Trong mắt Quỷ Vương có mấy phần bất đắc dĩ. Âu Dương biết, Quỷ Vương gần như là cường giả vô địch thiên hạ. Hắn đã sống không biết bao nhiêu năm. Đối với hắn mà nói, có lẽ điều có chút ý nghĩa duy nhất chính là theo đuổi chí cao vô thượng cuối cùng kia. Mặc dù đây chỉ là một con đường tử vong.
Từ trong mắt Quỷ Vương, Âu Dương có thể nhìn ra được mấy phần bất đắc dĩ. Biết rõ đường phía trước có thể là con đường đi tới tử vong, nhưng lại không thể dừng lại, chỉ có thể không ngừng theo đuổi. Kết quả có thể là tất cả sẽ biến thành hư không, nhưng hắn vẫn không có cách nào dừng lại.
- Hơn nữa còn có một điều. Đó chính là mỗi lần có người nào đó trở thành chí cao vô thượng, như vậy ở thời đại lớn kế tiếp, chủng tộc của hắn chỉ có thể nhận được lực lượng truyền thừa nhưng không có linh hồn truyền thừa.
Quỷ Vương lắc đầu.
- Ngươi nói ngươi vẫn là ngươi của ngàn vạn năm trước, nhưng có người lại không còn hắn của ngàn vạn năm trước nữa?
Tất nhiên Âu Dương có thể hiểu được ý của Quỷ Vương.
- Đúng vậy. Đây mới là nguyên nhân khiến ta nghi ngờ. Nếu đã trở thành chí cao vô thượng, vậy tại sao không thấy linh hồn, nhưng lực lượng vẫn lưu lại? Ta suy đoán chúng ta giống như là một đám con mồi. Chúng ta sinh sống trong một bãi săn bắn. Có một ác ma xem chúng ta như đồ chơi, để chúng ta tự giết lẫn nhau, nhìn chúng ta theo đuổi tham vọng trong lòng mình, người cuối cùng còn lại sẽ phải chết trong tay của hắn...
Sắc mặt Quỷ Vương rất khó coi.
- Ngươi muốn nói tới ông trời?
Âu Dương chỉ chỉ lên phía trên. Tuy nhiên Âu Dương không quá tin tưởng vào tồn tại gọi là ông trời kia. Nếu quả thật có trời, vậy mình giết nhiều người như vậy, dù thế nào trời cũng nên giết mình. Nhưng không có ai để ý đến mình. Hơn nữa ông trời cũng từ trước đến nay sẽ không thương hại, thậm chí đều sẽ không trừng phạt kẻ ác. Cho nên ông trời hẳn là không tồn tại.
- Ngươi nói thử xem?
Lần này Quỷ Vương không hề trả lời, mà dùng câu hỏi như vậy để hỏi ngược lại Âu Dương!
- Ngươi nói...
Dường như Âu Dương bỗng nhiên hiểu ra điều gì. Nhưng nếu vậy còn đáng sợ hơn cả trời.
- Không nên suy nghĩ nhiều. Chỉ có ngươi và Chiến Vương có cơ hội nghịch thiên cải mệnh. Thật ra các ngươi nên liên thủ với nhau!
Quỷ Vương nói xong, vô số hài cốt phía sau hắn bắt đầu nối lại thành cầu. Âu Dương quay đầu thoáng nhìn về phía đồng bọn của mình. Bảy người bọn họ đều bước lên cầu bạch cốt.
- Các ngươi không nên đi theo. Lần này quá nguy hiểm. Đây chính là chuyến đi xuống địa ngục!
Âu Dương không muốn để những người này đi theo. Dù sao xuống địa ngục vẫn quá nguy hiểm. Bằng không Quỷ Vương sao có thể đưa cho mình ngọc trấn hồn kia. Đó chẳng khác gì là thêm một cái mạng.
- Địa ngục? Ngay cả mộ của Yêu tổ chúng ta còn đào, địa ngục thì có gì đáng sợ!
Mê Đồ Hòa Thượng cũng trở nên lưu manh. Cũng không biết tại sao, tuy rằng hắn với Âu Dương còn có một chút thù hận, nhưng Mê Đồ Hòa Thượng lại có cảm giác, hiện tại ở chung một chỗ với ai cũng không an toàn bằng ở chung một chỗ với Âu Dương.
- Đúng vậy phu quân. Thiếp đã là người của phu quân. Cho dù chết thiếp cũng phải ở bên cạnh phu quân...
Sở Yên Nhiên nói ra mấy câu như vậy khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu. Nàng thành người của mình từ lúc nào? Mình và nàng đã phát sinh chuyện gì sao? Nhiều nhất mình chỉ nhìn thân thể nàng một chút thôi. Chuyện này đối với Âu Dương mà nói thật sự không tính là cái gì. Trong xã hội hiện đại, khắp nơi đều có thể nhìn thấy người lỏa lồ. Nếu như ngươi lên phố lớn lượn một vòng, dựa theo tư tưởng của Sở Yên Nhiên, vậy ngươi chí ít có thể kiếm về mười mấy người vợ...
- Không biết xấu hổ!
Dù thế nào Yên Hồng cũng cảm thấy khó chịu với Sở Yên Nhiên. Vừa nghe thấy Sở Yên Nhiên nói như thế, nàng liền mở miệng châm chọc.
- Tất cả đều đừng làm ồn nữa. Hãy nghe ta nói. Lần này xuống địa ngục, nữ nhân không nên đi thì tốt hơn!
Mạnh Cường vung Kỳ Lân Nha trong tay lên, thử độ cứng của xương cốt tạo thành cầu nối dưới chân mình, vừa mở miệng nói.
Khi Kỳ Lân Nha chém xuống xương cốt, thậm chí không tạo được một vết xước trên xương cốt đó. Điều này khiến Mạnh Cường thiếu chút nữa thì la lớn!
- Ngươi là ai?
Lần này rốt cuộc hai nữ nhân đã đứng trong cùng một chiến tuyến, trăm miệng một lời nói ra câu nói này, khiến Mạnh Cường vốn đang phiền muộn, lần này lại càng phiền muộn hơn.
Không cần phải nói Sở Yên Nhiên. Mạnh Cường tự nhận khẳng định mình đánh không thắng Sở Yên Nhiên. Yên Hồng là một nữ tử. Mình cũng không tiện tính toán với một tiểu cô nương. Cho nên vào lúc này điều duy nhất Mạnh Cường nên làm chính là nhịn...
- Âu Dương, địa ngục tuy nguy hiểm, nhưng có Tu La Vương thủ hộ, tất cả chúng ta vẫn có thể dễ dàng đi qua!
Cốc Thanh Vũ mở miệng nói.
Nhìn một nhóm người này, ngoại trừ gia hỏa Mộc Tùng với Tháp Khắc kia không có mở miệng, những người khác nói rõ là muốn đi cùng. Âu Dương cũng không tiện làm mất mặt tất cả mọi người. Cuối cùng hắn đành gật đầu bất đắc dĩ nói:
- Địa ngục cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Tu La Vương cũng không chắc có thể bảo vệ mọi người. Cho nên nếu như mọi người có nguy hiểm gì cũng đừng trách ta!
- Tiễn Thần lúc nào lại trở nên lề mề như vậy? Mẹ ơi, đám người Sa Lâm có thể lập ra một chủng tộc. Ta xem Âu Dương cũng có thể!
Mộc Tùng lại phát huy ưu thế không giữ mồm giữ miệng. Hắn bất ngờ lại nói ra những lời như vậy.
- Thành lập một chủng tộc...
Âu Dương nghe Mộc Tùng nói xong, nở một nụ cười khổ, Âu Dương biết, mình trời sinh không phải là người lãnh đạo. Mỗi lần mình làm người lãnh đạo đều xảy ra chuyện. So với đi hại người, không bằng làm một người đàng hoàng. Khi ngươi có đầy đủ thực lực, bình thường thế lực lớn sẽ không thể dễ dàng có ý định giết chóc đối với ngươi.
- Ít nói lời vô ích thôi. Thành lập chủng tộc? Ngươi cho là xây nhà xí trong nhà ngươi sao?
Cuối cùng Tháp Khắc đã mở miệng. Vừa mở miệng hắn liền nói mấy câu cay độc với Mộc Tùng. Cũng bởi vì trong mộ của Yêu tổ, Mộc Tùng đã nói không ít lời châm chọc Tháp Khắc. Nói cái gì Tháp Khắc dã tràng xe cát biển đông, nói Tháp Khắc là giả dế nhũi kết quả thành vương bát. Dù sao đi nữa cái gì khó nghe Mộc Tùng đều đã nói. Mà bây giờ Tháp Khắc nắm được cơ hội, đương nhiên sẽ cay độc trả lại những lời đó.
- Lực hiệu triệu của Tiễn Thần không gì sánh kịp. Dù thế nào cũng cường đại hơn Vạn Tiên Chi Vương đã chết không biết bao nhiêu năm kia chứ?
Mộc Tùng không phục nói.
- Vô dụng thôi. Nếu như tại thời điểm trước khi tấm màn che thời đại lớn được kéo ra, chúng ta vẫn còn ở Tiên giới, như vậy Âu Dương vẫn còn có lực đánh một trận. Nhưng bây giờ khi tấm màn che thời đại lớn đã kéo ra, hỗn chiến sắp đến. Vạn Tiên Chi Vương và Sa Lâm chính là hai phe thế lực mạnh nhất chiếm cứ Tiên giới. Phía tây nam đang bị Vu tộc nhìn ngó. Phía đông có Hải tộc ẩn nấp. Ma vương ở Ma giới có thù oán với Âu Dương. Nếu như tùy tiện hiệu triệu vào lúc này, chỉ sợ sẽ có rất nhiều kẻ muốn đánh Âu Dương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Vậy chẳng lẽ chúng ta không thể liên hợp với Chiến tộc và Yêu tộc sao?
Mạnh Cường có chút không rõ.
Âu Dương lắc đầu nói:
- Chiến tộc có thể cho ta làm Tịnh Kiên Vương, chứng tỏ Chiến Vương không hy vọng ta tự xưng Vương. Mặc dù Yêu tộc có một vài điều ước với ta, nhưng ngươi thật sự tin tưởng Bạch Tinh sẽ liên hợp với ta sao? Nếu hắn không giở ám chiêu sau lưng ta, ta đã đủ hài lòng! Thời đại lớn lần này ta chắc chắn không phải là nhân vật chính. Ta chẳng qua chỉ là một con thuyền nhỏ trong biển rộng nước chảy bèo trôi, chỉ cầu không bị sóng dữ của thời đại lớn lật tung thôi!
Âu Dương cũng biết, bây giờ thực lực của mình vẫn quá yếu. Hiện tại thời đại lớn mở ra, Tiên đế nhiều như chó, tiên tôn đi đầy đường. Tuy rằng mình có thể thoải mái đánh giết tiên tôn, nhưng Âu Dương biết, người có thực lực tương đương với mình bây giờ khẳng định rất nhiều. Càng không cần phải nói tới những vương giả kia, chỉ nói Quỷ Vương đang ngồi cách mình không xa. Hiện tại còn có Tu La Vương áp chế Quỷ Vương, Quỷ Vương lại có việc cần nhờ tới mình. Nếu như không có Tu La Vương, Quỷ Vương muốn giết chết mình, không phải là không có khả năng.
- Xem ra sau khi chúng ta trở lại đại lục Tiên giới, sợ là sẽ phải nghênh đón bão táp!
Mạnh Cường lắc đầu. Trước đây mỗi người bọn họ đều là cường giả. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể coi là là trung tầng. Muốn được phong quang giống như trước kia, căn bản không có khả năng.
- Cũng không nhất định. Tứ tông chắc đang giả vờ giả vịt. Có khả năng bọn họ sẽ dễ dàng để Vạn Tiên Chi Vương cướp đi tất cả sao? Vào lúc này sự thống trị Vạn Tiên Chi Vương tạm thời bất ổn. Sau khi chúng ta trở lại có thể đi nhờ vả Hàn Băng Cung! Chúng ta sở hữu Tây Bắc. Lại thêm hiệu triệu của Tiễn Thần, cũng không phải không có sức liều mạng!
Mê Đồ Hòa Thượng biết, người thống trị Hàn Băng Cung chính là người có quan hệ thân thiết với Âu Dương. Chỉ cần đến Hàn Băng Cung, cơ bản có thể xem như đã về đến nhà.
- Hàn Băng Cung...
Âu Dương nghe nhắc tới Hàn Băng Cung, hắn liền cảm giác mình có chút đau đầu. Tuy nhiên hắn có chút khó hiểu. Tại sao mỗi lần có người nhắc tới Hàn Băng Cung đầu mình lại đau như vậy? Hàn Băng Cung có quan hệ gì với mình sao?
Lựa chọn quên là một cách để Âu Dương tự bảo hộ mình. Có lúc hắn nhớ tới, nhưng trong lòng hắn không muốn để bản thân nhớ lại tất cả, cho nên không bao lâu hắn lại có thể quên lãng tất cả...
Tây Bắc, trong Hàn Băng Cung, Lý Uyển Như đang ngồi ngay ngắn ở trên tôn vị nhìn một đám cường giả phía dưới Hàn Băng Cung. Bây giờ Hàn Băng Cung có thể nói là binh cường mã tráng. Uy hiếp của Bích Huyết Vân Đình cũng không mang lại phiền toái quá lớn đối với Hàn Băng Cung. Bởi vì giết Quan Hãn Thanh chính là Âu Dương. Cho dù Bích Huyết Vân Đình muốn tìm phiền phức cho Hàn Băng Cung cũng không có lý do gì.
Mặc dù nói ngọc gia chi tội, nhưng Bích Huyết Vân Đình không phải là người ngu. Thực lực của Hàn Băng Cung lớn mạnh như vậy. Nếu đánh nhau, cho dù Bích Huyết Vân Đình có thể thắng, cuối cùng vẫn là nguyên khí đại thương. Thực lực vạn năm cũng khó hồi phục lại. Dưới tình huống như thế, gia chủ Bích Huyết Vân Đình chỉ cần không phải là kẻ ngu si, sẽ không đi khai chiến với Hàn Băng Cung.
- Sứ giả của Nghi Quân tới. Chúng nói nếu trong vòng một năm Hàn Băng Cung chúng ta không quy hàng, chịu sự thống trị của Tiên vương, chúng sẽ khiến chúng ta biến thành tro bụi...
Trong mắt Lưu Linh có mấy phần lo lắng. Tiên vương quá cường đại. Thủ đoạn của Tiên vương Nghi Quân này quá sắc bén. Lúc trước Vô Hồi Cốc muốn đối kháng với Nghi Quân, một mình Nghi Quân lên Vô Hồi Cốc. Chỉ sau một đêm, Vô Hồi Cốc liền biến mất khỏi Tiên giới. Từ tiên tôn, cho tới đệ tử nhập môn, tất cả thân thể đều bị nát vụn. Ngay cả một thi thể lành lặn cũng không thấy! linh hồn của bọn họ đều bị Nghi Quân vây chết dưới mặt đất, khiến bọn họ vĩnh viễn không được vào luân hồi. Thủ đoạn này đã khiến toàn Tiên giới phải kinh sợ. Từ đó về sau sứ giả của Nghi Quân đi tới đâu, cho dù là Chúng Thần Điện cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
- Chúng ta không hàng!
Trong mắt Lý Uyển Như đầy ý chí quyết đấu nói:
- Nghi Quân thật sự mạnh mẽ, nhưng Thiên Nam đến Tây Bắc. Cho dù là hắn muốn đến cũng không đơn giản như vậy. Bên chúng ta rất gần với lối vào Ma giới. Nói không chừng lúc nào đó Chiến tộc sẽ xuất hiện. Nếu như bây giờ chúng ta đầu hàng, vậy đồng dạng là một con đường chết. So với Chiến tộc, ta muốn đối kháng với Nghi Quân hơn...
- Nhưng cung chủ, nếu như chúng ta không hàng, vậy Nghi Quân có thể thật sự khiến chúng ta biến thành tro bụi hay hông?
Rõ ràng đám trưởng lão phía dưới có chút sợ chết. Lời của bọn họ nói ra khiến Lý Uyển Như phải nhíu mày.
- Ta không cưỡng ép bất cứ người nào lưu lại. Nếu nguyện ý cùng sống chết với Hàn Băng Cung thì có thể lưu lại. Nếu không muốn có thể rời đi bất cứ lúc nào!
Lý Uyển Như nói xong liền đứng lên đi vào đại điện!
- Ôi...
Một đám trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó mỗi người đều quay về phía Lưu Linh hành lễ nói:
- Lão cung chủ, vào lúc này người nên khuyên nhủ đệ tử của mình đi...
- Uyển Như nói không sai. Nếu như chúng ta đầu hàng, như vậy khi Chiến tộc xuất hiện, nhất định sẽ bắt chúng ta để khai đao đầu tiên. Với sự khủng bố của Chiến tộc, ta cảm thấy chúng ta làm trung lập vẫn tốt hơn!
Lưu Linh cũng lắc đầu.
Quỷ đảo thật sự không hổ danh là quỷ đảo. Trên đường đi đi tới, khắp nơi trên đảo đều là âm khí bao trùm. Thỉnh thoảng có mấy ác quỷ bay sát qua mọi người, nhìn qua cũng khiến người ta kinh sợ. Tuy nhiên những ác quỷ này theo bản năng đều rời xa Âu Dương. Sát khi trên người Âu Dương nặng đã đủ để giết quỷ. Cho nên cho dù là ác quỷ nhìn thấy Âu Dương cũng phải đi đường vòng.
- Âm binh âm tướng đều ở trên đảo sao?
Từ lúc Âu Dương đi tới quỷ đảo này, hán đã cảm thấy có chút cổ quái. Tại sao cho tới bây giờ đều không gặp phải bất kỳ âm binh âm tướng nào? Chẳng lẽ nói một mình Quỷ Vương chỉ huy? Chỉ dựa vào những ác quỷ chết tiệt này có thể giết người sao? Những ác quỷ này dùng để hù dọa tiểu cô nương một chút còn được, nếu muốn đối phó với cường giả chân chính thì có dùng được rắm. Ban đầu Quỷ Vương biểu diễn cầu bạch cốt cầu, gộp lại cũng phải hơn một nghìn. Như vậy quỷ tộc cũng hơi yếu một chút?
- Đúng...
Quỷ Vương gật đầu, nhưng không nói nhiều về vấn đề này. Nhưng thời điểm Quỷ Vương gật đầu sắc mặt Âu Dương lại hơi thay đổi một chút. Tuy nhiên thoáng nhìn về phía trấn hồn ngọc trong tay, Âu Dương không tiếp tục suy nghĩ gì nữa. Dù sao âm binh của Quỷ Vương có phải ở chỗ này hay không đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì. Lần này hắn làm chỉ vì trấn hồn ngọc này mà thôi.
- Nơi này có gì đó quái lạ!
Sở Yên Nhiên không ngừng nhìn bốn phía xung quanh. Những ác quỷ thiếu cánh tay thiếu chân bồng bềnh khắp nơi, nhưng Sở Yên Nhiên lại không để ý tới những ác quỷ này, mà không ngừng dùng khí tức quan sát trên đảo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhưng không biết tại sao cảm giác của nàng bay ra trăm dặm lại bị cái gì dó cản trở. Nhưng trên đường Sở Yên Nhiên đi tới trung tâm đảo, tuy rằng mỗi lần chỉ quan sát được chừng trăm dặm, nhưng gộp lại cũng đã nửa diện tích của đảo.
Không ngờ trên nửa diện tích đảo này ngoài Quỷ Vương ra cũng không nhìn thấy một người nào của quỷ tộc. Điều này có thể không cổ quái sao?
- Cổ quái là được rồi. Nơi này là quỷ đảo. Nơi này là nơi quỷ tộc sinh sống!
Trong tay Cốc Thanh Vũ cầm một tờ giấy vàng, vẽ ra bùa chú. Bùa chú này không ngừng tản ra từng đợt hào quang màu vàng, khiến những ác quỷ xung quanh đều phải tránh xa.
- Nhưng các ngươi không thấy ngoại trừ Quỷ Vương ra, chúng ta chưa từng gặp một quỷ tộc nào khác sao...
Yên Hồng nhỏ giọng nói. Nhưng Quỷ Vương thính tới mức nào. Rõ ràng hắn vẫn nghe thây được. Âu Dương lén lút quan sát Quỷ Vương một chút. Hắn liền phát hiện trên mặt Quỷ Vương có chút không tự nhiên.
- Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!
Âu Dương nhìn thấy Sở Yên Nhiên còn muốn mở miệng nói gì, hắn liền trừng mắt với Sở Yên Nhiên. Hai nàng lập tức ngậm miệng lại. Đến lúc này sắc mặt Quỷ Vương mới có thể dễ coi hơn một chút.
- Xem ra mọi người rất có hứng thú đối với quỷ tộc!
Quỷ Vương nhìn qua có vẻ rất thoải mái. Tuy nhiên hắn nói như thế trái lại càng khiến Âu Dương ảm thấy cổ quái hơn. Theo tình huống bình thường, cường giả như Quỷ Vương còn cần phải giải thích nhiều như vậy sao?
- Quỷ Vương quá lo lắng. Chuyện của quỷ tộc chính là chuyện trong tộc các ngươi. Sau khi chúng ta mở ra địa ngục sẽ rời khỏi. Tất cả chuyện của quỷ tộc không có quan hệ gì với chúng ta. Hơn nữa trong thời đại lớn Âu Dương cũng chưa nghĩ tới việc xưng vương xưng bá. Ta chỉ muốn sống sót qua thời đại lớn này mà thôi.
Âu Dương khẽ mỉm cười. Thật ra chỉ cần người có chút đầu óc cũng biết chắc chắn quỷ đảo này không đơn giản. Nơi này nhất định ẩn giấu bí mật gì đó. Tuy nhiên Âu Dương không cảm giác mình nên hỏi về những điều này.
Quỷ Vương đã tự nói với mình rất nhiều bí mật. Mình lại mạo muội hỏi người ta những điều không nên hỏi, ngược lại sẽ khiến người khác cảm giác chán ghét.
- Ha ha ha ha, ta thích ngươi...
Quỷ Vương bỗng nhiên nói ra một câu nói như vậy. Đương nhiên những người khác sẽ không cảm thấy có gì lạ, nhưng Âu Dương lại cảm thấy quái lạ. Đừng thấy Quỷ Vương là quỷ tộc, nhưng hắn có dáng dấp của một thiếu niên cute. Một thiếu niên đẹp trai như vậy lại nói với một nam nhân khác là ta thích ngươi, chỉ sợ chỉ cần là người hiện đại sẽ đều có suy nghĩ khác.
- Nếu như không phải ngươi đã có ước định với Chiến Vương, có lẽ ta sẽ cân nhắc với chuyện hợp tác với ngươi!
Biểu hiện của Quỷ Vương rất chân thành. Nhưng Âu Dương nhìn ra được, sự chân thành trong mắt của hắn là giả...
Đoàn người không nói thêm gì nữa. Mọi người cũng không phải đến để xem bí mật của quỷ đảo. Quỷ Vương đã nói tới như vậy, nếu như mọi người lại quan sát nữa, chỉ sợ sẽ khiến cho hắn hiểu lầm.
- Tại vị trí trung tâm của Quỷ đảo, có một chỗ nối liền với cửa địa ngục. Cánh cửa địa ngục này là cánh cửa địa ngục chân chính. Khi ta ta tu luyện đã bắt đầu cảm ngộ được cánh cửa địa ngục đến từ nơi này. Âu Dương ngươi nắm giữ phương pháp thánh chiến. Quan tâm chiến ý lại có sát ý Tu La. Nếu ngươi có thể ở lại chỗ này trăm năm, vẫn có thể tu ra cánh cửa địa ngục!
Lần này, thật ra Quỷ Vương nói cực kỳ chân thành. Nhưng lọt vào trong tai Âu Dương trong lại thối không gì bằng.
Ỏ địa phương quỷ quái này sao? Cho dù mình không sợ những ác quỷ này, mỗi ngày nhìn những ác quỷ buồn nôn này cũng sẽ buồn nôn mà chết! Hơn nữa Âu Dương quả thật không có nhìn ra cánh cửa địa ngục kia có chỗ nào hữu dụng. Tu La Vương của mình còn chưa ra, chỉ cần một đao của Bát Tí Ma La đã chém nát cánh cửa địa ngục kia...
Thật ra Âu Dương quá khinh thường Quỷ Vương. Cánh cửa địa ngục của Quỷ Vương sao có thể đơn giản như vậy. Lúc đó Quỷ Vương cũng không muốn thật sự đối kháng với mọi người, chỉ dùng cánh cửa địa ngục kia để hù dọa mọi người một chút. Nếu như Quỷ Vương chơi thật, cho dù Âu Dương có xuất ra Tu La Vương cũng chưa chắc có thẻ một đao chém nát cánh cửa địa ngục!
- Cánh cửa địa ngục có thể triệu hồi ra Minh vương. Lực chiến đấu của Minh Vương đủ để đánh tan các vương giả. Chỉ có điều rất dễ mất khi lực khống chế đối với Minh vương!
Quỷ Vương nói với vẻ không quan tâm.
Mất lực khống chế... Nghe thấy những chữ này, nhất thời mọi người đều cho rằng Quỷ Vương là một người điên. Bản thân triệu hồi Minh Vương từ cánh cửa địa ngục ra, nhưng lại có thể mất quyền khống chế Minh vương. Hắn còn làm không biết mệt. Đây không phải là người điên thì là gì.
- Vượt qua dãy núi phía trước chính là cánh cửa địa ngục. Ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây thôi!
Quỷ Vương chỉ vào một ngọn núi giống như một phần mộ phía trước nói:
- Cánh cửa địa ngục giống như miệng lớn của ác ma. Trong đó có ngàn vạn ác ma. Tuy nhiên có Tu La Vương ở bên cạnh, các ngươi sẽ an toàn thông qua chín tầng phía trước mà không có vấn đề gì.
- Mười tám tầng địa ngục sao?
Sở Yên Nhiên mở miệng hỏi dò.
- Đó là lời đồn ở bên ngoài. Thật ra địa ngục vốn vô tận. Làm sao có chuyện mười tám tầng!
Quỷ Vương khẽ mỉm cười nói:
- Địa ngục, bất kể các ngươi đi xuống sâu thế nào cũng không có phần cuối. Còn lần này ta để mọi người đi đến tầng thứ mười. Nơi đó chính là địa ngục hắc ám. Bên trong không có bất kỳ ánh sáng nào. Điều Âu Dương phải làm chính là cắm thanh kiếm này vào bên trên tế đàn của địa ngục hắc ám. Làm xong tất cả những thứ này, các ngươi có thể đi ra. Giao dịch giữa chúng ta coi như đã hoàn thành. Đến lúc đó ta sẽ đích thân đưa các vị rời khỏi quỷ đảo!
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Mạnh Cường không hiểu rõ lắm về sự tình dưới địa ngục. Dưới cái nhìn của hắn, như vậy thật sự quá đơn giản. Chín tầng phía trước có Tu La Vương của Âu Dương, bọn họ có thể an toàn thông qua. Tầng thứ mười chỉ cần bọn họ cắm thanh kiếm vào tế đàn kia, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Điều này cũng quá đơn giản đi.
- Đơn giản? Đơn giản cái quỷ!
Sắc mặt Mê Đồ Hòa Thượng rất khó coi. Bởi hắn tưởng Quỷ Vương sẽ bảo bọn họ đi tới mấy tầng phía trước. Nhưng không ngờ được bọn họ phải đi tới địa ngục hắc ám tầng thứ mười. Nơi đó không có một nguồn sáng nào. Nhưng bên trong lại phong ấn một chân ma! Uy lực của chân ma kia tất nhiên không sánh bằng Quỷ Vương, nhưng tại tầng thứ mười trong địa ngục hắc ám, bản thân hắn là bá chủ canh giữ nơi đó. Sao có thể dễ dàng đối phó được?
- Chỉ là một con chó địa ngục ba đầu mà thôi. Lẽ nào các vị còn không thu thập được sao? Ngay cả tứ tượng của Yêu tổ các vị còn phế bỏ được huống gì là nó!
Quỷ Vương khẽ mỉm cười. Nhưng sau khi cười xong trên mặt hắn thực sự không tự nhiên. Bởi vì hắn phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn với vẻ cổ quái.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Quỷ Vương đại nhân thực sự là thần thông quảng đại. Ngay cả tứ tượng trong mộ của Yêu tổ Quỷ vương đại nhân cũng biết!
Sở Yên Nhiên nhìn Quỷ Vương một lát sau đó mới nói. Lúc này nàng càng cảm thấy không yên lòng về Quỷ Vương. Khẳng định chuyện mọi người ở trong mộ của Yêu tổ còn chưa nói với người ngoài. Người duy nhất biết tất cả những điều này là Bạch Tinh vẫn còn trong chủ mộ thất chưa đia ra. Hiện tại Quỷ Vương lại có thể nói ra tứ tượng Yêu tổ. Hiển nhiên điều này không hợp lý.
- Ha ha, mọi người đừng quá lo lắng. Lúc trước tứ tượng trong mộ của Yêu tổ đã nổi danh khắp thiên hạ. Ta cũng có nghe thấy thôi. Các vị có thể sống từ mộ của Yêu tổ đi ra, chắc hẳn đã phá được tứ tượng của Yêu tổ!
Quỷ Vương lại giải thích. Tuy nhiên loại người như hắn càng giải thích lại càng rõ ràng là đang che giấu.
- Quỷ Vương đại nhân. Ngài có thể triệu hồi ra được Minh vương tầng thứ mười bảy. Lẽ nào chỉ là địa ngục tầng thứ mười đã cần chúng ta xuống? Chẳng lẽ nơi đó có vật gì khắc chế ngài sao?
Yên Hồng giống như nắm được điều gì. Nàng nói vậy khiến sắc mặt Quỷ Vương đại biến.
- Được rồi. Nhiều lời vô ích, ta với Quỷ Vương đại nhân đã có giao dịch trước. Bất kể nói thế nào ta chắc chắn phải đi. Nếu như mọi người có lo lắng có thể trở về trên thuyền chờ ta!
Âu Dương cũng nhìn ra được Quỷ Vương không bình thường. Tuy nhiên mỗi người đều có bí mật của mình. Bọn họ cũng không dự định nói nhiều làm gì.
- Như vậy sao được! Ta muốn đi cùng với phu quân!
Sở Yên Nhiên nói chuyện như thật, khiến người ta có cảm giác đồng sinh cộng tử.
Âu Dương lắc đầu cười khổ nói:
- Chó địa ngục ba đầu, đó là thần thú canh giữ địa ngục. Cho dù là ta cũng không chắc có thể toàn mạng trở ra. Các ngươi đi tới đó để chịu chết sao?
- Chúng ta có thể ở lại tầng thứ chín chờ phu quân!
Sở Yên Nhiên nghĩ ra chủ ý như vậy, nhưng theo Âu Dương thấy đây chỉ là một chủ ý tồi!
- Chờ ta? Sau khi ta rời khỏi tầng thứ chín, tầng thứ chín không còn Tu La Vương áp chế, các ngươi có thể đối phó được sao?
Một câu nói của Âu Dương khiến Sở Yên Nhiên không dám lên tiếng.
- Vậy phu quân yên tâm để chúng ta lại quỷ đảo sao? Ta thấy nơi này còn nguy hiểm hơn cả bên trong! Quỷ Vương bị Tu La Vương kinh sợ không dám ra tay. Nhưng nếu phu quân rời khỏi, chúng ta còn có đường sống sao?
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng Âu Dương. Giọng nói này phát ra đột nhiên. Tuy rằng trên mặt Âu Dương biến sắc, nhưng hắn vẫn hiểu rõ đây là Sở Yên Nhiên đang nói chuyện với mình. Hắn khẽ gật đầu nói:
- Quên đi, tứ tượng đều xông qua, vậy tầng địa ngục thứ mười đã là gì!
- Được, ta thích ngươi...
Quỷ Vương lại nói câu này! Câu này khiến Âu Dương không thể không nghi ngờ hắn là một tên đồng tính. Một lão đồng tính sống ngàn vạn năm. Hơn nữa lão thủy đồng tính này còn sống trên đảo quỷ đáng buồn nôn này. Cho dù tâm lý của hắn không biến thái, nhưng mỗi ngày nhìn thấy những ác quỷ này trước sau cũng có thể biến thành biến thái. Ngươi xem... hắn bây giờ còn đang chơi với một ác quỷ bị đốt nửa bên mặt. Nhìn qua ác quỷ này đúng là cực kỳ buồn nôn. Ác quỷ ở trong tay Quỷ Vương giống như một quả cầu nhỏ. Nhưng cảnh tượng như vậy vẫn khiến mọi người cảm thấy buồn nôn.
Sau khi đoàn người từ biệt Quỷ Vương liền xuyên qua những núi từng không biết do loài cây gì tạo thành. Trong rừng, âm phong từng trận, ác quỷ nấn ná. Nhưng sau khi đi tới quỷ đảo, mọi người thường xuyên nhìn thấy những ác quỷ này đã không còn động tâm nữa. Mỗi người đều là tiên nhân. Cho nên những ác quỷ này nhiều nhất chỉ khiến bọn họ cảm thấy buồn nôn nhưng không thể nào tổn thương tới bọn họ được.
- Thật muốn một dùng lửa đốt toàn bộ nơi này! Âu Dương, nếu ngươi dùng linh hồn hỏa diễm của ngươi thiêu chỗ này, chắc hẳn có thể thiêu chết toàn bộ Quỷ hồn ở đây!
Mạnh Cường vô cùng chán ghét những quỷ hồn kia. Hắn không ngừng huy động Kỳ Lân Nha. Nhưng Kỳ Lân Nha lại không có cách nào tổn thương những ác quỷ đang xông tới. Dù sao đây cũng là địa bàn Quỷ Vương. Ác quỷ nơi này giống như sủng vật của người ta. Ở chỗ này, nếu như thương tổn sủng vật của người ta, người ta làm chủ nhân có thể vui vẻ mới là lạ.
- Đừng oán trách nữa, rừng cây ở đay có gì đó quái lạ!
Âu Dương bỗng nhiên dừng lại. Cũng không biết tại sao, Âu Dương luôn có cảm giác như vậy. So với núi rừng xung quanh, nơi đây hoàn toàn không phù hợp. Nó giống như nơi này vốn không có núi này. Núi này giống như đột nhiên xuất hiện ở đây vậy.
- Cổ quái thế nào?
Mạnh Cường mở miệng hỏi dò.
- Núi rừng này không thuộc về Ngũ hành!
Gia hỏa Cốc Thanh Vũ này ra dáng lão đạo sĩ mở miệng nói.
- Ngũ hành? Làm gì có Ngũ hành? Quỷ cũng có Ngũ hành sao?
Mê Đồ Hòa Thượng không hiểu gì về Ngũ hành. Hắn chỉ biết quỷ là thứ hư vô!
- Tại sao lại không có!
Cốc Thanh Vũ trợn mắt nói:
- Không có quỷ Ngũ hành, nhưng quỷ tộc nói trắng ra căn bản không phải là quỷ. Bọn họ cũng có sinh mạng. Là một loại chủng tộc, nhưng tất cả quỷ đảo cho dù là ác quỷ nhìn chung cũng có sự tồn tại của Ngũ hành. Chỉ có núi này lại không có thứ gì. Ta nghi ngờ trước khi chúng ta đến, nơi này không có ngọn núi này. Ngọn núi này là đột nhiên xuất hiện!
Âu Dương gật đầu nói:
- Hơn nữa các ngươi không phát hiện ra sao? Quỷ Vương nói trong lúc hắn tu luyện đã cảm ngộ ra cánh cửa địa ngục. Nhưng khi đến nơi đây không ngờ hắn lại bảo chúng ta tự đi. Thậm chí ngay cả vượt qua nơi này cũng không muốn!
- Càng đáng sợ hơn chính là...
Âu Dương nhìn xung quanh một lúc mới nói:
- Yên Nhiên còn nhớ rõ ngươi đã nói gì không?
- Cái gì?
Sở Yên Nhiên không rõ nhìn Âu Dương.
- Quỷ Vương nhát như chuột, hình dạng xấu xí. Nhưng vừa nãy chúng ta nhìn thấy Quỷ Vương giống vậy sao? Ta cảm thấy lá gan của hắn lớn hơn cả người khác. Ngay cả khi Tu La Vương xuất hiện, hắn cũng chỉ có chút kinh ngạc. Hơn nữa đối với thân phận của hai người chúng ta hắn hoàn toàn không có chút kiêng kỵ nào. Cho dù là thời điểm nhắc tới Chiến Vương, hắn vẫn thản nhiên như nước!
Âu Dương nói ra những phát hiện cổ quái của mình.
- Có lẽ hắn cảm thấy hắn bỗng nhiên có lực chiến đấu rất trâu bò có thể tranh đấu với thiên hạ thì sao?
Mộc Tùng nói một câu khiến mọi người không còn gì để nói. Lá gan lớn hay nhỏ không liên quan gì tới thực lực. Một người có lá gan nhỏ, bất kể nói thế nào cũng không thể trở thành đệ nhất thiên hạ. Bởi vì sợ hãi trong lòng thì không thể nào dùng thực lực hóa giải được.
- Ngươi là nói Quỷ Vương không phải...
Yên Hồng mới vừa nói tới đây đã bị Tháp Khắc bịt miệng lại! Tháp Khắc trừng mắt với Yên Hồng một cái nói:
- Ngươi đang nói nhảm gì đấy? Chúng ta tới nơi này chẳng qua chỉ vui đùa một chút mà thôi. Thời đại lớn đã xuất hiện. Những nhân vật nhỏ như chúng ta sao có thể đối mặt được. Chúng ta chỉ cần làm tốt điều mình nên làm là được rồi!
- Ha ha...
Thông Báo: Kể từ hôm nay mỗi ngày ra từ 10-20 chương. Nếu mỗi chương nhận được 5 thanks thì sẽ bonus thêm 1 chương, 10 thanks thì sẽ bonus them 2 chương... tương tự đối với 15, 20, 30 thanks. Mong mọi người giữ sức khỏe.
Sửa lần cuối bởi Soái Cẩu; Hôm nay lúc 12:05 AM.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Mọi người đều nở nụ cười. Tuy rằng Yên Hồng còn chưa nói hết lời, nhưng mọi người đều có thể hiểu rõ được ý tứ của Yên Hồng.
Nhưng bây giờ đã xâm nhập quỷ đảo. Nếu như không làm xong bọn họ nhất định không có cách nào rời khỏi!
- Các ngươi không cảm thấy nơi cây cối ở nơi này đặc biệt rất giống người không?
Bỗng nhiên, Sở Yên Nhiên nói ra một câu như vậy khiến người ta sợ hãi không thốt lên lời.
- Ta nhát gan! Đừng làm ta sợ!
Tuy rằng Mộc Tùng tùy tiện, đối mặt với ác quỷ vẫn không e ngại, nhưng nghe thấy như vậy hắn vẫn còn có chút sợ hãi.
- Hơn nữa cây cối nơi này đều không có bóng!
Âu Dương đã sớm phát hiện ra sự kỳ quái của các loài cây nơi này nói:
- Cây nơi này, cho dù dưới ánh trăng cũng không có bóng. Các ngươi nhìn kỹ đi, trừ tám người chúng ta ra, bất kỳ thứ gì ở nơi này đều không có bóng. Trên đường chúng ta đi tới ta đã quan sát kỹ. Những nơi khác đều có bóng. Chỉ có nơi này giống như một huyễn ảnh. Nhưng ta dùng quan tâm chiến ý nhìn, nơi này lại thật sự tồn tại, giống như bị lực lượng khổng lồ nào đó bao vây. Ta căn bản không có cách nào nhìn thấu bí mật của nơi này. Quan tâm chiến ý của ta không mạnh như Chiến Vương. Có lẽ nếu Chiến Vương đang ở đây, hắn có thể nhìn thấy được điểm khác lạ của nơi này.
- Nơi này oán khí rất nặng. Oán khí nơi này giống như ẩn dấu ngàn vạn năm vậy. Các ngươi không cảm giác từ sau khi tiến vào nơi này, giống như bị cái gì đó bao vây sao? Mỗi giờ mỗi khắc oán khí này đều muốn kéo chúng ta vào lòng đất. Nhưng oán khí nồng đậm như vậy lại không có ý muốn thương tổn chúng ta. Đây đúng là một nơi cổ quái!
Cốc Thanh Vũ lấy la bàn của hắn ra. Rốt cuộc lần này la bàn đã động. Hơn nữa bên trên la bàn chợt hiện ra một quầng sáng cổ quái!
- Cứu...
Một chữ xuất hiện trong quầng sáng! Khi mọi người nhìn thấy chữ này, bọn họ đều cảm thấy da đầu tê dại! Cứu? Có ý gì? Cứu cái gì? Nơi này có vật gì muốn bọn họ cứu sao?
- Cốc lão đầu, rốt cuộc tình huống thế nào vậy?
Mê Đồ Hòa Thượng đã cầm vòng xá lợi trong tay. Hắn cũng cảm thấy hơi sợ. Rốt cuộc đây là địa phương quái quỷ gì vậy!
- Không biết! Tuy nhiên chỉ dựa vào một chữ này ta không nhận ra được điều gì!
Cốc Thanh Vũ cũng cảm thấy da đầi tê dại. Hắn nhìn la bàn trong tay. Sau chữ cứu kia, trên la bàn còn xuất hiện rất nhiều chữ nhỏ li ti. Nhưng khi còn chưa ai nhìn thấy rõ những chữ này, la bàn lại trở nên mất linh. Tuy nhiên có thể tưởng tượng được, những chữ nhỏ kia nhất định là cực kỳ quan trọng.
- Cốc lão nhi, ngươi có cần như vậy không. Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, ngươi chung quy đều tụt lại phía sau. Đến lúc này cái la bàn chết tiệt kia lại mất linh là sao?
Mạnh Cường tức giận mắng. Vừa nãy thời điểm trên la bàn xuất hiện những chữ nhỏ kia, hắn đã tính xem thử một chút. Nhưng không ngờ một chữ còn chưa thấy rõ, la bàn lại mất linh. Hắn thật sự nghi ngờ la bàn này là đồ giả.
- Tên của la bàn này là âm dương. Nó chính là một thần khí thật sự. Kỳ Lân Nha của ngươi cũng không quý bằng Âm Dương đâu!
Cốc Thanh Vũ đỏ mặt tía tai nói. Cái la bàn âm dương này là do trưởng bối của Cốc Thanh Vũ truyền lại cho hắn. Từ sau khi hắn nhận được la bàn âm dương này, chưa bao giờ từng xuất hiện tình huống như vậy. Tại mộ của Yêu tổ, nó đã mất linh một lần. Trên biên, nó lại mất linh. Hiện tại tới đây thật vất vả mới khôi phục hiệu quả lại được một chút, nhưng tiếp theo lại mất linh.
- Âm dương? Đây chính là âm dương sao?
Mê Đồ Hòa Thượng nghe thấy âm dương vội vàng đi lên phía trước nói:
- Ta từng nghe nói về la bàn âm dương này. Đây thật sự là một thần khí đặc biệt mạnh mẽ. Có người nói thần khí này có năng lực câu thông âm dương. Quầng sáng vừa nãy màu tím. Chứng tỏ vừa nãy câu thông với ngươi hẳn là thuần âm!
- Thuần âm? Có ý gì?
Đám người Mạnh Cường cảm thấy không rõ ràng về điều này. Âu Dương lại ở bên cạnh mở miệng nói:
- Người thuần dương, quỷ thuần âm. Vừa nãy đây không phải là người sống!
- Là quỷ sao? Sao không nói sớm?
Nghe thấy là quỷ, Mạnh Cường và đám người Mộc Tùng trái lại cảm thấy yên tâm hơn. Từ khi hắn đi tới quỷ đảo, còn nhìn thấy ít ác quỷ sao? Đối với ác quỷ bọn họ đã sớm vô cảm. Cho nên nghe thấy là không ngờ quỷ mọi người đều cảm thấy yên tâm.
- Yên tâm cái rắm!
Cốc Thanh Vũ chỉ vào mọi người nói:
- Thật không ngờ được quỷ lại nói với chúng ta một chữ cứu! Nếu như vừa nãy la bàn xuất hiện là chữ tử, ta tuyệt đối không có bất kỳ lo lắng nào. Nhưng đây lại là chữ cứu. Điều này thật sự quá mức kỳ lạ!
Cốc Thanh Vũ biết, nếu như là lũ quỷ trêu bọn họ, viết ra một chữ tử bọn họ nhất định sẽ không sợ. Nhưng quỷ lại cầu cứu bọn họ sao? Điều này còn không cổ quái sao?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tất cả đều vô cùng sợ hãi trước câu nói của Cốc Thanh Vũ!
- Ta nói các ngươi có thể có chút tôn nghiêm của cường giả hay không? Chúng ta người nào cũng là tiên đế tiên tôn,. Chẳng lẽ chúng ta còn có thể bị mấy tên tiểu quỷ doạ chạy hay sao?
Mộc Tùng khinh thường thoáng nhìn về phía núi rừng nói.
- Quỷ đương nhiên không dọa được chúng ta! Nhưng ta nghi ngờ trên quỷ trên đảo, quỷ chính là kẻ thiện lương. Cổ quái chính là người.
Mê Đồ hòa thượng nói chuyện. Câu nói này của hắn trái lại khiến những người vừa nãy đang lo lắng lại trở nên yên tâm.
- Mặc kệ là người hay quỷ. Bây giờ chúng ta không có đường lui nữa. Điều hiện tại phải làm chính là nhanh chóng kết thúc chuyện này sau đó rời khỏi đây.
Âu Dương thật sự không muốn ở lại nơi quỷ quái này. Nơi này khắp nơi đều cổ quái. Quỷ tộc biến mất, chỉ còn lại một mình Quỷ Vương.
Một ngọn núi đột nhiên xuất hiện. Quỷ trong rừng núi không ngờ nói chữ cứu với bọn họ! Quỷ dị nhất chính là bây giờ Quỷ Vương kia cũng có thể là giả. Quỷ Vương nhát như chuột không ngờ lại biến thành dáng dấp như vậy. Tất cả những điều này chứng tỏ điều gì?
Từ sau khi thời đại lớn xuất hiện, dường như tất cả mọi chuyện đều có vài phần cổ quái, khiến người ta không có cách nào thăm dò được, rốt cuộc đã sắp phát sinh chuyện gì!
- Đừng nói nữa. Nơi này có quá nhiều điều cổ quái. Nếu chúng ta tiếp tục ở lại nơi này, không chừng còn gặp phải chuyện gì đó càng buồn nôn hơn. Chúng ta nhanh chóng làm xong mọi việc sau đó rời khỏi thôi!
Âu Dương nhìn Sở Yên Nhiên đứng cách đó không xa nói. Vừa nãy không ngờ Sở Yên Nhiên có thể nói thẳng vào trong lòng hắn mà không cần mở miệng. Âu Dương suy đoán đây hẳn là ảnh hưởng do tình cổ kia tạo thành.
Hắn vốn cho rằng tình cổ kia chỉ là do Sở Yên Nhiên lấy ra hù dọa người. Hiện tại xem ra tình huống không được lạc quan như mình đã tưởng tượng. Nhưng tại địa phương quỷ quái này, hắn cũng không có công sức tìm hiểu rốt cuộc tình cổ là cái gì. Tất cả đều chỉ có thể chờ đợi sau khi rời khỏi quỷ đảo mới lại nói tiép.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart