Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 769: Kết cục hỗn chiến
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Nhưng đám Ma Long căn bản không để cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện, giống như máy bay chiến đấu đáp xuống, vô số Long Viêm phun ra, hoặc dùng nhục thể cường đại của mình nghiền nát tộc Ác Yểm thành từng mảnh.
Mất đi cao thủ tọa trấn, tộc Ác Yểm làm sao có thể là đối thủ của đám Ma Long cường hãn này được, rất nhanh cả tộc Ác Yểm liền bị diệt tộc.
Ngay sau đó là tộc Lang Nhân, Huyết tộc, tộc Ngân Xà, tộc Lam Vũ. Chỉ có điều kỳ quái là lúc đánh giết tộc Lam Vũ thì sau khi tiêu diệt Vương tộc tộc Lam Vũ xong, trái lại buông tha cho bảy đại Ma Quân của gia tộc hắn.
Mà tộc Ngân Xà vốn có thể chống cự, nhưng tám đại trưởng lão sau khi rời đi lại đem Mỹ Đỗ Toa vây ở trong đại trận, mà cả tộc Ngân Xà lại không còn cao thủ nên cũng bị Ma Long nhất tộc tàn sát sạch sẽ.
Thực lực của bọn hắn thật sự quá mức mạnh mẽ, Ma Quân cửu phẩm có đến mười tám người, đây tuyệt đối là chủng tộc có nhiều cao thủ Ma Quân cửu phẩm nhất, thực lực kinh khủng như vậy khiến những chủng tộc khác không có cách nào chống cự, cuộc đồ sát diễn ra kéo dài ba ngày ba đêm.
Lúc bọn hắn đồ sát xong tất cả các chủng tộc thì Ma Long nhất tộc chỉ còn lại không đến hai vạn con, nhưng tộc của bọn hắn vẫn hung hãn không sợ chết xông về chiến trường cuối cùng.
Lúc này, toàn bộ chiến trường, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, tộc Viêm Ma mất đi sự bảo vệ của đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt dần rơi xuống hạ phong, đặc biệt đám Ma Quân cửu phẩm sau khi bị vây khốn thì lại càng không phải là đối thủ của đại quân Ma tộc liên hợp này, rất nhiều tộc Viêm Ma bị trảm sát không chút lưu tình.
Mắt thấy sắp bại vong thì đám Ma Long xuất hiện, những sinh vật cường hãn này vừa xuất hiện liền xông về phía trăm vạn đại quân, thân thể của bọn chúng vô cùng khổng lồ, hơn nữa còn rất cường hãn, căn bản không quan tâm đến những công kích khác, chỉ thuần túy dùng công kích vật lý đã đánh đám Ma tộc kia tan thành từng mảnh.
Tùy tiện càn quét cũng đã quét bay hơn trăm người, phàm những kẻ bị quét trúng thì xương cốt không vỡ vụn cũng bị trọng thương.
Thấy đám Ma Long này liều mạng xông đến, vốn Anh Không Chiến đang giao thủ với Viêm Sâm Húc liền đến trước mặt đám Ma Long, tức giận nói:
- Long Bá, ngươi làm cái gì vậy? Ma Long nhất tộc các ngươi từ lúc nào lại muốn tham gia phân tranh với chúng ta? Lão già Hắc Minh Phách rốt cuộc cho ngươi chỗ tốt gì?
Âm thành của Anh Không Chiến tràn đầy tức giận, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
- Bệ hạ của chúng ta đã chết, ngài vì trấn thủ Cầm sơn nên đã chết rồi!
Trong mắt Long Bá vẫn còn hai hàng huyết lệ, thanh âm đầy thê lương và tang tóc.
Chết rôi? Ma Long Vương cường đại chết rồi? Tin tức như vậy truyền khắp toàn bộ chiến trường khiến cho tất cả Ma tộc đều chấn động, điều này làm sao có thể? Ma Long Vương làm sao có thể chết được?
Thế nhưng những Ma tộc khác cũng chỉ chấn động mà thôi, còn đám người Anh Không Chiến, Hoàng Tiêu, Đông Vi Minh, Nguyên Đỗ Phong, Sở Tịch Lâu, Lạc Minh Tinh và Viêm Sâm Húc đang giết Ma Quân thì trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Những Ma tộc khác có lẽ không biết Cầm sơn đại biểu cho cái gì, nhưng bọn họ thì lại tuyệt đối biết, bọn họ mặc dù không sống lâu giống như Hắc Minh Phách, nhưng lại biết rất nhiều chuyện thời Thái Cổ, bởi vì bọn họ cũng là hậu duệ của Vu tộc, hơn nữa còn là hậu Duệ của Vu tộc thuần chủng hơn so với hậu duệ là Ma Vương của tộc Lam Vũ là Vũ Huyết Thiên, Vũ Huyết Thiên cũng không rõ, nhưng bọn họ thì lại biết rõ, bởi vì trong lòng bọn họ đều có ấn ký của Vu.
Ma Long Vương vẫn luôn trấn thủ Cầm sơn, điều này đối với bọn hắn mà nói cũng không phải là bí mật, ở Ma giới này có thể đối phó với hắn đoán chừng cũng chỉ có Tu La vương của tộc Tu La mà thôi, hắn không ngờ lại chết, điều này khác gì nói là chính do Atula ra tay?
Hắn xuất động tất nhiên là để giải khai Ác Ma phong ấn, vừa nghĩ đến những Ác Ma trong truyền thuyết, tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Bọn họ có thể cùng chiến đấu với tộc Viêm Ma không chết không ngừng, bọn họ cũng có thể vì lợi ích của tộc mình mà chém giết đến tận trời, thế nhưng đối mặt với đại địch của tam giới, trong đầu bọn hắn chỉ còn một câu nói mà tổ tiên lưu lại, đó là không phải tộc ta thì giết không tha.
Vốn năm tên Ma Quân đang giao thủ với Viêm Sâm Húc đột nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay người đánh về phía những tên Ma Quân tộc Ác Yểm bên cạnh.
Vốn tộc Ác Yểm đã bị chết hai Ma Quân cửu phẩm, hiện đang phải toàn lực ngăn cản đợt tấn công của Viêm Sâm Húc, thế nhưng đột nhiên đám người đang cùng ngăn cản đợt tiến công của Viêm Sâm Húc lại ra tay với đồng bạn của mình, bọn chúng làm sao kịp phản ứng? Còn chưa kịp hồi phục tình thần thì đã bị giết sạch hoàn toàn.
Thấy mấy tên Ma Quân bắt đầu ra tay với những tên tộc nhân của tộc Ác Yểm, Viêm Sâm Húc cũng một trận kinh ngạc, nhưng khiến cho hắn càng kinh ngạc hơn đó là những Lam Ma dưới sự dẫn dắt của Anh Không Chiến bắt đầu phát động tiến công đối với tộc Lang Nhân, Huyết tộc, tộc Ngân Xà và tộc Ác Yểm.
Đây là tại sao?
- Không phải tộc ta thì giết không tha!
Lúc này, thanh âm của Long Bá vang dội khắp chiến trường, đám Ma Long ngửa mặt lên trời gầm dài, không ngừng phóng thích lực lượng của mình, sau đó gia nhập vào cuộc chiến.
Trong Đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt, Hạn Bạt không biết đã hấp thu bao nhiêu lực lượng nhìn những tên Ma Long kia, sau đó lại nhìn đám Lam Ma đang hạ thủ với đồng bạn của mình thì bỗng nhiên thở dài một tiếng nói:
- Bọn chúng hẳn là hậu duệ của Ứng Long và Cường Lương.
Hiển nhiên trí nhớ của nàng đã bắt đầu khôi phục.
Một đạo thân ảnh hỏa hồng sắc xuất hiện trước mặt nàng, chính là Hỏa Thần Chúc Dung đã ngưng tụ thành chân thân.
- Ừm….
Chúc Dung khẽ gật đầu, mà những hư ảnh khổng lồ khác trong đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt dường như cũng cảm nhận được tín niệm liều chết của đám Lam Ma thì cũng bắt đầu điên cuồng gầm thét, giống như muốn phá đại trận thoát ra vậy.
- Cường Lương, là ngươi sao?
Thanh âm của Hạn Bạt và Chúc Dung đồng thời vang lên.
Đang lúc đại chiến tiến vào giai đoạn hỗn chiến, Hắc Minh Phách đã đến dưới Cầm sơn, lúc này Atula đã phục hồi huyết nhục, đứng dưới Cầm sơn, nhìn Cầm sơn khổng lồ, khóe miệng Atula nhếch lên một nụ cười nhạt, trong nụ cười có chút giải thoát, lại c̣n có chút bi thương và bất đắc dĩ.
- Hy vọng sau khi các ngươi đến đây, đừng đem đến cho mảnh đất này nguy hại quá lớn.
Sau khi nói xong, Atula đâm về phía ngực mình, ngay sau đó liền trông thấy vô số máu tươi của hắn từ trong cơ thể bắn ra, tinh khí toàn thân của hắn bị A Tị Kiếm nhanh chóng hấp thu, từng đạo phù chú không ngừng nhập vào trong thân A Tị Kiếm, vì phát huy uy lực lớn nhất của A Tị Kiếm để phá vỡ phong ấn mà cần phải dùng toàn bộ tinh huyết của một cao thủ cảnh giới Ma Đế…. Điều này đủ nói lên sự cường đại của phong ấn này.
- Đại Phá Diệt Chi Tu La Kiếm!
Atula khẽ hừ một tiếng, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, nhập vào trong A Tị Kiếm, kiếm quang của A Tị Kiếm bành trướng, trực tiếp đâm về phía Cầm sơn.
Hắc Minh Phách vừa nhìn thấy cảnh này không khỏi sắc mặt đại biến….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 770: Ma giới bị hủy diệt
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Atula, ngươi cần gì phải khổ vậy?
Thấy Atula không ngờ lại thiêu đốt toàn bộ linh hồn và huyết nhục của mình để kích thích lực lượng của A Tị Kiếm, trên mặt Hắc Minh Phách lộ ra một nụ cười khổ sở.
Trên đường đến đây hắn đã cảm nhận được khí tức của Long Chiến Thiên biến mất, bây giờ thấy Atula lại liều mạng thiêu đốt sinh mệnh của mình, hắn liền biết đến bây giờ đã không còn có thể vãn hồi được nữa.
Atula một lòng muốn cho tộc nhân của mình có thể tái nhập thế gian này, mà hắn thì làm sao có thể ngồi yên không quản?
Vốn muốn đến địa phương kia một chút, nhưng bây giờ xem ra mình đã không còn cơ hội đó nữa rồi, ánh mắt hắn nhìn về phía Lôi Trạch quyển khẽ lẩm bẩm:
- Anh Khiết, Thi Hiên, phụ vương thật xin lỗi các ngươi, chỉ có điều hy vọng là tiên đoán của Phục Hi đại thần về người kia là đúng. Có hắn ở đó thì hai nữ nhi của mình chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Hắc Minh Phách lẩm bẩm thở dài, thân hình biến thành một đoàn hỏa ảnh, trực tiếp xuất hiện bên dưới Cầm sơn.
Lúc này A Tị Kiếm quang mang đại phóng, kiếm khí sắc bén đâm thủng hư không, vô số năng lượng không ngừng hội tụ trên thân kiếm, thân kiếm lại một lần nữa không ngừng bành trướng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, trong nháy mắt đã cao tới ngàn trượng.
Khí tức của Atula đã hoàn toàn biến mất, hoặc có thể nói là khí tức của hắn đã toàn bộ sáp nhập vào trong A Tị Kiếm, lôi minh trên bầu trời chớp động, mây đen lốc xoáy kéo đến, vô số lôi quang lóe lên, khí tức hủy diệt tràn ngập khắp nơi.
A Tị Kiếm khổng lồ còn chưa rơi xuống thì hư không đã hoàn toàn vỡ vụn ra, mà Cầm Sơn vừa rồi tiếp nhận tự bạo của Long Chiến Thiên không hề suy suyển thì bây giờ lại bắt đầu chấn động , dường như cảm nhận được sự cường đại của A Tị Kiếm vậy.
Hắc Minh Phách toàn thân bùng cháy ngọn lửa tím xuất hiện trước mặt A Tị Kiếm, thân thể hắn cũng bành trướng đến cao hơn ngàn trượng, cứ như vậy trực tiếp nện một quyền toàn lực về phía A Tị Kiếm.
Hư không hoàn toàn vỡ vụn ra, vô số năng lượng trong không gian tràn ra, vốn Diệp Tịnh Vũ và Anh Không Thích đang chiến đấu cũng bị hấp lực khổng lồ này hút tới, lúc vừa mới tiến vào Ma giới thì bọn họ lập tức cảm nhận được hai cổ lực lượng khổng lồ này va chạm vào nhau.
Thấy thân hình khổng lồ cao hơn ngàn trường kia, cảm nhận được khí tức Tử Viêm quen thuộc, trên mặt Diệp Tịnh Vũ lộ vẻ kinh hãi, đây là Hắc Minh Phách ư? Thực lực của hắn không ngờ lại là cảnh giới như vậy. Đây tuyệt đối vượt qua cảnh giới Ma Vương, cho dù là bản thân mình dưới cổ khí tức như vậy cũng không thể dâng lên bất kỳ ý niệm kháng cự nào trong đầu.
Ngọn lửa màu tím tràn ngập cả hư không, huyết mang khổng lồ bao phủ toàn bộ thế giới.
- Ầm….
Một tiếng nổ khổng lồ vang lên, A Tị Kiếm và nắm quyền của Hắc Minh Phách trực tiếp va vào nhau, một đám mây hình nấm khổng lồ dâng lên, lực lượng kinh khủng trực tiếp tràn ra bốn phía.
Lực lượng này có thể dễ dàng giết bất kỳ cao thủ thực lực Ma Vương nào, Diệp Tịnh Vũ không chút nghĩ ngợi, lập tức xuất ra chuông Đông Hoàng, cứ như vậy đặt trên đỉnh đầu mình, vô số tia thanh quang phủ xuống, đem cả người hắn bao bọc.
Mà Anh Không Thích hiển nhiên cũng cảm nhận được năng lượng cuồng bạo này, không dám có chút khinh thường, một tay móc ra một đại đỉnh màu tử lam, cứ như vậy chắn trowcs người, chỉ thấy đại đỉnh nổi lên từng đạo lôi quang màu tử lam, mỗi một đạo lôi quang đều vô cùng mãnh liệt, giống như là có lực lượng Lôi Đình cường đại ẩn chứa bên trong đại đỉnh vậy.
Diệp Tịnh Vũ chỉ cảm thấy đại đỉnh này hàm chứa lực lượng Lôi Đình trong Lôi Trạch quyển, đó chính là khí tức lúc mình ngưng tụ thành Lôi Đình chi đan mà?
Chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ hiển nhiên còn không kịp quan tâm đến vấn đề này thì năng lượng cuồng bạo đã cuốn đến, thanh quang do chuông Đông Hoàng phát tán ra lập tức nát bấy, ngay sau đó năng lượng khổng lồ nện lên chuông Đông Hoàng, chuông Đông Hoàng phát ra tiếng ong thật lớn, thân chuông chỉ hơi chấn động, cũng không xuất hiện vết nứt nào, từ đó có thể nhìn thấy sự cường đại của chuông Đông Hoàng, nhưng Diệp Tịnh Vũ ở bên trong thất khiếu đều chảy ra máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh, một kích vừa rồi đã khiến hắn trọng thương.
Về phần Anh Không Thích, đại đỉnh hắn xuất ra cũng bạo xạ lôi quang khổng lồ, không ngờ đem toàn bộ năng lượng cuốn đến đánh bật ra, chỉ có điều hắn cũng bị lực phản chấn chấn đến thất khiếu đổ máu, toàn thân mềm nhũn trong đại đỉnh, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Tại phương xa, Hắc Minh Phách thân hình khổng lồ dường như cũng cảm nhận được hết thảy, thấy Anh Không Thích xuất ra đại đỉnh, trong miệng khẽ lẩm bẩm:
- Không ngờ rằng Tụ Lôi Đỉnh lại nằm trong tay của tên nhóc Anh Không gia, tuy thời đều có thể vượt qua Thiên Kiếp, chỉ có điều không ngờ rằng nhiều năm qua lại xuất hiện một tiểu oa nhi là Ma Vương, ha ha, Chúc Dung Thần Tôn, có lẽ đánh cuộc lúc trước giữa ngài và Cường Lương Thần Tôn, ngài đã thắng rồi!
Hắc Minh Phách cười nhạt, thân hình biến thành một ngọn lửa khổng lồ, cuối cùng ngưng tụ thành một viên hỏa châu màu tím, hung hăng nện lên A Tị Kiếm.
Thần Hồn của Atula đã bị trọng thương, bản thân mặc dù không thể hủy diệt A Tị Kiếm, nhưng chỉ cần hoàn toàn tiêu diệt thần hồn của Atula, như vậy thì A Tị Kiếm này cũng chỉ là một vật chết mà thôi.
Hỏa châu màu tím khổng lồ tản ra tử quang chói mắt, cuối cùng hung hăng nện lên thân A Tị Kiếm, lại hoàn toản nổ tung, năng lượng của một kích này so với vừa rồi còn mạnh hơn, càng dữ dội hơn, hư không hoàn toàn vỡ vụn, vô số năng lượng tràn vào hư không, ánh lửa màu tím khổng lồ càng bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.
Ngoại trừ tòa Cẩm sơn khổng lồ và Diệp Tịnh Vũ cùng với Anh Không Thích được chuông Đông Hoàng và Tụ Lôi Đỉnh bảo về thì những thứ khác đều hóa thành hư vô.
Thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị ngọn lửa tím hủy diệt, ở nơi này tạo thành một hố sâu khổng lồ, cũng không biết cái hố này rốt cuộc sâu bao nhiêu nữa.
Mà A Tị Kiếm giống như cũng phảng phất mất đi ý chí, rơi thẳng xuống tại một góc của Cầm sơn, cứ như vậy đâm xuyên vào.
Thế nhưng lại không tạo thành chút điểm rung động nào.
Ld đã chìm trong hôn mê, trong đầu chỉ còn lại một chút khí tức có vẻ như tùy thời đều có thể tiêu tán, mà chuông Đông Hoàng cứ như vậy lẳng lặng huyền phù giữa không trung.
Không biết có phải tại Cầm sơn hay không mà những năng lượng cuồng bạo kia rất nhanh bị hấp thu, ngay cả ngọn lửa màu tím do Hắc Minh Phách lựa chọn tự bạo cũng nhanh chóng tiêu tán, không gian vốn hỗn loạn nhanh chóng trở lại bình thường.
Sau ba ngày trôi qua, nơi này rốt cuộc đã hồi phục bình yên, thậm chí ngay cả vùng đất bị hủy diệt cũng tái sinh lại, bóng tối vẫn như cũ, so với trước kia không có gì khác biệt.
Khác biệt duy nhất đó là trên Cầm sơn lại có thêm một thanh trường kiếm huyết sắc khổng lồ, mà phía trên thanh trường kiếm thì lại xuất hiện một đạo vết nứt nho nhỏ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 771: Tụ Lôi Đỉnh
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Diệp Tịnh Vũ vừa mới tỉnh lại thì cảm thấy trong đầu mình xuất hiện một vài thông tin, những thông tin này là do Hắc Minh Phách lưu lại cho hắn, vừa nhận được những thông tin này, Diệp Tịnh Vũ liền cảm thấy trong lòng buồn bả, chẳng lẽ ngay cả Hắc Minh Phách cường đại như vậy cũng bỏ mình sao? Hắn là bởi vì ngăn cản Atula cho nên mới lựa chọn tự bạo, hắn là vì ngăn cản Thâm Uyên Ác Ma tràn lên cho nên mới cam nguyện từ bỏ tính mạng của mình.
Hắn là Tử Viêm Ma Vương, hắn là đương kim Tử Viêm Ma Vương mà thế nhân gọi là hóa thân của tà ác, nhưng một Ma Vương như vậy lại có thể bỏ qua sự hiểu lầm của thế nhân mà cam nguyện dâng lên tính mạng của mình.
Đây là một loại châm chọc hay là bi thương?
Lần đầu tiên, Diệp Tịnh Vũ đối với Vu, đối với những Đại Hiền Giả thời kỳ Thái Cổ có lý giải vô cùng sâu sắc.
Bọn họ mới thật sự là thánh nhân chân chính, vì loại người mà không chỉ dâng hiến sinh mạng của mình mà ngay cả sinh mệnh của hậu duệ bản thân cũng cam tâm tình nguyên làm theo sứ mạng của các bậc tiền bối.
Vu….
Lúc này, Anh Không Thích cũng tỉnh lại, hắn đồng dạng cũng tiếp thu một phần ký ức của Hắc Minh Phách, đó là ký ức về Vu thời kỳ Thái Cổ, liên tưởng đến một số truyền lưu của gia tộc mình, Anh Không Thích trong nháy mắt đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Hắn chậm rãi nhìn tòa Cầm sơn khổng lồ, trong mắt tràn ngập thần sắc cung kính khom người ba cái đối với Cầm sơn, sau đó nhìn về phía Diệp Tịnh Vũ.
- Hiện nay Cầm sơn đã bị phá nứt một cái khe, cũng không biết phong ấn đã bị suy suyễn bao nhiêu, ân oán của chúng ta có phải nên tạm gác qua một bên hay không? Trong cơ thể hắn chảy huyết mạch của Vu, hiện nay vừa tiếp nhận thông tin của Hắc Minh Phách, hắn biết mình nên làm gì và những gì mình không nên làm.
Diệp Tịnh Vũ cũng từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Anh Không Thích, khẽ gật đầu, trước mặt sự uy hiếp của đám Ác Ma, chút ân oán giữa mình và hắn thì tính là cái gì?
- Vậy cáo từ….
Anh Không Thích nói xong liền xoay người muốn rời đi.
- Đợi một chút….
Diệp Tịnh Vũ vội hô lên.
- Còn chuyện gì?
Anh Không Thích lạnh lùng nói.
- Ngươi đã trở thành Ma Vương, nhưng làm sao có thể vượt qua Thiên Kiếp?
Diệp Tịnh Vũ rất là tò mò, lúc Viêm Sâm Húc trở thành Ma Vương, Thiên Kiếp lúc đó vô cùng khổng lồ dọa người, cho dù là bởi vì mình không cẩn thận chọc giận Thiên Kiếp thì cũng không thể cường đại như vậy mới đúng?
- Tất nhiên, bất luận kẻ nào muốn trở thành Ma Vương đều phải tiếp nhận sự tẩy rửa của Thiên Kiếp, chỉ có điều có nó cho nên ta căn bản không cần Độ Kiếp nữa!
Anh Không Thích chỉ Tụ Lôi Đỉnh bên cạnh, sau đó không giải thích nhiều nữa, thân hình hóa thành một đạo lam mang, bay thẳng về phía bầu trời.
Mặc dù Anh Không Thích không giải thích quá nhiều, nhưng Diệp Tịnh Vũ đã hoàn toàn hiểu được, đại đỉnh đó chính là Tụ Lôi Đỉnh, chính là pháp bảo truyền lại của Thái Cổ Thiên Vu Cường Lương, mặc dù không bằng loại Tiên Thiên Chí Bảo giống như chuông Đông Hoàng, nhưng cũng tuyệt đối là pháp bảo đỉnh cấp, đặc biệt là bản thân nó còn có thể ngưng tụ Thiên Lôi, có lẽ những năm gần đây ở Lôi Trạch quyển không biết đã ngưng tụ bao nhiêu thiên lôi, hấp thụ bao nhiêu năng lượng nữa.
Uy lực tự nhiên so với Thiên Kiếp còn lớn hơn nhiều, sau khi Anh Không Thích đạt đến cảnh giới như vậy, hoàn toàn có thể dựa vào Tụ Lôi Đỉnh để vượt qua Thiên Kiếp.
Lực lượng Lôi Đình của Tụ Lôi Đỉnh hoàn toàn đến từ thiên lôi, mà Thiên Kiếp giáng xuống cũng không quá khác biệt so với thiên lôi, hơn nữa thiên lôi của Thiên Kiếp là do quy tắc thiên đạo khống chế, uy lực của thiên lôi trong Tụ Lôi Đỉnh chắc chắn có thể tùy bản thân bọn họ khống chế.
Dùng lực lượng Lôi Đình của Thiên Kiếp, dùng tâm ý của mình rèn luyện nhục thể để có thể chân chính đạt tới cảnh giới Ma Vương, có lẽ hiệu quả so với Thiên Kiếp chân chính thì kém hơn, dù sao thì Thiên Kiếp không chỉ tẩy rửa nhục thể mà còn tẩy rửa tâm linh nữa, bất kể thế nào thì cũng bảo đảm hơn nhiều, căn bản không cần lo lắng bị tan thành mây khói.
Đây tuyệt đối là một pháp bảo nghịch thiên a, không trách được hắn có thể bất tri bất giác vượt qua Thiên Kiếp như vậy, thì ra là thế.
Thấy thân ảnh Anh Không Thích đã rời xa, Diệp Tịnh Vũ xoay đầu lại nhìn tòa Cầm sơn khổng lồ, lại nhìn A Tị Kiếm khổng lồ đang cắm vào, thở dài một tiếng, từng đạo ngân quang dưới chân lóe lên, phóng về phía xa, chỉ có điều có lẽ do thần hồn của hắn bị trọng thương cho nên tốc độ lúc này cũng không nhanh lắm.
Hơn nữa nếu như không phải đón nhận ký ức của Hắc Minh Phách thì hắn và Anh Không Thích cũng không biết mình đã bị năng lượng trong hư không thổi đến nơi này, cũng chính là Cực Đông chi địa.
Cực Đông chi địa cách Lôi Trạch quyển mấy vạn dặm, cho dù là Hắc Minh Phách là cao thủ Ma Đế có thể dịch chuyển tức thời thì cũng mất rất nhiều thời gian chứ đừng nói là Diệp Tịnh Vũ và Anh Không Thích.
Thần hồn của hắn cũng bị thương tổn nhất định, cho nên vừa đi đường vừa phải chữa trị thương thế của mình, lúc bọn hắn trở lại Lôi Trạch quyển thì đã là hơn ba tháng sau.
Thương thế của hai người cũng đã phục hồi lại như cũ, mà trận chiến tại Lôi Trạch quyển cũng chưa kết thúc, tộc Lang Nhân, Huyết tộc và các chủng tộc khác gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, Tử Viêm Ma Tộc và những Ma Long còn sót lại cùng với tộc Lam Ma trong bảy đại Vương tộc đồng thời phát động tấn công tộc Tu La, đông đảo Ma Quân cửu phẩm đã bỏ mình.
Tộc Lam Ma chỉ còn lại Anh Không Chiến và Hoàng Tiêu là hai Ma Quân cửu phẩm, mười hai tên Ma Quân cửu phẩm của Tử Viêm Ma tộc cũng chỉ còn lại ba người.
Thậm chí là Nguyệt Ngân bên cạnh Diệp Tịnh Vũ vì bảo vệ Hồ Áp Mộng trong cuộc chiến cũng bỏ mình, Vô Oán và Vô Hối vì bảo vệ đệ đệ Vô Tình của mình nên cũng bị chém giết, một thân tinh khí của bọn họ đều truyền cho Vô Tình, không chỉ bảo vệ được tính mạng của Vô Tình mà lại càng khiến cho thực lực của hắn tăng mạnh.
Chỉ có điều đối mặt với tộc Tu La hung tàn, chủng tộc so với Ma Long nhất tộc còn muốn mạnh hơn này, thì lại không khiến tộc Tu la tổn thất bao nhiêu, còn bọ họ ngược lại tổn thất thảm trọng.
Nếu như không phải có Ma Vương như Viêm Sâm Húc chống đỡ, có thể bọn họ căn bản không phải là đối thủ của tộc Tu La, dù sao thì lực lượng của bọn họ lúc chiến đấu với tộc Lang Nhân và Huyết tộc cũng đã tiêu hao quá nhiều, đặc biệt là Ma Long nhất tộc, mười tám tên cao thủ cao thủ cửu phẩm cũng chỉ còn lại không đến năm tên, ngay cả Long Bá cường đại nhất Ma Long nhất tộc chỉ đứng sau Long Chiến Thiên cũng đã cùng với một gã Ma Quân cửu phẩm của tộc Tu La đồng quy vu tận.
Lúc Diệp Tịnh Vũ và Anh Không Thích chạy đến nơi thì nhìn thấy ba tên Ma Quân cửu phẩm tộc Tu la đang vây quanh Viêm Sâm Húc, có thể là do liên tiếp chiến đấu mấy ngày đã khiến lực lượng của hắn tiêu hao mạnh, hiện nay đối mặt với ba tên Ma Quân cửu phẩm mà cũng có chút cật lực.
Đám người Anh Không Chiến thì miễn cưỡng chống đỡ sự tấn công của tộc Tu La, chỉ có điều dù bọn họ đã kiệt lực, thế nhưng vẫn gắt gao quấn lấy tộc Tu La, không cho bọn chúng rời đi được một bước.
Không phải tộc ta, giết không tha….
Mà lúc này, Diệp Tịnh Vũ vừa vặn nhìn thấy một tên ma Quân cửu phẩm chém về phía Cửu Lê Tháp đã trọng thương. Cửu Lê Tháp hình thể cao lớn làm sao có thể tránh được một đao này, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao này chém về phía mình.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 772: Thi Hiên bi thương
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Cửu Lê Tháp căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao kia chém về phía mình, đây là một kích toàn lực của Ma Quân cửu phẩm, chỉ e một thân lực lượng cường hãn của hắn cũng tuyệt đối không thể nào ngăn cản được một đao kia.
Thoáng quay đầu nhìn về phía Xích Di Hưu đang lao về phía bên này, trên khuôn mặt của thân thể khổng lồ cao gần mười trượng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Ma Vương a, hắn sắp đạt đến cảnh giới Ma Vương rồi, ha ha,Xi Vưu Ma Tôn, Ngưu Đầu Nhân chúng ta sắp được chấn hưng rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, Cửu Lê Tháp cũng xem như vận mệnh đã an bài, đang lúc hắn muốn nhắm mắt chịu chết thì một đạo thân ảnh liền xuất hiện trước mặt hắn, chính là Diệp Tịnh Vũ.
Nhin thấy thực lực của tên trước mặt rõ ràng là cao thủ cửu phẩm đỉnh phong, lại nhìn thấy ma đao của hắn sắp chém Cửu Lê Tháp thành hai nửa thì Diệp Tịnh Vũ chậm rãi vươn ra một ngón tay, chỉ một ngón tay đơn giản này liền khiến một đao nhìn có vẻ cuồng bạo trở nên yếu ớt, nhưng không ai cho rằng ngón tay này lại là một ngón tay đơn giản, cho dù là tên Ma Quân cửu phẩm kia thì vẻ mặt cũng khẽ biến sắc.
Diệp Tịnh Vũ đến thực sự quá đột ngột, hắn cho dù muốn thu đao cũng không kịp nữa, chỉ có thể tiếp tục thúc dục ma lực trong cơ thể chém về phía một chỉ của Diệp Tịnh Vũ, nhất thời đao mang của hắn lại sáng rực thêm vài phần.
- Keng keng….
Tiếng va chạm của kim loại vang lên, nhất thời liền thấy ma đao của hắn bị vỡ vụn.
Tên Ma Quân cửu phẩm của tộc Tu La còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Diệp Tịnh Vũ lại bước ra một bước, trực tiếp nện một chưởng lên ngực hắn.
- Bịch….
Một tiếng phịch vang lên, tên Ma Quân cửu phẩm tộc Tu La trực tiếp bị nện bay ra ngoài, ngực của hắn tuôn ra một đoàn huyết vụ, ở trên không trung vô cùng kiều diễm.
Diệp Tịnh Vũ đang muốn tiến lên đem hắt tiêu diệt thì một đạo thân ảnh màu lam đã từ trên bầu trời rơi xuống, trực tiếp xé rách đầu hắn, thực lực cảnh giới Ma Vương bộc phát toàn diện khiến tên Ma Quân cửu phẩm tộc Tu La trực tiếp bị nghiền thành phấn vụn.
Thấy Anh Không Thích xuất thủ, Diệp Tịnh Vũ khẽ ngẩn người, chỉ có điều cũng không định nói cảm ơn, mà nhanh chóng xoay người lao về phía khác, Thiên Tôn Đao xuất hiện trong tay, đao mang chói mắt xé rách cả bầu trời, trực tiếp đem một gã Ma Quân cửu phẩm đang giao chiến với Anh Không Chiến nghiền nát.
Hai gã cao thủ gia nhập nhất thời khiến cho cục diện giằng co bị phá vỡ, dưới công kích toàn lực của hai người, chút ít Ma Quân cửu phẩm còn sót lại của tộc Tu La nhanh chóng bị chém giết, những chiến sĩ tộc Tu La khác cũng không còn tạo nên chút uy hiếp nào nữa.
Đại chiến kéo dài mấy tháng rốt cuộc cũng đã hạ màn, nhưng bất kể là Anh Không Thích hay Diệp Tịnh Vũ, hoặc thậm chí là Viêm Sâm Húc cũng không vui vẻ chút nào, trước khi Hắc Minh Phách chết đã đem toàn bộ nguy cơ nói ra, đối mặt với những Ác Ma trong truyền thuyết, mọi người ở đây không chút can đảm thả lỏng.
Không ai ngờ rằng mấy đại Vương tộc nhằm vào tộc Tử Viêm lại kết thúc như vậy, cũng không ai ngờ rằng tộc Tử Viêm và tộc Lam Ma vốn thủy hỏa bất dung lại có thể liên thủ trừ đi những Vương tộc khác, thậm chí là dưới sự giúp đỡ của Ma Long nhất tộc đem tộc Tu La đuổi tận giết tuyệt.
Đây chính là vấn đề mà ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám, thế nhưng bây giờ không chỉ làm mà còn làm được, chỉ có điều tâm tình của bọn họ vẫn rất nặng nề.
Khắp nơi trên chiến trường đều là thi thể, khắp nơi ngập tràn máu tươi, mùi vị nồng nặc tràn ngập cả bầu trời, nội tạng và những chân tay bị khuyết vương vãi khắp nơi, Ma tộc có thể đứng dậy chạy nhảy không biết còn sót lại bao nhiêu nữa.
Đám người Cửu Lê Tháp, Xích Di Hưu mệt mõi ngã gục trên đất, mọi người hít lấy từng ngụm không khí, liên tục chinh chiến lâu như vậy, cho dù là với nghị lực của bọn họ cũng khó mà duy trì, cũng xem như vận khí của bọn họ rất tốt.
Nhìn vài tên Ma Quân cửu phẩm còn sót lại, nhìn vẻ mặt Vô Tình bi phẫn, trong lòng Diệp Tịnh Vũ trở nên nặng nề.
Nếu như là trước kia, những Ma tộc này tự giết nhau thì hắn tuyệt đối sẽ không đau lòng, nói không chừng còn ngồi trên ghế vỗ tay khen hay, nhưng bây giờ, sau khi biết bọn họ đều là hậu duệ của Vu thì hắn cảm thấy đau lòng không biết phải nói gì.
Nếu như sớm biết có hôm nay thì bọn họ có tàn sát như vậy hay không?
Đem chuyện thu dọn chiến trường giao cho Viêm Sâm Húc và Anh Không Thích, sau khi nhận được lời nhắn nhủ của Hắc Minh Phách, bản thân hắn liền biết tiếp theo nên làm gì.
Mang theo đám người Xích Di Hưu, Lương Tiểu Khả trở lại lãnh địa của tộc Tử Viêm, chiến đấu tại nơi này sớm đã kết thúc, chỉ có điều đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt vẫn còn tại đây, có đại trận ở nơi này bảo vệ, bên cạnh Diệp Tịnh Vũ ngoại trừ Nguyệt Ngân và Vô Oán Vô Hối ra thì toàn bộ đều còn sống.
Sau khi thu hồi lại đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt, Diệp Tịnh Vũ liền nhìn thấy Hắc Minh Thi Hiên được Hắc Minh Anh Khiết ôm trong lòng, mà vẻ mặt của đám người Cửu Phượng cũng vô cùng lo lắng đứng đợi hắn.
Sau khi thấy Diệp Tịnh Vũ trở về, Hắc Minh Thi Hiên từ trong ngực Hắc Minh Anh Khiết nhảy ra ngoài, đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, cánh tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay của Diệp Tịnh Vũ, đôi mắt kinh ngạc nhìn Diệp Tịnh Vũ.
- Đại ca ca, Phụ Vương đã chết rồi ư?
Mắt thấy Hắc Minh Thi Hiên thốt ra những lời này, tỏng lòng Diệp Tịnh Vũ liền trở nên khẩn trương, nhưng cũng không biết nên nói gì. Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi tròng mắt màu tím của Hắc Minh Thi Hiên thì bản thân lại càng không biết phải mở miệng như thế nào….
Nói thế nào đây? Hắn chết rồi? Vì an nguy của cả Ma giới, vì ngăn cản Ác Ma từ Thâm Uyên tràn lên, cho nên hắn đã chết?
Diệp Tịnh Vũ làm sao có thể nói ra được?
Đó là phụ thân của nàng, đó là người phụ thân thương yêu nàng nhất….
Một tay đem Hắc Minh Thi Hiên bế lên, đem đầu nàng ghì chặt trong ngực mình, lấy tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Hắc Minh Thi Hiên, thanh âm ôn nhu nói:
- Thi Hiên ngoan, sau này hãy để ca ca thương yêu ngươi, bảo vệ ngươi, có được không?
- Đại ca ca, ngươi nói cho Thi Hiên biết, Phụ Vương đâu? Người chắc không phải đã chết rồi chứ?
Thế nhưng tiểu Thi Hiên lại không trả lời vấn đề của Diệp Tịnh Vũ, ngược lại không buông tha hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt thuần khiết của Hắc Minh Thi Hiên, Diệp Tịnh Vũ thật sự không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu, mà hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần Hắc Minh Thi Hiên sẽ khóc rống lên rồi.
Thế nhưng kỳ quái đó chính là Hắc Minh Thi Hiên lại không khóc, nàng thậm chí còn không có chút dấu hiệu khóc lóc, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Tịnh Vũ, không nói gì, không rơi lệ, nhưng con ngươi vốn linh động của nàng lại dần trở nên lạnh lẽo, dần trở nên lạnh như băng, dần mất đi vẻ hồn nhiên của hài đồng.
Thấy biến hóa của tiểu Thi Hiên, Diệp Tịnh Vũ chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, nàng chỉ là một hài tử mà thôi, nàng chỉ là một hài tử thương yêu phụ thân mà thôi, phụ thân của nàng đã từng rất cường đại, nhưng bây giờ cũng đã bỏ mình, nàng còn có thể tiếp tục tin ai?
- Hắc Minh Phách đâu?
Vừa lúc đó, một đạo thân ảnh màu trắng liền xuất hiện phía trước mặt mọi người, âm thanh bình thản từ trong miệng hắn truyền ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 773: Ngọc La Sát
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- A….
Vốn Hắc Minh Thi Hiên ở trong ngực Diệp Tịnh Vũ, chợt nghe thấy có người hỏi Phụ Vương của mình thì thân hình liền lao ra, Tử Nguyệt Loan Đao trong nháy mắt xuất hiện trên cánh tay bé nhỏ, trực tiếp chém về phía người áo trắng.
- Tiểu nha đầu, ngươi điên rồi sao?
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, ngón tay búng ra, bắn trên Tử Nguyệt Loan Đao của Hắc Minh Thi Hiên, cả thanh đao phát ra tiếng vang ong ong, lực phản chấn khổng lồ đem Hắc Minh Thi Hiên đánh bay ra ngoài.
Thế nhưng Hắc Minh Thi Hiên giống như nổi điên, lại lần nữa lao về phía nam tử áo trắng, hai tròng mắt màu tím của nàng đã bị ngọn lửa tử sắc thay thế, Tử Nguyệt Loan Đao xuất ra đao mang hình bán nguyệt chém về phía nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, cong ngón tay lại búng ra, trực tiếp đem đao mang chấn nát bấy, chỉ có điều tốc độ của Hắc Minh Thi Hiên quá nhanh, thân hình nhỏ nhắn lập tức đến trước mặt hắn, Tử Nguyệt Loan Đao trong tay dùng một góc độ xảo diệu bổ về phía hắn.
- Khốn kiếp…. Hắc Minh Phách rốt cuộc dạy ngươi như thế nào vậy?
Nhìn thấy nha đầu này không ngờ lại ra tay ác độc như vậy, nam tử áo trắng không nhịn được quát một tiếng, hắn càng mắng Hắc Minh Phách thì tiểu Thi Hiên hạ thủ càng nhanh hơn, ác hơn, ngọn lửa trong mắt càng bùng cháy dữ dội.
Chỉ có điều nam tử áo trắng lại hữu kinh vô hiểm tránh thoát, nhưng tiểu Thi Hiên vẫn như cũ truy sát không tha, lại một đao nữa bổ về phía giữa hai chân hắn.
Nam tử áo trắng rốt cuộc cũng phát nộ, thân thể chợt lóe liền tránh được một đao của Hắc Minh Thi Hiên, trực tiếp vỗ lên ngực Hắc Minh Thi Hiên một chưởng, nhất thời đánh Hắc Minh Thi Hiên bay ra ngoài.
- Thi Hiên…
Thấy Hắc Minh Thi Hiên bị đánh bay, Diệp Tịnh Vũ và Hắc Minh Anh Khiết đồng thời kinh hô, Hắc Minh Anh Khiết mở rộng hai cánh tay ôm chặt Hắc Minh Thi Hiên vào ngực, còn Diệp Tịnh Vũ thì lao ra, Thiên Tôn Đao trực tiếp xuất hiện chém về phía nam tử áo trắng.
Hắc Minh Phách bởi vì ngăn cản Ác Ma tiến vào Ma giới cho nên mới từ bỏ tính mạng của mình, hiện nay Hắc Minh Thi Hiên lại là muội muội của mình, hắn làm sao có thể nhìn muội muội của mình bị khi dễ như vậy được, cho dù hắn biết rõ nam tử áo trắng này chính là người lúc trước đã giết Long Tử Mộc thì hắn vẫn không chút lưu tình vung đao chém ra.
- Tiểu tử, ngươi….
Nam tử áo trắng chính là Ngọc La Sát ngày trước cùng đánh nhau sống chết với Vũ Huyết Thiên, cuối cùng đã đem Vũ Huyết Thiên giết chết, lúc hắn đang muốn nói Diệp Tịnh Vũ không phải là đối thủ của mình thì bỗng nhiên cảm nhận được trên đao truyền đến uy áp cực kỳ khổng lồ, sắc mặt hắn chợt trở nên kịch biến, lời sắp nói ra cũng thu trở lại, thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau, nhưng hắn bỗng nhiên lại cảm thấy mình giống như bị một đạo đao mang này bao phủ vậy.
Vẻ mặt vốn khinh thường hoàn toàn bị vẻ kinh ngạc thay thế, ngay sau đó là một trận hưng phấn, đó là loại hưng phấn bởi vì tìm thấy đối thủ.
Những năm gần đây, hắn vẫn chiến đấu liên tục, lại càng ở trong tay Hắc Minh Phách ăn phải nhiều quả đắng, lần này thật vất vả mới giết được Vũ Huyết Thiên, bởi vậy mới tiếp tục đến tìm Hắc Minh Phách lãnh giáo, nếu hôm nay hắn không có hắn ở đây thì lấy tên này ra lãnh giáo cũng không tệ.
Phải biết rắng lúc hắn chém giết Vũ Huyết Thiên thì bản thân cũng bị thương nặng, phải trốn tại một nơi để chữa thương, bởi vậy mới không thể cảm ứng được Hắc Minh Phách đã chết.
Trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh loan đao lớn bằng cánh tay, lập tức chắn trước người, nghênh tiếp một đao của Diệp Tịnh Vũ, hắn muốn cùng Diệp Tịnh Vũ so vài chiêu.
Thế nhưng mọi người xung quanh làm sao chịu bỏ qua cho hắn được, đặc biệt là khi cảm nhận được sự bi thương trong lòng Hắc Minh Thi Hiên, tất cả mọi người đều một bụng lửa giận không tìm được chỗ phát tiết, hiện giờ có kẻ đến tận cửa, làm sao có thể bỏ qua được.
Lương Tiểu Khả là người đầu tiên động thủ, hắn trực tiếp rút ra Thị Huyết Ma Kiếm của mình, vẽ ra một đạo kiếm hoa, sau đó đâm về phía lưng Ngọc La Sát, Công Tôn Lộ theo sát bên cạnh hắn cũng xuất ra thủ ấn công kích về phía eo Ngọc La Sát.
Lâm Hiểu Nghị không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Ngọc La Sát, thanh chiến đao trực tiếp phá không chém ra, Hắc Minh Anh Khiết cũng rút ra Tàn Tinh Kiếm của ḿnh đâm tới.
Ngay cả Cửu Phượng, Hồ Áp Mộng cũng không chút do dự phát động tấn công, cho dù thực lực của nàng bây giờ vẫn không thể nào tạo thành uy hiếp đối với Ngọc La Sát được.
Về phần Vô Tình tâm trạng đang cực kỳ phiền muộn thì lại càng dốc toàn lực xuất thủ, trực tiếp đâm một kiếm về phía Ngọc La Sát, chỉ có Hồ Áp Kỳ, Xích Di Hưu và Cửu Lê Tháp là bởi vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà không động thủ thôi.
Chỉ trong chốc lát Ngọc La Sát đã bị công kích của mọi người bao vây.
Cảm nhận được nhiều đợt tấn công mạnh yếu khác biệt như vậy, vẻ mặt Ngọc La Sát trở nên buồn bực, bản thân không phải chỉ đến tìm Hắc Minh Phách bàn luận một chút hay sao? Có đáng để nhiều người quần đấu mình như vậy hay không? Bản thân mình rốt cuộc đã trêu chọc ai chứ?
Trong lòng mặc dù buồn bực, nhưng hắn dù sao cũng là cường giả cấp Tôn, đối mặt với đợt tiến công của nhiều người như vậy thì thân hình chợt trở nên vặn vẹo, lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ngoài hơn trăm trượng, thế nhưng Ngọc La Sát còn chưa kịp đắc ý thì Diệp Tịnh Vũ đã lao tới, Thiên Tôn Đao vẫn không chút lưu tình chém xuống.
Ngọc La Sát theo bản năng dùng loan đao ngăn trở, nhưng vừa tiếp xúc thì hắn đã bắt đầu hối hận, đơn giản là bởi vì lực lượng một đao của Diệp Tịnh Vũ quả thật quá lớn, quá mạnh mẽ, hơn nữa quan trọng hơn đó là cực kỳ quỷ dị.
Lôi Đình, Hỏa Diễm, Tinh Thần lực đồng thời tràn ra, cho dù Ngọc La Sát thực lực cường đại thì lúc này cũng bị đánh trở tay không kịp. loan đao mặc dù không bị chấn hư nhưng cánh tay lại bị một trận tê dại.
Mà lúc này đây, một trận hàn ý từ bên dưới chân truyền đến, Ngọc La Sát vừa cúi đầu nhìn thì liền trông thấy một trảo cực kỳ sắc bén chụp về phía hạ khố của mình.
- Khốn kiếp….
Ngọc La Sát mắng to, thân hình phóng lên trời, hắn thật sự không ngờ rằng đối phương lại có thể từ dưới mặt đất tấn công, hơn nữa còn công kích về phía hạ bàn của mình, làm sao đám vãn bối này lại vô sỉ như vậy chứ?
Thế nhưng lúc bay lên trời thì Ngọc La Sát cũng cảm thấy không ổn, đơn giản là bầu trời đã bị mây đen che phủ, bốn phía tản ra ma khí nồng nặc, trong mơ hồ không biết từ lúc nào đã bị một luồng ma khí cường đại khóa chặt.
Diệp Tịnh Vũ bất tri bất giác đã bày đại trận Thập Nhị Thiên Vu Diệt Tuyệt ra.
- Thực lực của hắn cũng đủ miễn cưỡng cho ta ngưng tụ chân thân rồi, Hạn Bạt nha đầu, ngươi đừng có tranh đoạt với ta!
Một thanh âm uy nghiêm từ trong đại trần phát ra, nghe thấy lời này, da đầu Ngọc La Sát một trận tê dại, mà trong lòng Diệp Tịnh Vũ lúc này cũng một trận hoan hỷ, Chúc Dung Thần Tôn chỉ cần hấp thu lực lượng của hắn là có thể hóa thành chân thân rồi sao? Đã như vậy thì tuyệt đối không thể để tên này thoát đi được…..
- Hừ hừ….
Hạn Bạt dường như hừ nhẹ mấy tiếng, cũng không có phản ứng gì, mà thân hình cao lớn của Chúc Dung lại từ trong hắc vụ hiện ra, uy áp khổng lồ ép về phía Ngọc La Sát….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào