Muốn nhả ra nhưng không nhả được, chỉ có thể kìm nén cố gắng nôn khan, cảm giác đó đúng là khiến người ta sống không bằng chết.
Bây giờ, một đám công tử ca trong phòng Linh Lung đều có cảm giác như vậy.
Thế nào cũng không ngờ tới, bọn họ đang ở đó khí thế ngất trời bàn luận đủ các chuyện của Hàn Ấu Lăng, lúc thảo luận làm cho người ta thay thế đi, nhân vật chính họ bàn luận đang đứng ở cửa nghe sạch những lời họ nói.
Lúc Hàn Ấu Lăng vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, bọn họ mới phát hiện tim mình đập ghê gớm, bắp chân đều không ngừng run rẩy.
Người có danh cây có bóng, bọn họ đè nén dưới uy của Hàn Ấu Lãng quá lâu rồi, đột nhiên phải đứng đối diện hắn, luôn có cảm giác thất bại không đủ sức mạnh.
Mặc dù họ mới nói cái gì cũng sai về Hàn Ấu Lăng, chỉ là một con hổ giấy chỉ cần khẽ đẩy, hắn sẽ đổ ầm xuống.
Giờ đây mới phát hiện, hoàn toàn không phải như vậy.
Hắn có thể khuất phục người khác, có thể quỳ trước người khác, nhưng hắn đứng trước mặt một đám mình, vẫn hoàn toàn xứng đáng là vua của Tô Hàng một mẫu ba phần này.
Ngoài Thương Giới, những người khác đều thấp thỏm không yên.
Lý Thương Giới khá bình tĩnh, thậm chí còn có phần vui sướng.
Mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn, tình tiết cũng đang diễn ra theo kế hoach của hắn.
Sau sự việc xảy ra tối qua, hắn càng biết cơ hội của mình tới rồi.
Sáng sớm nay, hắn đã gọi điện mời một đám công tử ca của Tô Hàng ra ngoài uống trà, hơn nữa còn còn cố ý chọn quán trà Tây Tử người qua người lại. Hắn biết trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù không đụng phải Hàn Ấu Lăng, người khác cũng sẽ nói lại chuyện này với hắn.
Lúc đó, hắn trở mặt sẽ thế nào?
Nhân thủ đắc lực trong tay hắn đều bị mình một mẻ hồt gọn, bọn họ đều đứng về phía mình.
Bây giờ, hắn đến thì càng tốt.
Nhìn thế lực một tay hắn gây dựng ngồi vây quanh mình uống trà nói chuyên phiếm thảo phạt mình, hắn chắc chắn sẽ rất buồn nhỉ?
Chỉ có điều, thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của những người này, trong lòng vẫn thầm thở dài: đúng là những tên lợn không đỡ được.
Hắn biết, là lúc mình đứng ra rồi, nếu không, những tên rác rưởi này có thể sẽ ngược lại đứng về phía Hàn Ấu Lăng.
"Hàn thiếu gia, anh cũng tới uống trà, các anh em đều ở đây, ngồi cùng chứ?" Lý Thương Giới đứng dậy nói.
Lời nói khách khí, thái độ lại không hề cung kính. Lúc này, cuối cùng hắn phóng ra mũi nhọn áp chế mình bấy lâu.
"Không cần, tôi có bạn ở đây" Hàn Ấu Lăng từ chối, ánh mát sắc nhọn nhìn Lý Thương Giới, đúng là có chút khinh thường hắn.
Chỉ là, hẳn có phải hắn kiềm chế quá không?
Có thật cho rằng, có cha giương cờ, là có thể hoành hành không sợ gì ở Tô Hằng sao?
"Ồ, vậy chúng tôi không miễn cưỡng nữa". Lý Thương Giới lại ngồi xuống, bưng chén trà, không để ý tới Hàn Ấu Lăng đứng ở cửa nữa.
Ánh mắt Hàn Ấu Lăng liếc liếc, lúc định quay người, lại không biết từ lúc nào, Diệp Thu đã đứng phía sau hắn.
Vừa nãy có ngươi chạy tới phòng hắn báo cáo tình huống khác thường, Diệp Thu tất nhiên cũng nghe thấy, bây giờ tới xem thử, cùng có thể hiểu được.
"Hắn là ai vậy?" Diệp Thu chỉ Lý Thương Nhânhỏi.
"Công tử của phó thị trưởng Lý Minh Phổ". Hàn Ấu Lăng híp mắt nói.
Ngẫm nghĩ, lại nhỏ tiếng thêm mắm thêm muối nói bên tai Diệp Thu : "Thị trưởng Lý Lôi được phái từ trong bộ ủy kinh thành xuống, con người làm việc rất quyết đoán. Thị trưởng Trần Thiên Kiều vô cùng coi trọng ông, hôm trước, thị trưởng Lý Minh Phổ và Tống bí thư gây nhau ở hội thường ủy cũng rất hay".
Diệp Thu cau mày.
Toan tính của người này không nhỏ, hắn muốn lôi kéo thế lực trong giới quyền lực Tô Hàng, sau đó mượn lực chính trị của cha mình.
Nêu Tống bí thư bị những người này liên thủ chèn ép, vậy thì chị em Tống gia sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất ở Tô Hàng. Như thế không phù hợp với lợi ích của mình.
"Ấu Lắng, người thế này, cậu để mặc hắn lộng hành sao?" Ngữ khí của Diệp Thu không tốt nói.
Hàu Ấu Lăng cả kinh, vội vàng giải thích: "Diệp thiếu gia, trước đây tôi cũng bị bịt mắt, hơn nữa, hắn mới tới Tô Hàng không lâu, tôi vẫn chưa thể làm rõ rốt cuộc hắn có mưu đồ gì, nên cứ chậm trễ không ra tay".
"Vậy cậu cảm thấy lúc nào đánh mới thích hợp đây?" Nụ cười trên mặt Diệp Thu ấm áp, chỉ là trong mắt Hán Ấu Lắng lại là nụ cười giống như ác ma.
Hết cách, Hàn Ấu Lăng không sợ trời không sợ dất nhưng vẫn sợ người bên cạnh hắn, có thể là tiếp xúc quá sâu chăng?
Nhớ tới cảnh hắn dẫn theo tên điên giết người như ngóe đó, Hàn Ấu Lăng lại cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm.
"Bây giờ" Hàn Ấu Lăng nói.
Hắn sải bước tới trước mặt Lý Thương Giới từ trên cao nhìn xuống Lý Thương Giới, cười nhạt nói: "Anh tới Tô Hàng, tôi luôn đối xử với anh không tệ, làm như vậy, có phải quá nôn nóng rồi không?"
"Cơ hội không chỉ để cho người có chuẩn bị'' Mắt Lý Thương Giới không hề tránh né, mắt hắn và Hàn Ấu Lăng chạm nhau "Cũng như vậy cho ngươi có can đảm. Hàn thiếu gia, anh quá nhu nhược, nhu nhưoc khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cho nên, ngọn cờ này, để tôi nâng giúp anh thôi"
Lý Thương Giới chỉ vào đám công tử ca vẻ mặt đầy khó xử, đứng một bên nhìn hai ngươi xung đột bên cạnh, đứng không phải, ngồi cũng không xong nói "Tôi sẽ coi họ như anh em, nếu có người ức hiếp họ tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng thay họ".
"Vậy sao?" Khóe miệng Hàn Ấu Lăng nâng lên một đường cong khinh thường, hỏi: "Nếu là anh bị người ta ức hiếp thì sao?"
"Tôi? Điều này không thể?" Lý Thương Giới tràn đầy tự tin nói. Hắn không tin, ở Tô Hàng này có người dám ăn hiếp hắn.
Bốp!
Vừa đứt lời Hàn Ấu Lăng đã tặng một bại tai trên mặt hắn.
Khuôn mặt với làn da trắng nõn của Lý Thương Giới lập tức hiện lên dấu đỏ của năm ngón tay, mắt kính trên sống mũi cũng bị đánh rơi, mũi chảy máu, dáng vẻ vô cùng thảm hại tả tơi.
"Hàn Ấu Lãng, ngươi muốn chểt?" Lý Thương Giới kiềm chế thô bạo trong lòng, chỉ Hàn Ấu Lăng hung hăng mắng.
"Là ngươi muốn chết. Lý Thương Giới, ta đã ức hiếp ngươi, giờ ngươi có thể thay mình tùm công bằng đó" Hàn Ấu Lăng thoải mái nói.
''Ngươi.. ..ngươi" Lý Thương Giới phẫn nộ chỉ vào Hàn Ấu Lăng, nhưng không biết làm thế nào đối phó với sự vô sỉ của hắn.
Họ đều là người có địa vị, chơi đùa âm mưu quỷ kế là được rồi, sao phải động tay chân?
"Sao có thể đánh người chứ?" Lý Thương Giới uất ức muốn khóc.
Ngươi không nể mặt ta, ta cũng không cho ngươi yên ổn, vậy thì xé rách lưới cá chết đi.
Lý Thương Giới đang muốn tìm cơ hội để vật ngã Hàn Ấu Lăng, cái tát này là bằng chứng tốt nhất.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.
"Tiết kiệm tiền điện thoại đi, không ai tới đâu" Hàn Ấu Lâng cười nhạt nói.
Lý Thương Giới không tin, hắn bắt đầu gọi được điện thoại.
""Alo. Cục trưởng Vạn, tôi là Lý Thương Giới, lần trước chúng ta cùng ăn cơm, là thế này, tôi đang ở quán trà Tây Tử, chỗ tôi có chút chuyện, anh tới xử lý giúp nhé, được, tôi đợi anh".
Lý Thương Giới vừa cúp điện thoại, Hàn Ấu Làng liền cười hỏi: "Vạn sở của khu Minh Lĩnh? Ồ, chúng tôi cũng là bạn bè cũ".
"Ngươi" Lý Thương Giới tức tới suýt ói máu, lại lục tìm trong danh bạ điện thoại "Uông bí thư, ha ha, cháu là Tiểu Lý, Lý Thương Giới đây, là thế này, cháu đang ở Tây Tử, có chút mâu thuẫn với người ta, có thể cho người của cục thành phố tới xử lý giúp được không?"
"Chào chú Uông, cháu là Ấu Lăng, ha ha, cháu với Lý Thương Giới xảy ra chút sung đột ở quán trà Tây Tử, chú cứ coi như chưa nghe thấy, được không?''
Cho dù Lý Thương Giới gọi điện tới số điện thoại của người nào, Hàn Ấu Lăng cũng lập tức gọi tới, liên tục chuyển mấy lần cứu binh, đều bị Hàn Ấu Lăng hời hợt đảo loạn lên.
Cho tới bây giờ, Lý Thương Giới mới biết thì ra thế lực của Hàn Ấu Lăng ở Tô Hàng lại thâm căn cố đế như vậy.
"Khinh địch rồi" Lý Thương Giới bắt đầu hối hận.
Nhưng, tên đã lên dây, không thể không bắn.
Mặc dù không muốn, nhưng chuyện này vẫn phải chọc tới chỗ cha hắn - Lý Minh Phổ.
Lý Thương Giới cẩn thận báo cáo với cha, nói mình mời bạn uống trà ở quán trà, không ngờ bị Hàn Ấu Lăng ức hiếp, còn tát mình một cái.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Lý Minh Phổ chỉ im lặng nghe, không nói một câu tỏ thái độ nào.
"Ba, ba có thể cho người của ban ngành có liên quan tới điều tra không?" Lý Thương Giới nhỏ giọng cầu khẩn.
"Ngu xuẩn" Lý Minh Phổ nói.
Bíp.
Điện thoại tắt rồi, điện thoại của Lý Thương Giới truyền tới âm thanh tắt máy.
Tát vào mặt!
Quả thực là tát vào mặt.
Trước mặt nhiều người như vậy, cha ruột thân sinh ra mình lại mắng mình là ngu xuẩn.
Cúp điện thoại, Lý Thương Giới đang muốn nhờ những công tử ca vừa nãy còn xưng anh em với hắn tìm viện binh.
Nhưng lại đau khổ phát hiện, những tên khốn đó, không biết lúc nào đã đứng cả bên Hàn Ấu Lăng.
Thật biết vâng lời, giống như vợ bé bị khinh bỉ.
"Tôi nói rồi, một mình ngươi không mời tới được" Hàn Ấu Lăng vô cùng cuồng vọng nói. Lúc này, hắn cảm thấy rất hãnh diện. Hôm qua thế lực được Diệp Thu cuồng giẫm vù vù tăng lên.
Lý Thương Giới muốn nói gì đó, nhưng môi động đậy, lại không nói được lời nào.
Kẻ thất bại, không có quyền nói, khoa trương ra vẻ, chỉ là tự chuốc lấy nỗi nhục.
Lặng lẽ, đi qua trước mặt Hàn Ấu Lăng, đi ra ngoài cửa.
Hàn Ấu Làng cầm chén trà trên bàn lên, hất nước trà trong chén lên mặt Lý Thương Giới.
"Ngươi mới tới Tô Hàng vài ngày, đã muốn làm chủ nhân thành phố này rồi? Đấu với ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách".
Người Lý Thương Giới cứng đờ, cuối cùng vẫn im lặng đi ra, không nói gì.
Diệp Thu vỗ vai Hàn Ấu Lăng, rất hài lòng với cách giải quyết của hắn.
Nguy hiểm, nên dìm chết từ khi còn trong nôi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Diệp Thu rời khỏi, Tống Ngụ Ngôn tất nhiên rất không nỡ.
Nhưng cô cũng rõ Diệp Thu là ngươi thế nào, không phải một góc Tô Hàng này có thể giữ chân hắn được.
"Diệp Thu, lúc nào anh mới có thể quay lại?" Tống Ngụ Ngôn ngồi bên ghế lái, khuôn mặt tủi thân nói.
"Chắc là rất nhanh thôi. Giải quyết xong chuyện ở Hong Kong anh sẽ quay về đưa em đi chơi" Diệp Thu một tay lái xe, một tay cưng chiều sờ đầu Tống Ngụ Ngôn.
Hắn đã đưa đơn từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan lên quân đội rồi, hơn nữa còn đề cử Diệp Hổ đảm nhiệm chức vị này.
Bản thân hắn lại muốn ẩn cư phía sau càng dễ xây dựng đế quốc thương nghiệp của mình, mặt khác hắn cũng có thể dành thời gian làm bạn cùng các hồng nhan tri kỷ của mình.
Hắn thiếu nợ quá nhiều rồi.
Hắn đồng ý với Nhị Nha sẽ về thăm cô ấy, hắn đồng ý với Khả Tâm sẽ mua phong trồng xung quanh toàn cây phong quanh nhà cũ của cô. Hắn còn đồng ý với Đường Quả sẽ đi biển Aegean, còn đồng ý với Bố Bố sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Những việc này đều cần thời gian để hoàn thành.
"Thật sao?' Tống Ngụ Ngôn vui vẻ nói: "Anh đừng gạt em đó, nếu gạt em, em sẽ cho anh cắm sừng. Em biết con người anh theo chủ nghĩa đại nam tử, cực kỳ nghiêm trọng, chuyện này anh chắc chắn không thế tha thứ được rồi."
Diệp Thu quay sang nhìn Tống Ngụ Ngôn trầm giọng nói: "Em vẫn còn trẻ, nếu em thật sự có người mình thích, anh cũng không phản đối".
Hắn nợ quá nhiều tình cảm rồi, không thể hứa hẹn với người khác, thậm chí Diệp Thu tới bây giờ vẫn không biết nên hứa hẹn với ai.
Nêu các cô muốn kết hôn, sinh con, muốn có cuộc sống bình thường yên ổn, hắn cũng không có quyền ngăn cản.
Cho dù công phu có cao, thân thủ có giỏi, lẽ nào có phụ nữ muốn rời khỏi mình liền lấy người đánh cho một trận?
Tống Ngụ Ngôn kinh ngạc nhìn Diệp Thu sau đó vành mắt ửng đỏ. Không hiểu sao nghe những lời Diệp Thu nói xong cô lại cảm thấy rất tủi thân.
"Có phải anh hoàn toàn không thích em không? Không muốn em nữa?" Giọng Tống Ngụ Ngôn khàn khàn hỏi.
"Sạo lại nói như vậy? Anh chỉ tôn trọng lựa chọn của em mà thôi " Diẹp Thu gượng cười nói, nói muốn bỏ đi la cô, bây giờ nói mình không cần cô ấy nữa cũng chính là cô.
Đúng là phụ nữ, câu nào mới là lời nói thật đây?
"Tôn trọng cái gì. Phụ nữ nói muốn đi chính là muốn đàn ông giữ lại. Anh nhiều phụ nữ như vậy ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao? Ngu ngốc. Anh muốn đuổi em đi em lại cứ không đi, chọc giận em, em sẽ đăng video sex của anh và chị lên mạng?"
"Video sex?" Diệp Thu kinh ngạc.
"Đúng vậy? Anh không biết sao'' Em có đặt máy quay trong phòng chị, vốn dĩ muốn quay lại chị em thay quần áo cơ, không ngờ lại quay được video các người làm chuyện đó, hì hì em cũng chỉ vô tình thôi".
Tông Ngụ Ngôn vẻ mặt đắc ý nói.
Trán Diệp Thu toát mồ hôi lạnh.
Trước kia tính cảnh giác của hắn vô cùng cao. Đồ vật thế này không thể tránh khỏi hỏa nhãn kim linh của hắn. Những tối hôm đó quá nóng bỏng, hắn hoàn toàn không rảnh để ý tới, vậy mà lại bị cô gái này bắt được điểm yếu.
"Đồ ở đâu? Tuyệt đối đừng truyền ra ngoài" Diệp Thu nghiêm túc dặn dò. Hắn không muốn trở thành Đoan Mộc Quan Hi.
"Biết rồi, anh muốn để ra ngoài em còn không muốn đó. Nhân vật nữ chính chính là chị gái em đó. Em mới không muốn để lại cho những tên háo sắc bên ngoài. Hì hì, không ngờ chị gái em trên giường rất gợi cảm đó, thật là hoàn toàn khác biệt với hình tượng bình thường của chi ấy. Xem chị ấy còn dám vênh mặt giáo huấn em nữa không?"
Đến đường cao tốc Yến Tô, Diệp Thu dừng xe lại, nói với Tống Ngụ Ngôn: "Mọi người quay về đi, còn tiễn nữa sẽ theo anh tới Yến Kinh luôn đó".
"Đi Yến Kinh thì đi Yến Kinh, cũng không có gì to tát cả". Tống Ngụ Ngôn lưu luyến không rời.
"Anh hứa với em sau khi làm xong việc nhất định sẽ tới thăm em" Diệp Thu cười nói "Anh về sẽ có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian bên em".
"Biết rồi, ý của anh chỉ là không muốn cho em đi thôi, nói thẳng ra không được sao? Được rồi, anh đi đi, nhớ lới hứa của anh đó, có thơi gian phải tới thăm bọn em đấy. Anh phải rõ bây giờ yếu điểm của anh đang nằm trong tay em". Tống Ngụ Ngôn cũng là người rất hoạt bát đẩy cửa xe định xuống xe.
Diệp Thu nghĩ ngợi rồi nói với Tống Ngụ Ngôn: "Nói với chị gái em, cẩn thận đề phòng, nhưng cũng phải cho hắn không gian nhất định".
Diệp Thu biết Hàu Ấu Lăng suýt nữa bị người ta đánh, mình trũng có trách nhiệm.
Để phòng ngừa dã tâm của Hàn Ấu Lăng bộc phát. Diệp Thu cố ý nâng đỡ Tống Ngụ Thư làm đại tỷ của Tô Hàng.
Tống gia vốn bất hòa với Hàn gia. Tống Ngụ Thư cướp đi vị trí vốn là của hắn, hắn tất nhiên cũng sinh lòng oán giận.
Nên hai người luôn ở trạng thái đối lập. Tất nhiên, đây cũng là đạo ngự hạ của Diệp Thu, không cho bất cứ nhà nào độc chiếm.
Thực lực của Hàn Ấu Lăng cường thịnh, nhưng vướng phải mình, chỉ có thể né tránh khắp nơi, điều này khiến ngươi ta có giả tưởng Hàn Ấu Lăng là con hổ giấy, là người có thể dễ dàng đẩy ngã.
Đó cũng là nguyên nhân Lý Thương Giới dám mạo hiểm ra đòn, vì hắn đánh giá thấp thực lực ngầm của Hàn Ấu Lăng.
Qua lần đánh này, Hàn Ấu Lăng đã ngoan ngoãn đi nhiều.
Trong hội nghị thường ủy thành phố chiều qua, Tống bí thư đột nhiên giành ưu thế. Trong mười ba thường ủy có mười người đứng về bên Tống bí thư đánh cho Trần Thiên Kiều và Lý Minh Phổ không kịp trở tay.
Sở dĩ giành được thắng lợi như vậy cũng là vì Tống gia và Hàn gia chung sức hợp tác. Là gia tộc lâu đời ở Tô Hàng, sức ảnh hưởng của Hàn gia trong chính trị cũng không hề nhỏ.
Muốn cho ngựa chạy cũng phải cho ngựa ăn cỏ, đây là nguyên nhân Diệp Thu bảo Tống Ngụ Ngôn truyền lời lại với Tống Ngụ Thư.
"Có ý gì?" Vẻ mặt Tống Ngụ Ngôn mờ mịt.
"Về nói với chị gái em đi, cô ấy sẽ hiểu" Diệp Thu cười nói "Em đó, cũng phải học đi".
"Tất nhiên phải học rồi, em đang theo chị gái học kinh doanh" Tống Ngụ Ngôn nói.
Tống Ngụ Ngôn ngồi lên xe được vệ sĩ đưa tới, quay đầu đi. Diệp Thu mới lại nổ máy, chạy nhanh về Yến Kinh.
Di động trong túi Diệp Thu bỗng vang lên.
"Diệp thiếu gia đã tới chưa?" Trong loa truyền tới giọng của Bối Khắc Tùng.
"Vừa mới tới. Khắc Tùng có chuyện gì sao?" Diệp Thu hỏi.
"Tôi đợi anh ở ngã tư Kinh Hàng." Bối Khắc Tùng nói.
Từ xa Diệp Thu đã nhìn thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ở bên đường ngã tư Kinh Hàng.
Diệp Thu từ từ lái xe tới, đẩy cửa xe bước xuống nói với Bối Khắc Tùng đang đứng đợi trong gió: "Khắc Tùng có chuyện gì gắp sao? Sao lại chạy tới đây đợi tôi?"
"Gia gia tới Yến Kinh rồi, ừm, muốn gặp anh" Bối Khắc Tùng thấp giọng nói.
"Ồ, Bồi lão gia tới rồi?" Diệp Thu cả kinh, Bối lão đã lớn tuổi, bình thường rất ít khi ta ngoài, không ngờ ông lại chủ động tới Yến Kinh.
Hơn nữa muốn gặp mình ở Yến Kinh rốt cuộc là vì cái gì?
"Ông ở trong Tử Viên, Diệp thiếu gia có tiện không?"
'Tiện, Bối lão triệu kiến đâu dám không đi, dẫn đường đi" Diệp Thu vỗ vai Bối Khắc Tùng cười nói.
Tử Viên là khu cao cấp của Yến Kinh, người có thể sống ở đây phải rất giàu có. Bối Khắc Tùng mặc dù là con rẻ của Đằng gia, cũng không thể ở mãi trong Đằng gia, nên hắn mới đặt mua sản nghiệp bên này.
Sau khi xe chạy vào trong biệt thự một cửa một sân, rồi dừng lại trong sân. Diệp Thu và Bối Khắc Tùng cùng xuống xe đi vào hậu viên.
Không phải lần đầu Diệp Thu gặp Bối lão, trước đây Bối lão muốn để Trầm Mặc Nùng làm cháu dâu nhà họ, hắn còn phá hỏng chuyện tốt của họ hơn nữa còn phá vỡ ngọc bảo truyền đời của Bối gia.
Tính kỹ cũng đã một năm không nhìn thấy ông rồi. Lúc này ông đang nhắm mắt yên lặng nằm trên ghế phơi nắng, râu đầu bạc trắng, tinh thần có vẻ cũng rất tốt.
"Bối lão, lâu rồi không gặp, có vẻ tinh thần ông vẫn rất tốt" Diệp Thu chủ động hỏi thăm người già trước.
"Ha ha, Diệp Thu à, ngươi đừng dùng mắt ba ngày trước nhìn nhau, câu này để hình dung cháu là thích họp nhất, cháu đó, thật là có thể khiến người khác bất ngờ" Bối lão khen ngợi nói, muốn đứng dậy khỏi ghế nhưng lại bị Diệp Thu và Bối Khắc Tùng giữ lại.
Không sai khiến người hầu, Bối Khắc Tùng tự mình chạy đi chuyển hai chiếc ghế mềm tới, ba người ngồi ở hành lang uống trà nói chuyện.
"Bối lão quá khen, tuổi trẻ lỗ mãng còn phải bọc hỏi Bối lão nhiều" Diệp Thu khiêm tốn nói.
Bối lão xua xua tay than thở nói: "Không quá khen, ta luôn tự xưng đôi mắt già này nhìn người không tệ, đã nhìn nhầm cháu rồi, nhưng cháu nội ông còn giỏi hơn ông đó".
"Đúng vậy, Khắc Tùng đối nhân xử thế rất đáng để cháu học tập" Diệp Thu nói. Đò là suy nghĩ trong lòng hắn. Con người Bối Khắc Tùng có vẻ quang minh lỗi lạc không có tâm địa, nhưng mỗi lần tranh đấu hắn đều là người thắng.
Không tranh đấu cùng ai nhưng lại đang tranh đấu khắp nơi, đây chính là triết học xứ thế của hắn.
Bối Khắc Tùng liên tục xua tay nói mình không dám nhận.
Sắc mặt Bối lão hiền từ nhìn hai người thanh niên trước mặt, đột nhiên hỏi: "Diệp Thu là cháu đề nghị bảo ta cầu hôn với Đằng gia phải không?"
Diệp Thu nhìn Bối Khắc Tùng một cái nói: "Vâng".
"Diệp Thu đừng trách Khắc Tùng. Đây là đại sự, nếu xử lý không tốt, rất có thể chôn vùi cả Bối gia, nên nó đành phải nói rõ ngọn ngành với ta, hơn nữa cho dù nó không nói ta cũng có thể đoán ra bảy tám phần" Bối lão thở dài nói.
"Bối lão, cháu không trách Khắc Tùng, chuyên này liên quan tới vận mênh của Bối gia, cậu ấy làm như vậy không thể dị nghị" Diệp Thu vỗ vỗ tay Bối Khắc Tùng ý bảo mình không để ý đâu.
"Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt. Không thể không thừa nhận ta già rồi, cách làm của thanh niên các cháu thật điên cuồng, ta không thể làm được. Được làm vua thua làm giặc, những người như chúng ta cũng thông có tư cách nói về nhân từ".
Bối lão nhìn Bối Khắc Tùng thấm thía nói: "Lớn tuổi rồi, thời gian bên cạnh bảo vệ cháu cũng không nhiều nữa. Bối gia còn phải giao cho cháu, chuyện này để đích thân ta đi, các cháu làm thế nào ta không quản tới, chỉ có điều cho dù làm bất cứ việc gì, đều phải lấy cơ nghiệp của Bối gia làm trọng."
"Ông, cháu biết rồi" Bối Khắc Tùng chăm chú gật đầu trả lời.
"Diệp Thu, sở dĩ ta muốn gặp cháu ở đây, là vì ta muốn trịnh trọng phó thác Bối gia cho cháu, sau này Bối gia sẽ vinh cùng vinh, nhục cùng nhục với cháu"
"Ta hy vọng cháu có thể dẫn Khắc Tùng dẫn Bối gia đi càng ngày càng xa, đi tới độ cao mà người già chúng ta không dám tưởng tượng".
"Vâng" Diệp Thu nắm chặt tay ông giơ ra, ánh mắt kiên định nói.
Ra khỏi cổng Tử Viên, Bối Khắc Tùng rút thuốc trong túi ra, đưa cho Diệp Thu một điếu, châm lửa giúp Diệp Thu rồi mới rút mội điếu đưa lên miệng.
"Khắc Tùng, chúc mừng, Bối lão hôm nay đã chính thức giao Bối gia cho anh rồi? Chủ trì Bối gia lại nhập chủ Đằng gia" Diệp Thu dùng ngón tay kẹp thuốc quệt một vòng trong không nói "Anh cũng chính là một trong những người có quyền lực nhất thành phố nay rồi".
"Diệp thiếu gia, anh đừng chê cười nữa, chút thành quả này so với anh đúng là có chút hổ thẹn" Bối Khắc Tùng gượng cười nói.
"Thành tích như vậy mà cũng hổ thẹn? Vị trí của anh bây giờ đã là độ cao rất nhiều ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ tới đó". Diệp Thu cười nói.
"Vẫn cần Diệp thiếu gia dẫn tôi đi xa hơn." Bối Khắc Tùng nói, ngữ khí nửa hư nửa thật, không quá nghiêm túc mà khiến người ta không được tự nhiên.
"Được, chỉ cần anh không rớt lại" Diệp Thu nói "Có nên chúc mừng anh trước không nhỉ? Tới khi thật sự tới ngày đó chúng ta mới chúc mừng có chút không thích hợp rồi".
"Bỏ đi, việc vẫn chưa thành công, tôi vẫn nên khiêm tốn làm người" Bồi Khắc Tùng cười từ chối.
"Vậy được, ngày đại hỉ đó định rồi gọi điện cho tôi, tôi quay về uống rượu hỉ của anh" Diệp Thu vỗ vai Bối Khắc Tùng cười nói.
Quán bar Truyền Kỳ, ở thành phố Yến Kinh không có gì nổi bật nhưng lại là địa điểm liên lạc cố định của Phí Tường.
Lúc Diệp Thu chạy xe tới đang là giờ làm ăn cao điểm với đèn neon nhấp nháy xa hoa trụy lạc của quán bar.
Diệp Thu không vào cửa trước mà đi cửa sau vào khu làm việc của quán bar.
Thấy Diệp Thu tới Phí Tường vội vàng ra đón.
"Bảo tôi tới gấp, có gì hay cho tôi xem à?" Diệp Thu cười hỏi.
"Diệp thiếu gia xem sẽ biết" Phí Tường cưới mập mờ.
Vào trong phòng Phí Tường liền lấy một đĩa CD trong ngăn kéo ra nói: "Đây là nhiệm vụ Diệp thiếu gia giao phó, tôi đã hoàn thành êm đẹp"
"Ồ. Tanaka mắc câu rồi?" Diệp Thu cảm thán nói "Phương diện này, cậu quả nhiên là mọi việc đều thuận lợi".
"Diệp thiếu gia nói như vậy thật khiến tôi vô cùng xẩu hổ" Phí Tường khó xử nói.
"Ha ha, đây là thiên phú, lời nói ra không biết có bao người ngưỡng mộ cậu đó".
"Diệp thiếu gia định lợi dụng cái này đối phó với Mitsui thế nào." Phí Tường hỏi, hắn không muốn xoay quanh vấn đề đó nữa.
"Cái này...không thể dễ dàng cho Mitsui. Gia tộc Mitsui không phải quý trọng danh dự sao? Chúng ta giội nước bẩn lên mặt hắn trước đã". Diệp Thu cười nói.
Nhớ tới Tống Ngụ Ngôn nói sẽ đăng video sex của hắn và Tống Ngụ Thư lên mạng, Diệp Thu nhanh nhạy nói "Đăng tấm hình này lên mạng trước đã, khi đã thu hút đủ rồi cho video lên, chuyện này tìm chuyên gia đáng tin bắt tay vào làm đi".
"Được, nhưng... không phải tôi cũng nổi danh theo chứ?" Phí Tường gượng cười nói.
"Sao? Cậu không vui à? Được rồi, nếu cậu không muốn nổi danh vậy để người ta khảm lên mặt
cậu đi".
Đầu tiên là trên web lớn nhất thế giới Youtube xuất hiện một bộ ảnh có ba hình là hình ảnh ngôi sao NB Tanaka trần truồng, còn hai tấm là cô nằm trên giường quấn chặt lấy một người đàn ông.
Người đàn ông đưa lưng về phía người xem nên không thể đoán được thân phận người đó. Nhưng vẻ mặt đầy *** cùng hưởng thụ của Tanaka lại chụp vô cùng rõ nét thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi son nhỏ ở khóe mắt cô.
Các kiêu hứng thú khiến tính đặc thù cuộc sống của mọi người có thay đổi rõ ràng.
Trước kia dân công ăn cơm tối xong không có việc gì liền tụ tập mua ít lạc uống chút rượu.
Bây giờ họ không uống rượu nữa, họ tiết kiệm tiền rượu góp lại mua máy tính cũ. Sau cơm tối học sinh tiểu học ngồi xếp hàng đợi trước máy tính lên trên baidu (gần như google ở Việt Nam) sau đó không ngừng lướt web.
Một đám nghệ nhân như thú này .. phía trước mở cửa dẫn đường, phía sau vô số người cuồng nhiệt thoát y theo, đúng là làm phong phú cuộc sống dư dật của mọi người làm ta no mắt đồng thời cũng bảo vệ sự hài hòa yên ổn của xã hội.
Chúng tôi là dân công, chúng tôi không có quần áo đắt tiền, không ở nhà cao cấp, không chạy xe hơi, chúng tôi hai bàn tay trắng, nhưng chúng tôi có thể hiểu rõ, hiểu hoàn toàn những người phụ nữ đó giống như những người đàn ông mặc đẹp, ở nhà sang, đi xe xịn đó.
Một chữ: Đáng.
Những bức hình này nhanh chóng qua các mạng truyền đi khắp thế giới.
Đầu tiên là truyền thông của Âu Mĩ nhanh chóng đưa tin chuyện này. Rồi truyền thông Châu Á cũng đánh hơi được, cũng bắt đầu tuyên truyền không kiêng nể.
Những năm gần đây chỉ cần mang một chữ môn có thể thu hút sự chú ý của mọi người. Bạn là người bán cửa chống trộm cũng có thể bán hết cho báo chí.
Tất nhiên chuyện lần này cũng có cái tên vang dội: Bạch Hổ môn.
Vì Tanaka là một con bạch hổ nên trong bức hình, những chỗ riêng tư còn được đặc tả.
Truyền thông giải trí toàn thế giới đều theo dõi tin tức tiếp theo, thì truyền hình NB lại không có bất cứ tin tức nào. Chỉ có một vài những tờ báo nhỏ vô lương đưa tin theo mấy lần rồi nhanh chóng vô âm bặt tín.
Chuyện này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Trước đây, khi gặp phải chuyện thế này, người NB là hưng phấn nhất, không có cách nào, trong xương cốt họ đã lưu chảy theo đuổi mãnh liệt với kiểu văn hóa này.
Hơn nữa nhân vật nữ chính lần này còn là minh tinh vùng họ. Theo lý bọn ho nên cảm thấy kiêu ngạo tự hào mới đúng.
Đây là chuyện gì vậy? Vấn đề này khiến Phí Tường và chuyên gia phụ trách chuyện này rất buồn bực, lẽ nói vì trước đây Tanaka là con hát NB đã mệt mỏi với dáng vẻ lúc cô ta không mặc đồ?
Như vậy, nếu báo với Diệp Thu? Hắn đã nói là phải hắt chậu nước bẩn này lên mặt Mitsui.
Nếu không thể tuyên bố quy mô lớn trên vùng NB, vậy thì kết quả thu được sẽ rất nhỏ.
Thế là bắt đầu có truyền thông tìm hiểu nguyên nhân của hiện tượng này, còn một nhà truyền thông liều chết yêu sách: tình nhân của Tanaka là xã trưởng công ty lớn nào đó của NB.
Tin này vừa đưa ra, liền có vô số truyền thông theo sau đưa tin chuyên này.
Thời gian hai ngày ngắn ngủn qua tổng kết sai lạc phức tạp và mọi mũi nhọn phân tích đều chỉ vào Mitsui Viêm cùa gia tộc Mitsui.
Chuyện lần này cuối cùng cũng đã liên quan tới người của gia tộc Mitsui cũng coi như cấp tiếp bước đầu.
Tiếp đó là video sex của Nataka và một người đàn ông trần truồng bị đưa lên mang "Đáng chết, đúng là đáng chết". Mitsui Viêm đập nát điều khiển từ xa trong tay lên tường, chửi lớn: "Điều tra cho ta, đi điều tra là công ty nào tại NB làm loại CD này."
"Đập chết hắn cho ta"
"Vâng thiếu gia". Một người đàn ông mặc tây phục màu đen khom mình đáp.
"Tích Hữu, điều tra ra thân phận người đàn ông đo chứ?" Mitsui Viêm bóp bóp huyệt thái dương, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
"Thiếu gia, đã điều tra ra rồi, tiểu thư Nataka rất phối hợp điều tra với chúng ta" Người đàn ông trung niên đem một chồng tư liệu đã chuẩn bị sẵn cho Mitsui Viêm.
"Phí Tường? Cầm thú trong hoa? Quan hê mật thiết với Diệp Thu, con đàn bà ngu xuẩn đáng chết kia, cô ta trúng kế của người khác" Mitsui cười nhạt nói.
Người đàn ông trung niên đứng yên lặng không suy đoán gì.
"Suzuki ông nói bọn họ làm như vậy có mục đích gì?" Mitsui Viêm quay đầu hỏi.
"Thuộc hạ không biết". "Bọn họ muốn bức ta ra đi" Giọng Mitsui Viêm u ám nói.
"Thiếu gia anh minh".
"Anh minh? Không. Ta chuẩn bị một lần ngu xuẩn đây" Mitsui Viêm bưng chén trà trước mặt liên tục cười gằn.
"Ý thiếu gia là đứng ra?"
"Đúng vậy. Nếu họ ép ta như vậy, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của họ. Bây giờ hắn vẫn ở Hong Kong?"
"Vâng".
"Gần đây công ty Tam Linh có đoàn khảo sát thương vụ bên Hong Kong phải không?"
"Vâng, thiếu gia muốn theo đoàn tới Hong Kong?"
"Đúng, chuyện này ngươi liên hệ với tiên sinh Thôn Mộc Đại Hùng của công ty Tam Linh đi. Đầu tiên tạo thân phận chính phủ cho ta. Đây cũng là bảo đảm an toàn nhân thân cho chúng ta". Mitsui Viêm nói.
Nhưng thiếu gia, Hong Kong vô cùng nguy hiểm, nơi đó là địa bàn kinh doanh của hắn. Tôi sợ."
"Sợ cái gì? Ta là người của tập đoàn Mitsui. Nếu hắn không muốn hai nước khai chiến, sẽ không ngu xuẩn tới mức sát hại ta. Suzuki có lúc là đồi thủ của ta. Tổ chức của chúng ta ở Âu Mĩ liên tục chịu đả kích. Kế hoạch của chúng ta sẽ thành công toi, lẽ nào ta còn có thể ngồi yên không màng tới?"
"Vâng, tôi sẽ đi bố trí lực lượng bảo vệ". Suzuki cung kính nói.
"Suzuki cách phòng thủ tốt nhất là tấn công, hồng nhan tri kỷ của Diệp Thu cũng không ít mà" Mitsui Viêm cười ha ha nói.
"Vâng. Thuộc hạ đã rõ".
Người đàn ông trung niên đi ra khỏi phòng. Mitsui Viêm mới mở đĩa CD lên, trên màn hình tivi lại xuất hiện hình ảnh Nataka và một người đàn ông khác đang du dương làm tình.
"Cô gái này đúng là thượng phẩm." Mitsui Viêm vuốt vuốt môi nói.
"Đáng tiếc lại bị một con lợn khác làm bẩn không thể dùng thì giết thôi".
"Diệp Thu, ngươi dùng thủ đoạn này đối phó với người phụ nữ của ta, vậy thì ngươi chuẩn bị nghênh đón báo thù của ta chưa? Tới lúc bắt được đàn bà của ngươi, ta sẽ cho ngươi hiểu người đế quốc đai NB chúng la mới là chuyên gia phương diện này".
Hành trình tới Hong Kong đúng là có chút trông đợi.
Một chiếc xe Benz màu đen từ từ chạy tới dừng lại trước tòa biệt thự gần bờ biển.
Diệp Thu đẩy cửa xe đi ra ngoài. Tiểu Bạch càng theo sát phía sau, vẻ mặt cảnh giác xem xét bốn phía, cơ thể vô tình cố ý chặn phía trước Diệp Thu.
Diệp Thu cười cười vỗ vai Tiểu Bạch nói: "Không cần chắn đâu, hai bên trái phải đều có hai tay súng bắn tỉa. Bọn họ đã bao trùm hết các điểm chết rồi. Nếu bọn họ muốn nả súng, lựa chọn duy nhất của chúng ta là chui vào trong xe".
Chiếc xe Benz mượn của gia tộc Tây Môn này là loại xe chống đạn tiên tiến nhất thế giới.
Súng đạn tấn công và pháo cối bình thường hoàn loàn không thể đánh xuyên cửa kính xe được.
Tiểu Bạch biết Diệp Thu nói là sự thật, sát khí trong mắt nghiêm nghị. Hắn vô cùng bất mãn với hành vi của những người mời Diệp Thu tới đây nhưng lại cài nhiều sát thủ tới vậy.
"Không sao, bọn họ từ xa tới là khách, tất nhiên phải tăng cường đề phòng, làm như vậy cũng không thể trách được" Diệp Thu an ủi hắn nói.
Ngân Nhãn mặc áo gió màu tím phía trên có ánh tuyến màu bạc, giày cao gót phong tình chân thành đi ra, vẻ mặt áy náy nói với Diệp Thu "Diệp Thu, rất xin lỗi, chúng tôi vô lễ, tôi nói rõ với gia gia, chúng ta là bạn rất tốt rồi, nhưng trong tổ chức vẫn có một số người không an tâm về anh. Họ nói anh quá đáng sợ, nên mới mai phục nhiều người như vậy, họ không có ác ý, xin anh lượng thứ".
Diệp Thu giết quá nhiều cao thủ của Youtube, thậm chí cả thần súng Smith và sĩ quan huấn luyện dều bị giết chết. Đầu lĩnh của Youtube tới Hong Kong không có biện pháp đề phòng mới là gặp quỷ thật sự đó.
Nói như vậy cũng thấy được những sát thủ này đúng là rất không chuyên nghiệp.
Thân tình?
Tình bạn?
Những điều này đối với họ không đáng một đồng. Điều bọn họ muốn bảo đảm đầu tiên chính là mình phải sống sót.
Còn sống là có tất cả.
Diệp Thu cười xua tay nói: "Không sao, chuyện bình thường thôi, con ngươi tôi rất hoan nghênh đầu lĩnh của Youtube tới Hong Kong"
Ngân Nhãn nhìn Tiểu Bạch theo sau Diệp thu nói: "Ông đang đợi bên trong, mời theo tôi".
"Cảm ơn" Diệp Thu nói cảm ơn, sau đó dẫn Tiểu Bạch đi vào trong biệt thự.
Giống bên ngoài, trong biệt thự cũng tầng tầng bảo vệ, cộng thêm trạm gác ngầm cũng có tới mấy chục người.
Diệp Thu lắc đầu cười mãi, đúng là quá coi trọng mình rồi. Lần này tới Hong Kong e là dẫn theo cả lực lượng tinh nhuệ trong tổ chức rồi.
Diệp Thu và Tiểu Bạch đang đi đường, dột nhiên cơ thể khựng lại, sau đó lỗ chân lông toàn thân đều co lại, không biếi từ lúc nào, trong tay Tiểu Bạch đã có thêm một hoàng kim cương xoa tam giác.
Ở cửa đại sảnh có một người cao lớn đứng đó.
Khí thế kinh người. Hắn là người khổng lồ đứng ở cửa giống như cả cánh cửa đều bị chặn lại.
Trên miệng ngậm điếu xì gà nhìn lướt qua người Diệp Thu và Tiểu Bạch, sau đó mới dừng lại trên mặt Diệp Thu hỏi: "Anh là Diệp Thu?"
"Là tôi"
"Tôi là sĩ quan huấn luyện trang web cộng đồng lớn nhất thế giới Youtube, mọi ngươi đều gọi tôi là chiến thần".
Người đàn ông nhếch miệng cười nhạt nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Diệp Thu bây giờ mới hiểu vì sao huấn luyện tam khuyển còn phải chuyên huấn luyện sĩ quan gì đó. Hắn đánh nhau mấy lần với Ngân Nhãn hơn nữa còn tự tay giết chết một giáo quan. Nhưng thực lực của hai người đó so với chiến thần chắc chắn không phải đối thủ cùng đẳng cấp. Hai người chưa tới, khí thế tới trước, khí thế phác thiên ấy đè nén khiến người ta không thở nổi.
Thế này so với sát khí còn cao minh hơn.
Là sát thủ bình thường, thân công hoặc nhiều hoặc ít đều có sát khí.
Ngay cả đồ tể giết lợn hằng ngày tích lũy lại dưới thân cũng có sái khí.
Nhưng thế lại khác. Diệp Thu từng gặp rất nhiều cao thủ nhưng người dựa thế tạo áp lực đúng là đã ít càng ít hơn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn và Tiểu Bạch mới tiếp xúc đã cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Chiến Thần cao tới hai mét tư, cơ thể lại vô cùng rắn chắc to lớn. Mặc một chiếc áo gió ngoại cỡ, cả người giống như một tòa thành di động, lại khiến người ta cảm thấy cái tên thật ra rất giống với chiến thần trong thần thoại Bắc Âu.
Hắn hành động rồi.
Tay kẹp xì gà đi lên vài bước, sau đó từ cao nhìn xuống quan sát Diệp Thu, sau đó giơ tay ra nói với hắn: "Anh là một cao thủ"
"Anh cũng không yếu" Diệp Thu không hề yếu thế đối mặt với hắn, giơ tay bắt tay hắn.
Bây giờ hắn hiểu rõ vì sao khi điều tra tư liệu ba đại giáo quan, tư liệu của hai người khác mặc dù bí mật nhưng cũng không phải không có manh mối có thể tìm ra, còn người này lại giống như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, vô cùng thần bí.
Nếu hắn muốn ẩn mình, ngươi bình thường đúng là khó có thể tìm được tung tích của hắn.
Một khối lực lớn đánh tới, là thăm dò sơ bộ của chiến thần.
Một cao thủ có thể đoán ra thực lực của người khác qua cách dùng lực.
Diệp Thu ung dung thản nhiên bắt trở lại, hai người bắt đầu đấu ám lực, giống như hai đứa trẻ không hiểu chuyện.
Xích!
Bàn tay hai người như thiêu đốt, một làn khói trắng nhàn nhạt bốc lên, mà mặt hai người vẫn thản nhiên, giống như hoàn toàn không có cảm giác khác thường này.
"Chú Thiết Nhĩ, Diệp Thu, lãnh chúa đại nhân vẫn đợi ở trong" Ngân Nhãn sợ hai người bùng nổ hỏa khí, vội vàng khuyên giải.
Chiến thần nhìn Ngân Nhãn một cái, cuối cùng buông lỏng tay Diệp Thu nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy Ngân Nhãn lo lắng cho một người đàn ông, tói vẫn phải nể mặt cô ấy."
"Chú Thiết Nhĩ, Diệp Thu là bạn cháu" Ngân Nhân tức giận nói, mặt lại đỏ bừng.
Chiến thần vỗ vỗ vai Diệp Thu nói: "Yên tâm đi, mặc dù cậu giết chết rất nhiều người, nhưng tôi không có ý định báo thù thay họ, vì nếu họ lựa chọn trở thành sát thủ quang vinh này, quỹ đạo cuộc đời họ chẳng qua chỉ là hai loại, giết người hoặc bị người giết."
"Ha ha, không đánh không quen biết" Diệp Thu cười nói, thầm nghĩ, ngươi không tìm ta báo thù là điều tốt nhất, không ai muốn vô duyên vô cớ có thêm một đối thủ lớn mạnh như vậy.
Diệp Thu cảm giác được sự lớn mạnh của hăn, lớn mạnh không thua kém Thiên Diệp Huân, tới mức Diệp Thu suy đoán hắn cũng là người dị năng có năng lực nào đó.
"Đúng vậy, không đánh không quen biết" Chiến Thần nói "Nếu có cơ bội, tôi rất muốn đánh với cậu một trận, lâu rồi tôi không có khát vọng chiến đấu như vậy, đối thủ quá yếu khiến con người ta mất đi hứng thú chiến đấu".
Ặc "Có thời gian rồi nói sau" Diệp Thu hối hận khi nói ra những lời như thế. Từ ánh mắt nóng
rực khi người đàn ông này nhìn mình, hắn biết được hắn là võ si giống như một tên điên.
Đánh nhau với võ si khiến người ta đau đầu nhất đó là đánh lâu dài một trận không chết không thôi. Mẩy nắm trước Diệp Thu trải qua một trận đại chiến với kẻ điên ở Trọng kiếm môn, kết quả chỉ thắng được hắn nửa chiêu, vì nửa chiêu này mà ba năm sau hắn lại đuổi tới Tô Hàng.
Hơn nữa cho tới bây giờ hắn vẫn thỉnh thoảng kéo Diệp Thu ra đánh một trận.
Lần tới Tô Hàng, Diệp thu không chạy thoát khỏi vận mệnh làm kẻ luyện cùng.
Dưới sự dẫn đường của Ngân Nhãn, một đoàn người vào trong đại sảnh tinh xảo xa hoa của biệt thự.
Diệp Thu biết Ngân Nhãn là người Pháp. Người Pháp theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ. Mặc dù biệt thự này mua tạm thời nhưng bố trí lắp đặt bên trong vẫn phức tạp khí phái giống như một quý phu nhân trang phục lộng lẫy tiếp đón khách.
Một ông già tóc thưa ngồi trên sofa, ông mặc áo choàng màu trắng đang nằm chợp mắt trên sofa.
Ông có vẻ quá già rồi, gò má hõm sâu, lông mi trắng không nhiều lắm, mấy sợi tóc dán chặt trên da đầu được người ta vuốt cho làm rối loạn, hiện ra da thịt bủng nhủng và khô héo, gương mặt chứa đầy vòng quay của năm tháng, người như thế này có vẻ không có bất cứ nguy hiểm nào, cho dù một trận gió thổi tới cũng có thể thổi ngã ông vậy.
Nhưng ông lại là lãnh chúa của numberone - tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới.
Trong nháy mắt Diệp Thu bước vào cửa, ánh mắt ông già mở ra, đồng thời con mắt màu xanh da trời chỉ nhìn có vẻ đục ngầu "Lãnh chúa đại nhân chào đón ngài tới Hong Kong." Diệp Thu cười nói.
Ông già đứng dậy bắt tay Diệp Thu theo phép tắc của Trung Quốc. Lần này không phải là cố ý thăm dò sức mạnh của Diệp Thu, vì tay ông mềm nhũn nhẹ nhàng. Nếu không phải Diệp Thu tới, tay ông hoàn toàn giống như không nhắc lên nổi.
"Diệp Thu, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi" Lãnh chúa cười cười rất hòa nhã.
"Còn phải cảm ơn lãnh chúa đại nhân đã trợ giúp tôi báo thù" Diệp Thu cười nói. Hắn có thể có được tư liệu cơ mật đó là Ngân Nhãn đưa cho hắn. Nhưng không có ý của lãnh chúa, e là Ngân Nhãn cũng rất khó có được những tài liệu đó.
"Đối với chuyện của cha cậu, ta cũng là sau này mới biết. Ta vãn phải nói lời xin lỗi vì chuyện này" Ông giá cúi đầu với Diệp Thu "Mong cậu hiểu cho, là mội kẻ giết người không có lập trường?".
"Tôi hiểu" Diệp Thu nói, theo lý mà nói, tổ chức sát thủ numberone cũng có phần ám muội trong cái chết của cha mình. Nhưng sau khi Yến Thanh Phong chết, ý báo thù trong Diệp Thu cũng phai mờ dần.
Nếu luận nhìn thế giới này với ánh mắt thù hận, rất có thể sẽ rất tầm thường. Lợi ích của việc trở thành đồng minh với tổ chức Numberone vượt xa so với trở thành đối thủ.
Nói thật, những năm nay hoành hành sợ hãi tới không muốn sống. Nếu không cần thiết, không ai muôn kết thù với một đám sát thủ giết người không chớp mắt.
Đề phòng đuợc nhất thời chứ bạn không thể phòng cả đời được.
"Nhưng, lãnh chúa đại nhân, câu nói này lại khiến tối lo lắng không yên. Nếu sát thủ không có lập trường, vậy thì lần này chúng ta gặp nhau chẳng phải là vô vị sao?"
"Nhưng, ta tin vào tình bạn của hai người" Lãnh chúa đại nhân chỉ Ngân Nhãn nói.
"Numberone cuối cùng cũng phải phó thác cho nó, sau này nó muốn đi trên con đường thế nào đó là vấn đề của nó rồi."
Nói chuyện lâu với lãnh chúa đại nhân, thậm chí Diệp Thu còn ở lại thưởng thức bữa tiệc cá muối mỹ vị của Pháp.
Ngân Nhẫn đưa Diệp Thu ra cổng biệt thự, Tiểu Bạch theo xa xa phía sau.
"Chúng tôi nhận được tin, Mitsui Viêm sẽ theo đoàn khảo sát thương vụ tới Hong Kong". Ngân Nhãn nói, họ là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới. Nếu muốn có được tin tức về chuyện gì đó đều đơn giản hơn bất cứ ai thậm chí có lúc, họ còn sống chuyên vào bán tin tức "Ồ vậy sao?" Diệp Thu nhíu mày "Cuối cùng hắn cũng tới rồi".
Đây quả là tin tốt, Mitsui Viêm tới Hong Kong , thế không phải Chủy Biển Niết Viên mặc mình xử trí sao?
"Mặc dù hắn có tiếng xấu ở NB, nhưng bản thân hắn là một người vô cùng kiêu ngạo".
"Cách của anh chính là đâm vào chỗ yếu của hắn khiển hắn tổn thương lòng tự trọng." Ngân Nhãn cười cười, có lẽ bất cứ người đàn ông nào gặp phải chuyện thế này đều không giữ được lý trí. "Cô có kế hoạch gì không?" Diệp Thu hỏi.
"Tôi sẽ toàn lực trợ giúp anh" Ngân Nhãn nói "Nhưng có chuyện tôi phải nhắc nhở anh, nếu anh cho rằng Mitsui tới Hong Kong để mặc bị hại, thì quá coi thường hắn rồi, hắn xảo quyệt lại sợ chết, lần này tới Hong Kong, hắn mang thân phận đoàn trưởng đoàn khảo sát thương vụ. Đi cùng không chỉ có cấp cao của công ty Tam Linh, mà còn có nhân viên chính phủ NB, vì tính đặc thù của họ, bên Hong Kong cũng trang bị nhân viên cảnh vụ đảm bảo sự an toàn của họ".
"Còn nữa, đứng trên lập trường của anh, anh nên hiểu, nếu Mitsui xảy ra chuyện ở Hong Kong, e là rất nhiều người Hong Kong sẽ bị liên lụy, thậm chí chính phủ Hoa Hạ cũng sẽ bị liên lụy vào tai họa này".
Diệp Thu xua xua tay nói: "Những vấn đề này đều có thể giải quyết, bên cạnh hắn có những cao thủ nào?"
"Cận vệ Suzuki của hắn, còn có cả một đội Ninja Giáp hạ lưu. Tất nhiên đó chỉ là lực lượng bề ngoài chúng ta biết".
Diệp Thu vẻ mặt kinh ngạc chửi: "Tên khốn này dẫn theo nhiều người như thế làm gì? Lẽ nào hắn muốn tới Hong Kong đại khai sát giới sao?"
"Cho nên nói hắn là một người vô cùng sợ chết" Ngân Nhãn nhìn Diệp Thu sắc mặt giận dữ khẽ cười nói.
Người đàn ông này có lúc lại giống như đứa trẻ.
Mặc dù Diệp Thu gửi đơn từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan lên quân đội, nhưng quân đội vẫn chưa chính thức phê chuẩn, hắn vẫn phải đảm nhận chức vụ này, hơn nữa Diệp Thu còn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Lôi Đình. Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể tiếp tục xứ lý sự vụ của thiên giới ở Hong Kong.
Cũng may hắn vẫn đảm nhiệm chức vụ này, như thế hắn có thể tiếp tục điều dùng người của tiểu đội Sấm Sét.
Nhìn Tiểu Bạch ngồi trên ghế lái chăm chú lái xe Diệp Thu cười hỏi "Gần đây có liên lạc với Long Nữ không? Cô ấy chắc vẫn ở Hong Kong chứ?" Tiểu Bạch gật gật đầu.
"Cậu chắc chắn biết cô ấy sống ở đâu? Bây giờ chúng ta đi tìm cô ấy đi" Diệp Thu nói.
Christina vì giúp mình, dưới tình thế cấp bách mà đem huyết mạch hoàng kim quý báu Alantis cho mình uống, cũng chính vì trợ giúp hoàng kim huyết mạch của cô mà mình đột phá được ám lực thứ tư.
Sau chuyện lần đó Christina bị gia tộc cưỡng chế bắt về, cho tới bây giờ đều không có tin tức.
Mặc dù Diệp Thu luôn bận rộn bôn ba bên ngoài nhưng từ sâu thẳm trong lòng vẫn luôn lo lắng cho cô gái nói lời lạnh lùng này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
"Anh tới hỏi tin tức của Tiểu Nặc phải không?" Nhìn thấy Diệp Thu, Long Nữ liền nhìn thấy mục đích Diệp Thu tới.
"Cũng nhớ em nữa" Diệp Thu cười nói. Lên trước kéo tay Long Nữ nhưng bi cô né tránh. Khi có Tiểu Bạch ở bên cạnh cô sẽ không để mặc Diệp Thu khinh bạc.
Cô hiểu tình cảm của Tiểu Bạch với Diệp Thu, bên cạnh cô gái xem hắn như tính mạng này với người đàn ông cô yêu thương, Phật tổ sẽ trừng phạt mình.
"Anh có thể tới, tôi rất vui mừng, cũng rất vui cho Tiểu Nặc" Long Nữ tự mình rót trà cho Diệp Thu "Tiểu Nặc đem huyết mạch hoàng kim cho anh đã phạm thiên quy của gia tộc. Theo những gì tôi biết, bây giờ vẫn bị nhốt trong nhà đối mặt với tường suy nghĩ, nhất thời khó mà ra ngoài được".
"Đối mặt với tường suy nghĩ?" Diệp Thu ngẩn ngươi, nói "Đây chính là bình thức xử phạt của Alantis".
"Sao? Anh thấy quá nhẹ à?" Long Nữ cười hỏi.
"Có thể là tôi đã suy nghĩ sự thật quá tàn khốc rồi" Diệp Thu tự giễu nhún nhún vai. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Hắn biết một khi Alantis báo thù, sẽ tấn công như mưa cuồng gió giạt. Alantis là một trong ba gia tộc có tính quyết định nhất trong Thiên Giới, gia tộc có cao thủ nhiều như mây, như cá chép qua sông.
Diệp Thu chua đánh nhau với Christina, nhưng hắn biết nếu hai người thật sự sống mái với nhau, minh rất có thể không phải là đối thủ của cô.
Cho dù bây giờ mình đã học được ám lực thứ tư, nhưng thực lực vẫn có chênh lệch nhất định với Long Nữ.
Dù sao cô ấy gia nhập vương cấp sớm hơn mình hơn chục năm, mà mình gần đây mới đột phá được.
Long Nữ và Christina so đấu với nhau đều không có bao phần thắng, càng huống hồ là mình?
Càng phiền muộn hơn là Christina vẫn không phải là cao thủ số một của Alantis, nghe nói trong gia tộc biến thái của họ còn có một thiếu niên biến thái tên là Á Tư. Mặc dù hắn không có huyết mạch hoàng kim di truyền của gia tộc nhưng thực lực còn mạnh hơn Christina một chút.
Diệp Thu biết Á Tư, hai người vẫn có một lần đối mặt, đó là nhân vật ưu tú biết bao, cho dù thân cũng là con trai như Diệp Thu cũng không khỏi sinh lòng đố kỵ.
Nếu ai có khuôn mặt như vậy vào trong làng giải trí chắc chắn có thể khiến nữ giới toàn thế giới điên cuồng.
"Cho dù bọn họ dùng xa luân chiến, mình cũng không sánh nổi" Diệp Thu lo lắng.
Nhưng không ngờ chuyện lần này tiêng sấm to mưa nhỏ, bọn họ không quá quan tâm tới chuyện này.
"Có lẽ bọn họ cũng rất hài lòng về mình" Diệp Thu tự kỷ nghĩ. Nếu có thể trở thành con rể của Alantis cũng là một chuyện gió thổi qua khe.
"Bất kể chuyện gì đều có dự định tốt nhất, đó là ưu điểm của anh" Long Nữ nhìn Diệp Thu nói. Mặc dù Christina làm trái với gia quy nhưng cuối cũng vẫn là người thừa kế của huyết mạch hoàng kim. Gia tộc không thể xử phạt cô quá nghiêm khắc được".
"Vậy ý cô là?"
"Một đội ngũ như đội chấp pháp trong gia tộc Alantis đã được phái đi".
"Không hề nghi ngờ mục tiêu của họ là nhắm vào anh".
"Tôi biết chuyện này sẽ không đơn giản như vậy" Diệp Thu gượng cười nói.
"Chỉ có người có địa vị mới có quyền lựa chọn đối tượng trừng phạt. Mặc dù người trong gia tộc họ phạm quy, nhưng nếu họ giết chết anh như vậy không phải sẽ bù lại sai lầm của bản thân sao?"
"Xem ra, người nhất định phải nghĩ cách trở thành công vị giả mới được".
"Diệp Thu, đó cũng là điều tôi luôn chờ mong ở anh, anh có thể đi tới bước đó, toàn thế giới sẽ cúi mình dưới anh" mắt Long Nữ sáng long lanh nghiêm túc, cố chấp nhìn Diệp Thu nói.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng" Diệp Thu nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc của hắn nhanh chóng mất đi, hỏi "Đội chấp pháp đó bây giờ ở đâu? Có những ai, thực lực thế nào? Còn cái tên Á Tư đó, hắn có đi cùng không?"
"Anh cũng có lúc sợ sao?" Long Nữ khẽ cưới lên tiếng.
"Không phải sợ, là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Đầu tiên tôi phải nắm chắc chi tiết của đối thủ mới tiện nghĩ cách đối phó" Diệp Thu giải thích.
Không thể không nói hắn có chút lo lắng.
Những chuyện khác dễ bàn, nhưng trong người có chảy huyết mạch hoàng kim Alantis, chuyện thế này e là không dễ nói rõ.
Với mức coi trọng huyết mạch của họ e là phải trút sạch máu người mình mới là cách giải quyết tốt nhất.
Cuối cùng Long Nữ không đùa với Diệp Thu nữa, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi không gia nhập Alantis nên không biết thực lực đội chấp pháp của họ thế nào, với suy đoán của tôi, thực lực của các thành viên chắc là sau vương cấp".
"Về phần Á Tư, chắc chắn Alantis sẽ phái hắn tới. Dù sao trên danh nghĩa Tiểu Nặc cũng là vợ sắp cưới của hắn. Đối với những người coi trong danh dự như bọn họ, vợ sắp cưới cho người đàn ông khác huyết mạch là một sự sỉ nhục".
Diệp Thu đau khổ ấn ấn huyệt thái dương hỏi: "Vậy còn cô thì sao? Nếu đánh nhau, cô đứng về bên nào?"
"Sao lại hỏi như vậy?' Long Nữ ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn Diệp Thu hỏi.
"Tôi phải xem xem trong tay mình có bao nhiêu quân át chủ bài. Cũng không thể để ngươi ta mở một cái động trên yết hầu mình rồi rút sạch máu chứ?" Diệp Thu gượng cười nói.
"Tôi luôn đứng sau anh, chưa bao giờ dao động cả" Vẻ mặt Long Nữ đau thương nói.
"Xin lỗi". Diệp Thu áy náy nắm tay Long Nữ, lần này cô không né tránh.
Mitsui Viêm tới dự buổi tiệc do chính phủ Hong Kong tổ chức, hơn nữa còn ca ngợi những thành tựu nổi bật mà chính phủ Hong Kong đạt được trên các phương diện phát triển kinh tế và xã hội trị an, sau đó liền dẫn cận vệ của mình về phòng trong khách sạn.
Suzuki chính là ngươi đàn ông trung niên, cho dù ở bất cứ nơi đâu đều không rời khỏi Mitsui Viêm như hình với bóng, nghe thấy Mitsui Viêm, ông lặp tức mở sổ ghi chép nhỏ luôn mang theo mình ra.
"Tổ chức tình báo của hội Hắc Long đã thu thập những tin tức mà thiếu gia cần, tài liệu về những cô gái có liên quan tới Diệp Thu đều ở đây. Hội Hắc Long đã phân Thôn! Mộc Quân của phần hội Hong Kong giám sát bán đảo và xung quanh khách sạn trong vòng 2km, bắt cứ động tĩnh nào cũng không thể thoát được ánh mắt của họ".
"Ừ. Được, Thôn Mộc Quân có ý đó" Mitsui Viêm gật đầu hài lòng "Gửi lời ta tới Thôn Mộc Quân, bỏ qua chuyện ở vùng biển quốc tế lần trước, thành viên phân hội Hong Kong hội Hắc Long tổn thất nghiêm trọng sau khi quay về, ta sẽ cho người rót kinh phí cho hắn, dùng để xây dựng thêm phân hội và công tác mới, còn nữa nếu có thời gian ta sẽ mời hắn uống trà".
"Vâng thiếu gia, Thôn Mộc Quân sẽ vô cùng vinh hạnh." Suzuki khom người đáp.
Mitsui Viêm xua xua tay. Liền bắt đầu lật xem hình ảnh trong máy tính.
Máy tính này là loại máy toàn bộ thao tác đều do tay điều khiển, nghiên cứu chế tạo đầu tiên của tạp đoàn Sony, vẫn chưa sản xuất quy mô lớn ra thị trường.
Cũng không cần tới ngón tay của Mitsui Viêm, từng bức ảnh được chạy tiếp.
"Hừ, thật không nhìn ra được, tên Diệp Thu đó thật có mắt nhìn, cô gái nào có quan hệ với hắn đều là nhân gian tuyệt sắc, cho dù ở đế quốc NB chúng ta cũng là hạng nhất rồi".
Suzuki biết bây giờ không phải lúc mình tiếp lời.
"Ồ, cô gái này là ai? Yêu tinh quốc dân chúng ta cũng không sánh kịp cô ta" Mitsui Viêm chỉ một bức ảnh nói.
"Thiếu gia, cô ta là Trầm Mặc Nùng, cũng chính là người phụ nữ của Diệp Thu, sau tấm hình có giới thiệu về cô ta" Suzulti giải thích "Hiện nay cô gái này đang ở Hong Kong".
Hắn biết thiếu gia này có chút tình luyến mẫu, càng thích xem tiểu thuyết, khá thích những cô gái trưởng thành.
"Ừ" Mitsui Viêm gật gật đầu tiếp tục xem.
Ba bức.
Năm bức.
Bảy bức.
Mitsui Viêm có chút mất kiên nhẫn chỉ một chồng ảnh trong máy tính hỏi: "Suzuki, lẽ nào tất cả những cô gái này đều có quan hệ mật thiết với Diệp Thu sao?"
"Vâng, Thôn Mộc Quân không dám chậm trễ, hơn nữa, những tài liệu này tới cũng đã kiểm tra cẩn thận, hoàn toàn không sai sót" Suzuki nói.
"Tên cầm thú này" Mitsui Viêm chửi ""Đúng sự sỉ nhục của đàn ông".
Ngẫm nghĩ lại nói "Là một người đàn ông, lại làm chuyện mất mặt với con gái như vậy, Suzuki, lần này quay về, ông phải nghĩ cách thu hết yêu tinh quốc dân lại cho ta".
"Vâng tôi sẽ cố hết sức" Suzuki nói.
"Vậy thì, Suzuki ta nghĩ ông chắc chắn có thể nói cho ta biết, nhiều người như vậy, chúng ta nên ra tay với ai là thích hợp chứ? Ta không muốn đánh rắn động cỏ".
"Vâng" Suzuki nói.
"Vậy thì là ai? Trầm Mặc Nùng?" Mitsui viêm cười hỏi.
"Thiếu gia, là Nhiễm Đông Dạ".
Suzuki tìm ra một bức trong xập ảnh nói.
"Ồ, vậy sao?" Mitsui Viêm sau khi vào xem phần giới thiệu về cô, mắt liền sáng lên. "Suzuki, ông quả nhiên là trợ thủ đắc lực nhất của ta, không sai chính là cô ta, ngọc nữ chưởng môn thuần khiết. Thú vị. Ông nói xem nêu ảnh nude của cô ta truyền lên mạng có khiến người ta càng thất vọng không? Những tên Trung Quỗc ngu xuẩn đó".
"Nếu thiểu gia cho phép, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay" Suzuki nói.
"Đi đi, chúc ông thành công" Mitsui Viêm nói.
"Vâng thiếu gia".
"Suzuki" Mitsui Viêm gọi.
"Thiếu gia, còn gì sai bảo ạ?" Suzuki quay đầu hỏi.
"Tất cả những gì ông làm, sẽ được lịch sử ghi chép lại" Mitsui Viêm trầm giong nói: "Còn nữa, Itou Huân sau khi rời khỏi ta, ta đã mất đi một cánh tay, ta không thể mất đi cánh tay nữa".
"Tôi hiểu rồi" Suzuki cung kính nói cảm ơn.
Nhiễm Đông Da đã bị nhắm làm đối tượng bắt cóc hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp giáng xuống, lúc này cô đang tham gia quảng cáo một nhãn hiệu trang sức ở Hong Kong.
Hơn nữa chính vừa nãy cô còn tát vào mặt một nữ nghệ sĩ.
Cái bạt tai vang vọng toàn khung cảnh.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết