Ở buổi lễ thụ huân, bày ra thần tích, hiện trường tràn đầy hào khí cuồng nhiệt, khiến cho tuyệt đại đa số người đều thấy thần trí có chút mê man. Mà thừa dịp cái... khí thế này, Thần hoàng tử và Đỗ Duy hai người, rất tà ác tuyên bố chọn người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Đối với Đỗ Duy mà nói, đây đơn giản là hành vi “phát huy sức mạnh mê tín”. Nhưng Thần hoàng tử thích là được.
Mặc dù có vài người trong lòng sinh ra đủ loại nghi ngờ. Dù sao không phải tất cả đều ngốc, bị đôi quân thần Đỗ Duy và Thần hoàng tử mê hoặc. Nhưng mà…. Có minh hữu quan trọng chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin đứng ra tuyên bố… cái thần tích kia là hàng thật giá thật. Không phải dùng ma pháp tạo ra..
Về phương diện này, ai dám đứng ra nói hắn hoài nghi quyền uy của chủ tịch Ma Pháp công hội?
Sắc thái mê tín cuồng nhiệt, tạo cho hoàng từ Charlie 1 tầng nhan sắc thần thánh.
Phản đối cũng tốt. Hoài nghi cũng được…
Tóm lại, trên quảng trường, Thần hoàng tử đã tuyên cáo di mệnh lão hoàng đế, biến chuyện này “thành sự thật”. Mấy vạn người ở đó đều nghe thấy tuyên bố này của hoàng thất. Ai còn có thể ngăn cản cái gì chứ?
Vì vậy, tang lễ của lão hoàng đế, dù không long trọng quá nhưng cũng không cho phép hành vi tùy tiện vô lễ, dùng đủ nghi thức nghiêm túc. Kết thúc sự thống trị của hoàng đế Augustin VI.
Ngay sau đó là buổi kế vị của tân hoàng đế.
Tại đại điện lớn nhất trong hoàng thành, Thần hoàng tử nắm tay con mình, đưa hắn lên ngai vàng, nhìn tiểu hoàng tử Charlie bộ dạng đầu đội vương miệng. Đông đảo các đại thần quyền quý của đế quốc trong lòng nhao nhao thở dài: Nhiếp Chính vương rốt cục muốn làm gì? Tại sao hắn không làm hoàng đế?
May là, mặc dù hoàng đế trên ngai vàng là hài tử 10 tuổi, nhưng quyền lực đế quốc vẫn nằm trong tay Nhiếp Chính vương. Tất cả chính lệnh vẫn như cũ.
Mà tân hoàng đế Charlie, chỉ cần cách một thời gian lại lên triều cho mọi người thấy. Làm bộ dạng ngồi ở ngôi vị hoàng đế, còn thời gian bình thường, vẫn có thể về hoàng cung học tập, thỉnh thoảng cưỡi ngựa đi săn.
Đương nhiên, hắn làm 1 công việc: học ma pháp.
Hoàng đế bệ hạ Charlie, bái chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin làm lão sư. Chuyện này rất nhanh liền công bố ra, dù sao thân phận chủ tịch Ma Pháp công hội cũng đủ đề làm lão sư của hoàng đế.
Chỉ là …. Có vẻ không phù hợp với truyền thống, ai cũng biết hoàng thất nuôi cho mình 1 đội ngũ ma pháp sư. Dĩ vãng, coi như đệ tử hoàng thất có hứng thú cũng chỉ tại học ma pháp trong cung đình.
Đáng nhắc tới là 1 chi tiết:
Tại buổi lễ kế vị của hoàng đế Charlie, giáo hoàng của Quang Minh thần điện cũng không tới dự! Mà lấy cớ thân thể không khỏe để vắng mặt buổi lễ. Chỉ phái tới người nối nghiệp giáo hoàng, đại giáo chủ Maximos dự buổi lễ.
- Đây chính là địa phương chúng ta thất bại.
Bên trong giáo hội, tại phòng cầu nguyện của giáo hoàng, Eupudeas giọng điệu mang theo ngữ khí đùa cợt nhìn vị giáo hoàng bệ hạ:
- Xem đi, bây giờ chúng ta muốn đoàn kết. Cho nên, trước ngươi dùng lý do này bức bách hoàng thất, nay họ lại dùng nó uy hiếp chúng ta! Bọn họ dám làm như thế, là nhận định giai đoạn hiện nay... chúng ta không giám trở mặt.
Eupudeas nhìn khuôn mặt già nua của giáo hoàng:
- Ta khẳng định, tất cả đều là chủ ý của công tước hoa Tulip. Thật buồn cười, nhân loại các ngươi luôn so đo một vài lợi nhỏ, nhưng công tước hoa Tulip, hắn nhìn xa hơn ngươi nhiều.
Giáo hoàng nhìn vị thiên sứ, lạnh lùng nói:
- À, như vậy Eupudeas tiên sinh có chủ ý gì?
- Giống như chúng ta làm ở khu Tây Bắc. Cũng không có sự kiện không may thất bại kia. Eupudeas thản nhiên nói:
- Không tiếc đại giới, làm cho gia tộc hoa Tulip và hoàng thất quyết liệt với nhau.
- Đỗ Duy coi như cường thịnh trở lại, hắn cũng chỉ là 1 quý tộc mà thôi. Cho dù hắn quyền thế ngập trời… Thiên sứ đại nhân tôn kính, ta không hiểu…
Giáo hoàng lạnh lùng nói:
- Tại sao, ngươi luôn có chủ ý này với hắn! Nếu như ngươi không kiên trì làm 1 loạt hành động chọc giận Đỗ Duy, hắn cũng sẽ không trở nên cương ngạnh thế này!
Có liên quan đến Đỗ Duy, nhưng những tranh luận này, bản thân hắn đều không nghe được.
Sau khi buổi kế vị hoàng đế chấm dứt, Đỗ Duy cũng đã rời khỏi đế đô.
Phương bắc đại lục, phòng tuyến Kaspersky rốt cục đã hoàn thành.
Không biết vì lý do gì, Nhiếp Chính vương hạ 1 mệnh lệnh. Bảo Đỗ Duy đi đảm nhiệm công tác nghiệm thu giá trị phòng tuyến quân sự tối hậu của đế quốc. Đồng thời, hắn cũng phụ trách cấp nơi đóng quân cho quân đoàn Bạo Phong, cùng thành lập quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên. Đưa đi 1 văn kiện bí mật hoàng đế bệ hạ và Nhiếp Chính vương cùng ký!
Hơn nữa, Nhiếp Chính vương giao cho Đỗ Duy 1 nhiệm vụ: xem xem cái phòng tuyến kia có đủ chắc chắn hay không! Ngoài ra, sư đoàn độc lập Tây Bắc đã đi tới phương bắc. Đến đây, chính thức đổi tên! Phiên hiệu sư đoàn độc lập hủy bỏ. Bọn họ có 1 tên mới: không quân đế quốc!
Trên thực tệ, lịch trình của Đỗ Duy, hắn cố ý tiến hành sớm 2 ngày.
Ngày thứ 2 sau buổi kế vị tân hoàng đế, hắn liền lên xe ngựa đi ngay.
Do đó, khi sư đoàn độc lập Tây Bắc cùng Andrea tướng quân đến phòng tuyến Kaspersky, Đỗ Duy đã tới trước 1 bước.
Qua vài tháng, sau khi quân bộ đế quốc không ngừng điều động mệnh lệnh, tại phương bắc đế quốc, khu vực bố phòng quân đội đã có biến hóa lớn.
Nguyên bản Bạo Phong quân đoàn 1 mực đóng tại rừng rậm băng phong, đã sớm toàn diện lùi về sau, buông tha cái doanh trại thiết lập tại phía nam rừng rậm. Quân dụng, lương thảo, vật tư … tất cả đều vận chuyển trở về.
Mà từ phía nam rừng rậm băng phong, các thôn trấn phụ cận cũng bắt đầu làm động tác di dời.
Có thể nói, bây giờ từ phía nam rừng rậm băng phong trải dài 150 dặm vào lãnh thổ đế quốc, đã hoàn toàn không có người ở.
Vì vấn đề này, bộ tài chính đế quốc đã nỗ lực dùng trăm vạn kim tệ làm phí chuyển dời và phí an trí.
Đại bộ phận dân cư đều dời tới phía nam phòng tuyến Kaspersky định cư. Một số nhỏ người mất đất, đế quốc làm ra 1 hạn bồi thường – lãnh địa của công tước hoa Tulip, hành tỉnh Desa là vùng rất thưa dân. Rất nhiều người được an trí dời đến Tây Bắc, ở đây họ có thể nhận vùng đất mới.
Đỗ Duy lại giúp bộ tài chính đế quốc hết lòng. Nhận đất xong là những người đó có thể làm nông dân trồng trọt ngay.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Nhưng tại phương bắc đế quốc, nơi này đã tràn ngập 1 cỗ hơi thở khẩn trương.
Từng thôn trấn lớn bắt đầu dời. Từng nhà đều xuôi nam, từng thành thị nhỏ đều di dời. Binh lính phá mở tường thành, vật liệu đá chuyển đến xây dựng phòng tuyến Kaspersky.
Mà đồng ruộng… dù sao khu vực rét lạnh như thế cũng không có quá nhiều đồng ruộng.
Lương thực có thể thu hoạch, đều thu hoạch hết. Chỗ còn lại, lập tức đem đốt.
Đây là điển hình phong cách “vường không nhà trống”.
Binh lính bên dưới, cùng sĩ quan cấp thấp trong lòng đều hiểu. Dù không biết tại sao lại làm thế, nhưng qua huấn luyện nghiêm khắc, quân lệnh đè chặt, những chi quân đội chủ chiến tinh nhuệ của đế quốc, biểu hiện ra tính kỷ luật cực cao!
Phòng tuyến Kaspersky là phòng tuyến quân sự cao cấp nhất do đế quốc chế tạo. Nó tọa lạc tại phương bắc đế quốc, cách rừng rậm băng phong 150 đến 200 dặm.
Địa hình nơi này đã được chọn lựa cẩn thận.
Phía tây của nó là một dãy núi lớn. Đâu đâu cũng thấy đỉnh núi cheo leo. Cũng đủ hiểm yếu, mà phía đông 1 con sông tự nhiên chảy vào biển. Qua 2 năm mở rộng, đã thành 1 dòng chảy nhân tạo lớn xâm nhập vào đất đại lục.
Một khi chiến tranh nổ ra, hải quân đế quốc thậm chí có thể trực tiếp từ còn sông này tiến vào, đến bờ sông tấn công quân trên bộ.
Mà phòng tuyến Kaspersky, cũng không đơn giản như 1 cái tường thành thôi.
Chủ thể của phòng tuyến Kaspersky, cấu thành tử 3 tòa thành lớn. Phía đông tây và ở giữa. Mỗi cứ điểm đều vượt xa tiêu chuẩn quân sự hạng nhất của đế quốc.
2 cứ điểm 2 bên nhỏ hơn 1 chút, nhưng cũng đủ sức chứa hơn 10 vạn quân. Vật tư và lương thảo lúc nào cũng đầy. Coi như gặp phải đại chiến, cũng đủ cho 10 vạn quân chống đỡ 1 năm.
Mà cứ điểm ở giữa, quan trọng nhất – tường thành hình thoi có lực phòng ngự cực mạnh. Nơi thấp nhất cũng cao gần 15 mét. Độ cao trung bình 23 mét.
Hơn nữa, kỳ quái nhất là cửa thành không ở trên mặt đất. Mà tại giữa không trung. Cửa thành cách mặt đất chừng 5 thước chiều cao.
Dựa theo xếp đặt, bên ngoài cửa thành, có 1 cái sườn dốc rộng 4 mét, dài 50 mét. Nếu ngươi muốn vào thành, chỉ có thể đi theo sườn núi này đến rồi vào cửa thành thôi!
Thiết kế như thế, một khi chiến tranh nổ ra, địch nhân tất yếu phải công phá cửa thành này. Chỉ có thể dọc theo sườn núi mang quân tới, mà đường duy nhất chỉ rộng 4 thước làm quân địch không thể tập hợp quá nhiều binh lực công thành.
Thậm chí nếu dùng xe phá của thành đi nữa, ngươi muốn đưa xe lên sườn dốc này cũng là việc rất khó khăn!
Tưởng tượng trong chiến tranh, ngươi muốn phá cửa thành. Phải dựa vào lượng lớn binh lính, dọc theo 50 mét sườn núi tiến lên – nhưng là sườn núi dốc. Đồng thời trên tường thành, nước sôi đổ xuống, mưa tên dày đặc, đá tảng to lớn….
Chỉ tưởng tượng 1 chút, sẽ biết được cảm giác.. cái này nhất định là 1 khúc xương cứng.
Rất cứng …
Hơn nữa, trên tường thành, cứ 10 mét lại đặt một tòa nhà hình tháp. Tòa nhà này dùng đá khối kiên cố nhất tạo thành, cho dù bị xe bắn đá bắn trúng trực tiếp cũng không sợ - sẽ không lập tức sụp đổ, mà có năng lực chịu đạn.
Tại mỗi tòa nhà hình tháp, đặt 1 nỏ pháo thật lớn dùng trong chiến thuyền của hải quân!
Tường thành liên tiếp, mỗi mười thước có 1 cổ nỏ pháo, như vậy tốn không ít tiền.
Đương nhiên là Đỗ Duy chi kim tệ.
Hơn nữa cũng phải nói, Dransa quả là tên buôn vũ khí giỏi, cũng có khí lực lớn.
Đông. Tây. Giữa đều là theo chuẩn như vậy mà tạo ra. Mà ngoài 3 cái phòng tuyến ấy, còn 1 cái phòng tuyến phụ trợ. Phía sau có hành lang rất lớn, đủ để cho xe ngựa đi lại. Một khi chiến tranh bắt đầu, nếu có tình huống căng thẳng, lập tức thông qua con đường này, có thể trực tiếp từ nơi khác đến viện trợ!
- Đây là 1 phòng tuyến bất khả xâm phạm.
Nói những lời này, là quân đoàn trưởng Bạo Phong quân đoàn, lão tướng quân Rostock –vốn cùng phụ thân Đỗ Duy bá tước Raymond năm đó cùng nhau tòng quân. Hắn dựa vào kinh nghiệm phong phú, đưa ra 1 cái phán đoán như vậy.
- 1 cái phòng tuyến như vậy, dù cho ta 100 vạn đại quân, ta cũng không không có cách nào công phá nó.
Đỗ Duy nhìn Rostock tướng quân, nghe hắn thở dài.
Vị này là quân đoàn trưởng Bạo Phong quân đoàn. Canh giữ biên cảnh đế quốc nhiều năm, là 1 vị quân nhân chân chính, trong quân đội đế quốc có uy vọng cực lớn, đồng thời cũng là bằng hữu của gia tộc Rowling.
Hơn nữa, Đỗ Duy tới lúc này thị sát phòng tuyến, mang thân phận đại thần đặc phái của hoàng thất. Rostock tướng quân tự mình tới đây.
Mà 1 vị quân đoàn trưởng khác, quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên mới thành lập – là đối thủ Alpay cũng không tự mình đi cùng.
Tựa hồ tên kia trước mặt Đỗ Duy cũng biết 2 người quan hệ cứng nhắc, dứt khoát lấy cớ quân vụ bận rộn, trốn trong phủ thống soái không lộ diện
Trên thực tế, Đỗ Duy đến đây 1 ngày còn chưa gặp quá vị Alpay tướng quân.
Tối qua lúc Đỗ Duy đến, cũng là Rostock tướng quân đón tiếp hắn, Alpay hôm qua “vừa mới” đi quân doanh khác xem xét, không có trong thành.
Không thấy cũng không cần thấy. Đỗ Duy càng không cần.
Trái lại nghe Rostock tướng quân than thở, Đỗ Duy trong lòng có chút bất an, nhăn mặt nhìn vị tướng quân này nói:
- Tướng quân… Thế giới này không có pháo đài bất khả xâm phạm. Cho tới bây giờ cũng không có.
Đứng ở trên tường thành, Đỗ Duy cũng đã nhìn đủ rồi.
Phòng tuyến này do mình đổ vào lượng lớn kim tệ. Nó đích xác đáng giá, đủ cứng, đủ mạnh.
Mà đóng quân bên trong, cũng là Bạo Phong quân đoàn sức chiến đấu cực mạnh. Còn có quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên mới thành lập.
Để đảm bảo tính độc lập của không quân đế quốc. Sau khi tới đây, đến phía nam phòng tuyến đóng quân. Ở đó vừa kiến thiết tốt “Trụ sở không quân”.
- Tướng quân đại nhân!
Đỗ Duy nhìn Rostock không nói câu nào, cười:
- Ta mang tới 1 phần văn kiện cực kỳ bí mật. Phần văn kiện này chỉ trao cho ngài và Alpay tướng quân. Đương nhiên, sau khi đọc có quyền tiết lộ cho thủ hạ tâm phúc tín nhiệm. Ý tứ của Nhiếp Chính vương điện hạ, đây vốn là tin tức trọn đại, lo lắng nếu công bố sẽ khiến quân đội không yên. Nên chúng ta phải cẩn thận hành sự. Bây giờ, là lúc khảo nghiệm năng lực khống chế quân đội của ngài, nhưng mục đích chính của chúng ta là… ổn định lòng quân.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa vỗ ngực.
- Phần văn kiện này ở trong lồng ngực ta. Chúng ta có thể quay về phủ thống soái. Ta nhìn đủ rồi, rất hài lòng với phòng tuyến này.
Rostock trầm mặc 1 lát, rồi nói nhỏ:
- Đỗ Duy, sắp chiến tranh phải không? Ta hiểu, đế quốc làm nhiều chuyện như vậy, rất rõ ràng là chuẩn bị đại chiến. Chỉ là ta không biết, địch nhân của chúng ta là ai? Trên đại lục phương bắc làm gì có địch nhân? Chẳng lẽ vì đối phó với mấy con … ma thú? Ta đã tìm hiểu rất nhiều, nói chuyện với vài lão bằng hữu trong bộ thống soái tại đế đô. Tất cả đều không biết.
- Ta mang tới phần văn kiện bí mật này, có thể giải đáp nghi vấn của ngài … Đích xác là muốn đánh giặc. Đại chiến.
Đỗ Duy cười, nhưng trong mắt không có tiếu ý, chỉ có nghiêm túc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Thân là ngôi sao mới nổi trên chính đàn đế quốc, 1 trong tam đại nhân vương Alpay tướng quân có rất nhiều danh hiệu như: tước vị bá tước đế quốc, trung tướng tướng đế quốc, quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên… đương nhiên, trong những danh hiệu này, còn 1 cái ít nhiều mang mùi phức tạp nhất “đối thủ của gia tộc hoa Tulip”.
Mà đáng châm chọc là, mặc dù không ít người đã biết vị Alpay tướng quân này không có gan mà cũng chưa từng gặp qua đối thủ. Đến năm 33 tuổi, mới là lần đầu tiên cùng Đỗ Duy gặp mặt.
Chuyện này, không phải rất thú vị, cũng rất vi diệu sao?
2 người lần đầu tiên gặp mặt đáng lẽ phải là 2 năm trước, khi tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc. Lúc đó, Alpay vẫn là sư đoàn trưởng vương thành cận vệ quân.
Mà khi đó, hắn trước mặt Đỗ Duy bày ra vẻ mặt tự cao tự đại, không chào mà đi luôn, còn bày ra 1 trò “tranh công”
Khi Đỗ Duy từng bước đi lên chính đàn, có thể nói, Alpay là người duy nhất từng thành công cướp được chút ít từ tay hắn. Lần hắn đoạt công kia, Thần hoàng tử ngầm đồng ý. Mà sau đó Đỗ Duy cùng 2 người cũng phản kích, Thần hoàng tử yên lặng duy trì vị … quân nhân đế quốc mới nổi.
Nếu như vậy ngươi cho rằng Alpay là 1 người trẻ tuổi đắc chí, ngạo mạn không biết đất giày, như vậy ngươi phạm sai lầm rồi.
Lần đầu tiên Đỗ Duy gặp gã gia hỏa này, trong lòng cũng phải giật mình.
Alpay 33 tuổi!!! Từ tướng mạo mà nói, hắn già dặn hơn nhiều so với tuổi thực. Nếu nói hắn 40 tuổi cũng có người tin.
Quan trọng hơn là, Đỗ Duy đã từng gặp qua em gái hắn. Vị.. vương phi tương lai xinh đẹp mê người kia – tiểu thư Daisy. Từ tướng mạo mà nói, vị Alpay tướng quân này không kế thừa gen xinh đẹp như muội muội của hắn.
Alpay ngũ quan rất đoan chính – nhưng chỉ là gần đoan chính mà thôi, so với “anh tuấn” còn kém xa. Bù lại, hắn có 1 thân thể cường tráng. Lưng thẳng tắp, vai rộng, ngón tay thô to rắn chắc. Vừa nhìn đã biết là quân nhân cầm kiếm cả năm.
Trong mắt hắn … Đỗ Duy nhìn thấy “bình tĩnh”.
Bình tĩnh như vậy tuyệt không phải giả vở, mà là trong hoàn cảnh trường kỳ khổ luyện ra. Đã trở thành thói quen “không quan tâm đến thắng bại”.
Với vị đối thủ này, Đỗ Duy cũng biết đôi chút. Trước đây thời thanh niên, gia tộc Alpay cũng không phải quá tốt. Thời trẻ sống có chút gian nan, không phải cuộc sống giàu có của con nhà giàu.
Hắn đã từng chịu qua sự đả kích của gia tộc đối địch, đột nhiên 1 bước lên trời. Cũng nhờ hắn có 1 cái kỳ ngộ.
Nói thế này: vị Alpay tướng quân, trong thời gian khó, ăn uống cần kiệm… cho nên…
Ánh mắt của hắn, so với đệ tử gia tộc quyền quý, có thêm vài phần kiên nghị.
Hắn tuyệt không phải người bừa bãi kiêu ngạo. Đỗ Duy có thể khẳng định điểm này.
Bây giờ gặp mặt, tại phủ thống soái phòng tuyến Kaspersky.
2 lão đại của quân đội phương bắc đế quốc, Rostock tướng quân và quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên - Alpay tướng quân, cùng nghe Đỗ Duy đọc mật lệnh của Nhiếp Chính vương.
Phần nội dung mật lệnh này, Đỗ Duy đã biết trước: về việc tội dân xâm lấn trong tương lai.
Nhiếp Chính vương đã hướng 2 vị thống soái quân sự phương bắc ủy nhiệm tất cả.
Nội dung phần văn kiện này không thể nghi ngờ là cực kỳ kinh người. Có thể nói, như sấm nổ bên tai!
Đỗ Duy có thể tưởng tượng, ở thời đại này, nhân loại đã là chúa tể của đại lục duy nhất - Roland đế quốc hòa bình mấy trăm năm. Dù ngẫu nhiên có chút chiến tranh, nhưng đều là với dị tộc thảo nguyên phương bắc, hoặc dân bản xứ Nam Dương. Hay với quân phiệt cát cứ.
Từ mức đó nguy hại, những thứ này đều khó làm đế quốc dao động căn cơ. Hơn nữa, trọng yếu nhất là những địch nhân này, ít nhất cũng là con người.
Nhưng giờ lại bất đồng.
Bọn họ được biết, rất nhanh, sẽ xuất hiện kẻ địch cường đại từ ngàn năm trước, Loài người căn bản không biết chút nào về dị tộc. Là ngoại tộc chân chính, không phải nhân loại.. phải…
Là quái vật!
Cái từ ngữ này hẳn là xem rất thỏa đáng đi.
Đó là 1 cái chênh lệch tâm lý to lớn - cách xa như sông với biển vậy.
Những quân nhân dũng cảm của đế quốc không sợ thiết kỵ thảo nguyên. Bời vì dù sao đối thủ cũng là con người. Nếu như đối thủ không phải giống loài của mình, chỉ sợ mỗi loài đều sẽ nảy ra nỗi sợ hãi khó khống chế.
Tâm tình như vậy, giống kiếp trước của Đỗ Duy tưởng tượng người ngoài hành tinh xâm lược.
Rostock tướng quân thần sắc không được tốt. Vị tướng quân này nhắm chặt mắt.
Mà biểu hiện của Alpay làm Đỗ Duy phải nhìn hắn bằng con mắt khác: người này từ đầu tới cuối không có biến hóa, vẫn là bộ dáng lạnh như băng.
- Những điều này là thật?
Dù văn kiện đã có ký tên của chính Thần hoàng tử, Rostock tướng quân vẫn hỏi 1 vấn đề rất hoang đường.
- Toàn bộ đều là thật!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Nhiều nhất còn nửa năm, sẽ có hàng vạn lũ quái vật như vậy, từ rừng rậm băng phong chạy tới. Chúng là địch nhân của chúng ta – cũng là địch nhân của toàn nhân loại. Mục đích của chúng không phải là đánh bại chúng ta, mà là giết sạch chúng ta. Đây không phải 1 hồi chiến tranh thông thường nữa rồi, các vị tướng quân.
Alpay lúc này đứng lên, cầm lấy văn kiện trong tay Rostock tướng quân nhìn qua 1 lượt, sau đó trực tiếp dí vào ngọn lửa trên cây nến đốt.
- Công tước đại nhân, thỉnh ngài về báo với điện hạ, chúng ta đã tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, sẽ làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Giọng Alpay nghe rất ổn.
Đỗ Duy nghĩ thầm “đây là 1 gã máu lạnh trời sinh”
- Về phương diện lòng quân không cần lo lắng.
Rostock cũng có thái độ:
- Bạo Phong quân đoàn là bức tường sắt của đế quốc. Lính của ta sẽ không khiếp đảm, cũng không hỗn loạn.
- Tốt, ta rất an tâm.
Nhiệm vụ của Đỗ Duy coi như hoàn thành. Cái cần thông báo hắn đã báo, tiếp theo chỉnh đốn lòng quân như thế nào, cam đoan tin tức khi lọt ra sẽ không gây náo động là công tác của 2 vị tướng quân.
Còn về Đỗ Duy… Nhiếp Chính vương cố ý không hy vọng hắn nhúng tay vào chuyện quân đội. Như vậy Đỗ Duy cũng không ở lại chỗ này nhúng tay làm gì.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Nhưng, hắn vẫn bí mật đêm 1 phần tình báo nói cho Rostock tướng quân. Bao gồm tư liệu về tội dân, lão đại Bạch Hà Sầu truyền tin cho hắn, miêu tả 1 vài sức chiến đấu của tội dân.
- Những tên quái vật này thân hình cường đại, bọn chúng đương nhiên là dã thú.Nhưng cũng không hoàn toàn. Chúng ta có vũ khí cường đại, vấn đề duy nhất, có lẽ đến từ bầu trời.
Đỗ Duy cười khổ:
- Căn cứ tin tức đáng tin cậy, bọn chúng có lẽ có được 1 chi không quân khổng lồ.
- Cho nên Andrea bây giờ mang tới chi sư đoàn đọc lập Tây Bắc, tạo thành rào chắn không quân cho chúng ta?
Alpay xen vào:
- Đây là 1 chi.
- Không quân?
- Là như vậy đó!
Đỗ Duy liếc mắt nhìn đối thủ:
- Hy vọng các ngươi có thể tận dụng tốt chi không quân này. Trong tư liệu ta mang tới, có phương thức tác chiến của không quân. Còn có rất nhiều... À, những cái Andrea tướng quân cũng biết, các ngươi trao đổi với nhau đi. Alpay cùng Rostock tướng quân, ta tin tưởng 2 ngươi nhất định sẽ phối hợp tốt.
- Ngoài ra còn 1 tin tức tốt, học viện ma pháp sư đế quốc, từ 4 năm trước có nhóm đệ tử đầu tiên, bây giờ đã tốt nghiệp, đã tới lúc đối trận rồi. Học viện ma pháp cũng đặc cách cho 1 nhóm đệ tử tốt nghiệp trước thời hạn! Đương nhiên, trong 3 hay 4 năm, họ không phải là ma pháp sư cao cấp. Cao nhất cũng chỉ là trung cấp mà thôi, đa số vẫn là ma pháp sư cấp thấp. Nhưng… dù sao cũng là đội ngũ ma pháp sư. Hơn nữa không giống trong dĩ vãng, Ma Pháp công hội phái ma pháp sư tới trợ chiến. Nhóm ma pháp sư này đều trung thành với đế quốc. Bọn họ nghe lệnh thống soái 1 cách vô điều kiện. Cũng là lần đầu tiên quân đội đế quốc chân chính cùng ma pháp sư hợp đồng tác chiến.
Đỗ Duy cười nói
Rostock cũng cao hứng:
- Quả là tin tốt. Có ma pháp sư trợ chiến, có thể giúp được rất nhiều việc.
- Những tên quái vật này cũng có chủng tộc am hiểu ma pháp.
Đỗ Duy thở dài:
- Điện hạ yêu cầu các ngươi khống chế tốt lòng quân và sĩ khí. Mà sau 2 tháng, cũng sẽ công bố rộng rãi chuyện này. Dân gian khẳng định sẽ có chút không yên. Chỉ cần quân đội ổn định, chúng ta cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, đến lúc đó, Ma Pháp công hội, Hiệp Hội kỵ sĩ, Quang Minh thần điện đều sẽ giúp chúng ta. Dù sao, đây là 1 hồi chiến đấu quan hệ đến toàn thể nhân loại…
- Toàn bộ nhân loại…
Nói xong những lời này, trong lòng Đỗ Duy có cảm giác muốn bật cười.
Nhiệm vụ của Đỗ Duy, tới đây coi như hoàn thành.
Công tác kế tiếp thuộc về 2 vị tướng quân. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn phải lập tức quay về đế đô.
Ngay lúc ra đi, hắn nhịn không được 1 lần nữa quay về tường thành. Nhìn thoáng qua, phòng tuyến quân sự cực mạnh của đế quốc…
Tường thành chắc chắn, loài người có vũ khí chiến tranh sát thương mạnh mẽ. Quân đoàn tinh nhuệ nhất Roland đế quốc, còn có không quân vượt thời đại.
Tường cao hào sâu….
Mạnh như vậy, hẳn là có sức ngăn những tội dân cường đại này…
Đỗ Duy nhìn 1 lần cuối cùng, nhảy xuống tường thành, trở lại xe ngựa quay về hướng đế đô mà đi.
Trong lúc đó, đối thủ chính trị của hắn, tướng Alpay xuất hiện trên tường thành, vị tướng quân 33 tuổi lạnh lùng nhìn đội xe ngựa đi xa dần.
Sau đó, hắn nhìn qua 1 gã phó thủ quân bên cạnh, hỏi:
- 2 ngày trước, công tước hoa Tulip vừa tới, Rostock tướng quân có phải tặng hắn 1 bộ áo giáp cực kỳ trân quý? Ngoài ra còn 1 bảo mã?
- Đúng thế đại nhân…. Nhưng cũng không có gì khác. Rostock tướng quân cùng Rowling gia tộc quan hệ rất tốt, tặng 1 bộ áo giáp và 1 con ngựa cũng không đáng gì.
- Không đáng gì!
Alpay nhún vai dùng ngữ khí bình thản bảo:
- Ngươi viết ngay cho 1 phong thư, lấy tên ta, trình báo Nhiếp Chính vương tố cáo công tước hoa Tulip đến thị sát phòng tuyến Kaspersky, trong quá trình bỏ rơi nhiệm vụ, nhận hối lộ.
- ….
Tên phó thủ quân ngây người, 1 lúc sau nhỏ giọng:
- Đại nhân, 1 con ngựa với 1 bộ áo giáp, nhỏ như vậy cũng tính là hối lộ?
- Cứ viết như ta nói.
Alpay thản nhiên nói.
Vừa nói, hắn vịn tay vào thành tường nhìn con đường phía xa, thở dài:
- Ngươi không hiểu. Phần văn kiện mật cáo này, đối với công tước hoa Tulip không có bất cứ thương tổn gì. Ta hiểu, điện hạ hiểu, mà kể cả Đỗ Duy có biết cũng chỉ cười 1 tiếng. Nhưng, đây là tín hiệu tỏ vẻ ta và công tước hoa Tulip không hợp. Việc này ngươi không hiểu được.
Vị … đế quốc tướng quân này, trên vẻ mặt lạnh lùng lộ ra 1 tia cười khổ:
- Ta và Đỗ Duy vốn không phải địch nhân, chỉ vì Nhiếp Chính vương hy vọng chúng ta là địch, nên ta và hắn trở thành địch nhân.
Đỗ Duy cũng không có trực tiếp trở về đế đô, thực tế hắn về phía nam 1 đoạn, đến nơi đóng quân của Andrea.
Ở đó, Đỗ Duy bí mật gặp Andrea.
- Chi quân đội này giờ không phải quân đội của ta nữa.
Đỗ Duy 1 mình trong phòng, đối mặt với Andrea nghiêm túc nói:
- Nhưng ta càng lo lắng. Dù sao đây cũng là 1 chi không quân kiểu mới, đế quốc không có bất kỳ tên thống soái nào có kinh nghiệm chỉ huy! Ta rất lo lắng. Nếu sử dụng lung tung, sẽ tạo nên lãng phí lớn với quân đội. Thậm chí làm binh lính nhận lấy cái chết vô nghĩa!
Đỗ Duy nhìn Andrea:
- Ngươi mặc dù xuất thân quân đoàn Bạo Phong, bộ hạ Rostock tướng quân. Cũng là 1 quân nhân nghiêm cẩn, nhưng Andrea tướng quân à, ngươi dù tham dự sáng chế chi quân đội này, bản thân ngươi lại không chân chính trải qua tác chiến. Cho nên ta viết ra cái này.
Đỗ Duy giao cho Andrea phần viết tay của chính hắn. Bao gồm tâm đắc Đỗ Duy với chi không quân này, còn có ý kiến nên sử dụng ra sao để có được tác dụng tổng kết. Đương nhiên bao gồm cả kinh nghiệm 1 lần duy nhất dùng không quân tại chiến trường Tây Bắc tiêu diệt phản quân.
- Mấy thứ này là ta nghĩ ra, ta không giao cho Rostock. Bởi dù sao hắn hơn ta quá nhiều tuổi, làm thể sẽ khiến hắn phản cảm. Nhưng ngươi thì không vấn đề gì. Ngươi là bằng hữu của ta, tại Tây Bắc cộng sự 2 năm, ngươi hiểu rõ ta, ta cũng hiểu rõ ngươi.
- Mặc dù nhiệt khí cầu của chúng ta đã thành thục, nhưng làm lực lượng không chiến, nhiệt khí cầu vẫn rất yếu ớt. Đầu tiên bị khí hậu ảnh hưởng quá nặng. Nó không phải vũ khí tác chiến tốt nhất mọi thời tiết. Thứ 2, dưới tình huống quân địch không rõ lực lượng không quân, nó sẽ là vũ khí vô song.
- Nhưng ta muốn ngươi hiểu, địch nhân của chúng ta đồng dạng cũng có không quân, thậm chí còn linh hoạt và nhiều hơn chúng ta, có thể đơn độc chiến đấu mau lẹ. Có lỹ năng chiến đấu không đối không. Mà nhiệt khí cầu, theo ta chỉ thích hợp tác chiến với mục tiêu trên mặt đất. Hơn nữa ngươi hẳn biết nhiệt khí cầu rất yếu ớt, khi bóng không khí bị tổn hại sẽ khiến khí cầu rơi xuống. Trong chiến tranh, đây là nhược điểm to lớn. Vì thế, ta nghĩ khi sử dụng khí cầu, nên tập trung vào số lượng, tiến hành dùng bom oanh tạc bộ binh của đối phương. Nếu gặp nhóm không quân của đối phương, lập tức cho khí cầu rút về! Bởi vì khí cầu trên không thiếu sức chiến đấu đối không, hơn nữa di chuyển chậm chạp sẽ trở thành bia ngắm cho địch nhân.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Andrea tướng quân chân thành nghe ý kiến của Đỗ Duy, rồi hỏi:
- Như vậy, công tước đại nhân thứ lỗi ta nói thẳng, dưới trướng của ngài có không quân tinh nhuệ Phách Thiên Hổ!
Những kỵ sĩ cưỡi chổi bay này, trong mắt ta có đủ nhanh nhẹn, đồng thời vẫn có sức chiến đấu đối không, sao ngài không đem tiểu đội Phách Thiên Hổ…
- Sao không cống hiến cho quân đội đế quốc? ngươi cảm thâý ta ích kỷ?
Đỗ Duy cười khổ.
Andrea không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Đỗ Duy.
- Bằng hữu của ta!
Đỗ Duy vỗ vai Andrea tướng quân:
- Ngươi không hiểu tiểu đội Phách Thiên Hổ trân quý mưc nào! Hơn nữa số lượng quá ít! Toàn gia tôc hoa Tulip chỉ có 400 người. Hơn nữa, vì có chút nguyên nhân đặc thù ta không tiện nói ra, cái loại chổi này hiện nay đã vô phương tiếp tục sản xuất! Nói cách khác, đây là 1 đội kỳ binh không có khả năng hình thành số lượng lớn. Đã là kỳ binh, không thể dùng tại chiến đấu thông thường. Tin tưởng ta, đến lúc cần thiết ta sẽ không do dự cho kỵ sĩ đoàn Phách Thiên Hổ xuất kích, giao cho ngươi sử dụng! Nhưng tuyệt đối không phải lúc chiến tranh mới bắt đầu . Ngươi hiểu chưa? Bởi nó quá quý giá. Chúng ta không được phép thua. Phải đợi chiến tranh đến 1 giai đoạn nhất định, chúng ta hiểu rõ đối phương, tổng kết đủ kinh nghiệm đối địch. Lúc đó kỵ binh Phách Thiên Hổ mới có thể xuất hiện, làm 1 chi kỳ binh, mới phát ra hiệu quả lớn nhất.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa cười khổ:
- Ta mà có 1 vạn kỵ binh Phách Thiên Hổ, đã sớm cấp cho ngươi dùng rồi.
- Đáng tiếc, họ không phải quân đội bình thường. Theo ta đánh giá, họ hẳn thuộc về bộ đội đặc chủng.
Nhìn biểu tình của Andrea thất vọng, Đỗ Duy thở dài.
Andrea rất thất vọng, bất quá không phải bất mãn với Đỗ Duy mà là 1 loại bất đắc dĩ khác.
So với người khác bất đồng, hắn ở Tây Bắc 2 năm, nhìn thấy chi quân đội cường đại nọ. Đến không thấy hình đi không thấy bóng, có năng lực cơ động siêu cấp - Phách Thiên Hổ kỵ sĩ đoàn không quân, vô cùng hâm mộ! Thân là tướng quân, ai chẳng hi vọng mình có 1 chi quân đội thần quỷ khó dò như vậy?
- Tốt lắm, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Ta hiện giờ đã có 1 kế hoạch, hơn nữa nếu thuận lợi thành công, qua vài năm chúng ta sẽ chân chính có được 1 chi không quân khổng lồ! Hơn nữa sức chiến đấu so với Phách Thiên Hổ kỵ sĩ đoàn cũng không khác biệt.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa nghĩ tới vị … Sư thứu thiếu niên trong đế đô.
Nhưng Đỗ Duy vẫn cho Andrea 1 phần lễ vật.
- Ngươi biết Ziege không? Là đệ tử Ma Pháp học viện, cũng là học sinh sớm nhất của ta. Là tiểu đội trưởng sớm nhất của Phách Thiên Hổ! Hắn từng đảm nhiệm huấn luyện lúc đầu cho không quân. Ta đã phát lệnh, sau vài ngày, hắn sẽ cùng 10 người đến với ngươi. 10 thành viên Phách Thiên Hổ, mang theo chổi bay và trang bị hạng nặng. Coi như ta điều tạm cho ngươi 1 lực lượng cơ động. Hơn nữa... 10 người đến, đều là đội viên đầu tiên của Phách Thiên Hổ! Đều là không kỵ sĩ kinh nghiệm phong phú… Đều là đệ tử học viện ma pháp đế quốc. Nói cách khác, họ không chỉ là không kỵ sĩ, còn là ma pháp sư. Nhưng ta nghĩ, 10 tên ma pháp sư, cộng với danh hiệu Phách Thiên Hổ không kỵ sĩ, lực lượng 10 người bọn họ nếu dùng đúng cách, sẽ có tác dụng lớn!
Đỗ Duy nói đến đoạn này, Andrea vẻ mặt vui mừng:
- Thật tốt quá.
- Nhưng ta có 1 yêu cầu, Andrea.
Đỗ Duy lời nói trở nên nghiêm túc dị thường:
- Ta cho ngươi 10 người, không phải để cho ngươi làm vật hy sinh! Càng không cho ngươi dùng để phá vỡ phòng tuyến đối phương! Ta chỉ cho ngươi dùng vào một vài nhiệm vụ đặc thù, mà tuyệt không có điểm tổn thương nguy hiểm. Họ có quyền kháng lệnh ngươi, ngươi rõ chứ? Ta cho bọn họ theo ngươi, ý nghĩa chính là để họ học hỏi kinh nghiệm chiến trường, dùng ánh mắt, lỗ tai cảm nhận, mau chóng tổng kết ra 1 bộ phương pháp tác chiến và chiến thuật cho không quân. 10 người đều là ta tự tay lựa chọn, thiên phú tốt nhất, năng lực học tập mạnh nhất, từng binh sĩ đều là tinh anh ưu tú nhất. Những tinh anh này, ta sau này còn muốn trọng dụng! Cho nên ngươi, Andrea, nếu như ngươi dám đem bọn họ dùng phương pháp tác chiến thông thường, dùng để chính diện xung phong, rồi gây ra hao tổn, nếu như trong bọn họ trong chết một người, hơn nữa chết 1 cách vô nghĩa. Andrea, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.
Gặp gỡ tại Tây Bắc hơn hai năm, quan hệ cá nhân rất tốt, Andrea đối với câu nghiêm nghị tối hậu cảnh cáo của Đỗ Duy, cũng tuyệt không có... chút nào không hài lòng, hắn cảm kích nhìn Đỗ Duy:
- Cám ơn ngươi! Ta nhất định cam đoan, lợi dụng thật tốt mười tên không trung kỵ sĩ ngươi cho mượn này. Lão Thiên à, có Phách Thiên Hổ không trung kỵ sĩ, cho dù là dùng để trinh sát hay thám báo, cũng so với thủ hạ của ta những... cái nhiệt khí cầu phi hành thong thả mà cồng kềnh mạnh hơn nhiều!
- Lợi dụng thật tốt đi, mười người này tốt nhất một người cũng đừng chết. Những người này sau này đều có thể trọng dụng. Nhất là Ziege!
Đỗ Duy thở dài.
Andrea yên lặng nhìn Đỗ Duy vài lần, hốt nhiên hắn thở dài:
- Đỗ Duy, kỳ thật, ta cảm giác được, ngươi thật sự không nên ở lại đế đô.
Hắn nhíu mày:
- Nhiệt khí cầu cũng tốt, không trung kỵ sĩ cũng tốt. Những điều này là đồ do ngươi tạo ra, trên thế giới này còn có thể có ai hiểu rõ hơn ngươi sử dụng những... thứ đặc thù này trong quân đội? Ta cảm giác được đế quốc không nên đem ngươi giữ tại Thống Soái bộ trong làm những... công tác phía sau này, ngươi hẳn là đi tới phía trước, trực tiếp chỉ huy những... chi quân đội này - không ai hiểu công việc được như ngươi.
Đỗ Duy cười rất cổ quái:
- Andrea, chuyện này không cần nói nữa. Thứ nhất, từ trước xem ra, Nhiếp Chính vương sẽ không cho phép ta trực tiếp chưởng quản quân đội. Thứ hai... ta rất rõ ràng, ta cũng không phải một quân nhân chân chính, phương diện chỉ huy quân đội đánh giặc rất nhiều người so với ta cao tay hơn. Ta biết sở trường chính mình, cũng hiểu khuyết điểm chính mình, ta nghĩ, ta ở bộ Thống soái một thời gian ngắn, đối tất cả mọi người đều tốt.
Nhưng… kế tiếp, Đỗ Duy nhỏ giọng nói 1 câu:
- Nhưng là, sau này, nói không chừng có cơ hội, ai biết được.
Lúc chi tay, Đỗ Duy dùng sức ôm Andrea 1 cái:
- Bằng hữu của ta, ta muốn cảnh cáo ngươi! Bởi vì ngươi chỉ huy chi quân đội kiểu mới, cho nên chờ đợi ngươi trong chiến tranh chỉ có hai kết quả: một, ngươi sử dụng phương pháp chính xác mà toàn thắng. Hai, ngươi sử dụng quân đội không đúng phương pháp chết thảm trọng! Chỉ có này hai kết quả, ta hy vọng không phải kết quả thứ 2! Hơn nữa, trận chiến tranh này sẽ là thảm khốc vô cùng, từ trước đến giờ chưa thấy. Ta nghĩ, từ bây giờ đến lúc chiến tranh bắt đầu, sau đó một thời gian dài, chúng ta hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt lại... Ngươi, bảo trọng đi! Hy vọng lần sau lúc gặp mặt, ngươi còn sống!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp