Mặt trời đã ngả về tây, chỉ còn có một thời gian ngắn là sẽ khuất sau dãy núi.
Chuyện lần này gặp phải Tứ Cực Đại Uyển, Lâm Hi cũng cần sắp xếp thật tốt một lượt. Hơn nữa, chuyện dự lễ Tiên La cũng cần phải suy nghĩ một phen.
Lâm Hi ngưng thần bất động, trong đầu cẩn thận xem qua một lần những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Câu chuyện Dự lễ Tiên La là quan trọng hàng đầu. Để được ra ngoài lần này, nhiệm vụ trong tông phái thông báo tuyệt đối không thể trì hoãn. Đám người Lâm Hi sở dĩ chỉ hơi lo lắng, đó đều là được dựa trên việc bốn người thi triển Tiểu Na Di Pháp, thì tốc độ cao hơn cơ bản.
Nhưng nếu như trì hoãn thời gian quá dài tại một chỗ, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến trách nhiệm tới Tiên La Phái dự lễ.
Tuy nhiên, nếu phải liền rời khỏi như vậy, trong lòng Lâm Hi lại có sự không cam lòng sâu sắc.
- Tứ Cực Đại Uyển, Tứ Cực Đại Uyển...
Lâm Hi thì thào tự nói, trong lòng lên xuống phập phồng, có rất nhiều ý nghĩ lướt qua.
Thực lực của con Tứ Cực Đại Uyển này, so sánh với Lâm Hi thì còn cường đại hơn. Tuy nhiên năng lực của nó lại bị Vạn Lôi đại pháp của Lâm Hi áp chế.
Nếu muốn gặp được một con thiên địa linh vật cực kỳ cường đại như vậy, hơn nữa còn có thể bị chính mình khắc chế thì không biết còn cần tới cơ duyên lớn đến đâu nữa, Lâm Hi không hề muốn bỏ qua.
- Nếu như có thể hàng phục được con ngựa hoang này, thực lực của ta hẳn có thể lập tức nhanh chóng tăng lên. Hơn nữa, sau này tu luyện cũng không cần quá nhiều lo lắng bị thiếu hụt nguyên liệu hệ Lôi.
Trong óc Lâm Hi đầy những suy tính miên man.
Chỉ cần tới Tiên La Phái, là có thể sẽ được Hắc Ám Lôi Nham. Điều này không giả, nhưng mà Hắc Ám Lôi Nham cũng là vật chết. Dùng chút nào, hao chút đó.
Tuy nhiên Tứ Cực Đại Uyển không giống. Nếu như lợi dụng thật tốt, Lâm Hi liền có thể lợi dụng Tứ Cực Đại Uyển mỗi ngày phóng xạ lôi điện sấm chớp, để trợ giúp luyện công.
Không chỉ như thế, Tứ Cực Đại Uyển qua lại như gió, nếu như lại được Tứ Cực Đại Uyển, hắn là có thể cưỡi loại thiên địa dị chủng rồi phối hợp cùng Kiếm Đạo. Như vậy chỉ cần trong lúc suy nghĩ là có thể giết kẻ địch một cách vô hình. Nếu như không đánh lại, dùng để trốn chạy, càng là tốt nhất. Thu được lợi ích đến như vậy, hỏi sao có thể không nghĩ đây!
Lâm Hi càng nghĩ càng thấy mê mẩn, trong lúc bất giác, tim đập thình thịch, sinh ra một loại xúc động mãnh liệt muốn bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển này.
- Đáng tiếc, con ngựa hoang lần này bị ta làm khiếp sợ, ắt sẽ có cảnh giác. Hơn nữa lần này nó biến mất, lần xuất hiện sau còn không biết đến lúc nào.
Nghĩ tới điểm ấy, trong lòng Lâm Hi có loại không cam lòng và trói buộc sâu sắc.
Không chỉ như vậy, con Tứ Cực Đại Uyển trơn trượt, và tốc độ của nó cũng là vấn đề khó khăn. Mặc dù Lâm Hi lại gặp được nó lần nữa, chỉ sợ cũng rất khó làm gì được nó. Cái đồ chết tiệt này, thoắt một cái đột nhiên liền đã không thấy tăm hơi bóng dáng, biết truy theo nó ở đâu, biết đi tìm chỗ nào.
- Ai!
Lâm Hi thở dài một tiếng, hai hàng lông mày gắt gao nhăn tít lại một chỗ.
Thời gian lướt qua rất nhanh, bất tri bất giác, đã là màn đêm, bầu trời đầy sao.
Hô!
Một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Hi mới chợt giật mình.
- Không ngờ đã muộn thế này.
Thân hình Lâm Hi nhoáng lên, hắn liền trở lại hang động.
Trong hang động đang bày mấy hạt Dạ Minh Châu to bằng quả trứng ngỗng, nó tản ra ánh sáng dìu dịu. Loại hạt châu trong đời thường đúng là báu vật hiếm có. Nhưng tại Tiên Đạo Đại Thế Giới lại không phải thế, chỉ là dùng để chiếu sáng thôi.
Âu Dương Nạp Hải, Khí Thánh Vương, Bạch Nguyên đang ở trong động chờ hắn.
- Tiểu sư đệ, ngươi muốn bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển kia?
Khí Thánh Vương đột nhiên hỏi, âm thanh bình thản.
- A?!
Lâm Hi cả kinh.
- A, Âu Dương sư đệ đi ra ngoài một lần, thấy ngươi trầm tư dưới tán lá cây. Hẳn là đang nghĩ đến chuyện Tứ Cực Đại Uyển chứ.
Khí Thánh Vương cười nói.
Trong lòng Lâm Hi hơi kinh hãi, theo bản năng liếc mắt nhìn Âu Dương Nạp Hải, trong lòng hơi có chút xấu hổ.
Âu Dương Nạp Hải đi ra ngoài mà hắn cũng không hề phát hiện. Có thể thấy được cũng là phi thường mê mẩn. Đương nhiên, Lâm Hi không cảm giác được địch ý, cũng là một nguyên nhân khác.
- Đúng vậy.
Lâm Hi gật đầu, không hề phủ nhận.
Báu vật thì mọi người đều muốn có được. Nay thấy con Tứ Cực Đại Uyển lại nghĩ cách bắt giữ, cũng là bình thường. Tất cả mọi người sẽ có ý nghĩ như vậy.
- Muốn bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển, ta cũng không phản đối. Dù sao, loại sinh vật này vào Thần Tiêu Tông chúng ta, cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa, cũng chỉ có ngươi có loại năng lực này.
Khí Thánh Vương dừng một chút, âm thanh nhỏ lại mà nói:
- Nhưng mà, Dự lễ Tiên La là không trì hoãn được. Bởi vì Nam Cung sư đệ bọn họ, chúng ta đã trì hoãn không ít thời gian. Nếu như quá dài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng việc dự lễ Tiên La. Về thời gian, ngươi cần phải hiểu thật tốt.
Khí Thánh Vương nói với vẻ mặt trịnh trọng.
- Vâng.
Lâm Hi gật đầu, đó cũng là điều trước đây hắn suy nghĩ.
Khí Thánh Vương là đệ tử Nội Môn hàng đầu. Lần này cùng đi, mặc dù là bảo vệ, nhưng cũng là để dự lễ Tiên La được tiến hành thuận lợi. Cho nên hắn khuyên những điều này cũng là bình thường.
Hắn trước đây đã thương lượng qua với Âu Dương Nạp Hải, kỳ thật là đồng ý cho Âu Dương Nạp Hải mang theo hắn gấp rút lên đường. Bởi vì Âu Dương Nạp Hải bị thương hơi nhẹ một chút, mặc dù không tiện động thủ với người khác, nhưng để đi đường cũng là không có vấn đề. Nhưng mà, nhìn tình huống của Lâm Hi, hiển nhiên là hắn đang nghĩ tới con Tứ Cực Đại Uyển hiếm lạ kia.
- Hầu sư huynh, yên tâm đi. Vào lúc rời núi, Phó chưởng môn đã đặc biệt dặn bảo rồi. Đệ sẽ không để hỏng việc.
Lâm Hi đáp. Chuyện này thì hắn vẫn phân được nặng nhẹ rõ ràng.
- Kỳ thật..., chúng ta vẫn có khả năng ở thêm vài ngày tại Ly Long Sơn.
Âu Dương Nạp Hải đột nhiên mở miệng. Một câu nói đã thu hút ánh mắt của mọi người về phía hắn.
- Ta biết một chỗ đại khái cách đây hơn hai ngàn dặm, còn có một tòa Truyền Tống Môn cho khoảng cách ngắn. Cự li truyền tống không tính quá xa, nhưng mà cũng không gần. Cũng đủ tiết kiệm chúng ta năm ba ngày lộ trình. Nhưng mà vẻn vẹn chỉ như thế, nhiều nhất cũng là dăm ba ngày. Không thể lại lâu dài. Còn vào lúc này, ta sẽ lại khích lệ sư đệ ngươi thử nghiệm một chút để bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển kia.
Âu Dương Nạp Hải cười nói.
- Thật sự?!
Lâm Hi vui mừng.
- Ta còn phải lừa ngươi sao. Nếu mà ngươi có thể thuần phục con Tứ Cực Đại Uyển thì lúc chúng ta đây đến Tiên La Phái cũng có thể nở mày nở mặt rất nhiều. Nhưng ta không cho rằng, đệ tử ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, gặp phải chúng ta sẽ không có biểu hiện gì.
Âu Dương Nạp Hải đáp.
Khí Thánh Vương nửa đường sẽ rời khỏi, đi truy nã một kẻ đã giết chết đệ tử Thần Tiêu Tiêu trong thông báo truy nã tội phạm quan trọng. Nên thực tế đi tới Tiên La Phái chỉ có ba người bọn họ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Âu Dương sư huynh yên tâm, cái này đệ sẽ giải quyết.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Cảnh giới của hắn mặc dù không bằng Âu Dương Nạp Hải, nhưng nói thực lực còn phải cao hơn. Một khi đối mặt đệ tử ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A khiêu khích, thì cuối cùng vẫn còn chỉ có thể dựa vào hắn.
Âu Dương Nạp Hải nói những lời này, cũng là ý tứ đó.
Sau khi đạt được nhận thức chung, bên trong hang động nhanh chóng rơi vào im lặng.
Âu Dương Nạp Hải và Khí Thánh Vương tiếp tục tu luyện chữa thương, Bạch Nguyên ngồi ở một góc hang động, ánh mắt ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Hi cũng rơi vào im lặng. Mặc dù thời gian lại dôi ra dăm ba ngày, nhưng đối với phương pháp thu phục Tứ Cực Đại Uyển thì Lâm Hi vẫn không hề nắm bắt được điều gì.
Thực lực của con Tứ Cực Đại Uyển so với hắn là mạnh hơn, tốc độ so với hắn lại nhanh hơn, đến không dấu đi không vết. Hơn nữa lần này đây biến mất, lại còn không biết lúc nào sẽ xuất hiện. Có trời mới biết phải đi đâu để tìm nó.
Lâm Hi liền xiết chặt đôi mày như vậy mà yên lặng suy nghĩ.
Hoa!
Cũng không biết đến lúc nào, Lâm Hi đột nhiên bị một hồi âm thanh làm kinh động.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Âu Dương Nạp Hải đang lấy ra cái túi Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, từ bên trong móc ra một viên đan dược.
Vết thương của hắn cũng không nhẹ, cần phải phối hợp đan dược. Cứ cách một thời gian ngắn lại phải nuốt một viên đan dược để chữa thương.
Lâm Hi nhìn thoáng qua, cũng không còn lưu ý gì nữa. Đang muốn thu hồi ánh mắt, thì đột nhiên lướt qua Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại trong tay của hắn, trong lòng bỗng chấn động mạnh. Trong đầu hắn vang lên một tiếng như sấm rền. Tức thì hiện lên một tia chớp mãnh liệt, nó lóe lên sáng lòa. Đột nhiên hắn nghĩ ra một thứ gì đó.
- Ta tìm được biện pháp thu phục Tứ Cực Đại Uyển rồi.
Trong mắt Lâm Hi đột nhiên phụt ra một ánh hào quang sáng lấp lánh. Một luồng nhiệt huyết từ trái tim ùa đến toàn thân, kích động đến thân thể đều bắt đầu rung động. Lâm Hi lấy ra Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại từ trong tay áo. Chỉ là nhìn thoáng qua, tâm niệm vừa động, lập tức từ bên trong lấy ra một món đồ gì đó.
Đây là một khối Thiết bàn ước chừng lớn hơn bàn tay một chút, cái vỏ bên ngoài loang lổ, màu sắc xanh đen. Xem ra giản dị không trang trí, hình như đã chôn dưới mặt đất rất nhiều năm.
Ở bốn góc Thiết bàn (khay sắt), chia ra làm bốn phương vị có chạm trổ bốn thần văn từ thuở xa xưa mà mọi người đều công nhận không thể nhận ra được. Nó gây cho người ta một loại mùi vị thần bí từ thuở xa xưa.
Lâm Hi lần mò một lúc lấy ra cái Thiết bàn này. Vạn Lôi chân khí trong cơ thể lập tức bắt đầu chấn động. Nó đã bị một lực hấp dẫn thật lớn nào đó, cơ hồ không khắc chế không nổi làm cho chủ động chảy vào trong Thiết bàn han gỉ loang lổ không ra gì này.
Lâm Hi nào dám khiến cho Thiên Lôi chân khí của chính mình chảy vào trong đó.
Năng lượng hệ Lôi phàm là chảy vào trong Thiết bàn này, đều là có vào không ra.
Lâm Hi vội vàng phân ra tâm thần, vững vàng áp chế Thiên Lôi chân khí trong cơ thể, trấn áp chúng xuống đáy đan điền. Tuy nhiên, cho dù là như vậy thì Thiên Lôi chân khí vẫn chịu tác động nên liên tục bất an.
- Tiểu sư đệ, đây là món đồ gì vậy?
Âm thanh của Âu Dương Nạp Hải truyền đến bên tai.
Ở trong một hang động nhỏ như vậy, mọi người có động tĩnh gì thì vừa xem liền biết, căn bản không cần lưu tâm đi coi.
- Đây là thứ đệ ngẫu nhiên có được, cũng không phải đệ biết rất rõ ràng về nó.
Lâm Hi ngẩng đầu lên đáp.
Đó không phải là giấu diếm, xác thật cho đến thời gian gần đây thì hắn vẫn còn không rõ, món đồ mà hắn có được này rốt cuộc là cái gì.
- A.
Âu Dương Nạp Hải liếc mắt nhìn, phát hiện thiết bàn này không đáng để mắt tới chút nào, nên cũng không có lưu ý gì nữa, mà tiếp tục chữa thương. Lúc trước chính là chỉ thuận tiện hỏi một câu, chứ hắn cũng không có ý tứ gì trong đó.
Hai người một hỏi một đáp, rồi mỗi người lại làm tiếp chuyện của mình.
Lâm Hi hai tay nâng miếng Thiết bàn này mà như có điều suy nghĩ.
- Có thể thu phục được con Tứ Cực Đại Uyển hệ Lôi này hay không, liền trông chờ vào miếng thiết bàn này.
Trong óc Lâm Hi liên tiếp hiện lên các ý nghĩ đan xen.
Miếng Thiết bàn này đời trước là một tấm Ngoan thiết xấu xí, cực kỳ khó coi như để vác hàng. Nó là lúc Lâm Hi ở Tiên Đạo Đại Thương Minh, đã lấy được từ trong tay Diêm Triêu Ẩn.
Miếng Ngoan thiết này đối với năng lượng hệ Lôi thì có được lực hấp dẫn khủng bố, khó có thể tin nổi.
Đúng là ỷ vào khối Ngoan thiết này, ngày đó Lâm Hi mới giết chết được Lôi Đức đạo nhân.
Mà khối Ngoan Thiết sau khi hấp thu bộ phận năng lượng hệ Lôi cũng đã biến thành hình dáng như loại Thiết bàn (khay sắt) hiện tại. Nó đã trút đi không ít mạt sắt vụn, hơn nữa trên bề mặt hiện ra thêm bốn đường Thần văn từ thuở xa xưa, không rõ ý nghĩa.
Khối Thiết bàn thần bí này có năng lực hấp thụ lôi điện sấm chớp, quả thực dùng khái niệm biển hút mà cũng không hình dung ra hết được, cơ hồ là không có cực hạn.Tứ Cực Đại Uyển là sinh vật lôi điện sấm chớp, nếu như muốn thu phục nó như đã nói, thì cơ hội duy nhất chính là khối Thiết bàn không hiểu lai lịch này.
Tứ Cực Đại Uyển là sinh vật lôi điện sấm chớp, mặc dù cũng là thông minh, có chút trí tuệ, nhưng còn chưa thông minh được như người. Nó cũng sẽ không biết thu bớt năng lượng, chỉ biết đơn giản là đánh. Chỉ cần đưa khối hộp sắt này tới gần nó, nhất định sẽ Hải hấp - biển hút năng lượng cuồn cuộn không ngừng từ trên người nó. Khi đó tuyệt đối không phải không có có hi vọng hàng phục nó.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Khối thiết bàn hệ Lôi này có một đặc tính chính là: Chỉ cần ngươi không ngừng phóng xạ năng lượng hệ Lôi, nó sẽ một mực không ngừng Hải Hấp nuốt chửng, cho đến khi hút khô ngươi mới thôi. Mà chỉ cần hút vào đến một trình độ nhất định, ngươi có muốn đình chỉ đều không thể dừng lại được!
Không hề nghi ngờ, nếu có một biện pháp có thể hàng phục Tứ Cực Đại Uyển, vậy thì cũng chỉ có thể là miếng Thiết Bàn hệ Lôi này.
- Chuyện do người làm, rốt cuộc thế nào, thử một chút sẽ biết.
Trong tay Lâm Hi nắm hộp sắt, tâm thần cực kỳ yên tâm. Cổ tay hắn rung lên, cứ như thế ném miếng Thiết Bàn này vào bên trong cái túi Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại. Nhớ lại thì cũng là buồn cười, Lâm Hi ban đầu vốn là chuẩn bị thỉnh giáo sư môn trưởng bối về miếng Thiết Bàn này, nhưng mà thời gian đã lâu nên chính hắn cũng quên đi chuyện này. Hơn nữa, vẫn còn một nguyên nhân khác là, lúc ấy còn không có trưởng bối đáng giá cho Lâm Hi kính trọng.
- Cái Thiết Bàn này, chờ sau khi trở về từ Tiên La lại hỏi sư phụ một chút.
Lâm Hi nhớ tới sư phụ Hình Tuấn Thần, trong lòng âm thầm tự nhủ.
Cả trong Thần Tiêu Tông, sư môn trưởng bối mà hắn có thể tín nhiệm nhất được, cũng chỉ có Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Có miếng Thiết Bàn hệ Lôi này, khả năng thu phục được Tứ Cực Đại Uyển đã tăng lên rất nhiều. Nhưng mà việc cấp bách là vẫn còn phải trong vòng dăm ba ngày, lại tìm được con Tứ Cực Đại Uyển một lần nữa.
Lâm Hi hít vào một hơi thật sâu, lông mày lại lần nữa nhăn tít lại thật sâu.
Tứ Cực Đại Uyển đi đi về về đã thành câu đố. Nó muốn tới thì tới, muốn tìm liền đi, thiên địa bao la, cũng không ai biết đi nơi nào để tìm ra được con sinh vật lôi điện sấm chớp này.
Lâm Hi lại lần nữa bắt đầu suy tư.
- Người của Thái Bạch hoàng triều cho rằng Ly Long Sơn là sào huyệt của con Tứ Cực Đại Uyển này. Mỗi lần đi ra ngoài chỉ một thời gian ngắn, rồi lại trở về hang ổ một chuyến. Nhưng ta cảm giác căn bản không phải là dạng này.
Trong lòng Lâm Hi âm thầm nghĩ ngợi cân nhắc.
Ly Long Sơn thì bọn họ đã từng dò xét qua một lần, căn bản không có phát hiện cái gì hư hư thực thực giống như sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển. Nói chung sào huyệt của loại dị thú hệ Lôi, thường thường ẩn chứa năng lượng sấm chớp cực mạnh.
Lâm Hi bản thân mình đang tu luyện công pháp hệ Lôi, đối với năng lượng sấm chớp thì hắn phi thường mẫn cảm. Người của Thái Bạch hoàng triều có thể không nhìn ra được điểm này, mà chỉ cảm thấy sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển liền ở chỗ này, chỉ là chính mình vẫn còn chưa tìm được mà thôi.
Nhưng mà Lâm Hi lại có khả năng khẳng định, sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển tuyệt đối không ở chỗ này. Thậm chí nếu như kết hợp với lời của Khí Thánh Vương nói, Tứ Cực Đại Uyển căn bản là không có nói đến sào huyệt gì cả.
- Tứ Cực Đại Uyển một tháng đi vài chuyến đến vùng núi này, nó không có khả năng vô duyên vô cớ đi tới Ly Long Sơn. Về phương diện này nhất định có nguyên nhân gì đó. Nếu như kiếm cách làm được rõ ràng nguyên nhân này trong chuyện đó, thì nhất định có thể lại tìm được con Tứ Cực Đại Uyển một lần nữa.
Trong lòng Lâm Hi thoáng qua một cái ý niệm. Trong đầu lại nhớ ra những lời của tên tù binh đệ tử Đâu Suất Cung cuối cùng kia. Hắn đã nói về những địa điểm mà con Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới.
- Ngày mai nhất định phải đi coi một phen.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Buổi tối cũng có thể đi xem xét, nhưng chung quy có một vài nơi khó có thể nhìn thật kỹ lưỡng. Lâm Hi quyết định ban ngày đi xem.
Bất tri bất giác chính là trời sáng, Lâm Hi nói một lượt ý nghĩ của mình cho mấy người Khí Thánh Vương xong, liền rời khỏi hang động.
Dây leo xanh rờn, cỏ cây xanh mơn mởn.
Lâm Hi rất dễ dàng liền tìm được mấy chỗ trên Ly Long Sơn, theo như tên đệ tử Đâu Suất Cung kia nói thì đó là nơi mà Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới.
Mà mấy nơi này đều thật sự xa nhau, về phương hướng cũng tịnh không có gì liên lạc với nhau.
Lâm Hi lợi dụng thần thức, tỉ mỉ dò xét một lần cả mấy địa phương này, cả trong lẫn ngoài. Tuy nhiên lại cũng không có phát hiện tình trạng khác thường nào.
- Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi sao?
Lâm Hi đứng ở trước một bức tường đổ nát trên Ly Long Sơn, như có điều suy nghĩ.
Mấy địa phương này xem ra đều rất bình thường, không có gì khác nhau.
Trở lại trong hang động, Lâm Hi vẫn cứ chau mày, âm thầm suy tư.
Khí Thánh Vương, Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên cũng biết hắn đang suy nghĩ về chuyện của con Tứ Cực Đại Uyển, cho nên cũng không đi quấy rầy hắn.
- Các ngươi trước cứ đợi ở chỗ này. Ta đi ra ngoài chuẩn bị món ăn thôn quê, kiếm chút gì ăn uống.
Bạch Nguyên đột nhiên nói.
Ở bên trong động cũng đã lâu, nên cũng bị hơi có khó chịu. Hắn cũng muốn mượn cơ hội này, đi ra ngoài hóng mát một chút. Hơn nữa, dùng món ăn thôn quê thay thế Ích Cốc Đan, đối với việc chữa thương cho mọi người cũng sẽ có lợi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Như sấm sét giữa trời quang!
Lâm Hi toàn thân run lên, hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khí Thánh Vương và Âu Dương Nạp Hải, ánh mắt hoàn toàn sáng ngời.
- Tứ Cực Đại Uyển ăn cái gì?
Một tiếng này đột nhiên xuất hiện, âm thanh khá to. Nó chấn cho vách hang động đều run rẩy lọc cọc, có rất nhiều thứ rơi xuống.
- Cái gì?
Âu Dương Nạp Hải và Khí Thánh Vương đều ngẩn ngơ, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Tứ Cực Đại Uyển ăn cái gì?!
Lâm Hi lại hỏi lần nữa, trông hoàn toàn hưng phấn.
- Tư liệu lúc trước lưu truyền tới nay về loại thiên địa dị chủng này cũng rất ít, có thể biết tên của nó đã coi như không tồi rồi. Nào có biết đâu nó ăn cái gì.
Lời Âu Dương Nạp Hải nói quả là đúng với sự thật, Lâm Hi hỏi câu này quá đột ngột.
Sinh vật như Tứ Cực Đại Uyển vốn bị cho rằng đã là loài tuyệt tích, nên nào có ai biết được rõ ràng như vậy.
Âu Dương Nạp Hải còn chưa kịp phản ứng lại đây, nhưng Khí Thánh Vương ở một bên cũng đã hiểu rõ ràng ý tứ của Lâm Hi, nên hắn nói như có điều suy nghĩ:
- Tiểu sư đệ, ý của ngươi là, sở dĩ con Tứ Cực Đại Uyển này xuất hiện ở đây, cũng không phải giống như người của Thái Bạch hoàng triều nói như vậy. Bởi vì chúng nghĩ nó coi nơi này là sào huyệt, cho nên mỗi tháng trở về mấy lần. Nhưng thực ra lại là bởi vì ở trên dãy Ly Long Sơn này có thứ gì đó mà nó thích ăn?
Người của Thái Bạch hoàng triều vẫn cho rằng nơi này là sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển, cho nên bỏ hết sức lực tìm tòi. Mọi người vốn bị ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho nên cũng tiếp nhận ý kiến này để rồi cứ thế mà tìm tòi. Cho nên căn bản cũng không hề nghĩ đến, nơi này rất có khả năng là chỗ mà Tứ Cực Đại Uyển đi tìm cái ăn.
- Không sai!
Lâm Hi cất cao giọng nói, một câu khẳng định sự suy đoán của Khí Thánh Vương:
- Tứ Cực Đại Uyển cũng phải ăn cái gì đó. Ngay cả đệ tử Tiên Đạo chúng ta đều khó tránh khỏi cứ cách một đoạn thời gian là lại phải ăn vài món thức ăn chín. Chớ nói chi là súc sinh này. Nếu Tứ Cực Đại Uyển cũng là phải ăn cái gì đó, vậy thì tại sao nó đến nơi này không thể là để tìm cái ăn đây?
Lâm Hi vừa nói như thế, những người khác lập tức đều hiểu rõ ràng.
- Cho nên, chỉ cần tìm ra ở mấy nơi mà Tứ Cực Đại Uyển kia thường lui tới, xem có cái gì đồng thời sinh trưởng được. Liền có thể tìm ra thứ mà Tứ Cực Đại Uyển thích ăn.
Bạch Nguyên cúi đầu, thản nhiên nói.
Hắn vốn là muốn đi khỏi hang. Nhưng thật không ngờ, một câu Chuẩn bị món ăn thôn quê của hắn lại khiến Lâm Hi liên tưởng như vậy. Trong lòng cũng không cấm âm thầm có chút bội phục.
- Thảo nào mà trưởng lão lại nhận hắn làm đệ tử riêng, hắn đích xác có thiên tư thông minh.
Bạch Nguyên liếc liếc mắt nhìn Lâm Hi, trong đầu hiện lên một ánh sáng ngời, tức thì ánh mắt phức tạp, không biết là nên có cảm tưởng gì.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Nếu như Tứ Cực Đại Uyển bởi vì cái ăn nên mới xuất hiện ở chỗ này, vậy thì những thứ có thể suy đoán ra cũng rất nhiều. Phi Mã cũng là ngựa, mà ngựa ăn cỏ, Tứ Cực Đại Uyển hẳn là cũng là như thế. Đương nhiên có thể có đôi chỗ khác nhau với ngựa. Theo như đệ thấy, Tứ Cực Đại Uyển có thể tung hoành khắp nơi, tuyệt đối không có khả năng rất kén chọn cái ăn. Nếu không như thế thì thật sự nó có thể sẽ chết đói. Còn Ly Long Sơn này có khả năng hấp dẫn nó, chỉ sợ là có cái gì đó mà nó đặc biệt thích ăn. Tiểu sư đệ, chúng ta có khả năng từ phương diện này để lưu ý đi xem xét một phen.
Âu Dương Nạp Hải góp thêm vào.
Hắn mặc dù phản ứng hơi chậm một chút, nhưng cuối cùng thân là Thập Trọng Thánh Vương nên có lối suy nghĩ cũng không kém đến nỗi nào.
- Vâng, Âu Dương sư huynh, Hầu sư huynh, các huynh dưỡng thương. Đệ đi ra ngoài xem xét một phen.
Lâm Hi nói.
Chỉ cần tìm được nguyên nhân Tứ Cực Đại Uyển xuất hiện ở Ly Long Sơn, là có thể đủ hấp dẫn nó lại xuất hiện lần nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Hi liền cũng kích động khó nhịn, làm sao còn có tâm tư ở lại bên trong động.
- Chờ một chút, tiểu sư đệ, ta và ngươi đi. Thương thế của ta đã tốt không khác mấy bình thường. Hai người đi cùng, có nhiều người sẽ thêm nhiều ý tưởng.
Âu Dương Nạp Hải bật thốt lên.
- Vâng.
Lâm Hi gật đầu.
Xoạt xoạt!
Vài đạo thân ảnh nhanh chóng lao ra từ bên trong động. Bạch Nguyên đi trước tìm cái ăn, tìm chút món ăn dân dã. Còn Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đi tới những nơi mà Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới để xem xét lại lần nữa.
Về phần Khí Thánh Vương, ở lại trong hang động để tiếp tục chữa thương.
Những nơi Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới, hôm qua Lâm Hi đã sớm đi xem qua một lần.
Nay lại lục soát lần nữa thì đã là quen hết đường xá.
Trên Ly Long Sơn bốn bề xanh ngắt, mặc dù mấy chỗ đó cách nhau rất xa, nhưng dù sao cũng là trên một dãy núi, rất nhiều thảm thực vật đều là giống nhau. Nếu muốn phân chia ra được thứ mà Tứ Cực Đại Uyển thích ăn thì cũng không phải việc dễ dàng gì.
Chỉ có điều là, lần này Lâm Hi đã có kinh nghiệm, biết chính mình muốn tìm cái gì, trong lòng hoàn toàn biết rõ. Đúng bệnh đi tìm, nên lập tức có phát hiện ngay.
- Đây là cái gì?
Lâm Hi đột nhiên tìm thấy một sợi dây lục đằng xanh mơn mởn. Dây lục đằng này to bằng ngón chân cái, cứng cỏi có thừa, hai bên mơ hồ có một sợi tơ vàng. Ánh mắt của Lâm Hi liếc qua liền thấy trên dây lục đằng có một vết cắn. Đó là động vật răng hàm, hơn nữa là thuộc về loại động vật ăn cỏ.
Lâm Hi trước đây cũng đã từng thấy, nhưng mà lúc ấy tâm tư không để ý đến điều này, cho nên cũng không có lưu ý đến những cây này.
- Nơi này cũng có!
Âu Dương Nạp Hải được Lâm Hi nhắc nhở một lần, cũng bắt đầu lưu ý mọi nơi. Chả mấy chốc liền phát hiện trên mặt đất vẫn còn có rất nhiều dây leo như vậy, chỉ có điều là chúng đã héo rũ.
Trên Ly Long Sơn có rất nhiều người của Thái Bạch hoàng triều thường lui tới, mặt đất còn lưu giữ dấu chân bọn họ. Những dây leo này chính là bị bọn họ đạp ở dưới chân. Nếu không phải cố ý, coi như là thấy những sợi dây lục đằng này thì cũng sẽ không phát hiện ra, chỉ có điều là nghĩ rằng những người của Thái Bạch hoàng triều này có liên quan tới.
Âu Dương Nạp Hải tìm thấy một cây khô. Hắn cẩn thận nhìn lướt qua, nhưng khi ánh mắt xẹt qua cái gốc trống rỗng thì đột nhiên trong lòng chấn động. Loại cây khô này rõ ràng là to hơn nhiều, tựa hồ còn mọc thêm cái gì đó.
- Tiểu sư đệ, ngươi thử nhổ gốc lục đằng kia để nhìn một chút.
Âu Dương Nạp Hải nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lâm Hi cũng không cần nhiều lời, dùng sức giật lên một hồi. Xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng, hắn lôi cả thân dây leo ra khỏi đất. Một nắm đất bùn vụn bay ra, ở cuối đoạn dây leo có một khúc rể cây to bằng cánh tay trẻ con đột nhiên nhảy ra. Nó xuất hiện ở trong tầm nhìn của hai người.
- !!!
Thấy khúc rễ tròn trịa này, trong đầu hai người cơ hồ là đồng thời xẹt qua một tia chớp lóe lên sáng lòa. Chính trong lúc đó, trong lòng dường như chợt sáng bừng lên:
- Chính là cái này!
Những thứ bình thường căn bản không có khả năng hấp dẫn Tứ Cực Đại Uyển mỗi tháng thăm mấy lần, chỉ có loại Khúc rễ tròn trịa đặc biệt độc đáo này, xem ra phi thường đặc thù nên mới thu hút được được sự ưu ái của Tứ Cực Đại Uyển.
- Chính là cái này. Loại Rễ cây này thì một gốc cây cũng cũng chỉ có một cái, ăn xong liền không còn nữa. Điều này cũng có thể dễ dàng giải thích, tại sao Tứ Cực Đại Uyển cứ cách một thời gian ngắn mới có thể đến một lần. Mà thời gian tạm ở lại mỗi lần cũng rất ngắn. Con súc sinh này chỉ tới đây tìm cái ăn, ăn xong liền chạy! Không trách được người của Thái Bạch hoàng triều, một mực không làm gì được nó.
Âu Dương Nạp Hải cười mắng.
- Ừ.
Lâm Hi cũng gật đầu:
- Tứ Cực Đại Uyển có tốc độ rất nhanh, nên rất nhiều người chỉ là thấy một đạo sấm chớp giáng xuống chứ căn bản không có thấy nó. Còn nó đã nhằn xong khúc rễ cây liền bay đi.
Tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển, ngay cả Tiểu Na Di Pháp của Lâm Hi đều không theo kịp, chớ nói chi là mắt thường của người phàm khác.
- Đi thôi. Đi tới những chỗ khác nhìn qua một phen.
Âu Dương Nạp Hải đề nghị.
Mặc dù vẫn còn chỉ là suy đoán, nhưng với trí tuệ của hai người thì đã có cơ hội rất lớn để khẳng định chính là loại rễ cây kỳ lạ này.
Hô!
Một trận gió lướt qua, hai người lập tức biến mất vô tung.
Trên Ly Long Sơn, những nơi mà con Tứ Cực Đại Uyển thường xuyên lui tới cũng không phải rất nhiều. Chả mấy chốc hai người đã xem xét toàn bộ một lần. Ít nhất có ba nơi đã không thấy được loại thực vật lục đằng này, nhưng mà trên mặt đất đã có loại dây leo bị khô. Mà ở những nơi khác, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải cũng phát hiện thực vật có thân củ hình dáng tương tự.
- Không sai. Chính là loại này rồi.
Một chuyến tuần tra xong xuôi, Lâm Hi về cơ bản đã khẳng định sự suy đoán của mình. Trong mắt của hắn lóe ra hào quang, rất nhiều ý nghĩ lướt thoáng qua.
- Tiểu sư đệ, ngươi muốn làm như thế nào?
Âu Dương Nạp Hải hỏi:
- Mặc dù biết Tứ Cực Đại Uyển là vì khúc rễ tròn trịa mà bay về phía Ly Long Sơn. Nhưng mà vẻn vẹn chỉ là biết như vậy. Còn bóng dáng của Tứ Cực Đại Uyển thì vẫn là mờ ảo vô ảnh, vô phương tìm kiếm.
- Ha ha, Âu Dương sư huynh, vậy huynh đã nhầm rồi.
Lâm Hi nở nụ cười, lúc này hắn đã nghĩ ra chủ ý:
- Biết Tứ Cực Đại Uyển là đến tìm cái ăn, như vậy là dễ làm rồi. Nếu nó rất thích loại khúc rễ tròn trịa này, như vậy nếu muốn thu hút nó lại đây liền dễ dàng.
- Có điều là, tiểu sư đệ, không phải ta không xem trọng ngươi. Nhưng hiện tại không biết nó đã biến mất đi nơi nào. Ngươi ở chỗ này làm cái gì thì nó cũng là không biết. Chớ nói chi là thu hút nó tới.
Âu Dương Nạp Hải lắc đầu phản bác.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- A, Âu Dương sư huynh, huynh đây liền sai lầm rồi. Chẳng lẽ huynh đã quên đi, bình thường là ngựa từ cách rất xa đều ngửi được những nơi có đồng cỏ um tùm và nguồn nước. Chớ nói chi là loại thiên địa dị chủng. Xác thật đệ cũng không biết nó ở nơi nào, nhưng chỉ cần cho nó ngửi được mùi của loại khúc rễ tròn trịa thì liền có khả năng.
Lâm Hi vừa nói, trong mắt bừng lên một ngọn lửa hừng hực.
Âu Dương Nạp Hải cảm giác được ý chí chiến đấu trên người Lâm Hi, cũng không khỏi hơi bị thán phục. Hắn biết tâm trí của Lâm Hi đối với con Tứ Cực Đại Uyển này là nhất định phải bắt bằng được.
- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Âu Dương Nạp Hải hỏi.
- Hỏa thiêu!
Lâm Hi chỉ nói hai chữ.
... Hô!
Những cơn gió kéo dài mênh mông cuồn cuộn, sau một lát, loại khúc rễ tròn trịa trên cả dãy núi Ly Long Sơn mà có liên quan đến loại lục đằng này bị Lâm Hi nhổ tận gốc toàn bộ.
Ở trên trời cao cách mặt đất mấy ngàn trượng, bão lốc mãnh liệt, Lâm Hi trôi nổi ở trên không trung, còn cách đó không xa chính là Âu Dương Nạp Hải.
Ở loại tầng gió giật này, các dòng khí lưu đảo chiều mãnh liệt. Khí lưu dao động kịch liệt thật đúng là phù hợp có khả năng giúp cho Lâm Hi đưa mùi của loại khúc rễ tròn trịa này, thổi chúng đến những chỗ xa vô cùng.
- Không tệ lắm. Còn có thể thu phục con Tứ Cực Đại Uyển này trước khi đi dự lễ Tiên La hay không, thì đành trông chờ vào vận may.
Lâm Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên phía trên. Chỉ thấy cách hơn mười trượng đỉnh đầu hắn, dây leo quấn quanh, rể cây trải ra, toàn bộ trôi nổi trong chân khí dồi dào của Lâm Hi.
Đây chính là tất cả loại thực vật đó trên khắp cả Ly Long Sơn.
- Tiểu sư đệ, bắt đầu đi!
Âu Dương Nạp Hải liền la lớn.
Phùng!
Lâm Hi không có nhiều lời, tâm niệm khẽ động. Bàn tay xòe ra, phùng một cái, một cỗ Liệt Diễm đỏ như lửa bay lên dựng lên. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực đang thiêu đốt đám rể cây và dây lục đằng ở phía trên.
- Phừng phừng phừng!
Trong nháy mắt, khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa bay lên không, vọt lên độ cao mấy trăm trượng, giống như một con Cự Long từ khói xanh đang giương nanh múa vuốt trên không trung.
Ở giữa trời cao, các dòng khí lưu đổi hướng kịch liệt. Những luồng khói đặc, mang theo loại mùi vị đặc hữu của khúc rễ hình tròn này. Chúng phiêu dạt ở trong gió, cứ thế thổi đi bốn phương tám hướng ra ngoài rất xa.
Các loại mùi thơm ngát của thân củ nướng chín và dây leo bị thiêu đốt, ở trong tầng gió giật tùy ý cuốn trôi. Đâu chỉ là Ly Long Sơn, ngay cả rong vùng rộng mấy ngàn dặm, đều vận chuyển đi ra ngoài rất xa.
- Tứ Cực Đại Uyển, đến đây đi!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một ánh sáng ngời rạng rỡ, như đao như kiếm. Hắn chuyên tâm thao tác ngọn lửa trong tay, thổi phù phù cho mùi của thân củ, các loại mẩu vụn của thân củ lan đi trong gió, càng thổi càng xa.
Trên không trung của Ly Long Sơn, khói đặc cuồn cuộn, hỏa diễm ngút trời, từ rất xa đều có thể nhìn thấy.
Lâm Hi chỉ chuyên tâm điều khiển ngọn lửa, để chúng phát tán đi mùi vị của loại củ kia nhằm thu hút Tứ Cực Đại Uyển đến. Tuy nhiên không ngờ, khói đặc và ngọn lửa ngút trời kia lại hấp dẫn sự chú ý của một nhóm người ở cách Ly Long Sơn có hơn bảy trăm dặm.
Một nhóm mười mấy người, phong thái hiên ngang, đạp không mà đi, đúng là đang chạy gấp rút. Bỗng đột nhiên trong lúc đó, họ nhìn thấy khói lửa mịt mù trên bầu trời xa xa, lập tức liền bị kinh động, những đôi mắt lạnh toát nhất tề nhìn về phía đó.
- Ngọn lửa quá lớn, phương hướng này là từ nơi nào tới đây?
Ở ngay phía đầu đoàn người, một người người trẻ tuổi dung nhan tuấn tú, mũ vàng dát ngọc, ngang hông thắt một đai Mãng Long màu xanh đậm. Hắn đang ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Khuôn mặt của hắn cực kỳ lạnh lùng, chỉ cần khẽ động chân động tay liền toát ra một sự uy nghiêm không gì sánh bằng và điệu bộ Sát Phạt quả quyết.
Ở phía sau hắn, hai tên nam nhân thân mặc Thập Trọng pháp bào chia ra tả hữu đứng hầu. Trên pháp bào trắng tinh có đạo án như hai Tiểu thái dương đang bập bùng cháy, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
Tuy rằng là Thập Trọng Thánh Vương như vậy, nhưng ở bên cạnh người trẻ tuổi dung nhan tuấn tú này thì họ lại chỉ là hộ vệ, dáng vẻ hoàn toàn vâng dạ nghe lời tên người trẻ tuổi mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ở trên ngực hai người này, rõ ràng dùng tơ vàng thêu một chữ Hoàng to cực kỳ đẹp đẽ. Rõ ràng là cường giả hoàng thất bí ẩn được Thái Bạch hoàng triều Cung Phụng.
- Khởi bẩm điện hạ, phương hướng kia hình như là về phía Ly Long Sơn.
Bên này âm thanh vừa dứt, còn có một vị cường giả Luyện Khí cấp Cửu Trọng Đạo Quả từ phía sau nhanh chóng đi ra. Hắn khoanh tay, hơi hơi cúi đầu, thần thái cung kính, thật giống như thần tử ra mắt Quân Vương vậy. Không thấy được một chút nào sự kiêu ngạo tương ứng của cường giả Đạo Quả.
- Hả?
Hai tròng mắt của Thập Bát hoàng tử nhíu lại, đôi mắt sáng ngời phóng xạ ra một luồng hàn quang sắc bén như kiếm. Một đạo kiếm ý đậm đặc ùn ùn tuôn ra từ trong cơ thể hắn.
Giờ khắc này Thập Bát hoàng tử đã toát ra luồng khí tức lạnh lẽo kia, làm ngay cả hai tên Nhị Quả Thánh Vương ở phía sau đều phải âm thầm kinh hãi.
- Không phải ta đã tuyên bố mệnh lệnh nghiêm cấm tất cả mọi người tiến vào dãy núi Ly Long Sơn sao? Vì sao hiện tại lại có người xuất hiện ở nơi này?!
Thập Bát hoàng tử lạnh lùng hỏi.
Hắn một mực bị những thứ linh tinh ở thế tục làm vướng víu, luôn phải bận rộn ứng phó với những cuộc nội đấu giữa các hoàng tử trong Thái Bạch hoàng thất. Thật vất vả mới rút được chân ra, hắn quyết định tự mình đi điều tra đối phó con Tứ Cực Đại Uyển kia.
Lúc nãy không phải đã phái người đi trước, còn hắn chạy tới theo sau. Không nghĩ tới đã có người xuất hiện trên Ly Long Sơn, coi cấm lệnh của chính mình như không có gì.
- Khởi bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ cũng không biết rõ lắm là xảy ra chuyện gì. Có thể là những người khác lỡ xông vào.
Tên cường giả Đạo Quả đáp.
- Hừ! Cho dù là ai, nếu vào trong dãy núi Ly Long Sơn, hết thảy đều phải chết!
Thập Bát hoàng tử nheo mắt lại, xòe ống tay áo ra. Xoạt một cái, lập tức hóa thành một dải lụa trắng bạc, mang theo âm thanh ti ti mãnh liệt mà gia tốc điện xạ về hướng tới dãy núi Ly Long Sơn xa xa.
Xoạt!
Cùng trong lúc đó, các cao thủ Thái Bạch hoàng triều khác đồng thời điện xạ ra.
Một nhóm hơn mười cá nhân này, so với người bay ở phía trước thì tuyệt không giống nhau. Nhưng cảnh giới thấp nhất cũng là Hư Tiên, còn lại đa phần là Đạo Quả và Thánh Vương. Đội hình như thế quả là làm cho người khác kinh hãi.
Đây rõ ràng là Thập Bát hoàng tử đã dẫn theo tất cả tinh anh mà vốn hắn phải bỏ ra tất cả của cải để chiêu mộ về dưới trướng, cùng với toàn bộ hoàng thất Thái Bạch hoàng triều liên quan cùng đi ra ngoài.
Tứ Cực Đại Uyển là vật hiếm có trong thiên hạ, Thập Bát hoàng tử cũng đã sử dụng đủ mọi cách, hắn muốn có được loại bảo câu thiên địa này.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555