Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 726: Phải báo cáo với Tỉnh ủy số 1.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Chu Càn Dương tuy nói bất động thanh sắc, nhưng nội tâm đang suy nghĩ cái gì đó, nói vậy cũng có thể đoán được.
- Ừ nếu chân tướng đúng như lời cậu đã nói, vậy thì đồng chí Diệp Phàm thật đúng là một tài năng tuyệt vời
Lô Minh Châu cũng không nói gì khác, quay đầu hướng về Trưởng ban thư ký Phí Ngọc nói:
- Việc này nhờ anh đi kiểm tra thực hư, nếu tình huống là thật, viết một phần tái liệu báo cáo, khi tôi muốn báo cáo Bí thư Tỉnh ủy Quách cũng phải có tài liệu thực tế chứ, ha ha ha
- Bí thư Cổ? Ngư Dương các anh cho ra một cán bộ làm được việc như vậy, thật sự là chuyện đáng mừng. Về sau Trưởng ban thư ký trở về nhắc tới một chút trước mặt Bí thư Quách, vậy Ngư Dương không phải được nổi danh sao? Ngư Dương vì quá hẻo lánh, thua cái danh tiếng, đó là một cơ hội tốt, nhất định phải giành lấy. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm không biết ở nơi nào, sao không thấy người vậy? Nếu phải điều tra xác minh, phải tìm cho bằng được bản thân anh ta?
Phí Ngọc vẻ mặt cười hỏi Cổ Bảo Toàn.
- Việc này… việc này…
Cổ Bảo Toàn nhất thời có chút ngây người, việc này kêu ông ta làm sao mà mở miệng, nói ra chẳng khác nào tự mắng mình, chẳng lẽ nói là chính lão kêu hắn tạm thời cách chức kiểm tra cảnh tỉnh lại.
Khi Cổ Bảo Toàn đang suy xét tìm từ để nói, Triệu Thiết Hải lại ở một bên nhỏ giọng nói thầm:
- Anh ta bị tạm thời cách chức
- Tạm thời cách chức, vì sao?
Phí Ngọc với vẻ mặt ngạc nhiên hướng về phía Triệu Thiết Hải hỏi, đôi tai cũng thật thính, nhỏ vậy mà cũng nghe thấy. Bà ta vừa hỏi xong, mấy trăm cặp mắt lập tức chăm chú nhìn về phía Triệu Thiết Hải.
- Chuyện này… chuyện này nên hỏi Bí thư Cổ, ông ta rõ hơn ai hết.
Triệu Thiết Hải cười một cách kỳ lạ, khiến cho trong lòng những người khác chấn động, cũng hơi hơi hiểu ra vấn đề
Lúc này Phạm Xuân Hương trong đám người reo lên:
- Vì sao đình chức Chủ nhiệm Diệp, Chủ nhiệm Diệp là quan tốt, là 'Lộ thần' của nhân dân Lâm Tuyền chúng tôi. Các ông đều làm quan, lương tâm cho chó ăn hết rồi hả, quan tốt như vậy lại cho tạm thời cách chức.
Em họ Lý Tuyên Thạch là Lý Ngưu lại tiếp lời, kêu lên:
- Nghe nói Chủ nhiệm Diệp đi chất vấn Huyện thái gia vì sao không cho anh ta vào Thường vụ, anh ta muốn vì dân làm thêm nhiều việc thiết thực cũng không được, cho nên, Huyện thái gia giận dữ, tạm thời cách chức, nghe nói còn muốn lấy luôn mũ quan anh ta. Nếu thực sự như vậy, dân chúng Lâm Tuyền chúng tôi nhất định phản đối,
Nghe y hò hét như vậy, một số người đã bàn bạc trước với Lý Ngưu, nhân cơ hội hô lớn:
- Đúng vậy tuyệt đối không đồng ý, Trưởng ban thư ký, bà phải làm chủ cho Chủ nhiệm Diệp, đồ chó Huyện thái gia, lương tâm bị chó tha.
- Làm chủ làm chủ…
Quần chúng đã bị cuốn hút, nghĩ đến đại lộ ngày nay đều là lộ thần Chủ nhiệm Diệp một tay làm ra, nhất thời toàn bộ náo loạn, mấy trăm người vây quanh ven đường, toàn bộ đều hô toáng lên. Đương nhiên, trong đó cũng không ít người xem náo nhiệt cảm thấy luyện giọng cũng vui.
- Làm gì cũng không được lớn tiếng gào thét, có gì cần phản ứng cứ nói ra
Lô Vĩ đúng lúc đứng ra, cảnh cáo vài tiếng, làm ra tư thế muốn giải tán bớt quần chúng.
- Chủ nhiệm Diệp là quan tốt, học sinh trung học năm 2 chúng tôi đều biết rõ. Trường lớp mới nhất của trung học năm 2 chúng tôi chính là do Chủ nhiệm Diệp chạy gãy chân mới có tiền để xây dựng lên, vì sao lại tạm thời cách chức, phản đối tạm thời cách chức.
Lúc này, em gái Phạm Xuân Hương là Phạm Nghiên Nhi vừa đúng lúc đứng trong đội nghênh đón, nhân cơ hội hô to lên.
Các học sinh đương nhiên cũng biết rõ chuyện trường học, cả đám cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy vui vui, liền theo Phạm Nghiên Nhi vừa giơ cao vòng hoa trong tay, vừa hô lớn
Lập tức, hiện trường có chút hỗn loạn cả lên.
- Hừ!
Lô Minh Châu hừ lạnh một tiếng, dưới sự bảo vệ của nhân viên công an nhanh chóng quay đầu rời khỏi hiện trường.
Theo sau là Cổ Bảo Toàn cùng với Trương Quốc Hoa sắc mặt như tro tàn, còn có Bí thư Chu Càn Dương vẻ mặt cay nghiệt, cùng Chủ tịch thành phố La Hạo Thông với vẻ mặt mịt mờ cười lạnh.
Kỳ thật ban đầu thì bên bảo an có yêu cầu không cho quần chúng tiếp cận lãnh đạo, tuy nhiên trong mặt này đã bị hai người Lô Vĩ và Triệu Thiết Hải “ kết phường kết hội” chui vào chỗ trống.
Hai người đều không có gì phải băn khoăn lo lắng, Lô Minh Châu là cô ruột Lô Vĩ, hơn nữa bản thân cũng sắp rời khỏi, sợ gì nữa.
Triệu Thiết Hải tuy nói không có bối cảnh gì, nhưng tối hôm qua Diệp Phàm đã sắp xếp chỗ tốt cho gã đi, nên càng xem Diệp Phàm như cha mẹ tái sinh, lần này có thể nắm bắt cơ hội trút giận, sao có thể không làm một trận cho ra trò.
Lý Tuyên Thạch và Phạm Xuân Hương kỳ thật đã sớm sắp xếp xong bên quần chúng. Còn Diệp Phàm bên này cũng chả biết gì cả, giờ phút này đang nhàn nhã mà ngồi câu cá.
- Anh Diệp, anh nói xem, con cá này câu đã mất nửa ngày, đến bóng còn chưa nhìn thấy, xem ra hôm nay là phải về tay không rồi, bà mẹ nó, thật là uổng công.
Lý Tuyên Thạch có chút không kiên nhẫn, cả lời thô tục cũng phun ra
- Cũng phải, đây là việc gì nào? Sắp 3 tiếng đồng hồ rồi, đừng nói cá gà trống, đến lông gà còn chưa thấy nữa là.
Chẳng lẽ người khi gặp xui xẻo uống nước lạnh đều bị tê buốt, xem ra vận xuôi chắc đến rồi. Cái thói đời tê dại hết rồi, đến cá cũng có lợi thế như vậy
Diệp Phàm lại càng buồn bực, liền hùa theo Lý Tuyên Thạch mắng mỏ, một chân đá ra, một viên gạch ‘tủm’ một tiếng rớt xuống đầm, nổi lên một vòng gợn sóng, rất lâu chưa tan.
- Khó thành người tài
Lúc này, truyền đến một tiếng hừ lạnh hơi có vẻ thê lương, hai người kinh ngạc , ngẩng đầu nhìn lên, từ lúc nào mà bên cạnh đống cỏ dại mấy chục thước có một ông lão ngồi đó.
Nhìn hình dáng này, giống như một ông già xấu xí, một thân quần áo vải thô, cũng có vẻ giống trang phục đạo sĩ. Trên mặt râu ria xồm xàm giống con nhím, nửa mặt đã bị che lấp gần hết, nhìn không rõ mặt thật.
Ông lão này khi đi tới hai người không ngờ không phát giác, nói ra ngoài phỏng chừng đám người Triệu Thiết Hải và Lô Vĩ sẽ cười rớt cả răng.
Hai cao thủ, Lý Tuyên Thạch gần tới tứ đẳng , Diệp Phàm lại là bậc thất đẳng, giờ mới nhìn thấy cảm thấy còn gọi là cao thủ cái đếch gì nữa, hôm nay sĩ diện này đúng là bị lột sạch.
"Cao nhân" hai người trong đầu không khỏi toát ra hai chữ này trong mắt
- Nhìn gì, có phải cảm thấy kỳ quái hay không, ông lão làm sao mà đến có phải hay không? Điều này cũng rất đơn giản thôi, hai người các cậu, vừa rồi rất chuyên tâm, không phát hiện cũng bình thường, đừng cho rằng lão đây là cao nhân xa lánh đời gì gì đó, cái loại có thể leo tường gì đó.
Ông lão kia mí mắt cũng không nâng, ném ra một câu thiếu chút nữa làm nghẹn chết hai cao thủ
- Ông cụ khẳng định là cao nhân, hai chúng ta sao có thể biết được có phải hay không? Ha ha ha…
Diệp Phàm bật cười ha hả muốn cùng nói chuyện, cảm thấy ông lão này có chút kỳ quái hơi giống với Âm Vô Đao.
- Ha hả, thằng nhóc, câu cá phải có tính nhẫn nại, càng phải có một trái tim bình tĩnh, có thể câu được cá là chuyện tốt, câu không cá thì coi như đang tự tại tiêu dao. Người không thể đem mọi việc xem quá nhanh, quá nặng, nếu quá nhanh thì thần kinh căng thẳng, nhìn cái gì đều không vừa mắt, xem gì đều không thoải mái. Nếu quá nặng thì sẽ đè chết cậu, rút không ra được. Cho nên, phải thả lỏng một chút, cái được cái mất chỉ thoảng qua như mây khói, duy tâm mà thôi.
Ông lão thản nhiên cười nói.
- Duy tâm mà thôi…
Diệp Phàm miệng lập lại những lời này, trong lòng hình như có sự giác ngộ, tuy nhiên Lý Tuyên Thạch lại có chút không kiên nhẫn, rống cổ lên, cười nói:
- Ông lão, sao cổ hủ quá, cái gì là duy tâm mà thôi, nếu chỉ duy tâm vậy ông chẳng phải là sẽ làm theo ý mình, vậy thì có lẽ không cần nữa. Thế giới này, không phải là sẽ đảo loạn hết sao?
Thằng nhãi này vừa nói vừa lắc lắc đầu, rất có bộ dáng kẻ thông thái rởm .
- Làm theo ý mình, thật có thể làm được thì tốt rồi, khó khó khó…
Ông lão phun ra ba từ ‘khó’ thì không nói gì nữa, chuyên tâm câu cá.
- Tuyên Thạch, cậu nói xem, cá gà trống có thể đang trốn trong hang động dưới cái đầm này không, cho nên, chúng ta rất khó thấy được nó. Chi bằng chúng ta lặn xuống đó xem xét chút, có lẽ vận may sẽ đến
Diệp Phàm cố ý nói cho ông lão nghe
- Không được, rất nguy hiểm, tuyệt đối không được. Anh Diệp, nói thật với anh, cái dòng xoáy kia em cũng có chút sợ, đừng vì việc này mà mất mạng, lúc nhỏ em đã từng xuống qua một lần, may cho em là ông tới nhanh, bằng không, em đã sớm đi gặp tổ tiên rồi, ha ha ha…
Lý Tuyên Thạch lắc đầu, phản đối cười
- Kẻ nhát gan, như thế sao có thể thành tài, có một dòng xoáy nhỏ cũng không qua được sao có thể bình thiên hạ, hừ
Ông lão không ngờ lại lên đạn bắn qua một phát
- Vậy xin hỏi ông cụ dám xuống thử một lần không?
Lý Tuyên Thạch cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào ông lão, tiến quân sang.
Ông lão không hé răng, Lý Tuyên Thạch vừa thấy có cửa, lại châm chọc nói:
- Không được cũng đừng ở đó mạnh miệng, gà mái mà gáy, thành ra làm phiền bọn người mù đấy.
- Ha ha, già rồi, không thể so với các cậu. Tuy nhiên nhóc con, cậu nói dưới kia đáy đầm kia thực sự có cá gà trống?
Ông lão đầy hứng thú, nhìn chằm chằm Lý Tuyên Thạch
- Có tuyệt đối là có, nhưng không bắt lên được thôi, loại cá đó a, có quý giá đi nữa, cũng không đáng giá bằng cái mạng nhỏ của tôi, anh Diệp anh nói đúng không?
Lý Tuyên Thạch trêu chọc cười nói, nước cờ này đã tìm được cơ hội còn không cục tức mới rồi xả ra sao
- Cũng phải
Diệp Phàm gật gật đầu phụ họa
- Ha ha ha, thằng nhóc, cậu dám xuống không?
Ông lão híp hai mắt lại nhìn Diệp Phàm.
- Chuyện này thì liên quan gì đến ông?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
- Tôi muốn bắt một con ôi… Cháu gái tôi năm nay lớp 9, phải bồi bổ thêm, mới có thể thi lên được cấp 3 ở huyện, nghe nói loại cá này bổ âm tráng dương, là thứ đồ tốt, hơn nữa không hề có tác dụng phụ
Ông lão đột nhiên thở dài
- Ông lão biết về y thuật?
Diệp Phàm giống như có điều phát hiện, hỏi.
- Hiểu một chút đạo dưỡng sinh, nếu còn trẻ thì tôi đã có thể xuống cái đầm này bơi vài vòng, tuy nhiên, hiện tại không được, cái chân này không được rồi
Ông lão nói xong, còn nâng chân mình lên cho Diệp Phàm coi.
Diệp Phàm lập tức kinh ngạc, nói không nên lời, một cảm giác khâm phục tự phát. Bởi vì ông lão kia chỉ có một chân, một chân khác thì phía dưới bắp đùi buộc một khúc gỗ.
Người tàn tật đối với nhân sinh còn nhìn thoáng như thế, còn mình thì cả ngày bị giới hạn bởi một điểm nhỏ của được và mất, điều này so với ông lão thật là thấp kém, Diệp Phàm trong khoảng khắc cảm giác thấy tâm trí mình như được phóng đại vô hạn, một luồng khí hào hung từ tận đáy lòng phun trào ra
- Ông nội, chúng ta về đi, con vẽ xong rồi
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ rất êm tai như chim sơn ca, theo thanh âm, một cô bé mặc váy dài màu trắng tinh khôi từ trong cỏ tranh đi ra, phỏng chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt như bắp cải trắng tươi ngon mọng nước, cho người ta có cảm giác như một loại tinh khiết như nước
- Thu Đồng, không phải con muốn ăn cá gà trống sao? Ông nội đang câu cho con này.
Ông lão xấu xí vừa xoay mặt lập tức hiện vẻ mặt từ ái, kỳ quái chính là, ông ta vừa nói chuyện với cô bé tên Thu Đồng, vừa dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ, như là sợ cô bé không biết vậy.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 727: Chân tàn thêm tai phế.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Diệp Phàm cùng Lý Tuyên Thạch nhìn nhau, thầm nghĩ: “chẳng lẽ cô bé này không nghe thấy, nếu không, cô bé cách ông lão gần như thế còn phải khoa tay múa chân sao? Hai ông cháu này, một thì chân tàn, một thì tai phế, thật sự là ông trời bất công.”
- Thôi ông nội, tranh Thu Đồng vẽ xong rồi, dáng vẻ hai bác rất đẹp.
Thu Đồng miệng nói xong, một bên còn dùng tay chỉ vào bức của cô
- Ôi... Vậy… Trở về thôi
Ông lão xấu xí thở dài, lơ đãng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thu lại cần câu.
- Ông ơi, không câu cá gà trống nữa hả?
Diệp Phàm không có tới từ mà hỏi ra một câu, sau khi hỏi xong chính mình cũng thấy có chút khó hiểu, người ta câu cá hay không thì can hệ gì tới mình chứ. Trong lòng tự hỏi, chắc là vì sự thuần khiết như nước của cô bé đã làm mình động lòng trắc ẩn.
- Ô… thôi bỏ đi, con cá này nghe nói trước giải phóng có người đã câu được, tôi cũng là vì hiếu kỳ xem mình có đủ may mắn không mà thôi.
Cũng đã ngồi đây mất 3 ngày, câu được không ít loại cá, con cá gà trống kia chắc chỉ có trong truyền thuyết, không cần tốn công nữa.
Ông lão thở dài, trên mặt treo đầy vẻ không cam lòng và u buồn.
- Cháu gái ông không phải muốn ăn cá sao? Huống chi ông cụ vừa giáo huấn vãn bối phải tâm trầm như nước.
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Thằng nhóc có lẽ đã nhìn ra, cháu gái tôi, kỳ thật cô bé không nghe được. Năm ngoái đi mỏ chơi, không biết như thế nào, sau một tiếng nổ, Thu Đồng hoàn toàn không nghe được nữa.
Lão già tôi đã cầm tiền bồi thường của mỏ đi khắp Trung Quốc, nhưng cũng vô ích. Bác sĩ nói là màng nhĩ bị chấn động mạnh đã điếc hoàn toàn, không trị được.
Lão già tôi tuy nói từ nhỏ cũng có hiểu một ít về thảo dược, nhưng cũng là vô dụng. May mắn cháu gái tôi thông minh, chữ nghĩa cũng biết qua
Hiện tại đã học tới lớp chín rồi, bởi vì tai không nghe được, trê n cơ bản đều là tự học. Truyền thuyết nói cá mào gà có thể trị tai điếc, cho nên tôi từ Đức Bình xa xôi tới đây.
Tuy nhiên, phỏng chừng đây cũng chỉ là một truyền thuyết, hẳn là vô dụng. Nói thêm, loại cá đó cũng chỉ là một truyền thuyết, nào có ai gặp qua
Ông lão vẻ mặt thất vọng.
Diệp Phàm trong lòng đau xót, nghĩ đến cô bé thuần khiết như vậy không ngờ cả đời cũng không thể nghe được, thật đáng thương.
Trong lòng hết sức chua xót lại nhìn nhìn cái đầm Ngô Công, thầm nghĩ có lẽ cái đầm này cũng không động, mình đường đường là bậc cao thủ Quốc thuật thất đẳng, chẳng lẽ lại sợ một vòng xoáy nhỏ.
Thế là hét lớn lên:
- Ông lão, tôi bắt cá cho ông, cho cháu gái gái ông hầm bát canh cá uống.
Thằng nhãi này hô toáng lên xong liền lột quần áo ra chuẩn bị xuống nước.
- Anh Diệp, anh đi thiệt hả?
Lý Tuyên Thạch có chút lo lắng, cũng đang cởi quần áo, nói:
- Muốn đi, chúng ta cùng đi, vòng xoáy thôi mà, có gì đâu mà sợ.
- Chờ đã Tuyên Thạch, tôi thăm dò trước rồi nói sau
Diệp Phàm giơ tay ngăn cản Lý Tuyên Thạch, tiếp cận tai y nói:
- Cậu còn không yên tâm về anh sao? Thân thủ này của anh, chắc sẽ không việc gì đâu.
- Vậy… được thôi, em ở trên này tiếp ứng cho anh, nếu thấy nguy hiểm lập tức ngoi lên nha.
Lý Tuyên Thạch tỉ mỉ nói lại với Diệp Phàm một số tình hình đã mờ nhạt mà trước đây đã gặp ở dưới đầm Ngô Công.
Lúc này ông lão kia cũng hô toáng lên:
- Chàng thanh niên, cháu gái tôi nói cái đầm kia rất nguy hiểm, nó không muốn ăn cá gà trống nữa đâu
- Không sao đâu ông lão, tôi lặn rất giỏi.
Diệp Phàm rất là tự tin, ‘tủm’ một tiếng nhảy xuống nước.
- Chờ đã chàng trai, đem theo cái này đi
Ông lão cà nhắc đi nhanh tới trước, đưa cho Diệp Phàm một cây đèn pin cán dài, phỏng chừng cường độ ánh sáng rất mạnh, hơn nữa bên ngoài bọc tấm phim mỏng trong suốt không thấm nước.
- Ông lão, ông suy nghĩ thật là chu đáo, ha ha
Lý Tuyên Thạch bên cạnh cười nói
- Ông cụ, có phải ông cũng tính tự xuống dưới phải không?
Diệp Phàm liếc mắt xem xét ông lão một cái cười nói.
- Thật sự không được tôi cũng phải thử xem, tuy nhiên tôi không yên tâm cháu gái tôi.
Ông lão lắc lắc đầu.
Kỳ thật Diệp Phàm cũng hiểu được, phỏng chừng con long ngư gì đó cũng không thể nào trị được cái tai của Thu Đồng, chỉ có điều gần đây trong khoảng thời gian này Diệp Phàm cảm thấy rất là nghẹn khuất.
Thằng nhãi này vẫn luôn muốn tìm chỗ giải phóng, mà cái vòng xoáy ngầm dưới đầm Ngô Công này chính là đối tượng để mình giải phóng đây
Sau khi vận khí vài lần Diệp Phàm hít sâu một hơi, từ từ lặn xuống nước. Trước là thăm dò đường, không thể quá sức, bằng không có lẽ sẽ không lên nổi.
Lặn xuống độ sâu gần bốn tầng lầu, dòng nước bắt đầu xoáy nhẹ, nhưng cũng không phát hiện vòng xoáy gì cả, càng không phát hiện con long ngư trên đầu có mào gì nữa
Lại lặn xuống thêm mấy thước, lần này cảm thấy rõ ràng hơn, hình như từ bên phải vách đá truyền đến một lực xoáy khá lớn, dường như muốn cuốn lấy người mà kéo đi.
‘Chẳng lẽ đây là cái hang ngầm mà Tuyên Thạch nói đến?’ Diệp Phàm âm thầm cảnh giác, hết sức khống chế lại thân thể, dùng đèn pin chiếu rọi xung quanh, phát hiện rất là mơ hồ.
Hơn nữa phỏng chừng mạch nước ngầm kia còn ở sâu phía dưới, nếu lặn sâu thêm nữa vậy thì sẽ không đủ hơi mất, vẫn là nổi lên trên trước, đem tình hình nói lại với Lý Tuyên Thạch, quyết định thử lại mấy lần.
- Anh, anh thực dũng cảm.
Lúc này, cô bé Thu Đồng thuần khiết như nước kia chạy lại gần, cầm bàn vẽ cười nói.
Diệp Phàm nhìn qua, phát hiện bức tranh trên bàn vẽ đúng là cảnh tượng mình cùng Lý Tuyên Thạch đang thả câu, vẽ cũng thật là giống. Bên cạnh còn có một bài thơ:
Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi,
Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì,
Thanh nhược lạp, lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy
(Trước núi Tây Sơn trắng bóng cò,
Hoa đào nước chảy béo con rô,
Áo tơi nón lá, xanh biêng biếc.
Gió nhẹ mưa thưa chẳng muốn về.)
Hình như là ‘Ngư ca tử’ của Trương Chí Hòa.
Cảm thấy cô bé này chắc là rất buồn khổ trong lòng, biểu hiện trên cả mặt hội họa. Những chữ này không ngờ là dùng bút vẽ để viết ra, hơi nghiêng lệch giống nhánh cây, nhưng cũng có một phong vị khác.
Cười nói:
- Em cũng dũng cảm
Nói xong sau mới nhớ lại Thu Đồng chắc là nghe không thấy, vội vàng hoa tay múa chân, tuy nhiên, Diệp Phàm chưa học qua ngôn ngữ khiếm thính, nên ra dấu không giống lắm, người ta tất nhiên không hiểu.
Thu Đồng vẫn trừng đôi mắt trong sáng như nước mùa thu nhìn hắn. Ông lão tươi cười liền giải thích lại với cháu gái, lông mi thật dài của cô bé chớp động một cái, trên mặt không ngờ hiện lên một lớp đỏ ửng.
Miệng nói:
- Cảm ơn
Lần thứ hai Diệp Phàm có chuẩn bị mà đi, ôm một tảng đá nặng khoảng ba bốn trăm cân ‘tủm’ một tiếng thì đã lặn xuống sâu gần 30 thước.
Tuy nhiên ông lão kia khi nhìn thấy Diệp Phàm với bộ dáng phóng túng đại lực sĩ kia, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, lập tức kiềm chế lại.
Trong phút chốc liền tới nơi, lập tức, bên phải vách đá một lực rất mạnh như vòi nước cao áp phun mạnh ra, Diệp Phàm cả người lẫn đá đều bị mạch nước ngầm đó cuốn xoáy vào bên trong. Xem ra thì cứ đà này rất là không ổn, phỏng chừng sẽ bị kéo đến đáy nước. Lý Tuyên Thạch từng nói, đầm này đáy sâu không lường được, tuyệt không có thể để cho vòng xoáy cuốn vào, bằng không, phía dưới phỏng chừng chính là Địa phủ.
“Muốn đụng tao hả, tao chơi với mày tới cùng”.
Diệp Phàm trong lòng rống to một tiếng, bỏ tảng đá ra. Mạnh mẽ xoạc một cái, liền nhảy xuyên qua vòng xoáy.
Lần ra sức cũng thật là có hiệu quả, chỗ vách đá kia nhìn rất u tối, dùng đèn rọi qua đó, cảm thấy trước mắt có cái gì như cái động lớn, tối om om nhìn không thấy được tình huống cụ thể bên trong
“Đúng là có cái động, phỏng chừng dòng nước chính là từ bên trong chảy thẳng ra, sau đó cùng với đầm nước hình thành vòng xoáy.”
Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng rồi lại ngoi trở lên mặt nước. Lần này không nói chuyện, chỉ sợ nói ra ngược lại càng làm cho Lý Tuyên Thạch lo lắng, không cho mình xuống nữa.
Nhắm mắt vận khí, lại lần nữa ôm tảng đá, một hơi lặn xuống chỗ hang động. Lần này vị trí rất chuẩn, cái động tối dưới đầm chợt lóe ra trước mắt, Diệp Phàm giật mình, mắng thầm: “Bà mẹ nó, liều thôi!”
Thằng nhãi này cũng liều thiệt, cứ nhắm thẳng thạch động mà đâm đầu vào. Sau khi vào sâu hơn mười thước thì hình như không còn nhìn rõ đầu vào, lúc này hơi do dự muốn rút lui, nếu cái động tối dưới đầm này quá dài vậy thì mình chẳng khác nào bị nó dìm chết sao.
Ngay tại thời điểm thằng nhãi này chuẩn bị lui lại, trước mắt một bóng dáng mờ mờ đang chạy trối chết chợt lóe lên trước mặt.
“Ô hô chẳng lẽ là cá gà trống”. Thằng nhãi này vừa kích động, quên luôn sắp hết hơi, liều mạng, vận khí toàn thân, ngược dòng mà lên trực tiếp đuổi theo.
Không cẩn thận bị cái gì đó kéo lại, chuyện kỳ lạ xảy ra rồi đây, chính mình cũng không hiểu ra sao cả không ngờ lại tới được đây
Dùng đèn pin chiếu rọi, mới phát hiện hình như là cái khe đá trong động, trên mặt một luồng nước lớn từ trên phun mạnh tới
Kỳ quái chính là ở dòng nước bên trái hình như có một đầm đá nhỏ, ước chừng khoảng 20 m2. Dùng ánh đèn chiếu sáng, thằng nhãi này thiếu chút nữa vui như điên. Bởi vì trong đầm có hơn mười mấy con cá đang kinh hoảng chạy trốn.
Thằng nhãi này nhìn kỹ lần nữa, trong lòng lầm bầm nói: “Cá gà trống, trời ôi, đúng thật rồi. Chẳng lẽ ta đây thật sự phải đổi vận, bằng không ông trời cớ gì lại chiếu cố đến mình như thế”. Thằng nhãi này lòng tin càng tăng gấp bội.
Nhìn kỹ đám cá, tất cả đều là màu đỏ, hình dáng thì to như banh bóng rổ, con nào con nấy đều rất là tròn trịa, hơi giống quả bong bầu bầu dục, trên đầu thực sự là có một dúm mào gà, hơn nữa bên miệng lại có mấy cọng râu như cá chép vậy.
Thằng nhãi này ở trong này thưởng thức thì không cần khẩn trương vội vàng, nhưng còn Lý Tuyên Thạch và ông lão xấu xí kia thì lo lắng sốt ruột quá trời, bởi vì Diệp Phàm lặn xuống đã hơn 10 phút rồi, còn chưa thấy lên, phỏng chừng là gặp phải bất trắc rồi.
Lý Tuyên Thạch đã sớm cởi quần áo xuống nước, đến cả ông lão xấu xí khoa tay múa chân cùng cháu gái vài cái, cũng cởi quần áo, cà nhắc cà thọt xuống nước luôn.
“Kệ nó, trước tiên bắt vài con về hấp rồi tính tiếp”. Thằng nhãi này thân mình run lên, cảm thấy có chút lạnh, mới nhớ tới Lý Tuyên Thạch phỏng chừng sẽ rất lo lắng. Loạn xạ dùng lưới vợt lấy mấy con, vận khí một cái liền lui ra ngoài.
Lui ra ngoài thật ra rất dễ dàng, thuận theo dòng nước không lâu sau liền tới mặt trên đầm nước. Vừa ngoi đầu lên thì thấy Lý Tuyên Thạch và ông lão kia đang khẩn trương hỗn loạn bơi tới, thấy Diệp Phàm thò đầu lên mới thở phào nhẹ nhõm.
- Anh Diệp, anh đúng là làm em sợ muốn chết. Còn tưởng rằng ông già nhà anh đã đi uống rượu ở chỗ Hắc Bạch vô thường rồi chứ
Lý Tuyên Thạch còn có tâm tình nói giỡn.
- Ha ha ha… con người anh, tiểu quỷ không ưa, Diêm vương không thích, cho nên bọn họ lại đưa anh trở về
Diệp Phàm đắc ý cười, giũ giũ cái túi trong tay
- Nhìn xem, có phải là nó hay không, mẹ nó chớ, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nó chơi xỏ. Tuy nhiên vẫn còn may, một lưới được mấy con.
- Để tôi xem
Ông lão còn vội hơn cả Lý Tuyên Thạch, liền giật lấy túi lưới quan sát
- Đúng là cá gà trống, chàng trai, cậu làm cách nào thế, một lần thì vớt được bốn con, lợi hại
Ông lão lộ ra vẻ mặt khâm phục.
- May mắn thôi, vừa nãy bị vòng xoáy chết tiệt kia kéo đến chỗ sâu, vốn nghĩ là đã xong đời, ai ngờ số còn may, chẳng những không xong đời, còn nhân cơ hội vớt được cá…
Diệp Phàm bật cười ha hả, vừa mặc quần áo vừa bịa đặt lừa người.
Đương nhiên, chuyện thạch động Diệp Phàm sẽ không nhắc tới. Nếu con cá này thực có chỗ hữu dụng vậy sau này mình sẽ tới nữa.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 728: Xuân tiêu.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Thuộc về hàng độc quyền của riêng mình, thì sao có thể để người khác biết về bí mật lớn này chứ. Hơn nữa, lần sau chuẩn bị thêm bộ đồ lặn để bắt cá không phải mọi chuyện càng dễ dàng hơn sao
- Ông cụ, ông cần mấy con?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Một con là đủ, cảm ơn, tôi không khách khí.
Ông lão xấu xí cũng thật không biết điều, lấy liền con to nhất trong đó.
- Tuyên Thạch cũng lựa một con về hấp cho ông Lý ăn thử đi.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn con cá một cái, tiếc đứt ruột, nhưng vẫn nói ra.
Lý Tuyên Thạch cũng vui tươi hớn hở mà lựa lấy con nhỏ nhất, tuy nhiên, bốn con cá đều cùng cỡ, phỏng chừng đều có khoảng ba bốn cân.
- Loại cá này có thể nuôi được không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, thầm nghĩ con cá này giống da mặt trống, toàn thân đỏ hồng khá đáng yêu.
- Không rõ nữa, để em về hỏi thử ông nội
Lý Tuyên Thạch lắc lắc đầu.
- Nghe nói con cá này thích nhất ăn con rết, cho nên chỗ nó sống đây cũng gọi là đầm Ngô Công (con rết).
Ông lão bên cạnh đột nhiên xen mồm cười nói.
- Con rết, cái này thì khó đây, đi đâu mà tìm ra con rết để nuôi nó đây chứ.
Vẻ mặt Diệp Phàm đúng là có chút cay đắng.
- Cũng không nhất định phải hoàn toàn nuôi bằng rết, nghe nói một tháng ăn một lần là đủ rồi, kỳ thật kỳ thật cậu trở về có thể thử dùng cơm hoặc là loại thức ăn nuôi cá thử xem, có lẽ là được. Nếu không thì cứ nhanh gọn đem hầm với thuốc cho xong. Chỗ tôi có một phương thuốc dân gian, cậu đem về phối hợp với dược liệu mà hầm chắc cũng khá tốt.
Ông lão cười nói.
- Cảm ơn
Diệp Phàm cũng không khách khí, nhận lấy đơn thuốc nhìn lướt qua, phát hiện số dược liệu phối hợp trong đó là loại rất đắt tiền, loại canh này quả là không đơn giản.
- Chàng trai, tôi họ Cổ, bọn họ gọi tôi là Cổ Thu Phong, người làng Cổ gia ở Đức Bình huyện Quy Nguyên, có rảnh đến chỗ tôi chơi, phong cảnh ở đó không thua gì đập nước Thiên Thủy này đâu.
Lão Cổ tâm tình đặc biệt vui, nhìn bộ dáng chắc là đang muốn về cho nhanh để hầm canh cho cháu gái trị bệnh đây.
Ông lão này, chỉ cám ơn một tiếng là quẳng mình sang một bên, không nghĩa khí thiệt tình trước kia mình còn tưởng rằng ông là một cao nhân, cao cái con khỉ Diệp Phàm âm thầm oán trách lão Cổ, tuy nhiên cũng không để ý.
- Anh, cái này tặng cho anh, mong anh cả đời bình an.
Lúc này, Thu Đồng đã đi tới, từ trên cổ lấy xuống một sợi dây chuyền có treo mặt ngọc phật đưa cho Diệp Phàm.
- Không cần đâu cô bé,em có thề thi đậu vào cấp ba là anh vui rồi.
Diệp Phàm cười không chịu nhận, có thể thấy được ngọc phật này là thứ cô bé yêu thích nhất, bởi vì cô bé có vẻ không nỡ tuy chỉ thoáng qua nhưng sớm đã bị Diệp Phàm phát hiện.
- Nhận lấy đi anh bạn, có lẽ ngọc phật này thật đúng là có thể mang đến may mắn cho cậu, ha ha…
Lão Cổ vẻ mặt hòa khí, cười nói.
- Vậy cảm ơn
Diệp Phàm thuận tay vớ lấy, liếc sơ qua, thấy rằng miếng ngọc phật kia chỉ to bằng đầu ngón út, toàn thân lộ ra một màu xanh lá nhạt, chạm trổ cũng không tinh xảo, phỏng chừng cũng đáng mấy đồng lẻ. Loại mặt hàng này, trên đường cái một trăm đồng có thể mua 10 cái.
Cũng liền hồn nhiên không để ý, đang muốn bỏ vào túi da, cô bé liền có vẻ không vui, méo miệng hừ nói:
- Anh, anh phải đeo lên cổ mới được, bằng không Thu Đồng sẽ giận đấy, hơn nữa không được gở xuống.
- Được được được anh đeo lên này được chưa?
Diệp Phàm cười, trước mắt hiện ra bóng dáng cô em gái Diệp Tử Y, trong lòng nhất thời vui vẻ, liền ngoan ngoãn vâng lời đeo vào.
- Chờ đã ông cụ, ông nghe nói qua Diễm Tình Thảo chưa?
Diệp Phàm giật mình, nếu đập nước Thiên Thủy không có Diễm Tình Thảo, ông lão này nghe nói cũng hiểu được một ít về thuật thảo dược, nói không chừng cũng nghe nói qua Diễm Tình Thảo
- Diễm Tình Thảo.
Lão Cổ suy nghĩ sâu xa một chút, lập tức lắc lắc đầu, tỏ vẻ chưa nghe nói qua.
Diệp Phàm kia tâm chợt lạnh, thầm nhủ: “Phải làm sao giờ? Không có Diễm Tình Thảo thì sao có thể bào chế Xuân Cung Hoàn, không có Xuân Cung Hoàn thì sau này làm sao giải thích với Trưởng ban thư ký Trương ở Bắc Kinh đây. Chẳng lẽ vừa mới đặt lên một chút giao tình thì cứ như bị con trăn đáng chết kia một họng nuốt trọn hay sao. Vận may của mình đã tận rồi sao? Không phải vậy chứ?”
- Nhóc con, nghe tên hình như là một loại thảo dược thì phải? Hơn nữa còn là loại có tính kích thích rất mạnh nữa đúng không?
Lão Cổ có chút quái dị cười hỏi, xoay chuyển hỏi:
- Cậu lấy để làm gì?
- Cái đó, ha ha…
Thằng nhãi này ngượng ngùng sờ sờ đầu, chỉ cười cười, không trả lời.
- Có lẽ dùng cái này có thể được, tên nó là Xuân Tiêu.
Lão Cổ hình như nhìn thấu tâm tư Diệp Phàm, ngồi xổm xuống tìm kiếm trong cái túi da rắn một hồi lâu, lấy ra một quả màu đỏ giống trái ớt, cái đầu khá là thô, lớn bằng nắm tay của đứa bé.
- Xuân tiêu.
Diệp Phàm cảm nhận được loại thuộc tính dương liệt nồng đậm như trong Diễm Tình Thảo, trong lòng âm thầm khiếp sợ, suy nghĩ nói: “Quả là tên 'Xuân tiêu' này rất hay, cây ớt phát xuân thật đúng là có thể thay thế cho Diễm Tình Thảo.”
Thằng nhãi này trong lòng suy nghĩ tùm lum rồi ngẩng đầu cười nói:
- Ông cụ Cổ, còn nữa không?
- Hết rồi, cái này là mười mấy năm trước tôi ngẫu nhiên gặp được, vẫn chưa dùng tới.
Lão Cổ lắc lắc đầu, khiến trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, xoay chuyển lại hỏi:
- Ông cụ Cổ, ông ở chỗ nào ngẫu nhiên thấy được vậy?
- Cái này… Vậy đi trước tiên cậu cầm về thử bào chế thuốc đi, nếu thực sự dùng được, cậu thật sự cần đến, sau này tới nhà tôi, tôi sẽ nói rõ hơn với cậu, nhất thời nói không rõ được, hình như là một cổ mộ?
Lão Cổ có vẻ có chút thần bí, nhưng lại khơi dậy niềm hứng thú vô hạn của Diệp Phàm, gật gật đầu không truy hỏi nữa, phỏng chừng trong xuân tiêu này còn có câu chuyện xưa.
- Ông lão này, đừng xem ổng chỉ có một chân, lúc đi đường chẳng khác gì người bình thường. Hơn nữa, thần thần bí bí, có vẻ thời trẻ có chút bản lĩnh.
Lý Tuyên Thạch hướng về bóng dáng lão Cổ đi xa dần cười nói.
- Không phải một chút, nói không chừng thời trẻ còn là một tay cao thủ. Tuy nhiên hiện tại hình như vì chân kia bị tàn nên sau đó bị phế luôn. Ông cụ Cổ, có ý tứ, có rảnh anh nhất định sẽ tới Cổ gia trại dạo vài vòng
Diệp Phàm cười cười.
Quay đầu xem xét Lý Tuyên Thạch đột nhiên hỏi:
- Tuyên Thạch, hôm nay nghe nói có lãnh đạo ở thành phố muốn đến tham quan khu kinh tế Lâm Tuyền, cậu không có mưu tính gì xấu đó chứ?
- Mưu tính, em thì có thể làm được cái đếch gì đây, anh Diệp đúng là nói đùa, nói đùa.
Lý Tuyên Thạch ánh mắt hơi lập lòe, sớm bị thuật xem tướng của Diệp Phàm cảm nhận được rồi, thầm nghĩ thằng nhãi này chắc cũng không làm được trò trống gì đâu, lập tức cũng không hỏi lại nữa, cười cười
- Chúng ta về nhà thôi, hôm nay có thu hoạch lớn, về hấp cá ăn thôi
Tuy nhiên, trở lại cung cũ cũng đã sắp đến buổi chiều rồi.
Mẹ nuôi có chút sốt ruột nói:
- Phàm Tử, con đi đâu đó, cũng không nói với mẹ nuôi một tiếng. Cái hộp nhỏ của con cứ kêu suốt, mẹ chẳng biết làm thế nào, con mau xem đi, có lẽ có việc gấp tìm con.
Diệp Kim Liên thường xuyên đem điện thoại di động gọi là cái hộp nhỏ, Diệp Phàm vừa nghe, thầm nghĩ có lẽ là ở huyện gọi tới, cũng không thèm để ý tới
Mắng thầm: “Đồ quỷ chúng mày khi muốn mình bán mạng thì đến thúc dục, sau khi hoàn thành thì ném đi như miếng giẻ rách.
Cổ Bảo Toàn, lão thất phu này chơi người cũng độc thiệt. Tôi không trách ông ăn cháo đá bát, nhưng nên quá đáng đẩy Mâu Dũng lên vậy chứ, cấp dưới mình thì vào Thường vụ, còn ông đây thì ở một bên nổ ga
Hơn nữa ngay đến quyền lực phân công quản lý cũng bị ông làm suy yếu đến độ phải qua bộ phận rác. Ai ai đều biết, trong huyện văn hoá giáo dục và vệ sinh là mấy bộ phận kém cỏi nhất
Lão Cổ ông cũng hay thật, đem toàn bộ rác rưởi ném cho ông đây quản lý. Nghe nói trước kia là lão thất phu Cố Đức Ngũ kia là ở phân công quản lý, thằng quỷ đó đi ăn bữa cơm là được mọi người nhớ tới, đúng là kiếm chuyện hỏng mà làm. Đây không phải rõ ràng là có ý dồn tôi váo chỗ chết hay sao? Đồ chó chết.”
Thằng nhãi này bỏ đi tắm, cũng không thèm nhìn qua điện thoại di động, phỏng chừng hiện tại đã reo đến hết pin, hết pin thì hết pin, dù sao ông đây cũng không muốn nghe.
Thằng nhãi này nghĩ xong, lại nhanh chóng chuyển sang 'Xuân tiêu' mới lấy được từ lão Cổ. Xuân tiêu này đã khô héo mất rồi, không ngờ vẫn còn to bằng nắm tay đứa bé, nhìn ngoại hình thì giống như chủng loại lai giống từ cà chua và ớt hiểm.
Đoán chắc là khi mọc trên cây chắc là tho to bằng nắm tay người lớn, nghe lão Cổ tiết lộ, hình như xuân tiêu này rất là hiếm có, hơn nữa còn có chút lai lịch
Dường như là lấy được từ một cổ mộ, cũng có vẻ có chút thần bí, Diệp Phàm trong lòng ngứa ngáy, tuy nhiên ông lão kia không nói rõ cũng đành chịu, buộc phải đi một chuyến đến Đức Bình vậy
Nhẹ nhàng tách xuân tiêu ra, phát hiện bên trong không ngờ không có hạt ớt, thịt bên trong cũng có màu đỏ tươi, một luồng khí nồng nặc khiến người ta kích thích đến run rẩy xộc thẳng vào phổi Diệp Phàm.
Này chỉ có thể nói là khí, không thể nói là mùi. Bởi vì dùng mũi thì không ngửi thấy, chỉ có thể là một loại cảm giác của lang trung thảo dược có kinh nghiệm lâu năm mà thôi.
- Đúng là có xuân vị, phỏng chừng hiệu quả không thua Diễm Tình Thảo trước kia. Trước tiên phối hợp với một số thào dược, bào chế mấy viên Xuân Cung Hoàn thử xem.
May mà lão Cổ không tồi, người tốt được hồi báo. Bằng không, chuyện thư ký Trương ở thủ đô sẽ phải thất bại mất
Diệp Phàm miệng thì thào bắt đầu bào chế Xuân Cung Hoàn của hắn.
Mài nhỏ, điều phối, hợp dung, nội kình hòa tan...
Một hơi làm thẳng tới 6h tối mới làm được ba viên, người cũng mệt mỏi đến mức sắp thành con chó chết
Thằng nhãi này bất bình mắng:
- Đồ khốn đây đúng là không phải việc con người làm mà, vì nịnh bợ thư ký Trương, ông đây cũng coi như là bất chấp tất cả, chỉ mong là vật có giá của nó.
Tuy nhiên, Xuân Cung Hoàn bào chế từ xuân tiêu này dù sao cũng phải để ai đó thí nghiệm trước mới được, bằng không, nếu không hiệu quả mà trực tiếp đưa cho thư ký Trương, chẳng phải bị người ta nói là đem thuốc giả ra gạt ông ta hay sao?
Vậy rốt cuộc ai tới làm chuột bạch đây, đáng tiếc thằng nhãi Tề Thiên không có ở đây, nếu không thì, y nhất định được vui vẻ một phen rồi…
Diệp Phàm tự nói có chút khó xử, liền hung hãn mắng:
- Nếu không còn ai thì mình vậy, tuy nhiên hình như đồng chí Tuyên Thạch cũng có thể thử trước xem sao, ha ha ha...
Đúng lúc này, điện thoại cung cũ vang lên, không lâu sau, truyền đến thanh âm của mẹ nuôi Diệp Kim Liên nói:
- Phàm Tử, có một cô gái tìm con này? Nghe giọng rất êm tai, có phải bạn gái con hay không vậy?
Mẹ nuôi vui tươi hớn hở ở trên lầu hô lớn.
- Ai thế con nào có bạn gái đâu chứ?
Diệp Phàm hét lên
- Nói là chị Phí gì gì đó
Diệp Kim Liên cười nói.
“Chị Phí, vậy không phải Trưởng ban thư ký Phí Ngọc sao? Quái lạ, mặt trời mọc hướng tây, cô ta tìm mình để làm gì? Không lẽ hôm nay ông đây đụng phải đại vận, Phí tỷ có tin tức tốt mang đến…” Thằng nhãi vút một cái thì đã vọt lên lầu, đương nhiên không đi thang rồi, giống con khỉ trực tiếp bò lên trên
- Thằng quỷ con anh, đúng là càng lúc càng giống khỉ.
Diệp Kim Liên từ ái cười nói, tuy nhiên, liền xoay chuyển bộ dáng có chút mờ ám lại cười nói:
- Xem ra thì đúng là bạn gái con rồi, nếu không đâu bộp chộp như khỉ thế này.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 729: Chị nuôi cho mời.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Không có chuyện đó đâu mẹ nuôi à, người ta là Trưởng ban thư ký Thành ủy, sao có thể để ý nhân vật nhỏ bé như con chứ.
Diệp Phàm nói với mẹ nuôi.
- Thư ký? Thư ký thì có gì hay, Phàm Tử con dù gì cũng là Phó chủ tịch huyện, còn cao cấp hơn so với thư ký. Tuy nói là cô ấy có thêm một chữ ‘trưởng’, nhưng vẫn là thư ký ấy thôi?
Diệp Kim Liên phân không rõ Trưởng ban thư ký là chức quan gì, cứ nghĩ cũng chỉ là một thư ký thôi rồi lắc đầu đi xuống lầu.
- HA HA HA… Phàm Tử, chị rất là nhớ em đấy
Vừa mới cầm lấy điện thoại bàn lên thì truyền đến tiếng cười như yêu tinh của Phí Ngọc, hơn nữa còn chất chứa một giọng điệu mờ ám, khiến cho thằng nhãi này trong lòng có một chút lung lay, thầm nhủ phải chăng Phí Đại tiểu thư muốn chơi với mình.
Đương nhiên, thằng nhãi này cũng tuyệt không hàm hồ, lập tức, chuyển giọng, có chút quỷ quyệt cười nói:
- Chị, tìm em đây có gì không? Có phải mấy ngày không gặp đã thấy nhớ nhung đến em rồi, nếu nhớ thì đến cung cũ ở đập nước Thiên Thủy đi, để tiểu đệ em hầu hạ chị đêm nay, bao chuẩn...
- Nhổ cái miệng chó phun không ra ngà voi.
Lời dung tục của ai đó bị chị nuôi Phí Ngọc của ai đó cắt ngang mà mắng
- Bà chị đây mà cậu cũng dám bắt nạt, mấy ngày không gặp, trí nhớ tốt hơn phải không?
- Đúng vậy, trí nhớ tốt hơn, còn muốn dựa chút hơi của chị Phí, ha hả…
Diệp Phàm tiếp tục pha trò.
Sau khi hai người trở về từ vụ ngâm nước nóng sơn trang, quan hệ đã có tiến triển hơn, Diệp Phàm đương nhiên vui với loại tình huống này, dù sao Phí Ngọc không chỉ là sáng với mũ quan Trưởng ban thư ký Thành ủy, vì phía sau cô ta còn cả một Phí gia nâng đỡ.
- Còn dám ba hoa, bà chị già rồi.
Phí Ngọc cười mắng một câu, đột nhiên chuyển giọng điệu, có chút bộ dáng vui vẻ vì người khác gặp họa cười nói:
- Em trai, cậu đúng là anh hùng, toàn bộ cán bộ huyện Ngư Dương các cậu đều tới Lâm Tuyền, chỉ thiếu có mình cậu, còn vênh váo hơn cả tay Bí thư Cổ Bảo Toàn
- Toàn bộ mũ quan toàn huyện đều tới, còn không phải là vì hoan nghênh bà chị Trưởng ban thư ký Thành ủy đại giá quang lâm sao, em chả là thá gì cả?
Hiện nay tạm thời cách chức viết kiểm điểm, sâu sắc cảnh tỉnh, từ gốc rễ mà tự mình kiểm điểm, không làm gì cả, ở đó kiểm điểm đến nổi buồn muốn chết, cảm thấy khó chịu, cho nên liền câu cá đi.
Dù sao thì cái địa phương hẻo lánh này tín hiệu di động cũng không tốt, không nhận được, còn cố ý không mang theo bên người
Vả lại cũng không ai thông báo cho em đi nghênh đón bà chị, phỏng chừng lão Cổ kia còn không muốn em xuất hiện nữa là? Chị Phíhẳn là sẽ không trách tội em không biết cấp bậc lễ nghĩa chứ.
Diệp Phàm trong giọng nói hơi oán trách phun hết ra
- Vị chua khá nặng đây cậu từ khi nào biến thành oán phụ vậy. Đúng là không nên thân, nếu không thì một ủy viên thường vụ cũng không đạt?
Cậu còn trẻ, từ từ sẽ đến, đợi cơ hội lần sau, bà chị sẽ dùng mọi cách để đẩy cậu lên. Người mà, phải có cảm giác bình tâm, không thể nóng vội.
Chúng ta là những kẻ làm quan lúc lên lúc xuống cũng là chuyện như cơm bữa thôi, huống chi cậu bị đẩy xuống có bao nhiêu đâu, chỉ là bên phân công quản lý bị tước một chút quyền thôi mà.
Việc này cũng đáng cho cậu phải suy nghĩ sâu xa một chút, vì sao Cổ Bảo Toàn muốn đối đãi với cậu như vậy? Cần chính tích, muốn làm đại sự, khoe khoang năng lực là tư tưởng tốt của thanh niên các cậu.
Nhưng biểu hiện quá mức cũng sẽ bị người ta đố kỵ ghi hận phải không? Việc này cũng phải có mức độ vừa phải, công cao lấn chủ đạo lý này chắc cậu hiểu rõ hơn ai hết
Nhưng cậu vì sao vẫn không chịu hiểu để tự kiềm chế một chút, dù sao Ngư Dương này vẫn còn là thiên hạ của Cổ Bảo Toàn, cậu có muốn nhảy, thì có thể nhảy ra khỏi lòng tay của lão hay không?
Hãy suy nghĩ lại đi, đổi chỗ mà suy xét cho thấu đáo, nếu cậu ngồi ở vị trí kia của Cổ Bảo Toàn, mà cấp dưới cậu lại oanh tạc như thế thì cậu nghĩ thế nào?
Chẳng lẽ cậu không hề cảm nhận thấy nguy cơ sao? Bởi vì cậu quá chói lọi, đã cướp mất quầng sáng vốn thuộc về lão Cổ.
Lão ta là nhân vật số một, quầng sáng còn không sáng bằng cậu, vậy chắc chắn là phải ra tay thôi, để cướp lại một ít ánh sáng, chuyện lần này chính là một bài giáo huấn...
Phí Ngọc đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc đàm đạo với Diệp Phàm
- Đúng vậy, chị Phí giáo huấn rất là đúng, em sau này nhất định sẽ chú ý hơn
Diệp Phàm ngoài miệng vâng dạ, nhưng thật ra thì khó có thể tiêu tan.
Xoay chuyển Phí Ngọc lại dùng giọng điệu giống như trêu chọc cười nói:
- Tuy nhiên, lần này cậu đúng là xui xẻo thật rồi ha ha ha…
- Xui thì xui nhưng chị Phí sẽ không tính toán so đo với nhận vật nhỏ như em chứ, nhiều lắm chỉ là không đến nghênh đón bà chị thôi đúng không? Vậy đi, em làm chủ, làm tiệc nhận lỗi.
Diệp Phàm vội bật cười ha hả
- Chị đây cũng không có gì, nhưng còn Trưởng ban thư ký Lô người ta trong lòng có mụn nhọt không thì khó nói à? Hơn nữa, Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La đều tới Lâm Tuyền, đồng chí Diệp Phàm cậu lại chơi một ván lớn.
Hôm nay Trưởng ban thư ký Lô thật ra là đặc biệt muốn nghe cậu báo cáo, kết quả, ha hả, Cổ Bảo Toàn của huyện các cậu thì quýnh quáng gấp gáp như con khỉ, mười mấy cán bộ đều gọi điện thoại cho cậu, nhưng không ai tiếp.
Cũng không ai biết cậu đã đi đằng nào. Tuy nhiên, phỏng chừng mấy tay cấp dưới của cậu có lẽ biết rõ, nhưng, tất cả bọn họ đều ngậm chặt miệng không nói. Có phải cố ý như vậy hay không thì chị đây không rõ.
Phí Ngọc vui đùa hết nửa ngày mới chịu tung ra đề tài hôm nay
- Trưởng ban thư ký Lô, là Trưởng ban thư ký Lô nào?
Diệp Phàm nhất thời không phản ứng kịp, hỏi lại
- Ha ha, ở tỉnh còn có mấy Trưởng ban thư ký đáng để Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La đích thân tới, người ta là đại diện Bí thư Tỉnh ủy Quách tuần tra toàn tỉnh.
Phí Ngọc cười khanh khách nói.
- Lô Minh Châu, xong đời, kiểu này thì lớn chuyện rồi. Phỏng chừng Cổ Bảo Toàn nhất định sẽ hận chết em, còn có Chu Càn Dương, về sau nếu đi cục Xúc tiến đầu tư thành phố phỏng chừng đều khó xoay chuyển đây…
Diệp Phàm suy nghĩ như vậy, ngay lập tức mây đen bao phủ đầy mặt
Cười khổ nói:
- Vậy tiêu rồi, xử lý sao đây, bà chị cho chút chủ ý đi?
- Xử lý sao? Miễn bàn, tự mình quyết định đi
Phí Ngọc cố ý làm khó dễ nói.
Trầm ngâm một hồi, thằng nhãi này kiên trì, nói:
- Bà chị, hay là ngày mai em cùng chị đi săn nha, rất kích thích.
- Đi săn, đàn ông các cậu chơi toàn những thứ chúng tôi không thấy có hứng thú.
Phí Ngọc một câu nói đã chống đối lại, thiếu chút nữa thì khiến kẻ nào đó phải mắc nghẹn..
“Mẹ nó không xuất chiêu sát thủ đối với phụ nữ là không được mà”. Thằng nhãi này nhướn mày, hắng giọng cười nói:
- Chị Phí, có muốn trở nên đẹp hơn, da cũng căng đẹp hơn, có sức sống hơn không. Có muốn khiến khuôn mặt chị nhìn trắng sáng nhẵn mịn hơn không?
Thằng nhãi này liên tiếp 'Có muốn… không’ đúng thật là làm cho Phí Ngọc mềm lòng. Nhưng người ta dù gì cũng là Trưởng ban thư ký, lòng dạ rất sâu
Cố ý hừ nói:
- Lại muốn chơi mánh lới gì đây, điều này tất nhiên là phụ nữ nào mà chẳng muốn, tuy nhiên cậu cũng không biết tiên thuật, bằng không đã biến bà cô mặt vàng Phí gia nhà cậu thành tiên nữ từ lâu rồi, còn cái gì trắng sáng nhẵn mịn hơn, có thể làm được không đó? Muốn gạt bà chị cậu hả, cậu còn non lắm, ha ha ha…
- Không tin phải không bà chị, cái cô dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh Vu Phi Phi gần đây có phải càng ngày càng đẹp hơn đúng không?
Diệp Phàm tung ra một nhân chứng, hơn nữa nhân chứng này còn rất nổi tiếng, hắn hiểu rõ, không đưa ra nhân chứng thì Phí Ngọc sẽ không chịu tin.
- Vu Phi Phi, ừ, gần đây hình như là càng ngày càng đẹp. Tuy nhiên, đó là người ta đã hoá trang, không thể xem là thật được.
Phí Ngọc nói xong, trong lòng lắc lắc đầu.
- Hoá trang đương nhiên là có, nhưng mà, chị có lẽ không hiểu. Em có một phương thuốc bí truyền, phối hợp với một số dược liệu thoa lên mặt phụ nữ, một tiếng rưỡi sau có thể khiến cho chị trẻ hơn một hai tuổi, hơn nữa, nếu sử dụng lâu dài thì hiệu quả tuyệt đối tốt làn da sẽ mềm mại như da em bé.
Diệp Phàm lại bắt đầu thổi phòng cái 'Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn' của hắn
- Vu Phi Phi dùng rồi hả?
Phí Ngọc có chút động tâm, người ta thông minh, lập tức nghĩ tới việc liên quan
- HA HA…
Thằng nhãi này chỉ cười không đáp.
- Vậy cậu còn loại thuốc đó không?
Phí Ngọc thản nhiên hỏi, giống như không chút để ý, kì thực trong lòng có chút tin. Tin tưởng Diệp Phàm cũng sẽ không dám lừa gạt mình như thế.
- Đúng là trưởng ban thư ký Thành ủy thông minh. Tuy nhiên cũng không còn nhiều nữa, Vu Phi Phi cứ mãi khóc than đòi dùng thêm một lần, em vẫn chưa gật đầu, lần này nếu bà chị đến, đương nhiên ưu tiên cho bà chị thử trước
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Vậy cậu lập tức về đi, vốn cậu cũng phải trở về. Khi Trưởng ban thư ký Lô đi có giao lại tôi phải ở lại chỗ này, nói là phải điều tra cho rõ ràng chuyện của cậu, nói không chừng khi bà ta hướng Bí thư Tỉnh ủy Quách báo cáo có thể là sẽ nhắc tới cậu
Phí Ngọc rất là thận trọng.
- Cảm ơn chị Phí, em biết đó là một cơ hội lớn, nếu có thể ghi danh được ở chỗ Bí thư Quách, vậy thì phát lớn rồi
Diệp Phàm kích động , tuy nhiên cũng liền xoay chuyển bình tĩnh lại, còn nói thêm:
- Chị Phí, vậy chị mau tới đập nước Thiên Thủy đi, em vừa báo cáo với chị vừa đắp thuốc cho chị, tuyệt đối hữu hiệu. Ngày mai chúng ta cùng đi săn ở rừng Cảnh Dương, Phí tỷ công tác rất bận, cũng có thể thừa dịp tìm hiểu tình hình thả lỏng một chút có phải hay không?
- Cậu về đây đắp thuốc không phải cũng như nhau sao?
Phí Ngọc vẫn không muốn đến đập nước Thiên Thủy, trong lòng đương nhiên cũng có chút băn khoăn. Hơn nữa đương nhiên cũng phải có chút sĩ diện, Diệp Phàm cậu bảo tôi đến là đến, vậy không phải rất là mất mặt sao.
- Chị Phí, chủ yếu là thuốc này bào chế xong phải dùng liền, nếu trở về thì tốn thời gian rồi, thuốc này rất khó điều chế, vừa hay mới tìm đủ dược liệu, hơn nữa dược liệu này không thể mua được trên đường đâu. Nếu trở về làm lỡ thời gian, vậy đến tối có lẽ không thể cho chị Phí dùng được. Đương nhiên, chủ ý này do chính chị quyết định, chi bằng em sẽ trở về điều phối lại, vậy phải đợi ngày mai thôi.
Diệp Phàm dùng mưu ma chước quỷ, nhất định phải đưa Phí Ngọc đến đập nước Thiên Thủy
- Vậy để chị coi
Phí Ngọc buông xuống điện thoại, phỏng chừng là đang sắp xếp, không lâu sau điện thoại lại, nói là xuất phát.
“Ha hả, đến rất đúng lúc, Xuân Cung Hoàn làm từ xuân tiêu của mình có thể đem thử trên người chị Phí, chị là con chuột bạch đầu tiên, ha ha ha…
Thằng nhãi này suy nghĩ dung tục, nước miếng chảy ròng.
Khiến cho mẹ nuôi Diệp Kim Liên nhìn thấy không khỏi cười mắng:
- Con xem xem, lớn như vậy rồi, còn chảy nước miếng, thật là, mau lau đi
Nói xong còn đưa qua một cái khăn mặt
- Ha hả, mẹ nuôi, đợi chút có khách đến chơi, nhân vật lớn ở thành phố đến, là nữ, mẹ chuẩn bị phòng sạch sẽ một chút
Diệp Phàm cười nói.
- Chính là vị thư ký kia hả?
Diệp Kim Liên sửng sốt, rất là cao hứng, chắc là đã xem Phí tỷ gì đó là bạn gái Diệp Phàm
- HA HA…
Diệp Phàm cười cười, cũng không nói ra.
- Có mưu mô, chắc chắn là có mưu mô. Điều tra cho tôi, là ai tổ chức.
Cổ Bảo Toàn gần như là rống cổ hét ra.
Hôm nay lão Cổ kia đúng là cực kỳ mất mặt, ân oán của mình cùng Diệp Phàm vốn chỉ là thủ đoạn cạnh tranh trên quan trường mà thôi
Tuy nhiên, bị Triệu Thiết Hải, Trang Hồng Ngọc làm náo loạn hết, toàn bộ biến mùi hết, làm mình ở trong mắt Trưởng ban thư ký Lô như trở thành kẻ trả đũa, đố kỵ hiền tài
Nếu lô Trưởng ban thư ký thực sự đem Diệp Phàm làm điển hình báo cáo cho bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương, vậy việc mình cản trở hắn vào Thường vụ, chẳng khác nào là một cái tát vang dội cho mình.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 730: Trưởng ban thư ký là chuột bạch.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Nếu được ghi danh ở trong mắt Bí thư Quách, vậy tiền đồ Diệp Phàm có thể hình dung bằng hai chữ 'Vô lượng', mà chính mình, rất có khả năng sẽ trở thành một con cờ bỏ đi trong tay Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương. Bí thư huyện tiền nhiệm Lý Hồng Dương không phải là ví dụ điển hình sao?
Nghĩ đến đây, Cổ Bảo Toàn có một loại cảm giác đau khổ điên cuồng
- Còn phải tra sao? Triệu Thiết Hải và Trang Hồng Ngọc đều là một tay họ Diệp đề bạt lên, còn có cái gọi là quần chúng, tôi phát hiện bà chủ nhà hàng Xuân Hương cũng ở trong đám đó.
Phỏng chừng là địa điểm khu kinh tế chiêu đãi đã thay đổi, còn ông chủ Phạm thì do Diệp Phàm kích động nên ra quấy rối. Hơn nữa, Bí thư Cổ, ông không thấy sao, hôm nay Lô Vĩ cũng hơi hơi quái dị.
Vốn chúng ta yêu cầu không cho quần chúng tới gần Trưởng ban thư ký, nhưng kết quả, đám quần chúng reo hò ầm ĩ, Lô Vĩ làm Trưởng phòng Công an huyện, thì chỉ giả bộ ngăn cản qua loa cũng không có hành động gì tiếp theo sau
Rồi thêm Triệu Thiết Hải cùng y nội ứng ngoại hợp, cái bảo an này còn không phải là cái thùng rỗng.
Trương Quốc Hoa căm giận nói, hôm nay gã cũng bị mất sạch mặt mũi.
Đầu tiên là thổi phồng luyên thuyên cả buổi, sau lại không cẩn thận toàn bộ bị Trang Hồng Ngọc vạch trần ra hết. Vốn quầng sáng chói chang của khu kinh tế Lâm Tuyền phát triển sắp chụp lên đầu gã, ai ngờ một phiếu trắng của mình trong cuộc họp Đảng ủy lại bị người ta moi móc ra. Ông đã không ủng hộ Đông Đang Dương mở rộng phố, vậy thì ông còn có công lao gì ở trong này cơ chứ
Giờ phút này Trương Quốc Hoa hận không thể một họng nuốt trọng đồng chí Diệp Phàm.
- Hừ Lô Vĩ, đừng tưởng rằng mày có Lô Trần Thiên chống lưng thì cả gan làm loạn, Ngư Dương này vẫn là thiên hạ Cổ Bảo Toàn tôi. Về phần Triệu Thiết Hải, Trang Hồng Ngọc ở lại, dễ làm. Quốc hoa, nói vậy chắc ông đã nghĩ ra cách hay?
Cổ Bảo Toàn cũng lộ ra ý cười u ám
- Tận diệt thế nào?
Trương Quốc Hoa liếc mắt xem xét Cổ Bảo Toàn một cái, thăm dò hỏi.
- Tự xem mà làm.
Cổ Bảo Toàn ba phải cái nào cũng được. Tuy nhiên, Trương Quốc Hoa lập tức tin tưởng gấp trăm lần, biết Cổ Bảo Toàn không tiện ra mặt, đây chính là ám hiệu động thủ
- Tuy nhiên, tạm thời bất lợi rất là kịch liệt, Phí Ngọc còn ở Lâm Tuyền, động tác quá lớn thì lại có hiềm nghi trả đũa, chúng ta không thể quá lộ liễu để người khác nắm đuôi.
Cổ Bảo Toàn lại bồi thêm một câu.
- Tôi biết, nước ấm luộc ếch, phải từ từ.
Trương Quốc Hoa gật gật đầu.
- Vậy họ Diệp thì sao?
- Tạm thời mặc kệ hắn, đợi cơn gió này qua rồi tính tiếp. Tuy nhiên, thằng nhóc kia phỏng chừng sẽ đi cục Xúc tiến đầu tư thành phố, cũng không còn bao lâu nữa. Kệ đi, đi càng sớm càng tốt, một ôn thần trong tình hình hiện nay, thì cho hắn tạm thời cách chức tiếp đi, hừ.
Cổ Bảo Toàn cảm giác đặc biệt bị đè nén.
- Bí thư Cổ, thằng họ Diệp là thứ đồ rất không biết điều. Người như thế sao có thể đảm đương chức Phó chủ tịch huyện, lấy đi cái mũ quan của hắn là điều nên làm. Tôi thấy chi bằng đưa ra thảo luận trên hội nghị thường vụ.
Tạ Cường nham hiểm không ngờ nhảy ra, còn ác độc hơn so với Phí Mặc lúc trước
- Ha hả, lão Tạ, thanh niên mà, có chút phá cách nổi loạn là bình thường. Chúng ta đều là lãnh đạo, lãnh đạo muốn làm bất cứ việc gì, luôn là bị người khác đố kỵ ghi hận có đúng không? Không nên so đo tính toàn với hắn làm gì. Tâm để vô tư thiên địa khoan (với người vô tư thì trời đất sẽ rộng rãi bao la) mà
Cổ Bảo Toàn ở trước mặt Tạ Cường cho thấy tấm lòng bao la của ông ta.
Thằng nhãi này dừng một chút lại cười nói:
- Tuy nhiên, cái tay Trưởng phòng Trang kia hôm nay cũng thật được nở mày nở mặt, không ngờ lại được Trưởng ban thư ký Lô đích thân gặp mặt. Có lẽ sẽ được Trưởng ban thư ký Lô coi trọng, đưa tới tỉnh cũng có thể à.
Cổ Bảo Toàn chiêu này rất độc!
Chuyện giữa Trang Hồng Ngọc cùng con y đương nhiên y cũng đã nghe qua, vào giờ phút này lại cố ý nói đến, nhìn thì như vô ý, nhưng còn dụng ý khác, con cáo già Tạ Cường này chẳng lẽ còn không biết sao?
Ngay lúc này, mặt thằng nhãi này lập tức co giật lên, miệng cũng là cười nói:
- Đó là cô Trang nói rất nhiều lời xuôi tai, bằng không Trưởng ban thư ký Lô sao có thể tiếp kiến cô ta.
Tạ Cường lời này càng âm độc, chính là bởi vì lời nói của Trang Hồng Ngọc mới khiến cho Cổ Bảo Toàn mất hết mặt mũi.
Tạ Cường người ta cũng là đang nhắc nhở đồng chí Cổ Bảo Toàn ông, một Phó phòng nhỏ bé không ngờ dám diễn trò trước mặt sơn Đại vương, Bí thư huyện ủy như ông đây còn có oai phong gì nữa?
- Ha ha ha, người trẻ tuổi càn quấy thôi, chúng ta đúng là không nắm bắt tốt tư tưởng công tác của giới trẻ, là lúc nên đưa các cô đến trường Đảng để có cơ hội tiếp thu học tập lại giáo dục lại, gia tăng học tập tư tưởng lý luận, trở về mói có thể làm tốt công tác đảng
Cổ Bảo Toàn bật cười ha hả.
“Giáo dục cái con khỉ còn không phải là muốn tìm cớ đem hết những người hôm nay nhảy ra quăng vô lãnh cung.”
Tạ Cường trong lòng phỉ báng Cổ Bảo Toàn, nhưng miệng vẫn là cười nói:
- Đúng vậy, tôi giơ hai tay tán thành cách nhìn của Bí thư Cổ. mấy con nghé con này, không giáo dục một chút sao được. Nếu sau này tư tưởng bị lệch lạc, chúng ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo đúng không, vì để dẫn dắt cán bộ trẻ, đây là việc mà ông và tôi nên làm, ha ha…
Hai cáo già ở trong điện thoại châm chọc lẫn nhau, tuy nhiên, ở mặt đả kích Diệp Phàm thì lại đạt được nhận thức chung.
- Tuyên Thạch, hôm nay đập nước Thiên Thủy có món ăn dân dã không?
Diệp Phàm hỏi, muốn làm để chiêu đãi chị nuôi Phí Ngọc. Về phần con cá gà trống kia hắn tạm thời tiếc không làm thịt, ném vào hồ nước sau cung cũ để nuôi
- Không nghe nói nhà ai có, có cần tôi đi một vòng, xem có gặp được không
Lý Tuyên Thạch cười nói.
- Thôi vậy, quá phiền, cái đó toàn phải xem vận may.
Diệp Phàm cự tuyệt, đau lòng mà nghĩ đành phải đem con cá mào gà ra hấp vậy
- Nếu không thì đơn giản hơn giết một con chó đen, anh Diệp anh cho thêm một số thảo dược, đun sôi thành món canh cũng là đại bổ. Chúng ta lại dùng cái giá chảo lớn ở trong đại điện, rồi thêm mấy thùng bia, kêu thêm Thiết Hải, uống cho thả ga không say không về không phải vui hơn sao
Lý Tuyên Thạch tung ra một chủ ý xấu.
“Chó đen, chủ ý này không tồi, cái thứ kia a, vốn là vật dương liệt. Má ơi nếu trong đó cho thêm nửa viên thuốc làm từ xuân tiêu, có lẽ chị Phí sau khi uống vào, đến buổi tối cái kia liền hăng hái lên. Ha ha ha, tối nay mò vào giường ông thì có cái để chơi rồi…” Thằng nhãi này nghĩ điều tà ác, gật đầu đáp ứng
Năng lực của Lý Tuyên Thạch cũng quà là cao, không lâu sau là xong xuôi đem tới nơi. Hai người đặt vào cái chảo lớn, Diệp Phàm thả chút dược liệu, ầm ầm bắt đầu nấu lên
Không lâu thì nghe được tiếng la ó của Triệu Thiết Hải từ ngoài cung truyền đến, thằng nhãi này đương nhiên là tới khoe khoang
Vừa tiến đến, mới ngửi được mùi vị khắp điện sau đó lập tức cười điên cuồng nói:
- Vừa đến kịp lúc khẳng định là, thịt cày không sai, vật đại bổ, lão Triệu tôi thích nhất. Nếu là chó đen, thì càng mang thêm hứng a, khà khà khà…
Triệu Thiết Hải sinh động như thật, bên ngoài lại thêm một số động tác buồn cười, đem vụ bê bối phát sinh ở thị trấn Lâm Tuyền toàn bộ tung hết cả ra
- Ôi... Các cậu, Cổ Bảo Toàn khẳng định sẽ cho rằng việc này là do tôi ở sau lưng làm chủ. Hồng Ngọc, tính tình kia vẫn mãnh liệt như vậy
Diệp Phàm thở dài.
- Việc này… ây da, chúng tôi đúng là không nghĩ tới, rất xin lỗi Chủ tịch huyện Diệp.
Triệu Thiết Hải cái đầu kia cũng nhanh chóng cuối xuống
- Không có gì, tôi thật ra cũng không còn quan trọng nữa, dù gì ân oán với Cổ Bảo Toàn đã định sẵn rồi. Chỉ là lo lắng cho Hồng Ngọc, Đoàn Hải bọn họ. Tôi nếu như đến thành phố, không ai thèm để ý, phỏng chừng thằng nhãi Trương Quốc Hoa này sẽ ở đó cản trở đây. Về sau, phỏng chừng Hồng Ngọc bọn họ cũng sẽ không còn ngày tháng yên ổn
Diệp Phàm giải thích nói.
- Hừm cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài
Triệu Thiết Hải kia trên mặt đột nhiên lộ ra sự ác nghiệt dữ tợn, vết sẹo đã lâu không còn dọa được người lại bỗng hiện rõ như con giun, bày ra một tư thế thổ phỉ mọi rợ.
- Không có việc gì đâu Thiết Hải, nếu hải Cổ Bảo Toàn và Trương Quốc Hoa thật muốn động thủ với Hồng Ngọc bọn họ, ha ha, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không hàm hồ nữa. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nói về chuyện vui hơn đi
Diệp Phàm nói rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng Triệu Thiết Hải biết Phó chủ tịch huyện Diệp là có năng lực kia.
Nếu chính mình đã có thể từ một Lâm Tuyền xa xôi hẻo lánh này mà một bước lên trời, đi đến sở tỉnh, hơn nữa vừa đi còn được đề bạt tới chức vị Chi đội trưởng cấp trưởng phòng.
Nếu nói sau lưng Chủ tịch huyện Diệp không có quan lớn cấp sở chống lưng, vậy sẽ không phải là ăn nói lung tung. Cho nên, lòng tin của Triệu Thiết Hải đối với Diệp Phàm đã tăng vọt chưa từng có.
Kỳ thật Diệp Phàm mới không nghĩ đi mượn lực lượng ở tỉnh, hắn tự biết tính toán. Chỉ bằng khu công nghiệp ghềnh Quỷ Ảnh là do chính mình một tay sáng lập là đủ rồi.
Đây hoàn toàn chính là điểm yếu của Trương Quốc Hoa, muốn bóp chết hắn vẫn không dễ đâu. Đến lúc đó Hồ Thế Lâm bỗng nhiên rút vốn, thì Trương Quốc Hoa không còn đất để mà khóc đây
Hơn nữa, hiện tại khu kinh tế Lâm Tuyền còn món nợ ít nhất cũng là mấy triệu tệ. Nếu không có thu nhập vậy thì tay chủ nhiệm như y còn được tích sự gì nữa đây? Phỏng chừng mỗi ngày người đòi nợ cũng sẽ đến mà dìm chết y.
- Chủ tịch huyện Diệp, hôm nay chỉ có ba anh em chúng ta thôi phải không?
Triệu Thiết Hải ha hả cười nói, dùng mũi hít sâu một hơi, một bộ dạng rất là thèm thuồng, đến nổi như sắp chảy cà nước miếng luôn
- Ai nói, lão Trịnh tôi không phải người sao?
Ngoài điện truyền đến tiếng cười sang sảng của Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng
Thằng nhãi này vừa tiến đến, lại chỉ huy thủ hạ của lâm trường đem vào 20 thùng, toàn bộ đều là bia Thanh Đảo. Đương nhiên, tiên phong Phương Lan Hinh cũng theo sau mà tiến vào.
- Anh Trịnh người ta chính là tự nhiên, phóng khoáng, trong nhà có một ngọn cờ đỏ ở ngoài lúc nào cũng theo sau anh ta tung bay khắp nơi
Diệp Phàm âm thầm nói thầm.
Miệng cười nói:
- Đến thì đến, còn đem theo rượu làm gì, đã vậy còn là một xe nữa chứ, một khoản lớn.
- Không sao hôm nay uống không hết sau này có cơ hội lại trở về từ từ mà uống
Trịnh Khinh Vượng cười nói. Phương Lan Hinh cũng là theo sát Diệp Kim Liên cùng nhau bày biện bàn ghế
Ngay cả bàn ghế kia cũng là vừa mới đưa đến, được làm trực tiếp từ gỗ thô, ghế cũng thô ráp, cũng có chút tư thế nghệ thuật
Đương nhiên, bộ này không tốt bằng loại hàng xuất khẩu đã tặng Diệp Phàm lần trước
- Ăn thôi nào.
Triệu Thiết Hải cười tủm tỉm, sớm đã đem chuyện hôm nay quẳng qua một bên, gõ gõ chén bày ra tư thế chuẩn bị như chó sắp gặm xương
- Khoan đã, còn chưa xong, thịt này phải hầm từ từ. Như vậy thì vị của nó mới tốt nhất, bao chuẩn luôn, các cậu đợi mà coi không chừng còn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Hơn nữa, còn một vị khách chưa tới, mẹ nuôi, mẹ đặt thêm mấy đôi đũa
Diệp Phàm cười nói.
- Ai? Chẳng lẽ là Đoàn Hải, Hồng Ngọc bọn họ?
Triệu Thiết Hải thuận miệng hỏi, cũng không để ý.
Ừ, nhiều người thì càng náo nhiệt
Trịnh Khinh Vượng gật gật đầu, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Chú em Diệp, nghe nói cậu chuẩn bị sẵn mấy khẩu súng hử?
- Ha ha ha…
Diệp Phàm chỉ cười không đáp, một bộ dáng thâm trầm. Tuy nhiên, đôi mắt Triệu Thiết Hải đột nhiên chợt lóe sáng, rồi hét lên:
- Chủ tịch huyện Diệp, ở cái địa phương này, mà cũng có thể hả, ha ha...
Thằng nhãi này vẻ mặt cười gượng, bộ dáng vội như khỉ
- Lão Triệu cậu không phải chưa thấy qua sung, mỗi ngày đều quải trên người còn gấp cái gì?
Diệp Phàm tức giận mắng một câu.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc