Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 759: Cuộc chiến trong hư không
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Ầm….
Mọi người chỉ cảm thấy một tiếng nổ khổng lồ vang lên, ngay sau đó liền trông thấy một đạo quang mang kim sắc và một đạo lam quang trong nháy mắt sáng lên, va chạm khổng lồ trực tiếp xé rách hư không, năng lượng cuồng bạo trực tiếp tràn vào hư không, lúc này mới tránh khỏi ngộ sát những người xung quanh.
Mà Diệp Tịnh Vũ cũng bị lực đạo khổng lồ chấn đến liên tiếp lui về phía sau, lùi đủ bảy bước mới ngừng lại, toàn bộ cánh tay truyền đến một trận tê dài, trên nắm tay để lại một vết thương, mơ hồ có thể nhìn thấy máu tươi màu vàng chảy ra.
Về phần Anh Không Thích lại càng bị chấn lui hơn hai mươi trượng, hữu quyền của hắn vỡ vụn, ngay cả cánh tay cũng bị chấn đến bộc phát một đoàn huyết vụ, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
- Làm sao có thể chứ?
Trong mắt Anh Không Thích tràn đầy kinh hãi, bộ dạng này so với thấy người ngoài hành tinh còn muốn khiếp sợ hơn, mình trước kia vẫn luôn phong ấn lực lượng của mình, nhưng còn hắn thì lại là lực lượng chân chính a, lần trước hắn chỉ có thực lực chừng lục phẩm, bây giờ đã có thể ngăn một quyền mình toàn lực xuất ra? Mình bây giờ đã là Ma Vương a? trong thời gian ngắn như vậy làm sao hắn có thể đề thăng nhanh chóng như thế?
Trong lòng Anh Không Thích rung động đã khó có thể dùng lời để diễn tả, chỉ có điều rất nhanh hắn liền từ trong khiếp sợ hồi phục lại, nếu như hắn cũng có thực lực ngang hàng với mình, vậy thì đánh một trận thôi.
Lam sắc quang mang trên cánh tay phải chớp động, cánh tay mới vừa rồi thê thảm vô cùng liền nhanh chóng chữa trị, gần như trong nháy mắt tốt lại như lúc đầu, một thanh trường thương màu lam xuất hiện trong tay hắn, khí tức tràn đầy từ trên người hắn bộc phát toàn diện.
Cảm nhận được chiến ý trên người Anh Không Thích, Diệp Tịnh Vũ cũng bùng lên chiến ý, hắn đã lâu rồi không có dục vọng chiến đấu như vậy, Chiến Hồn Thần Giáp trên người phát ra thất thải quang mang, Thiên Tôn Đao cũng từ trong cơ thể lao ra ngoài, thân hình hóa thành một đạo đao mang hướng Anh Không Thích chém tới.
- Đến rất tốt….
Anh Không Thích quát lớn một tiếng, trường thương trong tay vung lên, trên mũi thương bộc phát một đóa thương hoa, ngay sau đó hóa thành vô số thương ảnh đâm về phía Diệp Tịnh Vũ đã biến thành đao mang.
- Đương….
Mọi người chỉ nghe thấy một trận nổ lớn, thân thể hai người như tia chớp tách ra, đứng ngoài hơn trăm trượng.
Ngực của Diệp Tịnh Vũ xuất hiện một lỗ máu, mà trên bụng của Anh Không Thích cũng có một vệt máu dài, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ chỉ mới dùng một chiêu, nhưng nào biết trong nháy mắt vừa rồi Diệp Tịnh Vũ đã bổ ra hơn vạn đao, Anh Không Thích cũng đâm ra hơn vạn thương, chỉ có điều tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh, cho nên lúc va chạm vào nhau chỉ phát ra một tiếng mà thôi.
Hai người hiển nhiên không có đi giải thích cho người khác, vừa mới phân ra liền xoay người đánh về phía đối phương lại, hai tay Diệp Tịnh Vũ nâng đao lên, vô số đạo lôi điện từ trên trời rơi xuống, hóa thành một đạo đao mang khổng lồ, hung hăng chém về phía Anh Không Thích, mà Anh Không Thích cũng rung trường thương một cái, giống như cự long màu lam, nghênh đao mà đến.
- Leng keng….
Lại một chuỗi tiếng leng keng vang lên, đao mang và cự long màu lam lần nữa bộc phát ra quang mang chói mắt, hư không lại một lần nữa bị nghiền nát, cả tòa đại trận dường như cũng run rẩy, thậm chí làn hắc vụ cũng có dấu hiệu bị thổi bay.
Thấy tình huống như vậy, lo rằng đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt sẽ bị đánh nát, Diệp Tịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp vọt vào hư không, Anh Không Thích cũng không chút do dự lao theo, chiến ư? Vậy thì cứ chiến đi.
Lúc quang mang chói mắt này tản đi, mọi người cũng không nhìn thấy thân ảnh của hai người nữa, ngược lại vết rách trên hư không dần dần khép lại.
Mặc dù không rõ hai người rốt cuộc đi đâu, chỉ có điều những tộc nhân của tộc Lam Vũ sau khi biết được Anh Không gia lại có thêm một Ma Vương, lúc cảm thụ được lực lượng của Anh Không Thích, mọi người đều hưng phấn nâng vũ khí trong tay mình lên, nhào về phía đám người Lương Tiểu Khả, bây giờ bọn hắn còn đang vận công, không giết bọn hắn lúc này thì còn chờ đến khi nào?
Thấy những kẻ bình thường có thể bị mình giết chết lao về phía mình, sắc mặt Lương Tiểu Khả trong nháy mắt trở nên khó coi hơn rất nhiều, trong lòng mắng Diệp Tịnh Vũ chó chết, còn nói là huynh đệ, vì đánh nhau sống chết mà ngay cả an nguy của mình cũng không quản, cho dù ngươi muốn đánh nhau cũng phải chiếu cố mình trước mới đúng?
Lực lượng trong cơ thể đang không ngừng tăng trưởng, lực lượng khổng lồ như vậy trong chốc lát làm sao có thể hoàn toàn tiêu hóa được, cho dù là Công Tôn Lộ cũng không có cách nào tiêu hóa hết được năng lượng như vậy a.
Lúc Lương Tiểu Khả đang lo lắng thì Hạn Bạt đã đánh ra một chưởng, trực tiếp đem một gã Ma Quân thất phẩm mạnh nhất đánh bay ra ngoài, nhất thời chỉ thấy tên Ma Quân kia hóa thành một đoàn huyết vụ, trực tiếp bị Hạn Bạt hấp thu sạch sẽ.
- Các ngươi thật đúng là cho rằng cô nãi nãi ta dễ khinh thường sao? Nói cho các ngươi biết, nếu không phải muốn giúp tên đệ đệ ngoan kia, đừng nói là sáu tên Ma Quân cửu phẩm, cho dù là lực lượng của sáu tên Ma Vương thì cô nãi nãi cũng có thể hoàn toàn tiêu hóa….
Lại một đạo năng lượng khổng lồ truyền vào thân thể Lương Tiểu Khả, thân thể Hạn Bạt bỗng trở nên nhẹ nhàng.
Lương Tiểu Khả nhất thời kinh ngạc, nhưng hắn tuyệt đối tin lời của Hạn Bạt, với cảnh giới của nàng, đúng là có thể thôn phệ sạch sẽ lực lượng của sáu tên Ma Vương, chỉ cso điều cần thời gian nhất định mà thôi.
Cho dù là mấy tên Ma Quân cửu phẩm vừa rồi thì Hạn Bạt cũng có thể hoàn toàn dựa vào bí pháp để phong ấn, chỉ có điều cũng bởi vì vậy mà nàng sẽ không còn chút lực lượng chiến đấu nào nữa, chỉ có thể tránh né trong đại trận để chờ tiêu hóa hết những huyết năng này.
Nàng sở dĩ tiện nghi cho mình, thật sự là bởi vì Diệp Tịnh Vũ sao? Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Khả thấy trong lòng của mình chán chường, nói như thế nào thì ta cũng là hậu duệ của ngươi a, chẳng lẽ ngươi không thể đối với ta tốt hơn chút sao?
- Nhanh chóng luyện hóa huyết năng của bốn đại Ma Quân đi, lại có Ma Quân cửu phẩm xông đến rồi.
Lúc này, thanh âm của Hạn Bạt lại lần nữa truyền đến, tâm thần Lương Tiểu Khả rung lên, liều mạng vận khởi Tam Thi thần quyết, chuẩn bị tiếp tục luyện hóa thi thứ hai.
Về phần Hạn Bạt cũng hóa thành từng đạo lưu quang, bay thẳng về phía Ma tộc, nhanh đến mức không có bất kỳ ai có thể ngăn cản.
Mà lúc này đây, trong hư không, thất thải quang mang trên người Diệp Tịnh Vũ cũng không ngừng lóe lên, Thiên Tôn Đao trong tay lại càng tản mát ra quang mang sắc bén, đầu tóc dài màu trắng bị năng lượng trong hư không thổi trúng bay phiêu tán.
Không gian tại nơi này cực kỳ không ổn định, nếu như không phải hai người có lực lượng cường đại thì chỉ e những năng lượng này cũng đủ để nghiền nát bọn hắn thành từng mảnh.
Nhìn Anh Không Thích cách đó không xa đang không ngừng tản mát ra quang mang lam sắc, khí tức Diệp Tịnh Vũ đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, mà đao mang trên Thiên Tôn Đao trong nháy mắt cũng trở nên ảm đạm thất sắc, giống như bóng đèn bị cúp điện vậy, mà thân thể của hắn cũng đã vô thanh vô tức đến trước người Anh Không Thích.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 760: Hiểm tượng hoàn sinh
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Đây là một mảnh hư không đen nhánh, không có thời gian, không có không gian, ngoại trừ năng lượng cuồng bạo xung quanh ra thì không còn gì khác, lúc khí tức của Diệp Tịnh Vũ hoàn toàn biến mất và khí tức của Thiên Tôn Đao hoàn toàn thu liễm, bản thân hắn dường như đã biến mất.
Mà tốc độ của hắn cũng cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt của Anh Không Thích, Thiên Tôn Đao trong tay không chút lưu tình chém về phía Anh Không Thích, một đao này thậm chí không phát ra chút đao mang nào, thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí không có chút đao khí gì.
Thế nhưng Anh Không Thích bỗng nhiên cảm thấy một cổ áp bách khó có thể nói nên lời, hắn tuyệt đối không hoài nghi nếu bản thân bị một đao kia bổ trúng thì có bị chém thành hai đoạn hay không, đây đã là một đao đạt đến cực hạn, đem tất cả đao khí và đao mang áp súc lại.
Thân ảnh hắn chợt lóe, quang mang lam sắc trên người cũng biến mất vô ảnh vô tung, trường thương trong tay bỗng nhiên ảm đạm vô quang, thoạt nhìn chỉ là một thương hoa tùy ý, thế nhưng thanh trường thương cứ như vậy xuất hiện trước ngực Diệp Tịnh Vũ.
Trong lòng Diệp Tịnh Vũ hơi kinh hãi, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác giống như có hai Anh Không Thích, một Anh Không Thích cầm thương và một Anh Không Thích không cầm thương, chỉ e thực lực cũng là cảnh giới Ma Vương, nhưng lại khiến hắn cảm thấy hoàn toàn bất đồng.
Anh Không Thích không cầm thương còn có thể đắc ý, còn có thể lớn lối, thậm chí còn có thể cuồng vọng, ngoại trừ thực lực đạt đến cảnh giới Ma Vương ra thì không còn gì đáng sợ nữa, nhưng sau khi trong tay hắn nắm chắc một thanh trường thương, tất cả những cảm xúc này đều biến mất vô ảnh vô tung, thay vao đó chính là vẻ hết sức chăm chú, cũng không tìm ra chút sơ hở nào.
Như vậy cũng giống như phối hợp chiến đấu giữa xe chiến đấu, xe thiết giáp, thậm chí là mẫu hạm, lực chiến đấu tăng hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ là một thanh trường thương lại có thể đem đến cho hắn biến hóa khổng lồ như vậy.
Đối mặt với một thương đột nhiên xuất hiện này, Diệp Tịnh Vũ chỉ có hai lựa chọn, một là tùy ý để cho một thương này đâm nát tim mình, sau đó bị lực lượng trên mũi thương nghiền nát bấy, mà Thiên Tôn Đao của mình cũng sẽ trảm hắn thành hai nửa, còn một đó là lập tức tránh né, bỏ đợt tấn công này.
Tất nhiên, hắn còn có thể triệu hoán ra chuông Đông Hoàng, nhưng bây giờ không có đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt, chuông Đông Hoàng chính là lá bài tẩy của hắn, cũng không muốn nhanh như vậy đã sử dụng lá bài tẩy của bản thân, ai biết được Anh Không Thích giấu giếm sâu như vậy sẽ còn hậu chiêu gì.
Thân hình nhanh chóng lách qua trái, Thiên Tôn Đao trong tay hoàn toàn không bỏ qua tấn công hắn, mà hướng về phía bên trái chém xuống, chém thẳng về phía cánh tay trái của Anh Không Thích.
Anh Không Thích dường như đã sớm nghĩ đến chuyện này, thân thể chợt lóe, cứ như vậy tránh được một đao của Diệp Tịnh Vũ, mà trường thương trong tay của hắn giống như sống lại, không ngờ lại xoay một vòng đâm về phía lưng Diệp Tịnh Vũ.
Diệp Tịnh Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là nhìn thấy hắn ở phía trước đâm ra một thương này, hơn nữa thân thương cũng không hề có dấu hiệu uốn cong, làm sao có thể xuất hiện ở sau lưng mình được?
Lúc kinh ngạc thì thân thể của hắn cũng đồng thời lao về phía trước, bỗng nhiên lại thấy trường thương trong tay Anh Không Thích chợt động, mũi thương cứ như vậy liền xuất hiện trước ngực của mình.
Dường như một thương này cho tới bây giờ cũng không nhúc nhích, đến cuối cùng lại đâm vào bản thân.
Quỷ dị, cực kỳ quỷ dị, chẳng lẽ đây chính là Thương Hồn sao? Trong lòng Diệp Tịnh Vũ kinh hãi, hắn nào biết được, bất kể là người hay ma, ở một cảnh giới cực cao nào đó có thể chân chính tùy tâm sở dục, giống như Độc Cô Phách Thần và Hiên Viên Tuyệt, đao kiếm đối với bọn họ mà nói chính là một phần thân thể, là một phần thân thể thực sự, hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục.
Cho dù thực lực của mình bây giờ đã ngang với Độc Cô Phách Thần, thậm chí vượt qua, nhưng thành tựu về đao pháp thì hắn vẫn có một khoảng chênh lệch như trời với đất so với Độc Cô Phách Thần, dù sao thì, Phách Nguyên Quyết cũng là nguyên nhân chính khiến hắn đề thăng, hắn am hiểu nhất là lực lượng của thân thể.
Mà Ma tộc cũng theo đuổi lực lượng cường đại, đối với chiêu thức mà nói căn bản không để ý, cho dù thỉnh thoáng có Ma tộc tinh thông vũ khí thì cũng biết chút chiêu thức mà thôi, cũng không tinh thông, không có Ma tộc nào muốn tốn hao quá nhiều thời gian chỉ để hoàn toàn lĩnh ngộ chiêu thức như hắn, Anh Không Thích trước mặt hắn, thành tựu đối với thương pháp đã đạt đến trình độ giống như đao pháp của Độc Cô Phách Thần và kiếm pháp của Hiên Viên Tuyệt, đó là một loại cảnh giới tùy tâm sở dục.
Lần đầu tiên, lúc Diệp Tịnh Vũ gặp Anh Không Thích, có thể nói có lẽ không thể sánh bằng với Anh Không Thích, nhưng lúc đó mình đánh nhau còn mạnh hơn Anh Không Thích, sau này gặp lại nhau ở Ma giới, hắn cũng chưa từng để người này vào mắt, hắn tin rằng bản thân chỉ thiếu thời gian mà thôi, chỉ cần có đủ thời gian, lực lượng của mình đủ để vượt xa bất cứ kẻ nào.
Đối với lực lượng, hắn luôn cảm thấy mình có thiên phú nhất định, chỉ cần có công pháp cao thâm, chỉ cần hắn cố gắng, thậm chí dưới một ít cơ duyên xảo hợp khiến cho lực lượng của mình tăng mạnh, nhưng Anh Không Thích lại đem thương pháp của mình hoàn toàn dung nhập vào bản thân, luyện đến cảnh giới tùy tâm sở dục, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Kỳ ngộ của hắn rất tốt, kỳ ngộ của Lâm Hiểu Nghị cũng không tồi, nhưng thành tựu đao pháp của bọn hắn vẫn còn rất thấp, cho dù lực lượng đã đạt đến, nhưng chiêu thức thì bọn họ lại cách biệt lớn, muốn đạt đến trình độ tùy tâm sở dục, ngoại trừ có thiên phú còn phải có quyết tâm kiên trì bền bỉ, ngươi so với người bình thường còn phải nỗ lực hơn gấp trăm nghìn vạn lần thì mới có thể đạt đến trình độ như vậy.
Cái này không chỉ là thực lực của bản thân, mà còn là tâm huyết, vĩnh viễn không bao giờ thấy chán, vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ.
Thân là Ma tộc, Ma tộc chỉ theo đuổi lực lượng, có thể đạt đến thành tựu thương pháp như vậy đủ khiến Diệp Tịnh Vũ sợ hãi than, không trách được Anh Không Thích còn trẻ tuổi như vậy đã dựa vào thực lực của mình trở thành Ma Vương, xem ra thế gian này không phải tất cả đều do may mắn.
Cùng lúc sợ hãi, Thiên Tôn Đao trong tay Diệp Tịnh Vũ đã rời tay, mũi đao đâm thẳng về phía ngực Anh Không Thích, Thiên Tôn Đao không dài giống như thương của Anh Không Thích, hắn chỉ có thể ném Thiên Tôn Đao trong tay ra, màu hữu quyền của hắn thì trực tiếp chộp về phía mũi thương….
- Hừ….
Thấy Diệp Tịnh Vũ trước tình huống khẩn cấp còn muốn giết mình, Anh Không Thích lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể khẽ lách liền tránh được một đao của Diệp Tịnh Vũ, mà Ma thương trong tay hắn cũng khẽ run lên, tạo thành một đóa thương hoa, một đóa thương hoa đoạt mạng, cứ như vậy đâm thẳng về phía ngực Diệp Tịnh Vũ.
Trong mắt Diệp Tịnh Vũ, đóa thương hoa này chói mắt đến cực điểm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 761: A Tu La Vương
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Xoẹt…
Tiếng vũ khí đâm vào huyết nhục, thế nhưng trên mặt Anh Không Thích lại không hề có bất kỳ nụ cười nào, trái lại trong mắt lộ ra một tia kinh sợ, bởi vì hắn biết trường thương của mình không đâm vào ngực Diệp Tịnh Vũ.
Thương hoa tiêu tán, Anh Không Thích nhìn thấy tay trán của Diệp Tịnh Vũ bắt được mũi thương của mình, đầu thương sắc bén phá nát bàn tay của hắn, máu tươi đỏ rực theo cánh tay chảy xuống, nhưng một thương vừa rồi đã bị một trảo này hoàn toàn phá giải.
Anh Không Thích muốn tiếp tục đấm tới, tuy nhiên lại cảm giác phía trước dường như là một tòa núi lớn, căn bản không thể đâm vào, thậm chí hắn muốn kéo ra cũng cảm thấy như bị kìm sắt kẹp chặt, không thể kéo trở về.
Giờ khắc này, Anh Không Thích đã thật sự cảm nhận được rõ ràng lực lượng của Diệp Tịnh Vũ, đó thuần túy là lực lượng nhục thể, không ngờ nhục thể của hắn đã tu luyện đến mức này, hắn rốt cuộc đã tu luyện như thế nào mà có thể khiến cho nhục thể cường hãn như vậy?
Diệp Tịnh Vũ lúc này cũng không dễ chịu, tay trái của bản thân mặc dù bắt được đầu thương, nhưng đầu thương cũng dễ dàng đâm rách da thịt của mình, thậm chí còn làm thương cốt của mình bị thương, đau đớn khó tả truyền khắp toàn thân hắn, nhưng cánh tay hắn vẫn nắm chặt, thậm chí trên cánh tay của hắn đã lộ ra từng đạo gân xanh.
Trên mặt hắn không có chút thống khổ nào, thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đó là một nụ cười tự nhiên, không tức giận, không oán hận, giống như nhìn thấy bạn tốt của mình vậy.
- Ngươi rất mạnh, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!
Diệp Tịnh Vũ nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, ánh mắt của hắn vô cùng tự tin.
Thấy vẻ mặt tự tin của Diệp Tịnh Vũ, Anh Không Thích đang muốn phản bác, nhưng đột nhiên cảm thấy hàn ý sau lưng đánh tới, trong lòng hắn một trận kinh hãi, hắn đột nhiên nhớ ra vừa rồi Diệp Tịnh Vũ đã phóng Thiên Tôn Đao ra ngoài.
Lúc này, hắn hoặc là buông Phệ Thiên Ma Thương ra, tránh một đao đang phóng nhanh tới, hoặc là cứ để mặc cho một đao kia đâm thủng cơ thể mình.
Thế nhưng một khi mình buông tay, muốn đoạt lại Phệ Thiên Ma thương thì sẽ rất khó, lúc đó làm sao còn có thể là đối thủ của Diệp Tịnh Vũ?
Huống chi….
Thương chính là tính mạng của hắn, là đồng bạn của hắn, hắn làm sao có thể buông tay được.
Trong mắt Anh Không Thích lóe lên thần sắc kiên quyết, tay phải hắn nắm chặt thân thương, thân hình bỗng nhiên bước tới trước, lực lượng của hắn không bằng Diệp Tịnh Vũ, nhưng tay phải của hắn lướt trên chuôi thương, hắn cứ như vậy đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, trực tiếp đánh tới phía Diệp Tịnh Vũ một quyền.
Thấy Anh Không Thích liều mạng nện về phía mình một quyền, trong lòng Diệp Tịnh Vũ giật mình, hắn thật sự không ngờ rằng Anh Không Thích lại không quan tâm nguy hiểm sẽ bị Thiên Tôn Đao chém trúng.
Chỉ có điều giật mình thì giật mình, đối mặt với một quyền này của Anh Không Thích, Diệp Tịnh Vũ cũng đồng dạng vung ra một quyền.
Nắm quyền của hai người nặng nề va vào nhau, bộc phát ra năng lượng khổng lồ, nhưng nơi này là hư không, ngoại trừ thấy một đoàn quang mang sáng rực lên thì bọn họ không thể nghe thấy thanh âm gì cả.
Thân thể hai người đồng thời chấn động, tay trái bắt được đầu thương của Diệp Tịnh Vũ cũng khẽ nới lỏng, thế nhưng lúc này Anh Không Thích lại không định thu thương, ngược lại dùng sức đâm ra, tiếp tục đâm về phía ngực Diệp Tịnh Vũ.
Trong lòng Diệp Tịnh Vũ căng thẳng, thân thể ngửa ra sau, tránh được một thương trí mạng này, những mũi thương sắc bén cũng để lại trên đầu vai hắn một đạo vết máu thật dài.
Sau khi đâm ra một thương này, thân hình Anh Không Thích cũng bắt đầu vặn vẹo, nhưng Thiên Tôn Đao đã quay trở lại, mặc dù hắn đã hết sức né tránh, nhưng bên trái cơ thể vẫn bị chém một vết thương sâu đến cả tấc, lôi điện trên Thiên Tôn Đao lập tức khiến vết thương của hắn trở thành một mảng mơ hồ, thoạt nhìn rất dọa người.
Thân thể của hai người nhanh chóng văng ra, Diệp Tịnh Vũ một tay che đầu vai của mình, Anh Không Thích cũng một tay che bên trái của mình, trong mắt hai người đều lộ vẻ tán thưởng.
Đặc biết là vẻ tán thưởng trong mắt Diệp Tịnh Vũ lại càng tràn đầy, có thể dưới tình huống như vậy mà tránh được một đao trí mạng của mình, hơn nữa còn làm thương tổn được mình, chiến kỹ của hắn quả thực đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.
Người như vậy nếu như có thể trở thành bằng hữu thì tốt biết bao, tuy nhiên hắn cũng hiểu rằng, bọn hắn cản bản không thể nào trở thành bằng hữu, từ lúc Anh Không Thích bắt đi Lạc Linh Nhi, bọn họ đã trở thành địch nhân không chết không thôi rồi.
Đối với loại địch nhân cường đại như vậy, cách tốt nhất là hoàn toàn diệt trừ khỏi thế gian này.
- Giết….
Trong miệng quát to một tiếng, thân hình Diệp Tịnh Vũ biến thành một đạo lưu quang, tiếp tục xông về phía Anh Không Thích, mà Anh Không Thích cũng hừ lạnh một tiếng, Phệ Thiên Ma thương trong tay cũng cùng giao chiến với Diệp Tịnh Vũ.
Hai người đều là hạng kinh tài tuyệt diễm, thực lực tương đối cường hãn, cho dù Diệp Tịnh Vũ không thể ngưng tụ thành viên kim đan thứ tư, nhưng với thực lực bây giờ của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Ma Vương, cũng chính là cảnh giới Tôn cấp, dựa vào lực lượng của ba viên kim đan trong cơ thể, thực lực có thể so sánh với Anh Không Thích vừa tấn chức Ma Vương không lâu, tất nhiên không có gì phải sợ hãi.
Trong hư không không có thời gian, không có không gian, lực lượng của hai người lớn như vậy không ngừng chém giết nhau, không ngừng liều đấu, căn bản không biết đã trải qua bao lâu.
Ma giới, chiến đấu đã tiến hành bảy ngày bảy đêm, mấy ngàn vạn Ma tộc đã chết và bị thương hơn sáu trăm vạn, mấy trăm vạn đại quân của bốn đại Vương tộc bị tổn thất, mà tộc Tử Viêm cho đến bây giờ chỉ còn lại không đến trăm vạn người.
Thậm chí là mười hai tên Ma Quân cửu phẩm của tộc Tử Viêm vì bảo vệ Hắc Minh Anh Khiết và Hắc Minh Thi Hiên cũng chỉ còn lại bảy người, mười hai tên Ma Quan cửu phẩm của tộc Ác Yểm và tộc Lam Vũ cũng bị Viêm Sâm Húc giết chết ba người, Ma Quân cửu phẩm Thanh Nghi của tộc Lang Nhân cũng bị Lương Tiểu Khả sau khi điều tức giết chết.
Chúc Dung, Hạn Bạt hiện nay không thể rời khỏi đại trận, Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt mất đi không chế của Diệp Tịnh Vũ, đại trận này chỉ là một trận chết, chỉ cần những Ma tộc kia không xông vào thì căn bản không thể nào làm bọn họ thương tổn.
Đám người Cửu Phượng tự nhiên vẫn còn trong đại trận, có đại trận bảo vệ, trong chốc lát bọn họ cũng sẽ không nguy hiểm, mà Xích Di Hưu và Lương Tiểu Khả đã thoát khỏi đại trận, gia nhập vào đại quân giết chóc, đặc biệt là Lương Tiểu Khả sau khi luyện thành Tam Thi thần quyết, dựa vào một thân công lực của mình cùng Công Tôn Lộ giết sạch những tên Lang tộc còn dư, mấy tên Ma Quân cửu phẩm kéo đến, khiến trận chiến trong chốc lát lâm vào cục diện bế tắc, nhưng bọn họ vẫn không ngừng chém giết.
Lúc mà cả Ma giới đang tiến hành đại chiến, tại vùng phía Đông trong Lôi Trạch quyển, lãnh địa của tộc Tu La.
Cho đến nay Tu La Vương A Tu La chưa từng quan tâm thế sự bỗng nhiên đi ra khỏi Tu La cung của mình, nhìn về phía trận chiến, A Tu La mở miệng thản nhiên nói:
- Ma giới đã lâu rồi không hỗn loạn, các ngươi cứ chém giết nhau đi, tộc nhân của ta cũng nên tràn lên mảnh đất này rồi!
Âm thanh vừa dứt, thân hình A Tu La trực tiếp phá vỡ hư không, nhằm về phía Đông Ma giới phóng đi.
Lúc này, Hắc Minh Phách đang đối chiến với ba đại Ma Vương, ngẩng đầu nhìn về phía Đông chau mày nói:
- Ba vị, nếu như các ngươi còn muốn tiếp tục làm Ma Vương, vậy thì thu tay lại đi….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 762: Bối cảnh bí văn
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Nghe thấy Hắc Minh Phách bỗng nhiên nói vậy, Vũ Huyết Thiên, Áo Cổ Lạp Tư Đinh và cả Khắc Lí Tư Mạn Đức đều sửng sốt, kẻ này rốt cuộc làm sao thế? Chẳng lẽ hắn muốn nhận thua ư? Nhưng cho dù hắn thật sự muốn nhận thua cũng không thể nói với giọng điệu như vậy a.
- Hắc Minh Phách, cho tới bây giờ mà ngươi vẫn còn cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chúng ta không dám động thủ hay sao?
Khắc Lí Tư Mạn Đức có thù hận với Hắc Minh Phách, lạnh lùng hừ một tiếc, khu vực chiến đấu ở Tử Viêm Ma tộc đã tiến hành bảy ngày bảy đêm, bọn họ ở đây cũng đã bảy ngày bảy đêm, chỉ có điều vẫn không có ý động thủ.
Bảy ngày bảy đêm đối với tính mạng của Ma Vương mà nói căn bản chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể đến.
Thấy bộ dạng của Khắc Lí Tư Mạn Đức, Hắc Minh Phách thở dài lắc đầu, sau đó chậm rãi nói:
- Các ngươi nghĩ rằng kế hoạch của các ngươi lần này toàn thắng sao, ta nói cho các ngươi biết, Viêm Sâm Húc đã tấn thăng làm Ma Vương, hơn nữa bên cạnh ta còn có một tên so với Viêm Sâm Húc còn muốn đáng sợ hơn, cho dù các ngươi tập hợp hơn bốn mươi tên Ma Quân cửu phẩm, nhưng chẳng lẽ các ngươi cho rằng bọn chúng có cơ hội chiến thắng sao?
Thấy ba đại Ma Vương không biết sắp phát sinh chuyện gì, Hắc Minh Phách nói thẳng ra tình huống chiến đấu lần này.
Vốn là hắn tính nhân cơ hội lần này đem mấy đại Vương tộc hoàn toàn làm cho suy yếu, nhưng không ngờ tộc A Tu La vốn vẫn luôn không xuất thế bỗng nhiên lại tiến về vùng đất cực Đông.
Vùng đất cực đông là gì? Những Ma Vương khác có thể không biết, nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ, đó chính là Thâm Uyên Ác Ma của địch quân, tộc A Tu La cũng không phải là Vu tộc, cũng không giống tộc Lang Nhân, Huyết tộc là những tộc có hỗn tạp huyết thống giữa nhân loại và Ma tộc, tộc A Tu La chính là tộc duy nhất thuần chính của Thâm Uyên Ác Ma.
Nếu như nói trong những đại Vương tộc, còn có ai muốn Thâm Uyên Ác Ma xuất hiện, như vậy thì cũng chỉ có tộc A Tu La mà thôi.
Nhưng mà tin tức như thế, ba người căn bản không biết, sau khi bọn họ nghe Hắc Minh Phách nói tộc Tử Viêm lại xuất hiện một Ma Vương thì trong lòng tràn đầy khiếp sợ, bất kể là Áo Cổ Lạp Tư Đinh hay là hvt đều không biết Anh Không Thích là cao thủ cảnh giới Ma Vương, cho nên lúc vừa nghe nói tộc Tử Viêm có hai tên cao thủ đạt đến cảnh giới Ma Vương, sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi.
Đừng nhìn bọn họ có số lượng Ma Quân cửu phẩm với nhân số áp đảo, nhưng trước mặt Ma Vương, cho dù là Ma Quân cửu phẩm đỉnh phong cũng không đáng lo ngại, nếu như chỉ có một Ma Vương, dựa vào bảy tên Ma Quân cửu phẩm tộc Lam Vũ và năm tên Ma Quân gần đạt đến cảnh giới Ma Vương có lẽ vẫn có thể ứng phó, nhưng nếu một khi đã có hai Ma Vương, như vậy ưu thế của bọn hắn sẽ không còn chút gì, hơn nữa còn tuyệt đối rơi vào hoàn cảnh cực xấu.
Tình huống như thế sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi?
- Hừ, cho dù như thế thì đã sao? Chỉ cần chúng ta liên thủ giết ngươi, đến lúc đó lại giết bọn kia, cuối cùng chiến thắng còn không phải là chúng ta sao?
Chỉ có điều rất nhanh sau đó, ba đại Ma Vương đều cùng lúc hồi phục lại tinh thần, Khắc Lí Tư Mạn Đức hừ lạnh nói.
Đối với hai đại Ma Vương còn lại thì càng không thể để Hắc Minh Phách còn sống trở về, nếu không bọn họ sẽ không bao giờ còn là đối thủ của tộc Tử Viêm, biện pháp duy nhất hôm nay đó chính là đem Hắc Minh Phách giết đi, sau đó lại nghĩ biện pháp giết chết hai người kia.
- Các ngươi có biết Thâm Uyên Ác Ma không?
Thấy ba người căn bản không hề có ý giác ngộ, Hắc Minh Phách nhàn nhạt thở dài một tiếng nói.
- Ồ?
Ba đại Ma Vương đều sửng sốt, trong mắt bọn họ tràn đầy nghi hoặc. Bọn họ tất nhiên biết Thâm Uyên Ác Ma, nhưng bọn họ không hiểu tại sao Hắc Minh Phách lại nói đến Thâm Uyên Ác Ma vào lúc này làm gì?
- Ta không có thời gian giải thích nhiều với các ngươi, ta bây giờ chỉ muốn nói cho các ngươi biết, nếu như muốn tiếp tục làm Ma Vương, vậy thì trận chiến này xem như kết thúc, bằng không đợi sau khi Ác Ma tiến vào Ma giới, các ngươi có lẽ ngay cả pháo hôi cũng không bằng.
Hắc Minh Phách nhàn nhạt nói.
- Hắc Minh Phách, ngươi bớt nói nhảm đi, chúng ta đường đường là Ma Vương mà ngay cả pháo hôi cũng không bằng ư? Làm thế nào mà ngay cả pháo hôi cũng không bằng? Hơn nữa Thâm Uyên Ác Ma chỉ là thứ trong truyền thuyết, ta dám nói ta là Thâm Uyên Ác Ma đấy!
Áo Cổ Lạp Tư Đinh vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên không tin lời của Hắc Minh Phách, Vũ Huyết Thiên và Khắc Lí Tư Mạn Đức cũng đồng thời cảm thấy như vậy.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của ba người, Hắc Minh Phách lắc đầu thở dài, hắn biết cho dù mình có nói thêm cũng vô ích, đã như vậy thì cứ hủy diệt bọn họ đi.
- Ngọc La Sát, ngươi muốn động thủ với ai thì cứ mặc sức ra tay đi!
Hắc Minh Phách nhẹ nhàng nói về một phía trong hư không.
Ba đại Ma Vương đều sửng sốt, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy một bóng người màu trắng xuất hiện trong hư không, sắc mặt của hắn khô gầy, chính là Ngọc La Sát vừa từ nhân gian trở về, chính là kẻ đã đem toàn bộ linh lực của mình để theo đuổi lực lượng cực hạn.
Ngọc La Sát không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía Vũ Huyết Thiên, nhìn về kẻ mạnh nhất trong ba người, ý của hắn cũng rất rõ ràng, đó là ta chọn hắn rồi.
Thấy Ngọc La Sát nhìn về phía Vũ Huyết Thiên, trên mặt Hắc Minh Phách lộ ra nụ cười khổ, người này quả là cuồng nhân chiến đấu, chuyên chọn những trái hồng cứng nhất, chỉ có điều dù sao đi nữa, với thực lực của hắn, cho dù không phải là đối thủ của Vũ Huyết Thiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể cầm chân Vũ Huyết Thiên, như vậy thì có dư thời gian giao chiến với hai người còn lại rồi, chỉ có điều hi vọng tên Long Chiên Thiên có thể giữ chân được A Tu La, đợi mình đến cứu viện.
Thấy bên cạnh Hắc Minh Phách không ngờ lại ẩn nấp một người ngang hàng với đám người mình, sắc mặt ba đại Ma Vương đều biến đổi, bảy ngày bảy đêm rồi, bọn họ không phát hiện được chút nào, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng thực lực của người này tuyệt đối không dưới bọn họ, ít nhất công phu ẩn tàng của hắn đã vượt qua ba đại Ma Vương bọn họ.
Chỉ có điều thấy Ngọc La Sát đưa mắt nhìn về phía mình, Vũ Huyết Thiên không giận mà lại cười, cho dù hắn có thực lực bằng mình, nhưng cũng chỉ là một người đối phó với mình, điều này cũng không phải chuyện dễ dàng, đã như vậy thì chiến đi, chỉ cần chờ Áo Cổ Lạp Tư Đinh và Khắc Lí Tư Mạn Đức đánh bại Hắc Minh Phách là có đủ thời gian để giúp mình. Huống chi, thực lực chân chính của mình đâu chỉ có vậy?
Nghĩ đến đây, sau lưng Vũ Huyết Thiên soạt một tiếng, mở ra một đôi cánh màu lam khổng lồ, khí tức khổng lồ bộc phát toàn diện, cảm nhận được lực lượng cường đại của Vũ Huyết Thiên, Áo Cổ Lạp Tư Đinh, Khắc Lí Tư Mạn Đức đều biến sắc, bọn họ mặc dù là Ma Vương, nhưng nhiều năm qua vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Ma Vương sơ cấp, nhưng không ngờ Vũ Huyết Thiên đã đạt đến cảnh giới Ma Vương trung cấp, người này ẩn tàng thật sâu, xem ra sau khi đối phó với Hắc Minh Phách xong phải đem mũi thương chĩa về phía hắn mới đúng.
Chỉ có điều, lúc cảm nhận được lực lượng cường đại của Vũ Huyết Thiên, trong mắt Ngọc La Sát lại dấy lên một tia hưng phấn….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 763: Tử Viêm Ma Đế
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Bình….
Thân ảnh Ngọc La Sát trực tiếp lao đến, người còn đang ở trên không trung đã trực tiếp vung ra một trảo chộp về phía Vũ Huyết Thiên, chỉ thấy một đạo bàn tay hư ảo trong nháy mắt ngưng tụ, đánh thẳng đến trước ngực Vũ Huyết Thiên, chính là Cửu U Minh Không Thủ của La Sát Môn.
Vũ Huyết Thiên cười lạnh một tiếng, vung lên một thương, trong tay hắn vốn không có thứ gì, nhưng lúc hăn nâng lên thì đã có một thanh trường thương thập tự màu vàng, trực tiếp đâm về phía thân thể Ngọc La Sát, căn bản không hề để ý đến một trảo kia của Ngọc La Sát.
Vẻ hưng phấn trên mặt Ngọc La Sát càng đậm, trực tiếp thu hồi tay phải, hai tay ở trước ngực vẽ lên một cái, trực tiếp xuất ra tuyệt học của La Sát Môn, Ma Thiên Sinh Tử Luân.
Nhất thời mọi người liền nhìn thấy một huyết luân khổng lồ xuất hiện trước người hắn, thanh thập tự thương của Vũ Huyết Thiên đâm vào trong huyết luân, nhưng phảng phất như bị hút vào hắc động, mặt Vũ Huyết Thiên liền biến sắc, chỉ có điều cũng không có thu thương, ngược lại càng tăng thêm lực đạo đâm tới, trường thương hoàng kim sắc bạo xạ ra từng đạo tia sáng.
Dường như muốn đem huyết luân đâm rách vậy.
- Xoẹt….
Trường thương thập tự cuối cùng đâm vào trong huyết luân, mơ hồ có dấu hiệu đâm vào nhục thể, nhưng sắc mặt Vũ Huyết Thiên lại đột nhiên kịch biến, đơn giản là bởi vì hắn cảm thấy mũi thương của mình không ngờ lại đâm trúng lưng của bản thân.
Trên mặt Áo Cổ Lạp Tư Đinh và Khắc Lí Tư Mạn Đức hiện lên vẻ kinh ngạc, mọi người không thể tin nhìn hết thảy mọi thứ phát sinh trước mặt.
Bọn họ chỉ thấy trường thương thập tự đâm vào trong huyết luân, sau đó thì đầu thương lại xuất hiện sau lưng Vũ Huyết Thiên, có lẽ một thương này chính là của Vũ Huyết Thiên, khí tức giống hắn y hệt, hắn căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, thanh trường thương này cứ như vậy đâm vào lưng của hắn.
Thoạt nhìn, không gian giống như bị gấp khúc lại.
Quỷ dị, cực kỳ quỷ dị, đây rốt cuộc là công pháp gì? Sinh Tử Ma Thiên Luân? Chẳng lẽ sinh tử thật sự chỉ là trong một ý niệm?
Vũ Huyết Thiên quát một tiếng, rút trường thương của mình về, nhịn cơn đau đớn từ lưng truyền lại, trường thương thập tự quét về phía Ngọc La Sát, hắn không tin bản thân còn không bằng nhân loại này.
Ma Thiên Sinh Tử Luân của ngươi biến thái, như vậy mình sẽ không đâm vào trong huyết luân như vừa rồi nữa, xem ngươi có biện pháp gì.
Thấy Vũ Huyết Thiên quét trường thương đến, thân ảnh Ngọc La Sát cấp thốc thối lui, mà Vũ Huyết Thiên cũng trực tiếp đuổi theo.
Lúc này, Áo Cổ Lạp Tư Đinh và Khắc Lí Tư Mạn Đức cũng đều dồn toàn bộ lực chú ý lên Hắc Minh Phách, trong mắt lộ vẻ may mắn, may là tên kia chọn Vũ Huyết Thiên, nếu không cho dù thực lực của hắn chẳng ra làm sao, nhưng có công pháp biến thái như vậy thì nhóm người mình cũng sẽ chịu nhiều đau khổ a.
Hắc Minh Phách mặc dù cường đại, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ một mình hắn còn có thể đối phó với hai người sao?
Nghĩ đến đây, hai người trực tiếp xông đến, đối mặt với lão quái vật Hắc Minh Phách này, bọn họ chỉ có thể liên thủ.
Nhưng rất nhanh sao đó, chút may mắn của bọn họ liền biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí biến thành hoảng sợ, đơn giản là trên người Hắc Minh Phách chợt bộc phát ra một cổ khí tức cường đại không thể ngăn cản.
Đó là Ma Vương đỉnh phong, tuyệt đối là khí tức của Ma Vương đỉnh phong, khí tức so với Vũ Huyết Thiên không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Ma Vương đỉnh phong, hắn không ngờ lại đạt đến Ma Vương đỉnh phong? Hắn nếu như đạt đến Ma Vương đỉnh phong, tại sao những năm gần đây lại không có động thái gì? Ma Vương sơ cấp và Ma Vương đỉnh phong khác nhau rất lớn, có thể đạt đến Ma Vương đỉnh phong tuyệt đối có thực lực thống nhất Ma giới, tại sao nhiều năm qua hắn phải cùng sống hòa bình với đám người mình chứ?
Hơn nữa, trong mơ hồ, bọn họ cảm thấy thực lực của Hắc Minh Phách còn chưa triển lộ hết hoàn toàn, chẳng lẽ hắn….
Trong lòng hai người tràn đầy nghi ngờ, nhưng Hắc Minh Phách căn bản không để cho bọn họ có bất kỳ cơ hội đặt câu hỏi nào, thân thể của hắn cứ như vậy đi tới trước mặt Áo Cổ Lạp Tư Đinh, nhìn khuôn mặt Ma Vương mới tấn chức được gần ngàn năm đầy vẻ tiếc hận.
- Thiên phú của ngươi không tệ, đáng tiếc là quá háo sắc, ngay cả một nửa lực lượng bị hút đi cũng không biết, là lão già Kim Lợi Tư Quân phái người sao?
Trong lúc nói chuyện, Hắc Minh Phách đã vỗ ra một chưởng.
Trong lòng Áo Cổ Lạp Tư Đinh giật mình vô cùng, mình không ngờ lại bị hút đi một nửa công lực, không trách được gần đây cảm thấy già cả mệt mỏi, thì ra là bị hút đi mất lực lượng. Chẳng lẽ là Thanh Nhã Lâm? Ả tiện nhân kia không ngừng lại đầu phục tên phế vật bị mình đuổi xuống đài sao?
Trong lòng Áo Cổ Lạp Tư Đinh tràn đầy tức giận, nhưng hiển nhiên hắn không có bất kỳ cách gì tìm Thanh Nhã Lâm hay Kim Lợi Tư Quân gây phiền toái, đơn giản là một chưởng của Hắc Minh Phách đem đến cho hắn áp bách thật sự quá lớn.
Nâng hai cánh tay lên, ma lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, toàn bộ lực lượng tụ tập về hai cánh tay, cánh tay của hắn nổi lên từng đạo quang mang màu bạc, quang mang màu bạc tạo thành thực chất bao quanh bao tay
- Rắc rắc….
Quang mang màu bạc ngưng tụ thành bao cổ tay trực tiếp vỡ vụn ra, ngay sau đó một chưởng của Hắc Minh Phách hung hăng bổ lên hai tay Áo Cổ Lạp Tư Đinh.
- Rắc rắc….
Một chuỗi tiếng nứt vỡ vang lên, cánh tay của Áo Cổ Lạp Tư Đinh vỡ vụn ra, chỉ có điều lúc này, Khắc Lí Tư Mạn Đức đã lao đến, nhưng hắn hiểu rõ, với thực lực hiện tại của Hắc Minh Phách, đơn đả độc đấu thì nhóm người mình tuyệt đối không phải là đối thủ, tuyệt đối không thể để Áo Cổ Lạp Tư Đinh bị thương.
- Phá Hư Toái Viêm Quyền!
Khắc Lí Tư Mạn Đức hô to một tiếng, trên cánh tay của hắn dấy lên ngọn lửa màu đen, giống như sao băng nện về phía Hắc Minh Phách.
Hắc Minh Phách nhanh chóng thu tay lại, một quyền giống như trước nện về phía Khắc Lí Tư Mạn Đức, ngọn lửa màu tím trong nháy mắt bộc phát, trực tiếp nện lên hữu quyền của Khắc Lí Tư Mạn Đức.
Lực lượng khổng lồ trực tiếp đem hữu quyền của Khắc Lí Tư Mạn Đức nện nát bấy, ngọn lửa màu tím trực tiếp cắn nuốt sạch sẽ, thân thể của Khắc Lí Tư Mạn Đức cũng bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ có điều Áo Cổ Lạp Tư Đinh cũng nhân cơ hội này lui ra ngoài, ngân quang trên tay hắn dập dờn, liền chữa khỏi cánh tay của mình, liền ngửa mặt lên trời hú dài.
Theo tiếng cười của hắn, một đạo thân ảnh giống như ngọn núi khổng lồ nhanh chóng lao đến, chính là tọa kỵ của hắn, Ngân Sắc Thiên Lang Vương….
Cảm nhận được đạo thân ảnh nhanh chóng đến gần, sắc mặt Hắc Minh Phách hơi đổi, hắn biết, nếu như thực sự để Áo Cổ Lạp Tư Đinh và tọa kỵ của hắn tụ hợp, như vậy thì muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, chuyện đã trở thành như vậy, không thể tiếp tục kéo dài, tuyệt đối không thể để hắn rời đi.
Lực lượng trong cơ thể lại một lần nữa bắt đầu tăng lên, ngọn lửa màu tím bốc cháy toàn diện, một cổ khí tức đủ khiến cho alctd và Khắc Lí Tư Mạn Đức gần như tuyệt vọng…. Ma Đế…
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào