Thạch và Minh đứng bắt tắc xi tại đầu Láng hạ:
- Này anh lái xe, từ đây về Bờ hồ hết bao nhiêu?
- Anh cứ trả theo đồng hồ tính tiền.
- Nhưng cụ thể tôi phải trả anh bao nhiêu?
- Mười ngàn- Anh lái tắc xi cú cẩm
- Thế nếu tôi đi với anh bạn này của tôi?
- Cũng chỉ trả 10 ngàn.
- Đấy cậu thấy chưa. Tôi đã nói là cậu chẳng có giá trị gì cả!
Này, nếu tao kể chuyện này cho mày nghe thì mày sẽ lăn ra mà cười, chết vì cười.
- Chuyện gì đấy?
- Tối hôm qua, lúc đi qua nhà mày tao thấy mày trần truồng như nhộng, chạy rượt đuổi theo con vợ, trông buồn cười ơi là buồn cười. Tiếc rằng tao không cầm máy quay đi chứ nếu có thì... eo ôi. Trời, tao tưởng tượng lại mà buồn cười quá.
- Bố khỉ. Bây giờ chính mày mới thấy buồn cười đây này. Thằng cha đuổi theo vợ tao đêm qua không phải là tao!!! Lúc đó tao đang uống bia cùng mấy thằng bạn cùng làm ở viện toán....
- Trời , Huệ này, mày có ông chồng vui tính làm sao, thoải mái làm sao, có tâm hồn tuyệt diệu làm sao, kể chuyện tiếu lâm hay làm sao. Đêm hôm qua lúc cùng đi trên ô tô buýt, anh ý kể cho tao một câu chuyện buồn cười ơi là buồn cười. Buồn cười đến nỗi, xuýt nữa tao lăn từ trên giường xuống đất.
Một cô gái trẻ xinh đẹp đi chơi trong vườn bách thú và dừng chân ở đảo khỉ. Ngạc nhiên thấy chẳng có con khỉ nào trên đảo, cô hỏi người coi thú:
- Bọn khỉ đi đâu cả?
- Dạ thưa cô, đang mùa giao cấu nên chúng trốn biệt cả rồi.
- Liệu chúng có chạy ra chơi với tôi không nếu tôi vứt cho chúng mấy quả chuối?
Người coi thú gãi đầu gãi tai trả lời:
- Tôi không biết. ở địa vị cô thì cô có ra không?