Quyển 4: Bảo Tiêu Thủ Vệ Đội
Chương 666: Chuẩn bị trước trận chiến
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự : TiAno-4vn
Chương 666: Chuẩn bị trước trận chiến.
Sân bay quốc tế Hồng Kông, Diệp Thu đang tạm biệt Đường Quả và Lâm Bảo Nhi.
Trước sự thúc giục của Diệp Thu, cuối cùng Lâm Bảo Nhi quyết định quay về, cô với sứ mạng quang vinh của một công vụ viên, còn sức khỏe Đường Bố Y gần đây có chút không ổn. Đường Quả người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đường Thị tất nhiên phải quay về trợ giúp.
"Diệp Thu, bao giờ anh về? Em và chị Đường Đường đợi anh ở Hồng Kông, nếu anh không nhanh chóng quay về, bọn em sẽ gọi điện tới mắng đó." Lâm Bảo Nhi kéo tay Diệp Thu lưu luyến không rời nói.
"Yên tâm đi, anh giải quyết xong công việc ở đây sẽ quay về báo cáo với các em." Diệp Thu cười nói, hắn nói là thật lòng.
Công việc với cường độ cao hơn năm gần đây hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, khi hắn giải quyết xong chuyện của Mitsui Viêm và Alantis hắn định nghỉ ngơi một thời gian, dẫn thêm hồng nhan tri kỷ du ngoạn sơn thủy hưởng thụ cuộc sống.
"Được, chúng ta ngoắc tay nào!" Lâm Bảo Nhi nói.
"Chúng ta lớn như vậy rồi không cần tới cái này nữa chứ?" Diệp Thu lén liếc xung quanh nói nhỏ. Xung quanh người qua lại, hắn vẫn giống một đứa trẻ chơi trò ngoắc tay trăm năm không thay đổi này đúng là quá ngây thơ rồi.
"Em chỉ biết anh lừa em" Lâm Bảo Nhi tức giận nói.
"Không, anh nói thật mà".
"Lần nào anh cũng nói như vậy, nhưng anh có lần nào làm được đâu?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt tủi thân nói.
Lẽ nào trước đây mình phụ bạc cô ây nhiều vậy sao? Trong lòng Diệp Thu đầy cảm giác tội lỗi.
"Được rồi. Bảo Nhi, chúng ta sắp lên máy bay rồi." Đưòng Quả kéo tay Lâm Bảo Nhi nói.
"Yên tâm đi, lần này nhất định sẽ làm được". Diệp Thu lại cam đoan với Lâm Bảo Nhi.
"'Em sẽ tin anh lần cuối, lần cuối cùng đó, nếu không…nếu không em sẽ bảo ông tìm anh cầu hôn, để anh cưới em" Lâm Bảo Nhi hung dữ uy hiếp.
Lời uy hiếp này rất có tác dụng, Diệp Thu vội vàng đồng ý, lại hứa hẹn với cô, làm xong mọi chuyện sẽ lập tức mua vé máy bay về nước.
"Em về trước đây, anh cũng quay về sớm nhé!" Đường Quả tới trước Diệp Thu giống như một thiếu nữ giúp hắn sửa lại cổ áo.
"Ừ, chào chú Đường giúp anh, em cũng đừng làm mệt quá, có chuyện gì điện thoại cho anh nhé!" Diệp Thu nhìn Đường Quả trìu mến, cười nói.
Dưới ảnh hưởng của tình yêu, cô tiểu công chúa điêu ngoa này dần trưởng thành, bỏ đi vỏ ngây ngô kết ra những quả ngọt.
Đường Quả lúc này không còn nghi ngờ gì nữa là người trìu mến rất hấp dẫn. Nhớ tới trận điên cuồng trên giường tối qua trong lòng Diệp Thu lại cảm thấy ướt át.
Cô không nỡ rời khỏi người mình yêu, nếu không sao lại cắn mạnh trên vai mình như vậy?
Cùng về Yến Kinh cùng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi còn có vệ sĩ cao cấp của gia tộc Tây Môn, bọn họ sẽ đưa hai cô tới sân bay Yến Kinh, sau đó mới quay về Hồng Kông. Tới Yến Kinh cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không dám động tới Lâm Bảo Nhi.
Qua quầy kiểm vé, bóng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi biến mất trong dòng người, Diệp Thu mới ngơ ngẩn thu ánh mắt về.
"Chúng ta về thôi!" Diệp Thu nói. Tiểu Bạch gật gật đầu theo sau Diệp Thu đi ra ngoài phi trường.
Vốn dĩ hôm nay Trầm Mặc Nùng cũng muốn tới tiễn nhưng bị Diệp Thu ngăn lại. Hắn biết Hồng Kông hiện giờ nguy hiểm khắp nơi. Nếu Mitsui Viêm lại mạo hiểm ra tay, mình cũng không dám đảm bảo có thể bảo đảm an toàn cho ba người họ.
Để Trầm Mặc Nùng ở gia tộc Tây Môn vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Từ sau khi Tư Á ra chiến thư với Diệp Thu. Tiểu Bạch như hình với bóng theo sau Diệp Thu. Cô muốn bảo đảm Diệp Thu được nghỉ ngơi đầy đủ, thậm chí cô còn cố ý vào sống trong gia tộc Tây Môn mình vốn bài xích.
Tối nay sẽ có trận chiên sinh tử.
Với những cao thủ coi trọng võ thuật xem thường thân thể như bọn họ mà nói lấy mạng đổi mạng mới là lựa chọn duy nhất.
Tiểu Bạch nắm tay lái nhưng không nổ động cơ xe, cô dùng ánh mắt hỏi Diệp Thu muốn đi đâu.
Diệp Thu suy nghĩ một lát nói: "Tới đường Hoàng Hậu đi".
Hắn muốn đi thăm Nhiễm Đông Dạ trước trận quyết đấu sinh tử này.
Nói thật, với Á Tư, Diệp Thu có áp lực trước nay chưa từng có.
Hắn vô cùng anh tuấn, tiêu sái thẳng thắn, lòng dạ trong sáng, điều quan trọng nhất thân thủ hắn cao tuyệt.
Đối mặt với đối thủ ưu tú như vậy khiến người ta thấy mình kém cỏi.
Cảm xúc như vậy cũng ảnh hưởng tới lòng tin vào thắng lợi cũng không đủ.
Nhiễm Đông Dạ biêt Diệp Thu sắp tới, đích thân chạy xuống dưới tòa cao ốc đón tiếp.
Cũng không quan tâm tới giữ gìn hình tượng trước công chúng, chạy tới khoác tay Diệp Thu cười khanh khách nói: "Diệp Thu, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới thăm em thế?"
"Không phải em gọi điện nói em đã ghi xong bài hát thầy Lâm viết cho chúng ta sao? Anh tới làm khán giả đầu tiên của em đây?"
"Anh ấy, đã tới muộn rồi" Nhiễm Đông Dạ hờn dỗi nói: "Đã có người vượt lên trước anh rồi".
"Ai?" Diệp Thu giả vờ giận dữ hỏi.
"Nhân viên công tác đó" Nhiễm Đông Dạ rất hài lòng với dáng vẻ Diệp Thu cố ý giả vờ ghen, cưới nói: "Nếu không có sự giúp đỡ của họ, sao em có thể ghi âm lại được chứ?"
"Vậy lát nữa em hát cho anh nghe nhé" Diệp Thu nói. Hắn thích Nhiễm Đông Dạ hát live giống như đêm hôm mưa phùn Nhiễm Đông Dạ hát trên cả đường đi. Mỗi lần nhớ tới hình ảnh đó tâm trạng Diệp Thu liền có thể tìm được sự yên lặng thật lâu.
"Được,lát nữa em sẽ hát cho mình anh nghe" Nhiễm Đông Dạ đồng ý.
Không tới phòng ghi âm mà tới thẳng văn phòng của Nhiễm Đông Dạ. Tiểu Bạch không đi theo mà tới phòng khác uống trà.
"Diệp Thu, em rất nhớ anh" Nhiễm Đông Dạ tựa vào lòng Diệp Thu nói.
"Cho nên anh tới rồi này" Diệp Thu cười nói, vuốt ve trìu mến khuôn mặt đẹp đẽ của Nhiễm Đông Dạ.
"Ưm, nếu ngày nào cũng đều có thể thế này thì tốt biết bao" Nhiễm Đông Dạ thở dài nói: "Diệp Thu, em hát cho anh nhé, là bài hát thầy Lâm Tịch viết cho chúng ta".
"Tên là gì?"
"Hoa lửa" tình yêu như hoa lửa, dốc hết tình cảm của mình ra thiêu đốt chiếu sáng đối phương. Mặc dù sẽ dập tắt nhanh chóng nhưng vẻ đẹp đó là vĩnh hằng".
Nhiễm Đông Dạ xa xôi nói.
Tiếng ca vang lên, cách hát trữ tình chỉ Nhiễm Đông Dạ có lại thêm âm nhạc vô cùng bi thương khiến Diệp Thu nhanh chóng vào trong nội dung câu chuyện.
Lâm Tịch là một người viết lời cao siêu. Hắn đã phân tích thế giới nội tâm của đôi nam nữ yêu nhau vô cùng tinh tế.
Hơn nữa bài hát này lại là đặc biệt viết cho hai người nên Diệp Thu càng cảm nhận rõ.
Bài hát kết thúc, Diệp Thu chỉ có thể ôm chặt lấy Nhiễm Đông Dạ, gần như ghim cơ thể mềm mại của cô vào trong cơ thể mình.
"Diệp Thu, đã xảy ra chuyện gì phải không?" Nhiễm Đông Dạ gần như không thở nổi. Nhưng cô vẫn nhạy cảm phát hiện ra Diệp Thu hôm nay có điều bất ổn.
"Không có chuyện gì đâu, chúng ta không phải là hoa lửa mà là ngọn lửa có thể cháy lan ra đồng cỏ" Diệp Thu cười nói.
Giãy ra khỏi lòng Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ bưng mặt Diệp Thu nhìn chăm chú cẩn thận, hồi lâu mới nói: "Diệp Thu, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải trở về an toàn, em đợi anh, họ cũng đang đợi anh".
"Anh biết, nhất định sẽ trở về." Diệp Thu hôn lên môi Nhiễm Đông Dạ.
Gần tối khi Long Nữ cũng xuất hiện truớc mặt Diệp Thu, Diệp Thu không khỏi cười nói: "Sao? Không phải không ai có lòng tin vào tôi chứ?"
""Không phải không có lòng tin vào anh" Long Nữ khẽ lắc đầu, đi tới trước mặt Diệp Thu quan tâm nói: "Mà là vì Á Tư là một đối thủ đáng để coi trọng".
"Tôi cũng cảm thấy sự lớn mạnh của hắn, nhưng lại không biết hắn mạnh chỗ nào, cô đã bao giờ đánh nhau với hắn chưa?"
"Người đánh nhau với hắn đều chết rồi". Long Nữ nói: "Chỉ có thuộc hạ Quỷ Ảnh của Thiên Diệp Huân là đào thoát, nhưng Quỷ Ảnh lại chết trong tay anh".
"Đều chết rồi?" Diệp Thu có chút kinh ngạc: "Có vẻ hắn không phải người bạo lực như vậy".
"Hắn cho rằng tôn trọng đối thủ chính là để họ chết trong tay mình, hơn nữa theo hắn thất bại còn khủng khiếp hơn cả cái chết" Long Nữ lo lắng nói. "Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức cố chấp".
"...Nói như vậy, tôi và hắn sẽ có một người phải chết?"
"Tôi không hi vọng người đó là anh". Long Nữ thẳng thắn nói, cô rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình với Diệp Thu, hôm nay tâm trạng cô cũng có chút khác thường.
"Tôi cũng không hi vọng người đó là mình" Diệp Thu cười nói. Nhưng có lẽ người đó thật sự là mình.
"Diệp Thu, cần tôi giúp không? Chúng tôi có thể nghĩ cách ám sát Á Tư" Ánh mắt Long Nữ nhìn Diệp Thu nghiêm túc nói.
Mắt Tiểu Bạch cũng sáng lên, nhìn Diệp Thu với ánh mắt chờ đợi.
"Sau đó thì sao? Giết hắn xong rồi làm thế nào? Chúng ta phải trốn tránh đuổi giết không ngừng nghỉ của Alantis thế nào?" Diệp Thu lắc đầu.
"Hơn nữa Á Tư đã cho tôi cơ hội chiến đấu công bằng, tôi cũng nên cho hắn một cơ hội chiến đấu công bằng".
Diệp Thu biết Long Nữ có thể nói ra câu đó, chứng minh cô thật lòng quan tâm mình, hơn nữa sau khi giết Á Tư thế lực đại diện Phật giáo Ấn Độ và quỷ tộc Dạ Xoa cũng sẽ bị Alantis báo thù. Có thể đưa ra quyết định như vậy đã rất khó rồi.
Diệp Thu không phải chính nhân quân tử, chưa bao giờ tự cho mình là quân tử, nhưng đối với chuyện của Á Tư hắn lại cảm thấy đánh một trận công bằng với hắn mới là lựa chọn của mình. Nếu không hắn không qua nổi cửa ải lương tâm và tôn nghiêm của một người đàn ông.
"Tôi biết anh sẽ lựa chọn như vậy" Long Nữ khẽ thở dài "Tôi cùng đi với anh nhé" Tiểu Bạch cũng bước lên trước, không cần nói nhưng ý đã biểu đạt vô cùng rõ ràng.
"Được rồi, chúng ta cùng đi" Diệp Thu cười nói.
Một bóng người màu đen từ xa tới gần, trên người khoác áo choàng màu đen không nhìn rõ biểu hiện trên mặt, nhưng Diệp Thu vừa nhìn là nhận ra bọn họ đều là thành viên đội chấp pháp Á Tư dẫn theo.
"Chín giờ tối nay trận chiến trên bãi biển Bạch Thủy" Người đàn ông nói xong chẳng cần Diệp Thu đồng ý hay không quay người rời khỏi.
Last edited by Goncopius; 07-07-2011 at 10:00 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 4: Bảo Tiêu Thủ Vệ Đội
Chương 667: Trận chiến sinh tử
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự : TiAno-4vn
Chương 667: Trận chiến sinh tử.
Trời tối gió lộng, đêm giết người.
Trên trời không có ánh trăng, cả bầu trời giống như một tấm vải đen che lấp mặt đất bao phủ cả mặt đất rộng lớn vô cùng bên trong. Gió biển thổi phần phật mang theo mùi thơm của hải tảo khiến người ta ngửi thấy mà muốn say.
Đêm tối lãng mạn này thích hợp với yêu đương vụng trộm lại để giết người, hoặc là bị giết.
Bờ cát trắng chính là một góc khu vực Thâm Thủy Loan, là bãi cát nhỏ. Ba mặt cạnh biển, mặt còn lại dựa vào đường cái Thâm Lam.
Lúc Diệp Thu dẫn theo Tiểu Bạch và Long Nữ tới, Á Tư và tùy tùng của hắn đã đợi ở đó.
Khuôn mặt thanh tuấn, nụ cười tiêu sái mê người, thân hình cao ngất khí thế trác tuyệt, lại thêm trang phục cung đình cao quý hoa lệ và phôi kiêm khảm rubi, dáng vẻ một công tử tuyệt thế giai nhân. Người như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong tranh thôi.
"Có thể đối địch với người đàn ông như vậy cũng là một chuyện may mắn". Trong lòng Diệp Thu tự dưng có suy nghĩ này, cảm thấy mình không nên bị vẻ ngoài của người đàn ông này mê hoặc. Diệp Thu lại cố ý nghĩ nói. Hắn có thể đánh nhau với mình cũng là phúc phận hắn tu được kiếp trước.
Nghĩ như vậy Diệp Thu cảm thấy trong lòng thăng bằng hơn nhiều. "Xem ra tinh thần của ngươi cũng không tệ." Á Tư mỉm cười với Diệp Thu lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
"Phải cảm ơn ngươi đã cho ta thời gian một ngày". Diệp Thu nói.
"Như vậy mới là trận chiên công bằng"' Á Tư nói, ánh mắt lại chuyển tới Long Nữ và Tiểu Bạch nói: "Hai vị này cũng là cao thủ, trên người họ có mùi nguy hiểm, giống như có thâm thù với tôi vậy".
"Yên tâm đ, đây là trận chiến của chúng ta, họ sẽ không tham dự vào".
Á Tư gật đầu, quay đầu nói với hai hàng người áo đen đứng sau hắn: "Các người cũng lui xuống đi, tối nay là trận chiến giữa ta và Diệp Thu không liên quan tới các người, không có lệnh của ta không được tham chiến với bất cứ lý do nào, nếu không xử theo gia pháp".
Đám người đồ đen kia cúi chào Á Tư, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng tối.
Mặc dù xung quanh không nhìn thấy bóng họ nhưng Diệp Thu có thể cảm nhận được hơi thở của họ.
Bọn họ cũng không đi xa mà trốn trong góc quan sát trận đấu bên này.
"Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?" Á Tư hỏi, vẻ mặt không nóng vội, rất thản nhiên ung dung.
"Đương nhiên" Diệp Thu nói, quay sang dặn dò Long Nữ và Tiểu Bạch: "Hai người cũng đừng tham dự vào, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tham dự vào".
Nếu mình thất bại, Diệp Thu càng không hi vọng Long Nữ và Tiểu Bạch tham dự vào. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của đám người áo đen kia, sợ hai người các cô không thể chống cự lại, lại thêm Á Tư, cũng chỉ có thể làm tăng thương vong vô ích thôi.
Tiểu Bạch không quay đầu lại, chỉ quay người đi về phía bên cạnh. Diệp Thu nhìn cô lo lắng, lo rằng lát nữa cô sẽ không màng tới tính mạng chạy vào cứu mình.
"Yên tâm đi, tôi sẽ giữ cô ấy". Long Nữ thấy Diệp Thu lo lắng liền an ủi nói.
"Cũng phải giữ chính mình nữa." Diệp Thu cười nói.
Người không liên quan đều lui ra rất xa, đứng ở đó chỉ còn Diệp Thu và Á Tư.
"Thời gian quý giá, chúng ta bắt đầu đi!" Á Tư lại trưng cầu ý Diệp Thu, giống như Diệp Thu không nói bắt đầu hắn cũng không tiện tấn công, thật là người đàn ông có phong độ thân sĩ.
"Bắt đầu đi!" Diệp Thu cầm thanh kiếm lóe sáng trong tay nói với Á Tư.
Hắn thấy trong tay Á Tư luôn cầm thanh kiếm dài, có lẽ hắn cũng là một cao thủ dùng kiếm giống ông.
Nếu mình không đeo găng tay, rất có thể sẽ bị vũ khí này gây thương tích, nên có thể dùng oan chặn, cũng có thể giảm sát thương từ kiếm sắc của hắn.
"Ta sắp đánh rồi." Lời Á Tư còn chưa buông hết, người đã lao về phía Diệp Thu.
Sặc!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, hắn đã rút ra thanh kiếm dài trong tay.
Đó là một thanh kiếm dài sắc nhỏ uốn lượn giống như một con rắn dài vặn vẹo, ánh sáng lóe lên trên thân kiếm như chất lỏng màu vàng kim lưu động trên bề mặt.
"Đây là kiếm gì vậy?” Trong lòng Diệp Thu cả kinh, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa từng nghe nói tới.
Lóe lên là tới.
Khải!
Cơ thể hai người chạm nhau sau đó lướt qua nhau. Lúc này bên tai mới mang lên tiếng kim thiết va chạm nhau. Nhanh!
Nhanh tới khó tin!
Độ tấn công của họ đã nhanh vượt cả tốc độ truyền của âm thanh, lúc họ tấn công rồi tách mới nghe thấy tiếng vang.
Á Tư không ngờ mình lại hao phí không công một đòn, càng thêm hứng thú với Diệp Thu. Hắn biết uy lực của kiếm long ẩn trong tay mình, binh khí bình thường đều có thể bị nó chặt đứt dễ dàng.
Binh khí của hắn được làm từ chất liệu gì?
Diệp Thu có thể ngăn được đòn tấn công của hắn ngược lại kích thích ý chí chiến đấu trong Á Tư.
Có thể trổ hết tài năng trong gia tộc quái vật Alantis hơn nữa được xưng là cao thủ thiên tài đệ nhất Alantis, tất nhiên có chỗ đặc biệt, hai chân đứng tại chỗ đột nhiên quay một trăm tám mươi độ, sau đó lại cầm kiếm bổ tới phía Diệp Thu.
Vẫn là góc độ quỷ thần khó dò lại vô cùng xảo trá.
Toàn!
"Lại bị chặn." Á Tứ nhíu mày cảm thấy lòng tự trọng của mình chịu đả kích.
Trên thế giới này sao lại có người có thể theo kịp tốc độ của mình?
Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, vốn là nhát kiếm chém nghiêng, mũi kiếm lượn xuống phía dưới là xẹt qua mu bàn tay Diệp Thu.
Cọ xát!
Đạp mạnh tại chỗ, Diệp Thu bay ngược người liền nhảy ra khỏi vòng chiến.
Nhưng tay hắn cầm Oan không kịp lui lại vẫn bị cắt một lỗ hổng dài.
Máu đọng lại phía trên thành một hàng liên miên không dứt nhỏ giọt trên bờ cát nơi Diệp Thu đứng.
Mắt Tiểu Bạch lạnh lẽo, hoàng kim cương xoa tam giác đã tới tay cô, cầm xoa liền xông tới liều mạng với Á Tư.
Cô là kiếm của Diệp Thu, cô phải giúp Diệp Thu chiến đấu.
Thời khắc mấu chốt này mình sao có thể đứng ngoài nhìn được?
"Tiểu Bạch!" Long Nữ giữ vai Tiểu Bạch "Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu, đừng xúc động".
Tiểu Bạch không nghe, dùng sức giãy thoát khỏi tay Long Nữ, muốn xông lên.
"Nếu lúc này cô lên đó sẽ làm hại Diệp Thu, vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi, hắn dẫn thêm một nhóm cao thủ tới, cô lên đó, bọn họ tất nhiên cũng lên, lúc đó trở thành trận hỗn chiến, bọn họ sức mạnh hung hãn, lại chiếm ưu thế về số lượng, chúng ta không có lấy một chút cơ hội chiến thăng, đợi đi. Diệp Thu vẫn chưa phát huy sức mạnh mà".
"Kiếm thật sắc" Diệp Thu dùng ngón tay ấn huyệt thiên cơ trên cổ tay, huyệt vị này có thể ngăn máu chảy.
"Nó gọi là Long Ẩn." Á Tư cầm kiếm đứng không thừa thắng xông lên.
Nói thật, trong trận đấu với Diệp Thu, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cho dù là khí chất, lòng tin hay các phương diện khác.
"Tên rất hay!" Diệp Thu nói, thầm nghĩ rubi trên bề mặt chắc rất đắt.
"Có thể bắt đầu rồi chứ?" Á Tư hỏi
"Đương nhiên" Diệp Thu nói.
Lần này hắn không cho đối phương cơ hội chủ động tấn công, mà hắn cầm Oan bắt đầu tấn công.
Bước đi khúc xạ tam giác, không ngừngg sử dụng tới bước đi phản xạ tam giác.
Trước đó không ngừng thay đổi phương hướng, nhanh tới kinh người, ngay cả người xem bên cạnh cũng sắp ngất đi, càng huống hồ Á Tư ở chính giữa vòng vây.
Á Tư chỉ cảm thấy xung quanh đều là bóng dáng Diệp Thu, mỗi bóng đều đằng đằng sát khí hướng về hắn. Nhưng hắn lại có thể nhẫn nại đứng yên ở chỗ không hề nhúc nhích.
Diệp Thu không ngừng di chuyển giống như con quay bị rút roi mạnh ra.
Hắn chưa từng có cảm thấy tốt như vậy. Hắn dung hợp những gì mình học được với thái cực và bước đi phản xạ tam giác có nguyên lý khoa học sử dụng thành lò lửa đơn thuần.
Lúc hắn cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu quay cuồng, đã không phân rõ đông tây nam bắc, cuối cùng hắn cũng tấn công rồi.
Oan trong tay đột nhiên rời khỏi tay xoay tròn hóa thành một chòm sao băng cắt tới mặt Á Tư.
Toàn!
Á Tư nhanh chóng cầm kiếm chém cho Oan giống như ám khí ném ra bên ngoài mất tăm mất dạng.
Không có gì có thể đấu lại Á Tư. Sau khi Diệp Thu mất đi binh khí trong tay, lại cầm kiếm xông tới. Thanh kiếm đâm thẳng tới ngực Diệp Thu.
Nhanh như tia chớp gần như không cho người ta thời gian phản ứng.
Diệp Thu giống như bị dọa cho choáng váng, lại giơ tay ra nắm lấy kiếm dài của Á Tư.
Á Tư cũng bị hành động của Diệp Thu làm cho khó hiểu. Lẽ nào người này điên rồi sao? Dùng tay không bình thướng bắt Long Ẩn, kết quả duy nhất chính là bàn tay hắn bị chém sạch.
Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.
Á Tư với tốc độ nhanh hơn đâm tới mục tiêu phía trước vẫn là ngực Diệp Thu.
Lúc tay Diệp Thu sắp chạm tới thanh kiếm dài của Á Tư đột nhiên giống như chạm phải điện lùi lại, cả người với tư thế cực kỳ bất nhã ngã ngược lại phía sau.
Giống như một người đứng nghiêm bị người ta đột nhiên đẩy từ bên trái, sau đó hắn ngã thẳng xuống đất.
Á Tư còn chưa kịp phản ứng lại, một vệt ngân quang đập vào mặt, Oan bị hắn chém bay lúc trước lại bay về rồi.
Sao nó lại bay về được?
Không kịp né tránh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Á Tư bị vạch một vết rách.
"Bây giờ chúng ta là một đêu rồi." Diệp Thu giơ giơ tay bị thương cười nói với Á Tư.
"Điều khiển lực tinh thần?" Á Tư rút ra một chiếc khăn lụa trắng bóng lau máu trên mặt, nhìn Diệp Thu hỏi.
"Có vẻ khả năng thao túng vật thể của ngươi rất thành thục".
Đúng vậy. Diệp Thu quả thực là điều khiển lực tinh thần sát thương Á Tư.
Hắn đầu tiên cố ý xếp đặt để kiếm của Á Tư chém bay Oan, đối phương tất nhiên sẽ buông lỏng phòng bị với binh khí này, lại thêm tấn công vô bổ và động tác kỳ quái thu hút tinh thần đối phương, nhân lúc hắn phân tâm sẽ dùng lực tinh thần khống chế Oan bay về nhanh như chớp đánh lén một đòn đả thương địch thủ.
Quyển 4: Bảo Tiêu Thủ Vệ Đội
Chương 668: Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của chúng ta
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự : TiAno-4vn
Chương 668: Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của chúng ta.
Alantis là một trong những người quyết định tam đại thiên giới, tất nhiên hiểu biết rất rõ về người dị năng, thậm chí có thể hệ thống thành giáo trình.
Khi còn nhỏ, Diệp Thu đã có chiếc nhẫn phệ hồn, theo lý mà nói thời gian tiếp xúc với dị năng cũng rất sớm. Nhưng lúc trước không dùng tới, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của mình từ từ hiểu rõ.
Hai người so sánh, Diệp Thu tất nhiên đứng ở thế yếu.
Nghe thấy đối phương nói muốn so đấu dị năng với mình, Diệp Thu còn có ý muốn chết.
Diệp Thu cuốn khăn tay dính đầy máu trong lòng bàn tay dùng sức xoa nắn, môi nhúc nhích nhanh nhưng không nghe được âm thanh gì.
Đột nhiên Á Tư chuyển động rồi.
Vứt khăn tay có vết máu trong lòng bàn tay hắn đi, khăn tay vừa nãy còn cuốn thành vòng, nhưng trong nháy mắt nó lại phồng lớn gấp vô số lần, giống như chăn bông lớn hình vuông phủ về phía Diệp Thu.
Mà vết máu trong khăn tay đó cũng giống như có thể lưu động được không ngừng xoay tròn. Mắt người không khỏi bị thu hút bởi vòng xoáy đó, phút chốc lạc mất tinh thần.
Đây là dị năng vô cùng cao cấp hơn nữa người thi pháp có thể tùy ý mượn vật thể đạt được mục đích của mình.
Khó trách Á Tư sau khi bị dị năng sát thương không hề kinh sợ ngược lại chiến ý càng thêm ngang nhiên.
Dị năng của hắn càng thêm mãnh liệt, phưong diện này vẫn giữ độ vô cùng tự phụ.
Tầm mắt Diệp Thu bỗng chốc bị vòng xoáy màu máu đó thu lấy. Mặc dù biết rất nguy hiểm, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể rút người ra khỏi vòng xoáy đó, càng kinh khủng hơn là hắn còn có lỗi giác rất nguy hiểm. Hắn cảm thấy mình đang dần bị vòng xoáy đó nuốt chửng, giống như nửa cơ thể đã vào trong động tối.
Dị năng thật khủng khiếp.
Ảo giác lực tinh thần thật cao siêu.
Trong lòng Diệp Thu than một tiếng, xem ra mình sắp thất bại rồi.
Đây chính là chênh lệch giữa mình và Á Tư? Cách quá xa rồi?
"Diệp Thu" Long Nữ la lớn "Dùng lực tinh thần tấn công".
Nghe thấy âm thanh trong trẻo đó giống như nắm được cọng rơm cứu mạng. Lúc này vốn dĩ có thể dùng lực tinh thần tấn công?
Nghĩ là làm, tay phải Diệp Thu nhanh chóng xoa nhẫn phệ hồn trên ngón tay, sau đó nhanh chóng tấn công não vực của Á Tư.
Á Tư tất nhiên không muốn thấy hậu viện của mình bị cháy, lập tức tổ chức phòng ngự kiên cố.
Hai người chiến đấu lấy não vực của Á Tư làm chiến trường không thể tách rời.
Tuy chỉ là chuyện xảy ra chớp nhoáng nhưng sự hung hiểm khiến người ta vạn phần hoảng sợ.
Hoàn toàn kích thích hơn cả đấu súng đao thật.
Cũng chính trong cái chớp mắt này khăn tay Á Tư thao túng rơi xuống mặt đất, mất đi sức ảnh hưởng tới Diệp Thu.
Phốc!
Dị năng thất bại, phệ chủ Á Tư lùi sau một bước, miệng phun máu tươi, vì trong tình thế cấp bách, Long Nữ lên tiếng cảnh báo hơn nữa môn thanh tĩnh âm của Phật môn đã quấy nhiễu lực tinh thần của Á Tư vào thời khắc cuối cùng đã bị Diệp Thu chạy thoát, mà lực tinh thần cắn trả lại khiên hắn bị trọng thương.
Cho nên lần này Á Tư chính thức nổi giận.
"Cô, lẽ nào đã quên lời ta nói sao?" Khuôn mặt anh tuấn của Á Tư có chút tái nhợt chỉ Long Nữ nói.
Với tình hình bất thường bên này, đám người chấp pháp Alantis vừa nãy bị Á Tư đuổi đi lại xuất hiện thần bí trước mặt Á Tư.
Bọn họ vây Long Nữ lại thành một vòng, lúc nào cũng chuẩn bị hợp nhau tấn công.
Sắc mặt Long Nữ ngưng trọng, hai tay bắt đầu vẽ ấn quyết, hai tay Tiểu Bạch cầm xoa cố gắng muốn chặn trước mặt Long Nữ, nhưng khí thế và sát khí trên đám người kia hòa tan không ít, có cảm giác chân tay luống cuống.
"Á Tư, đây là trận đấu giữa chúng ta." Diệp Thu lên tiếng ngăn cản.
Hắn nhìn ra được Long Nữ cộng thêm Tiêu Bạch cũng không thể là đối thủ của đám người này. Thực lực của họ vốn đã vô cùng lớn mạnh, hơn nữa bất giác đã hình thành một trận hình tấn công.
Một khi khởi động, vô cùng uy lực.
Có thể trở thành nhân viên chấp pháp của gia tộc Alantis chống đỡ kẻ thù bên ngoài, đuổi bắt phản đồ tất nhiên có chỗ hơn người.
"Đúng vậy, nhưng lúc trước ta đã nói rõ, bất cứ người nào cũng không được phép tham dự vào trận chiến giữa chúng ta, họ phải chịu trừng phạt xứng đáng." Á Tư cố chấp nói. Hắn vì giọng nói của Long Nữ mới bị quấy nhiễu nên rất hận cô.
Với hắn, bị thương là một chuyện vô cùng sỉ nhục tới tự tôn.
"Là chuyện thường tình thôi, lúc đó tôi gặp phải nguy hiểm, là bạn tôi, một tiếng quan tâm cũng là điều nên mà, hơn nữa anh nói bất cứ người nào cũng không được phép nhúng tay vào, chỉ là nói một câu mà thôi, ngay cả việc này cũng không được sao?” Diệp Thu nói xạo.
"Ngươi..."Á Tư nổi giận rồi, chỉ Diệp Thu nói: "Ta kính trọng ngươi là một cao thủ mới muốn cho người cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng ngươi khiến ta rất thất vọng".
"Khiến ngươi thất vọng không quan trọng." Diệp Thu cười nhìn Long Nữ nói: "Nhưng không thể khiến cô gái của ta thất vọng, cô ấy vì ta mới xúc phạm con rắn này, nếu ngươi muốn sát thương họ, ta cũng chỉ có thể liều mạng, cá chết lưới rách thôi".
"Cá chết lưới rách? Ngươi thấy ngươi vẫn có cơ hội này sao?" Á Tư vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo nói.
"Cho dù thế nào cũng phải thử xem sao." Diệp Thu cười nói sau đó đi tới chỗ Long Nữ và Tiểu Bạch.
"Giết bọn họ đi!" Á Tư trầm giọng quát, đám người áo đen nhận lệnh lập tức ra tay.
Tĩnh như xử nữ, động như thoát miễn.
Trên thế giới này không có con thỏ nào nhanh hơn họ. Bọn họ theo vòng tròn đó bắt đầu xoay tròn giống như trận gió lớn xoay vòng, sóng lớn hơn trước, còn có thể nhìn thấy hình lồi mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn không tìm được chút dấu vết.
Mà lúc này họ cũng tấn công tay chân hoặc vẫn có vũ khí khác đều…giơ về phía Long Nữ và Tiểu Bạch, thân thể thi triển âm thanh sét đánh oanh oanh không dứt bên tai, còn có tiếng kim thiết va chạm nhau. Long Nữ và Tiểu Bạch hoàn toàn bị họ vây hãm, cho dù với nhãn lực của Diệp Thu cũng không thể nhìn thấy hai cô có chiếm ưu thế hay không?
Diệp Thu đau lòng tới nhỏ máu.
Diệp Thu hoàn toàn bị chọc giận, hai tay hắn nắm chặt, bắt đầu tập trung sức mạnh trong cơ thể. Thấy động tác của Diệp Thu, thanh kiếm dài của Á Tư nhô lên cao một lần nữa đánh về phía hắn.
Hắn muôn ngăn cản cứu viện của Diệp Thu.
"Ám lực thứ tư.”
Diệp Thu nén giận ra tay, một đòn này điều động toàn bộ thể lực hắn có trong nháy mắt tụ thành sức mạnh "Rồng ngâm".
Á Tư vô cùng tự phụ, lúc này lại không dùng kiếm, cũng chọn cách đấu nắm đấm với Diệp Thu.
Tiếng vang kinh thiên động địa, nắm tay hai người tiếp xúc nhau giống như bùng nổ, cơ thể hai người cùng bay sang bên cạnh.
Rầm!
Vì vấn đề góc độ, vị trí họ đứng lần lượt là các góc bãi cát Bạch Thủy, nên cơ thể hai người họ đều rơi xuống nước biển.
Cơ thể lạnh lẽo nháy mắt nhấn chìm khiến lục phủ ngũ tạng Diệp Thu vẫn có thể giữ được tỉnh táo, khí lực toàn thân giống như bị tháo cạn, mắt mơ màng buồn ngủ.
Nhưng hắn biết hắn không thể nằm xuống, hắn không thể ngủ. Long Nữ và Tiểu Bạch vẫn đang liều mạng với người ta, hắn phải tới giúp.
Diệp Thu chui ra khỏi nước biển, sau đó hít từng hơi không khí trong lành. Hai tay chống trên bãi cát, nhảy một cái liền ra khỏi nước biển. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Lúc hắn dồn sức đánh mãnh liệt như sông lớn Trường Giang rơi xuống biển, chính là lúc Long Nữ và Tiểu Bạch bị đám người áo đen vây đánh kịch liệt nhất.
Mà bấy giờ sau khi hắn đi ra, Long Nữ và Tiểu Bạch đã thoát khỏi vòng vây, bây giờ bị vây ở giữa chính là đám người đồ đen kia. Không biết từ lúc nào bên Diệp Thu có thêm một đoàn người giúp đỡ thực lực lớn mạnh tới Hồng Đăng, Độc Nhãn, Long Thụy, mười lão binh, Hồng Đào....
Những người này đều là người dị năng tham gia đại hội Thiên Giới, vì bị Thiên Diệp Huân bán đứng nên bọn họ đều rơi xuống biển lớn vô bờ, là Diệp Thu đã cứu họ.
Bây giờ sao họ lại xuất hiện ở đây?
"Diệp Thu... cậu không sao chứ?"
"Giết chết tên này thôi".
"Thật đáng chết, lại dám đạp mông ta".
Thực lực lớn mạnh của Long Nữ đã đạt tới vương cấp, đám người áo đen này vốn không phải đối thủ của cô, cho dù có trận thế phụ giúp cũng không thắng cô được.
Cũng có thể tìm cơ hội chạy thoát.
Nhưng cô không thể đi, nếu cô đi, Tiểu Bạch chính là mục tiêu, cô không thể không bám trụ được.
Bây giờ có được quân đầy đủ sức lực này hỗ trợ, Long Nữ cuối cùng có thể đại khai sát giới rồi.
Từng ấn quyết uy lực lớn mạnh thi triển trong tay cô khiến đám người áo đen kia ai nấy chật vật trốn tránh.
Á Tư từ trong nước biển đứng đậy, thấy tình hình hiện giờ cũng vẻ mặt mờ mịt.
Quay mặt lại vô cùng phẫn nộ.
Người lại mai phục nhiều cao thủ xung quanh như vậy, nhưng nhìn mấy cái Á Tư mới phát hiện ra tình hình.
Những người mới tới này đều là người dị năng hơn nữa có những người hắn từng gặp, thậm chí có thể gọi ra tên tuổi.
Ví dụ như lão binh Thụy Sĩ kia lần trước ở đại hội Thiên Giới do Alantis chủ trò, bọn họ còn từng giao lưu với nhau, sao bây giờ bọn họ lại chạy tới giúp Diệp Thu chứ?
"Dừng lại, dừng hết cả lại!" Á Tư quát lớn, vận dụng bí pháp long ngữ có sức mạnh đâm thủng linh hồn của Alantis.
Hắn lớn tiếng hô gào nên mọi người đều dừng chiến đấu, đám người áo đen tựa lưng vào nhau tập trung một phía. Long Nữ và Tiểu Bạch cùng đám người dị năng thiên giới tới trợ giúp đều đứng bên cạnh.
Á Tư đi tới nhìn lướt đám người dị năng thiên giới, lúc tới một người đàn ông râu dài nói "Lão binh Thụy Sĩ, ông biết ông đang đấu với ai không?"
"Không biết, nhưng ta biết ta đang chiến đấu vì ai". Lão binh Thụy Sĩ nghiêm mặt nói.
"Ta là Á Tư của Alantis." Á Tư không thể không nhẫn nại giải thích thân phận của mình. Alantis là một trong những gia tộc quyết định Thiên giới, sau khi báo thân phận chắc bọn họ không dám tham dự vào chuyện này.
"Nhưng cậu ấy là ân nhấn cứu mạng của chúng tôi." Lão binh Thụy Sĩ chỉ Diệp Thu nói.
Last edited by Goncopius; 07-07-2011 at 09:59 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự : TiAno-4vn
Chương 669: Long!
"Thế thì sao?" Á Tư lạnh lùng nói. Hắn cảm thấy trắc trở mình sống mấy chục năm cộng lại cũng không nhiều hơn tối nay.
"Mạng của chúng tôi là do cậu ấy cứu về, tất nhiên phải đứng về phía cậu ấy" Lão binh Thụy Sĩ nói.
"Bởi vậy mà không tiếc trở thành địch của Alantis?" Á Tư lạnh lùng hỏi.
"Chúng tôi không muốn đối địch với Alantis, nhưng nếu ân nhân cứu mạng của chúng tôi chịu thương tổn, vậy thì chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác".
"Các người cũng như vậy?" Ánh mắt Á Tư đảo qua lão binh Thụy Sĩ hỏi đám người dị năng đứng sau lão binh.
"Đúng vậy, đây cũng là mục đích chúng tôi tới đây. Chúng tôi tất nhiên phải giúp ân nhân cứu mạng mình rồi, nếu không há chẳng phải không bằng cầm thú sao?" "Lúc chúng tôi bị người Nhật Bản đánh rơi xuống biển, cậu ấy tới cứu chúng tôi chứ không phải Alantis".
Họ ai nấy tỏ thái độ, có người nói tiếng địa phương, Diệp Thu hoàn toàn không hiểu, thậm chí còn mấy khuôn mặt rất lạ, Diệp Thu cũng không nhớ có cứu họ không?
Nhưng thái độ của họ lúc này lại kiên quyết cùng sinh cùng tử.
Đáng, rất đáng.
Diệp Thu luôn cảm thấy nhân phẩm mình không ra sao. Mặc dù không làm chuyện gì có lỗi với quốc gia, có lỗi với người ta, nhưng giết người phóng hỏa, vơ vét tài sản lại là chuyện thường như cơm bữa.
Bây giờ có nhiều người như vậy muốn đứng sau hắn, muốn dùng ngực mình chặn đao kiếm cho hắn, muôn chết cùng hắn.
"Diệp Thu, cậu đừng khách sáo, là việc chúng tôi nên làm, mạng của chúng tôi đều do cậu cứu về, không có cậu, chúng tôi sớm chết cóng trên biển rồi, hôm nay cho dù chết cũng chỉ là báo ân mà thôi." Lão binh an ủi nói.
"Cảm ơn!" Diệp Thu lại cảm ơn. Ngoài hai từ này ra, quả thật không biết có thể nói gì để biểu đạt tâm trạng hắn lúc này.
Diệp Thu đi tới phía trước họ, đứng sóng vai cùng họ nhìn Á Tư nói: "Tôi nghĩ người chiếm thế thượng phong hiện giờ là chúng tôi nhỉ? Ngươi còn muốn đánh tiếp không?"
"Diệp Thu, ngươi thật sự muốn dẫn bọn họ cùng đối địch với Alantis?" Á Tư nắm chặt thanh kiếm trong tay khiến gân xanh ở đốt ngón tay nhô lên.
"Á Tư, ta không phải kẻ ngốc, ta chưa bao giờ nghĩ tới đối địch với Alantis, Christina là người bạn rất tốt của ta, nên muốn cho ta huyết mạch hoàng kim cũng là vì muốn cứu mạng ta, giống như việc lão binh Thụy Sĩ họ đang làm hiện giờ".
"Ta có người thân của mình, có người phụ nữ mình yêu thương, ta còn có rất nhiều thứ không nỡ bỏ, nên ta không muốn chết, nếu nói ta muôn đối địch với Alantis…nguyên nhân duy nhất chính là vì ta muốn sống".
"Ta kính trọng nhân phẩm của ngươi, ta cũng sợ hãi sự lớn mạnh của Alantis, nhưng những điều đó không phải lý do các người có thể tùy ý lấy đi quyền sinh tồn của ta, cho dù thế nào, ta cũng sẽ cố gắng phản kháng''.
"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào những người này là ngươi có thể né tránh sự truy sát của Alantis, ngươi tránh được hôm nay, vậy còn ngày mai thì sao?" Á Tư cười nhạt nói. Hình tượng nho nhã lịch sự đã tan vỡ, tối nay hắn thật sự hồ đồ.
"Không, cậu ấy có cả Thiên Giới làm hậu thuẫn." Lão binh Thụy Sĩ lên tiêng nói.
"Có ý gì?" Á Tư nhíu mày hỏi.
"Đứng ở đây bây giờ chỉ là những người chúng tôi có thể liên lạc kịp thời được, còn những người chúng tôi đang liên lạc. Tôi tin rằng nếu họ biết ân nhân cứu mạng của mình bị người ta truy sát, tất nhiên sẽ không ngồi ngoài nhìn, những người Thiên Giới được Diệp Thu cứu về từ biển sâu hôm đó sẽ đều đứng về phía Diệp Thu".
Lão binh Thụy Sĩ nhìn chằm chằm Á Tư hỏi lại: "Alantis lẽ nào muốn đối địch cả Thiên Giới thật sao?"
Cả Thiên Giới? Diệp Thu lại có thể đại điện cả Thiên Giới sao? Nhận được tin này Á Tư như bị sét đánh.
Nếu thật như vậy hắn không thể không coi trọng thân phận Diệp Thu lúc này, cả Thiên Giới, đó chính là sức mạnh lớn mạnh mà Alantis đều vô cùng kiêng kị.
"Cậu muốn đối địch với cả Thiên Giới sao?" Lão binh Thụy Sĩ lại hỏi.
Á Tư do dự, tiến thoái lưỡng nan.
Đánh tới không đánh nổi, bản thân Diệp Thu đã là một kẻ địch lớn mạnh hơn nữa còn có Long Nữ quái vật vương cấp lược trận bên cạnh.
Lúc trước còn chiếm ưu thế số lượng người, bây giờ những người Thiên Giới này tới, ưu thế này cũng biến mất vô hình.
Nhân số đối phương có tới hơn ba mươi người, mà bên mình chưa tới mười người, nhân số ngược lại lại trở thành tình thế xấu.
Nhưng không đánh? Quay về giải thích thế nào với gia tộc?
Lòng tự trọng của Á Tư không chịu nổi không chiến mà lui như vậy, hắn thật sự là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo.
"Diệp Thu, ta sẽ quay lại tìm ngươi." Á Tứ tức giận nói.
"Tôi nghĩ cậu tốt nhất là giải thích rõ ràng với gia tộc các người, dù sao hai bên cùng chịu tổn thất, với các người cũng không có lợi gì. Hơn nữa ngươi đừng quên, tôi là quân nhân Trung Hoa, nếu các người giết chết tôi thật, có người sẽ điều động quân đội tới san bằng các người".
Diệp Thu cũng không hề nói mạnh miệng, cho dù hắn không có quyền lực như vậy, nhưng Lâm Thương Lan và Uông Kiếm Hàn lại có, hơn nữa với sự hiểu biêt của Diệp Thu về hai anh em kết nghĩa này họ chắc chắn sẽ làm như vậy.
Á Tư lạnh lùng nhìn Diệp Thu một cái, rồi dẫn đám tùy tùng của hắn ẩn tích đi xa.
Thấy bọn họ đi xa rồi, mọi người mới thở phào, đối địch với người của gia tộc quyết định Thiên Giới, đây là dũng khí rất cần thiết.
Dù sao trước đây bọn họ đều chịu quản hạt của Alantis, nếu không cần, không ai muốn khai chiến với lão thủ trưởng của mình cả.
"Không sao rồi." Long Nữ đi tới trước mặt Diệp Thu khẽ cười nói.
"Sao bọn họ biết được?" Diệp Thu chỉ đám lão binh Thụy Sĩ hỏi.
"Tôi cảm thấy anh cần người giúp đỡ nên đã đưa tin ra, may mà họ tới kịp." Long Nữ cười giải thích.
Từ sau khi Long Nữ biết Á Tư tìm tới, đã cố ý truyền tin này trong đám người Thiên Giới.
Càng may mắn hơn là những người thiên giới này biết được Mitsui Viêm đứng phía sau hãm hại họ cũng xuất hiện ở Hồng Kông nên bọn họ đều tới đây sớm.
Đây cũng là nguyên nhân họ có thể kịp thời xuất hiện ở bãi cát Bạch Thủy hơn nữa giúp Diệp Thu giải trừ tình thế nguy hiểm.
"Có nghĩ tới kết hôn chưa? Em là người nội trợ vô cùng đủ tư cách." Diệp Thu vui vẻ ôm Long Nữ nói, vui mừng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết đúng là khó mà đè nén được.
Nếu không phải đám người Thiên Giới này tới kịp thời không biết mọi chuyện sẽ còn ác liệt tới mức nào.
"Kết hôn? Vấn đề này anh không nên hỏi em.” Long Nữ cười lắc đầu.
Diệp Thu lại buông Long Nữ ra, cưng chiều vỗ vỗ má Tiểu bạch nói: "Không sao rồi".
Tiểu Bạch cười gật đầu, nụ cười hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt cô.
"Cảm ơn các vị!" Diệp Thu cúi đầu với đám người Thiên Giới.
"Diệp Thu, đừng khách sáo như vậy, mặc dù trong mắt người bình thường chúng tôi là đám người quái dị, nhưng chúng tôi hiểu chuyện và báo ân, đây là chuyện chúng tôi nợ cậu".
"Đúng vậy, là việc chúng tôi nên làm".
"May mà bọn chúng chạy nhanh, nếu không tôi nhất định đá bay mông họ." Một lão binh Thụy Sĩ giơ tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, Á Tư nói rất đúng, chúng ta có thể tránh được lần này nhưng lần sau gặp phải họ thì làm thế nào? Alantis e rằng sẽ không chịu để yên đâu".
Diệp Thu gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng tôi nhất thời cũng không nghĩ ra cách giải quyết hoàn mỹ.”
"Tôi có một cách." Lão binh Thụy Sĩ nói.
"Cách gì?”
"Cậu phải lớn mạnh như Alantis, như vậy bọn họ sẽ không dám tùy tiện gây phiền phức cho cậu." Lão binh Thụy Sĩ vẻ mặt trịnh trọng nói.
"Tôi lớn mạnh như Alantis?" Diệp Thu vô cùng kinh ngạc, điều này sao có thể?
"Có thể, chỉ cần chúng tôi ủng hộ, cậu có thể".
Mắt Long Nữ sáng lên nói: "Lão binh nói đúng, nếu có nhiều bạn bè như vậy ủng hộ, anh có thể lớn mạnh như Alantis, đại nhị thiên giới hiện giờ chỉ có trên danh nghĩa còn thực tế thì đã mất, tam đại gia tộc quyết định khống chế nhau, không ai đứng ra thu dọn tàn cục lúc này.”
"Diệp Thu, anh hoàn toàn có thể trở thành vương giả mới của Thiên Giới".
Chuyện này trong lòng Diệp Thu rất muốn, nhưng bề ngoài lại có vẻ vô cùng khó xử.
Cầu xin ta đi.
Có ý một chút ta sẽ đồng ý.
"Long Nữ nói không sai, là một tay cậu cứu vãn Thiên Giới, chúng tôi muốn tôn cậu làm thủ lĩnh mới, cậu có sự ủng hộ của chúng tôi, tất nhiên có thể lớn mạnh như Alantis, bọn họ sát hại cậu cũng chính là sát hại chúng tôi, như vậy Alantis sẽ phải suy nghĩ thận trọng".
"Nhưng ý của những huynh đệ khác?"
"Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ phụ trách liên lạc. Tôi nghĩ họ sẽ không từ chối." Lão binh Thụy Sĩ nói.
"Được rồi, vậy tôi không chối từ nữa, nếu không mọi người lại chê cười." Diệp Thu rất miễn cưỡng đồng ý.
"Chúng ta có nên đặt tên cho tổ chức mới không?" Có người đề nghị nói.
Mọi người đều nhìn Diệp Thu chờ hắn ra quyết định.
Diệp Thu nghĩ ngợi nói: "Vậy gọi là Long đi. Long là vật biểu tượng may mắn của Trung Quốc chúng ta, hơn nữa nó có sức mạnh hô phong hoán vũ."
"Long, tên rất hay."
"Được rồi, vậy thì gọi là Long đi."
"Long, chúng ta có tổ chức mới rồi".
"Diệp Thu, chúc mừng anh!" Long Nữ khẽ nói bên tai Diệp Thu "Em biết anh nhất định có thể làm được, sẽ có một ngày cả thế giới đều ngước nhìn anh".
"Đương nhiên" Diệp Thu rất đểu giả nói. "Từ nhỏ anh đã biêt ngày này nhất định sẽ tới, bây giờ quả nhiên không ngoài dự đoán của anh".
"Vậy sao, anh học được thuật dự đoán từ bao giờ thế?"
"Biết từ lâu rồi, nhưng chỉ nhằm vào chuyện bình thường mà nói thôi, có những chuyện anh không không đoán trước được".
"Ví dụ?"
"Ví dụ như tối nay em có đuổi anh ra khỏi phòng em không?" Diệp Thu cười tủm tim nói.
Last edited by Goncopius; 07-07-2011 at 09:58 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 4: Bảo Tiêu Thủ Vệ Đội
Chương 670: Khủng hoảng của Mitsui Viêm
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự :™HoaLân - 4vn
Sau khi Diệp Thu lấy áo ngủ phủ thêm cho Long Nữ, sau đó hai người ra ngồi ở ghế ngoài sân thượng uống rượu vang.
Mấy lần hàm chiến liên tục cơ thể đã mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi. Niềm vui tìm được đường sống trong chỗ chết quả là khiến người ta khó mà có thể ngủ được còn hơn cả trúng vé số độc đắc.
"Long thuộc tổ chức của chính anh, sau này anh là người có quyền thế nhất rồi. Giống như Alantis vậy" Long Nữ nhận ly rượu Diệp Thu đưa tới nói.
"Đúng vậy, đây có thể coi là phúc trong họa không?" Diệp Thu cười nói "Tới khi nhân số tập trung đầy đủ anh sẽ đi đàm phán với Alantis. Nếu họ không thể thả Christina ra, anh sẽ khai chiến với họ".
"Nói rất hào hùng vạn trượng, nhưng Christina là nhân vật quan trọng của Alantis, cho dù anh không đi cô ấy cũng không có chuyện gì cả".
"Ừ, để bù đắp tổn thất của chúng ta, họ phải nghĩ cách chữa khỏi cho Tiểu Bạch." Diệp Thu cười nói.
Nụ cười của Long Nữ cứng lại, tinh tế thưởng thức ly rượu vang hồi lâu không nói gì.
"Sức khỏe của Tiểu Bạch luôn khiến anh canh cánh trong lòng hả?". "Ừ, anh nghĩ mọi cách, nhưng vẫn không tìm được đối sách giải quyết vấn đề" Diệp Thu buồn rầu nói.
"Anh có tấm lòng như vậy đã là tốt rồi, giờ không nói tính phức tạp bệnh tình của cô ấy, chỉ riêng tâm lý của cô ấy, cô ấy cũng rất khó tiếp nhận sự sắp đặt của anh. Em thấy cô ấy rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại".
"Anh biết, cô ấy muốn làm thanh kiếm, một thanh kiếm giết người, nhưng sau này anh không cần một thanh kiếm như vậy nữa. Nếu muốn giết người, sẽ có Long chấp hành thay anh, thậm chí chính anh cũng có thể xuống tay, để một cô gái làm những chuyện thế này, như thế không công bằng với cô ấy".
"Diệp Thu, anh vẫn phải thận trọng...tính cách của Tiểu Bạch, anh hiểu, em cũng hiểu".
"Nếu anh khiến cô ấy cảm thấy mình không còn giá trị tồn tại, cô ấy sẽ lặng lẽ rời khỏi, mà lựa chọn giống em. Trở thành người phụ nữ của anh, rõ ràng cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý" Mắt Long Nữ trong đêm tối lóe sáng nhìn Diệp Thu nói.
"Ôi, anh hiểu, nên luôn không dám nhắc tới, đợi xem vậy, anh hy vọng cô ấy có thể làm một người bình thường, có cuộc sống và tình cảm của riêng mình, mà không phải cái bóng yên lặng"
"Trang Tử nói không phải là cá làm sao biết cá có vui? Quên đi, chúng ta không cần nói về chủ đề này nữa, anh chuẩn bị đối phó thế nào với Mitsui viêm chưa?"
Diệp Thu gượng cười lắc đầu nói '"Người này giống như một con nhím, thật khiến người ta không thể nào xuống tay được. Nếu hắn ở NB, sẽ có một đám cao thủ bảo vệ bên cạnh, chúng ta muốn ám sát hắn cũng là chuyện vô cùng khó, nhưng bây giờ hắn ở Hồng Kông, anh càng không thể động tới hắn".
"Lo lắng áp lực chính trị?" Long Nữ hiểu rõ nói. Mặc dù cô rất ít khi quan tâm nhân gian tục sự nhưng vẫn hiểu rõ tình hình trong nước.
"Đúng vậy, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây, vậy thì có áp lực nhất chính là chính quyền Hông Kông, chính quyền Hông Kông có áp lực cũng chính là áp lực của Trung Quốc. Như vậy cho dù anh có thể giải quyết xong mọi chuyện, cũng sẽ bị cấp trên trách cứ."
"Vậy giờ làm thế nào? Lẽ nào cứ thả hắn về nước như vậy?" Long Nữ nhíu mày, thầm nghĩ chi bằng mình theo hắn tới NB, sau đó tìm cơ hội giết chết hắn là xong.
"Mượn lực".
"Mượn lực?"
"Đúng vậy, lúc trước Mitsui viêm và Thiên Diệp Huân bày ra chuyện pháo kích vùng biển quốc tế thiệt hại không chỉ có Thiên Giới.
Còn có những tổ chức dị năng lớn khác, Phạm Đế Sở, đoàn kỵ sĩ thánh điện, Hưởng sơn ẩn tu hội nước Pháp còn có người bạn cũ súng hỏa Phoenix Đức nữa".
"Hải Điêu Mỹ cũng tổn thất nghiêm trọng, nhưng nếu bọn họ cố gắng giấu diếm chuyện này, chúng ta cũng hết cách, nhưng rất có vẻ chuyện này người NB làm sau lưng chủ tử Mỹ".
"Nếu họ muốn truy cứu trách nhiệm, cho người NB bài học cùng có thể lý giải được".
"Anh đã liên lạc với những tổ chức dị năng khác để liên hợp lại tạo áp lực cho chính phủ NB.
Tới lúc đó chính phủ NB quá áp lữc, cũng chỉ có thể vứt bỏ quân cờ Mitsui Viêm, nói cách khác là gia tộc Mitsui phải vứt bỏ Mitsui Viêm".
"Thì ra anh sớm đã có kế hoạch rồi" Long Nữ khẽ cười nói.
"Nam nhi mà, luôn phải nghĩ nhiều hơn phụ nữ một chút".
"Đàn ông như vậy có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn, có lúc nghĩ ngợi là cô gái an nhàn thoải mái lại là lựa chọn không tệ".
"Nếu cho các tín đồ của em nghe thấy những lời này, bọn họ không phải sẽ đập đầu vào tường sao".
"Lẽ nào Phật không thể có cuộc sông riêng của mình? Hơn nữa có ai muốn trở thành thần phật để người ta cúng chứ?"
Diệp Thu bật cười thầm nghĩ Long Nữ đúng là một thần phật không đủ tiêu chuẩn. Rượu, sắc, đánh giết, còn đánh bạc gần như toàn bộ đều liên quan tới, thật khiến người ta nghi ngờ cô có phải đi cửa sau mới tu luyện lên thần vị không.
....
"Cái gì? Mitsui Viêm cho người đưa thiệp mời tới?" Diệp Thu vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Tây Môn Hướng Đông ngồi đối diện hắn vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nghiền ngẫm
"Đúng vậy, hắn nói như vậy" Quản gia gia tộc Tâv Môn đứng trước bọn họ nói.
Cung kính đưa thiệp mời tới.
Diệp Thu nhận lấy lướt nhìn một cái rồi đưa cho Tây Môn Hướng Đông nói "Anh xem xem, bọn họ bày trò rồi đó".
Tây Môn Hướng Đông xem xong thiệp mời trong tay, sau đó vứt trên bàn trà, nói thật khiến người ta tò mò. Kẻ thù vốn không đội trời chung lại ăn liên hoan bắt tay giải hòa, thật khiến người ta không thể tiếp nhận. Lẽ nào là hồng môn yến sao, thật quá tức cười? Hai bên vốn có quan hệ đối địch mà.
"Tôi có thể đoán ra chút nguyên nhân, nhưng không biết Mitsui Viêm sẽ hóa giải khủng hoảng trước mắt thế nào" Diệp Thu biết cuộc sống gần đây của Mitsui Viêm rất không ổn.
Hắn và mấy tổ chức dị năng lớn khác liên lạc với nhau, bộ ngoại giao nước họ ở cùng liên hợp gây áp lực cho chính phủ NB. Khiển trách người NB đã giở trò trong đại hội Thiên Giới.
Hơn nữa còn yêu cầu nghiêm trị Mitsui Viêm.
Người NB quá áp lực lại thỉnh cầu ủng hộ từ nước chủ tử, nhưng lần này hi vọng của họ đã thất bại.
Vì phía Mỹ đang vì bộ đội dị năng Hải Điêu của họ tổn thất nghiêm trọng mà nổi trận lôi đình, lúc này bọn họ chủ động tìm tới còn không phải là thiếu nợ mà tới cửa sao?
Hơn nữa người NB vô cùng dã tâm, lại che dấu âm mưu kinh hãi thế tục như vậy khiến người Mỹ rất không vui. Họ muốn NB phát triển để áp chế Trung Quốc, nhưng cũng không hi vọng thấy một NB không thể khống chế.
Mất đi viện trợ bên ngoài là nước Mỹ lớn mạnh. Người NB không thể giải quyết sự phẫn nộ của người dân những quốc gia khác, chỉ có thể đẩy trách nhiệm lên gia tộc Mitsui, yêu cầu họ hành động thể hiện xin lỗi thành ý nhất.
Gia tộc Mitsui tất nhiên sẽ đá bóng cao su tới chỗ Mitsui Viêm, dù sao hắn cũng là người trực tiếp thao túng chuyện này, mọi chuyện bại lộ rồi, họ cũng có trách nhiệm.
Nhưng điều khiến Diệp Thu hiếu kỳ là Mitsui Viêm sẽ chọn nghị hòa với mình hay chuẩn bị buông tay đánh cuộc để mình giết chết đây?
Diệp Thu có dự cảm họ sẽ chọn cách thứ nhất.
"Diệp thiếu gia, có cần trả lời họ không?" Tây Môn Hướng Đông hỏi.
"Nói với họ tôi nhận lời mời" Diệp Thu cười nói
Tây Môn Hướng Đông mặc dù tò mò sao Diệp Thu lại muốn mạo hiểm, nhưng vẫn sai quản gia làm theo lời dặn của Diệp Thu.
"Diệp thiếu gia, có cần điều thêm người làm vệ sĩ cho anh không?" Tây Môn Hướng Đông có ý tốt nói.
"Không cần đâu, người của tôi đủ dùng rồi" Diệp Thu nói. Những ngày này hắn chỉnh biến tổ chức Long.
Không ngờ qua chuyện lần trước cứu người, danh tiếng hắn trong người dị năng thiên giới lại đạt tới độ cao vậy, thậm chí những người không được hắn cứu lên từ đáy biển cũng vì ngưỡng mộ nhân phẩm của hắn mà tới gia nhập Long.
Hắn chia Long thành ba mươi nhóm nhỏ, nhóm Long Nha (Nanh Rồng) chủ yếu phụ trách chiến đấu, tương đương với bộ tác chiến, nhóm Long Nhân chủ yếu phụ trách công việc thu thập tin tức, tương đương với bộ tình báo, nhưng để họ xử lý tin tức như vậy là rất khó xử. Diệp Thu lại điều một số nhân sĩ tinh anh phụ họ làm công việc thế này, nhóm Long Trảo chủ yếu phụ trách giám sát phiên trực, giống như ngành kiểm tra lý luật.
Mà người của Long cũng mở rộng tới hơn hai trăm người, hơn hai trăm người dị năng, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta thấy tim đập nhanh rồi.
Nếu đế hơn hai trăm người Thiên Giới này thống nhất mặc âu phục, thắt cà vạt, đeo kính râm đi theo hàng trên phố, cảnh tượng như vậy uy phong tới mức nào?
Nhưng Diệp Thu cũng không giải thích nhiều vấn đề của Long với Tây Môn Hướng Đông. với những người bình thường bọn họ biết càng ít càng tốt.
"Họ là người bình thường, mình là cái gì?" Diệp Thu đột nhiên thầm nghĩ.
Nửa người? Nửa yêu? Gay?""
Nơi Mitsui Viêm mời tới nói chuyện chính là khách sạn Bán Đảo. Nơi ở của thương đoàn Mitsui Viêm dẫn theo. Nếu xảy ra chuyện gì, chính phủ Hông Kông không thoát khỏi liên quan.
Nếu Diệp Thu đã đồng ý gặp Mitsui Viêm tất nhiên sẽ có phòng bị, không dẫn theo tinh anh Tây Môn Hướng Đông bố trí, cũng không chọn thành viên của tiểu đội Lôi Đình, chuyện hắn muốn làm rất phức tạp. Nếu để những người dính dáng tới quân nhân này tham dự vào, chuyện bại lộ ra sẽ có ảnh hưởng rất xấu.
Nên hắn dẫn theo bạn nối khố Tiểu Bạch và Long Nữ.
Còn lão binh Thụy Sĩ lại dẫn người của Long Nha giả làm khách vào trong khách sạn Bán Đảo. Nếu xuất hiện vấn đề gì, họ có thể kịp thời tới nơi cứu viện.
Đương nhiên Long Nha trước khi vào khách sạn truớc tiên phải cải trang, nếu không khách sạn rất có thể báo cảnh sát nói phát hiện người giống phần tử khủng bố.
Đi thang máy lên tầng mười chín khách sạn Bán Đảo, vừa đi vào hành lang, Diệp Thu liền cảm thấy áp lực cực lớn.
Bọn họ tất nhiên đã bao cả tầng lầu này, đứng trong hành lang đều là vệ sĩ Mitsui Viêm mang theo, hơn nữa Diệp Thu cảm thấy trong phòng hai bên hành lang cũng đều là người của Mitsui Viêm.
Một khi có chuyện gì xảy ra, họ sẽ nhanh chóng xông ra ngoài.
"Xin chào, tôi là Suzuki, là quản gia của Mitsui Viêm thiếu gia" Một người trung niên giơ tay nói với Diệp Thu.
Last edited by Goncopius; 08-07-2011 at 08:29 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết