Trùm Tài Nguyên
Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 3: Hồng Kông
Chương 495: Đích thân đi săn
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Sở dĩ công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia trong việc chuyển nhượng quyền sáng chế lôi thôi rườm rà khó mà đưa quyết định cuối cùng, chỉ có một bộ phận người trong hội đồng quản trị cho rằng, thà rằng đem những văn bằng sáng chế nay về sau đều thuộc về công ty xăng dầu British Petrolium, cũng không thể cứ như vậy đem chuyển nhượng cho người phương Đông. sự kỳ thị thâm căn cố đế với người Hoa Hạ khiến cho họ không bình đẳng xem trọng cuộc giao dịch này, đợi đến lúc trong công ty thống nhất ý kiến, cũng là bỏ lỡ đi cơ hội tốt nhất, điều này mới gây nên tình hình rối ren như bây giờ.
-Cậu Phương, cái này…thực tế là trong công ty…mọi người khó đạt sự thống nhất.
Robert lắp bắp nói. Chỉ có điều bản thân ông ta cũng hiểu, giải thích như vậy là vô cùng bất lực, không phải người ta không cho ông cơ hội, mà là bản thân những người trong công ty không kịp thời nắm bắt nó, điều này lại có thể trách ai hơn?
-Nước chúng tôi có câu nói từ xa xưa, người mà không được tín nhiệm sẽ không có chỗ đứng, nếu công ty xăng dầu Anh quốc đã biểu hiện ra thành ý của họ, vậy thì tôi nhất định phải tôn giữ lời hứa đem 25% cổ phần trong mỏ dầu Rafel bán cho công ty xăng dầu british Petrolium, nếu không, hoàng tử Abdullab cũng sẽ không hài lòng.
Lời của Phương Minh Viễn giống như một con dao nhọn, cắt vào tim Robert đầm đìa máu tươi, nhưng ông ta cũng hiểu những lời hắn nói đều rất thật, nếu là muốn làm ăn lâu dài, hai chữ tín nhiệm là rất quan trọng, công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia lại có tư cách gì yêu cầu Phương Minh Viễn vì họ mà hủy lời hứa.
-Cậu Phương, lần này thực sự đã đem lại phiền phức cho cậu rồi.
Robert cúi thấp đầu xuống, nói một cách bất lực. Ông ta cũng đã gắng hết sức, tự nhận thấy không hổ thẹn với lương tâm, sau đó thì thì cầu nguyện ông trời phù hộ cho công ty xăng dầu British Petrolium Fortermedia, nhưng, trong lòng ông ta cũng có chút nghi hoặc, Phương Minh Viễn triệu ông ta về lẽ nào chỉ để trực tiếp nói với ông ta điều này sao?
-Ông Robert, ông hãy nói thật cho tôi, nếu nói những tin tức về nguồn dầu mỏ chưa đầy đủ này truyền đến nước Anh, cổ phiếu của công ty cổ phần dầu British Petrolium Fortermedia sẽ giảm mạnh không? Còn có thể từ chối việc thu mua của công ty xăng dầu British Petrolium không?
Phương Minh Viễn hỏi với ánh mắt rực sáng.
Robert thở dài nói:
-Tôi không biết kết qủa cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng tình thế chắc chắn là biến đổi xấu đi.
Mặc dù trong lòng đã không nuôi hy vọng gì, nhưng ông ta vẫn không mong muốn chính miệng mình nói ra những thực tế mà anh ta không hề mong muốn.
-Nếu như, tôi nói là nếu như công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia bị công ty xăng dầu British Petrolium mua, ông Robert dự định làm như thế nào? Tiếp tục ở lại công ty xăng dầu British Petrolium phải không?
Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi.
Robert bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng nói:
-Vậy tôi chỉ sợ thật sự phải cảm ơn ông trời rồi.
Nếu nói công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia bị công ty xăng dầu British Petrolium thu mua, bản thân không bị tẩy chay ra cũng là sự khai ân của ông trời, ít nhất ở lại Trung Đông tiếp tục làm công việc hiện tại, vậy thì không phải suy nghĩ nữa.
-Như vậy, ông có hứng thú đến Hoa Hạ phát triển không? Từ không đến có thiết lập nên một công ty về nguyên liệu hóa thạch?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Hả? ý của cậu là.
Robert giật mình, tay thì hướng về Phương Minh Viễn nhưng lại không biết phải nói gì cho đúng.
-Ha, tôi ở đây là đại biểu cho Phương gia chính thức mời ông gia nhập đội ngũ của chúng tôi, mặc dù tôi không thể bảo đảm ông chắc chắn là tổng giám đốc của công ty, nhưng tôi nghĩ, ông chắc chắn là một trong những lãnh đạo quan trọng nhất và là nguyên lão của công ty, không biết ông có hứng thú với lời mời của tôi không?
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
Robert ngạc nhiên đến ngơ người,ông ta nói gì cũng không ngờ Phương Minh Viễn gọi ông ta đến, để nói những lời này, nhưng ông ta cũng đã là người từng trải nên rất nhanh thì bình tĩnh lại. Phương Minh Viễn đã dự định xây dựng nhà máy hóa dầu ở Hoa Hạ, vậy thì trước tiên trong thời gian ngắn này hắn sẽ không thiếu nguồn dầu mỏ, vì mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và hoàng gia Kuwait, nguồn dầu cung cấp cho nhà máy hóa dầu này đối với Kuwait mà nói chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Hơn nữa Phương Minh Viễn có quan hệ tốt với tập đoàn vận tải Quách Thị của Hồng Kông, Roberty cũng nghe nói rồi, tập đoàn này có từ năm ngoái, họ đang đặt mua những chiếc tàu chở hàng cỡ lớn của các công ty đóng tàu lớn, xem ra bây giờ e rằng cũng là vì Phương Minh Viễn mà chuẩn bị.
Có dầu có thuyền, còn có các thiết bị của nhà máy và bằng sáng chế công ty xăng dầu British Petrolium cung cấp, cái mà Phương Minh Viễn thiếu chỉ sợ là nhân tài của ngành hóa dầu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Robert có chút giật mình, công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia bị công ty xăng dầu British Petrolium mua rồi, đối với Phương Minh Viễn mà nói cũng không phải chuyện xấu, công ty xăng dầu British Petrolium thâu tóm công ty British Petrolium Fortermedia, khẳng định sẽ tiến hành một đợt loại trừ , chắc chắn sẽ có nhân viên của công ty British Petrolium Fortermedia vì không muốn làm việc trong công ty xăng dầu British Petrolium mà rời khỏi công ty, còn có những người làm việc lâu năm, có nghiệp vụ cao trong công ty British Petrolium Fortermedia, đây chính là mục đích của Phương Minh Viễn.
Thật sự tính toán kỹ trong lòng Robert vừa sợ, vừa giận, nếu như nói Phương Minh Viễn thật sự dự tính như vậy, nếu nói hắn còn có thể trả một mức lương cao thì khả năng đạt được mục đích là rất cao. Ông ta còn e rằng saukhi thuyết phục bản thân hắn còn để ông ta tới công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia làm thuyết khách nữa.
Cậu Phương, trước khi hợp đồng giữa tôi và British Petrolium Fortermedia kết thúc, tôi chưa có dự tính đổi địa điểm.
Robert tức giận đáp lại :
-Hơn nữa, người Hoa Hạ các ông không phải luôn cho rằng trong những thời khắc khó khăn như lúc này lại vứt bỏ công ty mà đi là những chuyện đáng xấu hổ sao?
Phương Minh Viễn hơi run lên, kẻ đi săn trong giới buông bán phương Tây chẳng phải tồn tại rất phổ biến sao, làm sao nghe đến thì Robert có vẻ không vui?
-Ông Robert, ông không cần trả lời vội, cứ xem xét kỹ càng, hôm nay tôi tìm ông đến còn có hai việc.
Nhìn thấy Robert không có hứng, Phương Minh Viễn chỉ có thể nói sang chuyện khác.
-Việc gì?
Robert lúc đó đã không có tâm trạng nói tiếp với Phương Minh Viễn, cái ông ta đang nghĩ bây giờ là nhanh chóng quay về. Đem sự biến đổi của sự việc nói cho tổng công ty, nói với họ Phương Minh Viễn ở đây đã không còn khả năng, cần công ty nhanh chóng nghĩ ra những chính sách khác để tìm kiếm nguồn dầu.
-Mặc dù nói, quý công ty đã rất khó nắm được số cổ phần trong mỏ dầu Rafel, nhưng tôi muốn hỏi một câu, không phải dầu thô của khu vực Trung Đông, các ông có cần không?
Phương Minh Viễn hỏi một cách qua loa, lại giống như tiếng sét vang lên trong đầu Robert, làm hai mắt ông ta cứ mở đăm đăm.
-Cần, đương nhiên cần.
Robert rất nhanh thì tỉnh táo lại, đừng nói không phải dầu thô vùng Trung Đông, chỉ cần là dầu thô, chỉ cần giá cả có thể tiếp nhận thì ông ta đều cần, chỉ là ông ta quá kích động nên tự nhiên không khống chế được âm lượng, Trần Trung ngồi ở góc phòng đứng dậy.
-Ôi! Ông đừng kích động như vậy.
Phương Minh Viễn ối lên hai tiếng, hắn vẫn thật sự không biết, không ngờ người này lại còn có âm lượng tốt như vậy, cho tới bây giờ vẫn ong gong trong tai.
-Cậu Phương, cậu thực sự có thể cung cấp nhiều dầu mỏ?
Robert kìm nén sự kích động trong lòng nói.
-Dầu mỏ thì có khả năng cung cấp nhiều, nhưng không phải là của tôi, là bạn tôi, cổ phần của anh ta có trong mỏ dầu Liên Xô không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng ít nhất là không thấp hơn 25% cổ phần trong mỏ dầu Rafel, tôi đã giúp ông liên hệ, anh ta đồng ý cung cấp dầu mỏ cho công ty ông…
Phương Minh Viễn còn chưa nói xong, Robert đã vui mừng nhảy lên, nắm lấy tay Phương Minh Viễn không ngừng cảm ơn, điều này vốn dĩ là không có hy vọng mà lại có hy vọng rồi.
Mỏ dầu của Liên Xô, mặc dù có thể giá thành đắt hơn dầu mỏ của Trung Đông, nhưng đối với công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia mà nói, có thể có nơi cung cấp dầu mỏ mới là quan trọng nhất, không có dầu mỏ thì không làm gì được.
-Rấtt cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu.
Robert nắm lấy tay Phương Minh Viễn nói không ngừng.
Phương Minh Viễn dở khóc dở cười nhìn ông ta, hắn còn chưa nói xong mà
-Ông Robert, trước tiên ông cần điềm tĩnh lại, tôi vẫn chưa nói xong, bạn của tôi cũng có điều kiện, điều kiện của anh ta ít hơn tôi, chỉ có hai điều kiện, một là muốn các ông mang theo hai bằng quyền sáng chế kỹ thuật theo, điều nữa là phải chuyển nhượng lại trang viên Purcell của các ông, không biết công ty các ông có thể từ bỏ những thứ yêu thích đó không?
Robert tự nhéo mình một cái, bắt bản thân phải chấn tĩnh lại sũy nghĩ về những cái được mất trong việc này.
-Cậu Phương, xem ra mối quan hệ giữa người bạn này của cậu và cậu rất tốt.
Sau một lúc lâu, Robert mới gượng cười nói.
Phương Minh Viễn cười mỉm nói:
-Ông Robert , tôi cũng không giấu gì ông, hai điều kiện này anh ta thực sự là vì tôi nên mới đưa ra. Trang viên Purcell là nơi tôi muốn chọn để ở Kuwait, mà không phải là mỗi lần đến đều mượn biệt thự của hoàng tử Abdullab, về phần bản độc quyền cũng là cái mà tôi cần dùng sau này, đương nhiên rồi, tôi sẽ bồi thường cho anh ta cái khác. Bây giờ có được hay không chỉ còn chờ vào ý kiến của công ty ông mà thôi.
Robert bất đắt dĩ lắc đầu, Phương Minh Viễn đã nói rõ ràng như vậy, ông ta còn có thể nói gì nữa? Giao dịch giữa họ là gì đó không phải là điều mà ông ta cần quan tâm:
- Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức đem việc đó báo cho hội đồng quản trị của công ty, để đưa cho cậu Phương một câu trả lời thuyết phục.
-Tôi hy vọng quý công ty nhất định cần giữ bí mật, nếu không, công ty xăng dầu British Petrolium…haha.
Phương Minh Viễn bật cười ha hả, Robert gật đầu ngầm hiểu.
-Hơn nữa, tôi hy vọng trong cuộc đàm phán tiếp theo, việc làm của ông và công ty của các ông có thể phối hợp cùng chúng tôi.
Lời đề nghị của Phương Minh Viễn, Robert hoàn toàn đồng ý, có thể làm được như vậy ông ta tuyệt đối không phản đối.
Khi Robert rời khỏi, Phương Minh Viễn tiễn ông ta ra tận cửa nói:
-Ông Robert, ra ngoài có thể không mang theo nét mặt tười cười nhá, Fairbanks có lẽ sẽ có người giám sát ở đây, khiến cho y hoài nghi vậy thì không tốt, hơn nữa, tôi lại đưa ra lời mời chính thức với ông, ông hay suy xét một chút, có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi không.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trùm Tài Nguyên
Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 3: Hồng Kông
Chương 496: Về nhà thôi!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Hai ngày sau đó, British Petrolium Fotermedia và Công ty xăng dầu Anh quốc BP có thể nói là tung hết các chiêu bài ra, để tranh đoạt sở hữu dầu mỏ trong tay Phương Minh Viễn, họ đã không ngừng nâng mức giá của mình lên.
Đến lúc này, Phương Minh Viễn không cần phải đề ra điều kiện gì cả, khi hai công ty không ngừng nâng giá lên thì lúc này trong lòng Fairbanks hối hận không kịp, sớm biết như vậy, thì ngay từ đầu đã đem kỹ thuật độc quyền đồng bộ giao cho Phương Minh Viễn rồi, ít nhất lúc này những chuyên gia đó có thể phán đoán một cách chính xác, lúc đó sẽ giải quyết dứt khoát điều mà chính mình cứ một mực tin vào đấy, không trả thù được Phương Minh Viễn, mà kết quả là chữa lợn lành thành lợn què, ngược lại làm cho cục diện càng căng thẳng hơn.
Nếu chỉ nói như vậy thì thôi, nhưng tiếp đó, tên Đỗ Đức Lợi Uy này đi đến biệt thự của hoàng tử Abdullah, sau khi ủ rũ đi ra, cũng không biết là uống nhầm thuốc gì, mà giống như kẻ điên vậy, lại nâng giá xăng dầu của British Petrolium Fotermedia, không ngờ cũng tạo ra một sự độc quyền, khiến cho Fairbanks chẳng những được giao kỹ thuật độc quyền đồng bộ ra mà còn phải suy nghĩ một kỹ thuật độc quyền khác nữa —— Con khỉ vàng phương đông kia rất đáng ghét, ngoài kỹ thuật độc quyền ra thì những thứ khác đều không cần.
Lúc này Fairbanks đã muốn rút khỏi cuộc cạnh tranh đó, vì mỏ dầu Rafel ba năm với hai mươi lăm phần trăm (25%) dầu, phải trả giá cao như vậy thật là không đáng nhưng gã hiện tại cũng là đâm lao phải theo lao thôi. Không biết kẻ nào đã cung cấp thông tin về cuộc cạnh tranh giữa British Petrolium Fotermedia và Công ty xăng dầu Anh quốc BP này cho giới truyền thông, hiện giờ nó đã trở thành tiêu điểm của ngành xăng dầu thế giới, nếu công ty xăng dầu Anh quốc BP nhượng bộ trong cuộc cạnh tranh này, thì hậu quả xảy ra thật sự khó lường.
Tổng bộ Công ty xăng dầu Anh quốc BP điện thoại đến và nghiêm khắc phê bình Fairbanks, đồng thời cảnh cáo gã rằng nếu việc này British Petrolium Fotermedia đi trước, thì kế hoạch thâu tóm British Petrolium Fotermedia của công ty xăng dầu Anh quốc BP sẽ bị ảnh hưởng rất xấu.
Cho nên Fairbanks cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục liều mạng với Đỗ Đức Lợi Uy, cũng may Đỗ Đức Lợi Uy cũng chỉ cho ra một phần lớn độc quyền, nếu không Fairbanks thật sự phải hộc máu vì loại độc quyền có giá trị duy nhất không cần nói cũng biết này, tuy rằng Phương Minh Viễn nói là mua, nhưng nếu ra giá cao quá, đối phương sẽ không mua nữa, thì há chẳng phải là lại sinh ra nhiều chuyện không, cho nên chuyện ra giá của Fairbanks đều có thể nói là nửa bán nửa cho, chỉ điều này thôi đã tổn thất không ít tiền rồi.
Đỗ Đức Lợi Uy lại thích thú trong chuyện này, y đã nghiệm chứng qua tin mà Phương Minh Viễn cung cấp, liên hệ với Asohon Kagetsu , có dầu mỏ của Liên Xô mà Asohon Kagetsu cung cấp, trong lòng y đã có thể nắm chắc thành công, nhưng đẩy giá cao lên một chút, khiến cho Fairbanks bỏ cuộc một cách đáng tiếc thì cuộc tranh giành trở nên vô vị.
Nhưng lúc này, sự chú ý của Phương Minh Viễn đã chuyển sang lũ lụt của Hoa Đông ở Hoa Hạ. Được biết từ Trưởng ban thư ký ủy viên hội “ Quốc tế giảm thiên tai mười năm “ , sau khi Phó bộ trưởng bộ dân chính Thần Hồng đại diện chính phủ Hoa Hạ chính thức thỉnh cầu xã hội quốc tế trợ giúp, nhà cầm quyền Hongkong lập tức chi năm mươi ngàn nguyên tiền Hồng Kông trợ giúp khu vực bị tai họa của Hoa Đông, toàn bộ Hồng Kông lập tức dậy lên quyên tặng cứu trợ nhiệt tình cho Hoa Đông, giới nghệ sĩ Hongkong cũng tổ chức một loạt chương trình biểu diễn lấy tiền cứu tế giúp nạn nhân của vụ thiên tai này, để kêu gọi người Hongkong tiến hành quyên góp về trong nước, bọn họ còn quay một bộ phim “Bữa tiệc quyền quý”, trong đó quy tụ gần như là tất cả các ngôi sao nổi tiếng của Hongkong, tổng cộng hơn hai trăm người, trong lịch sử điện ảnh Hongkong mười mấy năm khó mà có được một bộ phim quay trong thời gian gấp rút như vậy, cho nên nội dung phim tương đối đơn giản, đại đa số các minh tinh cũng chỉ xuất hiện một chút trong phim mà thôi, nhưng đội hình diễn xuất như vậy ẩn chứa một giá trị rất lớn, và ở Hongkong đã có được một lượng doanh thu không tồi.
Ráo riết trong mấy ngày ngắn ngủi, việc quyên trợ của Hongkong đã đạt đến mức hơn hai trăm triệu nguyên tiền Hồng Kông, hơn nữa đồng thời, Đài Loan đã quyên tặng khu vực thiên tai Hoa Đông trên ba triệu đô la Mỹ, Macao quyên tặng cũng trên hai mươi ngàn đô Úc và có cả sự giúp đỡ của nước Mĩ, Anh quốc, Canada, Australia, Đan Mạch, Hà Lan, nước Đức, New Zealand tổng ngạch cũng đạt tới hơn năm mươi triệu nhân dân tệ.
Phương Minh Viễn biết, đợt quyên góp này vẫn sẽ liên tục trong một thời gian dài, mà cuối cùng chính phủ Hoa Hạ tiếp nhận được tiền và vật dụng quyên góp trong và ngoài nước hơn hai tỷ nguyên nhân dân tệ, trong đó gần bốn phần là của Hoa kiều MaCao và Hong Kong.
Chính phủ Kuwait lúc này cũng quyên tặng hai triệu đô la Mỹ, việc quyên góp trong nước cũng xem là khá nhiều, chỉ ít hơn hai nước Mỹ Anh một chút, Phương Minh Viễn biết, chính phủ Kuwait đã xem xét đến vị trí của mình rồi mới quyên tặng.
Đỗ Đức Lợi Uy cuối cùng bại trận với vẻ mặt “ bất đắc dĩ “ , công ty xăng dầu Anh quốc BP vốn lớn, cơ sở vật chất hùng hậu, British Petrolium Fotermedia không đủ khả năng để cho ra năm kỹ thuật độc quyền thành công như Fairbanks và ký kết hợp đồng với Phương Minh Viễn, chính thức mua hai mươi lăm phần trăm (25%) lượng dầu của Fairbanks sản xuất để trở thành người thắng cuộc cuối cùng trong trận đấu này.
Tuy rằng nói, bên ngoài Fairbanks rất hớn hở nhưng trong lòng lại rỉ máu, chuyển nhượng năm kỹ thuật độc quyền khiến cho công ty xăng dầu Anh quốc BP mất mát rất nhiều.
Ngày hôm đó tin tức cổ phiếu của công ty xăng dầu Anh quốc BP tăng lên 2%, mà cổ phiếu của British Petrolium Fotermedia lại hạ 7%, nhưng nhân viên bên thị trường chứng khoán của công ty xăng dầu Anh quốc BP lại phát hiện trong thị trường chứng khoán có người vẫn đang mua cổ phiếu của British Petrolium Fotermedia.
Vào tối ngày hôm đó, đại diện công ty xăng dầu Anh quốc BP ở Kuwait đã tổ chức một bữa tiệc long trọng để chúc mừng thắng lợi mang tính quyết định này của công ty xăng dầu Anh quốc BP.
Mà cùng lúc đó, một chiếc xe hơi bình thường có rèm che lại đúng lúc không có ai chú ý đến thì lén lút chạy khỏi thành phố Kuwait, đi thẳng đến trang viên Manor Purcell.
- Cậu Phương, đây là Giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của trang viên Manor Purcell. Bắt đầu từ bây giờ, trang viên này, chính thức thuộc quyền sở hữu của cậu.
Đứng trước đống đổ nát của trang viên Manor Purcell, Đỗ Đức Lợi Uy trịnh trọng cầm công văn trong tay đưa cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn nhận lấy, rồi lật lật xem, hợp đồng gồm hai bản tiếng Trung và tiếng Anh, và giao kết là khi một trong hai văn bản xuất hiện nghĩa khác, đem lấy tất cả ý nghĩa biểu đạt để xác định kết quả cuối cùng, mấy thứ này đều sớm có các chuyên gia cẩn thận xem xét rồi, lúc này, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn giá trị thực tế.
Đại diện British Petrolium Fotermedia đã lẳng lặng ký kết hợp đồng với Asohon Kagetsu ở Liên Xô, nhưng tin tức này, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Phương Minh Viễn, sau bốn ngày mới chính thức công bố ra bên ngoài, theo Phương Minh Viễn chính là khiến cho niềm vui của công ty xăng dầu Anh quốc BP kéo dài hơn nữa.
Đỗ Đức Lợi Uy thực hiện hết các thủ tục này thì cáo từ để trở về thành Kuwait, Phương Minh Viễn và hoàng tử Abdullah cùng đoàn tùy tùng của anh ta dọc theo con đường nhỏ của trang viên mà đi vào bên trong.
Phương Minh Viễn không có thời gian ở lại Kuwait, chứng kiến tận mắt dòng suối một giờ khắc nào cả —— để tránh cho hai công ty xăng dầu Anh quốc BP và British Petrolium Fotermedia có những liên tưởng không tốt, Phương Minh Viễn thuyết phục hoàng tử Abdullah, ba tháng sau, cùng tạo ra một chuyện mang tính ngẫu nhiên khiến cho dòng suối hiện ra trước mắt mọi người.
- Hoàng tử điện hạ, anh thấy tình hình ba cái cây đó thế nào? Dòng suối chính là ở dưới đó…độ sâu cụ thể khoảng 40,50 mét tôi cũng chắc chắn, nhưng vị trí thì chắc may mắn như lời anh nói là ở đây, chỉ cần dịch chuyển ba cái cây này, con suối sẽ tự thông lên thôi! Trong tin đồn thú vị kia, lại không nhắc đến cái may mắn là làm sao phát hiện ra con suối, cho nên Phương Minh Viễn cũng chỉ khẳng định là con suối dù sao cũng không sâu lắm là được.
Hoàng tử Abdullah nhìn kỹ vài lần, dường như muốn ghi nhớ hết thảy những cái này, lúc này mới gật gật đầu nói:
- Tôi nhớ rồi, ba tháng sau, tôi sẽ phái người đến nơi này dời ba cái cây này đi, hy vọng sẽ giống như lời anh nói vậy!
Trang viên Manor Purcell đã được đưa tới tay rồi, nhưng anh ta lại có chút lo lắng nó sẽ tuột khỏi tay mình.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ vai hoàng tử Abdullah, mỉm cười nói:
- Nếu vẫn chưa phát hiện ra con suối, cũng không có liên quan gì, anh cũng coi như là giúp vương thất thu hồi một nơi có ý nghĩa lịch sử như trang viên này. Tuy rằng hiện tại tôi không thể nào chứng thực cho anh thấy, nhưng tôi cũng muốn nói, anh phải có niềm tin vào tôi nhiều một chút!
Hoàng tử Abdullah hơi lung lay người, xoay đầu qua ... nhìn Phương Minh Viễn một lúc, nét mặt không còn hiện lên vẻ nghiêm túc nữa mà lại chân thành tha thiết tươi cười nói:
- Phương thân mến, cậu nói đúng, tôi nên tin cậu nhiều một chút, tôi tin tưởng rằng dưới mặt đất này nhất định sẽ cho tôi một tin vui!
- Đúng rồi!
Phương Minh Viễn tươi cười rạng rỡ nói:
- Đây mới là hoàng tử Abdullah trong lòng tôi chứ!
Hai người cười nói rồi đi ra phía ngoài, hoàng tử Abdullah thở dài nói:
- Thật không ngờ cậu lại đi nhanh như vậy, cậu không thể ở lại đây một chút nữa sao?
Mỗi lần ở cạnh Phương Minh Viễn, anh ta đều cảm thấy rất thoải mái, tự nhiên chẳng muốn Phương Minh Viễn ra đi.
- Không đi không được , tôi phải trở về chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến, nếu không, cha tôi nên sẽ hốt xác tôi mất!
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn chơi bời cả một học kỳ, ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng không tham gia, nếu không thi cuối kỳ chỉ sợ hai vị Phương Thắng và Tô Hoán Đông sẽ phải đến hỏi tội mất thôi ..., chuyện này không đùa được nên phải ngoan ngoãn trở về, đợi thi xong thì hãy nói đến hành trình Kuwait, chiến lợi phẩm cũng khá phong phú, công việc kế tiếp chính là chuyển đổi chiến lợi phẩm đó trở thành cái của mình, chuyện này không phải là điều dễ dàng chỉ bảy hạng kỹ thuật độc quyền muốn triệt để thông qua thì không phải là chuyện một năm hay nửa năm có thể làm đến cùng được, nhân tài trong tay mình quá ít.
... Hoàng tử Abdullah đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trùm Tài Nguyên
Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 3: Hồng Kông
Chương 497: Hãy cho tôi một vai diễn
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Chiếc máy bay công vụ sang trong Gullstream IV đã đáp xuống sân bay Hồng Kông. Một dáng người thanh mảnh bước xuống, khiến cho không ít ánh mắt chú ý đến…Hồng Kông tuy là viên ngọc của châu Á, ở đây tập trung nhiều đại gia, nhưng có thể dùng được chiếc máy bay công vụ tư nhân thì chỉ có một số ít người thôi. Mọi người ai cũng đều đoán rằng chiếc công vụ thoạt nhìn mới tinh và xa hoa đó là của một vị đại gia quyền quý nào đó của Hồng Kông.
Phương Minh Viễn đi ra đến cửa máy bay, đôi mắt hắn nhìn thấy bóng dáng Vu Thu Hạ cách đó không xa, hắn liền chạy nhanh xuống cầu thang để nghênh tiếp. Hắn thấy áo trắng và khăn che mặt ngợp cả mắt, rồi lại thấy rất nhiều những khuôn mặt quen thuộc vô cùng tươi trẻ, xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, tự nhiên trong lòng cảm thấy thân thiết đến lạ.
- Minh Viễn, cậu lần này đên Trung Đông, thu hoạch được khá nhiều đấy chứ!
Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn chớp chớp mắt vài lần, cười nói.
- Người cậu đen lắm đấy, xem ra ánh mặt trời ở bên đó thật ghê gớm nhỉ!
- Thu hoạch tuy rằng là rất nhiều nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu!
Phương Minh Viễn vẻ mặt đau khổ nói:
- Cái này không được, cái kia cũng không được, quy tắc thật sự là nhiều lắm mà, hơn nữa bọn họ thích ăn ngọt , thích trầm hương, không thể uống rượu...
Phương Minh Viễn giống như tên ngốc đang kể khổ, khiến Vu Thu Hạ cười đến run hết cả người, cười không ngớt.
- Điều khó chịu nhất chính là không thể thấy được người đẹp đấy à?
Vu Thu Hạ gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng
- Cậu, cái tên nhóc tinh quái này, việc chính thì không giúp chúng tôi làm mà chạy đến Trung Đông làm loạn, nơi đó rất rối ren, mà cũng không sợ xảy ra chuyện nữa!
Phương Minh Viễn vuốt tóc, mỉm cười mà không nói tiếp.
- Tình Nhi đâu? Sao không mang nó đến?
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh rồi hỏi.
- Gửi nó đi nhà trẻ rồi, cho nó quen với cuộc sống tập thể mà!
Vu Thu Hạ giơ tay véo lấy hai má Phương Minh Viễn nói với một giọng trách móc:
- Đừng chuyển đề tài, tên nhóc tinh quái này, sao mà giống như gấu chó vậy, không ngừng đào hầm về phía trước, những người như chúng tôi mệt chết mệt sống mà ở phía sau chống đỡ cho cậu. Cậu thử tính xem, bây giờ trên đầu tôi có bao nhiêu chuyện không liên quan đến cậu ? Cậu lại cứ muốn vào sản nghiệp dầu mỏ lần này, cậu dự tính để ai giúp cậu quản lý đây?
Cũng khó trách được bộ dạng của Vu Thu Hạ, vốn dĩ công ty điện ảnh lần này khiến cho cô ta bận tối mắt tối mũi, hiện giờ lại thêm công trình kiến thiết của Nhai Châu nữa, mà “Kẻ hủy diệt 2”sẽ được tung ra thị trường, sự việc quả là rối tinh rối mù lên, Phương Minh Viễn lại cư nhiên muốn mở nhà máy lọc dầu, cô nhìn chung quanh, Phương Minh Viễn trong tay nào có quản lý một nhân tài nào đâu? Cuối cùng tìm không được một nhân viên quản lý thích hợp thì lại đổ lên đầu cô ấy.
Phương Minh Viễn nghiêng người né tránh Vu Thu Hạ, liên tục nói:
- Em đang tìm kiếm một người phụ trách thích hợp, em tận lực cố gắng không làm phiền chị thì được rồi!
- Hừ chẳng khác gì!
Vu Thu Hạ lấy tay chỉ chỉ vào trán của Phương Minh Viễn, rồi lại vui vẻ nói:
- Thế này thì há chẳng phải chị là người làm công của cậu à?
- Chính là chị muốn làm mà, em nào dám nói vậy, ông nội Quách và anh Quách kia không nỡ hỏi thăm đến đâu.
Phương Minh Viễn cười hì hì nói.
Vu Thu Hạ ánh mắt giống như nước mùa thu liếc hắn một cái, khẽ cười nói:
- Cậu thật là quá rồi đấy, cái tên nhóc tinh quái này!
Chú út Phương Bân lúc này mới đứng dậy đi tới, ôm lấy vai Phương Minh Viễn cười mắng:
- Ngươi, cái tên nhóc này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có chị Thu Hạ, chú cậu đứng ở nơi đó cả nửa ngày trời, không ngờ đến một câu chào cũng không có, tôi còn phải lại đây để chào cậu nữa chứ!
Phương Minh Viễn đùa cợt nói:
- Chú à, chú phải hiểu một chút chứ, đến Trung Đông người nhiều như vậy, ngoại trừ hạt cát ra thì đâu cũng toàn là đàn ông, đến khi nào, chú đưa con đến Nữ Nhi quốc ở dăm ba tháng thì khi trở về con nhất định chào hỏi chú trước tiên.
- Nói tầm bậy tầm bạ!
Vũ Điền Quang Ly đi theo bên cạnh nhảy đến, tức giận bất bình nói:
- Tôi cũng là nữ mà! Sao cậu không chào hỏi tôi?
- A? Cô sao lại ở đây hả?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói, hắn thật sự là không chú ý tới trong đám người còn có Vũ Điền Quang Ly.
- Sao tôi không thể ở đây? Một tuần nay tôi đều ở chỗ này chờ anh đấy!
Vũ Điền Quang Ly chắp hai tay sau lưng, cười dài nói. Cô từ Nhật Bản bay thẳng đến thành phố Bành Từ, kết quả Phương Minh Viễn lại chạy đến Trung Đông, cô muốn đuổi theo đến đó, nhưng nghĩ đến Trung Đông đang rối ren, mà cô là phụ nữ nữa, rất nguy hiểm, cho nên mới ở lại Hongkong ôm cây đợi thỏ.
- Nói đi, vì sao chỉ nhìn thấy có Quách phu nhân thôi hả?
Vũ Điền Quang Ly không buông tha nói. Đối với cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này mà nói, bị người ta không để mắt đến mình thì thật là điều không thể tha thứ được.
Phương Minh Viễn xấu hổ gãi đầu, hắn căn bản là không ngờ Vũ Điền Quang Ly lại ở Hongkong, vừa xuống máy bay, thì lại bị sự hấp dẫn của Vu Thu Hạ cuốn hút, cho nên không chú ý tới Vũ Điền Quang Ly.
- Được rồi, được rồi!
Vu Thu Hạ cười rồi kéo Vũ Điền Quang Ly đến nói.
- Không nhắc đến chuyện này nữa, mà sao đến đây một hồi mà lại ầm ĩ rồi thế, cô cũng lớn như vậy, mà đi nổi giận với một cậu học sinh trung học nhỏ như thằng nhóc này à?
Vũ Điền Quang Ly sắc mặt ửng hồng, nói thật, bộ dạng của Phương Minh Viễn rất dễ lừa gạt người khác, vóc dáng hắn không hề thấp, nhất là khi thắt cà-vạt vào, mặc đồ tây nữa cùng với cách ăn nói của hắn thì ai mà có thể tin được hắn mới là học sinh trung học, nếu nói là sinh viên, cũng có người tin. Ít nhất Vũ Điền Quang Ly chưa từng xem Phương Minh Viễn là học sinh trung học.
- Cậu cũng vậy, chạy đến Trung Đông mà cũng không báo trước cho người ta một tin. Quang Ly từ Nhật Bản chạy đến thành phố Bành Từ, lại từ thành phố Bành Từ chạy đến Hongkong, vì Trung Đông không thích hợp cho một cô gái chứ không thì cô ấy cũng còn phải đến Trung Đông tìm cậu đấy.
Vu Thu Hạ nói xong Vũ Điền Quang Ly xoay người qua chỉ trích Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn tự nhủ: “ Tôi đi đâu việc gì phải báo với Vũ Điền Quang Ly, cô ấy đâu phải là gì của tôi đâu “ , nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng khó mà nói được gì, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà đáp lời.
- Cô chạy theo tôi làm cái gì? Có chuyện gì sao không gọi điện thoại?
Đợi cho Vu Thu Hạ nói xong, chuyển hướng sang người khác thì Phương Minh Viễn mới tức giận mà nói khẽ với Vũ Điền Quang Ly.
- Gọi điện thoại thì sao mà nói hết cho anh hiểu được, anh cho rằng tôi ngốc lắm à?
Vũ Điền Quang Ly tức giận trừng mắt nhìn hắn nói. Gọi điện thoại, thì sẽ bị Phương Minh Viễn từ chối thì sẽ không thể nào nói được. Chi bằng đối mặt mà nói, như vậy Phương Minh Viễn cũng sẽ khó mà từ chối được.
- Thôi được rồi, được rồi, có chuyện gì?
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói. Mặc kệ nể mặt Asohon Kagetsu hay là Vũ Điền Trọng, thì cô bé này phải chính mình hò hét.
- Đạo diễn Cameron, bộ phim tiếp theo cũng là anh ấy đầu tư à? Có thể giúp tôi một vai được không, vai phụ cũng được.
Yêu cầu của Vũ Điền Quang Ly cũng không cao.
“ Còn muốn đóng phim à? “ Phương Minh Viễn hét lớn trong lòng. Xem ra lần trước mình giúp cô ta đóng một vai, khiến cô ta nghiện đóng phim rồi, thật không biết điều, không ngờ giờ lại muốn đóng trong phim “Công viên kỷ Jura”. Cô ta nghĩ nhân vật này là viên kẹo trong túi mình sao, còn đóng vai phụ cũng được nữa chứ, “Công viên kỷ Jura” vừa khởi chiếu thì nhất định sẽ nổi tiếng trên toàn thế giới, có thể nhân vật ở trong phim đó, bất kể diễn viên nam nữ, đối với sự nghiệp tương lai của họ thì đây là món của cải rất lớn.
- Diễn vai phụ mà chết thì có diễn không?
Phương Minh Viễn tức giận nói.
- Được chứ, không thành vấn đề chỉ cần anh cho tôi đóng một vai là tốt rồi!
Vũ Điền Quang Ly lập tức nói. Cô ta tin rằng, “Kẻ hủy diệt 2” vừa khởi chiếu thì vị thế của đạo diễn Cameron một lần nữa lại được tôn vinh trên toàn thế giới. Đối với những ngôi sao nhỏ danh tiếng không lớn hoặc nhóm gà mờ trong giới nghệ sĩ có thể đóng phim nhựa của anh ta thì tuyệt đối là một niềm vinh hạnh, nhờ vậy mà có thể nổi tiếng một cách nhanh chóng và thu hút sự chú ý của những đạo diễn khác. Cho nên những nhân vật trong Công viên kỷ Jura, đến lúc đó nhất định sẽ tranh chấp đến đầu rơi máu chảy. Cô gái Nhật Bản mang dòng máu Mỹ ấy, trong giới nghệ sĩ vốn không có nền tảng gì, nếu không nhờ Phương Minh Viễn giới thiệu, Cameron cũng không dám cho cô ta đóng.
Cho nên, vì mộng làm diễn viên của mình, Vũ Điền Quang Ly không chút do dự. Đừng nói là diễn vai phụ đoạn cuối phải chết, nếu trong bộ phim đó có vai phải nếm trải nhiều đau khổ thì cô ta cũng háo hức muốn đóng.
“ Ồ”
Phương Minh Viễn không nói gì.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới rồi đánh giá Vũ Điền Quang Ly, hồi tưởng một chút nhân vật nữ trong Công viên kỷ Jura. Nói thật, nhân vật nữ trong Công viên kỷ Jura không xuất hiện nhiều lắm, dù sao trong bối cảnh của bộ phim, nhân vật nữ nếu muốn tiếp tục sinh tồn, thì rất khó rất khó, hơn nữa trong phim xuất hiện quá nhiều cảnh nhân vật nữ chết, cũng khiến khán giả có điều không vui . Nhân vật nữ giáo sư thì cô ấy cũng không cần suy nghĩ, đó là nữ diễn viên chính, hơn nữa nói thật, khí chất của Vũ Điền Quang Ly, thoạt nhìn cũng không giống một người có trình độ cao về khảo cổ.
Cô bé con thì cô ấy cũng không cần suy nghĩ nữa, Phương Minh Viễn không cho rằng hắn có thêm chị hai Lưu phân vai, một người sáu mươi tuổi, không ngờ còn muốn diễn vai cô bé mười lăm mười sáu tuổi. Như vậy cô ấy cũng chỉ là diễn một vai nhân vật nghiên cứu khoa học trên đảo.
Muốn một vai như vậy, phỏng chừng Cameron như thế nào cũng phải cho mình một vai. Nhưng Phương Minh Viễn không dự định trả lời Vũ Điền Quang Ly nhanh vậy, sau này phim Cameron nhiều hơn, nếu cứ làm như vậy tạo thành thói quen cho cô ta, xem mình là nhân vật thì phiền toái lắm. Cameron quan tâm một lần hai lần không thành vấn đề, nếu cứ tiếp tục như vậy, vai chính cứ xuôi theo Vũ Điền Quang Ly như vậy thì chắc rằng sẽ khiến Hollywood chê cười.
- Cần một vai phụ không phải việc khó, nhưng tôi dựa vào cái gì để mở miệng nói với đạo diễn Cameron đây? Cameron nếu hỏi là cô là gì của tôi, vì sao tôi lại quan tâm đến cô như vậy thì tôi sao mà nói với ông ấy?
Phương Minh Viễn vuốt cằm suy nghĩ nói.
- Việc này...
Vũ Điền Quang Ly trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, một lần có thể nói là Phương Minh Viễn xem như là bạn bè, còn lần này thì là gì? Cô ấy cũng biết, giống như người nhà đến một mức độ nào đó cũng phải dùng tiền để giải quyết mà không phải nợ nần ân tình.
- Đợi cô nghĩ kỹ điều này rồi cho tôi một lý do hợp tình hợp lý, tôi sẽ nói chuyện này với đạo diễn Cameron.
Phương Minh Viễn xua tay nói:
- Chị Thu Hạ, chúng ta đi thôi!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trùm Tài Nguyên
Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 3: Hồng Kông
Chương 498: Chuyện lạ ở quán nhỏ trong thôn
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Bầu trời buổi trưa hơi xám xịt, nhìn không thấy một tia nắng nào, nhưng đối với nhân dân sống trong vùng thành phố Bành Từ mà nói, trời mưa liên tục đã gần một tuần rồi, thế này thì khó mà có được một ngày đẹp trời. . . Mặc kệ nói như thế nào, mực nước này cũng sẽ không tăng thêm nữa đâu.
Tô Ái Quân mặc áo mưa, và mang một đôi ủng đi mưa cao, bước thấp bước cao mà đi trên con đê lớn, nhìn theo dòng nước sông đục ngầu cuồn cuộn chảy từ thượng du, mà dường như cảm thấy có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, làm anh ta không thở nổi. Tuy rằng, lúc đầu, Tô Ái Quân vẫn còn oán trách rất lớn việc Phương Minh Viễn cưỡng ép anh ta đến thành phố Bành Từ để tiến hành giám sát vật tư cứu tế chống lũ. Phải biết rằng, phương án thí điểm cải cách đường sắt Phụng Đồng, sẽ lập tức xong bản thảo.
Nếu phương án này được bộ Đường sắt và Phương Minh Viễn cùng tán thành, như vậy lập tức sẽ tiến hành cải cách thí điểm đường sắt Phụng Đồng, việc lớn như vậy, những việc cần phải làm trước đó có thể nói là cực kỳ phức tạp, Tô Ái Quân cảm thấy chính mình dù có ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng, nhưng vào thời khắc mấu chốt như vậy, Phương Minh Viễn lại cố tình kéo anh ta đến thành phố Bành Từ này làm quyên tặng vật tư cứu tế chống lũ gì đấy, vậy hỏi thử trong lòng anh ta lúc này có thể không có cảm xúc gì sao?
Nhưng mấy ngày này anh ta giao quyền lại cho cấp dưới còn anh ta đến thành phố Bành Từ giám sát quyên tặng vật tư cứu tế chống lũ, Tô Ái Quân đã tận mắt nhìn thấy thảm họa lũ lụt. Lũ lụt khiến cho cả vùng này trở nên thảm hại, anh ta mới hồi tâm chuyển ý, cho rằng việc giám sát vật tư cứu tế chống lũ là một chuyện chính sự phải làm.
Thành phố Bành Từ suốt mấy ngày anh ta ở đây gần như ba ngày đều mưa to, bảy ngày sống với mưa gió và lụt lội, khiến cho mấy con sông đều bị vây bởi lũ, con đê lớn này bị ngâm với mực nước cao trong một thời gian dài, có rất nhiều nơi xuất hiện tình hình nguy hiểm, khiến những người trong bộ chỉ huy cứu tế chống lũ đều phải vắt chân lên cổ. Tô Ái Quân, cũng chủ động gia nhập vào trong đó, tuy rằng không giữ cương vị trọng yếu gì, nhưng những chuyện tuần tra này thì anh ta lại làm tốt.
- Giáo sư Tô, cẩn thận!
Một nhân viên bảo an của siêu thị Carrefour tên là La Gia Phúc do Phương Minh Viễn phái tới đi phía sau vội kéo lấy anh ta, giúp anh ta tránh được một phen rớt xuống hố nước.
Tô Ái Quân xoa xoa đầu, một tuần rồi không bữa nào được ngủ ngon, lúc nãy tuy đã nhìn thấy hố nước, trong lòng cũng biết là phải tránh đi, nhưng không biết thế nào lại giẫm lên đó.
- Giáo sư Tô, tuần tra đến chỗ này là được rồi, bên kia có nhân viên tuần tra thôn Ngọc Lâm rồi, hay là anh trở về nghỉ ngơi tí đi. Cơ thể là vốn liếng để làm việc đấy, nếu anh bị bệnh, thì trong những tình huống nguy hiểm anh không thể tham gia được đâu!
La Gia Phúc gánh vác trọng trách là bảo vệ cho Tô Ái Quân, dù là Phương Minh Viễn hay là Lâm Liên, thì họ đều luôn nhắc nhở anh ta rằng nhất định phải đảm bảo an toàn cho Tô Ái Quân.
- Đúng vậy, anh nên giữ gìn sức khỏe, bằng không chúng tôi có thể sẽ không làm tròn bổn phận. Trở về nhất định cậu Phương và trợ lý Lâm sẽ nói chúng tôi đấy!
Một vài nhân viên bảo an khác của siêu thị Carrefour theo sau Tô Ái Quân cũng đều khuyên như vậy.
Tô Ái Quân dừng bước, nhìn lên trời, xem ra một lát sau nhất định là sẽ lại có mưa to. Anh ta cũng thật sự cần thời gian để nghỉ ngơi. Giai đoạn này thể lực anh ta cạn kiệt rồi.
- Được rồi, chúng ta từ nơi này đi tiếp xuống, theo đường kia, xuyên qua một thôn nhỏ, phải đến nơi chúng ta đỗ xe, hôm nay tôi mời nhé, mời mọi người đến Mỹ Mỹ ăn một bữa rồi buổi chiều và buổi tối về nghỉ ngơi.
Mấy ngày này, mấy người La Gia Phúc đi theo Tô Ái Quân chạy đông chạy tây, đường cũng không dễ đi, còn phải để mắt đến Tô Ái Quân, cũng rất là mệt. Tô Ái Quân vừa dứt lời, lập tức mọi người đều hoan hô.
Đoàn người đi trên con đê lớn, men theo con đường nhỏ lầy lội, hướng đến ngôi làng nhỏ cách con đê lớn khoảng trên năm trăm mét.
- Giáo sư Tô, thôn này lúc trước chọn địa điểm thế nào mà xây dựng nhỉ? Xây gần đê như thế, nếu đột phát thảm họa lũ lụt, thì chẳng phải là chạy không kịp sao?
La Gia Phúc vừa đi, vừa nói với Tô Ái Quân. Trải qua mấy ngày này, bọn họ cũng đã quá quen thuộc rồi, La Gia Phúc thấy rằng Tô Ái Quân tuy rằng là giáo sư đại học, nhưng lại tuyệt đối không cao ngạo, ngồi với ai cũng có thể nói chuyện được, mọi người nói chuyện tiếu thì anh ta cũng cười hi hi ha ha. Có thể nói là anh ta rất tự nhiên.
- Đúng vậy, địa điểm thôn này có chút vấn đề.
Tô Ái Quân gật đầu nói:
- Chỉ sợ là vấn đề lịch sử để lại, nhưng quả thật là nguy hiểm. Tuy nhiên tôi cũng không phải là lãnh đạo của thành phố Bành Từ, tôi có nói cũng chẳng được gì. Chắc chắn trong thành phố Bành Từ cũng có người hiểu được chuyện này, thế này làm sao mà không nguy hiểm được!
- Chỉ sợ có vài cán bộ, vì một số quan điểm cá nhân, xem ra cũng sẽ không cho những người này di dời!
Một nhân viên bảo an cao không dưới một mét tám đi theo phía sau Tô Ái Quân nói.
Mọi người trầm mặc một lát, không hẹn mà cùng thở dài, tuy rằng người này nói rất không xuôi tai, nhưng cũng có nhiều lúc, chính Tô Ái Quân đã tưởng tượng đến một hoàn cảnh ác độc về bọn cán bộ này, càng không cần phải nói bọn họ vốn chỉ thuộc về những tầng lớp thấp trong xã hội.
- Được rồi, được rồi, mọi người mệt mỏi mấy ngày này rồi, chuyện làm mọi người mất hứng thì đừng suy nghĩ nữa, chúng ta khẩn trương quay về xe, đến ăn cơm và nghỉ ngơi thôi.
Tô Ái Quân cao giọng nói:
- Hôm nay chúng ta ăn thịt cá đầy đủ, nhưng không được uống nhiều rượu, mỗi người uống nhiều nhất là hai lượng rượu trắng, hoặc là một chai bia, tôi sẽ nói trợ lý Lâm cho!
Mọi người liền hưng phấn hoan hô. Mấy ngày nay, đi theo Tô Ái Quân khắp thành phố Bành Từ, tuy rằng mỗi ngày đều ăn no, nhưng nếu nói ăn ngon thì không hề.
Hơn nữa bọn họ khi đi đã có quy định rõ ràng, đi công tác có trợ cấp, nhưng lại không cho phép bất cứ ai được uống rượu, để tránh hỏng việc. Mấy ông già này, mấy ngày nay đã thèm rượu vô cùng. Nhưng bọn họ cũng đều biết, nhân viên của siêu thị Carrefour phúc lợi tốt, đãi ngộ cao, không được xảy ra chuyện lung tung lộn xộn, nhưng nếu cố ý vi phạm điều lệ chế độ của công ty, hoặc là nói đúng thì lãnh đạo của công ty có thể yêu cầu sa thải mà không chút nương tay, cho nên bọn họ đều cố nén lòng.
Tuy nhiên có Tô Ái Quân đứng ra nói giúp cho bọn họ, Lâm Liên dù như thế nào cũng phải nể mặt vài phần, tuy rằng rượu không nhiều lắm, nhưng nuốt vào cổ họng, cũng đỡ thèm hơn.
Mọi người đều rất phấn khởi, đôi chân cũng tăng thêm công lực, thậm chí còn có người nói rằng Tô Ái Quân đi quá chậm, nên đề nghị lúc nữa đi vào trong thôn, dứt khoác phải tìm một chiếc xe ba bánh, để đẩy Tô Ái Quân đi. Điều này khiến cho mọi người đều cười ha ha.
- Tôi làm sao mà có thể so với các anh được, tôi đây luôn ngồi ở văn phòng thôi!
Tô Ái Quân cười đau khổ nói.
Đoàn người nói nói cười cười đi vào thôn. So với bên ngoài thôn thì đường xá trong thôn cũng tốt không kém, ít nhất là không có lớp bùn dày. Điều này giúp cho bọn họ đi đường đỡ mệt nhọc hơn nhiều.
Thôn cũng không phải là lớn, thoạt nhìn cũng là trên dưới một trăm hộ dân, đoàn người men theo con đường lớn mà đi về phía trước, ven đường xuất hiện mấy tiệm cơm nhỏ và vài cửa hàng, một chiếc xe tải đang dừng trước một cửa hàng, hình như là đang dỡ hàng.
- Các anh nếu như muốn ăn vội, thì chúng ta cũng có thể ở đây ăn một bữa cũng được, thấy thế nào?
Tô Ái Quân cố ý khiêu khích vài người.
- Không không không, chúng tôi dù đói đến tối, cũng phải vào trong thành phố ăn với anh một bữa. Hôm sau chúng tôi mới kể lại là giáo sư đại học đã mời chúng tôi ăn cơm, nếu ăn ở những tiệm cơm nhỏ thì mặt mũi nào mà chúng tôi nói với những người trong nhà được chứ!
La Gia Phúc cười hì hì nói:
- Các anh em, các anh em nói có đúng không?
- Lão La nói đúng lắm!
Mọi người mồm năm miệng mười nói. Dù sao ai cũng biết rằng, trợ lý Lâm đưa cho Tô Ái Quân mười ngàn nguyên, đây đều là chi phí Tô Ái Quân tự do tiêu xài. Mấy ngày nay, mọi người đều rất bận rộn, ngày nào cũng ăn vội chút gì đó và tìm chỗ để ngã đầu ngủ, tiền đó vẫn chưa hề động đến.
- Vậy thì mọi người hãy kiên nhẫn một tí nhé!
Tô Ái Quân vỗ tay một cái nói:
- Khi lên xe, chúng ta phải tăng tốc đấy!
Ánh mắt La Gia Phúc lúc này vô tình nhìn chiếc xe tải đang mở rộng cửa đó nữa, bên trong đặt hơn mười cái thùng to nhỏ...
Y đột nhiên vỗ vai Tô Ái Quân, Tô Ái Quân dừng bước, La Gia Phúc thấp giọng và nói những người khác:
- Các anh cứ tiếp tục lớn tiếng mà tán gẫu đi, mau bàn bạc xem là nên ăn cái gì kìa!
Mọi người tuy rằng không rõ dụng ý của y, nhưng những người xuất thân từ quân ngũ như bọn họ, thì lại tiếp tục lớn tiếng cười đùa mà không chút do dự.
La Gia Phúc lại thấp giọng mà nói với Tô Ái Quân:
- Giáo sư Tô, anh nhìn chiếc xe tải kia kìa, những hàng hóa trong xe này có dấu hiệu của siêu thị Carrefour chúng ta. Chi nhánh của siêu thị Carrefour rất nhiều ở khắp thành phố Bành Từ, tôi nhớ rõ là ở đây vẫn chưa chính thức khai trương, vậy hàng hóa này, anh nói thử có phải là vật phẩm quyên tặng thiên tai của chúng ta không?
Tô Ái Quân lập tức đưa mắt nhìn theo ánh mắt của La Gia Phúc, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe tải, cửa xe đang ở hướng vào một cửa hàng trong thôn đó, quả thực hàng hóa đều có ký hiệu của siêu thị Carrefour. Tô Ái Quân lúc này khuôn mặt lập tức trầm xuống, đúng là y như lời mà La Gia Phúc nói lúc nãy, chi nhánh quanh khu vực này của siêu thị Carrefour ở thành phố Bành Từ vẫn chưa khai trương, trong chi nhánh này tuy rằng cũng có một ít hàng hóa, nhưng những hàng hóa mà có thể quyên tặng cho thành phố Bành Từ thì bộ chỉ huy chống lũ cứu tế đều đã quyên tặng hết rồi, còn lại thì đều là những thứ không có liên quan gì hết.
Cho nên, ngoại trừ cứu tế nạn dân ra, thì nhìn chung là không có nhiều hàng hóa của siêu thị Carrefour. Hơn nữa chi nhánh gần siêu thị Carrefour nhất thì cũng đã ngoài trăm dặm, Tô Ái Quân không cho rằng trong thời tiết ác liệt như tế này, có người chạy xa đến vậy để mua hàng của siêu thị Carrefour. Nhưng chiếc xe tải này tràn đầy hàng, chừng hơn mười thùng, chuyện này là sao đây?
- Tiểu Triệu, cậu đi vào cửa hàng kia mua chút đồ, rồi xem thử hàng trong đó là gì?
La Gia Phúc chỉ vào một nhân viên bảo an nói.
Nhân viên bảo an kia đi chưa tới năm phút đồng hồ, rồi cầm một gói thuốc trở về, thấp giọng nói:
- Trong những cái thùng đó đều là chân giò hun khói, Bát Bảo, mì ăn liền và nước khoáng, thoạt nhìn rất giống là vật tư cứu tế mà siêu thị chúng ta quyên tặng!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trùm Tài Nguyên
Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 3: Hồng Kông
Chương 499: Xác nhận
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Trong lòng Tô Ái Quân xuất hiện dự cảm không tốt, trước khi đến thị trấn Bành Từ, Phương Minh Viễn đã từng nói qua với anh ta, về việc quyên góp tiền làm từ thiện cho những người dân tị nạn ở Hoa Hạ.
Trong đó có một điều rất trọng yếu, chính là công tác quyên góp tiền và vật tư, thường vì không đủ giám sát, mà được chính phủ, bọn quan chức thì chuyển nói là làm chính sự, mặc dù có phần đáng tiếc, nhưng cho dù có thế lực lớn cũng khó mà nói điều gì. Nhưng đại đa số thời gian, bản thân nhóm quốc dân tìm cách bố trí sắp xếp tiền bạc, chẳng những không đến được tay những người dân gặp nạn, mà ngược lại còn rơi vào tay bọn quan chức để cho bọn họ xây dựng nhà lầu, mua xe đắt tiền, ăn uống của ngon vật lạ tiền tài dư dả rơi vào túi họ. Đúng là sự việc tồi tệ này lại một lẫn nữa tái diễn, cho nên đối với nhóm quốc dân mà nói họ không có động lực nào để thúc đẩy quyên tiền cứu tế. Cũng vì là suy xét đến điểm này, cho nên Phương Minh Viễn đã yêu cầu Tô Ái Quân lấy danh nghĩa siêu thị Carrefour mà quyên góp tiền và vật tư, yêu cầu thêm người của siêu thị Carrfour phải giám sát công việc quyên góp này đảm bảo đến được tận tay người dân gặp nạn.
Phương Minh Viễn đi rồi, công việc này giao lại cho Tô Ái Quân và Lâm Liên, chính là vì cam đoan bảo đảm rằng tiền và vật tư cứu tế sẽ được đem đến tận tay người dân gặp nạn, cho nên hai người đã dốc hết sức để đưa được vật tư cứu tế đến thị trấn Bành Từ, cũng không có rời khỏi thị trấn Bành Từ.
Tô Ái Quân tưởng rằng, làm như vậy có thể tránh được tình hình xấu, ở Carrefour ít nhất cũng có thể quyên góp được mấy nghìn nhân dân tệ, nhưng anh ta thật không ngờ, không ngờ bản thân mình có thể nhìn thấy cảnh tượng đó ở trong một thôn nhỏ như vậy.
- Tiểu Triệu, cậu có chắc chắn không đấy?
La Gia Phúc cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, thấp giọng hỏi.
- Tôi chú ý bên trong thùng toàn bộ đều có những kí hiệu của chúng ta, hơn nữa các thùng đều chưa mở ra.
Tiểu Triệu nói.
Tô Ái Quân gật gật đầu, anh ta hiểu được lời nói của tiểu Triệu, cái loại thùng giấy này, lúc đó bọn họ đều đã lấy băng dính dán kín, mà đến thời điểm mở ra, rất dễ dàng bong lớp vỏ bên ngoài, nếu lại dán lại một lần nữa, rất dễ dàng nhận ra. Như vậy, về cơ bản Carrefour có thể loại trừ được khả năng dân bản xứ tái sử dụng.
- Các người ở chỗ này chờ ta, tiểu La, chúng ta đi xem sao.
Mặt Tô Ái Quân sầm xuống, nói.
Bọn người này cũng to gan thật, không ngờ cũng dám lấy trộm vật tư của siêu thị Carrefour quyên tặng.
- Giáo sư Tô hay là anh đừng đi, chỉ sợ có nguy hiểm.
La Gia Phúc một phen kéo lấy tay Tô Ái Quân nói, trong thôn, lại là đất khách, hai người bên ngoài, một khi gặp chuyện không may, bọn họ chỉ sợ không giúp được cho Tô Ái Quân, nếu Tô Ái Quân gặp chuyện không may, La Gia Phúc cũng sẽ gặp rắc rối.
- Không được, tôi phải xem cho rõ mọi chuyện.
Tô Ái Quân nói như đinh đóng cột.
La Gia Phúc cảm thấy đâu đầu, anh ta nhìn đám bạn, thấp giọng nói:
- Mọi người ai đã từng ở vùng này, nói xem địa phương này thế nào?
Có một người đứng dậy nói:
- Tôi đã từng ở đây, ngay tại thị trấn Bành Từ cách 100 dặm về phía tây, tôi có thể tiếp cận được nơi nay.
- Giáo sư Tô, lát nữa ngài đừng nói gì, chỉ quan sát thôi. Anh Tôn, lát nữa chủ yếu nhờ anh, hỏi xem bọn họ có bán những thứ ấy hay không, nếu họ bán thì chúng ta mua hết.
La Gia Phúc dặn dò nói:
- Nhớ kỹ, không cần phải gây xung đột với đối phương. Thầy giáo Tô, nếu ngài đồng ý cách xử lý như vậy, chúng tôi liền đi cùng ngài, nếu ngài không đồng ý, chúng tôi phải đưa ngài về thành phố.
- Đi, tiểu La, theo ý cậu.
Tô Ái Quân cũng không phải người không biết tốt xấu, cũng hiểu rõ La Gia Phúc làm là vì sự an toàn của bản thân mình.
Ba người đi vào cửa hàng, vừa vào đến cửa, Tôn Cường đã kêu chủ quán mang tới ba cốc nước, sáu cái bánh mì, lúc này mới chú ý tới cửa hàng bên cạnh hai thùng giấy bị mở ra, trong đó chứa đầy chân giò hun khói.
- Này, chỗ các ông chân giò hun khói bán thế nào vậy? Bán không?
Tôn Cường nói bằng giọng địa phương.
Một người phụ nữ trung niên tuổi khoảng chừng 40 ngẩng đầu lên nói:
- 5 đồng một cây, không giảm giá.
- 5 đồng một cây làm như là của quý vậy?
Tôn Cường hoảng sợ thốt ra lời. Thứ này bình thường chỉ 1 đồng một cây, bán với giá gì mà quá đắt như vậy.
- Người anh em, cậu không thấy bây giờ là thời buổi nào, hiện giờ ở thị trấn Bành Từ, do lũ lụt mà vận chuyển bên ngoài không thể vào được, dân chạy nạn nhiều như vậy, mọi người đều phải ăn ăn uống uống, như vậy có gì mà nhiều. 5 đồng 1 cây, có muốn lấy hay không.
Ngồi trên xe dỡ hàng một người trẻ tuổi nói:
- Nói cho anh biết, qua thôn này không có cửa hàng, bây giờ anh không mua, cũng sẽ không có đâu.
Tôn Cường và La Gia Phúc tìm một nơi ở trong quán nói chuyện phiếm với nhau, Tô Ái Quân xem hàng hóa từ trên xe chuyển xuống một cách cẩn thận, quả thật đều có đánh kí hiệu của siêu thị Carrefour, đúng là vật tư đem đến thị trấn Bành Từ sử dụng vào việc cứu tế chống lũ, với lại những hàng hóa này, hiển nhiên là chưa có mở ra.
Tô Ái Quân trong lòng vô cùng tức giận. Vật tư chống lũ cứu tế này, cơ bản là không được phép đem ra chợ bán, đừng nói hiện tại thị trấn Bành Từ đang rất cần vật tư, nếu như số lượng hàng hóa cứu tế có dư thừa, cũng phải dựa theo trình tự mà xử lý một cách nghiêm khắc. Vì thế mới nói, hiện tại Tô Ái Quân có thể xác định rõ, khẳng định trong nội bộ của bộ chỉ huy cứu tế có xuất hiện việc tham ô vật tư cứu tế.
- Quỷ tha ma bắt cái tên đáng ghét, lương tâm bọn họ để ở đâu chứ, bọn họ không sợ pháp luật trừng trị hay sao.
Tô Ái Quân nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
Căn cứ vào luật pháp của nước cộng hòa Hoa Hạ, trong quá trình giải nguy cứu tế, nếu sinh chuyện cướp bóc, tham ô, thậm chí thực hiện công tác vật tư giải nguy cứu tế phát sinh tham ô, thì sẽ có khả năng cấu thành tội danh cướp bóc, tham ô của công biến thành của riêng, khép vào tội tham nhũng.
Trong đó quy định tội tham ô chiếm của công thành của riêng, phụ trách quản lý, vật tư tài chính thông qua quốc gia phân phối, như cứu tế, ưu đãi và an ủi giúp đỡ người nghèo, di dân, cứu tế khoản vật, nhân viên quốc gia tham nhũng chiếm thành của riêng, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, làm cho Quốc gia và quần chúng nhân dân bị tổn thất nặng nề, trách nhiệm trực tiếp thuộc về người nhân viên, bị tù ba năm hoặc có thể ngắn hơn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, bị tù ba năm hoặc 7 năm trở nên có thời hạn.
Quy định đối với tội tham ô, nhân viên quốc gia lợi dụng chức vụ công tác, tham ô dùng cho cứu tế, giải nguy, phòng lụt, ưu đãi và an ủi, giúp đỡ người nghèo, di dân, cứu tế khoản vật về người sử dụng, thuộc loại tham ô công quỹ, phải xử phạt nặng. Trong đó tội tham ô công quỹ xử phạt mức thật lớn, 10 năm tù trở lên có thời hạn hoặc là tù chung thân.
Quy định tội tham ô đối với tham ô cứu tế, giải nguy, phòng lụt, phòng dịch, ưu đãi và an ủi, giúp đỡ người nghèo, di dân, cứu tế khoản vật quyên góp tiền của, mặc dù không đến 5 nghìn nhân dân tệ, vẫn áp dụng xử phạt hình thức truy cứu tham ô tội hình sự.
Những tư liệu này đều là Phương Minh Viễn cho ông ta xem qua, lúc ấy ông ta cảm thấy hình phạt mà pháp luật đưa ra có phần nghiêm khắc, nhưng hiện giờ xem ra, mặc dù là như vậy, ông ta còn muốn làm theo và thậm chí là cao hơn nữa.
- Hắc, cậu xem đây là thứ gì chứ?
Tô Ái Quân đẩy người dỡ hàng trẻ tuổi nói:
- Đừng chắn ngang công việc của tôi, không thấy tôi đang dỡ hàng sao, muốn mua cái gì xin mời vào bên trong đi.
La Gia Phúc nhanh chóng tiếp cận nói:
- Đây là chú của tôi, hai ngày nay đều phải ăn bánh mỳ với dưa muối, cảm thấy không vừa miệng. Chú à, Tôn Cường không phải đang theo ông chủ mặc cả mua hàng hay sao, từ từ chúng ta cũng sẽ có đồ ăn.
Tô Ái Quân kiềm chế cơn giận trong lòng, nhéo cánh tay La Gia Phúc lại, đánh mắt.
La Gia Phúc hiểu ý quay đầu nói với Tôn Cường:
- Tôn Cường, mua nhanh rồi trở về đi, tất cả mọi người đều chờ chúng ta đấy.
Tôn Cường vẻ mặt không tình nguyện nói:
- Lấy cho tôi một gói chân giò hun khói, một thùng nước.
Chủ quán hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Nghe giọng điệu của cậu, bọn họ đang làm gì vậy?
- Tôi chính là người của huyện, bọn họ đều là đám nhân viên tạp vụ làm công, bọn họ không phải người ở đây, những người làm khoán không phải thiên Nam Hải bắc ở đâu cũng có hay sao? Mấy ngày nay chúng tôi đều bị điều động canh đê, khi nước rút, chính quyền cho chúng tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Tôn Cường giải thích nói.
Chủ quán lúc này mới gật gật đầu, làm công quả thật là như thế này, làm sao mọi người có, đương nhiên mặc dù đám người Tô Ái Quân có đồ che mưa, nhưng đi trên đường lầy lội như vậy, cũng là điều chật vật không chịu nổi, trên người dính đầy bùn nước, Tô Ái Quân chính là có khí chất văn nhân, lúc này cũng không hiện ra bên ngoài.
- Gia Phúc, đến lấy chân giò hun khói và nước đi.
Tôn Cường chỉ huy hai người nói.
- A, đúng rồi, ông chủ, chỗ này các ông có bán lều trại không, chính quyền bắt chúng tôi phá lều trại, không có chỗ trú chân.
Tôn Cường vỗ trán nói.
- Trại bạt hả, chúng tôi cũng có loại lều lớn, cũng đủ cho hơn 10 người ngủ.
Chủ quán chỉ vào hàng hóa ở dưới nói:
- 5 nghìn một cái.
- Ôi cha mẹ ơi, đắt quá.
Tôn Cường mang vẻ mặt tiếc nuối nói. Anh ta đã nhìn thấy, trại bạt kia đều có đánh kí hiệu của siêu thị Carrefour.
- Đừng có ngại đắt rẻ gì, có thể mua vào lúc này, cậu cũng nên cảm ơn trời đất đi. Ở các vùng lân cận, cũng không có đâu.
Chủ quan mang nét mặt đầy tự hào nói.
- Chúng ta sẽ thương lượng lại lần nữa, có được hay không.
Tôn Cường vẻ mặt đau khổ nói:
- Trời mưa, nếu buổi tối không được nghỉ ngơi tốt, công tác canh phòng đê điều không cẩn thận có thể làm cho nước lại tràn vào.
- Vậy cậu lên nhanh chân mà mua lấy thứ này đi, ngày hôm qua chúng tôi bán hết 30 trại bạt đó.
Chủ quán nói đầy vẻ thương hại.
Ba người Tô Ái Quân ôm đồ vật mua được đi ra khỏi cửa hàng, bên ngoài những người khác tập hợp ở một chỗ, từ phía ngoài thôn đi đến.
Suốt đường đi nét mặt Tô Ái Quân xanh xao, một câu cũng không nói, mấy người La Gia Phúc đi theo phía sau ông ta, ai cũng không dám nói nhiều
Mãi cho đến khi lên xe, Tô Ái Quân lúc này mới thở dài ra một hơi nói:
- Tiểu La, trực tiếp đến gặp trợ lý Lâm nói hôm nay tôi muốn mời cơm, khi xử lý xong việc này, Tô Ái Quân tôi sẽ mời mọi người dùng cơm ở khách sạn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart