Không kịp suy nghĩ, Phương Hạo Vân đi qua, nâng Mộc Nguyệt Dung dậy, thân hình của bà dường như không còn sức lực, suy yếu dựa vào vai của hắn, thản nhiên nói : "Cảm ơn ..."
Ôm người đẹp vào ngực, Phương Hạo Vân liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng : "Thơm quá ..."
Ánh mắt ngập nước của Mộc Nguyệt Dung nhìn về hướng Phương Hạo Vân, trên mặt cũng ửng hồng, đang thở hổn hển, vẻ mặt đầy sự phức tạp.
Phương Hạo Vân liền nói với Mộc Nguyệt Dung : "Lão phu nhân, bà không sao chứ? Có phải là ngày hôm qua bị Nam Cung Kiếm đả thương, thân thể vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn?"
Mộc Nguyệt Dung nhẹ nhàng nói : "Tôi không sao, cảm ơn chủ công đã quan tâm ..." Nói xong, đôi mắt đầy mị ý của bà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, có vẻ như đưa tình. Ngoài ra, cổ áo của bà hơi sâu, có thể nhìn thấy rõ khe núi trắng tuyết kia, eo nhỏ mông tròn cả người tràn ngập sự hấp dẫn.
Phương Hạo Vân không khỏi động lòng, hay là Mộc Nguyệt Dung đang cố ý dụ dỗ mình đây?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân bình thản nói : "Không sao là tốt rồi ..."
Mộc Nguyệt Dung cười hì hì nói : "Chủ công, tôi thấy cậu thật sự rất thích chổ này, hay là tặng cho cậu nha, lát nữa tôi sẽ kêu tiểu Phượng làm thủ tục cho cậu... Đúng rồi, tối nay cậu có ở lại không?"
"Xem tình huống thế nào đã!" Phương Hạo Vân cũng trả lời nước đôi luôn.
"À..."
Mộc Nguyệt Dung đáp một tiếng, nói : "Chủ công, cậu tiếp tục thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên đi, tôi đi thu xếp đồ ăn tối một chút ..." Nói xong, Mộc Nguyệt Dung liền cho Phương Hạo Vân một cái nhìn rất dụ hoặc, rồi lắc cái vòng eo như rắn nước của mình chậm rãi rời đi, Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông vểnh của bà đang lắc lư không ngừng kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Hắn luôn cảm thấy rằng, Mộc Nguyệt Dung đang cố ý dụ dỗ hắn.
Hắn phỏng chừng cái này là do Long Hi Phượng xúi bậy.
Nếu không như vậy, thì dựa theo tính cách của Mộc Nguyệt Dung, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này được.
Mộc Nguyệt Dung đi vài bước, chợt dừng lại, quay đầu nhìn Phương Hạo Vân một cái, trong mắt tràn ngập mị ý : "Chủ công, hay là cậu giúp tôi kiểm tra thân thể đi, nhìn xem trong cơ thể tôi còn máu ác ma hay không..."
"Cũng tốt!"
Phương Hạo Vân nói xong liền đi qua.
Mộc Nguyệt Dung thấy Phương Hạo Vân đi theo, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, ngượng ngùng đi tới.
"Đến phòng tôi đi ..." Mộc Nguyệt Dung khẽ nói một tiếng, rồi lắc cái mông dẫn đường.
Phương Hạo Vân đi theo phía sau bà, cảm thấy cơ thể như nóng lên. Tuy rằng hắn không tính làm ra loại chuyện cầm thú già không bỏ nhỏ không tha kia, nhưng bây giờ Mộc Nguyệt Dung đang cố tình khiêu khích hắn, đây lại là một vấn đề khác cần phải tranh luận.
Hai người cùng nhau bước đi, ước chừng khoảng năm phút sau thì đến phòng riêng của Mộc Nguyệt Dung, nhìn thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ dòm chằm chằm vào cặp mông của mình, Mộc Nguyệt Dung mỉm cười nói : "Chủ công, vào đi..."
Nói xong, bà tự tay đóng cửa phòng lại.
"Chủ công, từ ngày hôm qua đến giờ, bụng của tôi luôn cảm thấy đau... Hay là cậu nhìn xem giúp tôi đi..." Nói xong, Mộc Nguyệt Dung lại ném cho Phương Hạo Vân một cái nhìn chết người.
Phương Hạo Vân không trả lời, mà chậm rãi bước đến gần thân thể của Mộc Nguyệt Dung, hít sâu một hơi, tâm tư khẽ động đậy, tuy rằng Mộc Nguyệt Dung đã lớn tuổi rồi, nhưng đối với người luyện võ mà nói, tuổi tác không phải là một vấn đề. Huống chi Mộc Nguyệt Dung đã dùng đại hoàn đan vào, dung mạo càng tươi trẻ hơn.
Nói thật, khi Mộc Nguyệt Dung đứng chung một chổ với Long Hi Phượng, người không biết thì tuyệt đối không có khả năng nghĩ hai người là mẹ chồng và nàng dâu. Bởi vì nhìn từ bên ngoài cho thấy, tuổi tác của hai người không có chênh lệch quá lớn.
Dường như cảm nhận được thân thể đàn ông đang đến gần mình, hô hấp của Mộc Nguyệt Dung cũng trở nên dồn dập hơn.
Phương Hạo Vân bước đến gần hơn, mỉm cười nói : "Bà nằm lên giường đi, tôi xem xét giúp bà ..."
"Ừ ...."
Mộc Nguyệt Dung khẽ đáp một tiếng, rồi nhanh chóng bước qua, nằm lên giường, làm ra vẻ mặc cho người chà đạp.
Phương Hạo Vân đi đến, đưa tay đặt lên bụng của bà, nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Hơn chục năm qua, thân thể của Mộc Nguyệt Dung lần đầu tiên được đàn ông đụng vào.
Mặc dù vẫn còn cách lớp quần áo, nhưng thân mình của Mộc Nguyệt Dung không khỏi run rẩy lên : "Chủ công.... thân thể của tôi không có gì trở ngại chứ?"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền mỉm cười, bàn tay to dần hướng lên trên, nắm lấy ngọn núi cao trên ngực của bà dù còn cách lớp áo, nói : " Không cần sốt ruột, chậm rãi kiểm tra đã ..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân không ngừng xoa nắn bộ ngực của bà.
Thân thể mềm mại của Mộc Nguyệt Dung run lên, giọng nói cũng trở nên gấp gáp : "Chủ công, đừng như vậy ..." Miệng tuy nói vậy, nhưng Mộc Nguyệt Dung dường như không hề có ý giãy dụa chống cự gì cả.
Đêm qua, cả một đêm bà không có ngủ, suy nghĩ mãi về lời nói của con dâu, mãi cho đến khi hừng đông, bà mới đưa ra quyết định.
Chuyện đã đến nước này, bà không còn lựa chọn nào khác.
Phương Hạo Vân vừa xoa nắn bộ ngực cách lớp áo của bà, vừa cúi đầu xuống thì thầm bên tai của bà : "Bây giờ có phải là thoải mái hơn không?"
Mộc Nguyệt Dung bị Phương Hạo Vân khiêu khích làm cho cả người mềm nhũn ra, một cảm giác tê dại từ ngực đánh úp lên đầu, thân mình run lên, nhẹ giọng nói : "Thoải mái một chút... có điều bụng ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp bà loại trừ tất cả đau đớn ..."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hai má của Mộc Nguyệt Dung đỏ rực như lửa, càng lúc càng thở gấp, chỉ sau một lát, cả người của bà đã nóng rực lên, nhất là ở dưới, càng không chịu nổi, khu đào nguyên cô đơn hơn chục năm nay cũng đã bắt đầu trở nên xôn xao.
Mộc Nguyệt Dung khép hờ mắt lại, tùy ý để cho Phương Hạo Vân xoa nắn ngực của mình, cảm thấy đủ loại khoái cảm tê dại trong đầu, đã lâu rồi bà không được thoải mái như vậy.
Từ trước đến giờ, bà luôn nghĩ rằng bản thân sẽ không cần tình dục nữa. Nhưng hôm nay bà mới phát hiện ra, những năm trước bà sống rất khổ.
Vốn dĩ sự dụ dỗ của bà là giả vờ, nhưng mà bây giờ, tiếng rên rỉ của bà lại phát ra từ trong lòng, bà thậm chí cảm thấy rằng tất cả những điều trước mắt, bất luận là làm cái gì cũng đều đáng giá cả.
Bàn tay to của Phương Hạo Vân đi thẳng xuống một đường, cuối cùng dừng lại giữa hai chân của Mộc Nguyệt Dung, khiến cho thân thể của bà run rẩy kịch liệt.
Phương Hạo Vân cúi người xuống, cắn nhẹ vào vành tai của bà, nói : "Lão phu nhân, cái này có thoải mái không?"
Mộc Nguyệt Dung thở hổn hển liên tục, dường như cũng đã lâm vào trạng thái mê sảng, sự rụt rè và lý trí cũng dần biến mất, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.
Phương Hạo Vân không khỏi tăng tốc độ xoa nắn lên, chỉ một lát sau, Mộc Nguyệt Dung đột nhiên kêu lớn một tiếng, cả người co lại, giống như là đã đạt đến cực khoái vậy, bất chợt đúng ngay lúc này lại nghe một giọng nữ khác vang lên : "A ... Hạo Vân ... các người ... đang làm gì vậy ... Hạo Vân, mẹ ... hai người đang làm gì thế ... "
Phương Hạo Vân và Mộc Nguyệt Dung đồng thời cả kinh, cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Long Hi Phượng không biết đã xuất hiện ở cửa khi nào, kinh ngạc nhìn hai người.
Vì mặt của Phương Hạo Vân khá dày nên trông rất là tự nhiên, nhưng quyết tâm do Mộc Nguyệt Dung vất vả lắm mới có được thì đã không còn. Bởi vì sự yêu đương vụng trộm của mình lại bị con dâu phát hiện ra, bà lập tức xấu hổ không chịu được, không biết nên nói thế nào, cũng không biết nên làm cái gì cho phải.
Tay của Phương Hạo Vân rời khỏi hai chân của Mộc Nguyệt Dung, cười hắc hắc với Long Hi Phượng, nói :"Chị Phượng, thân thể của lão phu nhân không được thoải mái, cho nên em xem giúp bà ta ..."
Hai má của Long Hi Phượng đỏ ửng, nói : "Thật sao? Bây giờ có thoải mái không?" Cùng là đàn bà nên Long Hi Phượng đương nhiên biết được Mộc Nguyệt Dung vừa mới đạt cao trào xong, nét đỏ ửng trên mặt đã nói lên được vấn đề rồi.
Lúc này Mộc Nguyệt Dung cũng đã ngồi dậy rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên, bộ ngực phập phồng liên tục, tay chân luống cuống nhìn Long Hi Phượng không biết nói gì.
"Lão phu nhân, nếu thân thể của bà đã không bị gì. Tôi đây đi trước vậy, hôm khác tôi sẽ giúp bà kiểm tra tiếp ..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền giữ nguyên sắc mặt mà bước đi.
Lúc đi ra cửa, Phương Hạo Vân oán giận nói : "Chị Phượng, đây là ý gì? Chị không phải là khuyến khích em và lão phu nhân phát sinh quan hệ sao? Tại sao khi đại sự sắp thành, chị lại làm cho nó rối lên?"
"Hì hì ..."
Long Hi Phượng khẽ cười một tiếng, nói : "Hạo Vân, chị làm vậy là vì tốt cho em thôi ... Bà già ấy nhiều năm chưa chạm qua đàn ông, dục vọng trong cơ thể đã lên đến tột đỉnh rồi, khi bà ta quyết định hiến thân, em đương nhiên là có thể dễ dàng thành công rồi. Nhưng em có nghĩ đến không, sau khi làm xong, lý trí của bà ta khôi phục lại,thì trong lòng bà ta sẽ sinh ra áy náy, xấu hổ và giận dữ ... Chị biết tính của bà ta, người giống như bà ta, trời sinh ra đã cao ngạo lãnh khốc rồi. Sau chuyện này, sợ rằng bà ta sẽ tự sát... Cho nên, chị đề nghị em phải đi đường dài, câu cá lớn, đừng quá nóng vội, đợi cho đến khi lòng của bà hoàn toàn thuần phục, trong lòng hoàn toàn nghĩ thông, thì lúc đó em lại ra tay, đến lúc đó, tất cả đều sẽ thuận theo tự nhiên thôi..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bốp nhẹ một cái lên mông của Long Hi Phượng một cái, nói : "Chị Phượng, không thể tưởng được, chị đúng là biết suy nghĩ cho em, lát nữa em nhất định sẽ bồi thường cho chị ..."
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, nhìn màn hình, là do Trần Thanh Thanh gọi đến.
Sau khi nối máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Trần Thanh Thanh : "Hạo Vân... bây giờ em đang ở đâu? Nếu em rãnh, chúng ta gặp nhau tại văn phòng của em nhé. Có một số việc cần phải thương lượng với em. Là về vấn đề phân phối lợi ích từ Nam Cung thế gia..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền nhướng mày, nhưng đến cuối cùng đều gật đầu nói : "Như vậy đi, một tiếng nửa, chúng ta gặp mặt tại văn phòng của em..."
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân liền thành thật với Long Hi Phượng : "Những người cấp trên đúng là có lòng tham không đáy ..."
"Bọn họ muốn chia cắt Nam Cung thế gia?" Long Hi Phượng nhạy cảm nhận ra vấn đề, vội hỏi.
"Đúng vậy!"
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Những người này đúng là tham lam, yêu cầu của bọn họ không còn chừng mực nữa rồi, em thấy trừ phi em chia một nửa Nam Cung thế gia cho bọn họ thì mới yên, nếu không thì bọn họ sẽ thấy không đủ"
"Hạo Vân, em tính xử lý thế nào?" Long Hi Phượng hồi hộp hỏi.
"Yên tâm đi, chuyện này em sẽ xử lý tốt, em tự có chừng mực ... Đối với lòng tham của bọn họ, em sẽ không thể nào nhường nhịn được nữa ...." Cho Long Hi Phượng một ánh mắt yên tâm, Phương Hạo Vân vỗ vai của bà, nói : "Chị Phượng, lão phu nhân liền giao cho chị ..."
...............................
Đi đến văn phòng của tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân đã nhìn thấy Trần Thanh Thanh đã đến từ sớm rồi.
"Có phải là vừa mới ở chổ của Mộc Nguyệt Dung không?" Trần Thanh Thanh thở dài một tiếng, nói : "Chị vừa mới cãi nhau với ông ngoại xong, chị cảm thấy yêu cầu của cấp trên rất cao, rất tham lam, nhưng ông ngoại nói ông cũng không còn cách nào cả.... Hỗn loạn giữa các người làm chị đau đầu quá ...."
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên cười, nói : "Vất vả cho chị rồi, chị Thanh Thanh, chị cứ yên tâm đi, chuyện này em sẽ tự mình xử lý, cam đoan làm không khiến cho chị khó xử ..."
Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp lại : "Ừ, chuyện này nếu mà chị cứ tiếp tục dây dưa thêm nữa, sẽ khiến cho người ta chú ý, đến lúc đó sợ rằng lại phát sinh thêm phiền toái..."
Phương Hạo Vân nói : "Nói nghe một chút di, cấp trên rốt cục là có ý gì? Em muốn biết mục đích của bọn họ ..."
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng sấm lớn, bầu trời vốn đang trong xanh trong nháy mắt liền tối đen lại, xem ra có vẻ như muốn mưa lớn.
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân đi qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói : "Quả thật là nên mưa đi, thời tiết mấy ngày nay bị con người làm hỏng rồi ... Chị Thanh Thanh, chị nên suy nghĩ lại đi, nên thoát khỏi SeeDs đi ..."
Trần Thanh Thanh im lặng không nói gì, một trận gió thổi qua cửa sổ, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh.
Phương Hạo Vân vô thức nhìn qua, thấy sắc mặt của Trần Thanh Thanh trở nên khó coi, hắn cười nói : "Chị Thanh Thanh, cái này chỉ là một đề nghị thôi, nếu chị muốn tiếp tục kiên trì, em cũng không phản đối ...." Nói xong, hắn đưa tay ôm lấy hai vai của cô, nói : "Em rất cảm kích tất cả những gì mà chị làm cho em ..."
Trong lòng Trần Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy giống như một dòng nước ấm rót vào vậy, gió lạnh có thổi đến cũng không còn cảm giác, cô cắn nhẹ môi, nhẹ nhàng nói : "Hạo Vân ... chị sẽ có chừng mực của chị, lỡ như sau này không được, chị sẽ rời đi đúng lúc... Nhưng mà chị vẫn hy vọng rằng mình có thể khống chế được căn cứ SeeDs, nói như vậy thì chị mới có thể giúp đỡ được cho em..."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Phương Hạo Vân ừ một tiếng, nói : "Em tin tưởng chị có thể thành công..."
Nếu Trần Thanh Thanh có thể khống chế hoàn toàn được căn cứ SeeDs, thì đối với Phương Hạo Vân mà nói, đích thật quả là có trợ giúp không nhỏ, ít nhất là đại bản doanh trong nước cũng không bị bó buộc nữa.
Tuy rằng gia tộc thủ hộ ở châu Âu cùng tập đoàn Hùng Long quả thật rất mạnh.
Nhưng căn cơ của gia tộc thủ hộ vẫn còn ở trong nước.
Mà thế cục trong nước khác hẳn so với bên ngoài, ở chổ này, mặc kệ là gia tộc nào, mặc kệ là tập đoàn nào, chỉ cần thực lực của mày mà đụng đến sự an toàn của chính phủ, thì coi như là hết rồi.
Long gia, Nam Cung thế gia ... đây là các ví dụ rất tốt.
Mặc dù gia tộc thủ hộ của Phương Hạo Vân mặc dù có năng lực ứng phó với tất cả, nhưng mà hắn không muốn nhìn thấy cảnh này, bớt được một kẻ địch nào thì hay kẻ đó. Cho nên, nếu Trần Thanh Thanh khống chế được căn cứ SeeDs, lợi nhiều hơn hại. Đến lúc đó, hắn sẽ triển khai hợp tác hoàn toàn với SeeDs.
Phương Hạo Vân nghĩ đến đây, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm : "Chị Thanh Thanh, bên ông Lã chị phải nắm chắc đấy... Về phần những cấp trên khác, em sẽ nghĩ biện pháp..."
Trần Thanh Thanh dường như thích nhìn thấy hắn tràn đầy tự tin, khí thế hiên ngang của hắn như vậy.
Trong con mắt ngập nước của Trần Thanh Thanh đã hàm chứa ý cười, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, xem ra em rốt cục đã chấp nhận kế hoạch của chị rồi ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Có thể nói như vậy đấy chị Thanh Thanh ... Có điều, chị Thanh THanh à...thật sự đúng là tủi thân cho chị ..."
Lúc này, đôi mi của Trần Thanh Thanh mới hơi giãn ra, cười nhẹ nói : "Hạo Vân, giữa chúng ta còn cần phải nói những lời này sao... Đúng rồi, theo ý của cấp trên là hy vọng có thể có được 80% tài sản của Nam Cung thế gia... Về phần võ sĩ của Nam Cung thế gia, theo ý cấp trên là phân phát lại, về sau giám sát tại địa phương ... "
Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên thoải mái, sau một hồi mới trầm giọng nói : "Lần này cái bụng của bọn họ quả thật không nhỏ, vượt qua giới hạn của em rồi ..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nhấn mạnh : "Lần này, em sẽ không dễ dàng thỏa hiệp ..."
Trần Thanh Thanh nhướng mày lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ tán thưởng : "Đây mới là người làm đại sự ... Hạo Vân, chị rất thích khí phách và sự tự tin của em .."
Phương Hạo Vân nhìn cô chằm chằm vào cô, một lát sau mới khẽ cười nói : "Chị báo tin cho ông Lã trước đi. để cho bọn họ hiểu được, lần này em sẽ không thỏa hiệp ... Sau khi xong, chị đem phản ứng của bọn họ nói cho em biết..."
Trần Thanh Thanh gật đầu đồng ý.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Chị Thanh Thanh, em hỏi chị, về thế lực của em, chị hiểu biết được bao nhiêu?"
Trần Thanh Thanh mở to mắt ra, suy nghĩ một chút nói : "Biết không nhiều lắm ... Những cái chị biết, đều đến từ hệ thống tình báo của SeeDs..."
"Chị Thanh Thanh, chị sẽ không trách em chứ..." Phương Hạo Vân nói.
Trần Thanh Thanh khẽ cười một tiếng, mỉm cười nói : "Hạo Vân, em nghĩ nhiều rồi ... Em yên tâm đi, chuyện này của em, thật ra chị cũng không muốn biết nhiều làm gì. Theo tình huống trước mắt cho thấy, biết nhiều cũng chưa chắc là tốt ..."
"Cũng đúng, biết nhiều chưa chắc đã tốt" Phương Hạo Vân nói.
Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Tuyết Nhi biết nhiều nhất, nhưng cũng không biết được sự thật"
"Hạo Vân, em có nên đi thăm Tuyết Nhi hay không..." Trần Thanh Thanh nói :" Biểu hiện của Tuyết Nhi mấy ngày nay rất tốt, một cái tập đoàn Hàn thị to như vậy mà dưới sự quản lý của Tuyết Nhi và dì Tú Văn mà đã trở nên có trật tự rồi ..."
Gia tộc Morgan dường như đã xác định được thân phận tôn giả của Phương Hạo Vân, có tin tức báo rằng, có rất nhiều võ sĩ của gia tộc Morgan đã đến Hoa Hải rồi, chuẩn bị xuống tay với Phương gia và tập đoàn Đằng Phi.
Vì thế, Phương Hạo Vân sau khi liên hệ với dì Bạch xong, liền triệu tập cao thủ của gia tộc thủ hộ đến đây, lấy thân phận là nhân viên của công ty bảo an Đằng Phi để tiến vào trong Phương gia, tập đoàn Thịnh Hâm, tập đoàn Đằng Phi .... cùng với những chổ có thể bị gia tộc Morgan tấn công.
Còn trên thị trường tài chính, sự tranh đấu của gia tộc Morgan cùng tập đoàn Hùng Long, tập đoàn Đằng Phi càng lúc càng kịch liệt ... Dường như đang đến quá trình gây cấn nhất.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Bạch An Viễn chỉ ngủ không quá bốn tiến, thời gian còn lại hầu như đều nhào đầu vào trong thị trường tài chính cả.
Mặc dù có tập đoàn Hùng Long giúp đỡ, nhưng mà có nhiều khi Bạch An Viễn đều phải tự mình đưa ra phán đoán và quyết định riêng cho bản thân.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Sáng hôm nay, Bạch An Viễn đi tìm gặp Phương Hạo Vân, gặp mặt liền xin tiền, nhưng số tiền này lại khiến cho Phương Hạo Vân vừa nghe xong đã muốn xỉu...
Năm mươi tỷ ...
Bạch An Viễn mở miệng ra là cần năm mươi tỷ ...
Dựa theo lời nói của ông, ông phải cần nhiều tiền như vậy để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, nếu không thì phần thắng sẽ cực kỳ nhỏ.
Hơn nữa, Bạch An Viễn còn muốn chiếm lấy quyền khống chế, quyền quyết định tuyệt đối.
Nghe xong yêu cầu của Bạch An Viễn, ngay cả một người hành sự quyết đoán như Phương Hạo Vân cũng không khỏi nhíu mày liên tục : "Bạch tiên sinh, chuyện này rất lớn, ông cần phải suy nghĩ cẩn thận cho tôi..."
"Phương thiếu gia, tôi biết yêu cầu của tôi làm cho cậu khó xử, nhưng xin cậu tin tưởng tôi, tôi dùng sinh mạng của tôi ra để đặt cược, nếu tôi thất bại, tôi nguyện ý lấy mạng ra đền. Đương nhiên, mạng của tôi không có giá trị như số tiền kia, nhưng điều tôi có thể, chỉ có nhiêu đó thôi ..." Bạch An Viễn thành khẩn nói : "Lần này nếu chúng ta thành công, thì đúng là một đả kích kinh tế không nhỏ cho gia tộc Morgan, và lợi nhuận ít nhất của chúng ta sẽ là hơn mười tỷ ..."
"Lợi nhuận không tồi..."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Một tiếng nữa ông đến tìm tôi..."
"Ừ!"
Bạch An Viễn gật đầu, xoay người rời đi.
Phương Hạo Vân hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, liền gọi điện cho Hà Thanh, kêu cô lại đây một chuyến. Ba phút sau, Hà Thanh liền xuất hiện trong bộ trang phục màu đen.
Tao nhã ngồi xuống trước mặt Phương Hạo Vân, Hà Thanh hỏi : "Xảy ra chuyện gì, giọng nói trong điện thoại của cậu dường như hơi gấp..."
Phương Hạo Vân vội vàng đem yêu cầu của Bạch An Viễn nói ra, rồi hỏi ý kiến của Hà Thanh.
Hà Thanh há miệng ra tròn như hình chữ O, hỏi : "Hạo Vân, cậu thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền vậy sao?"
"Tiền không phải là vấn đề, cái tôi lo lắng bây giờ chính là, Bạch An Viễn có giở trò quỷ trong đó hay không. Hoặc lỡ như thất bại thì làm thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Cậu nghi ngờ Bạch An Viễn?" Hà Thanh hỏi.
"Nghi ngờ thì chưa tới, nhưng liên quan đến một số tiền khổng lồ như vậy, tôi không thể không cẩn thận suy xét ..." Phương Hạo Vân nói : "Ý của tôi là, từ hôm nay trở đi, cô tự mình bảo vệ cho Bạch An Viễn, giám sát tất cả, lỡ như ông ta gây rối cái gì thì không cần nương tay ... Đương nhiên, nếu ông ta quả thật suy nghĩ vì Đằng Phi, thì cô cần phải chiếu cố ông ấy thật tốt.... Gần đây trong khoảng thời gian này, võ sĩ của gia tộc Morgan không ngừng lẻn vào Hoa Hải, tuy rằng tôi và dì Bạch đã tiến hành ngăn chặn, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, ngàn vạn lần không được chủ quan ..."
"Tốt, tôi hiểu rồi ..." Hà Thanh gật đầu.
Ngay sau đó, hai người thương lượng việc giám sát Bạch An Viễn thế nào.
Đợi sau khi Hà Thanh rời khỏi, cũng đã hơn năm mươi phút rồi.
Bạch An Viễn lo lắng gõ cửa tiến vào, nói : "Phương thiếu gia, thế nào rồi, thời gian không đợi người, chậm một phút là nguy hiểm một phút ..."
"Không thành vấn đề, năm mươi tỷ thì năm mươi tỷ ..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Bạch tiên sinh, chuyện lần này mặc kệ là ông, hay là tôi, hoặc là Đằng Phi, đều là một khảo nghiệm lớn. Tôi hy vọng ông có thể dùng hai trăm phần trăm sức lực để giải quyết chuyện này... Nhớ kỹ lời tôi nói, tôi tin tưởng ông, tin tưởng thành công của ông ... "
"Phương thiếu gia, cậu yên tâm đi... Cho dù tôi liều mạng, cũng sẽ không làm phụ kỳ vọng của cậu ..."
.................................
Dưới sự trao đổi và tiếp xúc không ngừng, Nguyệt Như và Đinh Tuyết Nhu đã thân thiết như chị em ruột rồi, có điều Vương Hà vẫn còn có chút không thích Nguyệt Như, cũng không biết là trong lòng đang có tâm tư gì nữa.
Dựa theo ý của Phương Hạo Vân, Nguyệt Như cũng không để lộ thân phận sát thủ của hắn cho Đinh Tuyết Nhu biết.
Vốn Đinh Tuyết Nhu còn hy vọng rằng sẽ tìm hiểu về cuộc sống của Hạo Vân trong mấy năm qua, nhưng sau vài lần thử đều không có kết quả gì cả.
Buổi sáng hôm nay, hai người hẹn nhau đến công viên gặp mặt, rồi sau đó đi chơi mua sắm dạo phố này nọ. Mãi cho đến khi Vương Hà gọi điện thoại đến báo, hai người mới chịu lái xe chạy về tập đoàn Siêu Uy.
"Nhu Nhu... bọn chị điều tra ra được trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của Đinh Bối Thành và Đinh Vọng Tân có mười lăm triệu Euro, đồng thời, nhân viên của chúng ta còn kiểm tra được bọn họ dùng radio công suất nhỏ để liên hệ với người của gia tộc Morgan ..." Vương Hà nói : "Người thì chị đã giam lại, em xem nên làm thế nào bây giờ?"
"Chúng ta đi xem thử ..." Đinh Tuyết Nhu chủ động mời Nguyệt Như : "Nguyệt Như, tập đoàn Siêu Uy là của Hạo Vân ... Em coi như cũng là chủ nhân một nửa, cùng đi nhé ..."
"Được rồi" Người ta mời rất nhiệt tình nên không thể từ chối, Nguyệt Như có thể cảm nhận được Đinh Tuyết Nhu rất thật lòng, cho nên gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng Vương Hà hơi bất mãn, nhưng cũng không nói gì cả.
Vài phút sau, ba người đi đến phòng giam bên dưới tập đoàn Siêu Uy. Cái phòng giam này ngày xưa là do một tay Đinh Vọng Tân xây nên.
Bây giờ hắn lại bị giam vào chính nơi mà hắn đã xây dựng thành.
Nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu vào, Đinh Bối Thành vội vàng nói : "Nhu Nhu... hiểu lầm ... hoàn toàn là hiểu lầm ... Con thả chú ra trước đi, chú chậm rãi giải thích với con. Đều là người một nhà, sao phải làm ra như vậy ..."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Vương Hà quát giận một tiếng : "Người một nhà à? Lúc trước các người đối xử với Nhu Nhu thế nào, con người của mấy người, đúng là dối trá ... Đinh Bối Thành, Đinh Vọng Tân, chứng cứ các người qua lại với gia tộc Morgan rất rõ ràng, không cần phải nói gì nữa ..."
"Tiện nhân, im miệng!"
Đinh Bối Thành nói : "Đây là chuyện này họ Đinh, người ngoài như cô sủa bậy cái gì đó"
"Bốp!"
Vương Hà đi qua, tát một cái vào mặt của Đinh Bối Thành, nổi giận nói : "Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng à... Đinh Bối Thành, dựa theo quy định bây giờ của Đinh gia, ông bán đứng gia tộc, nên lên đoạn đầu đài rồi ..."
"Nhu Nhu, con nói gì đi ...... Tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, nể mặt lẫn nhau, con tha cho bọn chú được không?" Đinh Vọng Tân nãy giờ không nói gì đã lên tiếng, thở dài một hơi, nói : "Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc ... Chuyện đã đến nước này, chú cũng không hy vọng gì nữa ... Con tha cho bọn chú một con đường được không?"
"Tôi rất thích những lời này của chú, có điều tôi phải nhắc cho chú nhớ, đã làm sai thì phải gánh chịu trách nhiệm ..." Đinh Tuyết Nhu nói với Vương Hà : "Chị Hà, chuyện này chị xử lý đi, nếu chuyện này đã được điều tra rõ ràng, vậy cứ xử lý theo quy định ..."
"Ừ!" Vương Hà gật đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí.
Rời khỏi phòng giam, Đinh Tuyết Nhu quay đầu lại hỏi : "Nguyệt Như, em có cảm thấy chị không có nhân tính không?"
"Không hề!"
Nguyệt Như cười nói: " Ân oán của chị và Đinh gia em rất rõ ràng, hơn nữa, bọn họ lén lút thông đồng với gia tộc Morgan, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ được, cách làm của em bây giờ rất đúng"
Hai người trở về phòng của Đinh Tuyết Nhu, nói chuyện về thế cục của Anh hiện nay. Khi trời sụp tối, Nguyệt Như liền chào tạm biệt ra về.
Trong khoảng thời gian gần đây, thế cục của Thiên Đạo ngày càng trở nên hỗn loạn. Bây giờ Thiên Đạo chia ra làm hai phía, một bên phản đối việc dính dáng đến gia tộc Morgan, mà bên còn lại thì yêu cầu dựa theo kế hoạch ban đầu mà thực hiện, lấy việc kết hôn để tiến hành trao đổi với gia tộc Morgan.
Long đầu và Thất Tông Tội thì tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, cũng không tỏ thái độ gì cả.
Đối với chuyện này, trong lòng Nguyệt Như cảm thấy bất ổn, nếu không có đám cưới, vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn. Ít nhất thì người đàn ông cô yêu cũng không cần làm kẻ địch của Thiên Đạo.
Cô quyết định đi tìm ba của mình, cũng chính là Long Đầu của Thiên Đạo. Đã lớn như vậy rồi, nhưng Nguyệt Như chưa từng chính thức nói chuyện với ba của mình bao giờ cả.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều làm theo những gì mà ba dặn, từ cuộc sống cho đến công việc... Ở cùng một chổ với Phương Hạo Vân, là việc duy nhất mà cô tự làm chủ.
Cho đến nay, Long đầu vẫn chưa từng hay biết chuyện cô đã ăn ở với Phương Hạo Vân.
( Nên đến ngả bài thôi...) Trên đường đi, Nguyệt Như tự thì thào.
................................................
Thế cục của Hoa Hải càng trở nên nóng hơn khi dì Bạch từ căn cứ của gia tộc thủ hộ trở về, Phương Hạo Vân tự mình đi ra sân bay quốc tế Hoa Hải để đón cô.
Buổi tối, hai người chọn nghỉ ngơi trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, bởi vì trước mắt, nơi này là chổ an toàn nhất Hoa Hải.
Hai người ôm lấy nhau, vuốt ve lẫn nhau, thân mình dính chặt vào nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương. Phương Hạo Vân đưa tay vuốt mái tóc của dì Bạch, trong lòng dâng lên một cổ nhu tình, hắn và dì Bạch quen biết nhau lâu như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên làm những trò này ở Hoa Hải.
Hai người vượt qua mối quan hệ kia không lâu, nhưng đủ để đối phương cảm nhận tình cảm vô cùng sâu trong lòng của mình.
Cảm nhận được nhu tình của Phương Hạo Vân, dì Bạch ngẩng đầu lên, nhìn hắn, ngọt ngào cười nói :"Hạo Vân, anh biết không? Mấy ngày ở gia tộc, hầu như em đều nghĩ đến anh ..."
Nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của dì Bạch, nhu tình trong lòng Phương Hạo Vân càng thêm sâu, tay hắn rời khỏi mái tóc của dì Bạch, đặt lên trên khuôn mặt trắng mịn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mặt của dì Bạch chậm rãi đỏ lên, hai mắt cũng bắt đầu ngập nước.
Tay còn lại của hắn đặt xuống dưới thân của dì Bạch, cúi đầu hôn lên đôi môi thơm của cô, đưa tay cầm lấy bộ ngực sung mãn của cô mà vuốt ve. Rất nhanh, thân hình của dì Bạch đã nóng lên, cặp mắt càng trở nên mê ly hơn.
"Tố Tố, thoải mái không?" Phương Hạo Vân cười hỏi.
Dì Bạch đỏ mặt, ánh mắt long lanh mà mê ly, xuân tình nhộn nhạo lên, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Ừ, thoải mái ..."
Bỗng nhiên, cô chợt trở nên kích động, đẩy ngã Phương Hạo Vân ra, áp thân thể nóng rực của mình lên, đôi môi anh đào khiêu gợi hôn vào miệng của Phương Hạo Vân.
Trời ạ, dì Bạch sao đột nhiên trở nên chủ động thế này.
Phương Hạo Vân thấy dì Bạch chủ động nhiệt tình, trong lòng thầm hô sảng khoái.
Hưởng thụ cái lưỡi thơm của cô xong, Phương Hạo Vân nghiêng đầu qua, nghiêm túc nói : "Tố Tố, anh thích em chủ động như vậy đó ..." Nói xong, bàn tay của hắn cũng hướng xuống giữa hai chân của cô.
"Hạo Vân, em biết anh thích trên giường phóng đãng... hôm nay em sẽ đẩy ngã anh ..." Sự khiêu khích của Phương Hạo Vân, sự kích thích của chân khí nội gia, cùng với tình cảm trong lòng của dì Bạch dành cho hắn, đã làm cho cô hoàn toàn trở nên cuồng nhiệt.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44