ban đầu Lưu Nhất Chu chụp lấy Vi Tiểu Bảo, nà ng còn ở đằng xa nên không trông thấy rõ rà ng.
Sau nà ng thấy hai ngưá»i ngồi nói chuyện ở dưới gốc cây má»›i rón rén tiến lại gần ẩn và o trong rừng nhìn Lưu Nhất Chu lấy từng tấm bánh má»™t ở trong bá»c đưa ra. Thuá»· chung hắn vẫn đăm đăm nhìn Vi Tiểu Bảo phòng gã trốn chạy. Không hiểu tại sao chỉ trong nháy mắt, Lưu Nhất Chu lại hôn mê té xuống.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Không chừng trong ruột Lưu sư huynh có bệnh kinh niên. Bệnh chứng phát tác bất ngỠnên té xỉu không biết gì nữa.
Lưu Nhất Chu cả giáºn đứng phắt dáºy quát lên:
- Ngươi... Ngươi...
Phương Di trợn mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi hãy qua đây.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngươi lại muốn đánh ngưá»i ta chứ gì? Ta chả dại gì mà đến bên ngươi nữa.
Phương Di nói:
- Ngươi không nên thốt ra những lá»i là m thương tổn đến thể diện Lưu sư cạ Dù là con nÃt cÅ©ng nên giữ mồm giữ miệng.
Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra không nói gì.
Lưu Nhất Chu thấy Phương Di hai lần tỠvẻ ra vỠphe với mình thì trong lòng khoan khoái, nghĩ thầm:
- Thằng quỷ con nà y vừa thâm hiểm vừa hư đốn. Quả nhiên Phương sư muội đối với ta có lòng yêu mến.
Trong bá»n ngưá»i nà y, Từ Thiên Xuyên là thuá»™c hạ cá»§a Vi Tiểu Bảo, Ngô Láºp Thân cùng Ngao Bưu cảm kÃch gã đã cứu mạng chỉ còn Phương Di là uy hiếp gã.
VÅ© trụ má»—i lúc má»™t tối Ä‘en. Bảy ngưá»i ngồi quan má»™t đống lá»a. Toà miếu nà y dá»™t quá, nước mưa tưới và o chẳng còn mấy chá»— khô ráo.
Äá»™t nhiên trên đầu Vi Tiểu Bảo nước mưa nhá» xuống rồi chảy tá»›i bả vai từng giá»t má»™t.
Gã nghiêng ngưá»i sang mé tả, nhưng mé tả cÅ©ng có nước mưa chảy xuống.
Phương Di nói:
- Bên nà y không dột, ngươi qua đây mà ngồi.
Vi Tiểu Bảo ngồi yên không trả lá»i, nà ng lại nói:
- Ngươi đừng sợ. Ta không đánh đâu.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả ngồi sang bên nà ng.
Phương Di ghé miệng và o tai Mộc Kiếm Bình khẽ nói mấy câu.
Má»™c Kiếm Bình vừa cưá»i khúc khÃch vừa gáºt đầu. Cô ghé và o tai Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Phương sư tá»· bảo coi như ngưá»i nhà nên đánh đòn và quản cố ngươi đừng để đắc tá»™i vá»›i Lưu sư ca nữa. Sư tá»· còn bảo tiểu muá»™i há»i đại ca có hiểu ý tứ cá»§a y không?
Vi Tiểu Bảo ká» tai cô há»i nhá» :
- Coi như ngưá»i nhà là thế nà o? Ta không hiểu.
Mộc Kiếm Bình lai thông ngôn cho Phương Di hay.
Phương Di nguýt gã một cái rồi bảo Mộc Kiếm Bình:
- Ta đã phát thệ thì vÄ©nh viá»…n ta nhá»› lá»i, tiểu Quáºn Chúa bảo y cứ yên dạ.
Mộc Kiếm Bình lại nhắc từng câu của nà ng cho Vi Tiểu Bảo nghe.
Vi Tiểu Bảo ghé tai Má»™c Kiếm Bình há»i:
- Phương cô nương đã coi ta như ngưá»i nhà , còn muá»™i muá»™i thì sao?
Mộc Kiếm Bình mặt đỠbừng, "hứ" một tiếng rồi giơ tay lên đánh gã.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nghiêng mình né tránh. Äồng thá»i gã ngó Phương Di gáºt đầu lia lịa.
Phương Di ná»a ra mÄ©m cưá»i, ná»a ra dằn dá»—i. ánh lá»a chiếu và o khiến mặt nà ng cà ng xinh đẹp.
Lưu Nhất Chu ngồi cách xa ba ngưá»i, dá»ng tai lên nghe nhưng không rõ chỉ phảng phất thấy những câu "Lưu 'sư ca" ... "như ngưá»i nhà ". Hắn không nghe rõ đầu Ä‘uôi nhưng trông thấy ba ngưá»i cưá»i nói hể hả ra chiá»u thân máºt và hiển nhiên coi hắn như ngưá»i ngoà i. Hắn không nhịn được nổi lòng ghen tức, căm háºn.
Phương Di lại ghé tai Mộc Kiếm Bình khẽ bảo cô:
- Tiểu Quáºn Chúa hãy há»i y coi: Y đã dùng cách gì là m cho Lưu sư ca mê man té xuống?
Vi Tiểu Bảo thấy vẻ mặt Phương Di nổi tÃnh hiếu kỳ, liá»n bảo Má»™c Kiếm Bình:
- Lúc ta Ä‘i tiểu tiện xoay lưng lại liá»n xát thuốc mê và o tay trái rồi trở lại dùng bà n tay nà y mân mê những tấm bánh. DÄ© nhiên bánh có thuốc mê bám và o rồi. Ta lại dùng tay mặt cầm lấy tấm bánh để mình ăn mà không đụng tay trái và o. Cô đã hiểu chưa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Té ra là thế!
Cô nói lại vá»›i Phương Dị Nà ng liá»n há»i:
- Ngươi lấy thuốc mê ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bá»n thị vệ Ở trong cung đã cho tạ Khi ta cứu Lưu sư ca cá»§a nà ng cÅ©ng dùng thứ thuốc mê đó.
Lúc nà y mưa lớn như đổ nước xuống. Trên mái miếu vang lên những tiếng lộp độp Vi Tiểu Bảo phải kỠmiệng và o bên tai Mộc Kiếm Bình để nói cô mới nghe rõ.
Lưu Nhất Chu trong lòng nóng nảy, bá»—ng đứng phắt dáºy tá»±a lưng mạnh và o cá»™t.
Äá»™t nhiên những tiếng "rắc rắc " vang lên. Mấy phiến ngói ở trên đầu rá»›t xuống.
Nguyên toà phá miếu nà y đã há»§ nát lại bị mưa to gió lá»›n dÄ© nhiên không chống nổi. Những con triện cùng ngói gạch, đất cát trút xuống tÆ¡i bá»i.
Từ Thiên Xuyên la lên:
- Nguy rồi! Toà miếu nà y sắp sáºp ! Chúng ta phải chạy ra cho mau không thì chết cả bây giá»!
Bảy ngưá»i hấp tấp chạy ra khá»i miếu chưa được mấy bước, bá»—ng nghe những tiếng "ầm ầm" rùng rợn. Cả. toà miếu đổ sáºp xuống.
Giữa lúc ấy lại nghe tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Mưá»i mấy con ngá»±a từ mé Äông Nam phóng nước đại chạy tá»›i.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ä‘oà n ngá»±a chạy gần đến nÆ¡i. Trong bóng tối đã nhìn thấp thoáng thấy bóng Ä‘oà n ky mã. Trên lưng con ngá»±a nà o cÅ©ng có ngưá»i cưỡi.
Bỗng thanh âm khà n khà n của một lão già cất lên:
- Trá»i Æ¡i! Chá»— nà y có toà miếu nhá» tưởng ẩn mưa được, ai ngá» lại sáºp xuống rồi !
Má»™t ngưá»i khác lá»›n tiếng há»i:
- Nà y! Lão Hương ! Các vị đến đây là m chi?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Bá»n tại hạ ẩn mưa trong miếu. Ai ngá» miếu sáºp, suýt nữa chết cả lÅ©.
Má»™t ngưá»i khác chá»i um lên:
- Mẹ kiếp ! Sao lại có tráºn mưa lá»›n thế nà y? ông trởi phát Ä‘iên rồi chắc?
Má»™t ngưá»i khác há»i:
- Triệu lão Tam? Ngoà i toà tiểu miếu nà y, gần đây còn có căn nhà hoặc một nơi sơn động nà o không?
Tiếng lão già đáp lại:
- Có thì có đấy... nhưng có cũng như không.
Má»™t hán tá» ra chiá»u bá»±c tức cất tiếng thoá mạ:
- Con bà nó! Có hay là không có?
Lão già đáp :
- Ở đây Ä‘i vá» phÃa Tây Bắc bên thung lÅ©ng có má»™t toà quá»· ốc, nhưng trong toà nhà thưá»ng thưá»ng ác quá»· xuất hiện, chẳng ai dám mò tá»›i. Như váºy chẳng khác gì ngôi miếu nà y, có chá»— ẩn mà không và o được.
Láºp tức má»i ngưá»i lá»›n tiếng nhao nhao cả lên, kẻ cưá»i, ngưá»i chá»i bá»›i.
- Lão gia đây không sợ quỷ ốc.
- Có ác quỷ cà ng tốt, mổ ra là m đồ điểm tâm.
Lại có ngưá»i quát :
- Dẫn đưá»ng mau lên! Nếu không muốn tắm mà ở ngoà i trá»i mưa thì còn thú vị gì nữa?
Triệu lão tam nói: ..
- Các vị lão gia ! Lão hán nà y chỉ sợ chết yểu không dám tá»›i đó. Lão hán khuyên các vị đừng đến là hÆ¡n. Äây Ä‘i vá» phÃa Bắc chừng hÆ¡n ba chục dặm là có thị trấn.
Má»i ngưá»i không chịu đáp :
- Mưa lá»›n thế nà y ai mà chịu đựng được ba chục dặm đưá»ng. Äừng lôi thôi nữa ! Hãy dẫn chúng ta tá»›i đó. Äông ngưá»i thế nà y là m sao phải sợ quá»·.
Triệu lão tam nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Váºy cứ Ä‘i vá» phÃa Tây Bắc đến má»™t khúc quanh rồi theo đưá»ng núi tiến và o thung lÅ©ng. Chỉ có má»™t nẻo đưá»ng duy nhất không sợ lạc lối đâu. ..
Má»i ngưá»i không chá» lão nói hết đã tung ngá»±a chạy vá» ngả Tây Bắc.
Triệu lão tam cưỡi lừa, ngần ngừ má»™t chút rồi bắt lừa chạy vá» phÃa Äông Nam.
Từ Thiên Xuyên há»i:
- Ngô nhị ca ! Vi hương chủ! Chúng ta là m thế nà o?
Ngô Láºp Thân ngáºp ngừng đáp :
- Lão phu xem chừng...
Nhưng lão lại nghÄ© việc nà y nên theo chá»§ ý cá»§a Vi Tiểu Bảo liá»n há»i:
- Xin Vi hương chu liệu định nên là m thế nà o?
Vi Tiểu Bảo là đứa con nÃt sợ quá»·, nói không ra lá»i, đáp :
- Ngô đại thúc nói đị.. ! Tại hạ chẳng có chủ ý gì...
Ngô Láºp Thân nói:
- ác quá»· gì đâu? Äó là ngưá»i quê mùa nói nhăng nói cà n. Dù có quá»· tháºt thì chúng ta cÅ©ng có thể liá»u mạng vá»›i nó.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Có thứ quỷ không nhìn thấy, khi thấy nó thì trở tay không kịp nữa.
Hiển nhiên gã tỠra sợ quỷ.
Lưu Nhất Chu lớn tiếng :
- Chúng ta qua lại giang hồ thì còn sợ gì yêu ma quá»· quái? Dầm mưa thế nà y thì chỉ ná»a giá» là mắc bịnh.
Vi Tiểu Bảo thấy Má»™c Kiếm Bình run bần báºt xem chừng khó chống nổi giá lạnh, liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Chúng ta cứ tá»›i đó. Nếu thấy ác quá»· thì phải coi chừng má»›i được.
Bảy ngưá»i liá»n theo lá»i Triệu lão tam đã chỉ dẫn tiến vá» phÃa thung lÅ©ng mặt Tây Bắc. Äêm tối mò nhìn không rõ đưá»ng, chỉ thấy trong rừng cây có là n nước trắng xoá. Äó là má»™t thác nước nhá».
Vi Tiểu Bảo nói lên tiếng:
- Ngưá»i ta bảo Ä‘i không thấy đưá»ng là bị quá»· bưng mắt.
Từ Thiên Xuyên nói:
- Thác nước kia là đưá»ng đó. Cạnh thác nước tất có đưá»ng nhá» Ä‘i lên.
Ngô Láºp Thân nói:
- Äúng thế!
Rồi lão men thác nước Ä‘i ngược lên núi. Má»i ngưá»i theo sau tiến vá» phÃa trước.
Bá»—ng nghe mé tả rừng cây có tiếng ngá»±a hý thì biết là mưá»i mấy hán tá» cưỡi ngá»±a vừa rồi Ä‘ang Ä‘i bên kia. Từ Thiên Xuyên tá»± há»i:
- Không hiểu lai lịch bá»n cưá»i đó thế nà o?
Nhưng hắn nghÄ© rằng hắn cùng Ngô Láºp Thân liên thá»§ vá»›i nhau thì có đụng phải bá»n võ sư tầm thưá»ng hà ng mấy chục ngưá»i cÅ©ng chắng đáng ngại.
Äoà n ngưá»i lá»™i qua thác nước bước cao bước thấp tiến và o rừng.
Trong rừng cà ng tối tăm hÆ¡n. Bá»—ng nghe phÃa trước có tiếng Ä‘áºp cá»a binh binh. Quả nhiên có nhà tháºt.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Gã chợt thấy ngưá»i vươn tay ra nắm lấy tay trái gã. Bà n tay nà y rất má»m mại.
Tiếp theo bên tai gã có tiếng nói:
- Äừng sợ chi hết !
ChÃnh là thanh âm Phương Di.
Tiếng Ä‘áºp cá»a vẫn vang lên không ngá»›t, mà thuá»· chung không có ai ra mở.
Bảy ngưá»i tiến lại gần thì phảng phất thấy má»™t toà nhà đen sì.
Bá»n khách cưỡi ngá»±a lá»›n tiếng hô:
- Mở cá»a ! Mở cá»a ! Cho và o trú mưa má»™t chút !
Kêu cá»a hồi lâu, trong nhà chẳng thấy động tÄ©nh gì.
Má»™t ngưá»i trong bá»n lên tiếng:
- Dá»… thưá»ng nhà nà y không có ngưá»i ở.
Ngưá»i khác nói:
- Triệu lão tam đã bảo là quá»· ốc thì còn ai dám ở? Chúng ta vượt tưá»ng và o quách.
Bá»—ng thấy bạch quang lấp loáng. Hai ngưá»i đã rút khà giá»›i ra nhảy qua tưá»ng và o trong mở cổng.
Cổng lá»›n vừa mở, má»i ngưá»i kéo ùa và o.
Từ Thiên Xuyên lẩm bẩm:
- Bá»n nà y quả là ngưá»i võ lâm, nhưng xem chừng bản lãnh không lấy gì là m cao thâm cho lắm.
Bảy ngưá»i cÅ©ng và o theo.
Trong cổng là một cái sân rộng. Qua sân đến toà đại sảnh.
Má»™t ngưá»i hạ cái bá»c vải dầu xuống mở lấy đá lá»a báºt lên. Hắn thấy trên bà n trong sảnh đưá»ng có đèn nến liá»n châm lá»a thắp.
Má»i ngưá»i thấy trước mắt sáng sá»§a thì vừa vững tâm vừa mừng thầm.
Trong sảnh đưá»ng trần thiết bà n ghế ká»· trà bằng gá»— tỠđà n, ra vẻ má»™t nhà quý phái.
Từ Thiên Xuyên bụng bảo dạ:
- Nhà cá»a qụét tước sạch sẽ, bà n ghế đồ đạc không chút bụi bặm mà sao không có ngưá»i ở?
Bỗng nghe một hán tỠlên tiếng:
- Căn đại sảnh nà y rất sạch sẽ thì trong nhà có ngưá»i ở má»›i phải.
Một đại hán khác lớn tiếng hô:
- Nà y nà y! Trong nhà có ai không? Trong nhà có ai không?
Toà đại sảnh vừa cao vừa rá»™ng, tiếng la vá»ng quanh quẩn hồi lâu không ngá»›t. Tiếng vá»ng hết rồi, bốn bá» ngoà i tiếng mưa rà o sầm sáºp, không còn thanh âm nà o khác.
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau ra chiá»u kinh dị.
Má»™t lão tóc bạc há»i Từ Thiên Xuyên:
- Các vị cÅ©ng Ä‘á»u là bạn hữu giang hồ cả chứ?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Tại hạ há» Hứa. Còn mấy ngưá»i nữa là gia nhân. Bá»n tại hạ đến thăm ngưá»i quen ở SÆ¡n Tây. Không ngá» dá»c đưá»ng lại gặp tráºn mưa lá»›n quá! Qúy tÃnh quan gia là gì?
Lão kia gáºt đầu, thấy bảy ngưá»i nà y có già nua, có trẻ nÃt lại có đà n bà con gái nên không nghi ngá» gì cả. Lão không trả lá»i câu há»i cá»§a Từ Thiên Xuyên,tá»± há»i má»™t mình:
- Toà nhà nà y tháºt là cổ quái!
Một hán tỠkhác la lên:
- Trong nhà có ai không? Hay chết sạch cả rồi?
Hồi lâu vẫn không thấy tiếng ngưá»i đáp lại.
Lão già ngồi trên ghế trá» và o sáu ngưá»i nói:
- Sáu các ngươi và o phÃa sau xem có ai không?
Sáu hán tá» rút khà giá»›i cầm tay và o háºu viện. Ngưá»i Ä‘i trước tay cầm cây đèn. Cả sáu ngưá»i cúi lom khom bước tháºt cháºm, vẻ mặt có ý sợ hãi.
Tiếng chân đá và o cá»a và tiếng quát há»i vang lên không ngá»›t mà chẳng thấy gì khác lạ. Thanh âm má»—i lúc má»™t xa, hiển nhiên toà nhà rất rá»™ng, Ä‘i mãi không hết.
Lão già lại trá» bốn ngưá»i khác nói:
- Kiếm Ãt cá»§i khô đốt Ä‘uốc lên Ä‘i tìm xem có thấy gì không?
Bốn hán tỠvâng lệnh là m ngay.
Bá»n Vi Tiểu Bảo bảy ngưá»i ngồi ở ngưỡng cá»a, chẳng ai nói năng gì.
Trừ mưá»i hán tá» Ä‘i và o phÃa sau, ngoà i sảnh đưá»ng chỉ còn tám ngưá»i Ä‘á»u mặc áo vải ra dáng bang chúng trong bang há»™i nà o đó mà cÅ©ng giống tiêu khách cá»§a má»™t tiêu cục. Trong lúc nhất thá»i chưa hiểu rõ lai lịch bá»n nà y.
Vi Tiểu Bảo không nhịn được há»i Phương Di:
- Tỷ tỷ bảo trong nhà nà y có quỷ không?
Phương Di đáp :
- DÄ© nhiên là có ở đâu mà chả có chết? Ngưá»i chết rồi là biến thà nh quá»·.
Vi Tiểu Bảo run bắn ngưá»i lên, thân hình co rúm coi rất thảm hại. Gã không biết sợ trá»i sợ đất là gì mà chỉ sợ ma quá»·.
Lưu Nhất Chu hăm gã:
- Những loà i ác quá»· trong thiên hạ Ä‘á»u khinh khi ngưá»i lương thiện mà lại sợ kẻ hung tà n và chuyên nhát trẻ con. Ngưá»i lá»›n chan dương khà đang cưá»ng thịnh, nên quá»· chết treo hay quá»· to đầu Ä‘á»u trốn lánh.
Phương Di thò tay qua vạt áo đưa ra nắm tay Vi Tiểu Bảo, bảo gã:
- Ngưá»i sợ ma quá»· nhưng ma quá»· sợ ngưá»i hÆ¡n. Há»… thắp lá»a lên là ma quá»· trốn biệt.
Bá»—ng nghe tiếng bước chân vang dá»™i. Sáu hán tá» Ä‘i trước và o phÃa sau Ä‘iá»u tra đã trở ra sảnh đưá»ng. Tên nà o cÅ©ng lá»™ vẻ kinh dị, há»›t hÆ¡ há»›t hải má»—i ngưá»i nói má»™t câu:
- Chẳng thấy ngưá»i nà o nhưng khắp nÆ¡i Ä‘á»u quét tước rất sạch sẽ...
- Trên giưá»ng trải chăn đệm đầy đủ. Gầm giưá»ng toà n để già y đà n bà .
Tủ áo treo đầy y phục phụ nhân, không có lấy một cái áo đà n ông !
Lưu Nhất Chu lớn tiếng la:
- Nếu thế thì toà n là nữ quá»·. Khắp nÆ¡i trong nhà đá»u có nữ quái.
Má»i ngưá»i quay lại nhìn hắn, không ai nói gì.
Lão già cất tiếng há»i bá»n hán tá»:
Trong bếp có gì không?
Một hán tỠđáp :
- Nồi niêu bát đũa Ä‘á»u rá»a rất sạch, nhưng trong vò gạo không còn má»™t hạt.
Äá»™t nhiên nghe tiếng bốn ngưá»i bá»n sau la lên những tiếng quái gở, hốt hoảng chạy ra.
Lão già nhảy vá»t lên toan chạy và o phÃa sau tiếp ứng vì lão sợ bá»n chúng chạm trán địch nhân, thì cả bốn đại hán đã nhảy và o nhà đại sảnh. Những bó Ä‘uốc chúng cầm trong tay Ä‘á»u tắt hết. Tên nà o cÅ©ng la lá»›n:
- Ngưá»i chết ! Ngưá»i chết. Ngưá»i chết lắm quá!
Vẻ kinh hoà ng lộ ra ngoà i mặt.
Lão già sa sầm nét mặt há»i:
Các ngươi là m gì mà nhá»›n nhác thế ! Ta cứ tưởng gặp cưá»ng địch, còn ngưá»i chết thì việc gì mà sợ?
Một đại hán cãi:
- Có phải bá»n tại hạ sợ đâu? Nhưng thấy. .. là chuyện ly kỳ cổ quái.
Lão gì lại há»i:
- Chuyện gì mà ly kỳ cổ quái?
Một hán tỠkhác đáp:
- Dãy nhà bên đông Ä‘á»u đặt linh vị ngưá»i chết. Gian nà o cÅ©ng váºy, không hiểu cá»™ng được đến bao nhiêu chiếc?
Lão già trầm ngâm má»™t lát rồi há»i tiếp:
- Có ngưá»i chết hay cá»— quan tà i nà o không?
Hai hán tỠđưa mắt nhìn nhau rồi đáp :
- Không... không nhìn rõ, dưá»ng như không có thì phải.
Lão già nói:
- Äốt nhiá»u đóm Ä‘uốc lên rồi chúng ta và o cả coi. Không chừng đây chỉ là má»™t ngôi từ đưá»ng thì là chuyện thông thưá»ng.
Tuy lão nói há»i hợt như không, nhưng thanh âm hiển nhiên ra chiá»u gượng gạo, vì lão biết rõ quyết chẳng phải là ngôi từ đưá»ng thông thưá»ng.
Bá»n hán tá» thá»§ hạ cá»§a lão chẳng nể nang gì nữa, bẻ ngay bà n ghế trong nhà đại sảnh là m Ä‘uốc đốt lên rồi kéo và o háºu viện.
Từ Thiên Xuyên bảo những ngưá»i đồng bá»n:
- Các vị hãy ngồi chỠđây để lão hán đi xem sao?
Rồi lão chạy theo bá»n kia.
Ngao Bưu há»i Ngô Láºp Thân:
- Sư phụ! Lai lịch bá»n đó thế nà o?
Ngô Láºp Thân lắc đầu đáp:
- Ta cÅ©ng chưa nháºn ra. Nghe khẩu âm thì dưá»ng như ở giải đất Kỳ Tây,chứ không giống bá»n ưng trảo tỠở Lục Phiến Môn. Không chừng là bá»n buôn láºu, nhưng sao chúng lại không Ä‘em theo hà ng hoá?
Lưu Nhất Chu xen và o :
- Bá»n đó chẳng có chi đáng kể, sợ là sợ bá»n nữ quá»· trong toà nhà nà y có má»™t số lá»›n rất lợi hại?
Hắn nói rồi thè lưỡi ra ngó Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lại run lên, nắm chặt lấy tay Phương Dị Lòng bà n tay gã ướt đẫm mồ hôi.
Má»™c Kiếm Bình ngáºp ngừng há»i:
- Lưu. .. Lưu sư ca ! ... Sư ca đừng hăm doa. ngưá»i ta được không?
Trong lòng cô cũng rất xôn xao sợ hãi.
Lưu Nhất Chu đáp :
- Tiểu Quáºn Chúa ! Cô bất tất phải lo sợ chi hết, vì cô là cà nh và ng lá ngá»c , bất cứ loà i ác quá»· nà o cÅ©ng phải kinh hãi mà lánh cho xa, chứ không dám xâm phạm tá»›i. ác quá»· ghét nhất là bá»n thái giám ái nam ái nữ.
Phương Di mà y liá»…u dá»±ng ngược, trong lòng phẫn ná»™, toan lên tiếng mạt sát hắn, nhưng nà ng nÃn nhịn, không nói gì.
Sau má»™t lúc, lại nghe tiếng bước chân vang lên, má»i ngưá»i đã trở vá» nhà đại sảnh.
Vi Tiểu Bảo thở phà o một cái. Gã hơi yên tâm được một chút.
Từ Thiên Xuyên khẽ nói:
- Quả nhiên trong hết má»i gian nhà đá»u đặt linh đưá»ng, cả thảy đến hÆ¡n bốn chục toà . Má»—i toà linh đưá»ng Ä‘á»u có năm sáu hoặc bảy tám bà i vị. Xem chừng má»—i toà linh đưá»ng để thá» ngưá»i chết cho má»™t nhà .
Lưu Nhất Chu há»i:
- Ha ha ! Thế thì trong toà nhà nà y có đến mấy trăm ác quỷ hay sao?
Từ Thiên Xuyên lắc đầu. Lão là ngưá»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng mà cÅ©ng chưa từng nghe thấy chuyện quái lạ như ở đây.
Sau một lúc lâu, lão thủng thẳng nói:
- Kỳ nhất ở chá»— trước toà linh đưá»ng nà o cÅ©ng Ä‘á»u thắp nến.
Vi Tiểu Bảo, Phương Di, Má»™c Kiếm Bình sợ quá đồng thá»i báºt tiếng la hoảng.
Một hán tỠlên tiếng:
- Lúc trước bá»n tại hạ và o thì hiển nhiên chưa thắp má»™t ngá»n nà o.
Lão già há»i:
Các ngươi không nhớ lộn đấy chứ?