Mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục tiến về Hồng Kông.
Đoàn tàu tiếp theo, sẽ chạy chậm hơn rất nhiều.
Trên tàu mở âm nhạc nhẹ nhàng, ngồi ở trong tàu có thể nhìn thấy phong cảnh ven đường.
Theo bố trí, Thủ tướng Nam Tuần và ông cụ Hàn sẽ gặp Trưởng quan đặc khu vào buổi chiều hôm nay, sau đó ngồi du thuyền du lãm Hồng Kông, vào 7 giờ rưỡi sẽ ngồi xe hơi đi đến đỉnh núi Thái Bình, thưởng thức cảnh đêm nổi tiếng thế giới của Hồng Kông, sau đó khoảng 9 giờ tối xuống núi.
Đúng 10 giờ tối, đoàn tàu liền khởi hành trở về Yến Kinh.
Nói cách khác, thời gian mọi người ở Hồng Kông, trước sau tổng cộng 9 tiếng đồng hồ.
Có ba việc chủ yếu là gặp mặt, du lãm, ngắm cảnh đêm.
Đối với Thủ tướng Nam Tuần mà nói, hành trình lần này là tâm nguyện từ lâu của ông.
Hàn Đông cũng biết, thời điểm kiếp trước, ông cụ qua đời sớm mấy tháng, cho nên không hoàn thành nguyện vọng này.
Mà bây giờ, lại vì sự xuất hiện của mình, làm cho lịch sử có một chút thay đổi.
Đối với chút thay đổi này, Hàn Đông cảm thấy vô cùng vui mừng.
Tuy rằng đó cũng không phải công lao Hàn Đông, nhưng lại là do Hàn Đông gây nên.
Đoàn tàu đến nhà ga Cửu Long, Tư lệnh viên bộ đội ở Hồng Kông - Thiếu tướng Vương Trân Vũ đã chờ từ lâu.
Nhìn thấy hai ông cụ từ trên tàu đi xuống, Vương Trân Vũ nhanh chóng tiến lên, cúi chào hành lễ, sau đó bắt tay.
- - Nhất định phải bảo vệ biên giới tổ quốc.
Thủ tướng Nam Tuần đầy thâm ý nói.
- - Thủ tướng yên tâm.
Vương Trân Vũ kiên định, nói.
Có thể trở thành Tư lệnh viên bộ đội tại Hồng Kông, tuy rằng hiện tại anh ta chỉ là một Thiếu tướng, nhưng Hàn Đông biết rằng anh ta sẽ nhanh chóng được lên Trung tướng, trở thành Tư lệnh viên của một đại quân khu.
Có thể nói, anh ta là nhân vật được lựa chọn kỹ càng trong quân đội Trung Hoa, chắc chắn đã được các phương diện chú ý, phát triển sau này cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Dưới sự tháp tùng của Vương Trân Vũ, mọi người đến tòa nhà chính phủ ở Hồng Kông.
Vị Trưởng quan nhiệm kỳ đầu tiên Khương Quốc Hoa đã sớm mang theo một đám người ngựa đứng ngoài chờ.
Hồng Kông và Đại Lục có chút khác nhau, bởi vì chịu ảnh hưởng của tư tưởng chủ nghĩa tự do, trên quan trường cũng không đón tiếp long trọng như Đại Lục.
Cho dù biết Thủ tướng Nam Tuần tới, hơn nữa bọn họ cũng rất kính trọng ông, nhưng không giống như đại lục, chạy đến biên giới nghênh đón.
Đây chủ yếu là quan niệm khác nhau của hai bên.
- - Hoan nghênh Thủ tướng đến thị sát chỉ đạo công tác.
Khương Quốc Hoa tiến lên trước, nói.
Sau đó đoàn người đi vào phòng tiếp khách.
Tiếp theo, hai bên tiến hành hội đàm, chủ yếu đề cập đến Hồng Kông sau khi được trả về, làm thế nào đảm bảo phát triển phồn vinh hơn.
Tuy hai ông cụ đều không tại vị, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với phương châm chính sách của Nhà nước.
Cho nên đám người Khương Quốc Hoa cũng không dám sơ suất.
Tổng thể mà nói, bất kể là nhân sĩ, dân thường của chính phủ Trung ương hay là phương diện Hồng Kông, đều hy vọng ngày mai của Hồng Kông phát triển tốt đẹp hơn.
Khi hai bên hội đàm, một số giới truyền thông cũng đến chụp ảnh ghi hình.
Buổi hội đàm tiến hành hết sức vui vẻ, chừng hai tiếng đồng hồ, sau đó đoàn người ngồi xe đi về bến tàu Bắc Giác.
Ở bến tàu đang neo đậu một du thuyền xa hoa, Khương Quốc Hoa đưa mọi người đến bến tàu, sau khi đợi mọi người lên du thuyền, mới quay trở về.
Còn Vương Trân Vũ thì tháp tùng bên hai ông cụ trong suốt hành trình.
Du thuyền này là du thuyền ngắm cảnh được phía chính phủ Hồng Kông sớm chuẩn bị, bài trí cực kỳ xa hoa.
Trước khi mọi người đi lên du thuyền, nhân viên bảo vệ đi theo, người của bộ đội tại Hồng Kông đã sớm kiểm tra an toàn mọi phương diện.
Sau đó, du thuyền bắt đầu khởi động, chạy từ đông về phía tây.
Theo sắp xếp của hành trình, du thuyền chở mọi người du lãm cảng Victoria một hồi, đến cảng khẩu phía tây, sau đó mọi người đi xuống ăn cơm, ăn xong đi lên núi Thái Bình.
Du thuyền chạy trên mặt biển, mọi người đứng ở trên boong thuyền, trên đầu che ô tránh nắng, gió nhẹ lướt qua, mang theo một mùi nước biển tanh tanh.
Phóng mắt nhìn lại, sóng nước dập dềnh đuổi theo nhau, lớp sóng sau đè lên sóng trước, bên tai vang lên tiếng ào ào, giống như một khúc nhạc tuyệt mỹ.
Nhìn xa xa, có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát trên đảo, bài trí đủ kiểu, thậm chí có thể nhìn thấy các loại quảng cáo ở trên tầng lầu.
Mọi người đều rất tự nhiên, nhìn ngắm, thưởng thức bốn phía, nhìn thấy cảnh đẹp, không khỏi xuýt xoa, chỉ cho nhau xem.
Hai ông cụ đều không để người khác đỡ, mà tự đứng ở mép thuyền, tay vịn lấy hàng rào bảo vệ, vừa nhìn ngắm cảnh đẹp, vừa nói chuyện.
Hàn Đông đứng ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng tham gia vào câu chuyện.
Trên đường đi, Hàn Đông và Thủ tướng Nam Tuần nói chuyện rất nhiều.
Có thể nói, Hàn Đông cảm thấy mình giống như đang ứng phó với một kỳ thi vậy.
Hàn Đông vốn đã chuẩn bị công tác đầy đủ rồi.
Hơn nữa trước khi đi, ông nội cũng đã nói chuyện với Hàn Đông.
Nhưng trên hành trình này, hai ba mươi tiếng, ngoài bảy tám tiếng ngủ nghỉ ra, Hàn Đông vẫn luôn ở bên cạnh hai ông cụ.
Hai ông cụ nói chuyện dọc trên đường, thi thoảng lại hỏi Hàn Đông.
Mà Hàn Đông sau khi nói ra suy nghĩ của mình, thường sẽ bị truy vấn thêm.
Bởi vậy, Hàn Đông phải dùng học thức trong đầu mình, dung hợp với kiến thức kinh nghiệm kiếp trước, kết hợp với kinh nghiệm giáo huấn trong công tác thực tế mới đối phó được.
Tổng thể mà nói, Hàn Đông cảm giác được, trong hành trình này, rất hài lòng với lời lẽ của mình.
Tin rằng hai ông cụ đều hài lòng với biểu hiện của mình.
Hơn một giờ sau, du thuyền đã tới bến tàu số 4 ở phía tây, đoàn người đi lên bờ, dưới sự dẫn dắt của nhân viên làm việc, mọi người đi nhà hàng ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút, rồi đi ô tô lên đỉnh núi Thái Bình.
Cảnh đêm của Hồng Kông rất nổi tiếng, nhân viên đi theo cũng rất mong chờ.
Hàn Đông ở kiếp trước đương nhiên đã xem qua cảnh đêm của Hồng Kông.
Nhưng lần này, lấy thân phận khác, cùng hai ông cụ thưởng thức cảnh đêm tuyệt mỹ này, lại có một loại cảm xúc khác.
Núi Thái Bình hùng cứ phía Tây đảo Hồng Kông, là ngọn núi cao nhất của đảo Hồng Kông, luôn được xem là biểu tượng của Hồng Kông, là một trong những nơi du khách nhất định phải du lãm.
Mà toàn bộ núi Thái Bình, lấy đình sư tử phong vị cổ xưa làm nơi thưởng lãm tốt nhất.
Khi mọi người đã đi lên đỉnh núi, đi đến đình sư tử, màn đêm đã phủ xuống.
Đứng ở trong đình, phóng mắt ra xung quanh, dưới hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn chiếu rọi, đảo Hồng Kông và Cửu Long giống như hai viên minh châu khảm trên cảng Victoria, đua nhau tỏa sáng.
Khu vực Trung Hoàn, nhà cao tầng san sát, vô cùng đồ sộ.
Gió núi khẽ thổi qua, quan sát toàn bộ cảng, chỉ thấy dưới chân núi nhà nhà sáng đèn, chói mắt rực rỡ như sao sáng, cả Hồng Kông biến thành nơi hấp dẫn lộng lẫy mê người.
Tất cả mọi người không khỏi vô cùng say mê.
Thủ tướng Nam Tuần lúc này nói:
- - Non sông tươi đẹp, non sông tươi đẹp…
Tuy rằng ông cụ còn chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ trong lời nói của ông.
Non sông xinh đẹp như vậy, lại lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy.
Non sông tươi đẹp như vậy, mọi người nhất định phải cố gắng bảo vệ.
Mà chúng ta phải hùng mạnh, non sông tươi đẹp thế này mới có thể phát ra hào quang càng thêm rực rỡ mê người.
Từ trên núi xuống dưới, mọi người vẫn đắm chìm vào trong cảnh đêm tuyệt đẹp.
Vương Trân Vũ đưa đoàn người đến nhà ga, giơ tay hành lễ cúi chào, nhìn theo đoàn tàu chạy đi.
Vào buổi tối hôm đó, phương tiện truyền thông của Hồng Kông đã đưa tin Thủ tướng Nam Tuần và ông cụ Hàn đến Hồng Kông du lãm thị sát.
Tuy nhiên, lúc này người xem tin tức bên đài Hồng Kôngkhông nhiều lắm, cho nên mọi người hầu như cũng không biết.
Đi theo đoàn tàu, đương nhiên cũng có thợ quay phim chụp ảnh.
Sau khi trở về, có đưa tin hay không, đưa tin như thế nào, thì phải được hai ông cụ đồng ý mới được.
Trên đường trở về, tâm trạng của hai ông cụ đều rất tốt, cũng rất vui vẻ.
Nhưng, Hàn Đông thấy, Thủ tướng Nam Tuần có chút mệt mỏi, ngồi trên xe lâu như vậy, đồng thời hoạt động ở Hồng Kông tương đối nhiều, sức khỏe của ông chắc chắn có chút quá sức.
Khoảng 10 giờ rưỡi, Thủ tướng Nam Tuần đi nghỉ ngơi rồi.
Hàn Đông và ông nội ở cùng một toa xe, toa xe này bài trí thành một phòng ngủ xa hoa, ở bên trong vô cùng thoải mái.
Tinh thần của ông nội vẫn tốt như trước, mặc dù ông cũng hơn tám mươi rồi, nhưng thân thể vẫn cường tráng, hơn nữa từ sau khi Hàn Đông xuống cơ sở làm được rất nhiều thành tích tốt, đồng thời cũng vì nguyên nhân Hàn Đông, nhà họ Hàn mới nắm bắt được cơ hội vào thời khắc mấu chốt, tình hình phát triển rất tốt.
Cứ như vậy, cơ thể khỏe mạnh, tâm trạng vui vẻ, sẽ hình thành tuần hoàn tốt.
- - Thể hiện rất tốt.
Ông nội cười híp mắt nhìn Hàn Đông, nói.
- - Trên hành trình này, ông có chút ngạc nhiên, thể hiện của cháu nằm ngoài dự liệu của ông.
Ông cụ cảm thấy được, tư tưởng, quan niệm của Hàn Đông so với lúc nói chuyện với mình, đã chín chắn hơn.
Đây có lẽ là bởi hắn luôn luôn hết sức để tâm.
Có năng lực, hết sức để tâm, bồi dưỡng người như vậy rất dễ dàng.
Huống hồ, ông cụ cũng rất hiểu tâm tính của Thủ tướng Nam Tuần.
Như vậy sau này, người ủng hộ Hàn Đông, có lẽ khổng chỉ là một lực lượng của nhà họ Hàn.
Cho nên, ông cụ trong lòng vô cùng vui mừng, có thể trong những năm còn sống, mưu tính một tiền đồ rộng lớn cho cháu của mình, để cháu mình trong tương lai sẽ trở thành người cầm lái con tàu lớn Trung Hoa, đó là một chuyện rất có ý nghĩa.
Trên đường trở về Yến Kinh, hai ông cụ không bàn bạc vấn đề gì nữa, trên cơ bản vẫn là nói chuyện nhà là chính.
Hàn Đông cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không phải vắt óc trả lời câu hỏi của hai ông cụ.
Buổi chiều ngày mùng 2, đoàn tàu đã trở về thành phố Yến Kinh.
Hai chiếc xe Hồng Kỳ đã sớm chờ sẵn.
Cùng lúc đó, đến đón tiếp hai vị, còn có Phó chủ tịch Cổ Thần Dương và hai đồng chí ở Ban thư ký Trung ương.
Cổ Thần Dương trước tiên chuyển lời hỏi thăm của Tổng Bí thư, sau đó hỏi han hành trình của hai ông cụ có thuận lợi không.
Từ cục diện này có thể nhìn thấy, Trung ương quả thật rất coi trọng hai ông cụ.
Khi bắt tay với Hàn Đông, Cổ Thần Dương vỗ vai Hàn Đông, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nói:
- - Đồng chí Hàn Đông, rất tốt, rất tốt.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Sau khi cáo từ Thủ tướng Nam Tuần, Cổ Thần Dương, Hàn Đông và ông nội ngồi lên chiếc xe Hồng Kỳ, lập tức trở về núi Ngọc Tuyền.
Đến trên núi, Lữ Nhạc đã ở đó chờ sẵn.
Nhìn thấy xe Hồng Kỳ dừng lại, cô tiến lên mỉm cười mở cửa xe, sau đó đỡ ông nội xuống xe.
Ông nội vẻ mặt tươi cười, vui mừng gật đầu.
Hàn Đông nhớ tới mình chỉ xin nghỉ đến ngày hôm nay, mà nhanh nhất phải đến trưa mai mới có thể trở về, xem ra phải gọi điện thoại cho Vương Xuyên Sinh nói một câu.
Dù sao khi trở về Yến Kinh, là đụng phải Yến Sơn Cao.
Cho nên, tất cả vẫn phải theo trình tự.
Chỉ cần mình thực hiện thủ tục xin phép đầy đủ, tất cả mọi chuyện sẽ dễ nói.
Cho dù Yến Sơn Cao muốn đối phó với mình, cũng phải có cớ mới được.
Bấm điện thoại của Vương Xuyên Sinh, Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Chào Trưởng ban thư ký, tôi là Hàn Đông, không quấy rầy anh chứ.
Vương Xuyên Sinh cười, nói:
- - Không sao, chuyện của Hàn Đông cậu đã làm xong chưa?
Hàn Đông nói:
- - Đã làm xong rồi, có thể sáng ngày mai tôi mới đi máy bay từ Yến Kinh trở về Thục Đô, cho nên muốn xin phép anh.
Vương Xuyên Sinh nói:
- - Ừ, tôi biết rồi. Đúng rồi, hôm qua chỉ có một người, Phó bí thư Bào muốn hỏi tình hình của cậu, có chút bất mãn với việc xin nghỉ của cậu.
Hàn Đông nói:
- - Trưởng ban thư ký, tôi đã thực hiện thủ tục xin nghỉ rồi.
Vương Xuyên Sinh cười, nói:
- - Đúng vậy, tôi cũng nói như vậy, nhưng Hàn Đông cậu cũng không phải lo lắng, tôi chỉ nói với cậu vậy thôi.
- - Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Hàn Đông nói.
- - Haha, không vấn đề gì, đợi cậu trở về chúng ta gặp nhau.
Vương Xuyên Sinh cười, nói.
Buổi chiều hôm qua khi họp Ủy viên Tỉnh ủy, Bào Xuân Long là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, nói một chút về tính kỷ luật tổ chức. Nhấn mạnh yêu cầu nghiêm khắc thực hiện thủ tục xin nghỉ phép, không được tùy tiện gọi điện thoại là có thể không tham gia Hội nghị quan trọng của Tỉnh ủy.
Lão ta nói liên tiếp nửa tiếng đồng hồ, tuy không có điểm danh ai, nhưng mọi người đều biết lão ta đang nói về ai.
Đồng thời, khi đang phát biểu, Bào Xuân Long còn nhắc tới, trước Hội nghị và buổi lễ lần này, Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao đã nhấn mạnh mọi người đều phải tham dự, không được xin nghỉ phép. Có một đồng chí đã cố tình vi phạm, đây là hành vi coi thường quyền uy của Tỉnh ủy.
Cứ như vậy, đã nướng Yến Sơn Cao trên núi lửa rồi.
Đến Phó bí thư đều bày tỏ bất mãn, mà Yến Sơn Cao thân là Bí thư Tỉnh ủy, nếu không quan tâm, dường như cũng không thể chấp nhận được.
Rơi vào đường cùng Yến Sơn Cao bèn hàm hồ nói vài câu, bày tỏ lần sau không được như vậy nữa, về sau có chuyện tương tự, nhất định phải thực hiện trình tự xin phép bằng giấy tờ.
Lúc đó trong lòng Yến Sơn Cao vô cùng bực bội, lúc trưa ăn cơm, Bào Xuân Long đề nghị phải nghiêm trị Hàn Đông, Yến Sơn Cao đã tạm bỏ qua rồi. Không ngờ đến buổi chiều lão lại ở trước công chúng nhắc đến chuyện này, giống như đang ép nhau vậy.
Cho dù là làm khó Hàn Đông, trong tình huống này, Yến Sơn Cao cũng không tán thành với ý kiến của lão.
Vương Xuyên Sinh thật ra không vấn đề gì, ông ta biết rằng mình dù sao cũng không thể cứ ở vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tây Xuyên, cho nên Bào Xuân Long đã nói đến chuyện này, ông ta cũng liền đáp lại, chỉ ra trong việc giữ nguyên tắc, cũng phải có đối đãi đặc biệt, có một số đồng chí quả thực có việc xin nghỉ phép, lẽ nào không cho phép nghỉ?
Bỏ điện thoại xuống, Hàn Đông cười cười.
Xem ra Bào Xuân Long vẫn muốn đối phó mình, nhưng mình cũng chẳng có nhược điểm gì rơi vào tay lão, cho dù lão nhảy thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
Huống hồ, vị trí của chính Bào Xuân Long còn chưa chắc chắn, lão nhảy càng hăng, chỉ sẽ cách ngày sụp đổ càng gần.
Cùng ăn cơm xong, ông nội bèn vẫy tay để cho Hàn Đông tự do hoạt động, sớm chuẩn bị trở về Tây Xuyên.
- - Tối nay sắp xếp thế nào?
Lữ Nhạc mỉm cười, nói:
- - Đồ đạc em đã chuẩn bị xong, cũng mang theo không nhiều.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:
- - Vậy buổi tối đi đến nhà cô út chơi một lát, ngày mai đến chào gia đình em.
Lữ Nhạc gật đầu, nói:
- - Vâng, theo lời anh.
Hàn Đông gọi điện cho bà cô Hàn Tuệ Linh, sau đó lái xe đến đó.
- - Lần này Lữ Nhạc phải đi Tây Xuyên cùng chứ?
Vừa gặp mặt, Hàn Tuệ Linh nhân tiện hỏi:
- - Quả thật không thể để hai đứa hai nơi được, hai đứa cũng không còn trẻ nữa, phải có con đi thôi.
Lữ Nhạc vừa nghe, trên mặt lập tức đỏ lựng, ngượng ngùng vê lấy gấu áo.
Hàn Tuệ Linh lại hỏi tình hình của Hàn Đông, thân thiết hỏi:
- - Về sau Lữ Nhạc đi thành phố Vinh Châu, hai đứa phải chung sống hòa hợp, Hàn Đông cháu là nam tử hán, phải có trách nhiệm.
Hàn Đông không khỏi ngại ngùng, bà cô nói như vậy, dường như chế giễu mình không có trách nhiệm vậy.
- - Cô à, cô cứ yên tâm đi.
Hàn Đông nói:
- - Ngày mai chúng cháu trở về Vinh Châu, nên không đi gặp Bối Bối nữa.
Hàn Tuệ Linh cười, nói:
- - Con bé này, thường xuyên nhắc tới cháu, còn nói phải lấy cháu làm gương, về sau cũng muốn làm quan nữa.
Hàn Đông không khỏi sửng sốt, nói:
- - Vậy sao, chí hướng cũng khá đấy.
Nếu là con gái của gia đình bình thường, đi vào con đường làm quan muốn làm nên, chắc chắn phải trả giá rất nhiều.
Nhưng hoàn cảnh của Tiêu Bối Bối thì lại khác, chỉ cần cô muốn, tương lai không phải sẽ đi lên vị trí cao thế nào, nhưng ít ra không giống như những người phụ nữ khác phải trả giá rất nhiều thứ, con đường làm quan cũng đi được vững vàng hơn nhiều.
Hàn Tuệ Linh gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, chí hướng bước đầu của nó là làm quan chức ngoại giao, ý kiến của cô là để cho nó học nghiên cứu sinh, sau này ra công tác, như vậy cũng cao một chút, con bé nó còn muốn suy nghĩ một chút.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Vừa nghĩ đến bộ dạng một quan chức ngoại giao nghiêm túc, thực sự không tưởng tượng được, nhưng nếu nó đã thích, thì tùy ý nó đi.
- - Cô cũng nghĩ như vậy, Bối Bối cũng đã lớn rồi, chuyện gì cũng có thể tự mình quyết định, cô chỉ phụ trách dẫn đường.
Hàn Tuệ Linh cười hiền từ, nói:
- - Hơn nữa, không phải có cháu giúp đỡ sao, cô cũng không phải lo lắng nữa.
Hàn Đông nói:
- - Đó là đương nhiên, ai dám bắt nạt em gái cháu, cháu nhất định sẽ không bỏ qua.
Khi Hàn Đông và bà cô Hàn Tuệ Linh nói chuyện, Lữ Nhạc lặng yên ngồi một bên, bám lấy cánh tay của Hàn Đông, nụ cười ngọt ngào trên mặt, giống như con chim nhỏ nép vào người, để cho người ta yêu thương.
Hàn Tuệ Linh biết chuyện của Hàn Đông và Kiều San San, cho nên lúc trước mới nói những lời kia.
Theo bà thấy, bây giờ Hàn Đông đã cùng Lữ Nhạc kết hôn, như vậy chuyện với Kiều San San, phải cẩn thận một chút, nhạt hơn một chút mới tốt.
Bà ta tuy rằng thông cảm với Kiều San San, nhưng cũng hy vọng Hàn Đông có thể có được cuộc sống hạnh phúc.
- - Ừ, như vậy thì cô yên tâm rồi. Đúng rồi, cháu cũng lâu rồi không để ý đến chuyện của Đông Thăng, có ý tưởng gì hay không?
Hàn Tuệ Linh vẻ mặt chờ đợi, nói.
Tập đoàn thông tin Đông Thăng phát triển cũng rất tốt, đã trở thành một thương hiệu máy tính nổi tiếng cả nước, sánh vai cùng với Lenovo đứng đầu trong nước.
Quan trọng hơn chính là, Tập đoàn thông tin Đông Thăng trong phương diện phần mềm có đầu tư rất lớn, và cũng phát triển rất tốt.
Có thể nói, Tập đoàn thông tin Đông Thăng, là một Tập đoàn nghiên cứu sản xuất máy tính cả phần mềm và phần cứng.
Bởi vì thân phận đặc biệt của mấy người nhà, Tập đoàn còn có được mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với quân đội, điểm này Lenovo không thể so bì được.
Mà ban đầu thành lập công ty này, là do đề nghị của Hàn Đông.
Hàn Đông mặc dù không trực tiếp tham gia xây dựng và quản lý Tập đoàn thông tin Đông Thăng, nhưng lại có tác dụng vô cùng quan trọng đối với hướng phát triển của Tập đoàn.
Hàn Tuệ Linh thường xuyên từ trong cuộc nói chuyện với Hàn Đông, có được tin tức hữu dụng, đây cũng là một trong những nhân tố làm cho Tập đoàn ít phải đi đường vòng, thuận lợi phát triển.
Cho nên, ở trong lòng Hàn Tuệ Linh, ý kiến của Hàn Đông là rất quan trọng.
Hàn Đông nói:
- - Cô à, Đông Thăng đã phát triển được tốt như vậy, cháu còn có ý tưởng gì nữa, chỉ cần bắt kịp xu thế, tăng cường đầu tư nghiên cứu, sẽ không có vấn đề gì.
Bởi vì bối cảnh của công ty này, cho nên Hàn Đông căn bản không lo lắng đến vấn đề tiêu thụ sản phẩm công ty, mấu chốt là phải làm ra sản phẩm càng tốt hơn mới được, như vậy không thể thiếu phương diện đầu tư nghiên cứu.
Hàn Tuệ Linh nói:
- - Cháu cũng là một cổ đông của công ty, những ý tưởng có ích với công ty, không được giấu diếm đấy. Bây giờ tình trạng phát triển của Tập đoàn rất tốt, đầu tư của công ty về phương diện nghiên cứu là nhiều nhất trong các doanh nghiệp cùng nghành trong nước, rất nhiều nhân viên kỹ thuật, đều lấy từ nước ngoài về, dù sao nước ta mỗi năm đều có rất nhiều nhân tài đi ra nước ngoài, chỉ cần chúng ta trả lương đủ cao, thì đại đa số bọn họ đều muốn trở về làm việc.
Hàn Đông cười, nói:
- - Đúng vậy, lương cao giữ người, đây là rất quan trọng. Đương nhiên, tiền lương dù là phương diện quan trọng, nhưng cũng không thể dựa hoàn toàn vào nó, ví dụ như văn hóa doanh nghiệp, quan tâm con người, cũng là rất quan trọng, hơn nữa còn là nhân tố quan trọng bồi dưỡng sức gắn kết của doanh nghiệp…
Mượn cơ hội này, Hàn Đông lại truyền bá một số quan niệm quản lý doanh nghiệp tương đối tiên tiến cho bà cô, thời gian ở kiếp trước, Hàn Đông cũng từng mở công ty, mưa dầm thấm lâu, cũng tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa, rất nhiều đạo lý về mặt quản lý cũng giống nhau, Hàn Đông làm cán bộ chính phủ, không chỉ quản lý việc, mà quan trọng hơn là quản lý người, cho nên những lời này của hắn, cơ bản là trải qua kiểm nghiệm thực tiễn.
- - Đúng rồi, nói đến việc cụ thể, cháu cũng có một ý tưởng, đó là phần mềm nhắn tin miễn phí. Đây chắc là sẽ có tiền đồ phát triển, tương lai máy tính trở nên thông dụng, việc liên hệ giữa những người dùng máy tính với nhau, có thể thông qua phần mềm nhắn tin miễn phí này, thực hiện các chức năng như nói chuyện online, gọi điện thoại video, gửi tài liệu, có thể mang lại sự tiện dụng rất lớn cho người sử dụng, phát triển tốt, tương lai có thể tích lũy được lượng người sử dụng khổng lồ, có thể đạt được hàng trăm triệu người đăng ký sử dụng, sau đó trên cơ sở này, mở ra các hạng mục lợi nhuận khác, vậy sẽ là đầu tư một vốn bốn lời.
Phần mềm nhắn tin miễn phí mà Hàn Đông nhắc tới này, là phần mềm QQ xuất hiện trong thực tế tương lai, người đăng ký sử dụng lên đến tám trăm triệu người, mà hiện tại công ty này còn chưa thành lập, nếu Tập đoàn Đông Thăng có thể giành lấy làm ra trước, đó sẽ là một cái bánh ngọt khổng lồ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương